Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 120


Tại Viện nghiên cứu Hoành Đại, Thẩm Tùy bị người ta lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Đi nào, ra ngoài hóng gió tí đi, cắm đầu viết code đến mù cả mắt rồi!”

Thẩm Tùy đẩy nhẹ gọng kính: “Tôi đâu có.”

Giang Thành Túc trừng mắt: “Cậu đeo kính rồi còn nói không?!”

“Đây là kính chống ánh sáng xanh.”

Thẩm Tùy vừa nói vừa tháo kính xuống: “Tôi không muốn đi, vẫn còn nhiều việc phải làm—”

“Những nghiên cứu đó có gấp cũng đâu thể xong trong một sớm một chiều!”

Giang Thành Túc nhất quyết kéo cậu ra ngoài: “Là sư huynh, là đàn anh của cậu, tôi có trách nhiệm giúp cậu kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần. Suốt ngày chui rúc trong phòng thí nghiệm, người sẽ sớm hóa đá đấy, cậu tự xem xem mấy ngày rồi không về nhà?”

“Đời người phải khổ trước sướng sau, tôi tính rồi, sau này tôi sẽ về nhà.”

“…”

Giang Thành Túc thật sự không biết nên nói gì nữa.

Sư đệ của anh ta đúng là chẳng chê vào đâu được: đẹp trai, thông minh, học giỏi, nhưng lại như một cái hồ phẳng lặng – không chút cảm xúc.

Giang Thành Túc thậm chí còn cảm thấy, có khi anh sẽ độc thân, sống chết bên mấy đề tài nghiên cứu cả đời, chứ ngoài nghiên cứu ra, chưa bao giờ thấy anh để mắt hay quan tâm đến bất kỳ người hay thứ gì khác.

“Này Thẩm Tùy, cậu nên ra ngoài nhìn ngắm nhiều mấy cậu trai trẻ tràn đầy sức sống đi. Cảm nhiễm chút tinh thần phấn chấn của họ, chứ không cậu cả ngày chỉ biết nghiên cứu, người ta muốn đến gần cũng bị khí lạnh của cậu dọa cho chạy mất dép!”

“Cậu có nhận ra là rất nhiều đàn em sư đệ, sư muội đều chẳng dám lại gần cậu không?”

Thẩm Tùy nghiêng đầu nghĩ ngợi, chân thành hỏi lại: “Thật à? Tại sao?”

“Còn hỏi tại sao…?”

Giang Thành Túc nghẹn lời: “Cậu có bao giờ nhìn biểu cảm của mình không? Cả ngày cứ mặt lạnh như tiền, ai kể chuyện cười cho cậu nghe, cậu cả ngày cũng chỉ đáp một chữ ‘ừ’. Cảm xúc phẳng lì như cái mặt bàn!”

Thẩm Tùy: “Nhưng hình như chỉ có anh hay kể chuyện cười cho tôi nghe.”

“Thì đó! Càng chứng minh người ta không dám tiếp cận cậu!”

“Cậu không hòa đồng chút nào đâu, sư đệ!”

Vừa trò chuyện, hai người đã ra khỏi Viện nghiên cứu.

Giang Thành Túc vẫn kéo Thẩm Tùy đi về phía sân bóng rổ: “Nên giờ theo tôi đi dạo một vòng, không ra khỏi trường đâu. Tôi nghe nói hôm nay có trận giao hữu bóng rổ giữa hai trường cấp ba – Du Bắc và Nam Hoành, nghe đâu khá hoành tráng đấy! Mà không phải em trai cậu học ở Nam Hoành sao?”

“Trận đấu tổ chức luôn ở sân bóng rổ trường mình, nghe nói giờ đang rất náo nhiệt.”

Thẩm Tùy chớp mắt: “…Sư huynh, anh thật ra là muốn đi hóng chuyện chứ gì?”

“Với lại, tôi về nhà là gặp được A Minh rồi, mắc gì phải tới tận sân bóng nhìn nó từ xa, còn chẳng thấy rõ.”

“Cậu bảo không bị cận mà!”

“Tôi chỉ nói cái kính này chống ánh sáng xanh.”

“…”

Cuối cùng Thẩm Tùy vẫn không chống nổi, bị Giang Thành Túc kéo tới sân bóng rổ.

Dù gì Giang Thành Túc cũng nói là đã nhờ người giữ hộ chỗ đẹp, ngay gần đội bóng rổ Nam Hoành, từ chối mãi cũng ngại.

Chỉ là… vẫn không cảm thấy hứng thú lắm.

Giang Thành Túc nhìn dáng vẻ thờ ơ này, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó thấy Thẩm Tùy đổi sắc mặt, chắc trời đổ mưa máu mất.

---

Trong sân thi đấu bóng rổ, người càng lúc càng đông.

Không biết tin tức truyền đi kiểu gì, ngoài học sinh hai trường Du Bắc và Nam Hoành, còn lôi kéo vô số người tới hóng chuyện.

Phóng mắt nhìn một vòng – trời đất, toàn người là người!

Thậm chí còn có thể nhìn thấy người giơ băng rôn cổ vũ?!

“Gì vậy trời, mọi người nhiệt tình dữ vậy?! Tôi cứ tưởng mình đến đủ sớm rồi, ai ngờ mãi không kiếm được chỗ ngồi đẹp! Giờ nhìn lại, cảm giác như không còn chỗ trống nào…”

“Sao có thể không nhiệt tình được! Dù đây chỉ là trận giao hữu giữa Nam Hoành và Du Bắc, nhưng hai đội này lại tập hợp đầy nam thần của hai trường, biết bao chị em hóng đấy! Trên diễn đàn bàn tán rần rần luôn rồi. Toàn trai đẹp năm cuối không đó, ai cũng tiếc nuối vì sau kỳ thi đại học, có lẽ sẽ không còn mấy trận thi đấu bóng rổ ‘vừa đẹp vừa chất’ như này nữa đâu!”

“…Vậy là mọi người sợ sau này không còn cơ hội được ngắm nữa hả?”

“Cậu tự nhìn đi: Nam Hoành có Tạ Thời Minh lớp 12, Tề Nguyên Tư cũng lớp 12… Du Bắc thì có Giản Tử Trạc lớp 12, còn có xxx nữa… Tôi nói thiệt, đợi họ tốt nghiệp rồi, Nam Hoành và Du Bắc khó mà lại có đội hình đỉnh như thế này.”

“Nói cũng đúng…”

“Ê, mấy bà còn chưa biết đâu, mới có tin tức mới truyền tới nè – không chỉ có mấy hot boy cấp ba đâu, nghe đâu rất nhiều anh chị sinh viên của Hoành Đại cũng đến sân bóng xem náo nhiệt nữa đó!”

"Ồ… nhưng cũng chẳng có gì đi?”

Người đáp lại có vẻ không mấy bận tâm.

Dù sao trong sân giờ đâu chỉ có học sinh của hai trường, học sinh các trường khác, thậm chí người ngoài còn lén lẻn vào cơ mà.

Nhưng hiển nhiên ý kiến đó đã bị phủ định ngay—

Người kia giơ điện thoại ra, chỉ vào diễn đàn: “Cậu không thấy mấy người Hoành Đại tới đây toàn là nhân vật gì à?!”

“Nhân vật gì cơ?”

“Là Hoành Đại đó! Một khi đã đậu vào trường này, thì ai mà chẳng là thiên chi kiêu tử? Mà trong số đó, những người có tiếng tăm lại càng không phải dạng vừa! Có người muốn thấy cũng không thấy được, mà hôm nay lại xuất hiện ở đây! Cậu biết ý nghĩa của việc gặp họ ở đây là gì không?!”

“Nếu cậu có ý định thi vào Hoành Đại và về sau cũng có thể thi đậu thật, thì đây là cơ hội hiếm có đó – làm quen với các anh chị trước, sau này có đậu vào, quan hệ không chỉ là một mối, mà là một vòng tròn luôn…”

“Mà đôi khi, có những mối quan hệ còn có giá trị hơn cả năng lực!”

“Ở đây có vài giới thiệu về họ này, cậu tự coi đi. Mới chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp mà đã có thành tích đáng nể thế này, tương lai khỏi nói. Chưa kể, gia thế mấy người đó cũng không đơn giản đâu… Không thì sao diễn đàn lại bùng nổ như vậy…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 121


“Cậu không phát hiện ra sân bóng rổ vẫn còn đang có người vào à?”

……

Sân bóng rổ lúc này náo nhiệt một cách khác thường, rất nhiều người đều đã nhận ra điều đó.

Lý do thì có nhiều.

Nhiều yếu tố cộng hưởng lại, muốn không náo nhiệt cũng khó.

Hơn nữa, không chỉ bên trong sân bóng rổ sôi động, mà mấy diễn đàn cũng sục sôi đủ kiểu——

Có người quan tâm đến trận đấu giao hữu lần này, bàn tán về việc sau khi Tạ Thời Minh và vài người khác tốt nghiệp trong năm nay, liệu hai đội bóng rổ của hai trường đại học có chiêu mộ được những thành viên mới chất lượng được như vậy nữa hay không. Dù hiện tại mà nói, dường như chẳng có hạt giống nào thực sự nổi bật.

Ngoài ra còn có người quan tâm đến Hoành Đại.

Dù sao thì Hoành Đại cũng là trường đại học hàng đầu trong nước, chỉ cần đặt chân vào được, tương lai gần như đã được trải thảm, huống hồ nếu còn là thiên tài trong thiên tài, cộng thêm xuất thân, ngoại hình, vóc dáng… thì nổi tiếng cũng là điều khó tránh khỏi.

Tất nhiên, điều mà nhiều người quan tâm hơn cả, có lẽ vẫn là tiền đồ——

Dù sao thì hôm nay đến đây cũng có không ít học sinh sắp bước vào cánh cổng đại học.

Có người đầy tham vọng, có người chỉ đơn giản là muốn chuẩn bị kỹ càng trước khi chuyển sang một giai đoạn mới, hoặc cũng có thể nói là để phòng ngừa bất trắc.

Dù sao thì cũng chẳng thiệt gì.

Tạ Tuấn Trạch cũng đang theo dõi diễn đàn.

