Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 182


- Anh muốn giết tôi, khà khà.

Tần Thọ cười to vài tiếng, giống như nghe được truyện cười.

- Haizz, Long ca nói muốn giết tôi đó, các cậu nghe thấy không?

Tần Thọ nói với một đám tiểu đệ phía sau.

Đám người sau lưng anh ta đều là thuộc hạ lúc trước của Đường Long, lúc này nghe Đường Long nói không một ai dám ra tay với Tần Thọ.

Có một số người trên mặt lộ ra xoắn xuýt, cúi đầu không dám nhìn Đường Long, dù sao lúc trước Đường Long đối xử với bọn họ không tệ.

Có mấy tên đồ đệ cười nịnh nọt.

- Thọ ca, bây giờ chúng em chỉ nghe lời anh, Long ca gì đó, chúng em không biết.

Một người trong đó tên Ngô Lương nịnh nọt nói.

Tần Thọ vô cùng hưởng thụ, đắc ý trên mặt càng nồng đậm hơn.

- Cậu có tiền đồ đó, theo tôi lăn lộn, có tiền có rượu có phụ nữ.

Anh ta vỗ bả vai Ngô Lương nói.

- Ngô Lương mày!

Đường Long tức đến mức hai mắt tóe lửa, Ngô Lương này là anh em với anh ta nhiều năm, năm đó anh ta còn chắn thay Ngô Lương một dao, đến nay cánh tay vẫn còn sẹo.

Anh ta vừa rời đi vài ngày, vậy mà đối xử với anh ta như thế, người đi trà lạnh không sai chút nào.

- Tôi sao chứ, người tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy, chính anh không muốn đi theo Thọ ca, rời khỏi Tần gia, đi xuống đường dốc thì trách tôi cái gì!

Ngô Lương trào phúng, bộ dạng đúng lý hợp tình, không có chút áy náy.

Ngay từ đầu anh ta đã đi theo Đường Long, kết quả Đường Long có địa vị, liền ném anh ta đến một KTV, địa vị sau này còn không bằng A Hào, sao anh ta có thể cam tâm?

Đường Long rời đi, đây là cơ hội duy nhất khiến anh ta trở nên nổi bật.

Tình cũ đáng giá mấy đồng tiền, chỉ biết chắn địa vị càng ngày càng cao của anh ta.

- Được lắm, coi như chúng mày lợi hại.

Đường Long hận đến nghiến răng, đốt ngón tay trắng bệch, không ngừng phát ra âm thanh rang đậu.

Được làm vua thua làm giặc, bây giờ anh ta chỉ có thể nhịn.

- Long ca, Tiểu Nguyệt của anh tôi chơi rồi, nếu anh khuyên nhủ tên ranh con này giúp tôi, để Lưu đại mỹ nữ ngủ một tối với tôi, tôi có thể không cho thuộc hạ đụng vào Tiểu Nguyệt của anh, thế nào, dù sao Lưu đại mỹ nữ ở chỗ các anh cũng lãng phí.

Tần Thọ cười dâm nói.

Sắc mặt Đường Long trầm xuống, nhìn về phía Mạc Phàm.

Anh ta rất hiểu Tần Thọ, chuyện gì cũng có thể làm được.

Tên kia ỷ vào là chi thứ Tần gia, cùng mấy bạn học lần lượt đè cô gái bồi rượu ở Hoàng Gia Cửu Hào, nếu không phải anh ta đến đúng lúc, Tiểu Nguyệt cũng bị Tần Thọ đẩy ngã.

Nếu không đồng ý với tên cầm thú này, kết cục của Tiểu Nguyệt khó mà tưởng tượng nổi.

Sớm biết như vậy, cho dù đánh ngất xỉu cũng phải mang Tiểu Nguyệt đi.

Không đợi anh ta mở miệng, Mạc Phàm cười mỉa nói:

- Anh chết tâm đi.

Vẻ mặt Đường Long sửng sốt, sắc mặt tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.

Anh ta biết như vậy sẽ làm Mạc Phàm khó xử, nhưng không ngờ Mạc Phàm từ chối dứt khoát đến thế, không có chút do dự.

Trong đôi mắt đẹp của Lưu Nguyệt Như cũng lóe lên thất vọng, chẳng lẽ bà ta nhìn nhầm rồi, chàng trai trẻ vô cùng thần bí cũng vì tư lợi cá nhân?

- Long ca, thấy không, đây là người anh đi theo mấy ngày nay, tôi thấy anh vẫn nên mang theo anh em đi cùng tôi tốt hơn.

Tần Thọ cười mỉa nói, khóe miệng nhếch cao, đắc ý nói.

Sắc mặt Đường Long vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước, một câu cũng không nói, không có di chuyển.

Mạc Phàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đường Long, hơi bất mãn nói:

- Năm ngày trước công cụ tán gái của anh ta bị tôi dùng y thuật khóa vào, anh cảm thấy anh ta đụng vào người phụ nữ của anh được không? Anh cảm thấy anh ta sẽ để lộ ra cho người phụ nữ của anh chê cười? Anh cảm thấy người phụ nữ mà anh ta chưa chạm qua, anh ta sẽ để thuộc hạ chơi sao?

- Cái gì, co rụt d**ng v*t?

Đường Long và Lưu Nguyệt Như ngây ngốc, nhanh chóng khôi phục bình thường, trên mặt đều là áy náy.

Chẳng trách Mạc Phàm bình tĩnh như thế, hóa ra làm chuyện sáng suốt như vậy.

Khóa công cụ của tên cầm thú này, không biết có thể tránh tai họa cho bao nhiêu cô gái.

Vừa rồi bọn họ đều hiểu lầm Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, tôi hiểu lầm cậu rồi.

Đường Long đỏ mặt nói, giống như bị tát mấy cái, nhưng trong lòng lại vui vẻ như mới đùa mấy cô gái.

Lúc trước anh ta còn hoài nghi Mạc Phàm, lúc này anh ta trung thành không hai lòng.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Đường Long một cái, tức giận nói:

- Cho dù anh ngốc cũng phải mang người phụ nữ của mình ra khỏi hang sói chứ, lần này tôi khóa công cụ của anh ta, lần sau anhkhông nhất định có vận khí tốt như vậy, nhưng anh ta không có lần sau đâu.

- Dạ dạ, nhất định sẽ không quên!

Đường Long lại đỏ bừng mặt, không ngừng gật đầu.

Ngày anh ta bị Tần gia đuổi đã nản lỏng thoái chí, quả thật không nghĩ nhiều như thế.

Ở bên cạnh, ánh mắt Lưu Nguyệt Như nhìn Mạc Phàm cũng thay đổi, nhu tình như nước hơn trước rất nhiều.

- Ừm!

Mạc Phàm gật đầu, ánh mắt nhìn đám Tần Thọ lần nữa, hai mắt phát lạnh.

Tần Thọ này không chơi được Nguyệt tỷ và Trần Vũ Đồng, chắc chắn kohong bỏ qua cho hai vị mỹ nữ này, nhất là Nguyệt tỷ.

- Nói cho tôi biết cô Trần và Nguyệt tỷ ở đâu, sau đó quỳ xuống xin lỗi Đường Long, anh có thể sống rời đi.

Tần Thọ hung dữ trừng Mạc Phàm, ước gì có thể xé nát hắn ra, trên mặt đã không còn đắc ý, chỉ có phẫn nộ.

Vừa rồi anh ta đang ngược Đường Long rất vui, lại bị Mạc Phàm làm lộn xộn.

Còn bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi Đường Long sao?

Không nhìn xem bây giờ Đường Long có thân phận gì, anh ta có thân phận gì?

- Đồ ranh con, có phải mày có bệnh không, cho dù tao muốn quỳ xuống xin lỗi Đường Long, mày cũng phải hỏi xem đám người sau lưng tao có đồng ý hay không, bây giờ tao không có biện pháp chơi hai kẻ tiện nhân kia, mày có tin bây giờ tao gọi một cuộc điện thoại đi, có mấy chục mãnh nam luân phiên c**ng b*c hai kẻ tiện nhân kia không?

- A… Tôi coi anh tự tìm đường chết?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hai tay Tần Thọ buông xuống, hoàn toàn không để lời Mạc Phàm nói vào tai.

Năm sáu chục người sau anh ta, còn không đánh được vài người bên Mạc Phàm sao?

- Các cậu nghe thấy không, đứa trẻ này nói tôi muốn chết, các cậu nói xem làm sao bây giờ?

Đám thuộc hạ phía sau Tần Thọ cười khinh miệt, đám người này đều là thuộc hạ lúc trước của Đường Long, nhưng không tính là tâm phúc, tâm phúc đều được Đường Long mang đi, cho nên không biết lợi hại của Mạc Phàm.

- Thọ ca, tên này không lớn lắm, khẩu khí không nhỏ, để em thu thập cậu ta cho.

Ngô Lương nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, nịnh nọt nói.

- Cậu mang vài người tiến lên, đồ ranh con này rất lợi hại, nhớ rõ ra tay nhẹ chút, đừng g**t ch*t.

Tần Thọ khoát tay, năm sáu người tiến lên, cùng đi về phía Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, mấy tên hổ lốn này giao cho tôi là được.

Đường Long liếc mắt nhìn đám Ngô Lương một cái, trầm giọng nói.

Chỉ là mấy tên tiểu hổ lốn mà thôi, còn cần Mạc Phàm ra tay, tuy lâu rồi anh ta chưa ra tay, nhưng từ dao súng mà có địa vị, công phu kém hơn A Hào nhiều, nhưng dư sức đối phó vài người này.

Nhất là bên trong còn tên phản đồ Ngô Lương, anh ta nhất định phải tự mình ra tay, nếu không thì thực xin lỗi vết sẹo trên tay.

- Đi…

Mạc Phàm khoát tay, còn chưa nói xong.

Mấy chiếc xe lái từ xa tới, dừng trước cửa biệt thự, một đám người xuống xe.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 183


Đám người này không chỉ có lão gia tử Tần gia, Hạc Duyên Niên, Thường Ngộ Xuân, Tần Cừu, Tần Trách, Tần Doãn Nhi, còn có Lạc Phi lão gia tử Lạc gia mang theo Lạc Minh.

Trừ những người này ra, còn có Sở Kinh Ngữ thị trưởng thành phố Đông Hải mang theo một đám người đến.

Có thể nói, những người cấp cao ở thành phố Đông Hải đều ở đây.

Tần Thọ nhìn thấy đám người này, vốn là sửng sốt, hai mắt hơi sáng lên, lạnh lùng trừng đám người Mạc Phàm.

- Lần này các người chạy đi đâu?

Theo ý anh ta, chắc chắn đám người này nghe tin tới thu thập Mạc Phàm.

Đả thương thiếu gia độc nhất Tần gia, tội danh này không thể tha thứ, cũng đến lúc thu thập Mạc Phàm rồi.

Nói xong anh ta chạy như điên tới, đi đến bên cạnh Tần lão gia, bộ dạng tranh công.

- Đại gia gia, sao mọi người lại đến đây, cháu mới tìm được tên ranh con Mạc Phàm này, chuẩn bị tóm lấy nó đi gặp ông đó.

Những lời này vừa mới nói ra, sắc mặt đám người đều thay đổi, ngay cả Tần lão gia tử cũng nhíu mày, hiếm khi trầm mặc.

Tần gia ép Mạc Phàm ngoan độc như vậy, Lạc gia còn ngầm phái không ít sát thủ.

Bọn họ tới nơi này còn lo lắng Mạc Phàm không gặp, ai biết lại xuất hiện thêm một Tần Thọ gây phiền phức.

Nhưng dù sao Tần lão gia tử cũng là người sống gần trăm năm, trong chớp mắt liền phản ứng kịp.

Ông ta không để ý tới Tần Thọ, nhìn lướt qua đám người Tần Thọ mang đến, ánh mắt như điện.

- Đều quen lão phu đi, không biết cũng đều tránh ra hết cho lão phu.

Đám người Tần Thọ mang đến đều không tư cách nhìn thấy Tần lão gia, nhưng ngay cả Tần Thọ cũng gọi ông ta là đại gia gia, lão nhân này là ai, không cần phải nói.

Tần lão gia tử người đứng đầu Đông Hải, tướng quân khai quốc.

Cả đám người nuốt nước miếng, cung kính lùi sang một bên.

Tần Thọ hơi sững sờ, nhận ra được một chút dị thường, nhưng không để ở trong lòng.

Tần lão gia tử là ông nội của anh ta, sao có thể làm gì anh ta được.

Cho dù thế nào, cũng không phải tới cầu hòa Mạc Phàm, Tần gia phải cầu xin một tên ranh con sao?

Tần lão gia tử thấy những người này lui ra, lúc này mới nhìn thoáng qua Tần Thọ.

- Tiểu Thọ, lời đại gia gia nói, cháu có nghe không?

- Nghe ạ, đương nhiên cháu nghe rồi.

Mắt Tần Thọ chớp chớp, cho dù có chút khó hiểu, vẫn gật đầu như trước.

- Vậy trước tiên quỳ ở đây đi.

Tần lão gia tử thở dài, bất đắc dĩ nói.

