Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 420: Chương 420



Trình Ninh gật đầu, vấn đề này có hơi phức tạp, cô chỉ có thể nói: "Vẫn là học hành quan trọng hơn."

Lại bổ sung một câu: "Tôn Kiện cũng đối xử với cô tốt mà."

Thẩm Thanh cười "khúc khích" một tiếng.

Dù sao Trình Ninh cũng nhớ được người anh họ Phí Tự kia của cô ấy.

Trình Ninh có đôi lúc ngây thơ, có đôi lúc lại rất thông minh.

Cô ấy ở nhà hơn hai tuần, sau đó Phí Tự và Lương Hằng Châu lại chạy qua nhà cô vài lần, mỗi lần đều thừa dịp Hàn Nhất Mai ở đó, liên tục xuất hiện ở trước mặt Hàn Nhất Mai, nếu cô ấy không nhìn ra thì đúng là người mù rồi. Hơn nữa cô ấy thấy Hàn Nhất Mai đối xử với Phí Tự kia cũng hơi khác, người trong nhà cũng rất thích anh ấy, cho nên thuận tiện hỏi thăm với Thẩm Thanh.

Có một số việc người ngoài hỏi thăm không được, chuyện trong nhà cũng chỉ có người trong nhà biết được.

Nghĩ lại cuộc hôn nhân gà bay chó sủa kiếp trước của Hàn Nhất Mai, Trình Ninh cảm thấy mấy chuyện kết hôn này vẫn nên cẩn thận một chút.

Thẩm Thanh nghe cô hỏi về anh họ mình, cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì cô ấy thật sự không ngờ Trình Ninh sẽ quen biết anh họ mình.

Trình Ninh nói: “Anh họ cô làm chung nhà máy với một chị gái là họ hàng trong nhà tôi, gần đây anh ấy luôn chạy tới nhà họ hàng tôi, chắc là có chút ý gì với chị gái kia của tôi rồi, cho nên tôi muốn hỏi thăm cô... Nhưng mà cô cũng đừng nói lời hay ý đẹp về anh họ trước mặt tôi, tôi với chị gái kia bất hòa, tôi cũng chỉ là hỏi thăm một chút vì nể mặt người lớn trong nhà thôi.”

Thẩm Thanh kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.

Thật sự, thật sự, phải nói như thế nào đây...

"Phí Tự anh ấy thích một chị gái họ hàng nhà cô sao?"

Cô ấy nhìn chằm chằm Trình Ninh một lúc lâu rồi nói: "A, đúng thật là cây vạn tuế ra hoa, cũng không biết là tiên nữ nào đây.."

Nói xong thì dừng một chút, hỏi Trình Ninh: "Chị gái kia có bề ngoài giống cô lắm hả? Cho nên anh ấy cũng không thể chống cự lại được dung mạo này..."

"Hoàn toàn không giống"

Trình Ninh lập tức cắt ngang lời cô ấy, nói: "Tôi với chị gái kia không có quan hệ huyết thống gì cả, từ trên xuống dưới hoàn toàn không có một chút quan hệ huyết thống nào, cô không nên nói giống."

Cô suy nghĩ rồi nói: "Có thể hơi giống với xưởng trưởng chúng ta đấy.

Thẩm Thanh: "!!!"

"Ai da, vậy thì chúng tôi cũng không xen vào, cô cứ nói với tôi về phẩm chất tính nết của anh họ cô cho tôi nghe đi, có ở chung hòa thuận với người trong nhà không?"

Trình Ninh nói.

Thẩm Thanh nhìn chằm chằm Trình Ninh một lúc: "Nhà cậu tôi có rất quy củ và nghiêm khắc, nhưng lại không khó để ở chung, đều là những người chính trực và rất dốc lòng với công việc của mình, mợ tôi thì có tính cách rất hiền lành, người cũng tốt lắm, nhưng anh họ của tôi là ngoại lệ."

“Từ nhỏ anh ấy đã rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, làm gì cũng có thể khiến người khác kinh ngạc. Anh ấy còn thích châm chọc, thích chê cười người khác, có nhiều lúc không phải cố ý, nhưng khi an ủi ai đó cũng có thể khiến người ta tức chết...”

"Trước đây tôi còn học đàn, nhưng học ba năm, còn rất nghiêm túc kiên trì tập luyện ba tiếng mỗi ngày, nhưng anh ta thì chưa luyện qua lần nào mà đã đàn tốt hơn tôi rồi, sau đó còn giả mù sa mưa nói với tôi là "Chà, em đàn đã rất khá rồi, em đừng so sánh với anh, có thiên phú hay không có thiên phú là chắc chắn không giống nhau rồi, mấy thứ đồ có linh khí này thì cho dù em có tập luyện thế nào cũng không luyện được đâu.."

Khi đó cô ấy còn nhỏ, tức giận đến mức khóc "hu hu", mợ lập tức dạy dỗ Phí Tự, nói anh ta nói chuyện thì nên chú ý một chút, anh cũng mang ý tốt mà nói: "Nói thật thì không để cho người ta nói luôn hả? Mọi người đừng tạo ra ảo tưởng giả dối cho em ấy."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 421: Chương 421



Thật ra cô ấy tập luyện đàn cũng không phải là muốn có thành tựu, chỉ là thích mà thôi, kết quả bị anh ta làm cho tức giận đến sau này cũng không muốn đàn lại nữa.

Dù sao anh ta cũng chính là bóng ma thời thơ ấu của cô ấy.

Trình Ninh nghe những lời tố cáo đau khổ của Thẩm Thanh, nhớ lại cách ở chung của Hàn Nhất Mai và Phí Tự... Cũng chính là mặc kệ Hàn nhất Mai nói lời ác độc như thế nào, Phí Tự vẫn có thể cười tủm tỉm nói tiếp, đột nhiên cảm thấy, hình như, hình như bọn họ cũng thích hợp với nhau đó.

“Vậy anh ta có cái gì... Kiểu người không thích hay là gì đó khác?” Trình Ninh hỏi.

Thẩm Thanh liếc nhìn Trình Ninh một cái, nói: “Với người kiêu ngạo như anh ta, cho dù anh ta có thông minh thì cũng không ai thích anh ta, ai có thể thích một người lúc nào cũng đả kích người khác, tự tin tự cho là mình đúng, còn cố tình không hiểu nữa? Mấy cô gái trong nhà của những người bạn tốt trong đại viện, toàn bộ đều thích anh họ lớn của tôi hơn”.

Đúng là hình mẫu nhân gian.

