Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 80: Chương 80



Tuy rằng quan hệ của Giang Nguyệt Vi với Dương Tiểu Quả chẳng ra gì, nhưng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết cô ta, đương nhiên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta, cô liếc mắt nhìn mấy quân tẩu khác, cười đến híp cả mắt: “Cũng được thôi, có thi được hay không còn phải chờ có thành tích mới biết được."Dương Tiểu Quả biết ngay cô sẽ trả lời như vậy, cho nên cũng sớm nghĩ xong câu hỏi tiếp theo, nhưng không chờ cô ta mở miệng, Giang Nguyệt Vi đã cười nói: “Nghe nói đánh giá ưu nhược của bên cô đã có kết quả rồi, cô sao rồi? Tốt chứ?”

Dương Tiểu Quả nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói mềm mại của cô giống như nhét bông vào cổ họng cô ta, làm cô ta nghẹn họng chẳng nói nổi một lời.

Bởi vì năm trước bị cách chức tạm thời để kiểm điểm, đến tháng ba năm nay cô ta mới được gọi về đi làm, cũng vì chuyện này mà cô ta không được tham dự đợt đánh giá lần này, cô ta càng không ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại biết chuyện này, còn nhắc lại để dẫm lên tự trọng của cô ta!

Cô ta không muốn trả lời, nhưng mà Giang Nguyệt Vi lại hỏi cô ta tiếp: “Sao vậy? Không được đánh giá tốt sao?”

Mấy người đứng bên kia cũng phát hiện ra bất thường, Dương Tiểu Quả đành phải căng da đầu đáp: “Không phải, phía tôi còn chưa có kết quả.”

Giang Nguyệt Vi thu hết biểu cảm của cô ta vào trong mắt, mỉm cười: “Vậy cô phải cố gắng nỗ lực vào.”

Nụ cười kia đầy tự đắc, khóe môi còn có châm chọc, Dương Tiểu Quả tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ hồng: “Vậy tôi cũng chúc cô thi được thành tích tốt, không nói nữa, chỗ tôi còn việc phải làm.”

Cô ta nói xong cũng không thèm quan tâm cô gái đối diện có phát hiện ra điều gì hay không, nhanh chóng chạy xuống lầu để lại hai người phía sau, mắt không thấy tâm không phiền là được.

Sau khi ra ngoài, Dương Tiểu Quả đi theo sau mấy quân tẩu đi về hướng nhà ăn, nhưng trên đường đi cô ta càng nghĩ càng giận, luôn cảm thấy lần nào cô ta tranh cãi với Giang Nguyệt Vi đều rơi vào thế hạ phong, lần nào cũng bị cô châm chọc một phen, không chiếm được chút lợi ích nào.

Thế mà cô ta còn chẳng bằng một người phụ nữ nông thôn, cơn tức này thật sự nuốt không trôi, dù sao bây giờ còn chưa tới thời gian đi làm, sau khi chia tay với mấy quân tẩu, cô ta nhanh chóng quay người đi đến doanh trại tìm Phương Dương.

Phương Dương thấy cô ta tới lúc này, vẻ mặt có hơi không vui, hỏi: “Em sao vậy?”

Trong lòng Dương Tiểu Quả có bí mật nhỏ không cho Phương Dương biết, cho nên cô ta không muốn kể cho chồng mình nghe về chút mâu thuẫn của mình với Giang Nguyệt Vi, chỉ nói: “Buổi diễn Ngày Một Tháng Tám lần này anh có nắm chắc phần thắng không?”

Hai người đã kết hôn được mấy tháng, ngày thường Dương Tiểu Quả không hay hỏi chuyện anh ta, bây giờ nghe cô ta chủ động nhắc đến diễn tập Ngày Một Tháng Tám, Phương Dương cảm thấy hơi bất ngờ, có điều nếu cô ta đã hỏi, anh ta chắc chắn sẽ trả lời đúng sự thật: “Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để thắng.”

Dương Tiểu Quả không hài lòng với câu trả lời của anh ta, cất giọng sắc bén nói: “Không phải là anh sẽ cố hết sức để thắng, mà là nhất định phải thắng, anh nhất định phải tranh được quân công lần này, nếu không sao có thể đạp được Tưởng Chính Hoa xuống, nếu không tranh được quân công về sao chú em có thể đề bạt anh được?”

Phương Dương nghe vậy nhíu mày, lần diễn Ngày Một Tháng Tám này tổng cộng có ba đoàn tham dự, ai nấy đều là người tài ba, sao có thể thắng dễ dàng như cô ta nói chứ?

Có điều nghĩ cô ta cũng chỉ muốn tốt cho mình, cho nên anh ta không thẳng thừng phản bác lời của cô ta, nói: “Em yên tâm, chuyện này lòng anh hiểu rõ, anh nhất định sẽ liều mạng cố gắng.”

Dương Tiểu Quả cảm thấy chỉ tranh quân công cũng không đủ, cho nên lại nhắc tới chuyện lúc trước cả hai đã thương lượng: “Vậy lúc trước bảo anh tìm phiếu công nghiệp đã tìm được chưa? Không được thì em đến chợ đen tìm, chúng ta nhanh chóng mua cái radio kia đi, nếu không chờ chú em sửa xong radio rồi mình mới mua thì có ích gì.”

Phương Dương đã hỏi phiếu công nghiệp rồi, nhưng anh ta còn hơi do dự, bây giờ mua một cái máy radio không rẻ, lúc trước họ đãi hai mươi hai bàn tiệc cưới, gần đây lại thay đổi đồ đạc trong nhà, chi tiêu quá nhiều rồi, hơn nữa anh ta cũng khá hiểu sư trưởng Dương, nếu mua radio rồi tùy tiện đưa qua, chỉ sợ sư trưởng Dương sẽ nghĩ nhiều.

Bộ đội có kỷ luật, tuy rằng Phương Dương muốn trèo lên chỗ cao, nhưng anh ta không quá muốn dùng cách thức trắng trợn như vậy, nếu bất cẩn sẽ dễ bị phản tác dụng.

Suy đi nghĩ lại, anh ta nói: “Còn chưa đâu, chờ thêm hai ngày nữa anh đi hỏi, lấy được đã rồi nói.”

Dương Tiểu Quả nghe thấy anh ta còn chưa đi tìm, cảm thấy không vui: “Vậy anh đừng tìm, để em tìm, anh đưa tiền cho em, ngày mai em sẽ đi mua radio, buổi tối chúng ta đi đến nhà chú em luôn.”

Chỉ với dăm ba câu cô ta đã lập tức đưa ra quyết định, Phương Dương cảm thấy khá không vui: “Có phải em nóng lòng quá rồi không, ngộ nhỡ phía sư trưởng Dương phát hiện ra mục đích của chúng ta, không vui thì phải làm sao?”

“Em cũng sẽ không nói thẳng.” Dương Tiểu Quả không cho là đúng: “Với lại em là con cháu, nhìn thấy radio của chú mình bị hỏng, đổi cho ông ấy một cái mới thì có sao đâu, chẳng lẽ ông ấy có thể nổi giận được sao?”

Cô ta nói xong nhìn thấy chút do dự trong mắt Phương Dương, giận sôi máu: “Con người anh đó, gan quá nhỏ, chuyện ở biên giới lần trước nếu anh chủ động xin ra trận, nào có cửa cho Tưởng Chính Hoa? Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội thăng chức, nếu anh không cố gắng thể hiện thì không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa, chẳng lẽ anh muốn làm một doanh trưởng mãi sao, đến lúc đó giải ngũ về nhà à?”

Tuy rằng Phương Dương là người thành phố nhưng nguyên quán là nông thôn, nếu anh giải ngũ thì Dương Tiểu Quả chắc chắn sẽ không theo anh ta về, vì thế cô ta nói: “Dù sao nếu anh muốn giải ngũ thì lúc đó em cũng không theo anh trở về.”

Cô ta thốt lên lời tàn nhẫn, Phương Dương có hơi d.a.o động, anh ta cảm thấy vận may của bản thân quá tệ, lúc trước anh ta cũng muốn đi biên giới, nhưng chỉ mới do dự một ngày, kết quả ngày hôm sau đoàn trưởng đã cử Tưởng Chính Hoa dắt đội đi, thằng nhãi đó đi hơn một tháng, mang chút vết thương về đã lập được quân công hạng nhất!

Quân diễn lần này anh ta cũng không dám chắc trăm phần trăm có thể tranh được cái gì, nếu đến lúc đó lại để Tưởng Chính Hoa lập được công, vậy anh ta thật sự chẳng có cơ hội thắng, giống như Dương Tiểu Quả nói vậy, nếu thật sự không tranh thủ, đến lúc đó chỉ có thể giải ngũ về quê.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta đã đồng ý: “Được, vậy em sắp xếp đi.”

Sau khi thương lượng với chồng xong, Dương Tiểu Quả lập tức tìm người mượn phiếu công nghiệp, nghỉ trưa ngày hôm sau cô ta đi thẳng đến tòa nhà bách hóa mua radio về, buổi tối vừa tan làm hai vợ chồng họ đã mang radio và trái cây đến đại viện quân khu thành phố.

Lúc trước Phương Dương đã đến đây hai lần, lần này đến có cảm giác không thoải mái lắm, rất nhanh họ đã đến nhà họ Dương, lúc đó cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm.

Dương Húc thấy hai vợ chồng Phương Dương bất ngờ đến còn xách theo đồ tới thì thấy hơi ngạc nhiên, có điều nếu đã đến, lại đúng bữa cơm, cho nên ông ấy đã bảo hai người ngồi xuống cùng ăn bữa cơm.

Dương Tiểu Quả biết “đánh bất ngờ” sẽ tốt hơn, cô ta đưa đồ trong tay cho Châu Lệ Vân, cất giọng cười nói: “Thím Hai, thím cất đồ này đi.”

Vợ Dương Húc là Châu Lệ Vân vừa nhận đồ vừa cười nói: “Người trẻ tuổi các cháu có nhiều chỗ cần dùng tiền, sau này về nhà mình ăn cơm nhớ không được mang theo đồ, để khỏi xa cách.”

Bà ấy nói xong phát hiện trong túi đồ ngoại trừ trái cây ra thì còn có thêm một cái radio, vẻ mặt lóe lên ngạc nhiên: “Sao còn mang theo radio vậy?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 81: Chương 81



Dương Tiểu Quả liếc nhìn Dương Húc một cái, nói với giọng thoải mái: “Radio mua lúc chúng cháu vừa kết hôn, nhưng mãi không dùng tới, đúng lúc cháu nghe radio nhà chú thím hỏng rồi, dù sao để ở chỗ chúng cháu cũng vô dụng, cho nên cháu mang tới đây.”

Châu Lệ Vân nghe cô ta nói vậy thì trong lòng thấy rất vui, nhưng mấy lời khách sáo thì vẫn phải nói: “Hai cháu vừa kết hôn giữ lại cần dùng thì dùng, cái của nhà tôi đã mang đi sửa rồi, chắc là sẽ lấy về nhanh thôi, sao để các cháu tốn kém như thế được?”

Dương Tiểu Quả lặng lẽ liếc nhìn Dương Húc một cái, thấy vẻ mặt ông ấy cũng không có gì khác thường, sau đó mới nói: “Radio của nhà thím đã sửa nhiều quá rồi, lại thường xuyên không bắt được tín hiệu, thôi thì bỏ nó đi, dù sao cái này để ở nhà cháu cũng không cần, cháu mang đến cho chú thím dùng cũng không lãng phí.”

Nói xong cô ta lập tức trừng mắt lườm Phương Dương một cái, ám chỉ anh ta nhanh lên tiếng đi.

Phương Dương hiểu ánh mắt của cô ta: “Mấy thứ này để đó không dùng cũng rất dễ hỏng, dù sao đều là người một nhà, không có tốn kém.”

Ba người nói vài lời khách sáo, sau đó Châu Lệ Vân nhìn Dương Húc, còn chưa nói gì thì đã nghe ông ấy nói: “Ăn cơm trước, lát ăn cơm xong để trái cây lại, radio hai đứa mang về mà dùng.”

Dương Tiểu Quả biết chắc chắn ông ấy sẽ nói vậy cho nên nhanh chóng trả lời ngay: “Chú Hai, chúng cháu đều không dùng, mà cái này không dùng tới sẽ dễ bị rỉ sét, dù sao để không cũng phí, mang đến cho thím Hai nghe nhạc cũng tốt.”

