Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 220: Chương 220



Ngô Thải Niên bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn họng, sau khi cô ta tái giá, cuộc sống quả thật không tệ, nhưng tâm tư của con trai và con gái lại không thể nào ấm lên được, hiện tại bọn họ càng ngày càng lớn, đối với cô ta không còn khách khí như trước nữa, thậm chí còn âm thầm vọng tưởng đuổi cô ta ra ngoài.

Bây giờ cô ta mới cảm thấy lúc trước vứt bỏ con của mình có bao nhiêu quá đáng, bây giờ cô ta hối hận, muốn cùng đứa nhỏ tu bổ quan hệ, nhưng đứa nhỏ vẫn không chịu liên lạc với cô ta.

Thấy Ngô Thải Niên không nói, Giang Nguyệt Vi lại nói: “Mấy năm nay cô vẫn luôn không quan tâm đến em ấy, nếu cho tới bây giờ cô mới quay lại đòi quan tâm thì tôi nói luôn, em ấy đã không cần cô nữa, sau này cô cũng đừng tìm Thiến Thiến nữa, mà cô tìm tôi cũng vô dụng, tôi nhiều nhất chỉ là bà chủ của em ấy mà thôi, trước kia không giúp được cô, hiện tại cũng không giúp được cô đâu.”

Cô nói xong, cũng không muốn nói nhiều với người phụ nữ này nữa, trực tiếp đi vào trong nhà.

Giang Nguyệt Vi vẫn không hiểu vì sao lại có người lòng dạ độc ác như vậy, có thể bỏ mặc con mình nhiều năm như thế.

Nếu đã mặc kệ thì mặc kệ cho chót, hiện tại đứa nhỏ đã trưởng thành, đã không cần một người mẹ như cô ta nữa, làm sao còn phải chạy tới giả vờ quan tâm một phen, hoàn toàn không cần thiết.

Việc này Giang Nguyệt Vi cũng không định nói với Hứa Văn Thiến, sau khi về đến nhà, cô nhìn thấy Mã Ái Vân đang nghe điện thoại, nghe đối thoại, bên kia điện thoại hẳn là nhà họ Tưởng gọi tới, nhưng sau khi nghe xong, vẻ mặt của bà dường như không tốt lắm, giống như là có chuyện gì.

Hai đứa nhỏ đang xem ti vi, Giang Nguyệt Vi liền vào phòng bếp rửa tay.

Trở về thấy Mã Ái Vân đã cúp điện thoại, thấy sắc mặt bà càng ngày càng trầm, Giang Nguyệt Vi liền vội hỏi tình huống.

Mã Ái Vân liền nói: “Cũng không có gì, chỉ là Lưu Thải Nga viết thư cho Nữu Nữu nói tết cô ta phải về, xem ra tết cô ta nhất định phải về nhà họ Tưởng thăm con.”

Lưu Thải Nga muốn trông con, Mã Ái Vân cũng sẽ không phản đối, nhưng hai năm rồi, cô ta vẫn không lộ diện, lại phải chờ đến khi Chính Quang kết hôn với người khác mới lộ diện, đây không phải rõ ràng nói cho nhà họ Tưởng biết, nếu như Chính Quang thật sự muốn kết hôn thì sẽ không dễ dàng như vậy sao?

Tình huống này trước đó Giang Nguyệt Vi đã sớm dự đoán được, Lưu Thải Nga cũng là người cố chấp, cô ta còn có tình cảm với Tưởng Chính Quang, hai năm nay vẫn đánh bài tình cảm với đứa bé, kết quả cô ta không ngờ Tưởng Chính Quang không hề bị lay động, ngược lại còn muốn kết hôn với người khác, cho nên cô ta mới trở nên nóng nảy đẩy nhanh tiến độ.

“Vậy chú Ba nghĩ gì, có dự định kết hôn với Từ Đình không hả mẹ?”

Nhắc tới việc này, trong lòng Mã Ái Vân càng lo lắng hơn: “Mẹ đã sợ mình sốt ruột đến c.h.ế.t mà nó lại bảo không vội.”

Thật ra, bà đã hỏi thăm xong rồi, nhân phẩm của Từ Đình hẳn là không thành vấn đề, lão đầu tử nói người lớn lên cũng không tệ, ly hôn cũng bởi vì thời điểm cô ấy sinh con gái xuất huyết nhiều không có cách nào tái sinh, nhà họ Từ bên kia cũng là muốn cho bọn họ kết hôn sớm một chút, cũng không nói muốn lễ hỏi, điều kiện duy nhất chính là muốn cho con gái cô ấy được đi theo mẹ tới đây.

Dù sao con trai thứ ba cũng đã có ba đứa con rồi, Mã Ái Vân cũng sẽ không yêu cầu bọn họ sinh thêm đứa con nào nữa, chỉ muốn để cho hai người bọn họ kết hôn sớm một chút, ngày qua ngày, bà ở bên này cũng không lo lắng như vậy.

Nhưng nếu sau khi Lưu Thải Nga trở về lại chen ngang một cước, cũng không biết tình huống như thế nào.

Nghĩ đến đây, bà lập tức nói với Giang Nguyệt Vi: “Hay là con đặt vé giúp mẹ trước đi, để mẹ về nhà xem tình hình của hai người nó như như thế nào. Không thể để chuyện gì xấu xảy ra được.”

Lời này vừa dứt, hai đứa nhỏ đang xem TV lập tức quay đầu nhìn các bà: “Bà nội, bà muốn đi đâu?”

Mã Ái Vân cười cười: “Không đi đâu, mua vé xe lửa.”

Hai đứa trẻ sáng mắt lên: “Chúng cháu cũng phải đi, chúng cháu cũng phải đi tàu hỏa.”

Mã Ái Vân biết hai đứa nhỏ muốn đi tàu hỏa: “Không vội, để mẹ cháu đặt vé trước, đến lúc đó các cháu được nghỉ, cả nhà chúng ta cùng nhau về quê.”

Giang Nguyệt Vi đã hơn bốn năm không về quê, hai đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đến giờ cũng chưa từng về, theo lý mà nói thế nào cũng phải về một chuyến, cho nên bọn họ định sang năm cùng nhau về, thuận tiện sang năm trở về cũng ký hộ khẩu cho Nguyệt Hà.

Nhưng hiện tại Mã Ái Vân sốt ruột chuyện của Tưởng Chính Quang, bà phải thừa dịp Lưu Thải Nga chưa trở về tìm hiểu tình hình kết hôn của Tưởng Chính Quang và Từ Đình, cho nên không thể không đổi ngày, vì thế Giang Nguyệt Vi đặt vé xe về nhà sau tết Nguyên Đán cho Mã Ái Vân.

Rất nhanh, lại đến một năm mới, tết nguyên đán trường học cho nghỉ, trên đường cái so với năm trước còn náo nhiệt hơn, trời rét lạnh cũng ngăn không được mọi người muốn đi ra ngoài chơi đùa, hai đứa bé cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng vừa nghe nói dì Thiến sắp kết hôn, lập tức liền ầm ĩ muốn đi bộ đội.

Nơi quân sự trọng địa, trước kia Tưởng Chính Hoa rất ít khi cho con đến nơi đóng quân, số lần cho hai đứa đến đây phải đếm trên đầu ngón tay, cho nên ngày Hứa Văn Thiến kết hôn, hai đứa bé hưng phấn đến sáng sớm đã tỉnh, Giang Nguyệt Vi trang điểm cho hai đứa bé thật xinh đẹp, lúc xong thì thời gian không khác lắm so với dự tính, người một nhà lái xe đi đến nơi đóng quân.

Từ sau khi chuyển vào nội thành, Giang Nguyệt Vi trên cơ bản đều không trở về nơi này, hiện tại con đường lớn này dường như lại rộng hơn một chút, đường cũng bằng phẳng hơn một chút, xe chạy tương đối nhanh, không giống như lúc trước phải mất nhiều thời gian mới đến.

Giang Nguyệt Vi còn đặc biệt nhìn thoáng qua thời gian, lần này chỉ mất hai mươi phút đã đến nơi đóng quân.

Xe trực tiếp lái vào lễ đường, vừa xuống xe, hai đứa nhỏ nhìn cảnh tượng trước mắt được bố trí đỏ rực “Oa” một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài nhìn khắp nơi, Mã Ái Vân sợ hai đứa nhỏ đụng hỏng đồ, liền vội vàng đi theo.

Hứa Văn Thiến nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, vội vàng kéo cô bé qua một bên hỏi: “Chị, có phải trước đó Ngô Thải Niên đi tìm chị không?”

Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng nhướng mày, cười hỏi: “Làm sao em biết?”

Hứa Văn Thiến vừa nghe cô trả lời như vậy liền biết mình đoán không sai, trong lòng tức giận không chỗ phát tiết, cảm thấy thật phiền não, cô bé làm ở chỗ Giang Nguyệt Vi lâu như vậy, bình thường cũng đã rất phiền toái bọn họ, không nghĩ tới Ngô Thải Niên muốn đi tìm cô bé lại làm phiền chị Vi.

Mấy ngày hôm trước Hứa Văn Thiến đi tìm Hứa Ba cùng Lữ Chiêu Đệ nói chuyện kết hôn mới hay. Cô bé tức giận nói: “Sau đó em mới biết bà ấy đã tìm chị.”

Nói xong, cô bé dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Bà ấy đã nói gì với chị vậy? Có cãi nhau với chị không?”

Giang Nguyệt Vi lắc đầu, nếu Hứa Văn Thiến đã biết, vậy cô cũng không có gì phải giấu diếm: “Cũng không nói gì, chỉ là muốn tìm chị xin thiệp mời, muốn tham gia tiệc cưới của em, sau đó chị cũng không đưa cho cô ta. Có gì sao?”

Hứa Văn Thiến khẽ nhíu mày: “Không có, bà ấy ở bên kia bị tức giận liền nghĩ đến chỗ em, em cũng không có lòng dạ rộng rãi để tiếp nhận bà ấy dễ dàng như vậy.”

Giang Nguyệt Vi cười cười, hai năm nay Hứa Văn Thiến trưởng thành không ít, không còn là cô gái tự ti, không thích nói chuyện như trước kia nữa .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 221: Chương 221



Có Châu Lập Dương che chở cho cô bé, nhà họ Châu đối xử với cô bé cũng không tệ, cho nên tính cách cũng cởi mở hơn không ít, nếu đổi lại là trước kia, nói chuyện cũng sẽ không cứng rắn như vậy.

Như người uống nước ấm, đến khi đổi sang lạnh thì tự biết, không trải qua cái khổ như người khác sẽ không thể khuyên người khác, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng sẽ không khuyên Hứa Văn Thiến phải tiếp nhận Ngô Thải Niên, lúc này lục tục có khách tới, Trương Ái Phương và Vương Đông Mai cũng tới, Hứa Văn Thiến phải đi chiêu đãi khách.

Hiện tại hôn lễ còn chưa bắt đầu, bọn họ tới sớm, tất cả mọi người đều là người quen cũ liền ngồi cùng một chỗ, Trương Ái Phương nhìn Giang Nguyệt Vi làm mẹ của hai con mấy năm nay, dáng người vẫn không khác gì lúc trước không sinh, cũng không nhịn được hỏi cô: “Cô rốt cuộc ăn cái gì vậy, sao tôi cảm giác càng lớn càng trẻ thế?”

Giang Nguyệt Vi sau khi làm việc, mỗi ngày đều xuống nông thôn nên cơ thể gầy đi không ít, người cũng tiều tụy, nhưng mà gần đây nhàn rỗi, lại dưỡng về một chút, cô cũng nhéo mặt mình một cái, cười nói: “Còn không phải giống các chị sao, ăn ngũ cốc hoa màu, tôi gần đây xuống nông thôn nên mới gầy đi.”

Vừa nhắc tới xuống nông thôn, mọi người liền nhớ tới vụ án lừa bán phụ nữ lúc trước, mặc dù hai người bọn họ cũng không biết Giang Nguyệt Vi là người báo án chân chính, nhưng cũng nhắc nhở Giang Nguyệt Vi: “Sau này cô xuống nông thôn còn phải chú ý một chút, hai năm nay ở dưới đó quá rối loạn. Không được, mỗi lần đi tới đó, cô phải bảo Tưởng Chính Hoa đi cùng cô.”

Giang Nguyệt Vi cũng không định nói với các cô, chỉ gật đầu: “Biết, nhưng sau này cơ hội xuống nông thôn có thể sẽ ít đi một chút, cho nên các chị đừng có lo lắng cho tôi nữa.”

Hiện tại cô đã nhàn rỗi hơn một tháng, mỗi ngày chỉ viết bản thảo tuyên truyền, cũng không đợi được trọng trách của lãnh đạo, thế cho nên cô nghĩ những lời lãnh đạo nói lúc trước, có phải chỉ là khách khí qua loa lấy lệ với cô hay không.

