Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 172


Mạc Phàm nhìn một quyền Tần Cừu đánh tới, nhíu mày.

Quả thật Nội Kình trung kỳ lợi hại hơn Nội Kình sơ kỳ nhiều, chỉ sợ hai người Tôn Hổ và Long Khiếu cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của Tần Cừu.

Hắn không có né tránh, năm ngón tay nắm chặt, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhanh chóng vận chuyển, linh khí dồi dào tụ tập trong quả đấm của hắn.

Một quyền khó mà tưởng tượng, đón một quyền thanh thế làm người ta sợ hãi của Tần Cừu.

Tần Cừu khẽ cau mày, không ngờ Mạc Phàm sẽ cứng đối cứng với ông ta.

Nếu chỉ là ông ta, thật sự sẽ không có gì.

Xung quanh còn có Lạc Minh am hiểu ám sát, Mạc Phàm không sợ bị đánh lén sao?

Ông ta lắc đầu, vẫn không thu hồi lực đạo như cũ.

Hai quyền, một lớn một nhỏ, trong chớp mắt chạm vào nhau.

“Rầm” một tiếng thật lớn, giống như một quả bom nổ mạnh nổ tung giữa quả đấm của hai người, âm thanh chấn động.

Mặt đất giữa hai người, vốn là một tảng đá một thước tạo thành nền, lập tức vỡ ra như mạng nhện, như bom nghiền nát hòn đá, bay khắp nơi, có bông hoa run rẩy, rụng hết cánh hoa.

Mảnh đất trống vừa hoàn hảo không tổn hao gì, bây giờ thành một vùng bừa bãi.

Tiếng vang qua đi, Mạc Phàm đứng yên tại chỗ, Tần Cừu lại lùi về phía sau vài bước.

Trong chớp mắt đã thấy kết cục thắng bại.

Đường đường là cao thủ số hai thành phố Đông Hải, cao thủ số một Tần gia, tìm đến Mạc Phàm báo thù, vậy mà bị Mạc Phàm một quyền đánh lui?

Sắc mặt Tần Cừu là âm tình bất định, chẳng lẽ tên nhóc này thật sự ở cảnh giới Tông Sư?

Lần trước Mạc Phàm đạp nước mà đi trong hồ, có thể làm được chuyện đó ít nhất phải là Nội Kình hậu kỳ thậm chí đỉnh phong, ông ta suy đoán Mạc Phàm có thể là võ giả cảnh giới Tông Sư.

Tranh đấu vừa rồi, ông ta cảm nhận được lực lượng kh*ng b* trong đó, nếu Mạc Phàm không thu lực, có khả năng một tay của ông ta bị phế rồi.

Ông ta có sử dụng bí pháp của Tần gia, muốn một quyền đánh lui hắn, Nội Kình hậu kỳ bình thường cũng không hẳn có thể làm được, Mạc Phàm lại làm được, còn nhẹ nhàng như vậy.

Người như thế, Tần gia còn đối địch, làm ông ta có cảm giác lấy trứng chọi đá, không phải Tần gia là tảng đá, Mạc Phàm mới đúng là tảng đá kia.

Không chỉ có Tần Cừu vô cùng khiếp sợ, ngay cả Lạc Minh trốn ở góc chết của Mạc Phàm cũng nhíu mày.

Không phải ông ta chưa từng giao thủ với Tần Cừu, Tần Cừu có thực lực Nội Kình trung kỳ, cộng thêm bí pháp Tần gia, một khi thi triển công phu dày công tôi luyện ra, ông ta rất khó đến gần Tần Cừu.

Cho dù là võ giả Nội Kình hậu kỳ bình thường, muốn bắt Tần Cừu, cũng không dễ dàng như vậy.

Vậy mà một quyền của tên nhóc trẻ tuổi này đánh lui Tần Cừu.

Xem ra tên nhóc này thật sự không đơn giản, Tần Cừu cũng không làm gì được.

Ông ta cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát ý, lặng yên không tiếng động đến sau Mạc Phàm mới đánh lui Tần Cừu, chủy thủ sắc bén lóe lên ánh sáng màu lam dưới ánh sáng mặt trời, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía tim Mạc Phàm.

Cho dù là võ giả Nội Kình hậu kỳ, muốn phát huy lực lượng nội kình, cũng cần phải có khí mới được.

Có khí mới mượn khí ngự lực, khí tản ra, võ giả muốn phát huy lực lượng cao thủ Nội Kình, cũng cần phải đổi khí mới được.

Khi ông ta ra tay, đó là lúc khí của Mạc Phàm vừa tản đi, còn chưa hít khí mới vào.

Lúc này cho dù Mạc Phàm cảm nhận được, cũng không có biện pháp phát huy tốc độ cấp bậc Nội Kình né tránh.

Nói như vậy, chỉ có một chữ: Chết!

- Hai người trưởng thành cấp bậc Nội Kình, vẫn không giết được một tên nhóc 16 tuổi sao?

Cổ tay Lạc Minh trầm xuống, lực nặng thêm ba phần.

Mạc Phàm không nhìn thấy Lạc Minh, Tần Cừu lại nhìn thấy rõ ràng.

Dù sao Lạc Minh trốn kỹ đến mấy, cũng cao hơn Mạc Phàm rất nhiều.

Ông ta vừa định nhắc nhở Mạc Phàm, bỗng nhiên hàn quang trong mắt Mạc Phàm lóe lên.

- Tôi đợi ông đã lâu.

Vừa mới dứt lời, kiếm phù trong tay hắn kích hoạt, kiếm khí dài hơn một trượng xuất hiện trong tay, cũng không thèm nhìn chém về phía sau.

Hắn nghiêng người, không chỉ tránh thoát một kích trí mạng của Lạc Minh, trường kiếm khí mang theo sắc bén cũng chém về phía ông ta.

Vẻ mặt Lạc Minh thay đổi, mắt mở to, hai tròng mắt như muốn rớt ra, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Niết khí thành binh, Tiên Thiên Tông Sư?

Vừa rồi ông ta cảm thấy thực lực của Mạc Phàm không kém Tần Cừu, chắc là Nội Kình trung kỳ, Tần Cừu nương tay nên mới một quyền bị thua.

Tuổi này mà đã có thực lực như vậy đã rất khá, Tần Kiệt xem như là thiên tài, cũng chỉ là Hậu Thiên điên phong, ngay cả Nội Kình cũng không luyện ra được.

Ai biết vậy mà Mạc Phàm niết khí thành binh.

- Chuyện này, chuyện này…

Đương nhiên chuyện Lạc Minh không biết còn nhiều, ông ta không biết Mạc Phàm nắm giữ kiếm phù trong tay, lúc này niết khí thành binh là biểu hiện giả dối cho người ta xem.

Tuy Mạc Phàm tu luyện công pháp Tiên giới, nhưng Trúc Cơ sơ kỳ cũng không có biện pháp tỏa linh khí trong cơ thể, huyễn hóa thành binh.

Tần Cừu cũng hơi sững sờ, nhìn Mạc Phàm khó mà tin.

Vừa rồi ông ta chỉ hoài nghi, bây giờ ông ta chắc chắn không thể nghi ngờ, Mạc Phàm thật sự là cảnh giới Tông Sư, 16 tuổi đã là cảnh giới Tông Sư rồi.

Lạc Minh nhìn thấy kiếm khí này, dừng bước, không chút dơ dự lùi sang một bên.

Đồng thời ba viên thuốc màu đen xuất hiện trong tay ông ta, vô cùng bí mật ném về phía kiếm Mạc Phàm.

“Rầm rầm rầm!” Viên thuốc bị kiếm khí chém nát, hóa thành một vùng lớn khói đen bao phủ Mạc Phàm bên trong.

Bóng dáng Lạc Minh nhoáng lên một cái, xuất hiện ở nơi cách Mạc Phàm mười thước, trên mặt đều là đắc ý.

- Tiên Thiên Tông Sư thì sao chứ, trúng độc Lạc gia chúng tao đều phải chết.

Tần Cừu nhìn thấy khói đen kia, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Lạc Hồn Tán Lạc gia chế ra, một khi trúng độc này, lúc ấy sẽ không có cảm giác, sau đó ngũ cảm sẽ biến mất từng cái một, càng vận dụng nội khí sẽ chết càng nhanh.

Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư cũng chỉ có đường chết, không thuốc nào cứu được.

Thành phố Bắc Xuyên từng có Tông Sư tà phái, có ý khiêu khích uy nghiêm của Lạc gia ở thành phố Bắc Xuyên, kết quả trúng độc này, nằm trên giường giãy dụa 5 ngày, cuối cùng vẫn chết, nghe nói chết vô cùng kh*ng b*.

Nhưng vì Lạc Hồn Tán quá độc ác, Lạc gia đốt phương thuốc, không còn ai có thể phối ra độc dược như vậy, chỉ còn lại 10 viên, dùng 1 viên sẽ ít đi 1 viên, vậy mà Lạc Minh lấy ra 3 viên đối phó Mạc Phàm.

- Lạc Minh, vậy mà ông dùng Lạc Hồn Tán?

Tần Cừu nhíu mày nói.

- Dùng Lạc Hồn Tán thì sao, chẳng lẽ Tần gia ông muốn có thêm kẻ địch 16 tuổi cấp Tông Sư, tôi cũng vì tốt cho Tần gia ông thôi.

Lạc Minh cười đắc ý nói.

Biết Mạc Phàm là cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, ông ta không chút do dự lấy Lạc Hồn Tán ra.

Kẻ địch ở cấp bậc này, không giết chẳng lẽ đợi kẻ đó mạnh hơn?

Chỉ cần trúng Lạc Hồn Tán, trừ phi là thần tiên, nếu không ai cũng đừng nghĩ cứu được hắn.

Nhưng trời đất bao la, có thần tiên sao? Chỉ có thắng làm vua thua làm giặc.

- Ông!

Trong mắt Tần Cừu lóe lên bất định nhìn khói đen, trên mặt hiện lên lo lắng.

- Tần Cừu, không phải ông lo lắng cho tên nhóc này đấy chứ, đừng lo lắng, tên nhóc này chết chắc rồi, cho dù là tôi cũng không giải được độc này.

Lạc Minh vô cùng tự tin nói.

Lúc trước không phải Lạc gia tiêu hủy phương pháp luyện chế Lạc Hồn Tán, mà là phương pháp giải nó.

Cho nên Mạc Phàm chết chắc rồi.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Mạc Phàm truyền trong khói đen ra.

- Lạc Hồn Tán, rất lợi hại sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 173


- Nhóc con, mày thử thì biết.

Lạc Minh không chút để ý liếc khói đen, vẻ mặt thay đổi.

Chỉ thấy khói đen nồng đậm nhanh chóng loãng ra, lộ ra Mạc Phàm cầm trường kiếm khí trong tay bên trong.

Hai mắt Mạc Phàm lóe lên hàn quang, một tay khác nâng lên, khói đen xung quanh hắn nhanh chóng tụ tập ở lòng bàn tay.

Đây là một pháp môn Nội Kình sử dụng, có thể thu vật trên không, dẫn dắt khói đen xung quanh càng không nói chơi, chỉ cần đến cấp bậc Nội Kình đều có thể làm được, tất nhiên Mạc Phàm cũng có thể.

Nhưng không chỉ khói đen xung quanh hội tụ trong tay Mạc Phàm, ngay cả Lạc Hồn Tán Mạc Phàm không cẩn thận hút vào, cũng theo lỗ chân lông xuất hiện, tụ tập trong tay hắn.

Không lâu sau, tay Mạc Phàm nắm chặt, một viên Lạc Hồn Tán to hơn ba viên vừa rồi xuất hiện trong tay hắn, chấm đen giữa mi tâm hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Lúc này Lạc Minh hoàn toàn sợ ngây người, hai mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Nếu trúng Lạc Hồn Tán, giữa mi tâm sẽ xuất hiện chấm đen, chỉ cần điểm đen còn ở mi tâm sẽ độc phát bỏ mình.

Điểm đen ở mi tâm Mạc Phàm hoàn toàn biến mất, đó chính là độc bị ép ra rồi.

- Chuyện này…

Lạc gia chưa có ai có thể phá Lạc Hồn Tán, bị một tên nhóc 16 tuổi giải rồi.

Tần Trách cũng sợ ngây người, vậy mà Mạc Phàm giải Lạc Hồn Tán rồi.

- Trách không được có thể cứu sống lão gia tử.

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, thu viên Lạc Hồn Tán kia, linh khí chấn động, mấy ngân châm trên trán bị hắn ép ra, rơi xuống mặt đất, kêu leng keng.

Chỉ là độc dược nhân gian, cũng muốn độc chết hắn, giỡn gì thế?

Danh xưng y tiên bất tử ở Tu Chân giới của hắn là đùa sao?

Đừng nói độc dược loại này, lợi hại hơn mấy trăm lần, hắn cũng có ngàn phương pháp phá giải trong chớp mắt.

Chắc chắn độc tố trong cơ thể bị ép ra ngoài toàn bộ, lúc này hắn mới nhìn về phía Lạc Minh, ánh mắt trở nên phát lạnh.

- Ông chơi đủ rồi, nhận một kiếm của tôi.

Chân khẽ động, lao về phía Lạc Minh ở xa, tay nâng kiếm lên, kiếm khí hơn một trượng chém về phía Lạc Minh.

