Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 200: Chương 200



Mặc dù Giang Nguyệt Vi cũng đến trường nhưng hầu như không bắt gặp Bạch Linh. Tuy học cùng lớp nhưng phòng ký túc xá cách xa nhau nên cô chẳng còn dây dưa đến người này nữa.

Chẳng mấy chốc Tưởng Chính Hoa đã đi đến chỗ bọn họ, lên tiếng chào hỏi. Bạn bè của Giang Nguyệt Vi không thân thiết với Tưởng Chính Hoa lắm nên người đàn ông chào hỏi xong cũng không biết nói gì nữa, đành bảo nhân viên trong cửa hàng nhanh chóng bưng đồ ăn lên, lát nữa bọn họ ăn xong còn phải về trường học tiếp.

Giang Nguyệt Vi không làm phiền bọn họ ăn cơm, bèn bế các con đến một chỗ để nghỉ ngơi. Chỉ một lát sau, hai đứa nhỏ chơi đùa đến nỗi mệt mỏi, thoạt nhìn có vẻ muốn ngủ, Mã Ái Vân bèn mang xe đẩy đến, đặt hai đứa nhỏ vào trong đó cho chúng ngủ.

Có người trông nom các con nên Giang Nguyệt Vi đi thu dọn mọi thứ. Nhìn hộp quà thần bí kia, Giang Nguyệt Vi luôn cảm thấy trong hộp là một món quà tuyệt vời nên duỗi tay cầm lấy chiếc hộp, lắc nó thật nhẹ, nghe thấy có âm thanh khe khẽ vang lên ở bên trong.

Giang Nguyệt Vi nhìn trái nhìn phải, hiện tại ở đây không có ai nên nảy ra ý bóc hộp quà. Có điều cô chưa kịp cởi dây gói quà thì Tưởng Chính Hoa đã gọi cô: “Thằng nhóc nhà em không muốn ngủ trưa, nó đang gọi em kìa, hư thật đấy.”

Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh: “Sao anh không dỗ con đi?”

Thật ra Tưởng Chính Hoa muốn dỗ thằng nhóc nhưng cậu bé không cần anh: “Thằng bé không cần anh.”

Giang Nguyệt Vi ồ lên một tiếng, đặt hộp quà ngay ngắn ở bên cạnh rồi đứng dậy đến chỗ con. Em gái đã chìm vào giấc ngủ sâu nhưng anh trai vẫn chưa chịu ngủ, quấy khóc đòi mẹ, cô đành lòng phải dỗ con trước.

Bữa tiệc kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, bấy giờ khách khứa mới thưa dần. Sau khi mọi người đi hết, Giang Nguyệt Vi cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời. Bởi vì hôm nay cửa hàng mở tiệc mừng nên bọn họ không cần dọn dẹp, chỉ cần mang theo quà cáp rồi về thẳng nhà.

Sau khi đưa mọi người về nhà, Tưởng Chính Hoa quay lại cửa hàng thống kê lại chi phí. Về đến nhà, thấy đã muộn nên Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân vừa trông hai đứa nhỏ vừa nấu cơm tối.

Đầu tiên Giang Nguyệt Vi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ra ngoài kiểm kê lại sổ sách với Giang Nguyệt Hà. Hôm nay có rất đông người đến dự tiệc, số quà được tặng cũng đa dạng, đợi hai người tính toán xong thì trời đã tối sầm.

Đúng lúc Tưởng Chính Hoa về đến nhà, Mã Ái Vân nấu cơm xong, bày ra bàn. Buổi trưa hôm nay đã ăn uống no nê ở cửa hàng, Giang Nguyệt Vi không đói bụng lắm nhưng lại cực kỳ mệt. Cô ăn cơm xong, chẳng còn hơi sức đâu để bóc quà nữa, dứt khoát bế con về phòng.

Dạo này tiết trời nóng bức, mà chỉ phòng bọn họ có quạt nên hai đứa nhỏ thường xuyên ngủ cùng vợ chồng cô. Có lẽ do hôm nay chơi hăng quá, thời gian ngủ trưa cũng ngắn nên hai đứa nhỏ chơi một lúc, chẳng mấy chốc đã ngủ. Giang Nguyệt Vi nhìn tụi nhỏ chìm vào giấc ngủ say, đôi mắt cô cũng lim dim thiếp đi.

Bấy giờ người đàn ông mở cửa bước vào, Giang Nguyệt Vi vội vàng giơ tay suỵt một tiếng ra hiệu cho anh. Tưởng Chính Hoa lập tức bước đi một cách nhẹ nhàng, đến chỗ Giang Nguyệt Vi, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Ngủ rồi, hôm nay mải chơi quá nên giờ mệt lử.”

Tưởng Chính Hoa ồ lên một tiếng, sau đó đưa đồ vật trong tây cho cô: “Anh tặng em, em mở ra xem đi.”

Giang Nguyệt Vi vừa nhìn đã nhận ra đây là món quà không rõ người tặng trong ngày hôm nay. Đây là món quà mà người khác tặng hai đứa nhỏ nên cô đẩy lại về phía anh: “Anh mang ra cho mẹ ghi lại đi, em mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi.”

Tưởng Chính Hoa không rụt tay về, thậm chí còn giơ ra phía trước: “Món quà này là tặng em.”

Giang Nguyệt Vi nhướng máy: “Tặng em ư?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu, ngồi xuống ở mép giường, nhìn cô: “Em mở ra xem đi.”

Giang Nguyệt Vi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra. Vốn dĩ cô tưởng trong hộp là đồ chơi linh tinh dành cho trẻ con, nhưng sau khi mở ra cô mới nhận ra bên trong là một bộ nữ trang bằng vàng gồm có bốn món trang sức, có nhẫn, có vòng cổ, có vàng tay, còn có khuyên tai nữa. Bốn món trang sức tỏa ra ánh sáng lấp lánh, được chế tạo hết sức tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp.

Cô hơi ngỡ ngàng, tiếp đó nhìn thấy tờ biên lai được đặt bên trong hộp. Trên tờ giấy biên lai ghi nhãn hàng của sản phẩm, trọng lượng của bộ trang sức và tên người mua, đó là Tưởng Chính Hoa.

Giang Nguyệt Vi nhìn cái tên được ghi trong tờ giấy, thắc mắc ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn người đàn ông: “Tại sao người mua lại là anh?”

Buổi sáng, Trương Lệ Mai nói với bọn họ là có một người phụ nữ mang hộp quà này đến cửa hàng, rõ ràng dặn là tặng cho đứa nhỏ, tại sao bây giờ lại biến thành Tưởng Chính Hoa mua?

Tưởng Chính Hoa khẽ hắng giọng: “Là anh mua đó, Điền Á Đông có một người bạn buôn bán trang sức với bên thành phố Cảng, anh thấy ảnh chụp những món trang sức này rất đẹp nên đặt mua trước ở chỗ anh ta.”

“Hôm trước anh ta nói với anh là hôm nay bộ trang sức mới được nhập về, có điều cả ngày hôm nay chúng ta đều tất bật ở cửa hàng. Lúc đó anh dặn anh ta cứ mang quà đến tiệm cơm, ai ngờ anh ta cũng không rảnh nên bảo vợ mang đến giúp. Vợ anh ta cũng không biết rõ nên vừa hỏi thăm đã đưa luôn cho Trương Lệ Mai.”

Buổi sáng Tưởng Chính Hoa cũng không biết món quà này là bộ trang sức mà bọn họ mang đến. Ban nãy anh đến tiệm cơm để tổng kết chi phí, chờ mãi mà không thấy ai mang quà đến nên bèn đi hỏi thử. Sau đó anh mới biết hóa ra người ta mang đến từ sáng nay rồi, chẳng qua là bọn họ không biết mà thôi.

Giang Nguyệt Vi nhìn anh, bỗng nhiên bật cười, cảm giác có một tia nắng ấm áp rọi vào trái tim mình, mang lại sự ấm nóng: “Vậy sao anh không đợi hôm khác rồi hẵng bảo bọn họ mang đến?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Hôm nay và những hôm khác không giống nhau. Hôm nay là một ngày đặc biệt, là sinh nhật của các con chúng ta, cũng là ngày em phải trải qua bao vất vả. Anh tặng quà vào hôm nay mới có ý nghĩa.”

Có lẽ do gió đêm thổi lồng lộng, cơn gió tạt vào mắt Giang Nguyệt Vi khiến đôi mắt cô hơi ướt, lườm người đàn ông với vẻ giận dỗi: “Vợ chồng mình già rồi mà còn tặng quà nữa, anh khách sáo thế.”

Tưởng Chính Hoa cười nói: “Dù sao em cũng nhận quà rồi, chi bằng mở ra xem thử đi?”

Nói rồi anh lấy chiếc nhẫn bên trong hộp quà ra, đeo cho Giang Nguyệt Vi: “Anh xem phim bên kia thấy người ta kết hôn đều trao nhẫn cho nhau, tiếc là bên mình không thịnh hành trào lưu này.”

Chiếc nhẫn được thiết kế theo kiểu dáng đơn giản, mặt trong có khắc tên hai người bọn họ. Giang Nguyệt Vi hơi cong ngón tay xuống, nước da cô khá trắng, lúc đeo nhẫn, dưới ánh sáng ấm áp, chiếc nhẫn ra ánh hào quang mờ ảo, thoạt nhìn vừa lóa mắt vừa xinh đẹp.

Tưởng Chính Hoa nhìn tay cô, nở nụ cười: “Ngón tay em đẹp quá, đeo nhẫn lên càng đẹp hơn, xinh đẹp giống hệt như quý bà trong phim ảnh.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày, giọng điệu vui mừng khó có thể nhận ra: “Em cũng thấy đẹp.”

Người đàn ông nhanh chóng đeo vòng cổ cho cô. Chiếc vòng cổ hết sức tinh xảo, ở giữa còn có mặt dây chuyền hình trái tim nho nhỏ, trông rất đẹp.

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt đong đầy ý cười, hỏi cô: “Em thích không?”

“Đắt lắm.” Giang Nguyệt Vi khẽ nuốt nước bọt. Không có một người phụ nữ không thích ông xã tặng mình những món quà như này, tuy trong lòng cô vui như trẩy hội nhưng ngoài miệng lại trách cứ anh: “Số tiền anh mua một bộ trang sức như này đủ để em chi tiêu cho thật nhiều việc khác đó.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 201: Chương 201



Tuy rằng cuộc sống hiện tại không túng quẫn nhưng họ còn hai đứa con nữa, mai mốt sẽ có rất nhiều việc cần tiêu tiền. Thế nên dù khá giả nhưng bọn họ không thể chi tiêu một cách phung phí, nào là nuôi dạy con, đầu tư làm ăn, cô còn phải mở thêm cửa hàng nữa.

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Tiền tiêu rồi chúng ta có thể kiếm lại. Hôm nay các con được tặng quà, em cũng phải có. Em là vị thần có nhiều công lao của đời anh, sao lại không có quà chứ?”

Giang Nguyệt Vi lại giận dỗi nguýt anh: “Nhưng mà đắt lắm, những mấy trăm đồng.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nét cười giảo hoạt hiện lên qua ánh mắt của anh: “Vậy hay là anh trả lại bộ trang sức cho họ nhé? Bọn họ nói nếu không ưng thì có thể trả hàng.”

Giang Nguyệt Vi trợn trừng mắt, lập tức rút tay về, che chiếc dây chuyền trên cổ, không để lộ một chút nào: “Mua rồi mà còn trả được ư?”

Thấy cô thật sự thích món quà này, Tưởng Chính Hoa kìm lòng không được mà nở nụ cười: “Nhưng chẳng phải em chê đắt sao, số tiền mua nó có thể làm được rất nhiều việc khác.”

Nhận ra nét cười hiện lên trong đôi mắt anh, Giang Nguyệt Vi biết anh chỉ đang trêu mình, cô mím môi hừ một tiếng: “Em có nói vậy à? Làm gì có nhỉ?”

Ngay sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì, cười tỉm tủm quan sát người đàn ông, hỏi: “Chắc chắn anh đã tiêu một khoản tiền kha khá để mua món quà này. Chẳng phải anh giao hết tiền cho em rồi mà? Anh lấy tiền đâu để mua nó?”

Tưởng Chính Hoa bị câu hỏi của cô làm cho cứng họng. Cô đúng là rất thông minh, anh mới nói mấy câu mà cô đã nghĩ đến quỹ đen.

Giang Nguyệt Vi thấy anh im re không dám nói câu nào, lừ mắt với anh, giận dữ lên tiếng: “Tưởng Chính Hoa, em không ngờ anh dám giấu quỹ đen! Lại còn dành dụm được nhiều tiền như vậy!”

“Nào có.” Tưởng Chính Hoa vội vàng giải thích: “Trước Tết năm ngoái, tiền thưởng Tết của anh được tăng thêm, chẳng qua đến tận bây giờ mới được nhận. Đúng lúc anh muốn quà tặng quà nên mới không nộp cho em.”

Nói rồi anh lại lập tức bổ sung thêm: “Cơ mà sang năm, anh chắc chắn sẽ giao nộp khoản tiền này.”

