Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 130: Chương 130



Mã Ái Vân định khuyên nhủ, cơ mà dù sao cửa hàng cũng sắp mở, tiền cũng phải trả, mình khuyên cỡ nào chắc Giang Nguyệt Vi cũng không nghe, đành nuốt lại những lời sắp tuôn ra: “Được, cứ nghe theo con.”

Nhìn chung những việc cần thiết để mở tiệm mì đã hoàn thành, ngày khai trương cũng chọn được rồi, chỉ còn mỗi giấy phép kinh doanh là chưa có. Giang Nguyệt Vi nhẩm tính, ước chừng mấy ngày nữa là nhận được giấy chứng nhận, thầm thở phào một hơi.

Cơm nước xong xuôi, Mã Ái Vân không có việc gì làm, bà bị chứng mất ngủ, không thích ngủ trưa như Giang Nguyệt Vi. Thế nên thừa dịp hai chị em ngủ trưa, bà đến tòa nhà số mười tám để tìm Trần Tố Phân.

Nhà bọn họ cách tòa nhà số mười tám khá xa, tìm tới tìm lui mất gần mười phút, cuối cùng bà cũng tìm thấy tòa nhà. Bà lên phòng số ba trăm linh tư, gõ cửa hỏi thăm nhưng chẳng có ai tên là Trần Tố Phân làm bảo mẫu ở đây, thậm chí người phụ mở mở cửa cho bà còn nói rằng lâu rồi không có ai tên Trần Tố Phân ở tòa nhà này.

Mã Ái Vân đứng ngây ra tại chỗ. Bà không phải kẻ ngốc, đã đến nước này sao còn không hiểu tình huống hiện tại. Người phụ nữ tên là Trần Tố Phân này muốn lừa bà, chẳng trách bà ta niềm nở với mình một cách kỳ lại, lại còn ngăn cản không cho mình đến tòa nhà số mười tám tìm bà ta. Hóa ra là bởi vì làm gì có Trần Tố Phân nào ở đây.

Mã Ái Vân cảm thấy may mà mình chưa mắc mưu, nếu không ai biết người phụ nữ đó muốn lừa bà cái gì. Bây giờ bà nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện gần nhất của hai người, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, bà lập tức quay về nhà, bất chấp Giang Nguyệt Vi đang ngủ trưa vẫn gọi cô dậy.

Mã Ái Vân kể sơ qua câu chuyện cho Giang Nguyệt Vi nghe: “Con nói xem, có phải bà ta muốn hãm hại con không? Các con có xích mích với ai không?”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi còn đang ngái ngủ, nghe Mã Ái Vân nói vậy thì lập tức tỉnh ngủ. Cô hơi mím môi, không cần nghĩ nhiều cũng biết những người có xích mích với cô ở chốn thành thị này là ai. Đơn giản chỉ có ba người Dương Tiểu Quả, Hạ Đan Đan, Bạch Linh.

Hạ Đan Đan thì đã lâu cô không gặp, còn Bạch Linh chỉ là con nhóc tính tình khó ưa, nếu nói người có mâu thuẫn phức tạp nhất với cô chắc chỉ có Dương Tiểu Quả.

Cô cẩn thận nhớ lại ngày đẹp trời hôm đó, có người phụ nữ nói chuyện phiếm với Mã Ái Vân, sau đó bà ta vội vã chạy mất dạng. Lúc đó cô cảm thấy bà ta rất quen, nhưng cô không liên hệ bà ta với Dương Tiểu Quả nên không nghĩ theo hướng này. Bây giờ cô đã hiểu tại sao khi đó cô cảm thấy bà ta trông quen như vậy, hóa ra là bà ta hao hao giống Dương Tiểu Quả.

Giang Nguyệt Vi hít một hơi, cười lạnh: “Con lờ mờ đoán được bà ta là ai rồi.”

Mã Ái Vân: “Ai vậy?”

Chuyện của Dương Tiểu Quả đã xảy ra cách đây nửa năm, vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không muốn nhắc lại sự việc này. Có điều bây giờ không thể không nói, thế là cô kể tường tận câu chuyện khi đó cho Mã Ái Vân nghe: “Có lẽ bà ta nhằm vào con, muốn dạy cho con một bài học?”

Giang Nguyệt Hà nghe xong thì vỡ lẽ: “Chẳng trách hồi đó chị gọi điện cho em nói rằng nhận được thư thông báo muộn như vậy, hóa ra thư thông báo bị trộm.”

Giang Nguyệt Vi bình tĩnh kể lại mọi chuyện, nhưng Mã Ái Vân nghe xong thì tức giận đến nỗi muốn nổ phổi, nghĩ bụng sao trên đời này có người xấu xa, điên dại như Dương Tiểu Quả chứ, thậm chí mẹ của cô ta cũng giống cô ta, đều điên như nhau, ấy thế mà có mặt dày đến ăn vạ nhà bà?

“Không được, mẹ phải thông báo chuyện này cho Chính Hoa biết!” Bà nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định phải làm cho ra lẽ, nếu không ai biết sau này bọn họ định làm gì?”

Giang Nguyệt Vi cụp mắt, bây giờ Tưởng Chính Hoa chiến đấu trên tiền tuyến, không biết tình hình ra sao, các cô cũng không biết số điện thoại để liên lạc với tiền tuyến, biết tìm đường nào đây? Huống chi đây là chuyện vặt vãnh, không cần nói cho Tưởng Chính Hoa.

Cô hơi mím khóe môi: “Không cần đâu mẹ, con có thể giải quyết chuyện này.”

Mã Ái Vân thấy Giang Nguyệt Vi điềm nhiên nên cũng bình tĩnh lại: “Con định giải quyết như nào?”

Giang Nguyệt Vi nhíu mày, đại viện quân đội không phải nơi có thể tự tiện ra vào, mẹ Dương Tiểu Quả có thể vào đây ắt hẳn là có liên quan đến Sư trưởng Dương. Bây giờ Sư trương Dương cũng ở tiền tuyến, thế nhưng người yêu của ông ấy – Châu Lệ Vân vẫn còn ở đây.

Vốn dĩ cô không muốn làm phiền Châu Lệ Vân, có điều sự việc liên quan đến Dương Tiểu Quả, cô không muốn lần nào cũng bị động nên lần này nhất định phải lên tiếng trước. Cô quay sang nhìn Mã Ái Vân: “Con dẫn mẹ đến gặp một người phụ nữ!”

Giang Nguyệt Vi nói xong, dặn Mã Ái Vân mang theo hai quả táo mà người phụ nữ kia cho rồi cùng nhau ra ngoài.

Hôm đó, nhờ Giang Nguyệt Vi nhắc nhở nên Mã Ái Vân không ăn ngay hai quả táo này, sau rồi bà bận bịu tối ngày nên quên mất chúng. Bây giờ bà cảm thấy may mà lúc đó mình không ăn ngay, bởi vì không biết chúng có tẩm thuốc trừ sâu gì đó không.

Vậy nên Giang Nguyệt Vi vừa dứt lời, Mã Ái Vân lập tức vào trong phòng tìm hai quả táo kia. Hai quả táo bị bỏ quên nhiều ngày nay nên khô quắt queo, cơ mà bà vẫn cầm đi.

Ba người cùng nhau đi đến căn nhà số nhà hai mươi ba tìm Châu Lệ Vân. Do bọn họ chưa đi đến khu vực này bao giờ nên phải hỏi đường, tìm một lúc lâu mới đến. Lúc các cô đến nơi, Châu Lệ Vân đang chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy cô ấy, Giang Nguyệt Vi không nói vòng vo, lập tức trình bày thân phận với Châu Lệ Vân.

Vì sự việc của Dương Tiểu Quả nên tất nhiên Châu Lệ Vân từng nghe đến tên Giang Nguyệt Vi. Lần này, trước khi đi công tác, Dương Húc cũng từng đánh tiếng với cô ấy, vợ Tưởng Chính Hoa mang thai nên hơi vất vả, có thể sẽ tìm cô ấy để nhờ cậy. Thế nên thấy nhóm người Giang Nguyệt Vi đến, Châu Lệ Vân lập tức mời họ vào nhà.

Giang Nguyệt Vi ngồi xuống sau cùng, đầu tiên cô muốn xác định xem người phụ nữ kia có đúng là mẹ của Dương Tiểu Quả không, bèn nói với Châu Lệ Vân: “Cô giáo Châu, cô có ảnh chụp của bác gái Dương không? Có thể cho chúng tôi xem được không?”

Thoạt đầu Châu Lệ Vân không phản ứng kịp, đến khi Giang Nguyệt Vi nhắc đến mẹ của Dương Tiểu Quả, cô ấy mới hoàn hồn: “Có chuyện gì vậy? Chắc tôi có ảnh chụp bà ta đấy.”

Giang Nguyệt Vi mím môi: “Chúng tôi muốn xem ảnh trước để chắc chắn đã.”

Châu Lệ Vân nghe cô nhắc đến Dương Tiểu Quả thì loáng thoáng cảm thấy không ổn, bèn tìm ảnh chụp gia đình họ Dương đưa cho các cô. Ngay khi Mã Ái Vân nhìn thấy ảnh chụp, bà lập tức chỉ vào một người phụ nữ trong tấm ảnh và nói: “Đúng rồi, chính là bà ta! Bà ta chính là Trần Tố Phân mà mẹ nói!”

Châu Lệ Vân khẽ nhíu mày: “Tên bà ta không phải là Trần Tố Phân, bà ta là Vương Lan Chi.”

Giang Nguyệt Vi cười lạnh, người phụ nữ đó tiếp cận Mã Ái Vân là có mục đích riêng, tất nhiên sẽ không để lộ tên thật cho Mã Ái Vân biết. Bây giờ họ đã chắc chắn người phụ nữ đó mẹ của Dương Tiểu Quả, cô bèn kể lại tường tận sự việc Mã Ái Vân gặp gỡ bà ta cho Châu Lệ Vân nghe.

Cuối cùng, cô gằn giọng: “Bà ta dùng thân phận giả để tiếp cận mẹ tôi, âm mưu trả thù tôi. Nếu cô không tin thì bây giờ có thể gọi bà ta đến đây đối chất.”

Bởi vì sự việc Dương Tiểu Quả nên Vương Lan Chi rất hận Giang Nguyệt Vi, bà ta không những hận Giang Nguyệt Vi mà còn hận lây sang Dương Húc, trách cứ ông ấy không nói đỡ giúp cháu gái ông ấy.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 131: Chương 131



Vậy nên sau khi nghe Giang Nguyệt Vi nói, Châu Lệ Vân hoàn toàn tin tưởng Vương Lan Chi có thể làm ra loại chuyện này.

Chuyện của Dương Tiểu Quả xảy ra cách đây đã nửa năm, vốn dĩ là cô ta sai, ấy thế mà mẹ Dương Tiểu Quả còn mặt dày đến tìm Giang Nguyệt Vi để tính sổ ư? Nếu bà ta thật sự hãm hại Giang Nguyệt Vi thì toàn bộ nhà họ Dương đều bị bà ta làm liên lụy.

Châu Lệ Vân nghĩ vậy, lập tức gọi điện thoại, gọi hai vợ chồng Vương Lan Chi đến.

Bởi vì sáng sớm đã gặp Mã Ái Vân nên Vương Lan Chi không muốn đến đại viện quân đội nữa. Có điều Châu Lệ Vân báo rằng có việc gấp nên bà ta buộc lòng phải đi theo Dương Dũng đến đại viện.

Vợ chồng Vương Lan Chi sinh sống trong khu tập thể cạnh đại viện, quãng đường đến đại viện quân đội không tính là quá xa, đạp xe một lúc là đến nơi. Đến khi bọn họ gõ cửa vào nhà, Vương Lan Chi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi và Mã Ái Vân thì mặt mũi tái mét, vô thức xoay người định bỏ chạy, ai dè Châu Lệ Vân nhanh tay giữ chặt bà ta lại.

Châu Lệ Vân nhìn bà ta với thái độ lạnh tanh: “Người ta đến tận nhà tìm bà, bà định chạy đi đâu?”

Mã Ái Vân lập tức đứng dậy, hằm hè trừng mắt với người phụ nữ từng chủ động làm quen với mình: “Trần Tố Phân, tại sao bà phải chạy? Chẳng lẽ là do không còn mặt mũi nào gặp tôi đúng không?”

Vương Lan Chi nghe vậy thì lừ mắt với Mã Ái Vân, đoán chừng bọn họ đều đã biết thân phận thật của mình, đành phải ngồi xuống trong sự âu lo. Dương Dũng nhìn tình huống đang xảy ra, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội vàng hỏi Châu Lệ Vân có chuyện gì.