Vẻ mặt Lạc Minh ngẩn ra, cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, ngay cả Lạc Hồn Tán Lạc gia chế tạo cũng bị phá giải.

Ông ta không có một chút ý chí chiến đấu, bóng dáng nhoáng lên một cái, lùi về phía sau.

- Chạy, đâu dễ như vậy?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, kiếm khí trong tay hóa thành trường tiên màu trắng, bay về phía Lạc Minh, lập tức che kín đường lui của Lạc Minh.

Sắc mặt Lạc Minh thay đổi, chớp mắt liền nhảy về phía vườn hoa.

- Nếu đã đến đây, để lại chút lợi tức đi.

Mạc Phàm cười, một bước lên trước, xoải bước hơn năm thước, trực tiếp chắn đường đi của Lạc Minh, một chưởng không chút do dự đánh về ngực ông ta.

Mới đụng tới Lạc Minh, bạch ngọc bên hông ông ta lóe lên hào quang, hóa thành một vòng sáng trắng bao quanh ông ta.

- Pháp khí sao?

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, nhìn ngọc bội bên hông Lạc Minh, lộ ra chút bất ngờ.

Linh khí lưu chuyển, lực đạo trên tay trầm xuống.

“Rầm!” bạch quang vỡ tan, ngọc bội kia cũng vỡ theo.

“Phốc!” Lạc Minh phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài, rơi xuống nơi cách mười thước.

Lạc Minh nhìn ngọc bội bên hông, bất chấp tình cảnh của mình, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.

- Nhóc con, mày dám phá hủy pháp khí của tao.

Pháp khí này là cha nuôi Lạc Phi dùng mấy ngàn vạn mua cho ông ta, dùng để phòng thân.

Ai biết lại bị tên nhóc này làm hỏng.

- Ngay cả Tần Kiệt tôi cũng dám đánh, có gì không dám hủy đi pháp khí duy nhất của ông?

Mạc Phàm cười không thèm để ý nói.

- Được lắm, nhóc con, mày có gan tao nói cho mày biết, đây chỉ là bắt đầu, không chỉ Tần gia không bỏ qua cho mày, Lạc gia thành phố Bắc Xuyên chúng tao cũng thề không bỏ qua, mày đợi đó.

Lạc Minh đứng dậy, cười gằn nói.

- Lạc gia Bắc Xuyên sao?

Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng.

Bắc Xuyên ở phía Bắc thành phố Đông Hải, gần sát thành phố Đông Hải.

Thành phố Bắc Xuyên có một vị tướng quân khai quốc tọa trấn, tên là Lạc Phi, nghe nói là thông gia của Tần gia ở thành phố Đông Hải, con gái Lạc gia gả đến Tần gia.

Lúc trước hắn chỉ biết như vậy, hắn cũng không biết gả cho con trai Tần gia nào.

Bây giờ xem ra Tần Kiệt bị hắn đánh không chỉ là cháu nội tướng quân khai quốc, còn là cháu ngoại tướng quân khai quốc khác.

- Vậy ông cũng nói cho Lạc tướng quân, nếu Lạc gia cũng nhúng tay vào chuyện này, ngày khác Mạc Phàm tôi nhất định đến cửa bái phỏng.

Mặc kệ đối thủ là ai, chỉ cần dám động Mạc gia, hắn đều làm đối phương hối hận cả đời, Tần gia không được, Lạc gia càng không được.

- Tao ở Bắc Xuyên đợi mày, hi vọng đến lúc đó không phải mày đến cửa tạ tội.

Lạc Minh cười gằn, xoay người đi về phía biệt thự số 1, nhanh chóng không còn bóng dáng.

Chỉ là một người bình thường, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư thì sao, ở trước mặt Lạc gia Bắc Xuyên cũng phải quỳ.

Đợi Lạc Minh rời đi, lúc này vẻ mặt Tần Cừu áy náy nói:

- Bác sĩ Mạc, chuyện hôm nay Tần gia cũng không có biện pháp, cho nên hi vọng những chuyện Tần gia làm sau này, bác sĩ Mạc có thể hiểu cho.

Nếu chỉ là Tần gia tới xử lý chuyện này, hơn phân nửa là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, dù sao quả thật là Tần Kiệt khiêu khích Mạc Phàm trước.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thực lực nghịch thiên của Mạc Phàm.

Nhưng có Lạc gia xen vào, Tần gia cũng có chút bị động.

- Tôi đã biết, chỉ hi vọng sau này Tần gia không hối hận là được.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nếu Tần Cừu tới đây, Tần gia đã đưa ra lựa chọn, kết quả chắc chắn không đứng về phía hắn.

Nếu như vậy, không có gì hay để nói.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Tần Cừu thấy Mạc Phàm như vậy, thở dài ôm quyền cáo từ.

Tần Cừu vừa đi, Mạc Phàm nhìn bừa bãi trước cửa, nhíu mày, cũng quay về biệt thự.

Nhất định phải nhanh chóng bổ sung ba Trận Bàn, nếu không vài người xông vào, biệt thự này của hắn bị phá mất.

Vừa đến phòng khách, di động vang lên, là một dãy số xa lạ.

Mạc Phàm do dự, sau đó nghe máy, một giọng nói quen thuộc truyền từ bên trong đến.

- Mạc đại sư, là tôi, Lưu Quốc Đống, lúc trước đồng ý đưa cho Mạc đại sư một bộ Khô Mộc châm, Mạc đại sư có nhớ không?

- Tôi nhớ, có chuyện gì sao?

Mạc Phàm gật đầu.

- Là như vậy, lúc trước tôi nhớ rõ để Khô Mộc châm ở trong phòng, về nhà tìm, tìm mãi mà không thấy, ai ngờ vợ phá sản của tôi ném vào trong thùng rác, chuyện này làm tôi vô cùng tức giận, đó là bảo bối tôi dùng hơn một ngàn vạn mới lấy được, chuyện này còn chưa tính, đây là thứ tôi chính miệng đồng ý với Mạc đại sư, cậu xem, lần này làm sao bây giờ, Mạc đại sư có nhu cầu gì khác không, tôi tìm cho Mạc đại sư?

Lưu Quốc Đống cười nịnh nọt nói, trong giọng nói đều là giả mù sa mưa.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang.

- Thôi, ông tự giữ Khô Mộc châm dùng đi, tôi không cần.

Hắn không phải tên nhóc 16 tuổi, mà là y tiên hơn 500 tuổi, sao không rõ ý trong lời nói của Lưu Quốc Đống?

Hắn đắc tội Tần gia, Lưu Quốc Đống cảm thấy không cần thiết tặng đồ cho hắn, chỉ thế thôi.

- Lực uy h**p của Tần gia thật lớn.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, lẩm bẩm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 174


Mạc Phàm mới nói chuyện với Lưu Quốc Đống xong, cuộc gọi số lạ thứ hai tới.

- Mạc đại sư, tôi là Lý Hưng, người nợ cậu 2 triệu, gần đây tình hình kinh tế của tôi không tốt, có thể cho tôi thư thả thêm nửa tháng nữa không?

Lý Hưng ở bên kia điện thoại cười đắc ý nói.

Mạc Phàm nhíu mày, tối hôm qua trên hội đấu giá, trên tờ danh sách hắn ghi có số điện thoại, Lý Hưng lấy được số điện thoại của hắn không khó lắm.

- Ông có thể thử xem.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

Cho dù hắn trở mặt với Tần gia, nhưng hắn là quả hồng mềm sao?

- Mạc đại sư đang tức giận sao, đừng vậy mà, thật sự tài vụ xảy ra vấn đề, không tin cậu có thể tới thành phố Nam Sơn xem.

Lý Hưng cười nói.

Ông ta vốn định đợi người ở nước ngoài phái tới thu thập Mạc Phàm, ai biết Mạc Phàm và Tần gia tranh đấu nội bộ trước.

Mạc Phàm đắc tội Tần gia, ông ta càng không cần đưa 2 triệu cho Mạc Phàm.

- Nếu trong vòng nửa tháng tôi không nhận được 2 triệu, tôi sẽ suy xét đến việc đi thành phố Nam Sơn.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Được đó, Nam Sơn hoan nghênh cậu, đúng rồi, Vương tổng cũng ở bên cạnh tôi, ông ấy có chuyện nói với cậu.

Lý Hưng không giận vui vẻ nói, đưa điện thoại cho Vương Thiên Tước.

Một người đắc tội Tần gia, có thể sống bao lâu?

Còn có cơ hội đến thành phố Nam Sơn sao?

- Mạc đại sư sao, tôi là Vương Thiên Tước, tôi đã về điều tra rồi, quả thật con tôi từng có thù oán với Mạc đại sư, nhưng tôi không định xin lỗi, cậu xem chuyện này làm sao giờ?

Vương Thiên Tước vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Lúc trước ông ta còn thấy kỳ lạ, vì sao Mạc Phàm nhằm vào ông ta ở hội đấu giá.

Quay về điều tra, hóa ra Mạc Phàm bắt nạt con trai ông ta, con ông ta dùng chút thủ đoạn trả thù Mạc gia.

Tuy không thành công, nhưng kết thù.

Lúc trước ông ta còn lo lắng Mạc Phàm sẽ trả thù.

Bây giờ cả thành phố Đông Hải không có chỗ cho Mạc Phàm dung thân, tự thân khó bảo toàn, có cơ hội trả thù ông ta sao?

- Có thể, ông đợi là được.

Mạc Phàm thản nhiên nói, trong mắt lóe lên hàn quang.

- Được, quả nhiên Mạc đại sư là đại sư, rất khí phách, tôi sẽ đợi, Mạc đại sư đừng làm tôi thất vọng, tôi đang chờ đó.

Vương Thiên Tước cười nói, giống như nghe được chuyện rất buồn cười.

Bên cạnh Lý Hưng và Vương Thiên Tước, Chu Trường Hoằng không ngừng lắc đầu thở dài.

Tần gia là kích động chút, Lý Hưng và Vương Thiên Tước là tự tìm đường chết.

Mạc Phàm bị Tần gia ép không lật người được còn chưa tính, một khi Mạc Phàm có cơ hội phản kích, hai người này sẽ chết không thể nghi ngờ.



Mạc Phàm tắt điện thoại, lại có cuộc gọi đến, là cha Mạc Phàm gọi.

- Cha, có chuyện gì sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Tiểu Phàm, có phải con có chuyện gì ở thành phố không?

Cha Mạc Phàm hỏi, trong giọng nói đều là thân thiết.

Mạc Phàm nhíu mày, Tần gia quyền thế ngập trời ở thành phố Đông Hải, tin hắn đánh Tần Kiệt bị thương, cũng không truyền đến nông thông nhanh như vậy được, chẳng lẽ Tần gia ra tay với người nhà rồi?

Nghĩ vậy, mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hàn quang trong mắt tỏa ra.

Bất luận Lý Hưng và Vương Thiên Tước nói gì hắn đều không để ở trong lòng, người sắp chết, những lời bọn họ nói hắn không cần thiết phải nghe.

Nhưng Tần gia dám động vào người nhà hắn, hắn lập tức đến biệt thự số 1 giết Tần gia.

Vừa mới đánh giá, nếu chân chính ra tay, Tần Cừu cũng không phải đối thủ của hắn, dù sao hắn là Tu Tiên Giả, luận về độ tinh khiết hay pháp thuật, võ giả ở Địa Cầu không thể so sánh được.

Bây giờ người hắn e ngại nhất ở Tần gia, chỉ có lão gia tử Tần gia.

Tuy hắn chỉ gặp lão gia tử Tần gia một lần, còn là lúc ông ta bệnh nặng, nhưng lần đó hắn cảm nhận được linh khí không tầm thường dao động trên người lão gia tử Tần gia.

Có lẽ thiếu chút nữa là tới Tiên Thiên, ít nhất cũng là võ giả Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là Trúc Cơ đỉnh phong.

Nhưng thực sự phải liều mạng, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

- Không có, trong nhà xảy ra chuyện gì ạ?

Mạc Phàm hỏi.

- Không có chuyện gì, chỉ là Tần gia và Sở gia mới gọi điện thoại tới, ngưng hẳn ký hợp đồng với chúng ta, mấy hợp đồng này vốn bàn bạc xong rồi, bỗng nhiên yêu cầu hủy hợp đồng, cha chỉ hỏi thăm xem có phải con xảy ra vấn đề gì không?

Cha Mạc Phàm lo lắng nói.

Những đơn đặt hàng này đều vì Mạc Phàm mà có, mất đi cũng có khả năng liên quan đến Mạc Phàm.

Lúc này Mạc Phàm mới yên tâm chút, chỉ cần không phải Tần gia ra tay với người nhà là được.

Tần gia cắt đứt hợp tác với Mạc gia, chuyện này nằm trong dự kiến của hắn, chỉ là nhanh hơn so với hắn nghĩ.

Còn Sở gia thì lại nằm ngoài dự kiến của hắn.

Hắn vốn tưởng rằng Sở gia suy xét đến thân phận bác sĩ chữa trị ung thư của hắn, ai biết Sở gia dứt khoát như thế.

Lần này có chút phiền phức, còn hai ngày xưởng dược nhà hắn sẽ khai trương lần nữa, đơn đặt hàng bay hết, còn khai trương cái gì?

Nhất định phải nghĩ biện pháp mới được.

