Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 90



Chương 90.

Không chỉ trong thôn ai cũng nói như vậy, ngay cả lão đội trưởng nhìn vào cũng cảm thấy chuyện này có phần không thỏa đáng, đúng là phí tiền.

Từ trước tới nay, đội sản xuất Ngưu Mông chưa từng xảy ra chuyện như thế này.

Thế mà giờ đã xảy ra rồi, người phá vỡ kỷ lục chính là cô vợ thanh niên tri thức từ thành phố về.

“Lão đội trưởng, sao ngay cả bác cũng nói vậy, vợ cháu thật sự vất vả lắm, cô ấy không phải làm biếng, mà là không còn thời gian rảnh.” Chu Dã lên tiếng.

“Giặt mấy bộ quần áo, tã lót thì bận gì?” Lão đội trưởng liếc mắt nhìn anh.

Chu Dã liền giải thích.

Vợ anh còn phải chăm con, cho con bú, ban đêm phải dậy nhiều lần, căn bản không được ngủ yên.

Cô ấy sợ anh mệt, còn bảo anh sang ngủ ở gian nhà phía Tây bên cạnh, nhưng Chu Dã làm sao nỡ? Anh không muốn ngủ riêng giường với vợ.

Đêm thì như vậy, ban ngày anh đi làm đồng, ở nhà chỉ còn một mình cô ấy.

Từ sau khi mợ anh về, Chu Dã thấy vợ mình tiều tụy đi rõ rệt.

Khiến anh xót xa không chịu được.

Cho nên chuyện nhờ Lý Đại Ni giúp giặt đồ, đừng nói là tốn một đồng, cho dù hai đồng anh cũng sẵn lòng chi.

Đã mệt mỏi như thế mà còn bắt vợ anh đi giặt cả đống đồ, thế thì còn để người ta nghỉ ngơi gì nữa?

Thực ra anh cũng định tự mình giặt, nhưng vợ anh lại không nỡ để anh sau một ngày làm đồng mệt nhọc còn phải lo chuyện này.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vì vậy, chuyện bỏ tiền thuê người giặt giũ, cả Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều đồng lòng nhất trí.

Lão đội trưởng lắc đầu, “Một bụng lý sự cùn, ai mà chẳng sống như thế cả.”

“Không giống nhau đâu.” Chu Dã khoát tay, cũng không tranh luận thêm với ông, chào một tiếng rồi đi luôn.

Mà chính vì điều này, Bạch Nguyệt Quý mới cảm thấy quý trọng gã chồng thô kệch nhà mình, bởi vì Chu Dã chưa từng thấy những việc cô làm là sai trái gì cả.

Giữa hai người chẳng hề có khoảng cách tư tưởng nào.

Tối hôm đó, Chu Dã được nghỉ ngơi một đêm yên ổn.

Sáng hôm sau, anh liền vào thành phố.

Lý Thái Sơn đã đợi sẵn ở đầu thôn.

“Cậu lại không đi làm à?” Chu Dã vừa thấy đã nói ngay.

Lý Thái Sơn cười hì hì, “Chiều nay em đi cùng Anh Dã vào thành phố, một mình anh đi buồn lắm, để em đi cùng nhé!”

Chu Dã ném cho cậu ta một cái bánh bao, vừa đi vừa hỏi: “Lần trước cậu và Vương Nhị Anh đi đến chỗ nào vậy?”

Lý Thái Sơn vừa ăn vừa đáp: “Cũng khá xa, bên phía Đông Long.” Từ núi bên này đến đó phải đi mất ba tiếng đồng hồ, mệt c.h.ế.t người.

“Đông Long?” Chu Dã kinh ngạc, hỏi: “Vương Nhị Anh hái nấm mà chạy xa thế cơ à?”

“Hái nấm là nói dối thôi, thật ra là nghe đồn có một băng đào trộm mộ ở bên đó nên mò tới thử vận may!” Lý Thái Sơn cũng moi được ít thông tin từ miệng Vương Nhị Anh.

Chu Dã hiểu ra: “Bảo sao trong núi lại có cái đầu đồng Lão Viên đầu để cậu ta nhặt được.”

Lý Thái Sơn nói: “Thì đấy. Nhưng mà Anh Dã, em nói thật, em nghe nói mấy người đó kiếm được tiền lắm, chuyên đi đào mấy ngôi mộ cổ xưa.”

Chu Dã liền cảnh báo: “Cậu đừng có học cái xấu đấy, làm việc thất đức, lại dễ dính phải mấy thứ không sạch sẽ.”

Lý Thái Sơn cười hề hề: “Nếu là Anh Dã anh đi thì không sao, anh may mắn như thần, mấy thứ không sạch còn chẳng dám lại gần.”

“Đừng có nịnh tôi, tôi không làm mấy việc đó đâu.”

Anh đâu có nghèo đến mức phải đi đào mộ người ta chứ.

“Nói mới nhớ, hôm qua nhà cậu có chuyện gì mà thấy nhộn nhịp thế?” Chu Dã đổi chủ đề.

“Lão Tứ nhà họ Trần được thả về rồi đó.”

Chu Dã bật cười: “Tên xui xẻo đó được thả rồi à?”

Lý Thái Sơn cũng cười: “Vâng, Anh Dã mà thấy được hắn bây giờ thì hết hồn luôn, gầy như cái xác ve, y như dân chạy nạn. Mẹ hắn ôm lấy hắn khóc lóc om sòm. Đúng là mẹ ruột có khác, em đứng xa cũng ngửi thấy mùi chua chua, chắc là từ khi bị bắt đến giờ chưa tắm lần nào, vậy mà bà ấy chẳng chê.”

Chu Dã chẳng có ấn tượng tốt gì về Trần Lão Tứ, năm ngoái chính là hắn tung tin đồn nhảm ở bên ngoài.

Hai người vừa trò chuyện vừa vào thành, Chu Dã đến bưu điện đầu tiên, bảo Lý Thái Sơn đợi bên ngoài.

Anh gửi thư đi, rồi rút tiền từ phiếu chuyển khoản bản thảo của vợ, cộng thêm tiền mang theo, gửi vào sổ tiết kiệm.

Như vậy là vừa tròn hai trăm đồng, còn chút lãi sau hai trăm thì có cũng như không, không đáng kể.

Nhìn quyển sổ tiết kiệm với con số hai trăm đồng rõ ràng ngay ngắn, Chu Dã cảm thấy trong lòng cũng dễ chịu hẳn.

Ra khỏi bưu điện, Chu Dã nói: “Đi thôi.”

“Anh Dã, tâm trạng hôm nay tốt ghê ha?” Lý Thái Sơn cười nói.

Chu Dã đúng là tâm trạng không tệ, dẫn cậu ta đi một chuyến đến bệnh viện. Lý Thái Sơn ngạc nhiên: “Anh Dã, anh thấy không khỏe à?”

“Không phải, đến hỏi chút chuyện thôi.” Chu Dã thuận miệng nói, rồi để Lý Thái Sơn đợi bên ngoài, còn anh thì tự mình vào.

Chẳng bao lâu sau đã ra, mà trên tay còn cầm theo một hộp “đồ” bác sĩ đưa.

Thật ra bác sĩ vốn chỉ định đưa anh một cái, còn dặn là dùng xong nhớ rửa sạch rồi phơi khô, có thể tái sử dụng.

Nhưng Chu Dã cảm thấy hơi kỳ kỳ, liền nói là có người khác nhờ lấy giùm, nên xin thêm vài cái để tiện chia ra.

Bác sĩ cũng không nghi ngờ gì, vì thứ này ngoài công dụng đó ra thì chẳng làm gì khác được, mà người đến lấy cũng chẳng nhiều.

Thế là bác sĩ cho luôn anh cả một hộp.

Trong hộp không ít, Chu Dã đếm thử thì vừa tròn ba mươi cái.

Chỉ là anh thấy có vẻ vẫn chưa đủ dùng. Nếu một đêm dùng ba đến năm cái thì nhiều nhất cũng chỉ đủ năm, sáu ngày là hết.

Anh còn định xin thêm mấy hộp nữa, nhưng bác sĩ bảo dùng hết rồi hãy quay lại, còn có bệnh nhân khác đang chờ, thế là đành đuổi anh ra ngoài.

Không còn cách nào, đành phải tạm dùng đỡ vậy.

“Anh Dã, anh hỏi chuyện gì thế?” Lý Thái Sơn tò mò hỏi.

Chu Dã tất nhiên không kể: “Không có gì, đi, theo anh mua ít phấn rôm. Hai nhóc nhà tôi xài nhanh quá, hộp bự thế mà mới mấy bữa đã gần cạn rồi, phải mua thêm cho tụi nó.”

Lý Thái Sơn nghe mà cũng líu lưỡi: “Anh Dã, nhà anh tiêu tiền kiểu này, em nhìn mà còn thấy rùng mình đó. Chị dâu hai mươi đồng tiền nhuận bút liệu có đủ xài không?”

Chu Dã đáp: “Cũng tạm được.”

Đừng nhìn bên ngoài thấy nhà anh sống có vẻ sung túc, chứ thực ra cũng đâu phải bữa nào cũng có cơm gạo trắng, bánh bao trắng.

Chủ yếu vẫn là ngũ cốc thô là chính, tinh thực là phụ.

Thỉnh thoảng lắm mới nấu món ngon cải thiện chút khẩu vị. Ví dụ như vợ anh hấp bánh ngô, thường chỉ cho rất ít bột mì trắng.

Ngay cả khi làm bánh ngô, cũng không dùng nhiều.

Còn gạo trắng, phải bảy tám ngày mới nấu một lần. Hồi Lý Thái Sơn nằm dưỡng bệnh, anh mua về một ít gạo trắng, đến giờ vẫn chưa đụng tới.

Chứ đâu phải ngày nào cũng có bánh bao trắng tinh hay cơm trắng mà ăn đâu.

Thực sự nếu nói chỗ nào tốn tiền nhất, thì chắc là ở trứng gà.

Nhà anh nuôi ba con gà mái, mà chẳng hiểu sao đẻ rất siêng, mỗi ngày hai quả đều đều, từ lúc bắt đầu đẻ đến giờ chưa hề ngưng lần nào.

Mợ anh còn nói vui: tụi nó biết nhà có em bé chào đời, nên cố tình đẻ để dành cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 91



Nhưng dù mỗi ngày có hai quả trứng thì vẫn là không đủ ăn.

Thế nên Chu Dã thường hay đổi trứng với người dân trong xã.

Những gia đình sống tiết kiệm thì rất sẵn lòng đổi trứng cho anh. Không đổi cho anh thì họ cũng phải tự mang lên công xã mà đổi, mà giá thì cũng y như nhau cả.

Quan trọng là họ cũng muốn thân thiết với Chu Dã nữa.

Bởi vì mỗi lần vợ anh nhận nhuận bút thì ngoài tiền ra còn có thêm mấy loại phiếu khác: phiếu đường đỏ, phiếu vải, phiếu lương thực…

Phiếu lương thực thì dân trong xã ít dùng, nhưng lão đội trưởng thì có nhu cầu đổi, vì thi thoảng Lý Đại Hải phải lên huyện báo cáo gì đó.

Những lúc đó phải tự bỏ tiền ăn uống bên ngoài, mà muốn ăn thì cần có phiếu lương thực.

Còn phiếu đường đỏ thì là thứ quý hiếm, ai mà chẳng muốn có.

Cho nên Chu Dã đổi trứng rất chăm, nếu chỗ trứng mang về ăn hết rồi thì lại đi đổi tiếp.

Mà thật ra ăn trứng cũng chẳng tốn là bao. Một tháng tiêu tiêu vặt này nọ hết cỡ chỉ tầm mười ba mười bốn đồng là cùng, vẫn tiết kiệm được kha khá.

Tất nhiên điều kiện là trong nhà không thiếu lương thực.

Nếu còn phải mua thêm gạo ngô khoai sắn thì dù là lương thực thô, do cần số lượng nhiều nên cũng tốn không ít tiền, khi đó thì chắc chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.

Chẳng qua do cách họ sống hơi “nổi bật” nên trông có vẻ tiêu xài hoang phí, khiến người ta tưởng nhà họ giàu sang lắm.

Thật ra Chu Dã cũng chỉ là “đèn dưới chân bàn” chính mình thì thấy quen, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy chói lọi.

Cả làng không có nhà nào sống như vậy, kể cả nhà lão đội trưởng vốn được xem là có điều kiện nhất.

