Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 185


Thời gian còn lại thì thoải mái hơn, mọi người tản ra trò chuyện hoặc đi chơi mấy hoạt động khác.

Từ sau khi Thẩm Sơ trả lời câu hỏi của Giản Ngôn, cậu không nói thêm câu nào với Tạ Thời Minh nữa. Thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng tránh đi, sau đó lại tiếp tục chạm phải ánh mắt nhau… Cho đến lúc hoạt động tự do bắt đầu, Thẩm Sơ đứng yên tại chỗ, xoa xoa má, vừa định đi tìm người thì bị chắn mất tầm nhìn.

“Nói chuyện chút nhé?”

Giản Tử Trạc đứng trước mặt Thẩm Sơ, trước và sau câu trả lời ban nãy, hai người chưa trò chuyện lần nào.

Thẩm Sơ nhìn thẳng hắn ta: “Tôi với cậu có gì để nói à?”

“Không có sao?”

Giản Tử Trạc cười, ánh mắt có phần âm trầm: “Cậu là bạn của Giản Ngôn, cũng có liên quan đến Giản Hành. Vậy cậu có biết bây giờ nhà họ Giản đang trong giai đoạn nào không?”

“Giản Hành quay về lúc này, còn quyết định ở lại trong nước không ra nước ngoài nữa, chẳng khác nào tuyên chiến với anh trai tôi.”

Sắc mặt Thẩm Sơ trầm xuống: “Vậy cậu tìm tôi là muốn nói gì?”

“Tôi và anh tôi, cũng không phải không thể chung sống hòa bình với hai người họ.”

Giản Tử Trạc chậc một tiếng: “Dù sao thì Giản Hành cũng đã rời khỏi nhà họ Giản từ lâu, muốn quay lại đâu phải chuyện dễ.”

“Còn Giản Ngôn, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”

Vừa nói, Giản Tử Trạc vừa liếc mắt nhìn về phía Giản Ngôn.

So với bọn họ, chiều cao của Giản Ngôn thực sự quá dễ thấy, tuy học cùng bọn họ, nhưng độ tuổi khác biệt, vẫn còn là trẻ con.

“Cuộc đối đầu này, ai chiếm ưu thế, rõ ràng quá còn gì?”

Giản Tử Trạc không nói gì thêm, dù sao Thẩm Sơ cũng không biết thái độ của ông cụ nhà bọn họ, hơn nữa, nếu thật sự so ra thì đúng là hai anh em họ đang chiếm ưu thế nhiều hơn.

“Nếu cậu không muốn hai người đó gặp chuyện gì, thì chi bằng hi sinh một chút, thế nào?”

Vừa nói, Giản Tử Trạc vừa đưa tay ra——

Thẩm Sơ: “Tạ Tuấn Trạch không còn xoay quanh cậu nữa rồi đúng không?”

Giản Tử Trạc khựng lại, nhướng mày: “Cậu nhắc đến cậu ta làm gì?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, liếc nhìn mấy người đi theo Giản Tử Trạc, cợt nhả, tùy tiện cùng ăn chơi trác táng thấy rõ——

“Tôi đang nghĩ, đến cuối cùng, bên cạnh cậu còn có ai?”

“Tuy nói Tạ Tuấn Trạch cũng không phải người tốt gì, nhưng đến cả cậu ta còn không muốn ở cạnh cậu.”

Thẩm Sơ quay đầu lại, nhìn Giản Tử Trạc đang có phần sa sầm nét mặt: “Không thích nghe à?”

“Vậy cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ nguyện ý ở bên cậu? Tôi bị ngu hay mù?”

Giản Tử Trạc mặt lạnh: “Thẩm Sơ, vậy cậu lấy tư cách gì mà khinh thường tôi, tuy cậu họ Thẩm, nhưng rốt cuộc cậu đâu phải con ruột của nhà họ Thẩm.”

“Ở bên Tạ Thời Minh có thể giúp cậu buộc chặt với nhà họ Thẩm sao?”

Thẩm Sơ dùng vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn hắn ta: “Tại sao cả cậu và Tạ Tuấn Trạch đều cho rằng tôi đang khinh thường các người? Hơn nữa, việc tôi có phải con ruột của nhà họ Thẩm hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi biết rõ họ yêu tôi thế nào. Còn chuyện tôi nguyện ý ở bên anh trai, thì càng chẳng liên quan gì đến cậu, đúng không?”

“Hay là…”

“Giản Tử Trạc, đừng nói với tôi là, cậu thật sự thích tôi đấy nhé——”

Thẩm Sơ nhìn thẳng Giản Tử Trạc: “Nếu đây là cách cậu thích một người, nếu cậu không ngu, thì cậu phải biết rõ, tôi có đồng ý hay không.”

Giản Tử Trạc mím chặt môi, một lúc sau mới mở miệng: “Vậy cậu cũng không quan tâm đến an toàn của Giản Hành và Giản Ngôn sao?”

Thẩm Sơ “ồ” một tiếng, gật đầu: “Cảm ơn cậu đã nhắc, tôi sẽ bảo họ chú ý an toàn.”

Giản Tử Tạc: “……”

“Làm chuyện xấu sẽ bị báo ứng đấy.”

“……”

Thẩm Sơ tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi nói lại lần nữa, tôi không phải đứa ngu, mà cậu cũng chẳng có quyền lực đến mức đó.”

