Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1702: Tiểu tử, ngươi thua.


Bên ngoài lôi đài, ngoại trừ Vô Địch, những người khác đều ngây ngẩn cả người.

Đám Mạc Phàm đều được Vô Địch hạ phong ấn, không thể sử dụng linh khí, thần thức, khí huyết.

Không khí trong lôi đài cũng bị Mạc Phàm ném đi, hơi nén không khí kỹ cũng không thể sử dụng.

Chỉ có thể sử dụng võ kỹ, lực lượng và tốc độ của bản thân.

Nhưng một đạo kình khí vừa rồi của Mạc Phàm là gì?

- Mạc Phàm phá phong ấn sao?

- Hay là Mạc Phàm đang gian dối?

Không chỉ bọn họ, Lam Dương và Lam Phi cũng cảm thấy khó hiểu.

Nhất là Lam Phi nhìn cánh tay của mình, xương cốt vỡ nát, bắp thịt ở bên trong như bùn lầy, đau đớn toàn tim.

- Sao lại có chuyện như vậy?

- Là kiếm ý.

Lam Dương nhìn chằm chằm Mạc Phàm một lát, nói.

Sở dĩ bọn họ có thể thắng Mạc Phàm, không phải lực lượng và tốc độ mạnh hơn Mạc Phàm nhiều, phương diện này hai bọn họ còn không bằng Mạc Phàm, nếu không Mạc Phàm đã sớm bị thua.

Nhưng bọn họ vẫn có thể khiến Mạc Phàm thất bại thảm hại, chính vì quyền ý của bọn họ mạnh hơn Mạc Phàm, lúc này mới đè Mạc Phàm ra đánh.

Nghĩa là ngoài Tinh Khí Thần ra, trong tu luyện võ đạo dần thành hình, nghe nói là hình thức ban đầu của đạo, kết quả có phải hay không thì không thể biết.

Nhưng nếu đủ mạnh, chiến kỹ sẽ mạnh hơn tu sĩ cùng cấp.

Nếu có thể tu luyện tới mức tận cùng, thì có thể hóa thành hình thái cụ thể, giết người trong vô hình.

Quyền ý của anh ta có thể hóa hình, nhưng chỉ ảnh hưởng, chèn ép đối phương, còn chưa tới tình trạng như Mạc Phàm, có thể ngưng tụ thành thật thể đả thương người.

Cánh tay kia của Lam Phi nhìn như bị hai ngón tay của Mạc Phàm điểm nát, thực ra là ở dưới kiếm ý, xương cốt, bắp thịt tự nghiền nát, bao gồm cây cột ở ven lôi đài, đây là điểm đáng sợ của ý.

Lam Dương vừa nói xong, mọi người ở xung quanh khó có thể tin.

- Làm sao có thể, vậy mà kiếm ý của Mạc Phàm đã tới nước này?

Nếu Mạc Phàm sử dụng kiếm ý ngay từ đầu, đám Lam Dương đã sớm bị đánh bại.

Ngay cả Vô Địch cũng nheo mắt lại, hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm cao hơn vài phần.

Lúc trước ông vẫn tức Mạc Phàm làm càn, hiện giờ tuy tay Lam Phi bị phế, trái lại ông thoải mái hơn nhiều.

Một tiểu tử từ Hạ giới tới, y đạo đại thành, tuy quyền đạo bình thường, nhưng kiếm đạo cũng quá cao rồi?

Nếu Mạc Phàm không nhường ông, hai tên đồ đệ của ông đã sớm bị phế rồi.

Liễu Mị Nhi không cảm thấy như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ là xanh đỏ bất định.

Chẳng trách Mạc Phàm nói cô ta không xuống đài được, quả thật bây giờ cô ta có cảm giác không xuống đài được.

Kiếm ý của Mạc Phàm lợi hại như vậy, chỉ sợ Lam Dương và Lam Phi cộng lại cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

- Lam Dương sư huynh đúng là có nhãn lực, chỉ là ta đã cho hai người cơ hội rồi.

Mạc Phàm có chút tiếc nuối nói.

Lúc trước hắn luôn dùng quyền pháp, nhưng hai người vẫn không thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn, cửa ải này dừng ở đây thôi.

Quả thật thực lực của Lam Dương mạnh hơn Lam Phi nhiều, thiên phú cũng cao hơn nhiều, nhưng dù sao thời gian tu luyện vẫn ít, quyền ý còn chưa tới mức thành binh.

Mà kiếm ý của hắn, là do tu luyện mấy trăm năm ở kiếp trước mà ra.

Khi nói chuyện, năm ngón tay hắn mở ra, kiếm ý ngưng tụ thành một trường kiếm bảy mét, xuất hiện trong tay hắn.

Thanh kiếm này không làm gì, chỉ tỏa ra quang mang màu trắng trong tay Mạc Phàm.

Không gian xung quanh, khe hở tự động xuất hiện.

Trên lôi đài tính hàn bằng sắt tạo ra mặt đất, linh khí cũng không cách nào lưu lại dấu vết, xuất hiện khe hở thật nhỏ.

Sau đó trên quần áo của Lam Phi và Lam Dương, trên làn da tr*n tr** ở bên ngoài, giống như bị lưỡi dao cắt qua, khe hở xuất hiện theo.

Lam Dương khá hơn một chút, quyền ý tinh thần của anh ta đã có thể hóa hình, hơi chắn được một chút, nhưng trên người vẫn tránh không được có vết thương.

Lam Phi thì chỉ trong phút chốc như biến thành huyết nhân.

Không chỉ như vậy, không lâu sau, dưới ảnh hưởng của thanh trường kiếm trong tay Mạc Phàm, trên khắp lôi đài đều là vết rạn.

- Còn muốn tiếp tục không?

Mạc Phàm nâng trường kiếm trong tay lên, hỏi.

- Ta thua.

Lam Dương nhíu mày, vẫn nói.

Dựa vào chiến kỹ, quả thật thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn bọn họ không ít, hiện giờ đã không cần thiết phải tiến hành tiếp nữa.

Cửa ải này, từ khi định ra quy củ, anh ta không đỡ nổi Mạc Phàm.

Lam Phi nhìn thoáng qua Liễu Mị Nhi ở trên đài cao, nhíu mày, trong mắt hiện lên không cam lòng.

Trận này thua, không chỉ có anh ta không thể gây chuyện với Mạc Phàm nữa, cừu oán của đám Liễu sư tỷ cũng xóa bỏ, Mạc Phàm gần như không trả đại giá gì.

- Ta không phục.

Lam Phi nghiến răng, nói.

Anh ta nổi giận thét lên một tiếng, một quyền lại đánh về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, trường kiếm trong tay không do dự đâm về phía Lam Phi.

Lúc trước Lam Phi có ý đồ giết hắn, tuy không có bản lĩnh này, nhưng nếu không nhận thua, vậy thì thử tư vị của kiếm ý đi.

Nhưng ngay lúc trường kiếm sắp đâm về phía quả đấm của Lam Phi, bỗng nhiên Lam Phi thu quyền, cả người nghiêng tới.

Sắc mặt Lam Dương thay đổi, thân thể lưu lại từng đạo tàn ảnh trong không trung, đến bên cạnh Lam Phi.

Một tay anh ta nắm lấy Lam Phi thuận thế ném về phía ban đầu của anh ta, tay còn lại thì lóe lên quyền ý nắm lấy trường kiếm của Mạc Phàm.

Quyền ý của anh ta vốn yếu hơn kiếm ý của Mạc Phàm, trong chớp mắt không có chỗ nào tốt, nắm lấy kiếm ý của Mạc Phàm một cách gian nan, để thanh kiếm kia của Mạc Phàm dừng trước người anh ta ba ngón tay.

Nhưng Lam Phi đến phía sau Mạc Phàm cười hung dữ.

- Tiểu tử, đi tu linh thể đi.

Lam Phi không dừng một giây, đánh mạnh về phía tim Mạc Phàm.

“Rầm!” Một quyền đập mạnh vào sau tim Mạc Phàm.

Ngực Mạc Phàm vốn bị thương, lại bị hai người đánh bị thương mấy lần, vốn đã tới cực hạn, lại bị một quyền của Lam Phi đánh trúng, âm thanh xương cốt gãy vang lên, quả đấm đánh thẳng vào sau tim Mạc Phàm.

“Phốc!” Cơ thể Mạc Phàm thuận thế bị đẩy về trước, kiếm ý đâm xuyên qua tay Lam Dương, đâm vào ngực Lam Dương.

Dưới kiếm ý, trái tim của Lam Dương lập tức tứ phân ngũ liệt.

ể- Tiểu tử, ngươi thua.

Vẻ mặt Lam Phi vui mừng vì thực hiện được, cười nói.

Tuy thực lực của anh ta yếu hơn Mạc Phàm và Lam Dương, nhưng anh ta đoán được, Mạc Phàm trúng nhiều quyền của bọn họ như vậy, cũng đã đến cực hạn.

Chỉ cần liều mạng một phen, có một người chế trụ kiếm ý của Mạc Phàm, bọn họ sẽ thắng.

Người chế trụ kiếm ý của Mạc Phàm, là Lam Dương.

Một khi anh ta gặp nạn, Lam Dương nhất định sẽ cứu anh ta, như vậy anh ta có cơ hội rồi.

Bất chợt xảy ra biến hóa, Liễu Mị Nhi và nam tử họ Phùng sửng sốt, lập tức lộ ra tươi cười.

Mạc Phàm vẫn thua, tuy Lam Phi thắng không vinh quang, nhưng bọn họ vẫn thắng.

Không chỉ thắng, Mạc Phàm còn đắc tội Lam gia hoàn toàn rồi.

Lam Dương là người được đề cử làm gia chủ nhiệm kỳ kế tiếp của Lam gia, Mạc Phàm đâm nát trái tim của Lam Dương, nếu chữa trị không hết thì tương đương phế đi cơ thể Lam Dương, Lam gia sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm.

- Thắng, như vậy mà thắng sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1703: Đây vốn là chuyện nhỏ,


Đám Liễu Mị Nhi vui sướng, sắc mặt Vô Địch thì âm trầm vặn ra nước.

Thị nữ trong lòng ông cảm nhận được dị thường, vội vàng quỳ một bên.

Sắc mặt Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ cùng thay đổi, vội vàng chạy đến lối vào lôi đài.

- Mạc Phàm, ngươi không sao chứ?

Lương Nguyệt Hoa ân cần hỏi han.

Trên lôi đài, Mạc Phàm nheo mắt lại, đôi mắt lạnh lẽo hiếm thấy, gần như là lợi kiếm hàn băng trong vết nứt vạn năm.

- Ta không sao.

Lúc này Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, Mạc Phàm vẫn nói chuyện được, nói lên cơ thể không bị hủy đi.

Ý niệm của hắn vừa động, kiếm ý ngưng tụ thành trường kiếm biến mất.

Ngón cái của hắn cứa qua ngón trỏ, máu tươi lập tức chảy ra.

Ngón tay hắn khẽ búng, máu tươi hóa thành huyết châu bay vào trong ngực Lam Dương.

Trái tim Lam Dương bị cắt thành bảy mảnh, nhưng có thể chữa trị, sẽ không chết, nhưng nhất định phải đúng lúc, nếu không sẽ ảnh hưởng tới võ đạo sau này của Lam Dương.

Bên trong máu của hắn có tạo hóa chi lực nồng đậm, là thứ tốt nhất chữa trị trái tim của Lam Dương.

Huyết châu vừa tiến vào trong cơ thể Lam Dương, vết thương ở ngực của Lam Dương không khôi phục, nhưng vết thương trên trái tim nhanh chóng được chữa trị, vẻ mặt trắng xanh của Lam Dương khôi phục hơn nhiều, nhưng vẻ thất vọng không mất đi.

Mạc Phàm không quan tâm Lam Dương, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vô Địch sư thúc trên đài cao.

Quan hệ giữa hắn và Lam Dương không phải rất tốt, bảo vệ trái tim của anh ta đã hết lòng rồi.

- Vô Địch sư thúc, cửa thứ hai tính là kết thúc rồi đúng không?

- Sau này Lam Dương không còn là đệ tử của Vô Địch Cung ta nữa, giữ cho nó một mạng, chuyện khác tùy ngươi xử lý.

Vô Địch lạnh lùng nói.

