Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 620: Chương 620



Nói xong, cô nhớ tới chú Sở hình như đang cố lấy bằng lái xe, đổi giọng nói: “Nếu chú thím không có thời gian, cháu đưa Sở Hồng đi cũng được."

Vừa khéo cô cũng đi lấy sách.

Thím Sở và chú Sở luôn thực hiện chính sách nuôi thả hai đứa con nhà mình, đừng nói cấp hai, ngay cả tiểu học bọn họ cũng không dẫn hai đứa đi ghi danh.

Vì thế nghe xong, hai vợ chồng có chút ngơ ngác.

Ghi danh cái gì, báo tên cái gì, ghi danh còn phải cha mẹ đi theo hả?

Có điều, nghe Sở Thấm nói như vậy, hai vợ chồng dĩ nhiên là gật đầu, thím Sở nói: "Ngày mai cháu không bận gì chứ?'"

Sở Thấm: "Thím yên tâm, không sao đâu ạ."

Dù có vấn đề gì, cô cũng phải đi lấy sách trước đã!

Ngày hôm sau, thời tiết trong xanh.

Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng, những giọt sương trên cỏ cây cạnh sân vẫn còn đọng trên ngọn lá.

Sở Thấm thường ăn cơm theo mùa.

Tháng 9 là mùa bí đỏ chín, bí đỏ trong vườn rau nhà Sở Thấm rất lớn.

Hái một quả đã đủ cô ăn cả ngày.

Thế là sáng nay Sở Thấm làm bánh bí đỏ, cô cắt bí đỏ thành từng mảnh, rắc đường lên rồi cho vào nồi hấp, sau khi hấp chín, nhân lúc bí đỏ còn nóng nghiền nhuyễn.

Sau đó cho bột gạo nếp cô đã xay mấy ngày trước vào, bí đỏ trộn với bột gạo nếp trở thành bột gạo nếp bí đỏ.

Sở Thấm có đôi tay sắt, có thể nhào bột mà không sợ bị nóng.

Nhào bột không mất nhiều thời gian, khi bột không còn dính thì cán thành hình que dài, cắt thành từng miếng nhỏ, rồi dùng tay ấn thành chiếc bánh mỏng.

Cuối cùng, chiên trong chảo đã phết dầu, cho đến khi bột hơi phồng lên, cả hai mặt vàng đều, là có thể ăn.

Chỉ bánh bí đỏ thôi thì chưa đủ, Sở Thấm còn nấu cháo bí đỏ, kết hợp cả hai lại cũng không tệ.

Sở Thấm đang ăn sáng nên cũng không vội, nhưng Sở Hồng đã nóng lòng lao ra ngoài.

Từ khi biết tin mình được đi học trong nhà máy cơ khí cô ấy đã rất vui mừng, hết mượn sách xem trước rồi lại nhờ người khác đặt câu hỏi cho mình, khiến một người thường xuyên ở nhà không thích ra ngoài như Sở Thấm cũng nghe được tin cô ấy đang làm mấy thanh niên trí thức trong thôn phát điên.

Thật ra, Sở Thấm đối với việc đi học có chút thực dụng, thời đại này, bằng cấp khá quan trọng, không thấy đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn bởi vì biết đọc biết viết nên mới có thể lên làm lãnh đạo thôn sao?

Ngay cả chú Kim cũng bởi vì biết viết biết tính toán nên mới có thể làm kế toán, từ đó bán thoát ly sản xuất, mỗi ngày ngồi ở nhà tính sổ sách là nhận được 8 công điểm.

Thêm một nghề cũng là thêm một đường ra, chứ đừng nói đến là đi học. Cho dù học xong phải ở lại thôn, cũng cách biệt lớn với người trong thôn.

Thím Nhân Tâm biết chữ, có tầm nhìn, nên bà ấy đọc báo, tư tưởng tiến bộ, mắng người có lý có cơ sở, cũng hiểu biết nhiều.

Theo Sở Thấm thấy, Sở Hồng thực sự rất thích đọc sách, không chỉ thích đọc sách mà còn học rất thích học, Sở Thấm tự hỏi sao trên đời này lại có người như vậy chứ.

Cô xì xụp húp bát cháo bí đỏ ngọt ngào, sau đó chậm rãi ăn hai chiếc bánh bí đỏ.

Bánh bí ngô cũng ngọt, có điều chiên ngập dầu, nên ăn nhiều sẽ hơi ngấy.

Sở Thấm giải quyết chiếc cuối cùng xong, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chị ơi!” Sở Hồng gọi.

Sở Thấm nhìn sắc trời, đứng dậy đi mở cửa: "Mới có hơn sáu giờ, sao em đến sớm thế?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hồng đỏ bừng, khoác ba lô hưng phấn nói: "Em muốn đi sớm một chút."

Sở Thấm chỉ vào cái bát: “Vậy em đợi một lúc nhé, chị còn chưa rửa bát nữa."

Nói xong, cô dọn bát trên bàn rồi đi vào bếp.

Có điều bát cũng ít, dù sao trong nhà chỉ có cô ăn, có thể dùng bao nhiêu bát chứ.

Sở Hồng đi theo giúp đỡ cô, chưa đầy một phút đã rửa bát đĩa xong.

Nhưng Sở Thấm còn phải quét sân, quét xong, hốt bụi vào ki hốt rác, đổ vào vườn rau bên cạnh, mới vỗ tay đi ra ngoài.

Cô đi xe đạp, Sở Hồng ngồi ở đằng sau.

Sở Thấm đạp rất nhanh, nửa tiếng sau, hai chị em đã nhìn thấy nhà máy cơ khí.

Đi thêm mấy phút nữa, bọn họ đến nhà máy cơ khí.

Sở Thấm đi qua cổng, cười nói: "Anh Tất Tiên, hôm nay anh trực ca sớm thế."

Bởi vì trước đó Dương Tất Tiên nhiều lần giúp cô mang đồ đến cho cậu út Dương, nên hai người đã trở thành bạn bè, khi gặp không có việc gì cũng sẽ chào nhau một tiếng.

Dương Tất Tiên cũng cười: "Ừ, haiz, hôm nay anh còn phải làm ca đêm nữa."

Sở Thấm tò mò, nhìn quanh một vòng, lấy làm ngạc nhiên: "Nhà máy các anh lớn như thế, trực đêm thì bao nhiêu người mới đủ."

Dương Tất Tiên nhỏ giọng nói: "Ít nhất là 30 người."

Sở Thấm kinh ngạc, lắc đầu cảm khái: "Gia đại nghiệp đại."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 621: Chương 621



"Đây chỉ là số người đi tuần khu vực sản xuất, chưa tính những nơi khác như ký túc xá, căng tin." Dương Tất Tiên nhỏ giọng nói.

Sau đó anh ấy lại nhíu mày nói: “Nhiều hơn nữa anh không thể nói, nói là vi phạm quy tắc. Cô gái em cũng kỳ lạ, sao em mới hỏi một câu, anh đã khai ra hết rồi nhỉ, em đừng nói cho người khác biết đấy, cũng đừng lỡ miệng trước mặt xưởng trưởng Kỷ. Anh ấy tin tưởng em nhưng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho anh."

Sở Thấm trừng mắt nói: "Thôi đi, miệng anh không kín lại đổ cho em."

Dương Tất Tiên vội vàng giải thích: "Cũng không thể nói vậy được, trời đất chứng giám, trước mặt người khác anh không hề tiết lộ một câu."

Anh ấy thầm nghĩ, lần sau Sở Thấm lại hỏi, anh ấy nhất định phải ngậm chặt miệng, không được lỡ miệng nói ra nữa.

"Thôi, đi đi, đi đi. Em đưa em gái đi học đúng không? Ghê gớm thật đấy, khắp xã Dương Tử Câu không có mấy người có thể vào đây học đâu."

Dương Tất Tiên biết chuyện này, việc Sở Hồng được nhận vào trường nhà máy cơ khí học, là việc vui mà gần đây mọi người hay nhắc đến.

Sở Thấm đạp xe đạp nói: "Anh đừng có nói nữa, em sợ anh lại tự nhiên tiết lộ chuyện gì không nên nhắc."

Dương Tất Tiên bỗng nhiên bịt miệng lại.

Sở Thấm quá tà môn.

Ánh nắng dần dần phủ xuống đỉnh núi, giống như một đợt thủy triều dâng cao bắt đầu từ đỉnh núi rồi từ từ lan xuống chân núi.