“Tôi hi sinh một chút thì anh trai cậu sẽ nghe lời cậu sao? Cậu thấy mình buồn cười không?”

Giản Tử Trạc hít sâu một hơi: “……Thẩm Sơ, cậu được lắm.”

“Là đàn ông thì ai mà chẳng được, chẳng lẽ cậu không được?”

Thẩm Sơ nói xong, làm bộ như vừa chợt nhớ ra: “À, tôi quên mất, cậu không được.”

“Thẩm Sơ!”

“Có đây, còn muốn nói gì nữa không? Không thì tôi đi đây.”

Thẩm Sơ vừa nói vừa phất tay: “Đừng làm lỡ việc của tôi.”

Nghĩ đến điều gì đó, cậu hơi nheo mắt lại, mỉm cười.

Giản Tử Trạc còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy nụ cười bên môi Thẩm Sơ, cuối cùng vẫn không nói gì.

……

Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, pháo hoa sẽ bắn vào lúc nửa đêm, còn một chút nữa là được xem pháo hoa rồi.

Thẩm Sơ muốn cùng Tạ Thời Minh xem pháo hoa, nhưng dường như không tìm thấy người đâu.

Lạ thật, vừa nãy còn thấy mà.

Vậy mà nói chuyện với Giản Tử Trạc xong, người đã không thấy tăm hơi.

Đi đâu mất rồi.…

Khu vực họ vừa chơi trò chơi và ăn đồ nướng rất rộng rãi, nhưng nhìn khắp xung quanh cũng không thấy bóng dáng Tạ Thời Minh đâu.

Thẩm Sơ nhíu mày, nghĩ thầm có phải thấy cậu nói chuyện với Giản Tử Trạc nên giận dỗi bỏ đi rồi không?

Nhưng Tạ Thời Minh đâu phải người như vậy.

Quay đầu lại thì thấy Giản Ngôn đi tới, mặt không cảm xúc đưa cho cậu một tờ giấy.

Thẩm Sơ: “?”

“Anh ta đưa, bảo anh chọn chỗ xem pháo hoa.”

“Anh chọn?” Thẩm Sơ chỉ vào mình.

Giản Ngôn mặt đen sì gật đầu một cái: “Trên này có bản đồ, bảo anh chọn.”

Nghĩ đến lời Tạ Thời Minh vừa nói với mình, Giản Ngôn không nhịn được rùng mình một cái.

Đúng là đủ rồi đấy! Đầu tiên thì cảm ơn cậu ấy vì câu hỏi ở trò chơi Thật lòng hay Mạo hiểm vừa nãy, rồi sau đó thản nhiên nhờ cậu ấy làm chuyện này, thái độ thì giả vờ rất tốt, chẳng phải sợ cậu ấy lại xen vào sao!

Quá là mưu mô!

Người như thế, Thẩm Sơ thật sự kiểm soát được sao?

Giản Ngôn hơi muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu lên, thấy nụ cười bên môi Thẩm Sơ thì không khỏi trợn trắng mắt, thôi khỏi, nói làm gì!

Đúng lúc Tề Nguyên Tư ở bên kia gọi cậu ấy, Giản Ngôn liền vẫy tay, dứt khoát quay đi, mắt không thấy tim không phiền.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 186


Tuy không biết Tạ Thời Minh đang giở trò gì, nhưng Thẩm Sơ cầm bản đồ trong tay, thật sự nghiêm túc chọn một chỗ đẹp để xem pháo hoa.

Trang viên này có chỗ địa thế cao, đứng ở đó xem pháo hoa chắc chắn rất đẹp, nhưng nghĩ cũng biết, nơi đó chắc chắn sẽ đông người.

Không muốn chọn chỗ đông người…

Thẩm Sơ nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện gần đây có một góc khuất hơi kín đáo, xung quanh có vài chỗ che chắn, nhưng nếu ngẩng đầu nhìn lên thì lại rất thoáng đãng.

Cậu theo cậu ruột bao nhiêu năm, cực kỳ quen thuộc với bản đồ, dù bản đồ trong tay khá đơn giản, nhưng cũng có thể phân tích được đại khái.

Thế là Thẩm Sơ nhanh chóng chọn xong vị trí.

Nhưng mà… Tạ Thời Minh sẽ đến đó thật sao?

Vừa rồi cậu mải tìm người, quên mất là có thể gọi bằng điện thoại, cùng lắm thì đến đó trước, nếu không thấy người thì gọi điện cũng được.

Nghĩ vậy, Thẩm Sơ liền bắt đầu đi đến vị trí đã chọn.

Trên đường đi, cậu bỗng nhớ lại hồi trước mỗi lần theo cậu ra ngoài, mỗi khi đến một nơi nào đó, nếu đã xong việc, cậu ruột cũng sẽ cho cậu tự chọn một chỗ để nghỉ ngơi, thư giãn một chút. Cậu đã xem qua rất nhiều bản đồ hướng dẫn, chọn lựa rất nhiều nơi, cũng từng dừng chân ở những chỗ ấy với thời gian dài ngắn khác nhau, nhưng đều là đi rồi lại đi tiếp, chưa từng có ý định dừng chân lâu dài.

Dù phong cảnh có đẹp đến đâu, cũng không phải nơi con tim muốn dừng lại.