Ông vốn rất thất vọng về Lam Phi, nhưng nể mặt Lam Phi vẫn luôn cố gắng, cộng thêm giao tình giữa ông và Lam gia, cũng dốc lòng dạy bảo.

Thật không ngờ, Lam Phi không phải dùng quyền đánh thắng Mạc Phàm, mà dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.

Hơn nữa trong thủ đoạn hạ lưu này, còn bao gồm cả huynh trưởng của mình.

Nếu không phải Lam Dương luôn bảo hộ Lam Phi, chắc chắn Lam Phi không có biện pháp trổ hết tài năng trong 1000 người, thậm chí không còn sống ra ngoài.

Lam Phi thì hay rồi, lại lấy Lam Dương làm vật hi sinh.

- Sư phụ, không phải chúng ta thắng sao, con…

Lam Phi sửng sốt, rút tay khỏi lưng Mạc Phàm, cảm thấy khó hiểu nói.

Rõ ràng là anh ta thắng giúp sư môn, sao lại khiến sư phụ tức giận như vậy, trực tiếp đuổi anh ta khỏi sư môn.

Trừng phạt khác còn được, nhưng trừng phạt này quá nghiêm trọng rồi?

Vô Địch không để ý tới Lam Phi, một tay vươn về phía lôi đài, Lam Phi được kéo ra khỏi lôi đài, đến bên cạnh ông, trong chớp mắt phong ấn trên người Lam Dương được mở ra.

- Đây là Mệnh Tâm Đan do chưởng môn luyện chế ra, nhanh chữa trị đi.

Vô Địch lấy một viên thuốc màu đỏ ra, ngón tay khẽ búng, ném cho Lam Dương.

Lam Dương không chần chừ, ăn đan dược luôn, ngồi khoanh chân để trị thương.

Vô Địch vung tay lên, Lam Dương biến mất trong cung điện, xuất hiện bên trong một căn mật thất ở Vô Địch Cung.

Trên lôi đài, Mạc Phàm chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn Lam Phi.

- Thắng, có lẽ một quyền của anh trai ngươi có thể hủy cơ thể hiện giờ của ta, nhưng ngươi, kém xa.

- Ngươi đã không phục, vậy đánh tới khi phục đi.

Hắn vươn một tay ra, tiểu kiếm cỡ một ngón tay xuất hiện trước người hắn, có khoảng chừng trên trăm thanh.

Trên lôi đài, vết rạn vừa mới khôi phục.

Theo những tiểu kiếm này xuất hiện, lại nhiều hơn trước rất nhiều.

- Đúng rồi, ta ghét nhất là lấy mạng của người mình để đạt được mục đích, người như vậy, nếu ta gặp được sẽ g**t ch*t, ngươi, nể mặt Lam gia ngươi cống hiến không ít cho Thần Nông Tông chúng ta, cho ngươi gần chết vậy.

Hắn vung tay lên, toàn bộ tiểu kiếm bay về phía Lam Phi.

Trên mặt Lam Phi lập tức không còn chút máu, một thanh kiếm như vậy có thể khiến Lam Dương chịu thua, nhiều kiếm ý ngưng tụ thành kiếm như thế, giết anh ta một trăm lần đều đủ.

- Ta chịu thua, ta chịu thua.

Lam Phi không do dự nói.

- Muộn rồi, trăm kiếm xuyên tim!

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

“Phập, phập…” Những tiểu kiếm đó bay về phía ngực Lam Phi.

Một thanh.

Hai thanh.

… T

ất cả phi kiếm không đâm về nơi khác của Lam Phi, đều đâm xuyên qua tim Lam Phi, gần trăm kiếm xuyên qua toàn bộ lúc này mới dừng lại.

Trăm kiếm kết thúc, đôi mắt của Lam Phi mở to, nhưng không có một chút thần thái, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ngã lên trên đất.

Trên đài cao, Liễu Mị Nhi nuốt nước bọt, đôi mắt đảo không ngừng, đi xuống không phải, đứng ở đó cũng không phải, chưa từng xấu hổ như bây giờ.

Bọn họ thua, còn thua hoàn toàn rồi.

Dưới đài cao, sắc mặt đám nam tử họ Phùng không tốt hơn chỗ nào.

Vô Địch không thèm nhìn Lam Phi một cái, bàn tay vung lên, Lam Phi biến mất khỏi Vô Địch Cung.

Không giống như Lam Dương, khi Lam Phi xuất hiện lần nữa là ở một sơn phong của Lam gia.

- Liễu Mị Nhi, ta trừng phạt tiểu tử này thay các ngươi rồi, nhưng tiểu tử này thắng, các ngươi còn gì muốn nói?

Vô Địch trầm giọng hỏi.

- Chuyện này…

Sắc mặt Liễu Mị Nhi và nam tử họ Phùng xám như tro tàn.

Tất nhiên là bọn họ không cam lòng, nhưng Lam Phi bị Mạc Phàm thương tổn thành như vậy, còn bị Vô Địch sư thúc trục xuất khỏi sư môn, bọn họ còn có thể nói gì?

- Ta cho các ngươi hai lựa chọn, dựa theo quy củ của ta lúc trước, tiểu tử này thắng, chuyện này xóa bỏ, sau này các ngươi không thể gây sự với Mạc Phàm, cũng không thể tìm người xung quanh Mạc Phàm gây phiền phức, nhưng nếu các ngươi còn cảm thấy bất mãn, ta có thể tìm tiểu tử Vô Phong kia ra, để các ngươi nói với tiểu tử Vô Phong, cũng có thể tìm sư phụ các ngươi tới, hoặc để tiểu tử Vô Phong nói chuyện với sư phụ các ngươi, các ngươi lựa chọn một cái đi.

Vô Địch lại hỏi tiếp.

- Đây vốn là chuyện nhỏ, cứ dựa theo quy củ của Vô Địch sư thúc đi, cho dù thế nào, chúng con đều phục tùng, không cần làm phiền Vô Phong sư thúc.

Liễu Mị Nhi vội vàng ăn nói khép nép nói, không còn hung hãn ương ngạnh như khi rót rượu cho Vô Địch.

Bọn họ đã tìm Vô Địch sư thúc tới giải quyết, lại tìm người khác sẽ khiến Vô Địch sư thúc bất mãn.

Nhất là tìm Vô Phong sư thúc nói chuyện với sư phụ bọn họ, cho dù Vô Phong sư thúc là người nhã nhặn, nhưng đệ tử của Thần Nông Tông không ai không nhún nhường ba phần với Vô Phong sư thúc.

Tìm Vô Phong sư thúc, bị phạt chỉ là bọn họ.

- Như vậy là tốt nhất, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ở Thần Nông Tông hoặc bên ngoài, chỉ cần có chút liên quan tới các ngươi, ta sẽ đi tìm các ngươi, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, 3000 thế giới này còn chưa có nơi Vô Địch ta không thể đi, cứ như vậy, cút đi.

Vô Địch lạnh lùng nói.

Sắc mặt mấy người thay đổi, cúi đầu với Vô Địch, vội vàng rời đi.

Trong cung điện, chỉ còn lại Vô Địch và đám Mạc Phàm.

- Mọi chuyện đã giải quyết xong, Mạc Phàm cũng cáo từ, đa tạ sư thúc ra mặt hòa giải.

Mạc Phàm đi xuống lôi đài, ôm quyền với Vô Địch nói.

- Nguyệt Hoa và tên tiểu tử kia có thể rời đi, ở cửa có linh khí, mỗi người lấy một kiện, đừng lấy nhiều, Mạc Phàm và tiểu nha đầu này ở lại cho ta.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1704: Vô Địch xuất hiện lúng túng.


- Hai người đi về trước đi.

Mạc Phàm nhíu mày, nói với Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ.

Lương Nguyệt Hoa và Mạnh Vô Kỳ không ở lại, tạ ơn Vô Địch, lựa chọn một kiện linh khí ở cửa rồi rời đi.

Vô Địch cũng vẫy tay, để đám thị nữ lui ra.

- Vô Địch sư thúc còn chuyện gì vậy?

Mạc Phàm hỏi.

- Không nói với ngươi, ta tìm nha đầu này có việc.

Thân thể Vô Địch nhoáng lên một cái, đến bên cạnh Tiểu Phượng Vũ.

Ông nhéo mỗi chỗ trên tay chân Tiểu Phượng Vũ một cái, khẽ gật đầu.

- Tiểu tử, ngươi dùng bao nhiêu linh thạch mua nha đầu này đến, ra giá đi.

- Vô Địch sư thúc đây là?

Mạc Phàm hỏi.

- Nói thật cho ngươi biết, thiên phú, tâm tính, tư chất và huyết mạch của nha đầu này đều là thiên tài chiến đấu tuyệt phẩm, Lam Dương còn kém hơn con bé nhiều, tiểu tử ngươi học quá hỗn tạp, chỉ làm lãng phí thiên phú của con bé, ngươi đem con bé cho lão phu, lão phu sẽ nhận con bé làm đồ đệ, truyền thụ toàn bộ tuyệt học của lão phu cho con bé.

Vô Địch không giấu diếm, nói thẳng.

Lúc trước ông vẫn luôn chú ý Phượng Vũ, Phượng Vũ nhìn như không nói lời nào, nhưng cho dù là lúc ông ra tay với Mạc Phàm hay Mạc Phàm ra tay với anh em Lam Dương, trên người Phượng Vũ đều có biến hóa ý cảnh của võ đạo.

Có thể có loại biến hóa này, chỉ có thể nói lên một điểm, Phượng Vũ đang lĩnh hội võ đạo của bọn họ còn thông hiểu đạo lý.

Chỉ là nhìn một người, bình thường có thể nhìn hiểu hay không đều là vấn đề, vậy mà Phượng Vũ có thể lĩnh hội, thiên tư kinh người cỡ nào.

Vừa rồi ông sờ căn cốt của Phượng Vũ, cũng là vạn trung vô nhất.

Còn huyết mạch, càng không cần phải nói, huyết cấm kỵ phần lớn là cường giả tuyệt thế hậu nhập, huyết mạch của Phượng Vũ nồng đậm hơn huyết mạch của những người có huyết mạch cấm kỵ, hơn nữa trên người đã không còn nguyền rủa mà huyết cấm kỵ giả nên có.

Sở dĩ đã không còn nguyền rủa, phần lớn là chuộc lại từ người đắc tội, cho nên Phượng Vũ không phải là hạng người ác, như vậy, ông không cần lo lắng Phượng Vũ mạnh lên sẽ làm hại Tu Chân giới.

Nghe nói Vô Phong nhận Vọng Cơ, thiên phú kinh người, chưởng môn thì có Mạc Phàm yêu nghiệt tuyệt thế này.

Hai đồ đệ của ông đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, tất nhiên không thể cứ như vậy được.

Chỉ cần nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, vẫn còn hi vọng vượt qua Vô Phong và chưởng môn.

- Chuyện này…

Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra một chút do dự.

Thiên phú của Phượng Vũ thế nào, hắn biết rõ nhất, không cần Vô Địch sư thúc nói gì nữa.

Ngoài ra có cao thủ võ đạo như Vô Địch sư thúc dạy Phượng Vũ, quả thật là một lựa chọn không tệ.

Nhưng thật sự phải giao Phượng Vũ cho Vô Địch sư thúc sao?

- Tiểu tử, ngươi muốn gì thì cứ nói đi, ngoại trừ tiên khí không thể cho ngươi, những thứ khác ngươi lựa chọn thoải mái, chỉ cần ngươi đưa tiểu nha đầu này cho ta.

Vô Địch thấy Mạc Phàm do dự, giống như phải lấy được bất cứ giá nào, nói.

Ông cũng có một kiện tiên khí, nhưng cho Mạc Phàm vô dụng thôi, chỉ riêng chuyện nhận chủ đã là một việc rất khó khăn, nếu không đã bị không ít người mơ ước.

Ngoại trừ tiên khí ra, nếu có thể tìm đồ đệ tốt, ông không cần những thứ khác.

- Đồ thì không cần, sư thúc cảm thấy con bảo Lương Nguyệt Hoa tìm Tiểu Phượng Vũ từ ngàn dặm xa xôi tới, chỉ vì dùng để trao đổi đồ sao?

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Cho dù trên người Vô Địch sư thúc có đồ mà hắn không có, nhưng trên người hắn cũng có không ít thứ Vô Địch sư thúc không có.

