Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 170: Chương 170



Hôm nay cô vẫn đào bùn đất, mương nước đầu tiên đã được đào gần một nửa nhờ sự chung sức của cả thôn.

Lúc đào xong thì dẫn nước suối trong thôn vào để chảy vào ruộng, sau này tưới nước sẽ thuận tiện hơn, biến ruộng đồng cằn cỗi trong thôn thành một mảnh ruộng có khả năng tưới tiêu tốt.

Sở Thấm thở hồng hộc làm việc, so với những người khác, cô ít khi ngẩng đầu lên, lần nào nhân viên tính điểm trông thấy cô cũng thầm gật đầu, cảm thấy mười điểm công hàng ngày của cô là xứng đáng, không phí nửa điểm nào.

Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đứng trên sườn núi, cầm bản vẽ nhíu mày nhìn tuyến mương nước trong kế hoạch.

Bí thư chi bộ thôn khẽ nhả khói rồi nói: “Tạm thời ngừng bên thôn phía tây lại đi, đào mấy chỗ quan trọng trước rồi nói sau.”

Hàn Định Quốc do dự: “Nhưng mấy năm trước thôn phía tây mới khai hoang, cần mương nước hơn.”

Bí thư chi bộ thôn lắc đầu: “Không đủ nước.”

Sông trong thôn bọn họ không lớn, thiên hướng suối nhỏ hơn, nguồn nước không dư dả lắm, bỏ được chỗ nào thì bỏ.

Hàn Định Quốc vẫn đang do dự, nhưng ông ấy chợt nhớ lời Sở Thấm từng nói.

Lúc đó ngày nào Sở Thấm cũng tìm ông ấy bảo sửa mương nước, còn cảm thán vận may của thôn kém như thế, nếu dòng nước trong thôn có thể chảy vào sông suối thì chắc mặt thủy lợi sẽ tốt hơn nhiều.

Sông Thượng Khê là dòng chảy chính của xã Dương Tử Câu, chảy quanh co từ trên núi, các nhánh nhỏ chảy qua các vùng trong xã Dương Tử Câu và thôn Tịnh Thủy, cuối cùng tụ lại thành sông Phù Giang ở huyện Tân Minh.

Thậm chí sông Phù Giang còn chảy qua rất nhiều thành phố, là nhánh sống chính trong tỉnh.

Hàn Định Quốc đột nhiên nghĩ nếu thôn có thể thông đường nước với sông Thượng Khê thì tốt biết bao?

Ông ấy vừa nghĩ thế đã không buông được, nếu khơi thông được thì phải đào một mương nước giữa hai dòng sông.

Chuyện này không thể so với việc đào mương nước trong thôn bây giờ, mương nước trong thôn lúc này cũng chỉ nhỏ thôi, còn đào mương nước giữa hai dòng sông là một công trình lớn.

Hàn Định Quốc suy nghĩ rất lâu.



Sau khi xong việc về nhà, Sở Thấm bỏ gà xông khói vào lồng hấp để chưng, sau đó cầm một cái bát to đến nhà ăn lấy cơm.

Nhà ăn nằm bên cạnh sân đập lúa, không xa nhà Sở Thấm lắm, lúc cô đến nhà ăn, bên trong đã có rất nhiều người.

Nhà ăn là nhà tầng trệt có diện tích khá lớn, sau khi vào có thể thấy khoảnh sân đủ để đặt mười cái bàn lớn, nếu cố sắp xếp thêm có thể đủ cho mười hai bàn.

Hai bên nhà ăn là các căn phòng nhỏ, mỗi phòng có thể đặt được khoảng hai cái bàn, người trong thôn ngồi đầy bàn.

Phòng bếp ở đối diện cửa nhà ăn, diện tích khá rộng, giữa phòng còn có một phòng để đồ ăn, lương thực các thứ.

Có điều trong bếp chỉ có một cái bếp lò, trên bếp có hai cái nồi, bên cạnh có mấy cái lò nhỏ để nấu nước.

Sở Thấm bưng bát đến trước phòng bếp lấy cơm, sau đó nhìn liếc qua phía sau, đồ ăn hôm nay cũng không tệ lắm.

Cơm độn thêm rất nhiều khoai lang, khoai lang phải đến sáu phần, cơm được bốn phần.

Đồ ăn là rau cải trắng ngàn năm không đổi, các thím làm trong bếp thương người nên đổi thành muối chua.

Sở Thấm ngửi thấy mùi này lập tức cảm thấy thèm ăn, chỉ muốn ăn với cơm ngay.

Ngoài món đó ra còn có củ cải xào bã rượu.

Nơi này thích lấy bã rượu làm đồ ăn, đồ ăn nấu xong có màu đỏ trông cực kỳ ngon miệng.

Sở Thấm cực kỳ hài lòng, vui vẻ đi lấy cơm, còn bảo thím trong nhà ăn bỏ đồ ăn lên cơm cho cô.

“Cháu định về nhà ăn à?” Người lấy đồ ăn hỏi cô là thím Tú Hoa.

“Vâng, cháu ăn chậm lắm.” Sở Thấm gật đầu.

Thím Tú Hoa biết rõ về cô, cô gái Sở Thấm này thích yên tĩnh.

Bà ấy lấy đồ ăn cho Sở Thấm, còn múc cho cô thêm một muôi canh củ cải xào bã rượu hơn mức quy định.

Canh này khá ngọt, mùi cực kỳ thơm.

Sở Thấm cẩn thận bưng về nhà, thật ra cô cũng khá khác lạ, phần lớn người trong thôn đều chọn ăn ở nhà ăn.

Dẫu sao nhà ăn cũng náo nhiệt mà!

Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm vui sướng đến mức nào chứ.

Người ăn cơm trong nhà ăn không rảnh rỗi, rất nhiều người cứ bưng bát chạy ra ngoài phòng tụm năm tụm ba lại cùng tám chuyện với nhau.

Trên đường từ nhà ăn về nhà, Sở Thấm khó có lúc được yên tĩnh.

Lúc về nhà, gà xông khói chưa chưng xong nên cô kiên nhẫn đợi khoảng hai mươi phút mới nhấc gà ra, tiện thể hâm nóng lại đồ ăn.

Tay nghề của thím Tú Hoa không tệ, dù nấu cơm tập thể với nồi lớn nhưng khong hề qua loa, dẫu sao Sở Thấm cũng thấy những món này không thua gì món cô nấu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 171: Chương 171



Rau ăn cùng với gà xông khói, cơm độn khoai lang thơm ngọt, củ cải trong suốt, cải trắng chua ngon miệng, gà xông khói thơm cay, đây đúng là một bữa trưa thỏa mãn.

Khi làm nông, sau khi ăn trưa xong, mọi người thường nghỉ một lát.

Sở Thấm không có thói quen này, cô cảm giác mình là người lao lực, bảo cô nằm nghỉ trên giường giữa ban ngày sẽ khiến cô có cảm giác tội lỗi.

Cô chỉ ngồi nghỉ một lúc lại bắt đầu việc xây bếp lò trong nhà.

Đây là lúc sửa bếp lò tốt nhất, vì có nhà ăn nấu cơm nên thường ngày Sở Thấm muốn dùng bếp nấu thêm chút thịt cho mình cũng được.

Thật ra ánh sáng trong bếp rất tối, Sở Thấm không thích lắm.

Cô chuẩn bị mở cửa sổ trên tường, phòng bếp ít làm cửa sổ để tránh chuột vào, Sở Thấm nghĩ đâu thể phòng được.

Sở Thấm xoa tay bước vào phòng bếp, sau đó cầm búa bắt đầu đập.

Chuyện này cũng không dễ, chẳng trách nhiều người thà bắt đầu từ con số không chứ không muốn xây thêm một cái bếp lò mới, đẩy bếp lò cũ ra sau.

Quả thực khá khó khăn.

Sở Thấm mạnh mẽ thế cũng muốn bỏ cuộc, dẫu sao bếp lớn thế, tìm góc nào đắp vào cũng được.

“Ôi…”

Sở Thấm thở dài, cầm búa lên đập tiếp.

Thôi vậy, thử lại lần nữa, dẫu sao gần đây cũng không cần dùng bếp lò này.

