Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 110: Chương 110



Hai túi lương thực to, trong đó một túi có một nửa là gạo, nửa túi là bột mì.

Bây giờ Sở Thấm không còn cần dựa vào cảm giác của tay để ước tính trọng lượng nữa, bởi vì chiếc hộp mù tháng này của cô là một chiếc cân thép.

Đây là loại cân thông dụng nhất hiện nay, trên cân có móc để treo những vật dụng cần cân, nhưng chỉ trang bị hai quả cân nên những vật nặng quá không treo lên cân được.

Gạo không cần cân, bao rưỡi gạo này cứ trực tiếp đổ đầy vại gạo trong phòng ngủ cô.

Tuần trước, cô đã nhờ thím Sở mua giúp vại gạo trong thôn, có xe lừa trong thôn hỗ trợ chở về khi đi chợ.

Không còn cách nào khác, ở trong nhà thật sự có không có vật gì để chứa! Bên trong vại gạo trước kia đều chất đầy các loại hoa quả khô, đặc biệt là măng khô và rau khô.

Khi đó Sở Thấm suy nghĩ rằng, chẳng mấy chốc sẽ phân phát gạo mới, nên cần phải chuẩn bị trước vại gạo trong nhà.

Lúc vại gạo về đến nhà, thím Sở thuận tiện nói: "Thím đã giúp cháu mua cỡ lớn nhất, có thể chứa một trăm sáu mươi cân gạo, đủ cho cháu chứa đồ rồi."

Thím Sở không thể nào hiểu được vì sao Sở Thấm lại cần một vại gạo lớn như thế, nhà ai có thể lấy ra nhiều gạo như vậy trong một lần cơ chứ? Nếu bóc vở hết chỗ này chắc cánh tay cũng gẫy luôn rồi.

Bình thường lấy ra hai ba mươi cân gạo đã là tối đa, sau đó cất vào trong vại, rồi khoá vại gạo trong tủ, hoàn toàn đủ cho một nhà sáu bảy nhân khẩu ăn được một tháng.

Bà ấy nghĩ thầm hẳn là cô dùng để chở nước, đợt này thôn Tịnh Thuỷ không nung gốm, nói là đợi thu hoạch ngày mùa xong thì mới mở hầm lò, nếu như Sở Thấm cần dùng gấp thì đúng là chỉ có thể mua vại gạo để thay thế.

Nói đến đây, cho nên lúc này Sở Thấm không cần cân cũng biết cậu út Dương đã giúp cô đổi gần một trăm sáu mươi cân gạo.

Về phần túi bột mì, Sở Thấm cân thử, dưới ánh đèn có thể thấy rõ ràng khoảng chừng ba mươi lăm cân.

Sau khi tỉnh táo lại, Sở Thấm ghi trọng lượng vào sổ, tảng đá treo trong lòng cô cũng đột nhiên rơi xuống đất.

Cô không cần ăn bánh bao rau dại nữa, chỗ gạo hoàn toàn đủ cho cô ăn đến Tết, thậm chí là qua Tết.

Gió đêm thổi từng cơn, trong gió mang theo hương lúa chín.

Sở Thấm đậy một cái nắp gỗ lên vại gạo, cái nắp gỗ này là do chính tay cô làm, nó rất nặng, sau khi phơi khô cô đặt lên vại gạo để lũ chuột không đẩy được nắp gỗ của vại nữa.

Bột mì được để trong tủ, bên cạnh gạo nếp do anh họ cô gửi, có mười hai cân gạo nếp, không những đủ làm rượu mà thậm chí còn dư một ít để làm bánh gạo.

Người anh họ này của cô rất hào phóng, Sở Thấm tự nhủ trong lòng, đến lúc mình gửi đồ cũng không thể hẹp hòi.

Bởi vì may mắn bắt được hai con heo rừng, cho nên trong khoảng thời gian này, tâm tư lên núi của Sở Thấm đã phai nhạt rất nhiều.

Chủ yếu vẫn là do ngày mùa bận rộn thu hoạch, thu hoạch hết lúa, thì vẫn còn ruộng ngô phải chăm sóc.

Sở Thấm thường xuyên loay hoay ngoài đồng đến độ mồ hôi đầm đìa, tóc ẩm ướt đến từng sợi, có khi cô không khỏi nghĩ: Rốt cuộc thì bao giờ thiên tai mới đến?

Có lẽ sẽ không xa, nếu như còn mấy năm nữa thì Trương Phi Yến đã không gấp gáp đến mức như vậy.

Cô gái này cũng xui xẻo, bận rộn hơn nửa năm, khi sắp trưởng thành thì lại bị heo ủi. Lần thứ hai thì Sở Thấm tạm thời còn chưa nguyên nhân là gì. Nhưng cô phát hiện mảnh đất trồng khoai lang kia đã bị lật một lần, sợ là đã bị người khác phát hiện chuyện này.

Dù sao đã cố đến phút cuối cùng, vậy mà lại thành công dã tràng.

Đổi thành Sở Thấm, có thể cô sẽ khóc đến chết.

Nhưng mà Trương Phi Yến c*̃ng không hề kém cạnh, cô ấy ở trong nhà cắm đầu chờ đợi hơn nửa tháng, cuối cùng bị cha mẹ không chịu nổi đuổi ra khỏi nhà, đuổi tới ruộng ngô làm việc.

Giờ phút này cô đang ở bên cạnh Sở Thấm, cả người vô cùng gầy gò, Sở Thấm nhìn cô ấy mà thấy đáng thương.

Sở Thấm đoán thiên tai sẽ xảy ra vào sang năm hoặc năm sau nữa.

Đã gần trưa, nắng gắt cuối thu phát uy.

Ánh nắng nóng bức dường như xuyên qua chiếc mũ rơm và chiếu thẳng vào da đầu của cô. Sở Thấm chỉ cảm thấy đỉnh đầu của mình tựa như con suối có nước chảy róc rách xuống.

Công việc hôm nay là làm cỏ, làm cỏ xong vài ngày lại phải nhổ tiếp.

Sở Thấm đã dọn dẹp xong khu vực của mình, chỉ cố ý để lại mảnh đất cuối cùng, còn Trương Phi Yến mới tiến hành được một nửa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 111: Chương 111



Thím Sở đã làm xong công việc, mặt đỏ bừng ngồi xuống bên cạnh Sở Thấm uống nước, nói: "Hai năm nay, Phi Yến ít đi làm hơn, việc đồng áng còn không nhanh nhẹn bằng lúc trước." Trước kia, cô ấy còn làm tốt hơn Sở Thấm, bây giờ nhìn giống như rất ngượng tay.

Đúng lúc thím hai Trương làm đến gần bên này, nghe bà ấy nói như thế thì trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta đã quen rồi, còn mấy đứa nhỏ thì thật sự không thể quen được. Bây giờ dù tôi có đau lòng thì cũng phải sửa lại thói hư tật xấu cho con bé."

Lúc trước, Phi Yến đi theo vợ chồng bọn họ chịu khổ, từ nhỏ đã không được bà nội chào đón, lúc chưa chia nhà đã phải làm không ít việc. Sau khi chia nhà, bọn họ muốn để con gái nhẹ nhàng hơn một chút, không ngờ lại thành như bây giờ.

Sở Thấm đoán được nội tình nên không nói gì, ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi hồi lâu. Bỗng nhiên cô đứng dậy, cười nói: "Cháu nghỉ đủ rồi, cháu chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi về nhà đây."

Thím Sở xua tay: "Mau đi đi."

Bà ấy thở dài, bây giờ Sở Thấm có thể làm được hơn mình nhiều, phần đất của cô còn nhiều hơn nhà mình những ba mảnh.

Nhìn Sở Thấm rời đi, thím Sở uống hết nước rồi cứng đờ đứng dậy đi về nhà nấu cơm.

Sở Thấm cố ý đợi đến khi Trương Phi Yến làm đến mảnh đất này, mảnh đất cô để lại liền kề với mảnh đất cô ấy đang làm việc. Cô cảm thấy với sự chú ý của Trương Phi Yến đối với mình thì sau khi cô đi qua, chắc chắn Trương Phi Yến sẽ tìm cô nói chuyện.