- Cái gì, đại gia gia, cháu không nghe lầm đấy chứ, ông bảo cháu quỳ xuống sao?

Trong mắt Tần Thọ đều là vẻ khó mà tin được, hỏi.

Đây là tình huống gì, anh ta tìm được Mạc Phàm, Tần lão gia tử lại bảo anh ta quỳ xuống, còn trước mặt nhiều người như thế, bây giờ anh ta tương đương với Đường Long lúc trước mà.

- Cháu không nghe nhầm đâu, ông bảo cháu quỳ xuống.

Tần lão gia tử lặp lại.

Tần Thọ nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tần lão gia tử, đầu mờ mịt.

- Đại gia gia, cháu không có phạm sai lầm mà?

Tần lão gia tử lắc đầu đầy tiếc nuối, không để ý tới Tần Thọ, đi đến chỗ cửa biệt thự số 9 Mạc Phàm đang đứng.

- Bác sĩ Mạc, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không, lão hủ đến đây thăm hỏi.

Những lời này vừa nói ra, ngoại trừ những người theo Tần lão gia tử tới, những người khác đều sửng sốt, nhất là Tần Thọ.

Cả người ngây ra như phỗng, hoàn toàn mơ màng rồi.

- Đây là tình huống gì thế?

Lão gia tử mang nhiều người đến như thế, không phải vì chuyện Tần Kiệt tới thu thập Mạc Phàm sao, sao khách sáo với Mạc Phàm như thế?

Vừa rồi còn bảo anh ta quỳ xuống.

Chẳng lẽ thật sự hòa giải với Mạc Phàm sao?

- Không có khả năng?

Trong chớp mắt, trái tim Tần Thọ chìm vào đáy cốc, trên mặt không có một chút huyết sắc.

- Chuyện này…

Một màn này, Đường Long và Lưu Nguyệt Như nghĩ tới, nhưng không ngờ nhanh đến vậy.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần lão gia tử một cái, khóe miệng nhếch lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ông cảm thấy thế nào, vừa rồi chỗ tôi còn bị người Tần gia bao vây không lọt qua được, bây giờ không có chỗ nào để đi.

- Chuyện Tiểu Thọ, là lão hủ không quản giáo tốt, lão hủ quay về sẽ trừng phạt thằng bé thật nghiêm.

Tần lão gia tử cũng không tức giận, mỉm cười nói.

- Quay về sẽ trừng phạt thật nghiêm, các ông tới là muốn chữa trị bệnh truyền nhiễm đi, muốn bàn bạc chuyện này, giải quyết chuyện ở đây trước đã.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, không cho Tần lão gia tử mặt mũi.

Mạng lão nhân này là do hắn cứu, vì sao phải nể mặt ông ta?

Đám người của Tần lão gia tử nhíu mày, Tần lão gia tử có thân phận như thế, khách sáo với Mạc Phàm đã không tệ rồi, vậy mà tên nhóc này không biết điều.

Nhất là Lạc Phi, hừ lạnh một tiếng, nửa uy h**p nửa cảnh cáo:

- Nhóc con hôm nay để lại mặt mũi, ngày sau gặp nhau dễ hơn.

Bọn họ có chuyện muốn nhờ, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng nghe theo Mạc Phàm.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lạc Phi một cái, thiết huyết đập vào mặt, còn nặng hơn Tần lão gia tử nhiều.

Hắn cười nhẹ, ngón tay khẽ ấn, ấn pháp ấn.

Trong biệt thự, một đám sương mù lập tức tản ra, lộ ra mấy người nửa sống nửa chết.

Những người này đều là Lạc gia phái tới, rơi vào Tứ Tượng Trận không thể ra ngoài, không ăn không uống bốn ngày, bây giờ ngay cả bò cũng không bò nổi.

- Lạc tướng quân đúng không, những người này đều là ông nói hôm nay để lại mặt mũi, ngày sau gặp nhau dễ hơn?

Lạc Phi nhìn vài người da bọc xương trong mây mù, lông mày nhíu lại, sát khí xuất hiện.

Ông ta muốn ra tay, lại bị Tần lão gia tử ngăn lại.

- Bác sĩ Mạc, Tiểu Thọ đắc tội cậu thế nào, bây giờ chúng ta liền giải quyết, có thể chứ?

Tần lão gia tử cười nói.

- Bắt cóc nữ giáo viên của tôi, ép cô ấy lập gia đình, chuyện này nên xử lý thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

Lông mày như tuyết của Tần lão gia tử nhíu lại, ông ta biết một số con nối dòng của Tần gia cố tình làm bậy ở bên ngoài, nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế.

- Lão phu đảm bảo nữ giáo viên kia sẽ không có chuyện gì, hơn nữa Tiểu Thọ sẽ không còn đi quấy rối cô ấy, lão phu sẽ đích thân mang Tiểu Thọ đến cục cảnh sát.

Sắc mặt Tần Thọ trầm xuống, giống như bị phán tử hình.

- Đại gia gia, không!

Anh ta mới làm lão đại, đã bị đưa vào tù, còn là lão gia tử đưa, đương nhiên anh ta không muốn, nhưng lúc này không ai để ý đến anh ta.

- Được rồi, lão gia tử thâm minh đại nghĩa, nhưng anh ta bắt người phụ nữ của Đường Long, có ý muốn làm nhục thì làm sao bây giờ?

Mạc Phàm hỏi.

- Làm nhục người phụ nữ của Đường Long?

Tần lão gia tử liếc mắt nhìn Đường Long phía sau Mạc Phàm, quay đầu nhìn Tần Thọ đầy hung dữ.

- Tiểu Thọ, cháu chạm vào người phụ nữ của Tiểu Long à.

Đường Long cũng là vãn bối của ông ta.

- Đại gia gia, cháu còn chưa chạm vào, cháu chỉ cho cô ta uống chút mị dược, không có chạm vào cô ta, bây giờ cô ta còn rất tốt ở Hoàng Gia Cửu Hào ấy.

Tần Thọ vội vàng nói, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Nhìn thái độ của lão gia tử, căn bản không đứng về phía anh ta, anh ta không cãi lại thì thật sự xong rồi.

- Mị dược?

Sắc mặt Tần lão gia tử càng thêm khó coi.

- Tiểu Long, cậu muốn xử lý thằng bé này thế nào?

- Lão gia tử xử lý sao cũng được, chỉ cần Tiểu Nguyệt bình an vô sự.

Đường Lòng nhìn Tần lão gia tử, cung kính nói.

Cho dù rời khỏi Tần gia, Tần lão gia tử vẫn là người uy vọng rất cao trong cảm nhận của anh ta, Tần lão gia tử đã tự mình mở miệng tất nhiên anh ta không dám làm càn.

- Bác sĩ Mạc, cậu thấy thế nào?

Tần lão gia tử gật đầu hài lòng, lại hỏi.

- Khi Đường Long tới tìm tôi, tôi từng đồng ý với anh ta, anh ta ra khỏi Tần gia thế nào, Tần gia sẽ mời anh ta về thế đó, lão gia tử nhìn mà làm đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Những lời này vừa nói ra, xung quanh vô cùng khiếp sợ, gần như tất cả mọi người đều sửng sốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 184


Đường Long vốn là một con chó của Tần gia, Tần gia muốn giữ anh ta thì nuôi, không muốn giữ thì làm thịt.

Bảo Tần gia mời Đường Long về, Đường Long phải có tư cách này mới được, có lẽ Mạc Phàm có, nhưng rõ ràng Đường Long không có.

Cho dù Mạc Phàm cũng vô cùng miễn cưỡng, nếu không phải bỗng nhiên phát bệnh truyền nhiễm, lúc này Tần gia còn đang chèn ép Mạc Phàm.

Đường Long cũng thật không ngờ lúc này Mạc Phàm bảo Tần gia mời anh ta về.

Anh ta cho rằng mình theo Mạc Phàm loại bỏ bệnh dịch, sau đó quang minh chính đại quay về vị trí lúc trước.

Vẻ mặt anh ta nhìn Mạc Phàm đầy lo lắng, có phải ầm ĩ chuyện này lớn hơn hay không?

Sắc mặt Tần lão gia tử cũng hơi trầm xuống.

- Tiểu thần y cứu ông ta hơi khó đối phó.

- Mạc Phàm, đừng quá phận, chuyện cậu đánh Tiểu Kiệt con tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.

Tần Trách cắn chặt răng, sau đó nói.

- Tần nhị công tử, ông có tư cách nói với tôi những lời này ở đây sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần Trách một cái, cười mỉa nói.

Tối đó ở hội đấu giá, nếu không phải hắn ra mặt thay Tần Trách, không biết Tần Trách bị Lý Hưng gạt bao nhiêu tiền.

Sắc mặt Tần Trách trầm xuống, không dám nói nữa.

- Bác sĩ Mạc, tôi cảm thấy không sai biệt lắm là được, nếu không phải Tần lão quan tâm chuyện thành phố Đông Hải bị nhiễm bệnh, có khả năng lúc này sẽ không tới đây.

Một người đàn ông trung niên không cao lắm, ưỡn cái bụng to đứng ra nói.

- Ông là?

Mạc Phàm nhìn người này, hỏi.

Sở Kinh Ngữ thị trưởng thành phố Đông Hải hắn nhận được, người này đứng cạnh Sở Kinh Ngữ, hẳn là cán bộ thành phố, không biết là ai?

- Kẻ hèn bất tài, Lữ Hữu Tài, hiện giờ đang đảm nhiệm cục trưởng cục y tế.

Lữ Hữu Tài đẩy mắt kính có chút tự hào nói.

Mạc Phàm cười một tiếng, quả thật người này rất có tài.

Kiếp trước ông ta mới tới thành phố Đông Hải làm cục trưởng cục y tế hơn một tháng, bởi vì chuyện bệnh dịch mà bị cắt chức.

Rõ ràng ông ta tới nơi này tìm đường sống, vậy mà còn sĩ diện.

Lữ Hữu Tài thấy Mạc Phàm không nói lời nào, cười nói tiếp:

- Tôi nhớ nhà bác sĩ Mạc có xưởng thuốc, tên là công ty hữu hạn sản xuất dược Mạc Thái đúng không, nếu như bác sĩ Mạc chịu cho Tần lão mặt mũi, giúp chữa trị bệnh truyền nhiễm, sau này…

Lữ Hữu Tài cười không nói hết, nhưng ý nghĩa không nói cũng hiểu.

Nếu bọn họ tới đây, chắc chắn đã điều tra tất cả thông tin về Mạc Phàm, có thể lợi dụng đều tính kế ở trong lòng.

Mạc Phàm nheo mắt, còn chưa mở miệng.

Lưu Nguyệt Như dán sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói:

- Mấy thủ tục của xưởng dược còn ở cục y tế, không làm được.

Những ngày qua bà ở xưởng thuốc, ngoại trừ sản xuất Tứ Tam Thang, còn điều tra một số thủ tục trong xưởng thuốc.

- Hả?

Mạc Phàm hiểu ra, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lữ Hữu Tài một cái.

- Cục trưởng Lữ đúng không, nếu như tôi là ông, tôi sẽ mang thủ tục của xưởng thuốc nhà tôi tới, sau đó không nói gì, yên lặng chờ đợi, cho nên thu hồi mánh khóe của ông, đợi bị cắt chức đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Chơi với hắn sao, không nhìn xem mình là ai.

Trên mặt Lữ Hữu Tài đều là khó chịu, giống như nuốt phải băng vệ sinh đã dùng rồi.

- Bác sĩ Mạc, cậu có ý gì, cậu đang uy h**p tôi sao?

- Không sai, tôi đang uy h**p ông đó, chẳng lẽ chỉ có ông dùng chức của mình uy h**p những người bình thường như chúng tôi, chúng tôi lại không thể dùng bản lĩnh của mình uy h**p ông?

Mạc Phàm nói thẳng không e sợ.

- Cậu…

Lữ Hữu Tài chỉ Mạc Phàm, tức giận không nói nên lời.

Ông ta thân là cục trưởng cục y tế thành phố Đông Hải, có bác sĩ nào dám nói chuyện với ông ta như thế, cho dù là Hạc Duyên Niên lão thần y thanh danh hiển hách cũng vô cùng khách sáo với ông ta, dù sao đám người này đều do ông ta quản.

Mạc Phàm này thì hay rồi, dám uy h**p ông ta trắng trợn, còn có lý như thế.

- Bác sĩ Mạc, cậu thân là bác sĩ Hoa Hạ, cho dù chúng tôi không đến tìm cậu, cậu cũng nên tự mình hiểu lấy chứ, huống chi Tần lão chúng tôi đều đã tới.

Lữ Hữu Tài tức giận nói.

Mạc Phàm cười một tiếng, liếc nhìn Lữ Hữu Tài đầy khinh bỉ.

Không uy h**p được, lại lấy đạo đức ra sao?

- Tự hiểu sao, vậy ông nói cho tôi, ông tới đây là vì giữ chức của ông hoặc lên chức, hay là vì những người bị lây bệnh truyền nhiễm nhiều hơn?

- Đương nhiên là vì tình hình bệnh dịch rồi, chuyện này còn phải nói sao?

