Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1582: Cũng tạm, vận khí của ngươi rất tốt.


Trong đệ nhất cung, trận văn giống đôi mắt sáng lên, Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong.

Nhìn thấy Mạc Phàm, Vọng Cơ còn bình tĩnh, Lã Hồng Nhu dẫn đầu trở về vốn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lông mày nhíu chặt lại.

- Mạc Phàm, đệ chuẩn bị đối phó với nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy thế nào?

Bọn họ đều thuộc cảnh giới Kim Đan, cho dù đến Thần Nông Tông, trong một năm cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, không rời khỏi Thần Nông Tông thì không sao, một khi rời khỏi Thần Nông Tông, bọn họ sẽ phải đối mặt với không ít cao thủ Hóa Thần.

Nếu không giải quyết chuyện phiền phức này, sau này bọn họ đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Thần Nông Tông.

- Chuyện này thì hai người không cần phải xen vào, chỉ cần ngày mai bọn họ dám đến đấu cung, ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không về.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.

Dù sao Vô Phong sư thúc đã tới, giải quyết những người này là được rồi. Cho dù Vô Phong sư thúc không tiện giải quyết, Chung Bất Phàm vẫn nợ hắn một ân tình, đợi Chung Bất Phàm luyện thành Cửu Hoa Đan, cho dù trong thời gian ngắn không vào được Hợp Đạo kỳ, với tu vi Hóa Thần đỉnh phong của ông ta, sau khi phục dùng xong giết đám bàn đầu đà không có vấn đề gì.

Dù sao hắn không tính lưu lại đám người kia.

- Tốt nhất là như vậy, nếu không ta và Vọng Cơ sư huynh đều chuẩn bị cách xa đệ một chút, từ khi quen biết đệ tới nay, không có chuyện tốt gì xảy ra.

Lã Hồng Nhu bất mãn nói.

Ngày đầu tiên cô quen Mạc Phàm, đánh bất phân thắng bại với Mạc Phàm, sau đó bị người ta hiểu lầm là gà yếu.

Cô tin lời Mạc Phàm nói, từ bỏ hải tuyển, lại bị cao thủ Hóa Thần đuổi giết.

Sau đó, hôm nay lại bị một đám cao thủ Hóa Thần đuổi giết.

Quả thực Mạc Phàm là một ngọn núi lửa, có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mạc Phàm bĩu môi, cười bất đắc dĩ.

- Chuyện này thì hai người đừng xen vào, ta sẽ xử lý tốt, Hồng Nhu sư tỷ yên tâm đi, bây giờ mọi người có thể khiêu chiến đấu cung, bắt đầu khiêu chiến từ đệ thập cung, ngoại trừ đệ nhất cung ra, có thể đấu được tới bao xa thì đấu, đương nhiên có thể khiêu chiến ta.

- Cái gì, đệ điên rồi à, vậy mà đệ bảo chúng ta làm giống đệ, quét từ đệ thập cung lên, đệ muốn bức Mạnh Sơn Hà điên à?

Vẻ mặt Lã Hồng Nhu ngây ngốc, kêu lên.

Hai bọn họ lại quét một đợt nữa, trong mười người, chỉ sợ còn ba bọn họ có thực lực.

- Không sai, Hồng Nhu sư tỷ không muốn báo thù à?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.

Lúc này Mạnh Sơn Hà vẫn đối phó hắn như cũ, nếu không phải hắn để trận văn làm việc khác trước, hôm nay hắn khó trốn được.

Nếu là như vậy, hắn sẽ chơi tiếp với Mạnh Sơn Hà.

- Ta không có vấn đề.

Vọng Cơ nói.Mạc Phàm gật đầu với Vọng Cơ, sau đó dời mắt nhìn Lã Hồng Nhu.

- Ta muốn báo thù, nhưng đợi chúng ta vào Thần Nông Tông, các ngươi không sợ Mạnh gia gây khó dễ cho chúng ta à, các ngươi đừng quên Mạnh gia có thế lực rất lớn ở Thần Nông Tông.

Lã Hồng Nhu lo lắng nói.

- Đợi chúng ta vào Thần Nông Tông, hai người sắp tiến vào Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó ta sẽ an bài Chúc trưởng lão và Lương trưởng lão dẫn hai người tới một bí cảnh, cho dù bọn họ động tay động chân với hai người, cũng không làm ảnh hưởng đến tu hành của hai người.

Mạc Phàm nói chắc chắn.

Đồ ở trong Động Dương Thiên Cung, hắn không để ý lắm, trân quý nhất ở bên trong là công pháp, mà những công pháp này hắn đều nhớ kỹ rồi.

Nhưng đồ ở bên trong, không nói tới Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa hưởng thụ bất tận, thêm Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ cũng như vậy, để bốn bọn họ đi vào cũng tốt.

- Bí cảnh?

Trước mắt Lã Hồng Nhu sáng lên, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Lúc trước cô vẫn thấy kỳ lạ vì sao Mạc Phàm thân với hai trưởng lão Lương, Chúc như vậy, ai ngờ Mạc Phàm lấy một bí cảnh ra.

Lúc trước Mạc Phàm cho cô một bộ Tâm Kinh không tầm thường, đã khiến cô vô cùng kinh ngạc, dù sao công pháp loại Tâm Kinh rất ít, lấy ra tặng người khác càng ít hơn.

Bỗng nhiên bây giờ Mạc Phàm lại có một bí cảnh.

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu.

- Được, ta lập tức đi quét đấu cung.

Lã Hồng Nhu nghiến răng nói.

Tuy không biết đó là bí cảnh gì, nhưng bí cảnh đả động được cao thủ Hóa Thần, chắc chắn không giống người thường.

Cho dù Mạnh gia gây khó dễ cho bọn họ, một khi đạt được đồ trong bí cảnh, cũng đủ để bọn họ tu hành rất lâu.

Lã Hồng Nhu nói xong, xoay người rời khỏi đệ nhất cung của Mạc Phàm với Vọng Cơ.

Đấu cung vốn đã yên bình trở lại, lúc này lại hỗn loạn hơn.

Trong đấu cung của Mạc Phàm, Mạc Phàm không chú ý hai người đi khiêu chiến đấu cung, trái lại bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện trên đỉnh chóp đấu cung.

Hai mắt hắn nhìn về phía phủ đệ Mạnh gia, trong mắt chớp lóe tinh quang như muốn vượt qua khoảng cách giữa đấu cung và phủ đệ Mạnh gia.

Hắn chỉ vừa nhìn, trong phủ đệ chữ “Kiền” của Mạnh gia, trên một mệnh kiếm có phù văn sáng lên, một hư ảnh rung thân từ trong phù văn ra, ngưng tụ thành dáng vẻ của Mạc Phàm.

Mạnh Sơn Hà đã giam được mệnh kiếm, đang định nhận chủ, nhìn thấy Mạc Phàm xuất hiện, tươi cười trên mặt ông ta lập tức cứng ngắc.

- Tiểu tử, quả nhiên ngươi ký gửi thần thức trong mệnh kiếm.

Trong mắt Mạnh Sơn Hà chớp lóe hàn quang, lạnh lùng nói.

- Chuyện này quan trọng không, cho dù ta ký gửi, cũng không chậm trễ chuyện ngươi nhận chủ đúng không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Quả thật không quan trọng.

Mạnh Sơn Hà nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm cười nói.

Ký gửi thần thức để khống chế mệnh kiếm bay loạn khắp nơi, một khi mệnh kiếm nhận ông ta làm chủ, trong chớp mắt ký gửi này của Mạc Phàm sẽ bị ông ta diệt.

- Tiểu tử, đại lễ ta đưa ngươi thế nào, hài lòng không?

Mạnh Sơn Hà cười đắc ý hỏi.

Lúc này ông ta vội thu phục mệnh kiếm, không chủ ý chuyện trong biệt viện.

Nhưng có nhiều người vây quanh Mạc Phàm như vậy, tiếng nổ mạnh vừa rồi vang dội như vậy, chắc chắn Mạc Phàm đang bị đám Quỷ Kiến Sầu bắt giữ, bị buộc giao mệnh kiếm ra.

Nhưng mệnh kiếm chân chính ở chỗ ông ta, vận khí tốt mà nói, rất nhanh ông ta sẽ thành tân chủ nhân của mệnh kiếm.

- Cũng tạm, vận khí của ngươi rất tốt.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn đến biệt viện của Vọng Cơ sư huynh là đột nhiên nghĩ ra, không có ai biết, chỉ sợ trước khi Mạnh Sơn Hà phóng mệnh kiếm giả tới biệt viện cũng không ngờ tới, hắn đang ở trong biệt viện.

- Vậy tiểu tử ngươi tới tìm ta làm gì, ngươi không nhanh nghĩ biện pháp giao mệnh kiếm cho đám Quỷ Kiến Sầu đi?

Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, âm dương quái khí nói.

Mệnh kiếm ở chỗ ông ta, cho dù Mạc Phàm giao mạng ra cũng không có biện pháp đưa mệnh kiếm cho Quỷ Kiến Sầu.

Lúc này Mạc Phàm không thèm nghĩ biện pháp, vậy mà tới chỗ ông ta.

Chỉ là ký gửi chút thần thức, cũng muốn lấy mệnh kiếm?

Nếu Mạc Phàm có thể lấy đi, lần đầu tiên triệu hoán đã lấy được rồi.

Hiện giờ muốn lấy mệnh kiếm, còn khó hơn lên trời.

Không chỉ vậy, cho dù Mạc Phàm nói với Quỷ Kiến Sầu là mệnh kiếm ở chỗ hắn, Quỷ Kiến Sầu cũng không tin.

Mạc Phàm lắc đầu cười khinh thường, trên mặt không có chút buồn vui, hắn mở miệng nói:

- Ta không cần giao mệnh kiếm cho Quỷ Kiến Sầu, cũng không cần nghĩ bất luận biện pháp gì, ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết, ngày mai là ngày cuối cùng của hải tuyển, tốt nhất là ngươi và Chu Thanh Vân có năng lực, nếu không mệnh kiếm vẫn là của ta, các ngươi không thể ngăn ta tiến vào Thần Nông Tông được đâu.

Câu này vừa vang lên, Mạnh Sơn Hà lập tức ngẩn ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1583: Mạnh Sơn Hà sẽ bị trừng phạt.


- Có ý gì?

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, hỏi.

- Ngươi không nghe thấy tiếng nổ mạnh lúc vừa rồi sao, không phải là ngươi nghĩ ta bị bọn họ bắt đấy chứ?

Mạc Phàm nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi, ngươi…

Mạnh Sơn Hà nói một nửa thì dừng, trong chớp mắt sắc mặt xanh mét.

Lúc này Mạc Phàm tới đây, không phải nói cho ông ta chuyện ở biệt viện của Vọng Cơ, trái lại nhắc nhở ông ta chuyện ngày mai.

Chỉ sợ chuyện ở biệt viện của Vọng Cơ không được thuận lợi, chắc chắn Mạc Phàm trốn khỏi biệt viện của Vọng Cơ rồi.

- Ngươi nghĩ như vậy cũng rất bình thường, nhưng thật đáng tiếc, đám người này vẫn không hiểu gì về ta, nếu bọn họ hiểu ta một chút, có lẽ ta sẽ như ngươi nghĩ rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Mạnh Sơn Hà hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.

Mấy chục cao thủ Hóa Thần, hai phủ đệ của Mạnh gia bọn họ bị vây không có biện pháp, ngay cả trú quân nhìn thấy mà không để ý, như vậy mà vẫn để Mạc Phàm trốn thoát, Mạc Phàm thật sự chỉ là tu sĩ Kim Đan sao?

- Tiểu tử, ngươi đúng là nhiều thủ đoạn, ta nhìn nhầm ngươi rồi.

Mạnh Sơn Hà trầm giọng nói.

- Nhìn ta, ngươi còn chưa có tư cách này.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Chỉ là Mạnh Sơn Hà, bối phận còn không bằng Chu Thanh Vân mà Mạnh Bất Vi sư huynh phái tới, nếu hắn nhớ không nhầm, Mạnh Sơn Hà đồng lứa với cháu của Mạnh Bất Vi sư huynh.

Người như vậy, kém hai thế hệ với hắn, nhìn hắn giống như cháu nói với ông, ông nội cháu nhìn ông vậy.

