Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 90: Chương 90



Trái tim Dương Tiểu Quả giật thót, nhưng thoải mái thừa nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Dương Húc lại chỉ vào một trong hai vị công an đứng cạnh: “Bây giờ không phải tôi tìm cháu mà là hai vị đồng chí cảnh sát này muốn tìm cháu, nói cháu và Hạ Đan Đan dùng giấy chứng nhận giả để giả mạo nhận giấy thông báo trúng tuyển của đồng chí Giang Nguyệt Vi, có phải vậy không?”

Phương Dương nghe vậy sắc mặt hơi sợ hãi, liếc nhìn Dương Tiểu Quả theo bản năng: “Sao lại thế này?”

Dương Tiểu Quả không trả lời anh ta, lúc này phát hiện thì ra bên cạnh còn có thêm hai cảnh sát nữa, trái tim cô ta đập thình thịch, lập tức phủ nhận: “Báo cáo sư trưởng, không có chuyện này, tôi không biết giấy báo trúng tuyển gì cả.”

Giang Nguyệt Vi thấy cô ta bĩnh tĩnh dứt khoát phủ nhận như vậy thì rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hạ Đan Đan, kết quả cô ta tức đến mức mặt đỏ tai hồng.

Vì tương lai, Hạ Đan Đan lập tức phản bác cô ta: “Chị, chính là chị lừa tôi bảo tôi đến bưu điện lấy giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi, tờ giấy chứng nhận giả kia là chị đưa cho tôi, sao chị lại không biết xấu hổ nói không biết chuyện gì?”

Dương Tiểu Quả nghe cô ta lên án hận không thể đi lên bịt miệng cô ta lại, lúc trước Hạ Đan Đan sống c.h.ế.t không dám đi tìm người làm giả giấy chứng nhận cho nên cô ta mới đi, cô ta cứ nghĩ rất cẩn thận nhưng không ngờ lại bị Hạ Đan Đan cắn ngược lại cô ta một cú!

Giả mạo nhận giấy thông báo là chuyện nhỏ, dù sao cô ta không chạm vào giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi, nghiêm trọng là một nhân viên trong quân đội như cô ta lại dám đi làm giả giấy chứng nhận, rồi để Hạ Đan Đan có cơ hội khai ra!

Bây giờ làm giả là phải ngồi tù, cô ta không thoát khỏi liên can mua giấy chứng nhận giả! Cô ta còn có thân phận thế này nữa…

Nghĩ vậy, Dương Tiểu Quả tức giận đến mức suýt hộc máu, liều mạng ám chỉ với cô ta: “Hạ Đan Đan, tôi không rõ em đang nói cái gì? Đây là nơi đóng quân, không phải nhà chúng ta, em nói chuyện phải chú ý đúng mực.”

Nhưng mà bây giờ trong đầu Hạ Đan Đan chỉ toàn là tương lai của mình, chẳng thể nghe ra ám chỉ của cô ta, mà tượng cô ta đang cảnh cáo uy h.i.ế.p mình, tức đến mức muốn nổ phổi: “Rõ ràng chị làm mà không thừa nhận?”

Dương Tiểu Quả tức đến đau cả tim, sao cô ta có thể thừa nhận được? Nếu thừa nhận cô ta sẽ khó giữ được công việc, rất có thể bị khai trừ khỏi quân tịch, nghiêm trọng một chút rất có thể phải lao động cải tạo.

Cái cô Hạ Đan Đan này thật sự muốn hại c.h.ế.t cô ta sao?

Dương Tiểu Quả lạnh lùng nhìn Hạ Đan Đan: “Tôi không làm sẽ không thừa nhận, em phạm sai lầm, vì sao lại đổ trách nhiệm lên người không liên quan như tôi chứ?”

Người ghen ghét Giang Nguyệt Vi chính là Hạ Đan Đan, người trong ảnh trên giấy chứng nhận là Hạ Đan Đan, người đi nhận giấy thông báo cũng là Hạ Đan Đan, bị phát hiện cũng là Hạ Đan Đan, có liên quan gì đến Dương Tiểu Quả cô ta đâu, cô ta chỉ cung cấp một tờ giấy chứng nhận giả thôi, họ không tìm ra người làm giấy chứng nhận giả, hơn nữa lúc làm chuyện đó cô ta có đeo khẩu trang y tế, cho dù có gặp lại thì người làm giấy chứng nhận giả đó cũng chẳng nhận ra cô ta.

Hạ Đan Đan nghe cô ta lại phủ nhận nữa thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, chị nghĩ rằng tôi không có chứng cứ sao?”

Dương Tiểu Quả cô ta nói vậy thì cố hết sức giữ bình tĩnh: “Hạ Đan Đan, tôi không kêu em làm bất kỳ chuyện gì, em đừng nói chuyện như vậy với tôi, có chứng cứ gì em cứ trực tiếp lấy ra đây, tôi trong sạch không sợ.”

Dứt lời, Tưởng Chính Hoa đã không nhịn được nữa, nhìn Dương Tiểu Quả, trong mắt ngập tràn chán ghét: “Dương Tiểu Quả, cô đã quá coi thường năng lực làm việc của công an, cô còn nhớ Châu Đại Sơn người làm giả giấy chứng nhận cho mình không?”

“Bởi vì lần đầu tiên giả mạo giấy chứng nhận cho nên anh ta còn nhớ rõ ngày đó người kia mặc quần áo gì, trả cho mình bao nhiêu tiền, bây giờ anh ta đang ở phòng bên cạnh, không bằng để anh ta sang nói chuyện ba mặt một lời với cô?”

Dương Tiểu Quả nghe vậy đầu óc ầm vang một tiếng, trên người thiếu chút nữa không đứng vững, sao bọn họ tìm được Châu Đại Sơn rồi?

Ban đầu Dương Húc không tin cháu gái mình sẽ làm ra loại chuyện thế này, cũng không tin bộ đội cấp dưới của ông ấy sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy, nhưng mà nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ta lúc này, ông ta lập tức cho người gọi Châu Đại Sơn ở phòng bên cạnh sang.

Hôm nay Châu Đại Sơn bất ngờ bị mấy công an bắt, cả người đang ngơ ngác, bây giờ có cơ hội lấy công chuộc tội, sao có thể không thể hiện bản thân chứ, khi nhìn thấy Dương Tiểu Quả, lập tức đứng ra vạch tội cô ta: “Chính là cô ta, tuy rằng lúc đó cô ta đeo khẩu trang nhưng đôi mắt cô ta, kiểu tóc thì tôi vẫn còn nhớ rõ, khi đó trên người cô ta còn có mùi bệnh viện…”

Ngày thường Châu Đại Sơn hay giúp người ta làm giả giấy chứng nhận, chứng minh gì đó, cũng là một tên lăn lộn kiếm ăn, ngày đó cô ta đến làm giấy chứng nhận tham dự kỳ thi, anh ta thu của cô ta năm đồng tiền ai ngờ năm đồng này là tiền lấy mạng, anh ta suýt thì khóc chết!

Phương Dương cũng trợn tròn mắt, đầu óc vang lên ong ong, nếu như Dương Tiểu Quả thật sự phạm vào loại chuyện này, vậy anh ta cũng bị liên lụy, ban đầu anh ta tưởng mình cưới Dương Tiểu Quả là có thể một bước lên mây, nhưng bây giờ không những đổ sông đổ bể mà bản thân còn bị liên lụy theo.

Hạ Đan Đan vạch trần chị họ của mình mà không hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì chỉ cần Dương Tiểu Quả là chủ mưu, sai lầm của cô ta mới được xử nhẹ.

Cô ta nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Dương Tiểu Quả, nhướng mày quả quyết nói: “Chị, bây giờ chị còn không chịu thừa nhận sao? Bởi vì chị ghét Giang Nguyệt Vi, cho nên chị lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và cô ta, xúi giục tôi giả mạo nhận giấy thông báo, may là tôi kịp thời nhận ra sai lầm của mình…”

Sau đó cô ta nói gì Dương Tiểu Quả chẳng hề nghe thấy, cả người cô rét run, cứng đờ, không nói nổi được một chữ.

Dương Tiểu Quả biết cô ta tiêu đời rồi!

Châu Đại Sơn đứng ra tố cáo Dương Tiểu Quả, khiến cô ta không cách nào phản bác, điều này chứng tỏ Châu Đại Sơn nói sự thật.

Dương Tiểu Quả là nhân viên quân chức, vậy mà phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Trong quân đội xảy ra chuyện như vậy, lại còn là cháu gái của mình, Dương Húc trước nay luôn bình tĩnh cũng tức giận đến xanh mặt, ông ấy nhìn Dương Tiểu Quả, khóe môi giật giật: “Dương Tiểu Quả, cô còn có gì muốn nói cho hành vi của mình không?”

Giọng của ông ấy rất trầm, trong đó ẩn chứa tức giận, tất cả mọi người trong văn phòng gần như ngừng thở.

Dương Tiểu Quả mặt xám như tro tàn, sớm biết rằng Hạ Đan Đan như thế thì cô ta tự mình ra tay luôn, bây giờ Giang Nguyệt Vi bình an không có việc gì, còn cô ta lại rơi vào kết cục này.

Cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi, cắn chặt môi, dường như có một cục bông chặn ngang cổ họng cô ta, cuối cùng không nói thành lời.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Lục Dũng Phi nhìn Dương Húc, phá tan bầu không khí này: “Vậy chuyện của Dương Tiểu Quả chúng tôi sẽ giao cho quân đội các ông.”

Người trong quân đội phạm tội, đương nhiên phải để bộ phận chuyên môn của họ điều tra xử lý, cục công an không thể nhúng tay vào, Dương Húc ừ một tiếng, nói một tiếng với viên cảnh vệ vừa đi vào: “Cậu đưa cô ta đến bộ phận bảo vệ, thông báo cho bộ trưởng của bọn họ, việc công xử theo phép công.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 91: Chương 91



Một câu việc công xử theo phép công, Dương Tiểu Quả bị viên cảnh vệ mang đi ngay lập tức, Lục Dũng Phi thấy chuyện này đã kết thúc nên đưa Châu Đại Sơn và Hạ Đan Đan đi ra ngoài.

Xảy ra chuyện như vậy, Dương Húc là bậc cha chú và cấp trên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi rồi nói với cô, bộ đội chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi tin tưởng lời của ông ấy, có điều chờ câu trả lời thỏa đáng còn cần thêm một thời gian nữa, sau khi hai người ra khỏi văn phòng cô đã hỏi chồng mình: “Dương Tiểu Quả sẽ ra sao?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Cô ta có suy nghĩ sai lầm nghiêm trọng, công việc chắc chắn sẽ mất, quân tịch cũng có thể bị gạch bỏ, sau này hồ sơ có vết nhơ, còn về những mặt khác còn phải chờ họ điều tra xong mới biết.”

Giang Nguyệt Vi thở ra một hơi, là Dương Tiểu Quả tự làm tự chịu, lần trước bị cách chức tạm thời một lần mà cô ta còn chẳng biết khiêm tốn, kết quả còn mưu đồ xấu xa muốn cô không vào được đại học, kết cục bây giờ là cô ta đáng.

Bây giờ tâm trạng cô thoải mái hơn, sau khi xuống tòa nhà văn phòng, cô nhìn thấy Hạ Đan Đan đang bị một nữ cảnh sát đẩy mạnh vào trong xe.

Hạ Đan Đan cũng thấy cô, lập tức nói với cô: “Giang Nguyệt Vi, lúc trước cô đã nói chỉ cần tôi đứng ra tố cáo sẽ tha thứ cho tôi, sao cô lại nói chuyện không giữ lời chứ?”

Giang Nguyệt Vi vô cảm nhìn cô ta: “Tôi không nói thế, tôi chỉ nói chỉ cần cô chỉ ra chủ mưu, không cần tôi tha thứ cho cô thì đồng chí công an cũng sẽ tự suy xét vụ án này giải quyết thế nào.”

Hạ Đan Đan vô cùng uất ức: “Nhưng tôi đã trả giấy thông báo cho cô, tôi còn phải khai giảng nữa, cô không thể nói với công an là hủy bỏ vụ án này sao?”

Giấy thông báo đã trả về, thật ra không có chuyện gì xảy ra, cô ta còn đứng ra tố cáo Dương Tiểu Quả, Giang Nguyệt Vi không hủy vụ án này cô ta vẫn bị tạm giam ở cục công an, cho nên cô ta đang rất nóng ruột.

Giang Nguyệt Vi nghe thấy giọng điệu đương nhiên của cô ta, lạnh lùng nói: “Không hủy được, tôi cũng không muốn hủy, nếu không do cô thì ngày hôm qua tôi đã nhận được giấy thông báo, cô đã phạm sai lầm, còn trách tôi không tha thứ?”

