Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 240: Chương 240



Chắc chắn là Chung Bảo Ý ngoại tình yêu đương với Hà Hiểu Phong, cho nên nhà họ Tưởng nổi giận, lập tức kết hôn với Giang Nguyệt Vi, hơn nữa cặp sừng to tướng như thế không ai chấp nhận được, cho nên nhà họ Tưởng mới giấu giếm, đương nhiên không cho người ngoài biết.

Tưởng Chính Hoa ly hôn có lý do, vậy Tưởng Chính Quang ly hôn vì lý do gì?

Đội sản xuất Trường Hồng cách công xã gần như vậy, nhà họ Tưởng có quen biết người ở đồn công an, những nhà khác cũng có người quen ở đồn công an, sau khi Lưu Thải Nga đi tù ba tháng đã có người chuyện biết, nhưng nguyên nhân cô ta ngồi tù thì đã qua mấy năm rồi vẫn không ai biết.

Cho nên lúc này đã có người đoán: “Hình như tôi nhớ ngày đó Chính Quang đi đến đồn công an cùng Lưu Thải Nga, lúc ấy không cảm thấy có gì khác thường, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy Lưu Thải Nga tự nguyện đi đến đồn công an, có phải do cô ta ăn trộm thứ gì của nhà họ Tưởng rồi đi đầu thú không?”

“Không tới mức đó chứ, cô ta trộm đồ của nhà mình cũng đâu tới mức phải vào đồn công an ngồi hơn một năm? Hơn nữa trộm đồ cũng đâu đến mức phải ngồi tù?”

“Tôi không biết, chuyện này có hỏi người nhà họ Tưởng cũng không hỏi ra, dù sao nhà họ giấu chuyện Chung Bảo Ý kín như bưng, tôi vẫn không nghĩ ra được.”

“Bây giờ Chính Quang đã kết hôn với người khác, nói chuyện trước kia làm gì? Nếu hôm nay cô ta tới có khi sẽ làm loạn đấy, bà nói xem lúc đó mấy đứa bé sẽ đứng về phe ai?”

Mọi người nói chuyện rồi đảo mắt nhìn về Nữu Nữu đứng cách đó không xa: “Đúng là đứa bé tội nghiệp, nếu mẹ nó đến làm loạn không biết nó sẽ khổ sở thế nào đâu.”

“Tôi thấy Từ Đình cũng không tệ, sao đứa bé này không thân thiết với cô ta được nhỉ, chẳng phải Ny Ny và Nha Nha khá ổn sao?”

“Con bé lớn rồi, có suy nghĩ của mình, sau này ai đối xử tốt với nó nó sẽ nhớ kỹ, cho nên chuyện này phải xem Từ Đình làm thế nào.”

Nữu Nữu biết bọn họ đang nói chuyện nhà mình, ban đầu không định nghe tiếp, nhưng vừa nghe họ nhắc đến tên của mẹ thì dỏng tai lên nghe, sau đó nghe thấy họ nói mẹ sẽ đến làm loạn thì trong lòng giật thót lên.

Ban đầu cô bé còn hơi mong chờ mẹ sẽ đến thăm mình, nhưng đột nhiên bây giờ cô bé lại không mong mẹ tới nữa, bởi vì sợ mẹ sẽ nổi giận và đánh người như ngày đó.

Có thể là trong lòng mong mỏi chuyện gì thì sẽ thành sự thật, cho nên lục tục có hai đợt khách tới, Nữu Nữu đều không nhìn thấy bóng mẹ, cô bé không biết mình nên vui hay là không vui, nhưng vẫn đi đến báo cho Giang Nguyệt Vi.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Lưu Thải Nga sẽ không tới nhanh như vậy, nếu cô ta muốn quấy rối thì sẽ lựa chọn giữa trưa lúc đông người nhất, bây giờ vẫn còn sớm.

Còn Mã Ái Vân lại không sợ Lưu Thải Nga sẽ đến, bây giờ bà đã quyết định nếu Lưu Thải Nga không biết xấu hổ mà làm loạn, vậy nhà họ Tưởng cũng không cần mặt mũi, nói rõ những chuyện này trước mặt bà con bạn bè, cũng cắt đứt hậu hoạn sau này.

Từ Đình thấy mọi người đều đứng về phía cô ấy, đương nhiên không căng thẳng nữa, chỉ cần được sống cùng người mình yêu, tủi nhục thế nào cô ấy đều chịu được.

Sau đó mọi người ôm tâm trạng khác nhau bắt đầu bận rộn, gần đến mười giờ, Giang Nguyệt Vi không rảnh lo chuyện Lưu Thải Nga có tới hay không, bởi vì Nguyệt Hà đã dắt Đường Tuấn Minh tới.

Hai người mang theo một đống đồ và dắt theo cả Giang Đông Đông đến, có đầy đủ từ sữa mạch nha, trái cây hộp, thảm lông, vải dệt linh tinh, tất cả là đồ tốt, ngoài ra còn chuẩn bị đồ chơi tặng cho mấy đứa bé, vô cùng để bụng.

Đồ đạc chuẩn bị tươm tất như vậy làm Giang Nguyệt Vi cảm thấy có lẽ là nhà họ Đường chuẩn bị, nếu không một người trẻ tuổi như Đường Tuấn Minh không thể lo lắng chu đáo được như vậy.

Ngày đó gặp trên phố nhưng cách khá xa, cô không thấy rõ diện mạo Đường Tuấn Minh, bây giờ nhìn gần thấy cậu chàng này mày rậm mắt to, mặt mũi đoan chính, lớn lên cao ráo, hôm nay mặc áo gió rất thời thượng, bên trong áo gió có chần lông, càng có vẻ đĩnh đạc tuấn tú hơn cái lần cô nhìn thấy cách đây mấy ngày, rất xứng đôi với Nguyệt Hà.

Nhưng kết hôn không thể nhìn bề ngoài, Giang Nguyệt Vi hỏi anh ta một vài vấn đề, sau đó nói: “Nghe Nguyệt Hà nói năm sau cậu sẽ vào nội thành phát triển?”

Trước kia Đường Tuấn Minh chưa từng có người yêu, hiển nhiên chưa từng gặp người lớn trong nhà, đây là lần đầu tiên, anh ấy cũng từng nghe Nguyệt Hà kể về tình huống nhà họ Giang, biết người ngồi trước mặt mình bây giờ chính là chị gái Giang Nguyệt Vi của cô ấy.

Giang Nguyệt Vi từng ly hôn, học xong đại học, tự mình mở công ty, xuống nông thôn, còn từng tố cáo đám buôn người, là một người vô cùng có chính kiến, dáng dấp rất hòa nhã, nhưng mà chồng của cô trông cực kỳ nghiêm túc, rất giống cha anh ấy ngày thường.

Đường Tuấn Minh bị hai người nhìn chằm chằm như thế, trong lòng anh ấy thấy hơi run, cũng không dám mạnh miệng nói gì, chỉ nói: “Vâng, chuyện làm ăn ở đây của tôi bắt đầu vào quỹ đạo, muốn ra ngoài xông xáo một lần, đúng lúc Nguyệt Hà ở thành phố, như vậy chúng tôi sẽ không cần phải yêu xa.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Vậy người nhà cậu có ủng hộ cậu không?”

Đường Tuấn Minh gật đầu: “Bây giờ kinh tế phát triển, bọn họ cũng cảm thấy tôi nên ra ngoài gây dựng sự nghiệp, nếu mãi ru rú ở nhà sẽ không mở mang được đầu óc, với lại họ cảm thấy nếu tôi không đi thì sẽ không dễ bồi đắp tình cảm với Nguyệt Hà luôn ở đất khách.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì lúc trước Nguyệt Hà từng nói người nhà họ Đường vẫn chưa biết chúng qua lại, cô liếc Nguyệt Hà một cái, lại hỏi Đường Tuấn Minh: “Vậy nên người nhà cậu ủng hộ cậu tìm hiểu Nguyệt Hà đúng không?”

Giang Nguyệt Hà biết ánh mắt của cô có ý gì, cô ấy cũng chỉ mới biết Đường Tuấn Minh đã kể chuyện hai người họ tìm hiểu nhau với người trong nhà vào ngày hôm qua, có điều anh ấy chủ động nói, người nhà họ Đường cũng không phản đối, ngược lại còn giúp chuẩn bị nhiều đồ cho anh ấy mang đến nhà họ Tưởng như thế, làm cô ấy cảm thấy rất thư thái.

Đường Tuấn Minh cười gật đầu: “Tuấn Ninh và Nguyệt Hà còn là bạn tốt, lúc trước bọ đã gặp Nguyệt Hà rồi, rất thích cô ấy.”

Giang Nguyệt Vi thoáng yên tâm, tuy rằng qua bề ngoài không nhìn ra được nhân phẩm Đường Tuấn Minh, nhưng qua chuyện nhà họ Đường giúp Nguyệt Hà tìm công việc thì cảm thấy cách làm người cũng không quá tệ, bây giờ có hỏi cũng không hỏi ra nhân phẩm thế nào, hơn nữa nhà họ Đường cũng ủng hộ hai người họ qua lại tìm hiểu, vậy cô có thể từ từ quan sát.

Sau khi mọi người hàn huyên xong, Giang Nguyệt Hà và Đường Tuấn Minh ngồi vào bạn, sau khi ăn cơm ở nhà họ Tưởng xong hai người dắt Đông Đông về, có lẽ vì hôm nay là ba mươi tết, buổi tối mọi người còn bận việc nhà mình, cho nên bình thường khách khứa sẽ không đến tiệc cưới vào buổi sáng mà lại dần đông người hơn, mọi người Giang Nguyệt Vi bận rộn đến chiều tiệc cưới mới từ từ tan.

Có điều buổi sáng bận rộn, nhưng họ lại chẳng nhìn thấy Lưu Thải Nga đến, vào lúc mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi cho rằng Lưu Thải Nga sẽ không đến thì người ta lại xách đồ đi từ ngoài sân vào.

Một vài người đứng trong sân chưa về đột nhiên dừng động tác trong tay, đồng loạt nhìn về phía cô ta, sau đó chào hỏi với cô ta.

Lưu Thải Nga đều nhận ra những người này, tuy rằng mọi người đều cười chào hỏi cô ta nhưng trong mắt đều ôm ý xem kịch hay, cô ta cũng biết những người này luôn dò hỏi chuyện lúc trước của cô ta, nói không chừng buổi tối về nhà còn bàn tán nữa đấy, cho nên đây là lý do cô ta lựa chọn tiệc tàn mới đến nhà họ Tưởng.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 241: Chương 241



Cô ta đi vào trong sân dưới sự tiếp đón của mọi người, dáng vẻ rất quen thuộc, Mã Ái Vân đứng dọn dẹp trong sân nhíu mày, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Mẹ biết chắc chắn hôm nay cô ta sẽ đến, nếu cô ta làm loạn, một lát nữa con đi cùng thằng Hai đến đồn cảnh sát mời cảnh sát trực ban đến đây.”

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Thải Nga, trong tay xách theo một đống đồ, nhìn dáng vẻ không phải đến làm loạn: “Cứ xem trước đã, nói không chừng chuyện không giống như chúng ta nghĩ.”

Còn Tưởng Chính Quang đứng bên cạnh cũng sầm mặt, chỉ nhìn Nữu Nữu nói: “Con vào nhà tìm em gái chơi đi, đừng đứng ngoài đây hứng gió.”

Nữu Nữu biết cha muốn cô bé lánh mặt, nhưng cô bé không muốn đi: “Con không lạnh.”

Mã Ái Vân cũng nói: “Vào nhà làm gì, nhà ta đông người còn sợ cô ta gây chuyện sao?”

Nếu bây giờ Lưu Thải Nga tới gây chuyện thì Tưởng Chính Quang cũng không muốn các con khó xử, cho nên mới gọi cô bé đi vào, kết quả không chờ anh đáp lời Lưu Thải Nga đã đi tới trước mặt họ.

Lưu Thải Nga thả đồ xuống, sau đó nhìn Nữu Nữu, không thấy Ny Ny và Nha Nha ở bên cạnh cô bé nên cười hỏi: “Em gái con đâu rồi?”

Nữu Nữu sửng sốt, nhưng không trả lời mà chỉ tay vào trong nhà chính, Lưu Thải Nga đã nhìn thấy Từ Đình đang ngồi cho con gái cô ấy là Đa Đa và Ny Ny Nha Nha ở ăn cơm, Nha Nha ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Từ Đình còn lau miệng giúp cô bé, khung cảnh rất ấm áp.

Nói thật thì có người mẹ ruột nào nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng đều khó chịu, nhưng mà sau khi ba đứa bé nhìn thấy cô ta đến cũng không nhào đến gọi mẹ, trái tim cô ta như đóng băng.

