Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 161


Trên đường, Mạc Phàm chuẩn bị lý do thoái thác, tính giải thích với chị họ xong sẽ quay về biệt thự.

Chiếm được ba cái pháp bàn, tuy vẫn chưa dựng được Tụ Linh Đại Trận đầy đủ, nhưng nếu có thể luyện chế thành Trận Bàn, lại thêm khối Hải Nhãn Thạch làm Trận Nhãn, linh khí trong biệt thự sẽ nồng đậm gấp đôi trước.

Phải nhanh chóng thăng thực lực lên, mới là việc cấp bách.

Hắn còn chưa ra tiểu khu, một giọng nói quen thuộc dễ nghe truyền đến.

- Mạc Phàm, nhà em cũng ở tiểu khu này sao?

Mạc Phàm nhìn nơi phát ra tiếng, một mỹ nữ xuất hiện cách hắn không xa.

Mỹ nữ này 25, 26 tuổi, bên trên mặc áo T – shirt màu xám.

Phía dưới là quần bò bó sát, chân đi đôi giày cao gót màu trắng bốn cm, quần áo đơn giản bao quanh dáng người như người mẫu đồ lót của cô.

Trên gương mặt tuyệt mỹ là mắt kính viền đen, tăng thêm vài phần thời thượng và xinh đẹp.

Dáng người cao gầy và khuôn mặt xinh đẹp phối với nhau, bất luận là đứng hướng nào, chỗ đó sẽ là phong cảnh hoàn mỹ, làm nộ khí của tất cả đàn ông dâng lên, không kiềm chế được.

Vị mỹ nữ này là Trần Vũ Đồng chủ nhiệm lớp Mạc Phàm.

- Chào cô Trần, người thân của em ở nơi này.

Mạc Phàm có chút bất ngờ, vẫn chào Trần Vũ Đồng một tiếng.

- Vậy à, em chuẩn bị đi học sao, chúng ta đi cùng đi, đúng lúc tôi có việc tìm em.

Trần Vũ Đồng thản nhiên nói.

Mạc Phàm nhếch miệng, thầm nghĩ kế hoạch của hắn ngâm nước nóng rồi.

Hắn đáp lại một tiếng, đi đến bên cạnh Trần Vũ Đồng, một trái một phải ra khỏi tiểu khu.

Kiếp trước Trần Vũ Đồng đối với hắn không tệ, một mỹ nữ thành phố như vậy chưa từng ghét bỏ học sinh đến từ nông thôn là hắn, thường xuyên giữ hắn ở lại dạy riêng, còn thường xuyên tặng chút quà để khen thưởng, cổ vũ hắn học tập thật tốt.

Nếu không thành tích của hắn tệ như vậy, sao có thể thi được đại học Đông Hải một trong những trường học không tệ ở tỉnh Giang Nam?

Ngoài ra kiếp trước hắn và mỹ nữ chủ nhiệm này còn có chút quan hệ mập mờ.

Có một ngày Trần Vũ Đồng cả ngày không vui, phờ phạc ỉu xìu.

Sau khi dạy hắn tiếng anh xong liền kéo hắn đi ăn, còn gọi mấy chai bia trên bàn cơm.

Hắn nhìn ra chủ nhiệm lớp có tâm sự, cũng không từ chối, uống cùng với Trần Vũ Đồng.

Rõ ràng Trần Vũ Đồng chưa từng uống rượu, không thắng được tửu lực, chỉ một lát đã say mèm.

Miệng còn không ngừng kêu lên: Phú nhị đại gì đó, tiền đồ gì đó, đã là thời đại nào rồi còn ép duyên, tôi cảm thấy làm giáo viên rất tốt, các người thích phú nhị đại, sao các người không lấy.

Mạc Phàm không biết chỗ ở của Trần Vũ Đồng, chỉ có thể mang Trần Vũ Đồng say về chỗ mình.

Ai biết vừa để Trần Vũ Đồng lên giường, bỗng nhiên Trần Vũ Đồng ôm chặt lấy hắn.

- Tiểu Phàm, em có người con gái mình thích không, em xem cô đẹp không, em thích tôi không?

Rất nhiều câu hỏi từ miệng Trần Vũ Đồng nửa say nửa tỉnh thốt ra.

- Em…

Lúc ấy hắn khiếp sợ không nói ra lời, bình thường Trần Vũ Đồng lạnh lùng cao ngạo lại hỏi ra những câu này, còn dán sát như thế.

Hắn cũng uống chút rượu, tuổi trẻ khí thịnh, bị Trần Vũ Đồng mỹ nữ thành phố xinh đẹp như vậy quyến rũ, đâu chịu được?

Đúng lúc này, di động của hắn vang lên, là chị họ gọi tới.

Lúc này hắn mới nhanh chóng tỉnh táo lại, kinh hồn táng đảm thoát khỏi cái ôm của Trần Vũ Đồng.

Quả thật Trần Vũ Đồng uống hơi nhiều, một lát đã ngủ thật say.

Tối đó hắn gần như không ngủ, trong đầu đều là mấy câu hỏi và bộ dạng chọc người của Trần Vũ Đồng.

Sáng sớm hôm sau, vẻ mặt Trần Vũ Đồng bối rối, đỏ mặt rời đi, sau đó đều trốn tránh không nhìn thẳng mắt hắn.

Sau khi tốt nghiệp, hắn không gặp lại Trần Vũ Đồng, hắn nghe Bàn Tử nói Trần Vũ Đồng từ chức, gả cho một phú nhị đại ở thành phố Đông Hải, cuộc sống không vui vẻ lắm, sinh ba đứa con gái, sau đó bị nhà chồng đuổi đi.

- Em nghĩ gì thế?

Trần Vũ Đồng thấy Mạc Phàm suy nghĩ đến xuất thần, tò mò hỏi.

- Không có gì, chỉ nghĩ chút chuyện cũ.

Mạc Phàm nhìn Trần Vũ Đồng, cười nói.

Trần Vũ Đồng nhíu mày, cũng không truy hỏi tận gốc.

Thân là chủ nhiệm lớp, cô có thể hiểu đứa trẻ ở độ tuổi Mạc Phàm đang trong thời kỳ phản nghịch, có lúc cần bí mật và không gian riêng của mình, hỏi nhiều hơn không có lợi.

- Mạc Phàm, có phải gần đây em gặp phải chuyện gì khó khăn không, nếu đúng là như vậy em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng giải quyết giúp em.

Những lời này vừa nói ra, Mạc Phàm cảm thấy xúc động.

Kiếp trước Trần Vũ Đồng cũng từng hỏi hắn như vậy, lúc ấy là bị Trương Siêu, Triệu Phi bắt nạt không dám đi học.

Một đời này cùng là trốn học, nhưng nguyên nhân lại khác.

- Không có, rất tốt.

Mạc Phàm cười nói.

- Thực sự không có sao?

Trần Vũ Đồng truy hỏi.

- Thực không có!

Mạc Phàm cười khổ lắc đầu.

- Được rồi.

Trần Vũ Đồng bán tín bán nghi nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên khác thường.

Không biết vì sao, rõ ràng Mạc Phàm chỉ là đứa bé 16 tuổi, lại làm cô có cảm giác rất đặc biệt.

Đứa trẻ khác thậm chí là người trưởng thành, nhìn thấy cô sẽ nhìn chằm chằm ngực, chân hoặc mông, nhìn chăm chú, ước gì có thể dùng ánh mắt l*t s*ch cô, sau đó… Những ánh mắt này đều làm cô vô cùng chán ghét.

Thỉnh thoảng gặp phải người nhìn không chớp mắt, còn có nhiều người giả bộ đứng đắn nhưng sau lưng lại thảo luận về cô, những người này còn hạ lưu hơn người nhìn chằm chằm ngực cô.

Mạc Phàm lại khác, cũng sẽ nhìn chằm chằm cô, nhưng đôi mắt trong suốt, căn bản không làm cô có cảm giác chán ghét.

Ngoại trừ trong suốt linh động, giống như mang theo tang thương, không biết cất giấu chuyện xưa gì, làm cô vô cùng tò mò.

- Nếu không có chuyện gì, sau này không cho phép để Mục Kinh Hoa xin phép cho em nữa, mỗi ngày đi học đúng giờ, có nghe thấy không, tuy còn một khoảng thời gian nữa mới thi vào trường cao đẳng, nhưng phải thi đậu một trường đại học tốt.

Trần Vũ Đồng lạnh lùng nói.

Mạc Phàm gãi đầu, nếu như là những giáo viên khác, chắc chắn hắn không quan tâm, đối với Trần Vũ Đồng hắn cũng có chút không tiện từ chối, có lẽ là vì kiếp trước cô là người phụ nữ suýt xảy ra quan hệ giúp đỡ hắn không ít.

- Em sẽ cố gắng hết sức.

- Cố gắng hết sức?

Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, có chút tức giận.

Nhưng không đợi cô hỏi Mạc Phàm vì sao là cố gắng hết sức, tiếng còi xe chói tai truyền từ bên cạnh đến.

Ở cửa tiểu khu có một chiếc Ferrari màu đỏ, một thanh niên 25, 26 tuổi mặc tây trang, tóc rẽ ngôi giữa bóng loáng đứng ở nơi đó.

Người thanh niên này nhìn thấy Trần Vũ Đồng, trong mắt hiện lên nóng bỏng, đi tới.

- Vũ Đồng, đi dạy sao, anh đưa em đi, thử xem xe anh mới mua, Ferrari nhập khẩu.

Người thanh niên kia lắc lắc chìa khóa xe trong tay, cười đắc ý nói.

Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, ôn nhu trên mặt lập tức thay thành sắc lạnh.

- Không cần, tôi thích đi bộ đi làm.

Trần Vũ Đồng lạnh lùng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 162


Vẻ mặt thô bỉ của người thanh niên trầm xuống, sau đó cười nịnh nọt:

- Vũ Đồng, đừng vậy mà, anh lái xe từ tận thành phố Tây Hồ đến đây, chi phí đi đường đã lên tới năm sáu trăm tệ, hôm nay anh còn đẩy mấy hội nghị quan trọng, đều là hạng mục giá trị mấy trăm vạn, anh tổn thất lớn như vậy, chỉ muốn lái chiếc xe Ferrari này đưa em đi làm, chắc chắn chiếc xe này còn chưa có ở thành phố Đông Hải, em ngồi lên nhất định làm mù mắt chó của đám giáo viên cổ hủ trong trường em.

Người đàn ông này mới mở miệng đã tràn đầy hơi vị tiền, làm lông mày Trần Vũ Đồng nhíu càng chặt hơn.

Người đàn ông này chính là phú nhị đại nhà cô giới thiệu, trái lại cô không ghét đám nhà giàu.

Nhưng Tần Thọ này ngoại trừ có cao ngạo tự đại của không ít phú nhị đại ra, ăn nhậu gái gú cờ bạc không thiếu, bình thường thường xuyên đi đến quán bar, sòng bạc và các loại party.

Những chuyện này cô cũng có thể cắn răng tiếp nhận, đàn ông mà, ai mà không có chút chơi bời.

Nhưng trên dưới Tần Thọ này đều là hơi tiền và tâm ngoan thủ lạt, thật sự làm cô không chịu nổi.

Động một tí là tiêu bao nhiêu tiền, đẩy mấy hội nghĩ, buôn bán lời mấy ngàn vạn, từ chối bao nhiêu mỹ nữ, có người dám thổ lộ với cô, người kia sẽ nhanh chóng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những điểm này làm cô chịu đủ rồi.

Cô vốn dạy học ở tỉnh Giang Nam, vì trốn người này mới tới thành phố Đông Hải.

Ai biết mới hơn một tháng, đã bị anh ta tìm được, xem ra người trong nhà thật sự quyết tâm muốn gả cô cho người này.

Nghĩ vậy, trong mắt cô lộ ra khổ sở.

- Tần Thọ, anh đủ rồi đó, tôi nói tôi thích đi bộ, nếu anh thích khoe của, tự mình lái xe là được.

- Tần Thọ?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cha mẹ người thanh niên này đúng là có văn hóa, rất biết cách đặt tên.

Tần Thọ nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm bên cạnh Trần Vũ Đồng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Hai người cùng ra khỏi tiểu khu, không phải hai người làm chuyện gì vô liêm sỉ đấy chứ?

- Vũ Đồng, cậu ta là ai vậy.

Tần Thọ chỉ Mạc Phàm trầm giọng hỏi.

- Cậu ấy là học sinh của tôi, anh còn chuyện gì không, không thì tôi phải đi dạy rồi.

Trần Vũ Đồng không kiên nhẫn nói.

- Học sinh của em, dạy một tên ăn mày như vậy có gì vui, nếu em không thích nhàn rỗi, anh có thể sắp xếp em đến công ty anh làm, cho em quản trên trăm người, tiền lương một tháng cao gấp vô số lần em làm giáo viên.

Tần Thọ dửng dưng nói.

Làm giáo viên, không thể trừng phạt mắng những học sinh này, cố hết sức cũng không đạt kết quả tốt, không cẩn thận sẽ bị cha mẹ học sinh tố cáo, không thể chịu nổi.

Đâu có thoải mái như đến công ty làm quản lý cấp cao, nhìn ai khó chịu sẽ đuổi người đó, căn bản không cần băn khoăn nhiều như vậy.

- Tôi làm chuyện tôi thích, ai cần anh lo?

Trần Vũ Đồng tức giận nói.

- Không phải em là vị hôn thê của anh sao, anh mặc kệ em thì ai quản?

Tần Thọ lại cười nói.

- Ai là bạn gái anh, tôi đồng ý gả cho anh khi nào?

- Em không có đồng ý, nhưng cha mẹ em đồng ý, quà đính hôn của anh bọn họ nhận rồi, ngày đính hôn cũng đã định, ngày 15 tháng sau.

Đôi mắt đẹp của Trần Vũ Đồng mở to, vẻ mặt sửng sốt, trên mặt lộ ra khó mà tin.

- Anh nói cái gì?

