Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 630: Chương 630



"À đúng rồi, cháu quên mất." Sở Thấm giật mình, cô ngẫm lại rồi nói: "Vậy nhân cơ hội này có thể nung một ít gạch, cháu cảm thấy thôn chúng ta tự nung gạch là tốt nhất."

Kế toán Kim nói bé: "Cháu đừng nói vậy, ban đầu đội trưởng Hàn không đồng ý. Cũng không biết có phải bị cháu nhắc tới, hay là bị những người khác trong thôn muốn xây nhà nhắc đến, bây giờ ông ấy quả thật có suy nghĩ này."

Sở Thấm cười ha ha: "Suy nghĩ tự nung gạch?"

"Đúng vậy!" Kế toán Kim nói, ông ấy gợi ý một con đường: "Cháu hãy cổ vũ ông ấy nhiều hơn, có lẽ ông ấy sẽ đồng ý."

Sở Thấm thầm nói cũng không cần cô cổ vũ, lời của mọi người trong thôn cũng đủ để đội trưởng Hàn quyết định.

Lương thực đã được xếp xong, Sở Thấm đẩy lương thực về nhà.

Kỷ Cánh Diêu bỗng xuất hiện cũng không khiến mọi người quá chú ý, vì sao? Bởi vì trong thôn và nhà máy cơ khí có hợp tác với nhau, đương nhiên bọn họ cũng có thể đoán ra mối quan hệ của bọn họ một phần từ nhà máy cơ khí.

Ít nhất sau chuyện Sở Thấm đến nhà Kỷ Cánh Diêu ăn cơm bọn họ cũng hiểu được, lúc ấy còn khiến trong thôn ồn ào, nhưng hỏi Sở Thấm, người ta vẫn chỉ nói là quan hệ bạn bè. Mặc dù không quá tin, nhưng ai dám làm trò phản bác trước mặt hai người họ.

Một người là xưởng phó không quá thân thiết, một người còn lại thì là người cùng thôn thân quen nhưng lại có võ công thâm hậu.

Bọn họ không sợ Kỷ Cánh Diêu, mà sợ Sở Thấm, sợ cô nói một lời không hợp là đấu võ, dù sao cảnh tượng cô đ.â.m người vẫn rõ mồn một trước mắt.

Về đến nhà, Sở Thấm sắp xếp cẩn thận lại lương thực.

Năm nay lương thực cũng không quá nhiều, cùng lắm chỉ đủ ăn, nhưng tiền hoa hồng thì nhiều hơn.

Sở Thấm đóng chặt cửa, cô đi vào phòng ngủ, lấy một cái hộp sắt để ở chỗ bí mật ra, "Lạch cạch" tiếng hộp sắt được mở ra, chỉ thấy bên trong để đầy tiền và phiếu.

Mệnh giá tiền không giống nhau, cô lấy quyển sổ to bằng bàn tay để bên trong hộp ra, cô lật đến tờ cuối cùng, trên đó viết "một trăm tám mươi sáu đồng lẻ sáu mươi ba."

Sở Thấm tính toán: "Cộng cả tiền hoa hồng hôm nay thì có ba trăm năm mươi năm đồng."

Ba trăm năm mươi năm đồng đủ xây nhà không?

Đối với cô mà nói thì là đủ!

Cô đã có đủ mái ngói, đủ xi măng, chỉ không đủ gạch.

Nhưng nhìn ý của kế toán Kim hôm nay, đội trưởng Hàn rất có khả năng sẽ quyết định xây dựng lò đốt gạch.

Gạch trong thôn cũng không đắt như vậy, một trăm đồng là đủ mua gạch xây năm sáu phòng.

Cuối cùng cô cũng thở phào, cười vui vẻ, sau đó ghi vào sổ sách. Ha ha, cô còn hai cục vàng chưa được tính vào!

Sở Thấm tính tiền xong, cô bắt đầu xử lý lương thực.

Nhà kho lớn đã để đầy thóc, nhà kho nhỏ thì đầy ngô.

Điều này tượng trưng cho năm sau Sở Thấm có thể ăn cơm, sau sáu năm cô xuyên đến, cuối cùng cuộc sống vật chất cũng khấm khá lên.

• Từ khi phải ăn khoai lang, cho đến khi được ăn cơm no.

Đồng thời còn có những lương thực khác để thay đổi khẩu vị.

Bột ngô, bột mì, khoai lang và bột khoai lang, tất cả những thứ đó đều là cô dùng hai tay để kiếm được. Sở Thấm ngửi thấy mùi đặc trưng của lương thực, cô cảm thấy lúc này bản thân sắp ngất xỉu vì hạnh phúc.

Không chỉ có như thế, cô còn có thể được ăn thịt tự do hàng ngày.

Bây giờ trong nhà đang có hơn chín cân thịt dê, phía sau núi còn có hơn ba mươi con gà, trong không gian có hơn mười cân thịt heo.

Thịt heo không nhiều lắm, nhưng trong thôn đã nhanh chóng thịt heo.

Nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Sở Thấm, năm con heo trong nhà đều hơn bốn trăm cân, có một con còn nặng năm trăm cân, hai con khác đều đạt được bốn trăm tám mươi cân, cũng coi như là nặng kỷ lục.

Nếu Sở Thấm không cực lực phản đối, e là đội trưởng Hàn muốn đến công xã báo tin vui, sau đó mời phóng viên trên huyện đến phỏng vấn cô.

Người tài thì sợ nổi tiếng, heo thì sợ khỏe mạnh, heo khỏe thì sẽ bị thịt, người nổi tiếng sẽ dễ bị lật xe.

Đối với người dựa vào gia súc giống như Sở Thấm, cô khao khát muốn làm giàu trong im lặng, nào dám tùy tiện nói ra.

Đội trưởng Hàn cũng bị cô thuyết phục, ông ấy nghe nói nếu như vậy có khả năng cô sẽ được mời đến công xã nuôi heo, thì vội im chặt miệng, không bao giờ nhắc đến chuyện đến công xã báo tin vui nữa.

Thế nhưng muốn giấu cũng không giấu được bao lâu, dù sao heo cũng phải thịt.

Khi người trong thôn nhìn thấy mấy con heo khỏe mạnh như vậy, sao bọn họ có thể quản được miệng mình, ăn xong thì truyền ra ngoài.

Thế nhưng Sở Thấm cũng không sợ, cô không đi, chẳng lẽ công xã còn ép buộc cô sao?

Còn nữa, không thể để bọn họ sắp xếp người đến nhà cô, nhìn chằm chằm cô nuôi heo như thế nào.

Trong thôn giữ lại cả năm con heo này, bởi vì heo khỏe mạnh nên Sở Thấm còn được cộng năm mươi công điểm.

Cô cũng được chia nhiều thịt hơn, nhưng không giống trước kia cân trung bình là hơn hai trăm cân, lần này cân trung bình đã là bốn trăm hai mươi cân, nói cách khác heo nào trên bốn trăm hai mươi cân mới là heo của cô.

Trong đó chưa tính số thịt Sở Thấm được chia, Sở Thấm tính toán, năm nay cô có thể được chia một trăm tám mươi cân thịt heo.

"Chỉ còn nhà thôi!"

Sở Thấm cảm thán nói.

Cô ngồi trên ghế phơi nắng, cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

Cô đã theo đuổi được cuộc sống ăn no mặc ấm, chỉ thiếu nhà mà thôi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 631: Chương 631



Sở Thấm nằm phơi nắng đến buồn ngủ, cô ngửi thấy mùi thịt hầm trong nồi bay ra thì nuốt nước miếng, cô đứng dậy đi ăn cơm.

Thịt dê phải ăn kèm với củ cải mới ngon, ăn củ cải hầm với thịt dê còn ngon hơn cả thịt.

Sở Thấm xới cơm, đang định ăn cơm thì Kỷ Cánh Diêu lại gõ cửa nhà cô.

"Có chuyện gì thế?" Sở Thấm thò đầu hỏi anh.

Kỷ Cánh Diêu: "Tôi vừa mới nghe người ta nói cô muốn xây nhà?"

Sở Thấm để cho anh đi vào, cô nghi hoặc hỏi: "Đúng vậy, chẳng lẽ tôi chưa từng nói chuyện này với anh sao?"

Kỷ Cánh Diêu chỉ nói: "Tôi đoán cô muốn xây, nhưng không ngờ cô lại muốn xây nhà hết bằng gạch."

Sở Thấm đắc ý: "Nếu tôi xây thì đương nhiên phải xây toàn bộ, nhà bằng đất bùn và gỗ có thể tốt bằng nhà gạch sao?"

Kỷ Cánh Diêu ngồi xuống, anh thở dài: “Là người đi đầu rất rủi ro, dù sao cô cũng phải kiềm chế một chút."