Châu Lệ Vân không vòng vo, kể lại đầu đuôi câu chuyện rồi lập tức nói: “Anh Cả, bây giờ người ta tìm đến tận cửa, anh xem xét rồi đưa ra biện pháp giải quyết đi.”

Nếu không đưa ra biện pháp giải quyết một cách thỏa đáng thì người ta sẽ báo chuyện này đến quân đội. Đến lúc đó, mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của Dương Dũng nữa, ngay cả Dương Húc cũng bị liên lụy, bọn họ đã bị Dương Tiểu Quả làm liên lụy một lần, không thể bị liên lụy lần thứ hai!

Dương Dũng nhìn Vương Lan Chi bằng ánh mắt khiếp sợ, không tài nào ngờ được vợ mình sẽ làm ra loại chuyện này, bà ta là người được tiếp thu tri thức của nền giáo dục mà!

Thừa lúc Dương Dũng còn chưa hoàn hồn, Vương Lan Chi nhanh miệng nói: “Giải quyết cái gì? Tôi chưa làm gì cả, chẳng qua là tặng Mã Ái Vân hai quả táo, bà ấy cũng đã ăn đâu.”

Mã Ái Vân nghe vậy thì giận sôi máu: “May mà tôi chưa ăn, nếu tôi hoặc con dâu của tôi ăn, e là đến mạng cũng chẳng còn.”

Vương Lan Chi nghe vậy, lập tức cầm quả táo kia cắn một miếng: “Bà xem đi, tôi có bôi thuốc độc vào quả táo đâu, làm gì có chuyện cắn một miếng là mất mạng?”

Mã Ái Vân nói bằng giọng lạnh nhạt: “Những thứ bà đưa cho tôi không chỉ mỗi hai quả táo này đâu, sau đó bà còn muốn tặng tôi nhiều thứ khác nhưng tôi không nhận. Ai biết bà có bỏ thuốc độc vào những thứ đó không?”

Vương Lan Chi cứng họng, bà ta không ngu, nếu bỏ độc vào những thứ mình tặng há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này? Bà ta chỉ định tặng một số thứ có thể giày vò Giang Nguyệt Vi, chẳng qua mới đang trong giai đoạn thử tiếp cận, những thứ sau này bà ta tặng thì Mã Ái Vân không nhận.

“Tôi chẳng bỏ độc vào thứ nào cả, bà đừng đặt điều linh tinh.” Bà ta lập tức phản bác.

Giang Nguyệt Vi giương mắt nhìn Vương Lan Chi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đó là do mẹ tôi cảnh giác, bà không thể tiếp cận mẹ tôi nên mới chưa thành công!”

Bấy giờ Dương Dũng đã hiểu ngọn ngành câu chuyện, nếu vợ ông ta làm vậy thì đúng là định hại c.h.ế.t cả dòng họ Dương. Ông ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Lan Chi, quát lớn: “Bà điên rồi, không ngờ bà dám cả gan làm vậy.

Có phải bà muốn hại c.h.ế.t cả dòng họ Dương nhà tôi mới hài lòng đúng không?”

Vương Lan Chi cắn răng không chịu thừa nhận, nhưng bà ta cũng không biết phản bác như nào.

Hôm nay Giang Nguyệt Vi đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến để nghe bọn họ răn dạy Vương Lan Chi. Cô nhìn Châu Lệ Vân: “Thím Châu, là một người vợ của quân nhân, chồng chúng ta đều liều mạng trên chiến trường. Nếu người nhà và con cái ở hậu phương bị nguy hiểm đe dọa, không nhận được sự bảo vệ cơ bản nhất, trong trường hợp ấy, tôi muốn hỏi là tôi nên báo cáo lên quân đội hay công an?”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt Vương Lan Chi thay đổi. Bà ta lập tức thốt lên: “Giang Nguyệt Vi, tôi chưa làm gì cả, chẳng qua nói dối mẹ cô mình tên là Trần Tố Phân. Chẳng lẽ cô nhất định phải báo cho công an, quân đội à?”

Dương Dũng nghe bà ta nói vậy thì nổi trận lôi đình, vung tay tát bà ta một phát: “Mẹ nó, bà câm miệng cho tôi! Đến nước này rồi còn còn già mồm cãi cố à?”

Vương Lan Chi lảo đảo lùi về sau hai bước, che gương mặt nóng rát. Bà ta choáng váng trước cơn thịnh nộ của người đàn ông, lập tức kìm lại những lời sắp thốt ra khỏi miệng.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều không ngờ Dương Dũng lại đánh Vương Lan Chi. Một lát sau, Dương Dũng nhìn Giang Nguyệt Vi và nói: “Đồng chí Giang Nguyệt Vi, tôi thật sự xin lỗi, cô yên tâm, bây giờ tôi đã biết chuyện, nhất định sẽ trông coi bà ta nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để bà ta gây rối.”

Châu Lệ Vân không ngờ Giang Nguyệt Vi định báo với cả quân đội, bèn hùa theo Dương Dũng: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ trông coi bà ta, cô cứ tin tôi. Tôi lấy chức vụ quân đội của ông Dương nhà tôi ra đảm bảo. Nếu cô không tin thì tôi tìm chính ủy, cử một nữ bộ đội thuộc bộ phần cần vụ đến bảo vệ cô được không?”

Giang Nguyệt Vi biết Vương Lan Chi muốn đối đầu với cô. Tuy nhiên hai quả táo mà bà ta tặng không có thuốc độc, những thứ khác bà ta đưa thì Mã Ái Vân cũng nhận, các cô không có bằng chứng nào, nếu báo sự việc lên quân đội hoặc công an thì cùng lắm Vương Lan Chi chỉ bị cảnh cáo.

Bây giờ Châu Lệ Vân lấy chức sắc của Dương Húc ra cam đoan, sau này Tưởng Chính Hoa còn làm việc dưới trướng Dương Húc, cô không muốn trở mặt với Châu Lệ Vân, cũng không cần lính cần vụ nên từ chối: “Không cần đâu cô giáo Châu, tôi tin cô, cô tìm lính cần vụ giám sát bà ta là được.”

Châu Lệ Vân và Dương Dũng đều thở phào một hơi. Dương Dũng lập tức ấn dúi đầu Vương Lan Chi xuống, bắt bà ta xin lỗi cô.

Giang Nguyệt Vi nhanh chóng rời khỏi nhà Châu Lệ Vân. Sau khi ra ngoài, Mã Ái Vân vẫn chưa nguôi cơn giận, hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chúng ta cứ như vậy mà tha cho bà ta sao?”

“Đúng vậy đó chị.” Giang Nguyệt Hà cũng tức giận: “Chắc chắn bà ta muốn trả thù chị, chẳng qua chúng ta đề cao cảnh giác nên bà ta mới chưa đạt được mục đích thôi.”

Giang Nguyệt Vi giải thích sơ qua với hai người lý do vì sao cô không báo cáo sự việc với quân đội, sau đó cô nói tiếp: “Tuy rằng bọn họ cam đoan nhưng dù cam đoan cũng không thể chắc chắn hoàn toàn, cẩn thận một chút là được.”

Tuy Giang Nguyệt Vi nói vậy nhưng Mã Ái Vân vẫn khó chịu. Thế là hôm sau, bà tức tốc đi tìm mấy bác gái thân thiết với mình để buôn chuyện, kể tuốt tuồn tuột câu chuyện Vương Lan Chi lừa gạt mình, nhắc nhở mọi người cảnh giác. Chưa đến hai ngày, mấy bác gái trong khu vực đều bàn tán xôn xao về chuyện này.

Mọi người đều ở cùng một khu, hầu như ai cũng quen biết nhau, một đồn mười mười đồn trăm, chẳng mấy chốc mọi người đều biết chuyện này, Vương Lan Chi trở thành kẻ lừa đảo trong miệng mọi người.

Câu chuyện truyền đến tai Vương Lan Chi. Tuy rằng bà ta rất tức giận nhưng người ta nói đúng sự thật.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 132: Chương 132



Lúc bị mọi người hỏi, bà ta cũng không thể thanh minh cho bản thân, mấy chị em chơi thân với bà ta bắt đầu nhìn bà ta bằng ánh mắt khác thường. Bà ta giận run người nhưng chỉ có thể cam chịu!

Sau khi kể lại câu chuyện với mọi người, Mã Ái Vân quan sát vài ngày thấy Vương Lan Chi không bén mảng đến chỗ mình nữa, bấy giờ mới buông lỏng cảnh giác, tranh thủ thời gian rảnh đưa Giang Nguyệt Vi đi kiểm tra thai định kỳ.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng ba, hai em bé sắp được bảy tháng, bước vào những tháng cuối của thai kỳ, cơ thể của Giang Nguyệt Vi cũng tăng cân hơn, chân phù ra. May mà tất cả xét nghiệm đều cho kết quả bình thường, cân nặng cũng trong phạm vi kiểm soát.

Ba người từ bệnh viện quay về đại viện, nhân viên bảo vệ lập tức đưa cho họ một lá thư, Giang Nguyệt Vi nhận lấy, là người nhà họ Tưởng gửi thư đến. Cô mở lá thư ra đọc, nội dung trong thư viết Lưu Thải Nga bị phán giam giữ có thời hạn mười bốn tháng tù.

Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày, nếu là mười bốn tháng, tính từ lúc bản án có hiệu lực thì ước chừng đến Tết năm sau cô ta sẽ được thả ra. Coi bộ cô ta thật may mắn khi hồi đó đã đi đầu thú, nếu không hình phạt mà cô ta phải chịu không chỉ là mười bốn tháng thôi đâu.

Cảm xúc trong lòng Mã Ái Vân rất khó diễn tả. Trước kia thằng Ba đề nghị ly hôn với Lưu Thải Nga, cô ta từ chối ngay tập tức. Bây giờ nhắc lại chuyện ly hôn, với tính cách của cô ta, chắc hẳn sẽ ăn vạ gây sự. Nói chung vấn đề này đành đợi cô ta ra tù rồi từ từ thương lượng.

Ngoại trừ chuyện của Lưu Thải Nga, bức thư còn nhắc đến nhà họ Giang.

Từ sau khi chấp nhận tin tưởng Giang Nguyệt Hà, Lý Mỹ Ngọc một mực chờ cô bé chứng minh tiền lương được tăng thêm. Có điều từ sau cuộc gọi cuối cùng vào hôm mùng tám, Lý Mỹ Ngọc không nhận được cú điện thoại nào từ Giang Nguyệt Hà nữa. Cuối tuần Giang Nguyệt Hà không về nhà cũng không gọi điện thoại, tựa như một tháng vừa rồi cô bé đã biến mất.

Thoạt đầu bà ta tưởng Giang Nguyệt Hà bận rộn nhưng Trần Hồng Yến không tin, thế là Lý Mỹ Ngọc bèn gọi điện đến nhà xưởng. Kết quả nhà xưởng kiểm tra một lát thì thông báo Giang Nguyệt Hà xin nghỉ việc được một thời gian rồi, nhà xưởng cũng không biết cô bé đi đâu.

Bấy giờ Lý Mỹ Ngọc mới biết bà ta đã bị lừa. Bà ta không ngờ Giang Nguyệt Hà lại to gan lớn mật như vậy, tức giận đến nỗi chẳng thèm quan tâm con cái đi đâu, chửi mắng Giang Nguyệt Hà là đứa vong ơn bội nghĩa.

Trần Hồng Yến nghe bà ta mắng chửi mà bực mình. Đợt Tết, cô ta đã cảm thấy Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà có gì biểu hiện bất thường, cô ta đã kể với Lý Mỹ Ngọc nhưng bà ta không tin, bây giờ Giang Nguyệt Hà trốn mất rồi, chửi đổng như vậy có ích gì, có tìm được cô bé không.

Hai người biết Giang Nguyệt Hà đi đâu, chẳng qua không huỵch toẹt ra. Thế là họ xồng xộc đến nhà họ Tưởng đòi người, có điều bây giờ Mã Ái Vân vắng nhà, Tưởng Phúc Dân không phải người dễ bắt nạt, diễn kịch hệt như một tên thổ phỉ thực thụ. Hai người Lý Mỹ Ngọc chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tưởng.

Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến đến nhà họ Tưởng ăn vạ hai lần nhưng đều bị Tưởng Phúc Dân tống cổ đuổi đi. Sau cùng họ không tìm được cách nào khác, đành thất thểu ra về, tiếp đó không dám quay lại nữa.

Mã Ái Vân nghe Giang Nguyệt Vi đọc hết lá thư, lạnh lùng lên tiếng: “Bà ta sốt sắng tìm hai chị em con như vậy, ai không biết còn tưởng bà ta thương yêu các con lắm, cơ mà vốn dĩ bà ta chỉ cần tiền thôi, không khác gì một con quỷ hút máu.”

Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà đều biết tính cách của Lý Mỹ Ngọc. Dù sao bà ta cũng không thể chạy đến tận đây, các cô đọc thư xong, không đau lòng cũng không khó chịu.

Về đến nhà, cất thư xong, Giang Nguyệt Vi lập tức nhớ đến Tưởng Chính Hoa. Đã một tháng người đàn ông lên tiền tuyến, ấy vậy mà một cuộc điện thoại về nhà cũng không có. Cô lại không có số điện thoại của tiền tuyến, nghĩ đi nghĩ lại, đành đi tìm Châu Lệ Vân.

Nhìn thấy cô, Châu Lệ Vân còn tưởng Vương Lan Chi lại gây ra rắc rối gì, sắc mặt hơi thay đổi: “Vương Lan Chi lại gây sự với cô à?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì cười: “Cô giáo Châu, không phải chuyện đó. Tôi đến đây là muốn biết tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, cô có nhận được cuộc điện thoại nào của Sư trưởng Dương không?”

Châu Lệ Vân thở phào một hơi. Bây giờ cô ấy đang lấy chức sắc trong quân đội của Dương Húc ra bảo lãnh cho Vương Lan Chi, nếu bà ta còn gây sự nữa thì Châu Lệ Vân thật sự muốn liều sống liều c.h.ế.t với bà ta.

Cô ấy ngừng một lúc, lắc đầu cười nói: “Hiện tại tôi chưa nhận được tin tức nào. Có điều tôi thấy báo chí đưa tin rằng quân đội chúng ta thắng lớn trong trận này. Tôi đoán khoảng nửa tháng nữa là họ sẽ về.”

Giang Nguyệt Vi cầm tờ báo kia, mừng rỡ về nhà. Cô cẩn thận lật từng trang báo, phát hiện ra một ít chi tiết. Tuy rằng lần này quân ta thắng lớn nhưng trên chiến trường vẫn có một số bộ đội thương vong, tiếc là báo chí không viết một cách tường tận chi tiết này.

Trên chiến trường, không ai lường trước nguy hiểm sẽ rơi vào đầu ai. Giang Nguyệt Vi hơi lo lắng, dường như đứa nhỏ trong bụng cô cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô, cử động một cách dữ dội, như thể hai đứa nhóc này đang đánh nhau.

Mã Ái Vân không nhận biết được nhiều chữ nên hỏi cô tình hình trên chiến trường. Giang Nguyệt Vi lựa những tin tốt để nói cho bà, có điều chẳng mấy chốc cô đã nguôi dần nỗi lo, bởi vì cô nhận được giấy phép kinh doanh tiệm mì. Cô dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng cho cửa hàng một cách rình rang.

Thời tiết hiện tại chưa nắng nóng. Một ngày trước khi khai trương, các cô đi mua pháo hoa rồi mang thẳng đến cửa hàng. Buổi chiều, ba người bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, gói sủi cảo, nhào bột, làm mì, chuẩn bị sẵn một số phần thức ăn, cất đi.

Hết thảy đều đã sẵn sàng, chỉ đợi ngày hôm sau. Buổi tối ba người đều ngủ một giấc thật ngon.

Giang Nguyệt Vi sợ buổi sáng mọi người trong ký túc xá đi học nên bỏ lỡ điện thoại. Sáng ngày hôm sau, cô dậy sớm tinh mơ, lập tức đi mượn điện thoại, gọi đến số điện thoại của ban quản lý ký túc xá để tìm Triệu Tiểu Phương, báo với bọn họ rằng mười một giờ trưa hôm nay, tiệm mì sẽ khai trương.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Tiểu Phương nhanh chóng thông báo tin này cho mọi người trong ký túc xá. Lúc đi học, bọn họ lại rủ một vài người bạn thân thiết, hẹn trưa nay sẽ đến đại viện quân đội để ăn mì.

Những người bạn của họ có cả nam và nữ, tuy bọn họ không ở cùng Giang Nguyệt Vi trong ký túc xá nhưng đều biết Giang Nguyệt Vi. Ai ai cũng biết Giang Nguyệt Vi trắng trẻo xinh đẹp, ăn mì không quan trọng, quan trọng là đã lâu chưa gặp bạn bè, để cổ vũ người ta nên sau khi buổi học sáng kết thúc, mọi người lập tức xuất phát.

Trước khi đi, Triệu Tiểu Phương đưa mắt nhìn Bạch Linh, vốn dĩ định rủ cô ta đi cùng. Nhưng nhớ đến cuộc tranh chấp lần trước giữa cô ta và Giang Nguyệt Vi, Triệu Tiểu Phương lập tức gạt phăng ý tưởng này đi. Sau đó mọi người rời đi ngay trước mặt cô ta.

Bạch Linh thấy Triệu Tiểu Phương ngập ngừng, định rủ mình nhưng lại thôi, cô ta giận tím mặt. Rõ ràng những người này biết cô ta đứng ngay bên cạnh nhưng không ngỏ ý mời cô ta, rõ ràng họ đang cô lập cô ta!

Hừ, chỉ một bát mì thôi, cô ta cũng chẳng thèm thuồng. Mời cô ta ăn miễn phí cô ta cũng không thèm, ngộ nhỡ ăn xong còn bị tiêu chảy.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 133: Chương 133



Nghỉ vậy , cô ta giận đùng đùng về ký túc xá, có điều sau khi về ký túc xá cô ta mới nhận ra cả phòng chỉ còn lại mỗi cô ta, yên tĩnh đến nỗi làm người ta tim đập thình thịch.

Vốn đang tức giận nên cô ta nhìn gì cũng ngứa mắt, thế là cô ta cắn răng, xoay người rời đi.

Cô ta cũng phải đi, có điều không phải đến ăn mì mà là xem Giang Nguyệt Vi bị bẽ mặt, xem cửa hàng của Giang Nguyệt Vi không có bất kỳ một vị khách nào ngoại trừ vài người bạn trong lớp!

Chờ Bạch Linh ra ngoài đợi xe buýt, nhóm người Triệu Tiểu Phương cũng đã đến nơi.

Tên cửa tiệm của Giang Nguyệt Vi là tiệm mì Phúc Tâm, có rất nhiều mảnh pháo đỏ trên mặt đất ở cửa tiệm mì, bên cạnh cửa tiệm còn treo một tấm biển nhỏ, bên trên ghi mấy dòng chữ “Hôm nay có mì xương heo, sủi cảo, miễn phí mỗi loại ba mươi phần, mỗi người chỉ một phần.”

Bây giờ đã là giữa trưa và cũng là lúc ăn cơm trưa, trong cửa tiệm đã chật kín người, mà bên ngoài vẫn có nhiều người đang xếp hàng, một số người còn mang theo hộp cơm của mình, cảm giác như là đi lấy thức ăn ở căng tin vậy.

Triệu Tiểu Phương đếm một số người đang xếp hàng ở bên ngoài, đoán hẳn là rất nhanh sẽ đến bọn họ, cô ấy lại liếc mắt nhìn tình hình bên trong, Giang Nguyệt Vi bận đến mức không có thời gian nhìn tình hình bên ngoài, cho nên cũng không muốn làm phiền cô, sau khi bàn bạc mọi người lập tức xếp hàng.

Có thể là do sự tò mò của mọi người, cho nên lúc xếp hàng ai cũng đều rất hào hứng, đợi thấy người bên trong ăn xong đi ra là họ lập tức kéo lại hỏi có phải thật sự miễn phí hay không.

Người nọ nói thẳng: “Thật sự miễn phí, vừa rồi tôi không phải trả tiền.”

Lại có người hỏi: “Hương vị thế nào?”

Người nọ đưa tay lau dầu ở miệng, cười haha hai tiếng: “Tôi ăn mì, hương vị thật sự tuyệt, còn ngon hơn cả khách sạn, thơm nha~”

Mọi người thấy anh ta nói quá như vậy thì không tin, vì thế “xùy” một tiếng.

Người nọ cũng không để ý đến đám người xếp hàng kia, vừa rồi anh ta ăn mì cũng không biết bà chủ làm thế nào, miếng xương sườn trong nước dùng vừa cắn một miếng đã cảm nhận được thịt mềm và hương vị thơm ngon, nói tóm lại hương vị của mì này thật sự quá tuyệt, tuy mì ngon nhưng anh ta cảm thấy chưa no nên còn muốn ăn sủi cảo.

Nghĩ như vậy, anh ta đi thẳng ra phía sau xếp hàng!

Triệu Tiểu Phương nhìn thấy hành động của người đàn ông thì lập tức trợn mắt há mồm, nghĩ thầm lát nữa phải nói với Nguyệt Vi rằng người này thế mà lại muốn ăn hai phần!

Chẳng mấy chốc lần lượt từng người một đã đến hàng bọn họ, mọi người lấy số thứ tự, thấy chỗ trống thì trực tiếp ngồi xuống, cũng không quan tâm có ở cùng một bàn hay không.

Phía trước cửa tiệm được trang trí rất đơn giản, không gian sử dụng rất lớn nên đặt được chín bộ bàn ghế, thế nhưng bây giờ đều đã chật kín người, mà nhìn qua kính của bệ cửa sổ ở giữa, Triệu Tiểu Phương liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Giang Nguyệt Vi bụng bầu đang bận rộn, bên cạnh còn có em gái và mẹ chồng cô.

Cô ấy vội vàng gọi người bên trong cửa sổ: “Nguyệt Vi.”

Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng gọi, cô nhìn lướt qua bên ngoài là biết mấy người bọn họ đến, đôi mắt cô cong lên: “Các cậu đến rồi à? Bao nhiêu người vậy?”

Triệu Tiểu Phương cười rồi nói: “Hai mươi người, còn có bốn người chưa có chỗ đấy, vẫn đang xếp hàng.”

Giang Nguyệt Vi nói: “Vậy các cậu đợi chút nhé.”

Ngày đầu tiên khai trương, vốn Giang Nguyệt Vi nghĩ rằng có thể không có nhiều người, nhưng không ngờ khi pháo hoa được đốt lên, mấy bà cụ trong đại viện quân khu có quan hệ tốt với Mã Ái Vân vừa hô lên là đã thu hút được rất nhiều người đến.

Lúc đầu ai cũng chần chừ do dự ở bên ngoài xem, dù sao việc tốt miễn phí này hiếm thấy như bánh từ trên trời rơi xuống vậy, ai biết có phải là bẫy gì hay không.

Sau đó có mấy người bước vào sau khi ăn xong thì lau miệng rồi rời đi, mọi người nhìn thế mà lại thật sự miễn phí, cho nên tất cả mọi người đều đến xếp hàng, vì vậy có rất nhiều người, nhưng bàn thì đã chật kín nên bây giờ cũng không đủ dùng.

Hiện tại nhiều bạn học đến đây cổ vũ như vậy, Giang Nguyệt Vi cũng không tiện để họ chờ quá lâu, cho nên cô và Nguyệt Hà mang bàn nhỏ đặt dồ của bọn họ rồi đi ra ngoài chen lấn tìm một chỗ trống.

Hành động này khiến Triệu Tiểu Phương và Hoàng Tú Anh hết hồn, vội vàng tiến lên giúp, lần này bốn bạn học còn đang xếp hàng ở phía sau cũng đã có chỗ, mọi người ngồi rất gần, mấy bạn học đảo mắt quan sát tiệm mì rồi líu ríu nói chuyện ——

“Nguyệt Vi, chắc hẳn cô ấy đã tốn rất nhiều tiền để trang trí phía trước tiệm? Nhìn rất đơn giản và thoải mái.”

“Tôi thấy là do có mì ăn nên cậu mới cảm thấy thoải mái đó, ngửi mùi hương này, nước miếng của tôi đều sắp chảy xuống rồi.”

“Đúng vậy, buổi sáng tôi đã không ăn sáng để ăn một bữa này, đói sắp c.h.ế.t rồi.”

Một khi người ta đói và ngửi thấy mùi thịt thì cảm giác đói ấy sẽ theo đó tăng lên, càng nói càng đói, mọi người nói: “Nguyệt Vi, khi nào có thể được đây? Có cần chúng tôi giúp hay không?”

Hôm qua đã chuẩn bị xong mì và sủi cảo, nước hầm xương cũng đang chuẩn bị, chỉ nấu chút là được, Giang Nguyệt Vi cũng không cần họ giúp nên đã vội vàng nói: “Không cần đâu, xong ngay đây.”

Triệu Tiểu Phương nghĩ tới cái gì rồi nhìn ra bên ngoài, cô ấy thấy người đàn ông vừa rồi đã ăn thế mà vẫn còn đang xếp hàng, vì thế cô ấy lặng lẽ nói trường hợp đó với Giang Nguyệt Vi.

Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi nhớ rồi, các cậu đợi chút nhé, tôi làm xong ngay đây.”

Nói xong cô đi vào sau bếp phụ giúp, vì đồ đều đã chuẩn bị xong, canh và gia vị cũng đã chuẩn bị xong bày ở bên cạnh, than cũng đã được đốt ở trong bếp, lúc này nó đang cháy rất mạnh, nước phía trên đang sôi sùng sục, cho mì vào nồi đun rồi vớt lên, sau đó cho thêm gia vị, cuối cùng pha chế với nước dùng là thành một bát mì rồi, sủi cảo cũng vậy, cho nên các cô đun rất nhanh.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cô đặt bát ra cửa sổ rồi gọi số thứ tự.

Mấy bạn học đến cổ vũ nghe thấy Giang Nguyệt Vi gọi số thứ tự thì cũng không khách sáo đi lấy mì của mình, họ đã đói từ lâu nên sau khi lấy được bát mì thì nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu ăn.

Khi ăn vào miệng sợi mì dai, vỏ sủi cảo mịn và nước dùng đậm đà, vừa ăn là đoán ra mì và vỏ sủi cảo được làm bằng bột Phú Cường, lượng này lại vừa đủ nên mì ăn rất ngon, đừng nói là miễn phí, bây giờ bán chắc chắn cũng sẽ có người mua.

“Chắc là Nguyệt Vi làm mì này rồi, không ngờ tay nghề của cô ấy lại giỏi như vậy? Khẳng định cô ấy đã mất rất nhiều tâm tư?”

“Nước dùng của mì này được nấu từ nấm và xương heo, có thể không ngon sao?”

“Thật sự, ở nhà mẹ tôi cũng chưa nấu cho tôi ăn như vậy, vì vậy tôi chỉ ăn canh suông phía dưới.”

“Rất ngon, thịt và mì cũng ngon! Ngon hơn nhiều so với những gì tôi đã ăn ở một khách sạn trước đây!”

“Đúng vậy, phục vụ của khách sạn cũng không tốt lắm, càng không miễn phí cho chúng ta ăn.”

“…”

Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng Giang Nguyệt Vi đang tranh cãi với ai đó ở phía sau, một nhóm người quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông vừa rồi ăn mì đã xếp hàng đến cửa sổ.

Giang Nguyệt Vi nhìn người đàn ông rồi nói thẳng: “Đồng chí, vừa nãy anh đã ăn rồi, tôi nhớ rõ anh.”

Người đàn ông nọ nói: “Vừa nãy tôi mới chỉ ăn mì, vẫn chưa ăn sủi cảo.”

Giang Nguyệt Vi nói: “Bên ngoài chúng tôi viết một người chỉ có thể miễn phí một phần, ngày mai cũng có sáu mươi phần miễn phí, nếu anh muốn ăn sủi cảo thì ngày mai xin đến sớm chút.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 134: Chương 134



Người đàn ông nọ lại nói: “Ngày mai tôi không rảnh để đến, các cô cũng không nói chỉ có thể ăn một phần giống nhau, bây giờ cô nói như vậy không phải là lừa đảo sao?”

Triệu Tiểu Phương nghe thấy anh ta lẽ thẳng khí hùng như vậy thì nói: “Có ăn là tốt rồi anh còn muốn tham lam, người khác vẫn đang xếp hàng đấy, anh ăn hai phần, người phía sau ăn miễn phí sẽ không có, anh có liêm sỉ hay không vậy.”

Mấy bạn học nghe cô ấy nói như vậy cũng la lên: “Đúng vậy, nếu anh muốn ăn nhiều chút thì bỏ tiền túi của mình ra mua đi! Dù sao một bát sủi cảo cũng giống như khách sạn quốc doanh bán!”

Người đàn ông bị mọi người nói thì cũng có hơi xấu hổ, vì thế nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Được rồi, vậy cô bán cho tôi một phần.”

Giang Nguyệt Vi hơi khó xử vì số lượng sủi cảo cũng không nhiều, nếu muốn làm vỏ sủi cảo lần nữa cô sợ Mã Ái Vân quá mệt.

Vẻ mặt người đàn ông ngạc nhiên khi thấy cô do dự nên liền nói: “Không phải cô không bán đấy chứ?”

Giang Nguyệt Vi quay đầu nhìn Mã Ái Vân, Mã Ái Vân nhìn ánh mắt cô cũng hiểu nên lập tức nói: “Bán chứ, chắc chắn bán rồi! Tôi có đủ bột mì.”

Mở tiệm đã tốn nhiều tiền như vậy, bây giờ còn ăn mì và sủi cảo miễn phí đã khiến Mã Ái Vân vô cùng đau lòng, hiện tại có người mua có thể kiếm được đồng nào thì hay đồng nấy vậy, sao có thể không bán chứ.

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Được, tôi sẽ bán cho anh một phần.”

Vì thế, mọi việc phát triển theo chiều hướng kỳ lạ, những người mang theo bát ở phía sau, sau khi ăn xong mì hoặc sủi cảo họ cảm thấy mùi vị không tệ, vì vậy lại mua một phần mang đi, dù người mua không nhiều nhưng cũng có thu nhập.

Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi có thu nhập nên tâm trạng cũng không tệ, cuối cùng mì cô ấy ăn cũng không phải trả tiền, sau khi một nhóm người ăn xong thì cũng không tiện chiếm bàn, vì thế đứng dậy đi ra ngoài sau khi nói với Giang Nguyệt Vi.

Lúc họ đứng dậy người xếp hàng bên ngoài lại chen vào tiệm, khi ra bên ngoài họ phát hiện thấy người xếp hàng nhiều hơn chút so với lúc họ mới tới.

Hoàng Tú Anh cười rồi nói: “Lúc trước Bạch Linh còn nói đồ miễn phí chắc chắn người khác không dám đến ăn, sớm biết vừa rồi đã gọi cô ta đến xem.”

Triệy Tiểu Phương nhướng mày: “Vốn tôi muốn gọi cô ta, nhưng ngẫm lại chuyện trước đó của cô ta với Giang Nguyệt Vi, nên không gọi nữa.”

Diệp Lâm hừ một tiếng: “Bỏ đi, người ta coi thường chúng ta, nói không chừng gọi cô ta, cô ta cũng sẽ không đến đâu, vô ích đưa mặt cho cô ta đánh làm gì?”

Lưu Thúy Hồng cảm thấy thật ra Bạch Linh là người tham rẻ, nếu bảo Giang Nguyệt Vi gọi cô ta thì chắc cô ta cũng sẽ tới thôi.

Mà Bạch Linh đang bị mấy người bàn tán đã sớm đến tiệm mì, chẳng qua vẫn ở bên ngoài nhìn, vừa nãy cô ta suýt nữa bị nhóm người đi từ bên trong ra phát hiện, cũng may cô ta trốn nhanh.

Thấy nhóm người họ đi về phía xe buýt, cô ta mới bước ra từ góc của tiệm mì.

Phải nói rằng Giang Nguyệt Vi chọn vị trí phía trước cửa tiệm thật sự rất được, nơi này gần trạm thực phẩm, bên cạnh còn có một bộ phận bán lẻ, xung quanh không chỉ có trường học, mà còn có công xưởng cách đó không xa, chủ yếu nhất chính là lân cận đều có các tòa nhà dân cư, mọi người ở khắp nơi.

Có thể là vị trí quá tốt, hơn nữa cô lại mời quá nhiều người nên mọi người đã xếp hàng dài từ cửa tiệm ra đến đường, chắc là quá mức hưng phấn nên nhóm người kia đều ở đó ồn ào, huyên náo.

Khoảng cách hơi quá lớn so với những gì cô ta nghĩ lúc đầu, Bạch Linh càng nhìn càng buồn bực, sao những người này lại thích tham rẻ như vậy? Chỉ một bát mì mà lại xếp hàng đông như thế, không sợ bị chen c.h.ế.t sao?

Nhưng cô ta lại nghĩ, vào khách sạn ăn không chỉ cần tiền mà còn phải có vé, bây giờ có mì ăn miễn phí, đối với những người thích tham rẻ mà nói, đó chính là ăn mà không phải trả tiền?

Ý đồ của người ta là không mất tiền mới tới, Giang Nguyệt Vi chỉ miễn phí hai ngày này chứ không phải ngày nào cũng miễn phí, đợi những người này nếm thử vị ngọt thì phía sau phải bỏ tiền mua đồ, chắc chắn họ sẽ không vui, đến lúc đó khẳng định tiệm sẽ vắng vẻ!

Cho nên nghĩ đến đây tâm trạng cô ta lại phấn khích, vì thế vui vẻ ngồi xe trở về, quyết định ngày thứ ba lại tới xem tình hình.

Đợi đến ngày thứ ba, bởi vì phải đi học nên cô ta đợi đến buổi trưa mới đi ra khỏi trường, lúc ở trên xe buýt cô ta nghe thấy một vài bạn học cùng trường tò mò nói về tiệm mì kia.

Đến nơi, cô ta lại bị đánh vào mặt lần nữa.

Cường độ quảng cáo miễn phí hai ngày thật sự quá mạnh, Giang Nguyệt Vi lại có một nhóm bạn học và mấy bà cụ nhiệt tình giúp đỡ quảng cáo, cho nên chỉ có hai ngày mà đã có rất nhiều người biết đại viện quân khu có tiệm mì Phúc Tâm, lượng mì bên trong nhiều, sủi cảo to, canh đủ đậm, ngon bổ rẻ.

Những người chưa từng ăn lập tức dấy lên sự tò mò, mà hai ngày trước có một số người xếp hàng nhưng lại vì không ăn được mì nên không cam tâm, cho nên ngày thứ ba tức là thứ bảy, tiệm mì Phúc Tâm chính thức mở cửa khai trường lúc mười hai giờ, kết quả đã có một nhóm người đến xếp hàng ở bên ngoài rồi.

Bạch Linh thấy vậy trực tiếp tức giận rời đi.

Mà Giang Nguyệt Vi ngạc nhiên lại vui vẻ không thôi, đây là một khởi đầu tốt, vì thế cô nhanh chóng mời mọi người vào.

Cũng có thể vì hôm nay là thứ bảy, cho nên vẫn có người đến ăn, các cô luôn bận đến hơn sáu giờ tối mới đóng cửa, nhưng lúc này trời vẫn chưa tối, bên ngoài cũng còn có mấy người đến hỏi còn mì hay không.

Nhưng ba người bọn cô thật sự mệt, không muốn nhào bột nữa, nên sau khi treo bảng thì lập tức đóng cửa, sau khi đóng cửa Giang Nguyệt Vi kiểm kê doanh thu hôm nay, một ngày thế mà kiếm được gần bốn mươi tệ!

Lúc ấy ba người giật mình, nghĩ thầm một ngày nếu có thể kiếm được bốn mươi tệ, vậy một tháng không phải được khoảng một nghìn tệ rồi ư? Trừ chi phí thì một tháng cũng có năm sáu trăm lợi nhuận?

Mã Ái Vân ngay lập tức phấn khích, muốn nhào bột lần nữa nên lập tức mở cửa.

Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà dở khóc dở cười, Giang Nguyệt Vi nói: “Mẹ, ngày mai nói sau đi, hôm nay là thứ bảy cũng là ngày đầu tiên khai trương, kinh doanh tốt là chuyện bình thường, mọi người cũng chỉ thích mới mẻ, còn chưa biết điều gì sẽ xảy ra sau này.”

Mã Ái Vân vừa nghe cô nói như vậy thì cảm thấy càng không thể nghỉ ngơi, nghĩ thầm sau ngày mai mọi người bắt đầu đi làm và đi học bình thường, người ăn mì sẽ ít đi, cho nên chủ nhật nhất định phải nhanh chóng bán thêm mấy phần!

Vì thế, bà vẫn đứng dậy: “Vẫn phải nhào bột, ngày mai mẹ mở cửa lúc chín giờ, có thể bán được nhiều hơn, kiếm thêm được đồng nào thì hay đồng nấy vậy.”

Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà không nói được bà, nên sau khi nghỉ ngơi một lát hai người cũng đi ra giúp bà.

Ngày hôm sau, Mã Ái Vân mở cửa lúc chín giờ, mở cửa chưa được nửa giờ đã có người đến, vốn Giang Nguyệt Vi còn muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhìn thấy người đến xếp hàng, mà bên kia làm không xuể nên cô đành phải ra trận giúp đỡ.

Cuối tuần lưu lượng khách nhiều, cho nên doanh thu hai ngày liên tiếp đều là khoảng bốn mươi tệ, đến giờ hành chính quả thật người ít hẳn đi, nhưng cũng có thể kiếm được hơn hai mươi tệ.