- Đúng rồi, ta nói cho Quỷ Kiến Sầu ba chuyện, cũng muốn nói với ngươi ba chuyện, thứ nhất đã nói với ngươi, thứ hai, nếu ngươi mơ ước mệnh kiếm thì phải cẩn thận, nếu mệnh kiếm không tiếp nhận ngươi, thì sẽ lấy mạng ngươi đó, cho nên trừ phi mạng rất dày, nếu không sẽ khó mà lấy được.

Trước lúc hắn đạt được mệnh kiếm, phía trước không chỉ có mình hắn muốn lấy mệnh kiếm, mấy người kia vì không được mệnh kiếm tán thành, đều chết hoặc thọ nguyên giảm đi, chỉ có mình hắn chiếm được.

Mạnh Sơn Hà nghĩ hắn đơn giản quá rồi, cũng nghĩ mệnh kiếm đơn giản quá rồi.

- Cái gì?

Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn mệnh kiếm như nhìn củ khoai lang nóng phỏng tay.

Ông ta biết mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng không biết nhiều về nó lắm, nhất là những lời Mạc Phàm nói, ông ta hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu thật sự như lời Mạc Phàm nói, ông ta thật sự thua rối tinh rối mù rồi.

Ông ta đuổi được những người vây quanh Mạnh gia đi còn không giết được Mạc Phàm, ngay cả mệnh kiếm này ông ta không thể giành tới tay.

- Chuyện này ngươi tin hay không đều không sao cả, thử một lần thì biết, nhưng chuyện thứ ba ngươi sẽ tin tưởng, Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ đang khiêu chiến đấu cung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi bọn họ sẽ quét một đợt, cuối cùng thứ nhất là của ta, thứ hai là của Vọng Cơ sư huynh, thứ ba là Hồng Nhu sư tỷ, trong khoảng thời gian này, ngươi nên suy xét việc công đạo với các phong chủ khác thế nào đi.

Mạc Phàm nói tiếp.

Một lần hải tuyển chỉ chọn được ba người, nếu không giải thích rõ, Mạnh Sơn Hà sẽ bị trừng phạt.

Tuy ông ta là cháu của Mạnh Bất Đồng, nhưng cần giải thích với một đám người có bối phận cao hơn cả Mạnh Bất Đồng.

Mạnh Bất Đồng cũng không dễ đắc tội, càng không nói tới đứa cháu của Mạnh Bất Đồng.

- Ngươi, được lắm tiểu tử, xem như ngươi lợi hại.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu mỗi người quét một lần, người mà Mạnh gia bọn họ cài vào sẽ bị hai người quét sạch.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu Mạc Phàm tới làm gì, Mạc Phàm nhìn như đang nhắc nhở ông ta chuyện này, thực ra là tới nói cho ông ta biết ông ta thua thảm bao nhiêu.

- Đây mà lợi hại sao, so với việc các ngươi mời tu sĩ Hợp Đạo đối phó một tu sĩ Kim Đan như ta, không tính là gì?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Chuyện Quỷ Ảnh Môn, không phải liên quan tới ngươi đấy chứ?Mạnh Sơn Hà nghiến răng nói.

Lúc trước ông ta không biết bỗng nhiên Quỷ Ảnh Môn rời khỏi Thanh Thành là có liên quan tới Mạc Phàm, Mạc Phàm là một người từ Hạ giới tới không có nhiều năng lực như vậy.

Nhưng bây giờ ông ta hơi hoài nghi rồi.

Ngay cả Chu Thanh Vân mà Mạc Phàm cũng biết, nếu không mời được nhân vật khó lường, sao có thể tới chỗ ông ta giương oai?

- Ngươi cảm thấy có, thì có đi, rốt cuộc có hay không, ngày mai ngươi sẽ biết.

Mạc Phàm không nói thẳng, cười khẽ nói.

Chuyện gì cũng nói cho Mạnh Sơn Hà, như vậy không vui rồi.

Đôi mắt Mạnh Sơn Hà vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Ba câu ngươi cho ta hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ta cũng cho ngươi ba câu, thứ nhất, không phải ngươi muốn cho ta và Chu Thanh Vân chuẩn bị kỹ sao, được thôi, ta nhất định sẽ chuyển lời ngươi nói cho Chu Thanh Vân, ngày mai ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh gì nói những lời này với bọn ta.

Ông ta không biết Mạc Phàm chuẩn bị gì, nhưng Chu Thanh Vân là tiểu bá vương của luật pháp đường, ở bên ngoài Thần Nông Tông, một câu của Chu Thanh Vân không chỉ Mạc Phàm, Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu cũng không vào được Thần Nông Tông.

Hải tuyển đã thất bại, dù sao cho dù thế nào, ông ta đều cần giải thích với những phong chủ kia, vậy thì thất bại hoàn toàn đi.

Hải tuyển lần này, một cao thủ cũng không chọn.

- Thứ hai, ngươi cũng nói cho Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa, bảo bọn họ chuẩn bị để đệ tử của mình tham gia Đại Bỉ trăm năm đi thôi.

Mạnh Sơn Hà nói tiếp.

Hải tuyển lần này thất bại, ông ta có phần lớn trách nhiệm, còn lại để đồ đệ mới nhận của Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ trăm năm.

Trên Đại Bỉ có nhiều thương vong, ông ta an bài một chút, tỉ lệ đồ đệ của hai người Chúc, Lương tử vong là rất cao, đây là trừng phạt vì hai người dám đứng về phe của Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ ý của Mạnh Sơn Hà.

- Thứ ba thì sao?

- Thứ ba à, Mạnh Vô Kỳ từng hạ Mạnh Thường Lệnh với ngươi, đợi ngươi bị loại ở hải tuyển, ta sẽ mở Mạnh Thường Lệnh, tốt nhất là bây giờ ngươi nên rời khỏi Thanh Thành, có lẽ còn có thể sống sót, nhưng Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia bọn ta đúng với cả Tu Chân giới, nếu ngươi cảm thấy mình có thể trốn được, cứ việc trốn đi.

Trong mắt Mạnh Sơn Hà chớp lóe sắc bén, nói.

Mạnh Thường Lệnh chưa từng bỏ dở giữa chừng, Mạc Phàm không vào được Thần Nông Tông, vậy đợi bị Mạnh Thường Lệnh đuổi giết đi.

- A, nếu Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ của ta không vào được Thần Nông Tông, hay đồ đệ của hai vị trưởng lão Lương Chúc tham gia Đại Bỉ, trên người một đệ tử của Mạnh gia các ngươi đã trúng Sinh Tử Luân Hồi, cứ như vậy đi, ngày mai chúng ta gặp.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Trên mệnh kiếm chớp lóe phù văn, thần hồn của hắn càng lúc càng mờ nhạt.

Mạnh Sơn Hà nghe thấy mấy chữ Sinh Tử Phù, lúc này mới nhớ tới, trên người Mạnh Vô Tình còn Sinh Tử Phù Luân Hồi, ông ta nắm chặt tay lại.

- Tiểu tử, ngày mai không diệt được ngươi, sau này ta không họ Mạnh.

Nói xong, một tay ông ta vươn về phía Mạc Phàm, chộp lấy thần hồn của Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không đợi nắm được đã biến mất không thấy.

- Ngày mai gặp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1584: Vì sao lại bắt đầu từ ta?


Ngày hôm sau, sau khi Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu khiêu chiến xong, đấu cung lại bình yên trở lại.

Ba cung đầu không có ai khiêu chiến, bảy cung sau khiêu chiến một lát, cũng nhanh chóng cố định lại.

Trên sân bên cạnh đấu cung, Mạnh Sơn Hà, Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa ngồi trên sân.

Bên cạnh ba người là một nam tử mặc đồ đen vẻ mặt lãnh khốc, cả người như thanh bảo kiếm đứng đó, phong mang tất lộ.

Chỉ nhìn thôi, khiến người ta có cảm giác không dám tới gần.

Nam tử này ngồi ở trên cao, nhìn đấu cung đã không có gì biến hóa, nhíu mày.

- Mạnh sư huynh, đấu cung đã ổn định lại, cũng không còn nhiều thời gian lắm, đã tới lúc tiến hành bước tiếp theo rồi?

Mạnh Sơn Hà liếc Mạc Phàm ở đấu cung một cái, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Chúc Vũ và Lã Hồng Nhu.

- Hai vị có ý kiến gì không?

Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau.

Một màn bọn họ không mong muốn nhất đã tới, cuối cùng vẫn phải tới.

- Chu sư huynh và Mạnh sư huynh quyết định là được, bọn ta không có ý kiến.

- Được rồi.

Mạnh Sơn Hà đứng dậy, đi tới nơi gần đấu cung.

- Cách khiêu chiến đấu cung còn một phút, nếu không ai dám khiêu chiến đấu cung nữa, hải tuyển của Thần Nông Tông ta sẽ kết thúc.

Mạnh Sơn Hà cao giọng nói.

Trước đấu cung, không ít người lập tức lộ ra do dự.

Nếu không đi khiêu chiến, hải tuyển sẽ kết thúc thật rồi.

Nhưng hải tuyển trải qua lâu như vậy, người có thực lực đã sớm xuất hiện, muốn giành được một vị trí cũng không dễ như vậy.

Nhất là bây giờ, vì có thể giữ được đấu cung của mình, người trong đấu cung ra tay rất tàn nhẫn, chỉ cần dám đến khiêu chiến rất có khả năng sẽ bị trọng thương.

Vì một vị trí khó mà lấy được, thật sự không đáng.

Không ít người do dự, rồi từ bỏ…

Có một số người ôm thái độ quyết tâm đi lên đấu cung, nhưng nhanh chóng bị ném khỏi đấu cung rồi.

Chưa tới một phút, đấu cung lại quay về yên bình lần nữa.

Mạnh Sơn Hà thấy vậy, giơ tay vẽ một ký hiệu lên không, ký hiệu này bay đến đấu cung.

“Rầm rầm…” Đại môn đấu cung chậm rãi đóng cửa.

- Tất cả mọi người tới đây.

Mạnh Sơn Hà cao giọng nói, mở trận pháp trên sân ra.

Mạc Phàm ra hiệu cho Mạnh Vô Kỳ, hai người đi tới sân.

Không lâu sau, người của mười đấu cung mỗi người mang tùy tùng của mình lên sân.

- Chúc mừng các vị, lấy được vị trí trong top 10 hải tuyển, đã tiến nửa bước vào Thần Nông Tông chúng tôi, chư vị cũng đừng quá kích động, bởi vì gần đây Thần Nông Tông mới xảy ra chuyện có đệ tử tà phái xâm nhập, dẫn đến không ít điển tịch của Thần Nông Tông chúng tôi bị đối phương đánh cắp, cho nên hải tuyển lần này còn cần một bước cuối cùng, là tiếp nhận kiểm tra của luật pháp đường, nếu xét duyệt không có vấn đề, vậy chúc mừng các vị, các vị sẽ thành đệ tử của Thần Nông Tông chúng tôi, nhưng nếu thân phận của các vị có vấn đề, hay là có điểm nào đáng nghi, vậy thì ngại quá, đại môn của Thần Nông Tông chỉ có thể đóng cửa với các ngươi.

Mạnh Sơn Hà thao thao bất tuyệt nói.

Mạnh Sơn Hà nói xong, dời mắt nhìn về phía Chu Thanh Vân.

- Chu sư huynh, mọi người đã đến đông đủ, huynh bắt đầu đi.

Chu Thanh Vân khẽ gật đầu, đôi mắt như đôi mắt ưng liếc đám Mạc Phàm.

Dưới ánh mắt của ông ta, ngoại trừ Mạc Phàm và Vọng Cơ ra, những người khác đều có cảm giác mình bị nhìn sạch.

Nhất là Lã Hồng Nhu, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên.

Cô là con gái duy nhất trong mười người, vừa rồi Chu Thanh Vân nhìn như vậy, cô giống như bị người ta nhìn sạch.

- Ngươi.

Lã Hồng Nhu nghiến răng nói.

- Thế nào, cô muốn rời đi à?

Chu Thanh Vân nghe thấy giọng Lã Hồng Nhu, quay đầu lạnh lùng nói.

Lúc nói chuyện, áp lực dời núi lấp biển đè về phía Lã Hồng Nhu.

Mạc Phàm và Vọng Cơ nhíu mày, không đợi hai bọn họ mở miệng.

Lã Hồng Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh Vân, lắc đầu.