Bình thường anh tiếp xúc với bên ngoài nhiều, vẫn còn liên hệ với bạn trong quân đội, anh có bạn bè ở mọi nơi, thậm chí còn có bạn cũ làm việc ở cơ quan tỉnh, anh hiểu rõ một số việc hơn Sở Thấm.

"Mãi mãi không được... Quá nổi bật." Kỷ Cánh Diêu cân nhắc nói: "Cô có thể là người thứ ba người thứ tư, nhưng tốt nhất không nên là người đầu tiên, cũng đừng xây nhà quá sang trọng, đừng xây hai ba tầng, số lượng phòng cũng đừng vượt qua nhà xây nhiều phòng nhất."

Anh thấy hơi kỳ lạ, lúc nhỏ Sở Thấm không chơi trò đánh địa chủ sao?

Thế nhưng nghỉ lại thì bỏ đi, khi đó Sở Thấm còn nhỏ, cho dù có trải qua, e là ấn tượng cũng không sâu đậm.

Sở Thấm giật mình.

Cô hoàn hồn, chớp mắt mấy cái: "Phải như vậy sao, đâu có nghiêm trọng như anh nói."

Kỷ Cánh Diêu: "Có nghiêm trọng hay không sau này mới biết được, nhưng bình thường chỉ có mình cô ở thôi đúng không, không cần thiết phải xây nhiều phòng."

Sở Thấm nhụt chí, cô buồn bã: "Tôi muốn xây nhà hai tầng, giống như những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây trên thành phố. Nếu không thì nó sẽ giống như những tòa nhà hỗn hợp gạch gỗ của công nhân ở công xã."

Kỷ Cánh Diêu vỗ vai cô: "Cứ như vậy đi, nhà tầng không thoải mái như nhà trệt. Nếu cô thật sự muốn ở nhà tầng, sau này có cơ hội lên thành phố mua là được."

Sở Thấm sửng sốt: "Có thể mua?"

Kỷ Cánh Diêu "ờ" một tiếng: "Tôi cũng không quá rõ chính sách hiện nay, nhưng tìm người quen mua trộm thì không thành vấn đề."

Sở Thấm bĩu môi: "Tôi cũng không sống ở thành phố, mua nhà làm gì, không thèm mua đâu."

Quan trọng nhất chính là tiền tiết kiệm của cô chỉ đủ ở nông thôn, ở thành phố thì không đủ, không có tiền đâu!

Kỷ Cánh Diêu cười nói: "Được rồi."

Nói thì nói vậy, nhưng Kỷ Cánh Diêu có thể cảm nhận được Sở Thấm rất quen sống độc lập trong một căn nhà theo kiểu phương Tây, anh âm thầm tính toán có cơ hội thì mình sẽ mua một căn.

Tiền tiết kiệm của Sở Thấm không đủ, nhưng của anh thì đủ.

"Trưa rồi, anh có muốn ở lại nhà tôi ăn cơm không?" Sở Thấm nhìn trời bên ngoài, cô bỗng hỏi anh: "Chiều nay tôi đo diện tích nhà, muốn vẽ một bản thiết kế nhà, anh cũng tính toán giúp tôi nhé?"

Sao Kỷ Cánh Diêu không đồng ý cho được, cô gái này sẵn lòng mời anh ở lại ăn cơm, quan hệ của hai người có được coi là có tiến triển không?

Ăn no chóng thèm, Sở Thấm cũng hiểu đạo lý này.

Kỷ Cánh Diêu từng đi lính, tố chất cơ thể của anh rất tốt.

Lúc này đã qua tiểu tuyết, người trong thôn đều bắt đầu mặc áo bông, mà anh chỉ mặc đồng phục nhân dân mỏng manh.

Có khi Sở Thấm còn có thể nhìn thấy anh mặc đồ tôn trung sơn, trong những người lãnh đạo hoặc già, hoặc béo, hoặc trọc, hoặc răng vàng ở nhà máy cơ khí, dáng người cao to, ngũ quan đoan chính của anh, đứng như cây thông ngồi như đồng hồ, còn mang theo khí phách của tuổi trẻ, quả thật rất thu hút ánh mắt của người khác.

Đôi khi Sở Thấm nghĩ có người như vậy có ý với mình, cô cũng thấy hơi đắc ý.

Nói đùa, cô cũng không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ đắc ý.

Quan trọng là người này chăm chỉ, có tiền có phiếu, có thu nhập, Sở Thấm không cần dùng lương thực của mình để giúp đỡ anh.

Hai ba năm quen nhau, mưa dầm thấm đất, Sở Thấm muốn nói trong lòng không có tình cảm gì là không có khả năng.

Sở Thấm nhìn Kỷ Cánh Diêu ngồi đối diện đang ăn cơm, cô không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Sau một vụ thu hoạch, tất cả mọi người đều đen đi rất nhiều, Kỷ Cánh Diêu thường ngồi trong văn phòng, có thể nói là nổi bần bật giữa một đám người da ngăm đen. Đàn ông phụ nữ thì cũng đều thích ăn ngon, thích cái đẹp.

Vì thế không hề bất ngờ khi trưa nay Sở Thấm ăn nhiều thêm một bát cơm, suýt nữa là no ngã xuống đất.

Cô cũng không nghỉ ngơi, cơm nước xong thì lôi kéo Kỷ Cánh Diêu hỗ trợ đo sân và đo phòng.

Muốn xây được nhà, dù sao trước đó cũng phải đo diện tích trước.

"Cô có thước đo không?" Kỷ Cánh Diêu hỏi cô.

Sở Thấm lắc đầu, cô chạy vào phòng lấy ra một tấm ván tre: "Đây là tôi tự làm."

Cô lại lấy đâu ra một cái thước cuộn: "Đây là tôi mua ở xã cung ứng trên thị trấn. À tôi còn mua cả thước thăng bằng nữa."

Cô vì xây nhà, có thể nói là trả giá rất nhiều rất nhiều!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 632: Chương 632



Kỷ Cánh Diêu nhức đầu, anh thấy có vẻ không đáng tin.

Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, anh đành gật đầu nói: "Được, dùng tạm vậy."

Nhưng hai người cũng không ngốc, làm sao có thể dùng thước cuộn hay tấm ván tre để đo trực tiếp. Bọn họ dứt khoát tìm một thân tre thẳng, dùng nó là đơn vị đo đạc.

"Đo sân trước đi." Sở Thấm nhìn mặt trời, lúc này bên ngoài có mặt trời, phơi nắng khiến người ấm áp, cực kỳ thoải mái.

"Được." Kỷ Cánh Diêu gật đầu, anh để gậy tre vào tường bắt đầu đo.

Sở Thấm cầm giấy bút, anh đo, cô ghi.

Sau khi đo xong, Kỷ Cánh Diêu nói: "Sân trước nhà cô rộng hơn tôi tưởng tượng, rộng khoảng năm mươi tư mét vuông, nếu tính cả cổng thì phải tầm hơn bảy mươi mét vuông."

Sở Thấm cười sáng lạn: "Đương nhiên rồi, sân trước nhà tôi gần to bằng sân nhà anh."

Kỷ Cánh Diêu nghẹn họng, anh cảm thấy sau khi hai người thân thiết, miệng cô gái này độc hơn khá nhiều, nhưng anh lại đáng khinh, cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.

Đo xong sân trước thì đến sân sau, Kỷ Cánh Diêu phát hiện sân sau của người ta còn rộng hơn nữa.

Sân sau của cô thực sự lớn hơn nhà anh.

Thật ra bây giờ Sở Thấm không còn đề phòng anh như trước, thậm chí còn cho anh nhìn thấy cây táo, cây thanh mai.

Kỷ Cánh Diêu có hơi chấn động.

Nếu không tại sao Sở Thấm có thể giàu như vậy được, nhìn sân sau của nhà người ta, cái này cũng không được gọi là sân sau, hoàn toàn có thể gọi là đầy đủ chức năng của cánh rừng!

Có cây thanh mai, có cây táo, có cây dâu, còn có cây phong lữ, cây cẩu kỷ, cây hồng, cùng với cây chè nửa c.h.ế.t nửa sống, còn có cây quýt quả vẫn chưa to bằng nửa nắm tay, nhưng vẫn xanh tốt như trước...

Khóe miệng Kỷ Cánh Diêu giật giật, anh không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Sở Thấm: "Cô đây là, đang thu gom cái gì sao?"

Sở Thấm im lặng, cô bỗng cảm thấy mình trồng quá nhiều cây ăn quả.

Cây chè được trồng vào mùa xuân năm nay, cô nhàn rỗi, có biết trồng chè rất khó khăn, nhưng cô vẫn thử.