Chuyện ngày hôm đó đã khắc sâu ấn tượng trong lòng ba đứa bé, Lưu Thải Nga đã không thể nào lấy lại hình tượng của mình trong cảm nhận của bọn họ, mấy ngày nay cô ta luôn suy nghĩ mình có nên thử tranh thủ một chút hay không, nhưng luôn cảm thấy không thể…

Ba đứa bé đều không để ý tới cô ta, cô ta không hề có chút phần thắng nào, càng không thể hơn là Tưởng Chính Quang đã lãnh chứng nhận với Từ Đình, dù cô ta có giãy giụa cũng như tên hề, không hề có ý nghĩa gì, chỉ bị mắng thêm mà thôi.

Giằng co vài ngày, Lưu Thải Nga cũng không biết xuất phát từ điều gì mà hôm nay cô ta vẫn đến, đưa đồ trong tay cho Nữu Nữu: “Năm nay mẹ không thể đón tết với các con, đây là quà năm mới mẹ mua cho các con, con cầm đi.”

Nữu Nữu do dự một lúc mới nhận cái túi tinh xảo, bên trong có quần áo và đồ chơi, đều là đồ cô bé thích, cô bé cắn môi, giương mắt khẽ nói một câu: “Cảm ơn mẹ.”

Lưu Thải Nga nghe thấy một chữ mẹ trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô ta nhìn vào trong phòng, Ny Ny và Nha Nha vẫn chưa ra, im lặng một lúc lâu rồi nhìn Nữu Nữu nói: “Mùng ba tết mẹ phải quay lại Dương Thành đi làm, cho nên sau này các con phải ngoan ngoãn nghe lời cha và dì Từ.”

Mã Ái Vân vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến một trận nghe cô ta nói vậy thì sửng sốt, ý gì vậy? Đổi nết không làm loạn nữa à?

Không chỉ Mã Ái Vân, mà những người khác cũng đều ngơ ngác, người nhà họ Tưởng càng khỏi phải nói, ban đầu đã định sẽ mệt mỏi chiến đấu với Lưu Thải Nga, bây giờ cô ta lại nói chuyện rất đáng hoàng, bất ngờ làm họ không thích ứng kịp.

Những hàng xóm nán lại chưa đi là vì định hóng chuyện của Lưu Thải Nga, nhìn thấy cô ta tới vẫn ôm lòng mong chờ cô ta để lộ ra chuyện gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta rất là bình tĩnh.

Lúc này Ny Ny và Nha Nha cũng từ trong nhà chính chạy đến gần Nữu Nữu xem quà, đến khi nhìn thấy quần áo đẹp đều “ồ” thành tiếng, quay đầu nhìn cô ta: “Mẹ lại mua quần áo mới sao?”

Lưu Thải Nga nhìn thấy con không còn sợ cô ta như mấy ngày trước, cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, hoặc là vì cô ta đã đi quá lâu, cho nên tình cảm của hai bé nhỏ dành cho cô ta đã sớm phai nhạt, nhất là Nha Nha, trong lòng đã xa lạ với cô ta, chỉ đến nhìn quà cô ta tặng.

Không ngờ lúc trước cô ta thề phải thay đổi rồi mới trở về, cho rằng có thể níu kéo được chồng và các con, nhưng không ngờ lại cho cơ hội người khác nhanh chân đến trước, đẩy các con ra càng xa, đúng là mất nhiều hơn được.

Cô ta cười khổ: “Đúng vậy, xem thử có thích không?”

“Thích.”

“Thật là đẹp quá.”

Ba cô bé chụm đầu vào phấn khích nhìn món quà, một lát sau Ny Ny quay đầu nhìn cô ta: “Mẹ, mẹ thật sự phải đi đến nơi rất xa làm việc sao?”

Lưu Thải Nga nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé, trong lòng vui mừng, có lẽ cô bé cũng lưu luyến cô ta, nói không chừng sẽ lên tiếng giữ cô ta lại: “Đúng vậy, mùng ba là đi rồi, mấy ngày nay mẹ sẽ rất bận, có lẽ không thể đến thăm các con, sau này các con có nhớ mẹ không?”

Ny Ny không nghe ra ẩn ý trong lời cô ta, chỉ gật đầu nói: “Vậy mẹ mau đi đi, tụi con nhất định sẽ nhớ mẹ, tụi con cũng sẽ nghe lời của cha và dì Từ.”

Nha Nha vẫn còn con nít, hoàn toàn không có chính kiến của mình, cũng nói hùa theo: “Mẹ, mẹ mau đi đi, con cũng sẽ nhớ mẹ, con hứa sẽ nghe lời dì Từ.”

Lưu Thải Nga nghe thấy đám nhỏ thúc giục mình thì tức giận muốn chết, Nha Nha thì thôi, con bé Ny Ny này cũng đã gần tám tuổi, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, dù sao con bé cũng được cô ta nuôi dưỡng nhiều năm, sau không giống Nữu Nữu chút nào vậy, cả ngày đều chẳng nhớ tới mẹ, đúng là thứ ăn cháo đá bát.

Cô ta thở ra một hơi, cố nén nỗi hờn dỗi cười nói: “Được, mẹ cũng sẽ nhớ các con.”

Tưởng Chính Quang chần chờ một lát, nhìn cô ta: “Mùng ba cô đi lúc nào?”

Lưu Thải Nga nghe vậy nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy rất bực bội, đám nhóc giục cô ta, người lớn cũng giục cô ta, cô ta đáng sợ như ma quỷ à?

Có điều cô ta không nổi giận: “Sáng sớm mùng bốn đi, tối mùng ba ra huyện chờ xe, sau này tôi giao các con cho anh, anh phải đối xử với nó tốt một chút.”

Tưởng Chính Quang ừ một tiếng, tuy rằng không biết cô ta có đi thật sự hay không, nhưng bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, anh ta sẽ không nói ra mấy lời nghi ngờ: “Cô yên tâm, con cái tôi hứa sẽ chăm sóc tốt, cô vội nên tôi không giữ cô lại nữa.”

Anh ta mở miệng nói hai câu đều mang ý đuổi cô ta đi, tựa như cô ta là thứ ô uế tránh còn không kịp vậy, Lưu Thải Nga cắn chặt răng, nhìn lướt qua khoảng sân, sau đó dẫm lên đôi giày da đi thẳng ra ngoài.

Thấy cô ta đi rồi, mấy người hàng xóm đến giúp đỡ thấy không có kịch vui để xem nên bắt đầu làm việc, lúc này Mã Ái Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn tình hình có vẻ Lưu Thải Nga thật sự không có ý quấy rối, ngày hôm nay xem như trôi qua.

Tống Xuân Ninh lại thấy hơi lo lắng, cô ta khá hiểu Lưu Thải Nga, cô ta giằng co lâu như vậy, mấy hôm trước còn đến đây quậy phá, sao mới mấy ngày đã nghĩ thông suốt được?

“Có phải cô ta định chơi chiêu gì đó không?” Tống Xuân Ninh khẽ hỏi Mã Ái Vân.

Chỉ cần hôm nay Lưu Thải Nga không quấy rối thì Mã Ái Vân không sao cả, ngày mai hoặc là sau này cô ta muốn làm gì thì họ gặp chiêu nào phá chiêu đó là được: “Sợ cái gì, nếu giả vờ thật thì có sao.”

Giang Nguyệt Vi cũng không hiểu Lưu Thải Nga có ý gì, nhưng hôm nay là ba mươi, chỉ còn ba ngày nữa là tới mùng ba: “Chờ đến mùng ba đã rồi nói, con nghĩ đến nước này rồi có lẽ cô ta sẽ không làm loạn nữa đâu.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 242: Chương 242



Mã Ái Vân nghe thế cũng gật đầu.

Rất nhanh, Nữu Nữu đã cùng các em mở quà, còn mọi người tiếp tục thu dọn đồ đạc, tuy bây giờ trời không nóng, mấy thứ như thịt thà để mấy ngày sẽ không hư, nhưng hôm nay có không ít người đến giúp đỡ, nên trả chút phí vất vả, cho nên Mã Ái Vân chia hết số thịt hôm nay không ăn hết cho mọi người, chờ bận rộn xong đã tới tối.

Hôm nay ăn quá nhiều, mọi người đều không đói bụng, cho nên cơm chiều không ăn vào sáu giờ tối như trước, sau khi dọn dẹp xong, nhân lúc còn sớm Mã Ái Vân đã cầm sổ sách đối chiếu quà mừng mọi người tặng hôm nay.

Bây giờ mọi người tặng quà mừng không tặng gạo hay thức ăn gì đó như trước, bây giờ đã dư dả chút ít, mọi người tặng lễ cũng xông xênh hơn, cho nên hôm nay ngoại trừ quà mừng, còn nhận được không ít tiền biếu.

Mã Ái Vân bắt đầu đếm tiền, mấy năm gần đây nhiều người kết hôn sinh con, nhà họ cũng tặng người ngoài không ít quà mừng, bây giờ coi như thu lại được chút ít.

Bà đếm tiền xong thì giao cho Từ Đình: “Tiền này ngoại trừ chi phí, số còn lại các con tự quyết định, sau này nhà ai có tiệc cưới, các con tự trả lễ lại, mẹ sẽ không hỏi nữa.”

Từ Đình nhận tiền rồi mà còn thấy ngơ ngác, ban đầu cô ấy còn tưởng Mã Ái Vân ghét cô ấy vừa vào cửa, nhất định sẽ đề phòng cô ấy, nhưng không ngờ bà lại thoải mái giao hết tiền ra, hốc mắt cô ấy hơi đỏ, rồi đẩy trả về: “Mẹ, mẹ đưa cho Chính Quang đi, con mới gả vào, có rất nhiều chuyện không hiểu.”

Mã Ái Vân nhét tiền vào trong tay cô ấy: “Đàn ông đàn ang như nó biết gì, tiền kiếm được để phụ nữ giữ mới chắc chắn.”

Tống Xuân Ninh cũng nói: “Đúng vậy, đàn ông họ không nhọc lòng mấy chuyện này đâu, nếu cô không hiểu thì sau này hỏi tôi cũng được.”

Từ Đình chần chờ một lúc, nhìn Tưởng Chính Quang, thấy anh ta gật đầu mới nhận lấy: “Dạ biết, nếu lúc đó tôi không hiểu thì sẽ hỏi mọi người.”

Tưởng Thanh Ngạn nhìn chằm chằm tiền trong tay thím ba, đôi mắt lóe sáng, nghĩ thầm kết hôn tốt ghê, có thịt có kẹo ăn, còn có đồ chơi, quan trọng nhất là có tiền thu vào, kiếm nhiều hơn so với việc viết giấy giúp các cô bán kẹo nhiều, bây giờ cậu cũng muốn kiếm tiền.

Nếu như cậu kết hôn vậy cũng thu được tiền sao?

Tưởng Thanh Ngạn muốn có tiền, có tiền rồi cậu sẽ làm được rất nhiều việc, có thể mua thật nhiều đồ chơi, còn có thể giữ lại đó từ từ tiêu, đến lúc đó muốn mua gì thì mua đó.

Ba người kia đẩy tới đẩy lui không ai phát hiện đôi mắt to tròn của Tưởng Thanh Ngạn đang đảo tới đảo lui, một lúc sau cậu bé lấy hết can đảm nhìn mẹ mình hỏi: “Mẹ, có phải kết hôn sẽ nhận được quà mừng và tiền không?”

Giang Nguyệt Vi không biết toan tính trong lòng cậu, nhưng bây giờ cậu đã thấy thì cô đành nói: “Không khác lắm, đều sẽ thu được một chút, có điều sau này nhà người ta kết hôn, chúng ta cũng phải tặng quà mừng.”

Tưởng Thanh Ngạn không nghĩ được nhiều như vậy, vừa nghe thấy cô nói có thể nhận được quà mừng đã lập tức trừng to mắt, nói ngay: “Vậy tốt quá đi, con cũng muốn kết hôn, mẹ, con cũng muốn kết hôn!”

Bận rộn một ngày chưa được nghỉ ngơi bao lâu, Tưởng Chính Hoa đang ngồi ôm con gái xem tin tức chuẩn bị uống nước, đột nhiên nghe thấy thằng nhóc thối nói vậy, tuy anh không phun hết nước trong miệng ra, nhưng lại bị sặc, ho khù khụ.

Giang Nguyệt Vi cũng bị câu hỏi thẳng thừng của cậu làm ngơ ngac, thằng nhóc thối này đang nói gì đó? Cậu cũng muốn kết hôn? Cậu mới bao nhiêu tuổi, biết kết hôn là gì không?

Mã Ái Vân “ôi chao” vài tiếng, bỗng nhiên cười rộ lên, sau đó hỏi cậu: “Cháu ngoan của bà, cháu biết mình nói gì không? Cháu cũng muốn kết hôn à?”

