Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 30


“Anh trai cũng đi cùng nhé.”

Chưa đợi Thẩm Tùng Quốc trả lời, Thẩm Sơ đã quay đầu nhìn Tạ Thời Minh, còn kéo tay hắn, hào hứng giới thiệu: “Anh biết không, câu cá vui lắm á! Ba mỗi lần đi một chuyến về hoặc là cười toe toét, hoặc là khóc rưng rức, thần kỳ lắm luôn!”

“Em từ lâu đã muốn thử một lần—”

“Ê khoan khoan, cái gì mà ba lúc về không cười thì khóc hả?”

Thẩm Minh Châu dở khóc dở cười, cái gì mà “từ lâu”, con mới mấy tuổi thôi mà, bé cưng!

Thẩm Sơ không để ý tới Thẩm Minh Châu, lại kéo thêm Thẩm Dật, Thẩm Tùy, rồi cả Thẩm Sóc ra chào hàng. Trước kia có lần cậu từng câu được con cá to nhất, lần này quyết tâm mang hết bọn họ đi để thể hiện tay nghề, ha ha!

Chào hàng xong, cậu lại quay sang nhìn Thẩm Tùng Quốc.

“Ông nội, ông đi cùng tụi cháu nhé?”

Được rồi, lần này còn thêm chữ “tụi cháu” nữa kìa.

Thẩm Tùng Quốc thỉnh thoảng cũng sẽ đi câu cá, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc dẫn mấy đứa nhỏ theo. Đó là việc ông chưa từng làm, nên trong chốc lát có hơi sững người. Nhưng khi đối diện với ánh mắt long lanh của Thẩm Sơ, lúc ông hoàn hồn lại thì đã vô thức gật đầu, còn nói thêm—

“Vừa hay gần đây có chỗ câu cá.”

Nói xong, liền thấy nhóc tròn tròn kia hô to một tiếng mừng rỡ.

“Hay quá! Ông nội tuyệt nhất!”

“Vậy nghỉ hè tụi cháu sẽ qua tìm ông nhé!”

Thẩm Sóc bọn họ cũng gật đầu, hoàn toàn không phản đối, thậm chí còn có vẻ hơi mong chờ. Trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tùng Quốc, còn sáng rực lên chưa từng có. Nhưng so với Thẩm Sơ “bộc lộ” ra bên ngoài, mấy người họ đều có vài phần “nội liễm”.

Nhưng Thẩm Tùng Quốc cũng nhìn ra được.

Không hiểu sao, ông cũng bắt đầu chờ mong.

Sau khi “hiệp nghị” được ký kết, đến lúc chia tay, Thẩm Tùng Quốc và quản gia Chu cùng ra cửa tiễn cả nhà họ rời đi. Thẩm Sơ được Tô Lạc Duyệt nắm tay, trước khi lên xe còn ngoái lại nhìn Thẩm Tùng Quốc một cái.

Thẩm Tùng Quốc vừa định hỏi sao vậy, thì thấy cậu bé giơ tay lên, đưa ra trước miệng “mua” một cái rồi vẫy tay: “Ông nội, tạm biệt nha, lần sau gặp lại!”

Thẩm Minh Châu và mọi người cũng lần lượt nói lời tạm biệt rồi mới lên xe rời đi.

Chờ chiếc xe đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy khói xe nữa, Thẩm Tùng Quốc vẫn chưa thu hồi ánh mắt, bất chợt mở miệng: “Ông có nghe thấy không?”

Quản gia Chu: “?”

Thẩm Tùng Quốc hôm nay như bị mắc “chứng ho khan”, lại ho một tiếng rồi nói tiếp: “Cái câu nhóc đó nói ấy, bốn chữ.”

Quản gia Chu: “Tạm biệt nha?”

Thẩm Tùng Quốc: “……”

Ông trừng mắt nhìn quản gia Chu: “Ông tua ngược lại cho tôi, bao nhiêu tuổi rồi mà trí nhớ kém thế!"

“Lão gia, ngài cũng bảo tôi già rồi…”

Thì trí nhớ kém cũng là bình thường mà?

Thấy Thẩm Tùng Quốc lại định trừng mắt, quản gia Chu vội cười xòa nói: “Tôi biết rồi, là câu tiểu thiếu gia Sơ Sơ khen ngài đúng không.”

Lúc này Thẩm Tùng Quốc mới hài lòng gật đầu, nhưng ông lại ngập ngừng đưa tay lên miệng làm động tác ban nãy của Thẩm Sơ: “Nhưng động tác đó là gì vậy? ‘Mua’? Thằng nhóc tưởng tôi là mẹ nó chắc?”

Quản gia Chu vừa buồn cười vừa bất lực: “Lão gia, đó là hôn gió, tiểu thiếu gia đang tạm biệt ngài bằng cách gửi một nụ hôn gió đó.”

Nói xong, không thấy Thẩm Tùng Quốc phản ứng gì, quản gia Chu quay lại nhìn thì thấy ông xoay người một cái, “chứng ho khan” không thể nào cứu vãn được nữa, đành quay lưng về phía quản gia Chu, cố nén tiếng cười, dùng tiếng nói che giấu cảm xúc: “Cái thằng nhóc này, chẳng biết lớn nhỏ gì cả!”

“À đúng rồi, lão Chu, cháu trai ông có đối xử với ông vậy không?”

“Nó từng nói bốn chữ kia với ông chưa?”

“Hay là, ông học thử tôi xem?”

Quản gia Chu: “……”

Cảm ơn ngài, ngài lo cho mình trước đi.

--

Mong ngóng, mong ngóng mãi, rồi cũng tới ngày phải dậy sớm. Ánh nắng ban mai chói chang, mọi thứ cứ như con lừa bị quay vòng vòng, Thẩm Sơ lơ mơ mở mắt, tay chân bắt đầu động đậy, mặt mày thay đổi…

Ban đầu cậu còn tưởng đi học mẫu giáo một lần nữa chẳng là gì, ai ngờ khi tia nắng đầu tiên chiếu vào mông, khi phải có mặt ở trường lúc 7 rưỡi sáng, Thẩm Sơ thật sự khóc không ra nước mắt. Cậu làm sao lại quên mất, nếu nói về “cuộc đua học hành”, thì trường học là nơi cạnh tranh khốc liệt nhất! Mà trường Nam Hoành từ mẫu giáo đến cấp ba đều “đua” không sót một lớp nào!

“Bé cưng à, hôm nay là ngày đầu tiên A Minh đi học mẫu giáo ở Nam Hoành, con phải chăm sóc anh con nhé.”

Trước khi lên xe, Thẩm Sơ ngáp một cái, rồi giơ tay bé xíu ra làm dấu OK.

Cấp hai và tiểu học nhập học sớm hơn một chút, thời gian đi học cũng sớm hơn, nên Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đã lên xe đi từ trước. Thẩm Minh Châu phải đi làm nên không đưa đón được. Tô Lạc Duyệt thì mấy tuần này rảnh nhưng không thể đưa hết mấy đứa cùng lúc được, nên cuối cùng quyết định không đưa đứa nào, chỉ đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt.

Lúc này bà vẫn thấy chưa yên tâm, lại quay ra nhìn Tạ Thời Minh, thấy hắn đang đẩy mông Thẩm Sơ để cậu bé trèo vào ghế sau xe, rồi mới nhẹ nhàng leo vào sau.

Tô Lạc Duyệt bám vào cửa xe: “Minh Minh, nếu có gì không quen, nhất định phải nói với mẹ nhé.”

“Còn nữa, nếu hai đứa bị bắt nạt ở mẫu giáo, thì cứ sang khu tiểu học tìm anh hai và anh ba, không thì qua khu trung học tìm anh cả, dù gì cũng trong cùng một khuôn viên, có xe đưa đón, biết chưa?"

“Mẹ, con biết rồi.”

Thẩm Sơ vẫy vẫy tay nhỏ: “Con sẽ chăm sóc anh trai thật tốt.”

Tô Lạc Duyệt có chút do dự, như vẫn còn điều gì đó muốn nói.

“Yên tâm đi mẹ, không sao đâu ạ.”

Thẩm Sơ lại nói thêm một câu.

Thật ra cậu biết Tô Lạc Duyệt đang lo lắng điều gì.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên sau khi thân thế của cậu và Tạ Thời Minh bị lộ, hai người phải đối mặt với thế giới bên ngoài. Dù chỉ là mẫu giáo, nhưng phải biết rằng, trẻ con ở độ tuổi này cũng chẳng “dễ đối phó”.

Hơn nữa trong vòng tròn khép kín này, hầu như bọn trẻ đều học ở Nam Hoành, thông tin bên trong lan truyền cực nhanh, lời ra tiếng vào đầy rẫy. Tất cả đều là “người tinh” nuôi ra mấy đứa “tiểu tinh anh”, ai biết khi đi học bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì, hay phải đối mặt với điều gì.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 31


Vì vậy, điều mà Tô Lạc Duyệt lo lắng chính là những chuyện này—

Bà sợ rằng dù là với Thẩm Sơ hay với Tạ Thời Minh, cả hai đều sẽ vì chuyện “hoán đổi thân thế” mà không khỏi bị chú ý, thậm chí là bị công kích bằng lời nói, dù là vô tình hay cố ý.

Nếu mọi chuyện leo thang thành những “xung đột” khác, thì càng tệ hơn.

Không phải sợ rắc rối, mà bà chỉ sợ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến các con.

Thế nhưng câu nói cuối cùng của Thẩm Sơ lại như thể biết được gì đó, đôi mắt to trong veo sáng rực, khiến bà như được an ủi, Tô Lạc Duyệt không khỏi thu lại những lo lắng trong lòng, nghĩ bụng: Sợ gì chứ, đến lúc thực sự có chuyện, thì chiến là xong!

“Sơ Sơ trưởng thành rồi.”

Tô Lạc Duyệt cảm thán một câu: “Biết an ủi mẹ nữa chứ.”

“Được, mẹ tin con. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, điều quan trọng đầu tiên là hai đứa phải bảo vệ bản thân mình trước, sau đó đi tìm các anh, hoặc chờ mẹ và ba đến xử lý, biết chưa?”