Chỉ mong nhà ăn mở nhiều hơn nữa, cô còn phải đập mấy lần nữa để đập gạch ra.

Lúc rút thăm tuần, Sở Thấm thường xuyên rút được gạch nên cô tin trước khi xây bếp lò có thể kiếm được số gạch đủ xây hai cái bếp.

Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, ngày tháng trôi qua.

Mãi ba ngày sau, Sở Thấm cầm búa đập đến đau cả tay mới san phẳng bếp lò được.

Nhìn gạch cũ đầy dưới đất, đột nhiên Sở Thấm thấy mình hơi ngốc.

Gửi gắm hi vọng vào hệ thống trò chơi làm gì chứ, cái bếp lò này cũng được xây từ gạch mà.

Dẫu sao cũng là đại địa chủ, là nơi con của người làm nghỉ chân nên bếp lò trong bếp không thể chỉ đắp bùn không được.

Chỉ là Sở Thấm khá may mắn.

Gần đây rút thăm tuần không rút món gì tốt nhưng lại rút được hai cục đá xanh.

Lúc rút thăm tháng lại rút được một túi xi măng.

Phải, một túi xi măng.

Đúng là buồn ngủ có manh chiếu, dù Sở Thấm có cách xây bếp lò không dùng xi măng, nhưng dẫu sao xi măng cũng là lựa chọn tốt nhất! Đương nhiên cô không chê bai mà cực kỳ vui mừng.

“Chỉ là có mỗi một túi, không đủ lắm.” Sở Thấm cười hi hi cất đi, cô nghĩ thầm nếu chỉ có một túi thì dùng chỗ ống khói vậy, chỗ này cần dùng hơn.

Sở Thấm kéo chỗ gạch từ bếp lò cũ ra ngoài sân, cô định xử lý sạch sẽ bùn đất bám trên gạch.

Lúc này trời tối dần, ánh trăng xuất hiện sáng rực rỡ, trời đêm mát lạnh, từng ngôi sao lấp lánh, có thể thấy thời tiết ngày mai khá tốt.

“Rầm rầm rầm!”

Sở Thấm đang lấy d.a.o bổ củi ra để gõ, gõ xong một cái thì ném sang bên cạnh.

Lúc cô gõ được 20 cái, đang định bỏ cục gạch cuối cùng sang bên cạnh đi rửa mặt thì đột nhiên cảm giác được cục trên tay hơi lạ.

“Hửm?”

Nói sao nhỉ, nó có vẻ nhẹ hơn.

Sở Thấm có sở trường ước lượng bằng tay, có thể nói là cực kỳ nhạy cảm!

Phần lớn mọi người không phát hiện được trọng lượng các cục gạch khác nhau, nhưng Sở Thấm lại để ý đến.

Cô cầm cục gạch khác lên so sánh trọng lượng hai bên, nhíu mày nói: “Có lẽ hai cục gạch không được nung trong cùng một lò chăng?”

Nhưng thế cũng không đúng, cực kỳ sai.

Gạch có khuôn đóng, đâu thể cái nặng cái nhẹ được.

“Tiếc là không phải ban ngày.” Sở Thấm muốn so sánh màu sắc giữa hai cục.

Cô lắc đầu, bỏ hai cục gạch xuống.

… đợi đã, không chỉ trọng lượng không đúng mà tiếng động cũng không đúng.

Giác quan của Sở Thấm nhạy bén, tai nghe thấy một tiếng giòn hơn và một tiếng trầm đục hơn.

“Nói cách khác… một cái đặc, một cái rỗng.” Sở Thấm tròn mắt đoán.

Cô không đứng dậy mà nhẹ nhàng dùng d.a.o đào cục gạch nhẹ hơn ra.

Lúc cô đập cũng nhận ra cục gạch này có vấn đề, càng đập tiếng động càng sai.

Cuối cùng cô cũng đập vỡ được nó ra.

Dưới ánh trăng sáng, có thứ gì đó rơi ra khỏi cục gạch, Sở Thấm lập tức nhìn ra ngoài cửa trước, thấy cửa đã đóng then cài mới nghi hoặc nhặt đồ đó lên.

Tim Sở Thấm đập thình thịch, c.h.ế.t tiệt, có vẻ cô đã đoán ra đây là gì.

Cô cầm lại gần để nhìn, đồng tử co lại, tay run rẩy.

Đệt mợ, một cục vàng nhỏ!

Dù chỉ có 50 gram nhưng đúng là vàng!

“Mình gặp số đỏ sao?” Sở Thấm choáng váng mãi không hoàn hồn, lúc tỉnh táo mới đứng bậy dậy, kiểm tra các cục gạch khác.

Chỗ gạch đã được rửa sạch bùn không có gì khác thường, Sở Thấm chỉ có thể hi vọng ở chỗ gạch chưa được xử lý.

Dẫu sao cô cũng không ngủ được, không tắm nữa mà cầm d.a.o bổ củi đập gạch trong đêm.

Lúc trăng lên tới đầu ngọn liễu.

Khoảng mười một giờ tối.

Sở Thấm làm đỏ cả mắt cuối cùng cũng tìm được ba cục gạch khác lạ, đập cái nào ra cũng thấy có một cục vàng giống nhau!

Cô đoán là 50 gram.

Cân bằng cân cũng là 50 gram.

Ba cục vàng giống hệt nhau, Sở Thấm hoang mang tựa vào tường.

Thế là chuyển một cái bếp là có được ba cục vàng 50 gram sao?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 172: Chương 172



Sở Thấm nhũn cả chân, vịn tường chậm rãi đi vào nhà chính, thắp đèn dầu thưởng thức cục vàng lấp lánh dưới ánh đèn.

“Dù nó là của ai thì giờ cũng là của mình rồi.”

“Có quay lại tìm mình cũng không cho đâu.”

Cô nói nhỏ, dùng sức sờ vàng, chỉ muốn hôn lên vàng, cười hi hi thành tiếng.

Sáng hôm sau.

Sở Thấm đột nhiên phát tài không mơ thấy giấc mơ nào đẹp mà bị ba cục vàng giày vò không ngủ được cả đêm.

Thấy trời sắp sáng, cô lại dậy sớm.

Cô mơ màng ngồi bên giường, nghĩ đến gì đó lại vội vàng lấy vàng dưới gối ra.

“Vẫn ổn, vẫn ổn, vẫn còn ở đây.”

Sở Thấm tỉnh táo lại, thở phào vỗ ngực.

Cô muốn đặt vàng dưới đệm chăn chứ không muốn bỏ vào túi hệ thống, ai mà biết ngày nào đó túi sẽ biến mất chứ. Nếu cô có tủ lạnh thì cô bằng lòng bỏ hết thịt trong túi ra bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.

Cô đứng dậy rửa mặt ăn sáng, thấy chưa đến thời gian làm việc nên cô tiếp tục bận làm bếp lò.

Quỷ nghèo tham tiền Sở Thấm cẩn thận kiểm tra gạch bếp lò lại lần nữa, chỗ gạch lúc đầu cũng được cô kiểm tra kỹ càng, mãi đến khi không tìm được cục vàng thứ tư, Sở Thấm mới buồn bã từ bỏ.

Cô an ủi mình: “Không sao, có được là vận may của mình, không thể đòi quá nhiều.”

Sở Thấm vui mừng xong cảnh giác hơn hẳn, cô cực kỳ sợ chuyện không may, hôm nay may mắn có được ba cục vàng, có lẽ ngày mai lại không mau bị trẹo tay đau chân. Có lẽ là cân bằng vận may, mấy ngày tiếp theo Sở Thấm lên núi mà không thu hoạch được gì!

Cô còn phải trơ mắt nhìn hai con dê rừng chạy qua trước mặt cô mà cô không bắt được!

Giận quá, quá đáng rồi.

Sở Thấm thầm mắng trong lòng, thầm nghĩ lấy được vàng cũng bỏng tay, làm người suốt ngày phải nghĩ liệu có bị trộm hay không.



Thời gian đào bùn được chuyển dần đi.

Tuyết đọng lại dần tan, chỉ còn tuyết trắng trên đỉnh núi chưa tan.