Hơn nữa lấy mấy thứ này ra, Vô Địch sư thúc cũng sẽ động tâm.

Cho dù không bằng Vô Địch sư thúc, công pháp mà hắn lấy ra cũng không kém Vô Địch sư thúc chút nào.

- Tiểu tử, vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào, tuy đây là lần đầu tiên lão phu gặp ngươi, nhưng hẳn là ngươi biết rõ về lão phu, chọc giận lão phu, ngươi không lấy được thứ gì, sau này tiểu nha đầu này vẫn là đồ đệ của ta.

Vô Địch tức giận nói.

Một xú tiểu tử như Mạc Phàm, vậy mà dám cho ông xem sắc mặt, sống không kiên nhẫn.

Mạc Phàm không cho, ông cướp là được.

- Như vậy đi, con tìm Phượng Vũ tới vốn là nhận đồ đệ, nếu Vô Địch sư thúc nhìn trúng Phượng Vũ, vậy để Phượng Vũ tự mình lựa chọn, nếu Phượng Vũ lựa chọn sư thúc, con không cần thứ gì, chỉ hi vọng Vô Địch sư thúc đối tốt với Phượng Vũ một chút.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Hắn có thể cho Phượng Vũ cũng chỉ là công pháp và tài nguyên, phương diện võ đạo, tuy hắn có thể thắng Lam Dương, nhưng kém xa Vô Địch sư thúc.

Cô đi theo Vô Địch sư thúc, có thể đi xa hơn.

Có Vô Địch sư thúc ở đây, không có người dám bắt nạt Tiểu Phượng Vũ.

- Chuyện này không thành vấn đề.

Lông mày Vô Địch giãn ra, nhìn về phía Tiểu Phượng Vũ nãy giờ không nói gì.

- Tiểu nha đầu, nhanh nói với tiểu tử này, con muốn bái ta làm thầy, con bái ta làm thầy, sau này thân phận địa vị như tiểu tử này, bái tiểu tử này làm vi sư thì gặp người ta sẽ thấp hơn nửa đầu, cả đời đều không trở mình được, hơn nữa ta chỉ có hai đồ đệ, sư phụ của tiểu tử này đã có một đám đồ đệ, sau này đạt được tài nguyên sẽ nhiều hơn tiểu tử này nhiều, ta có thể đảm bảo, chỉ cần con bái ta làm thầy, con muốn thứ gì sẽ có thứ đó.

Vô Địch thề son sắt nói.

Vì nhận đồ đệ, phải liều mạng.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không nói gì thêm.

Nếu Phượng Vũ bái Vô Địch sư thúc làm vi sư, tuy khác với kiếp trước, nhưng không tính là chuyện xấu.

Kiếp trước Phượng Vũ chết trên tay Võ Đế Quân Mạc Tà, một đời này nếu đổi thì đổi hoàn toàn một chút, đồ đệ biến thành sư muội.

- Ta muốn đi theo người này.

Phượng Vũ liếc mắt nhìn Vô Địch một cái, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Mạc Phàm nói.

Cô không biết vì sao Mạc Phàm muốn tìm cô, còn vì cô liều chết trúng một quyền của Vô Địch, nhưng cô cảm nhận được cảm giác từng quen thuộc trên người Mạc Phàm, loại cảm giác này khiến cô muốn đi theo Mạc Phàm, muốn biết toàn bộ về Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Trên mặt Vô Địch xuất hiện lúng túng.

Có không biết bao nhiêu người đưa vô số trân bảo, muốn đệ tử nhà mình bái ông làm thầy, ông đều không để ý.

Phượng Vũ thì hay rồi, ông đồng ý nhiều ưu đãi như vậy, Phượng Vũ không động tâm chút nào, Mạc Phàm không nói một câu, vậy mà sống chết đi theo Mạc Phàm.

Ông không nghĩ ra được, đầu năm nay lão nhân không được yêu thích như thế à?

- Con có thể bái ta làm thầy học võ đạo, ta không hạn chế tự do của con, chỉ cần con đạt tới yêu cầu của ta, con muốn đi tìm tiểu tử này lúc nào cũng được, tiểu nha đầu, con thấy như vậy được không?

Vô Địch nghĩ một lát, lại nói.

Phượng Vũ làm như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nếu như vậy còn không được, bình thường con có thể tới phủ đệ của tiểu tử này, mỗi ngày đúng hạn tới tìm ta học võ đạo là được.

Vô Địch thấy vẻ mặt Tiểu Phượng Vũ không đổi, tiếp tục nói.

Khi nói chuyện, ông trừng Mạc Phàm một cái, biểu cảm như không nói giúp ông, ông sẽ giết người.

- Phượng Vũ, hay là ngươi bái Vô Địch sư thúc trước đi?

Mạc Phàm cười xấu hổ, nói với Phượng Vũ.

Có Vô Địch sư thúc làm sư phụ, vậy không còn gì tốt hơn.

Chỉ riêng thân phận này, có thể ít đi không ít phiền phức.

Cộng thêm một sư phụ khó cầu, hắn cũng thấy là một lựa chọn không tệ.

- Gì mà bái trước, tiểu tử, ngươi giải thích rõ ràng cho lão phu nghe chuyện này?

Ánh mắt Vô Địch phát lạnh, lạnh giọng hỏi.

Mạc Phàm không để ý tới Vô Địch, nhìn về phía Phượng Vũ.

Nếu Phượng Vũ vẫn không đồng ý, vậy hắn không có biện pháp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1705: Đa tạ sư thúc.


Đôi mắt Phượng Vũ bình tĩnh như tiểu hồ, nhìn Mạc Phàm, lại nhìn Vô Địch.

- Quả thật võ đạo của ngươi rất mạnh, đi cũng rất xa, quả thật ngươi có thể dạy ta võ đạo, nếu ta theo ngươi học võ đạo, có phải ngươi sẽ tặng ta thứ này đúng không?

Phượng Vũ cầm thủ ngọc được Mạc Phàm đeo trên cổ cô.

Vô Địch được Phượng Vũ khen ngợi vài câu, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.

- Đây là đương nhiên.

Nếu Tiểu Phượng Vũ đồng ý học võ đạo với hắn, chỉ cần thời gian đủ lâu, ở trong bảng mười đại cao thủ ở Tu Chân giới cũng không phải không có khả năng.

Chính ông không thắng được Vô Phong và chưởng môn, dựa vào đồ đệ cũng có thể.

- Vậy người này trúng một quyền của ngươi không phải chịu uổng phí sao?Phượng Vũ nghĩ một lát nói.

Tuy cô không nói gì, nhưng đều nhìn ở trong mắt.

Khối ngọc này, là Mạc Phàm mạo hiểm nguy hiểm lớn mới lấy được.

Vô Địch nhíu mày, ông còn tưởng Phượng Vũ nghĩ cái gì, thật không ngờ là đến báo thù.

- Chuyện này, tiểu nha đầu, con muốn thế nào, nếu không thì ta để tiểu tử này đánh ta một quyền, nhưng có lẽ tiểu tử này không có can đảm đó đâu.

Vô Địch liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày nói.

Ông nhận Tiểu Phượng Vũ làm đồ đệ là có hi vọng, nhưng luôn có cảm giác sắp dưỡng ra một con bạch nhãn lang.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, không nói gì thêm.

Hắn đã trúng một quyền rồi, tất nhiên không có khả năng đánh trả.

- Vậy ngươi đưa cho người này một khối ngọc như vậy, nếu sau này người này gặp nguy hiểm, ngươi giúp một lần, nếu ngươi đồng ý chuyện này, ta có thể mỗi ngày tới đây học võ đạo với ngươi một lát.

Đôi mắt của Tiểu Phượng Vũ khẽ đảo, nói.

- Chuyện này không thành vấn đề, tiểu tử, cho ngươi.

Vô Địch khẽ nâng mí mắt, lấy một khối thủ ngọc khác ra, ném cho Mạc Phàm.

Ông vì nhận Tiểu Phượng Vũ làm đồ đệ, bán tiên khí đều có thể đưa ra, càng không nói tới thủ ngọc của ông.

Huống chi chỉ giúp Mạc Phàm một lần, vậy càng không thành vấn đề.

Còn Phượng Vũ ở bao lâu, hiện giờ hoàn toàn không cần suy xét nhiều như vậy, nhận đồ đệ trước rồi nói sau.

- Như vậy được rồi chứ, nếu con có điều kiện khác cũng có thể nói ra, ta sẽ cố gắng thỏa mãn con.

Vô Địch cười nói.

- Phượng Vũ, bái sư đi.

Mạc Phàm cười khẽ, sờ đầu Tiểu Phượng Vũ nói.

Phượng Vũ nhận Vô Địch sư thúc làm vi sư, hắn có thể yên tâm không ít.

Phượng Vũ gật đầu, quỳ gối trước người Vô Địch, hai tay chồng lên nhau để ở trán, dập đầu lạy ba cái với Vô Địch.

- Phượng Vũ bái kiến sư phụ.

- Đứng dậy đi, đây là nhẫn trữ vật và lệnh bài của Vô Địch Cung chúng ta, trong nhẫn có toàn bộ thứ con cần, con cầm trước đi, nếu có cần thứ gì, cứ việc nói với ta.

Vô Địch lấy một chiếc nhẫn trữ vật kiểu nữ có khảm kim cương và một lệnh bài ra, đưa cho Tiểu Phượng Vũ.

Hôm nay thua hai trận, mặt mũi đều mất sạch, nhưng nhặt được đồ đệ bảo bối, cũng coi như không tệ.

- Đa tạ sư phụ.

Trên mặt Phượng Vũ không có một chút gợn sóng chậm rãi đứng dậy, đeo nhẫn trữ vật lên trên ngón tay, đeo lệnh bài bên hông.

- Ừm, con về với tiểu tử này trước đi, đợi tiểu tử này tiến vào Võ Đạo Trì bế quan, ta dạy con võ đạo cũng không muộn.

Vô Địch cười hài lòng nói.

Hiện giờ ông giữ Phượng Vũ lại, sẽ lưu lại ấn tượng xấu với Tiểu Phượng Vũ.

Mạc Phàm phải ở Võ Đạo Trì một thời gian, không có Mạc Phàm ở đây, ông sẽ dạy Tiểu Phượng Vũ võ đạo lúc này.

Trong thời gian này, ông sẽ chuẩn bị dạy Tiểu Phượng Vũ võ đạo gì.

Tiểu Phượng Vũ khẽ gật đầu, quay lại bên cạnh Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cho ngươi một ngày, khôi phục thương thế trên người một phen, trạng thái điều chỉnh tới tốt nhất, sau đó tới nơi này, ta mang ngươi và Tiểu Dương vào Võ Đạo Trì.

Vô Địch nhìn về phía Mạc Phàm nói.

Trước khi tiến vào Võ Đạo Trì, cơ thể nên ở trạng thái tốt nhất, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của Võ Đạo Trì.

Khi nói chuyện, ông giơ tay nắm lấy Mạc Phàm.

Trên vết rạn chỗ ngực Mạc Phàm do bị ông đánh một quyền, một số đường vân bay ra.

Những vết rạn này vừa bay ra, miệng vết thương lập tức khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Mạc Phàm có sức khôi phục rất mạnh, sở dĩ vẫn không khỏi hẳn là vì quyền đạo của Vô Địch nhập thể, nếu không lấy ra, Mạc Phàm rất khó khôi phục.

- Đa tạ sư thúc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ôm quyền nói.

- Làm trò, tiến vào Võ Đạo Trì cần gì hẳn là ngươi đã biết, không cầnta nói nữa đúng không?

Vô Địch tức giận liếc Mạc Phàm một cái.

Không biết vì sao, lúc ông nhìn Mạc Phàm luôn có cảm giác như đang nhìn thấy chưởng môn sư huynh, chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt hắn.

Loại cảm giác bị nhìn thấu này có lẽ không tồi với những người khác, nhưng đối với cường giả như ông, đặc biệt chán ghét.

Chuyện này giống như hôm nay mình mặc q**n l*t màu gì, tối hôm qua ngủ với nữ nhân nhà ai, liếc mắt một cái đều bị nhìn thấu, rất không thoải mái.

- Chuyện này, con thật sự không biết, vẫn mong sư thúc cho biết.

Mạc Phàm lắc đầu, nói thẳng.

