Tâm Linh Thám tử Linh Hồn

Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 18 : bạn học mới


Thành phố Hona mi ,ngày 12 tháng 9 năm 1953Ngày nhận lớp ở ngôi trường mới, tối qua mình đã thực sự thức trắng đêm chỉ vì quá lo cho ngày đến trường này dù đã từng trải qua một lần và cũng có An Phước học chung lớp và nó cũng hứa sẽ ngồi với mình.

Nhưng mọi thứ lại khá ổn thoả, hơn cả mình nghĩ.

Buổi sáng, chú Trung Kì thấy cơn buồn ngủ đang chiếm tâm trí mình nên chú đã tự lăn vào bếp nấu cho mình ăn một bữa đàng hoàng kèm vài lời mắng vì mình chỉ định uống sữa rồi xách cặp đi.Vừa ra, thằng An Phước như thể một hồn ma có khả năng dịch chuyển.

Hỏi ra mới biết, nó đã bị mẹ mắng vào sáng sớm nên mới chạy đến đây, mình quá quen từ lúc học trung học sáu năm trước.

Lớp khá ít người so với trung bình học sinh của những lớp khác, chỉ có 31 bạn học chung.

Đúng như lời An Phước hứa, nó ngồi bên cạnh tôi, nhìn mặt nó cũng sợ không khác gì con nhái lắm.

Có nhiều bạn đến sớm, chỉ còn vài bàn đếm được trên đầu ngón tay, mình đã kêu chọn bàn ở dãy giữa, bàn giữa khá dễ nhìn bảng.

Ở chỗ bàn hiện tại của mình, bàn trên là hai người, một người nữ có ngoại hình xuề xoà đó là Lý Nha Long, bên cạnh là một bạn nam tên Quang Hồ Diên là một người cận và có ngoại hình to béo.

Sau đó nhờ Hồ Diên tôi mới biết do Nha Long bị chứng hay quên nên vì nguyên nhân đó ngoại hình cậu ấy như không hề chú tâm vào sửa soạn.

Bàn trái là cặp hai bạn nữ khá cao và thanh mảnh, một người có làn da vàng,tóc dài đen tập trung gấp giấy và dễ cười.

Còn lại là da trắng, có nhiều tàn nhan trên mặt, bạn nữ có mái tóc dài đen là Cao Tuyết, bạn có tàn nhan là Huỳnh Trí Lân Nhã.Quay sang phải, là lớp trưởng và lớp phó được cô Kim Thu họ Niên bổ nhiệm nhưng thường giáo viên sẽ không cho lớp phó và lớp trưởng ngồi chung với nhau mà nhỉ?

Cậu lớp phó cận thị, Trọng Phúc Thương trầm tính ăn nói vui vẻ nhưng thỉnh thoảng lại nặng lời và dễ buồn kèm căng thẳng.

Lớp trưởng Vũ Nguyệt Lam có hình dáng khiêm tốn, ngoại giao, nói chuyện được với tất cả mọi người cũng là người được mọi người tin tưởng vì tính cách thẳng thắn không bao giờ nói chuyện nhảm với những câu hỏi, có gì nói đấy.Ngoài Cao Tuyết, Lân Nhã ra, lớp trưởng Lam cũng là những người đầu tiên mình quen được.

Hoá ra lớp trưởng có cùng mối quan tâm là tâm linh với mình, với lại lớp trưởng cũng không như "người tài năng" như mình vẫn luôn tưởng trước đó.Đằng sau không ngờ là khuôn mặt thân quen chuyên quậy phá ở lớp C trường cũ, mình vẫn còn nhớ như in cái tên đó dù học ở lớp A, Phú Long...nhắc tới tên này mà mình cảm thấy đau đầu cho giáo viên luôn...

Xui xẻo lắm mới ngồi kế nó.

Bên cạnh là Giang Vân Thi, bạn nữ ngôi bên cạnh Phú Long mình cảm thấy khá thân thiện, mạnh mẽ và dũng cảm!

Sẵn sàng đập vào Phú Long mỗi khi cậu ta quậy.Ngày hôm nay người làm mình ấn tượng nhất là giáo viên dạy sinh học và toán học.

Mình cảm thấy rất không phải mà là cực kì tuyệt vời khi được cô Kim Thu làm chủ nhiệm!

Cô ấy rất kiên nhẫn, lắng nghe, gần gũi và nói những chủ đề cũng gần gũi không kém, trong tiết học của cô chỉ cần nghe giảng và ghi theo lời cô là chắc chắn sẽ nắm bài cô không giảng nặng lí thuyết như giáo viên khác mà sẽ xen lẫn lí thuyết và thực tế để lớp dễ tiếp thu và thấy lợi ích của bài học đó trong cuộc sống.

Thầy Cách Phước Thân dạy toán thì giàu kinh nghiệm giảng dạy giúp học sinh không chán lí thuyết toán và chỉ dạy sâu những phần quan trọng hoặc bước đệm cho bài học khác, những phần mà thầy cho là không quan trọng hoặc dễ dàng với lớp thì thầy chỉ giảng sơ hoặc bỏ luôn nếu có thể.Hôm nay có vẻ có rất nhiều điều mới và tuyệt vời.

Mình hy vọng mình có thể mơ thấy lớp học này!

________________

Phần nhật kí này được viết ngoài thêm những thông tin cảm nhận về lớp học, những người bạn và giáo viên dưới góc nhìn của Khải Âm ra còn là để tri ân bộ truyện này!

Hôm nay truyện của mình được 2 tuổi rồi đó mọi người=) ( 19/11)Thực tế, lúc đầu mình chỉ viết về cảm bạn học trong lớp thôi.

Nhưng ngày viết lại tới 20/11 nên mình đã thêm vào nội dung hai người giáo viên mà Khải Âm yêu quý!

Đa số những nhân vật được đề cập trong chương này đều được lấy cảm hứng từ những người có thật xung quanh chuyến hành trình ngồi trên ghế nhà trường của mình! ( Mà thực tế là nguyên học sinh của lớp Khải Âm đều được lấy cảm hứng luôn đó )
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 39 : Hơi ấm gia đình


Chính là Thầy!Tôi vội vàng chạy tới nhìn kĩ, không thể nghĩ ra lời nói gì hơn trong niềm hân hoan của một đứa trẻ, giống như đây là điều hạnh phúc nhất trong đời : "thầy ơi!"

Tôi vô thức nói, một nùi kỉ niệm dưới gió mát của tỉnh Dao Bích ùa về có thể so sánh với không khí đoàn viên mỗi khi Tết đến.

Đến bây giờ gió của Dao Bích kèm với sự ân cần của thầy năm xưa vẫn còn là ánh sáng chiếu rọi tim tôi.Một nụ cười rất ít nở ra sau nhiều chuyện tồi tệ ảnh hưởng vào tôi.

Mắt mến thương nhìn thầy, nét già nua hiền hậu, ánh mắt híp, người mặc một chiếc áo sa*,đội nón đan bằng tre.

Suzu chạy tới chạy lui nhìn vào thầy, cậu ta còn so chiều cao với thầy tôi nữa, nhưng mà hai người đều bằng nhau : "đây là ai vậy, Khải Âm?"

Giọng hiếu kì vang lên.

Nghe thấy người tò mò về thầy, tư cách là học trò duy nhất, tôi nhìn Suzu : "đây là thầy của tôi, tên là Dương Kiến."

Giọng đầy tự hào giới thiệu.

Quỳnh Hoa cũng đi ra giống như Suzu, em ấy mở to mắt nhìn thầy : "hoá ra đây là người mà chị luôn nhắc đến khi kể về lúc chị còn nhỏ phải không?"

Tôi ngại ngùng gật đầu.Không ngờ Quỳnh Hoa nhớ về chuyện đó dù tôi chỉ kể cho cô bé chỉ mới một lần khi còn ở bệnh viện.

Tiếng cười lớn vang lên : "hoá ra con vẫn luôn nhắc về ta sao?

Nếu như vậy bệnh hay hắt xì có thể có lời giải rồi!

Dù là loài hoa xấu nhất nhưng rồi cũng kết thúc giống như những loài hoa xinh đẹp nhất."

Rồi thầy cười lớn, nụ cười làm rõ hơn các dấu hiệu già trên mặt làm tôi có cảm giác thời gian trôi rất nhanh.

Mọi người đều bị nụ cười tích cực của thầy lan toả tới những con người vừa trải qua sự tiêu cực, Suzu cười lớn vui vẻ như chưa từng được cười : "ông giống một người bạn hay ở bên cạnh của tôi vậy!

Cậu ta cũng làm tôi cười đến nỗi đau bụng, làm mọi người đều chú ý và cười theo như mùi hoa sữa lan tới mọi người vào đầu mùi vậy!

