Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1882: Lạc Thư Hà Đồ


- Chuyện gì, vào bên trong rồi nói.

Mộ Dung Bác nhướn mày, cười khẽ nói.

- Không cần, ở đây là được rồi.

Hai tay Mạc Phàm tạo thành chữ thập, miệng niệm thần chú.

Theo huyền ngữ truyền từ miệng hắn ra, một bản thạch thư cổ xưa bắt đầu ngưng tụ.

Thạch thư này do một con Huyền Vũ vác, toàn thân màu xanh, vì gắn liền với thời gian, phía trên gồ ghề, khí tức cổ xưa, tang thương và huyền ảo lập tức lộ ra.

Trên thạch thư có khắc đầy văn tự Thần Tộc, chỉ nhìn thôi sẽ khiến thần hồn người ta bị hấp dẫn.

Phía dưới thạch thư, mỗi cái còn khắc hai chữ.

- Lạc Thư!

- Hà Đồ!

Nhìn thấy bốn chữ này, không chỉ Mộ Dung Bác, sắc mặt không ít người xung quanh thay đổi.

- Đây là?

- Đây là Lạc Thư Hà Đồ sao?

Có người ngơ ngẩn nói.

Lạc Thư Hà Đồ, là Thần Tuyệt tổ truyền của Mộ Dung gia, bên trong có bộ khẩu quyết xứng với thần khí Ngự Thiên Cơ của Mộ Dung gia.

Nhưng ngàn năm trước vì tranh chấp, Bạch gia, Mộ Dung gia và mấy gia tộc dẫn phát một cuộc đại chiến, khiến Lạc Thư Hà Đồ biến mất.

Ngàn năm sau, Mộ Dung gia vẫn hoài nghi Lạc Thư Hà Đồ bị Bạch gia đánh cắp, cho nên tranh chấp không ngừng.

Tuy Bạch gia không có người sử dụng công pháp trên Lạc Thư Hà Đồ, nhưng quan hệ giữa hai nhà vẫn không tốt hơn.

Dù sao Lạc Thư Hà Đồ biến mất có liên quan tới Bạch gia, cho dù không phải bọn họ đánh cắp, cũng là một trong những người khởi xướng.

Có ai ngờ tới, Lạc Thư Hà Đồ vô số người không tìm được lại ở trong tay Mạc Phàm, còn được Mạc Phàm đưa tới.

Phải biết rằng đây là Thần Tuyệt, không có thần khí Ngự Thiên Cơ, cũng là công pháp vô cùng khó lường.

Ngay cả trận binh mà Ngọc gia đưa tới, đều kém xa thứ này.

Nghĩ như vậy, không ít người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

- Tiểu Phàm, con tìm thấy Lạc Thư Hà Đồ ở đâu vậy?

Mộ Dung Bác nhìn chằm chằm Lạc Thư Hà Đồ, thận trọng hỏi.

- Đây không phải là con tìm, là Bạch Khởi tìm được trong Lạc Hà, do con đưa tới, coi như là quà sinh nhật của Phi Nguyệt sư muội.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Kiếp trước thứ này do hắn và Bạch Khởi cùng tìm được ở trong Lạc Thủy, do tiên tử đi ra từ trong Lạc Thủy truyền thụ huyền ngữ cho hắn.

Cuối cùng hắn, Bạch Khởi và Phi Nguyệt sư muội cùng về, trả lại cho Mộ Dung gia, lúc này mới làm dịu đi quan hệ giữa Bạch gia và Mộ Dung gia.

Thứ này do huyền ngữ ngưng tụ hoàn toàn, chỉ có một bản.

Nếu hắn ngưng tụ ra, bản bên trong Lạc Thủy sẽ không còn tồn tại.

- Bạch Khởi, chuyện ở Lạc Thủy là như vậy sao?

Mộ Dung Bác liếc mắt nhìn Bạch Khởi cách đó không xa, hỏi.

- Đúng vậy, lão gia tử, ta ở Lạc Thủy tìm chín chín tám mươi mốt ngày, cuối cùng gặp được một tiên tử tên là Lạc Thần, tiên tử nói giày của mình bị mất, ta nhặt ba lần giúp cô ấy, cuối cùng cô ấy cho ta thứ này, gia gia ta không biết đây là thứ gì, chỉ nghe tiên tử kia nói, giao thứ này cho Mộ Dung lão gia tử, có thể lấy được Phi Nguyệt sư muội.

Bạch Khởi nghe đạo truyền âm của Mạc Phàm, tự mình thêm mắm dặm muối một chút, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.

Sớm biết Mạc Phàm có thứ này, sao anh ta có tìm nhiều người Bạch gia giúp như vậy.

Đó là Lạc Thư Hà Đồ, chí bảo của Mộ Dung gia đấy.

Mộ Dung Bác nhíu mày, trong mắt lóe lên bất mãn.

- Được rồi.

Lạc Thư Hà Đồ được tìm thấy trong Lạc Thủy, trái lại không có vấn đề gì, đồ trong sông Lạc Thủy vốn là được Long Quy cõng lên trong Lạc Thủy.

Lúc trước ông ta cũng có hoài nghi, Lạc Thư Hà Đồ ở trong Lạc Thủy, nhưng phái rất nhiều đi đều không tìm được, thậm chí mời người của Nam Cung gia cũng không có thu hoạch gì.

Còn đoạn sau mà Bạch Khởi nói, chắc chắn là nói linh tinh.

Lạc Thư Hà Đồ này chắc chắn không liên quan tới Bạch Khởi, có lẽ là Mạc Phàm tìm đến, chẳng qua cầu thân giúp Bạch Khởi mà thôi.

Ông ta vốn coi trọng Mạc Phàm, có ý định giới thiệu Phi Nguyệt cho Mạc Phàm, hiện giờ…

Bạch Khởi bĩu môi, vội vàng dừng lại.

- Tiểu Phàm, con nói thật sao, thứ này là Bạch Khởi tìm được à?

Mộ Dung Bác xác nhận lại.

- Thật 100%, Tiểu Phàm cũng có tham dự, chẳng qua không làm được nhiều, cuối cùng là Bạch Khởi tìm được, con lấy huyền ngữ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Quả thật chuyện này là như vậy, trong lúc vô tình Bạch Khởi bắt được một con rùa, vốn chuẩn bị nướng ăn, thì đột nhiên xuất hiện một tiên tử, là Lạc Thần Bạch Khởi nói.

Tuy là chuyện xảy ra vào kiếp trước, nhưng hắn không lừa gạt Mộ Dung Bác.

- Vậy à.

Lông mày Mộ Dung Bác hơi giãn ra, nói.

Ông ta vốn không có hảo cảm gì với Bạch gia, cũng không có ý suy xét Bạch Khởi, cho dù Bạch gia đưa tiên khí tới cũng như vậy.

Nhưng Mạc Phàm nhìn không giống nói dối, quả thật Lạc Thư Hà Đồ có quan hệ với Bạch Khởi.

Nhưng ông ta vẫn có chút không cam lòng.

Tuy Bạch Khởi có thiên phú kinh người, gần như vững vàng trong mười đại cao thủ.

Nhưng so với Mạc Phàm, ông ta càng coi trọng Mạc Phàm hơn.

Bạch gia có quá nhiều quy củ, con người lại vô tình, trái lại Thần Nông Tông tốt hơn một chút.

- Tiểu Phàm, chuyện này con nên bàn bạc với sư thúc trước mới phải.

Mộ Dung Bác có chút oán trách nói.

Mạc Phàm ầm ĩ lớn như vậy, chẳng khác nào Mạc Phàm vô duyên với Phi Nguyệt, còn khiến Bạch Khởi đỗ trạng nguyên.

Dù sao cũng là Thần Quyết của Mộ Dung gia bọn họ, tiên khí cũng không thể so sánh được.

- Con cũng không biết có phải là thật hay không, đúng lúc hôm nay là ngày tốt, liền đưa ra, quả thật là con suy nghĩ suy nghĩ không thấu đáo, vẫn mong sư thúc tha thứ, sư thúc có cần kiểm tra xem Lạc Thư Hà Đồ này là thật hay giả không?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Mạnh Bất Đồng bĩu môi, một tay vươn về phía Lạc Thư Hà Đồ trong tay Mạc Phàm, miệng niệm chú ngữ của Mộ Dung gia.

Ông ta vừa niệm chú ngữ, trên Lạc Thư Hà Đồ sáng lên quang mang màu xanh, bay về phía ông ta, được ông ta cất đi.

- Chúc mừng lão gia tử lấy lại được Thần Quyết.

Bạch Khởi thấy Mộ Dung Bác lấy Lạc Thư Hà Đồ, vẻ mặt anh ta thay đổi, nhạy bén nói.

Những người khác lấy lại tinh thần, vội vàng nói chúc mừng.

Thần Quyết trở lại, quả thật là chuyện đáng ăn mừng.

Mộ Dung Bác liếc mắt nhìn Bạch Khởi một cái, khẽ thở dài, lúc này ánh sáng lạnh trong mắt mới tan đi.

Chuyện của Mạc Phàm không phải ông ta không biết, Mạc Phàm đi chặn đại môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, chỉ vì một cô gái, chắc chắn là đã có người trong lòng.

Ông ta cưỡng ép Phi Nguyệt và Mạc Phàm, dù Mạc Phàm miễn cưỡng đồng ý, Phi Nguyệt sẽ không hạnh phúc.

Trái lại Bạch Khởi này, có thể khiến Mạc Phàm lấy Lạc Thư Hà Đồ ra, chắc chắn quan hệ không tệ.

Ngoài ra tiểu tử này cũng không tệ, khác với người Bạch gia mà ông ta biết, cũng có thể quan sát một chút.

Ông ta ôm quyền với người xung quanh, xem như đáp lễ, sau đó vẫy tay với người chủ trì ở cửa.

Người chủ trì kia hiểu ý, vội vàng cao giọng nói:

- Mạc công tử Mạc Phàm của Thần Nông Tông, đưa sáu viên Ngọc Thanh Đan cực phẩm.

- Mạc công tử Mạc Phàm của Thần Nông Tông, Bạch công tử Bạch Khởi của Bạch gia tặng Thần Tuyệt Lạc Thư Hà Đồ.

- Tiểu Phàm, con và tiểu hỗn đản Bạch gia ngồi bên cạnh bàn ta đi, còn ngươi, Bạch lão tam, ngươi ngồi đâu cũng được.

Mộ Dung Bác xoay người sang chỗ khác, lập tức nói với tam thúc của Bạch Khởi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1883: Ngươi còn nợ ta ít sao?


Bàn của Mộ Dung Bác, là người có bối phận với Mộ Dung Bác ngồi.

Tuy vừa rồi Mộ Dung Bác bảo Bạch lão tam ngồi đâu cũng được, ngụ ý là Bạch lão tam có thể ngồi bàn của ông ta.

Bàn bên cạnh Mộ Dung Bác, là bàn của Mộ Dung Phi Nguyệt và mấy huynh đệ của Mộ Dung Phi Nguyệt, có thể ngồi vào bàn bên cạnh, trên cơ bản đều là con rể của Mộ Dung gia.

Không phải Mạc Phàm, thì chính là Bạch Khởi, hôm nay bọn họ đến uổng phí rồi.

Hơn nữa đồ bọn họ đưa đều tát nước rồi.

Bạch Khởi liếc mắt nhìn Ngọc Triển Đường và Long Hữu một cái, cười đắc ý.

- Đa tạ các ngươi tặng quà sinh nhật cho Phi Nguyệt, hôm nay cứ ăn uống thoải mái, Bạch công tử ta thanh toán.

- Bạch Khởi, ngươi đừng có mà đắc ý quá!

Ngọc Triển Đường nhíu mày, trên gương mặt vốn trắng bệch xuất hiện dữ dằn.

Chuyện này anh ta vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, hiện giờ lại để Bạch Khởi lấy được Lạc Thư Hà Đồ ra.

Gần như là anh ta sắp lấy được Mộ Dung đại tiểu thư tới tay, lại bị Bạch Khởi cướp mất rồi.

Nơi này không phải Bạch gia, mà là Tụ Cửu Thành, ở nơi này, Ngọc gia bọn họ cũng định đoạt được.

- Ôi ôi, còn tức giận nữa chứ, không phải là một kiện trận binh sao, nếu ngươi thật sự tức giận, vậy đánh ta vài cái được rồi, ta đảm bảo sẽ không đánh trả, nhưng ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, bọn ta sắp ngồi đối diện Phi Nguyệt, bên cạnh Mộ Dung lão gia tử, nếu để cô ấy thấy được, có khả năng ta không tiện giải thích, trong mắt Mộ Dung lão gia tử không chứa được hạt cát, để ông ấy biết các ngươi đánh ta, nói không chừng sẽ trả lễ vật của các ngươi đấy.