Cha Mạc Phàm thấy Mạc Phàm không nói lời nào, cười nói:

- Tiểu Phàm, con không sao là được, nếu thật sự không được, cha sẽ bán xưởng dược, dù sao nhà mình cũng trả hết nợ rồi, cha mở một quán cơm nhỏ ngay tại nhà, rảnh rỗi thì tìm bác cả, chú ba con uống rượu, cũng không tệ.

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, tuy cha nói như vậy, nhưng sao hắn không cảm nhận được mất mát và không cam lòng trong giọng nói của cha.

- Cha, xưởng dược nhà chúng ta có thể sản xuất thuốc hay không?

- Có đấy, hai máy sản xuất ra thuốc viên, một máy sản xuất ra thuốc nước, làm sao vậy?

- Để con tìm sư phụ viết phương thuốc cho cha, cha sản xuất thuốc dựa theo phương thuốc, đến lúc đó chắc chắn có thể bán được nhiều.

Mạc Phàm nói chắc chắn.

Nếu Tần gia và Sở gia đều từ chối hợp tác, vậy hắn tự mình làm.

Chẳng qua hắn sản xuất ra thuốc có thể chữa trị ung thư, có lẽ hiệu quả sẽ không nhanh như Lưỡng Nghi châm, nhưng có thể chữa trị ung thư, hắn không tin không ai chịu bỏ tiền mua.

- Thật sự có thể được sao?

Cha Mạc Phàm nghi ngờ hỏi.

- Cha không tin con, hay là không tin sư phụ con?

Mạc Phàm cười nói.

- Được rồi, vậy cha đợi tin của con.

Lúc này cha Mạc Phàm mới yên tâm.

- Dạ.

Mạc Phàm tắt điện thoại, bắt đầu nghĩ phương thuốc.

Hắn nhớ rất nhiều phương thuốc, nhưng không có mấy cái thích hợp với Địa Cầu, cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Nửa tiếng sau, hắn viết ra mấy phương thuốc, nhưng đều bị hắn vò thành một cục ném sang một bên.

Những phương thuốc này bất luận là phương thuốc nào đều quý báu trong mắt bác sĩ bình thường, nhưng trên Địa Cầu căn bản không gom đủ, cho dù gom đủ cũng không thể sản xuất lượng lớn, không thích hợp với xưởng dược nhà hắn.

Hắn đang xoắn xuýt lấy phương thuốc gì cho cha, trong lúc vô tình hắn nhìn thoáng qua TV đang bật, ánh mắt lập tức bị TV hấp dẫn.

Bình thường hắn tu luyện trong biệt thự, Vương mụ đều xem TV ở phòng khách.

TV này hẳn Vương mụ mở nhưng quên tắt.

Trên TV đang phát một tin tức, nội dung đại khái là một người bệnh nước ngoài, không cứu chữa được mà chết ở bệnh viện.

Khi người bệnh phát bệnh có triệu chứng phát sốt ra mồ hôi trộm, hô hấp khó khăn, bệnh truyền nhiễm này chưa rõ, tính chất lây bệnh cũng chưa biết.

Người tiếp xúc với người bệnh đã được cách ly hết, đợi tiến thêm bước kiểm tra xác nhận.

Nhìn thấy tin tức này, hai mắt Mạc Phàm sáng lên, nhìn lịch cạnh TV, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Đúng là trời giúp tôi rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 175


Nếu hắn nhớ không sai, bệnh truyền nhiễm này tên là SARS, có tính lây cực mạnh, là SARS biến dị.

Nghe nói loại bệnh truyền nhiễm này do một người Cao Ly đến Hoa Hạ công tác lan truyền, người này biết rõ mình bị bệnh truyền nhiễm, còn kiên trì đến Hoa Hạ, chưa đến hai ngày bệnh lan ra.

Không biết ông ta có mục đích gì, nhưng dẫn phát bệnh dịch vô cùng kh*ng b* ở tỉnh Giang Nam.

Bây giờ chỉ có mấy người bị nhiễm, lãnh đạo thành phố Đông Hải không chú ý lắm.

Nhưng một tuần sau, con số này sẽ tăng lên gấp 1000 lần, số người tử vong cao đến 3 số.

Hắn nhớ rõ, không chỉ nơi công cộng đóng cửa, trường học cũng nghỉ.

Không ít người bắt đầu tranh mua đồ dùng hàng ngày và đồ chữa bệnh, thậm chí giá cả lên vùn vụt, kiếm được rất nhiều.

Cả thành phố Đông Hải lộn xộn, như khu chết chóc.

Bệnh dịch này giằng co ở thành phố Đông Hải hơn một tháng, cuối cùng thủ đô phái chuyên gia tới, nghiên cứu chế tạo ra loại vắc xin phòng bệnh truyền nhiễm.

Nhưng hơn một tháng, người bị lây bệnh lên tới 50 vạn, người bị bệnh truyền nhiễm chết ở thành phố Đông Hải có mấy ngàn, cả tỉnh Giang Nam không biết bao nhiêu.

Bởi vì phòng dịch bất lợi, cục trưởng cục y tế thành phố Đông Hải bị cắt chức, thị trưởng cũng bị gửi thư phê bình.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cùng lắm là một tuần, SARS sẽ hoàn toàn bùng nổ, cả thành phố Đông Hải sẽ rối loạn.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, vung bút viết một phương thuốc.

Phương thuốc này tên là Tứ Tham Thang, là hắn đặc biệt nghiên cứu ra.

Kiếp trước hắn gặp phải bệnh dịch còn kinh khủng hơn SARS ở đất nước một phàm nhân, cả quốc gia bị nhiễm, mỗi ngày đều có hơn mười ngàn người chết.

Hắn lấy nguyên liệu tại chỗ, dùng bốn loại dược liệu thường thấy nhất cộng thêm thuốc dẫn phối mà thành, cứu quốc gia này.

Dược liệu của Tứ Tham Thang, ở Hoa Hạ cũng có thể tìm được, đủ để chữa bệnh truyền nhiễm SARS này.

Hắn mới giải quyết phương thuốc này, Vương mụ đi tới.

- Thiếu gia, phu nhân và Đường tiên sinh ở ngoài cửa đợi.

- Phu nhân?

Mạc Phàm nhướn mày.

- Là Lưu phu nhân, thật xin lỗi, thiếu gia, tôi quen rồi.

Vương mụ vội vàng xin lỗi.

Trước kia biệt thự này là của Lưu Nguyệt Như nên quen gọi vậy, không sửa ngay được.

Lưu Nguyệt Như và Đường Long?

Mạc Phàm nhíu mày, không biết hai người này mang tin tức xấu gì cho hắn, hắn cất phương thuốc, nói với Vương mụ.

- Vương mụ, cho bọn họ vào đi.

- Dạ, thiếu gia!

Vương mụ vội vàng lui ra.

Một lát sau, Lưu Nguyệt Như, Đường Long mang theo A Hào ủ rũ đi đến.

Nhìn thấy Mạc Phàm, vẻ mặt mấy người đều vô cùng phức tạp.

- Hai người ai chuẩn bị nói trước đây?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Lưu Nguyệt Như và Đường Long liếc nhau một cái.

- Lưu phu nhân, bà nói trước đi.

Đường Long nói.

Lưu Nguyệt Như gật đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy áy náy, nhìn Mạc Phàm.

- Bác sĩ Mạc, thực xin lỗi, chuyện Sở gia tôi đã cố gắng khuyên bảo, nhưng Sở gia không phải do chị gái tôi định đoạt, lại càng không do tôi định đoạt, tôi cũng không có biện pháp ngăn cản.

- Chuyện này tôi hiểu, không trách bà, ngoại trừ chuyện này ra, chắc là còn chuyện khác đi?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Chuyện Sở gia, quả thật Lưu Nguyệt Như không thể định đoạt, cho nên không cần thiết nói nữa.

Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như chấn động, đôi mắt đẹp nhìn Mạc Phàm đầy ngạc nhiên, nhanh chóng thoải mái hơn.

- Sở gia muốn tôi khuyên bác sĩ Mạc ký hợp đồng, nhưng bị tôi từ chối rồi.

Mạc Phàm đắc tội Tần gia, nhưng vẫn là bác sĩ chữa trị ung thư, nếu muốn ký kết hợp đồng cả đời với Mạc Phàm, không thể nghi ngờ đây là cơ hội tốt nhất.

Sở gia muốn Mạc Phàm bị chèn ép đến đường cùng, sau đó vươn một cành ô-liu ra với Mạc Phàm, Mạc Phàm còn không mau cắn câu?

Đến lúc đó bác sĩ chữa trị ung thư là của Sở gia.

Nhưng bà không muốn làm vậy, bà luôn cảm thấy Mạc Phàm sẽ không dễ dàng bị quật ngã như thế, cho dù cậu chỉ 16 tuổi.

- Hả…?

Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Như đầy khác thường.

- Sở gia không làm gì bà đấy chứ?

Tình cảnh của Lưu Nguyệt Như ở Mộc gia rất tệ, ở thành phố Đông Hải hoàn toàn dựa vào Sở gia, từ chối Sở gia, chắc Sở gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lưu Nguyệt Như.

Lưu Nguyệt Như dám làm như vậy, có chút ngoài dự kiến của hắn.

Lưu Nguyệt Như thấy Mạc Phàm không có ý trách cứ, thoải mái hơn nhiều, cười quyến rũ nói:

- Tôi từ chức ở Sở gia rồi, bây giờ không có việc làm, chỗ bác sĩ Mạc thiếu người làm vườn gì đó không, tôi đều có thể làm, bao ăn bao ở là được.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Như một cái, hôm nay Lưu Nguyệt Như mặc lễ phục trễ ngực, lộ ra một vùng lớn tuyết trắng, phía dưới bao lấy cái mông vểnh cao, đi tất chân màu da, giày cao gót 8 cm.

Quần áo không chỉ biểu lộ tất cả dáng người nóng bỏng của bà ta, còn khiến quyến rũ lộ ra nhuần nhuyễn hơn.

Để mỹ phụ như vậy ở biệt thự làm hạ nhân, cho dù tâm hắn như bàn thạch, chưa được mấy ngày, mỹ phụ thật sự biến thành phu nhân biệt thự mất.

Nhưng vậy mà Lưu Nguyệt Như từ chức, không có Sở gia che chở, cuộc sống của bà ta càng thêm khó khăn.

- Chỗ của tôi không thiếu người.

Mạc Phàm nói.

Trong mắt Lưu Nguyệt Như lộ ra thất vọng, quả nhiên vẫn bị ghét bỏ, nếu sinh muộn hai mươi năm thì tốt rồi.

- Nhưng bà có thể đến xưởng dược nhà tôi, giúp tôi làm một chuyện lớn, sau khi xong chuyện, không chỉ Sở gia cầu xin, Mộc gia cũng như vậy.

Mạc Phàm nói tiếp.

Chỗ hắn không thiếu người, nhưng nếu xưởng dược ở nhà có người phụ nữ có bản lĩnh như Lưu Nguyệt Như, chắc chắn có thể như mặt trời ban trưa.

Nếu Lưu Nguyệt Như từ chức ở Sở gia, liền biểu lộ bà ta trung thành, có thể tin được.

Người tin hắn, tất nhiên hắn sẽ không bạc đãi.

- Cái gì?

Mắt phượng của Lưu Nguyệt Như mở to, vô cùng khiếp sợ.

Chuyện gì khiến Sở gia và Mộc gia đều cầu xin bà?

Quả thật xưởng dược Mạc gia không tệ lắm, nhưng xưởng dược như vậy có không biết bao nhiêu ở tỉnh Giang Nam.

Không chỉ Lưu Nguyệt Như, vẻ mặt Đường Long cũng chấn động.

- Đến lúc đó bà sẽ biết.

Mạc Phàm cười thần bí, ánh mắt nhìn về phía Đường Long.

- Anh thì sao đây?

- Tần gia thay vị trí của tôi bởi một người chi thứ tên Tần Thọ, tôi không có chỗ để đi, đành phải mang theo mấy anh em đến chỗ Mạc tiên sinh, mong Mạc tiên sinh thu nhận.

Đường Long cúi đầu nói, không dám nhìn Mạc Phàm.

Lưu Nguyệt Như có thể bán sắc đẹp, anh ta không còn là đại lão hắc bạch đều ăn của Đông Hải nữa, ngoại trừ sức lực và mấy anh em ra, anh ta không biết lấy gì đi theo Mạc Phàm.

Tần Thọ?

Mạc Phàm cười, vậy mà tên cầm thú kia thành đại lão thành phố Đông Hải.

- Bây giờ tôi tự thân khó bảo toàn, anh không sợ rước họa vào thân sao?

Mạc Phàm cười hỏi.

- Cho dù không đi theo Mạc tiên sinh, một năm rưỡi sau cũng chết, chẳng bằng đi theo Mạc tiên sinh, vừa rồi Mạc tiên sinh nói có thể khiến Mộc gia và Sở gia cầu Lưu phu nhân, chắc chắn cũng có thể khiến Tần gia cầu cậu.

Đường Long nói thẳng.

Bình thường anh ta nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng lần này đều là thật.

g**t ch*t Tôn Hổ cũng có phần anh ta, một khi Vạn Thiên Tuyệt phái người tới trả thù, anh ta có thể thoát sao?