Trình Ninh biết, anh họ lớn của Thẩm Thanh cũng chính là anh trai của Phí Tự, là một hải quân, bây giờ tuổi còn trẻ nhưng đã là một đội trưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh ta cũng không thích yêu đương, thấy phiền phức.”

Thẩm Thanh nói xong lại không nhịn được mà hỏi Trình Ninh, nói: "Chị gái kia của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại làm cho anh họ tôi phải chạy tới nhà họ hàng cô luôn đấy?"

"À, chị gái của tôi cũng thông minh"

Cô từng nghe Lương Hằng Châu nói về hoàn cảnh Phí Tự gặp Hàn Nhất Mai lần đầu tiên, cô nghe Thẩm Thanh kể về tính cách Phí Tự xong, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao anh ta lại bị Hàn Nhất Mai hấp dẫn.

Cô chậm rãi nói: "Tính tình hơi ác liệt, miệng hơi độc địa, nhưng làm việc vẫn rất có năng lực"

Thẩm Thanh: ". ."

Tính tình có hơi hơi ác liệt, miệng hơi độc địa, Thẩm Thanh nghe mấy cái này xong thì thấy còn tốt, phải có tính cách giống như tính cách của Phí Tự thì mới có thể trị anh ta.

Nhưng mà khi nghĩ đến Trình Ninh nói chị cô ấy trông giống Hàn Đông Nguyên, cô lại cảm thấy không tốt lắm.

Bầu trời dần dần tối lại, trời đêm trên núi có rất nhiều sao trời chiếu sáng, sao đầy trời giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được.

Mọi người chỉ đơn giản chuyển bàn tới trong sân, thắp đèn dầu lên rồi cùng ăn cơm dưới bầu trời sao.

Mọi người cười nói, Trình Ninh biết rất nhanh thôi, mọi người ở trên núi thì sẽ ở lại núi, đi về xã thì sẽ đi về xã. Hai năm sau sẽ náo nhiệt cỡ nào, cho nên ban đêm như vậy lại làm người ta cảm thấy tốt đẹp, đây là chỗ tốt khi được sống lại lần nữa, mỗi một thời khắc tốt đẹp đều làm cho người ta thấy cảm động và hạnh phúc.

Chỉ là màn đêm yên tĩnh này lại bị sự ồn ào sau nửa đêm phá hủy.

Đêm nay bà nội Hàn nói chuyện với mẹ của đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc xong sẽ nghỉ ngơi lại ở nhà Hàn Hữu Phúc.

Kết quả sau nửa đêm lại có người xông vào căn nhà của Trình Ninh, lật đổ hết bàn học, kệ sách và những thứ khác của Trình Ninh, cuối cùng làm Trình Ninh tỉnh dậy. Trình Ninh giật mình quát hỏi, người đó lại như phát điên lên, không chỉ không chạy đi mà còn muốn xâm phạm cô, kết quả là bị Trình Ninh đá một cú lăn quay trên mặt đất, sau đó Trình Ninh mở cửa ra kêu mọi người, người trong viện kéo tới, vừa nhìn đã nhận Chu Hùng.

Sao Hàn Đông Nguyên có thể nhẫn nhịn được, anh quả thật tức điên lên, trực tiếp tiến lên đánh người. Tuy rằng Trình Ninh sợ hãi, nhưng sau đó phát hiện ra là Chu Hùng, sau đó Hàn Đông Nguyên tiến vào thì cô bỏ chạy tới bên cạnh anh, anh vừa vào đã bị cô ôm lấy, bên kia có vài người tiến lên muốn đánh Chu Hùng.

Hàn Đông Nguyên cũng an ủi Trình Ninh đang ôm lấy anh trước, đưa tay ra ôm cô, Trình Ninh đã quay đầu kêu mọi người dừng tay lại.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 422: Chương 422



Cô nói: "Mọi người không cần đánh đâu, hình như người này có gì đó là lạ, hình như thần trí có hơi không tỉnh táo, chúng ta trói anh ta lại trước rồi đưa đến đại đội hỏi thăm một chút xem sao lại thế này"

Trình Ninh ôm Hàn Đông Nguyên, chỉ cảm thấy hết hồn.

Cô thấy mọi người trói Chu Hùng lại, nhìn thấy ngọn đèn dầu chiếu thẳng vào trên mặt Chu Hùng, cho dù rất mù mờ cũng nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của người này, hai mắt nhắm chặt và đang rên ɾỉ.

Cái này không đúng, chắc chắn không phải vì những cú đá vừa rồi của mọi người khiến anh ta trở thành như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa mấy tháng qua ở trên núi, vì những chuyện kiếp trước nên cô vẫn luôn rất cẩn thận với Chu Hùng. Mặc dù người này hơi tệ nhưng thật ra rất thông minh, làm việc rất biết cân nhắc đúng mực, sao lại nửa đêm chạy tới phòng cô lục lọi đồ đạc gì đó, rồi còn gây rối với cô nữa?

Hàn Đông Nguyên muốn tiến lên xem xét tình hình của Chu Hùng, Trình Ninh lại túm lấy anh.

Hàn Đông Nguyên chỉ xem là cô sợ hãi, cũng không muốn buông cô ra lúc này, lập tức quay đầu qua nói với Hàn Đông Chí và Liêu Thịnh: “Anh cả, Thịnh Tử, hai người đi xem tình hình của Chu Hùng đi.”

Từ nhỏ Liêu Thịnh đã đánh nhau với anh, Hàn Đông Chí thì học chung một trường bộ đội với anh từ nhỏ, đã từng chịu vài vết thương sau huấn luyện đặc biệt tạo ra nên không có gì đáng lo.

“Không sao cả.” Anh ôm Trình Ninh, vỗ vỗ sau lưng cô, nói: "Có thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Trình Ninh lắc đầu, nói: "Em không sao, chỉ là tình hình của Chu Hùng không thích hợp, anh đừng qua đó, tối nay anh đừng tách khỏi em"

“Được.” Anh nói.

Hàn Đông Chí và Liêu Thịnh bên kia đã kiểm tra qua Chu Hùng, Hàn Đông Chí quay đầu nói: "Ánh mắt tan rã, sắc mặt ửng đỏ, có mùi rượu rất nặng, nhưng trạng thái không giống như chỉ say rượu không thôi, có thể là bị cái gì khác là ảnh hưởng"

“Tôn Kiện, anh đi gọi đại đội trưởng và thư ký đại đội đến đây giúp tôi một chút, còn có chú Hai Khánh, mời chú Hai Khánh cũng tới đây luôn, tôi muốn mời chú Hai Khánh vào xã mời một bác sĩ tới đây”. Trình Ninh nói.