Vẻ mặt Bạch Khởi đê tiện, đắc ý trả lại những lời đám Ngọc Triển Đường từng nói.

Vừa rồi Ngọc Triển Đường và Long Hữu kẻ xướng người họa, khiến anh ta thiếu chút nữa móc mắt thật, hiện giờ đến lượt anh ta xả giận rồi.

- Bạch Khởi, ngươi.

Sắc mặt Ngọc Triển Đường khó coi, tay cầm quạt run run.

Còn chưa ra tay, đã bị Long Hữu ngăn lại.

- Ngọc thiếu, thôi.

Long Hữu lắc đầu nói.

Mộ Dung gia vốn không kém, sau lưng còn có Thần Nông Tông to như vậy, hiện giờ lại tìm được Lạc Thư Hà Đồ, đã ngồi vững vị trí một trong chín môn đệ rồi.

Bọn họ gây chuyện ở đây, không chỉ khiến Mộ Dung gia oán hận còn có ấn tượng xấu về bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị gia tộc mình trừng phạt.

“Hừ!”

Ngọc Triển Đường không phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên là biết kết cục ra tay.

Bọn họ ra tay không thương tổn được Bạch Khởi, trái lại khiến Bạch Khởi càng đắc ý hơn.

- Bạch Khởi, ngươi vẫn nên cẩn thận Mạc Phàm một chút, ta thấy, Mộ Dung lão gia tử càng vừa ý Mạc Phàm hơn, ngươi thắng bọn ta cũng không sao, đừng để thua bạn của mình, đến lúc đó xem ngươi còn cười nổi không.

Ngọc Triển Đường lạnh lùng nói.

Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Bọn họ đã thua, không có khả năng có lễ vật tốt hơn Lạc Thư Hà Đồ, không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.

Bạch Khởi nhướn mày, trong mắt lóe lên vẻ đăm chiêu, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, Tiểu Tuyết quản ngươi nghiêm không?

Những lời Ngọc Triển Đường nói cũng không phải không có khả năng, anh ta cũng đã nhìn ra, quả thật Mộ Dung lão gia tử không vừa ý anh ta lắm, mà vừa ý Mạc Phàm.

Hơn nữa Phi Nguyệt và Mạc Phàm, cũng giống như vô cùng quen thuộc, bình thường Phi Nguyệt không phải như vậy.

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Khởi một cái.

- Ngươi có thể nói thẳng ra được không.

- Ngươi chỉ yêu một người đúng không?

Bạch Khởi đùa giỡn.

- Ngươi đoán xem?

Mạc Phàm tức giận nói.

Rõ ràng là Ngọc Triển Đường đang cố ly gián, vậy mà con hàng Bạch Khởi còn hoài nghi tới đầu hắn.

Con hàng này không phải không thay đổi chút nào, mà con hàng này thật sự thay đổi, khiến hắn có chút không rõ rồi.

- Đừng tức giận, ta chỉ đùa chút mà thôi, sao có thể không tin ngươi được, ngươi vốn không phải loại người như vậy.

Bạch Khởi thấy Mạc Phàm hơi tức giận, vội vàng nói.

- Đừng có đùa nữa, trả Bát Phi cho ta.

Mạc Phàm vươn một tay ra nói.

Xem ra Bạch Khởi ở bên Phi Nguyệt quá thuận lợi cũng không phải chuyện tốt, Phi Nguyệt thì thôi, con hàng Bạch Khởi này nên chịu chút khổ cực mới được.

- Bát Phi, ngươi đưa cho ta sao, sao ta không nhớ vậy nhỉ?

Bạch Khởi giả ngu nói.

Vừa rồi Phi Nguyệt nói thẳng là muốn Bát Phi, sao anh ta có thể trả lại cho Mạc Phàm.

- Không trả đúng không, ngươi cảm thấy ta không lấy lại được à?

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Bát Phi không chỉ là bán tiên khí của hắn, còn định quan hệ chủ tớ với hắn, khi hắn đưa cho Bạch Khởi còn chưa giải trừ quan hệ, Bạch Khởi lợi hại mấy cũng không lấy được.

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, Bát Phi lóe lên ngân quang, bay từ trong nhẫn trữ vật của Bạch Khởi ra, trôi nổi sau lưng hắn.

- Mẹ kiếp, đừng làm vậy mà Tiểu Phàm, ngươi ra giá đi, không đúng, ngươi nói điều kiện đi, có phải Bát Phi này nên tặng ta và Phi Nguyệt làm quà kết hôn hay không.

Bạch Khởi mắng một tiếng, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nói.

Bảo anh ta lấy đồ ra, anh ta chắc chắn không có, gần đây anh ta rất nghèo.

Xuất lực còn được.

Dù thế nào cũng phải giành Bát Phi tới tay.

- Ngươi còn nợ ta ít sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn giúp Bạch Khởi luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, Bạch Khởi còn chưa trả ơn.

Tuy Bạch Khởi giúp hắn cứu Tiểu Tuyết ra, nhưng không tính là gì đối với Thần Đồng Tử Ngọc Dịch.

Ngoài ra hắn còn cứu Bạch Tiểu Thiên.

Ngay vừa rồi còn vì Bạch Khởi cung cấp công pháp thần cấp là Lạc Thư Hà Đồ, Bạch Khởi nợ hắn không chỉ một hai chuyện rồi.

Đổi lại là người khác, bảo Bạch Khởi ký khế ước bán thân 1000 năm cũng không đủ.

- Chuyện này, quan hệ giữa chúng ta như vậy sao có thể gọi là nợ được, đợi ta trở thành một trong mười đại cao thủ của Tu Chân giới, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.

Bạch Khởi nói.

- Ngươi trở thành một trong mười đại cao thủ trước rồi nói sau.

Mạc Phàm khẽ thở dài một cái, nói.

Ý niệm của hắn vừa động, giải trừ khế ước chủ tớ với Bát Phi, rồi ném Bát Phi cho Bạch Khởi.

Bên trong Bát Phi chỉ có hai kiện bán tiên khí, những thứ giác đều là linh khí cực phẩm, nhưng tất cả tương đương với một kiện tiên khí rồi.

Hơn nữa mức độ phù hợp khi tu luyện Bát Phi của hắn là rất cao, hắn muốn tìm một bảo cụ như vậy không có dễ dàng.

Nhưng nếu Phi Nguyệt thích, tặng cô cũng không sao.

Quan hệ giữa hắn và vợ chồng Bạch Khởi, không phải một kiện tiên khí có thể thay thế.

Bạch Khởi nhìn Bát Phi trong tay, trước mắt anh ta sáng lên.

- Tiểu Phàm, người bạn như ngươi, Bạch Khởi ta kết giao chắc rồi.

Mạc Phàm đã giải trừ quan hệ chủ tớ, như vậy anh ta có thể đưa Bát Phi cho Phi Nguyệt rồi.

Mạc Phàm không để ý tới Bạch Khởi, lập tức đi tới bàn bên cạnh chủ tọa, ngồi vào một chỗ trống.

Bạch Khởi cười ha ha, cất Bát Phi đi theo.

Bởi vì Lạc Thư Hà Đồ xuất hiện, yến hội có vẻ âm u hơn.

Sau khi Mạc Phàm ăn cơm xong, liền đi cùng Bạch Khởi tới chỗ Mộ Dung gia an bài.

- Tiểu Phàm, bây giờ nói xem, Thiên Tâm Ấn trên tay ngươi là sao vậy?

Bạch Khởi hỏi.

Mạc Phàm đã giải quyết vấn đề vợ cho anh ta, anh ta cũng nên quan tâm chuyện của Mạc Phàm rồi.

- Ngạo Nhật Sơn Tông tiến cử Tiểu Tuyết cho Thiên Tâm Cung, người của Thiên Tâm Cung tìm tới Địa Cầu, muốn mang Tiểu Tuyết đi trong hôn lễ của ta và cô ấy.

Mạc Phàm giải thích một cách ngắn gọn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1884: Giúp ta giải quyết một yêu tộc.


- Cái gì, Ngạo Nhật Sơn Tông đáng chết!

Bạch Khởi nhíu mày, hàn quang trong mắt b*n r* bốn phía, nồng đậm hơn không ít khi bị Ngọc Triển Đường và Long Hữu khiêu khích, hoàn toàn không còn bộ dạng cợt nhả vừa rồi.

- Ngạo Nhật Sơn Tông đúng là đáng chết.

Mạc Phàm gật đầu nói.

- Hiện giờ ngươi chuẩn bị làm sao đây?

Bạch Khởi hỏi.

Mạc Phàm chuyển dời Thiên Tâm Ấn lên người mình, chỉ vì bảo vệ Tiểu Tuyết, nhưng không thể giải quyết vấn đề căn bản.

- Ta sao, ta sẽ đi theo hai người kia tới Thiên Tâm Cung, người nào quấy nhiễu hôn lễ của ta, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá thật nhiều.

Mạc Phàm nheo mắt nói.

Hôn lễ chỉ có một lần, cho dù bổ sung cũng không phải là lần kia.

Chuyện này liên quan tới Ngạo Nhật Sơn Tông, hắn sẽ không tha cho Ngạo Nhật Sơn Tông.

Thiên Tâm Cung tự tay hủy hôn lễ của hắn, món nợ này hắn cũng tính với Thiên Tâm Cung.

- Ngươi muốn đến Thiên Tâm Cung sao, ngươi đây là muốn cô gái Bạch gia bọn ta thủ tiết à?

Bạch Khởi nhíu mày nói.

Phàm là người có Thiên Tâm Ấn, đến Thiên Tâm Cung đều phải tiến hành lễ rửa tội.

Tẩy đi toàn bộ tội nghiệt, d*c v*ng, trước đây và tương lai, biến thành một cá thể tinh thuần, cũng được gọi là thiên tịnh chi đồng.

Nếu Mạc Phàm tham dự lễ rửa tội, cho dù có thể rời khỏi Thiên Tâm Cung, cũng không còn là Mạc Phàm hiện giờ nữa.

- Ngươi nghĩ lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung quá cao rồi đấy.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.

Thiên Đạo Cung có tam cung, Thiên Tâm Cung có lục cung, mỗi cung có một trách nhiệm, phàm là người trải qua lễ rửa tội, gần như đều thành thiên tịnh chi đồng, nhưng hắn không những sẽ không, còn có thể khiến Thiên Tâm Cung không thể yên bình, lấy chuyện này trừng phạt.

- Ngươi có biện pháp đối phó Thiên Tâm Cung à?

Bạch Khởi nhướn mày, hỏi.

Nhìn Mạc Phàm có vẻ hòa nhã, nhưng thực ra chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.

Mạc Phàm dám vào Thiên Tâm Cung, chắc chắn là có phương pháp đối phó.

Mạc Phàm cười nhạt, không trả lời, nhưng cũng cho Bạch Khởi một đáp án vô cùng chính xác.

Quả thật lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung rất lợi hại, nhưng không phải không ai từng phá giải.

Kiếp trước có người hoàn hảo không tổn hao gì đi từ Thiên Tâm Cung ra, còn khiến Thiên Tâm của Thiên Tâm Cung dao động rất lâu.

Hắn không chỉ quen người này, còn lấy được phương pháp khiến Thiên Tâm của Thiên Tâm Cung dao động.

Nếu hắn không có biện pháp này, tất nhiên sẽ không đến Thiên Tâm Cung.

Hắn không muốn từ bỏ mình của hiện tại, trở thành người như máy móc.

- Có chuyện gì cần ta giúp đỡ không?

Bạch Khởi hỏi.

Mạc Phàm giúp anh ta nhiều chuyện như vậy, anh ta cũng nên xuất ra chút lực.

Tuy anh ta cảm thấy thiếu nợ cũng không có gì, nhưng thời gian dài như vậy, hình như thiên tài như anh ta không có tác dụng mấy, như vậy không được.

- Giúp ta giải quyết một yêu tộc.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

- Cửu Trọng sao?

Mạc Phàm giết 10 vạn yêu tộc của Cửu Trọng, hiện giờ Cửu Trọng vẫn đang ở trạng thái lẩn trốn.

Nếu để Cửu Trọng gặp Mạc Phàm, giết Mạc Phàm vô cùng đơn giản.

Yêu tộc Mạc Phàm bảo anh ta giải quyết, chắc chắn là Cửu Trọng.

- Ừ.

Mạc Phàm gật đầu.

Cửu Trọng luôn trốn tránh, bên Hoa Hạ hẳn là không có vấn đề gì, nhưng hắn có vấn đề rồi.

Trên đường đi, hắn luôn ở trạng thái bị theo dõi.