Thẩm Sơ liên tục gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý. Kết quả là, ngay ngày khai giảng đầu tiên, cậu đã gây một chuyện lớn…

Chuyện là thế này—

Cậu và Tạ Thời Minh vừa đến cổng trường mẫu giáo, còn chưa kịp tìm cô giáo Tiểu Hoa của lớp Hoa Hướng Dương 1, thì đã đụng mặt Tề Nguyên Tư của lớp Hoa Hướng Dương 2. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa gặp đã thấy ánh mắt đối phương trừng tới.

Thẩm Sơ mất khoảng 0,03 giây để moi lại cái tên này từ trong ký ức.

Ưm, Tề Nguyên Tư à, tên thua dưới tay cậu!

Phải nói Nam Hoành từ mẫu giáo đến cấp 2 đều theo mô hình giáo dục tinh anh, mỗi lớp đều giới hạn số lượng học sinh để dễ quan tâm, theo sát từng em, nên một lớp mẫu giáo thường không quá 10 em.

Nhưng ít trẻ thì không khí khó sôi nổi, hơn nữa để rèn luyện ý thức cạnh tranh, nên mẫu giáo thường cho hai lớp hoạt động chung, đôi khi còn học chung, thậm chí điểm thi lớn nhỏ cũng gộp chung để xếp hạng.

Đúng vậy, mẫu giáo cũng có thi lớn thi nhỏ đấy.

Tuy chủ yếu là học mấy thứ cơ bản, danh nghĩa là “xây dựng nền tảng”, nhưng thật ra nội dung dạy không ít đâu. Không chỉ có song ngữ, còn có thể dục, hội họa, âm nhạc để rèn luyện cảm thụ, rồi các tiết về xã hội, khoa học, quy tắc hành vi, vệ sinh, lễ phép các kiểu.

Nói chung, cũng không nhàn nhã gì.

Nên dù thi cử ở mẫu giáo không nghiêm ngặt như tiểu học hay cấp 2, nhưng cứ có điểm là có thi đua, vì có câu—nơi nào có người là nơi đó có giang hồ.

Dù Thẩm Sơ không bằng mấy anh, nhưng chênh lệch tuổi vẫn là chuyện rõ ràng. Khi cậu học mẫu giáo, mấy anh đã lên tiểu học hay cấp 2 rồi, nên lúc chưa có Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ sống “như cá gặp nước” ở mẫu giáo.

Cậu chính là vua của lớp Hoa Hướng Dương 1, không ai tranh nổi!

Ở lớp Hoa Hướng Dương 2 bên cạnh, Tề Nguyên Tư cũng là một “vua học tập”, nhưng không thể vượt mặt cậu!

Vì hai lớp thường bị “trói” chung, hay cùng hoạt động và học, không rõ từ lúc nào, Tề Nguyên Tư cứ coi cậu là đối thủ—hằn học, đối địch, suốt ngày muốn vượt mặt cậu.

À phải, Tề Nguyên Tư còn có một ông anh 10 tuổi tên là Tề Nguyên An, hình như học cùng lớp với anh hai và anh ba của cậu?

Nếu nhớ không nhầm, mẹ của hai anh em Tề Nguyên Tư và Tề Nguyên An cũng là người trong giới giải trí giống như Tô Lạc Duyệt, hơn nữa hai người đều dẫn theo con, cùng nhau tham gia chương trình giải trí “Nhà Tôi Có Con Đang Lớn”... Nhưng suốt cả mùa hè, nổi tiếng nhất lại là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật.

Thành ra người qua đường hầu như chỉ biết đến Thẩm Dật, còn Tề Nguyên An thì chẳng ai nhắc tới. Mẹ của cậu ta... Thẩm Sơ đến giờ vẫn không nhớ nổi tên, chỉ nhớ là hình tượng giống với mẹ cậu, hai người vẫn luôn cạnh tranh gay gắt.

Thẩm Sơ xoa cằm nghĩ: Vậy đây là "kẻ thù truyền kiếp” rồi!

Bảo sao ánh mắt Tề Nguyên Tư nhìn cậu càng lúc càng không hòa nhã.

Vậy giờ nên làm gì đây? Bơ đi tốt hơn, hay là... lườm lại?

So mắt to hả? Cậu thắng chắc.

Thắng đậm luôn!

Nhưng mà vừa mới vào mẫu giáo đã gây chuyện…

“Ê, Thẩm Sơ, mày còn được đến mẫu giáo học hả?”

Rồi, khỏi cần do dự nữa.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh dừng bước, thấy Tề Nguyên Tư bước tới. Cậu ta cao hơn Thẩm Sơ một chút, nhưng thấp hơn Tạ Thời Minh, khuôn mặt không đến nỗi nào, nhưng biểu cảm thì thật đáng ghét.

“Ba mẹ mày không đuổi mày đi hả?”

Tề Nguyên Tư nói xong còn ra vẻ như chợt hiểu ra: “À, quên mất, đó đâu phải ba mẹ ruột của mày.”

Đứa nhóc này đáng ghét thật!

Thẩm Sơ bĩu môi, vừa định mở miệng thì thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng người—Tạ Thời Minh bước lên chắn trước cậu, hiếm thấy nhíu mày, nhìn Tề Nguyên Tư: “Việc này liên quan gì tới cậu?”

Tề Nguyên Tư khó hiểu, cũng nhíu mày: “Cậu là ai?”

Thẩm Sơ từ sau lưng Tạ Thời Minh ló đầu ra, giọng khoa trương: “Cậu không biết anh ấy là ai ư?!”

“Vậy cậu có biết từ ‘lo chuyện bao đồng’ nghĩa là gì không?”

Tề Nguyên Tư há miệng th* d*c: “Cái đó...”

Thẩm Sơ lập tức bày ra vẻ mặt kiểu “cậu đừng nói là không biết nhé”, chỉ vào Tạ Thời Minh trước mặt: “Đây là anh trai tôi, ảnh còn chưa nói gì tôi, cậu ở đây bô bô làm gì vậy, khoe là cậu có miệng hả?”

Tuy không nói rõ ra, nhưng Tề Nguyên Tư cũng không ngốc, lập tức hiểu thân phận của Tạ Thời Minh.

Đây là đứa trẻ mới được nhà họ Thẩm đón về sao?

Vậy mà lại học mẫu giáo cùng với Thẩm Sơ?!

Mối quan hệ giữa hai người này... sao lại thế này?! Không đúng chút nào…

Tề Nguyên Tư cau mày nhìn Thẩm Sơ, rồi lại nhìn Tạ Thời Minh, chợt hiểu ra được chút gì đó, thì ra “lo chuyện bao đồng” là ý đó— đồng thời âm thầm hậm hực ở trong lòng: Lại có một từ mà Thẩm Sơ biết, còn mình thì không!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 32


Đáng ghét thật!

“Ơ? Đây chẳng phải là Sơ Sơ cùng Thời Minh sao?”

“Vừa hay, Tiểu Trạch, mau qua chào anh con đi.”

Giọng nói nghe hơi quen vang lên, Thẩm Sơ quay đầu lại thì thấy Chúc Phương Trân đang dắt Tạ Tuấn Trạch đi tới. Ồ, suýt chút nữa thì quên mất hai mẹ con này, không ngờ lại gặp ngay ở cổng mẫu giáo…

Chỗ này là “phong thủy bảo địa” (nơi có phong thủy tốt) sao!

“Thẩm Sơ, mày nói dối!”

Lúc này, Tề Nguyên Tư mở miệng, chỉ vào Tạ Tuấn Trạch đang đi tới: “Sao cậu ta cũng gọi anh mày là anh? Có phải mày đang nói dối không, người anh này của mày chắc là nhận bừa chứ gì?”

Thẩm Sơ trợn trắng mắt, chẳng buồn để ý đến lời Tề Nguyên Tư nói, mà quay sang nhìn Chúc Phương Trân, tay nhỏ chống nạnh, như một đứa trẻ ngang ngược, ngẩng đầu chất vấn: “Cô vừa gọi tôi là gì đấy? ‘Sơ Sơ’ là từ mà cô có thể gọi à?”

“Còn nữa, tôi nói rồi, đây là anh tôi, không phải anh cậu ta! Không được phép gọi là anh!”

Thẩm Sơ vừa nói, vừa vươn tay ôm lấy cánh tay Tạ Thời Minh, bĩu môi, mặt đầy vẻ không hài lòng: “Không thì tôi sẽ mách với ba mẹ, lần trước cậu ta còn dám mắng anh tôi đấy, đúng là không biết xấu hổ?”

“Xì, đồ không biết xấu hổ!”

Cậu nhóc mũm mĩm lè lưỡi, cũng không biết là ai đang không biết xấu hổ.

Dù sao thì sắc mặt của Chúc Phương Trân trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, mà sắc mặt của Tạ Tuấn Trạch cũng chẳng khá hơn, nhưng có vẻ lần trước sau khi về nhà, cậu ta thật sự đã bị Chúc Phương Trân dạy dỗ một trận, nên lần này chỉ nhìn sang Tề Nguyên Tư, nhịn xuống không phản ứng gì.

Chỉ là không biết Chúc Phương Trân đã “dạy dỗ” kiểu gì.

Tề Nguyên Tư tò mò hóng chuyện: “Vậy cậu ta là ai?”

Chưa kịp để Thẩm Sơ lên tiếng, Chúc Phương Trân đã “ôi chao” một tiếng: “Mau vào trường thôi, đừng chậm trễ ở đây nữa, mới ngày đầu tiên đã trễ thì không hay đâu, đúng không các cháu?”

Thẩm Sơ âm thầm bĩu môi.

Chẳng lẽ cậu không nhìn ra mấy tính toán nhỏ nhặt của Chúc Phương Trân hay sao—

Ngay từ đầu gọi cậu thân mật như thế, cùng với bảo Tạ Tuấn Trạch gọi Tạ Thời Minh là “anh”, chẳng phải đang cố tình “lôi kéo làm quen” sao.

Bọn trẻ ở đây đều là con cái nhà giàu, nghĩ đủ cách để cho Tạ Tuấn Trạch vào trường mẫu giáo này, vậy mà không dạy con cách học hành đàng hoàng, lại chỉ lo lấp l**m “thân phận”, muốn dựa vào người khác để đứng vững ở đây... Thế thì lúc đầu đừng để cậu ta học trường này có phải hơn không?

