Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 440: Chương 440



Tuy rằng mọi người đều có chút chướng mắt, cảm thấy bộ dạng tham lam của vợ chồng Chu Đại Thuận quá khó coi, nhưng khi đó mọi người đều cho rằng Chu Hùng đã chết, vợ chồng Chu Đại Thuận là bác trai bác gái ruột của anh ta, lại còn “Nuôi nấng anh ta từ nhỏ đến lớn”, bọn họ dọn đồ của Chu Hùng, người ngoài cuộc như bọn họ cũng không thể lên tiếng.

Nhưng lúc này Chu Hùng còn sống trở về, vậy thì không giống nhau.

Chu Hùng tức giận không nhẹ, mời đại đội trưởng và bí thư đại đội làm chủ, tự mình nói rồi mời kế toán đại đội Lý Viễn Cường viết thay, liệt ra một tờ đơn thật dài, tiền tích góp 125, tiền lẻ đại khái mười mấy đồng, phiếu gạo phiếu dầu các loại phiếu thịt có bao nhiêu, lại còn các loại đồ dùng tre rồi các loại thịt muối nấm khô, gạo, mì, lương thực, dầu mỡ có bao nhiêu, rồi là nồi niêu xoong chảo chăn sọt gì đó, người khác nghe đến líu lưỡi, nói đến mức bất lực.

“Xong"

Chu Hùng xua tay, thở hổn hển nói: "Trước mắt chỉ có những thứ này, đại đội trưởng và thư kí đại đội, năm đó ba mẹ tôi ở trong thành phố làm người hầu cho nhà tư bản, cũng kiếm được không ít đồ, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, dùng mạng đổi lấy, giờ lại bị bác trai bác gái lấy đến một chút cũng không chừa, năm đó bọn họ đối đãi với tôi như thế nào, các người cũng thấy rất rõ ràng rồi, nhưng hiện tại tôi còn chưa có c.h.ế.t đâu, bọn họ liền chà đạp tôi như vậy, dẫm đạp lên tôi rồi còn muốn xé xác tôi đến không còn mảnh xương, bây giờ bất luận như thế nào các người cũng đều phải làm chủ cho tôi."

“Tiện đây tôi cũng nói luôn, tôi chỉ cần lấy lại một ít tiền và lương thực, phần còn lại sẽ trả cho lão Tôn làm chi phí chữa bệnh cho tôi, phần dư lại, tôi chia cho thanh niên trí thức Trình và quả phụ Miêu, là tôi có lỗi với cô ấy, giờ muốn nhận lỗi, là tôi vô duyên vô cớ khiến cô ấy phải chịu ủy khuất, tôi nợ cô ấy, phải bồi thường cho cô ấy. Cho dù tôi có chết, mấy thứ này cũng chia như vậy."

“Mong đại đội trưởng và thư ký đại đội làm chủ cho tôi, nhất định phải giúp tôi đòi lại mấy thứ này"

Mọi người: “..."

Không lâu sau khi sự việc tối hôm qua xảy ra, bí thư đại đội trưởng cùng Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên tới tìm kiếm cẩn thận nhà Chu Hùng một lượt, Trình Ninh còn chụp rất nhiều ảnh, bọn họ chưa cân phòng này cụ thể có bao nhiêu lâm sản, gạo và mì, dầu mỡ, không biết cụ thể là có mấy cân mấy lượng, nhưng bọn họ đều nhìn thấy đống tiền và phiếu kia, đương nhiên rất rõ ràng trong nhà này hoàn toàn không có khoản tiết kiệm 125 đồng cùng với nhiều vé thực phẩm, vé dầu, vé vải, vé thịt, các loại vé, nếu có rất có thể đã bị Cố Cạnh Văn khi lật sổ đã tiện tay lấy đi rồi.

Trước khi bí thư đại đội Diệp Loan đi, bọn họ cũng đã phái người đi theo đại đội Diệp Loan lục soát ký túc xá của Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.

Quả thật danh sách này của Chu Hùng không đúng cho lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng qua ngẫm lại chuyện vợ chồng Chu Đại Thuận từng làm, còn có sáng sớm chạy tới sân Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên lăn lộn khóc lóc om sòm làm người tức giận, mọi người xem qua danh sách cũng ngầm hiểu, không có ai lên tiếng phản đối.

Bí thư đại đội còn bảo kế toán Lý sao thêm hai bản, bảo Chu Hùng ấn dấu ký tên.

Trước khi đi Trình Ninh đặc biệt nói thêm vài câu với bác sĩ đông y Tôn Lão, cảm ơn ông ấy chữa bệnh cứu người, để ông ấy cứ ở chỗ này an tâm mà ở lại, có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, trong xưởng sẽ cung cấp, lại đến Chu Hùng, phải cung kính với bác sĩ đông y Tôn Lão, không được có nửa điểm chậm trễ.

Chu Hùng thở hổn hển, nói: "Bác sĩ đông y Tôn Lão là ân nhân cứu mạng tôi, cho dù là tôi chậm trễ cái gì đi chăng nữa cũng không thể chậm trễ việc cảm ơn ông ấy"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 441: Chương 441



Hơn nữa, mạng này của anh ấy còn nằm trong tay người ta.

Đương nhiên, những lời này anh ấy khẳng định sẽ không nói ra.

Bác sĩ đông y Tôn Lão cười cảm ơn Trình Ninh.

Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ Chu Hùng rất không vừa mắt.

Anh có thể nhìn anh ta thuận mắt mới là lạ.

Đám người đại đội trưởng và đại đội bí thư cầm danh sách đến nhà Chu Đại Thuận.

Mọi người thích nhất sự náo nhiệt như này, tự nhiên như một đàn tổ ong đi theo.

Hàn Đông Nguyên không thích tham gia náo nhiệt như này.

Nhưng Trình Ninh tò mò, cô kéo anh cùng nhau qua đó.

Anh nhìn cô, lúc này trong mắt cô tràn đầy sự vui vẻ, hai hàng lông mày cong nhẹ lên, làm sao có nửa điểm giống như dáng vẻ phát run đến trắng bệch như tối hôm qua chứ?

Trình Ninh biết anh không thích Chu Hùng, kéo anh nói: "Dù sao cũng không phải anh ta, định tội lên người họ Cố cũng không dễ dàng như vậy, đi xem một chút, vợ chồng Chu Đại Thuận mới sáng sớm đã tìm em gây chuyện đâu."

“Không sợ sao?” Anh hỏi cô.