Dương Húc nghe vậy thì thả tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Radio nhà tôi mai sửa xong rồi, ngày thường chúng tôi cũng không cần, không thì tôi cũng có thể tự mua một cái mới, món đồ quý giá thế này sau này cháu không cần mang đến đây, miễn cho người khác thấy rồi nói ra nói vào.”

Giọng nói nghiêm nghị vang dội của ông ấy vang lên, Dương Tiểu Quả nghe vậy lòng giật thon thót: “Nhưng mà chúng cháu không cần, cũng coi như đồ cũ, không được sao?”

Dương Húc nghe vậy mím chặt môi, khiến cho khuôn mặt vốn nghiêm túc càng thêm lạnh lùng, ông ta nhìn Dương Tiểu Quả: “Nếu người khác nhìn thấy, họ chẳng thèm quan tâm quà cháu tặng là mới hay cũ, các cháu là người thuộc quân đội, hẳn là rõ những chuyện này, tôi không nói nữa, nghe có hiểu không?”

Dương Tiểu Quả cảm thấy ông ấy thật sự không hiểu tình lý, vậy nếu tết nhất muốn tặng chút quà đến cũng không được sao? Họ là người một nhà mà!

Cô ta đang định nói nhưng bàn tay đã bị Phương Dương giữ chặt lại, Phương Dương làm động tác kính lễ với Dương Húc, nhanh chóng trả lời: “Dạ, đã hiểu.”

Dương Húc nhìn anh ta, khẽ gật đầu: “Ăn cơm đi.”

Bọn họ còn chưa kịp nói gì đã bị từ chối, trong lòng Dương Tiểu Quả cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ cô ta không dám nói tiếp, chỉ sợ ông ấy lập tức phủ quyết ngay, cho nên bữa cơm này ăn trong không khí không vui, mất mấy ngày sau mới lấy lại được tinh thần.

So với cô ta, cuộc sống mỗi ngày của Giang Nguyệt Vi trôi qua vui vẻ hơn nhiều.

Bây giờ thi đại học đã kết thúc, cô cũng hoàn toàn thả lòng, thành tích chắc chắn là phải chờ đến giữa tháng tám mới biết được, mấy ngày nay chồng cô luôn bận rộn với chuyện quân diễn, cô ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, vì thế lấy số vải lúc trước ra dựa theo số đo của chồng mình may quần áo cho anh.

Trương Ái Phương và Vương Đông Mai biết bây giờ cô đã thi đại học xong, cũng không cố kỵ nữa, hai ngày qua đều dắt con sang đây chơi, ba người ngồi trò chuyện về quân diễn lần này, nói tới nói lui lại chuyển đề tài đến Giang Nguyệt Vi và đứa bé.

Kỳ kinh nguyệt của Giang Nguyệt Vi mới vừa kết thúc, mấy ngày nay đã sạch kinh, nhưng Tưởng Chính Hoa lại bận rộn chuyện quân diễn, buổi tối có khi không về hoặc vừa về là ngủ ngay, hại cô mấy đêm qua sống như quả phụ, chuyện sinh em bé cũng bị ảnh hưởng.

Tính toán thời gian, họ đã sắp kết hôn gần một năm, từ đó đến giờ Mã Ái Vân đã gọi điện thoại đến hai lần, tuy rằng không hỏi thẳng chuyện con cái, nhưng mà hai lần bà đều kể mấy chuyện linh tinh như nhà ai lại sinh em bé.

Bây giờ đã thi đại học xong, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện này có thể sắp xếp một cách quang minh chính đại.

Đêm nay chồng cô không về, cô quyết định ngủ sớm, sáng mai sẽ ra ngoài mua đồ ăn về nấu cơm, sau đó lại mang đến doanh trại, gần đây vì luyện tập cho quân diễn nên người nhà không được đi vào, vì thế cô nhờ lính gác gọi điện thoại thông báo cho Tưởng Chính Hoa đến lấy cơm, sau đó tiện thể dặn anh buổi tối về nhà.

Lính gác ngoài cổng hiểu lý lẽ, mắt thấy đã đến giờ nên gọi điện thoại đến văn phòng.

Người đến lấy cơm là Châu Lập Dương, anh ấy vừa nhìn đã biết đây là cơm do Giang Nguyệt Vi nấu cho Tưởng Chính Hoa, trên đường xách hộp cơm về văn phòng, anh ta không khỏi cảm thấy hâm mộ trong lòng, nghĩ thầm sau này anh ấy phải bảo Tưởng Chính Hoa giới thiệu cho mình một cô vợ, sau này anh ấy cũng muốn được ăn cơm vợ nấu.

Châu Lập Dương xách đồ về văn phòng, đúng lúc Tưởng Chính Hoa vội vã quay về, Châu Lập Dương thuật lại chuyện Giang Nguyệt Vi dặn anh buổi tối nhớ về nha xong thì đi ngay.

Mới vừa xong việc đã có cơm ăn, không cần nói cũng biết Tưởng Chính Hoa vui vẻ cỡ nào, mở hộp cơm ra thấy có ba món, rau hẹ xào trứng gà, thận xào chua cay và pín bò xào, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, trong lúc ăn lại liên tưởng một chút, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Chẳng phải theo cách nói dân gian thì ba món ăn này đều có tác dụng tráng dương sao?

Cô có ý gì chứ? Cho anh bồi bổ thân mình sao?

Sau khi lấy lại phản ứng, lúc ấy Tưởng Chính Hoa tức đến bật cười, cô gái này, vậy mà lại bồi bổ c** ** cho anh, trong lòng cô đang bất mãn về anh đến mức nào đây?

Có điều ngẫm lại đúng là mấy ngày nay hơi bận thật, cô thi đại học xong ở nhà một mình cũng chán, anh không có thời gian ở cạnh cô, có ý kiến cũng đúng.

Nghĩ vậy, buổi tối sau khi làm xong việc, anh đã giao mấy chuyện còn lại cho các doanh phó, sau đó vội vàng chạy về nhà.

Chờ anh về đến nhà, bầu trời đã tối sầm rồi, món ăn đã nằm trên bàn cơm trong phòng khách, nhưng lại không có bóng dáng của cô, Tưởng Chính Hoa nghe thấy phía WC vang lên từng đợt tiếng nước “rào rào”.

Anh thuận tay đóng cửa sổ lại, sau đó đi ra phía sau, bên trong vang lên tiếng hát vui vẻ của cô, không lâu sau tiếng hát ngừng lại, cửa mở ra.

Cô đứng trước cửa, quấn tóc lên, phần tóc mái trên trán hơi ướt, trên người chỉ mặc cái áo ba lỗ của anh, dưới vạt áo khoe trọn đôi chân mảnh khảnh.

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy chồng mình đã về, nhìn lại bộ đồ trên người mình, hơi đỏ mặt bước qua: “Anh mới về à? Đã ăn cơm chưa, em nấu cơm xong rồi.”

Dáng người đẫy đà, đường cong tuyệt đẹp, đi tới đâu đều có một làn hương thoang thoảng lướt qua mũi, ý đồ quyến rũ vô cùng rõ ràng.

Tưởng Chính Hoa nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, khí huyết dâng trào, làm gì còn tâm trạng ăn cơm, còn không lên nữa không phải đàn ông rồi.

Anh lập tức bế cô đè lên tường, ngẩng đầu hôn lên môi cô: “Bây giờ anh ăn.”

Giang Nguyệt Vi ngơ ngác, chỗ này là bên cạnh WC đó, cô định lên tiếng thì đôi môi đã bị anh hôn lên, chỉ mới một phút đã bị anh hôn đến choáng váng, hàm hồ hỏi anh đưa cô lên giường được không.

Trong chuyện vợ chồng này, trước giờ Tưởng Chính Hoa luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, nhưng hôm nay anh không định thuận theo ý cô, ôm cô đi về phía phòng khách, giọng nói hưng phấn đến mức hơi khàn: “Đầu tiên anh sẽ ôm em đi vòng quanh nhà mình, một lát nữa lại đến chỗ đó.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 82: Chương 82



Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì giật mình sợ hãi, cô định nói gì đó nhưng cả người đã bị anh ném bổng lên trên.

Sau đó như có một con cá to lớn lắc lư cơ thể to tướng của mình lướt qua đám lục bình xanh biếc, nhanh chóng phá tan từng lớp cửa, cuối cùng đ.â.m sâu vào trong tìm nơi ngọt lành.

Đến phút cuối, ánh mắt Giang Nguyệt Vi hơi rã rời, cô cất giọng khàn khàn nức nở nói không muốn hợp tác với anh nữa.

Tưởng Chính Hoa cười thầm trong lòng, miệng mồm người phụ nữ này giỏi lừa gạt thật, rõ ràng đã ướt nhẹp cả rồi mà miệng lưỡi còn rất cứng rắn, anh kề sát tai cô cắn nhẹ: “Đồ lừa đảo, anh không tin em đâu, trưa hôm nay em cho anh ăn nhiều món như vậy, không phải là muốn anh làm thế này sao.”

Giang Nguyệt Vi thấy không có tác dụng, cũng không thèm nói gì nữa, để mặc anh “bận rộn”, đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng báo tắt đèn của bộ đội, anh mới “hành quân lặng lẽ”.

Giang Nguyệt Vi thở phì phò, giống như con cá bị vớt ra khỏi mặt nước không thở nổi, nhưng trong lúc mơ màng cô vẫn nhớ rõ kéo gối lót dưới eo mình.

Cả người Tưởng Chính Hoa cũng toàn là mồ hôi, nhìn thấy động tác khó hiểu của cô: “Em làm gì vậy?”

Giang Nguyệt Vi thở hổn hển một hồi lâu mới ổn định lại hơi thở, từ tốn nói: “Như vậy dễ thụ thai hơn.”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy đáng tin lắm: “Làm vậy có được không?”

Giang Nguyệt Vi cũng không biết có thể thành công hay không, có điều mấy hôm trước trong lúc nói chuyện phiếm với Trương Ái Phương và Vương Đông Mai, hai cô ấy nói có thể thử cách này: “Không biết nữa, em thử xem.”

Anh nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh của cô ấn chứa chút ánh sáng nước lấp lánh, đó là vì vừa nãy bị anh làm lâu quá bật khóc, nhướng mày cười: “Chẳng bằng sau này anh nộp “lương” nhiều thêm vài lần.”

Giang Nguyệt Vi duỗi đôi chân mềm nhũn của mình, oán trách nhìn anh: “Không phải ngày mốt anh đã quân diễn chính thức sao? Đến lúc đó sẽ không về nhà rất lâu, vậy khoảng thời gian này làm thế nào?”

Hai lần trước đều nỗ lực như vậy, nhưng cô không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bây giờ đúng lúc kỳ kinh nguyệt đến nên cô muốn thử, nếu mà vẫn không thể có thai, vậy nhân lúc rảnh rỗi cô đến bệnh viện kiểm tra thử, đương nhiên chuyện này cô không định nói với chồng.

Ngày mốt chính là ngày một tháng tám, bắt đầu ngày mai sẽ tiến hành giới nghiêm chặt chẽ, lần giới nghiêm cho đợt diễn tập này từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc kéo dài chừng hai mươi ngày, trong lúc này bất kỳ ai cũng không thể ra vào doanh trại, đương nhiên người ngoài cũng không thể tùy tiện đến gần doanh trại, để khỏi bị thương ngoài ý muốn.

Tưởng Chính Hoa trầm ngâm một lúc, sau đó nhanh chóng kề sát tai cô cắn nhẹ, thủ thỉ nói: “Vậy tối nay anh phải nỗ lực thêm vài lần nữa rồi.”

Người đàn ông này trước giờ nói được làm được, vừa mới dứt lời, anh đã kéo chân của cô đặt lên người anh, cả đêm siêng năng đầu tư trên người cô, làm cho chiếc giường rung lắc không ngừng phát ra tiếng động.

Tối hôm qua tiêu tốn quá nhiều thể lực, ngày hôm sau Giang Nguyệt Vi đã đói đến mức phải thức dậy, bây giờ hơn mười giờ, anh đã không còn ở trong phòng từ lâu, cô nằm một lúc mới dậy tìm đồ ăn, sau khi ăn cơm xong cô đã nhận được thông báo giới nghiêm, thông báo mọi người từ ngày một tháng tám đến hai mươi ba tháng tám không được lên núi, không được đến gần doanh trại, cũng không được tùy tiện hỏi thăm tin tức.

Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên khu người nhà gặp trường hợp này, cho nên cần làm gì Giang Nguyệt Vi sẽ làm như thế, tuy rằng thi đại học đã kết thúc nhưng bể học là vô tận, ở nhà ngoại trừ may một chút quần áo, cô rảnh rỗi sẽ lấy sách ra đọc một chút, sau khi xong hết mọi việc cô lại đi theo mấy người Trương Ái Phương vào nội thành mua hạt giống rau quả.

Bởi vì lúc trước bận rộn nên hai mảnh đất được bộ đội phát cô đã nhường lại cho người khác trồng, bây giờ cô có thời gian, đương nhiên cũng không muốn để không, mua hạt giống rau củ xong sẽ trồng lên hai mảnh đất mà bộ đội phát cho cô.

Vừa bận rộn là thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, chồng cô còn chưa kết thúc quân diễn, phiếu điểm của cô cũng chưa được gửi đến.

Nhẩm tính kỳ thi đại học cũng đã qua được hai mươi ngày, Giang Nguyệt Vi chờ đến sốt cả ruột, vì thế đi ra ngoài gọi điện cho Chúc Tiểu Lan hỏi thăm tình hình, đi ra ngoài cửa cầu thang, không ngờ lại đụng mặt Dương Tiểu Quả, lần này đi bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ khiến Giang Nguyệt Vi không ngờ tới – Hạ Đan Đan.

Cô ngơ ngác, cảm thấy hơi ngạc nhiên tại sao Hạ Đan Đan lại ở đây, nhưng vừa nghĩ một chút cô như hiểu rõ gì đó, đây có lẽ là em họ mà lần trước Dương Tiểu Quả nói muốn giới thiệu cho cô, chẳng trách hai người họ luôn khó chịu với cô, thì ra họ có quan hệ họ hàng, cô cũng không biết đời trước mình đã làm chuyện xấu gì mà xui xẻo xảy ra tranh chấp với cả cặp chị em này!

Quả nhiên, Dương Tiểu Quả nhìn cô cười nói: “Là cô à, trùng hợp ghê, đây là em họ Đan Đan của tôi, lúc trước đã từng nhắc tới với cô.”

Giang Nguyệt Vi ừ một tiếng, lại nghe cô ta nói tiếp: “Lúc trước tôi nghe Đan Đan nói hai người là bạn cùng lớp à? Trước giờ không nghe cô nhắc đến chuyện trường học, nếu không thì quen nhau từ trước rồi.”

Bây giờ Giang Nguyệt Vi còn bận việc, không có hứng thú với hai chị em nhà này, cũng không có hứng trò chuyện với họ: “Không có gì hay để nói, cũng không thân thiết lắm.”

Dương Tiểu Quả nghe vậy n.g.ự.c cứng lại, lần nào người phụ nữ này nói chuyện cũng khắc nghiệt như thế, hoàn toàn không có chút lễ phép nào, Tưởng Chính Hoa kết hôn với cô đúng là chuyện bất ngờ, cô ta hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói thì Hạ Đan Đan đã lên tiếng: “Giang Nguyệt Vi, cô nhận được phiếu điểm thi đại học chưa?”

Giang Nguyệt Vi cũng đang định đi hỏi chuyện thư thông báo, bây giờ nghe thấy Đan Đan hỏi như vậy thì nhướng mắt nhìn cô ta: “Còn chưa, cô nhận được rồi?”

Hạ Đan Đan thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tôi cũng chưa, có điều tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, đề thi rất đơn giản, đậu Nhân Hoa hẳn không thành vấn đề.”

Kỳ thi đại học năm nay cũng giống mọi năm, sau khi có điểm thì đến lúc điền nguyện vọng, đại học Nhân Hoa chính là đại học tốt nhất thành phố họ, điểm trúng tuyển năm trước là ba trăm năm mươi điểm, tuy điểm hơi cao nhưng Trần Vỹ Lượng đã nói những người có thành tích tốt như bọn họ nên để nguyện vọng này lên đầu.

Bây giờ còn chưa có thành tích, Giang Nguyệt Vi không biết tại sao Hạ Đan Đan lại tự tin như vậy, có điều nếu cô ta đã nói vậy thì chắc chắn cô phải chúc mừng rồi: “Vậy tốt rồi, chúc ước mơ của cô thành sự thật.”

Hạ Đan Đan không muốn lời này của cô là thật lòng hay giả ý, chỉ hỏi: “Vậy còn cô?”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Không biết, không phải vừa rồi cô đã nói với tôi là còn chưa nhận được giấy báo sao?”

Hạ Đan Đan nhíu mày: “Nhưng cô không so đáp án sao?”

Giang Nguyệt Vi liếc cô ta một cái: “Cái này không quan trọng, trước khi có phiếu điểm tôi sẽ không đoán mò.”

Cô nói xong thì nhanh chóng đi vòng qua hai người họ xuống lầu.

Người nói vô tình người nghe có tâm, Hạ Đan Đan vừa nghe cô nói vậy chỉ cảm thấy cô đang trào phúng cô ta còn chưa có thành tích mà đã dám nói đậu Nhân Hoa không thành vấn đề, trong lòng giận sôi máu.

Dương Tiểu Quả nhìn vẻ mặt cô ta thì biết cô ta giận không nhẹ, chỉ thờ ơ nói: “Thấy chưa, cô ta chính là loại người thế đó, cho nên rốt cuộc lần này em có dám chắc mình thi cao điểm hơn cô ta không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 83: Chương 83



Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tuy Hạ Đan Đan đã so đáp án của mình với giáo viên, nhưng lúc ấy cô ta còn không nhớ rõ đáp án của mình, cho nên điểm chỉ là ước chừng, thật ra trong lòng không dám chắc: “Không biết, thành tích của tôi còn chưa có.”

Dương Tiểu Quả khẽ nhíu mày: “Em là học sinh tốt nghiệp cấp ba chính quy, trong kỳ thi lần này mà thua một đứa mới học hết tiểu học như cô ta, có lẽ cô ta sẽ cười c.h.ế.t mất.”

Tuy rằng trong lòng không dám chắc, nhưng trước khi có thành tích Hạ Đan Đan sẽ không nhận thua, cô ta nhìn theo hướng Giang Nguyệt Vi rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Hai kỳ thi thử cuối cùng điểm của cô ta không cao hơn tôi bao nhiêu, bây giờ còn chưa có thành tích, sao chị chắc tôi thi không bằng cô ta?”

Dương Tiểu Quả đương nhiên hy vọng Hạ Đan Đan có thể thi cao điểm hơn Giang Nguyệt Vi: “Tôi không nói thế, hai chúng ta đã thua thiệt không ít trong tay cô ta, Tôi chỉ mong em thi tốt một chút, có thể dành chút mặt mũi cho tôi, sau này gặp cô ta cũng có thể đứng thẳng lưng.”

Hạ Đan Đan nghe vậy trong lòng cười lạnh, vốn dĩ quan hệ giữa cô ta với Dương Tiểu Quả chẳng ra gì, hai người trước giờ rất ít liên lạc với nhau, nếu không phải vì biết Dương Tiểu Quả ở gần người phụ nữ kia, cô ta cũng chẳng thèm tới nơi quái quỷ này chơi với Dương Tiểu Quả: “Cô ta cũng chỉ được như thế, may mắn mà thôi.”

Dương Tiểu Quả vỗ vai cô ta, cười: “Nếu lần này em có thể thi cao điểm hơn cô ta, cái đài radio ở nhà tôi coi như là quà tặng em đậu đại học.”

Hạ Đan Đan nghe vậy mắt sáng lên, giá cả radio không rẻ đâu, Dương Tiểu Quả dám cho làm cô ta không dám tin, nhưng vẫn nói: “Được, cái radio là của tôi chắc rồi.”

Phía này, hai chị em vừa đi về nhà vừa nói về Giang Nguyệt Vi, còn Giang Nguyệt Vi bên này đã đi ra cửa khu người nhà, tuy rằng Hạ Đan Đan cũng không nhận được phiếu điểm, nhưng Giang Nguyệt Vi cảm thấy nên tự đi hỏi mới yên tâm.

Gọi điện đến nhà họ Chúc, kết quả Chúc Tiểu Lan cũng nói còn chưa nhận được thư thông báo, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định quay về thì chiến sĩ trực cổng đã đưa cô một lá thư, cô vừa nhận đã thấy là Nguyệt Hà gửi đến.

Giang Nguyệt Vi cầm thư về nhà mở ra đọc, trong thư cũng không viết gì nhiều, phần lớn là chút việc nhỏ mà Giang Nguyệt Hà làm được, ngoài ra còn hỏi thành tích thi đại học của cô, chỉ là trong thư Giang Nguyệt Hà nhắc tới Trần Hồng Yến, nói cuối tháng sáu cô ta đã sinh được một bé trai.

Bởi vì sự xuất hiện của đứa bé này mà tâm trạng nghẹn cả năm đến sắp hỏng của Lý Mỹ Ngọc cuối cùng đã có chuyển biến tốt đẹp, vì thế lúc đứa bé tròn một tháng còn mời rất nhiều người đến uống rượu đầy tháng, những người này không khỏi hỏi đến chuyện Giang Nguyệt Vi là cô có tặng quà đầy tháng không.

Một bàn tiệc vốn đang vui vẻ kết quả lại vì ba chữ Giang Nguyệt Vi này mà chọc Lý Mỹ Ngọc giận sôi máu, sau buổi tiệc, bà ta hung hăng lôi Giang Nguyệt Vi ra mắng một trận, nhưng chuyện này Giang Nguyệt Vi không biết, bởi vì Giang Nguyệt Hà không viết trong thư.

Giang Nguyệt Vi đọc thư xong thì cất lại, đời trước đứa bé này cũng chào đời vào đúng thời gian này, đời trước vì đứa bé này sinh ra mà Lý Mỹ Ngọc càng phản đối cô ly hôn hơn, dù sao có thêm một người, nhà họ Giang có nhiều thêm một miệng ăn, mà cô thì càng phải giúp đỡ người trong nhà nhiều hơn.

Một đứa bé mà thôi, Giang Nguyệt Vi chắc chắn sẽ không hận nó, nhưng cũng chẳng thể thích nổi, cho nên cô cứ coi như không xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng không hề tặng quà.

Chuyện này rất nhanh đã bị cô vứt ra sau đầu, chỉ một lòng ở nhà chờ phiếu điểm.

Lần này lại năm ngày trôi qua, đến hai mươi tháng tám, chồng cô còn chưa kết thúc diễn tập, cách kỳ thi đại học gần một tháng, lính gác cổng gọi cô đến nhận thư.

Giang Nguyệt Vi không cần nghĩ cũng biết lần này nhất định là phiếu điểm, cho nên nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài, cô ra ngoài cổng nhận thư xong lập tức xẻ ra đọc.

Năm môn tổng cộng năm trăm điểm, cô thi được bốn trăm linh tám điểm, điểm thấp nhất là môn toán, chỉ được sáu mươi hai điểm, nhưng bây giờ không quan trọng, bởi vì đại học lấy điểm tổng, tổng điểm của cô cao hơn điểm trúng tuyển của đại học Nhân Hoa năm trước hơn năm mươi điểm!

Giang Nguyệt Vi ôm thư trong lòng, khóe mắt trào ra nước mắt lấp lánh, trái tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Với số điểm của cô chắc chắn sẽ đậu được vào Nhân Hoa, cô sắp thành sinh viên, sau này sẽ không bao giờ phải nghe người khác dùng giọng điệu miệt thị nói cô là một học sinh tiểu học nữa.

Chiến sĩ ngoài cổng nhìn thấy một người đang yên đang lành, sau khi đọc thư xong lại bật khóc, không biết cô bị sao, tốt bụng hỏi han: “Đồng chí, cô không sao chứ, có cần giúp đỡ không?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy mới phát hiện ra mình đã quá vui mừng, cô hít hít mũi, cười như hoa nhìn anh ta: “Cảm ơn, tôi không sao, chỉ là… rất vui.”

Chỉ tiếc bây giờ Tưởng Chính Hoa còn chưa kết thúc diễn tập, cô không thể lập tức thông báo tin vui của mình cho anh, cô cất thư đi, dự định đi nói với Trương Ái Phương và Vương Đông Mai, kết quả vừa đi ra đã nhìn thấy Dương Tiểu Quả và Hạ Đan Đan xách túi đi từ trong đại viện ra.

Mấy ngày nay Giang Nguyệt Vi luôn ở mãi trong nhà không ra ngoài, không biết Hạ Đan Đan còn chưa đi, bây giờ nhìn thấy cô ta, theo bản năng cô hỏi: “Hạ Đan Đan, phiếu điểm của tôi gửi đến rồi, chắc của cô cũng có rồi nhỉ?”