Ngay cả cậu ruột cũng nói, ở nước ngoài bao nhiêu năm, sự nghiệp dù phát triển đến mức nào, nhưng nếu cho hắn ta chọn lại, nếu năm xưa không có hiểu lầm với Giản Hành, hắn ta vẫn tình nguyện ở lại trong nước.

Cho dù sự nghiệp không bằng bây giờ, nhưng nếu có Giản Hành bên cạnh, thì đi đâu cũng được.

Lúc đó Thẩm Sơ có thể hiểu, nhưng không thể cảm nhận sâu sắc được.

Nhưng mà…

Thẩm Sơ đột ngột dừng bước, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc không xa phía trước, nghĩ thầm, hình như bây giờ cậu đã có thể cảm nhận được rồi.

Một nơi nhỏ bé như vậy, cậu chọn nơi này, rồi gặp được người mình thích ở đây, lập tức cảm thấy chẳng có phong cảnh nào đẹp hơn được nữa.

Tạ Thời Minh quay người lại, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Sơ, dường như chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Hắn đưa tay ra với Thẩm Sơ: “Sơ Sơ, anh đã ở đây chờ em rồi.”

Thẩm Sơ khựng lại, rồi lập tức chạy bổ vào lòng hắn.

“Sao anh biết em sẽ chọn chỗ này!”

Giọng nói của người trong lòng mang theo sự phấn khích rõ rệt, Tạ Thời Minh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Thẩm Sơ.

— Vì anh luôn dõi theo bước chân của em, và lần này cuối cùng cũng tới trước một bước đợi em ở đây.

“Em thích những chỗ không quá đông người, nhưng cũng không phải vắng vẻ quá. Khi nghỉ ngơi, so với đô thị lớn, em thiên về những nơi phong cảnh hữu tình kiểu thị trấn nhỏ. Nhất là sau khi theo chú Hạng rời khỏi địa điểm quay chụp, em càng thích đến những nơi có người nhưng không quá ồn ào, thường sẽ ở lại đó hai ba ngày.”

Khi Tạ Thời Minh nói vậy, Thẩm Sơ đã ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Bưu thiếp em gửi về, anh đều xem hết rồi à.”

Nhưng Tạ Thời Minh lại lắc đầu.

“Hửm?”

“Sơ Sơ, anh không chỉ xem thôi đâu, anh còn đã đến những nơi em từng đặt chân tới.”

Thẩm Sơ há miệng, nhưng không nói được gì.

Chuyện này cậu thật sự không biết.

“Cho nên em đừng cảm thấy không có cảm giác an toàn.”

Tạ Thời Minh xoa đầu cậu: “Vì từ trước đến nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”

“Dù không cùng thời điểm, nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ đến bên em, như bây giờ vậy.”

“Thậm chí là đến trước để chờ em.”

“Vì thế, em cứ mạnh dạn đi về phía trước.”

Pháo hoa vào đúng khoảnh khắc này nở rộ, rực rỡ muôn màu, vô số người ngẩng đầu chiêm ngưỡng, nhưng cũng có những đôi tình nhân ôm hôn dịu dàng dưới pháo hoa, như một bức tranh đẹp mãi mãi in trên tấm bưu thiếp.

Cũng có vài người cảm thấy cảnh tượng ấy cũng không phải rất đẹp…

Thậm chí là cực kỳ chướng mắt!

Hạng Tinh Hà sắp tức chết rồi, từ kinh ngạc đến đơ người, từ đơ người sang nổi giận đùng đùng —

Ban nãy thấy Tạ Thời Minh đến đây, hắn ta còn do dự có nên ra chào không, cũng thấy lạ vì Thẩm Sơ không đi cùng hắn, nhưng bây giờ thì hối không kịp! Hai đứa này từ bao giờ rồi?! Heo con nhà hắn ta thật sự bị một con lợn rừng cướp mất rồi??!

Giản Hành vẫn đang giữ hắn ta lại, cũng thấy đau đầu không thôi.

Hai đứa nhỏ này, sao lại…

Nhưng nghĩ lại thì cũng không quá bất ngờ.

Dù sao quan hệ giữa hai người họ vẫn luôn thân thiết.

Chỉ là… ai cũng tưởng chỉ là tình anh em thôi!

Hạng Tinh Hà nghiến răng: “Lẽ ra anh phải nghĩ ra từ sớm, Trương Phi và Quan Vũ cũng đâu có dính nhau như tụi nó chứ!”

Giản Hành: “……”

Bên kia.

Không phải Tạ Thời Minh không muốn tiếp tục, mà là vì một ánh nhìn quá mức mạnh liệt——

Lúc đầu còn tưởng lại có người đang nhòm ngó bảo bối của hắn, kết quả vừa ngẩng đầu lên…

Khoảnh khắc đó, Tạ Thời Minh thật sự hoài nghi, có phải mỗi lần mình chọn thời điểm đều không đúng, có vấn đề chỗ nào không? Bằng không sao lần nào cũng bị bắt tại trận?

Hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước…

Đối phương nhìn hắn như thể muốn đem hắn làm thành món thịt lợn luộc vậy.

Thẩm Sơ đang vùi đầu vào hõm cổ Tạ Thời Minh cảm thấy hơi ngột ngạt, chẳng hiểu sao lại bị ấn đầu xuống, rồi cảm nhận được cơ thể đối phương hơi cứng lại——

“Sao vậy?”