Sở Thấm tà môn đạp xe vào nhà máy cơ khí, vài phút thì đến trường học.

Trường tiểu học và trung học cơ sở nhà máy cơ khí nối liền với nhau, cả hai trường đều nằm sâu bên trong nhà máy cơ khí, muốn trốn học cũng khó.

Bên cạnh trường học là khu ký túc xá, cách cổng trường chỉ vài phút, đúng là trường học ngay trước cửa.

Lúc này, trước cổng trường đã có rất nhiều người tụ tập, phần lớn đều là học sinh, một số ít là phụ huynh đang đưa con đến ghi danh.

Từ sáng sớm ngủ dậy, Kỷ Cánh Diêu đã đứng trên ban công để ý con đường dẫn từ cổng nhà máy đến trường học, lúc anh định đi làm thì nhìn thấy người anh muốn chờ.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đến cổng trường, đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Thấm, Sở Thấm bị dọa giật mình không nhẹ.

Sở Thấm khó hiểu: "Anh cần gì mà phải vội vàng thế?"

Kỷ Cánh Diêu: “Tôi không vội, cô đi mất thì sao."

Sở Thấm nói: “Anh còn chưa đưa sách cho tôi, sao tôi đi được."

Nói xong, cô vội vàng mong đợi hỏi anh: “Sách của tôi đâu?”

Kỷ Cánh Diêu nói: "Ở phòng làm việc của tôi, hôm qua thầy Phùng Quan vừa đưa sách cho tôi, tôi tiện tay mang đến phòng làm việc luôn. Đúng rồi, em gái cô đâu, báo danh xong chưa?"

Sở Thấm gật đầu: “Mới vừa dẫn con bé báo danh xong xong."

Tiếp đó cô không khỏi cảm khái: “Trường học trong nhà máy các anh to thật đấy, chỉ riêng thao trường thôi cũng lớn hơn sân đập lúa của chúng tôi. Phòng dạy học cũng được xây bằng gạch và xi măng, hẳn hai tòa, mỗi tòa ba tầng."

Một tòa dành cho trường trung học cơ sở và một tòa dành cho trường trung học phổ thông.

Sở Thấm mới chỉ nhìn lướt qua chứ chưa đếm là có bao nhiêu phòng học.

Cô bị choáng, Sở Hồng cũng vậy.

Sở Hồng là một trong số ít những đứa trẻ có thái độ đặc biệt tốt, không hề cảm thấy buồn rầu hay tự ti vì mình là một cô gái nông thôn mặc quần áo, ba lô chắp vá, mà cô ấy chỉ bị sốc.

Ở đây lớn quá.

Bàn ghế trong lớp được sắp xếp gọn gàng, có bảng đen phía trước và phía sau, hai bên phòng học có hai cửa sổ lớn.

Cửa sổ là cửa sổ thủy tinh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng học, cộng thêm gió nhẹ thổi qua, cả người không khỏi cảm thấy thoải mái, lâng lâng.

Điều quan trọng là ở đây có đèn điện.

Mỗi phòng học có bốn bóng đèn điện, Sở Hồng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại được dùng đèn điện.

Cô ấy học lớp 1, lớp 1 ở tầng 3.

Sở Hồng ngồi ở bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn dãy núi xa xa, trong lòng dâng lên tham vọng.

Hiện tại, cô ấy chỉ đơn thuần thích đọc sách, chưa từng nghĩ sau này cô ấy cũng bỗng nhiên nghĩ đến "công danh lợi lộc", cô ấy muốn thi đại học.

Chỉ là thế sự vô thường, cô ấy không biết là vài năm nữa sẽ có một sự kiện lớn khác quét qua đất nước và có quan hệ mật thiết với cô ấy.

Cổng trường học.

Kỷ Cánh Diêu dẫn Sở Thấm đến phòng làm việc, mở tủ lấy ra mấy cuốn sách bên trong.

"Hay là cô ngồi một lúc?" Anh nói: "Cô đi xe đạp đến đây mà, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi đi."

Được rồi, không biết anh đã đến nhà mình bao nhiêu lần, cô ngồi ở đây một lúc cũng không có vấn đề gì.

Sở Thấm ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảm thấy tầm nhìn phòng làm việc của anh khá đẹp.

“Thoải mái ghê.” Lúc này cô mới nhận ra ngồi trong văn phòng làm việc thoải mái đến mức nào.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 622: Chương 622



Bây giờ mới là tháng 9, thời tiết vẫn còn nóng, làm việc mặt hướng đất lưng hướng trời, có thể tróc hết cả da phía sau.

Này còn khá rồi đấy, tháng 7 tháng 8 mới là lúc nóng nhất, khi đó mồ hôi phải nói là đổ như mưa.

Có thể so với ống tre dẫn nước trong nhà cô luôn, một ngày, Sở Thấm phải bổ sung hai chai nước muối lỏng mới có thể sống sót qua ngày.

Còn Kỷ Cánh Diêu thì sao, Sở Thấm nghĩ đến lại có chút ghen tị.

"Thảo nào anh trắng như thế." Sở Thấm cẩn thận quan sát anh, không nhịn được thở dài nói.

Lời nói không đầu không đuôi của cô khiến Kỷ Cánh Diêu chẳng hiểu mô tê gì, anh rót một cốc nước cho cô, sau đó lại lấy hạt dưa từ trong ngăn kéo ra: “Ăn đi, đừng nhìn tôi nữa, cô cũng rất trắng mà."

Tiếp đó lại hỏi Sở Thấm: "Cô ăn bánh cưới không? Hôm trước tôi đi lên huyện ăn cưới, người ta đưa cho tôi một cái."

Sở Thấm chưa ăn bánh cưới bao giờ, vội vàng gật đầu.

Kỷ Cánh Diêu lại mở tủ ra, lấy chiếc bánh cưới gói trong giấy cho cô.

Chiếc bánh cưới chỉ to bằng lòng bàn tay anh, nhưng tương đối dày. Nhìn lớp dầu thấm trên giấy, là biết tay nghề người làm rất tốt.

Kỷ Cánh Diêu cầm cốc nước của cô lên, cười nói: “Bánh cưới này hương vị khá ngon, nhưng tốt nhất là nên ăn với trà."

Sau đó, anh rót cho cô một tách trà.

Sở Thấm ngồi đó nhìn anh bận rộn tới lui, lấy đồ ăn, pha trà cho cô, còn tinh tế đặt một chiếc khăn tay sạch bên cạnh để cô lau tay.

Sở Thấm: "..."

"Hay là anh cũng ngồi xuống đi?" Sở Thấm trả lại câu vừa rồi cho anh, trên mặt mang theo chút trêu chọc: "Tôi không cần nghỉ ngơi, ngược lại anh mới là người cần đấy."

Kỷ Cánh Diêu thấy khóe miệng cô nhếch lên, mặt cũng dần dần nóng lên.

Sở Thấm không trêu chọc anh nữa, cắn một miếng bánh cưới, mắt hơi sáng lên.

Thì ra đây là bánh cưới, thời buổi này nghĩ ra bánh cưới để tặng mọi người không phải dễ.

Vì sao?

Vì đây là bánh được làm từ thịt mỡ, bột mì, gạo nếp, đường trắng, muốn béo có béo, muốn thịt có thịt, muốn ngọt có ngọt, quan trọng là bên trong còn có đậu phộng giã nhuyễn, trên bánh còn rắc hạt vừng.

Kết hợp mấy thứ này với nhau, muốn không ngon cũng không được!

Có điều, chỉ sau ba miếng, Sở Thấm đã không thể ăn được nữa, những năm gần đây cô không thiếu thịt, đường. Bánh cưới không có sức hấp dẫn cô lắm, chỉ là mới mẻ, ăn nhiều là cô cảm thấy ngấy.

Chẳng trách Kỷ Cánh Diêu lại rót trà cho cô, bảo cô ăn cùng.

Hôm nay cô xin nghỉ một ngày, cũng không vội trở về. Cô ăn một ít lại dừng một lúc, ăn hết nửa chiếc bánh cưới, nửa còn lại cô đưa cho Kỷ Cánh Diêu, nói: “Nửa này để lại cho anh, tôi bẻ ra ăn, nửa này chưa chạm miệng vào đâu."

Kỷ Cánh Diêu mỉm cười nhận lấy, hỏi cô: "Ngấy à? Có muốn uống thêm trà không?"

