Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 100: Chương 100



Ban nãy thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Chính Hoa, Dương Húc còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, hóa ra là muốn xin nhà ở vì vợ mang thai. Ông ấy không ngờ thằng nhóc này thương vợ đến vậy, vừa mở miệng yêu cầu lại là vì vợ con.

Theo lý mà nói, chỉ cần sau khi Tưởng Chính Hoa được đề bạt lên chức phó đoàn thì anh có thể được xin nhà ở. Tuy nhiên cũng phải xem đại viện có nhà trống hay không, cứ cho rằng còn nhà trống thì cũng phải làm thủ tục mất một tháng mới có thể dọn vào ở, còn nếu không có nhà trống thì rất khó.

Dương Húc nhìn anh: “Cậu cứ xin đi đã. Nếu còn nhà trống, quân đội sẽ ưu tiên phê duyệt cho cậu, có điều cậu phải đợi một khoảng thời gian.”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa nhoẻn miệng cười, cảm ơn Dương Húc rồi lập tức rời đi. Hôm nay tâm trạng anh rất vui, rốt cuộc sự nỗ lực bao lâu nay của anh cũng nhận được thành quả xứng đáng, không ngờ việc anh đợi gần một năm cuối cùng cũng được quyết định. Bây giờ anh có thể xin được một ngôi nhà, đến lúc đó, bất cứ khi nào rảnh anh cũng có thể vào nội thành, vợ chồng họ sẽ không phải chịu cảnh mỗi người một nơi như này nữa.

Buổi sáng ngày mai Giang Nguyệt Vi không tiết học, ban nãy anh gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Vi, hẹn năm giờ sẽ đến trường đón cô về. Hiện tại đã ba giờ, anh bèn đi tìm Châu Lập Dương nói rằng muốn đi đón Giang Nguyệt Vi, dặn cậu ta trông coi đám nhóc kia tập luyện cho đàng hoàng, một giây cũng không được lười biếng.

Châu Lập Dương gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Tưởng Chính Hoa.

Tưởng Chính Hoa cầm chìa khóa xe rồi về nhà một chuyến, rửa sạch thực phẩm định nấu nướng xong xuôi mới lái xe một mạch đến nội thành. Lúc anh đến trường học cũng là năm giờ chiều, anh ngồi ở trong xe đợi khoảng nửa giờ thì nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyệt Vi đến muộn, cô thong thả bước đến cổng trường.

Anh xuống xe, rảo bước tiến lại gần, cầm lấy túi xách trong tay cô: “Em thấy thế nào? Có mệt không?”

Âm lượng của anh hơi lớn hơn so với bình thường, Giang Nguyệt Vi nhận ra niềm vui sướng khác lạ trong giọng điệu của anh. Cô cười hỏi: “Hình như hôm nay anh rất vui?”

Tưởng Chính Hoa cũng không định giấu giếm cô, anh lập tức kể cho cô về việc tổ chức đề bạt anh lên chức phó đoàn: “Có lẽ phải đợi đến trước Tết, anh mới sắp xếp nhà cửa ổn thỏa. Đại viện quân đội cũng coi như là ở trung tâm thành phố, đến lúc đó em muốn khám thai định kỳ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”

Nói đến đây, anh nhìn Giang Nguyệt Vi, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn: “Sau này em không cần lặn lội đến doanh trại nữa, anh cũng có thể ra vào doanh trại bất cứ lúc nào.”

Giang Nguyệt Vi đã được nghe anh kể về chuyện cần người đảm nhiệm chức vụ phó đoàn từ một năm trước, nhưng sau đó không có tin tức nào nữa. Cô cứ tưởng vị đoàn trưởng kia không tham gia khóa bồi dưỡng nữa, nào ngờ bây giờ lại nhận được tin vui nhường vậy. Cô nhìn người đàn ông bằng ánh mắt tràn đầy sự sùng bái: “Tuyệt thật đấy, anh giỏi quá, đồng chí Tưởng Chính Hoa.”

Lời khen của cô chan chứa niềm tự hào, vị ngọt trong lòng Tưởng Chính Hoa dâng trào như sóng cả: “Vậy em định thưởng gì cho anh nào?”

Nghe anh nói vậy, Giang Nguyệt Vi cảm thấy anh có ý đồ xấu xa nào đó. Cô mím môi lườm anh, nhìn trái nhìn phải rồi vịn tay anh, nhón mũi chân, hôn thật nhanh lên má anh: “Thưởng cho anh.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Chỉ có vậy thôi ư?”

Bây giờ có không ít người tan học, tức là cảnh tượng Giang Nguyệt Vi hôn anh diễn ra ở ngay giữa đám đông: “Còn chưa đủ ư? Em hôn anh trước mặt nhiều người lắm đó.”

Tưởng Chính Hoa ngẩng đầu, tuy không có ai nhìn bọn họ nhưng đúng là có không ít người ra ra vào vào ở cổng trường, không chừng vừa rồi có người nhìn thấy cô hôn anh, coi như là cô không giấu giếm thân phận của anh với người khác, rất tốt.

Bỗng nhiên anh sực nhớ ra một vấn đề khác, nghiêm mặt lại: “Trong vòng một tháng này, có tên con trai nào lén gửi thư tình cho em không?”

Giang Nguyệt Vi bị câu hỏi của anh làm cho dở khóc dở cười: “Anh yên tâm đi, làm gì có ai. Ngày đầu nhập học, em đã giới thiệu với mọi người là em đã kết hôn, nào có ai vấn vương, viết thư tình cho một người đã kết hôn như em chứ? Với lại, chẳng lẽ em không phải là một người phụ nữ đúng mực sao? Nếu có người gửi thư tình cho em, chắc chắn em sẽ từ chối, trong bụng em còn có một đứa nhỏ mà.”

Nào có chuyện Tưởng Chính Hoa không tin tưởng cô, nhưng hắn không yên tâm về những người đàn ông trong trường học. Suy cho cùng thì anh cũng là đàn ông, hiểu đàn ông hơn cả, có những gã thấy sắc là nảy lòng tham. Cơ mà được nghe cô cam đoan như vậy, anh vẫn rất vui: “Anh sợ có kẻ bám riết lấy em không tha.”

Giang Nguyệt Vi cười: “Không mà, đâu đâu trong trường học cũng tràn ngập tinh thần học tập, em chưa thấy người nào yêu đương.”

Tưởng Chính Hoa không phản bác, đỡ cô lên xe. Anh đỗ xe ở một chỗ vắng người qua lại, lúc lên xe, thừa dịp không ai chú ý, anh duỗi tay sờ bụng cô. Bây giờ thai nhi sắp được ba tháng nhưng bụng cô vẫn rất phẳng, anh xoa xoa thêm chút nữa thì bàn tay bắt đầu làm càn.

Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh, gạt tay anh ra: “Anh định làm gì?”

Thật ra Tưởng Chính Hoa rất muốn làm nhưng bác sĩ nói ba tháng đầu không được phép ân ái. Anh nhịn sắp được ba tháng rồi, cũng sắp buồn nẫu ruột: “Không có gì, anh chỉ muốn v**t v* con thôi.”

Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng: “Vậy thì được, anh phải nhớ kỹ những lời bác sĩ dặn.”

Không riêng gì bác sĩ dặn dò mà lúc trước, Mã Ái Vân cũng từng gọi điện thoại cho cô, cố tình nhắc nhở là tuyệt đối không được ân ái, khó khăn lắm cô mới mang thai nên cũng cẩn thận từng li từng tí.

Giang Nguyệt Vi nhìn anh chòng chọc, điệu bộ như thể sắp lâm trận đón quân địch. Anh nhìn mà chỉ biết âm thầm cười khổ trong lòng, phải làm hòa thượng thêm một thời gian nữa, anh đáng thương quá mà!

“Anh nhớ rồi.” Anh thở dài: “Em mang thai vất vả, anh cũng tội lắm...”

Giang Nguyệt Vi cười cười, từ sau khi mang thai, số lần hai người gặp gỡ ít đi rất nhiều. Tất nhiên mấy hôm nay Tưởng Chính Hoa rất ngoan ngoãn, nhưng nhìn ánh mắt hiện tại của anh, cô vẫn lo lắng khôn nguôi, thầm nghĩ nếu đêm nay anh dám làm xằng làm bậy thì nhất định cô sẽ đá anh xuống giường.

Có điều buổi tối sau khi về nhà, người đàn ông khiến cô hết sức bất ngờ. Buổi tối ôm nhau ngủ, ngoại trừ hôn nhau, quả thật anh không làm gì khác, chỉ là anh tắm rửa lâu hơn bình thường mà thôi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi quay lại trường học, Tưởng Chính Hoa cũng viết đơn xin cấp nhà ở, nộp lên trên. Hai hôm sau, tổ điều tra, đảm bảo an ninh trật tụ của quân đội công bố kết luận về vụ việc của Dương Tiểu Quả...

Trong vụ án “thư thông báo của Giang Nguyệt Vi”, bản thân Dương Tiểu Quả là nhân viên chính phủ nhưng lại không có đạo đức chính trị, không tuân thủ đúng kỷ cương của quân đội, thậm chí còn cố tình vi phạm, lừa dối, làm giả giấy chứng nhận của bộ giáo dục, bị giam giữ có thời hạn năm năm tù, đồng thời khai trừ khỏi quân đội.

Bởi vì trong mười năm qua, trong quân đội chưa từng xảy ra vụ việc nào làm ô uế thanh danh như này, thế nên kết luận vừa được công bố, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, bàn tán xôn xao. Nhưng bê bối này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của quân đội nên mọi người đều chấp nhận rất nhanh.

Có thông báo xử tội Dương Tiểu Quả, Tưởng Chính Hoa làm việc xong thì lập tức gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi biết tin cũng không mấy ngạc nhiên. Quân đội không chấp nhận một nhân viên quan chức như vậy là lẽ đương nhiên, thông báo là chuyện sớm hay muộn thôi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 101: Chương 101



Đây cũng là kết cục mà Dương Tiểu Quả phải hứng chịu.

Chẳng mấy chốc cô đã quên bẵng đi chuyện này. Hàng ngày cô vẫn đi học đều đặn với các bạn cùng phòng như trước kia, lúc không đi học thì đến thư viện, sinh hoạt hàng ngày cực kỳ có quy luật.

Thời gian chầm chậm bước sang cuối tháng mười một. Cuộc sống đại học sắp trôi qua được hai tháng, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh. Giang Nguyệt Vi sắp mang thai được bốn tháng, bụng cô dần dần to lên, khi mặc quần áo dày trông cô hơi tròn trịa. Sau đó có người trong ký túc xá hỏi cô rằng có phải cô tăng cân không, cảm giác nhìn cô béo lên không ít.

Bây giờ thai nhi đã hơn ba tháng tuổi, mà quan hệ của cô với mọi người trong ký túc xá cũng tốt đẹp, thấy các bạn hỏi thăm, Giang Nguyệt Vi không giấu giếm nữa: “Tôi mang thai hơn ba tháng rồi, sắp được bốn tháng.”

Mọi người đang uống nước ấm, nghe cô nói mình đang mang thai mà suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài. Triệu Tiểu Phương – người nằm ở giường đối diện với cô trợn mắt há hốc mồm, nhìn cô chằm chằm: “Không phải chứ, cậu mang thai thật á?”

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của các cô, Giang Nguyệt Vi bèn cởi áo khoác dày dặn của mình ra, mọi người nhìn phần bụng nhô lên của cô. Bấy giờ dù họ không tin nổi cũng phải tin vào sự thật là Giang Nguyệt Vi mang thai.

Sau khi khai giảng, Giang Nguyệt Vi sống rất kín tiếng, không tham gia câu lạc bộ, không xin vào hội sinh viên, nói chung là có rất nhiều hoạt động cô không tham gia, ngày nào cũng thấy cô đọc sách, học thuộc lòng. Trước kia mọi người còn tưởng cô là đứa mọt sách, âu cũng là do cô đạt ba trăm linh ba điểm trong kỳ thi đại học – người có số điểm cao nhất ký túc xá, không ngờ cô sống kín tiếng như vậy là vì mang thai. Đương nhiên hiện tại trong trường cũng có những thai phụ khác nên các cô không lấy làm lạ, chẳng mấy chốc đã chấp nhận sự thật Giang Nguyệt Vi mang thai.

