Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 190: Chương 190



Người bị câu mất là cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn, anh ta khá lắm, khoảng thời gian đó mỗi ngày cô lang thang gần anh ta, chọc cho không quá một tuần trong thôn lời đồn đại nổi lên bốn phía.

Nghe nói bí thư chi bộ thôn lúc ấy đang sắp xếp hôn sự cho cô ấy, bởi vì việc này chuyện hôn nhân cũng không quá suôn sẻ, không có cơ hội kết hôn với chàng trai có tiền đồ ở xã Dương Tử Câu, sau đó gả sang thôn Lưu Lý.

Trương Phi Yến cũng không biết đời này cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn sẽ gả cho ai, không có người đàn ông tóc vàng kia, nói không chừng đúng là có thể gả cho người có tiền đồ ở xã Dương Tử Câu.

Chàng trai có tiền đồ kia học xong trung học phổ thông, chờ cuối năm nay sẽ trở thành công nhân tạm thời của xưởng dệt, phẩm chất đứng đắn, cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn có lẽ sẽ tốt hơn so với kiếp trước.

Sự phát triển này…

Sao Trương Phi Yến lại cảm thấy hơi hoảng hốt chứ, có cảm giác Trang Chu mộng điệp[1], không phân biệt được kiếp trước và kiếp này.

[1] Trang Chu mộng điệp: một cuộc đời phức tạo chỉ nằm trong giấc mơ của con bướm mà thôi.

Trang Chu mộng điệp: một cuộc đời phức tạo chỉ nằm trong giấc mơ của con bướm mà thôi.



Gần đây trong thôn bận rộn, bận đến khí thế ngất trời, bận đến mức đội trưởng Hàn không muốn cho người xin nghỉ.

Đã là lần thứ ba Sở Thấm yêu cầu xin nghỉ, chọc cho đội trưởng Hàn hiện tại chỉ cần nhìn thấy cô, không đợi cô nói chuyện, trong miệng liền bật ra một câu: “Không được, chờ thêm đi.”

Sau đó quay người bỏ chạy.

Sở Thấm: “…”

Cô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể tức giận hóa thân thành con bò già, đem tức giận trút xuống ruộng.

Điều này khiến cho người cùng nhóm oán khí ngút trời, Sở Thấm hóa thân thành trâu bò, cuốn những người khác thành con lừa hấp hối.

Hận không thể ngã xuống đất không dậy nổi, càng hận không thể kéo Sở Thấm về nhà nghỉ ngơi một chút, quỳ xuống cầu xin cô đừng liều mạng như vậy!

Hơn nữa Sở Thấm hiện tại càng quá đáng.

Điểm quá đáng ở đâu?

Trước kia cô chỉ biết dùng ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ, bây giờ tiến hóa thành dùng ngôn ngữ khinh thường để công kích bọn họ.

Ví dụ như khi bọn họ chịu không nổi, không muốn so sánh với Sở Thấm, thầm nghĩ khi cá muối nằm Sở Thấm sẽ dừng lại, lạnh lùng nói: “Cái này không chịu được sao? Được thì làm đi, thật sự không được thì thôi, tôi đi nói với đội trưởng Hàn các anh không được, bảo ông ấy đổi nhóm đi.”

Đám trai tráng đại hán: ?!

Đầu bọn họ đầy hạt dưa là “Được” và “Không được”, giống như hòa thượng niệm kinh ong ong trong đầu. Phàm là đàn ông có chút m.á.u mặt có thể nhịn sao? Đương nhiên không thể, chỉ có thể cắn răng đứng dậy tiếp tục làm.

Sở Thấm thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Nếu như ở ruộng làm việc đồng áng, cô sẽ không quan tâm, thích làm hay không thích làm thì thôi, dù sao chính mình kiếm phần công điểm của mình, không liên quan tới cô.

Nhưng đang sửa kênh nước, là đang đào thông đạo, một mình cô có thể đào, nhưng cũng không thể đào được nhiều như ba người.

Huống chi phải giúp cô chọn đất, phụ cô dời tảng đá, đều cần người hỗ trợ.

Nhưng mà đội trưởng Hàn nhìn thấy lại vô cùng vui mừng.

Ừm, không tệ không tệ. Qua vài ngày nữa công việc trồng trọt sẽ nặng nề, chuyện sửa kênh nước này nhất định là phải đẩy nhanh tiến độ, vậy cũng chỉ có thể tăng lượng công việc.

Bây giờ ông ấy không cảm thấy Sở Thấm là cà rốt treo trước lừa, mà là roi quất vun vút sau lừa, chọc cho những người đàn ông kia không ngừng kêu khổ rồi lại chỉ có thể đi về phía trước.

Vì thế đội trưởng Hàn vung tay lên, sau khi kéo dài việc xin nghỉ của Sở Thấm nửa tháng, sau khi đào thông một đoạn từ thôn đến sông Thượng Khê, rốt cuộc cũng phê cho Sở Thấm nghỉ nửa ngày.

Thậm chí tối hôm trước còn len lén bảo vợ ông ấy đưa cho Sở Thấm nửa cân bánh táo, vừa có bồi thường lại có ý cảm ơn.

Sở Thấm: “…”

Nếu thật sự muốn cảm ơn thì cho cô nghỉ cả ngày đi.

Nghỉ nửa ngày có ý nghĩa gì, hoàn toàn không đủ thời gian để cô đi thị trấn.

Quên đi quên đi, ngày mai dứt khoát lên núi một chuyến.

Tối nay trăng thanh gió mát, bầu trời đầy sao lấp lánh, ngồi ở trong sân nhìn bầu trời rất sảng khoái thích ý.

Sở Thấm làm xong hơn nửa tháng việc nặng thật ra cũng có hơi không chịu nổi, hiện giờ nằm ở trên ghế trúc bập bênh không muốn đứng dậy, cơ bắp thả lỏng sau đó cả người đều mỏi nhừ.

“Ai!” Cô thở dài, suy nghĩ xem ngày mai mấy giờ lên núi, muốn mang theo cái gì vân vân.

Cô chuẩn bị lên núi Thanh Tuyền, cho nên phải chuẩn bị thật kỹ. Ngay cả d.a.o mổ lợn cũng mài xong trước, kế hoạch muốn thừa dịp nửa ngày này tìm được con mồi.

Gió nhẹ nhàng thổi, thổi lá cây xào xạc.

Cơn buồn ngủ dần chiếm lĩnh, Sở Thấm chậm rãi đứng dậy về phòng bình yên chìm vào giấc ngủ.

Cô rất ít khi mất ngủ, đặc biệt là trong lúc làm việc hoàn toàn không mất ngủ, trên cơ bản thuộc về trạng thái đầu đặt gối liền ngủ.

Một đêm không mộng mị, sau khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 191: Chương 191



Sáng sớm hôm sau.

Sở Thấm ăn điểm tâm, cô ăn bánh nhân thịt lợn hành lá.

Lấy một ít bột mì thêm nước vào nhào bột, chia thành từng miếng nhỏ. Băm thịt lợn, cho nhiều hành tây dại vào, nêm gia vị rồi gói thành hình nhỏ, ấn thành hình bánh bỏ vào chảo chiên.

Công việc thể lực nặng nề cần có dầu và cacbohidrat trợ lực, Sở Thấm sẽ không vì nhặt hạt vừng mà mất dưa hấu, thân thể là ưu tiên hàng đầu, cho nên cô rất hào phóng thưởng cho mình.

Sở Thấm làm khoảng chừng mười cái bánh nhân thịt lợn hành, buổi sáng ăn bốn cái với uống sữa bò, còn trên dưới sáu cái ăn tối và trưa.

Suy nghĩ một chút, lại luộc mười quả trứng, ba lô có ba ngăn trống, bỏ trứng luộc vào một ngăn.

Cô buộc dây thừng quanh hông, giắt cái d.a.o mổ lợn bén trên lưng, bỏ cây gậy lớn vào gùi sau lưng, cuối cùng là cuốc, cầm trên tay.

