Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1912: Thông Thiên Môn?


- Sư thúc?

Tuy linh hồn của hắn không thể đụng vào, nhưng Vô Phong sư thúc muốn phong ấn Thức Hải của hắn, vẫn không có vấn đề gì.

- Sư thúc muốn phong ấn Thức Hải của con, quả thật con không có một chút biện pháp nào, nhưng như vậy không công bằng, không bằng chúng ta chơi một trò chơi, sư thúc, thông qua trò chơi này quyết định người nào trở thành người có mệnh cách phá thiên mệnh.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

- Trò chơi gì?

Vô Phong nhướn mày hỏi.

- Không phải là Quân Mạc Tà sắp tới sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Không sai.

Vô Cực đạo nhân gật đầu.

- Do sư phụ thông báo Quân Mạc Tà con đã xuất quan, con bắt đầu luyện hóa la bàn này, nếu sau khi con luyện hóa la bàn này, Quân Mạc Tà mới tới, sẽ như sư thúc mong muốn, nếu không thì làm theo ý con, thế nào?

Mạc Phàm cầm lấy la bàn kia, vươn tay về phía Vô Phong sư thúc nói.

- Chuyện này…

Vô Phong nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Cách Quân Mạc Tà tới lần trước, đã hơn 1 năm, hiện giờ bọn họ không biết Quân Mạc Tà ở nơi nào.

Nếu Quân Mạc Tà ở sát bên này thì không tồi, đến Thần Nông Tông chỉ là chuyện mấy hơi, lúc này vốn không đủ để luyện hóa la bàn.

Nhưng nếu Quân Mạc Tà đang ở Cực Bắc Chi Địa, cho dù anh ta là mười đại cao thủ, cũng không có biện pháp hoành độ hư không mà tới trong thời gian ngắn như vậy.

- Có thể.

Vô Phong nghĩ một lát gật đầu nói.

- Vậy sư thúc thua rồi, sư thúc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

- Vì sao?

Vô Phong nhíu mày hỏi.

- Sư phụ, người thông báo cho Quân Mạc Tà đi?

Mạc Phàm không trả lời, mà nói với Vô Cực đạo nhân.

Nói xong, hắn cứa qua ngón tay, một giọt máu tiến vào trong la bàn.

Máu rơi vào trên la bàn, lập tức bị la bàn hấp thu, la bàn phát ra âm thanh cơ quan va chạm, lập tức tự động mở ra, khí tức của Mạc Phàm xuất hiện ở phía trên từng chút một.

Vô Cực đạo nhân lắc đầu bất đắc dĩ, lấy Thông Tấn Phù mà Quân Mạc Tà đưa lúc trước ra, một đạo thần niệm rót vào bên trong.

Không lâu sau, một cánh cửa xuất hiện bên ngoài đại môn Thần Nông Tông.

Đồng thời, giọng nói có lực của Quân Mạc Tà vang lên.

- Quân Mạc Tà cầu kiến Vô Cực đạo trưởng!

Vô Cực thì khá hơn một chút, trên mặt không có biểu cảm gì.

Vô Phong thì nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm luôn bế quan, hẳn là không có biện pháp liên lạc với Quân Mạc Tà, Mạc Phàm không có khả năng biết Quân Mạc Tà ở đâu.

Nhưng Quân Mạc Tà tới nhanh như vậy, cả quá trình chưa tới 10 hơi thở.

- Chuyện này là sao đây?

- Sư thúc từng nghe nói tới tiên khí Thông Thiên Môn chưa?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Thông Thiên Môn?

Vẻ mặt Vô Phong khiếp sợ, trên mặt lộ ra dị sắc.

Tất nhiên là ông biết Thông Thiên Môn, tiên khí chia làm tiên khí cổ và tiên khí mới, tiên khí cổ là tiên khí do đám cổ nhân tạo ra, uy lực mạnh hơn tiên khí ngang cấp không ít.

Nhưng tiên khí cổ rất hiếm gặp, duy nhất chỉ có chín đại tiên khí cổ trong truyền thuyết, Thông Thiên Môn là một tiên khí cổ trong đó.

Cánh cửa này không chỉ có lực lượng lao không, còn có năng lực thông tới tam giới lục đạo.

Ông biết tiên khí của Quân Mạc Tà, nhưng là một tiên khí mới tên là Liệt Thiên Kiếm.

Ai biết Quân Mạc Tà chiếm được Thông Thiên Môn tiên khí cổ, có thứ này trong tay, quả thực trò chơi này là ông đồng ý bại bởi Mạc Phàm.

Thông Thiên Môn, cho dù là hai cực địa, cũng chỉ là chuyện mở cánh cửa, càng không nói chỉ từ chỗ Quân Mạc Tà tới Thần Nông Tông.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, dừng luyện hóa la bàn, cất la bàn đi.

- Đa tạ ý tốt của sư thúc, nhưng là chuyện của con, con sẽ tự mình giải quyết, nếu sư thúc có thời gian thì bồi sư cô nhiều hơn, đợi con đến Hồng Liên Huyết Hải chữa trị cho Hàn Nguyệt tiên tử, ngày lành của người sẽ tới rồi.

- Con chắc chắn Quân Mạc Tà sẽ giữ lại con luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan chứ?

Trong mắt Vô Phong hiện lên do dự, nói.

- Trừ phi anh ta không muốn thông qua Cửu Chuyển Thần Đan đi qua một bước cuối cùng, nếu không anh ta phải để con sống, Lục Đạo Luân Hồi Đan chỉ là lời dẫn của anh ta mà thôi.

Mạc Phàm tự tin nói.

Tuy Quân Mạc Tà lấy thiên tung chi tư thành mười đại cao thủ, được xưng là Võ Đế.

Nhưng vì tiến bộ nhanh chóng, trên người anh ta có di chứng không nhỏ, đó chính là căn cơ bất ổn.

Căn cơ bất ổn, độ kiếp mọc cánh thành tiên chỉ có đường chết.

Nếu là tu sĩ cấp thấp, còn có thể bắt đầu tu hành lại từ đầu.

Cấp bậc của Quân Mạc Tà, vốn không có khả năng quay đầu trở lại.

Thứ nhất là vì Quân Mạc Tà không có quyết đoán lớn như vậy, thứ hai là những người Quân Mạc Tà đắc tội mấy năm gần đây không cho phép anh ta làm như vậy.

Duy nhất có thể khiến anh ta bước qua bước cuối cùng, đó chính là Cửu Chuyển Thần Đan.

Loại đan dược này có thể khiến tu vi người ta nghịch chuyển chín lần, có công hiệu tương tự với Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công của hắn, sau khi cửu chuyển không chỉ căn cơ được củng cố, thực lực còn đại tăng, là pháp môn có một không hai của Quân Mạc Tà thông tới Tiên giới.

Kiếp trước, Quân Mạc Tà tìm người luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, nhưng chấm dứt trong thất bại, cũng là hắn giúp Quân Mạc Tà luyện chế thành công.

Bởi vì hắn giúp Quân Mạc Tà luyện chế thành công Lục Đạo Luân Hồi Đan, Quân Mạc Tà mới mời hắn luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan.

Cho nên mới nói, Lục Đạo Luân Hồi Đan này chỉ là Quân Mạc Tà tìm Luyện Đan Sư thử mà thôi.

Nếu hắn giúp Quân Mạc Tà luyện chế thành Lục Đạo Luân Hồi Đan, dù Quân Mạc Tà biết hắn là phá thiên mệnh, cũng sẽ không ra tay với hắn, sẽ giống như kiếp trước, ra tay lúc hắn luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan.

- Thật sao?

Vô Phong nhíu mày, xác nhận.

- Vô Phong sư thúc, nếu anh ta muốn mọc cánh thành tiên, thì không thể ra tay với con, đừng hoài nghi con có thể luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan hay không, cả Tu Chân giới không ai có thể luyện chế thành viên thần đan này.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên thần quang, cười khẽ nói.

Nếu y tiên ở Tu Chân giới có đỉnh phong, vậy đỉnh phong sẽ là nơi dưới chân hắn.

Không nói đến Cửu Chuyển Thần Đan, ngay cả luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan cũng chưa chắc tìm được mười người.

- Hửm?

Sắc mặt Vô Phong thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi.

Cả Tu Chân giới không có ai luyện chế được, những lời này nghe thì rất đơn giản, nhưng bên trong phải có dũng khí lớn tới cỡ nào mới nói ra được những lời này.

Một lát sau, Vô Phong nhìn về phía Vô Cực đạo nhân.

- Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?

- Bất Tử đã đi lên thác nước, thấy được Thông Thiên Môn của y đạo, nếu Tiểu Phàm không có bản lĩnh này, quả thật không ai có bản lĩnh này.

Vô Cực đạo nhân cười nói.

Y Thần Các được ông nắm trong tay, chuyện Mạc Phàm ở Y Thần Các, tất nhiên không thể gạt được mắt ông.

Sắc mặt Vô Phong thay đổi, ông từng vào Y Thần Các, biết thác nước mà Vô Cực nói.

Thác nước đó, đã lâu rồi Thần Nông Tông không có ai đi lên.

- Đợi ta chữa cho sư cô con xong, sẽ trùng kích cảnh giới thành mười đại cao thủ, hi vọng trong khoảng thời gian này, con có thể chịu đựng.

Vô Phong nói.

Mạc Phàm thở phào một hơi, nhìn tòa cung điện của Vô Cực Cung, trong mắt lóe lên dị sắc.

Quân Mạc Tà, cuối cùng cũng phải gặp mặt rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1913: Chúng ta quen nhau sao?


Một lát sau, trong chính điện Vô Cực Phong, Mạc Phàm ngồi xuống vị trí bên cạnh Mạnh Bất Đồng.

Đám Vô Tàng, Vô Huyền khẽ đảo mắt, ánh mắt vô ý cố ý nhìn về phía Mạc Phàm.

Lần trước Vô Cực dùng lý do Mạc Phàm bế quan tránh thoát một kiếp, lần này xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.

Trong lúc này, cả đại điện vô cùng yên tĩnh.

- Ngươi là Mạc Phàm, thiên tài mà người ta hay nhắc tới sao?

Trên ghế khách, ánh mắt Quân Mạc Tà nhìn về phía Mạc Phàm, đầy hứng thú nói.

Những người khác lần trước anh ta gặp rồi, chỉ thêm duy nhất người này, cũng chỉ có thể là Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt lóe lên sắc bén, còn chưa rỉ ra đã lập tức biến mất.

Năm đó Quân Mạc Tà phản bội hắn, cho dù là hiện giờ, nhìn thấy Quân Mạc Tà, hắn vẫn có thể cảm nhận được đau đớn khi Kim Đan của mình bị Quân Mạc Tà bóp nát.

Không chỉ có hắn, còn có Phượng Vũ.

- Tôi là Mạc Phàm.

- Chúng ta quen nhau sao?

Quân Mạc Tà nhướn mày, cười hỏi.

Anh ta tới nơi này chỉ muốn xác nhận, Mạc Phàm có phải là phá thiên mệnh hay không, tiểu hồ ly kia nghịch thiên tả mệnh không liên quan gì tới anh ta.

Thay vì thăm dò, chẳng bằng hỏi thẳng.

- Ta sao? Có quen ngươi.

Mạc Phàm cười khẽ, nói thẳng.

Hắn ghét nhất bị người ta phản bội, cho dù Quân Mạc Tà hóa thành tro tàn, hắn cũng nhận ra Quân Mạc Tà.

- Hửm?

Ngoại trừ Vô Cực, Vô Phong ra, sắc mặt không ít người thay đổi, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.

Bọn họ không biết Mạc Phàm có quan hệ gì với Quân Mạc Tà, nhưng vậy mà Mạc Phàm quen Quân Mạc Tà, bên trong này có vấn đề, có vấn đề, Mạc Phàm sẽ không có trái cây ngon để ăn.

Ngay cả Vô Địch cũng vậy, Mạc Phàm quen Quân Mạc Tà là chắc chắn, trái lại Quân Mạc Tà giống như không biết hoàn toàn, chỉ suy đoán.

Nhưng Mạc Phàm lại nói với Quân Mạc Tà, hắn quen Quân Mạc Tà, đây rõ ràng là muốn nói bọn họ có thù oán?

- Vậy mà Mạc sư đệ quen Võ Đế, đúng là chuyện nằm ngoài dự kiến của ta, không biết Mạc sư đệ quen thế nào?