Hắn không biết người theo dõi hắn là ai, nếu là Cửu Trọng, chỉ có Bạch Khởi mới đối phó được.

Hiện giờ Bạch Khởi cũng là Hợp Đạo kỳ, thực lực mạnh hơn Cửu Trọng không ít.

- Không thành vấn đề, nếu Cửu Trọng dám xuất hiện trước mặt ngươi, để ta giải quyết cho.

Bạch Khởi không do dự nói.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, có những lời này của Bạch Khởi, hắn an tâm rồi.

Lộ trình kế tiếp là một vùng tinh cầu nguyên thủy, là nơi Cửu Trọng có khả năng ra tay nhất.

Nếu Cửu Trọng không xuất hiện ở đây, hắn cũng không có nguy hiểm gì.

Cho dù Cửu Trọng có một vạn lá gan, cũng không dám đến Thiên Tâm Cung.

Hắn đến Thiên Tâm Cung, thì không cần đề phòng Cửu Trọng, có thể bảo Bạch Khởi tìm Cửu Trọng rồi.

- Ngươi đi tìm Phi Nguyệt sư muội đi, ta phải đến Thiên Cơ Các một chuyến.

Mạc Phàm nói.

Tuy con hàng Bạch Khởi này đồng ý, nhưng rõ ràng là tim vẫn ở bên cạnh Mộ Dung Phi Nguyệt.

Ở Tụ Cửu Thành, hắn vẫn rất an toàn, không cần thiết bảo Bạch Khởi đi theo.

Thừa dịp còn chút thời gian, hắn đến Thiên Cơ Các xem, điều tra Thiên Cơ Các có ghi chép về Yến Thù hay không.

Nếu không có, hắn có thể ủy thác Thiên Cơ Các đi thăm dò.

- Ha ha, ngươi cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì cứ gọi tên ta, ở gần Tụ Cửu Thành, ta còn có thể tới, nhưng không phải chuyện sắp chết, thì đừng quấy rầy ta, có thể chạy thì chạy, ta và Phi Nguyệt là lần đầu tiên, quấy rầy ta và Phi Nguyệt hẹn hò là phạm pháp đó.

Bạch Khởi khôi phục dáng vẻ lưu manh, nói.

- Yên tâm đi, ta sẽ không tìm ngươi, ta sẽ tìm Phi Nguyệt sư muội.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Lúc trước hắn cảm thấy Bạch Khởi thay đổi, nhưng hiện giờ hắn thấy con hàng này thay đổi nhiều chỗ, có chỗ thì không, điểm không thay đổi ví dụ như là vẫn vô liêm sỉ như vậy.

- Đừng như vậy chứ, phải có tình yêu.

Bạch Khởi há to miệng, lộ ra hàm răng trắng nói.

- Nhanh cút đi, nếu không ta bảo Phi Nguyệt sư muội dẫn ta tới Thiên Cơ Các, đúng lúc ta không biết đường.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Ở bên cạnh con hàng này, nhất định phải có trái tim cường đại, nếu không sẽ đoản mệnh, quá không biết xấu hổ rồi.

“Ha ha.”

Bạch Khởi cũng không tức giận, thân thể nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy.

Mạc Phàm lắc đầu, ra khỏi Mộ Dung gia đi về phía Thiên Cơ Các ở Tụ Cửu Thành.

Hắn từng tới Thiên Cơ Các ở nơi này rồi, xem như là ngựa quen đường cũ.

Chỉ sau một bữa cơm, hắn đã đến Thiên Cơ Các, còn tra xét tin tức về Yến Thù.

Nhưng khiến hắn vô cùng thất vọng, vậy mà Thiên Cơ Các không có tin về Yến Thù, không có một chút nào.

Có thể nói Thiên Cơ Các là mạng lưới thông tin lớn nhất Tu Chân giới.

Nơi này không có, hắn muốn tìm Yến Thù ở nơi rộng lớn như Tu Chân giới, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

- Giúp ta một nhiệm vụ, đặt cấp nhiệm vụ là cấp 9, tìm một cô gái của Thanh Khâu Tộc tên là Yến Thù.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Cho dù mò kim đáy biển, hắn cũng phải đi mò.

Cấp 9 là cấp cao nhất, có lẽ sẽ có hiệu quả.

- Cấp 9, công tử, không phải cấp này hơi cao rồi sao?

Thị nữ của Thiên Cơ Các nói.

Mạc Phàm là đệ tử chữ lót “Bất” của Thần Nông Tông, lại giết 10 vạn yêu tộc, danh tiếng như vậy đã có thể bố trí nhiệm vụ cấp 9, nhưng chỉ tìm một yêu tộc của Thanh Khâu Tộc, liền định nhiệm vụ cao như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy.

Phải biết rằng nhiệm vụ cấp 9, trả thù lao không thua kém một kiện bán tiên khí.

Nếu cộng thêm trả thù lao Thiên Cơ Các bọn họ, đó chính là hai kiện bán tiên khí.

- Chuyện này ngươi không cần phải lo, ngươi chỉ cần làm là được.

Mạc Phàm hờ hững nói.

Nếu ở trong cảm nhận của hắn Tiểu Tuyết đứng ở vị trí thứ nhất, Yến Thù sẽ ở vị trí thứ hai.

Nếu nhiệm vụ cấp cao nhất của Thiên Cơ Các là cấp 10, hắn sẽ không do dự đặt thành cấp 10.- Dạ, công tử.

Thị nữ kia gật đầu, đi làm theo lời Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm không ở lâu, hắn rời khỏi Thiên Cơ Các, đi về phía Mộ Dung gia.

Nhưng hắn chưa đi xa, khi mới đi ngang qua một ngõ nhỏ, một giọng nói truyền từ trong ngõ sâu ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1885: Chỉ cần có là được rồi.


- Nghe nói Mạc công tử tìm một người của Thanh Khâu Tộc tên là Yến Thù?

Mạc Phàm nhíu mày, dừng bước, nhìn vào trong ngõ nhỏ.

Trong ngõ nhỏ, một nam tử trung niên râu ria xồm xoàm đứng dựa vào tường, trên mặt có một vết sẹo, cầm một thanh phi đao màu đen trong tay, không ngừng ném ra lại lấy về.

Giọng nói truyền từ miệng nam tử này ra.

- Ngươi có tin tức về người của Thanh Khâu Nhất Tộc này sao?

- Muốn biết tin thì đi theo ta.

Nam tử hơi nhếch miệng, xoay người biến mất trong ngõ nhỏ.

Mạc Phàm nhìn nam tử rời đi, trong mắt hắn lóe lên dị sắc.

Hắn mới tuyên bố nhiệm vụ không lâu, bên này đã có người tìm được, tốc độ thật sự quá nhanh rồi, nhưng tốt hơn là không có tin gì.

Hắn không chút do dự, đi theo nam tử này vào sâu trong ngõ nhỏ.

Nửa canh giờ sau, hắn đi theo nam tử này tới một sơn cốc cách xa Tụ Cửu Thành.

Mạc Phàm nhìn xung quanh vài lần, trên mặt không có một chút dao động, lấy một bán tiên khí hộ giáp đạt được trong Hàn Ly Động ra.

Đồ hắn đạt được trong Hàn Ly Động, đã tiêu hao gần hết rồi.

Hiện giờ chỉ còn hai kiện bán tiên khí, đã trả thù lao nhiệm vụ cấp 9 của Thiên Cơ Các rồi.

- Đây là trả thù lao tin tức, nếu là thật, kiện bán tiên khí này sẽ là của ngươi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Mạc công tử ra tay đúng là hào phóng, nhưng Mạc công tử không lo lắng tin tức là giả à, trên đời này có nhiều người lừa đảo lắm.

Nam tử mặt sẹo kia nhìn thấy bán tiên khí, trong mắt lóe lên tham lam, cười nói.

- Ta không lo lắng tin tức là giả, ta chỉ sợ không có tin tức.

Mạc Phàm hờ hững nói.

Tên của Thanh Khâu Nhất Tộc vừa sinh ra đã được định sẵn, là thiên phú.

Tên sẽ không lặp lại, nếu một người tên là Yến Thù của Thanh Khâu Nhất Tộc, đó chính là người hắn muốn tìm.

Vì tin về Yến Thù trả một kiện bán tiên khí, không tính là gì.

- Mạc công tử tiêu phí giá lớn như vậy, tìm một hồ yêu của Thanh Khâu, cũng quá lãng phí rồi?

Nam tử mặt sẹo không sốt ruột, tò mò hỏi.

- Đây là chuyện của ta, tốt nhất là ngươi đừng biết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tin, cho dù sau đó thế nào, chỉ cần tin tức là thật, bán tiên khí đều là của ngươi, ngươi được ai sai bảo, ta đều không truy cứu.

Vẻ mặt Mạc Phàm không thay đổi nói.

- Hả?

Nam tử mặt sẹo nhướn mày, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất ngờ.

- Như vậy Mạc công tử quen tại hạ sao?

- Ngươi hỏi hơi nhiều rồi, Thiên Mệnh.

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Nam tử mặt sẹo này là thợ săn tiền thưởng nổi tiếng, tên là Thiên Mệnh, cho dù là nhiệm vụ của ai, đối tượng muốn liệp sát là chính phái hay phản phái, Ma Tộc, yêu tộc, quỷ tộc hay là Tu Chân giới, phàm là có khen thưởng đều đả động được ông ta, ông ta sẽ đi làm.

Ông ta từng dùng thực lực của bản thân, diệt cả nhà tông môn chính phái, ngay cả mộ con kiến cũng không lưu lại, thủ pháp vô cùng tàn nhẫn, là một trong những trọng phạm Quân Đình đuổi bắt.

Hơn nữa nhiệm vụ mà ông ta nhận, chưa có nhiệm vụ nào không hoàn thành.

Nếu không phải Thiên Mệnh có tin của Yến Thù, hắn đã suy xét ra tay bắt Thiên Mệnh rồi.

- Mạc công tử đúng là có kiến thức rộng rãi, quả thật ta có tin về cô gái của Thanh Khâu Nhất Tộc ngươi muốn tìm, nhưng có người ra giá rất cao, muốn dụ ngươi tới đây, cho nên có khả năng Mạc công tử không có biện pháp biết tin đó rồi.

Thiên Mệnh cười khẽ, dưới chân vừa động, cơ thể bay về phía sau.

Thiên Mệnh vừa nói xong, bóng dáng một đám yêu tộc Hợp Đạo kỳ nhoáng lên một cái, xuất hiện ở xung quanh.

Đồng thời, một trận pháp vĩ đại xuất hiện ở dưới chân bọn họ, vây Mạc Phàm ở giữa.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như đã sớm dự liệu.

- Thiên Mệnh, ngươi làm một chuyện vô cùng ngu ngốc, nếu ngươi nói cho ta biết Yến Thù ở đâu, ngươi còn có thể lấy được hai phần thù lao, của ta và yêu tộc cho ngươi.

Hắn vừa đến đây, liền cảm nhận được trận pháp chi lực và yêu khí nồng đậm ở nơi này.

Yêu khí nặng như vậy, rõ ràng là Cửu Trọng phái tới.

Nhưng hắn chỉ không vạch trần mà thôi.

Hắn chỉ muốn tin tức về Yến Thù, Thiên Mệnh làm chuyện gì hắn đều không quan tâm.

- Chưa chắc, ta dẫn ngươi tới đây, ngươi bị giết, nhẫn trữ vật của ngươi đều là của ta, ta còn có thể lấy được thù lao khác của yêu tộc?

Thiên Mệnh cười khinh thường nói.

Cho đến bây giờ ông ta chỉ lấy thù lao cao nhất, làm như vậy ông ta càng được nhiều.

- Vậy ta xác nhận một chút, trong tay ngươi thật sự có tin tức của Yến Thù hay không?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Vậy sao, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, nể mặt nhẫn trữ vật của ngươi, ta cho ngươi nhìn một chút để ngươi sáng mắt ra.

Thiên Mệnh hơi nhếch miệng, lấy một cái Đầu Ảnh Thạch ra.

Nhưng ông ta còn chưa mở ra, yêu tộc đứng một bên cười lạnh lùng.

- Thiên Mệnh, đủ rồi, tiểu tử này vẫn rất dễ mắc mưu, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đợi lấy thù lao đi.

Thiên Mệnh còn chưa mở Đầu Ảnh Thạch ra, liền cất đi.

- Mạc công tử, không phải ta không muốn cho ngươi xem, chỉ là…

Mạc Phàm không tức giận, mà dời mắt nhìn đám yêu tộc.

Hắn chỉ muốn xác nhận xem Thiên Mệnh có tin tức thật hay không, tuy không nhìn thấy, nhưng nhìn bộ dạng hẳn là có.

Chỉ cần có là được rồi.

