Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 40


Nhưng nói là không hoạt động cùng nhau, thực ra chỉ là phân họ ra hai khu vực, cố gắng cách xa nhau. Dù sao thời gian điều phối và sắp xếp cũng quá gấp, không thể hoàn toàn tách biệt được, chỉ có thể hạn chế để hai lớp ở cùng một chỗ.

Dù vậy thì cũng tốt, ít nhất không phải nhìn thấy mấy người khiến mình bực bội.

Không biết có phải vì trận hỗn chiến hôm qua hay không mà hôm nay, trong giờ hoạt động ngoài trời, lớp Hoa Hướng Dương 1 lại như bừng bừng khí thế đồng đội. Cả Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều giống như những “anh hùng” dẫn dắt tiểu đội giành được thắng lợi — những vết bầm trên mặt như là huân chương chiến thắng, khiến họ được chào đón và tung hô nhiệt liệt!

Thực ra là bởi trong các lần thi đua lớn nhỏ, dù Tề Nguyên Tư lớp 2 luôn xếp hạng hai sau Thẩm Sơ, nhưng cậu ta luôn không phục, suốt ngày kiếm chuyện gây sự.

Đã thế còn luôn nói lớp 2 mạnh hơn lớp 1, khiến người ta cực kỳ khó chịu!

Không ngờ lần này Tề Nguyên Tư lại đi bắt nạt người lớp họ, mà đánh nhau cũng thua Tạ Thời Minh – “lính mới” của lớp họ!

Thế là bọn trẻ lớp 1 cảm thấy vô cùng hả dạ… Không hổ danh là lớp 1, bây giờ có hẳn hai át chủ bài!

Thẩm Sơ không ngờ chỉ vì một trận đánh nhau mà mình lại được yêu thích đến vậy—

Vốn dĩ, vì vấn đề thân thế, vị trí của Thẩm Sơ ở trường vẫn luôn khá gượng gạo.

Giống như trước kia, cậu luôn không tránh khỏi việc bị người khác bóng gió nói này nói nọ, và chẳng có lý do gì để người khác chủ động thân thiết với cậu. Cho nên sau khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm, số người ở bên cậu cũng ngày càng ít đi…

Dĩ nhiên, không phải chỉ vì vấn đề thân thế.

Còn vì chính cậu đã vạch ra ranh giới, không muốn có quá nhiều liên hệ với Tạ Thời Minh.

Vì lòng tự tôn, nên cậu không cho phép mình cúi đầu…

Và ngoài những lý do đó ra, còn một nguyên nhân khác… Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ sực tỉnh, đang định tìm gì đó, quay đầu lại thì phát hiện—Ơ? Tạ Thời Minh đâu rồi? Sao không thấy nữa!



Vậy Tạ Thời Minh đã đi đâu?

Hắn đến lớp 2, chặn đường Tạ Tuấn Trạch.

“Là cậu đúng không?”

Trong một góc, Tạ Thời Minh chặn Tạ Tuấn Trạch lại, gương mặt âm trầm hiếm thấy.

“Cái gì là tôi?”

Tạ Tuấn Trạch mím môi, lùi lại một bước, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại, vẫn ngẩng cổ lên nhìn Tạ Thời Minh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Làm con nhà giàu rồi, thái độ cũng kiêu ngạo ra phết nhỉ?”

Tạ Thời Minh không để ý đến những lời nói đó, tiến lên một bước, mở miệng hỏi—

“Là cậu nói gì đó với Tề Nguyên Tư đúng không?”

“Nói gì là nói gì…”

“Chính là những lời cậu từng mắng tôi, không thì còn là cái gì?”

Tạ Thời Minh cao hơn Tạ Tuấn Trạch một chút, giờ lại đứng sát như vậy, dù còn nhỏ nhưng lại tỏa ra áp lực đáng gờm—“Nói xấu sau lưng, châm ngòi lý gián, chẳng phải toàn là mấy trò cậu hay làm sao?”

“Cậu tưởng tôi không biết gì à?”

“Trước đây tôi không muốn nói là vì tôi không rảnh quan tâm đến cậu, nhưng giờ cậu nghĩ tôi vẫn sẽ mặc kệ sao?”

“Cậu…”

Tạ Tuấn Trạch trừng mắt, cổ họng như bị nghẹn lại, nhưng vẫn không chịu thua, siết chặt nắm đấm, cao giọng phản bác: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?!”

“Cậu vốn là sao chổi! Là tai họa! Ai gặp cậu là người đó sẽ xui xẻo!”

Tạ Thời Minh: “Nếu tôi là sao chổi, là tai họa, vậy sao cậu và mẹ cậu còn ở lại nhà họ Thẩm? Sao không rời đi, trốn thật xa? Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây hai người còn muốn làm thân với tôi đấy?”

“Cậu—”

“Cậu tưởng tôi muốn chắc?!”

Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng cả mặt, vẫn ương ngạnh ngẩng cao đầu, nắm chặt hai tay: “Cậu đắc ý gì chứ! Chẳng phải chỉ là con nhà giàu thôi sao?! Nếu họ biết cậu có thể hại chết người, xem họ còn cần cậu không—”

“Cần chứ, sao lại không cần.”

Một giọng nói bất chợt cắt ngang lời Tạ Tuấn Trạch.

Tạ Thời Minh khựng lại, quay đầu nhìn—thì ra là Thẩm Sơ đã đến.

Câu đó của nhóc mập được nói ra cực kỳ chắc nịch, đi đến trước mặt Tạ Tuấn Trạch, đứng cạnh Tạ Thời Minh, hai tay chống nạnh: “Họ không cần anh ấy, chẳng lẽ cần cậu chắc?”

“Dù họ không cần anh ấy, cũng không có khả năng cần cậu đâu!”

“Cậu ghen ghét linh tinh cái gì thế? Buồn cười thật đấy!”

Một cái miệng bé tí mà líu lo như đọc vè.

Cuối cùng còn chốt lại một câu—

“Hơn nữa, họ cũng không thể không cần anh ấy, biết tại sao không?”

Nhóc mập hừ một tiếng: “Vì họ là người kế thừa chủ nghĩa xã hội! Không tin mấy trò mê tín vớ vẩn!”

Tạ Thời Minh: “…”

“Cái gì mà sao chổi, tai họa, toàn là nói bậy—”

“Không phải!”

Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng mặt phản bác, chỉ vào Tạ Thời Minh: “Nếu cậu ta không phải sao chổi, không phải tai họa, thì tại sao khi cậu ta được mẹ cậu mang đi, mẹ cậu lại chết? Sao bác tôi lại bị ung thư rồi cũng chết luôn?!”

“Cả việc ba tôi gặp chuyện, cũng đều do cậu ta hại!”

Câu cuối cùng, rõ ràng là đang trút giận vô cớ.

Thẩm Sơ thầm tặc lưỡi một tiếng, vừa định lên tiếng thì Tạ Tuấn Trạch lại nói tiếp—

“Cậu không phải cũng nên giống tôi sao?”

Thẩm Sơ…

A, đến rồi đây.

Lại là những lý do thoái thác như trước kia, lại muốn đến nữa à…

Thật ra bây giờ nhớ lại, ngay cả Thẩm Sơ đôi lúc cũng cảm thấy khó hiểu —

Tại sao trước kia mình lại quá để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế?

Cứ nhất quyết phải chứng minh bản thân, cứ phải so cao thấp... Tự mình vạch ra những ranh giới vô hình, đối với Tạ Thời Minh, lúc nào cũng muốn đuổi kịp hắn, như thể chỉ khi làm được như thế thì mới có thể chứng minh mình và nhà họ Thẩm giống nhau.

Cậu đặt Tạ Thời Minh vào vị trí “đối thủ”, không lúc nào không “chú ý” đối phương, chuyện gì cũng phải so đo một phen.

Không cam lòng, phản kháng…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 41


Hình như cậu thậm chí còn chưa nghĩ kỹ, đã lập tức đặt Tạ Thời Minh vào phe đối lập với mình.

Mà khi Tạ Thời Minh chưa ra tay xử lý một nhà Chúc Phương Trân, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Tạ Tuấn Trạch và mình là “một phe”, cả hai giống nhau—đều ăn nhờ ở đậu, đều nỗ lực hết sức để chứng minh bản thân mình không thua kém ai…

Ít nhất thì Tạ Tuấn Trạch vẫn luôn khiến cậu cho rằng như vậy—

Cậu ta nói mình hiểu cảm giác đó, chỉ cần địa vị thay đổi trong một sớm một chiều, tình cảnh trở nên khó xử, nếu muốn thay đổi hiện trạng thì chỉ có thể khiến bản thân ngày càng ưu tú, phải chứng minh rằng mình không thua kém ai, có vậy mới được người khác công nhận.

Tạ Tuấn Trạch còn nói, Thẩm Sơ và cậu ta giống nhau.

Cả hai đều nên phân rõ quan hệ với Tạ Thời Minh.

—Bởi vì nếu không có sự xuất hiện của Tạ Thời Minh, cuộc sống của Thẩm Sơ cũng sẽ không bị xáo trộn đến vậy, những điều tốt đẹp vốn có đều tan vỡ… Mà cuộc sống của cậu ta cũng vậy, vì Tạ Thời Minh mà trở nên chẳng ra gì.

Cậu ta nguyện ý làm bạn với Thẩm Sơ, họ có thể cùng nhau cố gắng.

Chưa nói đến chuyện khác, ít nhất có vài câu thật sự đã chạm vào lòng Thẩm Sơ.

Khi đó cậu đang trong thời kỳ hoang mang, cũng không biết nên nói với ai, mà đúng lúc đó lại có người sẵn sàng đưa tay ra, chẳng lẽ lại không nắm lấy? Huống chi Tạ Tuấn Trạch đúng là đã thể hiện được “thiện ý”.

Nhưng giờ nghĩ lại, cậu đúng là đồ ngốc!

Cậu ta rõ ràng vì tiếp cận Tạ Thời Minh không thành, nên mới quay sang tìm cách lôi kéo cậu!

Bởi vì Tạ Thời Minh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cậu ta và Chúc Phương Trân lấy một cái, nên Tạ Tuấn Trạch mới muốn lôi kéo cậu vào “mặt trận thống nhất”, chắc là thấy cậu vẫn được Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu yêu thương, nên muốn tìm người có thể nói giúp đôi lời.