Lữ Hữu Tài nói, sức yếu đi nhiều.

Đương nhiên ông ta tới nơi này là vì giữ chức vị, tình hình bệnh dịch náo động lớn như thế, nếu như không nhanh chóng giải quyết, chắc chắn ông ta sẽ bị cắt chức.

Nhưng nếu Mạc Phàm có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm, thăng chức thì chưa nói được.

- Vì tình hình bệnh dịch? Ha ha.

Mạc Phàm cười rồi nói tiếp:

- Thân là bác sĩ, nếu như ông có bệnh tôi chữa trị giúp ông, nhưng dùng y thuật giúp ông lên chức, tôi không làm được, cút đi.

Vừa dứt lời, sắc mặt không ít người kỳ lạ.

Lữ Hữu Tài giống như bị tát mấy cái, sắc mặt khó nhịu như gan heo chết mấy ngày.

Tới nơi này, bao gồm lão gia tử Tần gia, ai mà không có chút tư tâm?

Người không phải thánh nhân, ai mà không có tư tâm?

Những lời Lữ Hữu Tài nói, quả thật rất giả dối.

- Nói hay lắm.

Tần lão nháy mắt với Lữ Hữu Tài, bảo ông ta lui ra.

Lữ Hữu Tài có bậc thang này, vội vàng lui về.

- Quả thật lần này lão hủ tới là có tư tâm, nếu bác sĩ Mạc nói như vậy, tôi cho cậu một cơ hội, nếu như cậu có thể khiến lão hủ tâm phục khẩu phục, lão hủ sẽ tự mình mời Tiểu Long về Tần gia, thế nào?

Hôm nay ông ta tới, nhất định phải để ý mặt mũi nhà mình chút, nếu như Mạc Phàm có bản lĩnh này mà nói.

- Thôi, Mạc tiên sinh.

Vẻ mặt Đường Long áy náy, khuyên.

Vì chuyện của anh ta, khiến Mạc Phàm trêu chọc Tần lão gia tử thì không đáng, anh ta chỉ là thuộc hạ của Tần gia mà thôi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Đường Long một cái, không để ý đến anh ta nữa.

Đôi mắt như đuốc, nhìn lão gia tử Tần gia.

- Vậy tôi hỏi lão gia tử, Đường Long vì Tần gia làm việc nhiều năm, có tính có công không?

- Có!

Tần lão gia tử trả lời không chút do dự.

Đường Long có Tần gia ông ta nâng đỡ, có thể trở thành kiêu hùng Đông Hải, Tần gia cũng được Đường Long dốc sức làm nhà họ vững chắc như núi, tất nhiên có công.

- Tần Trách, ông đuổi anh ta đi, anh ta không nói xấu Tần gia một câu, có tính có nghĩa không?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tần Trách hỏi.

- Có.

Tần Trách nhìn Đường Long một cái, miễn cưỡng nói.

- Tần tiểu thư, ngày đó tôi và Đường Long có mâu thuẫn ở Hoàng Gia Cửu Hào, cô nói tôi là bác sĩ chữa bệnh cho lão gia tử, anh ta bỏ xuống mặt mũi, lập tức nhượng bộ, có tính có tình với Tần gia cô không?

Mạc Phàm dời mắt nhìn Tần Doãn Nhi nói.

Tần Doãn Nhi cau mày, nói:

- Có tình.

- Tốt lắm, không nói đến chuyện tôi cứu lão gia tử, tôi đánh Tần Kiệt chính vì Tần Thọ ép giáo viên tôi mà ra, nếu không phải anh ta tìm Tần Kiệt trả thù tôi, tôi sẽ không đánh Tần Kiệt, các người không trách phạt Tần Thọ thì thôi, còn để đầu sỏ gây nên thay thế vị trí Đường Long, đuổi Đường Long đi, ông nói xem Tần gia các ông có vô tình vô nghĩa không, Tần tam công tử?

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm Tần Cừu lạnh giọng hỏi.

Tần Cừu nhíu mày, không biết nói gì cho phải.

Thật sự phải thừa nhận nhà bọn họ vô tình vô nghĩa sao?

- Tôi trả lời thay cho, quả thật Tần gia chúng tôi vô tình vô nghĩa.

Tần lão gia tử xen miệng, vô cùng khí phách nói.

- Nếu các ông vô tình vô ngĩa đuổi một người có tình có nghĩa có công đi, còn để Tần Thọ bắt nạt người phụ nữ của người có tình có nghĩa có công, các ông còn lý do gì không mời anh ta về, lão gia tử?

Mạc Phàm nhìn thẳng mắt lão gia tử Tần gia, hỏi.

Giọng như kiếm, đâm thẳng về trái tim người ta, mọi người đều khiếp sợ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 185


Trong lúc này, ở đây vô cùng yên tĩnh, không ai có thể nói ra lời, cũng không có ai nghĩ đến Mạc Phàm còn nhỏ tuổi có thể nói ra những lời như vậy.

Ngay cả Tần lão gia tử cũng im lặng.

- Hừ, nhóc con, cậu nói dễ nghe thật, thực sự cho rằng có tình có nghĩa có công là đúng, vô tình vô nghĩa là sai, cậu cho rằng thật sự có công bằng sao, cậu đúng là ngây thơ.

Lạc Phi thấy Mạc Phàm khiến lão Tần không nói được lời nào, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm cười, dời mắt nhìn Lạc Phi.

- Các ông đã vô tình vô nghĩa, vì sao còn trông đợi vào tôi có tình có nghĩa thỏa mãn tư tâm của ông, cuối cùng đợi lương thiện cho chó ăn, ông không thấy rất buồn cười sao, Lạc tướng quân?

- Không phải vì chuyện khác, vì tôi là Lạc Phi, ông ấy là Tần Quỳnh, còn cần thứ gì khác sao?

Lạc Phi vô cùng khí phách nói, khí thế tướng quân khai quốc tỏa ra.

- Những thứ này có tác dụng ở chỗ khác, ông cảm thấy thật sự có tác dụng ở chỗ tôi sao?

Mạc Phàm không thèm để ý nói.

Nếu hắn sợ thân phận của Tần lão gia tử, đã không đánh Tần Kiệt bị trọng thương.

Nếu hắn sợ Lạc Phi, đã không dám nhốt người của ông ta trong sương mù, đói đến mức nửa sống nửa chết.

Đáng tiếc hắn không sợ, bởi vì hắn là Mạc Phàm y tiên bất tử.

- Cậu!

Lạc Phi nhướn mày, cây gậy chỉ vào Mạc Phàm, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

- Coi như thế gian này không có công bằng, ông cảm thấy chuyện không công bằng do các ông nắm trong tay sao?

Mạc Phàm cười hỏi.

Bây giờ hắn đứng ở chỗ cao, đám người này muốn thu thập hắn nhưng lại không làm gì được, còn cầu xin hắn, không công bằng nằm ngay trong tay hắn.

- Hừ, thằng nhóc con, coi như cậu lợi hại, tốt nhất đừng rơi vào trong tay ông đây.

Lạc Phi tức giận hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.

Từ sau khi dựng nước, ông ta chưa từng bực bội như thế, nhất là bực bội bởi một đứa con nít.

Mặt Mạc Phàm không đổi sắc, giống như không nghe thấy, nhìn về phía lão gia tử Tần gia.

- Lão gia tử, tôi nói xong rồi, ông có phục không?

Tất cả những người Tần gia và Tần lão gia tử đều thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc.

Chỉ một lát sau, Tần lão gia tử lắc đầu cười khổ.

- Bác sĩ Mạc, cậu không nói đúng là tôi không phát hiện ra Tần gia tôi cầm thú như vậy, tôi phục.

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt.

Lão gia tử Tần gia ở Đông Hải bị một tên nhóc con thuyết phục.

- Chuyện này…

- Cha, cha không cần phải như vậy.

Tần Trách cúi đầu nói.

Lão gia tử Tần gia trợn mắt nhìn Tần Trách một cái:

- Nếu như con có 10% như bác sĩ Mạc, tất nhiên cha sẽ không làm như vậy.

Nói xong lão gia tử không để ý tới Tần Trách nữa, nhìn về phía Tần Cừu.

- Lão tam, dựa theo gia pháp Tiểu Thọ nên xử lý thế nào?

- Đánh gãy hai tay, đuổi ra khỏi Tần gia.

Tần Cừu nhíu mày, vẫn nói.

- Đi chấp hành gia pháp đi, xong thì đưa cậu ta tới cục cảnh sát, thuận tiện điều tra thêm một chút Tần gia có đối xử vô tình vô nghĩa với ai khác như vậy không, xử lý hết đi.

Tần lão gia tử không đổi sắc nói.

- Dạ!

Tần Cừu nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp, đi về phía Tần Thọ.

Vẻ mặt Tần Thọ ngẩn ra, mặt xám như tro tàn.

Đưa đến cục cảnh sát thì không sao, ở cục cảnh sát ai dám động vào anh ta?

Đánh gãy hai tay cũng không sao, chỉ đau một chút.

Nhưng đuổi ra khỏi Tần gia, như vậy xong đời.

Chỗ dựa lớn nhất của anh ta là Tần gia, nếu bây giờ không có.

- Đại gia gia, chú ba, cháu biết lỗi rồi, cháu không dám nữa, hai người hãy cho cháu một cơ hội nữa, hãy cho cháu cơ hội nữa đi mà.

Tần Thọ tuyệt vọng nói, vừa nói vừa chạy đến một chiếc xe.

Anh ta thấy Tần Cừu không có động tĩnh, vội vàng chỉ Tần Cừu, kêu lên với thuộc hạ ở bên cạnh:

- Các cậu còn ngây ra đó làm gì, ngăn người này cho tôi, tôi sẽ trọng thưởng.

Ngàn lần không thể bị Tần Cừu bắt.

Mắt Tần Cừu híp lại, lắc đầu một cái, trong mắt đều là vẻ thất vọng.

Không đợi người ta đến ngăn cản, ông ta đã đến bên cạnh Tần Thọ.

“Răng rắc!”

“A!” Một tiếng hét thảm, hai tay Tần Thọ bị bóp gãy, anh ta đã hôn mê.

Lão gia tử Tần gia nhíu mày, nhìn về phía Đường Long đầy thân thiết.

- Tiểu Long, là Tần gia tôi có lỗi với cậu, khiến cậu chịu ấm ức, quay về được không, nếu cậu không đồng ý, lão nhân tôi phải quỳ xuống cầu xin cậu rồi.

- Cái gì?

Tần lão gia tử muốn quỳ xuống với Đường Long sao? Chỉ vì một tên Mạc Phàm.

- Ông nội, không thể!

Tần Doãn Nhi vội vàng đi lên kéo lão gia tử.

Lão gia tử có thân phận gì, cả Hoa Hạ không có người khiến ông ta quỳ xuống, càng không nói đến Đường Long.

“Phịch!” không đợi Tần lão gia tử quỳ xuống, hai gối Đường Long mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

- Nếu năm đó không có lão gia tử, có khả năng Đường Long tôi vẫn là một tên côn đồ cầm dao đánh nhau.

Đường Long kích động nói, không thấy cái quỳ này có gì khuất nhục, trái lại rất vinh quang.

Năm đó sau khi anh ta xuất ngũ, không nơi nương tựa, sống với đám chiến hữu bắt đầu đánh đánh giết giết.

Một ngày nào đó, anh ta gặp một đám côn đồ đang dọa dẫm một ông già, trên người lão nhân này là bộ quân trang kiểu cũ, vài người không quen nhìn không chút do dự xông lên.

Ông già này là lão gia tử Tần gia, lúc ấy câu nói đầu tiền của Tần lão gia tử là: Tiểu Long, cậu nguyện ý bảo vệ Tần gia tôi cả đời không?

Lúc ấy Đường Long mơ màng rồi.

Việc này đến bây giờ anh ta vẫn thấy rõ rành rành trước mắt.

Bị Tần gia đuổi, quả thật anh ta vô cùng thất vọng.

Nhưng được Tần lão gia tử tự mình mời về, sau này anh ta có thể khoe khoang với con cái mình cả đời.

Quay về, nhất định phải quay về.

- Không sai, trong số những hậu bối chỉ có cậu là hiểu chuyện, năm đó chỉ mang cậu vào Tần gia, như vậy đi, theo họ Tần tôi là được, sau này bất kể tôi còn hay không, chỉ cần Tần gia không diệt, có cục trưởng nào dám động vào cậu, tôi sẽ cho kẻ đó vào đồn công an.

Tần lão gia tử vui mừng cười nói.

Họ Tần sao?

Đường Long sửng sốt, loại chuyện này ở trong mắt người thường chắc chắn là vũ nhục.

Nhưng nếu là trước đây, có thể cùng họ chủ nhà, tuyệt đối là ban ân lớn, không biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước.

Cho dù đặt đến bây giờ, trong gia tộc lớn, vẫn là chuyện có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Có một số người cẩn trọng phấn đấu vì gia tộc cả đời, người ngoài cũng như vậy.

Những người xung quanh cũng không ngờ tới, mới vừa trục xuất một người ra khỏi Tần gia, liền thêm một người.