Mà đã vào học ở Nam Hoành rồi, chỉ cần thành tích không có vấn đề gì, bình thường sẽ được học thẳng lên, thân phận thực sự của Tạ Tuấn Trạch là gì, tình hình cụ thể thế nào, cho dù có thể giấu được một thời gian, nhưng có giấu được cả đời không?

Hay là Chúc Phương Trân nghĩ, chỉ cần dựa vào mối quan hệ với Tạ Thời Minh, dù chỉ là nương vào “tên tuổi” của Tạ Thời Minh, cũng đủ để Tạ Tuấn Trạch hô mưa gọi gió ở đây, sống thoải mái dễ chịu?

Thẩm Sơ chỉ muốn lắc đầu.

Thôi thì cũng kệ đi, nếu có thể nói thông được thì mẹ con họ đâu cố chấp đến vậy.

Thẩm Sơ làm mình làm mẩy một trận, cũng chẳng định tiếp tục dây dưa, huống hồ cô giáo Tiểu Hoa đã lâu không gặp cũng chạy tới, muốn dẫn họ về lớp Hoa Hướng Dương 1, ngoài việc làm thủ tục nhập học cho Tạ Thời Minh, còn phải giới thiệu trường lớp cho hắn v.v…

Tề Nguyên Tư cũng bị dẫn đi, Thẩm Sơ để ý thấy Tạ Tuấn Trạch và Tề Nguyên Tư lại cùng đi về hướng lớp Hoa Hướng Dương 2.

Cũng được thôi... ít nhất là lần này không học cùng lớp Hoa Hướng Dương 1 với họ.

Coi như trong rủi có may.

Cậu nhóc mũm mĩm vẫn là tương đối dễ thoải mãn..

Dù sao thì Thẩm Sơ nghĩ, chỉ cần không chủ động dây dưa với nhau là được, nhưng sau khi tập thể dục giữa giờ xong, hai lớp cùng hoạt động ngoại khóa ở một nơi, cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng—

Ban đầu là có cảm giác luôn có ánh mắt dán lên người cậu và Tạ Thời Minh, sau đó là quanh hai người cứ có đứa trẻ “vô tình” đi ngang qua rồi liếc nhìn, tiếp đó là tụm thành một nhóm nhỏ, vừa nhìn cậu và Tạ Thời Minh vừa thì thầm nói gì đó… chuyện này mà bảo không có gì thì đến quỷ cũng không tin!

Quả nhiên trẻ con cũng biết chia bè chia phái và nói xấu người khác!

Nhất là kiểu cố tình nói xấu ngay trước mặt người ta, cứ như đang muốn khoe khoang cái gì đó, lại còn có một loại cảm giác đặc biệt "tự hào”, kiểu như chắc mẩm người bị nói xấu sẽ không dám lại gần, cũng không dám nói cái gì, nếu thấy sắc mặt đối phương thay đổi, có khi bọn họ lại càng hưng phấn nói tiếp.

Thẩm Sơ hừ khẽ một tiếng—

Dám chơi chiêu này à!

Cậu mà sợ sao?

Dĩ nhiên là không!

Thế là cậu nhóc mũm mĩm vỗ tay, bước từng bước đầy khí thế, nghênh ngang đi thẳng tới—

“Các cậu đang nói chuyện về tôi và anh tôi à?”

Thẩm Sơ vừa đi tới đã hỏi luôn, khí thế bừng bừng: “Nói gì thế? Kể tôi nghe với?”

Mấy đứa nhỏ ở đó: “…”

Có một câu danh ngôn nói rất đúng—

[Thay vì tiêu hao nội lực, chi bằng tiêu hao sức lực của người khác.]

Thẩm Sơ quyết tâm thực hiện triệt để tư tưởng này, nên đứng giữa mấy đứa trẻ, còn giơ tay ra, tay trái tay phải mỗi bên ôm một đứa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười dễ thương "hiền từ”: “Nào, nói đi, đang nói gì về tụi tôi thế?”

Đám trẻ nhìn nhau, trên mặt là vẻ xấu hổ mà mắt thường có thể thấy được.

Có lẽ chẳng ai ngờ được, người trong cuộc sẽ trực tiếp đến đây…. khiến bọn họ không biết làm sao!

Chưa kể Thẩm Sơ không đi một mình, còn kéo theo cả Tạ Thời Minh, hai người đứng đó, đúng là khí thế “không nói thì đừng hòng đi đâu”. Huống hồ Tạ Thời Minh lại cao hơn hẳn phần lớn mấy đứa trẻ ở đây, đứng bên cạnh như thế, khiến họ có chút áp lực.

“Ưm… không có gì đâu, bọn tớ chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Thẩm Sơ ra dáng “đại ca xã hội đen”, chỉ thiếu điếu thuốc ngậm ở khóe miệng: “Là như thế này, tớ sợ các cậu nghe được những thông tin sai lệch, như thế thì không hay, nên mới tới nghe thử, để còn kịp đính chính lại cho đúng.”

“Dù sao thì hỏi ai cũng không bằng hỏi người trong cuộc, các cậu nói đúng không?”

Vì thái độ của Thẩm Sơ khá “hòa nhã”, cộng thêm bị “bắt tại trận”, lại có phần bị tò mò thôi thúc, cho nên do dự vài giây, cuối cùng cũng có một đứa trong đám lên tiếng trước—
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 33


“Thật ra bọn tớ cũng không nói gì nhiều, chỉ là…”

Đứa bé kia liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái rồi mới nói tiếp: “Chỉ là, sao anh cậu lại họ Tạ thế? Không phải là họ Thẩm sao? Với lại bạn mới chuyển đến lớp mình cũng họ Tạ, hai người họ không phải là người thân à?”

“Đúng vậy, sao lại gọi là Tạ Thời Minh? Cậu ấy không phải là đứa trẻ mà nhà họ Thẩm tìm được từ bên ngoài sao?”

“Chẳng lẽ nhà họ Thẩm không thích cậu ấy? Tớ nghe nói cậu ấy trước đây là người nghèo đấy.”

“Thẩm Sơ, Tề Nguyên Tư nói cậu là chim khách chiếm tổ chim c*.”

“Cậu có biết thành ngữ ‘chim khách chiếm tổ chim c*’ là gì không? Cậu ấy bảo tớ nói cho cậu biết—”

“Không phải.”

Thẩm Sơ còn chưa kịp lên tiếng, đứa bé kia đã bị Tạ Thời Minh ngắt lời.

Tạ Thời Minh cau mày, nhìn qua bọn họ, lặp lại lần nữa: “Thẩm Sơ không phải như thế.”

Ngữ khí không một chút do dự.

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, không ngờ khi họ nói khó nghe rằng hắn là người nghèo, vậy mà Tạ Thời Minh chẳng những không phản bác, thậm chí sắc mặt cũng chẳng thay đổi, vậy mà cuối cùng lại là người lên tiếng thay cậu.

Cũng đúng thôi, mỗi khi là chuyện dính đến bản thân, Tạ Thời Minh luôn ít nói, lười cãi lại.

Nhưng hắn luôn làm nhiều hơn là nói, nếu thật sự có ảnh hưởng gì, thì dùng hành động thực tế để chứng minh còn thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào.

“Không phải thì không phải, đâu phải do bọn tớ nói.”

“Đúng rồi, bọn tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi mà.”

“Hơn nữa ai mà chẳng biết chuyện xảy ra trong nhà các cậu chứ…”

Thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, đặc biệt là Tạ Thời Minh tỏ ra không vui, “đại ca mũm mĩm” liền ra tay đúng lúc—

“Khoan đã!”

Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh: “Anh đi với em một chút.”

Sau đó còn quay lại dặn dò: “Các cậu cứ đứng đây đợi tớ một lát nhé!”

Tạ Thời Minh bị kéo đến một góc khác, Thẩm Sơ đoán chừng khoảng cách này đủ để hắn không nghe được gì, liền ấn vai Tạ Thời Minh xuống, rồi nhón chân vỗ vỗ đầu hắn: “Anh đứng đây đợi em một chút nhé.”

Tạ Thời Minh: “?”

Thấy Thẩm Sơ xoay người muốn rời đi, hắn lập tức kéo tay cậu lại: “Em định làm gì?”

“Ai nha, em có thể làm được gì chứ.”

Thẩm Sơ nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh mấy giây, rồi bất thình lình lại gần—

“Anh lo cho em hả?”

“Vậy có phải là anh rất thích em không?”

Tạ Thời Minh đương nhiên không thể trả lời được.

Nhưng khi Thẩm Sơ trêu đủ rồi, tiếp tục xoay người định rời đi, cậu lại nghe thấy Tạ Thời Minh ở sau lưng bất ngờ lên tiếng—

“Anh sẽ đứng đây.”

Cậu nhóc mũm mĩm nghiêng đầu, trong lòng nghĩ ý câu đó chắc là “Anh sẽ đứng đây đợi để bảo vệ em”?

Ài, ngại quá đi à~~~



Khi Thẩm Sơ quay lại, mấy đứa trẻ vẫn còn ở đó.

Không phải vì nghe lời, mà là tò mò muốn biết rốt cuộc Thẩm Sơ định làm gì.

Tạ Thời Minh không vui, bọn nó cũng chẳng vui hơn là bao.

Toàn là con nhà được nuông chiều từ nhỏ, đứa nào mà là “bao cát cảm xúc” chứ.

Thẩm Sơ thấy rõ biểu cảm trên mặt mấy đứa kia, trong lòng thầm nghĩ, “lời đồn dừng lại ở người thông minh”... xì! Làm gì có, người ta truyền được thì mình cũng truyền được, mà mình truyền sự thật cơ mà, chỉ là xem ai truyền hay hơn thôi!

Thế là cậu nhóc mũm mĩm tặc lưỡi hai cái, vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ lại.

Mấy đứa trẻ: “?”

“Làm gì đấy?”

Thẩm Sơ cười ngọt ngào: “Các cậu có muốn nghe kể chuyện không?”

“Tớ kể miễn phí cho các cậu.”

“Còn hay hơn truyện ‘Nòng nọc đi tìm mẹ’ nữa đó, cảm động rơi nước mắt luôn, bi tráng lắm luôn!”