Phòng ký túc xá có tám người thì một nửa số đó đã kết hôn. Triệu Tiểu Phương cũng là một người đã kết hôn, quan sát Giang Nguyệt Vi: “Ban nãy cậu chưa cởi áo khoác nên tôi không thấy gì, nhưng khi cậu vừa cởi áo ra, chẳng hiểu sao tôi cứ thấy bụng cậu to lắm, thật sự cậu mới mang thai ba tháng thôi à?”

Triệu Tiểu Phương vừa dứt lời, hai người khác cũng đã kết hôn là Hoàng Tú Anh và Diệp Lâm đều lên tiếng: “Đúng vậy, hình như hơi lớn so với bình thường, trông không giống sắp bốn tháng lắm, nhìn bụng cậu to như năm tháng ấy.”

Bác sĩ nói giai đoạn đầu của thai kỳ không cần khám thai nhiều, thế nên đến tận bây giờ, ngoại trừ lần khám bệnh ở bệnh viện công xã thì Giang Nguyệt Vi mới chỉ khám thai thêm hai lần nữa. Tuy nhiên cô tuyệt đối không nhớ nhầm: “Đúng vậy, thêm mấy ngày nữa mới tròn bốn tháng, do tôi ăn nhiều béo lên hay có vấn đề gì khác?”

Khó khăn lắm mới mang thai, Giang Nguyệt Vi rất cẩn thận cũng rất mẫn cảm. Nghĩ đến điều này, bỗng nhiên sắc mặt cô thay đổi: “Chẳng lẽ sức khỏe của tôi thật sự có vấn đề?”

Mọi người thấy giọng điệu cô hơi hoảng loạn, bèn vội vàng an ủi: “Cậu đừng căng thẳng quá, chúng tôi chỉ cảm thấy bụng cậu hơi lớn chút thôi, không giống người mang thai ba tháng. Nhưng người mang thai có ai giống ai đâu, tất nhiên có người bụng to có người bụng nhỏ, thế nên cậu đừng lo lắng.”

Lần cuối cùng cô khám thai là cách đây hai tháng, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì Giang Nguyệt Vi cũng không biết. Dù có bạn bè an ủi nhưng cô vẫn không yên tâm, trái lại còn cảm thấy bất an.

Triệu Tiểu Phương thấy cô có vẻ bất an nên cũng hơi áy náy, dù sao người đầu tiên gợi chuyện là cô, bèn nói thẳng: “Lần khám thai tiếp theo của cậu là khi nào? Chi bằng cậu đến khám trước hẹn đi, làm vậy cũng được nhỉ?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, lần khám thai tiếp theo vào ba ngày sau. Bây giờ cô hết sức lo lắng nên cũng không định chờ đến tận lúc đó, dứt khoát gọi điện thoại cho Tưởng Chính Hoa, bảo anh đến đây đưa cô đi khám thai.

Hiện tại Tưởng Chính Hoa chưa xin được nhà ở nên vẫn đang ở trong doanh trại. Lúc nhận được điện thoại của Giang Nguyệt Vi, anh cũng không nghĩ nhiều, lái xe một mạch từ doanh trại đến trường học để đón cô. Giang Nguyệt Vi vừa lên xe, người đàn ông đã quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi cô cảm thấy trong người thế nào.

Ngoại trừ việc người khác nhận xét bụng cô lớn hơn bình thường ra thì Giang Nguyệt Vi không cảm thấy có gì bất thường cả. Dẫu sao Tưởng Chính Hoa cũng không phải bác sĩ, anh lại không muốn lãng phí thời gian nên chở cô đến bệnh viện ngay lập tức.

Bác sĩ nghe họ kể bệnh tình xong, lập tức bắt mạch cho Giang Nguyệt Vi, sau đó cẩn thận đánh giá bụng cô, quả đúng là lớn hơn so với những phụ nữ mang thai ba tháng khác. Có điều Giang Nguyệt Vi không có triệu chứng bất thường nào khác nên bác sĩ bèn nói: “Đúng là bụng cô hơi lớn hơn so với bình thường, không loại trừ khả năng mang song thai. Tôi bắt mạch không chẩn đoán được bệnh, hai người đi siêu âm đi, bệnh viện có trang thiết bị hiện đại, siêu âm một phát là biết ngay.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 102: Chương 102



Giang Nguyệt Vi sợ mình hiểu nhầm câu chữ trong giấy kết quả, lập tức kéo chồng đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ vừa đọc kết luận trên tờ giấy thì lập tức trả lời: “Đúng là mang song thai, hai thai phát triển khá tốt, nhưng bây giờ hai bé còn rất nhỏ.”

Tưởng Chính Hoa và cô hỏi lại lần nữa: “Bác sĩ chắc chắn là song thai chứ?”

Bác sĩ cười cười: “Tất nhiên là chắc chắn rồi, bệnh viện chúng tôi đã từng gặp những trường hợp mang song thai, vẫn còn ghi chép lại trong báo cáo kìa.”

Không phải Tưởng Chính Hoa không tin tưởng bác sĩ mà là anh không thể tin nổi. Bây giờ nghe bác sĩ khẳng định chắc nịch như vậy, tất nhiên là anh tin tưởng hoàn toàn rồi, Giang Nguyệt Vi thật sự mang song thai, mang thai một lần mà họ có những hai đứa con!

Giang Nguyệt Vi cũng ngây ngẩn, trước kia cô mong ngóng bao lâu mà không được, lại còn bị mắng chửi hết ngày này qua ngày khác, ấy vậy mà bây giờ mang thai lần đầu mà có hẳn hai đứa con ư?

Nhìn vẻ mặt ngây dại của hai người, bác sĩ cũng thông cảm phần nào, bây giờ song thai vẫn còn hiếm thấy, ai trúng thưởng mà chẳng sững sờ chứ.

Nữ bác sĩ lại nói: “Đứa bé trong bụng không có vấn đề gì. Bắt đầu từ tháng thứ tư, cô nhớ để ý xem thai máy, thai đạp. Sức khỏe của người mẹ cũng phải được chăm sóc chu đáo, chú ý chế độ dinh dưỡng, đừng ăn nhiều quá, nếu không sau này khi sinh hai bé sẽ không dễ dàng đâu.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, kể từ lúc mang thai, sức ăn của cô nhiều hơn hẳn. Ngoại trừ việc thường xuyên mệt mỏi, ngửi phải thức ăn có mùi nồng sẽ bị nôn ra, cô ăn cái gì cũng ngon miệng, ai ngờ chỉ mới hơn một tháng mà cân nặng của cô đã tăng vèo vèo như vậy.

Tưởng Chính Hoa hỏi lại một số lưu ý khi chăm sóc thai phụ rồi dẫn vợ ra khỏi phòng khám. Lúc ra bên ngoài, anh hít sâu một hơi rồi thở ra từ từ, xong xuôi mới quay sang nhìn cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu lá cọ, vì đang mang thai nên quần áo mặc trên người cô hơi căng ra. Thời tiết quá lạnh, cô không buộc tóc lên mà chỉ vén tóc mai ra sau tai, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn mịn màng còn vương ý cười.

Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Chính Hoa cũng bật cười theo. Anh không quan tâm đến những người đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, dứt khoát bế Giang Nguyệt Vi lên, hôn liên tiếp mấy lần lên gương mặt cô. Giọng điệu anh phấn khích: “Bà xã ơi, sao em giỏi quá vậy? Có thể mang thai hai đứa bé cùng một lúc?”

Giang Nguyệt Vi cũng không bình tĩnh hơn Tưởng Chính Hoa là bao, bàn tay v**t v* bụng của cô đang run run. Phải chăng trời cao thương xót trước kia cô chịu bao đắng cay vì chuyện con cái nên mới tặng hai đứa nhỏ cho cô làm quà bồi thường đúng không?

Hơn nữa hiện tại nhà nước đang xúc tiến kế hoạch hóa gia đình, bây giờ cô mới mang thai lần đầu, sau này muốn sinh tiếp phải đợi thêm mấy năm nữa. Vả lại mai mốt nhà nước càng siết chặt kế hoạch hóa gia đình, muốn sinh thêm cũng không được. Bây giờ sinh một lần được hai bé, bảo cô không kích động sao được?

Một lần sinh được hai bé, con trai cũng được, con gái cũng được, tóm lại sau này hai đứa nhỏ sẽ có bạn chơi cùng. Hễ nghĩ đến chuyện vui, Giang Nguyệt Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong, cô nhìn người đàn ông: “Đâu có đâu có, nếu không có anh thì em cũng không làm được, nên chung quy vẫn là anh giỏi giang.”

Tưởng Chính Hoa đứng thẳng người, không tài nào nén được nụ cười trên môi, chẳng qua bệnh viện còn có những người khác, nếu không anh muốn hôn cô thêm lúc nữa. Anh nắm tay cô, chầm chậm xuống lầu, thoắt cái đã nhớ ra một vấn đề khác.

Nếu mang thai một đứa nhỏ thì còn ổn, nhưng bây giờ mang thai những hai bé, chắc chắn sẽ vất vả hơn mang thai một bé.

Anh đang định đề nghị cô tạm nghỉ học, ai ngờ Giang Nguyệt Vi đã rào trước: “Chờ đến học kỳ sau rồi hẵng tính đến chuyện tạm nghỉ học. Bây giờ em vẫn cảm thấy rất ổn, huống chi khoảng một tháng nữa là thi rồi.”

Tưởng Chính Hoa nuốt những lời định nói vào bụng, chỉ nghĩ trước thềm năm mới, anh nhất định phải xin được nhà ở: “Anh gọi điện thoại báo cho mẹ đã.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, nếu Mã Ái Vân biết cô mang song thai mà vẫn đi học thì chắc chắn bà sẽ lải nhải cả ngày, cứ để cho người đàn ông của cô nghe những câu lải nhải đó đi.

Sau khi đưa Giang Nguyệt Vi về trường học, Tưởng Chính Hoa lập tức gọi điện về nhà. Mã Ái Vân biết tin Giang Nguyệt Vi mang song thai thì sung sướng phát rồ, chỉ hận không thể chắp cánh bay đến nội thành thăm Giang Nguyệt Vi. Thoạt tiên bà lải nhải với Tưởng Chính Hoa một lúc rồi cẩn thận dặn dò một số việc, sau đó bà mới về nhà thông báo cho những người khác.

Vừa nghe nói Giang Nguyệt Vi mang song thai, tâm trạng Mã Ái Vân vui mừng bao nhiêu thì tâm trạng Lưu Thải Nga tồi tệ bất nhiêu. Vốn dĩ chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai đã phá hỏng kế hoạch của cô ta, cô ta suy sụp mấy hôm nay. Sau đó cô ta chợt nhớ đến kế hoạch hóa gia đình, mà hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi lại là người ăn lương từ thuế nhà nước, kiểu gì cũng chỉ được phép sinh một con. Nhưng nếu họ muốn nhận nuôi thêm một đứa con nữa, chắc hẳn là không sao.

Cô ta vốn nghĩ rằng bất đắc dĩ lắm thì còn có kế hoạch đó, ít nhất con gái của cô ta sẽ hưởng ké chút hào quang. Nhưng ai ngờ Giang Nguyệt Vi lại mang song thai, tin tức này làm kế hoạch của cô ta lại bị đạp đổ thêm lần nữa.

Cô ta không tài nào hiểu được tại sao số Giang Nguyệt Vi lại may mắn như vậy, được gả cho Tưởng Chính Hoa một cách vẻ vang, thi đỗ đại học, đã mang thai lại còn là song thai. Tại sao ông trời lại thiên vị Giang Nguyệt Vi như vậy!

Lưu Thải Nga bực mình, nổi giận, tức giận đến mức sinh lòng ghen ghét, có điều bây giờ cô ta đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Cô ta thầm nghĩ, chỉ cần cô ta không chùn bước thì biện pháp ắt sẽ nhiều hơn chông gai, cùng lắm thì cô ta lại nghĩ cách khác.

Thế nên cô ta nhìn mọi người, cười nói: “Vậy quần áo và những đồ đạc khác, chúng ta nên chuẩn bị làm hai phần đúng không?”