Sở Thấm cảm thấy anh biết còn hỏi: "Đương nhiên là ngấy rồi, sáng sớm nay tôi ăn bánh bí đỏ cũng béo, bây giờ bụng toàn dầu mỡ thôi."

Kỷ Cánh Diêu lại pha trà cho cô.

Sở Thấm ngồi bên cửa sổ chậm rãi uống, thấy mặt trời sắp chiếu tới lưng chừng núi, cô định rời đi.

“Không ngồi nữa à?” Kỷ Cánh Diêu vội vàng hỏi.

Sở Thấm gõ gõ bàn làm việc của anh nói: “Về nhà còn có việc phải làm.”

Kỷ Cánh Diêu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, gật đầu rồi đứng dậy nói: “Tôi đưa cô ra công."

Sở Thấm không muốn làm phiền anh thêm nữa, lập tức mở cửa bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi biết đường."

Nói xong giống như chạy trốn, ôm mấy cuốn sách bỏ chạy, không quay đầu nhìn lại.

Kỷ Cánh Diêu hết cách, đành ngồi trở về chỗ.

Sở Thấm chạy một mạch xuống lầu, đạp xe tới cổng, vẫy tay tạm biệt Dương Tất Tiên: “Em đi đây.”

Chưa chờ Dương Tất Tiên kịp phản ứng cô đã biến mất dạng.

**

Sau khi trở về nhà, nhân lúc người trong thôn đang đi làm, Sở Thấm lại chạy vào trong núi, dạo quanh một vòng.

Đến khi buổi trưa, Sở Thấm mang theo một con gà rừng xuống núi, trực tiếp làm thịt nấu canh uống.

Canh gà rừng vừa ngon vừa ngọt, gà nhà thì dịu hơn chút, thích hợp để hầm hơn.

Lúc này, Sở Thấm vừa ăn gà trong bát, vừa nhìn gà trong hàng rào tre... Ừm, hai ngày nữa mình sẽ thịt gà trống hầm với hạt dẻ ăn.

Không khí mùa thu trong lành, mùi thơm quế rừng bay vào trong viện, buổi tối mỗi ngày Sở Thấm đều gối hương quế chìm vào trong giấc ngủ, đến giấc mơ cũng bị hương thơm ngọt ngào thấm đẫm.

Ăn gà hầm hạt dẻ xong là đến lúc đào khoai lang.

Sản lượng khoai lang năm nay không cao như những năm được mùa trước, nguyên nhân sâu xa là do đất không đủ độ màu mỡ.

Đội trưởng Hàn ngồi trên bờ ruộng hút thuốc, nhíu mày lo lắng nói: “Đất này không thể canh tác được nữa, phải bồi dưỡng một chút."

"Đúng vậy, không thể tát ao bắt cá*." Sở Thấm nói.

*Ý chỉ vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không chú ý đến lợi ích lâu dài.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 623: Chương 623



Mấy năm trước Sở Thấm mới xuyên không đến, lúc đầu nghe phải bồi dưỡng đất cũng rất ngạc nhiên.

Đất mà còn phải bồi dưỡng?

Cô vội vàng lục lại ký ức của nguyên chủ, ồ, quả nhiên, hóa ra đất cũng phải bồi dưỡng.

Kiếp trước mình chưa từng biết chuyện này.

Tại sao? Đất phì nhiêu và màu mỡ.

Nhân loại gần như tuyệt chủng do thảm họa thiên nhiên, nhưng đồng thời đất đai cũng trở nên màu mỡ do không người đặt chân, lá rụng, đủ loại phân động vật, màu mỡ đến mức không thể cằn cỗi, ngay cả khi được canh tác liên tục bốn năm năm.

Hơn nữa, sau ngày tận thế, hầu hết mọi người sẽ không trồng trọt ở cùng một nơi trong nhiều năm liên tục vì sợ thu hút sự thèm muốn của động vật và con người, nên Sở Thấm không biết kiến thức thông thường này.

Đồng ruộng mênh mông, mà đất cũng dần dần trở nên khô cằn.

Sở Thấm không nhịn được thở dài một cái.

Nếu không tại sao lại nói người làm nông khổ chứ, công việc của họ không chỉ phụ thuộc vào thời tiết, mà còn phải xem đất có đủ độ phì nhiêu hay không.

*

Tháng 10, thu toàn bộ khoai lang xong.

Không chỉ đội trưởng Hàn nhìn ra đất giảm màu mỡ, gần như tất cả người trong thôn cũng nhìn ra.

Thật ra có thể thấy trong quá trình sinh trưởng, lá khoai lang chuyển sang màu vàng khá nhiều.

Nhưng trong thôn không có đủ phân bón, hầu như toàn bộ phân bón trong nhà đều được sử dụng cho ruộng cải dầu, phân bón mua giá cao thì dùng cho ruộng lúa, cuối cùng ruộng khoai lang đành để vậy.

Nhưng nhìn đội trưởng Hàn gần đây trông khá thoải mái, Sở Thấm đoán là ông ấy đã tìm ra biện pháp.

Biện pháp đó là gì?

Đội trưởng Hàn ho khan hai tiếng, nói: “Thôn chúng ta không có nhiều người, phân nhà nông không đủ. Nhưng thôn bên cạnh chúng ta có cả đống người, bọn họ cũng không làm ruộng.”

Sở Thấm đã hiểu.

Ánh mắt cô nhìn đội trưởng Hàn chợt thay đổi, thôi xong, thời gian này cô phải nghĩ cách xin nghỉ mới được.

Hết cách, trong thôn bốc mùi thối.

Thế là lúc đội trưởng Hàn dùng ánh mắt sâu kín nhìn cô, Sở Thấm liền kích động, nhanh chóng nói: "Gần đây tôi có việc bận! Chở phân thì đừng có gọi tôi, lúc bón cũng thế!"

Đội trưởng Hàn khó hiểu: "Cô lại bận việc gì?"

Sở Thấm bắt đầu nói dối: "Dì cả tôi tìm tôi có việc, tôi phải đến thôn Tịnh Thủy một chuyến."

Đội trưởng Hàn càng khó hiểu hơn: "Dì cả cô gọi cô lúc nào, hình như tôi chưa nói khi nào thì đi chở phân thì phải?"

Sở Thấm sững sờ, lập tức nói: “Mấy ngày nay đều gọi. Đúng vậy, dì cả tôi gọi xong thì chú út gọi, vả lại sáng nay tỉnh dậy tôi cảm thấy hơi chóng mắt, cảm giác giống như bị cảm nắng ý...Ôi, dù sao thì tôi cũng không rảnh đâu."

Đội trưởng Hàn không còn gì để nói.

Đây là một lời nói dối trắng trợn.

"Bỏ đi, có chở thì sang năm mới chở, có bón phân cũng chờ mùa xuân năm sau trồng khoai lang thì mới bón." Đội trưởng Hàn bất đắc dĩ xua tay để cho cô rời đi: “Được rồi, tôi cũng không ép cô. Nhưng cô khỏe giống như trâu nghé ấy, chú Tần trong thôn còn không khỏe bằng cô, cô còn dọa tôi cô bị cảm nắng."

Sở Thấm cười hì hì nói: “Trâu nghé cũng có ngày bị bệnh mà.”

Nói xong, cô không chần chừ nữa, chạy thẳng về nhà. Quyết định mấy ngày nay giả vờ không khỏe.

Chuyện này lan truyền nhanh chóng, bất ngờ là người trong thôn rất vui mừng.

Ai trong bọn họ chẳng biết phân thối, nhưng so với không có lương thực, thối một tí, bẩn một tí, cũng không sao, lẽ nào ngộp c.h.ế.t được chắc?

Đây là một tin nóng hổi, ngay sau đó "bùng nổ", chưa đầy một ngày, tin tức đã lan truyền đến mấy đội sản xuất trong công xã.

Thế là sáng sớm ngày hôm sau, có tin từ nhà máy cơ khí truyền đến, nói là đừng đến nhà máy xin phân bón nữa, vì nhà máy đã "hết cạn đạn lương".

Hàn đội trưởng Hàn vô cùng đắc ý, lẩm bẩm không ngừng mấy ngày: “Cũng may tôi ra tay đủ nhanh, nếu không chúng ta đã không nẫng tay trên."

"Phải, phải!" Người trong thôn cũng vui mừng.

Chỉ có Trương Phi Yến đang cắn hạt dưa, thầm thì với Sở Thấm: "Có phải mấy thôn kia ứng lời nói đó không, ăn x cũng không theo kịp."

Sở Thấm may là không có trợn mắt.