Thử xong... Ờm, có thể là có thể, thế nhưng trình độ của cô không đủ, cô luôn cảm thấy nó ốm yếu hơn sau khi được trồng xuống.

Nhưng Sở Thấm cũng không hiểu biết nhiều về việc uống trà, cô cảm thấy cây chè ở sân sau giống với vị chè hái trên núi xuống, vậy nên dù cây chè này ốm đau bệnh tật nhưng vẫn được giữ lại.

Còn cây quýt, thật ra Sở Thấm muốn trồng một cây bưởi, nhưng không tìm được giống bưởi tốt, vậy nên cô chỉ có thể lấy lui làm tiến, tìm cây quýt để trồng.

Thế nhưng cô không trồng quýt để ăn, mà để làm thuốc.

Vỏ bưởi chữa tiêu đờm hết ho, còn có thể đun nước uống, đời trước Sở Thấm đã thử uống nước vỏ bưởi và mật ong, mùi vị không tồi.

Năm ngoái, cô thỉnh thoảng mơ thấy trà bưởi mật ong, nên mới nghĩ đến trồng bưởi.

Thế nhưng không có thì thôi, cây quýt miễn cưỡng cũng dùng được, mùi quýt thơm ngát, để ở trong nhà cũng có thêm chút hương thơm.

Sở Thấm cười mất tự nhiên, nhưng may mà Kỷ Cánh Diêu không cố chấp truy hỏi đến cùng, bọn họ nhanh chóng đo sân.

Thật ra Kỷ Cánh Diêu không chỉ phát hiện cái này, anh còn phát hiện trên sườn núi có một mảnh đất bị khai hoang, con đường lên núi cũng thường xuyên có dấu chân.

Điều nổi bật nhất là, sân sau của Sở Thấm thế mà được lát hết bằng đá xanh giống như sân trước.

Đó là một khoản tiền rất lớn, Kỷ Cánh Diêu đo sân sau rộng bảy mươi hai mét vuông, ít nhất năm mươi mét vuông được lát đá xanh, trong mắt Sở Thấm đều là không có gì.

Sở Thấm không thèm để ý, đá xanh rất dễ mua, ở công xã và các địa phương xung quanh cũng đều có bà, còn có không ít người tự mình làm, việc này không thể hiện điều gì khác ngoài chuyện cô có tiền.

Kỷ Cánh Diêu cốc nhẹ lên đầu cô, anh không khỏi thở dài: "Ngốc không chứ, chuyện quan trọng nhất mà không suy nghĩ cẩn thận."

Kỷ Cánh Diêu nói xong thì đi đo phòng ở.

Sở Thấm bị anh cốc đầu có hơi buồn bực, sau đó cô bừng hiểu ra.

Đúng vậy, việc cô lát đá xanh chỉ thể hiện cô sự giàu có của cô. Nhưng nghĩ lại thì thật khó để mua được số lượng đá xanh nhiều như vậy từ một người.

Dù sao cô mua những viên đá xanh này chỉ có thể quy là mua "tư nhân", nhưng ai lại rảnh rỗi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể làm ra nhiều đá xanh như vậy.

Hơn nữa số lượng hàng lớn như vậy, thế nào cũng sẽ để lại dấu vết, vì thế cái cớ "tôi mua lén ở nhiều hộ gia đình" mà Sở Thấm đã chuẩn bị sẵn không thể sử dụng được.

Sau khi Sở Thấm suy nghĩ thông suốt, cô hơi xấu hổ.

Ỷ vào không có ai đến nhà cô, quả thật cô quá to gan.

Cũng may Kỷ Cánh Diêu không truy hỏi đến cùng, Sở Thấm không khỏi thân thiết hơn với anh.

Nếu phải đo độ thân thiết với anh, thì độ thân thiết ban đầu bằng một phần độ thân thiết của cô với c** nh*, bây giờ đã là hai phần ba độ thân thiết của cô với c** nh*.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 633: Chương 633



Thời gian trôi qua, mặt trời di chuyển dần dần về phía Tây.

"Nhà một trăm ba mươi tám mét vuông." Kỷ Cánh Diêu tốn nửa ngày, cuối cùng cũng đo xong.

Anh cười: "Như vậy mà cô còn cảm thấy nhà nhỏ, nếu cho cô ở nhà tôi, cô đừng hoảng sợ."

Sở Thấm gật đầu: "Đúng vậy, tôi sợ nhất ở cái phòng nhỏ bé đó của nhà anh, nhà tôi như vậy mà tôi còn không hài lòng, ở nhà anh một khoảng thời gian thì được, nhưng hơn một tháng thì chắc buồn c.h.ế.t mất."

Kỷ Cánh Diêu cẩn thận nhớ kỹ trong lòng, Sở Thấm không thích nhà nhỏ.

Đo diện tích xong, bắt đầu lên kế hoạch xây như thế nào.

Sở Thấm mang một cái bàn nhỏ ra sân, kèm theo hai cái ghế dựa bằng trúc, cô bổ hai quả táo mang ra ngoài, lại pha thêm hai cốc nước hoa quế mật ong, cuối cùng đặt bút giấy lên bàn rồi ngồi xuống.

Cô nói: "Tôi dự định xây bốn phòng, à, tôi cũng muốn một phòng tắm như nhà anh."

Kỷ Cánh Diêu chấm vào giấy: "Rất tốt, đã mất công xây thì phải xây nhiều phòng, cô muốn xây như thế nào thì vẽ ra, tôi xem xem có thể giúp đỡ cô hoàn thiện không."

Sở Thấm cười nói được.

Cô vừa cầm bút vẽ vừa ói: "Chú thím tôi đều nói tôi ở một mình, không cần phải xây nhiều phòng như vậy."

Kỷ Cánh Diêu nói: "Bây giờ không cần, sau này chưa chắc không cần."

Sở Thấm không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý của anh, cô khinh bỉ.

Nhưng cuối cùng Sở Thấm vẫn không nói gì, cô "xoẹt xoẹt" vài tiếng đã vẽ xong bản thiết kế trừu tượng không thể trừu tượng hơn.

Kỷ Cánh Diêu nhìn thấy thì im lặng, sau đó anh nói: "Không bằng cô nói thẳng đi."

Sở Thấm ném bút, quả thật cô không có thiên phú hội họa.

Cô chỉ vào trong nhà nói: "Phòng ngủ không thay đổi, nhưng phòng bếp có thể tách thành hai phòng nhỏ, một phòng để ăn cơm, một phòng để nấu cơm, còn lại là phòng khách."

Kỷ Cánh Diêu không hiểu: "Tôi cảm thấy bố cục nhà cô bây giờ rất ổn, nếu cô chê nhỏ, thì lúc xây hoàn toàn có thể xây rộng hơn."

Sở Thấm nghĩ nghĩ: "Ổn thì có ổn, nhưng nếu như vậy, khi tôi ăn cơm, người khác vừa vào cửa sẽ thấy."

Kỷ Cánh Diêu khó hiểu: "Đợi đã, không phải nhà cô đóng cửa cả năm sao?"

Lần nào anh đến cũng phải gõ cửa mới có thể tiến vào.

Sở Thấm nói: "Cái này không giống, ngộ nhỡ rồi tôi có thói quen mở cửa thì sao."

Kỷ Cánh Diêu suy nghĩ một lát, anh nói: "Cô xem như vậy được chưa, bàn ăn vẫn để ở phòng khách, nhưng phòng khách sẽ xây to hơn, để bàn ăn ở bên cạnh. Đến lúc đó mở cửa sổ cũng không sợ tối."

Sở Thấm cân nhắc rồi gật đầu, như vậy cũng được.

Kỷ Cánh Diêu tiện tay cầm bút vẽ ra giúp cô.

Sở Thấm nói diện tích cô muốn, Kỷ Cánh Diêu sau khi nghe cô nói muốn phòng ngủ rộng hơn ba mươi mét vuông thì im lặng.

Sở Thấm: "Sao thế, anh cảm thấy không được?"

Kỷ Cánh Diêu nói: "Phòng ngủ nên nhỏ, như vậy mới tụ khí."

Sở Thấm: "Thật ra tôi cảm xây phòng to tốt hơn, bởi vì xây to tôi có thể để thêm đồ đạc. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn nên xây một gian phòng nhỏ khác để cất đồ thì hơn."

Kỷ Cánh Diêu: "Không tồi, không phải cô muốn làm lò sưởi trong tường sao, nếu phòng quá lớn, lò sưởi sẽ không có tác dụng."

Sở Thấm nói: "Vậy giữ nguyên, tôi cảm thấy diện tích phòng ngủ hiện tại của tôi rất tốt."

Sửa đi sửa lại, Kỷ Cánh Diêu mất hơn hai tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành bản vẽ.

Hai người đều thở phào.