Một tuần trôi qua, Giang Nguyệt Vi cũng có lẽ bắt đầu biết chiều hướng của lưu lượng khách, cô tính toán chút, sau một tháng hẳn là có thể bù vào tiền sửa chữa trước đó của cô, số tiền kiếm được sau khi trừ chi phí thì chính là lợi nhuận ròng.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 135: Chương 135



Biết tiệm mì kiếm được tiền, Mã Ái Vân không khỏi cao hứng, bà ước gì có thể hóa thân thành ba đầu sáu tay, tiệm mì bán từ sáng sớm cho đến khi trời tối, nhân lúc trong tiệm không có ai bà đến bộ phận bán lẻ mượn điện thoại gọi về nhà nói cho Tưởng Phúc Dân biết, lại thuận tiện hỏi Nha Nha có ngoan hay không.

Đội sản xuất Trường Hồng có một số người đã lâu không gặp Lưu Thải Nga, cho nên có nhiều người hỏi cô ta đã đi đâu, mấy đứa nhỏ không thấy mẹ nên gần đây cũng luôn hỏi, lúc không tìm được mẹ chúng cũng náo loạn, nhưng Tưởng Phúc Dân cũng không nói với Mã Ái Vân, ông ấy chỉ tùy ý đuổi cô ta đi, sau đó ông đổi giọng hỏi khi nào Tưởng Chính Hoa về.

Mã Ái Vân cũng đang rất lo, bây giờ sắp đến tháng tư, dự tính ngày sinh của Giang Nguyệt Vi càng ngày càng gần, Tưởng Chính Hoa đi tiền tuyến gần hai tháng rồi mà anh không hề có tin tức nào, thế là sau khi cúp điện thoại xong bà về tiệm hỏi Giang Nguyệt Vi, xem có thể nghe được ít tin tức ở tiền tuyến hay không.

Mấy ngày nay kinh doanh tốt, tâm trạng Giang Nguyệt Vi cũng tốt, ngủ ngon, cho nên mấy ngày nay trong đầu cô cũng không nghĩ tới Tưởng Chính Hoa, bây giờ ngoài Chu Lệ Vân bên kia ra, cô cũng không biết tìm ai để hỏi nên chỉ nói: “Đợi đến tối về con tìm cô giáo Chu hỏi chút.”

Mã Ái Vân gật đầu, hôm nay là thứ tư cũng không có nhiều khách lắm, đợi đến sau sáu giờ mà vẫn không có ai, dù sao cũng không có ai nên họ dứt khoát treo biển đóng cửa, hôm nay còn ít mì chưa bán hết, vì vậy ba người đóng cửa lại rồi nấu mì còn lại ăn.

Ăn được một nửa thì bỗng có người đẩy cửa vào: “Còn mì hay không?”

Giang Nguyệt Vi vô thức ngẩng đầu nói: “Hết rồi, chúng tôi…”

Cô nói được một nửa thì nghẹn lại, chỉ thấy ba người đứng ở cửa tiệm, người đàn ông đứng đầu mặc quân phục xanh bẩn, đeo một cái túi rất lớn, đôi mắt đen nhìn chằm chằm qua đây.

Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi vui vẻ, người đàn ông hai tháng trên tiền tuyến cuối cùng cũng bình an trở về rồi!!!

Nhưng đảo mắt nhìn thì thấy bên cạnh anh ngoài Chu Lập Dương ra, còn có một cô gái lớn như Giang Nguyệt Hà.

Giang Nguyệt Vi sửng sốt, động tác vừa đứng dậy ngay lập tức dừng lại, cô nhanh chóng nghĩ đến lúc trước người đàn ông từng nói với cô rằng điệp viên gì ở tiền tuyến cải trang thành dân thường để báo đáp lòng tốt, chắc cô gái này không phải là anh dẫn về từ tiền tuyến đấy chứ?

Lại một “Dương Tiểu Quả”?

Giang Nguyệt Hà nhìn ba người đột nhiên xuất hiện cũng không kịp phản ứng, vẫn là Mã Ái Vân lấy lại tinh thần trước, thấy đứa con trai mất tích hai tháng của mình bình an xuất hiện, bà vốn có ý nghĩ oán trách anh nhưng đã biến mất ngay lập tức, vội vàng kích động nói: “Còn, vẫn còn! Có đủ! Bây giờ mẹ sẽ nấu cho các con.”

Bà nói xong thì vội vàng vào bếp nấu mì.

Tưởng Chính Hoa quan sát cảnh tượng xung quanh trong tiệm, anh cảm thấy Điền Á Đông làm việc cũng không tệ lắm, tuy trang trí đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo, vừa nhìn là có thể nhìn ra làm việc rất nghiêm túc, rất được!

Anh để túi lên bàn, sau đó tiến lên đi tới trước mặt Giang Nguyệt Vi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh vươn tay hơi nâng cằm cô: “Sao vậy, không quen anh à?”

Giang Nguyệt Vi lấy lại tinh thần rồi từ từ nhìn anh, anh gầy đi, râu trên mặt rậm rạp, dáng vẻ cả người bẩn thỉu rất giống kẻ lang thang, tuy bây giờ trong lòng cô rất muốn biết cô gái phía sau anh có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy anh như vậy trong lòng cô cũng đau lòng nên liền hỏi: “Anh có bị thương không?”

Tưởng Chính Hoa nhìn người phụ nữ mà hai tháng anh không gặp, bây giờ hình như cô đã tăng cân, rất đáng yêu còn có dáng vẻ yếu đuối, anh rất muốn ôm cô một cái, nhưng ở đây còn có người nên cuối cùng anh đã kìm nén lại: “Không, rất tốt, chỉ hơi mệt chút thôi.”

Giang Nguyệt Vi nghe anh nói không sao nên trong lòng cũng yên tâm, tuy thương anh nhưng vừa nhìn thấy hai người kia chậm rãi đi lên từ cửa, lúc này vẻ mặt cô trầm xuống và thờ ơ hỏi anh: “Cô gái kia là ai?”

Rõ ràng một giây trước còn rất quan tâm đến dáng vẻ của anh, nhưng lập tức giọng nói trở nên lạnh lùng không hề nhiệt tình chút nào, Tưởng Chính Hoa rất nghi ngờ, nhưng nhìn thấy Hứa Văn Thiến và Chu Lập Dương đã đi đến bên cạnh anh, cũng không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi nói: “Hứa Văn Thiến, lúc đầu anh trai em ấy ở trong tiểu đoàn của anh, lần này hy sinh ở tiền tuyến, trong nhà không còn ai, sau này em ấy sẽ cùng Nguyệt Hà giúp em làm việc.”

Dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh, Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng cô gái này là người mà anh hùng tiền tuyến Tưởng Chính Hoa cứu mỹ nhân về, nhưng không ngờ lại là nguyên nhân này.

Tuy cô biết lần này có nhiều người hy sinh từ trên báo, nhưng dù sao cũng không có tận tai nghe, bây giờ đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người hy sinh, cho nên nhất thời cô sửng sốt.

Hứa Văn Thiến tiến lên, nhìn Giang Nguyệt Vi và gọi một tiếng “chị dâu” bằng giọng nói run rẩy, cuối cùng lại nói: “Từ nhỏ đến lớn em đều nấu cơm, cơm gì em cũng biết nấu, nếu chị không tin bây giờ em có thể nấu cho chị xem.”

Giọng nói của cô bé chắc chắn, chỉ sợ Giang Nguyệt Vi không tin, trong lòng Giang Nguyệt Vi dừng một hồi rồi vội vàng nói: “Không cần đâu, mọi người vừa trở về, trước tiên ăn chút đồ đã, sau này chị muốn em nấu nhiều hơn.”

Lúc này, Mã Ái Vân ở phía sau cũng đã nấu xong mì, Giang Nguyệt Vi vội vàng mang mì cho bọn họ, Hứa Văn Thiến nhìn ba người các cô không ghét bỏ cô bé, cũng không dè dặt như vừa rồi, mà Tưởng Chính Hoa và Chu Lập Dương đã đói bụng từ lâu, nên lúc này ngửi thấy mùi thịt bay trong không khí lập tức bưng mì ăn.

Lúc ăn mì Tưởng Chính Hoa chỉ nói chút chuyện tiền tuyến lần này, tuy đánh thắng nhưng cũng đã hy sinh không ít người, trong tiểu đoàn 3 cũng có mấy người hy sinh, mà anh trai của Hứa Văn Thiến là một trong số đó, nhà họ Hứa không còn ai, nên lúc Hứa Văn Thiến tìm đến quân đội Tưởng Chính Hoa mới nghĩ dẫn cô bé tới đây, dù sao đợi Nguyệt Vi sinh con xong, bên này bọn họ cũng cần người.

Giang Nguyệt Vi không biết nói gì, chỉ cảm thấy chiến tranh thật sự tàn khốc.

Mã Ái Vân nói: “Cô bé tới cũng tốt, đến lúc Nguyệt Vi sinh con, cô bé lại bằng tuổi với Nguyệt Hà cũng có nhiều chủ đề để nói, vừa hay cùng nhau trông tiệm.”

Đương nhiên Giang Nguyệt Hà không có vấn đề gì, vì mấy ngày nay cô bé cũng cảm thấy trong tiệm có hơi bận, đến lúc chị sinh con, Mã Ái Vân phải chăm đứa bé, vậy chỉ còn lại một mình cô bé chiến đấu một mình.

Cô bé ngẩng đầu rồi nhìn Hứa Văn Thiến nói: “Vậy sau này cậu ngủ với tôi nhé?”

Hứa Văn Thiến vội vàng nói: “Không, không cần đâu, tôi ngủ ở trong tiệm là được rồi, phía trên chắc là có chỗ ngủ chứ?”

Giang Nguyệt Vi nói: “Phía trên vẫn chưa dọn dẹp, trước tiên em hãy ngủ với Nguyệt Hà đi, khi nào dọn dẹp xong thì đến bên này cũng không muộn.”

Hứa Văn Thiến nghe vậy gật đầu, bây giờ chỉ cần có công việc có thể tránh xa những chú bác trong nhà là được rồi, sao có thể chọn ở đâu được chứ?”

Sau khi ăn mì xong, Châu Lập Dương tự lái xe trở về quân đội, phía Mã Ái Vân sau khi thu dọn đồ xong thì cả nhóm cũng trở về đại viện quân khu.

Lúc vào đại viện họ đi ngang qua đình, bỗng Mã Ái Vân nghĩ đến Vương Lan Chi, tuy bây giờ Vương Lan Chi chưa đến tìm họ, nhưng chuyện kia vẫn làm cho trong lòng Mã Ái Vân tức giận, vì thế bà lập tức nói việc này với Tưởng Chính Hoa, cuối cùng còn không hả giận nói: “Loại người thâm độc này nên nhốt lại, tránh để cô ta hại người khác.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 136: Chương 136



Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa tái xanh sau khi nghe xong, lập tức xoay người muốn đi sang bên cạnh, Giang Nguyệt Vi biết hướng kia chính là đi về phía Dương Húc nên đã vội vàng ngăn anh lại: “Anh muốn đi đâu?”

Tưởng Chính Hoa tức đến phát run, anh liều mạng ở tiền tuyến, kết quả phía sau lại bị người của mình lừa? Sao có thể chịu được cái giọng điệu này: “Đi tìm thầy Dương nói chuyện.”

Giang Nguyệt Vi vội vàng nói: “Anh đừng đi, chuyện lần này em nói với cô Châu rồi cũng đã ổn thỏa, anh đợi thầy Dương đến tìm anh đi.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì dừng lại, nếu Châu Lệ Vân biết chuyện này, hẳn là cô ấy sẽ nói với Dương Húc, theo tính cách Dương Húc đoán chắc sẽ nhanh chóng tự mình đến tìm anh: “Được, anh nghe em.”

Ngay sau đó họ đã về đến nhà, Tưởng Chính Hoa đặt túi xuống, vội vàng đi tắm rửa, cạo râu, lau sạch từ trong ra ngoài rồi thay quần áo đi ra.

Hai vợ chồng hai tháng không gặp, giờ mới có thời gian riêng tư nên hai người đã ôm nhau hôn, Tưởng Chính Hoa nhìn dáng vẻ Giang Nguyệt Vi sắp sinh nên chỉ dám lau chỗ này chỗ kia ở trên người cô, cũng không dám ra, cuối cùng tự mình giải quyết.

Sau khi bận rộn xong, hai người nằm trên giường, anh lấy quần áo cho Giang Nguyệt Vi, thấy dưới bụng cô dường như có một vết đỏ, anh nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”

Bụng Giang Nguyệt Vi rất to, cúi đầu cũng không nhìn thấy được anh chỉ cái gì nên cô bảo anh cầm gương đến, kết quả vừa nhìn vào cô suýt nữa bật khóc: “Vết rạn da, thật khó coi xấu quá!”