Nhiệt độ dưới núi cao hơn trên núi, cành cây già nhú mầm non, dù nhìn vẫn chưa thấy nhiều sắc xanh nhưng có thể cảm nhận được trạng thái căng tràn sức sống cực kỳ vui vẻ.

Sở Thấm nhận ra đã đến lúc gây giống cho khoai lang.

Gây giống cho khoai lang cũng có nghĩa là cô lại bắt đầu bận rộn, mấy tháng sau lại bắt đầu thu hoạch.

Khoai lang trên núi tạm thời gác lại, nhiệt độ vẫn còn khá thấp. Khoai lang trong nhà đã bắt đầu trồng được, dù cô đã hợp tác với Hoàng Đậu Tử nhưng Sở Thấm vẫn cực kỳ cẩn thận.

Sở Thấm còn đang xây bếp lò, quan trọng là cô muốn hoàn hảo, rút được một túi xi măng rồi muốn rút tiếp túi nữa.

Lúc đó cô còn nghĩ thoáng một túi là đủ, dùng chỗ ống khói là được, bây giờ cô nghĩ phải dùng hết.

Chẳng còn cách nào khác, nghĩ nhiều quá mà.

Hơn nữa cô phải dùng cái bếp này mấy chục năm, cô phải dùng vật liệu tốt nhất có thể.

Sở Thấm nghĩ: “Chắc thêm một túi nữa là ổn.”

Cô rút hộp mù hơn một năm nên cũng coi như hiểu rõ hệ thống trò chơi, đồ rút được không thể nói chắc chắn trăm phần trăm nhưng luôn có những thứ giải quyết được khó khăn của cô.

Sở Thấm cứ cảm giác mấy tháng này khả năng rút được một bịch xi măng nữa khá cao.

Dẫu sao lò sưởi trong nhà cũng tăng lên, nồi đặt trên lò lửa, muốn lén ăn gì cũng được.

Không thể xây bếp lò lên ngay nên Sở Thấm bắt đầu để ý đến chuyện tủ quần áo của thím Sở.

Đúng lúc này, cậu út Dương đến giữa ban ngày làm Sở Thấm giật mình kêu lên.

Cô còn chưa xem lúc nào đi nói chuyện với cậu út Dương mà sao ông ấy đã đến rồi?

Sở Thấm vội đứng dậy hỏi: “Sao cậu út lại đến đây thế?”

Cậu út Dương cầm đồ trong tay: “Tặng cháu, cháu ngâm mà uống hàng ngày.”

Sở Thấm thấy đó là bột mạch nha.

“...” Cô có sữa bò mỗi tuần hai chai, thật ra không cần dùng cái này.

Nhưng lúc này cô đang chột dạ nên không có tâm tư từ chối cậu út Dương.

Cô nhận lấy, cười hỏi: “Phải rồi, thôn cậu út đã khởi công chưa?”

Cậu út Dương ngồi trên ghế lắc đầu: “Phải một thời gian nữa, có điều gần đây cậu cũng bận. À, thôn các cháu đang động thổ nhỉ, cậu đến cảm giác không giống lắm.”

Sở Thấm: “Vâng, đang sửa mương nước.”

Cô ổn định tâm trạng lại, xem ra cậu út chưa gặp thím Sở, không thì lúc này đã hỏi cô rồi.

Sở Thấm rót nước cho ông ấy nói: “Cậu, cháu nhờ cậu giúp chuyện này.”

Cậu út Dương đang định nhận nước lập tức dừng tay, rụt tay lại nói: “Cháu nói trước đi, nói xong rồi cậu mới uống.”

Nước của cô cháu gái này không dễ mà uống đâu.

Sở Thấm ngượng ngùng, đâu cần cảnh giác thế chứ.

Cô cười ha ha: “Cũng không có gì lớn, chỉ là cháu nói tên cậu, nếu thím hay chú cháu hỏi cậu… gạch nhà cháu là cậu mua giúp thì cậu cứ gật đầu là được, cực kỳ đơn giản.”

Dương Tiểu Hưng: “...”

Đấy, ông ấy biết là không có việc gì lại tự dưng ân cần mà, bị cô nhờ mua lương thực chui một lần rồi, giờ chuyện nào cũng nói tên ông ấy.

Nhưng biết làm sao bây giờ, đây cũng không phải chuyện gì lớn.

Cậu út Dương đồng ý như những gì Sở Thấm nghĩ, hỏi cô chuyện cục gạch là thế nào mà cô không nói, cậu út Dương cũng không hỏi kỹ nữa.

Cậu út Dương dạy dỗ nói: “Cậu biết cháu lớn gan nhưng có những con đường không nên đi, cháu vẫn còn nhỏ, cẩn thận bị người ta lừa, muốn mua gì thì cứ nói với cậu, cậu sẽ tìm giúp cháu.”

Sở Thấm ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói gì.

Cậu út Dương lại dạy thêm mấy câu nữa đã mồm rồi mới đi, lúc đi, Sở Thấm còn cho ông ấy nửa cân bánh quy nữa.

Cậu Dương không biết lại suy nghĩ linh tinh gì, cầm bịch bánh không nói gì, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rồi mới đi.

Sở Thấm gãi đầu, có ý gì vậy?

Sao đột nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?

Ý gì sao? Cậu út Dương cảm giác cháu gái rất biết hành hạ, lấy cục gạch thì thôi, lại còn mua được bánh quy ngon chắc chỉ trong thành phố mới có.

Hầy, tuổi trẻ to gan thật.

Lần sau phải nói đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông ấy định làm xong mấy phiếu rồi thôi không làm nữa, đâu thể Sở Thấm xen vào chuyện này.

Dương Tiểu Hưng cầm bánh quy về nhà, trên đường không nhịn được ăn hai miếng, đúng là ngon thật, không biết Sở Thấm mua ở đâu.

Mà Sở Thấm lúc này giải quyết được một chuyện xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô lấy gỗ trữ trong phòng để đồ ra, lấy thước bằng than củi cùng cưa ra, lúc định làm thì dừng lại, chạy vào phòng cầm giấy bút ra phác họa sơ qua.

Mình làm cho mình thì tùy ý, nhưng làm cho thím Sở thì phải làm tinh tế theo đúng yêu cầu đặc biệt.

Thế là Sở Thấm suy nghĩ một lúc, phác họa tủ quần áo ra giấy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 173: Chương 173



Không mất bao lâu, Sở Thấm đã vẽ xong bản thảo.

Hình dáng của tủ quần áo cũng giống như loại tủ quần áo bình thường, chỉ là Sở Thấm đã vẽ thêm một ngăn tủ ở trong cùng.

Ngăn tủ này rất khó nhìn thấy, tuy diện tích không lớn nhưng cũng đủ rộng để cất tiền giấy.

Vẽ xong, Sở Thấm cũng muốn làm cho mình một món đồ có thể cất giấu đồ đạc, cô nghĩ tủ quần áo của mình vẫn còn dùng được, bàn làm việc cũng mới làm năm ngoái, tủ chén cũng vậy, thế nên nếu bây giờ cô muốn thì làm một chiếc giường là lựa chọn tốt nhất.

Sở Thấm vẫn luôn muốn đổi giường, chiếc giường hiện tại cô đang nằm là do cha mẹ của nguyên chủ để lại từ trước. Vì giường khá cũ nên mỗi lần nằm xuống đều có âm thanh kẽo kẹt phát ra.

Hơn nữa của sổ nằm trên vách, tuy vách nhà được làm từ gỗ nhưng cũng có khá nhiều bụi bặm, vì vậy Sở Thấm quyết định làm giường La Hán.

Điểm khác biệt giữa giường La Hán và giường bình thường là nó có phần sườn cao giống như lưng ghế, vậy thì Sở Thấm không sợ bị dính bụi trên tường.

Nhưng làm một cái giường khó hơn làm tủ quần áo, Sở Thấm dừng việc đang làm, trợn mắt nhớ lại lịch trình sắp tới của mình, có vẻ thời gian tới cô khá bận rộn.

Đầu tiên là sửa lại con kênh, việc này phải làm mỗi ngày, thậm chí tới đầu xuân, mọi người vẫn phải vừa gieo giống cho vụ xuân vừa tu sửa kênh nước. Đến lúc đó mức độ bận bịu sẽ tăng thêm ít nhất ba mươi phần trăm so với hiện tại.

