Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 410: Chương 410



Sở Thấm cảm thấy phòng ngự của nhà mình vẫn chưa đủ, kẻ trộm thực sự không thể vượt qua được hàng rào bao quanh ngoài sân, nhưng nếu có ai đó quen thuộc nhà cô thì vẫn có thể nhận ra còn có hai con đường.

Hai con đường đó là đi vòng ra sân sau từ vườn rau và chuồng heo bên cạnh.

Mặc dù cỏ cây ở sân bên cạnh um tùm, nhưng dù cỏ cây có um tùm đến đâu cũng không ngăn cản được người có dã tâm.

Trong phòng, gió chiều xuyên qua cửa sổ thổi vào bên trong, lượn lờ một vòng trong phòng, sau khi mang đến một chút mát mẻ thì lại bay ra ngoài qua cửa sổ.

Sở Thấm ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một ngọn đèn dầu đang tỏa sáng rực rỡ.

Cô còn gắn thêm một chụp đèn thủy tinh cho ngọn đèn dầu, đảm bảo cho dù mở cửa sổ thì cũng sẽ không làm ngọn đèn chập chờn.

Bình gốm hở miệng trên bàn còn cắm một nhành hoa sen, hoa sen này là hôm nay Trương Phi Yến cho cô khi tan làm, c*̃ng không biết được cô ấy đã hái ở đâu.

Hoa sen thơm nhàn nhạt, được lan tỏa bởi gió chiều thổi vào phòng, Sở Thấm ngửi mùi thơm của hoa sen, bất giác cảm thấy thư thái hơn.

Tâm trạng bực bội bộc phát vì nhiệt độ cao của mùa hè dường như đã dần tan biến, trong lồng n.g.ự.c cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Bởi vì những dồn nén trong lòng đã vơi đi rất nhiều, Sở Thấm bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này bản thân đã suy nghĩ tiêu cực.

Sao có thể vì công sức bỏ ra nhiều hơn thu vào mà nản lòng thoái chí chứ, hiện giờ có một đống người còn thê thảm hơn cô nhiều.

Đi hỏi thăm những nạn dân không chịu rời đi kia, bọn họ muốn làm ruộng không?

Đương nhiên muốn, bọn họ nằm mơ vẫn mơ có ruộng. Cho dù vất vả khổ sở đến ngày mùa thu hoạch chẳng có được bao nhiêu lương thực, nhưng bây giờ là lúc một nắm lương thực cũng có thể cứu mạng, Sở Thấm cảm thấy bản thân thật sự không thể xem thường những lương thực này.

Haizz! Cô vẫn thấy hơi ngạo mạn rồi!

Hết cách rồi, hai năm trước gieo hạt là có thể thu hoạch, ngày tháng lên núi không về trắng tay đã khiến cô quen rất nhiều thói xấu.

Sở Thấm suy nghĩ lại kỹ càng, trong lòng tự nhủ không thể phạm sai lầm như này nữa.

Quả nhiên, buổi tối yên tĩnh chính là thời điểm tốt để kiểm điểm bản thân.

Một lát sau, Sở Thấm chống cằm, nhấc bút lên bắt đầu vẽ sơ đồ của nhà mình lên giấy dưới ngọn đèn ấm áp.

Con đường vào nhà ở sân trước đã bị ngăn chặn, chỉ có sân sau vẫn phải quy hoạch thêm.

Nếu như rảnh rỗi, đương nhiên sân sau cũng xây tường rào bao quanh là tốt nhất.

Nhưng bây giờ không thể so với trước đây, nhà cô, không, nói đúng ra cho dù là nhà của ai thì mọi hành động đều bị người ta chú ý.

Người dân trong thôn giống như chim sợ cung tên, Sở Thấm muốn xây tường rào mà không nhờ sự trợ giúp của ba lô không gian thì phải lên núi vác đá, như này thì phải vác đến năm nào chứ.

Thế nên, đôi mắt Sở Thấm chuyển động, dùng hết sức gạch bỏ ba chữ “xây tường rào” trên giấy.

Vậy thì chỉ còn lại đào bẫy thôi.

Cô cắn đầu bút, đột nhiên đứng dậy, bưng đèn dầu đi ra cửa xem xét.

Đi đến sân sau, đứng ở con đường nhỏ thông đến phía chuồng heo, Sở Thấm trầm ngâm một lát.

Chờ chút, có thể cô không xây được tường rào, nhưng mà có thể dựng một hàng rào cây táo na.

Đây là tường phòng ngự tự nhiên, có đôi khi có thể tốt hơn nhiều so với tường rào, tương đương với một tường rào biết đ.â.m người.

Cứ như vậy, cả cái sân của mình sẽ ở bên trong cây táo na.

Cô càng nghĩ mắt càng bừng sáng, giận vì không thể quay lại đầu năm, khi đó sẽ cấy ghép cây táo na ở xung quanh sân sau.

Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, cây táo na này của cô là giống tốt, sau khi cấy ghép cũng sẽ không chết, c*̃ng lớn rất nhanh. Nếu không phải lúc nào Sở Thấm cũng cắt tỉa, e là cây táo na ngoài hàng rào sân trước đã chèn ép, đè c.h.ế.t những thực vật khác, vươn cành của mình ra tới tận trên sườn núi rồi.

Thế nhưng, cây táo na có nặng thì vẫn phải đào bẫy.

Sở Thấm hứng thú bừng bừng, nhân lúc có ánh trăng, quan sát một vòng sân sau một cách kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định chọn vài vị trí.

Cô trở về phòng, khoanh đánh dấu vị trí trên sơ đồ, suy nghĩ một lúc, lại khoanh thêm hai chỗ.

Ừm, tổng cộng tám cái bẫy.

Cô không tin nếu như có người đến, có thể vượt qua tất cả bẫy một cách hoàn hảo, đi thẳng tới sân sau!

Đây coi như đã dốc bầu tâm sự, bây giờ Sở Thấm mới yên tâm lên giường đi ngủ.

Một đêm không mộng mị, tỉnh lại đã là sáng sớm, khoảng thời gian này cô hiếm khi được ngủ ngon như thế.

Hôm sau.

Tối hôm qua, sự việc của đội trường Hàn đã dẫn tới chấn động dữ dội ở trong thôn, nhưng khi Sở Thấm biết được buổi sáng hôm nay trong thôn Lưu Lý có người tới cửa tìm bạn bè tốt mượn lương thực, sự kinh ngạc trong lòng càng tăng thêm.

“Thôn Lưu Lý đã đạt đến giới hạn rồi.” Sở Thấm mang theo nửa giỏ bí đỏ khô đến nhà thím Sở, nói thầm trong lòng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 411: Chương 411



Nhưng mà nghĩ lại hình như cũng bình thường, đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn của thôn Lưu Lý cũng coi như là người có thể không coi trọng mặt mũi, sau khi tìm công xã mượn lương thực một lần, cách đây không lâu lại đi mượn lần hai.

Lần thứ hai công xã cũng cho, chỉ là không cho nhiều, bây giờ công xã còn không nuôi nổi mình lấy đâu còn có thể trợ giúp bọn họ chứ.

Vậy nên lần thứ ba, thôn Lưu Lý không thể nào lại mượn thêm lương thực.

Bị mượn lương thực là nhà họ Tạ. Châu Liên, chị của anh em nhà họ Châu đến nhà Sở Thấm trộm lương thực vào lần trước chính là con dâu nhà họ Tạ.

Mà người đến mượn lương thực là cha mẹ nhà họ Châu, từ sau khi hai con trai bị đưa đến nông trường, cuộc sống của hai người bọn họ thế mà lại tốt hơn rất nhiều!

Thật sự là khiến người ta bị sốc.