Chủ yếu là bởi vì nhà Sở Thấm, nên cô yêu cầu rất nhiều, cố gắng phải hoàn hảo nhất.

Kỷ Cánh Diêu lại là người cẩn thận, lúc thì cảm thấy nhiều cửa sổ, lúc thì cảm thấy phòng bếp quá lớn.

Tóm lại sau hai tiếng, hai người đều hài lòng.

Sở Thấm cầm bản vẽ nghiêm túc xem, ánh mắt tỏa sáng: "Tôi thật sự muốn xây xong nhà ngay lập tức, sau đó có thể dọn vào ở luôn."

Bọn họ thiết kế như thế nào?

Hầu như vẫn không thay đổi, nhưng diện tích lớn hơn.

Sau khi vào cửa vẫn là phòng khách, nhưng phía sau phòng khách có một không gian mới.

Đúng vậy, cuối cùng bàn ăn được kê ở phía sau phòng khách, giống như có một tấm bình phong ngăn với phòng khách, thỏa mãn mong muốn ăn cơm không bị người khác nhìn lén thức ăn trên bàn của Sở Thấm.

Như vậy đi ra sân sau cũng tiện hơn rất nhiều, bởi vì nơi này còn thiết kế một cái cửa mở, nối thẳng với sân sau.

Đến lúc đó sân sau cũng được lắp mái hiên che mưa che gió, sau đó xây một cái hành lang gỗ nhỏ thông đến nhà vệ sinh, như vậy ngày mưa đi vệ sinh cũng không sợ nữa.

Sở Thấm cười tủm tỉm, từ khi nhìn thấy nhà vệ sinh của nhà Kỷ Cánh Diêu, cô đã muốn xây một cái tương tự, vì thế cô tình nguyện bỏ phân bón trồng trọt.

Về phần hai phía của phòng khách thì vẫn như cũ.

Thế nhưng bởi vì diện tích lớn, bên cạnh phòng ngủ chính còn xây thêm một phòng ngủ nhỏ, nó thông với phòng ngủ ban đầu, mở cửa là đến phòng ăn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 634: Chương 634



Bên phòng bếp cũng xây thêm một phòng cất đồ, nhưng Kỷ Cánh Diêu nói thật ra phải đổi mục đích sử dụng hai phòng này cho nhau, bởi vì nhà cô xây đúng, hướng phòng ngủ râm mát thoải mái, ngoài thích hợp để ngủ, còn thích hợp để chứa đồ.

Sở Thấm nghĩ nghĩ, trước hết cứ xây như vậy đã, dù sao nhà cô chỉ có một mình cô, đến lúc đó thích để đâu thì để.

Đã đến chập tối, mặt trời đã lặn về phía Tây.

Hôm nay chắc chắn là ngày Kỷ Cánh Diêu ở nhà Sở Thấm lâu nhất, Sở Thấm còn muốn mời anh ở lại ăn cơm tối, nhưng Kỷ Cánh Diêu còn có việc ở nhà máy cơ khí, nên anh chỉ đành đi về.

Sở Thấm đứng ở cửa, cô nhìn thấy anh xuống núi mà còn không quên nhặt những hòn đá nhỏ trên đường giúp cô, anh còn tiện tay đè những cành cây vươn ra khỏi hàng rào vào. Sở Thấm gãi mặt, cô nghĩ thầm tìm một đối tượng để an ủi mình lúc cô độc cũng không phải không thể.

Thế nhưng radio vẫn là công cụ an ủi tốt nhất.

Trùng hợp Sở Thấm lên thành phố, cô thấy được một đài radio ở cục lương thực thành phố.

Thứ đó có thể phát tin tức liên tục, nghe nói còn có thể phát những câu chuyện xưa, thậm chí còn biết tương thanh.[1]

[1]Tương thanh (tấu nói, tấu hài) là một trong những nghệ thuật biểu diễn của Trung Quốc, là loại hình khúc nghệ bắt nguồn từ cuộc sống với các hình thức là nói, học, chọc, hát, dường như đang cãi nhau nhưng lý lẽ rất khôi hài.

Trong nháy mắt, Sở Thấm cảm thấy bản thân bị trúng sét ái tình với nó.

Dù sao sớm hay muộn cô nhất định phải mua được một cái máy này!

*

Tuyết rơi đầy không trung, mọi người cảm nhận được nhiệt độ và tuyết rơi đều bình thường thì đều yên lòng.

Tuyết đầu mùa đến sau đại tuyết, trước mấy ngày khi có tuyết đầu mùa, Sở Thấm cảm thấy sẽ có gió tuyết, vì thế cô đã sớm phơi nắng chăn bông hai ngày rồi mới cất vào hòm gỗ, đồng thời lấy chăn tơ tằm trong hòm gỗ ra phơi nắng, phơi nắng khô thì dùng thay chăn bông.

Khỏi phải nói tơ tằm quả nhiên là đồ tốt, chẳng những nhẹ hơn bông, mà còn giữ ấm thoáng khí, ngày đầu tiên Sở Thấm dùng chăn tơ tằm, giấc ngủ của cô ngon hơn.

Đương nhiên từ trước đến nay giấc ngủ của cô đều không tồi, chăn tơ tằm có tác dụng dệt hoa trên gấm, cụ thể mà nói, tốc độ cô chìm vào giấc ngủ nhanh hơn một chút.

Sở Thấm lấy chăn tơ tằm ra, đồng thời đốt lò sưởi.

Nhà Sở Thấm dùng củi rất nhanh hết, trước khi vào đông cô đã lên núi bổ sung củi.

Đồng thời còn nhặt một ít đặc sản trên núi về.

Sở Thấm phát hiện trong núi có năm cây hạt dẻ và cây thông, thế nhưng có lẽ bởi vì đến quá muộn nên đã bị động vật nhỏ trên núi càn quét. Cô hái cả năm cây hạt dẻ mới được khoảng bốn mươi sáu cân hạt dẻ.

Hạt dẻ đã mở miệng, có thể luộc để ăn, mùi vị ngọt ngào và mềm, luộc xong để một tuần không thành vấn đề, lúc nào cũng có thể bóc ăn.

Còn cây thông thì bị Sở Thấm phát hiện ở sâu trong núi Hổ Đầu, nơi đó có lẽ là nơi sâu nhất trên núi mà cô từng đi vào.

Trong núi sâu thảm thực vật xum xuê, cho dù là vào đông, những cành cây khô cũng có thể che ánh mặt trời.

Mà trên mặt đất thì rất nhiều lá cây hư thối, thậm chí còn có một lớp phân chim rất dày.

Sở Thấm kinh ngạc, cô không ngờ ở đây lại có phân chim.

Sau một lúc nhớ lại, những con chim ở xung quanh thường bay trên bầu trời chỗ sâu nhất trong núi Hổ Đầu, cũng không biết nguyên nhân là gì.

Thế nhưng cho dù nguyên nhân là gì, Sở Thấm nhìn thấy phân chim thì đó đều là của cô, với cô thì phân chim còn quan trọng hơn hạt thông. Nếu không phải phân chim quá nhiều, không thể nhét hết vào balo không gian, cô thật sự muốn lấy hết chỗ phân chim này, không để sót một chút nào!

Phân chim rất có tác dụng, cô bón một ít vào đất trồng rau nhà cô, như vậy vườn rau nhà cô không cần phân chuồng nữa.

Cô nguyện ý xử lý phân chim hơn phân chuồng.

Sở Thấm lấy kỹ năng vơ vét mạnh mẽ ra, cô vơ vét cả cánh rừng này, cuối cùng cũng tiếc nuối vì cô không thể vận chuyển hết số phân chim này được.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể dành ra hai ngày, mỗi ngày vận chuyển hai túi phân chim về nhà.

Vận chuyển xong, đương nhiên phải nói chuyện này cho đội trưởng Hàn, đáng tiếc đội trưởng Hàn không thích phân chim.

Đội trưởng Hàn khinh thường: "Cô bị ngốc sao, tốn công sức như vậy làm gì, thôn chúng ta không phải không có phân, có sức như vậy thì không bằng canh tác được nửa mẫu đất."

Sở Thấm: "... Nhưng nó thối."

"Thối thì sao, chỉ cần lương thực thơm là được." Đội trưởng Hàn khoát tay nói.

Ồ, hình như quả thế thật.

Nhưng hết cách, Sở Thấm vẫn lựa chọn phân chim.

Trong thôn không cần thì thôi, sau này cánh rừng kia chính là căn cứ phân của cô.

Mà ngoại trừ phân chim, Sở Thấm còn thu hoạch được năm cân hạt thông. Hạt thông rang chín có thể ăn dần, có thể ăn đến Tết.

Mùa đông năm nay lạnh, Sở Thấm xếp củi ngay ngắn trong lò sưởi, cờ tuyết rơi thì sẽ châm lò sưởi.