Nếu Tần gia quăng anh ta đi, chẳcóng bằng đi theo Mạc Phàm, nói không chừng còn cơ hội xoay người.

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, cười nói.

- Đường Long, ngẩng đầu lên.

- Dạ!

Đường Long ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang.

- Anh sẽ vì lựa chọn hôm nay của anh, may mắn cả đời.

Hai mắt Mạc Phàm sáng rực, tự tin nói.

Nếu hắn có thể khiến Mộc gia và Sở gia cầu Lưu Nguyệt Như, cũng có thể khiến Tần gia cầu Đường Long.

Nếu không, danh xưng y tiên bất tử của hắn chỉ là trò đùa?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 176


Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như và Đường Long chấn động, kinh ngạc nói không nên lời.

Là địch với Tần gia ở thành phố Đông Hải, thật sự còn có thể xoay người sao?

Thực ra hai người họ cũng không nắm chắc, chỉ là đến bước đường cùng dựa vào cảm giác mà đến chỗ Mạc Phàm.

Chẳng lẽ?

- Mạc tiên sinh, chẳng lẽ thành phố Đông Hải sắp có chuyện lớn xảy ra sao?

Lưu Nguyệt Như nhanh chóng nghĩ ra chuyện này, hỏi.

Nếu không có chuyện lớn xảy ra, không có khả năng khiến Tần gia, Mộc gia và Sở gia đều cúi đầu như vậy, trừ phi thời buổi loạn lạc mới có anh hùng.

- Hai người lại đây.

Mạc Phàm lấy ra phương thuốc Tứ Tham Thang.

Vẻ mặt hai người nghi ngờ, đi tới.

Mạc Phàm để phương thuốc Tứ Tham Thang trước mặt hai người, lại tăng thêm 31 loại không quan trọng nhưng sẽ không ảnh hưởng đến dược hiệu thuốc Đông y, đưa phương thuốc cho Lưu Nguyệt Như, lại đưa một tấm thẻ.

- Bà cầm phương thuốc này đến xưởng thuốc nhà tôi, ở đây có 3 ngàn vạn, cố gắng mua được nhiều thảo dược, một khi xưởng thuốc khai trương, toàn lực sản xuất loại thuốc này, một khắc cũng không ngừng, lúc nào tôi nói tiêu thụ thì bắt đầu.

Lưu Nguyệt Như cầm toa thuốc này, vẫn hơi nghi ngờ như trước.

Cho dù là phương thuốc chữa trị ung thư, cũng không cần gấp như vậy chứ?

Bà cũng là người thông minh, trong chớp mắt đã nghĩ đến một chuyện.

- Bác sĩ Mạc, không phải dịch… - Đợi vài ngày bà sẽ biết.

Mạc Phàm nói, vẫn không tiết lộ chuyện gì.

- Đường Long, công tác giữ bí mật phương thuốc này, anh nên biết nói làm sao đi?

Mạc Phàm hỏi.

Một khi bệnh dịch bùng nổ, phương thuốc này là cọng rơm cứu mạng duy nhất, thị trường thì không cần phải nói, mơ ước phương thuốc cũng chắc chắn không ít.

Vốn là năm loại thuốc Đông y, không khó phân tích ra thành phần.

Bây giờ bên trong có đan xen 36 loại thuốc Đông y, giống như hắn đã tăng thêm chặt chẽ ở bên trong phương thuốc, muốn phân tích ra thành phần, chắc phải đợi bệnh dịch giải quyết xong.

Còn lại là muốn đề phòng có người trực tiếp trộm phương thuốc, chuyện này để Đường Long đi làm là thích hợp nhất.

Có hai người phụ giúp cha, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Không chỉ có thể giải quyết cảnh khó khăn của Mạc gia, Tần gia, Sở gia không cúi đầu?

- Yên tâm đi, Mạc tiên sinh, ai dám đánh chủ ý với phương thuốc này, tôi giết kẻ đó.

Đường Long vỗ ngực nói.

Nếu Mạc Phàm bảo anh ta làm quản gia biệt thự, anh ta còn sợ làm không tốt, bảo anh ta bảo vệ phương thuốc này, là sở trường của anh ta.

- Đi đi.

Mạc Phàm khoát tay với hai người.

Hai người ủ rũ tới, rời đi đầy cõi lòng trả thù.

Hai người vừa rời đi, Mạc Phàm liền gọi điện thoại cho Bàn Tử, anh ta nhanh chóng bắt máy.

Bàn Tử còn chưa mở miệng, một giọng nói chanh chua truyền từ trong điện thoại đến.

- Kinh Hoa, ai gọi tới, nếu là tên nhóc thối Mạc Phàm kia, nhất định không được nghe máy, cậu ta đắc tội Tần gia, đừng để gây phiền phức cho chúng ta.

Giọng nói này Mạc Phàm không hề xa lạ, là mẹ kế của Bàn Tử, một người phụ nữ con buôn điển hình của Giang Nam.

Kiếp trước Bàn Tử bị người phụ nữ này chửi mắng không ít, hắn cũng bị người phụ nữ này xem thường không ít lần.

Ở trong mắt bà ta, bạn của Bàn Tử nhất định phải có tiền có quyền thế hơn nhà bọn họ, như vậy sau này mới giúp đỡ được nhà bà ta.

Còn những bạn bè khác, đều là bạn xấu, có thể khiến Bàn Tử phải chi tiền ra.

Ở trong mắt mẹ kế Bàn Tử, hắn là bạn xấu.

Không chỉ có hắn, Hoàng Dao Dao vợ của Bàn Tử cũng là đối tượng mẹ kế Bàn Tử ghét bỏ.

Bà ta cảm thấy Hoàng Dao Dao từng bị người ta bán, không xứng với Bàn Tử.

- Là Mạc Phàm gọi tới thì sao chứ, tôi thích nghe.

Bàn Tử không kiên nhẫn nói.

- Đúng thì lập tức tắt điện thoại đi, con xem cha con phát điên cái gì, bởi vì tên sao chổi kia, chuẩn bị mở siêu thị ở một nơi rách nát, bây giờ thì hay rồi, siêu thị không mở được, đất cũng không bán được, bị thiệt mất mấy chục vạn, sau này con không được phép chơi với tên sao chổi kia.

Tiếng mẹ kế Bàn Tử kêu gào trong điện thoại truyền đến, hiển nhiên là nói chuyện cha Bàn Tử mở siêu thị ngay bên cạnh xưởng dược của cha mình.

- Ai cần bà lo, bà nên quản bà trước đi.

Bàn Tử cãi bà ta một câu, không để ý đến bà ta nữa, quay về phòng ngủ mới nói với Mạc Phàm:

- Tiểu Phàm, bên cậu tốt không.

- Chỗ tôi rất tốt.

Mạc Phàm cười nói, trong lòng là cảm động.

Cảm giác giống như quay về kiếp trước, lúc hắn đi tìm Bàn Tử, đương nhiên cũng có chút khác.

Trước kia là hắn đi tìm Bàn Tử nhờ giúp, bây giờ là hắn giúp Bàn Tử.

- Tiểu Phàm, gần đây cậu cẩn thận một chút, Tần gia thật sự điên rồi, bây giờ cả thành phố Đông Hải, chỉ cần là người có chút tiếng tăm đều biết cậu đắc tội Tần gia, tốt nhất đừng tin ai, tránh để Tần gia tóm được, ngay cả cha tôi tìm cậu cũng đừng tin.

Bàn Tử lo lắng nói.

Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, nếu những lời này bị cha Bàn Tử nghe thấy không biết sẽ có cảm nghĩ gì.

Đương nhiên nếu Bàn Tử biết hắn và Tần gia ở cùng một khu, không biết Bàn Tử sẽ nghĩ gì.

- Tôi đã biết, chỗ tôi không sao đâu.

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, có phải cậu tiêu hết tiền rồi không, lát nữa tôi sẽ chuyển thêm cho cậu.

Bàn Tử quan tâm hỏi.

Mạc Phàm cười:

- Không phải, tôi tìm cậu là muốn cho cậu một cơ hội kiếm tiền.

Kiếp trước bệnh dịch bùng nổ, rất nhiều người dự trữ đồ dùng sinh hoạt, siêu thị Bàn Tử nhanh chóng trống rỗng, sau đó muốn bán cũng không bán được, phần lớn tiền đều để Vương gia kiếm.

Bây giờ đã có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ không quên Bàn Tử.

- Cơ hội kiếm tiền sao? Tiểu Phàm, không phải cậu bị sốt đấy chứ?

Bàn Tử nghi ngờ nói.

Bây giờ Mạc Phàm khó mà bảo vệ mình, lấy đâu ra cơ hội kiếm tiền?

- Không cần thì thôi, coi như tôi chưa nói.

Mạc Phàm tức giận nói.

- Đừng mà, tôi tin tưởng cậu, cậu nói đi.

Bàn Tử vội vàng nói.

Anh ta đối xử với bạn bè rất tốt, không có nghĩa là anh ta không ham tiền, thứ này ai không thích?

Đúng lúc anh ta đang cần cơ hội chặn miệng lão vu bà kia.

- Bảo cha cậu nhập một số lượng lớn đồ dùng hàng ngày, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.

Mạc Phàm nghiêm túc nói.

Chuyện bệnh dịch bùng nổ chỉ còn mấy ngày, chắc chắn Vương gia là nhà giàu có số một thành phố Đông Hải sẽ nhận được tin tức đầu tiên, đến lúc đó cơ hội sẽ bị Vương gia cướp đi, chỉ còn dư lại xương cho nhà Bàn Tử.

- Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cần nhiều như vậy làm gì?

Bàn Tử không hiểu lắm.

- Cậu nghe tôi, không sai đâu.

- Trái lại tôi rất muốn nghe, nhưng lượng nhập hàng do vu bà kia quản, cho dù tôi thay đổi số lẻ, cũng không thể chênh lệch quá nhiều.

Bàn Tử khó xử nói, vu bà anh ta nói là mẹ kế anh ta.

Mạc Phàm nhíu mày, nếu là người khác hắn đã không thèm để ý rồi, nhưng đây là Bàn Tử, vừa rồi Bàn Tử còn muốn gửi tiền cho hắn.

- Cậu nói với cha cậu, ba ngày sau có bệnh dịch lớn, nếu ông ta không tin, cậu nói với ông ta, năm ông ta 10 tuổi được người ta cứu ra khỏi nước, người cứu ông ta không bị chết đuối.

- Cái gì?

- Ba ngày sau có bệnh dịch lớn?

- Còn nữa cha tôi chết chìm được cứu là sao đây?

Bàn Tử tò mò hỏi.

Câu đầu tiên Mạc Phàm nói anh ta còn hiểu được, dù sao cũng là di truyền đầu buôn bán của cha anh ta.

Một khi gặp phải bệnh dịch, chắc chắn có thể dự trữ bao nhiêu thì dự trữ, cha anh ta vận khí tốt bắt được một đợt bệnh dịch làm giàu, lúc trước chỉ là một cửa hàng nhỏ.

Nhưng sao Mạc Phàm biết có bệnh dịch, còn chuyện cha anh ta bị chết đuối là sao, anh ta chưa từng nghe cha mình nói.

- Cậu nghe tôi là được, đợi chuyện này kết thúc tôi sẽ nói cho cậu.

Mạc Phàm thần bí nói.

- Được, tôi lập tức đi tìm cha tôi.

Bàn Tử cũng biết nặng nhẹ, không hỏi nhiều.

Nếu như đúng như lời Mạc Phàm nói, cơ hội của hắn tới rồi, sau này còn cần nghe lão vu bà kia áp bức cằn nhằn sao?

- Ừ!

Mạc Phàm lên tiếng, tắt điện thoại, hào quang trong mắt lóe lên.

Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 177


Kế tiếp Mạc Phàm không ra khỏi biệt thự, mới đầu di động còn thường xuyên vang lên.

Sở gia gọi tới, muốn nói chút chuyện hợp tác, Mộc gia cũng gọi điện thoại đến, muốn hẹn hắn gặp mặt, đều bị hắn từ chối.

Còn có mấy phú thương gặp ở hội đấu giá, nói mấy tin tức xấu, đồ bọn họ cất giữ không có thứ Mạc Phàm cần tìm.

Mạc Phàm không để ở trong lòng, chỉ là ghi nhớ tên vài người này.

Hắn bắt đầu lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh, không cần nguyên liệu luyện chế Yêu Linh Đan.

Cho dù những người này mang đồ đến, cũng chỉ như gân gà đối với hắn, không có tác dụng lớn.

Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng gọi tới, bảo hắn gần đây cẩn thận một chút.

Sau đó di động của hắn không còn ai hỏi thăm, giống như bị người ta lãng quên.

Đối với chuyện này, hắn cũng không để ở trong lòng.

Ngoại trừ lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh, hắn lấy ba pháp bàn lấy từ chỗ Chu Trường Hoằng, tính cả cái lúc trước lấy được luyện chế lần nữa.

Bốn Trận Bàn cách Tụ Linh Đại Trận đầy đủ kém xa, nhưng dựng một cái hình thức ban đầu vẫn được.

Tuy hiệu quả kém hơn Tụ Linh Đại Trận đầy đủ, nhưng bất luận là tụ linh hay phòng ngự đều không phải bây giờ có thể so sánh.