“Hai đứa còn ôm đến khi nào?!”

Cùng với giọng nói của cậu, còn có một giọng khác rất quen thuộc vang lên.

Thẩm Sơ phản ứng lại thì cũng rơi vào trầm mặc.

Thật là một cảnh quen thuộc đến đau lòng…

Pháo hoa vẫn đang nổ rực rỡ, cả bầu trời như rực cháy, mà cậu của Thẩm Sơ xuất hiện trước mặt cũng rất “rực cháy”, ánh mắt vô cùng “rực cháy”.

“Hello cậu.”

Thẩm Sơ cười gượng, vẫy tay với Hạng Tinh Hà.

Tạ Thời Minh cũng chào hỏi theo, kết quả nhận được một cái lườm trắng mắt không chút khách khí.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 187


“Nếu tôi nhớ không lầm, Sơ Sơ nhà chúng tôi mới về nước chưa lâu, tính ra cũng chỉ mới nửa năm thôi đúng không, A Minh?”

Cho nên mới nửa năm, cháu đã dụ dỗ Sơ Sơ nhà chúng tôi rồi sao?!

Nói đi, cháu ôm lòng dạ này từ bao giờ rồi!

Nếu không phải là mưu tính từ trước thì càng không thể chấp nhận! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tình cảm có thể sâu sắc đến mức nào chứ?!

Hạng Tinh Hà trầm giọng nói: “Hơn nữa, nếu tôi nhớ không sai, hai đứa bây giờ vẫn còn là học sinh cấp ba đúng không?”

“Học sinh cấp ba thì có thể yêu đương sao? Còn đang học lớp mười hai, không phải nên tập trung học hành à?”

“Nhưng mà cậu và anh Giản Hành cũng yêu nhau từ hồi cấp ba mà…”

Thẩm Sơ lẩm bẩm: “Cháu là học theo cậu đó.”

Hạng Tinh Hà: “……”

Giản Hành quay đầu ho nhẹ một tiếng, đưa tay nhéo người bên cạnh: “Chỉ với cái miệng của Sơ Sơ, anh lúc nào nói lại nó?”

“Anh còn không làm gương được.”

“……”

Hạng Tinh Hà hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn đứa cháu trai, rồi chuyển mũi dùi sang Tạ Thời Minh.

Không nói lại được cháu trai mình, thì chẳng lẽ không nói được con lợn ủi mất cháu trai mình?

Không tin hắn dám phản bác!

Tạ Thời Minh đương nhiên không dám, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ biết nhẫn nhịn, cần phải thể hiện thì vẫn phải thể hiện.

“Chú Hạng, cháu thật lòng với Sơ Sơ.”

“Ừ, thật lòng biến tình anh em thành tình yêu, lừa gạt đứa nhỏ ngây thơ nhà chúng tôi.”

Hạng Tinh Hà hừ một tiếng: “Làm anh em bao lâu nay, cháu nghĩ tình cảm của Trương Phi và Quan Vũ mà biến chất thì có thể lâu dài được không? Sau này hai người đối mặt với nhau như thế nào?”

Tạ Thời Minh: “……”

So sánh kiểu này đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.

Thẩm Sơ lại không nhịn được chen vào: “Cháu chỗ nào giống Quan Vũ chứ!”

Hạng Tinh Hà hừ lạnh: “Cháu còn không bằng Quan Vũ ấy.”

Thẩm Sơ: “……”

Ít ra Quan Vũ còn biết múa đao, còn đứa nhỏ nhà họ… thôi đi, ví dụ cái gì đều thấy tốn sức, là một đứa ngốc.

“Chú Hạng, Trương Phi và Quan Vũ có thể làm anh em cả đời, cháu với Sơ Sơ cũng vậy.”

Hạng Tinh Hà không khỏi nhướng mày.

Tạ Thời Minh nói tiếp: “Nhưng ý nghĩa của Sơ Sơ đối với cháu, từ trước đến giờ chưa bao giờ chỉ dừng lại ở hai chữ ‘anh em’.”

“Em ấy là em trai cháu, cũng là người cháu thích. Điều này, từ ban đầu đã không giống nhau.”

Đối với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

Thích cậu, đối với Tạ Thời Minh, là điều tất nhiên, không hề có sự ngẫu nhiên nào.

“Chú Hạng, bất kể với tư cách là anh của Sơ Sơ, hay là người yêu, người chăm sóc em ấy cả đời, cháu đều là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

Tạ Thời Minh nói như thể đang nói một điều hiển nhiên, vô cùng chắc chắn, dường như với hắn, lời hứa này không khác gì việc làm theo bản năng.

Nghe được những lời này, tâm trạng của Hạng Tinh Hà khó tránh khỏi có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Tạ Thời Minh cũng thay đổi.

Tình cảm của người thiếu niên là chân thành nhất, cũng mãnh liệt nhất.

Điều này hắn ta hiểu rất rõ, cũng có thể đồng cảm, vì vậy không phải là không tin vào sự thể hiện của Tạ Thời Minh.

Chỉ là…

Hắn ta chỉ có một bảo bối là Sơ Sơ, nếu cứ vậy mà giao ra, sao hắn ta có thể cam tâm tình nguyện được.