Trong giờ hoạt động tự do, hầu hết các bạn nhỏ đều đang chơi đùa, Tề Nguyên Tư thì đang cầm sách đọc, nhưng hôm nay cậu ta có vẻ không tập trung được, cứ thỉnh thoảng liếc về phía bên kia, giả vờ không để ý rồi lại thu mắt về.

Cứ lặp lại như thế vài lần, cậu ta đột nhiên phát hiện “cục tụ tập” bên kia thế mà lại nhiều người hơn!

Lạ thật, Thẩm Sơ đang làm cái quái gì thế?

Tề Nguyên Tư không phải không để ý, mà là cực kỳ để ý!

Lúc này cậu ta còn đứng ngồi không yên, gãi đầu gãi tai, trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại sĩ diện, nhất định không chịu chạy qua đó.

Qua đó là thua mất!

Cứ như vậy, cuối cùng mấy đứa kia cũng quay lại—đội “tiền trạm” của cậu ta!

Nhưng còn chưa kịp hỏi han gì, Tề Nguyên Tư đã thấy mắt mũi tụi nó đỏ hoe, giống như mới khóc vậy.

Có đứa thậm chí còn đang dụi mắt.

Tề Nguyên Tư ngẩn người ra, rồi lập tức bật dậy: “Sao thế?! Thẩm Sơ đánh các cậu à?!”

Không thể nào, cái bánh bao trắng đó mà một chấp ba được sao?!

“Không có, Thẩm Sơ không đánh bọn tớ, cậu ấy chỉ kể chuyện cho bọn tớ nghe thôi.”

“Kể chuyện á?”

Tề Nguyên Tư nhíu mày: “Chuyện gì?”

Từ bao giờ Thẩm Sơ biết kể chuyện vậy?!

“Một câu chuyện rất cảm động, khiến người ta rơi lệ đó!”

Tề Nguyên Tư: “?”

Lũ nhóc kia bắt đầu líu ríu kể lại chuyện Thẩm Sơ đã kể, về việc Tạ Văn Sơn dẫn Tạ Thời Minh tìm tới thế nào, tại sao Tạ Thời Minh không muốn đổi tên…

Sau khi được “gia công nghệ thuật” và “tô vẽ văn học”, cộng thêm vốn văn chương tích lũy từ thời viết văn thi đại học, nhóc mập – vốn có học vấn cấp ba – hoàn toàn có thể “thu phục” được đám trẻ mẫu giáo còn đang “mù chữ” này.

Tất nhiên là không thể thua được rồi!

Huống hồ Thẩm Sơ còn kéo Tạ Thời Minh rời đi trước, điều đó thực sự đã để lại cho cậu rất nhiều không gian để phát huy và một con đường sống rộng mở ——

Khua môi múa mép, miệng mồm lanh lợi, nói năng líu lo không ngừng, làm sao để khiến người ta xúc động rơi lệ thế nào cũng có thể nghĩ ra, đúng là muốn cho đám “mù chữ” được mở mang tầm mắt, biết thế nào là đỉnh cao trí tuệ và văn chương!

“Tạ Thời Minh đáng thương quá.”

“Ừ, cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, gia đình cậu ấy cũng rất yêu thương cậu ấy.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 34


“Ba mẹ cậu ấy cũng rất tốt, không bao giờ đánh cậu ấy, tớ cũng muốn có ba mẹ như thế, còn được xem phim hoạt hình nữa.”

“Tề Nguyên Tư, cậu đừng nói người ta như vậy.”

“Tụi tớ sắp đi tìm Tạ Thời Minh chơi đây.”

Vài đứa quay sang hỏi Tề Nguyên Tư có muốn đi không.

Tề Nguyên Tư cũng không rõ là vì giận hay sao mà mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: “Tớ không đi!”

“Ồ, vậy thôi nhé.”

Thấy mấy đứa trẻ kia sắp đi, Tề Nguyên Tư lập tức giơ tay chặn lại: “Khoan đã! Vậy mấy cậu quay lại làm gì? Chỉ để nói mấy lời đó thôi à?”

“À không phải đâu.”

“À đúng rồi, suýt nữa quên—”

Tề Nguyên Tư: “Quên gì cơ?”

“Là, Thẩm Sơ hỏi cậu có hiểu thế nào là ‘cảm động lòng người, vui buồn lẫn lộn’ không? Cậu ấy bảo có thể đến giải thích cho cậu nghe. Còn thành ngữ ‘chim khách chiếm tổ chim c*’ thì quá dễ rồi, cậu ấy bảo cậu đừng dùng thành ngữ đó để bêu xấu mình trước mặt cậu ấy nữa.”

Tề Nguyên Tư: “……”

Biết thế cậu ta đã không hỏi!

Như thể có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Sơ giơ tay chữ “yeah” lắc qua lắc lại trước mặt mình—

Lần này là hai thành ngữ liền.

Hai cái đó!

Còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của tên mập kia, hai tay chống nạnh mà cười toe toét!

Còn cậu ta! Lại thua thảm hại một lần nữa!

Cậu ta hận!

Tề Nguyên Tư tức đến mức muốn đấm xuống đất!

Sau khi mấy người kia đi hết, cậu ta ngồi phịch xuống với vẻ hậm hực, cảm thấy cô đơn chưa từng có!

Đúng lúc ấy, có người ngồi xuống bên cạnh—

“Cậu không sao chứ?”

“Thật ra không đi chơi với Tạ Thời Minh cũng tốt.”

---

Sau giờ hoạt động tự do là đến giờ ăn, ăn xong là giờ ngủ trưa.

Nam Hoành đúng là vị thế đi đôi với chất lượng, giá cả phù hợp, dịch vụ đầy đủ, thực đơn đều là do chuyên gia xây dựng, nấu nướng thì có đầu bếp chuyên nghiệp, từ món Trung đến món Âu, thợ làm bánh ngọt làm đủ thứ, khu ngủ trưa cũng là phòng theo chủ đề, đúng nghĩa “chu đáo mọi mặt”.

Tuy nhiên, việc ăn uống vẫn phải tuân theo nguyên tắc dinh dưỡng khoa học, không thể muốn ăn gì thì ăn, đặc biệt là rau xanh bắt buộc phải có!

Thẩm Sơ bưng khay cơm nhỏ của mình, nhìn thấy món ớt xanh bên trong mà nhăn cả mũi.

Cậu ghét mùi ớt xanh nhất!

Thứ nhì là cà rốt!

Trước kia còn cố thôi miên bản thân rằng ăn những thứ này tốt cho sức khỏe, nhưng giờ thì—hai món đó đừng hòng lọt vào miệng cậu dễ dàng!

Thế là Thẩm Sơ cầm thìa nhỏ, liếc mắt nhìn về phía Tạ Thời Minh.

Trùng hợp làm sao, Tạ Thời Minh cũng đang nhìn cậu.

Hoặc nói chính xác hơn là từ lúc lấy cơm cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt của đối phương cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, như thể muốn nói gì đó, hay đúng hơn là từ trước khi kết thúc giờ hoạt động tự do, Tạ Thời Minh đã như mang một bầu tâm sự.

“Làm sao thế?”

Thẩm Sơ chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

“Có phải đột nhiên thấy em đáng yêu không?”

Tạ Thời Minh như khựng lại một chút, rồi mới mở miệng hỏi: “Em đã nói gì với bọn họ vậy?”

Sao thái độ sau đó lại thay đổi hẳn?

Còn chủ động rủ bọn họ chơi cùng nữa…

Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt, giang hai tay, giả ngu: “Em có nói gì đâu.”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ một lúc, bỗng nhiên nói: “Thật ra anh không để ý đâu.”

“Ồ…”

Thẩm Sơ kéo dài giọng, vươn tay về phía trước.

Tạ Thời Minh định nhìn xem thì nghe Thẩm Sơ tiếp tục nói—

“Vậy anh để ý điều gì?”

“Nếu không để ý lời người khác nói, thì còn gì khác? Chắc chắn anh phải có điều gì đó để ý chứ?”

Thẩm Sơ một tay chống cằm, vừa hỏi vừa nhìn Tạ Thời Minh, tay kia lại đưa ra trước.

“Anh trai, anh nói đi?”

“Anh để ý đến cái gì?”

Tạ Thời Minh hơi do dự, vừa định nói: “Anh…”

“Thẩm Sơ!”

Tiếng gọi bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện, Thẩm Sơ ngẩng đầu lên thì thấy Tề Nguyên Tư đang bưng khay cơm đứng đối diện, bên cạnh… lại là Tạ Tuấn Trạch? Hai người này sao lại chơi chung thế?

Suýt nữa bị tiếng gọi làm giật mình, Thẩm Sơ lườm một cái: “Làm gì thế?”

“Tề Nguyên Tư, cậu không định ngồi cạnh tôi đấy chứ?”

“Không được đâu nha, cậu làm tôi mất ngon.”

“Ai thèm ngồi cạnh mày chứ!”

Tề Nguyên Tư cau mày, hậm hực nói, nhưng lại liếc sang Tạ Thời Minh đối diện Thẩm Sơ, không hiểu sao đột nhiên lại cười, mà còn là kiểu cười hả hê: “Tao chỉ muốn nhắc mày một câu, cẩn thận xui xẻo đó.”

“Ý gì?” Thẩm Sơ nhíu mày.

“Ơ, mày không biết à?”

Tề Nguyên Tư tỏ vẻ ngạc nhiên, lại liếc sang Tạ Thời Minh.

Thẩm Sơ: “……”

Cái thằng này sao mà đáng ghét thế chứ!

Thông thường, khi người ta thể hiện kiểu—“Cái gì? Cậu không biết à?!” thì chỉ có thể là muốn bạn hỏi tiếp để họ làm ra vẻ rộng lượng mà kể ra, hoặc là cố tình hỏi như thế để được dịp châm chọc.

Thẩm Sơ thầm cười lạnh hai tiếng, nghĩ bụng: mấy trò vặt này, chẳng khác nào múa đao trước mặt Quan Công.

Cậu kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Vậy cậu định kể cho tớ nghe sao?”

“Tao…"

Tề Nguyên Tư vừa thốt ra được một chữ “tao” thì Thẩm Sơ đã lắc đầu một cái—

“Thôi quên đi, tớ cũng chẳng muốn biết lắm.”

“Nhưng nếu cậu thật sự muốn kể, tớ cũng có thể ‘rộng lượng’ mà nghe một chút.”