Bên cạnh Mạc Phàm, Mạnh Bất Đồng cười khẽ, hỏi.

- Võ Đế Quân Mạc Tà là một trong mười đại cao thủ của Tu Chân giới, đến Thiên Cơ Các hỏi thăm, đều có thể tìm được tin tức về Quân Mạc Tà, hẳn là không ai không biết, chỉ là ta biết Võ Đế, nhưng Võ Đế sẽ không biết ta.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Vậy sao?

Mạnh Bất Đồng nhíu mày, nói.

Sắc mặt những người khác khó coi, bọn họ tưởng Mạc Phàm có quan hệ gì với Quân Mạc Tà, xem ra bọn họ nghĩ nhiều rồi.

Quân Mạc Tà cũng khẽ nâng mí mắt, lập tức khôi phục như thường.

- Mạc công tử đúng là biết nói đùa, ta còn tưởng là thực sự quen ta, ai biết chỉ quen qua Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Các đúng là nơi tốt.

- Quân Mạc Tà, đưa nguyên liệu và Thông Tấn Phù của ngươi cho ta, đợi ta luyện chế thành công, ta sẽ nói cho ngươi.

Mạc Phàm không giải thích, giơ tay nói.

- Chuyện này không sốt ruột, có một việc ta phải nói trước với Mạc công tử một phen, nói không chừng Mạc công tử nghe xong, sẽ không muốn luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan giúp ta.

Quân Mạc Tà cười khẽ, thản nhiên nói.

- Chuyện gì?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

- Ta nhớ rõ trong yêu cầu của Vô Ngự chân nhân có một tên là Yến Thù của Thanh Khâu Nhất Tộc, đúng không?

Quân Mạc Tà cười hỏi.

- Không sai.

Vô Ngự liếc mắt nhìn Vô Cực một cái, gật đầu.

- Trên người yêu nữ của Thanh Khâu Nhất Tộc kia mang nghịch thiên tả mệnh, cho nên ta đang điều tra ai là nghịch thiên mệnh đối ứng, hoặc trước khi biết ai là phá thiên mệnh, ta không có biện pháp giao cô ta ra cho các ngươi, dù sao cũng là nghịch thiên tả mệnh, đúng lúc được ta nhặt được, nhỡ đâu liên quan tới ta, vậy thì không được tốt lắm.

Quân Mạc Tà cười khẽ nói.

Nghịch thiên mệnh như phá thiên mệnh, chỉ là khác người cùng cách gọi mà thôi.

Quân Mạc Tà vừa nói xong, sắc mặt đám Vô Cực, Vô Phong và Vô Địch lập tức khó coi.

Quân Mạc Tà lấy yêu tộc trong Vô Thiên Vực làm thù lao, bọn họ đưa ra yêu cầu Yến Thù, hiện giờ Quân Mạc Tà lại từ chối, chuyện này giống như bọn họ bị Quân Mạc Tà sắp vào bẫy.

- Quân Mạc Tà, ngươi là Võ Đế có địa vị cao quý, vậy mà không giữ chữ tín như vậy, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi không nói yêu tộc này không thể đổi?

Vô Địch bất mãn nói.

Quân Mạc Tà hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

- Ta không nói những yêu tộc này không đổi được, nhưng ta cũng không nói các ngươi muốn ta nhất định sẽ đưa.

- Quân Mạc Tà, vậy ngươi tìm những người khác luyện chế giúp ngươi đi?

Vô Địch nhíu mày nói.

Quân Mạc Tà này lật lọng, còn muốn Thần Nông Tông bọn họ luyện chế đan dược giúp, nghĩ hay quá nhỉ.

- Chuyện này chỉ sợ không được, ta nhớ rõ, Vô Cực chưởng môn đã tự mình đồng ý với ta, bảo Mạc công tử luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan giúp ta, ta nhớ không nhầm chứ, Vô Cực chưởng môn.

Quân Mạc Tà cười khẽ, nhìn Vô Cực hỏi.

- Không sai, đây là ta đồng ý.

Vô Cực đạo nhân thản nhiên nói.

- Nếu như vậy…

Quân Mạc Tà nói một nửa, liền dời mắt nhìn Mạc Phàm cách đó không xa.

- Ngươi vừa mới nói, không làm rõ ai là nghịch thiên mệnh, sẽ không tha cho Yến Thù đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

- Không sai, nhưng cụ thể có thể lấy ra làm giao dịch hay không, còn phải xem tiểu hồ ly có thể tạo thành uy h**p với ta hay không.

Quân Mạc Tà cười gật đầu.

- Vậy ta nói cho ngươi biết, Yến Thù ở Vô Thiên Vực của ngươi là ta điều tra ra, ta cũng là nghịch thiên mệnh đối ứng với cô ấy, nếu không tin, ta ở ngay trước mặt ngươi, ngươi có thể tự mình tính một phen, nhưng đừng tính quá sâu, tính quá sâu sẽ chết đó.

Mạc Phàm phóng ra một đạo linh khí, nhắc nhở.

- Hả?

Quân Mạc Tà nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Lần trước anh ta tới Thần Nông Tông, tuy Vô Cực đạo nhân đồng ý rất tự nhiên, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được một chút Vô Cực đạo nhân đang nói qua loa với anh ta.

Anh ta tưởng rằng Vô Cực đạo nhân sẽ tìm một người thế thân Mạc Phàm, hoặc tìm lý do khác, ai biết Mạc Phàm tự mình đứng ra, chuyện này nằm ngoài dự kiến của anh ta.

Anh ta chỉ bấm ngón tay một lát, mấy chữ xuất hiện trong Thức Hải của anh ta, không phải thứ khác, đúng là nghịch thiên mệnh.

Tuy có khả năng có nhiều nghịch thiên mệnh xuất hiện, nhưng Mạc Phàm tuyên bố nhiệm vụ cửu cấp của Thiên Cơ Các tìm kiếm Yến Thù, vậy nghịch thiên mệnh đối ứng với Yến Thù chắc chắn là Mạc Phàm.

- Mạc công tử không hổ là người dám huyết nhiễm Thiên Tâm Cung.

Quân Mạc Tà cười khẽ nói.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, giống như không nghe thấy lời Quân Mạc Tà nói.

- Hiện giờ ngươi đã biết ai là nghịch thiên mệnh, nhưng hẳn là ngươi còn chưa dám thả Yến Thù ra, chuyện này không có vấn đề gì, nếu sư phụ ta đồng ý chuyện luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan giúp ngươi, ta sẽ lấy Hồng Liên Hoàng Tử trong Hồng Liên Huyết Hải, luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan giúp ngươi, nhưng nếu ngươi lại có chuyện muốn tìm ta giúp đỡ, nếu không đưa Yến Thù hoàn hảo không tổn hao gì tới trước mặt ta, thì đừng mở miệng.

Quân Mạc Tà vốn không định thả Yến Thù, hắn nói cho Quân Mạc Tà mệnh cách của mình, Quân Mạc Tà càng không tha.

Nhưng luôn có lúc Quân Mạc Tà không tha không được.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1914: Ngươi còn chuyện khác sao?


Mạc Phàm vừa nói xong câu này, sắc mặt không ít người thay đổi.

Mạc Phàm nhìn như đồng ý với Quân Mạc Tà, nhưng cũng uy h**p Quân Mạc Tà.

Phải biết rằng đây chính là Quân Mạc Tà, một trong mười đại cao thủ.

Người dám uy h**p Quân Mạc Tà, gần như đều đã chết.

- Bất Tử, không thể vô lễ với Võ Đế.

Vô Huyền trầm giọng nói.

- Không sao, Vô Huyền chân nhân.

Quân Mạc Tà cười khinh thường, vươn một ngón tay ra.

- Mạc công tử đừng nói nghiêm trọng như vậy, ta còn cần ngươi luyện chế đan dược giúp, chỉ cần ta loại trừ hai ngươi không có uy h**p gì với ta, ta sẽ giao tiểu hồ ly kia cho ngươi, thế nào?- Đây là chuyện của ngươi, ngươi giao Yến Thù cho ta, tính là ta nợ ngươi một ân tình, ngươi không đưa cũng được, vậy thì như ta mới nói, nếu sau này ngươi còn cần y tiên Bất Tử ta, vậy thì phải giao Yến Thù ra trước.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Quân Mạc Tà muốn luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan, ngoại trừ hắn ra không còn ai có thể làm được.

Cửu Chuyển Thần Đan không chỉ cần Dung Đan Thuật dung hợp chín loại đan dược, còn cần cửu chuyển.

Cái gọi là cửu chuyển, đó chính là nghịch chuyển đan dược chín lần, do đó đạt tới ngưng tụ mức tận cùng.

Có thể làm được cửu chuyển đan dược nhất định phải là Bách Thảo Vạn Vật Lô và tiên khí Luân Hồi Chi Lô, thiếu một thứ cũng không được.

Điều kiện nhiều như vậy, ngoại trừ hắn thì không có ai phù hợp.

Cho nên chuyện hắn mang Yến Thù về chỉ là thời gian, trong lúc này, vì Cửu Chuyển Thần Đan, Quân Mạc Tà sẽ không làm gì Yến Thù.

- Mạc công tử đúng là ngay thẳng, nói luôn với ta giao tiểu hồ ly kia ra, đúng rồi, có phải Mạc công tử đã tính đến chuyện, ta chắc chắn sẽ tìm ngươi giúp đỡ đúng không?

Quân Mạc Tà cười khẽ nói.

- Chuyện này ngươi hỏi sai người rồi, ta chỉ là y tiên, không phải thiên mệnh thuật sĩ Nam Cung gia, có thể biết trước tương lai, nhưng phàm là sinh linh đều có sinh lão bệnh tử, cho dù là tu sĩ cũng không tránh khỏi tam tai lục nạn, thậm chí tiên nhân cũng có ngũ suy, tuy không biết là lúc nào, nhưng sẽ có lúc gặp lại, không phải sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

Quân Mạc Tà đang thăm dò hắn, nếu hắn không nhìn ra chuyện này, chỉ sợ kiếp trước đã không sống được 500 năm ở Tu Chân giới.

Quân Mạc Tà muốn biết, tự mình đoán đi.

Quân Mạc Tà hơi nhếch miệng, trong mắt lóe lên dị sắc nhìn Mạc Phàm.

Tuy nơi này là Thần Nông Tông, nhưng cho dù là đám Vô Tàng nói chuyện với anh ta cũng phải vô cùng khách sáo.

Lá gan của Mạc Phàm không nhỏ, vậy mà dám nói chuyện với anh ta như thế.

Từ khi anh ta trở thành một trong mười đại cao thủ tới nay, không có ai dám nói chuyện với anh ta như thế, cho dù là anh ta có việc cầu xin người khác, đối phương cũng đều cung kính anh ta.

Mạc Phàm không phải không tầm thường, mà rất không tầm thường.

- Mạc công tử nói có đạo lý, nếu ta còn phải làm phiền Mạc công tử, ta nhất định sẽ mang tiểu hồ ly kia tới, đây là nguyên liệu khác luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, Thông Tấn Phù cũng ở bên trong, Lục Đạo Luân Hồi Đan còn phải làm phiền Mạc công tử rồi.

Anh ta lấy một chiếc hộp ra, ném cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán sẽ như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhận lấy cái hộp.

Nếu Quân Mạc Tà có thể vì hắn nói mấy câu, liền trả lại Yến Thù cho hắn, vậy không phải là Võ Đế Quân Mạc Tà.

- Nếu ngươi không có gì muốn tới tìm ta, vậy cần phải trông chừng Vô Thiên Vực, ta sẽ mang Yến Thù từ trong Vô Thiên Vực ra.

Những lời này vừa vang lên, trong mắt đám Vô Huyền và Vô Tàng hiện lên ý cười.

Thần Nông Tông chỉ cần có Vô Cực và Vô Phong ở đây, bọn họ không thể làm gì Mạc Phàm.

Nhưng Mạc Phàm đối đầu với Quân Mạc Tà, nói với Quân Mạc Tà hắn muốn mang một người từ trong Vô Thiên Vực của Quân Mạc Tà đi, lá gan này đã không có biện pháp dùng che trời để hình dung, cho dù đều là mười đại cao thủ, cũng không có mấy ai dám nói như vậy.