Đáng tiếc lần trước bảo thư ký Từ gọi một bác sĩ từ lâm trường tới đây, tới giờ vẫn chưa tới, nếu không mọi chuyện đã tốt hơn rồi.

Cô nói xong thì dừng lại một chút: "Bà nội tôi còn ở nhà đại đội trưởng, anh đi mời đại đội trưởng ra lén nói với anh ấy đừng để cho bà nội biết, biết rồi thì bà nội sẽ ngủ không được mất"

"Tôi sẽ đi với anh ấy, tôi tự biết chừng mực." Thẩm Thanh nói.

Trình Ninh đồng ý, cảm ơn cô ấy.

Hai người đi gọi đại đội trưởng và thư ký đại đội.

Động tĩnh bên này lớn như vậy nên đương nhiên cũng không có ít thanh niên trí thức ở ký túc xá nhà máy bên cạnh và thôn dân bị đánh thức rồi lục tục chạy tới.

Hàn Đông Nguyên muốn nói gì đó, nhưng lần này Trình Ninh lại sống c.h.ế.t giữ lấy anh, chuyện gì cũng đều phải tự dặn dò.

Trịnh Ninh hoảng sợ, đầu óc cũng càng tỉnh táo hơn.

Bởi vì chuyện kiếp trước nên trong đầu cô từng hiện lại không biết bao nhiêu lần, tuy rằng chuyện hôm nay hoàn toàn khác với kiếp trước, sự kiện và thời gian cũng không khớp, nhưng trực giác của cô lại nói cho cô biết chuyện này là phiên bản của kiếp trước.

Nhưng mà bởi vì cô đã đến, vì quỹ đạo của kiếp này khác với kiếp trước, cho nên đã đổi lại thành thế này.

Nghĩ lại một chút, nếu cô không học tán đả từ nhỏ, nếu Chu Hùng thực hiện được, làm cô bị thương, thậm chí còn c**ng b*c cô, anh ba sẽ làm gì?

Vẫn giữ chặt lấy cô hay sao?

Có lẽ là không quan tâm mà trực tiếp đánh c.h.ế.t Chu Hùng.

Kết cục sẽ như thế nào?

Chắc chắn là lặp lại kiếp trước.

Cho nên chuyện này không chỉ nhằm vào bản thân.

Thật sự nhằm vào chính là Hàn Đông Nguyên.

Trực tiếp, thô bạo, nhưng lại rất có hiệu quả.

Người duy nhất tính sai chính là cô.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 423: Chương 423



Bởi vì ở trong này, tới bây giờ cô vẫn chưa từng để lộ khả năng võ thuật thật sự của mình, yếu yếu ớt ớt, thậm chí ngay cả một chút việc nặng cũng chưa từng làm.

Cô như vậy, sao có thể phản kháng lại Chu Hùng đã hưng phấn đến mức phát điên như thế?

Cô thấy Tôn Kiện và Thẩm Thanh rời đi, trái tim vẫn còn kinh hoàng chưa dứt, vừa quay đầu lại kể cho thanh niên tri thức và thôn dân về chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản.

Sau đó cô hít sâu một hơi, hỏi bọn họ: "Hôm nay, vào ban ngày mọi người có ai từng nhìn thấy Chu Hùng không? Với có ai đã tiếp xúc, có tình huống đặc biệt gì không?"

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

"Hình như tôi đã nhìn thấy"

Một thím trong viện là công nhân viên chức nói: "Lúc chạng vạng tôi có nhìn thấy anh ta đến viện thanh niên trí thức cũ bên kia, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng thôi. Lúc đó cảm thấy hơi mờ ám, tôi nghĩ chắc là đi tìm góa phụ Miêu"

Góa phụ Miêu.

Trình Ninh quay đầu lập tức nói với nam thanh niên tri thức đi cùng Hứa Đông Mai tên là Dương Nghiêu: "Chị Đông Mai, thanh niên trí thức Dương, hai người có thể mời góa phụ Miêu tới đây giúp tôi được không? Chỉ là mời cô ấy tới đây trò chuyện, đừng dọa cô ấy."

Cô để cho Hứa Đông Mai đi qua cũng là vì để Hứa Đông Mai trầm ổn hơn có thể dễ dàng trấn an tâm trạng của người kia hơn.

Hai người đồng ý xong lập tức đi qua đó.

Mọi chuyện gấp rút nên mọi người đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát cả đại đội trưởng, thư ký đại đội và góa phụ Miêu đều đã được gọi đến.

Lúc này Chu Hùng đang bị trói trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh, có đôi khi còn run rẩy một chút, khóe miệng hộc máu, giống như bị người ta đánh quá nặng, đã không còn tỉnh nổi.

Trình Ninh giải thích tình hình với bọn họ, Hàn Hữu Phúc tức giận mắng: "Nửa đêm chạy đến phòng đồng chí nữ muốn hại người, đánh c.h.ế.t cậu ta cũng coi như quá nhẹ rồi"

Trình Ninh nghe xong lời này của ông ấy thì cũng hết hồn.

Cô cầu xin đại đội trưởng và thư ký đại đội, mời chú Hai Khánh vội vàng đi xe bò tới công xã, cho dù như thế nào cũng phải mời một bác sĩ đến công xã nhìn xem.

"Vất vả cho chú rồi chú Hai Khánh, nửa đêm rồi mà bắt chú tới xã."

Trình Ninh giải thích với chú Hai Khánh, nói: “Chỉ là tình hình của Chu Hùng không thích hợp, cháu muốn mời chú đến đây xem rốt cuộc anh ta gặp chuyện gì. Có bác sĩ xã ở đây, báo việc này lên công an xã cũng tốt, có bác sĩ chuyên nghiệp làm chứng. Nhưng mà cho dù như thế nào an toàn vẫn là quan trọng nhất, chú chờ tới rạng sáng rồi lên đường.”

Đại đội trưởng và thư ký đại đội xem xét tình huống của Chu Hùng, tuy rằng cảm thấy Chu Hùng hơn 50% là do uống rượu, nhưng nếu Trình Ninh đã yêu cầu thì hai người họ đồng ý.