Quả nhiên, trong vòng hai phút, Trương Phi Yến Khai đã mở miệng nói: "Sở Thấm, bây giờ cô làm việc đều liều mạng như vậy sao?"

Sở Thấm chân thành nói: "Tôi chỉ có một mình nên đương nhiên phải liều mạng làm rồi."

Hình như Trương Phi Yến nhớ tới cái gì đó, hạ giọng vụng trộm hỏi: "Này, tại sao cô lại dọn ra khỏi nhà chú thím của cô vậy?"

Sở Thấm không trả lời, chỉ nói: "Đây là việc riêng, không tiện nói lắm."

Trương Phi Yến bĩu môi, không nói nữa.

Lúc trước, cô ấy cảm thấy Sở Thấm rất kỳ lạ, hiện tại lại rất sợ hãi cô, cũng không dám khiêu khích cô quá nhiều. Một người sống một mình đã đành, nhất định phải có thủ đoạn nào đó mới sống được như vậy.

Trương Phi Yến buồn bực, thực tế thì mình cũng đã là người sáu bảy mươi tuổi rồi, sống lại một lần mà sao vẫn vấp phải trắc trở khắp nơi, chỉ có mỗi chuyện thành công chia nhà là khiến cô ấy cảm thấy có chút cảm giác thành tựu.

Ai! Còn không biết năm sau sẽ qua như thế nào đây.

Thật ra đến sang năm... Năm sau lương thực sẽ không nhiều, thời tiết không tốt như năm nay, sản lượng phải tăng gấp đôi.

Trương Phi Yến cảm thấy lo lắng về tương lai.

Sở Thấm thoáng nhìn thấy cô ấy cau mày, cũng không biết cô ấy lại đang suy nghĩ gì, thấy công việc của mình cũng gần xong, chỉ có thể giả vờ thở dài nói: "Ngày nào làm việc xong cũng đều phải gánh nước, hi vọng cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, đặc biệt là sang năm, năm nay gánh nước phát sợ rồi."

Trương Phi Yến cười nhạo: "Nếu sang năm đến nước cũng không có mà gánh thì sao?"

Sở Thấm giả vờ như ngạc nhiên: "Ở nơi này của chúng ta sao có thể không có nước, mà bí thư chi bộ trong thôn cũng nói sang năm sẽ xây dựng đập chứa nước trên đỉnh núi, tốt nhất là chúng ta thôn c*̃ng xây một cái mương nước, sau này làm việc xong cũng không cần gánh nước nữa."

Trương Phi Yến nhìn cô, trong mắt có chút thương hại: "Đập chứa nước sao, không có năm sáu năm thì không xây xong được đâu."

Sang năm mới bắt đầu khởi công, ba năm sau, đến cơm mà mọi người còn ăn không đủ no, đâu còn có tâm trí sức lực đi đào đập chứa nước nữa.

Sở Thấm lộ ra vẻ không thể tin được, nhưng cũng không nói nhiều, tựa như bỏ qua chủ đề này, chỉ nói: "Sang năm thời tiết xấu c*̃ng không sao cả, lương thực năm nay đều được giữ lại, nơi này của chúng ta nhiều núi, khác với thành phố, chúng ta lên núi kiếm ăn cũng có thể chống đỡ đến năm sau."

Sự thương hại trong mắt Trương Phi Yến lại thêm hai phần.

A, đúng là một cô gái ngốc ngây thơ.

Nghĩ đến những năm tiếp theo, trên mặt cô ấy không khỏi dâng lên một tia buồn bã, cảm xúc bị cô kìm nén sau khi sống lại tràn ra một chút, không nhịn được nói: "Vậy nếu năm sau không còn lương thực thì sao?"

Dường như Sở Thấm không để lời nói của cô ấy trong lòng, chỉ xua tay: "Không thể nào, ai mà đi giả thiết những chuyện này làm gì?"

Trương Phi Yến cười: "Đúng vậy, không thể nào."

Nói xong, cô ấy c*̃ng không để ý tới Sở Thấm nữa, chỉ vùi đầu làm việc chăm chỉ, cảm giác đắng chát trong lòng tràn ra không ngừng. Trương Phi Yến chợt nhớ tới bãi khoai lang của mình, sau đó lập tức muốn đánh c.h.ế.t cái tên Hoàng Đậu Tử đáng c.h.ế.t kia và heo rừng trên núi.

Cô ấy thầm nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đời trước mình còn sống, đời này cho dù như thế nào cũng có thể sống sót. Đã chia nhà, mẹ của cô ấy cũng có thể sống. Chỉ là trong thôn thật sự đã c.h.ế.t đói mất mấy người.

Nghĩ như vậy, tâm trạng cô ấy mới thả lỏng hơn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 112: Chương 112



Trương Phi Yến thả lỏng, cô ấy đang ôm tâm thái hưởng thụ đợt bình yên cuối cùng khi sắp có sóng lớn ập tới.

Nhưng Sở Thấm lại suýt chút nữa nôn ra máu, trong lòng chấn động, phần công việc cuối cùng gần như dựa vào bản năng để làm xong.

Sau khi hoàn thành công việc, cô đến gặp đội trưởng Hàn để xác nhận rồi tan tầm về nhà, cô choáng váng cả quãng đường về, đầu óc chỉ tràn đầy những gì Trương Phi Yến vừa nói.

Khi về đến nhà, Sở Thấm chỉ ngồi ở trong sân, chắp hai tay, cau mày nhớ lại từng chữ một.

"Thiên tai sẽ không xảy ra vào sang năm." Sở Thấm lẩm bẩm, cố gắng để mình bình tĩnh lại: "Khả năng cao là nó sẽ bắt đầu vào năm sau nữa."

Trương Phi Yến Minh hiển nhiên rất quan tâm đến năm mốt, tức là năm 1959.

"Nhưng sang năm chắc chắn sẽ có dấu hiệu, điều đó có nghĩa là đó không phải là trận mưa to hay trận hồng thủy nào đó dẫn đến thiên tai."

Vậy nó kéo dài bao lâu?

Lông mày của Sở Thấm càng thêm nhíu chặt, ngay cả Tiểu Bạch đang lắc lư ở trước mặt mà cô cũng không để ý đến.

“... Không có năm sáu năm thì xây không xong đập chứa nước đâu." Câu nói này có ý khác.

Sở Thấm cẩn thận cân nhắc.

Cô biết về đập chứa nước này, một thời gian trước bên trên mới thông báo một chút, nói là muốn xây ở vị trí phía trước miệng núi, thật ra nơi đó nằm giữa thôn Tịnh Thuỷ và thôn Lưu Lý, không tính là gần thôn Cao Thụ, nhưng cũng không xa.

Từ nhà Sở Thấm đi vào trong, đi ngang qua chỗ lún mà cô nhặt được con hoẵng lúc trước, rồi đi dọc theo thượng du dòng sông, nếu đi nhanh thì chỉ cần nửa giờ là có thể đi đến vị trí đó.

Chắc chắn đập chứa nước sẽ không lớn, bởi vì không có điều kiện làm như vậy.

Nhưng cũng cần tập chung lực lượng của mấy thôn xung quanh đi làm, Hàn Định Quốc từng nói lộ ra là sẽ nhận người trong thôn.

Sở Thấm đoán rằng đập chứa có thể được sửa chữa tối đa hai năm, mà việc sửa chữa bình thường thậm chí có thể không mất đến hai năm.

Nhưng Trương Phi Yến nói là không có năm sáu năm... Dường như Sở Thấm đã hiểu ra điều gì, nhưng lại hình như cách một lớp giấy không phá được.

Mặt trời lặn, những con gà và vịt nuôi thả lang thang bên ngoài đều đã kiếm ăn về nhà.

Sở Thấm nhìn về phương hướng đập chứa nước sắp được xây dựng ở phương xa, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Khoan đã, sang năm mới bắt đầu xây đập chứa nước, năm sau nữa thiên tai sẽ đến, hẳn là nó sẽ kéo dài trong hai hoặc ba năm, hoặc thậm chí bốn hoặc năm năm.

Khi gặp thiên tai, chín mươi chín phần trăm là sẽ không xây dựng nữa, đập chứa nước này có thể được coi là quan trọng đối với một số thôn và xã, nhưng đối với huyện thì nó thực sự không quá quan trọng.

