Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1692: Thái âm chi khí, đúng là thái âm chi khí?


Lam Phi thân là đệ tử của Vô Địch sư thúc, thậm chí tuyệt kỹ của Vô Địch sư thúc đều không thể thi triển được, đúng là không biết phải nói gì.

Chỉ là nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.

Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo là sau khi Vô Địch sư thúc tới Đại Thừa lĩnh ngộ được, là một loại cảnh giới Vô Đích Đại Tự, quả thật không thể dễ dàng lĩnh ngộ.

Vô Địch sư thúc muốn dạy, không phải ai cũng có thể học được.

Trái lại Lam Dương có khả năng lĩnh ngộ một chút, chắc chắn Lam Phi không thể đến bước đó, nếu không đã sử dụng rồi.

- Ngươi đã không có, vậy ta có.

Tay trái của hắn vươn về phía nhà giam, năm ngón tay nắm chặt, nhà giam màu vàng nhanh chóng thu nhỏ trên tay hắn.

- Thiên Hành Sách, mãi mãi vô thường.

Chữ “đổi” vừa nói ra khỏi miệng, Mạc Phàm lững thững bước tới.

Một bước này trực tiếp vượt qua khoảng cách giữa hai người, khẽ đánh một quyền về phía Lam Phi.

Sắc mặt Lam Phi thay đổi, lông mày anh ta nhíu lại, không lùi bước, trên nắm tay lóe lên Ma Văn.

- Thiên băng địa hãm không người sống sót.

Một quyền vô cùng chói mắt, nghênh đón Mạc Phàm.

Hai quyền chạm nhau, từng vòng ánh sáng tán ra xung quanh, bỗng nhiên mặt đất nứt ra khe hở nhỏ.

Nhưng không đợi mặt đất nứt ra hoàn toàn, trên nắm đấm của Mạc Phàm đại phóng hào quang phù văn màu vàng, giống như ánh nắng bùng nổ, lực lượng kh*ng b* đột nhiên phun trào.

Lam Phi kêu lên đau đớn, cánh tay tiếp xúc với Mạc Phàm biến mất trong phù văn màu vàng.

Cả người anh ta như đạn bay ra khỏi nòng súng, bay về phía xa, rơi vào trong một phủ đệ, âm thanh căn phòng sập xuống vang lên, bụi bặm nổi lên bốn phía.

Cách đó không xa, nam tử họ Phùng nuốt nước bọt, cảm thấy thịt đau.

Phủ đệ kia không phải của ai khác, chính là của ông ta.

Lần này phủ đệ của ông ta như phủ đệ của Liễu Mị Nhi, bị hủy hoại thật rồi.

Mạc Phàm giống như không có ý kết thúc, tay kéo trở về.

- Trở về.

Trong không khí tán đi từng đạo tỏa liên do kim quang hóa thành, theo Mạc Phàm lôi kéo, Lam Phi được kéo lại.

Lam Phi lúc này, không chỉ có quần áo rách nát, trên người cũng đầy vết thương như dao cắt, một tay và cả bả vai biến mất toàn bộ, chỗ miệng vết thương có máu chảy không ngừng, cả người chật vật vô cùng.

- Đây là quyền đầu tiên, ngươi lại thử quyền thứ hai đi.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, thái dương chi khí tán đi.

Tay còn lại của hắn vươn ra, thái âm chi khí màu đen như nước xuất hiện trên tay hắn.

Hắn hơi nghiêng người, thái âm chi khí trút xuống, rơi trên mặt đất.

Hỏa diễm màu vàng do thiên băng hóa thành ở dưới chân hắn gặp được thái âm chi khí, lập tức giống như kim khí gặp dịch axit ăn mòn rất mạnh, khói trắng ứa ra, chỉ trong chớp mắt hỏa diễm màu vàng được hấp thu.

Thái âm chi khí hóa thành từng đạo phù văn như tỏa liên, lan tràn ra xung quanh.

Đến chỗ nào, thiên băng chỗ đó được hấp thu hết.

Chỉ trong phút chốc, một đồ án hình tròn có đường kính cây số xuất hiện dưới chân mọi người.

Không chỉ Lam Phi ở bên trong, đám nam tử họ Phùng cũng ở trong đó, vẻ bối rối xuất hiện trên mặt bọn họ.

- Đây, đây là thái âm chi khí, không đúng, thái âm chi khí không bá đạo như vậy.

Một người bên cạnh nam tử họ Phùng khiếp sợ nói.

Bọn họ chỉ đứng ở chỗ này, vậy mà linh khí trên người không tự chủ được trôi về phía giữa phù văn màu đen, chỉ có thái âm chi khí mới có đặc tính này.

Thái âm chi khí cũng không kh*ng b* như vậy, thông thường, thái âm chi khí không có khả năng rút thẳng linh khí trong cơ thể bọn họ, chỉ có thể rút bên ngoài.

Nhưng bọn họ ở bên trong khu vực này, linh khí không ngừng bị rút đi, hơn nữa tốc độ nhanh không giống thông thường.

Không chỉ như vậy, cơ thể bọn họ như rơi và trong vũng bùn, bước tiếp bước là tiếp nối gian nan.

Phải biết rằng bọn họ là tu sĩ Hóa Thần, nếu đổi thành tu sĩ cấp thấp sẽ thế nào, e rằng sẽ bị hút thành thây khô.

Lam Phi cũng chau mày, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Sát khí vốn là vô hình vô sắc, chỉ cô đọng tới mức độ nhất định mới có thể thấy rõ.

Mới đầu chỉ là màu trắng nhạt, chỉ khi tới mức độ nhất định mới là màu vàng.

Thông thường, sát khí ngưng tụ thành thiên băng rất khó loại trừ.

Khí thể màu đen này của Mạc Phàm, đã dễ dàng hóa giải thiên băng của anh ta.

- Chuyện này…

Vốn là nhà giam màu vàng, sau đó nhà giam màu vàng biến thành quyền kình, mỗi loại đều mạnh hơn anh ta, rốt cuộc tiểu tử này nắm giữ thứ gì?

Thái âm chi khí trong tay Mạc Phàm trút xuống xong, liếc đám Lam Phi một cái.

- Các ngươi có chiến giáp thì nên mặc vào, không có chiến giáp thì lấy dụng cụ bảo hộ ra, đạo kinh văn này là ta vừa luyện thành, lần đầu tiên sử dụng, uy lực thế nào ta cũng không biết, chỉ biết là rất lợi hại, cho nên có khả năng các ngươi bị g**t ch*t, đúng rồi, ta nói đám các ngươi.

Lần trước chỉ là hủy Tụ Linh Trận của phủ đệ bọn họ, nếu đám người này lại tới, vậy thì đều thử xem.

Cho dù bọn họ có ra tay hay không, cũng không quản bọn họ có phải muốn giết hắn hay không.

- Mạc Phàm, đây là tà trận gì thế, ngươi và Lam Phi sư đệ quyết đấu, ngươi kéo bọn ta vào trong, ngươi đây là muốn làm gì, vì nha đầu có huyết cấm kỵ mà diệt khẩu sao?

Nam tử họ Phùng nhíu mày, hỏi.

Đến bây giờ Mạc Phàm còn chưa động tay mấy, chỉ dùng một quyền.

Nhưng một quyền hủy tay của Lam Phi, chắc chắn thực lực của Mạc Phàm cao hơn Lam Phi, còn hơn rất nhiều, nếu không sẽ không có chênh lệch lớn đến thế.

Nếu Mạc Phàm ra tay với bọn họ, e rằng bọn họ có khả năng bị giết.

- Nếu ngươi cảm thấy như vậy, vậy cho là ta diệt khẩu đi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Tới tức là địch, không luận sinh tử.

- Nếu cảm thấy có thể chạy được, thì cứ chạy đi.

Mạc Phàm lại nói thêm một câu.

Hắn vươn tay trái ra, thái âm chi khí màu đen tràn từ đầu ngón tay hắn ra.

Hắn khắc họa lâm không, một thanh phù tiễn màu đen xuất hiện ở không trung trước người hắn.

- Đi.

Ngón tay của Mạc Phàm khẽ búng, phù tiễn màu đen bay ra theo tiếng.

Vẻ mặt đám Lam Phi và nam tử họ Phùng sửng sốt, muốn rời khỏi khu vực phù văn màu đen.

“Keng keng keng!” Tỏa liên màu đen dâng từ mặt đất lên, trói buộc thật chặt đám Lam Phi.

Tỏa liên màu đen quấn lên người mấy người, cảm giác suy yếu, vô lực lập tức xuất hiện trên người mấy người.

Đồng thời, những phù tiễn màu đen cũng xuất hiện trước người bọn họ.

Sắc mặt mấy người thay đổi, vội vàng lấy bảo cụ hộ thân ra, thực quang hộ thể sáng lên.

Nhưng mà…

“Phập!” Dưới phù tiễn màu đen, cho dù là thực quang hộ thể hay là bảo cụ hộ thân đều như giấy dán, bị phù tiễn màu đen đâm trúng, Lam Phi cũng không ngoại lệ.

Phù tiễn màu đen tiến vào trong cơ thể đám Lam Phi, chỉ để lại vết thương như hình đầu mũi tên màu đen, không bay từ trong cơ thể bọn họ ra.

Chỉ là sắc mặt cả đám càng khó coi hơn.

- Thái âm chi khí, đúng là thái âm chi khí?

Một người trong đó kêu lên chắc chắn.

Vừa rồi anh ta không chắc chắn, bây giờ có thể chắc chắn, Mạc Phàm dùng thái âm chi khí.

Một khi thái âm chi khí nhập thể, thì giống như hủ cốt độc, rất phiền phức.

ể- Tiểu tử, ngươi.

Lam Phi cũng nhận ra bản chất của phù tiễn màu đen, sắc mặt lập tức khó coi.

Loại linh khí này sẽ không ngừng ăn mòn cơ thể và tu vi của bọn họ, mãi đến không thể khống chế mới thôi.

- Bây giờ ngươi còn muốn báo thù cho Liễu sư tỷ không?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1693: Hắn nghĩ một lát liền hiểu rõ.


- Mạc Phàm, ngươi sẽ hối hận vì những lời này.

Lam Phi nhíu chặt mày, nói.

Tuy anh ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật anh ta thua trên tay Mạc Phàm.

Hơn nữa anh ta kém Mạc Phàm không chỉ một chút.

Mạc Phàm huyễn ra giả thân, anh ta đều không phân biệt được, điểm này nói lên, thần thức của anh ta kém Mạc Phàm nhiều.

Ngoài ra linh khí màu vàng và linh khí màu đen của Mạc Phàm thông qua bí pháp thi triển ra uy lực, còn mạnh hơn Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, anh ta không biết Mạc Phàm dùng bí pháp gì, nhưng hẳn là tốt hơn tuyệt kỹ của sư phụ anh ta.

Chỉ là chuyện này sẽ không dừng ở đây.

Anh ta không dễ bị bắt nạt như thế, nhất là bị một tiểu tử mới tiến vào Thần Nông Tông thương tổn.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Phía sau Lam Phi là Lam gia và Vô Địch sư thúc, nhưng hai thế lực này, hắn chưa từng bò qua.

- Xem ra ngươi không muốn báo thù cho Liễu sư tỷ nữa, vậy rất tốt, ngươi đã không muốn báo thù cho Liễu sư tỷ, vậy ta tính toán chuyện ngươi bắt nạt đồ đệ của ta và đả thương Lương Nguyệt Hoa.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.

Không phải Lam Phi muốn ra mặt cho Liễu Mị Nhi sao, vậy bây giờ hắn cũng xả giận cho người của hắn.

Cứ thế để đám Lam Phi rời đi, sẽ khiến người ta nghĩ rằng bắt nạt hắn rất dễ.

- Tiểu tử, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, có khả năng ngươi còn chưa biết ta là ai?

Lam Phi nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.

Anh ta đả thương Lương Nguyệt Hoa, bắt nạt Phượng Vũ thì thế nào.

Lương Nguyệt Hoa chỉ là một đệ tử chữ lót “Không”, anh ta ra tay giáo huấn, ai cũng không dám nói gì.

Phượng Vũ lại càng là dị tộc, hơn nữa trên người có huyết cấm kỵ, người như vậy, bị giết cũng không dám làm gì anh ta.

Mạc Phàm đã phế một tay của anh ta, bây giờ lại muốn so đo chuyện này, thực cho rằng anh ta là mèo bệnh có thể giẫm tùy ý à.