Tóc búi cao, quần áo ăn mặc gọn gàng, cứ như vậy trang bị đầy đủ ra cửa, tới mức Hoàng Đậu Tử đang múc nước bên sông sợ rơi cả thùng xuống đất.

Sở Thấm nghe được động tĩnh, nhẹ liếc mắt một cái, lông cả người Hoàng Đậu Tử lạnh buốt dựng thẳng.

Ai ya, đây chính là sát thần xuất động.

Anh ta không dám nhìn nhau nữa, chào hỏi với ánh mắt lơ đãng, sau đó xách nước chạy như bay về nhà, dọc theo đường đi bọt nước văng khắp nơi, chỉ sợ lúc về đến nhà chỉ còn nửa thùng nước.

Sở Thấm không thèm để ý tới anh ta, từ con đường nhỏ đi thẳng lên núi Thanh Tuyền. Đã lâu cô không tới, mắt nhìn đường tai nghe tám phương, chú ý quang cảnh và động tĩnh xung quanh.

Mùa xuân quả nhiên là mùa sinh trưởng, thời gian gần đây trên núi ít có người đến thì mọc ra rất nhiều rau dại xanh biếc.

Nói vậy chứ qua hai ngày nữa, đội trưởng Hàn cũng phải cho các thôn dân nghỉ ngơi, mùa này mọi người đều sốt ruột lên núi hái rau dại.

Dọc đường có rau dại Sở Thấm cũng không bỏ phí, phàm là gần cô đều hái, hơi xa một chút thì bỏ qua đi một chút dừng một chút gần một giờ mới tới núi Thanh Tuyền.

Cứ như vậy, trong giỏ tre của cô chứa đầy các loại rau dại, về sau này thiếu chút nữa cũng không đựng nổi.

Khi Sở Thấm vào phạm vi núi Thanh Tuyền thì dừng bước nghỉ ngơi một lát, nơi này rất nguy hiểm, cô phải điều chỉnh trạng thái của mình tốt nhất trước khi đi vào.

Về phần gùi đặt ở ven đường khi xuống núi sẽ đi qua, đeo trên người không tiện.

Khoảng chừng qua mười phút, nghỉ ngơi xong.

Lần này Sở Thấm tập trung tinh thần, khi đi sự chú ý đạt mức cao nhất.

Năm nay núi Thanh Tuyền rõ ràng càng nguy hiểm hơn, Sở Thấm dựa vào kinh nghiệm đời trước có thể cảm giác được.

Dù sao năm nay thiếu nước, mực nước suối trong núi giảm xuống, điều này giống như việc sự tranh giành của động vật càng mạnh hơn.

Sở Thấm đi vào trong, sau đó đi sâu hơn vào.

Sau khi đi vào trong núi Thanh Tuyền, thỉnh thoảng Sở Thấm có thể nghe được tiếng động tĩnh của động vật hoang dã, nhưng bước chân cô vẫn không dừng.

Nơi này là nơi săn b.ắ.n mà vào mùa đông trong thôn cũng ai không dám đặt chân, Sở Thấm thật sự tài cao gan lớn.

Cô chọn một thân cây cao lớn chắc chắn, cẩn thận leo lên cây, leo lên gần đỉnh.

Phải trèo l*n đ*nh núi cao nhất mới thấy núi đồi xung quanh đều nhỏ bé*, cô có thể thu hết khung cảnh nơi đây vào đáy mắt.

Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (là một câu trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ)

Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (là một câu trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ)

Sở Thấm lấy kính viễn vọng từ trong n.g.ự.c ra, thứ này trước mắt không tiện cho người khác xem, chỉ có thể giấu đi.

Cô tận dụng kính viễn vọng có thể nhìn xa hơn, quan sát gần mười phút, sau khi xác nhận bây giờ xung quanh này không có con mồi cỡ lớn thì chậm rãi bò xuống gốc cây, bắt đầu tìm kiếm tung tích con mồi, phân tích xem con mồi sẽ đi qua nơi nào, cuối cùng đào bẫy trên lối mà con mồi đi qua.

Trước kia Sở Thấm cũng từng đào qua mấy cái bẫy, cô còn nhớ rõ vị trí, sau khi đào xong bẫy mới, liền đi sửa sang lại bẫy cũ.

Lần này bên trong núi Thanh Tuyền có khoảng bảy cái bẫy, Sở Thấm cũng không tin vận may mình sẽ kém như vậy, không có con mồi nào lọt hố!

Lúc này cô bố trí xong cái bẫy cuối cùng, hài lòng vỗ tay.

Cầm lấy cuốc đứng dậy, bỗng nhiên người dừng lại, lông tơ toàn thân dựng thẳng m.á.u trong người ứ đọng, gần như là dựa vào bản năng mà nhảy về phía trước.

“Răng rắc…”

Cô giẫm gãy cành câu, nhưng cô không để ý tới, cũng ném luôn cái cuốc đang cầm, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, chạy thẳng đến cái cây gần cô nhất, dùng tốc độ tàn ảnh bò lên cây.

Toàn bộ quá trình không quá mười giây.

Trên tán cây, Sở Thấm ôm chặt thân cây, cắn răng run rẩy, thân thể run bần bật.

Cô dường như không nghe thấy âm thanh nào khác, lỗ tai bị tiếng tim đập của mình phóng đại.

Phải nửa phút sau cô mới cử động chân phản ứng, nhìn xuống dưới gốc cây, chỉ thấy có một con sói hoang trưởng thành to khỏe ngồi chồm hổm dưới gốc cây!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 192: Chương 192



Mắt con sói hoang màu xanh lục, chân sau hơi gập lại, chân trước vạch về phía trước, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Sở Thấm, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.

Đây là muốn tấn công!

Dựa vào bản năng tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t Sở Thấm không biết mình còn có thể tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t lần thứ hai hay không, nhưng cô biết, sói hoang có lợi thế hơn cô rất nhiều, đây là địa bàn của nó.

Nó thậm chí còn có đồng bọn, có lẽ ở trông coi cách đây không xa, chờ đợi cơ hội.

Nếu sói hoang không rời đi, Sở Thấm… Cô sờ sờ d.a.o mổ lợn sắc bén trên lưng, ánh mắt sắc bén, một tia sáng lóe lên, cô phải chuẩn bị tốt để biến d.a.o mổ lợn thành d.a.o mổ sói.

Núi Thanh Tuyền yên tĩnh, sau khi dùng hết lực ổn định tâm trạng, năm giác quan nhạy bén của Sở Thấm rốt cuộc đã bình thường lại.

Cô lấy thuốc đuổi côn trùng, bôi lên phần da lộ ra ngoài, lúc này không thể để có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Sói hoang là một loài động vật cực kỳ kiên nhẫn, cho dù đối với Sở Thấm thèm đến ch** n**c miếng, nhưng vô cùng nhẫn nại.

Kiên nhẫn chờ đợi, ngay cả khi phải chờ đợi nhiều ngày.

Đời trước Sở Thấm đã gặp qua cảnh này, lúc cô săn b.ắ.n dã ngoại gặp phải đàn sói, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc trèo trên cây.

Mà đàn sói dưới vây quanh dưới gốc cây, canh giữ Sở Thấm khoảng bảy ngày! Nếu không phải cô có hệ thống trò chơi, còn tự thân mang cả lương khô, Sở Thấm có lẽ đã c.h.ế.t đói rồi!

Sở Thấm chậm rãi thở ra một hơi.

Tự nhủ trong lòng: Không sao, thả lỏng, còn có thể tệ hơn so với kiếp trước sao?

May mắn cô đã luộc mười quả trứng, cộng thêm khen thưởng mỗi ngày của hệ thống trò chơi, sống bảy ngày không thành vấn đề.

Sở Thấm thoáng buông lỏng một chút, đối diện với sói hoang dưới tàng cây, sói hoang muốn ăn cô, cô cũng đang suy nghĩ làm sao ở trong tầm mắt sói hoang có thể bò xuống cây, sau khi bò xuống cây nên né tránh như thế nào, ngay sau đó làm sao dùng d.a.o mổ lợn đ.â.m vào sói hoang.