Trên mặt Tần Thọ tràn đầy đắc ý, anh ta thèm muốn sắc đẹp Trần Vũ Đồng không phải ngày một ngày hai.

Từ khi nhìn thấy Trần Vũ Đồng liền hạ quyết tâm muốn tán được Trần Vũ Đồng, cho dù không chiếm được trái tim cô, cũng phải chiếm được thân thể cô.

Nhưng Trần Vũ Đồng không thích anh ta một chút nào, vẫn không đáp không để ý tới anh ta, anh ta chỉ có thể xuống tay từ chỗ cha mẹ Trần Vũ Đồng, mới cho cha mẹ Trần Vũ Đồng một trăm vạn, hai người già kia đã tôn kính anh ta như khách quý, còn định ngày đính hôn.

- Chẳng lẽ cha mẹ em không nói cho em?

- Làm sao có thể!

Trần Vũ Đồng lắc đầu, không hề tin.

Mạc Phàm nhíu mày, 15 tháng sau, đúng là buổi tối Trần Vũ Đồng bảo hắn uống rượu với cô, kết quả thiếu chút nữa xảy ra quan hệ.

Xem xa Tần Thọ này là nguyên nhân khiến ngày đó tâm tình Trần Vũ Đồng không vui.

- Không tin, em có thể gọi điện thoại cho cha mẹ hỏi một chút.

Tần Thọ cười nói.

Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, sắc mặt trắng bệch, trong mắt là tuyệt vọng.

- Không có khả năng!

- Thực ra gả cho anh có gì không tốt, gả cho anh em không những không cần quan tâm vấn đề tiền bạc, còn hưởng thụ vinh hóa phú quý bất tận, chuyện tốt như vậy, không biết sau lưng có bao nhiêu mỹ nữ muốn gả cho anh đâu.

Tần Thọ có chút tự tin nói, giống như mỹ nữ là sắt dính trên người anh ta.

- Người nào thích gả thì người đó gả, dù sao tôi sẽ không gả cho anh.

Trần Vũ Đồng tức giận nói.

- Bây giờ không lấy cũng không sao, cách đính hôn còn hơn một tháng, em có thể chậm rãi suy nghĩ, anh đưa em đi làm trước.

Tần Thọ cười đùa, giơ tay kéo Trần Vũ Đồng lên xe.

- Tần Thọ, anh buông ra, tôi nói rồi, tôi sẽ không ngồi xe anh.

Trần Vũ Đồng tức giận nói.

Cô dùng lực vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay Tần Thọ, nhưng dù sao cô cũng là con gái, sức lực không thể bằng Tần Thọ, giãy dụa vài lần cũng không thể tránh ra.

- Ngồi xe của anh thì sao chứ, sẽ không mang thai, cho dù mang thai cũng có không biết bao nhiêu người muốn đâu.

Tần Thọ đắc ý, muốn ôm Trần Vũ Đồng kiểu công chúa ép lên xe.

- Buông cô ấy ra.

Một giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.

Tần Thọ hơi sững sờ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lộ ra hung ác, hung dữ nói:

- Đồ ranh con, nhanh cút đi, chuyện của người lớn mày đừng nhúng tay vào.

- Tiểu Phàm, em mặc kệ tôi, đi học trước đi, lát nữa tôi sẽ đến.

Trần Vũ Đồng thấy Mạc Phàm đứng ra, hơi sững sờ đồng thời cuống quít nói.

Chuyện Mạc Phàm đánh đám huấn luyện viên ở trường cô cũng nghe nói đến, nhưng Tần Thọ này không phải người hắn có thể chọc.

Cho dù Mạc Phàm đánh thắng Tần Thọ, thế lực gia tộc Tần Thọ sẽ làm Mạc Phàm nhà tan cửa nát, còn không phải chịu trách nhiệm gì.

Cô không muốn vì chuyện của mình, sẽ gây rắc rối cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười với Trần Vũ Đồng, sau đó thờ ơ nhìn Tần Thọ.

- Tôi cho anh hai lựa chọn, anh lập tức biến đi, sau này không được quấn lấy cô Trần, hoặc anh dùng chỗ nào xâm phạm cô Trần, tôi sẽ phế chỗ đó của anh.

Tần Thọ hơi nhíu mắt lại, buông lỏng Trần Vũ Đồng ra, đánh giá Mạc Phàm đầy hứng thú.

- Ô, còn nhỏ tuổi đã biết anh hung cứu mỹ nhân, nhân cơ hội tán gái, mày có biết tao là ai không, có tin tao không cần động tay, chỉ một câu nói sẽ có người trong trường học đánh mày tàn phế hay không?

Tần Thọ chỉ Mạc Phàm cười mỉa nói.

Tay anh ta chạm Trần Vũ Đồng thì phế tay, anh ta đè Trần Vũ Đồng tên nhóc này khiến anh ta thành thái giám chắc?

Bây giờ trẻ con đúng là, thật sự không biết trời cao đất rộng.

- Tần Thọ, anh làm gì thế, em ấy còn là đứa bé, bực bội thì trút lên tôi đây này.

Trần Vũ Đồng chắn trước người Mạc Phàm nói.

Chưa nói hết những lời này, lại k*ch th*ch lửa ghen trong lòng Tần Thọ.

Tiện nhân này xa cách với ông đây, lại bảo vệ tên ăn mày như thế, không phải là sư đồ luyến đấy chứ?

- Anh không chấp với cậu ta cũng được, lên xe.

Tần Thọ nắm lấy cổ tay trắng nõn của Trần Vũ Đồng cười đắc ý nói.

Chỉ cần Trần Vũ Đồng lên xe anh ta, anh ta sẽ mang Trần Vũ Đồng tới chỗ không người, thu phục trên xe.

Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, lộ ra chút do dự.

Không đợi cô quyết định có lên xe Tần Thọ không, Mạc Phàm lắc đầu.

- Anh đã không chọn điều thứ nhất, tôi chọn điều thứ hai giúp anh vậy.

Nói xong tay hắn như tia chớp, nắm lấy tay Tần Thọ đang nắm cổ tay Trần Vũ Đông, hơi dùng lực, âm thanh xương cốt bị lệch lập tức vang lên. “Rắc rắc!”

“A!” Tiếng kêu thảm thiết như giết heo truyền từ miệng Tần Thọ ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 163


- Chuyện này…

Trần Vũ Đồng cúi đầu nhìn tay Tần Thọ, vẻ mặt sửng sốt, vô cùng khiếp sợ.

Vậy mà Mạc Phàm bẻ gãy tay Tần Thọ.

Cô cảm động đồng thời lo lắng hiện lên trên mặt.

- Làm sao bây giờ?

Tần Thọ không phải người dễ đối phó như vậy, nhất là ở thành phố Đông Hải.

Khi cô còn dạy học ở tỉnh Giang Nam, một nam giáo viên trẻ tuổi thổ lộ với cô, cô cũng không đồng ý, dù vậy ngày hôm sau nam giáo viên kia không có đi làm.

Nói là xảy ra tai nạn xe cộ, hai đùi bị nghiền nát, sau đó cô mới biết là Tần Thọ sai người làm.

Từ đó về sau, cô thường xuyên có biểu cảm cao ngạo lạnh lùng, tránh để người tiếp xúc cô bị liên lụy.

Tần Thọ đã càn rỡ như vậy ở tỉnh Giang Nam, huống chi quay về thành phố Đông Hải.

- Tiểu Phàm, nhanh buông tay.

Trần Vũ Đồng kéo Mạc Phàm, vội vàng nói.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười với Trần Vũ Đồng.

- Yên tâm đi, cô Trần, người như vậy em sẽ đối phó, cho dù không đối phó được, em cũng sẽ không để cô gả cho loại cầm thú này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Đồng lập tức đỏ lên, tuy Mạc Phàm là học sinh của cô, nhỏ hơn cô tám chín tuổi, lúc này trái tim cô vẫn không ngừng đập loạn, giống như bên trong có con nai nhảy loạn.

Đôi mắt đẹp đánh giá Mạc Phàm, tràn đầy vẻ phức tạp.

- Tiểu Phàm, tôi sẽ không gả cho anh ta, em buông anh ta ra trước.

Sau khi Trần Vũ Đồng lấy lại tinh thần, tiếp tục nói.

Mạc Phàm dũng cảm đến mấy cũng chỉ là đứa bé, không rõ thế giới bên ngoài trường học tàn nhẫn biết bao nhiêu.

Đương nhiên cô cũng không biết Mạc Phàm là Mạc thần y Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đã lan truyền vô cùng kỳ diệu.

Tần Thọ bị Mạc Phàm bóp nát cổ tay, đau đớn sắp khóc, thấy Mạc Phàm không chịu buông ra, trên gương mặt lộ ra dữ dằn, quát:

- Tên lưu manh này, mày biết tao là ai không, nhanh buông tay tao ra, nếu không tao làm mày hối hận cả đời.

Tên ăn mày này dám ra tay với anh ta, không diệt cả nhà nó, ông đây không họ Tần.

Mạc Phàm cười không thèm để ý, đương nhiên hắn biết người này là ai, không phải cầm thú sao?

- Còn hối hận cả đời không?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, ngón tay như kiếm ấn vào các huyệt Thái Khê, huyệt Quan Nguyên, huyệt Hội Âm của Tần Thọ, lúc này mới buông anh ta ra.

Tần Thọ ôm cổ tay tru lên, còn chưa kêu vài tiếng, hai chân kẹp chặt lại, một tay chạm vào giữa đ*ng q**n, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, khó coi hơn lúc nãy gấp trăm lần.

- Tên lưu manh, mày đã làm gì tao?

Bị Mạc Phàm điểm vài cái, vậy mà phía dưới anh ta hoàn toàn teo lại, lần này đáng sợ rồi.

- Tôi đã nói rồi, anh muốn dùng chỗ đó xâm phạm cô Trần, tôi sẽ phế chỗ đó của anh.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Mày!

Tần Thọ trừng mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ:

- Nhóc con, nhanh thả ra cho tao, nếu không tao không khách sáo với mày.

Tiểu đệ đệ rụt lại, sau này anh ta chơi thế nào.

Không chỉ không chơi được Trần Vũ Đồng, cũng không chơi được các em gái khác.

- Thả ra cho anh, ha ha.

Mạc Phàm cười, không để ý đến anh ta, cười nói với Trần Vũ Đồng:

- Cô Trần, chúng ta đi thôi.

- Nhóc con, đợi tao tìm bác sĩ chữa trị, tao nhất định sẽ băm mày ra vạn đoạn.

Tần Thọ biết không đánh lại được Mạc Phàm, chỉ giận dữ hét.

- Đợi bác sĩ khác chữa trị được, anh hãy nói những lời này.

Mạc Phàm cười nói.

Y tiên bất tử hắn ra tay, có thể để những người khác chữa được sao?

Đương nhiên bây giờ khoa học phát triển như vậy, cắt đi cấy một cái khác thì được.

- Cái gì?

Vẻ mặt Tần Thọ thay đổi, vội vàng đến trước Mạc Phàm:

- Nhóc con, mày nhanh chữa đi, nếu không hai người ai cũng đừng nghĩ rời đi.

Vẻ mặt Trần Vũ Đồng nghi ngờ, rốt cuộc Tần Thọ bị sao vậy, thả ra cái gì?

Mạc Phàm cười, chỉ chiếc Ferrari của Tần Thọ.

- Chúng tôi không đi, nhưng nó rời đi, anh không đuổi theo à?

Vẻ mặt Tần Thọ sửng sốt, chỉ thấy chiếc xe anh ta mới lái từ thành phố Tây Hồ đến đang đi về phía trước.

Đường phố này có vẻ bằng phẳng, không có độ dốc gì, khi anh ta xuống xe đã kéo thắng xe, vậy mà Ferrari của anh ta càng chạy càng nhanh.

- Sao lại thế này?

Chi do dự chưa tới một phần tư giây, anh ta liền đuổi theo Ferrari, đây là xe anh ta dùng mấy trăm vạn mới mua được.

Tiểu đệ đệ đi vào còn chưa đi ra, xe hủy đi thực sự không còn.

- Nhóc con, lá gan mày lớn đó, có bản lĩnh nói cho tao biết tên.

Anh ta mới chạy hai bước, liền dừng bước lại, quay đầu hung dữ hỏi.

Anh ta có nếm thiệt thòi như vậy bao giờ, tay bị bóp gãy, phụ nữ bị cướp đi, tiểu đệ đệ còn rụt vào, còn chưa báo thù được.

Nếu thù này không báo, hắn còn tên là Tần Thọ sao.

Trần Vũ Đồng vội vàng lắc đầu với Mạc Phàm:

- Tiểu Phàm, đừng nói cho anh ta.

Tuy bây giờ Mạc Phàm như đứng ở thượng phong, thế lực sau lưng Tần Cừu tuyệt đối không phải Mạc Phàm có thể trêu chọc, vẫn đừng nên nói cho Tần Thọ thì tốt hơn, sau này cẩn thận một chút là được.

- Tôi tên Mạc Phàm, lớp hai năm ba, anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tuy có khả năng tôi không ở đây nhiều lắm.

Mạc Phàm không thèm để ý nói.

- Được, mày đợi đó, nếu mày có thể sống qua ngày mai, tao cùng họ với mày.

Tần Thọ hung dữ nói, nói xong lại đuổi theo xe của anh ta.

- Xe của tôi, xe của tôi!

Bộ dạng vô cùng chật vật.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười, giống như không nghe thấy.

- Cô Trần, chúng ta đi thôi.

Trần Vũ Đồng không đi, trên mặt đều là lo lắng, một lúc sau môi khẽ mở.

- Tiểu Phàm, nếu không gần đây em đừng đi học, tôi sẽ xin nghỉ giúp em.

Mạc Phàm chọc Tần Thọ, với hiểu biết của cô về Tần Thọ, gần đây Mạc Phàm không lên lớp thì tốt hơn.

- Cô Trần, không phải cô mới nói gần đây em không được trốn học sao?

Mạc Phàm cười nói.

- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, dù sao em đừng đi học tốt hơn, những phần em bỏ qua tôi sẽ chuẩn bị tài liệu, bổ sung lại toàn bộ giúp em.