Tề Nguyên Tư: “……”

Game Over!

Nhìn Tề Nguyên Tư dẫn Tạ Tuấn Trạch quay người rời đi, Thẩm Sơ hừ mũi một tiếng, đầu ngẩng cao, còn dám đấu với cậu?

Nhưng mà xui xẻo gì cơ?

Lại còn cứ nhìn Tạ Thời Minh…

Thẩm Sơ theo bản năng liếc qua, thì thấy Tạ Thời Minh như đang ngẩn người, giữa trán còn hơi nhíu lại, cậu giơ tay nhỏ lên quơ quơ trước mắt Tạ Thời Minh: “Nghĩ gì vậy? Không ăn thì cơm canh nguội hết đó!”

Tạ Thời Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Sơ một cái rồi khẽ “ừ” một tiếng.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 35


Cúi đầu nhìn xuống——

Do dự hai giây, Tạ Thời Minh lại ngẩng đầu lên: “Anh nhớ… đồ ăn của anh không nhiều như vậy.”

Đặc biệt là ớt xanh và cà rốt.

“He he.”

Thẩm Sơ vỗ vỗ cái bụng mềm như bánh gạo nếp, mặt tròn phúng phính tỏ vẻ không biết xấu hổ: “Em ăn không nhiều, anh ăn giúp em một chút đi mà.”

“Ớt xanh cùng cà rốt có giá trị dinh dưỡng rất cao, anh xem em tốt với anh chưa, nhường hết cho anh luôn đó!”

“Anh phải ăn hết bọn nó, đừng phụ tấm lòng của em nha.”

Cậu nhóc mũm mĩm có lẽ cũng biết mình hơi mặt dày, nên vừa nói xong liền đưa hai tay ra tạo hình trái tim, làm bộ dễ thương lấy lòng, còn tặng kèm một nụ cười tiêu chuẩn: “Anh ơi, tặng anh trái tim nè~”

Cậu đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ…

Nhưng không sao, dùng được là được!

Thẩm Sơ ăn cơm ngon lành, lúc trải giường ngủ trưa còn vừa làm vừa ngân nga hát.

Bên trái cậu là Tạ Thời Minh, bên phải giường còn trống.

Căn phòng chủ đề SpongeBob này hôm nay dành cho lớp Hướng Dương 1 và lớp Hướng Dương 2, giường cũng theo hình SpongeBob hoặc Plankton, không có Patrick, Mr. Krabs hay Squidward vì khó làm thành giường, nên mọi người đều tranh nhau giường hình SpongeBob để ngủ.

Thẩm Sơ nhanh tay nhanh mắt chiếm được hai chiếc giường SpongeBob, kéo Tạ Thời Minh cùng trải giường. Bên cạnh cậu còn dư hai chiếc giường SpongeBob nữa, không biết sẽ bị ai chiếm—

Vừa nghĩ đến đây thì thấy Tề Nguyên Tư dắt Tạ Tuấn Trạch đi đến.

Đúng là oan gia ngõ hẹp…

Tề Nguyên Tư cũng nhíu mày "chậc" một tiếng, nhưng vẫn muốn ngủ giường SpongeBob nên đứng đó không rời đi, quay lại nhìn Thẩm Sơ: “Đây là khu vực của lớp Hướng Dương 2 tụi tao, mày đi qua kia ngủ đi!”

Thẩm Sơ nhìn quanh: “Ở đâu ghi là khu của lớp cậu? Cậu nói suông vậy ai tin?”

“Ồ, cậu hiểu 'nói suông' và 'nói bậy' nghĩa là gì không? Không thì để tôi—”

“Tao hiểu! Không cần mày giải thích!”

Thẩm Sơ lại kéo dài giọng "ồ" một tiếng, giọng điệu quen thuộc chọc tức người khác: “Thì ra cậu biết mình đang nói bậy à.”

“Tao! Tao không có——”

Tề Nguyên Tư chỉ vào phía tường bên này: “Bên này rõ ràng người lớp tao đông hơn!”

Nhóc mập nghiêng đầu: “Rồi sao?”

“So what?”

Tề Nguyên Tư suýt nữa thì tức đến ngửa ra sau!

Thành ngữ! Lại là thành ngữ!

Cậu ta cảm thấy hôm nay có vô số thành ngữ bay tới đập vào đầu mình, rồi còn câu “So what?” nữa, khiến cơn giận của cậu ta bùng lên không thể kiểm soát, tức đến mức muốn xì khói!

Lúc này, phía sau có người kéo tay cậu ta lại.

“Thôi đi, hay là mình nhường cho tụi nó?”

Tạ Tuấn Trạch đứng sau mở lời: “Đừng tranh với Thẩm Sơ nữa, lúc trước cậu đã…”

Đó! Đổ thêm dầu vào lửa!

Lập tức, "thù mới hận cũ" bùng lên một lượt! Tề Nguyên Tư tức đến dựng tóc gáy: “Dựa vào cái gì chứ!”

“Tớ nhất định phải ngủ ở đây!”

“Bọn mày đi chỗ khác——”

Nói xong liền duỗi tay đẩy mạnh Thẩm Sơ một cái.

Thẩm Sơ đang quỳ gối trải chăn, bị đẩy bất ngờ từ phía sau khiến mông vểnh lên, mặt đập thẳng xuống chăn — “bụp”!

Vừa chổng mông, vừa úp mặt vào chăn, lúc đó cậu còn nghe thấy giọng Tạ Thời Minh—

“Cậu làm gì vậy?!”

Đến khi ngẩng đầu lên, thì thấy Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư đã đánh nhau rồi!

Thẩm Sơ hai tay ôm mặt: “A!”

Lúc này cậu nên nói “Đừng đánh nữa mà~”, hay là nói—

“Các anh em ơi mau tới đây! Lớp 2 đánh người rồi!!”

Thẩm Sơ vừa la vừa giơ nắm tay lao vào, dù sao người ra tay trước cũng không phải cậu, là Tề Nguyên Tư không biết lý lẽ bắt nạt người khác trước, hơn nữa cậu lao lên không phải muốn đánh trẻ con mà là muốn “nói lý lẽ”!

Nhưng mà, ai ngờ đâu lại mở ra một “cuộc hỗn chiến”…

Ai mà ngờ một tiếng la của cậu thật sự gọi được người lớp mình tới, chắc lúc nãy ai cũng nghe thấy mấy câu Tề Nguyên Tư nói, cũng nín giận lâu rồi, bên này lại có sẵn nhiều người lớp 2, thế là tiện tay cũng nhào vô.

Thế là từ “đánh nhau cá nhân” biến thành “ hỗn chiến”.

Đến khi giáo viên của hai lớp vất vả lắm mới kéo từng đứa ra, tìm được đầu sỏ gây chuyện, mỗi người nắm một đứa, mặt thì lúc đỏ lúc trắng, dường như sắp phát điên: “Phải gọi phụ huynh của các em tới, chuyện này không thể chấp nhận được!”

Thẩm Sơ nghĩ thầm tiêu rồi, mới ngày đầu tiên nhập học thôi đó, mà còn chưa hết một ngày nữa!

Sáng nay cậu còn hùng hồn hứa hẹn và an ủi Tô Lạc Duyệt. Giờ thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình!

Thế là cậu nhóc mũm mĩm ngẩng đầu, ngập ngừng thương lượng: “Cô ơi, em có anh trai học ở đây, vậy có thể——”

“Cô ơi! Em cũng có anh trai học ở đây!”

Chưa kịp nói hết câu, thì nghe Tề Nguyên Tư cũng lớn tiếng chen vào, như đang thi đua với cậu vậy.

Thẩm Sơ: “……”

Tề Nguyên Tư ưỡn ngực: “Cô ơi, em có một anh trai học tiểu học ở đây!”

“Cô ơi, em cũng có một anh trai.”

Thẩm Sơ nhìn Tề Nguyên Tư một cái, rồi mới tiếp tục: “Anh ấy học cấp hai ở đây.”

Tề Nguyên Tư: “……”

Thua rồi!

“À đúng rồi, em còn có anh hai và anh ba nữa, họ cũng học tiểu học ở đây, giống như anh trai của bạn Tề Nguyên Tư đó.”

Tề Nguyên Tư ôm ngực.

Quên mất là cậu ta còn có anh hai và anh ba!

Thẩm Sơ lại chỉ vào Tạ Thời Minh bên cạnh: “Đây cũng là anh trai em, anh ấy——”

Cô giáo Tiểu Hoa ấn ngón tay mũm mĩm của Thẩm Sơ xuống: “Em ấy không tính.”

“Ồ, dạ vâng…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 36


“Nhưng anh ấy cũng là anh trai em mà.”

Vừa nói, Thẩm Sơ vừa liếc mắt nhìn Tề Nguyên Tư một cái.

Tề Nguyên Tư: “……”

A a a! Tức chết mất!

---

Cảnh quay từ camera giám sát không chỉ rõ nét mà còn ghi âm rất tốt.

Trong văn phòng của trường mẫu giáo, các anh trai được gọi đến từ tiểu học và trung học đều đã xem hết đoạn ghi hình. Họ chủ yếu chia thành hai nhóm: Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng cùng nhau, còn anh trai của Tề Nguyên Tư – Tề Nguyên An thì đơn độc đứng một mình.

Tề Nguyên Tư nhìn anh mình “cao to đứng lẻ loi”, lại nhìn sang ba người kia, liền bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Lại nhìn bên cạnh mình? Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đứng cạnh nhau, càng làm cậu ta cảm thấy đơn độc, yếu thế! Dù cậu ta đã học lỏm được hai thành ngữ thì cũng chẳng vui nổi!

“Tạ Tuấn Trạch đâu?” – Thẩm Sóc bỗng lên tiếng hỏi.

Cô giáo Tiểu Lý của lớp Hướng Dương 2 liền “à” một tiếng: “Cậu bé đó thì đã được cho về lớp rồi. Ngay từ đầu em ấy cũng không có động tay động chân, chỉ nói vài câu thôi nên sau khi hỏi sơ qua tình hình thì chúng tôi không gọi em ấy đến.”

“Có chuyện gì à, bạn học Thẩm?”

Vì đây là một vụ “hỗn chiến” giữa hai lớp, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng không thể gọi hết bọn trẻ đến một lượt được. Nên bây giờ chỉ gọi ba em: một em bị đẩy trước, hai em ra tay đầu tiên.