Vẫn là câu nói kia, hắn chỉ sợ không có tin tức, không sợ có người tới chỗ hắn lấy bán tiên khí.

- Chỉ dựa vào các ngươi sao, Cửu Trọng còn chưa tới à?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Đối phó ngươi, còn cần vương bọn ta sao, bọn ta là đủ rồi.

Một yêu tộc cười nói.

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lần trước hố giết được nhiều yêu tộc của bọn họ như vậy, chỉ là chiếm nhiều ưu thế hơn yêu tộc bọn họ.

Nếu chỉ có đám tu sĩ Hợp Đạo kỳ bọn họ, không có thứ khác cố kỵ, Mạc Phàm đã là người chết ở cửa vào.

- Chỉ có các ngươi cũng được, chắc là Cửu Trọng sợ, vậy thì giải quyết mấy người các ngươi trước.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đấu đơn độc, hắn chắc chắn không phải đối thủ của bất luận yêu tộc nào, chỉ riêng Thiên Mệnh, hắn cũng khó đối phó.

- Tiểu tử, ngươi nghĩ ngươi là ai, vương bọn ta sẽ sợ một tu sĩ nhân loại sao, ngươi có thể thử dùng Y Đạo Thuật một phen, nếu có thể thi triển ra được, ta có thể nói cho vương bọn ta biết, nói không chừng vương bọn ta sẽ tới.

Yêu tộc kia cười khinh thường nói.

Vương bọn họ dám đánh lén cửa vào, sẽ sợ một nhân loại Nguyên Anh kỳ sao?

Ở đây có chín yêu tộc Hợp Đạo kỳ thì không nói, còn có trận pháp hạn chế y tiên.

Không có biện pháp sử dụng Y Đạo Thuật, Mạc Phàm vốn không chịu nổi một kích.

Mạc Phàm không thèm nhìn trận pháp dưới chân, trên mặt cũng không có một chút gợn sóng.

Trận pháp hạn chế Y Đạo Thuật và Y Đạo Trận, hắn gặp nhiều rồi.

Cho dù không nhìn thấy, chỉ cần vào trận pháp, có thể cảm nhận được rõ trận pháp này, vốn không cần nhìn.

- Được rồi, Cửu Trọng không đến cũng không sao.

Mạc Phàm thấy những yêu tộc này không có ý bẩm báo Cửu Trọng, thản nhiên nói.

Ý niệm của hắn vừa động, còn chưa ra tay, bỗng nhiên khí tức kh*ng b* xuất hiện.

- Tiểu tử, ngươi giết nhiều tộc nhân của ta như vậy, cảnh ngươi tử vong, sao ta có thể vắng mặt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1886: Không thành vấn đề.


Giọng nói mới vang lên, một hư ảnh xuất hiện trên bầu trời đối diện Mạc Phàm, đúng là Cửu Trọng.

- Tiểu tử, lần này ngươi còn di ngôn gì?

Cửu Trọng cười hỏi.

Rơi vào trong cạm bẫy của anh ta, Mạc Phàm đã không có bất luận đường sống trốn thoát.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Cửu Trọng một cái.

- Tuy không phải là bản thể, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

- Có ý gì?

Cửu Trọng nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Bạch Khởi, còn không nhanh qua đây.

Mạc Phàm không trả lời, mà kêu về phía không trung.

Dược khí trên người hắn đã tiêu hao hơn hai phần ba, không đủ để chạy thoát khỏi tay những tu sĩ Hợp Đạo kỳ này.

Nhưng nơi này là Tụ Cửu Thành, có Bạch Khởi.

Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên bầu trời tối lại, giống như bị thứ gì che khuất.

Ngay sau đó, bỗng nhiên trời lại sáng lên.

Thiên Mệnh và Cửu Trọng nhìn về phía bầu trời, sắc mặt lập tức khó coi.

Trên bầu trời, một con mắt vĩ đại xuất hiện, che khuất cả vùng thiên không.

Bọn họ vừa quay đầu nhìn, rất giống một người khổng lồ ở trên không Tụ Cửu Thành nhìn xuống bọn họ.

Trong con mắt vĩ đại, đồng tử khác hẳn với người thường là màu trắng, còn giống như có trên vạn đóa hoa màu trắng.

- Bạch Đồng Tử, Bạch Khởi của Bạch gia?

Tươi cười trên mặt Cửu Trọng và những yêu tộc đều biến mất, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi.

Bạch Khởi giống như bọn họ, đều là tu sĩ Hợp Đạo kỳ.

Nhưng e rằng Cửu Trọng gặp phải Bạch Khởi, cũng chỉ có thể chạy trốn.

Bạch Khởi không chỉ là người đứng đầu Đại Bỉ năm đó, còn là Hợp Đạo kỳ khiêu chiến tu sĩ Hợp Đạo mỗi đại tông môn thành danh, cho dù là nhân loại, yêu tộc, Ma Tộc, hay là tộc khác, phàm là Hợp Đạo kỳ có danh tiếng, đều từng được Bạch Khởi khiêu chiến, không có một ai là đối thủ của anh ta.

Không chỉ như vậy, vì đối phó Bạch Khởi, thậm chí một số tu sĩ Hợp Đạo thành danh tụ tập lại, g**t ch*t Bạch Khởi.

Kết quả không chỉ để Bạch Khởi chạy thoát thành công, còn g**t ch*t toàn bộ đối phương.

Từ đó về sau, không có tu sĩ Hợp Đạo kỳ dám khiêu khích Bạch Khởi.

Có thể nói, Bạch Khởi là Hợp Đạo kỳ đứng đầu.

Cho dù Cửu Trọng dị chủng trời sinh, đã nửa bước Đại Thừa, thấy Bạch Khởi cũng chỉ có thể chạy trốn.

Nếu không anh ta không nghi ngờ chút nào, Bạch Khởi sẽ xé cửu đầu của anh ta thành mảnh nhỏ.

- Đi!

Cửu Trọng không do dự nói.

Anh ta không biết Mạc Phàm có quan hệ gì với Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi xuất hiện, bọn họ thất bại rồi.

Lúc này không đi, một lát nữa muốn chạy cũng không chạy được.

Ý niệm của anh ta vừa động, chín long thủ vĩ đại xuất hiện trước người chín yêu tộc, há to miệng nuốt chín yêu tộc vào.

Trong mắt Thiên Mệnh cũng hiện lên vẻ bối rối, cơ thể trực tiếp hóa thành hắc vụ, liền biến mất.

Nhưng bọn họ còn chưa thể rời đi, tiếng cười mỉa truyền từ trong Bạch Đồng Tử vĩ đại trên bầu trời.

- Dám đặt bẫy cho huynh đệ ta, nếu đến đây, các ngươi cảm thấy có thể thoát khỏi tay Bạch Khởi ta dễ dàng sao?

Giọng nói này mới vang lên, một đạo bạch quang bay từ trong Bạch Đồng Tử vĩ đại ra.

Không phải người khác, đúng là Bạch Khởi.

Bạch Khởi hơi nhếch miệng cười quỷ dị, trong đôi mắt lóe lên tinh quang, một đạo cột sáng màu trắng bắn nhanh mà ra, nhanh như lôi điện, không đợi Cửu Trọng phản ứng kịp, đã đánh trúng hư ảnh của Cửu Trọng.

Trên mặt Cửu Trọng hiện lên vẻ kỳ lạ, bóng dáng và cả hư ảnh long đầu muốn mang chín người khác đi chậm rãi biến mất.

- Tiểu Cửu Trọng, ngươi đã trúng dấu hiệu của ta, đừng chạy nữa, ở đó đợi ta, nếu không ta vặn hết đầu ngươi xuống.

Bạch Khởi nhìn hư ảnh của Cửu Trọng, lạnh lùng nói.

Thôn Thiên Thú cửu đầu mà thôi, ở trong mắt tu sĩ khác là đại yêu, ở trong mắt anh ta thì không khác gì một con trùng tử biến dị.

Nếu anh ta muốn, hiện giờ anh ta có thể qua đó giết Cửu Trọng, chẳng qua chỉ là công phu mà thôi.

Nhưng mà Cửu Trọng, không có tư cách khiến anh ta tốn công phu.

Nói xong, anh ta dời mắt, trong chớp mắt Cửu Trọng và chín long đầu nứt vụn.

Vẻ mặt chín yêu tộc ngẩn ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Một khi bọn họ được long đầu bao lại, có thể thông qua bí pháp thiên phú của Cửu Trọng, kéo bọn họ trở về bên cạnh bản thể của Cửu Trọng, như vậy bọn họ sẽ an toàn, đây vốn là phương pháp bọn họ chuẩn bị rời đi.

Nhưng hư ảnh Cửu Trọng đều bị Bạch Khởi liếc mắt một cái đánh nát, chỉ sợ bọn họ sắp chết ở đây rồi.

- Trốn mau!

Sắc mặt chín yêu tộc cùng thay đổi, dùng toàn bộ sức mạnh, điên cuồng chạy ra bốn phía.

- Ta nói rồi, các ngươi không trốn thoát được, thì sẽ không trốn thoát được, thu cho ta.

Bạch Khởi cười tự tin, bạch hoa trong mắt chuyển động.

Theo đồng tử chuyển động, Bạch Đồng Tử vĩ đại trên bầu trời chuyển động theo.

Bạch Đồng Tử vĩ đại vừa chuyển động, lực hút kinh khủng lập tức xuất hiện.

Xung quanh, ngoại trừ Mạc Phàm và Bạch Khởi ra, toàn bộ không có lực phản kháng bay vào trong Bạch Đồng Tử.

Chín yêu tộc Hợp Đạo kỳ và Thiên Mệnh, giống như đi ngược chiều trong cuồng phong, rõ ràng là cố gắng chạy về phía trước, nhưng cơ thể không chỉ không nhúc nhích, trái lại đang không ngừng rút lui.

- Để Thiên Mệnh lại, những người khác thì tùy tiện.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Thiên Mệnh còn đang vùng vẫy, nói.

Thiên Mệnh, hắn phải giữ lại để hỏi tin về Yến Thù.

- Không thành vấn đề.

Bạch Khởi nhìn thoáng qua Thiên Mệnh, một ký hiệu xuất hiện trên người Thiên Mệnh, lực xé rách trên người Thiên Mệnh lập tức biến mất.

Nhưng không đợi Thiên Mệnh trốn thoát.

Bạch Khởi vươn một tay ra, hai ngón tay dựng thẳng ở trước ngực.

- Vạn Bách Thiên Thiên, bạo!

Năm chữ vang lên, bạch quang trong đôi mắt Bạch Khởi sáng tới mức tận cùng, che khuất đường vân trong mắt anh ta.

Trong trăm dặm xung quanh, giống như không chịu nổi lực lượng của Bạch Khởi, lắc lư dữ dội.

Trên bầu trời, Bạch Đồng Tử vĩ đại cũng tỏa ra bạch quang vô lượng.

Lúc này đã là chạng vạng, lập tức trở nên sáng như ban ngày.

Bạch Đồng Tử vĩ đại tỏa ra bạch quang, giống như thiên thạch rơi xuống đột nhiên rơi về phía đất.

Mắt chín yêu tộc mở to, trong đôi mắt mở to là vẻ hoảng sợ.

- Không…

Bọn họ chỉ kêu lên một chữ, Bạch Đồng Tử vĩ đại liền hạ xuống.

“Bùm!”

Một tiếng vang thật lớn, Bạch Đồng Tử vĩ đại bùng nổ ra, dao động năng lượng kh*ng b* như gợn sóng dập dờn ra xung quanh, từng vòng gợn sóng lan ra, cả sơn cốc bị san thành bình địa.

Có tổng cộng chín đạo gợn sóng, chỗ Mạc Phàm biến thành một hồ sâu không thấy đáy.

Xung quanh giống như bị vô số lưu tinh oanh tạc, vỡ nát, vô cùng lộn xộn.

Trên bầu trời, Bạch Khởi hơi nhếch miệng, bay về phía Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, chiêu này của ta có được không?

Anh ta hoàn toàn không cần phải làm vậy, giết chín yêu tộc kia chỉ là chuyện mấy quyền đối với anh ta.

Nhưng có người ra tay với Mạc Phàm, đây là phương thức chấn nhiếp tốt nhất.

Nếu không phải anh ta cố giảm uy lực đi, cho dù là cao thủ Đại Thừa cũng sẽ bị thương.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Bạch Khởi nói, không để ý tới Bạch Khởi, lập tức hạ xuống chỗ Thiên Mệnh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1887: Chuyện này là khi nào?


Chỗ Thiên Mệnh, Thiên Mệnh đứng bên trong một trận pháp hình bách hoa, tuy không bị đánh chết, nhưng trên người có ít nhất 1000 vết thương, cả người nhìn vô cùng chật vật.

