Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 130


[ Xàm xí, làm sao có thể là con riêng được, ai mà không biết tổng giám đốc nhà mình và vợ anh ấy yêu nhau đến mức nào! Không được xúc phạm CP của tôi! Chị Tô chính là nữ thần của tôi! Hai vợ chồng họ tình cảm vẫn luôn tốt, nhiều năm như vậy vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu được không!]

[ Công nhận, hồi trước tôi k là đi xin bùa bình an, bảo là thấy hiệu nghiệm, thế mà bị sếp nghe được. Ảnh còn hỏi tôi, nói muốn xin cho vợ ảnh một cái cơ! Hình như trước đó mấy ngày chị Tô quay phim bị trầy tay… trời ơi, có ai hiểu không….]

[ Thôi đủ rồi, cẩu độc thân không xứng nghe chuyện này, quay lại chủ đề chính mau!]

[ Phải đấy, quay lại chuyện chính nào. Nhìn hai đứa nhỏ kia bằng tuổi nhau, không thể nào đều là con ruột của sếp được?]

[ ——Tin nóng đây! Sếp vừa xác nhận: hai đứa nhỏ đó đều là con trai của anh ấy.]

[ Cái gì cơ?! Chuyện gì xảy ra vậy?! Chị Tô khi nào sinh thêm một đứa nữa?]

[ À, nếu là như vậy thì tôi hình như hiểu ra chuyện gì rồi….]

…..

Về chuyện nhà họ Thẩm, thật ra người nào vào Thẩm thị rồi thì ít nhiều cũng có lén lút hóng chuyện.

Nhưng vì Thẩm Sơ ra nước ngoài đã nhiều năm rồi, cho nên phần lớn mọi người nhất thời không nhớ ra.

Còn bây giờ sau khi “phổ cập kiến thức” xong, trọng điểm tự nhiên tập trung ở trên người Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

——[ Hai đứa nhỏ đó quan hệ tốt à?]

[ Cùng được đưa đến công ty, chắc là quan hệ tốt nhỉ?]

[ Tôi cũng thấy thế. Hơn nữa còn do sếp đích thân giới thiệu, à đúng rồi, còn bảo mua bánh ngọt với trà trái cây cho họ nữa.]

[ Tào lao! Vậy chỉ chứng tỏ sếp có quan hệ tốt với đứa “không phải con ruột”, chứ không có nghĩa là hai đứa nhỏ đó quan hệ tốt! Với lại, tuy chưa gặp qua tiểu thiếu gia thật sự, nhưng trước kia đối phương từng đến rồi đúng không? Khi đó sếp có đích thân dặn mua bánh ngọt với trà trái cây không?]

[ Tôi nói thật đấy, mà tôi còn thấy hai người đó đánh nhau nữa kìa!]

[ Khi nào? Ở đâu?]

[ Tôi mà muốn nói cho bạn biết thì còn ẩn danh làm gì nữa? Dù sao cũng là một người bóp cổ người kia, còn người kia thì mắng đối phương ngốc, mà quan trọng là! Tôi hình như còn nghe thấy người bị mắng quay lại mắng cả sếp đấy!】

[ Cái gì?! Mắng cả tổng giám đốc?! Vậy người mắng là con ruột hay là không phải con ruột?!]

[ Tôi không biết đâu, tôi chưa từng gặp ba người con còn lại của sếp, chỉ biết mỗi tiểu Thẩm tổng thôi.]

[ Thôi đi, tôi cũng từng gặp tiểu Thẩm tổng rồi, ai trong công ty mà chưa từng gặp tiểu Thẩm tổng chứ?]

[ Này, chẳng phải hôm nay tiểu Thẩm tổng về sao? Tôi vừa nghe trợ lý của cậu ấy nhắc tới, nói là về sớm hơn dự kiến để đến công ty giải quyết việc gì đó, nên trợ lý Chu mới đi đón người.]

[ Ôi giời, thế thì lại có trò vui để xem rồi!]

Mục Dung: [ Gỡ ẩn danh.]

Mục Dung: [ Cấm ẩn danh 24 tiếng.]

Mục Dung: [ Im lặng hết cho tôi! Có phải lương làm thêm giờ nhiều quá không? Hay là rảnh đến mức không có việc gì làm?!]

[ ……Dạ vâng, chị Dung, em đi làm việc đây.jpg]

[ Đi làm việc.jpg +1]

[ ……]

[ Đi ngủ đây.jpg]

[ Kẻ phá đội hình cút ra ngoài!]

Mục Dung lắc đầu, định cấm phát ngôn 1 phút, thì thấy cửa văn phòng mở ra, có một cái đầu thò ra——

“Chị ơi, em có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”

---

Lý tưởng thì phong phú, nhưng hiện thực thì phũ phàng.

Thẩm Minh Châu còn cố ý chọn Chủ nhật để dẫn con tới công ty, nghĩ là sẽ có thời gian rảnh để dẫn đi dạo một vòng. Ai ngờ vừa bước vào văn phòng, mới cầm lên một phần văn kiện đọc thử thì không thể buông tay được nữa…

Thẩm Sơ chỉ muốn nói: vậy thì cậu đi dạo một mình trước cũng được.

Không dẫn theo Tạ Thời Minh!

Vứt bỏ vứt bỏ, ai bảo Tạ Thời Minh lừa cậu làm khổ sai chứ.

“Dù là cuối tuần, nhưng có làm phiền mọi người làm việc không?”

Thẩm Sơ vừa bước ra khỏi văn phòng liền nhận ra chị gái kia đúng là cao thật, mang giày cao gót mà gần bằng cậu rồi. Nếu tính cả cái đuôi ngựa buộc cao phía sau, chắc cũng bằng cậu luôn…

Bảo sao trước đó nhìn thấy cô liền cảm thấy áp lực ghê.

“Không đâu, bây giờ là ngoài giờ làm việc.”

Mục Dung vừa nói vừa tự giới thiệu, để Thẩm Sơ dễ xưng hô, rồi lại hỏi có cần người dẫn đi tham quan không.

Thẩm Sơ lắc đầu, nói không cần.

Sau đó cậu nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy cái tên “Mục Dung” nghe quen quen.

Chắc là kiếp trước từng nghe qua rồi, nhưng… là nghe lúc nào nhỉ?

Ký ức xa xăm quá.

Những lúc như thế này thật sự rất khó chịu.

Không nhớ ra nổi, chỉ có thể tạm thời gác qua một bên.

Thẩm Sơ vẫy tay tạm biệt mấy chị gái, thảnh thơi rời khỏi văn phòng.

Cậu không phải đi dạo không có mục đích đâu, mà muốn tìm hiểu môi trường làm việc trong nước.

Hồi ở nước ngoài, Hạng Tinh Hà quay phim phóng sự chủ yếu về chủ đề sinh thái tự nhiên. Từ nhỏ Thẩm Sơ đã rất hứng thú với lĩnh vực này, sau khi theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, mỗi khi hắn ta phải bay tới nơi nào đó để quay tư liệu, cậu cũng thường đi theo.

Mỗi quốc gia đều có nền văn hóa khác nhau.

Thậm chí trong một quốc gia, mỗi vùng miền cũng có những đặc trưng văn hóa riêng — từ phong cảnh tự nhiên cho đến cảnh quan nhân văn, v.v…

Tất cả những điều đó đều khơi dậy h*m m**n khám phá mãnh liệt trong lòng Thẩm Sơ.

Trong quá trình đó, cậu cũng tiếp xúc với rất nhiều mặt khác nhau của cuộc sống.

Càng khám phá thì càng thấy thú vị, mà càng thấy thú vị thì lại càng muốn khám phá thêm nữa.

——Từ tự nhiên đến nhân văn, đủ mọi khía cạnh.

Lần này về nước, Thẩm Sơ đã có sẵn một chủ đề nhân văn muốn thực hiện——

Ví dụ như “Một ngày của người lao động”…

Một thể loại kiểu như vậy.

Vì cậu dần nhận ra, so với sinh thái tự nhiên, xã hội con người còn phức tạp hơn nhiều.

Mà chủ đề như vậy thì lại cực kỳ hiếm thấy trong các bộ phim phóng sự.

Không chỉ các loài động vật hay môi trường sinh thái đang lâm vào cảnh nguy cấp — mà con người cũng vậy.

Áp lực xã hội ngày càng lớn, không gian sinh tồn của con người cũng bị "đè ép” hơn bao giờ hết.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 131


Lý tưởng là đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nhưng thực tế thường là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, thậm chí là 996 (làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần).

Cuối tuần nghỉ một hoặc hai ngày, điều chỉnh lịch nghỉ, xin nghỉ đều khó khăn, làm thêm giờ lại trở thành điều không thể tránh khỏi…

Với cường độ công việc như vậy, rốt cuộc sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống và bản thân mỗi người?

Trên mạng có rất nhiều người nói về điều này, cũng có không ít trải nghiệm thực tế, nhưng chữ viết thì không thể bằng hình ảnh.

So với việc chỉ mô tả bằng lời, tác động từ hình ảnh trực quan chắc chắn mạnh mẽ hơn nhiều.

Vừa hay, Thẩm Sơ đang có ý định thi vào ngành đạo diễn, cậu cần chuẩn bị một tác phẩm —

Đây chính là chủ đề phim phóng sự mà cậu muốn thực hiện.

Tất nhiên, hiện tại vẫn chỉ là ý tưởng, vì cậu còn đang trong giai đoạn "khảo sát" và “thăm dò”, hơn nữa mục tiêu của chủ đề quá đa dạng, chưa có sự nhất quán, nếu muốn quay thì ít nhất cũng phải tìm được vài “điển hình” trước đã.

Nhưng trước mắt, cứ tham quan tập đoàn Thẩm thị cái đã.

Cậu vẫn chưa có dịp đi tham quan kỹ bao giờ.



Phải nói thật, tòa nhà này có rất nhiều khu công năng —

Căng-tin có đến hai ba cái, còn có khu thể hình, giải trí, thậm chí có cả khu nghỉ ngơi và đọc sách…

Nghe nói phúc lợi của Thẩm thị vốn đã rất nổi tiếng trong ngành.

Dù vậy, cuối tuần vẫn có rất nhiều người “tăng ca”.

Trên đường đi, Thẩm Sơ không biết đã gặp bao nhiêu người rồi.

