Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1552: Có tên trong mười danh ngạch sao?


Cùng lúc đó, một tay Mạc Phàm vươn ra, phù văn xoay tròn xung quanh tay hắn, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ thành mệnh kiếm.

Hắn cắm mệnh kiếm xuống đất, một chữ cuối cùng truyền từ miệng hắn ra.

- Tật!

Chữ này vừa vang lên, không để người nào phản ứng kịp, phù kiếm bao trùm khắp sân đấu đâm về phía Tương Thành và Ôn Thủy Hàn.

- Không hay rồi!

Hai người nổi giận thét lên một tiếng, mặc kệ Mạc Phàm, thân thể hóa thành lưu quang lao ra ngoài sân.

Nếu là phù kiếm bình thường, bọn họ chống lại là được, nhưng phù kiếm này khiến bọn họ có cảm giác mệnh huyền nhất kiếm.

Tuy bọn họ không biết đó là gì, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào thanh kiếm này.

Chỉ là trong sân đấu đều được phù kiếm bao phủ, bọn họ có thể trốn đi đâu?

“Phập!” Hai người bị phù kiếm xuyên qua, không thấy vết thương ở trên người, nhưng chỉ trong chớp mắt khí tức của hai người yếu đi nhiều, một nhánh tóc bạc xuất hiện trên đầu bọn họ.

Trong chớp mắt, hai người đã tới bên cạnh sân đấu, nhưng có vài đạo phù kiếm xuyên qua hai người, mái tóc đen của hai người biến thành màu trắng, làn da cũng nhăn nheo như người già, như cây già đầy nếp nhăn.Không chỉ như vậy, khí tức trên người hai người cũng yếu tới cực hạn.

Thấy hai người sắp bị phù kiếm bao phủ, một giọng nói như lôi đình nổ tung trong không trung, cả đấu cung vì chuyện này mà chấn động.

- Mạc Phàm, dừng tay.

Đồng thời âm thanh như máy bay siêu tốc ném bom xẹt qua không trung vang lên, ba bóng người xẹt qua bầu trời, xuất hiện ở trên đấu cung, không phải người khác, đúng là đám Mạnh Sơn Hà, người nói là Mạnh Sơn Hà.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạnh Sơn Hà một cái, cười nhạt.

Che giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng đồng ý ra rồi.

Hắn không có ý ra tay tiếp, bàn tay còn lại vươn ra, phù kiếm đầy trời lập tức dừng lại, Tương Thành và Ôn Thủy Hàn thấy phù kiếm dừng lại, vội vàng rời khỏi sân đấu, thân thể nhoáng lên một cái đến nơi an toàn, bọn họ nuốt nhiều loại đan dược xong ngồi khoanh chân.

Tuy khí tức khôi phục được một chút, nhưng tóc và tướng mạo già nua không khôi phục được bao nhiêu.

Không ít người ở đây chết lặng, một lúc lâu sau mới có người hít vào một hơi khí lạnh.

- Đó là kiếm gì thế, mà đáng sợ như vậy?

Có người nhìn phù kiếm trong tay Mạc Phàm, tò mò nói.

Đụng tới sẽ già nua, thanh kiếm này tuyệt đối không đơn giản.

- Chẳng trách tiểu tử này bình tĩnh như vậy, dám khiêu chiến cả hai.

Có người thoải mái nói.

- Tiểu tử này thật đáng sợ.

Có người nhìn Mạc Phàm với vẻ sợ hãi nói.

Nếu không phải trưởng lão của Thần Nông Tông phái tới ra tay, Tương Thành và Ôn Thủy Hàn đã chết rồi.

Cho dù là vậy, hai người vẫn già nua hơn nhiều, chỉ sợ cũng mất đi tư cách tiến vào Thần Nông Tông.

- Có chuyện gì sao, Mạnh trưởng lão?

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, phù kiếm nhập vào trong phù kiếm trong tay hắn một cách dũng mãnh, hắn hỏi Mạnh Sơn Hà.

- Mạc Phàm, khiêu chiến mà thôi, ngươi có cần ra tay nặng như vậy không?

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà xanh mét, vẻ mặt âm trầm nói.

Ông ta ngăn cản muộn thêm chút nữa, lần này sẽ có phiền phức rồi.

- Ra tay nặng, Mạnh trưởng lão chắc chắn không?

Mạc Phàm lắc đầu cười, không đáp hỏi ngược lại.

Nếu hắn ra tay nặng, hai người kia đã biến thành xương trắng rồi.

Mạc Phàm mới mở miệng, sắc mặt không ít người thay đổi.

Mạnh Sơn Hà là một trong những trưởng lão tuyển chọn lần này, Mạc Phàm lại dám nói chuyện với Mạnh Sơn Hà như vậy, lá gan đúng là không nhỏ.

Thực lực của Mạc Phàm mạnh một chút, nhưng chưa phải là đệ tử của Thần Nông Tông.

Nhất là nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt đứng bên cạnh Mạnh Sơn Hà, bọn họ nhìn Mạnh Sơn Hà với vẻ kỳ lạ.

Mạc Phàm là người của Mạnh gia, hình như quan hệ của hai người không hài hòa như vậy.

- Tiểu tử, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?

Trong mắt Mạnh Sơn Hà lóe lên sắc bén, hỏi.

- Mạnh trưởng lão, ta xem như thắng rồi đúng không, bây giờ ta có thể khiêu chiến đệ nhị cung rồi chứ?

Mạc Phàm không trả lời Mạnh Sơn Hà, trái lại tiếp tục nhìn không trung hỏi.

Lúc này chỉ còn ba bọn họ là có thực lực, nếu để hắn chiến tiếp, Mạnh Sơn Hà không thể báo cáo được.

Trên bầu trời, trên mười đấu cung, mười đệ tử của Thần Nông Tông và mười người của Thiên Cơ Các đều không nói gì, toàn bộ đều nhìn về phía Mạnh Sơn Hà.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, nhìn Lý Thu Minh lại nhìn Mạc Phàm.

Ông ta biết thanh kiếm trong tay Mạc Phàm là gì, bị kiếm kia đâm trúng, Tương Thành và Ôn Thủy Hàn chữa trị cũng vô dụng.

Như vậy ông ta không dễ báo cáo kết quả công việc, nếu để Mạc Phàm khiêu chiến tiếp, quả thật Lý Thu Minh có thể làm thịt Mạc Phàm.

Nhưng cũng có khả năng chỉ còn mình Mạc Phàm là cao thủ.

Tối qua Mạc Phàm tới đệ nhất cung chỗ Vọng Cơ, rất có khả năng Vọng Cơ sẽ không chiến mà rút lui.

Chỉ có mình Mạc Phàm là chiến tu, ông ta trở về cũng phải chịu phạt.

Ngoài ra ông ta không phải lấy thúng úp voi, nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt cũng có quyền lợi nhất định.

- Mạnh sư huynh, như vậy được rồi.

Nữ tử họ Lương thấy Mạnh Sơn Hà do dự, khuyên.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay dưới tay áo dài, rồi lập tức buông ra.

- Mạc Phàm, thực lực của ngươi đã được chúng ta thừa nhận, đừng lạm sát kẻ vô tội nữa, trong mười danh ngạch sẽ có tên ngươi.

Mạc Phàm chỉ là vai phụ, để Mạc Phàm kiêu ngạo một thời gian trước, đợi vào Thần Nông Tông sẽ có cơ hội thu thập cậu ta.

- Có tên trong mười danh ngạch sao?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

- Không sai, tiểu tử, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.

Nữ tử họ Lương lấy một lệnh bài của Thần Nông Tông ra, ném về phía Mạc Phàm.

Rõ ràng lệnh bài là kim khí, nhưng khẽ bay tới trước người Mạc Phàm.

Mạc Phàm giơ tay nhận lấy lệnh bài kia, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Để ta dừng tay cũng được, nhưng ta muốn danh ngạch thứ nhất trong hải tuyển của Thần Nông Tông, nếu không ta chỉ có thể dựa theo quy củ khiêu chiến một cung cuối cùng.

Mục tiêu của hắn là tham gia Đại Bỉ tông môn, không phải cơ hội tiến vào Thần Nông Tông.

- Ta cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, Chúc sư huynh, huynh thấy thế nào?

Nữ tử họ Lương nhíu mày, nhìn về phía nam tử cầm tràng hạt.

- Ta cũng cảm thấy không có vấn đề, tiểu tử này đáng được vị trí số một, Mạnh sư huynh, huynh thấy sao?

Nam tử cầm tràng hạt cười nói.

Huyết mạch Hồng Liên, tàn hồn của Ma Long thần cấp, Thần Thể tam cấp, mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, còn có linh khí khổng lồ, số một không có vấn đề gì.

- Chuyện này không công bằng với Vọng Cơ và Lý Thu Minh lắm đâu?

Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng nói.

Ông ta đang lo Mạc Phàm tiếp nhận một danh ngạch như vậy, không nghĩ tới Mạc Phàm muốn nhiều hơn, chuyện này đúng ý ông ta.

Nếu đã tới bước này, sao có thể rút lui, ông ta rất muốn biết Mạc Phàm có thể đỡ được một kiếm kia của Lý Thu Minh hay không.

- Nhưng Mạnh sư huynh, nếu hai bọn họ cùng bị thương trên tay Mạc Phàm, ai chịu trách nhiệm?

Sắc mặt nữ tử họ Lương lạnh lùng, hỏi.

Tuy Mạnh Sơn Hà toàn quyền chịu trách nhiệm, nhưng không thoát khỏi liên quan tới hai bọn họ.

Ngoài ra sau lưng Mạnh Sơn Hà có Mạnh Bất Đồng, bọn không có bối cảnh cứng rắn như vậy.

- Không bằng như vậy đi, để bọn họ tự chọn, dù sao muốn tranh thứ nhất là bọn họ, thế nào?

Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà không đổi, hỏi.

- Chuyện này…

Mắt nữ tử họ Lương đảo vài cái, muốn nói gì đó nhưng bị nam tử họ Chúc ngăn cản.

- Nếu Mạnh sư huynh đã nói vậy, vậy cứ dựa theo lời Mạnh sư huynh nói mà làm đi.

Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, nhìn về phía đám Mạc Phàm.

- Cho ngươi danh ngạch thì được, nhưng danh ngạch đứng đầu chúng ta không làm chủ được, phải hỏi hai bọn họ, hai người muốn rời đi không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1553: Nhưng cho dù biết cũng vô dụng.


- Nếu hai người từ bỏ, cũng có thể có một danh ngạch, nhưng thứ nhất là của Mạc Phàm, khen thưởng thứ nhất, ta có thể nói trước cho các ngươi, người đứng nhất hải tuyển lần này sẽ đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ tông môn, nếu thiên phú đủ, còn có khả năng trở thành đệ tử của chưởng môn chúng tôi, cho dù kém lắm, cũng trở thành đệ tử của đại trưởng lão Thần Nông Tông, đương nhiên thứ hai và thứ ba cũng không tệ, vận khí tốt, cũng được đại trưởng lão tuyển chọn, các ngươi suy nghĩ kỹ đi.

Mạnh Sơn Hà bổ sung thêm.

Những lời này vừa vang lên, trước mắt không ít người sáng lên.

Đệ tử của chưởng môn, không thể không nói điều kiện này quá hấp dẫn.

Phải biết rằng Thần Nông Tông là một trong thập đại tông môn, nếu có thể trở thành đệ tử của chưởng môn, địa vị sẽ lập tức cao lên nhiều.

Nhưng động tâm thì động tâm, không ít người nhìn Vọng Cơ ở đệ nhất cung, Lý Thu Minh ở đệ nhị cung, còn Mạc Phàm hắc mã lớn nhất ở hải tuyển hiện giờ, vội vàng chùn bước.

Mạc Phàm thì không cần nói, Lý Thu Minh ở thứ nhất lâu như vậy, tuy mới hạ xuống, nhưng đến bây giờ còn chưa rút kiếm ra.

Gần đây Vọng Cơ ra tay một lần, là đoạt vị trí thứ nhất từ tay Lý Thu Minh.

Anh ta là người gần khiến Lý Thu Minh rút kiếm, ngoài ra nếu Mạc Phàm không tham gia hải tuyển lần này, hắc mã lớn nhất là Vọng Cơ.

Vọng Cơ ra tay vài lần, đối phó bất luận người nào đều rất thành thạo, đến bây giờ chưa có ai khiến anh ta dùng toàn lực đối phó.