- Đưa Đầu Ảnh Thạch cho ta.

Mạc Phàm vươn một tay ra, nói.

ấ ầ ẢTrong Bách Hoa Trận Pháp, Thiên Mệnh nhíu mày, lấy Đầu Ảnh Thạch ra, nhưng không giao cho Mạc Phàm.

- Những chuyện Đầu Ảnh Thạch và ta biết, đều có thể nói cho Mạc công tử, nhưng Mạc công tử phải thả ta đi.

Thiên Mệnh cười khẽ nói.

Ông ta thật không ngờ sẽ tới bước này, vậy mà Mạc Phàm mời được Bạch Khởi, sát thần này tới.

Nhưng trên tay ông ta còn thứ Mạc Phàm cần, như vậy Mạc Phàm không thể giết ông ta.

- Ta nói rồi, nếu lúc trước ngươi nói chuyện ta muốn biết cho ta, ngươi sẽ nhận được hai phần thù lao.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn biết Thiên Mệnh dẫn hắn vào bẫy, nhưng nếu Thiên Mệnh nói tin tức cho hắn biết trước, sau đó rời đi, đồng thời đạt được thù lao giữa ông ta và yêu tộc, hắn sẽ không làm gì Thiên Mệnh.

Nhưng Thiên Mệnh không làm như vậy, ông ta đã mất đi cơ hội này.

- Vậy ta chỉ có thể hủy Đầu Ảnh Thạch này, không có tin tức của ta, Mạc công tử muốn tìm tin tức mà mình muốn, sẽ khó khăn rồi.

Thiên Mệnh không khẩn trương, cười mỉa nói.

Mạc Phàm muốn tin, trước mắt chỉ có mình ông ta đạt được, Thiên Cơ Các cũng không có.

- Vậy ngươi hủy đi, ta sẽ sưu linh hồn ngươi, đừng hoài nghi ta có thể lấy được linh hồn ngươi hay không, đây là vũ nhục đối với y tiên.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút dao động, nói.

Đầu Ảnh Thạch không quan trọng, quan trọng là… Trí nhớ của Thiên Mệnh.

Không có Đầu Ảnh Thạch, hắn sưu hồn là được.

Đối phó Thiên Mệnh, hắn không cần cân nhắc chính đạo.

- Ngươi!

Thiên Mệnh ngẩn người, đôi mắt khẽ đảo.

Trước khi ông ta tới đã điều tra rõ về Mạc Phàm, quả thật y thuật của Mạc Phàm rất lợi hại.

Trên Đại Bỉ, hai đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông gần như thua dưới y thuật của Mạc Phàm.

Ông ta muốn tự sát, chỉ sợ không uy h**p được Mạc Phàm.

- Giao thứ ta cần ra đây, nói cho ta biết toàn bộ mọi chuyện, ta sẽ giao ngươi cho Quân Đình, Quân Đình trừng phạt ngươi thế nào, ta không quản, đây là ta xem như nể mặt tin tức trong tay ngươi, nhân từ nhất với ngươi rồi, ngươi cũng có thể từ chối, từ chối ta sẽ lập tức giết ngươi, sau đó Sưu Hồn với ngươi, ngươi có thể lấy tin tức giả lừa ta, nhưng ta sẽ lập tức giết ngươi, khiến ngươi hồn phi phách tán.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, lạnh lùng nói.

Trong giọng nói, không có chút đường sống dịu đi.

Thiên Mệnh nhíu mày, nhìn Mạc Phàm do dự một lát, rồi đưa Đầu Ảnh Thạch cho Mạc Phàm.

- Đây là thứ Mạc công tử muốn, ngươi xem sẽ biết tin của ta là thật hay giả.

Không nói đến chuyện Mạc Phàm định nhiệm vụ đến cấp 9, chỉ riêng thái độ của Mạc Phàm, đã đủ chứng minh tin tức ông ta biết rất quan trọng với Mạc Phàm.

Nếu ông ta không nói cho Mạc Phàm, có khả năng ông ta thật sự phải chết trên tay Mạc Phàm rồi.

Giao cho Quân Đình, ông ta còn hi vọng sống sót.

Thông thường, Quân Đình sẽ không phán một tu sĩ tử hình, phần lớn là phái tu sĩ như vậy tới chiến trường, dùng công lao rửa sạch tội danh.

So với lựa chọn trước, ông ta càng hướng về lựa chọn sau hơn.

Mạc Phàm lấy Đầu Ảnh Thạch, rót linh khí vào bên trong.

Một đạo quang bắn từ Đầu Ảnh Thạch ra, một màn ảnh xuất hiện.

Hình ảnh giống như ở trong thủy lao tối tăm, bên trong giam giữ tu sĩ các tộc.

Gần như mỗi một người đều là tộc loại vô cùng hiếm thấy, nhưng ánh mắt Mạc Phàm nhìn khắp ngõ ngách trong nhà giam.

Ngón tay hắn khẽ điểm một góc, hình ảnh lập tức được cắt ra.

Trong phòng giam kia, một người có bộ dạng giống Tiểu Tuyết như đúc, chẳng qua gầy yếu hơn một chút, trên người cô đầy xiềng xích rất nặng, bị nhốt ở bên trong.

Mái tóc dài để loạn trước người, nhưng không che được dung nhan khuynh thế của cô.

- Đó không phải là Tiểu Tuyết sao, sao cô ấy lại ở đó?

Bạch Khởi nhìn thấy bóng dáng này, nhíu mày, tò mò hỏi.

Nhưng anh ta lập tức sửa lại.

- Không đúng, cô ấy không phải Tiểu Tuyết, cô ấy là người của Thanh Khâu Nhất Tộc.

Yêu tộc biến thành hình người, thông thường không dễ nhận ra, nhưng đối với người Bạch gia có được Bạch Đồng Tử mà nói, không phải là chuyện khó gì.

- Không sai, cô ấy không phải Tiểu Tuyết, cô ấy là người ta muốn tìm.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, nói.

Người bị nhốt trong nhà giam, đúng là Yến Thù Huyền Nguyệt tiên tử.

Chỉ là hiện giờ xuất hiện chênh lệch với kiếp trước, Huyền Nguyệt tiên tử không gặp được sư phụ mình, còn bị người khác bắt đi, còn bị nhốt ở đây.

Hắn chưa từng tới thủy lao này, nhưng đây là nơi của nhân vật không đơn giản.

Bởi vì ngoại trừ Yến Thù, sinh vật bị giam giữ ở bên trong đều không đơn giản, thậm chí có sinh vật tu vi Đại Thừa cao giai.

- Đây là nơi nào?

Mạc Phàm hỏi.

- Đây là Vô Thiên Chi Vực của Võ Đế Quân Mạc Tà.

Thiên Mệnh không giấu diếm, nói.

Ông ta nhận một nhiệm vụ, phải xâm nhập vào Vô Thiên Chi Địa của Quân Mạc Tà, truyền tin cho một đại yêu bị giam trong đó.

Sau khi ông ta tiến vào bên trong thành công, liền phát hiện Yến Thù bị nhốt ở một góc.

Đúng lúc nghe thấy tu sĩ khác đùa giỡn Yến Thù, cho nên nhớ kỹ tên này.

Ông ta vốn không để ở trong lòng, chỉ cho rằng Yến Thù là ngoại tộc trong Thanh Khâu Nhất Tộc, mới bị giam giữ ở đây.

Dù sao bị giam giữ ở Vô Thiên Chi Vực, đều không phải sinh vật tầm thường.

Ai biết trong lúc vô tình, vậy mà ông ta thấy có người hỏi thăm tin về Yến Thù của Thanh Khâu Nhất Tộc, hơn nữa đối phương cũng không phải thế lực tầm thường, lúc này mới nhớ tới Yến Thù trong Vô Thiên Chi Vực.

- Quân Mạc Tà, Vô Thiên Chi Vực?

Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén xuất hiện trong mắt hắn.

Hắn chưa từng tới Vô Thiên Chi Vực, nhưng biết nơi này.

Một mật địa Quân Mạc Tà nắm giữ, đi vào đừng nghĩ tới chuyện đi ra, trừ phi Quân Mạc Tà nguyện ý.

Thiên Mệnh có thể đi vào, e rằng bỏ vào phân thân hoặc con rối, nếu không không có khả năng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Còn Quân Mạc Tà, hắn còn chưa tới tình hình đối đầu được với Quân Mạc Tà, lúc này mới không đi trêu chọc Quân Mạc Tà.

Nhưng thật không ngờ, hắn không muốn trêu chọc Quân Mạc Tà cũng không được, không biết vì sao Yến Thù lại bị Quân Mạc Tà bắt đi.

Số mệnh, đúng là thứ không thể tránh thoát được.

- Đúng vậy.

Thiên Mệnh gật đầu.

- Chuyện này là khi nào?

Mạc Phàm thu sắc bén trong mắt, hỏi.

- Ba năm trước.

Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Hắn cũng trọng sinh vào khoảng ba năm trước, nếu dựa theo quỹ tích thông thường, lúc ấy Yến Thù sẽ ở Thanh Khâu rất lâu rồi, bởi vì lúc Yến Thù còn nhỏ đã được sư phụ mang về Thanh Khâu Phần.

Nhưng Yến Thù không ở Thanh Khâu Phần, trái lại ở Vô Thiên Chi Vực của Quân Mạc Tà.

Nói cách khác, dị biến của Yến Thù không phải hiệu ứng bươm bướm sản sinh ra sau khi hắn trọng sinh dẫn đến, mà vì chuyện khác.

- Không phải chuyện này, vậy vì chuyện gì?

Hắn nghĩ một lúc lâu, liền tạm từ bỏ.

Loại chuyện này, không phải dễ dàng nghĩ thông suốt được, thậm chí không phải nghĩ một lát sẽ thông suốt.

- Ngươi nói những người khác cũng sẽ trả thù lao cho ngươi, những người khác là chỉ ai?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1888: Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?


Cuối cùng cũng có tin tức của Yến Thù, tuy ở bên trong Vô Thiên Chi Vực của Quân Mạc Tà, nhưng tốt hơn nhiều là không có chút tin tức.

Còn nguyên nhân, đợi gặp sư phụ, có lẽ có thể tìm được đáp án.

Hắn có dự cảm, sư phụ biết một số chuyện.

Trước đó hắn phải làm rõ một chuyện khác, còn ai đang đối phó hắn.

Cạm bẫy này, giống như không đơn thuần như vậy.

Bởi vì hắn mới tới Thiên Cơ Các phát nhiệm vụ, Thiên Mệnh liền tìm tới, chuyện này cũng quá nhanh rồi.

- Là Ngạo Nhật Sơn Tông.Thiên Mệnh không chút do dự nói.

- Ngạo Nhật Sơn Tông?

Mạc Phàm nhướn mày, sắc lạnh trong mắt lại dày đặc hơn vài phần.

- Đúng vậy, một tháng trước Ngạo Nhật Sơn Tông tuyên bố tìm tin về Yến Thù của Thanh Khâu Nhất Tộc.

Thiên Mệnh nói thẳng.

Ông ta nhận được nhiệm vụ tìm kiếm Yến Thù, là vào một tháng trước.

Bởi vì không bàn được giá cả chung, ông ta chỉ duy trì liên lạc với Ngạo Nhật Sơn Tông, không nói tin tức này cho Ngạo Nhật Sơn Tông, mãi đến ba ngày trước, Ngạo Nhật Sơn Tông liên hệ với ông ta.

Bảo ông ta giúp đỡ Cửu Trọng, mang Mạc Phàm dính vào bẫy.

- Một tháng trước, vậy sao.

Sắc mặt Mạc Phàm hơi khó coi, trong mắt lóe lên hàn quang.

Một tháng trước, hắn và Tiểu Tuyết cùng mang tiểu hồ ly đi, còn hỏi hồ chủ của Thanh Khâu chuyện về Yến Thù.

Chuyện này ngoại trừ đám người của Thanh Khâu Nhất Tộc ra, thì không còn ai biết.

Ngạo Nhật Sơn Tông lại biết tin này trong thời gian ngắn như vậy, xem ra Ngạo Nhật Sơn Tông đang tìm kiếm thông tin về hắn, hơn nữa trong Thanh Khâu Nhất Tộc còn có phản đồ.

Nhưng hắn không để ở trong lòng.

Nếu không nhờ Ngạo Nhật Sơn Tông tuyên bố nhiệm vụ này, có lẽ hắn không thể biết được tin của Yến Thù nhanh như vậy.

Có thể nói, Ngạo Nhật Sơn Tông nổi lên ác ý, trái lại làm một chuyện giúp hắn.

- Lại là Ngạo Nhật Sơn Tông, đám người này đúng là âm hồn không tiêu tan.