Trương Ái Phương lại nói: “Tôi cũng chỉ nhắc nhở cô một lần cuối cùng, có khả năng là qua năm sau, cô sẽ không được nhìn thấy tôi nữa.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Để làm gì? Chị đây là muốn đi đâu?”

Vương Đông Mai liền than thở, nói: “Phó doanh trưởng Triệu sắp xuất ngũ rồi, cả nhà bọn họ đều phải về quê, sau này tôi không có ai làm bạn nữa a.”

Trương Ái Phương liền gật đầu, mấy năm gần đây không đánh giặc nữa, cũng bắt đầu cắt giảm quân đội, Triệu Đào tuổi cũng đã cao nhưng vẫn không thể thăng chức, cho nên quyết định lựa chọn nghỉ hưu: “Đúng vậy, tuổi của lão Triệu lớn hơn ông xã nhà các cô, em chồng nhà chúng tôi đều đã xuất giá, người già trong nhà cũng cần người chăm sóc nên chỉ có thể trở về.”

Giang Nguyệt Vi sửng sốt, không nghĩ tới Triệu Đào sẽ lựa chọn giải ngũ: “Vậy khi nào thì đi?”

Trương Ái Phương cười nói: “Ca cuối cùng đi, qua năm mới sẽ đi, đang lo không biết nói với cô như thế nào đây, không nghĩ tới lúc này đụng phải, vừa lúc cũng nói.”

Vốn dĩ tâm trạng của Giang Nguyệt Vi rất tốt khi tới tham gia hôn lễ, nhưng bây giờ nghe cô ấy nói xong, trong lòng lại có chút nuối tiếc xen lẫn sự buồn buồn.

Tuy nhiên, Triệu Đào quả thật đã có chút tuổi, sau khi Tưởng Chính Hoa nhậm chức phó đoàn, đã nhảy dù đến một doanh trại chính, cho nên anh ta vẫn là doanh trại phụ, làm doanh trại phụ lâu như vậy vẫn chưa được đi lên, chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Ba người lại hàn huyên một hồi, sau đó nhìn thấy Dương Húc cũng tới, hai người bọn họ lại nhắc tới chuyện Dương Tiểu Quả, nghe nói Dương Tiểu Quả hai ngày trước cũng đã đi ra, nhưng mà là lén lén lút lút từ nơi đóng quân đi ra, hình như đồ cũng không mang đi.

Giang Nguyệt Vi biết Dương Tiểu Quả vẫn luôn ở trong quân đội, cô ta vốn không thể ra ngoài nhanh như vậy, do vẫn luôn tranh thủ giảm hình phạt cho mình nên ra sớm hơn, nhưng Giang Nguyệt Vi cảm thấy sau này hai người bọn họ khẳng định không có gì xuất hiện, cho nên cũng không muốn tiếp lời.

Đúng là không ai biết trước được điều gì, Giang Nguyệt Vi không ngờ, sau khi ăn xong bữa tiệc ra khỏi hội trường, cô lại gặp Dương Tiểu Quả, người mà cô cho rằng không có liên quan.

Lần này trong tay cô ta xách không ít đồ, mặc dù mấy năm không gặp, cô ta cũng có chút thay đổi, nhưng Giang Nguyệt Vi liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, Vương Lan Chi và Dương Dũng bên cạnh cô ta.

Mọi người nhìn nhau, nhất thời đều sửng sốt.

Mã Ái Vân đụng phải Vương Lan Chi, tức giận mấy năm cũng không thể xả ra hết được, vì ngại nơi này là bộ đội, bà cũng chỉ có thể tức giận nói với Vương Lan Chi: “Chó ngoan không cản đường, phiền toái nhường đường!”

Mấy năm nay Vương Lan Chi vẫn sống rất uất ức, công việc của bà ta không có, con gái bà ta cũng đi vào, lại luôn bị Dương Húc và Châu Lệ Vân đè ép.

Cả hai người cái gì cũng không làm được, hiện tại đụng phải Mã Ái Vân, lại nhìn bà ta kiêu ngạo như vậy, làm sao còn có thể nhẫn nhịn, tại chỗ liền hướng về phía bà nói: “Bà mắng ai là chó? Là chúng tôi đi ra trước, dựa vào cái gì để cho bà chứ?”

Mã Ái Vân nghe lời này thì càng tức giận, đường này là nhà công, bà cũng không thấy bọn họ đến trước, bà còn muốn nói nhưng Giang Nguyệt Vi vội kéo bà lại, nói nhỏ: “Mẹ, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta vừa mới uống rượu mừng, đừng mất hứng, trước hết nhường mấy người bọn họ chút đi.”

Mã Ái Vân vừa nghe lời này, đột nhiên muốn cười, cũng không phải sao, bọn họ hôm nay là tới uống rượu mừng, Vương Lan Chi hôm nay mặc kệ là tới làm gì, có Dương Tiểu Quả ở một bên, người khác xem ra tóm lại là xui xẻo, cho nên bọn họ nhường một chút là được.

“Được a, tôi nhường bà một chút.” Bà nói xong, lập tức nhường đường.

Mặc dù Vương Lan Chi không biết vì sao Mã Ái Vân lại dễ dàng nhường đường như vậy, nhưng sự khinh miệt trong ánh mắt của bà lộ ra quá rõ ràng, muốn người ta không cảm giác được cũng khó.

Bà ta nghẹn lâu như vậy, hiện tại con gái yêu của bà ta đi ra, bà ta cũng không có gì phải sợ, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Mã Ái Vân nhìn mẹ con bà ta như vậy, đang muốn xắn tay áo tiến lên, lại cũng bị kéo lại.

Mà đối với người trước mắt, Dương Tiểu Quả cho dù c.h.ế.t cũng không quên được, nếu không phải lúc trước Giang Nguyệt Vi không buông tha muốn truy cứu trách nhiệm của cô ta, cô ta làm sao lại lưu lạc đến loại tình trạng này?

Tuy rằng hiện tại trong lòng cô ta có ngàn vạn cỗ tức giận đang lưu chuyển, nhưng rất rõ ràng, cô ta hiện tại đang ở thế hạ phong, Giang Nguyệt Vi hiện tại có con có đàn ông có sự nghiệp, mà cô ta, cái gì cũng không có, cô ta tự cảm thấy mình không sánh bằng Giang Nguyệt Vi.

Cho nên hiện tại tức giận cô ta chỉ có thể chịu đựng, hy vọng cuộc sống sau này mình đừng đụng tới Giang Nguyệt Vi nữa, vĩnh viễn cũng đừng đụng tới người phụ nữ này!

Dương Tiểu Quả nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Lan Chi, cắn răng nói: “Mẹ, đừng chấp nhặt với người khác, con về nhà đây.”

Trong lòng Vương Lan Chi vô cùng tức giận, nhưng bị con gái nắm tay, bà ta cũng rất nhanh bình tĩnh lại, Giang Nguyệt Vi hiện tại cái gì cũng có, rất uy phong, không chỉ như thế, hiện tại ngay cả Dương Húc cũng rất thân thiết với bọn họ, sắp biến thành thân thích nhà bọn họ rồi, một nhà ba người bọn họ sao có thể so sánh được.

Ngược lại là Dương Dũng, chào Tưởng Chính Hoa, sau đó kéo hai mẹ con họ đi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 222: Chương 222



Chuyện lúc trước Mã Ái Vân vẫn còn sợ hãi, nếu không đụng tới Vương Lan Chi thì còn đỡ, vừa đụng tới nhất định sẽ tức giận, vì thế lại nhẹ giọng dặn dò Giang Nguyệt Vi: “Có một số người cho dù nhốt người ta mười năm tám năm cũng không thay đổi được tà tâm, cho nên sau này nếu con gặp lại cô ta, đi đường vòng, tránh cho cô ta giở trò xấu.”

Được giáo dục một lần, Giang Nguyệt Vi cảm thấy nếu Dương Tiểu Quả lại dám làm ra chuyện gì xấu, đó mới thật sự là ngốc, hơn nữa hiện tại có Tưởng Chính Hoa, cô tuyệt không lo lắng chuyện này, nhưng cũng cười nói: “Biết rồi, con gặp lại cô ấy chắc chắn sẽ đi đường vòng.”

Mã Ái Vân lúc này mới yên tâm.

Sau tết dương lịch, con phải đi học, Mã Ái Vân đặt vé cũng đến ngày, cho nên thừa dịp con đi học, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa đưa con đến nhà ga tiễn bà nội về quê, đây cũng không phải lần đầu tiên Mã Ái Vân đi tàu hỏa, cho nên sau khi dặn dò cô một chút, hai vợ chồng đều tự trở về làm việc.

Giang Nguyệt Vi trở lại phòng kế hoạch hóa gia đình đã là hơn mười giờ, tuy là tối hôm qua đã xin nghỉ sớm, cô không sợ bị nói, nhưng vừa ngồi vào vị trí chưa ấm chỗ, đồng nghiệp ở công ty liền nhìn cô nói: “Vừa rồi lãnh đạo nói cô đến thì đến văn phòng cô ấy một chuyến.”

Giang Nguyệt Vi không thể tưởng được lãnh đạo tìm cô sẽ có chuyện gì, chỉ hỏi: “Cô ấy có nói là chuyện gì không?”

Đồng nghiệp lắc đầu: “Không biết, nhưng mà nhìn tâm tình cô ấy không tệ, xem ra hẳn là chuyện tốt đi?”

Giang Nguyệt Vi khẽ nhíu mày, gần đây cô đi làm đều rảnh rỗi, lúc đi làm ngoại trừ viết bản thảo chính là sửa sang lại, còn có thể có chuyện gì tốt tìm tới cô?

Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đến văn phòng làm việc của lãnh đạo, nhưng lãnh đạo đang nói chuyện điện thoại, nên cô đứng ở một bên đợi khoảng hai phút, cuối cũng cô ấy cũng đã cúp máy.

Lãnh đạo nhìn Giang Nguyệt Vi rồi bảo cô ngồi xuống, sau đó mỉm cười rồi nói: “Gần đây bản thảo cô viết rất tốt, bút lực thâm hậu, nội dung cũng dễ hiểu, lãnh đạo cấp trên cũng cảm thấy cô viết tốt.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong liền sửng sốt một hồi, trong lòng lập tức vui vẻ, vốn cô định sau Tết Nguyên Đán xin thuyên chuyển với lãnh đạo, nhưng lúc này đi làm cũng không kịp, hiện tại lãnh đạo tuyên dương cô, đó có phải là chứng tỏ càng có hy vọng thuyên chuyển không?

Đột nhiên trong lòng cô vui mừng, nhưng trên mặt vẫn rất điềm tĩnh: “Cảm ơn lãnh đạo, đây là bổn phận của tôi, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”

Lãnh đạo thấy sắc mặt cô thản nhiên, vẫn giữ được bình tĩnh nên trong lòng cô ấy rất hài lòng liền mỉm cười hỏi cô: “Có từng nghĩ đến việc muốn thuyên chuyển hay không?”

Giang Nguyệt Vi nghe xong lập tức a một tiếng: “Sao ạ?”

Lãnh đạo nhìn sắc mặt của cô đoán chắc nhất thời cô không phản ứng kịp nên bèn giải thích: “Phía văn phòng thư ký thành phố cần một người viết văn kiện, cô có suy nghĩ gì không?”

Một giây trước Giang Nguyệt Vi còn đang suy nghĩ có phải có hy vọng thuyên chuyển hay không, không ngờ một giây sau suy nghĩ này của cô đã bắt đầu thành hiện thực, nên cô thật sự có hơi bối rối.

Nhưng dù sao cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để thuyên chuyển, cho nên cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi mỉm cười hỏi: “Trưởng phòng, tôi có thể có ý kiến không?”

Lãnh đạo nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, trong lòng hơi muốn cười: “Không phải tôi đang hỏi cô sao? Nếu cô có ý kiến gì thì hãy nói với tôi, nếu không có thì tôi sẽ từ chối họ, cô cứ chăm chỉ làm việc ở đây.”

Văn phòng thư ký thành phố là một công việc dễ dàng, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài thị sát tình hình nhân dân với lãnh đạo, cũng có nhiều kiến thức, tốt hơn nhiều so với ban tuyên truyền ở văn phòng kế hoạch hóa gia đình .

Cho nên đương nhiên Giang Nguyệt Vi có ý kiến, chỉ là cô không muốn thể hiện rõ với lãnh đạo như vậy, nếu không lãnh đạo sẽ cho rằng cô rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Một lát sau cô mới gật đầu: “Có, tôi muốn xin thuyên chuyển.”