Cô giật hết hạt dưa trong lòng bàn tay Trương Phi Yến, nói: “Tốt nhất là cô đừng nói nữa, tôi sợ cô sẽ bị người ta đánh."

Nói xong cô cầm hạt dưa chạy biến. Cô sợ lúc Trương Phi Yến bị đánh sẽ liên lụy đến mình.

Lại đến lúc chia lương thực.

Năm nay chia lương thực sớm, nhưng trước đó Sở Thấm còn có một chuyện quan trọng phải làm.

Chuyện gì ư? Đó là giúp Cục quản lý lương thực giao lương thực đi thành phố.

Gần đây không có trộm cắp, bởi vì hầu hết các đội sản xuất đều đã thu hoạch xong, chỉ cần có người lạ vào thôn, là có mấy cặp mắt dõi theo.

Ngoài ra, trên ruộng vẫn còn một ít lương thực, lúc này mà lẻn vào thôn người khác, cũng có chút tình ngay lý gian.

Về phần người trong thôn, năm nay lương thực trong thôn khá nhiều, cho dù không đủ để mọi người ăn no, cũng không c.h.ế.t đói.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 624: Chương 624



Bình thường Sở Thấm có ảnh hưởng rất lớn, dù cô có đi một tháng cũng không ai dám đến cửa.

Ngược lại Tiểu Bạch có chút phiền toái.

Sở Thấm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đem Tiểu Bạch đến nhờ Kỷ Cánh Diêu nuôi giúp.

Vốn là cô định nhờ thím Sở nuôi hộ, nhưng ngày thường Tiểu Bạch bị cô chiều hư, vô cùng tham ăn, mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn là nó há miệng đòi ăn.

Bình thường Sở Thấm cho nó ăn khoai lang, ngô, thậm chí cả cơm, nếu mà để thím Sở nuôi, biết cô nuôi chó như thế thím Sở sẽ mắng cô chết.

Vì lý do tương tự, cô cũng không thể đưa nó chó dì cả được.

Lựa chọn thứ hai của Sở Thấm là cậu út Dương, nhưng con của cậu út Dương còn nhỏ, ngộ nhỡ Tiểu Bạch làm con bé bị thương thì sao.

Ngay lúc Sở Thấm đang do dự thì Kỷ Cánh Diêu xuất hiện trước cửa nhà cô, Sở Thấm tức khắc chọn được ứng cử viên, liền bàn bạc với anh chuyện này.

Kỷ Cánh Diêu lập tức đồng ý: “Được, Tiểu Bạch nhà cô ngoan mà, bình thường cũng không thấy nó chạy ra khỏi nhà. Vừa vặn trong nhà máy cũng có chó, Hoa Nữu nhà tôi nuôi ở đó."

Sở Thấm lo lắng hỏi: “Không có người trộm chứ?"

Kỷ Cánh Diêu: "Khắp nơi là người đi tuần, sao có trộm cắp được. Ở trong nhà ngang lại nhỏ, chuyện lông gà vỏ tỏi gì hàng xóm bên cạnh cũng biết hết, việc như trộm chó không giấu được đâu, không ai ngu mà đi trộm hết."

Lúc này Sở Thấm mới yên tâm, đứng dậy đi ra sân sau kéo Tiểu Bạch ra, vỗ vỗ Tiểu Bạch nói: "Anh sờ nó một cái, để nó nhận mùi, trừ việc tham ăn ra thì nó rất ngoan."

Kỷ Cánh Diêu bật cười: “Bộ lông của nó thật sự rất mượt, sờ vào rất thích."

Sở Thấm đắc ý nói: "Nó còn được chăm tốt hơn cả Hoa Nữu nhà anh!"

Kỷ Cánh Diêu gật đầu: "Đúng vậy."

Sở Thấm bảo anh chơi cùng Tiểu Bạch một lúc, thấy một người một chó đã thân nhau, cô mới đi vào nhà chia khẩu phần ăn cho Tiểu Bạch.

Kỷ Cánh Diêu vừa vuốt đầu con ch.ó vừa hỏi cô: “Cô phải đi mấy ngày?”

Giọng Sở Thấm từ trong nhà truyền ra, lớn tiếng nói: "Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi trở về."

Kỷ Cánh Diêu suy nghĩ một lúc: “Nếu như chỉ đi thành phố, nhanh chút, sẽ không quá ba ngày.”

Sở Thấm rất mong chờ chuyến đi này: “Ba ngày là đủ rồi, vậy ngày mai tôi đưa Tiểu Bạch đến chỗ anh nhé, ngày kia tôi phải đi sớm."

Kỷ Cánh Diêu gật đầu.

Ngày hôm sau, Sở Thấm đưa Tiểu Bạch đến nhà máy cơ khí.

Bởi vì Tiểu Bạch bị Sở Thấm nuôi nhốt, nên tính tình khá xấu, không ngờ nó lại chịu ở nhà Kỷ Cánh Diêu.

Sở Thấm ở nhà máy cơ khí chơi với Tiểu Bạch nửa ngày, ăn trưa ở căng tin nhà máy cơ khí xong cô mới về nhà.

Phải nói là nhà máy cơ khí thực sự rất giàu có, nghe nói mỗi tuần họ ăn hai bữa thịt, một bữa vào trưa thứ tư và một bữa vào tối thứ bảy.

Hôm nay là thứ tư, lúc Kỷ Cánh Diêu dẫn cô đến căng tin, cô đã ăn đậu đũa xào thịt băm, mùi vị rất ngon.

Sở Thấm trộn đậu đũa xào thịt băm với cơm rồi ăn, nói: “Có lẽ đây là vụ đậu đũa cuối cùng rồi, bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh, vụ tiếp theo sẽ trồng cải thảo và củ cải.”

Kỷ Cánh Diêu không phải là người phụ trách những việc này trong nhà máy, nhưng từ nhỏ anh đã làm ruộng, không nhịn được tò mò hỏi: “Mùa đông chỗ chúng ta tuyết rơi nhiều, vậy mà cũng trồng được cải thảo và củ cải ư?"

Sở Thấm lắc đầu: “Trồng cái gì cũng khó, tuyết nhỏ và tuyết vừa thì không sao, nhưng tuyết dày thì không được. Cải thảo và củ cải mấy năm trước tôi trồng đều c.h.ế.t trong tuyết lớn."

Tiếp đó cô lại cười nói: “Sau khi thu hoạch lương thực xong, đất sẽ dành để trồng rau. Mấy người thôn chúng tôi đều như thế, định bụng sẽ trồng tất cả rau nhà máy cơ khí các anh cần trong mùa đông, trước khi trời đổ tuyết lớn."

Bây giờ người trong thôn đang tập trung trồng rau, tính kiếm một khoản từ trồng rau, xây nhà càng sớm càng tốt.

Đúng, ước mơ bây giờ của dân làng là xây nhà.

Nhưng việc này cũng là bình thường, nông dân có cảm tình đặc biệt với nhà, điều này đã khắc sâu vào gen của họ, truyền từ đời này sang đời khác, sau khi có đủ cơm ăn áo mặc, việc đầu tiên họ làm là xây nhà.

Sở Thấm muốn tận dụng đà này để xây nhà trong vòng hai năm, hiện tại đang bắt đầu vẽ bản vẽ.

Cơm nước xong, Sở Thấm về nhà.

Ngày hôm sau, cô thu dọn đồ đạc, đạp xe đến Cục quản lý lương thực ở huyện.

Đúng là Cục quản lý lương thực không có tài xế, bình thường giao lương thực đều gọi đội vận tải đến giao.

Nhưng đội vận tải cũng bận rộn, có thể cử bốn tài xế đến là đã không tệ rồi, vì thế Cục quản lý lương thực phải gọi thêm mấy người biết lái xe đến.

Lúc này, Sở Thấm cầm theo bằng lái xe, hứng thú bừng bừng đi đến Cục quản lý lương thực.

“Cháu ăn gì chưa?” Lý Lôi thấy cô đến thì hỏi.

Sở Thấm: "Chào buổi sáng chú Lôi, cháu ăn xong rồi mới đến ạ."

Lý Lôi chỉ vào căng tin, nhỏ giọng nói: “Ăn rồi cũng phải làm như chưa ăn, bởi vì hôm nay căng tin có bánh bao, là bánh bao nhân thịt bò hành lá."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 625: Chương 625



Sở Khâm lập tức lên tinh thần, nhanh chóng đổi lời nói: "Cháu chưa ăn gì cả, đạp xe đến đây muốn kiệt sức luôn rồi."