Phải xem trước rồi mới tính đến chuyện giải quyết thế nào cho tốt.

Thẩm Sóc đáp lại một câu “không có gì”, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Nói về người bị thương nặng nhất thì chắc chắn là hai đứa ra tay trước – Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư đều có vết thương rõ rệt trên mặt. Nhưng nhìn sang bên cạnh, gương mặt mũm mĩm của Thẩm Sơ cũng có vết trầy xước nhẹ, không rõ bị thương lúc nào.

Những đứa trẻ khác thì không đáng nhắc tới.

Chỉ là đẩy qua đẩy lại.

May mà cuộc xung đột không leo thang nên không tạo thành thương tổn gì lớn, hơn nữa giáo viên đến kịp thời, nên chỉ có vài em ở “tâm chiến trường” là "đánh nhau" hơn một chút, thương tích cũng nặng hơn.

Trong số đó, Tề Nguyên Tư trông là người bị thương nặng nhất, sau đó là Tạ Thời Minh, rồi mới đến Thẩm Sơ.

Không phải là hai đánh một, thật ra Tạ Thời Minh còn bảo vệ phải Thẩm Sơ.

Chủ yếu là vì Tề Nguyên Tư không ngờ sức chiến đấu của Tạ Thì Minh lại mạnh đến vậy! Khiến cậu ta chống đỡ không nổi! Cho nên khi Thẩm Sơ tham gia, cậu ta liền theo bản năng đổi mục tiêu, kết quả suýt nữa bị Tạ Thời Minh đè xuống “cọ đất”.

Thế là hai bên đều tức giận, tất nhiên cũng chẳng nương tay gì.

Còn Thẩm Sơ thì kiểu không gây rối nhưng cũng chẳng giúp ích được gì, xuất phát điểm thì tốt, nhưng sức chiến đấu thì quá yếu.

Cuối cùng mặt còn bị trầy một vệt đỏ rất rõ.

Tất nhiên so với Tạ Thời Minh thì chỉ là chuyện nhỏ, mà so với Tề Nguyên Tư thì càng chẳng đáng nhắc đến, nhưng lúc này Tạ Thời Minh lại rất dữ dằn, luôn chắn trước mặt Thẩm Sơ, ngăn cách cậu và Tề Nguyên Tư.

Là cái kiểu dữ dằn khó thấy – “người sống chớ đến gần”.

Khiến Tề Nguyên Tư không dám nhìn thẳng Tạ Thời Minh, ra sức nháy mắt với anh trai, chỉ mong giải quyết nhanh chuyện này, cậu ta không muốn ở lại đây nữa, quá phiền phức, quá mất mặt!

Anh trai của Tề Nguyên Tư – Tề Nguyên An năm nay cũng 10 tuổi, bằng tuổi với Thẩm Dật và Thẩm Tùy. Không chỉ học cùng lớp với hai người, mà còn tham gia chương trình thực tế cùng Thẩm Dật. Chỉ là hai người vốn không hợp nhau.

Lúc này, Thẩm Dật khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên, lạnh lùng nói: “Bảo em cậu xin lỗi đi.”

Tề Nguyên An cũng không xấu trai, nhưng biểu cảm lúc này thì rất khó coi. Dù có ngốc đến đâu cũng biết ai là người có lỗi lớn nhất – chính là Tề Nguyên Tư gây chuyện, không biết lý lẽ, lại còn là người đẩy người trước.

Nhưng cứ thừa nhận thế thì…

“Em cậu cũng phải xin lỗi, cậu nhìn xem nó đánh em tôi thành ra thế nào—”

“Anh ơi! Em cũng đánh lại nó rồi!”

Tề Nguyên An: “……”

Em có thể đừng nói nữa được không!

Tề Nguyên An vẫy tay gọi Tề Nguyên Tư tới gần.

Chờ cậu bé đến bên cạnh, liền bịt miệng lại, vừa bịt vừa nói: “Em trai tôi bị thương nặng hơn.”

“Ưm ưm!”

Thẩm Dật hừ lạnh một tiếng – Thì sao chứ?

Thẩm Tùy: “Kẻ đánh người, rồi cũng sẽ bị đánh.”

Tề Nguyên An: “Người ra tay trước không phải em trai tôi.”

“Nhưng nó đẩy người trước.”

“Cũng bởi vì em cậu trước đó đã châm chọc em tôi.”

“Tại vì nó không có lý cũng không nói lý, nói không lại Sơ Sơ nhà tôi.”

“Ưm ưm ưm!”

Tề Nguyên Tư hất tay anh mình ra, lớn tiếng hét: “Em chỉ là không muốn nằm cạnh Tạ Thời Minh thôi! Em không muốn cậu ta ngủ cạnh em nên mới bảo Thẩm Sơ đổi giường với cậu ta! Đáng lẽ bọn họ phải tự biết điều chứ, nhất là Tạ Thời Minh!”

“Cậu nói gì cơ?!”

Thẩm Sơ chống nạnh, tròn mắt trợn trừng: “Anh ấy làm gì cậu chứ?! Dựa vào đâu mà bọn tôi phải biết điều?!”

Tề Nguyên Tư chỉ vào Tạ Thời Minh: “Người bên cạnh cậu ta đều sẽ xui xẻo, cậu ta phải tự biết thân biết phận, tự động tránh xa người khác, tự động lăn xa ra! Để đỡ hại ch*t người khác—”

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?!”

Thẩm Sơ tức đỏ cả mặt, giơ nắm tay định lao lên một lần nữa—

“Cậu có muốn thử xem tôi có đánh cậu tơi tả không?!”

Vừa chạy được hai bước thì đã bị ai đó ôm lấy bụng.

“Ai da, buông em ra!”

Cậu nhóc mũm mĩm gào to: “Anh nghe cậu ta nói gì kìa! Có ai nói chuyện kiểu đó không chứ?!”

Tạ Thời Minh nhíu mày, nhưng giọng lại rất bình tĩnh an ủi: “Được rồi, đừng qua đó nữa.”

“Đừng để ý đến cậu ta.”

Thẩm Sơ vẫn giận sôi người.

“Em cũng muốn coi như cậu ta đang đánh rắm, nhưng mà cậu ta đánh rắm thối quá!”

Tề Nguyên An: “……”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt gật đầu, nói hay lắm! Nói rất đúng!

Ai có thể chịu nổi khi ngửi “khí độc” cơ chứ?

Hai người nhất quyết phải cổ vũ cho Thẩm Sơ, còn lườm nguýt Tề Nguyên An, rõ ràng chỉ cần Tề Nguyên An cử động là hai người họ cũng sẽ xông vào luôn. Có gì phải sợ, năm đánh hai cơ mà, hoàn toàn áp đảo về quân số!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 37


Bên cạnh hai giáo viên vẫn luôn làm nền: “……”

Thật là đủ rồi!

Các cô gọi người đến để hòa giải, chứ đâu phải gọi thêm viện binh!

“Được rồi, các em định làm gì đây?”

Lúc này, cuối cùng thì Thẩm Sóc cũng lên tiếng, cau mày liếc Thẩm Dật và Thẩm Tùy một cái – chẳng lẽ mọi chuyện vẫn chưa đủ rối à?

Thẩm Dật bĩu môi, lại hừ nhẹ một tiếng.

Thẩm Tùy xoa xoa chóp mũi: “Nhưng mà Sơ Sơ nói cũng không sai, con nhà họ Tề là được dạy dỗ như vậy à?”

“Nhà họ Tề được dạy dỗ như thế nào, chẳng phải vẫn còn một người ở đây sao?”

Thẩm Sóc vừa nói vừa nhìn về phía Tề Nguyên An.

Ánh mắt nhìn sang đó khiến sắc mặt vốn đã khó coi của Tề Nguyên An lại càng thêm lúng túng, ngượng ngùng.

Tề Nguyên Tư vẫn còn tức tối.

“Cái gì mà ‘con nhà họ Tề’ chứ? Cậu ta—”

“Bốp!”

Tề Nguyên An tát mạnh vào sau gáy Tề Nguyên Tư: “Đủ rồi! Em xin lỗi ngay cho anh!”

Tề Nguyên Tư trợn tròn mắt khó tin: “Anh?!”

“Không nói nhiều! Anh bảo em xin lỗi!”

Tề Nguyên An trừng mắt với Tề Nguyên Tư: “Em sai rồi, biết không?!”

Tề Nguyên Tư ngơ ngác, miệng từ từ há ra——

“Oa…!!!”

Trong văn phòng bất ngờ vang lên tiếng khóc nức nở của Tề Nguyên Tư.

Thẩm Sơ đứng sững tại chỗ, nghĩ bụng: tình hình thế này, chẳng lẽ cậu cũng nên khóc một chút cho hợp cảnh? Nhưng lại nghe thấy Tề Nguyên Tư vừa khóc vừa há miệng về phía bọn họ——

“Xin——lỗi——”

Rồi đấy.

Dù gì thì cậu ta cũng biết nghe lời anh trai.

Thẩm Sơ tặc lưỡi, nghĩ thầm giờ thì khó nói thêm gì nữa rồi.



Mọi chuyện coi như tạm thời kết thúc.

Trong tình huống như vậy, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng không tiện ở lại trường mẫu giáo nữa, nên sau khi Tề Nguyên An dắt Tề Nguyên Tư đi, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng xin nghỉ học, chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà.

Tô Lạc Duyệt đương nhiên cũng biết chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo.

Dù sao thì cũng cần báo với gia đình để sắp xếp bác sĩ gia đình chờ sẵn, nên bắt buộc phải gọi báo cho Tô Lạc Duyệt một tiếng.

Vừa nghe xong, suýt nữa Tô Lạc Duyệt đã hoảng loạn chạy đến trường mẫu giáo.

Tuy nhiên, phụ huynh của đứa trẻ kia không có thời gian đến, cũng chưa đến lượt Tô Lạc Duyệt phải ra mặt, nên bà được Thẩm Sóc trấn an.

Vụ việc này cuối cùng vẫn phải có lời giải thích từ nhà trường, thái độ của bên kia cũng chưa rõ ràng, nên chắc chắn chưa thể coi là xong được. Đến lúc đó, để Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu ra mặt cũng không muộn.