Hạ Đan Đan nghẹn họng, nói tiếp: “Vậy cô muốn tôi ngồi tù bao lâu mới nguôi giận?”

Giang Nguyệt Vi nhíu mày: “Cô ngồi tù bao lâu không phải do tôi quyết định, chuyện này có lẽ cô phải hỏi đồng chí công an.”

Trên cơ bản thì sau này hai người sẽ không qua lại với nhau nữa, cho nên cô nói xong cũng lười dây dưa với Hạ Đan Đan, kéo chồng mình đi về khu người nhà.

Lúc này đúng vào giờ cơm chiều, trên đường gặp một nhóm quân tẩu đến nhà ăn lấy cơm, họ nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đều chào hỏi, sau đó thấy cô cầm giấy báo nhập học thì lập tức cảm thấy cô như đang phát sáng lấp lánh, trong miệng thốt ra một đống lời hay.

Bây giờ chuyện này đã đâu vào đó, giấy thông báo đã tìm lại được, trong lòng Giang Nguyệt Vi đã vui như nở hoa, bây giờ nghe người khác khen mình trước mặt nhiều người như vậy, tuy ngoài miệng nói đâu có đâu có, nhưng thật ra trong lòng vui muốn bay lên trời từ lâu.

Về đến nhà, cô ôm giấy thông báo trong lòng như ôm bảo vậy, cẩn thận nhìn ngắm, bên trên giấy trắng mực đen viết tên cô đã trúng tuyển đại học Nhân Hoa, khai giảng vào ngày hai mươi sáu tháng chín, từ đây đến đó còn chưa đầy hai tuần.

Nhớ lại những chuyện sốt ruột ở đời trước, bây giờ cầm được giấy gọi nhập học, cô có cảm giác như mình đang trong mơ, không dám tin, vì thế không nhịn được mà bảo chồng véo cô thử.

Cuối cùng Tưởng Chính Hoa không nỡ véo cô, thấy cô vui vẻ khóe miệng anh cũng bất giác cong lên: “Còn có một chuyện đáng để vui mừng nữa, em có muốn nghe không?”

Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Tưởng Chính Hoa khẽ ho một tiếng, ra vẻ thâm trầm nói: “Em đoán xem?”

Ánh mắt Giang Nguyệt Vi sáng lên: “Lập công ở quân diễn sao?”

Tưởng Chính Hoa giật mình ngạc nhiên: “Sao em lại đoán được dễ dàng vậy?”

Tuy rằng gần đây Giang Nguyệt Vi toàn tâm toàn ý lo lắng cho giấy thông báo của cô, nhưng cũng không quên chú ý đến chuyện của chồng mình: “Em nhớ mà, từ lúc quân diễn của anh kết thúc đến giờ đã hơn nửa tháng, báo cáo kia cũng nên được phê duyệt rồi.”

Tưởng Chính Hoa cười: “Ừ, chiến công hạng ba, chờ ngày mai anh gọi điện cho mẹ báo cho bà tin vui này, để bà cũng vui vẻ theo.”

Vì thế sáng sớm hôm sau đi làm, Tưởng Chính Hoa đã gọi điện thoại đến đại đội sản xuất Trường Hồng, qua điện thoại, khi Mã Ái Vân nghe con trai nói mình lập công, lại nghe anh kể Giang Nguyệt Vi thi được hơn bốn trăm điểm, còn đậu vào đại học Nhân Hoa tốt nhất thành phố bọn họ, bà mất một lúc lâu mới lấy lại được phản ứng.

Sau khi hai đứa trẻ đi sang bên đây, liên lạc không thuận tiện, cho nên bình thường bà cũng không hay hỏi chuyện của họ, bây giờ một năm trôi qua, con trai lập công không chỉ một hai lần, bà có hơi c.h.ế.t lặng, nhưng không ai ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại có thể mang đến cho họ một tin tốt như vậy: “Thiệt hay giả?”

Tưởng Chính Hoa biết bà không dám tin, vì thế cười nói: “Thật đó, báo chí đã đăng tin rồi, mẹ đi tìm Ủy ban Cách Mạng tìm Vãn Báo đọc thử, lúc trước bởi vì vẫn chưa nhận được giấy thông báo nên không nói với mọi người.”

Mã Ái Vân vừa nghe thấy còn đăng lên báo thì vui vẻ ra mặt khen Giang Nguyệt Vi một lúc, sau đó lập tức cúp điện thoại đến Ủy ban Cách mạng tìm người hỏi mượn Vãn Báo, bà ấy không nhận ra nhiều mặt chữ như vậy, vì thế nhờ người bên Ủy ban Cách mạng đọc giúp, vừa nhìn đã thấy tên của Giang Nguyệt Vi nằm trong danh sách top hai trăm thí sinh đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.

Tờ báo này đã được xuất bản một thời gian, người Ủy ban Cách mạng không biết Giang Nguyệt Vi, mà hồ sơ của Giang Nguyệt Vi cũng không nằm ở đây cho nên họ không biết là người thuộc công xã mình, bây giờ nghe Mã Ái Vân nói như vậy, người Ủy ban Cách mạng lại gọi điện thoại hỏi thăm một chút, quả nhiên xác định Giang Nguyệt Vi đúng là người của đội sản xuất công xã Trường Hồng bọn họ.

Bọn họ lại nghĩ đến thành tích thi đại học năm nay của công xã chẳng ra gì, vì thế lập tức liền quyết định phải kéo băng rôn đỏ thẫm chúc mừng Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, để khích lệ các thí sinh thi đại học các năm về sau.

Mã Ái Vân vui đến mức mũi sắp hếch lên trời, cầm tờ báo chạy về nhà, vừa vào cửa đã nói to: “Nhà thằng Hai có tin vui.”

Hôm nay trong đội được nghỉ, đoàn người nhà họ Tưởng chưa ra ngoài, lúc này nghe bà vui mừng nói thế mọi người đền nhìn chằm chằm vào bà.

Sắc mặt Lưu Thải Nga thay đổi, trong lòng vang lên lộp bộp, không phải là Giang Nguyệt Vi có con đó chứ?

Cô ta vội hỏi: “Nguyệt Vi mang thai?”

Mã Ái Vân giơ tờ báo trong tay lên cười nói: “Không phải, mà là nó đậu đại học, còn đăng lên cả báo.”

Những người khác trong nhà họ Tưởng có nghe nói Giang Nguyệt Vi thi đại học, cũng không dám tin, nhưng nhìn thấy tên trên “Vãn Báo” thì lại không thể không tin.

Lưu Thải Nga thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải Giang Nguyệt Vi mang thai là được, có điều cô ta nghĩ tiếp không phải Giang Nguyệt Vi không đi học sao, tại sao vừa qua bên kia đột nhiên trở thành sinh viên? Lại còn có thể thi đạt điểm cao hơn người cao điểm nhất công xã bọn họ chứ?

Mẹ, chuyện này là thật hay giả? Không phải là trùng tên trùng họ đó chứ?” Cô ta hỏi lại.

Mã Ái Vân biết bọn họ không tin: “Đương nhiên là thật rồi, vừa rồi mẹ ở chỗ Ủy ban Cách mạng đã nhờ họ kiểm tra, chính là vợ thằng Hai, họ còn nói sẽ cấp cho chúng ta một cái băng rôn lớn.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 92: Chương 92



Người của Ủy ban Cách mạng đã nói vậy, thì chuyện này chắc chắn là thật, mọi người chỉ cảm thấy ngạc nhiên không thôi, khuôn mặt ai nấy đều có vẻ không phản ứng kịp.

Sau khi Lý Mỹ Ngọc trải qua nỗi khiếp sợ lại nhẹ nhàng nói: “Tôi phải cho cả nhà biết chuyện vui lớn này, lát nữa tôi mua chút thịt về mời mọi người tới ăn cơm.”

Đây chính là tự mình thi đậu trở thành sinh viên, không phải đậu đại học nhờ tiến cử, kỳ thi đại học năm nay cả công xã bọn họ không có ai thi được hơn bốn trăm điểm, mà Giang Nguyệt Vi làm được, đây là chuyện vui lớn của cả nhà họ Tưởng, cần phải chia sẻ với xóm làng.

Tống Xuân Ninh cười nói: “Mẹ, con đi mua thịt nha?”

Mã Ái Vân cười tủm tỉm nói: “Để mẹ và cha con đi, các con nấu cơm trước, một lát lại đi mua vài món ăn về.”

Mẹ chồng đã sắp xếp mọi việc xong, Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga đồng ý, hai người vào trong bếp, Lưu Thải Nga nghĩ thầm, Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, sau này chính là người ăn cơm nhà nước, bây giờ Tưởng Chính Hoa cũng ăn cơm nhà nước, nếu sau này con gái nhỏ của cô ta được nuôi dưới danh nghĩa của hai người họ thì quả là không có gì tốt hơn.

Nghĩ vậy, đột nhiên cô ta bật cười, chỉ mong Giang Nguyệt Vi mãi mãi không thể có con.

Tống Xuân Ninh thấy đang yên đang lành đột nhiên cô ta bật cười, hoảng sợ: “Em làm sao vậy?”

Lưu Thải Nga phát hiện ra mình hơi thất lễ, vội che giấu biểu cảm: “Không có gì, chỉ cảm thấy điểm thi đại học của Nguyệt Vi tốt, vui thay chị ấy, cho nên không nhịn được mà cười.”

Sau khi Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa kết hôn ở nhà chưa đến một tháng, Tống Xuân Ninh không biết tình cảm giữa Lưu Thải Nga và Giang Nguyệt Vi tốt bao nhiêu, chỉ cảm thấy cô ta có hơi kỳ lạ, nhất là sau khi sinh con xong luôn cười trộn, không biết đang cười cái gì.

Rất nhanh Lưu Thải Nga đã nói: “Chị nói xem chị ấy có chuyện vui lớn vậy, chúng ta có nên tặng quà thể hiện thái độ không?”

Tuy rằng chuyện đứa bé chồng đã dặn cô ta đừng nghĩ nhiều, nhưng mà Giang Nguyệt Vi không có con, chuyện này làm sao mà cô ta không nghĩ nhiều cho được?

Cho nên dùng cái này làm cớ thỉnh thoảng liên lạc một chút bồi đắp tình cảm sẽ không bị nghi ngờ đâu nhỉ?

Tống Xuân Ninh khó hiểu, nhướng mày nhìn cô ta: “Thể hiện thái độ gì?”

Mi mắt Lưu Thải Nga mang theo ý cười: “Lúc trước chị ta kết hôn Chính Hoa đã tặng những vật dụng gia đình cho chúng ta, bây giờ có chuyện vui mừng như thế, chúng ta tặng chút đồ thể hiện thái độ.”

Tống Xuân Ninh trầm ngâm, lúc Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa kết hôn đúng là họ không tặng quà, theo đạo lý thì bọn họ nên bổ sung quà, nhưng mà bây giờ tặng quà hình như có chút cố tình: “Chờ qua năm đi, lúc trước họ có nói qua năm sẽ về, giờ cũng không còn mấy tháng nữa.”

Lưu Thải Nga thấy cô ta không đồng ý, thì không nói thêm gì, miễn cho cô ta nghi ngờ.

Mã Ái Vân đi mua thịt về rất nhanh, bà giao đồ cho hai đứa con dâu, bảo chồng và hai đứa con trai đi đốt pháo, còn mình đi ra ngoài mời mọi người đến ăn cơm, bữa cơm này vui vẻ giống như ăn tết.

Bà gióng trống khua chiêng nói Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, băng rôn đỏ thẩm của công xã đưa đến nhanh chóng treo lên, tin tức truyền ra bên ngoài, có rất nhiều người quen biết Giang Nguyệt Vi vừa tò mò vừa khiếp sợ, bọn họ không quen người nhà họ Tưởng, tất cả đều chạy đến nhà họ Giang hỏi Lý Mỹ Ngọc tại sao có chuyện vui lớn vậy mà bà ta không nói với bọn họ, thậm chí đến bí thư chi bộ đại đội cũng chạy đến chỗ họ đốt pháo ăn mừng.

Lý Mỹ Ngọc bị hỏi mặt mày như ăn khổ qua, nhà họ hoàn toàn không biết gì về chuyện của Giang Nguyệt Vi, đậu đại học lại càng không biết .

Nhận được càng nhiều lời chúc mừng bà ta càng tức giận, rõ ràng đây chính là thời khắc nhà họ Giang bọn họ hưởng thụ vinh quang và rạng rỡ, kết quả bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả, vẻ mặt xấu hổ.

