Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1562


Chỗ Vọng Cơ, lúc này có không ít người ngăn ở cửa.

Thực lực những người này thấp nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí có một người trên trán có chữ “Quỷ” là tu sĩ Hóa Thần.

Khác với những tu sĩ khác, những người này không chỉ mặc trang phục dị tộc, toàn thân lộ ra quỷ khí lạnh lẽo, tuy trên bầu trời có ánh mặt trời rực rỡ, nhưng trái lại càng khiến người ta không thoải mái.

Vọng Cơ cầm kiếm cổ màu trắng trong tay, chắn trước cửa, hai mắt nheo lại đánh giá những người này.

- Chư vị, các vị dẫn nhiều người như vậy tới chỗ Vọng Cơ là muốn làm gì, chỗ Vọng Cơ có thứ gì có thể đả động được các ngươi, nên các ngươi muốn cướp sạch chỗ Vọng Cơ sao?

Trong mắt Vọng Cơ lóe sáng sắc bén, hỏi.

- Có tiểu tử tên Mạc Phàm ở chỗ ngươi đúng không, chúng tôi tìm cậu ta có chuyện, bảo cậu ta ra đây, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.

Một nam tử trên trán có cái sừng quỷ lạnh lùng nói.

- Các ngươi tìm Mạc công tử thì tới đệ nhất cung, đến chỗ ta làm gì?

Trong mắt Vọng Cơ hiện lên dị sắc, lạnh lùng nói.

- Vọng công tử, ngươi đừng che giấu giúp Mạc Phàm nữa, hiện giờ cậu ta ở chỗ ngươi, nếu ngươi không muốn gây chuyện, thì bảo cậu ta ra đây đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể đắc tội rồi.

Nam tử có sừng lạnh lùng nói.

- Vọng Cơ, quả thật tiềm lực của ngươi không tệ, còn là thiếu gia của Vọng gia, nhưng ngươi nghĩ dựa vào tiềm lực của mình có thể chống lại mấy lão quái vật Hóa Thần kỳ chúng tôi sao, cho dù ngươi chống đỡ được mấy chúng ta, ngươi có thể đỡ nổi áp lực của Quỷ Ảnh Nhất Tộc không?

Một lão giả trên mặt có chữ “Quỷ” lạnh giọng nói.

Nếu là trước đây, bọn họ đã xông thẳng vào, vốn dĩ không cần nhiều lời với Vọng Cơ như vậy.

Cho dù Quỷ Ảnh Nhất Tộc nguyên khí đại thương, cũng phải lấy lại mệnh kiếm.

- Chư vị tới vì mệnh kiếm đúng không?

Vọng Cơ nhíu mày, hỏi.

Lúc Mạc Phàm lấy mệnh kiếm ra, anh ta đã nhìn ra, đúng là mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc.

Anh ta đoán thanh kiếm này sẽ mang tới phiền phức cho Mạc Phàm, chỉ là anh ta không ngờ phiền phức tới nhanh như vậy, chỉ mấy tiếng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc đã tìm tới.

- Nếu ngươi biết, còn nói nhiều như vậy làm gì, không nhanh giao người ra đây?

Lão giả trên mặt có chữ “Quỷ” híp mắt, không kiên nhẫn nói.

- Chư vị, Mạc công tử tới chỗ ta làm khách, nếu là khách của ta, vậy Vọng Cơ không thể giao cậu ấy cho các ngươi, các ngươi muốn tìm cậu ấy lấy mệnh kiếm, vậy đợi cậu ấy rời khỏi đây rồi nói sau.

Mắt Vọng Cơ đảo liên tục, cười nhạt nói.

- Hửm?

Đám người này nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

- Vọng Cơ, ngươi đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao?

Lão giả kia trầm giọng nói.

- Ta thấy ngươi cũng mơ ước mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng ta đúng không?

Nam tử có sừng nói.

- Trưởng lão, đừng nói nhiều lời với cậu ta như vậy nữa, chúng ta nhanh đoạt lại mệnh kiếm từ tay Mạc Phàm về đi, một tên sợ Mạc Phàm tự động từ bỏ không có gì phải sợ, phế tên tiểu tử này trước, rồi tìm Mạc Phàm lấy lại đồ thuộc về Quỷ Ảnh Nhất Tộc là được.

Có người nói với lão giả có chữ “Quỷ” trên mặt.

Lão giả có chữ “Quỷ” trên mặt nhíu mày, kiếm trong tay ông ta dấy lên hỏa diễm màu đen.

- Vọng Cơ, ta cho ngươi một cơ hội nữa, để ta đi vào tìm tên tiểu tử Mạc Phàm kia, hay là chúng ta tự đi vào?

Vọng gia cách Thanh Thành rất xa, nhưng cũng là một đại gia tộc có danh tiếng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh này, không đắc tội thì không cần đắc tội vẫn hơn.

Vọng Cơ còn chưa mở miệng, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong phòng đến.

- Vọng công tử, mong dừng tay, trà ta uống xong rồi, đã tới lúc ta phải rời đi.

Giọng nói vừa vang lên, tiếng bước chân truyền từ trong phòng ra.

Vọng Cơ nhíu mày, liếc mắt nhìn phía sau một cái, cười nhạt.

- Trà uống xong rồi, nhưng cơm còn chưa ăn, Mạc công tử vội vàng rời đi như vậy làm gì.

Anh ta và Mạc Phàm đã xem như không nợ nhau, Mạc Phàm lại phái người đưa tâm đức tu luyện tới.

Vừa rồi anh ta chỉ nhìn thoáng qua tâm đức đó, đã cảm thấy rất có ích, nếu tham ngộ hoàn toàn, không biết sẽ thế nào.

Hiện giờ có người tới gây sự với Mạc Phàm, Mạc Phàm lại không có ở đây, tất nhiên anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ít nhất anh ta phải chống đỡ tới lúc Mạc Phàm thật trở về.

Nói xong, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn trưởng lão của Quỷ Ảnh Nhất Tộc lần nữa.

ề ế ấ ể ế ể Ả ấ- Lão tiên sinh, sau khi Mạc công tử rời khỏi chỗ của ta, sẽ mặc các ngươi, ta đều không hỏi đến, nhưng cậu ấy ở chỗ ta một giây, các ngươi không thể vượt qua nơi này nửa bước, nếu không Vọng Cơ ta cả gan, chỉ có thể thử lợi hại của Quỷ Ảnh Nhất Tộc mà thôi.

Vọng Cơ nói xong, dùng kiếm cổ vẽ một vạch ngang trước bậc cửa.

- Vọng Cơ, ngươi thật to gan, vậy mà bảo hộ người đào trộm thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi, ai cho ngươi lá gan đó.

Sắc mặt nam tử có sừng khó coi, hỏi.

- Ta cũng rất muốn biết vấn đề này, ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy.

Vọng Cơ cười nhạt, nói với vẻ khinh thường.

Lão giả có chữ “Quỷ” trên mặt nhíu mày, ánh sáng lạnh ở trong mắt lại thịnh hơn vài phần.

- Vọng Cơ, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi chỉ muốn lấy lại thần khí thất lạc, ngươi đừng nhảy vào vũng nước đục này thì hơn, tuy Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi gặp đại kiếp nạn, nhưng không phải mặc người ta n*n b*p.

- Vọng Cơ không có ý khinh thường Quỷ Ảnh Nhất Tộc, chỉ là Vọng Cơ ta quen đãi khách như vậy, không liên quan tới dòng họ gì.

Vọng Cơ nho nhã lễ độ nói.

- Được rồi, xem ra Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi bị người ta xem thường rồi, một hậu bối cũng dám đối nghịch với Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi, như vậy lão hủ Quỷ Kiến Sầu không khách sáo nữa, nếu các vị đến đây, vậy xuất hiện đi.

Quỷ Kiến Sầu nhìn xung quanh vài lần, nhíu mày nói.

Những lời này vừa vang lên, bảy bóng dáng xuất hiện phía trước biệt viện của Vọng Cơ.

7 người này không phải người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng đều là tu sĩ Hóa Thần.

- Quỷ Kiến Sầu, chỉ là đối phó một tiểu tử Kim Đan đỉnh phong mà thôi, như vậy cũng cần chúng ta ra tay sao?

Tên mập đứng đầu bảy người này bất mãn hỏi.

Thấy bảy người này, cho dù là Vọng Cơ ở cửa biệt viện hay Mạnh Vô Kỳ ở trong nhà đều thay đổi sắc mặt.

Cộng thêm Quỷ Kiến Sầu, bên ngoài có tổng cộng tám cao thủ Hóa Thần.

Nếu tám người cùng ra tay, gần như sẽ bị giết chỉ trong chớp mắt, cho dù thiên phú của Vọng Cơ cao tới đâu cũng không có tác dụng.

- Bàn đầu đà, ta chỉ hứa hẹn một bộ bí pháp của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng ta, không có nói nhất định phải để các ngươi ra tay khi nào đúng không?

Qủy Kiến Sầu lạnh lùng nói.

- Dù sao cũng ra ngoài rồi, lấy thanh kiếm đó giúp ngươi là được.

Bàn đầu đà bĩu môi, sau đó dời mắt nhìn về phía Vọng Cơ, trong mắt chớp lóe sắc bén.

- Tiểu tử, ngươi có tu vi như hiện giờ không dễ, ngươi muốn vì một tiểu tử không có quan hệ, chắn trước mặt tám tu sĩ Hóa Thần chúng tôi sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1563: Từ chối sao?


Ở cửa biệt viện, Vọng Cơ nhíu mày, đôi mắt anh ta đảo liên tục.

Trong Thanh Thành cấm tranh đấu, nếu chỉ có một tu sĩ Hóa Thần, nhờ trận pháp ở biệt viện này còn có thể chống đỡ một lát, đợi trú quân ở Thanh Thành đến đây, Qủy Kiến Sầu không rút cũng phải rút.

Nhưng tám Hóa Thần, anh ta không có khả năng kéo dài một chút thời gian, không đợi được trú quân tới, anh ta và biệt viện này đã biến mất.

- Tiểu tử, ta cho ngươi 10 giây suy nghĩ, 10 giây sau nếu ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này, Vọng gia sẽ mất đi một thiên tài rồi.

Bàn đầu đà thấy vẻ mặt Vọng Cơ do dự, nói.

Trong phòng khách biệt viện, Mạnh Vô Kỳ nhìn mệnh kiếm khắc trên tay mình, vẻ mặt do dự bất định.

Chỉ cần anh ta giao mệnh kiếm ra sẽ không có chuyện gì, nhưng đây là linh khí của Mạc Phàm, đưa cho những người này thực lực của Mạc Phàm sẽ giảm đi một chút.

Nhưng nếu không giao ra, Vọng Cơ sẽ gặp phiền phức rồi.

Anh ta đang xoắn xuýt có nên giao mệnh kiếm ra hay không, trước mắt có quang ảnh chớp lóe, một bóng dáng xuất hiện trước mặt anh ta.

- Công…

Trước mắt Mạnh Vô Kỳ sáng lên, chữ “tử” đến bên miệng lại nuốt xuống.

Không phải Mạc Phàm đi có việc sao, lúc này mới qua bao lâu, Mạc Phàm đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi à?

Mạc Phàm ra hiệu đừng có lên tiếng, tay còn lại tạo pháp ấn, một vầng sáng bao Mạnh Vô Kỳ ở bên trong.

Đồng thời chỗ mi tâm hắn có một ấn ký liên hoa sáng lên, liên hoa chỗ trán Mạnh Vô Kỳ chậm rãi nhạt đi, dung mạo và khí tức cũng dần biến thành dáng vẻ của anh ta.

Ở trong phòng có thể cảm nhận được khí tức của hai người đang chuyển hóa, nhưng ở bên ngoài không có chút dị thường trong phạm vi cảm ứng của mọi người.

Một lát sau, Mạnh Vô Kỳ khôi phục dáng vẻ hoàn toàn.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, mệnh kiếm hóa thành ký hiệu bay từ trong tay Mạnh Vô Kỳ ra, trôi nổi xung quanh hắn, hắn xoay người đi ra ngoài.

Hắn vừa ra khỏi cửa, đám Qủy Kiến Sầu lập tức dời mắt không nhìn Vọng Cơ nữa, nhìn về phía mệnh kiếm trôi nổi xung quanh Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.