Quân Mạc Tà khẽ nâng mí mắt, cao giọng cười, giống như nghe được một chuyện cười.

Mạc Phàm muốn cứu tiểu hồ ly kia từ trong Vô Thiên Vực của anh ta, nghĩ hay quá nhỉ.

Đồ trong tay anh ta, cho tới bây giờ đều là anh ta cho, người khác có thể đến lấy, anh ta không cho, ai cũng đừng nghĩ lấy đi được, còn chưa có người có thể lấy đi được.

- Vậy sao, xem ra ta thật sự phải cẩn thận, Mạc công tử ngay cả Thiên Tâm Cung đều có thể nhuộm đỏ, Vô Thiên Vực của ta cũng không an toàn như vậy.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không nói gì với Quân Mạc Tà nữa, xoay người ôm quyền với Vô Cực đạo nhân.

- Sư phụ, nếu không còn chuyện gì khác, con về trước.

- Đi đi.

Vô Cực vẫy tay với Mạc Phàm, muốn để Mạc Phàm rời đi.

Lời nói và hành động của Mạc Phàm hơi quá sắc bén, vẫn nên để Mạc Phàm rời đi thì hơn.

Mạc Phàm còn chưa rời đi, đã bị Quân Mạc Tà ngăn cản.

- Đợi một chút, Mạc công tử vội vàng rời đi như vậy làm gì, hôm nay ta tới là có hai chuyện phải làm, còn một việc chưa hoàn thành, ngươi đã muốn đi à?

- Ngươi còn chuyện khác sao?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Quân Mạc Tà cười thần bí, nhìn về phía Vô Địch cách không xa.

- Vô Địch, lần trước lúc ta tới nói, có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi thể nghiệm thực lực của mười đại cao thủ, lần trước đi vội, không thể như ý nguyện của ngươi, lần này ta cho ngươi một cơ hội, ngươi dám thử không?

Trong Thần Nông Tông, bất kính với anh ta nhất là Vô Địch, mượn Vô Địch khai đao được rồi.

Xung quanh, vẻ mặt những người khác thay đổi.

Lần trước Quân Mạc Tà nói nhưng không ra tay, lần này lại nhắc lại chuyện cũ, còn ở ngay phía sau.

Vô Địch nhướn mày, âm thanh như rang xào đậu vang lên trong cơ thể ông.

- Quân Mạc Tà, ta nghĩ ngươi không có can đảm ra tay ở Thần Nông Tông cơ, đến đây đi.

Vô Địch đứng dậy, trong mắt lóe lên tinh quang nói.

So chiêu với mười đại cao thủ, luôn là chuyện ông muốn thử, nhất là cao thủ võ đạo như Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà cười khẽ, vốn không để khiêu khích của Vô Địch vào mắt.

- Mạc công tử, bây giờ ngươi có thể rời đi, nhưng nếu ta không cẩn thận làm người của Thần Nông Tông ngươi bị thương, những người khác lại không chữa trị được, vậy thì không hay lắm đâu, ngươi sẽ rời đi sao?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt xuất hiện sắc lạnh.

Quân Mạc Tà đâu phải so đấu với Vô Địch sư thúc, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này báo thù.

Nếu hắn ngăn cản, sẽ khiến Vô Địch sư thúc mất hết mặt mũi.

Để Quân Mạc Tà ra tay với Vô Địch sư thúc, Vô Địch sư thúc sẽ thật sự bị phế đi.

Hắn biết thực lực của Quân Mạc Tà, Vô Địch sư thúc hiện giờ ở trước mặt Quân Mạc Tà như người giấy, sinh tử đều nằm trong tay Quân Mạc Tà.

- Quân Mạc Tà, nơi này là Vô Cực Phong của Thần Nông Tông, ta đi hay không đi, người đều không giết được Vô Địch sư thúc, ngươi đã không giết được Vô Địch sư thúc, cho dù ta còn ở đây hay không, ta đều có thể chữa khỏi thương tổn trên người sư thúc ta, nếu ngươi không tin có thể thử xem.

Tông môn Thần Nông Tông được lượng lớn dược khí bao phủ, muốn giết người cũng không dễ như vậy.

Có hắn ở đây, Quân Mạc Tà muốn phế Vô Địch sư thúc, lại càng không có khả năng.

- Vậy sao, vậy ta phải xem y thuật của ngươi cao bao nhiêu.

Quân Mạc Tà cười khẽ, một tay vươn về phía Vô Địch, kiếm minh toàn thân vang lên theo.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1915: Bắt đầu đi, xú tiểu tử.


- Tiên khí, Liệt Thiên Kiếm?

Mạc Phàm mở to mắt, bật thốt lên.

Tuy Quân Mạc Tà chiếm được Thông Thiên Môn, nhưng ít khi sử dụng, bởi vì không có mấy người đáng để anh ta sử dụng Thông Thiên Môn.

Cho nên thường xuyên sử dụng Liệt Thiên Kiếm, nghe nói thanh tiên kiếm này có thể trảm phá Thiên Cung.

- Không sai, là Liệt Thiên Kiếm.

Vô Cực đáp, tay bóp pháp ấn, vô số trận pháp tụ tập về phía Vô Địch.

Vô Phong hơi híp mắt, cũng một tiếng kiếm minh, tiên khí Trấn Ma Kiếm huyết sắc xuất hiện theo.

Đồng thời, sắc mặt đám Vô Huyền cũng thay đổi, nhao nhao ra tay.

Tuy Vô Địch thân thiết với Vô Cực và Vô Phong hơn, nhưng là cao thủ của Thần Nông Tông bọn họ, đồng thời còn là Vô Huyền mang vào sơn môn, Vô Huyền nói gì Vô Địch cũng sẽ nghe, sao có thể để Vô Địch bị phế trong tay Quân Mạc Tà.

Nếu không sử dụng tiên khí thì dễ nói một chút, Quân Mạc Tà rất khó g**t ch*t Vô Địch ở Thần Nông Tông.

Nhưng là tiên khí, chính là thứ tồn tại vì để cao thủ Đại Thừa tàn sát.

Nhưng bọn họ chỉ động một phát.

Ngay sau đó, giống như bị ấn tạm dừng, cho dù là Vô Cực, đám Vô Phong hay là Mạc Phàm đều dừng lại.

Sắc mặt mọi người ở đây cùng thay đổi.

Nơi này ngoại trừ Mạc Phàm ra, đều là cao thủ Đại Thừa.

Nhưng ở dưới tay Quân Mạc Tà, lại bị trấn áp tới nước này, vốn không có đường sống đánh trả.

Phải biết rằng, Vô Phong, Vô Cực còn nằm trong top 100 Tiên Bảng.

Mọi người vô cùng khiếp sợ, một thanh cự kiếm bay từ trong hư không ra.

Thanh kiếm này dài hơn thanh kiếm thông thường một nửa, rộng gấp đôi, trên đại kiếm có khắc đầy văn tự lõm màu vàng, giữa thân kiếm nứt ra một phẫn, dẫn tới thanh kiếm này nhìn như hai lưỡi dao xiên nhau.

Thanh kiếm này vừa ra, trong chớp mắt xung quanh tối sầm lại, giống như hào quang đều bị thanh kiếm này hấp thu, trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng ngọc, giống như mặt trời.

Dưới hào quang chói mắt, hai chữ Liệt Thiên có vẻ rất đặc biệt.

Trường kiếm chỉ trong chớp mắt, đã tới trước người Vô Địch.

Vô Địch nhíu mày, trong mắt là không thể tin được.

Mười đại cao thủ không hổ là mười đại cao thủ, chỉ trong chớp mắt đã khống chế được nhiều người như vậy.

Ở trước mặt Quân Mạc Tà, nếu võ đạo của Quân Mạc Tà là mặt trời, võ đạo của ông như ngọn đèn vậy.

Nhưng khiếp sợ lập tức bị nghiêm trọng thay thế.

Thân thể ông chấn động, hắc ám đè xung quanh ông run lên theo, một quyền của ông nâng lên với vẻ gian nan.Vô số phù văn và quyền đạo cùng tụ tập vào trong tay ông, quả đấm của ông như được trợ giúp, đánh về phía Liệt Thiên Kiếm.

Quân Mạc Tà khẽ nâng mí mắt, nhưng chỉ khẽ nâng.

- Ta còn tưởng võ đạo của ngươi đi rất xa, không ngờ chỉ có chút như vậy, chỉ có chút võ đạo đó mà dám ra tay với ta, Thần Nông Tông đúng là nơi không phải bồi dưỡng chiến tu, vậy thì đừng cần có, trở về tu y đạo đi, đây mới là chuyện ngươi cần phải làm.

Ý niệm của Quân Mạc Tà vừa động, Liệt Thiên Kiếm vốn đâm về phía ngực Vô Địch, trái lại đâm về phía quả đấm.

Dưới Liệt Thiên Kiếm, quả đấm của Vô Địch chỉ sáng lên, còn không chống đỡ được một giây đã tắt đi hoàn toàn.

Liệt Thiên Kiếm vì thế mà tiến vào, đâm vào trong quả đấm của Vô Địch.

Cơ thể Vô Địch run lên, vẻ mặt nghiêm trọng, lông mày hơi nhíu lại.

Ông chậm rãi quay đầu, nhìn về phía quả đấm của mình, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Trên nắm tay ông, những phù văn nhanh chóng phân liệt ra, sau đó những phù văn này dập nát từng cái một.

Một quyền vừa rồi, ông ngưng tụ tất cả võ đạo và lực lượng của mình, những phù văn này là hiện vật võ đạo của ông.

Lực lượng bị đâm phá không có vấn đề gì, nhưng võđạo của ông bị Quân Mạc Tà phá, chẳng khác nào con đường trèo lên võ đạo bị người ta đánh nát.

“Phập!”

Âm thanh cơ thể bị đâm vang lên, Liệt Thiên bay từ trong cơ thể Vô Địch ra, hình thành một cái động to trước ngực Vô Địch.

Cơ thể Vô Địch giống như không có chút sức lực, quỳ trên mặt đất.

Quân Mạc Tà hơi nhếch miệng, nắm lấy Liệt Thiên cười khẽ.

- Hình như ra tay hơi nặng, nhưng chuyện này đối với Thần Nông Tông và Mạc công tử hẳn là không có vấn đề gì?

Xung quanh, những người khác khôi phục như thường, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

Nơi này là trung tâm của Thần Nông Tông, gần như tất cả cao thủ không bế quan của Thần Nông Tông đều ở đây, không chỉ không thể ngăn cản Quân Mạc Tà ra tay, còn khiến Vô Địch bị phế.

Vô Địch vốn là chiến lực rất có hi vọng của Thần Nông Tông bọn họ, hiện giờ thì đừng nghĩ nữa.

- Quân Mạc Tà, ngươi không hổ là một trong mười đại cao thủ, ta cũng tới thử thực lực của ngươi!

Vô Phong nheo mắt, cầm Trấn Ma Kiếm huyết sắc nói.

Thương thế do Liệt Thiên Kiếm của Quân Mạc Tà để lại, tương đương đặt hai phần trong không gian khác nhau, rất khó chữa khỏi, nhưng không có vấn đề gì đối với Thần Nông Tông bọn họ.

Nhưng Quân Mạc Tà dùng võ đạo của anh ta phá nát võ đạo của Vô Địch, võ đạo bị phế, tương đương con đường phía trước và đường lui bị phá toàn bộ, tu vi không phế, nhưng võ đạo bị phế đi.

Vô Địch không dễ dàng gì mới đi tới bước này, muốn ngưng tụ võ đạo sẽ không dễ dàng như vậy.

- Vô Phong sư đệ, đệ lui xuống trước đi.

Trên đài cao, vẻ mặt Vô Cực lạnh nhạt, ống tay áo vung lên, chuyển Vô Phong dời đi.

Vô Phong mạnh hơn Vô Địch một chút, nhưng không quá mạnh.

Vô Địch đã bị phế, Vô Phong không thể xảy ra chuyện.

- Vô Cực chân nhân, thật xin lỗi, các ngươi nhiều người ngăn cản ta như vậy, vừa rồi không cần thận, ra tay hơi nặng một chút.

Quân Mạc Tà cười khẽ nói.

- Vô Địch sư đệ đồng ý nhất chiến với ngươi, bị thương là không thể tránh được, Võ Đế không cần tự trách, Bất Tử, con xử lý vết thương cho Vô Địch sư thúc đi.

