Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 200: Chương 200



Sở Thấm nhanh chóng tảo mộ, nhổ sạch cỏ mọc xung quanh, rồi bày biện đồ cúng ở trước mộ. Mấy phút sau, cô đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.

Cây tể thái ở đây thật sự quá nhiều. Sở Thấm không khỏi đi dạo khắp nơi. Gò đất này nằm ở phía sau nhà cô, trước mắt chỉ có một con đường có thể đi đến đây, đó là con đường ruộng khoai lang cạnh hàng rào nhà cô.

Nói cách khác muốn đến đây buộc phải băng qua nhà cô.

Thật ra nhìn từ góc độ kín đáo thì đây mới là nơi thích hợp để trồng khoai lang nhất.

Không biết tại sao trong đất núi này có rất nhiều đá, hơn nữa cây cối khá rậm rạp. Nếu trồng trọt sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, dù là đào đá hay chặt cây đều là công việc khá ồn ào. Sở Thấm cũng không muốn trồng khoai lang quá lâu, mà chỉ cần kéo dài hai ba năm là được, nên không mấy tốn kém.

Sở Thấm hái cây tể thái tươi ngon vào trong giỏ. Cây tể thái bị cô đè chặt, ít nhất cũng được ba bốn cân mới ngừng tay về nhà.

Hai ngày nữa cô lại đến hái. Cô dự định trước mùa đông năm nay phải phơi thêm nhiều rau dại khô. Rau dại khô mà cô phơi năm ngoái đều đã ăn hết trong mùa đông rồi. Tất nhiên, cô chỉ ăn một phần, hầu như đều cho gà và heo ăn.

Theo Sở Thấm thấy, trong số rau dại khô thì cây tể thái khô và rau muối dại khô là ăn ngon nhất.

Cây tể thái khô không chỉ xào ăn mà còn có thể pha uống, Uống xong hôm sau thức dậy cảm thấy mắt cũng dễ chịu hơn.

Còn rau muối dại khô thì thích hợp để hầm luộc. Trong mùa đông cô thích canh thịt, nhưng ngày nào cũng uống thì không khỏi phát ngán. Trong vườn rau ngoài củ cải trắng ra thì không còn thứ gì khác để nấu cùng, vừa hay rau muối dại khô có thể làm trung hòa sự béo ngậy của thịt.

Rau sam khô cũng rất ngon, heo khá thích ăn. Mấu chốt là trị heo bị tiêu chảy, công dụng của rau sam cực kỳ cao.

Trong lòng Sở Thấm đã liệt kê vài kế hoạch phơi rau dại khô, Mấy phút sau đã về đến nhà.

Cô dời một chậu gỗ lớn ra ngoài, đổ cây tể thái vào trong, rồi đổ nước sạch vào. Sau đó cô lại cầm ghế đẩu đến ngồi cạnh chậu gỗ, tỉ mỉ rửa sạch cây tể thái.

Hôm nay phải làm nhiều bánh bao. Số cây tể thái này đều cần dùng đến. Sau khi trụng nước sôi thì cắt nhỏ, còn thịt dùng để cúng bái cha nguyên chủ thì cắt thành hạt lựu, trộn đều với cây tể thái, rồi bỏ gia vị vào là có thể làm bánh bao rồi.

Khi cục bột lên men vừa phải, Sở Thấm bắt đầu gói bánh bao. Kiếp trước cô chưa từng gói, cộng thêm kiếp này cũng ít làm, nên sau khi gói hai ba chiếc xiên xiên vẹo vẹo suýt làm rách vỏ, cô mới dần tìm được cảm giác.

Mặc dù bánh bao của Sở Thấm không có hình thù đẹp mắt, nhưng chưa được nửa tiếng cô đã gói được bốn lồng bánh bao. Lồng hấp nhà cô rất lớn, trong một lồng có thể hấp được hai mươi cái.

Cô vừa gói vừa hấp, vừa hấp vừa ăn. Đến khi hấp xong thì cô cũng ăn no rồi.

Sở Thấm chuẩn bị cầm tám cái cho thím Sở, lần lượt đựng tám cái và hai mười hai cái bánh bao vào trong túi giấy dầu, bỏ vào gùi sau lưng. Sau đó cô cưỡi xe đạp đến thôn Tịnh Thủy và xã Lạc Thủy.

Khi đạp xe qua nhà thím Sở, Sở Thấm đã ngừng xe lại đi vào nhà gọi người: “Thím, có ở nhà không?”

“Có đây.” Thím Sở thò đầu ra khỏi phòng bếp: “Chú út cháu và Sở Kiến đã đi lên núi tảo mộ vẫn chưa quay về.”

Sở Thấm ngạc nhiên: “Chú út đi muộn thế?”

Cô đã quét dọn xong xuôi hết rồi, còn làm xong bánh bao nữa.

Thím Sở bĩu môi: “Mộ ông bà nội cháu ở xa mà. Năm đó ông cụ khăng khăng chọn nơi mà phải vượt qua hai ngọn núi mới có thể đến. Chẳng phải năm đó cháu cũng đi một chuyến về hai chân run rẩy như gì à, còn bảo nhất quyết không đi nữa.”

Sở Thấm nhớ kỹ lại, quả thật trong ký ức của nguyên chủ có chuyện này.

Mộ ông bà nội của nguyên chủ thật sự rất xa. Nghe nói ông nội nguyên chủ đã tốn hai cân gạo để chọn mảnh đất trù phú phong thủy cho mình, phải băng qua hai ngọn núi thực thụ, ít nhất phải mất ba tiếng mới có thể đến nơi.

Thím Sở cười cười: “Năm nay con nhóc Sở Hồng kia sống c.h.ế.t không chịu rời giường. Sau khi bị thím kéo dậy thì kêu đau bụng, ầm ĩ không chịu đi tảo mộ, khiến chú út cháu đen mặt... Sở Kiến cũng học theo, sau khi bị đánh một trận mới ngoan ngoãn đi theo.”

Sở Thấm không khỏi đồng cảm cho Sở Kiến hai giây. Cô chỉ thông qua ký ức của nguyên chủ cũng biết được đường núi nó khó đi đến nhường nào.

Nhưng ngọn núi đó có heo rừng. Trong ký ức của nguyên chủ, năm đó đi tảo mộ đã gặp phải heo rừng.

Năm đó con cháu chỉ có một mình nguyên chủ, nên cha nguyên chủ và chú út Sở đã dẫn nguyên chủ cùng đi tảo mộ. Trên đường quay về, từ đằng xa đã nhìn thấy hai con heo rừng trưởng thành và một con con, dọa anh em nhà họ Sở vội bịt miệng nguyên chủ lại run rẩy nấp sau bụi cây. Đợi heo rừng rời đi rồi mới dẫn nguyên chủ gấp gáp quay về.

Sở Thấm nghĩ ngợi, cô có nên đi tới đó xem thử hay không?

Dù gì sói hoang ở núi Thanh Tuyền vừa xuất hiện đã có bốn con, khiến Sở Thấm sợ nhũn cả chân. Cô cũng nên mở bản đồ khác, không thể c.h.ế.t mãi ở núi Thanh Tuyền được.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 201: Chương 201



Thím Sở cũng chẳng khách sáo. Lúc này bà ấy đang rửa thử khúc thảo, nhận lấy bánh bao thì hỏi: “Cháu đang định đi tới Hoa Khê à? Đợi cháu quay về rồi thì nhớ ghé nhà thím lấy bánh thử khúc, thím cũng không giữ cháu ở lại ăn cơm nữa.”

Sở Thấm gật đầu đi ra ngoài: “Vâng ạ. Cháu đi tới xã Lạc Thủy trước, rồi mới cùng dì cháu đi tới Hoa Khê.”

“Dì cháu cũng đi à?” Thím Sở ngạc nhiên.

Sở Thấm đã đi đến sân rồi, cô nói vọng vào phòng bếp: “Vâng ạ, dì cháu có ý kiến về mộ của mẹ cháu.”

Dứt lời, cô đã rời đi, để lại một mình thím Sở đang nghĩ ngợi: Bây giờ có thể có ý kiến gì chứ? Chẳng lẽ muốn dời mộ?

Bà ấy muốn đuổi theo ra ngoài hỏi Sở Thấm, nhưng tiếc rằng cô đã cưỡi xe đạp rời đi rồi.

Sở Thấm đến thôn Tịnh Thủy trước, sau khi đưa bánh bao cho cậu út Dương thì nhận lấy bánh thử khúc mà mợ Dương đưa cho.

Lại là bánh thử khúc. Hết cách rồi, tiết thanh minh là thời điểm ăn thử khúc thảo.