Vọng Cơ thấy Mạc Phàm đi tới, anh ta khẽ cau mày, sau đó lập tức cười nói:

- Mạc sư đệ, sao đệ lại ra ngoài rồi, là cảm thấy cơm chỗ ta không ngon sao?

- Đồ ăn không có vấn đề gì, chỉ là nơi này có quá nhiều ruồi bọ, lần sau có cơ hội lại ăn cũng không muộn.

Mạc Phàm cười nhạt, nói.

- Vậy được rồi, có cơ hội ta sẽ mời đệ ăn một bữa.

Vọng Cơ hơi nhếch miệng cười, thản nhiên nói.

Lúc hai người nói chuyện, Qủy Kiến Sầu nhíu chặt mày hơn.

- Tiểu tử, nếu ngươi ra ngoài, còn không nhanh giao mệnh kiếm cho ta?

- Giao cho ngươi, ngươi là ai?

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Qủy Kiến Sầu một cái, hỏi.

Mệnh Kiếm Phù này là linh khí nhận hắn làm chủ, Mệnh Kiếm Ảnh là thứ hắn đoạt được từ tay Long Ảnh, bất luận là thứ nào đều không có chút quan hệ với Qủy Kiến Sầu.

Nếu nói có quan hệ, đó là thanh kiếm này từng thuộc Quỷ Tộc.

Nhưng chỉ vì từng thuộc về Quỷ Tộc, hắn cần trả thanh kiếm này vật quy nguyên chủ sao?

Như vậy có rất nhiều thứ phải vật quy nguyên chủ lắm.

- Ta là trưởng lão hiện giờ của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, mệnh kiếm này là thần khí lạc bên ngoài của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nếu được ngươi nhặt lấy, mời trả lại cho chúng ta?

Sắc mặt Qủy Kiến Sầu khó coi, lạnh lùng nói.

- Quỷ Ảnh Nhất Tộc, Quỷ Ảnh có tổng cộng chín mạch, ngươi là nhất mạch đó à?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

- Tiểu tử, ngươi biết nhiều thật, chúng ta là Quỷ Mệnh Nhất Mạch.

Nam tử có sừng kia hừ lạnh một tiếng, nói.

- Nếu ta nhớ không sai, linh khí truyền thừa của Quỷ Mệnh Nhất Tộc là Mệnh Kiếm Ảnh, mà trong tay ta là Mệnh Kiếm Phù, hẳn là thần khí của Quỷ Phù Nhất Tộc, nếu để các ngươi lấy đi, mấy ngày nữa Quỷ Phù Nhất Tộc tới tìm ta đòi thanh kiếm này, ta nên lấy gì đưa cho người của Quỷ Phù Nhất Tộc đây?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, sắc mặt nam tử có sừng trên đầu lập tức xanh mét.

Mạc Phàm nói không sai, quả thật Mệnh Kiếm Phù là linh khí của Quỷ Mệnh Nhất Tộc bọn họ.

- Mạc Phàm, ngươi nói không sai, quả thật mệnh kiếm này của ngươi không phải của Quỷ Mệnh Nhất Tộc bọn ta, chỉ là tuy Quỷ Ảnh chia làm chín mạch, nhưng đồng khí liên chi, cho dù là nhất mạch nào gặp được thần khí của mạch khác, chỉ cần là đồ của Quỷ Ảnh cửu mạch chúng tôi, đều có tư cách đoạt lại.

Trong mắt Qủy Kiến Sầu lóe lên dị sắc, nói.

- Ý của ngươi là, cho dù là mệnh kiếm gì đều thuộc về Quỷ Ảnh Nhất Tộc các ngươi sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.

- Không sai, hôm nay ngươi không để thanh mệnh kiếm này lại, cũng phải để mệnh kiếm này lại, tự ngươi nhìn mà làm đi.

Vẻ mặt Qủy Kiến Sầu kiên quyết, nói.

- Nếu ta từ chối thì sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười mia, nhìn lướt qua mọi người hỏi.

- Từ chối sao?

Trong mắt Qủy Kiến Sầu hiện lên tàn nhẫn, không nói tiếp nữa.

Nhưng bàn đầu đà mở miệng lúc trước lại nói.

- Bên trong Thanh Thành không cho phép ra tay, nhưng không có vấn đề gì với tám cao thủ Hóa Thần, nếu ngươi từ chối, chúng tôi không chỉ lấy mệnh kiếm, còn lấy cả mạng ngươi, đúng rồi, còn lấy cả mạng người bạn bên cạnh ngươi nữa.

Nếu muốn ra tay, tất nhiên không thể tha cho một ai.

- Vậy sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn bàn đầu đà và 6 cao thủ Hóa Thần bên cạnh người này.

- Các ngươi đều lấy được thứ tốt từ Mạnh gia đúng không, còn nữa, cũng là Mạnh gia nói tin này cho ngươi đúng không?

Nếu chỉ là Quỷ Ảnh Nhất Tộc tới, hắn còn có chút tin không liên quan tới Mạnh gia.

Dù sao trong đấu cung có nhiều tu sĩ như vậy, có mấy người thuộc Quỷ Ảnh Nhất Tộc cũng rất bình thường.

Nhưng Quỷ Ảnh Nhất Tộc không chỉ tới nhanh như vậy, còn dẫn theo nhiều tộc nhân như thế, còn mời 7 vị cao thủ Hóa Thần, hiệu suất cao này khiến người ta hơi sợ hãi.

Nếu không phải hắn làm xong việc ở Thiên Cơ Các rất nhanh, sẽ không quay trở về nhanh như thế, chắc chắn là Mạnh Sơn Hà giở trò ở phía sau.

Mạc Phàm vừa nói câu này, sắc mặt đám bàn đầu đà và Qủy Kiến Sầu lập tức thay đổi.

ầ Ả ấ ể ấ ế ầ ể Ả ấ ề ế ếQuả thật bọn họ được Mạnh gia sai tới, chỉ cần bọn họ làm theo lời Mạnh gia nói, Quỷ Ảnh Nhất Tộc có thể lấy lại mệnh kiếm, bàn đầu đà cũng có thể đạt được thù lao từ Mạnh gia và Quỷ Ảnh Nhất Tộc, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải giết Mạc Phàm.

- Đúng thì thế nào, không đúng thì sao, tu sĩ Hóa Thần chúng tôi muốn làm gì thì làm, cần công đạo với một tu sĩ Kim Đan như ngươi à, ngươi nên ngoan ngoãn giao mệnh kiếm ra, có lẽ còn có đường sống, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm ra vẻ trước mặt chúng tôi, vô dụng thôi, chúng tôi đã biết rõ những bí pháp của ngươi, đừng uổng phí sức lực.

Bàn đầu đà cười mỉa, nói với vẻ khinh thường.

Nếu không phải sợ Mạc Phàm tự bạo mệnh kiếm, ông ta đã không nói nhiều lời với Mạc Phàm như vậy.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời uy h**p của bàn đầu đà, hắn cười nhạt một tiếng, vươn một tay ra, mệnh kiếm bay vào trong tay hắn.

- Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tốt, thanh kiếm này không chỉ là Mệnh Kiếm Phù, còn là Mệnh Kiếm Phù Ảnh.

Nói xong, một tay khác của hắn với vào trong Mệnh Kiếm Phù, Mệnh Kiếm Phù tự động mở ra, khi hắn rút tay ra, mệnh kiếm biến thành hai thanh, một phù một ảnh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1564: Thứ này cũng coi là một kiện.


- Cái gì?

- Hai thanh mệnh kiếm sao?

Mắt đám Qủy Kiến Sầu mở to, trong mắt đều là kích động.

Một mệnh kiếm đã khiến bọn họ ra quân ồ ạt tới cướp, vậy mà trên người Mạc Phàm lại có hai thanh.

- Tiểu tử, ngươi có ý gì?

Qủy Kiến Sầu nhíu mày, hỏi.

Mạc Phàm vốn có thể giao một mệnh kiếm ra, sau đó giữ cho mình một cái, Mạc Phàm lại lấy cả hai thanh mệnh kiếm ra, chắc chắn là có mưu đồ.

- Các ngươi muốn đúng không, ta cho các ngươi một cơ hội.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười thần bí, giải trừ quan hệ chủ tớ với hai thanh mệnh kiếm.

Ngoại trừ Qủy Kiến Sầu ra, tất cả người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc đều vui vẻ.

Vậy mà Mạc Phàm giải trừ quan hệ với mệnh kiếm, đồng nghĩa với việc hai thanh kiếm này đã vô chủ, như vậy dễ làm hơn rồi.

Không chỉ Quỷ Ảnh Nhất Tộc, đám bàn đầu đà cũng có chút động tâm rồi.

Mệnh kiếm, vài kiếm có thể trảm mạng người, ở trong tay Mạc Phàm đã kh*ng b* như vậy, lập tức khiến tuổi thọ của Tương Thành và Ôn Thủy Hàn xói mòn, đến tay bọn họ, uy lực sẽ tăng mạnh hơn.

Vọng Cơ cũng nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, nhưng lông mày lập tức giãn ra.

- Tiểu tử, nhanh giao mệnh kiếm cho ta, ta chỉ cần mệnh kiếm, những chuyện khác không liên quan tới ta.

Một tay Qủy Kiến Sầu vươn về phía Mạc Phàm, trầm giọng nói.

Mạc Phàm lấy hai thanh mệnh kiếm ra, còn giải quan hệ chủ tớ, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

- Ta sẽ đưa cho ngươi, nhưng ngươi có bản lĩnh khiến thanh kiếm nhận làm chủ hay không, ta không biết, muốn thì tự mình tới lấy.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, trong hai mắt mỗi mắt có một ấn phù xuất hiện.

Hai ấn phù này vừa xuất hiện, trên thân mệnh kiếm sáng lên từng vòng từng vòng, hai thanh kiếm giống như tinh linh thoát khỏi nhà giam, chớp lóe tinh quang phóng lên trên trời, bay về hai nơi ở Thanh Thành, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết à?

Sắc mặt Qủy Kiến Sầu thay đổi, tức giận nói.

Bất luận là mệnh kiếm nào đều có linh tính của mình, không chỉ chọn chủ, còn rất giỏi ẩn nấp, Mạc Phàm để hai thanh mệnh kiếm này chạy mất, Thanh Thành rộng lớn như vậy, bọn họ đi đâu tìm đây?

- Không phải ngươi nói mệnh kiếm là của Quỷ Ảnh Nhất Tộc ngươi sao, ta đã trả cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc rồi, các ngươi còn vấn đề gì không?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Ngươi, được lắm, xem như ngươi lợi hại, đợi ta tìm được mệnh kiếm, lại tìm ngươi tính sổ.

Qủy Kiến Sầu tức đến mức nghiến răng, không dám ở lại lâu, bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái đuổi theo một mệnh kiếm.

Người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc khác cũng vội vàng rời đi.

So với mạng Mạc Phàm, mệnh kiếm quan trọng với Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ hơn.

Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ phải tìm được chín mệnh kiếm, mới có thể phá giải nguyền rủa trên người, khôi phục cường đại trước đây.

Đám Qủy Kiến Sầu vừa đi, đám bàn đầu đà nhíu mày, trong đó có hai người do dự, cũng đuổi theo mệnh kiếm.

Chỉ trong phút chốc, trước cửa chỉ còn bàn đầu đà và 4 cao thủ Hóa Thần.

- Năm người các ngươi còn muốn giết ta à?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám bàn đầu đà một cái, hỏi.

- Tiểu tử, Mạnh gia cho chúng tôi thứ khiến chúng tôi rất động tâm, nếu ngươi có thể lấy thứ khiến chúng tôi càng động tâm hơn, nói không chừng chúng tôi sẽ rời đi.

Bàn đầu đà cười âm hiểm nói.

- Khiến các ngươi động tâm sao?

- Không sai.

Bàn đầu đà gật đầu, không có ý rời đi.

Những người đó đi rất đúng lúc, bọn họ đối phó Mạc Phàm và Vọng Cơ là được rồi.

Nhưng trước khi giết Mạc Phàm, đạt được ưu đãi trên người Mạc Phàm trước đã.

- Ta có thể nhắc ngươi một câu, chỉ cần ngươi lấy ra được thứ cùng cấp bậc với mệnh kiếm, chúng tôi sẽ nghĩ tới chuyện rời đi.

Bàn đầu đà cười nói.

- Vậy sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, suy nghĩ một lát.