Giang Nguyệt Vi hơi cúi người nhìn người đàn ông, nhìn chằm chằm anh: “Anh nói thật chứ? Tại sao em cảm thấy không đáng tin nhỉ? Có phải anh vẫn còn quỹ đen đúng không?”

Tưởng Chính Hoa phân bua ngay tắp lự: “Anh chỉ có mỗi ngần ấy thôi, anh tiêu hết rồi. Thậm chí anh còn nợ Châu Lập Dương mười mấy đồng, không tin thì em cứ lục soát người anh đi.”

Dứt lời, anh nhanh nhẹn c** q**n áo ra, nằm xuống giường: “Em lại đây đi, kiểm tra đi, kiểm tra cơ thể anh đi.”

Giang Nguyệt Vi nhìn anh c** s*ch quần áo, chỉ còn lại mỗi chiếc q**n l*t, mặt cô đỏ bừng lên: “Anh đúng là đồ mặt dày. Mọi người và mẹ còn chưa ngủ đâu, lỡ lát nữa ai mở cửa vào thấy anh như vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Tưởng Chính Hoa trở mình nằm nghiêng người trên giường, một tay chống má, hớn hở nhìn chằm chặp cô: “Anh khóa trái cửa rồi, không ai vào được đâu, em mau kiểm tra cơ thể anh đi.”

Hai người kết hôn đã nhiều năm, hôm nay thấy người đàn ông gần như không mảnh vải che thân như vậy, khoe ra vóc dáng khỏe khoắn, đặc biệt là chiếc quần anh đang mặc không phải là quần đùi mà là q**n l*t tam giác mà cô cố tình mua cho anh. Không biết là do quần quá chật hay do nguyên nhân khác mà để gồ lên một cách kỳ cục...

Cô không nhìn nữa, khẽ hắng giọng: “Anh nằm sang một bên đi, em muốn ngủ.”

Người đàn ông chầm chậm đứng dậy, nhìn cô: “Anh tặng quà cho em rồi, chẳng lẽ em không cảm ơn sao?”

Dưới đôi mắt sáng quắc của Tưởng Chính Hoa, Giang Nguyệt Vi mím môi, hỏi: “Vậy anh muốn em cảm ơn như nào?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày, đôi mắt lóe sáng: “Em muốn hưởng thụ cuộc vui không?”

Giang Nguyệt Vi hơi nhún vai, nói bằng giọng điệu oán trách: “Cơ mà hôm nay em mệt lắm.”

Dứt lời, cô xoay người định nằm xuống giường. Ai dè lại bị người đàn ông kéo, anh xoay người đè cô xuống mặt bàn lạnh lẽo.

Những chuyện đó diễn ra một cách hết sức tự nhiên. Sau khi xong việc, Giang Nguyệt Vi nóng đến nỗi cả người toát đầy mồ hôi, hình như người đàn ông còn cố ý ghé bên tai cô mà thủ thỉ hỏi rằng cô đã ăn no chưa.

Giang Nguyệt Vi không chống cự được cơn buồn ngủ nữa, không còn lòng dạ nào để ý đến anh. Có điều nhìn vẻ mặt đắc ý của người đàn ông, cô thầm hừ một tiếng: “Em vẫn chưa no, anh đi múc nước đi, em nóng quá.”

Da cô vốn đã trắng, gương mặt còn ửng hồng, hai hàng mi cong vút hơi rung rinh, vẻ mặt hiện rõ sự hờn dỗi khiến người đàn ông càng ngắm càng yêu mến.

Tưởng Chính Hoa không kìm lòng được mà hôn lên gương mặt hây hây đỏ của cô.

Giang Nguyệt Vi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn tối đen như mực, bèn đẩy người đàn ông ra: “Anh nhanh lên, chẳng lẽ anh không được?”

Tưởng Chính Hoa khẽ cọ chóp mũi của cô, cười thầm trong lòng, bé con này, buồn ngủ rũ cả mắt rồi mà còn mạnh miệng.

“Em nằm đi, anh đi múc nước cho em.” Nói rồi anh đứng dậy mặc quần áo, đi vào nhà vệ sinh. Đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đó anh mới múc nước quay về phòng.

Có điều khi anh bước vào phòng, người phụ nữ vừa nói mình vẫn chưa ăn no đã mặc xong quần áo và ngủ rồi...

Thời tiết mùa hè nóng bức, phòng ngủ mở cửa sổ, ánh trăng vằng vặc rọi vào phòng qua tấm lưới cửa sổ, ánh sáng mờ mờ hắt xuống giường, đồng thời cũng chiếu lên gương mặt người phụ nữ, khiến cô đẹp một cách huyền ảo.

Hai đứa nhỏ nằm bên cạnh cô, ngủ rất sâu, nắm tay giơ lên trên đầu, hai chân ngắn ngủn co lại. Đây đúng là tư thế ngủ điển hình của trẻ con, vừa ngoan ngoan vừa đáng yêu.

Tưởng Chính Hoa nhoẻn miệng cười, rón rén đi đến bên cạnh người phụ nữ, đặt chiếc chậu trong tay xuống, cẩn thận vắt khăn bông, lau người cho cô. Sau khi lau sạch sẽ, anh đặt chậu sang một bên rồi cởi giày lên giường, nằm ngủ ở bên cạnh ba mẹ con. Anh nghe tiếng hít thở nhè nhẹ, đều đều của bọn họ, cứ nằm im lắng nghe một lúc lâu, sau đó mới nở nụ cười hạnh phúc.

Trong màn đêm tĩnh lặng, thế gian không còn nét ồn ã, hoa lệ. Có lẽ cuộc sống hạnh phúc chỉ đơn giản là bên ngoài cửa sổ, từng đóa hoa khoe sắc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, tiếng côn trùng rả rích quanh quẩn bên tai, còn có người phụ nữ và các con say giấc nồng bên cạnh mình...

Tháng 9 năm 1982.

Tuy tiết xử thử đã trôi qua nhưng thời tiết vẫn oi bức như trước, bầu không khí như thể đang tỏa ra thứ mùi khiến người ta ngột ngạt. Chiếc quạt bàn trong phòng hơi cũ nên khi cánh quạt quay mạnh sẽ phát ra tiếng cạch cạch.

Từ sau bữa tiệc chúc mừng hai đứa nhỏ tròn một tuổi, cuộc sống của Giang Nguyệt Vi trôi qua vô cùng suôn sẻ. Hai cửa hàng của cô càng ngày càng làm ăn khấm khá. Mấy năm gần đây, cô mở thêm bốn chi nhánh khác ở các khu Ba và khu Bốn. Đến lúc tốt nghiệp, tiệm cơm số một Phúc Tâm của cô cũng khai trương.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được cử đến bộ phận dân cư và kế hoạch hóa gia đình ở tòa nhà thị chính. Công việc hằng ngày của cô là viết báo cáo, viết tài liệu rồi tuyên truyền cho người dân, tạm thời coi như mà một công việc nhàn nhã. Có điều dạo này cô vừa phải đến từng tổ dân phố để tuyên truyền, vừa phải quản lý cửa hàng mới nên khá bận rộn. Hầu hết thời gian, cô đều nhờ Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân trông nom các con và giải quyết các công việc trong nhà.

Ngày mai hai đứa nhỏ sẽ đến nhà trẻ. Mã Ái Vân đang sửa soạn đồ đạc cho tụi nhỏ ở trong phòng, xem có cái gì không dùng được không. Sau khi thu dọn xong, bà vừa bước ra khỏi phòng thì hai đứa nhỏ đáng lẽ đang chơi trong phòng khách, giờ không thấy bóng dáng đâu.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 202: Chương 202



Mã Ái Vân lục tung căn phòng lên tìm nhưng vẫn không thấy chúng đâu, bèn vào phòng bếp hỏi: “Tú Trân, hai đứa nhỏ đâu rồi?”

Một lúc sau Vạn Tú Trân mới đi ra từ phòng bếp, nhìn dáo dác: “Ban nãy tôi ra vẫn thấy hai đứa nhỏ, tại sao thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu? Hay là tụi nhỏ lại chơi trốn tìm trong tủ quần áo rồi?”

Mã Ái Vân lắc đầu: “Không có, tôi tìm rồi.”

Vạn Tú Trân vội vàng lau tay: “Vậy để tôi ra ngoài tìm xem, chắc tụi nhỏ xuống dưới nhà chơi rồi.”

Trước kia hai đứa nhỏ cũng thường xuyên tự đi ra ngoài chơi, có điều thời tiết hôm nay nóng bức như vậy, ngộ nhỡ chúng mải chơi quá, bất cẩn bị ốm thì ngày mai đến trường kiểu gì. Mã Ái Vân thấy Vạn Tú Trân đang nấu cơm giữa chừng, bèn nhanh nhẹn đi giày, xuống dưới nhà tìm các cháu.

Mã Ái Vân nhìn thoáng qua cây kem trong tay năm đứa bé mà giận sôi máu. Những cây kem này là do Giang Nguyệt Vi tự tay làm, để trong tủ lạnh, chuẩn bị mang đi bán, giữa trưa hai đứa nhỏ đă ăn kem rồi, không ngờ bây giờ lại ăn nữa. Chắc chắn Vạn Tú Trân sẽ không đồng ý cho chúng lấy, nhất định là do tụi nhỏ lén lút tự lấy.

“Tưởng Thanh Ngạn!”

Mấy đứa con nít nghe thấy có tiếng gọi bèn ngoảnh đầu lại. Nhìn thấy Mã Ái Vân, ba đứa bé sợ c.h.ế.t khiếp, vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại gọi Tưởng Thanh Ngạn: “Anh Ngạn ơi, hôm nào chúng em lại đến nhà anh ăn kem nhé!”

Mã Ái Vân nghe thấy cách gọi “anh Ngạn” thì cười ầm lên. Thằng bé này đúng là càng lớn càng bướng bỉnh, ngày nào cũng bị ba đánh m.ô.n.g nhưng chẳng có tác dụng gì, suốt ngày rong chơi bên ngoài, giống hệt như một đứa nhỏ được nuôi dạy theo cách phát triển “tự nhiên”. Ai ngờ thằng bé lại thu phục được mấy đứa nhỏ trạc tuổi mình trong khu đại viện, trở thành thủ lĩnh của chúng.

Một cậu bé chưa tròn ba tuổi rưỡi lại được những đứa nhỏ bốn tuổi khác gọi là anh, ai mà nhịn cười nổi chứ. Mã Ái Vân cố gắng nhịn cười, bước đến trước mặt hai đứa nhỏ, nhìn hai cây kem đã bị chúng ăn lộ đến phần que, bà lừ mắt với chúng, nói: “Không ngờ hai cháu lại ăn vụng, đợi lát nữa ba các cháu về, bà sẽ bảo ba dạy dỗ các cháu cho tử tế.”

Dường như Tưởng Thanh Ngạn đã quá quen với việc bị ba đánh mông, thè lưỡi lêu lêu Mã Ái Vân rồi chạy biến đi. Tưởng Thanh Viện giơ bàn tay nhỏ nhắn túm góc áo của Mã Ái Vân, ngước đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn bà: “Bà nội ơi, bà đừng nói với ba được không? Ngày mai chúng cháu đi học rồi, nếu ba đánh chúng cháu, mọi người đều không vui, vậy chắc chắn chúng cháu không thể đến trường được.”

Cô bé nói chuyện bằng chất giọng non nớt, đôi mắt to tròn yếu đuối đáng thương, Mã Ái Vân mềm lòng hơn hẳn. Bà thấy cô bé nói cũng có lý, nếu Chính Hoa biết chuyện này thì chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ bị đánh lên bờ xuống ruộng, ngày mai chúng còn phải đến trường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng.

Sau khi tự thuyết phục bản thân, Mã Ái Vân đã nguôi giận hoàn toàn, nhìn cô bé: “Bà chỉ tha cho lần này thôi nhé, lần sau bà không giúp các cháu được đâu.”

Tưởng Thanh Viện cười tít mắt: “Cháu cảm ơn bà nội.”

Hai người quay về nhà. Buổi tối, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa về nhà, Mã Ái Vân không kể chuyện ban ngày với họ. Trong lúc ăn cơm, Tưởng Chính Hoa ngẫm lại thấy con trai nhà mình nghịch ngợm như vậy, bèn dặn dò con thật kỹ càng: “Tưởng Thanh Ngạn, ngày mai con đến nhà trẻ, đi học phải ngoan ngoãn nghe lời các thầy cô, chăm sóc em chu đáo, hoà đồng với các bạn, con đã nhớ chưa?”

Ba đã nhắc nhở, Tưởng Thanh Ngạn gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Lúc trước ba mẹ đã từng nhắc nhở bọn họ. Hai đứa nhỏ đều biết ở nhà trẻ có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa với mình, thế nên Tưởng Thanh Ngạn cực kỳ chờ mong những tháng ngày đến trường sắp tới.

Có điều cậu vẫn hơi lo lắng: “Ba ơi, nhà trẻ có cơm không?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày: “Có.”

