Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 190: Chương 190



Giang Nguyệt Vi bật cười, vươn tay chọc hai má nhỏ của hai đứa: “Nhỏ như vậy đã biết xem tivi rồi, đợi mẹ kiếm tiền nhiều chút, rồi chúng ta lại mua một cái có được không?”

Bây giờ tình hình thu nhập của hai tiệm rất khả quan, điều kiện trong nhà cũng tốt, có lẽ là có thể mua một chiếc ti vi rồi, nhưng cô đã đặt hai cái máy làm mì sợi và một cái tủ lạnh rồi, giá của máy làm mì sợi khá đắt, nhưng bắt buộc phải mua để trong tiệm dùng, tủ lạnh cũng là mua cho tiệm dùng, cho nên về cơ bản tiền đều tiêu hết vào chỗ này rồi, ti vi cũng rất đắt, cho nên chỉ có thể đợi mấy tháng sau rồi mới mua.

Cũng không biết là hai đứa nhỏ nghe hiểu hay là do thấy mẹ trở về, cho nên sau khi Giang Nguyệt Vi nói xong những lời này, rất nhanh hai đứa nhỏ đã không còn khóc nữa, vươn tay muốn được bế.

Lúc này điện thoại reo lên, Giang Nguyệt Vi nựng mặt hai đứa nhỏ một cái, đi nghe điện thoại trước.

Là Mã Ái Vân gọi đến, ngày hôm kia bí thư đã nói cho bà biết việc Giang Nguyệt Vi gọi bà trả lời điện thoại, nhưng do bận rộn chuyện trong tiệm, Mã Ái Vân đã quên luôn việc trả lời điện thoại, ngày mai phải khai trương rồi, bà phải nói với Giang Nguyệt Vi một tiếng, cho nên mới nhớ ra.

Thời gian khai trương Giang Nguyệt Vi không có ý kiến gì, chỉ bảo bọn họ vẫn là theo hình thức bên này mà khai trương, miễn phí hai ngày trước, bởi vì lưu lượng khách ở công xã không nhiều, cho nên cô bảo Mã Ái Vân vốn miễn phí sáu mươi phần đổi thành ba mươi phần, nếu có thể tặng hết ba mươi phần thì không cần tăng thêm nữa, nếu vẫn còn người muốn mua, thì theo giá bán quốc doanh giảm mấy đồng rồi bán là được, đến lúc chính thức kinh doanh lại khôi phục giá gốc.

Mã Ái Vân rất nhanh đã đồng ý, từ sau khi làm việc với Giang Nguyệt Vi bên đó, trên cơ bản đều đã nắm bắt được hết quy trình, bây giờ không có Giang Nguyệt Vi ở đây, trong lòng bà vừa căng thẳng vừa hưng phấn, không nghĩ đến người sắp sáu mươi tuổi như bà vẫn còn có cơ hội một mình đảm đương một phía.

Mấy người nhà họ Tưởng cũng hưng phấn như vậy, do bây giờ cải cách cởi mở, người trong công xã nào là ra ngoài làm công, nào là bày bán đồ ở vỉa hè, nhưng chỉ có bọn họ mở tiệm.

Lúc này, Tống Xuân Ninh hơi lo lắng nói: “Ngày mai khai trương có lẽ Thải Nga sẽ không tới gây chuyện đâu nhỉ?”

Cô ta nói như vậy, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Tưởng Chính Quang, Tưởng Chính Quang trầm ngâm, từ sau khi ly hôn, Lưu Thải Nga xác thực không có đến tìm anh ta nữa, nghe nói cô ta đi với người cùng thôn đến Dương Thành làm công rồi, đương nhiên anh ta biết chuyện này chỉ là nghe nói, là người phụ nữ đó cố ý truyền tin tức ra ngoài cho mình nghe.

Trong lòng anh ta không hề gợn sóng nói: “Có lẽ sẽ không đâu.”

Có thể do quá mong chờ, cho nên đêm hôm nay, người nhà họ Tưởng không ai ngủ ngon giấc, ngày hôm sau sáng sớm đã thức dậy rồi, sau khi thu đồ đạc, tính luôn cả mấy đứa nhỏ, tất cả mọi người trong nhà đều cùng nhau đến công xã.

Hôm nay là ngày chợ, lại là thứ bảy, là ngày mà Mã Ái Vân đã chọn đi chọn lại, có một số vì đi chợ, cho nên rất sớm đã đến rồi, lúc bọn họ đến trên đường đã rất đông người.

Mã Ái Vân làm theo những gì lúc trước bọn họ khai trương, đốt pháo hoa, viết thẻ bài, ban đầu người ta cũng giống với mấy người trong thành phố lớn, căn bản là không tin, đều vây xung quanh xem náo nhiệt, sau đó thấy người khác ăn xong không cần trả tiền cho nên mới tin tưởng là thật.

Nhưng số lượng ba mươi phần miễn phí đối với số lượng người đến ngày chợ là vô cùng ít, trưa đến hai giờ chiều đã tặng hết rồi, vốn người vẫn luôn chần chừ cơ bản vẫn chưa ăn được.

Mã Ái Vân bảo bọn họ đợi ngày mai, nhưng lúc này buổi trưa cái bụng chưa được ăn đã đói rồi, bây giờ tiệm này bán rẻ hơn mấy đồng so với tiệm cơm bên kia, lại nghe người ăn trước bảo là ăn ngon, đương nhiên muốn ăn ở đây rồi, cho nên thu nhập ngày hôm nay của tiệm không tệ.

Bận đến năm giờ chiều, mọi người mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, lúc này bọn họ nhịn không được đều nghĩ, hôm nay hình như Lưu Thải Nga thật sự không xuất hiện.

Lúc này bọn họ mới yên tâm, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cả nhà mười mấy người cuồn cuộn đóng cửa rời đi, lúc này chợ trên đường vẫn có không ít người vẫn chưa về, đều đang tò mò nhìn bọn họ, trong đám người, Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân cũng nhìn thấy tất cả.

Hôm nay người nhà họ Tưởng khai trương phách lối như vậy, sao bà ta có thể không biết được, nhưng biết rồi thì có ích gì, bọn họ không dám đến xem, cho dù người ta nói đồ ăn được miễn phí, bọn họ cũng không có mặt mũi đi ăn, thậm chí từ cuộc đối thoại khi nãy của mấy người nhà họ Tưởng, bọn họ cũng biết được tiệm này cũng là một phần của Giang Nguyệt Vi!

Trước kia Giang Nguyệt Vi là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bây giờ, Giang Nguyệt Vi căn bản đã không còn nhớ đến người ba mẹ ruột của mình nữa, ngay cả Nguyệt Hà cũng không thấy bóng dáng, bọn họ ngay cả làm người xa lạ cũng không làm được.

Lý Mỹ Ngọc nghĩ đến đây, mũi có chút chua xót, xém chút nữa đã bật khóc, nhìn người chồng bên cạnh mình, giọng run rẩy nói: “Ông nói xem sao hai đứa bọn nó có thể nhẫn tâm như vậy, đều đã đi lâu như vậy rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi về nhà.”

Trong lòng Giang Hướng Quân cũng ngột ngạt, nhưng ông cũng không còn cách nào khác, Tinh Quốc không đồng ý ly hôn, cho nên khi đó Trần Hồng Yến đã cuốn hết những món đồ có giá trị đi rồi, nghe nói gần đây đã có người đàn ông khác không rõ ràng đã chạy ra ngoài làm công rồi, bây giờ để lại đứa con hơn hai tuổi ở nhà ngày nào cũng gọi mẹ, vô cùng ầm ĩ.

Lý Mỹ Ngọc từ sau khi sinh bệnh nặng thì thân thể cũng càng ngày càng kém, lúc trước còn đánh nhau với Trần Hồng Yến ở công xã , cũng xém chút nữa muốn mạng của bà ta, nhà họ Giang nghèo đến mức chỉ còn dư lại một cái vỏ rỗng, ngay cả bệnh viện mọi người cũng không dám đi vì sợ tốn tiền.

Lúc này ông ta nghĩ, nếu như lúc đầu khi Giang Nguyệt Vi muốn ly hôn bọn họ có thể giúp cho cô, để cô trở về nhà mẹ đẻ, lại giúp cô tìm một người tốt, có phải kết quả sẽ khác bây giờ không?

Nếu như quan hệ của bọn họ vẫn còn tốt, Giang Nguyệt Vi chắc chắn sẽ không nhìn nhà họ Giang sa sút như vậy, cũng nhất định sẽ kéo nhà họ Giang một cái, nhưng bây giờ cái gì cũng không giống nữa, bọn họ có nghĩ nhiều thêm nữa cũng vô dụng, bây giờ Giang Nguyệt Vi chỉ xem người nhà họ Tưởng là người thân.

Khẩu khí này vẫn luôn lởn vởn trước ngực, Giang Hướng Quân kìm nén khó chịu, sau đó nhìn Lý Mỹ Ngọc nhịn không được nói: “Bây giờ bà nói những chuyện này làm gì? Đây không phải đều do bà lúc trước đối xử với tụi nó quá tệ sao.”

Trong nháy mắt Lý Mỹ Ngọc nổi giận lên: “Sao bây giờ cái gì ông cũng trách tôi? Lúc trước không phải ông luôn nói với tụi nó ‘Nghe mẹ con đi’ sao? Sao bây giờ đều đổ hết lên đầu tôi vậy?”

Giang Hướng Quân nghe xong nghẹn họng, lúc trước ông xác thực đã thường xuyên nói câu này, đó là vì ông không thể không nghe, nếu không Lý Mỹ Ngọc chắc chắn sẽ cãi nhau với ông.

Nhưng bây giờ nói những lời này cũng đã vô nghĩa rồi, có như thế nào đi nữa thì hai đứa nó cũng sẽ chẳng muốn nhìn thấy bọn họ dù chỉ một lần nữa, ông thở ra một hơi: “Được rồi, đi thôi, đừng nghĩ nữa, có nghĩ thì bọn họ cũng sẽ chẳng quay về, có quay về cũng sẽ chẳng quan tâm chúng ta.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 191: Chương 191



Lý Mỹ Ngọc cắn môi, không nói gì nữa, trực tiếp theo ông rời đi.

Mã Ái Vân không biết sau lưng mình có hai đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, trong tiệm mấy ngày liền khai trương rất thuận lợi, cho nên bà rất yên tâm gọi điện cho Giang Nguyệt Vi, nói cho cô nghe thu nhập của mấy ngày nay, lại tính thu nhập của tháng sau, tổng kết lợi nhuận có thể hơn một trăm.

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không có nhiều kỳ vọng đối với quán ở công xã này, nhưng nghe bà nói xong cũng cảm thấy khá ổn, bởi vì lần này cô chỉ ra tiền, những thứ khác toàn bộ đều là mấy người nhà họ Tưởng phụ trách, nghĩ đến số lượng khách ở công xã ít, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không yêu cầu gì nhiều, sau khi trừ đi tiền vốn quyết định chỉ lấy hai phần lợi nhuận, phần còn lại thì do mấy người họ tự mình chia.

Tiệm bên công xã không bận rộn bằng bên thành thị, cho nên cả ngày không dùng đến nhiều người, mọi người phân công hợp tác, một ngày chỉ cần hai người đến làm là được, chuyện bên này bận rộn xong rồi, Mã Ái Vân cũng ngồi xe lửa quay về giúp Giang Nguyệt Vi trông con.

Đã ngồi hai chuyến xe lửa, Mã Ái Vân vô cùng quen thuộc quá trình ngồi xe, cho nên lần này sau khi Tưởng Chính Quang đưa bà đến xe lửa, cũng không cần người khác chăm sóc, một mình bà yên ổn ngồi xe về đến trạm xe lửa thành thị.

Sau khi Mã Ái Vân quay về, Vạn Tú Trân cũng thoải mái hơn nhiều, Giang Nguyệt Vi không cần giúp đỡ nữa, cũng có thể có thời gian chú ý nhiều hơn đến việc học, bây giờ cô đã là sinh viên năm hai rồi, học kỳ sau còn bận rộn so với học kỳ trước, có rất nhiều bài tập và thực hành, bận tới buổi trưa cô gần như là nghỉ ngơi ở trong tiệm mới, cũng không về cho con uống sữa, thậm chí còn có suy nghĩ muốn cho con cai sữa.

Vẫn luôn bận rộn cho đến giữa tháng tư, thời tiết ngày càng nóng, lúc trước đặt hai cái máy làm mì sợi đã giao đến rồi, tủ lạnh mới cũng đã giao đến tiệm mới, sau đó Giang Nguyệt Vi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như cuộc bình chọn vẫn chưa có kết quả thì phải?