Kiếp trước, hắn tiếp xúc không nhiều với Vô Địch sư thúc, tu vi Kim Đan không cần phải tiến vào Võ Đạo Trì, cho nên hắn không nghiên cứu về chuyện này.

Ngoài ra Võ Đạo Trì luôn do Vô Địch sư thúc thủ hộ, hắn không có cơ hội nghiên cứu.

- Cuối cùng cũng có chuyện tiểu tử ngươi không biết, bên trong có thứ cần, đợi cơ thể ngươi khôi phục đến trạng thái tốt nhất, tự mình đến khố phòng lĩnh, lĩnh xong thì mang theo đồ đệ của ta đến nơi này.

Vô Địch lấy một ngọc giản ra, ném cho Mạc Phàm, cười đắc ý nói.

Tuy võ đạo chi lưu trong Võ Đạo Trì có thể rèn luyện cơ thể, nhưng chỉ dựa vào cơ thể để chống lại võ đạo chi lưu thì kiên trì không được bao lâu.

Nếu chỉ ở bên trong thời gian ngắn, lĩnh ngộ được võ đạo sẽ đặc biệt có hạn.

Mấy thứ bên trong ngọc giản, có thể khiến tu sĩ kiên trì càng lâu hơn trong Võ Đạo Trì.

Mạc Phàm bĩu môi cười, nhận lấy ngọc giản, hỏi:

- Sư thúc, hình như chỗ sư thúc có rất nhiều thị nữ, phủ đệ của con mới được chữa trị, tạm thời chỉ có ba người, nếu sư thúc nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, không thuận tiện đưa mấy thị nữ chiếu cố Phượng Vũ sao?

Hiện giờ phủ đệ của hắn chỉ có ba bọn họ, phủ đệ to như vậy cần không ít người tới xử lý.

Hắn vốn chuẩn bị để Mạnh Vô Kỳ đi tuyển mấy đệ tử ngoại môn, nhưng nếu chỗ Vô Địch sư thúc có nhiều như vậy, lấy mấy người cũng được.

- Xú tiểu tử, ngươi đây là đang lừa đảo à?

Vô Địch hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói.

Mạc Phàm muốn mấy thị nữ chiếu cố Phượng Vũ là giả, thêm vào phủ đệ mới là thật.

Dù sao bên trong phủ đệ, thị nữ gia đinh phải có không ít, nếu không sẽ không có chén trà nóng mà uống.

- Không dám.

Mạc Phàm cười nhạt, cũng không tức giận.

- Cút đi, lát nữa ta sẽ để một đội thị nữ tới đến phủ đệ của ta, sau này không có Phượng Vũ đi theo, thì đừng tới chỗ ta.

Vô Địch lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, hạ lệnh đuổi khách với Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, bái lạy Vô Địch sư thúc, mang theo Phượng Vũ rời đi.

Phượng Vũ là một trong những người quan trọng nhất của hắn ở Tu Chân giới, hiện giờ không chỉ tìm về, còn ngoài ý muốn nhận Vô Địch sư thúc làm vi sư, cuối cùng hắn cũng có thể buông lỏng một hơi. Kế tiếp, chính là Tiểu Tuyết đã lâu rồi hắn không gặp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1706: Chỉ cần ngươi đủ mạnh, không có gì là không thể.


Mạc Phàm và Phượng Vũ mới rời đi, đám nam tử họ Phùng và Liễu Mị Nhi đi từ một bên khác ra, đôi mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Mạc Phàm và Tiểu Phượng Vũ.

Thấy Mạc Phàm và Tiểu Phượng Vũ sắp rời đi, Liễu Mị Nhi nhíu chặt mày, lấy một thanh linh khí hình thoi màu tím đen ra.

Linh khí này là một bảo vật của Liễu gia bọn họ, do một trăm lẻ tám đạo nguyền rủa thêm vào mà thành, tên là Thiên Vẫn Toa.

Trên người Mạc Phàm có vết thương, lúc này Liễu Mị Nhi sử dụng Thiên Vẫn Toa đối với Mạc Phàm và Phượng Vũ, tỷ lệ giết Mạc Phàm không nhỏ.

Cô ta còn chưa bắn Thiên Vẫn Toa, đã bị nam tử họ Phùng ngăn lại.

- Liễu sư muội, muội điên rồi.

Bọn họ đã đồng ý với Vô Địch sư thúc, sẽ không ra tay với bọn họ, hiện giờ Liễu Mị Nhi bắn Thiên Vẫn Toa, hẳn là Mạc Phàm không sao, khả năng bọn họ bị giết là rất lớn.

- Nhưng cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?

Liễu Mị Nhi nhíu chặt mày, không cam lòng nói.

- Yên tâm đi, không đơn giản như vậy.

Nam tử họ Phùng nhíu mày, nói.

Bọn họ bị hủy phủ đệ, còn mất mặt, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hôm nay Liễu Mị Nhi ra tay, phía sau phải xem ông ta rồi.

- Phùng sư huynh chuẩn bị làm sao bây giờ?

Liễu Mị Nhi nhướn mày, hỏi.

- Chúng ta đồng ý với Vô Địch sư thúc không ra tay, lần này chúng ta không cần ra tay, nhưng phải khiến Mạc Phàm trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích.

Nam tử họ Phùng hơi híp mắt, cười âm hiểm nói.- Làm sao thế?

Liễu Mị Nhi cảm thấy khó hiểu, tò mò hỏi.

- Liễu sư muội, muội nghĩ xem Phùng gia bọn ta làm gì.

Nam tử họ Phùng cười nói.

Liễu Mị Nhi vốn nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra.

Phùng gia chưởng quản khố phòng của Thần Nông Tông, muốn linh khí từng tháng và đổi bảo vật đều phải trải qua tay Phùng gia.

Nhưng mà…

- Hẳn là tên tiểu tử kia ít khi đi khố phòng đúng không?

Mạc Phàm tiện tay lấy một rương bảo thạch ra, trên người giàu thì khỏi phải nói, hẳn là sẽ không lĩnh tiền tiêu hàng tháng.

- Cậu ta sẽ không đi, nhưng có không ít đệ tử ngoại lai phải đi, như vậy đủ rồi, còn nữa, theo ta được biết, có hai người đi theo Mạc Phàm cùng tiến vào Thần Nông Tông, còn có quan hệ không tệ, Mạc Phàm không đi, không có nghĩa bọn họ sẽ không đi.

Nam tử họ Phùng híp mắt cười nói.

Cho dù hai người bạn kia của Mạc Phàm không đến khố phòng lĩnh tiền tiêu hàng tháng, cũng không là vấn đề.

Một khi vì Mạc Phàm khiến nhiều người tức giận, phiền phức của Mạc Phàm còn ít sao?

- Vậy dùng cớ gì đây?

Liễu Mị Nhi nhíu mày nói.

Nếu không có một cái cớ tốt, sao khiến đệ tử ngoại lai vì Mạc Phàm dẫn tới tức giận.

- Chuyện này đơn giản, tên tiểu tử Mạc Phàm dựng trận hủy phủ đệ của nhiều sư huynh đệ đồng môn còn chưa đủ sao?

Nam tử họ Phùng cười nói.

Chỉ dựa vào những chuyện này, khố phòng có thể lấy quy tắc có cũng được mà không có cũng không sao, khiến những đệ tử ngoại lai khó chịu.

Phải biết rằng khố phòng lĩnh tiền tiêu hàng tháng và đổi đồ đều có không ít quy củ, chẳng qua vì thuận tiện, rất nhiều quy củ đều là biết một chút thôi.

Nếu những quy củ này được nhắc một lần nữa, không chỉ khiến người ta không có lời nào để nói, còn khiến nhiều người tức giận.

Những đệ tử ngoại lai không lấy được tiền tiêu hàng tháng, không đi gây sự với Mạc Phàm thì trách ai.

- Đây đúng là ý kiến hay.

Lông mày Liễu Mị Nhi giãn ra, cười nói.

- Liễu sư muội yên tâm đi, muội có thể đến Lam gia xem Lam Phi sư đệ, nói rõ nguyên do cho Lam gia là được, chuyện kế tiếp giao cho ta.

Nam tử họ Phùng cười nói.

- Được, vậy làm phiền Phùng sư huynh.

Liễu Mị Nhi liếc mắt nhìn nam tử họ Phùng một cái, xoay người rời đi.



Một tiếng sau, Mạc Phàm dẫn Tiểu Phượng Vũ về phủ đệ, dẫn Phượng Vũ đến phòng bên cạnh phòng hắn.

Kiếp trước, Phượng Vũ cũng ở phòng này.

Trong phòng.

Phượng Vũ dạo qua một vòng, cuối cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, ngồi giữa chạc cây phong đỏ.

Trong lá cây phong, Phượng Vũ thất thần nhìn phương xa, không biết suy nghĩ gì.

Bên cạnh cửa sổ, Mạc Phàm nhìn Tiểu Phượng Vũ, trong mắt hiện lên chút cảm xúc.

Cây phong đỏ này, là nơi Phượng Vũ thích ở nhất.

Theo Phượng Vũ nói, ngoài cửa sổ nhà cô cũng có một cây phong đỏ như vậy, là mẹ cô trồng.

Nhưng khi người nhà của cô bị tàn sát, cây phong này cũng bị đốt trong lửa.

- Nhớ nhà à?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Ừm.

Phượng Vũ gật đầu.

- Đợi ngươi học được võ đạo từ chỗ Vô Địch sư thúc, là có thể đón bọn họ đến Thần Nông Tông, như vậy có thể nhìn thấy bọn họ bất cứ lúc nào.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Hắn để Lương Nguyệt Hoa mang Tiểu Phượng Vũ tới đây, nhìn như hơi tàn nhẫn, nhưng tốt với Tiểu Phượng Vũ.

Hắn có thể đợi một nhà Tiểu Phượng Vũ gặp tai họa ngập đầu rồi ra mặt, khi đó hắn vẫn mang theo Tiểu Phượng Vũ, còn có thể bảo vệ một nhà Tiểu Phượng Vũ một đời hay là Tiểu Phượng Vũ.

Thay vì đợi tới ngày đó, không bằng tìm Tiểu Phượng Vũ sớm một chút.

- Có thể chứ?

Phượng Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn Mạc Phàm hỏi.

- Chỉ cần ngươi đủ mạnh, không có gì là không thể.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói.

- Ta sẽ cố gắng học võ đạo với lão gia gia kia.

Trong mắt Phượng Vũ hiện lên tinh quang, hai tay ôm chân nói.

- Lão gia gia…

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nếu để Vô Địch sư thúc nghe thấy, không biết sẽ tức tới mức nào.

- Ngươi không muốn biết vì sao ta muốn dẫn ngươi tới đây à?

Mạc Phàm nghĩ một lát, hỏi.

- Ngươi không cần nói cho ta biết, ta có thể cảm nhận được, ngươi không có ác ý với ta, lão gia gia kia cũng như vậy.

Phượng Vũ bình tĩnh nói.

Cô có lực cảm ứng rất mạnh từ nhỏ, có thể cảm nhận được thiện ác của một người.

Đám Mạc Phàm không có ác ý với cô, nhất là Mạc Phàm, tuy là lần đầu tiên gặp, nhưng cô có thiện ý rất sâu.

Mạc Phàm dừng cười, không giải thích với Phượng Vũ.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, đến bên cạnh Phượng Vũ, một tay đặt lên trán Phượng Vũ, một số công pháp nhập vào đầu Phượng Vũ.

- Ta còn có việc phải làm, những chuyện này, nếu ngươi thích có thể thử học, có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta, ta ở ngay bên cạnh phòng ngươi.

Hắn cho Phượng Vũ đều là công pháp, bí kỹ Phượng Vũ thích sử dụng, có một số công pháp là bọn họ hao phí rất lâu mới được.

- Ừm.

Phượng Vũ ngoan ngoãn gật đầu, không rời khỏi cây phong đỏ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng trở về phòng mình, vào trong phòng tu luyện.

Tuy võ đạo của Vô Địch sư thúc trên người hắn đã được Vô Địch sư thúc lấy đi, nhưng trong cơ thể hắn còn quyền ý của Lam Dương và Lam Phi.

Hắn không loại bỏ những thứ này ra ngoài, vết thương trên người khó mà khôi phục trong một ngày.