Tưởng Thanh Ngạn: “Vậy nhà trẻ có thịt không?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Cũng có.”

Tưởng Thanh Ngạn: “Vậy nhà trẻ có kẹo không?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì nheo mắt: “Tất nhiên là cũng có rồi, có cơm có thịt có hoa quả, có cả kẹo nữa. Nếu con ngoan ngoãn thì cái gì cũng có.”

Tưởng Thanh Ngạn ồ lên một tiếng thật dài rồi ăn cơm tiếp, một lúc sau lại ngẩng đầu lên: “Vậy sau khi gửi chúng con vào nhà trẻ thì ba mẹ còn cần chúng con không?”

Giang Nguyệt Vi bật cười, không hiểu tại sao thằng nhóc này lại nghĩ vợ chồng cô không cần chúng: “Tất nhiên là vẫn cần, đợi đến giờ tan học, ba mẹ sẽ đến đón các con về.”

Mã Ái Vân nhìn hai đứa nhóc, vội vàng an ủi: “Các cháu đừng sợ, nhà trẻ ở ngay gần nhà chúng ta, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ mà các cháu quen, chẳng qua các cháu thay đổi địa điểm vui chơi thôi.”

Tưởng Chính Hoa buông bát đũa xuống, nhìn Tưởng Thanh Ngạn: “Có chuyện gì vậy? Con là anh trai mà sợ à?”

Tất nhiên Tưởng Thanh Ngạn sẽ không thừa nhận là mình sợ hãi, cậu chỉ hừ một tiếng: “Nào có chuyện đó, chẳng qua buổi tối còn còn phải về nhà ngủ, con sợ mình lạc đường thôi.”

Giang Nguyệt Vi không vạch trần tâm tư nho nhỏ của cậu bé, cười cười: “Con yên tâm đi, mẹ đảm bảo sẽ đón các con về nhà.”

Tưởng Thanh Viện thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, mẹ không được quên đâu đấy.”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đưa các con đến trường, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa còn phải đi làm. Thế nên ăn cơm tối xong, bọn họ không dám lề mè, tắm rửa sạch sẽ cho các con rồi nhanh chóng về phòng dỗ chúng ngủ.

Hai đứa nhỏ sắp hơn ba tuổi nên bây giờ Vạn Tú Trân và Mã Ái Vân ở cùng một phòng để nhường một phòng cho chúng. Gần đây, hầu như là hai đứa nhỏ tự ngủ với nhau.

Có điều do ngày mai sắp đi học nên hai đứa nhỏ hơi làm mình làm mẩy, không muốn ngủ một mình, nằng nặc phải về phòng ngủ chính, muốn ngủ với ba mẹ.

Khó khăn lắm hai đứa nhỏ mới tự ngủ riêng, tất nhiên Tưởng Chính Hoa không muốn tụi nhỏ về phòng ngủ với họ. Huống chi lát nữa anh còn muốn làm một số chuyện sung sướng với Giang Nguyệt Vi, sao có thể để các con quấy rầy mình. Thế là anh ra vẻ đứng đắn phê bình các con: “Các con nhìn lại bản thân mình đi, ngày mai bắt đầu đi học rồi, sắp thành người lớn rồi còn muốn ngủ với ba mẹ, các con có thấy mất mặt không hả?”

Trước kia cũng ngủ cùng ba mẹ nên hai đứa nhỏ chẳng thấy mất mặt chút nào, tụi nhỏ lắc đầu, đồng thanh đáp: “Không ạ, trước kia chúng con từng ngủ cùng ba mẹ mà.”

Tưởng Chính Hoa cứng họng, một lúc lâu mới nói: “Đó là hồi các con còn nhỏ, bây giờ các con ba tuổi rồi, Thanh Ngạn còn là anh, chẳng lẽ còn muốn ngủ với mẹ à?”

Hai đứa gục đầu xuống, thở dài, cơ mà bọn họ thật sự muốn ngủ với ba mẹ. Lỡ đâu ngày mai không thể về nhà thì đây là buổi tối cuối cùng bọn họ được ngủ chung với ba mẹ.

Tưởng Thanh Viện ngẩng đầu lên, cất giọng thỏ thẻ: “Mẹ ơi, con không phải anh trai, vậy con có thể ngủ cùng ba mẹ được không?”

Giang Nguyệt Vi phì cười một tiếng, nhìn cô bé: “Chuyện này còn phải hỏi ý kiến ba con xem sao.”

Nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng thương của con gái, Tưởng Chính Hoa biết tụi nhỏ hơi sợ hãi nên dịu giọng hơn: “Vậy cũng không được, con lớn rồi phải tự lập. Con ngủ một mình đi, nếu người khác biết được sẽ cười nhạo con.”

Tụi nhỏ xin xỏ nhiều lần nhưng đều bị từ chối, Tưởng Thanh Viện cực kỳ không vui, chu môi lên, giọng điệu hơi hờn dỗi: “Nhưng ba cũng lớn như vậy rồi, tại sao còn muốn ngủ chung với mẹ? Ba không tự lập, chúng con có cười nhạo ba bao giờ đâu.”

Tưởng Thanh Ngạn bừng tỉnh: “Đúng rồi đó, ba lớn như vậy rồi, lớn hơn chúng con rất rất nhiều, tại sao ba còn muốn ngủ với mẹ nữa, xấu hổ quá đi mất.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 203: Chương 203



Giang Nguyệt Vi không ngờ hai đứa nhỏ lại nói như vậy, chỉ nhìn Tưởng Chính Hoa, cười đến nỗi bả vai run run: “Em xem anh định trả lời như nào.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nghĩ thầm hai đứa nhỏ này không hề dễ đối phó, thế là lập tức lên tiếng: “Bởi vì ba và mẹ con đã kết hôn rồi, ba là ông xã của mẹ con nên có thể ngủ chung.”

Tưởng Thanh Ngạn hừ một tiếng: “Vậy con cũng kết hôn với mẹ, trở thành ông xã của mẹ, như vậy là được ngủ với mẹ đúng không.”

Tưởng Thanh Viện ôm chặt cổ Giang Nguyệt Vi, hôn chụt một phát lên mặt cô: “Con cũng làm ông xã của mẹ được không?”

Giang Nguyệt Vi nghe xong mà cười đau cả bụng, cô cười một lúc lâu mà vẫn không kìm lại được.

Tưởng Chính Hoa bị hai anh em chọc giận, thốt nhiên không biết phải trả lời như nào, nghĩ bụng, anh cần phải dạy dỗ tụi nhỏ một khóa học kết hôn là gì, ông xã là gì mới được.

Giang Nguyệt Vi cười sắp vỡ bụng, nhìn người đàn ông không thốt được ra câu trả lời, bèn nói: “Đừng nói nữa, chúng ta dỗ các con ngủ đi, nói nữa thì đêm nay không ai được ngủ đâu.”

Tưởng Chính Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, thản nhiên ồ lên một tiếng rồi tắt đèn, sau đó mỗi người phụ trách dỗ dành một bé. Không biết có phải do kích động quá hay không mà hai đứa nhỏ thức đến mười giờ đêm mới chịu ngủ.

Dỗ các con xong, vợ chồng hai người mệt lử ra. Sau khi về phòng, Giang Nguyệt Vi nằm vật xuống, thở phào một hơi. Tất nhiên cuộc sống vợ chồng mà Tưởng Chính Hoa ước ao không thành hiện thực, bởi vì anh tắm rửa xong, lúc quay về phòng thì người phụ nữ đã chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau là ngày đầu tiên hai người bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện cắp sách đến trường. Giang Nguyệt Vi dậy từ sớm sinh mơ, cô sửa soạn cho hai đứa nhỏ trông thật đẹp trai xinh gái, kiểm tra thấy mọi thứ đều ổn thỏa xong, cả nhà mới ra ngoài. Bởi vì có thể tối nay bọn họ không kịp về đón các con nên Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân cũng đi cùng, nhân tiện biết vị trí của nhà trẻ ở đâu.

Nhà trẻ không hề xa nhưng Tưởng Chính Hoa vẫn lái xe, dọc đường đi, Giang Nguyệt Vi cẩn thận dặn dò các con. Khốn nỗi chỉ hai phút sau, chiếc xe đã dừng lại trước cổng nhà trẻ.

Hôm nay là ngày khai giảng nên có rất nhiều trẻ em được đưa đến cổng trường. Thời điểm bấy giờ, xe hơi còn rất hiếm nên tụi nhỏ nhìn thấy xe hơi của họ thì ngạc nhiên ồ lên...

“Chiếc xe đẹp quá đi.”

“Bánh xe lớn chưa kìa!”

“Đẹp quá.”

Nghe thấy bạn bè khen xe hơi nhà mình như vậy, Tưởng Thanh Ngạn hơi đắc ý. Sau khi xuống xe, cậu hớn hở vẫy tay với các bạn, lại còn hòa đồng chào hỏi: “Tớ tên là Tưởng Thanh Ngạn, sau này tớ sẽ mời các cậu ngồi xe hơi của nhà tớ nhé!”

Giang Nguyệt Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, khóe miệng Tưởng Chính Hoa cũng giật giật. Thằng nhóc này, đi đến đâu cũng bắt chuyện với người khác được, thấy cậu bé định chạy đến chỗ các bạn để tán dóc, anh nhanh chân kéo cậu nhóc về, đưa đến lớp học.

Có lẽ bọn họ đi hơi muộn nên hiện tại đã có khá nhiều trẻ con ở trong lớp. Tuy trong lớp có rất nhiều đồ chơi nhưng những đứa nhỏ không muốn rời xa mẹ, đứa nào đứa nấy đều khóc hu hu, thậm chí còn có mấy bậc phụ huynh không tài nào đi được, buộc lòng phải ở lại dỗ dành đứa con đang khóc long trời lở đất nhà mình, ngay cả giáo viên cũng đang tất bật dỗ dành tụi nhỏ.

Nhìn tụi nhỏ đang khóc lóc ầm ĩ trong lớp học, Mã Ái Vân hơi lo lắng, nhìn Giang Nguyệt Vi, lúng túng nói: “Con thấy có ổn không, đứa nào cũng khóc vậy hả?”

Giang Nguyệt Vi cũng buồn nẫu ruột, bởi vì Viện Viện đang siết c.h.ặ.t t.a.y cô không chịu buông ra.

Tưởng Chính Hoa bèn nói: “Tất nhiên là ổn rồi, khóc một lúc là nín ngay.”

Bấy giờ có một giáo viên mặc quần áo màu đỏ nhìn thấy bọn họ, bèn chạy tới: “Chào mọi người, tôi là cô giáo Dương – giáo viên của lớp Quả Táo.

Mọi người đưa hai bạn nhỏ này đến lớp đúng không?”

Tưởng Chính Hoa vội vàng đưa hồ sơ cho cô Dương: “Chào cô, đây là hồ sơ của Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện.”

Cô giáo Dương nhận lấy tập hồ sơ rồi đọc lướt qua, sau đó cúi đầu nhìn hai bạn nhỏ, trong lòng không nhịn được mà phải thốt lên rằng hai đứa nhỏ này đẹp trai xinh gái quá, da dẻ trắng trẻo mịn màng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa cong. Ai nhìn cũng phải mềm lòng, vả lại thoạt nhìn cũng nhận ra hai đứa nhỏ là anh em sinh đôi.

Ai mà chẳng yêu quý những đứa nhỏ xinh xắn, cô giáo Dương cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ rồi nói: “Hai bạn nhỏ Thanh Ngạn và Thanh Viện mau chào tạm biệt ba mẹ đi, chúng ta vào trong kia chơi cùng các bạn khác nhé.”

Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng rút tay mình ra, nhìn con gái mình: “Tưởng Thanh Viện, con buông tay mẹ ra đi.”

Bấy giờ Tưởng Thanh Viện mới chậm rãi bông tay mẹ ra, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy buồn thiu: “Mẹ ơi, mẹ nhớ đến đón chúng con nha.”

Vốn dĩ Tưởng Thanh Ngạn cũng định nhắc nhở ba mẹ, có điều cậu là con trai, không thể bận lòng lo lắng những chuyện này, thế là vỗ ngực: “Ba ơi, ba mẹ quay về đi, con sẽ chăm sóc em gái thật chu đáo.”

Cô giáo Dương nghe vậy thì ngạc nhiên, không ngờ cậu còn nhỏ mà đã có thể nói ra những lời ấm lòng như vậy. Cô Dương lập tức nở nụ cười, khen ngợi cậu: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn thật lợi hại!”

Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi không ngờ cậu nhóc sẽ nói vậy, phải dụi mắt nhìn cậu bằng con mắt khác. Tưởng Chính Hoa hắng giọng: “Tốt lắm, ba tin tưởng con, lát nữa con con đừng khóc đấy nhé, phải dũng cảm lên nghe chưa?”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy ba mẹ nói chuyện quá dài dòng, thế là quả quyết đẩy họ đi: “Ba mẹ mau đi đi, hẹn gặp lại.”