- Linh kiếm của Tạo Hóa Môn, các ngươi cảm thấy thế nào?

Mạc Phàm lấy Cửu Tinh ra, hỏi.

- Linh kiếm của Tạo Hóa Môn sao?

Vẻ mặt mấy người khiếp sợ.

Mạc Phàm lấy hai thanh mệnh kiếm ra đã đủ khiến người ta kinh ngạc, còn linh kiếm của Tạo Hóa Môn. Đồ của Tạo Hóa Môn ở trong tay người thường không phát uy ra được nhiều uy lực, như linh khí bình thường, nhưng ở trong tay một số tu sĩ liên quan tới Tạo Hóa Môn thì khác, tuy bọn họ không dùng được, nhưng có thể lấy đi bán đấu giá.

- Có thể, chỉ là chúng tôi có năm người.

Ban đầu đà nhìn chằm chằm Mạc Phàm như nhìn con dê béo.

- Không sai, nếu ngươi có thể lấy năm kiện, chúng tôi sẽ rời đi.

Một nam tử khác nói.

- Hoa Vĩ Long và Kinh Long Đỉnh, có thể tính là hai kiện không?

Mạc Phàm lấy một cái đỉnh vuông ra, đặt trước người mình.

Sắc mặt đám bàn đầu đà lại thay đổi, bọn họ không xa lạ với hai thứ này.

Hoa Vĩ Long là một loại thảo dược cao cấp ở Ma Long Tinh, một gốc Hoa Vĩ Long có thể khiến một tu sĩ không cần sầu linh thạch trong mười năm.

Kinh Long Đỉnh là linh khí độc môn của Bộ gia, cũng là một kiện linh khí khó cầu.

- Còn thiếu hai thứ nữa.

Ánh mắt bàn đầu đà nhìn Mạc Phàm thay đổi.

Mạc Phàm không nhiều tuổi, tu vi không cao, nhưng giống như một bảo khố.

- Huyền Vũ Châu vạn năm.

Mạc Phàm lấy viên Huyền Vũ Châu mà Thượng Quan gia đưa cho ra.

Lần này không chỉ bọn họ, ánh mắt Vọng Cơ cũng rất lạ.

Vọng gia anh ta có một biệt viện ở Thanh Thành, đủ để chứng minh thực lực của Vọng gia bọn họ, nhưng công tử Vọng gia bọn họ không có nhiều đồ như Mạc Phàm, tuy từ nhỏ đến lớn anh ta cũng một đường kỳ ngộ không ngừng.

- Còn thiếu một loại.

Mạc Phàm do dự một lát, lấy một hộp ngọc chứa Long Thi Thảo ra.

- Long Thi Thảo, hẳn là phần lớn các ngươi chưa từng nghe nói tới, nhưng thứ này cùng một cấp bậc với nội đan của Huyền Vũ vạn năm, nhưng càng trân quý hơn nội đan của Huyền Vũ vạn năm, bởi vì với cấp bậc này của các ngươi, không thể vào được nơi xuất hiện Long Thi Thảo.

Long Thi Thảo ở Long Mộ Tinh, bên ngoài có lượng lớn Long Tộc thủ hộ, bên trong cũng là một vùngtử địa.

Nếu không biết gì về Long Mộ Tinh, cao thủ Đại Thừa đi vào cũng cửu tử nhất sinh.

Đám bàn đầu đà chỉ là cảnh giới Hóa Thần, vốn dĩ không có tư cách đi vào.

- Long Thi Thảo, ngươi nói hộp này là Long Thi Thảo sao?

Trong năm người, nam tử đeo mặt nạ nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vẻ mặt lập tức thay đổi, trong mắt đều là khó mà tin.

- Không sai, ngươi biết Long Thi Thảo à?

Nam tử đeo mặt nạ không gật đầu cũng không lắc đầu, ông ta không biết, nhưng từng thấy một nhiệm vụ thu mua Long Thi Thảo.

Yêu cầu của nhiệm vụ này, nếu không phải Long Tộc cao cấp thì cần cao thủ Đại Thừa.

Thứ có thể khiến Long Tộc cao cấp và cao thủ Đại Thừa ra tay, cấp bậc cao thế nào có thể tưởng tượng.

Vậy mà Mạc Phàm còn có thứ này, nếu có thể lấy được Long Thi Thảo, vậy thật sự phất rồi.

- Thứ này cũng coi là một kiện.

Vẻ mặt nam tử đeo mặt nạ không đổi nói.

ể- Tiểu tử, giao năm thứ đó ra đây, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.

Bàn đầu đà thấy nam tử đeo mặt nạ kích động như vậy, lập tức hiểu rõ, giơ tay về phía Mạc Phàm nói.

- Mấy thứ này đả động được các ngươi, nhưng ta không định dùng chúng nó đả động các ngươi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lại lấy một thứ khác ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1565: Bàn đầu đà do dự, xoay người biến mất.


- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

Bàn đầu đà thấy Mạc Phàm lấy thanh kiếm kia ra, sắc mặt thay đổi.

Thanh kiếm này không phải thanh kiếm gì khác, đúng là thanh kiếm Mạc Phàm đoạt được từ chỗ Lý Thu Minh.

- Muốn làm gì, cần ta giải thích một phen à, đúng rồi, còn có thứ này, nếu các ngươi cảm thấy còn sống lấy mấy thứ này, cứ việc tới lấy.

Con mắt Mạc Phàm phong ấn Ma Long nhắm lại rồi mở ra, Hồng Liên xuất hiện trong mắt hắn, Ma Long bay từ trong ra, lặng yên không tiếng động giang cánh trước mặt mọi người.

Hắn không định dùng kiếm và Ma Long ở đây, nhưng Mạnh Sơn Hà tìm nhiều người tới như vậy, trước mắt không quan tâm được nhiều như vậy.

Tuy tàn hồn của Ma Long không biểu lộ quá nhiều khí tức, nhưng sắc mặt đám bàn đầu đà thay đổi.

Lý Thu Minh dưỡng thanh kiếm 20 năm, không biết Mạc Phàm có thể phát huy ra uy lực hay không, một khi phát huy ra được uy lực, trong bọn họ sẽ có ít nhất một người chết.

Cộng thêm Ma Long, trong bọn họ ít nhất chết nửa.

- Tiểu tử, đưa 5 thứ đó cho chúng tôi, ta tuyệt đối không dây dưa với ngươi nữa, ngươi dám liều mạng với chúng tôi, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cùng lắm chúng tôi chết nửa, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.

Trong mắt bàn đầu đà lóe sáng hung quang, trầm giọng nói.

Tuy bọn họ là tu sĩ Hóa Thần, nhưng vì không có bối cảnh, lại không chịu gia nhập một số thế lực, cho nên luôn sống bằng đao l**m máu.

Nếu nhận nhiệm vụ của Mạnh gia, vậy sẽ không từ bỏ dễ dàng, nhất là có nhiều thứ tốt ở trước mặt bọn họ như vậy, bọn họ càng không đi.

Khi nói chuyện, ngón tay ông ta âm thầm cử động vài cái, một màn hào quang vô hình xuất hiện, bao bọn họ cùng với biệt viện của Vọng Cơ.

- Vậy sao, vậy thử xem, đúng rồi, bây giờ ta không cần giết hết các ngươi, chỉ cần giết tới khi trú quân tới, ta quay về đấu cung là được rồi.

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm mấy người này, một tay hắn đặt lên chuôi kiếm kia.

Hoa Vĩ Long và Long Thi Thảo đều là thứ không dễ dàng gì hắn mới tìm được, hắn sẽ cho những người này sao?

Cho dù liều mạng với tu vi này, hắn cũng không cho đám người này.

- Còn nữa, Vô Thiên Trận của ngươi có thể dừng lại rồi, trú quân đang trên đường tới.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn bàn đầu đà một cái, nói với vẻ khinh thường.

Vào lúc hắn tới, đã dẫn một đội trú quân.

Hắn vừa mới nói xong, ở phía xa truyền tới tiếng bước chân chỉnh tề.

Sắc mặt đám bàn đầu đà khó coi, lập tức do dự bất định.

Hiện giờ nếu ông ta dám ra tay, người nào ra tay trước người đó chết.

Nhưng không ra tay mà nói, càng về sau cơ hội càng nhỏ.

- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, chúng ta còn gặp lại.

Bàn đầu đà do dự, xoay người biến mất.

Bên Mạc Phàm đã không dễ ra tay, vẫn nên rời đi thì hơn, đợi trở về truyền mấy tin này ra, chắc chắn sẽ có người ra tay với Mạc Phàm, có người tiêu phí một kiếm của Mạc Phàm và Ma Long trước bọn họ ra tay lần nữa cũng không muộn.

Bàn đầu đà vừa đi, những người khác nhìn năm thứ xung quanh Mạc Phàm, do dự một lát cũng rời đi theo.

Những người này vừa đi, Mạc Phàm và Vọng Cơ đều thở phào nhẹ nhõm.

- Mạc sư đệ, can đảm của đệ đúng là không nhỏ.

Vọng Cơ nhìn Mạc Phàm, vô cùng bội phục nói.

Mạc Phàm mặt không đổi sắc trước mặt tám cao thủ Hóa Thần, còn đuổi được tám cao thủ Hóa Thần này đi.

Đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ giao mệnh kiếm ra trước.

- Vọng Cơ sư huynh khiêm tốn rồi, nếu ta không đến, đổi lại là sư huynh cũng như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Đổi lại là ta, ta chắc chắn không lớn mật như ngươi, ngang nhiên đối nghịch với Mạnh gia như vậy.

Vọng Cơ nhìn thoáng qua phương hướng mệnh kiếm rời đi, cười nói.

Tuy Mạc Phàm giải trừ quan hệ chủ tớ với mệnh kiếm, nhưng không từ bỏ khống chế mệnh kiếm.

Hai thanh kiếm này đang chịu khống chế của Mạc Phàm, đã tới hai phủ đệ của Mạnh gia ở Thanh Thành.

Nếu như có người muốn cướp mệnh kiếm, phải giẫm lên phủ đệ Mạnh gia trước, đây mới là điểm Mạc Phàm lớn gan nhất.

Mạc Phàm ngang nhiên đối nghịch với Mạnh gia, lấy bạo chế bạo.

- Nếu như không làm vậy, chỉ sợ ta không đi được, cũng làm phiền Vọng Cơ sư huynh, chẳng bằng từ bỏ hai thanh mệnh kiếm đó, rồi chơi với Mạnh gia một chút.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng nói.

Mạnh gia âm thầm làm mấy chuyện xấu, vậy hắn sẽ khiến Mạnh gia gà chó không yên.

- Mạc sư đệ không sợ hai thanh kiếm này bị Mạnh gia đoạt được sao?

Vọng Cơ cười hỏi.

Nếu Mạc Phàm có thể tập hợp đủ chín mệnh kiếm, vậy sẽ là tiên khí trong truyền thuyết.

Anh ta có thể nhường đệ nhất cung cho Mạc Phàm, nhưng không thể từ bỏ cơ hội có tiên khí.

Bởi vì đến cảnh giới rất cao, linh khí không đủ nhìn.

- Hai thanh mệnh kiếm mà thôi, nếu Mạnh gia có cơ duyên này, vậy để cho bọn họ.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Mệnh kiếm này là của hắn sẽ là của hắn, hắn giải trừ chủ tớ cũng là của hắn, không là của hắn, hắn giữ lại trong tay cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng bị những người khác cướp đi.

- …

Vọng Cơ lắc đầu cười, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Phàm cao hơn vài phần.

Anh ta đã tự xưng là thiên tài, nhưng theo ý anh ta bất luận là thiên phú, tâm tính và gan dạ sáng suốt, Mạc Phàm đều cao hơn anh ta nhiều.

- Đúng rồi, Mạc sư đệ, tâm đắc đệ cho ta lấy từ tay người nào thế?

- Của một vị sư huynh ta, sau này ta sẽ giới thiệu cho huynh làm quen.

Mạc Phàm giống như dự đoán được Vọng Cơ sẽ hỏi, cười khẽ nói.

Tất nhiên hắn không thể nói là Vọng Cơ sư huynh cho mình, đợi anh ta tham ngộ xong, không cần anh ta nói, Vọng Cơ sư huynh sẽ hiểu rõ.

- Như vậy, vậy được rồi, dù sao bất luận là thế nào, đều cảm ơn Mạc sư đệ, nếu Mạc sư đệ có việc gì cần cứ mở miệng nói.