- Cho dù cha ngươi Vô Ngần sư thúc đến Vô Cực Phong, cũng không được.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Vô Ngần sư thúc họ Lam, không chỉ là người của Lam gia, còn là cha của Lam Dương và Lam Phi, đồng thời cũng là trưởng lão của Vô Hỏa Phong.

Kiếp trước, Vô Ngần sư thúc đều rất khách sáo với hắn, vậy mà Lam Phi dám dùng thân phận Lam gia tới đè hắn.

Nói xong, một tay của hắn vươn về phía Lam Phi.

Chín gốc tỏa liên màu đen khác thoát thân mà ra từ đất, trói chặt lấy Lam Phi.

Cái tay của hắn vừa nhấc lên, Lam Phi bay tới giữa không trung do tỏa liên kéo.

Ý niệm của hắn vừa động, sáu thanh trường thương to bằng cánh tay trẻ con, do thái âm chi khí ngưng tụ thành xuất hiện trước người hắn.

- Ba thương này là trả giúp Lương Nguyệt Hoa.

Tay còn lại của Mạc Phàm khẽ lướt qua không trung, ba trường thương lập tức bay về phía Lam Phi.

Giữa không trung, thấy ba trường thương sắp bay tới, Lam Phi vùng vẫy không được thì không phản kháng nữa.

- Mạc Phàm, ngươi trả thay bọn họ đúng không, hi vọng ngươi trả thay bọn họ xong, ngươi sẽ không hối hận.

Anh ta vội tới báo thù cho Liễu Mị Nhi, cừu còn chưa báo xong, bọn họ đã bị Mạc Phàm gây thương tích hết.

Ngay cả anh ta cũng bị Mạc Phàm chà đạp trước mặt Liễu Mị Nhi, loại chuyện này chưa từng xảy ra trên người anh ta.

Mạc Phàm gây ra cho anh ta bao nhiêu thương tổn, lát nữa hắn sẽ tìm cơ hội trả lại gấp bội.

Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày, trong đôi mắt hiện lên không cam lòng và bất đắc dĩ.

Người có địa vị như bà, cho dù trúng một chưởng của Lam Phi, chỉ có thể chịu đựng.

Mạc Phàm báo thù cho bà, sau này bà sẽ tránh bị Lam gia tìm tới cửa.

Không chỉ có bà, thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn Lam Phi, Lam Phi không làm gì được Mạc Phàm, bà và Tiểu Phượng Vũ không phải đối thủ của Lam Phi.

- Mạc Phàm, đủ rồi, để bọn họ đi đi, ta và Tiểu Phượng Vũ đều không sao.

Lương Nguyệt Hoa do dự một lát, vẫn nói.

Nếu Mạc Phàm thật sự ngay cả Vô Ngần sư thúc tổ cũng không sợ, quả thật có thể trừng phạt Lam Phi.

Nhưng Mạc Phàm hiện giờ, chỉ là một người mới tiến vào Thần Nông Tông.

- Nghe thấy chưa, Nguyệt Hoa đã bảo ngươi dừng tay, Mạc Phàm, ngươi muốn ra tay sao?

Lam Phi cười gằn nói.

Không chỉ anh ta nở nụ cười, Liễu Mị Nhi nở nụ cười, đám nam tử họ Phùng cũng bắt đầu cười theo.

Trái lại Lam Phi cung cấp cho bọn họ một ý nghĩ, bọn họ không có biện pháp đối phó Mạc Phàm, nhưng vẫn có thể đối phó người bên cạnh Mạc Phàm.

- Hửm?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Lam Phi một cái, sắc bén hiện lên.

Đường đường là đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng là hạng người chuyên bắt nạt kẻ yếu.

Hắn nghĩ một lát liền hiểu rõ.

Kiếp trước lúc hắn tới Thần Nông Tông, là mười mấy năm sau.

Lúc đó Chu Bất Vi sư huynh đã chấp chưởng Luật Pháp Đường mười mấy năm, đệ tử của Thần Nông Tông an phận hơn nhiều.

Hiện giờ Chu Bất Vi sư huynh mới tiếp quản Luật Pháp Đường, những người này vô pháp vô thiên rất bình thường.

Dù sao trước khi Chu Bất Vi sư huynh tiếp quản, Luật Pháp Đường gần như là bỏ hoang.

- Nếu là như vậy, vậy có phải ta càng không nên tha cho các ngươi, ta nên diệt hết các ngươi ở đây hay không?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Giọng nói lạnh như băng, lập tức khiến đám Lam Phi cảm thấy lạnh lẽo.

Nếu những người này chỉ đánh chủ ý với hắn, ra tay với hắn vài lần, hắn đều không để ở trong lòng.

Nể mặt là đồng môn, hắn sẽ giữ cho bọn họ một mạng.

Nhưng bọn họ lại đánh chủ ý với Phượng Vũ và Lương Nguyệt Hoa.

Hiện giờ Tiểu Phượng Vũ còn chưa phải đối thủ của đám Lam Phi, nhưng cho Tiểu Phượng Vũ thời gian, tốc độ phát triển của cô sẽ không kém hơn Vọng Cơ sư huynh.

Bối phận của Lương Nguyệt Hoa thấp hơn bọn họ, xuất thân cũng hèn mọn.

Nếu những người này tìm Tiểu Phượng Vũ và Lương Nguyệt Hoa gây phiền phức, vậy thì thu thập sạch sẽ.

Những con sâu mọt này, không cần thiết phải tồn tại ở Thần Nông Tông.

Nghĩ như vậy, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, sáu trường thương màu đen đứng lần lượt trước người đám Lam Phi, phong mang tất lộ, chỉ về phía mi tâm đám Lam Phi.

- Mạc Phàm, ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt Lam Phi thay đổi, nói.

Trường thương này cũng là thái âm chi khí ngưng tụ ra, đâm vào trong cơ thể bọn họ còn có thể dùng linh khí trấn áp, nếu thái âm chi khí đâm vào linh đài của anh ta, anh ta sẽ bị phế đi.

Không chỉ anh ta, sắc mặt đám Liễu Mị Nhi và nam tử họ Phùng không còn chút máu.

Sao bọn họ có thể ngờ Mạc Phàm lớn mật như vậy, vậy mà thực sự ra tay với bọn họ.

Ngay cả Lương Nguyệt Hoa cũng ngây ngẩn cả người, Mạc Phàm đắc tội Mạnh Sơn Hà ở Thanh Thành còn chưa tính, vậy mà muốn giết đám đệ tử ở Thần Nông Tông.

- Chuyện này…

- Tiểu tử, ngươi điên rồi sao, ngươi giết bọn ta, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết cục tốt à?

Liễu Mị Nhi không đợi Lương Nguyệt Hoa mở miệng, lạnh lùng nói.

Cô ta còn phải chấn hưng Liễu gia, không muốn chết đi như vậy.

- Ta có kết cục tốt hay không, không cần các ngươi quan tâm.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.

Ý niệm của hắn vừa động, những trường thương màu đen lùi về sau một khoảng, sắp đâm về phía mi tâm của đám Lam Phi.

Đúng lúc này.

Gió lạnh thấu xương đánh tới, chỉ trong giây lát đã tới trước người bọn họ.

Rõ ràng là cơn gió lạnh, nhưng sáu trường thương của Mạc Phàm và tỏa liên màu đen trói đám Lam Phi đều bị thổi tan.

Đồng thời, một giọng nói vang lên theo.

ố ể- Mạc sư đệ, xá đệ không phải đối thủ của đệ, để ta chơi với đệ đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1694: Huyết cấm kỵ?


- Lam Dương, mau giết tiểu tử này giúp ta.

Lam Phi nghe thấy giọng Lam Dương, nhướn mày, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh nói.

Anh ta không biết sao Lam Dương lại tới đây, nhưng nếu Lam Dương tới đây, anh ta được cứu rồi.

Anh ta không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng chiến lực của Lam Dương không chỉ gấp mười lần anh ta, Lam Dương bắt Mạc Phàm hẳn là dễ dàng.

- Lam Dương sư đệ, nhanh tới cứu bọn ta, Mạc sư đệ điên rồi, muốn giết hết bọn ta.

Nam tử họ Phùng cao giọng kêu lên, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Hai người dứt lời, tận cùng cơn gió, tiếng bước chân vang lên.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn theo giọng nói.

Chỉ thấy một người mặc áo trắng, bất luận là tướng mạo hay thân hình đều rất giống Lam Phi, nhưng đôi mắt và thần sắc ổn trọng, sắc bén hơn Lam Phi nhiều.

Nếu Lam Phi là một thanh linh khí, vậy Lam Dương ít nhất là bán tiên khí, chưa rút ra khỏi vỏ đã khiến hắn cảm nhận được sắc bén.

Nhìn thấy Lam Dương, Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày hơn, trong đôi mắt đều là lo lắng.

Lam Dương là thiên tài chiến đấu ở Thần Nông Tông, thực lực không phải Lam Phi có thể so sánh.

Anh ta đến đây, chuyện này càng thêm phiền phức rồi.

Thua, có khả năng Mạc Phàm sẽ mất mạng ở đây.

Thắng, nếu Mạc Phàm giết anh em Lam gia, Lam gia chắc chắn sẽ nổi bão, Lam Dương gần như đã là gia chủ kế tiếp của Lam gia.

Chỉ vài bước, Lam Dương liền từ ngoài trăm mét tới bên cạnh Lam Phi.

Theo anh ta đến, một cơn gió như hình với bóng bao trùm xung quanh.

- Lam Dương, mau làm thịt tiểu tử này giúp ta.

Lam Phi trừng Mạc Phàm một cái, nói.

Lam Dương làm như không nghe thấy lời Lam Phi nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Mạc sư đệ không hổ là người đứng đầu hải tuyển.

Anh ta vốn không để Mạc Phàm vào mắt, chỉ là Mạc Phàm có thể hành hạ em trai anh ta và đám Liễu Mị Nhi tới chết, còn dễ dàng làm được, thực lực của Mạc Phàm đủ để anh ta coi trọng hơn.

- Xem ra Lam sư huynh lĩnh ngộ được tuyệt học của Vô Địch sư thúc rồi.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Gió bên cạnh Lam Dương không phải gió thông thường, là kết quả của việc lĩnh ngộ Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, nếu không chỉ dựa vào một cơn gió, cũng không có biện pháp dễ dàng loại trừ thái âm chi khí của hắn như vậy.

- Đạo của sư phụ ta rất cao thâm, ta chỉ học được chút da lông, không tính là lĩnh ngộ.

Lam Dương rất bình tĩnh, nhướn mày nói.

Mạc Phàm không tranh cãi với Lam Dương chuyện này, một tay của hắn vươn ra, một thanh trường kiếm do phù văn màu vàng tạo thành xuất hiện trong tay hắn.

- Lam Dương sư huynh là tới báo thù cho Lam Phi đúng không, nếu đúng là như vậy, thì không cần nói nhiều như thế, có thể bắt đầu.

- Chúng ta sẽ giao đấu, nhưng không phải ở đây, Mạc sư đệ theo ta tới Vô Địch Cung một chuyến đi, sư phụ ta cho mời.

Lam Dương bình tĩnh nói.

Anh ta tới nơi này không phải tới tìm Mạc Phàm gây phiền phức, mà phụng mệnh tới mời Mạc Phàm.

Chỉ là đúng lúc gặp Mạc Phàm ra tay với đám Lam Phi, lúc này mới cứu đám Lam Phi.

- Lam Dương, huynh không thấy cậu ta muốn giết bọn ta sao?

Lam Phi hơi sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nói.

Thiếu chút nữa anh ta bị Mạc Phàm g**t ch*t, vậy mà Lam Dương có mắt không tròng.

- Đúng vậy, Lam sư đệ, tiểu tử này quá vô pháp vô thiên, chỉ là một chuyện nhỏ, cũng muốn ra tay giết hết tất cả mọi người, đệ mặc kệ như vậy, sau này đệ tử ban đầu của Thần Nông Tông như chúng ta có đường sống hay không, chỉ có thể bị những đệ tử từ ngoài tới bắt nạt.

Liễu Mị Nhi nhíu mày, bất mãn nói.

Nếu phế vật Lam Phi này không phải đối thủ của MạcPhàm, vậy thì để Lam Dương ra tay.

- Liễu sư tỷ, đệ tử của Thần Nông Tông cho dù là nguyên thủy hay ngoại lai, đều là đệ tử của Thần Nông Tông, các ngươi đã có mâu thuẫn với Mạc sư đệ, vậy cùng theo ta tới Vô Địch Cung đi, chuyện này sẽ do sư phụ ta giải quyết.

