Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 180: Chương 180



Trịnh Đắc Quân nhìn Sở Thấm một lượt, bỗng mở miệng hỏi: “Cô là chiến sĩ thi đua ngày nào cũng nhận được số công điểm tối cao của thôn Cao Thụ đó hả?”

Sở Thấm thấy hơi xấu hổ, thật sự không ngờ tới cả tên còn chưa nói mà người ở Dương Tử Câu đã nhận ra cô rồi.

Cô gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng, chào đội trưởng Trịnh, tôi là Sở Thấm.”

Mắt thường cũng thấy được thái độ của Trịnh Đắc Quân lập tức dịu đi nhiều, trong mắt còn thoáng hiện vẻ tán thưởng, xem ra rất thích kiểu đội viên chăm chỉ như Sở Thấm.

Trịnh Đắc Quân cả giận nói: “Cô tới thật không đúng lúc, mấy phút trước đại đội trưởng của Thôn Khê Đầu cũng đến, bảo là muốn mời kỹ thuật viên Mạc tới thôn họ giúp một tay.”

Sở Thấm tiếc nuối chớp mắt, lại lập tức khôi phục vẻ phấn chấn mà nói: “Kỹ thuật viên Mạc hả? Thế hẳn là kỹ thuật viên Mạc vẫn chưa đồng ý với họ nhỉ?”

Nếu chưa đồng ý, nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.

Trịnh Đắc Quân không ngờ, cô chiến sĩ thi đua nổi tiếng này lại l* m*ng tới vậy.

Một cô gái nhỏ còn chưa lớn bằng nửa đại đội trưởng thôn Khê Đầu như cô mà cũng dám một thân một mình đi đoạt người với người ta sao?

Trong đầu Trịnh Đắc Quân nghĩ, cũng thẳng thắn hỏi cô như vậy.

Hiếm được một lần Sở Thấm tỏ ra ngượng ngùng: “Mời người theo quy trình thì sao lại gọi là đoạt chứ, với cả chắc gì kỹ thuật viên Mạc đã đồng ý, đều là làm việc cho thôn mình mà, nói đoạt khó nghe lắm.”

Cùng lắm chỉ có thể nói là hớt tay trên thôi.

Trịnh Đắc Quân không khỏi bật cười: “Được thôi, cô cứ dựa theo quy trình mà đi mời người đi, kỹ thuật viên Mạc đang ở ký túc xá của trường, cô biết đường tới đó không, nếu không để tôi gọi con gái tôi dẫn cô đi.”

Sở Thấm biết ký túc xá của trường nằm ở đâu nên định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì từ trong nhà đã vọng ra tiếng ai đó: “Con, con đi cho! Để con dẫn cô ấy đi.”

Ngay sau đó, từ trong nhà chạy ra một cô gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt thuộc kiểu “khuôn trăng đầy đặn” hiếm thấy, có lẽ vì thường xuyên xuống ruộng làm việc nên nước da không quá trắng, chỉ có thể xem như là bánh mật khỏe khoắn.

Dáng người không hề gầy gò đơn bạc, cũng chẳng mập mạp mà trông rất khỏe mạnh, mặt tròn, má hây hây, hai mắt to tròn, sáng ngời, tóc tết đuôi sam, hất ra trước ngực, tươi tán vô cùng.

Nhân lúc Trịnh Đắc Quân còn chưa hoàn hồn, cô ấy đã vội kéo Sở Thấm chạy như bay: “Nhanh lên nào, thời gian không chờ ai cả đâu. Xe của cô cứ đậu lại trong sân nhà tôi đi, khi nào xong thì về lấy sau.”

Trước giờ Sở Thấm rất sợ kiểu người dạn dĩ này, vội bảo: “Tôi biết đường đến ký túc xá mà.”

Với cả, chẳng phải lái xe tới đó sẽ nhanh hơn là đi bộ sao?

Cô ấy mỉm cười, xấu hổ nói: “Không sao đâu, coi như cô giúp tôi đi, cha tôi chuẩn bị sai tôi đi làm việc nên có thể kéo được tới đâu hay tới đó. Đúng rồi, cô tên Sở Thấm phải không? Tôi từng nghe cha nhắc đến cô đó, luôn miệng khen cô lợi hại thế này thế kia, công điểm mỗi ngày kiếm được gấp ba lần tôi lận.”

Trong mắt cô ấy ánh lên sự hâm mộ, còn nghiêm túc quan sát Sở Thấm vài lần, như muốn xem thử sao cô có thể dùng cái cơ thể nho nhỏ này kiếm được nhiều công điểm tới vậy.

Sở Thấm không nói câu nào, đúng hơn là còn chưa kịp mở miệng thì cô gái này đã tía lia một tràng dài rồi.

“Tôi tên Sở Thấm, cô tên gì?” Cô hỏi.

“A, đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu nhỉ, tôi tên Trịnh Quân, tính ra tên của hai chúng ta cũng hợp ghê á.”

Sở Thấm: “…”

Cô gái Trịnh Quân này còn hay nói hơn của Trương Phi Yến nữa.

Nếu cô ấy tình nguyện dẫn Sở Thấm đi, thế cô cũng yên tâm đi theo cô ấy.

Trịnh Quân dẫn cô tới ký túc xá của trường bằng đường tắt, vừa chạy vừa nói: “Kỹ thuật viên Mạc trông lạnh lùng vậy thôi chứ tốt bụng lắm, thỉnh thoảng tôi lại theo chân cô ấy đi làm việc, cô ấy không sợ bẩn, không sợ mệt, cũng không sợ khổ, chẳng hề quái dị như mấy người khác.”

Sở Thấm nhớ kỹ những lời này, sau đó lại thấy thắc mắc, “mấy người khác” là đang ám chỉ ai nhỉ?

Cô rất muốn hiểu biết thêm về cô kỹ thuật viên này, bèn mở miệng hỏi: “Nghe nói cô kỹ thuật viên đó là từ thành phố về đây hả?”

Lúc này Trịnh Quân đã chạy mệt đến thở hổn hển, thế là hai người chuyển sang đi nhanh: “Đúng vậy, cha tôi bảo cô ấy là sinh viên của trường đại học nông nghiệp thành phố á, ngồi trường đại học đó của tỉnh chúng ta có thể nói cũng thuộc hàng top cả nước, chứng tỏ người ta là nhân tài thực học.”

Sở Thấm hỏi: “Cô ấy là người thành phố hả?”

Trịnh Quân không quá rõ: “Hình như không phải, kỳ thật tôi cũng không biết, nhưng nếu là người thành phố chắc sẽ không tới chỗ chúng ta làm đâu.”

Cũng có lý.

Nếu nhà ở thành phố chắc chắn sẽ không nỡ chạy tới một nơi xa xôi hẻo lánh như này, còn chuyện có thật là chủ động xin tới đây hay không á hả? Dạo này sinh viên có giá lắm, ai mà chịu xin về chỗ khỉ ho cò gáy này chứ.

Nhưng Sở Thấm và Trịnh Quân lại không hề nghĩ tới rằng trên đời này sẽ thật sự có người thích “xã thân vì nghĩa.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 181: Chương 181



Sở Thấm không hỏi nhiều, bởi vì sắp tới ký túc xá của trường rồi.

Trường này gọi là trường Dương Tử Câu, bên trong không chỉ có tiểu học mà còn có cả cấp hai, cấp ba thì phải lên thị trấn mới có trường. Tóm lại trước mắt, trong huyện Tân Minh không có một thôn nào có trường cấp ba cả.

Diện tích trường học không quá lớn, tuy nói là nhận cả học sinh tiểu học lẫn trung học cơ sở, nhưng trong các thôn cũng có không ít trường tiểu học tự xây của họ.

Ví dụ như thôn Tịnh Thủy chẳng hạn, hồi bé nguyên chủ cũng đi học ở trường tiểu học của thôn Tịnh Thủy, và hầu như đứa trẻ nào trong thôn cũng theo học ở đó cả. Lên trung học cơ sở thì học sinh sẽ ít đi nhiều. Cụ thể ít hơn bao nhiêu ư? Chí ít là một nửa.