Giang Nguyệt Vi nhớ vốn dĩ Tưởng Chính Hoa nói với cô là đầu tháng tư có thể sẽ có kết quả, nhưng giờ đã là giữa tháng tư rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, đừng nói là cô đã rớt rồi chứ?

Trong lòng cô hơi hoảng loạn, suy cho cùng ban đầu kiểm tra, trong lòng cô vẫn hơi gì đó, nghĩ rằng như thế nào cũng có thể cọ được một hạng, nhưng bây giờ vậy mà một hạng cũng không có, chẳng lẽ những người khác đều lợi hại như vậy sao?

Đến tối Tưởng Chính Hoa trở về, Giang Nguyệt Vi nói với anh: “Hay là ngày mai chúng ta đi thăm dò một chút đi, xem rốt cuộc là chúng ta không được chọn hay là chưa có kết quả?”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy bọn họ không thể không có kết quả, bởi vì khi đó lúc Giang Nguyệt Vi viết tư liệu, anh còn đặc biệt ghi chú tuyển dụng cựu quân nhân tàn tật đã xuất ngũ trên tư liệu, ngay cả chứng nhận tàn tật của quân nhân cũng giao rồi, cái này chắc chắn sẽ được cộng điểm, cho nên theo lý mà nói bọn họ có lẽ có thể trúng một trong số thứ hạng đó.

“Em cứ tiếp tục đợi xem.” Người đàn ông nhìn cô nói: “Nếu qua hai ngày nữa vẫn chưa có kết quả, anh sẽ đi hỏi thử.”

Bây giờ chuyện này có gấp gáp thì cũng vô dụng thôi, Giang Nguyệt Vi chỉ có thể đợi, ai mà biết được buổi tối ngày hôm sau sau khi tan học về đến nhà, Mã Ái Vân đã hưng phấn gửi tin tức cho bọn họ: “Buổi chiều hôm nay người của khu phố đến nhà chúng ta, nói là tiệm được chọn trúng gì đó, đây là thông báo, kêu mẹ nhất định phải đưa con xem!!!”

Giang Nguyệt Vi nhận lấy bức thư rồi vội vàng mở ra. Trong bức thư viết rằng cô đã giành được hạng nhất trong cuộc bình chọn, ngoài ra còn thông báo cho cô về thời gian phỏng vấn trên tivi và một ít nội dung để cô chuẩn bị trước.

Giang Nguyệt Vi đọc xong thì cực kỳ kích động. Vốn dĩ cô cứ tưởng là chỉ được đăng tin lên báo chí thôi, không ngờ người đạt hạng nhất còn được lên tivi phỏng vấn. Cô nhìn Mã Ái Vân, hỏi: “Vậy bên tổ dân phố còn nói gì nữa không?”

Mã Ái Vân lắc đầu: “Ông ấy nói con đọc thư thông báo sẽ hiểu, còn nói nếu con còn điều gì thắc mắc thì đến chỗ bọn họ hỏi cho rõ ràng.”

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi đọc lá thư xong là đã hiểu, có điều cô sợ mình hiểu nhầm nội dung nào đó. Thế nên ngay buổi chiều hôm sau, nhân lúc không có tiết học, cô bèn tìm tổ trưởng tổ dân phố để hỏi cặn kẽ. Sau khi chắc chắn mình không hiểu nhầm nội dung nào, cô lập tức cảm ơn tổ trưởng, tiện đà hỏi ông ấy vài câu: “Ngoài cháu ra, còn ai giành được giải thưởng nữa không?”

Giang Nguyệt Vi nhận được giải thưởng, tổ trưởng tổ dân phố cực kỳ vui vẻ, suy cho cùng thì sự kiện Giang Nguyệt Vi giành được hạng nhất là chuyện vô cùng vẻ vang đối với tổ dân phố Nam Độ: “Một người bên thời trang, một người bên buôn bán, bọn họ đều hơi lớn tuổi rồi, chỉ có mình cháu còn trẻ thôi, lại còn là nữ nữa.”

Dứt lời, ông ấy lại nói tiếp: “Thời gian đài truyền hình phỏng vấn hơi ngắn, cháu tuyệt đối phải nhớ kỹ những nội dung sẽ được hỏi, nhất định phải suy nghĩ xem nên trả lời như nên để tổ dân phố chúng ta được nở mày nở mặt.”

Giang Nguyệt Vi lại cảm ơn tổ trưởng tổ dân phố thêm lần nữa rồi mới quay về nhà. Đến buổi tối người đàn ông trở về, cô mừng rỡ ra mặt, khoe chuyện này với anh.

Tưởng Chính Hoa nhìn cô cười ngoác miệng đến mang tai, bèn nói: “Đó là điều tất nhiên rồi, anh đã nói với em chắc chắn em sẽ giành được giải mà, lần này thì nhất em nhé, mũi phổng sắp nổ luôn rồi kìa.”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi chỉ mong mình được bình chọn, không ngờ cô giành được hẳn giải nhất, lại còn sắp được phỏng vấn nữa: “Tất nhiên phải phổng mũi rồi, tin vui như vậy mà. Đến lúc được phỏng vấn, anh có muốn lên hình với em không?”

Thật ra Tưởng Chính Hoa rất muốn, song thân phận của anh có phần nhạy cảm, nếu xuất hiện trên sóng truyền hình ở địa điểm ngoài doanh trại thì không hay lắm. Thế là anh buông tiếng thở dài: “Thôi, anh không quậy đâu, nhà chúng ta có hai người phụ nữ gánh vác gia đình là được rồi.”

Mã Ái Vân liếc xéo con trai mình: “Sao con không muốn lên tivi?”

Tuy rằng Giang Nguyệt Vi cũng muốn hai người cùng xuất hiện trên ti vi, song cô cũng hiểu thân phận của anh, bèn giải thích với Mã Ái Vân: “Mẹ à, người trong quân đội không thể tùy tiện lộ diện.”

Mã Ái Vân nào có suy nghĩ sâu xa như thế, bà chỉ muốn mọi người đều được xuất hiện trên tivi nhân dịp vui này. Đến lúc đó chỉ cần đọc báo là có thể thấy hình ảnh của con trai mình, mọi người trong đội sản xuất cũng sẽ thấy anh. Đây đúng là chuyện vui mà các cụ phù hộ mới có được đấy.

Có điều bà thấy Giang Nguyệt Vi nói cũng có lý, thế là chữa cháy: “Thôi, đằng này lên tivi là được, không dẫn con theo.”

Tưởng Chính Hoa đáp vâng một tiếng, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Bây giờ em được bình chọn rồi, em còn nhớ em đã đồng ý với anh chuyện gì không?”

Trong đầu Giang Nguyệt Vi lúc này toàn là chuyện bình chọn, nào còn nhớ mình đã đồng ý với Tưởng Chính Hoa chuyện gì. Cô vắt óc nghĩ ngợi một lúc lâu mà vẫn không nhớ ra, đành chớp chớp mắt nhìn anh: “Em đồng ý với anh chuyện gì nhỉ?”

Tưởng Chính Hoa hơi xụ mặt: “Ha ha, quả nhiên em không nhớ!”

Khóe miệng Giang Nguyệt Vi khẽ giật: “Em đang hỏi anh mà, dạo này em bận quá nên quên mất.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Vậy em từ từ nhớ lại đi. Nếu đêm nay vẫn không nhớ được thì chứng tỏ em không yêu anh, trong lòng em không có anh.”

Giang Nguyệt Vi không còn gì để nói. Có phải người đàn ông này muốn chơi xấu cô không? Chỉ vì cô lỡ quên mất một chuyện mà nói cô không yêu anh, đúng là thích làm ra vẻ.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 192: Chương 192



Cơ mà lòng hiếu kỳ c.h.ế.t tiệt của cô lại trỗi dậy, cô cố gắng nhớ lại, tiếc là đến tận khi ăn xong bữa tối, lên giường nằm mà cô vẫn chưa nhớ ra mình đã đồng ý với người đàn ông chuyện gì.

Cuối cùng cô duỗi tay, khẽ lay cánh tay của người đàn ông: “Em không nhớ ra thật mà, anh mau nói cho em nghe đi.”

Tưởng Chính Hoa cong môi cười một cách ngả ngớn: “Em ngỏ lời xin anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”

Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh, quay lưng về phía người đàn ông, thôi vậy, cô không biết vẫn hơn: “Anh không nói thì thôi, em không thèm xin xỏ anh đâu.”

Một lát sau, người đàn ông vươn tay từ phía sau, ôm cô vào lòng. Anh cắn vành tai cô, thủ thỉ: “Em không xin anh thật à?”

Giọng điệu anh trầm ấm, một bàn tay còn không yên phận làm Giang Nguyệt Vi nhột đến mức muốn bật cười. Cô không nhịn được mà đùa giỡn với anh một lúc: “Em không xin đâu, thà c.h.ế.t cũng không xin.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông dứt khoát trở mình, đè cô xuống bằng một tay, cúi đầu, cắn môi cô: “Anh cù em, xem em có xin anh hay không!”

Bây giờ Tưởng Chính Hoa cũng bận rộn, không thể về nhà đều đặn vào mỗi tối giống như trước kia, mà Giang Nguyệt Vi cũng bận bịu chẳng kém. Đã lâu hai người không có thời gian ở bên nhau, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao anh có thể tha cho cô được.

Những chuyện sau đó, Giang Nguyệt Vi không có quyền từ chối, mà bản thân cô cũng không muốn từ chối.

Bởi vì được bình chọn nên tâm trạng Mã Ái Vân rất tốt. Hôm sau, bà đến chỗ mà hội chị em trung niên của mình thường tụ tập để kể chuyện quán mì Phúc Tâm được bình chọn. Nói xong bà còn khen Giang Nguyệt Vi xinh đẹp, giỏi giang, thiếu điều tâng bốc cô lên tận trời xanh.

Tất nhiên mọi người không biết thông tin cụ thể về cuộc bình chọn. Cơ mà dân thường có cơ hội được đài truyền hình phỏng vấn, đây là lần đầu họ nghe nói. Sau đó, tin tức quán mì Phúc Tâm sắp được phỏng vấn lan ra khắp ngóc ngách trong đại viện quân khu. Chỉ trong vòng hai ngày, thoắt cái Giang Nguyệt Vi đã trở thành người nổi tiếng trong đại viện.

Còn Giang Nguyệt Vi tất nhiên là rất bận rộn, cứ nghĩ đến cảnh bọn họ sắp được lên ti vi, ngoại hình của cô phải chỉn chu một chút. Thế là cô bèn đi mua bộ váy và một ít dụng cụ trang điểm. Mặt tiền của cửa hàng cũng được quay chụp nên phải nhanh chóng vệ sinh thật sạch sẽ. Lại nghĩ đến việc một số lãnh đạo của đài truyền hình đến dùng bữa, cô phải chuẩn bị một ít thức ăn.

Tất nhiên, nhân cơ hội tốt như phỏng vấn, cô phải tranh thủ thời cơ, quyết định dành hai ngày trước khi phỏng vấn để nghiên cứu, sáng tạo ra vài món mới và một số món điểm tâm, nhân tiện để cho nhà đài quay lại, gói một ít điểm tâm cho họ mang về, lót đường cho tương lai của cửa hàng mình.

Tưởng Chính Hoa cảm thấy cô không cần làm long trọng như vậy. Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại lý tưởng vĩ đại của Giang Nguyệt Vi, anh không nói năng gì, một mực hỗ trợ Mã Ái Vân.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày phỏng vấn, vì Giang Nguyệt Vi nên Tưởng Chính Hoa cố tình xin nghỉ một hôm. Giang Nguyệt Vi cũng muốn mọi người được lên ti vi nên cửa hàng mới sẽ không buôn bán trong ngày hôm đó, mọi người tập trung ở cửa hàng cũ từ sáng sớm, người dân trong tổ dân phố cũng đến.

Tiệm mì vẫn mở cửa buôn bán như mọi khi, khách hàng trong tiệm cũng không biết sự kiện sắp diễn ra nên ai nấy đều ăn mì như bình thường. Đến khoảng mười giờ sáng, mọi người nhác trông thấy ba chiếc xe hơi cờ đỏ chạy về phía cửa hàng, cuối cùng ba chiếc xe dừng ở trước cửa tiệm mì Phúc Tâm.

Thấy vậy, tổ trưởng tổ dân phố lập tức ra hiệu cho Giang Nguyệt Vi nổ pháo. Tưởng Chính Hoa thấy thế, nhanh chóng bảo Tống Hồng Tinh và Trần Đại Bằng b.ắ.n pháo, thoắt cái, tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên rộn rã.