Tưởng Thanh Ngạn gật đầu, kết hôn sẽ nhận được quà mừng, vậy cậu cũng muốn: “Đúng vậy, cháu cảm thấy cháu cũng có thể kết hôn.”

Cậu vừa nói như vậy, Ny Ny và Nha Nha, còn cả Đa Đa và mấy đứa bé nhỏ cũng nói theo cậu: “Vậy tụi con cũng muốn kết hôn nữa.”

Tống Xuân Ninh và Từ Đình ngồi bên cạnh đã cười đến thở hổn hển, mấy đứa bé còn nhỏ nên không hiểu kết hôn là gì, chỉ vì thấy vui nên mới nói.

Tống Xuân Ninh cười hỏi cậu: “Có phải vì cháu thấy có quà mừng nên mới muốn kết hôn không?”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy nam tử hán nghĩ gì phải thừa nhận điều đó, cho nên gật đầu: “Không được sao?”

Giang Nguyệt Vi cười sắp không hít thở nổi, thì ra đây là nguyên nhân cậu muốn kết hôn à, sao con trai của cô lại đáng yêu như vậy, tiền trong mắt cậu bé còn nhiều hơn cả người mẹ là cô nữa?

Tưởng Chính Quang lấy lại tinh thần, thả ly nước xuống, đưa tay đánh m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: “Không được đâu, trẻ con không thể kết hôn, với lại người lớn phải thích nhau, yêu nhau mới kết hôn, sao có thể kết hôn vì quà mừng chứ?

Tưởng Thanh Ngạn lại trợn mắt: “Vậy con rất yêu mẹ, con có thể kết hôn với mẹ.”

Là cái đuôi nhỏ của anh trai, cảm thấy anh trai nói rất có lý: “Đúng vậy, con cũng rất yêu mẹ, con muốn kết hôn với mẹ.”

Tưởng Chính Hoa vừa nghe thấy vậy thì m.á.u nóng xộc lên, hai từ thích và yêu này quá thâm sâu, có lẽ chúng còn chưa học được cách phân loại: “Không được, mẹ con là vợ của cha, mẹ chỉ là mẹ của các con, các con không thể kết hôn với mẹ được.”

Tưởng Thanh Viện cười hì hì quay đầu nhìn anh: “Vậy con có thể kết hôn với cha mà.”

Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng nói: “Vậy cũng không được, chờ các con trưởng thành, đến khi lớn như cha mẹ, các con sẽ yêu đương với người khác, nhưng phải được cha mẹ đồng ý các con mới được kết hôn.”

Tưởng Thanh Ngạn vô cùng tiếc nuối, không ngờ rằng kết hôn phức tạp như vậy, muốn kiếm điểm tiền cũng khó như vậy, bĩu môi thở dài: “Chờ đến lớn lên thì rất là lâu.”

Lúc này Giang Nguyệt Vi mới ngừng cười: “Đúng vậy, con phải học nhà trẻ và tiểu học xong đã, chờ con lớn con sẽ hiểu thôi.”

Mã Ái Vân ở bên cạnh cười chảy cả nước mắt, nhưng bà cũng hiểu tại sao hai đứa bé lại nói như vậy, lúc trước chúng đã tham dự không ít lễ kết hôn, bây giờ đến lượt nhà mình, thấy chú Ba kết hôn vừa có quà mừng vừa có tiền, cho nên mới động lòng nhỏ.

Bà lập tức nói: “Không sao cả, bây giờ chúng ta không cần kết hôn cũng được nhận tiền.”

Bà nói xong, lập tức trừng mắt lườm chồng ngồi bên cạnh: “Bọn nhỏ đã vậy rồi ông còn không nhanh phát tiền mừng tuổi cho chúng?”

Ban đầu Tưởng Phúc Dân dự định chờ đám nhỏ ăn cơm nước xong sắp đi ngủ mới phát tiền mừng tuổi, nhưng nhìn tình hình, bây giờ phát thì tốt hơn, nên ông nhanh cầm lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn chia từng cái cho đám nhỏ, sau đó nhìn Tưởng Thanh Ngạn nói: “Nhìn thấy không, không kết hôn cũng được nhận tiền, chờ ngày mai ông nội dắt cháu đến công xã chơi, sẽ mua quà cho cháu.”

Tưởng Phúc Dân đã phát, những người khác cũng lần lượt phát theo, mỗi đứa bé trong nhà đều có tiền mừng tuổi, bao lì xì vừa tới tay, mấy đứa bé lập tức chạy sang một bên đếm tiền.

Giang Nguyệt Vi thấy Tưởng Thanh Ngạn chỉ nghĩ làm sao kiếm được tiền, nghĩ thầm đứa nhỏ này yêu tiền như vậy, sau này cô phải nhắc nhở cậu nhiều, không thể để cậu biến thành gian thương được.

Rất nhanh đã đến giờ cơm chiều, bây giờ là năm tám mươi ba, TV trong nhà đã mua từ sớm, cho nên mọi người đều biết đêm ba mươi sẽ có tiệc mừng năm mới, đây là tiệc mừng đầu tiên từ trước đến nay, cho nên lúc ăn cơm Tưởng Chính Hoa vô cùng hào phóng cho phép mấy đứa bé xem TV.

Đời trước, thời điểm này Giang Nguyệt Vi đã không còn từ lâu, cũng chưa từng xem tiết mục này, cho nên cảm thấy khá hiếu kỳ, nhưng tiết mục rất dài, chờ bọn họ cơm nước xong thì TV vẫn chưa chiếu xong.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 243: Chương 243



Theo thông lệ thì buổi tối hôm nay phải đón giao thừa nhưng đám nhóc còn nhỏ, không thể nào thức cùng người lớn đến mười hai giờ, cho nên sau khi cơm nước xong, Giang Nguyệt Vi không xem TV nữa mà dắt hai bé đi tắm rửa, sau đó dắt chúng về phòng dỗ ngủ.

Quay về phòng, Tưởng Thanh Ngạn lại cẩn thận lấy bao lì xì vừa rồi của cậu ra, tuy rằng cậu vẫn chưa nhận biết được những đồng tiền này, nhưng vẫn lấy ra đếm lại một lần.

Tưởng Chính Hoa thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu, bất cười hỏi: “Con nhận được bao nhiêu tiền vậy?”

Tưởng Thanh Ngạn trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên: “Con còn chưa đếm xong đâu.”

Giang Nguyệt Vi thấy cậu bé đã đếm cả đêm mà còn chưa đếm xong, cười nói: “Có phải con không biết đếm thế nào hay không?”

Tưởng Thanh Ngạn vừa nghe thấy mẹ nói mình không biết đếm thì ngẩng đầu, nhíu khuôn mặt múp míp thịt không vui nói: “Con biết mà, ở nhà trẻ con đếm rất giỏi.”

Tưởng Thanh Viện lập tức vạch trần cậu: “Không phải đâu, anh Hai nói dối, anh Hai chỉ, chỉ đếm được từ một đến mười.”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy hơi mấy mặt, nhìn cô bé “hừ” một tiếng: “Em cũng không biết đếm, em còn không biết đếm tới năm, em còn thích khóc nhè.”

Tưởng Thanh Viện không ngờ anh Hai lại nói cô bé thích khóc nhè: “Anh mới khóc nhè đó, cô giáo còn nói anh bướng, bảo mẹ dạy anh, đánh m.ô.n.g anh.”

Mắt thấy hai anh em bắt đầu vạch trần nhau, Tưởng Chính Hoa lập tức ngăn cản nói: “Được rồi, đầu năm mới mình không được cãi nhau, đưa tiền cho cha, cha sẽ đếm số tiền vừa nãy các con nhận được, ngày mai trả lại cho các con.”

Hai đứa bé vừa nghe anh nói vậy thì sửng sốt, hiếm khi đồng ý kiến: “Không cho.”

Tưởng Chính Hoa bảo đảm: “Yên tâm, cha sẽ không lấy tiền của các con, chỉ giữ giúp các con.”

Hai đứa bé lắc đầu: “Không cho, tụi con tự giữ.”

Tưởng Chính Hoa bị nghẹn, được rồi, bây giờ anh còn chẳng lừa được một đứa bé ba tuổi.

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, cũng thử đưa tay ra nói với các con: “Vậy cho mẹ đi, mẹ giúp con đếm, sau đó xếp lại, ngày mai thức dậy mẹ sẽ trả cho các con.”

Hai đứa bé do dự một lúc, sau đó nhét hết bao lì xì vào trong tay Giang Nguyệt Vi.

Tưởng Chính Hoa trợn trừng mắt, gần như nổi giận, nhìn kìa, sao lại như thế? Nhìn mặt mà đối xử à? Mẹ xin là đưa, còn cha xin lại không cho!!!

Vậy nếu như cha mẹ cùng rơi xuống nước, chắc hai đứa bé này lập tức xuống nước cứu mẹ lên, đúng là một câu chuyện khiến ai nghe cũng đau lòng.

Trong lòng nghĩ như vậy, anh hầm hè nói: “Sao bất công quá vậy? Nếu cha mẹ cùng rơi xuống nước, các con sẽ cứu ai trước?”

Anh nghĩ hai bé con này chắc chắn sẽ chọn mẹ không hề do dự, nhưng không ngờ rằng Tưởng Thanh Ngạn lại nhíu mày: “Nhưng cha mẹ đâu có rơi xuống nước.”

Tưởng Chính Hoa: “Giả thiết thôi, đặt giả thiết cha mẹ cùng rơi xuống nước, hai các con sẽ cứu ai trước?”

Tưởng Thanh Ngạn còn chưa trả lời, Tưởng Thanh Viện đã nghiêng cái đầu dưa của cô bé, hỏi: “Vậy rơi xuống nước lúc nào?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Sau này, sau này cha mẹ bất cẩn cùng rơi xuống nước, các con sẽ cứu ai trước?”

Tưởng Thanh Ngạn: “Sau này lúc đó là mùa đông này là mùa xuân?”

Tưởng Chính Hoa:…

“Cho là mùa đông đi.”

Tưởng Thanh Viện chớp chớp mắt to: “Rơi vào buổi sáng hay là rơi vào buổi chiều.”

“Buổi sáng.”

Khuôn mặt non nớt của Tưởng Thanh Ngạn đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Rơi xuống sông nào, rơi như thế nào?”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy càng càng hỏi thì càng không nói tiếp được đề tài này nữa, nhưng vẫn kiên trì: “Cha và mẹ các con bất cẩn rơi xuống dòng sông cạnh nhà mình.”

Tưởng Thanh Viện như đang suy tư điều gì đó: “Vậy lúc cha mẹ rơi xuống sông có ai ở gần đó không?”

“Không có, bên cạnh không có ai cả! Rốt cuộc các con cứu ai trước!”

Khuôn mặt Tưởng Thanh Ngạn trầm xuống, trong giọng nói non nớt lộ ra mấy phần khó hiểu: “Cha, hình như cha biết bơi mà, vì sao cha không cứu mẹ, còn muốn hai đứa bé tí như tụi con nhảy xuống sông lạnh ngắt cứu người.”

Tưởng Chính Hoa: “Cha không hỏi nữa.”

Thôi, đúng là cái đuôi của mẹ, anh không hỏi nữa, nếu hỏi tiếp chúng sẽ có câu hỏi vặn tiếp theo, đến cuối cùng anh lại là người sai.

Giang Nguyệt Vi đã sắp cười ngất, bàn tay cầm bao lì xì run lẩy bẩy, vấn đề mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay, hình như nhờ cô bé mà cô đã tìm được biện pháp lừa gạt qua chuyện rồi.

Nếu tiếp tục hỏi, có khi chồng cô tức c.h.ế.t mất, cô vội nhìn hai đứa bé nói : “Được rồi, không chơi nữa, đi ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đi chúc tết với các anh trai đó, đến lúc đó sẽ có rất nhiều quà mừng đó.”

Hai đứa bé gật đầu, vừa rồi anh trai đã kể chuyện này cho chúng nghe, sáng sớm ngày mai anh trai sẽ dắt chúng đến nhà những người khác chúc tết, đến lúc đó sẽ được lấy rất nhiều kẹo và trứng gà.

Có lẽ vì hôm nay chơi quá mệt, đầu hai đứa bé vừa chạm vào gối đã ngủ ngay, lúc này Giang Nguyệt Vi mới lấy bao lì xì ra đếm, người nhà họ Tưởng ra tay rất hào phóng, đếm xong, hai anh em mỗi đứa được tận năm mươi đồng.

Với bọn họ thì năm mươi đồng là không nhiều, nhưng mà với một đứa bé ba tuổi mà nói thì là một khoản lớn.

Tưởng Chính Hoa hầm hừ nhìn cô: “Nhìn mà xem, địa vị trong nhà của chồng em thế đó, đến bao lì xì cũng không chạm vào được.”