Khi hai anh em sinh đôi của nhà họ Châu còn ở, cha mẹ nhà họ Châu phải bớt ăn bớt mặc, nhường đồ ăn ngon lại cho hai anh em ăn.

Ví dụ như trứng gà, trong nhà có hai quả trứng gà thì sẽ là hai anh em ăn, có ba quả bốn quả thì vẫn là hai anh em ăn.

Bây giờ thì sao, toàn bộ đều vào trong miệng của hai người già.

Về phần để dành tiền, c*̃ng không để dành nữa.

Lúc trước để dành là vì tiền sính lễ, thế nhưng đã vào nông trường, đợi đến lúc ra khỏi nông trường e là đã hơn ba mươi, làm sao còn có thể tương xứng với cô gái có điều kiện tốt, thậm chí là điều kiện tương đồng.

Đến lúc đó gặp được một cô gái đã kết hôn với người ta hai ba lần cũng coi như là trèo cao rồi.

Thế nhưng, những điều này đều không phải là nguyên nhân chính, quan trọng nhất là nuôi con để cậy nhờ lúc về già.

Hầu hết người nông thôn nuôi con đều có cách nghĩ này, bây giờ con trai của bọn họ không ở bên cạnh, vậy thì khi về già phải tự mình nuôi chính mình rồi.

Đã bước vào giai đoạn tuổi xế chiều, cha mẹ nhà họ Châu cảm nhận sâu sắc việc phải đối tốt với bản thân một chút, nếu không hai năm là đã ra đi rồi, như vậy thì đời này của mình cũng quá thiệt thòi rồi.

Đừng nói, có rất nhiều người đồng tình với cách nghĩ này.

Đến từng tuổi này rồi, chắc chắn phải tận hưởng thú vui trước mắt.

Cha mẹ nhà họ Châu có thể cầm cự lâu như vậy mới đến mượn lương thực, thật ra vẫn coi như khiến nhà họ Tạ khâm phục.

Nhà họ Tạ có cho mượn hay không? Những người thân thích khác có thể không cho mượn, nhưng cha mẹ nhà họ Châu thật sự vẫn cho đôi vợ chồng già mượn một chút.

Sở Thấm vẫn rất buồn bực đối với việc này, sau khi nghe được tin tức này bèn hỏi thím Sở: “Không phải đội trường Hàn nói trông kỹ cái miệng của bản thân, có thể không mượn thì đừng mượn sao?”

Thím Sở chọc cô: “Đồ ngốc, có cho mượn hay không cũng phải xem thử người mượn là ai. Bây giờ cha mẹ nhà họ Châu chỉ có một cô con gái là Châu Liên, hai ông bà đều không có anh chị em thân cận, trong bụng Châu Liên hiện đang mang thai, không cho mượn thì khiến Châu Liên nhìn cha mẹ đang sống phải c.h.ế.t đói sao, không thể nào, danh tiếng của nhà họ Tạ cũng sẽ khó nghe.”

Sở Thấm bĩu môi: “Lúc này rồi mà chú út nhà họ Tạ còn để người ta mang thai, c*̃ng thực sự là… chậc.”

Thím Sở nhướng mày: “Con gái à, nói những điều này làm gì, có thể mang thai thì có thể sinh.”

Sở Thấm tự nhủ trong lòng, nếu thật sự như vậy, trên đời tại sao lại có từ phá thai chứ.

Thế nhưng cô không nói ra, lỡ như để người ta nghe được những lời xúi quẩy như này thì sẽ không tốt.

Nhà họ Tạ là nhà đầu tiên bị mượn lương thực, xế chiều hôm đó, người mượn lương thực nhà thứ hai đã xuất hiện.

Vượt ngoài dự tính, buổi sáng thím Sở còn đang hóng chuyện, thì buổi chiều chuyện đã rơi vào đầu mình.

Buổi chiều, vẻ mặt thím Sở hơi cứng đờ, nhìn ông bác của mình.

Ông bác này của bà ấy họ Trương, là anh em của bà nội bà ấy, sống ở thôn Lưu Lý, bình thường ít khi qua lại.

Ông bác Trương đã lớn tuổi lắm rồi, người gần chín mươi lại ngồi khóc ở trong sân nhà bà ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Cháu gái à, nếu có thể chống đỡ, ông bác cũng sẽ không tới tìm một người bề dưới là cháu, trước hết cho ông bác mượn 6, à không, 4 ký là được. Người già chưa c.h.ế.t như ông bác này có thể ăn vỏ cây du để cầm cự, nhưng con trai nhỏ của em trai cháu còn chưa tròn một tuổi, thật sự không thể ăn vỏ cây du.”

Thím Sở: “…”

4 ký là được? Nghe có vẻ phải là ngũ cốc tinh chế.

Khóe miệng bà ấy giật giật, nửa dưới khuôn mặt thì cười, nửa trên khuôn mặt lại nghiêm nghị, nói: “Ông bác, không giấu gì ông bác, bây giờ nhà chúng cháu c*̃ng không giàu có gì.”

4 ký vẫn có thể lấy ra được nhưng dựa vào cái gì chứ.

Mình là bề dưới, không sai, nhưng ông bác tới tìm tôi, rõ ràng đang ức h.i.ế.p tôi vì là bề dưới, ỷ lớn h.i.ế.p bé. Nếu không, tại sao không đi tìm hai đứa con gái đã đi lấy chồng của ông bác, không đi tìm một người thân thích khác ở trong thôn Cao Thụ.

Ông bác Trương không khỏi liếc nhìn bí đỏ khô đang phơi trong sân, không nói gì.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 412: Chương 412



Thím Sở cười, “hừ” một tiếng, nói: “Đây là cháu gái của cháu cho, sợ rắn nên lấy ra phơi.”

Ý là đây là của người khác cho, sao có thể lại cho lại chứ.

Ông bác Trương lại nhìn xuống, bọng mắt to gần như sắp thõng xuống tới giữa mũi.

Mặt tối sầm lại trầm ngâm một lát, vừa muốn lên tiếng, thím Sở lại nói trước ông ta: “Ông bác xem thử khoai lang khô được không?”

Dường như bà ấy vô cùng khó xử, cắn răng nói: “Cháu cũng không giấu gì ông bác, bây giờ trong nhà chỉ có thể lấy ra khoai lang khô mà thôi, với lại nhiều nhất là một ký, cái khác thì càng không có, có thời gian rảnh cháu còn phải đưa cho bà ngoại một chút.”

Như này còn khiến người ta nói thế nào?

Bà ấy còn chưa đưa lương thực cho bà ngoại, thế mà một người ngoài là ông bác đây lại được trước, ai còn có thể nói bà ấy không đúng chứ.

Được thôi, một ký thì một ký. Hỏi nhà này xong, đợi lát nữa lại đi nhà tiếp theo.

Thím Sở nhịn đau đưa cho một ký khoai lang khô, tiễn ông bác Trương và hai cháu trai của ông ta đi.

Khi Sở Thấm biết được tin tức này là đang thở hổn hà hổn hển, đào bẫy ở sau nhà, thời gian là vừa giữa trưa, cô đã đào bốn cái bẫy.

Cơm nước xong xuôi tiếp tục đào, bây giờ đang đào cái thứ năm.

Cái bẫy này phải được làm kỳ công một chút, không thể giống với cái bẫy trên núi.

Lại nói, mấy cái bẫy trên núi như thế nào rồi? Sở Thấm thầm nghĩ nếu như ngày mai rảnh rỗi thì có thể đi lên núi xem sao.

