Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1572: Thiên Cơ Các?


Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm rời khỏi phạm vi đấu cung, rẽ vào một hẻm nhỏ không người rồi dừng bước lại.

- Các hạ, một sát thủ Hợp Thể kỳ như ngươi, đối phó tu sĩ Kim Đan kỳ như ta còn cần dè dặt cẩn thận à?

Mạc Phàm không quay đầu lại hỏi.

Hắn vừa mới nói xong, trong hẻm nhỏ ngoại trừ Mạc Phàm vẫn không có bóng dáng những người khác, nhưng một giọng nói khàn khàn vang lên bốn phía.

- Tiểu tử, lực cảm ứng của ngươi rất mạnh, thậm chí ngay cả ta cũng có thể phát hiện được, chẳng trách người giết ngươi chỉ đích danh là tu sĩ Hợp Thể kỳ.

- Nếu quỷ bí chi khí thường có trên người sát thủ che giấu tốt hơn một chút, có khả năng ta không cảm nhận được rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thân là sát thủ, giống như y tiên, không ngừng làm một chuyện trên người sẽ có khí tức độc hữu của nghề nghiệp đó, dược khí của y tiên, quỷ bí chi khí của sát thủ.

- Vậy sao, vậy ngươi có thể đi chết đi.

Giọng nói khàn khàn lại vang lên, đồng thời hắc mang nổ tung b*n r*, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm, cơ thể Mạc Phàm như giấy dán bị hắc mang đâm thủng.

“Rầm” một tiếng, chỉ trong chớp mắt cơ thể Mạc Phàm bùng nổ ra, nhưng không để lại một giọt máu.

- Hửm?

Tiếng khiếp sợ vang lên, cách nơi Mạc Phàm bùng nổ không xa, một người mặc áo choàng màu đen và mặt nạ xuất hiện.

Bóng đen này đánh giá bốn phía, trong mắt đều là bất ngờ.

Rõ ràng bị giết vừa rồi không phải Mạc Phàm, nhưng ông ta thấy rõ Mạc Phàm rời khỏi đấu cung, nếu là bóng dáng hoặc phân thân của Mạc Phàm ông ta nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng rất rõ ràng, ông ta lạc mất Mạc Phàm rồi?

Bóng đen không sốt ruột, trái lại nhắm hai mắt.

Một lát sau, lúc này ông ta mới mởto mắt, sắc bén nở rộ trong đôi mắt ông ta, giống như có thể nhìn thấu toàn bộ, bóng dáng Mạc Phàm xuất hiện trước mắt ông ta.

Cách ngõ tắt nhỏ này không xa, Mạc Phàm nhíu mày, giống như phát hiện ra, cũng nhìn về phía bóng đen kia.

Tu sĩ Hợp Đạo kỳ đúng là khó đối phó, vừa rồi hắn dùng hai loại bí thuật là Thiên Ẩn và Thiên Liệt, lúc này mới lừa gạt được bóng đen kia đi.

Hai bí thuật này không đơn giản, là bí pháp mà thích khách mơ tưởng muốn có được, nghe nói ngay cả Thiên Đạo đều che giấu được.

Nếu tu vi của hắn cao hơn chút nữa, đến Nguyên Anh kỳ, có lẽ sẽ lừa được tu sĩ Hợp Đạo này, Kim Đan đỉnh phong thì còn thiếu chút nữa.

Hắn nhíu mày, chữ “Liệt” ở chỗ mày sáng lên liên tục, một đám bóng dáng tương tự hắn phân li mà ra, có tổng cộng 33 cái, nhanh chóng lao về bốn phương tám hướng.

Những bóng dáng này vừa rời đi không lâu, một chữ “Ẩn” lóe lên, bóng dáng biến mất hoàn toàn.

Đồng thời bên trong ngõ nhỏ kia, bóng đen nhìn Mạc Phàm phân liệt ra thành vô số, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh lùng.

- Tiểu tử, có chút bản lĩnh đó, chẳng trách có thể khiến cố chủ của ta coi trọng như vậy, hóa ra là thế này, cho dù là bí pháp của thích khách, ngươi cũng đừng mơ thoát khỏi tay ta.

Nói xong ông ta không xem người nào là Mạc Phàm thật, đuổi theo một phương hướng Mạc Phàm biến mất.

Không lâu sau, ngay trên một trà lâu, bóng đen đuổi tới một bóng dáng của Mạc Phàm.

Mạc Phàm không có ý chạy trốn, ngồi bên cạnh bàn trà phẩm trà.

Bóng đen giống như không sốt ruột, ngồi xuống đối diện Mạc Phàm, bưng một ly trà lên uống.

- Tiểu tử, sao ngươi không chạy đi?

- Phân thân này dụ ngươi tới đây là đủ rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Tiểu tử, vậy ngươi biết vì sao ta đuổi tới đây không?

Bóng đen đặt chén trà xuống, cười khẽ hỏi.

- Ngươi sao, ngươi đuổi theo một mình ta, đủ để giết hết phân thân của ta và chân thân rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Đến cảnh giới Hợp Thể này, đã từ giả dối đến chân thật, cũng là hư đạo tới chân đạo, tất cả đạo ở trước mặt bọn họ, cho dù là thật hay giả đều có thể được bọn họ sửa chữa hủy diệt.

Hắn từng dùng Thiên Ẩn và Thiên Liệt của hắn một lần, lại sử dụng lần nữa không có lợi gì.

Chỉ cần tên sát thủ này tìm được phân thân, là có thể hủy diệt được tất cả.

- Vậy ngươi còn không nhanh trốn đi, chuẩn bị từ bỏ à?

Bóng đen nhướn mày, hơi bất ngờ nói.

Mạc Phàm biết rõ ông ta có thể giết, còn ngồi ở đây dùng trà.

- Từ bỏ, một khi ta quyết định chuyện gì, sẽ ít từ bỏ, nhất là bây giờ, ta nhất định phải tiến được vào Thần Nông Tông, không ai có thể ngăn cản được ta, cho dù là sát thủ Hợp Kỳ cũng vô dụng, đi tìm ta kế tiếp đi!

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, uống một hơi cạn sạch trà trong chén.

Cảm ứng, tốc độ của hắn đều không thể so được với cao thủ Hợp Thể kỳ, muốn tới Thiên Cơ Các trước khi bị tu sĩ Hợp Thể giết, chỉ có thể tự bạo cơ thể phân liệt ra nhờ Thiên Liệt, không có biện pháp khác.

Như vậy có ảnh hưởng lớn tới bản thể của hắn, nhưng tránh bị tên sát thủ này giết toàn bộ, còn có thể kéo dài được nhiều thời gian nhất.

Ngay sau đó, không đợi bóng đen ra tay, “bùm” một tiếng, cơ thể hắn vỡ nát.

Bóng đen nhíu mày, vội vàng chộp lấy Mạc Phàm.

Cho dù chỉ tóm được một chút căn nguyên chi khí của Mạc Phàm, ông ta vẫn giết được Mạc Phàm, hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng một tay ông ta chộp tới, chỉ nắm được không khí, ngoại trừ thứ này ra không tóm được gì.

Bóng đen nhíu mày, ông ta đã ra tay hai lần, vậy mà đều thất bại, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Ông ta nắm chặt tay, cơ thể nhanh chóng phân liệt ra số lượng còn nhiều hơn Mạc Phàm lúc trước, đuổi theo các phân thân khác của Mạc Phàm.

Nhưng mỗi khi đuổi tới một phân thân của Mạc Phàm, phân thân của Mạc Phàm đều tự bạo, không cho ông ta cơ hội ra tay.

Nhưng không lâu sau, 33 phân thân mà Mạc Phàm phân liệt ra chỉ còn lại một người.

- Tiểu tử, Thiên Liệt Thuật của ngươi phân liệt ra đã tới cực hạn rồi, xem ngươi tự bạo xong một phân thân cuối cùng này, bản thể của ngươi còn có thể phân liệt ra nữa không.

Bóng đen cười mỉa, bước từng bước về phía Mạc Phàm.

Thiên Liệt Thuật không hạn chế số lần phân liệt, thương thế trên người chưa tới một hai tháng không thể chữa trị hoàn toàn.

- Bản thể của ta đã phân liệt tới cực hạn, nhưng không cần phải phân liệt nữa, trái lại là ngươi, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi Thanh Thành, nếu không ngươi sẽ chết ở Thanh Thành, đúng rồi, ta nói với ngươi một chuyện, bây giờ bản thể của ta đang ở Thiên Cơ Các, muốn chết có thể tới đây, bạo!

Trên một kiến trúc tương tự tế đàn, Mạc Phàm cười mỉa nói, cơ thể tự bạo tiếp.

- Thiên Cơ Các?

Bóng đen hơi híp mắt, bóng dáng nhoáng lên một cái là tới cửa Thiên Cơ Các.

Chỉ thấy khóe miệng Mạc Phàm có máu tươi chảy ra, tay cầm Cửu Tinh, đã tới đại môn của Thiên Cơ Các.

Mạc Phàm nhìn thấy bóng đen này, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, Cửu Tinh chém về phía bóng đen kia, còn mình thì xoay người vào Thiên Cơ Các.

Tự bạo 33 phân thân, cuối cùng hắn cũng tới Thiên Cơ Các.

Bên ngoài tòa nhà, trong mắt bóng đen đầy sắc bén, giơ tay bóp mạnh kiếm quang của Mạc Phàm, nhưng không xông vào Thiên Cơ Các, ông ta phẫn nộ rời đi. Thiên Cơ Các, không phải nơi ông ta có thể xông vào, nhất là hiện giờ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1573: Bất Tử bái kiến Vô Phong sư thúc.


Tầng năm Thiên Cơ Các, Tử Yên thấy khóe miệng Mạc Phàm có máu đi tới, sắc mặt cô thay đổi, vội vàng đi tới.

- Ngô công tử, ngươi làm sao thế?

- Gặp thích khách.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.

- Thích khách, người nào muốn giết Ngô công tử vậy?

Tử Yên nhíu chặt mày, hỏi.

- Chuyện này thì Tử Yên cô nương không cần phải biết, nhưng yên tâm, dẫn ta đi lên, ta sẽ không có vấn đề gì luyện đan cho em họ cô.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn có thể chạy trốn tới Thiên Cơ Các trước mặt tu sĩ Hợp Thể kỳ, đã không có gì ngăn cản được hắn tiến vào Thần Nông Tông rồi.

Hắn vào Thần Nông Tông, giúp Thượng Quan Ngưng luyện đan chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Được, mời Mạc công tử.

Tử Yên làm tư thế mời, dẫn Mạc Phàm đi lên trên.

Vô Phong chân nhân là người có bối phận như chưởng môn của Thần Nông Tông, tất nhiên sẽ không ở tầng năm.

Tử Yên dẫn Mạc Phàm đi thẳng lên tầng 9, lúc này mới dừng lại.

Ở tầng 9, có một nam tử mặc thanh y bưng một chén trà đứng trước cửa sổ.

Người đàn ông này không nhiều tuổi lắm, nhìn chỉ như gần ba mươi, nhưng trong tóc dài màu đen xuất hiện một phần sương sắc, nhất là hai bên tóc mai, đã hoa râm.

Trên gương mặt mày kiếm mắt sáng là ngũ quan tinh xảo tới hoàn mỹ, chỉ có thể thốt lên bằng hai chữ “đẹp trai”.

Nhưng hai mắt vô thần, lông mày luôn nhíu chặt, khiến ông ta luôn mang theo vài phần ưu thương và bất đắc dĩ.

Nam tử này đúng là Vô Phong chân nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Thần Nông Tông.Cách Vô Phong chân nhân không xa, một lão giả tóc bạc đang ngồi ở một bên tiếp khách.

Áo trắng, tương đương với các chủ cửu cấp ở Thiên Cơ Các, đặc biệt là Đại Thừa hoặc tông chủ tông môn, gia chủ thế gia và các nhân vật cấp cao.

Mạc Phàm và Tử Yên mới tới tầng chín, Vô Phong chân nhân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, lão giả tóc bạc thì nhìn bọn họ.

- Thiên Liệt Thuật? Tiểu tử, kẻ nào đuổi giết ngươi, mà khiến ngươi phân liệt ra 33 phân thân?

Lão giả tóc bạc kia liếc mắt đánh giá Mạc Phàm một cái, cau mày nói.