Hahaha!" nhưng rồi đầu tôi nảy ra một câu hỏi, sao thầy biết mình ở đây vậy?Gió thổi mạnh, mặt tôi ngây ngốc trong giây nhưng các dây thần kinh chỉnh lại mặt thành dáng vẻ khó hiểu : "thầy ới, sao thầy biết nhà con vậy?

Con chuyển nhà mới được số ngày đếm được trên đầu ngón tay và con còn chưa gửi thư cho thầy nữa!"

Giọng của tôi lại là tông giọng dịu dàng pha thêm chút trẻ con nhưng nói xong tôi mới nhận ra mình mới vừa làm trò gì...

Thầy cười, mồm chép, hai ngón tay nắm cằm : "ha, chỉ là ta có nguồn tin tốt nên mới biết!

Con chả nói lời nào với ta cả, ta biết con bận nhiều việc nhưng ít nhất cũng để thân già này lo lắng chứ!"

Thầy vừa nói vừa đánh nhẹ vào lưng tôi một cú, giọng mắng vẫn đều không khàn như trước.

Chị Thùy, Suzu và Quỳnh Hoa lại có trận cười to không nhịn được.Không thể ở ngoài nắng chan chan lâu, tôi mời thầy vào nhà dù sao đây là lần đầu thầy đến tận nơi thăm tôi, trước đó chỉ là tôi tự lặn lội với xe buýt lên Dao Bích núi non đầy rẫy rồi phải đi lên dãy núi Giao Kì trên phía cực bắc của tổ quốc để lên ngôi nhà thân yêu có thầy và vô vàn kỉ niệm đầy màu sắc.

Thầy vô nhà ngắm nghía xung quanh : "chậc ta quên mất, ta chưa giới thiệu với những người bạn của con nữa, Khải Âm."

Thầy bảo rồi đứng trước mặt :"ta tên là Dương Kiến, một người già ở dãy núi Dao Bích!"

Chị nắm cằm đang suy nghĩ chuyện gì đó, người ngồi xuống ghế : "đó là dãy Giao Kì phải không?

Lúc trước tôi từng đến đó và chỉ có một dãy núi nhưng lại có thể bao bọc cả một tỉnh Dao Bích."

Thầy tôi gật đầu ngầm hiểu.Ai nấy trừ thầy đều mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa cũ nhưng êm ái làm dễ chịu.

Thầy Kiến đi xung quanh nhà, ngoài là sư phụ và thầy pháp, ông cũng là một thầy phong thủy nổi danh khắp vùng núi phía bắc từ Dao Bích, Giang Nhân, Phú Hồ, Đông Kiến hay thậm chỉ cả thủ đô Đại Hoa.

Suzu tuy có thể bay vì là linh hồn lâu năm nhất cũng mệt mỏi nằm ườn trên thành cầu thang, Quỳnh Hoa là linh hồn trẻ nhất hiện tại chỉ mới mất được một năm ngồi nghỉ ngơi ra dáng một tiểu thư có học lễ nghi.

Trong đầu tôi cũng được thư giãn để nghĩ tới chuyện về nhiệm vụ điều tra về Adrik nhưng đó giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao Trung Kì cũng đi theo, trước đó ông ấy chỉ hỗ trợ chứ không trực tiếp tham gia trừ một vài vụ liên quan tới hai mẹ con họ Trần cứ liên quan đến cái tên đó chú Trung Kì sẽ cuống cuồng lên yêu cầu được điều tra cho tới khi chỉ còn ngõ cụt.

Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn lơ mơ thì nhận thấy thầy đã biến như vong linh bị phân tán khi bị dính phép.Tôi lo lắng chưa kịp cất lời hỏi to thầy điềm tĩnh đi xuống tầng từ tầng hai của nhà : "nhà con có phong thủy khá ổn đó!

Ta không nghĩ con lại chú ý tới phong thủy đâu.

Ta nhớ lúc con học về cái đó con chỉ chú tâm tới vụ án và bùa pháp, giờ đây ta có thể yên tâm không cần tới làm thay cho con rồi!

Hohoho!"

Giọng cười khà khàn của thầy chậm rãi đi xuống từng bước cầu thang gỗ, não tôi đã đoán ra được nguyên nhân thầy đến rồi : "vậy thầy đến đây chỉ vì lo lắng con sẽ bị dính phong thủy không tốt sao?Con còn tưởng thầy đến đây vì thương con.

Thầy khinh thường con quá!"

Mặt tôi "khó chịu" nhìn thầy như một đứa trẻ, thầy chỉ cười khà : "đúng rồi, ta chỉ đến đây có một việc thôi."

Thầy lên giọng vẻ ta đây một cách giả tạo làm tôi suýt cười.

Mặt tôi cố nhịn cười quay sang chia sẻ người chị yêu dấu để cho chị cười chung với giọng điệu mà tôi không ngờ thầy sẽ nói thì chị ấy cũng như thầy lúc nãy, mất tích như linh hồn bị phân tán.

Đồng tử tôi không ngừng nhìn quanh, thầy một cánh cửa bị mở ở căn phòng của Minh Phong bên dưới cầu thang, khá kì lạ, đó giờ cửa nhà tôi luôn đóng nếu không cửa không khép lại thì tôi sẽ ngay lập tức đóng ngay.

Tôi đứng dậy đi đến kiểm tra và đóng lại, trong căn phòng nhỏ nhưng cũng đủ nhét một tủ vừa, một giường cho hai người, một bàn học gỗ và một kệ để đồ khác, không ngờ người tôi tìm đang ở đó và ngủ rất say, chảy cả nước dãi lên gối làm tôi không nỡ gọi dậy chỉ im lặng đóng cửa để yên cho chị ấy.

Đằng sau là cánh cửa gỗ, tôi bỗng nhớ ra chuyện Minh Phong tự chuyển nhà khi tôi đang nhập viện ở trong bệnh viện sau vụ Tà giáo xuất hiện tại nhà thờ do bản thân điều tra và đã giao lại cho cảnh sát, nó đã ghi đúng địa chỉ mà do nó chép trên danh thiếp có địa chỉ chép tay bởi tôi, không rõ do lúc viết cho bên vận chuyển quên đeo kính hay chữ tôi quá xấu mà đã ghi lộn tên đường từ đường 16 thành đường 6 làm cho dịch vụ vận chuyển đồ đi tới tận nhà máy bị bỏ hoang lúc này nó cũng lúng túng đó giờ nó chỉ lanh quanh ở những nơi nhiều người sống chứ chưa đi hết Hona mi vì quá bận cho việc học y, nó đã phải nhờ đến trí nhớ siêu phàm và người bạn thân là người bản địa chỉ để vận chuyển đến đúng nơi.

Nhớ lại làm tôi cười khúc khích có thể nghe được kể cả khi ở trong phòng, tôi lập tức nhịn lại rời đi không muốn phải làm phiền giấc ngủ của chị Thùy.Thầy tôi ngồi trên ghế tuy già vẫn không cần chống gậy, tôi vội vào bếp pha trà cho thầy để thể hiển rõ lòng tôn trọng, còn một giây nữa thôi tôi sẽ lấy ấm trà và lấy bình trà ủ* đã pha sẵn và ủ trong vài tháng, thầy ho một tiếng : "ta không cần đâu, Khải Âm."

Nhưng quá trễ rồi tôi đã lấy chén trà ra rồi, tôi bất chấp sự từ chối vẫn để trước mặt thầy : "nhưng thầy ơi...con lấy ra luôn rồi."

Thầy cười khừ.

Tôi lại ngồi xuống ghế định bật một chương trình cho cả hai giải trí dù sao có quá nhiều chuyện nhưng quá mệt mỏi để nói, tay tôi cầm đồ điều khiển bấm qua tìm một chương trình thời sự hoặc một bộ phim hoạt hình thôi, cuối cùng tôi xem một chương trình thời sự buổi trưa.Thầy và tôi đều nói cười và xem thời sự tới tận hai giờ chiều.

Có tiếng gõ cửa giọng nói thân quen phát ra từ bên ngoài : "dì ơi, dì ơi là con đây, con về rồi."

Tôi nhìn ra cửa : "cửa không khoá, mọi người vào đi!"

Minh Phong thở dai vươn người, tay phải cầm chiếc cặp bằng da màu nâu nhưng rồi lại tặng cho tất cả một nụ cười rạng rỡ báo hiệu tin vui.

________

Trà ủ : trà của Ba Giang, càng ủ lâu càng tốt cho sức khoẻ
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 40 : phía sau hình ảnh tốt đẹp


Minh Phong cười rã rời như khúc xương tách rời nằm vụt xuống ghế dài trúng đuôi Tou Tou, nó nhảy cẫng lên đùi tôi.

Trung Kì đứng bên khung cửa gỗ, sau khung cửa ông là Adrik nhưng có khuôn mặt từng nét mặt đầy sợ sệt tái mét làm ai cũng cảm thấy có điều kì lạ, tôi cố nhìn kỹ hơn lại làm Adrik lùi về sau : "có chuyện gì với Adrik sao, chú Trung Kì?