Lãnh đạo mỉm cười, Giang Nguyệt Vi làm ở đây đã hơn nửa năm, tổ do cô dẫn dắt rất tốt, việc tuyên truyền, phổ cập, đăng ký tuổi sinh đẻ mỗi ngày và thăm hỏi đều có trật tự, tổ của cô làm tốt hơn so với tổ khác làm, hơn nữa tất cả bản thảo và tài liệu tuyên truyền của bộ phận bọn họ đều do chính tay cô làm, bản thảo thường một lần là qua nên đã tiết kiệm giúp họ không ít việc.

Vậy nên cô ấy có ấn tượng rất tốt với Giang Nguyệt Vi, vả lại thêm chuyện vụ án lừa gạt buôn người lần trước cô ấy lại càng có thiện cảm hơn, tuy hơi luyến tiếc để cô đi, nhưng hiện tại cô muốn thuyên chuyển, mà lãnh đạo cấp trên cũng cần người nên cô ấy cũng miễn cưỡng để cô đi.

“Được, tôi biết rồi, cô đi viết đơn đi.” Cô ấy mỉm cười rồi nói: “Nhưng việc này vẫn chưa chính thức thông báo xuống nên đừng nói ra ngoài.”

Giang Nguyệt Vi không ngờ việc mình muốn thuyên chuyển lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy, lúc cô ra khỏi văn phòng vẫn còn hơi bần thần, đồng nghiệp hỏi cô, cô cũng chỉ cười rồi nói qua loa, sau đó cô lập tức viết đơn.

Đơn đã nộp nhưng lãnh đạo nói trước Tết cô vẫn phải làm việc ở đây, đợi sau Tết đi làm lại thì sang bên thư ký, đương nhiên cô không có ý kiến gì.

Đợi đến tối về nhà cô lập tức hỏi Tưởng Chính Hoa: “Không phải anh đi cửa sau giúp em đấy chứ?”

Tưởng Chính Hoa mỉm cười: “Thật sự không phải, em phải tin chính mình chứ, tuy em làm chưa được một năm, nhưng mỗi ngày em đều bận như vậy, lãnh đạo cũng nhìn thấy.”

Mặc dù lúc này có thể tìm được nhiều công việc tốt dựa vào quan hệ, nhưng Giang Nguyệt Vi càng hy vọng rằng người ta nhìn trúng năng lực của cô nên mới điều cô qua, nếu anh không giúp thì cô cũng sẽ không chột dạ.

Việc thuyên chuyển vẫn chưa thông báo xuống, cô cũng không nói ra ngoài, nhưng để chúc mừng việc thăng chức của mình, buổi tối hôm đó cô đã dẫn bọn trẻ đến tiệm Phúc Tâm ăn cơm.

Trong tiệm ngoại trừ cung cấp ba món ăn ra, còn cung cấp món tráng miệng và đồ uống, giá cũng không đắt nên việc kinh doanh mỗi ngày đều rất sôi động, trước đó mỗi cuối tuần cô đều tự mình trông coi, cho nên nhân viên trong cửa tiệm đều biết cô, một nửa nhân viên trong cửa tiệm đều là người khuyết tật, đãi ngộ của họ tuy không bằng người thường, nhưng cũng không kém nhiêu, phúc lợi nên có cũng có, họ nhìn thấy cô thì rất vui vẻ đến chào hỏi.

Cửa tiệm bận rộn nên Giang Nguyệt Vi cũng không nói quá nhiều với họ để họ làm việc, hai người đến phòng nhỏ, Tưởng Chính Hoa thấy cô được hoan nghênh như vậy liền mỉm cười rồi nói: “Bà chủ Giang giàu có như vậy, hay là anh từ chức em nuôi anh nhé.”

Giang Nguyệt Vi cười nhìn anh: “Cũng không phải không được, đến lúc đó anh có thể ở nhà từ từ học cách làm một nữ công gia chánh, mỗi ngày chăm sóc con, nấu cơm xong thì đợi em về, thuận tiện buổi tối mát xa cho em, dỗ em vui.”

Tưởng Chính Hoa trợn trừng mắt, một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ lúc trước anh không đối xử với em như vậy sao? Anh ngay cả khiêu vũ cũng đã nhảy, còn để con nhìn thấy…”

Giang Nguyệt Vi: “Đó chỉ là thỉnh thoảng, cũng không phải là thường xuyên, nếu anh không đi làm thì mỗi ngày phải làm những việc này, cũng thuận tiện giảm nhẹ gánh nặng cho em chút.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Vậy thì thôi, đàn ông còn có công việc của mình, độc lập chút mới được, nếu em mệt đến mức hoảng sợ thì anh sẽ tìm cho em một bảo mẫu.”

Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh nghiêm túc cũng chỉ được ba giây, nếu anh ở trên giường cũng ba giây thì em sẽ không yêu anh.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 223: Chương 223



Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền kinh ngạc, bất giác vội vàng nhìn xung quanh, sau khi nhận thấy họ đang ở trong phòng riêng anh lập tức nhìn cô nói: “Em lúc nào cũng chỉ ba giây, em phải lấy lương tâm để nói chuyện chứ.”

Khóe môi Giang Nguyệt Vi nhếch lên: “Đàn ông ba mươi lăm tuổi đã bắt đầu đi xuống rồi, nên em nói là chuyện sau khi anh ba mươi lăm tuổi.”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy những lời này thật nhảm nhí, anh cũng coi như ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng anh cảm thấy cơ thể mình rất tốt, đều bốn lần một tuần, thể trạng này của anh cho dù sau này sáu bảy mươi tuổi cũng không vấn đề gì, để chứng minh mình có năng lực, buổi tối sau khi về nhà trực tiếp lăn qua lăn lại cả đêm.

Chiều hôm sau, sau khi Mã Ái Vân về đến nhà thì gọi điện lại, bà nói với Giang Nguyện Vi là đã đến cửa tiệm của công xã, nhưng có thể là do muốn ăn Tết nên việc kinh doanh trong cửa tiệm vẫn rất tốt, Chính Quang và Tưởng Phúc Dân cũng bận đến mức không tới được.

Giang Nguyệt Vi hỏi bà: “Mẹ có gặp Từ Đình không? Cô ấy thế nào rồi?”

Mã Ái Vân mỉm cười, nhìn ngũ quan đoan chính của Từ Đình thì có vẻ rất thật thà, vì vậy bà vô cùng hài lòng, đang nghĩ đợi đến tối sau khi Tưởng Chính Quang về sẽ nói với anh ta, đừng lúc nào cũng kéo theo người ta, cuối cùng bà lại bảo Giang Nguyệt Vi nghỉ rồi nhanh chóng dẫn đứa nhỏ về để cho cuộc đời mấy đứa nhỏ vui vẻ chơi thêm mấy ngày.

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi đồng ý, hiện tại còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết, trường học cũng đã nghỉ, bây giờ quân đội cũng không giao chiến, bên kia cũng không bận, cho nên cô trực tiếp nói với Mã Ái Vân rằng họ sẽ đặt vé tàu vào cuối tháng Giêng để về quê.

Mã Ái Vân tính thời gian, cũng chỉ hơn nửa tháng mà thôi, thoáng cái đã trôi qua.

Sau khi bà cúp máy liền trực tiếp về nhà, vừa về đến nhà thì đúng lúc gặp đứa nhỏ cũng tan học về, thấy ba đứa Nữu Nữu, Ny Ny và Nha Nha bà muốn thăm dò phản ứng của chúng chút về chuyện Lưu Thải Nga trở về.

Trong lòng bà nghĩ như vậy nên bèn hỏi Nữu Nữu: “Gần đây mẹ cháu có gửi đồ cho các cháu không?”

Nữu Nữu lập tức gật đầu, mỉm cười nói: “Có ạ, mẹ gửi quần áo và búp bê cho Ny Ny và Nha Nha, chúng rất đẹp.”

Ny Ny nói theo: “Mẹ nói rằng mẹ sẽ về nhà ngay còn mang quà cho chúng cháu, mẹ sẽ về ngay ạ.”

Hai chị nói xong, Nha Nha lập tức chạy vào nhà cầm con búp bê ra, Mã Ái Vân từng thấy con búp bê này ở cửa hàng bách hóa, trước đây chính bà cũng đã gửi mấy lần về, tuy kiểu dáng khác nhau nhưng cũng không khác lắm, nào ngờ đứa nhỏ nhận được quà của Lưu Thải Nga lại vui như vậy?

Trong lòng bà thở dài, xem ra ba đứa nhỏ vẫn rất có tình cảm với Lưu Thải Nga, Lưu Thải Nga đã đi đúng bước này.

Mấy đứa nhỏ đã lớn nên dù chọn ai Mã Ái Vân cũng rất tôn trọng ý kiến của chúng, nhưng bà vẫn hy vọng chúng ở nhà họ Tưởng, bởi vì Lưu Thải Nga không đáng tin, hơn nữa con gái đi theo đến nhà cha dượng còn không biết có bị bắt nạt hay không, chúng vẫn nên đặt dưới mắt nhà họ Tưởng bọn họ thì mới yên tâm được.

Bà nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy ngày nữa trường học được nghỉ, đến lúc đó sẽ có em trai và em gái đến ở, các cháu có hoan nghênh không?”

Bà hỏi những lời này chủ ý là nói hai đứa nhỏ nhà Tưởng Chính Hoa, nhưng thật ra cũng muốn thăm dò chút phản ứng của ba đứa nhỏ này với con gái của Từ Đình.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, dường như Nữu Nữu nghĩ đến cái gì đó, thoáng cái Nữu Nữu đã mười một tuổi rồi, cô bé cũng sớm đã biết cha mẹ xảy ra chuyện gì nên liền mím môi: “Em trai, em gái nào ạ?”

Ba đứa nhỏ sớm đã biết trong nhà có thêm hai em trai và em gái mà họ chưa từng gặp, Nữu Nữu đã gặp dì Từ và cũng đã gặp em gái đó ở trong cửa tiệm, cho nên bây giờ cô bé không biết người mà bà nội nói là em gái nào.

Mã Ái Vân mỉm cười: “Ngạn Ngạn và Viện Viện, còn có con gái nhà dì Từ.”

Nữu Nữu biết vậy mà, nhưng cô bé mới hơn mười tuổi nên chuyện của người lớn cũng rất mê mang, vì vậy cô bé nói: “Vậy đợi họ đến rồi nói sau ạ.”

Nói xong, cô bé lập tức quay lại nhìn cái túi mà Mã Ái Vân mang về rồi nói: “Bà ơi, cháu đói sắp c.h.ế.t rồi, bà có mang đồ ngon gì về không?”

Mã Ái Vân nhất thời không biết được suy nghĩ của đứa nhỏ, chỉ đợi thằng ba quyết định rồi hỏi lại thôi.

Đến tối, cuối cùng Tưởng Chính Quang cũng tan làm về, Mã Ái Vân đợi anh ta ăn cơm xong, sau khi sắp xếp xong ba đứa nhỏ liền vào thẳng chủ đề chính với anh ta: “Trước đây mẹ đã hỏi thăm, con và Từ Đình lén ở bên nhau cũng sắp một năm rồi, sao không có ý định kết hôn vậy? Hai các con lớn rồi, chúng ta cũng không tiện lôi kéo người ta, cũng tránh được lúc Lưu Thải Nga về nhìn thấy con chưa kết hôn lại nghĩ đông nghĩ tây, như vậy đứa nhỏ cũng d.a.o động.”

Tưởng Chính Quang do dự một lúc rồi nhanh chóng nói: “Con biết rồi, mấy ngày nay con cũng đang suy nghĩ nói với đứa nhỏ thế nào, không nói tốt chúng có thể sẽ bất mãn.”

Mặc dù anh ta và Từ Đình vẫn chưa công khai, nhưng Nữu Nữu lớn rồi, có lẽ cô bé cũng đã biết, bây giờ tình cảm của họ vẫn coi như là ổn, nhưng anh ta không biết cô bé có suy nghĩ gì, hơn nữa còn là kết hôn lần hai nên anh ta luôn do dự, hiện tại Lưu Thải Nga muốn về, vậy chắc chắn anh ta cũng phải nói ra chuyện này.

Sau khi Mã Ái Vân thấy cuối cùng anh ta cũng có suy nghĩ, trong lòng liền thoải mái, bà sợ phản tác dụng nên không giục nữa, cứ yên tâm đợi Giang Nguyệt Vi dẫn hai thần thú kia về.

Mà bên này, từ sau khi hai anh em Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện biết được nghỉ có thể đi xe về quê chơi, chúng đã rất mong ngóng và chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến khi trường mầm non nghỉ, lại chờ đến ngày 31 tháng 12 – ngày mà chúng đi tàu hỏa về quê.

Bởi vì năm mới, nội thành lại là trạm đầu tiên, cho nên có rất nhiều người ở nhà ga, lần đầu tiên hai đứa nhỏ đi xa, chúng nhìn thấy nhiều người ở nhà ga như vậy lập tức oa oa lên, rất phấn khích.