“Gia đình cháu có ai biết chuyện này chưa?”

Tạ Thời Minh im lặng một lúc: “……Hiện tại chắc chỉ có anh cả biết.”

Heh.

Hạng Tinh Hà tặc lưỡi một tiếng: “Vậy chờ đến khi cả nhà cháu đều biết, và thái độ rõ ràng rồi, thì lại đến tìm Sơ Sơ nhà chúng tôi.”

“Lại đến tìm?” Thẩm Sơ không nhịn được nghi hoặc hỏi.

Hạng Tinh Hà khoanh tay: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, cháu chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, đến ở với cậu và mợ cháu.”

Thẩm Sơ: “……”.

Giản Hành không nhịn được lườm một cái.

Mỗi lần đều phải tìm cơ hội để thỏa mãn mấy ý nghĩ nhỏ nhặt này, Giản Hành cũng quen rồi, chỉ là yêu cầu này, chậc, chẳng phải rõ ràng là muốn người nhà họ Thẩm nghi ngờ sao.

Vô duyên vô cớ chuyển đi cái gì, ít ra cũng phải có lý do chứ.

“Trước kỳ thi đại học, hai đứa phải giữ khoảng cách cho cậu!”

Hạng Tinh Hà nghiến răng, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vẫn không nhịn được ê răng: “Đừng hòng mặc cả với cậu, cậu còn chưa bắt hai đứa chuyển lớp đâu đấy.”

……

Thẩm Sơ thật sự không ngờ, mỗi khi mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh tiến thêm một bước, thì khoảng cách giữa họ cũng bị kéo xa ra một chút.

Ừm, là theo đúng nghĩa đen…

Dù cậu lấy cớ là cậu cậu lại đổi ý, bắt cậu về ở một thời gian, nhưng chuyện chuyển đi vẫn quá đột ngột, người trong nhà vẫn dò hỏi mấy lần.

Nhưng Thẩm Sơ cũng không thể nói toạc ra nguyên nhân, nếu không thì e là càng không dám nhìn mặt người nhà…

Thẩm Sóc có vẻ đã phát hiện ra điều gì.

Dù sao thì cách cậu và Tạ Thời Minh tương tác cũng đã thay đổi, ánh mắt của anh ấy nhìn cậu có chút hận sắt không thành thép, cho nên đối với chuyện cậu chuyển đi, anh ấy lại có vẻ vui mừng.

“Chuyển đi cũng tốt, hai đứa như vậy… anh sẽ không giúp che giấu đâu.”

Vừa nói, Thẩm Sóc vừa chọc vào trán cậu: “Lần trước em nói với anh thế nào? Lập trường gì mà không vững chút nào.”

Thẩm Sơ chỉ có thể cười ngây ngô, cậu cũng không ngờ mà.

Nhưng vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu, học là chính.

Thẩm Sơ vỗ ngực cam đoan: “Anh cả, anh biết mà, em vẫn phân biệt rõ việc lớn việc nhỏ, dù sao cũng chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học rồi, anh cũng hiểu mà.”

Thẩm Sóc: “……”

Anh ấy thật sự rất hiểu cho cậu của Thẩm Sơ, heo con trong nhà bị ủi mà còn tung tăng chạy theo.

Thật là khó chịu hết sức.

Nhưng quả thật cũng không tiện nói gì thêm, dù sao thì người “ủi” cũng là em trai ruột của anh ấy.

Hơn nữa về chuyện Thẩm Sơ chuyển đi, Tạ Thời Minh cũng chẳng có ý kiến gì, thậm chí còn giúp chuyển đồ. Chỉ là sau khi Thẩm Sơ dọn đi, hắn cũng không dọn về phòng cũ.

Ngược lại, học kỳ mới này, mỗi lần đến trường đều rất tích cực, còn đến sớm hơn mọi khi.

“Em muốn đi trước đón Sơ Sơ.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 188


Tạ Thời Minh trả lời như vậy khiến Thẩm Sóc thật sự hối hận vì sao mình lại lắm miệng hỏi câu đó.

Sao lại cảm thấy hai đứa nhỏ này sau khi tách ra thì lại càng quấn lấy nhau hơn.

Thậm chí còn mang dáng vẻ rung động tuổi dậy thì nữa…..

Cảm giác như những người khác trong nhà cũng không phải không nhận ra điều gì, chỉ là kỳ thi đại học sắp tới, ai cũng chỉ nhắc qua loa, không dám hỏi nhiều.

Có lúc Thẩm Sóc còn nghi ngờ việc Sơ Sơ chuyển ra ngoài có phải nằm trong dự kiến của cậu em trai này không, lại đúng lúc vào thời điểm mấu chốt này, ỷ vào thân phận học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học, được hưởng đặc quyền từ chỗ Thẩm Sơ, nên mới không cần che giấu, tùy ý hành động, không ngần ngại, không sợ hãi, khiến người khác tức nghẹn.

Dù vậy, Thẩm Sóc cũng không có thời gian để lo chuyện khác, hai đứa nhỏ thì chuẩn bị thi đại học, còn bên anh ấy cũng bận như xoay chong chóng, đặc biệt là sau khi dự án đi vào quỹ đạo, mỗi ngày đều bận rộn hơn.