Giang Nguyệt Vi dở khóc dở cười, thấy hai đứa nhỏ bình tĩnh như vậy nên cũng yên tâm rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, những bạn nhỏ khác trong lớp còn khóc, cô giáo Dương còn phải dỗ dành bọn họ, thấy Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện không quấy khóc nên dứt khoát đưa hai đứa nhỏ đến khu xếp hình, dỗ dành: “Các cục cưng phải ngoan nhé, các con tự chơi một lúc, cô dỗ dành các bạn khác xong sẽ lập tức quay lại chơi với các con.”

Tưởng Thanh Ngạn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn cô Dương rồi hỏi: “Nếu chúng con ngoan thì cô giáo sẽ cho tụi con kẹo đúng không ạ?”

Cô giáo Dương phì cười, cô ấy cảm thấy hai đứa nhỏ này thật lanh lợi: “Tất nhiên là có rồi, các con ngoan ngoãn nghe lời cô nhé, đợi đến nào cô rảnh thì sẽ tặng quà cho các con.”

Đôi mắt Tưởng Thanh Ngạn sáng bừng lên: “Vây cô mau đi đi ạ, chúng con tự chơi.”

Cô giáo Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu mỗi đứa nhỏ đều ngoan ngoãn giống như hai bé này thì tốt quá, như vậy họ sẽ không phải căng thẳng: “Nói lời phải giữ giấy lời nha.”

Cô giáo Dưng lập tức rời khỏi khu đồ chơi, nhanh chóng dỗ dành các bạn nhỏ khác. Thấy cô giáo đi rồi, Tưởng Thanh Ngạn vừa xếp gỗ vừa hỏi Tưởng Thanh Viện: “Em muốn khóc nữa không?”

Tưởng Thanh Viện lắc đầu, cô bé tin rằng chắc chắn buổi tối mẹ sẽ đến đón bọn họ nên không khóc nữa: “Em không thèm khóc đâu.”

Tưởng Thanh Ngạn cười tít mắt, chớp đôi mắt to tròn: “Nếu em khóc thì anh cũng không mách mẹ, anh sẽ dỗ em nín khóc.”

Tưởng Thanh Viện gật gật đầu: “Nhưng những bạn khác đều khóc, tối hôm qua ba đã dặn chúng ta phải hòa đồng với các bạn. Cơ mà các bạn ai cũng khóc thì chúng ta phải làm sao đây?”

Tưởng Thanh Ngạn cũng cảm thấy rất đau đầu, tại sao những bạn khác khóc nhiều như vậy, khóc lóc om sòm như thế thì bao giờ cô giáo mới rảnh rỗi, bọn họ mới được phát kẹo chứ?

Cậu cảm thấy bọn họ nên giúp đỡ các cô giáo một tay.

Bây giờ Tưởng Thanh Ngạn chỉ muốn được thưởng kẹo, nhưng bạn bè xung quanh ai cũng khóc sướt mướt khiến các giáo viên phải tất bật dỗ dành, không có thời gian rảnh.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 204: Chương 204



Cậu cảm thấy nên giúp các cô giáo một tay thì cậu mới mau được thưởng kẹo.

Thế là cậu kéo Tưởng Thanh Viện chạy đến trước mặt cô giáo Dương, chủ động xin giúp đỡ cô: “Cô Dương, con có thể dỗ các bạn giúp cô ạ.”

Bấy giờ cô giáo Dương đang bế một bạn nhỏ khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng đỏ, dỗ dành cả buổi nhưng vẫn không nín khóc, thấy Tưởng Thanh Ngạn ngoan ngoãn chủ động như vậy thì cực kỳ có thiện cảm. Tất nhiên cô không từ chối ý tốt của Tưởng Thanh Ngạn, suy cho cùng trẻ con dễ làm quen với nhau, dễ trở thành bạn thân, biết đâu cậu bé có thể giúp đỡ mình được thì sao?

Cô giáo Dương bèn xoa đầu Tưởng Thanh Ngạn: “Cảm ơn Thanh Ngạn, con thật tuyệt vời, vậy cô giao mấy bạn nhỏ này cho con nhé?”

Tưởng Thanh Ngạn vỗ n.g.ự.c cam đoan với cô giáo Dương rồi kéo mấy bạn nhỏ đang khóc lóc sướt mướt kia sang một bên, nói chuyện với chúng bằng giọng điệu của một đại ca: “Đừng khóc nữa, ban nãy cô giáo bảo với tớ là nếu ai ngoan ngoãn thì sẽ được thưởng đùi gà khổng lồ, cây kem mát lạnh và kẹo ngọt để ăn đó.”

Bỗng nhiên nghe thấy những lời này, cô giáo Dương gần như c.h.ế.t lặng. Cô ấy mới chỉ nói là sẽ tặng quà cho Tưởng Thanh Ngạn, không hề nói sẽ tặng cái gì, bây giờ trong lớp học chỉ có một ít kẹo, còn kem lạnh và đùi gà khổng lồ gì gì đó thì làm gì có?

Cô giáo Dương đang suy nghĩ miên man thì lại nghe thấy Tưởng Thanh Ngạn nói: “Thế nên các cậu đừng khóc nữa, nếu lát nữa cô giáo không cho kẹo thì chúng ta hẵng khóc tiếp...”

Nghe thấy câu này, cô giáo Dương suýt chút nữa gục ngã. Bé Tưởng Thanh Ngạn này nói gì vậy? Gì mà không cho kẹo hẵng khóc tiếp là sao?

Cậu bé nào có giúp cô ấy dỗ dành các bạn khác, rõ ràng là đang đào hố chôn cô ấy mà...

Cô giáo Dương đang định nhắc nhở Tưởng Thanh Ngạn thì mấy bạn nhỏ khó dỗ dành kia dần dần nín khóc, ngước gương mặt đẫm lệ lên nhìn Tưởng Thanh Ngạn, nghẹn ngào hỏi: “Thật à?”

Tưởng Thanh Ngạn thấy mọi người nghi ngờ mình thì hơi phật ý: “Đương nhiên là thật rồi, ban nãy cô giáo Dương hứa sẽ tặng quà, cơ mà chỉ ai ngoan ngoãn mới được tặng thôi.”

Tưởng Thanh Viện cũng gật đầu: “Anh trai tớ không nói dối đâu, nếu không có quà thì chắc chắn là cô giáo lừa tụi mình...”

Cô giáo Dương bị hai đứa nhỏ đào cho cái hố thật to, nếu lát nữa cô ấy không tặng thưởng thì sẽ trở thành kẻ lừa đảo. Thế là cô Dương vội vàng giải thích với các bạn nhỏ rằng: “Cô không nói dối, có điều...”

Cô giáo Dương chưa kịp nói xong thì hai đứa nhỏ trong lòng cô ấy lại bắt đầu gào khóc, cô ấy đành phải hoãn việc giải thích lại, dỗ dành tụi nhỏ trước, cũng may sau khi bị Tưởng Thanh Ngạn chơi một vố, mấy đứa nhỏ ở bên cạnh không khóc nữa.

Thôi vậy, từ trước đến nay đồ ăn ngon vẫn luôn có sức hấp dẫn như thế. Cô giáo Dương cảm thấy bây giờ dỗ các bé nín khóc là chuyện quan trọng hơn cả.

Tuy nhiên vẫn có hai bạn nhỏ không bị dụ dỗ bởi thức ăn, khóc mãi không thôi, Tưởng Thanh Ngạn cũng cảm thấy đau đầu. Cậu nghĩ tại sao lại có những đứa bé không thích đùi gà, kem và kẹo như thế, rõ ràng những món ăn này ngon như vậy mà. Cậu chỉ nghĩ thôi cũng ch** n**c miếng, ấy thế mà bọn họ còn khóc được?

Không thể dỗ họ bằng cách này, Tưởng Thanh Ngạn đành phải đổi sang biện pháp khác. Có điều cậu mới hơn ba tuổi, thật sự không nghĩ được cách nào khác, đành hầm hừ: “Nếu các cậu còn khóc nữa thì buổi tối, mẹ các cậu sẽ không đến đón đâu, mẹ sẽ bỏ rơi các cậu đó...”

Cô giáo Dương phải bế hai đứa nhỏ vốn đã rất mệt mỏi rồi, ấy thế mà Tưởng Thanh Ngạn còn nói như vậy khiến cô ấy suýt nữa ngất xỉu tại chỗ: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn, con đừng nói như vậy nhé. Cô cam đoan buổi tối ba mẹ sẽ đến đón các con, ba mẹ tan ca xong chắc chắn sẽ đến ngay.”

Khốn nỗi cô Dương nói gì cũng không kịp nữa rồi, hai bạn nhỏ kia đã nghe thấy lời của Tưởng Thanh Ngạn, khóc càng to hơn, nước mắt tuôn trào như thể tuyến lệ được vặn chốt mở. Mà ngay cả những bạn nhỏ vừa nín khóc cũng lập tức khóc thét lên. Bỗng chốc cả lớp học nháo nhào như chợ vỡ.

Cô giáo Dương không dám để Tưởng Thanh Ngạn giúp đỡ nữa, tức tốc kéo cậu sang một bên: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn à, cô cảm ơn con đã giúp đỡ. Cơ mà cô giờ cô phân công cho con một nhiệm vụ mới, đó chính là con ngoan ngoãn chơi với em gái ở đây được không?”

Tưởng Thanh Ngạn không hiểu tại sao các bạn lại bỗng dưng khóc rống lên như vậy. Có điều các bạn ồn ào quá nên cậu thật sự không muốn dỗ dành họ nữa, bởi vậy nên gật đầu: ‘Con biết rồi, lát nữa cô nhớ tặng quà cho chúng con nha!”

Cô giáo Dương vội vã gật đầu rồi quay sang dỗ dành những bạn nhỏ đang khóc. Hầu hết các lớp trong nhà trẻ đều có khoảng ba mươi bạn nhỏ, mỗi lớp có hai giáo viên dạy học và một giáo viên chăm sóc, ngoài cô giáo Dương ra còn cô Tống và cô Lý nữa.

Vào dịp khai giảng mỗi năm, họ đều phải đương đầu với tình huống này. Có điều tình trạng hôm nay vượt xa sự tưởng tượng của cả ba giáo viên, ai cũng tất bật dỗ dành các bạn nhỏ. Ba người bận đầu tắt mặt tối, hết lau nước mắt nước mũi cho tụi nhỏ, sau đó còn phải cho kẹo, đưa nước ngọt. Hơn nửa giờ đồng hồ sau, tình hình trong lớp mới coi như là tạm ổn.

Hai mươi mấy bạn nhỏ đều ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, tay cầm kẹo và trái cây được các cô giáo phát. Các giáo viên nhìn nhau, nghỉ ngơi một lát. Cô giáo Dương là người dạy tiết học tiếp theo, cô bèn giới thiệu sơ qua về lớp học, sau đó gọi các bạn nhỏ đứng lên giới thiệu bản thân.

Các bạn nhỏ bắt đầu tíu tít giới thiệu tên của mình. Phải nghe tên của nhiều người như vậy cùng một lúc, Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện không thể nhớ hết được. Có điều Tưởng Thanh Viện vẫn nhớ rõ bạn ngồi cạnh mình là một bạn nam tên là Lý Thiết, cực kỳ thân thiện.

Trong khi các bạn đang giới thiệu bản thân thì Lý Thiết chằng thèm lắng nghe xem họ nói gì. Cậu ta chỉ thấy hai bạn ngồi cạnh mình giống nhau như đúc từ một khuôn, lại còn cực kỳ xinh đẹp nữa, đẹp hơn cả ba mẹ của cậu nhóc.

Cậu ta quay sang nhìn bọn họ, hỏi Tưởng Thanh Viện với vẻ thắc mắc: “Cậu tên là Viên Viên à? Cơ mà tại sao cậu lại tên là Viên Viên? Tớ thấy cậu chẳng béo cũng chẳng tròn như viên gì hết.”

Tưởng Thanh Viện cực kỳ ấm ức, tại sao nhiều bạn bè gọi nhầm tên cô bé như thế. Tên cô bé không phải là chữ Viên kia, rõ ràng là chữ khác mà!

Cô bé trừng Lý Thiết, chu đôi môi nhỏ nhắn: “Tên tớ không phải là Viên, tớ cũng không mập, tớ tên là Viện cơ!”

Lý Thiết cũng mới chỉ hơn ba tuổi, nào biết Viên với chả Viện mà cô bé nói là gì, Tưởng Thanh Viện cũng không giải thích được tên cô bé là chữ nào. Hai đứa nhỏ ông nói gà bà nói vịt ở chỗ ngồi của mình cả buổi học, cuối cùng cũng không thể giải thích cho người kia hiểu chữ mình muốn nói là chữ nào.

Thế là Tưởng Thanh Viện không muốn nói chuyện với Lý Thiết nữa, giận dỗi quay mặt sang hướng khác. Bấy giờ cô bé mới nhận ra tên của mình chẳng hay chút nào, mọi người đều tưởng tên cô bé là Viên, là mập mạp, cơ mà cô bé không hề béo chút nào, tại sao mọi người cứ một mực nghĩ là Viên mập chứ?