Nói xong, cô vội vã chạy đến căng tin, bước đi nhanh đến mức không có vẻ như sắp kiệt sức vì đói.

Vừa bước vào căng tin, Sở Thấm đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao nhân thịt bò.

Khứu giác của cô vốn đã rất nhạy bén, mùi thơm thoang thoảng của bánh bao phóng đại lên mấy lần, cô không nhịn được, chạy đến bên cửa sổ mỉm cười với thím Ngô đang phát bánh bao: “Thím Ngô, thím còn nhớ cháu không, có giới hạn mua bánh bao không ạ?"

Thím Ngô: "Cháu là Sở Thấm mà, năm ngoái cháu có đến phải không? Cháu là nữ tài xế đầu tiên của huyện chúng ta, sao có thể không nhớ cháu được chứ."

Sau đó bà ấy vén vải lụa trắng lên: “Mỗi người chỉ được mua tối đa hai cái, giờ cháu phải đi ra ngoài làm việc nặng nhọc, cho cháu bốn cái cũng được, nhưng cháu không được nói cho ai biết đấy, nói ra thì thím khó xử lắm."

Mắt Sở Thấm sáng lên, dán chặt vào chiếc bánh bao trắng béo, vội vàng nói: "Cháu đảm bảo sẽ không nói đâu ạ, cháu cũng không ngốc, chuyện tốt dĩ nhiên phải giữ một mình rồi."

Thím Ngô mỉm cười, đưa hai túi bánh bao cho cô, Sở Thấm lấy tiền ra đưa cho thím Ngô.

Giờ đây, tiền phiếu đã lấy lại công dụng như ban đầu, không như ngày trước, dù có móc tiền và phiếu ra cũng không mua được gì.

Vì thế số phiếu lương thực, phiếu thịt Sở Thấm tích góp cũng có chỗ sử dụng, lần này ra ngoài cô đem hết phiếu trong nhà đi.

Cô dự định khi đến thành phố sẽ mua sắm thả ga một phen, không sử dụng hết phiếu thì không về.

Bốn chiếc bánh bao nóng hổi đến tay, Sở Thấm nuốt nước miếng một cái, vội vã lấy một cái ra ăn.

Vỏ bánh mềm mại, nhân nhân ngập nước, vị thịt bò và vị hành hòa quyện vào nhau, rất hợp.

Hơn nữa nó còn khá lớn, bằng nửa bàn tay của Sở Thấm, ăn rất đã nghiền.

Cô vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, sau đó được Lý Lôi dẫn ra xe.

Phía sau xe đã có người chất hàng hóa lên, Sở Thấm ngồi vào ghế lái, đợi đến khi hàng hóa chất lên hết, mới đi kiểm tra mấy lần.

"Chú Lôi, khi nào thì xuất phát ạ?" Sở Thấm hỏi.

Lý Lôi giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa là có thể xuất phát."

Sở Thấm gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay Lý Lôi có chút hâm mộ.

Cho đến nay, cô mới chỉ thu thập được 12 mảnh đồng hồ, nghĩa là vẫn còn 12 mảnh nữa.

Dù sao cũng phải thu thập được 24 mảnh để đổi được một chiếc đồng hồ hoàn chỉnh.

Sở Thấm cắn một miếng bánh bao, trong đầu tính toán.

Dựa trên thời gian thu thập được 12 mảnh đồng hồ này, sợ là phải ba năm nữa cô mới có đồng hồ đeo tay, nhưng đành phải đợi thôi.

Điều an ủi cô là, bây giờ đồng hồ rất đắt, ngoài phải có phiếu ra, giá một chiếc đồng hồ cũng phải ngang bằng một chiếc xe đạp, Sở Thấm thà mua một chiếc xe đạp khác còn hơn.

Đợi thôi, Sở Thấm tự nhủ.

Ăn hết bốn cái bánh bao, cô đến căng tin rót nước nóng vào ấm, một lúc sau mới nhận được lệnh khởi hành.

Sở Thấm lên xe đóng cửa lại, “Ầm” một tiếng khởi động xe hàng, đi theo xe dẫn đầu hướng về phía thành phố trước sự chứng kiến của mọi người.

Ra khỏi huyện, bọn họ lái xe từ từ trên con đường đất rộng vài mét.

Sở Thấm khó chịu, cô luôn lái xe rất nhanh, lúc này không biết người dẫn đầu là ai, lái rề rề rà rà, khiến cô không thoải mái tí nào.

"Lúc về mình phải đi đầu mới được." Sở Thấm q*** t** lái, lẩm bẩm.

Tiến vào cùng ngoại ô, cây cối xung quanh dần dần khô héo.

Lúc này đã là cuối thu, vạn vật khô héo, khung cảnh hoang tàn, từ cửa sổ nhìn ra lại có một vẻ đẹp độc đáo.

Mặt trời còn chưa lên, không khí hôm nay chưa được ánh nắng chiếu rọi, sưởi ấm, gió buổi sáng có chút mát mẻ.

Gió mát thổi qua khe cửa sổ rộng bằng một ngón tay, Sở Thấm cảm giác đầu mình như bôi dầu gió.

Thời gian đang trôi, bánh xe lịch sử đang chuyển động, tinh thần cô sôi sục, lái xe tiến thẳng về phía trước.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 626: Chương 626



Trải qua gần một năm phục hồi, tình hình trong thành phố rất tốt, nhìn chung đã khôi phục được dáng vẻ trước thảm họa.

Sở Thấm đi theo người lái xe đến Cục Lương thực trong thành phố, sau khi tự mình nhìn lương thực được dỡ xuống và kiểm tra xong, đã ngay lập tức lên đường đi.

“Sở Thấm này, vẫn là một đứa trẻ!” Tài xế đi chung nhìn dáng vẻ không thể chờ được của cô, không khỏi cười một tiếng: “Vẫn thích đi dạo khắp nơi. Nhưng mà khi chúng ta vừa tới trong thành phố cũng là như này, sau này cái gì cũng đòi phiếu đòi tiền, đi hai chuyến là không có gì hào hứng nữa.”

“Không phải sao, haizz c*̃ng không biết năm nay hẻm Bát Bảo trong thành phố có mở hay không…” Có người hạ thấp giọng, len lén nói.

Trước đây hẻm Bát Bảo là nơi giao dịch riêng tư, cũng gần như là chợ đen. Đương nhiên rồi, chắc chắn không phải là mang hàng hóa đến bày bán và trao đổi ở trong con hẻm, như này không phải là tự tìm cái c.h.ế.t sao?

Mà là trao đổi ở trong nhà một cách vô cùng bí mật.

Hẻm Bát Bảo là một con hẻm có nhiều gia đình sinh sống nhất trong thành phố, vài hộ nhân gia cùng sống trong khoảng sân nhỏ hoặc mỗi hộ một căn đều có, thậm chí có những túp lều ngút ngàn, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Có thể nói ở bên trong có hàng nghìn người, người gì cũng có, cho nên giao dịch riêng tư mới ra đời ở nơi này.

Đông người không những rối mắt, còn có thể nhiễu loạn tầm nhìn.

Bởi vì điều này, cho dù người bên trên biết được có người giao dịch riêng tư ở trong hẻm Bát Bảo, c*̃ng rất khó để bắt được hết tất cả những người buôn đi bán lại.

Sở Thấm là người vào trong thành phố lần thứ hai đương nhiên không biết được hẻm Bát Bảo này, biết rồi thì cô cũng sẽ không đi.

Nhưng có đôi khi là trùng hợp, chuyến này cô vào trong thành phố ngoại trừ vận chuyển lương thực, mua đồ ăn, còn phải đưa đồ đạc cho nhà Giang Nhiễm giùm cô ấy.

Nhà cô ấy ở đâu? Cha mẹ cô ấy ở ký túc xá của nhà máy thép, mà đầu bếp Giang nhiều năm chưa gặp đang ở hẻm Bát Bảo.

Sở Thấm đang đi bộ trên đường phố, suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng có lẽ nên đưa đồ cho đầu bếp Giang sau trước, sau đó mới đi dạo, nếu không xách theo đồ đạc thì đi dạo sẽ vô cùng nhọc nhằn.

Nghĩ xong, bèn hỏi ai đó hẻm Bát Bảo ở đâu.