Vô Cực đạo nhân không vui không buồn nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà một cái, quả đấm trong ống tay áo nắm chặt, liền buông lỏng ra.

Vết thương của Vô Địch sư thúc chữa trị được, nhưng võ đạo không phải y tiên bình thường có thể khôi phục.

Quân Mạc Tà đâu phải so tài với Vô Địch sư thúc, rõ ràng là muốn hủy Vô Địch sư thúc, cho hắn giáo huấn và cảnh cáo.

Chỉ vì vậy, Quân Mạc Tà phế võ đạo của sư thúc hắn, người đáng chết đúng là đáng chết.

- Sư thúc, con đỡ người dậy.

Mạc Phàm nói.

- Tiểu tử, sư thúc con kém cỏi như vậy sao, chỉ một kiếm mà không đứng nổi?

Vô Địch nghiến răng, cười ha ha.

Một quyền của ông đập lên trên đất, trên mặt đất lưu lại một quyền ấn, hai chân ông run rẩy đứng dậy, máu tươi không ngừng chảy từ ngực ông ra.

Rõ ràng chỉ là đứng dậy, nhưng đối với cao thủ Đại Thừa như Vô Địch lại giống một người bệnh liệt nửa người muốn đứng dậy.

- Bắt đầu đi, xú tiểu tử.

Mạc Phàm gật đầu, cứa qua hai tay Vô Địch sư thúc, lấy mỗi tay mọt giọt máu trong lòng bàn tay, phóng lên không trung.

- Tam sinh huyết, lục đạo ấn, bát quái luân hồi...

Theo chú ngữ vang lên, một đám pháp ấn nhập vào trong hai giọt máu, hai giọt máu chậm rãi hòa làm một.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, huyết dịch dung hợp lại bay vào trong lỗ máu ở ngực Vô Địch, vết thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng cả Vô Cực Cung vẫn chết lặng như cũ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1916: Ngươi muốn biết sao?


Thương tổn của Vô Địch được chữa trị, nhưng võ đạo thì khó lấy lại.

Võ đạo không như những thứ khác, một khi nát đi, giống như một người đang đi lên, bỗng nhiên xảy ra tuyết lở, đường đều bị hủy diệt, rơi xuống dưới.

Đường nát, vô số tu sĩ không thể nào đứng dậy, muốn đi lại càng thêm khó khăn.

- Quân Mạc Tà, ngươi còn chuyện gì không?

Vô Cực không nóng không lạnh hỏi.

- Xem ra ta không tìm lầm người luyện đan, quả thật y thuật của Mạc công tử rất cao minh, dễ dàng giải quyết được vết kiếm Liệt Thiên Kiếm.

Quân Mạc Tà nhìn Mạc Phàm, cười khẽ nói.

- Quân Mạc Tà, ngươi quá khiêm tốn rồi, nếu tiên khí Liệt Thiên Kiếm của ngươi có cấp bậc cao một chút, ta sẽ không chữa trị được.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, nói.

Liệt Thiên Kiếm của Quân Mạc Tà cũng không thể khinh thường, chỉ vì gặp hắn mà thôi.

Đổi lại là người khác, phần lớn sẽ chỉ nhìn vết thương của Vô Địch sư thúc không thể làm gì được.

- Vậy sao, vậy có tiên khí gì cao cấp hơn Liệt Thiên Kiếm sao, Mạc công tử, nếu ngươi biết có thể nói cho ta biết, đợi ta đạt được cấp cao hơn, có thể tặng Liệt Thiên Kiếm cho ngươi.

Quân Mạc Tà cười khẽ, nói.

- Ngươi muốn biết sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi ngược lại.

- Ngươi biết à?”

Quân Mạc Tà khẽ nâng mí mắt, trong mắt đều là hứng thú.

- Tiên khí rất cao cấp, không phải trong Đại Diễn Thần Vực có một kiện tiên khí Hình Thiên Kích sao, hẳn là mạnh hơn Liệt Thiên Kiếm một chút, ngươi có thể thử xem.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Chuyện này không phải bí mật gì, Đại Diễn Thần Vực là một vùng thần vực hỗn loạn từ xưa, bởi vì một cuộc đại chiến, bên trong được xếp vào tử vực, Hình Thiên Kích không chỉ ở bên trong, còn nắm giữ quyền khống chế Đại Diễn Thần Vực.

Mỗi kiện tiên khí vốn tương đương với một cao thủ Đại Thừa, nắm giữ một vùng tử vực, giống như sư phụ hắn nắm giữ Thần Nông Tông, trực tiếp khiến vô số người chùn bước.

Không ít cao thủ Đại Thừa may mắn xông vào trong, không có một ai trở về, trái lại thành một phần của Hình Thiên Kích.

Kiện tiên khí này mạnh hơn Liệt Thiên Kiếm không ít, tuy Quân Mạc Tà là một trong mười đại cao thủ, nhưng không dám đi vào.

Bởi vì trước đó có một người trong mười đại cao thủ muốn xông vào trong, cuối cùng vẫn chưa ra được.

Sau đó có người phát hiện cao thủ kia cầm trong tay Hình Thiên Kích, xuất hiện ở vùng đất bên cạnh Đại Diễn Thần Vực.

Nhưng cao thủ kia bị đánh vỡ đầu, toàn thân tỏa ra khí kình màu đỏ sậm, thành con rối của Hình Thiên Kích.

Cũng chính vì như vậy, Hình Thiên Kích thành tiên khí duy nhất trong vô số tiên khí được vô số người biết, nhưng không ai dám đụng vào.

- Hình Thiên Kích, quả thật mạnh hơn Liệt Thiên Kiếm một chút, ta sẽ suy xét.

Quân Mạc Tà nhíu mày, lập tức lộ ra tươi cười.

Anh ta còn tưởng Mạc Phàm có tin tức về tiên khí thật, ai biết là thứ này.

- Cất Liệt Thiên Kiếm của ngươi, bây giờ ngươi có thể rời đi, nếu Lục Đạo Luân Hồi Đan luyện chế thành công, ta sẽ nói cho ngươi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy lần sau chúng ta gặp, nếu sau này Thần Nông Tông không có đất cho ngươi dung thân, mà Lục Đạo Luân Hồi Đan không thể luyện chế thành công, cũng có thể nói cho ta biết, chỗ ta không chỉ có vô số dược điển, còn có người ngươi muốn, khà khà.

Quân Mạc Tà cười quỷ dị, xoay người rời khỏi Thần Nông Tông.

Anh ta mở Thông Thiên Môn ra, nhìn thoáng qua bên trong Thần Nông Tông, đi vào trong cửa, cùng biến mất với Thông Thiên Môn.

… T

rong đại điện, ngoại trừ Vô Cực và Vô Địch ra, trên mặt những người khác đều khó coi, nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm giúp Quân Mạc Tà luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, vốn có thể khiến Thần Nông Tông đạt được cơ hội sử dụng Quân Mạc Tà ba lần.

Hiện giờ thì hay rồi, quả thật có cơ hội, nhưng vì Mạc Phàm quá liều lĩnh, khiến Thần Nông Tông tổn thất một cao thủ.

- Mạc Phàm, xem chuyện tốt ngươi làm đi, ngươi làm như vậy, không thấy… Thất vọng với sự che chở của Vô Địch sư thúc sao?

Trong mắt Vô Tàng lóe lên chút hớn hở, nhưng trầm giọng nói.Vô Địch bị phế, ông ta không tức giận gì, trái lại rất vui vẻ.

Lúc trước Vô Địch ra mặt giúp Mạc Phàm, khiến ông ta mất hết thể diện.

Hiện giờ võ đạo của Vô Địch bị phế, coi như báo thù lúc trước của ông ta, từ đó Thần Nông Tông ít đi một người đè đầu ông ta.

Nhưng chuyện này vì Mạc Phàm mà ra, cũng không thể tha cho Mạc Phàm.

- Vô Tàng, chuyện này liên quan gì tới Mạc Phàm, ra tay với Quân Mạc Tà, là quyết định của ta, kết quả thế nào đều là chuyện của ta.

Vô Địch nhíu mày nói.

- Vô Địch, ngươi đã như vậy còn muốn bảo vệ tiểu tử này, ta khuyên ngươi một câu, cách xa tiểu tử này một chút, nói cách khác, lần này chỉ bị phế tu vi, lần sau có khả năng là mất mạng đó.

Vô Tàng cười mỉa nói.

Vì sao Quân Mạc Tà không khiêu chiến bọn họ, chỉ ra tay với Vô Địch, rõ ràng là nhìn ra Vô Địch có quan hệ không tầm thường với Mạc Phàm.

- Ngươi nên câm miệng thì hơn, Vô Tàng.

Vô Địch trầm giọng nói.

- Ta câm miệng, chỉ sợ sau này câm miệng là ngươi mới đúng?

Vô Tàng nói với vẻ khinh thường.

Lúc trước Vô Địch bảo ông ta câm miệng, ông ta không nói, bởi vì ông ta không phải đối thủ của Vô Địch, hiện giờ ông ta muốn thu thập Vô Địch, bất cứ lúc nào cũng được.

- Vậy sao, hay là chúng ta tìm chỗ thử xem?

Vô Địch nắm chặt tay, một trận kình phong xuất hiện trên người ông, chỉ trong chớp mắt đã cuốn sạch cả Vô Cực Cung, nhưng khí tức của Vô Địch lúc trước đã biến mất toàn bộ.

Miệng ông nói không sao, nhưng trong lòng đã sớm đầy lửa giận.

Ông thân là thiên tài võ đạo của Thần Nông Tông, luận về võ đạo ở Thần Nông Tông ông không sợ ai, không chỉ bao gồm Vô Phong và Vô Cực, còn bao gồm cả trưởng bối của Thần Nông Tông bế quan hay không bế quan.

Cứ thế bị một kiếm của Quân Mạc Tà phế đi, chênh lệch này khiến ông không chấp nhận nổi.

Lúc này Vô Tàng lại nói mát, ông không tức giận là chuyện không có khả năng.

- Đủ rồi, Vô Địch, ngươi trở về tĩnh dưỡng đi.

Không đợi Vô Địch ra tay, Vô Huyền lạnh lùng liếc một cái, nói.

- Có nghe thấy không, Vô Địch, bây giờ ngươi nên trở về thì hơn, nói không chừng còn có thể khôi phục một chút võ đạo.

Vô Tàng cười đắc ý nói.

Ngay cả Vô Huyền đều bảo Vô Địch về nghỉ ngơi, rõ ràng là Vô Huyền rất thất vọng đối với Vô Địch.

Vô Địch hơi híp mắt, trong mắt dấy lên lửa giận.

Tuy Vô Tàng là đệ tử thế gia của Thần Nông Tông, nhưng từ khi ông tiến vào Thần Nông Tông, chưa từng bị Vô Tàng bắt nạt như vậy.

- Vô Tàng, ngươi nghĩ rằng võ đạo của ta bị phế, thì không phải đối thủ của ngươi sao, Hậu Thổ, tới.

Vô Địch khẽ quát một tiếng, một cây búa màu vàng xuất hiện trong tay ông, một tiên khí vô cùng hung hãn lập tức xuất hiện.

Mạc Phàm nhìn thấy cái búa này, nhíu mày lại.

- Vô Địch sư thúc, cất Hậu Thổ đi, chuyện này để con xử lý, lát nữa con sẽ mang người tới một chỗ, người sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú.

Vô Địch sư thúc mới bị phế võ đạo, thực ra là thương tổn gốc rễ, tuy ngoại thương đã trị, nếu lại sử dụng Hậu Thổ, sẽ chỉ khiến thương tổn của ông thêm nặng.

- Hửm?

Vô Địch nghe thấy lời Mạc Phàm nói, hơi sửng sốt.

Ông không cam lòng liếc Vô Tàng một cái, vẫn cất Hậu Thổ đi, ngồi vào vị trí của mình, điều trị thương thế trên người.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Vô Tàng trên đài cao.

- Vô Tàng sư thúc, chuyện của Vô Địch sư thúc, quả thật do ta tạo ra, sư thúc muốn xử lý ta thế nào đây?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1917: Những lời này ai cũng có thể nói được.


- Xử lý thế nào sao?

Vô Tàng cười khẽ, nhìn Vô Cực luôn không mở miệng.