Vì bụng cô quá to mà bình thường cô cũng không soi gương, nên cô không biết thứ này đã xuất hiện từ khi nào, mặc dù có nhưng cũng may không nhiều.

Nhìn cô buồn, anh vội vàng an ủi: “Khó coi chỗ nào chứ? Điều này là để chứng minh dấu vết mang thai của em, cũng là dấu vết của sinh mạng, sao em lại chê nó xấu?”

Lời này rất dễ nghe, nhưng thứ này lại không có ở trên người đàn ông, đương nhiên anh không quan trọng, Giang Nguyệt Vi hừ nhẹ một tiếng: “Nó không có trên người anh, đương nhiên anh nói như vậy rồi.”

Tất nhiên Tưởng Chính Hoa biết phụ nữ yêu cái đẹp, nhưng đây không phải là không còn cách nào khác sao: “Chờ mấy ngày nữa lúc đi khám thai cùng em anh sẽ hỏi bác sĩ làm thế nào để xóa được vết này, nếu thật sự không được thì chờ hai đứa nhỏ sinh ra anh sẽ đánh chúng một trận, trút giận cho em.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh dám?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày mỉm cười, ôm cô vào lòng rồi hôn một cái: “Không dám, anh chỉ nói vậy thôi, cho nên em đừng tức giận nha, dù sao em thế nào anh cũng đều thích, bảy tám mươi tuổi anh cũng thích.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy cũng không lên tiếng, khóe môi bất giác giương lên, đợi đến khi cô bảy tám mươi tuổi rồi cô nghĩ cô cũng vẫn thích anh.

Cả đêm hai người ngủ ngon đến rạng đông, sáng sớm thức dậy, Hứa Văn Thiến đến cửa tiệm với Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà, bây giờ cửa tiệm có thêm một người, Giang Nguyệt Vi còn muốn đọc sách, nên không muốn sang bên kia, mà Tưởng Chính Hoa sau khi ăn sáng với cô xong mới đi đến quân đội.

Hiện tại chiến sự vừa mới kết thúc, còn rất nhiều công việc thống kê thăm hỏi sau chiến tranh phải xử lý, cho nên sau khi đến quân đội, anh bận từ sáng đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi xong, anh chuẩn bị về nhà thì quả nhiên Dương Húc đến tìm.

Hôm qua Dương Húc về đến nhà thì biết chuyện của Vương Lan Chi, tuy sự việc đã qua, nhưng ông ấy cũng tức cả đêm không ngủ được, ông ấy không ngờ chuyện của Dương Tiểu Quả đã qua, thế mà Vương Lan Chi vẫn không bỏ qua, thậm chí nổi lên suy nghĩ xấu với Giang Nguyệt Vi như vậy.

Ông ấy thật sự mất hết mặt mũi, thậm chí có hơi mất mặt khi gặp Tưởng Chính Hoa!

Nhưng suy nghĩ chút, vẫn phải cho họ một câu trả lời, cho nên ông ấy chỉ có thể mặt dày mà đến.

Dương Húc nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chuyện của Vương Lan Chi tôi đã biết, tuy các cậu không tính toán, nhưng tâm địa của cô ta không ngay thẳng, đã không thích hợp làm việc, sau này chúng tôi sẽ để ý nhiều hơn đến cô ta và để ý phía Dương Tiểu Quả, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

Ngụ ý là Vương Lan Chi đã bị mất việc.

Đương nhiên Tưởng Chính Hoa sẽ không tính chuyện của Vương Lan Chi và Dương Tiểu Quả lên người Dương Húc, bây giờ ông ấy đã cho anh một câu trả lời rồi, có thái độ và sự bảo đảm của ông ấy, anh cũng sẽ không kéo dài chuyện này không buông.

Buổi tối về đến nhà, anh nói chuyện Vương Lan Chi bị mất việc với Mã Ái Vân, Mã Ái Vân biết không nhốt được Vương Lan Chi, bây giờ cô ta cũng coi như nhận được sự trừng phạt, cho nên cuối cùng bà cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thầy của các con cũng không may, gặp phải họ hàng như vậy.”

Tưởng Chính Hoa cũng nghĩ như vậy, nhưng xui xẻo nhất vẫn là bọn họ, ai mà biết được Dương Tiểu Quả là giống gì, lại một lần hai lần muốn hãm hại họ, bây giờ Vương Lan Chi đã đi xuống, ai mà biết được liệu có một cành Lan khác xuất hiện hay không.

Anh không muốn nhắc lại chuyện này nữa nên chỉ nói: “Bây giờ cô ta đã không còn việc làm, cũng không biết có phát điên hay không, vẫn phải để ý nhiều hơn chút.”

Hiện tại Mã Ái Vân không hề lo lắng gì cả, trong tiệm có thêm một Hứa Văn Thiến, cô bé làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc, có cô bé và Giang Nguyệt Hà trông tiệm, bà cũng có thể đặt tâm tư ở bên Giang Nguyệt Vi, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chính bởi vậy mà mấy ngày liên tiếp bà đều đi theo Giang Nguyệt Vi và bà cũng không đến tiệm, đương nhiên Vương Lan Chi cũng không xuất hiện ở đại viện, mà trong tiệm chỉ có Hứa Văn Thiến và Giang Nguyệt Hà đang làm việc, dường như cũng không có vấn đề gì, hai người đều có thể ứng phó được.

Rất nhanh đã vào tháng tư, tầng hai trong tiệm đã dọn dẹp xong, vốn phía trên có phòng ngủ, vì vậy Tưởng Chính Hoa nhờ người tìm hai cái giường sau khi đặt xong Hứa Văn Thiến sẽ chuyển đến ở bên này, hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau, lại làm việc cùng nhau, cho nên có lúc Giang Nguyệt Hà cũng sẽ ngủ ở trong tiệm.

Mà bụng Giang Nguyệt Vi càng ngày càng lớn, cách ngày dự sinh cũng càng ngày càng gần, đến giữa tháng tư Tưởng Chính Hoa đến bệnh viện với Giang Nguyệt Vi để khám thai.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Nhìn tình trạng này của cô dự tính ngày sinh có thể sẽ sớm hơn, đến lúc đó cô chú ý chút, nếu chảy m.á.u hoặc cảm thấy khó chịu gì thì phải đến bệnh viện ngay.”

Những lời bác sĩ nói khiến cho Giang Nguyệt Vi hơi hoảng hốt, vì cô sợ tình hình khẩn cấp này, càng huống hồ cô mang song thai, đại viện quân khu cách bệnh viện hơi xa, lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ không kịp.

Dường như Tưởng Chính Hoa nhìn ra tâm tư của cô, anh nhìn bác sĩ hỏi: “Vậy chúng tôi có thể đặt một giường bệnh ở đây không? Chờ đến ngày dự sinh thì chuyển thẳng đến ở.”

Bác sĩ dừng lại một lúc: “Bây giờ vẫn còn sớm, đợi đến khi cách ngày dự sinh còn nửa tháng hai người lại đến hỏi xem có phòng hay không, nếu có thì chúng tôi sẽ xem xét thu xếp cho hai người.”

Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi hơi thay đổi khi nghe thấy vậy, cô lại hỏi bác sĩ về vết rạn da, nhưng bác sĩ chỉ trả lời cái này không có cách nào cả, bây giờ không có cách nào để chữa trị nên chỉ có thể chấp nhận.

Giang Nguyệt Vi may mắn không có nhiều vết rạn da lớn, không thể xóa được nó nên cô hơi buồn, nhưng hiện tại đang kiểm tra sức khỏe của đứa bé, chút buồn bực này của cô cũng nhanh chóng biến mất.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 137: Chương 137



Kiểm tra cả buổi sáng, lúc kết thúc đã hơn mười một giờ, hai người ngồi xe từ bệnh viện về, sau khi xuống xe ở trạm đại viện quân khu họ lại đi đến tiệm một chuyến, định ăn mì ở trong tiệm coi như là bữa trưa.

Lúc đến tiệm đã hơn mười hai giờ, lúc này có rất nhiều người ở trong tiệm, ba người Mã Ái Vân bận tối mày tối mặt, sau khi ăn mì xong, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa ở lại phụ giúp, anh giúp nhào bột, cô giúp thu tiền, cô chưa từng nghĩ thu tiền, thế mà cô lại đụng phải Hạ Đan Đan!

Hạ Đan Đan mặc một bộ quần áo lao động màu xanh nhạt, dễ nhận thấy là quần áo của công xưởng nào gần đây, xem ra chuyện thư báo hẳn là đã ảnh hường đến cô ta, cho nên cô ta cũng không học đại học.

Mà lúc này, Hạ Đan Đan duỗi tay đưa tiền ra bỗng dừng lại giữa không trung, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Nguyệt Vi trước mặt: “Sao cô lại ở đây? Các cô mở tiệm này ư?”

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nhà chúng tôi mở.”

Hạ Đan Đan nghe vậy, một cục tức nghẹn lại ở trong cổ họng, tiền cô ta đưa ra thu lại cũng không được, đưa cũng không xong!

Trước đó cô ta đã biết đại viện quân khu có mở một tiệm mì, công xưởng của bọn họ cũng có một số người đến ăn rồi, lúc trước đồng nghiệp cũng từng gọi cô ta, nhưng cô ta luôn cảm thấy hơi xa nên không định đến, chiều nay được nghỉ, đầu óc cô ta cũng không biết nghĩ sao lại đột nhiện đến đây ăn mì, ai mà biết được lại đụng phải Giang Nguyệt Vi?

Sao cô ta không nghĩ tới tiệm mì Phúc Tâm nổi tiếng gần đây là do Giang Nguyệt Vi mở, sớm biết xấu hổ như vậy, hôm nay cô ta cũng sẽ không vội vàng đi xe buýt đến đây ăn mì!

Mặc dù Giang Nguyệt Vi cũng rất muốn biết vì sao cô ta vào công xưởng, nhưng lúc này phía sau còn có người đang xếp hàng nên chỉ có thể nhìn cô ta hỏi: “Cô còn muốn ăn mì không?”

Hạ Đan Đan nghe vậy thì lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng thu tay về, lúc trước rõ ràng cô ta đã trả lại thư báo cho Giang Nguyệt Vi, nhưng cô ta không chịu còn muốn truy cứu trách nhiệm, sợ cô ta bị giữ lại ba tháng thì lỡ khai giảng đại học, cuối cùng lưu lại bản án, nhà trường cũng không cần cô ta nữa!

Hôm nay hai người lại gặp nhau dưới tình huống này, cô ta còn mặc quần áo lao động, ai tinh mắt thì có thể nhìn ra thân phận của cô ta, mà Giang Nguyệt Vi không chỉ học đại học, cô còn có con, ngay cả tiệm cũng là do cô mở, nếu lúc này còn ở nhà cô ăn mì, vậy chính là sỉ nhục với mình rồi!

Hạ Đan Đan thở phào nhẹ nhõm rồi nghiến răng nói: “Không ăn nữa.”

Nói xong cô ta quay đầu rời đi.

Giang Nguyệt Vi nghe được sự tức giận trong giọng nói của cô ta, có lẽ là do cô ta không thể học đại học - việc này phải dựa vào chính mình, nhưng cô cũng không quan tâm nên vội vàng vẫy tay với người phía sau, gọi họ lên lấy số thứ tự.

Bận đến hơn hai giờ người trong cửa hàng mới ít đi chút, cuối cùng Giang Nguyệt Vi cũng thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Chính Hoa thấy không còn ai, anh nói với cô anh sẽ đến thẳng quân đội.

Giang Nguyệt Vi gật đầu, nhân lúc nghỉ ngơi cô cầm sổ sách lên xem chút.

Đã là giữa tháng tư, tiệm mì khai trương cũng đã được một tháng rồi, có lẽ có nhiều người biết hơn, việc kinh doanh sau mỗi ngày trong tiệm về cơ bản đều ổn định, cô tính toán chút, một tháng này họ kiếm được hơn chín trăm tệ, trừ đi tất cả chi phí thì cũng có lãi hơn năm trăm tệ.

Lúc Giang Nguyệt Vi mở tiệm cũng không nghĩ tới một tháng lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mì họ dùng đều là bột mì tốt nhất và có nhiều món ăn kèm, nếu có thể giảm chi phí ước chừng có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng cô không muốn, nếu không hương vị món ăn trong tiệm sẽ không ngon, chắc chắn việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng.