Adrik cậu bé đó...mới trở về từ nơi cậu từng sống, chỗ đó có vấn đề nghiêm trọng, hm?"

Trung Kì chỉ thở dài thất vọng tràn trề, lần đầu tiên tôi thấy ông ấy thất vọng như vậy, không lẽ có gì tồi tệ đến mức làm ông ấy như vậy?

Adrik nhân cơ hội phóng thẳng lên gác xếp chỉ có mình cậu bé, giọng lôi cuốn như tiếng kèn saxophone : "cậu ấy mới trở lại địa ngục trần gian, hãy cho cậu nhóc thời gian nghỉ ngơi."

Suy đoán của tôi có thể đúng, Trung Kì đi vào, tay bỏ vào áo khoác cởi mũ, mặt vẫn chưa thoát khỏi lãnh thổ tiêu cực.Thầy đi tới chứng kiến Trung Kì, mắt mở to ngộ ra gì đó trong giây lát bị tôi nhìn thấy.

Khi đợi chú Kì mở miệng nói chuyện, tan đi im lặng căng thẳng như sẵn sàng đón mọi loại tin, thầy vuốt râu trắng muốt đi lên ban công ngắm cảnh bến cảng "Thiên thần" không thốt ra lời từ cho lớp trẻ không gian bàn chuyện.Chú Trung Kì ho một tiếng : "khục, tôi sẽ nói những gì tôi đã tìm kiếm được ở trung tâm trẻ mồ côi Irene đây, cô nên chuẩn bị tinh thần đi."

Chú nhắc nhở tôi với chất điệu như đang nói chuyện với thanh tra : "thực sự tôi không thề ngờ được một nơi như trại trẻ mồ côi nổi tiếng nhất cả nước lại như thế này...

Xin lỗi, tôi lạc đề rồi."

Chú lấy ra một cuốn sổ tay : "Tôi đã ghi những mục tiêu để tôi điều tra dựa trên kinh nghiệm của tôi, đầu tiên tôi đã để ý thấy hầu hết những đứa trẻ được rời khỏi trung tâm trẻ mồ côi đó đều có làn da trắng trong khi Ba Giang chúng ta là nơi những người có đủ mọi loại màu da sinh sống, giờ tôi đã biết rồi...

Khi nhận tin sẽ có người đến thăm, họ sẽ sử dụng một lượng lớn chất hoá học không rõ có thể làm trắng màu da nhưng lại rất độc hại vì những người phụ trách sẽ mặc đồ bảo hộ rồi sẽ bắt ép đứa trẻ mồ côi cởi hết đồ ra để bôi chất làm trắng đó lên da, ngoài ra để nhanh hơn họ còn sử dụng máy phun sơn cỡ lớn ở áp lực cao so với bọn nhỏ không mảnh vải che thân để cho những đứa trẻ có làn da ngoài làn da trắng bằng chính chất hoá học đó...

Bất chấp nó hại đến cơ thể như thế nào chỉ để không lảm bẩn danh phận của trung tâm và tôi cũng tận mắt chứng kiến quá trình đó."

Sắc thái thay đổi từ điềm tĩnh sang một chút kinh tởm : "dù ở bên ngoài, những tiếng la hét vẫn vang vảng bên tai, bọn trẻ bị chất độc hại bắn vào miệng, mũi, mắt làm tổn thương rất nhiều ,nhiều chân tay bị lộ ra cả xương teo tóp, phần thân còn rơi cả lòng ra và nhiều thứ nữa, thậm chí gây tử vong thì những tiếng khóc lớn lại càng kinh hoàng."

Chú thở đều cố gắng dành lấy sự bình tĩnh để trình bày với tôi : "còn những người nhân viên đang cố chi tiền cho việc cách âm."

Sự sững sờ là cảm xúc đầu tiên của tôi khi nghe được điều đầu tiên trong danh sách những điều mà người thám tử già cõi ấy bới tìm ra được sau bức màn nhân từ, rồi xen lẫn sững sờ đó là thấu hiểu đớn đau và ghê sợ trong trái tim tôi.Chú ấy, thở đều vài lần rồi lật sang trang tiếp theo : "còn nữa, việc bạo hành trẻ và phân biệt chủng tộc xảy ra ở cả người lớn lẫn trẻ em sống chung trong trung tâm như chuyện thường ngày trừ những ngày có người tới thăm, đã từng có nhiều những thiếu niên từ mọi loại chủng tộc, cả hai giới tính đều không chịu được nữa mà tự vẫn bằng nhiều hình thức."

Nói tới đây chú trầm lặng xoa thái dương, cố gắng nói tiếp : "Có cả vụ bạo lực và phân biệt tới tử vong, có thể như bị đánh, tấn công bằng vũ khí nguy hiểm, còn về phân biệt có thể như bị đánh đập, giam cầm, bỏ đói trong nhiều tháng tại tầng hầm, nhiều thi thể đã phân hủy thành mảnh xương có vết bị cắn, nhiều thi thể chảy dịch nữa, những đứa trẻ, cơ mà cũng có vài nhân viên phản đối chính sách của trung tâm cũng bị nhốt ở đây, họ rất ốm tong ốm teo, xanh xao, ruồi nhặng khắp nơi, còn phải ăn cả thịt của đồng loại, tôi không muốn nhớ lại những gì tôi trong quá khứ đã thấy nữa đâu.

Tôi không thể nào nhìn những trung tâm khác bình thường nữa rồi..."

Giọng điệu của chú ngán ngẩm.Chú ấy không còn muốn nói nữa mà lật sang trang đưa cuốn sổ ghi chép đáng giá của chú ấy cho tôi : "tôi không muốn nói nữa, chắc cô cũng hiểu tại sao rồi, phần còn lại trong cuốn sổ."

Thế rồi chú lại ra ngoài hóng gió không sợ quân Tà truy bắt vì giờ chú ấy là linh hồn thuộc về tôi.

Tôi nghe qua lời kể của chú ấy cũng ghê tởm gớm riết.

Tôi mở ghi chép của chú, nhìn vào trong, chữ viết tay hơi ẩu và mờ nhưng kinh nghiệm đọc mọi loại chữ khi đi học được tích lũy nên tôi vẫn nhìn ra.Môi trường sống trong trung tâm môi trường như một hố kinh khủng so với một nơi để cho nhiều người đặc biệt là trẻ em sống.

Trung tâm chia thành hai khu là trung tâm và nơi sống cho trẻ em, nơi trung tâm là tầng trệt của trại trẻ mồ côi Irene là nơi để che giấu điều kiện sống tồi tệ qua nhiều gian phòng chưa từng được sống và nơi giam cầm trẻ mồ côi thì ở dưới tầng hầm trong khu vực sinh hoạt, họp.

Khu trung tâm rất sang trọng, tường trắng thạch cao, sàn nhà sạch sẽ, mỗi nơi đều như mới xây, có nhiều gian phòng.

Còn khu sống cho trẻ em hoàn toàn ngược lại, như bên dưới một ổ kiến,tường bóc tróc đầy rêu bốc mùi hôi thối, có nhiều nơi dính đầy máu tanh, khô dù họ nhận được rất nhiều tiền hỗ trợ từ chính phủ, các nhóm từ thiện, mạnh thường quân.

Đồ vật trong nơi sinh sống thực sự như một mớ hoang tàn , bị gãy, hư hỏng, bốc mùi của nước tiểu trong nhiều năm, thậm chí còn không nhìn ra được là một nơi ngủ cho người.

Nhà tắm không bằng một nhà tắm công cộng rẻ tiền, nó chỉ như là tắm ở thác nước nhưng có tường bao quanh, nhà vệ sinh đàng hoàng thì có cũng như không vì nó dành cho trẻ có làn da trắng mà trại trẻ cho là thượng đẳng, còn những đứa trẻ da vàng thì chỉ đi chung năm bệ xí có tường ngăn cách khoảng hai mươi cen-ti-mét, còn những đứa trẻ da đen lại tội nghiệp nhất nhà vệ sinh của chúng ở tận tầng cuối của tầng hầm phải đi qua hai mươi chín cầu thang mới tới, bên trong chỉ có mỗi hố to, không có vách ngăn cho hai giới nên bọn nhỏ đành phải tự chia.

Thùng nước uống như giếng bị bỏ hoang với lắm xác côn trùng đang và đã phân hủy nằm lăn lóc trên đống nước hoá xanh như đã từ rất lâu, ca nước còn đọng hơi nước đã có người múc và uống nó không lâu khi tôi chưa tới đây.

Thức ăn bình thường là một điều hiếm hoi với đứa bé vô tội nơi đây, bếp nhìn sơ là chuột, gián lóc nhóc khắp nơi so với nhà bếp giả trên tầng hầm thì như hai nơi khác nhau.

Mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi,đặc biệt là thùng đựng thức ăn chỉ đựng đơn giản trong thùng giấy ẩm mốc như từ bãi rác nhặt về. không cần nhìn trong chỉ nghe mùi tanh chua ẩm là đã biết thực phẩm đang trong tình trạng như thế nào, rất ít hộp so với số người ăn nên có lẽ phần ăn ít hơn với cả một con thú cưng trong gia đình bình thường. những đứa trẻ da trắng phần thức phẩm nhỉnh hơn chút, thùng thực phẩm dành riêng cho chúng đặt ở trên kệ, vẫn bốc ra mùi ẩm mốc nhưng không hẳn nồng nặc như thùng đặt ở dưới sàn, ngoài ra trên mỗi thùng còn ghi để phân loại thực phẩm nào dành cho những đứa trẻ có nét Châu âu và những đứa trẻ còn lại.Đọc ba trang thôi mà tôi đã lạnh gáy cả lên, đây là nơi sống cho con người hay là trại nuôi súc vật đây?

Tại sao những hành động như vậy mà ông trời vẫn cho họ con đường sống để mà ăn hết đống tiền họ nhận để nuôi tương lai cả đất nước.

Ăn chặn đã là cái gai trong mắt xã hội đang dần văn minh mà vẫn có người giẫm lên cái gai đó để nhận trái ngọt không phải mồ hôi xương máu của mình.

Chính phủ đã thăm trung tâm trẻ mồ côi Irene rất nhiều sao, không lẽ mắt họ bị che bởi tâm linh hay đồng tiền?

Tôi lật tiếp nhưng không còn ghi chép nào nữa : "không có ghi chép về việc giáo dục ở nơi đó sao?

Theo pháp luật,chỉ cần có bằng chứng về phương pháp giáo dục là chúng ta có thể đưa chuyện này lên đôi mắt của mọi người rồi mà?"

Chú chỉ lắc đầu, thật sự "lũ quỷ" từ chối đưa giáo dục cho trẻ em kể cả những làn da trắng mà họ tôn thờ sao?

Trung Kì đưa cho tôi một tập hồ sơ để trong phong bì cũ kỹ bám bụi : "đây chính là manh mối quý giá mà cháu của cô tìm ra."

Tôi nhận lấy mở ra, chính là hồ sơ về một cậu bé da đen, có miêu tả như đang vẽ Adrik bằng lời từ đơn giản, sức khoẻ ổn định, không có mắc bất kì hội chứng tâm thần nào, ngày sinh không rõ, bị đưa đến đây khi tròn ba tháng được sống trên cõi trần, được nhận nuôi vào lúc 10 tuổi vào năm 1955 ngày 26 tháng 2.Tôi thẫn thờ nhìn lên Adrik, người đang ngồi úp mặt thu mình trong góc bằng ánh mắt thương cảm trong lí trí.

Thử hỏi xem sống một ngày tại một nơi đầy bạo lực, dơ dáy, hôi thối như một động rác thải lâu ngày, xuất hiện tình trạng phân biệt chủng tộc, thức ăn nước uống thua cả cám heo, nơi ăn ngủ nghỉ, vệ sinh không ra hình là như phát điên muốn chạy ngay lập tức thế mà Adrik và những đứa trẻ trong chốn đó đã sống tận mấy năm liền có thể là một thế kỉ, có thể đó là ngôi nhà, một ngôi nhà có những phụ huynh không xứng đáng có những đứa con.

Đã có thêm hướng điều tra mới, số điện thoại của chủ nhà cũ có tác dụng rồi.

__________

Nếu là góc nhìn của Khải Âm chắc miêu tả trung tâm trẻ mồ côi Irene còn ghê gấp đôi=)))

Do tháng trc mình bị dính lịch thi nên không hoàn thành được chương đúng như lịch trình, mong mọi người thông cảm!

Hãy có một kì thi tốt đẹp cho xuân nở Tết nha!
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 19 : ngày đầu năm


Hona mi, 1 tháng 1 năm 1956Hôm nay thật là may mắn!

Đúng như những gì thầy dạy và mình áp đụng để tự bói cho mình còn bói thêm cho đám bạn nữa!Buổi sáng, vì rảnh quá mua vé số trúng ngay 200 xuân!

Rồi đi chơi những ngày đầu năm mới, cào thẻ cào được tận ba cây kem nhưng có bốn đứa mà may Quân đang đau họng không ăn được, có người nhịn nhưng chả ảnh hưởng niềm vui của mọi người.Ăn vài bánh mì ngọt rưới lớp dừa khô hoà quyện với bơ ngọt của tỉnh Vị Khánh như đang ở trên trời còn được gặp cô Thu đang uống cafe, được nói chuyện rồi chúc mừng năm mới được tặng cho bao lì xì mừng tuổi thế là có tiền để đi chơi.Đi qua mấy cửa tiệm quần áo ở chợ Hàng Quan, bộ nào cũng đẹp nhưng giá cả thì không hề phải chăng tí nào, mãi mới có một tiệm bán đồ vừa ý mà giá cũng thế.

Lựa được tổng năm quần, sáu áo, hai chân váy và ba váy, mình là người mua nhiều nhất đến nỗi Nha Long còn phải trầm trồ khen tiền mình có trong ví.Số tiền từ các vụ án mình nhận không hề nhỏ đâu!

Thế mà lúc đi chân mình vô tình đá vào bàn trà cũng những chú trung niên làm trong xưởng báo gần đó, An Phước đỡ kịp và cứu mình một mạng, dù không xảy ra nhưng bản thân mình bứt rứt quá, cứ tự tưởng ra viễn cảnh đống trà đó đổ xuống đường, chén dĩa lăn lốc kèm tiếng mắng la lại làm mình thêm khó chịu.

Giờ viết và nhớ lại càng thêm, cầu mong sẽ không mất ngủ với mấy lọn tóc rơi nhiều.Thời tiết cũng rất đẹp, mọi người đều rảnh rỗi.

Rảnh quá sinh nông nỗi mà Lý Quân dẫn tới tận bờ kè ở thị trấn Phong Hoa mất nửa tiếng đi bộ, gió rất mát, biển đập lớn vang dội, văng lên áo thế mà thằng đó vẫn cười khà khà!Một ngày năm mới có những biểu hiện của một năm tốt đẹp, thuận lợi cầu mong cả chặng đường công danh sau sẽ như thế.
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 41 : phân tích, xác định, kế hoạch


Mình đang cố gắng để tạo thói quen 1 tháng 2-3 chương và 1-2 nhật kí.

Giờ đổi tên thành "Chi Quỳnh".

_________________

Một tiếng nặng nề từ tâm hồn, tiếng bước trên cầu thang chậm rãi hơn bình thường.

Thực sự ông trời lại muốn thêm bi kịch vào những đứa nhỏ không may mắn khi sinh ra sao?

Thực sự có những người chặt chết măng non trong chính nơi được cho là ngôi nhà của những vạch bắt đầu không may mắn dửng dưng với mác yêu thương trẻ mồ côi?

Tôi không thể hiểu trong lương tâm họ nghĩ gì hay chính những nhân viên nơi đó đã ăn lương tâm của bản thân rồi?Đọc những gì chú Kì tìm được, tôi vẫn chưa khỏi bão bàng hoàng, đọc về Adrik tôi lại thương cho nhóc đó và mảnh đời đang bị giam ở tại địa ngục.

Tôi đọc qua còn hãi hùng vậy chú ấy có lẽ còn hơn, tận mắt chứng kiến tận cảnh sau cánh gà như việc một đứa trẻ nhỏ phải nhìn một vụ giết người dã man trước mắt, đều để lại một nỗi kinh hoàng trong đầu.Những kẻ trơ mắt để hành vi như giết người tàn bạo rồi để nạn nhân sống đều như họ đang là bạn thân thiết của những kẻ sát nhân.

Bắt gặp được Adrik đang trốn sau bình sứ Trung Quốc lớn của chủ nhà cũ, hàng dòng thông tin lúc này vẫn còn ám ảnh.

Tôi chỉ đứng thẫn một giây im lặng rời đi không để sự chú ý dồn về.

Adrik gập người nằm trên sàn nằm trong góc kẹt ngủ sâu.Nhìn Adrik như thế, tôi thấy bản thân mình ở đó, ngồi gọn trong một góc chả ai ngờ rồi nhớ mong thời thơ ấu trở lại mãi mãi.Tôi vô tình quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt thấu cảm.

Thân thuộc thổi ngang mặt tôi, quá khứ.

Tôi lắc đầu vội nếu không "nó" sẽ hiện ra liên tục không rời trong thời gian phải dành ra cho điều quan trọng như vậy.

Cơn gió mát thổi hiu hiu vào tóc tôi, bước chân nhẹ nhàng đi tới lan can của ban công có thầy bên cạnh : "sao rồi?

Có chuyện tồi tệ gì sao?"

Giọng thầy khàn khàn hỏi khẽ, cố không để cho ai ngoài tôi nghe.