Cái bẫy ước chừng to như bàn ăn, dưới đáy vẫn cắm cọc tre như cũ, Sở Thấm vẫn muốn nếu như mấy lần rút tuần này có thể rút ra đinh sắt, thì cô sẽ để thêm đinh sắt vào dưới hố.

Sở Thấm không hề khách sáo một chút gì cả, mặc kệ sau khi trộm giẫm lên có chảy m.á.u đầm đìa hay không, có bị uốn ván hay không.

Bẫy vẫn phải đào sâu, độ cao tổng thể c*̃ng bằng chiều cao của bàn ăn, bảo đảm sau khi giẫm xuống sẽ không đơn giản như bị bong gân.

Thời tiết oi ả, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người Sở Thấm, khiến chỗ cổ bị phơi nắng của cô đen đến mức láng bóng.

Cảm nhận được da sắp bị phơi nóng đến mức cháy nắng, sau khi Sở Thấm đào xong cái hố thứ năm đã vội vàng về nhà mang theo mũ rơm đến, sau đó tiếp tục đào.

Đang bắt đầu đào thì Sở Kiến đến.

Sở Thấm ngạc nhiên: “Em đến làm gì, em không đi học hả, chẳng lẽ em trốn học.”

Sở Kiến hét lên: “Em không thèm trốn học, hôm nay được nghỉ, mẹ em kêu em nói với chị, nếu có ai tới tìm chị mượn lương thực, chị tuyệt đối đừng cho mượn, ai cũng đừng cho mượn.”

Sở Thấm ngây người: “Chị biết điều này. Đợi đã, có phải có người đến nhà em mượn lương thực không?”

Sở Kiến hiếu kỳ: “Chị, sao chị biết được?”

Sở Thấm bĩu môi: “Không có ai đến nhà em thì sao bỗng nhiên thím Sở lại dặn chị chuyện này chứ.”

Lại hỏi cậu bé: “Người đến nhà em là ai vậy? Với cả, chị em đâu, lại đi Viện Thanh niên trí thức rồi à?”

Sở Kiến gật đầu: “Chị em làm bài tập ở Viện Thanh niên trí thức, người tới là ông bác của mẹ em.”

Sở Thấm nói lớn: “Vậy chắc chắn rất già.”

E là hôm nay thím Sở của cô phải mất của mới yên. Dù sao cũng là thế hệ ông nội bà nội rồi, lớp người đi trước.

Sở Kiến nói một cách không nghĩ ngợi: “Dù sao mẹ cũng chỉ cho ông ấy một ký khoai lang khô, sau này có đến cũng không cho nữa.”

Nhìn thấy Sở Thấm đang đào hố, cậu bé ngồi xổm ở mép hố, nhìn một lát và tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì thế?’

Sở Thấm: “Nhích ra một chút, chị đang đào bẫy.”

Mắt Sở Kiến bừng sáng: “Gần nhà chị có có gà rừng, thỏ hoang hở?”

Sở Thấm trợn mắt một cái: “Ai nói bẫy chỉ có thể đi săn động vật, vẫn có thể phòng trộm mà.”

Sở Kiến bỗng chợt hiểu ra: “Cái này của chị là dùng để bắt trộm.”

Sở Thấm tiếp tục đào, nói: “Em đừng nói chuyện này ra ngoài, em là người đầu tiên biết được, sau này nếu ai biết được, chị sẽ kiếm em, em biết chị mà, nếu không khâu miệng em lại thì không thể coi như hoàn toàn không biết.”

Sở Kiến run lên, vội vàng gật đầu. Cậu bé thật sự hơi sợ người chị họ này, rõ ràng lúc trước không hề sợ.

Cậu bé vội vã rời đi ngay, không dám tiếp tục đợi nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 413: Chương 413



Trước ba giờ chiều, Sở Thấm đã đào xong hết tám cái hố, bước kế tiếp phải cắm chông tre.

Sở Thấm không cảm thấy mệt mỏi, cho nên đào hố xong bèn chạy lên núi.

c*̃ng không chạy xa lắm, đi thẳng lên núi phía sau. Rừng tre phía sau núi thưa thớt hơn rất nhiều so với hai năm trước, có lẽ nguyên nhân là do người trong thôn đã thường xuyên chặt tre ở đây.

Nhưng tre lớn rất nhanh, đợi mùa màng xong rồi, không tới ba năm, khu rừng tre này lại tươi tốt trở lại.

Ngược lại là khu rừng ở chân núi cửa thôn, còn có hai ngọn đồi trồng đầy cây đều bị đốn trọc lóc, để lộ ra lớp đất trụi lủi.

Sở Thấm đi dạo trong rừng tre, khi nhìn thấy mặt trời có dấu hiệu xuống núi, bèn chặt hai cây tre, kéo cây tre xuống núi về nhà.

Tiếng lá tre xào xạc, trên đường đụng phải Hoàng Đậu Tử cũng đang xuống núi, từ xa xa Sở Thấm đã nhìn thấy anh ta, thế nên trước khi anh ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy hình như có thứ gì đó đang động đậy ở trong gùi của anh ta.

Sở Thấm thầm nhủ trong lòng: vận may của Hoàng Đậu Tử vẫn rất tốt.

Vì năm mất mùa đến rồi, nên các động vật đều đã đi vào trong núi sâu theo bản năng, động vật hoang dã ở vòng ngoài núi càng ngày càng ít.

Vào đầu năm, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài con thỏ hoang, bây giờ ngay cả bóng dáng của thỏ hoang cũng không nhìn thấy.

Tại sao Sở Thấm lại không lên núi?

Là bởi vì động vật hoang dã suy giảm, khó tìm, thường xuyên lên núi ba ngày liên tiếp đều không có thu hoạch.

Có lẽ vì cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đậu Tử nhận ra có điều không đúng, quay đầu bèn nhìn thấy Sở Thấm đang kéo cây tre.

Biểu cảm anh ta thay đổi, những suy nghĩ thoáng qua trong lòng nhiều lần, cuối cùng vẫn đi về phía Sở Thấm ở bên này, hỏi cô: “Sở Thấm, bây giờ cô vẫn có cách đổi một chút lương thực không?”

Sở Thấm ngạc nhiên: “Muốn đổi?”

Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cái gùi động đậy của anh ta.

Khóe miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, thầm nghĩ quả nhiên Sở Thấm đã đoán được.

Anh ta gật đầu dứt khoát: “Vốn dĩ tôi định sau khi về nhà mới hỏi thăm cô, không ngờ lại gặp cô ở trong núi.”

Sở Thấm: “Được thôi, sau khi về nhà anh lại tới tìm tôi.”

Nói xong, kéo cây tre xuống núi trước anh ta một bước.

Ấy thế mà Hoàng Đậu Tử lại nhắc nhở cô một việc, cô gà đã có thể nuôi rồi.

Sở Thấm vừa đi vừa cân nhắc kế hoạch nuôi gà vào năm mất mùa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cây tre trên tay.

Nuôi gà à, đương nhiên phải nuôi ở sau đồi.

Nuôi ở sau đồi thì phải làm hàng rào.

Sở Thấm hối hận, sớm biết thì hôm nay trước khi lên núi sẽ đem theo ba lô không gian trống không, chặt nhiều cây tre đem về nhà mới được, đỡ cho cô sau này lại phải lên núi một chuyến.

Về đến nhà, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn đỏ rực giăng nơi chân trời, thật sự rất đẹp, khiến người ta biết được rằng ngày mai lại không có mưa.

Sở Thấm ngồi trong sân, cầm d.a.o ra vót tre.

Hoàng Đậu Tử rất nhanh đã mang theo gì đó đến, hôm nay anh ta đã săn được hai con gà rừng trong núi.