Muốn cắm thì c.ắm vào cổ, Sở Thấm nhìn chằm chằm vào cổ sói hoang, ánh mắt tối tăm không rõ.

C.ắm vào, rồi dùng sức xoay tròn, nói vậy con sói hoang này sẽ chết.

Vấn đề là, còn có con sói hoang nào khác hay không?

Thời gian dần dần trôi qua, Sở Thấm không hề hoảng sợ, mà cô cũng không thể hoảng sợ.

Chắc là chín giờ rưỡi sáng, nhìn mặt trời Sở Thấm tính toán trong lòng.

Cô đến núi Thanh Tuyền lúc bảy giờ, bảy giờ rưỡi gặp sói hoang, trốn trên cây hai giờ.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì Sở Thấm không hề hoảng sợ, nên con sói hoang có chút mất kiên nhẫn, dùng bàn chân cào xuống đất.

Sở Thấm cũng không thể không tự cứu chính mình.

Trong đầu cô lặp lại một lần nữa cách thức g.i.ế.c sói hoang, gặp phải tình cảnh ngoài ý muốn nên giải quyết như thế nào.

“Phải nghĩ cách châm lửa.” Sở Thấm thầm nghĩ, sói sợ lửa sợ khói.

Nói thế nào nhỉ, trong túi cô có đá đánh lửa.

Chỉ là không biết nên đốt cái gì, Sở Thấm đưa mắt nhìn về phía nhánh cây bên cạnh.

Chờ một chút, chờ một chút…

Sói hoang bực bội đi qua đi lại, Sở Thấm thì giơ kính viễn vọng tiếp tục quan sát.

Lần này cô nhất định phải quan sát cẩn thận hơn nữa, nhìn từng chút từng chút một, cũng không biết con sói hoang này từ đâu nhảy ra, lúc đó rõ ràng cô không phát hiện ra.

Ba phút sau, Sở Thấm dừng động tác trên tay, nhìn chằm chằm hướng này nửa phút, mới chậm rãi bỏ kính viễn vọng xuống.

Môi cô mím chặt, ngón tay vịn cành cây trắng bệch, vỏ cây thiếu chút nữa bị cào ra.

Không phải một con sói

Mà là bốn con sói.

“Phần thắng gần như bằng không.” Sở Thấm tự lẩm bẩm: “Một con còn có thể chờ, nhưng bốn con… Phải giải quyết một con trước.”

Dưới tình huống như vậy chỉ có thể công phá từng cái một, mà sói lại là giống loài chiến đấu theo nhóm.

Sở Thấm nhắm mắt lại, mở ba lô không gian lấy hai quả trứng, cô nhất định phải bổ sung thể lực, đợi lát nữa có một trận chiến.

Cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô đã từng gặp qua dã thú hung ác hơn thế này, trong cảnh không còn đường trốn.

Cô đã c.h.ế.t còn có thể tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t xuyên qua, bây giờ sao có thể thua trong tay bốn con sói hoang.

Vậy thì quá uất ức rồi, Sở Thấm nghĩ.

Sau khi ăn hai quả trứng gà, cô tiếp tục chờ đợi.

Chờ đến mười giờ, con sói hoang dưới tàng cây kia lại không kiên nhẫn, mà đằng xa có hai con sói hoang xuất hiện…

Nhìn xem, sói hoang cũng sẽ thiếu kiên nhẫn.

Bẻ gãy nhánh cây, Sở Thấm cẩn thận lấy đá lửa ra, cô cũng không nằm sấp nữa, mà chậm rãi ngồi dậy, ma sát đá lửa, ma sát ra tia lửa rồi đốt lá cây.

Cũng may qua mấy tháng, lá cây thu đông năm ngoái rơi xuống đã bắt đầu hư thối, dưới thân cây này không có gì dễ cháy, lúc này càng không có gió, nếu không Sở Thấm còn phải lo lắng có thể đốt rừng luôn hay không.

Nhưng mà tia lửa vừa rồi không đủ đốt cháy cành cây lá cây vừa gãy, chỉ có công cụ, Sở Thấm cũng chỉ có thể thử lại lần nữa.

“Không sợ, đừng đốt nữa, châm thuốc là được.” Trong lòng Sở Thấm tự cổ vũ chính mình.

Cuối cùng, hơn nửa giờ sau, cành cây đang không ngừng cuồn cuộn bốc ra khói trắng, giống như những cây nấm hình khí.

Cô ném cành cây xuống, quả thật làm con sói hoang đang canh chừng hoảng sợ.

Nhìn về phía cô, một lần nữa bày ra tư thế tấn công.

Sở Thấm điều chỉnh hô hấp, lau lớp mồ hôi trên trán, không để ý tới sói hoang. Qua mười phút, tìm cơ hội xem có con sói hoang đưa lưng về phía mình hay không, chuẩn bị xuống cây.

Nhưng vào lúc này, phía xa có động tĩnh truyền đến.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 193: Chương 193



Hai con sói bỏ đi.

Sở Thấm ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy kính viễn vọng, điều này không có khả năng lắm, sói là động vật có tính kiên nhẫn nhất, mới hai ba giờ ngắn ngủi làm sao có thể rời đi chứ?

Chắc chắn phía xa có gì đấy hấp dẫn sói, cho dù năm giác quan của cô nhạy bén hơn nữa cũng không thể so sánh bằng ưu thế bẩm sinh của bầy sói hoang.

Quả nhiên, là gà rừng đi lạc vào mảnh đất này.

Gà rừng từ trước đến nay đều không dễ bắt, biết chạy biết bay, Sở Thấm bắt gà rừng đều là gà rừng bị cô đặt bẫy mới bắt được, xác suất bắt được bằng tay không ít đến đáng thương.

Trong lòng Sở Thấm khẽ động, trong chốc lát phản ứng lại, đây là cô cơ hội tuyệt hảo, bỏ qua lần này không biết phải đợi tới khi nào, nhất định phải nắm chắc.

Cô nhìn chằm chằm hai con sói rời đi đằng kia, thấy chúng nó bị gà rừng hấp dẫn, đi theo sau lưng gà rừng.

“Sáu mươi, tám mươi mét, một trăm mét, một trăm năm mươi mét, hai trăm mét…”

Sở Thấm thầm cầu trong lòng.

Sau khi hai con sói cách mình hai trăm mét, cô bỏ kính viễn vọng xuống, thừa dịp sói hoang canh giữ dưới tàng cây xoay người thong thả bước đi thì từ một bên khác của thân cây to lớn chậm rãi xuống cây.

Cẩn thận không phát ra âm thanh gì.

Sở Thấm cảm thấy mình lúc này và mình kiếp trước thật trùng hợp, giống như trở lại ngày sống sót trong khi tận thế, những kỹ năng săn g.i.ế.c bị cô lãng quên được thức tỉnh.

Cách mặt đất khoảng chừng một mét rưỡi, cô không chờ đợi nữa, nhanh chóng nhảy xuống đất.

Rõ ràng không huấn luyện cơ thể nhiều năm, nhưng bây giờ khi chân vừa chạm đất, cô hung bạo cầm d.a.o đ.â.m về phía con sói hoang!

“Ha hả:”

Hai chân Sở Thấm dùng lực, cơ bắp toàn thân linh động, nhanh nhẹn như con sói hoang phục kích cô trước đó.

Cuối cùng sói hoang cũng kịp phản ứng, không chút tránh né há to miệng muốn cắn vào cái cổ yếu ớt của Sở Thấm, sau khi bị Sở Thấm tránh được mắt nó lộ ra sự hung ác, móng vuốt sắc nhọn hung hăng cào về phía trước.

Sở Thấm cũng không khách khí, lần nữa tránh thoát khỏi móng vuốt của nó, trốn ra sau lưng nó, toàn bộ quá trình chỉ ba giây, nhưng cô lại cảm thấy tốc độ chậm gấp mười lần, bên tai đều là tiếng sói hoang thở d.ốc.

Không thể đợi nữa, phải nhanh chiến đấu giải quyết cho xong!