Giang Nguyệt Vi cười: “Đừng ghen tị, dù sao em cũng đâu lấy số tiền này, em chỉ giữ giúp chúng mà thôi.”

Sau đó cô nhanh chóng cất số tiền lì xì của các con đi, rồi móc trong túi mình ra một cái bao lì xì nhỏ: “Này, đừng ghen tị, cái này cho anh.”

Tưởng Chính Hoa nhận lấy, bên trong để mười đồng tiền, điều này làm tâm trạng anh tốt lên một chút: “Còn được, chỉ có em yêu anh, ngày thường vắt cổ chảy ra nước thế mà lại cho anh tận mười đồng, đúng là làm anh cảm động.”

Giang Nguyệt Vi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó thò tay, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy bao lì xì của em đâu?”

Tưởng Chính Hoa ngây ra một lúc, sau đó thò tay vào túi quần móc một lúc, từ từ nói: “Ôi, hình như tiền lương của anh nộp luôn cả rồi.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Anh không giấu chút tiền riêng sao?”

“Lại muốn thử anh hả?” Tưởng Chính Hoa cười to, ôm lấy đôi tay cô: “Không có, bây giờ không đánh giặc, chỉ có thể thực thi từng bước một, sao có thể giấu tiền riêng được?”

Giang Nguyệt Vi lập tức đẩy tay của anh ra: “Thật vậy sao? Tiền tiêu vặt cố định hàng tháng em cho anh tiêu hết rồi sao? Bộ đội không phát cho anh khoản phúc lợi nào mà em không biết sao?”

Giang Nguyệt Vi quản tiền trong nhà, đương nhiên mỗi tháng sẽ cho chồng mình tiền tiêu vặt, nếu không thân là nam tử hán mà trong túi không có một đồng tiền cũng thật khó coi.

Tưởng Chính Hoa nhìn cô, suy nghĩ gì đó: “Có.”

Giang Nguyệt Vi trừng đôi mắt: “Có thật sao? Sao anh không nộp lên?”

Tưởng Chính Hoa ngồi dậy, sau đó từ từ chớp mắt, cười to: “Anh đó, anh chính là bao lì xì của em.”

Nói xong, không chờ cô kịp phản ứng, anh đã giữ chặt cô lại đè xuống: “Anh có cả trăm triệu muốn cho em, bây giờ nộp lên, dù đêm nay em không cần cũng phải cần.”

Lúc đầu Giang Nguyệt Vi còn chưa nghe ra ẩn ý trong lời anh, đợi cho môi lưỡi anh sát lại cần cô mới kịp lấy lại tinh thần đoán ra trăm triệu mà anh nói rốt cuộc là gì.

Đêm ba mươi đốt pháo rất nhiều, thỉnh thoảng có vài tiếng “ầm” vang vọng ở bên ngoài, trong phòng hai vợ chồng bận rộn khí thế ngất trời, cũng không sợ bên ngoài nghe thấy tiếng của họ, bận rộn này kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, sau khi kết thúc hai người lại đi ra ngoài đốt pháo như không hề có chuyện gì.

Hôm trước rất mệt, ngày hôm sau Giang Nguyệt Vi còn muốn ngủ nướng, nhưng mới sáng sớm hai đứa bé đã đánh thức cô, nói một lát nữa chúng muốn dắt bạn đến đây chúc tết, bảo mẹ chuẩn bị đồ sẵn sàng, không được làm chúng mất mặt.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 244: Chương 244



Giang Nguyệt Vi đang buồn ngủ muốn díp cả mắt chỉ có thể gắng gượng chuẩn bị, quả nhiên chưa tới hai mươi phút sau, Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Phong đã dắt theo một đám nhóc đến chúc tết, cô đếm sơ khoảng chừng hai mươi mấy đứa bé.

Giang Nguyệt Vi cũng không ngờ rằng đội sản xuất Trường Hồng lại có nhiều bé nhỏ như thế, một đám con nít ríu rít đã đuổi con sâu ngủ trong cô chạy mất tăm, lúc đầu cô còn tính chờ đám trẻ đi rồi mình sẽ ngủ lại, nhưng giờ suy nghĩ đó đã mất tăm.

Đám nhóc nhận quà xong lại tiếp tục xuất phát đến nhà khác, Giang Nguyệt Vi dậy chuẩn bị cơm sáng, có điều lúc cô vào phòng bếp đã nhìn thấy Tống Xuân Ninh và Từ Đình đang bận rộn.

Hai người họ thấy cô vào cũng không nhờ cô giúp đỡ, Tống Xuân Ninh nhìn cô cười nói: “Một lát nữa ăn sáng xong chúng ta đến công xã chút đi, nghe nói hôm nay có không ít tiết mục, có lẽ rất náo nhiệt đó.”

Lúc trước Giang Nguyệt Vi cũng nghe nói tết nhất công xã luôn tổ chức hoạt động, vô cùng náo nhiệt, còn nghe nói có rút thăm trúng thưởng gì đó, có điều với vận may của cô, muốn rút trúng cũng khó, đi xem náo nhiệt thì được, dù sao đầu năm không có việc gì làm, nên đã đồng ý.

Chờ bận rộn xong, mấy đứa bé đi chúc tết đã trở lại, túi chúng mang theo ra ngoài đã chứa đầy quà bánh, ngoại trừ kẹo, trứng gà và một ít đồ ăn vặt, pháo ra không ngờ còn có trái cây và lì xì tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là tấm lòng, nếu như là trước kia vì sẽ không có chuyện này, xem ra sau cải cách cuộc sống của mọi người dần dần phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Hai đứa bé không nỡ bỏ cái túi nhỏ chứa đầy đồ của mình, nói sau khi ăn cơm xong còn muốn lập tức đi tới công xã mua đồ, vì thế ăn bữa sáng xong, đoàn người nhà họ Tưởng kéo nhau đến công xã.

Đã nhiều năm Giang Nguyệt Vi không trở lại, không ngờ rằng công xã lại náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của cô, đương nhiên hôm nay Cung Tiêu Xã cũng mở cửa, không ít hàng quán bày bán, đồ bày bán hầu như là dành cho con nít.

Quay một lúc, ngoại trừ cho tiền để mấy đứa nhỏ mua đồ chơi ra thì họ không mua sắm gì, Từ Đình thấy công xã đông người như vậy cũng muốn mở cửa hàng, nghĩ kiếm được chút nào hay chút đó, có điều cô ấy không dám nói, vì sợ nhóm Giang Nguyệt Vi sẽ chê cười.

Hôm nay đông người, sau khi mua đồ xong mọi người muốn đi xem tiết mục rút thăm trúng thưởng, có điều thật sự quá đông, bọn họ không thể chen đến chỗ rút thăm trúng thưởng được, mà sân khấu biểu diễn tiết mục được làm rất thấp, phía trước chen đầy người, bọn họ ở phía sau, gần như không thể nhìn thấy phía trước có gì.

Có điều cũng không có gì hay, loại tiết mục này giống với những tiết mục mà cả nhà Giang Nguyệt Vi thường nhìn thấy ở thành phố, thật sự chen không nổi, đoàn người định đi nơi khác xem, chờ đoàn người xoay người ra, không ngờ Giang Nguyệt Vi lại thấy Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân đứng trước mặt.

Lúc đầu Giang Nguyệt Vi không biết hai người trước mặt là Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân, chỉ cảm thấy hai người lớn tuổi kia cứ nhìn chằm chằm vào cô và con, cảm thấy rất kỳ quái, lo họ là bọn buôn người, cho nên hung dữ lườm ho, cho đến tận khi hai người đối diện gọi một tiếng “Nguyệt Vi” thì mới giật mình.

Giang Nguyệt Vi hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ sẽ gặp mặt nhau lúc này, mái tóc của hai người trước mặt đã bạc hết, gò má vốn hơi mượt mà nhưng vì gầy mà đã lõm sâu xuống, rồi vì cả hai đều mặc bộ quần áo rất mới nên hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng trước kia.

Cô theo bản năng kéo con ra phía sau của mình, vẻ mặt hờ hững đáp lời Lý Mỹ Ngọc: “Có chuyện gì?”

Thấy dáng vẻ như rơi vào trại địch của cô, Lý Mỹ Ngọc vừa bực vừa tức: “Con sợ như vậy làm gì, cha mẹ đâu có ăn thịt người.”

Mấy năm trước bà ta không tới công xã xem náo nhiệt làm gì, nhưng năm nay biết Giang Nguyệt Vi dắt con về, đám người trong đội cứ luôn miệng hỏi bà ta đã gặp cháu chưa, vì sao không gặp, bà ta mãi không trả lời được, rồi nghĩ ăn tết nhất định họ sẽ đến công xã xem náo nhiệt, cho nên mới sáng sớm đã chạy đến.

Không ngờ vận may của họ còn tốt, vừa đến đã lập tức đụng mặt Giang Nguyệt Vi, nhưng ai ngờ cô vừa thấy họ thì như gặp quỷ.

Tết nhất Lý Mỹ Ngọc vẫn ôm một bụng tức, nhưng thấy hai đứa bé kia lớn lên vừa trắng vừa mềm, khiến cho người khác yêu thích giống như là đồng tử chiêu tài, lúc này tâm trạng bà ta mới tốt lên một chút.

Bà ta đưa tay muốn xoa mắt đứa bé, Giang Nguyệt Vi còn chưa kịp phản ứng lại thì Mã Ái Vân đã bước lên một bước cản bà ta lại, nói ngay: “Bà là ai, làm gì đó? Có chuyện gì cứ nói cho rõ ràng, động tay động chân làm cái gì?”

Mã Ái Vân biết Giang Nguyệt Vi đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang từ lâu, mấy năm nay cũng không liên lạc, với bà thì Lý Mỹ Ngọc là một người xa lạ, cho nên nói chuyện cũng chẳng hề khách sáo.

Lý Mỹ Ngọc nhìn thấy là Mã Ái Vân, nhíu mày nói: “Tôi nhìn cháu trai cháu gái tôi sao phải ngại bà? Con gái tôi còn chưa nói gì mà bà đã mắng nhiếc tôi?”

Mã Ái Vân vừa nghe thấy hai chữ con gái, khóe môi mang theo ý cười trào phúng: “Bà đúng là nói mớ giữa ban ngày, ai là con gái bà? Bà có con gái à? Đừng có nhận người thân khắp nơi.”

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của bà, Lý Mỹ Ngọc giận sôi m.á.u nhưng ngại mặt mũi nên giận dỗi đáp trả: “Tôi nói chuyện với bà à? Mà bà đi lên cản tôi! Tránh đường, đừng cản trở tôi.”

Bà ta nói xong lập tức kéo Mã Ái Vân ra, Mã Ái Vân cũng không phải người ăn chay, đương nhiên không để bà ta làm được, lập tức đẩy bà ta ra: “Bà làm gì đó? Mới đầu năm có phải muốn đánh nhau không?”

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi vội đi lên, bên kia Giang Hướng Quân cũng đi lên giữ chặt Lý Mỹ Ngọc: “Bà lại nữa rồi, không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?”

Lý Mỹ Ngọc cũng muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng mà phản ứng của Giang Nguyệt Vi và lời nói của Mã Ái Vân thật sự khiến bà ta đau lòng và tức giận, nên bà ta không thể nhịn xuống: “Chuyện này trách tôi được sao? Ông không thấy vừa rồi họ có ý gì sao, coi chúng ta như rắn độc mãnh thú, không thèm chào hỏi lấy một câu.”

Trên đường cái rất náo nhiệt, mọi người đều tập trung chú ý vào màn biểu diễn trên sân khẩu, cho nên không ai chú ý đến chút chuyện phía các cô, Mã Ái Vân lạnh lùng nói: “Đúng là buồn cười, bà chào hỏi chúng tôi thì chúng tôi phải trả lời? Chúng tôi quen bà à? Chúng tôi không quen bà thì tại sao phải trả lời?”

Giọng của bà rất lớn, làm cho những người đang tập trung chú ý trên sân khấu cũng quay đầu lại, đồng loạt nhìn sang mấy người họ.

Ban đầu Giang Hướng Quân và Lý Mỹ Ngọc chỉ định nhìn hai đứa con của Giang Nguyệt Vi, không ngờ rằng sẽ xảy ra xung đột như vậy, nếu bây giờ đã đụng mặt, ông ta cũng không muốn cãi nhau, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Nguyệt Vi, cha mẹ không có ý gì khác, chỉ là muốn thấy hai đứa bé một lần, con đừng sợ, cha mẹ không làm gì.”