Ngoại trừ Tụ Linh Đại Trận ra, hắn có khắc bốn trận pháp Địa Thủy Phong Hỏa lên bốn pháp bàn, tạo thành Tứ Tượng Trận.

Từ bên ngoài nhìn, cả tòa biệt thự được bao phủ trong mây mù nồng đậm ra, thì không có chỗ khác biệt.

Chỉ có xông vào mới biết được, bên trong hoàn toàn là mê cung.

Nếu Mạc Phàm không muốn để người ta tiến vào, thì không ai có thể vào.

Hiện giờ bên trong còn nhốt mấy sát thủ tự ý xông vào, đã đói đến mức da bọc xương.

Đây chỉ là giai đoạn đầu, đợi hắn tìm được Trận Linh thích hợp, góp đủ chín chín tám mươi mốt Trận Bàn.

Người cố chấp xông vào sẽ phát hiện, đó là sai lầm lớn cỡ nào.

Bên trong không chỉ có mê cung vô tận, không cẩn thận sẽ động vào Thiên Lôi Địa Hỏa, rơi xuống chỗ vạn kiếp bất phục.

Đương nhiên bây giờ mới có 4 cái trong 81 Trận Bàn, Trận Nhãn cũng không biết ở nơi nào.



Thời gian vội vàng qua đi, bốn ngày đã qua.

Trong phòng VIP Club Hưu Nhàn xa hoa ở thành phố Đông Hải.

Một tay Lý Hưng ôm một mỹ nữ eo thon nhỏ dáng người nóng bỏng, một tay lắc lắc ly rượu vang, đi đến bên cạnh Chu Trường Hoằng đang vẻ mặt u sầu.

- Chu đại sư, còn lo lắng chuyện Mạc đại sư sao?

- Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Chu Trường Hoằng lo lắng nói.

Gần đây Mạc Phàm quá yên tĩnh, có chút không bình thường.

Tức nước vỡ bờ, càng không phải nói đến người cấp bậc Chân Nhân như Mạc Phàm, giơ tay nhấc chân có thể khiến vô số người chết thần không biết quỷ không hay.

Mạc Phàm bị nhiều người ức h**p như vậy, thậm chí còn không phản kháng.

Khác thường như vậy, càng làm ông ta thêm lo lắng.

Vương Thiên Tước nghe Chu Trường Hoằng nói vậy, cũng cười đi tới.

- Chu đại sư là sợ Tần gia chỉ chèn ép Mạc Phàm, không ra tay với Mạc Phàm sao?

Vương Thiên Tước cười hỏi.

- Cậu xem Tần gia có dấu hiệu muốn giết Mạc Phàm không?

Chu Trường Hoằng hỏi ngược lại.

- Có lẽ Tần gia sẽ nhớ tới tình cũ không giết Mạc Phàm, nhưng ông cảm thấy Lạc gia sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?

Vương Thiên Tước cười nói.

Ông ta là người Đông Hải, am hiểu Tần gia hơn Lý Hưng và Chu Trường Hoằng ở Nam Sơn nhiều.

Vẻ mặt Chu Trương Hoằng khẽ đổi, tò mò nhìn Vương Thiên Tước.

- Ý của Vương tổng là?

- Nếu muốn người ta chết, nhất định phải khiến người ta điên cuồng trước, Tần gia bức Mạc Phàm đến tứ cố vô thân, sau đó mới ra tay, để cho Mạc Phàm chết cũng phải hối hận vì đối địch với Tần gia, Chu đại sư có thể không tin tôi, nhưng Chu đại sư không phải không biết trước kia thành phố Bắc Xuyên có bao nhiêu Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân, bây giờ còn lại bao nhiêu?

Vương Thiên Tước cười tự tin nói.

Lạc gia và Tần gia kết thông gia không phải bí mật gì, nhất là đối với những người như Vương Thiên Tước và Lý Hưng.

Thành phố Bắc Xuyên, từ xưa tới nay đều là vùng đất người giỏi đất thiêng, trong linh sơn đại xuyên cất giấu cao nhân nhiều hơn nơi khác nhiều, tuyệt đối không phải thành phố Đông Hải có thể so sánh.

Thành phố Đông Hải lợi hại nhất cũng chỉ là người kia ở Đường gia, cách cảnh giới Tông Sư rất xa.

Nhưng so với Lạc gia tọa trấn ở Bắc Xuyên, cao thủ thành phố Bắc Xuyên ít đi nhiều.

Nguyên nhân là vì Lạc gia chèn ép.

Phàm là kẻ dám khiêu khích uy nghiêm của Lạc gia, đều bị Lạc gia tiêu diệt, không bị tiêu diệt cũng biến mất, trong số những người này có 5-6 người đạt cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân.

Nhiều cao thủ như vậy đều bị Lạc gia tiêu diệt, chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, Lạc gia sẽ bỏ qua sao?

Chẳng qua bây giờ là ăn món tráng miệng trước bữa ăn.

- À?

Hai mắt Chu Trường Hoằng sáng lên, lúc này lông mày mới giãn ra.

Ông ta cũng là người trong đạo môn, sao không biết những việc Lạc gia làm ở thành phố Bắc Xuyên.

- Nếu Lạc gia rat ay, hơn phân nửa cậu ta chết chắc rồi.

- Cho dù đến lúc đó không chết, không phải còn có cao thủ ở nước ngoài tới sao, đến lúc đó vừa có thể giết tên nhóc kia, lại có quan hệ tốt hơn với Tần gia và Lạc gia, một mũi tên trúng ba con chim, không lâu đâu, Chu đại sư đừng lo lắng, thay vì lo lắng, không bằng uống vài chén với mỹ nữ cùng chúng tôi, nếu không chẳng phải lãng phí tâm ý của Vương tổng?

Lý Hưng bổ sung một câu, liếc mắt ra hiệu với ba cô gái trong quán bar.

Ba cô gái quán bar cười quyến rũ, đi đến chỗ Chu Trường Hoằng, một người trong đó giạng chân ngồi lên đùi ông ta.

- Chu đại sư, tới nếm thử ly rượu này của em đi?

Cô gái này uống một ngụm rượu, sau đó đút cho Chu Trường Hoằng.

Trải qua khuyên nhủ, lúc này sắc mặt Chu đại sư mới dịu đi chút.

Ba người thoải mái chè chén, trên mặt đều là đắc ý, giống như nhìn thấy Mạc Phàm xong đời rồi.

Cảnh tương tự ở một nơi khác.

Trong một quán rượu, một đám người vây quanh một chỗ, rõ ràng là đám phú hào ở hội đấu giá.

- May tôi phản ứng nhanh, không đưa bảo bối cho Mạc đại sư gì đó, nếu không thật sự thiệt thòi lớn.

Lưu Quốc Đống rót rượu vào chén uống một hơi cạn sạch, đắc ý nói.

- Mạc đại sư này đúng là cuồng vọng, rảnh rỗi trêu chọc Tần gia làm gì, lần này xong đời rồi, ít nhất cũng phải giúp chúng ta luyện chế pháp khí xong hẵng tự tìm đường chết chứ.

Một người khác vô cùng khó chịu nói.

- Đúng vậy, haizz, pháp khí của tôi, tôi đã chuẩn bị đồ hết rồi, chỉ có thể nói với cậu ta là không có thứ cậu ta muốn.

Một ông chủ họ Trần tiếc nuối nói.

- Trần tổng, ông suy nghĩ đi, không nói đến Mạc đại sư cầm đồ của ông, có thể giúp ông luyện chế pháp khí hay không, cho dù cậu ta luyện chế pháp khí cho ông, ông dám lấy, Tần gia không diệt ông chắc?

- Đúng vậy, nên cách tên sao chổi này càng xa càng tốt.

Đám người này ông một lời tôi một câu, gần như hoàn toàn bàng quan.

Không để ý chuyện Mạc Phàm vạch trần âm mưu giúp bọn họ, giảm bớt tổn thất mấy ngàn vạn.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết, một hồi phong ba sắp xảy ra.



Lúc này, trong biệt thự trang trí vô cùng xa hoa ở thành phố Đông Hải.

- Lạc Minh, bảo ông tìm cao thủ Tiên Thiên, tìm thế nào rồi?

Lạc Anh mặc áo và quần đùi màu đen, hai đùi tuyết trắng chồng lên nhau, ngồi trên ghế sofa, giữa lông mày đều là sát ý, cắn răng nói.

Một đứa bé 16 tuổi, nhiều người như vậy cũng không đối phó được.

- Đại tiểu thư, người đã tìm được, chắc chắn trong 3 ngày sẽ tới thành phố Đông Hải.

Lạc Minh cung kính nói.

- Sẽ không giống mấy người lúc trước tìm chứ?

Lạc Anh lạnh giọng hỏi.

Lúc trước Lạc Minh tìm mấy tên sát thủ, đi đến biệt thự Mạc Phàm còn chưa trở về, bụng bà ta đầy lửa giận.

- Nếu lần này lại sai lầm, Lạc Minh sẽ cầm đầu tới.

Sắc mặt Lạc Minh trầm xuống, vội vàng nói.

- Tốt nhất đừng sai lầm nữa.

Lạc Anh hừ lạnh một tiếng, lúc này lông mày mới hơi giãn ra.

Làm con trai bà ta bị thương, không có khả năng bất tử, lại cho cậu ta ba ngày đi.

Đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy tới.

- Phu nhân, lão gia tử bảo bà đến bệnh viện một chuyến, nói bên kia đã xảy ra chuyện.

- Cái gì?

Lông mày Lạc Anh nhíu lại, vẻ mặt vô cùng khó coi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 178


Bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải, phòng chăm sóc đặc biệt.

- Ai có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì vậy?

Lạc Anh đứng bên ngoài khu cách ly, tức giận kêu lên.

Buổi sáng bà ta rời đi Tần Kiệt còn tốt, đã thoát khỏi nguy hiểm.

Bà ta mới rời đi chưa lâu, Tần Kiệt không chỉ bị cách ly, bên trong có mấy bác sĩ mặc trang phục phòng hộ như đang cấp cứu.

Bỗng nhiên xảy ra chuyện như thế, sao bà ta có thể bình tĩnh?

Bên ngoài phòng bệnh, không chỉ có người Tần gia và Lạc gia, ngay cả đám thị trưởng, cục trưởng cục y tế và viện trưởng thành phố Đông Hải cũng có mặt, bầu không khí vô cùng áp lực.

- Tiểu Kiệt bị nhiễm một loại bệnh truyền nhiễm lợi hại hơn SARS.

Vẻ mặt Tần Trách âm u nói.

- Cái gì?

Mặt Lạc Anh tái mét, không tự chủ được lùi về sau vài bước.

Sao bà ta không biết SARS, là bệnh truyền nhiễm bùng nổ năm 2003, có hơn 30 quốc gia bị lây bệnh, Hoa Hạ là một trong số đó.

Trong nửa năm, phía chính phủ làm công tác thống kê có khoảng hơn 5000 người lây bệnh, hơn 1200 người chết, tỉ lệ tử vong còn cao hơn 24%.

Đây chỉ là con số chính phủ thống kê, thống kê một cách cụ thể tỉ mỉ, không biết sẽ có bao nhiêu người.

SARS nửa năm, trường học nghỉ, khu công cộng đóng cửa, người người nhà nhà cảm thấy bất an, xã hội rối loạn, một khi bị nhiễm, trên cơ bản là tương đương với chết, vô cùng kh*ng b*.

Mãi đến khi nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, tình hình bệnh dịch mới được giải trừ.

Tiểu Kiệt bị lây bệnh truyền nhiễm còn lợi hại hơn SARS sao?

Trong mắt Lạc Anh đều là không thể tin, lắc đầu, trong mắt lộ ra sát khí.

- Đâu có loại bệnh truyền nhiễm này, nhất định là tên súc sinh Mạc Phàm động tay động chân với Tiểu Kiệt, nhất định là vậy.

Nếu Mạc Phàm có thể cứu người, cũng có thể dùng y thuật hại người, bà ta nghĩ đến Mạc Phàm trước tiên.

- Chuyện này không liên quan gì đến cậu ta, 6 ngày trước, chúng tôi phát hiện virus loại này trên người một người Cao Ly, lúc ấy không nghĩ tính lây mạnh đến thế, sau khi Tần công tử nằm viện liền bị lây, hôm nay mới xuất hiện tình trạng bị nhiễm.

Một người đàn ông trung niên mặt xám như tro tàn, tràn đầy áy náy nói.

Người này là viện trưởng bệnh viện, tên là Tôn Đông Bình, không phải ông ta không biết lợi hại của bệnh truyền nhiễm, mà muốn nghiên cứu loại virus này trước.

Nhỡ đâu là người đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra vắc xin phòng bệnh, con đường thăng quan sau này của ông ta ổn thỏa rồi.

Ai biết mới xác định virus giống như SARS, nhân viên nghiên cứu và y tá bị lây bệnh.

Chuyện này không có gì, ai biết còn lây bệnh cho Tần Kiệt Tần thiếu gia, chuyện lần này ầm ĩ lớn rồi.

Mắt Lạc Anh mở to, hung dữ trừng Tôn Đông Bình.

- Đây là trách nhiệm của bệnh viện các ông sao?

- Chuyện này…

Thân thể Tôn Đông Bình run rẩy, nuốt nước miếng.