Chú Hai Khánh lên đường: “Không sao cả, không sao cả, nửa đêm cho dù là cày ruộng hay lái xe, tụi chú đều hay làm hết, chú đi ngay đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cảm ơn chú Hai Khánh"

Sau khi chú Hai Khánh rời khỏi thì mọi người thương lượng một chút, tuy rằng Trình Ninh không thích, nhưng cuối cùng vẫn sắp xếp chỗ cho Chu Hùng ở nhà chính, còn trải một cái chăn đệm cho anh ta dưới đất, sau đó mời một thôn dân và một thanh niên tri thức ngủ chung với anh ta.

Mọi người đều cảm thấy Trình Ninh quá nhân từ, thậm chỉ là chuyện bé xé ra to, nhưng nhìn bộ dạng của Chu Hùng thì rõ ràng là đã thần trí mơ hồ ngay trước khi uống rượu rồi, nói không chừng còn uống thuốc gì khác nữa, với tình huống này, lỡ đâu anh ta có gì không hay xảy ra thì mọi người cũng chứng kiến được.

Mọi người đều nói cô làm việc vô nghĩa, nhưng mà cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa Trình Ninh có thân phận đặc biệt ở trong thôn với nhà máy nên mọi người đều đồng ý.

Xử lý xong một chuyện bên này, Trình Ninh mới xoay người nhìn về phía bên cạnh, góa phụ Miêu với sắc mặt trắng bệch nói: "Chị Miêu, ngại quá, đêm khuya rồi mà còn làm phiền đến chị."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 424: Chương 424



Góa phụ Miêu lắc đầu rồi lại lắc đầu, môi run lên, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Trình Ninh nhìn cô ấy và nói: "Chị Miêu, chị đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy việc này rất là kỳ lạ cho nên mới gọi chị tới đây, muốn nghe ngóng tình hình một chút. Nghe nói hôm nay anh ta đã đi tìm chị, khi đó anh ta có gì khác thường không? Có uống rượu không?"

Góa phụ Miêu vốn là một người cứng cỏi, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng của Chu Hùng, đối mặt với câu hỏi của Trình Ninh, hàm răng vẫn run lên lập cập.

Một lúc sau cô ấy mới chậm rãi nói: "Anh ta đã tìm tới tôi lúc chạng vạng, lúc đó tôi nhìn anh ta, thật sự là thấy có chút không giống với bình thường. Anh ta cầm hai mươi đồng tiền"

Cô ấy dừng một chút, lại cắn răng, nước mắt chảy xuống, ánh mắt đỏ bừng, nói: “Anh ta cầm hai mươi đồng tiền, muốn cho tôi, anh ta nói muốn tôi đi khám bệnh cho mình. Tiểu Nhị nhà tôi, mắt nó có vấn đề, bác sĩ ở xã nói phải đến thành phố lớn làm phẫu thuật, nếu không sau này có thể nó sẽ không nhìn thấy nữa. Anh ta muốn để Tiểu Nhị làm phẫu thuật, nhưng mà hai mươi đồng tiền thì có thể làm gì? Tôi không cần tiền của anh ta, anh ta nói với tôi, nếu anh ta có thể có tiền cho Tiểu Nhị làm phẫu thuật thì tôi có thể gả cho anh ta không. Khi đó vẻ mặt anh ta không đúng, nhưng không giống như đang say rượu, anh ta ăn cơm ở chỗ tôi, lúc trời tối thì lại đi”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Toàn thân cô ấy run rẩy, thấp giọng nói: “Thật không ngờ, tôi thật sự không ngờ anh ta nói kiếm tiền để Tiểu Nhị phẫu thuật giúp tôi lại là chạy đến chỗ thanh niên Trình để trộm...”

Cô ấy biết, cô ấy nói những lời này xong thì có thể cả đời này sẽ bị thôn dân chỉ trích.

Nhưng mà lương tâm của cô ấy khiến cô ấy không thể không nói.

Trình Ninh bảo Hàn Đông Nguyên buông mình ra, đi đến trước mặt góa phụ Miêu, đưa tay ôm lấy cô ấy: "Cảm ơn, không sao cả, chuyện này không phải lỗi của cô, không sao cả. Hơn nữa là anh ta tìm đến phòng tôi thì cũng chẳng có tiền lẻ nữa, lúc trước tiền của tôi đều quăng vào trong nhà máy rồi, cho dù là có tiền thì anh ta cũng không tìm được dễ dàng, anh ta lục tìm sách vở và bản thiết kế của tôi, còn có sổ ghi chép, sổ sách nữa."

Cô trấn an góa phụ Miêu, lập tức quay đầu nói với đại đội trưởng và thư ký đại đội: "Tuy rằng thanh danh của Chu Hùng không tốt lắm, nói là thích đến gần thanh niên tri thức nữ, nhưng qua nửa năm nay tôi thấy thái độ và cách hành xử của anh ta vẫn luôn rất khôn khéo, chỉ là ngoài miệng có hơi láu cá, nhiều nhất chính là lén giúp người ta trao đổi đồ vật để kiếm chút tiền, cũng không làm ra cái gì."

"Hôm nay anh ta đột ngột chạy đến trong phòng tôi lục tìm đồ đạc, nghe chị Miêu nói xong, chắc là vì đến trộm tiền, hoặc là làm giao dịch gì đó với người ta, chỗ tôi có đồ gì đó rất đáng giá. Nhưng rõ ràng tình hình của anh ta không đúng, bị đánh thì như nổi điên lên muốn gây rối với tôi, tôi nghĩ có thể là có người lén hạ thuốc cho anh ta, rồi sai khiến tới đây, nói không chừng trong nhà anh ta sẽ lưu lại manh mối gì đó, chúng ta có thể vào nhà anh ta xem không?"

Mọi người nghe lời của góa phụ Miêu nói thì đều cảm thấy Chu Hùng đến phòng Trình Ninh là để trộm tiền.

Bởi vì không ít người đều cho rằng Trình Ninh có tiền, còn quản lý cả tiền của Hàn Đông Nguyên và nhà máy.

Mà uống rượu có thể là cho có thêm can đảm trước khi đến, kết quả uống nhiều quá.

Đến nhà anh ta lục soát cũng không tìm ra gì.

Nhưng Trình Ninh vẫn kiên trì, xảy ra một chuyện lớn như vậy, một cô gái suýt chút nữa bị người ta hại, muốn tra rõ đầu đuôi cũng là một chuyện đương nhiên, huống chi cô lại là Trình Ninh, bây giờ bà nội Hàn vẫn còn đang ngủ trong nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng và thư ký vẫn tình nguyện theo ý cô.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 425: Chương 425



Hơn nữa, trong nhà Chu Hùng chỉ có một mình anh, căn nhà cỏ tranh của anh ta cũng bị khám xét.