Bông tuyết bay tán loạn, mọi thứ bên ngoài được phủ một lớp trắng tinh.

Hai khóm hoa mai bên cạnh sân đã nở, một khóm là mai hồng.

Mấy ngày trước, Sở Thấm nghe Kỷ Cánh Diêu nói trên núi xã Lạc Thủy có mấy cây mai vàng, cô đã ám chỉ anh nhổ giúp cô một cây, để cô có đủ ba loại mai trắng, hồng, vàng.

Hoa mai nở một mình trong tuyết lạnh, một cây mai hồng kia sáng rực mắt, giống như báo hiệu mùa xuân mới vui vẻ sắp đến.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 635: Chương 635



Sở Thấm ngồi trong phòng ngủ, có thể nhìn thấy cây mai hồng kia trước cửa sổ, cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không thấy khó chịu bởi vì tuyết rơi không thể ra ngoài.

Mặc dù tuyết năm nay không nhiều như hai năm trước, nhưng người bình thường không có việc gì làm cũng không lựa chọn ra ngoài vào thời điểm này, hầu hết đều ở trong nhà tránh đông.

Bởi vì năm nay lương thực đầy đủ, lúc tránh đông có thể làm chút đồ ăn.

Sở Thấm được cho đồ ăn ba lần liên tiếp.

Lần đầu tiên là của thím Sở, bà ấy mang món ngày Tết là bánh quai chèo đến cho Sở Thấm.

Bánh quai chèo đã được chiên, Sở Thấm ăn hết một đĩa bánh, thành công khiến khóe miệng của mình có hai vết bỏng rộp.

Cô nóng ba ngày, uống trà kim ngân ba ngày mới đè được cơn nóng xuống.

Lần thứ hai là của ông cụ Từ, có lẽ chú Từ vì cảm ơn cô nuôi heo khỏe mạnh, nên cố ý mang đến cho cô một đĩa thịt viên chiên.

Mùi vị món này rất lạ, mặc dù là cùng cách làm, nhưng mỗi người khác nhau lại làm ra một hương vị khác nhau.

Sở Thấm rõ ràng cảm nhận được thịt viên chiên nhà họ Từ ngon hơn thịt viên chiên nhà cô, bên ngoài vừa xốp vừa giòn, mà bên trọng lại vẫn mọng nước.

"Có lẽ là bởi vì người ta dùng tinh bột." Sở Thấm cắn một miếng, cô cẩn thận thưởng thức rồi nói.

Bình thường cô chỉ dùng bột mỳ, bột mỳ cũng ít, cô cho cả thịt băm, hành và gừng vào trong bột mỳ, khi nào dầu sôi thì dùng thìa múc bột vào trong nồi.

Sở Thấm cũng định vài ngày nữa sẽ làm thịt viên chiên, cô còn muốn làm củ cải viên và bí đỏ viên.

Ôi! Tại sao cơ thể cô không tiến hóa, tại sao không bị nóng trong khi ăn đồ dầu mỡ.

Lần thứ ba là của Trương Phi Yến.

Cô ấy tặng đồ có tấm lòng, nói là khoai tây chiên tự làm, thế nhưng Sở Thấm nhìn thấy giống bánh gạo.

Bánh gạo làm thế nào?

Cắt bánh gạo đã hấp ra thành những lát mỏng, sau đó xếp lên mẹt để phơi nắng.

Phơi nắng xong thì miếng bánh gạo sẽ cứng, muốn ăn thì phải rang với bột, hoặc là chiên.

Bánh gạo chiên sẽ thơm, nhưng bánh gạo rang với bột ăn sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Sở Thấm cảm thấy làm bánh gạo có thể g.i.ế.c thời gian, cô ăn hết số bánh gạo Trương Phi Yến cho thì cũng tự làm.

Bây giờ đã gần đến giao thừa, xay sữa gạo cũng là xay, xay sữa đậu nành cũng là xay.

Sở Thấm xay xong sữa gạo và sữa đậu nành, cô dành một ngày để hấp bánh gạo và đậu hũ nhồi thịt.

Sở Thấm vẫn dùng măng mùa đông làm nhân đậu hũ nhồi thịt, hôm nay cô không đào được nhiều măng mùa đông, nhưng khi đào thì bắt được bốn con chuột tre.

Sở Thấm cho thím Sở một con, cho cậu út Dương một con, nhờ Kỷ Cánh Diêu đưa cho dì cả Dương một con.

Chuột tre được coi là quà năm mới năm nay của Sở Thấm, bởi vì năm nay được coi là năm đầu tiên thời kỳ cực khổ đã qua. Sở Thấm tặng quà hào phóng, bọn họ cũng đáp lại cô hào phóng.

Món đầu tiên là chuột tre, món thứ hai là thịt khô cô tự làm, món thứ ba là nấm tre khô cô tự làm, món thứ tư là bánh gạo tự làm.

Sở Thấm đều tặng mọi người bốn món này giống nhau, nhưng đồ cô nhận về lại không giống.

Thím Sở đưa cho cô mật ong mà Sở Thấm đang thiếu và rượu gạo nhà mẹ đẻ bà ấy tự ủ.

Cậu út Dương cho Sở Thấm một túi kẹo lạc đã lâu cô chưa ăn, cô nhớ thương hương vị này rất lâu rồi, xem ra bây giờ điều kiện tốt nên đã sản xuất lại.

Còn có một con vịt, cô nhìn giống như vịt nhà nuôi, cũng không biết cậu út lấy ở đâu, bình thường mọi người đều lựa chọn nuôi gà, rất ít người nuôi vịt.

Dì cả Dương thì cho hơn ba cân xương bò, không nhiều thịt, nhưng nhiều xương.

Dì cả tự mang xương bò đến, còn có Kỷ Cánh Diêu cùng mang tới.

Sở Thấm còn đang ngạc nhiên khi thấy hai người họ đi cùng nhau, dì cả đã nói: "Không phải nhà cháu có thùng sắt to sao, treo thùng sắt lên bếp lửa, cho xương bò vào trong thùng ninh, ninh nửa tháng vẫn còn mùi."

Sở Thấm: "..."

Xương bò ninh nửa tháng vẫn ăn được sao?

"Sao lại không! Có tủy xương, ninh từ từ tủy xương mới mềm." Dì cả Dương nói như vậy.

Bà ấy khó lắm mới đến một chuyến, bà ấy túm vai Sở Thấm, đánh giá kỹ cô, sau đó bà ấy nghi hoặc nói: "Sở Thấm, dì cảm cháu cao hơn."

Thật ra Sở Thấm cũng thấy mình cao, cô cảm thấy có lẽ đời này bản thân có thể cao bằng đời trước.

Kiếp trước Sở Thấm cao một mét bảy mươi ba, lúc đó cô được coi là thấp trong thời mạt thế đầy người tiến hoá, nhưng bây giờ thì được coi là cao.

Sở Thấm thấy hơi buồn rầu, bởi vì điều này mà hàng năm cô đều phải khâu thêm ống quần và tay áo, nếu không quần áo sẽ bị ngắn.

Kỷ Cánh Diêu bước đến, anh cố ý đứng trước mặt cô để so sánh, tay giơ lên, còn gật đầu: "Ừ, quả thật là cao hơn không ít. Lần đầu gặp nhau, cô chỉ cao đến n.g.ự.c tôi, bây giờ đã cao đến bả vai tôi."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 636: Chương 636



Sở Thấm hung dữ ngẩng đầu lên: "Anh tin không, hai năm nữa tôi sẽ cao đến cằm anh."

Dù thế nào đi nữa, cao vẫn luôn tốt, cho dù tốn vải.

Dì cả Dương còn mang đến hai cân cá con khô, chắc là lấy từ chỗ anh họ, cá xào với ớt và tỏi non ăn cũng rất ngon.

Chớp mắt đã gần đến giao thừa, cuối cùng Sở Thấm cũng nghe được phong phanh chuyện nung gạch ở thôn.

Sở Thấm không nhịn được nghĩ: Chắc là có quá nhiều người muốn xây nhà, cuối cùng đội trưởng Hàn cũng bị công phá?

Thật ra không phải nhà ai trong thôn cũng được nhận tiền hoa hồng, có một số nhà không nhận được tiền hoa hồng, còn phải trả đội số nợ từ mấy năm trước.

Bởi vì không ít người có số tiền hoa hồng là số âm, chẳng những không nhận được tiền, ngược lại bởi vì lương thực mà còn nợ đại đội một khoản.

Những nhà như vậy thường không có tiền tiết kiệm, một khi xảy ra chuyện gì có lẽ phải vay tiền.

Nếu có thể mượn được ở đội, thì đương nhiên sẽ không tìm người khác mượn.