Chỉ khi việc xây dựng đập chứa nước bị ngưng lại trong ba hoặc bốn năm, thì toàn bộ quá trình mới được kéo dài thêm năm hoặc sáu năm.

Sở Thấm dần dần đứng lên, vẻ mặt không còn sững sờ nữa, đáp án đã rất rõ ràng.

Thiên tai sẽ đến vào năm sau nữa và có thể kéo dài trong hai hoặc ba năm.

Cô nên làm gì đây? Sở Thấm phải suy nghĩ thật kỹ.



Tất cả hoa màu trồng ngày xuân đã được thu sạch vào bên trong kho lúa, ngoại trừ khoai lang.

Khoai lang cũng đã đến tầm nhưng vẫn để trong đất một thời gian, người ta nói rằng để một thời gian sẽ càng thơm ngọt hơn.

Ngay khi Sở Thấm biết còn có lý thuyết này, cô lập tức từ bỏ công việc thu hoạch khoai lang suốt hai ngày qua. Phải hiểu là cô đã muốn biết mảnh vườn khoai lang bên cạnh vườn rau có thể trồng ra bao nhiêu cân khoai lang từ lâu rồi.

Xuyên qua càng lâu, cô càng cảm thấy tri thức mà mình cần phải học tập là vô cùng vô tận.

Ngày hôm đó Sở Thấm gội đầu xong, đang ngồi ở trong sân để hong khô tóc, cô chợt suy nghĩ, có phải mình nên vào thị trấn hoặc là trong huyện mua vài cuốn sách hay không.

Sau khi tạm thời thỏa mãn về mặt vật chất, Sở Thấm lại bắt đầu theo đuổi sự thỏa mãn về mặt tinh thần.

... Nói cho cùng cũng không phải tinh thần, Sở Thấm không có tâm tư đi đọc tác phẩm xuất sắc, cô muốn mua một ít sách liên quan tới nông nghiệp và chăn nuôi.

Ở kiếp trước, sau khi tận thế kết thúc, sách vô cùng quý giá, thậm chí còn quý hơn gạo, thịt và đồ ăn, những cuốn sách trước tận thế lại càng vô giá. Nếu ai có một bản giao cho chính phủ còn có thể chuyển vào thành phố sống, đương nhiên là Sở Thấm không có cách nào có được.

Sở Thấm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lần sau có xe sẽ đi vào thị trấn, nhưng không biết trong thị trấn có hiệu sách hay không nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 113: Chương 113



Ngày hôm sau, cô lại đi làm.

Khi hoa màu trưởng thành được thu hoạch, thì phải trồng hạt giống xuống, nói tóm lại, các cánh đồng sẽ không nhàn rỗi trong mùa đông này.

Lại qua bốn ngày nữa, trong thôn quyết định thu hoạch khoai lang.

Sở Thấm vui mừng nhảy dựng lên, khiến thím Sở cũng không nhịn được nhìn cô hai lần rồi tự nhủ trong lòng: Chẳng lẽ Sở Thấm thích ăn khoai lang?

Thu hoạch khoai lang còn hạnh phúc hơn thu hoạch lúa.

Trong lòng Sở Thấm không nghĩ như vậy, cô theo sát tiến độ trong thôn, trong thôn thu hoạch thì cô cũng đi thu.

Theo ý kiến của Sở Thấm, thu hoạch khoai lang dễ hơn nhiều so với cắt lúa, năm nay khoai lang phát triển tốt hơn lúa, từ sắc mặt đội trưởng Hàn là có thể nhìn ra chuyện này.

Lúc trước, khi gặt lúa, mặt đội trưởng Hàn lúc nào cũng sầm sì, bây giờ còn thỉnh thoảng cười hai tiếng.

Ban ngày cô đào khoai lang trong thôn, ban đêm cô lại đào khoai lang cạnh vườn rau ngay sườn núi nhà mình.

Sở Thấm đã bỏ ra rất nhiều công sức cho mảnh khoai lang này nên ruộng khoai lang của nhà cô phát triển tốt hơn so với trong thôn.

Ngay dưới ánh trăng, Sở Thấm cẩn thận từng li từng tí đào khoai.

Cô không dám tạo ra âm thanh quá lớn, cô sợ nhà họ Hoàng ở bên kia sông nghe thấy động tĩnh.

Người nông dân đã quen với tiếng cuốc đào đất, nên nếu để nhà họ Hoàng nghe thấy động tĩnh thì chắc chắn bọn họ có thể biết đó là tiếng cuốc.

Ôi! Cô sống còn chưa đủ xa.

Sở Thấm thở hổn hển nhổ khoai lang, Tiểu Bạch c*̃ng đào bới không ngừng. Cô thấy Tiểu Bạch không đi gặm khoai nên cũng kệ nó.

Cô làm không ngừng nghỉ, phải mất tổng cộng ba đêm mới mang hết số khoai lang từ trên ruộng vào nhà.

Cô dọn sạch một góc phòng ngủ, sau đó đổ khoai lang thu được vào góc đó cho khô ráo để đảm bảo khoai lang có thể bảo quản được lâu hơn.

Có thể trồng được bao nhiêu khoai lang ở sườn núi?

Ước chừng ba trăm cân.

Đây thực ra là một con số lớn, Sở Thấm tưởng rằng tầm hai trăm sáu mươi cân là nhiều nhất, nhưng ai ngờ lại có tới ba trăm cân.

Mặc dù khoai lang rất dễ bảo quản nhưng không thể nào giữ được ba năm, Sở Thấm đang nghĩ cách chế biến khoai lang thành khoai lang khô hoặc thậm chí làm một ít bột khoai lang khô khi rảnh rỗi để dễ dàng cất giữ.

Phần đất ở mé trái sườn núi cứ để trống như vậy đi, Sở Thấm cũng không dám trồng trọt gì nữa, càng vào loại thời điểm này càng không thể nóng vội.

Mảnh khoai lang cạnh hàng rào sau nhà sẽ phải đợi thêm hai tháng nữa, có lẽ trước khi tuyết rơi thì mới có thể thu hoạch được.

Tết Trung Thu đang đến gần.

Tết Trung thu là một lễ hội lớn, một ngày trước Tết Trung thu, trong thôn quyết định đánh hai chiếc xe lừa chở dân làng về Dương Tử Câu.

Đồng thời, đội trưởng Hàn cũng thông báo lúa mới thu hoạch sẽ được phân phát vào buổi chiều.

Oa…

Trong thôn giống như là chảo dầu dính nước b.ắ.n tung tóe, nổ tung, hận không thể khua chiêng gõ trống.

Buổi sáng ngày hôm đó, Sở Thấm hứng thú bừng bừng bò dậy, đi ra sân sau bắc cái thang bò vào trong hầm ngầm, cẩn thận dùng vải sạch lau hai kho thóc.

Cuối cùng kho lúa cũng được phát huy tác dụng!

Sau đó cô vội vàng ăn cơm rồi đi theo xe lừa vào trong thôn.

Trong thôn hôm nay c*̃ng rất náo nhiệt, cũng là vì tết Trung thu. Đang là mùa thu hoạch và mọi người đều sẵn sàng chiêu đãi bản thân trong những ngày này.

Sở Thấm hỏi thím Nhân Tâm đang đồng hành với mình: "Thím ơi, trong thị trấn có hiệu sách không, ở nơi nào bán sách?"

Tần Nhân Tâm khá ngạc nhiên: "Cháu định mua sách à?"

Sở Thấm ậm ờ hai tiếng: "Mùa đông năm nay tuyết rất lớn, ngoại trừ đợi trong nhà thì cháu c*̃ng không làm được gì khác, cho nên cháu chuẩn bị mua vài cuốn sách để học tập một chút."

Khi Tần Nhân Tâm nghe được lời này, bà ấy thật sự đã thay đổi cách nhìn về Sở Thấm. Từ trước đến nay bà ấy đều thích người có lòng cầu tiến, cho nên bà ấy không chỉ nói cho Sở Thấm biết hiệu sách ở đâu, mà thậm chí còn chỉ đường: "Cháu cũng có thể đến bãi phế liệu, có đôi khi cũng có thể mua được một số sách báo mà người khác không cần nữa ở nơi đó."