Được cô ta nhắc nhở, Mã Ái Vân lập tức đi công xã, mua thêm những đồ vật cần cho các cháu. Tất nhiên lần này bà không chạm trán với Triệu Phượng Tiên, ấy nhưng lại đụng trúng Tiền Tú Quyên và một số người khác đi cùng bà ta.

Mã Ái Vân biết Tiền Tú Quyên, vài cô gái trong đội sản xuất bọn họ là nhờ Tiền Tú Quyên làm mai mà được gả chồng. Mã Ái Vân biết Tiền Tú Quyên là hàng xóm của nhà họ Hà, bà bèn chủ động chào hỏi với họ.

Tất nhiên Tiền Tú Quyên cũng biết Mã Ái Vân là mẹ chồng mới của Giang Nguyệt Vi. Bấy giờ thấy người ta bắt chuyện với mình, lại thấy Mã Ái Vân mua đồ đạc cho trẻ con, bà ta không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi mấy câu: “Đã lâu tôi chưa gặp Nguyệt Vi, bây giờ con bé học đại học thế nào rồi?”

Mã Ái Vân chỉ chờ bà ta hỏi thăm về Giang Nguyệt Vi, trước kia bà e ngại Giang Nguyệt Vi mang thai chưa đầy ba tháng nên không dám nói với người ngoài. Bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai sắp được bốn tháng, bà sao nhịn được nữa, sung sướng tuôn ra luôn: “Nguyệt Vi vẫn ổn lắm, khốn nỗi con bé đang mang thai nên tôi hơi lo lắng chuyện học hành của con bé.”

Bà vừa buột miệng thốt ra, những người biết Giang Nguyệt Vi còn tưởng mình nghe nhầm.

“Bà nói gì cơ? Nguyệt Vi mang thai á?”

Mã Ái Vân nhìn mấy bà ta, cười: “Đúng vậy, Nguyệt Vi mang thai được mấy tháng rồi, bây giờ đã được bốn tháng, đến bệnh viện khám thì bác sĩ bảo là song thai.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 103: Chương 103



Chỉ một câu như vậy mà khiến mấy người kia không nói nên lời, chẳng phải Giang Nguyệt Vi vô sinh sao? Vì vô sinh nên mới bị nhà chồng ly hôn, tại sao bây giờ cô mới tái hôn hơn một năm mà đã có thai rồi?

Tiền Tú Quyên thoáng khựng một chút rồi hoàn hồn: “Bà nói thật hay đùa vậy?”

Mã Ái Vân nhướng mày, cười: “Tôi nói dối bà làm gì? Đến Tết, vợ chồng Nguyệt Vi sẽ về nhà, đến lúc đó bụng bầu của con bé to ra rồi thì giấu được ai?”

Tiền Tú Quyên ngẫm lại thấy cũng thấy đúng. Bà ta lập tức nhớ lại ngày trước, lúc ở công xã, Giang Nguyệt Vi từng nói với họ là Hà Hiểu Phong bất lực. Hóa ra Giang Nguyệt Vi không nói dối mà Hà Hiểu Phong mới thật sự là người bị vô sinh.

Tất nhiên Tiền Tú Quyên sẽ không hỏi Mã Ái Vân về vấn đề của Hà Hiểu Phong, nếu không Mã Ái Vân lại nổi nóng. Bà ta chỉ cười nói: “Vậy thì Nguyệt Vi giỏi thật đấy, đã thi đỗ đại học lại còn một lần mang thai những hai con, chúc mừng bà nhé.”

Mã Ái Vân nghe vậy thì hãnh diện lắm, cảm ơn họ rồi xách đồ về nhà.

Thế nhưng thật ra tính tò mò của mấy người Tiền Tú Quyên đã bị lời nói của Mã Ái Vân khơi dậy. Mua xong đồ đạc, rời khỏi Cung Tiêu Xã, mấy người nhìn nhau rồi hỏi: “Giang Nguyệt Vi có thai thật à?”

Tiền Tú Quyên bèn nói: “Không cớ gì Mã Ái Vân lại nói dối, chuyện mang thai muốn nói dối cũng không giấu được. Đến lúc Nguyệt Vi về nhà, nếu không mang thai thật thì sẽ bị lộ tẩy ngay, đúng không?”

Tiền Tú Quyên vừa dứt lời, mọi người không phản bác. Những lời Tiền Tú Quyên nói là lẽ đương nhiên, đã mang thai thì tất nhiên bụng phải to, đến lúc đó thì chỉ cần không bị mù là sẽ nhận ra ngay thôi.

Mọi người im lặng chốc lát rồi lại lại xôn xao...

“Chuyện qua lâu như vậy, hóa ra vấn đề là ở nhà họ Hà. Lúc trước Nguyệt Vi kể cho chúng ta nghe, tôi còn không tin, tôi hiểu nhầm con bé rồi.”

“Chúng ta có biết gì đâu. Hồi đó nhà họ Hà nói y như thật, Hà Hiểu Phong còn muốn ly hôn Giang Nguyệt Vi, tự tin như vậy cơ mà. Ai mà ngờ người vô sinh lại là Hà Hiểu Phong, đúng không?”

“Hồi Giang Nguyệt Vi và Hà Hiểu Phong chưa ly hôn, Triệu Phượng Tiên đánh đập con bé cực kỳ dã man, mắng chửi con bé, gì mà cái loại gà mái không biết đẻ trứng, chửi câu nào cũng cay nghiệt, đay nghiến. Rõ ràng nhà mình mới tuyệt hậu mà còn đánh đập người khác, đúng là tởm muốn chết. May mà bây giờ Nguyệt Vi có cuộc sống mới, nhà họ Hà cũng nhận báo ứng.”

Tiền Tú Quyên nghe vậy thì nghĩ ngợi chốc lát, quả đúng là nhà họ Hà đã nhận báo ứng. Bây giờ Hà Hiểu Phong ngồi tù, tài sản đáng giá trong nhà đều phải mang ra nộp phạt, chính vì vậy mà Hà Hiểu Phương phải vội vàng cưới chồng, đến cả lễ ăn hỏi cũng không tổ chức, sau khi kết hôn không có của hồi môn, trước kia cô ta còn thường xuyên đưa con về nhà Hà Hiểu Oánh, nhưng một năm nay không thấy bóng dáng cô ta đâu, chắc sợ rước rắc rối của nhà họ Hà vào thân.

Nói tóm lại, giờ đây nhà họ Hà chỉ còn bốn bức tường, Triệu Phượng Tiên và ông Hà. Trước kia Triệu Phượng Tiên còn đến nhà họ Giang gây sự, không chịu làm lụng gì cả, lại còn thường xuyên bị bắt vào đồn công an. Cả gia đình chỉ dựa vào sức lao động của ông Hà, ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống cực kỳ khốn khổ.

Đúng là báo ứng mà, nếu trước kia nhà họ Hà đối xử với Nguyệt Vi tốt hơn một chút thì bây giờ đã chẳng ra nông nỗi này, với tính cách hiền lành, hiếu thuận của Nguyệt Vi, chắc chắn cô sẽ không chủ động ly hôn, sẽ chờ Hà Hiểu Phong ra tù, phụng dưỡng, hầu hạ cha mẹ chồng.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi, suy cho cùng thì ác giả ác báo.

Dọc đường về nhà, Tiền Tú Quyên liên tục kể cho mọi người về chuyện vừa nãy, thế nên chưa đến hai ngày sau, tin tức Giang Nguyệt Vi mang song thai, Hà Hiểu Phong vô sinh đã được lan truyền ra khắp đội sản xuất.

Tin tức truyền đến tai Triệu Phượng Tiên, bà ta tức giận đến mức xồng xộc đi tìm nhóm người Tiền Tú Quyên, chửi ầm lên: “Mẹ nó lũ nhà bà, chuyện này liên quan gì đến con trai tôi, Giang Nguyệt Vi mới là đứa vô sinh. Song thai cái gì chứ, mang thai một đứa còn chẳng được mà đòi hai, hừ!”

Tuy Triệu Phượng Tiên chửi bới ầm ĩ như vậy nhưng chẳng có ai tức giận, họ chỉ nhìn bà ta và cười nói: “Bà chửi chúng tôi được ích gì, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai có phải do chúng tôi bịa ra đâu, chính miệng Mã Ái Vân nói. Nếu bà ta nói dối thì đợi đến khi Giang Nguyệt Vi về, bà càng có cớ chế giễu chứ sao?”

“Đúng vậy, chẳng phải trước kia bà từng chửi Mã Ái Vân vì bà ta cướp mũ trẻ con của bà à? Nếu Giang Nguyệt Vi không mang thai thì hồi đó bà ta cướp mũ của bà làm gì?”

Nghe thấy ba chữ “mũ trẻ con”, Triệu Phượng Tiên lập tức nhớ lại hôm bà ta đụng độ, cãi vã với Mã Ái Vân ở Cung Tiêu Xã. Ngoại trừ chuyện cái mũ, lúc ấy Mã Ái Vân còn nói Giang Nguyệt Vi đã đến bệnh viện khám bệnh, sức khỏe, cơ thể đều rất tốt, muốn sinh con lúc nào cũng được.

Lúc ấy bà ta đang giận sôi m.á.u nên không nghĩ nhiều, chẳng lẽ Giang Nguyệt Vi thật sự có thai? Hay là Giang Nguyệt Vi mang thai từ lúc đó?

Nghĩ vậy, Triệu Phượng Tiên rùng mình, sắc mặt thay đổi. Bây giờ nhà họ Hà đã xuống dốc, niềm vui cuối cùng níu giữ bà ta sống qua ngày là chuyện Giang Nguyệt Vi không thể sinh nở, nếu Giang Nguyệt Vi thật sự có thai thì bà ta không chịu nổi mất.

“Không thể nào!” Triệu Phượng Tiên tuyệt đối không tin đây là sự thật: “Các bà đều là lũ ngu. Mã Ái Vân nói nó mang thai là các bà tin ngay à, các bà tin cũng không sao, nhưng đừng đả động đến con trai tôi, còn nói linh tinh nữa tôi xé rách mồm các bà.”

Mọi người thấy Triệu Phượng Tiên có biểu hiện hơi điên loạn, không muốn dây dưa đến bà ta nên không tranh cãi nữa, chỉ nói: “Được rồi được rồi, chúng tôi biết rồi, sau này không nhắc đến con bà nữa, bà mau về nhà đi.”

Triệu Phượng Tiên về nhà, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, đó là Giang Nguyệt Vi không thể mang thai, người vô sinh chính là Giang Nguyệt Vi mà không phải là Hà Hiểu Phong – con trai mình!

Mặc kệ Triệu Phượng Tiên tin hay không thì bụng Giang Nguyệt Vi vẫn cứ từ từ to dần. Sau khi biết cô mang song thai, mọi người trong ký túc xá đều ngạc nhiên không thôi, ngoại trừ Bạch Linh ra thì ai cũng hết mực săn sóc cô, lúc nào cũng hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Giang Nguyệt Vi biết mọi người tốt bụng nên cũng không ra vẻ, về cơ bản thì việc không cần người khác giúp đỡ, cô sẽ không nhờ vả. Hàng tuần, Tưởng Chính Hoa đều đến trường, mang quần áo của cô đến ký túc xá nam rồi giặt giũ. Tởng Chính Hoa ghé thăm nhiều lần nên không ít người đã quen mặt anh.

Thời gian chầm chậm bước sang cuối tháng mười hai. Đến gần cuối năm, rốt cuộc đơn xin cấp nhà ở của Tưởng Chính Hoa cũng được cấp trên thông qua.

Nhà ở của quân đội lớn hơn nhà ở doanh trại, nhưng những ngôi nhà ở đây đều là nhà cũ nên Tưởng Chính Hoa muốn sơn lại và mua một ít đồ gia dụng mới. Anh dẫn mấy anh bộ đội của mình, dọn dẹp căn nhà một lượt rồi sơn lại, sau đó mới dẫn Giang Nguyệt Vi đến xem nhà.

