Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 400: Chương 400



Cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Trên đầu tường có thể cắm ngói vụn, hàng rào thì có thể cắm cọc tre được vót nhọn. Tốt nhất là đừng bỏ lương thực vào trong tủ bát ở phòng bếp, mà cố gắng chuyển tủ bát đến phòng ngủ. Đặt một cục đá ở trên nắp hầm và treo lục lạc ở trên cửa hầm. Như như có người muốn mở cửa hầm, lục lạc sẽ phát ra tiếng động. Đối với vườn rau, cũng không có cách nào cả. Lồng gà không cần phải làm gì đâu, gà sẽ giãy giụa và kêu ra tiếng.”

Mọi người: “…”

Chiết tiệt, Sở Thấm có chút đồ vật.

Sở Thấm hơi kiêu ngạo ưỡn ngực, cô có thể tạo thương và khiên.

Khi tiến vào sân đập lúa, sắc mặt của đội trưởng Hàn xanh mét.

Đầu tiên là ông ấy nhắc đến chuyện đã xảy ra ở nhà họ Trương. Sau đó, ông ấy thay đổi giọng điệu, quét mắt đám người vài lần rồi nghiêm túc nói: “Tôi biết là tên trộm đang ẩn nấp ở bên trong mọi người!”

Trong lòng Sở Thấm giật mình một cái, con ngươi co lại.

Nhưng cô là diễn viên nên nét mặt không thay đổi, thậm chí cô còn bày ra vẻ kinh ngạc như những người khác, sau đó còn ngó trái ngó phải nữa.

Cô cũng không phải nhìn ngó không có mục đích, cô đang tìm Trương Phi Yến.

Trương Phi Yến vẫn khá đáng tin, trên mặt cô ấy bày ra vẻ hoang mang.

Ừm, biểu cảm đúng chỗ này rất không tồi.

Thật ra, lúc trước Sở Thấm và Trương Phi Yến đã từng diễn tập qua loại tình huống này rồi. Tuy rằng Sở Thấm kinh ngạc trước việc đám người đội trưởng Hàn có thể khoanh vùng kẻ trộm là người ở trong thôn, nhưng cô cũng không bị dọa đến mức lo lắng sốt ruột.

Đó là chuyện bình thường, đừng tưởng rằng người khác đều là kẻ ngu dốt.

Nhưng trong thôn nhiều người như vậy, dù sao cũng không thể điều tra ra được, chỉ có thể tìm cách khác, ví dụ như thử thăm dò.

Tập hợp sức mạnh của người dân để tìm ra tên trộm kia.

Ông ấy cũng không tin, đến lúc đó, ngay cả nửa cái dấu vết cũng không có!

Quả nhiên, đội trưởng Hàn nói: “Mọi người chú ý hơn một chút. Nếu thấy ai khả nghi thì hãy gặp riêng tôi để khai báo, tôi sẽ đi xác minh.”

Lời này vừa nói ra, rõ ràng là Trương Phi Yến lập tức hoảng loạn ngay, nhưng khóe mắt nhìn thấy Sở Thấm vẫn còn ở đó, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Không sao cả, Sở Thấm không căng thẳng thì cô ấy không cần phải căng thẳng làm gì.

Nói xong, đội trưởng Hàn đuổi mọi người đi làm việc.

Hiện tại, ông ấy đang rất buồn phiền, phải bắt tên trộm và trấn an nhà họ Trương.

Đến nỗi khoản bồi thường trên trời của nhà họ Trương đưa ra, chắc chắn là không có rồi.

Nếu mà có thì ở trong thôn cũng không biết có bao nhiêu trường hợp vừa ăn cướp vừa la làng nữa đây.

Giữa tháng sáu, thời tiết dần dần nóng bức.

Cảnh này càng khiến cho tình trạng thiếu nước càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho dù là ngày ngày gánh nước cũng không thể bù đắp nổi vấn đề tăng trưởng sụt giảm do lượng mưa không đủ trong quá trình sinh trưởng của hoa màu.

Đặc biệt là lúa. Tháng sáu là lúc lúa bước vào giai đoạn phát triển thành mạ. Lúc này là thời điểm cần nước nhất, cần phải có đủ nước để duy trì sức sống sinh trưởng của cây lúa.

Nhưng Sở Thấm có thể cảm nhận rõ ràng được là lúa thiếu nước sinh trưởng không tốt bằng năm ngoái.

Không có có cách nào khác, người ta thường nói ý chí của con người có thể thắng được ý trời.

Nhưng ở trước mặt thiên nhiên, có đôi khi con người thật sự bất lực đến cực điểm.

Ông trời không cho mưa, bạn có thể có cách gì cơ chứ?

Đội trưởng Hàn sắp khóc rồi, nhưng ông ấy chỉ rơi có một giọt nước mắt thôi. Ngay sau đó, ông ấy còn phải sắp xếp người nhanh chóng đến ruộng hạt giống để gieo khoai lang nữa.

Nếu vụ lúa thu hoạch thất bát thì phải bố trí trồng khoai lang chịu hạn.

Nếu gieo trồng khoai lang bây giờ thì có thể thu hoạch khoai lang trước tháng mười hai và những người trong thôn sẽ không bị đói vì có khoai lang bổ sung.

Vì thế, gần đây Sở Thấm bận rộn ở trên ruộng để gieo trồng khoai lang, số hạt giống khoai lang này vẫn là đội trưởng Hàn xin từ công xã, chúng rất quý giá.

Tháng sáu là mùa bận rộn. Khi đi làm việc, cũng ít có người nhắc tới sự việc xảy ra ở nhà họ Trương bởi vì bọn họ quá bận rộn, bận trồng trọt khoai lang, bận gánh nước, còn bận cắt cỏ dại nữa. Bọn họ nào có nhiều thời gian như vậy để quản việc này.

Ngay cả đội trưởng Hàn gần đây cũng đang bận rộn mua phân hóa học.

Chỉ có Trương lão đại là không phục, ông ta cũng không đi làm việc mà cứ ngồi ở trong thôn sân đập lúa mà lẩm bẩm. Ông ta trông thấy ai cũng đều cảm thấy là kẻ trộm lương thực của nhà mình, chuyện này làm cho mọi người đều không thích ông ta.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 401: Chương 401



Giữa trưa, tan làm về nhà.

Trương Phi Yến không dám tới nhà của Sở Thấm để tìm cô, cô ấy đứng đợi cô ở trên đường đi tới căng tin.

Sở Thấm nhìn ngó xung quanh, nói: “Cẩn thận một chút, chạng vạng tối cô lén tới tìm tôi đi.”

Trương Phi Yến vội gật đầu đáp: “Được.”

Cô ấy chỉ muốn nói một câu với Sở Thấm, bằng không, cô ấy sẽ hoảng hốt.

Sở Thấm ăn cơm xong, hiếm khi nằm ở trên ghế tre để ngủ trưa nửa tiếng. Lúc tỉnh lại, chè đậu xanh ở trong nồi cũng đã nấu xong. Cô cho chè đậu xanh đặt ở trong dòng nước suối trên núi để hạ nhiệt độ để lúc chuẩn bị đi làm công, cô sẽ uống một chén lớn xuống bụng, không chỉ giải nhiệt mà còn no bụng nữa.

Buổi chiều cũng mệt nhọc không kém, khi Sở Thấm vung cuốc lên, bả vai cực kỳ đau nhức. Đây còn không phải là nỗi đau lớn nhất, đau nhất chính là lúc đi gánh nước, cái gánh nặng nề đè lên da thịt, có khi da cũng bị ma sát tới nỗi tét thịt ra luôn rồi.