Mã Ái Vân thấy cô tính tới tình lui thì cũng thuận miệng hỏi chút, biết một tháng trong tiệm kiếm được khoảng hơn năm trăm tệ, bà ngạc nhiên đến mức suýt nữa đánh rơi cái bát trong tay, bà đi lên, tuy không hiểu mấy chữ này, nhưng cũng lật sổ sách: “Thật hay giả vậy?”

Giang Nguyệt Vi mỉm cười rồi gật đầu: “Con chưa tính kỹ, những cũng không chênh lệch nhiêu.”

Đột nhiên Mã Ái Vân hít sâu một hơi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một năm họ có thể kiếm được mấy nghìn tệ rồi, tốt hơn nhiều so với việc họ mệt nhoài quanh năm suốt tháng ở quê cũng không kiếm được một trăm tệ!

Lúc trước bà còn cảm thấy Giang Nguyệt vi tiêu quá nhiều tiền để sửa sang, thử nghiệp còn được ăn thử miễn phí, hơn nữa số lượng tặng còn nhiều, bây giờ nghĩ lại, thì ra ánh mắt bà quá hạn hẹp rồi.

Bà lau mồ hôi, lập tức cảm thấy mệt cũng xứng: “Vậy chúng ta đã lấy lại được tiền vốn chưa?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, nhìn cả người bà toát mồ hôi, lại nói: “Con định mua tủ lạnh và quạt, cả hai đều có thể dùng khi thời tiết nóng bức, ngoài việc chúng ta dễ dàng để đồ trong tủ lạnh ra, đến lúc đó còn có thể bán một ít nước ngọt và kem.”

Lúc này trời càng ngày càng nóng, mì và sủi cảo chuẩn bị hết vào ngày hôm trước cũng không tốt, dễ bị thiu, nếu hôm đó mới làm thì quá bận, nếu có tủ lạnh thì tốt rồi, như vậy đồ chuẩn bị hôm trước đều có thể để ở bên trong không sợ hỏng, hơn nữa đến mùa hè nóng bức, họ có thể bán một số đồ uống lạnh kèm theo, như vậy việc kinh doanh chắc chắn có thể đi lên.

Quạt không đắt, nhưng một cái tủ lạnh phải hơn một nghìn tệ và phải có vé công nghiệp, nếu đổi lại là lúc trước thì Mã Ái Vân tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ bà đã tin tưởng Giang Nguyệt Vi vô điều kiện: “Mua, bà quay đầu nói với Chính Hoa bảo anh nghĩ cách mua nó.”

Giang Nguyệt Hà cũng cảm thấy b*n n**c ngọt và kem là một ý kiến hay, ăn mì xong rồi uống nước ngọt, cảm giác đó cô bé đã trải qua, rất mát, cho nên cũng tán thành.

Đương nhiên Hứa Văn Thiến không nói hai lời, bây giờ Giang Nguyệt Vi trả cho cô bé một tháng hai mươi lăm tệ, chờ sau này còn có thể tăng thêm, cho nên bà chủ nói cái gì thì cô ấy cũng đều tán thành!

Vì thế, việc mua tủ lạnh cứ định ra như vậy, đợi sau khi buổi tối trở về Giang Nguyệt Vi đã đề cập việc này với Tưởng Chính Hoa.

Tưởng Chính Hoa cảm thấy mua hai thứ này cũng không có vấn đề gì, bây giờ thời tiết nóng bức có thể dùng được, mẹ anh đã gần sáu mươi tuổi rồi, mỗi ngày còn phải dậy sớm nhào bột và kéo mì, nếu có tủ lạnh thì đồ hôm trước làm có thể bỏ vào đó, vậy sẽ thoải mái hơn: “Được, đúng lúc bọn anh vừa mới trở về từ tiền tuyến, quân đội còn có rất nhiều phụ cấp chưa phát, đến lúc đó anh sẽ xin họ một vé.”

Tưởng Chính Hoa làm việc rất nhanh nhẹn, ngày hôm sau anh đi đến hậu cần quân đội xin một vé, không đến hai ngày đã có vé trong tay, Giang Nguyệt Vi cầm tiền và vé đến cửa hàng bách hóa, cô mua một cái tủ lạnh lớn và một cái quạt rồi chuyển về, lúc này tủ lạnh vẫn là đồ hiếm nên khi đặt trong tiệm đã tạo ra một làn sóng tò mò của mọi người.

Thời gian dần bước vào tháng năm, cách ngày dự sinh của Giang Nguyệt Vi càng ngày càng gần, Tưởng Chính Hoa dặn dò với quân đội, hy vọng tháng cuối cùng quân đội không gửi nhiệm vụ cho anh, như vậy anh có thể dành nhiều thời gian hơn để về nhà.

Sau khi nói chuyện với Dương Húc, anh đi ra từ văn phòng, Châu Lập Dương thông báo cho anh biết người nhà họ Hứa lại đến rồi.

Tiền trợ cấp của Hứa Văn Vũ đã để Hứa Văn Thiến lĩnh rồi, lần trước Tưởng Chính Hoa không gặp họ, vốn anh không muốn để ý tới người nhà họ Hứa .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 138: Chương 138



Nhưng bây giờ Hứa Văn Thiến vẫn chưa về, nếu lần này không gặp họ thì có lẽ họ sẽ náo loạn, cho nên anh bảo chiến sĩ canh gác để họ vào.

Hứa Ba và vợ ông ta là Lữ Chiêu Đệ vào văn phòng, vừa nghe thấy tiền trợ cấp của Hứa Văn Vũ đã lĩnh rồi thì ngay lập tức biết là Hứa Văn Thiến lĩnh, Lữ Chiêu Đệ tức đến mức mặt đỏ bừng lên: “Chẳng trách Hứa Văn Thiến nói với tôi đến nhà bạn học chơi mấy ngày, hóa ra là đến lấy tiền đi.”

Nói xong, bà ta lại nhìn Tưởng Chính Hoa: “Quân đội các anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao số tiền này lại không thông báo cho chúng tôi để đến lấy? Hứa Văn Thiến còn nhỏ, sao các anh có thể đưa tiền cho nó được, bây giờ nó còn chưa về nhà, nếu người khác lừa tiền của nó thì các anh ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

Hứa Ba cũng buồn bực, tiền trợ cấp đó cũng hơn trăm tệ, thế mà quân đội bọn họ lại để Hứa Văn Thiến lấy đi, cũng không nói cho họ biết: “Đúng vậy, số tiền này hẳn là chúng tôi đến lĩnh, sao các anh có thể tùy tiện đưa tiền cho Hứa Văn Thiến?”

Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa hờ hững nhìn hai người: “Hai người chỉ là bác cả và bác gái của Hứa Văn Vũ, Hứa Văn Thiến là em ruột của Văn Vũ cũng đã mười tám tuổi rồi, em ấy đến tìm chúng tôi muốn tiền trợ cấp quân đội đó là chuyện bình thường, có vấn đề gì em ấy sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Lữ Chiêu Đệ không phục: “Bác cả thì sao? Cha của chúng nó đã mất từ lâu, mẹ cũng đã sớm tái giá, hai anh em họ được chúng tôi chăm sóc từ nhỏ, chẳng lẽ chúng tôi không thể lấy số tiền này?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, biến cố của nhà họ Hứa cũng chỉ bảy tám năm, khi đó Hứa Văn Vũ cũng mười lăm tuổi rồi, cái gì gọi là chăm sóc từ nhỏ đến lớn chứ vỗn dĩ không có chuyện đó, nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi, hơn nữa Hứa Văn Vũ làm quân nhân mấy năm, tiền gửi về đều vào túi bọn họ, Hứa Văn Thiến một phần cũng không lấy được.

Lần này Hứa Văn Vũ bị thương đã hy sinh, trước khi đi còn nhờ anh chăm sóc Hứa Văn Thiến nhiều hơn, đừng để Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ gây khó dễ với cô bé, cho nên số tiền này dù họ đến lấy Tưởng Chính Hoa cũng sẽ không đưa.

Ánh mắt anh tối sầm lại, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng phía trước: “Hai người cũng có thể lấy, nhưng Hứa Văn Thiến có tư cách lấy hơn hai người, bây giờ tiền cũng đã lĩnh rồi, vì vậy mời hai người về cho.”

Lữ Chiêu Đệ còn muốn nói, nhưng Hứa Ba đã nhanh chóng giữ bà ta lại, dù sao bây giờ tiền cũng đã để Hứa Văn Thiến lấy đi rồi, nói nhiều cũng vô ích, hiện tại quan trọng nhất là gọi cô bé để lấy lại tiền về, ông ta nhìn Tưởng Chính Hoa rồi nói: “Vậy quân đội các anh giấu Hứa Văn Thiến ở đâu? Bây giờ nó vẫn chưa về nhà? Hiện tại người và tiền cũng không thấy đâu, quân đội các anh cần phải cho chúng tôi một câu trả lời!”

Tưởng Chính Hoa thản nhiên nói: “Hứa Văn Thiến là một người trưởng thành, có tay có chân có suy nghĩ của mình, em ấy đi đâu quân đội chúng tôi không quản được, nhưng hai người cũng không cần quá lo lắng, cứ về nhà trước đi, nói không chừng mấy ngày nữa em ấy sẽ về.”

Lữ Chiêu Đệ vừa nghe những lời này thì biết Tưởng Chính Hoa chỉ muốn đuổi họ đi mà thôi: “Nó đã đi mấy ngày rồi cũng không thấy về, nếu quân đội các anh không cho chúng tôi một câu trả lời thì chúng tôi sẽ không đi.”

Hứa Ba cũng cảm thấy vậy: “Đúng, quân đội các anh làm việc thật sự quá vô trách nhiệm, nhiều tiền như vậy lại đưa cho một đứa trẻ, bây giờ cũng không thấy nó đâu, anh nên cho chúng tôi một câu trả lời.”

Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa lạnh lùng khi nghe thấy vậy: “Sự việc tôi đã nói xong, hai người muốn tìm người thì tự đi mà tìm.

Hiện tại tôi thấy hai người là người thân của Văn Vũ nên tôi mới nói nhỏ nhẹ với hai người, nếu hai người muốn náo loạn thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, anh lập tức bảo Châu Lập Dương mời họ ra, lần trước Châu Lập Dương cũng đã rất phiền với họ rồi, rõ ràng Văn Vũ đã hy sinh, nhưng bọn họ vừa mở miệng ra lại chỉ muốn đòi tiền, bây giờ thấy họ rõ ràng muốn gây sự, vì thế lập tức gọi người đuổi hai vợ chồng kia ra ngoài.

Đây là quân đội, Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ nhìn Tưởng Chính Hoa không hề nể quan hệ của họ với Hứa Văn Vũ nên cũng không dám náo loạn thật, cho nên đã vội vàng rời đi.

Sau khi thấy họ đi, Tưởng Chính Hoa lập tức từ quân đội đi đến tiệm, anh nói chuyện vừa rồi Hứa Ba đến quân đội với Hứa Văn thiến, lại nói: “Lần trước em không gọi điện cho họ sao?”

Hứa Văn Thiến lắc đâu, lĩnh được tiền trợ cấp Tưởng Chính Hoa bảo cô bé gọi điện về, nhưng thật sự cô bé không muốn, chỉ sợ Hứa Ba sẽ tìm đến đây lấy tiền của cô bé, còn muốn cô bé lấy chồng, cô bé không ngờ Hứa Ba thế mà lại thật sự đến quân đội.

Tưởng Chính Hoa cau mày: “Vậy em tìm cơ hội gọi điện về đi, nói với họ là em đã cầm tiền, bây giờ em đang làm việc ở công xưởng, đợi sau này có thời gian rảnh sẽ về nhà lần nữa, tránh để họ đi tìm cảnh sát báo em mất tích.”

Mã Ái Vân đã làm việc với Hứa Văn Thiến được mấy ngày, ngoài việc thấy cô bé không hay cười ra thì làm việc cũng rất nhanh nhẹn và chịu khó, bà cảm thấy cô bé rất tốt, bây giờ biết hoàn cảnh của cô ấy thì cũng hơi đau lòng: “Cháu yên tâm đi, cháu làm việc ở đây, có tôi ở đây sẽ không có ai bắt nạt cháu đâu.”

Giang Nguyệt Hà cảm thấy hoàn cảnh của Hứa Văn Thiến có hơi giống với cô bé, đối phương đều muốn tiền và đều muốn các cô lấy chồng, chỉ là người gây áp lực không giống nhau, một người là cha mẹ ruột, một người là bác cả và bác gái: “Đúng vậy, nếu cậu không gọi thì họ có thể thật sự báo cảnh sát đấy.”

Mặc dù Hứa Văn Thiến không muốn gọi điện về, nhưng cũng biết nếu không thông báo cho họ thì sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, càng sợ họ vẫn tìm lại tìm đến đây.