Nghĩ vậy, cô bé nhìn Tưởng Thanh Ngạn, giận dữ: “Anh ơi, tên của em không hay, em muốn đổi tên!”

Tưởng Thanh Ngạn nhìn cô bé: “Anh thấy hay mà, ai chê không hay? Để anh đ.ấ.m nó!”

Lúc Tưởng Thanh Ngạn khoảng ba tuổi, cậu đã bị Tưởng Chính Hoa bắt ép tập đứng tấn, cơ thể cậu rất khỏe mạnh, đánh nhau với ai cũng không sợ.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 205: Chương 205



Lý Thiết nghe thấy thế thì lập tức rụt cổ lại: “Không phải tớ, tớ không hề chê tên cậu ấy không hay!”

Tưởng Thanh Viện nghĩ đi nghĩ lại, quả đúng là vừa rồi Lý Thiết không hề chê bai tên cô bé, chỉ nói cô bé là Viên mập. Tưởng Thanh Viện ấm ức lắm nhưng không thể làm gì, chỉ bĩu môi nhìn anh trai mình.

Tưởng Thanh Ngạn trừng to mắt: “Em định khóc hả??”

Tất nhiên là Tưởng Thanh Viện muốn khóc, cơ mà vừa nghe thấy anh trai nói vậy thì không khóc nữa, lập tức nói: “Không có, em không khóc, nhà trẻ chẳng vui chút nào hết, em muốn về nhà.”

Tưởng Thanh Ngạn buông tiếng thở dài, cực kỳ đồng ý với nhận xét của em gái. Nhà trẻ không vui như cậu vẫn tưởng, các bạn ai cũng khóc, nước mắt nước mũi dầm dề.

Hừ! Không vui!

Nhưng mà vẫn chưa tan học.

Cùng lúc này, các bạn nhỏ đã giới thiệu bản thân xong, nhìn thứ trong tay mình, nhao nhao hỏi Tưởng Thanh Ngạn: “Chẳng phải cậu nói có kem và đùi gà cơ mà? Tại sao chúng tớ không có?”

Tưởng Thanh Ngạn quay sang nhìn bọn họ, hôm nay thời tiết nóng bức, lại còn ầm ĩ cả buổi nên cậu cũng muốn ăn một cây kem cho hạ hỏa, cơ mà cô giáo lại không phát: “Tớ cũng không có.”

Bấy giờ lại có một bạn nhỏ hỏi cậu: “Không có thì chúng ta có nên khóc tiếp không?”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy nếu còn khóc nữa thì mất mặt quá, cậu không muốn một chút nào, đành rướn người sang, thì thầm với các bạn nhỏ kia rằng: “Tớ không khóc được, nếu các cậu muốn khóc thì cứ gào thật to.”

Tưởng Thanh Viện chớp mắt: “Anh ơi, anh chơi xấu.”

“Làm gì có.” Tưởng Thanh Ngạn khịt mũi: “Anh đang an ủi các bạn.”

Những bạn nhỏ kia ngơ ngác, không biết có nên khóc hay không. Đúng lúc này cô giáo vỗ tay một tiếng khiến cả đám đực mặt ra.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường nên ba giáo viên không định dạy bài, chỉ cần các học sinh làm quen với nhau là tốt lắm rồi. Thế nên lúc các bạn nhỏ tự giới thiệu xong cũng đã gần đến bữa trưa.

Cô giáo Dương vỗ tay: “Nào các bạn nhỏ, sắp đến giờ ăn cơm trưa, trước khi ăn cơm, chúng ta phải rửa tay, các con đồng ý không?”

Mắt Tưởng Thanh Ngạn sáng bừng lên: “Cô có đùi gà không ạ?”

Cô giáo cười gượng, nhìn cậu: “Cô không có đùi gà, cơ mà cô Lý nói nhà bếp có chuẩn bị món đùi gà cho bữa trưa hôm nay, thế nên chúng ta mau đi rửa tay nào.”

Mấy bạn nhỏ vốn dĩ đang lăn tăn có nên khóc không, song vừa nghe cô giáo nói bữa trưa có đùi gà thì cả đám không khóc nữa, đồng loạt đứng dậy, đi theo cô giáo Dương để rửa tay.

Cô Lý phụ trách công việc chăm sóc và cô Tống phụ trách trợ giảng lập tức kéo bàn học ra, sau đó lần lượt xới cơm cho các bé. Bữa trưa hôm nay của nhà trẻ rất phong phú, có cơm, đùi gà, rau xanh và thịt, cực kỳ thịnh soạn. Các bạn nhỏ nhìn thấy có nhiều thức ăn như vậy nên ai cũng vui vẻ.

Chuyện mà Tưởng Thanh Ngạn canh cánh trong lòng tối hôm qua rốt cuộc cũng được gỡ bỏ, nhà trẻ quả thật là có cơm.

Tưởng Thanh Viện cảm thấy thức ăn ở nhà trẻ không tệ lắm, chỉ là không ngon bằng cơm mà mẹ và bà nội nấu. Cơ mà nhờ có đùi gà nên bọn họ đều ăn hết phần cơm.

Cơm nước xong xuôi, vui chơi một lúc rồi cô giáo dẫn học sinh đi ngủ trưa. Giường trong phòng ngủ trưa được xếp thành ba hàng, không có giường ngủ riêng, các học sinh đứng xếp hàng chờ cô giáo sắp xếp chỗ ngủ.

Tưởng Thanh Viện ngỏ ý muốn ngủ cạnh anh trai nên cô giáo Dương sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau. Chẳng mấy chốc cô giáo đã sắp xếp chỗ ngủ ổn thỏa cho cả lớp, dặn dò các bé rằng đây là chỗ ngủ cố định sau này, các bé phải nhớ kỹ vị trí của mình.

Lý Thiết được sắp xếp nằm ngủ bên cạnh Tưởng Thanh Ngạn. Cậu ta cực kỳ sung sướng, bởi vì Tưởng Thanh Ngạn và em gái của cậu ấy rất xinh đẹp và sạch sẽ, đặc biệt là em gái của Tưởng Thanh Ngạn.

Cô bé thắt hai b.í.m tóc, gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, nom đáng yêu cực kỳ, thế nên cậu nhóc rất muốn chơi thân với Tưởng Thanh Viện, rất muốn thơm Tưởng Thanh Viện.

Cơ mà cô giáo Lý vẫn còn ở đây.

Thấy tụi nhỏ thiu thiu sắp chìm vào giấc ngủ, cô giáo Lý thở phào một hơi. Buổi sáng hôm nay, đám nhóc quay ba người các cô như chong chóng, rốt cuộc bây giờ cũng chịu ngoan ngoãn hơn, cô ta cũng yên tâm nghỉ ngơi một lúc.

Thoắt cái, cô giáo Lý nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau khi cô giáo đi, Lý Thiết quay đầu sang, không nhịn được mà hỏi Tưởng Thanh Ngạn: “Tớ đổi vị trí ngủ với cậu được không?”

Tưởng Thanh Ngạn chớp mắt: “Không được.”

Lý Thiết bĩu môi, cũng biết rất khó có thể thuyết phục được Tưởng Thanh Ngạn nên nhổm người dậy, rướn người sang hỏi Tưởng Thanh Viện: “Viên Viên ơi, tớ nằm ngủ cùng cậu được không?”

Tưởng Thanh Viện chưa kịp trả lời thì Tưởng Thanh Ngạn đã lập tức ngẩng đầu lên, trợn trừng mắt của Lý Thiết: “Không được, em ấy là em gái tớ!”

Lý Thiết cụt hứng: “Tớ biết mà, nhưng tớ có cướp em gái của cậu đâu, tớ chỉ muốn kết bạn, làm quen nên mới muốn nằm bên cạnh cậu ấy.”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy cậu bạn nhỏ này chẳng thông minh chút nào, cậu khịt mũi: “Cậu là con trai, em ấy là con gái, nam nữ khác biệt, không thể nằm ngủ chung với nhau được.”

Lý Thiết trợn tròn mắt, cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Nhưng ba mẹ với ngủ chung với nhau mà.”

Tưởng Thanh Ngạn vẫn còn nhớ như in lời ba nói tối hôm qua: “Đó là bởi ba mẹ cậu đã kết hôn, ở bên nhau nên ba mẹ cậu có thể ngủ cùng nhau.”

Đôi mắt Lý Thiết sáng rực lên: “Vậy thì tớ muốn cưới Viên Viên, ở bên Viên Viên. Nhà tớ có nhiều kẹo lắm, còn có thịt và bánh quy nữa.”

Tưởng Thanh Viện cũng khịt mũi: “Tớ không thèm đâu, nhà tớ cũng có rất nhiều thức ăn.”

Tuy Tưởng Thanh Ngạn không hiểu rõ kết hôn là gì nhưng cậu cảm thấy không vui khi Lý Thiết nói thế, giận dữ thốt lên: “Đúng vậy, chúng tớ không thèm, sau này cậu đừng nói năng như vậy với Viện Viện nữa.”

Lý Thiết buồn thiu, cậu bạn Tưởng Thanh Ngạn này chẳng thân thiện gì cả, cái gì cũng không cho, làn nào cũng từ chối người khác, đúng là một đứa nhỏ hư: “Tại sao lại không được?”

Tưởng Thanh Ngạn không muốn nói chuyện với Lý Thiết nữa, chỉ lừ mắt với cậu ta: “Bởi vì em gái tớ không thích cậu nói vậy. Nếu cậu còn nói nữa, có tin tớ đánh cậu không?”

Thấy Tưởng Thanh Ngạn thình lình giơ nắm tay, Lý Thiết lập tức rụt cổ lại: “Đồ nhỏ mọn, sau này tớ không chơi với cậu nữa.”

Tưởng Thanh Ngạn chẳng thèm chơi với cậu ta, không ai được phép cướp em gái của cậu, không ai được phép bắt nạt em gái của cậu, nếu không cậu sẽ tẩn cho một trận.

Thấy Tưởng Thanh Ngạn không đoái hoài đến mình nữa, Lý Thiết càng tức giận hơn, hét lên: “Tưởng Thanh Ngạn, c** nh* mọn như vậy thì không có con gái nào yêu quý cậu đâu!”

Lý Thiết vừa nói xong, mấy bạn nhỏ chưa ngủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía họ. Tưởng Thanh Viện lập tức nói: “Tớ quý anh trai tớ lắm.”

Lý Thiết hừ một tiếng: “Cậu là em gái của cậu ấy nên không tính, chẳng có bạn nữ nào khác thích cậu ấy đâu, cậu ấy là đồ nhỏ mọn.”

Tưởng Thanh Ngạn không quan tâm những bạn nữ khác có yêu mến mình hay không, nói tóm lại là cậu không thích cậu bạn nhỏ này, cậu ta nói nhiều quá, ồn ào đến mức mọi người không ngủ được. Tưởng Thanh Ngạn hừ lạnh: “Đó là việc của tớ, còn cậu đánh thức mọi người rồi kìa, lát nữa tớ sẽ báo cho cô giáo để cô giáo phạt cậu.”

Lý Thiết nghe vậy thì quay phắt đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, nào ngờ thật sự có tiếng động, mặt cậu ta tái mét, lập tức im re nằm xuống giường, nhắm tịt mắt lại.

Ngay sau đó cô giáo Lý mở cửa bước vào, Tưởng Thanh Ngạn nhìn thấy cô giáo thì lập tức nhắm mắt lại, không dám ngọ nguậy.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 206: Chương 206



Lúc nãy ở bên ngoài, cô giáo Lý loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi, cơ mà bây giờ nhìn một lượt thấy các bạn nhỏ đều nằm ngủ ngoan ngoãn, không có bất kỳ chuyện gì. Cô Lý nghĩ bụng chắc ban nãy do mình nghe nhầm.

Vừa khéo nhìn thấy một bạn nhỏ nằm sấp trên giường, cô Lý lập tức đi đến lật người bạn nhỏ lại, đề phòng đứa bé xảy ra chuyện. Xong xuôi cô Lý không rời đi nữa, nhìn tụi nhỏ một lượt rồi nằm xuống ngủ.

Tưởng Thanh Ngạn thấy cô Lý không rời đi, Lý Thiết không thể nói chuyện nên rất yên tâm, quay mặt về phía Tưởng Thanh Viện rồi chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là do buổi sáng hôm nay khóc lóc nhiều quá nên buổi trưa các bạn nhỏ ngủ cực kỳ sâu giấc. Đúng một tiếng rưỡi sau, cô giáo Lý đánh thức mọi người.

Buổi chiều, ba cô giáo không định dạy học, bèn dẫn các học sinh ra bên ngoài hoạt động tự do, giúp cho tụi nhỏ làm quen với hoàn cảnh, tự vui chơi với nhau. Các cô mong rằng tụi nhỏ được chơi đùa sẽ vui vẻ hơn, thích thú với nhà trẻ hơn, ngày mai đến trường, tụi nhỏ sẽ không ôm chân ba mẹ, thà c.h.ế.t không chịu buông nữa.