- Hợp Đạo kỳ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Câu này vừa vang lên, cho dù là lão giả tóc bạc hay Tử Yên đều thay đổi sắc mặt.

- Tiểu tử, ngươi rất có tiền đồ, nhưng trong một tháng này không được dùng linh khí, nếu không cơ thể ngươi sẽ không chịu nổi.

Nam tử áo trắng nhắc nhở.

Một cảnh giới Kim Đan nho nhỏ, không nói đến chạy trốn khỏi tay cao thủ Hợp Đạo kỳ, không bị cảnh giới Hợp Đạo giết đã không đơn giản.

Người như vậy không chỉ đáng được Thiên Cơ Các bọn họ chú ý, càng đáng nhắc nhở một phen.

- Đa tạ nhắc nhở.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng, thản nhiên nói.

Lão giả tóc bạc nhíu mày, trên mặt lộ chút không vui.

Ông ta tốt bụng nhắc nhở Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm không có chút phản ứng.

- Tiểu tử, chẳng trách ngươi bị cảnh giới Hợp Đạo ám sát, chỉ dựa vào câu vừa rồi của ngươi, có lẽ ngươi đã đắc tội một cao thủ rồi.

- Nếu ngươi biết ta tới đây làm gì, sẽ cảm thấy những lời ta vừa nói đã rất khách sáo rồi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Một các chủ của Thiên Cơ Các mà thôi, nhắc nhở y tiên bất tử hắn làm thế nào, chuyện này như bệnh nhân nói Hoa Đà nên chữa bệnh thế nào.

Nếu Hoa Đà cung kính với người này, vậy thì kỳ lạ rồi.

- A… Vậy sao?

Lão giả tóc bạc dời mắt, nhìn về phía Vô Phong chân nhân ở bên cạnh cửa sổ.

Ông ta biết có người ủy thác Tử Yên tìm Vô Phong chân nhân, cụ thể làm gì ông ta không biết.

- Vương các chủ, Tử Yên cô nương, mong hai người tránh đi một lúc.

Vô Phong chân nhân bình tĩnh nói.

- Được, nếu VôPhong chân nhân có chuyện gì có thể nói cho ta biết.

Lão giả tóc bạc chậm rãi đứng dậy, rời khỏi tầng chín với Tử Yên, còn phong tầng chín Thiên Cơ Các cho bọn họ.

Hai người rời đi, Vô Phong chân nhân lấy một chiếc đĩa ngọc ra, ném lên không trung.

Đĩa ngọc hóa thành quang mang màu lục, giống như một tầng nước gợn bao trùm toàn bộ tầng 9.

Làm xong chuyện này, lúc này Vô Phong chân nhân mới xoay người nhìn Mạc Phàm.

- Tiểu tử, giải trừ Dịch Dung Thuật của ngươi đi.

Mạc Phàm cười nhạt, âm thanh “đùng đùng” vang lên trong cơ thể hắn, cơ thể hắn khôi phục dáng vẻ ban đầu.

- Nói cho ta biết, sư phụ của ngươi là ai, Diễn Thiên Thần Quyết, phương pháp tu luyện Bách Thảo Vạn Vật Lô trên người ngươi từ đâu tới, rõ ràng trên người ngươi có công pháp cao thâm nhất của Thần Nông Tông chúng tôi, ngươi lại vào Thần Nông Tông chúng tôi làm gì.

Trong mắt Vô Phong chân nhân lóe lên ánh sáng lạnh, hỏi.

Mạc Phàm nhíu mày, hắn đã cố gắng che giấu khí tức hai loại công pháp này, hơn nữa từ khi tới Thanh Thành đã không sử dụng hai công pháp này, không ngờ Vô Phong sư thúc nhạy bén như vậy, mới tiếp xúc chưa tới một phút, đã cảm nhận được khí tức của Diễn Thiên Thần Quyết và Hư Không Chi Lô trên người hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, cung trang màu trắng trước ngực thêu chữ “Y” xuất hiện trên người hắn.

- Bất Tử bái kiến Vô Phong sư thúc.

Mạc Phàm cúi đầu với Vô Phong, cung kính nói.

Nếu bị Vô Phong sư thúc nhìn thấu, không cần phải che giấu nữa.

- Bất Tử?

Vô Phong nhíu mày, đánh giá Mạc Phàm.

Mạc Phàm không chỉ tu luyện công pháp cao nhất của Thần Nông Tông, áo trên người cũng thuộc về đệ tử có chữ lót là “Bất”.

Trên người mỗi đệ tử chỉ có một kiện pháp y này, do pháp lực ngưng tụ, phía trên có rất nhiều thứ tương tự tiền tệ phòng giả, muốn làm giả cũng không được.

- Gần đây ta ở Thần Nông Tông không lâu, nhưng theo ta biết sư huynh không nhận thêm đồ đệ nào, còn ban thưởng tên Bất Tử.

- Hiện giờ không có, không có nghĩa sau này không có, giống như hiện giờ sư thúc không thể chữa được cho vợ, nhưng 400 năm sau có thể, nếu con xuất hiện trước, cùng lắm là 4 năm, vợ của sư thúc sẽ tỉnh lại.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Đã đến bước này, hắn chỉ có thể làm vậy.

Nếu không thể khiến Vô Phong sư thúc tin, gặp sư phụ hắn sớm hay muộn cũng phải giải thích.

- Cái gì, ngươi nói ngươi là đồ đệ sau này của Vô Cực sư huynh ta sao?

Vô Phong nhíu mày, hỏi.

Hư Không Chi Lô và Bách Thảo Vạn Vật Lô của Mạc Phàm, ngay cả ông ta cũng không có tư cách truyền thụ Bách Thảo Vạn Vật Lô cho đệ tử của mình, chỉ có sư huynh Vô Cực của ông ta mới làm được.

Cho nên Mạc Phàm chỉ có thể là đệ tử của sư huynh.

Ngoài ra chuyện Mạc Phàm nói, không phải không có, có một số tu sĩ bỗng nhiên tỉnh lại qua một đêm, thấy được kiếp trước, kiếp này của mình, sau đó tìm tới.

Quả thật Mạc Phàm phù hợp với những điều kiện này, đệ tử từ Hạ giới tới, đã có công pháp cao nhất của Thần Nông Tông, thậm chí là y thuật.

- Đúng vậy, con chỉ nói những chuyện này, Vô Phong sư thúc muốn phế tu vi của con, dẫn con tới Thần Nông Tông, hay là muốn khổ sở 400 năm, tự người chọn đi.

Mạc Phàm giang hai tay ra, nhìn Vô Phong sư thúc, dáng vẻ mặc người ta xử trí.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1574: ít người xứng đôi.


Hắn tìm Vô Phong sư thúc tới, là vì có thể tiến vào Thần Nông Tông.

Nhưng nếu Vô Phong sư thúc đến đây, thuận tiện bảo ông phong Diễn Thiên Thần Quyết và Bách Thảo Vạn Vật Lô lại thì hơn. Tạo nghệ ở Diễn Thiên Thần Quyết của Vô Phong sư thúc còn cao hơn sư phụ hắn, nếu Vô Phong sư thúc có thể phong lại giúp hắn, lúc tiến vào Thần Nông Tông cho dù là sư phụ hắn cũng không thể phát hiện, không cần hắn lại giải thích với người khác, hắn có thể trở thành y tiên Bất Tử của Thần Nông Tông như đời trước.

- Với tu vi hiện giờ của con trở thành người đứng đầu hải tuyển không có vấn đề, nhưng con muốn giấu diếm sư phụ con, chuyện này không ổn đâu?

Vô Phong nhíu mày, hỏi.

- Con đã đứng đầu hải tuyển, chẳng qua con có chút xô xát với Mạnh gia, muốn tiến vào Thần Nông Tông không dễ như vậy, còn giấu diếm, con cũng không có ý giấu sư phụ con, con chỉ muốn tiến vào Thần Nông Tông như đời trước, không muốn dính quá nhiều thị phi mà thôi.

Mạc Phàm giải thích.

Hắn đã tiến vào Thần Nông Tông trước, thay đổi càng nhiều, chuyện xấu cũng càng nhiều, ít thay đổi một chút mới tốt.

- Mạnh Bất Đồng, e rằng chẳng phải xô xát đơn giản như vậy, người vừa đuổi giết con đến Thiên Cơ Các, chắc chắn là người Mạnh gia phái tới đúng không?

Vô Phong nhíu mày.

- Con hạ Sinh Tử Phù Luân Hồi trên người một đệ tử của bọn họ, còn giết mấy người tham gia hải tuyển của Mạnh gia, còn giải trừ chủ tớ với hai thanh mệnh kiếm, đặt trên không phủ đệ Mạnh gia, đại khái là những chuyện này.

Mạc Phàm nói chi tiết.

- Chỉ những chuyện này sao, con đã thấy được tương lai, không phải có gì ngăn cách với Mạnh Bất Đồng đấy chứ?

Vô Phong truy hỏi.

Mạc Phàm thân là sư đệ của Mạnh Bất Đồng, biết rõ đó là gia tộc của sư huynh mình, cho dù không thể nói rõ thân phận, cũng có thể tránh xung đột với Mạnh gia, Mạc Phàm lại ra tay không nhẹ.

- Vô Phong sư thúc, nếu người gặp được sư đệ có tư cách tranh đoạt chức chưởng môn với người, người cảm thấy người sẽ đối xử với sư đệ này thế nào?

Mạc Phàm không trả lời, trái lại truy hỏi.

- Chuyện này?

Vô Phong cười chua xót, lắc đầu, không nói gì nữa.

Mạnh Bất Đồng là người quản lý phía nam của Thần Nông Tông, phẩm hạnh thế nào ông biết rõ.

Nếu Mạc Phàm uy h**p đến địa vị của Mạnh Bất Đồng, chắc chắn Mạnh Bất Đồng sẽ không để Mạc Phàm dễ chịu ở Thần Nông Tông.

- Ta có thể che giấu công pháp Thần Nông Tông của con, cũng có thể giúp con tiến vào Thần Nông Tông, còn khiến con thành đệ tử của Vọng Cực sư huynh, nhưng ta khuyên con đừng lấy thân phận đứng đầu hải tuyển Thần Nông Tông tiến vào.

Vô Phong khuyên.

- Vì sao ạ?

- Có lẽ con chưa biết, sở dĩ Thần Nông Tông chiêu mộ chiến tu tham gia hải tuyển lần này là thay mặt Thần Nông Tông chúng ta tham gia Đại Bỉ trăm năm, trên cơ bản mọi người đều từ bỏ vị trí thứ nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thứ nhất Đại Bỉ lần này sẽ là của Ngạo Nhật Sơn Tông, nếu con lấy thân phận hạng nhất tiến vào Thần Nông Tông, tất nhiên sẽ tham gia Đại Bỉ, đến lúc đó gặp phải người dự thi của tông môn khác, khả năng bị giết là rất cao.

Vô Phong nói.

Lần trước đệ tử Thần Nông Tông bọn họ lấy được thứ nhất, dẫn đến quy tắc lần này được sửa lại, rất nhiều tông môn đều nhằm vào Thần Nông Tông bọn họ.

Dự thi là đệ tử khác của Thần Nông Tông thì không sao, bởi vì là đệ tử của Thần Nông Tông, những tông môn khác không dám làm gì, nhưng đệ tử chọn thông qua hải tuyển, những người khác sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, khả năng ra tay giết rất cao.

Dù sao mới tiến vào Thần Nông Tông, không có thế lực và mạng lưới nào liên quan, cho dù là đệ tử của chưởng môn cũng bị giết.

- Con tiến vào Thần Nông Tông sớm như vậy, là hướng về phía Đại Bỉ lần này, nói một cách chính xác, con tới vì thiên tài Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói thẳng.

Nếu Long Ngạo Thiên không mang Tiểu Tuyết đi, có lẽ hắn sẽ quay về Địa Cầu giải độc cho Tiểu Vũ, đợi lúc Thần Nông Tông nhận đệ tử lại quay về Thần Nông Tông.- Long Ngạo Thiên? Con đúng là có không ít kẻ thù.

Vô Phong nhướn mày, hơi bất ngờ nói.

- Lúc Vô Phong sư thúc bằng tuổi con, cũng có không ít kẻ thù, ví dụ như ma chủ.