Vì vậy số học sinh cấp hai trong trường Dương Tử Câu không nhiều, do đó cũng không xây thêm ký túc xá, chỉ cần dọn dẹp vào căn phòng học trống rồi kê thêm giường tầng vào là đủ chỗ ở.

Còn kỹ thuật viên Mạc thì sống ở phòng bảo vệ.

“Đúng, chính là phòng cho bảo vệ canh cửa.” Trịnh Quân vừa dẫn Sở Thấm đi về phía phòng bảo vệ, vừa thì thầm: “Cô ấy thích ở một mình, muốn có không gian riêng, không thích bị nhét chung một chỗ với học sinh.”

Cho dù gian ký túc xá kia chỉ có hai học sinh nữ ở. Phải biết, những phòng khác đều là mười sáu người một phòng, vì nghe nói cô ấy không ở nhà của đội viên nên trường mới đặc biệt bảo những học sinh khác chen chúc một chút, để chừa ra một căn phòng rộng rãi cho cô ấy.

Ai ngờ đâu người ta lại không muốn, thà ở phòng bảo vệ chật hẹp còn hơn.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới nơi.

Bên ngoài phòng đậu một chiếc xe đạp, cửa phòng mở toang, có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh truyền ra từ bên trong.

Trịnh Quân im lặng chỉ tay vào trong phòng, nụ cười hiển lộ trên môi, ý bảo cô ấy sẽ không vào đâu. Cô gái này tính ra cũng thông minh, biết dẫn Sở Thấm tới đây là một việc cũng chẳng tốt đẹp gì, vì chẳng khác nào đang nói cho người ta biết rằng cha cô ủng hộ Sở Thẩm, thế nên mới nhất quyết không lộ mặt.

Sở Thấm cũng hiểu điều này, sau khi gật đầu cảm ơn thì tiến về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin chào, có kỹ thuật viên Mạc ở đó không?”

Hai người đang nói chuyện bên trong lập tức dừng lại, cùng nhìn ra ngoài.

“Có, sao thế?” Cô gái ngồi cạnh cửa sổ nói với ra: “Tìm tôi có gì không?”

Sở Thấm cong môi, nở nụ cười ấm áp: “Xin chào kỹ thuật viên Mạc, tôi là người ở thôn Cao Thụ, tên Sở Thấm, đại đội trưởng và bí thư của thôn chúng tôi muốn mời cô tới thôn Cao Thụ hướng dẫn mọi người cày bừa vụ xuân mấy ngày, không biết là cô có rảnh không nhỉ?”

“Sở Thấm của thôn Cao Thụ!”

Kỹ thuật viên Mạc còn chưa lên tiếng, đại đội trưởng của thôn Khê đầu đã sốt ruột hét lên: “Cô gái à, cô có biết trước biết sau không vậy, rõ ràng tôi đến trước mà.”

Sở Thấm nghĩ thầm, vội vàng như thế, nghĩa là kỹ thuật viên Mạc vẫn chưa đồng ý đúng không?

Cô bèn cười khì đáp: “Chuyện này đâu cần phải xét đến trước đến sau, cậu mời của cậu , tôi mời của tôi, đâu có liên quan gì tới nhau.”

Đại đội trưởng của thôn Khê Đầu họ Tiết, và thật ra cũng xem như là có chút quan hệ họ hàng với Sở Thấm. Bà nội của ông ta là người của thôn Tịnh Thủy, là chị em họ với bà nội của mẹ nguyên chủ, kiểu cùng ông bà nội ấy. Nhưng hai nhà đã nhiều năm không qua lại, Sở Thấm cũng rất đau đầu với quan hệ họ hàng của mình, sau khi trầm ngâm hồi lâu mới nghĩ ra được cách xưng hô: Cậu Tiết

Do hai bên cách nhau quá xa, nên ngoại trừ họ hàng nội ngoại thân thiết, cô đã nghĩ ra một “bí quyết vạn năng”. Bên họ nội, ngoại trừ chú Sở, tất cả họ hàng không lớn hơn cha của nguyên chủ đều sẽ gọi bằng cô, bằng chú. Còn bên họ ngoại, trừ dì cả và cậu út, tất cả người thân xấp xỉ mẹ nguyên chủ sẽ gọi là dì, là cậu hết.

Còn những người lớn tuổi hơn thì đều là ông, bà.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng mối quan hệ rắc rối này, cuối cùng Sở Thấm cũng biết gọi thế nào cho phải phép, khiến thím Sở vui ra mặt. Vì ở chỗ này, “biết cách xưng hô” chính là tiêu chuẩn đánh giá liệu một đứa trẻ đã trưởng thành hay chưa, vì điều đó chứng tỏ rằng nó đã có khả năng tự xử lý và duy trì quan hệ giữa người với người xung quanh mình, không cần người lớn đứng bên giúp đỡ nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 182: Chương 182



Đội trưởng Tiết giận bầm gan tím ruột: “Cô nói không liên quan thì không liên quan thật hả? Kỹ thuật viên Mạc chỉ có một, tôi đã tới mời trước rồi, cô nhanh về đi.”

“Chuyện này không được đâu…”

“À, đúng rồi, bên thôn Hồng ở xã Đông Hồ cũng có kỹ thuật viên đó, nghe đồn là thôn Hồng đặc biệt mời tới, cô qua đó mời người ta đi. Theo tôi được biết thì kỹ thuật viên đó vẫn chưa nhận lời đâu, nếu tới trễ có khi người cũng mất tiêu rồi đấy.” Đội trưởng Tiết còn nói thêm.

Sở Thấm chưa nói hết câu thì đã bị đội trưởng Tiết cắt ngang, ngay lúc định phản bác, trong lòng lại nảy lên suy nghĩ: Bên Đông Hồ cũng có kỹ thuật viên hả? Nếu đã vậy thì qua kia cũng được, dù sao bên này cũng là người ta tới trước.

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy vẫn nên cố gắng mời kỹ thuật viên Mạc thử xem sao, vì khả năng của kỹ thuật viên Mạc có thể nói là rõ như ban ngày, còn người kia thì lại không có thông tin gì.

Thế là Sở Thấm không thèm để ý tới ông ta nữa, quay sang nói với kỹ thuật viên Mạc đang vô cùng lúng túng khi bị hai người họ tranh chấp: “Kỹ thuật viên Mạc, không biết là cô có thời gian rảnh không, thôn chúng tôi muốn mời cô tới một chuyến, chắc tầm… tháng tư là xong rồi.”

Đội trưởng Tiết trợn to mắt: “Tháng tư mới chịu thả người, thế mà cũng gọi là đi một chuyến sao?”

Sở Thấm không thèm để ý tới ông ta, mỉm cười nói tiếp: “Đại đội trưởng của chúng tôi còn dặn kỹ thuật viên Mạc là người làm công tác văn hoá, vì không để người làm công tác văn hoá chịu khổ, nên trong khoảng thời gian đó, chuyện ăn chuyện ở sẽ do thôn chúng tôi lo hết, bình thường muốn đi đâu cũng có thể dùng xe đạp của đại đội trưởng.

Tuy kỹ thuật viên Mạc xuống thôn chúng tôi hướng dẫn cho bà con, nhưng tất nhiên cũng không thể bỏ mặc Dương Tử Câu sang một bên, nên nếu có xe đạp cũng dễ chạy qua chạy lại hai nơi hơn đó.”

“Cô…”

Sở Thấm tiếp tục cắt ngang lời ông ta: “Trong lúc đó, thôn chúng tôi cũng sẽ trợ cấp cho kỹ thuật viên Mạc, dạo này thôn của tôi đang bận hai chuyện cùng lúc là sửa kênh nước và cày bừa vụ xuân, nếu kỹ thuật viên Mạc đồng ý, mong kỹ thuật viên Mạc sẽ quan tâm nhiều hơn.”

Hai mắt kỹ thuật viên Mạc sáng lên: “Mong tôi quan tâm nhiều hơn?”

Hả? Sở Thấm sửng sốt: “Đúng vậy.”