Ở sân thể dục của trường học có rất nhiều dụng cụ và trang thiết bị, nào là cầu cong, nhảy dây, bập bênh và cầu trượt vân vân. Tuy đại viện quân khu cũng có mấy thứ này nhưng không số lượng không nhiều như ở nhà trẻ. Bấy giờ Tưởng Thanh Ngạn mới cảm thấy nhà trẻ thú vị hơn một chút.

Đám nhóc đang chơi cầu trượt, Lý Thiết thấy Tưởng Thanh Viện cũng chơi trò này, cầm lòng không được mà muốn lại gần cô bé, muốn nhéo mặt người ta. Có điều cậu ta vừa mới tiến lại gần Tưởng Thanh Viện thì Tưởng Thanh Ngạn đã nhìn cậu ta chòng chọc, khiến cậu ta không làm gì được.

Tiến tiến lùi lùi vài lần nhưng vẫn không được, Lý Thiết giận lắm, đành chạy đi tìm người khác chơi.

Buổi chiều tụi nhỏ chơi đùa hết sức vui vẻ, không có ai quấy khóc nên ba cô giáo đỡ vất vả hơn nhiều. Sau khi chơi một lúc khá lâu, ba cô giáo gọi cả lớp tập trung chơi trò diều hâu quắp gà con và trò đan dây.

Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện đều đã chơi trò này khi ở trong đại viện quân khu, nhưng được chơi cùng nhiều người như vậy thì hôm nay là lần đầu tiên. Lúc chơi trò chơi, bọn họ làm quen được mấy người bạn nữa, thế nên Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy nhà trẻ này cũng tạm được.

Lúc chơi đùa, thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã hết buổi chiều. Lúc tan học, rất nhiều ba mẹ đến đón con mình. Khi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa xuất hiện ở cửa, rốt cuộc nỗi lo lắng của Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện cũng tiêu tan!

Tưởng Thanh Viện vừa nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã nhào vào lòng cô: “Mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng đến rồi.”

Nhà trẻ tan học từ rất sớm, để không nuốt lời, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa phải xin nghỉ làm để đi đón con. Giang Nguyệt Vi ôm cô bé rồi hỏi: “Trường học có vui không?”

Tưởng Thanh Viện lập tức gật đầu: “Vui lắm ạ, có rất nhiều trò chơi.”

Giang Nguyệt Vi nhìn con trai mình: “Anh trai thấy có vui không?”

Tưởng Thanh Ngạn nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu: “Tạm được.”

Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cậu bé, Giang Nguyệt Vi nhoẻn miệng cười rồi quay sang nhìn cô giáo Dương, hỏi: “Hôm nay hai đứa nhỏ có gây rắc rối gì cho cô không?”

Cô vừa dứt lời, Tưởng Thanh Viện vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với giọng kiêu ngạo: “Không ạ! Anh trai còn dỗ dành các bạn khác giúp cô giáo nữa.”

Nghe Tưởng Thanh Viện nói vậy, tất nhiên Tưởng Chính Hoa cảm thấy chẳng đáng tin chút nào, bèn nhìn cô giáo Dương, hỏi: “Có thật không? Thằng nhóc biết giúp đỡ cô ư?”

Khóe miệng cô giáo Dương giật giật, nếu bạn nói cậu bé không giúp thì sự thật là cậu bé có giúp, chẳng qua bất cẩn khiến cô càng bận rộn hơn thôi.

Cơ mà tất nhiên cô Dương sẽ không nói như vậy, nếu không sẽ đả kích niềm tin của học sinh, chỉ cười nói: “Đúng vậy, hai bé đều rất ngoan, không những không khóc mà còn giúp đỡ các cô giáo.”

Tưởng Chính Hoa ngạc nhiên nhìn lướt qua con trai mình, chỉ thấy thằng nhóc ấy hơi nhếch môi, coi bộ đang chờ được khen ngợi. Tưởng Chính Hoa cảm thấy không cần nịnh trẻ con nên không khen cậu nhóc, chỉ xoa đầu con trai: “Tạm được, không làm ba thất vọng, ba hy vọng ngày mai con sẽ tiếp tục phát huy như vậy.”

Tưởng Thanh Ngạn trợn to mắt: “Ngày mai con còn phải đến trường á?”

Giang Nguyệt Vi phì cười: “Tất nhiên là phải đi học nữa rồi, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên mà thôi. Sau này các con sẽ học tập với bạn bè ở nhà trẻ một thời gian.”

Tưởng Thanh Ngạn nghe xong thì gục đầu, buồn bực ồ lên một tiếng, chỉ mong ngày mai đi học, những bạn khác sẽ không khóc lóc om sòm nữa...

Chiều nay Tưởng Chính Hoa không lái xe đến nên sau khi chào tạm biệt cô giáo, cả nhà bốn người đi bộ về nhà. Trên đường đi, Tưởng Thanh Viện chợt nhớ ra điều gì, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Mẹ ơi, con muốn đổi tên!”

Đột nhiên nghe thấy con gái nói như vậy, Giang Nguyệt Vi cảm thấy khó hiểu. Tưởng Thanh Viện tức giận kể lại câu chuyện hôm nay ở nhà trẻ: “Các bạn không nhớ chữ trong tên của con, con không cần cái tên đó nữa.”

Giang Nguyệt Vi muốn cười nhưng cố nhịn: “Tên Viện của con mang ý nghĩa tốt đẹp, các bạn còn nhỏ nên không hiểu, con chỉ cần giải thích rõ ràng với các bạn là được.”

Tưởng Thanh Viện bĩu môi: “Cơ mà hôm nay con giải thích rồi những các bạn vẫn không hiểu. Ngộ nhỡ mai sau các bạn gọi con là Viên mập thì làm sao ạ?”

Tưởng Thanh Ngạn lập tức nói: “Ai gọi em là Viên mập thì anh đánh người đó, anh sẽ không để đứa nào bắt nạt em.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy bèn sửa: “Tưởng Thanh Ngạn, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đánh nhau. Bước đầu tiên giải quyết vấn đề không phải là bạo lực có biết không?”

Ánh mắt Tưởng Thanh Ngạn lộ rõ sự không vui: “Nếu người khác đánh con thì con cũng không được phép đánh trả sao?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Hai chuyện này khác nhau. Nếu người khác bắt nạt con, đánh con mà không có lý do thì con được phép đánh trả. Đây gọi là tự vệ chính đáng.”

Nói rồi anh hơi dừng lại, nhìn chằm chằm thằng nhóc: “Hôm nay con đánh nhau à?”

Tưởng Thanh Ngạn lắc đầu ngay lập tức: “Con không đánh nhau mà.”

Cậu không đánh nhau, chỉ hăm dọa Lý Thiết chút xíu thôi.

Thằng nhóc này có thói ngang ngược, Tưởng Chính Hoa thật sự sợ cậu đánh lộn nên dịu giọng nhắc nhở tụi nhỏ: “Chúng ta không được tùy tiện đánh người nhưng cũng không được để người khác bắt nạt. Nếu có chuyện gì thì đầu tiên các con phải gọi cô giáo, nếu cô giáo không giải quyết được thì họ sẽ gọi ba mẹ đến, con nhớ chưa?”

Hai đứa nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Con nhớ rồi.”

Một lát sau, Tưởng Thanh Viện lại nói: “Cơ mà con vẫn muốn đổi tên, tên của con khó viết quá, con không biết được, nói cũng không rõ.”

Họ tên đã được điền vào sổ hộ khẩu nên không thể tùy ý thay đổi theo ý thích của trẻ con, ngộ nhỡ ngày mai cô bé cảm thấy cái tên khác hay hơn, lại muốn sửa tiếp thì làm sao?

Thế nên Giang Nguyệt Vi bèn nói: “Không sao đâu con, chờ lát nữa về nhà, ba mẹ sẽ dạy các con viết, ngày mai các con đưa cho bạn xem, mấy hôm là các bạn sẽ nhớ tên con thôi.”

Trước đây Giang Nguyệt Vi đã từng dạy một ít chữ cho tụi nhỏ, có điều tên hơi khó viết hơn nên tụi nhỏ dễ quên, lát nữa về tập viết nhiều hơn một chút là được.

Bốn người về đến nhà, vừa bước vào cửa, Giang Nguyệt Vi đã thấy Mã Ái Vân đang nói chuyện qua điện thoại. Cô vừa cất cặp sách cho các con vừa nghe thấy Mã Ái Vân nói chuyện, biết được người ở đầu dây bên kia là Tưởng Chính Quang.

Tưởng Chính Quang ly hôn được hơn hai năm. Trong vòng hơn hai năm nay, cô không nghe nói Lưu Thải Nga đến tìm Tưởng Chính Quang, có điều cô ta vẫn gửi đồ cho các con, cuộc sống của Tưởng Chính Quang cực kỳ bình yên .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 207: Chương 207



Cô nghe Mã Ái Vân nói hình như dạo này Tưởng Chính Quang khá thân thiết với một cô gái, đối phương cũng là phụ nữ đã ly hôn, nuôi con một mình, hình như cô ta có ý muốn hai người về chung một nhà. Bởi vậy mà dạo này Mã Ái Vân thường xuyên gọi điện về nhà thúc giục Tưởng Chính Quang mau tiến thêm bước nữa.

Bấy giờ Mã Ái Vân cúp điện thoại, buông tiếng thở dài, Giang Nguyệt Vi bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Mã Ái Vân đáp: “Thì vẫn như vậy thôi, Chính Quang nói quan hệ giữa hai chúng nó chưa thắm thiết đến mức kết hôn, tạm thời không định cưới xin.”

Giang Nguyệt Vi có thể thông cảm cho nỗi lo của Tưởng Chính Quang phần nào. Tưởng Chính Quang không giống cô và Tưởng Chính Hoa, anh ta còn có con riêng, nếu tái hôn thì phải rất can đảm, ngộ nhỡ nhìn nhầm người thì lại rước thêm phiền phức, chẳng khác nào tự lấy dây buộc mình.

Nghĩ vậy, cô bèn nói với Mã Ái Vân: “Mẹ đừng sốt ruột quá, chuyện tái hôn nào có dễ dàng như thế. Trước tiên chúng ta cứ từ từ xem xét tính cách người ta.”

Tất nhiên Mã Ái Vân hiểu những điều này nhưng bà sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tuy rằng mấy năm nay Lưu Thải Nga ngoan ngoãn làm việc, không đến nhà họ Tưởng gây sự, có điều cô ta vẫn gửi đồ cho con cái khiến Mã Ái Vân cảm thấy người phụ nữ này vẫn chưa biết chừng mực như những gì cô ta thể hiện.

Thế nên thằng Ba có thể kết hôn sớm ngày nào thì nên kết hôn sớm ngày đó, tránh cho việc Lưu Thải Nga đột nhiên về quê, mượn cớ con cái để gây sự.

Bà hít một hơi: “Mẹ sợ Lưu Thải Nga bỗng nhiên đến tìm tụi nhỏ thôi. Coi bộ năm nay mẹ phải về quê một chuyến mới được.”

Bấy giờ Vạn Tú Trân bưng thức ăn lên bàn, Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nói: “Việc này chúng ta tính sau, ăn cơm trước.”

Giang Nguyệt Vi bèn dẫn các con đi rửa tay. Ăn cơm tối xong, Tưởng Chính Hoa bắt đầu dạy hai đứa nhỏ cách viết tên của mình.

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy tên của mình viết khó quá, đặc biệt là chữ đầu tiên, tập mãi cũng không viết được, ước gì chữ đó dễ viết như chữ đầu tiên trong họ tên của mẹ thì tốt rồi. Giờ phút này, bỗng nhiên cậu cũng muốn đổi tên, có điều cậu chỉ dám nghĩ thôi, chắc chắn ba mẹ sẽ không đồng ý đâu.

Hai đứa nhỏ đang mải mê tập viết, Giang Nguyệt Vi không thể mở ti vi nên kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh con. Tụi nhỏ tập viết chữ còn cô soạn bản thảo về kế hoạch sắp được tuyên truyền.

Năm nay chính phủ cực kỳ coi trọng vấn đề kế hoạch hóa gia đình, từ nhân viên đến lãnh đạo của tòa thị chính bọn họ phải đi tuyên truyền khắp nơi, hôm nay chạy đến huyện này, ngày mai bôn ba đến thôn kia. Nói tóm lại là phải đi khắp nơi, mệt đến nỗi cô gầy rộc đi.

Lúc mệt mỏi, cô đặt bút xuống, đứng dậy hoạt động một chút, hai đứa nhỏ cũng đứng dậy theo cô, vươn tay vươn vai y như thật.

Tưởng Chính Hoa cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Trong quá trình tập viết, hai đứa nhỏ hỏi nhiều đến nỗi anh chỉ dạy một lúc mà đã nhức đầu. Đúng là làm giáo viên rất khó, phải dạy dỗ nhiều học sinh cùng một lúc như vậy, đứa nào cũng ngoác miệng khóc ầm ĩ, không phát điên quả là kỳ tích.