Tuy rằng mọi người ở thành phố lớn đều đã nhìn thấy xe hơi nhưng bấy giờ số lượng xe còn ít, vả lại có tận ba chiếc cùng xuất hiện cùng lúc, kèm theo đó là b.ắ.n pháo nên ai ai cũng hết sức tò mò. Chẳng mấy chốc mọi người đều vây quanh.

Chỉ thấy sau khi chiếc xe dừng hẳn, vài người đi ra từ bên trong. Giang Nguyệt Vi đã tìm hiểu trước từ bên tổ trưởng tổ dân phố, người tham dự hôm nay là lãnh đạo của sở Thương Nghiệp thành phố, hội Doanh Nhân dẫn dầu, theo sau còn có phóng viên. Người đi đầu mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, vừa nhìn ngoại hình đã biết ông ta là lãnh đạo, sau lưng bọn họ còn có mấy phóng viên, có người cầm máy ảnh, có người vác máy quay, có người cầm microphone.

Tổ trưởng tổ dân phố dân dẫn nhóm người Giang Nguyệt Vi ra đón bọn họ rồi chào hỏi, sau đó ông ấy mới giới thiệu hai bên với nhau. Bấy giờ Giang Nguyệt Vi mới biết, người đến hôm nay là bí thư Nhậm – lãnh đạo cao nhất của sở Thương Nghiệp.

Đây là lần đầu bí thư Nhậm gặp Giang Nguyệt Vi. Ông ta thầm ngạc nhiên, không ngờ người giành được hạng nhất lại trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Vì vậy mà ông ta khen cô nức nở, gọi cô là đồng chí, bắt tay với cô, chúc mừng cô vinh hạnh nhận được giải thưởng làm giàu.

Từ trước đến nay Giang Nguyệt Vi chưa nhìn thấy cảnh tượng long trọng như này bao giờ, ngay cả lúc lên đại học cũng chưa từng thấy. Có điều trong khoảng thời gian vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý trước, cô bình tĩnh vươn tay ra, cười đáp: “Xin chào bí thư Nhậm, chào mừng ngài đến với tiệm mì Phúc Tâm của chúng tôi.”

Bí thư Nhậm thấy cô cư xử một cách bình tĩnh tự nhiên, không hề luống cuống thì càng hài lòng hơn, chẳng trách chỉ trong vòng một năm mà cô gái này có thể phát triển cửa hàng một cách ổn định như thế.

Trong lúc hai người bắt tay, nói chuyện, phóng viên cầm máy ảnh và máy quay cũng tất bật ở bên cạnh. Nhóm phóng viên vừa chụp ảnh ghi hình lại họ vừa chụp lại một vài bức hình trong tiệm mì. Giang Nguyệt Vi biết chắc chắn mai mốt những bức ảnh này sẽ được đăng báo, thậm chí cô còn hy vọng các phóng viên chụp nhiều tấm ảnh hơn nữa.

Còn nhóm Tưởng Chính Hoa và Tống Hồng Tinh cực kỳ nhạy bén, chờ sau khi Giang Nguyệt Vi nói chuyện với nhóm lãnh đạo xong, các anh lập tức vỗ tay dẫn đầu, những người đến hóng chuyện không biết chuyện gì đang diễn ra, ấy nhưng thấy có người vỗ tay nên bọn họ cũng vỗ tay theo, có người còn trầm trồ khen ngợi.

Đợi đến khi mọi người im lặng, bí thư Nhậm đích thân đeo vòng hoa đỏ tươi cho Giang Nguyệt Vi rồi trao bằng khen, huy chương và phần thưởng cho cô. Cuối cùng ông ta lại chúc mừng cô vinh hạnh nhận được giải thưởng.

Phần thưởng được gói trong phong bì, không được mở ra nên Giang Nguyệt Vi cũng không biết bên trong đựng cái gì. Có điều bằng khen được thiết kế theo dạng quyển vở, cô mở ra, bên trong viết năm chữ đen to “Giấy Chứng Nhận Vinh Danh”, huy chương cũng được đeo trên cổ cô.

Giang Nguyệt Vi biết tiếp theo sẽ chụp ảnh chính thức, sau đó là một bài phỏng vấn ngắn kéo dài khoảng vài phút, thế là cô bèn nói ngay: “Bí thư Nhậm, nhân viên trong cửa hàng của tôi có thể chụp ảnh chung với ngài được không?”

Bí thư Nhậm không ngờ cô sẽ hỏi vậy, lập tức cười bảo: “Tất nhiên là được.”

Vì thế mà đội ngũ chụp ảnh ban đầu vốn chỉ có Giang Nguyệt Vi và vài lãnh đạo giờ có thêm vài người. Từ trước đến nay, nhóm người Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà chưa được đứng chung một khung hình với lãnh đạo bao giờ nên họ rất kích động, trái lại Tống Hồng Tinh và Trần Đại Bằng không có phản ứng gì.

Đội ngũ xếp thành hai hàng, Giang Nguyệt Vi đứng ở giữa hai hàng ấy. Hôm nay cô cố tình trang điểm nhẹ nhàng, dặm phấn tô son, lại còn khoác lên mình một chiếc váy dài màu đỏ sậm khiến nhan sắc của cô càng xinh đẹp, quyến rũ, tựa như báu vật thế gian mà sách vở ghi lại.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 193: Chương 193



Tưởng Chính Hoa không tiện xuất hiện trong ảnh chụp, đành lùi sang bên cạnh, nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng anh cũng cảm thấy vinh dự chung với cô. Nhân lúc mọi người không để ý, anh lén lút trao cho cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Nhìn mọi người hào hứng chụp ảnh kỷ niệm trước cửa tiệm mì, tiếp đó phỏng vấn, hai người đàn ông đứng trong đám đông từng hùng hồn tuyên bố mình sẽ giành được giải nhất tức xì khói đầu. Bọn họ không tài nào nghĩ ra được, tại sao lợi nhuận năm ngoái của bọn họ là mấy ngàn thậm chí gần một vạn, ấy thế mà giờ đến cả hạng ba cũng không giành được.

Vì cớ gì mà Giang Nguyệt Vi giành được hạng nhất? Chẳng lẽ một năm cô thu được hơn một vạn tiền lãi sao?

Khả năng chuyện này xảy ra là không cao. Bọn họ không tin có người nào kiếm được hơn một vạn trong năm đầu tiên làm ăn, huống chi chân trong của bọn họ không nói là năm ngoái có người kiếm được hơn một vạn.

Chẳng lẽ Giang Nguyệt Vi dùng mỹ nhân kế?

Khả năng này cũng không ổn. Giang Nguyệt Vi đã kết hôn, đâu có lãnh đạo nào thích đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t mà làm như vậy?

Bấy giờ một người đàn ông hỏi: “Hình như chồng của Giang Nguyệt Vi tham gia quân đội, lại còn là lãnh đạo. Có phải do chồng Giang Nguyệt Vi cũng đi cửa sau giống chúng ta không?”

Một người đàn ông khác giận tím mặt, lập tức đáp: “Không loại trừ khả năng này. Chúng ta có thể nghĩ ra cách đó thì chắc chắn chồng Giang Nguyệt Vi cũng có thể nghĩ ra. Huống hồ chồng Giang Nguyệt Vi là lãnh đạo, nói chơi một câu cũng ăn đứt quà cáp của chúng ta!”

Người đàn ông kia lại nói: “Chẳng trách lúc trước chúng ta đến tiệm mì của Giang Nguyệt Vi, tôi thấy Giang Nguyệt Vi bình tĩnh như thể đã đoán trước được. Chắc chắn Giang Nguyệt Vi đã làm như vậy.”

Bọn họ rất tức giận, quà cáp mà họ tặng có giá trị không hề nhỏ, kết quả là chẳng được lợi lộc gì. Cùng là phận đút lót, vì cớ gì mà Giang Nguyệt Vi giành được hạng nhất còn họ lại rớt chứ?

Dù sao bọn họ cũng không giành được giải thưởng nên cả hai cùng hợp tác, chen lên phía trước, nhìn Giang Nguyệt Vi đang trả lời câu hỏi của phóng viên, ngắt lời cô, cố tình hỏi: “Đồng chí Giang, nghe đồn chồng cô là bộ đội, lại còn là lãnh đạo. Vậy lần này cô được chọn có phải do chồng cô đánh tiếng trước không?”

Người đàn ông vừa dứt lời, toàn bộ đám đông lập tức im lặng. Mọi người rời mắt về phía Giang Nguyệt Vi, xì xào bàn tán.

Sắc mặt bí thư Nhậm thoắt cái thay đổi, đang định cầm lấy microphone để lên tiếng thì Giang Nguyệt Vi lại ngăn cản ông ta. Cô nhìn người đàn ông vừa đặt câu hỏi, nhìn thoáng qua cũng nhận ra bọn họ là ai. Không biết bây giờ bọn họ đến với tư cách gì, có điều bọn họ hỏi như vậy là cố tình nhằm vào cô.

Có điều bọn họ quá ngu ngốc, hỏi một câu mà bôi tro trát trấu vào ba ban ngành. Giang Nguyệt Vi lạnh lùng nhìn họ: “Vị đồng chí này, kết quả bình chọn là do sở Thương Nghiệp và hội Doanh Nhân quyết định, không liên quan gì đến chồng tôi. Anh hỏi như vậy là đang nghi ngờ anh ấy, nghi ngờ kỷ cương quân đội sao?”

“Tất nhiên anh có quyền nghi ngờ, nhưng nếu anh không đưa ra được bằng chứng chứng minh chồng tôi có liên quan đến kết quả bình chọn lần này, vậy chứng tỏ anh đang vu khống, bôi nhọ quân đội, đến lúc đó anh phải chịu trách nhiệm về phát ngôn của bản thân.”

Vốn dĩ Tưởng Chính Hoa nghe thấy người đàn ông kia hỏi như vậy thì rất khó chịu. Có điều nhìn người phụ nữ của mình đứng bên đó, tranh luận vì anh, khóe môi anh hơi cong lên, cười khẩy với người đàn ông kia: “Tôi cảm thấy lời nói của anh không chỉ bôi nhọ quân đội mà còn bôi nhọ sở Thương Nghiệp và hội Doanh Nhân. Rõ ràng anh không hề thắc mắc mà là muốn mượn cớ gây sự đúng không?”

Tưởng Chính Hoa vừa dứt lời, đám đông vừa châu đầu xì xầm bàn tán bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông kia, đồng loạt chất vấn…

“Đồng chí này, anh có bằng chứng chứng minh người ta đi cửa sau không? Không có chứng cứ mà còn vu oan nghĩa là đang bôi nhọ…”

“Anh không thể vì chồng cô ấy là bộ đội mà đặt điều như vậy được. Đưa ra được bằng chứng rồi nói tiếp…”

“Đúng vậy, anh đưa chứng cứ ra đi…”

Mọi người đều nhằm vào người đàn ông và đòi chứng cứ khiến người này hơi lúng túng. Vốn dĩ bọn họ không có bất kỳ bằng chứng nào, chẳng qua là nhất thời tức giận. Bọn họ không ngờ Giang Nguyệt Vi lại thông minh như thế, móc nối xích mích giữa họ với danh dự quân đội. Mà bọn họ nào dám chọc vào quân đội, nếu không đám đông vây xem xung quanh nhất định sẽ xơi tái bọn họ.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, hai người đàn ông chỉ muốn chạy trốn. Có điều Tưởng Chính Hoa đã tiến lên ngăn cản bọn họ: “Sao vậy? Hai anh về tìm bằng chứng hả? Có muốn gọi thêm mấy người đi cùng tôi đến quân đội để tố cáo không? Tố cáo rằng tôi lợi dụng việc công để trục lợi cá nhân?”

Dáng người Tưởng Chính Hoa cao lớn khỏe khoắn, tựa như một bức tường không kẽ hở đứng trước mặt họ. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt đen láy như báo săn mồi khiến hai người đàn ông sợ nhũn cả chân. Hóa ra đây chính là chồng của Giang Nguyệt Vi, tại sao Tưởng Chính Hoa có mặt ở đây nhưng lại không đứng chụp ảnh chung?

Hai người đàn ông lắp bắp: “Không… không cần, chúng tôi chỉ hỏi chơi thôi, không có ý gì cả, càng không có ý ám chỉ như mọi người nghĩ đâu…”

Sự lạnh lẽo hiện lên trong đôi mắt Tưởng Chính Hoa: “Nếu hai người đã thắc mắc thì nhất định tôi phải đưa ra lời giải thích, bằng không nhiều người chứng kiến như vậy, tôi giải thích không rõ ràng thì sẽ bôi tro trát trấu vào danh dự quân đội.”

Trán hai người đàn ông rịn ra lớp mồ hôi mỏng, nếu bọn họ có bằng chứng thì còn trình báo với quân đội được, nhưng bọn họ không có bằng chứng thì có khác nào đ.â.m đầu đi chết?