Vậy nên Thẩm Sơ thấy rõ rồi.

Tính ra thì, sau lưng cậu, Tạ Tuấn Trạch không ít lần giở trò với Tạ Thời Minh.

Nghĩ lại, không cần Chúc Phương Trân yêu cầu, có lẽ ngay từ đầu Tạ Tuấn Trạch đã không muốn tiếp cận hay có quan hệ tốt với Tạ Thời Minh, vì cậu ta vốn dĩ không thể nhìn thấy Tạ Thời Minh sống tốt, cho nên khi tìm đến cậu mới có thể “chân thành” như thế.

Chỉ có cậu là ngốc nghếch, bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền…

Giờ lại như thế nữa—

Lịch sử sắp lặp lại!

Khi Tạ Tuấn Trạch định mở miệng nói tiếp, Thẩm Sơ lập tức đưa bàn tay mũm mĩm ra—

“Khoan đã!”

“Để tôi nói!”

Tạ Tuấn Trạch: “...?”

“Có phải cậu định nói, chính sự xuất hiện của Tạ Thời Minh đã cướp đi cuộc sống ban đầu của tôi?”

“Có phải cậu nghĩ, tôi cũng nên giống cậu, nên hận Tạ Thời Minh, nếu không có anh ấy, thì giờ tôi vẫn là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm, chứ không phải sống như bây giờ, ăn nhờ ở đậu?”

“Tôi...”

Tạ Tuấn Trạch trợn mắt, hoàn toàn không ngờ lời mình định nói lại bị Thẩm Sơ nói trước?!

Tạ Thời Minh cũng nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Sơ, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Sơ thở dài, lại nói tiếp: “Cậu có phải còn muốn nói, mẹ ruột của tôi—người thân thật sự của tôi—chết là do Tạ Thời Minh hại? Nên tôi không nên đứng về phía anh ấy, không nên nói giúp anh ấy…”

“Chẳng lẽ không đúng sao?!”

Tạ Tuấn Trạch chỉ tay về phía Tạ Thời Minh, như thể cuối cùng cũng nắm được “vũ khí” phản công—

“Người nào ở gần cậu ta cũng lần lượt gặp chuyện, cậu ta không phải sao chổi thì là gì?!”

“Còn nữa, tôi nghe nói ông bà ngoại của cậu cũng đột ngột gặp tai nạn xe rồi qua đời—”

“Vậy chẳng phải sao chổi và tai họa là tôi sao?”

“Cái gì?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, giọng nói không rõ là cảm xúc gì—

“Người mà mẹ tôi sinh ra là tôi, trước khi tôi chào đời, ông bà ngoại đã gặp tai nạn xe rồi mất, sau đó, mẹ ruột tôi vì đau khổ mà nhầm lẫn ôm nhầm con, dẫn đến sức khỏe suy kiệt rồi qua đời trong tiếc nuối…”

“Vậy chẳng phải sao chổi và tai họa là tôi sao?”

Tạ Tuấn Trạch há miệng, ngẩn người: “Cái đó...”

“Vậy nên cậu nói Tạ Thời Minh, chính là đang nói tôi.”

Thẩm Sơ nhìn thẳng vào Tạ Tuấn Trạch: “Thế thì… tôi giống cậu điều gì?”

Không hiểu sao, khi đối diện ánh mắt đó của Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch bất chợt lùi lại một bước.

Cậu ta vốn tưởng rằng so với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ chẳng đáng là gì, chỉ cần nói vài câu là lôi kéo được, nhưng bây giờ nhìn lại, lại có cảm giác bị Thẩm Sơ nhìn thấu, một cảm giác khiến cậu ta hoảng loạn không rõ lý do.

“Đừng có mà nghĩ đến chuyện chia rẽ người khác, hay mưu mô nào khác.”

Cái đầu nhỏ của Thẩm Sơ lại nghiêng sang một bên, đột nhiên đổi sang giọng điệu ngây thơ vô tội: “Cậu đoán xem, nếu tôi đi khóc lóc với ba mẹ tôi một trận, thì cuộc sống hiện tại của cậu và mẹ cậu có thay đổi gì không nhỉ?”

“Cậu có biết những lời cậu đang nói, tụi tôi có thể đi méc không?”

“Cậu… cậu…”

Tạ Tuấn Trạch trợn mắt không nói được lời nào, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy đứa bé trước mắt mình, dù thấp hơn nửa cái đầu, lại khiến cậu ta thấy sợ hãi, cảm giác hoảng loạn càng thêm rõ rệt…

Cuối cùng chỉ thốt được một câu—

“Các cậu không có bằng chứng!”

Đây là chuyện cần bằng chứng à?

Thẩm Sơ âm thầm bĩu môi, chắc Tạ Tuấn Trạch vẫn chưa hiểu ra rằng—việc bọn họ vẫn còn có thể ở lại nhà họ Thẩm, không phải vì chưa để lộ ý đồ gì, mà là vì giờ vẫn còn đang ở “đầu ngọn gió”, có dư luận gì ảnh hưởng đến Tạ Thời Minh thì sẽ không tốt.

Nếu không phải vì chuyện đó, thì Chúc Phương Trân sao lại có thể lợi dụng cơ hội này để đưa cậu ta vào Nam Hoành?.

Hơn nữa bà ta cũng khá khôn ngoan, biết “ an phận thủ thường”, không gây chuyện khác, nên vì Tạ Thời Minh, Tô Lạc Duyệt nhẫn nhịn được thì cứ nhẫn, mấy chuyện vặt ấy chẳng đáng nói, giống như đuổi ruồi vậy, cùng lắm chỉ là phiền phức một chút.

Chỉ sợ lòng người tham lam không đáy, hy vọng bọn họ sẽ luôn “an phận thủ thường”.

Thẩm Sơ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì cảm nhận được Tạ Thời Minh nắm lấy tay mình, nhưng hắn không nhìn cậu, mà quay sang nhìn Tạ Tuấn Trạch, gương mặt nhỏ nhắn không rõ cảm xúc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, rõ ràng từng chữ—
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 42


"Không có bằng chứng thì đúng là không có bằng chứng thật, nhưng có lúc cũng chẳng cần bằng chứng làm gì.”

Trải nghiệm trong quá khứ khiến giọng nói của Tạ Thời Minh luôn mang theo vẻ sắc bén: “Cậu có thể về nói với mẹ cậu rằng, cho dù tôi có là sao chổi, là tai họa đi nữa, thì nhà các người cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Tiền bán nhà cũ, bệnh tình của ba tôi, cùng những chuyện trước kia, tôi đều nhớ rất rõ.”

“Nếu bà ta không muốn bước theo vết xe đổ của Tạ Văn Dũng – đâm người rồi bỏ trốn, bị người ta tìm đến tận cửa, cuối cùng không thể hòa giải riêng mà bị ép đến mức ngồi tù – thì tốt nhất đừng làm chuyện thừa thãi. Nếu không thì…”

Tạ Thời Minh nhìn thẳng Tạ Tuấn Trạch, nghiêm túc nói: “Thì báo ứng của các người sẽ đến sớm hơn đấy.”

Nói xong, hắn chẳng thèm để ý xem Tạ Tuấn Trạch có biểu cảm gì, phản ứng gì, nắm tay Thẩm Sơ quay người bỏ đi.

Thẩm Sơ đi theo sau Tạ Thời Minh, đôi mắt dần trợn tròn vì kinh ngạc— tình huống gì thế này?

Chẳng lẽ những điều Tạ Tuấn Trạch nói là thật—ba của cậu ta, Tạ Văn Dũng, cuối cùng phải vào tù, còn mẹ con Chúc Phương Trân thì bị ép đến mức không thể ở lại huyện C nữa… Những chuyện này, thực sự có liên quan đến Tạ Thời Minh sao?!

Hắn đã làm gì? Thổi gió vào lửa? Gióng trống khua chiêng?

Vậy thì đúng là thổi gió mạnh thật.

Chậc chậc, tuổi còn nhỏ, đúng là không nhìn ra được.

Đúng là “không thể nhìn mặt mà bắt hình dong”…

Thẩm Sơ vừa đi theo Tạ Thời Minh, vừa suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc đã bị hắn kéo về lại lớp học, quay lại chỗ ngồi của hai người. Lúc này mấy đứa trẻ khác vẫn còn đang chơi ở ngoài, trong lớp chỉ còn hai người họ.

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ một cái, đột nhiên giơ tay lên xoa đầu cậu.

Thẩm Sơ: “?”

Làm gì thế?

Chỉ nghe thấy Tạ Thời Minh nghiêm túc nói: “Em không phải sao chổi, cũng không phải tai họa.”

Thẩm Sơ ngẩn ra một lúc, rồi nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh: “Thật à?”

“Thật.” Tạ Thời Minh trả lời không hề do dự.

Thẩm Sơ lại hỏi tiếp: “Tại sao?”

Tạ Thời Minh mím môi, nhìn Thẩm Sơ, có chút lúng túng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Nếu em là sao chổi, là tai họa, thì những từ đó chắc phải có nghĩa tốt đẹp.”

Thẩm Sơ cứ thế nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh chằm chằm, như thể đóng cột.

Nhìn đến mức khiến Tạ Thời Minh cũng hơi hoảng.

Hắn nghĩ một chút, đột nhiên buông tay Thẩm Sơ ra, như thể có chút dè dặt, lại mím môi, khẽ nói: “Tất nhiên, nếu em để ý… thì chúng ta có thể giữ khoảng cách…”

“Anh thấy em tốt sao?”

“Hả?”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu, hơi không phản ứng kịp.

Chỉ thấy Thẩm Sơ từ từ lại gần, rồi hỏi tiếp: “Anh cảm thấy… em rất tốt sao?”

Tạ Thời Minh chớp chớp mắt, khẽ “ừ” một tiếng.

Thẩm Sơ lại đờ người, mắt tròn xoe nhìn Tạ Thời Minh, sau đó như mới tiêu hóa được lời hắn vừa nói, khẽ ho một tiếng, quay đầu sang một bên, nghĩ một lát, đột nhiên như hiểu ra điều gì—

“Tạ Thời Minh, chẳng lẽ anh vẫn luôn cho rằng mình là sao chổi, là tai họa?!”