Mạc Phàm đánh Tần Kiệt, mỗi danh nhân thành phố Đông Hải, bị Tần gia chèn ép không ai dám tiếp xúc với cậu ta.

Nếu Tần Kiệt mất mạng vì chuyện này, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

- Được rồi, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, tình hình Tiểu Kiệt hiện giờ thế nào?

Lão gia tử Tần gia vội vàng tới khoát tay áo với Lạc Anh, hỏi.

- Mấy chuyên gia bệnh truyền nhiễm ở thủ đô tới và bác sĩ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải chúng ta đang ở trong chữa trị, lát nữa sẽ có kết quả.

Tôn Đông Bình nơm nớp lo sợ nói.

Bọn họ mới nói xong, bác sĩ trong phòng cách ly tiêu độc xong, c** q**n áo phòng hộ đi ra, Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng ở bên trong.

Lúc tình hình bệnh dịch lan truyền, hai người đã được mời đến bệnh viện, giúp đỡ chữa trị.

Một đám người nhanh chóng nghênh đón, Lạc Anh khẩn trương hỏi:

- Bác sĩ, Tiểu Kiệt nhà chúng tôi thế nào rồi?

Trong đám bác sĩ kia, đứng đầu là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp đi ra.

Người đàn ông này tên là Hoàng Đào Nhiên, chuyên gia về phương diện bệnh truyền nhiễm ở Hoa Hạ, cũng là chuyên viên thủ đô phái tới giải quyết bệnh dịch lần này, nghiên cứu vắc xin phòng bệnh SARS cũng có ông ta tham dự.

Ông ta liếc mắt nhìn đám người này, nhất là nhìn lão gia tử Tần gia và Lạc Phi ân cần đi tới, trong mắt đều là đắc ý, hai người này là tướng quân khai quốc, bây giờ cũng phải cầu ông ta.

- Triệu chứng người bệnh phát bệnh là giai đoạn đầu, đã được khống chế, nhưng muốn trị tận gốc phải đợi vắc xin phòng bệnh.

- Phải đợi vắc xin phòng bệnh bao lâu, loại bệnh truyền nhiễm này có chu kỳ sinh mạng bao lâu?

Lạc Anh vội vàng hỏi.

- Vắc xin phòng bệnh nhanh cũng phải đợi hơn một tháng, chậm mà nói thì tôi không biết, nhìn tình hình người bệnh từ lúc bị nhiễm đến phát bệnh, có khả năng từ nửa tháng đến một tháng, hơn một tháng cũng không biết chừng, phải dựa vào tình hình cơ thể người bệnh.

Hoàng Đào Nhiên lạnh lùng nói.

Trên cơ bản đều là nói đại khái, không có một lời chắc chắn, mọi người ở đây đều nhíu mày.

- Ý của ông là trên cơ bản con tôi không cứu được?

Lạc Anh nhíu mày nói.

- Chúng tôi đã dùng tất cả phương pháp, tạm thời chưa có thuốc đặc biệt g**t ch*t được loại virus này, hi vọng mọi người chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Hoàng Đào Nhiên nói, trên mặt lộ ra đồng tình giả dối.

Người hai nhà Tần Lạc đều ngẩn ra, nhất là Lạc Anh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, được Tần Doãn Nhi vội vàng ôm lấy.

Một đám u ám hiện l*n đ*nh đầu mọi người.

Hai nhà chỉ có một đứa con trai này, bây giờ bị nhiễm bệnh truyền nhiễm lợi hại như vậy.

- Lão Hạc, ông có biện pháp gì không?

Lão gia tử Tần gia liếc mắt nhìn Hạc Duyên Niên một cái, vội hỏi.

Hạc Duyên Niên lắc đầu.

Đông y vốn không am hiểu chữa trị loại virus này, nhất là bệnh truyền nhiễm cấp tính, có khả năng không đợi thuốc Đông y có hiệu quả, người bệnh đã chết rồi.

Vừa rồi ông ta thử vài phương thuốc cổ truyền mình biết, đều không có tác dụng.

- Lão Thường thì sao?

Ánh sáng trong mắt lão gia tử Tần gia mất đi, nhìn Thường Ngộ Xuân tràn đầy chờ mong.

Thường Ngộ Xuân do dự, sau đó nói:

- Tôi cũng không có biện pháp, nhưng nếu các ông bỏ xuống mọi chuyện, có thể tìm Mạc tiểu thần y thử xem, cậu ấy có thể chữa trị ung thư, còn liếc mắt nhìn ra người bệnh bị AIDS, nói không chừng có thể chữa trị.

Đông y không am hiểu chữa trị virus loại này là không đúng với Mạc Phàm, nói không chừng Mạc Phàm có thể giải được bệnh truyền nhiễm.

Vẻ mặt hai nhà Tần Lạc kỳ lạ, bọn họ khiến Mạc Phàm cùng đồ mạt lộ, giờ lại muốn cầu Mạc Phàm tới cứu người.

Lạc Phi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Không đợi lão gia tử Tần gia trả lời, chuyên gia Hoàng Đào Nhiên nghe thấy hai chữ “Mạc Phàm”, nói xen vào.

- Các ông đang nói bác sĩ chữa trị ung thư oanh liệt một thời ở thành phố Đông Hải sao, cậu ta có thể chữa trị hay không tôi không biết, nhưng trừ phi cậu ta là thần tiên, nếu không không cần nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh làm gì.

Ông ta có nghe nói đến bác sĩ chữa trị ung thư ở thủ đô, vẫn cảm thấy chỉ là tên lừa gạt.

Nếu thật sự có thể chữa trị ung thư vì sao không đến thủ đô, chỉ sợ chỉ lừa gạt được những người ở địa phương nhỏ mà thôi.

- Đợi vắc xin phòng bệnh nghiên cứu ra, người bị nhiễm cũng không đợi nổi ấy chứ?

Tần Doãn Nhi tức giận nói.

Chuyên gia thủ đô phái tới này không chữa được hết bệnh, không có chút tôn kính ông nội và Lạc Phi, còn ở đây nói mát.

Nếu không phải cần ông ta nghiên cứu vắc xin phòng bệnh, cô đã sớm đá văng chuyên gia này ra ngoài rồi.

- Vậy cũng không có biện pháp, loại virus này lợi hại hơn SARS, việc cấp bách là cố gắng khống chế tình hình bệnh dịch lan rộng, đợi chúng tôi nhanh chóng nghiên cứu ra vắc xin, đương nhiên nếu thành phố Đông Hải các cô nghĩ bác sĩ Mạc lợi hại như vậy, hoan nghênh cậu ta gia nhập tổ nghiên cứu chúng tôi, chúng tôi phải đi làm việc, đi trước.

Hoàng Đào Nhiên không để ý Tần Doãn Nhiên tức giận, cười mang theo nhóm nhân viên nghiên cứu rời đi.

- Ông!

Tính tình Tần Doãn Nhi không được tốt lắm, nhất là gần đây.

Cô muốn mang người đi dạy dỗ đám chuyên gia kia, lại bị Tần lão gia tử giữ chặt.

- Ông nội, ông xem trong mắt người này còn có ông không?

Tần Doãn Nhi không cam lòng nói.

- Thôi, nghiên cứu vắc xin bệnh dịch SARS có một phần công lao của cậu ta, quả thật đáng được hung hãn.

Tần lão gia tử thoải mái nói.

- Chúng ta làm sao bây giờ, chẳng lẽ đợi vắc xin phòng bệnh?

Tần Doãn Nhi nhìn Tần Kiệt trong phòng cách ly, lo lắng nói.

Chờ đợi mà nói, dựa theo lời Hoàng Đào Nhiên chỉ có con đường chết. Tìm Mạc Phàm, có lẽ có một chút hi vọng, nhưng…

Từng đôi mắt nhìn chằm chằm Tần lão gia tử, đợi ông đưa ra lựa chọn.

Không chỉ hai nhà Tần Lạc, còn cả thị trưởng thành phố Đông Hải, cục trưởng cục y tế và một đám cán bộ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 179


Tần lão gia tử bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cười gượng.

Một lúc sau mới mở miệng nói.

- Viện trưởng Tôn, bây giờ có bao nhiêu người bị lây bệnh, tốc độ lan truyền thế nào?

- Bây giờ đã có hơn 1000 người bị nhiễm, hơn nữa ca bệnh tương tự đã có ở Nam Sơn, Bắc Xuyên và Giang Nam, từ tốc độ lan truyền này, vài ngày nữa sẽ đến quy mô SARS.

Viện trưởng Tôn Đông Bình lo lắng nói.

Tần lão gia tử hơi kinh hãi, quả thật tốc độ này nhanh hơn SARS rất nhiều, SARS nửa năm mới có hơn 5000 người bị nhiễm.

Nhưng vẻ mặt ông ta nhanh chóng khôi phục như thường, nói với thị trưởng Sở Kinh Ngữ ở bên cạnh.

- Thị trưởng Sở, có phải nên đến lúc khống chế tình hình bệnh dịch này không?

Bây giờ phần lớn mọi người còn chưa biết chuyện có bệnh truyền nhiễm, ông ta cũng vừa mới biết.

Cứ tiếp tục như thế, thật sự sẽ kh*ng b* hơn SARS, đến lúc đó người bị nhiễm không chỉ là đám Tần Kiệt.

- Tần lão nói đúng lắm, tôi lập tức đi làm.

Sở Kinh Ngữ lên tiếng, nhanh chóng rời đi với cục trưởng cục y tế và một đám người.

Tần lão gia tử chủ trì toàn đại cục, ánh mắt nhìn Lạc Phi.

- Lão Lạc, ông muốn mặt hay mệnh của cháu ngoại ông?

Sao Lạc Phi không rõ ý của Tần lão gia tử, hung dữ trừng Tần lão gia tử một cái.

- Ông đây đều muốn!

- Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thề, vậy không được, chỉ có thể chọn một cái.

Tần lão gia tử cười đùa nói.

Một tướng quân khai quốc nói với một tướng quân khai quốc khác như vậy, mọi người đều thấy buồn cười, nhưng không ai dám xen miệng vào.

Lạc Phi tức đến mức hai mắt muốn phun ra lửa, cây gậy trong tay gõ mạnh xuống nền đất.

- Đương nhiên tôi chọn cháu ngoại tôi rồi, nhưng lão Tần à, ông thật sự cho rằng tên ranh con kia có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm này sao?

Ông ta không phải người vô tình, nếu thật sự có lựa chọn, cúi đầu với người ta thì sao, chẳng qua cúi thấp hơn tên kia một cái đầu.

Nhưng ngay cả chuyên gia thủ đô phái tới cũng phải đợi hơn một tháng, mới có thể nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, tên ranh con 16 tuổi kia là cái thá gì?

- Nếu tôi còn sống, đã nói lên khả năng cậu ta chữa khỏi rất cao.

Tần lão gia tử cười nhạt nói.

Cơ thể ông ta sao ông ta không hiểu rõ, hoàn toàn suy bại, không thuốc nào có thể trị được, ông ta đã lập di chúc xong hết rồi, ai biết được Mạc Phàm cứu trở về, ông ta còn cảm thấy mình có thể sống thêm mười mấy năm nữa.

- Chuyện này…

Lạc Phi nhíu mày, không biết nên nói gì.

Ông ta cũng biết thương tổn trên người Tần lão đầu nghiêm trọng bao nhiêu, thương thế năm đó còn vì ông ta chắn một súng.

Nếu không ông ta cũng không gả con gái cưng của ông ta cho lão nhị của Tần gia, có thể sống đến bây giờ chắc chắn là kỳ tích.

Tần lão gia tử thấy Lạc Phi do dự, tiếp tục nói:

- Nhỡ đâu chữa trị được, không chỉ Tiểu Kiệt bình an vô sự, người Bắc Xuyên cũng có thể tránh nhiễm bệnh, ông có muốn SARS lặp lại lần nữa ở địa bàn ông không?

- Đương nhiên không muốn.

Lạc Phi thở hổn hển nói, loại chuyện này ai muốn?

Việc nhỏ ông ta là lão nhân tính tình cổ quái, việc lớn ông ta là tướng quân một quốc gia.

- Nếu như vậy, ông theo tôi cho thằng nhóc đó đá lót đường đi, tôi cũng không cần mặt mũi sao?

Tần lão gia tử cười nói.

Lạc Phi nhíu mày, bảo ông ta cúi đầu trước một tên đắc tội Lạc gia, đương nhiên ông ta không cam lòng.

Nhưng nhìn thoáng qua Tần Kiệt bị lây bệnh truyền nhiễm và Lạc Anh ngất đi, lại nghĩ hậu quả bệnh truyền nhiễm đến Bắc Xuyên, ông ta thở dài.

- Con bà nó, ông đây không nên tới thành phố Đông Hải, đi thôi, tôi cũng đi găp tên ranh con kia xem rốt cuộc cậu ta có mấy cái đầu, mà có bản lĩnh lớn như vậy, tốt nhất cậu ta chữa khỏi bệnh này, nếu không ông đây g**t ch*t cậu ta.

Mọi người biết Lạc Phi chỉ nói linh tinh thế thôi, đều nở nụ cười, nhất là Hạc Duyên Niên, Thường Ngộ Xuân và Tần Doãn Nhi đều nhẹ nhàng thở ra.