Trần Vũ Đồng đỏ mặt, nghiêm túc nói.

Mạc Phàm lộ vẻ bất ngờ, cũng vui vẻ đồng ý.

Một đời này xảy ra không ít thay đổi, nhưng có một số điểm vẫn quay về quy củ, ví dụ như chuyện Trần Vũ Đồng dạy hắn học.

- Được, vậy em đưa cô đi dạy trước, sau đó quay về tự học.

Mạc Phàm nói.

Chị họ còn đang đợi hắn ở trường đi công đạo, chắc chắn phải đến trường.

- Ừm.

Trần Vũ Đồng gật đầu, lo lắng trên mặt không ít đi, trong lòng luôn nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào, chẳng lẽ thật sự phải gả cho tên cầm thú?

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, vừa rồi Tần Thọ nói gì mà thả ra, em làm gì anh ta vậy?

Trần Vũ Đồng tò mò hỏi.

- Cũng không có gì, chỉ là chút y thuật, thông qua mấy huyệt vị có thể làm d**ng v*t người ta co rụt.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Phương pháp này vô cùng đơn giản với hắn, cũng là phương pháp tốt nhất thu thập cầm thú.

- d**ng v*t co rụt?

Trần Vũ Đồng che miệng, khuôn mặt lập tức đỏ đến tận cổ, vô cùng kinh ngạc.

Cô đã 24 tuổi, sớm đã thành người lớn, tất nhiên cô biết d**ng v*t co rụt là gì.

Trách không được vẻ mặt Tần Trách như vậy, hóa ra chỗ đó bị rụt lại.

- Vậy mà em còn biết y thuật?

Trần Vũ Đồng kinh ngạc hỏi.

- Biết một chút.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Đôi mắt Trần Vũ Đồng nhìn Mạc Phàm lại khác thường hơn nhiều, lập tức có lo lắng hiện lên.

- Nếu em là bác sĩ chữa trị ung thư nổi tiếng kia thì tốt rồi, đáng tiếc không phải.

Nếu là bác sĩ chữa trị ung thư, Tần Thọ sẽ không dám làm gì Mạc Phàm.

- Cô nói Mạc…

Mạc Phàm vừa định trả lời, di động lại vang lên, lần này là số không biết.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 164


Mạc Phàm do dự, nhận điện thoại, giọng một thanh niên xa lạ truyền từ bên trong ra.

- Là Mạc đại sư sao, cha tôi tên là Tần Trách, bây giờ linh chi trăm năm đang ở chỗ tôi, không biết cậu có thời gian rảnh không, tôi đưa qua cho cậu.

Giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn mang theo chút cao ngạo.

Mạc Phàm khẽ cau mày, vẻ mặt như thường.

- Buổi chiều, Vân Trung Thự, biệt thự số 9.

- Được, buổi chiều gặp.

Nói đơn giản mấy câu, Mạc Phàm tắt điện thoại.



Trần Vũ Đồng thấy Mạc Phàm nói chuyện xong, lúc này mới mở miệng dặn dò lần nữa.

- Tôi đến trường học, em nhanh về đi, gần đây cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì đừng ra cửa, nếu Tần Thọ tìm em gây phiền phức, nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Trần Vũ Đồng lấy di động của Mạc Phàm, lưu số điện thoại của cô vào, lưu xong mới trả điện thoại cho hắn.

- Có nghe thấy không?

Nếu Tần Thọ gây khó dễ cho Mạc Phàm, có lẽ cô ra mặt còn có thể giải quyết, dù sao chuyện này vì cô mà ra.

Tuy cô từ chối gả cho Tần Thọ, nhưng thật sự có thể tránh được vòng quay vận mệnh sao?

Vừa rồi Tần Thọ bị Mạc Phàm ngược chỉ như giấc mộng ảo dễ tan vỡ, dùng không lâu sẽ bị phá nát.

Mạc Phàm đáp lại, biết mình bị xem thường cũng không nói gì thêm.

Đợi Trần Vũ Đồng vào trường học, hắn liên lạc với chị họ, liền đi đến sân bóng rổ trong trường.



Mạc Phàm vừa mới tiến vào trường học, Ferrari màu đỏ lúc trước bị thi triển pháp thuật phát ra tiếng nổ ong ong, từ một góc rẽ lái về, dừng trước cửa trường học.

Chiếc xe này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

- Cậu xem, Ferrari!

Có mấy người phụ nữ ăn mặc thời thượng lấy điện thoại ra chụp.

Trên xe, Tần Thọ liếc mắt nhìn đám người này đầy khinh bỉ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tiến vào trường học, ngoan độc trong mắt lóe lên.

Anh ta cho rằng Mạc Phàm không dám về trường học, ai biết lá gan tên nhóc này lớn, còn dám đi học, rất tốt.

Anh ta cười lạnh lùng, lấy điện thoại ra gọi điện.

- Tiểu Kiệt, bây giờ em có ở trường không?

Tần Thọ hỏi.

- Có, có chuyện gì vậy, anh họ.

Trong điện thoại, một giọng nói cao ngạo truyền đến.

- Em có rảnh không?

- Buổi sáng có, buổi chiều em có việc phải xử lý.

- Trường em có người tên Mạc Phàm học lớp hai năm ba, em quen không, giúp anh thu thập cậu ta, ra tay nặng chút, tốt nhất khiến cậu ta không thể sinh con được.

Tần Thọ vô cùng tức giận nói.

- Mạc Phàm?

Trong điện thoại dừng một lát:

- Các cậu quen người này không?

- Là tên mới từ nông thôn tới, trong khoảng thời gian này anh không có ở trường học, Vương Kinh Phi cũng bị ngược một lần.

Một giọng nói khác vang lên.

- Hả…? Người này còn có chút thú vị, đi bắt cậu ta cho tôi.

- Dạ!

- Cậu ta mới vào cổng trường, nhìn bộ dạng như muốn đi đến sân bóng rổ.

Tần Thọ xuống xe, nhìn hướng Mạc Phàm đi, xen mồm nhắc nhở.

Anh ta tốt nghiệp ở trường này, cho nên vô cùng quen thuộc trường nơi này.

- Được, giao cho em, em sẽ làm anh hài lòng, anh có muốn làm cùng không?

Trong điện thoại hỏi.

- Không cần, anh có việc gấp phải xử lý, nhớ ra tay nặng chút.

Tần Thọ nói.

Nếu là bình thường, chắc chắn anh ta sẽ đích thân thu thập Mạc Phàm, nhưng anh ta phải nhanh chóng đi tìm bác sĩ giải quyết vấn đề d**ng v*t co rụt, chuyện lớn này không giải quyết, chuyện gì anh ta cũng không có tâm tình.

- Đúng rồi, Tiểu Kiệt, đừng đánh chết cậu ta, lúc nào đó anh sẽ thu thập cậu ta một trận.

Nhỡ đâu không tìm được người chữa trị, có thể tìm tên lưu manh này.

- Yên tâm đi, em tự có chừng mực, em tắt máy đây.

Tiếng “Tút tút tút…” vang lên trong điện thoại Tần Thọ.

Tần Thọ không thèm để ý, hung dữ nhìn thoáng qua nơi Mạc Phàm biến mất.

- Đắc tội ông đây, xem tên nhóc mày chết thế nào.

Mắng xong, Tần Thọ lái xe đến bệnh viện.

Buổi tối còn hẹn một đôi chị em đến nhà chơi, như này sẽ bị chê cười mất.



Mạc Phàm không biết những chuyện này, hắn đi thẳng đến sân bóng rổ.

Bởi vì trên đường chậm trễ thời gian, bây giờ đã là thời gian tan học buổi sáng, không ít người đến sân bóng rổ chơi đùa.

Trước kia hắn và Bàn Tử cũng thường xuyên đánh bóng rổ lúc này, hắn đánh bóng rổ cũng không tệ lắm.

Vừa tiến vào cửa, liền cảm thấy gió truyền đến, một quả bóng bay về phía hắn với tốc độ cực nhanh… Mạc Phàm khẽ cau mày, tay như tia chớp vươn ra, quả bóng thế tới rào rạt bị hắn bắt lấy.

- Mẹ kiếp, Tiểu Phàm, cậu có cần lợi hại như vậy không, vậy mà cũng bị cậu bắt lấy.

Bàn Tử chạy như điên tới cười nói.

Anh ta vốn chỉ đùa Mạc Phàm một chút, ai biết bị Mạc Phàm bắt lấy.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, trả bóng cho anh ta.

Tốc độ này mà hắn không bắt được thì không xứng với bốn chữ y tiên bất tử.

- Tiểu Phàm, sao hôm nay cậu lại tới trường học, tôi đã nghĩ xong lý do xin phép cho cậu rồi, lát nữa cô Trần tới tôi sẽ xin phép cho cậu.

Bàn Tử tò mò hỏi.

- Không cần giúp tôi đâu, trên đường tới tôi gặp cô Trần, cô ấy đã phê chuẩn rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Hả…?

Bàn Tử trừng mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm.

Cô Trần phê chuẩn là tốt nhất, loại chuyện động não này, anh ta thật sự không am hiểu, quả thực rất dày vò.

- Đúng rồi, có phải cậu tới trường học có chuyện gì không?

Bàn Tử hỏi.

- Tôi tới tìm…

Mạc Phàm nói, hắn không cần giấu diếm Bàn Tử chuyện gì.

Nhưng hắn chưa nói xong, một đám người đi vào sân bóng rổ, giọng nói không thân thiện truyền đến.

- Tần thiếu, cậu ta là Mạc Phàm.

Một người chỉ Mạc Phàm đang nói chuyện với Bàn Tử, trong mắt đều là hung ác nham hiểm.

Người này là Triệu Phi mấy ngày hôm trước bị mất tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, lúc này Triệu Phi đứng bên cạnh người thanh niên mặc đồ thể thao, anh ta cúi thấp người, giống như vô cùng kính sợ thanh niên này.

Người thanh niên bên cạnh Triệu Phi cùng tuổi Mạc Phàm, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, liếc mắt một cái liền làm người ta cảm thấy bất phàm, nhưng trong mắt đều là bướng bỉnh lỳ lợm và l* m*ng.

Thanh niên này nhìn theo ngón tay Triệu Phi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt hiện lên khinh thường.

Nhưng anh ta vẫn đi về phía Mạc Phàm.

Người thanh niên này vừa xuất hiện, sân bóng vốn vô cùng náo nhiệt yên tĩnh lại.

Vô số ánh mắt nhìn người thanh niên kia, vô cùng khiếp sợ.

- Tần thiếu?

Ngay cả Bàn Tử cũng sửng sốt, không tự chủ được đọc hai chữ “Tần thiếu” ra.

Tứ thiếu của trường trung học Đông Hải, ngoại trừ Vương Kinh Phi, Sở Vũ Thần, Đường Ngạo Thiên, kế tiếp là Tần Kiệt Tần thiếu.

Tần Kiệt là người lợi hại nhất trong tứ thiếu, ba người khác không dám động vào người này.

Nhưng từ sau khai giảng Tần thiếu không tới trường học, nghe nói tham gia đặc huấn trong bộ đội, hôm nay tới trường học làm gì?

Nhìn thấy Triệu Phi bên cạnh Tần Thiếu, trên mặt Bàn Tử hiện lên lo lắng.

Không phải Tần thiếu tới tìm Mạc Phàm gây phiền phức đấy chứ?

Bên cạnh Tần thiếu, Triệu Phi cười đắc ý.

Mạc Phàm khiến anh ta mất tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, anh ta đang lo không có biện pháp trả thù Mạc Phàm.

Ai biết thuộc hạ Tần thiếu tới lớp, hỏi ai quen Mạc Phàm, anh ta dứt khoát theo tới chỉ giúp Tần thiếu.

Tần thiếu là ai, Tiểu Ma Vương ngay cả Vương Kinh Phi cũng sợ ba phần, tìm Mạc Phàm chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Lần này xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.

Diệt uy phong của Vương Kinh Phi, cậu ta có thể đối phó Tần thiếu sao?

Tần Kiệt đi đến bên cạnh Mạc Phàm, mí mắt khẽ nâng, lạnh lùng nói:

- Cậu là Mạc Phàm, nhìn cũng thường thôi?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 165-166


165

Tần Kiệt mới mở miệng, người đi theo anh ta nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường, nhao nhao cười nói:

- Tần thiếu, Vương Kinh Phi, Sở Vũ Thần, Đường Ngạo Thiên không tính là gì trước mặt cậu ta, một người mới tới là cái thá gì chứ, hôm nay căn bản không cần anh ra tay, chúng em có thể thu phục cậu ta.

Triệu Phi cũng cười theo, quả nhiên anh ta đoán không sai, Tần thiếu đến tìm Mạc Phàm gây phiền phức, nói như vậy, thù của anh ta được báo rồi.

Đôi mắt lạnh lùng hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, tràn đầy vẻ đắc ý, anh ta tuyệt đối không thể uổng phí mất tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm.

Bàn Tử chơi trên sân bóng rổ một lát, trên người đầy mồ hôi, lần này lại mồ hôi đầm đìa hơn, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. - Tần thiếu, cậu ấy là Mạc Phàm, vừa tới trường được mấy ngày, cậu tìm cậu ấy có chuyện gì… Bàn Tử cười gượng nói.

Mạc Phàm còn chưa gặp Tần thiếu, có khả năng không biết anh ta, cho dù Mạc Phàm lợi hại, không nên chọc Tần thiếu tốt hơn.

- Tên mập đáng chết này, ở đây đến lượt mày nói sao?

Bàn Tử còn chưa nói xong, thuộc hạ của Tần Kiệt tên Tần Thành nắm lấy cổ áo Bàn Tử, quát.

Tuy Tần Thành này kém xa Tần Kiệt, nhưng cũng là người Tần gia, hung danh hiển hách ở trường, cũng vì đánh nhau trong sân bóng rổ trường học mà vào cục cảnh sát, không phải người Bàn Tử có thể trêu chọc.

Bàn Tử vội vàng câm miệng, trên mặt còn nở nụ cười.