Tưởng Chính Hoa nhíu mày liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, Giang Nguyệt Vi hiểu ý của anh, không muốn tốn thời gian tranh chấp với bọn họ ở đây, chỉ nói: “Vậy bây giờ hai người đã nhìn xong chưa? Có thể đi được rồi.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy thì ngây ra, có ý gì? Cũng chỉ nhìn một cái là xong sao? Bọn họ đã bỏ hết mặt mũi tự mình chạy đến công xã nhìn, bản thân cũng hạ mình chào hỏi với cô, thế mà cô không thèm nể mặt họ chút nào, còn thúc giục họ đi nhanh?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 245: Chương 245



Quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, làm thế nào cô cũng coi như không thân, không hài lòng!

Lý Mỹ Ngọc nghiến răng: “Giang Nguyệt Vi, đã năm năm rồi, con còn nắm chặt chuyện trước kia không buông, bây giờ cha mẹ đã ăn năn khép nép đến đây gặp con, thế mà con chẳng nói được một lời hay nào, con có còn lương tâm không?”

Bọn họ nói những lời này trước mặt đám trẻ làm Tưởng Chính Hoa không vui, anh đi lên nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Thím, thím nói vậy không đúng rồi, không phải mấy người làm gì chúng tôi cũng phải phối hợp, nếu hôm nay mấy người vui, muốn đến liếc nhìn chúng tôi một cái, ngày mai mấy người không vui, lại muốn đá văng chúng tôi ra, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải phối hợp với mấy người nữa à?”

Giang Hướng Quân vội nói: “Không đâu, chúng tôi chỉ nhìn hai cháu, nhìn xong sẽ đi.”

Giang Nguyệt Vi đã sớm không còn tình cảm với họ, cũng không muốn hai con đứng đây giao lưu tình cảm ông cháu với họ, huống hồ cô không biết sau này họ sẽ mượn chuyện này làm gì: “Không cần, nếu lúc trước đã quyết định cắt đứt quan hệ, vậy thì phải làm đến cùng.”

Nói xong, cô vỗ vai chồng mình, lập tức kéo con đi.

Tưởng Chính Hoa cũng không ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại dứt khoát như vậy, nếu cô đưa ra quyết định, vậy thân là chồng anh cũng phải ủng hộ: “Thím, tết nhất, tôi cũng không muốn nói lời khó nghe, mọi người chơi vui vẻ, chúng tôi về trước.”

Sau khi anh nói xong thì đoàn người nhà họ Tưởng lập tức đi về, trước khi đi Mã Ái Vân còn trừng mắt lườm Lý Mỹ Ngọc một cái, trong lòng cũng tức nghẹn, một lát nữa chắc chắn hai bé sẽ hỏi hai người kia là ai, bà còn chưa biết phải trả lời sao với chúng đây.

Cuộc tranh cãi vì nhà họ rời đi mà tạm dừng, mọi người nhanh chóng đảo mắt nhìn sang Lý Mỹ Ngọc, bị mọi người nhìn chằm chằm, Lý Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, hôm nay ngày tết, bọn họ bỏ mặt già tới cầu người, kết quả người ta không để ý tới bọn họ, nếu biết từ đầu họ sẽ không tới.

Bà ta tức giận không có chỗ xả, chỉ mắng Giang Hướng Quân: “Từ đầu tôi đã không hợp ý, mà ông cứ muốn tới, bây giờ ông thấy đó, tim nó còn cứng hơn đá, mặt mũi mất sạch không còn.”

Giang Hướng Quân cũng không ngờ rằng chuyện qua lâu như vậy mà Giang Nguyệt Vi vẫn tuyệt tình như thế, nhưng ý nói muốn đến nhìn đứa bé cũng không phải ông ta đề nghị, nếu vừa rồi Lý Mỹ Ngọc có thể nói chuyện đàng hoàng không tới mức cãi nhau thì bây giờ đã không tới mức tranh chấp: “Được rồi, đừng nói nữa, chẳng phải vừa rồi bà đã thấy rồi sao? Còn ồn cái gì mà ồn?”

Đúng là vừa rồi Lý Mỹ Ngọc đã nhìn thấy hai bé con, nhưng chỉ được nhìn một cái mà thôi, hai đứa bé đáng yêu như vậy, chúng còn chưa kịp nói gì với họ, còn chưa kịp sờ vào đã bị Giang Nguyệt Vi kéo đi: “Chúng còn chưa gọi bà ngoại.”

Giang Hướng Quân im lặng một lúc, cảm thấy chưa kịp nói gì với đứa bé đúng là đáng tiếc, nhưng vừa rồi họ đã nhìn thấy hai bé, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện: “Vừa rồi lúc đi tới đây, chẳng phải bà nói chỉ nhìn một lần là được rồi, sao bây giờ lắm yêu cầu quá vậy?”

Lý Mỹ Ngọc nhìn bóng đoàn người càng đi càng xa, chỉ có thể rầu rĩ lầm bầm, từ bỏ.

Mà bên kia, Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện đều tò mò hỏi Giang Nguyệt Vi rằng người bà vừa rồi là ai, Giang Nguyệt Vi biết không thể bỏ qua được đề tài này đành nói: “Là một người bà có quan hệ không tốt với mẹ.”

Tưởng Thanh Ngạn khó hiểu: “Vì sao quan hệ không tốt, là bởi vì bọn họ quá dữ sao?”

Tưởng Thanh Viện cũng nói: “Vừa rồi bọn họ nhìn chằm chằm vào con, rất đáng sợ.”

Giang Nguyệt Vi vốn còn chưa biết phải giải thích quan hệ của mình và Lý Mỹ Ngọc như thế nào với các con, không ngờ lời đứa bé đã làm cô lóe lên ý tưởng, vì thế gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ quá dữ, cho nên quan hệ của mẹ với họ không tốt.”

Lời nói này đã nhanh chóng lừa gạt được hai bé, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Giang Nguyệt Vi nghĩ thầm, chờ hai bé lớn thêm chút nữa, nếu chúng còn hỏi thì đến lúc đó cô lại giải thích rõ ràng cũng không muộn.

Xảy ra trận tranh cãi nhỏ, người trên đường còn đông đúng, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chẳng có gì hay để đi dạo, cho nên dứt khoát đưa con về nhà.

Tết năm nay cũng không khác gì trước kia, mùng một đến nhà người khác chơi, đến mùng hai, Tống Xuân Ninh và Từ Đình phải về nhà mẹ đẻ, còn dắt theo chồng và con cùng về, nhưng Giang Nguyệt Vi không về nhà họ Giang, Tưởng Chính Hoa định đưa ba mẹ con họ đi thăm hỏi lãnh đạo và bạn bè trong công xã.

Tuy rằng hàng năm họ không ở Trường Hồng, nhưng sau này nhà họ Tưởng sẽ sống ở đây, nếu có thể thường xuyên qua lại với lãnh đạo công xã, nếu sau này trong nhà xảy ra chuyện gì cũng có thể dễ tìm người giúp đỡ.

Trước khi đi, Từ Đình còn lo lắng Lưu Thải Nga sẽ đến gây chuyện, đã dặn dò Giang Nguyệt Vi rằng nếu hôm nay Lưu Thải Nga tới nhất định phải gọi điện thoại thông báo cho cô ấy, để cô ấy chuẩn bị tốt tinh thần.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Từ Đình hơi nhát gan, bây giờ cô ấy mới là vợ của Tưởng Chính Quang, cho dù Lưu Thải Nga có gây chuyện hay không thì cô ấy cũng phải kiên cường lên, nhưng làm mẹ kế đúng là dễ khiến người khác lên án, cô ấy lo mình làm không tốt cũng đúng, vì thế đồng ý với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Từ Đình dắt con về nhà họ Từ, ban đầu họ định mùng bốn mới đi về, nhưng trên đường về nhà họ Từ, cô ấy nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.

Cô ấy thả chậm bước chân, để các con đi trước, sau đó đi phía sau nói với Tưởng Chính Quang: “Nếu không sáng mai chúng ta về đi, cô ta sắp đi, để các con đến tiễn cô ta, nếu không em sợ trong lòng các con sẽ có thành kiến với em.”

Hiếm có một năm trôi qua thuận hòa, bây giờ các con cũng đã chấp nhận chuyện họ kết hôn, Tưởng Chính Hoa không muốn gặp Lưu Thải Nga, nhưng sợ cô ta lại làm ra chuyện gì khiến họ không thoải mái, cho nên nói: “Không vội, nếu bọn nhỏ muốn đi tiễn cô ta thì sẽ nói với mình, đến lúc đó lại bàn sau.”

Từ Đình biết tuy rằng Nữu Nữu đã chấp nhận chuyện họ kết hôn, nhưng mấy ngày qua cô bé cũng không vui vẻ như trước, hơn nữa hôm nay lại đến nhà họ Từ, cho dù cô bé muốn cũng chắc chắn không dám mở miệng: “Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên, dù sao nhà họ Từ cũng không nhiều phòng, chúng ta cũng đừng ở lâu, sáng mai trở về, nếu mấy đứa Nữu Nữu muốn đi, đến lúc đó mình sẽ đi.”

Tưởng Chính Quang biết trong lòng cô ấy luôn nghĩ cho con, cho nên cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý, vì thế hai vợ chồng và bốn đứa con ở lại nhà họ Từ đến buổi trưa hôm sau đã về, về đến nhà, cô ấy đã vội hỏi Giang Nguyệt Vi rằng Lưu Thải Nga có tới hay không.

Giang Nguyệt Vi nhướng mày cô ấy, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười: “Không có, sáng nay cũng không tới, tôi thấy có lẽ hôm nay không đến đâu.”

Giang Nguyệt Vi cũng chờ Lưu Thải Nga một buổi sáng, dù sao lúc trước cô ta cũng đã nói ba giờ chiều phải đi, theo hiểu biết của cô về Lưu Thải Nga, có lẽ hôm nay sẽ đến thăm con, nhưng không ngờ từ sáng đến giờ cô ta lại chẳng tới.

Từ Đình nhíu chặt hàng mi dài, nói thần: “Sao cô ta không tới?”

Tống Xuân Ninh đứng gần đó cười nói: “Sao, cô còn mong cô ta tới à?”

Đương nhiên Từ Đình không muốn Lưu Thải Nga tới, nhưng mà trước cơn bão trời trong xanh, luôn khiến cô ấy có cảm giác không quen: “Không có, chỉ cảm thấy không an tâm.”

Tống Xuân Ninh lại nói tiếp: “Có gì mà không an tâm, dù sao lúc trước cô ta đã nói ba giờ chiều sẽ đi, một lát nữa cô cho Nữu Nữu đi, đúng lúc tiễn cô ta, chờ con bé về chúng ta sẽ biết cô ta đi chưa mà phải không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 246: Chương 246



Từ Đình cũng có ý này, bây giờ đã gần hai giờ, cho nên cô ấy đi vào nhà nói với Nữu Nữu là cho cô bé dắt theo em đi tiễn mẹ ruột.

Nữu Nữu nghe vậy sửng sốt một lúc lâu, nghi ngờ hỏi: “Con có thể đi sao?”

Từ Đình nghe vậy vừa tức vừa cười, cô bé hỏi như thể cô ấy là một mẹ kế độc ác vậy: “Được nhiên được rồi, con muốn đi tiễn dì không phải đối, nhưng còn phải chăm sóc tốt cho các em.”

Nữu Nữu lập tức đứng dậy muốn đi vào phòng thay quần áo, đi ra đến cửa lại nhìn Từ Đình cười nói: “Cảm ơn dì, con hứa sẽ dẫn các em an toàn trở về.”

Lát sau Nữu Nữu dắt theo Ny Ny và Nha Nha đi ra ngoài, Từ Đình cũng bảo Tưởng Chính Quang đi cùng, còn chưa đến ba giờ bốn người đã về rồi, khiến mọi người đều ngạc nhiên tại sao về sớm như vậy.

Trong lòng Từ Đình cũng thấy lo lắng, bây giờ còn chưa tới ba giờ, xe của Lưu Thải Nga còn chưa chạy nữa mà, vì thế đi lên hỏi chồng: “Sao mọi người về sớm như vậy? Có phải cô ta còn chưa tới công xã không?”

Tưởng Chính Quang còn chưa kịp đáp lời, Nữu Nữu đã cười đến cong cong khóe mắt, niềm vui trên môi không che giấu được: “Không phải, mẹ đã ngồi xe đi rồi, mẹ vừa đi tụi con đã về.”

Từ Đình liếc mắt nhìn Tưởng Chính Quang một cái, chỉ nhìn thấy chồng mình gật đầu nói: “Đã đi rồi, xe kín người, tài xế lái xe đi.”

Anh ta nói vậy làm mọi người sửng sốt, rồi như đã hoàn thành một chuyện gì đó rất ghê gớm, ai nấy đều thở phào một hơi, nếu Lưu Thải Nga ở lại làm họ có cảm giác như luôn mang theo qua b.o.m bên mình, qua năm mới cũng không yên ổn, mà bây giờ, cuối cùng họ cũng chờ được người phụ nữ này đi rồi…

Việc này, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Từ Đình, bây giờ Lưu Thải Nga đi rồi, có vẻ như các con cũng không oán hận gì với cô ấy, coi như là chuyện tốt thành đôi.