Vọng Cơ thấy Mạc Phàm không chịu nói, cũng không hỏi nhiều, nói thẳng.

Mạc Phàm cho anh ta tâm đắc, ít nhất có thể khiến anh ta bớt mấy chục năm thậm chí trên trăm năm, không có thứ gì trân quý hơn thứ này.

Không nói ngoa, lúc này mỗi lần anh ta bế quan một ngày sẽ tiến bộ ngàn dặm.

Mạc Phàm chớp mắt, khẽ nâng mí mắt lên.

- Vọng Cơ sư huynh, nếu ta nhớ không nhầm, huynh rất tinh thông Phi Kiếm Truyền Ngữ Thuật đúng không, vậy huynh truyền âm ở Thanh Thành giúp ta được không?

Phi Kiếm Truyền Ngữ Thuật là một loại pháp thuật truyền âm nhờ kiếm khí, ngoại trừ tốc độ nhanh, không dễ bị người ta truy tung, còn truyền bá trong phạm vi rất rộng.

Hắn cũng dùng được pháp thuật này, nhưng không tinh thông như Vọng Cơ sư huynh, rất dễ bị người ta truy tung được.

Bị người ta phát hiện ở Thanh Thành, sẽ rất phiền phức.

- Thiên Mệnh Huyền Thuật của Mạc sư đệ đúng là cao minh, xem ra ta không có bí mật gì đáng nói trước mặt Mạc sư đệ rồi.

Vọng Cơ nói.

Phi kiếm truyền ngữ chỉ là tiểu đạo, trước đây anh ta thích dùng thuật pháp này truyền âm cho những người khác, dần dần trở nên tinh thông, nhưng anh ta chưa từng dùng trước mặt Mạc Phàm, Mạc Phàm lại biết anh ta tinh thông thuật này.

Anh ta không nghiên cứu sâu hơn, nói tiếp:

- Nói đi, đệ muốn truyền âm gì ở Thanh Thành.

- Mệnh kiểm của Quỷ Ảnh đã thành vật vô chủ, người muốn đạt được mệnh kiếm có thể đến phủ đệ Mạnh gia tìm, người vô duyên thì không, có duyên sẽ được.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát, nói.

Hiện giờ có rất ít người biết về mệnh kiếm, hắn muốn giội một chậu dầu vào trong lửa.

- Được, ta sẽ truyền đi giúp đệ.

Vọng Cơ nhíu mày, xoay người rời khỏi biệt viện.

Một thanh phi kiếm bay lên bầu trời, những lời Mạc Phàm mới nói vang lên trên bầu trời Thanh Thành, càng truyền càng lan xa.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1566: Sát Thủ


Trong một phủ đệ của Mạnh gia.

ấ ầ Ả ố ấMạnh Sơn Hà được mấy thị nữ hầu hạ, đang hưởng thụ mỹ nữ, mỹ tửu, món ngon, Quỷ Ảnh đi từ sau màn che ra, quỳ một gối trên đất.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, xua tay vẫy lui những thị nữ này.

- Chuyện an bài cho ngươi, làm thế nào rồi.

Mạnh Sơn Hà bưng một chén mỹ tửu lên, khẽ nhấp một ngụm hỏi.

- Hồi bẩm chủ nhân, đám người Mạnh gia chúng ta đã đi vào thành công, có mấy người đã tiến vào đấu cung.

Quỷ Ảnh hơi nhếch miệng cười, nói.

- Vậy tên tiểu tử Mạc Phàm thì sao?

- Trước đó không lâu tên tiểu tử kia ra khỏi đấu cung, đến phủ đệ của Vọng Cơ.

Quỷ Ảnh cười nói.

- Cái gì?

Mạnh Sơn Hà híp mắt thành đường ngang, xác nhận lại.

- Mạc Phàm ra khỏi đấu cung.

Quỷ Ảnh lặp lại.

- Tiểu tử này đúng là không biết sống chết.

Mạnh Sơn Hà uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cười nói.

Đấu cung có đệ tử của Thần Nông Tông quản lý, không ai dám đi vào gây chuyện.

Cho nên cho dù Quỷ Ảnh Nhất Tộc biết Mạc Phàm cầm mệnh kiếm, muốn tìm Mạc Phàm lấy mệnh kiếm chỉ có thể đợi Mạc Phàm đi ra, hoặc dụ Mạc Phàm tới.

Lương sư muội của ông ta đã nhắc nhở Mạc Phàm, không được ra khỏi đấu cung, vậy mà Mạc Phàm còn dám rời đi.

- Ta đã thông báo cho Qủy Kiến Sầu, ngoài ra còn tìm bảy cao thủ Hóa Thần giúp Qủy Kiến Sầu, không lâu sau, có lẽ chủ nhân sẽ nghe được tin tức tốt.

Cộng thêm Qủy Kiến Sầu là có tổng cộng 8 cao thủ Hóa Thần, cho dù thiên phú của Mạc Phàm cao tới đâu cũng không có đường sống sót.

- Được rồi, đứng dậy đi, uống vài chén với ta.

Mạnh Sơn Hà cười đắc ý, lấy bầu rượu và một cái chén ra rót cho mình một chén, cũng rót cho Quỷ Ảnh một chén.

Ông ta nói chuyện này cho lão tổ, lão tổ đã phái sứ giả tới.

Cho dù Mạc Phàm có thể thoát khỏi đuổi giết của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, cũng tuyệt đối không vào được Thần Nông Tông.

Mạc Phàm để lộ nhiều thứ như vậy, nếu không vào được Thần Nông Tông, không cần bọn họ ra tay chỉ có đường chết.

- Thuộc hạ không dám.

Trong lòng Quỷ Ảnh vui vẻ, nhưng giả bộ khiếp sợ nói.

- Đến đây đi.

Mạnh Sơn Hà bưng chén rượu lên, lạnh nhạt nói.

Quỷ Ảnh không chần chừ nữa, vội vàng bưng một chén khác lên.

- Chúc mừng chủ nhân mã đáo thành công.

“Keng!” Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, chén rượu ngọc thạch chạm vào nhau.

Nhưng chén rượu vừa đến bên miệng, còn chưa uống rượu, âm thanh phá không vang lên, một thứ bay tới trên không Mạnh gia.

“Răng rắc!” Âm thanh thủy tinh bị nghiền nát vang lên, trận pháp ở phủ đệ bị đâm ra một cái động to.

Thứ kia nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy.

Tươi cười trên mặt Mạnh Sơn Hà lập tức cứng đờ, chén rượu trong tay bị ông ta dùng lực nắm biến mất luôn cùng với rượu.

- Tiểu tử, đáng chết.

Sắc mặt Quỷ Ảnh thay đổi theo, chẳng quan tâm đến việc uống rượu nữa, vội vàng phóng thần thức.

- Chủ nhân, đó là mệnh kiếm của tiểu tử kia?

Quỷ Ảnh vừa mới nói xong, hai đạo độn quang đến phủ đệ Mạnh gia, đứng ở bên ngoài phủ đệ, chính là Qủy Kiến Sầu và một trong hai tu sĩ Hóa Thần rời đi lúc trước.

Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh hiểu rõ tình huống.

- Tiểu tử này đúng là đáng chết.

Mạnh Sơn Hà hổn hển nói.

Chắc chắn vừa rồi là mệnh kiếm, ông ta có nghĩ tới Mạc Phàm sẽ thả mệnh kiếm, nhưng thật không ngờ Mạc Phàm sẽ đặt mệnh kiếm ở phủ đệ của Mạnh gia.

Người bình thường không dám xông vào phủ đệ của Mạnh gia, nhưng trong Thanh Thành có không ít tội phạm chạy trốn, ngoài ra Quỷ Ảnh Nhất Tộc còn đáng sợ hơn tội phạm chạy trốn.

Mệnh kiếm này là thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, lúc trước có một gia tộc chiếm được mệnh kiếm bị một chi của Quỷ Ảnh Nhất Tộc biết được.

Một chi này của Quỷ Ảnh Nhất Tộc không phải đối thủ của gia tộc kia, nhưng phát động tộc nhân làm bom thịt người, một người tiếp một người tự bạo ở phủ đệ gia tộc đó.

Cuối cùng gia tộc kia không chịu nổi áp lực, bán mệnh kiếm kia cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc.

Mạc Phàm giấu mệnh kiếm này ở Mạnh gia, Mạnh gia đợi phiền phức tới cửa đi.

- Nhanh đi, tìm thanh mệnh kiếm kia, ngoài ra có người dám xông vào phủ đệ của Mạnh gia chúng ta, giết không tha.

Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.

Mạnh gia ông ta không sợ Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng không dính chút phiền phức thì không dính tốt hơn.

- Dạ.

Quỷ Ảnh đáp, sau đó biến mất.

- Đợi một chút, ngươi đến phủ đệ chữ Khôn, ta sẽ tự mình tìm mệnh kiếm ở phủ đệ này.

Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà kỳ lạ hơn nhiều, nói tiếp.

- Phủ đệ chữ Khôn sao?

Vẻ mặt Quỷ Ảnh mờ mịt, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Mạnh gia có hai phủ đệ Kiền, Khôn ở Thanh Thành, phủ đệ chữ “Kiền” là nơi cư trú của cao tầng như Mạnh Sơn Hà, hạch tâm của Mạnh gia ở Thanh Thành đều ở đây, phủ đệ chữ “Khôn” là chỗ ở của một số hậu bối Mạnh gia.

Phủ đệ chữ “Kiền” có mệnh kiếm, chữ “Khôn” cũng có mệnh kiếm sao?

- Tên tiểu tử kia cầm hai thanh mệnh kiếm.

Mạnh Sơn Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngay vừa rồi, ông ta nhận được tin truyền từ phủ đệ chữ “Khôn” tới, có linh khí vô chủ xâm nhập, còn có tu sĩ Hóa Thần và một đám Quỷ Ảnh Nhất Tộc ở cửa.

Tuy ông ta cũng không thể tin, nhưng chỉ sợ Mạc Phàm thật sự có hai thanh mệnh kiếm.

Mệnh kiếm này khác với linh khí bình thường, chính là một phần chín tiên khí, một khi giải trừ nhận chủ, cho dù biết rõ ở phủ đệ Mạnh gia bọn họ, muốn tìm được mệnh kiếm cũng không dễ như vậy.

Chỉ có thể dễ hơn một chút, ông ta và Quỷ Ảnh tiêu phí một chút công phu có lẽ tìm được, hai thanh thì phiền phức rồi.

- Dạ, chủ nhân, ta lập tức qua đó, nhưng đối phó tên tiểu tử Mạc Phàm kia thế nào đây?

Mặt Quỷ Ảnh xám ngắt, nhỏ giọng hỏi.

Hai thanh mệnh kiếm bay tới phủ đệ Mạnh gia, tám tu sĩ Hóa Thần có ba người không đi giết Mạc Phàm, trái lại quay về phủ đệ Mạnh gia bọn họ, rõ ràng là Mạc Phàm không bị diệt trừ như bọn họ nghĩ.

- Tên tiểu tử đó sao?

Trong mắt Mạnh Sơn Hà lóe lên ánh sáng lạnh.

Ông ta muốn thu thập Mạc Phàm lần hai, không những bị Mạc Phàm chơi ngược lại lần hai, Mạnh Sơn Hà này chưa từng bực tức như vậy.

Mạnh Sơn Hà còn chưa suy nghĩ xong nên làm gì bây giờ, thì vài đạo phi kiếm đến trên không Mạnh gia, một giọng nói vang lên.

- Mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc đã thành vật vô chủ, người muốn mệnh kiếm… Vô duyên thì không có duyên sẽ được!

Giọng nói này không chỉ vang lên ở phủ đệ Mạnh gia, còn vang lên khắp Thanh Thành.

Thanh Thành có vẻ yên tĩnh lập tức bùng nổ, sóng lớn lập tức nhấc lên.

Sắc mặt không ít người thay đổi, do dự vài giây, liền từ bỏ chuyện trên tay, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Không chỉ Thanh Thành bùng nổ, lúc này Mạnh Sơn Hà cũng có kích động tức muốn nổ tung.

Mạc Phàm đặt mệnh kiếm ở Mạnh gia bọn họ, vậy mà còn dùng Phi Kiếm Truyền Ngữ Thuật truyền tin khắp Thanh Thành.