- Vậy thì tốt, bây giờ bắt đầu từ cô, mở thần hồn của mình, để ta tiến hành sưu hồn.

Vẻ mặt Chu Thanh Vân lạnh nhạt, nhìn Lã Hồng Nhu.

- Sưu hồn?

Lần này không chỉ Lã Hồng Nhu, những người khác cũng xao động.

Mỗi tu sĩ đều có bí mật của mình, sưu hồn không chỉ khiến bí mật của mình bại lộ trước mặt những người khác, còn đồng nghĩa với việc giao sinh mệnh của mình cho đối phương.

Một khi mở thần hồn, chỉ cần Chu Thanh Vân nguyện ý, có thể giết bọn họ dễ dàng.

Mạnh Sơn Hà thì cười, nhìn về phía đám Mạc Phàm.

Sưu hồn, là biện pháp tốt nhất đối với đám Mạc Phàm.

Chỉ cần đám Mạc Phàm đồng ý, vậy ba người đợi chết đi.

- Không sai, đây là quy củ tiến vào Thần Nông Tông gần đây, nhưng các ngươi yên tâm, thuật sưu hồn của Thần Nông Tông chúng tôi rất cao minh, chỉ cần các ngươi không phản kháng, không chỉ không thương tổn tới thần hồn của các ngươi, kẻ làm phép cũng không thể giết các ngươi.

- Sưu hồn, theo ta được biết, trước khi tiến vào Thần Nông Tông chỉ có bản mệnh đăng, không có sưu hồn đúng không?

Một tu sĩ trong đó nói.

- Quả thật lúc trước là như vậy, nhưng gần đây thay đổi, thế nào, ngươi có ý kiến à?

Trên mặt Chu Thanh Vân không có chút biểu cảm, lạnh lùng nói.- Ta không đồng ý sưu hồn.

Tu sĩ kia nói.

- A, phải không, ta cảm thấy ngươi rất giống một người Thần Nông Tông chúng tôi đang điều tra, cho nên ngươi lưu lại đi, đợi luật pháp đường của ta điều tra xong lại định đoạt.

Chu Thanh Vân nói xong, vươn tay về phía tu sĩ kia.

Một nhà giam màu đen đầy tỏa liên xuất hiện, bao lấy tu sĩ kia.

Sắc mặt tu sĩ kia thay đổi, muốn chạy trốn, nhưng dưới nhà giam này, anh ta không thể nhúc nhích.

“Leng keng!” Nhà giam rơi xuống bao lấy người người kia, giam anh ta ở bên trong.

Năm ngón tay Chu Thanh Vân nắm chặt, nhà giam và cả tu sĩ kia đều lùi về tay ông ta.

- Còn ai từ chối sưu hồn không?

Vẻ mặt Chu Thanh Vân lạnh lùng, nhìn chằm chằm những người khác hỏi.

Mạc Phàm không nói gì, những người khác có bất mãn, nhưng không dám nói lời nào.

Người kia không nguyện ý, đã bị coi là nghi phạm rồi bắt giữ, lúc này bọn họ phản kháng chắc cũng như vậy.

- Nếu không có ý kiến, vậy thì bắt đầu từ cô, mở thần hồn của cô.

Chu Thanh Vân nhìn Lã Hồng Nhu.

- Vì sao lại bắt đầu từ ta?

Lã Hồng Nhu nhíu mày nói.

- Ta cao hứng, ngươi có vấn đề gì không?

Chu Thanh Vân lạnh lùng nói.

- Ngươi.

Lã Hồng Nhu nghiến chặt răng, nắm chặt tay lại.

- Mở thần hồn của ngươi, hoặc ta hoài nghi cô tiến vào Thần Nông Tông là có mục đích.

Chu Thanh Vân lạnh lùng nói.

Lã Hồng Nhu nhíu chặt mày, đôi mắt đảo vài cái, sau đó vẻ mặt cô nghiêm trọng.

- Không được, ta tham gia hải tuyển chỉ vì muốn trở thành y tiên, nhưng ta không thể để ngươi sưu hồn, ngươi muốn hỏi bối cảnh gì ta có thể nói cho ngươi.

- A, phải không, vậy ngươi cũng theo ta một chuyến.

Chu Thanh Vân nheo mắt, một nhà giam khác xuất hiện, rơi về phía Lã Hồng Nhu.

Ở đây, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa thay đổi.

Tuy Chu Thanh Vân không ra tay với Mạc Phàm, nhưng ra tay với Lã Hồng Nhu, Mạc Phàm sẽ bỏ mặc được sao.

Không đợi nhà giam kia rơi xuống, Mạc Phàm và Vọng Cơ nhoáng lên một cái chắn trước người Lã Hồng Nhu. Trong tay Mạc Phàm xuất hiện hai thanh kiếm một trắng một đen, chém nhà giam màu đen thành hai.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1585: Ngươi thử thì biết.


“Keng keng!” Nhà giam bị chém ra làm đôi rơi trên đất.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa lập tức thay đổi, cuối cùng Mạc Phàm vẫn ra tay rồi.

Mạnh Sơn Hà cười khẽ, đệ tử của Thần Nông Tông không dám ra tay với người của luật pháp đường, càng không nói tới một người chưa tiến vào Thần Nông Tông như Mạc Phàm.

Tuy Mạc Phàm chỉ phá nhà giam của Chu Thanh Vân, nhưng như vậy càng không tốt.

Chu Thanh Vân nhướn mày, nhìn thoáng qua pháp kiếm trong tay Mạc Phàm.

- Âm Dương Pháp Kiếm, còn không phải là Âm Dương Pháp Kiếm bình thường, Âm Dương Pháp Kiếm bình thường không thể phá được Vạn Diệt Lao Lung của luật pháp đường, ngươi là ai, thật to gan.

Vẻ mặt Chu Thanh Vân lãnh khốc, lẩm bẩm.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Ta phá nhà giam của ngươi, nói lên nhà giam của ngươi có vấn đề, cần sửa lại.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Luật pháp đường của Thần Nông Tông đều cần tu luyện Vạn Diệt Lao Lung, những nhà giam này trải qua sửa chữa của đệ tử luật pháp đường, mỗi đệ tử đều khác nhau.

Cho nên cho dù là Âm Dương Pháp Kiếm, cũng khó mà phá được.

Của Chu Thanh Vân bị hắn phá, vậy nói lên Chu Thanh Vân sửa chưa được tốt.

- Vậy sao, vậy ngươi biết ta là ai không, ngươi có biết hậu quả khi làm vậy không?

Chu Thanh Vân lạnh giọng hỏi.

Những lời Chu Thanh Vân nói cuối cùng, giọng nói cao lên, giống như kinh lôi nổ tung, cuồng phong lan ra bốn phía.

Trên sân, không ít người lập tức không đứng vững.

Thấy Chu Thanh Vân tức giận, Mạnh Sơn Hà vui vẻ, đồng thời vội chắn trước người Chu Thanh Vân, một màn phòng hộ xuất hiện, bảo hộ đám Mạc Phàm ở bên trong.

- Chu sư huynh bớt giận, mấy tiểu tử này không biết quy củ, huynh đừng chấp với bọn họ.

Mạnh Sơn Hà giả mù sa mưa nói.

- Không hiểu quy củ, vậy ta dạy cậu ta quy củ của Thần Nông Tông, tiểu tử, không phải ngươi bảo vệ nữ nhân này sao, vậy bắt đầu từ ngươi trước, mở thần hồn của ngươi ra, ta muốn sưu hồn ngươi.

Chu Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, nhìn Mạc Phàm nói.

Chu Thanh Vân vừa nói xong, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa khó coi hơn.

Chu Thanh Vân là tu sĩ Hóa Thần, còn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, thần hồn mạnh tới mức Mạc Phàm không thể so được, muốn sưu hồn Mạc Phàm, Mạc Phàm chắc chắn không có biện pháp.

Trên người Mạc Phàm cất giấu không ít bí mật, nếu để Chu Thanh Vân sưu hồn, chỉ sợ tất cả bí mật đều thành của Chu Thanh Vân.

Nếu Chu Thanh Vân nhìn thấy bí mật của Mạc Phàm, chắc chắn sẽ ra tay giết Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, tuy ngươi từng có xung đột với ta, nhưng tu vi của ngươi không tệ, ta rất thưởng thức ngươi, nói cho ngươi biết, luật pháp đường nắm giữ giới luật của Thần Nông Tông, không thể làm trái, một khi làm trái, người nào cũng không cứu được ngươi, nhanh mở thần hồn để Chu sư huynh điều tra đi, ngươi yên tâm, Thần Nông Tông bọn ta là danh môn chính phái, chỉ cần ngươi không phải đệ tử của giáo phái, ta lấy nhân cách ra bảo đảm, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Mạnh Sơn Hà giả mù sa mưa nói, giống như rất thưởng thức, coi trọng Mạc Phàm.

- A, phải không?

Mạc Phàm nghiêng đầu liếc Mạnh Sơn Hà một cái, hỏi.

- Không sai, ta chỉ có thể nói tới đây, nếu ngươi vẫn từ chối, vậy ta không có biện pháp rồi.

Mạnh Sơn Hà nói.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý tới Chu Thanh Vân.

- Hồng Nhu sư tỷ lui ra đi, có ta và Vọng Cơ sư huynh ở đây, sư tỷ có thể đi vào Thần Nông Tông, cũng không có người có thể sưu hồn sư tỷ.

Tâm tình của Hồng Nhu sư tỷ vốn không ổn định, để Chu Thanh Vân sưu hồn, có khả năng cả người sẽ tan vỡ.

Lã Hồng Nhu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu với Mạc Phàm.

Mạc Phàm dời mắt nhìn Chu Thanh Vân.

- Ta có thể mở thần hồn, nhưng ta mở ra, ngươi không sưu hồn được đâu, sưu hồn có khả năng khiến ngươi mất mạng, ngươi muốn sưu không?

Mạc Phàm giang hai tay, trên trán có một ấn ký xuất hiện, từng tầng thần hồn mở ra.

Diễn Thiên Thần Quyết của Chu Thanh Vân cách xa ngàn dặm Vô Phong sư thúc, Vô Phong sư thúc không thể sưu hồn hắn được, Chu Thanh Vân muốn sưu hồn hắn, một khi chạm đến phần trọng sinh, khả năng chết là rất cao.

Mạc Phàm mới mở miệng, lông mày Chúc Vũ giãn ra, đứng dậy đi tới bên cạnh Chu Thanh Vân.

Trên người người trọng sinh đều có bí mật, không chỉ không thể đo lường được mệnh số, trong thần hồn còn có phong ấn ngay cả người trọng sinh cũng không biết bí mật trọng sinh, quả thật sưu hồn sẽ gặp nguy hiểm.

- Chu sư huynh, trên người Mạc Phàm có huyết mạch Hồng Liên, lại có nhiều truyền thừa như vậy, thân thế thần bí, hay là bỏ qua bước sưu hồn, lúc tiến vào nhập môn có đá kiểm tra rồi.

Trước cửa nhập môn có một tảng đá, tảng đá này là cơ thạch của Thần Nông Tông, trước khi các đệ tử nhập môn đều cần nhỏ một giọt máu lên trên.

Nếu gây nguy hiểm cho Thần Nông Tông, tảng đá này sẽ có phản ứng, người này không thể tiến vào Thần Nông Tông.

Tảng đá này từng sáng vài lần, mỗi người khiến đá sáng làm Thần Nông Tông gặp không ít kiếp nạn không nhỏ.

- Vậy sao?

Trên mặt Chu Thanh Vân vẫn không có nhiều biểu cảm, hỏi.

Không đợi Chúc Vũ trả lời, Mạnh Sơn Hà cười nham hiểm, vội xen miệng vào.

- Quả thật tiểu tử này không đơn giản, từ Hạ giới tới, đã có nhiều loại truyền thừa cao cấp, không biết tới Thần Nông Tông chúng ta làm gì, đúng là sưu hồn hơi nguy hiểm, hay là bỏ đi, Chu sư huynh.

Những lời này của ông ta không khác Chúc Vũ lắm, nhưng nghe qua có hai loại ý.

Chúc Vũ nói với Chu Thanh Vân rằng thân thế của Mạc Phàm thần bí, nhưng Mạnh Sơn Hà khiến Chu Thanh Vân gặp nạn trở ra.