Thẩm Sóc dẫn cả nhóm ra ngoài, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đi sau cùng, Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh đi ở giữa.

Lúc nắm tay nhau, Thẩm Sơ mới phát hiện tay Tạ Thời Minh cũng bị thương.

Vì Tạ Thời Minh có làn da trắng, nên vết thương lại càng nổi bật, trông có hơi đáng sợ.

Thẩm Sơ nhìn mà cảm thấy đau thay, bĩu môi đầy bất mãn.

“Anh phải đợi em dậy rồi mới cùng em đánh cậu ta chứ!”

“Em bò dậy sau, không kịp gia nhập trận chiến nên không phát huy được gì. Nếu anh đợi em một chút, chúng ta có thể mỗi người giữ một tay cậu ta, hoặc anh khống chế cậu ta trước, rồi em——”

“Thẩm Sơ.”

Thẩm Sóc đột ngột dừng bước, quay lại, mặt không cảm xúc: “Em còn chưa đủ sao?”

“Trên người đầy vết thương, còn muốn đánh nhau?”

Thẩm Sóc liếc nhìn Tạ Thời Minh, rồi lại nhìn Thẩm Sơ, càng nói càng sa sầm mặt: “Cho em đến mẫu giáo không phải để gây chuyện! Mẹ bảo em chăm sóc A Minh, đây là cách em chăm sóc hả? Còn ở đây xúi giục A Minh—”

“Anh cả!”

Thẩm Dật cau mày cắt lời.

Nói thế hơi quá rồi.

Thẩm Tùy cũng nhíu mày, còn bước lên một bước.

Thẩm Sóc mím chặt môi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ.

Cậu nhóc mũm mĩm cứ thế đứng đó nhìn Thẩm Sóc, không nói gì, bên cạnh gương mặt bị thương của Tạ Thời Minh cũng nghiêm lại nhìn Thẩm Sóc, định lên tiếng thì nhận ra Thẩm Sơ đã có động tác——

Hai tay nhỏ vung lên chống nạnh, đầu nhỏ ngẩng cao, bụng nhỏ ưỡn ra đầy khí thế: “Hừ! Đàn ông!”

“Lúc nãy trong văn phòng, anh còn nhìn chằm chằm vào mặt em và mặt anh trai, còn lén trừng mắt với Tề Nguyên Tư nữa! Em thấy hết rồi, lúc cậu ta chạy đến chỗ anh trai, tay anh còn suýt giơ lên đánh người ta!”

“Chính anh cũng định đánh người, còn bảo em đừng đánh?”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt quay sang——Anh cả! Thật hay đùa thế?!

Thẩm Sóc: “……”

Chậc chậc chậc~

Thì ra anh cả lại là người như vậy~~~

Thẩm Dật và Thẩm Tùy len lén nhìn Thẩm Sóc, như thể muốn nhìn chằm chằm anh suốt đoạn đường về nhà, còn nhóc mập thì lắc lư đôi chân, kéo tay Tạ Thời Minh, thong thả nhàn nhã, ngồi trong xe bảo mẫu, chân dạng ra hình chữ X, bụng nhỏ ưỡn lên trời như một ông vua chiến thắng trở về!

Thẩm Tùy tranh thủ quay đầu lại nhìn, một cục tròn vo nhỏ xíu vừa khít ghế trẻ em, vậy mà trong tình huống hỗn loạn như thế lại có thể quan sát tám phương, nghe ngóng bốn hướng?!

Thật sự rất đáng để nghiên cứu kỹ càng!

Thẩm Dật ghé lại huých khuỷu tay Thẩm Tùy, nháy mắt với anh——Thấy chưa! Thần kỳ chưa! Vĩ đại chưa! U-da!

Thẩm Tùy nghĩ một lát, rồi im lặng gật đầu——chủ yếu là vì anh cả cũng bị túm trúng điểm yếu!

Từ khẩu thị tâm phi đến cứng họng không nói được gì, thì ra chỉ cách một nhóc mập thôi sao?!

Hai người liếc nhau, rồi đồng thời ăn ý quay đầu đi, thưởng thức dáng vẻ im lặng suốt dọc đường của Thẩm Sóc– nhưng như ông bà ta vẫn nói, hoặc là chết trong im lặng, hoặc là bùng nổ trong im lặng——

Thẩm Sóc không thèm liếc hai người họ lấy một cái, giơ thẳng tay lên như đang đập hai con chim đang rúc trên cành hóng chuyện, “một gậy” chuẩn xác đập vào đầu hai "con chim”.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy đồng loạt ôm đầu, lập tức kêu “ái da da” ầm lên.

Thẩm Sơ ở phía sau che miệng cười khúc khích, xem vô cùng sung sướng, nghĩ bụng: đã túm được điểm yếu của anh cả, còn không biết ngoan ngoãn như cậu, mà cứ muốn đào mộ tổ trên đầu Thái tuế, không đập đầu hai người thì đập ai chứ ha ha ha!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 38


Tuy nhiên, ông vua chiến thắng trở về cũng chẳng vui vẻ được bao lâu…

Vừa về tới nhà đã bị nước mắt của Tô Lạc Duyệt tấn công —

Trước mặt mẹ, ông vua cũng phải cụp tai.

“Các con xem hai đứa nhỏ đi, sáng còn bảnh bao sạch sẽ ra khỏi nhà, chiều về thì chẳng khác gì hai đứa ăn mày… Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Minh Minh nhà mình, rồi còn cả Sơ Sơ nữa—”

Thẩm Dật lấy tay che miệng, nói lí nhí: “Tuy là vậy… nhưng cái vết đỏ trên mặt nhóc mập đó chắc hai ngày là hết nhỉ?”

Thẩm Tùy cũng che miệng nói theo: “Biết đâu mai là hết rồi.”

Thẩm Dật: “Đúng rồi ha, giờ mẹ không nói, mai nói thì muộn mất.”

Tô Lạc Duyệt: “…”

Bà nghe thấy hết rồi đó, rõ ràng đâu có nói nhỏ gì cho cam!

“Bé cưng nhà ta trước giờ có bao giờ bị thương đâu, cùng lắm chỉ là cắt móng tay hay cắt tóc thôi…” Tô Lạc Duyệt vừa nói vừa sờ má Thẩm Sơ, rồi lại sờ má Tạ Thời Minh, thấy hắn bôi thuốc mà không kêu đau, lại càng đau lòng hơn.

Đứa nào bị thương bà cũng xót, nếu có thể, thậm chí làm mẹ bà còn mong mình có thể gánh thay con những vết thương ấy. Bà mong những đứa chưa từng bị thương thì mãi mãi đừng bị thương, những đứa từng bị thương rồi thì về sau cũng đừng bị thương nữa. Tốt nhất là cả năm đứa con của bà cứ vui vẻ, bình an, mạnh khỏe suốt đời, đó là ước nguyện lớn nhất của Tô Lạc Duyệt.

“Mẹ trước kia không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng từ nay mẹ sẽ cố gắng thể hiện nhiều hơn.”

Tô Lạc Duyệt mắt đỏ hoe, lau nước mắt, nhìn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, lại quay sang nhìn Thẩm Dật, Thẩm Tùy, và cả Thẩm Sóc bên cạnh: “Vậy nên các con có thể hứa với mẹ, sau này nhất định phải biết tự bảo vệ bản thân, đừng để bị thương nữa được không?”

Mấy đứa nhỏ đều sững người trong chốc lát.

Đặc biệt là ba người Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy, lần đầu tiên nghe được những lời như thế, nhất thời chẳng biết làm sao.

Thẩm Dật vội vàng gật đầu cam đoan: “Dạ được, mẹ ơi, sau này tụi con sẽ không đánh nhau nữa—”

“Không phải thế.”

Tô Lạc Duyệt lắc đầu: “Ý mẹ là, sau này nếu có chuyện gì, thì năm đứa các con tốt nhất là cùng nhau xông lên.”

Thẩm Sóc: “…”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “…”

Tạ Thời Minh: “…”

Chỉ có Thẩm Sơ là vỗ trán—cậu biết ngay mà!

Tô Lạc Duyệt còn giơ tay nắm thành nắm đấm: “Các con à, phải nhớ đoàn kết nha!”

Rồi bà lại quay sang hỏi Thẩm Sơ, sáng nay bà chẳng phải đã dặn cậu rồi sao, có chuyện thì phải tìm anh cả, hoặc tìm anh hai, anh ba cũng được, sao lại không đợi mấy anh tới rồi mới cùng nhau lên… à không, cùng nhau giảng đạo lý chứ?

Thẩm Sơ: “... Tại không kịp mà.”

Cậu nhóc mập ôm Tô Lạc Duyệt nũng nịu, dỗ dành, nói là may mà có anh trai phản ứng nhanh, nếu không cậu đã bị bắt nạt rồi.

Tạ Thời Minh thì không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vết đỏ trên mặt Thẩm Sơ—trước giờ cậu nhóc này chưa từng bị thương sao…

Tối muộn hôm đó, Thẩm Minh Châu tan làm về nhà, lại thêm một màn đau lòng dặn dò, y hệt Tô Lạc Duyệt.

“Hứ, hai đứa nhóc nhà họ Tề…”

Thẩm Minh Châu bĩu môi tỏ vẻ khó chịu: “Cuối tuần tụi con được nghỉ, về nhà cũ thì có thể than thở với ông nội một chút.”

Thẩm Sơ nghiêng đầu: “Nói với ông nội ạ?”

Thẩm Minh Châu ghé vào tai Thẩm Sơ thì thầm: “Nhà họ Tề ấy mà, ở ngay bên cạnh nhà cũ, ông cụ nhà họ với ông nội con có quen biết, con trai ông ấy thì ba cũng quen, à đúng rồi, vợ của con trai ông ấy cũng quen mẹ con nữa.”

Thẩm Sơ gật đầu lia lịa, chuyện này cậu có biết.

Vậy rốt cuộc là sao?

“Tức là, ông cụ nhà họ Tề với ông nội con là cùng một kiểu người, còn con dâu nhà đó lại giống mẹ con, đều hoạt động trong giới giải trí, cho nên, bé cưng hiểu chưa?”

Hai cha con nhìn nhau một cái, đồng loạt lấy tay che miệng—

Ồ he he.