Năm này kéo qua năm khác, cứ tuần hoàn như vậy, nhiều người đến năm nay mới có thể trả hết số tiền nợ đội.

Nhưng hầu hết mọi người vẫn rất lạc quan!

Năm nay tôi không tích góp được tiền, chẳng lẽ sang năm vẫn không tích góp được sao?

Vậy nên không bất ngờ chút nào việc xây lò gạch nhận được sự nhất trí và khen ngợi của toàn bộ người dân trong thôn, đến cả người nhà đội trưởng Hàn cũng cảm thấy xây lò gạch là việc tốt.

Đội trưởng Hàn còn có thể làm gì, không có thế lực nên chỉ có thể đồng ý.

Ngày hôm đó, Sở Thấm nắm hai năm hạt bí đỏ rang thơm ngào ngạt đi ra ngoài, cô đạp tuyết cao đến mắt cá chân đi đến căng tin.

Đội trưởng Hàn thông báo mở họp ở căng tin hôm nay.

Căng tin.

Có rất nhiều người tụ tập ở căng tin, vậy nên độ ấm cao hơn bên ngoài mấy độ.

Sau khi Sở Thấm đến thì ngồi ở trong góc, miếng được miếng không cắn hạt bí đỏ, đồng thời lỗ tai dựng thẳng nghe người dân bên cạnh nói chuyện, Trương Phi Yến đến lúc nào cô cũng không biết.

Trương Phi Yến: "Này, cho tôi mấy hạt."

Sở Thấm bị dọa nhảy dựng, cô lấy lại tinh thần, tức giận liếc cô ấy, nhưng vẫn chia hơn nửa hạt bí đỏ cho cô ấy.

Trương Phi Yến ngồi bên cạnh Sở Thấm, cô ấy vui vẻ nói: "Nhà tôi cũng định xây nhà mới."

Ở đời trước, những năm tám mươi nhà cô ấy mới xây nhà ngói. Mà lúc này ở đời trước, nhà cô ấy vẫn chưa dọn ra khỏi nhà bà nội.

Sở Thấm tiếp tục cắn hạt bí: "Chúc mừng chúc mừng."

Trương Phi Yến cười không thấy mắt đâu: "Cùng vui cùng vui, có lẽ cô cũng xây nhà mới."

Sở Thấm bỗng thấy hứng thú, cô hỏi Trương Phi Yến: "Nhà cô định xây như thế nào?"

Trương Phi Yến khó hiểu: "Còn xây như thế nào gì nữa, cứ xây như bây giờ là được."

Sở Thấm nghe hiểu, như vậy chính là nâng cấp nhà xây bằng bùn và gỗ thành nhà xây bằng gạch, còn giữ nguyên bố cục như hiện tại, không thay đổi cái gì.

"Vậy cô không muốn xây hai tầng sao?" Sở Thấm hạ giọng hỏi.

Trương Phi Yến khiếp sợ: "Ban ngày mà cô uống mấy ngụm rượu thế, sao dám nói chuyện trong mơ như vậy?"

Sở Thấm nhăn mặt nhăn mũi, cô lại thấp giọng nói: "Cô nói xem, nếu cô có tiền thì cô có xây không?"

Trương Phi Yến lắc đầu, cả người bỗng trầm tĩnh: "Đương nhiên tôi sẽ không xây, đi đầu sẽ gặp xui rủi, bây giờ cô... Này, nhớ kỹ mấy lời này."

Sở Thấm nghe không hiểu, nhưng cô có đầu óc. Mặc dù Trương Phi Yến không đáng tin, nhưng quả thật phải nghe lời cô ấy nói.

Cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?

Trương Phi Yến vỗ vai Sở Thấm, cô ấy thở dài nói: "May mà bây giờ mọi người trong thôn đều kiếm được tiền, hơn nữa số tiền này đều là số tiền trong sạch, nếu không sau này thôn chúng ta sẽ gặp khó khăn."

Ngẫm lại tất cả đều là Sở Thấm mang đến, vì thế ánh mắt Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm cũng phức tạp.

"Cô..." Một lúc lâu sau, Trương Phi Yến nói: "Có thể xây đơn giản thì xây đơn giản. Còn có, bây giờ Tiểu Hồng nhà cô đang học ở nhà máy cơ khí đúng không?"

Sở Thấm gật đầu: "Đã học được mấy tháng, sang năm chuẩn bị nhảy lớp."

Thế nhưng lần này Sở Hồng nói không quá chắc chắn, không biết có thể nhảy lớp thành công hay không, giáo viên đề nghị học theo trình tự.

Trương Phi Yến gãi đầu: "Được rồi."

Đây đều là số mệnh.

*

Người dân tụ tập nói chuyện nửa giờ, cuối cùng cũng đến lúc họp.

Đội trưởng Hàn đi từ ngoài cửa vào, vẻ mặt bình thản, ông ấy đứng ở bên trên, không nói gì, chỉ bảo mọi người bỏ phiếu.

"Đồng ý xây lò gạch thì dơ tay." Ông ấy nói.

Giay tiếp theo, gần nửa số người dơ tay lên, mà số còn lại cũng dơ tay lên sau một giây.

Kết quả bỏ phiếu không ngờ ngạc nhiên chút nào, rõ ràng tất cả mọi người đều muốn xây lò gạch.

Đội trưởng Hàn nhìn xung quanh, ông ấy dứt khoát quyết định: "Vậy xây, sang năm dành thời gian rảnh bắt đầu xây!"

Ông ấy lại nói: "Bây giờ bàn bạc xây ở nơi nào."

Có người giơ tay nói: "Xây ở đâu cũng được, nhưng phải xây xa nhà ở."

Sở Thấm gật đầu, lời này rất đúng.

Nung gạch có dính chữ "nung", nếu xây ở gần nhà trong thôn, vậy không phải hàng ngày nhà đó đều phải ngửi mùi khói sao?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 637: Chương 637



Lại có người nói: "Theo tôi thì nên xây ở chân núi đầu thôn, như vậy đến lúc đó có thể chặt cây bên cạnh núi để nung."

"Sao lại không chú ý như vậy, ông không sợ gạch bị người khác ăn trộm sao."

Sở Thấm lại gật đầu, đúng.

Một hai viên gạch không tính là quý, nhưng một trăm, hai trăm viên thì được tính.

Xây ở đầu thôn, giống như dùng bánh bao thịt để mồi chó, phải chuẩn bị có tổn thất.

"Vậy xây ở trang trại gà." Kế toán Kim bỗng nói: "Bên đó cũng tiện chặt cây, đến lúc đó nung cũng tiện."

Sở Thấm suýt lắc đầu, nếu xây ở trại gà thì việc vận chuyển bùn đất và vật liệu quá khó khăn.

Cô cẩn thận nghĩ lại, còn không bằng xây ở chân núi đối diện nhà cô, nơi đó có một mảnh đất trống, giao thông cũng tiện, không cần qua sông qua ruộng, hơn nữa gần đó còn không có ai, cũng không sợ khói ảnh hưởng đến người ta.

Trong thôn không chỉ có một mình cô là người thông minh, cuối cùng khoảng mười phút sau cũng có người nhắc tới nơi này.

Đám người nói nhao nhao ồn ào dần im lặng, họ cũng đang cân nhắc nơi này có được không.

Đội trưởng Hàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu vẫn chưa quyết được, vậy chúng ta chọn sẵn ba địa điểm này, cụ thể chọn nơi nào thì rồi nói sau."

Ngay sau đó là nói về việc sắp xếp người ở lò gạch như thế nào, trong thôn có đất sét hay không, nếu có thì có đủ hay không, nếu không đủ thì mua ở đâu.

Đó đều là vấn đề lớn cần phải giải quyết.

Sở Thấm nghe toàn bộ, cô cũng không lên tiếng, chỉ thường dơ tay biểu quyết.

Hai tiếng sau, cuộc họp mới kết thúc.

Địa điểm xây lò gạch về cơ bản đã được xác định, lò gạch cần bao nhiêu công nhân cũng được xác định. Cũng xác định được nơi nào trong thôn có đất sét, chỉ không biết có đủ đất sét hay không.

"Có đủ hay không, bây giờ xem là biết!" Lão Trương hét to: "Người trong thôn chúng ta nung bát đều đi đào ở hố đất sét, nếu không đủ..."

"Này, im miệng!" Bí thư chi bộ thôn nhíu mày nói.

Thảo nào Trương lão đại không có nhân duyên tốt với thôn, với tốc độ vừa há miệng đã đắc tội người khác của ông ta, nếu nhân duyên tốt mới là gặp quỷ.

Trương lão đại tức giận im miệng.

Sở Thấm được Trương lão đại nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ ra quả thật trong thôn có hố đất sét.