Giang Nguyệt Vi ngắm nghía căn nhà xong thì rất ưng ý, diện tích của đại viện quân đội rất lớn, nơi nơi đều là đường xi măng rộng rãi, tốt hơn rất nhiều so với đường đất lầy lội ở doanh trại. Trong đại viện có mấy căn biệt thự đơn lập và một loạt các ngôi nhà mái bằng khác.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 104: Chương 104



Tuy ngôi nhà của họ là nhà mái bằng gồm ba phòng ngủ và một phòng khách nhưng vẫn có nhà vệ sinh và nhà bếp riêng.

Ở cổng của đại viện có lính gác trông coi, canh gác rất nghiêm ngặt, không khác với doanh trại là bao, người ra vào đều cần xuất trình giấy chứng nhận, không cần lo lắng về an ninh, hơn nữa quanh đây đều là khu dân cư, cực kỳ đông người ở.

Kiếp trước, tuy rằng thời gian Giang Nguyệt Vi làm ở tiệm cơm không lâu nhưng lúc đó cô luôn ước ao có một cửa hàng cho riêng mình. Bây giờ có cơ hội, chính phủ tuyên bố cải cách kinh tế, dân cư ở đây đông đúc như vậy, cô nghĩ mình có thể mở một quán đồ vặt ở gần đây.

Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là nếu đi từ trạm xe ở trường đại học Nhân Hoa, cô chỉ cần bắt một chuyến xe, đi qua mười mấy trạm là có thể đến đại viện quân đội, ước chừng tốn mất bốn mươi phút là tới đích, quãng đường này được coi là rất gần rồi.

Nhưng do Tưởng Chính Hoa vừa mới sơn lại nên trong nhà vẫn còn nồng nặc mùi sơn. Thế nên Giang Nguyệt Vi chưa thể dọn đến ở ngay, chỉ đành đợi đến sang năm mới đến ở. Cho dù vậy thì chuyện này vẫn khiến cô cực kỳ vui vẻ.

Nhìn bụng Giang Nguyệt Vi càng ngày càng lớn, mọi người trong ký túc xá cũng hỏi thăm xem học kỳ sau Giang Nguyệt Vi còn đi học nữa không. Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi vẫn muốn đi học, dù sao chỉ cần không đi học một học kỳ thì sẽ thua kém bạn bè rất nhiều. Nhưng suy cho cùng vẫn phải xem xét tình trạng sức khỏe của cô rồi mới quyết định được, thế nên mới nói xem tình hình rồi tính sau, không thể nói chắc trước được.

Bạch Linh cười nói: “Chồng cậu tham gia quân đội, tiền lương cả xấp dày. Cậu đang mang thai như vậy, việc gì phải vất vả đi học, bây giờ cứ xin tạm nghỉ học kỳ sau đã, nhân tiện cậu xếp đồ đạc vào thùng, học kỳ sau tôi ngủ ở giường cậu.”

Giang Nguyệt Vi không ngờ đến tận bây giờ Bạch Linh vẫn ước ao chiếc giường tầng dưới: “Đợi đến học kỳ sau tôi xem tình hình rồi mới quyết định, nếu thật sự tạm nghỉ học thì đến lúc đó tôi sẽ thu dọn đồ đạc sau.”

Bạch Linh nghe vậy thì cười: “Còn xem tình hình gì nữa, cậu đang mang song thai đấy, mang thai đi học vất vả lắm. Học kỳ sau là đứa nhỏ được sáu bảy tháng rồi, trường học đông người như vậy, đến lúc đó lỡ như em bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu sẽ khóc c.h.ế.t ngất mất, đúng không?”

Triệu Tiểu Phương nghe vậy, cười lạnh: “Bạch Linh này, cậu nói linh tinh cái gì vậy? Cần cậu mở miệng nói à?”

Những người khác nghe Bạch Linh nói như vậy cũng không vui, bèn hùa theo: “Đúng vậy, cậu nói vậy khác nào nguyền rủa người ta chứ?”

Thấy mọi người đều không về phe mình, Bạch Linh khẽ nhíu mày, vốn dĩ cô ta cảm thấy mình nói như vậy không có gì khó nghe cả: “Tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu xem bây giờ cậu ấy mới mang thai hơn bốn tháng mà bụng đã to như vậy, trường học đông người, ai có thể cam đoan là không có chuyện gì xảy ra hả?”

Hoàng Tú Anh lạnh nhạt nói: “Cho dù như vậy thì cậu nói chuyện khéo léo hơn không được à? Chỉ vì một chiếc giường mà nói năng như thế, cậu cố ý đúng không?”

Bạch Linh nhướng mày: “Tôi không có ý đấy, nhưng tôi cảm thấy trường học thật sự không an toàn.”

Giang Nguyệt Vi công nhận là cô ta nói không sai, trường học đông người không đảm bảo an toàn. Thế nhưng lời nói thốt ra từ miệng cô ta sao mà chướng tai quá, cô cũng không lấy gì làm vui vẻ: “Cảm ơn cậu có ý tốt nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chú ý an toàn.”

Bạch Linh nhướng mày, cười: “Ôi chao, dù sao tôi cũng chỉ là quan tâm cậu thôi, có nghe hay không lại là ở cậu.”

Cô ta nói xong, xách túi đi ra ngoài.

Mọi người trong ký túc xá tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không biết phải đối đáp với cô ta như nào.

Đợi Bạch Linh rời khỏi, Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi, nói: “Cô ta không bao giờ nói năng lựa lời cả, cậu đừng bận tâm những lời vừa nãy, có chúng tôi quan tâm cậu là được rồi.”

Hoàng Tú Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Cô ta cố tình k*ch th*ch cậu để cậu rời khỏi giường dưới càng sớm càng tốt. Cô ta muốn nằm ở giường dưới từ lâu rồi.”

Triệu Tiểu Phương cũng nói tiếp: “Thú thật là tôi không chịu nổi tính tình cô ta từ lâu rồi. Cô ta ỷ mình còn nhỏ, nói năng không quan tâm cảm xúc của người khác. Trước kia suốt ngày gọi chị ơi chị à, nhờ chúng tôi mua cơm, múc nước, lại còn rửa bát giúp, hễ chúng tôi không giúp là giở giọng đểu cáng, nói chung là sau này tôi sẽ không giúp cô ta nữa.”

Diệp Lâm bèn nói: “Lúc trước cô ta gọi chúng tôi là chị ơi chị à, tôi còn tưởng cô ta ngoan ngoãn, lễ phép cơ, hóa ra người ta muốn chúng mình làm việc vặt giúp cô ta. Người khác mua cơm giúp xong, cô ta cũng không trả tiền ngay, cứ làm như giữ tiền khư khư trong người là nó biết đẻ trứng vậy.”

Diệp Lâm lại nói tiếp: “Nguyệt Vi à, dù học kỳ sau cậu tạm nghỉ thì cũng đừng nhường giường cho cô ta, nếu không chắc chắn cậu không đòi lại giường được đâu, nhường cho cô ta chẳng thà nhường cho người khác.”

Hoàng Tú Anh cười cười: “Đúng vậy, bốn năm đại học, bây giờ cậu nhân nhượng cô ta thì không biết ngày sau cô ta sẽ tìm cậu vòi vĩnh cái gì nữa.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, quả đúng là Bạch Linh nhỏ tuổi nên ban đầu mọi người đều rất quan tâm, giúp đỡ cô ta. Hồi trước Giang Nguyệt Vi cũng từng mua cơm giúp cô ta hai lần. Có điều sau này Bạch Linh không hay tìm cô nữa, bởi vì đến lần thứ ba cô ta nhờ vả, cô đã lấy cớ mang thai để thẳng thừng từ chối.

Thật ra mọi người ở cùng ký túc xá mua cơm, lấy nước nóng giúp nhau là chuyện bình thường, vấn đề là nếu chuyện này trở thành thói quen thì không hay lắm. Con người Bạch Linh không đến nỗi hư đốn nhưng rất dễ khiến người khác phản cảm, bởi vì cô ta có thói quen là nếu sau này bạn không giúp cô ta nữa thì cô ta sẽ giở giọng mắng ngược bạn là kẻ ích kỷ.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy mình nên tránh xa Bạch Linh. Mấy ngày sau cô đều đề phòng Bạch Linh, thấy cô ta không có biểu hiện bất thường thì mới yên tâm phần nào.

Chẳng mấy chốc tiếng chuông báo hiệu bắt đầu một năm mới vang lên. Bởi vì tháng Giêng năm nay đến sớm nên sau tết Dương lịch, nhà trường lập tức tổ chức thi định kỳ. Tất cả mọi người đều bước vào những ngày tháng ôn tập cho kỳ thi, không xảy ra sự việc gì bất thường. Bạch Linh vẫn giống như trước kia, vẫn nhờ vả người khác mua cơm, rửa bát giúp mình, chỉ là bây giờ, mỗi khi cô ta nhờ người khác giúp đỡ, mọi người đều tìm cớ từ chối.

Giang Nguyệt Vi không biết Bạch Linh có nhận ra mọi người bài xích cô ta không, nhưng tóm lại là trước khi kỳ thi kết thúc, sinh hoạt trong ký túc xá vẫn diễn ra bình thường, yên ả. Đến ngày hai mươi, sau khi thi xong môn cuối cùng, nhà trường thông báo kỳ nghỉ chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ Lưu Thúy Ngọc, về cơ bản thì những người khác trong ký túc xá đều là dân bản địa. Vậy nên hôm đầu tiên của kỳ nghỉ, mọi người đều nhanh chóng thu dọn hành lý, chào tạm biệt nhau rồi rời trường để về nhà. Bạch Linh là người ở lại cuối cùng, cô ta muốn giải quyết dứt khoát vụ giường ở với Giang Nguyệt Vi nên chần chừ chưa về.

Giang Nguyệt Vi cũng nhận ra tính toán của cô ta, có điều cô không nói thẳng với Bạch Linh. Đợi đến khi cả ký túc xá chỉ còn hai người, Bạch Linh định lên tiếng thì người đàn ông của cô tới.

Trước kia Tưởng Chính Hoa từng nghe Giang Nguyệt Vi kể về chuyện Bạch Linh muốn tranh giường dưới, bây giờ gặp cô ta, anh không khách sáo. Anh nhìn chòng chọc cô ta, nói bằng giọng điệu lạnh tanh: “Nghe nói cô muốn xuống giường của Nguyệt Vi?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 105: Chương 105



Còn nói gì mà sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?”

Vốn dĩ Bạch Linh chờ Giang Nguyệt Vi quyết định xong sẽ dọn đồ đạc của mình xuống, thế nhưng nhác thấy gương mặt sa sầm của người đàn ông, dáng người cao lớn hơi cúi về phía trước, trông anh giống như một bức tường sắp đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, cô ta hơi run.

Không biết Giang Nguyệt Vi đã nói gì với người đàn ông này, nghe anh hỏi, trong đầu Bạch Linh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó là phủ nhận: “Không, không phải, tôi chưa hề nói vậy bao giờ.”

Giang Nguyệt Vi thấy cô ta bỗng nhiên phủ nhận, hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải lúc trước cậu đề cập chuyện này với tôi mà?”

Thấy Giang Nguyệt Vi nói vậy, Bạch Linh tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Nguyệt Vi không nhường giường cho cô ta thì thôi, nhưng cô gọi đàn ông đến đây hăm dọa cô ta là có ý gì, bây giờ còn cố tình hỏi như vậy nữa: “Đúng là trước kia tôi có ý định như vậy, nhưng sau đó cậu từ chối nên tôi cũng không thèm nữa.”

Thấy cô ta phản ứng như vậy, Giang Nguyệt Vi chỉ cười, quả nhiên có một số kẻ chỉ giỏi bắt nạt người hiền lành, hễ bạn cứng rắn là đối phương sợ c.h.ế.t khiếp.

Tưởng Chính Hoa nhìn Bạch Linh, bấy giờ thái độ của anh mới hòa hoãn hơn: “Tốt nhất là không, cô đừng mơ ước đồ vật của người khác, nếu không sẽ chầu trời dễ như chơi.”

