Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 250: Chương 250



Chung Bảo Ý nhanh chóng bình tĩnh lại, tuy rằng bây giờ cô ta và Hà Hiểu Phong và vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thực tế là kẻ thù, cô ta hận Hà Hiểu Phong, khẳng định người đàn ông kia cũng hận cô ta, nếu vậy chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn, cho nên cô ta phải nghĩ biện pháp mới được.

Sau đó cô ta lập tức nhìn Phùng Thu Bình hỏi: “Bây giờ nhà họ Hà ra sao?”

Phùng Thu Bình hừ lạnh một tiếng: “Không thế nào cả, Triệu Phượng Tiên già rồi, cả người bệnh tật nửa c.h.ế.t nửa sống, nằm trên giường suốt ngày, sức khỏe ông cụ nhà họ Hà vẫn khỏe mạnh, nhà họ neo người, chúng ta không sợ bọn họ.”

Đương nhiên Chung Bảo Ý không sợ nhà họ Hà, nhưng cô ta biết Triệu Phượng Tiên là người khó chơi, nếu bây giờ bà ta đã thành một con hổ giấy không răng, vậy cô ta không lo lắng nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Chung Bảo Thanh và Mao Lệ Hoa lên thị trấn đã về, Mao Lệ Hoa vừa thấy Chung Bảo Ý, trong lòng giật thót một chút, sau đó cười chào hỏi: “Cô còn về nhà họ Hà không?”

Chung Bảo Ý hơi nhíu mày, quan hệ giữa nhà họ Chung và nhà họ Hà đã đến nước này, sau Mao Lệ Hoa có thể nghĩ cô ta còn về nhà họ Hà nữa? Cô ta không biết có phải Lệ Hoa cố ý hay không, chỉ tức giận nói: “Không về nữa, tôi không còn đồ ở đó.”

Mao Lệ Hoa nghe ra lạnh lùng trong giọng của cô ta, trong lòng cũng không vui, ban đầu cô ta chẳng có ý kiến gì với cô em chồng này, nhưng ai ngờ cô em chồng này lại có thể làm ra chuyện ô nhục kia với Hà Hiểu Phong, hại mấy năm sau này họ Chung luôn bị người khác gièm pha sau lưng, bây giờ cô ta về rồi không biết sẽ ở nhà bao lâu, làm nhà họ Chung bọn họ lại bị người ngoài chỉ trỏ.

Dù nghĩ vậy, cô ta vẫn hỏi: “Vậy sau khi ly hôn xong có dự tính gì không? Tôi thấy trong thôn có rất nhiều người trẻ tuổi đều đi làm công, nếu không anh chị giúp cô hỏi thử, sau đó cô theo chân họ đi làm?”

Chung Bảo Ý đã biết chị dâu sẽ có ý kiến nếu cô ta ở nhà, nhưng bây giờ cô ta còn chưa ở nhà được một buổi mà đã nói vậy, cũng nôn nóng quá rồi?

Với lại, nơi đây là nhà cô ta, cô ta muốn ở bao lâu thì bấy lâu, có vấn đề gì sao?

Chung Bảo Ý thở ra một hơi: “Còn không biết, còn chưa nghĩ kỹ, đầu tiên cứ ly hôn xong đã rồi nói sau.”

Với hận thù của Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý lúc trước, Mao Lệ Hoa đã biết bọn họ sẽ không dễ ly hôn, lại thấy thái độ của cô ta luôn lạnh lùng, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là trong lòng luôn lo lắng chuyện này, cho nên cả buổi chiều tâm trạng của Mao Lệ Hoa luôn không tốt.

Kéo dài đến tận buổi tối đi ngủ, Mao Lệ Hoa đã nói với Chung Bảo Thanh: “Anh nói người họ Hà kia có đồng ý ly hôn không? Nếu không thì Bảo Ý phải làm sao đây?”

Chung Bảo Thanh nằm trên giường hút thuốc, thuận miệng nói: “Làm sao tôi biết, chờ ngày mai Bảo Ý đi thăm tù rồi nói.”

Thấy anh ta không để trong lòng, Mao Lệ Hoa nhíu mày: “Hai con gái nhà chúng ta đã mười mấy tuổi, tâm trạng rất mẫn cảm, nếu như để bạn học chúng biết chúng có một người cô như thế, chỉ sợ không dám ngẩng đầu ở trường.”

Chung Bảo Thanh nghe vậy thì quay đầu lại nhìn cô ta: “Nếu không phải làm sao? Chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ chúng ta đuổi nó ra khỏi nhà?”