Muốn nói tới mức độ mệt nhọc, năm trước cũng mệt nhọc.

Tuy cũng là mệt nhọc như nhau, nhưng năm trước cô có thể thấy được vụ thu hoạch, có thể nhìn thấy hoa màu đang phát triển mạnh mẽ dưới sự chăm sóc của mình và có thể nắm chắc rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy tháng sau bản thân có thể sẽ có đủ thu hoạch.

Nhưng năm nay…

Sở Thấm càng bận rộn càng có cảm giác bất lực.

Cuối năm thật sự sẽ là giỏ tre múc nước, là công dã tràng hay sao?

Rõ ràng bận rộn từ sớm đến tối, nhưng lá cây hoa màu vẫn héo úa, ai mà không buồn bực vì điều này cơ chứ?

Sở Thấm cũng như thế, càng đừng nói tới người khác.

Vì thế, tinh thần của mọi người hơi uể oải, không phấn chấn. Cho dù là đội trưởng Hàn cũng không có cách vực dậy cảm xúc của mọi người.

Chạng vạng tối, mặt trời lặn ở phía tây ngọn núi, thôn làng tọa lạc trong ngọn núi lớn hơi thê lương dưới ánh hoàng hôn.

Khói bếp lượn lờ ở phía trên căng tin, người có mũi thính đã có thể ngửi được hương thơm của thức từ trong phòng bếp truyền tới.

Lúc tan làm, cô lấy xong cơm rồi về nhà. Sở Thấm không lập tức ăn cơm, mà phân chia đồ đạc trước, đây cũng chính là đồ đã trộm được.

Ngoại trừ trứng gà ra, mỗi người đều được chia một nửa.

Cô không muốn chia cho cô ấy trứng gà bởi vì trứng gà là phần đền bù thuộc về bản thân đã mượn gió bẻ măng.

Sau khi phân chia đồ xong, chờ Sở Thấm ăn cơm xong, rửa sạch chén, thậm chí là tắm giặt xong luôn rồi, nhưng Trương Phi Yến vẫn chưa tới.

Tối qua, Sở Thấm chưa được nghỉ ngơi tốt nên cô buồn ngủ đến mức cho dù là giữa trưa đã có ngủ trưa cũng không thể bù đắp được.

Chờ đến khi Sở Thấm giặt quần áo xong và vừa mới phơi đồ xong, Trương Phi Yến mới khoan thai tới muộn.

Sở Thấm kinh ngạc hỏi: “Sao lại tới muộn như vậy, cô lại trốn tránh người hay sao?”

Trương Phi Yến gật đầu: “Đang ở trong thời kỳ quan trọng, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Sở Thấm cảm thấy cũng không cần phải cẩn thận đến mức này. Có điều, Trương Phi Yến có suy nghĩ này cũng khá tốt, Sở Thấm cũng không công kích cô ấy.

Đi vào nhà chính, những đồ đạc vừa mới phân chia xong đã được đặt ở trên bàn trong nhà chính.

Sở Thấm nói: “Một nửa của cô, một nửa của tôi. Công bằng mà nói thì cô chọn đi. Tuy nhiên, trứng gà đều là của tôi.”

Trương Phi Yến gật đầu, cô ấy hiểu.

Tuy nhiên, Trương Phi Yến lại khó xử nói: “Sở Thấm, cô muốn mỡ heo hay không? Tôi sợ là mình không có cách nào lấy mỡ heo này về được. Nếu cô muốn mỡ heo thì chúng ta trao đổi với nhau được không?”

Sở Thấm động lòng. Cái khác không nói, chứ mỡ heo do bà cụ Trương thắng ra rất không tồi, màu sắc trắng như tuyết, mùi hương cực kỳ thơm và tươi.

Hũ mỡ heo nặng sáu cân rưỡi, cái hũ nhiều lắm nặng ba cân, mỡ heo này ít nhất cũng nặng ba cân trở lên.

Sở Thấm suy nghĩ, đáp: “Có thể.”

Vì thế, cô dùng phần gạo được chia để đổi mỡ heo.

Sở Thấm vui vẻ bởi vì cô có thêm một cái hũ.

Nhưng sau khi dùng xong, e rằng phải vứt cái hũ này đi bởi vì dưới đáy của cái hũ vẫn còn khắc một chữ “Trương”.

Trương Phi Yến không lập tức mang lương thực về ngay. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô ấy lấy ra một cân khoai lang để làm phí bảo quản và giao lương thực cho Sở Thấm bảo quản giùm mình.

Sở Thấm có thể làm sao, đương nhiên là cô vui vẻ chấp nhận rồi.

Rốt cuộc là chỉ cần bỏ chút lương thực này vào hầm là được rồi, còn có thêm một cân khoai lang nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 402: Chương 402



Sự cẩn thận của Trương Phi Yến là có chỗ lợi. Khi về nhà, cô ấy phát hiện bà nội và bác cả của mình tới nhà của cô ấy để kiểm tra. Trương Phi Yến tức giận đến mức suýt chút nữa một hơi cũng hít không thông và bĩu môi.

Có đôi khi Trương lão đại không quá ngu xuẩn, trong lòng hết nghi ngờ cái này tới nghi ngờ cái kia, ngay cả nhà em trai ruột ở kế bên cũng nghi ngờ.

Nếu muốn nói ai hiểu biết nhà mình nhất, vậy chắc chắn là em trai ruột.

Nhà người khác không thể kiểm tra, chẳng lẽ nhà của em trai ruột còn không thể kiểm tra hay sao?

Vì thế, mới rước tới cảnh tượng này. Đôi vợ chồng thím Trương tự giác không làm chuyện trái với lương tâm nên không sợ quỷ gõ cửa, cũng không sợ bọn họ tới kiểm tra.

Chờ tới khi Trương Phi Yến về đến nhà, Trương lão đại đã kiểm tra xong rồi, quả thật kiểm tra không phát hiện được đồ vật của nhà mình.

Sắc mặt của Trương lão đại đen lại, ông ta căm giận rời đi.

Trương Phi Yến cố nén lửa giận, cố gắng lắm mới không có chỉ vào mũi của ông ta mà mắng ra tiếng.

“Tôi nhổ! Chó không đổi được tính ăn phân, còn vênh váo hống hách như vậy, sớm hay muộn gì vũng sẽ bị trộm lại thôi.” Cô nhỏ giọng mắng.

Mấy ngày nữa trôi qua đi, chuyện này chỉ có thể là vụ án mất đầu mà thôi.

Bởi vì dù người trong thôn có tìm kiếm như thế nào cũng chưa thể tìm ra được nghi phạm.

Trương lão đại còn có thể làm thế nào nữa. Ông ta chỉ có thể nuốt quả đắng này xuống mà thôi. Từ đây, ông ta nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy không thích hợp.

Thời gian trôi đi, thời tiết trở nên nóng bức lần nữa.

So với năm trước, năm nay còn nóng hơn rất nhiều.

Người ở trong thôn thương lượng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua phân hóa học. Một mẫu đất có thể thu hoạch thêm ba cân lương thực. Nếu không có tiền thì có thể tiếp tục kiếm thêm tiền, nhưng không đủ lương thực thì sẽ đói c.h.ế.t người.

Thật sự sẽ đói c.h.ế.t người, bây giờ ở huyện Tân Minh đã có người c.h.ế.t đói rồi.

Đúng vậy, người ở huyện Tân Minh.

Khi Sở Thấm nghe thấy tin tức, cô cực kỳ khiếp sợ, cả kinh đến nỗi suýt đánh rơi cái bát ở trong tay xuống đất.