Trình Ninh hé môi cười, nói: "Tối hôm qua không phải anh ngủ với em sao? Còn gì phải sợ nữa chứ?"

Hàn Đông Nguyên: “...”

Những cái này được gọi là lời sao?

Tuy nhiên, những lời này không ra bộ, nhưng chúng ngay lập tức khiến tâm trạng anh vui vẻ.

Anh lập tức nhếch khóe miệng, nói: "Đi"

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé vào trong của cô rồi đi về phía nhà Chu Đại Thuận.

Lúc này anh nắm tay cô như vậy nhưng không ai cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Thứ nhất nghe nói hai người đã "Đính hôn", việc này ngày hôm qua ai cũng đã rất kinh ngạc, buổi tối thứ hai hôm qua Trình Ninh không phải bị sợ hãi rất lớn sao?

Mọi người kéo nhau như tổ ong đến nhà Chu Đại Thuận.

Dọc theo đường còn có các thôn dân được tin cũng đều chạy tới xem náo nhiệt.

Lúc này vợ chồng Chu Đại Thuận cùng có con trai và con dâu mấy người bọn họ đang đóng cửa trong nhà kiểm kê đồ vật lấy được từ chỗ Chu Hùng.

Từ khi mang đồ về, bọn họ vẫn luôn đóng cửa ở trong nhà, người trong thôn chán ghét tính cách của bọn họ, nhất là sáng sớm hôm nay bọn họ cho rằng Chu Hùng đã c.h.ế.t trong khi chạy đến chỗ của Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên lăn lộn rồi khóc lóc ăn vạ, quả thật làm cho ai nấy đầy tức giận.

Cho nên giờ Chu Hùng không chết, sống lại, ai cũng cố ý chạy tới báo cho bọn họ một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Hùng là ai, đó là tên côn đồ nổi danh đại đội Thượng Hàn, lại hận vợ chồng Chu Đại Thuận đã lâu, mấy người trong nhà này lại dọn sạch sẽ phòng Chu Hùng, bọn chờ để xem kịch hay!

Vợ của Chu Đại Thuận nhìn đồ vật mang về từ trong phòng Chu Hùng về tâm trạng rất tốt, một bên giao cho con trai và con dâu kiểm kê thu dọn, một bên sờ sờ phần còn lại nói: “Đừng nói với tôi, tên chó Hùng này mỗi ngày không làm ăn, cả ngày làm chút đồ chơi đầu cơ trục lợi, ngược lại thật sự tích góp được không ít đồ, bao nhiêu người cả đời cũng không tích góp được một phần gia sản này.”

Vợ Chu Đại Thuận là người rõ ràng nhất, năm đó Chu Hùng rời nhà bọn họ đi, trên người ngoài một bộ quần áo đầy lỗ rách thì không có những vật khác. Nhiều năm như vậy cuộc sống bị giảm, cuộc sống tên nhóc này lại đi lên, nhiều lâm sản như vậy, gạo trắng bóng, còn có thịt gà rừng khô, còn chưa nhìn thấy nấu, nước bọt cũng muốn nhỏ thành giọt xuống.

Sắc mặt Chu Đại Thuận lại không tốt lắm.

Ông ấy lạnh lùng nói: "Không đúng. Tên nhóc này âm thầm đầu cơ trục lợi, khẳng định cũng tích góp được không ít tiền mặt, làm sao có thể chỉ có mấy đồng tiền lẻ này, một chút tiền giấy cũng không có?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 442: Chương 442



Vợ Chu Đại Thuận nghe ông ấy nói như vậy sửng sốt, cũng buông xuống xiên thịt gà rừng trên tay, sau đó nghĩ đến cái gì, giọng căm hận nói: "Nhất định là thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia cầm đi đưa cho quả phụ Miêu kia! Đúng là đồ ngu ngốc, không có ích gì, người ta chướng mắt anh ta, anh ta lại kiên quyết đưa tiền và lương thực qua, mấy năm nay không biết đã tặng bao nhiêu là đồ rồi, lần này không phải nói con trai của quả phụ Miêu kia chữa trị mắt, nên là đem tiền, phiếu đổi lương thực gì đó đưa hết cho cô ấy cũng vẫn còn chưa đủ, còn chạy đi trộm! Không được, không thể để con tiện nhân đó có lợi được, chúng ta phải đi lấy lại! Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, đi đòi đi, xem cô ta có giấu giếm không chịu nhổ ra hay không!"

Ngay khi cả hai vợ chồng đang âm thầm thương lượng làm thế nào để lấy tiền từ quả phụ Miêu, cánh cửa đã bị người ta "Cốc cốc" gõ vào.

Một nhà nghi ngờ.

Con dâu Chu Đại Thuận đang muốn mở cửa, bị vợ Chu Đại Thuận kéo trở về, bà lên trước, cửa vừa mở được một chút khe hở, cánh cửa kia đã bị người "phanh" một tiếng đẩy vào, vợ Chu Đại Thuận bị đụng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Vợ Chu Đại Thuận giận dữ, vừa mắng một câu "Ai muốn c.h.ế.t đến như vậy", vừa ngẩng đầu nhìn thấy đại đội trưởng, đại đội bí thư cùng một đám người đi theo phía sau, giọng bà đột nhiên im bặt, bà trừng mắt nhìn đám người xông vào, cảnh giác nhìn bọn họ.

Lúc này trong phòng, trên bàn khắp nơi đều là đồ vật từ chỗ Chu Hùng chuyển tới.

Chu Đại Thuận, con trai Chu Đại Thuận, con dâu vội vàng xông lên phía trước, ngăn cản ánh mắt mọi người nhìn về phía đồ đạc trong phòng.

Chu Đại Thuận muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn cười, nhìn về phía đại đội trưởng cùng đại đội bí thư, nói: "Đại đội trưởng, bí thư, các anh đang làm gì vậy? Sao đột nhiên lại mang theo nhiều người tới như vậy?"

Ai để ý đến khuôn mặt tươi cười của ông ấy?

Nghĩ đến nếu Chu Hùng c.h.ế.t thật, người này sẽ thật sự đi chiếm mấy thứ này của Chu Hùng, cái này còn chưa đủ, còn muốn đi tìm Trinh Ninh và Hàn Đông Nguyên lặn lộn khóc lóc, đại đội trưởng và đại đội bí thư nên có sắc mặt gì với ông ấy đây?

Chu Phác Hoè mặt lạnh lùng, hắng giọng.