Muốn lấy vị trí thứ nhất từ tay ba người này, rất nhiều người ở đây không có bản lĩnh này.- Vọng Cơ, ngươi có suy nghĩ gì?

Mạnh Sơn Hà hỏi.

- Đến bây giờ chưa tới lượt ta quyết định đúng không?

Vọng Cơ dừng cười, nói.

Hôm qua anh ta luôn nghi ngờ, vì sao Mạc Phàm lại tìm tới.

Bây giờ vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiểu rõ hơn một chút.

- Đúng là vậy thật.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, dời mắt nhìn Lý Thu Minh.

- Lý Thu Minh, ngươi là người được khiêu chiến kế tiếp, ngươi muốn rời đi không?

- Ta sao?

Lý Thu Minh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khóe miệng luôn nhếch lên tươi cười.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Thu Minh.

- Không sai.

Mạnh Sơn Hà gật đầu liên tục.

- Mục đích ta tới đây không chỉ tiến vào Thần Nông Tông, trái lại ta muốn từ bỏ, nhưng kiếm trong tay ta không định từ bỏ, tiểu tử, ngươi muốn đạt được vị trí thứ nhất, phải hỏi kiếm trong tay ta trước đã.

Lý Thu Minh hơi nhếch miệng, nói với Mạc Phàm.

Lý Thu Minh mới mở miệng, nam tử họ Chúc như sớm dự đoán được, sắc mặt nữ tử họ Lương âm trầm hơn.

- Được rồi, Mạc Phàm, nếu ngươi muốn lấy được vị trí thứ nhất, bây giờ có thể khiêu chiến đệ nhị cung rồi.

Mạnh Sơn Hà cười khẽ nói.

Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, hắn cất mệnh kiếm, đi lên sân đấu đệ nhị cung của Lý Thu Minh.

- Tiểu tử, ngươi không định dùng thanh kiếm kia đối phó ta sao?

Lý Thu Minh thấy Mạc Phàm cất mệnh kiếm, cười hỏi.

- Đối phó ngươi, không cần mệnh kiếm này.

- Vậy xem ra ngươi muốn dựa vào Ma Long của ngươi, Ma Long của ngươi có chút thú vị, ta rất muốn biết, Ma Long của ngươi tự bạo sẽ có uy lực thế nào, có thể thương tổn tới ta hay không.

Lý Thu Minh nhìn thoáng qua Ma Long đang ở đệ cửu cung, lạnh nhạt nói.

Ngân sắc trong mắt Mạc Phàm lóe lên hào quang, Ma Long được kéo tới đệ nhị cung.

Nhưng hắn không để Ma Long tự bạo.

Trái lại trong con mắt chứa liên hoa màu đỏ bắn hồng quang ra, Ma Long nhanh chóng thu nhỏ lại, được hắn thu vào trong cơ thể.

- Thiên Ma Kiếm Thể đúng không, quả thật uy lực của Ma Long tự bạo không giết được ngươi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lý Thu Minh nói.

Chỉ là Lý Thu Minh, sao có thể thoát khỏi mắt y tiên bất tử hắn.

Lúc hắn nhìn Lý Thu Minh lần đầu, đã nhìn ra rồi.

Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt, Dưỡng Kiếm Thuật, ngoài ra thông qua Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt đã tu ra Kiếm Thai và Kiếm Thể.

Tuy Thiên Ma Kiếm Thể không có sức khôi phục mạnh như Thần Thể tam cấp của hắn, nhưng có thể so với vàng tinh chất, uy lực của tàn hồn Ma Long tán mà không ngưng, không tạo ra quá nhiều nguy hiểm với Lý Thu Minh.

- Oa, ngươi nhìn thấu rồi à, vậy ngươi muốn dùng cái gì, Thần Thể, hay là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa sẽ tạo thành chút thương tổn đối với ta, không biết hiệu quả mạnh bao nhiêu.

Lý Thu Minh nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ, tiếp tục thăm dò.

- Lý Thu Minh, đừng làm dáng vẻ này với ta, cũng không cần phải hỏi lại, vô ích thôi, ta không cần linh kiếm, cũng không cần tàn hồn Ma Long, những thứ lúc trước ta dùng sẽ không lấy ra dùng nữa.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lý Thu Minh nói nhiều như vậy, đơn giản là nói với hắn, những thứ hắn dùng lúc trước đều không có tác dụng.

Nhưng trên người hắn chỉ có những thần thông bí kỹ này thôi sao?

- Vậy sao, ngươi đều không dùng, vậy ta muốn nhìn xem, ngươi còn thứ gì để dùng, đúng rồi, đã quên nói với ngươi, trên người ngươi được ta thêm một thứ, không biết ngươi có cảm nhận được không.

Lý Thu Minh mỉm cười, nói với vẻ khinh thường.

Nói xong, một tay anh ta nâng lên, ma kiếm huyền ảo kia nhanh chóng chuyển động trong tay anh ta.

Nếu Mạc Phàm lên đài đấu, cũng tới lúc kích hoạt thứ này rồi.

- Ngươi nói thứ này sao?

Mạc Phàm cũng giơ tay lên, một thanh tiểu kiếm giống Lý Thu Minh như đúc xuất hiện trong tay hắn.

- Bị ngươi phát hiện rồi à, ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?

Lý Thu Minh không thấy kỳ lạ, năm ngón tay anh ta nắm chặt, thanh tiểu kiếm kia nhanh chóng biến to, biến thành một ma kiếm màu đỏ sậm dài chín mét trong tay anh ta.

Một bên kiếm nở rộ huyết mang, một bên khác thì như hình răng cưa, giống như răng nanh của Huyết Ma.

Nếu Mạc Phàm nhìn ra Thiên Ma Kiếm Thể của anh ta, không có khả năng không biết Thiên Ma Kiếm Khí.

Nhưng cho dù biết cũng vô dụng.

Chuyện này giống như biết rõ tìm bạn gái có thể thoát khỏi cô đơn, nhưng độc thân vẫn là độc thân.

Có rất nhiều người biết Thiên Ma Kiếm Khí của anh ta, nhưng một khi bị đâm trúng, thì không có biện pháp giải trừ.

Chỉ có thể nhìn linh khí của mình bị Thiên Ma Kiếm Khí cắn nuốt từng chút một, còn chịu đau điếng người của Thiên Ma Kiếm Khí.

Nói xong, anh ta không nói gì với Mạc Phàm nữa.

Mạc Phàm kiêu ngạo lâu như vậy, ngay cả Mạnh Sơn Hà đều bị chọc giận, cũng tới lúc giải quyết Mạc Phàm rồi.

Trên người anh ta đại phóng hồng quang, khí tức cả người thay đổi.

Nếu lúc trước Lý Thu Minh là một thư sinh hiền lành, hiện giờ Lý Thu Minh như một người điên.

Dưới chân anh ta vừa động, một loại quỷ mị đến trước người Mạc Phàm, kiếm khí huyết sắc như sương, cắt trận pháp phòng hộ thành hai, chém về phía Mạc Phàm.

Khi kiếm khí huyết sắc chém về phía Mạc Phàm, trên không sân đấu, một hư ảnh ma quỷ huyết sắc cũng xuất hiện theo, há mồm cắn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn kiếm khí và ma ảnh, ý niệm của hắn vừa động, trên người đại phóng quang mang bảy màu.

Nhưng không giống với trước đó, lần này quang mang bảy màu hình thành vách tường bảy màu, giống như một cái chuông to, bảo hộ Mạc Phàm ở bên trong.

- Lý Thu Minh, ta cho ngươi 3 phút, nếu ngươi không có biện pháp phá vách tường này của ta, ngươi sẽ biết ngươi với cố chủ ngươi đều đang chơi với lửa, sẽ tự thiêu!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1554: Vậy ngươi muốn chịu thua không?


- Vậy sao, tiểu tử, vậy ta muốn nhìn xem mai rùa này của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu, lửa của ngươi có thể đốt chúng ta xuống được không.

Lý Thu Minh hơi nhếch miệng cười không đứng đắn, ma kiếm chém lên vách tường xung quanh Mạc Phàm.

“Keng!” Một đạo bạch ấn xuất hiện trên vách tường.

Tuy vách tường không bị nghiền nát, nhưng “rầm” một tiếng, quần áo trên người Mạc Phàm rách ra, lộ ra vết thương như bị thứ gì sắc bén cứa qua.

Một kiếm chém xuống, tuy Mạc Phàm bị thương, nhưng Lý Thu Minh nhíu mày.

Chuôi kiếm trong tay anh ta mới là bản thể của ma kiếm, còn sắc bén hơn tiểu kiếm tối qua đâm vào tay Mạc Phàm.

Nhưng không trảm được vách tường xung quanh Mạc Phàm, chuyện này không thích hợp lắm.

Rõ ràng là Mạc Phàm có thể ngăn ma kiếm của anh ta, nhưng lại để anh ta đâm vào.

Là không cẩn thận, hay là…

Ý niệm này chợt lóe lên, hồng quang trên ma kiếm trong tay anh ta nhoáng lên một cái, nhỏ hơn trước một vòng, cũng ngưng thực đâu chỉ gấp đôi.

- Thiên Ma Cửu Tru!

Thân thể anh ta nhoáng lên một cái, cùng xuất hiện với bóng dáng, mỗi người cầm một kiếm đâm về phía vách tường kia.

“Rầm rầm rầm…” Vách tường gần như bị xuyên thủng, trên người Mạc Phàm có thêm 9 vết thương.



Bên trong vách tường, Mạc Phàm không nhăn mày một cái, không để ý tới Lý Thu Minh đang đâm loạn ở bên ngoài.

Ý niệm của hắn vừa động, một tiếng phượng minh vang lên, hỏa diễm hình liên hoa màu vàng dấy lên trên ma kiếm huyền ảo trong lòng bàn tay hắn.

Đồng thời chú ngữ gượng gạo truyền từ miệng hắn ra.

- Thiên huyền địa linh, vạn hỏa trường thanh, phần ngã tứ phương, diệt ngã thương khung…

Từng chú ngữ vang lên, sau đó hóa thành một đám văn tự màu hỏa hồng, biến mất vào trong hỏa diễm, trên liên hỏa vốn lam văn phượng nhụy lập tức xuất hiện một đạo Ma Văn.

Trên bầu trời đài đấu, một hình tròn mơ hồ xuất hiện theo.

Theo Ma Văn xuất hiện trên liên hỏa trong tay Mạc Phàm, trận pháp dần hiện rõ.

- Đó là gì thế?

Có người nhìn trận pháp trên đỉnh đầu Mạc Phàm, tò mò hỏi.

Không ít người ở xung quanh lắc đầu, Tu Chân giới có nhiều bí pháp lắm, không ai có thể biết được tất cả bí pháp.

Mạnh Sơn Hà, nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc nhìn thấy trận pháp này, sắc mặt lập tức thay đổi.Nhất là Mạnh Sơn Hà, sắc mặt vô cùng khó coi.

Những người khác không biết, nhưng ba bọn họ đều rất quen thuộc.

Mạc Phàm dùng Diệt Thiên Hỏa Chú, là một hỏa chú rất cao cấp.

Sử dụng hỏa chú này ít nhất phải có chân hỏa tam cấp, chân hỏa tam cấp đã đủ phiền phức, tu sĩ bình thường không dám để dính vào người.

Trải qua chú ngữ hoàn thành Diệt Thiên Hỏa Chú, hỏa chú không chỉ có uy lực tăng gấp bội, dưới hỏa chú ít có vật còn sống, cho dù là tu sĩ Hóa Thần bọn họ cũng có khả năng thương tổn được, hơn nữa hỏa chú này bất tử bất diệt.

Nói cách khác, Mạc Phàm dùng ma kiếm chi khí của Lý Thu Minh làm môi giới ngưng tụ hỏa chú, Lý Thu Minh không chết, hỏa chú không tắt.

Ở Thần Nông Tông, không có nhiều tu sĩ Nguyên Anh có thể hoàn thành, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể sử dụng.

Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, vậy mà dùng được hỏa chú này, còn hoàn thành trong vòng 3 phút.

Vì hỏa chú này quá phức tạp, tu sĩ Hóa Thần cũng mất hơn năm phút mới làm được.

- Sư huynh, có phải có thể rồi không?

Nữ tử họ Lương hỏi.

Tuy Mạc Phàm trúng ma kiếm khí, mỗi kích của Lý Thu Minh không đâm tới Mạc Phàm, cũng sẽ tạo thành thương tổn với Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm là Thần Thể tam cấp, thương tổn trình độ này không có ý nghĩa quá lớn với Mạc Phàm.