Mao Lệ Hoa cũng không có ý này, chỉ là cảm thấy sau khi Chung Bảo Ý ly hôn xong thì nên rời khỏi đây mới tốt, chuyện của cô ta đã lan truyền đi từ sớm, nếu ở mãi đây chỉ sẽ bị người khác nói ra nói vào, đi đến nơi không ai quen rồi tìm một người đàn ông khác mà gả mới là còn đường ra tốt nhất.

“Xem anh nói kìa.” Cô ta thấy hơi không vui: “Chẳng phải tôi vì con, vì nghĩ cho suy nghĩ của con sao?

Nếu em ấy cứ mãi ở nhà, chắc chắn người ngoài sẽ nói ra nói vào, chẳng lẽ anh muốn ngày nào đám người đó cũng nói xấu sau lưng nhà chúng ta sao?”

Ban đầu Chung Bảo Thanh còn thấy hơi tức giận vì thái độ của cô ta, nhưng sau khi nghe cô ta nói xong lại cảm thấy cũng có lý, tâm trạng hơi chùng xuống: “Biết rồi, chờ nó ly hôn xong rồi nói sau.”

Cách âm trong nhà vốn không tốt, cho dù họ có nhỏ giọng thì sau khi Chung Bảo Ý đi WC xong về ngang qua nhà chính vẫn nghe hết cuộc đối thoại của họ, cô ta không ngờ chị dâu lại coi thường cô ta như thế, nóng lòng muốn đuổi cô ta đi, đến cả anh trai cũng ngầm đồng ý lời chị dâu nói.

Cô ta đứng ở ngoài cửa, gió lạnh thổi vù vù, trong lòng càng thêm lạnh, lập tức quay đầu trở về phòng của mình.

Xảy ra chuyện này cô ta cũng không muốn ở nhà, nhưng dù sao cô ta cũng cần thời gian giảm xóc, nhưng họ lại nóng lòng thế sao? Lúc trước tìm cô ta xin tiền cứ mở miệng là Bảo Ý trái Bảo Ý phải, bây giờ lại coi cô ta như nợ, hận không thể dùng chân đá văng ra!

Trong lòng càng nghĩ càng giận, cho nên đêm nay Chung Bảo Ý hơi mất ngủ, nhưng sau khi cô ta bình tĩnh lại, tuy lời Mao Lệ Hoa nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý, ở nhà chỉ bị người khác coi thường, nói ra nói vào, chỉ đi nơi khác mới có đường ra.

Vì thế sáng sớm hôm sau cô ta đã cầm sổ hộ khẩu và giấy hôn thú lên huyện.

Trình tự thăm tù khi cô ta còn ở trong tù đã quen thuộc, hơn nữa cô ta còn quen biết công an, cho nên sau khi chờ đợi một buổi sáng, cuối cùng cô ta cũng đã gặp được Hà Hiểu Phong trong phòng thăm hỏi.

Từ sau phiên tòa ngày ấy, hai người vẫn chưa từng gặp mặt nhau, Chung Bảo Ý không ngờ rằng chín năm không gặp hắn ta lại gầy như một con khỉ, nếu họ gặp mặt trên đường thì cô ta cũng chẳng nhận ra người đàn ông này.

Nhưng bây giờ chuyện này không phải trọng điểm, cô ta nhìn chằm chằm Hà Hiểu Phong, còn chưa nói lời nào, hắn ta đã nói trước: “Sao cô ra nhanh vậy?”

Có lẽ vì vốn đã ghét hắn ta, cho nên nghe những lời hắn ta nói cũng cảm thấy ghét, Chung Bảo Ý lạnh nhạt nói: “Anh cảm thấy chín năm rất nhanh sao? Thanh xuân của một cô gái có thể được mấy năm?”

Hà Hiểu Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, tuy rằng cô ta bây giờ có vẻ thay đổi khác trước, nhưng tính tình thì vẫn như thế, trước kia hắn ta còn cho rằng cô ta thật lòng, nhưng bây giờ hắn ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này là một người độc ác.

Trong đôi mắt đen của hắn ta lóe lên lạnh lẽo, nhìn cô ta nghiến răng nói: “Vậy cô cảm thấy mười sáu năm lâu không? Tôi phải ở đây mười sáu năm! Mười sáu năm! Thanh xuân của tôi không phải thanh xuân sao?”

Chung Bảo Ý nghe vậy thì nghẹn lại, bây giờ anh ta cố tình nói thế đơn giản chỉ là muốn tính sổ với cô ta mà thôi, nhưng chuyện là do hắn ta làm, người phán anh ta mười sáu năm cũng không phải cô ta, vậy nổi giận với cô ta làm gì?