Nhưng có quá nhiều ở nhà ga, Giang Nguyệt Vi sợ thoáng cái không tìm được hai đứa nhóc nên đã vội vàng nắm chặt bàn tay mũm mĩm của chúng, sau đó chen cùng với đám người lên xe.

Lần này họ đã đặt hai giường dưới, mỗi người phụ trách một đứa, bởi vì là Tết Nguyên Đán nên xe chạy cũng rất đúng giờ, vừa lên xe hai đứa nhỏ đã xem chỗ này sờ chỗ kia, Tưởng Thanh Viện đứng ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cảm giác được phát hiện ra đại lục mới vậy, cô bé chỉ nhìn mẹ mình rồi nói: “Mẹ, sao trước đây mẹ không dẫn con và anh trai về quê?”

Đi tàu hỏa thú vị như vậy, thế mà mẹ lại không nói cho chúng biết, thật đáng tiếc, sao lúc còn nhỏ chúng không được về quê?

Giang Nguyên Vi nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô bé cũng không biết nói gì, ngược lại nhìn Tưởng Thanh Ngạn dường như không vui như vậy: “Con sao vậy?”

Nhìn thấy tàu hỏa, vốn Tưởng Thanh Ngạn rất vui nhưng không ngờ trên xe lại bé như vậy, hơn nữa còn có mùi, hơi ồn ào, hơi chóng mặt, cậu hơi không thoải mái, cho nên niềm háo hức đi tàu hỏa đã không còn cao như trước nữa.

“Không có gì ạ, con rất tốt.” Dáng vẻ cậu ngồi ở mép giường như một tiểu đại nhân, cậu nhìn Giang Nguyệt Vi: “Mẹ, tối nay chúng ta ngủ ở đây sao?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 224: Chương 224



Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Đúng vậy, con ngủ với cha, em gái ngủ với mẹ, con có ý kiến gì không?”

Tưởng Thanh Ngạn thở dài, giường này rất nhỏ, cha lại to như vậy, tối nay có thể bị cha đè c.h.ế.t hay không, nhưng hiện tại mọi người cũng đều đã lên xe rồi, cậu hối hận cũng không kịp nữa.

Giang Nguyệt Vi nhìn ra được dường như Tưởng Thanh Ngạn có hơi bất thường liền vội vàng hỏi: “Có phải con hơi chóng mặt không?”

Tưởng Thanh Ngạn cũng muốn về thăm anh trai và chị gái, nhưng cậu thật sự hơi chóng mặt nên gật đầu: “Mẹ, xe lắc quá.”

Giang nguyệt Vi thấy Tưởng Thanh Viện không sao, vừa nãy cũng không nghĩ đến Tưởng Thanh Ngạn sẽ say tàu, đây là lần đầu tiên cô dẫn đứa nhỏ ra ngoài, họ cũng có hơi chủ quan, nghĩ tàu hỏa chạy chậm như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không mang theo thuốc say tàu: “Con đợi chút, để mẹ bảo cha con đi lấy thuốc cho con.”

Trong lúc nói chuyện, Tưởng Chính Hoa đã đứng dậy ra khỏi toa xe tìm nhân viên tàu để tìm thuốc say tàu, nhân lúc anh đi lấy thuốc Giang Nguyệt Vi hỏi Nguyệt Hà: “Em về bên kia ăn Tết hay là ăn Tết với chị ở nhà họ Tưởng?”

Sau khi đi xa một thời gian, thật ra Giang Nguyệt Hà đã không còn cảm giác gì với Lý Mỹ Ngọc, cũng không có cảm giác gì với ngôi nhà kia nữa, nhưng nếu đã về lại lâu như vậy rồi không về, cô ấy đi một chuyến cũng không sao.

Vì thế cô ấy nói: “Em về bên kia, lâu rồi em cũng chưa về, đi thăm chút cũng được.”

Giang Nguyệt Vi cũng không phản đối cô ấy về, hiện tại cô ấy vẫn chưa lấy chồng, hộ khẩu vẫn còn ở chỗ Lý Mỹ Ngọc, vẫn phải tự mình về một chuyến mới được: “Vậy em tự đi thăm đi, nếu bà ta náo loạn nên làm thế nào thì cứ làm như vậy.”

Giang Nguyệt Hà gật đầu, hai năm nay Lý Mỹ Ngọc không hề liên lạc với các cô, cô ấy gọi điện về nghe Chi Thư nói bà ta ở bên đó cũng an phận, nhưng có lẽ là do sức khỏe không tốt, đi qua đi lại cũng không dậy được nên hai năm nay nghe đâu vẫn rất tốt.

Lúc sau, cô ấy ngẩng đầu mỉm cười và hỏi: “Vậy chị có muốn về không? Nói không chừng mẹ cũng muốn gặp cháu ngoại.”

Giang Nguyệt Vi biết cô ấy nói đùa nên cũng cười: “Xa quá nên cũng lười về.”

Giang Nguyệt Hà không nói gì nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy thầm nghĩ nếu Lý Mỹ Ngọc biết Giang Nguyệt Vi dẫn cháu về chắc là rất muốn gặp, nhưng có lẽ bà ta cũng không dám đến tìm.

Rất nhanh Tưởng Chính Hoa đã lấy thuốc về, Giang Nguyệt Vi trực tiếp đưa cho Tưởng Thanh Ngạn uống, tuy đã có thuốc, đứa nhỏ say tàu cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng không lấy lại được tinh thần, cho nên lần này đi tàu, em gái thì vui vẻ, còn anh trai không vui.

Vì vậy chuyến đi này cũng không phải là chuyến đi hoàn hảo lắm, nhưng cũng may phản ứng của Tưởng Thanh Ngạn cũng không mãnh kiệt, nên trên đường Giang Nguyệt Vi cũng không phiền lòng, yên tâm đợi đến ngày hôm sau.

Hiện tại Giang Nguyệt Vi đã mở tiệm mì ở trong huyện, cửa tiệm bên này là do Tưởng Chính Dương và Tống Xuân Ninh trông coi, cho nên sáng sớm hai người này lái xe hàng đến đón họ.

Tống Xuân Ninh nhìn Giang Nguyệt Vi không có thay đồi gì so với trước đây, chỉ là ăn mặc sang trọng và hiện đại hơn, mà hai đứa nhỏ kia…

Mặc dù trước đây Tống Xuân Ninh nghe Mã Ái Vân nói rằng hai đứa con của Giang Nguyệt Vi rất xinh và đẹp, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy người nên cũng không tưởng tượng ra được, bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô ta lập tức sững sờ không rời mắt được.

Đôi mắt của hai đứa nhỏ to như quả nho, làn da giống Giang Nguyệt Vi trắng trẻo mềm mại như trứng gà bóc, ăn mặc sạch sẽ lại chỉnh tề, quả thực đẹp như người trong tranh vậy.

Tống Xuân Ninh vô cùng hiếm gặp, hôm nay cô ta ăn mặc không sạch sẽ lắm, cũng không biết xấu hổ tiến lên ôm chúng, ngược lại hai đứa nhỏ rất lanh lợi, giọng nói mềm mại gọi hai tiếng “bác.”

Cô ta vừa nghe thấy tiếng gọi này, trái tim như sắp tan ra, vội vàng đưa kẹo và đồ ăn mình đã chuẩn bị cho chúng: “Ngoan, mau ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà thăm anh trai và chị gái nhé.”

Bốn người hàn huyên một lúc rồi lên xe, hôm qua ở trên xe cũng không ngủ ngon, cho nên sau khi lên xe Tưởng Chính Quang nói chuyện với Từ Đình, còn Giang Nguyệt Vi thì ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô tỉnh xe đã về đến nhà rồi.

Còn chưa xuống xe cô đã nhìn thấy mấy đứa nhỏ ở trong sân vươn tay ngẩng cổ đang đợi xuyên qua cửa kính, sau khi xuống xe hai đứa nhỏ nhìn thấy quê nhà lại có sân lớn như vậy thì đều sợ ngây người, hơn nữa thật sự có anh trai và chị gái đang đợi họ.

Tưởng Thanh Ngạn thích chơi với mấy đứa nhỏ lớn hơn mình, cho nên cậu vừa nhìn thấy ba anh trai, vừa gặp đã thân, lập tức chơi cùng bọn họ, Tưởng Thanh Viện hơi ngượng ngùng nhìn ba chị cũng không biết làm thế nào, cô bé chỉ nắm chặt góc áo của mẹ không buông.

Giang Nguyệt Vi cũng không ép cô bé, vì thế kéo cô bé vào nhà, bật ti vi lên, vỗ về một hồi lâu cô bé mới chịu ngồi gần họ.

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, Mã Ái Vân nói với Giang Nguyệt Hà: “Ở đây ăn cơm đã rồi hãy đi, đoán chắc lát ăn cơm xong xe cũng mới đến.”

Mấy cậu bé đang chơi trong sân, mấy cô bé xem ti vi ở trong nhà, còn người lớn vội vàng thu dọn bàn để chuẩn bị ăn cơm, đồ ăn đã sớm chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi họ về nên thu dọn cũng rất nhanh.

Lúc này Giang Nguyệt Vi gọi cậu về ăn cơm, đoán chắc chúng cũng đói rồi, Tưởng Thanh Ngạn thoáng cái đã chạy đến, Giang Nguyệt Vi dẫn cậu đi rửa tay, Tưởng Chính Hoa nhìn thấy Tưởng Thanh Viện vẫn đang xem ti vi liền nói: “Bảo bối, phải ăn cơm rồi, tắt ti vi trước đi con.”

Ti vi đang chiếu phim hoạt hình nên Tưởng Thanh Viện vẫn còn muốn xem, cô bé ngẩng đầu lên nói: “Bảo bối xem thêm chút nữa thôi.”

Từ trước đến nay lúc ăn cơm Tưởng Chính Hoa đều không cho phép bọn trẻ xem ti vi, cho nên anh từ chối; “Trước đây chúng ta đã quy định rõ, lúc ăn cơm không được xem ti vi, về quê cũng vậy, đợi ăn cơm xong rồi xem tiếp.”

Tưởng Thanh Viện bĩu môi, không vui, cô bé vẫn muốn xem: “Con xem thêm chút nữa thôi, chị cũng muốn xem mà~”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền cười, mình muốn xem ti vi lại đổ cho chị, được nha, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, anh đi đến trước ti vi định tắt: “Ngoan nào, ăn cơm xong rồi cha cho con xem nhé.”

Tưởng Thanh Viện hơi bĩu môi, cô bé cảm thấy cha không cho cô bé chút mặt mũi ở trước mặt chị, thật buồn, vì thế cô bé đi đến trước mặt Mã Ái Vân rồi ôm lấy bà, giương đôi mắt to đen láy lên, rất tủi thân hỏi: “Bà nội, cháu có thể xem ti vi chút được không?”

Mã Ái Vân biết ở trong thành phố họ có quy định này, đứa nhỏ đã sớm quen nên cũng nói: “Không được, cha không cho phép cháu xem, bà nội cũng không có cách nào khác.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tưởng Thanh Ngạn lại nhếch lên, càng đáng thương hơn, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bà có muốn để cháu xem không?”

Quy tắc không thể phá vỡ được, nếu không đứa nhỏ mà đã được lợi thì sẽ lặp lại, nên Mã Ái Vân chỉ nói: “Chắc chắn bà nội muốn bảo bối vui rồi, để cháu xem, nhưng cha không cho xem nên chúng ta ăn cơm trước nha?”

Tưởng Thanh Viện cũng không nói gì ở phía sau bà, ánh mắt cô bé sáng lên, giọng nói cũng cao hơn chút: “Cô giáo từng nói rằng bảo bối phải nghe lời mẹ, cháu là bảo bối của mẹ, cháu đi nói với mẹ, cháu có thể xem ti vi.”

Một câu nói rất dài thật sự đã khiến Mã Ái Vân sững sờ, mọi người cũng sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại mấy người trong nhà chính bật cười, trong lòng nghĩ sao đứa nhỏ này lại có thể nói được như vậy chứ? Cái gì mà “phải nghe lời mẹ” có thể dùng ở phương diện này sao?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 225: Chương 225



Tưởng Chính Hoa nhìn vẻ mặt cáu gắt vô cớ của cô bé, trong lúc nhất thời lại không tìm ra được lời gì để phản kháng.

Nhưng bình thường họ cũng dạy đứa nhỏ phải nghe lời mẹ, bây giờ cô bé nói những lời này hình như cũng không sai.

Lúc này Giang Nguyệt Vi bước vào đúng lúc nghe thấy những lời này nên cũng bật cười, cô không biết cô bé có thể nói được như vậy từ khi nào, sắp đuổi kịp Tưởng Thanh Ngạn rồi, hiện tại sắp sang năm mới rồi, cô không muốn đứa nhỏ không vui, cũng không muốn đứa nhỏ mất mặt.