Sau đó được quá nhiều người đến chúc mừng, bà ta không nhịn được mà mắng mỏ người đến.

Những người bị mắng cũng không thể hiểu được, thấy Lý Mỹ Ngọc như vậy thì không nhịn được mà nói: “Không phải là mấy người không biết gì cả đấy chứ? Có phải Nguyệt Vi không nói với mấy người không? Bây giờ công xã đã treo băng rôn lớn lên rồi, nhà họ Tưởng bên kia giống như ăn tết, mấy người không biết sao?”

Lý Mỹ Ngọc muốn phản bác nhưng lại không nói thành lời, bởi vì Giang Nguyệt Vi thật sự không nói với bọn họ, đến khi những người khác chạy đến chúc mừng họ mới biết cô thi đậu đại học.

Người nọ thấy bà ta im lặng không nói gì một lúc lâu, đã hiểu lý do, con gái thi đậu đại học, làm cha mẹ nhưng lại biết tin tức qua miệng người khác, chuyện này châm biếm đến mức nào chứ.

Người đó đột nhiên cảm thấy Lý Mỹ Ngọc thật đáng thương, bùi ngùi nói: “Nếu lúc trước Nguyệt Vi ly hôn mà mọi người ủng hộ con bé, sao bây giờ con bé xa cách với mấy người chứ, con bé nổi giận không thèm liên lạc với nhà mình, mấy người chỉ có thể cố chịu mà thôi.”

Tâm trạng Lý Mỹ Ngọc vốn đã không tốt, bây giờ còn bị người khác dạy đời, trong lòng càng thấy bực bội hơn, hung hăng trợn mắt lườm người nọ một cái: “Bà bớt nói mát đi, ly hôn đâu phải con gái nhà bà, mất mặt cũng đâu phải nhà bà, bà đừng có mà đứng nói chuyện không đau eo.”

Người nọ cười cười: “Nhưng Nguyệt Vi không làm mấy người mất mặt mà, con bé ly hôn, chuyện nhà họ Hà chẳng hề ảnh hưởng gì đến nhà bà, sau đó lại gả cho người tham gia quân ngũ, còn chưa đến một năm đã thi vào đại học, chuyện này mất mặt gì chứ?”

Lý Mỹ Ngọc một bụng đầy lửa giận, bà ta chỉ cảm thấy phổi sắp tức nổ, lúc trước Nguyệt Vi li hôn nhà họ chỉ cảm thấy bẽ mặt, làm sao nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy người nọ có vẻ vui mừng khi người khác gặp hoa, bà ta lập tức ném đồ ăn trong tay xuống đất: “Liên quan gì tới bà!”

Người nọ thấy bà ta như vậy, thôi, tính cách này, chẳng trách bây giờ Giang Nguyệt Vi không để ý đến họ, bà ta cũng lười nói, nhanh chóng chạy lấy người, để lại một mình Lý Mỹ Ngọc tức nghẹn đứng lại chỗ mắng chửi.

Chuyện này còn chưa kết thúc, đã mười mấy năm đội sản xuất Tùng Dương bọn họ không có học sinh học lên cao, bây giờ Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, trong lúc nói chuyện phiếm những người trong đại đội thỉnh thoảng nói tới một hai câu, còn nói nhà họ Giang xứng đáng, mấy ngày nay Lý Mỹ Ngọc đi đến đâu cũng nghe thấy, tức đến mức bà ta về nhà mắng to Giang Nguyệt Vi là đồ không có lương tâm, ăn cháo đá bát.

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi không nghe thấy những lời mắng chửi của Lý Mỹ Ngọc, sau khi nhận được giấy báo, cô chỉ một lòng chuẩn bị đồ chờ khai giảng, có lẽ vì tâm trạng tốt mà mấy ngày nay cô ngủ đặc biệt ngon giấc, ăn uống cũng ngon miệng, nửa chén cơm mỗi bữa đã không còn thỏa mãn cái bụng của cô, thèm rất nhiều món.

Có điều đã sắp khai giảng, cô không để ý đến sự bất thường này, rất nhanh đã đến ngày khai giảng.

Cuối tháng 9, trời vẫn còn nóng.

Thời này vào đại học là một chuyện vô cùng xa vời, trước nay Giang Nguyệt Vi không ngờ, thậm chí cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ cô đã sắp được làm chuyện xa vời này, cho nên cô thấy khá hưng phấn, dậy từ sáng sớm, thay một cái áo trắng may bằng vải sợi tổng hợp.

Có điều cũng không biết có phải vì gần đây ăn nhiều không mà phần n.g.ự.c của cái áo này, trước kia cô mặc còn hơi rộng, nhưng bây giờ cảm thấy hơi chật, có điều còn may là mặc vào vẫn được.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 93: Chương 93



Cô cũng không ngại chật, sau đó tìm một cái váy dài màu đen mặc bên dưới, sau đó thắt hai b.í.m tóc rồi xõa tung nó ra, nhìn rất mô đen.

Mà chồng cô hôm nay cũng đi cùng, ban đầu chỉ định ăn mặc đơn giản một chút, nhưng nhìn vợ mình mặc vải sợi tổng hợp anh cũng nhanh thay một cái áo bằng sợi tổng hợp và quần màu đen, như vậy đi ra ngoài chỉ cần liếc mắt một cái là mọi người đều nhìn ra họ là vợ chồng.

Bây giờ cô đã học đại học, lại xinh đẹp như thế, ngộ nhỡ vừa đến trường đã bị người khác để mắt, đây chính là lúc anh nên khoe khoang thân phận của mình.

Đại học Nhân Hoa ở trung tâm thành phố, cách nơi đóng quân rất xa, cho nên lúc trước Giang Nguyệt Vi đã thương lượng với chồng mình là sẽ ở trọ tại trường, đồ chuẩn bị cho khai giảng cô đã sắp xếp xong từ sớm, sau khi ăn sáng xong, Tưởng Chính Hoa lái xe quân đội đưa cô đến trường.

Rất nhanh họ đã đến nơi, cột đá được xây từ gạch đỏ, bên trên có bốn chữ rồng bay phượng múa “Đại học Nhân Hoa” thật to, hai con sư tử bằng đá ở hai bên cửa tỏa ra khí thế hừng hực, trang trọng, cổ điển.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tuy rằng bọn họ tới rất sớm, nhưng ngoài cửa vẫn đông đúc, là các sinh viên đến từ năm châu bốn bể, nhìn qua thì những người này có sự chênh lệch tuổi tác rất lớn, có người giống học sinh, có người tầm bốn mươi lăm tuổi, có vài người đi cùng gia đình.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, năm nay và năm ngoái đều không hạn chế tuổi tác thí sinh dự thi, nhỏ từ mười bốn mười lăm tuổi, lớn từ năm mươi sáu mươi tuổi đều có thể tham gia, cho nên tuổi tác không đồng đều là bình thường.

Ngoài cửa có nhiều người qua lại, xe không tiện chạy vào trường học, hơn nữa xe quân đội có vẻ rêu rao quá, cho nên Tưởng Chính Hoa đỗ xe bên ngoài cổng trường, sau đó xách đồ đi cùng Giang Nguyệt Vi vào cổng trường.

Trường học có sắp xếp tình nguyện viên, sau khi vào cửa tình nguyện viên hỏi chuyên ngành của Giang Nguyệt Vi, sau đó chỉ đường cho họ, hai người đi sâu vào trong, không bao lâu đã tìm được chỗ báo danh hệ tiếng Trung, Giang Nguyệt Vi nộp hồ sơ, điền biểu mẫu, cầm chìa khóa ký túc xá đi đến ký túc xá.

Trên đường đi gặp rất nhiều người, mọi người ai nấy đều mặc đồ chỉnh tề trang trọng, trên mặt đều nở nụ cười, trong tay kéo đủ loại túi xách, đồ đạc của Giang Nguyệt Vi cũng không nhiều lắm, có chồng theo cùng cho nên cô không cần khệ nệ xách đồ như những người khác.

Tòa nhà ký túc xá nữ có bốn tầng, bên ngoài được quét dọn sạch sẽ, hai người xách túi đi lên tìm số phòng ký túc xá, đây là một phòng tám người giường tầng, điều kiện trong phòng cũng đầy đủ, có bàn học và tủ đồ, nhưng trong phòng không có WC và bồn rửa mặt.

Lúc này bên trong đã có hai cô gái, các cô đều chọn giường dưới, nghe thấy tiếng động, hai người kia ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy một nam một nữ mặc đồ giống nhau đi vào trong, người nam mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng tiêu sái, cô gái mặt hạnh má đào, xinh xắn lanh lợi, là một đôi trai tài gái sắc.

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy hai cô nhìn chằm chằm mình, mỉm cười chào hỏi các cô ấy: “Hai người đến thật sớm?”

Hai người kia cũng nhanh đáp lời, Giang Nguyệt Vi cũng tiếp tục trò chuyện với hai người, nhìn thấy bên trong còn hai giường dưới, trong đó có một cái dựa cửa sổ, ánh sáng không tệ lắm, vì thế đi qua bảo anh để đồ xuống.

Tưởng Chính Hoa làm lính mười mấy năm, chút chuyện nhỏ như sắp xếp đồ đạc anh đã quen tay từ lâu, không cần cô mở miệng đã thành thạo lau khô giường, sắp xếp đồ đạc chỉnh tề, sau đó xếp chăn theo kiểu đậu hũ để trên giường.

Hai bạn học nữ nhìn thấy thao tác dọn dẹp giường đệm một cách nhanh gọn của anh, rồi nhìn cái chăn, mắt nhìn thấy mà ngơ ngác, nghĩ thầm, chẳng lẽ là quân nhân sao?

Có điều các cô chỉ nghĩ thầm, dù sao bây giờ cũng không thân, không tiện hỏi.

Nơi này là ký túc xá nữ, lúc này bên ngoài có không ít bạn học nữ lục tục tới, buổi chiều Tưởng Chính Hoa còn có việc, cho nên sau khi dọn dẹp xong, Giang Nguyệt Vi đã tiễn anh ra ngoài.

Ra bên ngoài, người đến người đi, đa số còn là nữ sinh, một người đàn ông như Tưởng Chính Hoa cũng không tiện ở đây lâu, nhanh chóng nói với vợ mình: “Buổi chiều em đi tìm hiểu hoàn cảnh trường học với bạn học trước, chờ buổi tối anh xong việc sẽ đến đón em.”

Không hiểu vì sao mà sau khi kết hôn với anh xong, Giang Nguyệt Vi cảm giác bản thân mình càng ngày càng ỷ lại vào anh, anh vừa nói phải đi để cô ở lại với mấy người xa lạ kia, cô cảm thấy luyến tiếc không nỡ để anh rời đi, chỉ lẩm bẩm nói: “Vậy buổi tối anh đừng đến quá muộn nha.”

Tưởng Chính Hoa thấy hiếm khi cô tỏ vẻ quyến luyến như vậy, trong lòng ngập tràn vui thích: “Yên tâm, anh xong việc sẽ tới đây ngay.”

Giang Nguyệt Vi đưa anh xuống lầu, vừa xuống dưới anh đã không cho cô tiễn nữa, cô nhìn theo anh rời đi sau đó mới từ từ quay về ký túc xá, lúc này trong ký túc xá lại có thêm ba người, giường dưới cũng đã bị chọn hết.

Mấy người nhìn thấy cô đi vào, vẻ mặt rất thân thiện, trước đó, mọi người đều là người xa lạ, nhưng bây giờ tất cả đều vì một ước mơ mà được gom lại cùng nhau, bốn năm tiếp theo mọi người sẽ cùng sinh hoạt chung một chỗ, cho nên mọi người nhanh chóng chào hỏi, rồi lần lượt giới thiệu bản thân đơn giản.

Giang Nguyệt Vi ghi nhớ những người này, bây giờ ký túc xá của cô đã có sáu người đến, chỉ có cô và một nữ sinh tên là Lưu Thúy Ngọc đến từ nông thôn, bốn cô gái khác đều là người dân bản địa, trong đó có hai người là thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi trở về đi thi, còn hai người còn lại một là nữ công nhân trong nhà xưởng, một người là giáo viên dạy thay cấp hai, tuổi tác các cô ấy cũng không vượt quá ba mươi tuổi.

Đây là lần đầu tiên mọi người gặp mặt, cho nên trò chuyện cũng rất khách sáo, nói được một lúc mọi người đã chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài nhận sách thuận tiên làm quen với sân trường.