Nhưng bánh thử khúc nhà cậu út Dương là bánh ngọt, nhân bên trong là bột đậu. Còn nhà thím Sở, theo như những gì Sở Thấm vừa mới nhìn thấy ở phòng bếp, có lẽ bánh thử khúc nhà thím Sở là bánh mặn, bởi vì cô đã nhìn thấy sợi măng và dưa chua.

Cậu út Dương còn muốn nhét hai cây măng mùa xuân cho cô: “Đây là măng mà cậu đã đào trong núi hồi sáng, cháu hãy mang về nhà để có thêm đồ ăn.”

Sở Thấm không nhận lấy, khó xử nói: “Cháu còn phải đến nhà dì cả, sau đó lại cùng dì cả đi đến mộ của mẹ, nên không tiện mang theo hai cây măng này.”

Cũng đúng. Nhưng cậu út Dương vẫn nhét măng cho Sở Thấm, tiện thể còn nhét thêm vài cái bánh thử khúc: “Vậy cháu hãy mang hai cây măng và mấy cái bánh thử khúc này đến chỗ dì cả của cháu hộ cậu.”

Lần này Sở Thấm không thể từ chối được nữa.

Trước khi rời đi, Sở Thấm do dự một hồi, cuối cùng vẫn lẳng lặng hỏi cậu út Dương: “Cậu út, hôm qua cháu đã nhìn thấy hai con sói hoang trong bẫy mà cháu đã đặt.”

Cậu út Dương trợn tròn mắt, đang định nói gì đó nhưng Sở Thấm đã nhanh chóng cắt ngang: “Cậu yên tâm, nó vốn đã thoi thóp, còn bị cháu đ.â.m một nhát nên c.h.ế.t rồi.”

Cô không dám nói bốn con, bởi vì chuyện này quá hư cấu.

Cùng lắm thì nói hôm nay hai con, đợi hai tháng nữa hẵng nói tiếp hai con. Dù sao thì lần đầu tiên trong bẫy có sói hoang, nên bắt được lần hai cũng chẳng có gì lạ.

Cậu út Dương nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Heo rừng thì thôi đi, ngay cả sói hoang mà cháu cũng dám đụng đến.”

Sở Thấm bình tĩnh nói: “Nó vốn sắp c.h.ế.t rồi. Cháu nói thật đó, Cháu đào bẫy sâu lắm, bọn chúng còn bị trúc nhọn đ.â.m trúng không thể bò lên được. Cháu đã buộc d.a.o vào một cây gậy, rồi bỏ xuống bẫy đ.â.m c.h.ế.t nó rồi.”

Sau đó cô hơi ảo não: “Nhưng vẫn rất khó đâm, cộng thêm phải kéo hai con sói hoang về nhà nữa, đã tốn rất nhiều thời gian của cháu. Ai dè kéo về rồi lại không biết phải ăn thế nào. Cháu thật sự khó mà tiếp nhận thịt này, nhưng bỏ đi lại thấy uổng.”

Cậu út Dương thở dài.

Sở Thấm nói chí lý rõ ràng mạch lạc, ông ấy cảm thấy bên trong có vấn đề nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân.

Cậu út Dương thở dài gật đầu: “Quả thật rất uổng. Nếu cháu đồng ý thì cho cậu đi, cậu sẽ đổi giúp cháu. Tốt nhất đừng nên giữ lại thứ này ở trong nhà.”

Mùi sói hoang rất nồng, nhà lại ở nơi hẻo lánh, ai mà biết liệu trong núi có thứ gì đi xuống hay không.

Sở Thấm dò hỏi: “Có thể đổi được thật ạ? Da của nó đã bị cháu đ.â.m đến mức không còn hình thù gì rồi.”

Cậu út Dương: “Sao lại không được chứ? Cháu cảm thấy mùi thịt sói hoang không ngon, nhưng vẫn sẽ có người thích ăn nó. Có điều đổi được ít là thật, cháu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý bán lỗ vốn đi.”

Sở Thấm chẳng hề để bụng.

Nếu không bán được bốn con sói hoang này, cô còn dự định để cho Tiểu Bạch ăn, coi như làm đồ ăn tương lai cho Tiểu bạch.

Mặc dù Tiểu Bạch kén ăn. Mấy ngày trước Sở Thấm cắt một miếng thịt cho nó ăn, vậy mà nó lại sủa “gâu gâu” bỏ chạy ngay, phớt lờ Sở Thấm.

Cậu út Dương lên tiếng: “Vậy tối nay cậu sẽ đến nhà cháu kéo đi, vẫn là thời gian như lần trước.”

Sở Thấm đáp vâng.

Quả nhiên có cậu út ở đây, cô không cần phải lo âu về nguồn tiêu thụ mấy thứ mình đã thu hoạch ở sau núi.

Sở Thấm mang đồ rời khỏi thôn Tịnh Thủy, đi tới xã Lạc Thủy.

Lần này cô đến xã Lạc Thủy bằng con đường nhỏ. Lần trước sau khi cô phát hiện thời gian đi lên huyện bằng con đường nhỏ đã được rút ngắn đáng kể, thế là cô đã đi tìm thím Sở để hỏi thăm về mấy con đường nhỏ thông đến các nơi. Thậm chí cô còn tìm đến nhà bí thư chi bộ thôn để xem bản đồ vùng lân cận huyện Tân Minh.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 202: Chương 202



Khỏi phải nói, mãi đến khi xem xong bản đồ Sở Thấm mới ý thức sâu sắc về vị trí mà mình đang sinh sống. Hóa ra thôn Cao Thụ mà cô đang ở là một nơi nhỏ bé đến thế, còn chưa bằng nửa lòng bàn tay trên bản đồ.

Vì đi tắt, cộng thêm việc cưỡi xe đạp đi nhanh hơn, nên hơn một tiếng sau cô đã đến xã Lạc Thủy.

Lúc này dì cả cũng bận rộn xong, đang đợi Sở Thấm đến. Mấy ngày trước bà ấy đã nhờ người đi tìm Sở Thấm để hẹn cùng đến Hoa Khê.

“Sao hôm nay cháu đến sớm thế?”

Mới chín rưỡi sáng, Sở Thấm đã xuất hiện ở cửa nhà. Dì Dương vội vàng chạy ra không dám tin hỏi.

Sở Thấm ngừng xe cười cười: “Hôm nay cháu xuất phát sớm, cộng thêm việc đi đường tắt Đông Hồ kia.”

Dì Dương cau mày: “Sau này cháu bớt đi con đường đó lại, hẻo lánh lắm. Nếu gặp phải chuyện gì thì làm thế nào.”

Đừng tưởng xã lân cận thì không sao. Nếu có người biết bạn sẽ đi ngang qua đó thì sau này sẽ lén ngồi đợi, đến lúc đó cướp giật cũng thôi đi, mấu chốt là người có bị gì không.

Dì Dương không phải nói lời dọa nạt, mà là trước đây đã từng xảy ra chuyện này, hơn nữa còn ở Hoa Khê.

Một cô gái đang đi trên con đường nhỏ để đưa lương thực cho nhà ông bà ngoại, ai dè lại xảy ra chuyện. Lương thực bị người ta cướp đi, người cũng biến mất. Vẫn là công an vào cuộc, truy xét nửa tháng mới giải cứu cô gái từ tay bọn buôn người ở tỉnh kế bên. May mà cô gái này vẫn chưa bị bọn buôn người bán đi, coi như trong rủi có may.

Dì Dương kể lại chuyện này cho Sở Thấm nghe, tim cô đập thình thịch, vội nói: “Sau này cháu sẽ không dám nữa.”

Đúng vậy, sau khi cô xuyên không thì lá gan ngày càng lớn. Bây giờ ngẫm lại sống lưng đã rịn mồ hôi, xem ra sau này phải chú ý hơn.

Sở Thấm lấy bánh bao của mình và đồ mà cậu út Dương nhờ cô mang đến ra đưa cho dì cả, rồi lại đặt gùi ở trong nhà chính. Bên trong là đồ cúng mà cô chuẩn bị cho mẹ của nguyên chủ.

Dì Dương lải nhải, vừa soạn đồ vừa nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, một mình cháu sống rất vất vả, nên cứ giữ lại cho bản thân ăn.”

Sở Thấm cười cười: “Trong nhà cháu vẫn còn nhiều lắm, nên dì cứ yên tâm. Đúng rồi, hôm nay Kim Kim và Kim Ngọc có đi cùng chúng ta không? Hai đứa đâu rồi ạ?”