Hạ Đan Đan nhìn thư trong tay cô, cắn chặt răng, không muốn hỏi nhưng lại không nhịn được: “Cô, điểm cao hay thấp?”

Giọng cô ta hơi khàn, lúc này Giang Nguyệt Vi mới để ý đôi mắt cô ta đỏ hồng, chẳng lẽ vì thành tích quá tốt nên cô ta cũng vui mừng đến bất khóc giống cô sao?

Cô hơi mỉm cười: “Bốn trăm linh tám điểm, cô thì sao?”

Một câu nói nhẹ nhàng của cô tựa như khối đá nặng nề đổ ập xuống, Hạ Đan Đan bị ép tới mức suýt không thở nổi.

Không ngờ người phụ nữ này lại thi được bốn trăm linh tám điểm!

Số điểm này còn cao hơn điểm trúng tuyển của Nhân Hoa năm trước tận năm mươi điểm?

Giang Nguyệt Vi thấy cô ta không nói lời nào, hơi khó hiểu: “Sao vậy? Cô còn chưa nhận được phiếu điểm sao?”

Trong giọng nói dường như mang theo ý khinh miệt, Hạ Đan Đan siết chặt nắm tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay, một cảm giác đau đớn ùa tới, cô ta nghiến răng, giọng điệu lạnh nhạt: “Không nhận được thì sao, cô thi được bốn trăm linh tám điểm thì đắc ý lắm sao?”

Giang Nguyệt Vi nghe thấy cô ta đột nhiên nói vậy thì nhíu mày, không phải cô ta hỏi chuyện phiếu điểm của cô trước sao? Bây giờ cô chỉ hỏi lại một câu, sao cô ta như ăn phải thuốc nổ vậy?

Giang Nguyệt Vi thấy vẻ mặt cả hai không vui, giống như đoán được gì đó, trong lòng lập tức thấy khó chịu, lạnh lùng nhìn sang: “Không sai, tôi rất đắc ý, tâm trạng cô khó chịu như vậy chắc chắn là nổ sớm quá, điểm thi còn chẳng bằng điểm chuẩn năm trước của đại học Nhân Hoa đúng không?”

Nói xong cô cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với hai người họ, quay người đi vào đại viện.

Hạ Đan Đan thấy vẻ đắc ý và giọng điệu châm chọc của cô thì lửa giận lập tức phụt lên, quay người muốn đánh cô, nhưng còn chưa đi được hai bước Dương Tiểu Quả đã nhanh chóng ôm chặt cô ta lại, hạ giọng nói: “Em muốn làm gì? Ở đây là bộ đội, không phải trường học các em.”

Hạ Đan Đan cũng không biết mình đang làm gì, tưởng tượng đến lời nói vừa rồi của Giang Nguyệt Vi, cô ta đã cảm thấy tức giận, tức giận đến nghiến răng, tức giận đến phát run.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 84: Chương 84



Đúng vậy, lần này cô ta chỉ thi được ba trăm ba mươi bảy điểm, xem điểm số trúng tuyển năm trước của đại học Nhân Hoa, cô ta không thể đậu, hơn nữa Giang Nguyệt Vi thi được bốn trăm linh tám điểm, đậu Nhân Hoa là không thành vấn đề, thậm chí cô còn có thể đậu vào trường học tốt hơn.

Hạ Đan Đan nhớ lại lời cô ta đã nói với Giang Nguyệt Vi lúc trước, chả khác gì như vả vào mặt mình, sao cô ta không tức giận cho được.

Mặt mũi của cô ta đã bị cô ta tự làm mất hết rồi!

Bây giờ cô gái kia đắc ý như thế, còn cô ta lại chẳng làm được gì, cô ta uất ức không thôi, không hiểu tại sao lần nào cô ta đều thua dưới tay Giang Nguyệt Vi? Rõ ràng cô ta cũng rất cố gắng mà!

Nghĩ đến đây, cuối cùng Hạ Đan Đan nhịn không được nữa, lập tức quay người chạy đến một góc lan can, khóc òa lên.

Dương Tiểu Quả vội đi đến, nhìn cô ta khóc nức nở đến mức bả vai run lên, nhíu mày nói: “Bây giờ còn chưa có điểm trúng tuyển, không ai biết được kết quả, em khóc cái gì?”

Hạ Đan Đan nghe lời an ủi của cô ta, trái tim siết lại đau đớn, người thi đại học năm nay đông hơn năm trước, rất có thể điểm trúng tuyển vào Nhân Hoa sẽ cao hơn năm trước, vậy chẳng phải cô ta càng không có cơ hội sao?

Thấy cô ta không có phản ứng, trong lòng Dương Tiểu Quả cũng thấy rất bực bội, dựa theo kỳ thi thử lúc trước, cô ta vốn tưởng rằng dù Hạ Đan Đan có thi không tốt thì cũng không thua Giang Nguyệt Vi quá nhiều, nhưng ai ngờ rằng điểm của hai người lại chênh lệch nhiều như vậy?

“Được rồi đừng khóc.” Giọng nói của cô ta pha chút mất kiên nhẫn: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, cho dù thật sự không đậu được Nhân Hoa vậy chẳng phải còn trường học khác sao? Với lại để đậu đại học, ngoại trừ thành tích chẳng phải cần qua cửa kiểm tra sức khỏe và thẩm tra chính trị sao? Nếu như Giang Nguyệt Vi không qua được kiểm tra sức khỏe và thẩm tra chính trị thì cho dù điểm thi của cô ta có cao cũng không nhận được giấy báo trúng tuyển.”

Hạ Đan Đan nghe cô ta nói vậy lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Quả: “Hình như kiểm tra sức khỏe và thẩm tra chính trị rất dễ qua.”

Dương Tiểu Quả cảm thấy cô ta quá ngu ngốc, nói tiếng người mà nghe không hiểu, đành phải tiếp tục nói: “Cái này rất khó nói, tôi nghe nói năm trước cũng có một vài người đủ điểm nhưng cuối cùng không nhận được giấy báo, không ai biết chắc xảy ra vấn đề ở phân đoạn nào, cho nên bây giờ chỉ cần Giang Nguyệt Vi còn chưa nhận được giấy báo thì em chưa thua.”

Nghe Dương Tiểu Quả nói vậy, Hạ Đan Đan từ từ lấy lại tinh thần, đúng vậy, năm trước đúng là có vài người thi được điểm không tệ lắm nhưng không nhận được giấy báo trúng tuyển, bọn họ đều nghĩ là nguyên nhân ở trường học hoặc là kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị, nhưng thực tế có ai biết nguyên nhân thật sự là gì đâu?

Dương Tiểu Quả thấy có vẻ như cô ta đã hiểu ý của mình, khóe môi hơi cong lên, rất nhanh cô ta đã mím môi che giấu ý cười: “Cho nên chuyện này cần gì phải khóc? Nếu để người khác biết em đứng đây khóc nhè vì chuyện này, họ sẽ cười chê em đó.”

Hạ Đan Đan đưa tay lau nước mắt, trong đôi mắt lập tức phủ sương lạnh, đúng vậy, thế sự khó liệu, chỉ cần Giang Nguyệt Vi không nhận được giấy báo, còn chưa đến thời khắc cuối cùng, cô ta không thua!

Cô ta từ từ thở phào một hơi , nhìn Dương Tiểu Quả, nói ra lời biết ơn từ tận trong đáy lòng: “Tôi biết rồi chị, cảm ơn radio của chị, tôi chắc chắn sẽ dùng thật tốt, để nó tiền nào của nấy.”

Dương Tiểu Quả khẽ rũ lông mi: “Vậy hôm nay em về đi, sau này có chuyện gì cứ qua tìm tôi.”

Hạ Đan Đan gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua cửa chính khu người nhà, thở một hơi, sau đó nhanh chóng bước đi.

Bên này, sau khi Giang Nguyệt Vi ngó lơ hai chị em thì lập tức cầm phiếu điểm đi vào tòa nhà số một tìm Trương Ái Phương, lúc cô đến thấy Vương Đông Mai cũng ở đây, vội chào hỏi: “Chị Ái Phương, chị Đông Mai.”

Vừa thấy cô vui cười đi vào, Vương Đông Mai đã cười nói: “Cô nhặt được hạt đậu vàng à, cười vui vẻ quá vậy, miệng sắp kéo đến mang tai rồi.”

Tâm trạng Giang Nguyệt Vi thật sự rất vui, nhưng mà Tưởng Chính Hoa không ở đây, cô muốn tìm một người để chia sẻ tâm trạng của mình cho nên mới chạy tới đây, cô ngồi xuống đưa thư trong tay mình cho các cô ấy nhìn, thần thái giữa mày vô cùng sáng láng: “Không nhặt được đậu, nhưng phiếu điểm thi đại học của tôi có rồi.”

Trương Ái Phương vội mở thư ra, sau khi thấy điểm vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Tổng điểm năm trăm điểm đúng không? Cô thi được hơn bốn trăm sao?”

Vương Đông Mai nghe vậy cũng rướn người qua nhìn, thấy điểm số bên trên, ngạc nhiên nói: “Là vậy thật sao?”

Hai người Trương Ái Phương và Vương Đông Mai còn chưa học hết tiểu học, cho nên ngày thường không hay nói đến mấy chuyện học tập cùng Giang Nguyệt Vi, họ cũng không biết cô học thế nào, bây giờ vừa thấy mới biết được vậy mà cô còn có thể thi được điểm cao như vậy.

Nếu như đậu đại học, tương lai sẽ vô cùng sáng lạn!

Vương Đông Mai cầm lấy phiếu điểm từ trong tay Trương Ái Phương, sờ vài cái, nhìn Giang Nguyệt Vi hỏi: “Cô thi được điểm cao như vậy, chắc chắn là đậu đại học nhỉ?”

Tuy rằng Giang Nguyệt Vi rất vui, nhưng mà vẫn không dám nói chắc, chỉ cười nói với các cô ấy: “Không biết, tôi còn chưa kiểm tra xem có đủ điểm hay không, lại còn cần kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị, cho nên việc này tôi cũng không dám nói ra bên ngoài, chờ sau này nhận được giấy báo đã rồi nói.”

Trương Ái Phương liền nói: “Vậy cô nhanh đi kiểm tra đi.”

Dựa theo tình hình năm trước, bởi vì tin tức đến muộn, nên điểm trúng tuyển phải chờ một thời gian nữa mới có, cho nên Giang Nguyệt Vi không vội: “Chờ hai ngày nữa đã.”

Vương Đông Mai lật qua lật lại tờ phiếu điểm, trong lòng hâm mộ không thôi: “Chắc chắn sẽ đậu rồi, cô không ốm đau, kiểm tra sức khoẻ chắc chắn không thành vấn đề, cô cũng không phạm tội gì, thẩm tra chính trị cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?”

Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy không thành vấn đề, cơ thể cô ngoại trừ đến giờ chưa đậu thai ra thì bình thường không có bệnh tật gì, tổ tiên nhà họ Giang đều là bần nông, lập trường giai cấp của cô cũng không thành vấn đề, càng chưa từng nói những lời bêu rếu ảnh hưởng xấu gì, hai điều khiến cô lo lắng duy nhất là từng ly hôn và quan hệ trong nhà không tốt.

Nhưng bây giờ tự do hôn nhân, ly hôn có lẽ sẽ không trở thành lý do ràng buộc cô, còn về bối cảnh gia đình, tuy rằng nhà họ Giang hơi loạn, Lý Mỹ Ngọc cũng khắc nghiệt, nhưng bọn họ đều không vi phạm pháp luật.

“Chắc là Chính Hoa nhà cô sẽ vui đến c.h.ế.t mất.” Trương Ái Phương nhìn cô rồi nói: “Về nhà nhớ bảo anh ta khen thưởng cô thật lớn, tốt nhất là muốn gì cho đó."

Bây giờ Giang Nguyệt Vi nào dám nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng nhận được giấy báo để có thể thở phào nhẹ nhõm, cô trả lời Trương Ái Phương một cách qua loa, sau đó nói mình về nhà chuẩn bị hồ sơ để thẩm tra chính trị.

Chờ hai ngày sau, cô gọi một cuộc điện thoại, biết điểm trúng tuyển Nhân Hoa năm nay là ba trăm năm mươi tám điểm, cô đã đủ điểm.