Mạc Phàm cười nhạt, nói với vẻ khinh thường.

Lúc Vô Phong sư thúc còn trẻ cho dù là thiên phú hay tướng mạo, đều ít người xứng đôi.

Chính vì vậy, kẻ thù của ông không ít hơn hắn, ma chủ là người nổi tiếng nhất trong đó, nhưng tuyệt đối không phải người mạnh nhất.

- Ta có thể giúp con lấy thân phận đứng đầu tiến vào Thần Nông Tông, cũng có thể giải quyết chuyện sát thủ giúp con, nhưng con hãy suy nghĩ kỹ, nếu con biết chuyện của ta, cũng chắc chắn thấy được hiện trạng của ta, cho nên tự giải quyết cho tốt.

Vô Phong nói xong khẽ búng ngón tay, búng về phía Mạc Phàm.

Một đám thanh quang bay về phía Mạc Phàm, đảo mắt đã nhập vào trong cơ thể hắn, một vùng thanh quang nở rộ toàn thân Mạc Phàm, lập tức ẩn vào bên trong cơ thể.

- Công pháp Thần Nông Tông của con dùng được, ngoại trừ ta và Vọng Cực sư huynh thì không ai có thể phát hiện con dùng công pháp của Thần Nông Tông, hơn nữa ta sẽ để ám hiệu cho Vọng Cực sư huynh ta, đợi con gặp sư phụ con, tự con giải thích với sư phụ mình.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, không thể sử dụng Diễn Thiên Thần Quyết sẽ khiến thực lực của hắn bị hạn chế rất nhiều.

Có Vô Phong sư thúc che giấu giúp hắn, hắn có thể không cần e sợ nhiều như vậy.

Hắn lấy một ngọc giản và một Thông Tấn Phù ra, đưa cho Vô Phong sư thúc.

- Đây là phương pháp chữa trị cho sư cô, cần hai người cùng làm mới được, thật giả sư thúc nhìn sẽ biết, con còn rất nhiều công việc cần hoàn thành, không có thời gian chữa bệnh giúp sư cô, sư thúc có thể tìm y tiên giúp đỡ, yêu cầu cụ thể đều ở bên trong, nếu sư thúc có vấn đề gì, có thể hỏi con qua Thông Tấn Phù.

Năm đó lúc hắn chữa trị cho sư cô, mất khoảng hơn 1 năm, trong 1 năm này hắn và Vô Phong sư thúc không rời khỏi Vô Cực Cung một khắc.

Nếu không phải hắn còn nhiều việc cần hoàn thành, hắn nhất định sẽ tự mình cứu sư cô.

Dù sao phương pháp này là hắn định ra, hắn ra tay sẽ có hiệu quả tốt hơn bất cứ người nào.

Vô Phong nhận ngọc giản và Thông Tấn Phù, không xem liền bỏ vào trong nhẫn trữ vật, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, con quyết tâm muốn lấy thứ nhất, sau đó đối phó Long Ngạo Thiên ở Đại Bỉ sao?

Trái lại ông ra mặt cũng không sao cả, Mạnh Bất Đồng không dám làm gì ông.

Nhưng nếu Mạc Phàm làm vậy, không chỉ đứng đối diện Mạnh Bất Đồng, còn có khả năng trở thành cái đinh trong mắt Ngạo Nhật Sơn Tông.

Muốn cùng đối phó hai thế lực này, cũng không đơn giản như vậy, cho dù sau này Mạc Phàm có thành tựu, cũng không đơn giản như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Vô Phong sư thúc, mấy năm nay sư thúc cõng sư cô đi khắp nơi có từng do dự không?

- Không có.

Vô Phong lắc đầu.

- Con vì người trong lòng, sẽ không có bất luận do dự gì, cho dù đứng đối diện con là thập đế cũng như vậy.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Không dễ dàng gì mới làm lại được, kiếp trước mất đi kiếp này hắn sẽ nắm chặt lấy.

- Được, nếu là như vậy, hi vọng vận khí của con tốt hơn ta, đi thôi, ta sẽ đi theo sau con.

Vô Phong thấy Mạc Phàm kiên quyết như vậy, không nói gì nữa, rời khỏi Thiên Cơ Các. Mạc Phàm thấy Vô Phong sư thúc xuống lầu, hơi thở phào nhẹ nhõm, cho dù có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng thuyết phục được Vô Phong sư thúc, hiện giờ có thể thu hồi lại từng chút một rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1575: Vậy thì chẳng trách.


Vô Phong nheo mắt, lạnh nhạt đánh giá Mạc Phàm.

- Ngươi nói thật sao?

- Nếu Vô Phong sư thúc không tin, có thể gieo cấm chế lên người con, cũng có thể sưu hồn, nhưng mệnh của con không đo lường được, không biết sư thúc sưu hồn con có vấn đề gì không.

Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng.

Hắn không điều tra rõ vì soa hắn lại trọng sinh, cho dù Vô Phong sư thúc muốn tiến hành sưu hồn hắn, có khả năng chạm vào một số thứ không thể xem, bị những cấm chế này thương tổn đến.

Dù sao trọng sinh luân hồi, đã vượt qua phạm trù có khả năng đề cập tới.

- Cấm chế thì không cần, sưu hồn cũng không cần, ngươi nói ngươi là đồ đệ của Vọng Cực sư huynh ta, vậy ngươi còn nhớ lúc Vọng Cực sư huynh ta nhận ngươi nhập môn, truyền cho ngươi kinh ngôn nhập môn không?

Vô Phong nghĩ một lát nói.

Lúc đám đệ tử Thần Nông Tông bọn họ nhập môn, ngoại trừ được ban tên, áo cà sa ra, còn có một câu kinh ngôn độc nhất vô nhị.

Kinh ngôn này là dựa vào ngày sinh tháng đẻ của đệ tử này, thời gian nhập môn và một số nhân tố, thông qua Diễn Thiên Thần Quyết tính ra một câu, những lời chỉ có mỗi người đệ tử và sư phụ của người đó biết.

Nhưng đến tình trạng này của ông ta, chỉ cần Mạc Phàm nói câu kinh ngôn này ra, ông có thể đoán được là thật hay giả.

- Vọng ngôn sinh dữ tử, mạc bất dữ trần quy.

Mạc Phàm nheo mắt nói.

Ý niệm của Vô Phong vừa động, kinh văn nhanh chóng lưu chuyển trong mắt, bắt đầu tính toán.

Một lát sau, lúc này kinh văn trong mắt ông mới biến mất.

Mạc Phàm nói kinh ngôn này xong trải qua tính toán của ông ta, quả thật mười năm sau sư huynh hắn nhận một đồ đệ rất ôn hòa.

- Con không chỉ biết chuyện này, con còn biết kinh chữ của sư phụ con và sư thúc là gì?

Sau đó Mạc Phàm lại hắn.

Kinh ngôn của hắn, là vì tu vi Diễn Thiên Thần Quyết còn chưa đủ cao, cho nên chỉ có mười chữ.

Cao thủ giống Vọng Cực đạo nhân sư phụ hắn và Vô Phong sư thúc, kinh ngôn Diễn Thiên Thần Quyết sẽ càng ngày càng ngắn, cuối cùng chỉ còn một chữ.

Chữ này cho dù là người thân tín, bình thường đều không nói, tránh để người ta suy đoán ra đạo của bọn họ, rồi đối phó bọn họ.

Nhưng hắn biết kinh chữ của sư phụ hắn và sư thúc, sư phụ hắn là một chữ “Huyền”.

- Vậy mà ngươi biết kinh chữ của ta?

Trên gương mặt thế sự xoay vần của Vô Phong, lông mày lập tức nhíu lại.

- Bởi vì hơn 400 năm sau, vợ của sư thúc là do y tiên Bất Tử con cứu tỉnh.

Mạc Phàm cười nhạt, viết chữ “Trấn” bằng phồn thể trong không trung.

Sau khi hắn chữa khỏi cho vợ Vô Phong sư thúc, Vô Phong sư thúc cho hắn một nhánh bản nguyên, để hắn dùng phòng thân, bản nguyên kia là kinh chữ của Vô Phong sư thúc.

Vẻ mặt Vô Phong sư thúc ngây ngốc, đôi mắt đảo liên tục.

Đến cảnh giới này của ông ta, đã ít có chuyện có thể đả động được ông ta, nhưng tiểu tử Mạc Phàm lại khiến ông khiếp sợ liên tục.

Kinh chữ của ông chỉ có vợ và Vọng Cực sư huynh biết, không có người thứ tư, vậy mà tiểu tử Kim Đan kỳ trước mặt cũng biết, chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của ông ta.

Ngoài áy náy ra, còn khiến ông nhìn thấy chút hi vọng.

- Mạc Phàm, con thật sự có thể chữa khỏi cho vợ ta sao?

- Nếu con không chữa được cho vợ sư thúc, sư thúc cảm thấy con sẽ bảo Tử Yên cô nương mời sư thúc tới, mà không phải bảo cô ấy cầm kinh chữ của sư phụ con đi tìm sư phụ con sao?

Mạc Phàm cười khẽ, không đáp hỏi ngược lại.

- Nhưng con không thể lập tức khiến vợ sư thúc tỉnh lại được, sư thúc làm theo phương pháp con nói, nhanh thì 1 năm, chậm thì 4 năm, vợ sư thúc sẽ tỉnh lại.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

- Nguyên nhân con tới tìm ta, cũng suy xét tới việc sư phụ con không ở Thần Nông Tông đúng không?

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu.

Sư phụ hắn du lịch ở các nơi nguy hiểm quanh năm, ở Thần Nông Tông không lâu.

Nếu hắn bảo Tử Yên đi tìm sư phụ hắn, khả năng không gặp được rất cao.

- Vậy sao con chắc chắn ta ở đó?

- Con không chắc chắn, chỉ là Đại Bỉ tông môn do sư thúc dẫn đội, con đoán trong một năm này sư thúc sẽ ở Thần Nông Tông.

Mạc Phàm nói.

- Ta mới nhận được truyền âm của sư phụ con, vừa trở về Thần Nông Tông không lâu.

Vô Phong thản nhiên nói.

Ông ta mới trở về Thần Nông Tông, đệ tử của ông lấy ba ngọc giản do Tử Yên để lại ra.

Ông không quá để ở trong lòng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, nội dung trên ngọc giản đã đả động ông ta.

Ông ta không quan tâm quy củ của Thần Nông Tông, phóng toàn bộ thần thức lúc này mới tìm được Tử Yên rời đi, sau đó vội vàng đi cùng Tử Yên tới Thiên Cơ Các.

- Vậy thì chẳng trách.

Mạc Phàm hiểu ra.

Không thể không nói vận khí của hắn rất tốt, đúng lúc Vô Phong sư thúc trở về, hơn nữa Tử Yên còn chưa rời khỏi Thần Nông Tông hoàn toàn.

Nếu không phải như vậy, hắn chỉ có thể sử dụng Cửu Tuyệt Huyết Chú uy h**p sư huynh Mạnh Bất Đồng.

- Ta tin con là đồ đệ của sư huynh ta, cũng tin con có thể cứu vợ ta, không cần 4 năm, trong 10 năm khiến vợ ta tỉnh lại là được, nhưng con muốn ta giúp chuyện gì?

Vẻ mặt Vô Phong nghiêm trọng nói.

Áo cà sa, kinh ngôn của Mạc Phàm đều không có bất luận vấn đề gì, còn biết kinh chữ của ông và sư huynh ông, đủ để chứng minh Mạc Phàm không nói dối, chắc chắn Mạc Phàm là đồ đệ sau này của sư huynh ông, còn là đồ đệ rất được coi trọng.

ế ể ế ấ ể ế ề ấ ấ ếTrong ba ngọc giản Mạc Phàm cho ông, một cái là phân tích bệnh của vợ ông, còn rõ ràng và toàn diện hơn ông biết hiện giờ, không ít điểm khiến ông cảm thấy mới mẻ, thậm chí hiểu biết thêm về Thất Sinh Thất Thế Chủ.

Một cái khác là phương pháp xử lý đơn giản, phòng ngừa nguyền rủa biến xấu, thứ này đã giải quyết chuyện đau đầu nhất của ông cho tới nay.

Bởi vì theo thời gian kéo dài vợ ông trúng chú, hiệu quả chữa trị của ông chậm hơn nhiều tốc độ biến xấu của Thất Sinh Thất Thế Chú.