Dì Dương mỉm cười chỉ ra bên ngoài: “Đi hái địa bào rồi. Gần nhà dì mọc một vùng địa bào rất rộng. Vừa khéo hai ngày nay đang chín, quả đỏ mọng còn rất ngọt. Lát nữa bảo Kim Kim hái một ít cho cháu mang về.”

Sở Thấm chẳng biết địa bào là gì cả. Thật ra là dâu dại, quả thật rất ngọt.

Chỉ tiếc là thôn Cao Thụ không có nhiều loại quả dại như này, hơn nữa đa số đều bị trẻ con trong thôn canh me. Nếu hôm nay có trái chín, chắc chắn chưa đến hai giờ sáng đã bị hái rồi, dù sao cũng chẳng đến lượt Sở Thấm.

Cô đâu thể giống như đám trẻ năm sáu tuổi trong thôn được, rảnh rỗi là đi canh me dâu dại.

Sở Thấm cũng hơi thèm nên gật đầu: “Vâng ạ, lát nữa cháu sẽ đi hái.”

Dì Dương hắng giọng: “Cứ để Kim Kim đi. Bây giờ thằng nhóc đó đã nghịch ngợm rồi, không tìm tí việc cho nó làm là nó sẽ ở trong nhà chạy tới chạy lui, miệng nói không ngừng nghỉ.”

Nói xong câu này, rõ ràng trên mặt dì Dương hơi hé môi cười, có thể thấy bà ấy rất thích sự thay đổi này của Kim Kim.

Hai người ở trong nhà chờ chưa được bao lâu, dì Dương đã gọi Kim Kim và Kim Ngọc về. Rồi cùng Sở Thấm mỗi người chở một đứa, cưỡi xe đạp đi tới xã Hoa Khê.

Tảo mộ rất suôn sẻ, mộ của mẹ nguyên chủ ở trong núi cách xã Hoa Khê không xa.

Sở Thấm nhìn tiền giấy bị đốt cháy mà vô cùng xúc động. Quả thật mẹ của nguyên chủ không thể ở đây được nữa. Cô đã chiếm lấy thân xác của người ta, nên một số chuyện phải làm tốt thay nguyên chủ.

Dì Dương lén lau nước mắt. Khi xuống núi vành mắt vẫn còn đỏ hoe, nói với Sở Thấm rằng: “Thấm, mộ của mẹ cháu thật sự phải dời đi. Cháu xem mới chưa được bao lâu mà đã thành thế này. Một cái cây lớn thế kia đã sắp lấn sụp phần mộ rồi mà chẳng có ai quản. Bọn họ không quản cũng được thôi, ấy vậy mà cũng không thèm nói với chúng ta một tiếng.”

Sở Thấm im lặng gật đầu: “Sau khi cháu quay về sẽ đi tìm bí thư chi bộ thôn để nói chuyện.”

Dì Dương lại lau khóe mắt: “Dì sẽ đi cùng cháu.”

Sở Thấm vội nói: “Không cần đâu dì cả. Cháu có giải quyết chuyện này, chắc chắn bí thư chi bộ thôn sẽ đồng ý.”

Cô vẫn đang ở trong thôn đó. Đa số người dân trong thôn đều có quan hệ tốt với cô, ai không tốt ví dụ như nhà họ Hồ, cũng bị vũ lực của cô cưỡng ép thành tốt.

Dì Dương lắc đầu: “Sao có thể để một đứa bé như cháu đi giải quyết mấy chuyện này cơ chứ?”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 203: Chương 203



Sở Thấm thấy khuyên không được nên không nói gì nữa, thầm nghĩ đến lúc đó sau khi thuyết phục bí thư chi bộ thôn, cô sẽ nhờ người chuyển lời cho dì cả. Coi như tiền trảm hậu tấu, tránh để bà ấy đi một chuyến không công.

Tảo mộ xong thì không ai dẫn Kim Kim và Kim Ngọc đi gặp người nhà họ Kim. Khi đi ngang qua nhà bọn họ cũng chẳng thèm liếc nhìn, mà trợn mắt rời đi ngay.

Đôi khi dì Dương suy nghĩ quá cao siêu, không những ngày trước đề nghị muốn dời phần mộ của mẹ nguyên chủ, mà trên đường rời khỏi xã Hoa Khê trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Bà ấy hỏi Sở Thấm: “Dì nghĩ nhà họ Kim cũng không đối xử tốt với Kim Kim và Kim Ngọc, còn tỏ thái độ mắt không thấy tâm không phiền. Sở Thấm, cháu nói thử xem, chúng ta đổi lại họ của hai đứa nó được không?”

Sở Thấm ngạc nhiên, nhưng cô phản ứng lại ngay, vội nói: “Cháu cảm thấy có thể đổi, cũng cần phải đổi. Dựa vào đâu mà mang họ Kim cơ chứ? Người là do mẹ sinh ra, bây giờ lại do dì nuôi dưỡng, nên đổi thẳng thành họ Dương đi.”

Cô nhìn dì Dương bằng đôi mắt sáng rực, cực kỳ ủng hộ suy nghĩ này.

Dì Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra xa, dường như đang xuyên qua thứ gì đó nhìn thấy em gái đã mất sớm của mình, ủ rũ nói: “Hai cái tên Kim Kim và Kim Ngọc là do mẹ cháu đặt. Nếu đổi tên thì đổi thành Dương Kim Kim và Dương Kim Ngọc đi. Dì nghĩ rằng chắc chắn mẹ cháu sẽ đồng ý.”

Sở Thấm khen hay với ý kiến này. Còn hai đứa bé ngồi đằng sau thì hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc đổi họ.

Dì Dương như lại tìm thấy mục tiêu mới. Đầu tiên là dời mộ, mắt thấy chuyện dời mộ đã ổn thỏa, bà ấy lại muốn đổi họ, cả người lại trở nên đầy sức sống.

Suy cho cùng dì Dương đã nhìn thấu nhà họ Kim, luôn muốn Kim Kim và Kim Ngọc rũ sạch quan hệ với nhà họ Kim.

Vì Sở Thấm đang chở Kim Kim nên tảo mộ xong phải về xã Lạc Thủy trước.

Đợi về đến xã Lạc Thủy rồi, khi mọi người chuẩn bị ăn cơm, dì Dương lại nhét cho cô khá nhiều đồ. Ngoại trừ một giỏ dâu dại đỏ mọng ra thì còn có một con cá trắm nặng hai cân.

Dì Dương nói: “Đây là con cá mà em họ cháu đã câu được ở Đông Hồ, cháu hãy mang về nhà mà ăn.”

Sở Thấm rung động: “Đông Hồ? Câu ở chỗ nào của Đông Hồ thế? Mấy người ở xã khác như chúng ta cũng câu được ư?”

Dì Dương nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói, giọng điệu pha chút ý cười: “Em họ cháu là đi vào ban đêm. Cũng vừa hay hôm đó nó biết được người trông hồ uống rượu say, nên nhân lúc người ta không chú ý đã câu cá, được hẳn năm con. Hiện trong vạc vẫn còn hai con.”

Sở Thấm hít sâu một hơi, sao không cho cô gặp phải chuyện tốt như này?

“Haiz! Nhưng chuyện này không thể làm nhiều, nếu bị bắt được là chuyện của hai xã đấy.” Dì Dương hơi nuối tiếc: “Tiếc là không bắt được cá đồng trong hồ tự nhiên ở Đông Hồ đó. Quả nhiên cá không tỉ mỉ cho ăn thì cực kỳ nhạy bén.”

Sở Thấm rung động, có bắt được hay không thì thử mới biết. Cô sẽ làm rất nhiều mồi câu, nói không chừng có thể bắt được trong hồ tự nhiên đó. Thế là lần này khi đạp xe về nhà, Sở Thấm đã cố ý rẽ sang Đông Hồ để đi.

Trong Đông Hồ có rất nhiều hồ, vị trí địa lý tốt nắm giữ nguồn nước chất lượng và diện tích mặt hồ lớn. Mấy hồ này thuộc về xã, nên xã đã thống nhất sắp xếp nuôi trồng.

Nhưng ngoài những hồ này ra còn có một số hồ tự nhiên không ai hỏi han đến. Hầu hết người dân trong xã muốn ăn cá đều sẽ đi đến hồ này, bởi vì cá trong hồ này mới có thể câu. Ngoài ra, ai dám câu cá trong hồ khác đều bị quy chụp là phá hoại của công.

Sở Thấm không quá quen thuộc đường đi ở Đông Hồ, nên đi vòng quanh mấy vòng mới tìm thấy một hồ tự nhiên. Có thể nói hồ này có diện tích khá lớn, chỉ là không biết bên trong có cá hay không.