Người bị c.h.ế.t đói chính là người ở trong công xã Khúc Nguyên. Công xã Khúc Nguyên cách công xã Dương Tử Câu của bọn họ thật sự rất xa. Tuy rằng cả hai công xã đều ở huyện Tân Minh, nhưng bởi vì khoảng cách xa nên bọn họ rất ít khi lui tới.

Tin tức là này là thím Sở nói cho cô nghe, thím Sở cũng là nghe nhà mẹ đẻ của chị dâu nói.

Bà ấy thở dài nói: “Bí thư chi bộ và đội trưởng chắc là đều biết chuyện này. Bọn họ chỉ sợ người trong thôn hoảng sợ nên mới không có nói ra.”

Sở Thấm khó có thể tin: “Làm sao có thể đói c.h.ế.t được?”

Thím Sở nói: “Cháu còn tưởng rằng bất cứ nơi nào đều giống như Dương Tử Câu của chúng ta hay sao? Tuy rằng chỗ này của chúng ta không phải là giàu có gì, nhưng còn có sự kiểm soát của những lãnh đạo công chính. Cuộc sống của những người trong xã chúng ta mới có thể trôi qua tốt hơn rất nhiều.

Về phần công xã Khúc Nguyên, năm ngoái bọn họ đã giao nộp nhiều thuế lương thực hơn, cơm tập thể lại ăn nhiều hơn. Chỉ vậy thôi, điểm quan trọng là gia đình kia cũng hồ đồ, con của nhà đó xem trọng một cô gái trong đám nạn dân. Bản thân không bản lĩnh, ép buộc trong nhà lấy lương thực ra để cưới vợ. Đây là số lương thực mà mẹ của anh ta đã tiết kiệm trước đó, cứ như vậy mà tiêu hết lương thực rồi mạng người cũng mất đi.”

Sở Thấm kinh hô một tiếng: “Thì ra là thế. Cháu đã nói mà, chỗ của chúng ta còn chưa đạt tới trình độ đó.”

Thím Sở “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Còn không đạt tới trình độ đó sao? Cháu đi tới thôn Lưu Lý ở bên cạnh mà nhìn xem là sẽ hiểu được có đạt tới trình độ đó hay chưa? Hiện tại, căng tin của thôn Lưu Lý đã không mở cửa được nổi nữa rồi. Nghe nói mỗi người chỉ được chia mười mấy cân khoai lang, không có lương thực thì tự về nhà mình nấu cơm ăn.”

Trong lòng Sở Thấm rung động: “Thím ơi, thím nói thôn của chúng ta có thể trở nên như thế hay không?”

Có thể hay không ư?

Không thể biết được, có một nguy cơ xảy ra trước nguy cơ về lương thực.

Bỗng nhiên, đội trưởng Hàn tuyên bố: “Để duy trì phát triển ngành nghề sắt thép, tôi quyết định thu gom các dụng cụ làm từ sắt ở trong thôn để gửi đến công xã.”

Sở Thấm: “?!”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 403: Chương 403



Sét đánh giữa trời quang!

Đầu óc đội trưởng Hàn có vấn đề à?

Sở Thấm vô cùng khó hiểu.

Giây tiếp theo cô chợt nhận ra, có lẽ câu nói "tôi quyết định" không phải là ý định ban đầu của ông ấy.

Sở Thấm giật mình, tiêu rồi, nhà cô sắp bị trộm. Nếu hỏi nhà nào trong thời có nhiều dụng cụ bằng sắt nhất, câu trả lời chắc chắn là nhà của Sở Thấm, số lượng dụng cụ bằng sắt trong nhà cô còn nhiều hơn ba nhà khác gộp lại.

Cô có hẳn mấy cái cháo sắt kích cỡ lớn bé khác nhau, một hộp đinh sắt đầy do cô rút thăm trúng, chưa kể đến các loại d.a.o như d.a.o phay, búa, d.a.o g.i.ế.c lợn.v.v...

Tim Sở Thấm đập loạn nhịp, việc cô muốn làm nhất bây giờ là chạy thật nhanh về nhà để giấu bớt các đồ dùng làm từ sắt.

Sở Thấm kiềm nén cảm xúc và tâm trạng kích động của mình để nghe đội trưởng Hàn nói tiếp.

Đội trưởng Hàn nói: "Mỗi hộ gia đình phải giao nộp một cân sắt, mặc kệ mọi người làm cách nào cũng phải gom đủ số lượng."

Từ giọng điệu của ông ấy, Sở Thấm biết việc này không thể thương lượng được nữa.

Cũng may là chỉ cần nộp một cân, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.

Đối với Sở Thấm, nộp nửa cân sắt không phải việc gì khó, cô chỉ cần lấy ta một phần đinh sắt là đủ.

Nhưng đối với những người khác mà nói, đây là một vấn đề khó giải quyết.

Đảo mắt nhìn lại, xung quanh có rất nhiều người nhíu mày, dường như họ đang cân nhắc xem trong nhà có đồ dùng bỏ đi nào được làm từ sắt.

Hệ thống mau đến cứu cô đi!

Dao, nồi và cuốc của cô đều là thứ không thể vứt bỏ được.

Nhưng điều làm Sở Thấm bất ngờ nhất đó là người dân trong thôn không hề bất mãn với việc này, ngoại trừ lo lắng thì họ không có cảm xúc nào khác cả.

Sở Thấm cẩn thận phân tích một lượt, cô nghĩ nguyên nhân là do cô.

Sở Thấm hơi xấu hổ, bởi vì lúc cô xuyên đến đây đã mười tám tuổi, từ đó tới giờ cò chưa được ba năm, cho nên cô không có được lòng yêu nước mạnh mẽ như những người khác.

Trong mắt cô, người trong thôn thà rằng bản thân phải thắt lưng buộc bụng cũng muốn cống hiến vì quốc gia.

Đối với họ, để hoàn thành nhiệm vụ, dù phải chịu đói thì đó cũng là vinh quang.

Rất nhanh đội trưởng Hàn đã tới nhà thu sắt, khi nhìn thấy số đinh sắt của Sở Thấm, ông ấy hơi khó hiểu: "Cô lấy đâu ra nhiều đinh sắt quá vậy, cô thật sự muốn đưa chúng cho tôi sao?"

Khoé miệng Sở Thấm giật giật: "Đội trưởng, lẽ nào tôi không muốn thì có thể không đưa sao?"

Đội trưởng Hàn nói: "Ý tôi không phải vậy, bởi vì mọi người đều nộp lưỡi hái hoặc búa, cô là người đầu tiên nộp đinh sắt."

Thật ra nguyên nhân là do người khác không có nhiều đinh sắt như e, cũng không biết Sở Thấm mua số đinh sắt này ở đâu.

Nhưng mà có giao nộp là được rồi, đội trưởng Hàn cất đinh sắt vào rồi vội vã rời đi, ông ấy sợ Sở Thấm đổi ý.

Không bao lâu, thím Sở đã tới nhà cô, Sở Thấm tò mò hỏi: "Thím nộp gì thế?"

"Haizz, thím nộp d.a.o phay." Thím Sở rầu rĩ: "Nhà thím chỉ có hai cây đào, một cây dùng trong nhà bếp, còn một cây bị cùn thường để ngoài khu vực trồng rau để sử dụng, hôm nay thím đã nộp cây d.a.o sử dụng ở khu vực trồng rau.

Sở Thấm hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Thím nghĩ sau này có thu sắt nữa không?"

Thím Sở lắc đầu: "Thím không biết, nhưng thím nghe người ở công xã khác nói có lẽ không chỉ thu một lần thôi đâu."

