Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1922: Trông cửa?


Ba ngày sau, trong Hồng Liên Huyết Hải.

Trên người Mạc Phàm phiếm hồng quang, đứng bên trong một đóa liên hoa huyết sắc với Vô Địch, không ngừng bay bay trên Huyết Hải vô biên.

- Tiểu tử, đã bay ba ngày rồi, ngươi muốn mang ta tới nơi nào, có phải chúng ta lạc đường rồi không?

Vô Địch nhíu mày nói.

Mạc Phàm mang ông vào địa ngục Hồng Liên, một đường đi, mãi đến Hồng Liên Huyết Hải mới dừng lại.

Nhưng bọn họ bay ở trong này ba ngày rồi, Mạc Phàm không nói đi đâu.

Ông không thể chịu được chuyện này, không có mục đích, còn không biết gì.

- Nói sư thúc cũng không biết đâu.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Vô Địch nhíu mày, trong mắt lập tức hiện lên lửa giận.

- Tiểu tử, lão tử là cao thủ cấp Đại Thừa, còn có tiên khí trong tay, cho dù võ đạo bị phế, dạy dỗ con một trận cũng không thành vấn đề, vậy mà con dám nói chuyện với lão tử như vậy, ta thấy con đến địa ngục Hồng Liên nên kiêu ngạo rồi, nói cho con biết, ta đánh con ở đây, Vô Cực và Vô Phong cũng không dám làm gì.

Mạc Phàm bĩu môi, lắc đầu không nói gì.

- Ma Liên Nhãn, sư thúc biết bao nhiêu?

Không phải là hắn không muốn nói cho Vô Địch sư thúc, chỉ là nói cho Vô Địch sư thúc cũng không biết.

Nơi này, ngoại trừ hắn hẳn là không có ai biết.

- Ma Liên Nhãn, đó là thứ gì thế?

Vô Địch hơi sửng sốt, tò mò hỏi.

- Ma Liên là Hồng Liên dị chủng sinh trưởng trong nước bùn ở Hồng Liên Huyết Hải, lấy Hồng Liên làm đồ ăn, vạn năm trước có một viên Ma Liên tu thành nhân thân trong Huyết Hải, làm hại Hồng Liên Huyết Hải, trong Huyết Hải vốn không có nhiều Hồng Liên, mỗi một viên đều là chí bảo, bởi vì Ma Liên này xuất hiện, dẫn đến Hồng Liên ít đi chưa từng có, thậm chí khiến một vùng Huyết Hải biến thành màu đen, có Hồng Liên hoàng tộc mang tộc nhân ra tay đối phó Ma Liên này, trải qua một phen khổ chiến Ma Liên bị hủy.

Mạc Phàm nói.

Những chuyện này là sau khi hắn thức tỉnh huyết mạch, nội dung trong trí nhớ.

- Ma Liên có quan hệ gì với Ma Liên Nhãn?

- Ma Liên bị hủy, Liên Tâm lại chạy thoát, Liên Tâm này thành Ma Liên Nhãn sau này.

- Con đừng nói với ta, tu đạo chi địa mà con nói với ta là Ma Liên Tâm này nhé.

Vô Địch nhíu mày nói.

Tuy Ma Liên có thể nhuộm đen Huyết Hải, nhưng một thứ bị Hồng Liên tộc nhân hủy diệt, bên trong sẽ không có lực lượng rất mạnh.

- Ma Liên Nhãn không có tư cách này, chỉ là trông cửa nơi mà con nói với sư thúc thôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Mạc Phàm cũng là vô tình, phát hiện ra Ma Liên Nhãn.

Sau khi hắn tiến vào Ma Liên Nhãn, mới phát hiện nơi kia.

- Trông cửa?

Vô Địch nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Tuy Ma Liên này ông chướng mắt, đã xem như rất lợi hại, nhưng chỉ là trông cửa một nơi khác, vậy nơi bọn họ sắp đến rất lợi hại.

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu.

- Ma Liên Nhãn trông như thế nào, nói cho ta biết, ta tìm giúp con nữa.

Vô Địch kích động nói.

Thần thức của ông mạnh hơn Mạc Phàm rất nhiều, tìm cũng nhanh hơn Mạc Phàm nhiều.

- Thứ này ở trong biển, nhìn không khác gì thực vật trong Huyết Hải, mặt ngoài tỏa ra huyết quang, sư thúc tìm thử xem.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Vô Địch phóng thần thức, nhanh chóng thu về.

Thứ mà Mạc Phàm nói, có ở khắp nơi trong Hồng Liên Huyết Hải, ông tìm kiểu gì đây.

- Tiểu tử, con đang đùa ta đúng không?

- Thứ đó bình thường là như vậy, nếu nó ở gần đây, chúng ta cưỡi Hồng Liên sẽ hấp dẫn nó tới.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lần trước hắn tới, là cưỡi một đóa Hồng Liên tìm đồ trên Huyết Hải.

Ai biết bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa rất to, đóa hoa này nhìn không khác gì bất luận thứ gì trong Hồng Liên Huyết Hải.

Nhưng sau đó đóa hoa này biến thành một đóa Ma Liên màu đen, nuốt hết hắn và đóa liên hoa ở dưới chân hắn, lúc này hắn mới tới nơi kia.

Cho nên tìm bằng thần thức cũng vô dụng, nếu thần thức có thể nhận ra Ma Liên Nhãn, hắn đã không cần bay ở trong đây ba ngày.

Nhưng nếu hắn nhớ không nhầm, Ma Liên Nhãn xuất hiện ở kề bên này.

Sau đó hắn cũng đến mấy lần, đều ở kề bên này.

- Sớm biết thế, đã tìm mấy đóa liên hoa mang theo rồi.

Vô Địch bĩu môi nói.

Nếu Ma Liên này cần Hồng Liên hấp dẫn, một đóa Hồng Liên quá khó hấp dẫn rồi.

Vô Địch giơ tay nói.

Đợi như vậy, không biết phải đợi tới khi nào.

Tinh huyết của Mạc Phàm có thể sử dụng Hồng Liên trên Huyết Hải, hắn có thể tìm được hoa.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Vô Địch một cái, không để ý tới ông.

Không phải hắn không thể cho Vô Địch sư thúc tinh huyết, chỉ là hắn cũng từng thử rồi, đợi như vậy thật sự quá lãng phí thời gian.

Nhưng Ma Liên Nhãn này chỉ thôn phệ một đóa Hồng Liên, sau khi thôn phệ xong, sẽ biến mất một thời gian.

Cho nên nếu bọn họ muốn tiến vào nơi đó, chỉ có thể dùng một đóa Hồng Liên, nếu không vận khí không tốt, chỉ biết càng lãng phí thời gian.

- Sư thúc, chậm rãi đợi đi, không lâu sau, Ma Liên Nhãn sẽ tìm tới đây thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Bọn họ đã tuần tra ở gần đây ba ngày, gần được rồi.

Hắn mới nói xong, máu loãng lập tức phóng lên trời, một đóa huyết hoa vĩ đại vươn từ trong Huyết Hải ra, giống như một đóa hoa ăn thịt người.

- Tiểu tử, là đóa hoa này sao?

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, vội vàng hỏi.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trước mắt sáng lên.

- Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Ý niệm của hắn vừa động, hoa sen máu ở dưới chân khép kín, bao hai bọn họ ở bên trong.

Hắn mới làm xong những chuyện này, đóa hoa ăn thịt người kia liền biến thành màu đen như mực, chỉ còn lại nhị hoa vĩ đại.

Ngay sau đó, Ma Liên Nhãn chiếu về phía Hồng Liên, trực tiếp nuốt Hồng Liên vào bên trong, sau đó ẩn vào Huyết Hải.

Trên Huyết Hải xuất hiện gợn sóng, sau đó quy về yên bình, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trước mắt Mạc Phàm và Vô Địch nhoáng lên một cái, liền khôi phục như thường, hai người đi tới một vùng đất hỗn loạn.

Nơi này là một vùng thạch lâm màu đen, khắp nơi đều là hòn đá màu đen, một con đường mòn thông tới giữa thạch lâm, tận cùng con đường nhỏ, là một hồ nhỏ màu đen, phá diệt chi lực nồng đậm xuất hiện trong con hồ nhỏ này.

- Con muốn dẫn ta tới nơi này sao, tiểu tử?

Vô Địch nhìn những thạch lâm và hồ nhỏ màu đen, thận trọng nói.

Võ đạo của ông bị phế, tu vi kém trước rất nhiều, cảm ứng cũng như vậy.

Nhưng ông có thể cảm nhận được nơi này không giống bình thường.

Phá diệt chi lực này, cho ông một loại cảm giác, đừng nói là Quân Mạc Tà, nếu ông có được đủ truyền thừa, ông có thể phá thiên phá địch phá tận thế gian.

- Đi thôi, sư thúc, sư thúc sẽ biết rốt cuộc có phải hay không?

Mạc Phàm giẫm lên bậc thang, mới đi lên một bước, lại quay đầu nói.

Nơi hắn muốn dẫn Vô Địch sư thúc tới, là nơi có được đại phá diệt chi đạo trên thế gian này: Phá Diệt Chi Lâm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1923: Yên tâm rồi chứ, xú tiểu tử.


Nơi này tương tự Võ Đạo Trì và Y Thần Các, nhưng càng đầy đủ hơn.

ầ ề ểY Thần Các và Võ Đạo Trì đều không hoàn chỉnh, chỉ có thể lĩnh hội đạo ở bên trong, không có biện pháp đạt được đạo.

Nhưng nơi này thì có thể.

Chỉ cần đồng ý từ bỏ thứ nhất định, thì có thể đạt được một phần phá diệt chi đạo.

Giống như võ đạo của Vô Địch sư thúc bị phế, thì có thể đạt được phá diệt chi đạo bên trong võ pháp chi đạo.

Nếu ông đồng ý từ bỏ tu vi, thì có thể đạt được phá diệt chi lực cấp bậc Đại Thừa ở bên trong.

Tóm lại, từ bỏ ở trong này và đạt được đều là một chọi một.

Kiếp trước, hắn cũng suy xét đạo đạt được trong này.

Nhưng tu vi của hắn dừng ở Kim Đan kỳ, cho dù đạt được phá diệt chi đạo, cũng sẽ không mạnh chỗ nào, còn đánh mất võ đạo toàn thân, cho nên hắn từ bỏ.

Hắn vốn định để Phượng Vũ tới nơi này, nhưng còn chưa mang Phượng Vũ tới nơi này, liền bị Quân Mạc Tà phản bội.

Phượng Vũ có đạo truyền thừa trong huyết cấm kỵ của mình, hiện giờ không có ai thích hợp hơn Vô Địch sư thúc.

Võ đạo của Vô Địch sư thúc bị phế, võ đạo bị phế không cần chữa trị, có thể coi là từ bỏ một phần, lấy được phá diệt chi đạo hoàn chỉnh.

- Phá Diệt Chi Lâm, ta thích.

Vô Địch khẽ nâng mí mắt, hơi nhếch miệng cười, đi dọc con đường nhỏ về phía hồ nước nhỏ.

Không lâu sau, hai người tới bên cạnh hồ nhỏ.

Bọn họ mới đặt chân, xung quanh hồ nhỏ, trận pháp cổ xưa lập tức sáng lên, chín đài đá màu đen có ký hiệu khác nhau dâng lên.

- Là nơi này, Vô Địch sư thúc, sư thúc có thể phóng võ đạo còn sót lại của sư thúc thử một lần xem.

Mạc Phàm nhìn hồ nhỏ, nói.

Vô Địch nhíu mày, phóng thích võ đạo ra.

Võ đạo của ông bị nát, nhưng dưới khống chế của ông cũng không tiêu tán, còn có thể phóng thích ra một phần.

Ngay sau đó, sắc mặt ông lập tức thay đổi.

Ông phóng thích võ đạo ra, trực tiếp như hạt cát, bị phá diệt.

- Phá diệt chi đạo này thật mạnh.

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, nói.

Võ đạo mà ông vừa phóng thích ra, là ông ngưng tụ lại lần nữa trong ba ngày, cũng là trung tâm võ đạo của ông lúc trước, nhưng ở dưới phá diệt chi đạo này, võ đạo của ông không có bất luận chống cự gì, đã bị hủy.