Cô ta rất bực, rất muốn nói với hắn ta rằng chuyện này không liên quan tới cô, nhưng lại sợ chọc người đàn ông này nổi giận, bây giờ hắn ta đã bất chấp tất cả, còn cô ta thì không, cô ta còn tương lai tốt đẹp phía trước, không thể thua trong tay người đàn ông này.

Vì thế, cô ta hít vào một hơi, đè cơn giận trong lòng xuống, nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi tới tìm anh không phải để cãi nhau, tôi đến…”

“Đến ly hôn đúng không?”

Cô ta còn chưa nói dứt lời đã bị Hà Hiểu Phong ngắt lời, khóe môi người đàn ông lóe lên nụ cười châm biếm: “Nếu tôi nhớ không lầm có lẽ cô mới ra tù gần đây, vội vã ly hôn thế sao?”

Chung Bảo Ý nghe thấy giọng điệu cười như không cười của hắn ta, cảm thấy không nhịn được muốn mắng người: “Đúng, bây giờ hai ta đã như vậy, cũng không còn tình cảm, không ly hôn chẳng lẽ muốn tôi chờ anh?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 251: Chương 251



Hà Hiểu Phong cười lạnh: “Cô chờ tôi cũng được, tôi không vội, tôi yêu cô thế sao nỡ lòng ly hôn?”

Chung Bảo Ý bị dáng vẻ này của hắn ta chọc tức muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, dùng giọng điệu ngon ngọt dỗ hắn ta: “Anh đừng nói anh yêu tôi, nếu anh yêu tôi, thì hôm nay chúng ta đã không ở đây, ly hôn mới là kết cục tốt nhất cho chúng ta.”

Hà Hiểu Phong lạnh nhạt nói: “Đối với cô mà nói thì đúng, nhưng với tôi mà nói thì không phải, chúng ta là vợ chồng, nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”

Chung Bảo Ý bị lời của hắn ta chọc tức đến bật cười, cắn răng nói: “Hà Hiểu Phong, trong chuyện lúc trước người sai chủ yếu là anh, bây giờ tôi đi theo anh chịu trừng phạt, đây đã xem như có nạn cùng chịu? Giữa hai ta đã sớm không còn tình cảm, nên gặp nhau tốt đẹp chia tay yên bình thôi.”

“Chia tay con mẹ cô đó!”

Sắc mặt Hà Hiểu Phong đột nhiên thay đổi, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn: “Chung Bảo Ý, nếu không phải lúc trước cô quyến rũ tôi, thì sao tôi có thể làm ra những chuyện sau đó?”

Hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện này là cô sai! Cô muốn ly hôn ư, không có cửa đâu!”

Chung Bảo Ý đã biết chắc chắn Hà Hiểu Phong sẽ không đồng ý ly hôn dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ rằng mới nói vài câu hắn ta đã từ chối thẳng thừng như vậy, trong lòng đã chuẩn bị trước nên cô ta không hoảng hốt: “Hà Hiểu Phong, chẳng lẽ anh không biết, cho dù bây giờ anh không đồng ý tôi cũng có thể khởi tố ly hôn sao?”

Hà Hiểu Phong nào phải tên ngu, hắn ta đã đoán được sau khi Chung Bảo Ý ra tù sẽ đến tìm anh ta đòi ly hôn đầu tiên, cho nên cũng đoán được cô ta sẽ nói vậy: “Nếu cô thích khởi tố tôi cũng được, tôi chờ.”

Hắn ta nói xong thì đứng dậy, nói muốn về phòng giam với cảnh sát đứng cạnh canh chừng họ, Chung Bảo Ý lập tức đứng dậy đi theo, hung hăng nhìn hắn ta: “Hà Hiểu Phong, anh đừng có quá đáng, anh làm vậy chẳng lẽ muốn tôi về nhà chăm sóc mẹ anh ư?”

Người đàn ông nghe vậy thì dừng bước, híp mắt lại: “Vậy cô cứ đi, đúng lúc mẹ tôi cũng thiếu người chăm sóc.”

Chung Bảo Ý cười lạnh: “Vậy sao? Sức khỏe mẹ anh không tốt, tính tôi lại nóng nảy, ngộ nhỡ này nào đó bà ta cãi nhau với tôi, nhưng tôi không có tâm trạng quan tâm cảm xúc và chăm sóc tâm trạng của bà ta.”

Lời cô ta nói, có thể hai cảnh sát đứng bên cạnh nghe không hiểu, nhưng Hà Hiểu Phong nghe hiểu, sức khỏe mẹ hắn ta không tốt, Chung Bảo Ý cũng không phải người phụ nữ dịu dàng, ngộ nhỡ xảy ra xung đột, vậy chắc chắn sẽ bất lợi với mẹ hắn ta, Chung Bảo Ý đang lấy mẹ ra uy h.i.ế.p hắn ta!