Vẫn còn một con sói hoang đang mai phục!

Chỉ thấy tay phải Sở Thấm cầm chặt d.a.o giơ lên thật cao, thuần thục đ.â.m mạnh vào cổ sói hoang, trong nháy mắt m.á.u phun ra nắm lưỡi d.a.o dùng sức xoay một vòng, tạo thành một vết thương cực lớn, sói hoang “Ngao u” một tiếng, thảm thiết kêu lên.

Con sói hoang mai phục kia cũng đi ra, trước tiên Sở Thấm cất con sói vừa đánh hạ vào trong ba lô không gian.

Con sói này bị đ.â.m trúng cổ, m.á.u chảy khắp nơi, đợi lát nữa thả ra mới không làm cô bị thương.

Mà giờ phút này sói hoang mai phục đang chậm rãi tới gần, trong nháy mắt nhìn thấy đồng bọn biến mất, dĩ nhiên Sở Thấm nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt con sói hoang này.

Sở Thấm không thể chờ thêm nữa, còn có hai con sói đằng xa.

Cô rút gậy gỗ ra, không chút do dự chạy về phía con sói hoang thứ hai, con sói hoang bị cô khiêu khích, lao thẳng về phía cô mà cắn.

Con sói hoang này rõ ràng không mạnh bằng con trước, nhưng thể lực Sở Thấm tiêu hao nhiều, gậy gỗ mạnh mẽ đập vào đầu nó, khi phát ra một tiếng trầm đục nó cũng hất Sở Thấm ngã xuống đất.

“Á!” Sở Thấm kêu lên đau đớn, con sói c.h.ế.t tiệt này… Cô bị đụng vào bụng.

Nhưng bây giờ cô không rảnh để tâm, bởi vì con sói này đang ở phía trên cô, há to miệng, thậm chí Sở Thấm có thể cảm nhận được hơi nóng kia, có thể thấy được đã ở trong hoàn cảnh mày c.h.ế.t tao sống.

Sở Thấm cắn răng, vẻ mặt dữ tợn, ném gậy sang một bên, lăn một vòng dưới con sói hoang, đồng thời dùng d.a.o mổ lợn đ.â.m vào bụng nó, sau đó lại hướng về phía sau, kéo d.a.o sắc bén rạch ra một vết thương lớn.

Máu chảy tí tách, sói hoang thống khổ k** r*n, Sở Thấm cũng thu nó vào trong ba lô không gian.

Ngay sau đó cô mặc kệ mình có bị thương hay không, cố nén đau chạy như bay đến dưới gốc cây leo lên cây.

Cho đến khi ngồi trên thân cây, Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.

Chân cô như nhũn ra, còn không cách nào khống chế mà phát run, cô phải cúi người xuống ôm chặt cành cây, nếu không cô sợ mình không có lực rơi xuống cây mất.

“Phù, thiếu chút nữa c.h.ế.t ở đây.”

Sở Thấm thở phào buồn bực thầm nghĩ. Thật ra trước khi hành động cô còn tìm ra hạ sách khác, chính là bỏ mấy con sói hoang vào ba lô không gian, sau đó ném xuống vách núi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 194: Chương 194



Nhưng điều này cũng có rủi ro, thu vào ba lô không giannhất định phải cầm tay vào, phải cầm con sói, làm sao có thể bảo đảm sói không làm bị thương mình? Đã như vậy, còn không bằng làm việc lớn, không cần ném sói hoang xuống núi cũng không cần làm mình bị thương, dù sao sói hoang cũng có giá trị.

Sở Thấm nhìn xung quanh dưới gốc cây, không phát hiện tung tích hai con sói rời đi.

Chẳng lẽ không quay trở về?

Không đúng, động tĩnh vừa rồi lớn như thế, làm sao sói hoang không nghe thấy được.

Sở Thấm tốc chiến tốc thắng nguyên nhân chính là vì sợ hai con sói hoang nghe được động tĩnh sau đó quay trở lại, vừa mới đem con sói hoang thứ hai cất vào ba lô không gian, thậm chí một giây cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng leo lên cây mới coi như yên tâm.

Dù sao hai con sói hoang cô có thể ứng phó, nếu bốn con sói hoang thì cho dù có balo không gian ở đây, sợ là cô cũng không xử lý được chúng.

Dù giải quyết được bốn con, chỉ sợ cô kiệt sức và bị thương nặng, tình cảnh này ở trên núi rất nguy hiểm.

Rừng cây yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót và tiếng nó vỗ cánh bay lên.

Sở Thấm cầm kính viễn vọng bắt đầu quan sát, nhưng quan sát hai ba lần cũng không thấy tung tích hai con sói.

Cô không dám khinh thường, một là sói hoang giảo hoạt, hai là sói hoang mang thù.

Nếu như không xử lý hai con sói này, một thời gian ngắn sau đó cô chắc chắn không dám lên núi Thanh Tuyền nữa.

Sở Thấm ghé vào thân cây thô ráp hận nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Chúng mày ra đây đi.”

Bây giờ cô đau bụng, hơn nữa cánh tay bị trầy da trong quá trình đánh nhau với sói hoang, chỗ đùi thậm chí cũng bị móng vuốt sói hoang xẹt qua. Lúc ấy may mắn cô né được, nếu không thế nào cũng bị sói hoang xẻo mất một miếng thịt.

Ở trên cây đợi một lúc, Sở Thấm vẫn không thấy chúng nó xuất hiện.

Không còn cách nào khác, mắt thấy sắp 11 giờ, cho dù bây giờ cô lên đường sợ là cũng phải gần 12 giờ mới có thể về đến nhà.

Cảnh giác trong lòng Sở Thấm quay về mức một, này sói hoang c.h.ế.t tiệt chạy đi đâu rồi, không chừng đang ở chỗ nào mai phục cô.

“Chẳng lẽ đuổi theo gà rồi sao?” Sở Thấm buồn bực trong lòng, tay phải cầm gậy gỗ, tay trái cầm dao, vừa đi vừa quan sát.

Đợi đến khi cô đi được chừng ba trăm mét, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh rất nhỏ.

Giống như là…

Sở Thấm ngạc nhiên!

Có vẻ như nó đến từ một cái bẫy mà cô đã đào.

“Chết tiệt! Chẳng lẽ rơi vào rồi!”

Sở Thấm ngẩn người, quá đỗi vui mừng, nhanh chân chạy như bay tới, suýt chút nữa rơi giày.

Quả nhiên!

Chỉ thấy hai cái hố một trước một sau đều có một con sói hoang, có một con sói hoang hơi lớn một chút, không bị mũi trúc trong hố làm bị thương, còn đang thử ra sức bò lên.

Nhất thời đùi và bụng Sở Thấm không đau nữa, giống như trong ngày hè nắng chói chang uống liền ba ly nước bạc hà mát lạnh, hận không thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Con sói c.h.ế.t tiệt, ai bảo chúng mày dám tấn công tao!”

Sở Thấm hung dữ nói, đánh c.h.ế.t hai con sói cho xong việc, cũng cất vào hệ thống trong không gian.

Dưới mí mắt giải quyết xong bốn con sói, Sở Thấm cũng không sợ bị mai phục nữa, thả hai con sói còn chưa c.h.ế.t kia ra, thừa dịp sói hoang không kịp phản ứng đ.â.m thêm mấy dao, đ.â.m một d.a.o cất vào không gian, lại thả ra đ.â.m tiếp, dùng biện pháp sống đi c.h.ế.t lại g.i.ế.c c.h.ế.t hai con sói.

Điều này làm cho trên người cô dính đầy máu, từ xa nhìn lại giống như là Diêm Vương sống bò ra từ trong biển m.á.u và xác chết.

May mà Hoàng Đậu Tử không nhìn thấy ư Sở Thấm hiện tại, nếu không nhẹ thì chân run, nặng thì không khống chế được, sau đó lại không dám nhìn cô.

Sở Thấm ghét bỏ ngửi ngửi chính mình, quyết định nhanh chóng về nhà, một cỗ máy hình người đầy m.á.u như cô hành tẩu trong núi rất nguy hiểm.