Thứ này có cảm giác như chuyên phá diệt những đạo khác, đạo khác vốn không chịu nổi một kích.

- Y đạo của con ở trong đây cũng như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu chỉ là truyền thừa chi địa thông thường, hắn đã không nhớ kỹ, nhưng nơi này, khiến hắn vô cùng kính trọng.

Hắn không biết do vị tiền bối nào để lại, nhưng nơi này thật sự rất mạnh.

- Làm thế nào mới thu hoạch được đạo ở đây?

Trong mắt Vô Địch hiện lên kích động, nói.

- Rất đơn giản, sư thúc đi về trước một bước.

Mạc Phàm nói.

- Hửm?

Vô Địch nhướn mày, vẫn làm theo lời Mạc Phàm nói, đi về phía trước.

Ông mới đi về trước, phù văn ở hồ nhỏ và ven bờ sáng lên, một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang vọng bốn phương tám hướng.

- Muốn đạt được đại phá diệt chi đạo của ta, phế thất, thất được.

- Phế thất, thất được sao?

Vô Địch khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía chín đài đá, trong mắt hiện lên hiểu ra.

Cuối cùng ông cũng hiểu những lời Mạc Phàm nói lúc trước.

Lúc trước Mạc Phàm từng nói, nếu ông muốn đạt được đạo rất mạnh, nhất định phải hận mình một chút, chỉ hủy tu vi Đại Thừa cũng không đủ.

Xem ra nếu ông muốn đạt được đủ đạo ở nơi này, không chỉ phế bỏ tu vi, võ đạo, cũng cần phải hủy cơ thể, thần thức cường đại, huyết mạch của ông, thậm chí còn có đời sau của ông nữa,…

- Đúng là đạo khủng khiếp.

Vô Địch lẩm bẩm.

Nhưng chỉ nghĩ một lát, ông thoải mái hơn.

Chỉ có thể bỏ xuống tất cả, mới có thể phá diệt toàn bộ.

- Ta đã biết, tiểu tử, con đi làm việc của con đi, nơi này ta tự lĩnh ngộ là được, đợi ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ đánh Quân Mạc Tà ra shit.

Vô Địch cười khẽ nói.

Nơi như vậy, nếu không thể đối phó Quân Mạc Tà, ông không biết nơi nào có thể rồi.

- Vô Địch sư thúc, đạo ở nơi này, sư thúc từ bỏ một phần là được, đừng để nơi này mê hoặc, nếu không sư thúc sẽ thành con rối ở nơi này.

Mạc Phàm nhíu mày, nhắc nhở.

Đại phá diệt chi đạo vô cùng bá đạo, nhưng cũng là nơi không tốt.

Nếu như từ bỏ hết trí nhớ, nhân cách kiếp trước kiếp này, vậy sẽ thành phá diệt giả.

Đến lúc đó, Vô Địch sư thúc đã không còn là Vô Địch sư thúc.

Vô Địch sư thúc vừa ý đạo này như vậy, khả năng bị đại phá diệt chi đạo mê hoặc không nhỏ.

- Yên tâm, ta không phải người chưa từng tu đạo, có thể từ bỏ sẽ từ bỏ, không nên từ bỏ sẽ không từ bỏ đâu.

Vô Địch hơi nhếch miệng, cười nói.

Ông không tính là người tiếp xúc đường tắt, tu sĩ đi một con đường, cũng sẽ bị đạo chỗ đó mê hoặc, trở thành một phần của đạo, đạo chấp hành giả.

Ông không muốn trở thành cái xác không hồn, những thứ ông không thể đạt được, tự mình đạt được thì hơn.

- Như vậy là tốt nhất, nhưng nơi này giống như có duyên với Hồng Liên Nhất Tộc bọn con, vì để ngừa ngộ nhỡ, con sẽ dùng máu của Hồng Liên hoàng tộc che một phần, sư thúc không thành vấn đề chứ?

Mạc Phàm nói.

Có một số thứ, không phải Vô Địch sư thúc nói mình sẽ không bị mê hoặc thì không bị.

Sư phụ giao sư thúc cho hắn, hắn không thể để Vô Địch sư thúc trở thành máy móc giết người rời khỏi đây.

- Vậy mà xú tiểu tử không tin lão tử.

Vô Địch nhíu mày, bất mãn nói.

Mạc Phàm thấy Vô Địch sư thúc không đồng ý cũng không từ chối, khóe miệng hơi nhếch lên, cứa vào ngón tay, huyết sắc như liên hoa bay từ trong lòng bàn tay hắn ra, có tổng cộng bốn giọt.

Bốn giọt này mới bay ra, liền hóa thành bốn đóa liên hoa huyền ảo, trôi nổi trong không trung.

Mạc Phàm kết ra bốn pháp ấn cổ xưa, đánh vào trong liên hoa.

Liên hoa chuyển động, cả đám bay vào trong mi tâm Vô Địch sư thúc.

Vô Địch không phản kháng, để mặc liên hoa bay vào trong mi tâm ông.

Mỗi một đóa liên hoa bay vào, liền có một ấn ký liên hoa xuất hiện trên mi tâm ông.

Ấn ký liên hoa lóe lên vài cái, liền biến mất không thấy.

Chỉ trong phút chốc, bốn đóa liên hoa biến mất toàn bộ vào trong mi tâm Vô Địch sư thúc.

- Yên tâm rồi chứ, xú tiểu tử.

Vô Địch bĩu môi nói.

- Chúc Vô Địch sư thúc may mắn.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Trong ký ức truyền thừa của hắn không có nơi này, nhưng văn tự ở nơi này đều là Hồng Liên Nhất Tộc, hẳn là có liên quan không ít tới Hồng Liên Nhất Tộc, hắn dùng Hồng Liên phong ấn một phần trí nhớ và kiếp trước kiếp này của Vô Địch sư thúc, mới ngăn cản Vô Địch sư thúc si mê phá diệt chi đạo.

- Đi đi, lão tử muốn bắt đầu.

Vô Địch sư thúc vẫy tay với Mạc Phàm, không quan tâm Mạc Phàm rời đi hay chưa, tự mình đi tới trước một ký hiệu, một tay ấn lên.

Ông vứt bỏ võ đạo toàn thân, nhanh chóng lao vào trong tảng đá.

Mạc Phàm nhìn Vô Địch sư thúc bắt đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, xoay người rời đi.

Rõ ràng là chỉ quay người lại, liền đến trên mặt biển lúc trước.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn xung quanh một cái, chọn một phương hướng, gọi một đóa liên hoa, cưỡi liên hoa rời đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1924: Thật sự là ý của Vô Phong sao?


Không lâu sau, Mạc Phàm đến bên cạnh một hoang đảo trong Huyết Hải.

Trên hoang đảo, vô số dây huyết sắc không ngừng trào từ trong nước biển ra, lao dũng mãnh về phía bạch y tiên tử trên hải đảo.

Tiên tử này cầm trường kiếm trong tay, kiếm hoa như sương, đến chỗ nào, dây huyết sắc đều biến thành bụi bặm.

Nhưng dây huyết sắc giống như không biết sợ hãi, không ngừng chui từ trong nước biển ra, số lượng càng ngày càng nhiều.Dần dần, trên áo trắng vốn không nhuốm bụi trần, rất nhanh liền đầy huyết sắc.

Mạc Phàm đến trên hòn đảo nhỏ này, ý niệm vừa động, dây huyết sắc lập tức dừng lại, giống như thủy triều rút điên cuồng lùi vào trong nước biển.

Không lâu sau, liền lộ ra tiểu đảo trụi lủi và tiên tử kia.

Tiên tử kia nhìn thấy Mạc Phàm, lông mày nhíu lại, sắc bén xuất hiện trong mắt bà ta.

Tiên tử này không phải ai khác, đúng là Huyền Nguyệt tiên tử bị Mạc Phàm ném vào trong Huyết Hải.

- Tiểu tử, là ngươi à, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bản cung, chết đi!

Dưới chân Hàn Nguyệt vừa động, trực tiếp đến bên cạnh Mạc Phàm, trường kiếm trong tay kêu ong ong, quét ngang về phía Mạc Phàm.

Kiếm hoa màu trắng đến chỗ nào, không gian lập tức như bị đông lại.

Nhưng Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không trốn tránh.

Không đợi trường kiếm chém lên người Mạc Phàm, trong nước biển, một đóa hoa vĩ đại xuất hiện, chắn trước người hắn.

Đồng thời, vài đóa hoa đường kính mấy chục mét khác xông về phía Hàn Nguyệt tiên tử.

Sắc mặt Hàn Nguyệt thay đổi, vội vàng lùi về sau.

“Rầm rầm!”

Mấy tiếng vang thật lớn, loạn thạch tung bay, Hàn Nguyệt tiên tử lùi đến giữa đảo, những đóa hoa này mới dừng lại.

- Lùi ra đi.

Mạc Phàm cười khẽ, vẫy tay nói.

Những đóa hoa vĩ đại này giống như nghe hiểu lời Mạc Phàm nói, không trở lại trong nước biển, mà lùi đến sau Mạc Phàm.

Một chân Mạc Phàm nâng lên, đóa hoa Hồng Liên ở dưới chân lập tức mở ra, vươn một cánh hoa ra.

Mạc Phàm giẫm lên cánh hoa này, đi lên tiểu đảo.

Hàn Nguyệt thấy Mạc Phàm lên đảo, trường kiếm trong tay lập tức kêu ong ong.

- Hàn Nguyệt tiên tử, ngươi đừng uổng phí sức lực nữa, ở trong này, cho dù ta cho ngươi chặt, ta cũng không chết được, nơi này là Hồng Liên Huyết Hải.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lực lượng căn nguyên của Hồng Liên Nhất Tộc đều ở trong Hồng Liên Huyết Hải, một khi tiến vào Hồng Liên Huyết Hải, không chỉ được sinh vật trong Hồng Liên Huyết Hải bảo vệ, còn không chết được.

Cho dù gặp phải người có tu vi cao hơn mình nhiều lần, một khi trốn vào trong Hồng Liên Huyết Hải, sẽ an toàn.

Cho dù hồn phi phách tán, Hồng Liên Huyết Hải sẽ tập hợp hồn phách và cơ thể nghiền nát lại, khôi phục lần nữa trong Hồng Liên.

Cho nên tu vi của Hàn Nguyệt tiên tử cao hơn hắn, ở trong này, hắn cũng không sợ Hàn Nguyệt tiên tử.

- Mạc Phàm, nhanh thả ta ra ngoài.

Hàn Nguyệt tiên tử nheo mắt, tức giận nói.

- Vì sao ta phải thả ngươi ra ngoài, nếu ta nhớ không nhầm, là ngươi hủy hôn lễ của ta, hơn nữa ngươi còn là đánh cược giữa ta và đại cung chủ, ta thắng, ngươi là của ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Ngươi muốn thế nào, ta biết, là Vô Phong bảo ngươi tới giết ta đúng không, nếu ông ta muốn ngươi ra tay với ta, cứ việc đến đây đi, giết ta, ông ta mới không còn khúc mắc gì, tu vi càng tiến thêm một bước.

Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày nói.

Nói xong, bà ta buông tay ra, trường kiếm rơi xuống đất, bộ dạng mặc cho người ta xử lý.

- Nếu Vô Phong sư thúc muốn giết ngươi, đã không cần mượn tay ta.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

- Đừng giải thích thay ông ta làm gì, nam nhân các ngươi không có một ai là người tốt.

Hàn Nguyệt tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói.

- Có phải là người tốt hay không ta không biết, nhưng nếu ngươi muốn biết, thì đi theo ta.

Mạc Phàm xoay người nói.

- Đi theo ngươi, đi đâu?

Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày, nói.

- Đi tới nơi có thể tiếp xúc với lễ rửa tội Thiên Tâm của ngươi.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói.

Hắn tới nơi này ngoại trừ mang Vô Địch sư thúc tiến vào Phá Diệt Chi Lâm, ngắt lấy Hồng Liên Hoàng Tử, còn thử phá giải lễ rửa tội Thiên Tâm trên người Hàn Nguyệt tiên tử.

Nhưng nơi có thể phá giải lễ rửa tội Thiên Tâm khác với nơi có Hồng Liên Hoàng Tử, mang Hàn Nguyệt tiên tử đi trước, tránh để chạy hai lần.