Kế đến là việc trồng dưa cho nhà mình, trước mắt cô vẫn đang gây giống nhưng quá trình này cũng sắp hoàn thành rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể nhổ cây con đi trồng.

Cuối cùng là bệ bếp, đây cũng là một việc phải làm trong thời gian dài, ít nhất cũng mất nửa tháng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Thấm nhận ra bản thân phải trì hoãn việc làm giường lại để sau này rồi tính.

Sau khi sắp xếp xong các công việc cần làm trong thời gian tới, Sở Thấm tiếp tục tập trung vào việc làm tủ quần áo.

Cô mất bốn ngày mới đóng xong chiếc tủ quần áo đặc biệt cho thím Sở, sau khi phơi tủ trong sân cho khô và bay mùi, cô mới gọi thím Sở tới lấy tủ về.

Nhân lúc chú Sở không có nhà, thím Sở mới tới nhà cô, bà ấy lén nói với Sở Thấm: "Cháu đừng bao giờ nói cho chú của cháu biết chính cháu là người đóng cái tủ quần áo này nhé, đợi buổi trưa mọi người đều đi ăn cơm thím sẽ lén tới đây mang nó về."

Bà ấy đã suy nghĩ rất kỹ, tủ quần áo đang dùng ở nhà thật sự phải thay mới, còn chiếc tủ cũ sẽ chuyển sang phòng của con gái. Sau khi hai đứa nhỏ lớn lên, thím Sở đã dùng gỗ ngăn phòng của Sở Hồng và Sở Kiến ra làm hai.

Rồi bà ấy lại nghĩ, quần áo của con gái mình không thể để chúng với quần áo con trai được, dẫu sao bên trong cũng có đồ lót, nếu tiếp tục để quần áo chúng thì không hợp lý.

Ban đầu, thím Sở chỉ định làm cho con gái một cái vali, bây giờ nhân dịp này mang tủ quần áo về nhà.

Sở Thấm biết dự định ban đầu của bà ấy nên gật đầu: "Yên tâm, cháu sẽ không nói với chú đâu."

Tiếp theo, cô giới thiệu cho thím Sở về chiếc tủ: "Thím xem đi, ngăn bí mật nằm ở đây, nếu thím muốn mở ngăn tủ cất đồ ra chỉ cần đẩy mạnh về bên trái."

Sở Thấm thật sự đặt tâm huyết vào việc thiết kế, nếu cô không chỉ, chắc chắn thím Sở sẽ không biết được vị trí của ngăn bí mật.

Ngăn tủ này sau khi đóng lại thì không hề có bất kỳ khe hở nào cả, chỉ khi bạn dùng tay cẩn thận mò mẫm mới cảm nhận được sự khác biệt.

"Cháu ngoan của thím!" Thím Sở khen không ngớt miệng: "Nếu thím cất đồ ở chỗ này, cho dù chú của cháu có tìm tới c.h.ế.t cũng không tìm được."

Sở Thấm khiêm tốn đáp: "Cũng tạm thôi ạ."

Tủ quần áo không có nhiều chỗ để cải tiến, chỉ có làm giường mới thể hiện được kỹ thuật cao siêu của cô.

Giữa trưa, tranh thủ lúc hầu hết mọi người đều tới nhà ăn, Sở Thấm và thím Sở khiêng tủ quần áo đi men theo đường nhỏ về nhà của thím Sở.

Đến đây việc này xem như hoàn thành, Sở Thấm mở sổ ghi chép ra và gạch bỏ công việc này, đồng thời cô cũng ghi chú lại là nhà mình vừa tích trữ thêm hơn nửa cân bột củ sen.

Tất nhiên bột củ sen này là do thím Sở cho, đây chính là tiền công đóng tủ quần áo của Sở Thấm.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, bột củ sen là đồ tốt. Hồi nhỏ, nguyên chủ từng bị bệnh, cho nên chả mẹ cô đã tới xã Đông Hồ mua bột củ sen về cho cô ăn, việc này được duy trì khoảng nửa năm.

Ấy vậy mà sức khoẻ cô thật sự tốt lên rất nhiều.

Nhưng cô không biết là do sức khoẻ tự nhiên tốt lên hay do công lao của bột củ sen.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 174: Chương 174



Thật ra Sở Thấm không hề quan tâm đến tác dụng của bột củ sen với cơ thể, chẳng qua dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì đây mà một món ăn ngon.

Vì thế, sau khi nhận được bột củ sen, Sở Thấm vội vã dựa theo cách làm trong trí nhớ làm ăn thử.

Điều kiện trên các phương diện ăn, mặc, ở và đi lại hiện tại không thể làm Sở Thấm hài lòng nên cô càng chú trọng vào việc ăn uống của bản thân hơn.

Kế hoạch ban đầu của cô là trong khoảng thời gian này sẽ cố gắng bồi bổ thật nhiều cho mình, mỗi ngày nhất định phải ăn một quả trứng luộc, bữa ăn nào cũng có thịt, mỗi tuần phải uống đủ hai chai sữa bò, thỉnh thoảng cô còn hầm thêm canh thảo mộc theo công thức... Hiện tại thực đơn mỗi ngày của cô lại có thêm một chén nhỏ bột củ sen.

Cao thủ dưỡng sinh Sở Thấm chính thức online, trải qua vài lần tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng cô cũng pha được món bột củ sen đặc sệt, vừa thơm vừa ngọt phù hợp sở thích.

Hằng ngày, sau khi làm xong công việc và tắm rửa sạch sẽ, Sở Thấm sẽ nằm trên ghế tre trong sân, nhàn nhắc ngắm hoàng hôn và uống bột củ sen.

Haizz, cuộc sống như vậy thật thoải mái!

Mỗi ngày cứ vui vẻ hết ăn trứng lại ăn thịt, bồi bổ ra một khuôn mặt tròn vô, hai mái phúng phính.

Vì bột củ sen rất phù hợp với sở thích của Sở Thấm nên cô đã ghi kế hoạch chế tạo bột củ sen vào sổ ghi chép.

Người ta nói muốn làm bột củ sen thì phải dùng ngó sen được trồng sau tháng tám, bởi vì ngó sen được trồng quá sớm sẽ không tạo ra được nhiều bột.

Bột củ sen trong nhà của người dân sống xung quanh đây đều có xuất xứ từ xã Đông Hồ, nơi đó có nguồn nước dồi dào, thích hợp mở rộng diện tích ruộng. Sở Thấm nghĩ có lẽ vào tháng mười cô sẽ tới đó một chuyến, nếu cô nhớ không nhầm thì tháng mười ngó sen ở xã Đông Hồ có thể thu hoạch được.

Cô còn có thể thuận đường mùa vài con cá, tốt nhất là dự trữ nhiều một chút để đảm bảo đủ lượng thức ăn trong ba năm tiếp theo. Nếu đến khi đó lương thực thiếu thốn thì mỗi ngày cô có thể ăn nửa cơm cá cũng được.

Hai ngày sau, cuối cùng cô cũng có thể lấy khoai lang ra trồng.

Sở Thấm cảm thấy khoái lang năm nay tốt hơn năm trước một chút, cô không dùng khoai lang bản thân dự trữ từ năm ngoái làm giống mà dùng khoai lang trồng trong thôn.

Hằng năm, thôn đều giữ lại những củ khoai lang đẹp đẽ để làm giống, lúc ăn khoai, Sở Thấm cảm thấy khoai trồng năm ngoái có vẻ mềm mại và thơm ngọt hơn so với khoai trồng năm trước nữa.

Sở Thấm cảm thán: Tốt quá, khoai lang ở đây không chỉ đủ lấp đầy bụng mà càng ngày càng ngon, hoàn toàn khác loại khoai lang khô khốc như vỏ cây ở kiếp trước!

Buổi tối vốn là thời gian nghỉ ngơi.

Ánh trăng cực kỳ sáng, rất tiện cho việc trồng dưa của Sở Thấm.

Hiện giờ kỹ thuật trồng trọt của cô ngày càng thành thạo, với cùng một khoảng thời gian, cô có thể trồng được rất nhiều mầm khoai lang trên khu đất này.