Vì thế cô sửa lại hai cái bẫy, rồi nhanh chóng xuống núi, đi ra khỏi phạm vi núi Thanh Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, đeo gùi đi tiếp.

Lúc đến chân núi vừa lúc ăn cơm trưa, đa số thôn dân đều ở trong căng tin, dọc đường Sở Thấm không gặp ai.

Đương nhiên, nơi cô ở rất hẻo lánh, bình thường ngoại trừ người nhà họ Hoàng c*̃ng rất ít khi nhìn thấy những người khác.

Vì thế Sở Thấm người đầy m.á.u tươi may mà không người bắt gặp, bằng không cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 195: Chương 195



Lén lút về nhà, còn chưa mở cửa, Tiểu Bạch bên trong đã sủa không ngừng, giọng đầy hung dữ.

“Chó ngốc đừng kêu! Là tao.” Sở Thấm thấp giọng nói, sau khi mở khóa Tiểu Bạch nhào tới, thiếu chút nữa đụng ngã Sở Thấm vốn đã bị thương xuống đất.

Sở Thấm không nói nên lời: “Tránh ra tránh ra! Ngốc quá, không nhận ra là tao sao!”

Tiểu Bạch lúc này mới ý thức được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, cái đuôi ngập ngừng lắc hai cái liền buông xuống, lại lắc hai cái, vài giây sau cuối cùng cũng nhận ra Sở Thấm khoác da sói, vây quanh cô cười nhếch môi điên cuồng vẫy đuôi, ý đồ lấy lòng Sở Thấm.

Khuỷu tay Sở Thấm lại bị trầy da, tức giận trợn trắng mắt, thở dài ngồi dậy đi về nhà, nhân tiện đóng cửa.

Chó là tự mình nuôi, vẫn có thể ném nó đi.

Khóa cửa lại, sau đó điều đầu tiên cần làm là đun nước để tắm.

Cô thật sự chịu không nổi mùi hôi thối trên người mình, hết cách rồi, m.á.u sói hoàn toàn thấm ướt quần áo, Sở Thấm nghĩ nếu không thể giặt sạch, nói không chừng vất bộ quần áo này đi.

“Không muốn vất mà.” Sở Thấm thì thào tự nói, quần áo này là quần áo sửa từ đồng phục công nhân nhà máy thép, chất lượng rất tốt, cô lên núi xuống đất đều mặc nó.

Nấu một nồi nước lớn, vừa gội đầu vừa tắm rửa, cuối cùng ngâm quần áo trong nước, chờ m.á.u nhả ra.

Sau đó chính là ăn cơm trưa, vẫn ăn bánh nhân thịt lợn hành buổi sáng làm, cộng thêm trứng gà còn thừa trong ba lô không gian, cũng có thể ăn no.

Về phần Tiểu Bạch, Sở Thấm đến căng tin mua cơm, về gọi nó ăn.

Tất nhiên, lúc cô đến căn tin đã rất muộn, hầu như tất cả mọi người đã ăn xong, cũng may thím Tú Hoa thấy cô không tới, để lại thức ăn cho cô.

Về đến nhà, đặt toàn bộ bốn con sói c.h.ế.t trên sân sau.

Cô hơi khó xử, thịt sói không ngon, vừa chua vừa mặn. Đời trước Sở Thấm có thể chấp nhận một hai, nhưng đời này Sở Thấm không đến mức sống c.h.ế.t trước mắt thì không ăn nó, cô không nghĩ ra cách nào có thể ăn ngon.

Nhưng, tốt xấu gì cũng là thịt mà, cũng không thể vứt đi được.

Ngoại trừ thịt, trên thân sói chỉ có da sói là đáng giá nhất, thế nhưng Sở Thấm đ.â.m người nó khắp nơi đều là lỗ máu, làm sao còn có thể lột ra một tấm da nguyên vẹn.

Sở Thấm cảm thấy thật đáng tiếc, cũng không biết bốn con sói này có thể gom góp được một tấm đệm da sói hay không.

“Ai!” Sở Thấm thở dài, không nghĩ tới có một ngày cô cũng sẽ vì thịt mà rầu rĩ.

Lo lắng đề phòng thiếu chút nữa mất mạng sau nửa ngày nghỉ cũng kết thúc, cô có thể về làm ruộng nhưng thật không dễ dàng gì.

Lúc cầm cuốc đi cuốc đất lại có cảm giác thân thiết hoài niệm, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, làm việc nặng hơn nữa cũng không cảm thấy khó khăn.

Chúc ngủ ngon.

Ánh trăng như nước, đêm nay bầu trời trăng sáng ít sao.

Trong phòng ngủ đốt lên hai ngọn đèn dầu, coi như sáng sủa, đặt ở trên tủ đầu giường.

Sở Thấm vén quần áo lên, chỉ thấy vùng da trước bụng màu xanh đen. Còn có đùi và các nơi khác, ban ngày không cảm thấy đau, nhưng đến tối xanh xanh tím tím, lúc này cô mới phát hiện ra bầm tím chỗ này một cái chỗ kia một cái.

“May mà có thuốc.” Sở Thấm thầm nghĩ.

Cô lấy rượu thuốc mua từ chỗ bà nội Tần Hoa trong ngăn nhỏ phía dưới tủ đầu giường ra, sau đó đổ lên tay, đặt ở lòng bàn tay xoa nóng rồi bôi lên vùng da xanh tím.

May mà bụng không có sao, Sở Thấm chịu đựng đau đớn xoa bóp vùng ứ máu.

Ngay sau đó mở hộp mù lấy cồn i-ốt bôi lên vết thương trầy da, vết thương ở khuỷu tay nông, không cần thuốc tiêu viêm nữa.

Nhưng vết thương trên đùi rất sâu, bôi i: ốt xong phải bôi thuốc tiêu viêm.

Hôm nay Sở Thấm cảm thấy vô cùng may mắn khi ở nhà mình thường chuẩn bị rượu thuốc, còn có cả vật tư y tế chữa bệnh.

Làm xong những thứ này, thổi tắt đèn dầu, kéo chăn nhắm mắt ngủ.

Một ngày thăng trầm này…

Trong thôn cứ như vậy yên tĩnh qua vài ngày.



Hôm nay, Hàn Định Quốc thông báo cho nghỉ một ngày, để mọi người có thể làm việc riêng của mình.

Người trong thôn như ong vỡ tổ chạy lên núi, đều lên núi hái rau dại, mà Sở Thấm vốn hái rau dại lại đi lên thị trấn, hôm nay cô phải lên thị trấn!

Nhưng cũng may, không mượn được xe của đội trưởng Hàn nhưng mượn được xe của cậu út Dương.

Đi tới thôn Tịnh Thủy, Sở Thấm nói rõ mục đích đến đây.

Cậu út Dương nói: “Vừa lúc cậu có việc cần làm, cậu đi cùng cháu.”

Sở Thấm liếc mắt nhìn nửa bao lương thực bên cạnh ông ấy đã hiểu được, đây là định đưa lương thực cho Trần Thiên Chương.

“Được, cảm ơn cậu.” Sở Thấm ngồi lên yên sau xe, cậu cháu hai người vừa nhanh chóng đạp xe vừa đi đường tắt, hơn ba giờ đã đến thị trấn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 196: Chương 196



Sở Thấm kinh ngạc, dọc theo đường đi mở to mắt nhớ kỹ đường, chờ cô có xe đạp, khi lên thị trấn cũng phải đi đường này.

Tới gần giữa trưa, cậu út Dương chuẩn bị đến nhà Hồ Uy ăn cơm, suy nghĩ một chút, vẫn hỏi Sở Thấm: “Muốn đi cùng cậu không?”

Cũng không phải ông ấy không muốn dẫn Sở Thấm đi, mà khả năng cao là Sở Thấm không muốn đi.

Qua việc ở chung ông ấy hiểu Sở Thấm, không thích gặp người lạ, cũng không thích đi tới nhà người khác.