Sau khi vui mừng trôi qua, bây giờ tâm trạng Giang Nguyệt Vi đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, cô gọi điện thoại đến Chúc Tiểu Lan, sau đó biết được thành tích của cô ấy tuy rằng chỉ được hai trăm tám mươi điểm, nhưng cô ấy nói đã đủ điểm đậu nguyện vọng ba, Giang Nguyệt Vi cũng vui mừng thay cô ấy.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 85: Chương 85



Chúc Tiểu Lan cũng không thấy bất ngờ với thành tích của Giang Nguyệt Vi, nói một lúc cô ấy cười hỏi: “Vậy cậu biết lần này Hạ Đan Đan thi được bao nhiêu điểm không?”

Giang Nguyệt Vi nhớ đến khuôn mặt như khóc tang của Hạ Đan Đan vào lần đụng mặt ở ngoài cửa khu người nhà, đoán có lẽ cô ta thi không được tốt: “Không biết, cậu biết cô ta thi được bao nhiêu điểm không?”

Chúc Tiểu Lan ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn với Hạ Đan Đan: “Tớ còn cho rằng cô ta thi giỏi lắm đó, lúc trước gặp mặt tớ mặt sắp hếch lên tới trời, không ngờ chỉ thi được ba trăm ba mươi bảy điểm, còn thua cậu bảy mươi điểm đó.”

Giang Nguyệt Vi ngẩn người, thật ra thành tích hai lần thi thử cuối cùng của Hạ Đan Đan khá tốt, tuy không được bốn trăm điểm nhưng tốt xấu gì cũng giữ trong khoảng ba trăm tám mươi điểm, không ngờ rằng khi thi đại học cô ta lại để mất nhiều điểm như vậy, bây giờ không đậu được vào Nhân Hoa, chẳng trách ngày đó nghe thấy cô hỏi han thì lại giận sôi m.á.u như thế.

Giang Nguyệt Vi không muốn nói đến chuyện của Hạ Đan Đan, tuy rằng ngày mai quân khu sẽ kết thúc giới nghiêm, nhưng cũng không biết chồng cô có về được hay không, cho nên cô hẹn ngày mai sẽ đi nộp hồ sơ và làm kiểm tra sức khoẻ với Chúc Tiểu Lan, sau đó trò chuyện với cô ấy thêm hai câu rồi cúp điện thoại.a

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi mang theo hồ sơ ngồi xe khỏi khu đóng quân rồi đi tìm Chúc Tiểu Lan, hai người cùng đi nộp hồ sơ thẩm tra chính trị và kiểm tra sức khỏe, các hạng mục kiểm tra sức khỏe cơ bản đều là kiểm tra chiều cao, cân nặng, thị lực, lấy máu, kiểm tra bệnh tim.

Sau khi kiểm tra xong cũng không còn việc gì nữa, chỉ cần về nhà chờ nhận giấy báo là được.

Tuy bây giờ Giang Nguyệt Vi muốn đi khám phụ khoa nhưng vì có Chúc Tiểu Lan nên cô thấy hơi xấu hổ, vì thế hai người đi dạo một vòng tòa nhà bách hóa mua một ít thứ, sau đó cô mới về lại nơi đóng quân.

Lúc về tới nhà trời đã sắp tối, cô lên tầng hai, nhìn thấy cửa nhà Dương Tiểu Quả đóng kín, nhưng bên trong vang lên tiếng cãi vã, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô vừa đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.

Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày, không muốn quan tâm họ làm gì ở bên trong, chỉ rảo bước về nhà mình, đến trước cửa, phát hiện khóa cửa đã được mở ra.

Trong nhà chỉ có cô và chồng, cô không ở, bây giờ cửa mở, vậy chắc chắn là chồng cô đã về, nghĩ vậy cô lập tức đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy chồng mình bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra.

Trong lòng cô vui mừng: “Anh về lúc nào?”

“Buổi chiều.” Tưởng Chính Hoa nhìn thấy cô trở về cũng thở phào một hơi, đi về phía trước để đồ ăn xuống: “Nếu em còn không về anh thật sự định ra ngoài tìm em đó.”

Giang Nguyệt Vi nhìn anh, khuôn mặt anh hốc hác đi nhiều, mệt mỏi trong mắt muốn giấu cũng chẳng thể giấu được, đôi mắt cô nóng lên, cảm thấy hơi đau lòng: “Lần này không bị thương chứ?”

Giọng nói mềm mại mang theo lo lắng, Tưởng Chính Hoa nghe vậy trong lòng cảm thấy rất thoải mái, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cười nói: “Không có, em yên tâm, anh rất ổn, chỉ là quân diễn mà thôi, không nguy hiểm bằng tiền tuyến.

Giang Nguyệt Vi vội vùng ra khỏi lòng anh, c** q**n áo kiểm tra vết thương trên người anh, sau đó phát hiện anh chỉ bị xây xước trầy da thì mới thả lỏng: “Nếu em biết hôm nay anh về thì sẽ không đi ra ngoài.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Em đi nộp hồ sơ thẩm tra chính trị?”

“Đúng vậy.” Giang Nguyệt Vi cười nói: “Chắc chắn là hai người chị Ái Phương nói cho anh nghe nhỉ, chắc các chị ấy nói hết rồi?”

Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng, chiều nay lúc anh về phát hiện trong nhà không có ai, vì thế đi tìm Trương Ái Phương hỏi tình huống, sau đó biết được thành tích thi đại học của cô, ban đầu anh chỉ nghĩ để Giang Nguyệt Vi cố gắng hết sức là được, kết quả không ngờ rằng cô có thể thi tốt như vậy.

Năm Tưởng Chính Hoa tốt nghiệp cấp ba đúng lúc hủy kỳ thi đại học, cho nên tháng năm năm đó anh đã tham gia quân ngũ, nếu năm đó anh tham gia thi đại học cũng không chắc có thể thi đậu, cho nên bây giờ anh không nhịn được mà khen ngợi tâng bốc vợ mình một lúc.

Giang Nguyệt Vi nghe thấy anh hận không thể dùng hết những từ miêu tả tốt đẹp lên người mình, không nhịn cười được, nói: “Em đâu có lợi hại như vậy đâu, cũng không giỏi bằng anh, anh còn lập được quân công hạng nhất nữa.”

Cô nói xong thì im lặng, chớp chớp mắt nhìn anh: “Lần quân diễn này có phải anh lại lập công nữa không?”

Trong mắt Tưởng Chính Hoa nhộn nhạo ý cười: “Không biết, có điều Bộ Chỉ Huy đã báo tên những chiến sĩ có biểu hiện kiệt xuất trong buổi tổng kết lên trên, chờ phía trên phê duyệt có lẽ sẽ nhận được một ít khen ngợi và phần thường, còn khen ngợi gì anh cũng không biết.”

Giang Nguyệt Vi thấy anh cười thì cũng vui theo: “Cho dù là khen thưởng gì, anh bảo vệ tốt bản thân không để mình bị thương đã là rất lợi hại rồi.”

Bên này, vợ chồng hai người ngọt ngào khen ngợi lẫn nhau, căn phòng số một cách mấy căn, không khí nặng nề giống như kết một lớp băng.

Dương Tiểu Quả cũng không biết gần đây mình bị làm sao, dường như chuyện gì cũng không được vừa ý, ban đầu cô ta muốn Hạ Đan Đan đậu trưởng điểm để mình có thể diện, kết quả Hạ Đan Đan thi rớt, muốn Phương Dương tranh thủ được chút mặt mũi trong lần quân diễn này, kết quả Lam Quân đại diện cho doanh sở bọn họ lại bị Hồng Quân hành hung, biểu hiện cực kém.

Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, hình như những gì cô ta muốn đều chẳng được cái gì cả, chuyện gì cũng chống đối lại cô ta, cho nên cô ta rất tức giận, vừa rồi đã mất khống chế mà cầm chén ném văng ra ngoài.

Phương Dương nhìn cái chén “bất cẩn” bị rơi xuống vỡ nát trên mặt đất, anh ta thờ ơ nhìn Dương Tiểu Quả, ánh mắt từ từ tối sầm xuống: “Em đang có ý gì? Bởi vì chuyện này mà đập chén với anh sao?”

Dương Tiểu Quả cắn môi giương mắt nhìn anh ta: “Trước quân diễn anh đã hứa với em thế nào? Nhưng kết quả thì sao? Lam Quân các anh yếu như vậy à? So sánh trong đoàn doanh không bằng, thì làm sao so với người khác được!”

Trước giờ Phương Dương chưa từng bị người khác coi thường như vậy, bây giờ nghe những lời cô ta nói, m.á.u nóng lập tức xộc lên, trong mắt đỏ tươi như máu: “Đúng, anh hứa với em sẽ cố hết sức, anh đã cố hết sức, em còn muốn như thế nào nữa?”

Dương Tiểu Quả nhìn dáng vẻ nỗ lực của anh ta: “Cố hết sức là được? Nếu như lần này là tiền tuyến, mạng anh đã mất từ lâu, chẳng trách lúc trước anh không dám đi biên giới!”

Phương Dương nghe vậy sắc mặt tối sầm: “Quân diễn không bằng tiền tuyến nhưng cũng không phải trò đùa, anh không bị thương đã là thắng rồi, khen thưởng bên trên còn chưa thông báo xuống, bây giờ em nổi giận với anh làm gì?”

Dương Tiểu Quả cắn răng, không nhìn được dáng vẻ lừa mình dối người của anh ta: “Biểu hiện không tốt còn muốn khen ngợi, nằm mơ cũng không có cửa!”

Phương Dương nghe thấy cô ta nói năng cay nghiệt như vậy, lập tức nổi cáu, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Bây giờ em hối hận vì kết hôn với anh?”

Dương Tiểu Quả đã hối hận, sao người đàn ông này lại tỏ vẻ tủi thân như vậy, phải biết rằng đến trận diễn tập anh ta còn chẳng thể hiện tốt, lúc trước gả cho anh ta làm gì?

Trong lúc nghĩ ngợi, người đàn ông đối diện lạnh lùng nói: “Em hối hận cũng vô dụng, loại phụ nữ như em, người ưu tú em không xứng, em chỉ xứng với anh thôi!”

Dương Tiểu Quả nghe vậy trái tim đập thình thịch, anh ta nói vậy là có ý gì? Anh ta đã biết chuyện gì sao?

Hơi thở của cô trở nên nặng nề, nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta lạnh lùng, cô ta không dám chắc rốt cuộc anh ta có biết chuyện trước kia cô ta lén đi thăm hỏi Tưởng Chính Hoa hay không, vì thế nhanh chóng lảng sang đề tài khác: “Anh có ý gì?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 86: Chương 86



Em hối hận vì đã kết hôn với anh lúc nào?”

Phương Dương nhìn vẻ mặt kiên cường của cô ta, trong lòng không khỏi cười lạnh: “Không có là tốt nhất.”

Anh ta nói xong thì đứng dậy đi về phòng.

Dương Tiểu Quả nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta, trong lòng vừa tức vừa bực, nhưng chuyện này là cô ta đuối lý, cho nên không dám cãi nhau với chồng, chỉ đành nghẹn một bụng lửa giận.

Có người vui có người buồn, Dương Tiểu Quả ở bên này nén giận, Giang Nguyệt Vi ở bên kia lại vui vẻ vì chồng mình đã về, hưng phấn lăn lộn cả đêm.

Ngày hôm sau chồng cô lại đi huấn luyện như bình thường, Giang Nguyệt Vi ngủ đến mười giờ mới dậy, thành tích thi lần này của cô rất tốt, cô chưa từng lo lắng mình sẽ không nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cho nên những ngày tiếp theo luôn chờ đợi, giống như trước kia, ngày nào cũng đọc sạch, may ít quần áo, rồi nấu ăn.

Chớp mắt đã hai tuần trôi qua, vào một ngày tháng chín, Chúc Tiểu Lan gọi điện thoại đến cổng, Giang Nguyệt Vi mới biết được cô ấy đã nhận được giấy báo, cô còn thuận tiện hỏi Chúc Tiểu Lan về các bạn khác, cũng biết ngoài ra đã có hai bạn học nhận được giấy thông báo.

Có điều trường học khác nhau, hơn nữa địa chỉ nhận thư của mỗi thí sinh khác nhau, đương nhiên thời gian nhận được sẽ khác nhau, cô có thể hiểu điều này.