- Ừm, không đến lượt tôi nói chuyện.

Mạc Phàm khẽ nhíu mày, hàn quang trong mắt lóe lên, không nói gì.

Tần Kiệt lạnh lùng nhìn Bàn Tử một cái, lúc này mới mở miệng nói tiếp.

- Tôi nghe nói, ngày đầu tiên cậu đi học đã đánh bại huấn luyện viên Taekwondo, còn đuổi anh ta đi?

- Ngày hôm sau đánh thuộc hạ của Vương Kinh Phi và chủ nhiệm phòng giáo vụ, ngay cả Vương Kinh Phi ra mặt, cũng thua trong tay cậu.

- Nửa tháng sau Trương Siêu bắt nạt Lý Thi Vũ, bị vệ sĩ của cậu ta đánh gãy hai chân, còn suýt chết chìm trong nước.

- Cậu còn nói một câu, khiến tư cách thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm của Triệu Phi không còn nữa, có chuyện này sao?

Hỏi liên tiếp, nói ra toàn bộ những chuyện Mạc Phàm làm ở trường học.

Rõ ràng mỗi chuyện đều đủ làm cả trường khiếp sợ, nhưng từ miệng Tần Kiệt nói ra, lại là khinh thường sâu đậm, khiến người ta có cảm giác như thi được 60 điểm, không có gì ghê gớm.

Tần thiếu là một trong tứ thiếu của trung học Đông Hải, hắn có biết, chắc là người Tần gia.

Bởi vì kiếp trước hắn không tiếp xúc với tứ thiếu của trung học Đông Hải, nên hắn không biết thân phận cụ thể của Tần thiếu ở Tần gia là gì.

Nhưng Tần gia thì sao chứ?

- Chuyện này liên quan gì đến cậu?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

Hắn vừa dứt lời, Bàn Tử lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ xong đời rồi.

Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng đối phương là Tần thiếu.

Tuy ngày đó anh ta gặp Tần tiểu thư ở nhà Mạc Phàm, hình như Mạc Phàm cũng có chút quan hệ với Tần gia.

Dù vậy nếu hôm nay Mạc Phàm đắc tội Tần thiếu, nói không chừng hợp tác giữa Tần gia và Mạc gia sẽ bị gián đoạn.

Những người xung quanh nghe Mạc Phàm nói vậy, lập tức sửng sốt, không ít người cười khinh thường.

- Mạc Phàm này tự tin quá mức, xem ra cậu ta không biết sự lợi hại của Tần thiếu.

- Hôm nay cậu ta nếm mùi đau khổ rồi.

- Gần đây tên nhóc này rất ngông cuồng, có Tần thiếu dạy dỗ cậu ta cũng được, tránh cho người ta cảm thấy trung học Đông Hải chúng ta không ai có thể đối phó được cậu ta.

Trong lòng Triệu Phi cảm thấy vui vẻ, Mạc Phàm vô lễ với Tần thiếu sẽ bị dạy dỗ càng nặng, đương nhiên anh ta cũng càng vui vẻ.

Tần Kiệt khẽ cau mày, ánh mắt đánh giá Mạc Phàm càng lạnh hơn, không đợi anh ta mở miệng, Tần Thành ở bên cạnh kêu lên.

- Tên kia, có phải mày không muốn sống nữa hay không, dám nói với Tần thiếu của chúng tao như vậy, muốn tao tiễn mày một đoạn à.

Mắt Mạc Phàm nheo lại, lóe lên hàn quang.

- Cậu là ai, nơi này đến lượt cậu nói chuyện sao?

Vẻ mặt Tần Thành lập tức trầm xuống, giống như bị người ta tát mạnh một cái.

- Mẹ nó!

Anh ta mắng một tiếng, muốn xông lên dạy dỗ Mạc Phàm.

Quả thật thân phận anh ta không bằng Tần Kiệt, nhưng cũng là chi thứ Tần gia, người bình thường không thể so được, vậy mà Mạc Phàm này nói anh ta không có tư cách nói chuyện.

- Đủ rồi!

Tần Kiệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Thành một cái, lạnh lùng nói.

Tần Thành không cam lòng, đôi mắt hung ác trừng Mạc Phàm một cái, vẫn lùi về phía sau Tần Kiệt.

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Kiệt nhìn Mạc Phàm, vô cùng bá đạo nói:

- Quả thật chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng Tần Kiệt tôi làm việc còn cần liên quan sao?

Những lời này vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.

- Tần thiếu đúng là Tần thiếu, muốn làm gì thì làm cái đó, còn cần lý do sao?

Có người dựng ngón cái khen ngợi.

- Tần thiếu quá khí phách, quá đẹp trai…

Có nữ sinh ở sân bóng rổ xem nam sinh chơi bóng, hoa si nói.

Đám Tần Thành, Triệu Phi cười đắc ý, lần này xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười không thèm để ý.

Nếu không phải nể mặt Tần gia không tệ với hắn, hắn đã tát chết Tần thiếu này.

- Ý của cậu là, hôm nay cậu muốn tới tìm tôi gây phiền phức?

- Không hẳn vậy, hôm nay cậu đắc tội một anh họ tôi, đắc tội người Tần gia chúng tôi nhất định phải trả giá lớn.

Tần Kiệt lạnh lùng nói.

Xung quanh lập tức hiểu ra, chẳng trách Tần Kiệt tới tìm Mạc Phàm gây phiền phức, hóa ra Mạc Phàm chọc vào người Tần gia.

Tâm tình Bàn Tử lập tức chìm xuống đáy cốc, lần này xong rồi, Mạc Phàm đắc tội người Tần gia.

Tần gia có tiếng lưu manh, một khi có người bị bắt nạt, cơ bản nhà người kia xong đời rồi.

- Mạc Phàm xong rồi, ai cũng không cứu được cậu ta.

Triệu Phi cười nói, không hiểu sao tâm tình thoải mái hơn.

Mặt Mạc Phàm không đổi, hóa ra Tần Thọ kia cũng là người Tần gia, chẳng trách Trần Vũ Đồng e ngại thế lực sau lưng Tần Thọ như vậy.

Nói như thế, cũng xử lý được nhiều.

Vừa rồi hắn còn suy nghĩ, làm thế nào mới khiến cô Trần tự do, bây giờ có rồi.

- Quả thật tôi làm gãy cổ tay anh ta, cậu muốn làm gì?

Mặt Mạc Phàm không đổi hỏi.

- Rất đơn giản, qua ba cửa.

Tần Kiệt vươn ba ngón tay.

- Ba cửa là?

- Thứ nhất, không phải công phu cậu rất lợi hại sao, nhiều người như vậy không phải là đối thủ của cậu, tôi cũng có chút công phu, hai chúng ta đọ sức, nếu cậu có thể đứng dậy sau khi tôi đấm ba quả, thì tính cậu thắng.

- Thứ hai, không phải cậu được hoa hậu giảng đường yêu thích sao, lập tức tụ tập bốn, nếu hôm nay cậu tìm được hai người, bọn họ đồng ý đứng bên cạnh cậu, tôi sẽ tính là cậu thắng.

- Thứ ba, không phải cậu có bản lĩnh hủy bỏ tư cách thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm sao, tôi đã qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, trở thành thành viên dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, nếu cậu có năng lực hủy bỏ tư cách này của tôi, tính cậu thắng.

- Nếu cậu qua ba cửa này, tôi sẽ không tính toán chuyện cậu đắc tội Tần gia chúng tôi, nếu cậu không qua được một cửa, cậu phải lạy trước mặt tôi một tiếng, cậu có dám không?

Tần thiếu còn chưa nói xong, không ít người sợ ngây người.

- Tần thiếu thật lợi hại, đây là muốn đánh bại Mạc Phàm hoàn toàn.

- Có thể hoàn thành ba chuyện này được sao?

- Người qua ba cửa này chắc chắn không tồn tại!

166

Không nói đến hai cửa sau, cửa đầu tiên Mạc Phàm cũng không qua được.

Lúc năm nhất Tần Kiệt từng khiêu chiến huấn luyện viên Taekwondo, huấn luyện viên bị anh ta một quyền đánh ngã, còn không đứng dậy được.

Ngay cả Đường Ngạo Thiên xuất thân từ Đường gia võ đạo thế gia, là tứ thiếu của trung học Đông Hải, cũng bị Tần Kiệt ngược tơi bời.

Hai năm trước Tần Kiệt lợi hại như vậy, khai giảng xong lại trải qua đặc huấn bộ đội một tháng, chắc chắn thực lực hiện giờ tăng lên, sao Mạc Phàm có thể là đối thủ của anh ta?

Đừng nói ba quyền, một quyền cũng có thể đánh ngã Mạc Phàm.

- Vậy mà Tần thiếu là dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng cấp bậc thượng úy đã là ván đã đóng thuyền.

Có người nghe thấy nội dung cửa ba, kinh ngạc nói.

Hoa Hạ Thần Kiếm không chỉ là một trong những bộ đội đặc chủng lợi hại nhất Hoa Hạ, thí luyện cũng rất khó khăn.

Nghe nói đệ tử cùng tham gia với một số Binh Vương trong bộ đội, đệ tử thông qua đều là tinh anh, vậy mà Tần thiếu thông qua, như vậy Tần thiếu lợi hại biết bao nhiêu?

- Điểm ấy là gì với Tần thiếu, anh ấy vốn có thể để gia tộc tiến cử, Tần thiếu lại bỏ qua, còn dựa vào thực lực để qua thí luyện, thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm.

Tần Thành đắc ý nói, giống như anh ta mới là dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm.

- Tần thiếu thật lợi hại!

- Không hổ là người mạnh nhất trong tứ thiếu Đông Hải!



Trong lúc này, mọi người càng thêm kính nể Tần thiếu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại càng khinh thường hơn.

- Không cần đấu, chắc chắn Mạc Phàm thua rồi.

Không ít người nói chắc chắn không nghi ngờ.

- Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, cũng không chịu nổi một quyền của Tần thiếu.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, cằm Tần Kiệt khẽ nâng, kiêu ngạo trên mặt càng đậm hơn.

- Tên kia, Tần thiếu chúng tao đưa ra ba cửa, mày có dám thử một lần không, nếu không dám mà nói, quỳ trước mặt Tần thiếu chúng tao ba tiếng đi.

Hai tay Tần Thành vòng trước ngực, cười âm hiểm nói.

Bàn Tử chau mày, ở một bên lo lắng suông, nhưng không có tác dụng gì, đối phương là Tần thiếu.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Mạc Phàm nheo mắt, mặt không đổi sắc, chỉ cười.

- Ba cửa thì không cần, quá phiền phức, đơn giản một chút, như vậy đi, nếu cậu đỡ một quyền còn đứng dậy được, tôi sẽ không tính toán với cậu chuyện cậu vô lễ với tôi, thế nào?

Nể mặt Tần gia, hắn có thể không tính toán với Tần Kiệt.

Nhưng sau khi Tần Kiệt muốn hắn quỳ gối ba tiếng, cho dù ông cụ Tần đến đây, cũng không được.

Xung quanh ngây ra như phỗng, rất lâu sau mới phản ứng kịp, Mạc Phàm này điên rồi sao?

- Tần thiếu đỡ một quyền của cậu ta?

- Tần thiếu vô lễ với cậu ta, cậu ta nghĩ mình là ai, quan nhị đại thủ đô tới chắc?

Ngay cả Bàn Tử cũng há to miệng, sợ tới mức như ăn đầu cá voi.

Triệu Phi cười âm hiểm, hôm nay Mạc Phàm chết chắc rồi.

Ở trường trung học Đông Hải, chưa có ai dám nói với Tần thiếu như vậy.

- Hửm?

Khóe miệng Tần Kiệt khẽ nhếch cứng đờ, hai mắt phóng ra hàn quang sắc bén, cười mỉa nói:

- Mạc Phàm, cậu biết tôi là ai không?

- Cậu là ai liên quan gì đến tôi?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi ngược lại.

“Hô hô…” xung quanh lập tức cười to.

Có một số người vừa rồi tưởng rằng Mạc Phàm lợi hại, bây giờ lắc đầu.

Mạc Phàm này ngay cả Tần thiếu là ai cũng không biết, vậy mà dám nói với Tần thiếu như thế, đúng là không biết sống chết.

Ngay cả Tần Kiệt cũng cười, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm dũng cảm hơn người, bây giờ xem ra có chút thất vọng.

Tên này ngay cả anh ta là ai cũng không biết, còn dám làm bừa trước mặt anh ta, đúng là dũng cảm một cách ngốc nghếch.

- Nói cho mày biết, tên hai lúa, Tần thiếu chúng tao là cháu đích tôn duy nhất của Tần lão gia tướng quân khai quốc, con trai của Tần Trách, em trai của Tần Doãn Nhi, bây giờ mày biết Tần thiếu chúng tao là ai rồi chứ?

Tần Thành cười đắc ý nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

- Tần thiếu, Mạc Phàm mới chuyển tới đây, không biết cậu có thể tha thứ, đúng rồi cậu ấy quen Tần tiểu thư chị gái cậu, nể mặt Tần tiểu thư, cậu bỏ qua cho cậu ấy một lần đi.

Bàn Tử vội nói.

Anh ta không mở miệng, Mạc Phàm thật sự sẽ xong rồi.

- Haizz, tên mập đáng chết này, mày còn lắm miệng, có phải mày ngứa miệng rồi không?

Sắc mặt Tần Thành trầm xuống, một cái tát đánh mạnh vào mặt Bàn Tử.

Bàn Tử đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, căn bản không dám phản kháng.

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.

Không đợi Tần Thành đụng vào Bàn Tử, hắn nắm lấy cổ tay Tần Thành, bàn tay còn lại tát vào mặt anh ta.

“Bốp bốp bốp…” vài tiếng vang lên, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Tần Thành bị đánh cũng ngốc luôn rồi, một tay che mặt, vẻ mặt khó mà tin, Mạc Phàm dám đánh anh ta trước mặt Tần thiếu?

- Mạc Phàm đánh Tần thiếu?