Cô đứng cạnh cỏ lau sậy, vẻ mặt nghiền ngẫm. Cô nghĩ mình nên làm mấy cái lồng bắt cá để ở chỗ này để thử xem sao. Lồng bắt cá kín đáo, cộng thêm nơi này hẻo lánh. Sở Thấm hoàn toàn có thể cách dăm ba hôm lại đến đây xem.

Buổi chiều, Sở Thấm về đến nhà.

Cô đặt cá ở trong phòng bếp trước. Hôm nay cô định làm món cá dưa chua để ăn. Kể từ đêm giao thừa ăn cá dưa chua một lần, cô đã nhớ mãi mùi vị chua chua sảng khoái đó, giờ nghĩ lại đã phát thèm.

Sau đó cô đi nhổ cỏ ở ruộng khoai lang và tưới nước cho vườn rau.

Ruộng khoai lang sinh trưởng rất tốt. Trong vườn rau, Sở Thấm đã chăm sóc đặc biệt cho cà tím và đậu đũa mà cô đã trồng vào quãng thời gian trước.

Cô thích cà tím xào đậu đũa, lần này đã để dành một gò đất để trồng nó. Đợi đến khi làm xong mấy việc này, cô đã nghe thấy động tĩnh ở phía xa xa.

Không ngờ là xe hàng. Trên sân đập lúa trong thôn xuất hiện một chiếc xe hàng. Rất nhiều người dân đang vây quanh xe hàng, Sở Thấm dùng ống nhòm nên nhìn thấy rất rõ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 204: Chương 204



Sở Thấm còn chưa kịp ra ngoài quan sát thì thím Sở đã bưng một bát bánh thử khúc đến, trách cứ: “Sao cháu quay về mà không đến nhà thím lấy bánh? Thím nghe mẹ thằng nhóc Hoàng Đậu Tử nói cháu đã về nhà rồi mới biết đấy.”

Sở Thấm bừng tỉnh, vỗ trán ảo não nói: “Cháu quên mất, còn làm phiền thím đến đây một chuyến.”

Thím Sở cũng không để bụng, mà đổ bánh thử khúc vào trong bát nhà cô, rồi nóng lòng chia sẻ chuyện mới mẻ trong thôn cho Sở Thấm nghe.

Bà ấy nói: “Vị kỹ thuật viên Mạc kia im hơi lặng tiếng, không ngờ lại có thể giúp thôn chúng ta liên hệ với đầu mối để mua phân bón hóa học.”

Sở Thấm ngạc nhiên: “Là do cô ấy liên hệ ư?”

Thím Sở tặc lưỡi: “Đúng vậy. Hình như cô ấy đã liên hệ với giáo viên đại học của cô ấy, nói là có thể giúp thôn chúng ta và cả Dương Tử Câu, Khê Đầu mua canxi, magie, phốt pho đó.”

“Bây giờ xe vẫn đang đậu trên sân đập lúa. Do thôn chúng ta cùng Dương Tử Câu, Khê Đầu mời đội vận tải trong huyện, chuyên vận chuyển phân bón hóa học từ tỉnh thành cho chúng ta. Sẩm tối nay sẽ đón đội trưởng Hàn đi, thậm chí còn dẫn theo cả đội trưởng của Dương Tử Câu và Khê Đầu.”

Nói xong bà ấy thắc mắc: “Cháu nói thử xem canxi, magie, phốt pho là cái gì thế? Tác dụng thật sự tốt đến thế ư? Giá cả đắt đỏ, rất nhiều người trong thôn không đồng ý, cảm thấy không đáng để mua. Có khi lương thực thu hoạch được từ phân bón hóa học còn chẳng đủ tiền để mua phân.”

Trong lòng Sở Thấm cũng buồn bực, nhưng cô suy nghĩ nhiều hơn. Ví dụ như phân bón hóa học này có thể tăng bao nhiêu sản lượng? Sau khi bón phân cho lúa, liệu rằng năm nay trong thôn có thêm nhiều loại lúa hay không?

Canxi, magie, phốt pho có tác dụng tốt hay không thì đến khi tận thế Sở Thấm vẫn chưa biết được. Nhưng Trương Phi Yến sống lại thì biết khá rõ.

Hiện nay thứ này là một “đại sát khí”, có nó ở đây sẽ đánh đâu thắng đó, sản lượng tăng vọt. Nếu Trương Phi Yến còn mơ màng nữa thì đến những năm 70 thôn của bọn họ mới có thể sử dụng canxi, magie, phốt pho. Không ngờ kiếp này lại đến sớm như thế.

Khá lắm, cô ấy thật lòng khen Sở Thấm tài giỏi.

Cô ấy biết chắc rằng chuyện này là do Sở Thấm mang lại. Kỹ thuật viên Mạc kia là do Sở Thấm dốc lòng mời đến. Có canxi, magie, phốt pho ở đây, cô ấy cam đoan 100% rằng năm nay trong thôn sẽ có thu hoạch.

Tất nhiên, nếu sau vụ thu đội trưởng Hàn không động kinh. Trương Phi Yến cảm thấy ba năm tới cuộc sống trong thôn có thể tăng lên gấp mấy lần so với kiếp trước.

Đừng nói chuyện canxi, magie, phốt pho đắt, dù đắt đến mấy cũng phải mua. Theo cô ấy thấy lần này số tiền bỏ ra không phải là để mua phân bón hóa học mà là để mua số mệnh tương lai.

Chỉ là canxi, magie, phốt pho... nghĩ đến thứ này Trương Phi Yến không khỏi run lên. Rải phân bón, nhất là rải canxi, magie, phốt pho, quả thật đây là công việc giày vò con người nhất thế giới.

Đây đâu phải là công việc để con người làm.

Sẩm tối, Sở Thấm đã ăn một bữa no nê.

Cá dưa chua ăn kèm với bánh bao và bánh thanh minh, khiến Sở Thấm ăn đến nỗi bụng tròn vo, buộc phải đi dạo một vòng trong vườn rau để tiêu cơm. Tiện thể cắm sào tre cho cà tím và đậu đũa cho chúng dễ sinh trưởng.

Ngày mai phải đi núi Hồ Lô trồng khoai lang. Không ngờ hôm nay rút hộp mù hàng tuần Sở Thấm đã rút được một cây cuốc mới toanh. Mặc dù không có buff xếp chồng, nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ cây cuốc này dùng tốt hơn rất nhiều so với cây cuốc cũ trong nhà.

Sở Thấm vô cùng hài lòng, trước khi đi ngủ đã bỏ bánh bao mà hôm nay mình làm vào trong ba lô không gian.

Ba lô không gian có thể đựng những thứ chỉ được tạo thành từ một nguyên liệu ví dụ như thịt heo trứng gà, cũng như các sản phẩm đã chế biến sẵn như bánh bao, mì lạnh nướng.

Nhưng những thứ như thịt heo, heo xông khói hoặc lạp xưởng heo thì không thể nào để chung với nhau. Điều này cũng dẫn đến Sở Thấm muốn chiếm của hời từ hệ thống cũng không thể nào chiếm được.

Tại sao đã lâu như vậy mà ba lô mãi chỉ có ba ô, hoàn toàn không tìm được cách thức để tăng thêm. Không biết rút hàng tuần và rút hàng tháng có thể rút ra một cái ba lô hay không?

Hiện trong ba lô đang có: Thịt heo còn sót lại từ con heo đã g.i.ế.c hồi năm ngoái. Bánh bao mà Sở Thấm đã làm hôm nay và bốn con sói hoang.

Thật ra ban đầu ba lô không gian đựng bốn con sói hoang là để trứng gà. Trong nhà có quá nhiều trứng gà, không tài nào ăn hết. Sở Thấm lại không nỡ bán đi, đành phải để trong ba lô không gian.

Thậm chí vì thế mà cô đã bỏ heo xông khói ra, treo số thịt đã ướp muối này ở dưới mái hiên. Trông cũng ổn, dù sao cũng không mốc meo biến chất.

Nhưng sữa bò và mì lạnh nướng thì phải ăn kịp lúc, bánh bích quy thì càng để dành ở trong nhà. Sở Thấm dứt khoát lấy hộp sắt lớn hình chữ nhật mà mình đã rút được từ lần rút hộp mù hàng tuần lần trước, rồi bỏ vào bánh bích quy vào trong. Cũng xếp đầy nửa hộp, đợi khi nào đầy rồi cô sẽ nghĩ cách bán số bánh bích quy này đi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 205: Chương 205



Đồng thời bốn con sói hoang này cũng phải mau chóng xử lý. Mấy giỏ trứng gà trong nhà đều đang để trong tủ bát. Số trứng gà này còn có giá hơn bốn con sói hoang, nên cô không thể vì nhỏ mất lớn.