Lần thứ mấy gọi tên hắn rồi không biết…

Tạ Thời Minh cụp mắt xuống, sắc mặt thoáng trầm lại: “Chúng ta có thể giữ khoảng cách—”

“Á, sao thế?”

Sao cơ?

Tạ Thời Minh nghi hoặc ngẩng đầu lên, chẳng phải vừa nói rồi sao…

Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Thẩm Sơ lại ghé sát lại gần, đôi mắt tròn khẽ cong lên, khuôn mặt bầu bĩnh cười tươi như một con mèo con vừa chiếm được cá khô, đắc ý vô cùng, dùng giọng điệu cố tình đối nghịch hắn—

“Em không muốn!”

“Em thích ở cạnh anh cơ!”

Vừa nói, vừa dùng hai tay ôm lấy mặt mình, lại ghé sát hơn, thậm chí còn chu môi tiến tới—

“Anh ơi! Hun hun!”

“Chụt chụt, moa!”

Cảm thấy cậu tốt à, hahaha, thế thì càng có tự tin để “bắt nạt” hơn nữa!

Bây giờ Thẩm Sơ chẳng khác gì một con mèo lông xù đang vẫy đuôi, ngồi chễm chệ trên đống cá khô, tai tròn rung rung, cả ria mép cũng vui vẻ vểnh lên, hai cái móng vuốt mũm mĩm ngứa ngáy, muốn trêu đùa gì đó.

Mà Tạ Thời Minh chính là con chuột nhỏ bị cậu nhắm trúng—

Thực ra Thẩm Sơ cũng chẳng định làm gì ghê gớm, chỉ muốn trêu Tạ Thời Minh một chút thôi.

Kết quả là hơi bị “lên cơn”, chẳng nghĩ gì nhiều, liền hôn cái “chụt” lên má Tạ Thời Minh. Tiếng hôn vang rõ mồn một, không quá mạnh, nhưng sau khi hôn xong cả hai đều sững người.

Thẩm Sơ thì còn đỡ, hồi thần rất nhanh, móng vuốt mũm mĩm gãi cằm, coi như cậu vừa hôn một đứa trẻ đi.

À mà khoan, hắn vốn là trẻ con mà.

Chỉ là Tạ Thời Minh luôn cho người ta cảm giác trưởng thành quá sớm, chắc cũng do những chuyện hắn từng trải qua, thêm vào đó là từ năm bốn tuổi đã phải chăm sóc cho Tạ Văn Sơn, bị cuộc sống ép buộc nên không thể không trưởng thành trước tuổi.

Hầy, nên ấy mà, chỉ riêng cái vẻ “già dặn như người lớn nhỏ tuổi” của Tạ Thời Minh, trước kia sao cậu có thể không cảm giác nguy cơ chứ.

Mà lúc này Tạ Thời Minh làm sao thế? Sao trông như… bị đơ luôn rồi?

Hả?

Nhóc mập chớp mắt, nghĩ bụng: Không đến nỗi vậy chứ…

Chỉ bị chụt một cái thôi mà, đã đơ người rồi?!

Hahahaha!

Thẩm Sơ tỉnh lại rồi, cứ nhìn Tạ Thời Minh chằm chằm.

Sau đó cậu tận mắt thấy gương mặt nhỏ của Tạ Thời Minh bắt đầu ửng đỏ, rất nhanh liền đỏ rực cả mặt, cả người trở nên lúng túng, cuống quýt, thậm chí còn ngồi không yên, hiếm khi trông giống một đứa trẻ thật sự.

“Anh ơi, ngại à~?”

Kết quả là Thẩm Sơ còn cố tình hỏi tiếp.

Rõ ràng biết rõ mà còn hỏi, còn cố tiến sát lại—

Làm Tạ Thời Minh hoảng sợ, theo phản xạ mà ngả người về phía sau.

Thẩm Sơ thì lấy tay che miệng cười ngặt nghẽo.

“Ôi trời ơi, ngại gì thế~? Anh né xa hơn nữa đi, xem thử anh có thể né đi đâu nào~?”

Thẩm Sơ vừa nói, vừa chen sát lại, thân thể tròn tròn như bánh bao nhích lại gần Tạ Thời Minh, húc vai, huých tay hắn: “Đây gọi là giữ khoảng cách à? Là như thế này đúng không?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 43


Tạ Thời Minh: “……”

Hắn cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

“Em không sợ à?”

“Sợ gì cơ?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu: “Sợ anh sẽ hại em sao?”

“Anh thật sự nghĩ bản thân là tai họa và sao chổi à?”

Thì ra lúc nhỏ Tạ Thời Minh từng có suy nghĩ như vậy….

Nhưng nghĩ lại thì cũng đoán được — Tạ Tuấn Trạch mở miệng ra là mắng nhiếc Tạ Thời Minh, chắc hẳn cậu ta đã từng nghe không ít lời lẽ như vậy từ Chúc Phương Trân hay Tạ Văn Dũng. Có thể tưởng tượng được rằng từ nhỏ Tạ Thời Minh đã phải nghe nhiều câu nói độc miệng như thế.

Sống trong sự chửi rủa và ác ý, bên cạnh còn có người cha nuôi bị ung thư cần chăm sóc, mới bốn tuổi đã bị ép nghỉ học mẫu giáo, sau đó lại phải bôn ba đến thành phố B tìm người. Tuổi còn nhỏ mà đã trải qua biết bao chuyện…

E rằng suy nghĩ như vậy vẫn luôn đè nặng trong lòng Tạ Thời Minh.

Không biết khi Tạ Văn Sơn mất, Tạ Thời Minh có từng đổ lỗi cho bản thân không? Có từng nghĩ trong lòng rằng tất cả đều là do mình gây ra? Vậy nên sau khi được nhận về nhà họ Thẩm, cũng không dám thân thiết với người nhà họ Thẩm?

Nghĩ như thế thì cũng khó trách…

Khó trách hắn lúc nào cũng có cảm giác như đang ngăn cách với người khác, luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, như thể cố ý giữ khoảng cách với mọi người, nghĩ ngợi riêng một mình…

Thì ra không phải là không muốn tiến lên một bước, mà là không dám lại gần.

“Haiz.”

Thẩm Sơ chọc chọc vào má Tạ Thời Minh, ngón tay mũm mĩm chỉ vào chính mình:

“Em với anh sinh ra gần như cùng lúc đấy.”

“Nếu anh là tai họa thì em cũng là——”

“Em không phải.”

Tạ Thời Minh cau mày, lắc đầu nói.

Thẩm Sơ liền vỗ nhẹ vào đầu hắn một cái: “Thế anh là chắc? Chuyện này cũng đâu dễ phân định, nếu nghiêm túc mà tính thì bọn mình đáng lẽ đều không nên được sinh ra, như thế thì sẽ chẳng có những chuyện sau này.”

“Đến lúc đó cha nuôi của anh bị ung thư, cũng chẳng có ai chịu chăm sóc ông ấy.”

Tạ Thời Minh sững người.

Thẩm Sơ liếc sang nhìn: “Không có ai chăm sóc, tiền cũng bị lừa mất, cuối cùng cô đơn một mình, thảm lắm luôn đó.”

“Anh muốn vậy sao?”

“Anh…”

Tạ Thời Minh há miệng ra, lại bị vỗ thêm một cái vào trán.

“Được rồi, nghĩ nhiều làm gì!”

Thẩm Sơ chu miệng: “Thật không hiểu nổi anh suốt ngày nghĩ mấy chuyện đâu đâu, mau thanh tỉnh cái đầu đi!”

“Em tưởng chỉ có người ngu ngốc mới hay nghĩ luẩn quẩn, không ngờ người thông minh cũng thế…”

Thẩm Sơ thì thầm lẩm bẩm, còn Tạ Thời Minh lúc này đã lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt rồi nhìn sang hỏi: “Người ngu ngốc là ai?”

Thẩm Sơ: “……”

Không biết! Ai thèm quan tâm! Hừ!



Có lẽ là do cuộc trò chuyện hôm đó đã phát huy tác dụng, tóm lại thì sau đó không thấy Tạ Tuấn Trạch gây thêm chuyện gì nữa. Hơn nữa, Tề Nguyên Tư đang dưỡng thương ở nhà, cả tuần không đến trường mẫu giáo. Thế là mấy ngày còn lại, mọi thứ đều vô cùng yên ả.

Cứ như vậy cho tới ngày nghỉ cuối tuần.

Trước đó đã hẹn nhau cuối tuần về nhà cũ câu cá, nên sáng sớm Thẩm Sơ đã dậy, giục Thẩm Minh Châu nhanh đưa bọn họ quay về. Cậu muốn đi câu cá! Muốn “đại náo một phen”, “khiến người người chấn động”!

Ha, ha!

Cậu nhóc mũm mĩm chống nạnh, đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt vời “cá lớn trong tay, thiên hạ thuộc về ta” rồi~~~

Tuyệt quá đi!

Nhưng rất nhanh đã bị gõ đầu một cái—

Tô Lạc Duyệt bảo cậu đừng đứng trên ghế trẻ em, nhanh ngồi xuống.

“Dạ…”

Thẩm Dật quay đầu lại, làm mặt xấu với Thẩm Sơ, cười nhạo nói nhỏ:

“Vị thần Hy Lạp cổ đại cai quản chuyện câu cá còn chưa kịp phát huy đã bị chế ngự rồi sao? Ai bảo em kiêu ngạo, cúi đầu xuống nhìn đi, bụng nhỏ đã nhô ra rồi kìa.”

“Không có!”

Cậu nhóc mũm mĩm phát cáu, vừa hóp bụng vừa la: “Anh thì biết gì chứ, em có thiên phú câu cá đó!”

Thẩm Tùy cũng quay lại nhìn, ngạc nhiên:

“Em từng đi câu cá lúc nào thế?”

“Em…”

Thẩm Sơ nghẹn lời, rồi như nhớ ra gì đó, chống nạnh nói: “Em chơi trò chơi câu cá, được điểm cao lắm đấy!”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “……”

Hai người im lặng hai giây, rồi——

Thẩm Dật: “Anh chưa từng nghe câu nào đầy tự tin như vậy.”

Thẩm Tùy: “Em cũng thế.”

Sau đó đồng thanh——

“Phụt!”