Rõ ràng ông tìm được một phương pháp có tác dụng, đợi lúc ông ra tay chữa trị, nguyền rủa đã xâm nhập phương pháp này không có tác dụng, hoặc hiệu quả rất nhỏ.

Phương pháp Mạc Phàm cho ông, vừa vặn giải quyết vấn đề này, trước khi ông tới đã ổn định Thất Sinh Thất Thế Chú trên người vợ ông, ít nhất sẽ không chuyển biến xấu.

Cái còn lại là phương pháp chữa trị, phương pháp này sẽ khiến vợ ông tỉnh lại một thời gian, ông còn chưa sử dụng phương pháp này đã chạy tới.

Nhưng cùng là y tiên, ông có cảm giác chắc chắn phương pháp này có tác dụng.

Theo nội dung trong ba ngọc giản được mở ra, chuyện Mạc Phàm cứu được vợ ông là thật.

Kế tiếp, ông phải biết mục đích Mạc Phàm tới tìm ông làm gì.

Cho dù Mạc Phàm có thể cứu vợ ông, nếu vào Thần Nông Tông để gây rối, ông chỉ có thể loại Mạc Phàm.

Bởi vì Mạc Phàm biết quá nhiều, thậm chí khiến ông cảm nhận được hương vị nguy hiểm.

- Con muốn tiến vào Thần Nông Tông, còn lấy thân phận đứng đầu hải tuyển tiến vào Thần Nông Tông, nếu có thể, con hi vọng sư thúc có thể phong công pháp Thần Nông Tông trên người con.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát, nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1576: Quỷ Ảnh suy đoán.


Bên ngoài Thiên Cơ Các, Mạc Phàm cất thanh kiếm Lý Thu Minh dưỡng 20 năm đi, hào quang màu bạc và Hồng Liên ở trong mắt đều biến mất hết, lập tức đi ra ngoài.

Hắn còn chưa đi xa, cái bóng đen kia xuất hiện sau lưng hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Tiểu tử, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, vậy mà còn dám ra đây, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.

Ông ta vốn định rời đi, đến bên ngoài đấu cung để thủ.

Tôi tớ của Mạc Phàm còn ở đấu cung, Mạc Phàm chắc chắn sẽ về đấu cung.

Không ngờ Mạc Phàm mới tiến vào Thiên Cơ Các không lâu, đã ra ngoài rồi.

Mạc Phàm xoay người lại, liếc mắt nhìn bóng đen này một cái.

- Chẳng trách sát thủ của Quỷ Ảnh Môn phải hơn một đại cấp bậc mới dám nhận nhiệm vụ, ngươi có biết thân là một sát thủ, ngươi phạm phải bao nhiêu sai lầm không?

Phần lớn sát thủ là nhất kích không trúng, rút lui ngàn dặm.

Bóng đen này thất bại liên tục nhiều lần như vậy, vậy mà vẫn còn ở ngoài Thiên Cơ Các thủ.

- Phạm sai lầm, đối phó tiểu tử như ngươi, phạm nhiều lỗi cũng có vấn đề gì, trái lại là ngươi, đi chết đi, ta sẽ trả lại ngươi một kiếm vừa rồi.

Bóng đen cười khinh thường, đạo kiếm khí bị ông ta bóp nát lúc trước xuất hiện trong tay ông ta, chẳng qua mạnh hơn lúc Mạc Phàm chém ra gấp bội lần.

Ông ta khẽ quét, kiếm khí lập tức bay về phía Mạc Phàm, đến chỗ nào khe hở như mạng nhện sẽ xuất hiện ở chỗ đó.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không có ý né tránh.

- Ta nhớ rõ từng nói với ngươi rồi, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi Thanh Thành, nếu không sẽ là ngày chết của ngươi, hiện giờ ta nói cho ngươi biết vì sao lại nói như vậy.

Hắn mới nói xong, một bàn tay xuất hiện trước đạo kiếm khí kia, tay này khẽ nắm chặt.

“Răng rắc!” Đạo kiếm khí có thể chém vỡ không khí bị bóp nát.

Bóng đen nhìn nam tử mặc thanh y đứng bên cạnh Mạc Phàm, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.

Nam tử này nhìn không nhiều tuổi, nhưng ông ta nhìn không thấu tu vi.

- Ngươi là ai?

Có thể đỡ được một kiếm của ông ta, còn khiến ông ta nhìn không thấu tu vi, chắc chắn thực lực sẽ trên ông ta.

- Phân đà của Quỷ Ảnh Môn ở Thanh Thành chỗ nào?

Mặt Vô Phong không chút thay đổi, lạnh giọng hỏi.

- Tiền bối tha mạng, phân đà của chúng tôi ở đây, ở bên trong Không Tịch Tự.

Cơ thể bóng đen run rẩy nói.

- Không Tịch Tự?

Vô Phong nhìn thoáng qua phía Không Tịch Tự, bóng dáng nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy.

Khi xuất hiện lần nữa, ông đã đến phía trước một ngôi chùa cách xa mấy vạn mét.

Trong chớp mắt bóng dáng ông cao hơn, cao khoảng chừng hơn trăm thước.

- Quỷ Ảnh Môn cút ra khỏi Thanh Thành, nếu không, tru!

Giọng nói không to, nhưng khiến người ở xung quanh tự miếu đều nghe thấy được.

- Kẻ nào, dám làm càn trước Quỷ Ảnh Môn chúng ta như vậy, muốn…

Trước cửa Không Tịch Tự, hai người đeo mặt nạ tức giận nói.

Chữ “chết” còn chưa nói ra khỏi miệng, Vô Phong liếc mắt nhìn hai người một cái, hai người lập tức bay về phía sau như diều đứt dây, biến mất ở chân trời.

- Thôi, có lẽ hủy nơi này càng tốt hơn, Khô Tịch Đại Thủ Ấn.

Vô Phong lắc đầu, vươn một tay ra.

Ông vươn tay ra, một đại thủ kình thiên xuất hiện trên không Không Tịch Tự.

Ông đè tay xuống, đại thủ ấn cũng hạ xuống theo.

“Rầm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, trong chớp mắt vừa rồi Không Tịch Tự còn hoàn hảo lập tức biến thành đống hoang tàn, mọi người ở bên trong không bị thương thì chết.

Những người này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn Vô Phong, cả đám không do dự nhao nhao rời đi.

Đồng thời trước cửa Thiên Cơ Các, bóng đen kia thấy Vô Phong rời đi, trong mắt lại lóe lên sát ý.

Vô Phong hỏi vị trí của Quỷ Ảnh Môn, chắc chắn là tới Không Tịch Tự rồi.

Cơ hội này, đủ để g**t ch*t Mạc Phàm sau đó rời khỏi Thanh Thành.

Ông ta nhoáng lên một cái là đến bên cạnh Mạc Phàm, muốn vươn một tay về phía đầu Mạc Phàm.

Lúc tay ông ta sắp đánh vỡ Mạc Phàm, giọng Vô Phong lại vang lên.

- Một tu sĩ Hợp Đạo kỳ, vậy mà đuổi giết một tu sĩ Kim Đan, mạng của ngươi không đáng là gì.

Vô Phong bắt lấy bóng đen kia, một vòng xoáy xuất hiện trong tay ông.

- Không, không, tiền bối tha mạng, ta chỉ là…

Bóng đen nhìn thấy Vô Phong, mắt mở to, trong mắt đều là hoảng sợ.

- Đi chết đi!

Mặt Vô Phong không chút thay đổi, ý niệm của ông vừa động, vòng xoáy ở trong lòng bàn tay chuyển động.

Một tu sĩ Hợp Đạo kỳ không có chút phản kháng, biến mất ở trong vòng xoáy.

- Ta đã diệt trừ người này giúp con, Quỷ Ảnh Môn không dám làm nhiệm vụ ở Thanh Thành nữa, ta phải đi nghiên cứu phương pháp của con, ngày mai lúc kết thúc hải tuyển, ta sẽ xuất hiện đúng giờ.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

- Đa tạ sư thúc, vậy con cáo từ trước.

Hai tay Mạc Phàm ôm quyền, nói.

Quỷ Ảnh Môn được giải quyết hết, hắn chỉ cần đợi thời khắc cuối cùng là được, không cần thiết phải đi theo Vô Phong sư thúc.

… Ở

phủ đệ Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà nhìn tu sĩ ở bên ngoài phủ đệ, lông mày nhíu chặt lại.

Tu sĩ ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, đã có mười mấy gia đinh của Mạnh gia chết do tu sĩ xâm nhập, nhưng không tìm được hai thanh mệnh kiếm.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì phủ đệ của Mạnh gia bọn họ cũng bị đạp phá.

- Quỷ Ảnh, tên tiểu tử kia với đám Vọng Cơ ngươi xử lý thế nào rồi?

Mạnh Sơn Hà trầm giọng nói.

Giọng nói mới vang lên, bóng đen quỳ một gối xuất hiện trước người Mạnh Sơn Hà.

- Hình như bên cạnh Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu có cao thủ bảo hộ, vẫn không thành công, hơn nữa hai cao thủ này là Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa.

Sắc mặt Quỷ Ảnh khó coi nói.

- Hai bọn họ, hai người kia muốn đối nghịch với Mạnh gia chúng ta sao?

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, ánh sáng lạnh ở trong mắt lại thịnh hơn nhiều.

- Ta không biết chuyện này, nhưng hai người kia đều tới đấu cung tìm Mạc Phàm, chỉ sợ là đạt thành hiệp nghị gì đó với Mạc Phàm.

Quỷ Ảnh suy đoán.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, một tiểu tử từ Hạ giới tới đối nghịch với Mạnh gia bọn họ, vậy mà Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa cũng chen chân vào, đúng là không biết sống chết.

- Tên tiểu tử Mạc Phàm kia, hẳn là sát thủ Hợp Đạo kỳ đã tới rồi?

Mạnh Sơn Hà hỏi tiếp.

Mấy ngày nay ông ta luôn bận tìm mệnh kiếm, không chú ý tin tức về Mạc Phàm.

- Tên sát thủ kia đã đến, mà trước đó không lâu Mạc Phàm đã ra khỏi đấu cung, sát thủ Hợp Đạo kỳ kia đã đuổi theo, chỉ sợ không lâu sau sẽ có tin tức tốt truyền tới.

ấ ố Ả ế ấ- Rất tốt, ngươi lập tức liên lạc với Quỷ Ảnh Môn, ta phải biết tin tức mới nhất.

Lúc này lông mày Mạnh Sơn Hà mới hơi giãn ra, nói.

Vọng Cơ, Lã Hồng Nhu cũng được, Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa cũng được, những người này đều không quan trọng.

Chỉ cần Mạc Phàm chết, ông ta hoàn toàn có thể thu thập từng người.

- Dạ.

Quỷ Ảnh lấy một Thông Tấn Phù dùng để liên lạc với Quỷ Ảnh Môn ra, đánh một đạo thần thức vào trong.

Chỉ trong phút chốc, Thông Tấn Phù phát sáng.

Quỷ Ảnh nhìn tin tức, sắc mặt lập tức tái mét.

- Làm sao vậy?

Mạnh Sơn Hà phát hiện dị dạng của Quỷ Ảnh, nhíu mày hỏi:

- Quỷ, Quỷ Ảnh Môn chọc giận cao thủ không biết, bị cao thủ diệt môn, hiện giờ mọi người đã rời khỏi Thanh Thành.

Quỷ Ảnh Môn ấp úng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1577: Vận khí của tiểu tử này đúng là tốt.


[Lấy đạo của người trả lại cho người / Lấy cách của người trị lại người. Gần nghĩa với Gậy ông đập lưng ông/ Ăn miếng trả miếng.]

- Cái gì?

- Quỷ Ảnh Môn bị diệt môn, rút khỏi Thanh Thành.

Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà sửng sốt, mãi mới phản ứng kịp.

Quỷ Ảnh Môn gặp phải cao thủ bị diệt môn, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?

- Không phải là cao thủ Mạc Phàm mời tới đó chứ?

- Hẳn là không phải, nghe nói rất có khả năng cao thủ này là cao thủ Đại Thừa, tên tiểu tử kia từ Hạ giới tới, không thể tiếp xúc với người cấp bậc này được?

Quỷ Ảnh suy đoán.