Một nỗi vô hình đè thẳng trên lưng làm tôi chả thể nào nói thẳng ra ngay, thật lòng mơ ước nỗi tiêu cực trở nên nhân từ với mỗi con người, cá thể đang sống."

Nó" giờ đã có thêm bạn đồng hành chính là sự việc của Trung tâm trại trẻ mồ côi Irene, trí nhớ đúng là một con dao hai lưỡi, khi cần như là điều tra sẽ là một vật phẩm được trời ban thế mà chính "nó" biến chất kí ức thành một nhà tù giam cầm chính bản thân và tôi.

Tôi nghĩ trong đầu, hư vô nhìn vào những con tàu sang trọng của các khách du lịch từ nước ngoài trong cảng Thiên Thần.Rồi tôi nhìn vào thầy, không còn để sự vui mừng pha chút trẻ con : "dạ đúng ạ, không phải là mọi chuyện mà chỉ là những gì được điều tra có chút...hơn những gì cháu và mọi người nghĩ."

Thầy vuốt bộ râu bạc phai không cười gì mà vỗ vào lưng tôi như lúc tôi vi phạm gia quy do người đặt ra : "con còn nhớ bài học mà ta và 'tên đó' từng dạy con khi quá tải thông tin khi là một thám tử không?"

Mắt tôi sao lại mở to khi lại được nghe nhắc đến "tên đó" sao?

Tôi vẫn cố quên người đó mà thầy lại gợi thì không thể che nỗi nét mặt khó chịu : "ồ, ồ thầy xin lỗi hơi lạc đề rồi."

Thầy dịu dàng nói lời ngọt với tôi, vừa nghe thôi biết thầy không phải là người thích vòng vo mà nói thẳng vào.Rồi tôi nhận ra bản thân đã lộ ra cảm xúc gì, tôi chỉnh lại sự vui tươi thường ngày gật đầu thay câu phát từ miệng : "chính là uống trà cánh hoa thảo hồng, đúng không thưa thầy?"

Thầy cười khàn : "đúng vậy con hiểu ta quá, rất lâu rồi chưa ai hiểu ý ta như thể họ có kĩ năng ngoại cảm như này."

Thầy lấy nón đan tre hình trái xoan cũ kĩ xuống đặt lên ngực đủ làm tôi cảm thấy có chút gì đó bên trong một trái tim chai lì của một người thế hệ cũ.

Đôi mắt nâu sẫm trải đời nhìn tôi rồi lờ đi nhìn vô định vào bến cảng : "Khải Âm, con có biết khi ta còn là thám tử ở thời đại 'Sự thật' khi não ta đang bị quá tải thông tin từ manh mối, thông tin nhận được từ các vụ án thì ta cũng như con bây giờ thôi."

Thầy nheo mắt nhìn vào trời có chim bay, mắt thầy bắt đầu yếu rồi :"đầu đầy rối rắm ta thường sẽ thở đều, đi dạo hoặc chơi với thú cưng hay đọc sách, con làm ta nhớ lại bản thân mình lúc trẻ, thật hoài bão làm sao, dù sao ta cũng ¹một chân bước vào cửa tuổi già, tiến thêm một bước tới Âm phủ."

Thầy lại bắt đầu như những người tuổi cao già cõi sống sắp được một thế kỉ rồi.Tôi mở đồ hồ xách tay ra, hai giờ chiều rồi, nắng vẫn thật chói chang thật hiếm có ai đứng ngắm nắng ngoài ban công như này.

Dao Bích là một tỉnh lớn vừa có đồng bằng và núi non lần cao vừa với những người dân bình thường, ở mọi núi có người sinh sống ở Dao Bích đều có tre khá cao thậm chí là cao hơn một số đồi của tỉnh Giang Vũ ở phía nam Ba Giang cộng thêm việc ở núi nên việc nắng nóng vào buổi trưa ở các thành phố lớn như Thủ đô Đại Hoa, Hona mi, Vạn Đồng, Huy Gia hầu như không xảy ra nên những người chỉ hoà vào làn sương lạnh tê trên núi như người rất thích thú dù chỉ là hiện tượng bình thường.Tôi phải làm việc ngay để kịp điều tra cho ngày mai về vụ việc của Adrik, rồi còn của hai chị em họ Trần, một vài bài tập mà giáo viên cho, việc nhà và một vài việc dọn dẹp cho lễ "đưa phước về Thần" Ôi thật nhiều việc để làm, còn ba tuần nữa mới nghỉ hè để có thêm thời gian xử lí.

Tôi quay lưng rời đi, nhưng vì lí do nào đó đi được hai ba phút là tôi lại quay nhìn thầy tận hưởng gió hè mãi mới đến phòng làm việc bên cạnh phòng ngủ.

Trong phòng đầy ấp giấy tờ, giấy vụn, giấy báo được cắt ra và một số giấy khác lăn lóc trên sàn.

Có một bảng đen treo trên tường một cái lớn một cái nhỏ, một hộp phấn trắng để bên kệ cũ, bắt đầu viết ra việc cần làm ngay bảng nhỏ bên cạnh, tôi thò vào lấy ra sổ tay cũ được thằng Phước tặng viết thêm một danh sách việc cần làm phiên bản nhỏ và chữ xấu rồi để lại trên bàn.

Mắt chuyên tâm cầm phấn, tay nãy giờ vẫn đang cầm tập hồ sơ, tôi thở sâu, tinh thần đã sẵn sàng để đối mặt với thông tin của Adrik và trại trẻ mồ côi Irene như lúc tôi phải đối mặt trực tiếp thi thể trong vụ án đầu tiên của mình.Đầu tiên, phải ưu tiên vụ án của Adrik trước, thứ hai là làm sáng tỏ hành vi bạo hành của trung tâm trại trẻ mồ côi Irene vì đó là hành động ngang tầm với các vụ án giết người từ mười nạn nhân trở lên, nếu không được thì ít nhất cũng phải có được bằng chứng.

Tôi ghi mục tiêu ở góc trái bảng đen.Chuyển sang qua manh mối, thông tin đã có, tôi phân bảng ra làm hai bằng phấn trắng, tôi ghi về vụ án của Adrik trước.Vào ngày 1 tháng 2 năm 1945 :

- Adrik được đứa vào Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene bởi hai người da màu đen một nam một nữ có thể là cha mẹ của em vào lúc 1 tuổi.

- Bị bạo hành, ngược đĩa, phân biệt đối xử, chủng tộc trong thời gian sống trong Trung tâm Trại trẻ Mồ côi. (1945 - 1955 )

- vào ngày 1 tháng 6 năm 1955, Adrik được chủ nhà cũ họ An của căn nhà này.

- sau khi phát hiện Adrik là người da đen thì đã đánh đập cậu vì hoá giận rồi giấu xác cậu xuống tầng hầm.

- > cần tìm bằng chứng trong nhà, khả năng cao nhất là tầng hầm.Tới về sự thật của Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene thì còn khá ít thông tin nên chỉ có ba dòng.- môi trường sống tồi tệ, phân biệt chủng tộc, phân biệt đối xử, bạo hành ngược đãi.Tôi nhìn vào bảng đen, đầu nghĩ ra cách để điều tra thêm vì đây là vụ án không có yêu cầu.

Sau một hồi, tôi sẽ cho bản thân và người chị họ của tôi điều tra về môi trường sống của nơi được mệnh danh "mái ấm tốt nhất cho trẻ mồ côi" chị Thùy có nhiều mối quan hệ với nhiều quan chức cấp cao do là luật sư của chính quyền chuyên xử án cho cả quan chức, tội phạm và dân thường nên có thể dễ dàng hơn.

Trung Kì, Minh Phong và Adrik tham gia vào công cuộc tìm kiếm thân phận của Adrik, gia đình của em, Trung Kì vốn giỏi tìm thân phận hơn tôi rất nhiều, kinh nghiệm của ông ấy rất dày dặn như đó là công việc mà chú đã từng làm cả trăm lần, nghe có giống cảnh sát, Minh Phong là sinh viên Y nên có thể tham gia các hoạt động thực tập ở những trung tâm thiện nguyện do trường tổ chức có thể lấy được thông tin, địa điểm, Adrik có thể không đi nếu cảm thấy khó chịu nhưng phải có được thông tin của nhóc đó, tôi thấy Trung Kì thân nhất với Adrik trong số chúng tôi nên chú ấy có thể giúp nguyên bọn có thông tin để mà điều tra thêm, một mũi tên trúng hai con chim.Tôi phải thông báo cho tất cả rõ ràng cho tất cả mọi người, không thì mang tiếng lợi dụng mất...Tôi thở phào nhẹ nhõm mở cửa ra ngoài, kiểm tra thời gian đã nửa tiếng trôi qua, thời gian chạy nhanh thật.
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 42 : bắt đầu bàn luận và điều tra


Bậc thang gỗ vang vọng thay cho bước chân trong ngôi nhà im thim thít và chỉ có lấy ánh nắng trưa tàn của mặt trời làm ai cũng nghĩ ngôi nhà này đang vắng người nếu không có tôi đang bước trên bậc thang.