Một con đã chết, c.h.ế.t chưa quá lâu, thịt vẫn còn tươi. Một con khác vẫn còn sống, đang nhảy loạn xạ, Hoàng Đậu Tử sợ để qua đêm thịt không tươi nên chưa giết.

Sở Thấm chỉ vào con đã c.h.ế.t rồi: “Anh chắc chắn ngày mai thịt sẽ không ương thiu sao, nếu ương thiu thì xử lý như nào.”

Hoàng Đậu Tử do dự một lúc, cắn răng, lấy con gà rừng đã c.h.ế.t lại: “Vậy thì tôi bán một con.”

Sở Thấm gật đầu, được thôi, không nguy hiểm là được.

Hoàng Đậu Tử rời khỏi, để gà rừng lại.

Sở Thấm nhìn gà rừng, chép miệng.

Không thể ăn, không thể ăn, mới ăn xương sốt nước tương chưa bao lâu, dù thế nào cũng phải đợi qua nửa tháng sau mới có thể ăn gà.

Cô vót tre thành mũi nhọn, vót hết hai cây tre, vót tre thành năm sáu mươi cây chông tre.

Bầu trời dần tối, Sở Thấm vội vàng cắm chông tre vào trong bẫy trước khi mua cơm, về phần vật che lấp bẫy thì đợi cơm nước xong xuôi mới làm tiếp.

Làm xong những việc này, phủi bụi trên quần áo, Sở Thấm vội vàng ôm hộp cơm chạy đến căng tin.

Lúc mua cơm vừa khéo gặp đội trường Hàn.

Đội trường Hàn đang trò chuyện với thím Tú Hoa ở trong góc tường, căng tin ồn ào huyên náo, Sở Thấm không cố ý nghe.

Chỉ là, khi đã mua cơm xong, xoay người muốn rời đi thì nghe được vài chữ.

“Giải tán… Không có cách tiếp tục, chậm nhất…”

Ánh mắt Sở Thấm bừng sáng, vô cùng ngạc nhiên.

Là muốn giải tán căng tin à?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 414: Chương 414



Tối hôm đó, sau khi ăn tối và tắm rửa xong, Sở Thấm đi tìm đội trưởng Hàn.

Gần đây đội trưởng Hàn có hơi bận, lo thảo luận cùng Dương Binh thôn Tịnh Thủy bên cạnh và hai tiểu đội trưởng của họ nên làm thế nào để ngăn chặn phát sinh náo động.

Từ công xã đến thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy chỉ có một con đường, cuối con đường này cũng chỉ có hai đại đội bọn họ.

Cách thôn Cao Thụ khoảng hơn một dặm, là ngã ba đường dẫn đến hai thôn, nói cách khác nếu kiểm soát được ngã ba này, là có thể bảo đảm rằng không người ngoài nào có thể vào thôn.

Dĩ nhiên, cũng không thể ngăn chặn được hoàn toàn.

Dù sao hai đại đội cũng có một con đường nhỏ có thể đi đến công xã, thôn khác.

Giống như thôn Cao Thụ, từ chân đồi nhà Sở Thấm đi dọc theo con sông vào trong, là đường nhỏ đến xã Đông Hồ.

Mà từ đây đi đến xã Đông Hồ, lại đi qua xã Lạc Thủy và xã Hoa Khê, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Ngoài ra, núi ở đây nối liền với núi, nên không thể ngăn chặn hoàn toàn được.

Nhưng theo Sở Thấm nghĩ, nếu cô khống chế được ngã ba và con đường nhỏ gần nhà kia, về cơ bản có thể ngăn chặn được 99%.

Không phải ai cũng đủ nghị lực, mạo hiểm tính mạng của mình đi bộ mấy quãng đường núi đến thôn Cao Thụ, dù sao thứ mọi người muốn là lương thực, chứ không phải muốn mất mạng.

Lúc Sở Thấm đến nhà họ Hàn, đội trưởng Hàn đang nói chuyện với bí thư chi bộ thôn về kết quả cuộc thảo luận chiều nay.

Hai người đang nói chuyện, quay đầu nhìn thấy Sở Thấm.

Đội trưởng Hàn kinh ngạc: "Sở Thấm, lâu rồi không thấy cô, bảo sao gần đây tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ."

Hóa ra là do, quãng thời gian này Sở Thấm không đến tìm ông ấy, đúng là kỳ quái mà.

Theo lý, gần đây xảy ra việc lớn như vậy, Sở Thấm phải vội vàng đến tìm ông ấy hỏi chuyện và xin ý kiến mới đúng.

Sở Thấm toét miệng cười: “Không phải sợ ông thấy tôi phiền à."

Đội trưởng Hàn giả bộ như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Đúng là chê cô phiền thật."

Bí thư chi bộ thôn cười ha ha nói: “Lão Hàn đùa cháu thôi, cháu lúc nào cũng có ý tưởng bất ngờ, có vài lúc thật sự không thể thiếu cháu được."

Sở Thấm tự lấy một cái ghế, ngồi xuống: “Cháu hiểu mà, nếu đội trưởng Hàn thấy cháu phiền thật, cũng không để cho cháu vào nhà."

Nói rồi cô ngồi xuống, bày ra vẻ mặt "Tôi có lời muốn nói, mọi người chú ý lắng nghe."

Đội trưởng Hàn bật cười, cũng không làm khó cô, trực tiếp hỏi: “Cô có chuyện gì muốn nói à?”

Sở Thấm suy nghĩ một lúc, hỏi đội trưởng Hàn trước: “Căng tin thôn chúng ta sắp giải tán ư?”

Đội trưởng Hàn kinh ngạc: “Ai nói cho cô biết chuyện này?”

Sở Thấm không nói dối, nói thẳng: “Hôm nay lúc ở căng tin tôi nghe ông và thím Tú Hoa nói, không phải tôi cố ý nghe trộm, mà do tai tôi thính, nghe được mấy câu."

Đội trưởng Hàn câm nín: "Đến cô còn có thể nghe thấy. Đúng là muốn giải tán thật, nhưng còn xa lắm, cô yên tâm đi."

Sở Thấm: "..."

Cô có thể nói là, giải tán cô càng vui không.

Chắc là không nhỉ, trong lòng Sở Thấm tiếc nuối, hỏi: "Khoảng bao giờ thì giải tán, những thôn khác cũng giải tán à?"

Đội trưởng Hàn gật đầu: “Rất nhiều thôn giải tán, bởi vì lương thực không đủ. Thôn chúng ta..."

Ông ấy thở dài, nhíu mày: “Chắc là chống được đến cuối năm, hết năm rồi, thì người nhà ai về nhà nấy."

Sở Thấm nghĩ thầm, thời gian này cũng giống như dự đoán của cô. Theo cô thấy, phần lớn các gia đình trong thôn có đủ lương thực để ăn đến cuối năm là tốt rồi, việc này cũng là nhờ đội trưởng Hàn và thím Tú Hoa lên kế hoạch ăn uống hàng ngày tốt.

Khi không làm việc ăn no năm phần, khi làm việc thì ăn no bảy phần, khi vào vụ mùa thì có thể ăn no chín phần.

Cấm việc ăn uống bừa bãi, quy định mốc cụ thể, kho lương thực của thôn mới dồi dào được như vậy.

Ngay lúc Sở Thấm định hỏi chuyện khác, đội trưởng Hàn lại nói "Nhưng..." kéo đề tài trở về, ông ấy trầm tư một lúc: "Nếu như năm nay thu hoạch không tốt, thì năm sau sẽ khó khăn. Như vậy đến lúc đó thôn Lưu Lý năm nay chính là thôn Cao Thụ năm sau."

Trong lòng Sở Thấm khẽ động, nhớ tới chuyện tối qua cô đã suy nghĩ.