Như vậy cho dù Chu Thanh Vân không muốn sưu hồn Mạc Phàm, cũng phải làm vậy.

Chu Thanh Vân nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

- Tiểu tử, sưu hồn ngươi sẽ nguy hiểm tới tính mạng sao?

- Ngươi thử thì biết.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Chu Thanh Vân hơi nhếch miệng, đi đến trước người Mạc Phàm.

- Vậy ta muốn xem ngươi khiến ta chết thế nào.

Trong lòng bàn tay ông ta có một phù văn như đôi mắt xuất hiện, vươn về phía Mạc Phàm.Những lời này vừa vang lên, phù văn hình con mắt trong lòng bàn tay ông ta sáng lên, một đạo quang bay từ trong ra, bắn về phía mi tâm Mạc Phàm.

Mạc Phàm không né tránh, để mặc đạo quang tiến vào mi tâm hắn.

Đạo quang này vừa tiến vào mi tâm của Mạc Phàm, thần hồn của Mạc Phàm tản ra từng tầng như sóng biển, một số tin tức lập tức xuất hiện trước mắt Chu Thanh Vân.

- Tiểu tử, ngươi biết không ít, nhưng đều là thứ vô dụng.

Chu Thanh Vân nhìn những tin tức này, khóe miệng hơi nhếch lên nói.

- Nhưng sưu hồn ngươi, ngươi cũng không thể làm gì ta?

Không phải Mạc Phàm nói ông ta sưu hồn sẽ chết sao, nhưng chỉ như vậy thôi, không thể làm gì ông ta.

Ông ta mới nói xong, chỗ giữa lông mày Mạc Phàm, một Ma Văn sáng lên.

Ma Văn này tương tự trong tay Chu Thanh Vân, nhưng mạnh hơn nhiều.

Rõ ràng chỉ là một phù văn, nhưng giống như thiên nhãn thật mở ra.

Con mắt này vừa mở, một đạo huyết quang bắn ngược lại mà ra.

Không đợi Chu Thanh Vân phản ứng kịp, đạo quang kia đã tới lòng bàn tay ông ta.

“Răng rắc!” Âm thanh thủy tinh bị nghiền nát vang lên, trên tay Chu Thanh Vân lập tức xuất hiện vết rạn. Ngay sau đó, cả cánh tay Chu Thanh Vân nổ tung.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1586: Hai người thì sao?


- Chuyện này!

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Phương pháp sưu hồn, bình thường là hồn lực mạnh đi sưu hồn lực yếu, trừ phi là tu sĩ cấp thấp sưu hồn tu sĩ cấp cao, nếu không rất ít khi bị phát thệ.

Nhưng Chu Thanh Vân là tu sĩ cấp Hóa Thần sưu hồn Mạc Phàm – một tu sĩ Kim Đan, nhưng bị phế một tay.

Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa khiếp sợ hơn nhiều, lo lắng ở trên mặt dày đặc hơn nhiều.

Mạnh Sơn Hà thì vui vẻ, vậy mà Mạc Phàm phá nát tay của Chu Thanh Vân.

Mất một tay không là gì với Chu Thanh Vân, nhưng lần này Mạc Phàm xem như đắc tội Chu Thanh Vân hoàn toàn rồi, trừ phi có kỳ tích, nếu không Mạc Phàm khó mà vào được Thần Nông Tông.

Vui sướng, đồng thời trong mắt ông ta có thêm chút may mắn.

May mà ông ta không giết Mạc Phàm, rồi sưu hồn, nếu không kết cục của ông ta còn thảm hơn Mạc Phàm.

Ngoài ra Mạc Phàm đúng là không đơn giản, vậy mà không thể sưu linh hồn.

Trong mắt ông ta lóe lên ý cười, nhưng lập tức biến mất, ông ta vội vàng đi tới bên cạnh Chu Thanh Vân.

- Chu sư huynh, huynh không sao chứ?

Khi nói chuyện, tay ông ta tạo mấy pháp thuật, một đạo thanh quang rơi lên tay Chu Thanh Vân, trong chớp mắt cánh tay vỡ của Chu Thanh Vân khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Nhưng cánh tay ông ta mới khôi phục, Ma Văn hình con mắt trong lòng bàn tay ông ta lại sáng lên, cánh tay ông ta lại nứt ra.

- Chu sư huynh, chuyện này!

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà thay đổi, đang chuẩn bị đổi phương pháp chữa trị cho Chu Thanh Vân, nhưng Chu Thanh Vân ngăn lại.

- Đệ không cần bận tâm, cái tay này của ta không dễ khôi phục như vậy.

Chu Thanh Vân nhíu mày, thản nhiên nói.

Tuy ông ta là đệ tử của luật pháp đường, nhưng y thuật là bắt buộc ở Thần Nông Tông, tất nhiên ông ta biết tình hình cơ thể của mình.

Lực khiển trách vẫn còn ở trong cơ thể ông ta, không tới mười ngày nửa tháng đừng nghĩ tới chuyện loại bỏ lực lượng này.

May mà ông ta chỉ sưu một phần nhỏ thần hồn của Mạc Phàm, nếu không ông ta không chỉ hỏng một tay, mà toàn bộ cơ thể và thần hồn của ông ta.

Cơ thể nát cũng không sao, thần hồn nát ông ta chỉ có đường chết.

Ông ta chỉ khiến máu ngừng, không quan tâm cánh tay của mình nữa, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

Tuy vẫn không nói gì, nhưng mọi người ở đây có thể cảm nhận được khí lạnh trên người Chu Thanh Vân.

- Tiểu tử, hai người ở phía sau ngươi có quan hệ gì với ngươi?

Chu Thanh Vân chỉ Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ hỏi.

- Bạn.

Mạc Phàm thu hồi linh hồn, lạnh nhạt nói.

Chu Thanh Vân gật đầu, không để ý tới Mạc Phàm nữa, ánh mắt nhìn về phía Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu bên cạnh Mạc Phàm.

- Người này nói là bạn hai người, ta hoài nghi cậu ta có ý đồ với Thần Nông Tông bọn ta, cậu ta không thể tiến vào Thần Nông Tông, nếu hai người là bạn cậu ta, vậy hai người cũng không vào được Thần Nông Tông, hai người là bạn cậu ta à?

Chu Thanh Vân hỏi.

Ông ta đường đường là con trai của người đứng đầu luật pháp đường, người của luật pháp đường cũng không dám trêu chọc ông ta, càng không nói tới người ngoài luật pháp đường.

Mạc Phàm là một tiểu tử còn chưa vào Thần Nông Tông, vậy mà đã phá nát tay ông ta, nếu còn để Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, ông ta trở về Thần Nông Tông đừng nghĩ tới chuyện ngẩng đầu.

Lã Hồng Nhu nhíu mày, sắc mặt khó coi.

Cô không ngu dốt, sao có thể không nhìn ra, Chu Thanh Vân muốn cô lập Mạc Phàm trước, sau đó lại ra tay với bọn họ.

Cho dù bọn họ nói không biết Mạc Phàm, Chu Thanh Vân sẽ không để bọn họ tiến vào Thần Nông Tông.

Vọng Cơ vẫn luôn bình tĩnh, trong mắt anh ta hiện lên ánh sáng lạnh.

Không đợi Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu trả lời, Chu Thanh Vân nhìn lướt qua mấy người còn lại.

- Mấy người các ngươi có quan hệ với tiểu tử này không, nếu có quan hệ thì cũng như vậy.

Sắc mặt mấy người kia thay đổi, cả đám lắc đầu.

- Bẩm đại nhân, chúng tôi không biết cậu ta.

Một người trong đó ôm quyền nói.

- Rất tốt, các ngươi không cần sưu hồn, các ngươi có thể trở thành đệ tử của Thần Nông Tông.

- Đa tạ đại nhân.

Bảy người nhướn mày, cùng cúi đầu với Chu Thanh Vân.

Bọn họ đều không ôm ấp hi vọng, nhất là đột nhiên xuất hiện một người tên Chu Thanh Vân, ai biết bọn họ được vào Thần Nông Tông rồi.

Chu Thanh Vân hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu.

- Hai người thì sao?

Lã Hồng Nhu nhíu mày, cô đang định mở miệng, Vọng Cơ đã chen miệng nói.

- Vị này, ngươi thấy như vậy chơi rất vui sao?

Vọng Cơ lạnh lùng nhìn Chu Thanh Vân, hỏi.

- Có ý gì?

Chu Thanh Vân nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Quả thật chúng tôi là bạn của cậu ấy, nếu ngươi muốn đuổi cả chúng tôi ra khỏi Thần Nông Tông, vậy ngươi đuổi đi, nhưng ngươi nhớ kỹ một cái tên, ta là Vọng Cơ, nguyên nhân hôm nay, quả ngày mai, ngươi trồng nguyên nhân, phải nhận quả này, tự giải quyết cho tốt đi.

Vọng Cơ lạnh nhạt nói.

- Còn cả ta nữa, không phải chỉ là Thần Nông Tông thôi sao, nếu Thần Nông Tông thành nhất ngôn đường của luật pháp đường các ngươi, vậy lão nương cũng không muốn tiến vào Thần Nông Tông.

Lã Hồng Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh Vân, nói.

Cô không thích Mạc Phàm, nhưng càng ghét Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân hơn.

Không vào được Thần Nông Tông, cô có thể tới những tông phái khác.

Thiên phú của cô không bằng Vọng Cơ và Mạc Phàm, nhưng muốn vào một tông môn không tệ không có vấn đề gì.

- Rất tốt, các ngươi đã tự nguyện từ bỏ, không còn gì tốt hơn, nhưng các ngươi tới Thần Nông Tông của bọn ta, Thần Nông Tông bọn ta sẽ không để các ngươi rời đi dễ dàng, đợi bọn ta tra rõ mục đích các ngươi tới, mới có thể rời đi, Chúc sư đệ, Lương sư muội, tay của ta bị tên tiểu tử này thương tổn, không tiện ra tay, những người khác có thể bắt hai tên kia, hai người bắt hai bọn họ lại, hai tu sĩ Kim Đan không có vấn đề gì với hai người đúng không?

Chu Thanh Vân lấy lệnh bài cókhắc hai chữ “luật pháp” ra, liếc mắt nhìn Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa ở phía sau một cái, nói.

Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, trong mắt đều là khó xử.

Bọn họ biết Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân sẽ không bỏ qua, đám Mạc Phàm muốn vào Thần Nông Tông là gần như không thể, nhưng không ngờ Chu Thanh Vân lại bảo hai bọn họ ra tay.

- Sao thế, Chúc sư đệ, Lương sư muội, hai người không biết lệnh bài trong tay ta à, hay là?

Chu Thanh Vân thấy hai người do dự, quơ lệnh bài trong tay hỏi.

- Chuyện này thì không cần Chu sư huynh nhắc nhở.

Sắc mặt Lương Nguyệt Hoa khó coi, lạnh lùng nói.

Lệnh bài của luật pháp đường vừa ra, tất cả mọi người phải phối hợp với mệnh lệnh của luật pháp đường, bọn họ là đệ tử của Thần Nông Tông, tất nhiên không ngoại lệ.

Nhưng hai bọn họ thật sự sẽ ra tay với Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu sao?

- Rất tốt.

Chu Thanh Vân không giục hai người, ông ta lạnh lùng liếc Mạc Phàm luôn không nói một lời, sau đó nhìn về phía Mạnh Sơn Hà.

- Mạnh sư đệ, hẳn là đệ nhận ra lệnh bài này, tên tiểu tử Mạc Phàm này rất kỳ lạ, đệ hãy đối phó cậu ta, bắt lấy cậu ta trước, đợi ta mang về luật pháp đường thẩm vấn rồi nói sau.

- Sư huynh ra lệnh, tất nhiên Sơn Hà sẽ nghe theo.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1587: Ở 1 năm trong động sám hối sao?


- Mạc Phàm, ngươi tự mình bó tay chịu trói, hay là để ta ra tay.

Mạnh Sơn Hà mỉm cười hỏi.

- Khác gì nhau à?

Mạc Phàm lắc đầu hỏi.