Nhưng ngược lại, nhà họ Giản lần này lại tổn thất nặng nề —

Dù sao trước đó cạnh tranh dự án với họ, cái giá phải trả thật sự không nhỏ.

Huống hồ Giản Trí Bác trước đó hăng hái bao nhiêu, bây giờ lại bị chèn ép bấy nhiêu, thêm việc thái độ của ông cụ nhà họ Giản không rõ ràng, địa vị của anh ta ở Giản thị ngày càng trở nên nguy cơ.

Về điểm này, Thẩm Sơ biết rõ hơn ai hết.

Vì sau khi chuyển đến sống cùng Hạng Tinh Hà, cậu đã biết thêm rất nhiều thông tin từ Giản Hành —

Giản Hành rất cưng chiều cậu em trai Giản Ngôn, hơn nữa trước đây thường xuyên ở nước ngoài, trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy, lần này trở về, tất nhiên càng phải bảo vệ em trai hơn.

Ông cụ nhà họ Giản muốn lui xuống, cha của họ thì vô dụng, tất nhiên phải chọn một trong số họ để kế thừa.

Nhưng Giản Ngôn tuổi còn nhỏ, lại đang chuẩn bị thi đại học, Giản Trí Bác lại ép quá sát, Giản Hành tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đừng nói anh ta chỉ là một diễn viên, mấy năm qua, việc điều hành studio ở nước ngoài đều do một tay anh ta quán xuyến, nếu không có chút năng lực, thì cũng không thể làm ăn phát đạt ở nước ngoài, huống hồ phải đối mặt với sự cạnh tranh còn khốc liệt hơn trong nước, lại còn là người Hoa, ở nước ngoài lại càng khó khăn hơn.

Hơn nữa lần này trở về, anh ta có đủ thời gian, lại có Hạng Tinh Hà ở bên cạnh hỗ trợ, đối đầu với Giản Trí Bác bên kia, trong thời gian ngắn lại có thể tạo nên thế giằng co.

Thẩm Sơ có thể cảm nhận được tình hình bên nhà họ Giản đang rất căng thẳng, nghĩ đến những lời Giản Tử Trạc từng nói trước đó, cậu cũng đã nhắc nhở anh Giản Hành, nhưng có đôi khi ngoài ý muốn là chuyện không thể phòng ngừa —

Giản Ngôn mất tích rồi.

Ngay trước kỳ thi đại học chưa đầy một tuần…

Nhưng trước khi anh Giản Hành tìm được người, Thẩm Sơ lại nhận được tin nhắn của Giản Tử Trạc.

[ Muốn biết tung tích của Giản Ngôn, cậu một mình đến đây.]

Thời gian gấp rút, gần như phải lập tức xuất phát, không kịp suy nghĩ gì thêm.

Cũng không biết Giản Tử Trạc đang toan tính điều gì, đúng lúc anh Giản Hành và cậu ra ngoài tìm người, lại là kỳ nghỉ cuối cùng trước kỳ thi đại học, như thể đã tính toán kỹ càng từ trước vậy —

“Không được, em không thể đi một mình.”

Mỗi kỳ nghỉ, Tạ Thời Minh đều sẽ đến tìm Thẩm Sơ để cùng ôn tập.

Về phần vì sao không phải Thẩm Sơ đến nhà họ Thẩm, vì ở chỗ Hạng Tinh Hà, mỹ danh gọi là “tiện giám sát”.

Nhưng hôm nay rõ ràng Hạng Tinh Hà cũng không có thời gian để giám sát.

Tạ Thời Minh trầm giọng nói: “Có khi nào chú Hạng và anh Giản Hành cố tình bị dẫn ra ngoài.”

“Nếu là như vậy, nếu em không đến một mình, bên Giản Tử Trạc chắc chắn sẽ biết trước.”

Đã nói là muốn cậu đến một mình, thì nhất định phải xác định là cậu thật sự đi một mình.

Chuyện liên quan đến Giản Ngôn, Thẩm Sơ cũng không dám đánh cược.

Nhưng Tạ Thời Minh nói gì cũng không đồng ý.

Thẩm Sơ suy nghĩ một lát, đột nhiên mắt sáng lên: “Em có cách…”

……

Khi Thẩm Sơ đến được địa điểm hẹn, quả nhiên phát hiện Giản Tử Trạc đã đề phòng từ trước —

Hắn ta không có mặt ở đó, mà có người đứng chờ ở điểm hẹn, xác nhận bên cạnh cậu không có ai, rồi muốn thu điện thoại của cậu.

“Thiếu gia chỉ muốn nói chuyện với Thẩm thiếu gia một cách đàng hoàng, trong thời gian này không muốn bị làm phiền, thiếu gia Thẩm cứ yên tâm.”

Thẩm Sơ bĩu môi, chỉ có thể đưa điện thoại ra.

Khi người kia thu điện thoại, còn cúi đầu liếc nhìn cổ tay của cậu một cái.

Thẩm Sơ đảo mắt, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Nhìn cái gì, có vấn đề à?”

“Không, không có, Thẩm thiếu gia xin mời theo tôi.”

Nói rồi, người đó xoay người dẫn Thẩm Sơ đi tiếp —

Chỗ này không biết là đâu, là một khu nhà dân cư cũ kỹ, trông không giống bất động sản thuộc về nhà họ Giản, trong lòng Thẩm Sơ mơ hồ có vài suy đoán, nhưng cũng không nghĩ sâu thêm.