Hôm nay đến cửa hàng bách hóa mua phấn rôm cho hai đứa nhỏ, anh mua liền hai hộp.

Thứ này trong xã chẳng ai dùng, nhà ai mà quý con đến mức phải dùng thứ này? Toàn là đồ dân thành phố mới dùng thôi, mà thứ này thì không cần phiếu.

Lý Thái Sơn thấy bên cạnh còn có xà phòng, có chút động lòng, liền nói:

“Anh Dã, anh mua giùm em một cục xà phòng được không? Về nhà em trả tiền lại.”

“Cậu mua xà phòng làm gì?” Chu Dã hỏi.

“Em muốn tặng cho cô gái đó.” Lý Thái Sơn còn hơi ngại ngùng, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Nhìn là biết cậu ta khá hài lòng với cô gái mà cậu định đi xem mắt sau vụ mùa hè.

Chu Dã bật cười: “Về nhà đi, tôi đưa cậu một cục, nhà tôi còn mấy cục chưa dùng. Bây giờ không có phiếu.”

Những thứ như này anh thường mua lúc đi giao dịch, diêm với xà phòng các kiểu, đều mua sẵn một lần nhiều nhiều để dành, không cần phiếu, giá cả cũng được, nhưng thi thoảng vẫn đứt hàng.

Cho nên hễ có là anh tranh thủ mua về dự trữ, vì những thứ này không hư, mà dùng cũng thường xuyên.

Lo liệu xong xuôi mấy chuyện cần làm, họ cũng chuẩn bị về nhà.

Ai ngờ lúc đi ngang qua nhà hàng quốc doanh thì lại thấy Vương Nhị Anh và Mã Quyên đang ngồi ăn bên trong!

Lý Thái Sơn nhìn thấy trước: “Anh Dã, anh nhìn bên kia kìa.”

Chu Dã cũng thấy, nhất là thấy Vương Nhị Anh còn đút cho Mã Quyên một muỗng, Mã Quyên cũng không chê, ăn luôn, còn cười rất vui vẻ.

“Không tồi nha, Nhị Anh.” Chu Dã cười rồi dẫn Lý Thái Sơn bước vào luôn.

Vương Nhị Anh không ngờ lại đụng mặt họ, Mã Quyên thì sắc mặt lập tức tái đi.

Cô ta sợ Chu Dã, bởi vì Chu Dã chắc chắn nghi ngờ cô ta là người xúi Bạch Nguyệt Quý bỏ đứa nhỏ.

Nếu lúc đó Bạch Nguyệt Quý nghe lời cô ta, thì giờ đã chẳng có hai đứa con trai kia.Chu Dã chắc chắn hận cô ta thấu xương.

Mà Mã Quyên đoán đúng thật, chỉ là Chu Dã càng muốn xử ai thì trước mặt người đó lại càng tỏ ra vô hại.

“Anh Dã, hai người vào thành lúc nào vậy? Mau ngồi mau ngồi.” Vương Nhị Anh vội đứng dậy kéo ghế mời.

Chu Dã cười ngồi xuống: “Chắc là vào sớm hơn các cậu, các cậu mới ăn sáng hả?”

Nói rồi liếc nhìn Mã Quyên một cái, hỏi Vương Nhị Anh:

“Cậu với Mã trí thức định rồi à? Tôi với Thái Sơn đều thấy cậu dùng muỗng ăn rồi đút cho Mã trí thức nữa đấy, như thế này rồi thì không thể lừa người ta đâu nha!”

Chính là muốn ép c.h.ế.t mối quan hệ của hai người họ!

“Đúng đó, chúng tôi thấy hết rồi, nếu cậu dám bắt nạt Mã trí thức là chúng tôi không tha đâu!” Lý Thái Sơn tuy không hiểu rõ lắm nhưng cũng vội phụ họa theo.

Vương Nhị Anh mừng phát điên, cậu ta biết Chu Dã và Lý Thái Sơn là đang giúp mình đó!

Còn phía đối diện, sắc mặt Mã Quyên thì cứng đờ hết mức, đối diện với ánh mắt mà Vương Nhị Anh nhìn sang, cô ta chỉ có thể giả vờ thẹn thùng mà cúi đầu xuống.

“Thôi được rồi, hai người tự xem mà tính, bọn tôi không làm phiền nữa, phải về thôi.” Chu Dã đứng dậy nói.

Vương Nhị Anh tiễn hai người ra ngoài rồi mới quay trở vào.

Lý Thái Sơn lắc đầu khinh thường: “Anh Dã, anh thấy chưa, em đã nói mà, Mã trí thức căn bản không phải người đàng hoàng, rõ ràng là đang chơi đùa Vương Nhị Anh, chỉ có mỗi Vương Nhị Anh bị ngu nên không nhìn ra.”

Chu Dã cười lạnh: “Ăn bao nhiêu đồ ngon của Nhị Anh rồi, giờ còn muốn chối à? Trong thôn có không ít người biết hai người họ hẹn nhau vào thành nữa đấy!”

Anh làm sao có thể tha cho người đàn bà độc ác như Mã Quyên được?

Lúc trước chỉ cần vợ anh hơi bốc đồng một chút mà nghe lời xúi giục của cô ta, thì bây giờ cái gia đình hạnh phúc này còn tồn tại nổi sao?

Con đàn bà tâm địa rắn rết này!

Nhất định phải gả cô ta vào hố lửa nhà Vương Nhị Anh mới hả dạ!

Chỉ là Mã Quyên cũng không phải dạng dễ bắt nạt. Hôm đó ăn xong bánh bao trắng trong nhà hàng quốc doanh, lại cùng đi xem phim, trên đường về thì cô ta viện cớ: Vương Nhị Anh không nghe lời, không chú ý vệ sinh cá nhân nên không cho cậu ta nắm tay.

Mãi đến khi về gần tới đầu thôn, cô ta mới mở miệng:

“Vương Nhị Anh, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn thấy hai chúng ta không hợp. Vậy nên chấm dứt ở đây đi, sau này anh cũng đừng đến tìm tôi nữa!”

Người cô ta thích từ đầu đến cuối chỉ có Đặng Tường Kiệt.

Dù anh ta không thích cô, cô cũng không thể nào ngăn được bản thân yêu anh ta.

Cô tin rằng mối quan hệ giữa anh và con hồ ly tinh mặt dày Dương Nhược Tình kia cũng chẳng bền được bao lâu.

Cô sẽ âm thầm chờ Đặng Tường Kiệt quay đầu lại.

Chỉ cần Đặng Tường Kiệt quay đầu, sẽ thấy cô ta vẫn đứng đó đợi anh ta, và chỉ có cô ta mới là người chung thủy không đổi thay!

Còn Vương Nhị Anh là thứ gì chứ?

Vốn đã tức tối vì chuyện không được nắm tay, giờ nghe thấy mấy lời này thì Vương Nhị Anh giận đến nghiến răng ken két.

“Ý cô là sao? Cô ăn của tôi, uống của tôi, xài của tôi, bây giờ mới nói không hợp? Trước đó cô làm gì rồi hả?” Vương Nhị Anh gần như là gào lên.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tôi có ép anh không? Mấy chuyện đó là anh tự nguyện. Tôi chỉ nói sẽ thử tìm hiểu, bây giờ thấy không hợp thì đương nhiên không muốn tiếp tục nữa.” Mã Quyên nhàn nhạt đáp.

Vương Nhị Anh tức đến mức thở phì phò, còn định nói gì đó để đe dọa.

Nhưng Mã Quyên đã nhanh hơn, quay lại đe ngược:

“Anh nên nghĩ kỹ đi, nếu anh dám làm điều gì ngu ngốc với tôi, hậu quả thế nào anh rõ nhất. Không phải chưa có tiền lệ đâu đấy!”

Nói xong cô ta liền quay người bỏ đi, không thèm để Vương Nhị Anh vào mắt chút nào.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 92



Vương Nhị Anh tức đến mức chỉ muốn nuốt sống Mã Quyên!

Sao có thể để cô ta cứ thế mà rút lui? Cậu ta xông tới nắm lấy cổ tay cô ta:

“Nếu cô không quen tôi nữa thì trả lại hết số tiền cô đã ăn uống, tiêu xài của tôi đi, một xu cũng không được thiếu!”

Mã Quyên cố gắng hất tay ra nhưng không hất được, giận dữ nói:

“Anh đừng để tôi coi thường anh!”

“Cô đã muốn chấm dứt với tôi, tôi còn quan tâm cô có coi thường hay không làm gì? Trả lại đây! Nếu cô không trả, chuyện này chưa xong đâu, đừng hòng mà dễ dàng rút lui!” Vương Nhị Anh tức giận gầm lên.

“Không dễ dàng thì anh định làm gì? Anh dám làm gì tôi? Bây giờ chính sách đang bảo vệ nữ trí thức như tôi, nếu tôi kiện lên công xã…”

“Kiện lên công xã thì sao? Cả đội sản xuất đều biết cô đang quen tôi, biết hai chúng ta cùng vào thành phố ăn cơm, xem phim, họ đều có thể làm chứng cho tôi!” Vương Nhị Anh quát lại.

“Làm chứng? Làm chứng cho cái gì? Làm chứng các người ép tôi đồng ý à? Nếu công xã không làm chủ cho tôi, tôi sẽ kiện lên huyện, để xem huyện có đứng về phía tôi không!” Mã Quyên giễu cợt, rồi mạnh mẽ hất tay hắn ra, xoay người bỏ đi, không hề xem Vương Nhị Anh ra gì.

Vương Nhị Anh tức đến mức chỉ muốn kéo cô ta vào rừng nhỏ mà “dạy dỗ”.

Nhưng cậu ta cũng hiểu, Mã Quyên không phải loại dễ chơi. Nếu cô ta thật sự kiện thì cậu ta xong đời.

Chỉ nghĩ đến hậu quả đó thôi, Vương Nhị Anh đã lạnh toát sống lưng, đành nghiến răng nhịn xuống cơn bốc đồng đang trào lên trong đầu.

Nhưng càng nghĩ càng tức, hắn liền chạy đi tìm Lý Thái Sơn.

Nghe tin Mã Quyên chia tay với Vương Nhị Anh, Lý Thái Sơn cười khẩy:

“Tôi đã nói ngay từ đầu là cô ta không ưa gì cậu đâu, thế mà cậu còn cứ bám theo. Không có bản lĩnh như Anh Dã mà còn mơ lấy được trí thức, đáng đời!”

“Dựa vào đâu Chu Dã lấy được mà tôi không lấy được? Tôi thua kém gì anh ta chứ?” Vương Nhị Anh không phục.

Lý Thái Sơn kinh ngạc, đánh giá Vương Nhị Anh từ đầu đến chân:

“Cậu mà đòi so với Anh Dã? Da mặt cũng dày quá rồi đó. Chắc trong đầu cậu chẳng có lấy một hạt đậu phộng!”

Vương Nhị Anh tức muốn nổ phổi:

“Cậu còn có phải anh em với tôi không? Tôi thế này mà cậu chẳng giúp lại còn móc mỉa tôi?”

Lý Thái Sơn nhún vai:

“Cậu muốn tôi giúp kiểu gì? Hai người chia tay rồi còn gì? Nhưng tôi nói thật, đừng có manh động, không đáng để liều mạng đâu.”

“Tôi cũng chẳng thiết tha gì nữa. Cô ta muốn chia tay thì cứ chia, nhưng số tiền tôi bỏ ra cho cô ta, nhất định phải trả lại cho tôi!” Vương Nhị Anh nói.

Lý Thái Sơn được nhắc mới sực nhớ:

“Đúng đúng, nói thế là phải! Chia tay thì chia, nhưng cậu bỏ bao nhiêu tiền dẫn cô ta đi thành phố, ăn uống, xem phim, không yêu nữa thì cũng phải hoàn lại. Chứ thế chẳng hóa ra cậu là thằng ngu bị lừa à?”

Vương Nhị Anh nghiến răng:

“Nhưng con đàn bà đó không chịu trả!” Rồi kể lại lời của Mã Quyên cho Lý Thái Sơn nghe.

Lý Thái Sơn không hề ngạc nhiên:

“Con nhỏ đó đúng là chẳng ra gì!”

“Thế cậu có cao kiến gì không?”

Lý Thái Sơn đáp:

“Cái này đơn giản thôi, tìm mẹ cậu đi! Bà ấy giỏi khoản gây chuyện lắm. Để bà ấy lên khu thanh niên tri thức làm um lên, ép Mã Quyên trả lại tiền cậu bỏ ra!”