- Nếu ta ra tay, có khả năng sẽ khiến ngươi bị thương, dù sao trên người ngươi có rất nhiều điểm kỳ lạ, tuy ta là tu sĩ Hóa Thần, nhưng không thể lơ là, nếu ngươi bó tay chịu trói, ta chỉ phong tu vi của ngươi, mang ngươi tới Thần Nông Tông chúng tôi, nếu sau này bọn ta xác nhận ngươi không có vấn đề gì, tuy ngươi không có biện pháp trở thành đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng sẽ không thương tổn ngươi, để ngươi rời đi.

Mạnh Sơn Hà nói.

- Vậy sao.

Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu.

- Tốt nhất là ngươi nên khuyên hai bạn của ngươi đừng phản kháng, nếu để sư đệ sư muội ta ra tay, cũng không được tốt lắm đối với bọn họ và đối với Chúc sư đệ, Lương sư muội của ta đâu.

Mạnh Sơn Hà cười mỉa nói, trong mắt đều là đắc ý.

Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa có quan hệ không tệ với đám Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm không chịu bó tay chịu trói, để Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa ra tay bắt hai người sẽ chơi vui hơn.

Ông ta vốn không bội phục Chu Thanh Vân lắm, nhưng hiện giờ xem ra thủ pháp của Chu Thanh Vân rất cao minh.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, giống như không nghe thấy lời Mạnh Sơn Hà nói.

- Chu Thanh Vân, ngươi chắc chắn ba chúng tôi không vào được Thần Nông Tông sao?

- Thế nào, ngươi có ý kiến à?

Chu Thanh Vân xoay người, trở lại vị trí chủ vị lúc trước, không kiên nhẫn hỏi.

- Dựa vào cái gì, chỉ bằng ngươi là con trai của Chu Bất Vi sao?

Mạc Phàm nâng cằm hỏi.

Chu Thanh Vân muốn sưu hồn, hắn để cho Chu Thanh Vân sưu hồn, Chu Thanh Vân không sưu hồn được gì, trái lại bị hắn gây thương tích, vậy mà không chỉ hủy thứ tự của hắn, còn hủy thứ tự của Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ, gan chó lớn thật.

Kiếp trước, tuy Chu Bất Vi sư huynh vào sinh ra tử với Mạnh Bất Đồng sư huynh, nhưng Chu Bất Vi sư huynh cũng rất khách sáo với hắn.

Con trai của Chu Bất Vi sư huynh, trái lại rất khá.

- Mạc Phàm.

Chúc Vũ nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vội vàng quát bảo Mạc Phàm im miệng.

Mạnh Sơn Hà cười khẽ, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Mạc Phàm gọi thẳng tên Chu Thanh Vân còn chưa tính, vậy mà dám nói Chu Thanh Vân hung hãn như vậy dựa vào ông ta là con trai của Chu Bất Vi.

Người như bọn họ, không thích bị người ta nói dựa vào trưởng bối nhà mình nhất.

Lần này Mạc Phàm chọc giận Chu Thanh Vân hoàn toàn rồi.

Chu Thanh Vân hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Tiểu tử, ngươi vừa nói gì, ngươi dám lặp lại lần nữa không?

Chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy, mà còn sống, nhất là người ngay cả đệ tử của Thần Nông Tông cũng không phải như Mạc Phàm.

- Nếu Chu Bất Vi cha ngươi nghe được lời ngươi mới nói, nhất định sẽ xấu hổ tới mức quỳ ba ngày trước bia mộ.

Mạc Phàm lắc đầu, thất vọng nói.

Ở Thần Nông Tông, Chu Thanh Vân là cậu ấm ai cũng biết, Chu Bất Vi sư huynh sủng con trai ai cũng đều biết.

Nhưng Chu Bất Vi sư huynh nổi tiếng là người ngay thẳng, nếu không sư phụ sẽ không để Chu Bất Vi sư huynh trở thành đường chủ của luật pháp đường.

Bình thường Chu Thanh Vân phạm sai lầm, Chu Bất Vi sư huynh ít khi trừng phạt Chu Thanh Vân, mà tự mình đi lĩnh phạt.

Chu Thanh Vân vì ân tình với Mạnh gia, quấy rối ở hải tuyển, sau khi Chu Bất Vi sư huynh biết sẽ tự phạt.

Mạc Phàm vừa nói câu này xong, trong chớp mắt gương mặt Chu Thanh Vân xanh mét.

- Tiểu tử, ta là đệ tử của luật pháp đường ở Thần Nông Tông, những lời bọn ta nói là luật, ta nói là pháp, ta nói tư cách của các ngươi bị hủy bỏ, cho dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng không đủ khiến các ngươi tiến vào Thần Nông Tông.

- Vậy ta nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù cha ngươi đến, bọn ta vẫn có thể tiến vào Thần Nông Tông.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Hôm nay?

Mạc Phàm vừa nói những lời này, Chu Thanh Vân nở nụ cười, Mạnh Sơn Hà cũng cười.

Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm có bản lĩnh gì, ngày hôm qua còn tới phủ đệ Mạnh gia cảnh cáo ông ta, nhưng bây giờ xem ra, Mạc Phàm ngoại trừ có thân phận thần bí ra, phần lớn đều là đùa giỡn khua môi múa mép mà thôi.

- Chu sư huynh, huynh dẫn bảy người khác về Thần Nông Tông đi, ba người này, ta và Chúc sư đệ, Lương sư muội sẽ bắt, rồi giao bọn họ cho huynh.

Mạnh Sơn Hà mỉm cười nói.

- Đừng sốt ruột.

Chu Thanh Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, vươn một tay ra.

- Tiểu tử, không phải ngươi nói hôm nay ngươi nhất định phải tiến vào Thần Nông Tông sao, vậy ta đợi ngươi một canh giờ, nếu người tới giúp các ngươi tiến vào được Thần Nông Tông, ta sẽ tự mình đến bia diện bích quỳ 10 ngày, nếu người tới không thể khiến các ngươi tiến vào Thần Nông Tông, ta muốn ngươi gặp ta là phải quỳ xuống, dập đầu, thế nào?

Tiểu tử này nắm chắc như vậy, vậy đợi một lát có đáng gì.

Ông ta rất muốn xem, Mạc Phàm có gì mà dám mạnh miệng nói tiến vào được Thần Nông Tông trước mặt ông ta.

Đợi người Mạc Phàm gọi tới bị ông ta giẫm mạnh dưới chân, ông ta xem Mạc Phàm còn dám mạnh miệng nữa không.

Chu Thanh Vân nói vậy, Mạnh Sơn Hà nhíu mày, định nói gì đó nhưng không mởmiệng.

Chu Thanh Vân đã hủy danh ngạch của Mạc Phàm, không cần thiết phải dây dưa với Mạc Phàm làm gì, cứ bắt Mạc Phàm trước rồi nói sau, tránh để sau này xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng nếu Chu Thanh Vân đã nói vậy, ông ta không tiện ngăn cản.

- Quỳ xuống, dập đầu với ngươi sao?

Mạc Phàm nhíu mày.

- Không sai, làm sao vậy, ngươi sợ à, tiểu tử?

Chu Thanh Vân nói với vẻ khinh bỉ.

- Sợ sao?

Mạc Phàm lắc đầu.

Hắn sợ đánh cược với Chu Thanh Vân sao?

Chu Thanh Vân và Mạnh Sơn Hà đều là vãn bối của hắn, đánh cược với một vãn bối, cho dù là đánh cược gì hắn đều không có hứng thú.

- Ngươi muốn đánh cược với ta à?

- Cần ta lặp lại đánh cược lần nữa không?

- Ngươi đến bia diện bích 10 ngày quá ít, nếu người ta đợi khiến ba bọn ta vào được Thần Nông Tông, ngươi ngốc ở trong động sám hối 1 năm đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Bia diện bích và động sám hối đều là nơi Thần Nông Tông trừng phạt những đệ tử phạm phải sai lầm, chẳng qua thời gian ở bia diện bích hơi ngắn, ở động sám hối ít nhất cũng phải ba tháng.

Chu Thanh Vân thân là đệ tử của luật pháp đường lại làm ra chuyện như vậy, nhốt ông ta 1 năm cũng không tính là nhiều.

- Ở 1 năm trong động sám hối sao?

- Không sai.

- Nhưng nếu ngươi thua, ta muốn ngươi tự phế tu vi, thế nào?

Chu Thanh Vân nghĩ một lát, nói.

Lần này hắn tới, là tiếp nhận mệnh lệnh của cha, trả ân tình của Mạnh gia.

Ông ta phế tu vi của Mạc Phàm giao cho Mạnh gia, hẳn là xem như hoàn thành nhiệm vụ.

- Có thể.

Mạc Phàm lắc đầu cười, gật đầu.

- Một canh giờ, ngươi đợi quỳ xuống xin lỗi, tự phế tu vi đi.

Chu Thanh Vân lấy một chiếc đồng hồ cát ra, vừa để sang một bên, vừa tự tin nói.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua phía Thiên Cơ Các, dừng cười nói:

- Không cần một canh giờ, sẽ tới ngay thôi.

Hắn mới nói xong, một dòng khí tức khiến tim người ta đập nhanh lao tới như sóng thần, trong chớp mắt đã bao trùm vạn mét quanh đấu

cung. Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, nhất là đám Mạnh Sơn Hà.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1588: Làm sao vậy?


Người khác thấy khí tức này không quen, nhưng bọn họ biết rõ.

Khí như sóng thần, ở Thần Nông Tông chỉ có một người, đó chính là Vô Phong chân nhân người được xưng có thiên phú tren cả chưởng môn Vô Cực đạo nhân.

Vậy mà Vô Phong chân nhân đến Thanh Thành, còn đến đấu cung.

Trong chớp mắt, sắc mặt Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân tái nhợt.Mạc Phàm mới nói xong, Vô Phong chân nhân liền tới, không phải người Mạc Phàm mời là Vô Phong chân nhân đấy chứ?

Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa cũng khiếp sợ nói không nên lời, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy phức tạp.

Mạc Phàm vẫn không nói người mình mời là ai, chỉ nói là không có bất luận vấn đề gì.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm mời được Vô Phong sư thúc tổ có chữ “Vô” tới, bản lĩnh của Mạc Phàm cũng quá lớn rồi?

Chu Thanh Vân vốn ngồi trên ghế chủ tọa, ông ta vội vàng đứng dậy, quỳ về phía phát ra khí tức kia.

Đồng thời, Mạnh Sơn Hà, Chúc Vũ, Lương Nguyệt Hoa cùng với toàn bộ đệ tử của Thần Nông Tông đều quỳ một gối xuống, bái theo Chu Thanh Vân.

- Cung nghênh sư thúc tổ.

Ngoại trừ đám Mạc Phàm ra, những người khác đều không dám ngẩng đầu.

Người tới là cao thủ Đại Thừa trong cao thủ, chỉ cần một ý niệm trong đầu có thể khiến bọn họ hồn phi phách tán.

Chu Thanh Vân và mọi người mới nói xong, một bóng dáng nhoáng lên trong không gian, Vô Phong hơi lôi thôi xuất hiện trên sân.

Vô Phong liếc Mạc Phàm một cái, rồi liếc mắt nhìn những người khác ở đây, sau đó đi tới vị trí chủ tọa, ngồi xuống.

- Đều đứng dậy cả đi.

Đám Chu Thanh Vân bái tạ, lúc này mới đứng dậy.

- Sư thúc tổ, sao người lại rảnh rỗi tới đây?

Chu Thanh Vân đảo mắt, xác nhận.

Vô Phong chân nhân ở bên ngoài quanh năm, ở Thần Nông Tông gần như không thấy bóng dáng của ông.

Tuy Vô Phong chân nhân tới rất đúng lúc, nhưng chưa chắc tới vì Mạc Phàm.

- Con một cố nhân của ta bị người của Quỷ Ảnh Môn đuổi giết, ta nghe nói Thanh Thành có phân đà của Quỷ Ảnh Môn, nên tới một chuyến, hơn nữa ở đây cũng đang diễn ra hải tuyển, vì thế tới đây một chuyến, hải tuyển chọn thế nào rồi.

Trên mặt Vô Phong không có gợn sóng, thản nhiên nói.

Vô Phong vừa nói xong, dây cung được kéo căng trong lòng Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân lập tức buông lỏng.

Xem ra bọn họ chỉ sợ bóng sợ gió một lát.

Nếu Vô Phong chân nhân tới vì Mạc Phàm, chắc chắn sẽ không nói như vậy.

- Mạnh sư đệ, đệ tới nói cho sư thúc tổ đi.