Bí thư chi bộ thôn cũng tiến thoái lưỡng nan, bây giờ ông ấy không thể hút thuốc lá, mỗi lúc nghiện, chỉ có thể lấy tẩu thuốc ra ngửi.

Khiến Sở Thấm cũng tò mò vô cùng: Rốt cuộc tẩu thuốc của bí thư chi bộ thôn sử dụng được bao lâu rồi, lẽ nào nhuộm ngấm mùi t.h.u.ố.c lá rồi?

Nếu không làm sao đưa lên mũi ngửi, ông ấy lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hết sức chân thực như thế.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 415: Chương 415



Bí thư chi bộ thôn: “Trước mắt phải thu hoạch cho xong mấy hoa màu đó, lúc này càng không thể buông lỏng. Ngày nào đó trời mưa thì tốt, tôi chỉ sợ trời mưa không đúng lúc, lúc đáng ra nên mưa lại không mưa, lúc không cần lại mưa thôi."

Việc này cũng không lạ, người xưa có câu: Sau hạn hán là lũ lụt, sau lũ lụt là dịch bệnh.

Người xưa nói vẫn đáng tin, trên mặt bí thư chi bộ thôn lộ vẻ lo âu.

Trước thu hoạch vụ thu không thể có mưa, đặc biệt là mưa lớn, nếu không lương thực sẽ bị ngâm nước, sản lượng bị giảm, còn có thể không thu hoạch được gì.

Làm thế nào để tránh ư? Không có cách, cũng giống như bây giờ họ không thể khiến ông trời đổ mưa vậy.

Sở Thấm hơi đỏ mặt, cô thả lỏng tinh thần.

Trời đã tối, bọn họ không nhìn thấy cô đỏ mặt.

Lời nói kia quanh quẩn trong bụng Sở Thấm mấy lần, cô cắn răng, nhìn xung quanh: "Đội trưởng, trong nhà ông còn có ai không?"

Đội trưởng Hàn kỳ quái, lắc đầu nói: "Cô hỏi việc này làm gì? Trong nhà không còn ai cả, chắc giờ này đang tám chuyện ở sân đập lúa."

Sở Thấm ngừng một chút, hơi cúi người, nhỏ giọng nói: "Tôi có chuyện muốn nói, không biết có nên nói hay không."

Đội trưởng Hàn vừa nghe cô nói vậy thì nhức đầu, ôm đầu nói: "Vậy hay là cô đừng nói nữa."

Sở Thấm xụ mặt: "Tôi muốn nói."

Bí thư chi bộ thôn vội vàng hoà giải nói: “Sở Thấm, cháu nói đi."

Sở Thấm lại nhỏ giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi thấy chúng ta không cần phải nề nếp như thế, nhất là ở thời điểm sống chết, có thể mở thêm vài mảnh đất để trồng khoai lang."

Cô vừa nói xong, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đều câm nín, giống như bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, đội trưởng Hàn nói: “Đến mai cô thử nhìn kỹ xem, thôn chúng ta làm gì còn có đất nữa, trồng thì vẫn phải tưới nước bón phân, cuối cùng cũng giống như số khoai lang trong ruộng bây giờ thôi."

Sở Thấm mím môi thở dài, nhưng cũng không bỏ cuộc, chỉ vào ngọn núi trong màn đêm, nhỏ giọng nói: "Thôn chúng ta không chỉ có đất chỗ đó, trong núi cũng có thể khai phá được mà."

Lúc này cả hai người bọn họ đều bị sốc.

Đội trưởng Hàn vội vàng nhìn ra ngoài cửa, trừng mắt nhìn cô: "Cô không muốn sống nữa à, chuyện này cũng dám nghĩ đến, còn dám nói với tôi!"

Sở Thấm bĩu môi nói: "Nếu không khai phá thêm đất, cũng sẽ chết. Tôi nghe nói, hôm nay trong thôn đã có người mượn thóc, chưa đến một ngày đã có ba hộ, cho thấy nhiều người đã cạn kiệt lương thực rồi."

Bí thư chi bộ thôn bối rối, lại ngửi ngửi tẩu thuốc: “Cháu đừng có dụ dỗ chú, nhà nào trong thôn chúng ta mà không thiếu lương thực, nhà cháu không biết à."

Ông ấy là người có tầm nhìn rõ ràng, sao lại không đoán được cuộc sống của Sở Thấm.

Nhìn cô... dáng người cao lớn, sắc mặt hồng hào, cũng không gầy, trông khỏe mạnh và rắn rỏi.

Để có một cơ thể như vậy, không chỉ cần có lương thực, mà phải có thịt trứng đầy đủ.

Sở Thấm ngượng ngùng nói: “Không thể nói như vậy được, mọi người đều tốt, thì không phải càng vui à."

Bí thư chi bộ thôn cười nói: “Cháu quá xảo quyệt, chắc Sở Thấm cháu sợ người trong thôn không đủ lương thực ăn, có người sẽ để mắt đến nhà cháu đúng không?"

Cho đến bây giờ đội trưởng Hàn đều cảm thấy, dưới sự quản lý của mình và bí thư chi bộ thôn nề nếp trong thôn rất tốt, không có người xấu, càng không có du côn, ông ấy cũng rất coi trọng danh tiếng của thôn.

Đang định phản bác, thì chợt nhớ ra nhà Trương lão đại bị trộm, Tần Giang nói thẳng, kẻ trộm nhất định là người trong thôn của ông ấy.

Vì thế, lời đến khóe môi, lại nuốt trở về.

Đúng là mất mặt mà, tên trộm này mà bị ông ấy bắt được, thế nào ông ấy cũng phải đánh gãy chân hắn, vừa nghĩ đến, ông ấy đã mất hết tự tin.

Sở Thấm không mở miệng, coi như là ngầm thừa nhận.

Bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn cũng hiểu, thậm chí còn cảm thấy Sở Thấm suy nghĩ lớn.

Suy nghĩ lớn, dũng khí cũng lớn.

Có thể nói, cô cực kỳ táo bạo khi nảy ra ý tưởng, một khi bị phát hiện có thể bị bỏ tù, cải tạo lao động.

Một lúc sau, Sở Thấm mới cười nói: "Dù sao tôi cũng cảm thấy nên thử một lần, vào lúc quan trọng, mạo hiểm một chút cũng không sao."

Cô nói tiếp: “Đất trong núi càng màu mỡ, tuy xa, trồng trọt lâu hơn, nhưng nguồn nước trên núi ở thôn chúng ta khá dồi dào. Không phải mỗi một ngọn, mà ngọn núi nào cũng có suối, có đầm nước nhỏ, đúng không? Chịu khổ một chút, khoai lang trồng được chưa chắc đã kém hơn khoai lang trồng trong thôn. Quan trọng nhất là, không cần phải đóng thuế. Đến lúc đó nó sẽ là lương thực cứu mạng thôn chúng ta."

Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn hơi do dự.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 416: Chương 416



Sở Thấm cũng biết mình làm khó người ta, bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn là người đứng đắn, muốn bọn họ chấp nhận, chắc hẳn sẽ rất khó khăn.

Nhưng bọn họ cũng không kịch liệt phản đối, bí thư chi bộ thôn nhíu mày, vu.ốt ve tẩu thuốc nói: “Suy nghĩ của cháu có hơi đơn giản, dựa theo lời của cháu, vậy ai đi vào núi khai hoang, ai đi gánh nước, ai đi trồng trọt, và ai sẽ quản lý toàn bộ quá trình. Cuối cùng ai sẽ thu hoạch khoai lang? Mấy cái này mới là vấn đề."