Trái lại Mạc Phàm dùng ma kiếm khí thi triển Diệt Thiên Hỏa Chú, một khi Mạc Phàm ngưng tụ thành hỏa chú, Lý Thu Minh sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, đôi mắt đảo liên tục nói:

- Lý Thu Minh, niệm ngươi tu hành không dễ, nếu ngươi không kết thúc được trong vòng 3 phút, tốt nhất là chịu thua, tránh để mất đi tính mạng.

Không phải Lý Thu Minh không có phần thắng, chỉ cần ngăn cản Mạc Phàm trước khi Mạc Phàm ngưng tụ thành hỏa chú là được.

Ông ta đã nói rất rõ ràng, nếu Lý Thu Minh không rõ ông ta cũng không có biện pháp.

Mạnh Sơn Hà mới mở miệng, Lý Thu Minh nhíu chặt mày, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, anh ta đánh giá Mạc Phàm trong vách tường, dáng vẻ đăm chiêu.

Nữ tử họ Lương nhíu chặt mày, ngay cả nam tử họ Chúc cũng không nhịn được rồi.

- Mạnh sư huynh, huynh làm như vậy không công bằng với Mạc Phàm lắm đâu?

Lý Thu Minh còn đang tấn công, rõ ràng là không biết lợi hại của Diệt Thiên Hỏa Chú.

Đừng nói Lý Thu Minh là Kim Đan đỉnh phong, cũng có tu sĩ Hóa Thần chết dưới hỏa chú này, Mạnh Sơn Hà làm vậy rõ ràng là đang nhắc Lý Thu Minh.

- Nếu Chúc sư đệ cảm thấy không công bằng, vậy ta cũng nhắc nhở Mạc Phàm một câu.

Trên mặt Mạnh Sơn Hà tràn đầy khinh thường, nhìn Mạc Phàm cách đó không xa.

- Mạc Phàm, Thần Thể Kim Cương Tráo bất diệt của ngươi không ngăn được một kiếm Lý Thu Minh dưỡng 20 năm, nếu cậu ta rút kiếm ra, nếu ngươi không chịu thua, sẽ mất mạng đó.

Lão giả họ Chúc và nữ tử họ Lương nhìn thoáng qua nhau, nhíu mày nhưng không nói gì nữa.

Mạnh Sơn Hà nhìn như nhắc nhở Mạc Phàm, nhưng cách thức nói chuyện không khác gì nhắc nhở Lý Thu Minh, thực ra vẫn đang giúp Lý Thu Minh.

Hơn nữa càng rõ hơn lúc nhắc nhở Lý Thu Minh, gần như nói thẳng với Lý Thu Minh phải sử dụng thanh kiếm dưỡng 20 năm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hắn không để ý tới Mạnh Sơn Hà, tiếp tục ngưng tụ Diệt Thiên Hỏa Chú.

Sau khi hắn luyện hóa Phượng Hoàng Thạch xong là có thể sử dụng hỏa chú này, vốn chuẩn bị cho hải tuyển, vậy thử trên người Lý Thu Minh xem thế nào.

Lý Thu Minh do dự một lát, ném ma kiếm trong tay lên không trung, là thanh kiếm dưỡng 20 năm đặt bên hông.

- Tiểu tử, xem ra không rút kiếm rất khó thắng được ngươi, cũng được, cho ngươi thử kiếm ta dưỡng 20 năm.

Không cần Mạnh Sơn Hà nhắc nhở, anh ta cũng cảm nhận được uy lực của hỏa chú Mạc Phàm ngưng tụ, dù sao anh ta là đối tượng tạo ra hỏa chú.

Nếu không có thanh kiếm trong tay, tuy Thôn Thiên Ma Kiếm của anh ta có thể thương tổn được Mạc Phàm, nhưng không có biện pháp ngăn cản Mạc Phàm ngưng tụ hỏa chú.

Thanh kiếm này dưỡng 20 năm, vốn dùng để nhất minh kinh nhân trong Đại Bỉ tông môn, nếu gặp kẻ địch mạnh như Mạc Phàm, không cần thiết phải giữ lại.

Lý Thu Minh mới mở miệng, mọi người đều nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lý Thu Minh.

Dưỡng Kiếm Thuật rất nổi tiếng ở Tu Chân giới, bọn họ rất muốn biết một kiếm dưỡng 20 năm, rốt cuộc có uy lực gì.

Mạc Phàm cũng không ngoại lệ, hắn nâng mắt nhìn về phía Lý Thu Minh.

- Không cần thử, trừ phi từ bỏ tàn hồn của Ma Long, nếu không ta cũng không ngăn được thanh kiếm này.

Một thanh kiếm dưỡng 20 năm, cộng thêm Dưỡng Kiếm Quyết tuyệt phối với Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt, hiện giờ hắn không thể đỡ được một thanh kiếm như vậy.

- Vậy ngươi muốn chịu thua không?

Lý Thu Minh hơi nhếch miệng, đắc ý hỏi.

- Chịu thua? Bây giờ ngươi chịu thua còn kịp, trong từ điển của ta không có hai chữ chịu thua này.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.

Nếu hắn dám đến đệ nhị cung của Lý Thu Minh, sẽ suy xét tới thanh kiếm trong tay Lý Thu Minh.

Chịu thua, hắn chưa từng nghĩ tới.

- Vậy ngươi đi chết đi.

Lý Thu Minh nheo mắt, giơ tay kéo thanh kiếm kia ra.

Không đợi anh ta kéo kiếm ra, trên tay còn lại của Mạc Phàm có một ấn ký sáng lên, đồng thời Mạc Phàm nói:

- Thanh kiếm này của ngươi có thể trảm ta, nhưng ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi rút thanh kiếm này ra sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1555: Ta là Kiếm Ma, Kiếm Ma hợp nhất.


Lý Thu Minh nhíu mày, mấy chữ truyền từ miệng anh ta ra.

- Thập niên dưỡng nhất kiếm, sương nhận kim nhật xuất, khai!

Theo những chữ này truyền ra, cái tay anh ta đặt lên kiếm kéo mạnh ra.

Nhưng trường kiếm 20 năm chưa từng kéo ra như rỉ sắt, vậy mà không được rút ra.

- Sao lại thế này?

Vẻ mặt không ít người sửng sốt, vô cùng khiếp sợ nói.

Kiếm cổ trong tay Lý Thu Minh là một linh bảo, đừng nói là 20 năm, 2000 năm cũng không rỉ sắt, vậy mà không rút ra được, xảy ra vấn đề gì thế.

Không ít người có chút nhãn lực, vội vàng nhìn về phía kiếm cổ trong tay Lý Thu Minh.

Chỉ thấy chỗ nối chuôi kiếm và vỏ kiếm, một ký hiệu màu đen dính chặt chuôi kiếm và vỏ kiếm lại.

- Phong Kiếm Chú sao?

Lão giả họ Chúc hiểu ra, cười thoải mái.

Phong Kiếm Chú là một loại chú ấn lấy máu làm dẫn, phong tỏa binh khí của đối phương, cũng là phương pháp tốt nhất đối phó Dưỡng Kiếm Thuật.

Dù sao Dưỡng Kiếm Thuật quá cường đại, rất nhiều kiếm sĩ vì ứng phó tình huống không thể khống chế, từ nhỏ đã dưỡng một thanh kiếm.

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà xanh mét, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

- Phế vật.

Ông ta liều mạng trở mặt với hai người Chúc, Lương, cho Lý Thu Minh cơ hội giết Mạc Phàm.

Thanh kiếm này của Lý Thu Minh bị Mạc Phàm khóa lại, vậy mà Lý Thu Minh không biết.

Sắc mặt Lý Thu Minh càng thay đổi, ước gì có thể xé nát Mạc Phàm.

Anh ta đã chuẩn bị giết Mạc Phàm, vào thời khắc quan trọng lại có một vòng trang sức rớt xuống, chuyện này như gặp được một mỹ nữ tuyệt thế, quần đã cởi ra rồi nhưng phát hiện súng không có đạn.

Còn ở trước mặt nhiều người như vậy, súng của anh ta không thể dùng.

- Tiểu tử, ngươi khóa kiếm của ta từ lúc nào?

Lý Thu Minh hung dữ nói.

- Lúc ngươi đâm tay ta, gieo xuống Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt trong cơ thể ta, ta phong kiếm của ngươi, cũng coi như là lễ thượng vãng lai đúng không?

Mạc Phàm vừa tiếp tục ngưng tụ Diệt Thiên Hỏa Chú, vừa lạnh nhạt nói.

Sao hắn có thể không ngăn được Thôn Thiên Ma Kiếm của Lý Thu Minh, sở dĩ để Lý Thu Minh đâm vào tay hắn, chính là vì chắn thanh kiếm này lại.

Một khi rút thanh kiếm này ra, tu sĩ Hóa Thần cũng bị chém ở dưới kiếm.

Hắn có thể nghĩ biện pháp chống đỡ, nhưng phải trả giá không nhỏ.

Cho nên khóa lại thì hơn.

Vẻ mặt Lý Thu Minh ngẩn ra, trong mắt đều là không thể tin được, sau đó lập tức thay bằng phẫn nộ.

Ngày hôm qua anh ta đi khiêu khích Mạc Phàm, cố ý khống chế Mạnh Vô Kỳ ép Mạc Phàm ra tay, để gieo Thôn Thiên Ma Kiếm Khí lên người Mạc Phàm.

Quả thực anh ta thực hiện được, nhưng thực ra anh ta mới là người rơi vào bẫy của Mạc Phàm.

Anh ta vừa sinh ra đã là thiên tài của Kiếm Mộ Tinh, cho đến bây giờ đều là anh ta đùa giỡn người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn.

- Được rồi, không ngờ ta lại bị ngươi tính kế, nhưng ngươi đừng nghĩ tới chuyện mình sẽ thắng dễ dàng, không có thanh kiếm này, ta vẫn có thể giết ngươi.

Anh ta cắm mạnh thanh kiếm cổ xuống đất, quang mang ám hồng nở rộ trong mắt anh ta, một tay anh ta vươn về phía bầu trời, ma kiếm huyết sắc kia lập tức bay vào trong tay anh ta.

- Thôn Thiên Kiếm Ma, tại ngã chi thân.

Những lời này vừa vang lên, bỗng nhiên tay anh ta dùng lực, ma kiếm màu đỏ nổ tung, hóa thành một hư ảnh ác ma khoác chiến giáp màu đỏ.

Ác ma này vừa xuất hiện, bao gồm cả Vọng Cơ bên trong không ít người cảm thấy đau xót, giống như bị trường kiếm sắc bén chém lên người, một đạo vết thương xuất hiện trên người bọn họ.

Sau đó một đạo khí thể màu đỏ bay từ vết thương trong cơ thể bọn họ ra, bay về phía ác ma kia.

ể ề ấ ấ ể ấTheo khí thể màu đỏ nhập vào, hư ảnh ác ma lập tức ngưng thực hơn nhiều, trên không đấu cung lập tức bị một vùng mây màu máu che khuất, cho dù cách xa cũng có thể nhìn thấy.

- Đó, đó là thứ gì?

Có người chỉ về phía hồng vân hỏi.

Thấy vùng hồng vân này, Mạnh Sơn Hà vốn nhíu mày, sau đó khóe miệng ông ta hơi nhếch lên.

Hư ảnh ác ma và hồng vân này là điềm báo Kiếm Ma hợp nhất, ông ta vốn tưởng rằng Lý Thu Minh chưa tới cảnh giới này, bởi vì người tới cảnh giới này không phải Hóa Thần cũng là Nguyên Anh đỉnh phong.

Tuy Kiếm Ma hợp nhất này không phải bí pháp thần thông, nhưng nếu luận về cấp bậc, thì tương xứng với Diệt Thiên Hỏa Chú của Mạc Phàm, không ngờ Lý Thu Minh có thiên phú cao trong Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt như vậy, vậy mà có thể Kiếm Ma hợp nhất.

Nếu Lý Thu Minh thật sự có thể Kiếm Ma hợp nhất, có lẽ người chết cuối cùng sẽ là Mạc Phàm.

Bởi vì chỉ cần là của Lý Thu Minh, tất cả trong Thôn Thiên Ma Kiếm Quyết đều là nơi phát ra lực lượng của anh ta, Mạc Phàm cũng là một trong số đó.

Lúc mọi người khiếp sợ, hai tay Lý Thu Minh đặt trước ngực, trầm giọng nói:

- Ta là Kiếm Ma, Kiếm Ma hợp nhất.