Khi Sở Thấm nghe nói có một nơi như vậy, ánh mắt cô sáng lên mấy phần.

Phế liệu, cô thích phế liệu nhất.

Sau khi xuống xe lừa, Sở Thấm không đến xã cung ứng mà đi thẳng đến hiệu sách nằm cạnh bưu điện.

Hiệu sách nằm ở một khu vực hẻo lánh, cô cũng đã đến Dương Tử Câu vài lần, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô đến hiệu sách trước, so với xã cung ứng thì nơi này quạnh quẽ hơn rất nhiều, ở những nơi như thế này, có thể nói là Sở Thấm còn không dám thở mạnh, rất sợ sẽ làm bẩn sách vở.

Lúc này bên trong hiệu sách c*̃ng không có bao nhiêu sách, Sở Thấm nhìn xung quanh một vòng, hỏi sách về nông nghiệp và chăn nuôi ở đâu, sau đó đi thẳng đến đó.

"[Bách khoa toàn thư trồng trọt]..." Sở Thấm mở ra xem qua, đây là cuốn sách có quan đến cây nông nghiệp và rau quả, cũng không tệ nên giữ lại.

Chưa đầy một lát, cô lại tìm đến gian sách liên quan đến chăn nuôi, trong đó ghi lại kiến thức về chăn nuôi lợn, gà và thậm chí cả cá.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 114: Chương 114



Hai quyển sách này đủ cho cô đọc cả mùa đông, Sở Thấm c*̃ng không ham hố, nhưng trước khi đi, cô nhìn thấy một cuốn sách về địa lý, mặc dù dày và đắt tiền, nhưng Sở Thấm vẫn không khỏi xúc động.

Cô muốn biết về những nơi khác.

Sau khi mua xong cuốn sách, cô đi đến bãi phế liệu.

Bãi phế liệu ở xa hơn nhiều, ở rìa xã Dương Tử Câu và vô cùng thanh tịnh.

Nơi này rất rộng, có lẽ là bên trong còn chưa kịp dọn dẹp nên hỗn độn cái gì cũng có.

Sở Thấm nghĩ rằng mình có thể nhặt được thứ mà người khác không muốn ở đây... Nhưng cô đã suy nghĩ quá nhiều, nếu có thể nhặt thì sao có thể đến lượt cô được.

Radio đã bị hỏng đến mức không thể sửa được nữa, các loại khung xe cũ bị vứt bỏ, liếc mắt một cái, cô nhận ra thứ đáng tiền nhất, hữu dụng nhất trong này lại là sách và báo cũ đã được bán.

Người quản lý của bãi phế liệu mặc kệ những thứ khác, nhưng sách báo thì đều được đặt ở trên quầy.

Sở Thấm hỏi: "Xin hỏi tôi có thể xem thử không?"

Người quản lý bơ phờ gật đầu: "Cô cẩn thận chút, làm hỏng thì phải mua đấy."

Sở Thấm nhẹ nhàng lật qua lật lại, sau khi xem xong toàn bộ, cô không khỏi thở dài trong lòng, thứ duy nhất có thể làm cho cô coi trọng ở nơi này chính là thực đơn.

Hữu ích và đầy đủ.

Sở Thấm nghĩ mình đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, cho nên cô dứt khoát mua lại thực đơn, cô có thể học rồi tự làm nó ở nhà.

Cô cũng mua thêm chút báo chí cũ, đọc nhiều báo không có gì xấu cả.

Mua xong sách, Sở Thấm mới lảo đảo ra khỏi đám người đi vào xã cung ứng, lúc này những thứ tốt đã bị cướp hết, Sở Thấm nhìn một vòng c*̃ng không có gì muốn mua nên dứt khoát rời đi.

Cô vội vàng đánh xe lừa đầu tiên về nhà, khi cô về đến thôn đã hai giờ chiều, áng khoảng ăn được một bữa cơm là có thể đi đến sân phơi lúa để chuẩn bị phân phối lương thực.

Sở Thấm ăn cơm xong bèn vội vàng chạy tới, chiếm lấy một hòn đá bên cạnh sàn phơi lúa rồi ngồi xuống không nhúc nhích mông, khi dần dần có nhiều người hơn, Hàn Định Quốc cũng đến.

Ông ấy mang theo cuốn sổ công điểm đã được sắp xếp, điểm tên mấy người cùng đến kho lúa để vận chuyển.

Sở Thấm hận không thể để thời gian gia tốc, khi từng túi lương thực được gánh đến, thời gian cũng đã đến bốn giờ chiều.

"Mỗi nhà có một người dì cảện là được, đừng vây quanh như ong vỡ tổ thế, tôi gọi đến tên ai thì người đó đi sang bên cạnh lấy lương thực, xe đẩy và túi thì tự chuẩn bị." Hàn Định Quốc lớn tiếng nói.

Bên cạnh đống lương thực là bí thư chi bộ trong thôn, còn có mấy người nữa đứng bên cạnh để cân đo.

Sở Thấm nhìn xe đẩy ở bên cạnh một chút, c*̃ng không biết lát nữa cô có thể đổ đầy lương thực vào xe đẩy hay không nữa.

Hàn Định Quốc bắt đầu đọc tên.

Sở Thấm c*̃ng không biết quy tắc gọi tên của ông ấy là thế nào, dù sao lúc mặt trời xuống núi, khi mặt trăng treo ở trên bầu trời màu lam, Sở Thấm vẫn đang đợi ở đây trên sân phơi lúa.

"Gia đình Dương Cường..."

Cái eo thẳng tắp của Sở Thấm dần dần sụp đổ.

"Gia đình Tần Trường thành..."

Sở Thấm thẳng tắp eo lại đổ một phần.

"Gia đình Hồ Khang..."

Sở Thấm bĩu môi, vẫn không phải là cô.

Cô dứt khoát đứng lên, vị Hồ Khang này chính là cha của Hồ Trường Sinh, lương thực nhà bọn họ còn không được nổi một xe.

Sở Thấm suy nghĩ, chắc là nhà bọn họ còn nhiều hơn nhà mình. Không có cách nào, lương thực chia theo đầu người mà.

Trong điều kiện thực tế, những người làm việc chăm chỉ phải chịu thiệt thòi.

Hai người nữa trôi qua, và cuối cùng…

Giống như một âm thanh vang lên từ trời đất: "Sở Thấm!"

Sở Thấm suýt chút nữa nhảy dựng lên, cảm xúc cô dâng trào nhưng ngoài mặt lại ra vẻ trấn tĩnh: "Có."

Cô đi đến trước mặt Hàn Định Quốc, ông ấy nói: "Đây là phân công điểm của cô, cô tự kiểm tra đối chiếu một chút."

Sở Thấm cẩn thận kiểm tra đối chiếu một phen.

Mỗi ngày cô đều có ghi chép công điểm, tối hôm qua cô cũng đã tính xong có bao nhiêu rồi, sau khi kiểm tra xong gật đầu: "Đúng rồi."

Hàn Định Quốc hiếm khi nở nụ cười: "Vậy thì đi lấy đi, đứa nhỏ này nắm rất chắc."

Trong thôn có không ít người không biết mình kiếm được bao nhiêu công điểm, mơ hồ không biết vậy thì thôi, nếu để bọn họ đi kiểm tra đối chiếu, người ta còn cảm thấy là thiếu đó.

Hàn Định Quốc suýt chút nữa tức chết, mỗi gia đình đều phải trì hoãn hơn mười phút, Sở Thấm là người cái duy nhất sảng khoái như vậy.

Sở Thấm kéo xe đẩy đến bên cạnh đống lương thực, mấy thanh niên bên cạnh vừa cân vừa giúp cô đổ lương thực vào trong bao tải rồi chuyển lên xe đẩy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 115: Chương 115



Khi từng túi lương thực được chất lên xe, những người đang chờ còn lại đều ngạc nhiên.

"Ghê gớm, một mình Sở Thấm mà có nhiều lương thực như vậy, một người có thể kiếm bằng hai người."

"Ngày nào cô ấy cũng làm hết công điểm, nhiều lương thực như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc mình đang rảnh rỗi thì người ta làm việc liều mạng, ôi, đứa nhỏ không cha không mẹ đáng thương."