Sở Thấm cố gắng trồng xong hai mảnh đất này trong vòng ba ngày, vì thế đêm nay cô phải thức trắng cả đêm...

Cũng không đúng, là thức khuya dậy sớm mới phải, hầu như mấy hôm nay cô đều ngủ sau mười hai giờ.

Ba ngày sau, dưới ánh trăng, từng mảng mầm khoai lang đong đưa trong gió. Đúng lúc này, một cơn mưa xuân đổ xuống làm Sở Thấm vô cùng vui vẻ, rõ ràng thời tiết năm nay khá tốt.

Trận mưa xuân này còn tới sớm hơn so với năm trước.

Người dân trong thôn cũng nghĩ vậy, thế nên sau khi cân nhắc, đội trưởng Hàn quyết định bắt đầu công việc trước thời hạn vài ngày.

Theo lẽ thường, vì người dân đã nghỉ ngơi suốt mùa đông nên lúc mới bắt đầu làm việc trở lại mọi người sẽ hơi lười.

Nhưng năm nay, mọi người bị Hàn Định Quốc kéo đi làm ngay trong mùa đông lại rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc.

Mọi người vừa bắt đầu cày ruộng vừa sửa chữa kênh nước, mặc dù hai công việc được tiến hành song song nhưng không hề bị thất bại, điều này khiến Hàn Định Quốc bất ngờ nhận ra thì ra làm việc chăm chỉ sẽ mang tới thành công.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 175: Chương 175



Năm nay Sở Thấm vẫn được phân cho mảnh đất cũ năm trước, tuy hiện tại mảnh ruộng của cô vẫn chưa được đào kênh dẫn nước vào nhưng tiến độ làm việc của mọi người khá nhanh, có lẽ khoảng tháng tư thì sẽ đào tới nơi này.

Sở Thấm mới làm việc được một nửa thì thấy đội trưởng Hàn đi tới, cô lau mồ hôi và hỏi ông ấy: "Đội trưởng, năm nay vẫn trồng nhiều rau cải dầu giống như năm ngoái sao?"

Nếu trồng nhiều rau như vậy thì diện tích trồng lương thực sẽ bị giảm bớt.

Nhưng trong vài năm tiếp theo, lương thực là thứ quan trọng nhất, nếu có thể giảm bớt một mẫu đất trồng rau thì cứ giảm.

Hàn Định Quốc dừng bước và gật đầu: "Phải, năm nay vẫn trồng lượng rau giống năm ngoái."

Đáng lẽ định mức rau năm nay còn tăng thêm, nhưng trong số các thôn của huyện Thanh Minh, mỗi năm thôn Cao Thụ của họ đều có sản lượng rau cải dầu nhiều nhất, cho nên lượng định mức tăng thêm của năm nay mới không bị đùn đẩy cho thôn Cao Thụ.

Nghe vậy, Sở Thấm hơi thất vọng và tiếc nuối.

Có thể giảm bớt mười phần trăm diện tích trồng rau cũng được mà, trồng thêm một ít khoa lặng, đến lúc đó mọi người có thể ăn no hơn một ít.

Nhưng Hàn Định Quốc lại nói: "Mấy mẫu đất khai hoang lúc trước đã dưỡng khá tốt, sau khi đào kênh dẫn nước vào là có thể trồng trọt được."

Sở Thấm vui vẻ hơn một chút.

Thời gian dần trôi, hiện tại đã là tháng ba, nhiệt độ không khí tăng lên rõ rệt, Sở Thấm cũng cởi bỏ lớp áo bông dày nặng.

Sáng hôm nay, tiếng chim hót líu lo ngoài phòng đánh thức Sở Thấm, đây là lần đầu tiên cô nghe được tiếng chim hót rộn ràng trong năm nay.

Vì Sở Thấm thích hoa lá cây cỏ nên cô cố ý nhổ rất nhiều hoa lá cỏ cây về trồng trong sân nhà.

Nhiều cây cối tất nhiên sẽ thu hút các loại chim chóc.

Đặc biệt là các loại cây cối hoang dã trong núi có tác dụng rất được Sở Thấm yêu thích, hoặc có thể nói, bất kỳ thứ gì có tác dụng cô đều vô cùng yêu thích.

Ví dụ như cây hương diệp hay cây sơn trà.

Không lâu trước đây, Sở Thấm đi theo Trương Phi Yến lên núi Hồ Lô khai hoang đã bắt gặp cây sơn trà.

Cây sơn trà mọc ở nơi rất kín đáo, nếu Sở Thấm không tinh mắt nhìn thấy lá sơn trà, có lẽ cô đã bỏ lỡ.

Về phần cây sơn trà này có kết quả hay quả của nó có ngon hay không, Sở Thấm có thể dựa vào kinh nghiệm có được từ kiếp trước để phán đoán.

Chỉ riêng việc cây sơn trà này có thể kết quả thì đã đủ hấp dẫn cô, dưới tàng cây có rất nhiều quả sơn trà bị rụng nhưng vẫn chưa bị thối hết.

Tại thời kỳ thiếu thốn trái cây này, Sở Thấm không muốn bỏ qua bất kỳ loại trái cây nào trong núi.

Vì vậy, ngày hôm sau cô lại tìm cơ hội đi tới núi Hồ Lô một chuyến để đào cây sơn trà, chuyển nó về trồng tại một góc trong sân nhà.

Quả nhiên sau khi thím Sở biết lại hâm mộ nói: "Sao mắt cháu lại tinh tường như thế, thứ gì tốt trong núi cũng bị cháu tìm được."

Sở Thấm cười nói: "Không biết năm nay có kết quả hay không, nếu kết quả cháu sẽ gửi cho thím một ít."

Thím Sở cũng không từ chối: "Chắc là phải chờ tới năm sau."

Nhắc đến cây cối, nửa tháng sau, khi công việc cày xới xong xuôi, hộp mù tháng ba năm nay của Sở Thấm đã xuất hiện. Thứ nhận được không phải chảo sắt lớn mà cô vẫn luôn nhớ thương mà có thêm một gốc cây tương tự cây táo.

Cô nhận được thêm một gốc cây dương mai.

Trưa hôm nay, sau khi làm việc xong, suýt chút nữa Sở Thấm đã tắm gội sạch sẽ và thắp hương để cầu được một cái chảo sắt.

Cô thật sự hết cách rồi, bệ bếp đã xây xong, cả gạch cũ và gạch mới được tận dụng tốt, cuối cùng chỉ còn lại hai viên gạch. Tất nhiên Sở Thấm dùng nhiều gạch như vậy là vì cô xây một cái bếp đôi và bàn bếp.

Hiện tại chỉ có một bên bếp có nồi, bên khác thì vẫn trống, điều này khiến một người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Sở Thấm rất khó chịu.

Ăn cơm trưa xong, cô rửa tay sạch sẽ rồi ngồi trong nhà chính.

Đầu tiên cô hoàn thành nhiệm vụ trò chơi hôm nay, thành công nhận được một phần mì lạnh nướng.

Hiện giờ mỗi tuần cô có thể tích lũy được hai chai sữa bò, ba phần mì lạnh nướng và bốn cái bánh quy. Trong số những phần thưởng này, chỉ có bánh quy là được Sở Thấm đặt trong hộp.

Còn hai chai sữa bò và ba phần mì lạnh nướng chỉ đủ cho Sở Thấm ăn sáng hằng ngày, rõ ràng nếu cô không có chí tiến thủ mà chỉ ỷ lại trò chơi của hệ thống thì sớm muộn gì cũng có ngày c.h.ế.t đói.

Hơn nữa, vì ba lô không có đủ không gian nên cô không thể bỏ mì lạnh nướng vào đó được, cô chỉ có thể ăn nó ngay sau khi nhận được, sữa bò cũng tương tự như vậy. Nhưng nếu thời tiết hơi lạnh hơn thì có thể bảo quản được hai ba ngày.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 176: Chương 176



Sở Thấm thở dài, thuận tay cất mì lạnh nướng vào tủ bát, để dành làm bữa khuya.

Cô còn phải tưới nước cho khoai lang nữa, mỗi lần làm xong cô đều đói tới choáng váng.

Chơi trò chơi xong, Sở Thấm chuẩn bị rút thăm trúng thưởng.