“Hẻm Bát Bảo à, rất gần. Cô đi thẳng đường phía trước, tới ngã tư đầu tiên thì rẽ trái vào một con hẻm, đi tiếp trong con hẻm, đi đến cuối hẻm là một đường cái khác, đi vào đường cái tiếp tục rẽ trái, đi một lúc thì cô có thể nhìn thấy cây Long Não, bên cạnh cây Long Não là hẻm Bát Bảo.”

Sở Thấm đã nhớ kỹ càng, dù sao thì cứ rẽ trái.

Sau khi cô nói cảm ơn bèn bắt đầu đi, sau khi đi khoảng hơn mười phút bèn nhìn thấy cây Long Não kia, xem ra thực sự gần.

“Nói là số 36.” Sở Thấm nói thầm, cô đi vào trong, nét mặt dần dần ngạc nhiên

Ở đây đông người quá!

Còn may là số 36, đổi thành số 360 thì chẳng phải sẽ khiến cô tìm đến năm nảo năm nao chứ? Thế thì cô dứt khoát quay đầu đi tìm nhà máy thép.

Lúc này có lẽ đầu bếp Giang đang ở nhà, bởi vì hôm nay là chủ nhật, lại là buổi chiều, nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ nhà máy thép đang nghỉ.

Quả nhiên, lúc Sở Thấm tìm thấy số 36, vừa gõ cửa thì đã nghe giọng nói của đầu bếp Giang truyền đến.

“Ai đó?” Giọng nói truyền đến kèm theo tiếng bước chân.

Sở Thấm: “Đầu bếp Giang, tôi là Sở Thấm, đưa đồ cho ông giùm cho Giang Nhiễm.”

“Sở Thấm!”

Đầu bếp Giang ngạc nhiên, sau đó vội vàng mở cửa.

Ông ấy ngạc nhiên nói: “Là cô sao, Sở Thấm! Tôi còn tưởng không gặp lại cô nữa chứ.”

Vừa nói vừa giữ cửa rộng mở: “Mau vào ngồi đi, cô đã ăn cơm trưa chưa, không ăn thì ở nhà tôi ăn.”

Sở Thấm chớp mắt, nói dối: “Tôi ăn xong rồi.”

Cô không quen ăn cơm ở nhà khác.

Đầu bếp Giang c*̃ng không nghi ngờ, dù sao đã giờ này rồi, hầu như mọi người đều đã ăn cơm trưa rồi.

Ông ấy rót nước cho Sở Thấm, rồi cười nói: “Sao lần này cô lại vào trong thành phố?”

Sở Thấm để cặp trên lưng xuống: “Tôi đi đưa lương thực giùm cho Cục Lương thực của thôn chúng ta, sẵn tiễn đưa đồ cho ông giùm Giang Nhiễm.”

Nói xong, lấy đồ trong cặp ra ngoài.

c*̃ng không biết Giang Nhiễm đã gói cái gì, chiếm hết nửa chỗ trong cặp của cô, sau khi lấy ra bỗng chốc rộng rãi rất nhiều.

Đầu bếp Giang nhận lấy: “Cô nhóc ngốc nghếch, nhiều đồ như vậy thì mệt cho cô lắm.”

Sở Thấm xua tay: “Tôi lái xe tới, không mệt.”

Đầu bếp Giang sửng sốt: “Cô lái xe?”

Sở Thấm: “Đúng vậy, tôi lái xe đi đưa lương thực giùm Cục Lương thực, đưa đến Cục Lương thực trong thành phố, vừa mới dỡ hàng, đều là lương thực mới của năm nay mới thu hoạch. Đầu bếp Giang, nếu ông muốn mua lương thực mới bây giờ mua là tốt nhất.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 627: Chương 627



Đầu bếp Giang ngạc nhiên đến ngây người, căn bản không hề để ý gì tới lương thực cũ lương thực mới: “Cô biết lái xe?”

Sở Thấm gật đầu một lần nữa.

Lẽ nào việc này rất kỳ lạ?

Đương nhiên kỳ lạ! Đầu bếp Giang không nhịn được, nhìn dò xét cô vài lần, thật sự cảm thấy Sở Thấm là người tài giỏi.

Vừa mới trưởng thành đã có thể làm tốt hơn so với đàn ông trai tráng, nhiều năm không gặp bây giờ người ta đã biết lái xe rồi.

Ông ấy đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ở cửa xuất hiện ai đó.

“Lão Văn, chuyện gì thế?” Tuổi tác của người bước vào cửa ngang ngửa với đầu bếp Giang.

Lão Văn mấp máy miệng, nhìn thấy ở chỗ ông ấy còn có người thì đổi giọng nói: “Cần cá không, bên chỗ A Thụ có cá.”

Đầu bếp Giang nghe xong, vội vàng gật đầu: “Cần, có thể cho bao nhiêu con thì tôi lấy bấy nhiêu con.”

Nói xong hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cô quay về trong huyện à? Nếu như hôm nay về… Cô muốn lấy cá không?”

Sở Thấm nghe ra được vấn đề rồi, nói: “Muốn, hôm nay tôi sẽ về, nhưng mà có thể phải ngày mai mới về công xã.”

Đầu bếp Giang nói với lão Văn: “Đổi một chút!”

Lão Văn gật đầu, lại vội vàng rời khỏi.

Sở Thấm hạ giọng nói: “Đầu bếp Giang, thì ra ở đây các người c*̃ng bí mật làm một vài cuộc mua bán.”

Đầu bếp Giang cũng hạ thấp giọng: “Cô không biết, hẻm Bát Bảo này của chúng tôi được coi là tụ điểm mua bán lớn nhất, vừa khéo gần đây có lương thực mới đến, hơn nữa không có người quản lý, nếu cô muốn mua cái gì, nhân lúc cô tự mình lái xe thì tranh thủ mua đi.”

Lại cười nói: “Dù sao đến lúc đó cô lái xe đi, người chạy mất, muốn bắt cũng không bắt được cô.”

Đầu tiên Sở Thấm ngạc nhiên, sau đó cảm thấy có lý.

Cô vội hỏi: “Có cái gì có thể mua?”

Đầu bếp Giang: “Vậy phải xem cô muốn mua gì!”

Sở Thấm tự nhủ trong lòng quả đúng là tụ điểm chợ đen lớn nhất trong thành phố, nghe trong ý tứ của đầu bếp Giang ý hình như là mình muốn mua cái gì thì có cái gì!

Cô nghĩ ngợi, nói: “Tôi muốn mua bột mì, muốn mua bông, còn muốn mua dầu.”

Bột mì trong nhà sắp hết rồi, dù sao cô cũng thích làm các loại bánh, các loại sủi cảo bánh bao.

Còn bông thì sao, để lâu không sợ hỏng, sẽ có một ngày nào đó có thể dùng đến.

Về phần dầu, món đồ này trong nhà sắp cạn kiệt rồi, bây giờ ăn đều là mỡ lợn trăng trắng.

Đầu bếp Giang gật đầu: “Cái này đơn giản, có tiền có phiếu đều có thể mua được. Mấy giờ cô đi, khoảng một tiếng sau những thứ này có thể có cho cô. Nhưng mà, cô muốn bao nhiêu?”

Sở Thấm nói: “Không vội, chạng vạng xuất phát. Bây giờ tôi còn phải đi tới xã cung ứng, đợi một lát tôi lại đến lấy được không? Còn về bao nhiêu, đương nhiên càng nhiều càng tốt, trong khoảng mười lăm ký bột mì, năm ký bông cũng không thành vấn đề, dầu thì trong khoảng bốn ký.”

Đầu bếp Giang gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Xem ra mấy năm này Sở Thấm thật sự sống rất tốt, Giang Nhiễm thường xuyện gửi thư cho nhà, trong thư thường xuyên nhắc tới Sở Thấm. Đầu bếp Giang cũng biết sơ lược về cô gái này, đương nhiên không cho răng cô mua nhiều như vậy thì sẽ không trả tiền nổi.

Một lát sau, Sở Thấm rời khỏi, đi về hướng xã cung ứng.

Đầu bếp Giang mở gói hàng mà Giang Nhiễm gửi tới ra, bên trong có thảo dược mà thường ngày cô ấy hái được trong núi, tất cả đều phơi xong rồi, nhiều nhất là Hạ Khô Thảo và Kim Ngân Hoa.

Còn có các loại nấm phơi khô, cùng với hai miếng đường đỏ nặng khoảng một ký.

Xem ra hình như cô ấy mua từ ai đó ở trong thôn, sau khi xem xong đầu bếp Giang thở dài, quyết định nhờ Sở Thấm mang vài thứ về.