Chu Thanh Vân liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói với Mạnh Sơn Hà.

- Là như vậy, đã tuyển ra được top 10, nhưng vì phạm vi quá rộng, một số cao thủ cách Thanh Thành quá xa không chạy tới kịp, nên hải tuyển lần này không chọn được cao thủ quá cao, có ba người chiến lực cũng tạm, nhưng thân thế và bối cảnh có chút vấn đề, chính là ba bọn họ, vì tránh để gian tế tiến vào Thần Nông Tông, trải qua bàn bạc của bốn chúng con, chỉ có thể dẫn bọn họ về luật pháp đường thẩm vấn.

Mạnh Sơn Hà chỉ đám Mạc Phàm.

Vô Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhưng không nói gì thêm.

- Đúng rồi, sư thúc tổ, kẻ nào lớn mật như vậy dám ra tay với con trai của cố nhân sư thúc tổ, xung quanh Thần Nông Tông chúng ta còn mấy phân đà của Quỷ Ảnh Môn, có cần chúng con diệt trừ bọn họ giúp sư thúc tổ hay không?

Mạnh Sơn Hà hỏi tiếp.

- Ta cũng không rõ lắm là ai, nhưng người này tìm tu sĩ Hợp Đạo kỳ của Quỷ Ảnh Môn, dùng để đối phó một tu sĩ Kim Đan con trai của cố nhân ta.

Vô Phong nhìn Mạnh Sơn Hà, chậm rãi nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà thay đổi, cả người vốn run lên, không tự chủ được lùi về sau hai bước.

Người tìm tu sĩ Hợp Đạo kỳ của Quỷ Ảnh Môn đối phó tu sĩ Kim Đan, ngoại trừ ông ta ra còn có thể là ai?

- Làm sao vậy?

Vô Phong cảm nhận được dị thường của Mạnh Sơn Hà, lạnh nhạt hỏi.

- Không, không có gì.

Mạnh Sơn Hà nuốt nước bọt, lắc đầu.

Với bản lĩnh của Vô Phong chân nhân, chắc chắn biết ai ra tay với Mạc Phàm, sở dĩ không nói thẳng ra, là vì nể mặt Mạnh gia bọn họ.

Lúc này ông ta thừa nhận, chỉ sợ sẽ làm xấu mặt Mạnh gia.

- Ừm, không có gì là được, vậy ngươi vừa nói thân thế và bối cảnh của ba bọn họ có vấn đề, là vấn đề gì?

Vô Phong khẽ gật đầu, hỏi.

Mạnh Sơn Hà nhìn Mạc Phàm, miệng cử động vài cái, nhưng không nói nên lời.

Chắc chắn Vô Phong tới vì Mạc Phàm, ông ta nói thân phận của Mạc Phàm có vấn đề, không phải là muốn chết sao?

Đừng nói là ông ta, cho dù là lão tổ Mạnh gia cũng không dám.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Mạc Phàm kiêu ngạo như vậy, tối qua còn dám tới phủ đệ Mạnh gia.

Nếu ông ta là con cố nhân của Vô Phong, chắc chắn cũng dám làm vậy.

Phải biết rằng thiếu chút nữa Vô Phong trở thành chưởng môn của Thần Nông Tông, người như vậy ai dám động?

Nếu sớm biết Mạc Phàm là con cố nhân của Vô Phong sư thúc tổ, ông ta chắc chắn không gây khó dễ cho Mạc Phàm.

Lần này ông ta gặp phiền phức, Mạnh gia cũng phiền phức rồi.

Mạnh Sơn Hà biết những chuyện này, nhưng Chu Thanh Vân không biết.

Ông ta thấy Mạnh Sơn Hà không nói gì, vội vàng nói thay.

- Sư thúc tổ, là như vầy, vì tránh để kẻ gian tiến vào Thần Nông Tông chúng ta, con vốn định sưu hồn 10 người, nhưng lúc con sưu hồn tên tiểu tử này, trái lại bị phong ấn linh hồn của tiểu tử này làm nát một tay, cho nên con hoài nghi tiểu tử này có vấn đề, hai người bên cạnh cậu ta là bạn của cậu ta, vì tiểu tử này có vấn đề, cho nên phải điều tra cả hai bọn họ.

Chu Thanh Vân đắc ý nhìn Mạc Phàm, cười mỉa nói.

Có Vô Phong sư thúc ở đây, ông ta càng không có gì phải lo lắng, người Mạc Phàm tìm tới còn lợi hại hơn Vô Phong sư thúc tổ được sao?

- Con nói cậu ta sao?

Vô Phong chỉ Mạc Phàm, xác nhận.

- Đúng vậy, sư thúc tổ, chính là cậu ta.

Chu Thanh Vân cười nói.

Lúc Chu Thanh Vân nói chuyện, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa coi như bình thường, nhưng sắc mặt Mạnh Sơn Hà càng ngày càng khó coi.

Chu Thanh Vân nói những lời này, không thể nghi ngờ là đẩy bọn họ vào rãnh sâu, Vô Phong ở đây, ông ta không tiện nhắc nhở.

- Theo ta được biết, 10 người đứng đầu hải tuyển sẽ được dẫn tới trước mặt chưởng môn và mỗi phong chủ, để bọn họ quyết định để những người này đi hay ở lại đúng không?

Vô Phong lạnh nhạt hỏi.

- Quả thật là như vậy, sư thúc tổ, nhưng chuyện này được tổ chức ở phía nam, Mạnh sư bá mời cha con tới, bảo cha con phái một người tới đây, phòng ngừa có kẻ gian lẻn vào.

Chu Thanh Vân nhíu mày, vẫn giải thích.

- Mời cha con, cha con là người quản lý khống chế quy tắc, giới luật của đệ tử chính quy Thần Nông Tông đúng không, liên quan tới hải tuyển từ lúc nào thế, nhận đồ đệ còn cần luật pháp đường các con tới quản, chuyện này cha con biết không, Thanh Vân?

Vô Phong khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Chu Thanh Vân một cái, hỏi.

Cơ thể Chu Thanh Vân hơi run lên, lập tức giống như bị sét đánh, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Tuy ông ta không biết rốt cuộc là tình huống gì, nhưng đã cảm nhận được kỳ lạ rồi.

- Khởi bẩm sư thúc tổ, cha con có biết.

- Cha con biết rõ mình đi quá giới hạn còn phái con tới, xem ra luật pháp đường phải đổi người rồi.

Vô Phong hừ lạnh một tiếng nói.

- Sư thúc tổ tha tội, cha con phái con tới để kiểm tra, không phải lạm dụng quyền lợi của luật pháp đường.

Vẻ mặt Chu Thanh Vân ngẩn ra, vội vàng nói.

- Vậy sao, vậy con muốn sưu hồn con của cố nhân ta là có ý gì?

Vô Phong hỏi.

Ông mới nói xong, Chu Thanh Vân và không ít người xung quanh lập tức sửng sốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1589: Con còn vấn đề gì khác không?


- Chuyện này…

Chu Thanh Vân chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy không thể tin.

Lúc trước ông ta cảm thấy kỳ lạ vì sao một người còn chưa vào Thần Nông Tông như Mạc Phàm, vậy mà biết nhiều về Thần Nông Tông như vậy.

Hơn nữa không chỉ gọi thẳng tên cha ông ta, còn vô cùng tự tin có thể đi vào Thần Nông Tông.

Nếu Mạc Phàm là con cố nhân của Vô Phong chân nhân, bối phận sẽ như cha ông ta, biết những chuyện này không có gì kỳ lạ.

- Dạ, là ý của mình con.

Chu Thanh Vân nghĩ một lát, nhỏ giọng nói.

Bất luận là giọng điệu hay vẻ mặt, đều khác hoàn toàn trước đây.

- Chu Bất Vi sủng con nhiều năm thật.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

Chu Thanh Vân nói như vậy, đồng nghĩa với việc nắm toàn bộ trách nhiệm về mình, chuyện này không liên quan gì tới Chu Bất Vi.Vô Phong khẽ búng tay, một đạo hồng quang bay ra, rơi lên cánh tay Chu Thanh Vân.

Hồng quang biến mất vào trên tay cụt của Chu Thanh Vân, cánh tay ông ta nhanh chóng dài ra, không vỡ ra giống như lần trước.

- Đa tạ sư thúc tổ chữa thương thay con.

- Nếu những chuyện này là ý của mình con, vậy con về Thần Nông Tông đến động sám hối một năm đi.

Vẻ mặt Vô Phong lãnh khốc, nói.

- Đa tạ sư thúc tổ khai ân, Thanh Vân sẽ đến động sám hối.

Chu Thanh Vân lạy Vô Phong ba lạy, xoay người đi về phía cánh cổng ở tận cùng Thanh Thành.

Vô Phong sư thúc tổ đã ra mặt, cho dù là cha cũng không dám l* m*ng, càng không nói tới ông ta.

Ngoài ra ông ta can thiệp vào hải tuyển của Thần Nông Tông, quả thật là đi quá giới hạn, bị sư thúc tổ phát hiện, trừng phạt như vậy đã là nhẹ lắm rồi.

- Không cần gấp như vậy, đợi ta xử lý xong lại nói.

Vô Phong vươn một tay ra, dời mắt nhìn Mạnh Sơn Hà.

- Bên Chu Thanh Vân không còn vấn đề gì nữa, ba người mà con vừa nói ta thấy chiến lực không tệ, ta chuẩn bị giao con trai của cố nhân ta cho chưởng môn Vô Cực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đại Bỉ trăm năm sẽ do tiểu tử này đại diện cho Thần Nông Tông chúng ta tham gia, thiên phú của tiểu tử này không tệ, ta chuẩn bị dẫn tới Vô Thiên Phong của ta, nha đầu kia ta chuẩn bị tiến cử đến Vô Hỏa Phong của Vô Hỏa sư tỷ, những người khác xem rồi làm đi, Sơn Hà, con là người phụ trách hải tuyển lần này, có vấn đề gì không?

Đôi mắt Mạnh Sơn Hà đảo liên tục, trong chớp mắt tâm tình chìm vào đáy cốc.

Để Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông, đồng nghĩa với việc Mạnh gia có thêm một đại địch.

Ngăn cản Mạc Phàm, ông ta phải có bản lĩnh này mới được, người nói là Vô Phong chân nhân, một vị quản lý phía nam Thần Nông Tông lúc trước.

Cho dù là bây giờ, Vô Phong chân nhân vẫn chưởng quản Vô Thiên Phong một trong thập phong của Thần Nông Tông.

Ông ta do dự một lát, vẫn nói:

- Sư thúc tổ, con cũng rất thưởng thức chiến lực của Mạc Phàm, nhưng có thể nói cho con nghe thân phận của cậu ta hay không, như vậy con dễ nói với bên trên hơn?

Ông ta không ngăn cản được Mạc Phàm, nhưng ít ra có thể hiểu thêm về Mạc Phàm, nhất là thân phận thật sự của Mạc Phàm.

Như vậy, Mạnh gia bọn họ cũng có chỗ phòng bị.

- Con muốn biết thân phận của cậu ấy, có thể bảo Mạnh Bất Đồng tới tìm ta, ta sẽ nói cho Mạnh Bất Đồng.

Vô Phong nhíu mày, nói.

- Có những lời này của sư thúc tổ, Sơn Hà yên tâm rồi, đúng rồi, còn một chuyện nữa, trên người Mạc Phàm cầm hai thanh mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, Quỷ Ảnh Nhất Tộc còn đợi Mạc Phàm cho bọn họ công đạo, sư thúc tổ xem chuyện này, có phải chúng ta nên cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc một lời giải thích hay không?

Mạnh Sơn Hà nói tiếp.

Những lời vừa rồi của ông ta khiến Vô Phong chân nhân khó chịu, một khi đã như vậy lại đấu tranh thêm.

Ông ta còn thấp hơn Chu Thanh Vân đồng lứa, so với Vô Phong chân nhân càng thấp hơn quá nhiều, Vô Phong chân nhân cao cao tại thượng, cho dù tức giận cũng không so đo với ông ta.

- Quỷ Ảnh Nhất Tộc sao?

Vô Phong nhíu mày, nhìn lướt qua dưới đài, nhìn về phía đám Quỷ Kiến Sầu.

Đám Quỷ Kiến Sầu cảm nhận được ánh mắt của Vô Phong, sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói:

- Mong Vô Phong chân nhân bảo con của quý nhân ngài trả lại mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi.