Đi đến bậc cuối cùng, Adrik ngồi thu mình trên bậc, tôi e ngại không dám thể hiện tôi đang nhìn em ấy mà thế thì ai phải đi thông báo cho mọi người đây?

Một mình tôi thì không thể tìm mọi người trong khoảng thời gian ba mươi phút, đa số linh hồn đều không nghe rõ như lúc họ còn sống nữa.Tôi và Adrik gấp gáp như loài nai vội vã chạy đi khi gặp động vật săn mồi, tôi kêu được Suzu đang ngồi ngủ dựa vào lưng ghế sofa, hai mẹ con chị Thùy trong phòng của thằng cháu đang học đại học y.

Họ ra ngoài với vẻ mặt ngái ngủ, mắt ai cũng đều híp lại, làm tay tôi phải vội pha hai ly cà phê từ trong bếp mang ra bàn ăn trong ba phút.

Từ cầu thang của gác xếp vang vọng, chính là do Quỳnh Hoa và Adrik tạo nên, hai em chạy thật nhanh tới bàn ăn như thể hai đứa đã tới trễ.

Trung Kì không cần phải tìm, chú ấy đã luôn ở bên lưng tường cạnh bàn ăn, đoán được tôi sẽ ngồi ở đây nói ra kế hoạch chỉ dẫn mọi người.Chú rất quen với việc như vậy chỉ sau vài tháng tiếp xúc với tôi khi bản thân mới là thám tử nghiệp dư, là người đầu tiên đi cùng tôi cho tới bây giờ, đã năm năm trôi qua cùng đi trên đường điều tra.

Đã tụ họp đầy đủ, tôi không cần chuẩn bị gì nhiều, mọi người đang có mặt ở đây đều là bạn, người thân của tôi : "bây giờ, chúng ta sẽ chia làm ba nhóm, hai nhóm sẽ điều tra, còn lại sẽ ở nhà tôi.

Hai nhóm điều tra, một nhóm điều tra về thân phận của Adrik gồm có chú Trung Kì và Adrik, nhom thứ hai điều tra về hoạt động đằng sau của trung tâm trại trẻ mồ côi gồm tôi, cô Thùy và con trai của cô ấy, Minh Phong.

Suzu và Quỳnh Hoa sẽ ở nhà."

Tôi không chờ đợi gì nói tiếp : "ngoài ra, Trung Kì sẽ hỏi Adrik câu hỏi để phục vụ điều tra ra thận phận của cậu."

Giọng tôi rõ ràng nói thẳng ra với mọi người, ánh mắt nhìn tất cả, không có phản ứng phản đối gì trừ Adrik.

Một sự sợ hãi mà mắt thường đều nhìn thấy dễ dàng bên trong cậu bé người đã đen này, mặt cúi xuống không dám nhìn ai, cảm xúc như đang kiềm chế lại không dám hé dù chỉ một phần, tay em nắm chặt yếm xanh sắp vò nó thành một khoảng nếp nhăn lớn khó thẳng ra mà không có bàn ủi.

Thật khó để mà tôi nhịn được trước tình huống có người đang giơ tay thầm là lặng mong được cứu vớt thế này, thanh quản chỉnh lại thành giọng dịu dàng mang lên hình ảnh người mẹ điển hình nhưng rồi tôi nhận ra trong tình huống này phải từ từ tiếp cận chứ không thể hỏi vào vấn đề ngay được, tôi ngó nghiêng trong nửa phút để mọi người nhận thấy đang có một sự trầm lặng giữa không khí chuẩn bị cho kế hoạch lật tẩy vở diễn đồng cảm có thể lớn nhất.

Lại lần nữa, Adrik nhận thấy được ánh mắt của mọi người, chấp lấy thời cơ tiến lên, như một người từng trải, tôi cố che đi sự lo lắng, sự lo lắng chính là xiềng xích tội lỗi lớn nhất của những người như vậy : "em có ý kiến gì sao?"

Tôi sử dụng giọng bình thường nhất của mình, cố gắng không để gánh nặng đè lên vai cậu bé nhỏ tội nghiệp như là một cách để không đi vào lối cũ của tôi.

Không một câu, không lời nào, ánh mắt nhiều cảm xúc khác nhau chung một địa điểm.Không một ai chịu nổi được bầu không khí im lặng đè nặng trong khi thân vẫn đang hiện diện nơi đây thế này.Chú Trung Kì chính là người đầu tiên không chịu nổi, trước cả Suzu mang tính cách của một thiếu gia, chú không kiên nhẫn mà nói thẳng và nhanh ra vào mặt Adrik : "có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra!

Sao cứ hầm hầm im ỉm chả chịu mở mồm ra nói vậy!?

Hả!" chú quát to như cảnh sát đang tức giận hay một bác sĩ đang chịu cảnh căng thẳng, làm cả con Tou Tou giật mình ngã xuống sàn khi nó đang đi dạo.

Sau cú câu đó, Adrik không kiềm nổi cảm xúc sợ hãi mà chạy đi lên tầng như thể tình huống nguy hiểm đang ở cạnh, cậu không khóc như một đứa trẻ, cậu chạy đi tìm chỗ nấp như một người lớn.

Adrik chạy nhanh quá, mới chớp mắt thì cậu như tia chớp đã biến đi.

Một người dày dặn kinh nghiệm của một thám tử như chú Kì chắc chắn đã nhận ra vấn đề mà mình vô tình gây ra mà thế chú lại ngồi im nhìn Adrik đi trong chớp nhoáng, một người mẹ như chị Thùy đã nhận ra vấn đề khi chú ấy quát tháo vào mặt một đứa trẻ non nớt, chị e sợ Adrik sẽ làm gì đó rồi cứ để bản thân một mình qua từng năm sẽ hoá thành oan hồn hại người dương, mặc kệ bản thân đang có khó khăn trong đi chuyển mà cố chạy nhanh nhất có thể để tìm cậu bé đáng thương.Minh Phong cũng ngơ ngác vài giây quay ra nhìn Trung Kì, mặt khó chịu nhìn chú vì cậu ấy là một người yêu trẻ con, đặc biệt là những linh hồn trẻ con tội nghiệp, chân mày không ngừng cau, ánh nhìn không thân thiện nhìn vào chú : "nè, chú có biết, chú vừa làm chuyện gì không?"

Giọng điệu Phong đầy trách móc, y hệt như người mẹ của cậu.

Chú Trung Kì không nói gì nhưng không như Adrik, chú khẽ nói : "tôi xin lỗi, tôi không cố ý, lúc đó tôi không kiểm soát được bản thân." từng lời thốt ra đầy uy nghiêm như những khí chất của sĩ quan cảnh sát mà tôi cảm nhận được trong lần đầu gặp.

Lời giải thích ngắn ngọn nhưng đầy sự hối lỗi của một người thẳng tính, kỉ luật vẫn không thể dập được cơn tức giận của Phòng, tôi không thể nhắm mắt mà làm ngơ, Minh Phòng sắp mở mồm nói câu tiếp theo : "thôi nào, thôi nào!

Tranh cãi sẽ không giải quyết được gì đâu!

Chúng ta phải tìm ra cách giải quyết, dù sao Trung Kì cũng đã nhận lỗi và xin lỗi, Minh Phong không nên nói ra lời nào khi đang tức giận!"

Tôi không suy nghĩ kĩ mà phải hướng đến giải quyết xung đột nhanh nhất có thể, Minh Phong vẫn không ngừng lại cơn tức giận nhưng ít ra cậu đi vào phòng đóng sầm cửa lại.Chị Thuỳ lại chạy vội xuống tầng khí nghe thấy tiếng nói tức giận của con mình, chị ấy nhiều kinh nghiệm xử lí hơn tôi rất nhiều : "bây giờ cứ cãi mãi cũng không xử lí được gì đâu, vì thế chúng ta nên chú ý kế hoạch đi, tạm thời để Adrik với Minh Phong bình tĩnh lại rồi tiếp tục việc điều tra, việc chúng ta cần làm là bắt đầu tùm hướng điều tra trước thì mới tính tới việc bắt đầu đi điều tra với mọi người, chúng ta không bị ai hối thúc cả chỉ có con tim chúng ta hối thúc bản thân thôi!"

Giọng điềm đàm xử lí mọi chuyện chỉ bằng một lời.

Những người còn lại bắt đầu chú ý vào, Quỳnh Hoa cũng muốn góp lời vào trong, em lấy tự tin nhắc nhở Trung Kì : "cô Thùy nói đúng đó chú Trung Kì, chú nên nghe cô ấy đi" cô bé nhắc nhở như một người mẹ đang nói chuyện với con trai, làm tôi suýt nữa bật cười trước cảnh tượng.