Hơn nữa có cảm giác như bọn họ đều đang nhìn cậu vậy.

Chẳng lẽ trên mặt cậu có gì?

Hay là cậu quá được người người yêu mến?

[ Tuy không thể nặc danh, nhưng tôi vẫn muốn nói: “Tiểu đáng yêu” đi đến đâu rồi? Còn có thể tình cờ gặp không?]

[ Báo cáo! Đây là ảnh chụp lén ở phòng tập thể thao, cậu ấy định nâng tạ đòn nhưng nâng không nổi, phải giảm tải mấy lần, sau đó lại lén lút gắn thêm bánh tạ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.jpg】

[ Sao không ai nói vị này lớn lên đáng yêu đến mức khiến người ta muốn véo vậy?! Tôi có thể!]

[ Ai đang ở căng-tin giờ này thì thật may mắn, cậu ấy dạo quanh căng-tin lâu lắm rồi, hình như thích mấy món, tiếc là chỉ có trên thực đơn haha.]

[ Giờ này căng-tin ít món, chưa tới giờ phục vụ chính, trưa chắc còn cơ hội gặp đó.]

[ "Tiểu đáng yêu"? Là đứa con không cùng huyết thống hả? Mọi người đặt biệt danh cho cậu ấy như vậy, cậu ấy biết không?!]

[ Biệt danh, biệt danh thôi mà.]

[ Nói mới nhớ, sao chị Mục Dung còn chưa cấm ngôn vậy? @Mục Dung]

[ Không tìm ngược bạn liền khó chịu đi?]

[ Tin mới nhất: Chị Mục Dung hiện không rảnh, hình như là khách mà tiểu Thẩm tổng muốn gặp đến sớm, chị Mục Dung tự mình tiếp đãi.]

“Khách à? Khách nào vậy?”

“Hình như là người bên Giản thị, tiểu Thẩm tổng không phải đang phụ trách mảng năng lượng mới sao, chắc là đến bàn chuyện này.”

“Tsk, tôi nghe nói là đến thăm dò thì đúng hơn, năng lượng mới là cái bánh lớn mà, nghe đâu chính phủ sắp có chính sách hỗ trợ…”

“Đúng vậy, tiểu Thẩm tổng mới vừa từ nước ngoài về, bên kia đã mò sang rồi.”

“Người bên Giản thị, chẳng phải là cái cậu con riêng đó sao? Tên gì nhỉ? Giản Trí Bác?”

Nghe đến cái tên này, bước chân Thẩm Sơ khựng lại.

Giản Trí Bác?

Cậu con riêng của nhà họ Giản, anh trai cùng cha cùng mẹ với Giản Tử Trạc?

Ặc… thật là xúi quẩy!

Có người em như vậy, không biết người anh có phải quả táo lành không.

Nhưng Giản Trí Bác, Giản Trí Bác… Thẩm Sơ lẩm bẩm cái tên đó, bỗng rùng mình một cái —

A! Cậu nhớ ra rồi!

Mục Dung, Giản Trí Bác…

Cậu nhớ đêm trước khi thi đại học trước kia, Thẩm thị đã xảy ra một vụ việc nghiêm trọng, hình như có một nhân viên đã đánh đối tác hợp tác của Thẩm thị, mà đánh đến mức chảy máu đầu, nằm viện mấy ngày, còn bị truyền thông đưa tin.

Sau đó người kia đòi kiện, nhưng Thẩm thị hình như đã bảo vệ người nhân viên đó.

Thẩm Sơ nhớ rõ sau đó không chỉ ngừng hợp tác, mà quan hệ với công ty đối phương cũng ngày càng xấu đi.

Cậu từng nghe Thẩm Minh Châu mắng qua ở nhà.

Nhưng không phải mắng nhân viên, mà là mắng đối tác kia.

Vì vụ đó liên quan đến quấy rối t*nh d*c trong công sở.

Thảo nào cậu thấy cái tên “Mục Dung” quen quen, thì ra là ở chuyện này!

Vậy bây giờ chị ấy đang tiếp đãi Giản Trí Bác?!

Trời ạ, tình huống bây giờ là sao đây?!

Thẩm Sơ lập tức xoay người —

Cậu phải đến xem thử!



Cùng lúc đó, ở bãi đỗ xe ngầm của Thẩm thị.

Chu Trắc mở cửa xe, cúi đầu hỏi: “Ngài muốn gặp Giản tổng trước, hay là…”

Chưa kịp nói xong, một món đồ “màu vàng” đã được đưa ra trước.

Trợ lý Chu: “…”

“Lần sau nhớ bảo người chuẩn bị cho tôi cái vali to hơn, món này nhét không vừa.”

“…”

Thẩm tổng à, ai biết ngài đi công tác còn mua thú bông về chứ?!

Mà ngài không thể gửi về à? Tại sao cứ phải xách tay về?!

“Hàng giới hạn.”

Một đôi chân dài bước ra, theo sau là thân hình cao lớn và cân đối.

Giọng nói thản nhiên: “Phải vất vả lắm mới cướp được, tự tay mang về mới có cảm giác nghi thức.”

“…”

Khi trợ lý Chu còn chưa biết nên nói gì tiếp, người kia dường như cuối cùng cũng nhớ ra việc chính, trả lời —

“Về văn phòng trước đi.”

“Còn mấy món hàng giới hạn khác cần cất.”

…..

Phòng tiếp khách rất dễ tìm.

Chiếm nguyên một khu lớn, bên ngoài là khu vực bán mở, bên trong có phòng trò chuyện riêng biệt.

Lúc chờ khách thường sẽ được tiếp ở khu vực bên ngoài.

Trong khu bán mở còn luôn có sẵn bánh ngọt, nước trà và tủ đồ ăn nhẹ, có thể tự do lấy dùng.

Vừa đến nơi, Thẩm Sơ đã nghe thấy tiếng trò chuyện.

Cậu rón rén thò đầu nhìn vào, liền thấy chị Mục Dung đang đứng trước mặt một người đàn ông và nói chuyện…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 132


Đối phương đang ngồi, còn Mục Dung thì đứng nghiêng bên cạnh.

Thẩm Sơ có thể nhìn rõ người đàn ông đó trông như thế nào.

—— So với Giản Tử Trạc, diện mạo đối phương cũng được xem là không tệ, nhưng mặt mày lại luôn có chút ngả ngớn, hơn nữa không biết có phải do Thẩm Sơ có định kiến sẵn không mà cứ cảm thấy cả người đối phương như bị rượu chè và sắc dục nhuộm đậm …

“Mục tiểu thư xuất sắc như vậy, lại cam lòng làm một thư ký ở Thẩm thị sao?”

Gì? Đây mà là một thư ký à?

Đây là “thư ký trưởng” của ba cậu đấy! Là người có chức bị quan trọng đó biết không?!

“Từ lâu tôi đã nghe nói tình cảm giữa Thẩm tổng và vợ ông ấy rất tốt, Mục tiểu thư là thư ký thân cận của Thẩm tổng, chắc cũng cảm nhận được sâu sắc điều đó nhỉ?”

Thân cái đầu nhà anh ấy!!

Nói vớ vẩn cái gì thế hả?!

“Không biết có phải có vài công việc… không dễ làm?”

Anh đang ám chỉ cái gì đó?! Mấy công việc “không dễ làm” là ý gì hả?!

“Tôi hiểu mà, là phụ nữ thì đôi khi không tránh khỏi bị thiệt thòi.”

Thiệt thòi cái quỷ gì chứ!

Mẹ cậu đâu phải loại người như thế!!

Thẩm Sơ tức đến mức nghiến răng ken két.

May mà Mục Dung trả lời rất đĩnh đạc, thậm chí còn có chút mỉa mai đối phương.

Nhưng cũng không thể quá rõ ràng.

Dù sao người này cũng là khách của Thẩm thị.

Chính vì vậy mà Giản Trí Bác lại càng được đà lấn tới…

Thậm chí còn bắt đầu có hành động sàm sỡ Mục Dung——

“Dù sao tiểu Thẩm tổng vẫn chưa đến, hay là cô ngồi xuống đây, chúng ta trò chuyện một chút?”

“Đứng như vậy không mệt sao?”

Vừa nói, Giản Trí Bác vừa đưa tay định kéo người.

—— Không chỉ đơn thuần là kéo, bàn tay kia còn kèm theo mấy động tác dư thừa không thích hợp.

Mục Dung tránh được một lần, nhưng tránh không kịp lần hai.

Cô cau mày lại: “Giản tổng, ngài——”

“Theo điều 1010 của Bộ Luật Dân sự, việc quấy rối t*nh d*c người khác bằng lời nói, chữ viết, hình ảnh, hành vi thân thể… trái với ý muốn của người đó, thì nạn nhân có quyền yêu cầu người gây ra hành vi đó phải chịu trách nhiệm dân sự theo pháp luật… Theo Bộ Luật Dân sự——”

Giọng phát ra từ loa điện thoại vang lên bất ngờ, khiến cả hai người trong khu tiếp khách đều ngây người.

Sau đó liền thấy một thiếu niên mặc áo hồng trắng phối với quần bò bước vào, trong tay cầm chiếc điện thoại đang phát âm thanh…

Âm lượng lớn đến mức vang khắp cả khu tiếp khách.

Trên mặt Giản Trí Bác thoáng qua vẻ xấu hổ, nhưng ngay sau đó sắc mặt anh ta lại trở nên khó coi——

“Cậu là ai? Vào đây làm gì?”

Giọng điệu của Giản Trí Bác đầy bất mãn——

“Không biết là ở khu vực công cộng thì không được mở loa ngoài à?”

“À… xin lỗi.”

Thẩm Sơ ngẩng đầu: “Tôi vẫn chưa học thuộc đến đoạn đó này.”

“Tôi cũng không biết trong Bộ Luật Dân sự có quy định không được mở loa ngoài nơi công cộng không, vì chỉ riêng điều khoản về quấy rối t*nh d*c này thôi là tôi đã học mãi không thuộc, hơn nữa liên quan đến quấy rối t*nh d*c thì nhiều lắm, ví dụ như quấy rối nơi công sở…”

Bị một đứa trẻ nhỏ hơn mình nhiều tuổi nói ngay trước mặt như vậy, làm sao Giản Trí Bác chịu nổi, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong lòng nghĩ không biết đứa nhóc không biết trời cao đất dày này từ đâu đến, tự cho là có thể anh hùng cứu mỹ nhân thành công?