Ngoại hình của người đàn ông này rất hung dữ, giọng điệu khi nói chuyện cũng đáng sợ. Từ trước đến nay Bạch Linh chưa từng gặp một người đàn ông nào đối xử với mình như vậy. Vừa bị anh dọa dẫm, cô ta đã suýt bật khóc, nếu biết trước sẽ ra cơ sự này thì cô ta thà gọi mẹ đến, bây giờ cô ta chỉ còn cách gật đầu lia lịa, xách đồ rời khỏi ký túc xá.

Nhìn cô ta chuồn mất, Giang Nguyệt Vi cũng hả dạ, nhìn người đàn ông mà cười nói: “Suýt nữa anh đã dọa cho cô ta bật khóc đấy.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Do cô ta nhát gan, liên quan gì đến anh.”

Giang Nguyệt Vi thầm nghĩ, may mà cô không kể tất cả những chuyện của Bạch Linh cho Tưởng Chính Hoa nghe, nếu không với tính cách của người đàn ông, chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng còn tìm đến tận cửa nhà cô ta.

Hai vợ chồng thu dọn đồ đạc rồi quay về doanh trại, lúc về đến nơi, trời đã tối om. Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn mọi khi, gió lạnh thổi vù vù như d.a.o cắt, cuốn bay những chiếc lá trong đại viện. Hai người vào trong phòng, Tưởng Chính Hoa đốt than tổ ong rồi nấu cơm.

Bữa cơm nóng nổi kết thúc, người đàn ông giúp Giang Nguyệt Vi ngâm chân, xong xuôi hai người mới nằm xuống giường. Người đàn ông duỗi tay xoa xoa vùng bụng nhô lên của cô: “Chi bằng Tết năm nay chúng ta không về quê nữa?”

Trước kia Giang Nguyệt Vi cũng từng nghĩ đến chuyện này, có điều cô lo lắng cho Nguyệt Hà. Bởi vì trong thư, Nguyệt Hà từng kể rằng Lý Mỹ Ngọc làm mai cho cô bé nhưng bị cô bé từ chối. Nguyệt Hà có thể từ chối một lần, không biết có thể từ chối được lần thứ hai không.

Hơn nữa nếu sau này cô mở cửa hàng thật, đến lúc đó, cô được Nguyệt Hà đồng ý đến hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn.

Nhưng với tính cách không thích làm phiền người khác của Nguyệt Hà, nếu cô chỉ đơn giản gọi điện trao đổi thì e là Nguyệt Hà sẽ không tin. Vậy nên Giang Nguyệt Vi vẫn muốn quay về một chuyến, vả lại trước kia cô luôn cam đoan với Mã Ái Vân là họ sẽ về quê ăn Tết, bây giờ bỗng dưng không về nữa thì không hay lắm.

Tưởng Chính Hoa không ngờ cô vẫn muốn mở cửa hàng ăn vặt. Hiện tại nhà nước đang cải cách nền kinh tế, cô muốn làm gì, anh cũng đồng ý cho cô trải nghiệm, gọi Nguyệt Hà lên thì hai chị em họ cũng có người bầu bạn: “Chờ em sinh con xong rồi tính tiếp.”

Giang Nguyệt Vi đáp một câu vâng. Tưởng Chính Hoa muốn nói tiếp nhưng bàn tay đang v**t v* bụng cô bỗng nhiên cảm nhận được cử động rất nhỏ.

Anh ngỡ ngàng đến nỗi cả người cứng đờ, nhìn Giang Nguyệt Vi bằng đôi mắt trợn tròn: “Cực cưng đang đạp, anh vừa sờ được, sờ được này!”

Thai nhi được bốn tháng sẽ bắt đầu máy, đạp, chỉ là không có quy tắc nào cả, động tác cũng không lớn. Huống chi Giang Nguyệt Vi luôn ở trường học nên dù thai có máy, Tưởng Chính Hoa cũng chưa được sờ lần nào. Đây là lần đầu tiên anh được cảm nhận con đạp.

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, nở nụ cười: “Thú vị lắm đúng không?”

Cử động rất khẽ, chỉ xảy ra trong chớp nhoáng nhưng đã khiến Tưởng Chính Hoa kích động không ngớt. Anh không trả lời cô mà dứt khoát cúi người, ghé tai lên bụng cô, nín thở, áp tai lên bụng cô để nghe ngóng tiếng động bên trong. Bên trong vang lên tiếng ục ục, không biết có phải hai em bé đang đánh nhau trong bụng mẹ không.

Một lát sau, thấy bên trong không còn động tĩnh, anh hơi nhíu mày: “Sao không thấy gì nữa?”

Giang Nguyệt Vi cười: “Anh cứ chờ thêm chút nữa, nếu không có thì chắc là các con đang nghỉ ngơi.”

Tưởng Chính Hoa nghe ngóng thêm một lúc lâu nhưng bên trong không có thêm động tĩnh, anh buộc lòng phải từ bỏ. Tuy nhiên cảm xúc kích động ban nãy vẫn chưa phai bớt, anh ôm cô: “Thật là kỳ diệu, anh đang nghi ngờ liệu có phải các con đánh nhau trong bụng mẹ không, không biết là con trai hay con gái, bé nào giành chiến thắng nhỉ?”

Giang Nguyệt Vi cảm nhận được lực tay của anh mới biết anh kích động đến mức nào, cô cười đáp: “Ngộ nhỡ là một trai một gái thì sao?”

Tưởng Chính Hoa cười sắp rách cả miệng: “Vậy thì vừa khéo ghép thành một chữ tốt. Giờ em đã là sinh viên, chi bằng để em nghĩ tên cho các con nhé?”

Trước kia Tưởng Chính Hoa từng nghĩ ra mấy cái tên nhưng đều là Thiết Trụ, Đại Vượng với Mỹ Lệ, Thúy Hoa linh tinh các thứ, bảo là đặt tên xấu cho dễ nuôi. Giang Nguyệt Vi thật sự không nhịn được nên không phiền anh động não nữa, thế nên bây giờ cô không từ chối: “Được, em nghĩ tên cho anh chọn nhé?”

Mấy ngày nữa bộ đội mới được nghỉ Tết, Giang Nguyệt Vi muốn ở lại doanh trại thêm mấy ngày. Mấy hôm nay, Trương Ái Phương và Vương Đông Mai rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn tìm cô nói chuyện g.i.ế.c thời gian. Nhà của họ đều ở khu doanh trại nên không cần cất công về nhà vào dịp nghỉ Tết. Họ biết Giang Nguyệt Vi đang mang thai nên đều may ít quần áo cho cô.

Sau này các cô còn liên lạc với nhau nên Giang Nguyệt Vi không khách sáo, họ tặng gì cũng nhận, sau đó phát bao lì xì cho đám nhóc, coi như là chúc Tết sớm.

Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, sau khi ăn trưa, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa bắt đầu xuất phát từ doanh trại đến nội thành, bắt tàu hỏa. Vì họ đã gửi trước kha khá đồ đạc về quê nên hành lý hiện tại còn rất ít. Lần này họ đặt ghế giường nằm về quê, vào mỗi dịp Tết, số lượng người đi tàu hỏa tăng vượt bậc so với bình thường, có điều họ ngồi ghế giường nằm nên không bị ảnh hưởng nhiều.

Hành khách ngồi trong khoang tàu bị lắc lư liên tục nên suốt mười mấy giờ đi tàu hỏa, Tưởng Chính Hoa không dám lơ là, thậm chí buổi tối ở trong tàu hỏa, anh không dám chợp mắt một giây phút nào, một mực trông nom Giang Nguyệt Vi, chỉ sợ có trộm cướp. Tàu hỏa sơn màu xanh chạy chậm giống hệt con tàu lần trước, đến tận hơn tám giờ ngày hôm sau, con tàu mới đến ga huyện. Tuy người đàn ông một mực phủ nhận chuyện mình thức xuyên đêm nhưng Giang Nguyệt Vi chỉ cần nhìn đôi mắt anh cũng biết anh không ngủ.

Cô cảm thấy ấm lòng, không gặng hỏi anh tối hôm qua có ngủ hay không, đi theo anh, mang hành lý xuống xe. Lúc ra khỏi trạm, cô nhìn lướt qua một cái cũng nhận ra chiếc xe địa hình màu xanh lục mà Tưởng Chính Hoa mượn trước khi họ kết hôn, trong xe có một người đàn ông vẫy tay với họ.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 106: Chương 106



Giang Nguyệt Vi hơi ngạc nhiên, hỏi Tưởng Chính Hoa: “Anh lại mượn xe của người ta à?”

Tưởng Chính Hoa hắng giọng: “Coi như là vậy đi, bây giờ em mang thai, không thể đổi xe nhiều lần trong một chuyến được, làm như vậy rất phiền phức.”

Nói rồi anh nắm tay cô đi về phía chiếc xe hơi, vừa đi vừa hỏi: “Nhà ga cách nhà tù không xa, em có muốn đi thăm hắn ta không?”

Tưởng Chính Hoa thình lình nói như vậy khiến Giang Nguyệt Vi không phản ứng kịp: “Thăm ai?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày: “Gã ngồi tù kia kìa.”

Bước chân Giang Nguyệt Vi khựng lại một lúc, ngẩng đầu lườm người đàn ông: “Thăm hắn ta làm gì?”

Tưởng Chính Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói xấu trước mặt, cho hắn ta biết ai mới là kẻ vô sinh.”

Giang Nguyệt Vi phì cười, không ngờ việc đầu tiên Tưởng Chính Hoa nghĩ đến sau khi xuống xe lại là cái này. Nếu là trước kia, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chắc hẳn cô sẽ đồng ý ngay tắp lự, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa. Cô mang thai không phải để “nói xấu trước mặt”, vả lại đang mang thai mà lảng vảng đến nơi đó, cô cảm thấy không may mắn, không thích đến.

“Em không thèm đi.” Cô lườm nguýt người đàn ông: “Chỗ nào có hắn ta là chỗ đó xui xẻo. Bây giờ em đang mang thai, em không muốn rước xui xẻo vào người, đợi sau này rồi tính.”

Tưởng Chính Hoa đưa ra ý tưởng này vốn để tạo cơ hội cho cô mắng chửi Hà Hiểu Phong, nhưng không ngờ cô không đồng ý, anh chỉ cười nói: “Được, vậy sau này nếu gặp người họ Hà, chúng ta sẽ đi đường vòng, họ xui xẻo lắm.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến bên cạnh chiếc xe hơi. Người đàn ông vừa vẫy tay với họ xuống xe, chào Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi vẫn nhớ người này, cậu ta tên là Trần Cương - một thành viên trong đội rước dâu ngày đó. Cô chào hỏi lại rồi lên xe luôn, đợi hai người kia lên xe xong, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Vốn dĩ chặng đường từ huyện đến công xã đi mất khoảng ba giờ, nhưng do họ tự lái xe nên tốc độ nhanh hơn chút. Khoảng chín giờ sáng, họ đã rời khỏi huyện, lúc đến công xã là hơn mười một giờ, tiếp đó đi thêm khoảng mười phút nữa là đến nhà họ Tưởng, từ xa đã nhìn thấy các thành viên nhà họ Tưởng đứng ở cổng.

Giang Nguyệt Vi không biết chuyện gì xảy ra, hơi cúi đầu nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính. Ngoại trừ bóng dáng Mã Ái Vân, hình như cô còn nhìn thấy Lý Mỹ Ngọc.

Tưởng Chính Hoa cũng để ý trong đám đông có bóng dáng Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân, bèn ngoảnh đầu lại nhìn bụng bầu của Giang Nguyệt Vi: “Chi bằng chúng ta tránh mặt trước đã. Đợi mẹ anh giải quyết xong mọi chuyện thì chúng ta về sau, đỡ ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”

Chỗ Giang Nguyệt Vi cách hơi xa nên cô không nghe thấy rốt cuộc họ nói gì, nhưng cô có thể lờ mờ nhận ra âm lượng của họ rất lớn, nhìn điệu bộ có vẻ như đang tranh cãi rất gay gắt, hẳn là không thể giải quyết nhanh chóng được.

Từ sau khi kết hôn, Giang Nguyệt Vi không gặp Lý Mỹ Ngọc lần nào. Sau đó cô đến doanh trại nên càng không dây dưa với họ nữa. Tiếp đó, thông qua Mã Ái Vân mà cô biết được Lý Mỹ Ngọc từng đến nhà họ Tưởng hòng đòi phương thức liên lạc với mình, có điều họ không đạt được mục đích, chuyện này cứ kéo dài đến tận bây giờ.