Cô bé rất là dũng cảm lắm mới nói trước một người đàn ông có ngoại hình mà nếu sử dụng từ nói lên tính cách thì sẽ là Nghiêm khắc, khó tính và kỉ luật!Chú nguôi giận, trầm ngâm xoa thái dương cùng vò tóc trên chiếc mũ lưỡi trai vải đen cũ mòn, cảm xúc của chú khác biệt với không khí hiện tại : "công việc tìm hiểu lại tăng thêm rồi..."

Tiếng thở dài vang ra : "nếu không có thông tin từ Adrik thì sẽ khá khó để biết được về gia đình thật sự, lỡ như những giấy tờ về thân thế của cậu ta không rõ ràng, làm giả hay bị đánh mất thì sao? không có thông tin gì đáng giá hơn lời khai của người trong cuộc, quy tắc của tôi là vậy."

Chú khẽ nói mà không ngần ngại.

Chị họ tôi trở lại ngồi vào ghế, vừa nghe đã cau mày : "không phải Ba Giang có quy định in trong Luật thông tin là mọi thông tin về một cá nhân, tổ chức phải rõ ràng và chính xác sao sao?"

Chị tiếp thêm một câu thì tôi phải chen ngăn vào, cố lên giọng hoà nhã : "vì bên dưới Trung tâm trại trẻ mồ côi Irene là một nơi có nhiều điều bị cấm trong luật với lại quy định mà chị vừa nói vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn được đâu!"

Thật may, tôi đã chọn thời điểm kịp để nói nên chị kịp nhận ra, chị xấu hổ nhìn Trung Kì : "à vậy hả..tôi xin lỗi, đó tôi nóng vội mà quên đi chuyện đó."

Chú Kì chả để tâm gì mấy chỉ gật đầu với ánh mắt sắc liệm như sắp ăn được con mồi : "em họ cô nói đúng đấy, đó là quy định mà cả những người đứng đầu Cục Bảo an, Cục Thông tin hay đứng đầu cả nước không thể nào kiểm soát được hết đâu, nhờ thế mà Cục Bảo An và cảnh sát mới có những vụ việc liên quan tới giấy tờ thông tin của cá nhân, tổ chức đấy.

Tới nỗi, họ có hẳn một đội để điều tra, bắt người liên quan tới vi phạm quy định mà cô vừa kể, cô Thùy."

Một ánh mắt ngạc nhiên của chị nhìn vào Trung Kì : "tôi thấy anh rất am hiểu về cảnh sát hay thậm chí nội bộ cảnh sát như một người trong nghề thực thụ vậy, dù anh chỉ là thám tử, chồng tôi là đội trưởng của một đội cảnh sát mà tôi còn chưa bao giờ biết những thông tin này đó!

Anh từng làm cảnh sát sao?"

Giọng chị bất ngờ pha chút ngưỡng mộ, hỏi Trung Kì về những điều tôi đã từng hỏi chú cách đây khoảng hai năm, có lẽ câu trả lời sẽ là từ chối hoặc không có gì, tôi tự cược trong đầu và tôi đã đúng một phần, chú Trung Kì im lặng một khắc rồi lắc đầu biểu hiện từ chối : "không có gì đâu, tôi không muốn nói thêm về câu hỏi của cô mong cô thấu hiểu."

Chị không có cảm gì mấy, có lẽ do khách hàng của chị đã luyện cho chị mất tính ngỡ ngàng rồi.Mọi người giải tán.Bàn luận đến thế là hết, mọi người sẽ tự phân thời gian ra, nếu không biết thì chú Trung Kì hoặc tôi sẽ giúp đỡ.

Tôi đi khẽ tới mở cửa phòng Mình Phòng nhẹ nhàng nhưng nó vẫn kêu ra tiếng két kéo dài.

Mặt Mình Phong trở lại bình thường chắc nó đã vui lại rồi, Phong mặc một chiếc áo sơ mi cổ rời tay dài, đang lau cặp kính cận hình chữ nhật bằng khăn có hoa văn bông hoa đặc trưng của mùa đông do mẹ của nó may, trên bàn học cũ nhưng chắc mua từ một cửa hàng đồ ngoại quốc thì trên mặt bàn để khắp nơi không còn màu sắc nâu của gỗ mà chỉ thấy những cuốn sách dành cho sinh viên, trên giường đã thêm một cái gối nằm, cậu biết trước mẹ sẽ ở đây vì công việc điều tra.

Minh Phong đã nhận ra tôi ở sau lưng sau khi tôi rời đi.Bây giờ phải xác định hướng điều tra, nguồn thông tin về những vụ "không ai biết" như thế này thì biết những người đứng sau nó và thông tin cơ bản liên quan thì chỉ có ở những tờ báo phát hằng ngày thôi, nhưng Bà Giang có hàng trăm nguồn báo thì tìm kiểu gì đây?

Tôi tự hỏi trong đầu nhưng không thể nào qua được con mắt quá hiểu tôi như em gái ruột của chị Thùy : "em sao đấy?"

Tôi hơi giật mình xém nữa chân đè trúng đuôi Tou Tou, tôi nhanh chóng lấy lại hồn đáp lại : "chỉ là em tự hỏi có nguồn báo nào viết về những thông tin về trẻ mồ côi và các nơi nuôi dưỡng đó không."

Tôi dứt lời, Quỳnh Hoa đang xoa lưng Tou Tou khều vào áo tôi, tôi và chị Thùy ngó mặt xuống, em lại dùng hai tay nắm áo tôi chặt như thể sợ tôi bỏ đi : "em nhớ có một trang báo có viết về thông tin mà chị đang tìm đó!"

Tôi mở to mắt như vớ được vàng, miệng định nói ra câu cộc lốc vì không muốn trì hoãn việc biết về trang báo đó thì : "chỉ là em không nhớ tên trang báo đó...

Em xin lỗi."

Sự thất vọng chảy xuống mặt tôi, rồi bất chợt tôi nhớ ra một cái tên, Cao Tuyết.Tôi đi ngay đến điện thoại bàn, tôi đã nhớ số của gia đình Tuyết nên tôi không cần cuốn sổ ghi lại số điện thoại rồi, thật hay, Cao Tuyết là người bắt máy nên cuộc hội thoại của chúng tôi chỉ kéo dài chưa đến hai mươi giây sau khi tôi đã có được thông tin mình cần tìm.

Tôi ríu tít như chim chạy đi tìm chị Thùy để cùng nhau mua tờ báo mà Cao Tuyết đã nhắc thì tới cửa phòng Mình Phòng tôi lại thấy chị mở cửa ra với chiếc túi xách được chồng tặng vào sinh nhật cách đây mười năm trước, còn chuẩn bị một ví tiền, tôi vô tình thấy được trong đó có cả một sấp tiền bằng chiều cao của một hũ mực sài cho bút, nhìn chị ăn mặc như thể sắp đi đến một nơi xa hoa hay bữa tiệc, tôi không thể cản được tò mò hỏi : "chúng ta đi kiếm thông tin."

Chị nắm tay tôi ra khỏi cửa, rồi còn kêu lớn nhắc Phong ra ngoài nhớ khoá cửa rồi để tôi tự vào ghế phụ, chị ngôi ghế lái nhìn chị như những "chị lớn" yêu kiều.Trong ba phút chị đã lái tới một sạp báo lớn ở giữa thủ đô Đại Hoa và thành phố Hona mi, còn bảo tôi hãy mua tờ báo mà Tuyết đã nói với tôi, từng tờ báo được trưng bày để trên vỉa hè như trái cây rào bán ngoài chợ.

Chủ tiệm đã giúp tôi tìm ra tờ báo hai mươi năm trước về Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene, ngoài ra rất tốt bụng chỉ lấy tôi ba xuân vì tờ báo đã cũ, tôi nhận tờ báo, đọc thông tin về ngày ra mắt Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene, tôi đọc như thể tôi đang nhớ kĩ từng chữ vào đầu nhưng thực ra tôi chỉ đang muốn nhớ về những cá nhân đã tạo nên trung tâm thôi.

Rồi một vèo nữa lên Đại Hoa, đầy người qua lại với con đường rộng lớn, tôi ngắm nghía từng toà nhà cao ở đây như lần đầu tới nhưng có vẻ chị Thùy không phải tới là để chơi chị chạy một cái vèo nữa tới một khu nằm sâu trong khu dân cư giữa chốn thành thị, trước mặt tôi có thể là một phòng khám tư nhân đó bác sĩ có tay nghề mở.