“Cậu cố ý đúng không?”

Giản Trí Bác lạnh mặt đứng dậy: “Nhóc con, nói chuyện làm việc thì cần phải biết giữ chừng mực.”

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy ——”

“Giản tổng, vị này là công tử của Thẩm tổng.” Mục Dung mở miệng cắt ngang.

“Thẩm tổng…”

Giản Trí Bác nghẹn lời, rồi lại nhìn sang Thẩm Sơ.

Sau khi quan sát kỹ lại, anh ta khẽ tặc lưỡi, giọng càng thêm bất mãn: “Thẩm tổng không phải chỉ có một đứa con trai lớn như vậy thôi sao?”

“Tôi từng gặp cậu ta rồi mà.”

Vừa nói, Giản Trí Bác vừa quay lại nhìn Mục Dung, giọng điệu xoay chuyển, mang theo giễu cợt rõ ràng: “Mục tiểu thư đúng là tốt bụng, nhưng cũng không thể nói dối như vậy đi. Hơn nữa, tôi đã làm gì Mục tiểu thư sao?”

“Tôi đã sờ vào chỗ nào của Mục tiểu thư, hay có hành động gì vượt quá giới hạn?”

“Đây là cách Thẩm thị tiếp khách sao?”

“Cách Thẩm thị tiếp khách sao cơ?”

Một giọng nói vang lên, có người bước vào phòng.

“Giản tổng chờ lâu chưa?”

Theo giọng nói, một người bước đến đứng cạnh Thẩm Sơ.

Bên kia, Tạ Thời Minh cũng đi đến, nhẹ nhàng bóp cổ tay Thẩm Sơ một cái——

“Sao em còn gửi cả video cho anh.”

“Thế anh đã lưu lại chưa?”

Tạ Thời Minh cười: “Gửi cho trợ lý Chu và anh cả rồi, anh cả bảo che mặt lại, đăng lên nhóm tổng của tập đoàn, sau đó nhờ đội luật sư và bộ phận PR dạy mọi người cách tự bảo vệ mình nơi công sở, thế nào?”

Thẩm Sơ liền “wow” một tiếng: “Làm tốt lắm!”

Giản Trí Bác nghe vậy: “……”

Không lẽ là như anh ta nghĩ thật?

Chẳng lẽ vừa rồi——

“Đợi đã, các người nói… video gì cơ?”

Giản Trí Bác vừa hỏi, vừa giơ tay định kéo Thẩm Sơ lại.

“Các người——”

“À đúng rồi, còn chưa giới thiệu với Giản tổng, đây là hai cậu em trai của tôi, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, vậy mà còn chưa chào hỏi Giản tổng.”

Thẩm Sóc vừa nói, vừa vỗ nhẹ đầu Thẩm Sơ và vai Tạ Thời Minh.

“Hy vọng Giản tổng rộng lượng, đừng chấp nhặt với trẻ con.”

Nói như vậy, nhưng anh ấy cũng không bảo hai người chào hỏi gì.

“Không phải, ý tôi là——”

“Chắc Giản tổng chưa từng gặp cậu em này của tôi ha, nó sống ở nước ngoài nhiều năm, mới vừa trở về.”

Thẩm Sóc nghiêng người đứng chắn trước hai người, vóc dáng cao hơn Giản Trí Bác gần nửa cái đầu, rất có cảm giác áp lực. Anh ấy còn giơ tay chặn luôn bàn tay đang đưa tới của Giản Trí Bác, giọng điệu có chút lãnh đạm nói: “Nhà họ Thẩm chúng tôi bênh vực người nhà, đứa nhỏ này tên là Thẩm Sơ, mong Giản tổng nhớ kỹ. Nếu sau này thấy ai đó động tay động chân với em ấy, thì làm phiền Giản tổng tiến lên nhắc nhở một chút, tránh cho người không có mắt.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 133


Giản Trí Bác lúc này không chỉ là mặt mày khó coi, mà thậm chí có phần xấu hổ, anh ta đưa tay chỉ vào Thẩm Sóc.

“Tiểu Thẩm tổng, nói gì thì nói, tôi cũng lớn hơn cậu, có thể coi như bậc trưởng bối đấy?”

Thẩm Sóc gật đầu: “Đúng vậy, anh là trưởng bối, chúng tôi là tiểu bối, mà đã như vậy thì trưởng bối đừng nên chấp nhặt với tiểu bối làm gì.”

“Đặc biệt là hai đứa em trai của tôi đây, chúng còn là trẻ con.”

“Trẻ con không hiểu chuyện, lẽ nào anh còn muốn so đo với chúng?”

Giản Trí Bác: “……”

Thẩm Sơ thực sự không nhịn nổi nữa.

Cậu xoay người lại, chôn đầu vào người Tạ Thời Minh, bờ vai khẽ run lên liên tục.

Thân thể Tạ Thời Minh gần như không thể phát hiện mà khẽ khựng lại một chút, sau đó đưa tay lên, ấn nhẹ vào cái gáy trắng ngần của Thẩm Sơ: “Ngoan, đừng khóc.”

Lời vừa dứt, vai cậu lại run lên mạnh hơn.

Thẩm Sơ rụt người lại vào lòng Tạ Thời Minh, như thể sợ lộ ra điều gì..…

Thẩm Sóc thở dài, nhìn sang Giản Trí Bác: “Anh xem, anh dọa em ấy khóc rồi đấy.”

Giản Trí Bác: “……”

Anh ta hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa.

“Tốt lắm, hay lắm...”

“Các người…”

Giản Trí Bác chỉ tay vào từng người một, tức đến mức nói không nên lời.

Một lúc sau mới cố nén giận mở miệng: “Được thôi! Tiểu Thẩm tổng, xem ra cậu không muốn hợp tác với Giản thị chúng tôi nữa, phải không?!”

“Giản thị…”

Thẩm Sóc còn chưa kịp nói, đã nghe Tạ Thời Minh mang theo một tia nghi hoặc mở miệng nói: “Giản thị bây giờ là do anh làm chủ sao?”

“Phụt!”

Không biết từ đâu vang lên một tiếng “đánh rắm”, Thẩm Sơ lập tức rúc chặt hơn vào cổ Tạ Thời Minh, sau đó lén nhéo hắn một cái.

Nhưng eo hắn quá cứng, nhéo cũng không ăn thua.

Tạ Thời Minh chỉ nhẹ nhàng nhéo lại gáy cậu một cái.

“Khụ.”

Thẩm Sóc cũng quay đầu khẽ ho một tiếng, rồi mới nói: “Nếu hiện giờ anh thật sự có thể làm chủ ở Giản thị thì...”



Cuối cùng, Giản Trí Bác tức đến mức mặt mũi tái xanh, mang bộ dạng cực kỳ khó coi mà bỏ đi.

Thẩm Sơ cười mãi mới dừng lại được, còn chưa kịp lau khô nước mắt do cười bôi trên cổ Tạ Thời Minh thì đã bị Thẩm Sóc nắm gáy kéo đứng lên—

“Ái da, anh cả?”

Chu Tắc phía sau vẫn còn xem đến trợn mắt há mồm, chưa phục hồi tinh thần thì thấy tiểu Thẩm tổng nhà mình hiếm khi nở nụ cười?!

Nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã biến mất khi Thẩm Sơ ngẩng đầu lên.

“Về nước sớm mà không nói tiếng nào, lại còn gây chuyện?”

Mục Dung vội vàng nói: “Tiểu Thẩm tổng, chuyện này là do tôi—”

“Không phải lỗi của tụi em đâu!”

“Tên mặt dày kia đi vệ sinh mà không chịu đóng cửa, chẳng lẽ trách người đi ngang bịt mũi à?!”

Thẩm Sóc: “……”

Tạ Thời Minh cũng bất lực, nhéo má Thẩm Sơ một cái, rồi giúp cậu lau nước mắt: “Học ở đâu mấy thứ linh tinh thế này.”

Thẩm Sơ cười hì hì: “Tự em nghĩ ra đấy!”

“Vừa mới nghĩ xong, so sánh này cũng được đúng không?”

“Anh thấy sao?”

Thẩm Sóc liếc cậu một cái: “Rất... có mùi vị.”

Nói rồi còn đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu.

“Anh có mang quà cho em, ở văn phòng anh đấy.”

Chu Tắc phía sau có hơi ngạc nhiên, đống quà đó là chuẩn bị cho vị này sao?

Thẩm Sóc bảo hai người vào văn phòng mình lấy quà, nhưng trước khi rời đi, Thẩm Sơ có chút lo lắng không biết chuyện vừa rồi có thể gây ảnh hưởng gì không, dù sao Giản Trí Bác đến đây cũng là để bàn công việc, cuối cùng lại bị chọc tức đến mức bỏ đi….

“Công ty chúng ta và Giản thị đều đang nhắm đến cái bánh lớn là năng lượng mới. Một cái bánh quá to, chắc chắn không thể một công ty độc chiếm, việc hợp tác là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cụ thể ai hợp tác với ai, hợp tác kiểu gì, bây giờ vẫn chưa thể quyết định.”

“Cuối cùng cái bánh đó sẽ chia cho ai, hiện giờ cũng chưa biết được.”

Thẩm Sóc nhướng mày: “Nhưng người cùng ăn bánh không phải là Thẩm thị với Giản thị, thì cũng có thể là Thẩm thị với công ty khác.”

Oa wow.

Miệng Thẩm Sơ tròn thành hình chữ “O”, nếu anh cả có tự tin như vậy thì cậu cũng yên tâm rồi.

Nhưng trước khi đi lại bị Thẩm Sóc giữ lại—

“Khoan đã, em về nước được mấy ngày rồi?”

“Về nước sớm không báo cho ai hết?”

“Gặp Thẩm Dật và Thẩm Tùy chưa?”

Thẩm Sơ: “……”



Thẩm Sóc còn có công việc phải xử lý, đúng lúc Thẩm Minh Châu cũng đang ở công ty nên anh ấy định lên tầng tìm ông nói chuyện.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh thì đi đến văn phòng của Thẩm Sóc chọn quà.

Nhưng vừa muốn rời khỏi khu vực tiếp khách thì đã bị Mục Dung gọi lại.