Chẳng qua không đợi ông ấy lên tiếng, phía sau cũng đã có thôn dân cười vang lên, nói: "Làm gì sao? Chu Đại Thuận, ông đã dọn sạch sẽ nhà Chu Hùng, lúc này còn hỏi chúng tôi chạy tới làm gì? Đương nhiên là để cho ông đem tất cả đồ đạc chuyển về không thiếu một cái gì! Chúng ta bây giờ chính là xã hội mới, cũng phải cùng một giuộc với lũ thủ phủ"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Đại Thuận mặt mày đen kịt lại.

Bên kia vợ Chu Đại Thuận chửi ầm lên trước, nói: "Tôi nhổ vào, đồ đạc của nhà họ Chu chúng tôi, ai cần tới anh quản! Cháu trai của chúng tôi đã không còn, đương nhiên đồ đạc còn lại là của chúng tôi! Chúng tôi nuôi anh ta lớn, chẳng lẽ anh ta chết, đồ đạc không phải là của chúng ta hay sao, chẳng lẽ vào túi các người sao? Các người là cái thá gì vậy!"

"Vậy cũng phải để anh ta c.h.ế.t trước!"

Chu Phác Hòe nhịn không được, hét lớn một câu với hai vợ chồng Chu Đại Thuận, sau đó trực tiếp đi đến trước bàn, đem danh sách trên tay đập xuống bàn, lớn tiếng nói: "Trong ngày hôm nay, dựa theo danh sách này, đem tất cả đồ đạc chuyển về nhà Chu Hùng! Một cái cũng không được thiếu! Thiếu đi một hào một tấm phiếu cũng ghi sổ cho tôi, cả nhà các người từ từ trả lại hết cho tôi! Lúc đó sẽ khấu trừ điểm chấm công của các người!"

Gia đình Chu Đại Thuận: "?"

Lời nói của Chu Phác Hòe giống như một đạo sấm nổ tung trên đỉnh đầu một nhà Chu Đại Thuận.

Bọn họ nhìn danh sách, lại nhìn Chu Phác Hòe, trong nháy mắt đầu óc giống như bị nổ tung, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn Chu Phác Hoè, Chu Đại Thuận cùng con trai ông ta đưa mắt nhìn chằm chằm tờ giấy…
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 443: Chương 443



Bọn họ không biết nhiều chữ lắm, nhưng tiền cùng lương phiếu các loại chữ vé vẫn biết, con số phía sau càng biết.

Chu Đại Thuận cầm lấy danh sách kia, ánh mắt cũng sắp trợn lồi ra.

Mà vợ Chu Đại Thuận lại hô lên với Chu Phác Hòe, bà nói: "Bí thư, ý của ông là gì? Chu Hùng là cháu trai của chúng tôi, chúng tôi nuôi dưỡng... không phải anh ta c.h.ế.t rồi sao... ý của ông là gì, anh ta không chết?"

Ba chữ cuối kia gần giống như là hét lên.

"Làm sao à?"

Chu Phác Hòe cười lạnh một tiếng, nói: "Anh ta không c.h.ế.t các ngươi rất thất vọng sao? Nhanh lên cho tôi, dựa theo danh sách trả lại đồ đạc, cũng giống như tôi đã dặn dò, qua hôm nay còn chưa giải quyết xong, ngày mai đem các ngươi đưa đi lao động cải tạo ở xã!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong ông ấy xoay người rời đi.

Ông ấy lười nói nhảm với bọn họ.

Chu Đại Thuận lại xông tới bắt lấy ông ấy, gào to: "Bí thư, bí thư, danh sách này của ông lấy ở đâu ra? Chúng ta là từ chỗ Hùng Tử mang vài thứ về, nhưng nào có tiền với phiếu, ông đem cái xương già này của tôi bẻ ra cũng không tìm ra mấy thứ như vậy..."

"Không có mấy thứ này sao?"

Lúc này Trình Ninh một mực nhìn phía sau cười xen vào nói: "Vậy thì lục soát đi, vừa lúc Chu Hùng đưa cho bí thư một danh sách khác, đó là danh sách năm đó bố mẹ ruột của anh ấy để lại cho, bí thư, không bằng đem ba gian phòng này lục soát thật kĩ càng, nói không chừng không chỉ tìm được mỗi tiền và vé, những thứ khác bọn họ lấy của bố mẹ Chu Hùng cũng nhất định sẽ tìm ra được!"

Lời nói này như khiến cho vợ chồng Chu Đại Thuận sắc mặt đều thay đổi.

Năm đó bố mẹ Chu Hùng ở trong thành phố làm người giúp việc cho nhà giàu, mỗi lúc sẽ tích cóp một chút, sau khi qua thời điểm chiến tranh, quả thật đúng là lưu lại vài thứ, những thứ này bọn họ đều giấu ở trong nhà, ngoài ra nhiều năm như vậy, tuy nói trong nhà tích góp không nhiều lắm, nhưng thừa dịp rảnh rỗi lên núi lấy chút đồ để đổi tiền mặt với những thanh niên tri thức, cũng vẫn là tiết kiệm chút tiền mặt, cái này, làm sao có thể cho nhiều người như vậy lục soát?

Sắc mặt Chu Đại Thuận liên tục thay đổi, cuối cùng lại là một trận gào khóc. Đại đội bí thư nói xong, chỉ cần đem những thứ có thể trả lại, những tờ tiền mặt kia bọn họ thật sự không có thì tự mình đi tìm Chu Hùng thương lượng, lúc này mọi người mới rời đi.

Ra khỏi cửa nhà vợ chồng Chu Đại Thuận, Chu Phác Hoà thở dài nặng nề.

Một nhà Chu Đại Thuận vẫn là họ hàng của ông.

Bố Chu Hùng đã chơi với ông khi còn bé, bởi vì chút tình cảm này, nên đối xử với Chu Hùng xuất phát từ lòng cảm thông, cho nên nhiều năm như vậy, Chu Hùng làm ra nhiều chuyện như thế, ông ấy vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thật ra không chỉ có ông ấy, những người khác sao lại không phải?

Lại nói đến Trình Ninh.

Trình Ninh xem náo nhiệt xong lập tức vẫy tay với đại đổi trưởng và đại đội bí thư, cùng Hàn Đông Nguyên trở về nhà. Cô còn phải trở về an ủi bà nội Hàn.

Sau những sự việc như này, tâm trạng tốt đẹp của bà nội Hàn khi trở về quê hương đã tụt đi rất nhiều.