Đợi người khác tản đi, đại đội trưởng, thư ký đại đội, Hàn Đông Nguyên, Liêu Thịnh còn có Thẩm Thanh và Tôn Kiện đi cùng Trình Ninh đến nhà Chu Hùng tìm một vòng, đáng tiếc là ngoại trừ một chút tiền lẻ, thổ sản vùng núi, còn một ít hàng hóa lẻ tẻ ở ngoài thì không có chứng từ sổ sách hay gì đó còn lại. Nhưng Trình Ninh đã cầm cameras cô mua lần trước ở cửa hàng ủy thác và chụp từng cái.

“Chắc nơi này đã có người tới trước.” Trình Ninh nói.

Mọi người đều nhìn cô.

Trình Ninh mím môi nói: "Chu Hùng là người bán lại hàng hóa, trong tay anh ta không có nhiều thứ khác, nhưng phiếu thực phẩm, phiếu tiền, phiếu vải, vân vân... thì chắc chắn là phải có rất nhiều, cho dù giá trị không nhiều, nhưng chủng loại tạp nham thì chắc chắn nhiều. Nhưng mọi người nhìn nơi này đi, rõ ràng có dấu vết bị người ta lục lọi qua rồi, người này không lấy tiền, vơ vét đi hết mấy loại phiếu, chắc là trên mặt phiếu có chút tin tức nào đó, như là làm ra từ nơi nào, nếu có người giao dịch nhiều lần hoặc có số lần đáng kể với anh ta, chắc chắn không muốn để lại nhược điểm ở trên tay anh ta"

"Là có người tới rồi."

Chu Phác Hòe gõ ngón tay xuống bàn, nói: "Chu Hùng có một bản ghi chép, lần trước lúc anh ta tới chỗ tôi báo cáo Cố Cạnh Văn, phía trên bản ghi chép có thông tin giao dịch, chúng ta chỉ mới tìm một vòng, cũng không thấy được bản ghi chép kia, không chỉ không thấy bản ghi chép kia mà trong nhà này một cuốn vở cũng không có"

Cố Cạnh Văn, Cố Cạnh Văn.

Cái tên đang ở trong đầu bị người ta nói thẳng ra, thật giống như dây đàn đang căng chặt lập tức bị chặt đứt, là sự thật nát vụn.

Nhưng mà Trình Ninh tự nói với mình, cho dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, giống như một cây đao vẫn treo trên đầu cũng đã rớt xuống.

Còn về vết thương như thế nào... Cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không làm gì để âm mưu rơi đến trên đầu Hàn Đông Nguyên.

"Từ lúc Chu Hùng đi ăn trộm tới bây giờ đã trôi qua mấy tiếng, chắc người này đã rời đi được một lúc, trên núi có rất nhiều chỗ có thể ẩn nấp, bây giờ lên núi tìm cũng chưa chắc có thể bắt được người trở về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn thư ký đại đội và nói: "Thư ký, tôi muốn mời chú Tam Bính và vợ chú đến đại đội Diệp Loan đêm nay, hỏi thăm tin tức về Cố Cạnh Văn, có gì không đúng thì trực tiếp mang Cố Cạnh Văn tới đây.

Chú Tam Bình cũng là một công nhân nhà máy sản xuất đồ gỗ, vợ ông ấy là người đại đội Diệp Loan.

Chuyện này thật sự đã chạm vào giới hạn của Hàn Đông Nguyên, chỉ cần có một chút hiềm nghi thì anh cũng không muốn buông tha.

"Được."

Chu Phác Hòe không do dự mà trực tiếp đồng ý.

Nhóm thôn dân đều bao che khuyết điểm, cứ như thế mà đưa thôn dân về lại bình thường như cũ thì không dễ dàng gì, nhưng mang Cố Cạnh Văn tới đây thì chắc chắn là không có trở ngại gì.

Bởi vì trộn lẫn với chuyện nhà máy máy móc xã, lúc này người đại đội Diệp Loan hận nhất chính là Cố Cạnh Văn đấy.

Anh nói: “Tôi viết mảnh giấy để cậu ấy mang đi ”

"Anh Nguyên, để tôi đi theo đi, cũng tiện ứng biến hơn"

Liêu Thịnh nói.

Bây giờ anh ấy đã xem như là người của xã bên kia, cũng đã từng gặp qua đại đội trưởng và thư ký đại đội của đại đội Diệp Loan, anh ấy biết rõ chuyện đêm nay, tiện nói chuyện quá khứ hơn.

Hàn Đông Nguyên gật đầu, nói vài câu đơn giản với anh ấy, xin đại đội trưởng dẫn Liêu Thịnh đến nhà chú Tam Bính.

Sắp xếp mọi chuyện xong, những người khác trở về nhà, bên ngoài vẫn còn là đêm tối, những người khác trở về sân, bên ngoài vẫn là đêm tối, ngày hôm sau còn nhiều chuyện phải làm, Hàn Đông Nguyên bảo mọi người về trước, rạng sáng ngày mai lại đến xử lý mọi chuyện tiếp tục.

Trong sân Hàn Đông Chí vẫn đang chau mày chờ bọn họ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 426: Chương 426



Xảy ra chuyện này cũng thật sự khiến cho anh ấy vô cùng tức giận, anh ấy cũng rất hiểu vì sao bà nội nói ra chuyện của Trình Ninh với mọi người, chính là để bảo vệ Trình Ninh.

Nhưng cho dù như vậy thì vẫn có người dám đến lục lọi phòng của Trình Ninh vào nửa đêm.

Nghĩ đến việc này, anh ấy luôn trầm ổn và cẩn thận mà bây giờ trong lòng như muốn bùng nổ.

Hàn Đông Nguyên bảo Hàn Đông Chí đi nghỉ ngơi trước.

Thẩm Thanh nói với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: "Tôi đưa Trình Ninh đi ngủ, vẫn phải ngủ thêm một lúc, chuyện này ngày mai chúng ta sẽ điều tra tiếp, chắc chắn ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm"

Trình Ninh nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên lên đường: "Cô về ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy"

Thẩm Thanh gật đầu.

Lúc này đúng là để Hàn Đông Nguyên chăm sóc Trình Ninh là tốt nhất.

Hàn Đông Chí há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ quay đầu an ủi Trình Ninh hai câu, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt trước, có chuyện gì thì bọn họ sẽ xử lý.