"Ui! Vẫn còn đang chuyển, rốt cuộc là bao nhiêu đây..."

Bao nhiêu?

Sở Thấm không chuẩn bị đủ bao tải, vẫn phải nhờ bí thư chi bộ trong thôn đứng ra đưa cô thêm hai cái.

Tổng cộng được tám bao tải to, chiếm hết hơn phân nửa xe đẩy!

Sở Thấm dùng rất nhiều công sức mới đẩy được xe đẩy vào trong nhà, trên đường đi cũng thu hút không ít người đứng xem.

"Phiền toái." Sau khi về đến nhà, Sở Thấm lau mồ hôi, vừa mừng lại vừa lo lắng.

Lương thực nhiều đương nhiên là việc vui, nhưng nhiều lương thực như vậy, chắc chắn sẽ bị người hữu có tâm để mắt tới.

Sở Thấm dời mấy bao tải khoai lang ra ngoài, đổ vào trong phòng ngủ cho thoáng.

Chỉ tính riêng khoai lang thôi thì hiện tại nhà cô có tám trăm cân, không thể để hết trong phòng ngủ được, nhưng cất trong phòng bếp và nhà chính thì cô lại sợ bị chuột gặm, Sở Thấm rất buồn rầu.

Không ngờ cô cũng có một ngày vì quá nhiều lương thực mà buồn rầu.

Sở Thấm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đổ vào trong phòng ngủ, dù sao cô cũng chỉ cần chừa cho mình một lối đi nhỏ, ngay cả gầm giường cũng chất đầy khoai lang.

Còn lại là thóc, đậu xanh, đậu đỏ các loại, đậu xanh thì có thể đặt ở trong tủ, còn thóc thì kéo thẳng vào trong hầm ngầm.

Trong bao tải là thóc mà không phải gạo, phơi khô xong cũng chưa bóc vỏ. Thật ra như vậy mới tốt, hạt thóc càng để được lâu hơn, bảo quản trong hai ba năm chắc chắn sẽ không vấn đề gì.

Hai kho lúa cũng chưa đổ đầy, kho lúa thứ hai vẫn còn hơn một nửa.

Không sao cả, không phải vẫn còn ngô hay sao.

Sở Thấm lạc quan, một ngày nào đó cô sẽ lấp đầy kho lúa.

Sắc trời dần tối, tin tức Sở Thấm có bao nhiêu lương thực đã lan truyền khắp thôn.

Nhà họ Sở.

Sau khi cơm nước xong, chú Sở không đi đánh bài, ông ấy cũng cần cất lương thực vào bên trong kho lúa.

Thím Sở cảm thán: "Nói như vậy thì Sở Thấm còn kiếm được nhiều lương thực hơn ông, một năm qua, con bé đúng là vất vả."

Chú Sở nghiêm mặt không nói lời nào, cảm thấy có chút mất mặt.

Một người đàn ông trưởng thành như ông ấy là làm không lại Sở Thấm?

Sự thật chứng minh, trong thôn có rất nhiều đàn ông đều không làm bằng cô, trong lúc nhất thời, Sở Thấm đã khiến không ít đàn ông xúc động.

Đương nhiên là xấu hổ.

Thật sự là quá đáng, tại sao trong thôn lại có người có năng lực như vậy, rất nhiều người lẩm bẩm trong lòng.

Lộ ra những người đàn ông như bọn họ quá vô dụng.

Mà Hàn Định Quốc lại không khỏi hết lần này tới lần khác tán thưởng.

Ông nói với vợ mình: "Một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ phải lên thị trấn báo cáo, tôi dự định sẽ nói một chút về chuyện của Sở Thấm, cô ấy thật sự là một ví dụ điển hình."

Là kiểu điển hình không thể tốt hơn.

Với đầy đủ yếu tố:

Cha mẹ đều mất, là cô nhi, tự lập tự cường kiếm công điểm, là người có nhiều công điểm nhất trong toàn thôn.

Ông ấy không công bố chuyện này ra, nếu công bố ra thì những người khác càng giật mình.

Thật ra công điểm của Sở Thấm đứng đầu trong thôn, người đứng thứ hai còn kém cô những mười tám điểm.

Vợ của đội trưởng vừa may quần áo, vừa nói: "Báo trường hợp điển hình này lên thì có chỗ tốt gì không?"

Hàn Định Quốc: "Có thể có chỗ tốt gì chứ, nhưng mà sẽ khiến thị trấn chú ý tới thôn chúng ta ta, chờ đến lúc thị trấn báo cáo, có lẽ là sẽ kéo trường hợp của Sở Thấm ra, như vậy thì trên huyện cũng sẽ chú ý tới thôn chúng ta."

Bọn họ cũng không yêu cầu gì khác, sau này, khi cấp phân hóa học thì cho thôn bọn họ hai túi là được.

Hàn Định Quốc suy nghĩ một lát rồi lật quyển sổ ra, bắt đầu viết báo cáo sản xuất dưới đèn dầu hoả.

Sở Thấm bị người trong thôn nhớ thương lại có một đêm ngủ ngon.



Tết Trung thu đã đến.

Sở Thấm vốn định ăn ở nhà mình, nhưng lại bị dì cả gọi đến xã Lạc Thuỷ ăn cơm.

Không còn cách nào khác, Lý Thái đã cưỡi xe đạp đến cửa nhà cô, cô còn có thể khiến người ta uổng công đi một chuyến sao?

Sở Thấm mang theo bốn cân đậu nành, một cân đường đỏ và một con gà rừng.

Gà rừng do cô bắt được ở trên núi vào tuần trước, cô vẫn giữ nó trong không gian ba lô. Lúc đầu cũng tính là để đến hôm nay sẽ nấu, nhưng nếu đã đến nhà dì cả ăn cơm thì dứt khoát mang theo luôn.

Lý Thái nói: "Chị, chị mang nhiều như vậy thì mẹ em lại lải nhải không ngừng mất thôi."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 116: Chương 116



Sở Thấm cho chó cho ăn xong, lại khóa chặt cửa, cách cái túi rồi ngồi lên chỗ ngồi phía sau: "Lải nhải thì lải nhải thôi, có thể mất miếng thịt nào sao?"

Lý Thái cười: "Khó trách mẹ em luôn nói bây giờ không có cách nào nói nổi chị.”

Sở Thấm: "Kiên trì với bản thân, c.h.ế.t cũng không hối cải, ai cũng không làm gì được em.”

Cô hiểu tính cách của mình, nói dễ nghe một chút thì là quật cường, nói khó nghe chút chính là vừa thúi vừa cứng.

Nhưng thế thì đã làm sao?

Cô không thay đổi đấy, cô thích thế có được không?

Lý Thái: "..."

Nếu mình mà như vậy thì sẽ bị mẹ đánh chết.

Sở Thấm không nói thêm gì nữa, Lý Thái là một cậu bé ngoan, mặc dù trông cậu ấy còn mạnh mẽ hơn một con gấu, nhưng người ta vẫn chưa trưởng thành đâu. Sở Thấm nghĩ thôi thì mình sẽ cố gắng không làm hư cậu ấy, đào tạo thành một nhóc phản nghịch cho dì cả.

Khi đến xã Lạc Thuỷ, Sở Thấm phát hiện lần này Kim Kim và Kim Ngọc đã thay đổi rất nhiều.

Không chỉ có vóc người cao lên, mà tính tình c*̃ng hoạt bát hơn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nhát gan ban đầu lúc ở nhà họ Kim nữa.

Dương Lập Thu lại làm một bát hoa trứng ngọt ngào cho Sở Thấm, nói: "Coi như Kim Lão Nhị cũng không thành súc sinh, biết quay lại làm người."

Sở Thấm vội hỏi: "Người đó trả tiền rồi sao?"

Dương Lập Thu mỉm cười gật đầu, đắc chí vừa lòng nói: "Chúng ta cũng coi trọng nhà họ Kim, Kim Kim và Kim Ngọc ở đây mấy tháng mà bọn họ chưa từng hỏi han, còn cầm tiền của Kim Lão Nhị, có lẽ là hận không thể khiến chúng ta nuôi Kim Kim và Kim Ngọc thật dài thật lâu."