Nhưng muốn loại bỏ những quyền ý này cũng không đơn giản.

Nếu quyền ý của hắn mạnh hơn Lam Dương và Lam Phi, tất nhiên không có bất luận vấn đề gì.

Nhưng quyền ý của hắn không bằng hai người.

Trái lại kiếm ý của hắn mạnh hơn hai người một chút, nhưng kiếm ý và quyền ý là hai loại khác nhau, dùng kiếm ý rất khó loại bỏ quyền ý trong cơ thể.

- Làm sao bây giờ?

Mạc Phàm nhíu mày, cảm thấy khó khăn.

Một lát sau, Mạc Phàm nhướn mày, trước mặt hắn xuất hiện một ngọc giản. Ba chữ “Thoát Thai Tuyệt” được khắc bên trên ngọc giản.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1707: Lã Hồng Nhu.


Thoát Thai Tuyệt, là một loại phân thân chi thuật cao cấp, chỉ cần cơ thể đủ cường đại, có thể thoát thai ra mấy Thân Ngoại Hóa Thân.

Phân liệt ra phân thân, có được thể chất tương đồng với bản thể, còn có thể tự tu luyện võ đạo khác nhau.

Dựa theo lời Vô Địch sư thúc, đúng là hắn tu luyện quá hỗn tạp.

Y đạo đại thành, kiếm đạo có chút thành tựu, quyền đạo và cái khác đều có chút bản lĩnh.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể thành đạo ngoại trừ y đạo, chỉ sợ những thứ khác đều không dễ dàng đạt tới cảnh giới như Vô Địch sư thúc.

Chỉ là sử dụng Thoát Thai Tuyệt sẽ không giống vậy.

Hắn có thể để bản thể tu y đạo, cơ thể này của hắn tu những thứ khác, mỗi thân một đạo, không ảnh hưởng gì với nhau.

Lúc tu toàn thân, có thể phát huy ra vài đạo lực lượng.

Ngoài ra trên người hắn còn có phong ấn trên Vô Duyến Châu.

Có phong ấn này, thực lực của hắn giới hạn ở Nguyên Anh đỉnh phong.Tuy y đạo của hắn không kém chủ nhân của Vô Duyến Châu nhiều, nhưng muốn giải trừ phong ấn cũng không đơn giản như vậy, cần rất nhiều thời gian mới được.

Sử dụng Thoát Thai Tuyệt, hắn hoàn toàn có thể lưu phong ấn trên bản thể y đạo đại thành, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới đột phá của phân thân khác.

Còn quyền ý trên người hắn, hắn không cần nghĩ biện pháp giải trừ, chỉ cần thoát thai đến phân thân, để phân thân tu luyện quyền đạo, phân thân này sẽ đi hấp thu những quyền ý này.

Như vậy không chỉ khiến thương thế trên bản thể của hắn nhanh chóng khôi phục, quyền đạo trên phân thân sẽ đề thăng không nhỏ.

Cứ như vậy, toàn bộ vấn đề đều được giải quyết.

Cơ thể hiện giờ của hắn, đủ thoát thai ra một phân thân.

Nghĩ như vậy, hắn cất ngọc giản đi, vận khởi Thoát Thai Tuyệt, hồng quang nhạt xuất hiện trên người hắn.

Những hồng quang này chảy về một bên của hắn, dần ngưng tụ thành một hình người.

Mới đầu chỉ là hư ảnh, theo Thoát Thai Tuyệt vận chuyển, hư ảnh chậm rãi thành hình, ngưng thực, sau đó biến thành giống Mạc Phàm như đúc.

Đúng lúc này, một kim long trên bản thể trở nên sáng lên, một phân thành hai, muốn bơi về phía cơ thể thoát thai mà ra.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ý niệm vừa động, trong chớp mắt mấy Y Đạo Trận thành hình, hóa thành nhà giam và tỏa liên khóa kim long vào trong bản thể của hắn.

Nếu để kim long tiến vào phân thân của hắn, phân thân của hắn đừng nghĩ tới chuyện đột phá đến Hóa Thần kỳ.

Nhà giam vừa xuất hiện, kim long vùng vẫy vài cái, liền thành thật.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, một chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Lột xác!

“Lột xác” là một khẩu quyết trong Thoát Thai Tuyệt, có thể lựa chọn loại bỏ một phần nào đó.

Mấy chữ này vừa vang lên, trên người hắn chỗ bị Lam Phi Lam Dương đánh trúng, mấy chữ này sáng lên, từng đạo đường vân màu vàng bay từ trong ra, thổi bay về phía phân thân.

Một canh giờ sau, đường vân màu vàng đều thoát nhập toàn bộ vào trong phân thân.

Những đường vân màu vàng này vừa vào trong phân thân, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người Mạc Phàm sáng lên, vết thương lập tức khôi phục.

Điểm quan trọng nhất đã hoàn thành, trong hồng quang, Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm.

Phong ấn trên Vô Duyến Châu và quyền ý được giải quyết, kế tiếp hắn có thể vận chuyển Thoát Thai Tuyệt một cách tùy ý, tiến hành trình tự thoát thai càng sâu hơn.

Ví dụ như huyết mạch Hồng Liên của hắn, Tạo Hóa Bất Diệt Chi Thể, Tạo Hóa Tiên Anh và các loại công pháp hắn tu luyện.

Hai mắt hắn nhắm lại, vận chuyển Thoát Thai Tuyệt một cách tùy ý.

Ngồi xuống này là một ngày.

Một ngày sau, lúc này Mạc Phàm mới mở to mắt, nhìn sang một bên.

Cách đó không xa, một người giống hắn như đúc đang ngồi khoanh chân ở đằng kia.

Ý niệm của hắn vừa động, một con mắt biến thành màu lam, trong con mắt còn lại là một đóa hồng liên nở rộ.

Phân thân cũng như vậy, đôi mắt biến thành hai màu.

Hắn xuất hiện Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, phân thân cũng như vậy.

Diễn Thiên Thần Quyết, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công…

Mạc Phàm xác nhận từng thứ một, ngoại trừ phong ấn trên Vô Duyến Châu và quyền ý dời qua ra, phân thân và bản thể của hắn giống nhau như đúc.

Ngoại trừ mới thoát thai, cường độ cơ thể kém hơn bản thể của hắn nhiều ra, còn lại phân thân đều giống hệt bản thể của hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, phân thân hóa thành một đạo bạch quang, bay vào trong cơ thể hắn.

Hắn đứng dậy rời khỏi phòng, Thoát Thai Tuyệt đã hoàn thành, vết thương trên bản thể của hắn đã khôi phục hoàn toàn, tới lúc chuẩn bị vào Võ Đạo Trì rồi.

Trải qua lễ rửa tội ở Võ Đạo Trì, Đại Bỉ cũng sắp bắt đầu.

Nghĩ tới Đại Bỉ, trong mắt hắn lóe lên tinh quang.

Hắn mới ra khỏi phòng, trước mắt nhoáng lên một cái, Tiểu Phượng Vũ xuất hiện trước người hắn.

Hắn và Tiểu Phượng Vũ một trước một sau, đi về phía khố phòng của Thần Nông Tông.

… N

ửa tiếng sau, trải qua vài lần truyền tống, Mạc Phàm và Phượng Vũ tới khố phòng gần đây.

Khố phòng của Thần Nông Tông nói đơn giản là khố phòng, chỉ là phần lớn mọi người gọi nơi này là Tàng Bảo Các.

Thần Nông Tông có tổng cộng mười Tàng Bảo Các cỡ lớn, còn có 36 Tàng Bảo Các loại nhỏ.

Mười Tàng Bảo Các cỡ lớn là nhằm vào đệ tử nội môn, Bảo Các loại nhỏ là ngoại môn.

Cho dù là Tàng Bảo Các loại lớn hay loại nhỏ, bên trong đều có vô số bảo vật, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Tàng Bảo Các ngoại trừ phân phát từng tháng tiền cho đệ tử ra, vô số bảo vật ở bên trong có thể thông qua linh thạch, linh bảo, linh dược và tích phân của tông môn tới đổi.

Lúc Mạc Phàm và Tiểu Phượng Vũ tới khố phòng, ở cửa khố phòng có mấy con trường long hiếm thấy.

Bên trong quầy là từng tiếng tranh cãi.

- Vị sư huynh này, ngươi giải thích cho ta, dựa vào cái gì bọn họ có thể lĩnh từng tháng tiền tiêu, mà bọn ta lại phải phiền phức như vậy?

Người này không phải ai khác, đúng là Lã Hồng Nhu.

- Vị sư muội này, ngươi không có mắt à, không thấy mấy chữ viết trên tấm bảng sao?

Trong quầy hàng, một đệ tử vẻ mặt không kiên nhẫn gõ lên tấm bảng bên cạnh, nói.

Trên tấm bảng này có viết mấy chữ:

- Đệ tử nhập môn dưới ba năm, mời lĩnh tiền tiêu hàng tháng, đổi bảo vật ở đây, trước đó phải chuẩn bị các loại chứng từ, có thủ giả của sư môn, có thể ngoại lệ.

- Ta có thủ ngọc của sư phụ, vì sao ngươi vẫn không cho đổi?

Lã Hồng Nhu ném khối ngọc bài lên trên bàn, tức giận nói.

Gần đây cô luôn bận rộn sửa phủ đệ của mình, không dễ dàng gì mới tích lũy đủ tích phân đổi một khối pháp bàn làm Trận Nhãn, không ngờ phải cần các loại chứng từ.

Ví dụ như đổi pháp bàn sử dụng, phải lấy khế ước chuyển giao cho người khác và mấy thứ nữa.

Gần đây cô thường ra ngoài, lần đầu tiên nghe nói tới phải cần mấy thứ vô dụng này.

Trong quầy, đệ tử kia nhìn thoáng qua ngọc bài, nhướn mày, lập tức vươn một tay về phía Lã Hồng Nhu.

- Vị sư muội này, đưa lệnh bài thân phận của ngươi cho ta xem.

Lã Hồng Nhu nhíu mày, đưa lệnh bài của cô cho đệtử kia.

Đệ tử kia nhìn thoáng qua, khinh thường ở trong mắt lại dày đặc hơn nhiều.

- Lã Hồng Nhu Lã sư muội, ngươi nhập môn cùng một người tên là Mạc Phàm Mạc sư đệ đúng không?

- Không sai.

- Mấy ngày trước, Mạc sư đệ dùng không ít bảo vật dựng La Thiên Đại Tế, hủy phủ đệ của mấy vị sư huynh, cho nên gần đây khố phòng đối với bảo vật và tiền tiêu hàng tháng đổi càng nhiều, tránh cho xung đột như vậy xảy ra lần nữa, nếu ngươi nhập môn cùng Mạc Phàm, có thủ ngọc cũng vô dụng, đi viết biên nhận và khế ước đi, đừng làm chậm trễ những người khác.

Đệ tử kia vẫy tay, không kiên nhẫn hạ lệnh đuổi khách.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1708: Lã sư muội quen Mạc sư đệ à?


- Cái gì?

Lã Hồng Nhu nhíu mày, sắc mặt khó coi.

- Muốn trách thì phải trách Mạc sư đệ thôi, chuyện này đều do cậu ta gây ra, ta chỉ làm theo quy củ.

Đệ tử kia nói.

- Là Mạc sư đệ phong nào thế, tên là gì?

Bên cạnh, có người lạnh giọng hỏi.

Một người dẫn đến nhiều phiền phức như vậy cho bọn họ, dù thế nào cũng phải biết là ai.

- Mạc sư đệ ở Vô Cực Phong, tên là Mạc Phàm, là người đứng đầu hải tuyển của Thần Nông Tông chúng ta đợt trước.

Đệ tử kia cười giải thích.

Nghe thấy hai chữ “Mạc Phàm, sắc mặt Lã Hồng Nhu khó coi.

Mấy ngày hôm trước cô còn đến phủ đệ của Mạc Phàm, Mạc Phàm còn chưa trở về, cô còn mời Mạnh Vô Kỳ đến phủ đệ của cô tu luyện.

Ai biết Mạc Phàm vừa trở về, lại gây ra chuyện lớn như thế.

Như vậy, sớm muộn gì Mạc Phàm cũng xảy ra chuyện.

- Một đệ tử vừa tới, các ngươi không đi trừng phạt Mạc sư đệ, gây sự với bọn ta làm gì?