Bị cười nhạo rồi…

Thẩm Sơ tức đến muốn giãy đạp, nghĩ bụng nếu không phải không thể nói ra, sao cậu phải lấy lý do này chứ! Nếu có thể kể hết những “chiến tích huy hoàng” trước kia của cậu, hù chết bọn họ cho coi!

“Nếu các anh không tin, thì chúng ta thi đi?”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy liếc nhau, rồi cùng nhìn Thẩm Sơ: “Thi thế nào?”

“Xem ai câu được nhiều cá hơn, cá to hơn!”

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt ở đằng trước cười tủm tỉm, còn nói——

“Còn thi ai câu cá to hơn à?”

“Đúng vậy, bé cưng, con không sợ con cá to quá kéo con xuống sông à?”

Thẩm Sơ: “……”

Có thể đừng phá đám được không?!

“Hay là mấy đứa cùng nhau tham gia, cùng nhau thi đi?”

“Nhưng mà nếu thua hay thắng thì phải có hình phạt và phần thưởng chứ, cái này phải nói rõ trước đã.”

Tô Lạc Duyệt nghĩ một lúc rồi vỗ tay: “Vậy thế này nhé, người thắng thì chỉ có một, còn bốn người thua thì mỗi người phải đồng ý một yêu cầu của người thắng, có thể làm giúp một việc hay gì đó, các con thấy thế nào?”

“Mẹ cũng muốn tham gia, nếu mẹ thắng, có thể yêu cầu Sơ Sơ và Minh Minh mặc váy không?”

Thẩm Sơ: “……”

Tạ Thời Minh: “……”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy ôm nhau bịt miệng cười ngặt nghẽo, đến Thẩm Sóc cũng quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế trẻ em, thầm nghĩ cũng hợp đấy. Mà cho dù không mặc váy, thì bộ đồ liền thân lần trước cũng được…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 44


Tuy nhiên, ngay sau đó, ánh mắt của Tô Lạc Duyệt cũng bắt đầu quét về phía họ.

Thẩm Sóc: “…”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “…”

Tự nhiên có cảm giác nguy hiểm, làm sao đây!

Thẩm Minh Châu đang lái xe, cuối cùng cũng cảm thấy ánh mắt của Tô Lạc Duyệt dừng trên người mình…

Thẩm Minh Châu: “……”

Ông cười gượng một tiếng, hạ giọng nói: “Cái đó… anh không tham gia có được không? Trình độ tuyển thủ chuyên nghiệp như anh mà ra sân thì bọn em còn chơi gì nữa, em nói có đúng không, bà xã thân yêu?”

Tô Lạc Duyệt chỉ tặc lưỡi một tiếng: “Ngày thường anh đi câu cá về, lần nào chẳng khóc còn nhiều hơn cười?”

“Lần này để anh mặc đồ con gái mà khóc!”

Thẩm Minh Châu: “…”

Trời ơi!

Ngay lập tức, mọi người như được thắp lên ngọn lửa chiến đấu!



Đến khi về đến nhà cũ, Thẩm Tùng Quốc đã chờ sẵn từ lâu. Tuy vẻ ngoài có vẻ “kiềm chế”, nhưng bên cạnh đã chuẩn bị đủ loại dụng cụ câu cá, hơn nữa lớn nhỏ đều có, đúng là tri kỷ đến kinh ngạc!

Thẩm Sơ chạy ùa tới kể lại chuyện cá cược, rồi hỏi Thẩm Tùng Quốc có muốn tham gia không?

“Nếu thắng thì được đưa ra một yêu cầu đấy ạ, ông nội cũng tham gia nhé?”

Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Thẩm Minh Châu, rồi lại nhìn Tô Lạc Duyệt, sau đó nhìn sang lũ trẻ, khẽ ho một tiếng, mặt nghiêm lại, có chút ngượng ngùng. Tham gia mấy trò kiểu này, cũng… quá là…

“Nếu cháu thắng, cháu muốn ông nội tối nay hát ru cho cháu ngủ!”

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đều sốc nặng!

Cưng à, con dám nói thật đấy…

Thẩm Tùng Quốc cũng…

Khoé miệng ông hơi co giật, hừ một tiếng: “Cháu mà đòi thắng được ông à?”

Nhóc mập nghiêng đầu: “Ông nội, ông câu cá giỏi lắm à?”

Thẩm Tùng Quốc lại hừ một tiếng—

“Tất nhiên là giỏi.”

Kết quả vừa đến chỗ câu cá, một ông lão có tuổi tác tương đương với Thẩm Tùng Quốc vừa thấy bọn họ xuất hiện liền cười ha hả nói: “Ông dắt cả nhà đi câu cá à? Có muốn tôi dời xa một chút không, kẻo lát nữa câu hết cá thì khổ.”

Mấy đứa nhỏ như Thẩm Sơ lập tức quay phắt lại nhìn—

Ông nội, ông nói ông câu cá giỏi lắm mà!

Nghe thế này thì chẳng giống chút nào?

Thẩm Tùng Quốc: “…”

“A! Thẩm Sơ!”

“Tạ Thời Minh—”

Cậu nhóc mũm mĩm còn đang nheo mắt nhìn Thẩm Tùng Quốc thì bất chợt nghe có người gọi tên mình và Tạ Thời Minh. Quay đầu lại, thì ra người đứng cạnh ông cụ vừa nói chuyện kia chính là hai anh em Tề Nguyên Tư và Tề Nguyên An, đã lâu không thấy!

Vậy vị này… là ông cụ nhà họ Tề?

Thẩm Sơ theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Minh Châu, thấy ông cũng đang nhìn mình, còn lén nháy mắt một cái.

Không phải chứ.

Chà chà, đúng là oan gia ngõ hẹp…

Chậc, ở trường học không gặp, không ngờ lại gặp ở đây.

Vết xước trên mặt Thẩm Sơ thì đã sớm khỏi rồi, nhưng thương tích trên mặt Tạ Thời Minh vẫn còn thấy rõ. Lúc mới đến nhà cũ, Thẩm Tùng Quốc đã chú ý đến và nghiêm mặt trách mắng Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt vì không nói với ông. Nghe nói do cháu trai nhà họ Tề gây ra, ông liền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không tốt.

Lúc này gặp mặt, hai ông cụ nhìn nhau, đùng đùng lửa giận, đúng kiểu “tia lửa b*n r* tứ phía”!

Mới gặp đã nói chuyện câu cá, không biết sao lại càng lúc càng náo nhiệt, cá cược giờ còn có cả ông cụ nhà họ Tề và hai anh em Tề Nguyên Tư cũng tham gia, nói thắng thì khiến bọn họ mời khách một bữa.

Vớ vẩn!

Là ai phải ai mời chứ?!

Chính cháu nhà ông bắt nạt cháu tôi trước!

Người nhà họ Thẩm liếc nhau một cái, thầm nghĩ, cược thì cược, ai sợ ai!

Tinh thần đồng đội bốc cháy!

Bên kia, quản gia Chu vừa cười vừa sắp xếp dụng cụ câu cá.

Thầm nghĩ, đã lâu không thấy lão gia nhà mình tinh thần phấn chấn như vậy.

Vì bên Thẩm Sơ đông người hơn, nên cuộc thi được tính cả theo từng cá nhân lẫn tổng đội, xem ai câu được nhiều cá và cá to hơn. Mọi người chia nhau ra, bắt đầu chuẩn bị.

Nhưng rắc rối cũng không ít, vì có nhiều người mới lần đầu câu cá.

Thẩm Sơ thầm nghĩ, chẳng lẽ vì lâu rồi không câu nên tay nghề thụt lùi? Sao nhìn đống dây câu rối như mớ bòng bong vậy! Cảm giác như buộc mấy ngón tay lại với nhau, giống như con mèo chơi cuộn len, càng gỡ càng rối, càng rối càng tức, a a!

Đang nghĩ thì nghe bên cạnh truyền đến vài tiếng cười.

Tề Nguyên Tư nhìn qua: “Này, nếu không biết thì sớm nhận thua đi.”

Thẩm Sơ không khách sáo mà trợn mắt—

Nói như thể cậu ta biết câu lắm ấy, xì!

Cậu chẳng qua là đang bị giới hạn thể chất thôi!

May mà có quản gia Chu làm “hướng dẫn viên ngoài sân”, chỉ dẫn từng người cụ thể, chẳng mấy chốc ai cũng chuẩn bị đâu vào đấy— mỗi người bên cạnh đều có một cái xô đựng cá câu được, nhưng Thẩm Sơ lại không chịu xài xô, mà đòi chậu to, nói sợ mình câu được nhiều cá to quá, xô nhỏ không đủ chứa.

Câu này khiến ông cụ nhà họ Tề bên kia nhướng mày, rồi nhìn sang Thẩm Sơ—

“Này nhóc, đầu thì nhỏ mà miệng thì to thật đấy.”

Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt, làm ra vẻ không hiểu: “Ông ơi, sáng nay cháu có đánh răng, vị chanh nha!”

Ông cụ nhà họ Tề: “…”

Đứa nhỏ này rốt cuộc là thông minh hay ngốc đây?

Cái đoạn video giám sát kia ông ta cũng đã cho người lấy về xem rồi, cái miệng nhỏ kia đúng là thao thao bất tuyệt, làm cháu ông ta tức điên lên. Mà đánh giá một cách công bằng thì đúng là cháu ông ta ra tay trước, nhưng cái miệng kia cũng không phải dạng vừa đâu.

Nghĩ tới đây, ông cụ nhà họ Tề thấy hơi bực mình, cháu ông ta thế mà lại cãi không lại người ta.

Thế là ông ta lại nhìn Thẩm Sơ hỏi—

“Nhóc con, thật sự là không hiểu hay giả vờ không hiểu thế?”

“Gì cơ ạ?” Thẩm Sơ chớp chớp mắt.

Ông cụ nhà họ Tề: “Ý ta là cháu còn nhỏ mà đã giỏi ‘nói khoác không biết ngượng’, thành ngữ này cháu có hiểu không?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 45


Tề Nguyên Tư lập tức quay sang nhìn, hơi ngẩng cằm, khẽ hừ một tiếng.

Chỉ thấy Thẩm Sơ lại chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm ông cụ nhà họ Tề.

Bên kia, Thẩm Tùng Quốc nhíu mày, vừa định mở miệng—

“Á!”

Thẩm Sơ chỉ vào ông cụ Tề: “Ông mắng cháu à?”