Hiện giờ chỉ là Thanh Thành, chỉ sợ không lâu sau chín chi của Quỷ Ảnh đều biết rõ.

Cho dù là Mạnh gia bọn họ, nếu không nhanh tìm mệnh kiếm, có khả năng phủ đệ của Mạnh gia không giữ được.

Chỉ trong phút chốc, Mạnh Sơn Hà nhíu mày, trong mắt đầy hung quang.

- Ngươi đi mời một sát thủ chữ “Địa” giết Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ trước, nếu tên tiểu tử kia đi ra, mời người chữ “Thiên” giết tiểu tử kia.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1567: Lưu Ly Chi Địa.


Tu Chân giới có phái sát thủ tên là Quỷ Ảnh Môn, sát thủ ở bên trong chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, phần lớn Hoàng cấp đối phó tu sĩ Kim Đan, Huyền cấp đối phó Nguyên Anh, chữ “Thiên” và “Địa” thì đối phó tu sĩ Hợp Đạo và Hóa Thần.

Lúc trước ông ta cho Mạc Phàm một con đường sống, nếu Mạc Phàm chơi với ông ta như vậy, ông ta chỉ có thể tàn nhẫn.

Không phải Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ rất thân với Mạc Phàm sao, giết hai người này không tin Mạc Phàm không đi ra.

Mạc Phàm có thể khiến tu sĩ Hóa Thần không biết làm gì, vậy Hợp Đạo thì sao?

- Dạ, chủ nhân.

ắ Ả ắ ề ế ấTrong mắt Quỷ Ảnh hiện lên dị sắc, không hỏi nhiều nữa, quay người biến mất trong phòng.

Trong mắt Mạnh Sơn Hà đầy sắc bén nhìn về phía đấu cung, mãi mà không phai nhạt đi.

Lần này xem Mạc Phàm còn không chết không?



Lúc tin tức mệnh kiếm truyền bá ồn ào huyên náo ở Thanh Thành, Mạc Phàm dẫn theo Mạnh Vô Kỳ quay về đấu cung.

Hắn mới ngồi xuống không lâu, ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh như băng.

- Tiểu tử, bản trưởng lão đến đây, còn không mở đấu cung ra.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua cửa đấu cung đệ nhất, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mở trận pháp đấu cung ra.

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ Mạnh Sơn Hà ra, hai vị trưởng lão Lương, Chúc đi vào.

Nam tử họ Chúc thì không tồi, vẻ mặt vui vẻ như Phật Di Lặc, nhưng mặt nữ tử họ Lương thì âm trầm.

- Mời hai vị trưởng lão ngồi, Vô Kỳ, đi pha trà cho hai vị trưởng lão, đúng rồi, pha trà Vân Long Trà tốt nhất.

Mạc Phàm nhìn thấy hai người, vội vàng kêu lên.

- Dạ, công tử.

Mạnh Vô Kỳ gật đầu nói.

Chỉ trong phút chốc, Mạnh Vô Kỳ bưng linh trà và linh quả tới.

Lão giả họ Chúc khẽ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

- Pha chế không tệ, nhưng thời gian lên men quá ngắn, hương vị không thuần như thế.

- Quả nhiên Chúc trưởng lão được gọi là trà tiên của Thần Nông Tông, trà gì đến chỗ ngươi, lập tức sẽ bị đánh về nguyên hình.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Lão giả họ Chúc tên là Chúc Vũ, cũng coi như có chút danh tiếng ở Thần Nông Tông.

Trong nhiều tông môn ở Tu Chân giới có câu Phật nho chi phân, nếu dựa theo chuyện này để phân, Thần Nông Tông tính bảy phần Đạo gia, ba phần Nho gia, nhưng Chúc Vũ là y tiên hệ Phật.

Hơn nữa y đạo của ông ta phần lớn đến từ trà, khám bệnh cho người ta phần lớn đều lấy hình thức trà thể hiện.

Đồng thời ông ta cũng là cao thủ trà đạo, trà mà ông ta chế tạo ra, cho dù là sư phụ hắn cũng phải công nhận, hàng năm đều bảo Chúc Vũ tặng một chút.

- Mạc công tử quá khen, không biết có thể xin phương thức phối trà này của ngươi không?

Chúc Vũ cười hỏi.

Trà giống như rượu, cần thời gian ủ mới ngon, nhưng quả thật trà này của Mạc Phàm không tệ, nếu ông ta phối chế sẽ càng ngon hơn một chút.

- Không thành vấn đề, chỉ là phương pháp phối chế mà thôi, Chúc trưởng lão lấy cũng không sao.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, giao cho Mạnh Vô Kỳ ở bên cạnh.

Mạnh Vô Kỳ cầm ngọc giản, giơ ngọc giản về phía Chúc Vũ ở bên cạnh bàn.

Sắc mặt nữ tử họ Lương ở bên cạnh vốn khó coi, thấy hai người thưởng thức trà luận đạo, sắc mặt càng khó coi hơn.

- Hai người đúng là bình tĩnh, lửa đã cháy tới lông mày rồi, vậy mà hai người còn lòng dạ thảnh thơi thưởng thức trà luận đạo.

- Lương sư muội, trà này thật sự không tệ, uống một chút trà nhuận yết hầu rồi nói cũng không muộn.

Nam tử họ Chúc cũng không tức giận, tâm bình khí hòa nói.

- Uống trà của huynh đi, đợi tiểu tử này bị Mạnh gia g**t ch*t, chúng ta không có biện pháp trở về báo cáo kết quả công việc, nhìn xem huynh có thể uống trà được nữa không.

Nữ tử họ Lương nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi thật to gan và thủ đoạn, ngươi biết ngươi gây ra bao nhiêu họa không?

Mạc Phàm là một tiểu tử còn chưa tiến vào Thần Nông Tông, vậy mà đã đối nghịch với Mạnh gia.

May mà Mạc Phàm từ Hạ giới tới, nếu không gia tộc của Mạc Phàm đã bị Mạnh gia diệt hết lâu rồi.

- Lương trưởng lão, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào đây?

Mạc Phàm giống như dự đoán được, cười khinh thường hỏi.

- Ngươi nên làm thế nào, ngươi…

Trên đường tới bụng nữ tử họ Lương đã đầy tức giận, nhưng Mạc Phàm vừa hỏi như vậy, lập tức không biết nên trả lời thế nào rồi.

Chuyện này không phải Mạc Phàm có thể lựa chọn, từ lúc Mạc Phàm tới Thanh Thành Mạnh gia đã cắn Mạc Phàm không nhả, Mạc Phàm chỉ là tay không phản kích mà thôi.

Suy nghĩ như vậy, quả thật Mạc Phàm làm thế không sai.

Đổi lại là bà, bị Mạnh gia bắt nạt đến nước này chỉ sợ cũng như Mạc Phàm.

- Tên tiểu tử khốn nạn này, ngươi không thể ra tay nhẹ hơn một chút à, quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, ngươi nhất định phải đối nghịch với Mạnh gia vào lúc này à, ngươi hoàn toàn có thể tìm tiểu bối thập ác bất xá của Mạnh gia trút giận, không cần phải gây khó dễ cho Mạnh Sơn Hà.

Nữ tử họ Lương nhíu mày, vẫn nói.

Với thiên phú của Mạc Phàm, chỉ cần vào được Thần Nông Tông, chắc chắn sẽ thành đệ tử của chưởng môn.

Nếu Mạc Phàm thắng được một thứ tự tốt cho Thần Nông Tông ở Đại Bỉ tông môn, lại càng thắng cho Thần Nông Tông một vùng đất.

Đến lúc này Mạc Phàm sẽ cùng cấp bậc với Mạnh Bất Đồng, lại đấu với Mạnh gia sẽ dễ hơn nhiều.

Chỉ cần một câu của hắn, Mạnh Sơn Hà sẽ bị sung quân tới Lưu Ly Chi Địa.

Nhưng Mạc Phàm còn chưa tiến vào Thần Nông Tông, đã chống lại Mạnh gia, chuyện này không có chút ưu đãi với Mạc Phàm.

Rất có khả năng, Mạc Phàm sẽ không vào được Thần Nông Tông.

Mạc Phàm cũng không tức giận, trái lại ngừng cười.

- Đa tạ ý tốt của Lương trưởng lão, nhưng Lương trưởng lão yên tâm, Mạnh gia không làm gì được ta đâu, ta sẽ tiến vào Thần Nông Tông, đại diện cho Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ.

Đối với Lương trưởng lão mà nói, ai trở thành thứ nhất hải tuyển đều không khác nhau.

Nhưng Lương trưởng lão không ngại nguy hiểm đắc tội Mạnh gia tới tìm hắn, quả thật chuyện này khiến hắn rất cảm động.

- Mạnh gia không làm gì được ngươi sao?

Nữ tử họ Lương nhướn mày, đánh giá Mạc Phàm cẩn thận.

Mạc Phàm không giống đang nói đùa, cũng không giống nói suông.

- Hôm nay ngươi rời khỏi đấu cung, chính là vì chuyện này đúng không?

Nữ tử họ Lương suy nghĩ một lát, hỏi tiếp.

Lúc trước bà dặn dò Mạc Phàm, không có chuyện gì thì đừng ra khỏi đấu cung.

Mạc Phàm vẫn rời khỏi đấu cung, hiện giờ nắm chắc tiến vào Thần Nông Tông như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị xong tiến vào Thần Nông Tông.

Nếu đổi lại là những người khác, bà nhất định sẽ hoài nghi lời Mạc Phàm nói.

Tiềm lực toàn thân Mạc Phàm rất mơ hồ, huyết mạch Hồng Liên, mệnh kiếm, vân vân, Mạc Phàm có thể tìm được chỗ dựa vững chắc bà cũng không kỳ lạ.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm không giấu diếm, gật đầu nói.

Câu này vừa ra khỏi miệng, Chúc Vũ cười thoải mái, ông ta bưng một chén trà đưa cho nữ tử họ Lương.

- Lương sư muội, bây giờ có thể dùng trà chưa?

- Được rồi, nhưng cho dù như vậy, mấy ngày này ngươi cũng đừng ra khỏi đấu cung, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng, một phân đà của Quỷ Ảnh Môn ở ngay Thanh Thành.

Nữ tử họ Lương thở ra một hơi, khẽ nhấp một hớp trà nói.

Chính bà cũng từ Hạ giới tới, bà ngoại trừ xem trọng tiềm lực của Mạc Phàm muốn Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông ra, cũng nhìn thấy chút cảm đồng thân thụ từ người Mạc Phàm, cho nên mới kéo Chúc Vũ tới tìm Mạc Phàm.

Bà không biết Mạc Phàm tìm ai giúp đỡ, nhưng sống sót trước khi tiến vào Thần Nông Tông rồi nói sau. Với hiểu biết của bà về Mạnh gia, khả năng Mạnh gia thuê sát thủ không thấp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1568: Chúc Vũ xác nhận.


- Quỷ Ảnh Môn?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Hắn chỉ suy xét việc tiến vào Thần Nông Tông, trái lại quên môn phái sát thủ này.

Quỷ Ảnh Môn có vẻ nổi danh ở gần Thần Nông Tông, môn phái bồi dưỡng sát thủ này có ba quy củ không giết.

Thứ nhất: Không giết người của Thần Nông Tông, vì vậy mà Quỷ Ảnh Môn có thể kiến môn lập phái ở gần Thần Nông Tông.

Thứ hai: Không giết người hơn một đại cấp bậc, Quỷ Ảnh Môn vì đảm bảo xác suất ám sát thành công, người phái đi giết nhất định phải cao hơn một cấp bậc.

Thông thường tu sĩ cảnh giới đại nhất không am hiểu ra tay với tu sĩ dưới một cảnh giới, nhưng Quỷ Ảnh Môn thì khác, hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, vì mục đích hoàn thành nhiệm vụ.

Thứ ba: Không giết hạng người vô danh, quy củ này khiến thanh danh của Quỷ Ảnh Môn lan xa chỉ trong thời gian ngắn thành lập.

Quỷ Ảnh Môn thành lập 30 năm, ít nhất có hơn một ngàn hạng người nổi danh đã chết do bị Quỷ Ảnh Môn ám sát.

Lúc này Mạnh Sơn Hà không có biện pháp với hắn, ứng phó mệnh kiếm đã đủ khiến Mạnh Sơn Hà gặp phiền phức rồi, quả thật rất có khả năng Mạnh Sơn Hà tìm sát thủ giúp đỡ.