- Phá giải lễ rửa tội Thiên Tâm trên người ta, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy?

Hàn Nguyệt tiên tử nghe thấy vậy thì cười to, nói với vẻ khinh thường.

Trải qua lễ rửa tội Thiên Tâm, chẳng khác nào xóa sạch những thứ viết trên tờ giấy trắng, thay một số thứ tương tự cấm chế và quy tắc.

Lấy thứ đã bị xóa sạch đi, giống như hắt một chậu nước đi, sau khi nước bốc hơi thành một chất lỏng khác, lại đi thu hồi nước tạt ra ngoài đi, vốn là chuyện không có khả năng.

Cho dù Thiên Tâm Ấn trên người bà ta bị xóa đi, cũng như vậy.

- Ta kiêu ngạo hay không là chuyện của ta, nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở đây chém giết những huyết thực này, vậy thì tùy ngươi, sau khi ta làm xong một chuyện, còn có thể trở lại, đợi ngươi nghĩ kỹ có đi theo ta hay không, lại đi cũng không muộn.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Kiếp trước, hắn thật sự từng thử giải trừ lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, còn chấm dứt trong thất bại.

Nhưng hắn chưa từng sử dụng lực lượng Hồng Liên Huyết Hải, ngoài ra Hàn Nguyệt tiên tử khác với những người khác, trên người bà ta tu công pháp Thái Thượng Vong Tình, còn lưu giữ một phần trí nhớ, tuy đều là hận, nhưng là điều kiện giải trừ lễ rửa tội Thiên Tâm.

Cho dù không thể giải trừ tất cả, một phần vẫn không có vấn đề gì.

Chỉ cần có thể làm rõ một phần, sau này còn có cơ hội giải trừ toàn bộ.

- Ngươi nghĩ rằng ta không thể rời khỏi nơi này sao?

Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày nói.

- Nơi này, ngươi thật sự không thể đi được.

Mạc Phàm nói chắc chắn.

Hồng Liên Huyết Hải sẽ tấn công tất cả những người không thuộc Hồng Liên Nhất Tộc, trừ phi đối phương là vong hồn không sạch sẽ, cho dù là vong hồn cũng không thể rời khỏi đây.

Không nói đến Hàn Nguyệt tiên tử, Quân Mạc Tà bị nhốt ở đây, sử dụng Thông Thiên Môn cũng không dễ dàng rời đi.

- Ngươi cứ suy xét đi, huyết thực ở nơi này không đếm được, mặc ngươi chém, đúng rồi, giúp ngươi khôi phục trí nhớ, cũng là thỉnh cầu của Vô Phong sư thúc ta, vì chuyện này, thiếu chút nữa sư thúc đã thay ta kết thù với Quân Mạc Tà.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Chuyện hắn giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú cho vợ Vô Phong sư thúc, đã giả nợ xong xuôi.

Vô Phong sư thúc muốn giả làm phá thiên mệnh, là vì Hàn Nguyệt tiên tử.

Nói xong, hắn xoay người đi về phía Hồng Liên, muốn rời đi.

- Đợi một chút.

Hàn Nguyệt tiên tử hơi sửng sốt, nói.

- Muốn đi với ta thử xem sao à?

Mạc Phàm quay đầu nhìn Hàn Nguyệt tiên tử một cái, hỏi.

- Thật sự là ý của Vô Phong sao?

Hàn Nguyệt tiên tử xác nhận lại.

- Chuyện này đợi ngươi khôi phục trí nhớ, tự mình hỏi sư thúc ta đi.

Mạc Phàm không trả lời, nói thẳng.

Trong đôi mắt Hàn Nguyệt tiên tử hiện lên dị sắc, lập tức khôi phục lạnh lùng như trước.

- Tiểu tử, ngươi đừng quên, ta là người của Thiên Tâm Cung, nếu ngươi khôi phục được trí nhớ của ta thì sao, bị Thiên Tâm Cung rửa tội Huyết Hải, ngươi sẽ không gánh nổi.

Nơi này là bản nguyên chi địa của Hồng Liên Nhất Tộc, là nơi không thể đánh mất.

- Nếu Thiên Tâm Cung có bản lĩnh này, vậy không có biện pháp, ngươi muốn đi cùng ta hay không đây?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Hàn Nguyệt tiên tử do dự một lát, nhặt thanh kiếm đi lên Hồng Liên với Mạc Phàm.

Hai người còn chưa rời đi, xung quanh truyền tới mấy giọng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1925: Bà ta là người của Thiên Tâm Cung.


- Hẳn là ở ngay bên này rồi?

Một người trong đó nói.

Một người khác nhìn thoáng qua liên hoa trong tay, lông mày hơi giãn ra.

- Hẳn là kề bên này, nhưng hồn phách này đúng là kỳ lạ, vậy mà một đường từ địa ngục Hồng Liên, chạy tới Hồng Liên Huyết Hải.

Một người khác nói.

Bọn họ vốn giúp người ta tìm một linh hồn, chuyện này vốn không phải chuyện rất phiền phức, hai người làm là được.

ế ồ ầ ồ ẩ ồAi biết bọn họ tìm được linh hồn kia ở trên tầng địa ngục Hồng Liên, đang chuẩn bị mang linh hồn rời đi.

Ai biết linh hồn kia bay về phía Hồng Liên Huyết Hải, khiến bọn họ mãi mà không tóm được.

- Đi thôi, bắt được linh hồn kia, chúng ta có thể trở về báo cáo công việc rồi.



Mạc Phàm khẽ nâng mày, nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trong sương mù ở nơi xa, hai người cưỡi một đóa Hồng Liên bay tới.

Hai người đều là người của Hồng Liên Nhất Tộc, một người trong đó còn cầm một đóa liên hoa huyền ảo, giống như đang tìm gì đó.

Mạc Phàm nhìn thấy hai người này, đồng thời hai người này cũng phát hiện ra Mạc Phàm và Hàn Nguyệt tiên tử, hai người này dừng lại.

- Ngoại tộc sao?

Hồng Liên Nhất Tộc rất dễ phân biệt, hai người đều nhận ra huyết mạch Hồng Liên trên người Mạc Phàm.

Nhưng trong địa ngục Hồng Liên, không cho phép để ngoại tộc tiến vào.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, nhíu mày, liền khôi phục như thường.

Hai người này không chỉ là người của Hồng Liên Nhất Tộc, còn là hai người hắn quen.

Kiếp trước, hắn gặp một số kẻ địch, sau khi đánh chết, sẽ đánh linh hồn bọn họ vào trong địa ngục Hồng Liên.

Hai người kia sẽ bất chấp tất cả, chỉ cần ra giá thích hợp, sẽ mang những linh hồn này ra khỏi địa ngục Hồng Liên, đổi lấy thù lao.

Không chỉ là hắn cho vào, linh hồn do Hồng Liên Nhất Tộc khác nhốt vào cũng vậy, đều được hai người này mang ra ngoài.

Thông thường linh hồn được đánh vào, đều vì ngăn cản đối phương có thể sống lại.

Nhưng sau khi những linh hồn này được mang ra ngoài, trả thù là chuyện không thể tránh khỏi.

Bởi vì chuyện này, hắn đã ra tay dạy dỗ hai tộc nhân này.

Nhưng hai người này ỷ vào tổ phụ mình là trưởng lão, vốn chẳng quan tâm.

Cuối cùng, hai người kia vì một nhiệm vụ mà tăng giá, đối phương không đồng ý, không chỉ đoạt linh hồn đi, còn đánh chết hai người.

Thật không ngờ, vậy mà hắn gặp hai người ở đây.

- Chúng ta đi.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, sử dụng Hồng Liên muốn rời đi.

- Đứng lại, tiểu tử, ngươi là người mù à, không thấy hai bọn ta sao?

Hai người nhíu mày, người cầm hồng liên huyền ảo tức giận nói.

Anh ta mới mở miệng, sóng biển huyết sắc quay cuồng, mười mấy đóa hoa phóng lên trời, tạo thành nửa vòng tròn, chặn con đường phía trước của Mạc Phàm.

- Hai người muốn làm gì?

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, nói.

- Hẳn là ngươi mới tới Hồng Liên Hải Tộc, chẳng lẽ không biết, trong địa ngục Hồng Liên, không thể mang ngoại tộc vào sao?

Một người khác nói.

- Người mới, xem như là vậy.

Mạc Phàm lắc đầu cười, lạnh nhạt nói.

Kiếp trước hắn tới nơi này không ít lần, quả thật đời này tới lần đầu tiên.

- Giao ngoại tộc kia ra đây, theo ta tới Hồng Liên Đảo lĩnh phạt.

Hồng Liên Đảo là hòn đảo lớn nhất trong Hồng Liên Huyết Hải, xung quanh mọc đầy Hồng Liên, không ít Hồng Liên Nhất Tộc đến Huyết Hải, phần lớn sẽ đi vào trong đó.

Dần dần, nơi đó thành nơi tụ tập Hồng Liên Nhất Tộc, trưởng lão của Hồng Liên Nhất Tộc cũng ở nơi đó.

- Nếu ta không giao thì sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Quả thật địa ngục Hồng Liên không cho phép mang ngoại nhân tiến vào, nhưng chỉ là người bình thường.

Giống như hai người này, muốn dẫn người tiến vào địa ngục Hồng Liên là chuyện khó có khả năng, càng không nói tới chuyện dẫn người đến Hồng Liên Huyết Hải.

Hai người chỉ có thể mang một số hồn phách, rời khỏi Hồng Liên Huyết Hải mà thôi.

- Không giao cũng không phải không thể được, đưa huyết mạch Hồng Liên của ngươi cho bọn ta một phần, ta có thể coi như không nhìn thấy, tha cho hai ngươi rời đi.

Nam tử cầm liên hoa huyền ảo mỉm cười, nói.

Ở trong Hồng Liên Huyết Hải, trân quý nhất không phải linh thạch, cũng không phải thứ đặc biệt trong Huyết Hải, mà là huyết mạch trên người từng Hồng Liên Nhất Tộc.

Những huyết mạch này, có thể nói là thứ tốt nhất trong Hồng Liên Huyết Hải.

Thông thường, không ai nguyện ý giao huyết mạch của mình cho tộc nhân khác.

Nhưng Mạc Phàm là một người mới tới nơi này, không biết nhiều về Hồng Liên Huyết Hải, người như vậy dễ lừa nhất, có thể lấy được huyết mạch Hồng Liên cũng không biết chừng.

Ngoài ra Mạc Phàm mang theo nữ nhân tới, tuy tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng vô cùng đẫy đà, chắc chắn quan hệ không tầm thường, tỷ lệ vơ vét được tài sản của Mạc Phàm sẽ cao hơn một chút.

- Huyết mạch Hồng Liên?

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc lạnh, liếc mắt nhìn hai người một cái.

Hai người này đúng là coi hắn như người mới tiến vào Hồng Liên Huyết Hải, huyết mạch Hồng Liên là thứ trân quý nhất trong Huyết Hải, nhưng bình thường không ai lấy huyết mạch của mình làm giao dịch.

Bởi vì huyết mạch đại diện cho mình có thể sử dụng Hồng Liên Huyết Hải bao nhiêu, cho người khác, chẳng khác nào cho lĩnh hải đối phó mình.

Hơn nữa là của hắn, huyết mạch Hồng Liên hoàng tộc, mỗi một giọt đều tương đương với mảng lớn Hồng Liên Huyết Hải, hai người này kém xa mới bằng được.

- Không sai, đây là giới hạn thấp nhất của bọn ta, nếu ngươi muốn giữ nữ nhân này, chỉ có thể làm như vậy, đây cũng xem như là nể mặt đồng tộc rồi, nếu không thì ngươi phải đưa cho ta huyết mạch Hồng Liên toàn thân, sau đó đưa nữ nhân này cho ta chơi mấy ngày, bọn ta chỉ có thể dẫn người này đi.

Một người khác ra vẻ hiền lành nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Hắn còn chưa mở miệng, Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày.

- Hai ngươi muốn chết à?

Hai người không tức giận, trái lại nhướn mày, cười đùa giỡn.

- Ôi, một ngoại tộc đúng là có cá tính, vậy mà dám nói chuyện với bọn ta như vậy, ngươi có biết đây là nơi nào không?