“Ta…”

“Ông sao lại có thể nói trẻ con như thế chứ, ông nội cháu không nói cháu như vậy đâu, chẳng lẽ ông cũng nói cháu ông như thế à?”

Thẩm Sơ líu lo không ngừng: “Ông như vậy là không tốt đâu, ông nói chuyện kiểu đó, sẽ không ai thích ông đâu, thật đấy!”

Ông cụ nhà họ Tề: “…”

Thẩm Tùng Quốc khẽ ho một tiếng, liếc ông già kia một cái, rồi quay sang nhìn Thẩm Sơ, hiếm khi dịu giọng, thậm chí còn có phần động viên: “Bảo quản gia Chu đổi cho cháu một cái chậu to hơn, lấy hên, biết đâu lại câu được nhiều cá.”

Ông cụ nhà họ Tề: “…”

Đây là đang châm chọc ai thế!

Bên kia, Thẩm Dật nhỏ giọng nói với Thẩm Tùy: “Những hoạt động kiểu này nên tổ chức nhiều vào.”

Thẩm Tùy: “Tại sao?”

“Để cùng đối ngoại chứ, em xem ông nội cũng bắt đầu trợn mắt nói dối rồi, anh không tin cái thằng nhóc mập đó câu được nhiều cá.”

Thẩm Tùy: “…Mấy câu đó anh đi nói trước mặt Sơ Sơ thử xem.”

Thẩm Dật: “Anh mới không đi!”

Thẩm Tùy nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu câu cá thua, anh nói xem nó có khóc không? Còn phải mời người đẩy nó ăn cơm, cái thằng Tề Nguyên Tư đó lại còn đánh nhau với A Minh, tuy xin lỗi rồi nhưng nhìn vẫn không phục lắm.”

Thẩm Dật nheo mắt lại.

“Còn anh nó là Tề Nguyên An, hình như cũng chẳng ưa gì anh?”

Thẩm Dật hừ một tiếng: “Hắn chẳng ưa ai hết, anh chỉ đẹp trai hơn hắn, được yêu thích hơn hắn, thế là hắn cứ luôn khó chịu với anh, suốt ngày đối đầu, giống hệt thằng em, hiếu thắng kinh khủng luôn— siêu dai!”

Nói đến đây, Thẩm Dật liền đập một cái “bốp” vào đùi Thẩm Tùy!

Thẩm Tùy: “…”

“Không thể thua được!”

“Nhất định không thể thua!”

Thẩm Dật nghiến răng, cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc—

“Nếu thua thì mất mặt biết bao!”

Thẩm Tùy cũng đập lại vào đùi Thẩm Dật, nhỏ giọng nói: “Bọn mình có thể dùng mưu.”

Thẩm Dật nhăn mặt: “Dùng mưu thế nào?”

“Với lại, em có thể đừng vừa bình tĩnh nói chuyện, vừa kích động vỗ đùi anh không?”

Kỳ quặc lắm luôn ấy!

Cũng khó mà không khiến người khác nghi ngờ em cố ý!

Chẳng qua vừa rồi anh đập em một cái thôi mà, thật là không coi ai ra gì!

Thẩm Dật liếc mắt lườm Thẩm Tùy, thấy Thẩm Tùy nhìn quanh một vòng, đột nhiên đặt cần câu xuống, đứng dậy—

“Ê? Em đi đâu đấy?”

“Đi dùng mưu!”



Phải nói là cá trong con sông này đúng là nhiều, là chỗ câu cá lý tưởng, nhưng không phải ai cũng có thể vào câu.

Chỗ mà Thẩm Tùng Quốc chọn cách nhà cũ không xa, là công viên lớn được xây riêng, bên trong có một con sông được bao quanh, cơ sở vật chất hạng nhất, còn có cả nhân viên phục vụ chuyên trách, dù bình thường cũng chẳng cần đến.

Bên phía bờ sông này có bóng cây, mọi người đều chọn chỗ này để câu cá. Còn phía bên kia thì phải đi vòng khá xa từ cổng công viên vào, lại nằm hướng nắng, ít cây cối che chắn, nên gần như chẳng ai qua đó.

Thẩm Tùy đi đâu thì chẳng ai biết, một lúc lâu sau mới quay lại.

Cùng quay về còn có cả quản gia Chu.

“Em rốt cuộc đi đâu thế?”

Thẩm Dật thực sự không nhịn nổi tò mò.

Bọn họ ở gần chỗ Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, nên động tĩnh bên này đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của Thẩm Sơ.

Thẩm Tùy thấy thằng nhóc mập mạp kia thò đầu ngó nghiêng nhìn sang bên này, liền giơ tay, từ phía sông quơ quơ về phía mình: “Làm phép thôi, cá ơi lại đây, cá ơi lại đây, tụ hết về đây nào… đại khái thế đó.”

Thẩm Dật: “…”

Em đang lừa trẻ con hay là đầu óc có vấn đề!

Thật cạn lời!

Bên kia, Thẩm Sơ gãi đầu, thầm nghĩ cái quái gì thế, anh ba có vẻ như bị bệnh…

Thôi kệ, tốt nhất vẫn là tập trung câu cá.

Rồi không hiểu sao, bên kia ban đầu nhà họ Tề câu được nhiều cá hơn, nhưng chẳng mấy chốc bên này cũng bắt đầu nhiều lên, đặc biệt là chỗ Thẩm Sơ, phao câu cứ lắc lên lắc xuống liên tục…

Há há!

Cậu biết ngay mà, cậu có năng khiếu câu cá!

Cậu nhóc mũm mĩm sung sướng không biết để đâu cho hết, mỗi lần phao nhúc nhích là gọi quản gia Chu ra giúp kéo cá lên, gọi “quản gia Chu” lia lịa, chăm chỉ vô cùng, khiến mọi người xung quanh không khỏi nhìn sang, bắt đầu sốt ruột—

Chuyện gì thế này?!

Thẩm Dật đá vào đùi Thẩm Tùy một phát: “Em làm phép là cho cái thằng nhóc mập đó đúng không?”

Thẩm Tùy “ồ” một tiếng, không thừa nhận: “Có lẽ tính toán sai nên đàn cá dồn hết về phía Sơ Sơ rồi.”

Thẩm Dật nheo mắt lại, nghĩ nghĩ rồi bỗng chợt hiểu ra—

“Em chắc là đã chạy sang bờ bên kia đuổi cá qua đây đúng không?!”

Giỏi thật đấy, còn tính toán không để cá chạy sang bên nhà họ Tề… Nhưng tại sao đàn cá lại chỉ bơi theo một hướng?!

Chắc chắn là Thẩm Tùy lén giúp thằng nhóc mập đó gian lận!

Thẩm Dật trừng mắt nhìn Thẩm Tùy.

Thẩm Tùy: “Anh cũng đâu muốn thấy nó khóc… gào khóc đúng không?”

Thẩm Dật bĩu môi: “Nó khóc… thì có liên quan gì tới anh chứ, anh chẳng quan tâm, thích làm gì thì làm.”

Vừa nói xong thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng “á”—

Quay đầu lại thì thấy Thẩm Sơ nhảy dựng lên, hoặc nói đúng hơn là bị cần câu kéo lên?

“Cá to! Là cá to đó!”

Thẩm Sơ kích động hét lớn, nhưng lúc này quản gia Chu lại không có ở đây, không biết đã đi đâu, cậu thì bé tí, kéo không nổi cái cần câu đang bị lôi về phía trước, bên cạnh Tạ Thời Minh cũng đến giúp, nhưng cả hai vẫn bị kéo lê đi.

Phải cá to cỡ nào chứ?!

Nếu câu được con này thì chẳng phải thắng chắc rồi sao?!

Bên kia, ba ông cháu nhà họ Tề lập tức căng thẳng nhìn chằm chằm qua bên này—
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 46


“Cẩn thận, giữ chắc vào!”

Tạ Thời Minh: “Xem có nhấc lên nổi không—”

“Em chỉ giữ chặt thôi cũng đủ mệt rồi đó!”

Cậu nhóc mũm mĩm vừa hét lên thì cảm thấy sau lưng có người tiến lại gần, sau đó một đôi bàn tay to lớn đầy nếp nhăn vươn tới, nắm lấy tay cậu và Tạ Thời Minh, cùng dùng sức, nhấc lên rồi hất mạnh ra—

Mượn sức đó, con cá to lập tức bay khỏi mặt nước!

Vèo—

Lúc này lưỡi câu cũng đứt luôn!

*Bốp!* một tiếng, con cá to rơi phịch xuống đất, quẫy đuôi vài cái, toàn thân bật nhảy loạn lên, cố hết sức trốn thoát khỏi số phận bị bắt! Vảy cá ướt nhẹp cà qua mặt đất, trông như sắp chuồn về sông vậy—

“A!!”

Cá sắp chạy mất rồi!

Tạ Thời Minh còn nhanh hơn cả Thẩm Sơ, lao tới trước, nhưng gần như đã muộn. Ngay lúc ấy, một bóng người nhảy ra, nhào thẳng lên con cá, gần như dùng cả tay lẫn chân mới ôm chặt được nó!

Bốp bốp—

Thẩm Dật còn ôm ngược, bị đuôi cá tát vào mặt mấy phát.

May là lúc đó quản gia Chu chạy tới, vội cầm vợt lớn chụp con cá lại.

Khi Thẩm Dật đứng dậy, người đã lem luốc ướt nhẹp, tóc dài buộc sau đầu cũng rối tung, khuôn mặt nhỏ bị quệt bẩn, dính cả bùn đất, còn có mùi tanh của cá, khiến anh ta ghét bỏ nhíu mày.

Thẩm Tùy đứng bên cạnh tặc lưỡi hai tiếng, hạ giọng nói thầm: “Còn bảo không quan tâm…”

Nhưng không để Thẩm Dật nghe thấy.

Thẩm Sơ cũng chạy tới bên này.

Thẩm Dật thấy vậy, giọng làu bàu đầy tức tối: “Này, nhóc mập, lần sau có thể tự mình đi bắt cá được không—”

“Anh hai giỏi quá! Cảm ơn anh hai nha!”

Nhóc mập hoan hô, ôm chầm lấy Thẩm Dật.

Thẩm Dật nghẹn họng không nói nên lời.