Dù sao thì cậu đến đây, chỉ để biết tung tích của Giản Ngôn.

……

Thẩm Sơ từng tưởng tượng ra cảnh mình gặp Giản Tử Trạc sẽ như thế nào, nhưng hình ảnh Giản Tử Trạc trước mắt lại khiến cậu có phần bất ngờ.

— Như thể đã phải chịu đả kích gì đó, sự ngạo mạn không còn, thay vào đó là sự u ám và lạnh lùng.

“Ngồi đi, muốn uống gì không?”

Thấy Thẩm Sơ đến, Giản Tử Trạc chỉ vào ghế sofa, rồi như muốn đứng dậy đi lấy nước cho cậu.

“Tôi đến đây không phải để hàn huyên với cậu, cũng không phải đến làm khách, mấy chuyện này không cần thiết đi?”

Giản Tử Trạc khẽ cười một tiếng: “Sao lại không cần, cứ coi như tôi đang luyện tập trước đi.”

Thẩm Sơ hơi khó hiểu, luyện tập trước?

“Cậu cũng biết hai anh em chúng tôi với Giản Hành bọn họ đã đấu đến mức nào rồi mà.”

Giản Tử Trạc cong môi cười gượng: “Nếu thất bại, mất đi thân phận thiếu gia nhà họ Giản, chẳng phải cũng nên luyện tập trước cách tự chủ sinh hoạt sao.”

Thẩm Sơ ồ một tiếng: “Nhưng mấy chuyện cậu luyện tập ấy, chỉ cần không ngốc, có tay có chân thì ai cũng làm được mà?”

Giản Tử Trạc: “……”

“Thẩm Sơ, cậu nhất định phải giả vờ không hiểu sao?”

Giản Tử Trạc hít sâu một hơi, rõ ràng lời hắn ta nói không phải nghĩa đen, vậy mà Thẩm Sơ luôn có thể cố ý xuyên tạc.

Cũng luôn khiến hắn ta cảm thấy… như thể chuyện gì đối với cậu cũng không có gì to tát cả.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 189


“Cũng phải, nếu tôi và anh tôi thật sự thất bại, mấy người dù sao cũng chẳng tổn thất gì.”

Giản Tử Trạc vẫn lấy cho Thẩm Sơ một lon nước, là một lon nước nho, đặt lên bàn trà trước mặt cậu, cũng chẳng quan tâm cậu có uống hay không, bản thân thì mở một lon khác ra uống.

“Nơi này là chỗ tôi từng sống hồi nhỏ, dù thời gian không dài.”

Vừa chậm rãi uống, Giản Tử Trạc vừa ngả người ra sau ghế sofa, chân gác lên bàn trà, ra dáng như đang chuẩn bị trò chuện tâm tình với Thẩm Sơ.

Hắn ta cũng không nhìn sắc mặt của Thẩm Sơ, mà chỉ tiếp tục nói theo ý mình.

“Tôi vẫn còn ấn tượng khá sâu về khoảng thời gian sống ở đây hồi nhỏ, vì mẹ tôi lúc nào cũng không biết mệt mà nhắc tôi và anh tôi rằng chúng tôi là thiếu gia nhà họ Giản, sớm muộn gì cũng sẽ quay về.”

“Nhưng lúc đó tôi chẳng nghĩ gì nhiều, vì còn nhỏ, sau này quay về thật... đúng là cuộc sống tốt hơn không ít.”

Giản Tử Trạc tặc lưỡi một tiếng: “Dù sao thì, cuộc sống của người có tiền, ai mà không thích.”

“Chỉ là, nếu không có hai anh em Giản Hành và Giản Ngôn thì tốt rồi.”

Thẩm Sơ cau mày, liếc nhìn Giản Tử Trạc: “Nếu như anh Giản Hành cũng nghĩ như vậy, thì suy nghĩ đó càng thêm chính đáng.”

“Vậy nên con riêng thì mãi mãi không thể lên đươc mặt bàn sao?”

“Là những việc các người làm không thể lên được mặt bàn.”

Thẩm Sơ nhận ra rằng mình đã đánh giá sai mục đích lần này của Giản Tử Trạc, đến giờ vẫn chưa đoán được ra đối phương định làm gì —

“Rốt cuộc cậu muốn gì? Chỉ định ngồi đây nói chuyện với tôi?”

Giản Tử Trạc uống hết lon nước nho trong tay, im lặng một lúc rồi mới nhìn Thẩm Sơ: “Anh tôi làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không thành công, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.”

Thẩm Sơ cười khẩy: “Coi như cậu không ngu ngốc, thông minh hơn anh trai mình.”

Giản Ngôn xảy ra chuyện vào lúc này, nghĩ cũng biết ai là người đứng sau.

Nếu muốn lợi dụng Giản Ngôn làm gì đó, có lẽ sẽ đạt được mục đích, nhưng nếu không đủ tàn nhẫn, nhà họ Giản đâu chỉ có mình Giản Ngôn, ông cụ còn chưa chết, anh Giản Hành cũng ở đó, chưa kể Giản Ngôn cũng có những người bạn như bọn họ, trừ phi Giản Trí Bác có thể đánh gục từng người một, nếu không thì anh ta đạt được điều gì?