Ở đây rất tốt, cô bé không hy vọng hai người đó tới đây gây sự, nên đã gật đầu, cô bé không tìm Lữ Chiêu Đệ ngay mà gọi cho Chi Thư, bảo Chi Thư thông báo với nhà họ Hứa giúp mình.

Chút sóng gió này cũng không ảnh hưởng đến họ, thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng, sau khi mua tủ lạnh trong tiệm cũng không thể để trống, cho nên Giang Nguyệt Vi bảo Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến đi liên lạc với công xưởng để mua một ít nước lạnh và kem bỏ vào.

Hai người còn chưa đến hai mươi tuổi, cũng chưa từng nói chuyện với người khác, số lượng cửa tiệm họ cần cũng không nhiều, cho nên vốn Giang Nguyệt Vi cũng không hy vọng gì, nghĩ thầm nếu người ta thật sự không bán cho họ, đến lúc đó cô sẽ tự mình nghiên cứu làm thế nào, nhưng không ngờ hai người đi một buổi sáng, buổi chiều đã mang về một hộp xốp kem và nước ngọt.

Lúc này thời tiết nóng bức, tuy quạt đang thổi, nhưng trong tiệm chỉ có một cái, khách trong tiệm ăn mì xong đều toát hết mồ hôi, thấy các cô lấy kem và nước ngọt về, dù sao cũng không đắt, cho nên một số người cũng không ngần ngại mua, vì thế trong tiệm của bọn họ lại có thêm một khoản thu.

Giang Nguyệt Vi thấy trong tiệm kinh doanh không tệ, sau này về cơ bản cô chỉ đọc sách ở nhà, không qua bên kia xem nữa, thời kỳ cuối mang thai cô phải khám thai thường xuyên, nửa tháng khám một lần, đến giữa tháng năm, Tưởng Chính Hoa cùng cô đến bệnh viện làm kiểm tra lần cuối.

Tuy bác sĩ đồng ý cho hai người đặt giường, nhưng bây giờ cách ngày dự sinh còn kém nửa tháng nên cũng không cho họ vào ở, chỉ bảo họ về nhà chuẩn bị đồ, qua một tuần nữa lại vào.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 139: Chương 139



Đương nhiên Giang Nguyệt Vi không có ý kiến gì, mặc dù hiện tại có giường trống, nhưng ai cũng không biết khi nào sẽ có phụ nữ mang thai vào, cho nên bác sĩ cũng không thể để họ vào nhanh để chiếm giường như vậy được, vì vậy sau khi kiểm tra xong thì về nhà.

Họ đã chuẩn bị xong những đồ cần thiết để sinh, ngay cả tên cũng chọn xong rồi, bây giờ cả nhà chỉ chờ đứa bé ra thôi, cho nên cũng không có gì để thu dọn.

Mỗi ngày trôi qua, cách ngày dự sinh càng ngày càng gần, Giang Nguyệt Vi càng ngày càng căng thẳng, thậm chí trong lòng còn hơi nóng lòng, nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ của đứa bé, thậm chí nóng lòng muốn biết đứa bé là trai hay gái.

Dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của mẹ, mấy ngày nay hai đứa nhỏ cũng động đến mức vui vẻ, cho nên cũng không đợi Giang Nguyệt Vi vào viện, sáng sớm ngày mười chín cô đã thấy vệt đỏ rồi.

Lúc trước bác sĩ từng nhắc Giang Nguyệt Vi, nếu thấy đỏ hoặc thân thể không được khỏe thì đến bệnh viện, bây giờ thấy đỏ rồi, Giang Nguyệt Vi rất hưng phấn, từ trong nhà vệ sinh ra ngoài lây chồng mình tỉnh dậy nói có thể sắp sinh rồi.

Lúc này, người đàn ông vốn dĩ đang mơ hồ nằm trên giường, thoáng cái đã lật người ngồi dậy: “Đi, cầm đồ đến bệnh viện.”

Giang Nguyệt Vi thấy anh hoảng sợ giống như lâm vào đại dịch, lập tức nói: “Không cần gấp như vậy, bây giờ bụng em không đau, em muốn tắm rửa trước rồi ăn sáng xong mới đi.”

Tưởng Chính Hoa trừng mắt nhìn cô: “Bây giờ em còn có tâm trạng đi tắm hả?”

Giang Nguyệt Vi làm nhiều kiểm tra thai sản như vậy, bác sĩ cũng đã truyền thụ đầy đủ kiến thức mang thai cho cô rồi, thấy đỏ không bằng cơn đau đẻ, cô cảm thấy bản thân có thể tắm rửa trước rồi mới đến bệnh viện, nếu không trong sáu tháng ở cữ không được tắm rửa không được gội đầu, cả người cô có lẽ đã thối rồi: “Không sao, em chỉ tắm sơ thôi, anh bên này thu dọn đồ đạc xong em cũng tắm xong rồi.”

Mà Tưởng Chính Hoa lúc này đã bò dậy mặc quần áo, không do dự nói: “Như vậy sao được, ăn sáng xong chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện, em muốn tắm ở bệnh viện thì chúng ta cũng có thể tắm.”

Anh nói xong, từ tủ quần áo lấy quần áo ra rồi đưa cho Giang Nguyệt Vi: “Em mặc quần áo trước đi, anh đi nói với mẹ.”

Nói xong, lập tức chạy ra ngoài, nói tình huống cho Mã Ái Vân đang bưng đồ ăn sáng ra nghe, Mã Ái Vân rất nhanh đã vào phòng xem Giang Nguyệt Vi, hỏi: “Bụng con có đau không?”

Giang Nguyệt Vi lắc đầu, bụng không đau, nhưng trụy xuống cảm thấy rất nặng, dự đoán có thể hôm nay sẽ sinh: “Không đau, có thể tắm rửa ăn sáng xong rồi mới đi.”

Suy cho cùng thì Mã Ái Vân đã sinh ba đứa con rồi, cơ bản đã biết tình huống như thế nào rồi, nếu như không ăn một lát nữa đau lên lại không có sức để sinh con, hiện tại đồ ăn sáng đã nấu xong rồi, là sủi cảo, ăn rất nhanh, liền nói: “Tắm thì con đừng tắm, mau đến ăn xong chúng ta còn đi.”

Nói xong nhìn Tưởng Chính Hoa, ăn sáng cũng chỉ có mười phút, bọn họ tự mình lái xe, có lẽ rất nhanh là tới bệnh viện rồi, cho nên đi chuẩn bị đồ đạc.

Giang Nguyệt Hà bên này cũng đã thức, vừa nghe nói Giang Nguyệt Vi sắp sinh, cũng thu dọn đồ đạc muốn đi cùng, Giang Nguyệt Vi nói: “Em không cần đi đâu, hôm nay em cùng với Văn Thiến ở lại trông tiệm đi, khoảng trưa thuận tiện mang cơm đến bệnh viện.”

Giang Nguyệt Hà cũng muốn đi, nhưng chuyện sinh con này cô bé hình như cũng thật sự không giúp được gì, đi cũng không được gì, thế là gật đầu.

Đồ đạc được thu dọn rất nhanh, Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi đang ăn sủi cảo, lại hỏi: “Bụng em có đau không?”

Giang Nguyệt Vi thấy đỏ rồi, cũng không dám trì hoãn ở nhà quá lâu, cho nên ăn sủi cảo rất nhanh, một lúc đã ăn xong rồi, nhưng cũng không cảm thấy đau bụng: “Không đau, anh mau ăn đi.”

Tưởng Chính Hoa thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh đã ăn xong bữa sáng, sau khi ăn xong, thấy Giang Nguyệt Vi vẫn không có gì thay đổi, trong lòng anh nghĩ, có phải hai đứa nhóc mày không gấp không?

Mặc dù hai đứa nhóc không gấp, nhưng mà bọn họ cũng phải đến bệnh viện ngay, cho nên Tưởng Chính Hoa túi lớn túi nhỏ đỡ Giang Nguyệt Vi xuống lầu lên xe.

Trước khi đi, Tưởng Chính Hoa lại hỏi Giang Nguyệt Vi có đau không, biết anh lo lắng, Giang Nguyệt Vi than thở nói: “Không đau, nếu em đau em sẽ nói anh biết.”

Tưởng Chính Hoa đáp lại một tiếng, trực tiếp lái xe đến bệnh viện, buổi sáng người đi làm rất đông, trên đường bên ngoài đều là xe đạp và xe buýt, cho nên lúc đến bệnh viện, đã là tám giờ rồi.

Trước tiên phải chào hỏi với bệnh viện, cho nên bọn họ rất nhanh đã làm xong thủ tục vào phòng, bác sĩ cho Giang Nguyệt Vi kiểm tra một lần, nói có lẽ sẽ không sinh nhanh như vậy, đợi đến khi lên cơn đau rồi mới lại kiểm tra tiếp.

Trái tim vốn dĩ đang bị nâng lên của Tưởng Chính Hoa cuối cùng cũng được thả xuống, Giang Nguyệt Vi thấy anh căng thẳng đến đổ mồ hôi, chỉ cười cười: “Các con đang cho chúng ta thời gian chuẩn bị đó, bây giờ chúng ta có thể đi tắm rồi.”

Bây giờ Giang Nguyệt Vi không có tình huống gì cả, lại đến bệnh viện rồi, Tưởng Chính Hoa cũng không gấp gáp nữa, vì thế cầm quần áo đi tắm với cô.

Bọn họ muốn là phòng bệnh hai người, Giang Nguyệt Vi tắm xong quay lại, trong phòng bệnh đã tới thêm một thai phụ, thai phụ đó nằm trên giường, dường như là rất đau, cả khuôn mặt vặn vẹo, ngũ quan đều sắp biến dạng rồi.

Mã Ái Vân đang cùng người nhà của thai phụ đó trò chuyện đến vui vẻ, người nhà đó là một quý bà, vừa nhìn thấy cái bụng lớn của Giang Nguyệt Vi, đôi mắt trừng lớn lên: “Đây là vượt quá cân nặng rồi sao? Sao bụng lại to như vậy?”

Mã Ái Vân vui vẻ nói: “Không phải, con dâu tôi mang thai một cặp.”

Đôi mắt của quý bà kia càng trừng lớn hơn: “Hai đứa không dễ sinh đâu, chắc chắc là đau muốn chết, một lát nữa sẽ phải chịu khổ.”

Mã Ái Vân nghe thấy lời này thì có hơi không vui, Giang Nguyệt Vi còn chưa sinh nữa, bà đã gây cho chúng tôi cảm giác căng thẳng, thật là không biết nói chuyện, cho nên cũng không để ý đến bà ta, đứng dậy hỏi Giang Nguyệt Vi có cảm thấy đau không.

Sau khi Giang Nguyệt Vi tắm xong thì cảm thấy bụng có hơi đau rồi, Mã Ái Vân đi tìm bác sĩ hỏi tình hình, bác sĩ vẫn nói như lúc nãy, nói bây giờ vẫn còn sớm, rồi để bọn họ ngồi đần ở trong phòng bệnh, đợi đến khi từng cơn đau theo quy luật, vài phút lại một lần mới có thể vào phòng sinh, bây giờ vẫn chưa đến lúc có thể ngủ một chút hoặc là đi dạo bên ngoài, đến lúc đó cũng dễ sinh.

Lời này Giang Nguyệt Vi nghe nhiều rồi, dường như cũng đã quen rồi, bây giờ cô ngủ không được, lại nghe thấy tiếng thai phụ cùng phòng đau đến r*n r*, cô nghe đến trong lòng hoảng sợ, cho nên lau tóc xong thì từ trong phòng bệnh đi ra ngoài dạo.

Tưởng Chính Hoa vẫn luôn đi theo cô, luôn ở bên cạnh hỏi thăm tình hình của cô.

Giang Nguyệt Vi đã đau rồi, nhưng vẫn chưa khoa trương đến mức như người thai phụ bên trong, cảm giác giống như kiến cắn vậy, cứ như vậy đến buổi trưa, vẫn là chưa có cảm giác đau đớn gì nhiều, vì thế cô ăn hai miệng bánh gà, sau đó nằm trên giường ngủ trưa.

Hôm nay dậy sớm, buổi sáng lại đi nhiều, Giang Nguyệt Vi cũng hơi buồn ngủ, cho nên rất nhanh đã ngủ rồi.

Mã Ái Vân nhìn thời gian, vẫn chưa đến mười hai giờ, thế là nhìn Tưởng Chính Hoa nói: “Bây giờ con bé ngủ rồi, có lẽ sẽ không sinh nhanh như vậy đâu, hay là con lái xe đến tiệm chuẩn bị cơm đến trước đi, cũng đỡ cho Nguyệt Hà bọn họ phải tốn nhiều thời gian đợi xe buýt.”
 
Back
Top Bottom