Lam Dương liếc mắt nhìn đám Liễu Mị Nhi một cái, nói.

Quả thật anh ta có thể ra tay với Mạc Phàm, nhưng không thể nóng lòng lúc này, sau này còn có cơ hội.

- Chuyện này?

Liễu Mị Nhi nhíu mày, lộ vẻ do dự.

Mạc Phàm biết Vạn Giang Bình, nhỡ đâu tiết lộ chuyện này cho Vô Địch sư thúc, chẳng phải chuyện cô ta chuẩn bị lâu như vậy sẽ hỏng hoàn toàn sao.

Cô ta vẫn đang xoắn xuýt, giọng nam tử họ Phùng đã truyền vào tai cô ta thông qua thần niệm.

- Đến Vô Địch Cung càng tốt hơn, tiểu tử này phá Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, Vô Địch sư thúc sẽ không để cậu ta qua cửa dễ dàng.

Liễu Mị Nhi nhướn mày, khẽ gật đầu với nam tử họ Phùng.

Vô Địch sư thúc có tiếng là lưu manh, tính khí nóng nảy thì không nói, còn rất sĩ diện.

Mạc Phàm đánh bại Lam Phi, thiếu chút nữa g**t ch*t ông ta, ngay cả tuyệt kỹ thành danh của Vô Địch sư thúc cũng bị Mạc Phàm phá, nếu chuyện này để Vô Địch sư thúc biết, Vô Địch sư thúc sẽ không tha cho Lam Phi, càng không bỏ qua cho Mạc Phàm.

Chuyện Vạn Giang Bình, Mạc Phàm chưa chắc đã có cơ hội nói ra, cho dù nói ra, Vô Địch sư thúc chưa chắc sẽ tin, cho dù phái người thăm dò cũng vô dụng, bởi vì hiện giờ Vạn Giang Bình còn chưa tên là Vạn Giang Bình.

- Có thể, chúng ta đi gặp Vô Địch sư thúc, nhưng Mạc sư đệ phải dẫn theo nha đầu có huyết cấm kỵ nữa.

Liễu Mị Nhi nghĩ một lát, chỉ Phượng Vũ ở cửa phủ đệ Mạc Phàm nói.

Huyết cấm kỵ là cấm kỵ của mỗi đại tông môn, nhất là thập đại tông môn.

Tuy Thần Nông Tông là môn phái y tiên, lấy cứu sống làm nhiệm vụ của mình, nhưng không thoát khỏi quan hệ với huyết cấm kỵ.

Mạc Phàm ngang nhiên nhận một người có huyết cấm kỵ làm đồ đệ, còn vì đồ đệ này mà muốn giết bọn họ, đến lúc đó Vô Địch sư thúc sẽ càng không bỏ qua cho Mạc Phàm.

- Huyết cấm kỵ?

Lam Dương nhíu mày, nhìn theo ngón tay của Liễu Mị Nhi, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Phượng Vũ.

- Lá gan của Mạc sư đệ đúng là không nhỏ, vậy mà nhận dị tộc huyết cấm kỵ làm đồ đệ.

Lam Dương lạnh lùng nói.

Huyết cấm kỵ quá mẫn cảm, vì phòng ngừa những người này lại gieo mầm tai họa, không ai sẽ nhận những người này làm đồ đệ, càng không ai sẽ dạy bọn họ công pháp, trên cơ bản những người này đều thành nô lệ.

- Chuyện này có vấn đề gì sao, Thần Nông Tông không có quy định cấm nhận đệ tử huyết cấm kỵ làm đồ đệ mà?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếp trước, bởi vì hắn nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, cũng chịu không ít nghi ngờ, thậm chí có người ra tay với hắn.

Chỉ là khi đó hắn đã thành y tiên Bất Tử, những người khác muốn chất vấn hắn cũng cần phải suy xét danh vọng và bạn bè của hắn.

Sau khi Bạch Khởi giết vài người giúp hắn, thì không còn ai dám ra tay với Tiểu Phượng Vũ nữa.

Hiện giờ hắn còn chưa có danh vọng, nhưng hắn đã không còn là Kim Đan kỳ, không như khi có danh vọng, thực lực đã vượt qua kiếp trước.

- Nếu Mạc sư đệ nói như vậy, vậy mang theo tiểu cô nương này tới Vô Địch Cung, Mạc sư đệ không có ý kiến đúng không?

Lam Dương nhíu mày hỏi.

- Có thể.

Mạc Phàm không do dự nói.

Hắn vốn chuẩn bị tới Vô Địch Cung bái phỏng Vô Địch sư thúc, nếu Vô Địch sư thúc phái người tới mời, đúng lúc tới gặp vậy.

- Được rồi, mọi người đều đi theo ta.

Lam Dương lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.

Đám Lam Phi lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, đi theo. Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, dẫn theo Tiểu Phượng Vũ, Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ đến Vô Địch Cung.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1695: Chuyện này ta sẽ phân xử giúp mấy người.


Trong một tòa nhà ở Vô Địch Cung tên là Thiết Quyền Phong, cả ngọn núi nhìn như quả đấm trùng thiên, đứng thẳng tắp.

Bởi vì Vô Địch sư thúc am hiểu quyền đạo nhất, cho nên rất hài lòng với ngọn núi này, cả ngọn núi chỉ có một tòa cung điện của ông.

Hơn nửa tiếng sau, dưới sự dẫn dắt của Lam Dương, đám Mạc Phàm tiến vào ngọn núi ở Vô Địch Cung.

So với phủ đệ của Mạc Phàm, quả thật Vô Địch Cung không thẹn được gọi là cung điện.

Chỉ riêng đại điện bọn họ tới có thể chứa hơn ngàn người, ở giữa còn có một lôi đài trải qua tầng tầng lớp lớp trận pháp thêm vào, một lão giả bụng phệ tóc để tán loạn ngồi trên ghế tận cùng cung điện.

Lão giả này nhìn lôi thôi lếch thếch, nửa nằm trên ghế, bên cạnh là mấy mỹ nữ xinh như hoa hầu hạ, một tay thỉnh thoảng vươn về phía đường cong đáng kiêu ngạo của những thị nữ này.

Nhưng đôi mắt sáng chói như vì sao, thỉnh thoảng lóe lên tinh quang như bừng tỉnh thần binh.

Lão giả này không phải ai khác, đúng là Vô Địch chủ nhân của Vô Địch cung, chiến tu rất mạnh ở Thần Nông Tông.

- Mạc Phàm bái kiến Vô Địch sư thúc.Mạc Phàm nhìn thấy lão giả này, chắp tay nói.

Đồng thời, những người khác cũng nhao nhao hành lễ với Vô Địch.

Vô Địch nhận một chén rượu thị nữ bưng tới, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó vẫy tay với những thị nữ này.

Thị nữ mỉm cười dịu dàng với Vô Địch, nhao nhao lùi ra ngoài.

Lúc này Vô Địch mới mở mắt nhìn về phía đám Mạc Phàm, khẽ cau mày.

- Tiểu Dương, ta bảo con đi đưa Mạc Phàm tới, sao con mang nhiều người tới như vậy làm gì?

- Khởi bẩm sư phụ, lúc con đi mời Mạc sư đệ tới, đúng lúc thấy Mạc sư đệ xung đột với đám Lam Phi, nên dẫn hết tới đây, mong sư phụ xử lý một phen.

Lam Dương nói thẳng.

Vô Địch nhìn lướt qua đám Lam Phi, nhướn mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Không tính là xung đột, hẳn là bị nghiền áp đúng không, Tiểu Phi.

Lúc này vết thương trên người Lam Phi đã khép lại hoàn toàn, nhưng cánh tay bị Mạc Phàm chém vẫn không dài ra, quần áo trên người thì rách nát.

Trừ chuyện đó ra, trong cơ thể đám Lam Phi còn có một đạo thái âm chi khí vô cùng đặc biệt.

Chỉ riêng đạo thái âm chi khí này, đã có thể lấy mạng bọn họ.

Sắc mặt Lam Phi thay đổi, vội vàng quỳ một gối trên đất.

- Khởi bẩm sư phụ, Mạc sư đệ vừa tới Thần Nông Tông, liền hủy phủ đệ của đám Liễu sư tỷ, con đi tìm Mạc sư đệ nói chuyện, không ngờ không địch lại Mạc sư đệ, nếu không có Lam Dương xuất hiện, đồ nhi và đám Liễu sư tỷ đã chết ở dưới tay Mạc sư đệ rồi, đồ nhi bôi nhọ uy danh của sư phụ, mong sư phụ trách phạt.

Lam Phi mới mở miệng, khóe miệng nam tử họ Phùng và Liễu Mị Nhi hơi nhếch lên.

Lam Phi nhìn như đang thỉnh tội, thực ra là hắt nước bẩn hết cho Mạc Phàm.

- Mạc Phàm muốn ra tay giết mấy người, chuyện này là thật sao?

Vô Địch nhướn mày, xác nhận lại.

- Vô Địch sư thúc, chuyện này vô cùng chính xác, chúng con đều có thể làm chứng, nếu không phải Lam Dương sư đệ tới đúng lúc, chúng con đã hồn lạc cửu tuyền rồi.

Nam tử họ Phùng ngầm vui vẻ, nói.

- Chúng con chỉ tới nói chuyện về phủ đệ, Mạc sư đệ ỷ vào mình là một trong những người tham gia Đại Bỉ mà giết chúng con, có ý nghĩa xấu xa, mong Vô Địch sư thúc phân xử giúp chúng con.

Vẻ mặt Liễu Mị Nhi ấm ức, bái lạy Vô Địch nói.

- Chuyện này ta sẽ phân xử giúp mấy người.

Vô Địch hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói.

- Đa tạ Vô Địch sư thúc, mong sư thúc phải trách phạt Mạc sư đệ, tuy Thần Nông Tông chúng ta không giết người, nhưng Mạc sư đệ lại vì giận dữ mà giết sư huynh đệ đồng môn, quá tàn nhẫn rồi, người như vậy mong sư thúc diệt trừ thì hơn, nếu không đợi một thời gian nữa, Thần Nông Tông chúng ta sẽ xuất hiện thêm một tai họa.

Trong lòng Liễu Mị Nhi vui vẻ, vội vàng nói.

Vậy mà Vô Địch sư thúc đồng ý chủ trì công đạo cho bọn họ, vậy không còn gì tốt hơn.

Liễu Mị Nhi vừa nói xong, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn nói Vạn Giang Bình, Liễu Mị Nhi nóng lòng diệt trừ hắn là chuyện rất bình thường.

Mạc Phàm không nói gì thêm, sắc mặt Lương Nguyệt Hoa thay đổi, vội vàng giải thích giúp Mạc Phàm:

- Liễu sư cô, ngươi nói như vậy, không khỏi hơi quá đáng rồi, lúc Lam Phi sư thúc đánh bại giả thể của Mạc Phàm, ngươi cũng muốn Lam Phi sư thúc lấy mạng Mạc Phàm đúng không?

Tuy Lam Dương là thiên tài, Mạc Phàm đánh với Lam Dương chưa chắc không còn sức đánh một trận.

Nhưng nếu những lời Liễu Mị Nhi nói đả động tới Vô Địch sư thúc tổ, Mạc Phàm sẽ phải chết không thể nghi ngờ, chỉ riêng tu vi Đại Thừa của Vô Địch sư thúc tổ, cũng đủ giết Mạc Phàm rồi.

Vô Địch sư thúc tổ không phải không che chở đồ đệ của mình, lúc Lam Dương cấp Kim Đan, có đệ tử một phong ỷ vào mình là tu sĩ Hóa Thần, chém một tay của Lam Dương. Vô Địch sư thúc tổ không ra tay đối phó đệ tử chữ lót “Bất” kia, mà đến thẳng phong đó, vốn là phá sơn phong đó, sau đó giáng tu vi xuống cùng cảnh giới với phong chủ của phong kia, cuối cùng đánh gãy bốn chi của sư phụ đệ tử đó, lúc này mới rời đi.

Mạc Phàm chém tay Lam Phi, Vô Địch sẽ không ra tay với sư phụ của Mạc Phàm.

Sư phụ của Mạc Phàm là chưởng môn, Vô Địch lỗ màng nhưng không đến mức ngu ngốc như thế, nhưng khả năng ra tay với Mạc Phàm là rất cao.