Quả nhiên Sở Thấm lắc đầu: “Cháu không đi, cháu còn muốn đến hiệu ăn quốc doanh ăn cơm, nghe nói bánh bao hấp và sườn chua ngọt của hiệu ăn quốc doanh rất ngon.”

Cậu út Dương: “…” Ông ấy biết ngay mà.

Ông ấy không khuyên nữa, lại hỏi: “Muốn cậu đi mua xe đạp với cháu không?”

Sở Thấm lại lắc đầu: “Không sao, cháu tự mua được. Cậu cứ đi đi, chờ mua xe đạp xong cháu tự đạp về nhà cũng được.”

Cậu út Dương nhíu mày: “Cháu tự về? Hay là chờ cậu đi cùng đi, cháu là con gái đi một mình trên đường rất nguy hiểm.”

Sở Thấm muốn nói “không”, nhưng trước đã từ chối cậu út hai lần rồi, thế là cô đành nuốt chữ “không” trong miệng về.

“Được ạ, khi nào cậu về nhà, đến lúc đó cháu sẽ chờ cậu ở cửa hàng.” Cô nói.

Cậu út Dương ngẫm lại: “Cậu ăn cơm xong, khoảng mười hai giờ rưỡi.”

Sở Thấm gật gật đầu, chờ cậu út Dương đi thì đi tới hiệu ăn quốc doanh.

Hiệu ăn quốc doanh này nghe nói mở vào đầu năm nay, khai trương đến nay chưa tới hai tháng, trước kia là một hiệu ăn tư nhân.

Bởi vì trước kia thuộc tư nhân, trang trí tương đối hoành tráng, cửa ra vào và sổ đều được sơn mới, còn được thay kính thủy tinh mới.

Trong hiệu ăn có tổng cộng tám cái bàn, mới vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ nồng đậm, là vị chua ngọt của sườn xào chua ngọt.

Nước miếng Sở Thấm lập tức trào ra, nuốt xuống không chút khách khí móc tiền và phiếu lương thực ra: “Cho một phần sườn chua ngọt, hai cân. Cho bốn cái bánh bao thịt, cuối cùng lại đến đậu đũa nướng cà tím. À, bốn lạng cơm nữa.”

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đã hết chưa, tôi thấy chắc chắn cô ăn không hết, có mang hộp cơm không?”

Sở Thấm dừng một chút: “Không mang theo.”

Nhân viên phục vụ: “Không mang theo thì đừng gọi nhiều như vậy.”

Sở Thấm: “Tôi nghĩ một chút, vậy thôi, lát nữa tôi đến hợp tác xã mua bán mua.”

Đúng là cô cần một hộp cơm, dứt khoát muốn mua nồi mà tích góp vé công nghiệp chưa đủ, có tấm còn sắp hết hạn, mua hộp cơm vừa đúng lúc.

Nhân viên phục vụ kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, cô gái này ăn mặc bình thường, mà làm ra chuyện vì đóng gói mà đi mua hộp cơm?

Cô cũng không nói nhiều, đi gọi đầu bếp nấu ăn.

Sau đó cô đến hợp tác xac mua bán cách đó không xa mua hộp cơm, hộp cơm là hộp cơm nhôm và hộp cơm tráng men, Sở Thấm suy nghĩ một chút, quyết định nên mua hộp cơm tráng men.

Trong nhà không phải có cốc tráng men và chậu tráng men sao, thêm một hộp cơm tráng men vừa đủ một bộ.

Sau khi mua xong hộp cơm trở lại hiệu ăn quốc doanh, cô mượn nước người ta cẩn thận rửa sạch hộp cơm, sau đó ngồi xuống chờ mang thức ăn lên.

Đây là lần đầu tiên Sở Thấm đến quán ăn, cô ngồi trên ghế, hai tay đặt ở mặt bàn, sờ sờ, ừm, không có dầu mỡ. Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, cũng không có mạng nhện và bụi bặm.

Rất tốt, khó trách người trong thôn đều muốn đến hiệu ăn quốc doanh một lần.

Thật chứ đừng nói, có vài người có lẽ cả đời cũng thể đến hiệu ăn quốc doanh, đặc biệt là người ở nông thôn.

Hiệu ăn quốc doanh hiện giờ chỉ có ở thị trấn, ít nhất ở huyện Tân Minh bọn họ là như thế, hai thị trấn sát vách thậm chí còn không có.

Hơn nữa đến hiệu ăn quốc doanh ăn cơm không chỉ đắt, còn phải tốn thêm tem phiếu thực phẩm và phiếu thịt, nghĩ như thế, đại đa số mọi người đều nguyện ý tự mình mua lương thực mua thịt về nhà ăn.

Sở Thấm tự nhận là keo kiệt, nhưng thật đúng như lời thím Sở nói là cô tiêu tiền như nước.

Nhưng Sở Thấm không cảm thấy như vậy, cái này gọi là khao mình.

Lúc đến thưởng cho mình bằng cách hiệu ăn quốc doanh ăn cơm, lúc làm việc đồng áng bữa nào cũng ăn thịt tự khao mình, hôm nay trời lạnh phải may một chiếc chăn mới và thưởng cho mình bằng cách đốt than củi mỗi ngày.

Người đã từng c.h.ế.t một lần sẽ càng tốt với bản thân hơn, vậy nên Sở Thấm luôn hào phóng với chính mình.

Giữa trưa, trong hiệu ăn quốc doanh dần đông người hơn, đồ cô gọi cũng đã có đầy đủ.

Sườn xào chua ngọt là một đĩa lớn, xem ra đúng là khoảng hai cân, trước hết chiên giòn, sau đó nấu thành vị chua ngọt, thịt mềm mà không khô, từng thớ thịt vẫn còn mọng nước.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 197: Chương 197



Vị là chua ngọt đúng tiêu chuẩn, vị chua đậm đà, đậm đến mức khiến Sở Thấm không ngửi thấy mùi đậu đũa nướng với cà tím và bánh bao thịt, xoang mũi đầy ắp mùi chua chua.

Sở Thấm thật sự nhịn không được, dùng đũa gắp sườn chua ngọt lên bắt đầu ăn, một hơi ăn ba cái mới bằng lòng chuyển đũa qua món đậu đũa nướng với cà tím.

Đậu đũa nướng với cà tím bị sườn chua ngọt lấn át mùi trở nên bình thường nhưng khi ăn vào miệng cũng thơm không kém hơn thịt là bao.

Ánh mắt Sở Thấm chợt sáng lên, múc mấy muỗng đậu đũa cà tím nướng bỏ vào trong cơm, lại gắp mấy miếng sườn chua ngọt, rút xương rồi trộn đều, khi đưa cà tím lẫn cơm, cô mở to hai mắt, giống như Tiểu Bạch đã quen ăn khoai lang bỗng nhiên được ăn thịt!

Tội lỗi tội lỗi, sao cô lại đi so đo với Tiểu Bạch chứ.

Trù nghệ mơ hồ cô buông xuống lại dậy sóng trong lòng, Sở Thấm quyết định một lần nữa, cô nhất định phải rèn luyện kỹ năng nấu nướng cho tốt.

Còn phải trồng cà tím và đậu đũa trong ruộng rau!

Ăn xong một nửa cơm Sở Thấm mới ăn bánh bao, cô chỉ nghe nói qua bánh bao nhà họ Mạnh ở xã Đông Hồ rất nổi tiếng, cũng không có ngon hơn so với hiệu ăn quốc doanh hay không.

Vỏ bánh bao rất mềm, nhân bánh bên trong cũng nhiều, cắn nột miếng là cắn được thịt.

Bánh bao là bánh bao nhân thịt hành, đáng ngạc nhiên là bên trong còn có măng khô và nấm, thịt đậm đà hương vị thơm ngon, khó trách nói bánh bao của hiệu ăn quốc doanh nếu đến nhất định phải gọi.

Sở Thấm nghĩ đến Thanh Minh cô sẽ làm bánh bao ăn, tiết Thanh Minh cũng sắp tới.

Tiết Thanh Minh năm ngoái cô chỉ vội vàng đi quét mộ cho cha nguyên chủ, mộ của mẹ nguyên chủ không đến, chỉ thắp nén hương ở nhà.