Trình Ninh cảm ơn Hàn Đông Chí, nói: "Em biết rồi anh cả, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, có anh ba ở đây, em không sao đâu"

Mọi người đi rồi, Trình Ninh mới ôm lấy Hàn Đông Nguyên, không nhịn được mà phát run.

Là ai, là ai, từng bước một, vẫn luôn bám lấy, hai kiếp không chịu buông tha cho Hàn Đông Nguyên, không tiếc dùng mạng người khác làm mồi nhử.

Một kiếp này, cô nhất định phải làm cho người sau lưng phải trả nợ máu.

"Ninh Ninh"

Cô ôm anh và run rẩy.

Hàn Đông Nguyên đã từng nhìn thấy cô như thế này bao giờ đâu.

Trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹn, vừa đau lòng vừa cực hận. Anh kéo cô vào trong n.g.ự.c và đi đến giường ngồi xuống, vừa vỗ về lưng cô để trấn an cô, vừa giải thích với cô.

Trình Ninh được anh trấn an cũng dần bình tĩnh lại.

Vừa rồi cô mới sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, đầu óc xoay chuyển liên tục không ngừng, cả người đều căng cứng, cho nên khi mọi người tản ra rồi mới có thể phát run như thế. Bây giờ cô đang ở trong lòng anh, cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay sờ mặt anh, những kí ức lần lượt thay đổi, nước mắt lập tức chảy xuống.

"Ninh Ninh."

Anh vừa mới gọi thì cô lập tức ngẩng đầu lên hôn anh, hôn trên môi anh, hít lấy mùi của anh.

Trong lòng Hàn Đông Nguyên giật mình.

Vào lúc này anh nên làm như thế nào đây?

Anh ôm cô, ôm cô là muốn trấn an cô, nhưng cô lại hôn anh, anh cũng lập tức cảm nhận được cảm xúc của cô. Anh càng ôm cô chặt hơn, quay lại hôn cô, cũng vô cùng cẩn thận, vừa dịu dàng vừa trìu mến, dùng cách này để âu yếm cô, để cho cô bình tĩnh lại, chắc chắn không dám pha lẫn một chút d*c v*ng nào.

Nụ hôn dịu dàng kéo dài lâu, hai người đều được trấn an.

Thật ra không chỉ có cô, xảy ra chuyện như vậy, toàn thân anh cũng như bị căng chặt.

"Ninh Ninh."

Anh nói: "Chúng ta vẫn kết hôn đi."

Nghĩ đến việc Chu Hùng suýt chút nữa làm ra, anh lập tức không kiểm soát được sự phẫn nộ và sợ hãi.

Cho dù là ở chung một viện, làm sao anh dám để cho cô ngủ riêng một phòng nữa?

Anh không muốn lại có thêm một lần nguy hiểm như thế nữa.

Trình Ninh ngẩn người.

Cô biết vì sao anh lại nói như vậy, nhưng lại không nhịn được mà duỗi tay ra sờ mặt anh, lại không đáp lại lời của anh.

Nhưng sau đó lại cười cười.

Rõ ràng trong lòng vô cùng nặng nề, nhưng rồi cũng trầm tĩnh lại.

Bởi vì cho dù ngày mai Chu Hùng có như thế nào, cô biết, anh sẽ không có chuyện gì.

Cô nói: "Em không sao đâu anh ba, cho dù kết hôn hay không thì anh cũng không thể dính lấy bên cạnh em thời thời khắc khắc được, chuyện này không liên quan gì đến kết hôn cả, quan trọng nhất vẫn là em nên cố gắng một chút, học võ thuật vững chắc một chút, càng có sức lực thì sức chịu đựng càng cao hơn"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 427: Chương 427



Cô thở dài, còn nghiêm túc nói: "Có nhiều kỹ năng không hại thân, còn phải cực kỳ nghiêm túc với mọi chuyện và với bản thân mình nữa mới được."

Hàn Đông Nguyên đưa tay sờ sờ, ngoài ra thì không nói gì nữa.

Lúc này anh chỉ biết dỗ cô, không muốn cho cô thêm một chút áp lực nào nữa.

Anh nói: "Em ngủ tiếp trong chốc lát đi, anh ôm em ngủ thêm một lúc"

Trình Ninh chỉ "Ừ"

Cô thật sự cần tích trữ thêm sức lực.

Ngày mai còn phải tiếp tục thêm một trận chiến lớn nữa.

Anh bế cô thả trên giường, bản thân nằm xuống ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong lòng, sờ sờ tóc cô, nói: "Ngủ đi em"

“Chúng ta nói chuyện một lát đi”. Trình Ninh nói.

"Được"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh đồng ý với em, sau này đừng xúc động nữa.” Cô nhẹ giọng nói: "Cho dù có gặp chuyện gì thì cũng không được xúc động. Chu Hùng đó, anh nhìn thấy rồi, anh ta có vấn đề."

Cô cảm giác bàn tay ôm cô của anh siết chặt lại, cô vẫn tiếp tục nói: "Người sau lưng không chỉ nhằm vào em thôi, bọn họ hận em, muốn hủy hoại em, nhưng có lẽ em còn chưa đáng giá để bọn họ phải trả giá đắt như thế, người bọn họ thật sự nhằm vào chính là anh, bọn họ biết nếu Chu Hùng làm em bị thương, anh xúc động thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta. Bọn họ cho Chu Hùng uống thuốc, thật ra cũng không cần thuốc gì đặc biệt, chỉ cần một ít rượu và thức ăn đặc biệt, làm cho anh ta mất đi kiểm soát một chút, khí huyết không bình thường một chút, dưới tình huống này, người bình thường sẽ không đánh c.h.ế.t được thì cũng có thể dễ dàng bị đánh chết, thậm chí là thật sự bất tử, cũng sẽ có người ở sau lưng đùn đẩy, đưa anh ta đi chết, nhưng tất cả mọi người sẽ nói là anh gϊết c.h.ế.t anh ta"

“Cho dù tất cả mọi người đều biết đó là lỗi của Chu Hùng. Chỉ là nếu anh đánh c.h.ế.t Chu Hùng thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật, lại có người trợ giúp ở phía sau, hình phạt sẽ chỉ có đổ lên đầu mà thôi.”

"Em biết anh quan tâm em, nhưng tự anh nghĩ lại đi, nếu như vậy, nếu anh xảy ra chuyện thì em phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Hàn Đông Nguyên gợn sóng mãnh liệt.

Nhưng bàn tay đang ôm cô lại càng chặt hơn.

Anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến mỗi lần cô nhìn thấy anh không kiềm chế được mà đánh người.

Nghĩ đến mỗi lần cô cằn nhằn liên tục, lỡ người kia c.h.ế.t thì sao? Người kia có bệnh gì, anh đánh c.h.ế.t họ rồi lây đến trên người anh thì làm sao bây giờ?

Rồi lặp lại liên tục với anh là anh đừng đánh người, đừng đánh người.

Nghĩ đến vừa rồi cô sợ tới mức phát run nhưng vẫn nhanh chóng quyết định từng bước, phản ứng cực nhanh đến ngay cả anh cũng phải kinh ngạc.

Hơn nữa quyết định từng bước thế này cũng không phải là phản ứng của một cô gái bình thường gặp phải mấy chuyện như thế này, ví dụ như bác sĩ, ví dụ như nửa đêm đi lục soát nhà Chu Hùng.

Nghĩ đến việc cô sống c.h.ế.t túm lấy anh, không cho phép anh tới gần Chu Hùng một bước nào.

Ban đầu anh nghĩ cô sợ.

Cô đúng thật là sợ, nhưng không phải vì Chu Hùng đã mạo phạm cô, mà là vì chính anh, cô sợ như vậy, sợ anh chạm vào Chu Hùng một chút, sợ Chu Hùng sẽ c.h.ế.t trên tay anh.

Cô sợ, vẫn luôn sợ anh sẽ làm ra chuyện gì dưới sự xúc động đó.

Người anh muốn bảo vệ, vẫn luôn liều mạng muốn bảo vệ anh.

Cho dù nguy hiểm ở ngay trước mặt, tất cả những gì cô quan tâm vẫn chỉ là những tổn thương mà anh có thể phải chịu.

Hàn Đông Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc và lồng n.g.ự.c mình như muốn nổ mạnh.

Nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh.

Bởi vì cô nói, anh đừng xúc động.

Đương nhiên là anh có nghi vấn, nhưng anh không nghĩ tới.

Giống như một dòng lũ chảy xiết.

Anh nói: "Biết rồi, anh biết rồi, em cứ giao mọi chuyện lại cho anh, ngủ một giấc cho ngon đi. Anh nói rồi, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ xử lý, Ninh Ninh, em không cần nói cho anh biết những gì em không muốn nói, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, muốn làm gì thì em nói với anh."

Anh vỗ cô.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 428: Chương 428



Trái tim Trình Ninh đập bình bịch, nhưng trong tình hình căng thẳng thế này, cô vốn tưởng rằng cô không ngủ được, nhưng gối đầu có hơi thở của anh, cũng không biết từ khi nào, cô lại bất giác mà ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau cô tỉnh lại trong một trận âm thanh nhao nhao ồn ào.

Khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng.

Trong phòng không có ai.

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô lập tức ngồi dậy.

Cô nghe được tiếng ồn ào trong sân, tiếng rất lớn, còn có tiếng khóc của phụ nữ, trong lòng cô trầm xuống, thay quần áo, chuẩn bị cho mình đơn giản rồi mở cửa đi ra ngoài.

Hàn Đông Nguyên đứng ở cánh cửa cách đó không xa.

Cô vừa mở cửa ra thì anh đã nhìn thấy cô, sau đó gật đầu với cô, Trình Ninh đi đến bên cạnh anh, anh lập tức đưa tay ra nắm tay cô.

“Chu Hùng c.h.ế.t rồi”. Anh cúi đầu nói bên tai cô.

Trái tim Trình Ninh nhảy dựng lên, sau đó lại giống như một tảng đá mà đè nặng xuống, sau đó chợt nghe anh nói tiếp: "Đừng sợ, đừng lo, có anh ở đây"

Trình Ninh đáp "Ừ", ánh mắt nhìn về mấy người đang đứng trong sân, một người đang ngồi phịch trên mặt đất.

Bởi vì cô vừa đi ra nên tiếng khóc lóc ầm ĩ trong sân dừng lại một lúc, nhưng từ lúc ánh mắt cô nhìn qua thì tiếng kêu khóc đã ngừng lại một lúc của người phụ nữ ngồi dưới đất kia đột nhiên bật ra ngay lập tức.

Bà ta khóc ròng: “Hùng Tử ơi, đứa cháu số khổ của tôi, thím nuôi cháu hai mươi mấy năm, không phải để cháu bị người ta đánh c.h.ế.t dâu. Thím biết trong lòng cháu thương thầm Miêu Liên Hương kia, nhưng sao cháu lại ngu ngốc như thế chứ, vì để chữa bệnh cho con cô ta mà mạng mình cũng không tiếc.”

" Đại đội trưởng, thư ký, mấy người nhìn thấy thằng bé lớn lên, thằng bé này số khổ, từ nhỏ không có cha mẹ, tụi tôi tình nguyện bị đói chứ không muốn thằng bé bị giảm bớt đồ ăn, nuôi lớn thằng bé từng chút một, thế mà nó đang sống sờ sờ như thế lại bị người ta đánh chết, thư ký, mấy người phải làm chủ cho nó..."

"Mấy người muốn cái gì?"

Hàn Đông Nguyên đột nhiên cắt ngang lời bà ta.

Tiếng khóc lóc của người phụ nữ ngừng lại.

Trình Ninh đã nhận ra người phụ nữ ngồi bệt trên mặt đất khóc thét này là ai.

Đó là bác gái cả của Chu Hùng, người đàn ông với vẻ mặt bi thương đang đứng cạnh bà ta chính là bác trai cả Chu Đại Thuận của Chu Hùng.

Từ nhỏ Chu Hùng đã không có cha mẹ, anh ta được vợ chồng Chu Đại Thuận nuôi lớn.

Nhưng nói là nuôi lớn nhưng thật ra là chỉ đưa lương thực, phụ miếng ăn để anh ta không đói chết, nhưng từ nhỏ cũng không dạy dỗ gì anh ta.

Nghe nói trước kia cha mẹ Chu Hùng làm người hầu cho người ta ở trong thành phố, cũng gọi là khá hơn những nhà khác trong thôn, ban đầu cũng coi như là có chút của cải, nhưng hai người đã qua đời trong thời kì chiến loạn, vợ chồng Chu Đại Thuận cũng nhận Chu Hùng về nuôi, đương nhiên cũng thuận tiện nhận hết mọi thứ ở nhà Chu Hùng.