Hiện tại cậu ta đang là học sinh lớp 12, thành tích khá tốt, tuy không bằng Giản Ngôn, nhưng thi đậu vào Hoành Đại cũng không phải là chuyện gì quá khó.

Không trách Tạ Tuấn Trạch phải mưu cầu sớm cho bản thân——

Nếu cậu ta không tính toán sớm cho chính mình, thì thật khó nói sau này sẽ có tương lai ra sao.

Chuyện hồi nhỏ, cứ như cái bóng bám theo cậu ta mãi, từ tiểu học đến trung học cơ sở, rồi lên trung học phổ thông, dù cậu ta đã cẩn trọng hết mức, thậm chí cố gắng hạ thấp sự hiện diện của bản thân, nhưng vẫn luôn có người thích khơi lại chuyện cũ!

Thế là đôi khi, cậu ta không thể tránh khỏi việc trở thành mục tiêu bị bắt nạt…

Cậu ta thật sự không muốn tiếp tục sống như vậy nữa. Cậu ta muốn khiến tất cả những ai từng bắt nạt, từng xem thường mình phải hối hận!

Cậu ta muốn sống tốt hơn bất kỳ ai!

Tạ Tuấn Trạch mím chặt môi, việc thi vào Hoành Đại, chọn ngành nào, định hướng tương lai phát triển ra sao, cậu ta đã tính kỹ cả rồi. Vậy nên lần này lướt diễn đàn, thấy một đàn anh mà cậu ta chú ý cũng đến sân bóng, Tạ Tuấn Trạch lập tức nảy ra một vài ý nghĩ…

Tìm kiếm “sự bảo kê” của Giản Tử Trạc là bất đắc dĩ.

Bởi tuy Giản Tử Trạc cũng là một kẻ tệ hại, nhưng ít ra sẽ không dễ bị người khác ức h**p.

Thế nên cậu ta bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.

Và rồi Tạ Tuấn Trạch nếm được “ngon ngọt” từ đó…

Dù đôi khi phải hạ mình, nhưng ít ra cậu ta có thể đạt được điều mình mong muốn.

So với những ngày tháng chịu đủ loại dày vò trước đây, cậu ta thà cúi đầu lúc này còn hơn. Ít nhất, những kẻ từng bắt nạt cậu ta, giờ đều đã bị “xử lý”, còn bản thân cậu ta ở trong trường, nhờ có Giản Tử Trạc mà sống càng tùy ý hơn.

Ví dụ như chuyện chơi bóng rổ, vốn dĩ cậu ta không có cơ hội lên sân——

Nhưng có Giản Tử Trạc, muốn thay người thì quá dễ.

Cậu ta đã nếm được mùi vị của đường tắt.

Mà mùi vị đó… thật sự khiến người ta nghiện.

Huống hồ… giờ Thẩm Sơ cũng về nước.

Hơn nữa nếu đã bị Thẩm Sơ bắt gặp chuyện kia, thì cũng chẳng cần phải giả vờ nữa.

Cậu ta nhất định sẽ leo lên bằng mọi giá, đạp Thẩm Sơ dưới chân!

Bọn họ đều giống nhau, chẳng qua Thẩm Sơ có “hack” là nhà họ Thẩm mà thôi, dựa vào cái gì? Nhưng bao năm qua Thẩm Sơ đều ở nước ngoài, cho dù vẫn thân thiết với Tạ Thời Minh, thì quan hệ với nhà họ Thẩm chắc cũng phai nhạt rồi nhỉ?

Dù gì thì cũng không phải là người nhà họ Thẩm.

Tạ Tuấn Trạch nghĩ rất nhiều, nhưng nhớ ra sắp phải ra sân, nên cũng cố gắng thu hồi tâm trí lại.

Cậu ta phải chơi thật tốt trận đấu này, sau khi kết thúc, sẽ xem có cơ hội tiếp cận đàn anh tên Giang Thành Túc kia không.

Đó là mục tiêu tiếp theo của cậu ta.

……

Trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu——

Thẩm Sơ từ hậu trường cuối cùng cũng quay trở lại khu vực phía trước sân.

Cùng đi vẫn là Thư Đồng Đồng.

Khi biết Thẩm Sơ suýt chút nữa bị lạc, Thư Đồng Đồng chỉ biết cạn lời.

“Bảo sao lúc tôi vừa xử lý xong việc quay lại đã thấy cậu lại đi theo Tạ Thời Minh, cậu ấy sắp buộc cậu vào thắt lưng rồi nhỉ?”

“Nói chứ, cậu ra nước ngoài bao nhiêu năm, vậy mà lần này mới về không bao lâu, quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh vẫn thân thiết đến mức không có tí khoảng cách hay gượng gạo nào luôn sao?”

Thư Đồng Đồng vừa nói vừa tò mò nghiêng đầu nhìn Thẩm Sơ: “Hai người thật sự coi nhau như anh em ruột à?”

“Chứ tôi có cảm giác, cách hai người ở chung không giống anh em?”

“Sao lại không giống? Tôi gọi anh ấy là anh đấy.”

Thư Đồng Đồng “NO” một tiếng, lắc ngón trỏ: “Xin chú ý, cậu gọi là ‘anh ơi’, nghe sến lắm đấy, Thẩm Sơ Sơ.”

Thẩm Sơ: “……”

“Từ nhỏ đã gọi vậy rồi, nên giờ thành thói quen thôi.”

“Dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy anh em nào mà ở chung như hai người.”

Thư Đồng Đồng tặc lưỡi hai tiếng: “Cảm giác bây giờ cậu về nước, Tạ Thời Minh mà không thấy cậu đâu là phải đi tìm ngay ấy.”

“Anh ấy sợ tôi gặp rắc rối.”

“Ồ…”

Thẩm Sơ: “……”

“Thôi kệ, cứ tiếp tục xem tiếp đi.”

Thư Đồng Đồng vỗ vai Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “?”

Xem cái gì cơ?

……

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến vị trí đã định sẵn.

Đây là chỗ Thẩm Sơ từng ngồi trước đó, là vị trí dành cho những người không thi đấu trong đội bóng rổ, xung quanh chủ yếu đều là học sinh trường Nam Hoành, nhưng sát vách bên cạnh lại là học sinh trường Du Bắc.

Thẩm Sơ cảm nhận một chút, nghĩ thầm bầu không khí giữa hai bên có vẻ chẳng thân thiện gì cho cam.

Chuyện hai trường sắp sáp nhập thì vẫn chưa bị lộ ra, nếu công bố, không biết sẽ còn gây ra phản ứng gì nữa đây…

Hơn nữa, dù hôm nay chỉ là trận giao hữu, nhưng rõ ràng còn chưa bắt đầu thi đấu, hai bên đã có chút căng thẳng rồi, thậm chí trên diễn đàn còn mở cả cuộc bình chọn, để đoán xem đội bóng rổ của trường nào sẽ giành chiến thắng. Có thể thấy số phiếu của cả hai bên đều đang điên cuồng tăng lên.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 122


Ngoài ra, trên diễn đàn không chỉ tranh cãi gay gắt về việc đội nào sẽ giành chiến thắng, mà còn đầy rẫy những tin đồn linh tinh liên quan đến các thành viên đội bóng rổ.

Trước khi trận đấu bắt đầu, vì chán nên Thẩm Sơ lướt diễn đàn một lúc.

Kết quả là—cậu vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện——

Tên mình cũng ở trong đó!

“Có gì mà ngạc nhiên chứ?”

Thư Đồng Đồng thở dài, vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Sơ: “Cậu đừng quên hôm cậu mới nhập học, trước mặt bao nhiêu người, Tạ Thời Minh đã bế thẳng cậu từ vali xuống! Từ hôm đó là đã có khối người bắt đầu tìm hiểu về cậu rồi.”

“Chỉ là có vẻ Tạ Thời Minh âm thầm xử lý hết mấy tin liên quan đến cậu. Tôi từng thấy vài bài viết về cậu trên diễn đàn, nhưng chỉ vài giây là bị gỡ xuống ngay, mấy chủ đề liên quan đến cậu đều không trụ được lâu, nên cậu không để ý thì cũng dễ hiểu.”

Thẩm Sơ há hốc miệng: “Tôi thật sự không biết.”

“Cho nên tôi mới nói, làm anh em đến mức này, thật sự không bình thường chút nào.”

Thẩm Sơ suy nghĩ một lúc: “Có khi vì cậu không có anh chị em ruột nên mới không hiểu chăng?”

Thư Đồng Đồng: “... Thôi được rồi, cậu nói sao thì là vậy đi.”

---

Cuối cùng——

Trận đấu bóng rổ cũng chính thức bắt đầu.

Ngay khi hai đội bước lên sân, trong nhà thi đấu liền vang lên một trận la hét chói tai.

Âm thanh khiến Thẩm Sơ giật mình, nghĩ thầm đây là học sinh cấp ba thi trận đấu bóng rổ, hay là thần tượng thi đấu? Thật sự nổi tiếng như vậy sao?

Nhưng nhìn lại sân đấu, thật ra cũng không khó hiểu…

Mỗi người một, vóc dáng cao ráo, chân dài, cơ thể rắn chắc, mặc đồng phục bóng rổ, tay và cánh tay lộ ra, hai bên áo khoét sâu, chỉ cần giơ tay hay di chuyển một chút là có thể thấy rõ cơ bụng săn chắc từ bên hông.

Chưa kể đến gương mặt của họ nữa.

Diễn đàn nói không sai… Dù là Nam Hoành hay Du Bắc, thế hệ này của đội bóng rổ quả thực chất lượng quá tốt, chẳng trách giờ người ta đã bắt đầu nổi điên lo lắng về “chất lượng” của lứa kế tiếp rồi…

“Lần đấu trước là cuối năm lớp 11, trận đấu với Du Bắc cũng rất gay cấn.”

Hiện tại trận đấu vẫn chưa quá kịch tính, Thư Đồng Đồng vừa xem vừa phổ biến thông tin cho Thẩm Sơ: “Cậu không thấy đấy thôi, từ khi đội bóng rổ này bắt đầu được thành lập, độ nổi tiếng của họ đã tăng vọt không ngừng.”