Vương Nhị Anh do dự:

“Bà ấy mà biết tôi tiêu từng đó tiền cho Mã Quyên, chắc đánh c.h.ế.t tôi mất.”

“Thì cậu cứ nói với bà là, nếu bà đòi được tiền về thì tiền đó là của bà luôn. Bà ấy nghe thế thì sẽ lao đi đòi tiền ngay, chả còn tâm trí đâu mà đánh cậu.”

Vương Nhị Anh nhìn Lý Thái Sơn, nghi ngờ:

“Sao tự nhiên tôi thấy cậu thông minh hẳn ra thế?”

Lý Thái Sơn lắc đầu khẽ cười, không nói gì, phẩy tay đi mất.

Cậu sẽ không dại gì khai là nhờ ở bên Anh Dã nhiều nên mới lanh lợi hơn trước.

Chứ nếu Vương Nhị Anh cũng bám lấy Anh Dã thì chẳng phải sẽ thành đối thủ của cậu sao?

Và chuyện này quả thật cũng ầm ĩ lên.

Mẹ của Vương Nhị Anh biết con trai đã tiêu từng ấy tiền cho Mã Quyên mà cuối cùng còn bị đá?

Chuyện này sao bỏ qua được! Nhất định phải đòi lại từng xu từng hào!

Sáng sớm hôm sau, khi đang làm đồng, bà ta làm ầm lên giữa ruộng:

“Trả tiền đây! Mã Quyên, mau trả tiền cho tôi! Cô không trả lại số tiền nợ con trai tôi thì phải gả vào nhà tôi! Cô tiêu từng ấy tiền của nó thì đừng mơ đòi sính lễ nữa!”

Mẹ của Vương Nhị Anh đúng là kiểu người ngang ngược, xông thẳng lại chỗ Mã Quyên đang nhổ cỏ rồi gào ầm lên như sấm.

Những người xung quanh đều sững sờ:

“Chuyện gì vậy? Bà ấy đang nói cái gì thế?”

Mẹ của Vương Nhị Anh sao có thể không nói cho mọi người biết?

Bà ta chọn đúng lúc này gây chuyện chính là để làm ầm lên cho cả đội biết!

“Chuyện con trai tôi, Vương Nhị Anh, quen với thanh niên tri thức Mã Quyên, chắc mọi người đều biết rồi nhỉ? Nó không ít lần dẫn cô ta vào thành ăn ngon uống tốt đâu, ôi trời ơi, số tiền đó đều là con trai tôi liều mạng mới kiếm được đấy!”

Ý bà ta là chuyện lần trước Vương Nhị Anh bị đánh nhập viện vì gom tiền từ bàn cờ bạc.

“Nó nhịn ăn nhịn mặc, đến tôi là mẹ ruột nó, nó còn chưa từng tiêu của nó một xu nào! Thế mà số tiền đó đều chui vào bụng cô Mã Quyên này! Mỗi lần vào thành phố là đòi nó dẫn đi ăn bánh bao trắng của nhà hàng quốc doanh, không thì là bánh chẻo nhân thịt trắng nõn, ăn xong lại bắt nó dẫn đi xem phim!”

“Mỗi lần vào thành đều như vậy! Tôi còn nghe con trai tôi kể, hai đứa không chỉ nắm tay mà còn hôn nhau! Nó đã coi cô ta như vợ tương lai rồi, thế mà mọi người đoán xem? Cô ta lại lật mặt, đòi chia tay!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tôi hỏi các người, trên đời này có ai như vậy không? Ăn tiền của con trai tôi, còn để nó nắm tay, ôm hôn, rồi quay lưng bảo không quen nữa?! Rõ ràng là đang đùa giỡn con trai tôi mà! Danh tiếng của nó bị cô ta phá hoại sạch sẽ rồi, sau này nó còn lấy vợ kiểu gì được nữa?”

“…”

Mấy lời mắng nhiếc của mẹ Vương Nhị Anh chẳng khác gì xé toang thể diện của Mã Quyên, vứt xuống đất giẫm lên, lại còn chụp lên đầu cô ta cái mũ “đàn bà lẳng lơ, không biết liêm sỉ”.

Mã Quyên đâu phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra chứ?

Cô ta giận đến run người.

Cô ta biết Vương Nhị Anh không phải người tử tế, thật ra cô ta cũng không định dùng cách quyết liệt như hôm qua để dứt tình với hắn.

Trong lòng cô đã tính đường rút: định giới thiệu Sở Sương hoặc Trần Nhã cho Vương Nhị Anh để mình rút lui an toàn.

Nhưng khổ nỗi, Sở Sương và Trần Nhã đâu dễ bị cô ta thao túng? Cả hai đều giữ khoảng cách với cô ta, tình cảm chỉ dừng ở mức cùng nhau đi đào rau dại.

Lại thêm việc Vương Nhị Anh cứ muốn xác định quan hệ rõ ràng, ép mãi không buông, khiến cô ta không thể không trở mặt luôn.

Nhưng cô ta thật sự không ngờ sẽ có ngày như hôm nay, bị sỉ nhục thậm tệ trước mặt bao nhiêu người!

Tuy nhiên cô không phải loại cam chịu, liền lớn tiếng đáp trả:

“Bà nói năng cho cẩn thận một chút! Gì mà ôm tôi? Tôi còn chưa để hắn ta chạm vào một ngón tay! Nếu bà còn dám vu khống tôi như vậy, tôi sẽ kiện bà tội phỉ báng, xúc phạm nữ trí thức xuống nông thôn đấy!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 93



Những lời này đối với Vương Nhị Anh thì có hiệu lực, nhưng với mẹ hắn thì hoàn toàn vô dụng!

“Kiện tôi? Cô cứ đi mà kiện! Kiện lên xã, kiện lên huyện! Đi luôn đi, tôi theo cô đi! Để xem cô lấy danh nghĩa nữ trí thức để uy h.i.ế.p dân quê thật thà chất phác như chúng tôi, thì cán bộ có đứng về phía cô không! Nếu cán bộ xử không công bằng, tôi đập đầu c.h.ế.t ngay trước cổng cho mà coi!”

Mẹ Vương Nhị Anh vừa chỉ tay vừa mắng chửi.

Xung quanh mấy người phụ nữ nông thôn cũng nhìn Mã Quyên bằng ánh mắt chế giễu và khinh thường.

Bọn họ cũng từng nghe chuyện cô ta với Vương Nhị Anh quen nhau, giờ nghe ra thì ra là cô ta tiêu tốn không ít tiền của hắn, rồi giờ lại quay lưng phủi tay.

Quan trọng là tiêu nhiều tiền như thế, với tính cách của Vương Nhị Anh, chắc chắn không phải không chiếm được chút “tiện nghi” nào.

Những gì mẹ hắn nói nào là “ôm với hôn”, nghe cũng có vẻ đáng tin.

Còn Sở Sương và Hứa Nhã, hai người cùng ở trong khu thanh niên tri thức thì lại im lặng không nói.

Không ai hiểu rõ hơn họ, Mã Quyên đúng là từng quen Vương Nhị Anh.

Bên cạnh, Dương Nhược Tình nhỏ giọng hỏi:

“Sao thế? Nếu bà ta bị vu oan thì mình không thể để nữ trí thức bị ức h.i.ế.p đâu!”

Nhưng Sở Sương và Hứa Nhã vẫn giữ im lặng, họ không muốn bị cuốn vào mớ bòng bong này, nhất là khi họ biết rõ nội tình.

Mã Quyên giận đến run rẩy, biết hôm nay đụng phải đối thủ nặng ký, nhưng nếu cứ để yên thế này thì toàn bộ mọi người đều đứng về phía bà già kia!

Cô ta liền lên tiếng:

“Hồi đó tôi thấy Vương Nhị Anh thật lòng theo đuổi, tôi mới động lòng một chút, mới nghĩ thử tìm hiểu, nếu hợp thì sẽ tính đến chuyện kết hôn. Việc vào thành cũng không phải tôi đề nghị, là anh ta mời tôi! Tôi còn từng khuyên là thôi đi, đừng tiêu tiền vô ích, nhưng anh ta cứ nhất định kéo tôi đi…”

Lời còn chưa dứt thì mẹ Vương Nhị Anh đã gào lên:

“Ối giời ơi, cô không muốn đi mà nó bắt cô đi? Đừng nói nữa, tôi còn thấy xấu hổ thay cho cô! Cô biết nó có tiền mới chịu đi theo, ăn uống cho sướng miệng. Nếu nó không có tiền, cô có thèm theo nó không? Nó ép buộc cô á? Tôi quá biết cái trò mèo của cô rồi!”

“Cô chẳng qua là muốn treo con tôi như cá trên móc, thấy nó lớn tuổi rồi, không thể chờ thêm, nên tính rút lui! Nhưng nó đã nói rõ với tôi rồi, lúc nó mời cô ăn, cô đã để nó hôn! Giờ ở nhà nó đang khóc đến đứt ruột vì xem cô là vợ, mà cô lại vô tình như thế!”

“Cơ mà thôi cũng được! Cô làm dâu nhà tôi, tôi cũng chẳng ưng! Cô là loại người ‘có sữa thì là mẹ’, sau này nhà tôi nghèo, ai biết cô sẽ chạy theo ai! Bây giờ, cô cứ trả lại hết số tiền đã tiêu của con tôi là được! Đây là tiền nó mời cô đi ăn, mỗi lần về đều ghi lại đầy đủ, cộng cả mấy cái phiếu quy đổi là 16 đồng 8 hào 7 xu, không thiếu một xu nào!”

Mẹ hắn móc ra một tờ giấy, chìa tay đòi tiền.

Mọi người xung quanh đều há hốc mồm:

“Trời đất, Vương Nhị Anh tiêu từng đó tiền? Hắn lấy đâu ra chừng đó chứ?”

“Chẳng phải bị đánh một trận đó sao? Là vì gom tiền trên bàn bạc mà! Mấy chục đồng ấy chứ!” mẹ của Lý Thái Sơn tiếp lời.

Vì khoản tiền sau đó của Vương Nhị Anh là từ việc bán đồng bạc cổ “Lão Viên đầu”, chuyện này không tiện nói ra, nên họ chỉ nhắc đến tiền trước đó mà ai cũng biết.

Mã Quyên không ngờ Vương Nhị Anh lại là loại người bỉ ổi, mời cô ăn uống mà còn ghi sổ, đến cả việc múc thêm cho cô ta hai cái bánh chẻo cũng ghi lại! Cô tức đến run bần bật.

Nhưng cô ta cũng không có nhiều tiền như vậy, liền quát:

“Các người định lừa ai đấy? Khi nào tôi tiêu nhiều tiền của anh ta như vậy? Nếu các người định ăn vạ tôi thì tôi sẽ không để yên đâu!”

“Đúng rồi đó, bà cô à, không thể vu vạ người khác như thế được!” – Dương Nhược Tình lên tiếng bênh vực.

Cô ta vẫn nghĩ Mã Quyên là người tốt. Hồi mới đến, Mã Quyên còn giúp cô ta dọn dẹp phòng, giới thiệu tình hình Đội sản xuất Ngưu Mông.

Kể cả bây giờ Dương Nhược Tình đang quen Đặng Tường Kiệt, Mã Quyên cũng rất ủng hộ, lại còn khéo khen ngợi. Dương Nhược Tình không tin cô ta là loại người như vậy!

“Cô lên tiếng làm gì? Ở đây có phần cô nói à?” – mẹ Vương Nhị Anh quát to.

Dương Nhược Tình cười lạnh:

“Bà là hoàng hậu hay thái hậu đấy? Đây là đất nước Trung Hoa, tôi là công dân Trung Hoa, ăn cơm Trung Hoa, đứng trên đất Trung Hoa – chẳng lẽ tôi không có quyền nói?”



Chuyện cãi nhau ầm ĩ ngoài ruộng này, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn không hề hay biết.

Nhưng sau đó, Bạch Nguyệt Quý cũng có nghe kể lại. Là do Trương Xảo Muội kể, dạo này cô ấy cũng đã đi làm đồng trở lại, nhưng chỉ làm mấy việc nhẹ như nhổ cỏ thôi, nên buổi sáng hôm đó chứng kiến trọn vẹn trận đại chiến.