Trình Ninh trấn an bà, nói: "Bà nội, đừng lo lắng, cháu không phải không có việc gì sao? Thư ký Từ nói không sai, sau này cháu đi công xã, sân đó chắc hơn sân này nhiều, lại có phòng ở trong nên chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa đâu"

Cô nói như vậy, bà nội Hàn lại càng thấy không ổn.

Chẳng qua bà nội Hàn nhìn Trình Ninh thật sự không chịu ảnh hưởng của việc này, cũng không biết có phải là ảo giác của bà hay không, giống như mặt mày cô còn khoan khoái đôi chút, bà kéo tay cô, quả thật bà không biết nói cái gì cho phải, thầm nghĩ, đứa nhỏ này, lòng sao lại rộng lượng như vậy?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 444: Chương 444



Không phải bà ấy nghĩ cháu nội bà có nhiều điểm tốt, cũng là tính tình cháu nội không tốt, lúc này bà ngược lại an tâm một chút.

Nếu để Trình Ninh một mình đi tới thôn nằm trong núi sâu rừng già này, cho dù đây là quê hương của Lão Hàn Gia, bà cũng giống như con dâu của chính mình, tuyệt đối sẽ không yên lòng.

"Được rồi, được rồi"

Bà nội Hàn nói: "Vậy chờ chúng ta đi rồi, các con đều chuyển đến công xã ở."

Cho dù có tình cảm với thôn này, cũng không nỡ để Trình Ninh chịu thêm một chút uất ức hay nguy hiểm nào.

Lại dặn dò Hàn Đông Nguyên ngàn lần, nhất định phải chăm sóc Trình Ninh tốt.

Tâm trạng Trình Ninh đúng thật là rất tốt.

Bởi vì một vấn đề lớn đã được giải quyết.

Sau đó chỉ cần chờ chuyện lũ quét qua, cô muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy ngày sau cô dốc hết toàn lực phụng bồi bà nội Hàn, mang theo bà đi đến thăm người thân thăm bạn bè, cứ như vậy qua hai ngày, bà nội Hàn cuối cùng cũng khôi phục chút tâm trạng.

Trình Ninh chăm sóc bà nội Hàn, Cố Cạnh Văn bên kia đã giao cho Hàn Đông Nguyên.

Ngày hôm sau Hàn Đông Nguyên đi công xã, vừa đi qua bên kia đã nghe nói Triệu Chi hình như là do sợ hãi quá mức, bị áp giải đến công xã tối hôm đó liền phát sốt cao, nói nhảm, nói cái gì “Chu Hùng rõ ràng đã chết”, "Vì sao hắn không chết" lung ta lung tung, khiến cho ai nấy cũng cạn lời với cô ta.

Việc này là chủ nhiệm Tiết nói với Hàn Đông Nguyên.

Chủ nhiệm Tiết nói xong lắc đầu, lại nói: "Không nghĩ tới tên họ Cố thủ đoạn độc ác, họ Triệu này nhìn dáng vẻ nho nhã, ai ngờ tư tưởng cũng ác độc như vậy. Tốt xấu gì cũng là một mạng người, sao trong miệng bọn họ người ta chưa c.h.ế.t lại nhiều tiếc nuối chứ?"

Hàn Đông Nguyên lập tức xa xẩm mặt mày, trong lòng như có thứ gì đó vô cùng sống động.

Anh nói: "Hiện tại họ Triệu đang ở đâu?"

"Trạm y tế xã"

Chủ nhiệm Tiết nói: "Sáng sớm phát hiện sốt cao lập tức đưa qua"

Hàn Đông Nguyên đi đến trạm y tế.

Trạm y tế không có nhiều bệnh nhân, Triệu Chi ngủ một mình trong phòng ba người.

Lúc Hàn Đông Nguyên đi qua Triệu Chi còn chưa tỉnh lại, y tá đang trực nói: "Từ sau khi đưa tới đây cô ta chưa từng tỉnh lại, lúc trước sốt đến bốn mươi mốt độ, truyền nửa ngày nước muối mới giảm xuống một chút, nhưng lặp đi lặp lại như vậy, hiện tại còn có ba mươi chín độ mồm vẫn luôn nói nhảm"

“Được, cô đi trước đi, tôi ở lại một lát xem có thể tra hỏi chút nào hay không”. Hàn Đông Nguyên nói.

Y tá đồng ý xong lập tức đẩy xe ra ngoài.

Hàn Đông Nguyên nhìn về phía Triệu Chi, sau đó chợt nghe thấy cô ta nói: "Hàn Đông Nguyên, lúc trước tôi thật sự thích anh, thật sự thích anh"

Hàn Đông Nguyên: “…”

Khuôn mặt của anh đột nhiên đen lại.

Đây là bệnh thần kinh gì vậy?

Anh muốn đưa tay trực tiếp tháo bỏ túi nước muối của cô ta, để cô ta chết.

Hàn Đông Nguyên chán ghét nhìn Triệu Chi, không chút nhẫn nại xoay người rời đi, anh còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để người phụ nữ này nói tin tức hữu dụng chút. Những lời tiếp theo của Triệu Chi khiến đôi chân anh dừng bước, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta.

Anh nghe cô ta nói: “Nhưng lúc đấy anh đang ngồi tù, em không còn cách nào, em chỉ có thể gả cho Cố Cạnh Văn."

Những lời nói khó hiểu như vậy lại làm cho anh nhớ tới hành động bất thường của Trình Ninh khi cô hết lần này đến lần khác đánh người.

Anh nhìn chằm chằm Triệu Chi.

Anh chỉ đứng đó im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm cô ta, rồi bước lên phía trước hai bước, anh đứng trước giường bệnh của cô ta.

Người trên giường bệnh rất điên cuồng, lúc thì kêu Hàn Đông Nguyên, lúc thì cầu xin anh, cầu xin anh buông tha cô ta. Cô ta dường như nghe được lời anh nói, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Là anh đáng chết, là anh trộm đồ, đáng chết, là do bọn họ kết tội tôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên gặng hỏi cô ta từng câu một.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 445: Chương 445



Đôi khi cô ta dường như đắm chìm hoàn toàn vào trong thế giới của mình, nói mê sảng, cho dù cô ta chỉ ngẫu nhiên trả lời vài câu cũng đủ để anh chắp vá rất nhiều tin tức rồi.