“Có những lúc, dù chỉ là trận đấu nội bộ trong trường, học sinh các trường khác cũng kéo đến xem đông nghịt.”

“Nếu không phải tụi tôi có biện pháp để dập hết mấy đoạn video hay ảnh bị rò rỉ ra ngoài, cậu tin không, bọn họ so với hiện tại còn nổi tiếng hơn nữa.”

Thẩm Sơ vừa nhìn Tạ Thời Minh thi đấu vừa hỏi: “Trận đấu cuối năm lớp 11, Giản Tử Trạc bị thương thế nào?”

Thư Đồng Đồng ngạc nhiên quay đầu lại: “Nhà cậu – Tạ Thời Minh – không kể với cậu sao?”

Thẩm Sơ thực sự hơi bất lực.

Dù cậu và Tạ Thời Minh đúng là có thể coi là “người một nhà”, nhưng việc ai cũng gọi “nhà cậu Tạ Thời Minh” khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, cảm thấy có chút không đúng…..

Nhưng lại chẳng biết phản bác thế nào.

Thế là Thẩm Sơ lảng qua chuyện khác, lắc đầu đáp: “Tôi chỉ đoán được là Giản Tử Trạc giở trò chơi xấu thôi.”

“Còn lại thì anh ấy không nói gì.”

“À, chắc là sợ cậu lo lắng đấy.”

Thư Đồng Đồng nghĩ một lát rồi nói tiếp——

“Vì lần đó Tạ Thời Minh cũng bị thương nhẹ.”

“Cái gì?!”

“Là do Giản Tử Trạc chơi bẩn, phối hợp với đồng đội định va mạnh vào Tạ Thời Minh, nhưng cuối cùng Tạ Thời Minh tránh được. Không những vậy còn khiến Giản Tử Trạc tự làm tự chịu, bị thương ở chân.”

“Tôi nghe Tề Nguyên Tư kể lại, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, nếu Tạ Thời Minh bị va phải, thì không chỉ là bị thương ở chân đơn giản như vậy đâu.”

“Nhưng bọn họ làm khá kín đáo, ít nhất người xem ở bên ngoài nếu không nhìn kỹ thì chắc chẳng nhận ra điều gì.”

Nói xong, Thư Đồng Đồng vỗ nhẹ vai Thẩm Sơ: “Nhưng cậu cũng đừng lo, lần đó tuy Tạ Thời Minh bị thương, nhưng không nặng, hồi phục rất nhanh. Còn Giản Tử Trạc thì phải nằm dưỡng thương hơn hai tháng.”

“Sau vụ đó, chắc họ không dám nữa đâu.”

Không, họ vẫn dám!

Nhớ lại lời nói tàn nhẫn của Giản Tử Trạc trước khi rời đi, tim Thẩm Sơ đột nhiên siết chặt——

Cậu đoán được Giản Tử Trạc có thể lại chơi xấu, nhưng không ngờ trước đó Tạ Thời Minh từng bị thương.

Nếu lần này phản đòn lại mà khiến anh ấy cũng bị thương thì sao?

Liệu lần này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?!

---

Trận đấu vừa bắt đầu, là hai chủ lực của hai đội, Tạ Thời Minh và Giản Tử Trạc đối đầu nhau với tần suất rất cao——

Cả hai có chiều cao và thể hình tương đương, mỗi lần va chạm đều mạnh mẽ, quyết liệt, khiến khán giả bên ngoài hò reo không ngừng, không biết rốt cuộc họ đang xem bóng rổ hay là một trận đấu quyền anh…

“Thẩm Sơ chính là đứa trẻ bị ôm nhầm thay thế cậu đúng không?”

“Chẳng trách cậu ta gọi cậu là ‘anh’.”

Hai người lại lần nữa chạm mặt, lời nói của Giản Tử Trạc đầy ẩn ý.

“Tôi chắc cũng lớn hơn cậu ta, nếu cậu ta gọi tôi là anh thì sao nhỉ……”

Sắc mặt Tạ Thời Minh bỗng tối sầm, tấn công cũng càng dữ dội hơn.

Nhưng không biết có phải phía Giản Tử Trạc đã sớm chuẩn bị hay đã dàn xếp kế hoạch gì trước giờ thi đấu không, mà mỗi lần Tạ Thời Minh tấn công đều bị các thành viên khác cản trở, cộng thêm những lời khiêu khích liên tục từ Giản Tử Trạc…

“Lão Tạ, bình tĩnh! Hắn đang cố chọc giận cậu đó!”

Bên cạnh, Tề Nguyên Tư hét lớn, cậu ta cũng nghe thấy hết những lời Giản Tử Trạc nói, hắn ta căn bản không thèm che giấu.

Trong lòng cậu ta thầm rủa một câu, nghĩ thầm Giản Tử Trạc là đồ ngốc!

Dám đánh chủ ý lên người Thẩm Sơ – đây chẳng phải là đâm vào tử huyệt của Tạ Thời Minh sao.

Dù Thẩm Sơ mới đến Nam Hoành chưa lâu, nhưng ai có mắt đều thấy rõ, Tạ Thời Minh đối xử với Thẩm Sơ hoàn toàn không giống với người thường.

Thật tốt, giờ thì bị Giản Tử Trạc để mắt tới rồi!

Tạ Thời Minh vẫn không nói một lời, nhưng ánh mắt nhìn Giản Tử Trạc lạnh lẽo đến đáng sợ.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 123


Nếu là người khác, đối diện với ánh mắt như vậy, e là đã sớm né tránh rồi. Nhưng Giản Tử Trạc thì không, càng thấy Tạ Thời Minh biểu hiện như vậy, hắn ta lại càng muốn tiến lên tiếp tục chọc giận hắn. Không chỉ vì chướng mắt Tạ Thời Minh, mà còn là để rửa nhục cho lần trước.

——Lần trước đó, vì Tạ Thời Minh mà hắn ta mất hết mặt mũi!

Lần này, để xem hắn…

Trên sân bóng rổ, hai bên giằng co, Giản Tử Trạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, cuối cùng cũng chớp lấy thời cơ——

Ngay lúc Tạ Thời Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Giản Tử Trạc bất ngờ lao đến, thoạt nhìn như nhắm vào quả bóng trong tay Tạ Thời Minh, nhưng thực chất là nhắm vào chính Tạ Thời Minh——chỉ cần hạ được Tạ Thời Minh, tốt xấu cũng có thể làm giảm khí thế của Nam Hoành!

Hắn ta chính là đang chờ Tạ Thời Minh mất tập trung.

Cùng một chiêu, ai bảo không thể dùng hai lần——

Lại một lần nữa bị Tạ Thời Minh tránh được, nhưng trên mặt Giản Tử Trạc lại hiện lên nụ cười khoái trá…

Tạ Thời Minh lập tức cảm thấy không ổn, nhưng sân bóng rổ biến chuyển từng giây, dù lúc này hắn đã nhận ra, nhưng chỉ cần chậm nửa nhịp cũng không kịp phản ứng để ứng phó.

Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh vang dội bất ngờ xé toạc cả sân bóng.

BÍP BÍP————

Tiếng kêu lớn đến nỗi trận đấu bóng rổ cũng không thể át xuống nổi.

Tất cả mọi người trong sân: “……”

Cả không khí dường như cũng bị đông cứng lại trong một hai giây…

Nhưng chỉ một hai giây ấy cũng đã đủ!

Khác với phản ứng của mọi người, khoé miệng Tạ Thời Minh hiếm khi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó xoay người, đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Tuấn Trạch, rồi đụng một cú, vượt qua cả Tạ Tuấn Trạch lẫn Giản Tử Trạc, thêm một cú ném bóng ghi điểm!

Nhiệt huyết của cả sân bóng rổ lại lần nữa bùng cháy——

Sự chú ý của hầu hết mọi người lại bị kéo về trận đấu.

Chỉ trừ…

“Thẩm Tuỳ? Cậu tự dưng đứng dậy làm gì?”

Giang Thành Túc trước thì bị âm thanh chói tai kia làm giật mình, chưa kịp phản ứng thì lại bị Thẩm Tuỳ hù thêm lần nữa. Không biết sư đệ này bị làm sao, nghe xong âm thanh đó liền đột nhiên đứng dậy, thần sắc cũng thay đổi.

“Tôi nói này sư đệ, không đến mức thế đâu? Bị dọa đến mức này sao?”

Thẩm Tuỳ không trả lời, mà đưa mắt nhìn quanh, còn định rời khỏi chỗ ngồi, bị Giang Thành Túc kéo tay lại——

“Này này, cậu đi đâu thế hả?!”

“Anh không nghe thấy sao?”

Thẩm Tuỳ quay đầu lại, gương mặt mà Giang Thành Túc chưa từng thấy qua.

——Dù biểu cảm không quá lộ liễu, nhưng đôi mắt lại sáng lên, phấn khích, có chút kích động.

Giang Thành Túc: “……Tôi có nghe thấy.”

“Chẳng phải là có ai đó không biết lấy cái gì ra để gây rối——”

“Không phải.”

Thẩm Tuỳ lập tức ngắt lời, khẳng định chắc nịch: “Tuyệt đối không phải gây rối, đó là kèn xô na.”

“Hả, kèn xô na thì sao? Mà lại thổi trong nhà thi đấu bóng rổ…”

“Kèn xô na sao có thể là nhạc cụ để gây rối được, anh không hiểu đâu.”

“……”

Thấy Thẩm Tuỳ như đang tìm ai đó, Giang Thành Túc cuối cùng cũng nhận ra——

“Cậu biết người thổi gây rối——không, thổi kèn xô na ấy hả?”

“Ai vậy? Đừng nói là.…”

Thẩm Tuỳ gật đầu: “Ừ, người nhà tôi.”

Giang Thành Túc: “???!!!”

……

Bên này Thẩm Tuỳ đang tìm người, bên kia Thư Đồng Đồng cũng trợn mắt há mồm mà nhìn Thẩm Sơ

“Vừa nãy cậu… không đúng, cậu lấy kèn xô na ở đâu ra đấy?!”

Thẩm Sơ chớp mắt vô tội: “Trong túi nhỏ tôi luôn đeo.”