Bạch Khởi nhíu mày nói.

- Đúng là âm hồn không tiêu tan.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, lạnh lùng nói.

Ngạo Nhật Sơn Tông vốn thêm Thiên Tâm Ấn lên người Tiểu Tuyết, hắn còn chưa tìm Ngạo Nhật Sơn Tông gây phiền phức.

Ngạo Nhật Sơn Tông lại cấu kết với yêu tộc ra tay với hắn, vẫn còn chưa xong.

- Hay là ta tới Ngạo Nhật Sơn Tông nhé?

Bạch Khởi hỏi.

Lúc Mạc Phàm đi chặn sơn môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, Ngạo Nhật Sơn Tông đã từng nói sẽ không ra tay với Mạc Phàm.

Hiện giờ không chỉ ngầm động tay động chân, còn cấu kết yêu tộc tấn công cửa vào Tu Chân giới.

Giết một số người của Ngạo Nhật Sơn Tông, Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không dám làm gì.

- Không cần, bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt.

Mạc Phàm hờ hững nói.

Phàm là người vi phạm lời thề, đều phải chịu trừng phạt.

- Vậy tên này thì sao?

Bạch Khởi nhìn lướt qua Thiên Mệnh, nói.

- Mạc công tử, những chuyện ta biết ta đều nói cho ngươi cả rồi, mong Mạc công tử tha mạng.

Vẻ mặt Thiên Mệnh thay đổi, vội vàng nói.

- Hiện giờ có bao nhiêu người biết tin tức này?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

- Chỉ có Mạc công tử và Bạch công tử, Ngạo Nhật Sơn Tông không trả thù lao mà ta muốn, cho nên tin tức này vẫn nằm trong tay ta.

Thiên Mệnh nói thẳng.

- Giao phương pháp ngươi tiến vào Vô Thiên Chi Vực ra đây.

Mạc Phàm vươn một tay ra nói.

Hắn từng nghe nói tới Vô Thiên Chi Vực rồi, nhưng không biết về bên trong.

Yến Thù ở trong đó, hắn nhất định phải cứu ra.

Tìm hiểu về Vô Thiên Chi Vực, có trợ giúp rất lớn đối với việc cứu Yến Thù ra ngoài.

Thiên Mệnh không chút do dự, lấy một ngọc giản ra khắc toàn bộ phương pháp tiến vào Vô Thiên Chi Vực, giao cho Mạc Phàm.

Lúc này cho dù ông ta không cho, Mạc Phàm cũng có biện pháp lấy được.

- Bạch Khởi, xem trí nhớ của ông ta, nhìn xem tin tức liên quan tới Yến Thù có ai biết nữa không, nếu không còn thì xóa sạch trí nhớ của ông ta, sau đó giao cho Quân Đình, có thì giết ông ta.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Trong mắt Bạch Khởi chớp lóe bạch quang, hai đạo quang b*n r*, không đợi Thiên Mệnh phản kháng, đã chiếu vào mắt Thiên Mệnh.

Không lâu sau, vẻ mặt Thiên Mệnh đờ đẫn, được anh ta thu vào.

- Tên này không nói dối, quả thật không nói tin tức này cho những người khác.

Bạch Khởi thu hồi đạo quang trong mắt, nói.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, nếu Yến Thù ở chỗ Quân Mạc Tà, chuyện này càng ít người biết càng tốt.

- Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?

Bạch Khởi hỏi.

Anh ta không biết Yến Thù trong hình chiếu có quan hệ gì với Mạc Phàm, nhưng quan hệ chắc chắn không ít.

Chỉ là cô gái kia không chỉ ở trong Vô Thiên Chi Vực, đối phương còn là Võ Đế Quân Mạc Tà.

Anh ta có thể xông vào Vô Thiên Chi Vực giúp Mạc Phàm một phen, nhưng Quân Mạc Tà cần cả Thần Nông Tông đối kháng, hoặc lão tổ của Bạch gia bọn họ ra mặt mới được, đây là phân lượng của mười đại cao thủ Tu Chân giới.

Cho dù Vô Phong, Vô Cực và Vô Địch cộng lại, cũng không phải đối thủ của Quân Mạc Tà.

Tuy Chân Hư mang Mạc Phàm đến Ngạo Nhật Sơn Tông lúc trước mạnh, cũng chỉ có thể nằm trong top 20 ở Tu Chân giới, không vào được top 10, không đỡ được 10 chiêu của tu sĩ nằm trong top 10.

Có thể nói, cao thủ top 10 ở Tu Chân giới có thể so được với tông môn top 10.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Bạch gia chỉ là một gia tộc, nhưng có uy vọng và lực uy h**p rất cao ở Tu Chân giới.

Cho nên muốn cứu Yến Thù khó hơn cứu Tiểu Tuyết nhiều.

- Ta sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía Tụ Cửu Thành.

- Nên gặp đều không thể tránh khỏi, nếu không tránh thoát, vậy thì giết qua.

Sớm hay muộn hắn cũng phải chống lại Quân Mạc Tà, Yến Thù ở trong tay Quân Mạc Tà hắn cũng phải đi cứu.

- Ngươi có cần đợi thêm một thời gian nữa không?

Bạch Khởi hơi sửng sốt, lập tức cười nói.

Mạc Phàm cứu một người từ Ngạo Nhật Sơn Tông còn tốt hơn một chút, đến chỗ Quân Mạc Tà chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

- Đợi ngươi trở thành một trong mười đại cao thủ sao?

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, hỏi.

- Ha ha, thực ra cũng không lâu đâu, nhanh thôi.

Bạch Khởi cười nịnh nọt, nói.

Chỉ có mười đại cao thủ, mới có thể tranh đấu với mười đại cao thủ.

Mạc Phàm cũng có hi vọng trở thành mười đại cao thủ, nhưng sẽ lâu hơn anh ta nhiều, Mạc Phàm còn con đường rất dài phải đi.

- Ngươi giải quyết Cửu Trọng trước đi đã, đợi ta từ Thiên Tâm Cung trở về, cho ta một phần tin về mười đại cao thủ.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bạch Khởi một cái, nói.

Ngày mai hắn phải tới Thiên Tâm Cung, đợi giải quyết chuyện Thiên Tâm Cung xong, lại nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của Yến Thù.

Đợi Bạch Khởi trở thành một trong mười đại cao thủ, vậy Yến Thù phải chịu khổ trăm năm trong Vô Thiên Chi Vực rồi.

Đây là chuyện hắn không thể chịu được, cũng sẽ không chịu.

Huống chi hiện giờ, Võ Đế Quân Mạc Tà còn chưa phải thứ nhất.

Biện pháp suy nghĩ một lát, sẽ luôn có.

- Tin tức về mười đại cao thủ sao, được.

Bạch Khởi nhướn mày, gật đầu.

Mạc Phàm không lập tức trở về Mộ Dung gia, mà đến Thiên Cơ Các một chuyến trước, hủy bỏ nhiệm vụ hắn tuyên bố, thậm chí xóa sạch dấu vết tuyên bố nhiệm vụ đi.

Nếu đã có tin tức của Yến Thù, nhiệm vụ này không cần phải tồn tại, càng không cần thiết để người ta biết sự tồn tại của nhiệm vụ này.

Làm xong những chuyện này, lúc này hắn mới trở về Mộ Dung gia với Bạch Khởi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1889: Chuyện ngươi nghĩ đều là dư thừa.


Mạc Phàm và Bạch Khởi mới trở về phủ đệ, Mộ Dung Bác và Mộ Dung Phi Nguyệt tới tìm.

ồ ể ế ế- Vừa rồi sao vậy, Tiểu Phàm, có người ra tay với con sao? Nói cho ta biết là ai, ta giải quyết giúp con.

Mộ Dung Bác nói.

Dám ra tay với khách của Mộ Dung gia ông ta ở Tụ Cửu Thành, không muốn sống rồi đây.

- Không có gì, chỉ là mấy yêu tộc, đã được Bạch Khởi giải quyết rồi.

Trong lòng Mạc Phàm hơi ấm áp, cười nhạt nói.

- Cửu Trọng phái yêu tộc tới đúng không?

Mộ Dung Bác nheo mắt hỏi.

Có thể đuổi giết Mạc Phàm tới tận đây, chỉ có thể là Cửu Trọng rồi.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm khẽ gật đầu.

- Phi Nguyệt, ngày mai con dẫn người đi thu thập Cửu Trọng đi.

Mộ Dung Bác trầm giọng nói.

Mạc Phàm là đệ tử của huynh trưởng ông ta thì không nói, ông ta cũng rất coi trọng Mạc Phàm, xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên ông ta phải ra mặt thay Mạc Phàm.

- Phi Nguyệt tuân mệnh.

Phi Nguyệt có chút hưng phấn nói.

Cô đã sớm chán vì phải ở trong Tụ Cửu Thành, có cơ hội ra ngoài tất nhiên sẽ không bỏ qua.

- Chuyện này, sư thúc, Bạch Khởi đã khóa chặt vị trí của Cửu Trọng, để Bạch Khởi đi cùng Phi Nguyệt sư muội đi, người không có ý kiến đúng không?

Mạc Phàm do dự một lát, nói.

Mộ Dung Bác rất nhiệt tình, hắn không tiện từ chối.

Có Bạch Khởi ở đây, diệt Cửu Trọng dễ như là lấy đồ trong túi, để anh ta đi cùng Phi Nguyệt, không chỉ làm tăng tình cảm của hai người, cũng an toàn hơn một chút.

- Đương nhiên không thành vấn đề, ta sẽ làm đả thủ cho Phi Nguyệt sư muội.

Bạch Khởi liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy cảm kích, nói.

- Được rồi, ngày mai hai ngươi đi cùng nhau.

Mộ Dung Bác không từ chối, nói.

- Đúng rồi, ta nghe nói Phi Nguyệt lấy trận binh Bát Phi của con?

Mộ Dung Bác lại nói tiếp.

- Cha, đây là Bạch Khởi đổi từ chỗ Mạc sư huynh, sau đó tặng cho con, chuyện ngươi tình ta nguyện, sao gọi là lấy được?

Mộ Dung Phi Nguyệt nhíu mày, bĩu môi nói.

- Đổi lấy, Bát Phi gần như tương đương với một tiên khí, Bạch Khởi lấy gì đổi, dùng Bạch Đồng Tử sao, Tiểu Phàm không cần mắt của Bạch gia, Hồng Liên Nhãn đã rất lợi hại rồi, còn không trả Bát Phi cho Mạc sư huynh con?

Mộ Dung Bác thở hổn hển nói.

Trận binh như Bát Phi, có thể nói là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Mạc Phàm đưa Lạc Thư Hà Đồ đã xem như đại ân với Mộ Dung gia, Phi Nguyệt còn lấy Bát Phi của Mạc Phàm.

Cho dù Mạc Phàm có quan hệ sâu xa với Mộ Dung gia, cũng không thể như vậy.

Ngoài ra, Mạc Phàm vốn đắc tội nhiều thế lực, không có Bát Phi bên người, thực lực sẽ giảm đi không ít.

“Hừ!”

Mộ Dung Phi Nguyệt bĩu môi thật cao, trừng Bạch Khởi một cái, nhưng vẫn lưu luyến không rời lấy Bát Phi ra.

Sắc mặt Bạch Khởi thay đổi, vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Sư thúc, lần trước con may mắn vào một bí cảnh, bán tiên khí đạt được không chỉ có một kiện Bát Phi, hơn nữa đúng là Bạch Khởi đổi từ chỗ con, tặng cho Phi Nguyệt sư muội, cho nên Phi Nguyệt sư muội cứ giữ lấy.

- Cha, người xem, Tiểu Phàm sư huynh đã nói như vậy rồi, người còn bảo con trả lại.

Mộ Dung Phi Nguyệt nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng ấm ức nói.

Mộ Dung Bác trừng Mộ Dung Phi Nguyệt một cái, nhưng không có biện pháp nào.

Ngón tay giữa của ông ta sáng lên, lấy Hoàng Bì Hồ Lô ra.

Hồ lô này cỡ lòng bàn tay, trời sinh trên hồ lô mang theo phù văn.

- Con biết thứ này là gì không, Tiểu Phàm?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra bất ngờ.

- Y Đạo Chi Nguyên?

Tên của ba quả hồ lô này là hồ lô Thông Thiên, trời sinh là bảo vật thịnh nạp linh dịch, có thể thịnh nạp một số dược dịch không được thịnh nạp, đảm bảo dược lực không tiêu tan.

Y Đạo Chi Nguyên trong Y Thần Các của Thần Nông Tông bọn họ là một loại không thể thịnh nạp, nếu muốn mang ra ngoài, chỉ có thể dùng hồ lô trên Thông Thiên Đằng mới được.