Nửa giờ sau anh rời đi, không quay về công xã, nhanh chóng mượn điện thoại của sở y tế, gọi một cuộc điện thoại về Bắc thành.

Anh muốn mời huấn luyện viên họ Thẩm anh quen tới.

Trường trung học Hàn Đông Nguyên đã học là trường nội trú của quân đội, quân nhân sau hai năm rèn luyện sẽ tiếp quản công việc huấn luyện, Thẩm huấn luyện viên là huấn luyện viên lúc anh ở bộ đội.

Anh ta rất giỏi thẩm vấn, bao gồm cả việc sử dụng thuật thôi miên.

Đáng tiếc trong quân đội không phải nói xin nghỉ ra ngoài là có thể ra ngoài.

Hai người nói chuyện qua điện thoại hồi lâu, Thẩm huấn luyện viên nói nếu như liên quan đến án mạng thì anh có thể sai người đưa Triệu Chi đến quân đội xử lí.

Nhưng Hàn Đông Nguyên vẫn quyết định tự mình đến.

Triệu Chi sốt cao hôn mê ba ngày liền.

Ba ngày nay Hàn Đông Nguyên đều đúng giờ qua phòng hỏi cô ta.

Lời cô ta nói ra luôn lặp đi lặp lại, lộn xộn, hỗn độn không chịu nổi, làm cho người nghe không hiểu chút nào, lời nói ra không phù hợp với hiện thực chút nào.

Người khác nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc Triệu Chi nhất định có vấn đề rồi.

Nhưng Hàn Đông Vĩ lại có thể đứng đó nghe được mấy lời làm rối loạn thần kinh của anh như vậy.

Anh không phiền hỏi đi hỏi lại, thậm chí anh còn mượn một cái máy ghi âm, anh cầm mười mấy băng ghi âm không ngừng sao chép, rồi ghép lại.

Ngày thứ ba anh tới thăm Cố Cạnh Văn.

Trên tay đặc biệt cầm máy ghi âm kia.

Hàn Đông Nguyên nói: “Triệu Chi bảo anh bày ra chuyện này?"

Từ lúc Hàn Đông Nguyên bước vào, Cố Cạnh Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.

Ánh mắt của anh ta như dán vào máy ghi âm trên tay Hàn Đông Nguyên.

Mắt anh ta nhìn chằm chằm Hàn Đông Nguyên rồi nhìn xuống máy ghi âm trên tay anh, xong lại nhìn lên mặt anh, trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ mặt căm hận nhìn anh, mọi sự căm hận trong ánh mắt kia dường như đều do anh tới mà tạo lên.

Anh ta nói: "Tôi nói rồi, tôi không làm việc này, cùng lắm thì mấy người cứ ghét tôi thôi, anh đừng có cho rằng tôi nói anh đã từng đầu cơ trục lợi, cho nên mượn cớ này, muốn đẩy tôi vào chỗ chết"

Hàn Đông Nguyên không để ý tới anh ta, ấn nút phát của máy ghi âm, bên trong truyền đến thanh âm đứt quãng, nói:

“... Chu Hùng, anh ta hẳn đã c.h.ế.t rồi, vì sao anh ta vẫn chưa chết, rõ ràng anh ta đã c.h.ế.t rồi... Anh ta, tất cả mọi người đều biết Hàn Đông Nguyên đánh c.h.ế.t anh ta, là anh gϊếŧ c.h.ế.t anh ta, là anh đã đánh c.h.ế.t anh ta, anh sẽ phải ngồi tù, mọi thứ sẽ thuộc về tôi...”

"Ai bảo anh không thích tôi, vậy thì đi tù đi.."

Giọng nói khàn khàn, nhưng Cố Cạnh Văn vẫn nhận ra được, đó là giọng của Triệu Chi.

Từ nhỏ anh ta đã che chở người thanh mai trúc mã này.

Vì cô ta, anh ta đã chấp nhận bị điều từ nông trường vùng ngoại ô Bắc thành có điều kiện tốt như vậy để cùng cô ta đến vùng rừng sâu núi thẳm này.

Cũng vì cô ta mà anh ta bị liên lụy, từ đại đội Thượng Hàn bị điều đến đại đội Diệp Loan.

Cuối cùng, cũng vì cô ta nói với anh ta, nói chỉ cần khiến Hàn Đông Nguyên "đánh chết" Chu Hùng, để Hàn Đông Nguyên ngồi tù, gông xiềng xích đặt trên đầu bọn họ sẽ biến mất hết.

Anh ta không phải là người tốt.

Nhưng chưa bao giờ không tốt với cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong máy ghi âm phát ra từng câu từng chữ hỗn độn, sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng bệch, rõ ràng có thể nhìn ra mặt anh ta cắt không còn một giọt máu.

“Các người, các người đã làm gì em ấy?” Anh ta nói.

Hàn Đông Nguyên cười lạnh một tiếng, nói: “Cô ta làm quá nhiều chuyện xấu, bị bắt tại trận, dọa vỡ mật rồi."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 446: Chương 446



Tay Cố Cạnh Văn nắm chặt lại run rẩy.

“Chính cô ta đã tự nhận rồi, anh còn muốn bảo vệ cô ta à?"

Có ghi âm của Triệu Chi, lá đơn tố cáo của Chu Hùng, cộng thêm chứng cứ của thôn dân, còn có đại đội Diệp Loan được phái đi lục soát chỗ Cố Cạnh Văn, có thể anh ta còn chưa kịp tiêu hủy sổ tay của Chu Hùng, còn có ngân phiếu, trong đó có một phiếu lương thực do Chu Hùng dùng thực phẩm miền núi đổi lấy.

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không cần đợi Chu Hùng và Triệu Chi khỏi bệnh nữa. Cố Cạnh Văn bị đưa đến cục công an huyện giám sát. Nhưng anh ta bị kết án bao nhiêu năm tù còn phải chờ huyện ủy cùng tòa án bên kia kết án.

Ngày thứ tư cuối cùng Triệu Chi cũng đã tỉnh lại.

Cô ta sốt cao ba ngày ba đêm, cho dù tỉnh lại, tinh thần vẫn hoảng loạn nghiêm trọng.

Lúc Hàn Đông Nguyên đi vào phòng bệnh, Triệu Chi nhìn anh một lúc rồi ngây người.

Cô ta như là nhớ ra cái gì đó, lại hoảng loạn nhìn về phía cánh tay phải của anh.

Cô ta ngơ ngác nhìn, vẻ mặt sợ hãi, cả người ngẩn ngơ, như bị cái gì làm rối loạn.