“Tôi có thấy rồi, nhưng… nhưng mà cậu mang kèn xô na theo bên mình làm gì?!”

Thẩm Sơ: “Thỉnh thoảng thổi một chút, có lợi cho cơ thể và tinh thần.”

Thư Đồng Đồng: “……”

Cậu thì có lợi cho cơ thể và tinh thần đấy, còn cô thì suýt bị dọa ra bệnh tim được không!

Nhưng mà…

“Cậu vừa nãy thổi là để giúp Tạ Thời Minh sao? Nhưng làm sao cậu biết cậu ấy sẽ bắt được khoảnh khắc đó?”

Thẩm Sơ vừa nhìn trận đấu vẫn đang diễn ra sôi nổi giữa sân, vừa sờ cằm, nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc là từ nhỏ anh tôi đã nghe quen rồi? Lúc nhỏ bọn tôi hay luyện nhạc cụ cùng nhau, tôi luôn át được tiếng thổi huân của anh ấy.”

Thư Đồng Đồng thầm nghĩ, không phải chuyện rõ như ban ngày sao!

Với hai tiếng cậu thổi vừa rồi, cả tiếng reo hò la hét trong nhà thi đấu cũng không át nổi cơ mà.

Cũng thật khó cho cậu có thể nghĩ ra được cách này.

Mà lại còn có hiệu quả nữa.

Thật tuyệt.

Thư Đồng Đồng ôm lấy trái tim nhỏ của mình, trong đầu còn đang nổ pháo hoa.

Lại thầm nghĩ, sau này lớp có hoạt động gì, chẳng hạn như đấu khẩu với lớp bên, Thẩm Sơ tuyệt đối là ứng cử viên hàng đầu…

……

“Mẹ kiếp, ai thổi kèn xô na đấy?!”

Giản Tử Trạc cũng đang nghĩ đến chuyện đó, mà càng nghĩ lại càng tức.

Nếu không có tiếng kèn xô na đó, Tạ Thời Minh chắc chắn tránh không kịp cú va chạm sau lưng từ Tạ Tuấn Trạch!

Hắn ta còn định hy sinh Tạ Tuấn Trạch cũng phải kéo được Tạ Thời Minh xuống sân, kết quả… tất cả đều bị tiếng kèn xô na kia phá hỏng!!

Đừng để hắn ta biết ai là người thổi kèn, nếu không thì——

“Còn dám phân tâm?”

Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía trước. Giản Tử Trạc vừa hoàn hồn lại, thì đã bị Tạ Thời Minh va vào, vượt qua——

“Bốp!” Một tiếng, Giản Tử Trạc bị va đến lùi lại phía sau mấy bước, sau đó không đứng vững, ngã mạnh xuống sân.

Cùng lúc đó, quả bóng trong tay cũng sớm bị Tạ Thời Minh cướp lấy…

Tiếng còi và tiếng reo hò vang lên cùng lúc.

“Lão Tạ! Làm tốt lắm!!”

“Nam Hoành! Nam Hoành!”

“Chúng ta thắng rồi hahahaha…”

Chết tiệt!

Giản Tử Trạc chửi thề, đấm mạnh xuống sân.

Tất cả đều tại cái người thổi kèn xô na đó!

Hắn ta nhất định phải tìm ra!

……

Thẩm Sơ còn không biết mình đang bị những người khác “nhớ thương”.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 124


Chờ trận đấu bóng rổ kết thúc, cậu liền đeo túi nhỏ lao thẳng vào giữa sân——

“Tạ Thời Minh!”

Chiến thắng này cậu cũng có góp phần, không kích động sao được.

Chống nạnh đắc ý.jpg

Ban đầu Thẩm Sơ định sẽ chạy đến ôm Tạ Thời Minh một cái theo kiểu “tình anh em”, nhưng vừa mới chạy tới trước mặt hắn, đã thấy Tạ Thời Minh cúi người, hai tay vòng dưới mông cậu, nhấc bổng cậu lên——

“Á á! Anh làm gì vậy?!”

Tề Nguyên Tư cũng reo hò chạy tới——

“Thẩm Sơ, tiếng kèn vừa nãy là cậu thổi đúng không?!”

“Mau lên! Anh em mình cùng khiêng Thẩm Sơ lên nào!”

“Haha, tới liền!”

Chiếc túi nhỏ trên lưng Thẩm Sơ không biết bị ai gỡ xuống, ngay sau đó không đợi cậu kịp phản ứng, một đám người cao to lực lưỡng đã xúm lại, cùng nhau nâng bổng cậu lên, còn tung cậu lên mấy lần, dọa cậu hét loạn xạ mà vẫn cười như nắc nẻ.

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các anh em đừng khách sáo!”

“Chỉ là cử động miệng tí thôi mà, hahahaha!”

“Bíp.”

Âm thanh quen thuộc vang lên, nhưng chiếc kèn không còn ở trong tay Thẩm Sơ——

Giản Tử Trạc một tay cầm túi của cậu, một tay cầm kèn xô na, khẽ cười lạnh nhìn sang: “Là cậu à.”

“Thẩm, Sơ?”

Giản Tử Trạc quơ quơ cây kèn xô na trong tay: “Cậu còn biết thổi kèn xô na sao? Là thổi như thế này à?”

Vừa nói vừa định đưa kèn lên miệng thổi, nhưng mắt thì không rời khỏi Thẩm Sơ.

Nhưng giây tiếp theo——Tạ Thời Minh đã tung một cú đấm khiến hắn ta ngã vật xuống đất——

“Giản Tử Trạc, cậu chán sống rồi sao?!”

Gương mặt Tạ Thời Minh lúc này hiếm khi hiện lên vẻ hung dữ khiến ai nấy đều sững người, không ngờ hắn sẽ thẳng tay đấm Giản Tử Trạc…

Sau đó, hai người lao vào ẩu đả.

Rồi chẳng mấy chốc, đánh tay đôi biến thành đánh hội đồng, Tề Nguyên Tư và mấy người khác cũng xông vào tham chiến.

——Hành động vừa rồi của Giản Tử Trạc, đừng nói Thẩm Sơ thấy ghê tởm, trong mắt người khác cũng là đang khiêu khích!

Tên điên này, không gây chuyện thì chịu không nổi à?!

Vốn dĩ sau trận đấu, số người ở lại sân bóng đã rất đông, giờ hai đội lại đánh nhau, càng thu hút thêm vô số người vây xem, chưa kể còn có người can ngăn, người chạy đi báo tin… nói chung là vô cùng hỗn loạn.

Trận đấu lần này tại sân bóng rổ Hoành Đại vốn do Hội sinh viên Hoành Đại phụ trách phối hợp.

Trước đó lúc đàm phán với đối phương, Thư Đồng Đồng đã được nhắc nhở nhiều lần là không được xảy ra chuyện gì dư thừa, kết quả bây giờ…

Cô suýt nữa tối sầm mặt!

Trời đánh mà! Đám này không có chỗ trút hormone sao?!!

A a a!

Thư Đồng Đồng tức đến mức muốn xông lên can ngăn, nhưng bị Thẩm Sơ kéo lại——

“Để tôi, con gái như cậu lao vào nhỡ bị thương thì sao.”

Vừa nói vừa đẩy cô ra sau, tự mình lao lên tách người.

Nhưng cậu quên mất, dù thân thể cậu đã cao lớn hơn, vóc dáng cũng không thấp, nhưng so với người chơi bóng rổ thì vẫn có chút chênh lệch, hơn nữa dù thể lực của Thẩm Sơ khá ổn vì thường đi đây đi đó ở nước ngoài, lại bị cậu ruột cho ăn uống quá mức…

Tóm lại là—— giá trị vũ lực tạm ổn, nhưng không đủ sức “trấn” người.

Kết quả đúng như dự đoán, mới lao lên chưa được nửa phút, cậu đã bị ai đó hất văng ra mấy bước.

Thấy sắp không trụ vững, suýt nữa ngã ngồi ra đất——

Lại bị một người vòng tay đỡ lấy eo, kéo vào lòng.

Ơ?

Ai vậy?

Thẩm Sơ vừa quay đầu, liền nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai——

“Sư huynh, bảo họ dừng lại đi.”

“Dám bắt nạt đứa trẻ nhà chúng ta.”

---

Nói đến chuyện “kèn trỗi dậy, ai còn dám tranh phong”, đó là chưa mang chiêng ra thôi.

Vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng “keng keng keng——” đinh tai nhức óc.

Tuy không có pháo hay trống, nhưng cũng đủ điếc tai, doạ Thẩm Sơ đến mức giật nảy cả mình. Nhưng rất nhanh, có một đôi tay rộng lớn, ấm áp che lấy tai cậu.

Thẩm Sơ tròn mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người bên cạnh là ai——

“Anh ba!”

Ôi trời, cậu còn chưa kịp đi tìm Thẩm Tùy, vậy mà lại gặp anh ngay ở đây.

Vẫn là dáng vẻ như xưa.

Vóc dáng ráo gầy, mắt phượng lạnh nhạt, ánh nhìn đầu tiên đã khiến người ta có cảm giác xa cách.

Ừm, vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng của cậu.

Thẩm Sơ chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Anh ba, thấy em có bất ngờ không?”

“Em về nước sớm đấy!”

“Ban đầu định đợi trận đấu kết thúc mới đi tìm anh… À đúng rồi! Anh trai vẫn còn đang đánh nhau kìa!”

Thẩm Sơ nói xong, liền ngó nghiêng xung quanh.

Rồi lại kéo tay áo Thẩm Tùy——

“Anh ba, anh đừng đi vội! Có người bắt nạt bọn em!”

Cậu bận tối mắt tối mũi, chỉ muốn kéo Thẩm Tùy đi tìm Tạ Thời Minh.

Thẩm Tùy chỉ im lặng nhìn Thẩm Sơ, giống như thấy được cậu nhóc mũm mĩm chạy vòng vòng trong ký ức, trong mắt không khỏi ánh lên ý cười dịu dàng.

Anh vươn tay kéo Thẩm Sơ lại: “Yên tâm, cựu Hội trưởng danh dự của Hội sinh viên cũng có mặt ở đây.”

“Hả?”