Người này lại là Đường Long.

Trái lại đám Tần Doãn Nhi còn tốt, quả thật Đường Long làm việc vì Tần gia không ít, vô cùng tôn kính với người Tần gia.

Đám người Tần Thọ mang tới, cả đám mặt xám như tro tàn.

Nhất là Ngô Lương vừa nói những lời trào phúng Đường Long, hai chân mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Anh ta vừa phản bội Tần Long, bây giờ gần như bị phán tử hình.

- Tôi thêm, tôi thêm!

Đường Long kích động nói.

- Thanh danh của Tần gia chúng tôi không tốt lắm, cậu cần phải nghĩ thật kỹ.

Tần lão gia tử giống như đùa giỡn nói.

- Đường Long tôi tuyệt đối không hối hận.

Đường Long kích động nói, hai mắt ửng đỏ.

Lăn lộn bao nhiêu lâu chỉ dám nghĩ, vậy mà lúc này lại trở thành sự thật, cảm giác như nằm mơ.

- Vậy sau này cậu gọi là Tần Long, đứng lên đi.

Đường Long sửng sốt, hai mắt ửng đỏ nhìn Mạc Phàm bên cạnh.

- Đường, không, Tần Long vô đức vô năng, chịu đại ân của Mạc tiên sinh, kiếp này không có gì báo đáp, kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng cần phải báo đáp đại ân của Mạc tiên sinh!

Nếu không có Mạc Phàm, đâu có anh ta bây giờ.

Nói xong.

“Rầm rầm rầm!” Đường Long dập đầu ba cái với Mạc Phàm.

Quỳ xuống với Tần gia, dập đầu với Mạc Phàm.

Lúc này chính là bảy thước của nam nhi, tâm tình Đường Long dâng trào thể hiện ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 186


Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Long một cái, trên mặt không có một chút cảm xúc dao động.

- Trâu ngựa của tôi, không phải rồng không phải phượng thì không làm nổi, cút đi.

Tùy tiện quỳ gối dập đầu với người khác như vậy, còn muốn làm trâu làm ngựa cho y tiên bất tử hắn sao?

Đường Long cũng không tức giận, đứng dậy đi đến phía sau lão gia tử Tần gia.

- Bác sĩ Mạc, bây giờ cậu hài lòng chưa, có phải chúng ta nên bàn chuyện chữa trị bệnh truyền nhiễm hay không?

Lão gia tử Tần gia cười hỏi.

- Hài lòng sao?

Mạc Phàm cười nói.

Vừa rồi hắn chỉ trút giận cho Đường Long mà thôi, chuyện của hắn còn chưa tính toán đâu.

Hôm nay không tính xong, liền bàn bạc chuyện chữa trị bệnh dịch, có phần hơi sớm?

- Lúc này mới chỉ là bắt đầu, còn kém xa lắm, lão gia tử?

Mạc Phàm cười hỏi.

Khóe miệng Tần lão gia tử giật giật, đầu gối có chút mềm.

Ông ta hạ vốn gốc như vậy, mới bắt đầu trò chơi với Mạc Phàm?

Sớm biết tên nhóc khốn nạn này còn thù dai hơn Lạc Phi, ông ta làm gì cũng không thể trừng trị Mạc Phàm.

- Nhóc con, cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Lạc Phi không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặt lão Tần đều mất hết, mới chỉ là bắt đầu.

- Gìmà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, các ông dẫn nhiều người tới như vậy, chỉ mang theo chút thành ý đó sao?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

- Thành ý thì lão phu có, nhưng cậu thực sự cho rằng mình có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm sao?

Bọn họ tìm đến Mạc Phàm hoàn toàn là vì nể mặt hắn có khả năng chữa khỏi bệnh truyền nhiễm, nếu không đã không nói nhiều lời với Mạc Phàm như vậy.

Tốt nhất Mạc Phàm có thể chữa bệnh truyền nhiễm, nếu không ông ta sẽ tìm mấy Tiên Thiên Tông Sư g**t ch*t Mạc Phàm.

- Quả thật chưa chắc tôi có thể chữa trị khỏi bệnh truyền nhiễm, nhưng cũng có thể thật sự chữa trị được, nếu các ông mời tôi chữa trị, tôi sẽ thanh toán toàn bộ cừu của chúng ta, nếu chữa trị không hết, tôi sẽ để mặc các ông thu thập, nếu các ông không dám đánh cược một lần, bây giờ có thể rời đi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Lạc Phi nhướn mày, nghe thấy hai chữ “đánh cược”, hai mắt lập tức sáng lên.

Cuộc đời ông ta rất ham bài bạc, còn chưa từng sợ người nào.

- Nhóc con giỏi lắm, cậu đã dám đánh cược, vậy lão phu đánh cược với cậu, Lạc gia tôi phái người ám sát cậu, cậu muốn trả thù thế nào, cậu muốn giết lão phu sao?

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt không ít người thay đổi.

Nếu Mạc Phàm dám nói có, sẽ là kẻ địch của Lạc gia, cũng là kẻ địch của Hoa Hạ.

Dám giết tướng quân khai quốc, chắc chắn là tội chết.

Nếu Mạc Phàm nói không, đó chính là bại bởi Lạc Phi.

Không ít người nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm trả lời.

Mạc Phàm cười không thèm để ý, nói:

- Đám người của Lạc tướng quân, ngay cả biệt thự của tôi cũng không vào được, ở yên tại chỗ 4 ngày, có thể gọi là ám sát sao?

Lông mày Lạc Phi nhíu lại, chỉ thiếu chút tức hộc máu.

Ông ta vất vả lắm mới ép được Mạc Phàm đến một góc chết, muốn tát Mạc Phàm một cái, ai biết vẫn bị Mạc Phàm tát mạnh một cái lại.

- Thằng nhóc thúi, con mẹ nó cậu muốn thế nào nữa.

Lạc Phi mắng.

- Lạc tướng quân còn cần những tên sát thủ kia nữa hay không?

- Cần, dĩ nhiên cần.

Lạc Phi nói thẳng.

Những người đó đều là con nuôi của ông ta, mỗi người đều giống như Lạc Minh, bị kẹt ở bên trong 4 ngày không ăn không uống, nếu như là ở thành phố Bắc Xuyên, ông ta đã sớm nổi giận lôi đình.

Tôi tôn kính ông là tướng quân khai quốc, còn là một nam tử hán, chỉ cần ông có thể đi vào sương mù dày đặc này, mang người của mình ra ngoài, tôi sẽ coi như những chuyện này sẽ không xảy ra, không đi ra được tôi cũng không có biện pháp.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Lạc Phi hơi sững sờ, có cảm giác máu xông lên não.

Tên nhóc con này tôn kính ông ta là tướng quân khai quốc, còn là nam tử hán, nếu tôn kính thì không mau thả người ra, còn muốn ông ta tự mình mang ra ngoài, nếu như bất kính thì sẽ thế nào?

Nếu không phải cháu ngoại ông ta bị lây bệnh truyền nhiễm, ông ta nhất định sẽ ấn đầu Mạc Phàm xuống bồn cầu.

- Loại chuyện nhỏ này sẽ làm khó lão phu sao, xem lão phu đi một lát thì trở lại đây.

Lạc Phi trừng mắt một cái, liền đi về phía sương mù dày đặc phía sau Mạc Phàm, chớp mắt liền biến mất ở bên trong.

Ông ta cũng rất hận sương mù này, mấy đứa con nuôi được phái qua còn chưa thể đi ra, không cho tên nhóc con này biết mặt, ông ta thực sự không cam lòng.

Một thế hệ tướng quân khai quốc, vậy mà thực sự đi vào trong sương mù của Mạc Phàm.

Tần lão gia tử thấy Lạc Phi đi vào, cười lắc đầu.

- Bác sĩ Mạc, hôm nay lão Lạc đánh cược với cậu, lão Tần tôi không có lý do gì không đánh cược, cậu còn ôm thù gì, cứ việc nói.

- Tần gia hẳn là bỏ dở hợp đồng với xưởng dược nhà chúng tôi đi?

Mạc Phàm nói.

Lông mày Tần Doãn Nhi hơi nhíu lại, đi ra.

- Nếu bác sĩ Mạc không ngại, tôi nguyện ý ký hợp đồng mười năm với xưởng dược nhà cậu.

Chuyện này cô không có biện pháp, cha cô ra lệnh phải đè ép Mạc Phàm, cô chỉ có thể bỏ dở hợp tác với Mạc gia.

- Chuyện này cô bàn bạc với cha tôi và Lưu phu nhân đi, nếu bọn họ cảm thấy có thể hợp tác với Tần tiểu thư, thì có thể hợp tác, không có biện pháp hợp tác mà nói, chỉ có thể nói cơ hội chỉ có một lần, không thể trách Tần tiểu thư.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Bây giờ xưởng thuốc Mạc gia căn bản không cần hợp tác với ai, đợi hắn tung Tứ Tam Thang ra, người muốn hợp tác với Mạc gia chắc chắn sẽ chen chúc bể đầu, căn bản không cần Tần Doãn Nhi.

Dĩ nhiên ấn tượng của hắn với Tần Doãn Nhi không tệ, không cố ý làm khó.

Tần Doãn Nhi không hiểu ý của Mạc Phàm, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Cô vừa mới lùi xuống, Sở Kinh Ngữ đi lên.

Tôi đại diện cho Sở gia nguyện ý ký hợp đồng mười năm với Mạc gia để bày tỏ áy náy, bác sĩ Mạc, cậu thấy thế nào?

Ngừng hợp tác với Mạc gia, còn có phần Sở gia ông ta, chắc chắn không thể thiếu Mạc Phàm trả thù, thay bằng chỉ đích danh, còn không bằng tự mình đi ra tốt hơn.

- Chuyện này ông trực tiếp hỏi Lưu phu nhân là được, không cần hỏi tôi.

Mạc Phàm nói.

- Nguyệt Như, em xem hợp tác này thế nào?

Sở Kinh Ngữ cười nói với Lưu Nguyệt Như.

- Sở gia đối với em và Phong Vãn không tệ, em sẽ suy xét, anh rể.

- Được, mấy ngày nay chị em luôn nhắc đến em, có rảnh thì quay về thăm cô ấy.

Sở Kinh Ngữ nhẹ nhàng thở ra, cười nói.

May mà Sở gia bọn họ không đối phó Lưu Nguyệt Như như Tần gia đối phó với Đường Long, nếu không chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng qua như thế.

- Em đã biết, anh rể.

Lưu Nguyệt Như cười nhạt, lên tiếng.

Xử lý xong chuyện Tần gia và Sở gia, Mạc Phàm dời mắt nhìn Tần Trách.

- Nhị công tử, một số đồ tôi cần tìm, ông biết làm gì rồi chứ?

Vẻ mặt Tần Trách ngẩn ra, tờ giấy Mạc Phàm viết, tất nhiên ông ta biết.

- Biết.

- Tôi muốn tấtcả những thứ trên đó, hơn nữa không hoàn trả, ông xem rồi làm đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn luyện chế pháp khí cho những người đó, bọn họ không mang mấy thứ này cho hắn, bây giờ sẽ không giúp bọn họ luyện chế pháp khí, tiền cũng không cho, nhưng phải lấy những thiên tài địa bảo này.

- Được, tôi nhất định sẽ tìm giúp cậu.

Tần Trách vội vàng gật đầu, tâm tình chìm vào đáy cốc.

- Bác sĩ Mạc, cậu còn cừu khác cần báo không?

Tần lão gia tử thấy Mạc Phàm không nói gì nữa, hỏi.

Có, nhưng tôi tự mình đi báo, không có vấn đề gì với các ông nữa.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

Lý Hưng và Chu Trường Hoằng nợ hắn hai triệu, không phải không định đưa sao?

Còn cả Vương Thiên Tước không tính hòa giải mâu thuẫn giữa Vương gia và hắn nữa?

Đúng lúc so với hòa giải, hắn càng thích diệt sạch những người này.

- Vậy Mạc tiểu hữu chúng ta đi thôi, chuyên gia thủ đô phái đến đang đợi đó.

Hạc Duyên Niên cười hiền lành nói.

- Ừm, Lưu phu nhân, chúng ta đi thôi.

Mạc Phàm gật đầu, nói với Lưu Nguyệt Như.

Vừa rồi không phải bọn họ hoài nghi hiệu quả của Tứ Tam Thang sao, đã đến lúc cho bọn họ thấy hiệu quả của nó.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 187


Mạc Phàm đã đồng ý giúp đỡ chữa trị bệnh dịch, lúc này Tần lão gia tử mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó một đám người tản ra.

Tần lão gia tử, Lạc Minh và Tần Cừu ở đây đợi Lạc Phi ra ngoài.

Đường Long đặc biệt chiếu cố Ngô Lương và vài người, vội vàng đến Hoàng Gia Cửu Hào, đi cứu Nguyệt tỷ và Trần Vũ Đồng.

Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như cầm chín lọ Tứ Tham Thang còn lại, lên một chiếc xe thương vụ.

Trên xe, ngoại trừ hai người và Hạc Duyên Niên, Thường Ngộ Xuân ra, Lữ Hữu Tài lúc trước bị Mạc Phàm làm nhục cũng có ở đây.