Thẩm Tùy đứng cạnh thấy vậy thì trợn mắt nhìn Thẩm Dật một cái—rõ ràng em cũng có công mà!

Thẩm Dật—ha ha, vậy thì em lên tiếng đi.

Dù sao thì anh ta cũng thấy hả dạ rồi.

“Khụ.”

Thẩm Dật tùy tiện xoa xoa đầu Thẩm Sơ, làm đầu cậu nhóc lắc qua lắc lại: “Coi như em thắng rồi đấy, nhớ là đều nhờ anh cả đấy, tới lúc đưa ra điều kiện thì—”

“Chính xác thì, không nên tính con cá này là do em trai cậu câu được nhỉ?”

Cái gì vậy!

Thẩm Sơ lập tức nghiêng đầu—là ai cứ phải moi chuyện ra nói vào lúc này thế !

Tề Nguyên An đứng bên: “Con cá đó rõ ràng là do cậu bắt được, nếu không thì nó đã lại chuồn về sông rồi.”

Tính cho Thẩm Dật thì vẫn còn đỡ hơn là tính cho Thẩm Sơ, vì Thẩm Dật chẳng câu được con cá nào…

“Hơn nữa vừa rồi Thẩm Tùy đi đâu thế?”

Tề Nguyên An nheo mắt nghi ngờ: “Có phải đã lén làm gì không?”

Thẩm Sơ liếc nhìn Thẩm Tùy: “Ơ?”

Vậy chuyện này có dính dáng đến anh ba thật à?

Thẩm Dật tặc lưỡi: “Cậu nói xem con cá đó có phải là dính câu em trai tôi không? Có phải là em ấy câu lên không?”

“Tề Nguyên An, chuyện này mà cậu cũng chấp nhặt à?”

“Chẳng có phong độ đàn ông gì cả.”

Tề Nguyên An bị nói đến mức sắc mặt hơi khó coi: “Cậu có phong độ đàn ông, mà còn để tóc dài!”

Thẩm Dật nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu, tôi thích thì tôi để!”

“Tất nhiên là không liên quan gì đến tôi, cậu thích để thì để, dù sao trong lớp người bị nói sau lưng cũng không phải tôi.”

“Họ nói gì sau lưng tôi? Nói gì hả?”

Tề Nguyên An nhìn Thẩm Dật, bĩu môi: “Cậu không nhận ra bọn con trai trong lớp chẳng ai muốn chơi với cậu à?”

Thẩm Dật mím môi: “Là vì bọn họ ghen tị với tôi!”

“Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ.” Tề Nguyên An khoanh tay hừ lạnh một tiếng.

Lông mày Thẩm Dật dựng thẳng lên—

“Tề Nguyên An, cậu muốn bị đánh à?!”

“Cậu mới là người muốn bị đánh! Ai sợ ai!”

Hai người tranh cãi rồi suýt lao vào đánh nhau, may mà Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt vội can ngăn, bên kia, ông cụ nhà họ Tề cũng gọi Tề Nguyên An quay lại, không khí lập tức trở nên căng thẳng và ngượng ngùng…

Trước đó còn nói nhà nào thua thì mời nhà kia ăn cơm, nhưng nhìn không khí giữ mấy đứa nhỏ bây giờ, còn ăn nổi gì nữa, đừng có chưa tới bữa mà đã biến thành gà chọi hết rồi.

Thẩm Sơ cũng đang trầm ngâm—

Cậu nhìn Thẩm Dật, trong đầu nghĩ: tóc dài của anh hai không phải là để chơi chơi, nhưng đúng là vì vậy mà bị bàn tán không ít, một cậu bé để tóc dài, người lớn có thể không nói thẳng, nhưng bọn trẻ thì chẳng ngại gì.

Có mấy đứa bé đã sớm có ý thức giới tính, trong nhận thức của chúng, con trai thì không để tóc dài.

Vậy nên Thẩm Dật để tóc dài, liền có vẻ kỳ quặc.

Mà kỳ quặc thì lại bị coi là “quái dị”.

Không biết trước mặt hay sau lưng Thẩm Dật, đã có bao nhiêu lời đồn thổi về anh…

Thẩm Sơ vừa nghĩ vừa vất vả ôm con cá đi về phía chậu nước, vừa nãy quản gia Chu đã đưa cả cá lẫn vợt cho cậu, hình như còn dùng gì đó làm con cá choáng váng, để cậu có thể ôm đi bỏ vào chậu của mình.

Dù sao chính xác mà nói, đây đúng là chiến lợi phẩm của cậu.

Nhưng không biết là do suy nghĩ quá nhập tâm hay sao, Thẩm Sơ nhất quyết không thừa nhận việc cái đuôi cá đã lê xuống đất, thậm chí còn bị cái đầu cá che lấp nửa mặt—kết quả là không thấy rõ đường, ước lượng sai khoảng cách tới chậu nước, lại đi quá thêm chút nữa, thế là bước chân này—

Ban đầu, với trọng lượng của Thẩm Sơ, nhiều nhất cũng chỉ khiến chậu nước bắn tung cả cá lẫn nước một chút.

Nhưng ai bảo cậu lại ôm theo con cá to làm gì.

Lại trùng hợp như vậy, đúng lúc bước chân giẫm trúng mép chậu—

Bốp!

Ào—

Cạch—

Cốp!

Kèm theo tiếng hét của Thẩm Sơ, khi mọi người nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì cậu nhóc mũm mĩm đã giống như một chú rùa nhỏ úp mai, bị cái chậu úp chặt lên người, còn bị đè thêm mấy con cá nữa, chân tay khua loạn, mãi không đứng dậy nổi… Giỏi thật đấy, ngày xưa có “bảo tháp trấn yêu”, giờ thì có “chậu nước úp nhóc mập”!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 47


Chậu nước kia đúng là vừa khít, vừa khít đến mức chỉ chừa mỗi đầu và tứ chi của Thẩm Sơ ra ngoài.

“Á! Cứu mạng!”

“Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!”

“Bé con sắp thấm gia vị rồi!”

Thẩm Sơ tức đến mức suýt bật khóc, rõ ràng thấy khóe miệng Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt còn đang cười!

Con ra nông nỗi này rồi, mà mọi người còn cười được!

Mãi mới lôi được Thẩm Sơ ra khỏi chậu, hai người lớn mới bắt đầu cảm thấy áy náy, chủ động thu dọn “tàn cục”.

Thẩm Tùng Quốc bảo quản gia Chu mang cho Thẩm Sơ một cái chăn lông, còn mình thì có phần lóng ngóng, không quen tay, cầm hai đầu chăn mà bắt đầu lau nước trên mặt Thẩm Sơ, lau từ tóc xuống, trông lúng túng vụng về đến tội.

Thẩm Sơ quấn chăn lông kêu la “nhẹ tay thôi”, còn lẩm bẩm chê ông nội vụng về.

Gan cũng to thật đấy nhỉ.

Thẩm Tùng Quốc hất chăn lên, nhìn chằm chằm nhóc mập.

Bỗng nhiên ông hắng giọng một cái, ra hiệu cho Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “?”

Thẩm Tùng Quốc lại “chẹp” một tiếng: “Lúc nãy cháu hứa với Tiểu Dật thế nào hả? Đừng quên con cá đó là ai giúp cháu kéo lên.”

“À…”

Thẩm Sơ kéo dài giọng: “Ông ơi, ông đang mặc cả với cháu đấy à?”

“Ông không muốn hát cho cháu ngủ à? Hay là ông không muốn dỗ cháu ngủ?”

“Ông không thích cháu, Không thương cháu đúng không?”

Thẩm Tùng Quốc chỉ cảm thấy mấy chữ “ông ơi”, “ông ơi” cứ văng vẳng bên tai, ong ong ong, lải nhải lải nhải, như một con ong mật bay loạn xạ quanh đầu mình, khiến ông vội vàng bịt miệng Thẩm Sơ lại: “Thôi được rồi, coi như ông chưa nói gì.”

Vừa buông tay ra, Thẩm Sơ đã nhe răng cười, mặt tròn xoe vui vẻ—

“Hi hi, được ạ!”

Thẩm Tùng Quốc: “…”

Đứa nhóc này, có khi thật sự cần bị đánh một trận?

Sự cố nhỏ này cũng đúng lúc cắt ngang chuyện vừa rồi, tạm thời cho qua.

Ông cụ nhà họ Tề chuẩn bị đưa hai đứa cháu về, ông ta không mang theo nhiều người, liền nói mình sẽ ra xe cất đồ trước, bảo hai đứa nhỏ ở lại thu dọn qua loa rồi đi sau.

Tề Nguyên An đang dọn dẹp thì cảm thấy trên đầu có bóng đổ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Thẩm Sóc.

Hắn ta theo phản xạ nói: “Là Thẩm Dật nói tôi nhỏ mọn trước!”

Thẩm Sóc: “Camera tôi xem rồi.”

Camera? Đang nói vụ đánh nhau lần trước à?

Tề Nguyên An nhíu mày: “Tôi xem rồi, lúc trước chẳng phải—”

“Tề Nguyên Tư với em trai tôi cũng đâu phải lần đầu tiếp xúc, căng thẳng với nhau cũng chẳng phải lần đầu, sao lần này lại ra tay trước? Còn lần trước ở văn phòng, em cậu nói mấy chuyện về A Minh, là nghe từ đâu?”

Tề Nguyên An sững người, do dự hỏi: “Ý anh là?”

Thẩm Sóc lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nhắc cậu chú ý một chút.”



Để lại Tề Nguyên An đứng đó ngẩn người, Thẩm Sóc quay người rời đi, liền gặp Tạ Thời Minh đang ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Một lớn một nhỏ đối diện nhau.

Tạ Thời Minh liếc nhìn hướng Thẩm Sóc vừa đi về.

Thẩm Sóc cũng nhìn về hướng Tạ Thời Minh định đi.

“Em cũng định đi tìm người à?”

Bên phía Thẩm Sơ không có quần áo thừa để mặc, may mà trong xe có áo sơ mi dự phòng của Thẩm Minh Châu, hắn liền đi lấy giúp, đưa đồ xong mới đi về hướng này, nhưng thấy hướng Thẩm Sóc vừa về thì hình như hắn không cần đi nữa?