Lúc này có hai người một lớn một nhỏ đi vào, người phụ nữ lớn tuổi hơn tầm đâu khoảng bốn mươi tuổi, cô gái trẻ thì còn rất nhỏ, cỡ mười bảy mười tám, nhìn dáng vẻ có vẻ là hai mẹ con, hai người đều trang điểm rất thời thượng, túi da trong tay cũng rất mới, nhìn qua có vẻ gia cảnh không tệ.

Cô gái nhỏ kia nhìn thoáng qua căn phòng, mỉm cười đi về phía trước hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chị, không còn giường dưới sao?”

Lần này giáo viên không sắp xếp số giường, mọi người đều là ai tới trước thì chọn trước, bây giờ giường dưới đều đã bị chọn hết, người tới chậm chỉ có thể chọn giường trên, Giang Nguyệt Vi nói: “Không còn nữa.”

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn mẹ mình, nắm áo bà ta kéo hai cái, người phụ nữ này lập tức cười nói với mọi người: “Xin lỗi các cô, cơ thể con gái của tôi không tốt, tuổi còn khá nhỏ, tư thế ngủ cũng không tốt, nếu ngủ giường trên tôi sợ nó sẽ rơi xuống, có ai tình nguyện đổi giường không?”

Vẻ mặt bà ta rất thân thiện, giọng nói khách sáo, Giang Nguyệt Vi nhìn cô gái nhỏ kia, sắc mặt hồng nhuận, tuy rằng cơ thể hơi gầy như cũng không thấy sức khỏe không tốt chỗ nào, hơn nữa bây giờ mọi người đã dọn dẹp xong, không thể nhường giường của mình chỉ vì một lời nói như thế, cho nên bốn người ngủ giường dưới tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, sau đó đều nói với bà ra rằng không muốn đổi.

Người phụ nữ này lại quay đầu nhìn cô gái nhỏ, nhanh chóng nói: “Đến muộn rồi, con ngủ giường trên đi.”

Vẻ mặt cô gái nhỏ kia không vui vẻ mấy, chỉ gật đầu, mang đồ đến để lên chiếc giường phía trên giường của Giang Nguyệt Vi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 94: Chương 94



Chỉ một chút chuyện nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng đến các cô đi xuống lầu, cô gái nhỏ kia nghe thấy các cô nói định đi nhận sách, nhanh nhẹn nói: “Các chị, tôi có thể đi cùng các chị không?”

Đương nhiên mọi người sẽ không từ chối, cho nên cô gái nhỏ kia để mẹ ở lại ký túc xá dọn dẹp, rồi đi theo các cô xuống lầu, dọc đường mọi người vừa đi vừa trò chuyện, rồi biết cô gái nhỏ kia tên là Bạch Linh, là thí sinh thi đại học năm nay, mới mười tám tuổi, là học sinh nhỏ tuổi nhất ký túc xá các cô.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy miệng của cô gái tên Bạch Linh này rất ngọt, mở miệng nói chuyện là một tiếng chị hai tiếng chị, gọi đến mức cô thấy nổi cả da gà, nhóm người đi dạo trường học một vòng, sau đó mới làm các loại thẻ, cuối cùng vòng đến khu nhà dạy học nhận sách rồi quay về ký túc xá.

Thời gian nhập học trong hai ngày, cho nên hôm nay không có lớp, cơ bản thì buổi sáng làm xong hết việc buổi chiều sẽ không phải làm gì, Giang Nguyệt Vi đi ăn với mọi người xong thì lên giường nghỉ ngơi, có lẽ là vì hơi mệt nên cô vừa nằm xuống đã ngủ ngay, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô bị người khác đánh thức.

Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy Ngọc đánh thức cô, Lưu Thúy Ngọc cười nói: “Ngoài cửa có một người đàn ông gọi cô, là anh cô sao?”

Giang Nguyệt Vi xoa mắt đứng dậy nhìn ra cửa, nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đứng ngoài cửa, dường như vì lúc này mọi người đang ngủ nên anh không dám vào, Giang Nguyệt Vi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần năm giờ, cô ngủ hơn hai tiếng.

Cô vội ngồi dậy khỏi giường, cười nói trả lời Lưu Thúy Ngọc: “Không phải, là chồng của tôi, tôi đã kết hôn.”

Vừa rồi lúc Lưu Thúy Ngọc nhìn quần áo của họ đã nghi ngờ họ là vợ chồng, nhưng nhìn tướng mạo hai người khá giống nhau, cho nên mới hiểu lầm.

Giang Nguyệt Vi cảm ơn cô ta, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, Tưởng Chính Hoa thấy trên mặt cô vẫn còn dấu vết vừa ngủ dậy, cười hỏi: “Ngủ bao lâu?”

“Gần hai tiếng.” Giang Nguyệt Vi còn tưởng rằng cô đến một hoàn cảnh lạ lẫm sẽ lạ giường, không ngờ lại có thể ngủ sâu đến vậy: “Sợ là buổi tối không ngủ được.”

Tưởng Chính Hoa: “Không sao, dù sao có hai ngày nhập học, ngày mai không có tiết, việc của em đã làm xong chưa, còn có gì cần anh làm phụ em không?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu trả lời anh, hai người nhanh chóng đi xuống lầu, lúc về đến điểm đóng quân đã gần sáu giờ, trong nồi hầm móng heo, ngửi mùi rất thơm, khóe miệng cô không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Những thức ăn khác chồng cô đã rửa sạch sẽ chờ cô về rồi nấu, bây giờ cô không có việc gì làm nên cùng nấu ăn với chồng, vì chúc mừng cô đậu đại học, cho nên hôm nay anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, có móng heo, có thịt kho tàu, còn có thịt xào và canh gà, chỉ cần nhìn thấy là miệng không nhịn được.

Cho nên vừa nấu cơm xong, Giang Nguyệt Vi đã nhanh chóng ăn ngay, không biết có phải vì ăn quá vội không mà lúc ăn xong, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn ở cổ họng, sau đó có một luồng hơi từ dưới dạ dày xộc lên.

Giang Nguyệt Vi nhanh thả chén đũa xuống chạy vào WC nôn ọe, lần này vừa nôn đã lập tức nôn sạch tất cả đồ ăn ngon vừa ăn ra, cuối cùng gần như nôn sạch mật xanh mật vàng.

Cô vừa khó chịu vừa đau lòng, khó chịu là dạ dày, đau lòng là tiếc tiền, dù sao đồ ăn cũng ngon như thế, vậy mà cô lại nôn sạch, tất cả đều bị lãng phí.

Tưởng Chính Hoa luống cuống tay chân vừa lấy nước súc miệng vừa xoa lưng cho cô, rồi nói: “Sao lại vậy, anh ăn đâu có nôn, chắc chắn cơm anh nấu không có vấn đề gì, trưa nay em ăn gì ở trường học?”

Ở trường học Giang Nguyệt Vi ăn mì, là mì thịt thái sợi, lúc cô ăn cũng không thấy có gì bất thường, các bạn cùng phòng cũng ăn chung, cho nên nói: “Không sao đâu, có lẽ do em đói bụng quá, đồ ăn buổi tối lại quá ngon cho nên ăn quá vội, do đó mới nôn ra.”

Tưởng Chính Hoa nghe cô nói vậy thì hơi nhướng mày, cũng không biết nên nói gì: “Vậy lát nữa ăn thêm, lần sau đừng nôn nóng, dù sao đồ ăn trong nhà để em ăn thoải mái mà.

Đã nôn một lần rồi, đương nhiên Giang Nguyệt Vi sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai, chỉ gật đầu.

Tưởng Chính Hoa để cô ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó đi nấu cho cô chút cháo, kết quả nồi mới vừa đặt lên bếp, Giang Nguyệt Vi lại chạy nhanh như gió vào WC bắt đầu nôn mửa tiếp.

Anh cảm thấy có gì đó bất thường, tuy rằng hai người họ cùng ăn một nồi cơm, cùng một món ăn nhưng anh là đàn ông, da dày thịt béo, dạ dày cũng vậy, rất có thể anh ăn vào không sao nhưng Giang Nguyệt Vi không giống vậy, dạ dày cô yếu ớt hơn, cho nên rất có thể bữa cơm này có vấn đề.

Nghĩ đến đây, anh cũng không nấu cháo nữa mà chờ cô nôn xong thì lập tức đưa cô đến bệnh viện quân đội khám, nhưng lúc này đã gần tám giờ, buổi tối thường không có bệnh nhân, cho nên chỉ sắp xếp một bác sĩ khoa nội trực ban, còn những bác sĩ khác lúc này đang ngồi ăn cơm ở phòng nghỉ bên cạnh.

Tưởng Chính Hoa dìu Giang Nguyệt Vi ngồi xuống, sau đó đi nhanh vào phòng nghỉ kéo một bác sĩ ra, vừa kéo anh ta vừa nói: “Vừa rồi vợ tôi cứ nôn ra mãi, không biết ăn bậy ảnh hưởng đến bụng hay là ngộ độc thức ăn, ông mau khám thử xem!”

Bác sĩ nghe anh nói có thể là ngộ độc thức ăn, ban đầu còn định than vãn anh quá thô lỗ, lúc này còn có thể nói gì được chứ, chỉ đành chạy nhanh theo anh vào phòng khám bệnh.

Bác sĩ nhìn sắc mặt Giang Nguyệt Vi, sau đó lập tức đo nhiệt độ cơ thể của cô, vừa bắt mạch vừa cẩn thận dò hỏi hôm nay cô đã ăn gì, sau khi hỏi xong vẻ mặt ông ta lóe lên ngạc nhiên, sau đó đổi một bàn tay khác của cô để bắt mạch.

Nhìn vẻ mặt bác sĩ, sắc mặt Tưởng Chính Hoa cũng âm u, nếu thật sự là vì đồ ăn buổi tối anh nấu có vấn đề, vậy anh sẽ áy náy c.h.ế.t mất.

Một lát sau, bác sĩ ngẩng đầu, nở nụ cười, hỏi Giang Nguyệt Vi: “Đã bao lâu rồi cô chưa có kinh nguyệt lại?”

Đột nhiên bị một người đàn ông hỏi vấn đề riêng tư như vậy, Giang Nguyệt Vi thấy hơi xấu hổ, nhưng sau khi lấy lại tinh thần cô lại trố mắt, nhưng không dám chắc chắn suy nghĩ trong lòng của mình, cô run rẩy nói: “Hình như trễ nửa tháng rồi.”

Tưởng Chính Hoa còn chưa kịp lấy lại tinh thần: “Có ý gì?”

Bác sĩ nhìn hai người, vẻ mặt có hơi bất lực, kinh nguyệt đã muộn nửa tháng mà hai người này lại chẳng phát hiện ra bất thường, ông ta ho nhẹ một tiếng: “Dựa vào kinh nghiệm hành nghề y vài chục năm của tôi để phán đoán, không phải vợ anh ăn bậy ảnh hưởng bao tử, cũng không ngộ độc, mà là mang thai.”

Ông ta vừa nói xong, đồng tử trong mắt Giang Nguyệt Vi hơi co lại, chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên vài tiếng ong ong, gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm, cô thật sự mang thai sao? Có con?

“Thật sao?” Cô cất giọng run rẩy hỏi: “Tôi mang thai?”

Bác sĩ gật đầu: “Dựa theo kỳ kinh nguyệt và mạch của cô để phán đoán thì đúng là mang thai, chẳng qua bây giờ mạch đập còn yếu, nếu hai người không yên tâm thì chờ thêm vài ngày nữa đến khám lại.”

Lời bác sĩ nói văng vẳng bên tai Tưởng Chính Hoa, tựa như âm thanh pháo hoa nổ tung trong đầu anh. Tưởng Chính Hoa ngây người ra, ngạc nhiên đến nỗi không dám tin vào tai mình, thầm nghĩ vừa rồi bác sĩ nói gì vậy?

Vợ anh mang thai rồi ư? Anh sắp làm cha rồi ư?

Anh đưa mắt nhìn bác sĩ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bác sĩ nói thật hay đùa vậy?”

Nhìn điệu bộ ngơ ngác của hai người, bác sĩ phì cười thành tiếng, hỏi Tưởng Chính Hoa: “Anh hỏi vậy là không tin tôi hay không tin chính mình hả?”

Yết hầu Tưởng Chính Hoa trượt lên trượt xuống, anh rời mắt về phía người con gái, kìm lòng không được mà nhoẻn miệng cười, nét cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ, cuối cùng anh vui vẻ đến mức không biết nên làm sao mới phải.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 95: Chương 95



Anh cũng chẳng ngại làm trò trước mặt vị bác sĩ, thẳng thừng ôm chầm Giang Nguyệt Vi vào lòng: “Vợ ơi, anh đây sắp được làm cha rồi!”