Cho dù cao thủ Đại Thừa tới nơi này, bọn họ cũng không sợ, huống chi là một phụ nữ.

- Đại ca, nữ nhân này hơi kỳ lạ?

Người cầm Hồng Liên huyền ảo nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt tiên tử, tò mò nói.

Trong mắt một người khác lóe lên hồng quang, nhìn thoáng qua Hàn Nguyệt tiên tử, sắc mặt thay đổi.

- Bà ta là người của Thiên Tâm Cung.

- Tiểu tử, vậy mà ngươi mang người của Thiên Tâm Cung tiến vào, lá gan của ngươi không nhỏ đâu?

Người cầm Hồng Liên huyền ảo nhíu mày, nói.

Theo lời đồn, Hồng Liên Huyết Hải là khắc tinh duy nhất của Thiên Tâm Cung, Thiên Tâm Cung cũng là khắc tinh của Hồng Liên Huyết Hải.

Cho nên Hồng Liên Nhất Tộc rất mẫn cảm đối với người của Thiên Tâm Cung.

Cũng chính vì như vậy, lúc này mới không cho phép ngoại nhân tiến vào địa ngục Hồng Liên.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trên mặt vốn không có một chút lo lắng.

- Bà ta là người của Thiên Tâm Cung.

- Nếu biết, ngươi có biết ngươi phạm phải sai lầm gì không?

Một người khác hỏi.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy, nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng nhìn cách đó không xa.

Ngón tay của hắn khẽ điểm, một quang đoàn tự nhiên xuất hiện.

- Hai ngươi đến nơi này, hẳn là tìm anh ta đúng không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1926: Hồng Liên Đảo sao?


Quang đoàn này vừa xuất hiện, trên Hồng Liên huyền ảo trong tay người kia, kim đồng hồ lập tức nhất chuyển, chỉ thẳng về phía quang đoàn kia.

- Không sai.

Một người trong đó gật đầu nói.

- Là nhiệm vụ của Ngạo Nhật Sơn Tông đúng không?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

Linh hồn này theo hắn một đoạn, từ địa ngục Hồng Liên đến Phá Diệt Chi Lâm, lại đến nơi này, tất nhiên là hắn biết.

Nhưng Hồng Liên Huyết Hải là nơi sâu trong địa ngục Hồng Liên, càng là đến nơi này, càng khó lấy ra khỏi địa ngục Hồng Liên, hắn cũng không để ở trong lòng.

Nhưng linh hồn này đi theo hắn tới đây, sau đó hai người này tìm tới, hắn biết đại khái linh hồn này của ai rồi.

Ngoại trừ Long Ngạo Thiên, không có những người khác.

Không có chuyện vô duyên vô cớ, linh hồn của Long Ngạo Thiên không thể hiện hình người ở đây, sở dĩ đi theo hắn, là vì cảm nhận được khí tức của hắn mới như vậy.- Đúng thì thế nào?

Một người trong đó nhướn mày, lạnh lùng nói.

- Nếu đúng là như vậy, nhiệm vụ lần này của hai người thất bại rồi, hoặc là nói, các ngươi phải phí sức hơn mới được.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, một đạo hồng quang bay từ giữa ngón tay hắn ra, bắn lên trên quang đoàn kia.

Long Ngạo Thiên là thiên tài của bọn họ, nếu không thể sống lại, thì đừng sống lại tốt hơn.

Huống chi hắn g**t ch*t Ngạo Nhật Thập Tử, nếu không để Long Ngạo Thiên sống lại, Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ đứt gãy nghiêm trọng.

Hồng quang vừa đến trên quang đoàn, một quái ngư trong biển trực tiếp nhảy ra khỏi mặt biển, nuốt hồng quang và linh hồn Long Ngạo Thiên vào miệng, lúc này mới chui vào trong biển.

Quái ngư rơi vào trong biển, nước biển lập tức như sôi trào, không ít huyết thực và huyết thú xông về phía quái ngư như điên rồi.

Kim đồng hồ vốn chỉ về phía linh hồn Long Ngạo Thiên, liền dừng lại.

Hai người kia nhíu mày, sắc mặt khó coi.

Nhiệm vụ này, vốn khiến bọn họ tốn không ít thời gian.

Bị Mạc Phàm làm như vậy, bọn họ càng thêm phiền phức, chưa được mười ngày nửa tháng đừng nghĩ tìm ra.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết à, vậy mà phá hoại nhiệm vụ của bọn ta, hôm nay nhất định phải để cho ngươi biết, ngươi đắc tội người nào.

- Không cần để ta biết, ta biết hai ngươi là ai, ngươi tên Minh Phi, ngươi tên Minh Võ đúng không?

Mạc Phàm chỉ từng người nói.

Người cầm Hồng Liên nhiều tuổi hơn một chút, tên là Minh Phi, người còn lại là Minh Võ, hai người đều là cháu nội của trưởng lão Minh Hà.

- Hửm?

Hai người sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm.

Bọn họ tưởng Mạc Phàm là người mới, thật không ngờ, vậy mà biết tên hai bọn họ.

- Tiểu tử, nếu biết hai bọn ta là ai, còn dám cản trở chuyện của bọn ta?

Minh Võ tức giận nói.

- Linh hồn mà hai ngươi muốn bắt, là ta dụ tới, ngươi cảm thấy ta sẽ để hai ngươi dẫn anh ta ra ngoài sao?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Chuyện như vậy, nếu không để hắn gặp phải thì không sao, bị hắn gặp được, sao có thể để hai người này và Ngạo Nhật Sơn Tông thực hiện được?

- Ngươi dẫn dụ tới?

Hai người nhìn thoáng qua nhau, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Vốn mang linh hồn bên trong ra ngoài, đó là chuyện không được cho phép.

Nhất là mang tộc nhân khác dẫn dụ linh hồn đến ra ngoài, lại càng là cấm kỵ.

Nếu không bị bắt thì tốt hơn một chút, bọn họ bị Mạc Phàm gặp phải, chuyện này không được tốt rồi.

- Ngươi dụ tới thì thế nào, đây là do ngươi mang một đệ tử của Thiên Tâm Cung vào, tiểu tử, theo bọn ta tới Hồng Liên Đảo một chuyến, đến đó ngươi sẽ chịu khổ thôi.

Minh Phi nhướn mày, tức giận nói.

Hồn phách kia chạy mất, lát nữa tìm lại là được.

Giải quyết tiểu tử này trước, nếu không bọn họ muốn mang linh hồn đó ra ngoài là chuyện khó có khả năng.

- Hồng Liên Đảo sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói.

Minh Phi và Minh Võ nhướn mày, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Rõ ràng là Mạc Phàm dẫn theo người tiến vào, vậy mà dám theo bọn họ tới Hồng Liên Đảo.

Hai người không nghĩ nhiều, ông nội bọn họ là trưởng lão, ở Hồng Liên Đảo cũng có thể nói là nói một không hai, tiểu tử này tới đó chỉ có thể chịu khổ thôi.

Người trẻ tuổi của Hồng Liên Nhất Tộc, bối cảnh và địa vị cao hơn bọn họ không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng quen, Mạc Phàm không hề nằm trong số đó.

- Không sai, là Hồng Liên Đảo, tiểu tử, bây giờ ngươi hối hận còn kịp, chỉ cần ngươi giao một phần ba huyết mạch Hồng Liên trên người ngươi, bọn ta không chỉ không so đo chuyện ngươi ngăn cản bọn ta làm nhiệm vụ, những lời bọn ta nói lúc trước sẽ không có tác dụng.

Minh Phi cười âm hiểm nói.

Nếu Mạc Phàm tới Hồng Liên Đảo, bọn họ không có cơ hội tìm huyết mạch Hồng Liên của Mạc Phàm.

- Đây là cơ hội cuối cùng, nếu bỏ lỡ thôn này thì không còn khách đ**m khác đâu, có lẽ nữ nhân này rất quan trọng đối với ngươi, đến Hồng Liên Đảo ngươi biết kết cục của nữ nhân này không, bà ta sẽ bị ném vào Ma Hồn Trì, nếu ngươi biết bọn ta, hẳn là biết Ma Hồn Trì đúng không, một khi đến chỗ đó, ngươi đừng nghĩ tới chuyện cứu nữ nhân này ra.

Minh Võ cười nói.

Trước đây Ma Hồn Trì là nơi do ma vật chiếm cứ, sau khi ma vật bị diệt trừ, thì thành nơi xử lý ngoại lai.

Phàm là người bị ném vào Ma Hồn Trì, sẽ bị vô số Ma Hồn thôn phệ sạch sẽ, không còn lại gì.

- Hai người đừng uy h**p cậu ta, ta không có quan hệ gì với tiểu tử này, ta đến Huyết Hải này, cũng là do cậu ta ban tặng.

Hàn Nguyệt tiên tử lạnh lùng nói.

- Không có liên quan, cậu ta sẽ dẫn ngươi tới Hồng Liên Huyết Hải sao?

Minh Võ cười lạnh lùng, nói.

Hồng Liên Huyết Hải đối với một người ngoài mà nói, là một khối bảo địa chưa được khai phá.

Chỉ cần mang đi một ít nước biển, đều có thể bán với giá rất cao, càng không nói tới huyết thực và huyết thú trong Hồng Liên Huyết Hải, lại càng có giá trị xa xỉ.

Không ít người muốn tiến vào, cũng không vào được, Mạc Phàm sẽ không vô duyên vô cớ dẫn người vào.

Nếu là kẻ địch, thông thường ném linh hồn vào, sẽ không mang cả người vào.

- Ngươi là người của Thiên Tâm Cung, không phải động tư tình với tiểu tử này, bị Thiên Tâm Cung đuổi giết, mới trốn tới đây đấy chứ?

Minh Phi cười nói.

Người của Thiên Tâm Cung không có tình cảm, chỉ đến nơi đây mới tránh bị Thiên Tâm Cung đuổi giết.

- Ngươi!

Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày, trong mắt lóe lên sát ý.

Mạc Phàm nghe hai người nói, nhíu mày, lập tức nói:

- Hai ngươi có thể câm miệng, Hồng Liên Đảo đúng không, ta đi với hai ngươi một chuyến.

Hắn muốn tới Hoàng Liên Đảo, là nơi có Hoàng Liên nhiều nhất trong Hồng Liên Huyết Hải, ở nơi đó hắn có thể lấy được Hồng Liên Hoàng Tử, nơi khôi phục cho Hàn Nguyệt tiên tử cũng ở gần Hoàng Liên Đảo.

Tuy Hồng Liên Đảo không phải nơi hắn cần đến, nhưng trên đường thông tới Hoàng Liên Đảo.

Nếu hai người cứ dây dưa, vậy thì đi một chút không sao, hiện giờ hắn có ít thời gian, không cần gấp như thế.

Trừ chuyện đó ra, hắn còn có bạn ở Hồng Liên Đảo, đúng lúc có thể đi gặp.

- Hửm?

Minh Phi và Minh Võ nhíu mày, trên mặt hiện lên giận dữ.

Vậy mà Mạc Phàm rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, còn muốn đến Hồng Liên Đảo.

- Tiểu tử, ngươi đã muốn chết, vậy thì đi theo bọn ta, đừng nghĩ chạy trốn, ngươi trốn không thoát đâu.

Hai người không quay đầu lại, sử dụng Hồng Liên đi về phía Hồng Liên Đảo.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt theo phía sau.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1927: Người này là ngươi mang tới?


Hai canh giờ sau, dưới dẫn dắt của Minh Phi và Minh Võ, Mạc Phàm và Hàn Nguyệt tiên tử tới trước một đảo nhỏ xung quanh toàn hồng liên.

Ngoại trừ có thể thấy được Hồng Liên ra, bởi vì được lượng lớn Hồng Liên tinh lọc, nước biển xung quanh đều đã thành màu lam, không còn là màu máu nữa.

Dưới nước biển xung quanh, huyết thực và huyết thú hình thể vô cùng to lớn tuần tra tới lui xung quanh, khí tức cường đại không phải những nơi khác có thể so sánh được.

Nếu không phải cưỡi Hồng Liên, có khả năng không nhìn thấy được hòn đảo này, đã bị những huyết thực và huyết thú tiêu diệt.