Haiz! Sở Thấm hối hận, sớm biết thế này cô đã không quan tâm nhiều như thế, mà cứ nói thẳng với cậu út Dương rằng mình đã bắt được bốn con.

Bây giờ con sói hoang đối với cô chẳng khác gì thứ vô bổ. Nếu ăn thì ăn không nổi, mà vứt đi thì thấy tiếc. Sở Thấm khó xử vò đầu. Trong lòng đã hạ quyết tâm sau này không được đụng vào sói hoang nữa. Đúng là cố gắng vô bổ, chẳng những không đạt được kết quả, mà còn mang lại hiệu quả xấu, chi bằng đi tìm heo rừng còn thiết thực hơn.

Đêm dần khuya, đến thời gian đã hẹn.

Sở Thấm tránh người đi trên con đường nhỏ đến cửa thôn. Lúc này phần lớn người trong thôn đều đã đi ngủ, ai không ngủ cũng đã về đến nhà, nên sẽ không có ai chú ý đến cô.

Đến nơi mà lần trước đã đưa heo rừng, Sở Thấm bỏ hai con sói hoang này vào trong bao bố, rồi tựa vào thân cây phía sau chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, cô đã nghe thấy tiếng xe lừa. Cô sáng mắt, sau khi xác định là cậu út mới lộ diện vẫy tay với ông ấy, rồi ra sức kéo bao bố đi tới chỗ xe lừa.

“Cậu út, cháu đã bỏ đồ lên trên ván xe rồi.” Sở Thấm nói: “Mặc kệ đổi được gì, bao nhiêu cũng chẳng sao cả, dù sao có thể giúp cháu giải quyết hai con này là được rồi.”

Quả thật cô chẳng sao cả. Dù đổi thành hai túi khoai lang hay mấy cân gạo cũng được hết. Sở Thấm thật sự chịu đựng đủ con sói hoang hôi thối này rồi.

Cậu út Dương gật đầu không hề nán lại thêm nữa. Sau khi dặn dò Sở Thấm vài câu chú ý an toàn thì đánh xe rời khỏi thôn Cao Thụ.

Sở Thấm đứng tại chỗ, đợi đến khi xe lừa đã khuất dạng mới xoay người trở về.

Trăng treo trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng sáng trong chiếu xuống con đường nhỏ trong xã không còn tối tăm nữa. Dưới ánh trăng, Sở Thấm quay về nhà, cả đêm không mộng mị.

Hôm sau, dậy sớm hai ngày liền, cộng thêm tối qua ngủ muộn khiến Sở Thấm thật sự hơi buồn ngủ, ngáp vài cái liên hồi. Mãi đến khi rửa mặt bằng nước suối mát lạnh mới k.ích th.ích tinh thần của cô.

Hôm nay phải đến núi Hồ Lô. Sẩm tối hôm qua, sau khi đi dạo trong vườn rau Sở Thấm đã đi tìm bí thư chi bộ thôn để xin nghỉ, rồi hẹn Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến xuất phát lên núi vào lúc năm giờ.

Trời tờ mờ sáng, đường núi khó đi. May mà ba người đều quen với cuộc sống ở nông thôn. Dù là Trương Phi Yến có thể lực yếu nhất cũng có đầy kinh nghiệm khi leo núi.

Sở Thấm lấy bốn cái bánh bao trong ba lô không gian ra hâm nóng lại, rồi lại luộc hai quả trứng gà, cuối cùng kèm theo ít bột củ sen, ăn một bữa sáng no nê mới xuất phát lên núi.

Ba người không hề hẹn cùng đi với nhau, bởi vì như vậy quá mắt mắt.

Sở Thấm đi trước nhất. Khi cô mang theo đồ đạc đi lên núi, Hoàng Đậu Tử vẫn đang nấu bữa sáng cho cha mẹ của anh ta.

Hai người chỉ gật đầu chứ không trò chuyện gì nhiều.

Hoàng Đậu Tử ngưỡng mộ liếc nhìn bóng lưng rời đi của Sở Thấm, thầm nghĩ nếu anh ta cũng được sống một mình như cô thì tốt biết mấy. Mình có cả cha lẫn mẹ còn không bằng người ta đã mất đi cả hai.

Sở Thấm men theo con đường nhỏ đi vào trong núi. Khu vực núi Hồ Lô này rất an toàn, chưa từng nghe nói có dã thú hung ác giống như sói hoang. Sau khi cô bị bốn con sói hoang vây quanh đã sợ mất mật. Đến bây giờ lên núi vẫn để lại bóng ma, e rằng phải mất một năm rưỡi mới có thể bình phục.

Sở Thấm đi được nửa đường thì trời sáng tỏ, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc lên, nhiệt độ trong núi cũng khá thấp. May mà cô luôn di chuyển không những không cảm thấy lạnh, mà trên người còn đổ mồ hôi.

Con đường phía trước là sườn dốc, nhưng lại có rất ít điểm tựa, thế là Sở Thấm đã đi tìm một cành cây để làm nạng. Cô thở hổn hển dốc sức trèo lên, thật ra cũng có con đường dễ đi, nhưng leo lên từ chỗ này có thể rút ngắn một quãng đường đáng kể.

Nửa tiếng sau, Sở Thấm đã trèo lên một đỉnh núi, ngắm nhìn Thanh Sơn nối tiếp nhau ở phía đối diện. Mặt trời cũng nhô lên từ trong ngọn núi đó, chỉ lộ ra vài tia nắng đã khiến người khác không tài nào nhìn thẳng.

Cô thở d.ốc, không nán lại quá lâu, mà đi thẳng đến núi Hồ Lô.

Dọc đường đi, cô cũng phát hiện ra rất nhiều thứ. Ví dụ như hạt dẻ, hóa ra trong núi Hồ Lô này cũng có. Còn có cây thông, nhìn thế nào cũng không giống thông Hoa Sơn. Có lẽ hạt thông mà nó sản sinh ra cũng không ngon bằng hạt thông ở núi Đại Nham.

Có cả mấy cây mận, nhưng quả mận mà nó kết ra thật sự rất chua. Sở Thấm không biết cắn một miếng rồi vội vàng nhổ ra ngay, gương mặt cũng trở nên biến dạng vì chua.

Sở Thấm đánh dấu cây hạt dẻ và rừng thông xong thì tăng tốc tới ruộng khoai lang ở núi Hồ Lô trước tám giờ.

Bọn họ không cùng trồng ruộng khoai lang, mà là chia đất ở đây thành ba khu để trồng trọt.

Sở Thấm đến ruộng của mình trước. Khoảng thời gian trước cô đã xới đất rồi, nên bây giờ chỉ cần trồng xuống thôi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 206: Chương 206



Đất trong núi thật sự rất tốt. Ngoài khoảng cách xa, cộng thêm trong đất chôn vài tảng đá to nhỏ ra, hầu như không có khuyết điểm nào khác. Nhất là ưu điểm đất trong núi vô cùng màu mỡ này, Sở Thấm có thể trung hòa từ hai khuyết điểm trở lên. So với mẫu ruộng trước mặt thì hai mẫu ruộng khoai lang trong nhà Sở Thấm thật sự cằn cỗi đến nỗi không còn hình dáng.

Sở Thấm bỗng tràn đầy sức sống, như thể cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng khoai lang được mùa vào vài tháng sau.

Cô lấy cây con đã sinh trưởng ra, trồng xuống đất. Hôm nay tầm hai ba giờ sáng đã có cơn mưa nhỏ, đất trong núi vẫn khá ẩm ướt, đã giảm bớt đi rất nhiều việc khi bắt đầu trồng trọt.

Tốc độ trồng trọt của cô là đứng đầu. Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến còn chưa nhìn thấy bóng dáng thì cô đã trồng xong mẫu ruộng này rồi. Cây con xanh mơn mởn nhìn là thấy thích.

Giờ này không lạnh cũng không nóng, thỉnh thoảng còn có cơn gió mang theo mùi hương của cỏ cây thổi tới. Sở Thấm càng làm việc càng hăng say.

Khi nào cô cảm thấy đói bụng thì ăn một cái bánh bao, mãi đến gần chín giờ rưỡi mới nhìn thấy Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến lần lượt đi tới.

Mặt Hoàng Đậu Tử cứng ngắc, rõ ràng không vui. Còn Trương Phi Yến thì hơi ngượng ngùng. Bọn họ không hẹn lên núi cùng nhau, bởi vì cả hai đều chướng mắt thậm chí là hơi ghét đối phương, làm sao có thể hẹn nhau cơ chứ?