Tổ chức sát thủ bình thường thì không sao, bọn họ sẽ không như Quỷ Ảnh Môn phái sát thủ cấp bậc cao như vậy đi giết một người tu vi thấp.

Nếu là ngang cấp, cho dù là hắn hay Vọng Cơ sư huynh, Hồng Nhu sư tỷ, đều không có chút sợ hãi.

Nhưng Quỷ Ảnh Môn tìm tới, vậy thì khác rồi…

Hắn nhíu mày, suy nghĩ một lát.- Lương trưởng lão, ngươi vẫn đang tìm Ngột Trần Châu đúng không?

- Hửm?

Nữ tử họ Lương nhướn mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.

Không chỉ có bà, Chúc Vũ đang xem phương pháp chế trà cũng nheo mắt nhìn Mạc Phàm.

Ngột Trần Châu là nguyên liệu chính của Trường Sinh Đan mà nữ tử họ Lương đang luyện chế, bà tìm rất lâu, mà vẫn không thể tìm được.

Chuyện này không phải bí mật, nhưng Mạc Phàm không thể biết được chuyện này.

- Sao ngươi biết?

Nữ tử họ Lương tò mò hỏi.

- Nếu ta biết, đã nói lên ta có lý do biết, tạm thời ta không thể giải thích lý do này cho bà, nhưng ta biết một chỗ có Ngột Trần Châu, Lương trưởng lão làm theo lời ta nói sẽ không uổng phí quá nhiều sức lực.

Mạc Phàm giải thích.

Lương trưởng lão này tên là Lương Nguyệt Hoa, kiếp trước vì không tìm thấy Ngột Trần Châu, nhìn đám sư đệ sư muội vượt qua mình, nghe nói thiếu chút nữa bị bức điên, cho dù sau đó sư phụ Lương Nguyệt Hoa cho bà một viên Ngột Trần Châu, trong Lương Nguyệt Hoa vẫn có khúc mắc không thể xóa nhòa.

Thứ này rất trân quý với Lương Nguyệt Hoa, nhưng không tính là gì đối với hắn ở kiếp trước, đưa cho Lương Nguyệt Hoa một viên cũng không sao.

Viên Ngột Trần Châu mà Lương Nguyệt Hoa đạt được ở kiếp trước, cũng là sư phụ Lương Nguyệt Hoa tới chỗ hắn lấy.

- Thật sao?

Đôi mắt Lương Nguyệt Hoa đảo liên tục, hỏi.

- Cho ngươi, tự ngươi xem đi.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, khắc thông tin vào bên trong, bảo Mạnh Vô Kỳ đưa cho Lương Nguyệt Hoa.

- Động Dương Thiên Cung?

Lương Nguyệt Hoa mở to mắt, lông mày lập tức nhíu lại.

Trái lại bà có biết thiên cung này, chẳng qua thiên cung này ở một nơi vô cùng hung hiểm, nghe nói là hành cung của một vị Đại Đế, không ít người mơ ước nơi này, nhưng không ai có thể đi vào bên trong hoàn toàn.

Cho dù bên trong có Ngột Trần Châu, bà cũng phải có mệnh lấy mới được.

- Không sai, Lương trưởng lão xem xong sẽ hiểu rõ, đợi hải tuyển kết thúc, ngươi có thể đi cùng Chúc trưởng lão, chỉ cần hai người đi theo và chuẩn bị như trong ngọc giản, không những lấy được Ngột Trần Châu, còn có thể giành được không ít thiên tài địa bảo ở bên trong.

Mạc Phàm giải thích.

Kiếp trước hắn từng vào Động Dương Thiên Cung này rồi, đi vào bên trong theo mật đạo trên ngọc giản, mật đạo này có thể tránh thoát lượng lớn trận pháp hung hiểm.

Với thực lực của hắn hiện giờ không dễ đi vào, không bằng để hai người đi vào thì hơn.

Lương Nguyệt Hoa bán tín bán nghi nhìn ngọc giản, vẻ mặt càng ngày càng khiếp sợ.

Bên trong ngọc giản này không chỉ ghi lại mật đạo thông tới Động Dương Thiên Cung, còn ghi lại trận pháp ở mỗi vị trí và phương pháp tránh né, thậm chí còn nói rõ nơi nào có bảo vật nơi nào có bẫy.

Nếu không phải Động Dương Thiên Cung vẫn chưa có tin mở ra, bà còn tưởng rằng Mạc Phàm vào Động Dương Thiên Cung, lấy những thứ ở bên trong ra.

Bà nhìn xong ngọc giản, liền đưa cho Chúc Vũ.

Sau khi Chúc Vũ xem xong, cũng hít vào một hơi khí lạnh, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ vô cùng khiếp sợ.

- Tiểu tử, không phải ngươi là Đại Đế ở Động Dương chuyển thế đấy chứ?

- Nếu ta là Đại Đế ở Động Dương chuyển thế, ta đi tới Động Dương đó là được rồi, không cần tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Đúng là vậy, nhưng thứ này là thật sao?

Chúc Vũ vẫn không dám tin tưởng nói.

Động Dương Thiên Cung là hành cung của Đại Đế, có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, muốn đạt được truyền thừa và bảo tàng trong Động Dương này.

Những người kỳ ngộ trong Động Dương Thiên Cung này, có không ít là cao thủ Đại Thừa.

Nếu chuyện này là thật, giá trị của ngọc giản này không thể đo lường, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một viên Ngột Trần Châu.

- Các ngươi có thể phóng phân thân hoặc linh thú vào thử xem, thiệt giả phân biệt sẽ biết, nếu hai vị đến cảnh giới Hóa Thần, không có khả năng chưa từng tiến vào một bí cảnh, ngay cả điểm thưởng thức ấy cũng không có?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Chuyện này thì không cần, chỉ là mật đạo Động Dương Thiên Cung này thật sự khiến người ta khó mà nói nổi.

Chúc Vũ cười nịnh nọt nói.

Ông ta tự xưng là y tiên hệ Phật, lúc này hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

- Vậy vì sao ngươi lại cho chúng tôi thứ này?

Lương Nguyệt Hoa do dự, hỏi.

Mạc Phàm cho hai bọn họ thứ này, không phải là hết cách, nếu là hết cách, bọn họ không thể nhận.

- Hai người bảo hộ hai người giúp ta.

Mạc Phàm nhìn Lương Nguyệt Hoa và Chúc Vũ một cái, nói.

- Chỉ bảo hộ hai người thôi à?

Chúc Vũ nhíu mày, truy hỏi.

Mạc Phàm lấy cơ duyên của Động Dương Thiên Cung, chỉ bảo bọn họ bảo vệ hai người, chuyện này vô cùng lãng phí.

Cho dù Mạc Phàm đưa cơ duyên này cho hai cao thủ Đại Thừa, không phải không có khả năng đổi lấy bảo hộ của hai cao thủ Đại Thừa.

- Nếu hai người cảm thấy quá ít, đợi hai người chiếm được cơ duyên ở Động Dương Thiên Cung, có thể cho ta một phần, bao nhiêu thì tùy hai người.

Mạc Phàm không để ý lắm, nói.

Chỉ là một Động Dương Thiên Cung mà thôi, tuy là truyền thừa của Đại Đế, nhưng chỉ vậy mà thôi, hắn không có chút đau lòng nào.

Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa nhìn thoáng qua nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.

Cơ duyên lớn như vậy, không ai không động tâm, cũng ít người có thể từ chối, bọn họ cũng như vậy.

- Ngươi muốn hai chúng ta bảo hộ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu đúng không?

Chúc Vũ xác nhận.

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu.

Hắn thì không có vấn đề gì, Mạnh Sơn Hà sẽ không xa xỉ tới mức mời cao thủ cảnh giới Hợp Đạo giết Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ, cao thủ cảnh giới Hóa Thần bảo hộ bọn họ là đủ, Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa rất thích hợp.

- Vậy ngươi thì sao?

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1569: Không có gì là không có khả năng.


Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu rất thân với Mạc Phàm, tuy có nguy hiểm nhất định.

Nhưng Mạc Phàm mới là người nguy hiểm nhất.

Không có hai bọn họ bảo hộ Mạc Phàm, một khi Mạnh Sơn Hà tiến vào đấu cung, chỉ trong chớp mắt có thể giết Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.

Trái lại hắn không có gì phải lo lắng, hắn có thể nghĩ biện pháp chạy trốn, trái lại Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ không thể bị Mạnh gia giết vì hắn.

- Ta sao, ta đang đợi một người tới, người này đến đây, sẽ không có vấn đề gì nữa.

- Đợi một người?

Lương Nguyệt Hoa nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cũng không hỏi nhiều.

Mạc Phàm mời bọn họ đi bảo hộ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, chắc chắn người đợi sẽ có tu vi trên bọn họ, như vậy, quả thật không cần lo lắng cho tiểu tử Mạc Phàm này.

Nhưng bà liếc mắt ra hiệu với Chúc Vũ, mỗi người lấy một ngọc phù ra ném cho Mạc Phàm.

- Chúng tôi sẽ để lại một phân thân Hóa Thần ở đấu cung, nếu ngươi gặp nguy hiểm có thể bóp nát thứ này, trước khi người ngươi đợi chưa tới, phân thân của chúng tôi sẽ bảo hộ ngươi.

Lương Nguyệt Hoa nói.

Bọn họ cầm cơ duyên lớn như vậy trên tay Mạc Phàm, tất nhiên không thể quá keo kiệt.

- Đa tạ hai vị trưởng lão.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

- Tên tiểu tử này, không thể gọi chúng tôi một tiếng sư thúc à?

Lương Nguyệt Hoa tức giận nói.

Bà và Chúc Vũ là đệ tử chữ lót “Không” ở phía dưới chữ “Bất”, có địa vị cũng cao ở Thần Nông Tông.

Mười người đám Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông, tuy bái nhập chưởng môn và mấy người khác, nhưng cuối cùng phần lớn do đệ tử cùng trang lứa bọn họ dạy bảo.

Mạc Phàm gọi bọn họ là sư thúc, tuyệt đối không quá.

- Chuyện này à.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát.

Hắn từng gặp hai người này rồi, kiếp trước Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa gặp hắn, đều phải gọi hắn là tiểu sư thúc.

Bảo hắn gọi hai người là sư thúc, hắn thật sự không quen.- Chuyện này đợi ta thành đệ tử chữ lót là “Hư” rồi nói sau, đến lúc ai gọi ai là sư thúc còn chưa biết.

Chúc Vũ thì khá hơn một chút, nhưng Lương Nguyệt Hoa thì bĩu môi.

- Xú tiểu tử, tự giải quyết cho tốt đi, tốt nhất là có thể đợi được tới lúc người kia tới.

Hai người uống chén trà, lại hàn huyên vài câu lúc này mới rời đi.

Hai người vừa đi, Mạnh Vô Kỳ đi tới, tò mò hỏi:

- Công tử, Mạnh Sơn Hà dám phái sát thủ tới đấu cung sao?

Phái sát thủ tới giết người tham gia hải tuyển, nếu để Thần Nông Tông phát hiện ra, Thần Nông Tông nhất định sẽ không mặc kệ, một khi tra được Mạnh Sơn Hà, cho dù có Mạnh gia bảo vệ cũng phải chịu trừng phạt nhẹ, thậm chí còn liên lụy tới cả Mạnh gia.

- Không có gì là không có khả năng.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Hắn không biết tên của hắn có truyền tới tai sư huynh Mạnh Bất Đồng hay chưa, nhưng Mạnh gia chắc chắn sẽ không để hắn tiến vào Thần Nông Tông, điểm này Mạnh Sơn Hà hiểu rất rõ.

Cho nên cho dù phái sát thủ cũng không tiếc.

Ngoài ra chuyện rất phiền phức đối với Mạnh Vô Kỳ, không đáng kể chút nào đối với hắn và Mạnh Bất Đồng, chỉ cần diệt trừ đối phương là được.

- Vậy chúng ta có thể đợi được tới khi người kia tới không?

Mạnh Vô Kỳ lo lắng nói.

Mạc Phàm bảo Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa đi bảo hộ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, nếu không đợi được người kia tới, bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.

- Chuyện này thì ta không biết, cứ đợi là được, ngươi không cần lo lắng chuyện này, ngươi đi tu luyện công pháp ta cho người là được rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lúc này Tử Yên đã trên đường tới Thần Nông Tông, Vô Phong sư thúc tới được hay không, hắn cũng không chắc chắn, dù sao hắn còn chưa phải là y tiên bất tử ở kiếp trước, Vô Phong sư thúc chưa chắc sẽ tin biện pháp của hắn có tác dụng.