- Nguyệt Hoa, ngươi nói chuyện thay đệ tử ngoại lai, sư phụ ngươi biết không?

Liễu Mị Nhi nhíu mày hỏi.

- Liễu sư cô, chuyện này không cần ngươi quan tâm, Lương Nguyệt Hoa ta chỉ cần không thẹn với lương tâm, nếu có chuyện gì, một mình ta chịu trách nhiệm, không liên quan tới sư phụ ta.

Lương Nguyệt Hoa nheo mắt, nói.

Với hiểu biết của bà về Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ không biện giải cho mình, nếu bà không nói cho Mạc Phàm một hai câu, hôm nay Mạc Phàm sẽ rất nguy hiểm.

Còn đắc tội người khác hay không, chuyện này nói sau.

Mạc Phàm dám vì bà và Tiểu Phượng Vũ giết đám Lam Phi, nếu ngay cả nói giúp Mạc Phàm một câu mà bà cũng không dám, vậy không phải tính cách của Lương Nguyệt Hoa bà, cũng không phải đồ đệ của sư phụ bà.

- Được lắm, vậy tốt nhất là ngươi nhớ kỹ…

Trong đôi mắt của Liễu Mị Nhi hiện lên hung ác nham hiểm, nói.

Cô ta còn chưa nói hết câu, liền cảm thấy căng thẳng.

- Liễu Mị Nhi, ngươi nói xong chưa?

Vô Địch nhíu mày, hỏi.

- Vô Địch sư thúc thứ tội, là Mị Nhi quá xúc động rồi.

Liễu Mị Nhi biết được mình thất thố, vội vàng nói.

Vô Địch hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Lương Nguyệt Hoa.

Lương Nguyệt Hoa nâng cằm, thấy Vô Địch nhìn mình chăm chú thì cúi đầu, không dám nhìn thẳng Vô Địch, nhưng không cầu xin tha thứ.

Vô Địch không làm khó Lương Nguyệt Hoa, ngón tay khẽ búng ra, một viên thuốc màu đỏ bay về phía Lương Nguyệt Hoa.

- Nguyệt Hoa, cho ngươi viên Vũ Thần Đan này, xem như là bồi thường việc Lam Phi đả thương ngươi, cố gắng đề thăng võ đạo, một tu sĩ loại chiến đấu từ Hạ giới tới Tu Chân giới lại say mê luyện đan, chẳng trách ngay cả đồ đệ Nguyên Anh của ta đều không phải đối thủ, tự mình suy nghĩ cẩn thận đi.

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, vẫn nhận Vũ Thần Đan.

- Đa tạ sư thúc tổ nhắc nhở, Nguyệt Hoa sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Vô Địch khẽ gật đầu, dời mắt nhìn đám Lam Phi.

- Có người đả thương đồ đệ của ta, ta sẽ phân xử giúp các ngươi, nhưng các ngươi thực sự cảm thấy Mạc Phàm thật sự muốn giết các ngươi sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1696: Là xú tiểu tử Vô Phong kia?


Vẻ mặt đám Liễu Mị Nhi ngây ngốc, trên mặt hiện lên mờ mịt.

Vô Địch sư thúc đã đồng ý phân xử giúp, nhưng câu sau là có ý gì.

- Sư phụ, người đây là?

Lam Phi cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Thần Nông Tông chúng ta dưỡng không ít phế vật, ta cũng dưỡng một phế vật.

Vô Địch bất mãn hừ một tiếng, một tay vươn về phía đám Lam Phi.

Sắc mặt đám Lam Phi thay đổi, chỉ cảm thấy trong ngực như có thứ gì muốn chui ra.

Năm ngón tay của Vô Địch nắm chặt, vài đạo thái âm chi khí ngưng tụ thành phù tiễn màu đen lập tức bay từ trong cơ thể đám Lam Phi ra, trôi nổi trên tay ông ta.

- Dựa vào những phù tiễn này, Mạc Phàm có thể giết các ngươi bất cứ lúc nào, Lam Dương cũng không ngăn cản được.

Vô Địch lạnh lùng nói.

Đám Lam Phi hơi ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi.

Sắc mặt Lam Dương cũng thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.

Anh ta chỉ hủy những trường thương và tỏa liên, không phát hiện phù tiễn trong cơ thể đám Lam Phi.

- Đa tạ ơn cứu mạng của sư thúc.

Nam tử họ Phùng nuốt nước bọt, vội vàng nói.

Nếu không phải Vô Địch nhắc nhở, mạng nhỏ của ông ta chết trong tay Mạc Phàm lúc nào cũng không biết.

Vô Địch không để ý những người này, đánh giá những phù tiễn này một lát, theo tay ông vung lên, mấy phù tiễn bắn về phía Mạc Phàm.

- Thái âm chi khí, linh khí tu vi yếu một chút, nhưng phương pháp vận dụng rất kỳ lạ, uy lực mười phần, trả lại ngươi này, tiểu tử.

Chỉ là những phù tiễn này đến trước người Mạc Phàm.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, những phù tiễn này liền hóa thành thái âm chi khí, được hắn thu vào trong cơ thể.

- Đa tạ sư thúc khích lệ.

- Trên người ngươi hẳn là còn có thái dương chi khí đúng không, còn vận dụng pháp môn tương tự.

Vô Địch khẽ búng tay, một đạo kình khí bắn vào tay cụt của Lam Phi.

Trong tay cụt, từng đạo phù văn màu vàng bay ra.

Lúc này tay cụt của Lam Phi không dài ra mới nhanh chóng khôi phục, nhanh chóng dài đủ một tay.

Nếu không có thái dương chi khí, tay của Lam Phi đã sớm khôi phục rồi.

- Chuyện gì cũng không thể gạt Võ Đạo Chân Nhãn của sư thúc.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.

Vô Địch sư thúc thành võ đạo, cộng thêm Diễn Thiên Thần Quyết cũng có thành tựu, cho nên tu thành một đôi Võ Đạo Chân Nhãn, phương diện võ đạo gần như đều trốn không thoát khỏi mắt Vô Địch sư thúc.

Không chỉ nhìn thấu phương pháp hắn sử dụng, cũng có thể nhìn thấu lỗ hổng và sơ hở của hắn.

ế ể ố- Vậy mà ngươi còn biết Võ Đạo Chân Nhãn của ta, để ta xem rốt cuộc ngươi là ai.

Vô Địch nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ.

Không có mấy người biết Võ Đạo Chân Nhãn, Mạc Phàm là người không có bối phận. Ông vốn rất tò mò thân phận của Mạc Phàm, một tiểu tử từ Hạ giới tới, lại đan thành cửu pháp, không chỉ có khí tức của Tạo Hóa Môn, còn có được pháp môn sử dụng thái dương thái âm, tuy còn chưa thuần thục, nhưng không phải cơ duyên người bình thường có thể có.

Tu sĩ thông thường, có thể tu hành một cái trong thái âm thái dương đã không tệ rồi.

Cho dù tu thành, cũng ít người tìm được pháp môn xứng đôi để sử dụng, Mạc Phàm đều có toàn bộ, hơn nữa uy lực cũng không tệ lắm.

Nếu không đã không phá được tuyệt kỹ thành danh của ông.

Hiện giờ Mạc Phàm còn biết cả Võ Đạo Chân Nhãn của ông, vậy thì càng phải điều tra về Mạc Phàm.

Ông vươn một tay ra, hai ngón tay khẽ lướt qua, một đạo quang mang bắn nhanh mà ra, chiếu vào mi tâm Mạc Phàm.

Chỉ trong chớp mắt, đã tới mi tâm của Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cũng không phản kháng.

- Nếu sư thúc muốn nhìn, vậy thì xem đi.

Chùm tia sáng kia không có bất luận thứ gì ngăn cản, tiến vào trong mi tâm của Mạc Phàm.

Nhưng mà…

Không đợi Vô Địch thấy gì, chỗ mi tâm Mạc Phàm, một chữ “phong” màu bạc xuất hiện, đẩy chùm tia sáng của Vô Địch ra ngoài.

- Là xú tiểu tử Vô Phong kia?

Vô Địch nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra, hỏi.

Trong chữ “phong”, giọng Vô Phong vang lên.

- Vô Địch sư huynh đúng không, thân thế của Mạc Phàm huynh đừng tra xét nữa, sẽ không thành công đâu.

Giọng nói bình tĩnh, mang theo bá đạo và tự tin, cũng khiến sắc mặt đám Lam Phi khó coi.

Sao bọn họ có thể không biết Vô Phong sư thúc, người lĩnh ngộ Diễn Thiên Thần Quyết nhiều nhất ở Thần Nông Tông.

Nếu không phải vợ Vô Phong sư thúc trúng Thất Sinh Thất Thế Chú, vị trí chưởng môn đã của Vô Phong sư thúc, vậy mà Mạc Phàm có quan hệ với Vô Phong sư thúc, còn khiến Vô Phong sư thúc ra mặt.

Trong chớp mắt, tâm tình của Liễu Mị Nhi, nam tử họ Phùng chìm vào đáy cốc.

Sắc mặt Lam Phi cũng không tốt hơn chỗ nào, tuy thế lực Lam gia lớn, nhưng kém so với Vô Phong sư thúc.

Thậm chí chưởng môn Vô Cực đạo nhân, cũng không hạn chế được Vô Phong sư thúc.

Lúc sắc mặt đám Liễu Mị Nhi khó coi, Vô Địch hừ một tiếng.

- Vô Phong, tính tình của tiểu tử đệ lại tăng không ít đâu.

- Vậy huynh có thể thử xem, phá giải phong ấn của ta, không chỉ có thể nhìn thấy trí nhớ của Mạc Phàm, sau này huynh cũng có thể vô câu vô thúc như ta.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

Diễn Thiên Thần Quyết là công pháp cao nhất của Thần Nông Tông, tham ngộ càng nhiều tự do cũng càng cao.

Có thể phá giải phong ấn của ông, nói lên mức độ tham ngộ Diễn Thiên Thần Quyết cao hơn ông.

- Đệ nghĩ rằng ta ngốc như đệ, sẽ chơi thứ mình không am hiểu gì à, tham ngộ Diễn Thiên Thần Quyết của ta không bằng đệ, nhưng nếu đánh nhau, đệ cộng thêm Vô Cực sư huynh cũng không phải đối thủ của ta.

Vô Địch rất không phục nói.

Vô Phong định ra phong ấn, ông cứ cố chấp phá giải, trăm phần trăm là lãng phí thời gian.

- Vậy cần tham ngộ Diễn Thiên Thần Quyết của huynh đủ cao mới được, hơn nữa phải có tiên khí, nếu không một mình ta dư dả.

Vô Phong nói với vẻ khinh thường.

- Xú tiểu tử, ta thấy đệ ngứa da rồi, ta nghe nói đệ có phương pháp hiệu quả, đợi đệ chữa trị cho vợ mình xong, xem ta thu thập đệ trước mặt vợ đệ thế nào.

Vô Địch hừ lạnh một tiếng, nói.

- Lúc đó, ta cảm thấy huynh càng không có cơ hội, cứ thế nhé, bây giờ ta còn có việc cần hoàn thành, huynh dừng tay là được, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Vô Phong không nói nhiều lời vô nghĩa với Vô Địch, trên chữ “phong” đại phóng hào quang màu bạc.

Đạo quang trên đầu ngón tay Vô Địch, trực tiếp tắt đi dưới quang mang chữ “phong”.

Chữ “phong” chớp lóe, lại biến mất trong mi tâm Mạc Phàm.

Vô Địch bĩu môi, rất khó chịu.

Cả Thần Nông Tông không có mấy người khiến ông kiêng kị, cơ bản sư thầy của ông đều đã mọc cánh thành tiên phi tiên rồi, những người khác ít khi xuất hiện.

Còn lại hai người, một người là Vô Phong, người còn lại là Vô Cực, hai người một người thiên phú về Diễn Thiên Thần Quyết cao hơn ông, một người thì y đạo cao hơn.

Ông khó mà giải được Diễn Thiên Thần Quyết của Vô Phong, tuy ông là Đại Thừa võ đạo, nhưng Vô Phong hoàn toàn có thể theo Diễn Thiên Thần Quyết áp chế ông.

Loại cảm giác có lực, thần hồn lại bị khống chế này, khiến người ta tức tới mức nghiến răng.

Vô Cực vốn không ra tay với ông, một số y pháp, y đạo trận đã khiến cả người ông không thoải mái, còn chưa ra tay tay đã mềm nhũn rồi.