Cho nên cô nhìn anh nói: “Thôi, cho nó xem một lần đi anh.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn con gái mình: “Chỉ một lần thôi đó, lần sau không được vậy nha.”

Tưởng Thanh Viện vô cùng đắc chí hôn gió Giang Nguyệt Vi một cái: “Cảm ơn mẹ, sau này bảo bối chắc chắn sẽ nghe lời mẹ.”

Sau khi ăn cơm xong Giang Nguyệt Hà phải về, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa cũng muốn dẫn đứa nhỏ đi lang thang xung quanh công xã, cho nên cô dẫn mấy đứa nhỏ đến công xã cùng cô ấy.

Họ vừa đến thì xe sắp chạy, Giang Nguyệt Hà vẫy tay với họ rồi vội vàng lên xe.

Lúc chen chúc ở trong xe cô ấy nghĩ mấy năm không gặp không biết nhà họ Giang có quang cảnh gì.

Mặc dù năm mới có nhiều chuyến xe nhưng thật sự rất chật, bởi vì mọi người đều đợi xe, lúc Giang Nguyệt Hà ở trên xe dường như đều dán sát vào người khác.

Cũng may xe không đợi người nữa, tài xế đóng cửa lại rồi bảo mọi người chen vào trong, kết quả Giang Nguyệt Hà cứ bị mọi người đẩy về phía trước như vậy, đẩy thẳng tới trước mặt một đại thẩm, người này không phải ai khác, chính là Mã Thúy Hoa vẫn luôn đối đầu với nhà họ Giang trước đây.

Mối ân oán giữa Mã Thúy Hoa và nhà họ Giang đều là vì Hà Hiểu Phong, bà ta rất hà khắc nên một chuyện có thể nhớ đến c.h.ế.t và luôn châm chọc nhà họ Giang, Giang Nguyệt Hà thấy bà ta muốn đi, nhưng trên xe không di chuyển được, vì vậy cô ấy chỉ có thể quay mặt đi không đối mặt với bà ta nữa.

Ngay từ đầu Mã Thúy Hoa đã không nhận ra Giang Nguyệt Hà, nhưng nhìn lâu bà ta có cảm giác hơi quen nên đã chọc vào cô ấy hỏi: “Tôi cảm thấy cô hơi quen, có phải cô là người nhà họ Giang không?”

Đã không muốn nhưng lại cứ đến, Giang Nguyệt Hà không trả lời bà ta, nhưng lại không có chỗ khác để dứng, Mã Thúy Hoa lại hỏi: “Cô là Giang Nguyệt Hà?”

Lần này Giang Nguyệt Hà chỉ quay đầu nhìn bà ta, mỉm cười và nói: “Đúng vậy, thì ra là thím à, thím Thúy Hoa.”

Mã Thúy Hoa sợ ngây người, Giang Nguyệt Hà ở trước mặt ngoại trừ nét mặt vẫn hơi giống trước đây ra thì tất cả những thứ khác đều đã thay đổi, cô ấy không còn là cô gái có khuôn mặt trầm tĩnh như trước đây nữa, hiện tại cô ấy xinh hẳn ra vừa rộng lượng vừa đoan trang, cao ráo hơn rất nhiều, cô ấy khoác áo khoác đỏ, uốn tóc, giống như một cán bộ nhà nước giả.

“Thì ra thật sự là cô.” Bà ta nói với vẻ ngạc nhiên: “Cô đã đi đâu, sao không gọi điện về nhà, chúng tôi còn tưởng rằng cô bị mẹ cô bán đến vùng núi hẻo lánh nào rồi chứ.”

Giang Nguyệt Hà nghe vậy trong lòng khó chịu, gặp ai không gặp lại gặp phải người này, lần này muốn yên tĩnh cũng khó: “Tôi có thể đi đâu chứ, đi làm thôi.”

Hiện tại đã ba năm rồi, ra ngoài làm việc sớm đã không phải là việc gì lạ, cho nên mọi người cũng không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người họ, Mã Thúy Hoa nhìn Giang Nguyệt Hà ăn mặc như vậy, thì đoán chắc chắn cô bé kiếm được nhiều tiền, sự khó chịu dâng lên trong lòng bà ta.

Mấy năm gần đây, sau khi Lý Mỹ Ngọc và hai con gái trở mặt với nhau, cuộc sống cũng rất thê thảm, bà ta sống không tốt, trong lòng Mã Thúy Hoa liền thoải mái, không ngờ năm nay Giang Nguyệt Hà lại ăn mặc như vậy trở về?

Bà ta dừng suy nghĩ chút rồi mỉm cười nói: “Không phải cô đã cắt đứt quan hệ với mẹ cô rồi sao? Sao còn muốn quay về?”

Cô ấy như ngửi được mùi tám chuyện, mọi người trong xe đều quay lại nhìn, Giang Nguyệt Hà biết Mã Thúy Hoa có ý định xấu, cô bé muốn đi cũng không được, chỉ có thể trả lời: “Xem thím nói kìa, tôi ra ngoài làm việc mà thôi, tôi ở trong mắt các người lại biến thành cái gì vậy? Lá rụng về cội, cội nguồn của tôi ở đây, tôi không về đây thì về đâu?”

Đều cùng một đại đội, sao Mã Thúy Hoa có thể không biết được nhà họ Giang đã xảy ra chuyện gì, bây giờ bà ta còn mạnh miệng: “Vậy các cô ra ngoài lâu như vậy rồi, sao không kiếm chút tiền về nhà, cô cũng biết cuộc sống của nhà cô thế nào mà, vẫn rất thê thảm nha!”

“Mẹ cô không có quần áo đẹp, bị ốm cũng khôm dám đi viện khám, cả ngày anh trai cô dẫn theo một đứa nhỏ dơ dáy, thật quá đáng thương rồi, cũng không trách được chị dâu cô chưa ly hôn đã…”

“Thím!” Bà ta còn chưa dứt lời, Giang Nguyệt Hà đã lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, cô ấy biết Mã Thúy Hoa muốn nói gì, chẳng qua là muốn giẫm lên nhà họ Giang để chế giễu, cô ấy không thể để Mã Thúy Hoa giẫm lên mặt cô ấy ở trước mặt mọi người được!

Cô ấy lạnh lùng nói: “Trước khi đi Dương Thành Trần Hồng Yến đã ly hôn với anh trai tôi rồi, chị ta đã sớm không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi, Chi Thư cũng biết chuyện này, chúng tôi cũng không nói chuyện này ra ngoài, chủ yếu là để đề phòng những người nhiều chuyện như thím đấy, để tránh thím nói đến chuyện của người khác ở trước mặt mọi người một cách hăng say.”

Cô ấy nói một câu rất dài, Mã Thúy Hoa không hề nghe rõ gì, nhưng nhìn những người ở trên xe đều đang nhìn bà ta cười, đương nhiên bà ta cũng biết chắc chắn là mắng bà ta, đang định quay lại thì đột nhiên rẽ gấp, bà ta không cẩn thận trực tiếp đụng vào người Giang Nguyệt Hà.

Nhưng thân thể Giang Nguyệt Hà tránh rất nhanh nên bà ta không chạm vào được cô ấy, khuôn mặt bà ta lập tức đập vào thành ghế, đúng lúc đập vào môi.

Mã Thúy Hoa a một tiếng, đau đến mức nước mắt cũng chảy xuống, bà ta vội vàng vịn rồi quay đầu nhìn Giang Nguyệt Hà: “Cô làm sao vậy, còn cố ý tránh tôi!”

Đương nhiên Giang Nguyệt Hà cố ý rồi, cô ấy cũng không có tốt bụng làm bao cát cho bà ta, nhìn miệng Mã Thúy Hoa sưng lên và lộ ra chút tơ máu, cô bé mỉm cười: “Thím à, sao tôi có thể cố ý chứ, đây là xe cũng không chịu được cái miệng đó của thím nên để nó dập nát đấy.”

“Cô!!!”

Mã Thúy Hoa nghe vậy tức đến mức mặt đỏ tía tai, người bên cạnh vội vàng đỡ bà ta rồi khuyên: “Đường núi này không bằng phẳng, không cẩn thận là rẽ, hai người cũng đừng nói nữa, nắm chắc chút.”

Giang Nguyệt Hà nhìn cô ấy từ trên xuống: “Đúng vậy, thím Thúy Hoa, thím nắm chắc chút nhé, nếu không thắt lưng bị vẹo phải vào viện đấy, năm này trải qua thế nào đây?”

Nói xong, cô ấy không cho Mã Thúy Hoa cơ hội phản kích, trực tiếp chen ra phía sau toa xe.

Mã Thúy Hoa bị cô ấy trù ẻo lập tức nghẹn lại, bà ta phát hiện Giang Nguyệt Hà mạnh miệng hơn Giang Nguyệt Vi, thậm chí còn lanh lợi hơn chị của cô ấy!

Người trên xe đều đang nhìn bà ta, bà ta muốn nổi giận nhưng dường như cũng không ổn, nên chỉ có thể miễn cưỡng nén lại.

Sau đó xe yên tĩnh lại chút, mọi người lần lượt xuống xe khi đến cửa nhà mình, đến ngã tư Tùng Dương Mã Thúy Hoa xuống xe trước, Giang Nguyệt Hà theo sau, cô ấy cầm đồ nên cũng không đi nhanh, cô ấy cũng không muốn đi cùng với Mã Thúy Hoa nên đi chậm hơn.

Đợi đến khi cô ấy lên đường nhỏ, lúc về đến nhà thì trời cũng sắp tối.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 226: Chương 226



Từ trước đến nay sân nhà họ Giang đều tối đen như mực, nhưng lúc này lại thắp hai ngọn đèn dầu ở dưới mái hiên, Giang Nguyệt Hà đoán chắc là vừa rồi Mã Thúy Hoa nhiều chuyện đã để lộ chuyện cô ấy sẽ về, cho nên nhà họ Giang mới nỡ để đèn cho cô ấy.

Cô ấy xách đồ vào sân, dường như Lý Mỹ Ngọc cũng xuất hiện ngay lập tức, bà ta nhìn cô bé đi đến dưới mái hiên, nhìn chằm chằm cô bé một lúc rồi mới nói: “Giang Nguyệt Hà, không phải cắt đứt quan hệ rồi sao, con còn về làm gì nữa?”

Nương theo ánh đèn dưới mái hiên, Giang Nguyệt Hà nhìn nhìn mẹ ruột đã hơn bốn năm không gặp, bà ta đã không còn dáng vẻ như trước đây, bà ta hơi còng, mái tóc bạc, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng giọng điệu vẫn hùng hổ hăm dọa như trước.

Giang Hướng Quân vội vàng tiến lên kéo Lý Mỹ Ngọc: “Nói linh tinh gì vậy?”

Lý Mỹ Ngọc: “Tôi có nói linh tinh gì đâu, chúng nó ai nấy cũng đều bỏ đi, từ trước đến này chưa từng gọi điện về, không phải cắt đứt quan hệ thì là gì?”

Giang Hướng Quân vội vàng nháy mắt với bà ta, ám chỉ bà ta không nên náo loạn, sau đó nhìn Giang Nguyệt Hà: “Mẹ con chỉ nói vậy thôi, vừa rồi bà ấy nghe thấy Mã Thúy Hoa nói con về, bà ấy đã sớm trải giường cho con rồi.”

Giang Nguyệt Hà gật đầu: “Con về có công việc, xong việc sẽ đi nên cũng không ở lại lâu.”

Giang Hướng Quân vội vàng nói: “Năm nay chị con cũng về à?”

Giang Nguyệt Hà ừ một tiếng: “Về rồi, hai đứa nhỏ cũng về, nhưng chị không về bên này.”

Đương nhiên Giang Hướng Quân biết Giang Nguyệt Vi sẽ không về bên này, nhưng ông cũng tò mò, vì thế lại hỏi: “Đứa nhỏ là nam hay nữ?”

Giang Nguyệt Hà: “Thai long phượng, cũng học nhà trẻ rồi, rất tốt, cha không cần lo.”

“Vậy thì được.” Giang Hướng Quân nói xong cũng trừng mắt nhìn Lý Mỹ Ngọc một cái, lúc trước Lý Mỹ Ngọc nói linh tinh, nói Giang Nguyệt Vi mang thai hai bé trai, còn nói với người ngoài, may là họ không về bên này để người ta biết, nếu không nhà họ Giang sẽ lại bị chế giễu.

Sao Lý Mỹ Ngọc không biết ý tứ của ông chứ, nếu không phải lúc ấy nhà họ Tưởng không nói thì bà ta cũng sẽ không nhầm giới tính của đứa nhỏ, bây giờ Giang Nguyệt Vi vẫn chưa dẫn đứa nhỏ về thăm ông bà ngoại, thật vô ơn.