Bề ngoài người phụ nữ này giống như tốt tính, nhưng khi liên quan đến lợi ích, chuyện gì cô ta cũng làm ra được, cô ta chính là một con bò cạp cực độc!

Hà Hiểu Phong thật sự đã hối hận muốn chết, hối hận sao lúc trước đầu óc úng nước phản bội Giang Nguyệt Vi lựa chọn lấy cô ta? Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng! Tất cả đã không cứu vãn được, chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Hắn ta cười lạnh, ai mà chẳng uy h**p? Ai mà chẳng có mẹ? Ai sợ ai?

“Được thôi, vậy cô cứ làm.” Ánh mắt hắn ta trở nên âm u: “Nếu mẹ tôi tức đến xảy ra chuyện không may, vậy mẹ cô đừng mong sống yên.”

Chung Bảo Ý phẫn nộ: “Hà Hiểu Phong, anh dám!”

Lời này làm hai cảnh sát đứng bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng, vị cảnh sát nhìn chằm chằm hai người, gõ mạnh lên mặt bàn: “Hai người nói chuyện chú ý thái độ, nếu không sẽ không lần sau sẽ không có cơ hội thăm tù nữa.”

Hà Hiểu Phong nhướng mày nhìn Chung Bảo Ý, dù sao bây giờ người muốn ly hôn chính là cô ta, hắn ta không vội: “Tôi không dám, cho nên bây giờ tôi phải đi về, còn cô cứ từ từ khởi tố đi.”

Mắt thấy hắn ta sắp đi thật, Chung Bảo Ý nôn nóng: “Vậy cuối cùng anh muốn thế nào?”

Cô ta có thể khởi tố ly hôn, nhưng cô ta không chờ nổi, cô ta không muốn có chút quan hệ nào với người đàn ông này dù chỉ một giây, cho nên cô ta cần phải mau chóng, nhanh chóng ly hôn.

Hà Hiểu Phong biết cô ta sẽ thỏa hiệp, hắn ta cũng không muốn dây dưa với người phụ nữ này, cho nên giải quyết trong hòa bình là tốt nhất: “Chẳng có gì, trả lại cho tôi tất cả tiền mà lúc trước tôi đã cho cô và tiền lễ hỏi là được.”

Hắn ta nói xong, im lặng một lúc như suy nghĩ gì đó, rồi nhìn Chung Bảo Ý cười nói: “Có lẽ cũng không nhiều lắm, chỉ tầm hai ngàn tệ thôi.”

Con ngươi Chung Bảo Ý đột nhiên co rụt lại, bây giờ lương công nhân một tháng cũng chỉ khoảng năm mươi đồng mà thôi, hắn ta vừa mở miệng đã đòi hai ngàn tệ?

Bảo cô ta đi ăn cướp đầy à?

Đúng khinh người quá đáng!

Nhưng bây giờ có công an đứng bên cạnh, Chung Bảo Ý cũng không dám cãi nhau với anh ta, cho nên cô ta nhịn xuống, chỉ siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm Hà Hiểu Phong, cắn răng nói: “Hà Hiểu Phong, anh đừng ức h.i.ế.p người quá đáng, tôi cũng mới ra ngoài, đi đâu tìm được nhiều tiền như vậy cho anh?”

Hà Hiểu Phong nhớ rõ, lúc trước khi bọn họ kết hôn cũng đang rất kẹt tiền, lúc ấy hắn ta muốn hỏi Chung Bảo Ý có thể để nợ ba trăm tệ lễ hỏi chờ có tiền rồi trả không, nhưng anh ta nhớ rõ khi đó Chung Bảo Ý chỉ lạnh lùng nói một câu thế này: “Đó là chuyện của anh, không có tiền lễ hỏi vậy chúng ta không cần kết hôn.”

Khoảnh khắc đó vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ hắn ta, cho nên bây giờ hắn ta nhìn Chung Bảo Ý cười lạnh nói: “Đó là chuyện của cô, không có đủ tiền thì chúng ta không ly hôn.”

Chung Bảo Ý tức giận đến đỏ mặt, cô ta biết Hà Hiểu Phong cố ý, nhưng mà cô ta chỉ có thể chịu, đành nói: “Chúng ta đã từng là vợ chồng, anh đừng tuyệt tình đến mức này, một ngàn, tôi sẽ lập tức tìm một ngàn đưa anh.”