Sở Thấm thở dài, vì điều kiện đơn sơ nên cô cảm thấy hiệu suất làm việc của lò luyện thép ở công xã quá thấp.

Cô cứ nghĩ năm ngoái công xã không truyền lệnh xuống cho các thôn thu sắt thì việc này đã bị bỏ qua rồi.

Bình thường một cân sắt có thể luyện tám lạng thép nhưng đối với lò luyện thép của công xã... e rằng luyện được bốn lạng thép cũng khó.

Có điều, cô không hề nói ra suy nghĩ này, bởi vì thím Sở thể hiện rõ ràng sự tin tưởng với lò luyện thép của công xã.

Nhưng bà ấy tin tưởng như vậy cũng bình thường, bởi vì có một số công xã lãng phí rất nhiều sắt mà còn không luyện được tí thép nào, thế nên dù xã Dương Tử Câu bọn họ một cân sắt chỉ luyện ra được bốn lạng thép cũng được xem là xuất sắt, được cấp trên khen ngợi rồi.

Thím Sở không nói nhiều về vấn đề này, hôm nay bà ấy tới nhà cô là vì chuyện khác.

"Sở Thấm, cháu có biết có bao nhiêu người đi tới nhà máy hay không?" Bà ấy hơi phấn khích nói: "Ít nhất năm sáu trăm người đó."

Sở Thấm ngạc nhiên trợn mắt: "Năm sáu trăm người? Bọn họ từ nhà máy khác đến sao? Họ tới đây làm gì, không phải là xây dựng nhà máy chứ? Tại sao lại không tìm tuyển người dân ở khu vực xung quanh đây để xây nhỉ?"
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 404: Chương 404



Thím Sở: "Ai mà biết. Chuyện này là do chú của cháu nói cho thím biết vào hôm qua. Cuối cùng tới tuổi trung niên chú của cháu cũng gặp được may mắn, không uổng công lúc trước ông ấy kết nghĩa anh em với người ta. Bây giờ người anh em đó đang làm quản đốc trong nhà máy nên đã nhận chú của cháu vào làm nhân viên tạm thời."

Bà ấy hạ giọng: "Thím nghe chú của cháu nói có rất nhiều người thành phố chuẩn bị vào làm việc trong nhà máy. Cháu không biết đâu, chú của cháu còn nói có lẽ người nhà của họ cũng sẽ được sắp xếp một công việc trong nhà máy."

Sở Thấm: "..."

Sở Thấm hiểu rõ ý thím Sở là gì.

Vẻ mặt cô vô cảm: "Thím à, bây giờ việc ăn uống cũng là vấn đề khó khăn, suy nghĩ mấy chuyện này làm gì!"

Theo cô thấy nhà máy này không thể xây dựng xong trong thời gian ngắn được.

Thím Sở tức giận vỗ vào người cô: "Đồ ngốc, cháu phải biết tranh thủ. Rõ ràng những người đàn ông này đều chưa có chủ, mà con gái độc thân ở chỗ chúng ta cũng rất nhiều. Nếu cháu không biết tranh thủ thì sẽ bị người khác giành mất, đến lúc người có điều kiện tốt nhất bị người khác cướp mất để thím xem cháu làm sao."

Sở Thấm hờ hững nói: "Thím nghĩ nhiểu rồi, cháu có thể cảm thấy những người đó đều xem thường người nông thôn."

Cô đã từng sống ở thành phố một thời gian nên cô biết rõ sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn lớn tới mức nào.

Chỉ riêng việc được được chia lượng thực theo định mức đã khiến người thành phố cảm thấy bản thân cao quý hơn người.

Thím Sở bất đắc dĩ: "Vẫn có người tốt, suy nghĩ sáng suốt và không kiêu ngạo... Sở Thấm, rốt cuộc cháu có đặt lời nói của thím trong lòng không hả?"

Sở Thấm vừa đứng dậy, đang định đi háI mấy quả dương mái: "..."

Cô ngồi xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Thím yên tâm đi, cháu nghe lời thím là được chứ gì."

Hôm nay cô nghe lời, còn ngày mai thì không.

Bởi vì thím Sở không biết được suy nghĩ trong lòng cô nên hiện tại bà ấy rất hài lòng.

Bà ấy thầm nghĩ: Sở Thấm là người thứ nhất, cháu gái con của anh cả bà ấy là người thứ hai, cộng thêm cháu gái, con của người chị họ đã gả sang huyện khác của bà ấy nữa là ba người.

Sở Thấm mồ côi cha mẹ nên bà ấy chắc chắn phải những tay vào, mà anh cả và chị họ cũng ngầm nhờ vả bà ấy.

y đã, vậy là bây giờ trên lưng thím Sở đang gánh trách nhiệm về hôn nhân của ba cô gái trong gia đình mình, áp lực thật sự rất lớn.

Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng cãi nhau vang lên trong thời.

Thím Sở bước ra cửa, hướng mắt nhìn về phía sân đập lúa đằng xa: "Có người đến."

Sở Thấm cũng nhìn theo, cô nghi hoặc hỏi: "Có xe lừa tới, hôm nay xe lừa của thôn chúng ta có ra ngoài sao?"

Thím Sở lắc đầu: "Không có."

Giây tiếp theo, bà ấy lại nói: "Cháu có muố đi xem thử không?"

Sở Thấm lắc đầu: "Cháu không đi đâu, cháu muốn đi hái mấy quả dương mai."

Quả dương mai nhà cô đã chín, điều đáng ngạc nhiên là cây dương mái không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết khô hạn.

Có lẽ là do sức sống của loài cây này mạnh mẽ cộng thêm việc Sở Thấm rất siêng tưới nước.

Nhưng mà cây dương mai và cây táo cô trồng năm ngoái sắp c.h.ế.t rồi, tạm thời Sở Thấm vẫn chưa tìm ra nguyên nhân là do khô hạn hay vì chúng bị bệnh.

Nếu hỏi năm nay cô có trồng nữa hay không thì câu trả lời tất nhiên là có, cho dù khả năng cao là cây vẫn sẽ chết.

Lúc Sở Thấm trèo lên cây dương mai hái quả thì thím Sở đã đi tới sân đập lúa.

Xe lừa đậu kế bên sân đập lúa, có ba người trẻ tuổi lạ mặt đang đứng cạnh xe lừa.

Bao gồm hai người đàn ông và một cô gái.

Cả hai người đàn ông đều mặc đồ đen, có một người cao còn người kia thì hơi lùn. Cô gái kia thì tóc thắt bím, trên người mặc một bộ đồ tay ngắn màu xanh quân đội, thoạt nhìn bọn họ giống như người đế từ thành phố.

Thím Sở hỏi thím Trương đnag đứng nhìn: "Ai vậy?"

Thím Trương vừa cắn hạt bí vừa nói: "Là thanh niên trí thức, công xã đặc biệt đưa bọn họ đến thôn chúng ta, đây là bà người đến sớm nhất."

Thím Sở bất ngờ: "Lúc trước tôi nghe nói họ sẽ tới vào đầu năm, nhưng hồi đầu năm lại chẳng có ai đến, tôi cứ nghĩ là họ không đến nữa chứ."

Thím Trương chỉ vào cô gái kia và nói; "Tôi vừa nghe cô gái đó giới thiệu bản thân, cô ấy nói mình là người thành phố, hồi đầu năm Cô ấy thật sự chuẩn bị đến đây nhưng với tình lại bị gãy chân cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ."