- Tiểu tử, đến Hồng Liên Đảo, ngươi đợi nhìn nữ nhân này bị ném vào Ma Hồn Trì đi, lên đảo!

Hồng Liên dừng ở bờ biển, Minh Võ cao giọng nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, mang Hàn Nguyệt tiên tử đi lên Hồng Liên Đảo.

Bọn họ mới lên đảo, một đội người mặc chiến giáp liên hoa đi tới.

Một nam tử mày rậm trong đó nhìn lướt qua Mạc Phàm và Hàn Nguyệt tiên tử, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nguyệt.

- Người này là ngươi mang tới?

Người này mới mở miệng, Minh Phi, Minh Võ khẽ nâng mí mắt, vẻ đắc ý xuất hiện trên mặt.

Mạc Phàm tới Hồng Liên Đảo tuyệt đối là quyết định sai lầm, chỉ sợ lúc này, Mạc Phàm đã hối hận rồi.

- Nữ nhân này là tiểu tử này mang vào, bọn ta tận mắt nhìn thấy, nên dẫn bọn họ tới đây.

Minh Võ nói.

Nam tử kia liếc mắt nhìn Minh Võ một cái, nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, lặp lại:

- Người này là ngươi mang tới?

- Không sai.Mạc Phàm gật đầu.

- Ngươi có biết quy củ của địa ngục Hồng Liên, hồn phách ngoại tộc có thể tiến vào, người không thể vào, nhất là người của Thiên Tâm Cung hay không?

Nam tử mày rậm nhíu mày hỏi.

- Biết.

Mạc Phàm gật đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới Hồng Liên Huyết Hải, tất nhiên là biết rõ quy củ của Hồng Liên Huyết Hải.

- Nếu biết, giao một giọt huyết mạch Hồng Liên của ngươi ra đây, còn giao ngoại tộc này cho ta, ta sẽ xử lý ngoại tộc này.

Nam tử mày rậm vươn tay, nghiêm túc nói.

Phàm là đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc phạm sai lầm, trừng phạt đều là giao huyết mạch Hồng Liên.

Huyết mạch Hồng Liên giao ra sẽ không thể khôi phục, nếu giao toàn bộ huyết mạch Hồng Liên ra, người này sẽ không còn quan hệ với Hồng Liên Nhất Tộc.

Minh Phi và Minh Võ nghe nam tử mày rậm nói vậy, hơi nhếch miệng lên.

- Tiểu tử, bây giờ hối hận chưa?

Vừa rồi Mạc Phàm không cho bọn họ huyết mạch Hồng Liên, còn đi theo bọn họ đến Hồng Liên Đảo.

Đến nơi này, không chỉ Mạc Phàm phải giao huyết mạch Hồng Liên còn phải giao nữ nhân kia ra, đội chấp pháp không nói đạo lý với người ta, cho dù là trưởng lão phạm phải sai lầm cũng như vậy.

Trừ phi Mạc Phàm là hoàng giả, nếu không chỉ có thể làm theo lời đội chấp pháp.

Trong Hồng Liên Huyết Hải, không ai dám động vào đội chấp pháp.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy lời Minh Phi nói, cũng không thèm nhìn anh ta một cái.

- Những quy củ ngươi nói không thích hợp với ta, những trừng phạt mà ngươi nói với ta đều không cần thực hiện, bảo đại trưởng lão Minh Hải tới gặp ta.

- Hửm?

Minh Phi và Minh Võ hơi sửng sốt, lập tức bật cười.

Minh Hải là đại trưởng lão của bọn họ, nhưng Mạc Phàm muốn gặp là gặp được sao.

Nghĩ mình là ai, cho dù ở bên ngoài Mạc Phàm có thân phận gì, đến nơi này đều dưới đại trưởng lão, phải nghe đại trưởng lão an bài.

Hơn nữa, Mạc Phàm còn luôn miệng bảo đại trưởng lão tới gặp hắn.

- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy?

Minh Võ cười mỉa nói.

- Đây đâu chỉ quá kiêu ngạo, mà coi mình là hoàng tộc của Hoàng Liên Nhất Tộc chúng ta rồi.

Minh Phi lại nói.

Chỉ có hoàng tộc mới có tư cách như vậy.

Nhưng đã nhiều năm rồi Hoàng Liên Nhất Tộc bọn họ không xuất hiện hoàng giả.

Người nắm giữ thực quyền của Hồng Liên Nhất Tộc, đó chính là mười đại trưởng lão của Hồng Liên Nhất Tộc.

Nam tử mày rậm nhíu mày, đánh giá Mạc Phàm từ trên xuống dưới.

Không đợi anh ta nói gì, một giọng nói già nua truyền từ phía sau tới.

- Minh Thiên, xảy ra chuyện gì thế?

Nghe giọng nói này, Minh Phi và Minh Võ càng vui mừng hơn, vội vàng đi về phía người nói chuyện, đến bên cạnh lão giả này.

Lão giả này khoảng 6, 70 tuổi, mặt dài, mái tóc bạc xõa tung, chống một cây gậy gỗ bạch ngọc.

Diện mạo hơi tương tự Minh Phi và Minh Võ, giữa trán lộ ra lệ khí nồng đậm.

Lão giả này không phải người khác, đúng là nhị trưởng lão Minh Hà của Hồng Liên Nhất Tộc.

- Gia gia, là như vầy, đây hẳn là lần đầu tiên tiểu tử này tới Hồng Liên Huyết Hải, bị chúng con gặp được ở Huyết Hải, chúng con phát hiện cậu ta dẫn một nữ nhân của Thiên Tâm Cung vào, liền nói với cậu ta Hồng Liên Huyết Hải không cho ngoại tộc vào, bảo cậu ta giao nữ nhân này, ai biết tiểu tử này không cảm kích, còn phá hủy nhiệm vụ của chúng con, chúng con liền mang tiểu tử này tới đây, Minh Thiên muốn xử trí tiểu tử này dựa theo quy củ, tiểu tử này lại nói bảo đại trưởng lão tới gặp cậu ta.

Minh Phi thêm mắm thêm muối, hắt một đống nước bẩn lên người Mạc Phàm.

- Vậy sao?

Minh Hà nhướn mày, xác nhận lại.

- Đúng vậy, gia gia có thể hỏi Minh Thiên, chính xác 100%.

Minh Võ vội nói.

Minh Hà nghe thấy vậy, nhíu mày, cầm gậy đi về phía Mạc Phàm.

- Bái kiến nhị trưởng lão.

Minh Thiên và chấp hành giả khác thấy Minh Hà, vội cúi đầu khom người nói.

- Không cần đa lễ.

Minh Hà vẫy tay, bảo đám Minh Thiên đứng dậy.

- Minh Thiên, những lời Minh Phi nói là thật sao?

Minh Hà hỏi.

- Đúng là cậu ta có nói bảo đại trưởng lão tới gặp cậu ta.

Minh Thiên nhíu mày, do dự một lát nói.

Minh Hà khẽ gật đầu, đôi mắt tràn đầy lệ khí nhất chuyển, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Minh Thiên, bắt nữ nhân này lại trước, áp giải tới Ma Hồn Trì đi.

Minh Thiên hơi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Một khi ném vào Ma Hồn Trì, thật sự là thần hồn câu diệt, thân phận của Mạc Phàm còn chưa điều tra rõ ràng.

- Chuyện này…

Minh Phi và Minh Võ thì vui vẻ, trên mặt đều là đắc ý.

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, rượu phạt tới rồi.

- Còn chưa ra tay, lời nói của ta không có tác dụng à?

Minh Hà thấy Minh Thiên không ra tay, lạnh giọng hỏi.

Minh Thiên nhíu mày, do dự một lát, vẫn vẫy tay với chấp hành giả ở phía sau.

Mấy người đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt tiên tử, bao vây Hàn Nguyệt tiên tử lại.

Sắc mặt Hàn Nguyệt thay đổi, nhìn Mạc Phàm đứng gần đó, lạnh giọng hỏi:

- Tiểu tử, đây là mục đích ngươi dẫn ta tới sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, còn chưa mở miệng, Minh Hà đã chen vào.

- Tiểu tử, không phải ngươi muốn gặp đại trưởng lão sao, đại trưởng lão không có ở đây, nhị trưởng lão Minh Hà ta tới gặp ngươi, thế nào?

- Ngươi sao?

Mạc Phàm nhíu mày nói.

- Không sai.

Minh Hà gật đầu nói.

- Ngươi, cũng được.

Mạc Phàm mỉm cười, cao giọng nói, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Ta là hoàng tộc!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1928: Cậu ta là hoàng tộc?


Nhị trưởng lão Minh Hà, tất nhiên là hắn biết, cũng từng gặp không ít lần.

Sở dĩ Minh Phi và Minh Võ có thể hoành hành ngang ngược trong địa ngục Hồng Liên, toàn bộ dựa vào nhị trưởng lão Minh Hà.

Trước khi hắn chưa phát hiện mình là huyết mạch hoàng tộc, nhị trưởng lão gần như có thể nói là cai đinh trong mắt hắn, nhưng sau khi xác nhận là huyết mạch hoàng tộc, nhị trưởng lão gặp hắn cũng phải quỳ.

Giọng nói của hắn không to, nhưng truyền khắp Hồng Liên Đảo.

Trên Hồng Liên Đảo, sắc mặt mọi người thay đổi, trong mắt đều là không thể tin được, nhìn về phía chỗ Mạc Phàm.

Không ít người thì sửng sốt, ngự không mà lên, hóa thành từng đạo lưu quang, bay về phía Mạc Phàm.

Không lâu sau, xung quanh tụ tập vài trăm người.

Cùng lúc đó.

Trong chớp mắt nước biển yên bình ở xung quanh phóng lên trời, vây quanh Hồng Liên Đảo hình thành thủy mạc cao cỡ trăm mét.

Thủy mạc nhanh chóng ngưng tụ, biến thành một đóa liên hoa vĩ đại, bao vây Hồng Liên Đảo ở bên trong, giống như một đóa hoàng liên thịnh thế, nhìn đồ sộ dị thường trong nước biển.

Vốn có không ít người khiếp sợ, nhìn thấy nước Huyết Hải ngưng tụ thành liên hoa, vẻ mặt lại thay đổi.

Hồng Liên Nhất Tộc bình thường, chỉ có thể vào địa ngục Hồng Liên, độ tinh khiết của huyết mạch cao một chút thì có thể đi vào Huyết Hải, khống chế huyết thực và huyết thú trong Huyết Hải, lại cao hơn chút nữa là có thể khống chế một phần Hồng Liên Huyết Hải của mình.

Ở Hồng Liên Nhất Tộc, chỉ có mười đại trưởng lão mới khống chế được một phần Hồng Liên Huyết Hải.

Nhưng cho dù là đại trưởng lão, có thể khống chế Hải Vực đã có hạn rồi.

ể ế ếMạc Phàm không nhúc nhích, đã có thể khiến nước Huyết Hải ngưng tụ thành liên hoa.

- Chuyện này…

- Cậu ta là hoàng tộc?

Có người lẩm bẩm nói.

Mạc Phàm còn chưa cử động tay, chỉ nói một câu, đã có thể khu động Hồng Liên Huyết Hải, đại trưởng lão cũng không làm được bước này, chỉ có thể là hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc bọn họ.

Nhìn Mạc Phàm, trong mắt không ít người lộ vẻ kích động, nhất là một số người tuổi tác đã cao.

Hồng Liên Nhất Tộc, đã lâu rồi không xuất hiện hoàng tộc.

Bởi vì không có hoàng tộc xuất hiện, phần lớn tộc nhân chỉ có thể trốn trong Hồng Liên Huyết Hải, một khi ra ngoài sẽ có khả năng trở thành đối tượng bị người khác cướp Hồng Liên Nhãn và huyết mạch.

Nhưng có hoàng tộc thì khác, hoàng tộc không những khống chế được Hồng Liên Huyết Hải, còn có thể khiến Huyết Hải rời khỏi địa ngục Hồng Liên, xâm nhiễm một vùng lớn.

Ở nơi đó, bọn họ không cần lo lắng bị tàn sát.

Minh Phi và Minh Võ ở một bên vốn sửng sốt, lập tức cười khinh thường.