Nếu không phải để sau này Kim Kim và Kim Ngọc không liên quan gì đến nhà họ Kim, bà ấy sẽ không gửi thư cho Kim Lão Nhị đâu. Mặc dù bà ấy hận nhà họ Kim, nhưng c*̃ng hiểu gốc rễ của Kim Lão Nhị nơi này. Người này còn phải gửi tiền đến trong thời gian dài mới tốt.

Sở Thấm tò mò: "Sau khi dừng tiền, nhà họ Kim có đến gây chuyện không?"

Dương Lập Thu gật đầu: "Sau khi làm loạn mấy lần thì không thấy bóng đâu, Kim Lão Nhị c.h.ế.t sống không đưa tiền thì còn có thể làm được gì."

Sở Thấm lại hỏi: "Thế Kim Lão Nhị có gửi tiền cho dì không?" Dì cả nuôi hai đứa nhỏ, hiện tại người này phải gửi tiền cho dì mới phải nhẽ.

Dương Lập Thu thở dài: "Lúc đầu dì cũng không muốn nhận tiền, dì còn suy nghĩ nếu như không nhận tiền thì liệu mối quan hệ của cha con bọn họ có thể cứ như vậy bị chặt đứt hay không. Nhưng sao có thế cắt đứt dễ như vậy được, thay vì tranh cãi để rồi cuối cùng vẫn tiện nghi cho súc sinh kia, thì dì dứt khoát tiếp tục để người này gửi tiền tới, không ai chê nhiều tiền bao giờ cả."

Là một người đặt lợi ích lên hàng đầu, Sở Thấm cảm thấy cách làm này của dì cả mình quá chính xác.

Nói xong chuyện của Kim Kim và Kim Ngọc, giọng điệu của Dương Lập Thu thay đổi, lại chuyển chủ đề tới chuyện Sở Thấm, nhắc cô đừng có cả ngày chạy lên trên núi nữa.

Sở Thấm liên tục cam đoan: "Cháu nhất định sẽ chú ý an toàn mà."

Dương Lập Thu nhớ tới ngày nhận được chân heo rừng, bà ấy bị dọa đến mức tâm can tỳ phổi thận đều đau, không nhịn được đánh chân Sở Thấm hai cái: "Cháu thích thì cứ làm đi, dù sao bây giờ cháu còn hoang dã hơn cả con trai rồi."

Bà ấy lại thở dài lần nữa.

Trong lòng bà ấy không có bao nhiêu chuyện, tương lai của Sở Thấm là một trong số đó.

Trước đó bà ấy đã từng gặp thím Sở, thím Sở nói đã từng giới thiệu đối tượng cho Sở Thấm, kết quả Sở Thấm không đồng ý, sau đó cũng bởi vì chuyện này mà Sở Thấm mới chuyển ra khỏi nhà chú thím.

Dương Lập Thu còn tưởng rằng đó là kẻ dưa vẹo táo nứt vớ vẩn nào, kết quả người ta là một đứa trẻ rất phù hợp, tuy chân có vấn đề nhưng tính cách rất tốt.

Lúc trước Sở Thấm như cái miệng hồ lô, tính tình buồn bực, thím của cô cũng để tâm nên mới có thể tìm một người như vậy để giới thiệu cho với cô.

Bây giờ bảo Dương Lập Thu tự mình tìm, nói thật thì bày ấy c*̃ng không biết mình nên tìm kiểu con trai nào.

... Mấu chốt là kiểu con trai nào cũng không hàng phục được Sở Thấm.

Sau một hồi, Dương Lập Thu nói: "Hai năm qua, tính tình của cháu đã trưởng thành hơn một chút, đợt này dì cũng sẽ để ý thêm mấy chàng trai, bất kể là lấy chồng hay là kén rể, tính cách đều phải tốt."

“...”

Hoa trứng ngọt ngào trong miệng Sở Thấm suýt chút nữa phun ra ngoài, cô vội vàng nói: "Dì cả à, dì tuyệt đối đừng nhớ thương việc này, cháu không có tâm tư đó đâu."

"Chậc! Nhà có con gái lớn, nếu không tranh thủ, nhỡ đâu mấy chàng trai tốt đều bị người ta chọn hết rồi thì phải làm sao bây giờ?”

Sở Thấm: "Không làm sao cả. Không có người phù hợp thì không kết hôn thôi. Chẳng lẽ chỉ vì mục đích kết hôn mà phải kết hôn sao?"

Sau khi cô thốt ra lời này, Dương Lập Thu lập tức muốn mắng người nhưng lại nhịn xuống, sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.

Sau đó bà ấy bỗng nhiên cười một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra, cô gái này vẫn chưa hiểu gì đâu.

"Được." Dương Lập Thu bỏ qua chủ đề này, nhưng trong lòng lại âm thầm dự định chuyện này.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 117: Chương 117



Theo lý mà nói, Trung thu thì phải ăn bánh Trung thu.

Nhưng bánh Trung thu có rất nhiều nguyên liệu, ngay cả Dương Lập Thu cũng chỉ có thể làm bốn cái, một mình ông cụ ăn một cái, còn những người khác mỗt người ăn một nửa.

Sở Thấm vẫn thích ăn bánh trung thu ngũ nhân này, mặc dù dì nói đây là phiên bản giản lược, c*̃ng không biết khi tinh tế làm ra thì có thể ngon như thế nào.

Sau khi ăn xong bữa trưa Tết Trung thu, Sở Thấm bị nhét một túi đầy đồ rồi về nhà.

Dì cả biết cô thích ăn hạch đào, cho nên không biết đã lấy hai cân hạch đào từ nơi nào rồi đưa hết cho cô.

Ngoài ra còn có ba đoạn củ sen, khi đi ngang qua nhà thím Sở, Sở Thấm đã cho thím Sở một đoạn.

Cuối cùng là một cái túi hạt sen khô, dì cả nói là có thể hầm để ăn, Sở Thấm chưa ăn nên lấy thử một chút.

Ánh trăng sáng tỏ, tròn như khay bạc.

Ánh trăng chậm rãi chảy về phía nhân gian, khiến cho đêm nay thôn Cao Thụ vô cùng sáng tỏ.

Đây là Trung thu đầu tiên của Sở Thấm sau khi trở lại, cũng là lần đầu tiên cô có thể lẳng lặng ngồi xuống thưởng thức ánh trăng.

Lúc trước, cô không thể biết được, mặt trăng có cái gì hay mà ngắm, chẳng lẽ còn có thể nhìn ra đoá hoa gì sao?

Bây giờ cô đã hiểu rồi, hoá ra loại chuyện như ngắm trăng là thú vui mà sau khi ăn uống no đủ mới có thể nghĩ.

"Ừm, rất tròn, rất lớn, rất sáng, cũng rất đẹp."

Sở Thấm mù chữ vừa ăn hạch đào vừa thưởng thức, bên cạnh còn có trà hoa quế mật ong.

Đây là trà theo mùa, Sở Thấm góp nhặt hoa quế trong thôn, sau đó phơi thành hoa quế khô rồi pha với mật ong để uống, chưa nói tới công hiệu thế nào, nhưng hương vị thực sự không tệ.

Khó trách thím Sở luôn nói, đồ chơi gì bị cô nhìn thấy thì đều bị lột một lớp da mới có thể bỏ qua, hiện tại liền trong thôn đều ẩn ẩn chảy ra Sở Thấm cái quái gì đều hướng trong nhà nhét đến.

Ăn hết những thứ này còn chưa đủ, cô nghĩ rằng chuyện ăn Tết không thể để qua loa được, thế là cô lấy hai viên kẹo hạnh nhân đậu phộng quý giá ra ăn từng chút từng chút một. Mãi cho đến mặt trăng bị đám mây che khuất, Tiểu Bạch ngáy khò khò thiếp đi, Sở Thấm mới rửa mặt đi ngủ.

Sở Thấm có thể ngủ yên, nhưng không phải ai cũng có thể.

Có người thu hoạch xong có đủ nhiều lương thực, c*̃ng có người thu hoạch không đủ lương thực để ăn.

Ở gần thôn Lưu Lý.