Vấn đề lớn nhất là người đông miệng tạp, liệu sự việc có bị bại lộ không? Nếu bị bại lộ, vậy thì xong đời. Cho dù không bị lộ ra ngoài, đến lúc đó thì chia như thế nào? Dựa theo đóng góp trong quá trình trồng trọt? Hay là theo công điểm?

Sở Thấm: "Tôi..."

"Chờ chút, cháu nghe chú nói hết đã." Bí thư chi bộ thôn nghiêm túc nhắc nhở: "Khi con bé, chú làm việc cho các cậu ấm ở trường tư thục, thỉnh thoảng cũng nghe giáo viên trường tư thục giảng bài. Qua nhiều năm, địa chủ ở huyện Tân Minh không còn nữa, chú cũng đã quên gần hết kiến thức, nhưng có một câu nghe trong lớp, chú không bao giờ quên."

Sở Thấm chăm chú nhìn bí thư chi bộ thôn.

Khuôn mặt bí thư chi bộ thôn lờ mờ dưới ánh trăng mờ ảo, nhưng thị lực Sở Thấm tốt, nhìn rất rõ.

Ông ấy đang hồi tưởng, hoài niệm lại, sau đó đôi mắt đục ngầu phát ra ánh sáng sắc bén khó có thể bắt được nếu không chú ý, khiến Sở Thấm phải nín thở, tập trung sự chú ý.

“Trong 'Kinh Dịch' có nói, người nếu không ăn nói thận trọng thì sẽ mất đi sự ủng hộ của quân tử, quân tử nói chuyện nếu không thận trọng, thì sẽ mất mạng!” Giọng ông ấy nhẹ nhàng lại có lực: “Nghĩa là, có một số việc cần phải thận trọng và bí mật, đặc biệt là chuyện chúng ta đang nói, nếu cháu dám lôi cả thôn vào việc này, ngày hôm sau sẽ có người trong thôn tố cáo cháu.

Không phải ai cũng nhìn việc này theo hướng tốt, có người nhát gan, không dám làm, nhưng lại không muốn nhìn người khác làm, thấy người khác có lương thực ăn. Không bằng, tố cáo cháu trước, không để ai làm cả.

Người có lòng dạ xấu hơn, thì đợi cháu làm xong, khoai sắp được thu hoạch thì lén lút đi đào trộm, đào xong thì đi tố cáo, không chỉ muốn cháu ngồi tù, mà còn muốn cháu bực bội, chịu ấm ức."

Trong lòng Sở Thấm hơi giật mình, đầu ong ong.

Nói thật, cô không nghĩ được chu toàn như thế!

Quả nhiên, trong thôn không phải chỉ có mình cô thông minh, cô vẫn chưa hiểu hết câu 'người giỏi còn có người giỏi hơn'.

Một bí thư chi bộ thôn đã sống hơn nửa đời người, trải qua nhiều chuyện, sao có thể kém cô chứ?

Tuy nói, ý cô không phải là để bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn tiếp quản mọi việc, mà là muốn họ truyền tin có thể trồng khoai lang trong núi, không, là nói bóng gió thôi.

Người có hứng thú đương nhiên sẽ trồng trong núi, lúc này họ sẽ giữ bí mật vì lợi ích của mình. Cho dù phát hiện người khác cũng trồng, đa số cũng bao che cho nhau.

Nhưng sau khi nghe bí thư chi bộ thôn nói, Sở Thấm sâu sắc cảm thấy cách của mình không ổn.

Ngộ nhỡ có người không trồng, nhưng thấy người khác trồng thì sao?

Cô quên mất một chuyện, không phải ai cũng có thể cẩn thận như cô, đa số mọi người đều là người bình thường, làm sao có thể giấu người cố ý chứ.

Bả vai Sở Thấm rũ xuống, cảm thấy hơi nhụt chí.

Cô chỉ muốn bình yên vượt qua hai năm này thôi, khó khăn như vậy sao?

Bí thư chi bộ thôn mỉm cười nói: “Cháu cũng đừng có buồn quá, cứ lo chuyện trước mắt trước, chỉ cần chăm sóc tốt vụ mùa lần này, dù sang năm có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng vượt qua được thôi."

Sở Thấm chán nản gật đầu.

Tạm thời cũng chỉ có cách này.

Nghĩ tới đây, Sở Thấm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chẳng bao lâu đã lấy lại tinh thần, hăm hở đứng lên.

Không được! Hoa màu trong thôn không thể tiếp tục như vậy nữa.

Người trong thôn phải dốc hết sức lực, nước không đủ thì phải gánh thêm, bù đắp cho việc thiếu mưa.

Đội trưởng Hàn ngồi bên cạnh lắng nghe, trong lòng rất xúc động. Vì sự táo bạo, dũng cảm của Sở Thấm, cũng như suy nghĩ chu toàn của bí thư chi bộ thôn.

Ông ấy nhìn thấy sắc mặt ngẩn ngơ của Sở Thấm, không biết cô đang suy nghĩ gì, sợ cô đi vào chỗ bế tắc, nên nói: “Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, lát nữa tôi sẽ bố trí người trong thôn đi tuần. Cộng thêm, ngày mai phối hợp với thôn Tịnh Thủy, bắt đầu sắp xếp người canh giữ ở ngã ba, việc này cô thấy thế nào?"

Sở Thấm phục hồi tinh thần, suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Tôi cảm thấy cực kỳ cần thiết, chuyện này tôi từng nghe người khác nói, những người khác trong thôn cũng rất phối hợp, đều cảm thấy cần thiết. Với cả, con đường nhỏ bên cạnh nhà tôi, e rằng cũng phải có người canh."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 417: Chương 417



Đội trưởng Hàn trợn mắt: “May là cô nhắc nhở tôi, con đường đó đúng là phải canh."

Hôm nay ông ấy làm việc không còn do dự như trước nữa, mà khá quả quyết, lập tức bàn bạc với bí thư chi bộ thôn để chọn người đi tuần tra.

Đội trưởng Hàn nói: “Đội trưởng đội tuần tra chắc chắn phải để Tần Giang làm, tạm thời có 18 người tuần tra ngã ba và đường nhỏ, chia làm hai tổ, mỗi lần đi tuần có ba người, ngày thường thay phiên nhau canh gác. Tính công điểm như thường lệ."

Sở Thấm tò mò hỏi: “Trong thôn thì sao? Thôn chúng ta khá lớn, ban đêm cũng phải có người đi tuần."

Trong thôn thật ra có chút khó khăn, đội trưởng Hàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu, nói: “Trong thôn, mỗi nhà cử ra một người, tình nguyện tuần tra, không có công điểm.”

Nói xong, ông ấy nhìn Sở Thấm: “Như vậy ngược lại không có lợi cho cô lắm."

Sở Thấm cũng không để ý: “Không phải ngày nào tôi cũng phải đi tuần đúng không? Cùng lắm là nửa tháng đi tuần một lần, vả lại cũng chỉ trong thời gian vụ thu hoạch, đại cũng chỉ hai ba lần, tôi chấp nhận được."

Cô ra khỏi nhà cũng không sợ, ở nhà còn có chó mà.

Với tiếng của Tiểu Bạch nhà cô, chỉ cần sủa lên một cái là cả thôn nghe được.

Sau đó con gái nhỏ của đội trưởng Hàn Hàn Nguyên Anh trở về, nói chuyện một lúc, đến lúc gần bảy giờ Sở Thấm mới rời đi.

Bầu trời hoàn toàn tối đen, đi trên đường nhỏ về nhà, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của dân làng trên sân đập lúa cách đó không xa.

Hầu hết đều nói về tình hình gần đây ở xã, thị trấn, hoặc đếm xem có bao nhiêu thôn đã hết lương thực hoặc sắp hết lương thực.