Hà Hiểu Phong thấy mặt cô ta đỏ lên, dáng vẻ bất lực, trong lòng lập tức thoải mái hơn: “Hai ngàn, thiếu một đồng cũng không được, nếu cô không mượn được nhiều tiền như vậy thì đừng đến tìm tôi, dù sao tôi cũng không gặp cô đâu.”

Nói xong hắn ta lập tức bỏ đi, chính giữa ngăn cách bởi song sắt, Chung Bảo Ý không thể nào đuổi theo đi, chỉ có thể nóng nảy dậm chân, lúc sau công an đứng bên cạnh đã thúc giục cô ta ra về, cô ta chỉ có thể xách túi đi ra khỏi phòng thăm hỏi.

Chuyện không như ý nguyện, còn bị mất một số tiền khổng lồ, Chung Bảo Ý bỗng cảm thấy muốn chết, thăm tù không dễ, lần tới rất có thể phải chờ hai tháng sau, nếu muốn thuận lợi ly hôn, bây giờ chỉ có hai con đường, một là tiền, hai là khởi tố.

Chuẩn bị hai ngàn tệ với cô ta hiện tại đúng là chuyện viển vông, còn khởi tố ly hôn cần thời gian và sức lực, cộng thêm Hà Hiểu Phong cố ý làm khó cô ta, vậy thời gian và sức lực mà cô ta tiên tốn sẽ chỉ thêm nhiều mà thôi.

Tạm thời Chung Bảo Ý chưa có cách, chỉ có thể về nhà tìm mẹ cô ta thương lượng, nếu được thì nhờ họ giúp vay tiền, hoặc là cho vay gì đó, sau này cô ta từ từ trả lại.

Nhưng chờ đến khi cô ta về nhà kể chuyện vay tiền ra, mọi người đều ngây người.

Phùng Thu Bình nói ngay: “Nó điên rồi sao, muốn hai ngàn tệ?”

Chung Bảo Thanh và Mao Lệ Hoa cũng nói: “Em không nghe lầm chứ, nó đòi hai ngàn tệ?”

Chung Bảo Ý cũng nghẹn đến hoảng, nhưng chuyện là vậy: “Đúng, anh ta nói hai ngàn tệ mới đồng ý ly hôn, con muốn hỏi con có thể mượn mẹ trước không, chờ gom đủ tiền con sẽ lầm tức đi làm công kiếm tiền.”

Dứt lời, Mao Lệ Hoa lập tức phản đối: “Bảo Ý, cô nói vậy chẳng phải muốn làm cả nhà khó xử sao?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 252: Chương 252



Đó là hai ngàn tệ chứ không phải hai trăm tệ, một trăm hai trăm anh chị còn không kiếm ra thì làm sao có hai ngàn cho cô mượn? Cô nói vậy chẳng bằng nói thẳng muốn mạng anh chị.”

Mao Lệ Hoa nói chuyện vẫn đã cố nhịn, dù thế nào cô ta cũng không ngờ rằng Chung Bảo Ý có thể mở miệng xin mượn hai ngàn tệ! Cô ta cho rằng hai ngàn tệ là cái gì, là giấy à? Hai ngàn tờ giấy còn tốn không ít tiền mua đó, mệt cho cô ta mở miệng được.

Chung Bảo Thanh cũng nói: “Đúng vậy, hai ngàn tệ quá nhiều, cho dù có mượn thì trong nhà cũng không mượn được, ai sẽ có hai ngàn cho chúng ta mượn chứ?”

Phùng Thu Bình cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, hai ngàn tệ thật sự không mượn nổi, bây giờ tuy cuộc sống của mọi người đã dần tốt lên, nhưng mà vẫn rất ít người có tiền, cho dù nhà người ta có thì cũng không muốn cho họ mượn.

Chung Bảo Ý cũng biết bọn họ khó xử, nhưng bây giờ mọi hy vọng của cô ta cũng chỉ có thể ký thác lên người nhà: “Đi hỏi mượn thử, nếu thật sự không được, thì xem có thể vay thế chấp không.”

Mao Lệ Hoa nghe vậy thì muốn nôn ra máu, nói vậy thì thôi đi, giờ còn muốn vay thế chấp? Có phải cô ta cũng điên giống Hà Hiểu Phong rồi hay không?

Mao Lệ Hoa nổi giận, nói chuyện đã không còn khách sáo: “Bảo Ý, sao cô có thể nói nhẹ nhàng như vậy, cô nói thử nhà ta lấy cái gì mà vay thế chấp, lấy nhà, hay là bắt người?”

Phùng Thu Bình cũng cảm thấy không đáng tin cậy, nhìn Chung Bảo Ý: “Chuyện này không được, bây giờ không dễ mượn tiền, không thì con đi tìm nhà họ Hà xem thử có thể bớt chút tiền không?”