Tô Lạc Duyệt đứng bên nhìn mà chỉ biết lắc đầu, hai cha con này đúng là một giuộc xấu xa như nhau.

“À mà, tay của Minh Minh bị băng lại rồi, không được dính nước, vậy tối nay tắm thế nào đây—”

Tạ Thời Minh: “Con có thể tự tắm.”

“Không được.”

Tô Lạc Duyệt nhíu mày, vẻ mặt không tán thành: “Mặt con vẫn còn bị thương, tự tắm sao tiện được.”

“Vậy thì…”

“Hay là để con giúp nhé.”

Tạ Thời Minh còn đang lưỡng lự, thì có một giọng nói cất lên.

Quay đầu lại, là Thẩm Sơ.

Cậu nhóc mũm mĩm đập tay lên ngực, xung phong nhận việc: “Mẹ ơi, con có thể giúp anh trai tắm nha.”

Ahaha!

Giúp Tạ Thời Minh hồi nhỏ tắm á?

Vậy chẳng phải là có thể chê cười Tạ Thời Minh cả đời sao, nhìn thấy mông trần các kiểu á haha…

Nhà họ Thẩm vẫn luôn khuyến khích con cái tự lập từ sớm, ở chỗ Thẩm Tùng Quốc thì càng thế, mọi việc phải học tự làm từ nhỏ. Còn ở chỗ Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt, thì chuyện trước kia không nói, nhưng từ khi Thẩm Sơ trở về, cậu cũng luôn tự tắm một mình.

Tạ Thời Minh lại càng khỏi phải nói.

Từ sau khi được nhận về nhà họ Thẩm, việc gì có thể làm được đều tự mình làm, chưa bao giờ nhờ ai giúp.

Nên giờ nghe Thẩm Sơ nói vậy, hắn vẫn còn hơi do dự.

Nhưng Tô Lạc Duyệt lại chốt hạ luôn: “Vậy thì để Sơ Sơ giúp, tiện thể tắm cho mình luôn nhé.”

“Dạ vâng… Hả?”

Không phải, ý cậu không phải vậy!

Thẩm Sơ có chút há hốc mồm, cậu muốn nhìn thấy mông người ta, chứ đâu phải để người ta nhìn thấy mông mình!

“Hả gì mà hả, không phải chính con nói sao?”

Tô Lạc Duyệt đập nhẹ lên đầu Thẩm Sơ: “Con với Minh Minh có thể giúp đỡ nhau, cùng nhau tắm chẳng phải tốt quá còn gì?”

Bên cạnh, Thẩm Minh Châu tích cực giơ tay: “Ba cũng có thể giúp hai đứa tắm!”

Thẩm Sơ lập tức từ chối: “Thôi thôi, để con với anh trai tự làm là được rồi.”

Thẩm Minh Châu: “…”

Lại bị ghét bỏ.…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 39


Không cam lòng, Thẩm Minh Châu tức giận hỏi thẳng ——

Tại sao không cho ông tắm giúp?!

Nhóc mập bị phiền đến mức thở dài: “Ba ơi, con lớn rồi mà…”

Thẩm Minh Châu khựng lại, đưa tay chọc chọc Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “?”

“Cái đó, bé cưng à.”

Thẩm Minh Châu gọi cả Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng lại gần, thêm cả Tạ Thời Minh, rồi mới quay sang nói với Thẩm Sơ: “Con biết không, khi con đứng cạnh mấy anh, tín hiệu Wi-Fi của con là yếu nhất đấy.”

Thẩm Sơ: “…”

Nhóc mập tức đến mức tung nắm đấm bánh bao lao thẳng tới ——

“Nói thì nói, ba có cần biểu diễn trực quan thế không hả?!”

Thẩm Minh Châu cười hì hì: “Nên là, con lớn chỗ nào chứ, chỗ nào cũng bé xíu…”

Thẩm Sơ cảm thấy mình bị ám chỉ, tức giận hét lên: “Con chỗ nào cũng lớn!”

“Con lớn ở đâu?”

“Bụng à?”

Thẩm Sơ: “…”

Nhóc mập sắp tức chết rồi!

---

“Quạc quạc!”

Trên mặt nước lăn tăn sóng, một bầy vịt vàng mập mạp tròn trịa bơi thong dong, chẳng cần chân đỏ cũng nhẹ nhàng lướt trên mặt nước. Đang tung tăng bơi lội, mặt nước bỗng chốc gợn sóng dữ dội ——

Hình như có thứ gì đó đang nhanh chóng trồi lên từ phía dưới!

Chỉ nghe “Òa —" một tiếng, một bàn tay trắng mập đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước!

Rồi như sấm sét giáng xuống, lao vào giữa đàn vịt, loạn xạ một trận, thừa cơ túm lấy một chú vịt vàng lạc đàn! Bàn tay mập siết chặt ——

“Quạc quạc ——!”

Chú vịt vàng tội nghiệp lập tức “tử nạn”!

Toàn bộ quá trình, tàn nhẫn vô cùng, không chút nhân đạo!

“Xít ——”

Thẩm Sơ vừa buông tay, vịt vàng lại tự động phồng lên, cậu lại bóp, rồi thả, lại bóp, rồi thả… Cả phòng tắm vang lên âm thanh “xít xịt” không ngớt, ồn ào chết đi được.

Cậu làm đại ma vương ở một đầu bồn tắm, còn Tạ Thời Minh vẫn yên bình như cũ ở đầu bồn tắm bên kia, không một chút phản ứng…

Lạ ghê!

Cậu nhóc mũm mĩm híp mắt, cuối cùng cũng buông tha cho chú vịt vàng, bắt đầu nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh ——

Không thích hợp, thật sự không thích hợp!

Hắn trầm mặc hơn thường ngày ba, bốn phần… chắc chắn có chuyện! Hình như từ sau vụ đánh nhau? Hay là từ khi nào? Cái miệng kia dùng để làm gì chứ, không biết nói sao?!

Nghĩ tới đây, Thẩm Sơ tức lên, kéo chặt cái khăn tắm nhỏ phủ dưới bụng, bật người đứng dậy, rồi bơi kiểu chó qua chỗ Tạ Thời Minh, vươn tay —— Bốp!

Vỗ thẳng vào trán Tạ Thì Minh, vang dội cực kỳ!

Tạ Thời Minh bị vỗ nghiêng đầu ra sau: “…”

“Anh làm gì vậy? Nghĩ cái gì thế?”

Nhóc mập d*ng ch*n, nửa ngồi xổm trước mặt Tạ Thời Minh, vẫy tay trước mặt hắn: “Tỉnh chưa?”

Cái khăn tắm nhỏ bị kéo còn bay bay trong nước, mà nói đúng hơn, phần lớn là bị cái bụng tròn níu lại.

Bụng cậu rủ xuống, từng ngấn thịt chồng lên nhau, có thể nhét cả nửa ngón tay vào. Cho nên vắt cái khăn tắm vào hông cũng chẳng có vấn đề gì. Tổng thể nhìn qua, cái bụng tròn trịa kết hợp với khăn tắm bay lượn, trông y như một búp bê cầu nắng trôi bồng bềnh trong nước, chỉ thiếu đôi mắt…

Đúng là một cái bánh bao đặc ruột.

Bánh bao đặc ruột ngồi sụp xuống cạnh Tạ Thời Minh, khiến cả bồn tắm dậy sóng một trận…

Cậu tiện tay túm lấy một chú vịt vàng trôi đến, giơ lên trước mặt Tạ Thời Minh: “Anh à, anh nói gì đi chứ.”

Rồi ngay trước mặt Tạ Thời Minh, cậu dùng sức bóp ——

“Xít —— xít!”

Tạ Thời Minh: “…”

“Khụ, không nghĩ gì cả.”

Thẩm Sơ lập tức bày ra vẻ mặt == định nói “Anh nghĩ em tin à”, thì Tạ Thời Minh đã vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.

Hả?

Làm gì thế?

“…Xin lỗi, vì đã khiến em bị thương.”

Lúc tắm thì càng thấy rõ ——

Toàn thân trắng nõn, nên vết đỏ trên mặt càng nổi bật.

Không ngờ nghe được lời này, Thẩm Sơ ngẩn ra một lúc, rồi vỗ nhẹ vào trán Tạ Thời Minh: “Liên quan gì đến anh chứ, đâu phải lỗi của anh, nhận trách nhiệm bừa làm gì vậy.”

Hơn nữa, nếu nói bị thương, thì cũng là Tạ Thời Minh bị thương, cậu chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng Tạ Thời Minh vẫn lắc đầu, cụp mắt —— Là do hắn, là vì hắn…

Thẩm Sơ nghiêng đầu, nhíu mày định hỏi thêm, thì cửa phòng tắm bị gõ, ngoài cửa là giọng của Tô Lạc Duyệt, hỏi sao họ tắm lâu vậy, dặn không được nghịch nước quá lâu, mau ra ngoài.

Bị gián đoạn nên không hỏi tiếp được nữa.

Tạ Thời Minh cũng không giống kiểu người sẽ dễ dàng mở miệng, nên Thẩm Sơ đành ghi nhớ chuyện này, chờ dịp khác sẽ hỏi tiếp.

---

Cứ như vậy cho đến hôm sau.

Tô Lạc Duyệt vốn định xin cho họ nghỉ vài hôm, ở nhà dưỡng thương, không cần đi mẫu giáo.

Nhưng Tạ Thời Minh từ chối, nói muốn đi học.

Thẩm Sơ thì sao cũng được, nên hôm đó họ vẫn dậy sớm đến trường.

Nghe nói nhà trường đã liên hệ với Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt, trước tiên là xin lỗi, nói là do họ không trông nom bọn trẻ tốt nên mới xảy ra sự cố “đánh nhau” này, sau đó cũng liên lạc với phụ huynh bên kia, nếu hai bên đồng ý thì có thể gặp mặt bàn bạc, giải quyết cho ổn thỏa.

Thẩm Sơ không biết ba mẹ đã nói gì với nhà trường, chỉ biết hôm nay vừa đến lớp, cô giáo Tiểu Hoa đã nói, tạm thời sẽ không hoạt động chung với lớp 2.

Nhìn sang, thấy Tề Nguyên Tư cũng không đến, Thẩm Sơ gật gật đầu, cảm thấy còn khá tốt.
 
Back
Top Bottom