Anh chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy ngộp thở, bèn ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Vi thì thấy cô đang rót nước, bèn nói: “Bà xã rót cho anh một cốc đi.”

Tưởng Thanh Ngạn nghe thấy vậy thì lặp lại: “Bà xã, con cũng muốn uống nước~”

Tưởng Chính Hoa nghe thấy câu này thì đánh nhẹ vào m.ô.n.g cậu nhóc: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mẹ con là bà xã của ba, là mẹ của con, đừng gọi lung tung.”

Tưởng Thanh Viện thấy anh trai bị đánh, bật cười khanh khách. Có lẽ thấy chưa đủ loạn nên cô bé cũng nhõng nhẽo kêu: “Bà xã, con cũng muốn uống nước~”

Tưởng Chính Hoa thò tay chọc má cô bé: “Con đừng học thói hư tật xấu của anh con, chúng ta phải học điều hay lẽ phải chứ.”

Tưởng Thanh Ngạn trợn to mắt nhìn Tưởng Chính Hoa, ấm ức hỏi: “Tại sao ba không đánh em mà chỉ đánh con?”

Tưởng Chính Hoa nhếch môi: “Con là anh trai, không làm tấm gương tốt cho em noi theo thì rất đáng bị ăn đòn. Nếu con không muốn bị đánh m.ô.n.g thì đứng tấn nhé?”

Tưởng Thanh Ngạn tự bịt miệng mình lại, thốt ra một câu “không cần” qua kẽ ngón tay.

Giang Nguyệt Vi cầm cốc nước đến, cười nói: “Được rồi, mau uống nước đi, uống xong rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường.”

Sáng mai Giang Nguyệt Vi còn phải về nông thôn tuyên truyền, chỗ đó cách đây rất xa, đi xe cũng mất ba bốn giờ nên hôm nay cô muốn ngủ sớm một chút. Đợi con uống nước xong, cô bèn dặn Vạn Tú Trân tắm rửa cho tụi nhỏ.

Đêm nay hai đứa nhỏ rất ngoan, không cần bọn họ ngủ cùng. Hai vợ chồng dỗ con xong thì về phòng. An ninh trật tự trong vòng hai năm nay rất bất ổn, cứ nghĩ đến việc ngày mai Giang Nguyệt Vi phải đến một vùng nông thôn xa xôi như vậy để tuyên truyền thì Tưởng Chính Hoa hơi lo lắng, anh bèn nói: “Ngày mai Châu Lập Dương được nghỉ, chi bằng anh bảo cậu ta đi cùng em về vùng quê đó nhé?”

Đây không phải lần đầu tiên Giang Nguyệt Vi về nông thôn tuyên truyền nên cảm thấy chuyện này không cần thiết: “Không cần đâu, đây không phải lần đầu tiên em về nông thôn, huống chi còn có mấy đồng nghiệp đi xe cùng em nữa. Buổi tối em về ngay, anh đừng lo lắng quá.”

Tưởng Chính Hoa vẫn cảm thấy nơi đó quá xa, hẻo lánh hơn những vùng mà cô đã từng đến, rất không an toàn. Với lại tối nay mi mắt anh giật liên tục: “Đồng nghiệp đi cùng em đều là phụ nữ à? Toàn phụ nữ đi với nhau không an toàn, phải có đàn ông đi cùng mới được.”

“Chắc trong đoàn có hai người đàn ông.” Giang Nguyệt Vi nói: “Chỉ là đi tuyên truyền thôi, có phải chúng em đi bắt ai đâu, không có chuyện gì cả, chỉ cần đọc bản thảo một lúc là quay về.”

“Tuy Châu Lập Dương là người đưa tin của anh nhưng chúng ta không thể nhờ vả cậu ta năm lần bảy lượt như thế được. Hơn nữa dạo này cậu ta đang hẹn hò với Văn Thiến, ngày mai là ngày nghỉ, sao có thể bắt cậu ta bỏ lỡ cơ hội quý báu để về nông thôn tuyên truyền được?”

Tưởng Chính Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng. Châu Lập Dương đã lớn nhưng chuyện cá nhân cẫn còn dở dang, khó khăn lắm mới phát triển tình cảm với Hứa Văn Thiến. Là cấp trên, tất nhiên là anh không muốn cản trở cậu ta.

Anh lập tức gật được: “Vậy cũng được, em đến nơi rồi phải gọi điện thoại cho anh.”

Giang Nguyệt Vi thấy anh lo lắng như vậy, bèn đặt một nụ hôn lên cổ anh: “Anh yên tâm đi, em hai mươi lăm tuổi rồi, có phải trẻ con đâu, em biết chú ý an toàn mà.”

Một nụ hôn mở ra một loạt hành động phía sau, đôi vợ chồng đổ mồ hôi nhễ nhại rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ sáng hôm sau, Giang Nguyệt Vi đã thức dậy. Hôm nay phải đi sớm nên cô giao việc đưa các con đến trường cho Tưởng Chính Hoa. Người đàn ông cũng thức dậy cùng lúc với cô, ăn cơm sáng xong, bỏ một con d.a.o gấp vào túi của cô rồi mới yên tâm để cô đi.

Trong chuyến đi này, còn có ba người nữa cùng đến nông thôn với Giang Nguyệt Vi, gồm một trai hai gái. Bọn họ tự lái xe, xuất phát từ nội thành, đi mất ba giờ mới đến thị trấn Ma Dương kia. Sau khi hội họp với hai người của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn, bọn họ tiếp tục lái xe đến thôn.

Đường sá ở đây rất khó đi, xóc nảy liên tục, lái xe thêm một tiếng nữa, bọn họ mới đến địa phương cần tuyên truyền trong chuyến này – Đại đội Thạch Dương.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy đường ở đây còn gập ghềnh hơn đường ở công xã bên cô, lúc ngồi trên xe, cô bị xóc nảy đến nỗi suýt nôn ra. Có điều hiện tại đã là buổi trưa, cộng thêm các cô đã hẹn với đại đội nên không dám chậm trễ, dừng xe ở ven đường cái rồi đi sâu vào trong đại đội.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 208: Chương 208



Bốn bề xung quanh đây đều là núi non, đường đi chỉ là đường mòn, cực kỳ khó đi. Thời bấy giờ, dân chúng không hề hưởng ứng kế hoạch hóa gia đình nên chẳng có ai đến đón họ, có điều trên đường đi, bọn họ gặp mấy đường đến hóng chuyện.

Dọc đường, nhân viên của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn giới thiệu sơ qua về tình hình với bọn họ. Đoàn người đang vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên có một người đi ngược chiều với Giang Nguyệt Vi vội vàng xông đến. Cô lùi lại phía sau mấy bước, suýt nữa thì té ngã, may mà có đồng nghiệp bên canh đỡ cô.

Đồng nghiệp lập tức lên tiếng trách móc thay cô: “Đi đứng kiểu gì vậy? Không có mắt à?”

Giang Nguyệt Vi chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ đi đã túm lấy tay cô, siết thật chặt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô, khóe môi run run: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý thật mà.”

Giang Nguyệt Vi nhìn người phụ nữ gầy yếu trước mặt mà sững sờ. Cô hoàn toàn không ngờ rằng người phụ nữ cố tình đụng trúng cô lại là Trần Hồng Yến!

Tuy rằng cô ta rất gầy, gầy đến nỗi suýt không nhận ra ngoại hình trước đây của cô ta, vả lại hình như tinh thần cũng không ổn định lắm. Có điều Giang Nguyệt Vi dám khẳng định người này chính là Trần Hồng Yến...

Chính là người “chị dâu” vẫn chưa ly hôn của cô, người “chị dâu” không thèm đoái hoài đến con cái, bỏ trốn với người đàn ông khác!

Có điều... tại sao cô ta lại ở đây???

Ngay cả Trần Hồng Yến cũng ngây người, nhìn cô bằng ánh mắt hét sức bàng hoàng, thậm chí bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng siết chặt hơn, đau đến nỗi khiến Giang Nguyệt Vi phải nhíu mày, gỡ tay cô ta ra.

Tuy rằng hồi còn ở nhà họ giang, Giang Nguyệt Vi và Trần Hồng Yến không thân thiết gì cho cam, thậm chí Trần Hồng Yến còn khinh bỉ cô ra mặt, thế nhưng cô vẫn muốn biết tại sao người phụ nữ này lại ở đây. Có điều cô chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh vang lên tiếng quát của một người đàn ông: “Trần Như Quyên, cô đang làm gì vậy?”

Trần Hồng Yến nghe thấy thế thì cả người cứng đờ, lập tức quay sang nhìn: “Không, không có gì. Tôi bất cẩn đụng trúng vị đồng chí này nên xin lỗi cô ấy thôi.”

Bấy giờ Giang Nguyệt Vi mới nhận ra giọng nói của Trần Hồng Yến không rõ ràng, giống như đầu lưỡi đang cuốn lấy thứ gì đó, nếu không cố gắng lắng nghe thì sẽ không nghe được cô ta nói gì.

Còn Trần Hồng Yến hình như bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, mặt mũi trắng bệch như thể nhìn thấy quỷ, không còn vẻ huênh hoang, phách lối khi còn ở nhà họ Giang một chút nào.

Giang Nguyệt Vi cũng quay sang nhìn, đằng trước có một người đàn ông lạnh lùng bước về phía cô. Người đàn ông có vóc dáng cao to, vạm vỡ, gương mặt chính trực, ở lông mày ở một vết sẹo, đôi mắt hung dữ đáng sợ, thoạt nhìn dễ làm người khác sợ hãi.

Giang Nguyệt Vi không quen người đàn ông này nhưng Trần Hồng Yến lại quen. Hơn nữa ban nãy người đàn ông gọi cô ta là? Trần Như Quyên ư? Tại sao ngay cả tên mà cô ta cũng đổi?

Giang Nguyệt Vi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chẳng lẽ cô nhận nhầm người thật ư?

Bấy giờ người đàn ông nhìn Trần Hồng Yến, nói bằng giọng điệu lạnh tanh: “Xin lỗi rồi còn không mau quay về đây?”

Trần Hồng Yến lại đưa mắt nhìn Giang Nguyệt Vi, xin lỗi thêm lần nữa rồi vội vàng đi đến bên cạnh người đàn ông: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác tìm thức ăn.”

Bấy giờ đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn vội nói: “Hai anh chị khoan hẵng đi, chúng tôi là người của văn phòng kế hoạch hóa gia đình, đến đội của anh chị để tuyên truyền, lát nữa hai người nhớ đến nghe tuyên truyền nhé.”

Vẻ mặt người đàn ông kia lạnh như băng: “Liên quan gì đến tôi, tôi không có con.”

Đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn sửng sốt, hiển hiên người này không ngờ đối phương đã trả lời như vậy, Trần Hồng Yến cũng vội vàng xua tay: “Xin lỗi, lát nữa chúng tôi bận không đi được.”

Một đồng chí khác lập tức tiến lên đưa tờ rơi tuyên truyền cho họ: “Vậy chi bằng hai người cầm tờ rơi này xem đi.”

Người đàn ông kia không nhận lấy tờ rơi, kéo phắt Trần Hồng Yến đi.

Thấy bọn họ đi rồi, Giang Nguyệt Vi mới để ý đến chỗ ban nãy bị Trần Hồng Yến nắm đã đỏ tấy lên. Vừa rồi cô ta siết c.h.ặ.t t.a.y cô như thế, hình như là cố ý, không biết cô ta làm vậy là muốn biểu đạt điều gì.

Có điều nếu người phụ nữ ấy thật sự là Trần Hồng Yến thì tại sao gặp cô lại chỉ nói có vài câu như thế? Chẳng lẽ do chột dạ nên không nói, hay là bị người đàn ông kia dọa sợ c.h.ế.t khiếp?

Bây giờ, nữ đồng nghiệp đi cùng Giang Nguyệt Vi từ nội thành mới khẽ nói: “Người đàn ông kia hung dữ thế nhỉ, làm tôi ban nãy không dám mở miệng.”

Đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn vội nói: “Đàn ông ở thôn này đều như vậy, vừa thô kệch vừa dữ dằn, có lẽ sẽ có vài người không ưa chúng ta. Nói chung là lát nữa có bao người đến nghe thì chúng ta tuyên truyền cho bấy nhiêu người.”

Tất nhiên mọi người không hy vọng tất cả dân chúng trong đội đều đến nghe bọn họ tuyên truyền nên không ai lấn cấn nhiều, tiếp tục lên đường. Mới đi chưa được vài bước thì bọn họ gặp một người phụ nữ đi ngược chiều với họ, cô ta nhìn đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn, vội cười nói: “Xin lỗi, nhà tôi nhiều việc quá nên đến muộn.”

Đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn lập tức giới thiệu nhóm người Giang Nguyệt Vi với cô ta: “Đây là chủ nhiệm của đại đội phụ nữ, Ngô Lan Bình.”

Ngô Lan Bình nhìn nhóm người: “Các anh chị đi đường xa như vậy chắc đều đói bụng rồi, chi bằng chúng ta ăn cơm trước rồi tuyên truyền được không?”