Trong đội ngũ, một nam tử hơi mập tức giận nói.

Không phải là bọn họ chọc phiền phức, trừng phạt bọn họ thì hơi quá.

- Dù sao chúng ta đều là đồng môn, gặp nạn phải mọi người cùng gánh, ngoài ra, quả thật thời gian trước phủ khố của bọn ta hơi lỏng lẻo, cho nên rất nhiều chuyện cùng xảy tới, bọn ta không có biện pháp.

Đệ tử kia cũng bất đắc dĩ nói.

- Gặp nạn cùng gánh thì không sai, nhưng chuyện này không phải chuyện lớn liên quan tới Thần Nông Tông, loại chuyện nhỏ này, vẫn nên để Mạc sư đệ tự gánh lấy, vì sao phải liên lụy tới mọi người?

Một đệ tử khác ôm oán giận nói.

- Chuyện này, ta cũng không biết, nếu mọi người cảm thấy khó chịu, có thể tìm Mạc sư đệ, nói không chừng Mạc sư đệ sẽ giải thích cho mọi người, ta không có biện pháp.

- Ngươi có lầm không, ngươi chắc chắn là Mạc sư đệ?Lã Hồng Nhu vội vàng hỏi.

Nếu để vị sư huynh này châm ngòi tiếp, chỉ sợ những người này sẽ tổ chức thành đoàn đi tìm Mạc Phàm.

- Ngoại trừ cậu ta còn có thể là ai, Mạc sư đệ mới từ Vạn Yêu Quật trở về, gây chuyện ở ngay Vô Cực Phong, còn ầm ĩ tới chỗ Vô Địch sư thúc, không phải Lã sư muội nhập môn với Mạc Phàm, nghe nói quan hệ cũng không tệ, ngươi có thể dẫn mấy vị sư huynh sư điệt đi xác nhận một phen, như vậy không những đạt được đáp án mình muốn, cũng giải quyết vấn đề giúp những người khác.

Đệ tử kia cười khẽ nói.

Lã Hồng Nhu nghe thấy lời đệ tử kia nói, sắc mặt khó coi, trong đôi mắt lóe lên sắc lạnh.

Vị sư huynh này chưa dứt lời, nói tệ hơn.

Cô không dây dưa với mấy vị sư huynh này nữa, cất đồ của mình định rời đi.

Lại dây dưa với mấy vị sư huynh này nữa, cô đừng nghĩ tới chuyện rời đi dễ dàng.

- Lã sư muội quen Mạc sư đệ à?

Lã Hồng Nhu còn chưa đi được hai bước, đã bị người ta ngăn lại.

Lã Hồng Nhu thầm kêu không hay, nhưng chỉ có thể dừng bước, vẻ mặt do dự.

- Chuyện này…

Lúc này, rất nhiều người bị những lời vị sư huynh kia nói làm cho tức giận.

Nếu cô thừa nhận, chắc chắn phải dẫn những người này đi tìm Mạc Phàm.

Cô không thừa nhận, hình như không có ai tin tưởng.

- Nếu Lã sư muội quen, chẳng bằng dẫn bọn ta đi tìm.

Một nam tử trong đó trầm giọng hỏi.

Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần không thể làm trái.

Trong quầy hàng, đệ tử kia hơi nhếch miệng, lập tức nở nụ cười.

- Ta từng nhập môn với Mạc sư đệ, nhưng không thân thiết lắm, chỉ sợ không thể giúp mọi người chuyện này, nếu các ngươi muốn tìm Mạc sư đệ, Vô Cực Phong không rộng lắm, các ngươi đi tìm là được, ta còn có việc, cáo từ trước.

Lã Hồng Nhu do dự một lát, vẫn nói.

Nếu những người này đi tìm Mạc Phàm, chắc chắn sẽ san bằng phủ đệ của Mạc Phàm.

Đều là đồng môn, cho dù Mạc Phàm có thực lực cũng không dám thu thập toàn bộ.

Phải biết rằng, những người này đều là người của Thần Nông Tông, cho dù là đồ đệ của ai, sư phụ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc đồ đệ nhà mình bị đánh.

Trên tay cô có Thông Tấn Phù của Mạc Phàm, vẫn nên nhanh rời đi báo cho Mạc Phàm thì hơn.

- Lã sư muội không quen cũng không sao, chỉ cần đã gặp mặt là được, đến lúc đó xác nhận cho chúng ta Mạc Phàm là ai được rồi.

Đệ tử kia lạnh lùng nói.

- Vị sư huynh này, sư phụ ta luyện đan còn cần ta trông coi, không bằng như vầy, ta cho ngươi một Đầu Ảnh Thạch, các ngươi dựa vào hình ảnh đi tìm?

Lã Hồng Nhu nhíu mày, nói.

- Lã sư muội không cần vội đi như vậy chứ, còn nữa, Lã sư muội cũng bị người này làm chậm trễ, nếu không thân, vì sao không đi tìm người này gây phiền phức, chẳng lẽ Lã sư muội không tức giận?

Nam tử kia gây sự.

Nam tử này mới mở miệng, không ít người phụ họa.

- Không phải Lã sư muội gạt chúng ta, muốn nhân cơ hội gửi tin cho Mạc sư đệ để cậu ta rời đi đấy chứ, nếu là như vậy, quá thương tổn tới tim sư huynh đệ bọn ta rồi, bọn ta sẽ đi tìm Mạc sư đệ, nhưng đều là đồng môn, sẽ không làm gì cậu ta, cùng lắm là bảo cậu ta ra mặt giải quyết chuyện này mà thôi, tránh để mọi người gặp phiền phức.

Một đệ tử gầy khác nói.

- Đúng vậy, Lã sư muội nghĩ quá xấu về bọn ta rồi, Thần Nông Tông chúng ta là danh môn chính phái, sao có thể xuất hiện chuyện một đám người bắt nạt một người được.

Một người khác lại nói.



Sắc mặt Lã Hồng Nhu âm tình bất định, không biết nên làm gì cho phải.

Mạc Phàm vẫn nên ở Vạn Yêu Quật thì hơn, ít nhất cô có thể yên tĩnh một thời gian, vừa ra liền trêu chọc phiền phức lớn như vậy.

Những người này sẽ không ra tay, nhưng chắc chắn sẽ ép Mạc Phàm làm một chuyện.

- Lã sư muội, nhiều sư huynh mời ngươi như vậy, ngươi đi một chuyến với các sư huynh là được, chuyện trông coi lò đan, ngươi thông báo cho sư huynh đệ khác, bảo bọn họ trông coi giúp một phen là được rồi, Lã sư muội xinh đẹp như vậy, chắc chắn các sư huynh sẽ không từ chối, đợi Lã sư muội giải quyết mọi chuyện xong, ta sẽ đổi đồ giúp ngươi đầu tiên.

Trong quầy hàng, đệ tử kia thấy Lã Hồng Nhu không nói lời nào, cười nói.

- Lã sư muội là đệ tử của Vô Hỏa Phong đúng không, nếu không ngại, ta có thể đi giúp ngươi một chuyến, như vậy là được rồi đúng không.

Bên cạnh Lã Hồng Nhu, một đệ tử nói.

Lã Hồng Nhu nắm chặt đôi tay, nghiến chặt răng, quyết tâm trong lòng.

- Nếu mấy vị sư huynh muốn tìm Mạc sư đệ như vậy, vậy ta đi với mọi người một chuyến.

Những người này đã nói tới mức này, nếu cô không đi theo bọn họ một chuyến, chỉ sợ cuộc sống sau này không quá tốt.

- Vậy chúng ta đi thôi, muốn tới Vô Cực Phong gặp Mạc sư đệ thì đi theo bọn ta, dù sao đợi ở đây cũng không có tác dụng gì, không bằng đi theo giải quyết vấn đề.

Đệ tử kia mỉm cười nói.

Được người này cổ vũ, không ít đệ tử do dự một lát muốn đi tới Vô Cực Phong.

Sắc mặt Lã Hồng Nhu khó coi, bọn họ còn chưa rời khỏi đại môn của Tàng Bảo Các, một giọng nói vang lên.

- Vô Cực Phong bọn ta quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy đâu.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1709: a cũng không sao.


- Hửm?

Không ít người nhìn nơi phát ra âm thanh, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mạc Phàm và Phượng Vũ.

- Ngươi là ai?

Một nam tử nhíu mày, bất mãn nói.

- Ta sao?

Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.

- Ta là người các ngươi muốn tìm, Mạc Phàm, các ngươi muốn dẫn Lã sư tỷ tới Vô Cực Phong tìm ta có chuyện gì, vị sư huynh này?

- Ngươi là Mạc Phàm à?

Không ít người nghe thấy lời Mạc Phàm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.

Người đứng đầu hải tuyển, trái lại bọn họ từng nghe nói tới, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp.

Mạc Phàm không để ý tới người này, dời mắt nhìn Lã Hồng Nhu.

- Hồng Nhu sư tỷ không sao chứ?

- Ta không sao, ngươi có chuyện rồi.

Lã Hồng Nhu liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, tức giận nói.

- Ta cũng không sao.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Hắn không cần nghĩ cũng biết, đám Phùng sư huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, xem ra lần trước vẫn không đánh bọn họ đau.

Nếu là như vậy, vậy thì đánh thêm lần nữa.

- Vậy ta nhìn xem đệ không có chuyện gì thế nào.

Lã Hồng Nhu bĩu môi nói.

Rõ ràng là Mạc Phàm thấy những người này muốn tìm hắn giải quyết chuyện này, vậy mà tiểu tử này còn nhào vào, tự mình xuất hiện.

Nếu là cô, cô chắc chắn trốn được bao xa thì trốn.

- Nếu Mạc sư đệ ở đây, vậy không cần bọn ta nhiều lời nữa, cũng vì ngươi, hiện giờ ta đều xếp hàng ở đây, có phải ngươi nên giải quyết một phen hay không.

Nam tử gầy kia lạnh lùng nói.

- Không sai, Mạc sư đệ, ngươi vẫn nên giải quyết một phen thì hơn, trái lại ta thì không sao, chỉ phiền phức một chút, nhưng vì chuyện của ngươi, phiền phức nhiều người như vậy, Mạc sư đệ vẫn nên giải quyết thì hơn.

Một nam tử khác nói.

Tuy anh ta không rõ sao lại thế này, nhưng anh ta ở Thần Nông Tông hơn hai năm, rất nhiều chuyện chưa từng gặp qua.

Bỗng nhiên Tàng Bảo Các xuất hiện chuyện gây khó dễ cho những đệ tử ngoại lai bọn họ, rất rõ ràng là Mạc Phàm đắc tội Phùng gia chưởng quản Tàng Bảo Các, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Nếu là việc Mạc Phàm làm, vậy thì để Mạc Phàm gánh.

Mạc Phàm cười khẽ, nhìn thoáng qua nam tử gầy.

Người khác châm ngòi thổi gió hắn không biết có phải người của Phùng gia không, nhưng quả thật nam tử gầy này là người của Phùng gia.

Hắn không để ý đến những người này, lập tức đi về trước quầy.

- Phùng Bất Viễn sư huynh, chuyện này do ta mà ra, các ngươi chuẩn bị giải quyết thế nào.

Nam tử ở trong quầy cũng như vậy, đều là người của Phùng gia.

Phùng Bất Viễn nở nụ cười vô hại, lấy một bàn tính ra, gõ vài cái.

- Mạc sư đệ nói gì vậy, tuy Phùng gia bọn ta chưởng quản Tàng Bảo Các, nhưng không có xích mích với Mạc sư đệ, chuyện giữa ngươi và Phùng Bất Khí sư huynh mấy hôm trước, Vô Địch sư thúc đã giải quyết, nếu như đã giải quyết, chúng ta có chuyện gì để nói nữa?- Còn quy củ của Tàng Bảo Các sao, là gia chủ cảm thấy quy củ của Tàng Bảo Các quá lỏng lẻo, không liên quan tới Mạc sư đệ.

Phùng Bất Viễn lại bổ sung thêm.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, rõ ràng là vừa rồi Phùng Bất Viễn hất nước bẩn lên người hắn, lúc này lại bắt đầu thanh minh toàn bộ, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này cao minh thật.

Nếu hắn thật sự tin lời Phùng Bất Viễn nói, vậy hắn đợi bị không ít sư huynh sư tỷ tìm tới cửa đi.