Sở Thấm đi theo ánh trăng về nhà, sau khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là nhìn ruộng khoai lang của mình, ừm, tốc độ sinh trưởng bình thường, lúc này cô cũng không đòi hỏi quá cao.

Sau đó nhặt những quả trứng đã thụ tinh, cho vào chuồng gà cho gà mái ấp, khoảng hơn hai mươi ngày sẽ cho ra gà con.

Sở Thấm núp ở trước ổ gà, ngọn đèn dầu đang cháy, ánh sáng nhấp nháy trên mặt cô.

Cô suy nghĩ: Ngày mai là có thể bắt đầu chặt tre, mấy ngày tới, dành chút thời gian để dựng hàng rào.

Chờ dựng hàng rào xong, chắc là trứng cũng nở, đợi cứng cáp có thể thả chúng ra.

Cô cho gà mái ấp tổng cộng 18 quả trứng, nếu may mắn, sẽ ấp được 15 con gà con.

Nếu chúng không c.h.ế.t yểu, sẽ là 15 con gà.

Sở Thấm vừa nghĩ đến đã thấy vui, nếu có 10 con gà mái thì tốt rồi, như vậy mỗi ngày cô có thể thu ít nhất tám quả trứng!

Sở Thấm rửa tay, vui vẻ nằm xuống giường đi ngủ, trước khi đi ngủ cô cảm thấy năng lực điều chỉnh tâm trạng của mình thật sự là đỉnh cao.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm tỉnh dậy, Sở Khâm đeo hai cái ba lô không gian, nhân lúc người muốn lên núi còn đang ăn sáng, chạy vào rừng tre trước để chặt tre, chưa đầy nửa tiếng, cô đã chặt được gần trăm cây tre, bỏ hết vào túi không gian.

Sự phấn khích tối hôm qua vẫn chưa qua, cô mải mê chém, nếu không phải hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) bị đau, cô cũng không biết dừng lại.

Tiếp đó cô theo đường mòn, đi bộ đến núi Thanh Tuyền, Sở Thấm nhìn khung cảnh vẫn quen thuộc như xưa, chạy nhanh đến, đã lâu rồi cô mới quay lại núi Thanh Tuyền.

Khi đó, nơi này cây cối xanh biếc một màu.

Mặc dù, bây giờ phóng tầm mắt nhìn màu xanh vẫn chiếm đa số, nhưng nó lại mang cho cô cảm giác đìu hiu.

Sở Thấm không có thời gian buồn bã, chạy về phía những cái bẫy mình đã đào trước kia.

Sau khi tìm được cái bẫy đầu tiên, Sở Thấm nhận ra có gì đó không đúng.

Bẫy của cô nhất định đã có người nhìn thấy!

Vả lại bây giờ còn đang được sử dụng!

Sở Thấm chống eo, hít sâu mấy hơi suy nghĩ, còn chưa lướt qua hết một vòng người trong thôn, đã nhanh chóng xác định được một người.

Rất có thể là Hoàng Đậu Tử, Sở Thấm thường xuyên nhìn thấy anh ta đi từ trên núi xuống.

Sở Thấm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ: Từ nay về sau, không biết cái bẫy này thuộc về ai nữa.

Hoàng Đậu Tử đang giữ gìn nó, nhưng chỉ cần lúc cô lên núi nhìn thấy con mồi ở đây, thì nó thuộc về cô!

Có điều, hôm qua Hoàng Đậu Tử vừa đến, nên hôm nay Sở Thấm chẳng thấy con mồi nào trong mấy cái bẫy.

Cô bắt đầu đi dạo quanh núi Thanh Tuyền, quan sát cẩn thận.

Chưa kể, cách không xa mấy rễ sắn cô từng đào trước đây, Sở Thấm lại nhìn thấy mấy cây sắn dây, cô ghi nhớ vị trí, chờ mùa đông đến đào.

Sở Thấm tiếp tục đi về phía trước, nhìn vào sâu, đột nhiên rút con d.a.o mổ heo sắc bén trên thắt lưng, cô muốn tiếp tục đi vào sâu hơn, đến chỗ mà cô chưa bao giờ dám đặt chân vào ở núi Thanh Tuyền.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 418: Chương 418



Núi thẳm yên tĩnh, huống chi đi vào sâu trong núi.

Đây có lẽ là nơi nguy hiểm nhất, nơi mà ngay cả thợ săn lão luyện như ông cố Từ cũng không dám tùy tiện đi vào.

Chỉ là Sở Thấm phát hiện ra là, không có dấu chân hay là phân và nước tiểu của động vật lớn ở núi Thanh Tuyền, nơi đang đi lúc này cũng không có.

Cô không khỏi nghĩ: Lẽ nào chúng ở sâu hơn?

Đối với động vật, còn chưa đến thời điểm bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng vẫn có thể tự mình tìm kiếm thức ăn.

Nhưng nếu bị dồn đến bước đường cùng, sợ rằng sẽ chuyển mục tiêu xuống núi.

Sở Thấm cảm thấy lúc này mình xem như an toàn, vừa đi vừa quan sát, sau đó ghi nhớ trong đầu những loại thực vật cô nhìn thấy trên đường đi, đặc biệt là những loại thực vật có ích.

Đi được nửa tiếng, cô nhìn thấy một đầm nước.

Trong đầm không có nhiều nước lắm, ven bờ có dấu vết của một số loài động vật, chỉ là đã khô.

Sở Thấm nâng cao cảnh giác, lấy ống nhòm ra, cẩn thận quan sát một lúc.

Ừm, vẫn rất yên tĩnh, không có động vật nào khác.

Sở Thấm tiếp tục đi, bởi vì cây cỏ rậm rạp, nơi này không khô hanh giống như dưới núi, cô còn có thể nhìn thấy đủ loại nấm.

Nhìn những cây nấm trên đất, Sở Thấm vui vẻ.

Nấm đỏ* là nấm có nhiều nhất, Sở Thấm dùng ống nhòm quan sát xung quanh một lúc, mới tạm thời yên tâm hái.

*Ở mình gọi là nấm Chẹo hoặc là nấm hồng cô, được ví như "vàng đỏ", 1kg nấm đỏ chất lượng có thể bán với giá lên tới hơn 1.000 NDT, tương đương 3,5 triệu đồng.

Cô ngồi xổm xuống, hái thật nhanh.

Cứ cách nửa phút cô lại đứng dậy nhìn xung quanh, bị bốn con sói hoang năm đó dọa sợ, bóng đen vẫn chưa tan.

Ngoài ra còn có một ít nấm đùi gà, nếu trong nhà có nhiều dầu, làm một ít nấm đùi gà xào cũng không tệ, nhưng trong nhà cô ít dầu, quý báu, không thể nào làm được.

Tiếp đó là nấm gan bò và nấm đầu xanh, nhưng số lượng không nhiều, tiếp tục đi vào trong, chủ yếu là nấm mỡ gà.

Nhưng dù cô có nhặt hết những cái to bằng ngón tay cái, thì cũng vẫn không lấp đầy 1/5 chiếc giỏ tre nhỏ.

Sở Thấm thở dài: "Haiz! Nóng quá, tiếc là trời không mưa, nếu không sẽ càng nhiều hơn."

Cô thầm nghĩ, sau này đợi trời mưa cô sẽ lại đến đây, nấm chỗ này chắc phải nhiều gấp đôi.

Nửa tiếng nữa trôi qua, Sở Thấm không dám tiếp tục vào sâu nữa, ngược lại ở chỗ này, nhanh tay lẹ mắt bắt được một con thỏ.

Con thỏ khá nặng, áng chừng phải hơn một cân thịt.