Sau khi rửa tay, cô hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "chảo sắt lớn, chảo sắt lớn" và từ từ đặt ngón tay lên nút bấm.

[Chúc mừng người chơi nhận được một cây dương mai đặc biệt và có thêm ưu điểm kèm theo: Trồng chắc chắn sống, quả rất ngọt, số lượng nhiều.]

"Bùm!"

Sở Thấm vỗ bàn, chuyện vui nha!

Năm ngoái cô đã thử trồng cây táo, nhưng trồng rất nhiều lần vẫn không được nên sau này cô không nghĩ đến chuyện trồng nó nữa.

Ba tầng lợi ích đi kèm làm Sở Thấm vui tới nỗi lập tức lấy bình rượu ra và rót cho mình một ly rượu gạo để thưởng thức.

"Không biết khi nào nó mới kết quả nhỉ?" Sở Thấm vui vẻ nói, sau đó cô lại cảm thán: "Thứ này còn tốt một cái chảo sắt nha."

Chảo sắt có thể mua được ở cung tiêu xã, nhưng loại dương mai đặc biệt này chỉ có một cây duy nhất.

Có điều, hệ thống trò chơi này vẫn chưa đủ thông minh nên không thể nào nói chuyện với cô, càng không thể trả lời cho cô biết khi nào cây dương mai kết quả.

Sở Thấm bĩu môi, hệ thống trò chơi này đúng là vô dụng.

Nhưng giây tiếp theo cô đã vui vẻ trở lại, dẫu sao năm nay nó không kết quả thì năm sau cũng sẽ kết quả, chắc là cây dương mai của cô đã trưởng thành, vì nó lớn đến mức Sở Thấm suýt chút nữa không thể tự trồng nó một mình được.

Cô suy nghĩ chốc lát rồi quyết định trồng cây dương mai ở sau nhà.

Suy cho cùng cây dương mái cũng giống cây táo, có một số đặc điểm riêng, thậm chí là kỳ lạ, không phù hợp trồng trước nhà.

Sau khi cô trồng cây dương mai xuống đất và chăm chỉ tưới nước, không quá ba ngày, cây dương mai này đã cao lên và phát triển tươi tốt trong sân sau.

Trong lòng Sở Thấm có cảm giác nắm chắc.

Nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ năm nay sẽ kết quả, mà cây táo bên cạnh chắc cũng giống vậy.

Trùng hợp là thời gian ra hoa của cây dương mai và cây táo đều rơi vào tháng tư và tháng năm, chẳng qua quả dương mái sẽ chín vào mùa hè, còn quả táo lại chính vào mùa thu.

Cả hai cây này đều là sản phẩm của hệ thống nên không cần sợ nó không thích nghi được với các điều kiện về địa lý, nhiệt độ, thổ nhưỡng hay mức độ chiếu sáng. Bởi vì chúng được gia tăng quá nhiều ưu điểm, chỉ cần đúng thời gian trên cây sẽ trĩu quả.

Sở Thấm phủi sạch đất trên tay, hài lòng rời đi.

Dường như cô đã tưởng tượng được viễn cảnh ăn trái cây thỏa thích vào mùa hè và mùa thu năm nay.

Cô mới quay lại nhà trước nghỉ ngơi chốc lát đã sắp tới giờ làm việc.

Quá trình cày bừa vụ xuân của thôn đã tiến đến giai đoạn gieo giống, hiện giờ Sở Thấm được phân công ươm giống.

Loại giống mà cô cần ươm là mầm lúa nước chứ không phải mầm khoai lang.

Nói về vụ mùa năm nay... Sở Thấm không biết diễn tả thế nào, chỉ là cô cảm giác bầu không khí hơi kỳ lạ.

Có vẻ như các chính sách đang tập trung vào nông nghiệp và thương nghiệp, báo chí vẫn luôn nhắc về những việc đã được nói trong cuộc họp diễn ra vào tháng chín năm ngoái.

Nội dung trong các bài báo là đề cương sản xuất nông nghiệp đã được ban bố và diễn giải cho mọi người hiểu về chúng.

Sở Thấm cảm thấy việc làm này khá tốt, sau khi mọi người tiếp thu được thì rất nhiệt tình tham gia vào quá trình sản xuất, mấy ngày nay cô có thể cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình của mọi người.

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy kỳ lạ?

Bởi vì Trương Phi Yến rất buồn bực với tình trạng này, mỗi lần nghe đội trưởng Hàn giảng giải về chỉ thị của cấp trên, vẻ mặt cô ấy đều ủ rũ.

"Có vấn đề gì sao?"

Ngay từ đầu Sở Thấm đã chú ý đến cô ấy, vả lại hành động này của Trương Phi Yến cũng lặp lại nhiều lần nên Sở Thấm cảm nhận được cũng rất bình thường.

Nhưng cô không thể hiểu được, rõ ràng đây là chuyện tốt mà!

"Thôi kệ đi." Sở Thấm nói thầm trong lòng, đôi khi Trương Phi Yến rất kín miệng, trừ một số trường hợp xảy ra tai nạn nghiêm trọng không thể bỏ qua, cô ấy thật sự rất kín miệng.

Sở Thấm thầm nghĩ: Suy cho cùng khoảng thời gian mấy mươi năm cô sống ở kiếp trước không hề lãng phí.

Tuy cô cũng có sự chú đoá nhưng không nhiều lắm.

Sở Thấm không hề rời khỏi thôn nên cô không phát hiện, so với thôn Cao Thụ, bầu không khí nhiệt tình ở những nơi khác còn tăng cao hơn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 177: Chương 177



Xã Dương Tử Câu đã áp dụng khoa học vào quá trình gieo trồng, nghe nói đại đội trưởng của nơi đó đã mời một kỹ sư nông nghiệp về, mọi người đều nói kỹ thuật trồng trọt của người này rất giỏi.

Lời đồn này rất chính xác... người này không phải gà mờ, người ta thật sự biết cách trồng trọt, cô ấy vừa ra tay sản lượng thu hoạch đúng là tăng lên rất nhiều.

Cô ấy tư vấn cho các đội viên ở xã Dương Tử Câu nên đào sâu đến đâu, khoảng thời gian nào gieo giống, các loại phân bón nên sử dụng ở các giải đoạn sinh trưởng lúa nước và cả các biện pháp phòng trừ sâu hại!

Phải mất một tuần thông tin về kỹ thuật trồng trọt của người này mới truyền đến thôn Cao Thụ.

Ngoại trừ những đứa trẻ dưới ba tuổi, tất cả người dân thôn Cao Thụ đều mệt như chó, làm gì còn thời gian ra ngoài thôn đi dạo.

Phản ứng đầu tiên của Sở Thấm là cướp người!

Cô vội vã nói với đội trưởng Hàn: "Đội trưởng, thôn chúng ta cũng mời vị kỹ sư này về hướng dẫn đi."

Đội trưởng Hàn còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói đã vang lên cách đó không xa.

Trương Phi Yến: "Không được!"

Tóc cô ấy rối bù, chứng tỏ cô ấy đã chạy một mạch tới đây, ngay cả giày cũng mang ngược.

"Không được, không được đâu!" Trương Phi Yến lớn tiếng nói.

Đội trưởng Hàn đen mặt.

Hết người này lại tới người khác, tại sao mấy cô gái nhỏ trong thôn của ông ấy đều táo bạo như vậy nhỉ?

Sở Thấm khó hiểu: "Vì sao không được?"

Trương Phi Yến ấp úng, dường như cô ấy cũng cảm nhận được bản thân không nên phản ứng như vậy, cô ấy do dự vài giây rồi nói: "Trong thôn chúng ta có rất nhiều những người lớn tuổi đã trồng trọt suốt mấy mươi năm chỉ dựa vào kinh nghiệm, làm gì có ai hiểu biết hơn họ chứ. Sao phải nghe lời những người trẻ tuổi kia nói, tất cả bọn họ đều là mọt sách, xưa nay chỉ ngồi trong văn phòng chứ không hề xuống ruộng, lời họ nói làm sao tin được."

"..."

Sở Thấm cạn lời.