Cao thủ Đại Thừa, chính là nhân vật đứng trên đỉnh cao ở Tu Chân giới, nếu Mạc Phàm có chỗ dựa như vậy, đã sớm xuất hiện, sẽ không đợi tới bây giờ.

- Vận khí của tiểu tử này đúng là tốt.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, tức giận nói.

Hợp Đạo kỳ đã sắp giết được, chỉ cần đợi không lâu, Mạc Phàm sẽ thành người chết, nhưng đúng lúc này Quỷ Ảnh Môn lại xảy ra chuyện.

- Chủ nhân, làm sao bây giờ, có cần ta đi giết tiểu tử này không?

Quỷ Ảnh hỏi.

Ngày mai sẽ kết thúc hải tuyển, nếu không giết được Mạc Phàm, thì không còn cơ hội nữa.

Tuy ông ta không phải tu sĩ Hợp Đạo, nhưng có tu vi Hóa Thần, nếu không phải ở Thanh Thành cấm động võ, thừa sức giết được Mạc Phàm, cho dù có lệnh cấm võ, cũng không có nhiều vấn đề, ít nhất hơi mạo hiểm mà thôi.

- Không cần, để tiểu tử này sống đi, không phải vận khí của cậu ta rất tốt sao, ta muốn xem vận khí của cậu ta tốt tới mức nào.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, lạnh lùng nói.

Dùng người Mạnh gia bọn họ ra tay với Mạc Phàm quá mạo hiểm, nhất là bị người của Quân Đình bắt được, truy cứu tới Mạnh gia bọn họ thì không hay lắm.

Vì một tiểu tử sớm muộn gì cũng phải chết, không đáng như vậy.

- Chủ nhân nói sứ giả mới được phái tới sao?

Quỷ Ảnh hỏi.

- Không sai.

Mạnh Sơn Hà gật đầu.

Nếu không giết được Mạc Phàm, vậy thì không giết.

Sứ giả mà Mạnh gia bọn họ phái tới đã đến, khiến Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông là chuyện một câu, không cho Mạc Phàm tiến vào cũng chỉ một câu, không ai dám nghi ngờ.

So với giết Mạc Phàm, bây giờ ông ta càng muốn khiến Mạc Phàm cho rằng mình sắp đi vào Thần Nông Tông, sau đó lại bị loại, như vậy mới giảm bớt lửa giận trong lòng ông ta.

- Ngươi nhanh đi tìm mệnh kiếm kia đi.

Mạnh Sơn Hà lạnh nhạt nói.

Đối phó Mạc Phàm đã không cần bọn họ, chỉ cần đợi ngày mai xem kịch vui là được.

Việc cấp bách hiện giờ, bọn họ cần tìm mệnh kiếm trước.

Mệnh kiếm luôn trốn trong phủ đệ Mạnh gia, sẽ là tai họa.

- Có cần để người Mạnh gia chúng ta rút khỏi hai phủ đệ này, đợi tìm được mệnh kiếm mới trở về không?

Quỷ Ảnh nghĩ một lát, hỏi.

Bọn họ tìm mệnh kiếm mấy ngày, rõ ràng là đã cảm nhận được khí tức của mệnh kiếm, nhưng mệnh kiếm giống như tinh linh, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Mạnh phủ không rộng lắm, bọn họ tìm nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn không lấy được mệnh kiếm.

Hiện giờ càng có nhiều người tìm mệnh kiếm, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng không khống chế nổi, không bằng để người khác rời đi trước.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, lạnh lùng liếc Quỷ Ảnh một cái.

- Bảo người Mạnh gia rời đi, ngươi đã quên đây là nơi nào à?

- Đây là phía nam, nơi Mạnh gia chúng ta quản lý.

Sắc mặt Quỷ Ảnh thay đổi, nói.

- Ở đây, chúng ta cần sợ những người khác sao?

Mạnh Sơn Hà hỏi.

Để những người khác của Mạnh gia rời đi, tuy có thể giảm bớt được thương vong, nhưng Mạnh gia bọn họ sẽ mất mặt.

Sở dĩ không thể tìm được mệnh kiếm, chính là vì Mạc Phàm đang khống chế mệnh kiếm.

Chỉ cần qua ngày mai, Mạc Phàm sẽ được giải quyết, chuyện mệnh kiếm sẽ không còn nữa.

- Chủ nhân giáo huấn phải, là tiểu nhân quá ngu ngốc rồi.

Quỷ Ảnh vội vàng nói.

- Nhớ kỹ những kẻ dám xâm nhập vào phủ đệ Mạnh gia chúng ta, sau khi chuyện của tên tiểu tử kia kết thúc, sẽ dẹp từng người.

Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.

Mạnh gia bọn họ đâu dễ xông vào như vậy, người nào xâm nhập Mạnh gia bọn họ đều phải trả giá thật nhiều.

- Dạ, vậy mệnh kiếm thì sao, nếu chúng ta tìm được mệnh kiếm thì thế nào?

Quỷ Ảnh lại hỏi tiếp.

Ông ta đã khóa chặt mấy nơi, còn chuẩn bị mấy thứ chuyên vây bắt linh khí pháp bảo, có khả năng sẽ tóm được mệnh kiếm.

Nhưng mệnh kiếm này là của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nếu bọn họ lấy mệnh kiếm làm của riêng, chỉ sợ không được tốt lắm, một khi để Quỷ Ảnh Nhất Tộc biết, bọn họ sẽ rất phiền phức.

Người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, gần như không khác kẻ điên.

- Tìm được mệnh kiếm, tất nhiên là thuộc về Mạnh gia chúng ta.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày nói.

Mệnh kiếm là một phần của tiên khí, nếu Mạc Phàm đặt thứ này ở Mạnh gia bọn họ, tìm thấy được thì là của Mạnh gia bọn họ rồi.

- Nhưng tốt nhất là tìm kẻ chết thay, tránh để người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc tìm chúng ta gây sự.

Mạnh Sơn Hà nghĩ một lát, lại nói.

Tuy thế lực của Mạnh gia bọn họ lớn, nhưng Quỷ Ảnh Nhất Tộc là một đám người điên, không cần thiết dây dưa với một đám người điên.

- Nếu là như vậy, chủ nhân, ta có một phương pháp có thể giải trừ phiền phức của Mạnh gia chúng ta rất nhanh, còn khiến tiểu tử kia gặp phiền phức.

Quỷ Ảnh hơi nhếch miệng cười nham hiểm, nói.

- Biện pháp gì, ngươi nói xem.

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, cười nói.

- Nếu Mạc Phàm có thể phóng mệnh kiếm tới phủ đệ Mạnh gia chúng ta, chúng ta có thể phóng mệnh kiếm này tới phủ đệ của Vọng Cơ và Chung gia của Lã Hồng Nhu, chủ nhân thấy thế nào?

Mạc Phàm có quan hệ không tệ với Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, dẫn kẻ gây họa tới chỗ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu đồng nghĩa với dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân.

Không chỉ giải quyết được phiền phức của Mạnh gia, còn thở phào một hơi.

- Ngươi nắm chắc tìm được mệnh kiếm không, nếu tìm được mệnh kiếm, quả thật có thể để Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu chết thay.

Trong mắt Lã Hồng Nhu lóe lên tàn nhẫn, nói.

- Không có.

Quỷ Ảnh lắc đầu.

Tuy ông ta tìm được mấy thứ khóa chặt pháp bảo mệnh kiếm, nhưng khó mà lấy được mệnh kiếm trong khoảng thời gian ngắn.

- Vậy ngươi nói xem chuyện này có ý nghĩa gì.

Trong mắt Mạnh Sơn Hà lóe lên chút bất mãn.

ấ ế ấ ế ắ ế ể ồ ấ ế ề ố ề- Chúng ta không lấy được mệnh kiếm, nhưng chúng ta từng thấy mệnh kiếm, bắt chước hình dạng và khí tức của mệnh kiếm, cho dù không lừa được mọi người, nhưng có thể lừa được một đám người, Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu kém xa Mạnh gia chúng ta, chỉ sợ không lâu sau sẽ bị những người đó diệt, cho dù những người này không tìm thấy mệnh kiếm trở về Mạnh gia chúng ta, cũng tốt hơn hiện giờ nhiều.

Quỷ Ảnh cười âm hiểm nói.

- Hửm?

Trước mắt Mạnh Sơn Hà sáng lên, khóe miệng ông ta nhếch lên.

Không có Quỷ Ảnh nhắc nhở, trái lại thiếu chút nữa ông ta quên mất, quả thật đây là một biện pháp tốt.

Nếu sớm dùng phương pháp này, chỉ sợ mấy ngày nay tâm tình ông ta đã không tệ như vậy rồi.

Mạc Phàm ở đấu cung, ông ta không thể dụ những người này tới đấu cung, dẫn tới ông ta phải ra mặt giải quyết.

Nhưng Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu thì khác, hai người rời khỏi hải tuyển.

Hai người phối hợp với Mạc Phàm đối phó ông ta, ông ta không thể thu thập được hai người, biện pháp này quá tốt.

- Biện pháp như thế, mệnh kiếm ở phủ đệ này giao cho ta, ngươi đến một phủ đệ khác, lập tức ra tay.

Mạnh Sơn Hà cười đắc ý nói.

- Dạ.

Quỷ Ảnh đáp, biến mất trong chớp mắt.

Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, cười đắc ý nhìn về phía đấu cung.

Đêm nay thu thập Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu trước, ngày mai sẽ cho Mạc Phàm đẹp mặt, xem đến lúc đó Mạc Phàm sẽ có biểu cảm gì.

Nghĩ như vậy, hai tay ông ta nắm chặt pháp ấn, một mệnh kiếm phù tương tự phù kiếm nhanh chóng thành hình.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1578: Đánh cược gì?


Mạc Phàm tạm biệt Vô Phong sư thúc xong, không đi thẳng về đấu cung, mà tiến tới phủ đệ của Vọng Cơ sư huynh.

Không chỉ Mạc Phàm ở đây, Hồng Nhu sư tỷ và Lương Nguyệt Hoa cũng ở nơi này.

Chúc Vũ phải điều tra bối cảnh tất cả tuyển thủ với vị sứ giả kia, cho nên chỉ có Lương Nguyệt Hoa bảo hộ bọn họ.

- Mạc Phàm, ngày mai là ngày cuối cùng, ta nghe nói có một sứ giả tới đây, không phải là nhằm vào đệ đấy chứ?

Lã Hồng Nhu bưng một chén trà, hỏi.

Mấy ngày nay cô luôn bận rộn chuyện luyện đan với Chung Tử Kỳ, chuyện này là trước khi Mạc Phàm, nghe Lương Nguyệt Hoa mới nói.

- Có khả năng.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lương Nguyệt Hoa một cái, lạnh nhạt nói.

- Gì mà có khả năng, phải thì phải, mà không phải thì không phải, đệ là một đại nam nhân, không thể nói dứt khoát một chút à.

Lã Hồng Nhu bất mãn nói.

Mạc Phàm bĩu môi, không để ý tới Lã Hồng Nhu.

Trái lại Lương Nguyệt Hoa bỏ chén trà xuống, nói xen vào một câu.

- Mạc Phàm, người kia nhằm về phía ngươi, ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?

Vị sứ giả kia tới Thanh Thành không lâu, không tra thân phận của những người khác, chỉ tra mỗi tin về Mạc Phàm.

Chuyện này rất rõ ràng, là muốn loại Mạc Phàm.

- Lương trưởng lão, ngày mai ngươi sẽ biết.

Mạc Phàm cười thần bí, nói.

- Đúng rồi, vị sứ giả này là ai?

Mạc Phàm tò mò hỏi.

- Người này, trừ phi ngươi mời sư tổ có chữ lót là “Vô” tới, nếu không ngày mai ngươi đừng nghĩ tới chuyện vào Thần Nông Tông.

Lương Nguyệt Hoa nói chắc chắn.

Lúc trước bà cho rằng Mạnh gia sẽ mời một người có bối phận như bọn họ, chỉ là người có chút địa vị ở Thần Nông Tông tới.

Ai biết Mạnh gia phái một người có chữ lót là “Bất” tới, như vậy phiền phức rồi.

- Chữ lót “Vô” sao?

Động tác của Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu cứng đờ, nhìn thoáng qua Mạc Phàm.