Ông chỉ bĩu môi, vẻ mặt khôi phục như thường.

Ông bị hai người áp chế không phải ngày một ngày hai, sớm đã quen rồi.

- Tiểu tử ngươi được lắm, đồ đệ của Vô Cực sư huynh, Vô Phong sư đệ cũng thành chỗ dựa của ngươi, nhưng cho dù như vậy, cũng không thể bắt nạt đồ đệ của ta.

Ánh mắt Vô Địch phát lạnh, nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1697: Sư thúc rất khó làm được sao?


Đám Lam Phi nghe thấy lời Vô Địch nói, khuôn mặt vốn khó coi, lập tức hiện lên vui mừng.

Có Vô Phong sư thúc làm chỗ dựa, bọn họ gần như đã từ bỏ rồi.

Vô Phong sư thúc ngay cả Vô Địch sư thúc đều không e ngại gì, nếu bọn họ giết Mạc Phàm, gặp tao ương là bọn họ.

Nhưng vậy mà Vô Địch sư thúc không định tha cho Mạc Phàm, quá tốt rồi.

Vẻ lo lắng xuất hiện trên mặt Lương Nguyệt Hoa.

- Vô Địch sư thúc muốn thế nào?

Mạc Phàm giống như đã dự đoán được, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Vô Địch sư thúc có tiếng là lưu manh, ông sẽ không vì lời Vô Phong sư thúc nói mà buông tay.

- Ngươi là người tham gia Đại Bỉ đúng không?

Vô Địch hỏi.

- Không sai.

- Mạnh Bất Đồng từng nói với ngươi rồi đúng không, chiến kỹ của ngươi sẽ do ta huấn luyện.

- Nếu không gặp Lam Phi sư huynh, con sẽ tự mình đến bái phỏng Vô Địch sư thúc.

Mạc Phàm gật đầu nói.

- Rất tốt, ngươi đã biết rồi, vậy ta không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, con người ta rất công bằng, ngươi làm đồ đệ ta bị thương, tuy nó rất vô dụng, nhưng không phải ai cũng có thể ra tay với nó, ra tay thì phải trả đại giá.

Vô Địch tự rót cho mình một chén rượu, nói.

- Vô Địch sư thúc, con đều biết thói quen của sư thúc, sư thúc nói thẳng quy củ lần này đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếp trước hắn tiếp xúc với Vô Địch sư thúc không nhiều, nhưng vẫn biết một số quy củ của Vô Địch sư thúc.

Nếu có người chọc ông, ông sẽ định ra một số quy củ, dựa theo quy củ là được.

- Một đồ đệ của ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta còn một đồ đệ khác, đồ đệ này còn là anh trai của đồ đệ kia, hai người đánh một lát, không sử dụng bất luận bảo cụ gì, không thể sử dụng bí pháp, cũng không thể sử dụng linh khí, thần hồn và khí tức chi lực, dùng võ kỹ thuần túy để khiêu chiến, nếu ngươi thắng, chuyện này dừng ở đây, ngươi có thể cùng Tiểu Dương tiến vào Võ Đạo Trì, nếu ngươi thua, ta không biết Tiểu Dương sẽ thương tổn ngươi tới mức nào, cũng sẽ không ra tay can thiệp, ta cũng không đảm bảo Tiểu Dương không giết ngươi, ngoài ra, ngươi cũng mất đi cơ hội tiến vào Võ Đạo Trì.

Vô Địch nói.

- Võ Đạo Trì?

Nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.

Võ Đạo Trì là một bảo địa cực phẩm của Thần Nông Tông, do Vô Địch sư thúc thủ hộ giả.

Nghe nói nơi này do một tiền bối võ đạo sáng tạo ra, không ai biết chất lỏng chảy bên trong là gì, nhưng được gọi là võ đạo chi lưu.

Thứ này không chỉ rèn luyện cơ thể võ giả, khiến cơ thể võ giả nâng cao một bước.

Ngâm ở bên trong, muôn vàn võ đạo sẽ xoay chuyển trong thần hồn.

Nghe nói võ đạo của Vô Địch sư thúc, là lĩnh ngộ trong võ đạo chi lưu này.

Bởi vì võ đạo chi lưu quá trân quý, trừ phi gặp được thiên tài võ đạo, nếu không sẽ không mở cho người ta sử dụng.

Đại Bỉ tông môn lần trước, Võ Đạo Trì không được mở ra, để đệ tử tham gia Đại Bỉ đề thăng thực lực.

Lần này lại có cơ hội tiến vào Võ Đạo Trì.

Phải biết rằng tiến vào trong Võ Đạo Trì, nếu có thể lĩnh ngộ võ đạo, sau này có khả năng trở thành người như Vô Địch sư thúc, cơ hội tốt như vậy không phải mỗi người đều có.

Mạc Phàm cũng nhướn mày, tất nhiên là hắn có biết sự tồn tại của Võ Đạo Trì.

Chỉ là không ngờ tới, vậy mà Vô Địch sư thúc lấy Võ Đạo Trì ra.

Nơi này, hình như kiếp trước chỉ có mình Lam Dương đi vào, hắn không biết vì sao, hình như Vọng Cơ sư huynh không đi vào, cụ thể là nguyên nhân gì hắn cũng không biết.

- Cơ thể của ngươi đã xem như rất mạnh, nhưng chỉ là rèn luyện huyết dịch, xương cốt và cơ thể bên ngoài, lục phủ ngũ tạng còn rất yếu ớt, nếu có thể đi vào Võ Đạo Trì, lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ tiến thêm một bước rèn luyện, nếu ngươi dựa theo lời ta nói, ngươi có khả năng mất đi cơ hội tiến vào Võ Đạo Trì, nếu ngươi từ chối, cũng có thể tiến vào Võ Đạo Trì, nhưng do ta tới trừng phạt ngươi, ngươi có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, để ngăn cản cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong là ta, thế nào?Vô Địch lại nói tiếp.

Vô Địch vừa nói xong, đám Liễu Mị Nhi lại đắc ý hơn.

Chỉ đánh giá võ kỹ, chắc chắn Mạc Phàm không phải đối thủ của Lam Dương.

Mạc Phàm có thể đánh bại Lam Phi, chỉ là dựa vào thái dương và thái âm chi lực kỳ lạ, phương diện võ kỹ không được tốt.

Mạc Phàm đấu với Lam Dương, chỉ biết càng không đỡ nổi một kích.

Còn loại lựa chọn thứ hai càng không có khả năng, cho dù Vô Địch sư thúc giảm thực lực xuống Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ dựa vào võ đạo cũng có thể một quyền giết Mạc Phàm, cho dù không chết cũng sẽ bị phế.

Tóm lại, mặc kệ Mạc Phàm chọn thế nào, đều xong cả rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, do dự một lát.

Quả thật cơ thể hắn cần tiến thêm một bước nữa, từ khi hắn triển khai Thứ Thể Châm, cơ thể chưa từng được rèn luyện, trái lại thiên kiếp có thể khiến cơ thể hắn mạnh hơn trước một chút, nhưng không tăng lên một tầng.

Bởi vì luôn bận rộn chuyện này, hắn không tìm nguyên liệu luyện chế Thứ Phủ Châm.

Võ đạo chi lưu trong Võ Đạo Trì, quả thật là thứ tốt thay thế Thứ Phủ Châm.

- Con có thể dựa theo lời sư thúc nói so với Lam Dương sư huynh, nhưng con có thêm một điều kiện.

Mạc Phàm nghĩ một lát, nói.

- Chưa có ai dám nói điều kiện với ta, nhưng nể mặt ngươi tìm được phương pháp giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú cho tiểu tử Vô Phong kia, ta có thể cho ngươi nói một điều kiện, nhưng chưa chắc ta sẽ đồng ý, ngươi nói đi.

Vô Địch nhướn mày nói.

- Mặc kệ thắng thua, bọn họ đều không thể ra tay với người bên cạnh con.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Những người này làm gì hắn cũng không sao cả, hắn có đủ biện pháp ứng phó.

Nhưng Lương Nguyệt Hoa, Mạnh Vô Kỳ và Tiểu Phượng Vũ thì không được.

Nhất là Tiểu Phượng Vũ, thân phận của cô quá mẫn cảm.

- Chuyện này?

Vô Địch nhíu mày, nhìn về phía đám Liễu Mị Nhi.

- Có thể, nhưng tiểu nha đầu có huyết cấm kỵ, thêm cả nha đầu này vào thì không được tốt lắm đâu?

Nam tử họ Phùng nghĩ một lát, hỏi.

- Huyết cấm kỵ?

Vô Địch nhìn thoáng qua Tiểu Phượng Vũ, chân mày cau lại.

- Tiểu tử, chuyện của ngươi nhiều thật.

- Sư thúc rất khó làm được sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

- Nếu ngươi có thực lực như ta, không có gì khó làm, nhưng ngươi không có, như vậy đi, nếu ngươi dựa theo lời ta nói thắng được Tiểu Dương, sau đó lại đỡ được một quyền Nguyên Anh đỉnh phong của ta không chết không phế, thứ này sẽ là của ngươi, có thứ này trong tay, không có ai ở Thần Nông Tông dám ra tay với người bên cạnh ngươi, bao gồm cả tiểu nha đầu kia.

Vô Địch nghĩ một lát, lấy một ngọc bài ra nói.

Ngọc bài không trải qua tạo hình và mài, chỉ khắc họa hai chữ rất đơn giản: Vô Địch.

- Sư thúc, như vậy không hay lắm đâu?

Nam tử họ Phùng nhìn thấy lệnh bài kia, cau mày nói.

Lệnh bài này là thủ ngọc của Vô Địch sư thúc, có ngọc bài này thì đại biểu Vô Địch sư thúc ở đây, người này được Vô Địch sư thúc bảo hộ.

- Người Phùng gia đều có thể quản việc của ta sao?

Vô Địch nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

- Không dám.

Sắc mặt nam tử họ Phùng thay đổi, vội vàng nói.

- Vậy là được rồi, tiểu tử, ngươi còn muốn bảo vệ tiểu nha đầu kia không?

Vô Địch lạnh lùng liếc nam tử họ Phùng một cái, tiếp tục hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1698: Cho nên bọn họ nhìn là được.


Trong cung điện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Liễu Mị Nhi định nói gì đó, nhưng bị Lam Phi ngăn cản.

Sư phụ anh ta quyết định, ai tới cũng không thay đổi được.

Ngoài ra sư phụ anh ta nói ra hai điều kiện, Mạc Phàm gần như không có khả năng thành công.

Nhất là lựa chọn sau, trong đồng cấp, ông phóng thích còn chưa từng bại người nào, trong đó bao gồm Vô Phong sư thúc và Vô Cực sư bá hiện giờ vượt qua ông.

Cho nên bọn họ nhìn là được.

- Mạc Phàm, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.

Lương Nguyệt Hoa do dự một lát, vẫn nói.

Bà không biết nên làm gì bây giờ, nhưng cho dù là vì Tiểu Phượng Vũ, hay là vì Mạc Phàm, đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, mỉm cười với Lương Nguyệt Hoa, đi về phía lôi đài ở giữa cung điện.

Lôi đài không rộng, chỉ to bằng lôi dài quyền anh.

Nhưng Mạc Phàm vừa đi vào bên trong, phóng mắt nhìn, lôi đài lập tức biến thành có đường kính một cây số.

- Sư thúc, trên người con có quá nhiều thứ, tháo toàn bộ quá phiền phức, không bằng như vầy, con đỡ một quyền của sư thúc trước, nếu con thắng, thủ ngọc của sư thúc thuộc về con, chúng ta lại tiến hành hạng mục tiếp theo, nếu con thua, kết thúc hoàn toàn, thế nào?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Hửm?

Vô Địch nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Nam tử họ Phùng và Liễu Mị Nhi cũng sửng sốt, sau đó tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.

Mạc Phàm đã trúng một quyền của Vô Địch sư thúc, thua không chết thì phế, thắng e rằng cơ thể cũng chịu thương tổn không nhẹ.

Khi đấu với Lam Dương, khả năng bị đánh tàn phế cao hơn nữa.

Nếu là bọn họ lựa chọn, chắc chắn bọn họ sẽ chọn Vô Địch sư thúc sau.

Thắng một lát, còn có thể tiến vào Võ Đạo Trì.

Nếu không được, từ bỏ đỡ một quyền của Vô Địch sư thúc, chẳng qua là từ bỏ một tiểu nha đầu có huyết cấm kỵ mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục.