Nếu không chỉ có thể bị Phùng Bất Viễn nắm mũi dắt đi.

- Ý của Bất Viễn sư huynh, ta chỉ có thể tìm Vô Tàng sư bá rồi sao?

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Vô Tàng sư bá là thúc thúc của Phùng Bất Khí nam tử họ Phùng xung đột với hắn, cũng là gia chủ Phùng gia hiện giờ, Tàng Bảo Các cũng do ông chưởng quản.

- Sư phụ ta, chỉ sợ bây giờ ngươi không tìm được, hiện giờ sư phụ đang bận chuyện, không có thời gian gặp ngươi, cho nên Mạc sư đệ nên làm gì thì làm đi, bỗng nhiên Tàng Bảo Các thay đổi quy củ, không có một chút liên quan tới ngươi.

Phùng Bất Viễn cười mà như không cười nói.

Không phải Mạc Phàm rất lợi hại sao, đến chỗ Vô Địch sư thúc đám Phùng Bất Khí cũng không kiếm được tiện nghi, nhưng đến Tàng Bảo Các, không khiến Mạc Phàm quỳ xuống cầu xin tha thứ, Mạc Phàm đừng mơ tìm được phương pháp.

Anh ta muốn Mạc Phàm biết, cái gì gọi là thượng thiên vô lộ hạ địa vô môn.

Lã Hồng Nhu nghe thấy lời Phùng Bất Viễn nói, lông mày nhíu chặt lại.

- Phùng sư huynh, vừa rồi ngươi không nói với ta như vậy.

- Lã sư muội, vừa rồi ta nói thế nào, ngươi muốn lặp lại một lần giúp ta à?

Phùng Bất Viễn cười hỏi.

- Ngươi.

Sắc mặt Lã Hồng Nhu khó coi, lập tức không nói gì.

Cô không ngu dốt, sao có thể không thấy thủ đoạn của Phùng Bất Viễn.

Lúc này cô nói gì cũng không có tác dụng.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhưng trong mắt lóe lên sắc bén, chẳng muốn cãi cọ với Phùng Bất Viễn.

- Chúng ta đi thôi, Hồng Nhu sư tỷ.

- Đi, Mạc sư đệ vẫn nên giải quyết chuyện này rồi rời đi thì hơn, tránh để bọn ta gặp phiền phức.

Nam tử gầy thấy Mạc Phàm muốn đi, chắn trước người Mạc Phàm nói.

Nam tử gầy ngăn cản đường đi của Mạc Phàm, không ít người đứng dậy.

Trong bọn họ có không ít người đang vội đổi đồ, nếu đổi sớm một chút tuyệt đối không muốn đợi thêm nữa.

Nếu Mạc Phàm ở đây, sao có thể để hắn đi.

- Vị sư huynh, ngươi đừng chắn trước mặt ta thì hơn.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Sao thế, Mạc sư đệ muốn ra tay với ta à, vậy ta phải lĩnh giáo xem, người đứng đầu hải tuyển có bản lĩnh thế nào.

Nam tử gầy cười lạnh lùng, nói với vẻ khinh thường.

- Ngươi, còn chưa có bản lĩnh ra tay với ta.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn nam tử gầy một cái, lập tức lắc đầu, lạnh nhạt nói.

- Vậy sao, khẩu khí của người đứng đầu hải tuyển lớn như vậy sao?

Nam tử gầy không tức giận, cười nói.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời nam tử gầy nói, quay đầu nhìn về phía Phùng Bất Viễn ở trong quầy.

- Bất Viễn sư huynh, ngươi chắc chắn định dùng tư thái này nói chuyện với ta đúng không?

- Mạc sư đệ, ngươi hơi lạ rồi, không phải ta muốn dùng tư thái này nói chuyện với Mạc sư đệ, ta và Mạc sư đệ không oán không thù lại không quen, Mạc sư đệ nói cho ta biết, ta nên dùng tư thái gì nói chuyện với ngươi đây?

Phùng Bất Viễn xoa hai tay, vẻ mặt vô tội, giống như anh ta không biết gì.

- Bất Viễn sư huynh như vậy là được, nhưng nếu có thể, Bất Viễn sư huynh truyền cho Vô Tàng sư bá giúp ta một câu, ta sắp đại diện cho Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ, nhưng chiến kỹ vẫn chưa được hoàn thiện, cần rèn luyện chiến kỹ với một số người, nếu ta không may làm đệ tử Phùng gia bị thương, vẫn mong Vô Tàng sư bá đừng quá tức giận, nếu Vô Tàng sư bá tức giận, có thể cho người nói với ta một tiếng, chúng ta có thể nói chuyện.

Nói xong, lúc này ánh mắt hắn mới nhìn nam tử gầy kia, ngoắc ngón tay với anh ta.

- Vị sư huynh này, không phải là ngươi muốn lĩnh giáo với ta sao, Tàng Bảo Các cấm ra tay, nếu ngươi có gan, thì theo ta ra ngoài, người của Phùng gia khác cũng như vậy, có can đảm thì đi theo ta, nhát gan thì ta sẽ đi tìm các ngươi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1710: Lam gia muốn ai?


Hắn không biết chuyện này có liên quan tới Vô Tàng sư bá hay không, nhưng nếu xảy ra tranh cãi với Phùng gia, vậy thì tìm người Phùng gia tới giải quyết.

Nếu Vô Tàng sư thúc không ra, hắn sẽ đánh người Phùng gia tới khi Vô Tàng sư bá ra mới thôi.

Nói xong, Mạc Phàm dẫn Lã Hồng Nhu và Phượng Vũ ra khỏi Tàng Bảo Các.

Hắn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên dừng bước lại, nhìn về phía Phùng Bất Viễn trong quầy hàng.

- Bất Viễn sư huynh, ngươi có tu vi Hóa Thần kỳ đúng không, ta nghe nói Nhất Dương Kiếm của ngươi rất lợi hại, nhưng tốt nhất là đừng ra khỏi Tàng Bảo Các, nếu không ta sẽ thỉnh giáo ngươi đó.

Phùng Bất Viễn này hắt nước đục lên người hắn, nói mấy câu đã muốn thu hồi, đâu đơn giản như vậy.

Tàng Bảo Các không thể ra tay, nhưng hắn không tin Phùng Bất Viễn này không ra khỏi Tàng Bảo Các.

Phùng Bất Viễn ra khỏi Tàng Bảo Các, Phùng Bất Viễn chính là một trong những đối tượng hắn khiêu chiến.

Tươi cười trên mặt Phùng Bất Viễn cứng đờ, sắc mặt lập tức khó coi.

Không chỉ có anh ta, bên trong một phủ đệ ở Vô Cực Phong, đám Phùng Bất Khí và Liễu Mị Nhi vốn đang cười vui vẻ, lông mày nhíu lại.

- Tiểu tử này muốn làm gì?

- Cậu ta đây là muốn không chết không ngừng với Phùng gia bọn ta.

Sắc mặt Phùng Bất Khí hơi khó coi, nói.

Mạc Phàm đã nói rất rõ ràng, là muốn dùng đệ tử Phùng gia bọn họ rèn luyện chiến kỹ.

- Như vậy không còn gì tốt hơn, Phùng gia huynh cũng có mấy cao thủ, để tiểu tử này khiêu chiến đi, chuyện này là do tiểu tử này khơi mào, cho dù đánh chết Mạc Phàm, cũng không có ai nói gì.

Liễu Mị Nhi nghĩ một lát, cười nói.

- Nếu là như vậy thì không còn gì tốt hơn, chỉ là tiểu tử này rất tàn nhẫn, cho nên…

Phùng Bất Khí nói một nửa, thì dừng lại.

- Cho nên cái gì?

- Hẳn là không thể tới bước đó.

Phùng Bất Khí lắc đầu nói.

Chuyện này là thúc thúc ông ta bày mưu đặt kế, cho nên ầm ĩ lớn cũng không sao.

Phùng gia bọn họ có mấy đệ tử chữ lót “Bất”, thực lực không như bình thường, đối phó Mạc Phàm không thành vấn đề.

Nhưng ngay cả hai đồ đệ của Vô Địch sư thúc đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, người Phùng gia bọn họ tu sĩ cấp thấp chỉ để Mạc Phàm thu thập, cao cấp thu thập Mạc Phàm cũng không có nhiều ý nghĩa.

Cho nên cho dù thế nào, đều là Phùng gia bọn họ mất mặt, cho nên hẳn là không đi tới bước này, để Mạc Phàm đuổi theo đệ tử Phùng gia bọn họ đánh.

- Nói như vậy, chẳng phải là khiến tiểu tử kia thực hiện được sao?

Sắc mặt Liễu Mị Nhi khó coi, nói.

- Cũng không dễ dàng như vậy, lát nữa muội sẽ biết, chúng ta đợi xem trò hay đi.

Phùng Bất Khí hơi nhếch miệng, thần bí nói.

Vẻ mặt đám Liễu Mị Nhi mờ mịt, nhưng không nói gì thêm, tiếp tục nhìn Mạc Phàm thông qua hình chiếu.

Trong Tàng Bảo Các, sắc mặt Phùng Bất Viễn khó coi, tươi cười lập tức hiện lên trên mặt anh ta.

- Mạc sư đệ đừng kích động, Mạc sư đệ là chiến tu, thực lực rất cao, tìm tu sĩ như bọn ta tu luyện cũng không có tác dụng gì, chỉ kéo trình độ của Mạc sư đệ xuống thôi.

Mạc Phàm dừng bước, không thèm liếc mắt nhìn Phùng Bất Viễn một cái.

- Cho nên?

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Phùng gia không có mấy tu sĩ cùng cấp hoặc thực lực hơn hắn, quả thật không có tư cách mài đao của hắn, nhưng hắn không muốn dùng những người này để mài đao, chỉ dùng bọn họ để xả giận mà thôi, Phùng Bất Viễn nghĩ hơi nhiều rồi.

- Nếu Mạc sư đệ muốn giải quyết chuyện này như vậy, không phải là không thể được, có khả năng Mạc sư đệ phải chịu trừng phạt không nhẹ mới được.

- Đương nhiên không phải trừng phạt đơn phương, đám Bất Khí sư huynh, Liễu sư muội cũng phải chịu trừng phạt, hiện giờ đã bế môn suy nghĩ lỗi lầm, hiện giờ chỉ còn mình Mạc sư đệ, Mạc sư đệ không cần lo trừng phạt không công bằng, chỗ của ta có quy tắc trừng phạt, mỗi một quy tắc đều dựa theo quy củ của Thần Nông Tông, hơn nữa sư huynh của Luật Pháp Đường xác nhận, Mạc sư đệ muốn giải quyết chuyện này không?

Phùng Bất Viễn nói.

Mạc Phàm lắc đầu cười, Phùng gia chuẩn bị đúng là đầy đủ, ngay cả Luật Pháp Đường cũng có mặt.

- Các ngươi muốn thế nào?

Mạc Phàm hỏi với vẻ khinh thường.

- Chuyện này sao, thứ nhất, La Thiên Đại Tế của Mạc sư đệ hủy phủ đệ và trận pháp của đám Phùng sư huynh và Liễu sư muội, tuy đám Phùng sư huynh cũng sai, nhưng đều là đồng môn, Mạc sư đệ hạ thấp uy lực của La Thiên Đại Tế xuống, còn bồi thường cho mỗi bọn họ một tòa phủ đệ hẳn là không có vấn đề đúng không, theo ta được biết, tuy Mạc sư đệ là đệ tử ngoại lai, nhưng có rất nhiều cơ duyên, đồ đạt được tu sĩ Hợp Đạo cũng không thể so được với Mạc sư đệ, Mạc sư đệ bồi thường cho bọn họ hẳn là không thành vấn đề?

Phùng Bất Viễn mỉm cười nói.

Anh ta mới mở miệng, sắc mặt không ít người thay đổi.

Linh khí ở Thần Nông Tông vô cùng nồng đậm, phủ đệ tu luyện cần không ít nguyên liệu, không ít đệ tử vì dựng phủ đệ mới, làm nhiệm vụ hai ba năm cũng không đủ.

ể ể ồ ế ầ ếĐiểm này có thể nhìn ra từ Lã Hồng Nhu, cô cùng tiến vào Thần Nông Tông với Mạc Phàm, đến bây giờ ngay cả trận pháp của phủ đệ cũng không được chỉnh sửa hoàn toàn.