Hàn Đông Nguyên đứng cách giường bệnh vài bước nhìn cô ta, anh không muốn lãng phí thời gian, nói lời ít ý nhiều nói: "Mấy ngày nay cô bị bệnh tôi đã làm chứng, là do cô nảy lòng, bảo Cố Cạnh Văn tạo mưu gϊết Chu Hùng rồi giá họa lên người tôi, nhân chứng vật chứng đều tôi đều có trong tay cả. Cố Cạnh Văn đã nhận tội và bị đưa đến cục công an huyện. Các người âm mưu cố ý gϊế người, tuy gϊế người không thành nhưng lại khiến Chu Hùng tàn tật cả đời, ngoài ra việc trộm cắp tư liệu nội bộ của công xã và đại đội, còn có các loại tội danh phỉ báng bịa đặt, thời hạn thi hành án ít nhất mười năm trở lên"

Triệu Chi vốn còn hoảng loạn, lại nghe được câu nói này của Hàn Đông Nguyên làm đầu cô ta như phát nổ.

Cả người cô ta như bị đặt trong một cái hầm băng, sự lạnh lẽo và sợ hãi xuất hiện cùng một lúc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Chi lên tiếng "Hàn Đông Nguyên, anh giúp tôi đi, anh giúp tôi với, anh nhất định có thể giúp tôi thoát tội, tôi thật sự không muốn ngồi tù"

Cô ta thét chói tai từ trên giường bệnh bò xuống, ngã nhào trên mặt đất, như muốn nhào tới túm lấy anh.

Hàn Đông Nguyên có chút chán ghét nhíu mày, nói: "Dừng lại, giúp cô thoát tội chắc chắn tôi sẽ không làm, nhưng hãy nói cho tôi biết những gì cô đã làm đi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc cho cô ngồi tù ít hơn hai năm"

Triệu Chi miễn cưỡng dừng lại, cô ta hoảng sợ bất an nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: “Anh muốn biết cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi đều nói cho anh biết hết, chỉ cần anh giúp tôi."

"Nói với tôi, tất cả những điều cô biết."

Anh nói xong rồi giơ băng ghi âm trên tay lên, sau đó đi tới trước bàn, trên bàn có một cái máy ghi âm mấy ngày trước anh đã mượn.

Anh mở hộp máy ghi âm, cắm băng ghi âm vào và ấn nút phát, bên trong lập tức truyền đến thanh âm khàn khàn đứt đoạn của Triệu Chi.

“... Chu Hùng, anh ta hẳn đã bị đánh c.h.ế.t rồi, nhưng anh ta vẫn chưa chết...”

“... Đám người đó lại điều anh ta đi công xã, đám người kia còn đánh c.h.ế.t anh ta sao? Bọn họ còn nhân cơ hội đánh c.h.ế.t anh ta sao?...”

Sắc mặt Triệu Chi lập tức trắng bệch.

Cô ta cứ nghĩ sự sợ hãi lúc trước đã đạt tới cực điểm, lại không nghĩ tới còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ cô ta.

Cô ta chỉ nói được vài câu, Hàn Đông Nguyên lại nhấn nút dừng.

Những chuyện này, cô ta nói ra đều nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra lại trái ngược hoàn toàn với hiện thực, từng chuyện một cô ta đều nói với anh.

Hàn Đông rút băng ghi âm ra, nhìn cô ta ngồi dưới đất, như nhìn một con vật xấu xí đang c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, nói: "Đừng cố gắng nói dối tôi, ba ngày qua, cô cứ lặp đi lặp lại lời của mình, khai ra không ít chuyện rồi. Lặp đi lặp lại ba ngày, ghi âm ba ngày, chẳng qua là tôi không muốn lãng phí thời gian thôi nên mới chờ đến lúc cô tỉnh lại rồi trực tiếp nói ra cho tôi"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 447: Chương 447



Anh cầm cuộn băng kia, cười lạnh một tiếng, nói, "Cho nên, cô không có bất kỳ cơ hội nói dối với tôi đâu, thật thà nói ra tôi có thể tâm tình tốt thì sẽ miễn cho cô vài năm án tù. Chỉ cần một câu nói dối thôi, cô sẽ được thong thả ở trong ngục từ từ hưởng thụ quãng đời còn lại của mình, không thì ở trong phòng bệnh tâm thần trong tù cũng không tệ đâu."

"Tôi nói!” Cuối cùng Triệu Chi cũng không chịu nổi nữa, cô ta hét lên.

Cô ta biết người trước mặt này có bao nhiêu tâm cơ thủ đoạn cơ chứ.

Anh thực sự có thể đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đấy.

Cô ta bị kinh hãi, sốt cao mấy ngày trời, trạng thái tinh thần cực kỳ bất ổn, lúc này lại bị Hàn Đông Nguyên uy hϊếp đe dọa, làm sao còn chịu đựng được?

"Tôi nói, tôi ói hết... Nhưng tôi không biết hết mọi chuyện, từ khi đi Diệp Loan đại đội mấy tháng nay, tôi đều nằm mơ, tất cả các giấc mơ đều như một"

"Có chúng ta mới vừa xuống nông thôn thời điểm, có lúc ở đại đội Thượng Hàn, còn có sau đó, chuyện của rất nhiều năm sau... Nhưng những giấc mộng này không giống hiện thực, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng do mình quá mong mỏi như thế nên mới mơ như vậy, nhưng sau này càng mơ nhiều tôi mới thấy không đúng cho lắm..."

“Nói vào chuyện chính đi"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên ngắt lời cô ta, "Chỉ cần nói cho tôi biết cô mơ thấy cái gì, dùng trình tự thời gian, bắt đầu từ lúc hai người mới xuống thôn"

Anh nói xong lại dừng một chút, nói, "Đám người kia, Chu Hùng chết, còn có tôi vào tù, những thứ này, một chuyện cũng đừng bỏ sót, nói từng chuyện một"

Hàn Đông Nguyên không nói thêm một câu, mặt Triệu Chi trắng bệch, rõ ràng đang là mùa hè nhưng cô ta lại không ngừng rùng mình.

"Được, tôi nói, tôi nói..."