- Tiểu tử, ngươi là hoàng tộc, thì nghĩ mình là vương của Hồng Liên Nhất Tộc sao?

Mạc Phàm vừa mở miệng liền xưng là hoàng tộc, đâu đơn giản như vậy.

Nếu là như vậy, bọn họ đều có thể nói mình là hoàng tộc.

Mạc Phàm cười nhạt, không thèm nhìn hai người này, một tay hắn vươn ra, ý niệm vừa động.

Một ấn ký hình liên hoa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, lượng lớn huyết dịch màu vàng chảy từ trong lòng bàn tay hắn ra.

Ấn ký liên hoa sáng lên, huyết dịch màu vàng ngưng tụ thành một đóa kim liên, không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.

Kim liên này vừa thành, Hồng Liên ở gần Hồng Liên Đảo cho dù là không nở hoa hay đang nở hoa, toàn bộ nhanh chóng nở rộ, giống như được liên hoa màu vàng trong tay Mạc Phàm triệu hoán.

Trong lúc này, toàn bộ Hồng Liên quanh Hồng Liên Đảo đều nở rộ, không có một bông ngoại lệ.

- Minh Hà, thấy hoàng tộc, còn không quỳ xuống?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lạnh giọng hỏi.

Nhìn thấy kim liên trong tay Mạc Phàm và toàn bộ Hồng Liên nở rộ, sắc mặt Minh Hà cũng thay đổi.

Đóa liên hoa này là liên hoa bản mệnh của mỗi người, thông thường đều đỏ như máu, cho dù là ông ta cũng là màu đỏ, chẳng qua có thêm một ít kim văn so với người khác, Mạc Phàm lại là màu vàng hết, chuyện này chỉ có một ý nghĩ, Mạc Phàm thật sự là hoàng giả của Hồng Liên Nhất Tộc.

Cho dù Mạc Phàm có thể lừa được bọn họ, cũng không lừa được Hồng Liên trong Hồng Liên Huyết Hải.

Minh Hà do dự một lát, cho dù trong mắt có không cam lòng, nhưng vẫn quỳ xuống.

- Minh Hà, bái kiến hoàng tử.

Dựa theo quy củ của Hồng Liên Nhất Tộc, gặp hoàng tử không chỉ phải lạy, còn hoàn toàn nghe theo lệnh của hoàng tộc, nếu không sẽ bị Hồng Liên Huyết Hải khinh bỉ.

Minh Hà vừa quỳ, xung quanh cho dù là đội chấp pháp hay Hồng Liên Nhất Tộc mới tới, toàn bộ đều quỳ xuống.

- Bái kiến hoàng tử!

Trong đám người, vẻ mặt Minh Phi và Minh Võ ngẩn ra, đôi mắt khẽ chớp, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, hoàn toàn không biết lúc này nên quỳ hay không quỳ?

Bọn họ gặp Mạc Phàm ở Huyết Hải, nói năng l* m*ng với Mạc Phàm thì không nói, thậm chí còn lấy Hàn Nguyệt tiên tử ép buộc Mạc Phàm.

Nhưng ai có thể ngờ tới, người mới mà bọn họ gặp được ở Hồng Liên Huyết Hải, thực ra là hoàng tộc đã mấy trăm năm không xuất hiện ở Hồng Liên Nhất Tộc.

Dám thỉnh cầu huyết mạch Hồng Liên với hoàng tộc, bọn họ xem như phạm phải tội bất kính.

Nếu Mạc Phàm thật sự là hoàng tộc, hai bọn họ xong rồi.

- Minh Phi, Minh Võ, gặp hoàng tử, vì sao còn không quỳ xuống?

Minh Hà cảm nhận được dị dạng của hai người, vội vàng quát.

“Ừng ực!”

Minh Võ nuốt nước bọt, trực tiếp nằm quỳ trên đất.

- Minh Võ bái kiến hoàng tử.

Cơ thể Minh Phi run lên, giống như bị sét đánh, cũng quỳ xuống, hối hận tới mức ruột sắp đứt rồi.

Bọn họ vốn không cần phải như vậy, cho dù ra tay với Mạc Phàm ở Huyết Hải cũng không sao, không đánh lại chạy là được.

Nhưng bọn họ lại cứ mang Mạc Phàm từ Hồng Liên Huyết Hải tới Hồng Liên Đảo.

Đây rõ ràng là mang theo Mạc Phàm, đi về phía ngõ cụt.

- Đứng dậy cả đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói.

- Đa tạ hoàng tử.

Minh Hà nhíu mày, nói cảm tạ rồi đứng dậy.

- Hiện giờ có phải nên thả người rồi không?

Mạc Phàm nhìn Minh Hà hỏi.

Dựa theo quy củ của Hồng Liên Nhất Tộc, không cho phép mang ngoại nhân tiến vào.

Nhưng quy củ này không được thành lập đối với hoàng tộc.

Hắn muốn mang ai tiến vào, thì có thể mang người đó tiến vào.

- Có thể thì có thể, nhưng muốn thả vị cô nương này, thì mong hoàng tử đi theo ta một chuyến, để ta xác nhận hoàng tộc có phải là huyết mạch Hồng Liên Nhất Tộc nguyên sinh hay không.

Minh Hà nghĩ một lát nói.

Hai người kia là Minh Phi và Minh Võ mang tới, cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết hai người có chủ ý gì.

Nếu ông ta giao Hàn Nguyệt cho Mạc Phàm, đợi lát nữa Mạc Phàm truy cứu chuyện hai đứa cháu nội ông ta, ông ta sẽ không có biện pháp nào, chỉ có thể mặc Mạc Phàm xâu xé.

Mạc Phàm mang một nữ nhân tiến vào, quan hệ giữa hai người thì khỏi phải nói.

Nếu ông ta nắm Hàn Nguyệt trong tay, đủ để Mạc Phàm tha tội cho hai cháu trai ông ta.

Nhưng bỏ lỡ thôn này, sẽ không còn khách đ**m khác.

- Xác nhận huyết mạch Hồng Liên nguyên sinh sao?

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.

Nghe câu này, trên mặt Minh Phi và Minh Võ xuất hiện ý cười.

Bởi vì tính đặc biệt của Hồng Liên Nhất Tộc, không ít tông môn thế gia đã bắt giữ Hồng Liên Nhất Tộc, lấy huyết mạch và Hồng Liên Nhãn của bọn họ, cấy lên trên người đệ tử của bọn họ.

Người như vậy, không chỉ có khí tức như bọn họ, cũng có thể sử dụng bí pháp của Hồng Liên Nhất Tộc, khó phân rõ thiệt giả.

Nếu Mạc Phàm không phải huyết mạch Hồng Liên nguyên sinh, là giá y, cho dù là hoàng tộc cũng sẽ bị phán là phản đồ.

- Đúng vậy, mong hoàng tử lượng giải, hiện giờ có rất nhiều người ra tay với Hồng Liên Nhất Tộc chúng ta, vì phòng ngừa ngoại tộc xâm nhập, bọn ta cũng là bất đắc dĩ.

Minh Hà giả bộ bất đắc dĩ nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1929: Chuyện này là sao đây?


Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Minh Hà này vẫn cáo già như trước, vốn là quỳ lạy với hắn, sau đó đề xuất yêu cầu với hắn, khiến hắn không thể từ chối.

- Ngươi muốn nghiệm chứng thế nào?

- Chuyện này rất đơn giản, trên Hồng Liên Đảo có một gốc Hoàng Liên, đã mấy trăm năm rồi cây Hoàng Liên này không nở hoa, chỉ có máu hoàng tộc mới có thể khiến đóa hoa này nở, cho nên hoàng tử chỉ cần dùng máu của mình nhỏ lên Hoàng Liên, nếu Hoàng Liên có thể nở hoa, thì ngươi là huyết mạch Hồng Liên nguyên sinh, đến lúc đó, tất nhiên là ta sẽ giao vị tiên tử này cho hoàng tử.

Sắc mặt Minh Hà bình tĩnh, nói.

Giá y của Hồng Liên Nhất Tộc, tuy có thể nắm giữ rất nhiều bí pháp của Hồng Liên Nhất Tộc, nhưng Hồng Liên Chi Huyết là tử.

Hồng Liên Chi Huyết tử, không có biện pháp khiến Hoàng Liên nở rộ.

- Cây Hoàng Liên kia, ta không có biện pháp khiến nó nở rộ.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Hoàng tộc có thể khiến tất cả Hồng Liên trên Huyết Hải nở rộ, một giọt máu có thể khiến một đóa Hồng Liên biến thành Hoàng Liên, cũng có thể khiến Hoàng Liên vô chủ nở rộ.

Nhưng gốc cây mà Minh Hà nói hắn có biết, ở ngay trong động phủ của Minh Hà, là Hoàng Liên do một hoàng tộc cuối cùng tự mình tưới ra.

Sau khi hoàng tộc kia chết, đóa Hồng Liên này héo rũ theo, không còn nở hoa nữa.

Hoàng Liên như vậy, chỉ có máu hoàng tộc nhất mạch kia mới khiến nó nở rộ.

Hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc, có tổng cộng chín mạch, đại diện cho chín đóa hoa Hồng Liên sáng thế.

Nhất mạch của hắn, không cùng mạch với hoàng tộc đã mất kia.

Cho nên hắn nhỏ Hồng Liên Chi Huyết lên trên, cũng không thể làm Hoàng Liên kia sống lại.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, trên mặt không ít người lộ ra dị sắc.

Những lời Mạc Phàm mới nói, tương đương từ chối khiến Hoàng Liên sống lại.

Chuyện này cũng có ý nghĩa, có khả năng Mạc Phàm không phải Hồng Liên Nhất Tộc nguyên sinh, mà là phản đồ.

- Hoàng tử, hẳn là ngươi chưa từng thấy cây Hoàng Liên kia, không thử thì sao lại biết?

Minh Hà nhướn mày, nhã nhặn nói.

ể ế ấ ấ- Gia gia, tiểu tử này không phải do tông môn và thế gia nào cấy ghép đấy chứ?

Minh Phi cười khẽ nói.

- Ta biết y phục trên người cậu ta, cậu ta là đệ tử của Thần Nông Tông.

Minh Vũ đánh giá áo cà sa trên người Mạc Phàm, trước mắt sáng lên nói.

- Đệ tử của Thần Nông Tông?

Những lời này vừa vang lên, tiếng bàn tán vang lên trong đám người.

Bỗng nhiên xuất hiện một hoàng tộc, khiến không ít người kích động hẳn lên.

Nhưng hiện giờ, có khả năng hoàng tộc này là giết một hoàng tộc của bọn họ, cấy huyết mạch và mắt lên người người này.

Tuy chưa hẳn là Mạc Phàm ra tay, nhưng cũng là một đồ tể.

Giết hoàng tộc bọn họ, còn dám đến đây, mọi người đều nhìn Mạc Phàm với vẻ phẫn nộ.

- Nhị trưởng lão, chuyện hoàng tử liên quan trọng đại, nhất định phải nghiệm chứng cẩn thận, vì đảm bảo an toàn, khống chế nữ tử của Thiên Tâm Cung này trước, nếu cuối cùng chứng minh cậu ta thật sự là hoàng tử, không phải cấy ghép, lão hủ sẽ bồi tội thay ngươi.

Một lão giả nói.

Ông ta mới mở miệng, mấy lão giả khác cũng đứng dậy.

- Còn cả bọn ta nữa, nếu không nghiệm chứng được bằng Hoàng Liên, thì đổi phương pháp khác, tóm lại là phải nghiệm ra thật giả.

Minh Hà hơi nhếch miệng, cười hòa nhã với mấy lão giả kia, trong lòng đầy câm phẫn nói:

- Mọi người yên tâm, nếu người thanh niên này dám đến Hồng Liên Đảo, lại nói rõ thân phận, khả năng là hoàng tử rất cao, nhưng suy nghĩ cho an nguy của cả Hồng Liên Nhất Tộc, ta nhất định sẽ nghiệm chứng thật cẩn thận, nếu mạo phạm hoàng tử, Minh Hà ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Nói xong, ông ta chắp tay với Mạc Phàm.

- Hoàng tử, cho nên mong ngươi có thể hiểu cho.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trên mặt không có một chút dao động.