Có người không tin vào hai mắt mình nói.

- Chuyện này ầm ĩ hơn rồi.

- Mạc Phàm, có phải cậu muốn chết không, thân phận của tôi cần tôi lặp lại cho cậu nữa à?

Tần Kiệt trầm giọng nói, hai tay nắm chặt vang lên tiếng kẽo kẹt.

Dám đánh người của anh ta trước mặt anh ta, không khác gì tát vào mặt anh ta mấy.

Từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng bị người ta coi thường như thế, cho dù có người đó bây giờ đã không tồn tại trong tầm mắt anh ta.

- Thân phận của cậu không cần phải lặp lại, chủ yếu cậu còn chưa biết tôi là ai.

Mạc Phàm ném Tần Thành sang một bên, lạnh nhạt nói.

Lúc trước hắn cảm thấy giọng Tần Kiệt hơi quen, bây giờ hắn đã chắc chắn người gọi điện cho hắn, nói buổi chiều giao linh chi trăm năm là Tần Kiệt, con trai duy nhất của Tần Trách, cũng là cháu nội duy nhất hiện giờ của Tần lão tướng quân.

Tần Trách bảo Tần Kiệt đưa đồ cho hắn là kết chút duyên, Tần Kiệt lại tới trêu chọc hắn, nếu Tần Trách biết, không biết sẽ có biểu cảm gì.

Lời Mạc Phàm nói khiến cả trường khiếp sợ.

Mạc Phàm có thân phận gì?

Không phải tên hai lúa mới từ nông thôn đến sao?

Trong nhà làm quan lớn nhất là dượng hắn, cũng là cha Lý Thi Vũ, phó cục trưởng cục xây dựng.

Nhưng Tần Kiệt thì sao?

Chính là thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm, cấp bậc thượng úy, sau lưng còn có một tướng quân khai quốc.

Từ nhỏ đã là đại thiếu quần là áo lượt ở thành phố Đông Hải, quyền thế ngập trời.

Vậy mà Mạc Phàm nói Tần Kiệt không biết thân phận hắn.

Ở bên cạnh, Bàn Tử ước gì có thể lập tức đi lên bịt miệng Mạc Phàm.

Mạc Phàm không thể bớt tranh cãi à, nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ xong đời.

Triệu Phi cười mà không nói, trong mắt lại hiện lên chút đắc ý.

Sắc mặt Tần Kiệt trầm xuống trong chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

- Xem ra trong thời gian tôi đặc huấn, rất nhiều người không biết sự lợi hại của Tần thiếu tôi, cậu cho rằng quen chị tôi, là có thể giương oai trước mặt tôi sao, cậu sai rồi, thành phố Đông Hải không ai dám giương oai trên đầu tôi, cho dù là chị tôi cũng không được, ai giương oai trên đầu tôi, tôi sẽ làm kẻ đó hối hận cả đời, hôm nay cậu chính là người hối hận cả đời.

“Ha ha.”

Mạc Phàm cười không thèm để ý:

- Ý của cậu là, buổi chiều ở biệt thự số 9 Vân Trung Thự, cậu sẽ không giao linh chi trăm năm cha cậu bảo cho tôi sao?

Câu này rất khó hiểu, làm nhiều người không hiểu được.

Biệt thự số 9 Vân Trung Thự, chi gì đó, Vân Trung Thự căn bản không có biệt thự số lẻ.

Linh chi trăm năm là cái quỷ gì, Mạc Phàm đang nói linh tinh gì đó?

Nhưng lại làm Tần Kiệt lập tức sợ ngây người, trong mắt đều là khó mà tin.

- Cậu là, là đồ đệ của Mạc, Mạc đại sư?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 167


- Mạc đại sư là ai?

Xung quanh đều mờ mịt, thành phố Đông Hải xuất hiện thêm một người tên Mạc đại sư lúc nào thế?

Đương nhiên ngoại trừ Tần Kiệt ra.

Những lời Mạc Phàm nói đều là nội dung anh ta nói chuyện với Mạc đại sư.

Sao Mạc Phàm có thể biết?

Chuyện đó chỉ có một khả năng, Mạc Phàm là đồ đệ của Mạc đại sư, dù sao Mạc Phàm không có khả năng là Mạc đại sư.

Người có thể được xưng là đại sư, sao có thể là học sinh?

Mạc Phàm lắc đầu cười:

- Cha cậu nói với cậu Mạc đại sư có đồ đệ không?

Vẻ mặt Tần Kiệt chấn động, giống như bị sét đánh.

Lúc anh ta đi, cha vẫn luôn dặn dò mãi Mạc đại sư rất trẻ tuổi, ngàn vạn lần đừng xem thường, càng không được đắc tội.

Ngoại trừ ông nội ra, anh ta ít thấy cha anh ta kính sợ một người như vậy.

- Chẳng lẽ cậu là Mạc đại sư?

Tần Kiệt hơi ấp úng nói.

- Nếu không tin, cậu có thể gọi điện thoại thử xem.

Mạc Phàm lấy điện thoại ra, bình tĩnh nói.

Tần Kiệt nhíu mày, rất lâu sau không lấy điện thoại ra gọi điện cho số kia, trong mắt lại tràn đầy lửa giận.

Cha anh ta giấu linh chi trăm năm anh ta thèm muốn rất lâu, bảo bối này phối với mấy thảo dược nữa, có thể phối ra Tử Linh Đan tổ truyền của Tần gia bọn họ, có thể thăng tỷ lệ anh ta luyện ra Nội Kình, đây là để lại chuẩn bị trùng kích cảnh giới Nội Kình.

Anh ta không hài lòng về chuyện cha tặng linh chi trăm năm cho người khác, ai biết người cha đưa tặng thực ra là tên hai lúa trường bọn họ, anh ta lại càng tức giận.

Dù sao đắc tội cũng đắc tội rồi, chỉ là một Mạc đại sư có thể làm gì anh ta? Bây giờ Tần gia có mỗi anh ta là cháu nội bảo bối.

Cho dù Mạc Phàm muốn làm gì anh ta, thật sự có thể làm được sao?

Ngay cả những Binh Vương trong bộ đội, cũng bị anh ta đánh răng rơi đầy đất, chỉ là một Mạc đại sư có thể làm gì?

- Cho dù cậu là Mạc đại sư rắm chó gì đó, cậu bắt nạt người Tần gia chúng tôi, lại đánh người của tôi, sao tôi có thể tha thứ cho cậu, cậu đã không chịu làm ba cửa, vậy thì lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không không chỉ cậu, tên mập mạp đáng chết bên cạnh cậu cũng có kết cục như vậy.

Sắc mặt Bàn Tử trắng bệch, không ngừng nuốt nước miếng.

Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, nheo ra ánh sáng lạnh.

- Bảo tôi xin lỗi cậu là không có khả năng, đợi cha cậu tới xin lỗi tôi đi.

Tần Kiệt không dựa theo lời Tần Trách nói còn chưa tính, vậy mà lấy Bàn Tử uy h**p hắn, cho dù hắn phế Tần Kiệt, Tần Trách có năng lực nói gì?

Quả đấm của hắn nắm chặt, muốn dạy dỗ Tần Kiệt.

- Tiểu Phàm, em giải thích cho chị tấm thẻ này là sao đây?

Một giọng nói thanh thúy êm tai, mang theo giận dữ truyền đến.

Không ít người nhìn về phía người nói, chỉ thấy Lý Thi Vũ mặc váy trắng như tuyết, cầm một tấm thẻ đen đi tới.

Nhìn thấy Lý Thi Vũ mắt không ít người sáng lên, dù sao cũng là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường trung học Đông Hải, mỹ nữ ai mà không thích?

Nhìn thấy tấm thẻ trên tay Lý Thi Vũ, không ít người lắc đầu, thẻ bình thường giải thích làm gì?

Nhưng sắc mặt Tần Kiệt và Tần Thành thay đổi, những người khác không biết tấm thẻ kia, hai người bọn họ là chính thống và chi thứ của Tần gia, sao có thể không nhận ra thẻ chí tôn Tần gia.

Bất luận tấm thẻ này ở trong tay ai, liền đại biểu một thân phận, gia chủ đích thân tới.

Tấm thẻ này có tổng cộng hai cái, trong tay ông cụ có một cái, còn lại thì nằm trong tay gia chủ đương nhiệm Tần gia, bác cả Tần Chính của bọn họ.

Mỗi tấm thẻ đánh số không giống nhau, thẻ trong tay ông cụ là số 1, bác cả anh ta số 2.

Thẻ trong tay Lý Thi Vũ đúng là thẻ chí tôn số 1 của ông cụ.

- Lý Thi Vũ, cô lấy tấm thẻ này ở đâu ra?

Lông mày Tần Kiệt nhíu lại, lạnh lùng hỏi.

Lý Thi Vũ luôn nghĩ tìm Mạc Phàm hỏi rõ nguồn gốc tấm thẻ, không chú ý tới Tần Kiệt.

Nghe thấy giọng Tần Kiệt, lúc này gương mặt xinh đẹp mới sửng sốt, vậy mà Tần Kiệt sau khi khai giảng chưa thấy qua tới trường học, vừa xuất hiện còn đứng đối diện Mạc Phàm, không phải xảy ra chuyện gì chứ?

- Tần thiếu?

- Tôi hỏi cô, cô lấy tấm thẻ này ở đâu ra?

Tần Kiệt cắn răng lặp lại.

Sắc mặt Lý Thi Vũ hơi đổi, trong mắt xuất hiện kinh hoảng, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tấm thẻ này ở đâu ra, chắc không cần phải giải thích với cậu, cậu có tư cách nói chuyện với người cầm thẻ như vậy sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, nhao nhao nhìn tấm thẻ có vẻ bình thường trong tay Lý Thi Vũ.

- Thẻ gì thế, trâu bò như vậy, ngay cả Tần thiếu cũng không có tư cách?

- Không phải là thẻ Tần gia đó chứ?

- Thẻ chí tôn Tần gia?

Có một số học sinh nhà không tệ, lúc này nghĩ đến tấm thẻ của Tần gia, sắc mặt lập tức thay đổi, vì sao Lý Thi Vũ có tấm thẻ này, không phải tấm thẻ này chỉ có gia chủ Tần gia có sao?

Lần đầu tiên ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm có thay đổi.

Không còn khinh bỉ, khinh miệt, mà tràn đầy kính sợ và hâm mộ.

Lý Thi Vũ và Mạc Phàm có quan hệ chị em họ, đã không là bí mật gì, sớm bị người ta đào ra.

Lý Thi Vũ không biết lai lịch tấm thẻ này, nói lên tấm thẻ này là Mạc Phàm cho cô.

Tuy không biết Mạc Phàm lấy được tấm thẻ này thế nào, nhưng vẫn có thể nghiệm chứng lời Mạc Phàm nói lúc trước, quả thật thân phận của Mạc Phàm không phải Tần Kiệt có thể chọc được.

Dù sao cha Tần Kiệt là Tần Trách, nhìn thấy tấm thẻ này cũng phải vâng lệnh nghe theo, không cần phải nói đến Tần Kiệt.

So với thân phận Mạc đại sư vừa rồi, tấm thẻ chí tôn Tần gia này càng chân thật và mãnh liệt hơn chút.

Lông mày Tần Kiệt nhíu lại, hai mắt gần như muốn phun ra lửa, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy.

Không chỉ linh chi trăm năm, thẻ chí tôn này anh ta cũng muốn không phải lần một lần hai.

Anh ta tìm ông cụ và bác cả Tần Chính xin nhiều lần, đều không thành công.

Anh ta vốn chuẩn bị dựa vào chuyện thông qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, trở thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm để xin thẻ chí tôn trong tay ông cụ.

Dù sao ông cụ đều hướng về nơi đó, trân quý hơn thẻ vô số lần, còn không bằng đưa thẻ cho anh ta.

Ai biết vậy mà tấm thẻ này lại nằm trong tay người ngoài.

Vật anh ta cần nhất, bây giờ đều đến tay người khác.

- Các người đợi đó cho tôi, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra các người trộm tấm thẻ này, nếu không nhà ba người có bao nhiêu cái mạng, cũng không chết đủ.

Tần Kiệt hung dữ nói.

Nói xong anh ta xoay người muốn mang người rời đi.

Mạc Phàm này quá kỳ lạ, điều tra bối cảnh cậu ta rõ ràng rồi thu thập cũng không muộn.

Xung quanh cười to.

- Tần thiếu tức giận, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Đợi một chút, tôi cho cậu đi sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Uy h**p Bàn Tử, uy h**p chị họ, còn uy h**p người nhà hắn, không để lại gì đã rời đi rồi sao?

Thực sự nghĩ rằng y tiên bất tử hắn là quả hồng mềm, để mặc người ta bóp?

Đừng nói Tần Kiệt, cho dù cả Tần gia cũng không được.

- Cậu muốn làm gì?

Tần Kiệt nhíu mày, bất ngờ hỏi.

- Làm gì sao? Nể mặt ông nội, bác cả, chú ba và chị gái cậu, đỡ một quyền 6 phần lực, đỡ được thì mạng cậu tốt, không đỡ được đi đầu thai đi.

Nói xong quả đấm của Mạc Phàm nắm chặt, gió bên cạnh hắn thổi xung quanh.

Hầu như tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 168


- Mạc Phàm dám ra tay với Tần Kiệt, chỉ dùng 6 phần lực, Tần Kiệt có thể giữ được mạng hay không chỉ nghe theo mệnh trời?

- Tôi không nghe lầm đấy chứ?

Có người bắt đầu hoài nghi lỗ tai mình.

Triệu Phi vốn có chút buồn bực, nửa đường lại nhảy ra thẻ chí tôn Tần gia, Tần thiếu bị buộc đành phải tạm thời bỏ qua cho Mạc Phàm.

Ai biết Mạc Phàm còn dám nói lời cuồng vọng, muốn dạy dỗ Tần thiếu.

Khóe miệng Triệu Phi lại nhếch nụ cười âm hiểm.