Vô Phong không để ý tới Quỷ Kiến Sầu, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Sơn Hà lần nữa.

- Thần Nông Tông chúng ta cần giải thích với Quỷ Ảnh Nhất Tộc từ khi nào thế, lão tổ Mạnh Bất Đồng ngươi quản lý phía nam Thần Nông Tông như vậy à, còn cần giải thích với từng người sao?

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, vội quỳ xuống giải thích.

- Sư thúc tổ bớt giận, Sơn Hà không có ý đó, Sơn Hà chỉ muốn Mạc Phàm cho câu trả lời thỏa đáng.

- Được, ta sẽ cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc lời giải thích giúp cậu ấy, bây giờ mệnh kiếm ở đâu?

Ánh mắt Vô Phong lạnh lùng, hỏi.

- Mệnh kiếm ở?

Mạnh Sơn Hà nói một nửa thì dừng lại.

Mệnh kiếm ở ngay phủ đệ Mạnh gia, ông ta và Quỷ Ảnh đều không dễ thu phục.

Nếu ông ta nói với Vô Phong mệnh kiếm ở phủ đệ Mạnh gia, Mạnh gia bọn họ hoàn toàn là để giỏ trúc múc nước công dã tràng, trêu chọc rất nhiều phiền phức, chuyện gì cũng không có được.

Nói cho Vô Phong chân nhân là ở trên người Mạc Phàm, thật sự có thể lừa được Vô Phong chân nhân sao?

Vô Phong chân nhân là cao thủ Đại Thừa, còn là người tu Diễn Thiên Thần Quyết tới tầng cao nhất.

- Ở phủ đệ Mạnh gia.

Mạnh Sơn Hà do dự một lát, cả người như cà nhiễm sương, không còn sức lực nói.

Sớm biết thế ông ta đã không nói chuyện mệnh kiếm, có lẽ Mạnh gia ông ta còn đạt được mệnh kiếm.

Nếu có thể thu thập đủ chín chuôi mệnh kiếm, Mạnh gia bọn họ sẽ có được tiên khí thứ hai, lần này vì một câu của ông ta, không còn gì nữa rồi.

Vô Phong không hỏi vì sao, một tay ông vươn ra, năm ngón tay nắm chặt.

Theo ông nắm chặt tay, xung quanh hai thanh mệnh kiếm ở phủ đệ Mạnh gia mỗi thanh xuất hiện một bàn tay to, bàn tay to này bẻ vụn trận pháp và pháp bảo Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh bố trí, biến mất ở phủ đệ Mạnh gia, xuất hiện trong tay Vô Phong.

Vô Phong nhìn lướt qua hai thanh mệnh kiếm này, nhìn đám Quỷ Kiến Sầu ở phía dưới.

- Theo ta được biết, ngoại trừ hai thanh mệnh kiếm này, đã tìm được 6 thanh, trong đó có một thanh ở trong tay nhất mạch của Quỷ Ảnh ngươi, còn lại, một thanh ở Ngạo Nhật Sơn Tông, một thanh ở Bạch gia, một thanh ở Nam Cung gia, một thanh trong tay Quân Mạc Tà, một thanh ở Thánh Môn, các ngươi không đi tìm bốn thế lực này đòi lại mệnh kiếm, bây giờ có hai thanh ở Thần Nông Tông bọn ta, lại tụ tập bốn mạch trong cửu mạch tới, các ngươi cảm thấy Thần Nông Tông bọn ta không xứng thành thập đại tông môn, hay là cảm thấy Thần Nông Tông bọn ta là tông môn có chiến lực yếu nhất trong thập đại tông môn?

Vô Phong hỏi.

Lúc nói chuyện, bỗng nhiên ông phóng khí tức cấp bậc Đại Thừa ra.

Ở đây, cho dù là Mạc Phàm cũng đột nhiên cảm thấy mình lập tức thành người thường, mà Vô Phong lại biến thành sóng vĩ đại biển ngập trời mà lên, che khuất hải dương.

“Phịch!” Quỷ Kiến Sầu gần như không có phản kháng, quỳ trên mặt đất.

- Quỷ Ảnh Nhất Tộc cam lòng, hi vọng Thần Nông Tông bảo quản hai thanh mệnh kiếm này.

Vô Phong là người rất gần phía trước trong cao thủ Đại Thừa, đắc tội Vô Phong, rất có khả năng Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ sẽ lại gặp đại kiếp nạn.

Vô Phong nghe thấy lời Quỷ Kiến Sầu nói, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn Mạnh Sơn Hà một cái nói.

- Con còn vấn đề gì khác không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1590: Đa tạ Vô Phong sư thúc.


- An bài của sư thúc tổ Sơn Hà không có ý kiến, cứ dựa theo sư thúc tổ nói mà làm ạ.

Mạnh Sơn Hà nuốt nước bọt, cúi người nói.

Vô Phong chân nhân ra tay hủy phân đà của Quỷ Ảnh Môn ở Thanh Thành, không có khả năng không biết cao thủ Hợp Đạo đuổi giết Mạc Phàm là ông ta mời.

- Con không có ý kiến, vậy ta có ý kiến, con muốn nghe hay không.

Lông mày Vô Phong giãn ra, nói tiếp.

- Mời sư thúc tổ nói, Sơn Hà nhất định làm theo.

Cơ thể Mạnh Sơn Hà run lên, giống như bị sét đánh, cúi đầu nói.

Tuy ông ta không biết Vô Phong chân nhân muốn nói gì, nhưng rất rõ ràng, Vô Phong chân nhân muốn tính sổ với ông ta rồi.

- Quỷ Ảnh Môn không từ thủ đoạn ra tay như vậy, đừng xuất hiện ở quanh Thần Nông Tông nữa, con vừa nói con có thể làm chuyện này, vậy chuyện này giao cho con làm đi, phía nam Thần Nông Tông không cho phép Quỷ Ảnh Môn tồn tại, bọn họ đi thì để bọn họ đi, đám người này không đi, con diệt bọn họ, các phía khác ta sẽ phái người khác đi làm, chuyện này có cần lão tổ Mạnh Bất Đồng nhà con ra chỉ thị không?

Mặt Vô Phong không chút thay đổi, hỏi.

Ngày hôm qua ông nhìn kỹ phương pháp Mạc Phàm cho ông, nếu thuận lợi thì cùng lắm là 4 năm, vợ của ông sẽ tỉnh lại.

Vì vậy, trong chớp mắt khúc mắc đêm qua ông vẫn chưa cởi bỏ được giải, tu vi của ông cũng tăng lên một bước.

Phải biết rằng, đến cảnh giới này của ông, muốn tăng nửa bước đều phải ngàn năm, đã lâu rồi tu vi của ông không tăng.

Ông đã xưng Mạc Phàm là con của cố nhân ông, Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông sẽ đơn giản hơn trước, giải quyết toàn bộ vấn đề của hắn.

Quỷ Ảnh Môn bị đuổi khỏi Thần Nông Tông, chỉ sợ sát thủ của tông phái khác cũng không dám ra tay với Mạc Phàm.

- Mệnh lệnh của sư thúc tổ tất nhiên Sơn Hà sẽ nghe theo, chuyện này không cần nói cho lão tổ nhà con biết, lão tổ nhà con cũng nhìn Quỷ Ảnh Môn không vừa mắt đã lâu, chuyện này đợi con đưa mười người đứng đầu hải tuyển đến Thần Nông Tông sẽ đi làm.

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi tới mức tận cùng, nhưng cung kính nói.

Ông ta thuê Quỷ Ảnh Môn, bây giờ lại đi đuổi Quỷ Ảnh Môn khỏi Thần Nông Tông, ông ta không thể đối phó Mạc Phàm, còn đuổi Quỷ Ảnh Môn ra ngoài.

Từ nay về sau, Mạnh gia bọn họ không đội trời chung với Quỷ Ảnh Môn rồi.

Nhưng Vô Phong chân nhân bảo lão tổ ông ta làm vậy, cũng chỉ có thể làm vậy.

Nhưng ông ta nhất định phải về Thần Nông Tông một chuyến. Cho dù Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, cũng không lập tức trở thành đệ tử của chưởng môn, nếu đưa Mạc Phàm đến nơi có thể tiếp xúc với lão tổ Mạnh gia bọn họ, bọn họ muốn đối phó Mạc Phàm còn có cơ hội, cho dù là con cố nhân của Vô Phong chân nhân, tuyệt đối có thể khiến Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông.

- Không cần, con đi làm luôn đi, mười người này sẽ do Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa dẫn vào Thần Nông Tông thì hơn, nếu con muốn nói gì đó với Mạnh Bất Đồng, cứ nói qua Thông Tấn Phù là được, không cần phiền phức trở về Thần Nông Tông như vậy, nếu chuyện ta công đạo cho con không hoàn thành, con khoan hãy về Thần Nông Tông, chuyện này con có thể nói cho Mạnh Bất Đồng qua Thông Tấn Phù, bây giờ con có thể đi làm rồi.

Vô Phong giống như đoán được tâm tư của Mạnh Sơn Hà, lạnh lùng nói.

- Dạ, sư thúc tổ, con lập tức đi làm.

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, không dám phản kháng, gật đầu đứng dậy.

Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, rời khỏi sân.

Vô Phong không để ở trong lòng, nhìn về phía Chu Thanh Vân.

- Thanh Vân, con dẫn đám Mạc Phàm về Thần Nông Tông với Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa, con là đệ tử của Thần Nông Tông, lại là con trai của Chu Bất Vi, mười bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì ở Thần Nông Tông đúng không?

Mạnh Bất Đồng đều là ông nhìn tiến vào Thần Nông Tông, tuy ông bận chữa bệnh cho vợ, nhưng mấy năm gần đây Mạnh gia phát triển thế nào ông cũng có biết.

Mạnh gia ăn thiệt lớn như vậy từ chỗ Mạc Phàm, cho dù ông nói Mạc Phàm là con cố nhân của ông, Mạnh gia cũng không từ bỏ ý đồ.Nhưng Chu Bất Vi thì khác, Chu Bất Vi nợ Mạnh Bất Đồng ơn cứu mạng, không làm bất luận chuyện gì không tuân theo quy định.

Tuy Chu Bất Vi là Chu Bất Vi, Chu Thanh Vân là Chu Thanh Vân, nhưng ông đã mở lời, Chu Thanh Vân sẽ không như Mạnh Sơn Hà.

Có Chu Thanh Vân che chở, Mạc Phàm ở Thần Nông Tông sẽ không có vấn đề gì.

- Sư thúc tổ yên tâm, con là đệ tử của luật pháp đường, qua hải tuyển, bọn họ là đệ tử của Thần Nông Tông, có con ở đây, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chu Thanh Vân cung kính nói.

Ông ta không phải kẻ ngốc, lúc trước ông ta không biết Vô Phong chân nhân giữ ông ta lại làm gì, bây giờ ông ta đã hiểu rõ, Vô Phong chân nhân muốn ông ta bảo hộ đám Mạc Phàm.

- Rất tốt, cho con hai ngọc phù, một cái con dẫn tiểu tử kia đưa đến Vô Thiên Phong, một cái con dẫn vị cô nương kia tới Vô Hỏa Phong, bọn họ sẽ hiểu là tình huống gì.

Vô Phong lấy hai ngọc phù ra, đưa cho Chu Thanh Vân.

- Con dẫn những người khác đi trước, ta còn mấy lời muốn nói với Mạc Phàm, các con đợi một lát ở cửa nam, ta sẽ dẫn cậu ấy tới cửa nam.

Vô Phong lại nói tiếp.

- Dạ, sư thúc tổ.

Chu Thanh Vân nhận ngọc phù, cất đi, dẫn theo những người khác rời khỏi sân.

Dưới sân, bất luận là người tham gia hải tuyển hay người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc đều rời đi.

Thấy những người đó rời đi, Vô Phong bố trí một trận pháp, đi đến bên cạnh Mạc Phàm.

- Đa tạ Vô Phong sư thúc.

Mạc Phàm hơi cúi người với Vô Phong, nói.

Không thể không nói, Vô Phong giúp hắn một đại ân.

Có thân phận con cố nhân của Vô Phong sư thúc, ngoại trừ sư phụ hắn ra, không cần giải thích với những người khác.