Lúc sang thăm Đâu Đâu và Đô Đô thì nhân tiện kể lại cho Bạch Nguyệt Quý, đặc biệt nhấn mạnh chuyện Dương Nhược Tình:

“Không nhìn thì thôi, nhìn vào tưởng cô ta yếu đuối mềm mại lắm, ai ngờ miệng lưỡi sắc bén khiếp! Mẹ của Vương Nhị Anh vốn nổi tiếng là bà chằn, thế mà bị Dương Nhược Tình nói cho nghẹn họng, cuối cùng chỉ còn biết nằm đất mà lăn lộn, vừa gào vừa nói tổ tiên mười tám đời nhà mình là bần nông…”

Hạt Dẻ Rang Đường

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Không hổ danh là nữ chính, tầm vóc tư tưởng quả thật vượt xa người thường.

Cô ấy vừa mở miệng là lôi cả dân tộc Trung Hoa ra, đúng là khí thế kinh người.

Nhưng người ta có hào quang nữ chính mà, dĩ nhiên không phải dạng vừa, là kiểu sinh ra để tỏa sáng, để khiến biết bao thanh niên si mê.

Có chút khí chất “vạn người mê”.

Ít nhất dạo gần đây, chắc chắn đã có không ít người theo đuổi cô ta rồi, mà người chiếm được vị trí chính thức thì vẫn là “cặp đôi định mệnh” Đặng Tường Kiệt.

Hai người đúng kiểu “hận gặp nhau quá muộn”, vừa gặp đã rung động, giờ chắc đã đôi bên cùng sa vào lưới tình rồi.

“Vậy cuối cùng chuyện sáng nay giải quyết thế nào?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Trương Xảo Muội đáp:

“Giải quyết gì nữa, còn không phải ai nấy phải đi làm đồng à? Nhưng mà mẹ của Vương Nhị Anh thì chắc chắn không bỏ qua đâu, kiểu gì sau này bên khu nữ trí thức cũng còn lắm chuyện để ầm ĩ, từng ấy tiền cơ mà!”

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Thế thì Mã Quyên chắc chắn chẳng còn ngày nào yên ổn.”

Nhưng mà cũng đáng đời, cô chẳng hề thấy thương cảm, mà cũng không cần thiết phải thương cảm.

Chưa thấy sao? Ngay cả Dương Nhược Tình còn đứng ra bênh vực Mã Quyên nữa kìa, đủ thấy Mã Quyên đã kéo được Nhược Thanh về phe mình rồi.

Mà nữ chính như Dương Nhược Tình thì luôn mang hình tượng “chân – thiện – mỹ”, tự nhiên sẽ thương cảm và giúp đỡ những người yếu thế như Mã Quyên.

Tuy nhiên, dù là với Dương Nhược Tình hay Mã Quyên, Bạch Nguyệt Quý đều không định dính vào,mấy nhân vật “thuộc tuyến kịch bản” này, cô tránh được thì cứ tránh xa.

Bởi vì theo thiết kế của cô em họ mình, phụ nữ trong truyện thì toàn vì đàn ông mà cắn xé nhau, hoặc là vì ai xinh hơn ai mà cào cấu nhau.

Tóm lại là lấy sự đố kỵ giữa phụ nữ làm động lực đẩy cốt truyện, để các nhân vật nữ liên tục đ.â.m chọt nhau. Cứ như thể phụ nữ chẳng còn việc gì làm ngoài việc rảnh rỗi và tính kế nhau cả.

Còn Bạch Nguyệt Quý?

Cô rất bận, bận đến mức không rảnh và cũng chẳng muốn dây vào những trò như thế.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 94



Sau khi kể chuyện sáng nay ngoài đồng, Trương Xảo Muội lại kéo câu chuyện quay về thực tại.

“Chị đang mang bầu mà còn mang nhiều cá thế này đến à?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Trong chậu nước là mấy con cá lớn, toàn loại có thể hầm canh, rất bổ, lại cực kỳ lợi sữa.

Trương Xảo Muội cười khổ:

“Chị cũng không biết có phải do ăn nhiều cá quá không, giờ ngửi thấy mùi cá là muốn nôn.”

Từ sau khi mang thai, cứ ngửi thấy mùi cá là chịu không nổi. Cũng nhờ việc buồn nôn khi ngửi mùi cá cộng thêm chậm kinh nên mới biết mình có thai.

Trương Xảo Muội vốn định đi làm việc nặng, may mà chưa đi, nếu không lỡ ảnh hưởng đến đứa bé thì hối hận không kịp.

Từ sau khi cưới năm ngoái đến giờ mới mang thai, đứa bé này không chỉ là niềm mong mỏi của chú thím Trương, mà còn là ước mong bấy lâu của chính cô ấy.

Cố Quảng Thu cũng mong có con, nhưng anh ấy không muốn tạo áp lực cho vợ nên chẳng nói ra.

Nhưng từ việc anh ấy nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý bụng bầu, rồi sau khi sinh Đâu Đâu và Đô Đô lại chăm chỉ đi bắt cá thế nào, thì có thể thấy anh cũng rất thích trẻ con.

Hiện tại Cố Quảng Thu bắt cá rất siêng năng, mỗi ngày sau khi đi làm về ăn cơm tối xong là lại đi bận rộn với lưới, chú Trương giúp anh vá và làm sạch lưới.

Vì vậy trong suốt thời gian Bạch Nguyệt Quý ở cữ đến giờ, gần như chưa từng bị đứt bữa canh cá, toàn là cá Cố Quảng Thu bắt được.

Chỉ là không ngờ Trương Xảo Muội lại không ăn nổi.

Bạch Nguyệt Quý cười cười:

“Đúng là thể chất mỗi người khác nhau. Lúc em mang hai anh em nhà này, chẳng kiêng kị gì cả, gì cũng ăn được.”

Trương Xảo Muội nhìn Đâu Đâu và Đô Đô đang ngủ trên giường, trên mặt hiện rõ vẻ dịu dàng của người mẹ:

“Hai đứa nhỏ này đáng yêu quá.”

“Chờ chị sinh rồi, con của chị cũng sẽ đáng yêu như vậy thôi.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Trương Xảo Muội cũng cười theo, trong lòng ngập tràn mong đợi đến ngày con mình chào đời.

“Giờ mới mang thai nên ăn uống hơi khó, nhưng vẫn phải đảm bảo đủ chất. Mỗi ngày ăn một hai quả trứng sẽ tốt hơn.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Trương Xảo Muội cười:

“Giờ trong nhà, trứng đều để dành cho chị ăn.”

Vì không có thứ gì bổ dưỡng khác, nên chỉ có trứng gà là ăn đều mỗi ngày. Mỗi ngày một quả, nếu gà đẻ nhiều thì ăn hai quả.

Trước kia cô còn tiếc, thường để phần lại cho bố mẹ và Cố Quảng Thu, nhưng bây giờ thì không dám tiếc nữa rồi.

Cô cũng muốn sinh ra một đứa bé thật đáng yêu, nên phải cố gắng ăn uống đầy đủ.

Trương Xảo Muội ở chơi một lúc rồi về, mang theo một cân đậu, thím Trương muốn làm đậu phụ, nên đến xin ít đậu đem về làm chung.

Bạch Nguyệt Quý thì rất thích canh cá hầm đậu phụ.

Thấy sắp đến giờ đàn ông trong nhà đi làm về, Bạch Nguyệt Quý bắt đầu làm cá, hầm cá, nhân tiện hấp bánh ngô luôn.

Rau trong vườn vẫn chưa ăn được, chắc phải đợi thêm nửa tháng.

Chỗ rau này là do Chu Dã trồng: cải xanh, cải ngọt, còn có bảy tám cây cà chua, phát triển rất tốt, đã kết được vài quả. Ngoài ra còn có đậu Hà Lan, dưa chuột v.v…

Mấy loại này trồng hai bên sân trước. Sân sau thì trồng đậu tương và lạc.

Nhất là đậu tương, cuối tháng bảy có thể thu hoạch đợt đầu, sau đó trồng tiếp, đến tháng mười một là thu lần hai.

Chỗ họ sống, đậu tương mỗi năm có thể thu được hai vụ.

Chu Dã từ bên ngoài trở về, Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy anh dạo này đen đi không ít.

Nhưng sau khi đen đi, người đàn ông thô kệch này lại càng nổi bật với đôi mắt đen láy có thần.

Lúc anh nhìn sang, tim cô còn hơi loạn nhịp.

Chu Dã rửa mặt xong liền cười toe toét lại gần hôn một cái.

“Đến ăn cơm đi.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Chu Dã đúng là đang đói đến quay cuồng.

Buổi sáng chỉ ăn cơm khoai lang, trưa thì bánh ngô, vợ thương nên có luộc cho một quả trứng mang theo.

Nhưng làm đến tận giờ này, thử hỏi sao mà không đói?

Bạch Nguyệt Quý đưa bánh ngô cho anh, còn múc thêm một bát canh cá.

“Chồng ơi, để em, anh ăn đi.”

“Mai nghỉ một hôm nhé?” Bạch Nguyệt Quý có chút xót ruột.

Làm ruộng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, anh cũng mệt đến vậy rồi.

“Không cần đâu, anh không mệt mà.” Chu Dã cười rạng rỡ.

Năm nay anh phải chia khẩu phần cho cả nhà bốn miệng ăn, nếu anh không chăm chỉ làm việc thì người trong thôn sẽ có ý kiến.

Dù sao vợ anh không đi làm đồng, hai đứa trẻ thì còn nhỏ, không cần nói cũng biết, tức là giống như đang “ăn không” lương thực của đội sản xuất.

Vậy nên anh bắt buộc phải cố gắng.

Hơn nữa, năm nay còn có chia thịt lợn nữa, kiểu gì anh cũng phải ra đồng.

Đến lúc chia lương thực rồi thì nhà anh không cần phải mua thêm, như vậy lại tiết kiệm được một khoản.

Bạch Nguyệt Quý nhìn chồng mà không khỏi xót xa, nên bữa ăn dạo này cô luôn để anh ăn nhiều cá thịt, cá rất bổ.

“Vợ ơi, ‘cái đó’ của em còn mấy ngày nữa?” Chu Dã vừa ăn vừa liếc nhìn vợ mình.

Bạch Nguyệt Quý lập tức hiểu ngay anh hỏi gì, mặt đỏ bừng:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chắc còn vài ngày nữa…”

Anh chàng thô kệch này từ hôm đi viện về đã mang theo cả một hộp “bao”, nhưng tiếc là chưa được “ăn thịt”, vì vợ… vừa đến tháng.

Tối qua, Chu Dã phải ra sân rửa mặt bằng nước lạnh hai lần để hạ hỏa, mới đè nén được cơn bứt rứt.

Bạch Nguyệt Quý thấy chồng mình vất vả như vậy cũng mềm lòng, quyết định tối nay sẽ “đãi ngộ đặc biệt” cho anh.

Không ngờ được vợ chuẩn bị “bất ngờ” thế, Chu Dã sướng đến ngây ngất.

Quá trình thế nào thì không cần nói rõ, tóm lại là tối đó Chu Dã cực kỳ sung sướng, sau đó ôm chặt vợ trong lòng ngủ ngon lành như ôm bảo vật.

Sáng hôm sau, anh dậy sớm nấu cháo.

Anh ăn cháo ngô, còn nấu cho vợ tô mì nước súp tôm khô và ốp thêm một quả trứng gà.

“Chú ơi, cháu qua lấy đồ!” Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Lý Đại Ni.

“Vào đi, đồ ở đó, cháu tự lấy nhé!” Chu Dã vừa bận trong bếp vừa đáp lại.

Lý Đại Ni vào, bỏ đồ vào hai cái thùng gỗ, tiện tay quét luôn sân, sau đó mới ra sông giặt đồ.

Thấy vợ thức dậy, Chu Dã liền bưng tô mì ra, cười nói:

“Lý Đại Ni siêng thật, mình bỏ ra đồng tiền đó cũng đáng.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu hài lòng:

“Ừ, cũng chăm chỉ thật.”

Đồ giặt với tã lót đều sạch sẽ, không có chút lười nhác nào.

“Vợ ơi, đói chưa? Mau ăn đi.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý gắp trứng gà sang cho chồng, nhìn anh đầy ẩn ý:

“Cho anh quả trứng này để bồi bổ.”

Chu Dã liếc nhìn vợ.

“Nhìn gì? Không yếu đâu đấy.” Bạch Nguyệt Quý liếc yêu một cái, nghĩ đến đêm qua tay cô mỏi nhừ.

Chu Dã nhìn cô vợ xinh đẹp như hoa, nuốt nước bọt đánh ực, đột nhiên chẳng muốn đi làm nữa thì phải làm sao đây?