Hai tay anh ta dùng lực, quần áo trước ngực bị xé nát, lộ ra kiếm ấn đỏ như máu trước ngực anh ta.

Kiếm ấn huyết sắc đại phóng hồng quang, trong mắt hư ảnh ác ma trên bầu trời đại ph*ng t*nh quang, giống như tìm được nơi về lập tức lao dũng mãnh về phía kiếm ấn chỗ ngực Lý Thu Minh cùng với hồng vân đầy trời.

Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh ác ma đã vào trong cơ thể của Lý Thu Minh, cơ thể Lý Thu Minh chậm rãi bay lên, khí tức khiến tim người ta đập nhanh lấy Lý Thu Minh làm trung tâm dập dờn mà ra.

Ở đây, mọi người không chỉ cảm thấy trong lòng như có tảng đá to đè nặng, pháp bảo pháp khí cũng không tự chủ được run rẩy, giống như rất sợ khí tức trên người Lý Thu Minh.

Nhất là pháp bảo hình kiếm, cấp bậc thấp thì xuất hiện từng đạo vết rạn, thậm chí còn vỡ nát.

Cho dù pháp khí có linh tính nhất định, nhưng chưa tới linh bảo đều là vật chết.

Một vật chết bị nghiền nát, đủ để thấy khí tức trên người Lý Thu Minh kh*ng b* tới cỡ nào.

Lý Thu Minh bay tới nơi cao mười mét thì dừng lại, tươi cười hung dữ xuất hiện trên mặt anh ta.

- Mạc Phàm, ngươi khiến ta rất tức giận, bây giờ ngươi muốn chịu thua cũng không có cơ hội, ta muốn lấy máu ngươi tế ma kiếm của ta.

Anh ta vươn một tay ra, một thanh đại kiếm màu đỏ sậm lớn hơn trước không ít xuất hiện trong tay anh ta.

Thân thể anh ta nhoáng lên một cái liền đến trước người Mạc Phàm, đại kiếm không có kiếm kỹ đẹp gì, chém thẳng lên vách tường trước người Mạc Phàm.

“Răng rắc!” Vách tường trước người Mạc Phàm lúc trước không bị nghiền nát, chỉ trong chớp mắt tứ phân ngũ liệt.

Đại kiếm màu đỏ sậm thế như trẻ che, chém về phía đầu Mạc Phàm.

Lúc đại kiếm sắp Mạc Phàm thành hai, Mạc Phàm nói một âm phù cuối cùng, nâng mắt nhìn Lý Thu Minh chém kiếm khí tới.

- Ngươi không cần cho ta cơ hội này, bởi vì ta không định cho ngươi cơ hội chịu thua.

- Đúng rồi, còn nữa, ta không dùng đến 3 phút, cho nên lúc này ngươi chém được vách tường của ta cũng vô dụng, ngươi có thể đi chết đi.

Hắn vốn tưởng rằng phải mất 3 phút mới ngưng tụ thành công hỏa chú này, nhưng hắn hơi xem nhẹ thực lực của mình rồi.

Chỉ là Diệt Thiên Hỏa Chú, hắn đâu cần thời gian lâu như vậy?

Nói xong, tay có hỏa liên của hắn nghênh đón ma kiếm của Lý Thu Minh.

Hỏa liên vừa động, trận pháp ở trên bầu trời theo hỏa chú sinh ra nhoáng lên một cái rồi biến mất không thấy, khi xuất hiện lần nữa chắn phía trước hỏa liên, phía dưới ma kiếm. Hỏa diễm màu đỏ rực phun trào ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Lý Thu Minh ở trong.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1556: Mạc Phàm, ngươi muốn chết à?


Dưới hỏa diễm, trong chớp mắt trận pháp bị Lý Thu Minh chém được hòa tan.

Nhưng trong hỏa diễm cầu dần lộ ra bóng dáng Lý Thu Minh.

Tóc Lý Thu Minh bay loạn, quần áo đều bị hủy, lộ ra nửa người trên trắng nõn mà rắn chắc, không biết quần dùng nguyên liệu gì để may, vậy mà không bị hỏa diễm thiêu.

Trái ngược là vận khí của Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt, toàn bộ hỏa diễm dậy sóng được nó hút vào trong cơ thể.

- Mạc Phàm, thứ ngươi tốn thời gian lâu như vậy mới ngưng tụ ra được, cũng không ra gì, chỉ có thể thiêu hủy được áo của ta.

Lý Thu Minh cầm ma kiếm, cười gằn nói.

Anh ta tưởng hỏa chú của Mạc Phàm kh*ng b* tới cỡ nào, xem ra chỉ có như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, năm ngón tay nắm chặt, hỏa liên và trận pháp kia biến mất toàn bộ trong tay hắn.

- Vậy sao, vậy ngươi thử cử động Thôn Thiên Ma Kiếm Khí của ngươi nữa xem!

Lý Thu Minh nhíu mày, vận chuyển theo lời Mạc Phàm nói, sắc mặt anh ta lập tức kỳ lạ.

“Rầm rầm!” Hỏa diễm được anh ta nuốt vào trong cơ thể xuất hiện trong tay anh ta, chỉ trong chớp mắt tay anh ta bị nổ nát.

Lý Thu Minh nhìn cái tay bị phế của mình, sắc mặt thay đổi.

- Sao có thể như vậy?

- Đây là hỏa gì?

Anh ta đã tới cảnh giới Ma Kiếm hợp nhất, cho dù là thứ gì đều bị anh ta thôn phệ mới đúng. Bao gồm cả hỏa chú của Mạc Phàm.

Không ngờ hỏa chú này quá kh*ng b*.

Chỉ sợ hiện giờ hắn hơi cử động chân khí, trên người sẽ có nhiều chỗ bị hỏa diễm nổ nát.

- Ngươi không cần biết hỏa chú này, ngươi có thể đi chết đi, Diệt Thiên Hỏa Chú, đốt.

Mạc Phàm không giải thích, lạnh lùng nói.

Hỏa chú này lấy kiếm khí của Lý Thu Minh làm môi giới ngưng tụ mà thành, là một loại nguyền rủa.

Quả thật Thôn Thiên Ma Kiếm của Lý Thu Minh có thể cắn nuốt phần lớn thứ, nhưng trừ phi Lý Thu Minh thôn phệ sạch mình, nếu không sẽ không có biện pháp tiêu trừ hỏa chú này, bởi vì hỏa chú này đã thành một phần cơ thể của Lý Thu Minh.

Chữ “đốt” mới truyền ra, bỗng nhiên hỏa chú trong tay Mạc Phàm sáng lên, trong chớp mắt sắc mặt Lý Thu Minh khó coi, trong mắt đều là bối rối.

- Không!

Anh ta không dám tin thét lên một tiếng, nhưng chỉ có thể nhìn ngọn lửa cháy dọc theo cánh tay anh ta ra, mà không thể làm được gì.

Lửa đang lan tới bờ vai anh ta, nổ tung cả cơ thể anh ta.

Trên bầu trời, Mạnh Sơn Hà nhíu mày, một tay ông ta vươn ra, một màn hào quang khắc đầy phù văn từ trên trời giáng xuống, bao Lý Thu Minh ở bên trong.

Màn hào quang vừa hạ xuống, lửa trên người Lý Thu Minh lập tức dừng lại.

- Mạc Phàm, như vậy được rồi, cậu ta đã thua, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.

Quả thật Lý Thu Minh thua rồi, thua hoàn toàn.

Nhưng kiếm trong tay anh ta còn chưa rút ra, nếu giải trừ Phong Kiếm Chú và Diệt Thiên Hỏa Chú, giết Mạc Phàm vẫn được.

Nghe lời Mạnh Sơn Hà nói, Lý Thu Minh lập tức vui vẻ.

- Mạnh trưởng lão cứu ta, ta nguyện ý bái nhập làm học trò của trưởng lão, trọn đời làm nô lệ cho người.

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Sơn Hà trên bầu trời.

- Nếu ta không dừng thì sao?

Mạnh Sơn Hà có chủ ý gì sao hắn không biết, đơn giản là muốn tính sổ sau.

Nhưng Mạnh Sơn Hà nghĩ hắn là bùn đất à, muốn nắm thế nào thì nắm?

Vừa rồi Mạnh Sơn Hà từng nhắc nhở Lý Thu Minh, hiện giờ lại ra tay cứu Lý Thu Minh, trưởng lão này đúng là ghê gớm.

Hôm nay ai cũng đừng nghĩ cứu Lý Thu Minh, Lý Thu Minh phải chết.

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Mạc Phàm, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Ông ta đã ra tay, vậy mà Mạc Phàm còn không biết điều lui ra.

- Mạnh Sơn Hà, trưởng lão, ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Tuy Mạnh Sơn Hà là trưởng lão, nhưng ra tay can thiệp quyết đấu là trái với quy củ.

Mạc Phàm vừa nói xong, nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc tiến về phía trước một bước, đi tới nơi song song với Mạnh Sơn Hà.

- Mạnh sư huynh, Lý Thu Minh còn chưa chịu thua, huynh đây là?

Nam tử họ Chúc thản nhiên hỏi.

Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, không biết nên giải thích thế nào.

Quả thật ông ta vượt ranh giới, nhưng nếu không phải nơi này có nhiều người như vậy, còn có nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc ở đây, ông ta nhất định sẽ ra tay diệt Mạc Phàm.

Mạc Phàm thấy Mạnh Sơn Hà không nói lời nào, nói tiếp:

- Còn nữa, Mạnh trưởng lão làm vậy cũng vô dụng thôi, ta nói anh ta phải chết, anh ta sẽ chết, còn nữa, ta muốn thanh kiếm kia của anh ta.

Nói xong, bàn tay nắm giữ Diệt Thiên Hỏa Chú của hắn vươn về phía Lý Thu Minh trong vòng sáng.

“Chiêm chiếp!” Tiếng phượng minh thanh thúy vang lên, hỏa chú hóa thành phượng hoàng huyền ảo, bỗng nhiên bay về phía Lý Thu Minh trong vòng sáng, trong chớp mắt đã tới trước màn hào quang.

Nhưng màn hào quang bị phượng hoàng xuyên qua.

- Không, không, ta nhận…

Lý Thu Minh lắc đầu liên tục, chữ “thua” còn chưa nói ra, phượng hoàng đã biến mất vào trong cơ thể anh ta.

“Răng rắc!” Âm thanh giống như đồ sứ văng tung tóe vang lên, trong chớp mắt trên người Lý Thu Minh đầy vết rạn.

Ngay sau đó hỏa diễm bắn từ trong ra, Lý Thu Minh hóa thành một đống mảnh nhỏ, nhanh chóng biến mất trong hỏa diễm.

Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

ổ ắ ắMạnh Sơn Hà đã ra tay, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ tha cho Lý Thu Minh.

Dù sao đối phương là người của Thần Nông Tông, còn là trưởng lão của hải tuyển lần này.

Nhưng Mạc Phàm giết Lý Thu Minh trước mặt bao người, không thể nghi ngờ chuyện này như tát mạnh vào mặt Mạnh Sơn Hà.

Mạc Phàm còn chưa đi vào Thần Nông Tông, vậy mà chơi như vậy với Mạnh Sơn Hà, không khác gì muốn chết.

- Mạc Phàm, ngươi muốn chết à?

Mạnh Sơn Hà thấy Lý Thu Minh biến mất trong hỏa diễm, đôi mắt ông ta nheo lại, một chưởng không chút do dự đánh về phía Mạc Phàm.

Một tiểu tử Hạ giới như Mạc Phàm cũng dám đối nghịch với ông ta như vậy, nếu có thể tha cho Mạc Phàm, mặt mũi của Mạnh gia ông ta có còn không?

Không chỉ như vậy, Lý Thu Minh là quân cờ Mạnh gia bọn họ bồi dưỡng nhiều năm như vậy, Mạnh gia định dẫn anh ta vào Thần Nông Tông để tăng thực lực ở Thần Nông Tông, lần này đều bị hủy trong tay Mạc Phàm.

Đã chết nhiều người như vậy, ông ta không chỉ không có biện pháp công đạo với Thần Nông Tông, cũng không có biện pháp báo cáo kết quả công việc với Mạnh gia.

Một tay ông ta đánh tới, bầu trời lập tức tối sầm lại.

Thủ ấn khổng lồ trên bầu trời như ngũ chỉ sơn, một loại dời núi lấp biển rơi về phía Mạc Phàm.

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra sắc mặt mọi người đều thay đổi, giống như gặp được thiên tai ngập đầu.

Nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc thấy Mạnh Sơn Hà ra tay, vẻ mặt cũng thay đổi, không chút do dự ra tay.

Nữ tử họ Lương lấy một chiếc khăn tay ra, khăn tay sáng lên, một kết giới xuất hiện, chắn ở phía dưới đại thủ.

Trên người nam tử họ Chúc xuất hiện kim quang nhạt, cũng chắn trước người Mạnh Sơn Hà, một tay nắm lấy cổ tay Mạnh Sơn Hà kéo xuống.

- Sư huynh, huynh giết cậu ta cũng được, nhưng huynh phải nghĩ kỹ trở về báo cáo kết quả công việc thế nào.

Mạnh Sơn Hà bị hai người ngăn cản, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Chỉ trong phút chốc năm ngón tay ông ta nắm chặt, trong chớp mắt đại thủ có thể hủy thiên diệt địa biến mất.

- Tiểu tử, chúng ta đợi coi, ta xem cuối cùng ngươi có thể tiến vào Thần Nông Tông hay không.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1557: Vậy được rồi.


Trên sân đấu, Mạc Phàm giống như dự đoán được, một tay hắn vươn về phía gần thi thể Lý Thu Minh.

“Vù” một tiếng, kiếm cổ của Lý Thu Minh bay vào trong tay hắn.

Hắn liếc mắt nhìn về phía thanh kiếm kia một cái, trong mắt chớp lóe tinh quang, Phong Kiếm Chú trên thân kiếm sáng vài cái rồi biến mất không thấy, khí tức giống như khói báo động lập tức xông thẳng lên trời, ép về phía Mạnh Sơn Hà.

Nói xong, hắn lập tức đi lên đệ nhất cung dưới ánh mắt của mọi người.

Không phải Mạnh Sơn Hà muốn chơi với hắn sao, vậy thì chơi tới cùng.

- Vọng Cơ sư huynh, ta muốn khiêu chiến với huynh, thỉnh chỉ giáo.

Lần này sắc mặt Mạnh Sơn Hà xanh mét, càng khó coi hơn vừa rồi, giống như bị tát một cái xong, lại bị đạp mạnh một cái.

Mạc Phàm khiêu chiến Vọng Cơ, nếu Vọng Cơ rời đi, trong mười người bọn họ chọn chỉ có mình Mạc Phàm là thiên tài, những người khác còn tạm, nhưng kém Lý Thu Minh, Vọng Cơ rất nhiều.

Nhưng ông ta nắm chặt tay, không nói gì nữa.

Vừa rồi ông ta ra tay với Mạc Phàm, đã xem như phá hủy quy củ.

Hạng nhất của Thần Nông Tông là danh môn chính phái tự cho rằng như vậy, danh tiếng rất tốt đối với bên ngoài.

Nếu lại ra tay, ông ta trở về sẽ bị trừng phạt.

Đệ nhất cung, Vọng Cơ hơi nhếch miệng, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi.

- Thực lực của Mạc sư đệ thật sự kinh người, ta cũng không phải đối thủ của đệ, ta sẽ rời khỏi hải tuyển lần này.

Tuy anh ta không biết rốt cuộc Mạc Phàm có bí mật gì, nhưng từ thái độ tối qua của Mạc Phàm đối với anh ta và Lã Hồng Nhu, dựa theo lời Mạc Phàm nói sẽ không phải là chuyện tốt.

Nói xong, anh ta ơi ôm quyền với Mạc Phàm, lập tức đi ra khỏi đấu cung.

Vọng Cơ mới đi không xa, giọng nói của Mạc Phàm truyền vào tai anh ta.

- Vọng Cơ sư huynh, ta nợ huynh và Hồng Nhu sư tỷ một ân tình, sau này ta sẽ trả cho hai người mỗi người một cơ duyên.

Lần này hắn xem như đắc tội Mạnh gia, Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ rời đi, không có khả năng Mạnh Sơn Hà không nhìn ra hai người có không ít quan hệ với hắn.

Với hiểu biết của hắn về Mạnh gia, Mạnh gia khó mà không động tay động chân với hai người.

- Đệ không nợ hai chúng ta chuyện gì, cơ duyên của Hồng Nhu sư muội đệ nên cho, còn ta, ta cũng xem như có con đường thứ hai, cho nên chúng ta thanh toán xong, nhưng đệ phải cẩn thận, con đường sau này của đệ sẽ không dễ đi, thanh kiếm trong tay đệ, nếu không có đệ sẽ rơi vào trong tay ta, nhưng ta bại bởi Long Ngạo Thiên, cho nên chưa chắc thanh kiếm đó đã đối phó được Long Ngạo Thiên.

Vọng Cơ cười, vừa xuống núi vừa truyền âm.

Lã Hồng Nhu được người ta mời đi luyện đan, anh ta không biết Mạc Phàm làm thế nào, nhưng phần lớn là vì Mạc Phàm.

Trước khi anh ta tới Thanh Thành, từng có cao thủ Thiên Mệnh Huyền Thuật tính cho anh ta.

Nếu có người có thiên phú hơn anh ta xuất hiện, anh ta mới tránh được một kiếp, rõ ràng Mạc Phàm là người có thiên phú cao hơn đó.

Ngoài ra nếu không có Mạc Phàm, lúc anh ta đấu với Lý Thu Minh sẽ không để Lý Thu Minh rút thanh kiếm này ra, còn cướp thanh kiếm đó.

Anh ta đoạt thanh kiếm này vẫn bị Long Ngạo Thiên phế, nói lên thanh kiếm này không đủ để đối phó Long Ngạo Thiên.

- Quả thật thanh kiếm này không đủ, đây chỉ là một trong những thứ ta đối phó Long Ngạo Thiên.

Mạc Phàm cười nhạt.

Thanh kiếm này là bội kiếm của Vọng Cơ sư huynh ở kiếp trước, đã bị bẻ gãy dưới tay Long Ngạo Thiên.

Tất nhiên hắn biết thanh kiếm này không đối phó được Long Ngạo Thiên, chỉ là hắn không định dựa vào thanh kiếm này đối phó Long Ngạo Thiên.

- Vậy là được rồi, chúc đệ may mắn.

Vọng Cơ nhướn mày, không nói gì nữa rời khỏi đấu cung, biến mất trong biển người.

Mạc Phàm nhìn theo Vọng Cơ sư huynh rời khỏi đấu cung, đôi mắt hắn nheo lại, nhìn về phía đám Mạnh Sơn Hà trên bầu trời.

- Mạnh trưởng lão, bây giờ ta có tư cách lấy được danh ngạch thứ nhất này chưa, hay là ta cần thêm khảo nghiệm khác nữa?

Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, ông ta còn chưa mở miệng, nam tử họ Chúc ở bên cạnh mở miệng:

- Mạnh sư huynh, theo ta thấy, danh ngạch thứ nhất này ngoại trừ Mạc công tử ra thì không còn ai khác, huynh xem cần khảo hạch khác không?

- Ta cũng thấy nên cho tiểu tử này đệ nhất.

Nữ tử họ Lương nói tiếp.

Thực lực của Mạc Phàm như vậy nếu không lấy được thứ nhất, vậy không ai đạt được thứ nhất rồi.

Nếu không cho Mạc Phàm thứ nhất, chỉ sợ Mạc Phàm sẽ quét thêm một đợt nữa, đến lúc đó hải tuyển của bọn họ sẽ vô nghĩa.

Cho dù là bây giờ, bọn họ trở về cũng khó tránh khỏi không bị trừng phạt.

Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, thứ nhất có khả năng trở thành đệ tử của chưởng môn.

Nếu để cho Mạc Phàm, thân phận của Mạc Phàm sẽ lập tức tương đương với lão tổ của Mạnh gia bọn họ.

Tuy địa vị không thể so sánh được, nhưng rất bất lợi với Mạnh gia bọn họ.

- Tạm thời cho cậu ta thứ nhất, chuyện này hai người tự mình quyết định đi, không cần hỏi ta, nhưng đợi hải tuyển kết thúc, sẽ có người tới xét duyệt thân phận của mười người đứng đầu, có thể trở thành thứ nhất hay không sẽ do bọn họ định đoạt.

Mạnh Sơn Hà do dự một lát, nói.

Để Mạc Phàm cao hứng mấy ngày trước, nếu không để Mạc Phàm quét thêm mấy đợt nữa, sẽ càng bất lợi với ông ta.

Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, vung tay áo rời đi.

- Vậy được rồi.

Trong mắt nam tử họ Chúc và nữ tử họ Lương hiện lên dị sắc, nhưng không nói gì nữa.

Bọn họ đều biết thân phận xét duyệt, nhưng theo bọn họ biết đến lúc đó sẽ do bọn họ dẫn 10 người tiến vào Thần Nông Tông, bỗng nhiên ở đây có thêm một người, khả năng Mạnh Sơn Hà bịa đặt sẽ cao hơn một chút.

Xem ra Mạnh Sơn Hà vẫn chưa từ bỏ ý định.

Chỉ nghĩ một lát, hai người thoải mái hơn.

Mạnh Sơn Hà ra tay với Mạc Phàm, đã gợi địch ý với Mạc Phàm.

Nếu Mạnh gia để Mạc Phàm trở thành thứ nhất, chẳng khác nào tặng một lễ vật siêu lớn cho kẻ địch.

Mạc Phàm muốn lấy hạng nhất tiến vào Thần Nông Tông, quả thật không đơn giản như vậy.

Hai người liếc mắt nhìn Mạc Phàm trong đấu cung một cái, đều lắc đầu.

Nữ tử họ Lương lấy một lệnh bài màu vàng ra, ném cho Mạc Phàm, nhắc nhở:

- Hiện giờ hạng nhất là của ngươi, ngươi có thể rời khỏi đấu cung, cũng có thể tiếp tục ở đệ nhất cung, 6 ngày sau, ngươi cầm lệnh bài này tới Thiên Môn, người đón tiếp của ngươi sẽ dẫn ngươi tiến vào Thần Nông Tông, tốt nhất là ngươi nên ở đệ nhất cung, Thanh Thành chỉ là sơn môn của Thần Nông Tông, trong đấu cung sẽ an toàn hơn một chút.

Mạc Phàm nhận lấy lệnh bài, khẽ gật đầu với nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc.

Tuy Mạnh Sơn Hà không khảo hạch gì thêm, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nếu vừa rồi hai người không ra tay, một chưởng của Mạnh Sơn Hà đã đánh tới.

Nam tử họ Chúc cười với Mạc Phàm, dời mắt nhìn những người khác ở đấu cung.

- Hiện giờ ngoại trừ đệ nhất cung ra, các cung khác đều trống, muốn gia nhập Thần Nông Tông ta, thì dựa theo quy tắc trước tiếp tục khiêu chiến từ đệ nhị đến đệ thập cung.

Những lời này vừa vang lên, lúc này đấu cung mới chậm rãi khôi phục lại bình thường trong hỗn loạn lúc trước, nhưng rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, truyền âm cho Mạnh Vô Kỳ, sau đó xoay người vào đấu cung.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1558: Ám sát Mạc Phàm sao?


Thanh Thành, bên trong phòng Mạnh Sơn Hà.

Mạnh Sơn Hà đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía đấu cung, ngực không ngừng lên xuống vì giận dữ.

- Chủ nhân, mời dùng trà.

Một mỹ nữ mặc cung trang dáng người cao gầy quỳ trước người Mạnh Sơn Hà, hai tay cô ta giơ chén trà lên, cung kính nói.

- Uống trà cái gì, ngươi nghĩ bây giờ là lúc ta dùng trà sao?

Tay Mạnh Sơn Hà vung lên, chén trà và cả mỹ nữ mặc cung trang bay ra ngoài.

“Rầm!” Mỹ nữ mặc cung trang đập mạnh lên cây cột, sau đó hôn mê, nước trà rơi đầy đất.

Mạnh Sơn Hà không quan tâm tới sống chết của thị nữ này, hừ lạnh kêu lên:

- Quỷ Ảnh, đi ra cho ta, còn chưa tra được thông tin liên quan tới tiểu tử kia sao?

Mạc Phàm đã lấy được hạng nhất, tuy ông ta là sứ giả, nhưng nếu không tra được dấu vết để lại trên người Mạc Phàm, đến lúc đó sẽ không cướp được danh ngạch của Mạc Phàm dễ dàng.

Chỉ là ông ta có cảm giác, nhất định Mạc Phàm này có vấn đề.

Nếu không có vấn đề, vì sao một tiểu tử Hạ giới lại có nhiều cơ duyên như vậy.