Trên hồ lô này mang theo ấn ký của sư phụ hắn, hẳn là Y Đạo Chi Nguyên.

- Không sai, đây là sư phụ con đưa cho Phi Nguyệt trong lễ trưởng thành, từ nhỏ Phi Nguyệt không thích tu y đạo, tuy thứ này trân quý, nhưng đối với con bé không bằng Ngọc Thanh Đan con cho, Bát Phi của con Phi Nguyệt có thể nhận lấy, ba bình Y Đạo Chi Nguyên này con cũng lấy đi, coi như sư thúc tặng con quà gặp mặt.

Mộ Dung Bác nói xong, đưa ba hồ lô Thông Thiên cho Mạc Phàm.

Y Đạo Chi Nguyên cũng coi như là thứ trân quý, nhưng kém xa Lạc Thư Hà Đồ và Bát Phi Mạc Phàm đưa.

Nhất là Lạc Thư Hà Đồ, ông ta có thể mở ra kiện thần khí Ngự Thiên Cơ này rồi.

Nhưng đưa vài thứ còn tốt hơn không đưa thứ gì.

- Đa tạ sư thúc, con đối phó Cửu Trọng hao phí quá nhiều dược khí, đang cần thứ để bổ sung dược khí đây.

Mạc Phàm không khách sáo, cất ba bình Y Đạo Chi Nguyên đi, trực tiếp nhét vào trong cơ thể, dược khí trên người nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lập tức nhập vào trong huyệt khiếu trong cơ thể hắn.

Y Đạo Chi Nguyên là lượng lớn dược khí ngưng tụ mà thành, là một trong những thiên tài địa bảo bổ sung dược khí tốt nhất.

Hắn đối phó Cửu Trọng tiêu hao hai phần ba dược khí, đang lo lắng không có biện pháp khôi phục.

Ba bình Y Đạo Chi Nguyên này, đúng lúc giải quyết vấn đề hắn lo lắng.

Nếu không có thứ này, hắn đến Thiên Tâm Cung cũng không dễ dàng qua cửa như vậy.

Mộ Dung Bác hơi thở phào nhẹ nhõm, cười hiền hòa.

- Có tác dụng với con là được rồi.

Mạc Phàm gật đầu cười, chào hỏi Mộ Dung Bác một tiếng trước, lúc này mới trở về phòng nghỉ ngơi.

… S

áng sớm hôm sau.

Sáng sớm Mạc Phàm đã rời khỏi Mộ Dung gia, đến Truyền Tống Trận ở Tụ Cửu Thành.

- Ta còn tưởng phải đến Mộ Dung gia bắt ngươi, mới có thể dẫn ngươi đi.

Khi Mạc Phàm tới bên cạnh linh hạm kia, Băng Giác tiên tử nhìn Mạc Phàm một cái, lạnh lùng nói.

- Chuyện ngươi nghĩ đều là dư thừa.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Đã có tin tức của Yến Thù, chuyện Cửu Trọng cũng giải quyết gần xong rồi, đã tới lúc giải quyết chuyện của Thiên Tâm Cung.

Băng Giác tiên tử hừ lạnh một tiếng, đi lên trên linh hạm.

Linh hạm hóa thành một đạo lưu quang, rời khỏi Tụ Cửu Thành, một đường bay lên.

Mạc Phàm nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ trên linh hạm, vẻ mặt hắn vô cùng lạnh nhạt.

Tu Chân giới, một nơi trong chư thiên vạn giới.

Nghe nói có tiên nhân Thượng Cổ tách ra một phần từ trong vũ trụ vô tận, bên ngoài phần này là phàm gian, mảnh đất ở giữa là nơi nối với Tiên giới trong truyền thuyết.

Tu Chân giới có thể so sánh thành khối cầu hình trứng vĩ đại, phần lớn sinh linh đều ở trên mặt phẳng giữa khối cầu hình trứng.

Nhưng ở trên ba mặt phẳng này, hướng lên trên có tam cung, đi xuống là 18 vực, cho nên muốn đi vào Thiên Đạo Cung hoặc Thiên Tâm Cung, đều phải bay lên.

Linh hạm xuyên qua vô số tinh cầu nguyên thủy, vẫn bay lên ba ngày, lúc này mới dừng lại, hạ xuống trước một vùng cung điện.

Cung điện màu trắng, giống như do hàn ngọc điêu khắc mà thành.

Không chỉ như vậy, hoa cỏ cây cối và yêu thú ở nơi này cũng có màu sắc như hàn ngọc, tất cả giống như đi vào một thành phố toàn hàn ngọc.

Phía sau cung điện, là một vòng bạch nguyệt vĩ đại trôi nổi, khiến cho cả cung điện nhìn giống như Tiên Cung từ trong mặt trăng ra.

Nơi này không phải nơi khác, đúng là đệ nhị cung của Thương Thiên Chi Thượng, Thiên Tâm Cung.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1890: Thiên Tâm Cung


- Đến Thiên Tâm Cung rồi, ngươi muốn hối hận, cũng không còn kịp nữa rồi.

Băng Giác tiên tử nhìn cung điện phía trước, lạnh lùng nói.

Tam đại thiên cung đều ở một vùng đặc biệt, bên ngoài Thiên Cung này tu sĩ vốn không có biện pháp ngự không phi hành.

Đến tam đại Thiên Cung, trừ phi đạt được cho phép của Thiên Cung, thông qua linh hạm hoặc thông đạo của Thiên Cung, mới có thể trở về.

ế ể ấ ố ể ố ểNếu không chỉ có thể ở lại một vùng đất trống ngoài thiên không vĩnh viễn, không thể đi xuống cũng không thể đi lên.

Bên ngoài Thiên Cung, những tảng đá hình thây khô trôi nổi ở giữa không trung, đó là những người muốn thoát khỏi Thiên Cung, không ngừng vùng vẫy ở trong không trung nhưng không động được, cuối cùng hao hết linh khí, thành tảng đá bên ngoài Thiên Cung.

Nói một cách đơn giản, không gian của Thiên Cung, giống như một vùng đất chân không.

Chẳng qua cho dù tu sĩ có thể ngự không phi hành, cũng không có biện pháp rời khỏi đất trống.

Mạc Phàm đã đến đây, trừ phi thành thiên tịnh chi đồng, nếu không đừng nghĩ tới chuyện rời đi.

- Băng Giác tiên tử yên tâm, không nhuộm đỏ nơi này, ta sẽ không rời đi.

Mạc Phàm đi xuống linh hạm, nhìn về phía cung điện, thản nhiên nói.

- Vậy sao, vậy bản tiên tử muốn nhìn xem một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như ngươi, nhuộm đỏ Thiên Tâm Cung bọn ta thế nào.

Băng Giác tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường.

Thiên Tâm Cung bọn họ tồn tại lâu như vậy, tuy bên trong hầu như là nữ nhân, nhưng địa vị còn trên Thiên Đạo Cung.

Vạn ngàn năm qua, còn chưa có ai có thể phá quy củ của bọn họ.

Cho dù một số tu sĩ Đại Thừa đến đây cũng như vậy, một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như Mạc Phàm có thể làm gì.

Cho dù Mạc Phàm giết 10 vạn yêu tộc cũng như vậy, Y Đạo Thuật không có tác dụng gì ở chỗ bọn họ.

- Ngươi quá xem trọng Thiên Tâm Cung ngươi, cũng quá coi thường đệ tử Thần Nông Tông bọn ta rồi.

Vẻ mặt Mạc Phàm bình tĩnh, nói.

Hắn mới nói xong, một vòng mặt trăng đột nhiên xuất hiện ở cách người hắn không xa.

Trong quang mang chói mắt, một phu nhân mặc cung trang đeo mặt nạ di chuyển bước ngọc cao vút, đi từ bên trong ra.

Nhìn thấy phu nhân mặc cung trang này, sắc mặt Băng Giác tiên tử và một tiên tử khác thay đổi, vội vàng quỳ xuống với phu nhân mặc cung trang kia.

- Bái kiến sư phụ.

- Ta bảo hai con mang bé gái tới, sao lại dẫn một tên tiểu tử về?

Trong mắt phu nhân mặc cung trang lóe sáng hàn quang, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lạnh lùng nói.

Bà ta bảo Băng Giác quấy rối hôn lễ của Mạc Phàm, chỉ muốn trả thù Vô Phong phụ tâm của bà ta.

Hai người mang một nam tử tới, đồng nghĩa với việc bà ta chia rẽ Mạc Phàm và Tiểu Tuyết, đau nhất là tim nữ nhân.

Mà bà ta muốn, là Vô Phong hối hận không kịp, lúc này hoàn toàn ngược lại với kế hoạch của bà ta.

- Khởi bẩm sư phụ, tiểu tử này là Mạc Phàm, cậu ta chuyển Thiên Tâm Ấn trên người Tiểu Tuyết đến người mình, chúng con bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cậu ta tới đây.

Sắc mặt Băng Giác khó coi, vội vàng giải thích.

- Mạc Phàm?

Đôi mắt phu nhân mặc cung trang nheo lại, một vùng hàn quang lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Ngươi là tiểu tử có thể giải Thất Sinh Thất Thế Chú cho tiện nhân kia sao?

- Ngươi là Hàn Nguyệt tiên tử vì yêu sinh hận đối với Vô Phong sư thúc ta sao?

Mạc Phàm không trả lời, trực tiếp hỏi.

Trái lại hắn có biết Hàn Nguyệt tiên tử, chỉ là từ đầu tới cuối chưa từng gặp.

Nhưng không thể không nói Hàn Nguyệt tiên tử này là mỹ nhân khó gặp, cho dù so với vợ sư thúc hắn cũng không kém bao nhiêu, nhưng trong mắt Hàn Nguyệt tiên tử này luôn là sắc bén khiến người ta không thoải mái.

Loại cảm giác này giống như sắc bén của thanh đao, hoặc như đụng phải ong vò vẽ, gai độc của bò cạp, khiến người ta hơi bất an.

- Làm càn, tiểu tử, ngươi không nhìn xem đây là nơi nào, cũng dám nói chuyện với sư phụ ta như vậy.

Vẻ mặt Băng Giác tiên tử và tiên tử kia ngẩn ra, vội vàng quát lớn.

Trường kiếm trong tay hai người đều rút ra khỏi vỏ, bay thẳng tới đâm về phía cổ Mạc Phàm.

- Dừng tay.

Không đợi hai người đâm trúng Mạc Phàm, Hàn Nguyệt tiên tử liền ngăn lại.

Băng Giác tiên tử và tiên tử kia nhíu mày, vẫn lùi sang một bên.

Trong mắt Hàn Nguyệt tiên tử lóe lên hàn quang, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

- Ta nghe nói lá gan của ngươi rất lớn, không ngờ tới đúng là không nhỏ.

Mạc Phàm còn chưa tiến vào Thần Nông Tông, đã dám đắc tội Mạnh gia.

Đến Thần Nông Tông, liền đứng phía đối diện Vô Huyền chân nhân.

Trên Đại Bỉ, hành hạ đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông đến chết.

Sau Đại Bỉ, lại chặn sơn môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử.

Mạc Phàm tự mình đến đây, vậy mà còn dám nhắc chuyện năm xưa của bà ta.

Những người dám nhắc tới chuyện này, đã biến thành một gốc cây ở bên ngoài Hàn Nguyệt Cung.

Thông thường tu sĩ từ thế gian tới, cho dù có thiên phú như Mạc Phàm, cũng không có can đảm như vậy.

Cho dù có can đảm, cũng không thể sống lâu như Mạc Phàm.

- Một tu sĩ phàm giới như ta, vậy mà có thể lọt vào mắt tiên tử, trái lại lòng dạ của tiên tử không to lắm.

Vẻ mặt Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Hắn chỉ cung cấp phương pháp chữa trị cho vợ Vô Phong sư thúc, liền bị Hàn Nguyệt tiên tử trả thù như vậy.

Nếu hắn tự tay chữa trị cho vợ Vô Phong sư thúc, e rằng Hàn Nguyệt tiên sĩ sẽ khiến hắn nhà tan cửa nát.

Hàn Nguyệt tiên tử không tức giận, trái lại cười lạnh lùng.

- Quả thật lòng dạ của ta không to bằng lá gan của ngươi, nhưng ta thích làm như vậy, ta muốn khiến Vô Phong không vui, khiến người có quan hệ với Vô Phong không thể dễ chịu.

- Ngươi đã chuyển Thiên Tâm Ấn lên người mình, vậy cũng được, đợi ngươi trải qua lễ rửa tội biến thành thiên tịnh chi đồng, ta sẽ đưa ngươi tới trước mặt Vô Phong và Tiểu Tuyết, ta rất muốn biết, Bạch Tiểu Tuyết sẽ vì ngươi làm ra hành động điên cuồng gì, ví dụ như giết Vô Phong, Vô Phong thì sẽ thế nào, có thể giết tới Thiên Tâm Cung ta hay không.