Ngày trước Tưởng Chính Hoa cảm thấy trẻ con thật phiền toái nên vẫn nghĩ có con cũng được, không có cũng chẳng sao. Vả lại trước kia họ đã từng thử vài lần nhưng đều không “trúng số”, vậy nên anh càng cảm thấy con cái không phải vấn đề quan trọng, tóm lại là đứa nhỏ thích đến với họ thì đến. Có điều, nào ai ngờ được đứa nhóc này lại đến với họ vào thời điểm này chứ?

Đến năm sau là anh bước sang tuổi ba mươi. Vậy là những tháng ngày cày cấy chăm bón trước đây cũng cho ra mầm non, anh không vui mới là lạ! Dẫu sao đây cũng là con ruột của anh và Giang Nguyệt Vi!

Được người đàn ông siết chặt trong vòng tay, Giang Nguyệt Vi trợn tròn mắt. Ngày trước, hồi anh còn tham gia quân đội, bọn họ ân ái mặn nồng như vậy mà cũng không mang thai, thế nên cô không bận tâm lắm. Sau khi người đàn ông quay về, cô một lòng một dạ chờ thư thông báo, khoảng thời gian không nhận được thư, cô sốt ruột những mấy ngày liền, tiếp đó cô bận rộn mua đồ đạc chờ khai giảng, một đống công việc rối như mớ bòng bong dồn lại, kết quả cuối cùng là cô quên mất kỳ kinh nguyệt của chính mình.

Hiện tại được anh ôm vào lòng, hơi ấm từ anh như thiêu đốt cô, bấy giờ cô mới chắc chắn ban nãy bác sĩ nói gì...

Cô mang thai rồi!

Niềm vui tột cùng ùa đến một cách quá đỗi bất ngờ, Giang Nguyệt Vi ôm lấy anh, không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Vâng, em cũng sắp được làm mẹ rồi!”

Nhìn hai người coi mình như không khí, ôm ấp thắm thiết như ở chốn không người, bác sĩ đằng hắng thật to, này hai người kia, ông bác lớn tuổi là tôi là còn ở đây mà hai vợ chồng coi tôi như không tồn tại à?

Có điều ông cũng không mặt dày đến mức chen ngang khoảnh khắc hạnh phúc của hai người, đành trưng bộ mặt già nua ra chờ họ bình tĩnh rồi mới cười nói: “Được rồi, hai người nghỉ ôm nhau chút nào, tôi còn ở đây đấy.”

Ban nãy Tưởng Chính Hoa thốt nhiên sung sướng quá đà, bây giờ nghe thấy bác sĩ nói vậy, bèn vội vàng buông Giang Nguyệt Vi ra, hỏi: “Đứa nhỏ được bao nhiêu tuần rồi? Tại sao chúng tôi không có cảm giác gì cả? Chúng tôi phải chú ý những điều gì? Bình thường không được làm những việc gì?”

Suy cho cùng thì bác sĩ chỉ là bác sĩ khoa nội, ngày thường hầu như là phụ trách điều trị cho những anh bộ đội da dày thịt béo, không hiểu biết cặn kẽ về lĩnh vực sản khoa. Bác sĩ suy nghĩ một lúc cũng không dám khẳng định một cách chắc nịch, chỉ nói: “Dựa theo kỳ kinh nguyệt thì ước chừng được năm mươi ngày rồi. Tiểu Triệu đi công tác rồi, mấy hôm nữa hai người đến tìm Tiểu Triệu, cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này. Nếu hai người nóng lòng thì ngày mai có thể đến bệnh viện tỉnh khám.”

Tất nhiên là Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi đều rất sốt ruột, khốn nỗi bây giờ là buổi tối, lập tức đến bệnh viện tỉnh cũng không khả thi lắm. Thế nên sau khi khám xong, cả hai đành rời khỏi bệnh viện công xã.

Sau khi ra ngoài, nhìn màn đêm tối đen như mực, người đàn ông dứt khoái nói với Giang Nguyệt Vi rằng: “Bây giờ tối quá, đường sá khó đi lại, chi bằng anh cõng em về nhé.”

Giang Nguyệt Vi nghe anh nói xong, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Anh đừng lo lắng quá, có phải chúng ta không mang đèn pin đâu, anh cõng em cũng chẳng dễ đi hơn, lại còn ép vào bụng em nữa.”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy đoạn đường này gập ghềnh khó đi lại, sợ cô bị té ngã, có điều nghe cô nói cũng có lý nên không cố chấp nữa, nắm tay dẫn cô về.

Dọc theo đường đi, không một ai mở miệng nói chuyện, dường như họ đang từ từ tiếp nhận tin tức mà bác sĩ vừa thông báo.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Tưởng Chính Hoa nhìn thức ăn chưa kịp dọn dẹp trên mặt bàn, lập tức lên tiếng: “Vừa nãy em nôn hết, chắc chắn bây giờ đang đói lắm, anh đi làm ít đồ ăn cho em nhé.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Tưởng Chính Hoa lo lắng quá mức, hình như anh nhất định phải làm một việc gì đó thì mới khiến cho bản thân anh yên tâm. Cô bèn giữ anh lại: “Đợi lát nữa hẵng ăn, bây giờ em không đói, ngộ nhỡ ăn vào lại nôn ra.”

Hiện tại Tưởng Chính Hoa cũng lo lắng đến mức hoảng sợ. Tuy rằng đã quyết định là ngày mai sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa nhưng tất nhiên là anh tin tưởng kết luận của bác sĩ quân y, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai chắc chắn là sự thật. Tin tức này quá đột ngột, anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, luôn cảm thấy mình phải làm gì đó thì mọi chuyện mới có tính chân thật: “Vậy em lên giường nằm đi, anh rót nước cho em.”

Lần này Giang Nguyệt Vi không từ chối nữa. Cô về giường nằm, v**t v* bụng dưới của mình, nhoẻn miệng cười, niềm hạnh phúc vỡ òa, tràn ngập trong cõi lòng như thể ôm trọn lấy cả người cô.

Đúng vậy, cô mang thai rồi, cô sắp có con, đây là sự thật mà không phải do cô tự tưởng tượng ra, giống như những gì quyển truyện kia viết, người không thể sinh con không phải là cô mà là Hà Hiểu Phong!

Ngẫm lại hai đời mà cô đã trải qua, chỉ vì bị đồn thổi là không thể sinh con mà cô đã phải chịu biết bao tủi hờn. Giờ đây, những lời chế giễu nhục mạ và những lời đàm tiếu chướng tai kia sẽ biến mất vì cô mang thai, thế nên cô rất vui!

Lúc bước vào, Tưởng Chính Hoa nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đang cười khúc khích, anh đưa cốc sứ cho cô rồi lại hỏi tiếp: “Em muốn ăn cháo thịt nạc hay cháo trắng?”

Giang Nguyệt Vi hoàn hồn, đón lấy chiếc cốc. Chưa đầy hai phút trôi qua mà người đàn ông này lại hỏi cô thêm một câu, cô cảm thấy nếu cô vẫn trả lời là không muốn ăn thì có lẽ người đàn ông sẽ hỏi thêm nhiều câu khác nữa. Cô bèn cười đáp: “Em muốn ăn cháo trắng, anh đổ thêm nước vào nồi cơm vừa nãy, đun thêm lúc nữa là được.”

Tưởng Chính Hoa đáp một câu “có ngay” rồi lập tức chạy ra ngoài. Giang Nguyệt Vi nhìn anh chạy nhanh như gió, càng không thể nén được nét cười trên môi. Cô thầm nghĩ trước kia anh chê trẻ con phiền phức, ấy thế mà bây giờ có con, anh vẫn vui vẻ nhường này đấy thôi.

Có lẽ vì vừa nãy nôn quá nhiều nên đợi đến khi Tưởng Chính Hoa nấu xong nồi cháo trắng, Giang Nguyệt Vi ăn được hẳn một bát cháo đầy. Tuy hương vị cháo không đậm đà nhưng cô không hề cảm thấy khó ăn, có lẽ vừa rồi thức ăn được nêm nếm nhiều dầu mỡ quá nên cô mới nôn nhiều đến vậy.

Còn Tưởng Chính Hoa thì nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ cô ăn xong lại nôn. Đợi đến khi chắc chắn là cô không có vấn đề gì thì anh mới thu dọn bát, lên giường nằm. Lúc hai người nằm cùng nhau, người đàn ông ôm cô một cách rất cẩn thận. Anh nhìn bụng cô, chầm chậm duỗi tay ra xoa xoa, hỏi: “Đứa nhỏ mới được năm mươi ngày, vậy là to bằng chừng nào nhỉ?”

Trước nay Giang Nguyệt Vi chưa từng mang thai lần nào, cũng không hiểu rõ về vấn đề này. Bây giờ nghe người đàn ông hỏi như vậy, cô đành lắc đầu: “Em cũng không biết, chắc là rất nhỏ rất nhỏ nhỉ? Ngày mai chúng ta hỏi lại bác sĩ.”

Tưởng Chính Hoa chưa làm cha bao giờ nên cũng không quan tâm những chuyện liên quan đến con cái, tất nhiên càng không hiểu biết gì. Bây giờ anh cảm thấy thật kỳ diệu, ai có thể ngờ bên trong bụng phẳng lì của bà xã nhà mình lại có một bé con nho nhỏ trong đó?

Anh ừ một tiếng: “Còn phải hỏi xem chúng ta cần lưu ý những điều gì.”

Dứt lời, anh chợt nhớ đến một chuyện, nhìn cô mà nói: “Hay là chúng ta tạm gác chuyện học hành lại, dù sao cũng chỉ mới báo danh thôi.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 96: Chương 96



Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi chốc lát rồi lắc đầu: “Khó khăn lắm em mới thi đỗ. Mong ngóng bao lâu nay mới chờ được đến ngày này, cớ sao phải gác lại?”

Nếu là bình thường thì chắc chắn Tưởng Chính Hoa đã chiều theo ý cô ngay tắp lự, nhưng hôm nay anh hơi do dự: “Ban nãy em nôn hết thức ăn, mà trường học ở xa như thế, lại còn đông người như vậy, anh không ở bên cạnh thì ai chăm sóc em, anh không yên tâm.”

Giang Nguyệt Vi cũng biết phụ nữ mang thai đôi lúc sẽ khó chịu trong người, nhưng bây giờ cô mới mang thai, không biết tình huống của bản thân như nào. Nếu đã báo danh rồi, cô vẫn muốn đi học: “Bây giờ em mới mang thai, em cũng không biết tình trạng sức khỏe của mình sẽ ra sao. Chi bằng cứ đi học đã, đến lúc đó nếu em cảm thấy sức khỏe của mình không ổn thì sẽ tạm nghỉ học.”

Tưởng Chính Hoa không thuyết phục được cô thay đổi quyết định, lại nhớ đến dáng vẻ chờ mong tháng ngày được học tập của cô, anh đành đồng ý: “Hay là ngày mai anh gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ đến đây giúp đỡ?”

Giang Nguyệt Vi biết anh lo lắng cho mình, thế nhưng cô cảm thấy giai đoạn bây giờ thật sự chưa cần thiết. Cô nhìn người đàn ông ấy, cười: “Hiện tại chưa cần gấp. Em ở trọ trong trường, mẹ đến cũng không thể vào trường chăm sóc em được. Nếu em thật sự tạm nghỉ học thì lúc ấy hẵng gọi mẹ đến giúp đỡ.”

Tưởng Chính Hoa suy đi tính lại cũng chỉ có thể đồng ý như vậy, anh cười tươi rói: “Mẹ mà biết em mang thai thì chắc chắn sẽ rất vui.”

Giang Nguyệt Vi cũng nghĩ nếu Mã Ái Vân biết cô mang thai thì sẽ rất mừng, bởi vì nhà họ Tưởng đã chờ đứa nhỏ này từ rất lâu: “Chuyện này chỉ cần người trong nhà chúng ta biết thôi là được, đừng để mẹ kể cho người ngoài. Chờ ba tháng sau, thai nhi ổn định thì chúng ta sẽ thông báo.”

Về việc này, trước kia Tưởng Chính Hoa từng nghe mẹ nói chuyện nên cũng biết. Vợ chồng hai người ôm nhau hàn huyên một lúc thì Giang Nguyệt Vi buồn ngủ, Tưởng Chính Hoa thì trái ngược lại hoàn toàn, anh sung sướng quá nên hơi mất ngủ, mãi đến đêm khuya mới chìm vào giấc.

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong lập tức lên đường đến bệnh viện tỉnh. Họ đã từng đến bệnh viện tỉnh một lần nên nắm được quy trình, thủ tục ở đây, khám bệnh rất nhanh, chưa đến một giờ sau đã nhận được kết quả. Giang Nguyệt Vi thật sự có thai, giống hệt lời của vị bác sĩ quân y tối qua, đứa nhỏ mới được khoảng năm mươi ngày.