Bạch Nguyệt Quý cười khẽ, rồi lại vào bếp rán mấy cái bánh trứng cho anh mang theo ăn trưa.

Tên ngốc này cứ tiếc trứng không dám ăn, đều để dành cho cô, nhưng trứng thì không cần tiết kiệm, trong thôn vẫn đổi được mà.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 95



Chu Dã ăn một bát cháo bột ngô, lại bị vợ mình trêu chọc cho ăn thêm một quả trứng ốp la.

Nhưng trứng ốp la gì đó thì không quan trọng, quan trọng là mấy kiểu trêu chọc thế này có thể diễn ra thêm vài lần nữa, anh rất thích.

Anh còn vào bếp ôm eo vợ mình, người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức sống này, sau khi nếm được ngọt ngào đêm qua, hôm nay còn đặc biệt đến “đặt lịch” cho tối nay.

Khiến Bạch Nguyệt Quý phải lườm anh mấy cái.

Còi báo giờ đi làm đã vang lên mấy lượt, Chu Dã mới bịn rịn mang theo bánh trứng và trứng luộc vợ làm cho anh để chia tay đi làm.

Hôm nay công việc của họ cũng không nhẹ nhàng, thực tế thì từ lúc bắt đầu làm việc đến giờ, chưa bao giờ có việc gì là nhàn hạ.

Làm cả buổi sáng, ai cũng mệt rã rời, vừa nghe tiếng còi báo giờ nghỉ trưa, Chu Dã liền vác cuốc lên vai, đi thẳng đến gốc cây nghỉ mát ăn trưa.

Lý Thái Sơn cũng theo tới, cậu ta cũng mệt muốn c.h.ế.t rồi.

“Trời sao mãi chưa mưa thế, cứ khô hạn thế này, làm người ta kiệt sức mất.”

Chu Dã cũng mong mưa lắm, nhìn lên trời: “Chắc chưa mưa nhanh thế đâu.”

“Nếu có một trận mưa thì tốt quá, chúng ta cũng đỡ được việc tưới nước, việc này thật không dành cho người làm đâu.” Lý Thái Sơn nói như kiệt sức.

Chu Dã rất đồng tình.

Sáng nay mới phải gánh không biết bao nhiêu thùng nước tưới ruộng, sau đó còn phải đi cuốc mương dẫn nước, mệt muốn c.h.ế.t rồi. Thôi thì ăn trưa đi, ăn xong tranh thủ nghỉ một lát.

Lý Thái Sơn nhìn thấy anh Dã nhà mình lấy bánh trứng ra ăn, còn có cả trứng luộc nữa! Mùi thơm ngào ngạt làm cậu ta thèm nhỏ dãi.

“Tránh ra, vợ anh thương anh nên mới làm cho anh đấy.” Chu Dã liếc xéo cậu ta.

Lý Thái Sơn cười: “Cho em xin một miếng, một miếng thôi để nếm thử hương vị là được. Mẹ em keo kiệt lắm, chỉ làm cho tí bánh ngô cầm hơi thôi, em đói sắp c.h.ế.t rồi.”

Chu Dã cũng cho cậu ta một miếng, rồi hỏi: “Vương Nhị Anh với Mã Quyên sao rồi? Cãi nhau rồi hả?”

Chuyện to thế thì làm sao anh không nghe, anh vốn dĩ cũng quan tâm chuyện này mà.

Lý Thái Sơn cười hề hề: “Đúng thế, hôm chúng ta về là họ chia tay luôn, Vương Nhị Anh tức nổ đom đóm, đến tìm em xin ý kiến. Em nhìn cái mặt nó là biết không phải đối thủ của Mã Quyên rồi, nên bảo nó đi nhờ mẹ nó gây chuyện. Quả nhiên, mẹ nó không dễ chọc đâu, giờ Mã Quyên tiếng xấu lan khắp cả đội sản xuất rồi!”

Chu Dã cũng cười, lườm anh ta: “Thằng nhóc nhà cậu cũng lắm chiêu trò nhỉ.”

Lý Thái Sơn vội nói: “Liên quan gì đến em đâu, em là vì muốn đòi lại công bằng cho anh Dã mà. Anh Dã chẳng phải cực kỳ ghét con đàn bà họ Mã đó sao?”

“Sao cậu biết?”

Lý Thái Sơn vừa ăn bánh vừa nói: “Em đâu có ngu, anh Dã quan tâm chuyện của Vương Nhị Anh với Mã Quyên như thế, chẳng lẽ là lo cho chuyện cả đời của Vương Nhị Anh sao? Em đây còn chưa được anh lo đến nữa là, tự nhiên đi lo cho nó.”

Chu Dã cười rồi ném cho cậu ta một miếng bánh trứng.

“Anh Dã thường không chấp phụ nữ, rốt cuộc là vụ gì mà ghét bà Mã dữ vậy?” Lý Thái Sơn vừa ăn vừa hỏi.

Chu Dã bèn kể lại chuyện hồi đó cho Lý Thái Sơn nghe.

Nghe xong, Lý Thái Sơn giận đến mức quên cả ăn, nghiến răng nghiến lợi: “Con đàn bà đó đúng là độc ác vô cùng!”

Chỉ suýt chút nữa thôi, gia đình hạnh phúc của anh Dã giờ đã bị hủy hoại bởi người đàn bà ấy rồi!

“Giờ thì sao, cô ta với Vương Nhị Anh cũng tan rã rồi, bất kể có đòi được tiền không, nhưng chắc chắn là không về làm dâu nhà họ Vương nữa đâu.” Lý Thái Sơn nói.

Chu Dã bình tĩnh đáp: “Chờ xem sao, anh nhìn thấy cô ta kiểu gì cũng tự chuốc lấy họa, có khi anh không cần làm gì, cô ta cũng chẳng có kết cục tốt.”

“Anh Dã đã nói là không có kết cục tốt thì chắc chắn là không xong rồi!” Lý Thái Sơn gật gù, lại hỏi: “Anh Dã, anh thấy em thế nào?”

Chu Dã nhìn cậu ta một cái, cười nói: “Cứ làm tốt vào, tiền đồ xán lạn.”

Lý Thái Sơn kêu lên một tiếng, rồi nằm vật ra bãi cỏ: “Đúng là mệt muốn chết, anh nói xem cuộc sống này đến khi nào mới có hồi kết đây?”

Ừ, đến khi nào mới có hồi kết?

Chu Dã cũng muốn biết.

Nhưng giờ thì không nghĩ nhiều nữa, anh nằm xuống ngủ, vừa mới lim dim được một lát thì còi báo đi làm lại vang lên, mọi người lại tiếp tục công việc.

Lúc này, có người đang dắt xe đạp đi tới, ba bốn người, không rõ từ đâu tới.

Mọi người có hơi thắc mắc, nhưng cũng không để ý nhiều, ai nấy đều cúi đầu làm việc của mình.

Vài người kia đứng quan sát đám người đang làm việc, trên mặt không thể hiện điều gì.

Người trung niên đội nón rơm đi đầu vừa lên tới bờ ruộng thì dừng lại, chỗ đó là gần Chu Dã nhất.

“Chú ơi, phiền chú đứng tránh sang bên một chút, nếu chú đứng đây thì đất cháu đào mương lát nữa dễ b.ắ.n trúng người chú.” Vừa nhìn thấy, Chu Dã đã lên tiếng.

Cách nhau cũng chỉ khoảng hai mét thôi.

Về cách xưng hô “chú”, là do Chu Dã cố ý gọi như vậy. Người kia tuổi cũng không còn trẻ, gọi một tiếng “chú” cũng là điều bình thường.

Nhưng mà… với con mắt quan sát của anh, chỉ cần nhìn là biết ngay đây chính là lãnh đạo từ cấp trên xuống kiểm tra!

“Sao lại ăn nói kiểu đó?” Người bên cạnh lập tức quát khẽ.

“Hả?” Chu Dã làm ra vẻ không hiểu chuyện gì.

Vị lãnh đạo huyện xua tay, còn lui lại một bước, rồi nhìn người thanh niên da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là người giỏi lao động, nói: “Cậu thuộc đội sản xuất nào?”

“Đội sản xuất Ngưu Mông ạ.”

“Nghe nói mấy năm gần đây, thành tích của đội các cậu rất tốt.”

“Thế thì đúng rồi, chú là đến từ đội khác để học hỏi kinh nghiệm vì đội Ngưu Mông của bọn cháu làm tốt đúng không?” Chu Dã hỏi với vẻ thật thà chất phác.

“Đúng vậy.” Lãnh đạo huyện cười gật đầu.

“Nhưng mà kinh nghiệm này chưa chắc học được đâu ạ. Đội Ngưu Mông nhà cháu năm nào cũng được mùa không chỉ vì ông trời thương đâu.” Chu Dã nói tiếp, miệng nở nụ cười.

“Ồ? Còn lý do nào khác à?” Lãnh đạo huyện hỏi.

“Tất nhiên rồi ạ. Chú nhìn xem, mọi người bọn cháu ai nấy đều đồng lòng làm việc, chỉ thế thôi là đã thấy bác đội trưởng nhà cháu lãnh đạo giỏi thế nào rồi. Không phải cháu bôi xấu đội khác, nhưng thật sự là lười thì mới hay bày trò, điều này các đội khác không bằng được chúng cháu đâu. Năm nay đội cháu còn nuôi cả heo nữa cơ, trước đây làm gì có chuyện đó. Trong các đội quanh vùng, bọn cháu cũng thuộc top đầu rồi, mà vẫn còn nhiều tiềm năng phát triển nữa kia!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không thấy vẻ uể oải than vãn chuyện đời hồi trưa với Lý Thái Sơn đâu, mà ngược lại là một bộ dạng phấn chấn, đầy hy vọng về tương lai.

“Không tệ.” Vị lãnh đạo huyện cười khen ngợi.

Lúc này, lão đội trưởng nghe con trai là Lý Đại Hải báo tin, liền như cưỡi gió cưỡi mây chạy đến, từ xa đã thấy lãnh đạo huyện đang nói chuyện với Chu Dã.

Chu Dã vừa thấy ông ta đến, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, chỉ tay về phía ông nói:

“Chú nhìn đi, đây chính là bác đội trưởng của đội cháu đấy. Nhắc đến bác ấy thì đội cháu ai cũng quý mến, bác ấy đúng là một cán bộ tốt. Nếu chú muốn học hỏi điều gì thì cứ hỏi bác ấy nhé, cháu còn phải làm việc nữa. Cháu là người quyết tâm giành đủ công điểm mà!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 96



Lão đội trưởng mồ hôi nhễ nhại tiến lên chào hỏi vị lãnh đạo từ thành phố xuống: “Không biết lãnh đạo đến, thật là thất lễ rồi.”

“Gì cơ? Lãnh đạo? Chú là lãnh đạo ạ?”

Chu Dã vừa nghe thấy, lập tức tròn mắt, ra vẻ như bị doạ đến choáng váng.

Anh cảm thấy màn diễn này của mình ít nhất cũng được chín điểm!

Nhưng nếu Bạch Nguyệt Quý có mặt ở đây, chắc sẽ chấm cho anh không nổi điểm trung bình, quá lố rồi.

Có điều, lố thì lố, mà hiệu quả thì lại tốt.

“Thế cậu nghĩ chúng tôi là ai?” Trợ lý đứng bên cạnh nhìn anh nói.

“Tôi… tôi cứ tưởng mấy người thấy đội chúng tôi giỏi nên đến học tập kinh nghiệm cơ.” Chu Dã làm bộ ngây ngô chất phác.

Lãnh đạo huyện cười tủm tỉm nhìn lão đội trưởng: “Lão Lý, ông là cán bộ tốt, được bà con công nhận. Cho nên tôi nói, ông cứ làm tiếp vài năm nữa, đừng vội nghỉ hưu. Hiện nay đất nước đang cần những cán bộ lão thành xuất sắc như ông tiếp tục tỏa sáng trên cương vị công tác!”

Lời lẽ này rõ ràng là tán thưởng, khiến lão đội trưởng được công nhận mà xúc động không thôi.

“Nhất định không phụ lòng lãnh đạo, tôi sẽ làm thêm ba năm nữa!”

Lãnh đạo gật đầu, nói không cần tiễn rồi dẫn người rời đi, nhưng lão đội trưởng vẫn kiên quyết tiễn một đoạn.

Đợi bóng dáng đoàn lãnh đạo khuất hẳn, ông mới quay lại tìm Chu Dã.