Xem xong, ông ấy bèn ra ngoài, đi theo hướng vào sâu trong con hẻm.

Lòng vòng quanh co, sau khi đi được mấy phút sau, trước tiên là đi vào một hộ gia đình, chỉ chốc lát bèn đi ra, trong tay xách một túi bông lớn.

Tiếp đó quay về nhà một chuyến, trở ra với tay không, tiếp tục đi theo hướng vào sâu trong con hẻm.

Lại quanh co lòng vòng, thậm chí còn vòng qua nhà của người khác vài lần, đi từ cửa sau nhà người ta đến một chỗ khác, giống như đang tản bộ sau bữa ăn, ung dung nhàn nhã, nhưng rõ ràng sau mỗi lần ông ấy rời khỏi một chỗ, túi lớn trên tay lại phồng thêm.

Mà bên kia, Sở Thấm cũng nhân cơ hội này điên cuồng vơ vét hàng hóa.

Cô lại không phải người bản địa, dù mua nhiều tới mức bị người ta chú ý c*̃ng không sao cả.

Đúng như đầu bếp Giang nói, cô lái xe là người đi mất, ai còn có thể nhìn thấy cô chứ.

Trong tay Sở Thấm có nhiều phiếu công nghiệp, đều là Kỷ Cánh Diêu cho, cô thật sự nghi ngờ rằng phiếu công nghiệp trên người anh đều bị bản thân lấy hết sạch.

Phiếu công nghiệp dùng để mua cái gì?

Đương nhiên là mua giày.

Sở Thấm thường xuyên lên núi xuống ruộng, thật sự là tốn giày. Đôi giày cao su mà lúc đầu mua ở xã cung ứng trong thành phố đã sắp rách thành từng mảnh, thậm chí cô còn từng dùng kim khâu may một lần, có lúc lên núi lại rớt mất đế giày, lúc đó cô đi chân trần trở về nhà, đúng lúc bị Kỷ Cánh Diêu bắt được, quả thực là vô cùng xui xẻo.

Vẫn may lòng bàn chân cô đủ khỏe mạnh, cuối cùng không bị xước da.

Lúc này nhìn thấy có giày cao su, cô bèn mua ngay hai đôi.

À, thật ra bây giờ giày cao su gọi là giày giải phóng, thật sự thích hợp để làm việc, Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cũng muốn mua một đôi cho thím Sở và dì Dương, nhưng tiếc là không đủ phiếu công nghiệp, chỉ có thể đành thôi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 628: Chương 628



Ngoại trừ giày giải phóng, Sở Thấm còn mua kim khâu.

Ngoài ra trong túi còn có phiếu vải, lúc này xã cung ứng vừa hay có vải màu xanh dương, màu xanh lá và màu trắng, Sở Thấm đều mua hết thảy, xài sương sương số phiếu vải trong túi, cuối cùng cũng có được năm tấm vải trong tay.

Sau cùng là dầu.

Sở Thấm chạy đến cửa hàng bán lẻ lương thực dầu ăn, chẳng lẽ cô không có lương thực và dầu thì không mua được dầu.

Cũng may cô nhìn xa trông rộng, tìm đầu bếp Giang để mua dầu trước.

Nhưng mà cô c*̃ng không đi uổng công, đổi ngay thành mua xì dầu. Trong nhà hết xì dầu rồi, bởi vì nguyên nhân nhà nào trong thôn đều không dư lương thực nên mấy năm nay c*̃ng không có người nào làm xì dầu.

Mua xì dầu xong thì đến tiệm phế liệu đổi một vài sách cũ, sau cùng đi đến nhà đầu bếp Giang.

Cô vừa tới, đầu bếp Giang c*̃ng vừa kết thúc chuyến mua sắm cuối cùng, về đến trong nhà.

Cô tự mình xách nguyên một túi, đầu bếp Giang gói ghém một chút, cũng gói được nguyên một túi như thế.

Đầu bếp Giang len lén nói: “Sáu ký bột mì, bốn ký bông, ba ký dầu hạt cải, cô tự mình coi thử. Bông chưa đủ, tôi nhìn thấy có vải bông, nghĩ rằng có lẽ cô cần dùng tới nên đã tự mình quyết định mua cho cô hai tấm, là vải cotton mịn.”

“Có dùng, có dùng!” Sở Thấm cầm lấy đánh giá một chút, gật đầu, sau đó hỏi giá cả, yên lặng lấy tiền móc phiếu.

Những thứ này không coi như lấy hết toàn bộ vốn liếng của cô, nhưng mà lấy hết một nửa phiếu của cô thì có.

Đầu bếp Giang lại chỉ vào một cái túi khác: “Bên trong này có nửa con dê móc hàm, nếu như cô muốn thì chúng ta chia mỗi người một phần, đến lúc đó cô mang một chút cho Tiểu Nhiễm giùm tôi. À, còn có bốn con cá…”

Mắt Sở Thấm bừng sáng, xoa tay: “Thật sự có thể chia?”

“Có thể! Sao lại không thể chứ.”

Đầu bếp Giang vẫn muốn trông cậy và tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Sở Thấm, thỉnh thoảng tìm người ta để đổi một chút lương thực.

Giao dịch riêng tư trong phố Bát Bảo không ổn định, hôm nay không bị bắt thì ngày mai có thể bị bắt, với cả c*̃ng có thể người bán hàng không có hàng hoặc không bán nữa.

Mà Sở Thấm là người có lương thực trong tay, đổi một vài hàng hóa với cô là trao đổi với bạn tốt, không hề có một chút mạo hiểm nào. Bây giờ bản thân khôn có gì để yêu cầu người ta, sau này thì chưa chắc.

Sở Thấm bèn lấy 6 ký thịt dê, tiện thể mang hai ký cho Giang Nhiễm giùm bếp Giang.

Trời dần tối, đã đến muốn lúc phải rời đi.

Sở Thấm lén lút để đồ đạc lên trên xe, trước tiên để bông, thịt dê và dầu hạt cải vào trong ba lô không gian, sau đó sắp xếp hết những thứ còn lại vào trong một cái túi lớn, buộc chặt lại.

Vặn chìa khoá, nổ máy xe.

Lại “uỳnh” một tiếng, chiếc xe quay về đường cũ.

Lúc đến là ban ngày, lúc về thì trời đã đầy sao.

Ba giờ sáng Sở Thấm mới đến huyện, trong lúc đó bởi vì xe gặp tai nạn nên chậm trễ một chút thời gian.

Tuy nhiên, đây lại là cơ hội để cô thi thố tài năng, lúc này bản lĩnh biết sửa xe của Sở Thấm mới bộc lộ ra.

Sửa xe là khi học lái xe sẵn tiện học luôn, về sau trong khoảng thời gian thường xuyên lái xe đến nhà máy cơ khí lại học với tài xế của nhà máy cơ khí trong nhiều ngày, Kỷ Cánh Diêu thấy cô có hứng thú, bèn dạy cho cô trong một khoảng thời gian.

Sở Thấm rất am hiểu về khía cạnh máy móc, tổng hợp được sở trưởng của nhiều chuyên gia nên năng lực sửa xe đương nhiên cao.

Mà các tài xế cũng rất ấn tượng, thì ra cô gái này chẳng những có thể di chuyển cây bị đổ giữa đường, mà còn có thể sửa được những sự cố của xe mà bọn họ đều cảm thấy khó giải quyết.

Nhân tài ưu tú như này thật sự không tới đội vận tải sao?

Sau khi Sở Thấm về đến huyện, đã ở phòng tiếp đãi một đêm, ngày hôm sau thì tiếp nhận sự chào mời nhiệt tình của Cục Lương thực và đội vận tải.

“Tôi chỉ muốn làm nông dân, tôi thật sự muốn ở trong thôn.”

Cô từ chối đến mức suýt nữa thì nói tới ngoác miệng, cuối cùng mới được người ta lưu luyến không rời thả ra để về nhà.

Trong lòng Sở Thấm có lẽ hơi đắc ý, sờ lên cái túi căng phồng, nghĩ tới thu nhập kiếm thêm được trong hai ngày nay, suy nghĩ lại bay xa, bay tới việc xây nhà.

Hôm qua lúc ra ngoài, cuối cùng đã có người nhắc tới chuyện xây nhà.

Tiền làm người ta bạo dạn, người dân trong thôn biết rất rõ ràng rằng trong tài khoản của đội có bao nhiêu tiền.