Cả hai là tình cờ gặp trên đường đi. Trương Phi Yến đi trước, còn Hoàng Đậu Tử theo sau. Nhưng tốc độ của cô ấy không nhanh, nên bị anh ta vượt qua, rồi Trương Phi Yến gọi Hoàng Đậu Tử đợi cô ấy.

Ở sườn dốc kia, cô ấy lại bảo Hoàng Đậu Tử kéo cô ấy lên, thậm chí hai người nhanh cùng nhanh, chậm cũng cùng chậm.

Sở Thấm phớt lờ hai người, mà cất tiếng hỏi: “Trên đường đến đây có ai chú ý đến hai người không?”

Trương Phi Yến lắc đầu: “Chúng tôi không đi cùng nhau, mà trên đường đến đây cũng không ai nhìn thấy tôi.

Hoàng Đậu Tử cầm cuốc đi tới ruộng của mình, cũng lắc đầu đáp: “Tôi cũng không.”

Bấy giờ Sở Thấm mới yên lòng. Nếu đã hợp tác vì lợi ích, tất nhiên không có nhiều lời để nói. Nếu chỉ có Sở Thấm và Trương Phi Yến ở đây, có lẽ còn có thể tán gẫu vài ba chuyện.

Một là vì Trương Phi Yến cảm thấy Sở Thấm giỏi giang, khá may mắn. Hai là vì Sở Thấm có ý đồ với Trương Phi Yến. Dù thuyết phục tương lai bản thân là do mình bước đi như thế nào vẫn không khỏi nghĩ đến lời nói của cô ấy. Gộp cả hai lý do thì Sở Thấm và Trương Phi Yến thật sự có chút tình bạn nhựa[1].

[1] Nói về tình bạn của các cô gái, ngoài mặt thì chị em, nhưng lại ngấm ngầm đấu đá, tính toán lẫn nhau.

Nói về tình bạn của các cô gái, ngoài mặt thì chị em, nhưng lại ngấm ngầm đấu đá, tính toán lẫn nhau.

Trái lại Sở Thấm không thích để tâm đến Hoàng Đậu Tử, Trương Phi Yến cũng gai mắt với anh ta, thế là cảnh tượng ba người cứ thế lạnh nhạt, hiếm khi trò chuyện.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên tai đều là tiếng cuốc đất.

Gần đến buổi trưa, ba người đều không xuống núi.

Sở Thấm đã gần hoàn thành công việc trong ngày hôm nay, thậm chí cô chỉ mất một buổi sáng ngắn ngủi đã làm xong việc mà Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến phải mất cả ngày mới hoàn thành. Thấy hai người ngơ ngác, trong lòng không khỏi cảm thán thảo nào người trong thôn đều nói Sở Thấm là người rất mạnh mẽ.

Tốc độ làm việc này, một mình có thể ngang bằng hai người, mỗi ngày lấy mười công điểm còn thiệt thòi.

Đến giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, cuối cùng Sở Thấm đang làm việc cũng cảm nhận được chút nóng bức. Thế là cô ngừng lại tìm một cái cây để hóng mát, rồi lấy hộp cơm trong gùi ra chuẩn bị ăn cơm. Trong hộp cơm là mấy cái bánh thanh minh vẫn chưa ăn hết, cộng thêm hai quả trứng gà và nước uống, coi như đã xoa dịu cơn đói.

Trương Phi Yến thấy thế thì cực kỳ ngưỡng mộ. Vì Sở Thấm ngồi quay lưng lại thì cô ấy không nhìn thấy rõ cô đang ăn món gì, nhưng cô ấy đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đói đến mức bụng đánh trống kêu gào.

Cô ấy cũng mang theo cơm, nhưng chỉ có khoai lang mà thôi. Hết cách rồi, chỉ có mang theo thứ này mới không bị cha mẹ phát hiện.

Sở Thấm ăn cơm xong thì nghỉ ngơi nửa tiếng, dựa vào gốc cây chợp mắt mười mấy phút, sau khi lấy lại sức mới tiếp tục làm việc.

Cô dự tính trồng năm khu, đến một giờ chiều đã làm xong toàn bộ công việc.

Sở Thấm đã đoán được mình làm nhanh, nên đã mang thêm nhiều cây khoai lang con. Đợi đến ba giờ chiều cô đã làm xong tám khu đất.

Dựa vào tốc độ này của cô, chỉ cần tìm cơ hội lại tới nửa ngày, Sở Thấm có thể trồng xong cả núi Hồ Lô.

Trương Phi Yến ngưỡng mộ đến mức suýt rơi nước mắt. Kiếp trước mình làm nông hơn nửa cuộc đời, vậy mà không bằng một cô gái. Không bằng thì thôi đi, cách biệt còn lớn đến thế.

Có thể thấy khi Sở Thấm làm việc trong thôn đã hơi kiềm hãm bản thân, biểu hiện ngày hôm nay mới đúng là thực lực của cô.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 207: Chương 207



Cô gái này thật đáng sợ, cuối cùng lúc này cô ấy cũng hiểu được tại sao mấy trai tráng đào mương kia lại chạy trốn khi nghe thấy hai chữ “Sở Thấm” này.

Trương Phi Yến cảm thấy mặc dù tính cách của Sở Thấm lạnh nhạt, nhưng con người vẫn rất tốt. Không thấy người ta dù đã làm xong công việc cũng không gấp gáp quay về mà cố ý ở lại đợi cô ấy à?

Quả thật Sở Thấm đang đợi Trương Phi Yến. Mặc dù cô không qua lại quá nhiều với cô ấy, nhưng trong ngọn núi này có hai nữ một nam. Nếu mình về trước, để người ta cô nam quả nữ ở lại trong núi thì không được ổn thỏa cho lắm.

Sở Thấm xuyên không lâu như thế, vốn không rành thế sự vì tận thế rời xa đám đông cũng đã hiểu được đạo lí đối nhân xử thế ở cấp độ sâu hơn.

Bốn giờ rưỡi chiều, ba người cùng đi xuống núi.

Sở Thấm là người đầu tiên về đến nhà trước. Công việc ngày hôm nay cũng không hẳn là quá khó đối với cô, nên về đến nhà cô vẫn còn sức lực để nấu ăn.

Sau khi Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử về đến nhà thì choáng váng đến mức suýt ngất đi, ước gì có thể ngủ thẳng đến giờ này vào ngày mai.

Hôm sau, đội trưởng Hàn đi mua phân bón vẫn chưa trở về. Sở Thấm vẫn bị bí thư chi bộ thôn sắp xếp đi đào mương.

Hoàng Đậu Tử vẫn có thể kiên trì làm việc, nhưng Trương Phi Yến thì hai chân mềm nhũn còn hai tay thì đau nhức phải nghỉ ngơi vài ngày mới lấy lại sức. Chỉ có Sở Thấm là tràn đầy sức sống như thể hôm qua người trồng khoai lang trong núi không phải là cô vậy.

Gần đến trưa, khi Sở Thấm chuẩn bị ngừng tay thì nhìn thấy kỹ thuật viên Mạc đang đạp xe đi tới từ cửa thôn.

Sở Thấm thắc mắc về chuyện phân bón, bởi vì đây là điểm mù của cô. Cộng thêm việc cô hơi nhạy bén và hiếu học về chuyện đồng áng, nên ăn cơm xong đã cầm hai cái bánh bao đi tìm kỹ thuật viên Mạc.

Kỹ thuật viên Mạc cũng mua cơm ở căng tin rồi quay về chỗ ở ăn. Nói thật cô ấy rất hài lòng về thôn Cao Thụ. Nếu để cô ấy lựa chọn sống ở đâu, vậy thì cô ấy sẽ tình nguyện sống ở thôn Cao Thụ

Môi trường ở Dương Tử Câu quá ồn ào. Về khoản ăn uống cũng phải do chính tay mình nấu. Còn môi trường ở thôn Khê Đầu thì không được tốt cho lắm. Chỗ cô ấy ở là gác lửng của nhà đại đội trưởng. Gác lửng thấp bé, còn kín gió, vì mặt trời chiếu thẳng dù là thời tiết tháng tư thì mỗi buổi trưa cô đều cảm thấy nóng.

Nếu so sánh, chẳng phải mọi phương diện ở thôn Cao Thụ đều hợp ý của cô ấy hay sao? Nơi ở và khoản ăn uống đều rất hài lòng, bí thư chi bộ trong thôn và đại đội trưởng Hàn đều là người tốt, nên cô ấy khá vừa ý.

Lúc này kỹ thuật viên Mạc đang ngồi trước bàn ăn cơm, hơn nữa còn sắp ăn xong rồi.