Sau một hồi kích động, Tưởng Chính Hoa cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình thật bình tĩnh, cẩn thận hỏi bác sĩ về đồ ăn thức uống hàng ngày và những việc cần chú ý, sau đó hai người quay về nơi đóng quân.

Sau khi quay về nơi đóng quân, Tưởng Chính Hoa lập tức đi làm, hoàn thành xong công việc thì gọi điện về cho gia đình.

Lúc cuộc gọi từ đại đội chi bộ được kết nối, Mã Ái Vân đi nhận điện thoại, còn Lưu Thải Nga đang đút cơm cho con gái ở trong bếp. Vừa nghe nội dung được thông báo qua loa là cô ta đã biết chắc chắn Tưởng Chính Hoa – người đang tham gia quân đội gọi điện về nhà.

Trước kia, cứ hai - ba tháng Tưởng Chính Hoa mới gọi điện thoại về nhà một lần, nhưng đây đã là cuộc gọi thứ hai trong tháng này, không biết vì sao lần này Tưởng Chính Hoa lại gọi điện, chẳng lẽ có tin tốt gì từ Giang Nguyệt Vi à?

Có điều Lưu Thải Nga cũng không nghĩ ngợi nhiều, dẫu sao tin tốt của Giang Nguyệt Vi cũng chẳng thể tốt cho mình, chung quy là không liên quan đến cô ta. Cô ta xới cơm vào bát rồi đi ra khỏi phòng bếp, vừa khéo bắt gặp Mã Ái Vân đi ra từ nhà chính.

Mã Ái Vân nhìn điệu bộ chậm rì rì của cô ta, càm ràm thêm mấy câu: “Nha Nha khóc lóc từ nãy đến giờ, con xới mỗi bát cơm mà sao cũng chậm chạp thế.

Mau đút cơm cho Nha Nha đi, mẹ đi nhận điện thoại đã.”

Mã Ái Vân không biết Lưu Thải Nga có chuyện gì mà chẳng thèm đoái hoài đến con gái của mình. Con gái đi tiểu cũng không lo, con gái đói khóc cũng không quan tâm, bà đã nói hết nước hết cái nhưng như nước đổ đầu vịt, điều đó khiến bà hơi tức giận.

Có điều bây giờ bà muốn nhận điện thoại nên không buồn dạy dỗ cô ta nữa, rảo nước một mạch ra khỏi nhà, đi về phía văn phòng của đại đội chi bộ.

Chờ đến khi cuộc gọi được kết nối, nghe thằng Hai nói Giang Nguyệt Vi đã mang thai được hơn một tháng, Mã Ái Vân không dám tin vào tai mình, liên tục hỏi có thật hay không. Dẫu sao trước kia mọi người vẫn đồn đại là Giang Nguyệt Vi vô sinh, đồn thổi nhiều đến mức ai cũng tin là thật.

Tưởng Chính Hoa tưởng tượng bộ dạng ngỡ ngàng, không dám tin của mẹ mình, bèn khẳng định mấy lần liền: “Thật, chúng con kiểm tra hai lần rồi!”

Mã Ái Vân mừng rỡ đến nỗi không thốt nên lời. Tuy rằng trước kia bà không muốn tạo áp lực cho hai vợ chồng Tưởng Chính Hoa nên không dám thúc giục họ sinh con, nhưng bây giờ thằng Hai sắp sửa ba mươi tuổi, bà nghe tin này không vui sao được?

Bà lập tức nói: “Vậy có cần mẹ qua bên đó mấy ngày không?”

Tưởng Chính Hoa từ chối theo những gì đã thương lượng với Giang Nguyệt Vi vào tối hôm qua: “Chờ sau này đi, bây giờ chưa cần gấp lắm.”

Mã Ái Vân nghĩ Giang Nguyệt Vi mới mang thai, chắc là tạm thời chưa có việc gì, chờ đến khi vợ chồng các con cần thì mình qua bên đó cũng được. Có điều suy cho cùng thì hai vợ chồng này đều chưa sinh nở lần nào, thế nên bà cẩn thận dặn dò: “Những tháng đầu mang thai có thể vợ con sẽ khó chịu trong người. Nếu vợ con nôn nghén thì con tìm bác sĩ, hỏi xem làm sao để bớt nôn lại. Mỗi ngày vợ con nhất định phải ăn một quả trứng gà, tuyệt đối không được quên. Hàng ngày con hầm canh gà tẩm bổ cho vợ, nếu có việc gì cần thì cứ gọi cho mẹ.”

Nghe mẹ căn dặn từ việc lớn đến việc nhỏ, Tưởng Chính Hoa gật đầu như giã tỏi. Mã Ái Vân dặn dò một số việc xong lại chợt nhớ ra bây giờ thai nhi vẫn chưa ổn định, định nhắc nhở họ đừng tùy hứng làm bậy trong ba tháng đầu này, khốn nỗi bà không tiện nói những việc này, đành quyết định để lần sau gọi điện thoại trực tiếp cho Giang Nguyệt Vi rồi nói sau.

Nói chuyện qua điện thoại xong, từng bước chân của bà mang theo cả sự nhẹ nhõm, khiến bà cảm thấy như thể mình bay về nhà.

Chuyện của Chung Bảo Ý canh cánh trong lòng bà bao lâu nay, tựa một cái gai thỉnh thoảng đ.â.m vào lòng bà. Bà cảm thấy hổ thẹn với thằng Hai, bây giờ thằng Hai tái hôn, lại có còn có con. Tất cả mọi chuyện đều tiến triển theo hướng tốt đẹp, bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Về nhà đến nhà mình, bà chưa kịp mở lời thì ông nhà đã nhìn bà mà hỏi: “Bên Chính Hoa xảy ra chuyện gì à?”

Mã Ái Vân không dằn được niềm vui sướng trong lòng, bật cười ha ha rồi lập tức thông báo: “Có tin tốt, vợ thằng Hai mang thai rồi!”

Lời Mã Ái Vân nói ra giống như tiếng sấm sét ầm vang giữa bầu trời quang, khiến bàn tay của Lưu Thải Nga run lẩy bẩy, bát cơm rơi xuống đất phát ra tiếng “choang”.

Mã Ái Vân nói gì cơ? Giang Nguyệt Vi mang thai ư?

Những người khác cũng ngạc nhiên, trong phút chốc không ai để ý đến bất thường của Lưu Thải Nga. Tống Xuân Ninh cười to, hỏi Mã Ái Vân: “Mẹ nói thật hay đùa vậy? Nguyệt Vi mang thai hả?”

Tất nhiên là thật rồi, thằng Hai nói rằng đã kiểm tra hai lần.” Mã Ái Vân cười gật đầu, bà liên tục niệm A di đà phật rồi nói: “Trước kia tên họ Hà kể với mọi người là Nguyệt Vi vô sinh như đúng rồi. Tôi còn nghĩ nếu vợ chồng thằng Hai thật sự không thể sinh con thì có nên nhận nuôi một đứa không.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 97: Chương 97



Bây giờ tụi nó sắp có con rồi, coi như cũng gỡ bỏ được nỗi niềm băn khoăn trong lòng tôi.”

Mọi người đều mừng cho Tưởng Chính Hoa, dù sao tính theo tuổi mụ thì anh cũng sắp ba mươi mốt, con nhà người khác sắp sửa vào lớp một, bây giờ anh cũng sắp có con, đó là chuyện cực kỳ đáng mừng.

Mã Ái Vân lại nói: “Tạm thời mọi người đừng kể cho người ngoài, chúng ta vui thôi là được.”

Trong ba tháng đầu mang thai, không nên kể chuyện thai nghén với người ngoài. Hơn nữa trước đây mọi người đều cho rằng Giang Nguyệt Vi không thể sinh con, bây giờ họ đột nhiên thông báo là cô mang thai, có lẽ mọi người cũng không tin, đến lúc đó không biết bao nhiêu kẻ tò mò muốn dò la về tình hình của cô, quả thật rất rắc rối.

Mọi người đều tán gẫu rôm rả, nhưng Lưu Thải Nga cảm thấy lỗ tai cô ta ong ong như thể có một cây kim đ.â.m vào màng nhĩ của mình, đau đến mức cô ta không nhịn được mà cả người run cầm cập.

Không phải Giang Nguyệt Vi bị vô sinh sao? Tại sao lại mang thai được? Sao có thể chứ?

Giang Nguyệt Vi mang thai thì Nha Nha của cô ta phải làm sao đây? Cô ta phải làm sao đây?

Đám người Mã Ái Vân mừng rỡ bao nhiêu thì tâm trạng của Lưu Thải Nga tồi tệ bấy nhiêu. Sắc mặt cô ta trắng bệch, nhặt chiếc bát rơi vừa rơi xuống đất lên. Cô ta giận dữ đặt chiếc bát lên mặt bàn, ấy nhưng nó lăn một vòng, suýt thì rơi xuống đất lần nữa.

Tống Xuân Ninh nhanh tay lẹ mắt giữ chiếc bát lại, vừa quay sang thì thấy sắc mặt Lưu Thải Nga không ổn lắm, bèn hỏi thăm: “Cô làm sao thế?”

Lưu Thải Nga chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt đến mức đau nhói, cực kì khó chịu, rất giống như việc đồ vật sắp đến tay cô ta lại bỗng nhiên bay mất, không còn, cứ như vậy mà không còn...

Cô ta thở phào một hơi, nhếch môi cười với Tống Xuân Ninh: “Không sao, không sao, chẳng qua là do tôi vui quá thôi.”

Tống Xuân Ninh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Chẳng phải cô từng nói là muốn tặng quà cho Nguyệt Vi đó sao? Tôi thấy rất đúng lúc, bây giờ cô ấy mang thai lại còn thi cử đỗ đạt, mấy hôm nữa chúng ta may quần áo trẻ con cho cô ấy đi. Món quà này là tấm lòng của ba người chúng ta.”

Tống Xuân Ninh vừa dứt lời thì Mã Ái Vân lập tức cười nói: “Ý tưởng của con hay quá. Vừa khéo đến khi vợ chồng thằng Hai về quê ăn Tết thì có thể mang quần áo đi.”

Lưu Thải Nga cảm thấy nghẹt thở, họ có con rồi, những tháng ngày sau này của Nha Nha nhà cô ta sẽ phải chịu khổ cực.

Niềm hy vọng bị dập tắt, cô ta vốn đã rất tức tối, vậy mà bây giờ còn muốn cô ta may quần áo cho con của Giang Nguyệt Vi sao? Vậy có khác nào cầm kim đ.â.m vào n.g.ự.c cô ta không?

Có điều cô ta biết hiện tại mình không thể từ chối, dù sao trước kia cô ta từng nói là phải tặng quà Giang Nguyệt Vi để ra vẻ trước mặt người khác. Cô ta chỉ còn cách cắn răng gật đầu, đồng ý: “Được.”

Sau đó họ nói những gì, Lưu Thải Nga chẳng có lòng dạ nào mà nghe, nhanh chóng bế con về phòng, vừa thất vọng vừa tức giận, thẳng thừng ném con xuống giường.

Nha Nha chưa đầy mười tháng tuổi, bị mẹ đẻ ném xuống giường như vậy, đau đớn òa khóc thành tiếng!

Vốn dĩ tâm trạng Lưu Thải Nga đã không vui, lúc này nghe thấy con quấy khóc, cô ta nghiến răng, tức giận quát tháo: “Mày khóc cái gì mà khóc, khóc thì được ích gì. Ai bảo số mày đen đủi, chui ra từ bụng tao. Ai bảo số mày đen đủi, không làm con người khác!”

Đứa nhỏ sao hiểu được những lời Lưu Thải Nga nói, càng khóc càng to hơn. Lưu Thải Nga nghe mà đau tai, lại thêm cảm xúc bực bội, cô ta lập tức duỗi tay bịt miệng đứa nhỏ lại: “Mày nín ngay, phiền muốn chết, khóc cái gì mà khóc!”

Tưởng Chính Quang đi vào phòng thì thấy Lưu Thải Nga đang thò tay bịt chặt miệng con, anh ta lập tức quát lớn: “Lưu Thải Nga, em làm gì vậy?”

Lưu Thải Nga nghe mà hốt hoảng, buông tay ra theo bản năng, sau đó cô ta ngoái đầu lại nhìn người đi vào. Lúc này Nha Nha mới được hít thở một cách dễ dàng, nhưng đứa nhỏ khóc càng dữ dội hơn, gào đến khàn cả giọng.