“Cháu đã nói gì với lãnh đạo vậy?” Lão đội trưởng vừa rít một hơi thuốc lào, vừa nhìn anh hỏi.

Chu Dã cười tươi: “Cháu có nói gì đâu, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi mà.”

“Phong Thu, cậu nói đi, vừa nãy cậu ta nói gì với lãnh đạo?” Ông quay sang hỏi Lý Phong Thu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn chưa kịp trả lời, Lý Thái Sơn bên cạnh đã hào hứng nhảy vào: “Để cháu! Cháu nhớ lời anh Dã nói!”

“Tránh ra, đội trưởng đâu có bảo cậu!”

Lý Phong Thu bực mình, chẳng thèm quan tâm đến Thái Sơn, liền kể lại hết những lời Chu Dã vừa nói với lãnh đạo.

Không chỉ có Phong Thu, mà cả Trương Đại Căn, Cố Quảng Thu và mấy người đàn ông các thôn xung quanh cũng đều nghe được lời Chu Dã nói.

Thậm chí họ còn tưởng mấy người lãnh đạo kia đúng là cán bộ từ các đội khác đến học tập kinh nghiệm của đội Ngưu Mông, nên vừa rồi ai cũng thẳng lưng, ra sức làm việc để thể hiện tinh thần hăng say.

Lãnh đạo nhìn thấy hết, càng thêm hài lòng, nhất là với những lời Chu Dã nói, chẳng khác nào khẳng định công lao của lão đội trưởng.

Lão đội trưởng kéo Chu Dã ra chỗ khác, tránh những người khác rồi đánh giá anh từ đầu đến chân: “Cháu nói thật đi, có phải ngay từ đầu đã nhìn ra đó là lãnh đạo không?”

“Vẫn là bác tinh tường, chuyện gì cũng không qua được mắt bác.” Chu Dã cười toe toét.

Chắc chắn là anh nhận ra ngay từ đầu rồi. Cán bộ đội khác mà có được khí chất như thế à?

Lý Thái Sơn ghé lại, ngưỡng mộ đến độ quỳ lạy: “Anh Dã, anh biết rõ đó là lãnh đạo mà còn dám nói mấy câu đó sao?”

Chứ nếu là cậu ta, mà biết đang nói trước mặt cán bộ huyện, chắc lưỡi cũng cứng đơ chẳng nói nổi.

“Sao lại không dám chứ? Mà tôi cũng chỉ nói sự thật thôi mà. Chúng ta có làm việc chăm chỉ thật không? Bác đội trưởng có đối xử tốt với chúng ta thật không? Ví như mấy anh em nhà họ Đoạn, ai mà chẳng được bác đội trưởng chăm sóc? Căn nhà đó còn là do Đại Hải với Đại Sơn đi sửa giúp đấy. Người khác tôi không biết, chứ tôi thì tin bác đội trưởng tuyệt đối.” Chu Dã nói.

Lão đội trưởng biết rõ miệng thằng nhóc Chu Dã này từ nhỏ đã ngọt như mía lùi, nhưng lời nịnh này lại vừa thật vừa dễ nghe, khiến ông thấy rất ấm lòng.

Vậy nên khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày cũng không giấu nổi nụ cười.

“Đi làm đi! Đừng tưởng nịnh vài câu là được cộng thêm điểm công. Không làm cho đàng hoàng thì vẫn bị trừ như thường.” Ông nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc.

“Cháu biết rồi, trời nắng mà, bác mau tìm chỗ mát nghỉ đi ạ.” Chu Dã cười híp mắt.

Lão đội trưởng hừ nhẹ, rồi chắp tay sau lưng đi mất.

Lý Đại Sơn không làm ở chỗ này, chỉ có Lý Đại Hải ở đây, anh ta gọi mọi người làm việc, còn cười hỏi Chu Dã có muốn uống nước sơn tra anh ta mang theo không.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, thì ra vừa rồi Chu Dã là đang thay mặt cả đội nói lời hay trước mặt lãnh đạo cho lão đội trưởng.

Đặc biệt là khi anh còn chưa biết thân phận thật của lãnh đạo mà vẫn nói toàn lời thật lòng, điều này lại càng có trọng lượng hơn.

Nhưng mọi người vẫn nhìn Chu Dã với ánh mắt nghi hoặc, tên cáo già này là thật sự không biết, hay giả vờ không biết?

Người hiểu rõ nội tình như Lý Thái Sơn thì lại đắc ý vô cùng, lãnh đạo vừa tới, anh Dã nhà cậu ta đã nhận ra ngay, chỉ riêng con mắt tinh tường đó thôi, cũng đủ để cậu ta học mười năm!

Bởi vì từ đầu đến cuối… cậu ta thật sự không nhận ra.

Chuyện Chu Dã thay mặt lão đội trưởng nói lời hay trước mặt lãnh đạo huyện vẫn còn có hậu.

Không lâu sau, huyện mở đại hội biểu dương, và trong hội nghị lần này, lão đội trưởng được nêu tên đặc biệt tuyên dương.

Thành tích của ông vẫn luôn tốt, nhưng để nói là nhận được vinh dự lớn như hôm nay thì đúng là chưa từng có.

Lần này ông được xem như là hình mẫu tiêu biểu của các đội sản xuất tiến bộ.

Đích thân lãnh đạo huyện gọi ông lên sân khấu phát biểu vài lời.

Niềm vui đến quá bất ngờ, lúc bước lên bục, gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông đỏ bừng vì xúc động.

Đây chính là thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời ông!

Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn, hai anh em cùng đi theo, tuy không được lên sân khấu, nhưng cũng siết chặt nắm tay run lên vì phấn khích.

Vinh hiển tổ tông, đây đúng là vinh hiển tổ tông!

Dù lão đội trưởng là người từng trải, có bề dày kinh nghiệm, thì khi đột ngột được đẩy l*n đ*nh cao của cuộc đời vẫn không khỏi bất ngờ, nhưng ông vẫn đón nhận được.

Bài phát biểu ngắn gọn ngay tại chỗ của ông rất chừng mực, chân thành.

Nói xong, dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay vang dội.

Lão đội trưởng được hai anh em Đại Hải, Đại Sơn dìu xuống bục.

Ừm… dù có kinh nghiệm, nhưng hai chân ông đúng là có chút không nghe lời nữa rồi!

Sau khi hội nghị kết thúc, ông còn được lãnh đạo công xã khen ngợi.

Ngoài ra, các đội trưởng từ những đội sản xuất lân cận cũng kéo đến bắt chuyện, đều muốn học hỏi kinh nghiệm, vì họ cũng mong đội mình tiến bộ như vậy.

Cuộc đời lão đội trưởng như được bước sang mùa xuân thứ hai, tinh thần cũng rạng rỡ hơn hẳn.

Và tất cả đều là nhờ hiệu ứng từ một bài phát biểu của Chu Dã trước mặt lãnh đạo huyện, đúng là có sức ảnh hưởng quá lớn!

Vốn dĩ bác gái Tôn – vợ lão đội trưởng – xưa nay chẳng ưa gì Chu Dã, đương nhiên cũng chẳng thích cô vợ trí thức không biết vun vén là Bạch Nguyệt Quý.

Thế mà hôm nay, bà lại mang đến cho Bạch Nguyệt Quý nửa rổ trứng gà mà bà chắt chiu tích cóp được.

Tuy nhiên, Bạch Nguyệt Quý không nhận, nói rằng nhà vẫn còn, không cần phải khách sáo như vậy.

Bác gái Tôn cười nói:

“Hồi trước bác cũng chỉ nghe mấy lời đồn đại vớ vẩn, tưởng thằng Chu Dã là đồ chẳng ra gì. Nhưng bố Đại Hải vẫn luôn nói nó là đứa không tệ, chỉ cần chấn chỉnh lại thì nhất định sẽ có tiền đồ. Giờ thì thấy rồi đấy, cưới cháu xong, hai đứa sống cuộc sống ngon lành thế kia, lại còn sinh được cặp song sinh, ôi chao, nhìn mà phát thèm.

Phải rồi, thằng Đại Sơn nhà bác biết làm xe đẩy cho trẻ con, đợi lúc nào rảnh bảo nó làm cho hai đứa nhỏ nhà cháu một cái, để sau này lớn lên một chút là đẩy đi chơi cho tiện.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 97



“Cảm ơn bác gái, nhưng chú Trương đang làm rồi, mấy cái bản vẽ gì đó cũng vẽ xong hết, nguyên liệu cũng chuẩn bị gần đủ rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Lão Trương hả? Tay nghề thủ công của ổng cũng giỏi thật, vậy thì để ổng làm đi. Nhưng mà mấy quả trứng này…”

“Bác gái đến chơi ạ.” Chu Dã từ ngoài đi vào, vừa thấy bà đã lên tiếng.

Bác gái Tôn – vợ lão đội trưởng – cười tít mắt: “Ừ, bác mang ít trứng gà cho vợ cháu, mà con bé này khách sáo quá, không chịu nhận.”

“Cháu mới vừa đổi với thím Đào được một đống trứng, thời tiết này để lâu cũng không được, bác lại mang nhiều thế, e là sẽ hỏng mất.” Chu Dã cười, “Bác mang về đi ạ.”

“Bác cố tình mang đến mà…”

“Thật sự không cần đâu, nhà cháu không thiếu trứng gà.”

Cuối cùng, nửa rổ trứng gà bác gái Tôn mang đến vẫn không ai nhận, bà lại vui vẻ mang về nguyên như cũ, miệng còn cười tươi khen Chu Dã giờ đã hiểu chuyện.

Người vừa đi khỏi, Chu Dã bĩu môi nói: “Làm như chúng ta thèm trứng gà của bả lắm vậy!”

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày: “Giận gì thế?”

Chu Dã nói: “Không biết đã đồn bao nhiêu chuyện bên ngoài, nào là em không biết vun vén, nào là anh chẳng có gì đứng đắn. Anh đâu có ăn cơm nhà bả! Nếu không nể mặt lão đội trưởng, gặp bà ta lần nào là anh chọc tức lần đó!”

“Hình như em cũng nghe nói tiếng xấu của bả không ít.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Không ít cái gì nữa! Em không biết đâu, trước kia bà ta toàn giấu đồ mang về nhà, còn bị lão đội trưởng kéo lên sân khấu vạch mặt, mất mặt hết luôn! Sau đó mới sợ, không dám tái phạm nữa!”

“Có chuyện vậy luôn? Kể em nghe đi.” Bạch Nguyệt Quý tò mò.

Chu Dã thấy vợ hứng thú thì vui vẻ kể ngay.

Hồi đó phong khí rất tệ. Người ta làm thì làm cho có, nhưng đến mùa thu hoạch thì ai cũng muốn giành lấy nhiều phần cho nhà mình.

Giấu đậu phộng, đậu nành trong túi quần là chuyện nhỏ. Có người còn mặc váy rộng, bên trong nhét nguyên cái rổ!

Nghe thì tưởng lố, nhưng đó là chuyện thật xảy ra lúc ấy.

Không biết các đội khác xử lý thế nào, nhưng lão đội trưởng thì giận tím mặt.

Ông tự mình dẫn người truy quét, bắt nghiêm. Bác gái Tôn – người cố ý vi phạm nhiều lần – bị ông lôi lên sân khấu trói lại luôn.

Hai người con trai là Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn muốn xin tha cũng không được.

Lão đội trưởng còn bê nguyên kiểu “diễu phố ném lá thối” ở thành phố về áp dụng – bắt người ta ném lá rau thối, phân bò, phân gà lên người bà ấy.

Lúc đó bác gái Tôn khóc khàn cả giọng, mắng lão đội trưởng là không có nhân tính, là đồ súc sinh.

Nhưng lão đội trưởng không thèm để tâm, còn tuyên bố dõng dạc: phải ly dị với loại sâu mọt như vậy!

Lúc ấy bác gái Tôn sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Từ đó về sau, bà ta không dám làm chuyện đó nữa, dù chỉ là một hạt đậu hay một hạt lạc cũng không dám sờ vào.

Bị lão đội trưởng dọa sợ thật rồi.

Vì bà ta biết tính ông, không phải dọa suông, ông thật sự có gan làm đến cùng.

Không được lấy, bà ta cũng chẳng cho người khác lấy.

Người trong đội chẳng ai để bà ta vào mắt, nhưng nhìn thấy lão đội trưởng còn dám xử lý cả vợ mình như thế, thêm bà ta ngày nào cũng giám sát, tan ca là kiểm tra người, hễ phát hiện một hạt đậu cũng bị trừ công điểm.