Thế là biết được năm nay sẽ có bao nhiêu tiền hoa hồng chia cho bọn họ, suy nghĩ cũng trở nên phấn khích hơn.

Mặc kệ là xây được hay là không xây được, đều oang oang rằng sau khi có tiền chắc chắn phải xây nhà.

Đạp xe đạp hơn ba tiếng mới về đến nhà, Sở Thấm về nhà bằng đường mòn. Sau khi về đến nhà, không đi đón Tiểu Bạch, cũng không dọn dẹp vệ sinh, mà vội vàng nấu nước tắm rửa, sau đó leo đến trên giường ngủ một giấc thật sâu.

Thời gian nghỉ ngơi trong hai ngày một đêm vừa rồi cộng lại cũng chưa tới sáu tiếng, lúc đạp xe Sở Thấm suýt chút nữa đã ngủ gật.

Ngủ một mạch từ trưa đến chiều tối, sau khi tỉnh lại Sở Thấm nhìn thấy căn phòng mờ tối có một chút cảm giác cô độc, nhưng vào lúc này bụng đói kêu vang đã khiến cô nhanh chóng vứt bỏ những cảm xúc này, ngược lại vui vẻ phấn khởi lấy thịt dê ra, đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.

Hôm nay đúng lúc là tiết Tiểu Tuyết, sao Bắc Đẩu lặn về tây, chòm sao Tiên Hậu lại mọc lên cao.

Giữa lúc một lặn một mọc, vạn vật héo úa, tượng trưng cho mùa đông giá rét sắp đến rồi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 629: Chương 629



Hôm sau, cô đến nhà máy cơ khí đón Tiểu Bạch về.

Khi Sở Thấm dẫn Tiểu Bạch trở về thôn thì đúng lúc trong thôn đang chia lương thực và chia tiền hoa hồng.

Sở Thấm không gấp, cô về nhà nấu cơm trước, sau đó cô đảo lại thịt dê om trong nồi.

Cô đã giao hết những thứ đầu bếp Giang nhờ cô mang cho Giang Nhiễm, bây giờ cô còn khoảng hơn chín cân thịt dê và xương dê, cô dự định để đến cuối năm ăn.

Thịt dê om trong nồi sôi ùng ục, Tiểu Bạch hưng phấn nhảy xung quanh người cô.

"Đến đây, để tao nhìn xem mày gầy hay béo."

Sở Thấm đậy nắp nồi lại, cô phủi tay ôm lấy Tiểu Bạch.

"Nặng hơn rồi." Sở Thấm ước lượng xong thì thả chó xuống, sau đó cô nhanh chóng đi rửa tay.

Dạo này Sở Thấm không dám gần gũi với chó, cô từng nhìn thấy một con ch.ó ở nhà máy cơ khí ăn cứt, bây giờ cô sợ Tiểu Bạch cũng ăn.

Đến giữa trưa, Sở Thấm nghĩ sắp đến lượt mình nên cô đẩy xe, xách bao tải đi ra ngoài.

Không ngờ vừa xuống đến chân núi thì gặp Kỷ Cánh Diêu.

Sở Thấm buồn bực: "Không phải tôi nói là tôi tự đi sao?"

Trước đó, Kỷ Cánh Diêu biết hôm nay trong thôn chia lương thực, anh đã nói đẩy lương thực về nhà giúp cô, nhưng Sở Thấm đâu cần người giúp, đương nhiên cô đã từ chối, không ngờ anh đột nhiên xuất hiện.

Kỷ Cánh Diêu cười: "Tôi có việc tìm đội trưởng của các cô."

Anh nói xong thì vỗ túi tài liệu, rồi lại nói: "Chủ nhiệm hậu cần nhờ tôi mang đến cho đội trưởng của các cô."

Sở Thấm tự mình đa tình, mặt cô đỏ bừng: "Được rồi, chắc bây giờ đội trưởng đang ở sân đập lúa, thế nhưng chắc chắn ông ấy đang rất bận, nếu anh muốn nói chuyện với ông ấy sợ là phải đợi khá lâu."

Nói xong, hai người một trước một sau đi vào sân đập lúa.

Ở sân đập lúa có rất nhiều người, khi Sở Thấm đến thì đến lượt cô, thậm chí Tiểu Đường đã lấy phần lương thực của cô ra sẵn.

"Cô đi đối chiếu sổ sách, tôi xử lý chỗ này giúp cô." Kỷ Cánh Diêu đưa túi tài liệu cho đội trưởng Hàn, sau đó anh đi đến bên cạnh Sở Thấm nói.

Sở Thấm gật đầu, cô còn nghiêm túc đối chiếu sổ sách, thấy trong sổ đều đúng thì mới ký tên và ấn dấu vân tay. Lúc này kế toán Kim mới đưa tiền hoa hồng năm nay cho cô.

Kế toán Kim thấp giọng nói: "Của cháu một trăm sáu chín đồng, cháu tự đếm đi."

Nói xong, kế toán Kim đưa số tiền đã đếm cho Sở Thấm, Sở Thấm kiểm tra số tiền xong thì gật đầu.

Kế toán Kim bỗng cảm khái nói: “Cháu là người lấy được nhiều tiền nhất của thôn chúng ta, nhiều thứ hai mới có một trăm hai mươi tám đồng. Thế nhưng nhà cháu chỉ có một mình cháu, tính ra là không có lợi, xây nhà cũng không phải là chuyện dễ."

Mắt Sở Thấm sáng ngờ: "Chú, sau khi người thôn chúng ta nhận tiền hoa hồng năm nay, có rất nhiều người có kế hoạch xây nhà đúng không?"

Kế toán Kim: "Đúng vậy."

Ông ấy nói xong thì lén chỉ bí thư chi bộ thôn: "Bí thư chi bộ thôn chúng ta sẽ xây nhà mới, nhà ông ấy nhiều người, có bốn đứa con trai, bốn con dâu, trong đó ba đứa con trai, ba cô con dâu đều là dân lao động khỏe mạnh, hơn nữa bí thư chi bộ thôn và vợ còn có công điểm, còn có tiền lương vợ chồng đứa còn lại kiếm được khi làm việc tạm thời trong huyện... Chậc chậc, năm nay bọn họ đào hết của cải, bí thư chi bộ có nhà gạch mới cũng không thành vấn đề."

Sở Thấm hỏi tiếp: "Còn có ai có ý định xây nhà không?"

"Còn nhiều." Kế toán Kim vừa đếm tiền vừa cười nói: "Trong thôn có rất nhiều người ồn ào muốn xây nhà, chú cũng không biết bọn họ nói thật hay nói phóng đại. Thế nhưng xây cũng không nhanh như vậy, phải xếp hàng mua gạch, còn phải dành nhiều thời gian."

Sở Thấm: "Bây giờ có thời gian mà."

Kế toán Kim ngẩng đầu nhìn cô: "Ngốc! Tuyết đã rơi, thời tiết lạnh phải mặc áo bông dày, không chừng mười ngày sau tuyết sẽ rơi nhiều hơn, đất cũng bị đông cứng ngắc, có thể xây cái quỷ gì được."

Chờ sang năm, khi băng tan vào mùa xuân thì đến mùa gieo trồng đầu xuân.

Mùa gieo trồng đầu xuân bề bộn nhiều việc, có lẽ phải bận đến tiết Tiểu Mãn.

Đến tiết Tiểu Mãn, mọi người có thể thở phào, nhưng lúc đó thả lỏng có hơi sớm, bởi vì sắp phải thu hoạch hạt giống rau, nếu không chất lượng của hạt giống rau sẽ không tốt.

Hai ba tháng sau cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, mọi người phải cải tạo đất, phải tưới nước và bón phân cho hoa màu. Bây giờ bởi vì có thể buôn bán rau, nên đương nhiên rau phải trồng hàng tháng, còn phải thường xuyên bắt sâu.

Như vậy làm gì có thời gian mà xây nhà đâu.

Muốn xây cũng chỉ có thể xây cách quãng, xây từng phòng một, có lẽ phải mất đến hai ba năm mới có thể xây xong hoàn toàn.

Nhiều người dân đều như vậy, càng miễn bàn đến nhà Sở Thấm.

Ông ấy nhìn ra cô gái Sở Thấm này muốn xây nhà, nhưng theo như ông ấy thì Sở Thấm không có ai giúp đỡ, khoảng chừng mất năm sáu năm cũng không xây xong được.
 
Back
Top Bottom