“Anh ấy là bị dồn ép đến đường cùng, từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy…”

Giản Tử Trạc bóp bẹp lon nước trong tay, ném sang một bên, với tiếng “cạch” vang lên, cái lon lăn vài vòng trên mặt đất, dính đầy bụi.

Dù ban đầu được đóng gói đẹp đẽ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là rác mà thôi.

“Kể từ lần trước chúng ta gặp nhau, mới chỉ mấy tháng thôi nhỉ.”

Giản Tử Trạc cụp mắt xuống: “Những người đó, thấy tình hình không ổn, từng người một, nếu không phải vì sợ quá lộ liễu thì đã sớm tránh xa tôi rồi.”

Nghe vậy, lông mày Thẩm Sơ hơi nhíu lại.

Cậu cũng không có phản ứng hả hê gì, chỉ cảm thấy điều đó quá đỗi bình thường, cũng không nhìn xem mình đã kết bạn với những ai… mấy người đó nhìn phát là biết, có được mấy người thật lòng.

Huống chi trong làn khói thuốc súng vô hình của cuộc chiến này, tuy chỉ là chuyện của nhà họ Giản, nhưng không ít người đều đang dõi theo diễn biến.

Thế cục dần dần thất bại của Giản Trí Bác, người tinh ý đều có thể thấy được.

Nếu không thì anh ta cũng không đến mức vội vàng ra tay với Giản Ngôn.

Chỉ là bước đi này, ngay cả em trai ruột của anh ta cũng khó lòng đồng tình —

“Cậu định ra điều kiện gì mới chịu nói cho tôi biết tung tích của Giản Ngôn.”

Thẩm Sơ không muốn chờ thêm nữa, mục đích của Giản Tử Trạc đã rõ, nên cậu chủ động mở lời: “Đã định thông qua tôi để cứu vãn tình thế, thì cũng nên có chút thành ý chứ?”

“Dù không có cậu, anh Giản Hành cũng chưa chắc không tìm được Giản Ngôn.”

“Anh trai cậu đang làm chuyện phạm pháp, cậu hiểu không?”

Giản Tử Trạc nhìn Thẩm Sơ, hồi lâu mới khẽ thở ra một hơi: “Thẩm Sơ, cậu đúng là…”

“Hãy giữ anh tôi lại, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Nếu cậu đồng ý, tôi lập tức dẫn cậu đi tìm Giản Ngôn.”

Thẩm Sơ im lặng hai giây, rồi nói thật lòng: “Chuyện này không phải tôi đồng ý hay không, người anh cậu tổn hại là em trai của anh Giản Hành, người cậu nên đi cầu xin là anh ấy.”

“Nếu tôi có thể hạ mình cầu xin, thì đã không tìm đến cậu rồi.”

“…Tôi chỉ có thể đảm bảo sau khi tìm được người, tôi sẽ khuyên anh Giản Hành giơ cao đánh khẽ, nhưng cậu cũng phải cam đoan rằng anh trai cậu sẽ không gây chuyện nữa.”

Giản Tử Trạc cũng biết sự việc đã đến nước này, hắn ta chẳng còn lựa chọn nào khác, nên suy nghĩ một lúc rồi đành gật đầu đồng ý.

Chỉ là khi vừa đứng dậy chuẩn bị dẫn Thẩm Sơ đi tìm người, hắn ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi —

“Nếu tôi gặp cậu trước Tạ Thời Minh, và không mang thân phận hiện tại, chúng ta có khả năng không?”

“Nếu tôi nói, tôi thật sự thích cậu thì sao.”

Câu cuối cùng, Giản Tử Trạc nói với nụ cười, không muốn biểu hiện quá nghiêm túc, nếu không, thì hắn ta sẽ thật sự quá chật vật.

Thẩm Sơ lắc đầu, không chút do dự mà đáp: “Không có khả năng.”

Vì trong lòng cậu, từ đầu đến cuối đều là Tạ Thời Minh.

“Được thôi.”

Giản Tử Trạc nhún vai, xoay người đi, không để Thẩm Sơ thấy biểu cảm của hắn ta khi nghe câu trả lời.

Hai giây sau, hắn ta mới lên tiếng lần nữa: “Đi thôi, dẫn cậu đi tìm Giản Ngôn.”

……

Ngoài dự đoán mà cũng trong dự đoán, Giản Tử Trạc không dẫn cậu ra khỏi khu dân cư.

Mà là rời khỏi tòa nhà này, rồi định đưa cậu đi sang tòa bên cạnh.

Nhưng mới đi được vài bước, thì người thu điện thoại của cậu lúc trước đã vội vã chạy tới, gương mặt đầy lo lắng —

“Thiếu gia, anh trai ngài dẫn theo người tới!”

“Tôi không cản được—”

Sắc mặt Giản Tử Trạc lập tức thay đổi: “Chết tiệt!”

Thẩm Sơ cũng lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, gần như cùng lúc chạy cùng Giản Tử Trạc.

Chắc hẳn Giản Trí Bác đã biết Giản Tử Trạc xuất hiện ở đây, lại nhận ra điều gì đó, nên mới không màng ngăn cản mà trực tiếp dẫn người tới.

Nếu để Giản Trí Bác đưa được Giản Ngôn đi, thì sau này muốn tìm, e là càng thêm khó khăn!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back