Hiện giờ một khi Mạc Phàm thua, sẽ thua toàn bộ.

- Tiểu tử, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, ngươi chắc chắn muốn làm như vậy à, thắng Tiểu Dương Tử, ngươi còn có thể từ bỏ, thắng ta, tổn thất ngươi từ bỏ sẽ lớn hơn nhiều, tuy ngươi thắng ta gần như không có khả năng, nhưng ngươi thắng ta lại thắng Tiểu Dương thì không có chút khả năng nào.

Vô Địch lạnh giọng hỏi.

- Nếu sư thúc cảm thấy không nắm chắc một quyền sẽ đánh ngã ta, ta có thể đổi lại.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, đám Liễu Mị Nhi nhướn cao mày.

Khẩu khí này của Mạc Phàm, đúng là muốn chết.

Vô Địch sư thúc vốn có thể nương tay, những lời này của Mạc Phàm đã phá hỏng con đường này rồi.

Lam Dương nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Mạc sư đệ, không thể vô lễ với sư phụ ta như vậy.

Chưởng môn Vô Cực đạo nhân cũng rất khách sáo với sư phụ anh ta, chỉ có Vô Phong sư thúc dám nói chuyện với sư phụ anh ta như vậy, Mạc Phàm là một tiểu bối cũng dám nói với sư phụ anh ta như thế.

- Không sao, khẩu khí của tiểu tử này lớn thật, sư phụ ngươi cũng không lớn gan như ngươi đâu, những sư huynh của ngươi cũng như vậy, ngươi đã nói như vậy rồi, ta sẽ làm như ngươi mong muốn, tu vi của ta quá mạnh, giáng tu vi xuống Nguyên Anh đỉnh phong cần mười tức thời gian, ngươi có mười tức để chuẩn bị.

Trong mắt Vô Địch lóe lên ánh sáng lạnh, nói.

Những lời này vừa vang lên, ông xuất hiện trong lôi đài.

Vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn về phía Mạc Phàm.

Vô Địch sư thúc ra tay, rất ít người có thể nhìn thấy, trăm năm cũng không gặp được một lần.

- Tiểu tử, bắt đầu, ngươi thắng, ngươi có thể khoe khoang với sư phụ ngươi 100 năm, ngươi thua, ta có thể khoe khoang với sư phụ ngươi 100 năm.

Vô Địch cười mỉa nói.

- Sư thúc, bắt đầu đi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, khẽ nói.

“Thình thịch!” Vô Địch không trả lời, âm thanh như tim đập vang lên trên người ông.

Âm thanh này vừa vang lên, trong chớp mắt khí tức kh*ng b* trên người Vô Địch được nạp vào trong cơ thể rất nhiều.

“Thình thịch!” Tiếng tim đập tiếp tục, cơ thể Vô Địch lại chấn động, khí tức lại giảm xuống.



Mạc Phàm cũng không nhàn rỗi, theo tiếng tim đập vang lên trên người Vô Địch sư thúc.

ấ ấ Ấ ắ ầ ấ ể ắĐệ nhất tức, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người hắn sáng lên, một tầng hào quang màu bạc xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn.

Đệ nhị tức, Huyền Thiên Băng Giáp xuất hiện trên người hắn.

Đệ tam tức, thái âm chi khí hình thành một khu vực hình vòng tròn trước người hắn, phía trên tràn đầy phù văn.

Đệ tứ tức, thái dương chi khí ngưng tụ thành một nhà giam màu vàng.

Bố trí xong những thứ này, Mạc Phàm không sử dụng thứ khác.

Hắn chậm rãi nằm sấp xuống, đạo văn tương tự Nhất Thế Vô Song như còn sống, xuất hiện ở trong tay hắn, bơi về phía Vô Địch.

Có tổng cộng năm loại, mỗi một loại có hình dạng khác nhau.

Đường vân của năm loại này kết thành năm ký hiệu dưới chân Vô Địch, năm ký hiệu lại ngưng tụ thành một loại đồ án như trận pháp, quang mang nhạt sáng lên trên đồ án này.

- Đây là?

Bên ngoài lôi đài, đám Lam Phi nhìn trận pháp trong tay Mạc Phàm, nhao nhao lắc đầu.

Bọn họ không biết trận pháp của Mạc Phàm là gì, nhưng đối với Vô Địch sư thúc trận pháp đều phải chết.

Ở trước mặt chiến tu cao như Vô Địch sư thúc, chỉ có thể trông cậy phòng ngự của mình, một đống phòng ngự bảo mệnh là được.

Tác dụng của bảo cụ không lớn, càng không nói dùng trận pháp ảnh hưởng tới Vô Địch sư thúc.

Nếu trận pháp này có thể ảnh hưởng tới Vô Địch sư thúc, vậy Vô Địch sư thúc không phải vô địch võ đạo rồi.

- Tiểu tử này thua chắc.

Lam Phi cười mỉa nói.

Nam tử họ Phùng và Liễu Mị Nhi cũng cười, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

Vô Địch thì khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.

Những người khác không biết đây là gì, nhưng ông biết rất rõ, trước đây cũng thường thấy.

Đây là Y Đạo Trận, chưởng môn sư huynh thường sử dụng nó.

Dưới thứ này, trong số người ông không địch nổi lại có thêm một người.

Ở Thần Nông Tông có không ít người sử dụng Y Đạo Trận, nhưng cơ bản đều là Hợp Đạo hoặc sau Hợp Đạo.

Mạc Phàm là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, vậy mà có thể sử dụng Y Đạo Trận, hơn nữa một hơi là năm cái khác nhau hoàn toàn.

Lúc này, trong số đệ tử ông biết có thể sử dụng Y Đạo Trận, dùng hai Y Đạo Trận đã tính là không tệ rồi.

Chỉ là nghĩ một lát, Vô Địch thoải mái hơn.

Người giải trừ được Thất Sinh Thất Thế Chú, nếu y đạo quá kém, vậy mới không bình thường.

Chẳng qua ông nghĩ Mạc Phàm đơn giản quá rồi, xem nhẹ khả năng Mạc Phàm có thể sử dụng Y Đạo Trận.

- Tiểu tử, trái lại ta nghĩ ngươi quá đơn giản rồi, nếu là ta lúc Nguyên Anh kỳ, quả thật không phải đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ thì khác.

Vô Địch thản nhiên nói.

Khi ông ở Nguyên Anh kỳ chỉ lĩnh ngộ Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, còn chưa lĩnh ngộ được Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo.

Dựa vào Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, có thể phá phòng ngự của Mạc Phàm, nhưng không thể phá được Y Đạo Trận của Mạc Phàm.

- Cho ngươi thử xem trạng thái Vô Địch vậy.

Tới mười tức, Vô Địch đã giảm tu vi xuống còn Nguyên Anh kỳ.

Ý niệm của ông vừa động, một làn gió mát lạnh xuất hiện, Y Đạo Trận dưới chân ông nhạt đi.

Tuy không đánh tan hoàn toàn, nhưng cảm giác khiến ông không thoải mái đã ít đi nhiều.

Chân của ông nâng lên, đến luôn bên cạnh Mạc Phàm, hai chữ truyền từ miệng ông ra.

- Vô Địch.

Một quyền không vật không phá đánh về phía nhà giam màu vàng trước người Mạc Phàm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1699: Nơi này của ngươi không sao chứ?


“Răng rắc!” Nhà giam màu vàng mà Lam Phi không thể phá, như giấy dưới tay Vô Địch, nghiền nát theo tiếng.

Quả đấm rơi xuống tầng sáng màu đen, tầng sáng vỡ nát theo.

- Bán tiên khí, tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, nhưng lui ra cho ta.

Trên tay Vô Địch lóe lên hào quang màu xám, Huyền Băng Thiên Giáp trên người Mạc Phàm biến mất không thấy, quả đấm khắc lên ngực Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi thua rồi.

Vô Địch lạnh lùng nói.

- Sư thúc chưa thấy được rồi, sư thúc không ma diệt được y đạo của sư phụ con, y đạo của con cho dù có Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, cũng không dễ ma diệt như vậy đâu.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Y đạo của hắn không kém sư phụ, Vô Địch muốn ma diệt y đạo của hắn, không đơn giản như vậy.

- Hửm?

Vô Địch nhìn thoáng qua dưới chân, năm Y Đạo Trận bị ông ma diệt xuất hiện dưới chân ông.

Vô Địch nhíu mày, cảm giác suy yếu, suy bại, vô lực lập tức xuất hiện, trong chớp mắt lực toàn thân ông tiêu hao hơn nửa.

Ông muốn thêm mấy phần lực lượng, nhưng quả đấm đã tới người Mạc Phàm.

Ánh sáng tỏa ra, quyền kình mang theo phá hoại chi lực của võ đạo như đạn quỹ đạo bắn mà ra.

Trên người Mạc Phàm chớp lóe hào quang màu bạc, sau đó ảm đạm hoàn toàn.

Cả người hắn như đạn bay ra khỏi nòng súng, bay thẳng ra ngoài, đập vào cột ven lôi đài.

Vết rạn lấy ngực hắn làm trung tâm, lan ra toàn thân hắn.

Không đợi cơ thể hắn tứ phân ngũ liệt, một Y Đạo Trận cuối cùng trở nên sáng lên, miệng vết thương lập tức dừng khuếch tán tiếp.

“Xoẹt!” Trái lại tiếng lụa bị xé vang lên trên người Vô Địch.

Huyền y trên người ông văng tung tóe, miệng vết thương xuất hiện trên người, máu tươi chảy ròng ròng.

Ven lôi đài, Mạc Phàm lau máu tươi ở khóe miệng, chậm rãi đứng dậy.

Y Đạo Trận ở ngực đại phóng hào quang, miệng vết thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy, tuy không biến mất hoàn toàn, vết thương ở ngực cũng không thể hồi phục như cũ, nhưng vấn đề không lớn lắm.

- Sư thúc, hẳn là tính ta thắng rồi.

Mạc Phàm vươn một tay ra, nói.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, mọi người ở đây lập tức sửng sốt.

- Mạc Phàm thắng sao?

Lam Phi cảm thấy khó có thể tin nói.

Toàn bộ thứ trên người Mạc Phàm bị sư phụ anh ta phá, vậy mà một quyền không thể phế đi Mạc Phàm.

- Cậu ta thắng rồi.

Lam Dương gật đầu.

Nếu kình khí của một quyền vừa rồi khuếch tán, Mạc Phàm sẽ bị phế hoàn toàn.

Nhưng Mạc Phàm không chỉ khống chế được khí kình, còn khiến uy lực chuyển dời lên người sư phụ anh ta, khiến sư phụ anh ta bị thương, Mạc Phàm không chỉ thắng, còn thắng rất vẻ vang.

- Chuyện này…

Sắc mặt đám Lam Phi, Liễu Mị Nhi lập tức khó coi.

- Nhưng cậu ta bị thương không nhẹ, không đủ chiến lực đấu với ta rồi.

Lam Dương bổ sung thêm.

Vết thương ở ngực Mạc Phàm không một hai tháng đừng mơ khôi phục, giống như sư phụ anh ta không có biện pháp ma diệt Y Đạo Trận của Mạc Phàm, võ đạo của Mạc Phàm không đủ, cũng không ma diệt được một quyền võ đạo của sư phụ anh ta.

Mạc Phàm bị thương, chỉ so chiến kỹ, Mạc Phàm không bằng anh ta.

- Vậy sao.

Nghe Lam Dương giải thích, lúc này sắc mặt mấy người mới tốt hơn.

Chỉ cần Mạc Phàm bị thương là được, như vậy kế tiếp còn Lam Dương.

Y đạo của Mạc Phàm có thể thành trận, nhưng kế tiếp Mạc Phàm không thể sử dụng Y Đạo Trận, những ưu thế này của hắn không còn sót lại gì.

- Vậy mong Lam Dương sư đệ nhất định phải xả cơn giận này cho bọn ta.

Liễu Mị Nhi dời mắt, nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt Lam Phi nghiêm khắc, cũng nhìn Lam Dương.

Lam Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua Mạc Phàm trên đài, gật đầu.

- Vậy đa tạ Lam Dương sư đệ.

Trong lòng Liễu Mị Nhi vui vẻ, vội vàng nói.

Có những lời này của Lam Dương, vậy không còn gì tốt hơn.

Tuy không thể giết Mạc Phàm, nhưng phế Mạc Phàm cũng được.Muốn diệt một phế nhân, lại đơn giản hơn nhiều.