Mao Lệ Hoa cũng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, cô có thể đến nói với nhà họ Hà, bảo họ nói với Hà Hiểu Phong, nói không chừng có tác dụng hơn đi vay tiền đó.”

Chung Bảo Ý không cần nghĩ cũng biết Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Phong có cùng suy nghĩ, thế mà bọn họ còn gửi gắm hy vọng lên người nhà họ Hà, còn chẳng thực tế bằng đi vay tiền, nhưng cô ta không muốn tiếp tục tranh cãi với họ vì chuyện này, chỉ nói: “Con đi rồi, nhà họ mặc kệ, nói không quản được, để con tự giải quyết với Hà Hiểu Phong.”

Phùng Thu Bình lập tức nói: “Vậy mẹ đi thay con lần nữa, mẹ không tin họ không chịu bớt.”

Đương nhiên Mao Lệ Hoa và Chung Bảo Thanh ủng hộ Phùng Thu Bình, Chung Bảo Ý vừa thấy mọi người thống nhất ý kiến, chỉ có thể để mẹ cô ta đi thử một lần.

Nhưng khi Phùng Thu Bình sắp đến nhà họ Hà, Chung Bảo Ý vẫn nói thật với bà ta, nói rằng mình không đến nhà họ Hà, Phùng Thu Bình cũng đoán được, cho nên không nói gì, chỉ gọi cô ta đi cùng bà ta đến nhà họ Hà.

Ban đầu Chung Bảo Ý không muốn đi, nhưng cảm thấy một mình mẹ cô ta đi có lẽ không trị được, cho nên hai người cùng xuất phát.

Lúc Chung Bảo Ý và Hà Hiểu Phong yêu nhau thì Giang Nguyệt Vi còn chưa ly hôn với anh ta, sau khi bọn họ ly hôn thì Chung Bảo Ý mới đến nhà họ Hà vài lần, bên nhà họ Hà cũng không mấy người quen cô ta, cho nên trên đường họ đến nhà họ Hà thì không ai nhận ra cô ta, điều này làm trong lòng cô ta thoải mái hơn không ít.

Nhưng đến nhà họ Hà, còn chưa nói rõ ý định đến thì Triệu Phượng Tiên đã lết cơ thể bệnh tật lao thẳng đến chỗ cô ta chửi ẩm lên: “Con ả đê tiện kia, nếu không phải mày quyến rũ Hiểu Phong thì sau Hiểu Phong lại ly hôn với Nguyệt Vi, sao nhà bọn tao lại thảm đến nước này, bây giờ mày còn dám đến nhà bọn tao, có tin tao đập c.h.ế.t mày không?”

Ông cụ Hà cũng đồng ý với lời bà ta, nếu như Giang Nguyệt Vi còn ở đây thì cho dù không có con nhà họ Hà họ cũng chịu, ít nhất Giang Nguyệt Vi ngoan ngoãn hiếu thuận, chuyện gì cũng chịu làm!

Ông ta cũng mắng theo: “Không sai, Nguyệt Vi và Hiểu Phong đang yên đang lành, nếu không phải tại cô thì hai đứa nó sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ không thảm đến nước này, thừa dịp tâm trạng chúng tôi còn tốt thì nhanh cút đi.”

Chung Bảo Ý sợ ngây người, lúc trước chính là Hà Hiểu Phong dụ dỗ cô ta trước, không ngờ lúc này họ lại đổ hết mọi sai lầm lên người cô ta?

Phùng Thu Bình cũng tức muốn chết, lúc trước chính là Hà Hiểu Phong chủ động trước, còn cưỡng ép uy h.i.ế.p Bảo Ý, sau đó Bảo Ý thật sự không còn cách nào khác mới đồng ý qua lại với hắn ta, tại sao vào miệng họ lại luôn là Bảo Ý sai?

Bà ta không nhịn được cục tức này, lập tức mắng bọn họ: “Con mẹ nhà bà, con trai nhà bà chẳng phải thứ tốt lành gì, lúc trước con trai bà cưỡng ép con tôi trước, chúng tôi không còn cách nào mới có thể chấp nhận, có tin tôi đi tố cáo mấy người! Để con trai mấy người ở trong tù thêm vài năm nữa.”

Triệu Phượng Tiên vừa thấy họ đã tăng huyết áp, lại nghe bà ta bôi nhọ như vậy, làm sao nuốt được cục tức này, lập tức cầm rìu muốn xông lên.

Dù sao bà ta đã sắp c.h.ế.t già, cũng không sợ ngồi tù.