Mã Ái Vân cũng cảm thấy thư thái trước nay chưa từng có, trước giờ bà ở nội thành luôn lo lắng chuyện của thằng Ba, bây giờ cuối cùng cuộc sống của anh ta đã trở lại quỹ đạo, bà cũng có thể an tâm vào nội thành giúp thằng Hai trông con, nghĩ vậy, bà không nhịn được mà cảm thán: “Bây giờ mẹ có thể an tâm sang bên kia hưởng phúc, các con ở đây lăn lộn thế nào mẹ cũng mặc kệ.”

Giang Nguyệt Vi nghe bà nói xong thì nhìn Tưởng Phúc Dân cười nói: “Cha, nếu không cha cũng vào nội thành đi? Bây giờ bên kia rất náo nhiệt, có rất nhiều ông bà cụ ngồi đánh cờ ở công viên.”

Mã Ái Vân nghe vậy cũng nói: “Đúng vậy, ông già à, năm nay ông cũng đi đi, qua đó xem náo nhiệt mở rộng tầm mắt, đảm bảo ông sẽ cảm thấy bên kia mới lạ.”

Tưởng Phúc Dân nhíu mày: “Tôi đi rồi các cháu phải làm sao? Nha Nha còn nhỏ, hai vợ chồng thằng Ba còn phải bận rộn chuyện cửa hàng, làm sao có thời gian chăm sóc?”

Cơ bản thì ba đứa bé nhà thằng Cả đã lớn rồi, Nha Nha nhà thằng Ba còn chưa tới năm tuổi đâu, cháu còn nhỏ, chuyện làm ăn ở cửa hàng khá tốt, bây giờ thằng Ba mới vừa kết hôn, lại chăm sóc thêm một đứa bé sàn sàn tuổi Nha Nha, không biết bận đến mức nào đây.

Thật ra Mã Ái Vân cũng cảm thấy lo cho Nha Nha, nhưng con nhà thằng Hai còn nhỏ hơn nữa kìa, một mình Vạn Tú Trân không chăm được, hơn nữa thằng Hai còn làm việc ở doanh trại, có khi đến khi các cháu lên lớp một mới có thể về, không muốn hai người ở riêng hai nơi nên chỉ đành bảo chồng đi theo.

Bà còn chưa kịp trả lời thì Tống Xuân Ninh đã cười nói tiếp: “Cha cứ yên tâm đi, chuyện trong nhà con và Từ Đình sẽ nhìn mà.”

Tưởng Chính Quang cũng vội nói: “Đúng vậy, Nữu Nữu và Ny Ny đều lên tiểu học, tuy rằng Nha Nha còn chưa đi học như đã có Từ Đình, Nha Nha cũng quấn cô ấy, cha cứ yên tâm.”

Mấy năm nay cha luôn giúp anh chăm con, tóc đã bạc hết, hai vợ chồng già còn phải ở riêng hai nơi nhiều năm, anh ta cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ chuyện hôn nhân của họ đã vào quỹ đạo, đây là lúc để ông đi ra ngoài chơi thả lỏng một chút.

Thật ra Tưởng Phúc Dân kỳ cũng muốn đi, nhưng vẫn còn lo lắng cho thằng Ba, với lại ở đây ông có nhiều bạn già, rảnh rỗi sẽ cùng nhau uống chút rượu, qua bên kia có gì mà làm: “Còn Đa Đa nữa đó, mấy con không thể lo liệu xuể đâu.”

Giang Nguyệt Vi cũng không biết rốt cuộc cha đang lo lắng điều gì, con cháu đều có phúc của chúng, bây giờ cuộc sống của Tưởng Chính Quang đã đi vào quỹ đạo, ông nên đi ra ngoài thăm thú: “Cha, chuyện này cha đừng lo lắng, chờ qua năm mới công xã sẽ mở nhà trẻ, đến lúc đó lại đưa Đa Đa và Nha Nha đi nhà trẻ là được.”

Giáo dục ở quê vẫn lạc hậu hơn ở thành phố nhiều, Giang Nguyệt Vi không biết bên công xã đến giờ còn chưa có nhà trẻ, đến tận hôm qua khi cô đi cùng Tưởng Chính Hoa đến thăm hỏi lãnh đạo công xã mới được biết đến tháng sáu năm nay nhà trẻ ở công xã mới được mở, đến lúc đó lại cho hai đứa bé nhỏ nhất đi học nhà trẻ, tối đón về tiệm là được.

“Nếu như cha sang mà cảm thấy bên kia không hợp, chúng ta về lại cũng được.” Cô nói tiếp.

Tưởng Phúc Dân không lên tiếng, Mã Ái Vân hừ một tiếng: “Tôi biết sao ông không muốn đi rồi, lúc trước tôi cứ quản ông suốt, tôi không ở nhà là ông được tự do, hàng ngày đi tìm mấy người ông Trương uống rượu, đến lúc đó bọn nhỏ đều đi học, chắc ông rảnh đến bay lên trời luôn?”

Tưởng Phúc Dân bị chọc trúng tim đen, đúng là trong lòng ông cũng có chút ý này, còn chưa kịp trả lời Mã Ái Vân đã nói tiếp: “Nếu ông không muốn đi cũng được, tôi mà rảnh sẽ đi ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm chơi cờ với mấy anh mấy chị ở đó, không có người quản tôi, tự do tự tại.”

Tưởng Phúc Dân nghe vậy trợn trừng mắt: “Bà muốn làm gì? Cũng đã gần bảy tám chục tuổi, bà còn muốn uống trà nói chuyện phiếm chơi cờ với mấy anh khác?”

Mã Ái Vân khịt mũi một cái: “Sao không? Ông có thể tự do đi uống rượu với người khác mà không cho tôi được tự do nói chuyện phiếm với các anh các chị khác?”

Tưởng Phúc Dân cảm thấy cuộc sống trong thành phố của vợ mình quá dễ chịu, càng ngày càng to gan, thế mà còn dám nghĩ sẽ nói chuyện phiếm với các anh khác, vậy thì không được, cần phải cắt đứt suy nghĩ của bà, vì thế lập tức sửa miệng: “Vậy tôi cũng đi, tôi cũng đi theo nhóm chị em uống trà nói chuyện phiếm.”

Mọi người nghe hai người nói chuyện qua lại như hai đứa bé, không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng Giang Nguyệt Vi thật sự rất hâm mộ, tình cảm của đôi vợ chồng già này thật tốt, từ nhỏ Tưởng Chính Quang đã nhìn cha mẹ yêu thương nhau mà lớn lên, tính cách luôn lạc quan yêu đời, cho nên quan hệ giữa hai vợ chồng cũng rất hòa hợp.

Sau khi xác định Tưởng Phúc Dân cũng sẽ đi cùng, mấy ngày nay Mã Ái Vân luôn bảo ông nhanh chóng thu dọn rồi đi từ biệt với bạn già, Tưởng Phúc Dân nghe bà nói vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình sắp chết, lại còn từ biệt với bạn già nữa chứ? Có điều ông nghĩ đã đi cũng phải ở một hai năm, cuối cùng vẫn đành đi tìm bạn già từ biệt.

Nhóm người già trong đội đều biết Tưởng Phúc Dân sắp đi, cho nên lục tục tới tìm ông uống rượu, vì thế tạm thời mấy ngày qua nhà họ Tưởng còn náo nhiệt hơn cả mùng một tết.

Mà phía nhà họ Giang, Giang Nguyệt Hà đã nói với Lý Mỹ Ngọc mình phải vào thành một thời gian, từ sau chuyện mùng một, Lý Mỹ Ngọc đã hoàn toàn lạnh nhạt, chỉ nói: “Ai thèm quan tâm con đi hay không.”

Giang Nguyệt Hà cũng không thèm để ý thái độ của bà ta, chỉ thông báo với họ mà thôi, Giang Hướng Quân không biết phải nói gì, chỉ nói: “Cha mẹ đã đổi với người khác ít thịt khô, để cha đi lấy cho con.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 247: Chương 247



Giang Nguyệt Hà không ngờ rằng ông ta còn có chút lòng này, nhưng nhà họ Giang đã nghèo vậy rồi, bên chỗ cô ấy cũng không thiếu chút thịt khô này, vì thế từ chối: “Không cần, Đông Đông tuổi ăn tuổi lớn, chút thịt đó giữ lại cho thằng bé ăn đi.”

Giang Hướng Quân ngẫm lại cũng đúng, bây giờ các cô cũng không thiếu chút thịt ăn, nói không chừng Nguyệt Vi còn chẳng muốn nhận mấy thứ này, cho nên không nói thêm gì nữa.

Đông Đông biết cô phải đi, trong lòng quyến luyến không thôi, có cô ở nhà tính tình bà nội đã tốt lên không ít, những bạn nhỏ kia cũng chẳng dám bắt nạt cậu bé cả, nhưng quan trọng là ở nhà có rất nhiều kẹo, nhưng cậu bé biết cô phải đi kiếm tiền.

Cho nên cậu bé ngoan ngoãn, không hề nói không cho cô đi, mà chỉ ôm chặt cô ấy không buông.

Giang Nguyệt Hà dỗ dành cậu bé một lúc, sau đó vào phòng thu dọn đồ, một lát sau, Giang Tinh Quốc đi vào, hỏi cô ấy xin số điện thoại quán mì.

Thấy ánh mắt do dự của cô, Giang Tinh Quốc lại nói: “Không phải anh muốn vay tiền, anh cũng không nói với mẹ đâu, nếu không có chuyện gì anh cũng không gọi, anh chỉ sợ đến lúc đó Đông Đông tìm em, cho nên anh…”

Gần đây Giang Tinh Quốc đi theo ông cụ nhà họ Đường học nghề, anh ta tự nhận xét là mình làm khá tốt, ông cụ cũng khen anh ta học nhanh, học thêm một tháng nữa là anh ta đã có thể tự làm, anh ta cũng đã hỏi trước ông cụ, thứ này không cần tiền vốn, trên núi có trúc, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, làm được nhiều cũng kiếm được không tệ.

Anh ta không nói thêm gì nữa, Giang Nguyệt Hà cũng hiểu ý anh ta, thật ra trên báo có đăng dãy số tiệm bọn họ, chỉ cần những người đó nghiêm túc để ý là biết, cho nên suy nghĩ một lúc Giang Nguyệt Hà vẫn viết dãy số cho anh ta: “Em không thường xuyên ở cửa hàng, đây là dãy số của tiệm cơm.”

Ban đầu Giang Tinh Quốc nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ không cho, nhưng không ngờ cô ấy lại cho nhanh như vậy, anh ta bỏ tờ giấy viết dãy số vào trong túi: “Vậy được, em dọn đồ trước đi, mùng năm cả nhà không tiễn em ra công xã, em giúp cả nhà chuyển lời với Nguyệt Vi là chúng thượng lộ bình an.”

Giang Nguyệt Hà ừ một tiếng, sau đó nhìn bóng dáng đi ra ngoài cà thọt của anh ta, im lặng một lúc lâu, lần này trở về đúng là anh trai đã thay đổi không ít, anh ta không còn vâng vâng dạ dạ như trước kia, đã chủ động gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, đây cũng coi như là tiến bộ.

Đến mùng năm, từ sáng sớm Giang Nguyệt Hà đã ngồi máy kéo đi công xã, cô ấy chờ ở công xã một lúc lâu, đoàn người nhà họ Tưởng đã tới, một đoàn người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, cô ấy truyền đạt lại lời của Giang Tinh Quốc, Giang Nguyệt Vi cười nói: “Hôm nay Đông Đông không quấn em à?”

Giang Nguyệt Hà gật đầu: “Không có, lúc em đi thằng bé còn chưa dậy, có điều tối hôm qua đã nói với thằng bé, nó cũng không khóc, là một đứa bé rất ngoan.”

Đời trước Giang Nguyệt Vi c.h.ế.t quá sớm, cũng không biết Giang Đông Đông sẽ trưởng thành là một cậu bé thế nào, nhưng trước tết họ đã gặp mặt, cũng ở cùng cậu bé một ngày, cảm thấy cậu bé không giống Trần Hồng Yến và Giang Tinh Quốc, càng không giống Lý Mỹ Ngọc, cho nên cô cũng không thấy ghét đứa nhỏ này.

“Vậy là tốt rồi.” Cô cười nói: “Sau này có rảnh thì gửi quà về cho nó đi.”