Minh Hà không chỉ thành công khiến hắn không thể từ chối, còn thành công mượn một số người làm đệm lưng.

- Một việc nhỏ mà thôi.

- Vậy để chấp pháp đường mang vị tiên tử kia đi trước nhé?

Minh Hà giống như dự đoán được Mạc Phàm sẽ nói như vậy, hỏi tiếp.

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn về phía Minh Thiên.

- Minh Thiên, ngươi có thể mang vị tiên tử này đi, nhưng đợi bọn họ nghiệm chứng xong, ngươi phải mang tiên tử này hoàn hảo trở về, không mang về được, tự ngươi tới Huyết Hồn Động của đại trưởng lão đi.

Minh Thiên là người của đại trưởng lão Minh Hải, trong Hồng Liên Nhất Tộc, không giống nhất mạch của nhị trưởng lão, tư tâm ít hơn một chút.

Giao Hàn Nguyệt tiên tử cho Minh Thiên, hắn có thể yên tâm.

- Dạ, hoàng tử.

Trong mắt Minh Thiên hiện lên chút dị sắc, ôm quyền với Mạc Phàm, mang Hàn Nguyệt tiên tử đi với đội chấp pháp của anh ta.

Mạc Phàm nhìn Hàn Nguyệt tiên tử được mang đi, ánh mắt nhìn về phía Minh Hà.

- Đóa Hoàng Liên mà ngươi nói không được, biện pháp khác, ngươi nói ra thử xem, muốn nghiệm chứng máu hoàng tộc có rất nhiều phương pháp.

- Không thành vấn đề, dù sao hoàng tộc cũng có chín mạch, nếu không phải nhất mạch của tổ tiên ta, quả thật không thể làm sống lại Hoàng Liên kia, như vậy được rồi, nếu là Hồng Liên Nhất Tộc giá y, trên người sẽ có vết thương, nhất là trên mắt, chỗ của ta có một pháp thuật, có thể xem xét vết thương ở mắt ngươi hay không, phương pháp vừa rồi không được, phương pháp này hẳn là không thành vấn đề đúng không?

Minh Hà cười khẽ nói.

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng nhìn Minh Hà một cái.

Minh Hà này đúng là tìm đủ biện pháp, phương pháp vừa rồi không thể thực hiện được.

Phương pháp hiện giờ, cũng không có khả năng.

Hắn không lấy mắt của người khác, nhưng mắt hắn đã lấy ra cấy cho Tiểu Vũ.

Tuy mắt mới mọc ra, nhưng vết thương vẫn còn có thể nhìn ra.

- Sao thế, không phải biện pháp này cũng không thể nghiệm đấy chứ?

Minh Phi thấy Mạc Phàm không trả lời, khóe miệng hơi nhếch lên, cười hỏi.

- Làm sao có thể, hoàng tử nói rồi mà, ta là hoàng tử, không có khả năng không thể nghiệm.

Minh Võâm dương quái khí nói.

- Nếu ngươi muốn nghiệm, thì nghiệm đi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.

- Vậy đắc tội rồi, hoàng tử.

Minh Hà cười khẽ, kết ra một pháp ấn, đánh vào trong mắt Mạc Phàm.

Mạc Phàm không phản kháng, mặc cho pháp ấn tiến vào trong mắt.

Pháp ấn mới đi vào, từng đạo vết thương xuất hiện xung quanh mắt hắn.

Nhìn thấy những vết thương này, sắc mặt không ít người ở đây thay đổi.

- Chuyện này là sao đây?

Có người hoang mang lo sợ hỏi.

- Có vết tích bị thương, cậu ta là nội gián, là Thần Nông Tông phái tới!

Có người cao giọng nói.

- Thần Nông Tông là một trong mười đại danh môn có địa vị cao quý, vậy mà dám làm chuyện như vậy, giết người của Hồng Liên Nhất Tộc, cấy cho đệ tử nhà mình, đúng là làm bẩn hai chữ chính phái.

Minh Phi cười lạnh lùng, giả bộ phẫn nộ nói.

Huynh đệ bọn họ vốn sắp xong đời rồi, thật không ngờ chỗ Mạc Phàm lại xảy ra sai sót.

Nói như vậy, không chỉ bọn họ không sao, trái lại có việc là Mạc Phàm rồi.

- Hoàng tử đại nhân, mời giải thích một phen, mắt ngươi xảy ra vấn đề gì, đừng nói cho bọn ta biết, mắt ngươi cho người khác, mắt này mọc ra một lần nữa.

Minh Hà cười khẽ, lùi về sau hai bước, cách xa Mạc Phàm một chút nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1930: Dừng tay cả cho ta!


- Nói mau, người nào phái ngươi tới, tới nơi này làm gì?

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, một lão giả gõ cây gậy trong tay xuống đất, tức giận quát lớn.

Đồng thời, không ít Hồng Liên Nhất Tộc lấy vũ khí ra, toàn bộ sắc bén đều chĩa về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, huyết dịch ngưng tụ thành liên hoa màu vàng quay về trong cơ thể hắn.

Nước biển như liên hoa chậm rãi hạ xuống, những Hồng Liên nở rộ quay về yên bình.

- Ta không có gì phải giải thích, cũng không cần giải thích với các ngươi.

Hắn là hoàng giả của Hồng Liên Nhất Tộc, cần phải giải thích với bọn họ sao?

- Không giải thích, vậy ngại quá, hoàng tử đại nhân, bọn ta cần bắt ngươi lại, để đại trưởng lão tới định đoạt, nếu ngươi thật sự cấy ghép, bọn ta chỉ có thể thu hồi huyết hoàng tộc và Hồng Liên Nhãn của ngươi, đương nhiên, nếu ngươi thật sự là hoàng tử, toàn bộ chuyện này sẽ không xảy ra, cho nên tốt nhất là ngươi đừng phản kháng, nếu không sẽ tổn thương hòa khí, vậy thì không hay đâu.

Minh Hà cười lạnh lùng, nói.

Trên mắt Mạc Phàm có vết thương, vậy không còn gì tốt hơn.

Bắt Mạc Phàm, không chỉ Minh Phi và Minh Võ không sao.

Ông ta còn có thể đạt được chút huyết hoàng tộc trên người Mạc Phàm, nếu có thể khiến đóa Hoàng Liên trong phủ động ông ta nở hoa, không lâu sau nhất mạch ông ta sẽ có một hoàng tộc hàng lâm.

- Còn nữa, vì phòng ngừa hoàng tử ra tay, trong pháp thuật vừa rồi, ta đã thêm một pháp thuật khác, có thể che lại năng lực của hoàng tử, dù sao hoàng tử cũng là hoàng tử, cho dù là thật hay giả, đều có đủ năng lực sử dụng nước Huyết Hải, nếu ngươi muốn hủy Hồng Liên Đảo bọn ta sẽ không có biện pháp.

Minh Hà cười nham hiểm, lại nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, điểm lên giữa lông mày mình, một chữ “Phong” màu trắng xuất hiện chỗ mi tâm hắn.

- Là thứ này sao, có lẽ ngươi quên mất, ta là đệ tử môn phái nào.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe hào quang màu lam, chữ “Phong” kia lóe lên vài cái, liền biến mất không thấy.

Thực lực của Minh Hà không yếu, nhưng động tay động chân Thức Hải với một đệ tử Thần Nông Tông, không thể không nói cách làm của Minh Hà rất ngu ngốc.

Đệ tử Thần Nông Tông, không sợ kỹ xảo này nhất.

Sắc mặt Minh Hà thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.

- Hoàng tử, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói thì hơn, tránh tổn thương hòa khí.

- Hòa khí?

Mạc Phàm lắc đầu cười, giữa hắn và Minh Hà, không có hòa khí gì.

- Ta sẽ không ra tay với các ngươi, đi tìm đại trưởng lão Minh Hải tới đây, đợi đại trưởng lão tới đây, sẽ biết là thế nào, tốt nhất là các ngươi đừng ra tay, nếu không các ngươi sẽ biết Huyết Hải đối đãi thế nào đối với người ra tay với hoàng tộc.

Ý niệm Mạc Phàm vừa động, một đóa hư ảnh kim liên hiện lên, nước biển lại phóng lên trời.

Ngoại trừ nước biển ra, huyết thực và huyết thú trong nước biển cũng xuất hiện trên mặt nước, vây quanh Hồng Liên Đảo.

Trên Hồng Liên Đảo, sắc mặt không ít người thay đổi.

- Hoàng tử, ngươi đây là muốn quyết tâm ra tay với bọn ta sao?

Minh Hà nhíu mày hỏi.- Động một tí là ra tay, phải nói là các ngươi, trái lại ngươi đó, Minh Hà, hình như ngươi biết hơi nhiều về ta.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Có rất nhiều phương pháp có thể nghiệm chứng huyết hoàng tộc của hắn, Minh Hà này cố ý lấy phương pháp phát hiện vết thương ở mắt, mắt hắn là cho Tiểu Vũ, chuyện này không có mấy người biết.

Nếu Minh Hà không biết mắt hắn có vấn đề, sẽ không dùng phương pháp nghiệm chứng như vậy.

Trong mắt Minh Hà lóe lên dị sắc, lập tức biến mất không thấy.

- Hoàng tử, ta không biết ngươi nói gì, ta khuyên ngươi nên từ bỏ chống cự, nếu không, ta chỉ có thể ra tay với ngươi rồi.

Ông ta không sợ Mạc Phàm ra tay nhất, Hồng Liên Đảo này là nơi cư trú của mười đại trưởng lão, cho dù Mạc Phàm là hoàng tử, nếu đả thương lượng lớn tộc nhân, uy vọng ở trong Hồng Liên Nhất Tộc cũng sẽ giảm đi.

Nếu mười trưởng lão bọn họ cùng nhất trí, thậm chí có thể đuổi hoàng tử ra khỏi Hồng Liên Huyết Hải.

Nói xong, ông ta giơ tay lên quát:

- Người đâu, bắt hoàng tử trước, nếu xảy ra vấn đề, do Minh Hà ta chịu trách nhiệm.

Sắc mặt không ít Hồng Liên Nhất Tộc do dự một lát, vẫn rút binh khí ra.

Mạc Phàm không thể dùng máu khiến Hoàng Liên sống lại, mắt còn có thương tổn, khả năng là nội gián rất cao.

- Bắt tiểu tử này trước, đoạt lại huyết hoàng tộc.

Không biết người nào kêu to, trường thương trong tay như long ngang qua không trung, đi về phía Mạc Phàm.

Có người dẫn đầu, những người khác đang do dự, toàn bộ đều ra tay theo.

Những Hồng Liên Nhất Tộc này mới xông về phía Mạc Phàm, huyết thực và huyết thúc sau lưng Mạc Phàm lập tức xông về phía những người đó.

Trong lúc này, sát khí đầy trời, Hồng Liên Đảo yên bình lập tức bùng nổ.

Cách đó không xa, Minh Phi và Minh Võ hơi nhếch miệng, lộ ra vẻ đắc ý.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, lập tức rời đi.

Nữ nhân kia đã bị đội chấp pháp mang đi, lúc này khống chế nữ nhân kia mới là quan trọng.

Dù sao trên người Mạc Phàm có huyết hoàng tộc, nếu rót vào trong cơ thể bọn họ, bọn họ cũng có lực lượng của hoàng tộc.

Giữa nước biển và huyết vật, Mạc Phàm nhìn hai người rời đi, lông mày hơi nhíu lại.

- Minh Hà, bảo bọn họ dừng tay, ta có thể cho ngươi cơ hội giải thích.

Sở dĩ những người này ra tay với hắn, đều là do Minh Hà tạo ra.

Khống chế được Minh Hà, cũng có thể khống chế được những người này.

- Hoàng tử, ta không biết ngươi đang nói gì, Minh Hà ta làm việc đều dựa vào bản tâm, không có gì cần giải thích, cho dù đại trưởng lão tới đây, cũng như vậy.

Minh Hà cười lạnh lùng, nói.

Nếu đều đã ra tay, sao ông ta có thể ngăn cản?

- Được rồi, ngươi đã không muốn giải thích, vậy không còn gì để nói nữa.

Mạc Phàm nheo mắt, lạnh lùng nói.

- Hoàng tử, đợi ngươi gặp được đại trưởng lão, vẫn nên nghĩ xem giải thích với đại trưởng lão thế nào thì hơn.