Mục Dung muốn cảm ơn hai người, lúc trước khi cô phải ứng phó với Giản Trí Bác vì công việc, trong lòng thật sự rất khó chịu, thậm chí có chút ghê tởm. Không ngờ Thẩm Sơ lại xuất hiện giúp cô, thậm chí còn biết lưu lại bằng chứng, giải quyết một lần dứt điểm.

“Tuy không biết tôi có giúp được gì hay không, nhưng nếu hai vị thiếu gia cần gì, cứ việc nói.”

Mục Dung nói chuyện dứt khoát, ngay cả Tạ Thời Minh cũng được cô tính vào, dù sao cuộc đối thoại khi nãy của hai người đúng là khiến Giản Trí Bác cảm thấy bị ủy h**p.

Tạ Thời Minh tất nhiên không thể nhận công lao này về mình.

Còn Thẩm Sơ…

Cậu suy nghĩ một chút, rồi gãi má, mở miệng nói: “Thật ra em có một việc muốn nhờ chị giúp.”

—— Liên quan đến chủ đề phim phóng sự mà cậu muốn quay.

Nếu muốn thi vào ngành đạo diễn, không bàn đến các môn văn hóa, các môn chuyên ngành trong vài tháng tới của học kỳ này sẽ phải tập trung ôn luyện để dự thi ở các trường. Hơn nữa còn cần có tác phẩm, nếu đã quyết định đi con đường này thì cũng phải có gì đó thể hiện được bản thân.



Nói chuyện sơ qua với Mục Dung xong, hai người mới đi về phía văn phòng của Thẩm Sóc.

Là thư ký trưởng của công ty, Mục Dung chắc chắn tiếp xúc với nhiều người, nên Thẩm Sơ muốn nhờ cô giúp “chọn” ra vài nhân viên “điển hình”, sau đó hỏi họ có đồng ý quay phim hay không. Hầu hết các cảnh sẽ quay tại công ty, một phần nhỏ quay tại nhà riêng, nếu đặt máy quay thì chắc vẫn có thể chấp nhận được đi? Hơn nữa, cậu còn sẽ trả thù lao.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 134


Thế nên, cậu chắc chắn sẽ phải thường xuyên đến công ty.

Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn ghi hình ban đầu, sau này Thẩm Sơ vẫn sẽ tiếp tục thực hiện.

Bởi vì xã hội này không chỉ có một công ty, cũng không chỉ có một nghề nghiệp, càng không chỉ có một kiểu người hay một câu chuyện.

Muôn hình vạn trạng của nhân sinh, niềm "vui" là vô tận.

“Chí hướng của em có phải rất vĩ đại không?”

Thẩm Sơ chắp tay ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh, muốn biết đối phương nghĩ thế nào.

Tạ Thời Minh khựng bước một chút: “Em có biết cha nuôi của anh trước đây làm nghề gì không?”

“Tạ tiên sinh sao?”

Thẩm Sơ lắc đầu.

Cậu nhớ Tạ Thời Minh trước đây hình như chưa từng nhắc đến chuyện đó.

Cũng rất ít khi nói đến Tạ Văn Sơn, không phải không muốn nhắc đến, mà là không dám nhắc đến.

Bởi vì có những nỗi đau, khi chưa thể vượt qua thì đành phải che giấu đi.

Nhưng hiển nhiên, Tạ Thời Minh bây giờ đã sớm buông bỏ những gút mắc trong quá khứ.

“Cha nuôi anh biết làm rất nhiều thứ, ông ấy biết thổi huân, mỗi khi trong thôn có việc vui gì, mọi người đều nhờ ông giúp. Ông ấy còn biết làm đồ gỗ, đặc biệt là những món đồ nội thất kiểu xưa, tay nghề rất giỏi, nên có rất nhiều người đến đặt làm.”

Thẩm Sơ há miệng kinh ngạc, trong lòng nghĩ: Bảo sao.

Bảo sao hồi nhỏ, cậu nhớ Tạ Thời Minh đã rất thích làm đồ thủ công, từng làm rubik gỗ và nhiều món đồ nhỏ khác.

“Ông ấy vốn rất được lòng người trong thôn, nhưng từ sau khi ngã bệnh thì mọi thứ bắt đầu thay đổi…”

Nói đến đây, Tạ Thời Minh không khỏi thở dài: “Anh đôi lúc vẫn nghĩ, nếu lúc đó bọn anh mượn được nhiều tiền hơn, nếu tiền bán căn nhà cũ ở quê không bị Tạ Văn Dũng lừa lấy mất, thì liệu cha nuôi có thể sống thêm được một thời gian nữa không?”

“Nhưng khi đó, bọn anh chẳng biết tìm ai để cầu cứu, người không quen biết thì ai lại sẵn sàng giúp vô điều kiện?”

“Bầu trời này rất rộng lớn, nhưng có quá nhiều điều chẳng thể lan tỏa được.”

Tạ Thời Minh nhìn sang Thẩm Sơ: “Nhưng nếu trong ống kính của em, có thể ghi lại một vài người, một vài câu chuyện, nếu những điều đó được biết đến rộng rãi, nếu một số ‘quy tắc’ đã ăn sâu nhưng không hợp lý có thể bị phá bỏ, nếu điều đó có thể tác động đến nhiều chuyện hơn, thì tất cả đều rất có ý nghĩa.”

“Sơ Sơ, suy nghĩ của em rất tốt.”

“Mục tiêu của anh là chữa bệnh cứu người, còn nếu suy nghĩ của em có thể thực hiện được, nếu có thể tiếp tục duy trì, để từng người từng chuyện trong xã hội này hiện lên một cách rõ ràng, thì có thể thay đổi được rất nhiều điều.”

Tạ Thời Minh dừng bước, quay người lại nhìn Thẩm Sơ.

Rồi hắn khẽ cúi đầu, đưa tay vuốt má cậu, nhẹ giọng nói: “Em rất giỏi, Sơ Sơ.”

“Anh luôn biết em rất giỏi.”

Tạ Thời Minh mỉm cười, lại nhéo má Thẩm Sơ.



Đến văn phòng của Thẩm Sóc, Thẩm Sơ lập tức nhìn thấy chú Agumon béo tròn kia.

Cậu chạy đến ôm chặt Agumon vào lòng, cúi đầu, liên tục nhéo cái đuôi ngắn và móng vuốt của nó.

Thiệt tình, nói chuyện dễ nghe như vậy làm gì chứ!

Làm cậu không được tự nhiên, cứ như đang sốt nhẹ… không lẽ bị cảm rồi sao?

---

[ Thấy tiểu Thẩm tổng hùng hổ bước vào khu tiếp khách chưa?!]

[ Đâu chỉ hùng hổ, phía sau còn có em trai của cậu ấy nữa, chính là em trai ruột đó!]

[ Trời ơi, đây là muốn làm gì đây? Nghe nói “tiểu đáng yêu” vừa vào khu tiếp khách xong? Không lẽ gặp phải chuyện gì? Ở đó hình như còn có khách của tiểu Thẩm tổng...]

[ Ai da, tôi nói rồi mà, để cậu ấy tự do đi lại thế nào cũng xảy ra chuyện cho xem…..]

[ Tự do đi lại cái gì, giờ đâu phải giờ làm việc, người ta không được tự do đi dạo trong tòa nhà công ty nhà mình à?】

[ Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?]

……

Các nhóm chat thảo luận sôi nổi từ nhóm lớn, nhóm nhỏ đến nhóm kín, tin tức lan truyền cực nhanh.

Hơn nữa còn có người tường thuật trực tiếp ——

[ Báo! Họ đã vào khu tiếp khách rồi!]

[ Có ai ở gần không? Mau đi nhìn lén đi, dù gì khu đó cũng bán mở mà!]

[ Bị bắt thì toi đời đó biết không…]

[ Nếu bị bắt thì cứ khai tên tôi đi, tôi còn đang ở trong ổ chăn không bò ra được đây nè!]

[ IQ tôi 3000, tôi sẽ tiên phong ra tiền tuyến!]



[ Báo—— Có người ra rồi, là Giản tổng, sắc mặt cực kỳ khó coi, chắc là bị chọc tức bỏ đi]

[ Vậy… cậu nhóc dễ thương đó đúng là gây chuyện rồi?!]

[ Mấy đứa trẻ như vậy đều đang trong "tuổi nổi loạn", có thể thông cảm được.]

[ Thông cảm gì chứ, thế này là quá biết gây rối rồi.]

[ Đó là khách của tiểu Thẩm tổng đấy! Cậu ấy chẳng phải đang chống đối lại tiểu Thẩm tổng sao? Cố ý à?!]

[ A cái này… cũng không biết nên nói gì…]

…..

Thẩm Sóc đi gặp Thẩm Minh Châu, Chu Tắc không theo cùng. Vị trợ lý này quanh năm lăn lộn trong các nhóm chat của công ty, biết được nhóm nào là sẽ mò vào ngay, lại còn nước lặng sóng ngầm. Lúc này nhìn đống nhóm chat loạn cả lên, không khỏi tặc lưỡi một cái.

Chống đối tiểu Thẩm tổng?

Đấy là do bọn họ không nhìn thấy cảnh tiểu Thẩm tổng chân trước vừa bước vào khu tiếp khách, chân sau còn chưa kịp bước vào, đã lập tức phối hợp nhịp nhàng với cậu thiếu gia kia, đến cả ánh mắt còn không cần trao đổi, hoàn toàn là che chở vô điều kiện…

Đừng nói là không gây chuyện, dù có gây chuyện thì chắc tiểu Thẩm tổng cũng thuộc về kiểu phụ huynh ngốc nghếch bênh con vô điều kiện.

Huống hồ bên cạnh còn có ông anh trai cũng phối hợp ăn ý không kém.

Một câu “đừng khóc” cực kỳ mượt mà, còn hơn cả cú xoay người ôm anh trai của cậu thiếu gia kia, khiến Chu Tắc cũng phải kinh ngạc và tán thưởng.

Đúng là người một nhà…

Nếu anh là vị Giản tổng kia, đừng nói là bị chọc tức bỏ đi, chắc còn bị tức đến khóc lóc mà đi ấy chứ.

Nhưng mà video thì phải nhanh chóng đưa lên thôi.

Thôi thì đơn giản tạo cái mã QR đi.