Thẩm Sóc nhìn kỹ Tạ Thời Minh—em trai ruột của anh, bằng tuổi với Thẩm Sơ, nhưng khác với Thẩm Sơ, hắn ngày thường ít nói, không hẳn là trầm tĩnh, mà đúng hơn là trầm mặc, nhưng hoá ra vẫn luôn âm thầm để mắt đến tất cả?

Anh ấy ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Tạ Thời Minh.

“Có một số chuyện không cần em lo.”

Tạ Thời Minh sững người, mím môi lại.

“Trước đây anh từng nghĩ, cái gọi là ‘nhà’ cũng chỉ như thế thôi, nhưng bây giờ…”

Thẩm Sóc nhìn về phía không xa, thấy Thẩm Sơ đã mặc áo sơ mi của Thẩm Minh Châu, tà áo dài chấm đất, đang vung tay áo “vù vù vù” đuổi theo Thẩm Minh Châu, không biết ông lại trêu gì mà khiến cậu đuổi theo đánh như một con bướm trắng toát.

“Nhưng bây giờ, anh dần cảm thấy, ‘nhà’ là nơi có thể khiến em từ từ buông lỏng cảnh giác.”

“Không cần phải gồng mình lên nữa, không ai cần em ở tuổi này phải gánh vác gì cả, mà em cũng không cần thế.”

Lần đầu Thẩm Sóc nói mấy lời như vậy, giọng còn hơi gượng.

Nhưng khi Tạ Thời Minh rút lại ánh mắt nhìn Thẩm Sơ, quay lại nhìn anh, khẽ mở miệng gọi một tiếng “Anh cả”, Thẩm Sóc chợt ngây người, rồi mới phản ứng lại, gật đầu đáp: “Ừ.”

“Thẩm Sơ sẽ bị đưa đi sao?”

Tạ Thời Minh đột nhiên hỏi.

Thẩm Sóc sững lại một chút, rồi không nhịn được mà quay đầu nhìn “con bướm trắng mập” kia.

Thẩm Dật hình như vẫn còn giận, mặt nhỏ lạnh tanh, còn con bướm trắng kia thì xòe tay áo bay đến, đâm thẳng vào bụng Thẩm Dật, làm anh ta không rảnh giận nữa, chỉ biết tức tối đuổi bắt nó.

Từ chỗ này còn nghe rõ tiếng cười lanh lảnh của nhóc mập.

Thẩm Sóc thu hồi ánh mắt, mím môi, thấp giọng nói: “Nhà họ Thẩm vẫn đang tìm người thân của Sơ Sơ.”

“Nếu Sơ Sơ còn người thân trên đời…”



Cuối cùng Tạ Thời Minh cũng không nói gì, cùng Thẩm Sóc quay lại thu dọn đồ đạc để về. Lần đi câu cá này, con cá cuối cùng quả là “công thần”, giúp Thẩm Sơ thắng hoàn toàn.

Trên đường về, Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt liên tục hỏi Thẩm Sơ muốn đưa ra yêu cầu gì, muốn họ làm gì—

“Đã chơi là phải chấp nhận thua, bé cưng con giỏi nhất!”

“Hôm nay con là lão đại, muốn chúng ta làm gì cũng được.”

Những người khác cũng gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng đều nghĩ—nhóc mập này đừng nói là muốn nhân cơ hội này “tạo phản” nha?

Không phải là không có khả năng.

Đặc biệt là Thẩm Tùng Quốc, lúc này mặt ông đã cứng đờ…

Chỉ nghe Thẩm Sơ cười khúc khích, vỗ tay, giọng vui vẻ: “Vậy thứ hai tuần sau ông nội có thể đến trường mẫu giáo của tụi cháu không?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 48


“Cô giáo Tiểu Hoa bảo thứ Hai tuần sau sẽ có hoạt động từ thiện, bọn cháu sẽ cùng nhau nấu ăn, còn phụ huynh thì giúp một tay, nấu xong sẽ đem phần ăn đó tặng cho mấy bé chó mèo bị bỏ rơi. Cháu muốn ông nội đi cùng, ông nội, có được không ạ?”

Thẩm Tùng Quốc sững người: “Nấu ăn rồi tặng cho chó mèo?”

“Vâng ạ, đều là món mà mấy bạn chó mèo ăn được thôi. Cô Tiểu Hoa bảo dễ làm lắm, chỉ thế này thế này, cô còn bảo dạo này có nhiều người bỏ rơi thú cưng lắm, nên muốn bọn cháu trải nghiệm thử việc chăm sóc động vật khổ cực như thế nào.”

“Ông nội đi nha đi nha!”

Thẩm Tùng Quốc còn chưa kịp lên tiếng, thì giọng Thẩm Minh Châu đã nhanh chóng chen vào để tạo cảm giác tồn tại——

“Bé cưng, sao không mời ba đi cùng?”

Giọng còn hơi chua chua.

Thẩm Sơ chớp chớp mắt: “Nhưng ba à, lúc nãy ba bảo con mặc áo sơ mi của ba trông giống như mặc váy, nên con muốn nhìn ba mặc váy thử xem, ba mặc váy cho con xem được không?”

Thẩm Minh Châu: “…”

Lúc nãy đúng là không nên mở miệng mà!

A a a!

Thẩm Sơ nói xong, lại đưa mắt nhìn về phía ông nội, Thẩm Tùng Quốc còn chưa kịp nghĩ xem vụ con trai bị bắt mặc đồ nữ phải giải thích như thế nào thì đã vội vàng gật đầu đồng ý với yêu cầu vừa rồi của Thẩm Sơ, gật nhanh đến mức như sợ nhóc mập đổi ý.

Mà không chỉ đồng ý nhanh, lúc này trong ngực ông còn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Như thể có một con mèo nhỏ đang cọ cọ, lăn lộn, không cọ ai khác, chỉ cọ mình ông, khiến Thẩm Tùng Quốc suýt thì muốn gọi con trai qua xem thử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, chắc giờ thằng con cũng chẳng nghe lọt tai.

Nạn nhân đầu tiên đã xuất hiện.

Những người còn lại, ngoài Thẩm Tùng Quốc và Tô Lạc Duyệt, thì Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều đang nhìn chằm chằm Thẩm Sơ.

Cậu nhóc mũm mĩm ho nhẹ một tiếng, lấy giọng, rồi mới tiếp tục mở miệng——

“Còn mấy người còn lại…”

Mọi người căng thẳng: “Sao cơ?”

Thẩm Sơ kéo dài giọng: “Thì, cái đó… con chưa nghĩ ra, để bao giờ còn nghĩ ra rồi nói tiếp nhé.”

Biết là đang treo ngược ruột gan người ta, Thẩm Sơ nói xong còn tặng kèm thêm một tiếng——“Hi hi.”

Thật là cợt nhả

Đến cả Tô Lạc Duyệt cũng thấy đứa nhỏ này chắc cũng đến lúc phải “dạy dỗ” một trận rồi.

Thật ra thì Thẩm Sơ cũng không định làm khó ai, trừ chuyện nói với ông nội ra, còn lại đều là chọc mọi người chơi thôi, huống hồ con cá cuối cùng là nhờ Thẩm Dật giúp bắt được, còn có Thẩm Tùy, hình như cũng nhờ anh ba giúp đỡ?

Nên Thẩm Sơ cũng không định làm khó mấy anh.

Ai, ai biểu cậu tốt bụng như vậy chứ.

Nhưng mà chưa cần nói vội, cũng đâu gấp, hề hề.

Đang nghĩ thì Thẩm Sơ cảm thấy có người đến gần——

Không cần nhìn cũng biết là ai.

Ngay bên cạnh cậu có một cái ghế trẻ con, rõ ràng là Tạ Thời Minh rồi.

Cậu nhóc mũm mĩm quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu——

Làm gì đó?

Rồi cảm thấy Tạ Thời Minh hình như đang lấy can đảm gì đó.

Hồi lâu mới do dự mở miệng: “Em gọi anh là anh…”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, đúng vậy, hồi mới về là muốn chọc hắn một chút nên gọi, rồi quen luôn.

Sao thế nhỉ?

“Vậy anh… anh…”

Trời ơi!

Chưa từng thấy Tạ Thời Minh nói lắp như vậy luôn, rốt cuộc định nói gì thế?

Thẩm Sơ vừa định giơ tay gõ trán Tạ Thời Mình một cái thì nghe Tạ Thời Minh cuối cùng cũng nói tiếp——

“Em là… em trai anh, vậy anh nên gọi em là… Bé cưng? Hay là Sơ——”

“Hả?!!”

Tạ Thời Minh còn chưa nói hết câu, đã thấy Thẩm Sơ phản ứng cực mạnh, trợn tròn mắt, còn dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, trông như thể “trời sập đất nứt” mà nhìn hắn——

“Trời đất linh thiêng ơi, Tạ Thời Minh, anh vừa gọi em là gì cơ?!!”

Tạ Thời Minh: “…”

Ngoài tài xế đang lái xe, tất cả mọi người trên xe bảo mẫu đều quay đầu nhìn——

Làm gì vậy?

Nhóc mập bị chập mạch hay phát điên rồi?

Ai hiểu nổi tâm trạng của Thẩm Sơ bây giờ chứ!

Tạ Thời Minh! Vậy mà lại gọi cậu là bé cưng?!

Trời ạ!

Thế giới này phát điên, hay là chính cậu phát điên rồi?!

---

——Mẹ tui đã! Ba ngày! Không đánh tui ~

——Tạ Thời Minh đã! Nửa tiếng! Không thèm để ý tới tui~

Thẩm Sơ vênh mặt nhỏ lên chạy theo Tạ Thời Minh nói luyên thuyên, nhưng Tạ Thời Minh chỉ “ừ ừ à à”, chẳng mở miệng nói gì khác, trông như rơi vào trạng thái tự kỷ, còn trầm mặc hơn mọi khi nữa.

Nhưng mà, phản ứng lúc nãy của cậu lớn vậy, có thể trách cậu sao?!!

Ai mà ngờ Tạ Thời Minh cũng đột nhiên muốn gọi tên thân mật của cậu…

Còn vừa mở miệng đã là “bé cưng” nữa chứ…

Hù chết cậu rồi!

Với lại, từ sau khi trở về, đôi lúc Thẩm Sơ vẫn còn phân biệt không rõ Tạ Thời Mình quá khứ và hiện tại.