Cô ta như phát bệnh tâm thần, lẩm bẩm nói: "Giấc mơ đầu tiên là từ khi nào, đúng, là từ lúc chúng tôi xuống nông thôn đến đại đội Thượng Hàn, trong giấc mơ của tôi không giống với hiện thực. Trong giấc mơ, lúc chúng tôi xuống nông thôn thì không có Trình Ninh, đoạn đường đến đại đội chỉ có tôi và Mẫn Nhiên, Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh, khi đó chúng tôi rất hào hứng, rất vui vẻ, bởi vì không có Trình Ninh nên tất cả chúng tôi đều vô cùng hòa thuận, đến đại đội Thượng Hàn mọi người ở chung rất tốt, sau đó anh lái xe đến nhà máy, còn tôi đi vào văn phòng nhà máy"

Nói tới đây cô ta dừng một chút.

Đi vào văn phòng nhà máy, tuy rằng Hàn Đông Nguyên chưa từng có tiếp xúc dư thừa với đồng nghiệp nữ nhưng bởi vì quan hệ công tác nên vẫn luôn có cơ hội tiếp xúc.

Người như Hàn Đông Nguyên, ai mà không thích chứ?

Trong mộng, trái tim cô ta đong đưa giữa Hàn Đông Nguyên và Cố Cạnh Văn, cuối cùng nghiêng về phía Hàn Đông Nguyên.

Chỉ tiếc...

“... Nhà máy sản xuất đồ gỗ tre của chúng ta làm rất tốt, nhưng vào mùa hè một trận lũ quét đã phá hủy tất cả, khi đó địa điểm sản xuất chủ yếu của chúng ta ngoại trừ sân gỗ ban đầu của đại đội, còn dựng lều gỗ tạm thời bên dòng suối, đó là để tiện cho gỗ chặt từ trên núi trực tiếp trôi dạt từ trong suối tới...”

" Vào mùa hè, lũ quét bùng nổ, nước suối tăng vọt, không chỉ phá hủy lều gỗ tạm thời của chúng tôi, mà còn có rất nhiều thôn dân và Thẩm Thanh đều bị. Lúc đó anh vì cứu người nên anh bị tảng đá lớn đ.â.m vào cánh tay phải, trên núi thiếu vật tư thiếu thuốc, chúng ta bị nhốt trên núi hơn mười ngày, cánh tay của anh cứ như vậy phế đi..."

Cho nên cái gọi là giấc mơ của Trình Ninh kia cũng như vậy sao?

Vậy nên ngay từ đầu cô yêu cầu chọn kiến trúc sư làm gỗ chuyên nghiệp, xây nhà xưởng thôi mà cũng muốn thăm dò địa hình, cân nhắc địa điểm. Xây trường học, đắp suối trúng từ chỗ nhà thôn đến ký túc xá công nhân, thi hành “điều lệ phòng chống thiên tai mùa mưa” tận mười dặm tám xa, sửa cống rãnh, phòng sạt lở.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 448: Chương 448



Hàn Đông Nguyên mặt không cảm xúc nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.

Mà lời của Triệu Chi vẫn còn tiếp tục.

"... Bởi vì lũ quét bất ngờ, nhà máy chế phẩm gỗ trúc tổn thất nghiêm trọng, thôn dân c.h.ế.t vô số người. Trong đại đội vốn ngay cả bữa cơm no cũng không có, sau đó lại lâm vào trong mây đen sương mù, không biết anh lấy được cây sâm núi từ chỗ nào, còn có vài dược liệu khác nữa nên đã đem đến cho mọi người thử... Chu Hùng bị hấp dẫn nên muốn trộm dược liệu đổi lấy tiền chữa bệnh cho con của góa phụ Miêu, kết quả lại bị bắt... Anh bị phán vào tù mười năm..."

“Tôi lại mơ thấy mười năm sau.”

“Anh ra tù, đi về phía Nam, ở nơi đó thành lập một tập đoàn rất lớn, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. Tôi không biết vì sao anh có thể làm như vậy, nhưng trong giấc mơ của tôi thật sự là thế, trong đó hoàn toàn khác biệt so với hiện thực ngoài này, anh trở thành một ông chủ lớn rất nổi danh ở phía Nam, đài truyền hình muốn phỏng vấn cũng khó mà phỏng vấn được anh..."

Nhưng đó chỉ là một giấc mơ mơ hồ thôi.

Trong mơ cô ta và Cố Cạnh Văn kết hôn, Cố Cạnh Văn nhiều lần hãm hại anh, kết quả lại bị anh ép đến mức sự nghiệp bị hủy hoại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên cô ta không dám nói mấy chuyện này.

Không thể nói dối, cũng không dám không nói.

Triệu Chi nhìn Hàn Đông Nguyên.

Từ đầu đến cuối, mặc kệ cô ta nói cái gì, vẻ mặt của anh đều không có chút cảm xúc nào.

Cô ta không nhìn thấy chút cảm xúc nào trên mặt anh.

Cô ta không ngừng nói, nói đến phần sau cảm xúc cũng chậm rãi bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất không kinh hãi hoảng sợ như lúc đầu.

Cô ta nhìn Hàn Đông Nguyên, thì thào nói: “Xưởng trưởng, xưởng trưởng, anh giúp tôi đi, giúp tôi một tay, chỉ cần anh giúp tôi thoát tội... Anh nghe được rồi, tôi sẽ mơ thấy rất nhiều thứ, ngay từ đầu tôi cũng tưởng là do tôi mơ mộng hão huyền, nhưng sau đó tôi phát hiện rất nhiều thứ đều chính xác, xuất hiện rất nhiều tin tức chuẩn... Trong khoảng thời gian này sẽ xuất hiện sai sót, mơ những giấc mơ không giống thực tế là vì có một chuyện khác biệt, do chuyện đó nên mọi thứ mới đi lệch hướng ban đầu.”

Hàn Đông Nguyên nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy kích động.

Triệu Chi nói ra lời này, đương nhiên anh cũng nghĩ tới rồi.

Hàn Đông Nguyên không lên tiếng gì.

Gương mặt sắc sảo, khí thế cả người như áp bức người ta đến cực điểm.

Cuối cùng Triệu Chi cũng không nhịn được nữa, cô ta nói: “Trong những giấc mơ đó, từ trước đến nay bên cạnh anh không hề có ai tên trình Ninh, cô ấy không theo anh về quê, anh vào tù cô ấy cũng chưa từng xuất hiện, không phải cô ấy cùng đại viện với anh sao? Sau này anh sẽ có tiền có thế nên cô ấy cố ý theo anh tới đây, mục đích chính là leo lên đầu anh...”