Tạo mã QR xong, đăng video lên, lại làm mấy nhóm chat bùng nổ.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 135


Nhìn mấy nhóm chat bỗng chốc im bặt, bầu không khí và đề tài trò chuyện thay đổi đột ngột, Chu Tắc không khỏi hài lòng gật đầu — giờ thì đúng phong cách rồi đấy. Chứ không thì đợi đến khi tiểu Thẩm tổng phát hiện ra, thể nào cũng lại mù quáng bênh chằm chặp, đến lúc đó hình tượng lại tan biến mất!

Toàn bộ những khúc quanh và biến chuyển trong nhóm chat, Thẩm Sơ tất nhiên là không hề hay biết.

Cậu cùng Tạ Thời Minh đến văn phòng Thẩm Sóc, sau một hồi n*n b*p Agumon thì lại bắt đầu tìm kiếm mấy con thú nhồi bông khác.

Cũng không biết Thẩm Sóc đã mua nhiều như vậy và mang về như thế nào, gần như lấp đầy căn phòng mang phong cách đen trắng xám này, tạo nên một cảm giác đối lập đầy thị giác. Lớn nhỏ đủ cỡ, bằng lông, bằng vải, nhiều chất liệu khác nhau — hoàn toàn có thể dựng thành một gian trưng bày triển lãm.

Nhưng Thẩm Sơ cũng chẳng thể nói anh trai mình được—

Dù sao thì cái túi nhỏ cậu hay đeo sau lưng, trên dây kéo cũng treo một con Rollermon màu hồng nhạt.

Được rồi, con đó cũng là do Thẩm Sóc tặng hồi trước.

Hai người bọn họ là “fan cứng” của Digimon.

Mỗi năm Thẩm Sóc đều tặng cậu không biết bao nhiêu con thú nhồi bông kiểu này, chỉ không rõ anh ấy còn giấu riêng bao nhiêu món trong bộ sưu tập cá nhân.

Không có việc gì làm, hai người lại bắt đầu nói chuyện về những kế hoạch sắp tới —

Chủ yếu là do Thẩm Sơ sờ mặt mình thấy đã hết nóng rồi, mà cậu thì lại chẳng thể ngồi yên lâu được, sao có thể ngậm miệng chờ đợi.

Vả lại bây giờ có Mục Dung giúp đỡ, chắc rất nhanh liền có thể bận rộn.

Chỉ có điều cậu còn phải đi học, vừa mới về nước, bên cạnh lại không có người giúp đỡ, một mình thì chắc chắn không thể xoay sở nổi.

“Trước đây em có người giúp sao?”

“Hả?”

“Anh nói là, ở nước ngoài em có chơi thân với bạn bè cùng trang lứa nào không?”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Chắc là có nhỉ, nhưng trước giờ chưa từng nghe em nhắc tới.”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Nhưng mà trước giờ anh có hỏi em đâu.”

“Vậy là có đúng không?”

Tạ Thời Minh bước lại gần Thẩm Sơ: “Hai người thân lắm à?”

Thẩm Sơ: “...Cái gì mà ‘hai người’, em còn chưa nói gì mà!”

“Anh cũng có bạn thân mà ——”

“Tề Nguyên Tư em cũng biết.”

Tạ Thời Minh giơ tay chạm nhẹ lên trán Thẩm Sơ: “Trong lòng anh...”

“Hửm?”

Tạ Thời Minh hạ giọng: “Không ai có thể bằng em được.”

“……”

Thẩm Sơ chớp mắt, bất ngờ hít sâu một hơi, đột ngột giơ hai tay lên, “chụp” một cái giữ lấy mặt Tạ Thời Minh —

“Chuyện gì xảy ra với anh vậy hả!”

Tạ Thời Minh: “?”

Thẩm Sơ vừa bóp mặt hắn, vừa lắc trái lắc phải: “Cảnh báo nhé, không được nói những lời như thế này nữa.”

“Em cũng coi anh là người thân nhất, được chưa, anh trai!”

“Sao tự nhiên anh lại trở nên dính người thế hả.”

Tạ Thời Minh: “……”

“Cạch ——”

Cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra.

Thẩm Sóc bước vào, thấy động tác của hai người, không khỏi sững lại.

“Hai đứa... đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả.”

Thẩm Sơ lắc đầu, buông tay khỏi mặt Tạ Thời Minh: “Em không bắt nạt anh ấy đâu!”

Tạ Thời Minh nghiêng đầu, khẽ thở dài.

Rồi quay sang nói với Thẩm Sóc: “Bọn em đang nói về chuyện Thẩm Sơ chuẩn bị quay tác phẩm.”

“Ừ, lúc nãy Mục Dung cũng có báo cáo với ba rồi.”

Thẩm Sóc bước đến, nói tiếp: “Giúp thu thập danh sách người nguyện ý tham gia, rồi việc quay ở công ty cũng không thành vấn đề, nhưng đội ngũ chỉ có mỗi mình em thôi à?”

“Còn có anh trai.” Thẩm Sơ tự nhiên đáp.

“Nhưng chắc chắn vẫn thiếu người.”

Thẩm Sóc gật đầu, thấy Tạ Thời Minh chẳng có vẻ gì bất ngờ, tưởng là hai người đã bàn nhau từ trước.

Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thân, chuyện gì cũng làm cùng nhau, đi đâu cũng có đôi, nên lần này Thẩm Sơ làm việc, Tạ Thời Minh tham gia giúp đỡ cũng không có gì lạ.

Chỉ là vừa rồi thấy cảnh tượng kia, khiến anh ấy nhất thời không phản ứng kịp.

Nhưng nghĩ lại, cả hai đều đã lớn mà vẫn có thể thân thiết như vậy, Thẩm Sóc cũng cảm thấy rất vui.

“Nếu thiếu nhân sự chuyên môn hay ekip làm việc, có thể hỏi thử anh hai các em xem sao.”

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nhìn nhau một cái.

Bọn họ còn chưa nói với anh hai việc Thẩm Sơ về nước sớm.

Anh cả và anh ba thì đều biết rồi.

Chỉ còn lại vị anh hai nóng tính kia là chưa biết…

Thẩm Sơ nghĩ một lát, bất giác rụt cổ lại.

Aizzz…

Bây giờ còn cần nhờ vả anh ấy.

Sớm biết vậy lúc trước đã để Tô Lạc Duyệt báo tin cậu về nước sớm cho cả nhóm luôn rồi, không quản có ảnh hưởng đến mọi người hay không... Đối xử công bằng với ai cũng như ai thì đâu đến nỗi giờ thấy khó xử như vậy, làm em út thật sự khổ quá mà.

Nhưng mà... ông nội cũng chưa biết.

Thẩm Sơ “ừm” một tiếng, lại nhìn sang Tạ Thời Minh.

—— Ông nội với anh hai, ai dễ đối phó hơn?

Tạ Thời Minh: —— Em nghĩ sao?

Thẩm Sơ xị mặt —— Vậy giờ báo tin cho họ còn kịp không?

Tạ Thời Minh nghĩ một lát: “Anh có thể giúp em thăm dò một chút.”

“Hả?”

“Hỏi xem anh hai và ông nội giờ đang thế nào, để em chuẩn bị tâm lý.”

Thẩm Sơ: “……”

Thấy Thẩm Sơ lại nhào đến cấu véo Tạ Thời Minh, Thẩm Sóc ở bên cạnh lắc đầu bất lực — còn nói không bắt nạt A Minh.



Nhưng tin tức thì vẫn thăm dò được —

Ban đầu Thẩm Tùng Quốc dự định hai hôm nay sẽ về, nhưng lại nói muốn đi đâu đó ngắm chim, thế là giữa đường cùng Triệu Đức Sinh bọn họ vòng đi nơi khác, tính ra thì chắc phải hai ba ngày nữa mới về. Còn Thẩm Dật…

“Cái gì? Muốn đến đây quay á?”

“Ở đây?!”

Thẩm Sơ chỉ xuống chân mình: “Trường cấp ba Nam Hoành?!”

“Hơn nữa lại là ngay chiều nay?!”

Trời ơi, ông trời đang chống lại cậu sao!

Mới thứ Hai vừa đi học lại, đã nhận được tin sét đánh ngang tai thế này!

Cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần để bị “ăn đòn” nữa mà!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 136


Thẩm Sơ nhéo Tạ Thời Minh, lại hỏi: “Anh chắc chứ?!”

“Sao đoàn phim của anh hai lại đột nhiên muốn tới đây quay vậy?!”

“Cũng không hẳn là đột nhiên.”

Tạ Thời Minh phát hiện từ hôm qua đến giờ, Thẩm Sơ rất thích sờ mặt hắn. Hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng đây là trường học, lại đang ở trong lớp học, có quá nhiều ánh mắt dòm ngó, hắn không thích Thẩm Sơ bị người ta săm soi như vậy.

Thế là hắn nhéo cổ tay Thẩm Sơ, gỡ tay cậu đang dính trên mặt mình xuống.

“Về nhà rồi sờ tiếp.”

Thẩm Sơ: “?"

"Sờ" cái gì cơ?

“Chuyện vốn đã được quyết định từ trước, chỉ là bây giờ mới quay đến đoạn này thôi. Dù sao thì Thẩm thị cũng có cổ phần ở Nam Hoành, quay ở đây sẽ tiện hơn.”

Tạ Thời Minh mở miệng giải thích: “Đoàn phim muốn quay ngoại cảnh, anh hai lại là nam chính, có mối quan hệ thì nói chuyện dễ dàng hơn.”

“Hơn nữa cũng chỉ quay một ít phân đoạn hồi tưởng thôi, nếu thuận lợi thì hôm nay và ngày mai là quay xong.”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, bật cười: “Vậy tức là anh hai sẽ đóng vai học sinh cấp ba?”

“Ê, anh tôi cũng sẽ tới đấy!”

Tề Nguyên Tư đột nhiên giơ tay nói: “Tôi đã giúp cả bọn đăng ký rồi, anh em nghĩa khí ha ha ha!”

“Không phải? Đăng ký cái gì cơ?”

Thẩm Sơ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tề Nguyên Tư “à” một tiếng: “Là đoàn phim đến quay, cần diễn viên quần chúng, tức là làm nền ấy. Nghe nói thời gian quay trùng với tiết thể dục, ai có tiết đó thì đều có thể đăng ký. Tôi xem rồi, đúng lúc chúng ta có một tiết thể dục.”