Chờ thêm vài ngày, ngày nào Giang Nguyệt Vi cũng chạy ra ngoài cổng hai lần, kết quả vẫn không nhận được giấy thông báo, lúc này cô cảm thấy có gì không đúng, lòng dạ nóng nảy, nói với chồng mình: “Sức khỏe của em có lẽ không thành vấn đề, có khi nào em không qua thẩm tra chính trị không?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày an ủi cô: “Chắc là không đâu, trước kia kết hôn với em anh đã nộp hồ sơ một lần, qua được thẩm tra chính trị của bộ đội, không có lý do gì mà em không qua ở đây.”

Giang Nguyệt Vi vẫn thấy hơi lo lắng bởi vì thẩm tra chính trị đã là chuyện năm trước, cô không lo lắng phía nhà họ Tưởng, nhưng bên nhà họ Giang, lúc trước Mã Ái Vân gọi điện thoại đến có nói Lý Mỹ Ngọc và Triệu Phương Tiên có đánh nhau, lúc ấy hai người còn phải đến đồn công an giải trình, dựa theo hiểu biết của cô về Triệu Phượng Tiên, người phụ nữ này chắc chắn còn đi đến nhà họ Giang quấy phá, nói không chừng Lý Mỹ Ngọc chịu không nổi đã bắt đầu cãi nhau với bà ta?

Suy đi nghĩ lại, cô nhíu mày: “Đó là thẩm tra chính trị năm trước, em chỉ sợ nhà họ Giang phạm tội.”

Từ lúc cô thẩm tra chính trị đến giờ đã hơn mười ngày, Tưởng Chính Hoa biết cô lo lắng việc này, nhưng hiện tại đoán già đoán non cũng vô dụng, vì thế nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngày mai đi làm anh sẽ hỏi thử chuyện kiểm tra sức khỏe và thẩm tra chính trị của em, em ở nhà chờ anh về rồi nói, nếu cả hai đều không có vấn đề gì, anh sẽ đi với em đến bưu điện hỏi thăm.”

Bây giờ đã muộn, giờ này bưu điện đã tan làm từ sớm, Giang Nguyệt Vi cũng chỉ có thể từ bỏ, bởi vì chuyện giấy thông báo mà hai ngày nay cô không thể ngủ ngon, bây giờ đã nói ra, tâm trạng cô bình tĩnh lại, buổi tối cũng ngủ yên giấc đến hừng đông.

Sáng sớm hôm sau Tưởng Chính Hoa đã đến doanh trại, Giang Nguyệt Vi cũng theo anh dậy từ sớm, sau khi ăn sáng xong cô lại cảm thấy hơi bất an, nghĩ thầm, nếu thẩm tra chính trị không qua thì cô vẫn nên biết chút về tình hình nhà họ Giang để có cách ứng phó, vì thế cô lập tức đi ra chỗ gọi điện ngoài cổng gọi đến phòng bảo vệ xưởng làm hộp giấy, nhờ bên đó thông báo cho Nguyệt Hà đến nghe điện thoại.

Vào giờ này không tiện liên lạc, đầu bên kia bảo cô chờ nửa tiếng rồi gọi lại, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn chạy tới chạy lui nên đứng ở cổng chờ thời gian trôi qua, lúc này trời còn sớm, có không ít người ra ngoài đi làm, chờ không bao lâu, cô nhìn thấy Dương Tiểu Quả xách túi đi từ trong ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Tiểu Quả cười cười, đi lên trước nhìn cô, nói: “Giang Nguyệt Vi, mới sáng sớm cô đứng đây làm gì?”

Giang Nguyệt Vi cũng không muốn để ý đến cô ta, nhưng bây giờ trước cửa khu người nhà người ra người vào nườm nượp, cô thờ ơ nói: “Không có gì, tôi đến gọi điện thoại.”

Nói xong, lập tức quay người đi ra ngoài cổng.

Thấy cô không thèm nể mặt mình ngay trước mặt mọi người, Dương Tiểu Quả cảm thấy bực bội trong lòng, có điều cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ thầm bây giờ cứ để cô đắc ý đi, chờ đến khi cô biết giấy báo của mình bị xé nát nhừ từ lâu, có lẽ sẽ khóc đấy.

Đôi mắt đỏ hồng, khuôn mặt đầy nước mắt, thật là đáng thương.

Nghĩ vậy, tâm trạng cô ta đột nhiên tốt lên, nhìn bóng lưng của cô nở nụ cười lạnh, nhanh chóng xách túi đi ra khỏi khu người nhà.

Bên này, Giang Nguyệt Vi chờ thấy gần đến giờ thì nhanh gọi điện thoại, cũng may là Nguyệt Hà lập tức nghe máy ngay, cô cũng không quanh co lòng vòng mà lập tức hỏi Nguyệt Hà rằng Lý Mỹ Ngọc có phạm tội gì phải vào đồn công an không.

Giang Nguyệt Hà đột nhiên nghe thấy cô hỏi như vậy, tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng cô ấy vẫn kể cho cô nghe những chuyện xảy ra gần đây trong nhà: “Không đâu, gần đây Triệu Phượng Tiên luôn tới gây chuyện, nhưng trong nhà có thêm trẻ con, bà ấy nhẫn nhịn rất nhiều, tuy rằng có đôi khi đánh nhau, nhưng không nghiêm trọng, không đến mức vào đồn công an.”

Giang Nguyệt Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhà họ Giang không phạm tội, vậy thì không phải thẩm tra chính trị gặp vấn đề, trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì đầu kia điện thoại đã hỏi cô: “Chị không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Giang Nguyệt Vi cũng không muốn làm cô ấy lo lắng: “Không sao, chỉ là sợ nhà họ Giang xảy ra chuyện lớn ảnh hưởng đến chị thẩm tra chính trị mà thôi, chờ đến khi nhận được giấy báo chị sẽ nói với em.”

Giang Nguyệt Hà chưa từng thi đại học cho nên không biết trình tự kỳ thi, bây giờ nghe thấy cô cười nói thì cũng không nghi ngờ nhiều, cô ấy còn phải đi làm cho nên nói một lúc rồi cúp điện thoại.

Giang Nguyệt Vi cũng nhẹ lòng đi về nhà, sau khi về nhà cô lại đọc sách một lúc rồi bắt đầu nấu cơm, chờ nấu cơm xong thì chồng cô cũng đã về, cô lập tức hỏi: “Tra sao rồi? Em qua không?”

Tưởng Chính Hoa nhìn thoáng qua món ăn cô đã nấu xong, gật đầu: “Anh nhờ người hỏi rồi, kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị của em đều không có vấn đề gì, có lẽ là vì giấy báo của em vẫn chưa tới, chờ ăn cơm xong chúng ta đi qua bưu điện hỏi thử.”

Giang Nguyệt Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải hai vấn đề này thì tốt, bây giờ cô còn chưa nhận được giấy báo, có thể là chưa gửi đến, cũng có thể là đến nhưng chưa giao, nhưng vì để bản thân an tâm, lát nữa vẫn nên đến bưu điện một chuyến.

Sau khi ăn cơm xong, hai người đã lái xe đến bưu điện, bưu điện nội thành rất đông người, gửi tiền, gửi đồ vật, nhận đồ đều xếp hàng, hai người phải chờ một lúc lâu mới đến lượt bọn họ, Giang Nguyệt Vi đọc tên của mình với cô gái nhân viên bưu điện, nói mình đến nhận giấy báo.

Rất nhanh cô gái nhân viên bưu điện lập tức lấy ra một chồng thư tín thật dày đưa cho cô: “Đây là thư tín mấy ngày gần đây, cô cầm lấy tự tìm đi, tôi đang bận.”

Giang Nguyệt Vi cầm xấp thư đi sang một bên cùng tìm với chồng mình, nhưng mà tìm tới tìm lui mấy lần, trong này ngoại trừ thông báo trúng tuyển của những người khác cũng không có cô, hơn nữa cũng có đại học Nhân Hoa nhưng cũng không có cô, cô hơi nhíu mày, hỏi nhân viên bưu điện: “Tất cả thư tín đều nằm ở đây sao?”

Cô gái nhân viên bưu điện kia nhìn cô: “Mấy ngày nay không nhận đều nằm ở đây, cũng có thể nó đến chỗ chúng tôi sớm hơn, đồ của cô gửi từ lúc nào?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 87: Chương 87



Giang Nguyệt Vi vội nói: “Gần hai mươi ngày, cũng là giấy báo do đại học gửi đi, người khác đã nhận được từ lâu, tôi không có.”

Cô gái nhân viên bưu điện tỏ vẻ thương nhưng không giúp được gì: “Vậy tôi cũng không biết, nếu không có thì cô chờ thêm hai ngày nữa, gần đây thư từ gửi đến rất nhiều, có thể là còn chưa đến thôi.”

Dù sao bọn họ đều đã đến, Tưởng Chính Hoa cũng không muốn đi không công một chuyến, vì thế hỏi cô ta: “Có thể cho chúng tôi xem bảng ký tên nhận thư không?”

Cô gái nhân viên bưu điện còn một mớ việc dở dang, vì thế lập tức đưa sổ ghi chép cho họ: “Tự tìm xem, một tháng gần đây đều nằm trong này.”

Tưởng Chính Hoa cầm sổ ghi chép nhanh chóng lật dò với Giang Nguyệt Vi, vừa lật hai tờ, khi nhìn thấy trong sổ ghi chép có tên Giang Nguyệt Vi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ghi chép từ hôm trước, cũng chính là vào ngày thư thông báo của Giang Nguyệt Vi vừa đến bưu điện đã bị ai đó lấy đi, chữ ký lấy thư tín trong sổ ghi chép ký tên “Giang Nguyệt Vi”, nét chữ rất qua loa, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra ba chữ“Giang Nguyệt Vi”, hiển nhiên không phải chữ ký của bản thân Giang Nguyệt Vi.

Sắc mặt Giang Nguyệt Vi cũng thay đổi, cô quay mặt nhìn chồng mình, nói: “Sao có thể, hôm trước em còn ở nhà chờ giấy thông báo, chưa từng ra khỏi khu người nhà, sao có thể nhận thư từ mấy ngày trước được?”

Đương nhiên Tưởng Chính Hoa biết gần đây cô không ra ngoài, anh lập tức quay đầu chỉ vào chữ ký trong sổ hỏi nhân viên bưu điện: “Đồng chí, đây là thư của chúng tôi, nhưng người hôm trước đến lấy không phải chúng ta, ký tên cũng không phải chúng tôi, cho nên chuyện này là thế nào?”

Anh nói xong, Giang Nguyệt Vi nhanh chóng lấy sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận tham dự kỳ thi của mình ra đưa qua đó, giọng nói đầy hoảng hốt: “Cô xem, đây là giấy chứng nhận của tôi.”

Cô gái nhân viên bưu điện nghi ngờ nhận lấy sổ ghi chép và giấy tờ của Giang Nguyệt Vi, sau đó liếc nhìn chữ ký bên trên: “Không sai mà, chữ ký, địa chỉ liên hệ rõ ràng chính là khu người nhà bộ đội các cô, tên cũng là Giang Nguyệt Vi, vấn đề ở đâu?”

“Đây không phải chữ ký của tôi.” Giang Nguyệt Vi nói chắc chắn: “Nếu lúc trước tôi đã lấy thì bây giờ sẽ không đến đây, các cô nhầm rồi.”

Cô gái nhân viên bưu điện cảm thấy không biết phải nói gì: “Không thể nào, ai đến đây lấy giấy báo chúng tôi đều yêu cầu mang sổ hộ khẩu hoặc là giấy chứng nhận tham dự kỳ thi, có phải cô đã nhờ ai đó lấy giúp mình mà không nhớ rõ không?”

Tưởng Chính Hoa nhớ lại vừa rồi cô gái nhân viên bưu điện đã ném xấp thư cho họ tự tìm, sắc mặt sa sầm xuống, sao họ không cẩn thận như vậy, rất có thể là có người lấy nhầm đồ mà không biết, bây giờ chuyện đã qua hai này, giấy thông báo không phải mấy món đồ có giá trị như tiền bạc, cho dù lấy nhầm thì cũng nên trả về rồi chứ, nhưng mà “Giang Nguyệt Vi” kia còn chưa trả thư về.

Cho nên chắc chắn “Giang Nguyệt Vi” này có ý đồ, nếu không cô ta đã trả thư lại từ sớm, nếu như cô ta muốn mạo danh Giang Nguyệt Vi, lấy giấy thông báo của cô nhập học thì còn dễ, bắt cô ta là được, nhưng chỉ sợ cô ta ôm ý đồ xấu, đã tiêu hủy giấy thông báo!