Tuy cô tự nhận bản nhân là người nửa mù chữ nhưng cô cũng hiểu chuyện học tập không hề có giới hạn, núi này cao thì sẽ có núi khác cao hơn.

Các kỹ sư đều tốt nghiệp trường đại học nông nghiệp chính quy, nói người ta thiếu kinh nghiệm thì cũng được đi, nhưng người ta có bằng cấp mà!

Người ta đã giúp cho hoa màu ở xã Dương Tử Câu phát triển tươi tốt, hơn nữa cô cũng nghe nói kỹ sư này còn căn cứ vào các nguyên tố mà hoa màu đang bị thiếu để điều chế ra phân bón đơn giản, người tài giỏi như vậy sao có thể bỏ lỡ được.

Nhưng vì Trương Phi Yến là người có ký ức về tương lai nên Sở Thấm đành nuốt xuống suy nghĩ trong lòng mình lại.

Cô tự hỏi lẽ nào trong tương lai có sự cố gì xảy ra?

Thật ra Hàn Định Quốc không định mời vì kỹ sư kia về thời, bởi vì ông ấy sợ đắc tội với đại đội xã Dương Tử Câu, dù sau người này cũng là do họ tốn công mời đến.

Nhưng mà những lời nói vô nghĩa của Trương Phi Yến lại khiến ông ấy hơi d.a.o động.

Nghe Trương Phi Yến nói chỉ cần dựa vào kinh nghiệm của người lớn tuổi trong thôn là đủ lại làm Hàn Định Quốc nảy sinh suy nghĩ khác: Chẳng phải năm nào bọn họ cũng dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật của người lớn tuổi trong thôn, sản lượng thu hoạch mỗi năm vẫn chỉ được bao nhiêu đó thôi hay sao? Liệu họ có nên thử thay đổi một năm hay không, đúng lúc năm nay thôn họ đang sửa kênh dẫn nước.

Còn Trương Phi Yến vẫn khăng khăng với ý kiến kỹ sư là mọt sách, chỉ biết ngồi trong văn phòng.

Ánh mắt Hàn Định Quốc sáng lên: Có vấn đề gì chứ, ông ấy ngưỡng mộ người đọc sách nhất. Kỹ sư nói ra lý thuyết, nông dân bọn họ hiểu về thực hành, chuyện này rất tốt mà?

Sở Thấm không thể ngờ trong vấn đề lần này Hàn Định Quốc trong thông suốt như thế, thậm chí cô còn chưa suy nghĩ xong có nên khuyên tiếp hay không thì Hàn Định Quốc đã đưa ra quyết định, ông ấy nghiêm túc nói: "Mời đi!"

Sau đó ông ấy quay đầu nhìn Sở Thấm: "Vị kỹ sư này là nữ, cô lại là chiến sĩ thi đua, nếu cô đi mời có lẽ người ta sẽ đồng ý."

Ông ấy lo lắng một lão già như mình đến nói chuyện sẽ làm người ta sợ hãi.

Sở Thấm khẽ mỉm cười, lập tức đồng ý.

Chuyện này đúng là quá bất ngờ!

Hàn Định Quốc hài lòng rời đi, có điều ông ấy mới đi được vài bước đã quay đầu lại dặn dò: "Nói năng lịch sự chút, cô nhớ hãy nói chúng ta sẽ cùng cấp thức ăn hằng ngày và chỗ ở trong thôn... À phải rồi, cô đạp xe đi đi, tốt nhất là hãy đi ngay trong chiều nay, nếu không người có thể sẽ bị thôn khác cướp mất."

Sở Thấm giật mình.

Người thường đắn đo trái phải như đội trưởng Hàn hôm nay lại bất ngờ trở nên quyết đoán như vậy, thật sự làm người khác hơi giật mình.

Lúc Sở Thấm lấy lại tinh thần và đang âm thầm cảm thán lại phát hiện Trương Phi Yến còn cảm thấy bất ngờ hơn cô.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 178: Chương 178



"Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sở Thấm hỏi cô ấy.

Trương Phi Yến mếu máo, nhỏ giọng nói: "Sao cô lại muốn mời kỹ sư kia chứ, cô ta còn tệ hơn tôi."

Sở Thấm khó hiểu nhìn cô ấy: "Khoan đã, sao cô biết?"

Trương Phi Yến trốn tránh: "Cô tin tôi đi, người này thật sự không đáng tín, vả lại mời người thì dễ nhưng người thì rất khó đấy."

Kiếp trước, kỹ sư mà thôn mời tới tại thời điểm này chỉ là một kẻ khoác lác, người nọ chỉ biết dùng lý luận để chiếm được lòng tin của người dân trong thôn.

Người nọ nói bọn họ đào đất chưa đủ sâu, mật độ lúa nước quá thưa, trải qua quá trình hướng dẫn của người nổi, cuối cùng lại khiến cho hoa màu bị bệnh.

Nếu hỏi Sở Thấm có tin hay không, thì câu trả lời là vừa tin vừa không.

Thật ra cô chỉ tin tưởng bản thân mình, cô không hoàn toàn tin lời Trương Phi Yến nói, không phải vì cô sợ cô ấy lừa mình mà Sở Thấm sợ ngay cả bản thân cũng không hiểu rõ mọi chuyện, thường dùng ánh mắt chủ quan để nhìn nhận vấn đề.

Nếu Sở Thấm tin tưởng hoàn toàn có thể sẽ khiến bản thân trở nên mù quáng.

Nhưng lời nói của Trương Phi Yến cũng có giá trị nhắc nhở, đến lúc đó cô sẽ chú ý nhiều hơn.

Vì vậy Sở Thấm cười nói: "Dù thế nào tôi cũng phải đến đó xem xét tình hình trước đã, biết đâu người ta đã bị người của thôn khác mời đi mất rồi."

Ngay lúc này, Trương Phi Yến cảm vô cùng bất lực.

Cô ấy đi về nhà trong tình trạng thấp thỏm không yên, cô ấy vốn cho rằng kiếp này trong thôn vừa đào kênh dẫn nước vừa bắt đầu cày bừa vụ xuân trước thời hạn thì sẽ có cơ hội tránh thoát việc mất mùa lương thực.

Vì thế, ngay khi cô ấy nghe được thông tin thôn của mình định mời kỹ sư nông nghiệp, trong đầu dường như có một tiếng nổ vang lên khiến cô ấy không kịp suy nghĩ gì mà vội vàng chạy tới ngăn cản.

Đáng tiếc là cô ấy vẫn không làm thay đổi được quyết định này.

Trương Phi Yến ngơ ngác về tới nhà, thím hai Trương mắng cô ấy mấy câu nhưng ngạc nhiên là cô ấy không hề trả lời mà chui ngay vào phòng.

"Lẽ nào chỉ có một mình Sở Thấm mới thay đổi được việc này?" Trương Phi Yến nhỏ giọng lẩm bẩm.

_

Sở Thấm thật sự quan tâm đến việc mời kỹ sư về thôn.

Buổi trưa là thời gian ăn cơm.

Nhà ăn trong thôn vẫn đang hoạt động, có vẻ như cả đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ của thôn đều nhận ra lợi ích của việc mở nhà ăn vào ngày mùa, việc này không chỉ giúp đại đội nâng cao năng suất làm việc mà còn làm cho các đội viên thoải mái hơn.

Bằng không, hằng ngày mọi người đều bận bịu làm cho xong công việc, sau khi về còn phải nấu cơm thật sự rất mệt, đặc biệt là các đội viên nữ.

Thế nên nhà ăn vẫn tiếp tục hoạt động, các thôn dân cũng vui vẻ tiếp tục nộp lương thực.

Thực đơn hôm nay của nhà ăn vẫn là cơm độn khoai lang, nhưng rõ ràng lượng gạo đã nhiều hơn so với lúc trước, lượng gạo và khoai lang trong cơm xấp xỉ bằng nhau.

Thức ăn hôm nay vẫn là bắp cải nhưng nó được xào lên. Sở Thấm hơi tiếc vì không phải là dưa bắp cải, nhưng cũng không trách được, nếu cứ làm dưa bắp cải mãi thì nhà ăn sẽ không có đủ giấm.

Điều bất ngờ là hôm nay có đậu phụ.