Nếu Vô Phong sư thúc không tới, lại nghĩ biện pháp là được.

- Dạ, công tử.

Mạnh Vô Kỳ gật đầu, quay về thiên điện của mình.

Mạc Phàm bố trí mấy trận bàn ở trong đấu cung, phong bế đấu cung lại, lúc này mới quay về phòng ngủ.



Bốn ngày kế tiếp, Mạc Phàm đều luôn ở trong đấu cung, chưa từng ra ngoài.

Tuy hắn đã tới Kim Đan đỉnh phong, nhưng thực lực còn có thể tăng được rất nhiều, ví dụ như luyện hóa thái dương chi khí.

Hắn đạt được Thái Dương Thần Thạch từ tay Dạ Tình lâu lắm rồi, cũng đã luyện hóa một phần, cho dù phát huy ra không nhiều uy lực, thay vì biểu lộ ra còn không bằng không sử dụng.

Mấy ngày nay, hắn đang luyện hóa thái dương chi khí.

Trong lúc này, đệ nhất cung rất yên tĩnh, trái lại Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa từng lần lượt tới một lần.

Quả nhiên người của Quỷ Ảnh Môn ra tay, nhưng hai bọn họ phát hiện trước, bị hai người đuổi đi không tốn sức.

Dù sao bọn họ là cao thủ Hóa Thần của Thần Nông Tông, một khi đến cảnh giới Hóa Thần, đều mạnh hơn cao thủ cảnh giới Hóa Thần ở các tông môn khác, tất nhiên người của Quỷ Ảnh Môn không thể so sánh được.

Ngoài ra hai người còn mang tới hai tin tức một tốt một xấu. Tin tức tốt là phủ đệ của Mạnh gia bị rất nhiều cao thủ vây quanh, chín chi của Quỷ Ảnh Nhất Tộc thì tới bốn chi, tuy là phủ đệ của Mạnh gia, nhưng vẫn không ngăn được có người xông vào, có thể nói là Mạnh gia gà chó không yên, Mạnh Sơn Hà không dám rời khỏi Mạnh gia một bước. Tin tức xấu là Thanh Thành có một tu sĩ Hợp Thể kỳ tới, tuy tu sĩ Hợp Thể kỳ này chưa chắc đã là sát thủ do Quỷ Ảnh Môn phái tới giết Mạc Phàm, nhưng không thể chắc chắn không có chút quan hệ với Quỷ Ảnh Môn, cho nên có khả năng đám Mạc Phàm và Vọng Cơ gặp nguy hiểm rồi.

- Tiểu tử, rốt cuộc người ngươi đợi khi nào mới tới?

Phân thân mà Lương Nguyệt Hoa để lại hơi sốt ruột nói.

Nếu cao thủ Hợp Thể này là Quỷ Ảnh Môn phái tới, hai bọn họ không thể bảo vệ được Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, Mạc Phàm cũng phải chết.

- Ta cũng không biết.

Mạc Phàm lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nói.

- Vậy ngươi có biết hay không, ngươi và đám Vọng Cơ sắp chết rồi?

Phân thân của Lương Nguyệt Hoa hổn hển nói.

Ở phía nam nơi Mạnh gia quản lý, có người ngang nhiên xông vào phủ đệ Mạnh gia, vậy mà Mạc Phàm và đám Vọng Cơ vẫn còn sống, chuyện này như đả kích ít nhất hai lần đối với Mạnh Sơn Hà, khả năng tu sĩ Hợp Thể kia là người của Quỷ Ảnh Môn cao hơn nhiều.

- Nếu vận khí không tốt như vậy, ta cũng không có biện pháp.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn đã đợi bốn ngày, Vô Phong sư thúc còn chưa tới, xem ra chuyện hắn bảo Tử Yên làm không thuận lợi như vậy.

- Tiểu tử, ngươi.

Phân thân của Lương Nguyệt Hoa tức đến mức giậm chân, nhưng ngay sau đó, phân thân của Lương Nguyệt Hoa bình tĩnh hơn.

Mạc Phàm nhíu mày, hơi bất ngờ nhìn phân thân của Lương Nguyệt Hoa.

- Lương trưởng lão, làm sao vậy?

Một lát sau, lúc này giọng Lương Nguyệt Hoa mới vang lên.

- Tiểu tử, lại nói cho ngươi một tin xấu, sứ giả Thần Nông Tông phái đã tới, bảo là muốn kiểm tra cẩn thận một số tuyển thủ không rõ thân phận, ngươi tự cầu nguyện đi, người ngươi đợi phải tới trong ngày mai.

Ngày mai là ngày cuối cùng của hải tuyển Thần Nông Tông, rõ ràng đây là người Mạnh Sơn Hà gọi tới. Bây giờ người này đã tới, cho dù Mạc Phàm không chết cũng không vào được Thần Nông Tông.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1570: Công tử có viện pháp rồi sao?


- Hả?

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt rét lạnh vài phần.

Quả thật đây không phải là tin tốt, Mạnh Sơn Hà đã bố trí xong xuôi cả rồi, mà người hắn đợi vẫn chưa tới.

- Ta đã biết.

Mạc Phàm nói.

Lương Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt Mạc Phàm rất bình tĩnh, tức giận cũng giảm xuống vài phần.

- Tiểu tử, ta có thể cho ngươi một lựa chọn, ta không có đồ đệ, nếu ngươi muốn tiến vào Thần Nông Tông có thể trở thành đồ đệ của ta, Quỷ Ảnh Môn sẽ không giết đệ tử của Thần Nông Tông, như vậy sẽ giữ được mạng, còn khiến ngươi tiến vào Thần Nông Tông, chỉ là…

Lương Nguyệt Hoa nói một nửa thì dừng lại.

Nếu Mạc Phàm bái bà làm vi sư, Mạc Phàm chỉ có thể từ bỏ thứ tự hải tuyển.

Không chỉ danh ngạch hải tuyển của Thần Nông Tông, khi Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông địa vị cũng thấp đi nhiều.

Phải biết rằng, sau này đệ tử đó có thành tựu cao bao nhiêu ở Thần Nông Tông, thì phải xem địa vị của đệ tử đó khi mới tiến vào Thần Nông Tông.

Ví dụ như khi Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông bái chưởng môn làm vi sư, trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, như vậy sau này thăng nhanh hơn những người khác nhiều.

Trái lại trở thành đệ tử của bà, có khả năng cả đời Mạc Phàm sẽ thấp hơn Mạnh Bất Đồng.

Bởi vì Mạnh Bất Đồng có chữ lót là “Bất”, mà Mạc Phàm chỉ có chữ lót là “Hư”, cho dù Mạc Phàm thành chưởng môn, gặp Mạnh Bất Đồng cũng phải gọi một tiếng sư tổ.

Đồng thời nếu Mạc Phàm bái bà làm vi sư, đồng nghĩa với từ bỏ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu.

Mạc Phàm có thể còn sống tiến vào Thần Nông Tông, nhưng hai người có khả năng bị Mạnh gia giết.

- Ngươi và ta đều là người từ Hạ giới tới, muốn thăng chức ở Tu Chân giới sẽ khó hơn người bình thường nhiều, cho dù thân phận của ngươi thần bí, nhưng nếu không có biện pháp khác, tốt nhất là ngươi nên suy xét chuyện này, ngươi vẫn còn một ngày.

Lương Nguyệt Hoa lại ân cần khuyên nhủ.

- Đa tạ ý tốt của Lương trưởng lão, nếu thật sự tới nông nỗi đó, ta sẽ suy xét.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, nói.

- Tự giải quyết cho tốt đi, vị sứ giả kia đang điều tra thông tin về ngươi, ta và Chúc Vũ chỉ có một người ở đó, ngươi lập tức bảo Hồng Nhu ở yên Chung gia, chưa kết thúc hải tuyển thì đừng ra, một người trong chúng tôi sẽ bảo vệ Vọng Cơ.

Lương Nguyệt Hoa nhắc nhở.

Nói xong trên phân thân của bà chớp lóe quang hoa, biến mất không thấy.

Trong đấu cung, đôi mắt Mạc Phàm híp thành đường ngang, trong đôi mắt đều là nghiêm trọng.

Chuyện này kém xa kế hoạch hắn nghĩ nhiều, dựa theo suy nghĩ của hắn, cùng lắm là ba ngày, Vô Phong sư thúc sẽ tới Thanh Thành.

Chỉ cần Vô Phong sư thúc vừa tới, cho dù là Quỷ Ảnh Môn hay là sứ giả Mạnh gia phái tới đều không là gì cả, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng hiện giờ không có tin tức của Vô Phong sư thúc, hắn sắp rơi vào trong vũng bùn.

Xem ra hắn quá tự tin, hơn nữa thực lực của bản thân không đủ, nếu không sẽ không có chuyện như vậy.

- Như vậy cần phải suy nghĩ biện pháp thôi.

Một tay Mạc Phàm chống cằm, thận trọng nói.

Dựa theo lời Lương Nguyệt Hoa, hắn không làm được.

Như vậy Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ đều phải chết, đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất.

- Có cần đi tìm Chung Bất Phàm giúp đỡ hay không đây?

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Hắn sửa phương thuốc giúp Chung Bất Phàm, lúc này Chung Bất Phàm đã cảm nhận được tính chính xác của phương thuốc.

Chung Bất Phàm từng đồng ý với hắn, nếu có chuyện có thể nói với ông ta.

Tuy Chung Bất Phàm không phải tu sĩ Hợp Đạo kỳ, nhưng Chung gia ở Thanh Thành đã có.

Chỉ cần kháng lại được sát thủ Hợp Đạo kỳ của Quỷ Ảnh Môn, sứ giả kia giao cho hắn xử lý là được.

Cho dù có khả năng bại lộ thân phận của hắn, nhưng trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất.Nghĩ tới đây, hắn lấy khối ngọc bài Chung Bất Phàm cho hắn ra, một đạo thần niệm được đánh vào bên trong.

Không lâu sau, ngọc bài sáng lên.

Ý niệm của hắn vừa động, thần thức trút vào bên trong, giọng một tôi tớ truyền từ trong ra:

- Gia chủ nhà ta đang bế quan luyện đan, nếu tiên sinh có chuyện gì có thể nói cho tiểu nhân, đợi gia chủ nhà ta xuất quan, tiểu nhân sẽ thông báo cho gia chủ nhà ta trước tiên, nếu là chuyện khẩn cấp, ta có thể tìm thiếu gia nhà chúng ta.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, nhưng lập tức giãn ra, sau đó cười chua xót.

Khi hắn luyện đan, có đôi khi cũng có thói quen này, sẽ tắt ngọc phù truyền tin, hoặc giao ngọc phù truyền tin cho Phượng Vũ, để Phượng Vũ bảo quản, tránh bị người ta quấy rầy khi luyện đan, dẫn đến luyện đan thất bại.

Chỉ sợ lúc này Chung Bất Phàm cũng đang chăm chú luyện chế Cửu Hoa Đan.

- Không cần, vậy thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói với ngọc phù, đồng thời tắt ngọc phù truyền tin.

Đợi Chung Bất Phàm đi ra, đã chẳng có ích gì nữa.

Ngoài ra Chung Bất Phàm nợ ân tình của hắn, nói với người khác của Chung gia vô dụng.

Chung gia không được, Thượng Quan Ngưng cũng vô dụng, mấy thế lực hắn mới kết bạn ở Thanh Thành đã không có biện pháp rồi.

- Làm sao bây giờ?

Mạc Phàm đập tay lên trên ghế.

Hắn tới Tu Chân giới lâu như vậy, bởi vì là trở về, đoạn đường này đi đều xem như xuôi gió xuôi nước, cho dù gặp một số chuyện, đều được hắn giải quyết dễ dàng, chỉ riêng chuyện này, thật sự khiến hắn hơi khó xử rồi.

Hơn nữa giải quyết chuyện này không tốt, sẽ xảy ra chuyện hắn không muốn nhìn thấy.

Hắn đang xoắn xuýt nên làm sao bây giờ, vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ xấu hổ, đi từ trong thiên điện ra.

- Công tử, hay là ngươi giao ta cho Mạnh Sơn Hà đi?