Anh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng đưa giấy tờ của mình ra trước cô gái nhân viên bưu điện, sau đó nói: “Thư bị lấy rất quan trọng với chúng tôi, phiền cô nhớ lại lúc trước ai đã lấy thư đi, người đó cao hay thấp, mập hay ốm, hoặc có đặc điểm gì đặc biệt không?”

Cô gái nhân viên bưu điện vừa thấy chứng nhận sĩ quan của anh thì sững người, lúc này cô ta mới ý thức được hai người trước mặt là người có địa vị, nhưng ngày hôm đó không phải là cô ta trực ban, vì thế đứng dậy nói: “Hôm trước tôi không đi làm, hai người chờ một chút, tôi đi hỏi giúp hai người.”

Cô ta nói xong thì cầm sổ và giấy chứng nhận tham dự kỳ thi của Giang Nguyệt Vi vào văn phòng phía sau.

Sắc mặt Giang Nguyệt Vi tái nhợt, nỗi bất an trong lòng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cô cắn môi nhìn chồng mình: “Chẳng lẽ là cái người có tên Giang Nguyệt Vi giống em cầm giấy thông báo của em đi? Cô ta cầm cũng vô dụng thôi, nhập học cần phải có hồ sơ mà? Nhưng vì sao cô ta còn chưa trả lại?”

Tưởng Chính Hoa nhìn vẻ mặt nôn nóng của vợ mình, vội an ủi nói: “Em đừng vội, chờ một lát mấy người kia ra hỏi tình hình rồi nói sau.”

Vừa dứt lời, cô gái nhân viên bưu điện mới vừa rồi đã đi ra khỏi văn phòng, sau đó nhanh chóng mời hai người họ vào văn phòng, trong đó có một người đàn ông mặc đồng phục giống cô gái kia, anh ta vừa thấy họ đã nói: “Thật xin lỗi, gần đây học sinh thi cử, rồi kỳ thi đại học, thư tín chuyển đến đặc biệt nhiều, tôi thật sự không nhớ nổi người đến nhận thư tín trông như thế nào.”

Sắc mặt Tưởng Chính Hoa tối sầm, giọng nói lập tức trở nên sắc bén: “Không phải các anh đã nói muốn đến nhận giấy thông báo đều phải mang sổ hộ khẩu hoặc là giấy chứng nhận tham dự kỳ thi mới được lấy đi sao? Vì sao người khác lại có thể dễ dàng lấy được đồ của chúng tôi?”

Người đàn ông kia cũng thật sự hoảng hốt: “Chắc chắn là có giấy chứng nhận, nhưng anh cũng biết, chỗ chúng tôi hằng ngày nhiều người đến lấy đồ như vậy, lại còn là hai hôm trước, tôi thật sự không nhớ được nhiều người như vậy.”

Người này nói cứ như chưa nói, Giang Nguyệt Vi tức giận đến phát run, bọn họ làm việc quá vô trách nhiệm, chỉ cần đưa giấy chứng nhận đã để người khác lấy đồ của cô đi, bây giờ họ nói không biết người đó trông như thế nào, vậy đi đâu tìm người đây?

Nếu không lấy được giấy thông báo thì sao cô vào đại học? Nghĩ vậy cô lập tức nhìn chồng mình, giọng nói hơi run rẩy: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Đáy mắt Tưởng Chính Hoa càng lúc càng lạnh, hỏi lại người đàn ông kia: “Người đó là nam hay nữ? Rốt cuộc người đó dùng cái gì để lấy giấy thông báo?”

Bây giờ xảy ra chuyện, đối phương còn là người tham gia quân ngũ, anh chàng kia cũng rất sợ hãi, lập tức nói: “Cầm giấy chứng nhận tham dự kỳ thi, hình như gần đây những người đến nhận giấy báo đều mang theo giấy chứng nhận, còn người đó chắc chắn là nữ, nếu không ảnh chụp không khớp thì tôi chắc chắn sẽ có ấn tượng.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy nhìn thoáng qua giấy chứng nhận của Giang Nguyệt Vi, trên đó ngoại trừ ảnh chụp, địa điểm thi, xếp loại và tên họ thì chỉ có số thứ tự, ngoài ra còn một tờ môn thi và thời gian, nếu có người trùng tên trùng họ cầm thứ này đến nhận đồ, vậy chỉ cần một giây đã có thể lấy thư đi.

Giấy tờ quá ngắn gọn, muốn làm giả cũng rất dễ, cho nên anh không loại trừ khả năng có người làm giả giấy chứng nhận để nhận giấy báo.

Tưởng Chính Hoa thở dài một hơi, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn hai người kia, sau đó nhìn Giang Nguyệt Vi, lạnh lùng cười nói: “Báo công an, để họ giúp chúng ta tìm ra người này, cho dù mò kim đáy biển cũng lôi cô ta ra bằng được.”

Hai người cũng mặc kệ sắc mặt biến sắc của hai nhân viên bưu điện vừa nghe họ nói sẽ báo công an, lập tức đi đến Cục Công An trước bưu điện, Tưởng Chính Hoa có mối quan hệ ở Cục Công An, cho nên vụ án này nhanh chóng được tiếp nhận, nhưng bởi vì chuyện này có liên quan đến sở giáo dục, công an để họ liên lạc với trường học trước, tra hồ sơ thí sinh trong khu vực.

Trần Vỹ Lượng vừa nghe nói giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi đã bị ai đó lấy đi, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, lần này Giang Nguyệt Vi thi được điểm cao nhất trường, xếp top một trăm thành phố .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 88: Chương 88



Bây giờ có người trộm giấy thông báo của cô đó chính là trộm mất vinh dự của nhà trường, ông tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên lập tức đồng ý ngay: “Được, tôi sẽ đến sở giáo dục để nói rõ tình huống với họ, có điều chắc là cần phải tốn chút thời gian, giờ đồng chí đừng hoảng hốt.”

Muốn tìm một người có cùng tên Giang Nguyệt Vi trong vô số hồ sơ của các thí sinh không phải một việc dễ dàng gì, cho nên Giang Nguyệt Vi chỉ có thể chờ.

Cô nói chuyện điện thoại xong lại trở về phòng khách, công an Lục Dũng Phi tiếp đón họ hỏi: “Ngoại trừ có người lấy nhầm, tôi không loại trừ khả năng có người cố ý làm như vậy muốn hai người khó chịu, hai người nhớ lại xem gần đây có đắc tội với ai không?”

Vừa rồi Tưởng Chính Hoa cũng nghĩ như vậy, cho nên bây giờ nghĩ kỹ lại, ở bộ đội ngoại trừ huấn luyện thì anh rất ít qua lại với người khác, anh là doanh trưởng, quan hệ với cấp dưới cũng rất hòa hợp, quan hệ với các doanh trưởng khác cũng tạm, không ác liệt đến nỗi phải trả thù.

Suy nghĩ xong, anh nói: “Có lẽ tôi không có.”

Nói xong, anh nhìn Giang Nguyệt Vi: “Ở trường học em có xung đột với ai không?”

Giang Nguyệt Vi sửng sốt, ở trường học cô rất ít nói chuyện cùng người khác, trên cơ bản chưa từng có quá xung đột, nếu có lời qua tiếng lại thì chính là vào kỳ thi thử đầu tiên, Lưu Ngọc Đình nói cô gian lận, sau đó bị cô ép phải xin lỗi, từ sau chuyện đó hai cô không nói chuyện với nhau nữa.

Ngoài ra còn có Hạ Đan Đan, Hạ Đan Đan thường xuyên bị cô chèn ép, mâu thuẫn nhỏ giữa hai cô không phải lần một lần hai, thậm chí vào ngày nhận phiếu điểm, cô từng xảy ra tranh chấp với Hạ Đan Đan ngay trước cửa khu người nhà.

Nhưng Giang Nguyệt Vi nhìn nét chữ thì thấy không giống với nét chữ của hai người họ, lần này Lưu Ngọc Đình thi bao nhiêu điểm cô không biết, nhưng Hạ Đan Đan thi được ba trăm ba mươi bảy điểm, có thể đậu được vào một trường đại học tốt ở đây, cô ta sẽ không ngu xuẩn cầm giấy thông báo của cô đi vì muốn trả thù đó chứ?

Nếu họ cố ý trả thù, vậy giấy thông báo của cô đang gặp nguy hiểm, nghĩ vậy, sắc mặt Giang Nguyệt Vi lập tức trở nên hoảng sợ, trợn mắt nói: “Có, lớp em có Lưu Ngọc Đình và Hạ Đan Đan, còn Dương Tiểu Quả ở đại viện, mấy người đó từng có xung đột với em.”

Nghĩ tới Hạ Đan Đan, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng thuận miệng liệt kê thêm Dương Tiểu Quả: “Quan hệ giữa tôi với Dương Tiểu Quả ở khu người nhà cũng không tốt, nếu thật sự có người cố ý làm thế, thì rất có khả năng là cô ta.”

Tưởng Chính Hoa nghe thấy ba chữ Dương Tiểu Quả, sắc mặt nháy mắt đen như đáy nổi, bởi vì trong khoảng thời gian giới nghiêm quân diễn lần trước, có một thời gian dài anh luôn đụng mặt người phụ nữ này, vì thế suýt nữa đã quên mất cô ta.

Nhớ đến chuyện lần trước cô ta không màng thân phận mà đi tìm Giang Nguyệt Vi đưa bút, trong mắt anh ngập tràn nghiêm nghị, nhìn Lục Dũng Phi: “Người phụ nữ này đúng là có vài thói xấu, từng có một lần bị tôi khiếu nại phải cách chức tạm thời, không loại trừ khả năng cô ta ghi hận trong lòng cho nên muốn trả thù, cô ta là nghi phạm lớn nhất, nhưng có lẽ cô ta sẽ không ngu tới mức tự mình ra tay.”

Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy như thế, lần trước Dương Tiểu Quả bị khiếu nại, nếu như lần này cô ta thật sự muốn trả thù thì sẽ không để lại manh mối nào: “Vậy chắc chắn là Hạ Đan Đan.”

Tưởng Chính Hoa biết Giang Nguyệt Vi sốt ruột tìm giấy thông báo của mình, vì thế nhìn Lục Dũng Phi: “Chúng tôi đi tìm người với anh.”

Lục Dũng Phi thấy hai người họ hận không thể lập tức bay đi tìm người ngay, cho nên không từ chối lời thỉnh cầu của anh, sau khi tra ra địa chỉ của Hạ Đan Đan đã lập tức dẫn theo hai người họ và vài cấp dưới cùng nhau ra xe.

Hạ Đan Đan không biết Giang Nguyệt Vi đang trên đường đến tìm mình, lúc này cô ta ngồi ở trong phòng, nhìn chằm chằm giấy thông báo đã bị mình xé rách một góc nằm trên bàn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.

Tối hôm trước cô ta vừa nhận được giấy thông báo, một góc bị xé rách chính là kiệt tác ngay lúc đó, nhưng lý trí vẫn chiến thắng nỗi ghen ghét, cô ta không xé nó đến nát nhừ, cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào đã giữ giấy thông báo đến tận bây giờ.

Giấy thông báo đã để ở trong nhà gần hai ngày, cô ta cũng rối rắm hai ngày, mỗi khi muốn xé nó, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh Giang Nguyệt Vi và người chồng vừa cao to vừa hung dữ của cô, tướng mạo người đàn ông kia quá dữ dằn, trong lòng cô ta thấp thỏm bất an, sau đó bắt đầu hối hận lúc đầu mình không nên xúc động như vậy, hối hận không nên bị Dương Tiểu Quả xúi giục, nhưng mặc dù nghĩ thông suốt, lúc cô ta nhìn thấy giấy thông báo thì cũng không cam lòng trả về.

Nhưng vừa rồi, Hà Tân Miêu đến tìm cô ta, nói lớp học bọn họ có người thi hơn ba trăm điểm mà mãi không nhận được giấy thông báo, nghi ngờ không qua được thẩm tra chính trị, cho nên đã tìm Trần Vĩ Lượng nhờ tra kết quả..

Lời của cô ta giống như một xô nước lạnh xối lên đầu, làm chút do dự trong lòng Hạ Đan Đan biến mất không còn.

Đúng vậy, Giang Nguyệt Vi không tìm thấy giấy thông báo, chờ đến lúc cô phát hiện ra sẽ đi điều tra tại sao không nhận được, chồng cô tham gia quân ngũ, muốn tra nguyên nhân nhất định rất dễ dàng, cuối cùng chắc chắn sẽ tra đến chỗ cô ta, cô ta không biết đến lúc đó mình sẽ phải gánh hậu quả gì.