"Mọi người nói hố đất sét không phải là cái hố đất sét ở trên núi nhỏ ở cổng thôn đó chứ?" Cô nghiêng đầu tò mò hỏi Trương Phi Yến.

Trương Phi Yến gật đầu: "Cô không biết thôi, thật ra trên núi vẫn còn."

Số lượng rất nhiều.

Chỉ là trong thôn tạm thời chưa có ai phát hiện ra.

Đời trước cũng phải hai ba năm sau mới có người phát hiện, lúc ấy trong thôn có mấy nhà lục tục xây nhà, vì thế bọn họ đi trộm gỗ trở về để tự nung.

Thế nhưng không nung thành công, còn bị người khác tố cáo, suýt nữa thì bị đưa đến thị trấn xử lý.

Việc này cứ được quyết định như vậy.

Giao thừa đến.

Nhà Sở Thấm chuẩn bị đầy đủ đồ Tết, mặc dù số lượng nhỏ nhưng lại đa dạng.

Có thím Sở và mọi người trao đổi đồ Tết với Sở Thấm, khiến cô bớt khá nhiều phiền phức.

Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy thì đi thắp hương cho tổ tiên.

Thật ra chỉ là cúi chào bức ảnh để trên bàn ở phòng khách, bức ảnh là hình cha mẹ nguyên chủ. Cô còn lén viết tên, ngày sinh, địa chỉ nhà của nguyên chủ để lên trên, sau đó thắp hương, đốt tiền, rồi quỳ xuống đất lạy bọn họ.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đây không chỉ là một phẩm chất tốt mà còn là một đạo lý.

Không có nguyên chủ, sẽ không có Sở Thấm cô.

Sở Thấm thắp hương xong thì ăn cơm, cô ăn bánh gạo hấp.

Bánh gạo được cắt thành những miếng dài bằng ngón tay để vào trong nồi rang, rang khi nào thơm thì bỏ rau xanh và nấm vào, cho thêm một ít rượu táo, thử gia vị trước khi vớt ra nồi, cho vào nước sôi, đun đến khi bánh gạo chín mềm. Cuối cùng cho thịt nạc đã ướp sẵn vào nồi luộc, chờ thịt đổi màu thì có thể vớt ra.

Nếu muốn ăn canh thì có thể đập hai quả trứng gà, nước trong nồi sôi ùng ục, đổ nước sôi vào hai quả trứng gà, không đến ba giây trứng gà đã chín, làm món canh có thêm vị trứng.

Bánh gạo hấp là món ăn yêu thích dạo này của Sở Thấm, có thịt, có trứng, có rau xanh, mùi vị lại vô cùng ngon. Đặc biệt vào mùa đông giá rét này, mỗi sáng sớm ăn ba bát bánh gạo hấp, cơ thể cô vô cùng ấm áp, cả buổi sáng cũng không cảm thấy lạnh.

Ăn sáng xong, Sở Thấm đi mua câu đối.

Bởi vì là Tết, nên người trong thôn lại bắt đầu dán câu đối trước cửa.

Hầu hết số câu đối đều là bí thư chi bộ thôn hỗ trợ viết, có thể nói trong đầu ông ấy có hàng trăm câu đối, hơn nữa ông ấy viết bút lông không tồi, cho nên ông ấy được xem là nhân tài viết câu đối nổi tiếng ở cả mấy vùng lân cận.

Có người viết chữ đẹp hơn ông ấy, nhưng lại không nhớ nhiều câu đối như ông ấy.

Có người nhớ nhiều câu đối hơn ông ấy, nhưng lại không viết đẹp bằng ông ấy.

Bốn cặp câu đối trong nhà Sở Thấm cũng là do bí thư chi bộ thôn viết, Sở Thấm dán ở cửa cổng, ở phòng khách, ở cửa phòng ngủ và ở cửa phòng bếp.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 638: Chương 638



Thật ra Sở Thấm còn muốn dán một đôi ở chuồng heo và chuồng gà, nhưng bí thư chi bộ thôn vừa nghe thấy hai nơi này thì sống c.h.ế.t không muốn viết cho cô. Ông ấy nói bản thân không biết viết như thế nào, ông ấy chưa từng viết câu đối dán ở chuồng heo và chuồng gà.

Đương nhiên Sở Thấm nghi ngờ là bí thư chi bộ cảm thấy câu đối mình viết dán ở hai nơi đó có vẻ nhục nhã, cho nên lấy cớ không viết.

Còn về tranh hộ pháp dán trên cửa thì mọi người đều mua ở xã cung ứng. Thế nhưng không cần phải đến xã cung ứng ở thị trấn, có thể mua được ở xã cung ứng của công xã.

Một đồng hai tờ, bây giờ được coi là rất rẻ đối với túi tiền của người dân thôn Cao Thụ, ai cũng có thể mua được.

Sở Thấm mua tranh thần giữ cửa Thần Đồ và Úc Lũy, cô rối rắm không biết dán ai ở bên trái, dán ai ở bên phải một hồi lâu.

Cuối cùng, rối rắm không ra được đáp án, cô yên lặng đi dạo trong thôn một vòng, sau đó về nhà dán Thần Đồ ở bên trái.

Dán câu đối đỏ và tranh thần giữa cửa trông căn nhà náo nhiệt hơn, trong thôn cũng có sức sống hơn bình thường.

Khi Sở Thấm cầm hồ dán trở về phòng, Kỷ Cánh Diêu lại mang theo ba dây pháo đến nhà cô.

Sở Thấm ngạc nhiên: "Anh mua ở đâu vậy, dây pháo to như vậy."

Trước đó Sở Thấm đã nhờ Kỷ Cánh Diêu mua pháo, cô vẫn chờ đến bây giờ,

Cũng may mọi người thường đốt pháo vào đêm giao thừa và rạng sáng ngày đầu năm, vậy nên bây giờ lấy cũng vẫn kịp.

Kỷ Cánh Diêu cười cười: "Huyện bên cạnh, chỗ bọn họ có bán dây pháo dài."

Được rồi! Pháo mà, càng dài càng tốt.

Sở Thấm nhận lấy pháo, đáng tiếc trên tay cô còn hồ dán nên không tiện, cô đành phải nhét pháo lại cho anh.

Kỷ Cánh Diêu rất ăn ý đi vào sân, anh để pháo trên bàn trong phòng khách.

"Hôm nay cô định làm món gì ăn?" Anh nhìn trái nhìn phải, tò mò hỏi.

Sở Thấm chỉ vào phòng bếp: "Đồ ăn ngon đã được chuẩn bị sẵn rồi, chờ sập tối sẽ nấu. Về phần buổi trưa thì ăn bánh gạo hấp là được."

"Phải không?" Kỷ Cánh Diêu do dự, không biết anh nghĩ đến cái gì mà lại nuốt lời đến miêng xuống.

Anh cảm thấy nhà Sở Thấm có vẻ quạnh quẽ.

Nhà Kỷ Cánh Diêu cũng chỉ có một mình anh, cho dù bị vây giữa nhà ngang náo nhiệt như vậy anh vẫn cảm thấy cô đơn, huống nhà nhà Sở Thấm độc chiếm một ngọn núi.

Kỷ Cánh Diêu nhìn xung quanh, nhà cô không khác gì bình thường, ngoại trừ có dán câu đối và thần giữ cửa.

Sở Thấm khinh bỉ: "Sao lại ngây ngốc, anh đang nghĩ gì thế?"

Kỷ Cánh Diêu bỗng cười nói: "Tôi đang suy nghĩ nên cầu xin cô thế nào để cô giữ tôi ở lại ăn cơm tất niên."

Sở Thấm ngẩn người: "Yêu cầu này sao, anh muốn ăn thì cứ ở lại. Đương nhiên anh phải mang đồ ở nhà anh đến, đồ ăn ở nhà tôi chỉ đủ cho một mình tôi ăn."

Sức ăn của cô lớn, sức ăn của Kỷ Cánh Diêu cũng không nhỏ. Số đồ ăn Sở Thấm chuẩn bị hoàn toàn không đủ cho hai người ăn.

Kỷ Cánh Diêu cảm thấy mừng rỡ như điên.

Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, anh không dám chớp mắt, trên mặt có vẻ hưng phấn, vội vàng gật đầu.

Thật ra anh đang cố gắng kiềm nén tâm trạng kích động, dù sao anh luôn cảm thấy đêm rất dài, mà cuối cùng giờ phút này anh cũng nhìn thấy ánh rạng đông.

-

Đến giữa trưa, Kỷ Cánh Diêu mới trở về nhà máy cơ khí.

Sau khi trở về nhà máy cơ khí, Kỷ Cánh Diêu để hết nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn vào giỏ tre, sau đó anh buộc giỏ tre vào ghế sau xe đạp, anh đạp xe đạp đến thôn Cao Thụ.