Mạc Phàm đi tới một bước này với Mạnh Sơn Hà, có không ít liên quan tới anh ta.

Nếu giao anh ta cho Mạnh Sơn Hà, nói không chừng sẽ có đường sống dịu đi.

- Hửm?

Mạc Phàm nhướn mày, cười lạnh lùng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

- Ngươi cảm thấy giao ngươi ra, Mạnh gia sẽ tha cho ta à?

- Có lẽ không thể.

Mạnh Vô Kỳ lắc đầu.

- Ngươi cảm thấy ta là loại người gặp lâm nguy sẽ từ bỏ những người khác à?

- Không phải.

- Vậy ngươi cảm thấy ta không có biện pháp đối phó Mạnh gia sao?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

- Chuyện này…

Mạnh Sơn Hà do dự một lát, gật đầu.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nhưng không tức giận.

- Tạm thời ta chưa có biện pháp, nhưng không có nghĩa là đã thua, có chút thời điểm thắng thua chỉ là chuyện trong chớp mắt, hiện giờ ta không có biện pháp, nhưng không có nghĩa là ta vẫn không có, nói không chừng một giây sau sẽ có biện pháp, ví dụ như vừa rồi ta không có, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, thì nghĩ ra được một biện pháp.

- Công tử có viện pháp rồi sao?

Trước mắt Mạnh Vô Kỳ sáng lên, hơi kích động nói.

- Thực ra rất đơn giản, chẳng qua rất nguy hiểm, một khi sử dụng, có khả năng chú, em họ ngươi đều phải chết, ta chỉ có thể bảo vệ ngươi, đương nhiên cũng có khả năng là ta bảo hộ chú và em gái ngươi, ngươi nhất định phải chết, cho dù là loại nào, nếu trong các ngươi có một người chết, tất cả người nhất mạch Mạnh Bất Đồng đều phải chết.

Mạc Phàm giải thích.

- Chuyện này, Mạc công tử có thể nói trước cho ta nghe được không?

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, do dự một lát nói.

Nếu có thể giải quyết vấn đề, còn báo thù nhất mạch Mạnh gia, anh ta chết cũng không sao, chỉ cần chú và em họ anh ta không sao là được.

- Ngươi đọc nhiều dược điển như vậy, từng nghe tới Cửu Tuyệt Huyền Chú chưa?

Mạc Phàm nhíu mày, không đáp hỏi ngược lại.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1571: Vậy công tử phải cẩn thận.


- Cửu Tuyệt Huyết Chú sao?

Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ thay đổi, lập tức nghĩ tới gì đó.

Huyết chú này lấy máu làm môi giới, g**t ch*t chín loại người có liên quan tới huyết dịch.

Người duy nhất không bị giết, chỉ có người phát ra huyết dịch hoặc gần với người phát ra huyết dịch, người xa nhất.

Huyết chú này ở trong dược điển mà Mạc Phàm cung cấp, xem như là cấm thuật, cho nên anh ta chỉ xem, cũng không nhớ kỹ cụ thể dùng thế nào.

Anh ta cũng là người Mạnh gia, quả thật thông qua Cửu Tuyệt Huyết Chú có thể giết nhất mạch kia của Mạnh gia.

- Ta nguyện ý dùng máu của ta thi triển Cửu Tuyệt Huyết Chú, mong Mạc công tử nhất định phải bảo vệ chú và em gái ta.

Trong mắt Mạnh Vô Kỳ lóe lên ánh sáng lạnh, hai tay ôm quyền nói.

Nếu không nhờ Mạc Phàm giúp đỡ, nhất mạch Mạnh gia bọn họ đã bị nhất mạch của Mạnh Bất Đồng giết ở Viêm Dương Thành rồi.

Thay vì ở đây đợi chết, chẳng bằng từ bỏ một mình anh ta.

Như vậy không chỉ báo thù cho cha mẹ anh ta, còn khiến Mạc Phàm thấy được đường sống từ chỗ chết.

Mạc Phàm cười khẽ, lắc đầu.

- Yên tâm đi, chú và em gái ngươi sẽ không sao, ngươi cũng không sao, nếu thật sự phải dùng Cửu Tuyệt Huyết Chú, cũng là hai chúng ta tới uy h**p Mạnh gia kia, không được thì mới dùng đối phó.

- Công tử, có ý gì?

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Ý của ta là, ta không dùng Cửu Tuyệt Huyết Chú giết người, nhưng có thể đánh cược với Mạnh gia một lần, xem Mạnh gia có dám đánh cược không.

Mạc Phàm giải thích.

Cửu Tuyệt Huyết Chú là cấm thuật, nếu gia tộc này chưa đến mức không chết không ngừng với hắn, hắn sẽ không sử dụng.

Nhưng chú thuật này có thể coi là một phương pháp phòng bị, gặp phải tai ương diệt tộc, nói không chừng Mạnh gia sẽ thỏa hiệp với hắn, tuy chưa chắc đã thỏa hiệp hoàn toàn.

- Vậy sao?

Mạnh Vô Kỳ hiểu ra, nhưng lập tức nhíu mày.

- Nhưng như vậy có thể khiến nhất mạch kia của Mạnh gia sợ được sao, ngoài raCửu Tuyệt Huyết Chú này cũng có thể giải trừ, chỉ cần phí chút thời gian mà thôi.

Mạnh Bất Đồng lão tổ của nhất mạch Mạnh gia kia là y tiên nổi tiếng của Thần Nông Tông, có danh tiếng về y thuật ở Tu Chân giới, ông ta ra tay có thể giải trừ Cửu Tuyệt Huyết Chú.

- Ta không định dùng thứ này hù Mạnh Bất Đồng, cũng không dọa được, Mạnh Bất Đồng có thể giải được Cửu Tuyệt Huyết Chú, cũng cần một ngày, thêm một ngày là đủ rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

- Công tử vẫn định đợi người kia tới sao?

Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, nói.

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu.

Biện pháp tốt nhất trước mắt, là đợi Vô Phong sư thúc của hắn tới, như vậy mọi vấn đề sẽ được giải trừ.

Nếu trong một ngày Vô Phong sư thúc vẫn chưa tới, hắn chỉ có thể dẫn Mạnh Vô Kỳ rời đi, phải nghĩ biện pháp khác tiến vào Thần Nông Tông rồi.

- Người kia khi nào mới tới ạ?

- Ta cũng không biết, chỉ là chuyện Cửu Tuyệt Huyết Chú phải đưa tin cho Mạnh gia trước.

Mạc Phàm nheo mắt, nói.

Chỉ cần đưa bốn chữ Cửu Tuyệt Huyết Chú đến phủ đệ Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà thấy bốn chữ này sẽ không dám phái sát thủ Hợp Thể kỳ khác tới đây nữa, như vậy vừa đủ rồi.

- Ta sẽ đưa tin này tới phủ đệ Mạnh gia, trên người ta có Sinh Tử Phù Luân Hồi, cộng thêm Cửu Tuyệt Huyết Chú nữa, bọn họ không dám giết ta đâu.

Mạnh Vô Kỳ nói.

- Có thể.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, để lại một đoạn thần thức ở bên trong, sau đó định đưa cho Mạnh Vô Kỳ, bỗng nhiên tay dừng lại.

- Làm sao vậy, công tử?

Mạnh Vô Kỳ thấy sắc mặt Mạc Phàm khác thường, hỏi.

- Không cần Cửu Tuyệt Huyết Chú, có khả năng người ta đợi tới rồi.

Mạc Phàm cười khẽ, lấy một Thông Tấn Phù ra.

Mấy ngày nay trên Thông Tấn Phù không có động tĩnh gì, hiện giờ đang lóe sáng quang mang màu tím.

Thông Tấn Phù này là hắn cho Tử Yên, lúc này Thông Tấn Phù sáng lên, rất có khả năng là Vô Phong sư thúc hắn tới.

Đương nhiên cũng có thể là tin Tử Yên thất bại.

Hắn nheo mắt, im lặng thêm một tầng trận pháp ở xung quanh, sau đó điểm lên Thông Tấn Phù, giọng Tử Yên truyền từ ngọc phù tới.

- Ngô công tử, người ngươi cần tìm đã tới, hiện giờ đang ở Thiên Cơ Các, ông ấy bảo ngươi lập tức tới Thiên Cơ Các gặp ông ấy.

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Vô Phong sư thúc tới đấu cung thì tốt, như vậy mọi chuyện đại cát.

Dù sao hiện giờ, một khi hắn ra khỏi đấu cung có khả năng gặp sát thủ Hợp Thể kỳ bất cứ lúc nào.

Nhưng so với Vô Phong sư thúc chưa tới Thanh Thành, đã tốt hơn nhiều.

- Được, cô nói với ông ấy, ta sẽ tới ngay.

- Được, Ngô công tử.



Mạc Phàm cất Thông Tấn Phù, im lặng một lát, lúc này hắn mới nói với Mạnh Vô Kỳ:

- Ta ra ngoài một lát, ngươi ở đấu cung đợi ta.

- Công tử, lần này không cần ta biến thành dáng vẻ của ngươi sao?

Mạnh Vô Kỳ hỏi.

- Lần này để ta đi là được rồi, ngươi biến thành bộ dạng của ta quá nguy hiểm.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lần trước bảo Mạnh Vô Kỳ biến thành bộ dạng của hắn, chỉ là muốn che giấu thân phận Ngô Danh kia của hắn, lần này khác rồi.

Một khi hắn ra khỏi đấu cung, có khả năng gặp sát thủ Hợp Thể kỳ bất cứ lúc nào, Mạnh Vô Kỳ đóng giả làm hắn, khả năng bị giết sẽ cao hơn nhiều, tuy có thể giúp hắn điệu hổ ly sơn, nhưng bảo Mạnh Vô Kỳ đi chịu chết, hắn không làm được.

Nếu hắn đi mà nói, rời khỏi đấu cung không phải không thể tới Thiên Cơ Các.

Một khi tới Thiên Cơ Các, hắn sẽ an toàn rồi.

- Vậy công tử phải cẩn thận.

Mạnh Vô Kỳ cung kính nói.

- Yên tâm đi, cho dù là cao thủ Hợp Thể kỳ muốn giết ta ở Thanh Thành cũng không đơn giản như vậy.

Mạc Phàm cười nhạt, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng.

Hắn không lập tức rời đi, trái lại lấy linh kiếm Cửu Linh ra.

Tạo Hóa Kim Đan ở trong cơ thể hắn vận chuyển, Tạo Hóa Lực không giữ lại chút nào rót vào trong Cửu Tinh.

“Rầm rầm rầm…” Cửu Tinh chấn động chín lần liên tục, chín ngôi sao ở phía trên lần lượt sáng lên, lực lượng kh*ng b* tỏa từ kiếm ra bốn phía.

Cửu Tinh sáng lên, tương đương với một kích toàn lực của nửa bước Hóa Thần, tuy cách cảnh giới Hóa Thần kém quá nhiều, kém cảnh giới Hợp Đạo quá xa, hoàn toàn không ngăn được một kích của cao thủ cảnh giới Hợp Đạo, nhưng tạo thành một trận rối loạn là đủ.

Một khi hấp dẫn chú ý của trú quân, khi tên sát thủ kia ra tay cũng sẽ e sợ một chút, đây chính là cơ hội của hắn.

Ngoại trừ Cửu Tinh, hắn lấy thanh kiếm Lý Thu Minh dưỡng 20 năm ra.

Hắn nhìn thanh kiếm này, lại lắc đầu.

Chỉ là hai thanh kiếm này, vẫn không đủ.

Nghĩ như vậy, hắn nhắm mắt rồi mở ra.

Một con mắt biến thành màu bạc, trong đó lại xuất hiện một đóa liên hoa màu đỏ.

Hắn vươn một tay ra, một ấn ký màu bạc xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, rơi vào mặt đất trên đấu cung, rồi nhanh chóng biến mất không thấy.

Làm xong những chuyện này, hắn mới dừng lại.

Có thể còn sống gặp Vô Phong sư thúc hay không, phải xem những thứ này rồi.

Hắn xác nhận những thứ chuẩn bị không có vấn đề xong, một chữ Triện cổ xuất hiện ở trán hắn, lúc này mới ra khỏi đệ nhất cung.Hắn vừa rời khỏi đế cung không lâu, trong đám người vây quanh phía trước đấu cung, một bóng đen nhoáng lên một cái đi theo Mạc Phàm.
 
Back
Top Bottom