Sau đó, thím Trương lại chỉ vào hai người đàn ông: "Về phần hai người kia, người cao đến từ Mông Cổ, người hơi lùn là người ở tỉnh chúng ta, cả hai đều là người của đợt này."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 405: Chương 405



Thím Sở không kiềm lòng được mà nhìn lâu hơn một chút, bà ấy hâm mộ nói: "Người phương Bắc khi lớn lên vóc dáng thật cao lớn, có lẽ Sở Kiến nhà tôi sau này chỉ cao xấp xỉ cha nó thôi."

Thím Trương nói: "Không thể nào, Sở Thấm và Sở Hồng nhà bà rất cao mà. Con trai phát triển hơi chậm, nói không chừng đến lưc mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu cao lên đấy."

Trong khi họ nói chuyện, đội trưởng Hàn tới.

Lúc nãy đội trưởng Hàn vừa đi dạo một vòng quanh ao Chu Gia và đồng ruộng, hiện giờ ống quần của ông ấy xoắn cao, trên người cũng dính bùn.

Ông ấy vội vã đi tới, vừa thấy ba người đứng chỗ sân đập lúa, đội trưởng nói: "Ba người là thành niên trí thức đúng không, tôi là đội trưởng Hàn của thôn Cao Thụ, các người hãy nói cho tôi biết tên và đi cùng tôi, còn hành lý cứ đặt trong ký túc của thanh niên trí thức trước đi."

Ông ấy vừa nói vừa đi về phía nhà ở của thanh niên trí thức.

Cô gái kia kéo hành lý đuổi theo sau lưng đội trưởng Hàn và nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Giang Nhiễm, năm nay mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung năm ngoái, nhà ở tỉnh này. Cha mẹ tôi đều làm việc trong nhà máy, bản thân tôi cố tình đăng ký tham gia tới xây dựng và phát triển nông thôn."

Đội trưởng Hàn nhìn cô ấy, trong lòng ông ấy thầm nghĩ tính cách cô gái này hoạt bát như vậy rất tốt.

Tính cách hoạt bát mới tốt, người như vậy mới có thể chung sống hoà đồng với người khác ở một nơi xa lạ.

Giang Nhiễm nói xong, chàng trai cao lớn đã đuổi theo tới. Anh ta nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Hàn Thiên Xuyên, đến từ Mông Cổ."

Đội trưởng Hàn ngạc nhiên: "Mông Cổ ư? Khoảng cách từ nơi đó đến đây rất xa, chuyến này cậu xem như đã phải vượt qua ngàn dặm rồi."

Hàn Thiên Xuyên ngại ngùng cười: "Ngũ hồ tứ hải đều là anh em một nhà, ở đây non xanh nước biếc, tôi đi xa một chuyến cũng xứng đáng."

Đội trưởng Hàn bật cười thành tiếng.

Còn trong lòng ông ấy thì nghĩ: Người này mồm mép lạnh lợi, thân hình cũng cường tráng, chắc là được việc.

Làm được việc là tốt rồi, chỉ cần anh ta có thể lấy được tám phần công điểm thì ông ấy đã rất hài lòng.

Chàng trai vóc dáp thấp bé là người ít nói, anh ta chỉ nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Vương Mục, sống ở tỉnh này."

Anh ta vừa nói xong thì đoàn người cũng đi tới nơi ở của thanh niên trí thức.

Nơi ở của thanh niên trí thức rất gần sân đập lúa, hồi đầu năm nơi này từng bị tuyết làm sập, lúc trùng tu lại đã được mở rộng thêm.

Người đề nghị mở rộng diện tích nơi ở dành cho thanh niên trí thức chính là Sở Thấm, thật ra lý do cô đưa ra kiến nghị này là vì mấy lời mà Trương Phi Yến nói.

Lúc đó Trương Phi Yến đã lẩm bẩm thế này: "Số lượng phòng ốc như vậy làm sao mà đủ, sau này mỗi năm đều có người tới, nhân số ngày càng tăng, chỗ ở sẽ bị thiếu."

Nghe vậy, Sở Thấm mới nói với đội trưởng Hàn: "Nếu muốn xây thì xây rộng một chút, tôi nghĩ tốt nhất là xây hai căn, mỗi căn đều có nhà bếp và nhà vệ sinh riêng. Một phòng cho nam, một phòng cho nữ, giường cũng sửa lại thành một cái giường sưởi cỡ lớn đủ chỗ cho mười hai người ngủ chung với nhau, vậy thì không sợ thiếu chỗ ở nữa. Bởi vì chúng ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu thanh niên tới."

Đội trưởng Hàn đồng tình với lời nói của Sở Thấm.

Nếu xây lớn hơn thì sẽ tốn nhiều công sức hơn, lượng gạch và gỗ cũng tăng.

Có điều việc xây giường sưởi thì không thể thực hiện được, bọn họ không có nhiều gạch để phục vụ việc xây giường sưởi.

Vì vậy đội trưởng Hàn đã đóng giường cỡ lớn, bốn cái giường cỡ lớn ghép nhau tạo thành giường chung.

Chiếc giường cùng này sáu người ngủ thì rộng, tám người ngủ thì vừa, nếu chịu chật một xíu thì có thể ngủ được mười người.

Đội trưởng Hàn đã tính kỹ rồi, tương lai sau khi nhóm thanh niên trí thức tời đi, nơi này có thể dùng làm kho hàng.

Đợi ba người bước vào khu nhà dành cho thanh niên trí thức, đội trưởng Hàn nói: "Ở đây còn có hai thanh niên trí thức nữa, hai người đó là người của thôn Tịnh Thủy kế bên, bọn họ dạy tiểu học ở thôn Tịnh Thủy."

Giang Nhiễm giật mình: "Dạy học?"

Đội trưởng Hàn gật đầu rồi nói tiếp: "Nhưng mà hiện giờ trường tiểu học trong thôn không cần thêm giáo viên."

Ý là các người phải tham gia trồng trọt.

Người chưa từng trải qua sự cực khổ của nông dân như Giang Nhiễm không hề cảm thấy việc trồng trọt không tốt, theo suy nghĩ của cô ấy thì cô ấy đến đây vốn là để xây dựng và phát triển nông thôn.

Cách đó hơn trăm mét, Sở Thấm mới hái xong nửa sọt dương mái nhìn thấy ở phía xa, đội trưởng Hàn đang dẫn người đi vào khu nhà ở dành cho thanh niên trí thức, cô lập tức hiểu ra là thanh niên trí thức đã tới.

Trong lòng cô cảm thấy thắc mắc trong số ba thanh niên trí thức này không biết có cháu gái của đầu bếp Giang hay không?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 406: Chương 406



Sở Thấm không chủ động đi tìm người ta. Ngày hôm sau, trong lúc làm việc, sau khi nghe thím Sở giới thiệu sơ lược về tên tuổi và quê quán của ba thanh niên trí thức, Sở Thấm đoán Giang Nhiễm chắc là cô cháu gái luôn ấp ủ suy nghĩ xuống nông thôn cống hiến của đầu bếp Giang.

Thím Sở nói: "Hoàn cảnh của thôn chúng ta tốt, trong thôn cũng không có kẻ gian ác, ngay cả Trương lão đại mà cháu ghét nhất cũng chỉ là người lẻo mép, có rất nhiều người áp chế được ông ta, chỉ là bình thường không có ai quan tâm tới hay so đo với ông ta thôi."

"Bởi vậy những thanh niên trí thức này xem như rất có phúc. Cháu ít ra ngoài nên không biết, ở huyện bên cạnh có một thanh niên trí thức suýt chút nữa đã bị dân bản xứ ép cưới. Gia đình của cô gái đó ở xa, bản thân cô ấy thì rụt rè nhút nhát, sau khi bị đe doạ xém chút nữa cô ấy đã gả cho kẻ nọ. Cuối cùng có một nữ thanh niên trí thức khác cảm thấy bất bình nên đã lên huyện, trực tiếp tố cáo với chính quyền huyện mới giải quyết được."