Mọi người sắp chia tay, mấy đứa nhỏ vô cùng đau lòng, các bé nhỏ rất thích chơi với những anh lớn hơn mình, cho nên Tưởng Thanh Ngạn cực kỳ quyến luyến anh lớn trong nhà, ôm Tưởng Thanh Phong khóc hu hu, nói không muốn về, muốn đi học nhà trẻ ở quê, Tưởng Thanh Viện thấy anh trai khóc, đôi mắt cũng đỏ ửng.

Xe đủ người đã sắp lăn bánh, Giang Nguyệt Vi không còn cách nào khác đành phải dỗ: “Đừng khóc, chờ đến tết năm sau mình còn về, cho nên sẽ nhanh gặp lại thôi.”

Trên mặt Tưởng Thanh Ngạn lấm lem nước mặt nước mũi ngẩng đầu, đôi mắt to đỏ ửng lộ ra mấy phần hồn nhiên: “Thật sao? Mẹ đừng lừa con nha.”

Giang Nguyệt Vi lau nước mắt cho cậu bé: “Đương nhiên thật rồi, mỗi người đều sẽ có việc cần phải làm, cho nên sẽ không thể ở bên nhau mỗi ngày được, con xem mỗi ngày cha mẹ đi làm cũng phải chia xa nhau, bây giờ con và anh chia tay nhau cũng là vì lần tiếp theo gặp mặt, đến lúc đó rất có thể sẽ có niềm vui bất ngờ đó.”

Tưởng Thanh Ngạn bán tín bán nghi thả anh trai ra, tin tưởng vững chắc và cũng chờ mong sang năm mẹ sẽ dắt cậu bé về.

Rất nhanh họ đã ngồi xe đi vào trong huyện, đến kịp chuyến xe lửa buổi chiều, ngày tiếp theo đã đến thành phố.

Sau khi về lại thành phố, Tưởng Thanh Ngạn đã bắt đầu tìm bạn của mình chơi, chơi hai ngày, số lần nhắc tới anh trai đã ít đi, cũng không khóc thút thít nữa, Giang Nguyệt Vi cũng yên tâm đi làm, công việc mới của cô tương đối rảnh, mỗi ngày viết tin tức và báo cáo, thỉnh thoảng sẽ xuống cơ sở với lãnh đạo, không quá mệt mỏi.

Bây giờ Mã Ái Vân và Tưởng Phúc Dân đã tới, nhà có hai em bé, còn có một bảo mẫu giúp trông trẻ, cho nên thời gian rảnh rỗi cô đã tập trung vào nghề phụ của mình, sau đó bỏ một ít tiền đầu tư vào đồ trang điểm và đồ gia dụng, cũng có thể mà vận may của cô không tệ, lợi nhuận thu được không tệ.

Cho nên tết năm tám mươi tư, nhà họ đã mở được tiệm cơm thứ hai, đồng thời còn tiêu tiền mua một chiếc xe con, có lẽ là vì xe con chơi quá vui, cũng có lẽ đã quên nguyên nhân làm mình khóc, nên hai anh em Tưởng Thanh Ngạn không còn khăng khăng đòi về quê tìm anh trai, bây giờ đã trở thành suốt ngày muốn được ngồi xe ra ngoài hóng gió với Giang Nguyệt Vi.

Còn Tưởng Phúc Dân, vừa vào thành phố thấy sự phồn hoa của đô thị, tròng mắt đã sắp rớt ra ngoài, ban đầu ông còn không quen thời tiết, cảm thấy hơi nhớ quê nhà, nhưng sau khi thích ứng xong, ngày nào cùng chơi cờ uống trà cùng nhóm người già trong khu dân cư, không có ý định về quê.

Đến năm tám mươi lăm, Giang Nguyệt Vi đã mở tiệm cơm thứ ba, tiền lời thu được một khoản rồi một khoản, sau đó cô lại đầu tư bất động sản, mua một miếng đất, dự định xây xưởng thực phẩm của mình.

Tưởng Chính Hoa thấy cô kiếm được tiền như vậy, có ý muốn giải ngũ, nhưng đây chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên, rồi sau đó có tin tức tốt của anh truyền đến, bọn họ lại ra tiền tuyến đánh trận, sau khi trở về, anh làm Phó Đoàn Trưởng sáu năm đã lập tức thăng chức thẳng lên Sư Phó, năm nay anh cũng đã đến bốn mươi.

Giang Nguyệt Vi liên tục có tin vui, Giang Nguyệt Hà cũng cô ấy và Đường Tuấn Minh đã yêu đương hơn hai năm, chuyện buôn bán quần áo của Đường Tuấn Minh cũng đã ổn định, nhà họ Đường thúc giục bọn họ kết hôn, cho nên tết năm tám mươi sáu, họ đã ngồi xe về lại quê nhà.

Lần này Tưởng Thanh Ngạn đã sắp lên bảy, chuẩn bị đến tuổi vào tiểu học, cậu bé đã không còn là đứa nhỏ ôm anh trai khóc nhè năm đó, cậu bé cũng không còn nghịch ngợm như khi còn nhỏ, thể hiện vô cùng có tài năng về mặt buôn bán, mà Tưởng Thanh Viện cũng đã thành cô bé trưởng thành, xinh đẹp duyên dáng, làn da trắng hơn cả mẹ, đôi mắt to tròn hơn đôi mắt của mẹ, tính cách càng thêm điềm đạm nho nhã.

Cô bé không có hứng thú với buôn bán như anh trai, ngược lại thì hứng thú với các loại máy móc và súng, thường xuyên quấn lấy Tưởng Chính Hoa đòi đến quân doanh chơi, Tưởng Chính Hoa đã bắt đầu lo lắng, nghĩ thầm một cô bé ngoan ngoãn sao lại hứng thú với những thứ này, chẳng lẽ sau này cô bé muốn theo nghiệp lính?

Có điều bây giờ vẫn còn sớm, anh không biết cô bé sẽ trưởng thành thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là đám cưới của em vợ.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 248: Chương 248



Bởi vì sửa đường sắt, cho nên xe lửa về quê chạy nhanh hơn trước một ít, ban đầu phải tốn mười một mười hai tiếng giờ đã rút ngắn lại còn tám tiếng, bọn họ mua vé buổi tối, ngủ một giấc sáng sớm hôm sau đã về đến huyện.

Lần này Tưởng Chính Quang và Tống Xuân Ninh bận quá, cho nên không có thời gian tới đón bọn họ, nhưng lần này người nhà họ Đường đến, người nhà họ Đường đến đón là Đường Tuấn Minh và Giang Nguyệt Hà, sau khi đón người xong lại đưa đoàn người Giang Nguyệt Vi ra bến xe.

Ba năm không về, bến xe cũng thay đổi, xe rộng rãi hơn trước kia, cũng nhiều hơn trước kia, cho nên chờ không bao lâu họ đã được lên xe.

Trên xe còn có rất nhiều người, chỉ còn mấy ghế sau, Giang Nguyệt Vi vừa lên xe hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhảy nhót đi vào trong, cô xách đồ đi theo phía sau, đường luồng xe hơi hẹp, túi đồ của cô bất cẩn va vào một người phụ nữ ngồi phía trước.

Cô nhanh nói xin lỗi, hơi thở của người phụ nữ kia hơi gấp, nói: “Không sao.” Sau đó vội kéo mũ và khăn quàng cổ lên che mặt kín mít.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ, có điều không để ý nhiều như thế, chỉ xách đồ đi vào trong, Tưởng Chính Hoa theo phía sau đỡ cô, bảo cô cẩn thận một chút.

Mà lúc này sắc mặt người phụ nữ kia đã thay đổi, ban đầu cô ta bị phán hơn chín năm, tuy rằng ở trong đó cô ta đã có biểu hiện rất tốt, ít nhất là bản thân cô ta nghĩ thế, nhưng bên nhà giam lại chẳng giảm án cho cô ta, vì thế đến tận cận tết mới được thả ra.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô ta ra tù, không có người tới đón, một mình cô ta ngồi xe về nhà, không ngờ rằng lại trùng hợp đụng mặt tình địch lúc trước.

Chín năm trôi qua, Giang Nguyệt Vi đã có cuộc sống hạnh phúc từ lâu, cô vẫn không khác gì trước kia, quần áo đắt tiền trên người chứng tỏ cuộc sống của cô tốt đến mức nào.

Không giống cô ta, ngày qua ngày cô ta làm việc cải tạo trong ngục giam, đã không còn gọn gàng xinh đẹp như trước kia, chỉ có vẻ tang thương tiều tụy, cho nên hai người họ chẳng hề nhận ra cô ta!

Những chuyện này không quan trọng, điều khiến cho cô ta khiếp sợ chính là hai đứa bé đáng yêu xinh xắn vừa rồi chính là con của cô!

Cô ta cắn đôi môi hơi khô khốc, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn.

Trước kia khi thẩm vấn, Chung Bảo Ý vẫn luôn chờ mong cô ta đang mang thai, nếu vậy cảnh sát sẽ xem tình huống cô ta mà cân nhắc mức phạt, nhưng không, ngay từ đầu cô ta cho rằng mình không mang thai mà thôi, cho đến tận sau này mẹ cô ta đến thăm thù, kể cho cô ta nghe chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai, khi đó cô ta còn không tin!

Bây giờ cô ta tận mắt thấy rồi, cũng chính tai nghe thấy hai đứa nhỏ kia gọi Giang Nguyệt Vi là “Mẹ”, cô ta mới phát hiện ra lúc trước mình nực cười thế nào, thì ra người không sinh con được thật ra là Hà Hiểu Phong!

Người đàn ông tốt như Tưởng Chính Hoa, thế mà trước kia cô ta không cần, kết quả đi thông đồng với một tên đàn ông tệ bạc, tên đàn ông tệ bạc kia không kiếm được tiền không nói, cuối cùng còn xảy ra chuyện kéo cô ta xuống nước còn cắn ngược lại một cái, làm hại cô ta phải chịu tai ương ngồi trong tù chín năm ròng rã.

Bây giờ Chung Bảo Ý ngẫm lại đã cảm thấy tức đến hộc máu, chỉ hận không thể ly hôn, phân giới hạn rạch ròi với Hà Hiểu Phong ngay lập tức!

Nhưng cô ta muốn về nhà trước.

Mà lúc này, cô ta cảm thấy vô cùng cùng may mắn vì Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa không nhận ra cô ta, nếu không, hôm nay bị họ nhìn thấy trong tình huống này, trong dáng vẻ chật vật này, thì cô ta sẽ không còn mặt mũi nữa!

Xe còn chưa bắt đầu chạy, đám người trong xe đang nói chuyện, rất nhanh có một người đàn ông mặc áo có thêu phù hiệu màu đỏ trên ống tay lên xe kiểm tra, yêu cầu hành khách lấy vé ra kiểm tra.

Mọi người ào ào lấy vé ra, nhân viên soát vé làm việc rất nghiêm túc, cầm từng tấm vé lên nhìn thật kỹ, chờ đến khi đi đến trước mặt Chung Bảo Ý, sau khi xem vé của cô ta xong, lại cảm thấy có gì đó bất thường.

Người phụ nữ này quấn chặt kín kẽ, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, lại còn ôm chặt một cái túi trong ngực, giống như là trộm.

Anh ta im lặng một lúc rồi nói với cô ta: “Đồng chí, phiền cô xuất trình chứng minh thư ra.”

Năm tám mươi tư đã cấp chứng minh thư, khi đó Chung Bảo Ý còn đang trong tù, đương nhiên không có, nhưng bây giờ mua vé cũng không cần chứng minh thư, cho nên cô ta mới có thể lên xe, nhưng bây giờ người đàn ông này muốn kiểm tra chứng minh thư, đương nhiên cô ta không đưa: “Tôi không mang.”

Nhân viên soát vé nhíu mày: “Giấy tờ khác để chứng minh cũng được, chỉ xem một cái là xong.”

Đương nhiên Chung Bảo Ý có giấy chứng nhận khác, hôm nay cô ta mới ra tù, có giấy chứng minh do nhà tù cấp, bên trên có thông tin thân phận của cô ta, nhưng cô ta không thể cho người ngoài nhìn cái này, nếu không cô ta biết giấu mặt vào đâu: “Không có, tôi chỉ ngồi xe cần gì mang theo nhiều đồ như vậy.”

Nhân viên soát vé càng nhíu chặt mày, theo lý khi nghi ngờ trên xe có người hoặc vật phẩm khả nghi, họ có thể tiến hành kiểm chứng thân phận và kiểm tra vật phẩm, bây giờ nữ đồng chí này không đưa chứng minh thư ra, vậy anh ta chỉ có thể kiểm tra túi của cô ta: “Vậy phiền cô mở túi ra cho tôi xem thử.”

Chung Bảo Ý nghe vậy lập tức nổi giận, nhìn người đàn ông trước mặt: “Dựa vào đâu muốn tôi mở túi ra cho anh xem?”