“Thế là tôi đã đăng ký cho cả đám mình rồi!”

Mắt Thẩm Sơ dần trợn tròn: “Cậu làm vậy, thầy dạy thể dục biết không?!”

A a a! Cậu sắp bị đánh rồi!



“Nam Hoành à, nghe nói đây là trường cũ của hai người bọn cậu?”

Một chiếc xe bảo mẫu trông khá khiêm tốn chạy vào bãi đỗ xe trường cấp ba Nam Hoành. Trong xe, Trình Mạn Tâm – một trong những diễn viên chính – nhìn sang hai người còn lại, chống cằm rồi tiếp tục nói:

“Tôi còn nghe nói em trai của hai người cũng đang học ở đây?”

“Giới thiệu chút được không? Cho tôi gặp các em trai đi.”

Tề Nguyên An chẳng khách sáo, lườm cô một cái: “Em trai tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên đâu.”

“Ôi trời, nhìn các em trai một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu.”

Trình Mạn Tâm chậc một tiếng rồi quay sang nhìn Thẩm Dật:

“Em cậu ấy chưa đủ tuổi, còn em cậu thì sao?”

“Em tôi á?”

Thẩm Dật nhướn mày, liếc nhìn Tề Nguyên An một cái:

“Tôi có ba đứa em, cậu hỏi đứa nào?”

Tề Nguyên An: “…”

“Trời má, ba đứa?! Theo như tôi biết thì cậu chỉ có hai đứa em thôi mà? Một đứa còn bằng tuổi cậu.”

Trình Mạn Tâm tò mò hỏi tiếp: “Đứa còn lại từ đâu ra?”

“Đẹp trai không? Có đẹp hơn cậu không?”

Lần này đến lượt Thẩm Dật lườm cô: “Cậu không gặp được nó đâu, nó chưa về nước, còn hai tháng nữa mới về.”

“Hai tháng nữa?”

Trình Mạn Tâm đảo mắt: “Nè Thẩm Dật, cậu sắp xếp lịch quay của mình dày đặc như vậy, cơ bản là có thể hoàn thành trước một tháng, chẳng lẽ là để chờ đứa em trai này về nước?”

“Có ảnh không, cho tôi xem chút đi. Em trai nào mà khiến cậu – một người có thể nằm thì tuyệt đối không đứng– trở thành chiến sĩ thi đua thế hả?”

Thẩm Dật lập tức từ chối: “Không có, không cho xem.”

“Là không có hay không cho xem?! Không được, tôi phải coi bằng được –”

Trình Mạn Tâm đá vào chân Thẩm Dật: “Nếu cậu không cho tôi xem, tôi sẽ đăng hết ảnh xấu của các cậu lên mạng!”

Tề Nguyên An chỉ vào mình: “Liên quan gì tới tôi?!”

Nói xong lại quay sang nhìn Thẩm Dật:

“Đứa em trai kia của cậu bằng tuổi Tạ Thời Minh, chắc cũng học lớp 12 đúng không? Vậy nó có chuyển vào lớp của Tạ Thời Minh và Tiểu Tư không?”

“Lớp 12 rồi, sao không về nước sớm hơn?”

Tề Nguyên An hừ nhẹ một tiếng: “Hay là nó về nước rồi mà cậu không biết?”

“Không thể nào.”

Thẩm Dật quyết đoán phản bác, còn khinh thường mà cười nhạt một tiếng –

“Em trai tôi ngoan ngoãn như vậy, cậu tưởng nó là em trai cậu chắc?”

……

Vì đã thông báo trước nên việc đoàn phim đến trường không gây ra động tĩnh quá lớn.

Nhưng tò mò thì vẫn là tò mò — từ khi đoàn phim còn chưa đến Nam Hoành, đi đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán về chuyện này. Đợi đến khi họ thật sự có mặt, thì thông tin còn được cập nhật từng phút từng giây.

Thẩm Sơ lúc này đang nằm gục lên người Tạ Thời Minh, trông như một con cá mặn bị phơi héo.

“Lát nữa anh phải bảo vệ em đấy.”

“Ừ.”

“Hồi nhỏ anh hai rất thích véo má em, còn hay nhéo bụng nữa, thậm chí còn đánh mông em!”

“Em thật là đáng thương, từ nhỏ đã bị anh ấy ‘bạo hành gia đình’ rồi.”

Tạ Thời Minh nghĩ lại, cảm thấy hình như hồi nhỏ Thẩm Dật mới là người hay bị chọc tức thì đúng hơn…

“Bây giờ tuy em không còn mỡ bụng nữa, nhưng mông thì không được đánh, mặt cũng không được véo. Anh phải để anh ấy véo mặt anh, đánh mông anh.”

Tạ Thời Minh: “…”

“Hả?”

Thẩm Sơ quay đầu trừng mắt: “Anh là đồng phạm của em đấy.”

“Anh giấu mà không báo, tội nặng thêm một bậc!”

Tạ Thời Minh: “Được rồi, được rồi.”

Tề Nguyên Tư đứng bên cạnh sắp không chịu nổi nữa rồi:

“Lão Tạ, cậu để cậu ấy bắt nạt như vậy à?! Tự trọng đâu? Tôn nghiêm đàn ông đâu?!”

“Sao, cậu ghen à?”

“Ghen gì chứ, tôi cũng có anh trai đấy!”

Thẩm Sơ giơ tay, chìa bốn ngón ra: “Tôi có ngần này cơ.”

Tề Nguyên Tư: “…”

Tại sao cảnh tượng này lại quen quen thế nhỉ?

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh cậu mà lại ở cùng đoàn phim với anh hai tôi á? Hai người họ không phải từ nhỏ đã không ưa nhau sao?”

Thẩm Sơ xoa cằm: “Khi nào giống cậu và anh trai có quan hệ tốt?”

“Hả? Hai người họ quan hệ tốt? Anh trai tôi nói anh ấy vào đoàn phim này là vì đạo diễn là Hứa Vinh Hoa.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 137


Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ, lại nhìn Tạ Thời Minh, rồi lại quay lại nhìn Thẩm Sơ——

“Nói chứ, tôi cũng muốn hỏi cậu lâu rồi, sao cậu không gọi lão Tạ là 'anh tư’? Không phải cậu ấy sinh trước cậu nửa tiếng sao?”

“Cậu gọi mấy người anh khác đều là anh cả, anh hai, anh ba, chỉ riêng lão Tạ thì gọi là ‘anh’.”

“Vì chỉ sinh trước có nửa tiếng đấy, với lại chữ ‘tư’ nghe chán chết.” Thẩm Sơ nhấn mạnh.

Tề Nguyên Tư: “Vậy hả?”

“Chứ sao?”

Thẩm Sơ gãi cằm, nghĩ bụng chẳng lẽ lại nói rằng từ nhỏ đã gọi như vậy, lúc đầu là muốn trêu chọc Tạ Thời Minh khi còn nhỏ? Cuối cùng gọi riết thành quen, giờ mà đổi cách gọi khác, chẳng phải trông rất gượng gạo sao?

Vả lại gọi là “anh” là để trêu người, gọi “anh tư” chẳng phải để Tạ Thời Minh được lợi sao!

Cậu không làm đâu!

Thẩm Sơ âm thầm gật đầu đồng tình với suy nghĩ của bản thân.

Ừ, nhất quyết không đổi.

…..

Địa điểm đoàn phim quay chụp là ở sân thể dục.

Hồi ức học cấp ba, phần lớn nội dung câu chuyện đều diễn ra ở đây, vì vậy cần một số học sinh làm diễn viên quần chúng.

Hứa Vinh Hoa vẫn cá tính như cũ, chuyện gì cũng yêu cầu “thật", rất kỹ tính.

Từ trước khi diễn viên đến, hắn ta đã cho người bố trí hiện trường. Tuy có cảnh quay thời cấp ba, nhưng bộ phim lần này rất ly kỳ, những hồi ức diễn ra trên sân thể dục, lại là những phân đoạn cực kỳ có tính xung đột.

Trên sân thể dục còn gọi cả xe phun nước đến, lát nữa còn có cả mưa nhân tạo.

“Gọi người đến phát ô cho mấy em học sinh làm diễn viên quần chúng đi, kẻo lát nữa bị mưa ướt.”

Tuy trong thời gian quay, chỉ cần những học sinh có tiết thể dục ra sân là tốt rồi, nhưng con người ai mà chẳng tò mò, huống chi ngoài tiết thể dục còn có giờ ra chơi, mà lúc này đúng lúc là giờ ra chơi, nên sân thể dục bị học sinh vây một vòng.

Không thể đăng ký làm diễn viên quần chúng thì tranh thủ giờ nghỉ ra hóng tí cũng được.

Dù sao náo nhiệt thế này không hóng thì phí.

Tề Nguyên An nhìn về phía đám đông: “Dù sao cũng là đàn em của chúng ta, cậu đoán xem bọn họ đến xem cậu hay xem tôi?”

Thẩm Dật hừ cười một tiếng: “Lúc còn đi học cậu đã không bằng tôi rồi, giờ lại càng không bằng!”

“Tất nhiên là đến xem tôi nhiều hơn rồi.”

“Này, sao lại không thể là đến xem tôi?”

Trình Mạn Tâm tỏ ra rất bất mãn: “Tôi còn đẹp hơn hai người mấy phần đấy!”

“Còn nữa, em trai hai cậu đâu?”

“Giờ là giờ ra chơi mà? Sao không thấy đến tìm hai người?”

Tề Nguyên An giơ điện thoại: “Rồi cũng sẽ gặp thôi, em tôi bảo đã đăng ký làm diễn viên quần chúng rồi, mà lát nữa đúng tiết thể dục lớp nó, trước đó tôi còn nhắc với đạo diễn Hứa, đạo diễn vừa nghe nói là Tiểu Tư, liền bảo sẽ sắp xếp cho nó một vai có lời thoại.”

“Đạo diễn Hứa?”

Trình Mạn Tâm hơi kinh ngạc: “Đạo diễn Hứa quen em cậu à?”

“Không chỉ quen em tôi, mà còn quen cả hai đứa em của cậu ta nữa kìa.”

Tề Nguyên An kể cho Trình Mạn Tâm nghe chuyện hồi nhỏ em của họ từng đóng phim cho đạo diễn Hứa.