Sở Thấm cầm hai cái bánh bao nóng hổi được đựng trong bát, nhìn thấy cô ấy thông qua ô cửa sổ: “Kỹ thuật viên Mạc.”

Kỹ thuật viên Mạc ngẩng đầu lên, thấy là Sở Thấm thì mở cửa ra, ngạc nhiên hỏi: “Sở Thấm? Cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Sở Thấm cười cười, đưa bánh bao cho cô ấy: “Đây là bánh bao tể thái mà tôi đã gói vào hôm trước, cô nếm thử xem. Tôi có chuyện muốn hỏi cô, liên quan đến phân bón canxi, magie, phốt pho.”

Cô nói thẳng ra mục đích đến đây, bày ra dáng vẻ ân cần ham học hỏi, khiến kỹ thuật viên Mạc cũng không tiện nhận lấy hai cái bánh bao tể thái của cô.

Sau hai giây do dự cô ấy đã nhận lấy bánh bao: “Cô vào nhà ngồi đi, cô cũng đến hỏi chuyện tiền phân bón à?”

Hiện trong thôn có khá nhiều người không hài lòng về cô ấy, bởi vì tiền mua phân canxi, magie, phốt pho quá đắt. Nhưng kỹ thuật viên Mạc lại cố gắng ủng hộ đội trưởng Hàn mua phân hóa học. Trong mắt một số người trong thôn, hành động này của cô ấy thuộc kiểu tiêu tiền của người khác nên không đau lòng.

Sở Thấm buồn bực đáp: “Tất nhiên là không rồi.”

“Có điều.” Cô lại hỏi: “Rất nhiều người đến hỏi cô về chuyện tiền phân bón à? Chẳng phải chuyện này nên đi tìm đội trưởng Hàn sao?”

Bấy giờ kỹ thuật viên Mạc mới thở hắt ra, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đội trưởng Hàn không chịu nói ra nên bọn họ đã đến tìm tôi.”

Sở Thấm bừng tỉnh, vội nói: “Cô đừng để tâm đến họ. Thứ mới mẻ cần phải có lòng can đảm để thử nghiệm, tôi cảm thấy chắc chắn phân bón hóa học này sẽ mang lại hiệu quả cao.”

Kỹ thuật viên Mạc nghi ngờ: “Sao cô lại khẳng định đến thế?”

Sở Thấm hiển nhiên đáp: “Vì nó đắt muốn chết, nếu không mang lại hiệu quả cao làm sao dám bán đắt đến thế. Vả lại số lượng còn ít, cô là sinh viên, chắc chắn biết nhiều điều hơn chúng tôi rồi.”

Cô rất hâm mộ sinh viên lúc bấy giờ, sau khi biết được tỉ lệ trúng tuyển thì càng cảm thấy ai có thể học đại học đều vô cùng giỏi giang.

Giờ phút này kỹ thuật viên Mạc mới nở nụ cười thật lòng: “Cô là người đầu tiên trong thôn tin lời tôi nói đó.”

“Thật không?” Sở Thấm chớp mắt, chỉ hỏi: “Lần này tôi đến là rất tò mò, cô có thể nói cho tôi biết thứ canxi, magie, phốt pho này tăng được bao nhiêu sản lượng hay không?”

Dứt lời, cô còn lấy quyển sổ trong túi ra.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 208: Chương 208



Kỹ thuật viên Mạc trợn tròn mắt như thể vô cùng khó hiểu về hành động này của cô. Nhưng cô ấy không mạo muội, mà cho rằng Sở Thấm siêng năng ham học hỏi, rất có lòng cầu tiến.

Kỹ thuật viên Mạc do dự một lát mới lên tiếng hỏi: “Cô đợi tí nhé. Tôi có thể hỏi cô một chút không? Cô đã học đến lớp mấy?”

Sở Thấm ngồi thẳng dậy: “Tôi đã học hết tiểu học.”

Trong mắt kỹ thuật viên Mạc hiện lên chút tiếc nuối, cô ấy cảm thấy hoàn cảnh đã khiến Sở Thấm không thể nào học tiếp. Bằng không dựa vào tính ham học này của cô, có lẽ cô ấy sẽ dạy cô ở cấp độ sâu hơn.

Sở Thấm không hiểu ánh mắt của cô ấy, mơ màng hỏi: “Tôi phải học đến cấp hai mới có thể biết được canxi, magie và phốt pho à?”

Kỹ thuật viên Mạc vội nói: “Tất nhiên là không rồi.”

Cô ấy lại nghĩ ngợi nói tiếp: “Thật ra phân bón hóa học không được rải tung tung, mà phải kiểm tra xem trong đất thiếu nguyên tố gì. Có điều bao lâu nay đều rải canxi, magie, phốt pho. Theo suy tính của tôi... sau khi rải đủ canxi, magie và phốt pho xuống từng mẫu đất trong thôn chúng ta, có lẽ sẽ tăng từ 10 đến 20% sản lượng.”

Sở Thấm hơi hé miệng, ngạc nhiên đến nỗi không khép miệng lại được: “Không phải chứ? Điều này là thật sao?”

Kỹ thuật viên Mạc vô thức cảm thấy mình lanh mồm lanh miệng, chợt khó xử nói: “Cô đừng nói ra ngoài nhé. Kết quả cuối cùng vẫn phải đợi xong vụ thu mới biết được. Dù sao thì ai cũng không biết được trong quá trình sinh trưởng có xảy ra bất trắc gì hay không.”

Sở Thấm gật lia lịa: “Cô cứ yên tâm, miệng tôi kín lắm, chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.”

Cô lại tò mò hỏi: “Vậy phân bón này có thể dùng trong vườn rau không? Loại cây nào thì được dùng?”

Kỹ thuật viên Mạc lắc đầu đáp: “Phải nói với cô thế nào đây? Không phải xem giống cây trồng, mà phải xem đất đai. Nếu đất của cô có tính axit thì có thể dùng canxi, magie và phốt pho. Bởi vì phân hóa học này có tính kiềm.”

Sở Thấm không khỏi sững sờ. Cô chợt nhận ra lúc này mình thật sự mù chữ, càng nóng lòng cảm thấy mình cần phải tiếp thu thêm nhiều kiến thức. Chứ không phải thỏa mãn vì biết chữ, thậm chí là đắc ý.

Cô không hiểu lời của kỹ thuật viên Mạc, nhưng vẫn nghe ra cô ấy đang chiều theo cô, cố gắng nói một cách đơn giản.

Gì mà tính axit, tính kiềm, nguyên tố, Sở Thấm đều chẳng hiểu gì cả.

Trong lòng cô bỗng hơi nặng trĩu. Sau khi xuyên không, phần lớn thời gian cô đều ở trong thôn. Dù đã đi tới nhà máy thép, nhưng cũng giống như ở trong thôn.

Giống ở chỗ nào? Đó là cả hai nơi này, cô đều làm việc chân tay. Về mặt thể lực, hầu như không ai có thể so bì với Sở Thấm, nói một câu áp đảo đám đông cũng chẳng có gì quá đáng.

Cộng thêm cô ngốc sao? Sở Thấm tự cho rằng mình không hề ngốc. Cô không phải là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mà cô có cả sức lực lẫn trí tuệ. Cô có thể phân tích một cách chi tiết phát hiện chuyện nạn đói từ chỗ Trương Phi Yến. Có thể thấy mặc dù đầu óc của cô không được xem là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nhất định là dễ sử dụng.

Có điều vào giờ phút này, lần đầu tiên Sở Thấm cảm thấy mình bị lấn át triệt để về mặt kiến thức.

Kỹ thuật viên Mạc thật sự quá giỏi. Lần đầu tiên tiếp xúc với nhân tài kỹ thuật cấp cao, Sở Thấm đã hóa đá tại chỗ, ngơ ngác nhìn cô ấy.

Sở Thấm hơi hâm mộ, cũng muốn hướng tới điều này. Cô hiếm khi cảm thấy luống cuống, trong lòng rối bời không suy nghĩ được gì.

Sở Thấm thở dài, nản lòng nói: “Kỹ thuật viên Mạc, cô giỏi thật đó! Những lời cô nói tôi đều không hiểu.”

Kỹ thuật viên Mạc đỏ mặt: “Bởi vì cô không đi học mà, nếu cô đi học thì sẽ hiểu thôi.”

Sở Thấm đánh rắn bằng gậy[1] vội hỏi: “Cô nói thử xem tôi nên học cái gì mới có thể hiểu biết sâu rộng như cô?”

[1] Nhìn thấy cơ hội, thuận thế xông lên, giành lấy lợi ích lớn hơn.