Cho dù có thẻ chí tôn Tần gia thì sao, Tần gia có thể có vô số tấm thẻ chí tôn, nhưng chỉ có một cháu nội, đó chính là Tần Kiệt.

Không nói đến chuyện Mạc Phàm có thể đánh thắng Tần Kiệt hay không, tốt nhất Mạc Phàm g**t ch*t Tần Kiệt, nói vậy cho dù cả nhà Mạc Phàm có mười cái mạng cũng chết không đủ.

- Mạc Phàm, thôi đi, chúng ta đi học.

Bàn Tử kéo Mạc Phàm, lo lắng nói.

- Tiểu Phàm, đừng kích động.

Sắc mặt Lý Thi Vũ thay đổi, vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Phàm khuyên.

Cô không biết Mạc Phàm và Tần Kiệt có mâu thuẫn gì, nhưng có chuyện cô hiểu rõ, đừng nói Mạc Phàm giết Tần Kiệt, làm Tần Kiệt bị thương cũng ầm ĩ lớn.

Khóe miệng Tần Kiệt hơi nhếch lên, lộ ra chút cười mỉa, giống như nghe được chuyện cười.

- Khẩu khí rất lớn, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ coi như cậu chưa nói gì, Mạc đại sư.

Bên cạnh Tần Kiệt, Tần Thành cũng cười theo, giả mù sa mưa nói:

- Mạc đại sư, Tần thiếu chúng tao đã rộng lượng như vậy, mày còn không quỳ xuống, chẳng lẽ mày thật sự dám ra tay với Tần thiếu chúng tao.

Những người nhận ra thẻ chí tôn Tần gia đều lắc đầu.

Mạc Phàm đúng là ngu ngốc, thực sự cho rằng có thẻ chí tôn thì là gia chủ Tần gia à.

Cho dù hắn lợi hại, trước mặt Tần gia cũng chỉ là người ngoài, nếu hắn làm hại Tần Kiệt, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn.

Mạc Phàm cười nhạt, nói với chị họ và Bàn Tử:

- Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, không sao.

Với thực lực hiện giờ của hắn, cho dù Tần lão gia muốn động vào hắn cũng phải suy nghĩ một phen.

Thu thập một Tần Kiệt, cần suy nghĩ mãi, nói đùa.

- Không được.

Lý Thi Vũ kiên quyết nói.

Quả thật Mạc Phàm thay đổi rất nhiều so với trước, nhưng sao có thể địch nổi Tần gia.

Cô lấy tấm thẻ chí tôn ra, đưa cho Tần Kiệt.

- Tần thiếu, tấm thẻ này cho anh, mong anh đừng tìm em họ tôi gây phiền phức nữa.

Tấm thẻ này đã giúp cô cứu cha, cô đã biết trân quý của tấm thẻ này, có lẽ có thể hạn chế Tần thiếu.

Có không ít người hơi sững sờ, thầm nghĩ có phải Lý Thi Vũ ngốc hay không, vì em họ mà từ bỏ tấm thẻ chí tôn Tần gia, tấm thẻ này có thể giúp cô làm rất nhiều chuyện không làm được.

- Hửm?

Tần Kiệt nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên tàn ác.

Nếu là ông nội hoặc bác cả đưa cho anh ta, anh ta sẽ nhận lấy, một người ngoài Tần gia cho anh ta sao?

- Tấm thẻ này vốn của Tần gia tôi, cô dùng đồ Tần gia tôi trao đổi với tôi, Lý Thi Vũ, có phải cô ngốc hay không?

Lông mày Lý Thi Vũ nhíu lại, nói tiếp:

- Vậy tôi nhận lỗi với anh, anh đừng làm em họ tôi bị thương.

- Tần thiếu chúng tôi đừng làm em họ cô bị thương sao, là em họ cô không muốn bỏ qua cho Tần thiếu chúng tôi có hiểu không, Tần thiếu chúng tôi và cô không oán không thù, cô xin lỗi Tần thiếu chúng tôi thì tính là gì, muốn xin lỗi phải là em họ cô xin lỗi Tần thiếu chúng tôi mới được.

Tần Thành cười đắc ý nói.

- Chuyện này…

Lý Thi Vũ nghiêng đầu, nhìn Mạc Phàm đầy xoắn xuýt.

Cô biết tính cách của Mạc Phàm, từ nhỏ bị người ta đánh bị thương cả người, cũng không xin lỗi loại người như vậy.

Nhưng lần này là Tần Kiệt, không chỉ trung học Đông Hải, còn là Tiểu Ma Vương đáng sợ nhất thành phố Đông Hải.

Vương Kinh Phi, Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần đều từng làm trái Tần Kiệt, lúc ấy nhà Vương Kinh Phi tổn thấy mấy trăm vạn mới bình ổn, Đường Ngạo Thiên bị đánh mặt mũi bầm dập ở bệnh viện nửa tháng, nhà Sở Vũ Thần thì thiếu chút nữa ngã xuống.

Ba người này đều có bối cảnh cường đại, vẫn bị rơi vào nông nỗi kia.

Tiểu Phàm thì sao? Đấu với Tần Kiệt, chỉ biết thảm hại hơn ba người kia, cô không hi vọng Mạc Phàm như vậy.

- Tiểu Phàm, hay là em xin lỗi Tần thiếu đi?

Lý Thi Vũ cắn răng nói, hai mắt hàm chứa không muốn.

So với bảo Mạc Phàm xin lỗi Tần Kiệt, cô càng nguyện ý mình xin lỗi hơn, nhưng vô dụng, Tần Kiệt không chấp nhận.

Vì Mạc Phàm, cô đành phải như vậy.

- Thế nào, Mạc đại sư, cậu xin lỗi tôi, hay đợi tôi làm nhà ba người gà chó không yên?

Tần Kiệt cười mỉa nói, ba nhà anh ta nói là nhà Mạc Phàm, nhà Lý Thi Vũ và nhà Bàn Tử.

Mạc Phàm nheo mắt lại, lóe lên ánh sáng sắc bén.

Hắn hiểu tâm tư chị họ, nếu không phải ép đến đường cùng, chắc chắn chị họ sẽ không nói vậy.

Nhưng hắn đường đường là y tiên bất tử, cần xin lỗi người khác sao?

Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vận chuyện theo tâm niệm hắn, linh khí dũng mãnh lao tới tay.

Hắn chưa ra tay, di động vang lên, là Tần Trách gọi tới.

Tần Kiệt thấy di động Mạc Phàm vang lên, cười cười.

- Người giúp đỡ sao, cậu cứ việc gọi đến, tôi xem cả thành phố Đông Hải ai dám giúp cậu, bảo người đó đến nhặt xác giúp cậu đi.

Mạc Phàm nhìn Tần Kiệt, vẻ mặt kỳ lạ, một lúc sau mới nói:

- Cha cậu gọi tới.

Vẻ mặt Tần Kiệt sửng sốt, sau đó giận tím mặt.

- Cậu nói gì?

Mạc Phàm không để ý đến Tần Kiệt, nghe máy, giọng Tần Trách truyền từ trong đến.

- Mạc đại sư, tôi đã giao linh chi trăm năm cho con trai tôi, bảo thằng bé đưa cho cậu, thằng bé tên là Tần Kiệt, cùng trường với cậu, là trường trung học Đông Hải…

- Tôi biết, bây giờ cậu ta đang đứng trước mặt tôi, bảo tôi nhận lỗi với cậu ta, nếu không sẽ khiến nhà tôi, nhà chị họ và nhà bạn tôi gà chó không yên.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Tần Trách ở bên kia sửng sốt, lập tức kích động nói:

- Cái gì, chuyện này không có khả năng, bình thường con tôi vô cùng thành thật.

- Đúng là rất thành thật, cậu ta nói ông đến đây nhặt xác giúp tôi.

- Không, không có khả năng, Mạc đại sư, cậu đợi đã, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, tôi sẽ dạy dỗ thằng bé, tôi lập tức qua đó thu thập nó, nhất định sẽ cho cậu công đạo hài lòng.

Ông ta từng thấy Mạc Phàm ra tay rồi, một lời cầm kiếm, một niệm xua quỷ, ngay cả Chu đại sư ở thành phố Nam Sơn cũng sợ hãi.

Nếu Mạc Phàm ra tay, với công phu mèo cào của con trai ông ta, có chín cái mạng cũng chết không đủ.

- Không cần, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết, còn nữa, linh chi trăm năm của ông tôi không cần, giữ lại kéo dài tính mạng cho con trai ông đi.

Mạc Phàm nói xong liền để điện thoại ra xa tai.

Giọng Tần Trách vẫn còn vang lên:

- Đừng, đừng mà, Mạc đại sư, Mạc đại sư, tút tút tút…

Mạc Phàm tắt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Kiệt.

- Tôi không nợ cha cậu cái gì, trái lại là ông ta nợ tôi nhân tình, nể mặt ông ta lo lắng che chở con trai, tôi chỉ dùng 5 phần lực, còn lại phải xem may mắn của cậu rồi.

Nói xong Mạc Phàm không nói lời vô nghĩa với anh ta.

Năm ngón tay nắm chặt, gió mạnh đột nhiên nổi lên, thổi khiến người ta không mở mắt ra được, một quyền không do dự đánh vào ngực Tần Kiệt.

Một đời này, ai dám uy h**p người nhà, bạn bè hắn, đều phải trả giá thật lớn.

Tần gia thì sao chứ?

Tần Kiệt không ngờ Mạc Phàm dám ra tay, cảm nhận được lực lượng kh*ng b* trong quả đấm của Mạc Phàm, sắc mặt thay đổi.

- Sao lại mạnh như vậy?

Anh ta thông qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, đương nhiên thực lực khỏi phải nói, nhưng 5 phần lực lượng của Mạc Phàm làm anh ta cảm thấy cái chết uy h**p.

Hai tay đan vào nhau để ở ngực theo phản xạ có điều kiện, anh ta mới làm xong động tác này, quả đấm của Mạc Phàm đã đánh tới.

“Rắc rắc!” Tiếng xương cốt gãy truyền đến.

Một quyền của Mạc Phàm đánh vào ngực Tần Kiệt, Tần Kiệt phun ra máu bay ra ngoài, đánh vào giá ném bóng rổ, mới dừng lại được.

Phun máu, trực tiếp hôn mê.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Tần thiếu bị một quyền đánh ngất?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 169


- Mạc Phàm lợi hại như vậy?

Tần Kiệt lợi hại hơn Đường Ngạo Thiên xuất thân từ võ đạo thế gia, lại thông qua thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, thực lực không thể coi thường, lại bị Mạc Phàm dùng 5 phần lực đánh một quyền ngất, không có lực đánh trả.

- Mạc Phàm này kh*ng b* bao nhiêu?

- Mạc Phàm thật sự dám ra tay với Tần Kiệt, Mạc Phàm xong rồi.

Không ít người nhìn thấy Tần Kiệt phun ra máu té xỉu, nhanh chóng rời đi, tránh để rước họa vào thân.

Triệu Phi thì cười vui vẻ, Mạc Phàm lợi hại vượt ngoài tưởng tượng của anh ta, nhưng cuối cùng Mạc Phàm vẫn ra tay với Tần Kiệt rồi.

Nếu như vậy, Mạc gia, Lý gia và cả nhà tên mập đáng chết đợi bị giết đi, Tần gia không phải là nhà bọn họ có thể trêu chọc.

- Mạc Phàm, mày dám đánh Tần thiếu chúng tao, mày không muốn sống nữa sao?

Mãi một lúc lâu Tần Thành mới phản ứng kịp, hoảng sợ kêu lên.

Có khả năng Tần Kiệt là gia chủ đời sau của Tần gia, 16 tuổi đã thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, tiền đồ vô lượng, lại bị Mạc Phàm đánh sống chết không biết.

- Tôi đã nói rồi, ở đây không đến lượt cậu nói chuyện, bảo gia chủ Tần gia tới nói chuyện với tôi đi, biến, nếu không cậu sẽ giống cậu ta.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, lạnh giọng quát.

Toàn thân Tần Thành run rẩy, nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Mạc Phàm.

Bảo gia chủ Tần gia nói chuyện với cậu ta, Mạc Phàm này cuồng vọng đến mức nào?

- Mạc Phàm, mày đợi đó cho tao, Tần gia chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày.

Nói xong anh ta bảo người nâng Tần Kiệt rời đi, sợ bị Mạc Phàm đánh một quyền.

Sân bóng rổ náo nhiệt nhanh chóng trống vắng, một đám người không nhiều lắm cách Mạc Phàm rất xa, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạc Phàm một cái, giống như nhìn người chết.

Một lúc sau, không chỉ trong sân bóng rổ, cả trường đều tràn đầy tiếng bàn tán.

- Mọi người nghe nói gì chưa, Tần thiếu đi tìm Mạc Phàm gây phiền phức, bị Mạc Phàm một quyền đánh ngất, xe cứu thương mới đưa đi.

- Không phải chứ, Mạc Phàm lợi hại như vậy, ngay cả Tần thiếu cũng không phải đối thủ của cậu ta?

- Cậu ngốc à, Mạc Phàm xong đời rồi, không khéo trường chúng ta cũng bị liên lụy mất.

- Mạc Phàm này đánh ai không đánh lại dám đánh Tần thiếu, đúng là đáng chết.

- Trước đó cậu ta đắc tội Vương Kinh Phi, Trương Siêu cũng không có chuyện gì mà?

Có người tò mò hỏi.

- Ha ha, các cậu nghĩ Vương Kinh Phi và Trương Siêu so được với Tần Kiệt sao, quá ngây thơ, đợi xem, không lâu sau sẽ không thấy Mạc Phàm ở trong trường nữa.

Nói chuyện là Tống Trung từng bị Mạc Phàm chỉnh.

Bên cạnh anh ta, Tống Uyển Nhi cũng cười đắc ý.

- Tên hai lúa chết tiệt kia, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi.

Lúc này trong văn phòng phòng giáo vụ.

- Chủ nghiệm Nghiêm, Mạc Phàm đánh Tần thiếu bị thương, chúng ta có nên dạy dỗ Mạc Phàm một chút không?