Ai bảo Tạ Thì Minh từ bé đến lớn luôn là kiểu ít nói, đột nhiên nói mấy lời kiểu đó, khác gì đầu bị lừa đá chứ, nhất là còn nói với cậu nữa…

Thẩm Sơ không nhào đến véo mặt hỏi có bị k*ch th*ch gì không, đã là tốt lắm rồi.

Mà nói mới nhớ, Tạ Thời Minh sao lại đột nhiên muốn gọi tên thân mật của cậu chứ?

Không phải thật sự bị k*ch th*ch gì đấy chứ?

“Anh ơi, anh nhìn em cái đi, anh muốn gọi em là gì cũng được mà.”

Thẩm Sơ ôm mặt tròn nhỏ, nghiêng đầu lại gần Tạ Thời Minh, mặt cười tít mắt: “Anh à, có phải anh thật sự rất thích em không, ui da, thích em thì nói thẳng ra đi, chuyện bình thường thôi mà, dù sao em cũng người gặp người thích, hoa thấy hoa nở~”

“Anh thấy em là mặt dày vô liêm sỉ thì có.”

Thẩm Dật vừa tắm xong đi ra, liền véo lấy má bánh bao của Thẩm Sơ, cái mặt mũm mĩm bị véo đến mức biến dạng.

“Ái da!”

Thẩm Sơ tức giận đấm Thẩm Dật.

Nhưng cú đấm của nhóc mập không có tí lực nào, lại toàn bị Thẩm Dật né được, không những né được mà còn chê cậu là nhóc mập hình quả trứng, chẳng linh hoạt chút nào, khiến Thẩm Sơ tức muốn bốc khói.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 49


“Anh hai, anh không vui thì liền bắt nạt em!”

Thẩm Dật khựng lại: “Em làm sao biết anh không vui?”

Vừa dứt lời, anh ta nghiêng đầu —

“Anh đâu có không vui!”

Ở phía sau, Thẩm Tùy giơ hai tay bắt chéo trước ngực thành một dấu “X” to đùng, ra hiệu — tin anh ấy cái quỷ.

Nhưng Thẩm Dật cứ cứng miệng nói mình không buồn bực gì cả, cũng không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này, nếu không thì chỉ cần có dấu hiệu là sẽ nhào tới véo mặt tròn của Thẩm Sơ, khiến cho Tạ Thời Minh cũng không có biện pháp để tự kỷ.

“À đúng rồi, hoạt động hôm thứ Hai ấy, học sinh tiểu học cũng tới giúp, hai anh có đến chỗ em không?”

Thẩm Sơ lại gọi với theo Thẩm Sóc vừa bước ra khỏi thư phòng: “Còn anh cả nữa, học sinh cấp hai không thể đến sao?”

Thẩm Dật khoanh tay lại, đúng là bên tiểu học có thông báo chuyện này, nhưng ai mà biết đến lúc đó sắp xếp sẽ thế nào, hơn nữa việc bọn họ cần làm cũng khác nhau, chia việc khác nhau, chắc gì đã gặp nhau?

“Em còn muốn gọi cả anh cả, dù anh cả có thể đến, nhưng em không sợ ông nội mắng à?”

Anh cả là học sinh cấp hai đấy! Mà quan trọng nhất là gì?

Đương nhiên là học tập rồi!

Hơn nữa hôm đó ông nội cũng đến... tuy hiện tại ông nội đã nới lỏng sự “quản lý” với bọn họ, quy củ ở nhà cũ cũng thay đổi khá nhiều, nhìn chung là khiến bọn họ nhẹ nhõm hơn, nhưng yêu cầu ở một số phương diện vẫn không có gì thay đổi.

Ví dụ như học tập, nghiêm khắc rèn luyện bản thân v.v…

Tóm lại là thả lỏng thì được, nhưng buông thả thì không, giải trí có thể, nhưng không thể lơ là chuyện học hành, mà muốn giải trí thì càng phải hiểu rõ là phải làm xong việc của mình trước, chứ không thể vì muốn chơi mà lỡ dở việc khác.

Thế nên dù cấp hai học không quá căng, nhưng cũng chẳng nhàn rỗi gì, thời gian chẳng dư dả bao nhiêu, làm sao anh cả có thể đến được, thằng nhóc mập này hỏi bằng thừa.

Quả nhiên thấy Thẩm Sóc xoa đầu tròn của Thẩm Sơ rồi nói: “Không có thời gian.”

“Nhưng có thể lén đến.”

Cạch…

Thẩm Dật há hốc miệng, gì vậy? Anh ta vừa nghe thấy gì?!

Anh cả mà cũng nói là “lén đến”?!

“Vậy anh cả có thể đến vào giờ nghỉ giữa tiết.”

Lúc này Tạ Thời Minh cũng mở miệng: “Hình như cấp hai có tiết nghỉ 20 phút, khoảng thời gian đó khá dài.”

Chiếc cằm đã rơi xuống đất của Thẩm Dật còn chưa kịp gắn lại, lại tiếp tục rơi rớt từng mảnh —

Gì cơ? Anh ta vừa nghe thấy gì?!

A Minh gọi “anh cả”?!

Từ bao giờ vậy? Thế còn “anh hai” và “anh ba” thì sao?!

Ngay cả Thẩm Sơ cũng quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, trong đầu nghĩ: Trước khi mình về, Tạ Thời Minh từ khi nào bắt đầu gọi Thẩm Sóc là “anh cả” vậy? Hình như trước kia không gọi sớm như thế mà? Sao lần này lại gọi nhanh thế?!

Hơn nữa lại không phải kiểu gọi “anh cả” vì phép lịch sự, mà như kiểu “thật sự công nhận” vậy.

Là có gì đó thay đổi sao?



Đến thứ Hai, mẫu giáo náo nhiệt bất thường.

Vì hôm nay có hoạt động, nên hầu hết thời gian họ không phải làm việc gì “nghiêm túc”, chủ yếu là chơi, hoặc có thể nói là học và thu nhận kiến thức trong lúc chơi, nói chung là từ lúc bước vào trường đã cảm nhận được bầu không khí sôi động, rộn ràng.

Địa điểm đã được bày biện xong, học sinh tiểu học sẽ đến muộn hơn một chút.

Bọn trẻ mẫu giáo chủ yếu phụ trách gắt rau, rửa rau v.v., còn cắt rau thì phải nhờ người lớn giúp.

Nói thật thì Nam Hoành đúng là “giàu không nhân tính”!

Ngoài bí đỏ, cà rốt, khoai lang, dưa chuột, rau xanh và mấy loại rau củ mà chó mèo cũng ăn được, thứ được chuẩn bị nhiều hơn rau lại là các loại thịt, ví dụ như ức gà, thịt vịt, thịt bò v.v… thậm chí còn có trái cây!

Thẩm Sơ cảm thấy, tuy nhìn bề ngoài thì Tạ Thời Minh không có biểu hiện gì, nhưng hình như vừa rửa rau vừa đang hoài nghi cuộc sống thì phải.

Cũng phải thôi.

Nói thật thì chỉ ở Nam Hoành mới có chuyện như vậy, chứ những món đồ chuẩn bị cho chó mèo ăn thế này mà đem ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta chửi chết — bởi vì đồ ăn này còn ngon hơn đồ ăn cho người ấy chứ.

Thẩm Sơ đưa tay xoa đầu Tạ Thời Minh, thấy tròn, bèn vỗ một cái.

Vỗ xong liền ngẩng đầu lên nhìn ông nội đang đứng cạnh, để thể hiện sự bất mãn, cậu bé cố tình nhíu đôi lông mày nhỏ xíu lại, rồi chìa ngón tay mũm mĩm chỉ về phía quản gia Chu đang làm việc đằng kia — ông xem người ta kìa!

Thẩm Tùng Quốc cũng nhíu mày, trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó: “Nếu trong đống rau này có sâu thì sao…”

Nhóc mập không nói nên lời, lại chỉ về phía một giỏ rau to tướng bên cạnh —

“Tuy gọi chung là rau, nhưng rau xanh thì ít lắm ạ!”

Nhà họ Thẩm là gia tộc lâu đời, ông nội của cậu lúc còn trẻ cũng là một thiếu gia mà, ôi chao.

Thẩm Sơ lắc đầu bất lực, vừa định nghĩ xem có nên tìm việc khác cho ông nội làm không, thì chợt nghe bên cạnh có một trận xôn xao, quay đầu nhìn thì ra là phụ huynh lớp bên cạnh đến.

Nhìn cách ăn mặc thì chẳng khác nào đang chuẩn bị tham gia một sự kiện thảm đỏ.

Sau đó, Tề Nguyên Tư — rốt cuộc cũng quay lại mẫu giáo — liền chạy ào qua hét thật to một câu: “Mẹ ơi!”

À, là mẹ của Tề Nguyên Tư à?

Thảo nào ăn mặc như ngôi sao.

Người ta đúng là ngôi sao mà.

Tên là gì ấy nhỉ?

Thẩm Sơ xoa cằm, dựng tai lên lắng nghe tiếng bàn tán xung quanh, cuối cùng cũng bắt được cái tên ấy —

À nhớ ra rồi, tên là Chung Uyển.

Cô này với Tô Lạc Duyệt xuất đạo gần như cùng thời, diện mạo phong cách na ná nhau, con đường phát triển cũng giống giống, nhưng phương diện nào cũng kém hơn một chút. Sau nghe nói Tô Lạc Duyệt gả vào hào môn, chưa bao lâu thì Chung Uyển cũng gả vào hào môn…

Điểm khác biệt duy nhất là: Tô Lạc Duyệt từng rút khỏi showbiz 5 năm, còn Chung Uyển thì chưa từng rời giới. Đáng tiếc là sau khi Tô Lạc Duyệt tái xuất, lại tham gia cùng một chương trình giải trí với cô ta, độ nổi tiếng lại vượt mặt cô ta.

Thế nên từ trước tới nay, nhắc đến Tô Lạc Duyệt thì kiểu gì cũng kéo theo Chung Uyển, mà nói đến Chung Uyển thì chắc chắn cũng nhắc đến Tô Lạc Duyệt.

Hai người này đúng là “kỳ phùng địch thủ”.

Thẩm Sơ thầm nghĩ, may mà mẹ cậu không đến, chứ không thì nếu hai người này mà gặp nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
 
Back
Top Bottom