Nghiêm khắc đến mức cực đoan.

Nhờ đó mà dần dần, phong khí mới được cải thiện, đội Ngưu Mông mới bắt đầu phát triển khởi sắc.

Giờ ai cũng giám sát lẫn nhau, ai mà làm bậy là lên sân khấu lĩnh ngay “giải thưởng phân gà”!

Gặp phải mấy bà già lì lợm thì dễ thôi, cứ trừ điểm thằng con cưng của bả, mà còn trừ gấp đôi!

Muốn triệt để 100% thì không thể, vì bản tính con người là vậy.

Nhưng làm được đến mức đó đã là rất tốt rồi.

Bởi vậy mà đại đa số người trong đội đều phục lão đội trưởng.

Ngay cả Chu Dã cũng rất kính trọng ông, và thật lòng mà nói, lão đội trưởng rất quan tâm tới anh.

Cũng vì vậy mà chuyện bác gái Tôn hay buôn chuyện sau lưng, Chu Dã mới nhắm mắt làm ngơ, nhưng trứng gà của bà ta thì tuyệt đối không lấy.

Hơn nữa, với kiểu người như bà ta, nếu thật sự nhận trứng thì ai biết được sau lưng bà ta có nguyền rủa gì không, nào là ăn trứng của bà ta thì thối ruột đau bụng các kiểu.

Chuyện bác gái Tôn mang trứng đến, chị dâu Lý cũng thấy.

Chị ấy còn sang tìm Bạch Nguyệt Quý, vừa nghe cô không nhận là lập tức nói: “Không nhận là đúng.”

“Đâu thể tùy tiện nhận trứng gà của người khác được.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Chị dâu Lý nói: “Lần này là Chu Dã lập được công lớn, nếu không phải vì cậu ấy, bác đội trưởng sao có thể được lên phát biểu ở đại hội huyện? Bà ta mang trứng tới, thật ra cũng có thể nhận, nhưng theo chị thì thôi, muốn ăn trứng thì ra ngoài đổi, chứ không đáng phải ăn của bà ấy.”

Cũng vì đã thân quen với Bạch Nguyệt Quý nên chị dâu Lý mới nói thẳng thế.

Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Chị nói phải, Chu Dã cũng kể với em rồi.”

Chị dâu Lý cười đáp: “Thế thì tốt rồi.”

Đều là người trong thôn, ai chẳng biết ai?

Nếu không phải bác gái Tôn lấy được lão đội trưởng, lại sinh ra Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn mấy người con trai có tiền đồ, thì ai thèm để ý đến bà ta ấy chứ?

Còn phải nói thêm một câu: bác gái Tôn với mẹ chồng chị dâu Lý thân nhau lắm!

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai người thường tụ tập nói xấu con dâu.

Bác gái Tôn thì nói xấu vợ Đại Hải và vợ Đại Sơn, còn mẹ chồng chị dâu Lý thì đương nhiên là nói xấu chị ấy rồi!

Còn đang nói chuyện thì chị dâu Đại Sơn tới.

“Ui chao, mấy người ở đây vui vẻ nhỉ!” Chị dâu Đại Sơn cười nói.

“Lại đây ngồi đi, mẹ chồng cô hào phóng lắm nha, còn đem trứng tới tặng cho Nguyệt Quý ăn đấy!” Chị dâu Lý cười trêu.

Chị dâu Đại Sơn hừ một tiếng, quay sang Bạch Nguyệt Quý nói: “cô không nhận trứng là đúng rồi, nếu mà cô dám nhận, về là bả chích bù nhìn nguyền rủa cô ngay!”

Chuyện trong nhà thế nào, dù chị không nói thì Chu Dã cũng kể với vợ rồi, có gì mà phải giấu?

Trong giọng chị dâu Đại Sơn đầy uất ức, khiến Bạch Nguyệt Quý cũng không nhịn được mà bật cười, thấy chưa, đến người hiểu chuyện như chị dâu Đại Sơn còn phải nói thế khi nhắc đến mẹ chồng mình.

Chị dâu Đại Sơn ngồi xuống, nói tiếp: “Đừng nói cô, đến con trai chị, rồi mấy đứa cháu nội cháu ngoại của bà ta, đứa nào mà dám ăn một quả trứng gà của bả là thể nào cũng bị mắng cho quay như chong chóng cả năm trời. Trứng bả đẻ ra không phải trứng gà mà là trứng vàng ấy!”

Bác gái Tôn với mấy nàng dâu đúng là không hòa thuận, vì trong mắt bà, mấy chị dâu như chị dâu Đại Sơn toàn là loại con dâu bất hiếu!

Chúng nó dám không hầu hạ bà, không rót nước rửa chân cho bà!

Cưới về còn đòi chia nhà, mỗi nhà nuôi gà đẻ trứng cũng không ai đem biếu bà!

Bởi vậy bác gái Tôn ôm cả bụng bực dọc với đám con dâu này!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 98



Nhưng mấy chị dâu như chị dâu Đại Sơn thì chẳng ai xem bà ta ra gì, ai nấy cứ sống theo cách của mình, chẳng buồn dây dưa với bà.

Nếu bà ta có gây chuyện, họ sẽ giả câm giả điếc, mặc bà đứng giữa sân nhà bóng gió mắng nhiếc. Mắng chán rồi, mệt thì tự lủi vào nhà.

“Chắc người duy nhất được ăn trứng gà của bà ta là con gái cưng với đám cháu ngoại thôi chứ gì?” chị dâu Lý nói.

“Còn gì nữa, sáng sớm là đã xách trứng đi rồi.”

Bà mẹ chồng của chị dâu Đại Sơn còn một người con gái, gả sang đội sản xuất khác, cách đây cũng không xa, đi bộ chừng tiếng rưỡi là tới.

Cô con gái đó chính là bảo bối trong tim của bà. Lúc con gái mang thai sinh con, bà liền sang xin trứng từ các con dâu. Không cho? Vậy thì bà tự ngồi rình gà đẻ ở chuồng, vừa đẻ xong là bà lấy luôn.

Trong khi mọi người còn phải đi làm, chỉ còn con cái ở nhà. Mà nếu đứa nhỏ dám ngăn thì bị bà đánh luôn!

Không chỉ trứng, mà còn cả gà mái. Lúc cô em chồng “quý như vàng” đó ở cữ, cả nhà ai cũng phải góp một con gà!

Nếu cô em này là người biết điều thì cũng thôi đi, đằng này lại giống hệt mẹ ruột!

Trước khi lấy chồng, đã là kiểu đổ lọ nước tương cũng không buồn đỡ, chứ đừng nói gì đến giúp đỡ chị dâu. Ở nhà thì chẳng làm gì, cứ như thái hậu, chỉ biết sai bảo người khác.

Chị dâu thì sai chị dâu, cháu gái lớn lên thì sai cháu gái, trong nhà cái gì ngon cũng phải dâng cho cô ta!

Chuyện ăn không ngồi rồi, sai người khác thì thôi không nói, đằng này dù là lúc còn ở nhà mẹ đẻ hay đã lấy chồng, cô em chồng này cũng chưa từng ngưng chia rẽ, bày trò nói xấu.

Chị dâu Đại Sơn cũng từng khổ vì cô ta.

Lúc mới cưới về, tưởng cô ta là người tốt, ai ngờ bị chơi một vố đau điếng.

Sau đó, tận tai nghe cô ta nói với mẹ mình rằng: “Anh Hai lấy vợ là quên mẹ, đều do vợ xúi giục cả!”

Từ lúc đó, chị dâu Đại Sơn ghét cay ghét đắng cô em chồng này.

“Trong mắt mẹ chồng tôi, cháu ngoại quý hơn cháu nội. Cháu nội cháu ngoại thì một trời một vực, cháu nội là cỏ, cháu ngoại là vàng!” – chị dâu Đại Sơn nói với đầy phẫn uất.

“Nếu sau này bà ta mà có chuyện gì, tôi nhất quyết không hầu hạ. Bảo con gái bà ta về mà lo, để xem đứa con cưng đó có giúp được gì không!” chị ta cười lạnh.

Chị dâu Lý gật đầu: “Giống hệt bà già nhà tôi! Sau này đừng hòng trông mong gì ở tôi, tưởng tôi dễ bắt nạt hả? Định tới nhà tôi dưỡng già ư?”

“Cô đừng có mà nhận lời, không thì hối hận c.h.ế.t mất.”

“Tôi không nhận, để bà ta nằm mơ đi!”

Chuyện này thì Bạch Nguyệt Quý không tiện chen vào, chỉ ngồi nghe hai người nói chuyện.

Vốn dĩ chị dâu Lý chỉ định nói vậy cho vui miệng, ai ngờ chuyện lại đến nhanh như thế.

Cuối tháng Sáu, trời mưa. Mẹ của Lý Phong Thu khi ra ngoài không cẩn thận trượt chân, té gãy cả chân!

Chuyện này không nhỏ, ăn uống, vệ sinh đều phải nằm trên giường.

“Trời ơi, thế này là lấy mạng tôi rồi, bắt tôi nằm mãi thế này thì sống sao nổi!” bà nằm trên giường than trời.

Cha của Lý Phong Thu thì không muốn chăm sóc, nên chuyện tất nhiên đổ lên đầu vợ của Lý Phong Mậu.

Nhưng vợ của Lý Phong Mậu đâu có muốn làm chuyện này? Việc ngon thì nhận hết, nhưng chuyện khổ thì phải kéo chị dâu lớn chia đều chứ!

Lý Phong Mậu đến tìm Lý Phong Thu, bảo anh gọi vợ sang giúp chăm sóc mẹ.

“Chăm gì mà chăm? Có vợ cậu rồi còn gọi chị dâu làm gì?”

Sự việc lần trước với vụ thịt heo rừng đã khiến Lý Phong Thu lạnh lòng hoàn toàn với bố mẹ.

Lúc đó bà mẹ ném cho anh cả đống tội không đâu, còn rủa anh tuyệt tử tuyệt tôn, thế thì là bố mẹ gì chứ? Kẻ thù còn đỡ hơn!

“Cũng là con dâu của mẹ, sao có thể đứng nhìn không giúp gì được?” Lý Phong Mậu nói.

“Bình thường mẹ có gì tốt đều dành cho vợ cậu, giờ thì vợ cậu lo là đúng rồi!” Lý Phong Thu đáp.

“Tôi biết anh Hai vẫn giận chuyện lần trước, nhưng nói gì thì nói, mẹ vẫn là người sinh ra anh mà, anh định thế nào? Muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con luôn hả? Còn muốn sống ở thôn này không?”

“Cậu nói đúng. Bà ấy sinh ra tôi, vậy thì tôi đi hầu hạ!” Lý Phong Thu đáp.

Và thế là Lý Phong Thu mở ra tiền lệ đầu tiên trong thôn: tự mình chăm sóc mẹ, từ dọn phân đến bón ăn, không thiếu việc gì.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn vợ anh ta thì từ đầu tới cuối không hề ra mặt giúp một lần!

Chuyện này gây chấn động trong thôn, xưa nay chưa từng có!

Dù con dâu có bị hành đến c.h.ế.t thì cũng vẫn phải hầu hạ mẹ chồng, đó là quy định ngầm bao đời!

Có thể tưởng tượng được kết cục khi Lý Phong Thu đi chăm sóc mẹ, còn chị dâu Lý thì không.

Chị dâu Lý ngay lập tức bị các bà lớn tuổi trong thôn công kích dữ dội.

“Bình thường nhìn thì cũng tử tế, ai ngờ đến lúc quan trọng lại lộ mặt thật, đúng là đứa con dâu bất hiếu!”

“Đúng vậy đó! Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng giờ mẹ chồng người ta như thế rồi, cũng nên bỏ qua mà chăm sóc. Để thằng Phong Thu đi thì dù là con ruột cũng bất tiện lắm chứ!”

“Phải đó!”

“…”

Còn mẹ của Phong Thu thì nằm trên giường mắng chửi không ngớt:

“Ly hôn đi! Ly hôn ngay cho tôi! Nhà họ Lý không chấp nhận đứa con dâu độc ác như vậy!”

Bà thấy mình đã khổ sở thế này rồi, mà con dâu cả còn không chịu đến hầu hạ, bà đã định bụng sẽ nhân dịp này mà trút hết cơn giận, hành hạ cho đã!

Vậy mà, cô ta lại không đến?