Nhìn thấy cơ hội, thuận thế xông lên, giành lấy lợi ích lớn hơn.

Mặt kỹ thuật viên Mạc đỏ bừng nóng rang, không khác gì m.ô.n.g khỉ, xua tay nói: “Khụ khụ, tôi đâu được xem là hiểu biết sâu rộng, cô đừng nói thế.”

Vậy mà cô ấy lại hơi thẹn thùng... dù gì cô ấy cũng không quen được người khác khen một cách thẳng thắn như thế.

Nhưng Sở Thấm là nói thật lòng, theo cô thấy học hết cấp ba đã được xem là hiểu biết sâu rộng rồi, huống chi người ta còn là sinh viên.

Sở Thấm vốn đến tìm hiểu về canxi, magie và phốt pho, ai dè lại nảy sinh suy nghĩ muốn học tiếp.

Kỹ thuật viên Mạc ngẫm nghĩ rồi nói: “Tuổi của cô cũng còn nhỏ, học tập đâu chỉ vì học vấn. Nếu cô muốn thì hãy tìm mấy quyển sách trung học về tự học đi. Chỉ cần ngày nào tôi còn ở trong thôn thì cô cứ việc hỏi tôi, chắc chắn tôi sẽ dạy cô.”

Sở Thấm vui mừng khôn xiết, nóng lòng hỏi: “Thật không?”

Kỹ thuật viên Mạc gật đầu: “Khi nào tôi rảnh thì tôi sẽ dạy.”

Sở Thấm cảm thấy mình sắp bay lên rồi. Lúc về nhà hai chân còn nhẹ bẫng, sau khi bình ổn lại chạy đến nhà bí thư chi bộ thôn để mượn sách ngay.

Con trai cả và con trai út của bí thư chi bộ thôn đều từng học cấp hai, thậm chí con trai út còn học xong cấp ba, chắc chắn trong nhà có sách.

Chỉ là bí thư chi bộ thôn có chịu cho mượn hay không. Nếu cho người khác mượn chắc chắn sẽ không vui, nhưng cho Sở Thấm mượn thì có thể yên tâm, bởi vì cô là người kỹ tính thận trọng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 209: Chương 209



“Đây là sách lớp 6, cháu hãy mang về mà đọc.” Bí thư chi bộ thôn nói.

Sở Thấm không khỏi nhếch miệng cười: “Vâng, nhất định cháu sẽ bảo quản kỹ càng.”

Bí thư chi bộ thôn: “Ôi chao! Cháu làm việc mà chú còn có thể không yên tâm ư? Không sao đâu, khi nào đọc xong thì trả lại là được.”

Sở Thấm ra sức gật đầu, cẩn thận ôm mấy quyển sách về nhà.

Đêm đã khuya, Sở Thấm làm việc rửa mặt xong xuôi, cuối cùng cũng ngồi trước bàn lật sách ra. Cô đốt hai đèn đầu, cố ý để xa một tí kẻo bất cẩn làm cháy sách.

Sở Thấm hào hứng lật sách ra đọc. Ừm, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên. Ừm, đọc từng chữ một... Ừm, không có gì bất ngờ, cô đọc không hiểu.

“Chuyện gì thế này?” Sở Thấm buồn bực. Nguyên chủ không phải học hết tiểu học. Nếu học tiếp là lên cấp hai, học mấy quyển sách này.

Cô bắt đầu điều động kiến thức trong não bộ, nhưng lại bất ngờ phát hiện mấy kiến thức này là do mình tự biết. Đúng vậy, đều biết được. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, thậm chí còn có thể học thuộc lòng bài giảng của giáo viên ở trên lớp, nhưng không tài nào hiểu nổi.

Lần này Sở Thấm đã hoàn toàn hóa đá. Hóa ra cô mù chữ thật.

Chẳng lẽ là vì “kiến thức” là đặc biệt? Cho nên cô không thể nào tiếp thu toàn bộ giống như ký ức? Hóa ra trên người mình vẫn còn ẩn giấu chuyện quan trọng như thế mà mình lại chẳng hề phát hiện.

“May quá! May quá!” Sở Thấm vui mừng vì mình phát hiện ra sớm, coi như vẫn có thể bổ sung, chứ không đến nỗi mù tịt.

Nhưng có lẽ cô nên bắt đầu đọc từ sách tiểu học. Vai của Sở Thấm từ từ hạ xuống.

Cô khép quyển sách lại, rồi cởi giày ra trèo lên giường kéo chăn lên bắt đầu ngủ. Không vội, không vội, thời gian vẫn còn nhiều. Sở Thấm an ủi bản thân, sau đó dần thiếp đi, cả đêm không mộng mị.

Thời gian dần trôi qua, chớp mắt Hàn Định Quốc đã chở đầy phân bón quay về.

Là một trong những tài sản quan trọng nhất trong thôn, phân bón được đặt ở nhà kho thôn. Cửa được khóa tận ba ổ, ngay cả cửa sổ cũng đóng thêm vài tấm ván.

Mỗi lần khi đi ngang qua nhà kho thôn, Sở Thấm đều khịt mũi ngửi, sau đó chê bai một tiếng.

Khó ngửi quá! Mùi hương đó thật “tuyệt”. Mùi này rất kỳ quái, nói sao nhỉ, Sở Thấm cảm thấy nó kỳ quái k.ích th.ích.

Hơn nửa tháng nữa lại trôi qua, mấy con mương quan trọng trong thôn đã được sửa xong. Cũng chỉ còn lại hai phần ba là chưa được sửa chữa.

Quan trọng nhất là con mương nằm ở đoạn đường từ thôn Cao Thụ đến sông Thượng Kê cũng đã sửa được một nửa. Nhưng càng đến gần sông Thượng Khê thì càng khó sửa, e rằng chặng đường phía sau cần phải tốn hơn gấp đôi nửa chặng đường phía trước.

Bởi vì có đá tảng, nên mấy người Sở Thấm đã gặp phải trở ngại, đành phải đợi đội trưởng Hàn giải quyết xong mới đào tiếp được.

Sở Thấm lại quay về đồng ruộng, bắt đầu làm lụng.



Cậu út Dương gặp phải vấn đề khó khăn trong nghề. Lần đầu tiên người tài giỏi trong việc buôn đi bán lại như ông ấy phát hiện có thứ vướng tay vướng chân đến thế.

Đúng vậy, sói hoang thật sự rất hóc búa.

Bạn nói nó không đáng giá đúng không? Nhưng nó lại là thịt.

Bạn nói nó không đáng giá đúng không? Nhưng đây lại là thịt mà người ta chê nhất, ngay cả mẹ ông ấy cũng chướng mắt.

Ngày thứ hai cậu út Dương lấy được sói hoang đã mang nó đến Hồ Uy – đối tác từ trước đến nay. Hai người hút thuốc hồi lâu vẫn không nghĩ ra nên bán con sói hoang này cho ai, với giá bao nhiêu.

“Tôi nói này, anh kiếm đâu ra hai con sói hoang này vậy?” Hồ Uy nhả khói ra, nhíu mày hỏi.

Cậu út Dương xoa mặt: “Chuyện này không thể nói được. Tôi đã đồng ý với người ta rồi, anh cũng biết chúng ta làm nghề này một số chuyện không thể nào hỏi cặn kẽ.”

Hồ Uy cũng biết người anh em này của mình nặng tình nặng nghĩa. Nếu ông ấy không nói, Hồ Uy cũng không hỏi. Chẳng qua là chuyện này ông ta muốn biết nên đã thuận miệng hỏi một câu.

Ông ta tò mò, có để đ.â.m sói hoang thành thế này, coi như đã mất đi giá trị lớn nhất của sói hoang, cũng giỏi đấy.

“Thứ này không dễ bán, giá anh dự tính vẫn hơi thấp, mười cân thịt sói hoang cũng không bằng một cân thịt heo.”

Cậu út Dương nghĩ tới nghĩ lui đã đưa ra quyết định, nếu không bán được giá bình thường thì phải bán lỗ thôi. Nhưng trong số những người ông ấy quen biết đều không cần sói hoang, đành phải sang tay mang đến chợ đen của huyện.

Một khi mang đến chợ đen, có thể đổi được cái gì thì phải dựa vào số phận. Có khi là mấy chục cân khoai lang, hoặc là nửa cân gạo.

Dù sao thì sói hoang cũng đã chết, sẽ có mùi hôi nên mình phải chịu. Vì vậy trước khi nó biến chất bị người ta ép giá cũng là chuyện thường tình. Cậu út Dương chỉ đổi hai con sói hoang được hai mươi cân khoai lang.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back