Nói xong, bà ấy thở dài.

Thím Sở thật sự không hiểu tại sao mấy cô gái thành phố lại đi ngàn dặm xa xôi tới nông thôn.

Nếu là bà ấy, nói gì đi nữa bà ấy cũng không dám đi một mình tới một địa phương hẻo lánh.

Sở Thấm ngẩn người: "Nói vậy, trong vòng mấy năm nay, có rất nhiều thanh niên trí thức lần lượt xuống nông thôn."

Thím Sở: "Đúng vậy, sao ngay cả chuyện này cháu cũng không biết thế, năm nay thôn chúng ta có năm người, thôn Tịnh Thủy kế bên cũng năm người, ngay cả thôn Lưu Lý cũng có ba người. Đội trưởng Hàn tức tới mức trợn mắt, ông ấy cho rằng thôn Lưu Lý và thôn Tịnh Thủy đều chiếm được lợi ích, chỉ có thôn Cao Thụ chúng ta chịu thiệt thòi."

Sở Thấm không tập trung nghe câu nói tiếp theo của bà ấy mà tất cả sự chú ý của cô dêud đặt lên số lượng người đến.

Tại sao lại có nhiều người xuống nông thôn như thế?

Nguyên nhân chỉ có một, đó là thành phố sắp gồng gánh hết nổi rồi.

Sở Thấm không nhịn được mà đoán là trong tương lai số lượng thanh niên trí thức sẽ ngày càng nhiều.

Mặc dù Trương Phi Yến từng nhắc đến việc này nhưng lúc đó Sở Thấm nghĩ rằng chuyện này chỉ kéo dài trong vài năm thôi, bây giờ xem ra việc thanh niên trí thức xuống nông thôn có thể sẽ kéo dài từ mười năm trở lên.

Có điều tạm thời những việc này không ảnh hưởng đến Sở Thấm nên cô chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi bỏ qua.

Việc bây giờ cô cần làm là nghĩ cách tránh thoát lần thu sắt tiếp theo, theo cô thấy việc thu sắt có lẽ vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện.

Ánh nắng gây gắt nên thời tiết càng lúc càng nóng.

Công việc ngày càng nhàm chán.

Mọi người siêng năng dậy sớm làm việc cực khổ suốt một năm, nhưng đến lúc thu hoạch thì không được bao nhiêu lương thực...

Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng người chỉ chú ý đến kết quả và lợi ích như Sở Thấm khá khó chịu.

Chẳng trách thời cổ đại có câu dù cày sâu cuốc bẫm nhưng chỉ tai hoạ ập tới thì tất cả đều trở thành công cốc.

Con người chăm chỉ cấy cày cả một năm, thế nhưng chỉ một cơn lũ quét đi qua thì chẳng còn lại gì cả.

Cho dù lương thực không mất hết thì cũng không đủ nộp thuế, chi bằng buông xuôi, ra ngoài xin ăn và chờ cứu trợ.

Đợt trước lúc Sở Thấm đến trạm phế liệu trên huyện đã mua được một quyển sách, nội dung bên trong giới thiệu về "Trống hoa Phượng Dương" và một số nhận xét mới lạ đối với bài hát này.

Trống hoa Phượng Dương là một dân ca miêu tả cuộc sống của người dân ở nơi thường xuyên xảy ra thiên tài, Sở Thấm cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình cũng tương tự như những nạn dân đó.

Nhìn những hoa màu hằng ngày được người dân gánh nước tưới và bón phân hoá học nhưng vẫn không phát triển, Sở Thấm muốn bỏ cuộc.

Haizz, cô thật sự rất muốn bỏ cuộc.

Mặc dù trong lòng Sở Thấm nghĩ như thế nhưng lúc làm việc cô vẫn chăm chỉ lấy đủ công điểm, dẫu sao cô cũng đã tốn công nên đương nhiên cô muốn bản thân nhận được lợi ích lớn nhất.

Công việc của cô hôm nay là rải phân hoá học, nhổ cỏ và bón phân là hai công đoạn cô ghét nhất.

Điều tồi tệ là thời tiết nay còn nóng hơn năm ngoái, sau khi phơi mình dưới ánh nắng nóng gay gắt, mùi hương trên cơ thể thật sự kinh khủng.

Sở Thấm mệt bở hơi tay, khó khăn bò lên bờ ruộng nghỉ ngơi, cô ngồi dưới tàng cây cổ thụ tận hưởng sự mát mẻ. Nghỉ ngơi xong, cô về nhà uống chè đậu xanh, thuận tay bỏ những thức ăn cần nấu lâu vào nồi để nấu từ từ, đến lúc cô về là ăn được.

Xong xuôi, Sở Thấm quay lại làm việc.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 407: Chương 407



Dù vậy, mỗi ngày cô vẫn có thể lấy ít nhất mười ba phần công điểm, khiến người trong thôn gọi cô là kẻ lập dị.

Nếu so sánh với cô mỗi người sẽ tức chết, lúc cô liều mạng làm việc thì có thể lấy được mười lăm phần công điểm, thế nhưng lúc Sở Thấm làm việc nhàn nhã vẫn giữ được thành tích lấy mười ba phần công điểm.

Điều này thật sự khiến người ta ganh tỵ.

Chạng vạng, ánh nắng chiều tà đẹp như tơ lụa, để lại một khung cảnh mỹ lệ ở phía chân trời.

Sở Thấm tan làm về nhà, đúng lúc gặp được ba thanh niên trí thức đìi từ phía cửa thôn trở về.

Đội trưởng Hàn cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày để sắp xếp hành lý và mua sắm đồ dùng cần thiết.

Nhìn dáng vẻ này chắc là hôm nay mấy thanh niên trí thức này đã đi lên huyện, bởi vì Sở Thấm nhìn thấy Giang Nhiễm đang xách một cái túi.

Sở Thấm nhìn bọn họ một lần rồi rời đi, trong nhà cô có món xương kho, cô phải nhanh về ăn.

Lú này Giang Nhiễm cũng không biết bản thân vừa gặp người bạn mà ông nội mình từng nhắc đến, cô ấy đang tự hỏi xem có nên chủ động đi tìm Sở Thấm hay không.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đến đây, vẫn chưa hỏi thăm xem Sở Thấm là ai và nhà ở đâu.

Từ từ hỏi thăm sau vậy, Giang Nhiễm thầm nghĩ như thế.

Hằng ngày, khoảnh khắc Sở Thấm thích nhất chính là lúc về đến nhà.

Lý do rất đơn giản, bởi vì đó là thời điểm cách xa giờ làm việc của ngày hôm sau nhất.

Khi cô đi nhà ăn lấy cơm thì gặp được hai thanh niên trí thức vừa trở về từ thôn Tịnh Thủy và ba thanh niên trí thức mới tới đến lấy cơm.

Sở Thấm gật đầu chào hỏi hai người thanh niên trí thức cũ, cô và bọn họ xem như có quen biết, thỉnh thoảng lúc đọc sách có chỗ nào không hiểu cô sẽ tìm hai người thanh niên trí thức cũ này nhờ giải thích.

Nữ thanh niên trí thức cũ Nguyễn Bạch Vi nhìn theo bóng lưng Sở Thấm rời đi rồi ra hiệu với Giang Nhiễm, cô ấy nói: "Không phải cô hỏi tôi ai là Sở Thấm sao, cô ấy chính là Sở Thấm, cũng là nhân vật nổi tiếng trong thôn."

Giang Nhiễm giật mình nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thấm rời khỏi nhà ăn: "Thì ra là cô ấy."