Xe còn chưa đi được bao xa, Lữ Hữu Tài đã phá vỡ yên tĩnh trong xe.

- Bác sĩ Mạc, tình hình bệnh dịch lần này lợi hại hơn trước nhiều, tôi thấy bác sĩ Mạc còn mang theo thuốc, không biết bác sĩ Mạc có mấy phần nắm chắc chữa khỏi bệnh dịch?

Bộ dạng Lữ Hữu Tài hiền lành, cười nói.

Ánh mắt nhìn Mạc Phàm, đều là khinh miệt.

Mới vừa rồi ngông cuồng như vậy, thuyết phục Tần lão gia tử, khích tướng Lạc tướng quân đánh cược, còn khiến Tần gia và Sở gia nhượng bộ, cuối cùng còn vơ vét một đống lớn tài sản của Tần Trách.

Đợi lát nữa xem, nhỡ đâu không chữa khỏi, xem thằng nhóc này làm thế nào?

Cùng lắm thì ông ta chỉ bị cắt chức, Mạc Phàm mới thảm, phải chịu đựng vô số lửa giận.

- Nếu như tôi nói tôi nắm chắc 100%, ông chắc chắn không tin.

Mạc Phàm cười nói.

Tâm tư của Lữ Hữu Tài này hắn còn không đoán được, vậy thì hắn không phải là y tiên bất tử sống hơn 500 năm.

- Nắm chắc 100% sao?

Lông mày Lữ Hữu Tài nhướn lên, có chút vui vẻ.

Cho dù là chuyên gia thủ đô phái tới hiểu rõ bệnh truyền nhiễm như vậy, cũng không dám nói sẽ nghiên cứu ra vắc xin trong vòng một tháng.

Mạc Phàm là một tên nhóc, còn chưa thấy bệnh truyền nhiễm, liền dám nói chắc chắn 100%, đang chọc ông ta cười sao?

- Bác sĩ Mạc nói gì thế, dĩ nhiên tôi tin tưởng rồi, nhưng hình như tôi nghe Hạc lão từng nói, sở trường của Đông y không phải chữa trị virus như bệnh này, khư phong tán hàn cò n được.

Lữ Hữu Tài giả mù sa mưa nói.

- Hạc lão nói cũng không sai, nhưng tình hình bệnh dịch cũng không phải sau khi có Tây y mới xuất hiện ở Hoa Hạ chứ?

- Đương nhiên không phải.

Lữ Hữu Tài hơi sững sờ, sau đó cười nói.

Ông ta có một chút tán thưởng.

- Vậy ông nói cho tôi biết, khi đó xảy ra bệnh truyền nhiễm ngoại trừ Đông y chữa trị, còn chữa trị như thế nào?

Bệnh truyền nhiễm thường xuyên nhắc tới trong lịch sử Hoa Hạ, y thuật trong truyền thuyết không am hiểu chữa trị virus bệnh truyền nhiễm, một là vì cổ pháp thất truyền, hai là vì y thuật không tinh, ba sao, chính là vì loại người như Lữ Hữu Tài, khiến Đông y sa sút.

- Dĩ nhiên vẫn là Đông y.

Lữ Hữu Tài lúng túng cười một tiếng.

- Vậy thì đúng rồi, vậy sao ông còn muốn nói, sở trường của Đông y không phải chữa virus bệnh truyền nhiễm.

Mạc Phàm cười hỏi.

Lông mày Lữ Hữu Tài nhíu lại, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Mạc Phàm này cũng quá đáng giận, không nể mặt ông ta chút nào.

Mạc Phàm có thể chữa trị hết bệnh truyền nhiễm thì được, nếu không thủ tục xưởng thuốc Mạc gia đừng nghĩ bắt được.

Nhưng cho dù Mạc Phàm có thể chữa khỏi, không xin lỗi ông ta cũng đừng hòng lấy những thủ tục kia.

- Nếu bác sĩ Mạc nắm chắc thì tốt, tôi thay mặt những người bị lây cảm ơn Mạc tiên sinh.

Lữ Hữu Tài hời hợt nói, trên mặt đều là khó chịu.

“Ha ha.” Mạc Phàm cười, không thèm để ý đến Lữ Hữu Tài.

Ở bên cạnh Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như lắc đầu một cái, giữa lông mày là lo âu.

Huyện quan không bằng hiện quản, vừa khéo Lữ Hữu Tài này có thể quản xưởng thuốc bọn họ, Mạc Phàm cho Lữ Hữu Tài sắc mặt như thế, sau này e rằng có chút phiền phức.

- Mạc tiểu hữu, cậu thật sự chắc chắn 100% sao?

Hạc Duyên Niên nhận ra được bầu không khí trong xe dị thường, vội vàng chen miệng nói.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu một cái, giọng hiền hòa không ít.

Hắn bị Tần gia chèn ép, Hạc Duyên Niên còn gọi điện thoại thăm hỏi sức khỏe hăn, ấn tượng của hắn với Hạc lão vô cùng tốt, lúc nói chuyện tất nhiên khách sáo hơn nhiều.

- À, không biết dùng cổ pháp gì, có thể khiến lão hủ mở mang tầm mắt không?

Hạc Duyên Niên đầy hứng thú hỏi.

- Tứ Tham Thang, không biết Hạc lão từng nghe chưa.

Mạc Phàm nói chi tiết, không giấu diếm Hạc lão.

- Nước thuốc sao?

Hạc Duyên Niên hơi vui mừng, nếu là châm thuật còn chút phiền phức, dù sao điều kiện thi triển châm thuật quá mức hà khắc, chữa trị bệnh truyền nhiễm gần như muối bỏ biển.

Nếu là nước thuốc thì khác, có thể chữa trị phạm vi lớn.

- Tứ Tham Thang, trái lại tôi có biết Tứ Thần Thang, Tứ Vật Thang, Tứ Tham Thang này, lão Thường từng nghe thấy chưa?

Hạc Duyên Niên cau mày, hỏi Thường Ngộ Xuân.

- Tôi cũng chỉ biết Tứ Thần Thang và Tứ Vật Thang, không biết Tứ Tham Thang này.

Thường Ngộ Xuân lắc đầu nói.

- Thật sự có tác dụng sao?

Hạc lão hỏi.

- Hạc lão, hẳn là tôi chưa từng nói dối ông đi.

Mạc Phàm cũng không tức giận, cười nói.

Hạc Duyên Niên hơi sững sờ, từ khi ông ta nhìn thấy Mạc Phàm, Mạc Phàm làm không ít chuyện ngoài dự đoán của mọi người, quả thật không nói dối.

- Đương nhiên không có chuyện này, vậy tôi thay tỉnh Giang Nam cảm ơn cậu.

Trong lòng Hạc Duyên Niên vui vẻ, kích động cười nói.

- Tôi đã nói rồi, chắc chắn Mạc tiểu thần y có biện pháp chữa trị bệnh truyền nhiễm này.

Thường Ngộ Xuân cười nói.

- Tôi nói rồi, lão Thường, lần này ông làm chuyện tốt, không phải ông đề cử Mạc tiểu thần y sao, nếu không không biết bao giờ bệnh dịch có thể kết thúc đây.

Hạc Duyên Niên vui mừng nói.

Ông ta sống mấy chục năm, từng gặp không ít lần bệnh dịch, mỗi lần khi có tình hình bệnh dịch bùng nổ, không biết làm bao nhiêu gia đình tan nát, sống chết xa nhau.

Nếu như có thể b*p ch*t tình hình bệnh dịch đang nhanh chóng lan truyền, chắc chắn là phúc của tỉnh Giang Nam.

- Đúng rồi, Mạc tiểu hữu, nếu như không bị lây bệnh, uống Tứ Tham Thang có tác dụng phụ không?

Ông ta không biết Tứ Tham Thang của Mạc Phàm, có một số thuốc không bệnh uống vào không có việc gì lớn, nhưng có một số thuốc lấy độc trị độc sẽ có vấn đề.

- Không phải không có, Tứ Tham Thang tương đối bổ, uống nhiều hơn sẽ chảy máu mũi.

Mạc Phàm giải thích đơn giản.

- Tác dụng phụ này không tệ lắm, như vậy tôi an tâm rồi.

Hạc lão kinh ngạc vui mừng nói.

Ở một bên, Lữ Hữu Tài chỉ lắc đầu, không xen miệng vào nói.

Có tác dụng hay không không phải mở miệng nói là được, dùng trên người bệnh mới biết.

Dù sao đến nơi sẽ thấy rõ, không cần phải tranh cãi với Mạc Phàm lúc này.

Lái xe nửa tiếng, liền đến khu nội trú bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải.

Bởi vì bệnh truyền nhiễm lan truyền từ nơi này, nơi này đã bị cô lập.

Bên ngoài có cảnh sát vũ trang canh gác, ra vào cũng phải qua kiểm tra nghiêm ngặt.

Được Lữ Hữu Tài dẫn dắt, Mạc Phàm và vài người đi vào bên trong, đến một phòng nghiên cứu.

Trong phòng nghiên cứu có không ít người mặc áo trắng, năm ba người cùng nhau thảo luận, hoặc mấy người làm thí nghiệm.

Chuyên gia Hoàng Đào Nhiên thủ đô phái tới cũng nằm trong đó, đang bàn bạc phương án với mấy người.

Thấy Lữ Hữu Tài đi vào, Hoàng Đào Nhiên dừng thảo luận, liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, đi tới.

- Cục trưởng Lữ, tôi nghe nói các ông đi mời một thần y tên Mạc Phàm cơ mà, người đâu, không phải không mời được đấy chứ?

Lông mày Lữ Hữu Tài nhướn lên, cười theo.

- Chuyên gia Hoàng, tôi giới thiệu với ông một chút, vị này là Mạc Phàm Mạc thần y chúng tôi mời tới, hai người làm quen đi.

Lữ Hữu Tài chỉ Mạc Phàm cười nói.

- Cậu ta sao?

Hoàng Đào Nhiên chớp mắt một cái, vẻ mặt khó mà tin.

- Cục trưởng Lữ, các ông có nhầm lẫn không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 188


- Làm sao có thể nhầm được, trên đường tới Mạc thần y còn nói với chúng tôi chắc chắn 100% chữa khỏi bệnh được.

Lữ Hữu Tài lạnh lùng liếc nhìn Mạc Phàm nói.

- Chắc chắn 100% sao?

Hoàng Đào Nhiên sửng sốt một chút, tưởng là mình nghe lầm.

- Các cậu có nghe thấy không, tôi không nghe lầm chứ?

Hoàng Đào Nhiên lạnh nhạt hỏi trợ thủ bên cạnh.

“Ha ha!”

Mấy người cười không nói.

- Chuyên gia Hoàng, ông không có nghe lầm, cục trưởng Lữ nói là chắc chắn 100%.

Người thanh niên bên cạnh Hoàng Đào Nhiên phối hợp nói, trên khuôn mặt đều là khinh thường.

Hoàng Đào Nhiên xác nhận mình không có nghe lầm, sắc mặt khôi phục như thường, nhìn Mạc Phàm đầy thất vọng.

Ông ta cho rằng Mạc Phàm là một tên lừa gạt, xem ra ông ta đoán không sai, quả nhiên bác sĩ chữa trị ung thư này là tên lừa gạt, ngoại trừ thích phóng đại, căn bản không có bản lĩnh gì.

Nắm chắc 100% sao?

Thực sự cho rằng chữa trị bệnh truyền nhiễm dễ như ăn kẹo đường, đơn giản như vậy.

Thật sự đơn giản như thế, những chuyên gia mà ông ta mang đến đã nghiên cứu ra được vắc xin trong vòng một tháng?

Thật sự đơn giản như thế, mỗi lần bệnh truyền nhiễm bùng nổ sẽ chết nhiều người như vậy sao?

- Bác sĩ Mạc đúng không, tôi rất thưởng thức tự tin của người trẻ tuổi các cậu.

Hoàng Đào Nhiên cười mỉa nói.

Nói là thưởng thức, trong giọng nói lại tràn đầy khinh bỉ trắng trợn.

Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhíu mày, có chút bất mãn nhưng không nói gì.

Hoàng Đạo Nhiên địa vị cao, lại gặp phải bệnh dịch lan truyền, không lễ phép với Tần lão gia tử, chắc chắn cũng không có sắc mặt hòa nhã với Mạc Phàm.

Lữ Hữu Tài cười, bộ dạng như xem diễn trò.

- Người trẻ tuổi bây giờ đúng là tự tin, không giống chúng ta lúc trước khiêm tốn, tôn kính tiền bối như thế.

Mạc Phàm khẽ cau mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Đào Nhiên.

- Ông là ai?

Lông mày Lữ Hữu Tài nhíu lại, lộ ra vẻ không thể tin được.

- Bác sĩ Mạc, ngay cả chuyên gia Hoàng mà cậu cũng không biết sao?

Xung quanh có không ít người cười, luôn miệng nói nắm chắc 100% chữa được bệnh, lại không biết chuyên gia nổi tiếng về phương diện bệnh truyền nhiễm, chắc chắn tên nhóc này không có bản lĩnh gì.