Chắc chắn Lý Mỹ Ngọc biết tin năm nay cô phải về nhà nên lại đến nhà họ Tưởng chặn cổng. Giang Nguyệt Vi cảm thấy trốn tránh cũng không phải cách hay, hôm nay họ không gặp được cô, chắc hẳn ngày mai sẽ lại đến nữa, những ngày tiếp theo cũng lặp lại câu chuyện như vậy.

Cô hít một hơi: “Không cần, cứ lái xe qua đó đi, chung quy có một số việc cần phải giải quyết dứt điểm.”

Tưởng Chính Hoa mím môi, cuối cùng gật đầu ừ một tiếng, nhìn ghế lái: “Trần Cương, lái xe đến đó đi.”

Trần Cương ấn còi, tiếng còi chói tai vang vọng trong không gian.

Đám người vừa rồi còn tranh cãi, bỗng nhiên im thin thít, họ đồng loạt ngoái đầu lại, thấy có xe hơi đến đây, vô thức lùi sang một bên để nhường đường cho xe.

Mã Ái Vân vừa nhìn thấy xe đã biết là Giang Nguyệt Vi về nhà. Bà nhìn Lý Mỹ Ngọc – người mặt dày gây sự với nhà họ Tưởng cả buổi sáng hôm nay mà giận sôi máu. Vốn dĩ bọn họ đến tìm Giang Nguyệt Vi, đuổi thế nào cũng không chịu đi, bây giờ thì hay rồi, không ngờ họ gặp được Nguyệt Vi, đúng là hời cho họ.

Khi chiếc xe hơi này đi qua đám người nhà họ Giang, Lý Mỹ Ngọc biết ngay Giang Nguyệt Vi đã quay về. Bà ta chẳng thèm quan tâm những thứ khác, dứt khoát rảo bước về phía chiếc xe hơi. Thoắt cái chiếc xe dừng lại, bà ta nhìn Tưởng Chính Hoa đỡ Giang Nguyệt Vi xuống xe, còn bụng Giang Nguyệt Vi phồng to như nhét một quả bóng vào trong đấy.

Bà ta ngạc nhiên, nhịp thở thoáng khựng lại. Trước kia, bà ta nghe Mã Ái Vân nói Giang Nguyệt Vi mang thai, bà ta không tài nào tin được, bây giờ tận mắt chứng kiến, bà ta mới dám tin. Hóa ra những lời Mã Ái Vân nói là sự thật.

Người vô sinh không phải Giang Nguyệt Vi mà là Hà Hiểu Phong!

Khóe môi bà ta giật giật, hô lên theo bản năng: “Nguyệt Vi.”

Giang Nguyệt Vi liếc bà ta một cái, không đáp lại. Tranh thủ lúc Tưởng Chính Hoa và Trần Cương nói chuyện, cô đi đến trước mặt Mã Ái Vân, nói: “Mẹ, có chuyện gì thế này? Tại sao tất cả mọi người đều đứng ở đây?”

Lý Mỹ Ngọc nhìn Giang Nguyệt Vi ở trước mặt, cô đi lướt qua người mẹ đẻ là mình rồi chạy đến chỗ Mã Ái Vân gọi “mẹ”, vẻ mặt bà ta lập tức lúng túng, có điều bây giờ bà ta chỉ có thể kìm nén sự bực bội, trưng bộ mặt già này ra.

Nghe cô hỏi, Mã Ái Vân lập tức cười đáp: “Còn có chuyện gì được nữa. Có một số kẻ mặt dày mò đến tận cửa, la ó đòi gặp con gái bà ta, đuổi thế nào cũng nhất quyết không chịu đi. Theo mẹ được biết thì bà ta nào có gả đứa con gái nào đến nhà họ Tưởng chúng ta đâu, họ chỉ đến gây sự mà thôi.”

“Mẹ nhà bà.” Lý Mỹ Ngọc nhìn chằm chằm Mã Ái Vân, bà ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ sậm như màu gan heo: “Làm gì có chuyện nhà họ Giang không có con gái được gả cho nhà họ Tưởng các người? Chúng tôi đến tìm con gái của mình có gì sai? Sao lại nói chúng tôi gây sự được?”

Mã Ái Vân nghe xong mà cười ha ha: “Chẳng phải ngày xưa bà căm ghét Nguyệt Vi vì con bé ly hôn với Hà Hiểu Phong, khiến cho nhà họ Giang các bà bẽ mặt đó sao? Lúc đó bà còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Nguyệt Vi, sao bây giờ lại tìm đến nhà tôi làm gì? Không cảm thấy Nguyệt Vi làm mình bẽ mặt nữa à?”

Vài người nhà đứng vây quanh cổng nhà họ Tưởng nghe thấy vậy thì đồng loạt nhìn chằm chằm Lý Mỹ Ngọc bằng ánh mắt khinh thường. Lý Mỹ Ngọc bị mắng cả buổi sáng đã tức gần chết, bây giờ còn bị nói kháy như vậy, bà ta huých lão già bên cạnh, ra hiệu ông ta cũng lên tiếng đi.

Lần này gặp được Giang Nguyệt Vi, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho đến cùng, nhưng ở đây có nhiều người hóng chuyện như vậy, Giang Hướng Quân hơi mím môi, nhìn Giang Nguyệt Vi mà nói: “Nguyệt Vi à, chúng ta vào trong nhà nói chuyện được không?”

Giang Nguyệt Vi lờ mờ đoán được họ muốn nói gì. Cô và người đàn ông vừa bước đến bên cạnh mình đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới nhìn Giang Hướng Quân: “Không cần đâu, mọi người có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”

Mã Ái Vân cũng nói: “Đúng vậy, có chuyện gì thì nói ở đây.”

Tết nhất đến rồi, nhà họ Tưởng không muốn hai người kia làm bẩn ghế nhà mình.

Lý Mỹ Ngọc nghe xong mà uất nghẹn, bà ta không ngờ Giang Nguyệt Vi ghét họ đến vậy, họ đã cất công đến tận nơi mà cô cũng không mời họ vào nhà nói chuyện.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 107: Chương 107



Còn Giang Hướng Quân chỉ có thể cười trừ, muối mặt nói: “Nguyệt Vi à, chuyện ly hôn lúc trước, cha mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Chỉ tại lúc đó cha mẹ thiếu hiểu biết, lại thêm chờ mãi mà con vẫn chưa mang thai nên cha mẹ nghĩ sau khi ly hôn, con sẽ phải chịu nhiều ấm ức. Dẫu cho lúc đó cha mẹ nói khó nghe cũng chỉ vì muốn con bỏ suy nghĩ ly hôn đấy đi, cha mẹ thật sự không muốn đoạn tuyệt quan hệ với con đâu.”

“Bây giờ cha và mẹ đến đây nhận lỗi với con, lúc trước cha mẹ không nên đối xử với con như thế, đáng lẽ nên tin tưởng con, cha mẹ biết lỗi thật rồi. Có gia đình nào thù hằn nhau cả đời đâu, con là sinh viên nên bao dung hơn, tha thứ cho cha mẹ con đi. Sau này dù xảy ra bất cứ việc gì thì chắc chắn cha mẹ cũng tin tưởng con, bảo vệ con, được không?”

Giang Nguyệt Vi sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời nhún nhường phát ra từ miệng Giang Hướng Quân và Lý Mỹ Ngọc. Với tính cách của Lý Mỹ Ngọc, làm gì có chuyện đó được chứ. Chẳng qua họ thấy bây giờ cuộc sống cô sung túc, lại thấy cô mang thai nên mới buộc lòng nói vậy thôi.

Nhưng nhún nhường có ích gì đâu, một hai câu ngon ngọt của họ không thể xoa dịu vết thương trước kia, dù bây giờ họ thật lòng nhận lỗi cũng vô dụng.

Giang Nguyệt Vi không muốn làm ầm ĩ ở chỗ này, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười khó có thể nhận ra. Cô nói với vẻ dửng dưng: “Không cần, bây giờ có người nhà họ Tưởng tin tôi, bảo vệ tôi là đủ rồi. Lúc trước hai người từng nói, nếu tôi ly hôn với gã họ Hà đó thì sẽ coi như không có đứa con như tôi, bây giờ tôi không những ly hôn mà còn tái hôn nữa, không còn là con gái của hai người từ lâu rồi, hai người không cần nhận lỗi với tôi.”

Lý Mỹ Ngọc lập tức nói: “Đó chỉ là những lời trong cơn nóng giận, thật ra mẹ không hề muốn đoạn tuyệt quan hệ với con.”

Ánh mắt Giang Nguyệt Vi lạnh như băng: “Chính vì những lời nói trong cơn nóng giận của hai người, ngày ngày đều bảo tôi cút nên tôi đã coi những lời đó là thật lòng, bà hiểu chưa!”

Lý Mỹ Ngọc cứng họng.

Giang Nguyệt Vi nói tiếp: “Bây giờ tôi và hai người không còn quan hệ gì nữa, hộ khẩu cũng được chuyển đến nhà họ Tưởng từ lâu, không tiêu một đồng nào của nhà họ Giang bà. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, gia đình bà sống cho tốt, đừng suốt ngày đến nhà họ Tưởng quấy rầy mẹ tôi, đòi cách liên lạc với tôi nữa.”

Giọng điệu cô dịu êm nhưng lại không hề nể mặt, tựa như quan hệ m.á.u mủ ruột rà muốn cắt đứt thì cắt đứt. Lý Mỹ Ngọc không nhịn được thốt lên: “Chuyện đã xảy ra hơn một năm mà sao con còn nhắc lại. Bây giờ con cũng sắp làm mẹ, sao không thông cảm cho nỗi khổ tâm trước đây của cha mẹ. Con đau mẹ như đứt từng khúc ruột, sao con có thể phủi sạch quan hệ m.á.u mủ chỉ bằng một câu ngắn ngủi như vậy được?”

“Quả thật trước kia mẹ và cha con đã mắc lỗi lầm, cha mẹ không ngờ người không thể sinh đẻ lại không phải là con. Bây giờ mẹ và cha con đều đã nhận lỗi trước mặt bàn dân thiên hạ, xin con tha thứ còn chưa đủ sao? Con còn muốn cha mẹ phải làm gì nữa, muốn cha mẹ quỳ xuống mới chịu à?”

Giang Hướng Quân cũng nói: “Đúng vậy, con muốn thế nào thì mới chịu tha thứ cha cha và mẹ con?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì không nhịn được hỏi vặn lại bọn họ: “Hai người cảm thấy ấm ức như vậy thì còn xin tôi tha thứ làm gì? Vì sao một mực muốn tôi tha thứ? Nếu tôi không nên duyên với người nhà họ Tưởng, không thi đỗ đại học, không mang thai thì liệu hai người có cầu xin tôi tha thứ không?”

Cô nói xong, không chờ hai người kia trả lời đã nói tiếp: “Tất nhiên là không rồi, hai người cảm thấy tôi ly hôn khiến hai người bẽ mặt, muốn tống cổ tôi ra khỏi dòng họ Giang.

Chẳng qua hai người không ngờ cuộc sống sau này của tôi lại êm ấm như này, thế nên hai người mới cảm thấy tôi không khiến hai người bẽ mặt nữa, nghĩ bụng chắc tôi có thể giúp đỡ gia đình các người, bất đắc dĩ mới đến cầu xin tôi tha thứ thôi!”

Mọi người đều biết rõ mục đích cuối cùng của bọn họ khi đến đây ngày hôm nay là gì. Trước kia, hồi vụ việc ly hôn còn ầm ĩ, bọn họ cảm thấy cô vô dụng nên tỏ thái độ ghét bỏ cô ra mặt, tìm tất cả mọi cách để liên lạc với cô, thậm chí còn viện cớ tình thân để bắt cóc cô, ép cô quay về nhà họ Giang, sống những ngày vô tri.