Đây là một thôn nằm ở bên cạnh thôn Tịnh Thuỷ và thôn Cao Thụ, tạo thành hình tam giác với hai thôn này, chỉ là thôn Lưu Lý xa hơn một chút.

Giống như thôn Cao Thụ, thôn Lưu Lý không phải là một thôn có chung tông tộc, vị trí cũng không được tốt lắm, còn vắng vẻ hơn cả thôn Cao Thụ.

Trong thôn Lưu Lý có một hộ gia định họ Châu sống ở cửa thôn, trong nhà chỉ có bốn người là cha mẹ và hai đứa con trai.

Con trai cả tên là Châu Thông, con trai út tên là Châu Minh, hai người là song bào thai và đã hai mươi tuổi. Hai vợ chồng không có cách nào có đủ tiền cho hai đứa con trai kết hôn, nên đã quyết định tích lũy thêm hai năm, đến lúc đó sẽ cho bọn họ cùng nhau kết hôn.

Bọn họ còn có một chị gái tên là Châu Liên, đã gả đến thôn Cao Thụ. Bởi vì hôm nay là Trung thu, cho nên cô ấy đã nhờ người nhắn hai anh em đến thôn lấy đồ.

Trước mắt, chuyện Sở Thấm được chia lương thực chính là đề tài nóng hổi số một trong thôn. Lúc ấy tình cờ người nhà Châu Liên cũng đang nói về việc này, nên Châu Thông và Châu Minh mới biết được.

Không chỉ biết, mà còn nảy sinh một vài ý định.

Trên đường về nhà, hai anh em cố ý nhìn nhà nào đó trên sườn núi một chút.

Châu Thông: "Nhà cô ta thật sự có nhiều lương thực như vậy sao?"

Châu Minh: "Tất cả mọi người đều nói như vậy thì còn có thể là giả sao, nhiều như vậy một mình cô ta ăn hết làm sao được."

Hai anh em đều nổi tâm tư, không thể nói là ai trước ai sau, sau khi về đến nhà hai anh em ăn ý liếc nhau, đều hiểu ý nghĩ của đối phương.

Đêm trung thu, gió mát phất phơ.

Châu Minh nói: "Nhà cô ta ở khá xa những gia đình khác, cho dù gần nhà họ Hoàng một chút, nhưng em cảm thấy không thành vấn đề."

Châu Thông: "Nghe nói nhà cô ta còn nuôi chó, mà có nhà ai lại cất lương thực trong sân đâu, chắc chắn sẽ khóa kỹ, việc này còn phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút, không thể sốt ruột."

Nghĩ một cách đơn giản, trộm đồ của một cô gái nhỏ sống một mình, hẳn là rất đơn giản.

Nhưng khi nghĩ kĩ hơn, người ta khóa chặt cửa lớn, tường vây cao vút, còn có hàng rào sắt giữ cửa.

Thậm chí bên trong còn có khóa, loại gia đình này, phàm là người có đầu óc thì sẽ không để lương thực ở trong phòng bếp.

Châu Minh: "Nhà cô ta không chỉ có lương thực, mà còn nuôi bốn con gà và hai con heo nữa."

Lương thực bị khóa lại đã đành, chẳng lẽ gà và heo c*̃ng bị khóa lại sao?

Hai anh em nghĩ ra một kế hoạch, cả hai đều cảm thấy Sở Thấm của thôn Cao Thụ là quả hồng mềm có thể bóp.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 118: Chương 118



Trung thu trôi qua chưa được mấy ngày thì đến Quốc Khánh, trong xã nói là sẽ chiếu phim, nhưng cũng không biết ngày nào chiếu.

Dù sao đoàn phim của cả huyện cũng chỉ có một, mấy xã tranh nhau, cũng phải luân phiên.

Chứ đừng nói đến thị trấn còn không có đoàn phim, đoàn phim huyện Tân Minh đã bị cử ra ngoài chiếu phim cho các huyện khác rồi.

Sau khi Sở Thấm nghe được tin tức này thì có chút tiếc nuối, cô muốn đi xem phim, cô còn chưa từng được xem phim.

Nhưng chắc chắn sẽ chiếu phim vào buổi tối, chiếu xong ngồi xe lừa trở về không tới mười giờ tối thì cũng tầm chín giờ rưỡi tối.

Sở Thấm là một người rất cẩn thận, từ sau khi trong nhà có nhiều lương thực thì cô cũng rất ít rời thôn, hơn sáu giờ tối là sẽ không dễ dàng ra ngoài.

Quốc Khánh còn chưa tới, thời tiết lại nóng. Ánh mặt trời cực nóng làm cho người ta cảm giác trở lại mùa hè. Nhân dịp mặt trời chói chang, Sở Thấm bèn ôm chăn mùa đông trong nhà ra phơi.

Sáng nay cô lên núi chặt mấy cây trúc, chuẩn bị làm hai cái ghế nằm bằng trúc.

Mấy ngày gần đây thím Sở bề bộn nhiều việc, hiếm khi đến đây một chuyến, mang cho Sở Thấm nửa cân hạt bí đỏ, tiện tay đặt ở trên cối xay ở trong sân, hỏi: “Hôm nay đã lạnh mà cháu lại có ý định làm ghế trúc à?”

Sở Thấm chặt cây trúc đi, cười nói: “Lúc trước không có thời gian, nhưng cũng không sao, sang năm dùng cũng được.”

Thím Sở thấy trúc rất nhiều, nói: “Một mình con ở cũng không cần phải làm hai cái, chẳng thà đổi sang làm thành một cái giường trúc, những cây trúc này cũng đủ.”

Cách này cũng được đấy.

Khi trời nóng, giường trúc có thể đặt trong sân, buổi tối nằm hóng mát rất tốt.

Thím Sở lại chỉ điểm cô, chỉ vào một góc ở bên cạnh vườn rau ngoài sân: “Nhà cháu có sân lớn, làm một cái đình ở đây, đến lúc đó không phải sẽ dễ hóng mát hơn sao?”

Một cái ghế nằm bằng trúc, một cái giường trúc, lại làm thêm một cái đình nhỏ, đủ cho Sở Thấm bận rộn, tránh cả ngày nhớ mong mà chạy vào trong núi.

Đôi mắt Sở Thấm phát sáng, ý kiến hay!

Quan trọng là đình nhỏ đặt ở nơi đó, còn có thể che đi những cái ở sau nhà.

Tuy rằng sau nhà được nhà che chắn, nhưng vẫn có một bộ phận bị lộ ra. Đây cũng nguyên nhân khiến trước giờ Sở Thấm không thích có người tới cửa, giữa ban ngày ban mặt cũng muốn đóng cửa lại.

Ở nông thôn ít có người đóng chặt cửa sổ vào ban ngày, mà nhà Sở Thấm chính là một ngoại lệ.

Trong lòng Sở Thấm nhanh chóng lên kế hoạch những chuyện tiếp theo mình phải làm, khó thì cũng không có khó, nhưng thời gian rảnh rỗi trước mùa đông chắc chắn sẽ bị chiếm hết.

Nhìn thím Sở định rời đi, Sở Thấm nhớ tới một chuyện, hỏi: “Thím à, lúc ở xã chiếu phim thím có đi không?”

Thím Sở kinh ngạc: “Con không đi sao?”

Con gái càng thích xem phim, không phải sao?

Sở Thấm có chút bất đắc dĩ: “Cũng hết cách rồi, cháu phải trông nhà, để một mình chú chó như Tiểu Bạch ở nhà trông cháu cũng không yên tâm.”

Vẻ mặt thím Sở lập tức trở nên nghiêm túc, gật gật đầu: “Đúng vậy, thôi cháu không đi thì hơn.”

Bà ấy tiếp tục nói: “Tuyệt đối đừng nghĩ ai cũng tốt, trong thôn có rất nhiều người có tính ghen tỵ. Đừng tưởng rằng khóa cửa là không sao, người ta có thể bắt thang trèo tường rào để đi vào, lại dùng rìu bổ cửa, thứ gì của cháu cũng có thể lấy đi.”

Dù đến lúc đó, trong nhà bà ấy cũng phải có người ở lại canh.

Sở Thấm nói: “Thím, nếu thím đi thì giúp cháu hỏi xem chỗ nào trên xã có bán cối đá. Không phải loại dùng để chúng ta xay gạo, mà là xay đậu nành.