Minh Hà cười nham hiểm, trên gậy bạch ngọc trong tay chớp lóe kim quang.

Trong rất nhiều huyết thực, bỗng nhiên một huyết thực lớn gấp ba, nuốt lấy một đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc.

Huyết thực này nuốt đệ tử kia vào, huyết quang trên người đại phóng, từng đạo đường vân xuất hiện trên thân nó.

Ở đây, sắc mặt không ít người thay đổi.

Ánh mắt cả đám nhìn Mạc Phàm đều thay đổi.

Thông thường, huyết thực và huyết thú không dám ra tay với đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc, cũng không giết được đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc.

Cho dù bị giết, bọn họ cũng có thể sống lại trong Huyết Hải.

Nhưng những huyết thực và huyết thú này được Hồng Liên Nhất Tộc cao cấp khống chế, vậy thì khác, bọn họ chỉ có thể bị đánh chết.

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Minh Hải.

Hắn không ra lệnh g**t ch*t, chỉ ngăn cản, nhưng lại có người bị huyết thực giết.

- Hoàng tử, ngươi ra tay đúng là tàn nhẫn, bọn họ là tộc nhân của chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn diệt khẩu người trên Hồng Liên Đảo?

Minh Hà cười tàn nhẫn, hỏi.

- Bây giờ ta chỉ muốn diệt miệng ngươi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.

Hắn không biết Minh Hà có chủ ý gì, nhưng dám ra tay giết ngươi, vậy không thể lưu lại.

Ý niệm của hắn vừa động, tất cả huyết thực và huyết thú muốn xông về phía Minh Hà.

Minh Hà cười khẽ, ông ta không cần phải làm gì, sẽ có không ít người che chở trước người.

- Bảo vệ nhị trưởng lão, giết nội gián.

Có người kêu lên.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong mắt chớp lóe huyết quang.

Không giải quyết nhị trưởng lão, đúng là rất phiền phức.

Nhưng không đợi hắn ra tay, một giọng nói uy nghiêm truyền tới.

- Dừng tay cả cho ta!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1931: Minh Hải, bái kiến hoàng tử!


Giọng nói này vừa vang lên, từng đạo đường vân màu vàng lan tràn ra xung quanh.

Đường vân màu vàng tới chỗ nào, trên người Huyết Hải, huyết thực và huyết thú chớp lóe hào quang, lập tức dừng lại.

Vẻ mặt Hồng Liên Nhất Tộc sửng sốt, nhao nhao dừng tay, nhìn người nói chuyện, trước mắt sáng lên.

Chỉ thấy trên bầu trời, một lão giả mặc huyền y lâm không mà đứng, cầm một đóa kim liên trong tay, từng đạo đường vân màu vàng đến từ kim lên trong tay lão giả.

- Đại trưởng lão, đại trưởng lão trở về rồi.

Minh Hà nhìn thấy đại trưởng lão, nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Hoàng tử, người ngươi muốn gặp tới rồi, ngươi đi giải thích cho đại trưởng lão đi.

Nếu đại trưởng lão tới sớm một chút, ông ta sẽ rất buồn rầu, nhưng hiện giờ, Mạc Phàm “giết người” khiến mọi người rất nổi giận.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Minh Hà một cái, ánh mắt lập tức nhìn về phía đóa kim liên trong tay đại trưởng lão.

- Thịnh thế kim liên, đúng không?

Trong mắt đại trưởng lão lóe lên ánh sáng lạnh, chậm rãi nhìn Minh Hà, gật đầu.

- Là thịnh thế kim liên, các hạ là?

Thịnh thế kim liên là do đóa Hoàng Liên thứ nhất luyện chế mà thành, là một thần khí của Hồng Liên Nhất Tộc, bình thường do hoàng tộc nắm trong tay, nhưng vì không có hoàng tộc, thần khí này nằm trong tay đại trưởng lão.

Có thần khí này ở đây, ngoại trừ không thể dẫn Huyết Hải ra khỏi địa ngục Hồng Liên, thì có thể sử dụng toàn bộ chức năng của Hồng Liên Huyết Hải như hoàng tộc.

- Tiểu tử này dẫn người của Thiên Tâm Cung đến Huyết Hải, tự xưng là hoàng tử, nhưng không chịu nghiệm chứng làm Hoàng Liên sống lại, mắt còn có thương tổn, ta định bắt cậu ta trước, rồi đợi ngươi tới nghiệm chứng, ai biết tiểu tử này thẹn quá thành giận lựa chọn ra tay với bọn ta, còn giết một tộc nhân.

Minh Hà không đợi Mạc Phàm mở miệng, cười khẽ giải thích.

- Hoàng tử còn giết người sao?

Trong mắt đại trưởng lão lóe lên dị sắc, hỏi.

- Không sai, ngươi muốn nghiệm chứng không, dù sao cũng là hoàng tử, chuyện này rất trọng đại đấy!

Minh Hà liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hỏi.

Ông ta quen đại trưởng lão Minh Hải mấy ngàn năm, hiểu rất rõ về Minh Hải.

Minh Hải ghét nhất tự giết lẫn nhau, phàm là gặp chuyện tự giết lẫn nhau, thường ra tay rất nghiêm khắc.

- Các hạ, ta là đại trưởng lão đương nhiệm của Hồng Liên Nhất Tộc, đi theo ta một chuyến thế nào?

Minh Hải không trả lời, trái lại hỏi Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn thịnh thế kim liên.

- Ta chỉ nói cho ngươi ba chuyện, thứ nhất, ta tên là Mạc Phàm, đệ tử của Thần Nông Tông, một năm trước huyết nhiễm Thiên Tâm Cung.

- Huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, là ngươi?

Có người sửng sốt nói.

Phần lớn Hồng Liên Nhất Tộc ở trong Hồng Liên Huyết Hải không rời đi.

Nhưng có một phần nhỏ ở bên ngoài, truyền tin tức bên ngoài vào địa ngục Hồng Liên.

Huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, chuyện trọng đại liên quan tới Hồng Liên Huyết Hải như vậy, tất nhiên là mọi người biết.

- Hóa ra là ngươi khiến Hồng Liên Nhất Tộc kết thù với Thiên Tâm Cung.

Minh Hà cười nham hiểm nói.

Huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, nói lên hoàng tộc xuất thế.

ồ ấ ế ồ ấ ể ố ầ ố ồ ấNhưng sản sinh không ít khủng hoảng cho Hồng Liên Nhất Tộc, thế lực Thiên Tâm Cung cách xa không phải Hồng Liên Nhất Tộc bọn họ có thể đối đầu được, Mạc Phàm làm như vậy sẽ dẫn tới mối họa cho Hồng Liên Nhất Tộc.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy, tiếp tục nói:

- Thứ hai, các ngươi muốn xem ta có phải Hồng Liên Nhất Tộc nguyên sinh đúng không, vậy bây giờ các ngươi nhìn kỹ, thịnh thế kim liên, lại đây!

Một tay hắn vươn ra, một ấn ký Hồng Liên trong lòng bàn tay sáng lên.

Trong tay đại trưởng lão, trên đóa kim liên kia chớp lóe kim quang, trực tiếp thoát khỏi tay đại trưởng lão, bay tới tay Mạc Phàm.

Thấy một màn này, sắc mặt không ít người thay đổi.

- Thịnh thế kim liên?

Mạc Phàm vốn có huyết hoàng tộc, nếu lại khống chế thịnh thế kim liên, Mạc Phàm muốn giết bọn họ, bọn họ sẽ không chống cự lại được.

Không đợi có người ra tay, đã bị đại trưởng lão quát dừng tay.

Mạc Phàm dùng ngón cái cắt qua ngón trỏ, một giọt huyết dịch màu vàng nhỏ vào giữa thịnh thế kim liên.

Giọt máu này mới rơi vào trong nhị hoa kim liên, trong chớp mắt được hấp thu.

Trên chín đóa hoa trong kim liên, một đóa sáng lên hoàn toàn.

Theo đóa hoa này sáng lên, mấy đóa hoa khác cũng sáng lên, nở ra.

Từng đường vân màu vàng hình liên hoa dập dờn ra xung quanh, giống như từng đóa hoa càng nở càng to.

Tuy tu vi của Mạc Phàm không thể so được với đại trưởng lão Minh Hải, nhưng đường vân màu vàng trên thịnh thế kim liên không thể so sánh được với khi Mạc Phàm cầm kim liên trong tay.

Gợn sóng màu vàng tới chỗ nào, nước biển huyết sắc lùi ra xa, nước biển biến thành màu lam, càng nhiều Hồng Liên chui từ trong nước ra, đuổi theo nước biển ra Hải Vực xa hơn.

Đồng thời, những huyết thực và huyết thú giống như ăn thuốc bổ, cơ thể không ngừng biến to, Ma Văn trên người cũng càng nhiều.

Thấy một màn này, vẻ mặt không ít người ngây ngốc.

- Huyết hoàng tộc nguyên sinh sao?

- Cậu ta thật sự là hoàng tộc?

Thịnh thế kim liên còn mẫn cảm huyết hoàng tộc hơn Hoàng Liên, nếu không phải huyết hoàng tộc nguyên sinh, thịnh thế kim liên chắc chắn sẽ phát hiện, sẽ không giống như bây giờ, thịnh thế kim liên nở rộ, nở rộ ra thịnh thế kim văn.

Ngay cả đại trưởng lão Minh Hải cũng khẽ nâng mí mắt, trên mặt hiện ra dị sắc.

Ông ta thân là đại trưởng lão, hiểu biết nhất thịnh thế kim liên và huyết hoàng tộc.

Nếu không phải huyết nguyên sinh, vốn không có biện pháp lấy thịnh thế kim liên trong tay ông ta.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trả lại thịnh thế kim liên cho đại trưởng lão Minh Hải.

- Trả ngươi này, Minh Thiên bắt người của ta, trả lại người đó cho ta, ta sẽ rời khỏi nơi này.

- Tiểu tử, ngươi giết người của Hồng Liên Nhất Tộc bọn ta, còn muốn rời đi, đại trưởng lão, cho dù là hoàng tử cũng không thể tùy tiện giết tộc nhân đúng không?

Minh Hà nhíu mày, do dự một lát vẫn hỏi.

Mạc Phàm có thể sử dụng thịnh thế kim liên, là một chuyện rất bất lợi với ông ta, nếu không ra tay với Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ ra tay với ông ta.

Đại trưởng lão Minh Hải liếc mắt nhìn Minh Hà một cái, bay thẳng tới chỗ Mạc Phàm quỳ xuống.

- Minh Hải, bái kiến hoàng tử!

Minh Hải cúi đầu như vậy, không ít Hồng Liên Nhất Tộc do dự một lát, quỳ xuống theo.

Sở dĩ bọn họ ra tay với Mạc Phàm, chỉ vì nghi ngờ thân phận của Mạc Phàm.

Hiện giờ đại trưởng lão ở đây, ngay cả đại trưởng lão đều chấp nhận thân phận của Mạc Phàm, vậy còn gì phải hoài nghi.

Bọn họ thật sự mạo phạm Mạc Phàm rồi.

- Bái kiến hoàng tử, mong hoàng tử tha thứ.

Trong lúc này, gần như mọi người đều lật ngược lại, quỳ lạy Mạc Phàm.

Mắt Minh Hà mở to, vẻ khó coi xuất hiện trong mắt ông ta.

Ông ta làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn khiến Mạc Phàm xoay người.

Mạc Phàm không để ý những Hồng Liên Nhất Tộc này, mà nhìn Minh Hà.

- Ta nói tổng cộng ba chuyện, hiện giờ ta nói cho ngươi chuyện thứ ba, ta là đệ tử của Thần Nông Tông, muốn vụng trộm giết người trước mặt đệ tử Thần Nông Tông, là chuyện không có khả năng.

Một tay hắn vươn về phía huyết thực thôn phệ Hồng Liên tộc nhân, khẽ kéo, cơ thể huyết thực vỡ tan, đệ tử kia được kéo ra.

Một đạo thanh quang rơi xuống người đệ tử này, cơ thể đệ tử này khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Minh Hà thấy vậy, cơ thể mềm nhũn quỳ xuống theo.
 
Back
Top Bottom