Hoàng Đào Nhiên không nói gì, ông ta được người ta thổi phồng lên nhiều lần rồi, đắc ý trên mặt nhiều hơn.

- Chữa bệnh không liên quan đến quen một người hay không, chẳng lẽ chữa khỏi bệnh nào đó nhất định phải biết người kia?

Mạc Phàm cau mày hỏi ngược lại.

- Cũng không phải không có một chút liên quan, cậu không biết chuyên gia khác cũng được, nhưng không thể không biết chuyên gia Hoàng, không chừng trong cơ thể cậu hiện giờ vẫn còn vắc xin phòng bệnh chuyên gia Hoàng nghiên cứu ra đó.

Lữ Hữu Tài cười lấy lòng nói.

Ông ta đã không có hi vọng lớn Mạc Phàm có thể chữa trị ôn dịch, hi vọng duy nhất là Hoàng Đào Nhiên.

Bây giờ nịnh nọt Hoàng Đào Nhiên thật tốt, đợi Hoàng Đào Nhiên nghiên cứu chế tạo ra vắc xin, giải quyết tình hình bệnh dịch, nói không chừng có thể đánh giá ông ta tận tâm tận lực phối hợp công tác, giữ chức vị cũng không phải không có khả năng.

- Vắc xin phòng bệnh sao?

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi:

- Tôi chỉ tiêm vắc xin phòng bệnh viêm gan, viêm gan B và bệnh đậu mùa, không biết có cái nào ông ta nghiên cứu ra không?

Lúc trước hắn đều học ở quê, cũng tiêm vắc xin phòng bệnh vài lần, đại khái có vài loại, có một số đắt tiền quá không tiêm.

Những lời này vừa nói ra, khóe miệng Hoàng Đào Nhiên đang nhếch lên cứng ngắc, giống như bị người ta tát mạnh.

Nếu ông ta nghiên cứu ra ba loại vắc xin phòng bệnh kia, vậy thì ông ta thật sự lợi hại, còn ở chỗ này sao?

Khóe miệng Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhếch lên, nở nụ cười.

Một dao này của Mạc Phàm đâm không tệ.

Lữ Hữu Tài thấy Hoàng Đào Nhiên lộ ra không vui, vội vàng nói:

- Bác sĩ Mạc, vắc xin phòng bệnh chuyên gia Hoàng nghiên cứu ra mà cậu không biết, cậu biết SARS không?

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoàng Đào Nhiên đang ngẩng cao đầu một cái.

Tất nhiên là hắn biết SARS, chẳng lẽ người này là người nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh SARS.

- Ông ta là chuyên gia phương diện bệnh truyền nhiễm, tham gia hội nghiên cứu và thảo luận chống bệnh truyền nhiễm cấp thế giới, nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh SARS, ngoài trừ vắc xin đó ra ông ta còn nghiên cứu ra vài loại vắc xin phòng bệnh khác, sớm đã phổ biến trong phạm vi cả nước, vô cùng có danh tiếng ở Hoa Hạ, là một trong những chuyên gia bệnh truyền nhiễm không nhiều ở Hoa Hạ.

Sản nghiệp chủ yếu của Mộc gia là chữa bệnh, có tìm hiểu về những chuyên gia này, tất nhiên Lưu Nguyệt Như biết không ít.

Hoàng Đào Nhiên có vẻ nổi danh trong đám chuyên gia, cho nên bà quen.

- Hả…?

Mạc Phàm gật đầu, cười, người mắt cao hơn đỉnh, hóa ra là chuyên gia.

Hoàng Đào Nhiên nghe Lưu Nguyệt Như giới thiệu, lông mày giãn ra, sắc mặt dịu đi chút.

- Vẫn là vị phu nhân này tinh mắt, chỗ tôi thiếu một nữ trợ lý thông minh lanh lợi, không biết phu nhân có hứng thú hay không, nếu có mà nói, chúng ta có thể hợp tác với nhau.

Hoàng Đào Nhiên nhìn Lưu Nguyệt Như, trong mắt lóe lên nóng bỏng, khen ngợi nói.

Lưu Nguyệt Như mặc một bộ lễ phục màu trắng, làn da của bà vốn trắng nõn, so với lễ phục màu trắng, gần như là cùng màu, còn sáng bóng mê người hơn cả lễ phục.

Xa xa nhìn lại, còn khiến người ta nghĩ rằng mỹ phụ duyên dáng này dùng thứ gì che tạm, như không có mặc quần áo, khêu gợi rối tinh rối mù.

Dù Hoàng Đào Nhiên gặp không ít mỹ nữ ở thủ đô, nhưng khen ngợi như Lưu Nguyệt Như không nhiều.

Nếu có thể để mỹ phụ cực phẩm như vậy làm trợ thủ, hiệu suất công việc sẽ tăng lên không ít, nói không chừng còn nghiên cứu ra vắc xin trước nửa tháng.

Sao Lữ Hữu Tài lại không phát hiện ra ái muội trên mặt Hoàng Đào Nhiên, mắt ông ta nheo lại, hiện lên giảo hoạt.

- Lưu phu nhân, chuyên gia Hoàng mời bà đó, đây chính là một cơ hội, cho bà và cho cả Mộc gia.

Lưu Nguyệt Như rất nổi tiếng ở Đông Hải, sao ông ta có thể không biết.

Chuyên gia giống như Hoàng Đào Nhiên, chính là đối tượng Mộc gia sản nghiệp chữa bệnh cự phách cầu mà không được.

Lưu Nguyệt Như có thể xả thân phối hợp với Hoàng Đào Nhiên, không chỉ khiến công việc của Mộc gia càng thêm uy tín, nếu Hoàng Đào Nhiên nghiên cứu phát triển ra loại vắc xin nào đó đưa cho Mộc gia sản xuất, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Nếu ông ta là Lưu Nguyệt Như, chắc chắn lập tức đồng ý không do dự.

- Mộc gia?

Khóe miệng Lưu Nguyệt Như nhếch lên, lộ ra tươi cười quyến rũ, như hoa nở rộ.

- Cảm ơn chuyên gia Hoàng đã cất nhắc, nhưng bây giờ tôi là trợ lý của bác sĩ Mạc, chuyên gia Hoàng có thể hỏi ý kiến bác sĩ Mạc, nếu cậu ấy đồng ý, tất nhiên tôi cầu còn không được.

Lưu Nguyệt Như cười quyến rũ nói.

Bất luận là lời nói hành động đều rất đúng mực, không làm người ta soi mói được.

- Trợ lý của cậu ta?

Hoàng Đào Nhiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Mỹ phụ cực phẩm như vậy làm trợ lý của một đứa con nít, đúng là quá lãng phí.

Làm trợ lý cho ông ta, ông ta còn có việc cho trợ lý làm.

Mạc Phàm này vừa mới ph*t d*c, chắc là chưa biết làm trợ lý là thế nào đâu?

- Bác sĩ Mạc, bây giờ tôi đang vào giai đoạn quan trọng nghiên cứu ra vắc xin, cần một mỹ nữ như vậy làm trợ lý, có thể cho tôi mượn dùng vài ngày được không, nếu có thể, để bác sĩ Mạc gia nhập tổ nghiên cứu của tôi cũng không phải không thể được.

Hoàng Đào Nhiên cười dâm nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 189


Tổ nghiên cứu phát triển của ông ta là tổ nghiên cứu phát triển ra vắc xin phòng bệnh sau này, thêm một người thì phải phân chia khen thưởng bệnh dịch.

Ông ta vốn định đuổi Mạc Phàm đi, cho dù là người Tần lão gia tử tiến cử, ông ta cũng không thể thiên vị, để cho một tên lừa gạt dùng thành quả nghiên cứu phát triển của ông ta mạ vàng.

Nhưng nếu Mạc Phàm đồng ý đưa Lưu Nguyệt Như cho ông ta, ông ta không phải không thể suy xét việc cho Mạc Phàm ở lại.

Dù sao kẻ lừa đảo muốn mạ vàng rất nhiều, nhưng mỹ phụ cực phẩm như Lưu Nguyệt Như lại hiếm gặp.

Còn lại phải xem Mạc Phàm có thức thời hay không.

Khóe miệng Lữ Hữu Tài nhếch lên, nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, cười lạnh lùng.

- Bác sĩ Mạc, chuyên gia Hoàng đang hỏi cậu đó, cậu sẽ không từ chối chứ?

Ông ta đã chắc chắn Mạc Phàm không có năng lực chữa bệnh truyền nhiễm, đề nghị của Hoàng Đào Nhiên là cơ cửahội ngàn năm có một.

Không biết bao nhiêu người muốn đi cửa sau, muốn tiến vào tổ nghiên cứu của Hoàng Đào Nhiên, đều bị Hoàng Đào Nhiên từ chối.

Nếu là ông ta, ông ta chắc chắn sẽ nguyện ý đưa Lưu Nguyệt Như cho Hoàng Đào Nhiên, dù sao Lưu Nguyệt Như cũng không phải hoàn bích gì, ở thành phố Đông Hải thường xuyên nghe thấy lời đồn truyền ra.

Dùng một người phụ nữ không liên quan đổi lấy tiền đồ, tại sao lại không?

Hoàng Đào Nhiên nhìn xung quanh, không ít thành viên tổ nghiên cứu nhìn Lưu Nguyệt Như, mắt vô cùng nóng.

Có một mỹ phụ như vậy ở tổ nghiên cứu, cho dù chỉ nhìn, mỗi ngày cũng đều như đánh tiết gà, tràn đầy nhiệt huyết.

Hơn nữa chỉ cần Hoàng Đào Nhiên giữ lại, ai nói nhất định không có cơ hội, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhíu mày, cháu trai cháu gái bọn họ đều lớn như Mạc Phàm, sao không hiểu ý Hoàng Đào Nhiên, hai người ngầm lắc đầu, vô cùng bất mãn.

Lưu Nguyệt Như không lo lắng, trong đôi mắt đẹp lóe lên nghịch ngợm, nhìn về phía Mạc Phàm.

Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.

Những lời này ở tai người khác không biết có ý nghĩ gì, nhưng hắn nghe hiểu, giống như là nói, cho tôi mượn người phụ nữ của cậu chơi mấy ngày, tôi có thể cho cậu một đồng.

Tuy Lưu Nguyệt Như không phải người phụ nữ của hắn, nhưng há có thể để người khác mượn, coi y tiên bất tử hắn là không khí sao?

Nhưng mà hắn không tức giận, khóe miệng nhếch lên, chỉ cười.

Hoàng Đào Nhiên thấy Mạc Phàm nở nụ cười, cho là có trò hay, lông mày nhướn lên, vẻ đắc ý trên mặt nhiều hơn, nhưng lập tức lại hơi hối hận.

Để Mạc Phàm gia nhập đội nghiên cứu phát triển, không biết có nhiêu người muốn, sao tên nhóc này có thể từ chối?

Có chút tiện nghi cho tên nhóc này, sớm biết là đồng ý ông ta sẽ nói điều kiện không quan trọng khác.

- Bác sĩ Mạc, cậu đồng ý chuyện này sao?

- Còn chưa có, bỗng nhiên tôi nhớ tới truyện cười liên quan đến một chuyên gia.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Truyện cười gì, liên quan gì đến chuyện này?

Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, bất mãn hỏi.

Không đồng ý cười làm gì, làm ông đây mừng hụt.

- Ông muốn nghe sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Nghe một chút cũng không phải không thể được, nhưng hi vọng sau khi bác sĩ Mạc kể truyện cười xong, cho tôi một câu trả lời, tôi cũng là vì nghiên cứu chế tạo vắc xin mới mượn trợ lý của bác sĩ Mạc, mong bác sĩ Mạc suy nghĩ cẩn thận.

Hoàng Đào Nhiên nửa đe dọa nửa dụ dỗ nói.

- Nghe xong ông sẽ biết.

Mạc Phàm cười.

- Cậu nhanh nói đi.

Hoàng Đào Nhiên không kiên nhẫn nói.

- Bên cạnh quốc lộ, trâu đực và bò cái đang ăn cỏ. Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại ở ven đường, trâu đực và bò cái nhìn thấy người ra khỏi xe, kêu lớn một tiếng “Chuyên gia” đến đây, rồi co cẳng chạy mất, trâu đực hỏi bò cái vì sao cậu lại chạy, bò cái nói cậu không biết chuyên gia thích khoác loác đe dọa sao?

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Vậy vì sao trâu đực lại chạy?

Lưu Nguyệt Như tò mò hỏi.

- Trâu đực nói chuyên gia rất thích bịa đặt, trâu đực sợ nhất bịa đặt.

Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm mới nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Nguyệt Như đỏ lên, “phốc” một tiếng bật cười.

Cười xong, trong phòng nghiên cứu phát triển vô cùng yên tĩnh.

Lữ Hữu Tài lắc đầu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

Mạc Phàm vừa đắc tội đám người Tần lão, ở phòng nghiên cứu cũng dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Hoàng Đào Nhiên thích khoác loác, bịa đặt.

Lúc này trừ phi Mạc Phàm thật sự nắm chắc 100% có thể chữa bệnh truyền nhiễm, nếu không Mạc Phàm chết chắc rồi.