Lúc ấy cô cũng không chuẩn bị gì, chờ đến khi cô nhìn thấy phải mang theo tế phẩm và rượu đi tảo mộ mới hiểu được, à, thì ra phải tảo mộ như vậy.

Năm ngoái còn có thể nói một câu vừa mới dọn ra ngoài sống tự lập, cái gì cũng không biết.

Năm nay cô không thể không làm được, người khác làm thế nào cô cũng làm thế đó, còn phải đến thăm mộ mẹ nguyên chủ một chuyến.

Sở Thấm ăn nhanh xong bốn lạng cơm, ăn hai cái bánh bao, còn lại hơn phân nửa đĩa sườn chua ngọt và nửa đĩa đậu đũa nướng cà tím.

Những thứ này đều gói vào trong hộp cơm, cũng đủ cho cô ăn hai bữa tối nay và sáng mai.

Vui vẻ ăn cơm trưa xong, mang theo đồ ăn thừa đóng gói xong, Sở Thấm lại đến hợp tác xã mua bán.

Lần này là mua xe đạp.

Hiện giờ trong hợp tác xã mua bán chỉ có xe đạp hiệu Song Yến, Sở Thấm không có cách nào lựa chọn, chỉ có thể mua cái này.

Cô bởi vì chuyện mua xe đạp còn tỉ mỉ tìm hiểu qua, đọc báo nói có một chiếc xe đạp kiểu Anh vô cùng tốt, nhưng chỉ có trên tỉnh mới có thể mua được, Sở Thấm chỉ có thể tiếc nuối buông bỏ.

Còn có mấy nhà máy hiệu xe đạp thành lập, qua hai ba năm có lẽ sẽ có nhiều lựa chọn, nhưng Sở Thấm không chờ được, cô cần gấp một chiếc xe đạp.

Nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán không hỏi nhiều, nói thẳng: “Đưa vé xe đạp cho tôi, đưa thêm cho tôi 128 đồng nữa.”

Sở Thấm đưa vé xe đạp và 128 đồng đã chuẩn bị sẵn, cố nén kích động trong lòng, dong xe đạp đi ra ngoài.

Thật tốt, đây là xe của cô. xuyên qua hơn một năm, cô cũng đã có xe có nhà.

Bởi vì cậu út Dương muốn cùng Sở Thấm về nhà, nên không ở nhà Hồ Uy lâu.

Ông ấy để lương thực ở nhà Hồ Uy, bất kể là Trần Thiên Chương có rảnh tới lấy hay là Hồ Uy nhờ người gửi cho anh ta đều được.

“Chà, xe mới toanh!” Cậu út Dương tán thưởng, mắt nhìn chằm chằm, lóe sáng.

Ông ấy cũng là yêu xe, xe cũ của mình tất nhiên không thể so với xe mới của Sở Thấm.

“Sau này cuối cùng cháu cũng không cần mượn xe nữa.” Sở Thấm vui vẻ ngồi lên xe, chờ một đường đến thôn Cao Thụ thì đã hoàn toàn quen với chiếc xe này.

Đi vào trong thôn, người trong thôn giật nảy mình.

Thím Sở trừng mắt, “Loảng xoảng” một tiếng cái bát cho gà ăn rơi trên mặt đất, vội vàng chạy ra: “Sở Thấm! Cháu lấy xe ở đâu ra vậy?”

Sở Thấm ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào: “Thím ơi, cháu vừa mới mua đấy.”

Thím Sở đi quanh xe, sờ thân xe khiếp sợ hỏi: “Cháu lấy vé từ đâu?”

Sở Thấm nghi hoặc: “Cậu út Dương của cháu giúp cháu tìm, thời gian trước vừa cho cháu, cháu chưa nói với thím sao?”

Thím Sở trừng mắt: “Tất nhiên chưa nói.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 198: Chương 198



Sở Thấm giật mình, thì ra cô không nói với thím Sở, khó trách thím Sở nhìn cô như nhìn thấy quỷ.

Người trong thôn lục tục cũng vây quanh, hỏi cái này hỏi cái kia, sờ sờ cái kia sờ sờ, thím Sở khiếp sợ xong trong lòng cũng vui mừng không kém.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cháu gái mua xe, sau này mình mượn xe cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Có người hỏi: “Sở Thấm, xe này của cô tốn bao nhiêu tiền?”

Sở Thấm nhất thời hăng hái: “Tốn 128 đồng.”

Cô đi từ đường lớn trong thôn, chứ không phải đường nhỏ về nhà nguyên nhân chính là cái này: Sở Thấm dự định đem tiền mua xe nói ra, sau này cũng đừng có ai tới tìm cô vay tiền.

Rất nhiều người tính toán trong lòng.

Chỉ mua xe đã cần 128 đồng, mua vé xe đạp cũng phải mấy chục đồng, nói cách khác Sở Thấm vét vét sạch của cải mới có thể mua được chiếc xe đạp này.

Có người lại nói: “Chậc chậc, cô cũng thật cam lòng.”

Lần này không ai nhớ đến tiền nhà Sở Thấm nữa, ngược lại còn sợ Sở Thấm đến vay tiền.

Còn có người nói: “Đây là chiếc xe thứ ba trong thôn chúng ta, xe mới quả nhiên nhìn đẹp hơn rất nhiều, Sở Thấm cô phải bảo vệ cẩn thận, tôi thấy bí thư chi bộ thôn mỗi ngày đều phải dùng vải lau.”

Sở Thấm mỉm cười, không đáp lại, chỉ ậm ừ hai câu.

Mọi người cũng cảm thấy không có ý nghĩa, sau khi nhìn đã mắt, sờ đã tay thì để Sở Thấm đi.

Sau khi Sở Thấm đi xa đám người mới thở phào nhẹ nhõm, cưỡi xe về thẳng đến nhà.

Sau khi về đến nhà cẩn thận để xe đạp vào góc nhà chính, bắt Tiểu Bạch đến bên cạnh xe, nghiêm túc nói: “Không được động vào chiếc xe này có biết hay không, dám động thì đánh mày.”

Chiếc xe này bây giờ đáng giá hơn bất cứ thứ gì trong nhà.

Cô vốn định muốn để trong đình, không dầm mưa dãi nắng thì sợ gió thổi, dứt khoát để trong phòng, có thể thấy được cô vô cùng yêu quý.

Xong thì kiểm tra bánh xe một phen, dùng nứa gẩy nhẹ bùn đất và đá nhỏ bám trên đó, lúc này mới yên tâm, tươi cười đi nấu cơm cho Tiểu Bạch.



Thời gian thấm thoắt trôi đi, qua hai ngày, chuyện Sở Thấm mua xe ở trong thôn cũng chỉ ồn ào hai ngày, đảo mắt đã bị chuyện cháu gái bí thư chi bộ thôn đính hôn thay thế.

Trương Phi Yến sửng sốt.

Đúng như dự đoán, cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn kết hôn với chàng trai có tiền đồ của Dương Tử Câu kia, đời này lại có một chuyện phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Chẹp, cũng rất tốt.

Chẳng mấy chốc, cô đã không có thời gian để ý chuyện này nữa, nhiệt độ trong thôn tăng lên, nhiệt độ trong núi cũng tới thời điểm phù hợp trồng khoai lang.

Chạng vạng ngày hôm đó, Hoàng Đậu Tử tới tìm Sở Thấm thảo luận chuyện này. Anh ta không vào nhà mà đứng ở cửa hỏi: “Ngày mốt lên núi trồng được không, không kéo dài được nữa, mầm đã có rồi.”

Sở Thấm gật đầu: “Anh đã nói với Phi Yến chưa?”

Hoàng Đậu Tử: “Nói rồi, mấy hôm trước tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói cô ấy cũng được. Vừa lúc ngày kia đội trưởng dẫn người trong thôn đi mua phân bón, dù sao tôi có đi làm hay không cũng không ai chú ý, Trương Phi Yến quen thói lười biếng, nếu cô xin nghỉ cũng hơi khó.”