Trong đôi mắt của Hàn Nguyệt tiên tử hiện lên u ám, sau đó bà ta cười nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên thất vọng.

Hàn Nguyệt tiên tử vì Vô Phong sư thúc, vậy mà biến thành một người như vậy.

Lúc trước hắn còn có chút thương tiếc Hàn Nguyệt tiên tử, hiện giờ cảm giác này không còn sót lại gì.

- Muốn biết những người này sẽ có phản ứng gì, ngươi phải biến ta thành thiên tịnh chi đồng rồi hãy nói tiếp.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng với chút y đạo đó của ngươi, có thể ngăn được lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung bọn ta sao?

Hàn Nguyệt tiên tử cười khúc khích, nói.

Nhiều năm trôi qua, trong số những người trải qua lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung bọn họ, có không ít cao nhân y đạo, nhưng không có một ai trở thành ngoại lệ.

- Không ngăn được thật.

Mạc Phàm lắc đầu, nói thẳng.

Y thuật không ngăn được hết lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, cũng không chữa được hết cho người trải qua lễ rửa tội.

- Thì sao?

Hàn Nguyệt tiên tử không vội vàng đưa Mạc Phàm đến lễ rửa tội, cân nhắc hỏi.

Mạc Phàm hung hãn như vậy, tự mình tới Thiên Tâm Cung, mà không phải từ bỏ vợ mình.

Cho dù đến Thiên Tâm Cung, vẫn không có một chút sợ hãi nào.

Đến nơi này, cho dù là Vô Phong cũng không cứu được hắn.

Bà ta rất tò mò, Mạc Phàm có chỗ dựa gì, có thể khiến hắn bình tĩnh đối mặt với lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung như vậy.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Hàn Nguyệt tiên tử.

- Y thuật không ngăn được lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, nhưng có thứ có thể ngăn cản, ngươi muốn nhìn không, Hàn Nguyệt tiên tử?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1891: Lễ Rửa Tội


Tươi cười trên mặt Hàn Nguyệt tiên tử cứng đờ, lập tức khôi phục như thường.

- Có tự tin là chuyện tốt, nhưng có khả năng ngươi không hiểu rõ về Thiên Tâm Cung lắm, Vô Phong cũng ở đây đúng không, ta sẽ bảo Vô Phong phổ cập cho ngươi lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung ta một phen.

- Vô Phong, hẳn là ngươi đang ở trong cơ thể tiểu tử này đúng không, không tính đi ra à, muốn giúp cậu ta cùng gánh vác Thiên Tâm Ấn không?

Hàn Nguyệt tiên tử lại nói tiếp.

Chỗ mi tâm Mạc Phàm, chữ “Trấn” sáng lên, một đạo quang b*n r*, hư ảnh Vô Phong xuất hiện trước người Mạc Phàm.

- Hàn Nguyệt, ngươi nhất định phải làm vậy sao?

Ông vốn muốn nhắc nhở Mạc Phàm một phen, nhớ lưu ý Hàn Nguyệt, ông vốn tưởng rằng danh tiếng của Mạc Phàm còn chưa đủ lớn, Hàn Nguyệt sẽ không ra tay với Mạc Phàm, ai biết ông xem nhẹ cừu hận của Hàn Nguyệt rồi.

- Vô Phong, cuối cùng ngươi cũng đồng ý đi ra rồi.

Hàn Nguyệt nhìn thấy Vô Phong, trong đôi mắt xuất hiện sắc lạnh.

- Chuyện giữa chúng ta không liên quan tới Tiểu Phàm, thả Tiểu Phàm ra, bản thể của ta sẽ gặp ngươi ở Thiên Tâm Cung, mang ngươi từ Thiên Tâm Cung đi.

Vô Phong thản nhiên nói.

Quả thật là vì ông, mới khiến Hàn Nguyệt thành ra như bây giờ.Thất Sinh Thất Thế Chú đã được ông giải một phần, chỉ cần kéo dài dựa theo phương pháp Mạc Phàm cho, chỉ mất vài năm, vợ ông sẽ tỉnh lại.

Hàn Nguyệt, ông sẽ nghĩ biện pháp mang Hàn Nguyệt đi.

Vẻ mặt Hàn Nguyệt ngây ngốc, lập tức nở nụ cười mỉa.

- Dẫn ta đi, Vô Phong, ngươi trở nên khờ dại như tiểu tử này từ lúc nào thế, nơi này là nơi có thể tới có thể đi sao, Vô Phong ngươi không được, cho dù ngươi thành mười đại cao thủ cũng không được, hiện giờ ngươi còn có thể trở thành mười đại cao thủ sao?

Vô Phong lúc trước, gần như không ai hoài nghi, ông sẽ trở thành một trong mười đại cao thủ.

Nhưng ân oán với ma chủ, khiến ông bị thương tổn mơ hồ, hơn nữa đạo tâm cũng bị ảnh hưởng nhất định.

Gần như có thể nói, Vô Phong đã vô vọng đối với mười đại cao thủ.

Trước đây trong mười đại cao thủ ghi lại, chỉ có một vị tay không leo đến Thiên Đạo Cung, dẫn theo người mình muốn rời đi.

Ngàn vạn năm qua, chỉ có một vị như vậy, chỉ có thể đến Thiên Đạo Cung, không thể đến Thiên Tâm Cung.

Vô Phong là một người nửa phế, cũng muốn mang bà ta rời đi?

- Ta nói có thể mang ngươi rời đi, thì có thể.

Vô Phong nhíu mày nói.

- Vậy sao, thật sự khiến ta cảm động, nếu ngươi có một phần tâm này đối với ta, ta đã không phải vào Thiên Tâm Cung, đáng tiếc, hiện giờ muộn rồi, trên người cậu ta có Thiên Tâm Ấn của Thiên Tâm Cung bọn ta, phàm là người có Thiên Tâm Ấn này nhất định phải tiếp nhận lễ rửa tội, ta cũng không có biện pháp.

Hàn Nguyệt cười mỉa nói.

- Hàn Nguyệt, ngươi!

Vô Phong nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang.

Mấy năm nay ông vẫn luôn chú ý Thiên Tâm Cung, đó là muốn mang Hàn Nguyệt ra ngoài, nhưng không có biện pháp giải quyết vấn đề lễ rửa tội.

Nếu Mạc Phàm tiếp nhận lễ rửa tội, người kia không còn là Mạc Phàm nữa.

- Sao thế, Vô Phong chân nhân, muốn ra tay đánh ta sao, nếu muốn thì cứ tới đây thử đi.

Hàn Nguyệt giận quá hóa cười nói.

Bà ta ở Thiên Tâm Cung tuy vẫn duy trì một số ký ức, nhưng ở Thiên Tâm Cung chậm rãi ăn mòn, bà ta càng ngày càng vô cảm.

Bà ta rất muốn biết, nam nhân này có thể tạo nên chút gợn sóng trong lòng bà ta hay không.

- Được rồi, ngươi đã không chịu thả Tiểu Phàm, vậy chuyển Thiên Tâm Ấn này lên người ta là được.

Vô Phong do dự một lát, nói.

Mạc Phàm có thể dời Thiên Tâm Ấn, tất nhiên ông cũng không thành vấn đề.

Ông vốn nợ Mạc Phàm, không thể khiến Mạc Phàm vì ông ta mà mất đi tiền đồ được.

Ngoài ra, Diễn Thiên Thần Quyết của ông đã đến chỗ cao nhất, nếu dùng toàn lực thi triển, chưa chắc không thể ngăn được lễ rửa tội.

- Được rồi, làm như vậy ta cũng coi như chiếm được ngươi, ngươi chuyển Thiên Tâm Ấn lên người mình đi, ta sẽ thả tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Trên mặt bà ta có chút thất vọng đau khổ, nói.

Sau khi Vô Phong tiếp nhận lễ rửa tội, thì chỉ có thể đứng bên cạnh bà ta, tuy mất đi ký ức, nhưng có thể có được Vô Phong, bà ta cũng thỏa mãn rồi.

Còn Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm có thể còn sống đi xuống Thiên Tâm Cung, thì để hắn rời đi.

Không vì Vô Phong, bà ta sẽ không để ý tới Mạc Phàm.

- Được.

Vô Phong nheo mắt, giơ tay nắm lấy tay có Thiên Tâm Ấn của Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười khẽ, dưới chân vừa động, cơ thể lùi về sau.

- Tiểu Phàm, chuyện này không liên quan tới con, chuyển Thiên Tâm Ấn cho ta.

Vô Phong nhíu mày, nói.

- Vô Phong sư thúc, Thiên Tâm Cung hủy hôn lễ của con và Tiểu Tuyết, sao lại không có liên quan tới con, không ai có thể làm chuyện này, mà không trả giá thật nhiều, cho nên con đến báo thù.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Vô Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc, đánh giá Mạc Phàm.

Mạc Phàm có lý do báo thù, nhưng nơi này là Thiên Tâm Cung, vùng chân không của Tu Chân giới, một trong tam đại Tiên Cung.

Cho dù là ông, cũng không nắm chắc duy trì ký ức ban đầu sau lễ rửa tội.

Hàn Nguyệt có thể như vậy, thứ nhất là vì bà ta đã bàn điều kiện xong với Thiên Tâm Cung, thứ hai là vì Thái Thượng Công Pháp trên người Hàn Nguyệt vô cùng bá đạo.

- Báo thù sao?

Hàn Nguyệt cười lạnh lùng, trong đôi mắt đều là trêu tức.

Vô Phong không dám nói tới báo thù, vậy mà Mạc Phàm dám nói như vậy, bà ta không biết Mạc Phàm lấy đâu ra tự tin.

- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị báo thù thế nào?

Hàn Nguyệt tiên tử cười mỉa nói.

Ở trong này, lực lượng của tu sĩ thông thường bị suy yếu rất lớn, còn không có linh khí bổ sung, trái lại thực lực của Thiên Tâm Cung bọn họ sẽ tăng mạnh.

Cho dù thực lực của bà ta không bằng Vô Phong, Vô Phong đấu với bà ta cũng không có phần thắng nào, thậm chí chỉ cần bà ta nguyện ý, có thể đè Vô Phong ra đánh bất cứ lúc nào.

- Hàn Nguyệt tiên tử, nếu ta nhớ không nhầm, Thiên Tâm Ấn trên người Tiểu Tuyết là các ngươi định đúng không?

Mạc Phàm không trả lời, trái lại hỏi.

- Không sai.

Hàn Nguyệt không giấu diếm, nói thẳng.

Thiên Tâm Cung bọn họ đã sớm muốn một cô gái của Bạch gia tiến vào Thiên Tâm Cung, nhưng vì Bạch gia có mười đại cao thủ, vẫn không thành công.

Mãi đến khi bọn họ gặp Bạch Tiểu Tuyết ở Ngạo Nhật Sơn Tông, mới có cơ hội.

Tuy Mạc Phàm làm hỏng kế hoạch của bọn họ, nhưng người có huyết mạch Hồng Liên cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.

- Quả nhiên như ta nghĩ.

Mạc Phàm gật đầu nói.

Ngạo Nhật Sơn Tông và Thiên Tâm Cung chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hôn lễ của bọn họ bị cắt ngang, chỉ vì chút tư tâm của Hàn Nguyệt tiên tử, nếu không Tiểu Tuyết không thể về Địa Cầu.

Thiên Tâm Cung, muốn một cô gái huyết mạch Bạch gia gia nhập, cụ thể là làm gì, hắn cũng không biết.

- Như ngươi nghĩ gì, tiểu tử?

Hàn Nguyệt nhướn mày hỏi.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy, hắn dời mắt nhìn Vô Phong.

- Vô Phong sư thúc, sư thúc trở về đi, chuyện này cứ giao cho con, con sẽ thu phục.

Vô Phong nhíu mày, trong mắt lộ ra do dự.

- Tiểu Phàm, con thật sự nắm chắc sao?

- Không nắm chắc, con đã không đi với bọn họ.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Trên đường đi hắn có rất nhiều cơ hội rời đi, chưa tới Thiên Tâm Cung, ở cửa vào, Tụ Cửu Thành đều có thể, nhưng hắn vẫn tới nơi này, chuyện này nói lên lễ rửa tội vô dụng đối với hắn.

- Hàn Nguyệt tiên tử, bắt đầu lễ rửa tội đi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng ánh sáng lạnh, thản nhiên nói.

Thiên Tâm Cung an tĩnh lâu như vậy, cũng nên chấn động rồi.
 
Back
Top Bottom