- Chưởng môn sư huynh, tiểu tử này gây ra quá nhiều chuyện, vốn là Ngạo Nhật Sơn Tông, sau đó là Thiên Tâm Cung, hiện giờ lại thêm Quân Mạc Tà, ta đề nghị đợi tiểu tử này luyện thành Lục Đạo Luân Hồi Đan xong, trục xuất ra khỏi Thần Nông Tông, tránh để Thần Nông Tông chúng ta gặp phải tao ương.

Cơ hội tốt như vậy, không đuổi Mạc Phàm đi, còn đợi gì?

Tuy Mạc Phàm là hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc, có thể lấy được một số thứ Thần Nông Tông bọn họ không lấy được.

Nhưng những năm gần đây, Hồng Liên Nhất Tộc vẫn không có tiếng tăm gì.

Phàm là người thanh danh lên cao, rất nhanh vì đủ loại nguyên nhân mà chết.

Tai tinh như vậy, đừng nên giữ lại thì hơn.

Vô Cực nhíu mày, nhìn về phía Vô Huyền.

- Vô Huyền sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào, Bất Tử có đáng bị trục xuất khỏi sư môn hay không?

- Chuyện này sao?

Vô Huyền khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm ở dưới đài một cái, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Ngươi là người cầm quyền của Vô Cực Phong, Bất Tử là đệ tử của ngươi, chuyện này vốn do ngươi quyết định, nhưng nếu ngươi hỏi ta, ý kiến của ta cũng như Vô Tàng sư đệ, người như vậy chỉ mang tới tai họa cho Thần Nông Tông chúng ta, vẫn nên đuổi khỏi Thần Nông Tông thì hơn, Lục Đạo Luân Hồi Đan coi như là tiểu tử này bồi thường chuyện Vô Địch bị phế?

Ông ta không thích hỗn loạn, cho dù là Thần Nông Tông hay ngoài Thần Nông Tông, vốn là một vùng cân bằng, bởi vì sự xuất hiện của Mạc Phàm, cân bằng này bị phá rồi.

Vô Huyền vừa nói câu này xong, sắc mặt không ít người thay đổi.

Bọn họ tiếp xúc không nhiều với Mạc Phàm, nhưng cũng biết về Mạc Phàm.

Bởi vì Quân Mạc Tà mà đuổi Mạc Phàm đi, đây không phải phong cách làm việc của đại tông môn.

- Vô Huyền sư huynh, làm như vậy không hay lắm đâu?

Trong đám người, ánh mắt Vô Ngần lạnh lẽo đứng dậy nói.

Mạc Phàm lấy vị trí thứ nhất Đại Bỉ, tương đương là người mạnh nhất trong mỗi đại tông môn, chỉ vì Mạc Phàm đắc tội Thiên Tâm Cung và Quân Mạc Tà, Thiên Tâm Cung và Quân Mạc Tà đều chưa làm gì Thần Nông Tông, đều muốn đuổi Mạc Phàm ra khỏi sư môn, đây rõ ràng là hành động tiểu nhân.

- Ngươi có ý kiến gì sao, Vô Ngần?

Trong mắt Vô Huyền lóe lên sắc bén, nhìn Vô Ngần hỏi.

- Nếu Bất Tử làm việc gì không tuân thiên lý, đại nghịch bất đạo, hoặc phản bội sư môn, các ngươi trục xuất khỏi sư môn, ta sẽ không có ý kiến, nhưng chỉ vì Bất Tử đắc tội một số thế lực mạnh hơn Thần Nông Tông chúng ta, liền đuổi đi, ta muốn biết Bất Tử phạm vào quy củ nào mà Thần Nông Tông cần đuổi khỏi sư môn?

Vô Ngần cau mày hỏi.

- Việc làm của tiểu tử này, thật sự không trái với quy củ của Thần Nông Tông, nhưng mà…

Vô Huyền dừng một lát, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nhưng ta muốn hỏi một câu, Bất Tử, ngươi gia nhập Thần Nông Tông là có mục đích gì?

- Mục đích sao?

Không ít người nghe thấy lời Vô Huyền nói, lập tức nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm đắc tội đại thế lực không đủ để trục xuất khỏi sư môn, nhưng nếu mục đích hắn gia nhập Thần Nông Tông không thuần khiết, có thể bị đuổi khỏi sư môn.

Ngay cả sắc mặt Vô Ngần cũng khó coi, ông tiếp xúc với Mạc Phàm nhiều, chuyện của Mạc Phàm ông biết một chút.

Mạc Phàm gia nhập Thần Nông Tông, là vì Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Vô Huyền chậm rãi đứng dậy.

- Theo ta được biết, trước khi ngươi tiến vào Thần Nông Tông, đã có y thuật không kém, loại người như ngươi, vốn không cần gia nhập Thần Nông Tông bọn ta, nếu ngươi tìm Quân Mạc Tà, chỉ cần biểu lộ chút y thuật, ta nghĩ Quân Mạc Tà sẽ như vừa rồi, nhận ngươi vào môn hạ của mình, có Quân Mạc Tà, ngươi không cần tham gia Đại Bỉ, dựa vào bản thân Quân Mạc Tà, đều có thể giúp ngươi cứu vợ mình ra, cho dù là Thiên Tâm Ấn cũng không có vấn đề gì, quan hệ giữa Quân Mạc Tà và đại cung chủ Thiên Tâm Cung không tầm thường, ngươi không nương nhờ Quân Mạc Tà, tới Thần Nông Tông bọn ta là muốn làm gì, muốn kéo Thần Nông Tông bọn ta vào hầm lửa sao?

- Vô Huyền sư huynh, gia nhập Thần Nông Tông có mục đích của mình, đều rất bình thường, chuyện này không đến mức trục xuất khỏi sư môn đâu?

Vô Địch nói.

- Có mục đích thì không sao, nhưng mặc kệ hậu quả coi Thần Nông Tông là công cụ, người như vậy không thể ở lại Thần Nông Tông.

Vô Huyền lạnh lùng nói.

Bên cạnh Vô Địch, Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lập tức giãn ra.

Vô Huyền và Vô Tàng đúng là tận dụng mọi thứ, chỉ là chuyện nhỏ, mà có thể phóng đại tới mức này.

Kiếp trước, hai người vốn vì chuyện Phượng vũ là huyết cấm kỵ mà nắm lấy không rời.

- Trước khi ta gia nhập Thần Nông Tông, quả thật biết y thuật, ta gia nhập Thần Nông Tông, quả thật vì cứu vị hôn thê của ta.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy ngươi còn gì để nói?

Vô Tàng cười lạnh lùng hỏi.

Mạc Phàm thừa nhận, vậy mọi chuyện dễ làm rồi.

- Nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện dẫn Thần Nông Tông vào hầm lửa.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

Nếu hắn muốn dẫn Thần Nông Tông vào hầm lửa, sẽ không từ chối ý tốt của Vô Phong sư thúc, nói chuyện mình là phá thiên mệnh.

- Những lời này ai cũng có thể nói được.

Vô Tàng hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường.

ể- Nhưng không phải ai cũng có thể làm được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Vô Tàng mở miệng luôn nói là vì Thần Nông Tông, thực ra là vì tốt hơn cho Phùng gia bọn họ.

- Tiểu tử, ngươi muốn nói gì?

Vô Tàng nhíu mày nói.

- Đối với ngươi, ta không có gì để nói, nếu Vô Huyền sư bá cảm thấy ta cần bị trục xuất khỏi sư môn, có thể làm như vậy, đợi luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan xong, ta sẽ lập tức rời khỏi Thần Nông Tông.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.

Hắn không thể nói kiếp trước mình là đệ tử của Thần Nông Tông, những chuyện này đều là ân oán kiếp trước.

Những người này sẽ không tin, nếu tin hắn chỉ càng thêm nguy hiểm.

Nếu là như vậy, không bằng để mặc bọn họ xử trí.

Quả thật hắn chọc không ít thế lực, có lẽ rời khỏi Thần Nông Tông là lựa chọn tốt nhất.

- Tiểu tử, ngươi?

Vẻ mặt Vô Địch ngẩn ra, nói.

Dù thế nào ông cũng không ngờ sẽ đi tới bước này, Mạc Phàm phải rời khỏi Thần Nông Tông.

- Sư thúc trước khi con rời đi, con sẽ giải quyết vấn đề trên người sư thúc.

Mạc Phàm cười khẽ, quay đầu nói với Vô Địch.

Võ đạo bị phế, thật sự rất khó lấy lại, nhưng đối với y tiên Bất Tử hắn mà nói, không phải chuyện không thể giải quyết.

- Xú tiểu tử, con nghĩ rằng Vô Địch ta để ý chút võ đạo đó à, con đừng kích động.

Vô Địch lộ ra vẻ bối rối.

Ở Thần Nông Tông, hợp nhãn ông chỉ có mấy người, Mạc Phàm là một trong số đó.

Nếu Vô Huyền lên tiếng, có khả năng Mạc Phàm sẽ bị đuổi khỏi Thần Nông Tông mất.

- Vô Huyền sư huynh, tiểu tử này mang tới phiền phức không nhỏ, nhưng công lao rất nhiều, có phải nên thương lượng chuyện này lại hay không?

Vô Địch vội vàng hỏi.

- Thương lượng cũng không phải không thể được, nếu tiểu tử này khiến võ đạo của ngươi đạt tới độ cao như Quân Mạc Tà, ta có thể suy xét việc để cậu ta tiếp tục ở Thần Nông Tông.

Vô Huyền nghĩ một lát nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1918: Toàn bộ nghe sư phụ.


Mạc Phàm có thể chữa trị võ đạo cho Vô Địch cũng vô dụng, muốn ở lại Thần Nông Tông, nhất định phải có người chống đỡ được Quân Mạc Tà mới được, đây là điểm mấu chốt của ông ta.

- Vô Huyền sư huynh, ngươi như vậy không phải ép buộc sao?

Vô Địch nhíu mày nói.

Ông không biết Mạc Phàm thật sự có thể giúp ông chữa được võ đạo hay không, nhưng giúp ông chữa trị võ đạo là chuyện rất khó lường.

Vô Huyền bảo Mạc Phàm tăng võ đạo của ông lên tới cấp bậc Quân Mạc Tà, nếu võ đạo dễ đề thăng như vậy, võ đạo đã không đáng giá, đây vốn là chuyện không thể.

- Ép buộc?

Vô Huyền nhíu mày, lắc đầu.

- Nếu ta không làm khó cậu ta, sẽ khiến Thần Nông Tông rơi vào vạn kiếp bất phục, một bên là một đệ tử thiên tài, một bên là mấy chục vạn đệ tử của Thần Nông Tông, ngươi sẽ chọn thế nào, Vô Địch?

Sắc mặt Vô Địch khó coi, mắt đảo liên tục lộ ra vẻ do dự.

- Các ngươi sẽ chọn thế nào, các ngươi chọn Bất Tử sao?

Vô Huyền nhìn về phía những người đang ngồi.

Ánh mắt ông ta tới chỗ nào, mọi người đều lộ ra vẻ khó xử, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.

Nếu là như vậy, chỉ có thể chọn Thần Nông Tông, dù sao Mạc Phàm chỉ có một, không thể vì Mạc Phàm từ bỏ nhiều đệ tử vô tội của Thần Nông Tông như vậy.

Vô Tàng thấy nhiều người lắc đầu như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm như nhìn một bảo tàng sắp tới tay.

Ngoại trừ Vô Cực, Vô Địch và Vô Ngần, không ai đứng về phía Mạc Phàm, Mạc Phàm bị trục xuất khỏi sư môn là chuyện gần như chắc chắn.

Mạc Phàm đắc tội nhiều người như vậy, không có Thần Nông Tông bọn họ bảo vệ, sẽ giống như ô quy không xác, có khả năng chết bất cứ lúc nào, đến lúc đó ông ta hơi cho Mạc Phàm chút ưu đãi, bí mật nói không rõ trên người Mạc Phàm sẽ là của ông ta.

Người khác không biết, ông ta đã nghe ngóng rõ ràng, đám Vọng Cơ dựa vào tin tức Mạc Phàm cho, vào động Dương Thiên Cung.

Nếu Mạc Phàm biết động Dương Thiên Cung, chắc chắn còn biết những chuyện khác.

Một khi ông ta khống chế Mạc Phàm, những thứ này đều là của ông ta.