“Không, không cần thật mà. Đấy là chúng tôi nói linh tinh, nói năng mà không suy nghĩ, chúng tôi không hề có ý nghi ngờ kỷ cương quân đội.”

“Đúng vậy, chúng tôi không có ý đó đâu. Chúng tôi xin lỗi!”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Không đi thật à?”

Hai người đồng thanh: “Không đi thật! Bây giờ chúng tôi chân thành xin lỗi đồng chí Giang và bí thư Nhậm.”

Nói rồi hai người ríu rít xin lỗi bí thư Nhậm đang sa sầm mặt và Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi cảm thấy sự việc được giải quyết tương đối ổn thỏa, cô không muốn hai người kia tiêu tốn thời gian quý báu của mình, chỉ nhìn bí thư Nhậm: “Bí thư, tôi thấy những lời bọn họ nói không phải thật sự muốn bôi nhọ sở Thương Nghiệp, chi bằng tha cho họ?”

Bí thư Nhận thật sự rất bực bội, không biết những kẻ này chui ra từ xó nào. Nếu bọn họ nghi ngờ kết quả của cuộc bình chọn thì tại sao không đến sở Thương Nghiệp để hỏi ông ta mà lại trắng trợn chĩa mũi dùi về phía Giang Nguyệt Vi như vậy?

Yêu cầu của cuộc bình chọn này là ngoại trừ doanh thu mà cá nhân đạt được, còn phải xem cá nhân đó đã đóng bao nhiêu tiền cho quỹ xã hội trong vòng một năm qua, có nộp thuế thu nhập cá nhân đúng hạn hay không, có sử dụng mánh khóe phạm pháp nào trong việc kinh doanh không, vân vân.

Bởi vì số cá nhân đăng ký trong năm ngoái quá ít nên bọn họ cảm thấy không cần công khai yêu cầu của cuộc bình chọn một cách rầm rộ, ai ngờ lại khiến một số kẻ ác ý lợi dụng.

Tuy nhiên nếu Giang Nguyệt Vi đồng ý, sự việc đã được giải quyết thì ông ta sẽ không nói nhiều nữa, chỉ cười bảo: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi.”

Hai người kia thấy thế thì lập tức chuồn đi, mọi người nhìn bóng dáng hai người chạy trối chết, hừ một tiếng, chạy nhanh như thế, chẳng đáng mặt chút nào.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 194: Chương 194



Sự việc đã được giải quyết, Tưởng Chính Hoa không tiện ở lại đây, sợ lát nữa máy quay phim lia ống kính về phía mình nên nhìn Giang Nguyệt Vi ra hiệu rồi rời đi.

Sự cố nho nhỏ được giải quyết một cách nhanh chóng, cuộc phỏng vấn lại tiếp tục diễn ra. Do đã biết trước nội dung phỏng vấn nên khi đứng trước những câu hỏi của phóng viên, Giang Nguyệt Vi trả lời cực kỳ trôi chảy.

Vào thời điểm này, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn cần tốn rất nhiều thời gian và kinh phí nên bọn họ không cho Giang Nguyệt Vi nhiều thì giờ. Theo trình tự, chẳng mấy chốc bài phỏng vấn sẽ kết thúc, trước khi kết thúc, một thợ chụp ảnh lại chụp một loạt tấm ảnh nữa cho bọn họ.

Bấy giờ đã gần đến giữa trưa, Giang Nguyệt Vi mời mọi người vào trong tiệm để nghỉ ngơi. Thấy vẻ mặt bí thư Nhậm không vui vẻ gì cho cam, đoán chừng cơn giận ban nãy vẫn chưa nguôi ngoai, cô bèn nói nhỏ: “Bí thư Nhậm, ngài đừng tức giận, chẳng qua chỉ là hai kẻ gây rối, có lẽ do lần này không được bình chọn nên cố tình chọc giận ngài.”

Bí thư Nhậm nhíu mày: “Bọn họ cũng tham gia cuộc bình chọn à?”

Giang Nguyệt Vi: “Tôi đoán vậy, thoạt nhìn hơi giống. Những người chỉ đến hóng chuyện sẽ không hỏi như vậy, thôi thì coi như họ nói năng linh tinh.”

Bí thư Nhận và hội Doanh Nhân ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý, dân chúng đến hóng chuyện sao có thể thốt ra câu hỏi gay gắt như vậy được. Đợi lát nữa quay về, cần phải điều tra thông tin về hai người này, nếu sau này hạng người như vậy lọt vào hội Doanh Nhân thì họ sẽ tác oai tác quái, tuyệt đối không thể để chuyện thế xảy ra.

Giang Nguyệt Vi thấy bí thư Nhậm chẳng nói chẳng rằng, bèn lập tức dặn nhân viên chuẩn bị mấy món điểm tâm thật ngon và nước ngọt mát lạnh, mang ra cho mọi người. Hiện tại thời tiết nóng nực, uống cốc nước ngọt mát lạnh khiến cho lửa giận trong người vơi đi không ít. Bấy giờ tâm trạng bí thư Nhậm tốt hơn nhiều, tấm tắc khen: “Món điểm tâm và nước ngọt này ngon lắm, rất vừa miệng. Cô có thể làm một ít món điểm tâm bày bán trong Phúc Tâm.”

Đương lúc trò chuyện, ống kính máy chụp ảnh và máy quay phim lại lia tới, quay chụp liên tục. Đây quả là điều Giang Nguyệt Vi mong muốn, cô nở nụ cười, nói đệm theo: “Tôi cũng đang cân nhắc chuyện đó. Nếu sau này mở thêm tiệm cơm mới thì sẽ làm món ngọt tráng miệng sau bữa ăn.”

Bí thư Nhậm thấy Giang Nguyệt Vi có thật nhiều ý tưởng, bây giờ mới mở hai cửa hàng mà đã nghĩ đến việc mở quán cơm, có điều là thương nhân thì phải có dã tâm mới được. Ông ta nói: “Ý tưởng của cố rất hay, phụ nữ có thể đội nửa bầu trời. Tôi tin chỉ cần cố gắng thì chắc chắn cô sẽ làm được, song nhất định phải làm ăn hợp pháp.”

Giang Nguyệt Vi cười gật đầu, ngài bí thư này còn sợ cô lầm đường lạc lối nữa.

Bây giờ bài phỏng vấn cũng đã kết thúc, tư liệu được thu thập đủ, những người này không định ăn nhiều, sợ ảnh hưởng đến hình ảnh và tác phong, hết giờ là rời đi.

Sau khi những người đó lên xe hơi và rời đi, dân chúng hóng chuyện lập tức ùa vào trong tiệm, nhao nhao lên tiếng đặt món, muốn thưởng thức những món mà nhóm lãnh đạo vừa ăn.

Có khách đương nhiên phải phục vụ, mọi người trong tiệm lại tất bật làm việc. Khốn nỗi bọn họ không chuẩn bị quá nhiều điểm tâm và nước ngọt nên bận bịu đến tận ba giờ mới rảnh rỗi hơn. Bấy giờ các bác gái trong tiệm mới có thời gian tán gẫu rôm rả về việc ban nãy được chụp ảnh chung với lãnh đạo, không ngờ nhóm người này còn hào hứng hơn cả Giang Nguyệt Vi.

Ba người gồm Trương Lệ Mai, Chu Đại Nữu - vợ Trần Đại Bằng và Mã Ái Vân chưa được người ta quay phim bao giờ, bây giờ nhớ lại tình hình vừa rồi, nhiều người chứng kiến họ chụp ảnh chung với lãnh đạo như vậy khiến họ hưng phấn đến nỗi cười không khép được miệng.

“Tiếc là chỗ tôi không có ti vi, nếu không thì nhất định tôi sẽ gọi mấy ông kia đến xem tôi lên hình trông oai phong cỡ nào.”

“Báo cũng có mà, tôi phải gọi điện thoại về nhà bảo bọn họ chú ý đến báo chí mấy hôm tới.”

“Không biết ban nãy tôi lên hình có đẹp không, có béo hay không nhỉ?”

Giang Nguyệt Vi nghe họ nói vậy thì chợt nhớ ra rằng bọn họ vẫn chưa mua ti vi, thế là lập tức nhớ kỹ chuyện này. Bấy giờ Giang Nguyệt Hà kêu lên một tiếng “ối”: “Chị ơi, hình như phần thưởng của chị là một trăm đồng đó! Chị xem đi.”

Giang Nguyệt Vi ngoảnh đầu lại, nhận lấy phong bì mà Giang Nguyệt Hà đưa cho, quả nhiên bên trong có mười tờ Đại Đoàn Kết mới tinh. Tuyệt quá, vậy là quỹ tiền mua ti vi lại có thêm một trăm đồng nữa, vả lại trong tháng này cả hai cửa hàng đều buôn bán rất thuận lợi, đoán chừng gom đủ tiền mua ti vi rồi.

Mấy ngày tiếp theo, đề tài nổi bật nhất trong những cuộc trò chuyện của dân chúng xung quanh chính là tiệm mì Phúc Tâm được phỏng vấn, nhờ vậy mà việc buôn bán của quán mì ngày càng khấm khá hơn. Giang Nguyệt Vi muốn nhìn thấy dáng vẻ mình trên màn hình ti vi, cô hôi thúc Tưởng Chính Hoa tìm hiểu, chỉ trong hai ngày đã mua được một chiếc ti vi đen trắng mười bốn inch, giá trị rất đắt, những năm trăm đồng.

Sau khi mua được ti vi, Tưởng Chính Hoa dành cả đêm để điều chỉnh thử, cuối cùng ti vi cũng bắt được tín hiệu trước khi đài truyền hình chiếu buổi phỏng vấn. Tối nay, mọi người đều ngồi lì trước màn hình ti vi, chờ hoài chờ mãi, rốt cuộc cũng thấy được bản thân trong ti vi.

“Tôi thấy rồi, tôi ở kia kìa, tôi không béo, không béo thật luôn, ha ha.”

“Tại sao Đại Bằng và Hồng Tinh lại như này, mặt mũi cau có như đi đánh trận vậy.”

“Nguyệt Vi xinh đẹp quá, giống hệt siêu sao ấy, trông giống như những minh tinh trên tấm áp phích.”

“Còn trẻ tuyệt thật đấy, lên hình xinh như tiên, giống hệt siêu sao.”

Tưởng Chính Hoa đang dắt hai đứa nhỏ, giúp các con tập bước với xe cũng hóng chuyện, nghe mọi người nói vậy thì cực kỳ tán đồng. Giang Nguyệt Vi trên ti vi xinh đẹp hơn bất kỳ một minh tinh nào.

Hai đứa nhóc nào có biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bây giờ mọi người ai cũng dán mắt vào ti vi. Tụi nhỏ nhìn chằm chằm ti vi bằng đôi mắt to tròn, nhìn mọi người đi đi lại lại trong màn hình, hào hứng kêu lên “ê a ê a.”

Hai hôm sau, báo chí cũng đăng tin về việc này, trên trang báo toàn là ảnh chụp mặt tiền cửa hàng. Thông qua báo chí mà Giang Nguyệt Vi biết hai cá nhân khác giành được giải thưởng, giống như những gì tổ trưởng tổ dân phố đã nói, hai người bọn họ một người làm trong ngành nghề may mặc, một người là thương nhân buôn bán hàng hóa. Nhìn ngoại hình, đoán chừng bọn họ đều đã ngoài ba mươi, nói chung còn rất trẻ.

Sau đó Tống Xuân Ninh cũng gọi điện thoại đến, hào hứng kể là mình đã nhìn thấy ảnh chụp bọn họ trên báo. Cô ta còn cố tình dán tờ báo trong tiệm, nhờ vậy mà tiệm buôn may bán đắt hơn rất nhiều. Cuối cùng, cô ta nhắc nhở Mã Ái Vân: “Lý Mỹ Ngọc cũng đến cửa hàng ăn mì hai lần. Con thấy bà ta vẫn muốn hỏi địa chỉ của Nguyệt Vi, trên báo cũng viết địa chỉ cửa hàng của chúng ta. Tuy Lý Mỹ Ngọc không biết chữ nhưng không thể đảm bảo rằng người khác sẽ không nói cho bà ta biết.”

Mã Ái Vân cũng lo lắng Lý Mỹ Ngọc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mò đến tận nơi. Bà nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn kể cho Giang Nguyệt Vi nghe về chuyện Trần Hồng Yến trộm tiền, bỏ trốn cùng người đàn ông khác: “Con thấy cô ta có điên không? Con cô ta còn nhỏ như vậy mà cô ta nỡ nhẫn tâm vứt bỏ, bỏ trốn theo người đàn ông khác.”