Nghĩ vậy Hạ Đan Đan giật mình một cái, suy nghĩ nhanh chóng bị lôi trở về hiện thực, cô ta còn muốn vào đại học, còn có tương lai sáng lạn, cô ta không thể tự tay hủy hoại nó, cho nên nhân lúc Giang Nguyệt Vi còn chưa phát hiện phải nhanh trả giấy thông báo về, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cho nên cô ta nhanh chóng cầm lấy giấy thông báo nhét vào trong giỏ xách, sau đó xách túi ra khỏi phòng.

Nơi này là dãy nhà ngang, trên hành lang tối tăm bày biện các đủ loại nồi chén chậu và bếp lò, không khí ẩm ướt ngột ngạt, còn trộn lẫn một mùi hương khó có thể miêu tả, bây giờ trong kỳ nghỉ, trên hành lang có rất nhiều trẻ con chạy tới chạy lui, khắp nơi vang vọng tiếng cười mắng.

Hạ Đan Đan đi về phía cửa xuống cầu thang, người phụ nữ đi đến từ phía đối diện chào hỏi với cô ta: “Đan đan, cô định đi đâu đấy?”

Hạ Đan Đan cười nói: “Không đi đâu cả, đi tìm bạn học chơi.”

Người phụ nữ này nhìn cô ta, nhanh chóng hỏi: “Cô sắp khai giảng rồi nhỉ?”

Hạ Đan Đan gật đầu: “Đúng vậy, khoảng hai mươi mấy tháng này là khai giảng.”

Người phụ nữ này mỉm cười, lập tức khen cô ta: “Cô đúng là có tương lai, thi đậu đại học tốt, tầng này trong khu nhà ngang chúng ta chỉ có cô là thi tốt nhất, sau này chính là người ăn cơm nhà nước, khỏi cần nói cũng biết mẹ cô vui cỡ nào.”

Rõ ràng chỉ là một câu rất đơn giản, Hạ Đan Đan nghe mà toát mồ hôi lạnh, đúng vậy, sau này cô ta là người ăn cơm nhà nước, cô ta không thể để chuyện giấy thông báo hủy đi tương lai của mình.

Cô ta qua loa đáp lời người phụ nữ này, sau đó xách túi chạy nhanh xuống lầu.

Chỗ này cách bưu điện cũng không xa, ngồi mấy trạm xe buýt là đến, có lẽ Giang Nguyệt Vi còn chưa phát hiện ra giấy thông báo của mình bị mất, cho nên cô ta phải nhanh trả đồ về.

Hạ Đan Đan vừa đi vừa nghĩ, ra ngoài cửa lập tức đi về phía trạm xe buýt, nhưng còn chưa tới trạm đã nhìn thấy mấy công an mặc cảnh phục đi từ phía đối diện đến chỗ mình, khi cô ta nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyệt Vi giữa những công an đó thì đầu óc vang lên ong ong.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 89: Chương 89



Giang Nguyệt Vi cũng thấy được cô ta, lập tức kêu lên: “Hạ Đan Đan!”

Hạ Đan Đan nghe vậy thì cả người cứng đờ, sau đó theo bản năng quay người đi trở về.

Giang Nguyệt Vi lập tức chỉ vào cô ta nói: “Đồng chí công an, cô ta chính là Hạ Đan Đan.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy nhấc chân chạy tới, đi vài bước đã chặn đường cô ta lại, nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương: “Cô chạy làm gì? Chột dạ?”

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ở trước mặt, một bóng đen bao phủ xuống làm hơi thở Hạ Đan Đan nặng nề, không tự giác mà đè chặt túi mình rồi bước lùi về sau vài bước, giọng nói run rẩy lí nhí gần như không thể nghe thấy được: “Anh đang nói gì, tôi chột dạ gì?”

Tưởng Chính Hoa phát hiện động tác của cô ta, đưa tay giữ chặt túi cô ta, giọng nói sắc bén: “Không chột dạ vậy cô chạy làm gì? Trong túi xách có cái gì? Là giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi sao?”

Lúc này Giang Nguyệt Vi cùng mấy công an cũng chạy đến, đầu óc Hạ Đan Đan trống rỗng, cả người mềm nhũn, suýt thì không đứng nổi, nếu bây giờ giấy thông báo không nằm trong túi cô ta có thể cãi chày cãi cối vài lời, nhưng mà bây giờ nó đang nằm trong túi cô ta!

Lục Dũng Phi thấy thế, nhìn Hạ Đan Đan nói: “Đồng chí Hạ Đan Đan, chúng tôi có một vụ án cần cô hỗ trợ điều tra.”

Hạ Đan Đan biết anh ta nói đến vụ án nào, cô nhìn mấy công an, lại nhìn Giang Nguyệt Vi, lập tức mở túi xách đưa giấy thông báo ra, khóc nức nở nói: “Tôi không cố ý, tôi đang định trả về, mấy người đừng bắt tôi…”

Giang Nguyệt Vi cầm lấy túi xách của cô ta rồi mở ra, sau đó đã nhìn thấy giấy thông báo trúng tuyển mà mình mong chờ mấy ngày qua, giấy thông báo đã bị cô ta xé ra, cũng may là những chỗ khác vẫn ổn không có vấn đề gì.

Cô suýt nữa bật khóc, vuốt giấy thông báo tưởng đã mất mà còn tìm về được, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hạ Đan Đan, tức giận đến phát run: “Vì sao? Vì sao cô lại giả mạo nhận giấy thông báo của tôi?”

Giang Nguyệt Vi không thể hiểu nổi, thành tích của cô chỉ đè ép Hạ Đan Đan một bậc mà thôi, vì sao cô ta lại ghen tị đến mức làm ra chuyện này? Chẳng lẽ đây do nhân phẩm?

Hạ Đan Đan biết mình không chạy thoát được, run rẩy nói: “Không phải, tôi chỉ muốn nhìn thử giấy thông báo của đại học Nhân Hoa, tôi đang định trả về…”

Giang Nguyệt Vi tức đến bật cười, chỉ vào một góc đã bị xé trên giấy thông báo: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin à? Cô xé chỗ này, rõ ràng là muốn phá hủy giấy thông báo của tôi, làm tôi không được đi học đại học!”

“Không phải.” Hạ Đan Đan phủ quyết theo bản năng: “Đó là vì lúc xé phong thư bất cẩn, tôi không muốn phá hủy giấy thông báo của cô.”

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi không tin cô ta, lạnh nhạt nói: “Vậy cô muốn giả mạo tôi nhận giấy thông báo của tôi, sau đó giả danh tôi đi học Nhân Hoa.”

“Cũng không phải.” Hạ Đan Đan ngẩng đầu, trong mắt tràn trề nước mắt, tuy rằng lúc trước cô ta có ôm ý đồ xấu, nhưng mà cô ta đã hối hận rồi: “Giả danh sao dễ dàng vậy chứ, tôi không làm được, tôi chỉ muốn xem thử một chút, tôi đang định mang trả lại thì mấy người đã tới.”

Tưởng Chính Hoa luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: “Cô làm không được, nhưng cô còn một chị họ, lúc trước cô đến khu người nhà tìm cô ta, có phải lúc đó đã cấu kết với cô ta làm thế nào để trộm giấy báo của Giang Nguyệt Vi hay không? Nghĩ làm cách nào để giả danh cô ấy vào Nhân Hoa?”

Hạ Đan Đan nghẹn họng, tuy rằng cô ta không có ý định giả danh Giang Nguyệt Vi vào đại học, nhưng mà đúng là gần đây cô ta luôn liên lạc với Dương Tiểu Quả để thương lượng làm sao lấy được giấy báo của Giang Nguyệt Vi.

Tưởng Chính Hoa nhìn thấy chút biểu cảm trên mặt cô ta, cười khẩy: “Bây giờ giấy thông báo nằm trong tay cô, các cô dùng giấy chứng nhận giả trộm giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi, cô và Dương Tiểu Quả ai là chủ mưu?”

Lục Dũng Phi cũng đã tìm hiểu tình huống của Hạ Đan Đan, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hạ Đan Đan, khai khống, hoặc là che giấu cách thức cô dùng để lừa lấy đồ của người khác chính là lừa đảo, đồng phạm cũng phải ngồi tù, chủ mưu là sẽ chịu tội rất nặng, cô sắp sửa là một sinh viên, sao lại làm ra chuyện này?”

Vừa nghe công an nói phải ngồi tù, Hạ Đan Đan trợn tròn mắt, không nghĩ nhiều mà nói thẳng: “Không phải, tôi không lừa đảo, tôi không muốn mạo danh, tôi không phải chủ mưu, là Dương Tiểu Quả, chị ta bảo tôi đi nhận, giấy chứng nhận giả là chị ta đưa cho tôi, tôi biết chị ta làm ở chỗ nào!”

Ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, cô ta nắm lấy tay Giang Nguyệt Vi khóc như hoa lê dính mưa: “Giang Nguyệt Vi, tôi biết không nên lấy đồ của cô, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô, bây giờ tôi trả đồ lại cho cô, cô nể tình chúng ta là bạn học, cô tha thứ cho tôi được không, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.”

Giang Nguyệt Vi nhìn cô ta, giọng điệu thờ ơ: “Hạ Đan Đan, tôi không biết hận thù giữa tôi và cô sâu bao nhiêu, cô cũng sắp vào đại học rồi, chỉ cần cô chỉ ra chủ mưu, không cần tôi tha thứ cho cô thì đồng chí công an cũng suy xét cách giải quyết vụ án này, bây giờ quyết định nằm trong tay cô.”

Giang Nguyệt Vi sẽ không tha thứ cho cô ta, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của bản thân, Hạ Đan Đan đã biết sai rồi, như chuyện cô ta giả mạo nhận giấy thông báo của cô cũng là thật, cô ta phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, còn về Dương Tiểu Quả, lần này Giang Nguyệt Vi nhất định phải lôi người phụ nữ này vào, để cô ta trả giá đắt!

Hạ Đan Đan nghĩ đến bản thân phải học đại học, nghĩ đến tương lai của mình, dù sao Dương Tiểu Quả đối xử với cô cũng không thật tình thật dạ, cô ta hạ quyết tâm nghiến răng nói: “Được, tôi tình nguyện đứng ra tố giác Dương Tiểu Quả.”

Hôm nay Dương Tiểu Quả trực ban cả ngày, lúc cô ta đang chuẩn bị thu dọn đồ tan làm thì Phương Dương đến tìm cô ta bảo sư trưởng Dương gọi cô ta đến văn phòng, nghe thấy ba chữ sư trưởng Dương, cô ta cảm thấy hơi buồn bực: “Sao đột nhiên chú lại tìm em?”

Phương Dương cũng cảm thấy kỳ quái, ngày thường sư trưởng Dương không bao giờ gọi Dương Tiểu Quả đến văn phòng ông ấy là vì tránh hiềm nghi, không muốn để mọi người biết quan hệ giữa ông ấy và Dương Tiểu Quả, ai ngờ vừa rồi anh ta đến gặp ông ấy, ông ấy lại bảo anh ta đi gọi người: “Không biết, bây giờ chúng ta đi qua đó.”

Bình thường Dương Tiểu Quả rất sợ người chú này, huống chi bây giờ còn ở bộ đội, cho nên không dám kéo dài thời gian, nhanh chạy đến văn phòng, mới vừa tới cửa cô đã nhìn thấy có mấy cảnh vệ nghiêm mặt đứng trước cửa, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.

Phương Dương nhanh chóng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng sau đó anh ta đẩy cửa đi vào, Dương Tiểu Quả đứng phía sau anh ta đi theo vào văn phòng, chờ đến khi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, Tưởng Chính Hoa và Hạ Đan Đan cùng có mặt trong văn phòng, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.

Cô ta không biết tại sao ba người họ lại đồng thời có mặt ở đây, nhưng bây giờ không nghĩ nhiều được như vậy, cô ta bóp mặt lòng bàn tay mình để bản thân bình tĩnh lại, nhìn Dương Húc, kính lễ rồi nói: “Sư trưởng Dương, chú tìm tôi?”

Nhìn thấy khuôn mặt cô ta, Dương Húc đột nhiên nổi giận sầm mặt xuống, chỉ vào Hạ Đan Đan hỏi: “Đây là em họ Hạ Đan Đan của cháu đúng không?”
 
Back
Top Bottom