- Hình như phần lớn mọi người không có ý kiến, Vô Cực sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Huyền nhìn lướt qua mọi người xong, lập tức nhìn về phía Vô Cực.

Vô Cực liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, đôi mắt thâm thúy giống như giếng cổ, không có một chút gợn sóng.

- Nếu đa số mọi người không có ý kiến, vậy ta thân là chưởng môn, cũng không có ý kiến.

- Hửm?

Vô Cực mới mở miệng, vẻ mặt không ít người khiếp sợ.

Tuy Vô Huyền là đại sư huynh, nhưng không phải chưởng môn, Vô Cực thân là chưởng môn hoàn toàn có thể nỗ lực chống lại đám đông, giữ Mạc Phàm.

Nhưng mà…

- Vô Cực sư huynh, có phải huynh uống nhầm thuốc rồi không, huynh biết huynh đang nói gì không?

Vô Địch sửng sốt, lập tức kêu lên.

Mạc Phàm là đồ đệ của Vô Cực, vậy mà Vô Cực không nói chuyện thay Mạc Phàm.

Vô Cực không có ý kiến, Mạc Phàm thật sự phải rời khỏi Thần Nông Tông rồi.

Vô Huyền lộ ra chút bất ngờ, lông mày lập tức nhíu lại.

- Vô Địch, ta dạy ngươi nói chuyện với chưởng môn như thế à?

Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà Vô Cực lại làm thế.

Nhưng nghĩ xong ông ta thoải mái hơn.

Vô Địch bị phế, Vô Phong đến Thiên Tâm Cung một chuyến với Mạc Phàm, tuy chủ mưu là Mạc Phàm, ông cũng thành cái gai trong mắt Thiên Tâm Cung, ba đại cao thủ của Thần Nông Tông hiện giờ chỉ còn lại mình Vô Cực, Vô Cực không cúi đầu cũng không được.

Sắc mặt Vô Địch khó coi, không nói gì nữa, nhưng trong mắt đều là phẫn nộ.

Lúc trước Vô Cực luôn nói với ông, đừng xen vào chuyện của Mạc Phàm, toàn bộ đều do bọn họ xử lý, hiện giờ Vô Cực lại muốn đuổi Mạc Phàm khỏi Thần Nông Tông.

- Vô Địch sư đệ, đừng sốt ruột, đợi ta nói hết đã.

Vô Cực không tức giận, lạnh nhạt nói.

Nghe thấy những lời này của Vô Cực, tươi cười trên mặt Vô Huyền cứng đờ, lông mày nhíu lại.

- Vô Cực sư đệ, những lời này của ngươi là có ý gì?

- Dựa theo ý của Vô Huyền sư huynh và các sư đệ sư muội khác, ta có thể đuổi đệ tử của ta khỏi Thần Nông Tông, nhưng mà trước đó, ta phải tìm một nơi có thể nhận đệ tử của ta, Vô Huyền sư huynh không có ý kiến đúng không?

Vô Cực cười khẽ hỏi.

Vô Tàng khẽ nâng mí mắt, trong mắt lộ ra không vui.

- Vô Cực sư huynh, chuyện này không được tốt lắm đâu, ngươi tìm nơi trú thân cho cậu ta, nếu nhà đó không bảo vệ được tiểu tử này, như vậy sẽ hại bọn họ, nếu có thể bảo vệ, Quân Mạc Tà và Thiên Tâm Cung không có biện pháp tìm tiểu tử kia gây phiền phức, sau này chắc chắn vẫn tìm Thần Nông Tông chúng ta gây phiền phức.

- Vô Tàng sư đệ, theo ý của ngươi, chúng ta nên làm gì?

Vô Cực dời mắt nhìn Vô Tàng, hỏi.

- Rất đơn giản, trục xuất khỏi sư môn, để cậu ta tự sinh tự diệt.

Vô Tàng cười nham hiểm, nói.

Chỉ khi Mạc Phàm cùng đường, ông ta mới có cơ hội nhận Mạc Phàm dưới trướng, đạt được càng nhiều bí mật trên người Mạc Phàm.

- Ta có đề nghị càng tốt hơn, không bằng đưa tiểu tử này cho Quân Mạc Tà hoặc Thiên Tâm Cung, như vậy Thần Nông Tông chúng ta sẽ sạch sẽ, không có một chút phiền phức nào.

Vô Địch hừ lạnh một tiếng, nói.

- Vô Địch, nhiệm vụ đứng đầu của đệ tử Thần Nông Tông chúng ta là tế thế cứu người, đây là những lời một đệ tử của Thần Nông Tông có thể nói ra sao?

Vô Tàng nhíu mày, chất vấn.

- Tế thế cứu người?

Vô Địch lắc đầu, cười khinh bỉ.

- Vô Tàng, lá gan ngươi to thật, còn nói mấy chữ tế thế cứu người, nên cứu ngươi trước đi, ta cảm thấy ngươi bị bệnh không nhẹ.

Mấy chữ này, vậy mà từ miệng Vô Tàng ra.

Đưa Mạc Phàm cho Thiên Tâm Cung, cùng lắm là đưa vào miệng cọp, để Mạc Phàm tự sinh tự diệt, là ném Mạc Phàm vào bầy sói.

Vô Tàng tàn nhẫn hơn ông rất nhiều, còn không biết xấu hổ nói ông không phải đệ tử của Thần Nông Tông.

- Vô Địch, bây giờ ngươi nói chuyện tốt nhất là nên chú ý một chút.

Vô Tàng nhíu mày, tức giận nói.

ầ ồ ể ếVô Địch còn tưởng mình là Vô Địch vô địch võ đạo như trước đây sao, hiện giờ chỉ cần ông ta nguyện ý, ông ta phái đồ đệ cũng có thể giết Vô Địch.

- Sao thế, ngươi còn có thể ra tay với ta sao?

Vô Địch cười lạnh lùng, nói.

Vô Tàng còn chưa mở miệng, đã bị Vô Huyền quát bảo im.

- Hai ngươi đủ rồi đó, còn cảm thấy Thần Nông Tông chúng ta chưa đủ loạn sao?

Vô Tàng lạnh lùng liếc Vô Địch một cái, không nói gì nữa.

Mọi người lại nhìn về phía Vô Cực trên đài cao.

- Để Bất Tử tự sinh tự diệt, đây không phải phong cách làm việc của Thần Nông Tông chúng ta, giao Bất Tử cho Thiên Tâm Cung hoặc Quân Mạc Tà cũng không có khả năng, dù sao Bất Tử cũng là đệ tử của Thần Nông Tông chúng ta, nhưng nếu không ai đồng ý nhận Mạc Phàm, thì trục xuất Mạc Phàm khỏi Thần Nông Tông, Vô Tàng sư đệ có ý kiến hay không?

Vô Cực hỏi.

- Tiểu tử này là đệ tử của Vô Cực sư huynh, Vô Cực sư huynh xử lý thế nào, ta cũng không có ý kiến.

Vô Tàng cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm hiện giờ, chỉ cần đối phương biết Mạc Phàm đắc tội ai, cho dù là đại tông môn, cũng không dám nhận.

Vô Cực làm vậy, không khác gì tìm lý do đuổi Mạc Phàm đi.

- Tiểu Phàm, con có ý kiến không?

Vô Cực nhìn thoáng qua Mạc Phàm, nói.

- Toàn bộ nghe sư phụ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Rất tốt.

Vô Cực gật đầu, lấy mấy Thông Tấn Phù ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1919: Thiên Tâm Cung.


Mấy Thông Tấn Phù kia sáng lên, mấy hư ảnh xuất hiện trong cung điện.

Bạch Long gia chủ của Bạch gia, Vô Trần tông chủ Đạo Môn, Bắc Ly Nam Bình của Chân Võ Tiên Cung, Vong Chân Tử một nam tử trung niên như nhà thông thái thánh chủ của Thánh Môn.

Mấy người nhìn thoáng qua, nhướn mày, lập tức nhìn về phía Vô Cực trên đài cao.

- Vô Cực, tìm bọn ta có chuyện gì?

Bạch Long nhíu mày, bất mãn hỏi.

- Chỗ của ta có một đệ tử, có khả năng không có biện pháp ở Thần Nông Tông ta nữa, không biết mấy vị sư huynh sư đệ có hứng thú, thu nhận một phen hay không?

Vô Cực cười khẽ hỏi.

- Không có biện pháp ở Thần Nông Tông, đệ tử gì thế, vậy mà Thần Nông Tông rộng lớn như vậy không chứa được, còn cần trận trượng lớn như vậy để phán quyết?

Bắc Ly Nam Bình cười lạnh lùng, hỏi.

Tông môn y tiên vô cùng quan trọng, không ít tông môn cầu đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng gần như không thành công, hiện giờ Vô Cực gọi bọn họ tới, tặng không một đệ tử, chuyện này không tầm thường.

- Nếu gây ra họa lớn, Vô Cực sư huynh đừng mở miệng, đương nhiên nếu Vô Cực sư huynh thật sự cần bọn ta giúp đỡ, như vậy sẽ cho bọn ta bồi thường nhất định.

Bắc Ly Nam Bình lại nói.

Tuy ba người khác không nói gì, nhưng không phản bác lời Bắc Ly Nam Bình nói, rõ ràng là cùng chung ý kiến.

Nghe thấy lời Bắc Ly Nam Bình nói, khóe miệng Vô Tàng hơi nhếch lên, nở nụ cười đắc ý.

Vừa rồi Vô Cực đã nói, sẽ không giao Mạc Phàm cho Quân Mạc Tà và Thiên Tâm Cung.

Vô Cực muốn đưa Mạc Phàm cho đám Bắc Ly Nam Bình, cơ hội không lớn.

Mạc Phàm gây họa, sao có thể có người thu nhận cái hố này?

Cho nên Mạc Phàm muốn sống, chỉ có thể cúi đầu trước ông ta.

- Bồi thường thì không thành vấn đề, chỉ cần các ngươi đồng ý thu nhận là được.

Vô Cực cười nhạt nói.

- Vô Cực sư huynh, huynh muốn đưa đệ tử nào thế?

Vô Trần tò mò hỏi.

- Mạc Phàm đệ tử của ta.

- Mạc Phàm?

Vẻ mặt Bắc Ly Nam Bình sửng sốt, trên mặt hiện lên khiếp sợ.

Đám Bạch Long cũng có biểu cảm tương tự, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.

- Vô Cực sư huynh, ngươi có nhầm hay không, ngươi muốn giao tiểu tử này cho bọn ta à?

Mạc Phàm ngoại trừ y thuật đứng thứ nhất thứ hai Thần Nông Tông ra, tu vi cũng không yếu, ngoài ra còn có hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc, thân phận như vậy, cho dù đến nơi nào, đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Cho dù Mạc Phàm ở đây, ngay từ lúc bắt đầu, ông cũng không nghĩ là Mạc Phàm.

- Không sai, là Mạc Phàm.

Vô Cực lắc đầu nói.

- Nếu là cậu ấy mà nói…

Bắc Ly Nam Bình nhíu chặt mày, nhìn về phía Mạc Phàm, đôi mắt cẩn thận đảo qua Mạc Phàm.

Một lát sau, lông mày ông không chỉ không giãn ra, trái lại nhíu chặt hơn.

Trên người Mạc Phàm không xảy ra vấn đề gì, vậy mà Thần Nông Tông muốn trục xuất Mạc Phàm khỏi sư môn?

Cho dù Mạc Phàm đắc tội Thiên Tâm Cung, cũng không nên như vậy được.

Trái lại Bạch Long, trong mắt chớp lóe bạch quang, sau đó nhanh chóng tắt đi.

- Vô Địch, vết thương trên người ngươi là bị Quân Mạc Tà đả thương đúng không?

Mạc Phàm không có vấn đề, nhưng Vô Địch xảy ra vấn đề, còn bị thương không nhẹ.

Đám Bắc Ly Nam Bình nghe thấy vậy thì nhìn về phía Vô Địch, trong chớp mắt đã hiểu ra.

- Thì thế nào, Tiểu Bạch Nhãn.

Vô Địch nhíu mày nói.

Bạch Long không tranh cãi với Vô Địch, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Vợ của ngươi là người Bạch gia ta đúng không, đi theo Bạch gia ta, Quân Mạc Tà sẽ không dám thương tổn ngươi, ngươi cũng không cần sửa họ, thế nào?