Lúc biết cửa hàng nhà mình sẽ được đưa tin trên báo chí, Giang Nguyệt Vi cũng đã nghĩ đến chuyện này .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 195: Chương 195



Tất nhiên trên báo sẽ có địa chỉ của cửa hàng nhưng cô cảm thấy Lý Mỹ Ngọc sẽ không lặn lội đến đây tìm cô, suy cho cùng thì lần trước bà ta đã bị giam ba ngày ở đồn công an. Nhưng điều Giang Nguyệt Vi không ngờ đến là Trần Hồng Yến lại vứt bỏ con đẻ, bỏ trốn theo người đàn ông khác.

Hồi còn muốn kết thông gia với nhà họ Trần, Giang Nguyệt Vi cảm thấy người như Trần Hồng Yến không ổn chút nào, cô ta không chịu được khổ, song Lý Mỹ Ngọc lại cảm thấy ổn. Bà ta thấy Trần Hồng Yến biết Giang Tinh Quốc là một tên què còn bằng lòng cưới anh ta, chứng tỏ cô ta cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn mượn cớ mắng mỏ Giang Nguyệt Vi, chửi cô không muốn cưới Hà Hiểu Phong nên mới nói xấu Trần Hồng Yến, chửi cô không muốn Giang Tinh Quốc được kết hôn, vân vân.

Khi đó Lý Mỹ Ngọc không ngờ Trần Hồng Yến đồng ý cưới Giang Tinh Quốc chẳng qua là nhắm tới phần sính lễ. Mọi chuyện ra nông nỗi này hết thảy là do quyết định lúc trước của bà ta.

Giang Nguyệt Vi không muốn bận tâm đến những chuyện đó. Tuy buổi phỏng vấn đã kết thúc nhưng cô còn bận học hành, còn bận chăm hai đứa nhỏ. Trước đó bọn họ chưa tổ chức tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ, tiệc mừng trăm ngày cũng chưa có, bây giờ hai đứa nhỏ đã sắp một tuổi, cô nhất định phải tổ chức tiệc mừng lần này một cách linh đình.

Những ngày sau đó, ngoại trừ lúc học tập, cô dành toàn bộ thời gian còn lại để chuẩn bị chuyện này, nhân tiện nhờ Mã Ái Vân để ý xem Lý Mỹ Ngọc có mò đến không. Ấy thế mà không ngờ vài ngày sau, Lý Mỹ Ngọc không mò đến nhưng bác gái Cả đáng ghét của Hứa Văn Thiến lại gõ cửa.

Lúc Lữ Chiêu Đệ và Hứa Ba tìm đến nơi cũng là lúc Giang Nguyệt Vi đang đối chiếu sổ sách trong cửa hàng cũ. Vốn dĩ cô không ngờ hai người bọn họ lại đến đây hỏi cô địa chỉ của Hứa Văn Thiến, tất nhiên cô sẽ không tiết lộ điều này, chỉ nhìn bọn họ và đáp: “Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có ai tên là Hứa Văn Thiến.”

Lữ Chiêu Đệ nghe thấy thế thì lập tức lấy tờ báo ra, chỉ vào tấm ảnh trên tờ báo mà nói với Giang Nguyệt Vi rằng: “Sao lại không có được, ở đây còn có ảnh chụp các người, chắc chắn Hứa Văn Thiến nhà chúng tôi làm việc ở đây.”

Thấy bà ta dí ngón tay vào tấm ảnh, hận không thể chọc một cái lỗ trên đó, Giang Nguyệt Vi hơi nhướng mày, may mà báo chí không viết rõ địa chỉ trường học bên cửa hàng mới, nếu không bọn họ sẽ tìm được Hứa Văn Thiến thật: “Mấy hôm trước cô bé đã nghỉ việc ở đây rồi, các người đi chỗ khác tìm đi.”

Vừa nghe nói Hứa Văn Thiến không làm việc ở đây nữa, Lữ Chiêu Đệ trợn trừng mắt, giọng điệu the thé hơn lúc trước: “Không thể nào, mấy hôm trước con bé còn hớn hở lên báo cùng các người, sao có thể vài hôm sau đã nghỉ việc. Cô định lừa ai?”

Hứa Ba cũng hùa theo: “Đúng vậy, rõ ràng tấm ảnh mới được chụp cách đây vài hôm, con bé còn cười vui vẻ như vậy, sao con bé có thể bỏ đi được?”

Bây giờ hơi muộn nên trong cửa hàng không có khách khứa, Giang Nguyệt Vi cũng không ngại lớn tiếng: “Tôi lừa bà làm gì? Vậy bây giờ bà tìm đi, tìm xem trong cửa hàng của chúng tôi có Hứa Văn Thiến không?”

Diện tích của cửa hàng chỉ có ngần ấy, đứng bên ngoài, nhìn xuyên qua lớp cửa kính trong suốt cũng có thể thấy được khung cảnh bên trong phòng bếp. Tất nhiên Lữ Chiêu Đệ không tìm thấy bóng dáng Hứa Văn Thiến, nếu không bà ta mất công hỏi làm gì?

Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ không biết quan hệ giữa Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa, nhưng bọn họ cảm thấy Giang Nguyệt Vi bây giờ giống hệt như Tưởng Chính Hoa trước đây, cố tình che giấu cho Hứa Văn Thiến.

Người thành phố là vậy đấy, chỉ giỏi lừa lọc gian dối. Lữ Chiêu Đệ cả giận: “Cô giấu con bé đi rồi thì chúng tôi tìm thấy kiểu gì?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì nhíu mày: “Con bé đã là người lớn rồi, làm sao tôi giấu con bé được?”

Hứa Ba lập tức chỉ vào tầng trên, nói: “Chúng tôi muốn lên tầng trên kiểm tra, chắc chắn con bé ở tầng trên.”

Giang Nguyệt Vi chưa kịp đáp lại thì Tống Hồng Tinh đã hằm hè xách dao, nhìn chòng chọc hai người phía trước với vẻ dữ dằn: “Tầng trên là chỗ ngủ của tôi và bà xã nhà tôi, tại sao phải cho các ngời kiểm tra? Các người là cái thá gì, muốn tìm người thì đến đồn công an trình báo, đến cửa hàng của chúng tôi ăn vạ có phải là muốn đánh nhau đúng không?”

Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ nhìn con d.a.o sáng loáng trong tay người đàn ông, trông có vẻ rất sắc bén. Bọn họ lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của anh ta, mắt họ trợn to, hơi bối rối.

Lữ Chiêu Đệ dịu giọng đi: “Làm... làm gì đấy? Chúng tôi chỉ hỏi địa chỉ của con gái thôi, cậu hung dữ như vậy làm gì?”

Tống Hồng Tinh không có lòng dạ nào kiên nhẫn giải thích với bọn họ như Giang Nguyệt Vi: “Lỗ tai các người điếc à? Bà chủ của chúng tôi vừa nói con các người không có ở đây, các người không nghe thấy hả? Có phải muốn ông đây gào mấy tiếng thì các người mới chịu đi đúng không?”

Anh ta nói xong lập tức vứt d.a.o sang bên cạnh, chỉ vào bọn họ rồi quát “Cút”. Con d.a.o rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng leng keng khiến Lữ Chiêu Đệ sợ đến mức lập tức kéo Hứa Ba lùi về phía sau vài bước.

Bọn họ cảm thấy Giang Nguyệt Vi làm vậy chứng tỏ có điều giấu giếm, nếu không tại sao không cho bọn họ tìm Hứa Văn Thiến. Có điều bây giờ bọn họ đang ở nhà của người khác, rõ ràng đang ở thế yếu: “Đi thì đi, các người có thể giấu con bé một ngày, nhưng tôi không tin các người có thể giấu nó cả đời, chẳng lẽ giấu đến lúc con bé quá lứa lỡ thì?”

Nói rồi bọn họ hiên ngang bước ra ngoài.

Lữ Chiêu Đệ bị Hứa Văn Thiến chọc giận đến mức tức gần chết. Con bé này, mỗi lần con bé gọi điện về đều không cho bọn họ nhận điện thoại, chỉ nói chuyện với bí thư chi bộ rồi nhờ bí thư chuyển lời đến bọn họ. Ngay cả Tết năm nay, con bé cũng không về, rõ ràng đang cố tình né tránh bọn họ. Chắc chắn con bé vẫn đang làm việc ở đây, có lẽ hôm nay bọn họ xui xẻo không gặp được, dám cá rằng ngày mai con bé sẽ đến làm, nếu ngày mai không đến thì ngày kia đến. Nói tóm lại, chắc chắn mấy hôm tới bọn họ sẽ canh chừng ở đây.

Đã hơn nửa năm trôi qua mà bọn họ vẫn chưa tìm được con bé, không biết con bé đã tiêu hết số tiền kia chưa. Nếu quả thật con bé đã tiêu hết thì đúng là khốn nạn!

Giang Nguyệt Vi nhìn hai người đi hẳn mới ngoảnh đầu lại dặn dò Tống Hồng Tinh và Trương Lệ Mai, sau đó lập tức về nhà. Ở cửa hàng mới không có điện thoại nên bây giờ không thể gọi điện cho Hứa Văn Thiến, tạm thời chỉ có thể chờ.

Buổi tối Tưởng Chính Hoa về nhà, cô lập tức kể lại sự việc ban ngày cho anh nghe. Tưởng Chính Hoa suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Đã hơn nửa năm trôi qua, ngày mai em trò chuyện với cô bé, hỏi xem ý kiến cô bé như nào thì chúng ta mới dễ bề giải quyết.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu đáp lại. Hôm sau, sau khi học xong tiết học buổi sáng cô mới đến cửa hàng. Bây giờ đang là giữa trưa nên trong tiệm có không ít khách, cô gọi Hứa Văn Thiến lên tầng hai, kể lại sự việc ngày hôm qua cho cô bé nghe rồi hỏi: “Em định giải quyết việc này như nào?”

Hứa Văn Thiến không ngờ Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ còn đọc báo, chỉ trách lúc ấy cô bé muốn chụp ảnh quá, nếu không đã không ra cơ sự này. Có điều bọn họ đã tìm đến tận nơi, cô bé hối hận cũng vô dụng: “Em không thèm gặp bọn họ đâu. Nếu bọn họ còn đến nữa, chị đuổi họ đi giúp em, nói chung là em không muốn gặp họ.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 196: Chương 196



Giang Nguyệt Vi biết cô bé sẽ trả lời như vậy, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu mẹ ruột của em cũng đến thì sao?”

Hứa Văn Thiến sửng sốt, đã lâu rồi không có ai nhắc đến từ “mẹ” với cô bé khiến cô bé suýt nữa quên mất mình có một người mẹ ruột: “Bà ta... bà ta cũng đến ư?”

Giang Nguyệt Vi không biết người phụ nữ ấy có đến hay không, nhưng Hứa Ba có thể tìm đến được chỗ này, nếu người phụ nữ ấy muốn thì có lẽ cũng sẽ tìm được: “Chị giả sử thôi, nếu bà ta đến thì em có muốn chị nói ra em ở đây không?”

Hứa Văn Thiến mím môi, đôi tay xoắn lại ở trước n.g.ự.c một cách bất an. Cô bé im lặng một lúc mới nói: “Bà ta sẽ không đến đâu.”

Nếu bà ta muốn đến thì trước kia sẽ không vứt bỏ cô bé và anh trai để bỏ trốn. Mấy năm nay bà ta mặc kệ bọn họ, ngay cả điện thoại cũng hiếm khi gọi về. Nếu bà ta thật sự đến thì mục đích cũng giống bên Hứa Ba mà thôi.

Qua một lúc, cô bé lại bổ sung thêm: “Nếu bà ta đến thì chị cũng đừng nói.”

Giang Nguyệt Vi thấy cô bé trả lời như vậy mà xót xa thay cho cô bé. Cô không muốn nói thêm nhiều nữa: “Được, chị biết rồi, chị sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì.”

Giang Nguyệt Vi nói rồi rời đi. Sau khi tan học, cô về thẳng nhà, cô tin tưởng nếu hai người Hứa Ba còn đến cửa hàng bọn họ thì chắc Tống Hồng Tinh có thể tự xử lý được. Thế nên mấy hôm sau cô không tới cửa hàng, đến cuối tuần, sáng sớm cô đến cửa hàng đối chiếu sổ sách. Vừa mới đến nơi, Trương Lệ Mai đã nói với cô: “Cô không biết đâu, mấy hôm nay ngày nào bọn họ cũng đến, cả ngày cứ ngồi xổm trước tiệm.”

Giang Nguyệt Vi: “Bọn họ có gây sự không?”

Trương Lệ Mai lắc đầu: “Bọn họ không dám gây sự, chỉ lấy ghế con ngồi ở đó, nom hệt như bảo vệ canh cửa, đoán chừng hôm nay họ sẽ tới nữa đấy.”