Đủ để thấy, xây dựng một tòa phủ đệ hao phí lớn cỡ nào.

Mạc Phàm tu sửa phủ đệ của mỗi người, hao phí bao nhiêu vật tư, bọn họ không dám tưởng tượng.

Không ít người thổn thức, đồng thời ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

Quả thật hắn có không ít thứ tó, bồi thường mấy phủ đệ không tính là gì với hắn.

Nhưng hắn cần dùng linh thạch bồi thường cho đám Phùng Bất Khí sao?

Hắn có linh thạch, hoàn toàn có thể nhận mấy đệ tử đáng tin cậy, còn tốt hơn dựng lại phủ đệ cho đám Phùng Bất Khí.

- Tiếp tục điều kiện tiếp đi?

- Điều thứ hai, đây là yêu cầu của Luật Pháp Đường, Mạc sư đệ thân là sư đệ, lại ra tay với mấy vị sư huynh, Luật Pháp Đường yêu cầu Mạc sư đệ xin lỗi đám Phùng sư huynh, chuyện này không thành vấn đề đúng không?

Phùng Bất Viễn tiếp tục nói.

- Còn nữa không?

Mạc Phàm hỏi.

Đền tiền, xin lỗi, Phùng gia nghĩ hay quá nhỉ.

- Còn điều thứ ba, là chuyện của Lam gia, Mạc sư đệ đả thương Lam Phi sư đệ, vậy thì do Mạc sư đệ tới chữa khỏi cho Lam Phi, ngoài ra Lam Phi sư đệ bị Vô Địch sư thúc trục xuất khỏi sư môn, Lam gia muốn một người của Mạc sư đệ?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lập tức thoải mái hơn.

Lúc trước hắn vẫn thấy kỳ lạ, vì sao Luật Pháp Đường cũng tham gia vào, với hiểu biết của hắn về Chu Bất Vi sư huynh, Chu Bất Vi sư huynh sẽ không giúp Phùng gia làm chuyện này.

Hiện giờ hắn đã biết rõ, vì Lam gia cũng tham gia vào.

Lúc này Chu Bất Vi là chưởng khống giả của Luật Pháp Đường, nhưng ở Luật Pháp Đường còn có một vị sư thúc của Lam gia, là trưởng lão của Luật Pháp Đường, cũng là đường chủ lúc trước của Luật Pháp Đường, quyền lợi hiện giờ cũng không nhỏ.

Nếu hắn đoán không sai, là người này giở trò.

- Lam gia muốn ai?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, hỏi.

- Tiểu nha đầu có huyết cấm kỵ bên cạnh ngươi.

Phùng Bất Viễn khẽ nâng mí mắt, chỉ Tiểu Phượng Vũ nãy giờ không nói gì.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1711: Điều thứ ba sao?


Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Ngươi có thể lặp lại lần nữa không?

- Lam gia muốn nha đầu có huyết cấm kỵ bên cạnh ngươi.

Phùng Bất Viễn lặp lại.

Mạc Phàm có thể vì nha đầu này đỡ một quyền của Vô Địch sư thúc, chắc chắn quan hệ giữa Mạc Phàm và nha đầu này không bình thường.

Loại tình huống này cũng không hiếm lạ, có một số người bỗng nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, tìm người nhà, bạn bè và đồ đệ của mình cũng thường có.

Chỉ cần đạt được nha đầu này, có khả năng yêu cầu gì, Mạc Phàm đều đồng ý.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, ánh mắt phát lạnh nhìn xung quanh.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt hắn nhìn về phía tảng đá ở một góc Tàng Bảo Các.

- Vô Tàng sư bá, Vô Ngần sư thúc, nếu như ở đây thì mời hiện thân, không có ở đây thì mời phân ra một đạo thần thức tới, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Mạc Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Bao gồm cả Phùng Bất Viễn trong đó, sắc mặt không ít người thay đổi.

Rõ ràng là Mạc Phàm nói chuyện với hai trưởng bối, vậy mà giọng điệu mang theo uy h**p.

Chỉ riêng những lời này, hai người có thể tát chết Mạc Phàm.

Trong lúc này, cả Tàng Bảo Các lập tức vô cùng yên tĩnh, vốn có một số người đang đổi đồ, lúc này cũng nhìn hết về đây.

Yên tĩnh chỉ giằng co một lát, đã bị một giọng nói có lực phá vỡ.

- Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ, tự gánh lấy hậu quả, ngươi chuẩn bị để sư bá ngươi gánh thế nào đây?

Giọng nói vừa vang lên, tầng hai Tàng Bảo Các, không gian lắc lư một lát, hai bóng dáng đi từ trong ra, đứng bên cạnh lan can nhìn Mạc Phàm.

Hai người này một người trẻ hơn một chút, nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, người còn lại thì tóc hoa râm, mặc trên người bộ huyền y, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm đều là tức giận.

- Vô Tàng sư bá có thể rời đi, hậu quả ngày mai người sẽ thấy.

Mạc Phàm nhìn lão giả tóc hoa râm, cười nhạt nói.

Người này là gia chủ Phùng gia hiện giờ, chưởng quản Tàng Bảo Các.

Kiếp trước hắn liên hệ với Vô Tàng sư bá không ít lần, trên cơ bản mỗi lần chiếm được cơ duyên, Vô Tàng sư bá đều biết hắn lấy được nhiều bảo vật, bảo hắn lấy ra một phần đặt ở Tàng Bảo Các.

Hắn đạt được cơ duyên, trên cơ bản đều phân cho người có quan hệ tốt, cho nên chỉ còn lại một ít cho mình, không quá nhiều.

Lần một lần hai thì không sao, sau đó hắn từ chối luôn không nể mặt Vô Tàng sư bá.

Chính vì vậy, kiếp trước quan hệ giữa hắn và Vô Tàng sư bá cũng không tốt.

Mạc Phàm vừa nói xong, không ít người nuốt nước bọt, không dám thở mạnh.

Nhất là Lã Hồng Nhu ở bên cạnh Mạc Phàm, cơ thể run lên, giống như bị sét đánh.

Mạc Phàm lấy đâu ra bản lĩnh, mà dám nói chuyện với trưởng bối chữ lót “Vô” như thế, cho dù Mạc Phàm là người đứng đầu hải tuyển cũng không được.

Thần Nông Tông nhiều đệ tử như vậy, hoàn toàn có thể tìm một đệ tử khác đi.

- Bây giờ ta nhìn xem, ta tát chết ngươi sẽ có hậu quả gì, cho dù giết ngươi, Vô Cực sư đệ cũng sẽ không làm gì ta đúng không?

Trong mắt Vô Tàng lóe lên sắc bén, tay gầy khô lập tức vươn về phía Mạc Phàm.

Một đệ tử chữ lót “Bất” mới nhập môn, vậy mà dám nói chuyện với ông như vậy, đúng là không biết sống chết.

Tay ông mới vươn tới trước người Mạc Phàm, chỗ mi tâm Mạc Phàm, một chữ “Trấn” lập tức sáng lên.

Không giống với khi Vô Địch xem xét Mạc Phàm, lúc này chữ “trấn” có màu máu.

Vô Tàng nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ lúng túng, lập tức dừng tay.

- Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có Vô Phong sư đệ làm chỗ dựa cho ngươi.

Đây không phải là lần đầu tiên ông thấy chữ “trấn” này, màu sắc khác biệt cũng đại biểu ý nghĩa khác biệt.

Màu máu đại biểu cho nguy hiểm, nếu dám ra tay, Vô Phong sẽ ra tay nặng.

- Tiểu tử, ngươi gọi bọn ta ra đây, muốn giải quyết thế nào, không phải muốn Vô Phong sư đệ tới đè ép giúp ngươi đấy chứ?

Bên cạnh Vô Tàng, Vô Ngần hơi nhíu mày nói.

Quả thật thực lực của bọn họ không bằng Vô Phong, nhưng Vô Phong chưa chắc giết bọn họ vì Mạc Phàm.

- Vô Ngần sư thúc đợi một lát, đợi con giải quyết chuyện Vô Tàng sư bá xong, có thể không, lát nữa con sẽ cho sư thúc câu trả lời hài lòng.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Hắn tiếp xúc với Vô Ngần không ít lần, trái ngược với Vô Tàng, Vô Ngần sư thúc tốt hơn nhiều.

Tuy có gia tộc lâu năm ở Thần Nông Tông, nhưng không quan tâm ngoại nội.

- Có thể, Vô Tàng sư huynh, huynh cũng ngồi đi, xem tiểu tử này muốn giải quyết thế nào.

Vô Ngần vung tay lên, hai cái ghế và một bàn trà xuất hiện, phía trên là hai chén trà và ấm trà.

Vô Tàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên sắc bén ngồi xuống.

Vẻ mặt Vô Ngần lạnh nhạt, cũng ngồi xuống.

- Mạc Phàm, ba điều kia là ta thương lượng với Vô Tàng sư thúc, phương thức trừng phạt với ngươi, ngươi có ý kiến gì, nói từng điều một đi.

Vô Tàng lạnh lùng nói.

- Thứ nhất, con có đủ bảo vật bồi thường phủ đệ cho Bất Viễn sư huynh.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, không ít bảo rương bay từ trong ra, rơi xuống trước người hắn.

Không ít thứ lấy được trong động phủ của Ngũ Hành Yêu Vương, những thứ khác đều là từ Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

- Thì sao?

Vô Tàng nhíu mày, trầm giọng nói.

- Lúc con dựng La Thiên Đại Tế có tìm đám Phùng sư huynh chào hỏi rồi, bọn họ không thèm quan tâm lý lẽ liền rời đi, ngoài ra La Thiên Đại Tế của con là Bất Khí sư huynh tự tay khởi động, phủ đệ của bọn họ bị hủy, có thể nói là do một tay Bất Khí sư huynh gây ra, hơn nữa trước khi La Thiên Đại Tế khởi động, con đã nói trước với đám Bất Khí sư huynh rồi, cho dù thế nào cũng không so đo, nếu Vô Tàng sư bá ép con bồi thường cũng được, đây đủ bồi thường cho phủ đệ bọn họ.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Bồi thường thì bồi thường, nhưng phải xem Vô Tàng sư bá có thể bỏ mặt mũi lấy hay không.

Sắc mặt Vô Tàng khó coi, ánh mắt âm tình bất định.

Mạc Phàm đúng là không tầm thường, vừa rồi ông còn vô số lý do thu thập Mạc Phàm.

Bị Mạc Phàm nói như vậy, Phùng gia bọn họ muốn tìm Mạc Phàm đòi bồi thường thì xấu mặt rồi.

- Ngươi chắc chắn là như vậy?- Có phải hay không, Vô Tàng sư bá hỏi Bất Khí sư huynh thì biết, nếu Bất Khí sư huynh phủ nhận chuyện này, không cần Vô Tàng sư bá mở miệng, con sẽ dựa theo điều thứ hai tới cửa Phùng gia xin lỗi.

Mạc Phàm nhìn Vô Tàng, lạnh lùng nói.

- Được, vậy ta sẽ đi xác nhận một phen, nếu là như vậy, ta sẽ cho ngươi một công đạo, vậy điều thứ ba thì sao?

Vô Tàng nhíu chặt mày, nói.

- Điều thứ ba sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn về phía Vô Ngần sư thúc.

- Vô Ngần sư thúc, nếu Lam Phi sư huynh muốn giết Lam Dương sư huynh, hoặc lấy Lam Dương sư huynh làm thương, người sẽ làm gì?

- Có chuyện này sao?

Vô Ngần khẽ nâng mí mắt, sắc mặt khó coi hỏi.

- Trái tim của Lam Dương sư huynh bị nát, con đã chữa trị cho huynh ấy bảy phần, hiện giờ đang bế quan trong Vô Địch Cung của Vô Địch sư thúc, e rằng Vô Ngần sư thúc mới nghe được lời nói của một bên.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn không biết Vô Tàng sư bá biết chân tướng không, nhưng e rằng Vô Ngần sư thúc bị che mắt.

- Hả?

- Còn Phượng Vũ bên cạnh con, hai người nói muốn, con đề nghị hai người tìm một người khác.

Mạc Phàm nói xong lấy thủ ngọc Vô Địch sư thúc cho ra.
 
Back
Top Bottom