Bạch Long không do dự nói.

Thần Nông Tông không có mười đại cao thủ, không làm gì được Quân Mạc Tà, nhưng Bạch gia bọn họ có, hơn nữa không lâu sau, còn đứng ở vị trí thứ hai.

Nói không chừng Mạc Phàm sẽ thành thứ ba trong mười đại cao thủ của Bạch gia bọn họ.

Hơn nữa Mạc Phàm cũng là đại cao thủ y võ song toàn.

Thần Nông Tông là y đạo đỉnh phong của Tu Chân giới, Mạc Phàm có thể giải quyết chuyện Vô Cực không làm được, y thuật đã không kém.

Bạch Long mới mở miệng, Vô Tàng lập tức không cười nổi.

- Chuyện này…

Ông ta tưởng rằng sẽ không có ai nhận Mạc Phàm, dù sao đối diện là Quân Mạc Tà, ai biết Bạch Long không cần suy nghĩ, liền vươn cành về phía Mạc Phàm.

Không chỉ như vậy, ở rể Bạch gia, nhất định phải sửa họ, đây là quy củ, Bạch Long phá lệ cho Mạc Phàm, đủ để thấy coi trọng Mạc Phàm thế nào.

Vô Tàng chưa lấy lại tinh thần, Vô Trần cười khẽ.

- Tiểu Phàm, con theo Đạo Môn chúng ta đi, ta có thể nhận con làm đệ tử quan môn, đạo tuyệt, thuật pháp của Đạo Môn tùy con lật xem, vấn đề an toàn, con không cần suy xét, chuyện này ta sẽ giải quyết.

Nếu là những người khác, ông phải suy nghĩ cẩn thận, Thần Nông Tông trục xuất Mạc Phàm, giống như ném một bảo vật tuyệt thế đi, không chỉ không cần làm gì, còn cướp được Mạc Phàm đi.

- Cái gì?

Lần này không chỉ sắc mặt Vô Tàng khó coi, Vô Huyền cũng nhíu mày, giống như bị người ta tát một cái.

Vừa rồi ông ta còn nghi ngờ, vì sao Vô Cực dễ nói chuyện như vậy, hóa ra là có mục đích này.

Vô Cực muốn nói cho bọn họ biết, Mạc Phàm trân quý biết bao nhiêu.

Nhưng chuyện này còn chưa xong, Vong Chân Tử và Bắc Ly Nam Bình cũng mở miệng.

- Mạc Phàm, trên người ngươi có tâm pháp của Thánh Môn bọn ta, coi như là có duyên với Thánh Môn ta, theo ta đi, ta có thể khiến ngươi thành thánh tử của Thánh Môn bọn ta, ngươi không cần suy nghĩ làm gì, cứ làm việc ngươi thích là được.

Những lời này vang lên, cơ thể Vô Tàng run rẩy, xung quanh thì hiện lên vẻ khiếp sợ.

Thánh tử của Thánh Môn không tầm thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gần như là thánh chủ kế nhiệm tiếp theo, mỗi ngày bên người đều có thánh giả bảo vệ.

- Tiểu tử, ngươi tới Chân Võ Tiên Cung ta, ta có thể gả con gái cho ngươi, ngươi sẽ là môn chủ kế tiếp của Chân Võ Tiên Cung bọn ta, ta giúp ngươi tìm người dạy dỗ Quân Mạc Tà, thế nào?

Bắc Ly Nam Bình vội vàng nói, giống như sợ nói muộn, sẽ bị người ta cướp mất.

Tuy Chân Võ Tiên Cung bọn họ không có mười đại cao thủ, nhưng bọn họ có hai bạn là một trong mười đại cao thủ, hai vị này nợ ân tình của Chân Võ Tiên Cung, một vị trong đó hiện giờ còn ở trong tinh hải của Chân Võ Tiên Cung bế quan.

Để vị kia ra tay giúp Mạc Phàm, không có vấn đề gì.

Cho nên Chân Võ Tiên Cung bọn họ kém hơn tông môn khác một chút, nhưng không sợ Quân Mạc Tà.Lần này ở đây ngoại trừ Vô Cực, Vô Địch và Vô Ngần ra, sắc mặt những người khác đều âm tình bất định.

Nhất là Vô Huyền và Vô Tàng, giống như bị người ta đạp mấy cái trước mặt mọi người.

Bọn họ cảm thấy Mạc Phàm là củ khoai lang phỏng tay muốn ném ra ngoài, ở trước mặt Bạch gia, Đạo Môn, Thánh Môn và Chân Võ Tiên Cung thì như thứ chạm tay là bỏng, đều muốn cướp lấy.

Có lẽ cho dù bọn họ không đề xuất yêu cầu, bốn nhà này cũng không từ chối, vẫn lựa chọn mang Mạc Phàm đi.

Vô Cực thấy bốn người đều mở miệng đưa ra ý kiến, cười nhạt một tiếng.

- Vô Huyền sư huynh, Vô Tàng sư đệ, bây giờ hai người còn muốn trục xuất Mạc Phàm khỏi sư môn nữa không?

Vô Huyền và Vô Tàng nhíu mày, trong chớp mắt sắc mặt khó coi tới cực hạn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1920: Hồng Liên Huyết Hải?


- Vô Cực sư đệ tự mình nhìn mà làm đi, không thì như ta nói lúc trước, nếu tiểu tử này gặp phải mầm tai họa gì đó, nhất mạch ta sẽ không giúp đỡ, nếu Quân Mạc Tà trở lại, hi vọng đừng thương tổn người nhất mạch ta, tự ngươi nhìn mà làm đi.

Vô Huyền hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo rời đi.

Lúc này tông môn khác cướp Mạc Phàm rời đi, ông ta lại để Mạc Phàm rời khỏi Thần Nông Tông, đúng là ngu không ai bằng, thậm chí sẽ trở thành trò cười ở Tu Chân giới.

Bọn họ bị Vô Cực gài vào bẫy, không cần thiết phải ở đây nữa.

Sắc mặt Vô Tàng xanh mét, không nói gì, cũng rời đi theo.

Những người khác tản đi, trong cả tòa cung điện chỉ còn lại Vô Cực, Vô Địch, Vô Ngần, Mạc Phàm và hình chiếu của đám Bạch Long.

- Vô Cực sư huynh, đây là ý gì, đang đùa giỡn bọn ta sao?

Bạch Long nhíu mày nói.

Vừa rồi ông không biết Thần Nông Tông đang đùa giỡn, nếu bây giờ ông không rõ, vậy thì chỉ có thể dùng ngu ngốc để hình dung.

Vô Cực không muốn trục xuất Mạc Phàm khỏi Thần Nông Tông, tìm bọn họ tới, đều vì đối phó Vô Huyền mà thôi.

- Bạch sư đệ hiểu lầm rồi, nếu trong các ngươi chỉ có số ít nhận Mạc Phàm, thì các ngươi có thể mang Tiểu Phàm đi, nhưng các ngươi đều cảm thấy hứng thú với Tiểu Phàm như thế, ta muốn để các ngươi dẫn Tiểu Phàm đi, cũng không đi được, nhưng ta sẽ chuẩn bị một phần lễ, đưa qua cho các vị, biểu đạt xin lỗi.

Vô Cực nói.

- Quà thì thôi, ta chỉ cảm thấy có hứng thú với tiểu tử này nhất Thần Nông Tông ngươi.

Bạch Long nói với vẻ hờ hững.

Vô Cực nói không sai, quả thật bọn họ quá sốt ruột rồi.

Bọn họ như vậy, cho dù là kẻ ngốc cũng không để Mạc Phàm đi.

- Mạc Phàm, những lời ta mới nói vẫn có tác dụng, nếu ngươi có rảnh, có thể mang Tiểu Tuyết đến Bạch gia bọn ta bất cứ lúc nào, đại môn Bạch gia bọn ta mở cho hai người.

Bạch Long nhìn Mạc Phàm nói.

- Đa tạ Bạch tông chủ ưu ái, đợi ta xong hết mọi chuyện, nhất định sẽ mang Tiểu Tuyết tới cửa bái phỏng.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Bạch gia là tông gia của Tiểu Tuyết, về tình và lễ hắn đều phải đi xem.

- Những lời bọn ta nói đều có tác dụng tương tự.

Trên mặt đám Bắc Ly Nam Bình đều hiện lên tiếc nuối, nói.

Người như Mạc Phàm, nhất phi trùng thiên là chuyện sớm hay muộn.

Cho dù không chiếm được, cũng cần vươn cành oliu tới.

Nhỡ đâu ngày nào đó có cơ hội, nói không chừng có thể có được thiên tài là Mạc Phàm.

Cho dù không có, chỉ cần đạt được hảo cảm với Mạc Phàm, đối với sau này cũng là một chuyện tốt.

Bốn người nói xong, cũng không ở lâu, ngưng hẳn thông tin, biến mất trong cung điện.



Bên trong cung điện.

- Sư phụ, chỗ Vô Huyền sư bá?

Mạc Phàm nhíu mày, nói một nửa thì dừng lại.

Sư phụ hắn làm như vậy, tương đương đoạn tuyệt hoàn toàn với Vô Huyền sư bá.

Nếu hắn nhớ không nhầm, sư phụ hắn hẳn là bày một ván cờ, lấy lại quyền sở hữu trong tay những gia tộc này của Thần Nông Tông, hiện giờ còn chưa tới lúc thu lưới.

Lúc này đoạn tuyệt với Vô Huyền sư bá, sau này không dễ làm rồi.

- Chuyện này thì con không phải lo, ta tự có chủ trương, trái lại con đó, con có thể chữa trị võ đạo cho Vô Địch sư thúc sao?

Vô Cực cười nhạt một tiếng, hỏi.

Vừa rồi Mạc Phàm từng nói, muốn khôi phục thực lực của Vô Địch.

Nếu Vô Địch có thể khôi phục, kế hoạch của ông không bị ảnh hưởng bao nhiêu.

- Chữa trị đạo ban đầu vốn không cần thiết, con mang Vô Địch sư thúc tới một nơi, tu đạo khác.

Mạc Phàm nheo mắt nói.

Vô Địch sư thúc vì hắn mới bị Quân Mạc Tà phế bỏ, bởi vì phế bỏ, còn bị Vô Tàng cười nhạo một phen, tất nhiên hắn phải khôi phục thực lực cho Vô Địch sư thúc.

Hắn cũng có thể giúp Vô Địch sư thúc chữa trị võ đạo trước, nhưng chữa trị võ đạo như gương vỡ lại lành, dù thế nào vẫn có khe hở, lần sau gặp phải cao thủ khác sẽ càng dễ vỡ hơn.

Nếu bị phá, thì không phải đạo đang cần, đơn giản là đổi một đạo mới, đổi một đạo càng cường đại hơn.

- Tu một loại đạo khác, đơn giản như vậy sao?

Sắc mặt Vô Ngần thay đổi, lo lắng nói.

Mạc Phàm nói những lời này, ông không cảm thấy không có khả năng.

Nhưng một con đường đã rất khó đi, lại đi một con đường khác, đi đến trước vô địch thì càng khó khăn.

Phải biết rằng, Tu Chân giới nhiều cao thủ Đại Thừa như vậy, muốn đi đến cảnh giới của Vô Địch cũng không có mấy.

- Quả thật không đơn giản, nhưng không khó như vậy, phải xem Vô Địch sư thúc có quyết tâm ngoan độc hay không.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

Đi một con đường lớn không đơn giản như vậy, nhưng hắn có thể để Vô Địch sư thúc đi đường tắt khác.

Nhưng phải trả giá nhiều hơn.

- Con dẫn ta tu đạo lợi hại hơn trước sao?

Vô Địch nhíu mày hỏi.

Nếu đạo của Vô Địch ông không phải vô địch, thật sự không cần tu lại nữa, ông muốn tu con đường đạo vô địch chân chính.

- Xem sư thúc có thể ngoan độc bao nhiêu, nếu sư thúc có thể nhẫn tâm, sẽ lợi hại hơn trước kia gấp bội lần.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.

Hắn muốn dẫn Vô Địch tới một nơi, là nơi kiếp trước hắn phát hiện ra.

Lúc ấy hắn phát hiện, cũng bị nơi này làm sợ ngây người.

Vốn để cho Phượng Vũ, hiện giờ đưa cho Vô Địch sư thúc cũng được.