Mặc dù trong lòng bà ta mắng nhưng lại không thể nói gì, dù sao nói gì Giang Nguyệt Vi cũng không nghe thấy, vì vậy bà ta chỉ quay đầu rồi đi vào nhà.

Giang Nguyệt Hà cũng xách đồ vào nhà rồi để xuống, sau đó nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng cạnh bàn ở trong nhà, cô ấy còn chưa nói gì Giang Tinh Quốc đã đẩy cậu bé ở bên cạnh mình: “Đông Đông, gọi cô đi.”

Cậu bé rụt rè nhìn sang, thật ra cậu bé cũng không quen cô ấy lắm, cũng không có ấn tượng gì, nhưng cha bảo cậu bé gọi nên cậu bé cũng gọi một tiếng “cô.”

Lúc Giang Nguyệt Hà đi Giang Đông Đông mới hai tuổi, lúc này đã hơn bốn năm rồi, cậu bé cao lớn, ngũ quan cũng đã thay đổi, trông khác hẳn, cậu bé còn hơi gầy cảm giác như không được ăn ngon vậy.

Những chuyện Trần Hồng Yến làm không liên quan gì đến cậu bé, mặc dù Giang Nguyệt Hà ghét cô ta nhưng cô ta cũng không liên lụy đến cậu bé: “Đông Đông, cháu lớn hơn rồi đấy.”

Giang Đông Đông gật đầu: “Vâng ạ, cháu hơn sáu tuổi rồi.”

Giang Nguyệt Hà lấy đồ ăn vặt mình mang từ tỉnh về ra, tất cả đều đưa cho cậu bé: “Ngoan, đây là phần thưởng cô cho cháu mấy năm nay, có bánh quy và kẹo, cầm lấy ăn đi.”

Giang Đông Đông nhìn thấy nhiều đồ ngon như vậy, ánh mắt đều sáng lên, nhưng lá gan cậu bé vẫn còn nhỏ nên cũng không dám lấy, Giang Tinh Quốc mỉm cười nói: “Nó nhát gan, nó không dám lấy đồ của người lạ.”

Giang Nguyệt Hà cũng không biết họ chăm sóc cậu bé thế nào, nhưng cậu bé nhát gan như vậy chắc chắn có liên quan đến sự giáo dục của gia đình, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện này, cô ấy cất đồ vào trong túi, tiến lên sờ đầu cậu bé: “Vậy đợi khi nào cháu muốn ăn thì tự mình lấy nhé.”

Giang Tinh Quốc vội vàng kéo ghế đẩy sang cho cô ấy: “Em ngồi đi, không biết hôm nay em về nên cứ tùy tiện ăn chút vậy.”

Giọng điệu của anh ta khách sáo lại xa lạ, Giang Nguyệt Hà cũng cảm thấy được có gì đó bèn quay đầu nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Con có mang thịt về để ở trong túi đấy, tối muộn thì mẹ mang đi ướp chút nhé.”

Lý Mỹ Ngọc nhìn cô ấy thế mà lại sai mình làm, trong lòng bà ta khó chịu lập tức ngồi xuống: “Bây giờ con oai như cán bộ rồi, học cách sai mẹ làm việc.”

Giang Hướng Quân không nói gì, vừa rồi rõ ràng đã đồng ý mọi người nói chuyện vui vẻ, vui vẻ ở bên nhau, sao đứa nhỏ về đến nhà bà ta lại bắt đầu thế rồi: “Nó đã ngồi xe một ngày một đêm, nó mệt nên mới bảo bà làm, bà không làm thì lát nữa để tôi làm.”

Lý Mỹ Ngọc suy nghĩ chút, trong lòng tủi thân, hiện tại hai con gái đều có sự nghiệp thành công, rất oai, báo chí đăng, ti vi cũng lên rồi, Giang Nguyệt Vi còn làm việc ở chính phủ, nhưng người mẹ ruột như bà ta cũng không hưởng chút hào quang nào còn bị sai bảo, chẳng lẽ còn không để bà ta nói hai câu sao?

Giang Hướng Quân thấy bà ta im lặng, sau đó nói: “Ăn cơm trước đi đã, nếu không ăn lát nữa sẽ nguột hết, tối nay ăn tạm trước, ngày mai ăn chút gì ngon sau.”

Mọi người ngồi xuống ăn cơm, sắp sang năm mới rồi nhà người khác đều có nhiều thịt và cá, dù không đồng đều nhưng cũng có chút thịt băm, ngược lại nhà họ Giang trên bàn ngoài đậu phụ và rau xanh ra cũng không có một miếng thịt, Giang Nguyệt Hà cảm thấy còn khổ hơn so với lúc trước cô ấy đi.

Nhưng trước đó cô ấy đã quen với cuộc sống khổ sở như vậy từ lâu rồi nên cũng không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn mấy miếng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Giang Tinh Quốc: “Ông nội bạn em là một thợ thủ công có tay nghề rất giỏi, dựa vào nghề này đã nuôi sống cha mẹ và mấy anh em cậu ấy, nếu anh muốn học thì em sẽ nói với cậu ấy một tiếng, xem có thể bảo ông nội cậu ấy dẫn dắt anh một thời gian không, sau này anh cũng làm nghề này.”

Người lớn chịu chút khổ cũng không sao, nhưng trong nhà còn có trẻ nhỏ, nó cũng sẽ lớn lên, cứ tiếp tục như vậy không được, cô ấy sẽ không làm túi m.á.u của nhà họ Giang, Giang Tinh Quốc phải tự nuôi con anh ta, tuy đã mất một chân nhưng anh ta còn có đôi tay, thợ đan lát đều dựa vào đôi tay nên rất dễ học.

Giang Tinh Quốc nghe vậy sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại có hơi kinh ngạc: “Em đồng ý giúp anh ư?”

Giang Nguyệt Hà chỉ nhìn anh ta: “Anh nói đi anh có muốn học hay không?”

“Chắc chắn muốn rồi.” Giang Tinh Quốc nói: “Bây giờ đội chúng ta có người làm cái này, nhưng người ta không cho anh học, nhìn cũng không cho nhìn, chỉ sợ người khác học được.”

Có lẽ là “hổ lạc bình dương bị khuyển khi”*, bây giờ người trong đội cũng không hề lễ độ với nhà họ Giang như trước, cho nên cuộc sống của họ rất khó khăn.

*Hổ lạc bình dường bị khuyển khi (虎落平阳被犬欺): bình dương: chỗ bằng phẳng; hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ. Còn thấy ghép trong 1 câu là Long du thiển thủy tao hà hý, Hổ lạc bình dương bị khuyển khi – 龙游浅水遭虾戏,虎落平阳被犬欺. Vế thứ nhất có nghĩa rồng bơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa bỡn. Nói chung là nỗi bi ai của người bị thất thế.

Giang Nguyệt Hà cũng không muốn quản người khác, nếu Giang Tinh Quốc đồng ý học thì cô ấy sẽ đi hỏi, đến lúc đó cô ấy cũng không nợ nhà họ Giang gì nữa.

Lúc này vẻ mặt Lý Mỹ Ngọc mới tốt hơn chút, sau khi ăn hai miếng cơm liền hỏi Giang Nguyệt Hà: “Vừa nãy con nói về làm việc gì vậy?”

Giang Nguyệt Hà biết nếu bây giờ cô ấy nói thì theo tính cách Lý Mỹ Ngọc lát nữa đoán chắc cũng không ăn được cơm .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 227: Chương 227



Hôm nay cô ấy mệt cả ngày rồi cũng không muốn chưa ăn cơm tối đã bắt đầu cãi vã, cho nên cô ấy chỉ nói: “Ăn cơm xong rồi hãy nói đi.”

Lý Mỹ Ngọc ồ một tiếng, cũng không nói nữa.

Mấy năm không liên lạc, thật ra bà ta cũng biết chắc những gì Nguyệt Hà muốn nói cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng cũng may vừa rồi cô ấy nói muốn tìm một thầy dạy tay nghề giúp Tinh Quốc nên chuyện xấu gì bà ta cũng có thể bỏ qua.

Trên bàn ăn rất yên tĩnh, sau khi ăn cơm xong Lý Mỹ Ngọc vội vàng lấy thịt mà lần này Giang Nguyệt Hà mang về đi ướp, lần này cô ấy về mang theo hai túi đồ lớn, cơ bản đều là đồ ăn, tất cả đều là những đồ ăn ngon mà mấy năm gần đây nhà họ Giang chưa từng ăn, Lý Mỹ Ngọc biết các cô sống rất tốt ở trong thành phố.

Sau khi Giang Nguyệt Hà ăn cơm xong thì mang đồ đạc của mình vào phòng, phòng vẫn giống như trước đây không có gì khác, vừa nhỏ vừa cũ, cho nên để đồ xong cô ấy quay lại nhà chính, Lý Mỹ Ngọc còn chưa xong, vì vậy cô ấy chơi với Đông Đông một lúc, hỏi cậu bé một số kiến thức.

Cậu bé sáu tuổi rồi mà vẫn chưa đi học tiểu học, hơn Tưởng Thanh Ngạn hai tuổi, cô ấy im lặng một lúc mới nhìn Giang Tinh Quốc hỏi: “Tháng chín năm nay anh nhớ phải đưa nó đi học đấy.”

Giang Tinh Quốc gật đầu, lúc này Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân từ ngoài đi vào, Lý Mỹ Ngọc phủi bụi trên người rồi ngồi xuống bên cạnh: “Nói đi, vừa nãy con muốn nói chuyện gì?”

Lần này Giang Nguyệt Hà vào thẳng chủ đề chính: “Con muốn tách hộ khẩu ra ngoài, chuyển đến thành phố.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy vẻ mặt lập tức trở nên không tốt: “Cái gì? Con thật sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang sao?”

Giang Nguyệt Hà cau mày: “Chuyển hộ khẩu mà thôi, sau này con mua nhà ở trong thành phố sẽ tiện hơn chút, vả lại bây giờ con cũng đang làm ở bên đó, chuyển hộ khẩu sang đó thuận tiện hơn nhiều.”

Lúc này Giang Hướng Quân khẽ kéo Lý Mỹ Ngọc: “Bây giờ mọi người đều đang nghĩ cách chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành phố, đại đội chúng ta cũng có người làm như vậy, đây cũng không phải là chuyện gì lạ, sao bà lại chuyện bé xé ra to thế?”

Giang Tinh Quốc cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, cứ chuyển hộ khẩu đi, sau này nó làm việc ở trong thành phố cũng thuận tiện hơn.”

Lý Mỹ Ngọc đâu biết những điều này, bà ta chỉ cảm thấy tách hộ khẩu ra ngoài thì sẽ không ở trong một quyển sổ nữa, giống như không phải người một nhà: “Vậy con cứ chuyển hộ khẩu đi, đến lúc đó đất của chúng ta cũng sẽ chia ra, vốn Trần Hồng…”

Bà ta nói xong lập tức dừng lại một hồi, rất biết điều không nhắc đến Trần Hồng Yến: “Vốn đất trong nhà được chia ít, cứ tiếp tục như vậy chúng ta cũng sẽ không có đất trồng.”

Nhà họ Giang không tính Giang Nguyệt Vi đi lấy chồng, vốn còn có thể lấy đất của năm đầu người, nhưng cái đồ c.h.ế.t bầm Trần Hồng Yến kia chạy rồi, bây giờ con gái út lại muốn đi, vậy nhà họ còn lại bao nhiêu ruộng đất đây?

Giang Tinh Quốc lập tức nói: “Cho dù bây giờ không chia thì sau này Nguyệt Hà kết hôn cũng phải chia, hơn nữa sau này con học nghệ với người ta, ít nhiều có thể trợ cấp chút chi phí trong nhà.”

Mặc dù Giang Hướng Quân cũng luyến tiếc ít ruộng đó, nhưng lời này không sai, con gái ở nhà lấy chồng thì ruộng đất sớm muộn gì cũng phải chia: “Cứ như vậy đi, sớm muộn gì cũng sẽ chia.”

Lý Mỹ Ngọc nghe hai người đều đồng ý, trong lòng cũng khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng họ nói không sai, ngẫm lại những năm gần đây hộ khẩu của Giang Nguyệt Hà cũng ở đây, nhưng người đã sớm không biết bay đến nơi nào, có hay không cũng vậy.

Một lúc sau, bà ta nhìn Giang Nguyệt Hà nói: “Được, vậy tùy con, lát nữa mẹ sẽ lấy sổ hộ khẩu cho con, dù sao mấy năm nay các con cũng không coi nơi này là nhà, muốn ở đâu thì ở đấy đi.”

Giang Nguyệt Hà còn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian với bà ta mới có thể lấy được sổ hộ khẩu, nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy, cho nên cô ấy cũng không nói gì nữa, cứ để chuyện này kết thúc như vậy.