Mạc Phàm có huyết mạch Hồng Liên, rõ ràng là cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, lại nắm giữ Diệt Thiên Hỏa Chú, còn cầm trong tay mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc.

Trừ chuyện đó ra, Mạc Phàm không chỉ tu thành Thần Thể tam cấp, còn có nhiều kiếm pháp trên người.

Hơn nữa trong mắt phong ấn tàn hồn của Ma Long.

Chưa từng có một tiểu tử Hạ giới, có thể có thực lực như vậy.

Cho dù Hạ giới có một số truyền thừa, nhưng Hạ giới là Hạ giới, truyền thừa ở Hạ giới chỉ là đồ bỏ đi.

Ông ta không biết công pháp Mạc Phàm tu luyện, nhưng tu tới cảnh giới này, ngoại trừ thiên phú ra, chắc chắn công phu cũng không tầm thường.

Những lời này vừa vang lên, một người toàn thân đều giấu trong trang phục dạ hành nhoáng lên một cái, đi từ trong màn che ra, hơi cúi người với Mạnh Sơn Hà.

- Chủ nhân, trái lại ta tra được một tin.

- Tin gì?

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, vẻ mặt tốt hơn một chút.

- Ngày hôm qua đột nhiên Thiên Cơ Các xuất hiện một Luyện Đan Sư cao cấp mới, tuy Luyện Đan Sư này đã dịch dung diện mạo, nhưng nghe Luyện Đan Sư Kim Quang chân nhân miêu tả, tuổi của tiểu tử này không quá 20, nhưng bất luận là trình độ luyện đan hay thực lực đều không tầm thường, không chỉ sửa được Cửu Hoa Đan của Chung Bất Phàm, còn nhận được nhiệm vụ của Thượng Quan gia, trình độ còn cao hơn đan tôn.

Quỷ Ảnh nói.

Tuy anh ta lạc mất dấu Mạc Phàm, nhưng Thanh Thành có nhiều tai mắt của bọn họ, Thanh Thành xảy ra một số chuyện thay đổi anh ta biết rất nhanh, đây là tin tức mới nhất anh ta đạt được.

Tuy hơi muộn một chút, nhưng rất có khả năng liên quan tới Mạc Phàm.

- Luyện Đan Sư lợi hại như vậy sao?

Mạnh Sơn Hà nheo mắt nói.

Ông ta thân là đệ tử nội môn của Thần Nông Tông, tất nhiên trình độ luyện đan cũng không kém.

Chưa tới 20 tuổi, nhưng có thể sửa phương thuốc Cửu Hoa Đan, còn cướp được nhiệm vụ từ tay đan tôn, trình độ luyện đan thực sự không thấp.

Trẻ tuổi như vậy mà có trình độ luyện đan cao như thế, không có nhiều ở trong Thần Nông Tông.

- Đúng vậy, ngay cả Chung Bất Phàm đều tán thưởng cậu ta, còn tặng lệnh bài Chung gia cho cậu ta.

Quỷ Ảnh nói.

- Luyện Đan Sư này tên là gì?

- Ngô Danh.

- Ý của ngươi là rất có khả năng người trẻ tuổi đó là Mạc Phàm, có chứng cứ gì không?

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, hỏi.

Chắc chắn Ngô Danh là tên giả, Quỷ Ảnh nhắc tới tên người này, chỉ có thể là suy đoán đó rồi.

Nhưng tu vi của Mạc Phàm đã kh*ng b* như vậy, rất khó có tạo nghệ ở luyện đan cao đến thế, cho dù là thiên tài cũng không được, có vài thứ cần thời gian tích lũy.

- Người Chung gia đầu tiên tiếp xúc với Mạc Phàm là Chung Tử Kỳ đại tiểu thư Chung gia, nhưng chủ nhân nhớ nữ tu sĩ ở đệ bát cung không?

Quỷ Ảnh hơi nhếch miệng, hỏi.

- Lã Hồng Nhu đúng không, trên người cô ta có song hỏa.

- Không sai, Lã Hồng Nhu này đang luyện chế đan dược giúp Chung Tử Kỳ, nghe nói Chung Tử Kỳ mời Lã Hồng Nhu là Ngô Danh nói với cô ta, ngoài ra thời gian Ngô Danh xuất hiện trùng với thời gian Mạc Phàm biến mất.

Mạc Phàm là Ngô Danh anh ta cũng không tin lắm, nhưng chuyện này cũng quá khéo rồi.

- Nếu là như vậy, vậy phiền phức lớn hơn rồi.

Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, nói.

Nếu Mạc Phàm chỉ có tu vi thì không sao, Thần Nông Tông là môn phái y tiên.

Thêm mấy chiến tu, là vì ứng phó Đại Bỉ trăm năm.

Cho dù được chưởng môn nhận làm đồ đệ, cũng chỉ là một danh phận, được dưỡng ở Thần Nông Tông, cũng không có quá nhiều quyền lợi.

Nhưng Mạc Phàm mới 20 tuổi đã có trình độ luyện đan như đan tôn, vào Thần Nông Tông nhất định được chưởng môn nhìn trúng.

Người như vậy, tuyệt đôi là đại địch sinh tử với Mạnh gia bọn họ.

- Chủ nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ, có cần chúng tôi?

Một tay của Quỷ Ảnh để lên cổ, làm thủ thế giết.

Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, suy nghĩ cẩn thận.

Mặc kệ Mạc Phàm có phải Ngô Danh hay không, đều không thể giữ Mạc Phàm.

Nhỡ đâu hai người là một, vậy bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.

Một lát sau, trước mắt ông ta sáng lên, lập tức nghĩ ra một ý.

- Ta lập tức liên lạc với lão tổ, bảo ngài ấy phái một người tiếp đón tới, cuối cùng ngăn cản Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông.

Thanh Thành là môn hộ phía nam của Thần Nông Tông, mà cả phía nam của Thần Nông Tông đều do lão tổ Mạnh gia bọn họ quản lý, phái một sứ giả tới không có vấn đề gì.

Mạc Phàm tự xưng là từ Hạ giới tới, trên người có nhiều bí mật như vậy, để người hầu này đi thăm dò một chút, chắc chắn sẽ tra được manh mối gì đó.

Đến lúc đó, có thể quang minh chính đại loại Mạc Phàm.

Nhưng đây là thủ đoạn cuối cùng, rất dễ khiến những người khác bất mãn, không phải vạn bất đắc dĩ không thể sử dụng.

- Vậy ta thì sao, chủ nhân?

- Ngươi, ngươi theo dõi Mạc Phàm và Ngô Danh, một khi có tin tức lập tức báo cáo, ngoài ra ngươi tìm đám thứ hai mà Mạnh gia ta chuẩn bị tới, để bọn họ khiêu chiến các đấu cung, tiến vào Thần Nông Tông.

Mạnh Sơn Hà cười mỉa nói.

Tất nhiên bọn họ không chỉ chuẩn bị mình Lý Thu Minh, vì phòng ngừa bị hai người Lương, Chúc phát hiện, bọn họ chỉ để mình Lý Thu Minh xuất hiện, mấy người thực lực không kém còn chưa ra tay.

Mạc Phàm quét nhiều người xuống như vậy, đúng lúc để những người này thêm vào.

Như vậy không chỉ lấp người Mạnh gia vào, ông ta còn hoàn thành nhiệm vụ, nhất cử lưỡng tiện.

- Chúng ta không phái người đi ám sát Mạc Phàm à?

Quỷ Ảnh cảm thấy khó hiểu hỏi.

Anh ta có biết đám người này, mỗi người đều có bản lĩnh của mình, thực lực không kém.

Hơn nữa ngoại trừ anh ta và Mạnh Sơn Hà ra, không còn ai biết những người này là người Mạnh gia, để mấy người này đi ám sát Mạc Phàm là thích hợp nhất.

- Ám sát Mạc Phàm sao?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, khóe miệng ông ta nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.

- Ám sát Mạc Phàm sẽ do đám người khác làm, không cần chúng ta ra tay.

- Đám người khác, chúng ta còn sao?

Quỷ Ảnh hơi sửng sốt, nghi ngờ nói.

Mạnh Sơn Hà vẫy tay với Quỷ Ảnh, nói nhỏ vài câu bên tai anh ta, trước mắt Quỷ Ảnh lập tức sáng lên.

- Chủ nhân anh minh, ta lập tức đi làm.

- Đi đi, thuận tiện thu thập phòng ta, ta đi liên lạc với lão tổ, bất luận làm thế nào, nhất định không thể để tiểu súc sinh kia tiến vào Thần Nông Tông.

Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1559: Ngươi cũng cầm thứ này nữa.


Ở đệ nhất cung, Mạc Phàm ngồi trên ghế, phẩm linh trà mới pha.

- Chúc mừng công tử lấy được hạng nhất, lần này đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ không lo rồi.

Mạnh Vô Kỳ ôm quyền cười nói.

Tuy trải qua nhiều trắc trở, cuối cùng Mạc Phàm vẫn lấy được vị trí thứ nhất.

- Đừng cao hứng quá sớm như thế, không đơn giản như vậy đâu.

Mạc Phàm đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói.- Sao vậy ạ, không phải lệnh bài đã nằm trong tay công tử rồi sao, Mạnh Sơn Hà còn dám động tay động chân, không sợ khiến người ta tức giận à?

Mạnh Vô Kỳ cảm thấy khó hiểu nói.

- Vô Kỳ, Thần Nông Tông chia ra làm bốn phương đông tay nam bắc, ngươi biết không?

Mạnh Vô Kỳ gật đầu, đây là thưởng thức, anh ta thân là người của Tu Chân giới nên biết.

- Thanh Thành này thuộc phía Nam, thuộc phạm vi quản lý của Mạnh Bất Đồng, ngươi cảm thấy sẽ đơn giản như vậy à?

Mạc Phàm lắc đầu, cười hỏi.

Linh khí thuộc tính hỏa ở phía nam có vẻ nồng đậm, cũng khiến phía nam loạn hơn ba phía khác một chút.

Vì vậy thủ đoạn của Mạnh Bất Đồng cũng tàn nhẫn hơn ba vị sư huynh khác một chút.

Chuyện này khiến Mạnh Bất Đồng gần như nói một không hai ở phía nam, chỉ cần hắn không thể tiến vào Thần Nông Tông gặp sư phụ, vị trí số một này của hắn không xem như đã định.

Bởi vì trước đó, đều có khả năng bị Mạnh gia làm biến mất.

Cho nên hiện giờ cao hứng hơi sớm.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Tươi cười trên mặt Mạnh Vô Kỳ cứng đờ, lo lắng nói.

- Binh đến tướng chặn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mạnh gia có biện pháp quét hắn xuống, hắn chạy tới một bước này, lại càng không ngồi yên đợi chết, tất nhiên hắn cũng nghĩ biện pháp đối phó.

- Công tử có biện pháp nào, có gì cần ta giúp đỡ không?

Mạnh Vô Kỳ hỏi.

Anh ta theo Mạc Phàm từ Liệt Hỏa Tinh tới đây, dọc đường đi không giúp được Mạc Phàm, trái lại còn không ngừng gây họa cho Mạc Phàm.

- Đúng là hôm nay ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ, chỉ là chuyện này hơi nguy hiểm.

Mạc Phàm nghĩ một lát, nói.

- Chuyện gì, công tử cứ việc phân phó, cho dù nguy hiểm tới mấy Vô Kỳ cũng sẽ làm.

Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, vội vàng nói.

Mạc Phàm vươn một tay ra, hỏa diễm lập tức xuất hiện, ngưng tụ thành một đóa liên hoa ở trong tay hắn.

Hắn vươn hai ngón tay ở tay khác ra điểm lên mi tâm, một pháp ấn sáng lên, lúc ngón tay rời đi, một đạo thần hồn được tách ra, kẹp ở giữa ngón tay hắn, hắn đặt thần hồn vào trong liên hoa.

Ý niệm của hắn vừa động, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí trong cơ thể dậy sóng tụ tập vào trong liên hoa của hắn.

“Bùm!” Hỏa diễm phát ra điên cuồng, liên hoa nhanh chóng chuyển động.

Không lâu sau, liên hoa biến thành cỡ lu nước, ở giữa liên hoa, hư ảnh của Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong.

Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ.

- Ta cần ngươi biến thành dáng vẻ của ta, giúp ta đưa hai thứ này, thứ này không chỉ có khí tức của ta, còn gần như đạt được nửa thực lực của ta nữa, chỉ cần chuyện ngoài ý muốn không quá lớn, hẳn là có thể bảo hộ ngươi.