Chờ đã, cả một đống phúc lợi cô nói phía trước thì chẳng quan tâm, trái lại một câu cuối cùng lại thành công bắt được tim cô ấy ư?

Kỹ thuật viên Mạc hỏi: “Quan tâm có nghĩa là sẽ để tôi sắp xếp mọi chuyện sao, thật sự sẽ buông tay cho tôi quyết định hả?”

Tất nhiên là không thể để cô ấy quyết định tất cả được, vì kiểu gì đến lúc đó cũng nảy sinh mâu thuẫn thôi. Chung quy thì vẫn là mùa màng của thôn mình, đâu thể ủy quyền cho kỹ thuật viên hết được.

Sở Thấm vội vàng nghĩ cách rồi nói: “Dù cho cô sắp xếp mọi chuyện thì chắc cô cũng không làm nổi đâu, vì thôn bọn tôi trồng nhiều thứ lắm, hay là cô đảm nhận lúa nước nhé, được không?”

Quả nhiên, sự chú ý của kỹ thuật viên Mạc đã bị dời đi, cô ấy gật đầu: “Được.”

Sở Thấm vội đáp: “Thế thì tốt quá, bọn tôi đang cần sự giúp đỡ của cô lắm, năm nay đại đội trưởng thôn chúng tôi cực kỳ xem trọng việc gieo trồng lúa nước đấy.”

Kỹ thuật viên Mạc tức khắc thấy lung lay. Cô ấy cảm nhận được cô gái Sở Thấm này cực kỳ tôn trọng mình, tính cách lại tốt, ăn nói cũng dễ nghe, bèn do dự nhìn sang đội trưởng Tiết.

Lòng cô ấy đã nghiêng về phía Sở Thấm rồi.

Đội trưởng Tiết cũng bị hành vi nửa đường lao ra cướp người của Sở Thấm chọc cho xì khói, thẳng thừng chỉ tay vào mặt Sở Thấm, quát: “Cô hơi quá đáng rồi đấy, tôi phải đi tìm lão Hàn thôn cô nói chuyện một phen mới được.”

Sở Thấm bày ra vẻ mặt có lỗi, khiến kỹ thuật viên Mạc thấy hơi đau lòng thay cho cô gái đang đứng ngoài cửa này.

Thế là, sau một thoáng do dự, cô ấy bèn đề nghị: “Không thì để tôi sắp xếp thời gian của hai bên xen kẽ nhau nhé, không phải cô bảo tôi có thể dùng xe đạp sao, nên tính ra cũng tiện mà. Ban đầu tôi chỉ tính lo cho hai thôn thôi, nhưng nếu giờ sắp xếp được thì ba thôn cũng không sao.”

Thật ra cô ấy rất muốn tới thôn Cao Thụ, nhưng trước khi Sở Thấm đến đây thì đã sắp đồng ý với thôn Khê Đầu rồi, đâu thể bỏ người ta giữa đường được.

Sở Thấm bỗng thấy cô kỹ thuật viên này đúng là người dễ mềm lòng, kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy, không tệ chút nào.

Nếu kỹ thuật viên Mạc đã nói như vậy, đội trưởng Tiết cũng chẳng nói thêm được gì, dù biết tuy kỹ thuật viên đã hứa sẽ phụ trách cả hai thôn, nhưng kiểu gì cũng chia ra là quan tâm và không quá quan tâm, dù sao sức lực của người ta cũng có giới hạn mà. Chỉ là ông ta cũng không nói nhiều, chỉ tỏ ý thôn họ cũng sẽ bao ăn bao ở, trước khi rời đi còn tức tối trừng mắt với Sở Thấm.

Sở Thấm cười tủm tỉm: “Cậu đi thong thả nha.”

Đội trưởng Tiết lảo đảo suýt té, lại ngoái đầu trừng cô lần nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 183: Chương 183



Sau khi xác định rõ ràng thời gian với kỹ thuật viên Mạc, Sở Thấm cưỡi xe đạp về thôn Cao Thụ.

Trước khi về tới thôn, cô không quên ghé hàng thịt mua thịt giùm thím Sở. Thật ra dưới quên cũng có hàng thịt, mới mở đầu năm nay, của nhà nước chứ không phải tư nhân, mục đích là để tiện cho các đội viên ở nông thôn.

Cũng nhờ năm ngoái nuôi heo tốt, trại chăn nuôi của xã Dương Tử Câu thật sự không tệ.

Lúc về đến thôn, cô không gấp gáp tìm đội trưởng Hàn ngay mà chạy qua nhà thím Sở, để thịt vào bếp trước. Cô biết chìa khóa nhà bếp của thím Sở ở đâu.

Xong xuôi mới chạy đi tìm đội trưởng Hàn báo cáo.

“Đồng ý thật hả?” Hàn Định Quốc hỏi luôn miệng.

Sở Thấm gật đến nổi khùng luôn rồi: “Thật mà, ông nhanh nhờ người đi dọn một căn phòng sạch sẽ cho kỹ thuật viên đi, cô ấy thích những nơi yên tĩnh, tôi cảm thấy không nên để cô ấy tới ở ké nhà của thôn dân, không thì quét dọn, sửa sang lại căn nhà nhỏ cạnh nhà kho chỗ sân phơi lúa đi?”

Hàn Định Quốc đáp: “Cũng được, chiều tôi sẽ gọi người tới quét dọn, cô nói ngày mốt cô ấy mới đến mà, chắc chắn kịp.”

Sở Thấm lại nói: “Nhưng cũng không biết kỹ thuật viên Mạc có ở lại thôn chúng ta không nữa, cô ấy không chỉ lo cho thôn chúng ta với Dương Tử Câu thôi mà cả thôn Khê Đầu luôn. Nhưng để cho chắc thì cứ nhờ người lau dọn lại căn phòng đó đi. Đúng rồi, đến lúc đó ông nhớ thuận theo kỹ thuật viên Mạc một chút, đừng hở tí là cãi nhau với người ta, cô ấy ăn mềm không ăn cứng đâu.”

Hàn Định Quốc gật đầu.

Ông ta còn chưa kịp mở miệng, Sở Thấm bỗng chèn thêm một câu: “À, với lại… tôi mang luôn xe đạp của đội trưởng ra làm điều kiện rồi, sợ là một tháng kế tiếp ông sẽ phải thường xuyên cho người ta mượn đó.”

Dứt lời, không đợi đội trưởng Hàn nổi khùng, Sở Thấm đã vội vàng cầm cái cuốc chạy mất dép.

Hàn Định Quốc: !!!

Con nhóc thối này, đang yên đang lành cho mượn xe đạp làm gì chứ.

Hàn Định Quốc chợt nhớ tới một câu nói đã có từ xưa: Con bán đồ cha, chẳng hề xót.

Đợi đã, cô là con gái của đại ca Sở mà, đương nhiên sẽ không thấy xót của rồi.

Sở Thấm thành công né được một kiếp, cặm cụi làm việc, tốc độ nhanh hơn người khác đôi chút. Vừa làm, cô vừa nghĩ thầm trong lòng, mấy ngày trước, khi c** nh* tới đưa mạch nha, sao mình lại không hỏi ông ấy xem dạo này có nhận được phiếu xe đạp nhỉ?

Mà chắc là không, vì có thì nhất định cậu út sẽ nói cho mình biết.

Sở Thấm thở dài trong lòng, xem ra phải dời kế hoạch mua xe đạp lại rồi.

Nhưng điều cô hoàn toàn không nghĩ tới đó là, ngay tại lúc này, cậu út Dương đang nhìn thấy phiếu xe đẹp thật!

Huyện Tân Minh, trên thị trấn.

Đây là lần thứ hai Trần Thiên Chương tới nơi này, lần này là vì đã đến thời điểm hẹn gặp Dương Tiểu Hưng.

Còn hẹn để làm gì hả? Tất nhiên là nhờ Dương Tiểu Hưng lấy đồ ăn giúp anh ta rồi. Bọn họ vẫn hẹn nhau ở chỗ cũ, tức nhà của Hồ Uy, nhưng lần này Trần Thiên Chương lại tới trước.