Còn Lý Phong Thu thì chẳng quan tâm, mặt lạnh chăm sóc xong rồi đi thẳng.

Thái độ đó khiến vợ của Phong Mậu nhìn mà run cả người.

Tối đến, cô ta không nhịn được mà nói với chồng:

“Anh nói xem, vợ chồng họ bị làm sao vậy? Chẳng lẽ sau này bố mẹ già rồi, thật sự định ở nhà mình à?”

Lý Phong Mậu cũng không muốn bố mẹ ở cùng sau này:

“Thì biết sao giờ, đây là nhà cũ, vốn là chỗ của hai ông bà.”

“Em thấy chị dâu như vậy rồi, sau này hai ông bà mà già yếu, chắc chắn chị ta không chăm đâu! Thế là việc lại đổ hết lên đầu em à? Em nói trước, chị ta không chăm thì em cũng không!” vợ Phong Mậu tức tối.

Mấy hôm chăm bà già thôi mà cô ta đã nôn lên nôn xuống không biết bao nhiêu lần. Mùi trên người bà ta thối không chịu nổi, cả phòng bốc lên mùi phân với nước tiểu nồng nặc!

Nghĩ đến sau này nếu bà già nằm liệt hẳn thì… ôi trời, vợ của Lý Phong Mậu chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc sống sau này như địa ngục!

“Thế giờ làm sao? Chuyện lần này em thấy rồi đấy, sau này chị dâu tuyệt đối không chăm đâu, giỏi lắm thì anh cả đến thôi.”

Vợ Phong Mậu lập tức nói không cần suy nghĩ:

“Thì anh đi mà chăm!”

“Anh á?” Lý Phong Mậu nổi giận “Ý em là sao? Còn bắt anh đi hầu hạ nữa à?”

“Anh là con trai ruột, anh chăm mẹ mình thì không đúng chắc?”

Hai vợ chồng cãi nhau ngay trong đêm, suýt nữa thì đánh nhau. Nhưng hôm sau, vợ của Lý Phong Mậu vẫn phải mặt mày ủ rũ đến chăm bà mẹ chồng.

Vừa đến đã tức giận quát thẳng:

“Bà làm sao mà ghê tởm thế hả? Phân thì thúi đến vậy, vừa bước vô nhà là muốn ngất, toàn mùi phân với nước tiểu của bà! Bà có thể ghê tởm hơn được nữa không hả?!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 99



Đừng tưởng mẹ chồng đối xử với cô ta cũng không tệ, mà cô ta sẽ cam chịu vô điều kiện sống trong cảnh này, chuyện cần nổi giận thì vẫn phải nổi giận!

Mẹ của Lý Phong Thu đối với con dâu thứ hai xưa nay không dám cứng giọng, vừa gặp chuyện đã khóc lóc:

“Mẹ biết làm khổ con dâu hai rồi, nhưng mẹ cũng hết cách rồi, gãy xương thì phải nằm ba tháng, sắp tới…”

Con dâu cả thì chẳng thể trông mong gì, chỉ còn biết dựa vào con dâu hai…

“Thôi để mẹ c.h.ế.t quách đi cho xong!”

Vừa nghe ba tháng, vợ Phong Mậu tái mặt, khóc chạy vào nhà, thu dọn quần áo, thậm chí không thèm mang theo con, về thẳng nhà mẹ đẻ!

Cô ta bỏ đi, thì việc chăm sóc rơi lại vào đầu Lý Phong Mậu, và lúc ấy anh ta mới hiểu việc đó khổ thế nào, anh trai mình làm sao mà trụ nổi?

Đến lượt mình đi chăm mẹ, anh ta cũng nôn mửa đến lộn cả ruột gan.

Một người già nằm liệt trên giường, hai con dâu không ai chịu chăm, lại để hai đứa con trai lo liệu?

Chuyện chưa từng có này lan ra khắp thôn, lại khiến đám bà tám bàn tán sôi nổi.

Nhưng mặc kệ người khác nói thế nào, chị dâu cả vẫn không đến!

“Cháu mà như vậy thì sẽ chịu thiệt đấy.” thím Trương nói. Bà cảm thấy dù sao cũng nên đến, ít nhất là làm cho có.

“Bình thường cháu chẳng được hưởng cái gì, toàn bị em dâu hưởng hết. Giờ đến lượt có chuyện thì cô ta chăm được vài ngày đã bỏ chạy về nhà mẹ đẻ, cháu đến làm gì? Đừng mơ!” chị dâu Lý lạnh lùng đáp.

“Có ai như cô không? Cô cũng có con đấy, sau này con cô cưới vợ, rồi tụi nó bắt chước cô, cũng chẳng ai chăm sóc cô đâu!” bác gái Tôn nhảy vào làm người “chính nghĩa”, lên án.

“Chuyện nhà tôi không cần bà lo, bà lo cho nhà mình đi là vừa!” chị dâu cả chẳng khách khí, đáp thẳng.

“Phải đó mẹ, mẹ quan tâm nhiều làm gì, không có chuyện gì thì về nhà đi.” chị dâu Đại Sơn tiếp lời, trong lòng thầm cười lạnh: bà mẹ chồng này còn rảnh rỗi xen vào chuyện nhà người ta nữa.

Bác gái Tôn đâu có biết con dâu nghĩ gì.

Bà ta còn tính ghé qua nhà mẹ Phong Thu nói chuyện, định nói kiểu “đâu phải chỉ con dâu cả không ra gì, con dâu hai nhà bà ta cũng không khá hơn đâu.”

Kết quả vừa bước vào cửa đã bị mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mặt, suýt ngất.

“Trời đất ơi, tôi quay lại sau!” bác gái Tôn bịt mũi chạy ra ngoài như bay.

Tối đó, bà ta ngồi than với lão đội trưởng:

“Không phải tôi nói, nhưng vợ Phong Thu thật quá đáng, mẹ chồng gãy chân mà không thèm tới thăm. Tôi qua khuyên mà cũng không nghe, còn dám cãi lại tôi! Rồi cả vợ Phong Mậu nữa, dám bỏ về nhà mẹ, bình thường mẹ chồng cưng nhất nó cơ mà, đồ bất nhân!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Lão đội trưởng lạnh nhạt đáp:

“Nếu bà còn không đối xử tử tế hơn với vợ của Đại Hải và mấy đứa con dâu khác, thì sau này bà mà nằm một chỗ, tôi e tụi nó cũng chẳng ngó tới đâu. Đến lúc đó, cứ trông cậy vào Tiểu Lệ mà lo cho bà. Nhưng tôi thấy, chắc gì nó đã về.”

Dù là đội trưởng, ông cũng không can thiệp chuyện này “quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà”, hơn nữa Phong Thu là con trai ruột, cũng đã đi chăm mẹ rồi còn gì?

Bác gái Tôn sững lại: “Ông nói vậy là ý gì?”

“Tôi chẳng có ý gì hết. Khuya rồi, ngủ thôi.” lão đội trưởng xoay người, quay lưng lại.

Bác gái Tôn hừ lạnh: “Nếu tụi nó dám học theo vợ Phong Thu và vợ Phong Mậu, tôi sẽ lột da chúng nó ra!”

Bà tự thấy mình vẫn là một người mẹ chồng oai phong lẫm liệt.

Lúc bà lên tiếng, đứa con dâu nào dám cãi?

Nhưng chuyện nhà họ Lý lại nổi sóng một lần nữa.

Bởi vì Lý Phong Mai quay về.

Cô ta từ huyện đạp xe về thăm nhà, hiếm khi rảnh rỗi ghé qua. Vừa về đến nơi, đã nghe mẹ mình bị gãy chân, nằm liệt trên giường.

Vậy mà chị dâu cả lại không tới chăm?

“Thật là trời sập rồi!” Lý Phong Mai giận tím mặt.

Cô lập tức tìm đến nhà anh trai chị dâu để tính sổ.

“Mẹ tôi thành ra thế kia, mà chị cứ đứng nhìn? Chị có còn là dâu nhà họ Lý nữa không hả?” cô ta hét lên với chị dâu Lý.

Nhưng chị dâu Lý chẳng coi cô ra gì, cười lạnh nói:

“Cô về đúng lúc lắm. Vậy thì mẹ cô giao cho cô chăm. Chồng tôi còn phải đi làm, không có thời gian mà lo mấy chuyện này!”

Lý Phong Mai tức lồng lộn:

“Chị nói được những lời như thế à? Có tin tôi tố chị lên hội phụ nữ không? Để hội tới mà dạy chị cách làm dâu!”

“Cô cứ việc đi tố! Tôi đợi đấy!” chị dâu Lý cười khẩy. “Uống mấy hôm nước thành phố rồi tưởng mình là quan huyện lệnh đấy à?”

Lý Phong Mai giận đến mức chỉ tay không nói nên lời, sau đó thật sự chạy đến công xã, lên thẳng hội phụ nữ để tố cáo chị dâu mình.

Đương nhiên bên công xã phải cử người đến, con dâu không chịu chăm mẹ chồng liệt giường, để bà nằm trên giường bẩn thỉu đầy phân tiểu, chuyện như vậy mà lan rộng thì thành phong khí xấu mất!

Nhưng khi cán bộ Hội Phụ nữ công xã đến nơi, họ nhanh chóng phát hiện, sự việc hoàn toàn không giống như Lý Phong Mai trình báo!

“Mấy lời cô nói… hình như nhầm người rồi đấy?” nữ cán bộ Hội Phụ nữ nhìn Lý Phong Mai đầy nghi hoặc.

Lý Phong Mai đến tố cáo rằng mẹ cô ta đối xử cực kỳ tốt với chị dâu, mọi điều tốt đẹp đều nhường cho chị dâu cả. Vậy mà bây giờ mẹ nằm liệt giường lại chẳng thèm ngó ngàng.

Nhưng sau khi tìm hiểu, mới biết người cô ta đang nói đến là chị dâu thứ hai, không phải chị dâu cả!

“Dù gì thì chị ta cũng là con dâu, mà không chịu chăm mẹ chồng, vậy là vô đạo đức! Hội Phụ nữ các chị phải quản chứ!” Lý Phong Mai cứng giọng.

Hội Phụ nữ đúng là có quản, nhưng không phải quản chị dâu cả, vì nhà đó đã có Lý Phong Thu chăm sóc. Hai vợ chồng chỉ cần một người phụ trách là được.

Người mà họ nhắm đến là vợ chồng Phong Mậu, họ đến tận nơi đưa vợ anh ta về, bắt hai vợ chồng phải thương lượng lại. Vì lần này rõ ràng người “bỏ bê người già” là hai vợ chồng họ!

“Cô đúng là chỉ biết phá hỏng chuyện!” Lý Phong Mậu giận dữ mắng em gái.

“Cô lấy chồng rồi, còn về chen vào chuyện nhà mẹ làm gì?” vợ Lý Phong Mậu cũng mắng theo.

Giờ thì hay rồi, người của Hội Phụ nữ đến tận cửa, cả nhà bên ngoại của cô ta cũng biết chuyện cô trốn về nhà mẹ vì không muốn chăm sóc mẹ chồng!

Lý Phong Mai lập tức trở mặt:

“Sao thế? Bình thường mẹ thương anh chị nhất, mà giờ mẹ ra nông nỗi này, các người lại mặc kệ, còn có lương tâm không?”

“Cô mà có lương tâm thì đi mà chăm, đứng đó nói đạo lý thì ai chẳng nói được!” vợ Lý Phong Mậu giận dữ.

“Đúng vậy, cô về rồi đấy, còn nói gì nữa, đi chăm mẹ đi!” Lý Phong Mậu tiếp lời.

“Tôi đi thì đi!” Lý Phong Mai tức đến run người.

Cô ta bắt đầu chăm mẹ. Nhưng chưa đến mười phút đã nôn tới ba lần.

Mẹ cô ta, giọng yếu ớt, nói:

“Tiểu Mai à, hay là con cứ ở lại nhà vài hôm nhé?”

Lý Phong Mai nôn đến mức mật xanh mật vàng, vừa nghe câu đó là suýt phát rồ, run rẩy đáp:

“Mẹ… con mắc tiểu quá!”

Rồi vội vàng chạy ra ngoài, leo lên xe đạp như có ma đuổi phía sau, vừa đạp xe vừa la:

“Trong thành phố còn có việc, con về trước đây!”

Bà mẹ nằm trên giường chỉ biết muốn khóc mà không ra nước mắt, sao mình lại thành người bị cả thiên hạ chán ghét thế này?
 
Back
Top Bottom