Hiện giờ hắn cần lấy thân phận Ngô Danh ra ngoài một chuyến, phòng ngừa Mạnh gia lại động tay động chân.

Chỉ là nếu hắn ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ.

Chiến tu chiến lực số một, cộng thêm Luyện Đan Sư thiên tài, đừng nói là Mạnh Sơn Hà, ngay cả sư huynh Mạnh Bất Đồng của hắn nghe mặt cũng xám ngắt.

Cho nên biện pháp tốt nhất là để Mạnh Vô Kỳ giả làm hắn đi một chuyến, hắn phụ vào người Mạnh Vô Kỳ nhân cơ hội rời đi.

Hắn và Ngô Danh cùng xuất hiện, vậy không có ai hoài nghi là hắn nữa.

- Việc mà công tử giao, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giúp công tử.

Mạnh Vô Kỳ cung kính nói.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, ném liên hoa trong tay về phía Mạnh Vô Kỳ.

Liên hoa nhanh chóng nhỏ đi, khi đến trước người Mạnh Vô Kỳ chỉ còn bằng móng tay, liên hoa biến mất vào trong mi tâm Mạnh Vô Kỳ, biến thành một ấn ký hình liên hoa.

Ngay sau đó, áo khoác hỏa diễm xuất hiện từ chỗ mi tâm Mạnh Vô Kỳ, lan từ đầu đến chân.

Áo khoác tới chỗ nào, sẽ biến thành Mạc Phàm như đúc.

Chỉ sau một chén trà nhỏ, Mạnh Vô Kỳ biến thành dáng vẻ Mạc Phàm hoàn toàn.

Không chỉ như vậy, ngay cả khí tức, giọng nói cũng giống hệt Mạc Phàm.

- Công tử, người muốn ta đưa thứ gì, đưa cho ai ạ?

Mạnh Vô Kỳ đánh giá dáng vẻ hiện giờ của mình, hỏi tiếp.

- Ngươi đi đưa thư này cho Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ, hẳn là ngươi sẽ không thoát khỏi cảm ứng của Vọng Cơ sư huynh, nhưng không có vấn đề gì, đưa thứ này là được, ngoài ra sau khi đưa thứ này thì không cần đi về luôn, ở lại chỗ Vọng Cơ sư huynh, đợi ta làm xong chuyện ta sẽ nói với ngươi, ngươi lại trở về từ chỗ Vọng Cơ sư huynh cũng không muộn.

Mạc Phàm lấy hai ngọc giản ra, đưa cho Mạnh Vô Kỳ nói.

Bên trong hai ngọc giản này, một cái là tâm đắc tu luyện mà Vọng Cơ sư huynh truyền thụ cho hắn từ kiếp trước.

Những tâm đắc này mấy trăm năm sau Vọng Cơ sư huynh mới cảm nhận được, sau khi sư phụ hắn nhìn thấy cũng giật nảy mình.

Hiện giờ thứ này sẽ khiến thực lực Vọng Cơ sư huynh tăng rất nhiều, mới có thể khiến Vọng Cơ sư huynh ứng phó phiền phức sau này.

Tuy hắn thay đổi vận mệnh của Vọng Cơ sư huynh, nhưng thay đổi đường không có nghĩa là tạm biệt, vẫn cần phải có thực lực mới được.

Còn Hồng Nhu sư tỷ là một bản Tâm Kinh, kiếp trước Hồng Nhu sư tỷ thành Luyện Đan Sư của Thần Nông Tông, trình độ không tệ.

Nhưng tu vi của cô lại kẹt ở Nguyên Anh đỉnh phong, hắn và Vọng Cơ sư huynh không thể giúp cô tiến lên trên một bước.

Sau này hắn mới biết, khi còn nhỏ Hồng Nhu sư tỷ từng tận mắt thấy cha mẹ luyện đan thất bại, chết trong lò đan nổ mạnh, khúc mắc này theo cô luyện đan càng kết càng sâu, đến cuối cùng thành bế tắc.

Đây là Đại Diễn Ngự Hỏa Tâm Kinh, nếu Hồng Nhu sư tỷ tu luyện, kể từ bây giờ có thể giải được khúc mắc, hẳn là sẽ không kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh như kiếp trước.

- Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa hai thứ này đến đó.

Mạnh Vô Kỳ cất hai ngọc giản, nói.

- Ngươi cũng cầm thứ này nữa.

Mạc Phàm vươn một tay ra, một mệnh kiếm xuất hiện, mệnh kiếm bay xung quanh Mạnh Vô Kỳ, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay anh ta.

Hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất có khả năng khiến một số người có ý xấu, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Hắn cho Mạnh Vô Kỳ Tạo Hóa Bất Diệt Ấn và tàn hồn Ma Long, Mạnh Vô Kỳ cũng không mang đi được, nhưng mệnh kiếm thì khác.

Cho dù hắn không đuổi tới kịp, mệnh kiếm cũng có thể chống đỡ một lát.

- Công tử, người đưa cho ta thứ này, vậy người dùng thứ gì để phòng thân?

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày hỏi.

Anh ta giả làm Mạc Phàm có vẻ nguy hiểm, vậy Mạc Phàm cũng không an toàn hơn.

- Ta có Cửu Tinh là đủ rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, một tay vươn về phía Mạnh Vô Kỳ, thủ chưởng vươn sang bên cạnh.

Bên cạnh Mạnh Vô Kỳ, một bóng dáng giống Mạnh Vô Kỳ như đúc xuất hiện, bóng dáng này hơi cúi đầu với Mạc Phàm, đi về phía thiên điện.

- Chúng ta đi thôi, không có nhiều thời gian lắm.

Mạc Phàm nói xong, hóa thành một đạo quang phụ vào người Mạnh Vô Kỳ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1560: Mấy thứ này dùng để làm gì vậy?


Mạnh Vô Kỳ biến thành dáng vẻ của Mạc Phàm rời khỏi đấu cung, một tiếng sau, Mạnh Vô Kỳ đứng phía trước một biệt viện an tĩnh.

Mạnh Vô Kỳ nhìn xung quanh một lát, đi vào trong biệt viện.

Mạnh Vô Kỳ vừa mới đi vào, một hư ảnh mắt thường khó thấy được rời khỏi người Mạnh Vô Kỳ, đi về một phía khác.

Cách đó không xa, một người trong đám người nheo mắt lại, nhìn về phía hư ảnh rời đi.

- Ngươi có nhìn thấy hay không, hình như vừa rồi có bóng dáng rời đi từ người tiểu tử Mạc Phàm?

Những người khác nhìn theo ánh mắt người kia, sắc mặt khó coi.

- Ban ngày ban mặt, đâu có bóng dáng gì, là ngươi hoa mắt thôi?

Mắt người kia nhắm lại rồi mở ra, vẻ mặt lập tức mờ mịt.

Rõ ràng vừa rồi anh ta có thấy gì đó, bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi.

Anh ta không để trong lòng, tiếp tục theo dõi biệt viện kia.

Trong một góc rẽ cách biệt viện không xa, Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tu Chân giới đúng là Tu Chân giới, chỉ thiếu chút nữa thôi, hắn đã bị phát hiện rồi.

Hắn vẫn duy trì trạng thái ẩn hình như cũ, rời khỏi theo hướng này.

Nửa tiếng sau, hắn lượn mấy vòng rồi biến thành dáng vẻ của Ngô Danh tới cửa Thiên Cơ Các.

Hắn không dừng ở tầng thấp nhất, mà đi thẳng lên tầng năm.

Mạnh Sơn Hà không thêm khảo hạch gì khác, nhưng chắc chắn sẽ tìm lý do loại hắn lúc tiến vào Thần Nông Tông cuối cùng, nếu hắn ở đấu cung vài ngày, vậy tiến vào Thần Nông Tông sẽ thật sự vô vọng.

Hắn nhất định phải chuẩn bị một phen mới được, người có thể giúp hắn, hắn đã nghĩ ra rồi, là Vô Phong chân nhân sư thúc của hắn.

Vị sư thúc này của hắn có thiên phú rất cao, thậm chí còn trên sư phụ hắn, nghe nói lựa chọn chưởng môn nhiệm kỳ kế tiếp của sư tổ hắn không phải sư phụ hắn, mà là vị sư thúc này.Nhưng thiên phú của sư thúc hắn rất cao cũng là người trọng tình, vì vợ của ông, ông không tiếc từ bỏ chức chưởng môn, từ bỏ thân phận đệ tử hào môn, còn từ bỏ quyền lợi quản lý phía nam của Thần Nông Tông, đi khắp thế giới tìm phương pháp khiến vợ ông tỉnh lại.

Kiếp trước hắn chữa trị cho vợ sư thúc, cho nên quan hệ giữa hắn và Vô Phong sư thúc rất tốt.

Hắn muốn tiến vào Thần Nông Tông, người có năng lực giúp hắn chuyện này chỉ có Vô Phong sư thúc.

Nhưng hiện giờ hắn không có năng lực liên lạc với Vô Phong sư thúc, chỉ có thể thông qua Thiên Cơ Các.

Nếu hắn nhớ không nhầm, Đại Bỉ lần này là Vô Phong sư thúc dẫn đội qua, cũng là Vô Phong sư thúc nhặt lại mạng của Vọng Cơ sư huynh từ tay Long Ngạo Thiên.

Cho nên chắc chắn lúc này Vô Phong sư thúc ở Thần Nông Tông, hi vọng điều kiện của hắn có thể khiến Vô Phong sư thúc tin tưởng, còn tới đây.

Hắn vừa tới tầng năm, Tử Yên vui vẻ chạy tới.

Ở đây không chỉ có Tử Yên, còn có Thượng Quan Ngưng, chẳng qua Thượng Quan Ngưng không che mặt giống như ngày đó, gương mặt hoàn mỹ và xương quai xanh quyến rũ đều lộ trước mặt Mạc Phàm.

- Ngô công tử, sao công tử có thời gian tới Thiên Cơ Các chúng tôi?

Tử Yên cười quyến rũ hỏi.

- Xem ra Tử Yên cô nương còn có khách, nếu vậy lát nữa ta sẽ quay lại.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngưng một cái, ôm quyền muốn rời đi.

- Ngô công tử xin dừng bước, đúng lúc Ngưng nhi cũng có chuyện muốn tìm ngươi.

Thượng Quan Ngưng vội vàng nói.

- Tìm ta?

Mạc Phàm nhướn mày.

- Đúng vậy.

Thượng Quan Ngưng nhìn Tử Yên một cái, Tử Yên lấy một lệnh bài ra, phong tầng năm lại.

- Ngô công tử, mời ngồi.

Thượng Quan Ngưng làm tư thế mời, dẫn Mạc Phàm đến chỗ ngồi.

- Thượng Quan tiểu thư tìm ta có chuyện gì, chuyện ngày hôm qua có kết quả rồi sao?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi.

- Ta đồng ý với yêu cầu của Ngô công tử, ta còn một chuyện khác muốn bàn bạc với Ngô công tử.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng nghiêm trọng nói.

- Chuyện gì?

- Ngô công tử nắm chắc bao nhiêu với việc luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan?

Thượng Quan Ngưng do dự một lát, vẫn nói.

- Hửm?

Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, đánh giá hai người.

Luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu truyền ra ngoài, hắn sẽ nguy hiểm hơn hiện giờ vô số lần.

Dù sao Tứ Tượng Càn Khôn Đan, cho dù là đan đế cũng không phải mỗi lần luyện chế đều thành công, càng không nói hắn chỉ là đan sư cao cấp.

Hắn chỉ sửa phương thuốc của Chung Bất Phàm, luyện chế Chu Tước Kiệt, đã khiến người ta khiếp sợ rồi.

Với tu vi của hắn hiện giờ, nếu tin hắn có thể luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan truyền ra, cho dù là thật hay giả, hắn đều khiến người ta mơ ước.

- Ngô công tử không cần khẩn trương, không phải chúng ta cố ý thăm dò, mà muốn làm giao dịch với Ngô công tử, đúng rồi, ta là chị họ của cô ấy, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, sẽ không có người thứ tư.

Tử Yên thấy Mạc Phàm cảnh giác, cười khẽ nói.

- Nếu Ngô công tử có thực lực luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan, ngoại trừ Vạn Thọ Đan ra, không chỉ có sự ủng hộ không nhỏ của Thượng Quan gia, ta cũng có thể thỏa mãn Ngô công tử nhiều nhất, nếu Mạc công tử không tin, đây là thần hồn của ta, mong công tử cầm lấy thứ này, sinh tử của chúng ta sẽ mặc công tử khống chế.