Hồ Uy rót cho anh ta cốc nước, bảo: “E là tới mai anh mới về được, giờ còn là ban ngày, phải đến tối thì Tiểu Hưng mới có thể chở lương thực đến đây.”

Trần Thiên Chương không có ý kiến: “Có lương thực là được, khi nào đến cũng không sao.”

Sau đó anh ta lại nói với giọng vui mừng: “Trong thư, anh Hưng bảo đã mua được không ít lương thực, đặc biệt là khoai lang, tận hơn trăm ký lận.”

Có thể nói, một trăm ký hơn khoai lang này đã chiếm trọn lấy tim anh ta, khiến anh ta thấy vui hơn cả khi mua được gạo nữa.

Ngoài ra còn có tầm một trăm ký gạo, cộng thêm vài ký lương thực mà anh ta mua được từ những chỗ khác, bằng đó hẳn đã đủ để lấp đầy khoảng trống dưới gầm giường.

Hồ Uy thật sự không hiểu, rõ ràng anh ta đang ở trên thị trấn, còn là người có công ăn việc làm không cần xuống ruộng cũng có lương thực để sống, vậy thì tại sao phải mua nhiều lương thực cho ông nội tới thế chứ.

Phải biết rằng số lương thực này đều được mua với cái giá tương đối cao, thậm chí còn chẳng rẻ bằng khi anh ta tự đi mua ở chợ lương thực nữa.

Hai người cùng ngồi chờ đến tối. Trong lúc đó, thỉnh thoảng họ sẽ trò chuyện qua lại, nói một hồi lại vòng tới gia đình của Dương Tiểu Hưng, thế là lỡ miệng nói toẹt ra hoàn cảnh trong nhà Dương Tiểu Hưng luôn.

“Nhà Tiểu Hưng phức tạp đến lạ lùng luôn ấy, năm anh chị em, nhưng khác cả cha lẫn mẹ.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 184: Chương 184



Trần Thiên Chương: “… Cái này thì khác kiểu gì?”

Chuyện này mà cũng khác được nữa hả?

“Ấy, anh hiểu lầm rồi.” Hồ Uy mỉm cười: “Lúc mẹ Tiểu Hưng sinh anh ấy ra thì đã tái giá, trong cuộc hôn nhân trước bà ấy đã có hai người con, một trai, một gái, cha của anh ấy cũng đi bước nữa, trước đó đã có hai đứa con gái, nói tóm lại trong nhà, anh ấy là nhỏ nhất. Thấy anh ấy nhiều anh chị em vậy thôi, nhưng thật ra dù là trong nhà hay trong thôn cũng đều chỉ có một mình.”

Trần Thiên Chương há hốc mồm.

Trời, phức tạp thật sự.

Đêm dài, dưới ánh trăng mờ ảo, Dương Tiểu Hưng đẩy lương thực đi vào nhà Hồ Uy, dọc đường đi không bị ai chú ý thấy cả.

“Có vậy thôi đó, anh qua kiểm lại đi.” Ông ấy mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế, chỉ tay vào đống lương thực trên xe đẩy, sau đó lấy tay quạt điên cuồng để tạo gió: “Mệt c.h.ế.t đi được, dạo này khó mua lương thực ghê, khó hơn năm ngoái nhiều lắm luôn.

Hồ Uy ngạc nhiên: “Thật không?”

Dương Tiểu Hưng gật đầu, như vô tình lỡ lời: “Người làm nông bọn tôi nhạy bén lắm, đôi lúc thấy thời tiết không ổn sẽ lập tức trữ chút lương lại ngay, nếu anh có dư thì cũng mua nhiều một chút để trong nhà đi.”

Hồ Uy rất tin lời Dương Tiểu Hưng: “Vậy tôi sẽ đi mua thêm, đúng rồi, lão Ngô nhờ tôi hỏi anh là có còn bắt được con heo rừng nào to giống con năm ngoái không, nếu có thì ông ta sẽ ra giá cao để mua lại.”

Dương Tiểu Hưng nhíu mày: “Sao ông ta lại đuổi tới tận chỗ anh để hỏi rồi, mấy con như heo rừng làm gì dễ bắt như vậy, tôi sắp bị ông ta làm phiền chết, trốn biệt tăm tận mấy tháng mà vẫn chưa chịu buông tha cho tôi nữa.”

Hồ Uy mỉm cười: “Một con heo rừng lớn như vậy mà anh cũng bắt được thì chứng tỏ anh có đủ năng lực để bắt con thứ hai chứ sao, làm gì mà buông tha dễ dàng cho anh được. Nói tới là tôi lại thèm thịt đây này.”

“Có thèm cũng chẳng còn cách nào đâu…” Nói được một nửa, Dương Tiểu Hưng chợt nhớ tới cô cháu ngoại hở ra là lại chạy biến lên núi, hơn nữa lúc nào cũng rất may mắn, tìm được con mồi ngon, thế là nhất thời cũng không dám khẳng định quá chắc, chỉ đành trả lời nước đôi: “Anh bảo ông ta im lặng xíu đi, nếu lại bắt được heo rừng, chắc chắn tôi sẽ tìm tới ông ta đầu tiên. Tất nhiên, không cần trả nhiều tiền đâu, chuẩn bị thêm lương thực là được rồi.”

Nếu thật sự là do Sở Thẩm bắt được, dựa theo tính cách cần lương không cần tiền của cô, nhất định sẽ chọn đổi lương thực.

Nói hết câu thì bên phía Trần Thiên Chương cũng đã kiểm tra xong.

Anh ta mặt mày hớn hở, lôi xấp phiếu để trong túi ra: “Làm phiền anh Hưng rồi, đủ ký, chất lượng cũng cực kỳ tốt.”

Dương Tiểu Hưng vỗ vai anh ta: “Chắc, hai chúng ta là ai chứ, anh đã gọi tôi một tiếng anh, chẳng lẽ tôi còn lừa cậu nữa hay sao.”

Dứt lời, ông ấy cụp mắt, vô tình nhìn lướt qua đống phiếu trong tay anh ta, và hình như trong số đó có một tấm phiếu xe đạp.

Trái tim Dương Tiểu Hưng nảy lên thình thịch, trong đầu bỗng nhớ tới chuyện Sở Thấm tìm mình hỏi về phiếu xe đạp, bèn không kiềm được mà hỏi ra khỏi miệng: “Thiên Chương, cậu có phiếu xe đạp hả?”

Trần Thiên Chương gật đầu, đếm đủ số tờ tiền giấy rồi đưa cho Dương Tiểu Hưng, đồng thời hỏi: “Ừm, anh Hưng cần phiếu xe đạp hả?”

Dương Tiểu Hưng lắc đầu rồi lại gật đầu, than thở nói: “Hầy, là cô cháu ngoại của tôi muốn mua. Con bé đã tìm tôi hỏi thăm từ lâu, nhưng dù đã để ý giúp con bé được một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa thấy đâu cả.”

Hồ Uy ngạc nhiên: “Là con gái của chị cả bên mẹ anh hả, con bé muốn mua xe đạp sao?”

Dương Tiểu Hưng mỉm cười: “Không phải, là con gái của chị hai tôi, chính là đứa nhỏ tôi dẫn tới nhà máy thép để làm hồi năm ngoái đó, có lẽ anh đã quên nhưng lúc ấy anh còn gặp mặt con bé một lần nữa cơ.”

Hồ Uy lập tức nhớ ra: “Chính là cô gái không thích nói chuyện kia hả?”

Dương Tiểu Hưng phản bác: “Giờ nó nói nhiều lắm, hồi đó chắc là do chị hai của tôi mới mất chưa bao lâu thôi.”

Nghe hai người họ nói chuyện, trên mặt Trần Thiên Chương dần để lộ vẻ ngạc nhiên.

Anh ta hỏi lại: “Nhà máy thép hả?”

Dương Tiểu Hưng gật đầu: “Là nhà máy thép trong thị trấn đó.”

Trong đầu Trần Thiên Chương bỗng hiện lên bóng dáng một người, khó tin hỏi: “Họ Sở?”