- Nếu ta phế bỏ tu vi, trùng tu thì sao?

Vô Địch nghĩ một lát, nói.

Ông là cảnh giới Đại Thừa, chỉ riêng cấp bậc cảnh giới này đã khiến vô số người mơ ước, gần như không ai nguyện ý phế bỏ tu vi của mình trùng tu lại.

Nếu Mạc Phàm nói đạo lợi hại hơn, ông không ngại phế bỏ tu vi của mình.

- Chỉ phế bỏ tu vi còn chưa đủ, sư thúc còn cần từ bỏ càng nhiều hơn.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.

- Không đủ sao?

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, lập tức khôi phục như thường, đôi mắt khẽ đảo.

Nơi nào, thậm chí ngay cả ông tự phế tu vi cấp Đại Thừa cũng không đủ.

Chỉ trong phút chốc, ông nheo mắt, giống như đã có quyết định.

- Ta đi theo con.

Chỉ nơi hung hãn như vậy, mới có thể tu ra đạo càng mạnh hơn, vì sao ông không đi?

- Sư thúc đã đưa ra một lựa chọn rất sáng suốt.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Nơi như vậy chỉ cần Vô Địch sư thúc chịu đi, lại đồng ý hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ như ông mong muốn.

- Vô Địch sư thúc con giao cho con rồi.

Vô Cực hơi thở phào nhẹ nhõm, nói.

- Sư huynh, huynh nên lo lắng cho mình đi, đợi ta trở ra, sẽ là lúc nghiền áp huynh và tiểu tử Vô Phong kia.

Vô Địch cười đê tiện nói.

Giống như võ đạo bị phế, không ảnh hưởng chút nào tới ông.

ẩ ố- Vậy đệ phải chuẩn bị tốt bị xóa trí nhớ.

Vô Cực lắc đầu cười, nói.

- Vậy chúng ta đợi xem, tiểu tử, nơi đó là nơi nào?

Vô Địch hỏi Mạc Phàm.

- Theo con đi lấy Hồng Liên Hoàng Tử, ở cùng một chỗ.

Mạc Phàm nhếch miệng nói.

- Hồng Liên Huyết Hải?

Vô Địch nhướn mày, vẻ mặt ngẩn ra.

Hồng Liên Huyết Hải, được xưng là nơi chỉ có Hồng Liên Nhất Tộc và vong hồn có thể dừng lại, ông cũng phải đi sao?

Mạc Phàm gật đầu, tạm biệt Vô Cực và Vô Ngần, ý niệm vừa động, đại môn địa ngục Hồng Liên mở ra,hắn mang Vô Địch đi vào.

Đại đạo của Vô Địch sư thúc mới bị hủy, đi vào càng sớm càng có hiệu quả tốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1921: Chúc mừng chủ nhân.


Cực Bắc Chi Địa, trong cung điện của Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà ngồi trên vương tọa, bên cạnh là chín mỹ nữ dị tộc, hầu hạ trước sau phải trái.

Quân Mạc Tà lắc chén ngọc, bộ dạng đăm chiêu.

Phía dưới vương tọa, Hắc Ảnh nửa quỳ trên đất, cười nói:

- Chủ nhân, lá gan của tên tiểu tử kia đúng là không nhỏ, dám làm càn với chủ nhân như vậy, nhưng thực lực quá yếu, chủ nhân phế Vô Địch, mới khiến tiểu tử kia thành thật một đoạn thời gian dài.

Quân Mạc Tà híp mắt, lắc đầu cười.

- Không đơn giản như vậy đâu.

- Sao thế, chủ nhân, tên tiểu tử kia còn có thể chữa khỏi võ đạo cho Vô Địch sao?

Hắc Ảnh cười nói.

Võ đạo không phải những thứ khác, đây là một thứ huyễn hoặc khó hiểu, có thể chữa trị được là gần như không thể, y tiên của Thần Nông Tông lợi hại như thế, nhưng chưa từng nghe qua Thần Nông Tông có thể chữa võ đạo.

- Võ đạo chữa rất khó, có mấy nơi vẫn có thể, nhưng không phải nơi dành cho người bình thường.

Quân Mạc Tà cười khẽ nói.

Những người cảm thấy võ đạo không thể chữa trị, đều là người chưa hiểu rõ về võ đạo.

- Chủ nhân phế Vô Địch, là muốn dò xét tiểu tử kia sao?

Hắc Ảnh nhíu mày, hỏi.

Nếu không phải nơi người bình thường có thể đến, vậy Mạc Phàm chữa trị được đạo cho Vô Địch, nói lên có khả năng Mạc Phàm sẽ đối địch với bọn họ.

- Tên tiểu tử kia đã không cần thăm dò rồi.

Quân Mạc Tà cười nói.

- Chủ nhân đã có kết luận rồi ạ?

Hắc Ảnh nhíu mày, hỏi.

- Vô Cực phối hợp rất tốt với tiểu tử kia, nhưng muốn lừa gạt được ta không dễ như vậy, nhất là tên tiểu tử kia.

Quân Mạc Tà cười mỉa nói.

Anh ta đã tới Thần Nông Tông hai lần, nếu vẫn không thể được thứ mình muốn biết, danh hiệu Võ Đế này đúng là uổng phí rồi.

Ở trong mắt Vô Cực, anh ta thấy được đề phòng anh ta.

Tuy những người khác cũng có, nhưng Vô Cực đang không ngừng che giấu loại đề phòng này, giống như không muốn để anh ta phát hiện.

Vô Cực đối mặt với anh ta, vốn nên có đề phòng.

Từ trên người Mạc Phàm, anh ta cảm nhận được địch ý rất sâu.

Nếu anh ta nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp Mạc Phàm, lần đầu tiên đã như vậy, cho dù anh ta tóm tiểu hồ ly cũng không nên như thế.

Hơn nữa loại địch ý này, giống như có thù oán rất sâu.

Một người đề phòng, một người địch ý, vậy tiểu hồ ly nghịch thiên tả mệnh chắc chắn liên quan tới anh ta.

- Vậy chủ nhân cảm thấy, tiểu tử này sẽ thành chướng ngại vật của chủ nhân sao?

Hắc Ảnh hỏi.

- Chướng ngại vật, ngươi cảm thấy một con kiến có thể trở thành chướng ngại vật của ta không?

Quân Mạc Tà lắc đầu cười, hỏi.

Mạc Phàm và tiểu hồ ly kia, cho dù cộng thêm Vô Cực, ở trong mắt anh ta cũng chỉ là con kiến, loại như vậy chỉ có thể làm nô dịch của anh ta, sao có thể trở thành chướng ngại vật của anh ta được?

- Chủ nhân nói đúng lắm, cho dù những người đó chọc thủng trời, có năng lực làm gì chủ nhân?

Hắc Ảnh cười nịnh nọt nói.

Quân Mạc Tà uống một hơi cạn sạch chén rượu, không nói gì thêm.

Tiểu hồ ly kia còn ở trong tay anh ta, cho dù là mấy người khác trong mười đại cao thủ, muốn xâm nhập Vô Thiên Vực mang tiểu hồ ly này từ bên trong ra, cũng không dễ dàng như vậy.

Có tiểu hồ ly này, Mạc Phàm càng không thể tạo nên sóng gió gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe anh ta, làm việc cho anh ta.

Đợi Mạc Phàm làm xong chuyện kia giúp anh ta, giải quyết hết những người liên quan là được rồi.

- Đúng rồi, chủ nhân, người phế Vô Địch, tên tiểu tử kia sẽ không động tay động chân vào Lục Đạo Luân Hồi Đan đấy chứ?

Bỗng nhiên Hắc Ảnh nghĩ tới đan dược, nói.

Quân Mạc Tà bảo Mạc Phàm luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, cho dù Quân Mạc Tà là Võ Đế, Mạc Phàm động tay động chân vào đan dược, Quân Mạc Tà sẽ không thể phát hiện ra, dù sao khác nghề như cách núi.

- Yên tâm đi, đám người Thần Nông Tông sẽ không động tay động chân vào đan dược tự luyện chế đâu.

Quân Mạc Tà cười tự tin nói.

Thần Nông Tông là môn phái y tiên lớn nhất hiện giờ, nếu bọn họ động tay động chân lên đan dược, vậy đợi thân bại danh liệt đi.

Cho nên cho dù có cừu oán, Luyện Đan Sư của Thần Nông Tông cũng sẽ tuân thủ quy tắc.

- Ngoài ra, ngươi cảm thấy ta muốn luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan sao?

Quân Mạc Tà hỏi tiếp.

Lục Đạo Luân Hồi Đan có thể đạt được một chút Lục Đạo Luân Hồi Chi Lực, anh ta đã có tiên khí cổ Thông Thiên Môn, vốn không cần chút lực lượng đó trên đan dược.

- Chủ nhân là muốn để tiểu tử kia luyện chế đan dược đó sao, chủ nhân đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu…

Hắc Ảnh nói đến đây thì dừng lại, cả người phủ phục trên đất.

Trong mắt Quân Mạc Tà chớp lóe tinh quang, cười khẽ.

- Thứ cần đã chuẩn bị gần hết rồi, cần 10 năm nữa là có thể mở lô luyện chế, hiện giờ gần như là thiếu một Luyện Đan Sư có thể luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan.

Kế hoạch của anh ta vốn phải đợi hơn năm trăm năm sau, mới có thể tập hợp tất cả nguyên liệu.

Nhưng ba năm nay, vận khí của anh ta không tệ, tìm được liên tục một số thuốc chính rất hiếm thấy, vài lần cơ duyên xảo hợp này giảm bớt thời gian luyện đan.

Nếu anh ta phải đợi tới 500 năm sau, nguyên liệu anh ta cần mới thu thập được gần hết, anh ta sẽ không chút do dự đánh chết Mạc Phàm, mà không phải phế đi Vô Địch.

500 năm, có thể tạo nên rất nhiều nhân tố nguy hiểm, anh ta không cho phép nguy hiểm như vậy tồn tại.

Nhưng 10 năm, Thần Nông Tông không thể đối đầu anh ta, Mạc Phàm ở dưới tay anh ta cũng không thể phản kháng được, người bên cạnh Mạc Phàm cũng như vậy.

- Chúc mừng chủ nhân.

Hắc Ảnh kích động nói.

- Ha ha, ngươi theo dõi tiểu tử kia cho ta, nếu có hành động gì, lập tức nói cho ta biết.

Quân Mạc Tà cười khẽ, nói.

Trong 10 năm này, Mạc Phàm không có bất luận uy h**p gì với anh ta, nhưng 10 năm này anh ta muốn Mạc Phàm không có bất luận uy h**p gì đối với Cửu Chuyển Thần Đan của anh ta, vẫn nên nhìn chằm chằm thì hơn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Mạc Phàm sẽ là người luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan giúp anh ta.

- Dạ, chủ nhân, có cần ta bắt tất cả người liên quan tới tiểu tử kia, ném vào trong Vô Thiên Vực hay không.

Hắc Ảnh hỏi.

- Bắt thì không cần, khống chế những người liên quan tới tiểu tử kia là được, nếu cần lại bắt cũng không muộn, dù sao cậu ta là người luyện chế thần đan giúp ta, không thể hơi quá đáng, nếu cậu ta chịu luyện chế giúp ta, ta không chỉ không bắt người của cậu ta, còn có thể thả tiểu hồ ly ra.

Quân Mạc Tà cười nham hiểm, nói.

- Chủ nhân nói đúng lắm, ta lập tức đi làm.

Hắc Ảnh gật đàu nói.

- Đi đi.

Quân Mạc Tà vung tay lên, Hắc Ảnh biến mất tại chỗ.

Hắc Ảnh rời đi, ngón tay Quân Mạc Tà khẽ búng, hình ảnh một nhà tù trong Vô Thiên Vực xuất hiện trước mắt anh ta.

Trong phòng giam, giam giữ không phải ai khác, đúng là Huyền Nguyệt tiên tử Yến Thù.

Quân Mạc Tà nhìn Yến Thù bị xích xắt quấn lấy, khóe miệng hơi nhếch lên tươi cười tà dị.

ế ắ ề ế ể ầYến Thù chỉ là bị anh ta tiện tay bắt về, thật không ngờ giúp anh ta tìm được người luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan.

Nhân quả luân hồi, thật sự khiến người ta vỗ tay khen hay.
 
Back
Top Bottom