Cô muốn làm sữa đậu nành để ăn, cái vốn có ở trong nhà đã hỏng, nên đã kéo vào chuồng heo để củng cố cho máng heo.

Thím Sở: “Thứ này có thể mua ở đâu được chứ, để mai bảo chú cháu làm cho cháu một cái.”

Sở Thấm kinh ngạc: “Chú biết làm sao?”

Thím Sở: “Nhà ai mà không biết, đầu năm nay cái gì có thể tự làm thì có ai đi mua đâu.”

Nói xong, bà ấy muốn dạy Sở Thấm mấy câu, bà ấy cảm thấy Sở Thấm dùng tiền quá mạnh tay.

Khoảng thời gian trước mua sách, sau đó lại không biết mua ở đâu nhiều bao bố và hũ sành.

Nói thật, ở nông thôn này ngoại trừ dầu hỏa và đường muối nhà mình không làm được phải đi mua thì những thứ khác không có cần mua.

Rượu, xì dầu có thể tự mình ủ, bát và thìa có thể tự mình nấu, thậm chí vải vóc mặc trên người đều có người tự mình dệt. Một năm không tốn đến ba đồng cũng không phải là khoa trương.

Nhưng suy nghĩ một chút, Thím Sở vẫn im lặng.

Không nói nổi Sở Thấm, vì cô rất có chủ kiến.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 119: Chương 119



Sau khi thím Sở rời đi, Sở Thấm tiếp tục làm ghế trúc, cô chuẩn bị chậu than, lại đặt dụng cụ sang một bên.

Trúc đều đã chẻ xong, trước tiên làm một cái khung đã. Chỗ uốn lượn phải dùng chậu than để hơ, cuối cùng chậm rãi đan trúc vào trong khung, đan thật chặt, như vậy mới tính là hoàn thành.

Nhìn quá trình có vẻ đơn giản, nhưng Sở Thấm dùng suốt hai ngày mới hoàn thành cái ghế trúc này.

Ghế trúc vừa mới làm xong phơi khô, sau khi Sở Thấm nằm lên cây trúc lạnh lẽo dán sát vào da thịt, xúc cảm lạnh lẽo làm cho người ta thấy rất thoải mái.

Còn có thể ngửi được mùi thơm ngát của trúc! Sở Thấm cảm thấy rất tốt, vì thế đặt nó vào một góc trong nhà, bên cạnh đặt thêm cái bàn nhỏ, từ nay về sau giữa trưa có thể nằm ở chỗ này ngủ một lát rồi.

Sau khi làm xong ghế trúc nghỉ ngơi hai ngày, Sở Thấm lại chuẩn bị làm giường trúc.

Nhưng vừa mới chuẩn bị làm thì đã phát hiện làm xong cũng không có chỗ để.

Nhà kho quá nhỏ, hơn nữa còn bẩn.

Nếu đặt ở nhà kho, vậy giường trúc này là làm cho Tiểu Bạch rồi.

Mà trong phòng ngủ có nhiều đồ đạt, không có bỏ vừa. Gian nhà chính và phòng bếp cũng vậy.

Sở Thấm tuyệt đối không có ngờ một người sống một mình như mình lại gặp phải vấn đề nhà quá nhỏ.

Vậy tạm thời gác chuyện này lại, về phần trúc còn lại thì chặt phơi nắng đặt vào trong bếp để đốt.

Quốc khánh đã đến, trong khoảng thời gian này Sở Thấm nghiêm túc đọc kỹ những tờ báo cũ, tìm hiểu sâu sắc hơn về thế giới của quốc gia này.

Chú Sở cũng vác cối xay đá tới, kích vừa vặn có thể dùng hai tay ôm lại, cũng không tính là nhỏ.

Sở Thấm đánh giá một chút, rồi đặt cối đá ở trên giá gỗ, giá gỗ lại đặt ở dưới mái hiên gần phòng bếp, chờ ngày nào đó có hứng thì xay chút đậu hũ để ăn.

Đến ngày 7 tháng 10, rốt cuộc cũng đến phiên xã Dương Tử Câu chiếu phim.

Thím Sở lại tới hỏi: “Cháu thật sự không đi sao? Nếu không để thím bảo chú con đến trông giúp, con theo thím đi xem.”

Tuy rằng Sở Thấm hơi d.a.o động, nhưng vẫn từ chối.

Cô nói: “Bỏ đi ạ, chờ lần sau cháu lại đi.”

“Lần sau chính là sang năm đấy.”

Sở Thấm: “Cháu biết, hơn nữa chiều nay có lẽ cháu còn phải đến nhà cậu cháu một chuyến.”

Cô chuẩn bị đưa gà rừng thỏ rừng hun khói của hai tháng nay cho cậu út Dương, nếu cậu rảnh rỗi thì gửi cho người bạn ở bưu cục, để gửi cho anh cả.

Nghe nói lương thực trong bộ đội rất đầy đủ, dù có ăn no đến nhường nào cũng được, nhưng có béo bở hay không thì chưa biết.

Nghe Sở Thấm có việc, thím Sở cũng không khuyên nữa, một lát sau đã trở về nhà.

Hôm nay Sở Thấm ăn tạm cho qua bữa trưa, chỉ hấp mấy củ khoai lang, ăn cùng với với canh rong biển thịt băm, ăn cũng khá là ngon.

Hình như nhà họ Hoàng ở bờ sông bên kia lại cãi nhau, Sở Thấm đẩy cửa thò đầu ra nhìn, thì ra là vợ chồng nhà họ Hoàng đang hấp cơm trắng, ăn chỉ còn nửa bát, khiến Hoàng Đậu Tử vừa mới từ trong núi trở về tức đến mức suýt ngất xỉu.

Sở Thấm không tò mò về điều này, mà điều cô tò mò chính là thím Hoàng bỗng nhiên nói một câu “Cho tôi ăn mấy quả sổ”.

Quả sổ là gì?

Chính là quả đào khỉ.

Sở Thấm giật mình, thì ra quả đào khỉ trong núi đã chín rồi sao? Xem ra cô phải đi xem một chút.

Vì thế chuyện đi tìm cậu út Dương tạm thời gác sang một bên, phải chờ cô làm xong chuyện này mới được. Nếu không bị người khác nhanh chân đến trước thì làm sao bây giờ. Mỗi khi đến mùa thu, các loại quả dại trên núi rất được yêu thích.

Nói đi là đi.

Sở Thấm thừa dịp sắc trời còn chưa tối lắm, mang theo dụng cụ vác gùi lên núi.

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch sủa, cái đuôi vẫy dữ dội, rất muốn theo Sở Thấm ra ngoài.

Sở Thấm không cho phép: “Ngoan ngoãn ở nhà, mày phải trông nhà.”

Trong nhà chỉ có một người con chó, đều có công việc!

Sở Thấm còn chưa ăn không ngồi rồi, làm sao Tiểu Bạch có thể ăn không ngồi rồi được.

Dù Tiểu Bạch có không phục cũng không được, Sở Thấm chọn con đường nhỏ không người để lên núi, lại đi đường tắt đi tới đỉnh Thanh Tuyền.

Cô không biết vào giờ phút này trời xui đất khiến làm sao mà lại xuất hiện một chuyện.

Trong thôn.

Sau khi thím Sở ra khỏi nhà Sở Thấm vốn định về nhà, sau đó lại quẹo đến nhà ông Trịnh lái xe.

Từ trước đến nay nhà ông Trịnh luôn nhiều người, bình thường không có việc gì cũng sẽ mở một bàn đánh bài, sau đó lại thành hai bàn, lúc này chú Sở cũng đang đánh.

Chỉ là lần này thím Sở đến không phải vì ông ấy, mà đến hỏi ông Trịnh: “Chiều nay mấy giờ xe đi đến xã thế?”

Ông Trịnh vuốt bài trên tay, nói: “Lát nữa sẽ đi, tầm hai giờ là đi đấy.”

“Ôi! Vậy thời gian gấp lắm.”

Thím Sở vừa mới chuẩn bị về nhà tìm hai đứa nhỏ không biết đã chạy đi đâu, đã bị người ta gọi lại.
 
Back
Top Bottom