Sở gì thì anh ta quên rồi, chỉ nhớ cô gái đó làm giỏi lắm, bản thân thường xuyên sợ ngày nào đó cô sẽ c.h.ế.t đột ngột rồi liên lụy đến mình.

Anh ta còn nhớ phương pháp sấy khoai lang là do cô chỉ cho, cũng vì vậy mà anh ta mới tới huyện Tân Minh, sau đó thông qua bạn bè làm quen với Hồ Uy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 185: Chương 185



Lần này tới lượt Dương Tiểu Hưng kinh ngạc. Ông ấy giật mình hỏi: “Anh biết nó hả?”

Trần Thiên Chương cũng hoảng hốt lắm: “Tôi chưa nói với các anh hả, tôi làm việc trong nhà máy thép mà.”

Hồ Uy vỗ tay cái bốp: “Anh nói tôi nghe rồi, nhưng tôi lại quên mất cháu ngoại của Tiểu Hưng cũng từng làm giúp ở nhà máy thép.”

Dương Tiểu Hưng có nằm mơ cũng không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, thái độ với Trần Thiên Chương cũng càng thêm thân thiết, còn bật cười nói: “Dựa theo tính cách của cô cháu ngoại đó của tôi, nếu anh biết nó thì hẳn là người quen của nó rồi. Chà, hay là mai anh tới nhà tôi ăn bữa cơm đi.”

Trần Thiên Chương vội vàng từ chối: “Không được đâu anh Hưng, tôi phải mau chóng về lại thành phố, chứ để người già ở nhà một mình tôi không yên tâm.”

Cũng phải, với cả Dương Tiểu Hưng chỉ là nhất thời nổi hứng, nếu anh ta đã từ chối ông ấy cũng sẽ không níu kéo.

Chợt, Trần Thiên Chương rút tấm phiếu xe đạp ra, bảo: “Nhà tôi đã có xe đạp rồi, còn tờ này là do tôi vô tình có được, hay để tôi đổi với anh nhé?”

Dương Tiểu Hưng ngạc nhiên: “Thật không?”

“Chuyện này mà còn giả được sao, sớm muộn gì tôi cũng phải đổi nó đi thôi mà.”

Dương Tiểu Hưng suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý: “Anh muốn đổi cái gì, lương thực hả?”

Trần Thiên Chương gật đầu: “Đổi lương thực đi, ngoại trừ lương thực tôi cũng chẳng còn thiếu gì nữa, với lại thứ như lượng thực càng nhiều càng tốt mà.”

Dương Tiểu Hưng gật đầu đồng ý. Ông ấy cũng không biết liệu Sở Thấm có lấy ra đủ số lương thực có giá trị ngang với tấm phiếu đó không nữa. Nếu không đủ, ông ấy lại phải chạy một chuyến giúp cô lấy lương thực.

Nghĩ đến đây, Dương Tiểu Hưng lại đau hết cả đầu, hầy!

Sau khi cất kỹ tờ phiếu xe đẹp, ông ấy quyết định ngày mai sẽ mang tới cho Sở Thẩm, nhờ mua bán mà cô đã kiếm được một khoản tiền, hẳn cũng đủ để mua xe đạp.

Hôm sau.

Sớm tinh mơ, trong gió vẫn còn chút hơi lạnh, xen lẫn hương của bùn đất và cỏ cây.

Tối qua trời hạ một cơn mưa nhỏ, trận mưa này cũng rất đúng lúc, nhờ vậy mà mấy hôm nay Sở Thấm cũng không cần ra ruộng tưới nước cho khoai lang.

Đầu tiên, cô kéo tấm màn tranh ra, rồi mở cửa sổ cái “két”, đập vào mắt là khung cảnh sương trắng lượn lờ quanh đỉnh Thanh Sơn phía xa xa, thoạt nhìn cứ như tiên cảnh chốn nhân gian vậy.

Sở Thấm hít sâu một hơi, cột đại mái tóc dài ra sau gáy, một ngày mới lại bắt đầu.

Sáng nay cô ăn cơm với thịt nai kho còn dư tối qua, lại xào thêm một đĩa rau. Thật sự không có cách nào, dạo này công việc rất nhiều, ngày nào cũng phải làm từ sáu giờ rưỡi sáng tới tận mười một giờ rưỡi trưa, liền tù tì năm tiếng đồng hộ, nếu không ăn thứ gì đó chắc bụng thì thật sự không chịu nổi.

Sở Thấm tiện tay lấy cà rốt sấy khô ra, lần này cà rốt sấy khô cô làm là vị cạy, ăn rất đưa cơm.

Cơm nước xong thì chuẩn bị bắt tay vào làm việc thôi.

Công việc hôm nay nặng hơn hôm qua rất nhiều, Sở Thấm được phân công đi đào kênh nước từ trong thôn tới sông Thượng Khê.

Sở Thấm sợ ngây người.

Sao đội trưởng Hàn bỗng quyết đoán quá vậy, đang yên đang lành thế mà lại nảy ra ý định dẫn nước từ sông Thượng Khê về thôn, đây chính là một công trình lớn đó, không cùng một đẳng cấp với việc đào kênh trong thôn đâu.

Người trong thôn cảm thấy rất khó hiểu với quyết định này, nhưng Sở Thấm chẳng nói nhiều đã lập tức giơ tay đồng ý.

Bớt giỡn, cô đã muốn làm vậy từ lâu rồi, chẳng qua khi đó cô cho rằng chắc chắn đội trưởng Hàn sẽ không đồng ý nên mới không nói ra thôi.

Nguyên nhân là vì chỉ mỗi việc khuyên ông ấy đào kênh trong thôn thôi đã vô cùng khó khăn rồi, năm lần bảy lượt nói mỏi cả miệng, rách cả da mới thành công đấy.

Có điều nếu đoạn kênh này được nối thông, từ giờ về sau dù đất đai trong thôn có khô cằn tới cỡ nào cũng sẽ biến thành ruộng tốt.

Rõ ràng đây là một việc mà lợi ích nó mang lại sẽ kéo dài vĩnh viễn, chỉ cần chịu khổ một chút giai đoạn đầu, chỉ chút xíu thôi, chứ không khổ lâu đâu.

Sở Thấm bắt đầu làm việc.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 186: Chương 186



Mặt trời dần ló dạng, tản ra nhiệt lượng ngày một nhiều, Sở Thấm vùi đầu làm việc, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy đầy đất. Ngoại trừ lúc uống nước, cô chưa phút nào ngơi tay.

Mấy thôn dân làm kế bên trông mà hoảng.

Rốt cuộc Sở Thấm đào đâu ra tinh thần và sức lực vậy? Tại sao cô không bị phân xuống ruộng làm chứ, vậy thì bây giờ mình khỏi cần cố sống cố c.h.ế.t làm việc theo cô rồi.

Hết cách rồi, đâu thể để người khác thấy mình làm không bằng một cô gái mới hai mươi tuổi được.

… À thì, dù không bằng thật nhưng cũng không thể kém xa tít tắp, đúng không?

Chỉ với sức của một mình mình, Sở Thấm đã kéo toàn bộ mọi người xung quanh chăm chỉ theo mình, nhưng vẫn không có ai xứng tầm làm đối thủ của cô.

Hậu quả là vai của một đám đàn ông cao to trong thôn Cao Lý cũng sụp xuống vài phần.

Thật ra, lúc trước, khi cô còn làm dưới ruộng cũng đã có dấu hiệu này rồi, bằng chứng là những người làm chung tổ với cô đều sẽ siêng năng hơn một chút.

Cũng có người muốn tự kiềm chế bản thân, nhưng Sở Thấm đâu có để yên, nếu cô đã cày xong hai mảnh mà bạn mới chỉ xong một mảnh, cô sẽ lập tức liếc bạn một cái, như chỉ vô tình nhìn qua mà thôi. Nhưng ánh mắt đó lại vô cùng sâu xa, không thể nói ra là mang nghĩa gì.