Nhân viên soát vé giải thích: “Đây là quy định công ty chúng tôi, vì an toàn, chúng tôi có quyền kiểm tra người trên xe, cho nên mong cô hợp tác.”

Anh ta nói vậy làm ánh mắt mọi người đổ dồn lên trên người Chung Bảo Ý, Chung Bảo Ý chỉ cảm thấy chật vật như bị c** s*ch quần áo trước mặt mọi người.

Không phải cô ta mẫn cảm, cô ta cảm thấy người đàn ông này đang cố ý nhằm vào cô ta, nếu không cả một xe đầy người như vậy, không kiểm tra người khác, cố tình lại chọn cô ta?

“Trong túi tôi toàn là quần áo, không vật nguy hiểm.” Cô ta nghiến răng nói: “Quy định kiểm tra nào, anh lấy ra cho tôi xem?”

Ngày nào nhân viên soát vé cũng đều mang theo sổ tay an toàn, lúc này nhanh lấy ra đưa cô ta nhìn, Chung Bảo Ý lập tức nghẹn họng, trong túi toàn là quần áo đồ lót, còn cả một ít xà bông, tất cả đều sắp xếp gọn gàng, cho nên cô ta mở túi mấy giấy chứng nhận rất dễ dàng.

Nhân viên soát vé thấy cuối cùng cô ta vẫn chịu lấy chứng minh thư ra, trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ cần xem chứng minh thư một chút là xong, thế mà cô ta cố tình chẳng lấy ra, đúng là kỳ quái.

Cho nên sau khi xem chứng minh xong, anh ta trả đồ lại cho cô ta, chỉ nói: “Đồng chí Chung Bảo Ý, vì an toàn của người trên xe, sau này gặp phải kiểm tra thế này là bình thường, chúng tôi không làm gì cô, cho nên mong lần sau cô sẽ hợp tác.”

Anh ta nói xong lập tức đi xuống xe, Chung Bảo Ý đã cứng đờ người, bên tai vang lên ong ong, không ngờ nhân viên soát vé này lại nói to tên cô ta trước mặt mọi người?

Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy sau lưng có mấy đôi mắt đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn cảm nhận được họ đang chỉ trỏ.

Sự thật cũng không khác lắm, giọng đọc tên “Chung Bảo Ý” vừa rồi của nhân viên soát vé không lớn lắm, nhưng tiếng động đó làm mọi người để ý về phía trước, đương nhiên Giang Nguyệt Vi cũng vậy, không ngờ rằng người phụ nữ mà vừa rồi cô đụng phải lại là Chung Bảo Ý?

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên người: “Là người em nghĩ sao? Có khi nào trùng tên không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 249: Chương 249



Mã Ái Vân cũng duỗi cổ xem có phải Chung Bảo Ý hay không, nhưng lập tức bị Tưởng Chính Hoa kéo lại, anh cũng không ngạc nhiên, năm nay đã là năm tám mươi sáu, chắc chắn là Chung Bảo Ý đã được thả, có điều không ngờ lại trùng hợp gặp ở đây: “Không đâu, có lẽ đúng rồi.”

Giang Nguyệt Vi nhớ lại dáng vẻ Chung Bảo Ý mà vừa rồi bất cẩn đụng phải, có lẽ vì cô ta ăn mặc kín mít, làm người khác hoàn toàn nhận không ra.

Cô cười khẽ, thì thầm nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Mã Ái Vân hừ một tiếng, ban đầu mọi người không biết chuyện của Chung Bảo Ý và Hà Hiểu Phong, nhưng thời gian dần trôi, người trong đội đương nhiên sẽ đoán ra được, cho nên những người đó luôn không ngừng lén bàn tán về Chính Hoa và nhà họ Tưởng.

Lần nào bà nhớ đến chuyện này cũng tức, không nhịn được mà nói: “Chẳng trách vừa rồi mẹ vừa xuống xe lửa mắt phải đã giật liên tục, thì ra gặp sao chổi, lát nữa về nhà chúng ta phải bước qua chậu than mới được!”

Bên trong xe bắt đầu yên tĩnh, giọng Mã Ái Vân cũng không nhỏ, những người khác trên xe có nghe thấy hay không Chung Bảo Ý không biết, nhưng mà cô ta nghe thấy, Mã Ái Vân đang mắng cô ta.

Chung Bảo Ý thở ra một hơi, hơi xiết tay lại, cố nén sự không vui trong lòng xuống, bây giờ cô ta gặp chuyện này phải nhịn xuống, nếu không đột nhiên Mã Ái Vân gào lên, tất cả mọi người trong xe sẽ biết chuyện của cô ta.

Xe nhanh chóng chạy đi, bên trong xe càng lúc càng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy phía sau vang lên vài câu trò chuyện của mấy đứa bé phía sau, còn Giang Nguyệt Vi lại nhẹ nhàng nhắc nhở chúng nói nhỏ lại một chút, đừng ảnh hưởng đến người khác.

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Chung Bảo Ý lại giống như dùng kim đ.â.m vào màng nhĩ khiến cô ta đau nhức, nếu không phải trước kia cô ta ngu ngốc, ném dưa hấu nhặt hạt mè, vậy bây giờ hình ảnh hạnh phúc đó nên thuộc về cô ta!

Nhưng có bực tức cũng vô dụng, trên đời không có thuốc hối hận.

Bởi vì đường cái được sửa sang, cho nên Chung Bảo Ý ngồi xe một tiếng, xe đã đến thị trấn, sau khi xe dừng lại, cô ta lập tức xuống xe đi thẳng mà không hề quay đầu lại, đến tận khi không nghe thấy giọng nói của họ ở phía sau, cô ta mới cảm thấy hít thở thoải mái.

Đã sắp đến tết, lúc này trên đường cái rất đông đúc, gần mười năm chưa đặt chân về nơi này, tất cả đều đã thay hình đổi dạng, công xã biến thành thị trấn, nghe mẹ cô ta nói Ủy Ban Cách Mạng đã không còn, mọi người trên đường đều ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, càng “mát mẻ” hơn mười năm trước.

Chung Bảo Ý biết hôm nay không có ai lên thị trấn đón mình, bởi vì sáng nay cô ta đã gọi điện thoại cho người nhà, cô ta không biết lát nữa mình về nhà có bị anh trai chị dâu chê hay không, nhưng bây giờ cô ta chỉ có một lựa chọn đó là về nhà trước.

Đường về nhà phải đi thêm một đoạn nữa, cho nên cô ta muốn đi ăn cơm trước, nhưng cô ta sẽ không bao giờ lựa chọn tiệm cơm, tuy rằng cũng đoán được lúc này trong tiệm cơm đã đổi người từ sớm, nhưng tiệm cơm đó chính là sự sỉ nhục với cô ta, cô ta không muốn tự rước lấy nhục.

Cho nên sau khi đi dạo một vòng, cô ta vào một quán mì tên là “Phúc Tâm”, nhưng còn chưa đứng vững chân, thế mà lại nhìn thấy đoàn người Giang Nguyệt Vi cũng ở trong tiệm, còn bóng người đang bận rộn lau cửa sổ lại chính là Tưởng Chính Quang, em chồng trước kia của cô ta!

Chung Bảo Ý cảm thấy mình đi đến đâu cũng có bóng dáng Giang Nguyệt Vi và nhà họ Tưởng, bọn họ quấn lấy cô ta như muốn cố ý nhìn thấy chuyện nhục nhã của cô ta vậy, chỉ mới một buổi thôi mà đã gặp hai lần, đúng là gặp quỷ!

Cũng may bây giờ trong tiệm đông người, người bên trong không để ý đến cô ta, cô ta lập tức lùi ra rồi quay người sang cửa hàng bên đường mua mấy cái bánh bao, rồi ra khỏi thị trấn đi về nhà.

Tuy rằng gần mười năm không trở về, nhưng đường về nhà vẫn là con đường lúc trước, trên đường đi gặp được không ít gương mặt quen thuộc, đều là những người lúc trước luôn chủ động chào hỏi cô ta, nhưng bây giờ cô ta không dám lộ mặt, cũng không muốn chào hỏi với họ cho nên không ai nhận ra, còn cô ta đi thẳng về nhà.

Tình hình trong nhà có vẻ như đã thay đổi không ít, lan can trong sân càng trở nên rắn chắc to lớn hơn, còn có một đám bé cái đứng trong sân nói chuyện.

Thấy cô ta ăn mặc kín mít, mấy bé gái đều không nhận ra cô ta là ai, nhìn thấy cô ta đi vào sân, có một cô bé nhướng mắt lên hỏi: “Cô tìm ai?”

Trong lúc Chung Bảo Ý ngồi tù có biết anh trai chỉ có hai cô con gái, nhưng ở đây có năm sáu bé gái, chắc chắn là có con nhà người khác, đứa bé đã lớn, cô không nhận ra ai với ai, còn có con nhà người khác, cô không muốn cho chúng biết thân phận của mình, nếu không lại bị xem thường.

Cho nên, cô ta không cởi khăn quàng cổ và mũ xuống, chỉ nói với cô bé: “Tôi tìm bà nội cháu.”

Nói xong đi thẳng vào phòng, vừa vào nhà chính đã nhìn thấy Phùng Thu Bình, cô ta gọi một tiếng “mẹ”.

Phùng Thu Bình sửng sốt một chút, sau khi phát hiện ra con gái vừa về nhà đã đi thẳng vào nhà thì nói ngay: “Sao con đi thẳng vào được, chẳng phải con đã nói là muốn bước qua chậu than sao?”

Bên ngoài còn có mấy đứa bé gái, Chung Bảo Ý cảm thấy không muốn bước qua chậu than gì đó, nhưng lại bị Phùng Thu Bình đẩy ra ngoài cửa: “Chờ một lát, mẹ lập tức đi lấy chậu than cho con.”

Chung Bảo Ý không nói chuyện, cô ta ngoài cửa bị mấy đứa bé trong sân nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào cô ta, không hiểu sao trong lòng cô ta lại nảy sinh một cảm giác rất khó chịu.

Rất nhanh, Phùng Thu Bình bê chậu than ra, đặt ở trước mặt cô ta: “Bước qua bước lại ba lần rồi hẵng đi vào.”

Chung Bảo Ý rất phiền lòng nhưng mà vẫn làm theo, sau đó hai người vào nhà, cô ta ngồi xuống bên cạnh chậu than, hỏi: “Anh trai và chị dâu đâu, sao không ở nhà?”

Lúc trước Phùng Thu Bình thường xuyên vào huyện thăm cô ta, cho nên không tò mò dáng vẻ bây giờ của cô ta, chỉ đám: “Đã tới công xã mua hàng tết, con không gặp chúng trên đường sao?”

“Không có.” Vừa rồi chạm mặt Giang Nguyệt Vi hai lần, làm sao Chung Bảo Ý có tâm trạng tư đi dạo phố, đương nhiên cũng không gặp được anh trai và chị dâu: “Mẹ, giấy chứng nhận kết hôn của con đâu? Mẹ giữ sao? Lấy ra cho con.”

Vì Hà Hiểu Phong, Chung Bảo Ý đã bỏ Tưởng Chính Hoa, cuộc hôn nhân này làm cô ta mất đi tất cả, đáng sợ giống như địa ngục, bây giờ cô ta đã bò ra khỏi địa ngục, cần phải ly hôn đầu tiên!

Sau đó cô ta lại bổ sung thêm: “Còn có, đưa cả sổ hộ khẩu trong nhà cho con luôn.”

Lúc còn trong tù cô ta đã từng tìm hiểu, bây giờ ly hôn không còn phức tạp như trước kia, không cần đại đội viết chứng minh gì cả, cứ lấy giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu đi ly hôn là được, may mà lúc trước cô ta còn chưa chuyển khẩu đến nhà họ Hà, nếu không bây giờ cô ta còn phải đến nhà họ Hạ tìm sổ hộ khẩu.

Phùng Thu Bình lập tức nói: “Gấp cái gì? Mẹ luôn cất kỹ cho con, lát nữa sẽ tìm cho con.”

Chung Bảo Ý không muốn kéo dài thêm một giây nữa: “Mẹ đi lấy ngay đi, Cục Dân Chính sắp nghỉ rồi, con chỉnh trang một chút chuẩn bị đi tìm anh ta nói ly hôn, nếu không sẽ phải kéo dài sang năm sau.”

Phùng Thu Bình lại nói: “Vậy cũng đừng vội, đã giờ này rồi thì chờ ăn cơm tắm rửa, xua hết xui xẻo trên người con, sau đó thắp hương bái Phật, ngày mai hẵng đi.”

“Với lại bây giờ con vội vã đi tìm nó nói muốn ly hôn, nó sẽ lập tức đồng ý sao? Con phải nghĩ kỹ nên nói với nó thế nào mới được.”
 
Back
Top Bottom