“ Cô ấy cũng không thật lòng thích anh, bằng không trong những đoạn ngắn nằm mơ kia tại sao lại không có cô ấy chứ? Vốn dĩ trong cuộc sống của anh từ trước đến nay không hề có cô ấy, Trình Ninh là ả tiện nhân, cố ý tiếp cận anh, lấy lòng anh, theo đuổi anh vì...”

Trong lòng Triệu Chi thấy hận không thôi, vì sao chứ, tại sao Trình Ninh lại được mà không phải cô ta.

Nếu đó là cô ta thì cô ta cũng không đi đến bước đường cùng này rồi.

Nghĩ tới đây cô ta thấy đau lòng muốn chết.

Cô ta lặp đi lặp lại rằng: "Hàn Đông Nguyên, Trình Ninh không thật lòng thích anh đâu. Cô ấy chưa bao giờ thích anh cả, nếu cô ấy nói thích anh, chạy tới tìm anh thì đó toàn là lừa dối cả đấy. Cô ấy muốn tài sản của anh, tiền đồ của anh, người cô ấy thích vốn không phải là anh. Vốn dĩ cuộc sống của anh không hề có Trình Ninh, cô ấy không nên xuất hiện mới đúng"

Tin tức muốn có cũng đã có được, Hàn Đông Nguyên không muốn nghe những lời chói tai từ người đang ở trên giường kia nữa.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 449: Chương 449



Anh xoay người muốn rời đi.

“Hàn Đông Nguyên!"

Người ở phía sau hét lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nghe thấy tiếng bước chân từ phía hành lang ngày một gần hơn .

Anh quay người, mắt nhìn cô gái tóc rối bù như điên trên sàn, dừng lại một chút rồi nói chậm rãi: “Tất cả đều do cô tưởng tượng ra, những giấc mơ kia cũng là do cô tưởng tượng. Cô hận Trình Ninh nên trong lòng ảo tưởng nếu như không có cô ấy thì cô sẽ có được mọi thứ. Cô biết chúng tôi đang ngăn chặn lũ lụt nên cô đã tự tưởng tượng ra tất cả."

“Cô hận tôi, hận xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng tôi, thậm chí cô hận mỗi một người trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ, hận mỗi thôn dân trong đại đội Thượng Hàn chúng tôi cho nên cô ước gì chúng tôi đều c.h.ế.t hết. Vì đó mà cô liền tưởng tượng lũ lụt bất ngờ nhấn chìm xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng tôi, tưởng tượng lũ lụt nhấn chìm c.h.ế.t công nhân và tất cả thôn dân, tưởng tượng Chu Hùng chết, tưởng tượng tôi ngồi tù... Triệu Chi, cô là người có tâm tư thật thâm độc.”

" Ngoại trừ bản thân, tất cả mọi người chỉ cần khiến cô bất mãn, cô hận liền không thể cho bọn họ c.h.ế.t hết, thậm chí không từ thủ đoạn mê hoặc người bên cạnh khiến người đó phải chết. Cô chính là người như vậy"

Giọng của anh cũng không lớn, nhưng âm trầm giống như tiếng búa gõ vào mặt trống, từ tai xâm nhập lên não của Triệu Chi.

Cô ta che lỗ tai, sau đó là đầu, chỉ cảm thấy đau đến muốn nổ tung, sau đó liền theo thanh âm kia gắn từng chữ: “Đúng, tôi hận Trình Ninh, tôi hận Trình Ninh. Sao cô ta lại phải xuất hiện? Nếu cô ta không xuất hiện thì tôi có thể ở lại đại đội Thượng Hàn rồi, tất cả mọi người sẽ thích tôi, tôi có thể vào văn phòng của xưởng sản xuất, xưởng trưởng có thể cũng sẽ thích tôi. Đúng vậy, tất cả là do cô ta cướp của tôi... "

"Tôi hận cô ta, cô ta nên c.h.ế.t đi mới phải, vốn dĩ cô ta không nên xuất hiện, các thôn dân cùng những công nhân kia cũng nên c.h.ế.t đi, Chu Hùng cũng nên c.h.ế.t đi..."

Cô ta ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng, về sau càng nói càng kích động, cuối cùng vẫn lẩm bẩm: “... Đều đáng chết, bọn họ đều đáng c.h.ế.t hết, Chu Hùng đáng chết, thôn dân cũng đáng chết, Trình Ninh lại càng đáng chết..."

Bác nữ y tá đẩy cửa ra, thấy vẻ mặt điên cuồng ồn ào của Triệu Chi cái gì cũng đáng c.h.ế.t này đáng c.h.ế.t kia, gương mặt tỏ vẻ bực bội.

Chuyện Triệu Chi và Cố Cạnh Văn bọn họ cũng đã sớm nghe nói rồi.

Họ biết Trình Ninh là một cô gái tốt bụng và xinh đẹp.

Xưởng trưởng Hàn cũng tốt, vì đại đội Thượng Hàn, vì công xã mà anh đã làm nhiều chuyện như vậy.

Triệu Chi và Cố Cạnh Văn này thế mà lại làm ra nhiều chuyện hạ lưu bỉ ổi như vậy để hại Trình Ninh và xưởng trưởng Hàn.

Sau khi thất bại, ngày nào cũng nguyền rủa mong Trình Ninh và xưởng trưởng Hàn c.h.ế.t đi, không chỉ nguyền rủa bọn họ chết, mà ngay cả dân làng trong đại đội Thượng Hàn cũng không buông tha, hận không thể khiến bọn họ c.h.ế.t hết, tâm tư của người này rốt cuộc độc ác không ai đo lường được!

Hàn Đông Nguyên không để ý tới Triệu Chi, quay đầu nhìn về phía bác nữ y tá, nói: “Tinh thần cô ta không ổn định, chắc là đầu óc có chút vấn đề, sau khi trở về tôi sẽ liên hệ với bệnh viện tầm thần bên kia xem có thể trực tiếp tiếp nhận cô ta hay không."

"Còn cô ta hiện tại có tính công kích, cả ngày tưởng tượng gϊết người, mọi người hãy tìm cho cô ta một phòng giam một mình, đừng để ảnh hưởng những người khác, có chuyện gì xảy ra trực tiếp liên hệ với tôi"

Vừa rồi anh cố tình thôi miên những thông tin đó vào trong đầu cô ta.

Những “giấc mơ tiên tri” mà cô ta nói, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, cũng tuyệt đối không thể để cô ta tiếp xúc mật thiết với bất kỳ ai khác.
 
Back
Top Bottom