Có lẽ là khinh bỉ, miệt thị, cười nhạo… tóm lại, sau một hồi thả trí tưởng tượng bay cao, mặt mọi người bỗng đỏ rần, trong đầu chỉ còn lại mỗi suy nghĩ không thể thua kém cô quá xa được.

Bí thư của thôn – một người cực kỳ tinh ý là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, bèn vội vàng báo lại với Hàn Định Quốc. Từ đó về sau, lúc nào Hàn Định Quốc cũng phân cô vào những tổ có nhiệm vụ quan trọng, sau đó lại nhét vào một đống đàn ông cao to lực lưỡng, mục đích là để cô thúc đẩy họ siêng năng làm việc.

Không thể phủ nhận một điều, chiêu này tốt cực, hiệu suất làm việc tăng rõ rệt luôn. Hàn Định Quốc cảm thấy Sở Thấm đúng là củ cà rốt treo trước mõm ngựa, rất có ích.

Gần tới trưa, sắp tan làm.

Sở Thấm đang tiến hành chạy nước rút, quyết tâm phải đào thêm hai mét nữa.

Hì hà hì hục…

Cuối cùng cũng có người chịu không nổi, lúc này mặt mày người đó đã ướt đẫm, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt nữa. Người đó hét lên: “Sở Thấm, cô chưa thấy mệt hả?”

Sở Thấm không ngừng lại, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người kia: “Mệt? Làm có tí tẹo chuyện như vầy mà cũng kêu mệt hả?”

Rồi liếc mắt đánh giá người kia một lượt, khiến anh ta giật nảy mình, vội đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn cao ngực, chỉ sợ sẽ nhìn thấy lời phán xét “Anh yếu quá vậy” hiện lên trong mắt Sở Thấm.

Sở Thấm lặng lẽ dời mắt.

Chà, yếu quá chừng.

Người nọ tức giận cắn môi, giơ cao cái cuốc lên trời rồi hạ xuống thật mạnh, như muốn phát tiết sự xấu hổ của mình lên đất đá.

Dù sao cũng không c.h.ế.t được, chẳng lẽ tôi thật sự không thể vượt qua cô sao, Sở Thấm?

Sự thật chứng minh, không qua nổi.

Chờ đến lúc tan làm, anh ta liếc mắt nhìn sơ một lượt, kết quả là Sở Thấm đào nhiều hơn anh ta ít nhất một phần năm!

Ông trời ơi, đã sinh ra Sở Thấm, sao còn để đàn ông thôn họ ra đời làm gì!

Trưa nay, nhà ăn có nấu món mà cô yêu thích nhất: bí đỏ xào và thịt hầm bí đao.

Đúng là ngày họ bí họp mặt mà.

Sở Thấm múc cơm, định măng về nhà ăn như mọi ngày.

Trong nhà vẫn còn thịt nai kho tàu, xem ra tối nay lại ăn món đó nữa rồi.

Sở Thấm cố nén cơn đói xuống, vui vẻ đi về nhà, ai ngờ trên đường đi lại tình cờ gặp được cậu út.

Dương Tiểu Hưng đã nhìn thấy Sở Thấm từ xa, cô vừa bưng tô cơm, thỉnh thoảng còn đưa lên mũi ngửi.

“Nè, cháu đang làm gì thế?” Ông ấy gọi.

Hai mắt Sở Thấm sáng lên: “Cậu út! Sao cậu lại tới đây, cháu chuẩn bị ăn cơm nè, cậu ăn chưa?”

Dương Tiểu Hưng khó hiểu hỏi: “Ăn cơm?”

Sở Thấm giơ cái tô trong tay lên: “Bưng về nhà ăn.”

Dương Tiểu Hưng lập tức nhớ ra thôn Cao Thụ đã xây nhà ăn rồi, nghe nói hiệu quả rất tốt, đại đội trưởng thôn họ cũng muốn noi theo.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 187: Chương 187



Cậu út Dương ăn cơm xong mới tới, ông ấy không quen đến nhà người khác vào giờ cơm, sau khi gật đầu đi theo Sở Thấm về nhà.

Trên đường Sở Thấm lại hỏi: “Cậu tới đây làm gì ạ?”

Cậu út Dương: “Tới nói cho con một chuyện tốt. Về nhà nói đi, đây là đồ tốt.”

Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, đồ tốt gì?

Cô lập tức nghĩ đến vé xe đạp, dù sao đối với cô bây giờ mà nói, vé xe đạp chính là đồ tốt nhất.

Sở Thấm đưa mắt nhìn về phía xe đạp trong tay cậu, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cô hơi kích động hỏi: “Là vé sao?”

Cậu Dương cười nói: “Không phải, nhưng muốn đổi vé thì không dễ, cháu phải suy nghĩ một chút.”

Sở Thấm thấy rằng nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu không dễ thì cô cũng phải mua một chiếc xe đạp.

Bây giờ xe đạp được coi là hàng xa xỉ, một chiếc xe đạp có thể dùng hai ba mươi năm, vừa lúc có tiền trong tay, người trong thôn cũng biết năm ngoái cô bán lợn kiếm được một khoản tiền, số tiền cụ thể có thể tính ra được.

Nếu cô không vội sửa nhà, thì phải tìm một cơ hội dùng tiền, đỡ phải nhớ thương.

Cũng không phải sợ có người trộm, qua lần trước cô ra sức đánh hai tên trộm, chắc hẳn mấy năm nay cũng không ai dám tới nhà cô trộm cắp trừ khi rơi vào đường cùng.

Chỉ sợ có người đến mượn.

Đương nhiên Sở Thấm sẽ không cho mượn, nhưng chung quy là ngại phiền.

Từ năm ngoái sau khi bán hết lợn thì có hai người lần lượt đến vay tiền, một là thím Chu trong thôn, nhà mẹ đẻ bà ta có quan hệ với cậu Dương, là cháu họ của bà Dương. Sở Thấm hoàn toàn không để ý tới bà ta.

Trước đây khi nguyên chủ còn sống thím Chu này cũng chưa bao giờ nói đến tầng quan hệ này, chưa từng nói quá hai câu với nguyên chủ, lúc Sở Thấm xuyên qua cũng như thế, thẳng đến khi Sở Thấm có tiền bán lợn, vị này mới nhiệt tình với cô.

Sở Thấm cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể cho mượn được.

Một người khác nói là em họ của ông ngoại nguyên chủ, cũng chính là chú họ của mẹ nguyên chủ.

Người nay tóc đã hoa râm nửa chân bước vào quan tài rồi vẫn không biết xấu hổ, ông ta ở thôn Lưu Lý, có về thôn Cao Thụ uống rượu mừng thì tìm Sở Thấm, nói cháu trai nhà mình muốn kết hôn, thế nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cho nên tìm cô mượn chút tiền dùng khi khẩn cấp.

Trong lòng Sở Thấm trợn trắng mắt, nói hai ba câu đuổi người đi.

Nghĩ cô là một con lợn ngu ngốc sao, hơn nữa loại chuyện này muốn mượn cũng là con trai ông ta tới mượn, ông ta một ông lão lớn tuổi đi đường nhỏ lén lút đến mượn tiền, rõ ràng chính là tay không bắt sói trắng, sau khi lấy được tiền sống c.h.ế.t không thừa nhận, Sở Thấm không có chứng cứ làm sao có thể đòi lại tiền đây.

Còn nói theo chiều hướng xấu, cho dù viết giấy vay nợ, ông ta nhắm mắt đá chân*, Sở Thấm tìm ai nói lý lẽ đây.

*Ngay khi nhắm mắt đá chân, mọi sự trên đời sẽ không thể tranh giành: Một câu ngạn ngữ nổi tiếng ở Trung Quốc.

*Ngay khi nhắm mắt đá chân, mọi sự trên đời sẽ không thể tranh giành: Một câu ngạn ngữ nổi tiếng ở Trung Quốc.

Khoảng thời gian đó Sở Thấm rất khó chịu, vẫn nhớ chuyện tiêu tiền trong lòng.

Mua xe đạp là lựa chọn hàng đầu.

“Cạch” một tiếng, dùng chìa khóa mở cửa.