Sáng sớm hôm sau Giang Nguyệt Hà dậy, sau khi ăn sáng xong cô ấy xách đồ ra ngoài tìm Chi Thư để làm giấy chứng nhận trước, trên đường cô ấy gặp một nhóm dì, họ lần lượt chào cô ấy rồi hỏi sao mấy năm nay không về, bây giờ lại muốn đi đâu.

Giang Nguyệt Hà —— lên tiếng, lâu rồi cô ấy không gặp những người này nên cũng lấy ít kẹo ra chia cho mọi người, sau đó mới nói: “Cháu đi tìm Chi Thư hỏi chút việc mà thôi.”

Có thím thấy cô ấy ăn mặc đẹp như vậy liền cười tủm tỉm hỏi: “Tìm Chi Thư có việc gì sao, không phải là muốn kết hôn đấy chứ? Phải tìm Chi Thư để làm giấy chứng nhận.”

Giang Nguyệt Hà mỉm cười nói: “Không ạ, bây giờ kết hôn vẫn còn sớm, cháu không vội.”

Mọi người vừa nghe những lời này lập tức nói: “Cháu hai mươi ba rồi mà không vội sao, Tiểu Thu đội chúng ta bằng tuổi cháu năm nay cũng mang thai lần hai rồi, sao cháu không vội ư?”

“Có phải là chưa tìm được ai hay không, nếu không để thím giới thiệu cho cháu nhé, bảo đảm là người đàn ông tốt.”

“Thím có đây rồi - đội trưởng của đại đội bên cạnh, là quân nhân chuyển ngành, trong nhà ngoài đông anh em ra thì cũng không có tật xấu khác, cậu ấy còn có tiền.”

Người nông thôn kết hôn sớm, trước đây còn có người mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn, dù sao lúc đó cũng không cần làm giấy chứng nhận kết hôn, nếu đổi lại là trước kia Giang Nguyệt Hà cũng có thể hai mươi tuổi là lấy chồng rồi, nhưng bây giờ cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ này, cô ấy chỉ muốn kiếm tiền, sau đó mua nhà lớn và làm những chuyện mình muốn làm.

Nhưng những thím này sẽ không nghe lý lẽ của cô ấy, họ giống với Lý Mỹ Ngọc cảm thấy phụ nữ đến tuổi rồi mà không lấy chồng thì đến lúc già đi sẽ không có ai cần nữa, sẽ mất mặt, cho nên cô ấy chỉ mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn các thím, thật sự không cần phiền các thím vậy đâu ạ, cháu đã có người cân nhắc rồi.”

Vốn cô ấy tưởng rằng nói xong thì mình có thể tránh chủ đề này, nhưng nào ngờ mọi người lại đổi chủ đề hỏi ——

“Cậu ấy là người trong thành phố hả? Sau này hai người có kết hôn ở bên đó không?”

“Ai giới thiệu cho cháu vậy, là chị cháu à, có đáng tin không?”

“Thím nói này người trong thành phố không hề đáng tin đâu, mắt của họ rất cao và đều xem thường người nông thôn chúng ta, nếu cháu gả qua đó e rằng sẽ bị bắt nạt.”

“Đúng rồi, chị cháu có về không? Nghe nói nó sinh được hai đứa con, sao ngay cả đứa nhỏ cũng không dẫn về thăm chút vậy?”

“Đúng vậy, lâu rồi không gặp chị cháu, bây giờ nó thế nào, nghe nói nó vẫn làm việc ở văn phòng chính phủ, xem như là có tiền đồ, là niềm kiêu hãnh của đại đội chúng ta!”

“…”

Giang Nguyệt Hà nghe xong cũng đau đầu, chỉ chọn một số câu hỏi về Giang Nguyệt Vi là xong, lại khách sáo nói buổi tối bảo họ đến nhà họ Giang ăn cơm, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi đi xa cuối cùng cô ấy cũng thở phảo nhẹ nhõm, những người này vẫn không thay đổi, vẫn thích tám chuyện như thế, còn thích hỏi thăm chuyện nhà người khác như vậy.

Rất nhanh cô ấy đã đến văn phòng đại đội, đúng lúc Chi Thư cũng ở đây, bởi vì trước đó cô ấy đã gọi điện hỏi Chi Thư chuyện chuyển hộ khẩu nên sau khi Chi Thư nhìn thấy cô ấy đến liền khách sáo nói mấy câu rồi làm giấy chứng nhận cho cô ấy.

Sự việc tiến hành rất thuận lợi, sau khi làm xong bên này, cô ấy còn phải đến đồn cảnh sát lấy giấy chứng nhận, sau khi sang năm mới cô ấy lập tức về thành phố, cho nên nhân lúc bây giờ đồn cảnh sát còn chưa nghỉ, cô ấy lấy giấy chứng nhận và sổ hộ khẩu rồi đến công xã.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 228: Chương 228



Lần này, cô ấy đi cùng Đông Đông, sau khi xong việc cô ấy lại mượn điện thoại của đồn cảnh sát để liên lạc với bạn học của cô ấy, sau khi chắc chắn việc của Giang Tinh Quốc cô ấy mới dẫn cậu bé ra khỏi đồn cảnh sát, đúng lúc hai người gặp Giang Nguyệt Vi trong Cung Tiêu Xã.

Hôm nay Giang Nguyệt Vi dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo để sắm đồ Tết, lần đầu tiên cô gặp Giang Đông Đông, cậu bé quá gầy lại đen, sáu tuổi mà chỉ cao như Nha Nha năm tuổi mà thôi.

Mặc dù cô không thích Trần Hồng Yến, nhưng cô không có ý kiến với cậu bé, cho nên bây giờ sau khi gặp cậu bé, cô cũng để cậu bé và mấy đứa nhỏ nhà họ Tưởng cùng họ đi mua sắm Tết và mua quần áo.

Mấy đứa nhỏ ở cùng nhau, Giang Nguyệt Vi cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, đều mua giống nhau.

Lần đầu tiên Giang Đông Đông cầm nhiều đồ như vậy, có quần áo, có kẹo, còn có đồ chơi mà trước đây cậu bé chưa từng thấy, khỏi phải nói trong lòng cậu bé rất vui, cậu bé thích hai cô.

Sau khi mua đồ xong Giang Nguyệt Vi hỏi Nguyệt Hà: “Họ có biết chuyện của Trần Hồng Yến không?”

Giang Nguyệt Hà nghĩ đến chuyện tối hôm qua đột nhiên Lý Mỹ Ngọc nói đến Trần Hồng Yến thì lại đột ngột dừng lại, cô ấy lắc đầu: “Chắc là không biết, nếu không tối qua họ đã hỏi em.”

Giang Nguyệt Vi yên tâm, tuy Trần Hồng Yến và Giang Tinh Quốc đã ly hôn, nhưng cô ta vẫn là mẹ ruột của Giang Đông Đông, nếu người trong đại đội biết được chuyện này thì đoán chắc rằng lại bàn tán sau lưng, chắc chắn lời nói là những lời rất khó nghe, đến lúc đó truyền đến tai đứa nhỏ, trong lòng đứa nhỏ khẳng định sẽ khó chịu.

Sau khi mua đồ xong vốn Giang Nguyệt Vi định dẫn Đông Đông đến tiệm mì để ăn mì rồi tiện thăm Từ Đình chút, nhưng Nữu Nữu không muốn đi, cô bé biết bên trong có một dì muốn kết hôn với cha, nên có hơi mâu thuẫn, cô bé không đi, Ny Ny cũng không đi, Nha Nha càng không đi.

Giang Nguyệt Vi không còn cách nào khác, chỉ bảo Giang Nguyệt Hà dẫn Giang Đông Đông tự đi, cô đưa bọn trẻ về nhà.

Dọc đường không có xe, mấy đứa nhỏ giống như điên vậy chạy khắp nơi trên đường lớn, Nữu Nữu không chơi cùng họ, cô bé không vui lắm và hỏi Giang Nguyệt Vi: “Bác, có phải cha chắc chắc sẽ kết hôn với dì kia không ạ?”

Giang Nguyệt Vi biết Tưởng Chính Quang và Lưu Thải Nga sẽ không có khả năng, cô cũng hiểu tính cách Từ Đình, cho nên cũng không thể thuyết phục cô bé chấp nhận Từ Đình được: “Bác không chắc, nếu các cháu không vui và không chấp nhận thì cha cháu chắc chắn sẽ không làm vậy.”

“Nhưng một mình cha chăm sóc ba bọn cháu, còn phải trông cửa tiệm nên sẽ rất vất vả, nếu có một dì có thể giúp cha thì cha sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Nữu Nữu cũng biết cha rất mệt, nhưng cô bé sợ mẹ kế, trong nhận thức của cô bé mẹ kế rất xấu, huống hồ bây giờ mẹ ruột của cô bé tốt với bọn cô như vậy, sao phải thêm một mẹ kế chứ?

“Vậy mẹ cháu cũng có thể giúp cha, hơn nữa mẹ cháu còn nói sau này tiền mẹ kiếm được đều cho chúng cháu tiêu, mẹ kế xấu, bà ta sẽ ức h.i.ế.p chúng cháu, cháu không cần.”

Giang Nguyệt Vi nghe những lời này liền cảm thấy chắc Lưu Thải Nga đã nói gì với đứa nhỏ nên cô bé mới có mâu thuẫn với Từ Đình như vậy: “Ai nói với cháu là mẹ kế xấu?”

Vốn Nữu Nữu định nói là mẹ nói, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Dù sao bên cạnh cháu cũng có bạn học có mẹ kế, mẹ kế của bạn ấy đối với bạn ấy rất không tốt, không cho bạn ấy tiền tiêu, còn luôn nhân lúc cha của bạn ấy không ở nhà véo bạn ấy, để bạn ấy làm việc vất vả.”

Giang Nguyệt Vi cau mày: “Cháu lo lắng là chuyện bình thường, nhưng không phải tất cả mẹ kế đều xấu, hơn nữa cha cháu cũng sẽ không để mẹ kế ức h.i.ế.p cháu, dù cha cháu không chịu hiểu thì không phải vẫn còn có các bác và ông bà nội sao? Cháu sợ gì chứ?”

Nữu Nữu bĩu môi: “Ai mà biết được chứ, sau này bà ta ức h.i.ế.p bọn cháu, nếu mọi người không biết không tin thì chúng cháu phải làm sao?”

Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn cô bé một cái rồi mỉm cười hỏi: “Vậy cháu cảm thấy chúng ta sẽ ngốc như vậy sao?”

Nữu Nữu không nói gì, Giang Nguyệt Vi lại tiếp tục nói: “Cháu yên tâm, nếu cha cháu để mẹ kế ức h.i.ế.p các cháu, bà nội sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta, đến lúc đó các cháu đến tìm bác, sau này chúng ta sẽ ăn ngon uống đã ở trong thành phố, để cho cha cháu thèm muốn chết.”

Nữu Nữu nghe những lời này, lúc này mới nở nụ cười.

Giang Nguyệt Vi đúng lúc lại nói: “Bây giờ cha mẹ cháu chỉ là bạn bè, cha cháu có cuộc sống riêng, sau này mẹ cháu cũng sẽ có cuộc sống riêng, nhưng chắc chắn cha cháu vẫn là cha của cháu, ai cũng không cướp đi được, mẹ cháu cũng vẫn là mẹ của cháu, chúng ta chỉ đổi cách chăm sóc các cháu mà thôi.”

Nữu Nữu cúi đầu, lúc trước cô bé từng hỏi cha, cha cũng nói như vậy: “Người lớn các bác thật sự lươn lẹo, nói gì cháu nghe cũng không hiểu.”

Giang Nguyệt Vi thấy giọng điệu cô bé nhẹ nhàng hơn thì cũng nở nụ cười: “Tóm lại cháu biết cha cháu, ông bà nội còn có các bác sẽ không để cháu bị ức h.i.ế.p là được.”

Cô bé ồ một tiếng cũng không nói gì nữa, Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé cũng không biết cô bé đang nghĩ gì, mắt thấy sắp về đến nhà, cô cũng không lên tiếng.

Ngay sau đó họ đã về đến nhà, bọn trẻ vừa la hét vừa chạy vào sân như khỉ hoang, Giang Nguyệt Vi cũng đi vào trong, cô đang định dẫn Viện Viện vào phòng bếp rửa tay thì thấy Lưu Thải Nga đi ra từ trong nhà.

Lưu Thải Nga mang trên người chiếc áo khoác ngoài, mái tóc xoăn được uốn xoăn một cách thời thượng, dưới chân cô ta là đôi giày da cao gót đắt tiền, nhìn tổng thể thì ai cũng đánh giá đây chắc chắn là người phụ nữ hiện đại, hoàn toàn không giống với cô ta của mấy năm trước, nếu không phải gặp ở đây, Giang Nguyệt Vi còn có thể sẽ không nhận ra cô ta, xem ra cuộc sống hơn hai năm ở Dương Thành cũng không tệ lắm. Đúng là thay đổi môi trường sống là khác hẳn.