Sắc mặt Tưởng Chính Quang thoáng thay đổi, sải bước đến bế Nha Nha lên, quay sang nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt giận dữ: “Em đang làm gì vậy? Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Lưu Thải Nga bị giọng điệu thịnh nộ của anh ta dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp, vội vã giải thích: “Em không định làm gì cả, con bé khóc liên tục, em không dỗ được.”

Tưởng Chính Quang vỗ về lưng đứa nhỏ, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Con mới mấy tháng tuổi? Em không dỗ được thì bịt miệng con lại à? Không sợ làm con ngạt c.h.ế.t à?”

Lưu Thải Nga không biết phải dỗ dành con như nào. Dù sao đây cũng là con của cô ta, có điều vừa nãy tâm trạng cô ta không vui, đứa nhỏ khóc làm cô ta bực dọc: “Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là em không dỗ được con nên hơi sốt ruột thôi.”

Tưởng Chính Quang cũng không hiểu rốt cuộc người phụ nữ kết hôn với mình sắp được bảy năm này bị làm sao. Anh ta thông cảm vợ sinh con vất vả, chuyện gì cũng nhân nhượng, nhường nhịn cô ta, ấy thế mà có chút việc cỏn con cũng có thể khiến cô ta nổi giận: “Không phải em sốt ruột mà là do tâm trạng em không vui, muốn xả cơn giận. Nha Nha chỉ là đứa trẻ, sau này em không dỗ được thì gọi anh, em không vui thì trút giận lên anh, đừng có trút giận lên đứa nhỏ mới mười tháng tuổi.”

Nghe vậy, Lưu Thải Nga cũng hơi sôi máu: “Em không cố ý, sao anh quát em như vậy? Dù gì đi chăng nữa thì đứa bé cũng là con em, em có thể làm gì với con?”

Ánh mắt Tưởng Chính Quang sắc lạnh, gằn từng chữ một: “Anh không biết em muốn làm gì, nhưng từ nay về sau, mặc kệ em muốn làm gì thì cũng không được phép làm tổn thương đến con.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì cứng họng. Anh ta nói vậy là có ý gì? Có phải anh ta đã biết tâm tư của cô ta không? Cô ta đã cố gắng che giấu, không biểu hiện ra ngoài rồi mà?

Có lẽ đứa bé trong lòng thật sự bị dọa sợ nên gào khóc không ngớt. Tưởng Chính Quang chẳng còn lòng dạ nào đôi co với Lưu Thải Nga, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hôm nay anh chăm con, chính em ngẫm nghĩ kỹ xem dạo này bản thân như nào.”

Dứt lời, anh ta bế đứa bé ra ngoài.

Nhìn ánh mắt thất vọng của Tưởng Chính Quang trước khi rời đi, tận đáy lòng Lưu Thải Nga cũng cảm thấy tủi thân. Điều kiện của Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa tốt nên cô ta mới có suy nghĩ đưa Nha Nha cho bọn họ nuôi dưỡng. Cô ta chỉ muốn tốt cho con, cũng muốn tốt cho tương lai của bọn họ, khốn nỗi ngay từ đầu chồng cô ta đã không đồng ý, thậm chí sau khi biết Tưởng Chính Hoa có con còn cực kỳ vui mừng.

Rõ ràng những gì cô ta làm đều đúng, nhưng Tưởng Chính Quang lại không ủng hộ cô ta. Cô ta không thể tâm sự với ai, đành nhẫn nhịn chịu đựng những ấm ức, lại còn phải hứng chịu những lời quát mắng của anh ta!

Lưu Thải Nga càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, khóe mắt ửng đỏ. Lúc Tống Xuân Ninh vào phòng tìm Lưu Thải Nga thì thấy hai mắt cô ta đỏ au, trông dáng vẻ như thể sắp khóc tới nơi, Tống Xuân Ninh lập tức hỏi: “Cô làm sao vậy? Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cô không ổn lắm.”

Lưu Thải Nga cố gắng nén nước mắt, khịt mũi, nở nụ cười: “Không sao, tôi với Chính Quang cãi vã mấy câu mà thôi.”

Biết được nguyên nhân là do chuyện riêng của hai vợ chồng bọn họ, Tống Xuân Ninh cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Bây giờ tôi và mẹ định đi công xã mua ít vải về may quần áo cho con của Nguyệt Vi, cô muốn đi cùng không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 98: Chương 98



Vốn dĩ tâm trạng Lưu Thải Nga đã không vui, bây giờ nghe Tống Xuân Ninh hỏi như vậy lại càng khó chịu hơn, thằng thừng trả lời với giọng điệu lạnh nhạt: “Không, tôi cảm thấy không khỏe.”

Tống Xuân Ninh bị từ chối thẳng mặt nên ngây ngẩn cả người, một giây trước Lưu Thải Nga còn cười nói, tại sao giây tiếp theo đã lạnh lùng như vậy được? Mình cũng có đắc tội cô ta đâu, tại sao cô ta lại kỳ cục như vậy nhỉ?

Lưu Thải Nga không muốn đi, Tống Xuân Ninh cũng không ép buộc, đành đáp ờ một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi phòng, Tống Xuân Ninh thông báo với Mã Ái Vân là Lưu Thải Nga cảm thấy không khỏe nên không đi.

Mã Ái Vân nhớ lại vừa nãy thằng Ba vừa bế vừa dỗ dành con gái, thầm thở dài trong lòng, không biết rốt cuộc tình hình gia đình thằng Ba như nào. Đây không phải là lần đầu tiên gia đình Tưởng Chính Quang cãi cọ như vậy, đợi hôm nào bà phải hỏi thăm xem sao, nếu không e là sẽ có rắc rối.

Hai người lập tức lên đường đến công xã. Hôm nay là ngày họp chợ, người mua kẻ bán ra vào công xã nườm nượp. Bên trong Cung Tiêu Xã có rất nhiều mặt hàng được bày bán, Mã Ái Vân nhìn mà trợn tròn mắt, bà nghĩ bụng đông người như vậy thì không mua đồ nữa, nhưng chỉ ngày họp chợ mới có nhiều hàng hóa như vậy, nếu đợi ngày mai quay lại thì những thứ cần mua sẽ không có. Thế là bà kéo Tống Xuân Ninh đi xếp hàng.

Cả đám người đứng xếp hàng sợ không mua được hàng tốt nên lúc sắp đến lượt mình, họ đều liều mạng chen lên đằng trước. Mã Ái Vân và Tống Xuân Ninh cứ thế bị đám đông xô đẩy đến trước quầy. Trước khi đi, họ đã tính toán kỹ càng những đồ vật cần mua. Mã Ái Vân vừa tán gẫu với người bán vừa lấy đồ, chờ đến khi nói xong, bà nhìn thấy một chiếc mũ sừng dê màu đỏ dành cho trẻ con được treo trên kệ hàng ở phía sau, trên đỉnh mũ có hai cái sừng dê be bé, lại còn có thêm hai “bím tóc” nho nhỏ, thoạt nhìn có vẻ được làm từ len sợi câu, trông cực kỳ đáng yêu.

Tuy rằng Giang Nguyệt Vi mới mang thai, phải đến tháng sáu tháng bảy năm sau cô mới sinh, mà năm sau là năm Mùi, vừa khéo trùng hợp với ý nghĩa của chiếc mũ này. Thế là Mã Ái Vân bảo người bán hàng lấy chiếc mũ xuống xem.

Có điều một người mua hàng khác cũng chen lên, nói với người bán hàng là muốn mua chiếc mũ sừng dê này. Người bán hàng lấy mũ xuống, quay đầu lại nói với hai người: “Đây là chiếc mũ sừng dê cuối cùng, sáu hào năm, ai muốn mua nào?”

“Tôi muốn mua.”

Hai người đồng thanh đáp lại.

Mã Ái Vân nghe vậy thì ngoái đầu lại, trùng hợp người kia lại là Triệu Phượng Tiên.

Triệu Phượng Tiên cũng nhìn thấy Mã Ái Vân, kẻ thù chạm trán là hai mắt đỏ ngầu. Bà ta nhìn chiếc mũ mà người bán hàng cầm, lập tức duỗi tay giật về phía mình: “Tôi mua trước.”

Mã Ái Vân chẳng vui vẻ gì cho cam, rõ ràng là bà hỏi mua chiếc mũ này trước, Triệu Phượng Tiên là kẻ đến sau, ấy vậy mà lại bị bà ta cướp mất. Thế là bà giành lại: “Rõ ràng là tôi bảo người bán hàng lấy nó xuống trước, bà cướp cái gì mà cướp.”

Suy cho cùng thì đây chỉ là một chiếc mũ mà thôi, Triệu Phượng Tiên có thể không cần nó, nhưng cứ nghĩ đến việc Giang Nguyệt Vi thi đỗ đại học, được ăn sung mặc sướng tại ghế nhà trường, ngẫm lại con nhà mình ngồi xổm trong nhà tù, thường xuyên bị bắt đi cải tạo lao động, chỉ vỏn vẹn một năm giảm mất mười lăm kg (kg theo đơn vị quốc tế, gốc là 30 cân theo đơn vị TQ), bà ta lại giận sôi máu.

Thế nên bà ta thò tay định giành lại, vừa giật mũ vừa thờ ơ nói: “Ban nãy bà chỉ xem chứ chưa nói là muốn mua. Vả lại đây là mũ trẻ con, tôi mua cho cháu ngoại sắp chào đời của tôi, bà mua làm gì? Con bé họ Giang không biết đẻ nhà mấy người có thể đẻ trứng cho bà được à?”

Triệu Phượng Tiên muốn cướp mũ thì thôi đi, nhưng không ngờ bà ta còn dám mở miệng mắng chửi người khác. Mã Ái Vân không muốn tranh cãi với hạng đàn bà chanh chua này, nhưng bà không phải là người dễ bị bắt nạt, bà giữ chặt chiếc mũ không cho mụ đàn bà đanh đá kia cướp mất: “Bà mắng ai vô sinh?”

Triệu Phượng Tiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Mã Ái Vân, rốt cuộc cũng hả hê. Bà ta biết chuyện Giang Nguyệt Vi vô sinh là nỗi đau của bọn họ: “Giang Nguyệt Vi là đứa không biết đẻ, nhà bà cưới loại phụ nữ không biết đẻ về lại còn đần độn nâng niu nó như báu vật. Nhà bà cứ chờ tuyệt hậu đi, việc gì phải tranh giành mũ trẻ con với tôi!”

Mã Ái Vân cười lạnh, tuy bây giờ bà cũng muốn tuyên bố cho Triệu Phượng Tiên biết rằng Giang Nguyệt Vi đang mang thai, cơ mà Giang Nguyệt Vi mang thai chưa được ba tháng, chỉ một mình nhà bà biết thai nhi chưa ổn định là được rồi, không thể tiết lộ cho người ngoài.

Mái Ái Vân không tranh cãi dài dòng, ra sức giật chiếc mũ về một cách dứt khoát, nhét nó vào túi rồi đưa cho Tống Xuân Ninh. Bà quay đầu lại nhìn Triệu Phượng Tiên, cười nói: “Vậy phải làm bà phải thất vọng rồi. Nguyệt Vi nhà chúng tôi đã đến bệnh viện tỉnh kiểm tra, chuyên môn của vị bác sĩ kia rất giỏi, họ nói sức khỏe của Nguyệt Vi rất tốt, muốn sinh nở lúc nào cũng được.”

Triệu Phượng Tiên nghe vậy thì sững sờ, Giang Nguyệt Vi đến bệnh viện lớn kiểm tra sức khỏe và được kết luận là không có vấn đề gì sao? Làm gì có chuyện đó?

Mã Ái Vân nhìn Triệu Phượng Tiên, nói bằng giọng hờ hững: “Trái lại, Hiểu Phong nhà bà ngồi tù mọt gông mười mấy năm, sau này ra tù cũng gần năm mươi tuổi, nhà họ Hà của bà mới thật sự tuyệt hậu, bà mua mũ trẻ con làm gì?”

Vụ việc ngày trước của nhà họ Hà quá rầm rộ, mọi người đều tỏ tường đầu đuôi câu chuyện ra sao. Bây giờ nghe thấy Mã Ái Vân nói như vậy, mọi người lập tức dỏng tai xem Triệu Phượng Tiên đáp trả như nào...

“Hóa ra chính là bà! Bà là Triệu Phượng Tiên, người suốt ngày mắng mỏ công an bất công đó hả?”

“Rốt cuộc bà đến mua hàng hay đến ăn vạ? Có muốn chúng tôi gọi công an đến gô cổ bà về đồn không?”

Triệu Phượng Tiên hoàn hồn, thấy mọi người xung quanh đều nhắm vào mình, bà ta tức giận đến mức mũi cũng vặn vẹo.