Mấy hôm nay, hai người kia một mực ngồi canh chừng ở bên ngoài, có điều bọn họ không gây sự nên Tống Hồng Tinh cũng không biết phải làm sao. Cơ mà ngày nào bọn họ cũng ngồi ở cửa như vậy khiến người khác rất bực mình, thế là anh ta hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chi bằng chúng ta mời công an đến đuổi họ đi, họ làm vậy ảnh hưởng đến chúng ta quá.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Được, nếu lát nữa bọn họ còn đến thì anh gọi điện thoại cho công an.”

Cô vừa dứt lời, Trương Lệ Mai lập tức nói: “Họ đến rồi kìa.”

Giang Nguyệt Vi quay đầu lại, nhìn lướt qua cũng có thể thấy bóng dáng hai người kia đi từ đằng xa đến. Lần này, đi cùng bọn họ còn có một người phụ nữ có ngoại hình rất giống Hứa Văn Thiến, Giang Nguyệt Vi không cần đoán cũng biết bà ta là ai. Không ngờ hôm trước cô chỉ nghĩ bừa mà ba người này quả thật cùng nhau đến.

Tống Hồng Tinh đưa mắt nhìn Giang Nguyệt Vi, thấy cô gật đầu thì lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

Hứa Ba nhìn thấy người đàn ông hằm hằm đi ra từ phòng bếp thì nói ngay: “Anh định làm gì, chúng tôi không đến gây sự, chúng tôi...”

Ai ngờ ông ta còn chưa dứt lời thì người đàn ông kia đã đi lướt qua mình, chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta.

Hứa Ba sợ bóng sợ gió, ngập ngừng một lát rồi dẫn theo hai người phụ nữ, đi một mạch đến trước mặt Giang Nguyệt Vi. Hôm nay ông ta không muốn đôi co với Giang Nguyệt Vi, nhìn Ngô Thải Niên rồi nói: “Đích thân bà hỏi đi, nói chung tôi và chị dâu của bà không có cách nào giúp bà.”

Ngô Thải Niên nhìn Giang Nguyệt Vi, quả nhiên cô là một người phụ nữ xinh đẹp, giống hệt trong tấm ảnh trên tờ báo. Ấy nhưng tại sao người phụ xinh đẹp như này có thể thốt ra những lời chướng tai cỡ vậy chứ?

Bà ta do dự một lúc rồi mới mở miệng, giọng điệu hơi lấy lòng: “Đồng chí Giang, tôi là mẹ ruột của Hứa Văn Thiến. Đã hơn nửa năm mà con bé chưa về nhà lần nào.

Tôi biết con bé đang làm việc ở cửa hàng cửa cô nên làm phiền cô có thể nói cho tôi biết địa chỉ hiện tại của con bé được không?”

Giang Nguyệt Vi dửng dưng nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Chị dâu bà chưa nói cho bà à? Tôi đã nói Hứa Văn Thiến không làm việc ở chỗ tôi nữa rồi.”

Tất nhiên Ngô Thải Niên biết chuyện này nhưng hai người Hứa Ba một mực khẳng định là Giang Nguyệt Vi giấu Hứa Văn Thiến đi, cô bé mang theo khoản tiền trợ cấp lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cô bé bị người khác lừa mất: “Tôi thật sự rất lo lắng cho con bé. Chúng tôi chỉ muốn biết hiện tại con bé có an toàn hay không. Tôi đoán chắc chắn quan hệ giữa con bé và cô rất thân thiết, vậy nên mong cô nói cho tôi biết đi.”

Giang Nguyệt Vi nghe bà ta nói vậy, thản nhiên nói: “Bà tái giá đã nhiều năm, mặc kệ con đẻ của mình, đến làm mẹ kế cho con của người ta, chăm sóc con người ta, để con người ta gọi bà là mẹ. Ấy thế mà bây giờ bà còn mặt dày nói lo lắng cho con bé, tôi cảm thấy bẽ mặt thay cho bà!”

Cô đáp trả như vậy khiến Lữ Chiêu Đệ nổi nóng: “Sao cô dám mắng chửi người khác như vậy?”

Ánh mắt Giang Nguyệt Vi hiện lên sự lạnh lẽo: “Tôi mắng các người là còn nhẹ, đợi lát nữa công an đến, các người cứ chờ bị bắt về đồn đi.”

Lữ Chiêu Đệ im bặt, nhìn lướt qua sau lưng không thấy ai: “Các cô nói vậy là có ý gì? Công an đến làm gì?”

Giang Nguyệt Vi không trả lời, Trương Lệ Mai cười nói: “Có ý gì à? Ban nãy chồng tôi ra ngoài là để gọi điện thoại cho công an đấy. Nếu các người còn không đi thì lát nữa công an sẽ đến gô cổ tất cả các người lại. Ngày nào cũng mò đến cửa hàng của chúng tôi, phiền muốn chết.”

Bấy giờ Hứa Ba mới hiểu tại sao ban nãy người què kia đi ra ngoài, hóa ra là đi gọi điện báo công an. Ông ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Các người thật độc ác, chúng tôi chỉ đến tìm con thôi mà các người đòi báo công an?”

Giang Nguyệt Vi cười khẩy, nói: ‘Đúng vậy, thế nên sau này các người đừng đến cửa hàng quấy rầy chúng tôi nữa. Tôi không biết Hứa Văn Thiến đi đâu, nếu các người muốn tìm cô bé thì báo công an để họ tìm giúp cho. Nếu các người còn đến quấy rầy cửa hàng của tôi nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Hứa Ba: “Cô...”

Bọn họ đợi ở đây mấy ngày liên tiếp nhưng không gặp được Hứa Văn Thiến để đưa cô bé về, không còn cách nào khác mới đi tìm Ngô Thải Niên. Bọn họ cứ tưởng nếu mẹ ruột của Hứa Văn Thiến đến thì có lẽ Giang Nguyệt Vi sẽ hòa nhã hơn, ai ngờ người ta càng không thèm đếm xỉa đến họ.

Hiện tại Ngô Thải Niên không vui vẻ gì cho cam, song vẫn cố kiềm chế cảm xúc, nói: “Đồng chí Giang, cô nhất định phải làm vậy sao? Chúng tôi chỉ muốn biết hiện tại Văn Thiến như nào, nói cho cùng con bé cũng là con gái ruột của tôi, chẳng lẽ tôi có thể hại con bé sao?”

Giang Nguyệt Vi nhìn bà ta, nhếch môi cười chế giễu: “Ai biết trước được? Cứ cho bà thật sự muốn hại con bé thì tôi cũng không thể lường trước được, thế nên tôi không biết thì là không biết, bà có hỏi nữa tôi cũng không biết.”

Nói rồi cô nhìn Tống Hồng Tinh đi vào từ bên ngoài, nói: “Đóng cửa tiệm lại, đợi lát nữa công an đến mới mở cửa.”

Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ nghe vậy thì vô cùng lúng túng. Bọn họ chỉ ngồi trước cửa tiệm đợi Hứa Văn Thiến mấy hôm thôi, không hề gây rối, nếu lát nữa công an đến thật thì bọn họ cũng không biết giải thích như nào.

Suy cho cùng Ngô Thải Niên đã lấy chồng thành phố nhiều năm nên biết chừng mực, không làm to chuyện hơn: “Được, các người đừng gọi công an đến, chúng tôi đi.”

Dứt lời, bà ta lấy giấy bút trong túi xách của mình ra, ghi địa chỉ và một dãy số: “Nếu con bé đến tìm cô, làm phiền cô chuyển tờ giấy này cho con bé được không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 197: Chương 197



Giang Nguyệt Vi không nhận lấy tờ giấy mà bà ta đưa cho. Bàn tay Ngô Thải Niên giơ giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng đành đặt tờ giấy lên mặt bàn bên cạnh cô, sau đó gọi hai người kia rời đi.

Đám người kia đi rồi, Giang Nguyệt Vi liếc mắt qua tờ giấy, địa chỉ được ghi trên trang giấy cách chỗ này rất xa, có vẻ như đó là khu đại viện của chính phủ gì đó. Bà ta được hưởng thụ cuộc sống sung túc như vậy, chẳng trách sau khi tái giá chẳng đoái hoài đến Hứa Văn Thiến.

Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày, cầm tờ giấy lên, định vứt đi nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô giữ lại nó. Ngày mai sau khi tan học, cô sẽ đưa tờ giấy này cho Hứa Văn Thiến.

Hứa Văn Thiến nhìn tờ giấy thật lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, coi bộ có vẻ rất do dự. Một lúc lâu sau, cô bé đứng dậy đi vào phòng bếp, vứt tờ giấy vào bếp lửa.

Giang Nguyệt Vi không ngờ cô bé quả quyết đốt luôn tờ giấy. Biết cô bé vẫn còn oán trách Ngô Thải Niên, Giang Nguyệt Vi cũng không nói thêm. Mấy ngày liên tiếp sau đó, ba người kia không bén mảng đến cửa hàng.

Chẳng mấy chốc thời gian đã bước sang giữa tháng năm, càng ngày càng gần dấu mốc một tuổi của các con. Giang Nguyệt Vi đã sắp xếp công việc ở cửa hàng xong xuôi, nhân lúc không có tiết học, cô lại ghé qua cửa hàng, lên thực đơn cùng mọi người ở đó.

Buổi tối về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai đứa nhóc vịn người khác, tập đi trong phòng khách, cô tỉm tủm cất tiếng chào. Hai đứa nhóc thấy cô về, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười rạng rỡ, sau đó, em gái buông xe tập đi ra, chập chững đi về phía cô.

Giang Nguyệt Vi ngỡ ngàng, định tiến lên nhưng lại khựng lại, con gái cô biết đi rồi ư?

Vạn Tú Trân đứng bên cạnh ngạc nhiên kêu lên: “Hôm nay tôi dắt tụi nhỏ luyện tập cả buổi mà vẫn chưa biết đi, không ngờ cô vừa về mà bé gái đã lập tức đi đến chỗ cô.”

Giang Nguyệt Vi cười: “Vậy chứng tỏ tôi về nhà đúng lúc.”

Có điều cô bé chỉ mới chập chững biết đi, chưa bước đến trước mặt Giang Nguyệt Vi thì cô bé đã loạng choạng suýt ngã. Giang Nguyệt Vi lập tức tiến lên đỡ cô bé, bất ngờ hôn con hai lần: “Chao ôi, cục cưng giỏi quá.”

Cô bé không hề sợ hãi, thậm chí còn bật cười khanh khách. Giang Nguyệt Vi đỡ cô bé, chỉ vào Vạn Tú Trân đứng ở phía đối diện, nói với con rằng: “Con đi đến chỗ dì được không?”

Vạn Tú Trân nghe thấy thế, nhanh nhẹn duỗi tay về phía cô bé: “Mau đến đây đi, đến chỗ dì này.”

Bây giờ cô bé đang rất hưng phấn, thấy động tác của Vạn Tú Trân, cô bé lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Giang Nguyệt Vi, chầm chậm đi về phía Vạn Tú Trân. Chặng đường một lần đi một lần về này tuy không dài nhưng đã đủ chứng minh là cô bé biết đi rồi.

Giang Nguyệt Vi đang vui mừng khôn xiết thì nghe thấy bé trai ở bên cạnh bi bô “ê a”, cô ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy con trai vẫn đang vịn xe tập đi. Cô nở nụ cười, vươn tay về phía cậu: “Ngạn Ngạn, con tự đi đến đây nào.”

Dường như Tưởng Thanh Ngạn nghe hiểu những lời mẹ nói, cậu không muốn vịn nữa, có điều lại không dám buông tay. Cậu sốt ruột đến mức kêu lên liên tục, thấy mình không tự đi được thì lập tức bĩu môi muốn khóc.

Vạn Tú Trân cười nói: “Anh trai vẫn chưa biết đi, tập thêm mấy ngày nữa là được.”

Giang Nguyệt Vi vội vàng đi tới, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Con nghe thấy chưa? Ngạn Ngạn con phải cố lên nha, chỉ mấy hôm nữa thôi là chúng ta biết đi rồi.”

Buổi tối Tưởng Chính Hoa về nhà, Giang Nguyệt Vi lập tức kể cho anh về chuyện con gái biết đi. Người đàn ông vui mừng đến nỗi bế con gái ra để cô bé đi thử, quả nhiên là cô bé biết đi thật. Anh lại cho con trai thử đi một mình, có điều ban ngày cậu bé vẫn chưa dám buông tay người lớn ra.

Tưởng Chính Hoa hơi nhíu mày, lừ mắt với cậu nhóc trước mặt: “Chẳng phải con bướng bỉnh lắm mà? Bướng như vậy mà vẫn chưa biết đi?”