Bọn họ nói là nuôi Chu Hùng, nhưng từ lúc Chu Hùng bắt đầu đi được cũng đã bị bác trai bác gái này hò hét sai sử.

Chu Hùng lên mười bốn tuổi, lập tức tự tìm đại đội rồi tách ra ở riêng với vợ chồng Chu Đại Thuận, tự lập nhà riêng.

Nói là ở riêng nhưng thật ra là tự mình tìm một cái nhà tranh, chuyển ra ngoài mà không có một phân tiền một mảnh ngói nào.

Có được như thế thì cũng vẫn phải trải qua một cuộc chiến lớn.

Những điều này đều được Trình Ninh hỏi qua.

Lúc cô nghe được những điều này, thậm chí còn cảm thấy Chu Hùng trưởng thành được như bây giờ là khó khăn đến cỡ nào.

Chu Hùng đã chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô sống lại lần nữa, vì kiếp trước vụ án làm người khác bị thương kia có liên quan đến nước lũ, thế nên sự chú ý của cô ấy tập trung nhiều ở trên vấn đề này.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 429: Chương 429



Kiếp này, cũng đã có nhiều sự khác nhau với kiếp trước, Cố Cạnh Văn và Triệu Chi đều đã bị đuổi đi, trong đại đội cũng không cho phép đội viên có qua lại gì với hai người này, thậm chí anh ba cũng đã điều đến công xã...

Nhưng mọi chuyện vẫn xảy ra.

Trình Ninh nhìn thấy vợ chồng Chu Thị đứng trong sân lăn lộn khóc lóc om sòm, cho dù biết bọn họ chắc không phải người phía sau màn nhưng cũng thấy vô cùng chán ghét.

Sau khi cô nghe được câu hỏi của Hàn Đông Nguyên, hai người bên dưới ngừng lại, sau đó bác trai bác gái Chu lại gào lên hai câu:

"Chúng tôi muốn cái gì chứ? Chúng tôi có thể muốn cái gì hả? Chúng tôi chỉ muốn đứa cháu trai số khổ của chúng tôi trở về thôi"

Giọng nói lại nhỏ xuống dần.

Sau đó bác trai Chu lại nói tiếp, trên khuôn mặt già nua như vỏ cây đầy vẻ đau khổ: “Xưởng trưởng Hàn, thanh niên trí thức Hàn, mấy người đều là con cái nhà giàu, đáng lẽ Hùng Tử nhà chúng tôi không nên làm vậy, chỉ vì đồng tình với góa phụ Miêu, uống chút rượu vào đã mất tỉnh táo, chạy tới muốn trộm tiền tài của mấy người..”

" Nhưng nó đáng thương mà, cho dù nó vào nhà mấy người, có là vì tiền, thì cũng là vì con của góa phụ Miêu thôi, người của toàn bộ đại đội ai chẳng biết trong mấy năm nay thì người nó vẫn luôn nhớ nhung góa phụ Miêu chứ? Cho dù nó có sai thì mấy người cũng không thể đánh một người đang sống sờ sờ như nó c.h.ế.t luôn như thế chứ? Đã đánh c.h.ế.t rồi mà còn muốn hắt nước bẩn lên người nó nữa, đại đội trưởng à, thư ký đại đội à, chắc chắn mấy người phải làm chủ cho nhà họ Chu tụi tôi, nếu không cho dù làm to chuyện này lên xã, lên huyện, Hùng Tử nhà chúng tôi cũng không đáng tội c.h.ế.t đâu!"

"Nhà giàu? Ai là nhà giàu?"

Trình Ninh giữ chặt Hàn Đông Nguyên sau khi anh lên tiếng, nói với anh: "Anh ba, chuyện phía sau để cho anh xử lý, nhưng đừng mắng chửi người ta"

Cô chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn nộ, còn có cái c.h.ế.t của Chu Hùng làm trong lòng cô muốn phát tiết ra ngoài.

Mà vợ chồng này, mới sáng sớm thôi, không thể nghi ngờ là đã trực tiếp đυ.ng phải vào cô.

Cô nhìn vợ chồng nhà này, nói ra từng chữ: "Nhà giàu? Ai là nhà giàu? Xin hỏi tôi là nhà giàu à?"

Cô đi xuống bậc thang, nói với vợ chồng nhà này: "Cho nên trong mắt mấy người, một đứa mồ côi con liệt sĩ không cha không mẹ như tôi đây, vì trong tay có khoản tiền trợ cấp của quốc gia cấp do người cha c.h.ế.t trận, ở trong mắt mấy người chính là nhà giàu mà ai cũng muốn cắn xé hay sao? Không, không phải nhà giàu, là tuyệt hậu chứ nhỉ?"

“Giống như em trai ruột, em gái ruột đã c.h.ế.t của mấy người năm đó, mấy người chiếm lấy tài sản nhà bọn họ, ăn tươi luôn cả nhà họ, đã vậy còn ngược đãi nô dịch con nhà họ, cuối cùng, ngay cả mạng của anh ta cũng không buông tha, ép anh ta uống rượu, rồi giật giây anh ta đến phòng tôi trộm tiền. Nếu trộm được, dù sao anh ta cũng bị mấy người hạ thuốc nên tiền kia cũng rơi xuống đầu mấy người, nếu không trộm được, mấy người biết, lập tức hạ thuốc anh ta, người ta tức giận với hành vi của anh ta, mỗi người đá đ.ấ.m một cái, mạng của anh ta cũng chẳng khác gì đã xong rồi.”

"Cho nên mới sáng sớm các người đã chạy tới đây, lăn lộn khóc lóc om sòm, hắt đủ các loại nước bẩn, đổ cho tôi tội hại người, còn muốn ép lấy ra toàn bộ tiền trợ cấp cha tôi để lại cho các người, mới có thể đền NGƯỜI cho các người, có phải không?

"Phi!"

"Hôm nay tôi đứng ở đây đây, chúng ta tìm đại đội trưởng, thư ký đại đội đi, à, đúng rồi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưng cô thẳng tắp, nhìn thấy bọn họ lớn tiếng nói: "Mấy người bị tiền tài che mờ mắt, mới sáng sớm mà chỉ lo lại đây khóc lóc lăn lộn om sòm, sợ là còn không biết, tối hôm qua tôi đã nhận ra Chu Hùng bị người khác hạ thuốc, đã sớm mời chú Hai Khánh đi suốt đêm đến xã mời bác sĩ, cho nên không cần mấy người tới công xã, tới huyện làm gì, tôi sẽ tìm ra kẻ ác hại người."
 
Back
Top Bottom