Lúc mấy người nói nhỏ, trên lôi đài, Vô Địch nhíu mày, vết thương trên người và quấn áo khôi phục như thường.

- Tiểu tử, Y Đạo Trận dùng không tệ, ngươi thắng, cho ngươi thứ này, ra ngoài đừng có mà khoe khoang, nếu không lần sau đừng để ta đụng phải ngươi.

Vô Địch lấy thủ ngọc ra ném cho Mạc Phàm, rất khó chịu nói.

Đây là tình huống ông sử dụng Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, không chỉ không khiến Mạc Phàm trọng thương, trái lại bị Mạc Phàm làm trọng thương.

Nếu nói chuyện này ra, sau này ông làm người thế nào.

- Đa tạ sư thúc thủ hạ lưu tình.

Mạc Phàm nhận thủ ngọc, cười nhạt.

Vô Địch nói áp tu vi đến Nguyên Anh đỉnh phong, thực ra là áp đến Nguyên Anh sơ kỳ, nếu không thương tổn trên người hắn đã không chỉ một chút như vậy.

Y đạo của hắn không kém sư phụ nhiều, nhưng võ đạo và Diễn Thiên Thần Quyết đều kém xa, sư phụ hắn có lực áp Vô Địch sư thúc, hắn có thể duy trì vết thương nhẹ đã xem như không tệ rồi.

“Hừ.” Vô Địch hừ lạnh một tiếng, cũng không cảm kích, quay về ghế của mình.

Mạc Phàm rời khỏi lôi đài theo, đi đến bên cạnh Tiểu Phượng Vũ.

Thủ ngọc này gia công rất khác biệt, gần như không chỉ tượng trưng cho Vô Địch sư thúc, bên trong còn có một đạo thần hồn của Vô Địch sư thúc, một khi có người uy h**p tới người cầm ngọc, Vô Địch sư thúc sẽ lập tức cảm nhận được.

Với tu vi Đại Thừa của sư thúc, mượn ngọc bài có thể g**t ch*t phần lớn tu sĩ khác.

Có thứ này ở đây, Tiểu Phượng Vũ an toàn rồi.

- Mang theo thứ này, sau này ít ai dám bắt nạt ngươi.

Mạc Phàm đưa thủ ngọc cho Tiểu Phượng Vũ, để cô đeo lên cổ.

- Nơi này của ngươi không sao chứ?

Tiểu Phượng Vũ không để ý tới thủ ngọc, chỉ ngực Mạc Phàm hỏi.

- Chút thương tổn đó so với chuyện của ngươi, không tính là gì.

Mạc Phàm cười khinh thường, nói.

Tạm thời chút thương tổn đó của hắn không thể chữa trị, nhưng không tính là gì đối với hắn.

Có thể dùng chút thương tổn ấy lấy thủ ngọc của Vô Địch sư thúc, cũng đáng.

Theo hắn biết, Vô Địch sư thúc có tổng cộng ba khối thủ ngọc, Lam Dương thân là đồ đệ đứng đầu của Vô Địch sư thúc, trên người không có một khối.

- Tiểu tử, đừng ở đây nói linh tinh nữa, có thể bắt đầu rồi, ngươi phải hoàn hảo từ nơi này ra ngoài, còn đánh bại đồ đệ của ta.

Vô Địch có chút không kiên nhẫn nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, sờ đầu Tiểu Phượng Vũ, xoay người quay về lôi đài.

Chuyện của Tiểu Phượng Vũ xem như đã giải quyết xong, còn lại là giải quyết chuyện của hắn rồi.

Vô Địch liếc mắt ra hiệu với Lam Dương, Lam Dương cúi đầu với Vô Địch, đi theo lên lôi đài.

Tay Vô Địch khẽ búng, một đạo quang bay từ đầu ngón tay ông ra.

Đạo quang này vừa tới lôi đài, một phân thành hai, nhập vào trong cơ thể Mạc Phàm và Lam Dương.

Hai người không chống đối, cũng không để bọn họ chống đối, linh khí, khí huyết chi lực, thần thức và nhẫn trữ vật của bọn họ đều được

phong lại.

Chỉ trong chớp mắt, nếu không phải cơ thể cường hãn hơn một chút, hai người gần như không khác người bình thường.

- Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, hiện giờ ngươi không có bất luận ưu thế gì.

Vô Địch nhắc nhở.

Tinh Khí Thần bị phong, chỉ có thể dựa vào chiến kỹ thuần túy, điểm này ông tin tưởng Lam Dương mười phần, từ nhỏ Lam Dương đã là thiên tài chiến đấu.

Mạc Phàm thì khác, y đạo của Mạc Phàm cao siêu như vậy, võ đạo sẽ rất yếu.

Mạc Phàm không trả lời, dời mắt nhìn Lam Phi ở bên ngoài lôi đài.

- Lam Phi, ngươi cũng lên đây đi, chỉ liều mạng chiến kỹ với huynh trưởng ngươi, có chút bắt nạt anh ta.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1700: Chỉ mấy hơi, mấy hiệp đã kết thúc.


- Hửm?

- Cái gì?

Ở đây, cho dù là Vô Địch, hay là Mạnh Vô Kỳ và Lương Nguyệt Hoa, toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.

Trên người Mạc Phàm đã bị thương không nhẹ, đối phó mình Lam Dương đã rất khó khăn.

Lam Phi thua trên tay Mạc Phàm, nhưng nếu so về chiến kỹ, Mạc Phàm ngay cả Lam Phi đều chưa chắc đã là đối thủ, càng không nói tới Lam Dương.

Mạc Phàm muốn thêm Lam Phi, hai anh em cùng ra tay, Mạc Phàm đây là tự tìm đường chết.

Lam Dương hơi híp mắt, sắc bén trong mắt lại thịnh hơn nhiều.

Anh ta không lập tức ra tay, cũng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng đánh giá Mạc Phàm.

- Mạc sư đệ, ngươi biết ngươi đang nói gì không?

Lam Phi và Liễu Mị Nhi nhìn thoáng qua nhau, cười mỉa nói.

Để anh ta đi lên, anh ta cầu còn không được.

Anh ta vẫn lo lắng Lam Dương không chịu ra tay tàn nhẫn, lần này thì hay rồi, Lam Dương sẽ không lưu tình.

Ngoài ra nếu anh ta đi lên, đúng lúc để Mạc Phàm hối hận cả đời.

Hiện giờ Mạc Phàm tự mình tìm tới cửa, vậy quá tốt rồi.

Không chỉ như vậy, Mạc Phàm làm vậy cũng sẽ chọc giận sư phụ anh ta.

Anh ta từng gặp không ít người chọc giận sư phụ anh ta, nhưng không một ai có kết cục tốt.

Chỉ là bọn họ thích như vậy, Mạc Phàm càng chọc giận sư phụ anh ta, cơ hội báo thù của bọn họ sẽ càng lớn.

- Chỉ có mình Lam Dương sư huynh, quá bắt nạt các ngươi, ngươi cũng lên đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nếu muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, như vậy mới tránh để sau này bị quên lãng.

- Sư phụ, Mạc sư đệ quá tự đại, hay là để đồ nhi cùng lên thỉnh giáo chiến kỹ của Mạc sư đệ?

Lam Phi thấy Mạc Phàm vẫn không thu hồi câu nói kia, cảm thấy vui vẻ, cung kính nói với Vô Địch.

Anh ta không biết Mạc Phàm lấy đâu ra tự tin, nhưng anh ta không thấy Mạc Phàm có đủ bản lĩnh nói câu này.

Mạc Phàm không có, hẳn là Thần Nông Tông không có ai làm được chuyện như vậy, dựa vào chiến kỹ còn mạnh hơn hai anh em bọn họ.

Trong mắt Vô Địch lóe lên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Ông chỉ nhắc nhở Mạc Phàm một phen, vậy mà Mạc Phàm muốn cùng khiêu chiến với hai đồ đệ của ông, đây là muốn ông mất mặt à.

Lam Phi và Lam Dương thắng, ông cũng không vẻ vang gì.

Hai người thua, ông chỉ có thể lựa chọn bế quan.

Chỉ là không giáo huấn Mạc Phàm, thì khó nói rồi.

- Tiểu tử, ngươi ngoại trừ quen xú tiểu tử Vô Phong và chưởng môn sư huynh ra, còn quen cao thủ khác, có thể ra mặt vì ngươi lúc này không?

Vô Địch nhíu mày hỏi.

- Tạm thời không có.

Mạc Phàm lắc đầu.

Trong số những người có quan hệ tốt với hắn, võ lực rất mạnh là Bạch Khởi, nhưng bây giờ hắn chưa gặp mặt Bạch Khởi.

- Vậy thì được rồi, tiểu tử, con cũng lên đi, ra tay nhẹ một chút.

Vô Địch bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, phong kín Tinh Khí Thần và nhẫn trữ vật của Lam Phi.

- Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ không khiến Mạc sư đệ bị thương quá nặng.

Lam Phi ngầm hiểu đi lên lôi đài.

Mạc Phàm đánh nát tay anh ta, anh ta muốn trên người Mạc Phàm không có nửa khối đủ xương cốt.

Hai anh em một trước một sau, vây quanh Mạc Phàm.

- Mạc sư đệ, như ngươi mong muốn, ta cũng lên đây rồi, hiện giờ có thể bắt đầu, có cần để đám Phùng sư huynh và Liễu sư tỷ lên cùng không?

Lam Phi không sốt ruột ra tay, mỉm cười nói.

Hiện giờ bọn họ không khác gì người thường, nhiều thêm một người, Mạc Phàm sẽ nguy hiểm hơn một chút.

Nếu có thể khiến Phùng sư huynh và Liễu sư tỷ cùng đi lên, không phải là nghiền áp, hoàn toàn là đè chết Mạc Phàm để trút giận.

Nghe thấy lời Lam Phi nói, nam tử họ Phùng vội vàng tiếp lời.

- Nếu Mạc sư đệ cảm thấy còn chưa đủ, chiến kỹ của ta rất bình thường, nhưng ta cũng có thể đi lên đấu một lát.

- Ta cũng có thể.

Liễu Mị Nhi nói theo.



ầ ể- Hai người thì không cần, các ngươi lên hay không thì không khác gì nhau, không thể tăng được khó khăn.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Lam Phi còn tạm, những người còn lại Lương Nguyệt Hoa đều đánh bại được, để bọn họ lên làm gì?

Sắc mặt đám Liễu Mị Nhi vô cùng khó coi.

Chỉ là bọn họ không nói gì nữa.

Mạc Phàm kiêu ngạo cũng chỉ có thể kiêu ngạo một lát, Lam Phi đi lên rồi, xem lát nữa Mạc Phàm có thể cười nổi không.

Mạc Phàm thắng lúc trước không có gì, thua trận này, sẽ thua hoàn toàn.

- Vậy bắt đầu đi, Mạc sư đệ.

Lam Dương lạnh lùng nói.

Giọng nói lãnh khốc hơn trước nhiều.

Lam Dương nói xong những lời này không đợi Mạc Phàm trả lời, ánh mắt phát lạnh.

“Bùm bùm bùm!” Âm thanh pháo nổ mạnh vang lên, bỗng nhiên cơ thể Lam Dương tăng tốc, đến bên cạnh Mạc Phàm.

Tuy không có linh khí, nhưng anh ta vừa ra tay, không khí ở xung quanh bị anh ta kéo đi, mang theo lôi âm ù ù, biến thành chín vì sao rơi về phía Mạc Phàm.

Lam Phi cười lạnh lùng, cũng như vậy, nhưng anh ta vừa ra tay, không khí xung quanh lại biến thành một cái lưới lớn, quấn lấy Mạc Phàm.

Hai người một công một quấn, phối hợp chặt chẽ khăng khít, vây khốn Mạc Phàm thật chặt ở bên trong.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không có ý phòng tránh.

- Sư thúc để các ngươi chơi chiến kỹ với ta, không phải không khí, không khí kỹ cũng được.

Hai tay hắn nắm lấy trong không trung, năm ngón tay vòng ngược theo kim đồng hồ, ném một cái.

- Tùy Ba Lưu.

Không khí trên lôi đài lập tức như dòng nước, theo tay Mạc Phàm bay ra ngoài lôi đài.

Lưu tinh và lưới lớn trên tay hai anh em lập tức biến mất, chỉ còn lại chút mơ hồ quyền ý tinh thần, uy thế nhỏ hơn trước gấp bội lần.