Chỉ thấy bên phía Giang Thành Túc không biết từ lúc nào đã đeo băng đỏ ở tay, tay còn gõ chiêng liên hồi, cuối cùng cũng tách được đám người đang đánh nhau ra. Sau đó, những người khác của Hội sinh viên nhanh chóng tiến vào, giải tán đám đông, chỉ huy đâu ra đấy.

Chờ người giải tán hết, Thẩm Sơ lập tức chạy nhào tới.

“Tạ Thời Minh!”

“Anh không sao chứ?!”

Tạ Thời Minh mím môi, lau vết máu ở khóe miệng, kéo Thẩm Sơ lại gần, khẽ nói:

“Không sao.”

Bên kia, Giản Tử Trạc nhổ một ngụm máu, nhìn Tạ Thời Minh rồi lại liếc sang Thẩm Sơ:

“Này, là anh cậu đánh tôi trước đấy, hiểu không?”

Thẩm Sơ giả vờ không nghe thấy, thậm chí không thèm liếc lấy một cái.

“Anh ba cũng tới."
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 125


Thẩm Sơ nhỏ giọng, ghé sát tai Tạ Thời Minh thì thầm: “Chút nữa để anh ba làm chủ cho anh!”

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Tạ Thời Minh hơi khựng lại theo phản xạ, rồi nhanh chóng phản ứng, bất lực xoa đầu Thẩm Sơ: “Thấy anh ba rồi à? Em vừa rồi có bị vạ lây không? Có bị thương ở đâu không?”

“Anh nhìn lại mình trước đi, anh xem người anh…”

Thẩm Sơ vừa nhìn vừa đếm, rồi không nhịn được quay đầu trừng mắt lườm Giản Tử Trạc một cái. Nhưng thấy trên người Giản Tử Trạc bị thương còn nhiều hơn, nặng hơn, không được tốt lắm, cậu mới hài lòng thu mắt lại.

Giản Tử Trạc: “…”



Một đám người cũng không thể đứng giữa sân bóng rổ mãi, thế là cùng nhau chuyển sang phòng hoạt động trong sân bóng rổ.

Không có người không liên quan, Hội sinh viên trường Hoành Đại còn gọi bác sĩ trường đến giúp xử lý vết thương.

Giang Thành Túc là sinh viên được giữ lại học thẳng lên cao học ở Hoành Đại, rất có tiếng nói trong Hội sinh viên. Dù gì anh ta cũng từng là Hội trưởng danh dự, hơn nữa có anh ta hỗ trợ, đám đông hiếu kỳ vây quanh lúc trước cũng nhanh chóng được giải tán. Đúng là không uổng là đàn anh gõ chiêng nhiều năm.

Sau khi kéo bè kéo lũ đánh nhau bị kéo ra, Tạ Tuấn Trạch liếc mắt một cái là nhìn thấy Giang Thành Túc.

Trong suốt quãng đường đến phòng hoạt động ở sân bóng rổ, cậu ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội bắt chuyện, tiếc là bên Giang Thành Túc lúc nào cũng có người của Hội sinh viên vây quanh, mà Giản Tử Trạc thì lại đi không xa phía trước, cậu ta cũng không muốn tỏ ra quá lộ liễu.

Nhưng đến phòng hoạt động rồi, Tạ Tuấn Trạch vẫn cảm thấy mình cần phải tỏ vẻ một chút—

Không thì nếu lát nữa Giản Tử Trạc mà nhớ ra, cậu ta kiểu gì cũng khó tránh khỏi bị vặn vẹo vài câu.

Thế là Tạ Tuấn Trạch đi đến bên cạnh Giản Tử Trạc, hạ giọng hỏi: “Anh Giản, anh không sao chứ?”

“Cậu nhìn tôi giống không sao à?”

Giản Tử Trạc đang bực bội, nghe Tạ Tuấn Trạch hỏi xong lại càng mất kiên nhẫn, nói xong còn đưa tay đẩy ta cậu một cái: “Tránh ra!”

Tạ Tuấn Trạch loạng choạng lùi mấy bước, rồi được ai đó đỡ lấy bả vai, quay đầu nhìn—thì ra chính là Giang Thành Túc.

“Bạn học, cẩn thận một chút.”

Giang Thành Túc còn mỉm cười, trông rất ôn hòa.

Tạ Tuấn Trạch không khỏi xao lòng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Giang Thành Túc buông tay, ngẩng đầu nhìn quanh, rồi như không thể chờ được nữa, sải bước về phía bên kia—

“Này, Thẩm Tùy, đứa trẻ nhà cậu là ai đấy? Mau để tôi nhìn thử!”

Đến giờ Giang Thành Túc vẫn chưa dám chắc cái gọi là “đứa trẻ nhà chúng ta” rốt cuộc có ý ám muội hay chỉ mang nghĩa đen?

Anh ta tò mò chết đi được.

Phòng hoạt động trong sân bóng rổ rất rộng, dù chứa cả hai đội bóng rổ cũng không thấy chật chội gì.

Mà câu vừa rồi của Giang Thành Túc, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy…

Thẩm Sơ dĩ nhiên cũng nghe được, tò mò quay đầu nhìn—

Ai vậy nhỉ?

Cao to vạm vỡ, trông giống như người chơi bóng rổ.

Bảo sao khi nãy gõ chiêng nghe lực như vậy.

Thẩm Sơ để ý đến Giang Thành Túc, thì Giang Thành Túc dĩ nhiên cũng chú ý đến Thẩm Sơ.

Không để ý cũng không được, vì Thẩm Tùy đang đứng ngay bên cạnh cậu—mà anh ta chưa từng thấy Thẩm Tùy lại đứng gần ai như vậy.

Dù không nói lời nào, vẫn nhìn ra được sự thân mật.

Huống hồ bên kia của đứa nhỏ còn là em trai ruột của Thẩm Tùy.

Lý ra em trai ruột bị thương, Thẩm Tùy phải đứng gần chăm sóc mới đúng, vậy mà ở giữa lại chen vào một người.

Cho nên đứa nhỏ này, chậc chậc, vừa nhìn đã thấy không tầm thường.

Mà đúng là không tầm thường thật— lớn lên vừa ngoan vừa đáng yêu lại xinh đẹp, da trắng trẻo, khiến người ta muốn đưa tay ra nhéo thử một cái.

Trẻ con bây giờ dinh dưỡng đều tốt như vậy sao?

Nhìn là biết đứa nhỏ này được nuôi dạy rất tốt, nếu không cẩn thận, không chừng ra ngoài còn bị bắt nạt—

“Ơ? Đàn anh, anh học gõ chiêng à?”

Giang Thành Túc nhất thời không phản ứng kịp: “…Gì cơ?”

Rồi thấy đứa nhỏ trước mặt giơ ngón cái lên với anh: “Anh gõ chiêng không kém gì em thổi kèn.”

“Có lẽ có cơ hội, chúng ta có thể hợp tấu—”

Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Tùy bịt miệng lại.

“Em thực tế một chút cho anh.”

Thẩm Sơ: “…”

Chuyện này có gì mà không thực tế chứ!

Đều là nhạc cụ dân gian, chẳng lẽ không được giao lưu một chút sao?!

Giang Thành Túc nhìn Thẩm Tùy, rồi lại nhìn Thẩm Sơ, lúc này cuối cùng cũng phản ứng kịp.

Anh ta há miệng: “Người thổi kèn khi nãy là em hả?!”

Thẩm Sơ gật đầu, vui vẻ đáp: “Dạ đúng rồi ạ.”

Giang Thành Túc: “…”

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…

Hơn nữa vừa mở miệng, “khí chất liền tan tành”, hoàn toàn không giống kiểu sẽ bị bắt nạt—xin thứ cho mắt anh ta vụng về….

Nhưng cũng thú vị đấy chứ, không ngờ nhà Thẩm Tùy lại có một đứa nhỏ “như vậy”.

Về chuyện nhà họ Thẩm, mấy năm qua đã gần như chìm vào dòng nước lũ "tin tức lịch sử”, nhưng trong cái vòng này, Giang Thành Túc dĩ nhiên đã từng nghe qua.

Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra, cũng đại khái đoán được thân phận của đứa nhỏ trước mặt.

Điều này khiến Giang Thành Túc ít nhiều có chút ngạc nhiên.

—Bởi vì những lời đồn về nhà họ Thẩm mấy năm nay, không giống với những gì trước mặt.

Cũng chưa từng nghe Thẩm Tùy nhắc tới đứa nhỏ này… Nhưng xem ra, có lẽ bọn họ đã nghĩ quá nhiều.

Không nhắc đến, không đồng nghĩa với không thích.

Thậm chí có khi, còn mang ý nghĩa ngược lại…

Nghĩ tới đây, Giang Thành Túc lại thấy đứa nhỏ trước mặt cúi đầu cẩn thận thoa thuốc cho em trai ruột của Thẩm Tùy, hai người vai kề vai, khoảng cách rất gần. Đứa nhỏ vừa thoa thuốc vừa thổi phù phù, má phồng phồng, nhìn mà buồn cười.

Mỗi lần thấy em trai Thẩm Tùy hơi cau mày, là lại quay đầu trừng mắt lườm Giản Tử Trạc một cái.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 126


Điều này khiến Giang Thành Túc xem đến vui vẻ.

Đúng là một đứa nhỏ thú vị.



Ở một bên khác, Tạ Tuấn Trạch vẫn luôn âm thầm quan sát Giang Thành Túc, hai tay đã siết chặt lại.

Thẩm Sơ... lại là Thẩm Sơ!

Đến giờ cậu ta còn chưa nói được câu nào với Giang Thành Túc.

Vậy mà Thẩm Sơ... lại có thể dễ dàng quen biết với những người này!

Dựa vào cái gì?!

Tạ Tuấn Trạch cúi thấp tầm mắt, không biết nghĩ đến điều gì, lại ghé sát Giản Tử Trạc, khẽ gọi một tiếng: “Anh Giản.”

Giản Tử Trạc bực bội hừ một tiếng: “Cái gì?”

“Anh không phải trước đây từng nói Giản Ngôn đang hỏi thăm người nào đó, bảo em để ý một chút sao?”