Sở Thấm bưng hộp cơm về nhà, khẩu phần ăn hôm nay hơi sơ sài, bao gồm cơm độn rau dại ăn kèm cà tím xào đậu que. Sở Thấm đưa hết thức ăn kèm cho Tiểu Bạch, cô còn cho nó thêm một miếng thịt đã nấu chín nhưng không có nước sốt.

"Ăn đi."

Thấy Tiểu Bạch ăn ngon lành, tâm trạng Sở Thấm dần tốt hơn.

Cô bới một bát cơm độn khoai lang đầy vung rồi ăn kèm với rau xào và xương kho, trông cô ăn còn ngon hơn Tiểu Bạch.

Phần xương dùng để nấu món xương kho là xương ống của lợn, còn nước sốt là sốt đậu nành do dì cả của cô cho.

Dì cả Dương là một người biết nấu ăn, tay nghề của bà ấy rất cao, ngay cả làm nước sốt cũng rất giỏi.

Nước sốt do bà ấy làm rất thơm mà không bị mặn.

Khi nấu xương kho, Sở Thấm chỉ cần mua hai muỗng nước sốt lớn là có thể làm cho hương vị của món xương kho tăng lên một cấp.

Bấy giờ thịt đã được ninh nhừ, chỉ cần cắn nhẹ là có thể dễ dàng tách thịt ra, thịt thơm ngào ngạt kết hợp với nước sốt đậm dà tạo nên hương bình tuyệt vời.

Sở Thấm cứ ăn một ngụm thịt rồi một ngụm coqm liếc ngấy thì gấp một ít rau xào hoặc vài miếng củ cải cay ăn kèm.

Nước sốt trên thịt thấm xuống cơm trong bát, áo xung quanh cơm làm cơm cũng thơm mùi nước sốt.

Sở Thấm rất thích trộn nước sốt vào cơm, cô bưng bát lên và mấy cái là ăn hết bát cơm, cô đặt bát xuống cái "cạch", bữa ăn này thật sự làm cô thoả mãn!

Nhưng chưa xong đâu, trong ống xương còn có tủy, đây mới là tinh hoa.

Sở Thấm Thấm hút phần tủy xương thơm ngào ngạt ra, nếu cái nào không hút ra được thì cô sẽ dùng đùa cạy ra.

"Ngon quá!"

Sở Thấm chép miệng, đôi môi bóng nhẫy, cô thở dài thoả mãn.

-

Hôm nay nhóm thanh niên trí thức bới cơm mang về chỗ ở của mình ăn.

Ban đầu hai thanh niên trí thức cũng muốn ăn cơm ở trong nơi ở của mình, nhưng khi đó cả khu nhà của thanh niên trí thức chỉ có hai người bọn họ nên không tiện lắm.

Bây giờ có thêm ba người, có thể tập trung ăn cùng nhau tất nhiên là tốt.

Giang Nhiễm vừa ăn cơm vừa hỏi thăm Nguyễn Bạch Vi về Sở Thấm, cô ấy rất tò mò với nhân vật nổi tiếng này.

Nguyễn Bạch Vi cũng không biết nên miêu tả thế nào, cô ấy suy nghĩ vài giây rồi nói: "Thật ra cô sống ở đây một khoảng thời gian thì sẽ hiểu, cô ấy là một người thích yên tĩnh, ít giao tiếp với người khác."

Tuy Sở Thấm ít trò chuyện với người trong thôn nhưng đề tài về cô thường xuyên xuất hiện.

Việc Sở Thấm đánh bại hai tên trộm, trở thành người dũng cảm nhất thôn hay việc cô đạt được mười lăm phần công điểm, lập nên kỷ lục mới đều là đề tài thường xuyên được nhắc đến.

Giang Nhiễm gật đầu, thầm nghĩ bản thân không nên tùy tiện tìm đến tận nhà thì hơn, bởi vì Sở Thấm là người thích yên tĩnh.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 408: Chương 408



Ngay lúc này, Sở Thấm thích yên tĩnh lại đang cân nhắc xem có nên đi đến nhà máy xem thử chúng với thím Sở hay không.

Không biết nhà máy được xây dựng nên như thế nào, khác với thím Sở, mục đích của Sở Thấm là muốn biết một nhà máy quy mô lớn được hình thành ra sao.

Nhưng còn chưa đợi Sở Thấm quyết định có đ hay không thì đội trưởng Hàn sau khi quay về từ công xã đã nói: "Trong thời gian này mọi người cố gắng đừng ra ngoài, nếu bắt buộc phải đi thì nên tìm người đi cùng, tìm theo một người là không đủ, ít nhất phải lập nhóm bốn năm người mới được."

Ban đêm.

Xung quanh sân đập lúa cắm đầy đuốc, ánh sáng từ cây đuốc chiếu khắp sân đập lúa để mọi người có thể quan sát rõ ràng biểu cảm của người xung quanh.

Sở Thấm đảo mắt một vòng, biểu cảm của tất cả mọi người đều nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc, đa số người dân đều đoán được nguyên nhân.

Lý do rất đơn giản, là vì có nạn dân xuất hiện.

Đúng vậy, nạn dân vẫn còn ở đó.

Lẽ nào nạn dân không bỏ đi?

Thật ra là phần lớn nạn dân đã bỏ đi rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ thôi.

Theo lý mà nói thì chỉ một số ít nạn dân này cũng không làm được việc gì, ngặt nỗi số nạn dân còn lại không phải chỉ có một hai nhóm.

Hiện tại có hơn tám trăm người đang sinh hoạt trên mảnh đất trống đó, đây là nhân tố bất ổn rất lớn.

Đội trưởng Hàn nhíu mày: "Có lẽ những người linh hoạt về thông tin cũng biết, sự kiện ở Hoa Khê vừa xảy ra thì trên huyện đã phái công ăn xuống canh giữ ngay lập tức, có điều khu vực của chúng ta đương núi nhiều, không thể cạnh giữ giống như mấy chỗ có đường lớn, vậy nên mọi người phải cảnh giác hơn."

Sở Thấm: "?"

Cô nhếch môi, trợn mắt tỏ vẻ khó hiểu.

Biết cái gì chứ? Sao ông ấy không nói rõ ràng, cô chẳng hiểu gì cả!

Đúng lúc này, có người lên tiếng hỏi thầy cô: "Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra ở Hoa Khê thế?"

Đội trưởng còn chưa kịp trả lời, thím Trương đã lớn tiếng nói: "Vậy mà còn có người không biết ư, ở Hoa Khê có một đứa bé bị mất tích khi đang chơi trước cửa thôn."

Sở Thấm sửng sốt, nói vậy là đứa bé đó đã bị bắt cóc.

"Hả, vậy là có kẻ bắt cóc xuất hiện!" Người nọ ngạc nhiên nói rồi nghĩ thầm sau khi về nhà phải dạy con mình, nếu không có việc gì thì ít ra ngoài thôn, thời gian này có mẹ mìn xuất hiện.

Thím Trương thở dài: "Nói thật, nếu chỉ đơn thuần là bị bắt cóc... thì đã tốt, chỉ sợ đứa bé đó bị ăn thịt thôi, người bị đói thì có thể làm được bất kỳ chuyện gì."

Quan trọng là không ai biết trên đường chạy nạn đã từng có xảy ra chuyện tương tự hay chưa, suy cho cùng tại thời điểm này chẳng có nhà ai dư tiền hay lương thực, mẹ mìn bắt cóc trẻ con để bán cho ai chứ.

Sở Thấm cũng nghĩ thế.