Chung Bảo Ý suýt bị hù chết, lập tức kéo Phùng Thu Bình chạy ra khỏi nhà, còn chưa kịp nói ý định đến đây với họ.

Phùng Thu Bình vừa thấy tư thế cầm rìu của Triệu Phượng Tiên thì cũng sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, người nhà họ Hà thật sự điên hết rồi, chẳng trách Hà Hiểu Phong dám mở miệng đòi hai ngàn tệ, điều này làm bà ta từ bỏ ý định đến nhà họ Hà đàm phán, mà cho dù có nói thật thì chắc chắn nhà họ Hà cũng không đồng ý bớt tiền, mà còn đòi nhiều thêm!

Cho nên hai người đến nhà họ Hà rồi bất lực trở về.

Còn Mao Lệ Hoa bị lời nói muốn vay tiền của Chung Bảo Ý làm cho tâm phiền ý loạn, cho nên chờ sau khi Phùng Thu Bình và cô ta đi ra ngoài đã lập tức đi tìm bạn tốt của mình kể khổ, mắng Chung Bảo Ý là người không đúng.

Người bạn tốt kia nghe cô ta mắng xong thì nói: “Cô ta có thể khởi tố ly hôn mà, tôi nhớ lúc trước có ai đó đã từng nói với tôi chuyện này, cũng có người từng khởi tố ly hôn.”

Mao Lệ Hoa líu lưỡi: “Thiệt hay giả?”

Người bạn kia cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, còn cụ thể ra sao thì tôi không biết, không thì cô đến chỗ bí thư chi bộ hỏi thử đi, chắc chắn là anh ta biết đó.”

Bây giờ vay tiền quá khó khăn, Mao Lệ Hoa không muốn vay giúp Chung Bảo Ý hai ngàn tệ, cho nên thật sự đi hỏi bí thư chi bộ, sau đó mới biết được thì ra có thể khởi tố ly hôn thật, cô ta vẫn còn con đường thứ hai có thể đi!

Rõ ràng có con đường thứ hai có thể đi, nhưng mà Chung Bảo Ý lại mở miệng nói bọn họ đi vay hai ngàn tệ?

Cô ta muốn làm gì, cô ta muốn làm gì?

Cho nên chờ khi Chung Bảo Ý và Phùng Thu Bình đến nhà họ Hà về, Mao Lệ Hoa nhìn cô ta, nói với giọng điệu vô cùng không khách sáo: “Bảo Ý, tôi đã hỏi rồi, rõ ràng cô có thể khởi tố ly hôn, vì sao lại muốn bảo chúng tôi giúp cô vay tiền, có phải cô muốn lừa tiền trong nhà hay không?”

Chung Bảo Thanh cũng rất khó chịu, nói hùa theo: “Đúng vậy, khởi tố ly hôn là được, sao lúc trước em không nói với người nhà?”

Phùng Thu Bình bị Triệu Phượng Tiên chọc tức đau đầu, sau đó lại bị hai vợ chồng con trai nói đến mức muốn ngất xỉu, vội hỏi có chuyện gì, Mao Lệ Hoa đã một năm một mười truyền đạt lại lời của bí thư chi bộ, sau đó lại nói: “Bí thư chi bộ nói, bây giờ ly hôn trong hòa bình không được, thì có thể khởi tố ly hôn, khởi tố không cần tốn nhiều tiền! Ít nhất không tới hai ngàn tệ!”

Phùng Thu Bình nhìn Chung Bảo Ý: “Con biết chuyện này không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 253: Chương 253 [Hoàn]



Chung Bảo Ý không ngờ rằng Mao Lệ Hoa sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, nhưng cô ta sẽ không chủ động thừa nhận: “Lúc trước con không biết, nhưng nhờ chị dâu nói con mới biết, con không nghĩ nhiều được như vậy.”

Mao Lệ Hoa cảm thấy Chung Bảo Ý đang nói dối, là cô ta muốn ly hôn, vậy trước đó chắc chắn cô ta phải tìm hiểu, lúc trước cô ta không nói chắc chắn là vì muốn lừa tiền: “Tôi thấy không phải như thế? Cô đọc nhiều sách như vậy, lúc trước còn đi làm ở Cung Tiêu Xã, còn từng ly hôn, sao có thể không biết?”

Chung Bảo Ý không muốn cãi nhau với họ, bây giờ phía nhà họ Hà đã không nói rõ được, tiền cũng không mượn được, vậy chỉ có thể khởi tố ly hôn, cho nên cắn răng giải thích: “Chị dâu, tôi ở trong tù mười mấy năm, bên ngoài phát triển nhiều như vậy sao tôi có thể biết hết tất cả chứ, nếu bây giờ chị đã giúp tôi hỏi được, vậy tôi khởi tố ly hôn là được rồi, có điều khởi tố chắc chắn cần chút tiền, chắc chị cũng biết?”