Họ nào có thật lòng nhận lỗi, chẳng qua là mưu tính cho lợi ích cá nhận mà thôi. Cô không thể bị mắc bẫy thêm lần nữa: “Hai người tính đi tính lại cũng vô dụng. Những thứ bây giờ tôi có không phải do hai người ban cho, hai người đừng hòng tôi giúp đỡ hai người, mãi mãi cũng không có đâu.”

Mã Ái Vân cười khẩy: “Nếu Nguyệt Vi không được sống sung túc, không vinh hạnh làm sinh viên thì sao mấy người có thể đến đây nhận lại con? Nghèo hèn thì là bát nước đổ đi, giàu có thì là con gái, là tôi thì tôi cũng không nhận hai người làm cha mẹ!”

Bà vừa dứt lời thì những người hóng chuyện xung quanh lập tức châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao. Cũng đúng thôi, nếu bây giờ Giang Nguyệt Vi không được sống sung túc thì e là hai vợ chồng Lý Mỹ Ngọc này còn mắng chửi cô thậm tệ hơn, mắng cô trước kia không nên ly hôn. Nói chung là họ nào có ý nhận lỗi, đây chắc chắn là ham hư vinh thích trèo cao!

Giang Nguyệt Vi cứ như vậy mà vạch trần bộ mặt thật của họ trước đông đảo bà con, khiến hai vợ chồng nhà họ Giang không thể biện hộ. Lý Mỹ Ngọc như bị nhét cả cục bông vào miệng, nghẹn đến mức giận sôi máu, tại sao chỉ một năm không gặp mà đứa con gái này lại nói năng gay gắt như thế?

Tuy họ cũng có tâm tư đó nhưng chung quy vẫn còn quan hệ huyết thống mà? Chẳng lẽ người một nhà mà cả đời không qua lại với nhau à? Chẳng lẽ nó thật sự nhẫn tâm mặc kệ bọn họ sao?

Bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc, Lý Mỹ Ngọc không cười nổi, chỉ có thể mặt dày, cắn răng nói: “Không phải đâu Nguyệt Vi, cha mẹ hối lỗi thật rồi mà. Bây giờ con đang mang thai, cha mẹ muốn thăm con chút xíu thôi được không? Suy cho cùng thì chúng ta vẫn là cha mẹ đẻ của con, là ông bà ngoại của con của con. Con không tha thứ cho cha mẹ một lần này thôi được không?”

Giang Nguyệt Vi đứng lâu nên hơi mệt, không muốn phí lời với họ nữa. Cô nói đúng vào trọng tâm, không muốn dây dưa, dài dòng với họ: “Không thể, tôi không tha thứ cho hai người, cũng không muốn dây dưa với hai người nữa. Vẫn là câu nói đấy, trước kia hai người đuổi tôi ra khỏi nhà họ Giang nên tôi cút. Dù bây giờ hai người nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không thay đổi quyết định. Hai người đừng nuôi hy vọng nữa!”

Cô nói xong, nhìn Tưởng Chính Hoa: “Nếu họ còn đến đây ăn vạ không chịu đi thì cứ báo công an.”

Dứt lời, mặc kệ thái độ của hai người kia như nào, cô dứt khoát quay lưng vào nhà. Mã Ái Vân thấy thế thì nhanh nhẹn kéo Tống Xuân Ninh đi theo.

Khó khăn lắm mới gặp được Giang Nguyệt Vi, thế nhưng Lý Mỹ Ngọc không ngờ lại bị cô đối xử như vậy. Bà ta đứng ngây người, nhìn bóng dáng tuyệt tình của Giang Nguyệt Vi, bà ta gào thét muốn đuổi theo: “Giang Nguyệt Vi, mày thật nhẫn tâm. Mày mặc kệ cha mẹ sống c.h.ế.t ra sao à! Sao mày bất hiếu thế!”

Tưởng Chính Hoa im lặng từ nãy đến giờ, thấy thế bèn tiến lên ngăn họ lại: “Chú thím, ban nãy vợ cháu đã nói rất rõ ràng, hai người đừng gây rối nữa. Năm hết Tết đến, cháu không muốn mời tổ an ninh trật tự của công an đến bắt hai người đi, chú thím thấy có đúng không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 108: Chương 108



Mã Ái Vân ở bên cạnh lập tức châm ngòi thổi gió, những người đang đứng đây đều quen biết với nhà họ Tưởng, tất nhiên họ biết bây giờ nên làm gì, nhao nhao chỉ trích...

“Đúng vậy, trước đây ông bà vứt bỏ con gái của mình, bây giờ thấy có thể lợi dụng người ta, còn mò đến tận cửa nói khó nghe như vậy, mất mặt quá...”

“Lúc trước ông bà mặc kệ cô ấy sống chết, sao bây giờ lại muốn cô ấy quan tâm xem hai người sống c.h.ế.t như nào? Da mặt hai ông bà dày ngang ngửa cái tường thành rồi đấy, thầy trừ tà thiếu hai người đúng là một tổn thất lớn...”

“Mọi người nói nhiều với hạng người này làm gì, hai ông bà ta rình rập ở đây mấy ngày hôm nay, ai biết có ăn trộm ăn cắp gì không, cứ bắt về đồn công an là được...”

Vừa nghe mọi người nhắc đến công an và đồn công an, Lý Mỹ Ngọc suýt nổi điên. Họ là cha mẹ ruột của Giang Nguyệt Vi, người đứng trước mặt đây là con rể họ, sao có thể nói những lời tàn độc như vậy! Đúng là uổng phí cái danh bộ đội!

Giang Hướng Quân sĩ diện hơn Lý Mỹ Ngọc, bị mọi người chỉ trỏ, mắng nhiếc ngay trước mặt như vậy, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Ông ta nén cơn giận, nhìn “con rể” đứng chắn trước mặt với thái độ căm ghét họ. Ông ta không chịu nổi áp lực dư luận, kéo Lý Mỹ Ngọc đang định mở miệng phản bác ra ngoài.

Chung quy Lý Mỹ Ngọc cũng muốn giữ thể diện cho mình. Bà ta bị ông chồng già kéo đi, chỉ hùng hổ lầm bầm vài câu rồi đi theo chồng. Đến khi đã rời xa đám đông, bà ta lạnh lùng vùng tay ra, cả giận: “Ông kéo tôi làm gì, tôi còn chưa nói xong.”

Giang Hướng Quân sa sầm mặt: “Bị nhiều người mắng chửi như vậy còn chưa đủ bẽ mặt à?”

Lý Mỹ Ngọc nghiến răng: “Chỉ vì thế mà ông cam chịu à?”

Đúng vậy, Giang Hướng Quân không cam lòng, con gái ông ta cưới được người đàn ông tốt, thi đỗ đại học, đây là chuyện vẻ vang cỡ nào chứ. Đáng lẽ sự vẻ vang này thuộc về nhà họ Giang ông ta, nhưng hiện tại thì sao, để dòng họ Tưởng hưởng hết rồi, sao ông ta có thể cam lòng cho đặng!

Nhớ lại hồi trước Giang Nguyệt Vi thi đạt kết quả cao như vậy, mọi lời khen ngợi đều dành cho nhà họ Tưởng khiến ông ta hối hận muốn chết, chỉ nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Không cam lòng thì làm gì được. Bà không nghe thấy vừa nãy nó nói gì à? Nó bảo chúng ta đừng nuôi hy vọng nữa, bảo chúng ta cút kìa.”

Lý Mỹ Ngọc không điếc, sao không nghe thấy chứ. Bà vốn tưởng Giang Nguyệt Vi đang mang thai, sắp làm mẹ thì chắc chắn tính tình sẽ hiền lành hơn. Ai ngờ con bé này không thay đổi một chút nào, thậm chí còn muốn gô cổ bọn họ đến đồn công an, rốt cuộc bọn họ đã tạo nghiệt gì hả!

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Bà giận đến n.g.ự.c đau nhói, không cam lòng: “Thật sự coi như không có đứa con gái này sao?”

Giang Hướng Quân hít một hơi thật sâu, chính ông ta cũng không biết nên gì. Ông ta là đàn ông, rất sĩ diện, bây giờ bị con gái mình mắng như vậy, sao có thể lại mặt dày mày dạn đến tìm nó nói lời ngon ngọt được nữa?

Ông ta im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tạm thời cứ như này đã, bây giờ chắc chắn nó còn giận chúng ta, chờ nó sinh con xong thì sẽ biết bậc làm cha mẹ vất vả như nào, đến lúc đó sẽ thông cảm cho chúng ta.”

Lý Mỹ Ngọc cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, chỉ đành nghe theo ông chồng. Bà ta không tin Giang Nguyệt Vi ghé thăm quỷ môn quan một chuyến mà vẫn không biết làm mẹ vất vả cỡ nào. Chờ Giang Nguyệt Vi nuôi hai đứa con, một bên là phân một bên là nước tiểu, trải nghiệm những thứ đó rồi, nó sẽ biết không nên đối xử với cha mẹ như vậy!

Tâm trạng Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân tồi tệ bao nhiêu thì tâm trạng Mã Ái Vân và ông Tưởng vui bất nhiêu.

Tất nhiên là họ biết Giang Nguyệt Vi mang song thai từ lâu, nhưng bây giờ mới được tận mắt nhìn người thật nên bỗng chốc kìm lòng không được mà cứ dán mắt vào Giang Nguyệt Vi.

Mã Ái Vân nhìn bụng bầu phình to của cô, ngay cả khi cô ngồi xuống cũng cẩn thận đỡ cô ngồi, hỏi hết câu này đến câu khác, chỉ sợ cô đi tàu hỏa đường dài sẽ khó chịu trong người.

Giang Nguyệt Vi rất vui, bà hỏi câu nào cô cũng ngoan ngoãn trả lời.

Mã Ái Vân ngắm nghía bụng Giang Nguyệt Vi hết lần này đến lần trước, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không đủ chân thật. Bà bèn duỗi tay xoa một lúc lâu mới cười nói: “Không ngờ là song thai!”

Ông Tưởng thấy bà như vậy thì cũng bật cười: “Từ trước đến nay, nhà họ Tưởng chúng ta chưa có ai mang song thai đâu, giờ thì tốt rồi, sinh một lần được tận hai em bé.”

Mã Ái Vân cũng nói: “Nhà họ Tưởng các ông không có nhưng nhà họ Mã chúng tôi thì có. Cô tôi đã từng mang song thai, có điều trước nay tôi không liên lạc với bà ấy, nếu không phải Nguyệt Vi mang song thai thì tôi cũng không nhớ đến chuyện sinh nở của bà ấy đâu.”

Mặc kệ chuyện của bà cô nọ, bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai, nhà có người sinh nở là tin vui, hơn nữa ngày Tết đang cận kề, Mã Ái Vân cười nói: “Tôi định lát nữa đến công xã mua thêm kẹo về phát cho mọi người, chia sẻ niềm vui đến mọi người.”

Tống Xuân Ninh cười đáp: “Con thấy bụng Nguyệt Vi nhọn, chúc xuống dưới, giống hệt con lúc mang thai con cả, không chừng Nguyệt Vi mang thai hai bé trai.”

Giang Nguyệt Vi cười cười, cô cũng không muốn đoán trước giới tính của con: “Trai hay gái đều được, chỉ cần ngoan ngoãn không làm hai vợ chồng đau đầu là được.”

Tống Xuân Ninh cười nói: “Làm gì có đứa nhỏ nào không khiến người lớn đau đầu chứ. Lúc mới sinh, đêm nào cũng quấy khóc, khóc nhiều đến mức cô sẽ bực mình, đợi một khoảng thời gian sau sẽ tốt hơn.”

Dứt lời, cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi mà nói: “Đúng rồi, bao giờ cô sinh?”

Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời: “Đầu tháng sáu.”

Tống Xuân Ninh hơi nhướng mày: “Nhanh vậy à, tính ra chỉ còn bốn tháng nữa.”

Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng lúc vừa bước vào đại học, cô mới biết tin mình mang thai, ấy vậy mà đã kết thúc một học kỳ: “Đúng là nhanh thật. Khi nào sinh con phải nhờ mẹ đến giúp đỡ, nếu không hai người chúng con không làm xuể ngần ấy việc.”