“Trước trận đấu, có người nói thấy Giản Ngôn xuất hiện ở đây, hình như cậu ta cũng tới, hơn nữa còn nói chuyện với ai...”

Giản Tử Trạc nhíu mày: “Biết cậu ta nói chuyện với ai không?”

Tạ Tuấn Trạch lắc đầu: “Cái đó thì chưa rõ lắm, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

Giản Tử Trạc liếc mắt nhìn Tạ Tuấn Trạch, giọng càng thêm thiếu kiên nhẫn: “Có rắm thì thả nhanh lên, nói vòng vo cái gì?”

“Anh Giản, tôi muốn nói là, vị anh cả nhà anh ấy, người yêu của anh ta họ Hạng đúng không?”

Giản Tử Trạc: “Cậu nhắc đến chuyện này làm gì?”

“Vì nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu của Thẩm Sơ cũng họ Hạng, tên là Hạng Tinh Hà.”



Thẩm Tùy và Giang Thành Túc đi sang một bên khác, cùng Thư Đồng Đồng và quản lý đội bóng rổ Du Bắc và Hội sinh viên bàn bạc cách giải quyết chuyện vừa xảy ra.

Thẩm Sơ vẫn đang bôi thuốc cho Tạ Thời Minh.

Cậu sợ mạnh tay quá sẽ làm hắn đau, nên vẫn luôn cẩn thận, tốc độ bôi thuốc cũng hơi chậm.

Tuy nhiên xử lý lại khá tốt, hơn nữa còn rất bình tĩnh, không hề lúng túng.

Tạ Thời Minh để ý thấy điều đó, vừa định mở miệng hỏi thì bỗng có một bàn tay vươn ra chặn tay Thẩm Sơ lại – hay nói đúng hơn là, cướp ngang – chút thuốc đó bôi hết lên tay người kia.

“Thẩm Sơ, là Tạ Thời Minh ra tay trước, cậu không nên thay anh cậu xin lỗi, bôi thuốc cho tôi sao?”

Thẩm Sơ: “...Thành cổ ngày xưa xây dày để chống giặc, mặt cậu dày như vậy, là sợ không chen được đến trước mặt người khác à?”

Giản Tử Trạc nhún vai: “Phải đó, nếu tôi không mặt dày một chút, sao mà tới đây nói với cậu—”

Thẩm Sơ khó hiểu: “Nói cái gì?”

Chỉ thấy Giản Tử Trạc cười cười, đột ngột tiến sát lại gần: “Nói là tôi thích cậu đó, thế nào, có muốn thử quen tôi không—”

"Giản Tử Trạc!”

Tạ Thời Minh đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt tối sầm: “Tôi đã nói cậu tránh xa em ấy ra cơ mà?!”

“Cậu có bị làm sao không vậy, Tạ Thời Minh? Cậu với cậu ấy là gì mà quản chặt thế?”

Giản Tử Trạc ngẩng cằm: “Hơn nữa, trước khi nói câu đó, cậu nên nói trước với tôi, cậu và cậu ấy là gì? Cậu có tư cách gì?”

“Còn nữa, tôi chỉ tỏ tình thôi mà, có động chạm gì đến cậu đâu?”

“Chẳng lẽ tôi tỏ tình cũng không được à? Em trai cậu, phải nhìn sắc mặt cậu mà sống hả? Hay là nói... cái gọi là em trai này—”

“Thì cũng đâu ảnh hưởng gì.”

Lúc này Thẩm Sơ đột nhiên mở miệng.

Vừa rồi cậu có chút không phản ứng kịp, giờ thì phản ứng lại, đối diện với ánh mắt của Giản Tử Trạc——

“Nhưng mà…”

Giản Tử Trạc: “Nhưng mà sao?”

Chỉ thấy Thẩm Sơ nghiêng đầu, thản nhiên đáp: “Nhưng mà nếu cậu làm bạn trai tôi, thì có hơi mất mặt đấy.”

Giản Tử Trạc bỗng dưng có dự cảm xấu.

Rồi nghe Thẩm Sơ tiếp tục nói—

“Dù sao thì… chỗ đó của cậu, ngắn lắm mà.”

Giản Tử Trạc: “……”

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến chết chóc.

Không hiểu vì sao, trong phòng hoạt động bỗng nhiên im phăng phắc.

Ngay cả bên đối diện đang bàn chuyện cũng không ai nói gì nữa.

Mọi người đều “soạt” một cái—

Đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giản Tử Trạc.

Thậm chí còn có mấy người vô thức, không kiềm được mà… liếc xuống phía dưới——

Giản Tử Trạc suýt chút nữa thì đưa tay che lại!

Sau đó cắn răng nhìn Thẩm Sơ, gằn từng chữ một nói: “Cậu rõ ràng… không hề… thấy gì hết!!”

Chết tiệt!

Sao lúc trước hắn ta lại muốn lắm miệng nói những lời đó chứ!

Mẹ nó hối hận chết đi được!!

---

Có Giang Thành Túc và Thẩm Tùy, thêm Thư Đồng Đồng và phía Du Bắc bên kia cũng có thiện ý hòa giải, vì thế vụ ẩu đả trước đó được giải quyết khá ổn thỏa. Đội viên hai bên cũng không muốn gây thêm chuyện nữa, chỉ trừ…

Gương mặt Giản Tử Trạc lúc rời đi đúng là không thể nhìn nổi.

Hắn ta thậm chí còn phân vân giữa việc che phía dưới hay c** q**n, nhưng cuối cùng vẫn là không đủ mặt mũi.

Chỉ đành lườm Thẩm Sơ một cái, mặt mũi u ám mà rời đi.

Nhưng trước khi đi, bên Du Bắc vẫn để lại lời thách thức—

Lần này chỉ là trận giao hữu, trận đấu thật sự là hai tháng sau, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ giành chiến thắng.

Rõ ràng là chuyện này vẫn chưa xong.

Có điều bên Nam Hoành cũng chẳng sợ gì.

Chỉ là thắng trận giao hữu này, mọi người vốn định đi ăn mừng, nhưng phần lớn đều bị thương nhẹ, đành ai về nhà nấy… ăn mừng sau trận đấu chính thức hai tháng sau cũng không muộn.

Hơn nữa còn có đại hội thể thao với Du Bắc, cơ bản là tổ chức cùng lúc, bọn họ còn bận rộn lắm.

Thẩm Tùy cũng muốn theo về, nhưng tiếc là vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong.

Giang Thành Túc đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi lắc đầu cảm thán—trước đây sống chết không chịu rời khỏi Viện nghiên cứu, giờ thì lại chẳng muốn về.

“Xì”, có em trai thì ghê gớm lắm sao.



“Bọn em cứ về trước đi, đợi anh làm xong cũng sẽ về liền.”

Thẩm Tùy đưa ngón tay ra, chọc vào trán Thẩm Sơ: “Về nước sớm mà không thèm nói gì.”

“Muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”

Thẩm Sơ để hai tay dưới cằm làm thành hình bông hoa, cười tít mắt: “Ngạc nhiên không!”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 127


“Ừ, ngạc nhiên.”

“Vậy anh ba cười một cái đi?”

Ồ…

Giang Thành Túc ở bên cạnh xoa cằm, chăm chú nhìn Thẩm Tùy.

Chỉ thấy Thẩm Tùy lại đưa tay chọt vào trán Thẩm Sơ: “Đừng quậy nữa.”

“Mau đưa A Minh về đi, trên người nó vẫn còn có vết thương đấy.”

Trước đó người ở phòng y tế đã đến xử lý vết thương, nhưng vì người đông, mà nếu nói ai bị thương nặng nhất thì ngoài Giản Tử Trạc ra, chắc chắn là Tạ Thời Minh. Nhưng Tạ Thời Minh chỉ để họ xử lý mấy vết thương lộ ra ngoài, còn bên trong thì không để ai xem.

Nên Thẩm Sơ mới nói về nhà sẽ lại giúp hắn xử lý, bôi thuốc này nọ.

“Ồ, vâng ạ.”

Thẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, chuyện này thì rất nghe lời.

Nhưng lúc sắp đi lại bị Thẩm Tùy gọi giật lại—

“Đúng rồi, em về nước sớm, chưa gặp anh cả bọn họ đúng không? Có phải cũng chưa nói với họ?”

Thấy Thẩm Sơ lắc đầu, Thẩm Tùy lại tiếp tục nói: “Anh hai đang quay phim ở phim trường ngoại ô, em cũng chưa tới thăm đúng không?”

Thẩm Sơ lại lắc đầu: “Chưa kịp đi.”

“Ừ, được rồi, biết rồi.”

Thẩm Tùy phất tay: “Về với A Minh đi.”

Chờ Thẩm Sơ gãi đầu theo Tạ Thời Minh rời đi, Thẩm Tùy mới liếc sang Giang Thành Túc.

Giang Thành Túc: “?”

“Là em trai tìm tôi trước.”

Giang Thành Túc: “…”

Khoan đã, nếu anh ta nghe không nhầm thì người ta nói là “chưa kịp” mà?

“Tôi phải tranh thủ thời gian làm việc hơn nữa mới được.”

Thẩm Tùy nói xong thì rút điện thoại ra tìm gì đó.

Giang Thành Túc: “Cậu nói tranh thủ làm việc, giờ lại đang làm gì vậy? Không đi à?”

“Tôi đang đặt thuốc nhỏ mắt cho anh.”

“?”

“Phòng chống mù mắt, giao trong ngày cùng thành phố.”

Thẩm Tùy gật đầu: “Tối nay là dùng được rồi, sư huynh.”

Giang Thành Túc: “…”

“Cùng nhau cố gắng nhé, sư huynh.”

“…”

Cậu đúng là đệ khống, hết thuốc chữa rồi!

---

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cùng nhau trở về nhà cũ.

Vừa về đến nhà, Tạ Thời Minh đã cầm cây kèn của Thẩm Sơ định mang về phòng.

“Cái còi phía trước có thay được không? Có cái thay không?”

Thẩm Sơ bĩu môi: “Em không cần nữa, dù sao cũng không phải cái anh Nhan Dương tặng.”

Vừa nói xong, đã thấy Tạ Thời Minh quay người đi chỗ khác.