Một giáo viên phòng giáo vụ hỏi.

- Cái gì, Mạc Phàm đánh Tần thiếu bị thương.

Chủ nghiệm Nghiêm hưng phấn đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ông ta đang lo không có cách nào thu thập Mạc Phàm:

- Bắt, nhất định phải bắt.

Sau khi tin tức này nhanh chóng truyền khắp trường học, lại nhanh chóng truyền tới tai đại lão, phú hào thành phố Đông Hải.



Trên sân bóng rổ, Lý Thi Vũ và Bàn Tử sốt ruột đi đi lại lại.

- Tiểu Phàm, em nói cho chị biết em lấy tấm thẻ này từ đâu ra?

Lý Thi Vũ cố gắng bình tĩnh, hỏi.

- Em chữa bệnh cho ông cụ Tần, Tần gia đưa cho em.

Mạc Phàm nói chi tiết.

Lý Thi Vũ và Bàn Tử sửng sốt, lúc này sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn chút.

Nếu đường đến tấm thẻ này không rõ, chuyện sẽ càng lớn hơn nữa.

Mạc Phàm cứu ông cụ Tần, có tấm thẻ này ở đây, hơn phân nửa là thật, Mạc Phàm có ân với Tần gia, chuyện này có đường sống rồi.

- Tần Kiệt không chết chứ?

- Sẽ không, nhưng cậu ta cần phải nằm trên giường hơn nửa năm.

Mạc Phàm nói.

Tuy Tần Kiệt tâm cao khí ngạo, nhưng là người có thiên phú kế thừa Tần lão gia, còn trẻ tuổi đã có thực lực Hậu Thiên đỉnh phong, lợi hại hơn A Hào nhiều.

Vừa rồi hắn thủ hạ lưu tình, chỉ dùng 5 phần lực, tránh tử huyệt của Tần Kiệt, với thực lực Tôi Luyện đỉnh phong của anh ta, sẽ không chết.

Lý Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Kiệt không chết là được.

- Đây là thẻ của chị, em đến tỉnh Giang Nam trốn một thời gian trước, bên phía cậu chị sẽ lừa giúp em, đợi thương thế của Tần Kiệt tốt hơn, em hãy quay về.

Lý Thi Vũ lấy ra một tấm thẻ, nhét vào tay Mạc Phàm.

- Chỗ tôi cũng có một chút, cậu dùng tạm trước, đợi tôi về nhà nghĩ biện pháp kiếm thêm cho cậu.

Bàn Tử cũng lấy ra một tấm thẻ, anh ta chỉ có thể giúp Mạc Phàm như vậy.

Cho dù Mạc Phàm thật sự cứu Tần lão gia, Tần gia cũng cho Mạc Phàm thẻ chí tôn Tần gia rồi, Mạc Phàm biết rõ Tần Kiệt là cháu nội Tần gia, còn làm Tần Kiệt bị thương, Tần gia sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm.

- Trốn sao?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.

Nếu chị họ và Bàn Tử biết hắn một quyền phế Tôn Hổ ở Yến Quy Lâu.

Hắn đạp nước mà đi trong hồ trước mặt Tần Cừu và Tần Doãn Nhi.

Ở Túy Nguyệt Cư, một lời cầm kiếm, vạch trần âm mưu của đám Lý Hưng.

Hai người bọn họ sẽ không nghĩ như vậy.

Nhưng vì để chị họ và Bàn Tử yên tâm, hắn cũng không từ chối ý tốt của hai người, bỏ hai tấm thẻ vào trong túi áo.

- Em sẽ cẩn thận, cái này chị cầm lấy, bình thường nhất định phải đeo lên người.

Mạc Phàm lấy ra Thất Hồn Ngọc cuối cùng.

- Đây là gì thế?

Lý Thi Vũ tò mò hỏi.

Lần trước sinh nhật cô, Mạc Phàm cho cô vòng tay Trầm Hương, một người đàn ông trung niên nhìn thấy nói muốn mua với giá 100 vạn, bị cô từ chối rồi.

Mạc Phàm tặng quà có giá trị trăm vạn, lần này lại là cái gì?

- Bùa hộ mệnh sư phụ cho em, chị đeo lên người ngàn vạn lần không được lấy xuống, thứ này sẽ bảo vệ chị, Bàn Tử cũng có một cái.

Mạc Phàm dặn dò.

Tần gia sẽ không dễ dàng ra tay với hắn, nhưng khó đảm bảo không gây khó dễ cho chị họ và Bàn Tử.

Có thứ này đeo trên người, cho dù là ai muốn gây khó dễ cho họ, phải hỏi Lôi Tiêu Trận trong Thất Hồn Ngọc có đồng ý hay không.

- Được rồi.

Lý Thi Vũ lên tiếng, vén tóc lên, để Mạc Phàm đeo Ngọc Thất Hồn cho cô.

- Vậy tấm thẻ kia thì sao?

- Chị cầm lấy trước, nếu Tần gia yêu cầu, cứ cho bọn họ là được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Tấm thẻ này không còn tác dụng với hắn như trước, có tấm thẻ này hay không không khác gì nhau.

- Ừm, em phải cẩn thận chút, có chuyện gì nhớ gọi cho chị, có nghe thấy không.

Lý Thi Vũ ôm Mạc Phàm ra lệnh.

Trong đôi mắt đẹp phiếm nước mắt.

Cô vốn tưởng rằng đến thành phố Đông Hải, cô có thể chăm sóc Mạc Phàm thật tốt, ai biết cô không làm được chuyện gì, vừa rồi không chỉ bảo Mạc Phàm xin lỗi Tần Kiệt, bây giờ còn bảo Mạc Phàm rời khỏi thành phố Đông Hải.

Mạc Phàm nhìn chị họ đỏ mắt, trong lòng xúc động.

Hắn cười, véo mũi chị họ.

- Yên tâm đi, không lâu sau Tần gia sẽ xin lỗi em, em đảm bảo.

- Được, nhanh đi đi, cẩn thận người của phòng giáo vụ!

Lý Thi Vũ xoa mắt nói, bảo Tần gia xin lỗi đâu dễ như vậy.

- Ừm!

Mạc Phàm ôm Bàn Tử một cái, liền rời khỏi trường học.

Hắn không rời khỏi thành phố Đông Hải, mà quay về biệt thự số 9.

Vừa đến biệt thự, di động của hắn vang lên, là Tần Doãn Nhi gọi tới.

- Ra mặt thay Tần Kiệt nhanh đó!

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên cười nói, nhận điện thoại.

- Bác sĩ Mạc, bây giờ cậu rảnh không, cha tôi muốn gặp cậu.

Tần Doãn Nhi hỏi, trong giọng nói mang theo chút phẫn nộ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 170


- Nếu là chuyện Tần Kiệt, tôi cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện, Tần gia các cô nhìn mà làm đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Người đã bị hắn đánh, Tần gia làm thế nào, tự mình chọn đi.

- Ý của Mạc thần y là, em trai tôi trọng thương là do Mạc thần y ra tay sao?

Tần Doãn Nhi hỏi.

- Không sai.

- Trước khi bác sĩ Mạc ra tay, chắc biết Tần Kiệt là em trai tôi rồi?

- Đúng vậy.

Mạc Phàm gật đầu nói.

- Bác sĩ Mạc đã cứu ông nội tôi, là người có ân với Tần gia, Tần gia tôi tự thấy hết lòng quan tâm giúp đỡ bác sĩ Mạc, vì sao bác sĩ Mạc còn ra tay với em tôi nặng như vậy?

Tần Doãn Nhi lạnh giọng hỏi.

Cho dù Mạc Phàm lợi hại, ở trong mắt cô cũng chỉ là người ngoài có tiềm lực, Tần Kiệt là em trai cô nhìn lớn lên, máu mủ tình thâm không thể đổi.

Cho dù Tần Kiệt có lỗi lớn, cũng có Tần gia dạy dỗ, không cần người ngoài nhúng tay vào, Mạc Phàm cũng không được.

Sao Mạc Phàm lại không cảm nhận được lửa giận trong lòng Tần Doãn Nhi, khẽ cau mày, hàn quang trong mắt lóe lên.

- Nếu có người lấy người nhà cô uy h**p cô, cô sẽ thế nào?

Tần Doãn Nhi do dự, vẫn nói thật:

- Giết kẻ đó.

Không phải cô không biết Tần Kiệt, chuyện như vậy Tần Kiệt tuyệt đối làm được.

- Cô cảm thấy tôi không giết được một tên Hậu Thiên Hậu Kỳ sao?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

Võ giả Nội Kình sơ kỳ đều bị g**t ch*t, chỉ là một Tần Kiệt, nếu không phải hắn thủ hạ lưu tình, còn mạng sao?

Tần Doãn Nhi ngớ người, Mạc Phàm có thể đạp nước mà đi, dựa theo lời chú ba cô nói, thực lực Mạc Phàm cho dù chưa đến cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, cũng không khác biệt lắm.

Người có cấp bậc như vậy, quả thực giết được em trai cô, nhưng mà…

- Thực lực của bác sĩ Mạc, muốn giết em trai tôi tất nhiên không có vấn đề, nhưng ra tay với em trai tôi nặng như thế, không tránh khỏi không để Tần gia chúng tôi vào mắt.

- Vậy Tần Kiệt có để Mạc Phàm tôi vào mắt không?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi ngược lại.

Trong mắt y tiên bất tử hắn, cho dù là Tần lão gia cũng chỉ như con kiến, chứ đừng nói Tần Kiệt.

Ở bên kia điện thoại, lông mày Tần Doãn Nhi cau chặt, từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Phàm, đã cảm thấy Mạc Phàm rất cao ngạo tự đại, chỉ là không ngờ Mạc Phàm cao ngạo như thế.

Ở thành phố Đông Hải, có ai có thể khiến Tần gia để ở trong mắt, còn chưa có người này đi?

- Bác sĩ Mạc muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia chúng tôi sao?

- Nếu Tần gia đã lựa chọn như vậy, tôi cũng không có biện pháp.

Mạc Phàm thở dài nói.

Khi hắn ra tay đã nể mặt Tần gia, nếu Tần gia muốn ra mặt thay Tần Kiệt, theo ý Tần gia đi.

- Nếu như vậy, mong bác sĩ Mạc tự giải quyết cho tốt, cảm ơn cậu đã cứu ông nội tôi, nhưng có một số việc tôi cũng bất lực, hi vọng bác sĩ Mạc không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Tần Doãn Nhi có chút bất đắc dĩ nói.

Tần gia bọn họ rất coi trọng Mạc Phàm, nếu không sao lại tiến cử Mạc Phàm đến Hoa Hạ Thần Kiếm.

16 tuổi đã là bác sĩ thiên tài, cao thủ cấp bậc Tông Sư, có thể không là địch với Mạc Phàm, Tần gia đều tận lực tránh.

Nhưng chuyện đã đi đến bước này, cô không có biện pháp.

- Cảm ơn Tần tiểu thư đã nhắc nhở, nếu ngày khác thật sự là địch, tôi sẽ giữ một mạng của Tần tiểu thư.

Mạc Phàm cười nói.

Hắn có ấn tượng không tệ với Tần Doãn Nhi, nhưng việc đã đến nước này, hắn không hối hận.

Nếu quay về lúc Tần Kiệt khiêu khích hắn lần nữa, hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn như thế.

Lúc này trong biệt thự Tần gia cách Mạc Phàm không xa.

Ngoại trừ Tần lão gia, Tần Chính, Tần Trách, Tần Cừu và Tần Doãn Nhi, còn có một lão giả khác và một phu nhân xinh đẹp, cùng với vài người khác.

Tuổi lão giả này không kém Tần lão gia, đã đến đầu bảy, tóc đã bạc trắng, hình như di chuyển có chút không tiện, tay cầm quải trượng đầu rồng, nhưng hai mắt tỏa ra tinh quang, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lão giả này mặc quân trang, trước ngực treo hàng loạt huân chương, trong đó có một huân chương Lục Phi nhịn đau đưa cho Mạc Vũ, huân chương như vậy lão giả này có năm sáu cái.

Bên cạnh lão giả là mỹ phụ mặc váy dài màu đen ngồi trên ghế sofa, hai bắp đùi thon dài chồng lên nhau, dáng người duyên dáng của bà ta vẽ nên đường cong hoàn mỹ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại, trái lại hơn 30 tuổi không ít đi xinh đẹp như 18 tuổi, còn nhiều thành thục đẫy đà của phụ nữ hơn.

Lão giả này tên là Lạc Phi, cũng là một trong những tướng quân khai quốc, thanh danh không kém Tần lão gia.

Mỹ phụ này tên là Lạc Anh, là con gái ruột của ông ta, cũng là mẹ Tần Kiệt, vợ Tần Trách.

Lúc này đôi mắt phượng của mỹ phụ như muốn phun ra lửa.

- Cha, đại ca, mọi người nghe thấy không, Mạc Phàm này căn bản không để Tần gia chúng ta vào mắt, cậu ta đánh Tiểu Kiệt bị thương nặng như vậy, nếu không diệt trừ cậu ta, Tần gia chúng ta còn mặt mũi ở thành phố Đông Hải sao.

Đôi mắt phun lửa của Tần Anh nhìn Tần lão gia và Tần Chính, vô cùng tức giận nói.

Bà ta vừa đón Tần Kiệt từ căn cứ thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm về, còn mời cha tới thành phố Đông Hải, đang chuẩn bị tranh công với Tần gia, để Tần lão gia lập Tần Kiệt là gia chủ Tần gia kế tiếp, ai biết lại thành ra như vậy.

Một quyền kia của Mạc Phàm giữ được mạng, nhưng ít nhất phải nằm trên giường bệnh nửa năm, bà ta không tức giận được sao?

Trong biệt thự, không khí lập tức u ám hơn nhiều, không có ai nói chuyện.

Lạc Phi thấy không ai mở miệng, gõ cây gậy xuống đất, sàn nhà bằng đá cẩm thạch lập tức nứt ra, cây gậy đâm sâu vào trong nửa thước.