Mạc Phàm cười khẽ, một tay quyền pháp đại khai đại hợp, tay còn lại thì như xâu kim dẫn điệp, hai tay quyền pháp khác biệt, giống như không chút ảnh hưởng, cái trước tấn công Lam Dương, cái sau tấn công Lam Phi.

“Rầm rầm!” Âm thanh lôi âm bùng nổ vang lên.

Dưới biến hóa đánh bất ngờ, sắc mặt hai anh em thay đổi lùi về sau.

Hai người không uổng là chiến tu, chỉ là cùng lui, không chút nào chịu ảnh hưởng, lập tức như rồng sổ lồng, thân pháp như điện lấn người mà lên.

Quả đấm như chiến phủ mọc mắt, chân thì như từng đạo lôi điện xẹt qua không trung, kín không kẽ hở tiến về phía Mạc Phàm.

Hai người hợp lực rút linh khí ở lôi đài, quyền cước mang theo cảm giác vốn nên như vậy xuất hiện trong mệnh môn và điểm yếu của Mạc Phàm.

“Bùm!” Hai tay Mạc Phàm chỉ khẽ ngăn cơ thể bay ngược về sau.

Hai người không cho Mạc Phàm cơ hội th* d*c, giống như quỷ mị xuất hiện trước sau Mạc Phàm.

Tuy không có linh khí, nhưng chiến y lạnh thấu xương và sát khí như hỏa diễm vẫn đang va chạm ra lực lượng kh*ng b*.

“Rầm rầm rầm…” Chỉ mấy hơi, mấy hiệp đã kết thúc.

Tuy Mạc Phàm không bị thương nặng, nhưng trên người trúng ba quyền một cước của Lam Dương, trong đó một quyền đánh trúng vết thương chỗ ngực Mạc Phàm, máu tươi lập tức chảy từ miệng Mạc Phàm ra.

Hai anh em Lam Dương và Lam Phi không chỉ không bị thương, trái lại tốc độ, lực lượng càng ngày càng mạnh, quyền cước cũng càng ngày càng ăn ý.

Nếu lúc trước hai người phối hợp là một tấm lưới, hiện giờ giống như vô số tấm lưới xếp chồng lên nhau, kín không khe hở bao Mạc Phàm

ở bên trong. Tuy Mạc Phàm không đến mức không có lực đánh trả, nhưng tình cảnh của bản thân càng ngày càng kém.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1701: Chịu thua?


Dưới lôi đài, Liễu Mị Nhi thấy Mạc Phàm không địch lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô ta còn tưởng Mạc Phàm có bản lĩnh thế nào, muốn khiêu chiến Lam Dương và Lam Phi cùng lúc, kết quả chỉ có như vậy.

Cứ tiếp tục như thế, Mạc Phàm sẽ bị Lam Phi và Lam Dương phế hoàn toàn.

Đám nam tử họ Phùng cũng có biểu cảm tương tự Liễu Mị Nhi, mừng thầm trong lòng.

Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Lương Nguyệt Hoa từ Hạ giới tới, võ đạo không bằng Lam Phi, nhưng cao hơn đám Liễu Mị Nhi không ít, phần lớn có thể nhìn ra được.

Võ kỹ của Mạc Phàm tính là vô song, nhưng so với hai anh em Lam Phi thì kém hơn một chút.

Sư thừa của hai người là Vô Địch sư thúc tổ, có lẽ là chân truyền của Vô Địch sư thúc tổ, không ít võ kỹ cấp bậc vô song có thể đối phó được.

Hiện giờ Mạc Phàm còn tốt, bị phế là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhất là có Lam Phi ở đây, Mạc Phàm càng khó xuống đài được.

- Làm sao bây giờ, Lương trưởng lão, nhanh nghĩ biện pháp cứu công tử nhà ta đi.

Mạnh Vô Kỳ nói với Lương Nguyệt Hoa.

Lương Nguyệt Hoa nghĩ một lát, cúi đầu với Vô Địch.

- Vô Địch sư thúc tổ, rõ ràng là Mạc Phàm không phải đối thủ của Lam Dương và Lam Phi, thậm chí còn không phải đối thủ của Lam Phi, dựa theo quy củ của người, chỉ cần thắng Lam Dương là được, người xem bây giờ có thể bảo Lam Phi ra ngoài hay không.

Dựa theo tình thế hiện giờ, Mạc Phàm không có khả năng thắng, có thể đảm bảo không bị phế là không tệ rồi.

Để Lam Phi xuống, Lam Dương sẽ cố kỵ Vô Phong sư thúc tổ và chưởng môn, không ra tay quá độc ác.

Vô Địch cười lạnh lùng, tự rót cho mình một chén rượu, rồi ôm một thị nữ vào trong ngực.

- Lam Phi không phải ta bảo đi lên đúng không, Tiểu Nguyệt Hoa?

- Tất nhiên không phải, là Mạc Phàm tự tìm khổ để ăn.

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày nói.

- Nếu không là lệnh của ta, vậy ta bảo Lam Phi xuống thế nào đây?

Vô Địch lạnh lùng nói.

Mạc Phàm quá liều lĩnh, không cho Mạc Phàm giáo huấn, hôm nay ông sẽ mất hết mặt mũi.

- Nhưng mà…

Lương Nguyệt Hoa thấy Vô Địch không chịu, lại định mở miệng.

- Nguyệt Hoa, Vô Địch sư thúc đã nói tới mức này, ngươi còn không hiểu ý của Vô Địch sư thúc à?

Hai tay Liễu Mị Nhi ôm ngực, cười mỉa nói.

- Có ý gì?

Sắc mặt Lương Nguyệt Hoa lạnh lùng, nói.

- Lam Phi sư đệ đi lên là lựa chọn của Mạc Phàm, Vô Địch sư thúc cũng rất khó xử, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, nếu muốn Lam Phi sư đệ đi xuống, vậy thì bảo Mạc sư đệ thu lại những lời vừa rồi, còn quỳ xuống xin lỗi những người cậu ta mới mạo phạm, ví dụ như là Vô Địch sư thúc, Lam Dương sư đệ và Lam Phi sư đệ, còn thừa nhận thực lực không bằng Vô Địch Cung mới được, như vậy được không, Vô Địch sư thúc.

Bóng dáng Liễu Mị Nhi nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh Vô Địch, rót cho Vô Địch một chén rượu cười quyến rũ nói.

Vô Địch nhíu mày, uống rượu không nói gì thêm.

Đám Liễu Mị Nhi muốn làm gì, ông biết rõ.

Chỉ là chuyện của đám tiểu bối ông chẳng muốn quản, chỉ cần không ảnh hưởng tới chuyện của ông là được, ông sẽ để mặc bọn họ lăn qua lăn lại.

Liễu Mị Nhi thấy Vô Địch không nói lời nào, thì hơi vui vẻ, cao giọng nói về phía lôi đài:

- Mạc sư đệ, nghe thấy không, nếu muốn dựa theo quy củ ban đầu, phải quỳ xin lỗi Vô Địch sư thúc trước, đệ muốn quỳ xuống không?

Trên lôi đài, lúc Liễu Mị Nhi nói chuyện, Mạc Phàm lại trúng một cước của Lam Dương, thân thể đánh mạnh vào trên cột ở lôi đài, cả lôi đài vì chuyện này mà nhoáng lên một cái.

Hắn lau máu tươi ở khóe miệng, cười nhạt.

- Quỳ với Vô Địch sư thúc, khi nào cũng có thể.

Hắn là vãn bối, quỳ xuống với Vô Địch sư thúc là nghi thức bình thường.

- Vậy nghĩa là ngươi chịu thua đúng không, muốn chịu thua không đơn giản như vậy, cho dù Lam Phi rời khỏi lôi đài, cũng phải xem Lam Dương sư đệ có đồng ý hay không.

Trong đôi mắt Liễu Mị Nhi lóe lên ánh sáng lạnh, cười nói.

Chịu thua đâu đơn giản như vậy, hôm nay Mạc Phàm không bị phế tu vi, đừng nghĩ rời khỏi Vô Địch Cung.

- Chịu thua?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua Liễu Mị Nhi bên cạnh Vô Địch.

- Liễu sư tỷ, ta khuyên ngươi nên nhanh trở về vị trí ban đầu của mình đi, bằng không lát nữa sẽ bẽ mặt.

- Vậy sao, vậy sư tỷ ta muốn xem, ngươi làm ta bẽ mặt thế nào.

Liễu Mị Nhi hơi nhếch miệng, nói với vẻ khinh thường.

Một cái đài cao có gì không thể đi xuống, trái lại là Mạc Phàm, lúc này còn cãi cứng, cô ta muốn xem Mạc Phàm xuống đài thế nào.

Mạc Phàm mặc kệ Liễu Mị Nhi, dời mắt nhìn Vô Địch.

- Vô Địch sư thúc, nếu vừa rồi con có gì mạo phạm thì mong Vô Địch sư thúc tha thứ, Mạc Phàm muốn khiêu chiến hai bọn họ không phải vì khinh thường đồ đệ của Vô Địch sư thúc, đồ đệ mà Vô Địch sư thúc dạy dỗ đều là cao thủ trong cao thủ, không ai có thể khinh thường, sở dĩ Mạc Phàm làm như vậy, chỉ vì cửa đầu tiên Vô Địch sư thúc nhường con, vậy Mạc Phàm cũng nhường sư thúc ở cửa này, không hơn.

- Tiểu tử, lão phu cần một hậu bối như ngươi nhường sao?

Vô Địch nhướn mày, lập tức nhăn mày nói.

- Đúng vậy, Mạc sư đệ, ngươi quá coi trọng mình rồi, vậy mà nhường Vô Địch sư thúc.Liễu Mị Nhi cười khinh thường nói.

Đừng nói là Mạc Phàm, tuy thực lực của Vô Phong sư thúc và chưởng môn áp chế Vô Địch sư thúc, cũng không dám khiêm nhượng, nếu không cũng phải ăn quả đấm của Vô Địch sư thúc.

- Vậy mời sư thúc nhìn, Liễu sư tỷ, Phùng sư huynh cũng nhìn kỹ.

Đôi mắt Mạc Phàm nheo lại, trên mặt không có chút tạp sắc, nhìn về phía anh em Lam Dương Lam Dương.

Bên ngoài lôi đài, cho dù là Vô Địch hay những người khác đều nhíu mày, nhìn về phía lôi đài.

Mạc Phàm nói nhiều như vậy, xem rốt cuộc Mạc Phàm muốn thế nào.

- Hai vị sư huynh, quả thật quyền đạo của hai người là chân truyền của Vô Địch sư thúc, một khi bị hai người gần người, rất khó thoát thân, hợp quyền lại ta thật sự không phải đối thủ của hai người.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Tiểu tử, ngươi nói xong hết chưa, nói xong rồi, thì có thể nhận lấy cái chết.

Lam Phi cười khinh thường, hỏi.

Mạc Phàm không tức giận, nhưng đôi mắt sắc bén hơn nhiều.

- Lam Phi sư huynh, nếu ta là ngươi, ta sẽ rời khỏi Vô Địch Cung của Vô Địch sư thúc, ngươi cách trở thành đồ đệ của Vô Địch sư thúc càng ngày càng xa rồi.

- Tiểu tử, ta thấy ngươi muốn chết rồi.

Lam Phi nhíu mày, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hung ác.

Anh ta không nhiều lời với Mạc Phàm, quyền tùy tâm mà động, một quyền phá không ném về phía Mạc Phàm, như muốn một kích trí mạng.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu đầu bị dập nát, tuy sẽ không chết, nhưng cơ thể sẽ bị phế hoàn toàn.

Nếu không đoạt xác, chỉ có thể tu linh đạo, trở thành linh thể.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cũng không né tránh, không dùng quyền cước công phu chống chọi với Lam Phi.

Mà vươn hai ngón tay ra, ngưng chỉ thành kiếm, điểm về phía quả đấm khí thế phần phật của Lam Phi.

Sắc mặt Vô Địch lập tức khó coi, ông vẫn không nói gì thêm, hai ngón tay diệt Phật đã điểm lên nắm tay của Lam Phi.

“Răng rắc!” Âm thanh xương cốt gãy vang lên.

Cái tay kia của Lam Phi bị dập nát từng khúc, biến thành mỳ sợi. Một đạo kình khí phá thể mà ra trên vai Lam Phi, đâm vào trên cột ở lôi đài, trên cột do tinh thiết tạo ra có thêm một đạo kiếm ấn.
 
Back
Top Bottom