“Hử? Anh lại đi đâu vậy?”

Tạ Thời Minh: “Không cần mang về phòng nữa, đi vứt luôn.”

Thẩm Sơ: “… Cũng chưa đến mức phải vứt đi đâu—”

Chữ cuối còn chưa nói xong thì đã thấy Tạ Thời Minh liếc qua.

“Em nói là—”

“Phí của quá!” Thẩm Sơ lập tức đổi giọng.

Rồi tiến lại gần Tạ Thời Minh, nghiêng đầu nhìn hắn—

“Anh đang không vui à?”

Tạ Thời Minh: “Em nghĩ anh nên vui à?”

“Hử?”

Thẩm Sơ nghĩ một chút, rồi đếm ngón tay nói: “Tại sao lại không vui? Anh xem, hôm nay anh thắng trận, dù là trận giao hữu đi nữa, nhưng anh xem hôm nay có bao nhiêu người đến xem, cuối cùng Nam Hoành thắng, đúng là quá nở mày nở mặt rồi còn gì.”

“Còn được gặp anh ba nữa.”

“Dù có đánh nhau với Giản Tử Trạc thì cũng là anh thắng, cậu ta đâu có được lợi lộc gì đâu.”

“Hay là… có phải vì mấy vết thương đau quá không?”

Thẩm Sơ vừa nói vừa sốt ruột, kéo tay Tạ Thời Minh đi về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Em đã bảo anh xử lý vết thương luôn ở phòng hoạt động rồi mà, anh không chịu, có tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

“Trên xe cũng không nói gì, có phải vì đau quá không?”

“Không liên quan đến mấy chuyện đó.”

Tạ Thời Minh kéo Thẩm Sơ lại, khi cậu quay đầu thì nhìn thẳng mắt vào cậu: “Không phải vì mấy chuyện đó, mấy chuyện đó không quan trọng.”

“Anh không vui, là vì…”

“Hử?”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Vì cái gì?”

……

[Vì anh không thích có ai mơ ước em.]

[Dù là giả cũng không được.]

---

Trong phòng, Thẩm Sơ vừa lôi hòm thuốc nhỏ ra vừa dụi mũi.

Cái gì mà “mơ ước” chứ.

Dùng từ ngữ gì thế.

Hơn nữa vốn dĩ chỉ là giả thôi mà.

Giản Tử Trạc nói mấy lời đó, ai mà tin là thật chứ?

Nhìn là biết đang trêu đùa cậu.

“Thế mà lại không vui suốt cả đoạn đường…”

Thẩm Sơ lầm bầm, ôm hòm thuốc nhỏ đứng dậy, vừa quay đầu lại suýt chút nữa làm rơi cả hòm thuốc xuống đất.

—— Phía sau Tạ Thời Minh đã cởi áo ra.

Nhanh tay thật ha…

Nhưng rất nhanh, ánh mắt Thẩm Sơ lại bị những vết bầm tím trên người hắn thu hút—

“Bầm tím hết rồi kìa! Còn bảo không đau?!”

Hơn nữa cứ phải nhịn đến lúc về nhà mới chịu bôi thuốc.

“Sao em không biết anh còn thẹn thùng như vậy.”

Thẩm Sơ ôm hòm thuốc tức tối đi đến ngồi cạnh Tạ Thời Minh: “Mai là Chủ nhật, ba còn nói sẽ dẫn em đến công ty xem một vòng, anh còn có thể đi cùng em không? Nhìn xem trên người anh bầm tím một mảng, Giản Tử Trạc đúng là—”

Tạ Thời Minh nhéo môi Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “… Được rồi không nhắc tới cậu ta nữa.”

“Dù sao thì chắc cậu ta còn thảm hơn.”

Đã dám trêu chọc trước thì ráng chịu đi!

Hứ, đáng đời.

“Đi được, thật sự không đau, yên tâm.”

Thẩm Sơ đưa một ngón tay ra: “Anh nói vậy thì em ấn đấy nhé?”

“Nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu.”

Tạ Thời Minh: “Không nói dối với em.”

Hứ, nói chuyện dễ nghe cũng vô ích.

Thẩm Sơ thấy nên cho người này một bài học mới được. Rõ ràng có thể xử lý vết thương ở phòng hoạt động, lại cứ phải nhịn đến lúc về nhà, “giấu bệnh sợ thầy” là sao chứ? Giờ là vết thương do đánh nhau, chứ lỡ là chuyện khác thì sao?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 128


A phi phi!

Câu cuối cùng đó cứ coi như là gió thoảng đi, không tính, không tính.

Nhưng dạy dỗ thì vẫn phải dạy dỗ một chút!

Thế là Thẩm Sơ thật sự giơ ngón tay ra chọc chọc——

Chọc một cái, liếc mắt nhìn, không phản ứng.

Lại dùng sức thêm chút nữa, tiếp tục chọc, chọc hai cái, lại nhìn, vẫn không phản ứng…

Ờ được rồi, vẫn là cậu quá nhân từ.

Lực vẫn nhẹ quá——

Thẩm Sơ định dùng lực hơn một chút nữa, ai ngờ lại bị Tạ Thời Minh nắm lấy cổ tay.

“Được rồi, bôi thuốc đi.”

“Không được, bây giờ anh biết bôi thuốc rồi à, sao khi nãy ở phòng hoạt động không chịu bôi?”

Thẩm Sơ giật giật cổ tay, muốn rút về:

“Em mà biết bên trong bầm tím nặng thế này thì đã bắt anh bôi ở phòng hoạt động—”

“Sơ Sơ.”

Tạ Thời Minh lại nắm chặt tay cậu hơn, không biết là cố ý hay quá tay, mà kéo cậu lại gần thêm chút.

Thẩm Sơ ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh——

“Trước đó anh đã muốn hỏi em, em từng hay bị thương à? Anh thấy em bôi thuốc còn biết xoa bóp tan máu bầm, tay nghề khá chuyên nghiệp.”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức như thể hơi thở hòa vào nhau.

Thẩm Sơ phải mất một giây mới kịp phản ứng, rồi vội lùi lại một chút.

“À, đúng vậy.”

“Ồ không không không, không phải…”

Sau đó lại lắc đầu.

Thẩm Sơ đưa tay kia lên gãi má: “Không phải hay bị thương, chỉ là hồi đó hay theo cậu đi đây đi đó, thỉnh thoảng đau nhức chân tay, nên cậu dạy em cách mát-xa. Anh yên tâm, rất nhiều chuyện cậu đều che chở em, không cho em làm.”

Giống như sợ cậu bị đói, suốt ngày đút cho ăn. Đi ra ngoài làm gì cũng vậy, cái này cũng nhìn, cái kia cũng canh, như sợ cậu va quệt vào đâu… Sau đó anh Giản Hành cũng tới, hai người họ cùng nhau canh chừng cậu…

Haizz, cậu thực sự không dễ dàng gì.

Nhưng đúng là cậu đã học được rất nhiều thứ, mà còn toàn là những thứ hữu ích, ví dụ như lúc này—

“Thôi, không bôi thuốc ở phòng hoạt động cũng tốt, về đây em còn có thể mát-xa cho anh.”

Tháng Sáu, trời thay đổi thất thường, lời nói của Thẩm Sơ cũng thay đổi thất thường.

Cậu lắc tay: “Buông ra đi, anh còn muốn bôi thuốc không?”

“Anh quên là vẫn đang nắm tay em hả?”

Tạ Thời Minh liếc nhìn Thẩm Sơ một cái, sau đó quay mặt đi, khẽ thở dài.

Thẩm Sơ: “?”

Làm gì vậy!



Bôi thuốc thì không tốn sức, nhưng vừa bôi thuốc vừa xoa bóp thì đúng là tốn sức thật.

Đặc biệt là khi vết thương lại tập trung ở vùng bụng, rất khó để dùng lực.

Giản Tử Trạc ra tay thật ác độc, chỉ đánh vào một chỗ, thật sự quá ti tiện!

“Hắn cố ý đấy, như vậy chỗ này chắc chắn bị thương nặng, lại còn rất đau.”

Chỗ bầm tím này bắt buộc phải xoa cho tan hết mới được.

Hơn nữa lực tay phải thật chuẩn, nếu không sẽ khiến vết thương nặng thêm.

Thẩm Sơ nhìn một chút, rồi ngẩng đầu lên: “Anh à, anh nằm xuống đi.”

Tạ Thời Minh: “…”

“Như vậy em mới dễ dùng lực.”

“Nhanh nhanh nhanh.”

Thẩm Sơ vừa nói vừa chuẩn bị ra tay, nhưng lại bị Tạ Thời Minh ngăn lại—

“Để anh tự làm.”

“Woa, anh ngại hả?”

Tạ Thời Minh không trả lời, chỉ vươn người ra sau, kéo tấm chăn mỏng phủ lên vùng bụng trở xuống, rồi chống tay ra sau, không hẳn là nằm mà là hơi ngả lưng, dùng hai tay làm điểm tựa.

“Thế này là được rồi.”

Thẩm Sơ: “…”

Được thôi, anh nói được là được đi.

Cậu cũng chẳng buồn lải nhải gì thêm, vì mới vừa rồi nhìn thế thôi mà đã nhận ra thân hình của Tạ Thời Minh thật sự rất đẹp—dù trước kia cũng biết rồi, nhưng lúc này lại cảm nhận rõ ràng hơn hẳn…

Thẩm Sơ chớp mắt một cái, thu lại ánh nhìn.

Sau đó đổ dầu thuốc ra tay, xoa cho ấm rồi bắt đầu xoa bóp lên chỗ bầm tím trên người Tạ Thời Minh.

Suốt quá trình, cậu đều tập trung vào mảng bầm tím đó, nhưng cứ có cảm giác như có ai đang nhìn mình.

Thế là cậu ngẩng đầu lên, lại thấy Tạ Thời Minh đang cúi mắt nhìn xuống, chẳng biết đang nhìn gì.

Cơ bụng dưới tay cũng không rõ là vì đau hay vì phải gồng để chống đỡ cơ thể, mà căng cứng lại, khiến đường nét cơ thể hiện rõ mồn một, đầu ngón tay chạm vào rõ ràng cảm nhận được từng thớ cơ gồ ghề.