- Lão Tần, nếu ông không ra tay được, chuyện này cứ giao cho tôi, dám đánh cháu ngoại tôi, Lạc Phi tôi sẽ lấy mạng cả nhà cậu ta, nhưng từ nay về sau Tiểu Kiệt phải đổi sang họ Lạc.

Phương diện nối dõi tông đường của Lạc Phi kém Tần lão gia rất nhiều, chỉ có Lạc Anh con gái bảo bối, còn gả cho lão nhị kém nhất Tần gia.

Ông ta vẫn muốn Tần Kiệt đổi họ Lạc, lần này ông ta tới Tần gia là vì chuyện Tần gia lập Tần Kiệt làm gia chủ kế nhiệm, Tần gia không lập mà nói, ông ta lập tức cho Tần Kiệt làm gia chủ Lạc gia, sau này sẽ là người Lạc gia.

Nếu không phải đánh chủ ý này, sao ông ta từ Bắc Xuyên tới thành phố Đông Hải.

Tần lão gia nhíu mày, không hài lòng với lời Lạc Phi nói.

- Lạc lão đầu, chuyện Tần gia chúng tôi, còn chưa đến lượt ông nhúng tay vào, muốn để Tiểu Kiệt đổi sang họ Lạc, kiếp sau cũng không có khả năng, ông chết tâm đi.

“Hừ!” Lạc Phi hừ lạnh một tiếng, tức giận đến phát điên, nhưng không có biện pháp.

Tần lão gia nhìn thoáng qua Tần Chính, nói lời thấm thía:

- Bây giờ con là gia chủ, con xem rồi làm đi, cho Tiểu Anh và Lạc gia một câu trả lời hài lòng, nhưng nhớ kỹ không được làm hại người nhà tên nhóc kia, chuyện này không liên quan gì đến người nhà cậu ta, dạy dỗ cậu ta là đủ rồi.

- Con biết rồi cha.

Tần Chính nhíu mày, vẫn gật đầu.

Lúc này sắc mặt hai cha con Lạc Phi mới dịu đi không ít, Lạc Phi còn nói thêm một câu.

- Lão Tần, ông vẫn quá mềm lòng.

Tần lão gia không để ý đến Lạc Phi, liếc mắt nhìn Tần Trách đầy thất vọng, thở dài nhìn Lạc Anh mẹ Tần Kiệt.

- Tiểu Anh, chuyện này không hẳn xấu với Tiểu Kiệt, chịu chút khổ cực, có thể hiểu được không ít chuyện, lần này may đối phương hạ thủ lưu tình, nếu không sẽ là người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi?

Sắc mặt Lạc Anh trầm xuống, bình thường Tần Trách ít quản Tần Kiệt, bây giờ Tần Kiệt như vậy, phần lớn là bà ta nuông chiều, quả thật bà ta có trách nhiệm.

- Con đã biết, cha, đợi Tiểu Kiệt tốt hơn, con nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé.

- Ừm.

Tần lão gia tử gật đầu, nói với Tần Cừu:

- Lão tam, con đi cho tên nhóc kia một quyền, nhớ rõ dùng 5 phần lực.

- Dạ!

Tần Cừu cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Sắc mặt Tần Doãn Nhi trầm xuống, cuối cùng vẫn đứng về phía phản chiến.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 171


Biệt thự số 9.

Chuyện của Tần gia, Mạc Phàm không có nghĩ nhiều.

Phí thời gian suy nghĩ nên đối phó với Tần gia thế nào, chẳng bằng nghĩ nên tăng lực lực ra sao.

Chỉ cần hắn đủ mạnh, cho dù là Tần gia cũng cần phải cúi đầu.

Hắn lấy ra yêu đan của Nhiếp Hồn Thú nhỏ bằng ngón cái, bên trong ẩn chứa linh khí vô cùng cường đại.

Nếu hắn có thể hấp thu toàn bộ linh khí bên trong, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ đã không là vấn đề.

Hắn vốn chuẩn bị tìm nguyên liệu, luyện chế yêu đan này thành Yêu Linh Đan.

Bây giờ không có linh chi trăm năm của Tần Trách, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác luyện hóa Yêu Linh Đan này.

Suy nghĩ một lát, mấy chữ xuất hiện trong đầu hắn.

- Thái Thượng Hóa Linh Kinh.

Đây là công pháp kỳ lạ đặc biệt nhất trong Thái Thượng Cửu Kinh, tu giả bình thường nuốt sống yêu đan và một số linh thảo, không chỉ có tác dụng phụ lớn, còn nguy hiểm nổ tan xác.

Nếu bây giờ hắn nuốt yêu đan này vào, chưa đến nửa khắc hắn đã nổ tan xác mà chết.

Nhưng chỉ cần luyện thành công pháp này, tu giả sẽ có được năng lực cường đại hơn yêu thú, hấp thu trực tiếp linh lực trong yêu đan, chỉ là phải chịu thống khổ không nhỏ.

Thân là y tiên bất tử, hắn vốn từ chối phương pháp thô bỉ này.

Luyện chế yêu đan thành linh dược, không chỉ có thể thoải mái hấp thu linh khí trong yêu đan, còn trợ giúp Kết Đan.

Nhưng bây giờ chỉ có thể như vậy, hắn nhớ lại Thái Thượng Hóa Linh Kinh, muốn bắt đầu lĩnh hội kinh thư này.

Bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại, ngoài cửa truyền đến giọng Vương mụ.

- Thiếu gia, ở cửa có vị là Tần tiên sinh muốn gặp cậu.

Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, người báo thù đến rồi sao?

- Tôi đã biết.

Mạc Phàm lên tiếng.

Hắn cất yêu đan, ra biệt thự.

Trên khu đất trống trước biệt thự, Tần Cừu đứng khoanh tay, vẫn bộ dạng nói nói cười cười như trước.

Tần Cừu nhìn thấy Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Linh khí chỗ cậu rất nồng đậm, cậu làm thế nào vậy?

Ông ta là Nội Kình trung kỳ, mẫn cảm với linh khí vượt qua người thường, sao không cảm nhận được linh khí ở chỗ Mạc Phàm nồng đậm dị thường?

- Một tiểu trận pháp mà thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đây chỉ là hiệu quả của một cái Trận Bàn, đợi hắn bố trí Trận Nhãn xong, cộng thêm ba Trận Bàn, linh khí không chỉ càng nồng đậm hơn, Tần Cừu muốn tiến vào cũng không dễ dàng như vậy.

Vẫn là quá yếu.

- Tiểu trận pháp?

Tần Cừu nhướn mày lên, nhìn Mạc Phàm đầy dị dạng.

Có thể làm linh khí xung quanh căn biệt thự này gấp 5 lần trở nên nơi khác, chỉ là tiểu trận pháp?

Rốt cuộc trên người người thanh niên này có bao nhiêu bí mật?

Vô thượng y thuật, vô địch võ đạo và pháp thuật, còn am hiểu Tụ Linh Trận Pháp, Tần gia tích lũy vài chục năm, chưa hẳn đã so được với Mạc Phàm.

Bây giờ Tần gia muốn làm kẻ địch với người trẻ tuổi kh*ng b*, ông ta thật sự hơi lo lắng.

- Tiểu trận pháp không tệ.

Tần Cừu cười khổ nói.

- Ông tới đây không phải chỉ là thăm hỏi đơn giản như vậy đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Nếu là cầu hòa, sẽ không sai Tần Cừu tới đây.

Tần gia lấy tên cho Tần Cừu là cừu, lại truyền thụ võ đạo này, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như vậy, Tần Cừu là thanh kiếm báo thù cho Tần gia.

- Lão gia tử ra lệnh, lấy 5 phần lực lượng, trả lại cậu một quyền.

Tần Cừu cười nói.

- 5 phần?

Mạc Phàm hơi bất ngờ.

Lão gia tử Tần gia đúng là thú vị, hắn dùng 5 phần lực đánh Tần Kiệt bị thương, lão gia tử sai Tần Cừu dùng 5phần lực tới đánh trả một quyền.

- Tâm ý của lão gia tử tôi xin nhận, ông vẫn nên dùng 10 phần lực đi, cộng thêm ông ta nữa, nếu không e rằng hai người không làm gì được tôi.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua vườn hoa nói:

- Xuất hiện đi, đừng trốn nữa.

Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, linh hồn cường đại hơn người bình thường, có người ẩn nấp, sao hắn không phát hiện ra?

Tần Cừu nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm.

- Oa?

Sau khi một tiếng kinh ngạc vang lên, một người đàn ông thân hình gầy yếu, vẻ mặt âm u tóc dài đi từ vườn hoa ra, bộ dạng người đàn ông rất tuấn tú, nhưng trong con ngươi tràn đầy dã tính, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái, giống như nhìn thấy sói đói.

- Lạc Minh ông tới làm gì?

Tần Cừu nhìn người tới, bất mãn hỏi.

Lạc Minh này là con nuôi của Lạc Phi Lạc tướng quân, cũng là cao thủ Nội Kình sơ kỳ ở Lạc gia.

Tuy chỉ là Nội Kình sơ kỳ, nhưng không thể khinh thường thực lực của Lạc Minh này.

Trước khi Lạc Minh chưa theo Lạc Phi, là tên sát thủ, am hiểu ám sát và dùng độc, không biết bao nhiêu Nội Kình trung kỳ và hậu kỳ chết trong tay Lạc Minh, cho dù là ông ta cũng phải kiêng kị vài phần.

- Ông đại biểu cho Tần gia báo thù giúp Tần Kiệt, đương nhiên tôi đại biểu cho Lạc gia, chẳng qua ông dùng 5 phần lực đánh thằng nhóc này một quyền, tôi dùng toàn bộ lực làm thịt tên nhóc này.

Lạc Minh cười gằn nói, trong mắt hiện lên sát ý.

Mạc Phàm làm Tiểu Kiệt bị thương, Tần gia chỉ trả một quyền, Lạc gia không dễ nói chuyện như vậy.

- Cho nên ông theo dõi tôi?

- Xem như là thế, vậy mà ông không phát hiện, xem ra Nội Kình trung kỳ cũng chẳng là gì?

Lạc Minh nhìn chằm chằm Tần Cừu, cười đắc ý nói.

- Tôi chẳng ra gì, ông bị một tên nhóc 16 tuổi phát hiện, rất lợi hại sao?

Tần Cừu cũng không tức giận, cười nói.

- Ông!

Mắt Lạc Minh nheo lại, hàn quang lóe lên.

Mạc Phàm ở một bên lắc đầu cười, rõ ràng hai người kia đến báo thù, lại đấu nhau trước.

- Hai người còn muốn báo thù không, không báo thù mà nói, tôi không phụng bồi nữa.

Lạc Minh thấy Mạc Phàm xoay người muốn vào nhà, lúc này mới không cãi nhau với Tần Cừu, nhìn về phía Mạc Phàm, cười hung dữ.

- Nhóc con, đừng tưởng rằng mày phát hiện ra tao thì có thể hung hãn, làm Tiểu Kiệt bị thương, hôm nay sẽ là ngày chết của mày.

- A… Hai người cùng lên đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ tháo miếng kiếm phù trên cổ xuống.

Từ khi hắn tiến vào cảnh giới Trúc Cơ tới nay, còn chưa chân chính kiểm nghiệm thực lực của mình.

Đúng lúc có một người Trúc Cơ trung kỳ và một người Trúc Cơ sơ kỳ, hắn cũng muốn thử xem.

Lạc Minh nhíu mày, Mạc Phàm trẻ tuổi hơn ông ta nghĩ nhiều, nhỏ như vậy có thể làm Tiểu Kiệt bị thương không nhiều.

Nhưng Mạc Phàm cũng càng cuồng vọng hơn ông ta nghĩ.

Ông ta cũng không nói gì thêm, mục đích của sát thủ là giết người, con mồi càng cuồng vọng, cơ hội của ông ta cũng càng lớn.

Lúc trước có đệ tử võ đạo thế gia đắc tội Lạc gia, còn trẻ tuổi đã rất giỏi võ, Nội Kình trung kỳ, vì quá cuồng vọng mà chết trên tay ông ta.

Mạc Phàm này chính là người kế tiếp.

Ông ta cười ha ha, chủy thủ lóe lên lam quang xuất hiện trong tay, chậm rãi tiến đến chỗ Mạc Phàm, tìm cơ hội đâm trúng.

- Tần Cừu, cậu ta đã nói là hai chúng ta rồi, ông còn không định ra tay?

Tần Cừu do dự, ngầm vận nội kình.

Ông ta vốn muốn làm cho qua, hoàn thành mệnh lệnh của lão gia tử rồi rời đi, dù sao ông ta cũng coi trọng Mạc Phàm.

Nhưng có Lạc Minh ở đây, nếu ông ta làm vậy, chỉ sợ trở về khó nói với Lạc gia và chị dâu.

- Bác sĩ Mạc, cậu cũng nên cẩn thận.

Vừa nói những lời này xong, Tần Cừu hít sâu một hơi như nuốt chửng biển lớn, linh khí xung quanh lập tức theo miệng mũi và lỗ chân lông ông ta, dũng mãnh lao vào trong cơ thể.

Chỉ trong chớp mắt, linh khí năm thước xung quanh Tần Cừu bị ông ta hút khô.

Tần Cừu vốn vô hại với cả người lẫn vật, trong chớp mắt như biến thành người khác, hơi thở vô cùng nguy hiểm quanh thân ông ta tản ra xung quanh.

Chân ông ta khẽ động, mặt đất lập tức vỡ ra như mạng nhện, cả người như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng bay về phía Mạc Phàm, một quyền mạnh mẽ cuồn cuộn gió xoáy nổi lên đánh ra.

Còn chưa tới, đã làm người ta cảm nhận được hủy diệt trong đó.

Không chỉ như vậy, một bên khác, Lạc Minh cười ha ha, cả người biến mất trong tầm mắt Mạc Phàm, nguy hiểm không kém Tần Cừu bao nhiêu đột nhiên xuất hiện, như hủ cốt độc vờn quanh Mạc Phàm.
 
Back
Top Bottom