Ba đứa nhỏ ở bên cạnh cũng giống như Giang Nguyệt Vi, vừa nhìn thấy Lưu Thải Nga cũng không nhận ra, cho đến khi Lưu Thái Nga vẫy vẫy tay với bọn chúng: “Nữu Nữu, mẹ đến thăm các con này, mẹ còn mang theo rất nhiều đồ nữa a.”

Ba đứa trẻ sửng sốt một chút, sau đó mới đi về phía cô ta, mặc dù vẻ mặt vui mừng của bọn nhỏ không lộ rõ ràng cho lắm, nhưng bước chân nhanh nhanh chóng chóng nghiễm nhiên đã bán đứng bọn chúng rồi.

Giang Nguyệt Vi nhìn mấy đứa nhỏ đi đến bên cạnh Lưu Thải Nga, cô ta cũng nhìn thoáng qua bên này, cười mở miệng nói: “Nguyệt Vi, đã lâu không gặp.”

Giang Nguyệt Vi cũng không muốn cho cô ta sắc mặt tốt, chỉ hờ hững ừ một tiếng cho có lệ, sau đó trực tiếp mang theo đứa nhỏ đi rửa tay.

Lưu Thái Nga hiểu được ánh mắt đó của Giang Nguyệt Vi: Khinh thường, bễ nghễ, cao cao tại thượng, giống như mình ở trong mắt cô chính là một hạt bụi, cô ta cắn cắn môi, nhìn người phụ nữ mang con vào phòng bếp rửa tay, sau đó cũng không nói không rằng mà mang theo mấy đứa nhỏ vào nhà.

Giang Nguyệt Vi biết vừa rồi Lưu Thải Nga ở phía sau nhìn chằm chằm cô khi cô tiến vào phòng bếp, không biết mục đích lần này của cô ta là gì, nhưng nhất định là có liên quan đến Tưởng Chính Quang, chờ cô từ trong phòng bếp đi ra mới phát hiện, mấy mẹ con bọn họ vốn dĩ đang ở dưới mái hiên mà giờ đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Cô không nói gì, chỉ mang theo con trai vào nhà chính, nhưng cũng không thấy mẹ con Lưu Thải Nga, chỉ thấy Mã Ái Vân mang vẻ mặt khó chịu ngồi ở một bên, bà có vẻ vô cùng mất hứng.

“Người đâu rồi mẹ?” Cô hỏi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 229: Chương 229



Tống Xuân Ninh vội chỉ vào một bên nói nhỏ: “Vào trong phòng bọn nhỏ đóng cửa rồi.”

Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Bây giờ mà còn làm ra vẻ thần bí như vậy?”

Mã Ái Vân hừ một tiếng: “Còn không phải sao, vào nhà mà cứ thì thì thầm thầm, cô ta chỉ sợ chúng ta biết thôi.”

Lưu Thải Nga vốn muốn vào phòng Tưởng Chính Quang, nhưng không ngờ anh ta lại khóa cửa, cho nên mới chuyển sang phòng của mấy đứa nhỏ.

Mã Ái Vân hừ một tiếng trong lòng, người phụ nữ này tâm cơ rất nặng, cũng không biết hôm nay sẽ nói gì với mấy đứa bé kia nữa, nếu lát nữa muốn lợi dụng đứa cháu của bà, bà liền trực tiếp xông vào phòng cho cô ta một trận.

Giang Nguyệt Vi vốn cảm thấy con và mẹ đã lâu không gặp trò chuyện yêu thương một mẹ một con cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đặt vào tình huống của Lưu Thái Nga, thật sự khó nói: “Có cần báo cho chú Ba về không mẹ?”

“Mẹ thấy tạm thời không cần.” Mã Ái Vân liền nói: “Nó trở về rồi thì có thể làm gì chứ? Lưu Thải Nga vừa rồi cái gì cũng không nói cái gì, cô ta bảo cũng chỉ là muốn nhìn mấy đứa nhỏ một chút, khẳng định cái gì cũng không có làm.”

Bà vừa nói xong, lập tức đứng dậy đi về phía phòng bên kia: “Để mẹ đi nghe xem cô ta muốn nói gì với mấy đứa nhỏ, không một lát nữa cô ta lại dạy hư bọn chúng thì mệt người ra.”

Giang Nguyệt Vi sợ lát nữa mẹ sẽ cãi nhau với Lưu Thải Nga, cũng đi theo Tống Xuân Ninh cùng Mã Ái Vân.

Mà trong phòng, Lưu Thải Nga xuyên qua khe cửa, liếc mắt một cái liền nhìn ra bên ngoài có bóng người, trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, đại khái cũng đoán được là Mã Ái Vân, lão yêu bà này, rõ ràng cô ta mới là mẹ ruột của đứa nhỏ, bà già này lại phòng mình giống như phòng trộm!

Còn nữa, tên đàn ông c.h.ế.t tiệt Tưởng Chính Quang kia, lúc trước, khi ly hôn anh ta nói sẽ không tìm người phụ nữ khác nhanh như vậy, nhưng lời nói thì nói dễ nghe lắm, hiện tại mới qua hai năm anh ta đã bắt đầu muốn tìm mẹ kế cho con gái cô ta rồi, lời nói của đàn ông thật sự không thể tin được.

Người tên Từ Đình kia, muốn làm mẹ kế của con gái cô ta sao? Còn muốn đem con gái của nhà họ Tưởng cùng con gái của cô ta xưng chị em? Đừng có mơ!

Lưu Thái Nga cảm thấy mình sắp tức c.h.ế.t rồi, nếu như cho cô ta thêm một chút thời gian, cô ta cảm thấy mình có thể giải quyết được mấy đứa nhỏ. Nhưng Tưởng Chính Quang lại khiến cô ta trở tay không kịp, bây giờ đến thăm con mình mà còn bị cả nhà bọn họ nhìn chằm chằm, sao cô ta có thể không tức giận cho được?

Nhưng nhìn ba đứa nhỏ đang hưng phấn thử quần áo mới, ý cười lộ rõ trong mắt kia, cùng một miệng gọi mẹ ngọt như đường mới khiến trong lòng cô ta cảm thấy dễ chịu một chút.

“Mẹ, mẹ xem con mặc bộ này có đẹp không?”

Nữu Nữu thay quần áo xong chạy đến trước mặt cô hỏi.

Lưu Thải Nga nghe con gái gọi mới hoàn hồn, giương mắt nhìn đứa nhỏ, Nữu Nữu cũng đã mười một tuổi, đã sớm trưởng thành thành thiếu nữ đang tuổi lớn rồi, ngũ quan lớn lên rõ ràng, sắc nét, vừa rồi ăn mặc cũng rất tốt, sạch sẽ, xem ra hai năm nay Tưởng Chính Quang chiếu cố bọn chúng cũng không tệ.

“Đẹp.” Cô ta sờ mặt cô bé: “Con gái mẹ thật xinh đẹp.”

Nữu Nữu cười cười, cô bé cũng cảm thấy lần này mẹ trở về không giống như lúc trước: “Mẹ cũng đẹp, cũng đẹp như bác Hai vậy.”

Lưu Thải Nga nghe xong lời này, thần sắc có hơi thay đổi, đứa nhỏ này nói đến Giang Nguyệt Vi hình như còn rất cao hứng, xem ra Giang Nguyệt Vi cùng bọn nhỏ ở chung cũng rất tốt, nhưng nếu là tốt thì đối với cô ta là một cái báo động không ổn chút nào, mặc dù cô ta cũng không phản đối đứa nhỏ cùng Giang Nguyệt Vi làm thân, nhưng cái quan trọng là Giang Nguyệt Vy cùng cô ta có oán .

Cô ta nhất định là sẽ phải thực hiện việc mình cùng Tưởng Chính Quang phục hôn, mặc dù bây giờ hơi khó khăn, nhưng cô ta vẫn có thể thổi gió bên tai mấy đứa nhỏ.

Lưu Thải Nga nhanh chóng thu hồi tâm tư, chậm rãi nói: “Các con thích là tốt rồi, sau này mẹ sẽ mua cho các con, nhưng các con phải nghe lời mới được.”

Ba đứa bé hưng phấn gật đầu, trăm miệng một lời hô đã biết, Nha Nha đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại quay đầu lại nhìn cô ta nói: “Mẹ, mẹ còn đi nữa không?”

Lưu Thái Nga nghe xong lời này, trong lòng nổi lên một tầng chua xót, cô ta cũng không muốn đi, hiện tại quán mì mà Tưởng Chính Quang mở buôn bán thuận lợi như vậy, nếu như cô ta còn có quan hệ tốt với Tưởng Chính Quang thì có thể đi làm ở đó, còn có thể ở bên cạnh con mình một cách chính đáng, nhưng bây giờ nhất định phải có con hỗ trợ mới được.

Chỉ là hiện tại có mấy lời không thể nói ở chỗ này, bởi vì có Mã Ái Vân, Tống Xuân Ninh cùng Giang Nguyệt Vi vẫn đều đang ở bên ngoài, cho nên cô ta phải cố gắng nhịn cơn uất ức trong người, cười nói: “Còn không biết, các con có muốn mẹ ở lại hay không?”

Ba đứa bé đều gật đầu như gà con mổ thóc, Lưu Thái Nga cười cười, cũng không nói là mình phải đi, chỉ nói: “Lần này mẹ trở về không nhanh như vậy, cho nên ba người các con cùng mẹ đến nhà bà ngoại ở vài ngày đi, mẹ cùng bà ngoại rất nhớ các con, muốn nói chuyện với các con lâu hơn một chút.”

Thế nhưng, đứa nhỏ hình như đối với đề nghị này của cô ta không cảm thấy hứng thú, Nữu Nữu cũng chỉ nhíu mày một cái: “Mẹ không thể ở lại nơi này với con sao? Chúng con muốn không đến nhà bà ngoại đâu.”

Lần trước, ký ức xấu đã quá khắc sâu trong trí nhớ cô bé, Nữu Nữu tuyệt đối không thích nhà bà ngoại, sau đó, bác cả biết chuyện, ở trên đường nhìn thấy bé còn mắng bé, làm cô bé đã không thích lại càng không thích nhà bà ngoại.

Lưu Thải Nga cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là có chút thiếu suy nghĩ, đã đến lúc này rồi, cũng không phải do cô ta không muốn ở đây, mà là Tưởng Chính Quang không cho cô ta ở: “Nếu như mẹ còn ở cùng một chỗ với cho con mới có thể ở đây, bằng không mẹ chỉ có thể ở nhà bà ngoại, các con muốn ở cùng mẹ cũng chỉ có thể đến nhà bà ngoại thôi.”

Cô ta sẽ không thể nói trắng ra, nếu không, lát nữa Mã Ái Vân có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, cho nên chỉ cần đứa bé đến bên kia, cô ra muốn khuyên thế nào cũng được.

Ny Ny ngây thơ nói: “Vậy con và cha cũng được ở cùng một chỗ à?”

Lưu Thải Nga nghe vậy cười cười, con gái cô ta đúng là đứa trẻ ngoan, thật hiểu chuyện, cô ta vừa nói vu vơ thôi mà bọn nhỏ còn biết mà để cho bọn họ ở cùng một chỗ: “Cái này mẹ không có biện pháp làm chủ, phải hỏi cha con mới được a.”

Ngoài cửa Mã Ái Vân nghe cô ta nói như thế liền tức giận không thể chịu được, bà biết nếu bây giờ bà không can thiệp thì một lát nữa thôi, sẽ không ai biết cô ta sẽ nói thêm cái gì với mấy đứa nhỏ nữa, vì thế trực tiếp gõ cửa: “Nha nha, ra ngoài rửa tay ăn trái cây này.”

Nha Nha nghe được tiếng gõ cửa, rất nhanh liền đi mở cửa.

Lưu Thải Nga cũng rất nhanh thu liễm thần sắc đứng dậy, nhìn thấy Mã Ái Vân, cô ta trực tiếp nói: “Thím, lâu như vậy cháu không gặp con mình, cháu muốn mang ba đứa nhỏ trở về ở vài ngày, thím không có ý kiến chứ?”

Mã Ái Vân đương nhiên là có ý kiến rồi, bây giờ cô ta đứng ở đây mà cũng dám nói những lời này, mấy đứa nhỏ kia nếu đến nhà họ Lưu, còn không biết bà già bên kia cùng cô ta sẽ nói gì với bọn nhỏ đây, đang muốn cự tuyệt, Giang Nguyệt Vi đứng một bên lại ngăn bà lại: “Mẹ, con cảm thấy cái này có thể, Nữu Nữu cùng hai đứa nhỏ kia chắc cũng vẫn muốn ở cùng mẹ hai hoặc ba ngày.”
 
Back
Top Bottom