Ngày hôm sau, tin tức lớn truyền ra, thành phố Đông Hải vốn vô cùng náo nhiệt hoàn toàn thay đổi.

Trường học nghỉ, khu giải trí đóng cửa.

Con đường phồn hoa vốn dành cho người đi bộ trên cơ bản là không có người.

Đội ngũ khách sạn vốn rất dài, cũng chỉ có mấy khách sạn gan lớn mở cửa làm ăn, phần lớn khách sạn đều đóng cửa.

Khắp nơi đều là radio và TV tuyên truyền phòng dịch.

Nơi nhiều người nhất là siêu thị, cả đám người đeo khẩu trang điên cuồng tranh mua đồ.

Gần như bán cả ngày, rất nhiều siêu thị trống rỗng, Vương gia cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu hàng.

Đương nhiên ngoại trừ siêu thị nhà Bàn Tử.

Mạc Phàm xem TV về tình hình bệnh dịch, di động vang lên, là Bàn Tử gọi tới.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Bàn Tử vô cùng hưng phấn.

- Tiểu Phàm, cậu quá giỏi rồi, cậu nói có bệnh dịch là có bệnh dịch, sao cậu biết thế?

Mạc Phàm cười, từ khi trọng sinh tới nay, lần thứ hai hắn thấy Bàn Tử vui vẻ như thế, lần đầu tiên là hắn cứu Hoàng Dao Dao.

Xem ra nhà Bàn Tử buôn bán lời không ít tiền.

- Tôi là bác sĩ.

Mạc Phàm cười nói.

- Thiếu chút nữa quên mất, cậu còn biết y thuật.

Bàn Tử bỗng nhiên hiểu ra.

- Tiểu Phàm, cậu có thể nhìn ra bệnh truyền nhiễm, có thể chữa trị không, nếu cậu có thể chữa trị mà nói, nói không chừng Tần gia sẽ không so đo với cậu, nghe nói có hơn 1000 người bị lây bệnh, tình hình bệnh dịch này quá lợi hại rồi.

- Chuyện này cậu sẽ biết sau.

Mạc Phàm cười nói.

Chỉ là Tần gia không so đo với hắn sao?

- A… Đúng rồi, năm cha tôi 10 tuổi rơi xuống nước được người ta cứu, người kia không chết, sao cậu biết được, chuyện này không liên quan đến y thuật đi?

Bàn Tử hỏi tiếp.

Ngày đó anh ta nói chuyện bệnh dịch với cha, cha anh ta tát anh ta một cái ngay tại chỗ.

Anh ta nói câu thứ hai, cha anh ta không hỏi gì kéo anh ta đi nhập hàng, chất đầy kho hàng trong nhà, còn thuê mười mấy người, cuối cùng hưng phấn dẫn anh ta đi uống rượu.

Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu là tình huống gì.

Mạc Phàm nhíu mày, chuyện này khó giải thích rồi.

Đây là khúc mắc của cha Bàn Tử, có một khoảng thời gian vì thường xuyên mơ thấy người cứu ông ta đến lấy mạng mà tinh thần thất thường.

Sau đó Bàn Tửđưa cha anh ta đến một cái miếu, thật khéo là gặp người cứu ông ta trong miếu mà tốt hơn.

Hóa ra người cứu cha anh ta bị nước cuốn trôi, được một lão đạo cứu, sau khi người kia tỉnh lại không có về nhà, lựa chọn xuất gia làm đạo sĩ.

Việc này là sau khi cha Bàn Tử khôi phục, kéo hai người bọn họ uống rượu nói.

Bây giờ tất nhiên Bàn Tử không biết, cha anh ta đang trong cơn hổ thẹn.

Nhưng nếu hắn nói như vậy, chuyện hắn trọng sinh không là bí mật rồi.

- Bàn Tử, cậu tin số mệnh hay không?

- Số mệnh?

Bàn Tử sửng sốt:

- Tiểu Phàm, cậu đừng nói với tôi cậu còn biết đoán mệnh đấy nhé.

- Đợi qua bệnh dịch, cậu mang cha cậu đến nũi Võ Đang ở thành phố Nam Sơn thì biết.

Mạc Phàm giải thích.

- Núi Võ Đang ở thành phố Nam Sơn sao?

Bàn Tử lặp lại một lần:

- Được rồi, tôi đi nói với cha tôi, hi vọng ông ấy trở về từ đó, tôi còn mệnh.

Anh ta có cảm giác cha anh ta rất coi trọng chuyện này, nếu đến lúc đó không tìm được người kia, chắc chắn anh ta sẽ bị đánh chết.

- Chắc chắn có!

Mạc Phàm tự tin nói.

Hắn nói chuyện với Bàn Tử một lát, lúc này mới tắt điện thoại.

Hắn lại nhìn thoáng qua tin tức trên TV, gọi điện thoại cho Đường Long, bảo anh ta và Lưu Nguyệt Như mang theo thuốc tới một chuyến.

Hắn mới tắt điện thoại không lâu, một số khác gọi tới, là Trần Vũ Đồng.

Hắn do dự, nghe điện thoại Trần Vũ Đồng gọi đến, giọng đàn ông truyền từ bên trong đến.

- Đồ ranh con, cuối cùng cũng tìm được mày, mày còn nhớ ông đây là ai không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 180


Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang chớp lóe.

- Cầm thú?

- Không sai, là tao, đồ ranh con, rất khó tìm mày đó, đánh Tiểu Kiệt nhà chúng tao bị thương, trốn đi đâu vậy?

Tần Thọ cười đắc ý hỏi.

Từ khi anh ta tiếp quản toàn bộ công việc của Đường Long, liền bắt đầu sai người đi tìm Mạc Phàm, tìm vài ngày đều không thấy bóng dáng Mạc Phàm.

Nghĩ đến ngày đó Trần Vũ Đồng lấy di động của Mạc Phàm, anh ta liền tìm Trần Vũ Đồng, tìm kiếm di động cô quả nhiên có số Mạc Phàm, anh ta liền gọi đi.

- Tôi ở ngay thành phố Đông Hải.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Vậy mà mày còn ở thành phố Đông Hải, lá gan lớn đó.

Trong giọng nói Tần Thọ lộ ra bất ngờ.

Nếu là anh ta đã sớm chạy, còn ngốc ở thành phố Đông Hải làm gì.

Mạc Phàm cười, nếu Tần Thọ biết hắn ở cách biệt thự Tần gia chưa tới một ngàn mét, tên kia có thể đi đo chỉ số thông minh của mình không?

- Cô Trần đang ở chỗ anh?

- Tiểu Phàm, đừng để ý đến đám người đó, tôi không sao, anh ta không dám làm gì tôi đâu… Hu hu… Trong điện thoại truyền đến tiếng Trần Vũ Đồng.

- Ha ha, đồ ranh con nghe thấy chưa, bây giờ cô Trần của mày đang ở trong tay tao, tao cho mày một tiếng, tự mình tới Hoàng Gia Cửu Hào, nếu không tao lập tức tử hình cô ta ngay tại chỗ, chắc mày cũng không hi vọng cô giáo mỹ nữ của mày bị như vậy, đúng không?

Tần Thọ cười đắc ý nói.

Mạc Phàm cười lắc đầu, trên mặt không có chút lo lắng nào.

Hắn điểm mấy huyệt của Tần Thọ, tiểu đệ đệ vẫn không ngẩng đầu lên được, anh ta tử hình ngay tại chỗ thế nào?

Người có thể chữa cho anh ta ở thành phố Đông Hải, chắc còn chưa tồn tại.

Với hiểu biết của hắn về đám con nhà giàu này, cho dù Tần Thọ bắt cô Trần, cũng sẽ không làm gì.

Trừ phi anh ta không phải cầm thú mà là kẻ ngốc, tặng đại mỹ nhân như cô Trần cho thuộc hạ chơi.

- Cho dù anh muốn tử hình cô Trần ngay tại chỗ, cũng cần phải có công cụ.

Mạc Phàm cười nói.

- Mày!

Giọng nói của Tần Thọ ngoan độc hơn.

- Đồ ranh con, nhanh lại đây chữa trị cho ông đây, tao còn cho mày một con đường sống, nếu không để ông đây tìm được mày, sẽ băm mày cho chó ăn.

Nghĩ đến chuyện này, anh ta vô cùng tức giận.

Tối đó anh ta hẹn đôi chị em, vốn chuẩn bị chơi suốt đêm, ai biết bị đôi chị em chê cười cả đêm.

Hai chị em dùng tất cả mọi phương pháp, bày ra đủ loại tư thế, thay đổi nhiều đồng phục, anh ta cũng uống không ít thuốc, vẫn không có tác dụng gì.

Mấy ngày nay anh ta hẹn không ít Đông y và Tây y về phương diện này, châm cứu không ít, vẫn không có tác dụng.

Ngay từ lúc anh ta cầm quyền liền bắt đầu tìm Mạc Phàm, ngoại trừ chuyện Tần Kiệt, nguyên nhân lớn hơn nữa là anh ta.

Không cắt sống Mạc Phàm cho chó ăn, anh ta không phải Tần Thọ.

Mạc Phàm cười không thèm để ý:

- Như vậy đi, tôi không đến chỗ anh, anh đến chỗ tôi đi, biệt thự số 9 Vân Trung Thự, mang theo cô Trần, tôi chữa trị giúp anh.

- Biệt thự số 9 Vân Trung Thự?

Tần Thọ sửng sốt, mãi mới phản ứng kịp.

Vân Trung Thự, sao anh ta không biết, Tần lão gia tử ở đây, biệt thự không có mấy ngàn vạn căn bản không mua được.

Ngày đó anh ta gặp Mạc Phàm ăn mặc không khác ăn mày, có thể giàu chỗ nào?

- Đồ ranh con, mày đang đùa tao sao, mày mà xứng ở biệt thự chỗ đó.

- Với chỉ số thông minh của anh không thể tưởng tượng ra được tôi ở đó, anh thích tới thì tới, đúng rồi, nhắc nhở anh một câu, nếu trong 5 ngày, công cụ của anh còn chưa ra, sẽ vĩnh viễn không ra được, bây giờ vài ngày rồi, gần đến thời gian đó?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.

Tần Thọ im miệng, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Anh ta mới 20 tuổi, đang tuổi hái hoa, anh ta không còn công cụ, thảm hơn so với giết anh ta.

Còn nữa, anh ta không nghĩ Mạc Phàm trốn ở trong Vân Trung Thự, nên không phái người đi thăm dò.

- Nhóc con, ông đây tin mày một lần, tao lập tức qua đó, tốt nhất mày ở chỗ đấy, nếu không cho dù dùng công cụ khác, ông cũng đè cô Trần của mày.

Tần Thọ hung dữ nói.

- Anh không có cơ hội, tin tưởng tôi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Lúc trước hắn còn lo lắng Tần Thọ sẽ quấy rối cô Trần, lần này có thể giải quyết luôn Tần Thọ rồi.

Tắt điện thoại, Mạc Phàm không suy nghĩ nữa, tiếp tục lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh.

Một khi kinh thư này tham phá, hiệu quả vô cùng kinh người, có thể nuốt sống linh thảo yêu đan, nhưng lĩnh hội chậm không phải bình thường.



Lúc này, đại sảnh số 1 Hoàng Gia Cửu Hào.

Hai tay Trần Vũ Đồng bị trói, tóc có chút lộn xộn, trong đôi mắt đẹp là phẫn nộ và vẻ không cam lòng.

Cô lưu số di động của Mạc Phàm, vốn là muốn giúp Mạc Phàm một chút, ai biết bây giờ lại hại Mạc Phàm.

Bây giờ Mạc Phàm không thể rơi vào tay Tần gia.

- Tần Thọ, tôi đồng ý gả cho anh, anh đừng làm hại Mạc Phàm, cậu ấy chỉ là đứa trẻ.

Tần Thọ không chỉ không cao hứng, trái lại mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra lửa giận.

Lúc trước anh ta theo đuổi Trần Vũ Đồng lâu như vậy, tiện nhân này cũng không chịu gả cho anh ta.

Bây giờ anh ta muốn thu thập tên ranh con Mạc Phàm kia, cô ta lại nhả ra rồi.

Anh ta bỡn cợt nâng cằm Trần Vũ Đồng lên, cười ha ha.

- Bây giờ biết gả cho tôi, muộn rồi, đợi tôi tóm được tên ranh con kia, lại tới thu thập cô, đồ đê tiện.

Nói xong anh ta khoát tay áo với thuộc hạ bên cạnh.

Một đại hán áo đen cao lớn uy vũ lập tức đi tới.

- Thọ ca, muốn em sai người lập tức đi tới biệt thự số 9 bắt tên nhóc kia hay không?

- Cậu tụ tập nhân thủ trước, nếu biết tên ranh con ở đâu, sẽ không để nó trốn thoát.

Trong mắt Tần Thọ lóe lên hàn quang, cười mỉa nói.

- Dạ, Thọ ca.

Đại hán này cung kính nói.

- Đúng rồi, dạy dỗ người phụ nữ kia thế nào?

Tần Thọ hỏi tiếp.

- Thọ ca đi xem liền biết.

- Hả…?

Lông mày Tần Thọ nhướn lên, đi theo đại hán vào trong một phòng đơn.

Phòng này trang trí vô cùng xa hoa, giường lớn có thể chứa năm sáu người, một chiếc TV LCD 64 inch, bồn tắm lớn xa hoa, xung quanh đặt đủ đồ tình thú.