Bấy giờ người ở Cung Tiêu Xã đông nghìn nghịt, người bán hàng nào có lòng dạ xem mấy bà phụ nữ cãi cọ ầm ĩ. Thấy Triệu Phượng Tiên định lên tiếng, người bán hàng lập tức buông lời lạnh lùng: “Bà đừng cãi nữa, bà kia đến trước, bây giờ bà ấy muốn mua chiếc mũ này thì bà mua cái khác đi, không mua thì đi chỗ khác, đừng làm ảnh hưởng đến những người xếp hàng đằng sau!”

Mã Ái Vân nhìn Triệu Phượng Tiên đỏ bừng mặt mà sung sướng trong lòng. Chẳng qua cần phải đề phòng, nếu không thì bây giờ bà chỉ muốn báo tin Giang Nguyệt Vi đã mang thai cho Triệu Phượng Tiên biết. Con trai mình vô sinh lại mắng người khác không biết đẻ, mắng mỏ Giang Nguyệt Vi ròng rã ba năm trời còn chưa đủ, bây giờ Giang Nguyệt Vi không còn dây dưa gì với nhà họ Hà nữa, thế mà bà ta vẫn muốn chửi tiếp nữa hả?

Chẳng lẽ bà ta nghĩ người nhà họ Tưởng ăn chay hay sao?

Đã giành được mũ, Mã Ái Vân không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, bà lập tức lấy tiền và phiếu ra đưa cho người bán hàng, sau đó xách đồ, gọi Tống Xuân Ninh chen ra khỏi đám đông.

Đến khi ra tới bên ngoài, bấy giờ bà mới nói với Tống Xuân Ninh: “Năm nay khi nào vợ chồng thằng Hai về, nhà chúng ta phải cảnh giác với Triệu Phượng Tiên. Nếu bà ta biết Giang Nguyệt Vi mang thai, sợ rằng bà ta sẽ mò đến tận nhà gây sự.”

Tuy nhiên Tống Xuân Ninh cho rằng Triệu Phượng Tiên sẽ không gây sự, bởi vì bà ta là khách quen của đồn công an, nếu bà ta còn gây rối, bị bắt vào đồn công an nữa thì sẽ bị công an nhốt lại.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 99: Chương 99



Nhưng dù sao đi chăng nữa vẫn không thể thiếu cảnh giác, Tống Xuân Ninh gật đầu lia lịa: “Con nhớ rồi ạ.”

Còn bên Giang Nguyệt Vi, cô đang bận bịu cho lễ khai giảng. Buổi tối sau hôm báo danh, bọn họ sẽ chính thức vào lớp học, mọi người tự giới thiệu bản thân, tranh cử vào ban cán bộ, tuy Giang Nguyệt Vi cảm thấy công việc này rất thú vị nhưng bây giờ cô mang thai, không có thời gian quan tâm những thứ đó, vậy nên cô không ứng cử.

Buổi tối đầu tiên ngủ trong ký túc xá của trường đại học, dù cô hưng phấn nhưng do cơ thể đang mang thai dễ mệt mỏi nên cô ngủ từ sớm và rất ngon giấc, thậm chí còn mơ một giấc mơ đẹp. Ngày hôm sau, ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi bên ngoài, cô và bạn cùng phòng làm quen, đánh răng rửa mặt xong mang theo sách vở, đi học cùng với mọi người.

Kể từ ngày hôm nay, cuộc sống đại học của Giang Nguyệt Vi chính thức bắt đầu, đi vào quỹ đạo, bởi vì mang thai nên ngoại trừ chương trình học bình thường, cô không cần phải tham gia những câu lạc bộ không cần thiết khác, đúng lúc cô có thể dành khoảng thời gian đó để đọc thêm sách, trau dồi kiến thức cho bản thân.

Liên tiếp mấy ngày sau, cô làm quen với môi trường đại học rất nhanh. Ngoại trừ lúc đi học, cô không làm gì khác, không cảm thấy mệt, ăn cơm cũng không bị nôn nghén, sinh hoạt giống như những người khác, không có gì bất ổn. Thế nên cô nói với chồng là sẽ không nghỉ học.

Tưởng Chính Hoa biết mấy hôm nay Giang Nguyệt Vi không bị nôn nghén thì cũng yên tâm phần nào. Có điều bây giờ chỉ mới bắt đầu, anh không biết sức khỏe cô sau này sẽ ra sao, nửa yên tâm nửa lo lắng, chỉ đành dặn dò cô nhất định không được để bản thân va đụng, té ngã.

Khó khăn lắm Giang Nguyệt Vi mới mang thai nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Cũng may những người ở cùng ký túc xá với cô đều khá hòa đồng, tạm thời không xảy ra mâu thuẫn, xích mích nào. Khoảng thời gian sau, cô dành cả ngày trong trường học, lúc không có tiết học thì sẽ vào thư viện đọc sách.

Bởi vì số tiết học của mỗi ngày tương đối nhiều nên thời gian Giang Nguyệt Vi về nơi đóng quân ít đi. Vả lại dạo này Lãnh Quốc liên tục khiêu khích bọn họ, các bộ đội đều phải tập luyện thêm thời gian. Không có mệnh lệnh thì Tưởng Chính Hoa cũng không tiện vào nội thành, bởi vậy mà một khoảng thời gian sau đó, hai vợ chồng bọn họ gần như là tách ra ở riêng.

Không được gặp Giang Nguyệt Vi, ngày nào Tưởng Chính Hoa cũng lo lắng cho cô, nhớ cô đến nỗi sốt sắng khôn nguôn. Anh cảm giác như thể bản thân sụt mất mấy cân, không nhịn được mà gọi điện thoại cho trường học, nhưng điện thoại của trường chứ nào phải điện thoại của một mình Giang Nguyệt Vi, thế nên từ một ngày gọi một lần trở thành cách hai ba hôm lại gọi một lần.

Vào một ngày nọ, Sư trưởng Dương có việc quan trọng muốn bàn bạc với Tưởng Chính Hoa. Châu Lập Dương nhận được mệnh lệnh, lập tức đến văn phòng gọi Tưởng Chính Hoa đến. Còn chưa bước vào văn phòng, cậu ta đã nghe thấy giọng Tưởng Chính Hoa nói chuyện qua điện thoại: “Hằng ngày không phải tập luyện gì nhiều. Buổi sáng vác đồ nặng chạy đường dài, sau đó hít xà đơn xà kép. Buổi chiều thì thời gian thực chiến ở bãi đất trống tăng lên khá nhiều, phải học cả kỹ năng chiến đấu trên chiến trường.”

Châu Lập Dương nghe Tưởng Chính Hoa nói chuyện còn tưởng anh đang báo cáo thời gian biểu với cấp trên nào đó, ai ngờ câu tiếp theo Tưởng Chính Hoa nói lại là: “Buổi tối em không có ở đây thì anh về làm gì? Chẳng thà ở doanh trại huấn luyện đám nhãi kia, rèn luyện nâng cao năng lực cho chúng, đồng thời dạy cho chúng biết vì sao bông hoa lại thắm đỏ như vậy...”

Trán Châu Lập Dương toát mồ hôi hột, hóa ra Tưởng Chính Hoa đang báo cáo thời gian biểu với bà xã.

Hiện tại bọn họ mới xa nhau mấy ngày mà anh đã phải báo cáo tình hình với vợ, chắc là bị vợ quản lý đúng không? Đáng lẽ không nên như vậy chứ.

Tưởng Chính Hoa luôn luôn đề cao chủ nghĩa đàn ông, ở doanh trại, anh là người nói một không nói hai, ai có thể quản lý được anh chứ?

Cơ mà Châu Lập Dương nhớ lại quãng thời gian Giang Nguyệt Vi chưa đến doanh trại, khi ấy Tưởng Chính Hoa thường xuyên ghé thăm ký túc xá, tán gẫu với họ dăm ba câu. Nhưng kể từ khi Giang Nguyệt Vi đến đây, anh không đến chỗ họ lần nào, với lại sau khi buổi huấn luyện kết thúc, anh lập tức quay về nhà, không chậm trễ một giây phút nào. Sau đó anh còn học nấu cơm linh tinh...

Xâu chuỗi tất cả những chi tiết này, Châu Lập Dương cảm thấy Tưởng Chính Hoa đúng là bị vợ quản lý chặt chẽ!

Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cậu ta nghe thấy âm thanh vọng ra từ văn phòng. Lúc cậu ta hoàn hồn thì thấy Tưởng Chính Hoa đã cúp điện thoại, cất bước về phía mình.

Tưởng Chính Hoa: “Cậu đứng thập thò ngoài cửa làm gì?”

Châu Lập Dương lập tức đi vào: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, Sư trưởng Dương gọi anh đến văn phòng của Sư trưởng.”

Sự việc của Dương Tiểu Quả đã trôi qua gần hai tháng, suy cho cùng thì mọi chuyện đều cần lời giải thích và cái kết thỏa đáng. Tưởng Chính Hoa nghĩ có lẽ Sư trưởng Dương tìm mình là để thương lượng về chuyện này. Nhưng ai dè lúc anh đến, ngoại trừ Sư trưởng Dương thì còn có Đoàn trưởng Từ của bọn họ.

Sư trưởng Dương nhìn anh bước vào, nói: “Đầu tháng sau Đoàn trưởng Từ phải tham gia khóa bồi dưỡng, chắc hẳn cậu biết chuyện này rồi đúng không?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì giật mình. Tuy Đoàn trưởng của bọn họ đã thông báo là ông sắp tham gia khóa bồi dưỡng từ lâu nhưng chuyện bị chậm trễ gần một năm nay, không biết khi nào mới chính thức rời đi, không ai biết thêm tin tức gì. Anh lập tức trả lời: “Báo cáo Sư trưởng, tôi chỉ biết năm nay Đoàn trưởng Từ sẽ tham gia khóa bồi dưỡng, những chuyện khác tôi không biết.”

Dương Húc nhìn dáng đứng thẳng tắp của anh, vẻ mặt ông ấy nghiêm nghị, cười nói: “Đoàn trưởng Từ đi tham gia khóa bồi dưỡng, tất nhiên phó đoàn sẽ lên thay thế ông ấy, lúc đó vị trí phó đoàn sẽ bị bỏ trống. Tổ chức quyết định phân công cậu vào vị trí đó, cậu có điều gì muốn nói không?”

Tuy rằng trước kia Đoàn trưởng Từ từng đề cập chuyện này với anh, nhưng bây giờ được tận tai nghe thấy, Tưởng Chính Hoa vẫn rất kích động. Song anh vẫn cực lực kìm nén cảm xúc: “Không có, tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức.”

Dương Húc thông báo kế hoạch thăng chức cho Tưởng Chính Hoa một cách ngắn gọn, súc tích: “Được, cậu ra ngoài đi. Đợi mấy hôm nữa văn kiện được gửi đến, cậu cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Tưởng Chính Hoa nghĩ ngợi chốc lát, đứng im nhìn hai người kia.

Thấy Tưởng Chính Hoa không hề nhúc nhích, Đoàn trưởng Từ hơi nhướng mày: “Sao vậy, cậu còn có chuyện gì à?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đúng, tôi có chuyện muốn nói.”

Sư trưởng Dương cũng cười như thể biết Tưởng Chính Hoa muốn hỏi chuyện gì. Ông ấy bèn nói: “Mấy hôm nữa bản án của Dương Tiểu Quả sẽ được thi hành, lúc đó sẽ trả lại công bằng cho vợ cậu.”

Tuy trước khi đến, quả thật Tưởng Chính Hoa muốn hỏi về vụ việc của Dương Tiểu Quả, nhưng hiện tại anh đổi ý, bình tĩnh nhìn hai người và nói: “Không phải việc này.”

Dương Húc nhướng mày: “Không phải chuyện này thì là chuyện gì?”

Tưởng Chính Hoa hơi mím môi, nói thẳng không vòng vèo: “Nếu tổ chức đã quyết định để tôi nhậm chức phó đoàn, vậy tôi có thể xin một ngôi nhà trong đại viện quân khu được không?”

Suy cho cùng thì trong một tháng vừa rồi Giang Nguyệt Vi đi học, số lần vợ chồng họ được gặp nhau không quá mười đầu ngón tay, khổ thân anh lắm!

Vừa dứt lời, Tưởng Chính Hoa lại nói tiếp: “Hiện tại vợ tôi đang học tập tại trường đại học Nhân Hoa, cô ấy đang mang thai, doanh trại lại cách khá xa, tôi không thể chăm sóc được cô ấy nên tôi muốn xin tổ chức cấp cho một căn nhà trước.”
 
Back
Top Bottom