Đám thuộc hạ và trợ lý của Hoàng Đào Nhiên đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ.

Trong bọn họ có bác sĩ nổi tiếng, có một số là học trò của Hoàng Đào Nhiên, cũng có một số mạ vàng đi cửa sau vào.

Nhưng trong đám người này không ai không biết tên tuổi của Hoàng Đào Nhiên lớn bao nhiêu.

Cơ bản có thể nói sau này Mạc Phàm đừng lăn lộn trong giới y học, cho dù cậu ta lăn lộn thế nào đều không có tiền đồ.

Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên xanh mét, vô cùng khó coi.

Giống như bị người ta kéo đến đường lớn, l*t s*ch quần áo, đánh tiểu đệ đệ 100 cái.

- Mạc Phàm, cậu có ý gì, đừng quên cậu đang nói chuyện với ai.

Hoàng Đào Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trầm giọng nói.

Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, ước gì có thể băm Mạc Phàm ra vạn đoạn.

Từ khi ông ta tham gia nghiên cứu SARS đến nay, cho dù là thị trưởng gặp ông ta cũng phải khách sáo.

Kể cả là tướng quân khai quốc, ông ta cũng không thèm coi trọng, dù sao ông ta không thuộc bộ đội quản lý.

Chỉ là một tên nhóc mà dám nhục nhã ông ta như thế.

- Cần tôi giải thích lần nữa cho ông sao?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên,cười nói.

- Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng cho tôi, cậu đừng mơ lăn lộn trong giới y học Hoa Hạ nữa.

Hoàng Đào Nhiên gào lên nói.

Mạc Phàm cười không thèm để ý, y tiên bất tử hắn lăn lộn khắp nơi, một phàm nhân như ông ta có thể thao túng?

- Được, vậy tôi hỏi ông, ông nói ông tham gia nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, ông tham dự công việc trong đó bao nhiêu, có hơn 50% không?

Mạc Phàm cười hỏi.

Hoàng Đào Nhiên nheo mắt lại, hàn quang b*n r* bốn phía.

- Nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, công trình lớn như thế, sao có thể tham dự 50% trở lên, bao gồm quân nhân phụ trách khâu an toàn, khoảng chừng có hơn một ngàn người tham dự, có thể 1% đã không tệ rồi.

- Đó chính là nói ông còn không nhiều như quân nhân đảm nhận phụ trách khâu an toàn, không sai chứ?

- Làm sao có thể?

Hoàng Đào Nhiên tức giận bất bình nói, quân nhân làm việc nặng há có thể đánh đồng với bọn họ?

- Cho dù không phải, ông chỉ phụ trách 1% bên trong, cũng dám xưng mình nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, những người phụ trách 100% nên xưng hô mình thế nào, không phải ông đang khoác loác thì là gì?

Mạc Phàm cười nói.

- Cậu…

Hoàng Đào Nhiên trừng mắt, chỉ Mạc Phàm tức đến mức không nói nên lời.

- Ngoài ra năng lực nghiệp vụ của người trợ lý này rất mạnh, nhưng không biết một chút y thuật, ông nói ông thiếu một trợ lý như vậy, ông muốn trợ lý như vậy làm gì, chẳng lẽ thiếu người massage lúc nghiên cứu mệt nhọc, để trợ lý xoa bóp đấm lưng cho ông, tôi thấy tìm trợ lý nghiên cứu là giả, mượn nghiên cứu để kiếm trợ lý làm gì đó mới là thật, ông nói xem có phải là bịa đặt không?

- Cậu…

Hoàng Đào Nhiên cắn chặt răng, hai mắt gần như phun ra lửa.

Mạc Phàm không để ý tới lửa giận của Hoàng Đào Nhiên, tiếp tục nói:

- Ông có thể nói không phải, nhưng nếu ông có người phụ nữ xinh đẹp như hoa, tôi nói mượn phụ nữ của ông chơi vài ngày, năm nay cho tôi mượn một ngày, sang năm trả một lớn một nhỏ, ông cảm thấy thế nào, có cảm thấy mình bịa đặt không?

- Cậu…

Toàn thân Hoàng Đào Nhiên không ngừng run rẩy, hô hấp bắt đầu khó khăn.

- Đương nhiên đây không phải là tất cả của ông, ngoại trừ thích khoác loác và bịa đặt ra, còn có một chút.

Mạc Phàm không có dừng lại, tiếp tục nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 190


Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân sửng sốt, Hoàng Đào Nhiên gần như sắp bị tức điên, còn chưa xong sao?

- Một điểm cuối cùng, là ông không chỉ thích khoác loác bịa đặt, còn rất thích tự mình đa tình, tôi có nói tôi tới tham gia tổ nghiên cứu phát triển của ông sao, tôi nắm chắc 100% lập tức loại trừ được bệnh dịch, cần ở chỗ ông một tháng à? Nói đùa.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

Hắn vừa tiến đến, Hoàng Đào Nhiên này liền cho rằng hắn muốn gia nhập nhóm nghiên cứu phát triển, tới mạ vàng.

Có lẽ cơ hội này đối với những người khác, giống như trời ban.

Nhưng hắn đường đường là y tiên bất tử cần cơ hội như vậy à?

Y tiên bất tử hắn chữa trị một loại bệnh thông thường, cần nghiên cứu thảo luận với một đám kiến hôi sao?

Vừa già lại xấu, còn là đàn ông, đã vậy còn tự mình đa tình.

Tự mình đa tình còn chưa tính, còn đánh chủ ý xấu xa với Lưu Nguyệt Như, không biết sống chết.

Hắn vừa mới nói ra những lời này.

“Phốc!” một ngụm máu phun từ trong miệng Hoàng Đào Nhiên ra.

Trong phòng nghiên cứu phát triển vô cùng bình tĩnh.

Mọi người không phải ngây ra như phỗng nhìn Hoàng Đào Nhiên, thì nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Mạc Phàm không lớn tuổi lắm, vậy mà nói mấy câu khiến chuyên gia Hoàng tức thổ huyết.

- Chuyện này…

Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân sửng sốt, hai người vốn không có hảo cảm gì với Hoàng Đào Nhiên, ỷ vào từng tham gia nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, liền khoa chân múa tay, căn bản không để bác sĩ thành danh đã lâu như bọn họ vào mắt, nhất là Đông y.

Vừa rồi Hoàng Đào Nhiên mượn danh nghĩ nghiên cứu phát triển đánh chủ ý với Lưu Nguyệt Như, chuyện này càng quá phận, nhìn thấy Hoàng Đào Nhiên thổ huyết, không hiểu sao hai người lại hết giận.

Nhưng hai người hết giận, đồng thời lắc đầu nhìn Mạc Phàm, tên nhóc này thật đáng sợ, thật sự không thể trêu chọc.

May mà bị tức thành như vậy không phải hai lão già bọn họ, nếu không hai người họ tức thành như vậy đã mất mạng xong đời.

Lông mày như lông chim của Lưu Nguyệt Như nhướn lên, đánh giá Mạc Phàm.

Miệng lưỡi Mạc Phàm quá lợi hại, nếu dùng trên người phụ nữ, chắc chắn không thể tưởng tượng được…

Vẻ mặt Lữ Hữu Tài ngẩn ra, một lát sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng lấy khăn tay ra đi đến bên cạnh Hoàng Đào Nhiên.

- Chuyên gia Hoàng, ông không sao chứ?

- Cục trưởng Lữ, ông nói xem tôi có sao không?

Hoàng Đào Nhiên lai máu trên miệng, trừng mắt với Lữ Hữu Tài, tức giận nói.

Nếu không phải Lữ Hữu Tài mang tên ranh con này đến, sao ông ta lại như vậy?

Sắc mặt Lữ Hữu Tài trầm xuống, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Mạc Phàm.

- Bác sĩ Mạc, cậu có ý gì, tôi mang cậu tới là muốn để cậu gia nhập tổ nghiên cứu phát triển của chuyên gia Hoàng, cho cậu một con đường sống, cậu lại khiến chuyên gia Hoàng tức thành như vậy, còn không mau xin lỗi chuyên gia Hoàng?

- Xin lỗi sao?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.

- Ông muốn tôi gia nhập tổ nghiên cứu phát triển là giả, mượn chuyên gia chèn ép tôi mới là thật đi?

Hắn sống hơn 500 năm, chút tâm tư đó của Lữ Hữu Tài mà hắn không nhìn ra.

- Đúng thì thế nào, cậu thực sự nghĩ rằng mình thật sự nắm chắc 100% chữa khỏi bệnh truyền nhiễm à, cậu quá ngây thơ rồi, tôi chèn ép cậu cũng vì tốt cho cậu, tránh để cậu mắc sai lầm.

Lữ Hữu Tài nói rất đường hoàng, giống như thật sự vì tốt cho Mạc Phàm.

- Ông không phải tôi, sao ông biết tôi không được, ông quá coi trọng mắt mình rồi đó?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Một con kiến mà thôi, dám nói y tiên bất tử hắn không được.

Con kiến nhìn trời, không biết mây thế nào.

- Mạc Phàm, cậu…

Lữ Hữu Tài tức giận chỉ vào Mạc Phàm, ngay cả xưng hô bác sĩ Mạc cũng đổi thành Mạc Phàm.

Bỗng nhiên ông ta chớp mắt, cười âm hiểm nói:

- Mạc Phàm, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không lập tức xin lỗi chuyên gia Hoàng và tôi, có tin xưởng dược nhà cậu vĩnh viễn không thông qua hay không?

Ông ta có quyền khống chế xưởng dược nhà Mạc Phàm trong tay, ông ta không tin mèo không ăn cá, tên ranh con Mạc Phàm này không cúi đầu.

Lông mày Lưu Nguyệt Như nhíu lại, trong những thủ tục này có một cái liên quan đến chuyện xưởng dược có thể tiêu thụ thuốc sản xuất không.

Nếu không có thủ tục này, bọn họ sản xuất nhiều Tứ Tham Thang như vậy, cũng không thể tiêu thụ, tiêu thụ là phạm pháp, cũng bị thu về và hủy giấy phép buôn bán.

Như vậy, đến lúc đó đã không dễ làm.

Nếu cái tên Tứ Tham Thang này truyền ra, xưởng dược lại không thể tiêu thụ thuốc sản xuất, chắc chắn tìm người hợp tác trên phạm vị lớn sẽ bị ép giá, bọn họ muốn thừa dịp bệnh dịch lần này mà vực dậy sẽ khó khăn.

- Cục trưởng Lữ, cậu làm như vậy không đúng rồi, cậu đây là lấy việc công trả thù riêng?

Hạc Duyên Niên đứng dậy, bất mãn nói.

- Tôi cũng là vì vắc xin phòng bệnh có thể nghiên cứu thuận lợi, vì cứu những người bệnh không bị lây bệnh, nếu bác sĩ Hạc cảm thấy tôi lấy việc công trả thù riêng tôi cũng nhận, vì bệnh truyền nhiễm, tôi chỉ có thể liều mạng.

Lữ Hữu Tài cười âm hiểm nói, trong mắt đều là đắc ý.

Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên tốt hơn nhiều, liếc mắt nhìn Lữ Hữu Tài đầy khen thưởng.

Nếu Mạc Phàm còn mở xưởng dược thì càng hay, với mũ danh này của ông ta cũng có không ít xưởng dược.

Mỗi một cái đều nổi tiếng ở Hoa Hạ, một câu của ông ta, những xưởng dược này còn không ngược xưởng dược nhà Mạc Phàm tan xương nát thịt?

Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang chớp lóe.

Nếu Lữ Hữu Tài đóng cái miệng đáng ghét của ông ta lại, Lữ Hữu Tài này vẫn có thể nhờ chuyện hắn loại trừ bệnh dịch mà nhận được cơ hội thăng chức.

Đây là chuyện hắn không tránh khỏi, dù sao Lữ Hữu Tài cũng là cục trưởng cục y tế.

Cho dù ông ta không làm gì, chỉ cần tình hình bệnh dịch không có xảy ra chuyện không khống chế được số lượng người chết quá lớn, dù ít dù nhiều đều tính là danh nghĩa của ông ta.

Chỉ là nếu Lữ Hữu Tài lấy chuyện xưởng dược nhà hắn áp chế.

Vậy ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện làm cục trưởng cục y tế nữa.

- Mặc kệ ông, chỉ cần ông không hối hận.

- Hửm?

Lữ Hữu Tài nhíu mày, vậy mà Mạc Phàm không cắn câu?

Ông ta nhớ rõ gần đây xương dược nhà Mạc Phàm xin phép tiêu thụ sản phẩm thuốc sản xuất, không có cái này xưởng thuốc Mạc gia chỉ có thể sản xuất bán thành phẩm, hay là sau khi sản xuất thành phẩm bán giá thấp cho những xưởng thuốc khác tiêu thụ.

Mạc Phàm không để ý đến sống chết của xưởng thuốc sao?

- Mạc Phàm, cậu cần phải suy nghĩ rõ ràng, đây là chuyện liên quan đến tương lai xưởng dược nhà cậu đó.

Lữ Hữu Tài cười mỉa nói.