Tuy trong cảnh đậu phụ có thịt bằm nhưng số lượng rất ít, chỉ có tác dụng tạo mùi.

Sở Thấm hài lòng hỏi thím Tú Hoa: "Hôm nay thôn chúng ta làm đậu phụ hả bác?"

Thím Tú Hoa gật đầu: "Trong thôn vừa có thêm một chiếc cối xay lớn bằng đá, người trong nhà ăn đã dành nửa buổi sáng để xay đậu."

Thật ra bọn họ rất muốn dùng lừa kéo cối xay, ngặt nổi thời gian này lừa phải xuống ruộng làm việc, mỗi ngày sau khi tan ca đều phải để cho chúng ăn ngon uống tốt và nghỉ ngơi đàng hoàng, sao có thể tùy tiện bắt chúng làm việc được.

Nói khó nghe một chút, trong thời kỳ này, những con vật như lừa, trâu và ngựa còn quý giá hơn con người.

Sở Thấm tò mò: "Có phải có chiếc cối xay bằng đá kia thì sau này thôn chúng ta sẽ mở cửa hàng đậu phụ không?"

Cô rất thích ăn đậu phụ, nếu có thể cô muốn được ăn món nó mỗi ngày.

Thím Tú Hoa cười nói: "Làm sao mở cửa hàng được chứ, thời gian này quá bận rộn, biết tìm đâu ra người làm việc đó chứ!"

Thế nhưng Sở Thấm lại cười tươi.

Nói vậy, sau khi khoảng thời gian bận rộn này kết thúc, chắc là sẽ tìm được nhân viên để mở cửa hàng đậu phụ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 179: Chương 179



Ăn xong, Sở Thấm quay về nhà, trong nhà có món thịt nai khô tàu mà cô đã nấu sẵn từ trước.

Vì thịt nai khó nấu nên sáng sớm cô đã sơ chế thịt và chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu khác, đến chín giờ, nhân lúc về nhà đi vệ sinh cô đã bỏ thịt nai vào nồi, bắc lên bếp rồi hầm từ từ trong vài giờ, đến bây giờ thịt đã mềm rục.

Nước thịt nai kho tàu đặc sệt vô cùng hấp dẫn, Sở Thấm ăn nhiều tới mức bụng tròn xoe khiến cô phải tự cảnh cáo bản thân lần sau không được ăn nhiều như vậy, ăn quá no không đúng với nguyên tắc dưỡng sinh.

Cô muốn bản thân khoẻ mạnh và sống thật lâu.

Sở Thấm lại tiếc nuối, tại sao con người chỉ có một cái miệng và một cái dạ dày chứ, haizz!

Cơm nước xong, Sở Thấm đi nhổ cỏ trong sân để tiêu cơm.

Lúc đi xem con lợn đang ngày càng tròn lên như quả bóng, Sở Thấm không kiềm lòng được mà bật cười.

"Có vẻ nó phát triển tốt hơn hai con lợn năm ngoái." Sở Thấm lẩm bẩm, có lẽ năm nay cô lại bán được một con lợn nặng một trăm ba mươi kilogram.

Chờ tới lúc bụng không còn no căng, Sở Thấm tới nhà đội trưởng Hàn mượn xe đạp để đi tới xã Dương Tử Câu.

"Thím ơi, thím có cần cháu mua giúp thứ gì không?"

Lúc Sở Thấm đạp xe đi ngang nhà thím Sở cô đã dừng lại hỏi.

Thím Sở còn chưa xuất hiện thì chú Sở đã chạy ra.

Vẻ mặt ông ấy rất hồi hộp, chú Sở hối hả bước tới trước mặt Sở Thấm, lén lút đưa tiền và phiếu cho cô và nhỏ giọng nói: "Tiểu Thấm, cháu mua giúp chú nửa cân rượu trắng nha."

Sở Thấm: "..."

Cô buồn bực: "Chẳng phải thím không cho chú uống rượu sao?"

Chú Sở: "Lẽ nào thím của cháu không cho thì chú không được uống à? Đừng hỏi nhiều, nhớ phải mua cho chú đấy!"

Dứt lời, ông ấp hấp tấp đưa tiền và phiếu cho Sở Thấm.

Sở Thấm mặt không đổi sắc cầm lấy tiền và phiếu, bấy giờ chú Sở mới lộ ra biểu cảm hài lòng.

Giây tiếp theo, thím Sở xuất hiện, chú Sở lại quay về dáng vẻ thường ngày. Ông ấy ho khẽ vài tiếng rồi đi về phía đường cái, vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ như đúng lúc bản thân muốn đi ra ngoài.

Thím Sở nghe tiếng vội vàng đuổi theo, bà ấy cũng hành động giống như chú Sở, đưa cho Sở Thấm hai tờ tiền và phiếu: "Mua dùm thím hai cân thịt nhé!"

Sở Thấm bất đắc dĩ, lén để lộ tiền và phiếu trong tay rồi đảo mắt nhìn về phía chú Sở.

Thím Sở là ai chứ?

Bà ấy là người hiểu chú Sở nhất, đồng thời bà ấy cũng rất hiểu Sở Thấm.

Thấy vậy, thím Sở lập tức hiểu ra mọi chuyện, bà ấy tức giận nói: "Giỏi lắm Sở lão nhị, ông dám giấu tiền à, chẳng phải ông nói đã đưa hết tiền cho tôi rồi sao, vậy mà ông vẫn còn lén giấu..."

Sở Thấm không muốn nghe tiếp, cô nhịn cười đổi phiếu gạo dùng để mua rượu đổi lấy phiếu thịt trên tay thím Sở, sau đó cô vội vã đạp xe rời đi.

Cùng lúc đó, chú Sở cũng chạy thục mạng về hướng ngược lại.

Sở Thấm ở rất xa vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi của thím Sở, mãi đến lúc ra khỏi thôn cô mới không nghe thấy gì nữa.

Giữa mùa xuân, cây cối trên được xanh mướt.

Cỏ dại mọc lên ven đường, tươi tốt nhất là xa tiền thảo, có lẽ cô nên nhổ ít mang về phơi khô để dùng. Xa tiền thảo có tác dụng thanh nhiệt giải độc rất tốt.

Sau đó Sở Thấm nhìn thấy những đoá hoa đào đã nở rộ.

Cô đã từng nhận được mấy cây đào nhưng bọn chúng một là không ra quả, còn nếu kết quả thì cũng rất nhỏ, vị vừa đắng vừa chát, không thể ăn được.

Vì vậy, trong mắt Sở Thấm cây đào là thứ vô dụng, còn không bằng trồng xa tiền thảo khắp thôn.

Sở Thấm vừa thưởng thức phong cảnh vừa đi tới xã Dương Tử Câu, lâu rồi cô không ra ngoài thôn nên nhất thời cô cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ.

Nhờ đạo xe nên tốc độ của cô nhanh hơn, chỉ mất hai tiếng là đã tới xã Dương Tử Câu.

Sở Thấm không đi tìm vị kỹ sư kia ngay mà đi gặp đại đội trưởng của đại đội xã Dương Tử Câu trước.

Đại đội trưởng của đại đội xã Dương Tử Câu họ Trịnh, tên Trịnh Đức Quân, là một người đàn ông trung niên cực kỳ nghiêm túc.

Sở Thấm đứng trước của nhà ông ấy và gọi: "Đội trưởng Trịnh có nhà không?"

"Tới đây!" Giọng một người phụ nữ vang lên.

Sau đó cô nghe tiếng người phụ nữ đó nói: "Cha ơi, có người tìm cha."

Đội trưởng Trịnh bước ra, nhìn bề ngoài có lẽ ông ấy chuẩn bị đi làm việc, ông ấy nghi hoặc hỏi: "Cô là ai?"

Sở Thấm vội vàng xuống xe và đáp: "Tôi là người của thôn Cao Thụ, đội trưởng Hàn của thôn chúng tôi bảo tôi đến hỏi thăm ông xem có thể mời vị kỹ sư kia đến hướng dẫn cho thôn chúng tôi được không?"

Lúc nãy, khi đi trên đường, cô đã nhìn thấy hoa màu của xã Dương Tử Câu thật sự phát triển khá tốt, nên trong lòng cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với lời nói của Trương Phi Yến.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back