Sở Thấm cầm thỏ xuống núi, trên đường gặp phải một rừng tre, may mắn nhìn thấy bốn cây nấm măng hoa, hái xong đi vòng quanh phát hiện cả rừng tre chỉ có bốn cây này, liền đi thẳng xuống núi.

Lần này không trở về tay không, Sở Thấm rất vui.

**

Về đến nhà, đem con thỏ nhốt lại trước, Sở Thấm còn chuẩn bị rút phần thưởng hôm nay nữa.

Tiếp đó, cô nấu bữa sáng, rồi đổ nấm trong giỏ tre vào bồn rửa, kéo cái ghế lại gần để ngồi, bắt đầu rửa.

Không còn cách nào khác, trên những cây nấm này dính rất nhiều cỏ dại và đất.

Nước trong nồi đã sôi, mùi thơm của cơm lan dần ra tận sân.

Sở Thấm thỉnh thoảng đi vào bếp mở nắp nồi, đảo một hai lần, tránh để dính nồi.

Đảo xong, lại chạy ra ngoài rửa nấm, rửa một lúc lại nghĩ ra lát nữa còn phải đưa gà rừng cho cậu út Dương, nhờ cậu út Dương bán giúp.

Trời ạ! Cô bận thật đấy.

Sở Thấm cẩn thận rửa sạch nấm, rồi đặt chúng lên cái mẹt, để ráo nước.

Cô liếc mắt, nhìn vại nước bên cạnh bồn rửa, phát hiện tốc độ nước chảy hơi giảm.

Phải làm gì đây?

Không thể làm gì cả.

Cuộc sống là trầy trật như vậy đấy.

Cô giữ nấm lại, định bụng lát nữa hầm gà ăn, cô không quan tâm đến việc có phải giữ gà, để nửa tháng sau mới ăn hay không, giờ cô tùy hứng, quyết định xắn tay áo làm việc trong thôn xong, tất nhiên cô phải bồi bổ cho mình trước.

Ừm, dĩ nhiên không phải là cô thèm ăn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 419: Chương 419



Cái mẹt được đưa vào nhà chính, cơm trong bếp đã gần chín, Sở Thấm dùng rổ tre, cho vào thùng gỗ, đặt thùng gỗ lên một chiếc nồi khác để hấp.

Cô ngẩn ngơ một lúc, chợt phát hiện ra hôm qua mình quên hỏi đội trưởng Hàn chuyện sau này có muốn thu dụng cụ bằng sắt hay không.

Đúng là khiến người ta thấp tha thấp thỏm.

Khi đó đột nhiên thu, cũng không báo trước. Sở Thấm cho là sau này vẫn còn thu, nên cô đã giấu hết dụng cụ bằng sắt, kết quả nhiều ngày không thấy nói gì. Sở Thấm càu nhàu, lại lấy dụng cụ bằng sắt ra.

Đội trưởng Hàn còn hỏi cô, lần này sao không đi tìm ông ấy, là vì cô sợ đội trưởng Hàn nghĩ đến chuyện nhà cô có nhiều dụng cụ bằng sắt đó!

Người có nhiều sắt không dễ bị tổn thương, đó là gia tài vất vả lắm cô mới tích lũy được, mất một thứ, cô cũng đau lòng muốn chết.

Cơm đang hấp, thức ăn đã sẵn sàng.

Cô dùng muôi hồ lô múc nước cơm trong nồi cho vào một chiếc chậu gốm nhỏ, thật ra chiếc nồi gốm này không hề nhỏ chút nào, chỉ đầy một nửa, để uống giải khát, Sở Thấm thích nhất lớp váng bên trên khi nước cơm nguội.

Mùi thơm của cơm càng lúc càng ngào ngạt.

Sở Thấm suy nghĩ một lúc, lấy rau diếp cá khô đầu bếp Giang cho ra, ngâm nước, sau đó cắt mấy lát thịt, xào với thịt.

Nhắc đến đúng là kỳ lạ, cô gái thanh niên trí thức nghi ngờ là cháu gái của đầu bếp Giang vẫn chưa đến tìm cô, lẽ nào không phải là cô ấy?

Không phải chứ, mọi thông tin đều phù hợp. Bởi vì cô ấy đang làm việc ở thanh niên trí thức, Sở Thấm thường xuyên gặp.

Cô gái nhỏ bị công việc đồng áng dày vò, gương mặt vốn tròn trịa, cũng gầy đến cằm nhọn cả ra.

Có điều người dân trong thôn rất coi trọng cô ấy, đều cảm thấy cô ấy chịu được cực khổ, hơn mấy nam thanh niên trí thức từ tỉnh thành đến.

Lúc làm việc chưa từng đi muộn về sớm, không kêu ca phàn nàn, càng không ngất xỉu trên đồng bao giờ, hóa ra câu nói đến xây dựng nông thôn không phải là lời nói suông.

Sở Thấm lắc đầu, bỏ đi, mình không thể chạy đi hỏi người ta ông của cô có phải là đầu bếp Giang ở nhà máy thép không, hai người cũng không quen.

Trong lúc ngâm rau diếp cá, Sở Thấm đi ra vườn hái ít rau.

Đầu tiên là ớt, hái một ít làm nguyên liệu.

Trong vườn rau có rất nhiều ớt, có cả xanh lẫn đỏ, thậm chí cô còn làm được một mẻ tương ớt.

Bên cạnh ớt là cà tím và cà chua.

Sở Thấm suy nghĩ một lúc, quyết định hái cà chua.

Cô khó mà tin được, thím Sở thế mà không ăn cà chua. Cách đây một khoảng thời gian, Sở Thấm thấy cà chua trong vườn rau đã chín, nên đưa cho thím Sở một ít, kết quả thím Sở lại bảo mình không ăn được, chín cũng không được.

Một người ăn gì cũng được như Sở Thấm, không tài nào hiểu nổi, dù sao cô cũng không quan tâm chua, đắng, cay hay tanh, tựa như không có vấn đề gì.

Trứng xào cà chua, là một trong những món cô thích ăn nhất.

Hái rau rửa sạch xong, cô lại quay trở về bếp.

Thái rau trước, cho vào trong bát, đặt sang một bên.

Tiếp đó cô thái thịt, lấy một con gà từ ba lô không gian ra, chặt làm đôi, con gà to, nên nửa con là đủ.

Gà chặt thành khúc, sau đó đặt qua một bên.

Cuối cùng, thái một ít thịt nửa nạc nửa mỡ, cũng không cần nhiều, chỉ cần có vị của thịt là được, sau đó thái tỏi, ớt, gừng trộn vào nhau.

Chuẩn bị mọi thứ xong, cô bắt đầu nấu ăn.

Gà hầm nấm là món Sở Thấm mong đợi nhất, cô cho gia vị vào nồi rồi xào gần chín, đun nhỏ lửa.

Những món khác thì đơn giản, làm trứng xào cà chua xong, tiếp đến là thịt xào cay với rau diếp cá khô.

Lúc này, cơm đã chín.

Món gà hầm nấm chưa chín kỹ, hai món còn lại được bưng lên bàn ăn.

Kết hợp với thức ăn kèm, cô không khống chế được ăn ba bát cơm.

Món trứng xào cà chua vô cùng ngon miệng, còn món thịt xào cay với rau diếp cá cực kỳ tốn cơm.

"Cạch" một tiếng, cô đặt đũa xuống.

Sở Thấm ăn xong, nhìn về phía ngọn núi xa xa, tâm trạng u sầu dần tiêu tán.

Quả nhiên, con người phải làm chút việc mới không suy nghĩ nhiều. Với lại, đồ ăn ngon kết hợp với cảnh đẹp là liều thuốc tuyệt vời để chữa lành cảm xúc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back