Ngang, dọc, rồi cả hai bên xuôi xuống…

Cứ theo nhịp thở mà lên xuống.

Nhưng dường như lại càng lúc càng nhanh hơn.

Dầu bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay cũng nóng, chạm vào cơ thể cũng nóng, như thể hơi nước đang bốc lên vậy.

Mùi dầu thuốc xộc lên mũi, lẽ ra phải nồng và gắt, nhưng hình như lẫn với thứ gì khác, khiến người ta cảm thấy có gì đó là lạ, cứ thấy kỳ kỳ…

“Được rồi, Sơ Sơ.”

Một bàn tay duỗi ra, nắm lấy tay Thẩm Sơ.

Thật kỳ lạ.

Thẩm Sơ nhìn bàn tay đó, nghĩ rằng mình đã quá quen với Tạ Thời Minh, thế mà giờ lại bắt đầu để ý nhiều hơn—ví dụ như bàn tay này sao mà xương khớp rõ ràng, làn da vốn trắng lạnh, bây giờ cũng dính thêm chút bầm tím.

Bởi vì đánh nhau, trước đó lại bôi thuốc, nên trông có vẻ “xanh tím loang lổ”.

Thẩm Sơ mím môi, nâng một tay khác lên, chọc vào tay kia một cái, sau đó lại chọc chọc vào cơ bụng trước mắt.

—Không giống như lúc nãy bôi thuốc hay xoa bóp.

Chọc xong, cậu bỗng khựng lại.

Sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Hiển nhiên Tạ Thời Minh cũng đang ngơ ngác nhìn cậu.

“Em chỉ… cảm nhận một chút…”

Tạ Thời Minh: “Cảm nhận cái gì?”

Thẩm Sơ: “…”

Anh cứ phải hỏi ra miệng như vậy sao.

Thẩm Sơ giờ không còn là cậu nhóc mũm mĩm ngày xưa nữa, nhưng có những điều mãi mãi không thay đổi!

—Nghe Tạ Thời Minh hỏi vậy, cậu liền đưa tay lên, xoa một cái.

“Chỗ này nè, cảm nhận một chút.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 129


Xoa xong, cậu còn vỗ vỗ, sờ sờ vài cái.

“Anh ơi, anh rèn luyện kiểu gì vậy, chỉ chơi bóng rổ thôi hả?”

“Cơ bắp đẹp thế, hôm nào dạy em được không? Em cũng muốn—”

“Anh đi vệ sinh một lát.”

Chưa đợi Thẩm Sơ phản ứng lại, Tạ Thời Minh đã bất ngờ đứng dậy.

Sau đó bước nhanh đi về phía phòng tắm.

“Hửm? Không phải em là người nên đi vào phòng tắm sao?”

“Em định rửa tay mà!”

Thẩm Sơ còn lon ton chạy theo sau—

Tới cửa phòng tắm, Tạ Thời Minh xoay người lại, bất lực nhìn cậu một cái.

Thẩm Sơ: “Nhìn em làm gì?”

“Bé cưng.”

Tạ Thời Minh giơ tay ra, nhéo má Thẩm Sơ.

“Bao giờ em mới biết ngại một chút hả?”



Chuyện Chủ nhật đi theo Thẩm Minh Châu đến Thẩm thị đi dạo là đã hẹn từ trước—

Bởi vì Thẩm Minh Châu bận rộn công việc, thường ngày về rất muộn, đúng lúc quý này là thời điểm bận rộn nhất, rất nhiều việc cần ông tự mình quyết định và xử lý. Vậy nên lần này Thẩm Sơ vừa về nước, ông liền cảm thấy ban ngày ở bên con không đủ.

Thế là đặc biệt chọn lúc công ty ít người, mang theo tấm lòng của một người cha, háo hức muốn đưa con theo đi làm.

Ừm, con nhà người ta thì cần cha mẹ kèm học, còn Thẩm Minh Châu thì lại muốn con "kèm đi làm".

Cũng may là trước giờ Thẩm Sơ ít đến Thẩm thị, lần này có dịp tham quan một chút, cũng không tệ.

Kiếp trước sau khi thân thế bị bại lộ, cậu rất để ý những chuyện như thế này.

Ví dụ như chuyện đến Thẩm thị, lúc đó luôn có cảm giác nếu mình đến đó, người khác sẽ nghĩ ngợi linh tinh, mà cậu thì không muốn để cho người khác nghĩ nhiều.

Hay là âm thầm nói cậu này nọ.

Vì thế Thẩm Sơ luôn cố tránh mấy chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ thì cậu chẳng còn bận tâm nữa.

Nghĩ lại, thật ra cũng chẳng có gì to tát.

Ai muốn nói gì cứ nói thôi, bản thân làm tốt là được.

Huống chi cậu có làm chuyện gì mờ ám đâu mà không dám đến?

Chỉ là Thẩm Sơ cũng hơi tò mò, không biết trước đây Tạ Thời Minh có từng đến Thẩm thị chưa—

Dù sao thì Thẩm Sóc từ hồi cấp hai đã bắt đầu tiếp xúc với một số việc của công ty, sớm xác định con đường mình muốn đi. Cậu nhớ rõ trước kia Tạ Thời Minh cũng sẽ cùng Thẩm Sóc nói chuyện với nhau một ít chuyện công ty, không biết đời này có còn vậy không?

“Thẩm thị hoạt động trong nhiều lĩnh vực, nhưng anh lại không muốn làm những việc đó.”

“Vậy anh muốn làm gì?”

Thẩm Sơ chợt nhớ ra, hình như trước khi cậy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Tạ Thời Minh từng nói là sau này muốn theo đuổi con đường riêng của mình.

“Anh muốn làm bác sĩ.”

Thẩm Sơ sững lại một chút mới phản ứng lại với câu trả lời của Tạ Thời Minh.

—Hoàn toàn ngoài dự đoán.

Làm bác sĩ sao…

Thật không ngờ Tạ Thời Minh lại chọn con đường này.

Đây là con đường mà đời trước Tạ Thời Minh cũng muốn theo đuổi sao?

Thẩm Sơ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi quay sang hướng khác—

“Ồ, bảo sao anh nhận ra kỹ thuật mát-xa của em rất chuyên nghiệp, chẳng lẽ bây giờ anh đã tiếp xúc với một số kiến thức y học rồi sao?”

“Ừ, tùy tiện xem qua, tìm hiểu trước một chút.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa theo Thẩm Minh Châu bước vào tòa nhà công ty.

Tập đoàn Thẩm thị chiếm trọn một tòa nhà cao tầng ngay vị trí đắc địa, mà đây mới chỉ là trụ sở chính, còn nhiều chi nhánh và lĩnh vực kinh doanh khác nằm rải rác ở nơi khác.

Có lối đi riêng để lên trên, suốt đường đi cũng không gặp ai.

Hôm nay lại là Chủ nhật, ngày nghỉ.

Dù vậy, trong văn phòng vẫn có người đang làm việc.

Đúng là đi đâu cũng không thoát được cảnh làm thêm giờ.

Ngay cả cha của bọn họ cũng không ngoại lệ…

Nhưng khi thang máy lên đến tầng cao nhất, gần đến cửa văn phòng của Thẩm Minh Châu, đầu óc Thẩm Sơ lại đột nhiên xoay chuyển, như nghĩ ra điều gì đó, liền nhào lên người Tạ Thời Minh, bóp cổ hắn—

“Không đúng nha! Anh đã nhận ra kỹ thuật mát-xa của em là có học qua, thế chẳng phải là anh cũng học rồi à?!”

“Hơn nữa anh còn nói muốn học y! Vậy anh cũng biết đúng không!”

“Tạ Thời Minh! Anh lừa em làm khổ sai!!”

Thẩm Sơ tức đến mức suýt nữa cắn người.

Tạ Thời Minh hư rồi!

Bị cậu nhào lên người, Tạ Thời Minh nhịn cười ôm cậu lại: “Cũng may em không ngốc.”

“Em tất nhiên không ngốc!”

“Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!”

Thẩm Minh Châu đi phía trước: “…”

Bé cưng à, sao ba cũng bị vạ lây thế này?

…..

Tổng giám đốc đi làm, bộ phận thư ký dĩ nhiên không thể nhàn rỗi.

Mục Dung là trưởng phòng thư ký, cùng với trợ lý tổng giám đốc, chủ yếu nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Minh Châu và báo cáo công việc.

Vì vậy cô đã có mặt tại văn phòng từ sớm—

Cấu trúc của tầng cao nhất được thiết kế mở hết mức có thể.

Văn phòng của Thẩm Minh Châu nằm trong cùng, bên ngoài là khu vực làm việc của trợ lý và thư ký, tiện cho việc truyền đạt và báo cáo công việc.

Thẩm Sơ đi theo sau Thẩm Minh Châu vào trong, thấy một cánh cửa, còn tưởng bên trong không có ai, liền không do dự mà bóp cổ Tạ Thời Minh… kết quả là vừa mở cửa ra thì đã thấy bên trong có vài chị gái.

Người đứng đầu, khí chất mạnh mẽ, ăn mặc chỉnh tề, tóc dài buộc gọn sau đầu, gương mặt trang điểm kỹ càng, xa cách, lạnh lùng… đúng chuẩn một chị gái sang chảnh, không dễ gần.

Mấy cô thư ký chào hỏi Thẩm Minh Châu, ông khẽ gật đầu, rồi đặc biệt chỉ vào Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh: "Hai đứa con trai của tôi.”

“Mua chút đồ ngọt và trà trái cây đem vào nhé.”

“Vâng, thưa sếp.”

…..

Chờ Thẩm Sơ cùng Tạ Thời Minh đi theo Thẩm Minh Châu vào văn phòng của ông, thì trong group chat ẩn danh nổi tiếng của Thẩm thị đã bắt đầu dậy sóng—

[ Có ai biết hai đứa trẻ mà tổng giám đốc mang đến hôm nay là ai không? Nhìn thì còn nhỏ tuổi, nhưng tôi nhớ rõ tổng giám đốc chỉ có một cậu con trai lớn như vậy thôi mà? Chẳng lẽ là… con riêng?!]
 
Back
Top Bottom