- Tương lai xưởng dược nhà chúng tôi không cần ông quan tâm, ông vẫn nên quan tâm đến tương lai của mình thì hơn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Tương lai của tôi có gì mà phải quan tâm?

Lữ Hữu Tài cười nói, nhưng trong lòng có dự cảm không tốt.

Tên nhóc này muốn làm gì, không phải bảo Tần gia ra tay đấy chứ?

Ông ta tới thành phố Đông Hải không lâu, nhưng biết một chút chuyện.

Lúc trước cục trưởng cục công an muốn động vào Đường Long, đã bị một câu của Tần gia đày đến đồn công an nhỏ.

- Đây là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi.

Mạc Phàm nói xong không để ý đến Lữ Hữu Tài nữa, dời mắt nhìn Hạc Duyên Niên.

- Hạc lão, có phải Tần Kiệt ở trong này, còn bị bệnh truyền nhiễm?

Có thể khiến Tần lão gia tử và Lạc Phi đều tới cửa cầu hắn, hai người ngoại trừ vì người bệnh bị lây nhiễm ra, chắc chắn còn có người nhà bọn họ.

Nói vậy có khả năng nhất là Tần Kiệt bị hắn đánh, vô cùng xui xẻo lây nhiễm bệnh dịch.

- Không sai, tôi mang cậu đi, bên này.

Hạc Duyên Niên gật đầu nói, xoay người dẫn đường cho Mạc Phàm, Thường Ngộ Xuân cũng đi theo bên cạnh.

Mạc Phàm mang theo Lưu Nguyệt Như muốn rời đi, một giọng nói chói tai truyền từ sau đến.

- Cậu nghĩ cậu là ai, người bệnh ở đây cậu muốn nhìn thì nhìn à, đã hỏi qua tôi chưa?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 191


Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, nhìn Hoàng Đào Nhiên mới thổ huyết.

- Thế nào, tôi muốn đi chữa bệnh cho người ta, ông có ý kiến?

- Ha ha, cậu á.

Hoàng Đào Nhiên cười nham hiểm.

Ông ta không chỉ là chuyên gia thủ đô phái tới, còn là chuyên viên phụ trách bệnh dịch lần này, cả khu cách ly đều do ông ta quản.

Mạc Phàm muốn chữa bệnh cho người ta cũng được, phải hỏi ông ta có đồng ý không đã.

Cho dù Mạc Phàm thật sự có bản lĩnh chữa được bệnh truyền nhiễm, nhưng không thể tiếp xúc với người bệnh, có năng lực thì sao?

Huống chi Mạc Phàm cũng không có năng lực chữa được bệnh truyền nhiễm.

Sắc mặt Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân trầm xuống, Hoàng Đào Nhiên là người phụ trách khu cách ly bọn họ đều biết, quân nhân bên ngoài đều do ông ta điều khiển.

- Bác sĩ Hoàng, cậu có ý gì, bác sĩ Mạc là người Tần lão đặc biệt mời đến chữa trị bệnh truyền nhiễm, chẳng lẽ cậu muốn làm trái ý Tần lão?

Hạc Duyên Niên trầm giọng hỏi.

Lữ Hữu Tài nhíu mày, lần này không mở miệng.

Ông ta muốn ở lại thành phố Đông Hải, còn phải nhìn sắc mặt Tần lão ăn cơm.

Hoàng Đào Nhiên cười xem thường.

- Ý của Tần lão đương nhiên tôi không dám làm trái, nhưng tôi là người thủ đô phái tới, bác sĩ Hạc, ông cảm thấy tôi nên nghe theo ý thủ đô, hay là nghe theo Tần lão sắp xếp?

- Đương nhiên là thủ đô.

Hạc Duyên Niên nhỏ giọng nói, sắc mặt vô cùng khó chịu.

Công lao của Tần lão lớn, cũng cần phải theo ý thủ đô.

Ông ta định lấy tình hình bệnh dịch giải quyết Mạc Phàm, ai biết lại xảy ra loại chuyện này.

Hoàng Đào Nhiên thấy Hạc Duyên Niên không tranh chấp với ông ta nữa, vẻ mặt ông ta lộ ra đắc ý, nhìn chằm chằm Mạc Phàm giả mù sa mưa nói:

- Vậy là được rồi, tôi cũng không phải cố ý làm trái ý của Tần lão, chủ yếu là vì chức vụ, trách nhiệm về tình hình bệnh dịch tương đối lớn, thật sự không có biện pháp, nếu bác sĩ nào cũng mang đến chữa trị cho người bệnh, một là không có trách nhiệm với người bệnh, khiến người ta tưởng nhóm chúng tôi tùy tiện lấy người bệnh ra làm chuột bạch thí nghiệm, hai sao, nhỡ đâu không chữa trị được, còn lây bệnh nữa, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm, có phải không, bác sĩ Mạc.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, Hoàng Đào Nhiên này có thể nói nội tâm xấu xa của ông ta đường hoàng như vậy, không hổ là chuyên gia.

- Chuyên gia nói không sai.

Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, cũng không tức giận, mắt nhìn hộp trong tay Lưu Nguyệt Như.

- Đúng rồi, trong hộp này là thuốc bác sĩ Mạc chuẩn bị cho người bệnh sao, không bằng như vậy, nể mặt Tần lão, bác sĩ Mạc để lại những thứ này, nếu chúng tôi xét nghiệm ra thuốc của cậu không có vấn đề, chúng tôi sẽ thử chữa trị cho người bệnh, nếu có tác dụng mà nói, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho bác sĩ Mạc, thế nào, bác sĩ Mạc?

Mạc Phàm tự tin như thế, nói không chừng thật sự có phương thuốc bí truyền chữa trị bệnh truyền nhiễm?

Dù sao chuyện Mạc Phàm chữa trị cho Tần lão gia tử, hẳn là sự thật.

Nhỡ đâu thuốc có tác dụng, ông ta không cần đau đầu vì nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh, trực tiếp làm lại thuốc Mạc Phàm là có thể giải quyết thuận lợi tình hình bệnh dịch, trong hồ sơ của ông ta sẽ có thêm một tầng kim.

Hoàng Đào Nhiên vừa nói xong, hai mắt Lữ Hữu Tài trở nên sáng lên.

Những lời Mạc Phàm nói với Hạc Duyên Niên ở trên xe, ông ta đều nghe rõ, gọi là Tứ Tham Thang gì đó, Mạc Phàm nói rất tự tin.

- Bác sĩ Mạc, tôi cảm thấy ý của chuyên gia Hoàng rất tốt, cậu suy xét một phen?

Lữ Hữu Tài cười âm hiểm nói.

Mặc kệ có tác dụng hay không, đều cầm được thuốc trong tay Mạc Phàm, để ngừa ngộ nhỡ.

Không có hiệu quả cũng không tổn thất gì.

Nhỡ đâu có hiệu quả, vậy chẳng khác nào nhặt được bảo vật trong tay Mạc Phàm.

Dù sao không có Hoàng Đào Nhiên cho phép, Mạc Phàm không có khả năng tiếp xúc với người bệnh, trừ phi Mạc Phàm muốn tạo phản.

Lông mày Lưu Nguyệt Như nhíu mày, không nói gì.

Mắt Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân tóe lửa, vô cùng tức giận.

Đám chuyên gia chèn ép Mạc Phàm còn chưa tính, bác sĩ tương đối bị khinh rẻ, từ xưa đã như vậy.

Nhưng Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài muốn lừa gạt thuốc của Mạc Phàm, đúng là quá phận.

Hai người này nói thật dễ nghe, có hiệu quả sẽ thông báo cho Mạc Phàm, đến lúc đó thông báo sẽ là: Chúng tôi nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, bác sĩ Mạc không cần uổng phí sức lực, cảm ơn bác sĩ, nếu không chúng tôi không thể nhanh chóng giải được bệnh dịch.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười tự tin.

- Các ông đừng nghĩ đến thuốc này, cho các ông cũng không phục chế lại được.

Tứ Tham Thang có tổng cộng 36 loại thuốc, lượng mỗi loại khác nhau, trừ chuyện đó ra, thuốc khác nhau kết hợp cùng một lúc sẽ sản sinh phản ứng tương tự, nhưng lại gia tăng độ khó khăn giải bệnh.

Cho dù Hoàng Đào Nhiên dùng máy tính để tính toán, vậy cần một lượng lớn thời gian.

- Ý của bác sĩ Mạc là chúng tôi muốn trộm phương thuốc của cậu?

Hoàng Đào Nhiên khẽ nhíu mày, tức giận hỏi.

Ông ta là chuyên gia về phương diện bệnh truyền nhiễm, sẽ đi trộm thuốc của một tên vô danh tiểu tốt sao?

Ở xung quanh có không ít người cười, Mạc Phàm quá đề cao mình rồi.

Mạc Phàm không để ý đến Hoàng Đào Nhiên, tiếp tục nói:

- Tôi không chỉ không đưa thuốc cho các ông, tôi muốn chữa bệnh cho ai các ông cũng không ngăn cản được, chúng ta đi thôi.

Mạc Phàm khoát tay với mọi người, muốn rời đi.

Hắn không muốn chữa bệnh cho người ta, ai cũng đừng nghĩ bảo hắn ra tay.

Nếu hắn muốn ra tay, một con kiến có thể ngăn được sao?

- Nếu bác sĩ Mạc rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách tôi không khách sáo.

Hoàng Đào Nhiên không sợ, lấy một chiếc điều khiển từ xa loại nhỏ trong túi ra, ấn nút màu đỏ ở phía trên.

Mạc Phàm còn chưa đi ra cửa, cửa phòng nghiên cứu mở ra, mấy sĩ binh súng thật đạn thật do một sĩ quan cầm đầu đi vào, họng súng đen thui ngăn trước cửa.

Sĩ quan kia liếc mắt nhìn đám người Mạc Phàm một cái, sắc mặt vô cùng kỳ lạ, nhanh chóng khôi phục bình thường, chào Hoàng Đào Nhiên, cung kính hỏi:

- Chuyên gia Hoàng, có gì phân phó?

Hoàng Đào Nhiên cười hài lòng, chỉ vào Mạc Phàm.

- Người này có ý đồ mang vật nguy hiểm vào khu cách ly, mong bắt cậu ta lại giúp tôi, lấy thứ trong tay cậu ta, tôi muốn kiểm tra một phen.

Tròng mắt Lữ Hữu Tài híp lại, cũng cười, thầm nghĩ thủ đoạn của Hoàng Đào Nhiên cao minh.

Cho dù y thuật của Mạc Phàm tốt, không có khả năng không sợ súng?

Chỉ cần Mạc Phàm dám nói nửa chữ “Không”, nói không chừng sẽ bị bắn thành xúc xắc, dù sao tình huống hiện giờ khác xưa.

- Bác sĩ Mạc, cậu đừng kích động, trong súng bọn họ đều là đạn thật.

Lữ Hữu Tài giả mù sa mưa nhắc nhở.

Lúc trước có người bệnh biết mình bị lây bệnh truyền nhiễm, vậy mà cầm lấy dao phẫu thuật tập kích nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, với ý đồ thoát khỏi khu cách ly, liền bị một sĩ binh bắn.

Tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng trên tay vĩnh viễn có thêm một vết thương.

Lưu Nguyệt Như vô cùng bình tĩnh, trên mặt hiện lên lo lắng.

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang lóe lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm sĩ quan kia.

- Liên trưởng Tôn, chúng ta lại gặp mặt, lão gia tử mời tôi chữa trị cho Tần Kiệt, ông muốn ngăn cản tôi sao?

Sĩ quan này không phải ai khác, là liên trưởng Tôn người gác cửa ở biệt thự Tần lão gia hắn gặp lần trước.

Bệnh dịch bùng nổ, ông ta được phái đến nơi này phụ trách công việc bảo vệ khu cách ly.

Liên trưởng Tôn nhíu mày, sao ông ta không nhớ rõ Mạc Phàm.

Còn trẻ tuổi, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay tháo băng đạn của ông ta xuống.

Quan trọng nhất chính là, còn chữa được bệnh cho Tần lão gia tử.

Ông ta khoát tay một cái, bảo những người khác bỏ súng xuống, nhỏ giọng hỏi:

- Bác sĩ Mạc chắc chắn là chữa bệnh cho Tần thiếu chứ?

Tần thiếu bị Mạc Phàm đánh mới nằm viện, bởi vậy mới lây bệnh truyền nhiễm.

Mạc Phàm nói đến chữa bệnh cho Tần thiếu, ông ta có chút không dám tin tưởng.

- Tôi nói không phải ông dám cản tôi không, tôi thật sự ra tay với Tần Kiệt, ông ngăn được sao, lui ra.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Chuyện này…

Khuôn mặt liên trưởng Tôn đỏ bừng, quả thật ông ta không ngăn được Mạc Phàm.

Chỉ một lát sau, liên trưởng Tôn thở dài, lạnh lùng nhìn Hoàng Đào Nhiên một cái.

- Bác sĩ Mạc, tôi dẫn cậu qua đó.

Những lời này vừa nói ra, Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài lập tức ngơ ngẩn.
 
Back
Top Bottom