Tiểu Bạch đã chờ ở nhà, vẫy đuôi điên cuồng ý bảo bát cơm của nó, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

Sở Thấm múc một nửa cơm trong bát cho nó: “Đói thế à, mau ăn đi.”

Dương Tiểu Hưng thật sự không nhìn ra.

Chịu đựng hồi lâu, nhịn không được nói: “Chó nhà cháu chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn cơm giống cháu sao?”

Như vậy có phải là quá mức hay không?

Sở Thấm khó hiểu: “Ngoại trừ ăn giống cháu, cháu cũng không cho nó ăn gì khác.”

Kỳ thật nhiều lúc cũng chỉ cho Tiểu Bạch ăn khoai lang, dù sao gạo và mì trân quý, thế nhưng trong khoảng thời gian này hết khoai lang.

Dương Tiểu Hưng nghẹn lời, quả thật, ngoại trừ những thứ này con ch.ó còn có thể ăn cái gì, khó trách hiếm khi có người nuôi chó.

Mỗi lần như vậy Sở Thấm liền cảm thấy may mắn vì khi mới xuyên qua bằng mọi giá phải chuyển ra ngoài, chuyển đến ở tại một địa phương hẻo lánh, nếu không chuyện cô cho chó ăn cơm cùng sẽ bị người ta bàn tán.

Không, có lẽ cũng không nuôi được chó.

Dương Tiểu Hưng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của cô, biết cô chờ không nổi, liền lấy vé xe đạp trong túi ra: “Cho cháu, cháu rảnh thì đi mua đi.”

Mắt Sở Thấm sáng lên, sự mừng rỡ thể hiện rõ trong lời nói: “Cảm ơn cậu, nếu không có cậu cháu không biết phải đợi năm nào tháng nào mới có thể mua xe đạp.”

Cô cầm lấy vé, chăm chú nhìn vài giây hỏi: “Cậu, vé này bao nhiêu tiền, cháu trả cho cậu.”

Dương Tiểu Hưng thở dài: “Cậu đã nói không dễ dàng mà, lai lịch tấm vé này có liên quan với cháu, cháu có biết là ai đưa cho cậu không?”

Sở Thấm nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Không thể là dì cả, chẳng lẽ là ai ở thôn Tịnh Thủy?”

Dương Tiểu Hưng cười ha ha, đắc ý nói: “Cậu biết ngay cháu không đoán được, là Trần Thiên Chương.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 188: Chương 188



Sở Thấm sửng sốt hai giây: “Chờ chút, Trần Thiên Chương là?”

Nghe có vẻ quen tai, cô có quen không?

Dương Tiểu Hưng không thể tin được, nói: “Trời ơi, không thể nào, người năm ngoái cháu quen ở nhà máy thép, cháu quên rồi à?”

Ông ấy nghĩ mãi mà không ra, nếu đổi lại là ông ấy, ông ấy nhất định có thể nhớ kỹ người của nhà máy thép. Dù sao đây cũng coi như là mạng lưới quan hệ, cho dù chỉ quen biết một chút, nhiều hơn vài lần cũng có thể biến thành người quen.

Làm sao nghĩ Sở Thấm có thể vô tâm như thế.

Sở Thấm giật mình: “Là anh ta, tên Quỷ Đen kia.”

Dương Tiểu Hưng: “…”

“Cháu gái, đừng đặt biệt danh cho người khác.” Dương Tiểu Hưng nhịn cười: “Hơn nữa người ta cũng không đen như vậy.”

Sở Thấm lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Vé này là của người ta, cô quả thật không thể gọi người ta là Quỷ Đen nữa.

Cô tò mò hỏi: “Cậu út, sao cậu quen được anh ta?”

Dương Tiểu Hưng liền kể chuyện mình quen biết Trần Thiên Chương, rồi chuyện vé xe đạp là như thế nào cho Sở Thấm nghe.

Sở Thấm kinh ngạc: “Có chuyện trùng hợp thế à, vậy thứ anh ta muốn không phải là tiền, mà là lương thực sao?”

Dương Tiểu Hưng gật đầu: “Hình như anh ta rất vội đi mua lương thực.”

Trong lòng Sở Thấm nói, tôi cũng rất cần lương thực gấp đó.

Cô xoay chuyển đầu óc, nhanh chóng tính toán ước lượng hầm lương thực nhà mình một phen, rồi tính xem có thể bỏ ra bao nhiêu.

Thành thật mà nói, dù nửa cân cô cũng không muốn mất, dù sao lương thực kia đều là lương thực mồ hôi nước mắt mà cô đầu tắt mặt tối khổ sở kiếm được.

Nhưng vé xe đạp thật sự quý giá, qua thôn này, còn không biết sau này có cửa hàng khác hay không.

Trong làng có hai nhà có xe đạp.

Một nhà là bí thư chi bộ thôn, xe đạp nhà ông ta giống với cái của cậu út Dương, đã qua tay nhiều người, gần như là một chiếc xe đạp bỏ hoang chắp vá lại.

Người còn lại là đội trưởng Hàn. Xe đạp của Hàn Định Quốc còn khá mới, nghe nói ông ấy mất phí lớn mua xe đạp, phải đổi hơn nửa năm mới có vé xe đạp.

Sở Thấm hỏi: “Cần bao nhiêu lương thực?”

Cậu út Dương nói: “Nếu cho khoai lang khô thì phải 60 cân. Nếu cho lúa thì phải 20 cân.”

Sở Thấm nghĩ thầm cái này cũng không tính là nhiều, nghĩ đến việc thật ra Trần Thiên Chương đã đưa ra giá người quen.

Vì vậy cô không gượng ép nữa, gật đầu: “Cho thóc đi, khoai lang khô cháu cũng không có bao nhiêu, khi nào thì đưa cho anh ta ạ?”

Cậu út Dương: “Cháu cứ đưa cho cậu là được, chỉ sợ bây giờ anh ta về thành phố, khi nào về cậu đưa cho anh ta.”

Sở Thấm đi xuống hầm lấy lương thực, cậu út Dương đi lòng vòng trong sân nhà Sở Thấm, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy ruộng khoai lang trên sườn núi bên cạnh hàng rào, chờ Sở Thấm từ trong hầm ra, ánh mắt nhìn Sở Thấm có chút ý vị thâm trường.

“Cho dù cháu ở một mình, cũng phải cẩn thận chút.” Ông ấy ám chỉ, nhìn về phía mảnh đất khoai lang kia.

Cậu út Dương không muốn Sở Thấm gieo một hạt giống khác, dù sao ông ấy cũng là người có chút Tinh thần phản nghịch” trong xương tủy. Ông ấy cũng có thể làm mấy việc buôn bán, sao có thể cảm thấy trồng riêng khoai lang là chuyện vớ vẩn gì.

Sở Thấm biết không giấu được cậu út Dương, cũng không muốn giấu.

Suy nghĩ giống như cậu út Dương, chuyện đổi lợn rừng lấy lương thực cậu út Dương làm, trồng khoai lang tính là gì chứ.

Cậu út Dương để ý đến hai cái cây ở sân sau, đi vòng quanh hai cái cây với vẻ thích thú, mừng rỡ nói: “Là cây táo với cây dương mai, cháu trồng khi nào vậy, sắp có quả rồi.”

Sở Thấm nói bâng quơ: “Đúng ạ, trồng được một thời gian rồi, khi có quả cháu đưa cho cậu một ít.”

Cậu Dương vui vẻ gật đầu.

Hai cậu cháu không nói tiếp, cậu út Dương cầm lương thực đạp xe rời khỏi thôn Cao Thụ.

Đang giữa trưa, ánh nắng gay gắt.

Sở Thấm ăn cơm trưa xong, ngồi ở trong đình, quan sát tấm vé xe đạp nhiều lần, lại lấy tiền ra đếm, trong lòng vui rạo rực cực kỳ vui vẻ.

Hai ngày nữa mình sẽ lên thị trấn mua xe đạp.” Thoải mái dang rộng hai tay tựa vào lưng ghế, trong lòng cô thầm nghĩ.