Mao Lệ Hoa đang cảm thấy chắc chắn là Chung Bảo Ý có biết, nhưng cô ta không thừa nhận, bọn họ cũng không còn cách nào.

May mắn Chung Lệ Mao đã kể khổ với bạn một chút, nếu không cả nhà đã bị Chung Bảo Ý hại chết!

Cô ta hừ lạnh trong lòng một tiếng: “Vậy tốn tiền thì cũng không tốn tới hai ngàn tệ đâu nhỉ? Tôi đã hỏi rồi, nhiều lắm không quá một trăm tệ!”

Chung Bảo Ý biết không tới hai ngàn tệ, nhưng mà khởi tố cần thời gian, cụ thể tốn bao nhiêu tiền, tốn bao nhiêu thời gian thì có ai biết?

Nhưng cô ta không muốn nói chuyện, bởi vì nói cũng vô dụng.

Phùng Thu Bình nhìn cô ta nói: “Vậy con đi hỏi thử xem tốn bao nhiêu tiền, mẹ trả cho con.”

Vì thế, chuyện vay tiền cứ vậy mà trôi qua.

Bọn họ cảm thấy vui vẻ, nhưng mà Chung Bảo Ý không có cách nào vui vẻ, quá trình khởi tố ly hôn chắc chắn sẽ phức tạp và kéo dài, cô ta không thể đi ra ngoài làm công, chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này tìm một công việc sống qua ngày để chuẩn bị tố tụng thời gian dài.

Dù cô ta không vui thì chuyện cũng vẫn phải làm, cho nên cô ta đã đi tìm người hỏi trình tự, tìm đủ hồ sơ, mãi cho đến mùng năm năm sau, cuối cùng cô ta mới chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Lúc trước cô ta đã hỏi, mùng sáu bên tòa án sẽ có người trực ban, cho nên buổi tối cô ta sắp xếp đồ vào túi, kiểm tra lại mọi thứ xác nhận không thiếu mới yên tâm ngủ.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tố tụng, cô ta mất ngủ, cứ lăn qua lộn lại tới năm giờ sáng mới ngủ, ngày hôm sau thức dậy từ sớm, sau khi ăn cơm sáng cô ta đã đi đón xe.

Đầu năm không quá đông người, xe cũng không đông, cô ta nhanh chóng lên tới thị trấn, ngày thường lượng người trên huyện tương đối đông, cho nên sau khi xuống xe cô ta lập tức chạy đi đổi xe.

Nhưng trùng hợp đến mức như cố ý sắp đặt, còn chưa kịp đến gần chiếc xe, cô ta đã đụng phải đoàn người nhà họ Tưởng!

Xe đi huyện còn chưa chạy, Tưởng Chính Hoa đứng cạnh chiếc xe đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho người phụ nữ trước mặt, sau đó đột nhiên anh hôn nhẹ một cái lên mặt người phụ nữ, có thể là vì xấu hổ mà người phụ nữ cười rộ lên, ngón tay thon chọt lên eo người đàn ông, gò má trắng nõn cũng từ từ đỏ ửng.

Chung Bảo Ý dừng bước chân, không biết tại sao, có thể là vì mấy ngày tết qua cô ta luôn cố nhịn, chịu đựng ánh mắt khác thường của người trong thôn, chịu đựng thái độ châm chọc của Mao Lệ Hoa, và chịu đựng những câu hỏi tò mò ngây thơ của cháu gái, cho nên lúc này cô ta không nhịn được mà ứa những giọt nước mắt to tròn như hạt đậu.

Cô ta không đi tiếp, cô ta không bao giờ muốn ngồi chung một chuyến xe với cả nhà họ nữa, cho dù một lát nữa đến huyện, có thể tòa án sẽ tan làm, khiến cô ta muộn một ngày tố tụng, cô ta cũng không muốn chạm mặt với Giang Nguyệt Vi…

Khoảnh khắc cô ta yêu đương với Hà Hiểu Phong thì cô ta đã thua, thua bởi bản thân mình, nếu không phải lúc trước cô ta từ bỏ Tưởng Chính Hoa, vậy thì người phụ nữ bên cạnh Tưởng Chính Hoa chính là cô ta.

Nhưng mà trên đời này vĩnh viễn không có nếu, đường đã lựa, có quỳ cũng phải đi cho xong.

HOÀN
 
Back
Top Bottom