Sắc mặt cô trắng bệch, thật ra cô đã từng gặp phải chuyện giống như vậy.

Kiếp trước, cô từng nhìn thấy một đứa bé bị mang đi, nhưng không phải bị bắt cóc mà chính cha mẹ của đứa bé đã bán nó đi.

Năm ấy bị mất mùa, chẳng những không có lương thực mà còn bị lũ lụt, chính Sở Thấm cũng xém c.h.ế.t đói, ông nội của cô đã c.h.ế.t trong lúc đó.

Tuy kiếp trước cô đã nghe nói nhiều về việc này nhưng bây giờ nghe lại, cô vẫn không thể thích ứng được. Giờ phút này, Sở Thấm cảm thấy bản thân giống như đã quay về kiếp trước, cả người cô lạng đến mức sắp run lên.

Sau khi giải thích xong, đội trưởng Hàn bảo mọi người tan họp.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sở Thấm bước tới hỏi thím Sở: "Thím cũng biết chuyện này ạ?"

Thím Sở gật đầu, vẻ mặt bà ấy cũng rất tệ: "Sao có thể không biết được chứ, nhưng cháu cũng đừng sợ, người bị bắt có phải bị... hay không cũng chỉ là do người ta suy đoán thời. Thím nghe nói công ăn đã lục soát tất cả các căn nhà ở khu vực đó, nhưng không tìm được gì cả."

Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sau này chúng ta cũng cố gắng không đi ra ngoài."

Thím Sở rầu rĩ gật đầu: "Có lẽ vậy."

Nhưng mà... có một điều Sở Thấm không nói ra, đó là nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, dù bọn họ không đi ra ngoài cũng sẽ có người tìm tới tận nơi.

Những thôn xóm chưa cạn kiệt lương thực chính là con dê béo tốt, có thể thu hút sự chú ý của nhiều người xấu.

Ánh trăng nhạt nhoà, ngôi sao thưa thớt.

Khi Sở Thấm về tới nhà, cô cảm thấy bản thân nắm bắt tin tức quá chậm, lúc bình thường thì không sao, nhưng những lúc như thế này thì việc đó không tốt chút nào.

Nếu cục diện hiện tại đã tới nước này, cô cần phải chuẩn bị sẵn sàng một số chuyện.

Ví dụ như công trình phòng ngự đã bị cô tạm thời bỏ qua một thời gian.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 409: Chương 409



Bước sang tháng sáu mọi người được rảnh rỗi một thời gian. Lâu rồi các thôn dân không được nghỉ ngơi, đội trưởng Hàn không thể chống lại được sự tranh cãi quyết liệt của mọi người, nếu không sẽ có vài người ngã xuống.

Tết Đoan ngọ vừa qua không lâu, nhưng vì năm này có thiên tài nên không có ai ăn tết Đoan ngọ, ít nhất là không có nhà nào trong thôn tổ chức, bao gồm cả Sở Thấm.

Đừng thấy bây giờ nhà nào cũng có dư lương thực, thật ra số lương thực này chỉ có thể duy trì tới cuối năm là cùng.

Tất nhiên đó là với gia đình bình thường, còn những nhà có của cải như Sở Thấm thì có kể chống đỡ đến cuối năm sau.

Có điều, muốn được như vậy thì cô không tiếp tế cho người khác, nhưng mà dù Sở Thấm còn độc thân thì cô cũng có họ hàng.

Bình thường thím Sở, cậu út Dương và dì cả Dương đều đối xử rất tốt với cô, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, chẳng lẽ Sở Thấm có thể trơ mắt nhìn gia đình bọn họ cạn kiệt lương thực sao?

Cho dù cô là người lạnh nhạt thì cũng không thể vô tình đến mức đó.

Sở Thấm đứng trong hầm, cô nhìn kho lúa đầy ắp mà thở dài.

Hôm nay, sau khi tan làm, đội trưởng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi trong hai ngày tiếp theo, sau khi kiểm kê lương thực trong nhà, Sở Thấm mới đi xuống hầm.

Sở Thấm cầm sổ ghi chép, quan sát vạch đo lúa rồi ghi lại số liệu vào sổ.

Vạch đo lúa này là cô cố ý khắc lên để thuận tiện cho việc đo lường xem lương thực còn lại bao nhiêu.

Mặc dù tính chính xác của nó không quá cao nhưng cũng đủ dùng.

Kiểm kê xong lương thực, cô lại tiếp tục kiểm kê đồ khô và các mặt hàng linh tinh khác.

Đồ đạc trong không gian được kiểm kê cuối cùng, tất cả đều được cô ghi chép lại vào sổ, nhìn từng hàng số liệu, Sở Thấm mới cảm thấy an toàn.

Nhưng cảm giác an toàn này vẫn chưa đủ, Sở Thấm ngồi trong nhà, nhìn trời sắp sáng, cô thầm nghĩ: Nếu muốn an toàn vượt qua ba năm tiếp theo, cách tốt nhất không phải là một mình cô có nhiều lương thực mà là người dân cả thời đều có đầy đủ lương thực.

Ít nhất lượng lương thực phải đảm bảo những người khác mỗi ngày đều ăn được một bữa cơm no ba bốn phần, không bị c.h.ế.t đói.

Nhưng đây là vấn đề với cùng khó giải quyết, Sở Thấm dựa lưng vào ghế trẻ, nhìn trời suy nghĩ.

Nếu cô là đội trưởng Hàn, à không, nếu cô là đội trưởng đương nhiệm thì cô sẽ giải quyết tình cảnh khó khăn này như thế nào?

Sở Thấm nghiêm túc tự hỏi bản thân.

Ẩn sâu trong xương cốt, cô là một người to gan, có thể làm được những việc mà người bình thường không dám làm.

Nếu là cô...

Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, cô bất ngờ vỗ vào chân mình.

Nếu cô là đại đội trưởng, cô sẽ trồng thật nhiều lương thực. Tất nhiên loại lương thực mà cô sẽ trồng là loại không cần nộp thuế.

Việc này rất khó thực hiện, bởi vì số lượng đất nông nghiệp được kê khai rõ ràng, bạn trồng bao nhiêu thì phải nộp thuế theo đúng tỉ lệ được quy định.

Có điều, nếu hỏi không trồng lương thực trong thôn thì sao?

Nếu bọn họ trồng trên núi thì thế nào?

Sở Thấm nhớ đến việc năm ngoái mình trồng khoai lang trên núi Hồ Lô, cô không tin diện tích thôn Cao Thụ rộng lớn, đi vào sâu trong núi lại không tìm được vài mảnh đất có thể trồng khoai giống ở núi Hồ Lô.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đây là cách duy nhất, có lẽ năm nay cô có thể kịp trồng một đợt khoai lang thí điểm.

Nhưng mà cô phải nói thế nào với đội trưởng Hàn đây?

Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nhiều lúc đội trưởng Hàn rất nghiêm chỉnh, xác suất ông ấy không đồng ý làm như vậy rất cao.

Có thể ông ấy còn trách mắng là việc làm này quá hoang đường.

Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Thấm cảm thấy hơi khó xử. Cô cắn môi, quyết định dù kết quả thế nào bản thân cũng phải thử một lần.

Nếu đội trưởng Hàn không đồng ý... thì thôi, đến lúc đói quá tất, nhiên ông ấy sẽ đồng ý.

Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.

Rất có thể dáng vẻ hiện tại của những thôn khác chính là dáng vẻ của thôm Cao Thụ vào nửa năm sau.

Sở Thấm nghĩ bản thân có thể dùng tình trạng này làm bằng chứng để khuyên nhủ.

Có điều, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là việc này mà là cô phải cải tạo lại nhà mình lần nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back