“Cái gì?! Còn đóng vai con gái? Mặc váy nữa hả?!”

Trình Mạn Tâm lập tức lôi kéo Thẩm Dật ——

“Là phim từ rất lâu rồi, giờ tìm ảnh phim thì hơi khó.”

“Hai người không có ảnh trong điện thoại sao? Chắc chắn là có, mau cho tôi xem đi!”

Thẩm Dật phàn nàn: “Chính cậu cũng nói là chuyện từ lâu rồi…”

“Cậu chỉ cần nói có hay không thôi!”

“……”

Có không á?

Tất nhiên là có!

Vì Trình Mạn Tâm có lên mạng tìm cũng sẽ ra, nên giờ đưa cho cô xem ảnh hồi nhỏ em trai họ đóng phim cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Thế là Thẩm Dật và Tề Nguyên An liếc nhau, rồi cùng lúc lấy điện thoại ra——

“Xem em tôi trước đi!”

“Em trai tôi đáng yêu hơn em trai cậu ta nhiều!”

Trình Mạn Tâm: “……”

Cái cảm giác thi nhau khoe con này… chẳng phải khi nãy các cậu còn lườm tôi sao?!



“Cái gì?!”

“Đạo diễn Hứa còn sắp xếp cho bọn mình vai có lời thoại sao? Lát nữa còn phải lên hình?!”

Thẩm Sơ suýt muốn nhào qua bóp cổ Tề Nguyên Tư: “Sao cậu không nói sớm?!”

“Giờ nói cũng chưa muộn mà?”

Vừa nói chuyện, mấy người họ đã tới sân thể dục.

Tề Nguyên Tư ban đầu định kéo Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đi tìm các anh của họ, nhưng lại đến đúng lúc bên kia sắp quay.

Diễn viên chính thì tất nhiên bận rộn nhất, những người phụ trách tiếp nhận nhóm đăng ký làm diễn viên quần chúng như họ, chỉ có thể là nhân viên đoàn phim——kết quả là còn chưa kịp đi tìm anh trai thì đã bị nhân viên đoàn phim kéo đi, nói là sẽ giải thích sơ qua cốt truyện, lát nữa bọn họ chỉ cần xuất hiện là được.

“Mấy em lát nữa cầm dù đi ngang qua chỗ diễn viên chính, đứng lại xem một lúc, rồi nói vài câu thoại là được.”

“Máy quay sẽ không quay rõ mặt các em, dù có thì cũng sẽ làm mờ, cứ yên tâm. Nhưng nhớ là không được chắn máy quay của diễn viên chính, nhớ kỹ các vị trí di chuyển… Mặt khác có hai bạn được phân thoại, đạo diễn đã chọn rồi, là hai bạn nào——”

“Em em em!”

Tề Nguyên Tư giơ tay, rồi quay sang nhìn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Người liên hệ với anh cậu ta là cậu ta, người đăng ký cũng là cậu ta, còn người thứ hai được cậu ta đề cử để có thoại là.…

Tề Nguyên Tư cười hì hì hai tiếng, chỉ vào Thẩm Sơ——

“Người còn lại là cậu ấy.”

“Làm phiền chị phân cho bạn học này một vai có nhiều thoại một chút, cậu ấy là fan theo đuổi thần tượng đấy.”

…..

Thẩm Dật là nam chính trong bộ phim này, một phú nhị đại có trí nhớ siêu phàm, đến mức nhớ rõ từng con kiến đi ngang qua chân mình, vì vậy luôn sống trong đau khổ, thường cố tình giữ khoảng cách với mọi người, tính cách độc miệng, khó gần.

Tề Nguyên An thì đóng vai một cảnh sát, một người bị đình chỉ công tác và phải ở nhà vì một số lý do.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 138


Còn Trình Mạn Tâm là bạn học cấp ba cũ của Thẩm Dật, nhưng thân phận trước mắt lại là một người phụ nữ bán thân.

Cốt truyện rối rắm, móc nối chặt chẽ với nhau. Một vụ nhảy lầu đã liên kết các nhân vật lại, đồng thời hé lộ những chuyện đã xảy ra từ hơn mười năm trước. Cảnh quay ở sân thể dục này chính là đoạn hồi tưởng của Thẩm Dật về quá khứ.

Ống kính được thiết lập như thể xuyên về quá khứ, để Thẩm Dật – nhân vật chính – nhìn lại những ký ức xưa từ góc độ của một người ngoài cuộc.

Vì vậy, anh ta phải đóng hai vai——

Một là Thẩm Dật của mười mấy năm sau, một là Thẩm Dật thời trung học, người đã trực tiếp trải qua sự việc năm xưa.

Diễn viên quần chúng ít nhất cũng phải quay hai lần cho cảnh này.

Một lần từ góc nhìn của Thẩm Dật thời trung học, và một lần là từ góc nhìn mười mấy năm sau của nhân vật chính.

Vai của Tề Nguyên An là cảnh sát đi theo nhân vật chính, còn vai của Trình Mạn Tâm lại tồn tại trong hồi ức.

Cảnh quay đầu tiên là Thẩm Dật đứng một bên hồi tưởng những chuyện đã từng xảy ra ở đây. Góc quay đặt ở phía sau, Thẩm Dật cũng đứng ở phía sau, như thể đang đứng sau lưng đám người vây quanh hiện trường – hoàn toàn là người ngoài cuộc.

Nên cảnh quay đầu tiên, Thẩm Dật chỉ có vài cảnh trọng điểm, tình tiết quan trọng xoay quanh nhân vật của Trình Mạn Tâm.

Các diễn viên quần chúng như Thẩm Sơ tiếp xúc đầu tiên cũng là với Trình Mạn Tâm.

Ai từng xem đoàn phim quay phim thì đều biết, đặc biệt là những cảnh ngoài trời, gần như không thể nào "dọn sạch hiện trường" được. Chỉ cần không lọt vào khung hình, có bao nhiêu người đứng xung quanh cũng không thành vấn đề. Vậy nên cảnh quay ngoài trời lúc nào cũng có đám đông xem.

Làm diễn viên thì cơ bản phải học được bản lĩnh "phớt lờ mọi thứ", nếu không thì làm sao mà nhập vai được?

Đặc biệt là Thẩm Sơ còn cầm ô lặng lẽ che chắn cho bản thân…

Chủ yếu vẫn luôn là bị đẩy đi đến đây, cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý… Nghĩ tới việc anh hai biến thân thành “rồng phun lửa”, dù có xem Agumon tiến hóa thành Greymon từ nhỏ đi nữa thì cậu cũng muốn rụt cổ.

Nhưng dù chưa sẵn sàng thì cũng không thể tránh khỏi – đến lúc lên là phải lên.

Máy quay đã dựng sẵn, các diễn viên vào vị trí.

Thẩm Dật và Tề Nguyên An cầm ô đứng một bên, bọn họ là thời gian hiện tại trong phim, còn trước mắt là hồi ức trong đầu Thẩm Dật, tình tiết chỉ có Thẩm Dật mới thấy được, Tề Nguyên An chỉ như một tấm phông nền.

Nhưng trong lúc quay, Tề Nguyên An đã nhanh chóng nhận ra em trai mình – Tề Nguyên Tư.

Bên cạnh còn có…

Ngoài Tạ Thời Minh ra, người đứng sát hai người là ai vậy?

Tiểu Tư còn có bạn thân khác sao?

Hắn ta đang nhìn thì Thẩm Dật bên cạnh cũng vô thức liếc về phía đó.

Cùng lúc đó, nhân vật do Trình Mạn Tâm thủ vai cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía nhóm người đang nói chuyện…

Có một cậu nhóc đang đọc thoại, nghe khá chuyên nghiệp, ít nhất là cảm xúc rất đúng, Trình Mạn Tâm cần diễn ánh mắt tức giận nhìn sang, nhìn chằm chằm mấy người đang nói chuyện. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kia, cô không khỏi sửng sốt.

—— Sao mà nhìn quen thế?

Hình như mới gặp qua ở đâu…

Khoảnh khắc ngẩn người này, thời gian nhìn liền lâu hơn một chút.

Lâu đến mức Thẩm Sơ nói xong thoại rồi mà vẫn chưa xuống sân khấu, vì một trong những nhân vật chính vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu không biết có nên đi ra không.

Ngay lúc đó, một bàn tay bỗng đặt lên vai cậu ——

Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng…

“Là trí nhớ tôi có vấn đề, hay là thật sự có điều gì không ổn ở đây?”

Thẩm Sơ: “……”

“Không, trí nhớ của tôi không thể nào có vấn đề.”

Là tự anh hai sửa lại kịch bản và lời thoại ——

Thẩm Sơ trước đó từng nghe người trong đoàn phim giải thích về cảnh quay này, theo kịch bản thì anh hai cậu lẽ ra phải im lặng suốt cảnh quay, cũng không nên đi đến gần… Rõ ràng là Thẩm Dật đã tự ý sửa lời thoại, lý do là gì…

Bản thân nhân vật của Thẩm Dật vốn dĩ đã mang bệnh lý và có chút cố chấp, nên sửa lời thoại lúc này cũng không phá hỏng nhân thiết, đạo diễn cũng không kêu dừng. Nhưng lời thoại đó, rơi vào tai Thẩm Sơ thì đúng là như sét đánh ngang tai…

“Đã như vậy, thì hiện tại cuối cùng cũng bị tôi bắt được.…”

Hơi thở ấm áp cùng với giọng nói cố ý khàn khàn, như thể bị rắn độc thè lưỡi nhìn chằm chằm vậy.

Đặc biệt là hai chữ “bắt được” ở cuối, nói xong lại dừng lưng chừng, hơi thở gần như phả lên cổ Thẩm Sơ, cộng thêm làn nước mát từ vòi phun khiến cậu muốn quay đầu bỏ chạy.

Hu hu, anh hai ơi em sai rồi…

---

Cảnh quay này phải quay đi quay lại nhiều lần.

Hứa Vinh Hoa còn bảo Thẩm Dật diễn theo kịch bản cũ vài lần nữa, đến cuối cùng cũng không rõ sẽ dùng bản nào.

Trong quá trình quay liên tục, Thẩm Dật gần như không có thời gian nói chuyện với Thẩm Sơ.