Giang Nguyệt Vi đánh yêu người đàn ông: “Anh sốt ruột làm gì, không có đứa nhỏ nào giống nhau cả, anh cứ để con thuận theo tự nhiên là được.”

Tưởng Chính Hoa cụp mắt nhìn Giang Nguyệt Vi: “Không được, em gái biết đi rồi, thằng bé còn là anh nữa. Em cứ để anh dạy dỗ thằng nhóc này, anh đảm bảo chỉ cần ba buổi tối, anh sẽ dạy cho con biết đi.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày, cười: “Hay là thôi đi, lần trước anh nói muốn dạy các con lật người, dạy mấy ngày mà có được đâu, cuối cùng vẫn là các con tự biết lật đấy thôi.”

Tưởng Chính Hoa nghe cô nói xong thì hừ một tiếng. Anh không tin, anh tham gia quân đội mười mấy năm, đã dạy không biết bao bộ đội, chẳng hiểu sao đến lúc dạy dỗ thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này thì không được kết quả gì. Chẳng lẽ ngay cả một đứa nhỏ một tuổi mà anh cũng không dạy được?

Anh không tin ma quỷ, thế nên mấy buổi tối tiếp theo, sau khi cơm nước xong xuôi, anh dẫn con trai lòng vòng trong phòng khách cả buổi. Nhưng hình như đứa nhỏ sợ quá nên bám riết lấy xe tập đi, không dám buông tay.

Sau đó anh kiên quyết cất xe tập, cầm tay thằng bé đi tới đi lui. Anh canh chuẩn thời cơ, thình lình buông tay ra, thằng nhóc đực mặt ra, đứng chôn chân tại chỗ, cứ liên tục kêu “ê a ê a”, sững sờ đến nỗi không dám bước đi.

Luyện tập những ba buổi tối liên tiếp nhưng không được thành quả gì, thậm chí đứa nhỏ hễ nhìn thấy anh là sợ c.h.ế.t khiếp...

Tưởng Chính Hoa thật sự buồn nẫu ruột vì đứa con trai, chỉ sợ nếu anh và thằng bé còn luyện tập với nhau nữa thì tình cha con rạn nứt từ đây, thế là đành bỏ cuộc.

Đến ngày hai mươi tháng năm, hai đứa nhỏ đều chính thức tròn một tuổi. Hôm nay là thứ ba, là ngày đi học, đi làm nên bọn họ quyết định bắt đầu bữa tiệc vào sau mười giờ. Có điều mới tám giờ, Giang Nguyệt Vi đã bắt tay vào làm.

Bởi vì bọn họ mời không ít người tham dự bữa tiệc mừng một tuổi này. Bên cô không có nhiều khách khứa, chỉ mời mấy người bạn học tương đối thân thiết đến dự, còn lại chủ yếu là người quen trong quân đội của Tưởng Chính Hoa.

Mọi người trong đoàn, trong doanh trại đều đến, cô phải trang điểm lịch sự hơn. Cô đứng trước tủ quần áo, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi phối với một chiếc chân váy đỏ sậm, đây là phong cách ăn mặc khá thịnh hành lúc bấy giờ.

Người đàn ông nhìn thấy, lập tức hỏi: “Em mặc như vậy thì anh mặc gì mới hợp?”

Giang Nguyệt Vi ngoảnh đầu lại nhìn anh, dáng người anh cao ráo, cơ bắp rắn chắc, cặp chân dài miên man, thật ra anh mặc gì cũng đẹp: “Để em nghĩ xem.”

Giang Nguyệt Vi muốn anh mặc tây trang nhưng anh là bộ đội, bây giờ mặc tây trang không phù hợp lắm, mà nếu ra khỏi doanh trại thì cũng không nên mặc quần áo của bộ đội. Cô nở nụ cười: “Em cảm thấy anh mặc giống em là được.”

Tưởng Chính Hoa vội vàng lên tiếng: “Anh mặc áo sơ mi cũng được nhưng không mặc quần đỏ đâu.”

Bây giờ sắp bước sang những năm 80, ngoài đường khắp nơi đều là những chiếc quần bò và những chiếc quần màu đỏ, màu xanh lam, màu đen. Trong lớp trẻ, hầu như nam thanh niên nào cũng thích mặc trang phục màu đỏ phối với màu trắng. Phụ nữ mặc thì thôi, nhưng đàn ông mặc thì ra thể thống gì?

Giang Nguyệt Vi phì cười thành tiếng: “Anh yên tâm đi, em không cho anh mặc quần đỏ đâu.”

Dứt lời, cô lấy một chiếc quần tây màu đen trong tủ quần áo ra: “Anh mặc cái này đi.”

Đợi bọn họ sửa soạn xong, hai đứa nhỏ cũng mặc xong quần áo. Dường như cảm nhận được hôm nay là ngày lành nên em gái hào hứng đi tới đi lui trong phòng khách, tuy rằng cô bé đi chậm nhưng cực kỳ vững vàng.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 198: Chương 198



Có điều hiện tại, anh bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn vẫn chưa dám buông tay ra để tự đi, khi nào có Vạn Tú Trân dẫn thì cậu mới đi theo.

Nhóm người cùng nhau ra ngoài. Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặc dù đã gần trưa nhưng nhiệt độ không nóng nực như mọi người dự đoán. Tưởng Chính Hoa lái xe, chẳng mấy chốc bọn họ đã đếm tiệm cơm.

Mọi người bên tiệm cơm đã chuẩn bị tươm tất từ sớm. Lúc bọn họ đến, Hứa Văn Thiến và Trương Lệ Mai đã đến được một lúc lâu, đang hỗ trợ tiếp khách. Có điều bọn họ vẫn đến khá sớm, hiện tại chưa nhiều khách khứa có mặt. Sau khi bọn họ xuống xe, Mã Ái Vân lập tức nổ pháo.

Tiếng pháo vang lên, hai đứa nhỏ hưng phấn đến nỗi không muốn vào trong cửa hàng. Giang Nguyệt Vi không muốn để các con ở ngoài hít khói pháo hoa, bèn nhanh chóng đưa chúng vào, đợi mọi người nổ pháo hoa xong mới đưa chúng ra.

Sau khi ra ngoài, cô chợt nhận ra chiếc bàn vốn để bày một ít món ăn nhẹ chuẩn bị cho khách, nay được đặt thêm mấy hộp quà. Cô hỏi Trương Lệ Mai: “Những cái này là ai tặng? Tặng sớm thế? Bọn họ có ghi tên lại không?”

Trương Lệ Mai lập tức trả lời: “Tôi đang định nói với cô chuyện này đấy. Sáng nay chúng tôi mới đến được một lúc thì đã có người phụ nữ mang thứ này tới. Chúng tôi hỏi cô ta là ai, cô ta chỉ trả lời mình là bạn của nhà họ Tưởng các cô, mang quà đến tặng cho hai đứa nhỏ, đặt quà xuống rồi đi luôn.”

Giang Nguyệt Vi thắc mắc, nhìn Mã Ái Vân: “Nhà chúng ta có bạn bè nào ở khu vực này vậy? Sao con không biết?”

Mã Ái Vân cũng không biết: “Mẹ không biết, hôm trước thằng Cả và thằng Hai gọi điện thoại đến báo là không tham dự được, chắc chắn trong đội sản xuất Trường Hồng cũng không có ai ở gần đây. Là ai được nhỉ?”

Giang Nguyệt Vi nhìn Tưởng Chính Hoa, Tưởng Chính Hoa lập tức lắc đầu: “Anh không biết, anh chỉ mời mọi người trong quân đội và Điền Á Đông, không mời người phụ nữ nào cả.”

Giang Nguyệt Vi thấy anh vội vàng phân bua như vậy thì khẽ cười: “Em đã nói gì đâu, anh sốt ruột như vậy làm gì?”

Tưởng Chính Hoa thầm hừ trong lòng, nếu không nhanh miệng giải thích thì e rằng lát nữa cô sẽ bảo anh là tên chột dạ.

Giang Nguyệt Hà nhìn lướt qua hộp quà, chiếc hộp được trang trí rất xinh nhưng không có ký tên người gửi. Cô ước chừng một chút, thấy nó không quá nhẹ cũng không quá nặng: “Tặng quà mà sao lại thần bí thế? Chi bằng mở ra xem bên trong có ký tên người gửi hay không?”

Tưởng Chính Hoa nhanh chóng nói: “Đừng, không nên bóc quà người khác tặng ngay tại chỗ, đợi lát nữa về nhà rồi tính tiếp.”

Đúng là không nên mở những món quà nhận được ngay trong bữa tiệc mừng một tuổi, nếu bóc luôn thì có vẻ như bọn họ nóng lòng quá. Thế là món quà được đặt ngay ngắn ở bên cạnh.

Lát sau Trương Lệ Mai và Mã Ái Vân bàn bạc với mọi người trong tiệm cơm rồi chuẩn bị chu đáo. Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa đưa các con ra cửa chơi, chơi được một lúc thì khách khứa bên quân đội lái xe đến. Sau khi tất cả mọi người xuống xe, Tưởng Chính Hoa niềm nở đón họ, mời mọi người vào trong cửa hàng.

Còn Trương Ái Phương và Vương Đông Mai dẫn theo con mình đến trước mặt Giang Nguyệt Vi. Sau khi nhìn thấy anh em nhà họ Tưởng, hai người lập tức bế tụi nhỏ lên.

“Hai con của cô xinh xắn quá.” Trương Ái Phương cực kỳ yêu mến các bé: “Tôi thấy hai đứa bé thừa hưởng tất cả ưu điểm của cô và phó đoàn Tưởng, da dẻ trắng ngần, đôi mắt to tròn lúng liếng. Nếu là tôi thì tôi chẳng sinh được đứa nhỏ xinh xắn như này đâu.”

Giang Nguyệt Vi bật cười: “Làm gì có ai ghét con mình như chị chứ.”

Vương Đông Mai cũng cười nói: “Cô ấy không ghét con mình, chẳng qua là thích con gái của cô quá, muốn cô gả con gái cho con trai cô ấy làm vợ đấy.”

Trương Ái Phương cười ha ha, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Vậy cô có đồng ý không?”

Giang Nguyệt Vi đưa mắt nhìn cô ấy: “Đợi con bé lớn rồi, chị bảo con trai mình hỏi ý kiến con bé xem sao.”

Ba người trò chuyện câu được câu chăng, thấy sư trưởng Dương vẫn chưa đến nên lại lén lút bàn tán về Dương Tiểu Quả. Hiện tại Dương Tiểu Quả đã bị giam giữ hai năm, nghe đồn sau khi bị tống vào tù, cô ta liều sống liều c.h.ế.t nghĩ cách giảm nhẹ hình phạt, có lẽ sẽ ra tù trước hạn một năm.

Giang Nguyệt Vi cười cười, những người như Dương Tiểu Quả sau khi vào tù đều muốn giảm nhẹ hình phạt, Lưu Thải Nga và Dương Tiểu Quả đều như vậy. Nếu biết sớm sẽ ra nông nỗi này thì tại sao trước kia lại hành động như thế. Cơ mà vào tù nhìn nhận lại chính bản thân cũng được.

Hai đứa nhỏ sợ người lạ, được Trương Ái Phương bế một lúc là òa khóc nức nở. Không thể bế tiếp, Trương Ái Phương buồn lắm, đành phải trả đứa nhỏ cho Giang Nguyệt Vi, nhìn cô mà ai oán: “Cô thật là, mấy hôm được nghỉ cũng không đưa con đến doanh trại chơi, thế nên tụi nhỏ mới không thân với chúng tôi đó.”

Giang Nguyệt Vi cũng muốn đưa con đến chơi nhưng nghỉ hè cô còn phải quản lý cửa hàng và đọc sách nữa, vả lại phòng ở của bọn họ trong doanh trại đã bị thu hồi, cô cũng biết phải làm sao: “Được rồi, tôi biết mà. Đợi sau này hai đứa nhỏ lớn hơn thì tôi sẽ dẫn chúng đến doanh trại chơi.”

Ăn cơm xong, bọn họ còn phải đi cùng xe với bộ đội về doanh trại nên Giang Nguyệt Vi để bọn họ về bàn của mình. Cứ lần lượt như thế, khách khứa bên quân đội đã đến dự gần đông đủ, Tưởng Chính Hoa quyết định tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.

Vì hôm nay còn phải đi học nên nhóm Triệu Tiểu Phương đã hẹn với cô là mười một giờ sẽ đến, Giang Nguyệt Vi đưa con vào trước. Bấy giờ, không ít người đã có mặt trong cửa hàng, ngay cả sư trưởng Dương và người yêu của ông ấy – Châu Lệ Vân cũng đã đến dự từ lúc nào.

Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi bế các con đến chỗ sư trưởng Dương để chào hỏi. Sư trưởng Dương thấy trên bàn của bọn họ đã chuẩn bị một số đồ vật để chọn ngẫu nhiên, cười nói: “Bây giờ thức ăn chưa được bưng lên, chi bằng để hai đứa nhỏ chọn trước đi. Để tôi xem rốt cuộc trong hai anh em nhà cậu, ai chọn giỏi hơn.”

Mọi người đều reo hò hưởng ứng, hai đứa nhỏ được bế trong lòng cũng giơ hai bàn tay mũm mĩm, vỗ tay bôm bốp. Tất nhiên Tưởng Chính Hoa không từ chối, anh bế con đi một mạch về phía chiếc bàn kia.

Mặt bàn được lót vải đỏ, bên trên được bày sẵn một vài đồ vật như bút, con dấu, bàn tính, năm hào, bánh bao, trống bỏi, vân vân. Tính ra có mười mấy đồ vật được làm với kích cỡ nhỏ, mỗi thứ đều mang một ý nghĩa khác nhau.

Tuy Tưởng Chính Hoa không mê tín nhưng anh cảm thấy trò chơi này cực kỳ thú vị. Đúng lúc anh cũng muốn xem cô em gái luôn ngoan ngoãn, thông minh sẽ chọn thứ gì, còn cậu anh trai vừa bướng bỉnh vừa ham chơi sẽ chọn cái gì?

Lòng thầm nghĩ như vậy, người đàn ông lập tức bế cô bé gái đặt lên bàn. Giang Nguyệt Vi cũng bế cậu anh trai lên bàn. Hai đứa nhỏ vừa được đặt lên bàn thì sự chú ý đã bị những đồ vật nhỏ kia thu hút.

Cô em gái tự bước đến, đi từng bước rất chậm, Tưởng Chính Hoa duỗi tay đỡ cô bé. Còn cậu anh trai được đặt lên bàn thì lập tức bò về phía trước, tốc độ nhanh hơn cả người ta đạp xe. Nhìn cậu lắc m.ô.n.g xông lên, hăng hái hệt như một chú trâu mộng đang hăng máu, mọi người không nhịn được mà cười phá lên.

Chẳng mấy chốc cậu nhóc đã bò đến chỗ đồ vật. Thoạt tiên cậu ngồi dậy, đôi mắt đen láy to tròn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc trống bỏi. Dường như cậu không hề có chút do dự nào, vừa nhìn thấy chiếc trống đã lập tức bò đến cầm lấy nó.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 199: Chương 199



Tưởng Chính Hoa bật cười: “Tôi biết thằng oắt này chắc chắn sẽ lấy món đồ đấy mà. Cả ngày thằng nhóc chỉ ham chơi, cứ như những thứ khác không lọt được vào tầm mắt của nó vậy.”

Mọi người đều tán thành với câu nói của Tưởng Chính Hoa. Trẻ con thích đồ chơi nhất, đồ chơi càng sặc sỡ thì càng thích, thấy món đồ chơi nào thú vị là nằng nặc đòi thứ đó.

Dương Húc cũng cười nói: “Đó là chuyện bình thường, con trai đứa nào chẳng bướng bỉnh, ham chơi. Cháu trai nhà tôi cũng giống vậy, ngoại trừ đồ chơi ra, nó chẳng cần thứ nào khác.”

Dương Húc vừa dứt lời, cậu nhóc lập tức duỗi tay lấy bàn tính và năm hào ở gần mình nhất. Hành động ấy như thể phản bác lại ý kiến của người lớn...

Nào có chuyện cậu nhóc chỉ thích thú với ba món đồ chơi đó. Sau khi lấy bàn tính, cậu nhóc chơi một lúc lại vứt đi, tiếp tục bò đi lấy bánh bao. Cậu nhóc cầm chiếc bánh bao lên, thấy nó giống thứ mà bà nội thường đút cho hai anh em ăn. Thế là vừa cầm được chiếc bánh bao, cậu nhóc lập tức định nhét nó vào miệng.

Giang Nguyệt Vi giật mình thon thót, lập tức ngăn cản cậu nhóc: “Cục cưng con đừng ăn cái này.”

Dương Húc bật cười ha ha: “Thằng bé này không những ham chơi mà còn mê tiền, mê ăn uống. Mau để em gái chọn đồ đi, nếu không đợi lát nữa anh trai sẽ lấy hết mất.”

Tưởng Chính Hoa cũng sợ thằng ranh con này sẽ vơ hết về mình nên dứt khoát bế cô em gái đến giữa mặt bàn, chỉ vào mấy món đồ vật rồi nói: “Cục cưng mau lấy đi, đợi lát nữa thì anh con lấy hết mất, chúng ta sẽ chẳng còn món nào đâu.”

Đôi mắt to tròn long lanh của cô em gái nhìn khắp bàn rồi nhìn đến chiếc bánh bao trong tay anh trai. Cô bé chỉ tay vào chiếc bánh bao, kêu ê a ê a.

Tưởng Chính Hoa sửng sốt: “Con cũng đói à?”

Bấy giờ có một người trong dàn khách khứa cười hỏi: “Buổi sáng hai vợ chồng chưa cho các con ăn à, sao bé nào cũng đòi bánh bao thế kia?”

Mã Ái Vân cười đáp: “Cả hai đều ăn rồi, ăn no căng luôn.”

Cô em gái không quan tâm mọi người nói chuyện tíu tít, tức tốc bò về phía trước. Đương lúc mọi người tưởng cô bé định giành bánh bao với anh trai thì cô bé lại ngồi dậy, cầm chiếc bút lông trước mặt lên.

Bút lông mang hàm ý học hành, chứng tỏ rất có khả năng sau này cô bé sẽ là một học giả cao siêu. Mọi người lập tức lên tiếng...

“Cái này được nè!”

“Chứng tỏ đứa nhỏ này thích học đó.”

“Cô bé ngoan hơn anh trai nhiều.”

Tưởng Chính Hoa cười tít mắt, đó là lẽ đương nhiên, cô bé là con của ai cơ chứ. Đúng lúc anh đang đắc ý thì cô bé lại chộp lấy con dấu nhỏ, đùa nghịch nó một lúc rồi ném phắt về phía anh trai...

Mọi người cười ầm lên một cách thích thú, ngay lập tức có người nói: “Xem ra vừa rồi cô bé không đói, chẳng qua là không muốn cho anh trai ăn thôi.”

Nghe mọi người nói như vậy, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi cảm thấy cũng đúng. Thường ngày em gái ăn ít hơn anh trai rất nhiều, buổi sáng hôm nay cô bé đã được ăn no, không lý gì lại muốn ăn nữa, chắc chắn là chướng mắt hành vi của anh trai nên mới muốn dạy dỗ anh trai.

Tưởng Chính Hoa lườm cậu anh trai, thấy cậu nhóc vẫn đang cầm chiếc trống bỏi, liên tục lắc nó. Anh cúi đầu nói với cô em gái: “Con đừng bắt chước anh trai mà ham chơi nhé. Chúng ta phải học tập chăm chỉ, sau này làm tấm gương cho anh con noi theo.”

Sau khi chọn đồ vật xong, các món ăn cũng được bưng lên. Mọi người sắp dùng bữa nên các nhân viên của cửa hàng thu dọn các món đồ vật đi, khách khứa quay lại vị trí của mình.

Phòng khách của cửa hàng rất rộng rãi, bây giờ đang xếp mười mấy bộ bàn ghế trong này, người trong quân đội gần như chiếm một nửa số lượng khách. Thức ăn đều được được bày ra trên tất cả các bàn, có một loạt các món ăn mặn như gà luộc, cá kho, canh miến nấu sườn, thịt viên tứ hỷ, vân vân. Quả thật là rất hào phóng.

Hiếm khi bộ đội mới được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn như này. Hôm nay nhà họ Tưởng chuẩn bị thịt cá, lại còn có cả rượu, tuy không nhiều lắm nhưng tất nhiên là ai cũng vui sướng. Có thể nói bọn họ ăn bữa cơm này một cách rất thỏa thê.

Nhìn mọi người ăn uống no say, Mã Ái Vân mừng rỡ ra mặt. Bà biết hôm nay có rất nhiều lãnh đạo trong quân đội góp mặt, con trai tạo được mối quan hệ tốt với các lãnh đạo chắc chắn sẽ giúp ích cho nhà bà sau này.

Bữa tiệc kết thúc vào buổi trưa. Tuy mọi các bộ đội sắp rời đi nhưng cửa hàng không nhàn nhã hơn. Quan hệ giữa Mã Ái Vân và mọi người trong đại viện quân khu vô cùng thân thiết, dần dà, các bạn học của Giang Nguyệt Vi cũng đến.

Nhóm người Triệu Tiểu Phương và Hoàng Tú Anh đi cùng nhau. Sau khi đến tiệm, bước vào phòng khách thấy Giang Nguyệt Vi bế con ngồi chơi ở một bên, hai đứa nhỏ bé thì xinh gái bé thì đẹp trai, mềm mềm, làn da mịn màng khiến người khác kìm lòng không được mà muốn cắn một miếng.

Quả là thời gian thấm thoắt như thoi đưa, năm thứ hai đại học sắp kết thúc, các cô cũng sắp tốt nghiệp rồi. Trong hai năm học tập trên giảng đường đại học, các cô cố gắng học tập không ngừng nghỉ. Còn Giang Nguyệt Vi không giống bọn họ. Cô không những phải học tập mà còn phải sinh hai em bé, chưa kể còn phải mở hai cửa hàng nữa. Rõ ràng cũng là sinh viên nhưng cuộc sống của cô không giống bọn họ. Nhóm người Triệu Tiểu Phương chỉ có thể nói một từ “bội phục.”

Lúc trước bọn họ được dặn là không cần mang quà cáp đến, nhưng bọn họ nào có mặt dày như thế, thế là bọn họ cùng góp tiền mua hai bộ quần áo cho hai đứa nhỏ.

Giang Nguyệt Vi nhìn hai bộ quần áo mà bọn họ mang đến, cô không từ chối, chỉ cười mắng yêu bọn họ vài câu rồi mời họ vào trong cửa hàng.

Triệu Tiểu Phương đón bé gái từ vòng tay của Giang Nguyệt Vi, áng chừng: “Hình như bé gái gầy quá, liệu bộ quần áo chúng tôi mua có rộng quá không nhỉ?”

Hoàng Tú Anh từng có con nên cười nói: “Cô sợ làm gì, trẻ con lớn lên từng ngày. Bây giờ không mặc được thì chờ thêm khoảng một tháng nữa là mặc được ngay.”

Hoàng Tú Anh vừa dứt lời, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đi về phía bọn họ, lại nói: “Tôi thấy chân hai em bé dài như vậy, chắc hẳn là thừa hưởng từ ba. Đợi khi nào lớn rồi chắc chắn bé nào cũng cao ngời ngời, không biết muốn làm bao nhiêu chú dì ông bà c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt nữa đây.”

Mọi người nhìn theo tầm mắt của Hoàng Tú Anh. Hôm nay Tưởng Chính Hoa ăn mặc tương tự như Giang Nguyệt Vi, đều là áo mi màu trắng, phối với chiếc quần tây khiến đôi chân dài miên man được khoe ra, khôi ngô tuấn tú giống hệt như những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của thành phố Cảng. Nếu anh sánh vai đứng với Giang Nguyệt Vi thì chỉ có thể dừng hai chữ “xứng đôi” để hình dung.

Diệp Lâm cũng nói: “Nếu hai đứa nhỏ lớn lên giống ba thì tốt hơn. Nguyệt Vi gầy quá, lại còn không cao nữa, không giống cô ấy mới tốt.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì hừ một tiếng: “Cậu chê tớ lùn à.”

Diệp Lâm nhướng mày: “Nào có, tớ không dám đâu.”

Lưu Thúy Ngọc là người nghĩ sao nói vậy, bèn nói đỡ cho Giang Nguyệt Vi: “Cô ấy không chê cậu đâu, cô ấy đang ghen ghét với cậu đó, ha ha.”

Quan hệ giữa mọi người cực kỳ thân thiết nên lời nói đó không chứng minh Diệp Lâm ghen ghét với Giang Nguyệt Vi. Mấy người tán dóc thêm lúc nữa, lát sau bọn họ nhắc đến Bạch Linh. Bọn họ kể sau khi chuyển đến phòng ký túc xá mới, quan hệ giữa Bạch Linh và những người khác trong phòng cũng không tốt lắm. Có điều bây giờ bọn họ không ở cùng một phòng với Bạch Linh nữa nên không biết cụ thể tình hình ra sao, chỉ biết đại khái là cô ta cô độc một mình.
 
Back
Top Bottom