Lúc này trên giường có một mỹ phụ đang nằm, toàn thân đổ mồ hôi, quần áo quán bar trễ ngực dính sát vào làn da, lộ ra dáng người nóng bỏng.

Làn da trắng nõn như bạch ngọc lộ ra ửng đỏ, nhất là khuôn mặt, như đào mật chín, còn có mồ hôi nhỏ giọt, sắc đẹp có thể ăn được khiến người ta ước gì có thể cắn một miếng.

Hai chân mỹ phụ này kẹp chặt, tay dùng lực xé khăn trải giường, không ngừng lăn lộn trên giường.

Thỉnh thoảng phát ra tiếng th* d*c kiều mị, như đang cố gắng kìm nén gì đó.

Mỹ phụ này không phải ai khác là Nguyệt tỷ người phụ nữ của Đường Long.

- Nguyệt tỷ, thế nào, tư vị chịu mị dược rất khổ sở đi, có muốn suy xét yêu cầu của tôi không.

Tần Thọ nhìn Nguyệt tỷ dục tiên dục tử trên giường, cười đắc ý nói.

Đây không phải ngày đầu tiên anh ta muốn chơi người phụ nữ này, trước kia e ngại là người phụ nữ của Đường Long, anh ta không tiện ra tay.

Bây giờ anh ta thành lão đại nơi này, vốn tưởng rằng có thể đùa bỡn Nguyệt tỷ tùy ý, aibiết người phụ nữ này nói bán nghệ không bán thân.

Lúc trước Đường Long bảo cô ta uống rượu với ông chủ lớn, người phụ nữ này đều uống, lúc này còn chơi thanh cao với anh ta.

Nếu không phải không có công cụ, anh ta sớm đè Nguyệt tỷ rồi.

- Tôi nói rồi, cậu không phải Đường Long, cậu đừng mơ.

Nguyệt tỷ kìm nén lửa nóng hừng hực trong cơ thể, cắn răng nói.

Tuy cô không phải phụ nữ tốt gì, nhưng không phải không có giới hạn, ai cũng có thể đùa bỡn cô.

Đường Long có thể, bởi vì đó là Đường Long, anh danh chấn thành phố Đông Hải.

Tần Thọ không tức giận, trực tiếp đè người phụ nữ này không thú vị.

Anh ta thích cảm giác bắt đầu không chịu khuất phục, cuối cùng vẫn bị anh ta ngủ.

- Còn cứng miệng, đợi tôi tóm được tên nhóc Mạc Phàm kia, sẽ quay về chơi với cô.

Tóm lấy tên Mạc Phàm kia, thả công cụ ra, còn không phải sẽ thu thập hai tên tiện nhân này?

- Chúng ta đi!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 181


Một tiếng sau, biệt thự số 9 Vân Trung Thự.

Mắt Mạc Phàm mở ra, khóe miệng nhếch lên, ấn pháp ấn, sương mù tản ra, một thông đạo thông đến cửa biệt thự xuất hiện.

Đường Long, Lưu Nguyệt Như cùng với hai thuộc hạ sửng sốt, vô cùng khiếp sợ.

- Đây là?

Trước khi bọn họ đến xưởng dược, biệt thự vẫn không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy không khí tốt hơn nơi khác.

Lúc này mới có vài ngày, biệt thự đã có một tầng mây mù lượn lờ.

Bọn họ tiến vào đi vài bước, đều là lượn quanh tại chỗ, chuyện này đã làm bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Ai biết mây mù còn có thể tự động tản ra, cảm giác như mây mù lượn lờ phủ đệ tiên gia.

Cho dù Trận Cơ Tụ Linh Đại Trận này là Đường Long phụ trách, anh ta cũng không nghĩ có hiệu quả như vậy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi dọc theo thông đạo vào bên trong.

Mạc Phàm thần bí khiến bọn họ càng ngày càng không thể lý giải.

Vốn là biết trước tình hình bệnh dịch, sau đó là sương mù ở biệt thự.

- Mạc tiên sinh, bên ngoài là gì thế?

Đường Long vào biệt thự, vẫn không nhịn được tò mò hỏi.

- Anh có thể lý giải là Bát Quái Trận.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Bát Quái Trận?

Hai người lại sửng sốt, hai người bọn họ không phải là trẻ con.

Bát Quái Trận trong hiện thực là một mê cung, dựa theo Cửu Cung Bát Quái mà ra, đi vào sẽ khó đi ra.

Không có giống như trong tiểu thuyết nói, đặt bừa mấy tảng đá là có thể bao vây đại quân đối phương, Tụ Linh Đại Trận của Mạc Phàm lợi hại hơn Bát Quái Trận nhiều.

- Quen thì được rồi, Tứ Tam Thang thế nào?

Mạc Phàm không giải thích thêm, hỏi.

Tụ Linh Đại Trận tính là cái gì, sau này hai người sẽ gặp chuyện thần kỳ hơn gấp trăm lần, nghìn lần.

Mạc Phàm không nói nhiều, hai người bọn họ không hỏi nữa.

- Mấy ngày nay xưởng dược sản xuất suốt đêm, đã sản xuất ra mười vạn lọ Tứ Tam Thang, ở đây có 10 lọ, cậu xem có vấn đề gì không.

Lưu Nguyệt Như mở ra cái hòm nhiệt độ ổn định bọn họ mang tới, 10 lọ thuốc nước màu nâu xuất hiện bên trong.

Mạc Phàm lấy ra từng cái nhìn xem, còn mở một lọ nếm thử, sau đó hài lòng gật đầu.

- Mạc tiên sinh, thuốc này thật sự có thể chữa bệnh truyền nhiễm sao?

Lưu Nguyệt Như hỏi.

Hôm nay bệnh truyền nhiễm đã hoàn toàn phát điên rồi, chuyên gia đã xác nhận loại bệnh truyền nhiễm này còn lợi hại hơn SARS, trong thời gian ngắn không có vắc xin phòng bệnh.

Lúc này có một loại thuốc chữa được bệnh truyền nhiễm, tuyệt đối thanh danh lan rộng.

Loại thuốc này bọn họ sản xuất không ít, vì giữ bí mật mà không làm thực nghiệm, trong lòng vẫn không nắm chắc.

Nhỡ đâu không có hiệu quả, đừng nói Tần gia, Sở gia, Mộc gia cầu bọn họ, chính bọn họ không khóc đã không tệ rồi.

- Không lâu sau mọi người sẽ biết.

Mạc Phàm cười nói.

Y tiên bất tử hắn viết phương thuốc, sao không có hiệu quả?

Lưu Nguyệt Như còn muốn nói, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, vang to cả tòa biệt thự.

Tụ Linh Đại Trận có thể làm người bên trong sinh ra ảo giác, nhưng không thể cách âm.

- Người nào dám bấm còi ở đây, tôi đi thu thập bọn họ.

Lông mày Đường Long nhíu lại, muốn mang hai thuộc hạ ra.

- Không cần, chúng ta đi nhìn xem.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, mang theo Đường Long và Lưu Nguyệt Như ra.

Cửa biệt thự, trên hơn mười chiếc xe thương vụ Buick, đi xuống năm sáu chục người, cửa bị vây kín không chui qua được, tiếng còi xe vang lên không ngừng, cầm đầu là Tần Thọ.

- Tần Thọ, mày tới đây làm gì?

Đường Long thấy là Tần Thọ, vẻ mặt âm u, quát.

Tần Thọ không để ý đến Đường Long, nhìn thấy Mạc Phàm, trong lòng ngầm vui vẻ.

Anh ta đã chuẩn bị vồ hụt, ai biết Mạc Phàm thực sự ở đây.

Ngày đó anh ta bị Mạc Phàm ngược, hôm nay thân phận khác rồi, còn không tới trả lại gấp trăm lần?

- Nhóc con, trách không được lá gan lớn như vậy dám trốn ở đây, hóa ra có Long ca làm chỗ dựa cho mày, chẳng lẽ mày không biết Long ca không còn là Long ca trước đây sao?

Tần Thọ đắc chí cười nói.

- Mày!

Đường Long cắn răng nói, nếu không phải Mạc Phàm ở đây, anh ta nhất định sẽ tiến lên dạy dỗ Tần Thọ này.

Tần Thọ không thèm để ý lườm Đường Long một cái, trước đây anh ta thật sự sợ Đường Long, bây giờ sao, không khác gì đổi tên thành Đường Xà.

Ánh mắt anh ta không lưu tâm đảo quanh Mạc Phàm, hai mắt sáng lên, tràn đầy nóng bỏng.

- Ôi, đây không phải đại mỹ nữ Lưu phu thân của Đông Hải sao, có thể cùng ăn bữa cơm uống chén rượu ngủ một giấc gì đó hay không?

Tuy tuổi Lưu Nguyệt Như lớn hơn anh ta nhiều, nhưng mỹ danh ở thành phố Đông Hải ai chẳng biết, bây giờ vẫn là nữ thần trong cảm nhận của không ít người.

Năm đó khi bà ta chưa lấy chồng, có phú hào ra giá.

Chỉ cần hai chị em Lưu Nguyệt Như hầu hạ ông ta một đêm, sẽ cho bọn họ một ngàn vạn, đủ để thấy mị lực của hai người.

Tuy bây giờ Lưu Nguyệt Như hơi lớn tuổi, nhưng tư sắc chỉ tăng chứ không giảm so với năm đó.

Nếu có thể ngủ với Lưu Nguyệt Như, cho dù sống ít mười năm cũng được.

- Có thể, chỉ cần Mạc tiên sinh đồng ý.

Lưu Nguyệt Như cũng không tức giận, bàn tay trắng nõn nâng cằm lên, cười quyến rũ nói.

- Mạc tiên sinh?

Tần Thọ nheo mắt, lửa giận trong mắt lại sâu hơn, nhìn Mạc Phàm đầy ghen tị.

Tên ranh con này có gì tốt, một Trần Vũ Đồng vì Mạc Phàm đồng ý gả cho anh ta, một Lưu Nguyệt Như cũng vì ý kiến của tên ranh con này mới ngủ với anh ta.

- Nhóc con, bàn điều kiện thế nào, mày để Lưu phu nhân ngủ với tao một đêm, hôm nay tao sẽ tha cho mày.

Mạc Phàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái, giống như không nghe thấy.

- Anh không mang cô Trần đến đây?

- Khoan hãy nói về con tiện nhân kia, tao đang nói chuyện khác với mày, thế nào, tao mang nhiều người như vậy mày chạy không thoát đâu, chỉ cần đưa Lưu phu nhân cho tao, tao lập tức đi.

Tần Thọ cười dâm nói.

So với Lưu Nguyệt Như, Nguyệt tỷ và Trần Vũ Đồng đều kém xa.

Nếu có thể ngủ với Lưu Nguyệt Như, tha cho Mạc Phàm cũng không phải không thể, dù sao sớm hay muộn Mạc Phàm cũng bị Tần gia thu phục, tạm thời anh ta không nóng lòng.

Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chuyện chính.

- Anh đừng nghĩ có được bà ấy, anh không có tư cách này.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lông mày Tần Thọ nhíu lại, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cười ha ha, ánh mắt nhìn Đường Long.

- Long ca, Nguyệt tỷ bảo tôi hỏi thăm sức khỏe anh giúp cô ấy.

Lông mày Đường Long nhíu lại, trong mắt lóe lên sát khí.

- Nếu mày dám động vào Tiểu Nguyệt, tao sẽ không bỏ qua cho mày.

Lúc anh ta rời đi, cũng muốn mang theo Nguyệt tỷ, anh ta còn không biết Tần Thọ, tên là Tần Thọ, người cũng không phải cầm thú bình thường.

Ai biết Nguyệt tỷ không chịu đi, anh ta khuyên thế nào Nguyệt tỷ cũng không chịu, nói là quen sống ở Hoàng Gia Cửu Hào.

Anh ta cũng không có biện pháp, đành phải mang mười mấy tâm phúc rời đi.

Mấy ngày nay trong lòng anh ta vẫn luôn là chuyện Nguyệt tỷ, gọi bao nhiêu cuộc cũng không có ai nghe máy.

Tần Thọ vừa nhắc tới Nguyệt tỷ, anh ta lập tức phát điên.

Nếu là người phụ nữ của anh ta, người khác không thể đụng vào.

- Ô ô, đừng kích động, còn Tiểu Nguyệt nữa, không phải là tú bà ai cũng có thể làm chồng à, đáng để Long ca đại lão Đông Hải tức giận như vậy sao, đúng rồi, đã là đại lão lúc trước của Đông Hải, bây giờ đổi thành tôi, khà khà!

Tần Thọ cười to, trên mặt đều là đắc ý.

- Nói ra Nguyệt tỷ không chỉ bộ dạng được, công phu trên giường cũng là số một, trong số những người phụ nữ tôi chơi đùa, cho dù không phải số một cũng là trước ba, thật sự là không biết nói gì, người phụ nữ như vậy mà anh có thể bỏ lại được, đương nhiên nếu không phải anh để lại, tôi đâu có cơ hội, phải không?

- Tao giết mày!

Hai tay Đường Long nắm chặt, trầm giọng nói.

Ngay cả Lưu Nguyệt Như cũng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Thọ.
 
Back
Top Bottom