Tuy bọn họ chưa tiến vào Thần Nông Tông, nhưng có hiểu biết về bối phận ở Thần Nông Tông.

Có thể khiến người chữ lót “Vô” xuất mã, chỉ có thể là người chữ lót “Bất”.

Mạnh gia tìm người chữ lót là “Bất” tới, lần này phiền phức rồi.

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lộ ra dị sắc.

- Là Chu Bất Vi của luật pháp đường đúng không?

Ở Thần Nông Tông, người có quan hệ tốt nhất với sư huynh Mạnh Bất Đồng là Chu Bất Vi.

Chu Bất Vi từng đồng sinh cộng tử với sư huynh Mạnh Bất Đồng trong một bí cảnh, trong đám người cùng đi vào, chỉ cóhai bọn họ đi ra.

Không chỉ như vậy, nghe nói Mạnh Bất Đồng vì cứu Chu Bất Vi, còn bị thương rất nặng.

Hai người một người nắm phía nam Thần Nông Tông, một người khống chế luật pháp, giới luật của Thần Nông Tông.

Nếu người chữ lót là “Bất” tới, chắc chắn là Chu Bất Vi.

- Không đúng, Chu Bất Vi sẽ không tới đây vì chuyện này, hẳn là Chu Thanh Vân con trai của Chu Bất Vi đúng không?

Mạc Phàm nghĩ một lát, lại nói tiếp.

Hải tuyển của Thần Nông Tông không tính là chuyện đặc biệt, bảo Chu Bất Vi sư huynh tới làm sứ giả là không có khả năng, dù sao cũng là chủ một đường của luật pháp đường.

Nhưng nếu Mạnh gia yêu cầu, Chu Bất Vi sư huynh sẽ không tự mình tới, mà phái một tâm phúc của mình, con trai ông ta là thích hợp nhất.

Chu Thanh Vân đến, không khác gì Chu Bất Vi sư huynh đến, quả thật cần người chữ lót “Vô” tới.

Luật pháp đường chưởng quản luật pháp của Thần Nông Tông, ngôn ký pháp, hành tức trách, không ai có thể cãi lời.

Phần lớn đệ tử gặp người của luật pháp đường đều trốn, sợ bị luật pháp đường để mắt tới.

Một khi bị để mắt, chữ có người chữ lót “Vô” mới ra mặt được.

- Không sai, người tới là Chu sư đệ.

Trong mắt Lương Nguyệt Hoa hiện lên dị sắc, vẫn gật đầu.

Bà chỉ nói là người có bối phận, Mạc Phàm đã đoán ra.

- Ta biết rồi.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng, tiếp tục uống trà.

Chỉ là con trai của Chu sư huynh mà thôi, cho dù đích thân Chu sư huynh tới cũng không sao, càng không nói tới con trai ông ta.

Lương Nguyệt Hoa thấy Mạc Phàm thờ ơ, lông mày nhíu lại.

- Mạc Phàm, ngươi nên cẩn thận thì hơn, nếu chuẩn bị không đủ, bây giờ còn chút thời gian chuẩn bị, người của luật pháp đường không dễ đối phó như vậy đâu.

Mạc Phàm lắc đầu cười, buông chén trà xuống.

- Lương ngày mai, đợi ngày mai kết thúc tuyển chọn, bà sẽ biết.

Hiện giờ hắn giải thích với Lương Nguyệt Hoa trưởng lão là mình tìm Vô Phong sư thúc, chỉ sợ Lương Nguyệt Hoa trưởng lão sẽ không tin.

Thay vì giải thích, chẳng bằng ngày mai xem.

- Mạc Phàm, ngươi chắc chắn không?

Lương Nguyệt Hoa khẽ nâng mí mắt, xác nhận lại.

Người của luật pháp đường thật sự khó đối phó, nhất là Chu Thanh Vân tới vì Mạc Phàm, đến lúc đó chỉ cần một câu của Chu Thanh Vân, có thể khiến Mạc Phàm không vào được Thần Nông Tông.

- Lương trưởng lão, muốn đánh cược một lần không?

Mạc Phàm cười khẽ, hỏi.

- Đánh cược gì?

- Đánh cược ngày mai ta có thể tiến vào Thần Nông Tông hay không, nếu ngày mai ta vào Thần Nông Tông, Lương trưởng lão giúp ta dẫn một đứa bé bình thường đến Thần Nông Tông, thế nào?

Nếu hắn đến Tu Chân giới, tới lúc mang Phượng Vũ đồ đệ kiếp trước của hắn tới rồi.

Có Lương Nguyệt Hoa qua đó, không chỉ có thể dẫn Phượng Vũ đến, còn bảo hộ một nhà Phượng Vũ thoát kiếp nạn đời trước.

- Có thể, nếu ngươi không vào được thì sao?

Lương Nguyệt Hoa cắn môi, nói.

- Nếu ta không vào được Thần Nông Tông, ta đưa cho ngươi một bộ công pháp tuyệt thế giống công pháp đặc biệt của ngươi hiện giờ, thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

Lương Nguyệt Hoa cũng từ Hạ giới tới, bà có thể vào Thần Nông Tông là vì thiên phú không kém, kém nhất là công pháp cao cấp thích hợp cho tu luyện.

Bởi vì không tìm được công pháp cao cấp thích hợp, tốc độ tu luyện của bà càng ngày càng chậm.

- Có thể, ta xem ngày mai ngươi tiến vào Thần Nông Tông thế nào, Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân không dễ đối phó như vậy đâu.

Trước mắt Lương Nguyệt Hoa hơi sáng lên, gật đầu liên tục nói.Bà không biết sao Mạc Phàm lại biết được, nhưng quả thật bà thiếu một bộ công pháp thích hợp.

Mạc Phàm có bản đồ của Động Dương Thiên Cung, lấy công pháp thích hợp với bà ra cũng không có vấn đề.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, nhìn về phía Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu.

- Vọng Cơ sư huynh, Hồng Nhu sư tỷ, ngày mai hai người có thể khiêu chiến đấu cung rồi.

Hắn đã mời Vô Phong sư thúc tới, đã tới lúc Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ đi khiêu chiến đấu cung, đây mới là mục đích hắn tới đây.

- Lăn qua lăn lại lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể về đấu cung, hi vọng ngày mai không xảy ra vấn đề gì.

Lã Hồng Nhu tức giận liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Cô mới nói xong, Mạc Phàm nhíu mày, chén rượu để bên miệng dừng lại, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Không chỉ hắn, sắc mặt Lương Nguyệt Hoa, Vọng Cơ thay đổi, cũng nhìn lại theo.

Lã Hồng Nhu nhíu mày, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy một đạo phù kiếm mang theo tiếng xé gió ngang trời bay tới, đến trước biệt viện mà không có ý dừng lại, đâm thủng trận pháp ở biệt viện.

Trên phù kiếm chớp lóe hào quang, biến mất trên không biệt viện.

Cùng lúc đó, từng đạo độn quang xẹt qua không trung, trong chớp mắt đã tới.

Chỉ trong chớp mắt, xung quanh biệt viện tụ tập mấy chục người, sau đó vẫn có không ít người tụ tập về phía này, không chỉ cao thủ của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, cũng có cao thủ khác mơ ước mệnh kiếm.

Một khắc trước Mạnh gia bị vây kín, hiện giờ thành đám Mạc Phàm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1579: Chúc mừng chủ nhân.


Lúc đám Mạc Phàm nhìn thấy những người này, những người này cũng cảm ứng được đám Mạc Phàm ở trong biệt viện.

- Là ngươi, tiểu tử, chẳng trách mệnh kiếm sẽ chạy tới đây, xem ra ngươi giải trừ quan hệ chủ tớ với mệnh kiếm là giả, khiến chúng tôi đối phó Mạnh gia là thật.

Trong đám người, Qủy Kiến Sầu trưởng lão của Quỷ Ảnh Nhất Tộc nhìn thấy Mạc Phàm, vốn là lộ ra chút bất ngờ, sau đó đôi mắt lập tức nheo lại, lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm.

- Hóa ra chủ nhân của mệnh kiếm là tiểu tử này, vậy rất đúng lúc, bắt lấy cậu ta, sẽ có mệnh kiếm rồi.

Một tu sĩ trên mặt đầy Ma Văn lạnh lùng nói.

Tuy Mạc Phàm giải trừ hiệp nghị chủ tớ với mệnh kiếm, nhưng không khó liên lạc với mệnh kiếm.

So với xâm nhập Mạnh gia tìm mệnh kiếm, bắt Mạc Phàm là lựa chọn tốt nhất.

- Không sai, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Qủy Kiến Sầu cười thoải mái.

Nếu có người nào tìm được mệnh kiếm dễ dàng, vậy không thể nghi ngờ là Mạc Phàm rồi.

Mạc Phàm từng được mệnh kiếm tán thành, khí tức của Mạc Phàm có thể hấp dẫn mệnh kiếm xuất hiện.

Lúc trước bọn họ chỉ lo đi tìm mệnh kiếm, mà quên mất Mạc Phàm.

- Trên người tiểu tử này không chỉ có mệnh kiếm, còn có một số thứ khác không tệ, Qủy Kiến Sầu, ta từ bỏ mệnh kiếm, ta bắt tiểu tử này giúp Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng ta muốn mấy thứ khác của cậu ta.

Trong đám người, bàn đầu đà lúc trước từng xuất hiện cười mỉa nói.

- Có thể.

Qủy Kiến Sầu gật đầu, cười mỉa nhìn Mạc Phàm.

Mấy ngày trước, bọn họ chỉ có tám tu sĩ Hóa Thần, cả đám bị Mạc Phàm làm sợ chạy mất.

Hiện giờ ở đây đâu chỉ có mấy chục tu sĩ Hóa Thần, bốn chi trong chín chi của Quỷ Ảnh đã ở trong này.

Ngoài ra, vì mệnh kiếm là thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ, bọn họ vây quanh phủ đệ Mạnh gia lâu như vậy, ngay cả trú quân cũng không dám làm gì bọn họ.

Như vậy, hôm nay xem Mạc Phàm có bản lĩnh gì khiến bọn họ sợ chạy mất.

- Tiểu tử, ngươi muốn tự mình lấy mệnh kiếm ra giao cho chúng tôi không?

Qủy Kiến Sầu cười mỉa nói.

Trên không phủ đệ Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà đứng trên đỉnh, nhìn về phía biệt viện chỗ đám Mạc Phàm, trên mặt đều là kinh ngạc vui mừng.

Phía sau ông ta, cơ thể Quỷ Ảnh hơi cong xuống, đứng ở một bên, tâm tình cũng không khác lắm.

Dù thế nào ông ta cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm cũng ở phủ đệ Vọng Cơ, cho dù mệnh kiếm là giả, mọi người cũng cảm thấy mệnh kiếm là thật.

Như vậy Mạc Phàm nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Ông ta tốn sức đi tìm người đối phó Mạc Phàm mà không thành công, trái lại một hành động ngoài ý muốn có hiệu quả thần kỳ.

- Chúc mừng chủ nhân.

Quỷ Ảnh ôm quyền, cung kính nói.

- Hô hô, mệnh kiếm này của ngươi, cũng ném về phía biệt viện Vọng gia đi.

Mạnh Sơn Hà cao giọng nói.

Một thanh vu oan, hai thanh cũng như vậy.

Ném cái hố này cho Mạc Phàm, bọn họ có thể yên tâm đi tìm mệnh kiếm.

Khi nói chuyện, ông ta lấy mấy pháp bàn ra, trận pháp ở hai phủ đệ Mạnh gia được mở từng tầng, phòng hộ được mở lớn nhất.

Tất cả mọi người cảm thấy mệnh kiếm ở trong tay Mạc Phàm, mà mệnh kiếm lại bị Mạnh gia bọn họ đoạt, không có gì vui vẻ hơn chuyện này.

- Chủ nhân, vậy ta hủy mệnh kiếm đi nhé.

Trong mắt Quỷ Ảnh lóe lên cơ trí, cười nói.

- Hửm?

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, trong mắt lộ ra chút khó hiểu.