Sở Thấm ngạc nhiên.

Cô cúi đầu nhìn giỏ tre đặt dưới đất: "Anh mang nhiều đồ đến như vậy làm gì?"

Kỷ Cánh Diêu: "Để ăn đó, đều là nguyên liệu nấu cơm tất niên."

Sở Thấm mang giỏ tre đầy ắp vào bếp, cô lấy đồ bên trong ra.

Có gì?

Hai con cá.

Khi Sở Thấm lấy ra thì thấy khó hiểu, cô không nhịn được hỏi Kỷ Cánh Diêu: "Cơm tất niên nhà anh có hai con cá?"

Kỷ Cánh Diêu nói: "Một con nấu canh, một con để kho."

Được rồi. Rất tốt, trùng hợp Sở Thấm có đậu hũ, nấu canh cá rất hợp. Sở Thấm dùng dây thừng buộc con cá lên móc sắt bên cạnh, nhà cô còn một con cá, lúc này ba con cá vùng vẫy trên không trung, khiến người ta thấy hơi điên rồ.

Sở Thấm lại lấy hai cái chân giò heo trong giỏ tre ra, nhà cô chỉ có thịt heo, không có chân giò, vừa khéo có thể xào cay để ăn.

Chân giò xào cay phải được luộc trước, đây là bước quan trọng, Kỷ Cánh Diêu đảm nhiệm, sau khi nhóm lửa xong thì anh chuẩn bị luộc chân giò.

Sở Thấm vẫn còn đang lục lọi.

Một lát sau, cô lấy ra được một mảnh sườn đã được ướp sẵn, ngoài sườn còn có gạo nếp, rõ ràng là anh muốn làm sườn hấp gạo nếp.

Còn có một con gà, một con ngan, hai cân thịt dê có da, hai rảnh sườn và hai rảnh lạp xưởng.

Cô nhìn Kỷ Cánh Diêu, thì ra anh cũng có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 639: Chương 639



Sở Thấm ngồi xổm dưới đất, cô cầm giỏ tre, khó xử nói: "Anh mang nhiều đồ quá, đồ ăn anh mang đến thôi cũng đủ ăn rồi."

Kỷ Cánh Diêu đang tập trung tinh thần lột móng heo, anh nghe Sở Thấm nói vậy thì quay đầu nhìn cô, sau đó cười nói: "Vậy cứ ăn của tôi đi."

Khóe miệng Sở Thấm giật giật: "Bỏ đi, chỉ ăn của anh thì coi là gì chứ, cũng không phải tôi không có."

Cô bỗng thấy hứng thú, hỏi: "Anh không có rượu đúng không?"

Kỷ Cánh Diêu lắc đầu: "Tôi rất ít uống rượu."

Sở Thấm lập tức đứng dậy: "Tôi thích uống, nhà tôi không có gì nhiều, có nhiều nhất là rượu."

Cô đi ra cửa, vừa đi vừa nói: "Rượu thanh mai nhà tôi uống rất ngon, cho dù anh không thích uống rượu, tôi đảm bảo anh uống xong sẽ thích."

Năm nay trước khi nấu rượu thanh mai, Sở Thấm đã đến thị trấn mua tám lít rượu trắng. Trong đó tám lít dùng để ngâm rượu thanh mai, hai lít còn lại dùng để ngâm đào

Không còn một giọt nào, chú nhỏ Sở nghe được tin vội vàng chạy đến chỉ có thể tiếc nuối trở về.

Đã đến lúc rượu thanh mai ủ đủ. Sở Thấm vội đi vào phòng ngủ, cô mở vại rượu thanh mai ra, mùi thanh mai lập tức xông vào mũi, chỉ chốc lát sau đã bay đầy phòng, sau đó lan đến phòng bếp.

Kỷ Cánh Diêu đang chăm chú cạo lông heo cũng phải ngửi thêm vài cái.

"Quả thật rất thơm, tôi ở chỗ này cũng ngửi thấy." Anh lớn tiếng nói ra phía cửa.

Sở Thấm cũng hít một hơi thật sâu, cô thỏa mãn híp mắt lại.

"Đúng không, tôi nói không sai. Thật sự không sai chút nào!" Miệng cô cong lên, mèo khen mèo dài đuôi: "Năm nay tôi ủ ngon hơn năm ngoái."

Nếu Sở Thấm cứ ủ rượu như vậy, chờ khi cô tìm được thời điểm thích hợp, cô có thể bán rượu thanh mai ở xã cung ứng.

Sở Thấm lấy một cái bát, cô chắt non nửa bát để trên bàn, mong chờ nói: "Anh nếm thử đi!"

Tay phải Kỷ Cánh Diêu để d.a.o xuống, anh bưng bát lên ngửi ngửi, rồi uống một ngụm. Anh nhướng lông mi: "Ngửi thơm, uống càng thơm hơn."

Sở Thấm đắc ý: "Tôi rất có năng khiếu trong việc ủ rượu."

Nói xong, cô vội vàng trở về phòng ngủ, đậy kín miệng vại rượu.

Kỷ Cánh Diêu cười lắc đầu, anh bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy đêm giao thừa năm nay chín là đêm giao thừa thú vị nhất.

*

Sắc trời dần tối.

Bên ngoài nhà tuyết bay tứ tung, tuyết rơi tạo thành một lớp giống như sương mù che kín bầu trời.

Sở Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngẩng đầu, nói thầm: "Lại nhiều tuyết rồi."

Sau đó cô quay đầu nói với Kỷ Cánh Diêu đang nấu cơm: "Lát nữa e là anh không về được."

Kỷ Cánh Diêu bỏ con cá trong tay vào chảo dầu, phát ra tiếng xèo xèo, khói trắng bốc lên, anh thoải mái nói: "Không sao, dù sao đường có thể đi được là được."

Sở Thấm hơi đăm chiêu, cô gật đầu: "Ừ, dù sao anh cũng từng làm lính, tuyết rơi đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó tôi cho anh mượn tạm đèn pin."

Kỷ Cánh Diêu bật cười: "Vậy cảm ơn cô."

Khi nói chuyện, mùi cá rán dần bốc lên, Kỷ Cánh Diêu chờ mặt kia của cá vàng thì lật sang mặt sau.

Sở Thấm rất ngạc nhiên, cô kề sát vào nói: "Anh rán cá mà không bị nát da cá chút nào."

Do trời tối nên cô kề rất gần.

Khi cô dựa sát vào, Kỷ Cánh Diêu chỉ ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát đánh bay mùi cá rán, xông thẳng vào mũi anh.

"Dầu cũng không bắn!"

Kỷ Cánh Diêu khẽ khịt mũi, hai tai ửng đỏ, nhưng mặt vẫn không thay đổi, anh nói: "Không b.ắ.n bởi vì trước khi cho cá vào, tôi đã cho một ít muối vào chảo dầu."

Sở Thấm nghi hoặc: "Đây là nguyên tắc gì?"

Kỷ Cánh Diêu: "Muối có thể làm tăng nhiệt độ sôi của dầu. Còn về làm thế nào để da cá không bị nát, cô phải rửa sạch chảo, cho nhiều dầu, khi rán thì đừng nóng vội là được."

Sở Thấm còn thật sự nghiêm túc quan sát anh, thấy Kỷ Cánh Diêu có hơi không thoải mái, cô hỏi: "Tôi quên không hỏi anh, trước đó anh học đến lớp mấy?"

Kỷ Cánh Diêu không ngờ cô lại hỏi vậy, anh suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi học hết lớp mười thì tòng quân, sau đó lại học thêm vài năm ở trường quân đội."

Sở Thấm giật mình: "Thảo nào anh lại biết nhiều như vậy."

Kỷ Cánh Diêu cười: "Ai cũng có điểm mạnh của mình, cô không phát hiện bản thân mình cũng rất tri thức uyên bác sao. Làm ruộng tốt, nuôi gà, nuôi heo cũng nuôi được, đội trưởng Hàn còn nói cô luôn có những ý tưởng mới lạ."

Sở Thấm đứng thẳng lưng: "Trí thức uyên bác gì chứ, đều là do kinh nghiệm thôi."

Sở Thấm nói xong, cô lấy thịt khô ra thái, cắt thành những lát thịt có độ dày thích hợp để ra đĩa, rồi cho vào nồi hấp.

Cô lại lấy một cái thìa khác, mở nắp nồi, lật miếng thịt dê đang hầm trong nồi.

Sở Thấm chọc đũa vào miếng thịt dê, chọc một hai cái thì gật đầu nói: "Ừ, đủ nhừ rồi."

Sau đó cô lấy cái đũa ra, cho củ cải đã cắt trước đó vào hầm chung với thịt dê.
 
Back
Top Bottom