Giang Nguyệt Vi lắc đầu: “Không cần đâu, cứ tuyên truyền luôn đi, lát nữa chúng tôi về thị trấn rồi ăn cũng được.”

Ngô Lan Bình cũng biết bọn họ có quy định khi về nông thôn tuyên truyền là không được ăn đồ ăn của người dân, cũng không ép uổng: “Vậy cũng được, chúng ta đến văn phòng đại đội luôn nhé.”

Bây giờ đã là mười một giờ nên nhóm người Giang Nguyệt Vi không dám rề rà, nhanh nhẹn đi theo Ngô Lan Bình đến văn phòng đại đội.

Giang Nguyệt Vi vẫn ôm mối nghi ngờ, giờ lại gặp được người của đội là Ngô Lan Bình, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Chị Ngô này, ban nãy chị đi tới có gặp một người đàn ông có sẹo trên mặt và một người phụ nữ đi cùng anh ta không?”

Ngô Lan Bình ngây ra một lúc, nhìn cô: “Cô muốn hỏi về cặp vợ chồng nhà anh Hai Châu và Trần Như Quyên hả?”

Giang Nguyệt Vi thấy cô ta gọi Trần Hồng Yến là Trần Như Quyên, hơi nhíu mày: “Người phụ nữ kia tên là Trần Như Quyên ư?”

Ngô Lan Bình gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Giang Nguyệt Vi bật cười: “Không có gì, chẳng qua tôi thấy cô ta rất giống một người đồng hương mà tôi từng quen, tôi còn tưởng gặp được người quen ở đây.”

Ngô Lan Bình là người thích hóng chuyện, bèn hỏi quê quán của Giang Nguyệt Vi rồi nói: “Vậy cô nhận nhầm người rồi, Trần Như Quyên không sinh ra ở đó. Cô ta là người Dương thành, anh Hai Châu kể rằng họ gặp nhau lúc làm việc chung.”

Giang Nguyệt Vi quen biết Trần Hồng Yến hai kiếp, cảm thấy dù cô ta gầy trơ xương thì chắc hẳn mình cũng không nhận nhầm. Có điều Ngô Lan Bình đã nói vậy, cô bèn đáp: “Vậy có thể là tôi nhận nhầm, cơ mà Dương thành phát triển lắm mà, anh Hai Châu đúng là có phúc mới cưới được vợ ở thành phố lớn.”

Ngô Lan Bình cười trừ: “Không biết nữa, chẳng phải bây giờ được tự do yêu đương sao. Anh Hai Châu dẻo miệng, ngon ngọt một lúc là con gái người ta đã theo luôn.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Ngô Lan Bình không nói dối, thoắt cái đã nhìn thấy trụ sở đại đội nên cô không hỏi nữa.

Chẳng mấy chốc nhóm người đã vào trụ sở đại đội, Ngô Lan Bình đi thẳng vào văn phòng bật loa, dặn dò các đội viên tự mang băng ghế đến đây nghe tuyên truyền.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 209: Chương 209



Chiếc loa phát âm thanh vang vọng đến từng ngóc ngách trong đội, hễ ai có mặt ở nhà là đều nghe thấy. Tất nhiên Trần Hồng Yến cũng nghe thấy, vốn dĩ cô ta định nhân cơ hội có người ngoài đến để cầu cứu, có điều cô ta không ngờ rằng người đến tuyên truyền hôm nay lại là Giang Nguyệt Vi.

Chắc chắn Giang Nguyệt Vi biết tất cả những điều cô ta đã làm hồi còn ở nhà họ Giang. Bởi vậy vừa rồi cô ta mới thất thần như vậy, quên sạch mục đích hôm nay của mình. Ai ngờ chỉ chậm trễ chút thôi mà người đàn ông đã đuổi kịp, cô ta cũng vuột mất cơ hội lần này.

Bây giờ trên loa gọi mọi người đi họp, cô ta biết đây là cơ hội cuối cùng, cô ta cũng muốn đi, muốn đi gặp Giang Nguyệt Vi, có điều người đàn ông đang trông chừng cô ta cực kỳ nghiêm ngặt.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng tưởng tôi không biết cô định làm gì, ban nãy cô cố tình đụng trúng người ta đúng không, muốn cầu xin người khác cứu giúp đúng không?”

Trần Hồng Yến lắc đầu nguầy nguậy, chịu đựng cơn đau trong miệng: “Không phải, tôi vô tình đụng trúng thật mà, ban nãy tôi không hề nói gì hết.”

Người đàn ông cười ha ha, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thấy dạo này cô ngoan ngoãn, nghe lời nên tạm thời tin. Nếu lần sau cô dám ra ngoài nói lung tung thì tôi sẽ cắt lưỡi cô, đánh gãy chân cô, nhốt cô lại!”

Trần Hồng Yến lập tức bịt miệng mình lại, không dám nhúc nhích, cả người lạnh toát như bị nhốt trong hầm băng.

Hồi ấy cô ta theo người khác đến Dương thành, sau đó gặp được anh Hai Châu. Cô ta cứ ngỡ mình gặp được tình yêu và tương lai rồi, ai ngờ người đàn ông này là một thằng lừa đảo, lừa cô ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nhà cửa nghèo rớt. Bây giờ, mỗi ngày của cô ta đều chìm trong địa ngục và ác mộng.

Trần Hồng Yến cực kỳ hối hận, hối hận muốn c.h.ế.t quách đi cho xong. Không ai cứu được cô ta, anh hai Châu đã nói dối mọi người, nói dối cô ta, không một ai tin tưởng cô ta, cô ta chỉ còn cách tự cứu lấy mình.

Nghĩ vậy, cô ta run rẩy nói: “Chúng ta không đi nghe tuyên truyền à?”

Người đàn ông cười gằn: “Đi cái mẹ cô, cô có đẻ được đứa con nào đâu mà đòi đi nghe tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình cái mẹ gì đó. Cô định bỏ trốn đúng không?”

Trần Hồng Yến thức thời không đôi co với anh ta nữa, nếu không cô ta sẽ phải chịu đòn roi. Bây giờ cô ta chỉ có thể hi vọng Giang Nguyệt Vi bỗng nhiên tốt bụng xen vào việc người khác, phát hiện ra hoàn cảnh khốn cùng của cô ta, cứu cô ta đi.

Trong khi đó, ở sân thể dục của trụ sở đại đội, mọi người lần lượt đi tới, Giang Nguyệt Vi rướn cổ nhìn lướt qua một lượt nhưng tìm mãi mà không thấy Trần Hồng Yến đâu. Chẳng mấy chốc là buổi tuyên truyền bắt đầu, cô đành tạm gác chuyện này lại.

Gần như ngày nào bọn họ cũng đi tuyên truyền nên không cần đọc trước bản thảo, Giang Nguyệt Vi cũng có thể nói một cách trôi chảy. Nói đi nói lại thì cuối cùng chỉ là nhắc nhở bọn họ chú ý giữ gìn vệ sinh, trẻ non tháng, trẻ đủ tháng, sinh xong nhớ làm những gì vân vân...

Người dân trong thôn cũng hợp tác với họ để hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, nghiêm túc lắng nghe. Giang Nguyệt Vi nói xong, không biết bọn họ có nghe lọt chữ nào không, cơ mà chung quy là nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành.

Sau khi đám đông giải tán, Ngô Lan Bình muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm nhưng nhóm người Giang Nguyệt Vi lại từ chối. Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi muốn đích thân đi kiểm chứng thân phận của “Trần Hồng Yến”, có điều ban nãy cô đã hỏi Ngô Lan Bình và cũng đã nhận được đáp án.

Nếu người phụ nữ ấy thật sự là Trần Hồng Yến thì cô biết nói gì? Suy cho cùng ngày ấy là do cô ta chối bỏ nhà họ Giang, vứt bỏ cả con ruột của mình, chạy theo người đàn ông khác.

Nếu cô ta thật sự là Trần Hồng Yến, chẳng lẽ cô còn phải khuyên nhủ cô ta quay về với Giang Tinh Quốc, tiếp tục cuộc hôn nhân đó?

Tuy Giang Nguyệt Vi băn khoăn nhưng người đàn ông đi cùng Trần Hồng Yến ban nãy không dễ chọc, bây giờ cô đang ở địa bàn của người khác, lại nhớ đến lời dặn dò tối hôm qua của Tưởng Chính Hoa, quyết định về nhà trước rồi tính tiếp.

Bọn họ lái xe về, lúc đi ngang qua thị trấn thì dừng lại ăn uống, sau đó tiếp tục lên đường. Dọc đường đi không gặp vấn đề gì, con d.a.o gấp trong túi của Giang Nguyệt Vi cũng không cơ hội được sử dụng.

Lúc về đến thành phố, trời đã tối mịt, cô mệt lử về đến nhà. Mọi người đang đợi cô về ăn cơm, hai đứa nhỏ thấy cô về, lập tức đứng dậy nhào tới, gọi mẹ ơi.

Giang Nguyệt Vi ôm các con một lúc rồi đi rửa tay. Vạn Tú Trân nhìn cô, cười nói: “Nếu cô còn không về, chắc ba tụi nhỏ sẽ bật dậy đi tìm mất.”

Giang Nguyệt Vi nhìn người đàn ông, giải thích: “Mọi chuyện đều suôn sẻ, có điều đường khó đi quá, xe cũng cũ nên đi chậm nên em về muộn.”

Tưởng Chính Hoa quan sát cô từ đầu đến chân thấy không có vấn đề gì mới để cô đi ăn cơm.

Giang Nguyệt Vi ngồi xuống nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Hôm nay các con ở trường có ngoan không?”

Tưởng Thanh Viện gật đầu, hào hứng kể lại chuyện ở trường cho Giang Nguyệt Vi nghe. Giang Nguyệt Vi thấy hình như cô bé bắt đầu thích đi học, trong lòng khấp khởi mừng thầm.

Cô quay sang thấy con trai im lặng không nói câu nào, bèn hỏi: “Anh trai không thích nhà trẻ sao?”

Tưởng Thanh Ngạn ngẩng mặt lên, nghĩ ngợi một lát rồi buông tiếng thở dài: “Con cũng hơi thích, nhưng trong lớp không có bạn nào cùng chơi với con trước kia.”

Giang Nguyệt Vi biết cậu nhắc đến ai. Những đứa nhỏ từng chơi với cậu đã học lớp chồi, một số còn học tiểu học rồi, áng chừng cậu nhóc buồn bực vì chuyện này đây.

Tưởng Chính Hoa bèn nói: “Nếu con muốn học cùng những bạn đó thì con lại không thể học cùng lớp với em gái. Em gái con còn nhỏ, chỉ học được lớp này thôi, chẳng lẽ con không muốn học cùng lớp với em gái sao?”

Tưởng Thanh Ngạn sửng sốt, sốt ruột giải thích bằng chất giọng non nớt: “Không đâu, con muốn học cùng em gái, con muốn bảo vệ em.”

Giang Nguyệt Vi cười, duỗi tay nhéo má cậu, khen cậu vài câu rồi mới ăn cơm tiếp.

Cơm nước xong xuôi, Giang Nguyệt Vi đi tắm, lúc về phòng cô chợt nhớ đến nỗi băn khoăn buổi chiều, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tưởng Chính Hoa nghe.

Cuối cùng cô nói: “Em vẫn luôn cảm Trần Hồng Yến có gì đó không ổn. Nếu cô ta không phải Trần Hồng Yến thì tại sao lại giống Trần Hồng Yến như vậy? Nếu cô ta thật sự là Trần Hồng Yến thì cô ta đổi tên làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn sống một cuộc đời mới, không muốn chúng ta tìm được cô ta?”

“Nếu như vậy, đáng lẽ cô ta không nên cố tình đụng trúng em, lại còn siết c.h.ặ.t t.a.y em như thế.”

Tưởng Chính Hoa không ngờ Giang Nguyệt Vi lại gặp được Trần Hồng Yến trong chuyến đi này, nghe cô kể xong cũng thấy có vấn đề. Một lúc sau anh nhíu mày: “Nghe em phân tích như vậy, anh cảm thấy có lẽ cô ta bị lừa hoặc bị bắt đi.”

Giang Nguyệt Vi "à" một tiếng: “Từ đâu anh nhìn ra cô ấy bị lừa bắt cóc?"

Tưởng Chính Hoa cũng không có chứng cớ gì hết cũng chỉ là một loại trực giác: “Đổi tên chẳng qua là không muốn người khác nhận ra cô ta, còn bản thân cô ta không thể thay đổi được, có thể là người đàn ông kia sửa cho cô ta, mà loài người chỉ nhận tiền như cô ta đến chỗ đó vậy mà vẫn có thể sống tốt, hơn phân nửa là nhìn sắc mặt người đàn ông kia, mà bây giờ cô ta lại có thể tự do hoạt động, khả năng bị bắt cóc nhỏ hơn một chút, vậy có thể chỉ là một loại khác."

Giang Nguyệt Vi nghe anh nói như vậy, tựa như cũng cảm thấy có lý như thế .
 
Back
Top Bottom