- Khởi bẩm chủ nhân, nếu mệnh kiếm ta tạo ra đến Chung gia, chắc chắn sẽ có người hoài nghi chúng ta mượn kiếm đối phó Chung gia, do đó lại hoài nghi mệnh kiếm còn ở Mạnh gia hay không, nhưng nếu mệnh kiếm ta thả ra đột nhiên biến mất, tất cả mọi người sẽ cảm thấy mệnh kiếm ở trong tay Mạc Phàm, có khả năng chủ nhân quên mất, mệnh kiếm vốn chỉ có một, là được Mạc Phàm một phân hai, chỉ có một thanh bay về phía Mạc Phàm, chắc chắn một thanh khác cũng ở trong tay Mạc Phàm.

Quỷ Ảnh giải thích.

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, cười gật đầu.

- Không sai, lần này ít nhiều gì cũng nhờ ngươi, đợi tìm được hai thanh mệnh kiếm, sẽ có của ngươi một thanh.

- Đa tạ chủ nhân.

Trong lòng Quỷ Ảnh vui vẻ, cung kính nói.

- Ngươi trở về đi, chuẩn bị lấy mệnh kiếm.

Mạnh Sơn Hà vẫy tay nói.

Mạc Phàm rơi vào trong khốn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp gọi mệnh kiếm về, đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ lấy được mệnh kiếm.

Nếu Mạc Phàm ném mệnh kiếm vào Mạnh gia bọn họ, sao có thể để Mạc Phàm lấy đi dễ dàng.

Trong biệt viện của Vọng Cơ.

Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu nhíu chặt mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng.

Lương Nguyệt Hoa thì lấy linh khí của bản thân ra, vẻ mặt không đổi rót chút linh khí vào trong.

Bên ngoài có nhiều cao thủ như vậy, chỉ riêng cảnh giới Hóa Thần đã có hơn hai mươi người, bà không xác định được có cảnh giới cao hơn hay không, bởi vì bà không thể cảm ứng được cảnh giới cao hơn.

Nếu Mạc Phàm không giải quyết chuyện này, có lẽ Mạc Phàm sống không quá đêm nay, càng không nói tới chuyện tiến vào Thần Nông Tông.

Cho dù Mạc Phàm chuẩn bị xong hết rồi, có thể ứng phó được sứ giả Chu Thanh Vân, nhưng không có chút tác dụng.

Mạc Phàm nhíu mày, đặt chén trà xuống, cười nhạt, sau đó hắn chậm rãi đứng dậy.

- Vốn định uống chén trà với Vọng Cơ sư huynh, không ngờ lại bị quấy rầy rồi.

Hắn đến biệt viện của sư huynh hai lần, hai lần đều gặp phiền phức, lần sau còn phiền phức hơn lần trước.

- Tiểu tử, ngươi khoan hãy đi ra, ta kéo dài thời gian cho ngươi, các ngươi lập tức chạy tới đấu cung.

Lương Nguyệt Hoa cau mày, truyền âm nói.

Mạc Phàm đi ra ngoài như vậy, cho dù giao mệnh kiếm cũng chưa chắc đã rời đi được.

Bà là trưởng lão của Thần Nông Tông, lá gan mấy người này lớn tới mấy cũng không dám ra tay với bà.

Nhưng bà chỉ có thể tranh thủ giúp Mạc Phàm có cơ hội thoát thân, chỉ đến đấu cung mới xem như an toàn.

- Đa tạ ý tốt của Lương trưởng lão, nhưng mọi người ở bên trong thì hơn, nếu có cơ hội, ngươi mang hai bọn họ tới đấu cung được rồi.

Mạc Phàm cười nhạt.

Nếu là bình thường Lương trưởng lão còn có thể chấn nhiếp mấy người này một phen, nhưng trong đám người này không phải kẻ điên của Quỷ Ảnh Nhất Tộc thì là đám tội phạm chạy trốn từng l**m máu.

Nếu lúc này Lương Nguyệt Hoa ra ngoài, rất có khả năng sẽ bị bọn họ thương tổn.

Luật pháp không thể trách số đông, Lương Nguyệt Hoa chết trong tay đám người này, Thần Nông Tông không tiện truy cứu.

- Chuyện này, tự đệ giải quyết được không?

Lã Hồng Nhu nhíu mày nói.

Nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy, còn có không ít tu sĩ Nguyên Anh, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều cao thủ như vậy.

Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ có thể đứng đã không tệ rồi, còn không cho Lương Nguyệt Hoa giúp đỡ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không trả lời Lã Hồng Nhu, hắn ra khỏi phòng đi tới đỉnh biệt viện, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người khác.Hắn vươn một tay ra, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, hai phù văn xuất hiện trong đôi mắt hắn.

Hai phù văn này vừa xuất hiện, hai mệnh kiếm ở trong phủ đệ của Mạnh gia lập tức xuất hiện.

Hai thanh mệnh kiếm chớp lóe hào quang, muốn bay về phía Mạc Phàm, nhưng đến trên không phủ đệ Mạnh gia, lại bị trận pháp phòng hộ ngăn cản.

Cũng đúng lúc này, bóng dáng Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh nhoáng lên một cái, đến bên cạnh mệnh kiếm.

Hai người sớm có chuẩn bị, ném mấy pháp bảo xung quanh mệnh kiếm bắt lấy mệnh kiếm, đồng thời từng đạo pháp tuyệt đánh vào trong mệnh kiếm, mệnh kiếm lập tức như cá sa lưới, không thể tránh thoát.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1580: Lát nữa trở về sao?


Mạc Phàm nhìn thoáng qua phủ đệ Mạnh gia, lông mày hắn nhíu chặt lại, nhưng lập tức giãn ra, phù văn ở trong mắt biến mất, tay cũng buông xuống.

Hắn giải trừ quan hệ chủ tớ với mệnh kiếm, nhưng để lại ấn ký trên thân mệnh kiếm, có thể triệu hồi mệnh kiếm bất cứ lúc nào.

Nhưng xem ra mệnh kiếm đã bị Mạnh Sơn Hà giam giữ.

- Tiểu tử, ngươi còn thất thần làm gì, còn không nhanh giao mệnh kiếm ra đây.

Qủy Kiến Sầu thấy Mạc Phàm không nói lời nào, lạnh lùng nói.

- Mệnh kiếm không có ở chỗ ta.

Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh, nói.

- Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ tin lời ngươi nói à, cho dù mệnh kiếm thật sự không ở chỗ ngươi, hôm nay ngươi không giao mệnh kiếm ra đây, ngoại trừ Lương Nguyệt Hoa ra, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi biệt viện này.

Qủy Kiến Sầu hừ lạnh một tiếng nói.

Quả thật mệnh kiếm không có khả năng ở đây, phù kiếm vừa bay chỉ có một phần khí tức của mệnh kiếm, còn lại không giống mệnh kiếm lắm.

Nhưng bắt Mạc Phàm là được, Mạc Phàm đánh mất mệnh kiếm, vậy lấy lại từ người Mạc Phàm đi.

- Hả?

Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

Nếu có thể triệu hồi mệnh kiếm, có lẽ còn ứng phó được đám người này.

Tuy hắn không lấy được mệnh kiếm, nhưng có thể phá hủy mệnh kiếm hoặc khiến mệnh kiếm mất đi linh tính.

Có mệnh kiếm trong tay, ít nhất người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thậm chí hắn có thể thông qua mệnh kiếm, khiến Quỷ Ảnh Nhất Tộc đi đối phó người mơ ước mệnh kiếm khác.

Nhưng hiện giờ không gọi được mệnh kiếm, hắn có vẻ phiền phức rồi.

Hắn đang suy nghĩ làm sao bây giờ, cuối cùng Lương Nguyệt Hoa không thể ngồi yên được nữa.

- Làm càn, các ngươi biết mình đang ở nơi nào không, ai cho phép các ngươi làm càn như vậy?

Mọi người thấy Lương Nguyệt Hoa, toàn bộ đều cười khinh thường.

- Lương Nguyệt Hoa, nơi này là Thanh Thành, ở dưới chân Thần Nông Tông, không phải là Thần Nông Tông, ngươi muốn tỏ ra uy phong thì tới chỗ Thần Nông Tông của ngươi ấy, còn nữa, lấy lại mệnh kiếm là chuyện của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi, tốt nhất là ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt Thần Nông Tông.

Qủy Kiến Sầu nói với vẻ khinh thường.

Ông ta và Lương Nguyệt Hoa đều là tu sĩ Hóa Thần, tất nhiên quen biết.

- Chuyện của Quỷ Ảnh Nhất Tộc các ngươi ta mặc kệ, nhưng cậu ta từng nói rồi, mệnh kiếm không ở đây, hơn nữa cậu ta là người đứng đầu hải tuyển của Thần Nông Tông chúng tôi, hai người này cũng là tuyển thủ hạt giống của hải tuyển Thần Nông Tông chúng tôi, các ngươi động vào thử xem, xem Thần Nông Tông chúng tôi có diệt sạch mấy người không?

Lương Nguyệt Hoa nắm chặt tay, trong đôi mắt tràn đầy sắc bén.

Những lời này vừa vang lên, “keng” một tiếng, trường kiếm trong tay bà ra khỏi vỏ, kiếm khí như thủy triều lan ra xung quanh.

- Hửm?

Sắc mặt không ít người thay đổi, không tự chủ được lùi về sau một bước.

Giết người của Thần Nông Tông, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Đừng nói là dưới chân Thần Nông Tông, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng bị Thần Nông Tông đuổi giết.

Qủy Kiến Sầu nhíu mày, kiêng kị nhìn Lương Nguyệt Hoa một cái, nói tiếp:

- Cậu ta nói mệnh kiếm không ở trong tay cậu ta thì không ở trong tay sao, ngươi nghĩ bọn ta là đứa bé ba tuổi à, Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn ta kính sợ Thần Nông Tông, nhưng Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn ta nhất định phải lấy lại thứ thuộc về chúng tôi, bây giờ ngươi đi chúng tôi sẽ không ngăn cản, nhưng ba bọn họ còn chưa thành đệ tử của Thần Nông Tông, ba bọn họ đừng nghĩ tới chuyện rời đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể lấy thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc trước, rồi lại đến Thần Nông Tông giải thích.

Lương Nguyệt Hoa chỉ là một người từ Hạ giới tới, ở Thần Nông Tông địa vị và bối cảnh đều thấp hơn người khác nhiều, Lương Nguyệt Hoa muốn ngăn cản bọn họ, ông ta chỉ có thể diệt Lương Nguyệt Hoa, đến lúc đó lại tìm một người gánh tội là được.

Nói xong, ông ta nói với mọi người ở phía sau:

- Mọi người không cần lo lắng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi chỉ cần lấy được mệnh kiếm, trong lúc này xảy ra vấn đề gì, toàn bộ do Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi chịu trách nhiệm.

Có những lời này của Qủy Kiến Sầu, không ít người lập tức yên lòng, một số người chuẩn bị rời đi cũng ở lại, nhìn chằm chằm đám Lương Nguyệt Hoa như nhìn con mồi.

- Qủy Kiến Sầu, ngươi thật to gan.

Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày, trường kiếm trong tay không ngừng rung rung, không ra tay cũng không có ý thu lại.

- Lương Nguyệt Hoa, đi hay ở, tốt nhất là ngươi lựa chọn nhanh lên.

Qủy Kiến Sầu cười âm hiểm nói.

Lương Nguyệt Hoa cắn môi, trong đôi mắt đều là xoắn xuýt.

Thực lực của bà mạnh hơn đám tu sĩ Hóa Thần một chút, nhưng đối phó ba tu sĩ Hóa Thần đã là cực hạn.

Ở đây có nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy, diệt bà chỉ là chuyện trong phút chốc.

Qủy Kiến Sầu không tha cho bà, ngay cả cơ hội chạy trốn bà cũng không có được.

Nhưng nếu bà rời đi, đám Mạc Phàm sẽ chết không thể nghi ngờ.

Trên người Mạc Phàm có không ít bí mật, nhưng tu vi của Mạc Phàm quá thấp.

- Chuyện này?

- Lương trưởng lão, ngươi về trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ trở về.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Lát nữa trở về sao?

Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, trong mắt lại có thêm lo lắng.

Qủy Kiến Sầu thì hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

- Lát nữa trở về, tiểu tử, ngươi trở về thế nào?

Ở dưới tay nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy, Mạc Phàm trốn thoát kiểu gì?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý tới Qủy Kiến Sầu.

- Lương trưởng lão, ta không có biện pháp dẫn ngươi rời đi, bây giờ ngươi không đi, ta chỉ có thể báo thù cho ngươi vào ngày mai mà thôi.

Nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy, hắn muốn dẫn Lương Nguyệt Hoa rời đi cần đại giá quá lớn, vẫn nên để Lương Nguyệt Hoa rời đi thì hơn.

Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày, do dự một lát, cất trường kiếm rồi đi ra ngoài.

Mới đi được hai bước, bà liền dừng lại.

- Tiểu tử, ta không cần ngươi báo thù cho ta, tốt nhất là ngươi có thể chạy đi, nếu không thì không có người báo thù cho ngươi đâu.

Lương Nguyệt Hoa nói xong, lập tức rời đi.

Mạc Phàm cười khẽ, hắn chết không phải không ai báo thù cho hắn, người báo thù cho hắn không cần quá cường đại.

Lương Nguyệt Hoa rời đi, Qủy Kiến Sầu cười lạnh lùng, duỗi tay về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cho ngươi 30 giây, nếu sau 10 giây ngươi không giao mệnh kiếm ra, bọn ta sẽ giết một người trong hai người bên cạnh ngươi, trong 30 giây ngươi không lấy mệnh kiếm ra, bọn ta sẽ làm thịt cả ngươi, mang linh hồn của ngươi đi tìm mệnh kiếm.

Mạc Phàm cười nhạt, lạnh lùng nói:

- Qủy Kiến Sầu, ta chỉ nói cho ngươi ba chuyện, thứ nhất, mệnh kiếm vẫn đang ở Mạnh phủ, Quỷ Ảnh Nhất Tộc các ngươi muốn lấy hai thanh mệnh kiếm này chỉ có một cơ hội, một ngày sau, các ngươi sẽ không có cơ hội này, muốn mệnh kiếm thì tới phủ đệ của Mạnh gia mà tìm, có lẽ lúc này Mạnh Sơn Hà đang thử luyện hóa mệnh kiếm.

- Thứ hai, bây giờ ta cũng không có biện pháp triệu hồi mệnh kiếm, cho dù ta có thể triệu hồi mệnh kiếm sẽ không cho các ngươi, tối đa là cho các ngươi một cơ hội thử mệnh kiếm nhận chủ.

- Thứ ba, các ngươi muốn mệnh kiếm và bảo vật trên người ta, lá gan đủ lớn thì có thể đến đấu cung đợi, nếu ta không thể tiến vào Thần Nông Tông các ngươi còn có cơ hội, nơi này, không đủ để lưu lại ta.

Hắn nói xong đôi mắt biến thành màu bạc.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1581: Nhanh bắt lấy cậu ta.


Đôi mắt hắn đổi thành màu bạc, trong đệ nhất cung, trận văn lúc trước hắn họa, tương tự như trong mắt hắn sáng lên theo, trận văn từ một biến thành hai.

Mạnh Vô Kỳ nhìn thấy trận văn màu bạc sáng lên, sắc mặt anh ta biến đổi, vội vàng đi tới, đặt thứ Mạc Phàm công đạo anh ta lúc trước lên hai trận văn.

Trong biệt viện của Vọng Cơ, Quỷ Kiến Sầu thấy đôi mắt Mạc Phàm biến thành màu bạc, lông mày nhíu chặt lại.

Trong đó có bốn người nhoáng lên, liền đến bốn góc biệt viện của Vọng Cơ, bốn người mỗi người vươn một tay ra, ấn lên trên vách tường biệt viện.

- Cấm không!

Trong chớp mắt một trận pháp tứ phương dâng lên, bao trọn căn biệt thự ở bên trong.

Tốc độ rất nhanh, còn chưa tới một giây đã tạo thành.

Tu sĩ khác cũng lấy linh khí cấm không ra, ném lên trên không biệt viện, cũng giam biệt viện ở bên trong.

Cùng lúc đó, Quỷ Kiến Sầu đứng đầu cả đám hơi nhếch miệng, xuyên qua trận pháp biệt viện, trận pháp hộ viện như giấy dán trước mặt bọn họ.

- Tiểu tử, muốn thoát khỏi tay bọn ta, đâu dễ như vậy, còn ba giây nữa, giết cô nương này trước, hay là giết nam nhân kia đây?Quỷ Kiến Sầu hơi nhếch miệng cười tàn nhẫn, nhìn Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ nói.

- Ta thấy nên giết tên tiểu tử kia trước, cô nương kia thì có vài phần tư sắc, có thể cho ta chơi trước được không.

Trong mắt bàn đầu đà lóe lên dâm quang, nhìn chằm chằm Lã Hồng Nhu nói.

- Tên mập chết bầm kia, ngươi muốn chết à?

Lã Hồng Nhu nghiến răng nói.

- Tính tình của tiểu nha đầu này đúng là mạnh mẽ, nhưng ta thích, tuy tu vi hơi thấp một chút, nhưng đêm nay ta vẫn cố làm, Quỷ Kiến Sầu, ngươi không có ý kiến đúng không?

Bàn đầu đà cũng không tức giận, trái lại cười nói.

- Mười giây đã hết, khai đao với cô nương này trước, bàn huynh cứ thoải mái đi, người phụ nữ kia là của ngươi.

Quỷ Kiến Sầu cười mỉa nói.

Có người sủng hạnh Lã Hồng Nhu càng tốt, quả thật giết quá đáng tiếc, như vậy có thể khiến Mạc Phàm càng dễ thỏa hiệp với ông ta.

- Được rồi, tiểu mỹ nhân, ta đến đây.

Bàn đầu đà hơi nhếch miệng, lập tức đi về phía Lã Hồng Nhu, khi ông ta hạ chân xuống đã cách Lã Hồng Nhu chưa tới ba mét.

Ông ta giống như không sốt ruột, khóe miệng luôn nhếch lên nụ cười d*m đ*ng, bước từng bước về phía Lã Hồng Nhu.

Lã Hồng Nhu nắm chặt đôi tay, trong mắt đều là lo lắng.

Bàn đầu đà này có bộ dạng xấu, nhưng thực lực không yếu, có tu vi Hóa Thần trung kỳ.

Cô không đánh lại được cấp bậc này, cũng không trốn thoát.

Vốn tưởng rằng không có vấn đề gì, ngày mai có thể khiêu chiến đấu cung, tiến vào Thần Nông Tông, ai biết vấn đề lớn như vậy.

Lúc bàn đầu đà sắp tới bên cạnh Lã Hồng Nhu, Mạc Phàm dời mắt nhìn về phía bàn đầu đà.

- Ngươi là bàn đầu đà đúng không, ngươi không động được vào một sợi tóc của sư tỷ ta đâu, còn nữa, ngươi có một ngày, chuẩn bị chuyện sau đó đi, bởi vì cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng phải chết.

Người này dám đánh chủ ý với Hồng Nhu sư tỷ, phải chết.

- Chết, phải không, ngươi xem trước lát nữa ta khiến Hồng Nhu sư tỷ của ngươi sảng chết thế nào?

Bàn đầu đà cười khinh thường, đến bên cạnh Lã Hồng Nhu.

Mạc Phàm muốn giết ông ta, phải sống được tới ngày mai rồi hãy nói.

Ông ta l**m đầu lưỡi, một tay vươn về phía ngực Lã Hồng Nhu.

Nhưng ông ta còn chưa động vào được Lã Hồng Nhu, mấy chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.

- Di Hình Hoán Vị.

Bốn chữ vang lên, trong mắt Mạc Phàm đại phóng ngân quang, hào quang màu bạc nở rộ trên người Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, chỉ trong chớp mắt hai người được hào quang màu bạc bao phủ.

Hào quang màu bạc chớp lóe rồi thu lại, chỗ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, vậy mà xuất hiện hai cái ghế.

Tay bàn đầu đà vươn qua lại vồ hụt.

Mọi người ở đây lập tức sửng sốt.

- Sao lại thế này?

- Sao có chuyện đó được?

Không ít người không ngừng lắc đầu, trong mắt đều là không thể tin được.

Bọn họ đã bố trí trận pháp cấm không, bí pháp Di Hình Hoán Vị này không thể thành công.

Nhưng Mạc Phàm lại di chuyển hai người đi, để lại hai cái ghế.

- Nhanh bắt lấy cậu ta.

Sắc mặt Quỷ Kiến Sầu thay đổi, vội vàng nói.

Hai người kia chạy mất cũng không sao, chỉ là hai người không quan trọng, không liên quan, nếu để Mạc Phàm trốn thoát, như vậy giỏ trúc múc nước công dã tràng rồi.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, cả đám không do dự chộp lấy Mạc Phàm.

Những cái tay này còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, vô số đại thủ đầy phù văn đã tới trước người Mạc Phàm.

Trong lúc này, vừa rồi cả bầu trời còn rất yên bình, chỉ trong chớp mắt đã vô cùng áp lực.

Dưới vô số đại thủ, Mạc Phàm cười khẽ.

- Ta nói rồi, nơi này không đủ giữ ta lại.

Hắn bố trí trận văn ở đệ nhất cung là vì ứng phó sát thủ Hợp Đạo kỳ, nếu không tới được Thiên Cơ Các, sẽ trở về đệ nhất cung thông qua trận văn này.

Nhưng vì sát thủ Hợp Đạo kỳ phạm vào sai lầm, khiến hắn chạy trốn tới Thiên Cơ Các, trận văn này không được sử dụng.

Trận pháp này dùng để đối phó tu sĩ Hợp Đạo kỳ, nhất đạo của tu sĩ Hợp Đạo kỳ có thể cấm không, hơn nữa hiệu quả trên những người này nhiều.

Nhưng Di Hình Hoán Vị của hắn là Di Hình Hoán Vị bình thường sao?

Di Hình Hoán Vị này khác với bí pháp Di Hình Hoán Vị thông thường, Di Hình Hoán Vị thông thường lấy không gian chi lực làm môi giới, hắn dùng Di Hình Hoán Vị lấy mắt làm môi giới, chuyển hoán vị trí của hai người.

Cho nên những trận pháp này không có tác dụng với hắn, muốn ngăn cản Di Hình Hoán Vị của hắn phải trấn phong mắt hắn mới được.

Rất rõ ràng, những người này không biết gì về Di Hình Hoán Vị của hắn, nơi này không thể giữ được hắn.

Lúc nói chuyện, ý niệm của hắn vừa động, trong mắt lại sáng lên hào quang màu bạc, bao phủ cả người hắn ở bên trong.

Quỷ KiếnSầu thấy vậy, đôi mắt vốn mở to, sau đó không cam lòng và phẫn nộ xuất hiện.

- Tiểu tử, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được ngươi, ngươi đừng hòng chạy thoát, cho dù hôm nay ngươi chạy thoát, ngày mai đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Lần trước 8 tu sĩ Hóa Thần bọn họ để Mạc Phàm chạy thoát, về tình có thể tha thứ.

Nhưng số lượng lần này gấp mấy lần trước, còn để Mạc Phàm chạy thoát trước mặt bọn họ.

Chuyện này giống như bọn họ vươn mặt lại gần Mạc Phàm, nhưng bị Mạc Phàm tát liên tiếp hai lần, lần sau còn đau hơn lần trước.

Không chỉ ông ta mất mặt, ngay cả thể diện của Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ cũng mất sạch.

Trong hào quang màu bạc, Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt xuất hiện ánh sáng lạnh.

- Ta sẽ không trốn đi, vẫn là câu nói đó, ngày mai là cơ hội cuối cùng ngươi đạt được hai thanh mệnh kiếm kia, còn có một chuyện, ngày mai cũng có thể là ngày các ngươi bị giết, muốn mệnh kiếm và không sợ chết thì đều có thể tới đấu cung, ta ở đấu cung đợi các ngươi.

Quỷ Ảnh Nhất Tộc đã tới gây sự với hắn lần hai, nế ngày mai Quỷ Kiến Sầu tới đấu cung là lần ba.

Quỷ Kiến Sầu mạo phạm hắn ba lần, hắn sẽ không nương tay nữa, chỉ có thể diệt bọn họ.

Những lời này vừa vang lên, ngân quang thu lại, Mạc Phàm biến mất, một chén trà không xuất hiện ở chỗ đó. Vô số đại thủ ấn đụng vào nhau, một tiếng nổ mạnh vang lên trên bầu trời ở Thanh Thành, dao động phóng lên trời, cả biệt viện đều hóa thành tro tàn.
 
Back
Top Bottom