Tử Yên vươn tay ra, một hư ảnh giống hệt cô xuất hiện trong tay cô.

Đồng thời Thượng Quan Ngưng cũng lấy thần hồn của mình ra, đưa cho Mạc Phàm.

Thần hồn là thứ rất quan trọng đối với mỗi tu sĩ, giao thần hồn ra đồng nghĩa với việc giao tính mạng mình.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, do dự một lúc.

- Cất thần hồn của hai người đi, nếu ta muốn giết hai người, không cần thần hồn cũng được.

Tử Yên nhướn mày, hơi mỉm cười, ra hiệu cho Thượng Quan Ngưng cất thần hồn đi.

- Xem ra chị em chúng tôi gặp được bảo vật rồi, trình độ luyện đan của Ngô công tử vượt xa tưởng tượng của hai chị em tôi.

- Cao hơn thế nào ta không biết, nhưng chắc chắn cao hơn đan đế mà Thượng Quan gia tìm tới không ít.

Mạc Phàm không khiêm tốn, nói thẳng.

Chỉ là một đan đế mà thôi, nếu là kiếp trước ông ta còn không có tư cách bái hắn làm sư phụ.

- Vậy nếu muốn mời Ngô công tử luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan, cần điều kiện gì?

Thượng Quan Ngưng không nghi ngờ lời Mạc Phàm nói, hỏi.

Nếu là lúc trước, cô gần như không tin, một tiểu tử có tu vi Kim Đan sẽ không có trình độ luyện đan lợi hại hơn đan đế.

Nhưng đủ loại biểu hiện của Mạc Phàm khiến cô không thể không tin tưởng.

- Ta có thể luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan giúp Thượng Quan gia ngươi, ngươi mau lấy Vạn Thọ Đan giúp ta, ngoài ra chuẩn bị vài thứ là được.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, thêm mấy nguyên liệu cần vào bên trong, rồi đưa cho Thượng Quan Ngưng.

- Mấy thứ này dùng để làm gì vậy?

Thượng Quan Ngưng kiểm tra trong ngọc giản, hỏi.

Mạc Phàm bảo cô tìm mấy thứ này, vậy Tứ Tượng Càn Khôn Đan làm sao bây giờ?

- Tứ Tượng Càn Khôn Đan mà Thượng Quan gia các ngươi bảo người khác luyện chế không có khả năng thành công, cộng thêm những nguyên liệu này mới có hi vọng.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1561: Nếu là thật, vậy quá tốt rồi.


- Cái gì?

Thượng Quan Ngưng và Tử Yên đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi.

Tứ Tượng Càn Khôn Đan được xưng là Ngự Thú Đan đệ nhất thượng cổ, Thượng Quan gia bọn họ ra giá rất cao mới tìm được phương thuốc thượng cổ này, còn chắp vá đầy đủ.

Hiện giờ chỉ có cha cô và vị đan sư kia biết phương thuốc này, đây cũng là lần đầu tiên Thượng Quan gia bọn họ luyện chế, sao Mạc Phàm biết luyện chế không thành công?

- Ngươi biết phương thuốc Tứ Tượng Càn Khôn Đan của Thượng Quan gia chúng ta sao?

Thượng Quan Ngưng hơi kích động hỏi.

- Thượng Quan cô nương, ngươi hỏi hơi nhiều rồi đó.

Mạc Phàm không giải thích, trái lại nói.

Hắn chưa từng thấy phương thuốc của Thượng Quan gia, nhưng hắn từng thấy Tứ Tượng Càn Khôn Đan đầy đủ.

Chỉ là chuyện Thượng Quan gia luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan, trái lại sau này hắn có nghe nói.

Thượng Quan gia cho rằng phương thuốc này đã đầy đủ, thực ra trong đó có ít thứ có thể cân đối tứ tượng, đan dược không luyện thành, đan đế kia bị nổ chết, Thượng Quan gia vì vậy mà tổn thất rất nghiêm trọng.

Hắn bảo Thượng Quan Ngưng tìm mấy thứ này, là tìm mấy nguyên liệu cân đối tứ tượng trong Tứ Tượng Càn Khôn Đan.

Nhưng hắn không thể nói cho Thượng Quan Ngưng chuyện này.

Để bọn họ biết, sẽ có nhiều chuyện hơn.

- Ngô công tử bớt giận, là Ngưng nhi thất lễ rồi.

Thượng Quan Ngưng lấy lại tinh thần, nói.

Nếu thật sự như lời Mạc Phàm nói, vậy thì tốt quá rồi.

Đan sư mà Thượng Quan Triển tìm không luyện chế thành công, nếu Mạc Phàm có thể luyện chế thành công, vậy sau này Thượng Quan gia sẽ là của cô.

Mạc Phàm không thèm để ý tới Thượng Quan Ngưng, dời mắt nhìn Tử Yên ở bên cạnh.

- Đừng cao hứng quá sớm, muốn ta luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan giúp Thượng Quan gia cũng được, ta cần cô tới Thần Nông Tông, đưa một bức thư cho Vô Phong trưởng lão của Thần Nông Tông.

- Vô Phong trưởng lão của Thần Nông Tông, chuyện này không được tốt lắm đâu?

Sắc mặt Tử Yên thay đổi, hỏi.

Chữ lót “Vô” trong Thần Nông Tông là cùng bối phận với chưởng môn, thân phận vô cùng tôn quý ở Thần Nông Tông.

Trái lại cô có biết tới đại danh của Vô Phong chân nhân, nhưng ở Thiên Cơ Các, chỉ có điện chủ cửu cấp mới có tư cách gặp Vô Phong chân nhân.

Cô là một người hầu ngũ cấp đến Thần Nông Tông, không bị đuổi ra ngoài đã không tệ rồi.

- Ngươi không cần lo chuyện này, ngươi chỉ cần nghĩ biện pháp tiến vào Thần Nông Tông là được, còn lại ngươi làm từng bước một trên ba ngọc giản này, thì có thể gặp Vô Phong chân nhân, nếu ông ấy muốn cứu vợ, sẽ tới với ngươi.

Mạc Phàm lấy ba ngọc giản ra, đưa cho Tử Yên.

- Ngươi nói ngươi có biện pháp cứu vợ của Vô Phong chân nhân sao?

Vẻ mặt Tử Yên ngẩn ra, vô cùng khiếp sợ nói.

Thanh Thành ở ngay dưới chân Thần Nông Tông, nên bọn họ biết rõ chuyện ở Thần Nông Tông.

Năm đó vợ của Vô Phong chân nhân bị ma chủ bắt đi, lúc Vô Phong chân nhân tìm được vợ của mình đã bị ma chủ hạ Thất Sinh Thất Thế Chú, luôn rơi vào trạng thái hôn mê.Từ sau ngày đó, Vô Phong chân nhân liền từ bỏ toàn bộ, gần như điên rồi cõng quan tài bạch ngọc trên lưng đi khắp thế giới tìm biện pháp giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú.

Đến nay mới thôi, đã qua trên trăm năm, Vô Phong chân nhân vẫn không thể khiến vợ mình thức tỉnh, không ai có thể khiến vợ Vô Phong chân nhân tỉnh lại.

Nếu Mạc Phàm có thể khiến vợ Vô Phong chân nhân tỉnh lại, khả năng cô gặp được Vô Phong chân nhân sẽ lớn hơn nhiều.

- Chuyện này thì ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, mời Vô Phong chân nhân tới đây là được, làm thù lao, ta sẽ hoàn thành chuyện hai người mới nói.

Mạc Phàm không nhiều lời, thản nhiên nói.

Thất Sinh Thất Thế Chú, là một trong những nguyền rủa cực mạnh của Ma Môn, không giải được dễ như vậy.

Kiếp trước hắn và sư thúc Vô Phong có thể giải trừ chú này, một là vì bọn họ hao phí rất nhiều sức lực, hai là thất sinh thất thế đã gần qua rồi.

Trong thời gian ngắn hắn không có biện pháp khiến vợ sư thúc tỉnh lại, nhưng hắn có một số phương pháp có thể khiến Thất Sinh Thất Thế Chú kết thúc trước.

Như vậy đến lúc đó sẽ do Vô Phong sư thúc dẫn hắn nhập môn, hẳn là Vô Phong sư thúc sẽ không từ chối, đến lúc đó Mạnh Bất Đồng tới cũng không ngăn được hắn tiến vào Thần Nông Tông, càng không nói tới Mạnh Sơn Hà.

Tử Yên và Thượng Quan Ngưng lại kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.

Mạc Phàm không chỉ biết rõ về Tứ Tượng Càn Khôn Đan, vậy mà còn có phương pháp chữa trị cho vợ Vô Phong chân nhân.

Cái trước đan đế cũng không nắm chắc, cái sau tông chủ của Thần Nông Tông cũng bó tay chịu trói, Mạc Phàm là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi lại có thể làm được.

Vừa rồi bọn họ còn tin tưởng Mạc Phàm, hiện giờ có chút không tin được rồi.

Trẻ tuổi như vậy, mà có y đạo cao như thế sao?

- Ngô công tử, chúng ta chỉ cần làm giúp ngươi chuyện này là được sao?

Thượng Quan Ngưng do dự một lát, hỏi.

Mạc Phàm luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan giúp bọn họ, cô chỉ làm chân chạy vặt cho Mạc Phàm một chuyến mà thôi, chuyện này quá đơn giản.

- Bây giờ ngươi còn chưa phải là gia chủ của Thượng Quan gia, không thể làm được nhiều chuyện giúp ta, đợi ngươi giải quyết Thượng Quan Triển rồi lại giúp ta.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Hắn nhìn Thượng Quan Ngưng lần đầu đã nhận ra được, kiếp trước nha đầu này được Thượng Quan Triển gả cho Long Ngạo Thiên.

Nhưng Thượng Quan Ngưng và Long Ngạo Thiên không đến điện, hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, thực ra ngay cả động phòng cũng không vào.

Cuối cùng Thượng Quan Ngưng dựa vào bản lĩnh của mình trở về Thượng Quan gia, còn chưởng quản thế lực của Thượng Quan gia, cưới 18 bà vợ xấu xí kỳ lạ cho Thượng Quan Triển, còn giam lỏng Thượng Quan Triển lại.

Thượng Quan Ngưng hiện giờ, mình còn chẳng quan tâm nổi, muốn giúp hắn rất khó, có thể đua Vạn Thọ Đan cho hắn trước đã không tệ rồi.

So với Thượng Quan Ngưng, bản lĩnh của Tử Yên lớn hơn nhiều.

- Để Ngô công tử chê cười rồi, vậy mà Ngô công tử còn biết chuyện của Thượng Quan gia chúng tôi.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng sửng sốt, lập tức cười khổ nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không giải thích gì thêm.

Hắn biết, còn nhiều hơn Thượng Quan Ngưng nghĩ nhiều.

Hắn nghĩ một lát, lại nói với Tử Yên:

- Tử Yên cô nương, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, tốt nhất là ngươi đi tìm điện chủ của ngươi lấy một lệnh bài.

- Được, ta cũng đang có ý đó, nhưng Ngô công tử thật sự có thể khiến vợ Vô Phong tỉnh lại sao?

Tử Yên nhìn chằm chằm Mạc Phàm, xác nhận lại.

Nếu là thật, vậy quá tốt rồi.

Nhỡ đâu là giả, Thiên Cơ Các bọn họ đừng nghĩ tới chuyện mở phân đà ở Thanh Thành nữa.

Vô Phong chân nhân là một vị nắm phía nam của Thần Nông Tông trong tay lúc trước, hiện giờ vẫn làđại trưởng lão một phương, hoàn toàn có thực lực khiến bọn họ rời đi.

- Nếu ta không có bản lĩnh này, ngươi cảm thấy Vô Phong chân nhân tới Thanh Thành sẽ giết người nào trước tiên?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Như vậy ta yên tâm rồi, lần trước Ngô công tử đi vội vàng, hôm nay có thời gian ăn một bữa cơm hay không?

Tử Yên cất ngọc giản, hỏi.

Mạc Phàm nhíu mày, hắn đang định đồng ý, bỗng nhiên lông mày nhíu chặt lại.

- Ta còn một số việc phải đi làm, lần sau đi.

Nói xong hắn xoay người rời khỏi tầng năm Thiên Cơ Các, Tử Yên và Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

- Ngô công tử làm sao vậy?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back