Tưởng Chính Hoa từng đề cập chuyện này với Mã Ái Vân, bà cười đáp: “Đấy là chuyện đương nhiên, Nha Nha sắp một tuổi rồi nên mẹ cũng yên tâm phần nào. Bây giờ Nguyệt Vi mang song thai, hết Tết là mẹ qua chỗ con.”

Tưởng Chính Quang không phản đối, Nha Nha khá dễ nuôi, chỉ cần không ốm đau là buổi tối con bé sẽ không quấy khóc nữa. Khó khăn lắm anh Hai mới có con, lại còn những hai đứa, không có người trong nhà hỗ trợ thì không được.

Lưu Thải Nga nghe bọn họ vui vẻ thảo luận về con của Giang Nguyệt Vi, cảm thấy cả người đau nhói như bị ai đánh đập. Trước khi Giang Nguyệt Vi trở về, cô ta còn mơ mộng hão huyền rằng đây chỉ là chuyện đùa, nhưng bây giờ cô ta đã biết việc Giang Nguyệt Vi có thai không phải là giả!

Giang Nguyệt Vi thật sự mang thai, đã vậy còn mang song thai.

Nhưng Giang Nguyệt Vi mới mang thai chứ đã sinh con đâu? Họ vui vẻ như vậy làm gì? Sinh con thì có gì ghê gớm? Mang song thai thì ghê gớm lắm à? Tuy cô ta không sinh con trai nhưng cũng có ba đứa con gái, vì sao trước kia Mã Ái Vân không cười sung sướng như vậy?

Bọn họ cười càng vui vẻ thì trong lòng Lưu Thải Nga càng khó chịu. Cùng là con người, cùng là phận làm dâu nhưng sao số mệnh khác nhau một trời một vực. Mã Ái Vân đối xử bất công như vậy, chẳng qua là ghét cô ta sinh ba đứa con gái đúng không? Ngoài miệng thì nói không chê nhưng ai biết thâm tâm bà nghĩ như nào?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 109: Chương 109



Nghe bọn họ cười nói rôm rả, nhìn bọn họ vui vẻ, mà cô ta không thể xả cơn giận, chỉ có thể ra sức nhéo tay mình, miệng vẫn nở nụ cười: “Mẹ đừng tán gẫu nữa, đến giờ ăn cơm rồi, mấy đứa nhỏ đều đói bụng.”

Thằng Hai sắp có con ruột nên Mã Ái Vân phấn khởi quá mức, suýt nữa quên mất giờ ăn cơm: “Đúng vậy, các con đi tàu hỏa cả ngày, chắc là đói lắm rồi. Mấy đứa nhỏ cũng đợi từ sáng sớm, đều đói bụng hết, chúng ta ăn cơm nhé.”

Lúc trên xe, Giang Nguyệt Vi đã ngủ một giấc ngon lành, nhưng Tưởng Chính Hoa thì không. Thế nên khi nghe Mã Ái Vân nói vậy, cô lập tức đáp: “Chính Hoa ngủ không đủ giấc, ăn cơm xong để anh ấy nghỉ ngơi.”

Nhà họ Tưởng biết trưa nay hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi về nên đã chuẩn bị cơm nước tươm tất, chẳng qua không ngờ bị Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân phá đám. Bây giờ đã đuổi được hai người kia đi, Mã Ái Vân bảo Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga xuống phòng bếp bưng thức ăn lên bàn.

Trước khi đi, Lưu Thải Nga nhìn bụng bầu của Giang Nguyệt Vi, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười rất khẽ.

Cười cái gì? Có cái gì đáng cười? Chờ đến khi Giang Nguyệt Vi mẹ tròn con vuông thì các người hẵng cười.

Bữa cơm hôm nay của nhà họ Tưởng rất phong phú, có gà, vịt, thịt, cá, canh vân vân. Tất cả đều là những món ăn được nấu từ nguyên liệu tươi ngon, ngoại trừ món canh gà còn đang hầm trên bếp, những món khác đều đã nấu xong, được để trong nồi giữ nhiệt, chỉ chờ hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi về là dọn ra ăn.

Tống Xuân Ninh vừa đưa từng bát, đĩa thức ăn cho Lưu Thải Nga vừa tán gẫu với cô ta: “Tôi may gần xong quần áo rồi, còn mỗi tay áo là chưa làm xong, còn cô thì sao?”

Lưu Thải Nga đón lấy đĩa đồ ăn rồi đặt chúng xuống khay, cong môi cười: “Tôi cũng sắp làm xong rồi, tôi còn làm thêm hai đôi giày nhưng chưa xong.”

Tống Xuân Ninh cười với cô ta: “Trẻ con mới sinh thì đi giày làm gì, chắc phải đợi đứa bé hơn một tuổi mới dùng được giày của cô.”

Lưu Thải Nga thầm hừ lạnh, giày này cô ta làm cho Nha Nha, cô ta chỉ thuận miệng nói thôi. Có điều tất nhiên cô ta sẽ không nói thằng những lời, chỉ gật đầu cười đáp: “Vậy để dùng sau.”

Dứt lời, cô ta bưng thức ăn lên, hai người bận bịu một lúc, cuối cùng cũng bưng hết đồ ăn và bát đũa. Cô ta hỏi Tống Xuân Ninh: “Còn món gì chưa bưng lên không?”

Tống Xuân Ninh: “Hết rồi, chỉ còn mỗi món gà hầm, cô mang lên đây đi.”

Lưu Thải Nga nhướng mày: “Mới ninh được hơn một giờ, chắc là chưa nhừ đâu. Chi bằng tôi múc cho mỗi người một bát nhỏ, ăn cho ấm bụng nhé?

Nồi canh gà rất lớn, ít nhất phải ninh từ hai giờ trở lên thì mới nhừ, đúng là bây giờ chưa ninh đủ thời gian, nhưng trời lạnh như vậy, ăn trước một ít làm ấm cơ thể cũng được. Mã Ái Vân bèn nói: “Mẹ và cha không ăn đâu, con múc cho Nguyệt Vi và mấy đứa nhỏ ăn trước cho ấm bụng đi.”

Tống Xuân Ninh cũng nói: “Tôi và Chính Dương cũng không ăn trước đâu, cho mấy đứa nhỏ ăn trước là được.”

Mọi người không ăn nên Giang Nguyệt Vi cũng ngại không ăn, thế nhưng Tưởng Chính Hoa lại nói: “Vậy em cứ ăn trước đi, tay em lạnh quá.”

Lưu Thải Nga không ngờ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn so với những gì cô ta nghĩ. Cô ta cười tươi rói: “Được, vậy tôi, Nguyệt Vi và mấy đứa nhỏ ăn trước nhé.”

Dứt lời, cô ta liếc nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, cười tươi như hoa, nhanh nhẹn bưng khay đi vào phòng bếp.

Chiếc nồi trên bếp lửa đang bốc khói nghi ngút, trong nồi vang lên tiếng nước sôi ùng ục. Lưu Thải Nga hít sâu một hơi, ngửi hương thơm đậm đà của nồi canh gà, nét cười trên môi chầm chậm phai nhạt theo cảm xúc trong đôi mắt.

Cô ta nhanh chóng bưng từng chiếc bát đặt lên khay, sau đó mở vung nồi, múc từng muỗng canh vào trong bát .

Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi, cô ta lại hít sâu một hơi nữa, nhìn lướt qua cửa phòng bếp, chắc chắn không có người rồi mới lấy một gói thuốc nhỏ từ trong túi ra.

Với lượng thuốc này thì chắc chắn không gây c.h.ế.t người, nhưng cũng đủ khiến Giang Nguyệt Vi đổ bệnh hai ngày. Phụ nữ có thai bị tiêu chảy, chuyện này không quá nguy hiểm nhưng cũng chẳng đơn giản, nếu không cẩn thận sẽ sinh non, ai mà dám đảm bảo Giang Nguyệt Vi sẽ bình an vô sự?

Mọi người cùng ăn canh, đường tiêu hóa của mọi người đều yếu, mấy đứa nhỏ không làm sao, chỉ có một mình Giang Nguyệt Vi xảy ra chuyện, chỉ trách cô xui xẻo.

Tất nhiên Lưu Thải Nga cũng phải đóng giả bản thân đổ bệnh, chịu khổ một chút.

Cô ta càng nghĩ càng hào hứng, mở gói thuốc trong tay ra, đổ vào một bát canh trên khay, chưa kịp cầm đũa khuấy xong thì đã nghe thấy sau lưng có người nói: “Chị Thải Nga, chị đang khuấy cái gì đấy?”

Lưu Thải Nga sợ đến mức giật nảy mình vì âm thanh của Giang Nguyệt Vi. Nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã hoàn hồn, nhét gói giấy nhỏ vào lò bếp đang cháy hừng hực. Cô ta quay người lại nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đứng ở cửa, phía sau cô còn có Tưởng Chính Hoa đi cùng.

Trái tim cô ta bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô ta hơi nhích người che cái khay lại, nhìn hai người không biết xuất hiện ở cửa từ bao giờ. Cô ta nhếch môi cười: “Khuấy gì cơ? Làm gì có, cô đang nói gì đấy?”

Sau khi mang thai, Giang Nguyệt Vi phải đi vệ sinh thường xuyên, vừa nãy cô đi vệ sinh xong thì muốn đến phòng bếp rửa tay. Tưởng Chính Hoa không yên tâm để cô đi một mình nên đi theo, ai ngờ bọn họ vừa rẽ vào phòng bếp thì thấy Lưu Thải Nga cúi người, lấy một gói nhỏ trong túi ra, lén lút đổ vào trong bát.

Cô nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga, nói bằng giọng chắc nịch: “Tôi nhìn thấy chị đổ thứ gì đó vào trong bát, thậm chí còn nhét giấy gói màu trắng vào trong bếp. Chị còn dám chối ư?”

Cô vừa dứt lời, Tưởng Chính Hoa rảo bước đi đến chỗ Lưu Thải Nga, bưng bát canh lên ngửi ngửi nhưng tiếc là thuốc bột đã tan hết, anh không ngửi được mùi của thuốc. Anh quắc mắt, nhìn chòng chọc Lưu Thải Nga bằng ánh mắt sắc bén: “Cô đổ cái gì vào trong này? Cô định cho ai ăn bát canh này?”

Lưu Thải Nga chắc chắn là mình đã nhìn quan sát ngoài phòng bếp có ai không mới lấy gói thuốc ra. Ai dè không biết bọn họ chui ra từ xó nào, ấy thế mà lại nhìn thấy rõ mồn một như vậy.

Cô ta khẽ nhéo vào tay mình, tự trấn an bản thân. Nếu bọn họ đã nhìn thấy, Tưởng Chính Hoa còn cầm bát canh đi thì cô ta chỉ còn cách đổi phương án: “Hóa ra hai người muốn nói đến cái này hả?”

Cô ta nói xong, hơi ngừng lại rồi lại thản nhiên nói tiếp: “Dạo này tôi cảm choáng váng, khó chịu. Bác sĩ kê cho tôi ít thuốc bột bổ khí bổ huyết, pha với nước thì khó uống quá nên tôi hòa vào canh gà cho dễ uống.”

Tưởng Chính Hoa nheo mắt: “Nếu chỉ là thuốc bổ khí thì việc gì cô phải lén lút như ăn trộm vậy?”

Đôi mắt đen láy của người đàn ông giống hệt như một con d.a.o dí trước mặt Lưu Thải Nga. Chân Lưu Thải Nga hơi nhũn ra nhưng bây giờ cô ta chỉ còn cách giả vờ bình tĩnh: “Chú Hai à, chú nói vậy là có ý gì? Tôi đổ gì vào trong bát của tôi mà hai người cũng xen vào à? Hai người cố tình nhằm vào tôi đúng không?”

Nếu những lời cô ta nói là sự thật thì tất nhiên không có vấn đề gì, có điều điệu bộ lén lút của cô ta khiến Tưởng Chính Hoa cảm rất bất thường: “Được, nếu cô đã nói vậy thì bây giờ cô ăn bát canh ấy đi, tôi sẽ tin.”

Lưu Thải Nga nghe mà thầm hoảng sợ, cô ta không ngờ hai vợ chồng Tưởng Chính Hoa không những không tin lời giải thích của mình mà còn bắt cô ta ăn bát canh.
 
Back
Top Bottom