Sở Thấm xua tay: “Tôi có thể xin được.”

Đội trưởng có việc ra khỏi thôn, người phụ trách trong thôn đương nhiên chính là bí thư chi bộ thôn, bí thư chi bộ thôn dễ xin nghỉ hơn đội trưởng Hàn nhiều.

Hoàng Đậu Tử yên tâm rồi.

Sau khi anh ta rời đi, Sở Thấm trở về phòng, chuẩn bị cho tiết Thanh Minh ngày mai.

Chuẩn bị cái gì?

Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cắt thịt thành hai miếng, luộc chín rồi bỏ vào bát, tiếp theo cho chút hạt thông năm ngoái, thêm mấy quả trứng luộc, thế là gần xong rồi.

Thời đại vật tư thiếu thốn, lộ ra quá nhiều mới có thể gây rắc rối. Sở Thấm vốn có tâm muốn làm một con gà, ngẫm lại vẫn là thôi đi.

Hiện giờ trong nhà cô tổng cộng có mười hai con gà, ngoại trừ ba con gà trống, còn lại toàn bộ chín con gà mái đang đẻ trứng. Mỗi ngày cô có thể lấy được ít nhất sáu quả trứng gà, đôi khi được chín quả, điều này khiến cho lượng trứng trong nhà Sở Thấm tăng lên rất nhiều.

Đáng tiếc lương thực…

Sở Thấm nghĩ đến việc bỏ mấy chục cân lương thực đổi vé xe đạp thì vô cùng đau lòng, phải tìm cơ hội bổ sung mới được.

Cô cũng nên lên núi nhìn một chút, từ sau khi ở trong núi gặp sói, cô mới đi hai lần.

Đừng nhìn cô lúc ấy về nhà rất bình tĩnh, thật ra đã gặp ác mộng mấy đêm liền, cũng không thường xuyên lên núi nữa, chứng tỏ từ sau khi Sở Thấm thoát khỏi nguy hiểm, lá gan cô đã nhỏ hơn nhiều.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 199: Chương 199



Ngày hôm sau.

Tiết Thanh Minh, hết giữa xuân, cuối xuân bắt đầu, ngày lễ này đối với người trong thôn mà nói là ngày lễ rất quan trọng.

So ra kém tết âm lịch, nhưng đặt song song cùng tết Đoan Ngọ và Trung thu hàng số hai.

Nghĩa trang của cha nguyên chủ ở phía sau núi, rất gần, từ ruộng khoai lang bên cạnh hàng rào leo lên trên, đi mười phút là tới nghĩa trang.

Về phần mộ của mẹ nguyên chủ thì xa, ở Hoa Khê, Sở Thấm thấy dì Dương có ý muốn dời mộ của mẹ nguyên chủ về thôn Tịnh Thủy, cũng không biết trong Tĩnh Thủy trang có đồng ý hay không.

Cô nghĩ, nếu thật sự không được thì chuyển đến thôn Cao Thụ đi, cũng chôn ở phía sau núi cùng với cha nguyên chủ, năm đó mộ của cha nguyên chủ cũng được chọn tỉ mỉ.

Thôn Cao Thụ không phải thôn dòng tộc, không có nhiều quy củ kỳ quái như vậy, trong thôn có hộ gia đình đã làm qua chuyện này, lúc ấy người trong thôn cũng không nói gì.

Cô cũng muốn làm điều này, về sau cô không cần chạy đi xa như vậy để thăm viếng nữa, đúng không?

Cô ghi nhớ trong lòng, chờ rảnh sẽ nói với dì cả.

Sáng sớm.

Lúc trời còn âm u, Sở Thấm đã thức dậy, mở cửa sổ, phía chân trời mới lộ ra màu trắng bụng cá.

Không khí trong lành, tiếng chim hót ríu rít, gà trống ở sân sau cũng bắt đầu gáy.

Cô rời giường, trước tiên đi thả gà trong lồng ra.

Bởi vì nhiều gà, cô xây thêm lồng gà mới, lồng gà lần này rất lớn, mái hiên không che được, phần lớn chuồng gà lộ ra ngoài.

Sở Thấm phải dùng rơm đắp ở trên lồng gà, trời mưa cũng không sợ lồng gà bị nước mưa làm ướt, nhìn từ xa giống như một căn nhà nhỏ.

Toàn bộ mười hai con gà chạy vào trong hàng rào, Sở Thấm rắc chút thức ăn và vỏ ngũ cốc vào bên trong, phủi tay đi ra sân trước rửa mặt.

Đi ngang qua cây dương mai, cô không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.

Quả nhiên là hệ thống sản phẩm không tầm thường, quat lấp ló trong tán lá, không nhìn thấy gì, chỉ khi đến gần, mới nhìn thấy mấy trái vừa to vừa sai quả!

Có thể thấy được sau khi dương mai chín, có thể hái được rất nhiều dương mai trên cây.

Nghĩ tới dương mai, Sở Thấm ch** n**c miếng.

Bỗng nhiên cô muốn ngâm rượu dương mai, đời trước cô có một người hàng xóm đến nhà một người giàu trong thành phố cách đó vài dặm, nghe cô ấy nói người giàu kia uống rượu dương mai, mùi thơm cực kỳ, đựng trong ly thủy tinh dưới nắng vô cùng đẹp mắt.

Chỉ là ngâm rượu dương mai phải dùng rượu trắng, Sở Thấm tính toán đến lúc đó mua hai cân.

Ai, quả nhiên trên tay dù có nhiều vé hơn nữa cũng có thể dùng hết.

Trở về phòng, Sở Thấm ăn đơn giản điểm tâm.

Ăn mì lạnh nướng và uống sữa để dành một tuần, còn thêm hai quả trứng luộc.

Sau đó cô vào phòng bếp nhào bột mì, cho chút men vào, bỏ vào trong nồi dùng nước ấm chờ lên men.

Rồi cho thịt đã nấu xong đêm qua vào giỏ tre, đắp lá cây lớn hái từ bên cạnh sân lên, xách theo rổ dẫn Tiểu Bạch từ ruộng khoai lang đi lên núi.

Đêm qua trời đổ một trận mưa nhỏ, nhưng không mưa lớn, đường núi cũng không khó đi.

Con đường này cô ít khi đi qua, nhìn bằng mắt thường có thể thấy con đường đã bị cỏ dại phủ kín, cẩn thận chọn lựa một hai, bên trong đám cỏ dại có rất nhiều rau dại ngon.

Đặc biệt là cây tể thái*, Sở Thấm vui sướng, chờ cô tảo mộ xong xuống núi muốn hái ít cây tể thái gói ít bánh bao ăn.

Cây tể thái: một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, được dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

Cây tể thái: một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, được dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

Thanh Minh thì phải làm chút đồ ăn, dù sao tế bái xong thịt thì tổ tiên cũng không thể vứt đúng không. Người trong thôn thích làm lễ Thanh Minh, nhưng hôm qua thím Sở nói năm nay bà ấy sẽ làm, bảo Sở Thấm đừng làm.

Sở Thấm nghĩ chuyện này thật phiền toái, lần đầu cô làm vụng về, nói không chừng phải mất một ngày, ngẫm lại không làm thì hơn.

Vừa suy nghĩ vừa leo, lần đầu Tiểu Bạch lên núi muốn vui đến phát điên, chạy đằng trước mở đường cho Sở Thấm.

Cũng tốt, ven đường có rất nhiều cỏ dại đọng sương, nếu Tiểu Bạch không chạy nhảy lung tung, thể nào ống quần cô cũng ướt hết.

Khi đi tới giữa sườn núi, tầm nhìn thoáng đãng, xoay người nhìn ra xa, dãy núi trùng điệp liên miên không dứt, sương mù lượn lờ phảng phất như tấm lụa mỏng.

Mà phía đông đã sáng, một tia nắng ban mai xuyên qua bầu trời, như một con d.a.o mở đường bóng tối, xuyên qua hàng ngàn ngọn núi trải rộng trên khắp mảnh đất này.
 
Back
Top