Trừ chuyện đó ra, hắn còn có thêm một tầng bảo hộ.

Vô Phong sư thúc là cao thủ Đại Thừa nổi tiếng của Thần Nông Tông, không ít người muốn động vào hắn phải nghĩ tới Vô Phong sư thúc.

Không chỉ như vậy, hắn ở Thần Nông Tông sẽ tốt hơn nhiều.

- Có thể giúp ta đều giúp con làm, nên nhắc nhở con cũng nhắc nhở rồi, nhưng ta vẫn nhắc nhở con một câu, Mạnh Bất Đồng và Ngạo Nhật Sơn Tông đều không dễ chọc, ta đưa cho con thân phận này chỉ giúp con một phần nhỏ, con thành đệ tử của Vô Cực sư huynh cũng có thể giúp con một phần, nhưng vẫn phải xem chính con, nếu thực lực của con không đủ, người thua cuối cùng sẽ là con, nói cách khác con có thể nhớ chuyện từ nay về sau là chuyện tốt, nhưng cũng có khả năng hại chết con.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

- Sư thúc giáo huấn rất phải, con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Mạc Phàm cười nhạt, nói.

Hắn đã chết một lần, hiểu rõ chuyện này hơn Vô Phong sư thúc nói.

- Con biết là tốt, ta phải đi tìm mấy thứ cần chữa cho sư cô con, sẽ phải rời khỏi Thần Nông Tông một thời gian, tự giải quyết cho tốt đi, nếu ở Thần Nông Tông có thể tránh Mạnh Bất Đồng thì cố gắng tránh đi, muốn đấu với Mạnh Bất Đồng ít nhất phải đợi con có tiên khí rồi nói, trả lại con thứ này.

Ngón tay Vô Phong khẽ động, mệnh kiếm bay tới bên cạnh Mạc Phàm.

- Đa tạ sư thúc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cất mệnh kiếm đi.

Không có tiên khí, quả thật không đối phó được Mạnh Bất Đồng sư huynh.

- Con đi về thôi.

Vô Phong vung tay lên, ông và Mạc Phàm cùng biến mất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1591: Như vậy chúng ta có thể yên tâm rồi.


Lúc Mạc Phàm và Vô Phong biến mất, bên trong phủ đệ của Mạnh gia.

Mạnh Sơn Hà nhìn nơi phong ấn mệnh kiếm lúc trước, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, sắc mặt tái mét.

Mạc Phàm chọc Mạnh gia bọn họ, đến địa bàn của Mạnh gia bọn họ, không chỉ không thể làm gì Mạc Phàm, trái lại Mạnh gia bọn họ đắc tội Quỷ Ảnh Môn.

Thiệt thòi như vậy, đã lâu rồi Mạnh gia bọn họ không nếm thử.

Bên cạnh Mạnh Sơn Hà, vẻ mặt Quỷ Ảnh rất cẩn thận.

- Chủ nhân, làm sao bây giờ, tên tiểu tử kia tiến vào Thần Nông Tông là chuyện chắc chắn rồi.

- Còn có thể sao được nữa, Vô Phong sư thúc tổ đã ra mặt, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?

Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.

Khi nói chuyện, ông ta nắm lấy cổ Quỷ Ảnh, xách Quỷ Ảnh lên như xách con gà.

- Chủ nhân tha mạng, ta mới tra được một chuyện, hình như liên quan tới Vô Phong chân nhân và Mạc Phàm.

Hai tay Quỷ Ảnh nắm lấy tay Mạnh Sơn Hà, vội vàng nói.

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, lúc này điên cuồng trong mắt mới giảm đi một chút, chậm rãi thả Quỷ Ảnh ra.

- Chuyện gì?

- Nghe nói Vô Phong chân nhân tới đây, là do Tử Yên cô nương của Thiên Cơ Các mời tới.

Quỷ Ảnh cử động cái cổ, nói.

- Chuyện này liên quan gì tới Mạc Phàm?

Mạnh Sơn Hà trầm giọng hỏi.

- Có lẽ chủ nhân đã quên, lúc trước có một tu sĩ Kim Đan rất lợi hại về thuật luyện đan tên là Ngô Danh, người này cũng thanh danh lên cao ở Thiên Cơ Các, còn do Tử Yên tiếp đãi, mấy ngày hôm trước Ngô Danh xuất hiện lần hai ở Thiên Cơ Các, cũng tới tìm Tử Yên cô nương ở tầng năm, cho nên ta đoán, chưa chắc Mạc Phàm đã là con cố nhân của Vô Phong chân nhân, Vô Phong chân nhân chỉ nợ ân tình của Mạc Phàm mà thôi.

Quỷ Ảnh suy đoán.

- Vô Phong chân nhân nợ ân tình của Mạc Phàm, ngươi đang đùa ta à?

Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.

Tất nhiên ông ta nhớ Ngô Danh, nhưng cho dù Ngô Danh là Mạc Phàm, Vô Phong chân nhân là cao thủ đại Thừa, một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như Mạc Phàm, sao có thể khiến Vô Phong chân nhân nợ ân tình, trừ phi con kiến có thể lay động được voi, có ma mới tin.

- Ta cũng không tin được, nhưng chủ nhân đừng quên, Vô Phong chân nhân không phải quả trứng không nứt, đến bây giờ vợ của ông ấy vẫn bị nguyền rủa, đã nhiều năm rồi mà chưa tỉnh lại.

Mạnh Sơn Hà giật mình, lập tức lắc đầu.

- Không có khả năng, sao tiểu tử này có thể tiếp xúc được với Thất Sinh Thất Thế Chú?

Thất Sinh Thất Thế Chú là tuyệt chú, tuyệt chú này là nguyền rủa khó mà giải trừ.

Nguyền rủa này cho dù là chưởng môn Vô Cực đạo nhân của Thần Nông Tông người được xưng là y đạo thành giả, cũng không có một chút biện pháp

Mạc Phàm là một tiểu tử không phải người của Thần Nông Tông, sao có thể giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú?

- Ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng tiểu tử kia có thể làm được chuyện đó cũng không biết chừng?

Quỷ Ảnh không đáp hỏi ngược lại.

Những chuyện mà Mạc Phàm làm, nếu đổi thành những người khác, vốn dĩ không có khả năng đi tới Thanh Thành, đã sớm chết ở Ma Long Tinh hoặc Viêm Dương Thành, nhưng Mạc Phàm lại đi một đường tới Thanh Thành, có thể lập tức đi vào Thần Nông Tông.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, lúc này mới khẽ gật đầu.

- Trái lại ta xem thường tiểu tử này rồi.

Quỷ Ảnh không nói ông ta còn không có cảm giác, được Quỷ Ảnh nhắc nhở, hình như quả thật là như vậy.

Trên người Mạc Phàm có quá nhiều bí mật, có thể giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú cũng không phải không có khả năng.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây, chủ nhân, tiểu tử này quá nguy hiểm, để cậu ta vào Thần Nông Tông, Mạnh gia chúng ta sẽ có thêm một kẻ địch vô cùng mạnh.

Chiến lực của Mạc Phàm cao còn chưa tính, Thần Nông Tông là môn phái y tiên, Kim Đan kỳ có thể giải Thất Sinh Thất Thế Chú, chỉ sợ y đạo còn cao hơn lão tổ Mạnh gia bọn họ.

Ở Tu Chân giới, thực lực vi tôn.

Nhưng ở Thần Nông Tông, y đạo càng có thể thắng được địa vị.

Nếu Mạc Phàm là Ngô Danh, vậy thì đáng sợ rồi.

Thừa dịp Mạc Phàm còn là cảnh giới Kim Đan, sớm diệt Mạc Phàm là tốt nhất.

Một khi thực lực của Mạc Phàm tăng lên nhiều, muốn ra tay cũng không có cơ hội.

- Chuyện này thì ta sẽ lập tức thông báo cho lão tổ, để lão tổ ra tay đối phó tiểu tử này.

Mạnh Sơn Hà do dự một lát, nói.

Hắn được Vô Phong chân nhân phái đi đuổi Quỷ Ảnh Môn, hơn nữa đến Thần Nông Tông quyền lợi của ông ta rất ít, chỉ có thể bảo lão tổ ra tay rồi.

Ông ta lấy một Thông Tấn Phù ra, còn chưa thôi động phù văn của ngọc phù, ngọc phù tự động sáng lên.

Khí tức lạnh lẽo khiến toàn thân người ta run rẩy đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc đã bao phủ cả biệt viện Mạnh gia.

Đúng lúc này, chỗ Truyền Tống Trận ở Thanh Thành, Vô Phong chuẩn bị điều chỉnh tốt Truyền Tống Trận, lông mày lập tức nhíu lại, nhìn về phía phủ đệ Mạnh gia.

Ông chỉ nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu, biến mất vào trong Truyền Tống Trận.

Bên trong phủ đệ Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh cảm nhận được khí tức này, sắc mặt thay đổi, bọn họ vội vàng quỳ với Thông Tấn Phù.

- Sơn Hà bái kiến lão tổ.

Trong Thông Tấn Phù, một đạo quang b*n r*, tận cùng chùm tia sáng, một hư ảnh nam tử trung niên ngưng tụ mà ra.

Nam tử trung niên này tương tự Mạnh Sơn Hà, nhìn còn trẻ hơn Mạnh Sơn Hà một chút, tóc nửa trắng nửa đen, nhưng trong đôi mắt lộ ra tương tự Vô Phong, khiến người ta nhìn một cái là muốn rơi vào.

Nếu Mạc Phàm nhìn thấy nam tử trung niên này, nhất định sẽ nhận ra được, bởi vì nam tử trung niên này là Mạnh Bất Đồng lão tổ của Mạnh gia.

Mạnh Bất Đồng nhìn thoáng qua Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh, trên mặt bất hỉ bất nộ.

ể ầ- Tên tiểu tử Mạc Phàm kia vẫn vào Thần Nông Tông à?

- Sơn Hà làm việc bất lợi, vẫn để tên tiểu tử kia thực hiện được, xin lão tổ trách phạt?

Mạnh Sơn Hà phủ phục trên đất, kích động nói.

- Đứng dậy đi, ta nghe nói cậu ta mời được Vô Phong sư thúc?

Mạnh Bất Đồng lạnh nhạt nói.

- Đúng vậy, Vô Phong sư thúc tổ không chỉ cứu tiểu tử kia, còn dẫn cậu ta tiến vào Thần Nông Tông, còn bảo con đuổi Quỷ Ảnh Môn khỏi phía nam Thần Nông Tông.

Mạnh Sơn Hà đứng dậy, nhỏ giọng nói.

- Quả thật Quỷ Ảnh Môn không có quy củ, chuyện này con xem rồi làm đi.

Mạnh Bất Đồng nhướn mày, nói.

- Nhưng đối phó tên tiểu tử này thế nào đây ạ, rất có khả năng tên tiểu tử kia có tiếp xúc với phương pháp giải Thất Sinh Thất Thế Chú.

Mạnh Sơn Hà nói.

- Cậu ta là người đứng đầu hải tuyển đúng không?

Mạnh Bất Đồng hỏi.

- Đúng vậy, có vấn đề gì không, lão tổ?

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, giữa trán là mờ mịt.

- Nếu cậu ta đứng thứ nhất, vậy không cần chúng ta làm gì, để cậu ta đi tiếp đi, thứ nhất vốn là người chịu chết.

Mạnh Bất Đồng lạnh nhạt nói.

Đại Bỉ lần trước, đệ tử của Thần Nông Tông ngộ sát đệ tử của những tông phái khác.

Thứ nhất hải tuyển lần này, cơ bản là tự tìm đường chết.

Tin tức này mấy người đứng đầu đều biết, ông ta vẫn không rõ điểm này của Vô Phong sư thúc, sao lại cho Mạc Phàm vị trí thứ nhất.

- Như vậy chúng ta có thể yên tâm rồi.

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, trong mắt lập tức xuất hiện vui mừng.

- Con yên tâm đi làm chuyện Vô Phong sư thúc an bài đi, chuyện này không cần con quản nữa, tuy tên tiểu tử kia là người chịu chết, nhưng không sống dễ chịu ở Thần Nông Tông đâu.

Trong mắt Mạnh Bất Đồng hiện lên sắc bén, xoay người biến mất, ánh sáng trênThông Tấn Phù nhạt dần đi.
 
Back
Top Bottom