Dù sao cũng phải mua, mua sớm hưởng thụ sớm thôi.

Chỉ là, sau này cô phải nghĩ biện pháp chuyển lên núi thêm vài lần, tốt nhất là đến núi Thanh Tuyền.

Tuy rằng núi Thanh Tuyền nguy hiểm, nhưng thật sự có nhiều đồ hoang dã.

Lần trước đổi thịt lợn rừng cô ăn thấy rất ngon, muốn ăn thêm lần nữa.



Kỹ thuật viên Mạc đến vào ngày hôm sau.

Hôm nay trời nắng, bầu trời trong xanh, cũng may ánh nắng ấm áp, nhiệt độ thích hợp để phơi nắng nhất.

Ngày hôm qua Hàn Định Quốc đã sửa sang lại phòng, ông ấy lau chùi từ trong ra ngoài, ngay cả xà và trần nhà cũng được quét tước lau dọn bằng chổi.

Về cách bố trí phòng, nó rất đơn giản.

Bên trong đặt một cái giường, đặt một cái bàn học, lại đặt một cái tủ quần áo nhỏ, cùng với giá chậu rửa mặt vân vân, cả căn phòng tuy nhỏ nhưng không lộn xộn.

Quan trọng là trong phòng có cửa sổ lớn, mở cửa sổ ra là nhìn thấy sân đập lúa, nhìn xa hơn nữa chính là đồng ruộng mênh m.ô.n.g bát ngát cùng núi non trùng điệp chờ cấy mạ, quang cảnh thật sự rất tốt.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 189: Chương 189



Cuối cùng chính là vị trí, tạm thời ở bên cạnh sân đập lúa, mà nhà bí thư chi bộ thôn ở ngay bên cạnh, một hộ gia đình cách nơi ở gần nhất là con trai thứ hai của bí thư chi bộ thôn, hơn nữa sân đập lúa người đến người đi nhiều, bảo đảm vô cùng an toàn.

Ít nhất kỹ thuật viên Mạc sau khi nhìn thấy vô cùng hài lòng.

Người gác cổng của Dương Tử Câu cũng không tồi, nhưng chung quy vẫn là trường học, trẻ con thật sự ồn ào.

Nơi này nháo thì nháo, nhưng cũng chỉ ồn ào lúc chạng vạng cơm nước xong, thời gian khá yên tĩnh.

Sở Thấm dẫn kỹ thuật viên Mạc đến đây, dọc theo đường đi cho cô giới thiệu các nơi trong thôn, đến chỗ ở tạm thời hỏi cô ấy: “Còn cần mua thêm gì nữa không?”

Kỹ thuật viên Mạc vừa định gật đầu, dường như nhớ tới cái gì, nói: “Thêm một cái đèn dầu được chứ?”

Sở Thấm vội nói: “Đương nhiên rồi.”

Đây là do bọn họ không suy nghĩ chu đáo, kỹ thuật viên Mạc sau khi lớn lên trong thành phố quen với đèn điện khẳng định không quen với bóng tối.

Kỹ thuật viên Mạc ngại ngùng nói: “Buổi tối tôi thích đọc sách, đèn không đủ sáng làm ảnh hưởng đến mắt.”

Sở Thấm dàn xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi rời đi, những chuyện khác phải do đội trưởng Hàn giải quyết. Hơn nữa thím Nhân Tâm ở gần đây, không sợ kỹ thuật viên Mạc không có ai nói chuyện cùng.

Về đến nhà thay quần áo tiếp tục làm việc, trong lúc đó quả nhiên nhìn thấy đội trưởng Hàn dẫn kỹ thuật viên Mạc đi trên bờ ruộng, thi thoảng chỉ vào ruộng, không biết đang nói cái gì.

Đang nói cái gì?

Nói về chuyện trồng lúa.

Kỹ thuật viên Mạc nói: “Trong thôn hiện tại đang phát triển hệ thống thủy lợi, nhưng sản lượng có cao hay không tôi cảm thấy mấu chốt ở phân bón, đội trưởng chú có hiểu về phân bón canxi magie phốt pho không?”

Hàn Định Quốc sửng sốt hai giây: “Hiểu rồi, chú có nghe qua, nói là phân bón này rất tốt.”

Kỹ thuật viên Mạc: “Hiện nay trên phương diện trồng lúa, thích hợp dùng nhất là canxi, magie, phốt pho, đội trưởng Dương Tử Câu đang nghĩ biện pháp mua canxi, magie và phốt pho.”

Hàn Định Quốc trầm tư, trong thôn không phải không có phân bón, chỉ là dùng phân tự chế.

Ví dụ như phân động vật, hoặc phân người. Phân lợn mà người nuôi lợn trong thôn thu hoạch được đều dùng cho ruộng phì nhiêu.

Về phần phân gà phân vịt, bởi vì nhà nhà đều có đất trồng rau, cho nên bị tịch thu.

Tiếp theo chính là tro thực vật, thậm chí cỏ xanh và cây thủy sinh.

Tro thực vật không cần nói nhiều, thật ra cỏ xanh và cây thủy sinh cũng có thể bón phân, trong thôn hầu như tất cả trẻ dưới mười tuổi đều có công việc, chính là cắt cỏ.

Đúng vậy, nhiệm vụ cắt cỏ quan trọng này do trẻ em đảm nhận, mỗi ngày phải cắt đủ số lượng, có thể lấy được hai công điểm.

Thật sự không còn cách nào khác, bánh hạt cải ép dầu thừa cũng có thể rải trong ruộng làm phân bón.

Nếu không được nữa, dùng bùn trong đầm cũng được.

Dù sao canxi magie... Đội trưởng Hàn kích động.

“Phân bón này chắc chắn khó mua.” Đội trưởng Hàn nói, sờ sờ điếu thuốc trong túi, nhẫn nhịn không hút: “Chú đi hỏi ông Trịnh, xem có thể cùng ông ta mua được không.”

Kỹ thuật viên Mạc không nghĩ Hàn Định Quốc dễ khuyên như vậy, liền nói thêm: “Chẳng những tương đối khó mua, giá cả còn rất cao.”

Hàn Định Quốc gật đầu.

Nếu hiếm giá cả chắc chắn sẽ cao.

Nhưng tầm nhìn ông ấy quá nhỏ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ cao đến mức độ này.

Đôi khi giá thị trường là một chuyện, giá thực tế lại là một chuyện khác. Mua không được phải nhờ vả quan hệ, nơi này khơi thông nơi kia khơi thông, giá cả thực tế không phải sẽ tăng lên sao?

Kỹ thuật viên Mạc giỏi làm nông, Hàn Định Quốc vốn tưởng rằng cô ấy chẳng lớn hơn con gái mình là bao, ở trong lòng không khỏi xem nhẹ vài phần.

Sau một hồi trò chuyện, mới phát hiện mình tầm nhìn còn hẹp.

Người ta từ ươm giống đến gieo trồng, rồi đến trên đường cần quản lý thế nào cũng có thể nói đạo lý rõ ràng, không kém gì các cụ già trong làng.

Nhìn hai người nói chuyện rất hòa hợp, Sở Thấm cuốc đất phía xa yên tâm, Trương Phi Yến đang nhặt đất lại hoàn toàn choáng váng.

Cô ấy mơ mơ màng màng, nhìn một màn này hoàn toàn không kịp phản ứng, thậm chí dùng tay dính đầy bùn đất đi gãi gãi đầu.

“Chờ một chút, kiếp trước không phải người này.”

Trương Phi Yến nhỏ giọng nói thầm, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ lớn: “Tôi nhớ là nam, mắt còn dài đến đỉnh đầu.”

Người đàn ông kia cô quên tên là gì, chỉ nhớ đeo kính, thân hình gầy gò, ngày đầu tiên nhìn thấy anh ta anh ta còn vuốt lên tóc, bóng loáng, Trương Phi Yến nhìn thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng cứ như vậy anh ta còn câu được một trái tim thiếu nữ trong thôn, vì sao Trương Phi Yến nhớ rõ chi tiết về người, cũng bởi vì chuyện như vậy.
 
Back
Top