Tất nhiên, không biết là vì không có thời gian thật… hay là không muốn nói.

Nhưng mỗi lúc chuyển cảnh, anh ta lại khoanh tay đứng một bên, trừng mắt nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “……”

Mồ hôi đổ như tắm, các anh em ơi cứu với.

Anh hai cậu đúng là không dễ dỗ.

Nhưng Thẩm Dật vốn dĩ là một diễn viên rất được chú ý, cho dù lúc bắt đầu quay là vào giờ học, xung quanh ít học sinh hơn, nhưng người đứng xem vẫn không ít. Nên ai cũng nhìn ra được Thẩm Dật đang “bất mãn” với ai đó.

Nhìn kỹ một chút — chẳng phải là bạn học mới chuyển đến sao?

Tên là Thẩm Sơ, có quan hệ rất tốt với Tạ thần…

“Ủa? Giờ là sao? Ảnh đế Thẩm bắt nạt diễn viên quần chúng à?”

“Không phải, ngày thường cậu không hóng chuyện à? Chuyện này không đơn giản như vậy đâu…”

“Chuyện gì cơ? Mau kể đi —”

Thân phận của Tạ Thời Minh không khó đoán, tuy không cùng họ với nhà họ Thẩm, nhưng ai ở Nam Hoành cũng biết lý do là gì.

Thẩm Dật khi còn nhỏ tham gia chương trình thực tế đã nổi tiếng, lúc còn chưa vào đại học đã giành giải Nam chính xuất sắc trong bộ phim đầu tay. Thân phận và hoàn cảnh gia đình của anh ta sớm đã chẳng còn là bí mật, nên anh ta và Tạ Thời Minh có mối quan hệ anh em đã quá rõ ràng.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 139


Về phần Thẩm Sơ…

Ngay ngày đầu tiên chuyển trường, đã có thể nhận ra Tạ Thời Minh đối xử với cậu không giống người thường.

Mặc dù sau đó những lời đồn thổi linh tinh đã bị đè xuống, nhưng cũng lan truyền không ít, thế nên mối quan hệ giữa Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm, quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, cộng thêm tin tức ngày xưa nhà họ Thẩm từng bị ôm sai con… Tất cả gộp lại, cũng không khó để đoán ra thân phận của Thẩm Sơ.

Vị “thiếu gia giả” của nhà họ Thẩm kia, im hơi lặng tiếng suốt nhiều năm, giờ lại bất ngờ xuất hiện…

Mặc dù nhiều người không hiểu tại sao cậu và Tạ Thời Minh lại có quan hệ tốt như vậy, nhưng giờ thấy thái độ của Thẩm Dật thì ai nấy bỗng có cảm giác — “Đó, như thế này mới bình thường”... Dù sao thì ảnh đế Thẩm cũng nổi tiếng là người không giỏi “đối nhân xử thế” hay “hư tình giả ý”.

Chậc chậc, nhìn như vậy thì cơ bản là tỏ rõ không ưa Thẩm Sơ rồi còn gì.

Chứ chẳng lẽ còn vì lý do nào khác?

Cũng không thể là đang giận dỗi “em trai giả” không cùng huyết thống này đi…

“Vậy tính ra, Tạ thần đúng là khó tiếp cận thật, nhưng làm người thì vẫn rất có giáo dưỡng ha.”

“Phải đó, nghe nói hôm Thẩm Sơ mới đến trường, trước mặt bao nhiêu người mà vỗ vào mặt Tạ thần một cái. Nếu là tôi thì chắc đã nổi điên tại chỗ rồi, nhưng người ta chính là giáo dưỡng tốt, đương nhiên cũng có thể là vì giữ thể diện, dù gì đối phương cũng từng ở nhà họ Thẩm.”

“Các cậu nói vậy có phải hơi luận âm mưu không? Không thể là quan hệ họ thật sự tốt sao? Nhất định phải giả vờ giữ thể diện à?!”

“Thế cậu giải thích sao về thái độ của ảnh đế Thẩm? Với lại nhìn xem Tạ Thời Minh giờ có quản gì không? Rõ ràng đang thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn đấy thôi!”

“Tôi cũng thấy vậy, các cậu không nhận ra Thẩm Sơ luôn đi theo Tạ Thời Minh không rời sao? Đi đến đâu là theo tới đó. Tôi thấy cậu ta muốn dựa vào mối liên hệ này để không bị nhà họ Thẩm vứt bỏ thôi. Có lẽ là vì thế nên ảnh đế Thẩm mới không hài lòng.”

“Đám người kia đều chỉ giả vờ thôi, chỉ có ảnh đế Thẩm là thật tình ha ha.”



Lúc này, ảnh đế Thẩm “thật tình” đang nghiến răng.

Không biết đây là lần thứ mấy anh ta trừng mắt nhìn cái bánh bao trắng nhỏ kia!

Cái bánh bao đó, thật sự làm anh ta tức chết mà aaaa!!

Nhìn dáng vẻ kia, xem ra là đã sớm về nước rồi, thế mà cậu lại không hề, biết, nói!!

Hiện giờ mấy cảnh quay của phân đoạn này đã hoàn thành, đoàn phim đang sắp xếp bố trí cảnh quay khác nên thời gian nghỉ ngơi dài hơn một chút. Thẩm Dật nghiến răng, ánh mắt liếc sang phía đối diện, ngoắc tay với Tạ Thời Minh —

Tạ Thời Minh: “…”

Thẩm Sơ: “…”

Tạ Thời Minh chỉ có thể gửi ánh mắt 'thương mà không giúp được gì" cho Thẩm Sơ rồi đi về phía Thẩm Dật.

“Nói, nó về nước từ khi nào? Về nước mấy ngày rồi? Anh cả và Thẩm Tùy có biết không? Có những ai biết?”

“Sẽ không phải chỉ có mình anh không biết đi?!”

Tạ Thời Minh ho khẽ một tiếng: “Ông nội cũng chưa biết…”

Thẩm Dật cười lạnh một tiếng: “Vậy nên anh phải vui à?!”

Hơn nữa đây là cậu chủ động nói với anh ta à?! Rõ ràng là anh ta tự phát hiện ra!!

“Nhìn xem, ảnh đế Thẩm còn gọi riêng Tạ Thời Minh qua nói chuyện, không gọi Thẩm Sơ.”

“Nhìn biểu cảm của Thẩm Sơ bây giờ chắc cũng đoán được nhỉ? Cứ thấy cậu ta giống như đang chột dạ, chắc chắn đã làm gì khiến người ta không hài lòng, không thì sao ảnh đế Thẩm lại không muốn để ý đến Thẩm Sơ chứ?”

“Nếu có một con đỉa cứ bám riết lấy gia đình mình không buông, nếu là tôi, tôi cũng không thích!”



Thẩm Sơ vẫn chưa biết những lời suy đoán xung quanh đã bị đồn thổi đến mức nào, lúc này cậu còn đang len lén nhìn sắc mặt Thẩm Dật mà sợ chết khiếp…

Cũng không biết anh hai gọi Tạ Thời Minh qua nói chuyện sẽ tra ra được cái gì… Dù sao bọn họ càng nói chuyện thì cậu càng thấy chột dạ, mà Thẩm Sơ đếm trên đầu ngón tay, cậu về nước được ba bốn ngày rồi, anh cả với anh ba đều đã gặp, lần này tiêu đời rồi.

Tiêu thật rồi, không biết anh hai sẽ nổi giận đến mức nào.

Đang nghĩ ngợi thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói —

“Này bạn học… em có phải là một em trai khác của Thẩm Dật không?”

Trình Mạn Tâm bước tới, nhìn Thẩm Sơ từ trên xuống dưới vài lần, càng nhìn càng thấy giống, cộng thêm thái độ khi nãy của Thẩm Dật với cậu nhóc này, rõ ràng là có chuyện gì đó. Dù cậu nhóc lớn rồi, cũng trổ mã không ít, nhưng vẫn khiến cô muốn giơ tay lên nhéo má.

Cảm giác vẫn mềm múp đi ha!

Thẩm Sơ chớp mắt, thấy lạ vì sao chị gái này lại nhận ra mình?

Như nhìn ra được nghi hoặc trong mắt Thẩm Sơ, Trình Mạn Tâm mỉm cười vén tóc, cũng chớp mắt với cậu: “Trùng hợp ghê, lúc chưa quay phim, bọn chị có nói chuyện về em và em trai của Tề Nguyên An, hai người họ còn cho chị xem ảnh hồi nhỏ khi đóng phim của hai em nữa…”

“Chính là ảnh hai em mặc đồ con gái hồi nhỏ ấy, hai ông anh của hai em còn tranh nhau khoe với chị đó.”

Giọng điệu của Trình Mạn Tâm cố ý mang theo chút châm ngòi, rồi quan sát phản ứng của Thẩm Sơ.

Cô thật sự cảm thấy chuyện này rất thú vị, dù sao nhìn thái độ của Thẩm Dật khi nãy, rõ ràng là rất thích cậu em này, lúc đưa ảnh cho cô xem còn có thể cảm nhận rõ ràng được sự tự hào khoe khoang trong lời nói… Đúng là đang khoe thật.

Cho nên cậu nhóc trước mặt này có ma lực gì?

Mà chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là dễ thương thật, ngoài điều đó ra thì —

“Anh hai còn giữ ảnh hồi nhỏ của em sao?”

Trình Mạn Tâm gật đầu: “Đúng vậy, trong điện thoại cậu ấy, nhiều lắm, toàn là ảnh em mặc đồ con gái hồi nhỏ thôi.”

“Chắc còn có ảnh khác nữa.”

“Hử?”

Thẩm Sơ nói xong thì bỗng mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Chắc em phải đi xin lỗi anh hai ngay mới được.”

Trình Mạn Tâm chớp mắt: “Sao tự nhiên lại nói đến chuyện xin lỗi? Em không giận chuyện Thẩm Dật lấy ảnh hồi nhỏ em mặc đồ con gái ra khoe với chị à?”

“Mấy tấm ảnh đó tìm kỹ trên mạng vẫn có thể tìm được, với lại, trọng điểm cũng không phải cái đó…”

“Ồ? Vậy trọng điểm là gì?”

Trình Mạn Tâm hỏi xong thì thầm nghĩ, mình có nói trọng điểm nào khác đâu nhỉ?
 
Back
Top Bottom