Dù đầu tôi đang không hiểu chuyện gì nhưng chân vẫn cứ đi theo chị Thùy vào trong, tuy bề ngoài chỉ có mỗi mặt tường trắng, mái ngói đỏ bạc màu đầy rêu và bảng hiệu "Phòng khám" nhưng bên trong lại khá rộng, có tận bảy giường bệnh ở đây cùng những tủ đựng thuốc và thiết bị y tế, ở bàn đựng đầy giấy bút được cho là bàn làm việc của bác sĩ, có một chị gái tóc đen xoã và búi cao che một bên mắt trái bằng phần mái thưa, mặc áo bác sĩ bên trong mặc áo sơ mi ra dáng một bác sĩ mà ai cũng có thể tin tưởng, chị gái ngồi trên ghế mỉm cười thân thiện và không lạ lẫm gì với chị tôi, cô ấy là người mở lời đầu tiên, từng từ cô nhấn mạnh như đang thể hiện đây không phải câu hỏi bình thường của một bác sĩ : "cô muốn khám 'bệnh' gì?"

____Ôi chương này gần 3000 từ ( 2995 từ )

( Đã sửa vào 3 tháng 3 năm 2025 )
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 43 : bác sĩ


Không hiểu vì sao nhìn bác sĩ này nhìn có vẻ là một người gian xảo như cáo gian trong truyện "con cáo và cánh đồng ruộng" đôi mắt của cô nhìn như một đôi mắt rắn mà lại giống như là một người đáng tin cậy để biết thêm thông tin, chị Thùy không nghi ngờ mà tự tin nói : "tôi muốn 'khám' này."

Chị họ thân của tôi giật tờ báo cũ từ tay tôi ghi về dự án trại trẻ mồ côi Irene hay có tên khác là "ngôi nhà Irene" giơ lên cho cô bác sĩ đó, cô ấy chỉ cười mỉm rời khỏi ghế tay mời vào rèm bên phải phòng khám : "mời hai vị vào chỗ này."

Cô kéo rèm sang mời hai chị em chúng tôi vào.

Chị Thùy không do dự đi vào rèm, tôi bán tín bán nghi nhưng tôi dạt ra một bên đi vào.

Phía sau tấm rèm, nhìn thẳng là cửa sổ lớn có ánh nắng chiếu vào và hai ghế gỗ để đối diện nhau ở giữa là bàn cùng bình gốm hoa tạo cảm giác ấm cúng hơn là một nơi để trao đổi thông tin bằng tiền.

Ngồi xuống ghế, ánh mắt hoài nghi nhìn xung quanh dò xét nhưng đôi lúc tôi nhìn vào bác sĩ, cô ấy mỉm cười nhẹ nhè, một nụ cười dịu dàng : "có lẽ cô em thám tử này chưa biết tôi là ai vì tôi sống khá ẩn dật chỉ phục vụ những người có tiếng tăm không liên quan đến chính phủ vì thế tôi xin giới thiệu, tên tôi là Nguyễn Phương Liên, tôi chỉ là bác sĩ nếu cô là 'dân thường' nhưng khi cô ngồi đây thì cô biết chi phí vận hành phòng khám từ đâu rồi đấy."

Nói xong cô Liên tay chống cằm, khuỷu tay trên đầu gối, cảm xúc chả thấy đổi gì.

Chị tôi để phòng bì trắng có dấu chấm đỏ như một ám hiệu cho điều gì đó, giấy bút chị sẵn sàng cho cuộc chạy đua điều tra trước khi quá muộn và bị phát giác.

Tôi cũng chả thua gì mà lôi vội cuốn sổ với bút bi ra kiếm trang trống như sắp xé nó ra.Bác sĩ Liên ra tới bên cửa sổ nhanh tay kéo rèm che cả bài đất trống nơi trẻ con đang ca như chim bài đồng dao bên ngoài phòng khám : "như vậy có thể giảm lo lắng cho khách hàng của tôi."

Cô đổi lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh hơn dáng ngồi cợt nhả mà người khó tính sẽ ấn tượng xấu : "được rồi tôi sẽ nói hết những gì tôi biết về thứ mọi người đang muốn từ tôi.

Không cần vào tư thế như đang chạy đua đâu hai vị, tôi sẽ nói chậm và nhỏ."

Cô Liên hạ âm xuống thành thì thầm người phải có mặt bên trong chống tai lên nghe mới rõ : "đầu tiên, những cá nhân đã tài trợ cho dự án tất cả đều là người có chức cao trong chính phủ như các trưởng ban, chủ tịch thành phố và tỉnh.

Trong đó những khuôn mặt tiêu biểu nhất là phó chủ tịch thành phố Hona mi Quang Lẫm An, chủ tịch thủ đô Đại Hoa Quách Vĩnh An, chủ tịch tỉnh Tây Bình và tất cả các trưởng ban của mọi ban đang có trong chính quyền.

Chung quy lại Trung tâm được tạo ra từ tiền của người chính quyền.

Có một điều tôi luôn để ý là Quách Vĩnh An và Quảng Lẫm An là hai người bỏ tiền nhiều nhất, thậm chí là gương mặt đại diện cho chương trình tài trợ cho dự án "ngôi nhà Irene" luôn mà.

Ah, thông tin bình thường."

Tôi chép lại từ những nét chữ nhìn kỹ có thể đọc được đến những chữ mà đến tôi đọc cũng khó.

Bác sĩ cảm nhận được hai chị em tôi quyết tâm nên không chần chừ nói tiếp : "ngoài ra, hai người có quan tâm đến những người lính trong quân đội không?

Có nhiều người trong quân đội có xuất thân là trẻ mồ côi trong Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene đa số đều một đi là không có động thái trở về thăm hay kể cuộc sống của mình trong nơi đó, nếu có thì chỉ là những lời khen sáo rỗng như Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene là một nơi tốt đẹp và tương tự vậy.

Hai vị tới đây thì chắc đã biết mặt trái của nó rồi nhỉ?

Nơi được quảng bá như là một nơi mọi trẻ em đều mong muốn mình có thể sống ở đó vậy."

Bác sĩ cười che miệng cười khẩy sau câu nói quá của mình, cô xua tay giải thích cho câu nói mỉa mai mới vừa thốt ra : "xin lỗi, gu hài hước của tôi có phần kì lạ.

Ngoài ra, nhắc trước là thông tin này tôi không chắc cho lắm vì tôi không có đôi mắt âm dương giống thám tử Khải Âm, là vậy có nhiều tin đồn có nhiều linh hồn đa phần là trẻ con và một vài người lớn vất vưởng và cứ điểm đến mười hai giờ sẽ khóc.

Chuyện này hai người có thể nhìn thấy và biết thay tôi."

Dứt câu cô cầm ly trà húp một ít, định uống tiếp phát hiện bình trà đã cạn nước.Cô chỉ đơn giản đặt bình xuống cười ngượng mà có chút buồn bã nhanh chóng đổi cảm xúc lại bằng khuôn mặt bình thường kèm nụ cười chữ V : "hèm, có thêm một tin đồn nữa, những người làm việc ở bên trong Trung tâm 'thiên đường cho trẻ con' là những người không có bằng cấp hay chứng chỉ được chính quyền cấp một cách hợp pháp hay không được học hành đến nơi đến chốn, hoặc thậm chí thất học, có điều là không có người có tiền án ở đây."

Tiếng bút của hai chị em liên tục đua nhau phát ra tiếng khắp nơi, tiếng phì cười của bác sĩ không thể nào cản lại được : "tôi không dám làm lãng phí thời gian của hai người luôn đó, để tôi nói hết trong một lần luôn nhé?

Tiếp theo, chưa từng có thông tin chi tiết về số lượng trẻ em, cơ sở vật chất, nhân viên, đồ ăn và nhiều thông tin mà tất cả trại trẻ mồ côi sẽ công khai ở đây, và cuối cùng số lượng trẻ em được nhận nuôi rất ít, chỉ có dưới mười đứa trẻ được nhận nuôi, với lại những người nhận nuôi đều là những người có tiếng tăm, những người không có điều kiện như trên sẽ bị từ chối, cộng thêm có nhiều người thấy rằng những đứa trẻ được nhận nuôi thường ốm yếu gần như cận mức suy dinh dưỡng, sức khoẻ rất kém, có vài bé không thể nói được hoặc nói lấp, ngoài ra còn có nhiều vết đã bị đánh nữa nhưng hầu như chỉ xuất hiện được trong đúng một tiếng thì họ đã tuyên bố là hiểu lầm.

Đó là tất cả những gì tôi biết, nơi đó quá bí mật như bên trong ngôi mộ cổ chưa từng được khám phá tồn tại qua lời đồn đại vậy."

Cô thở dài, thả lỏng cơ thể sau khi não hoạt động để nhớ thông tin kiếm tiền.Tôi đã ghi xong, những mảnh mối quý giá để điều tra "ngôi mộ" bí ẩn chỉ biết được mặt sáng, chị tôi mỉm cười một chút, mắt chị liếc qua sổ tôi bị tôi bắt gặp : "cảm ơn cô, trí nhớ của cô thật tuyệt vời, chắc cô phải vất vả lắm mới có tài liệu như vậy phải không?"

Tôi cũng muốn tiếp lời nên đã nói thêm : "tôi thấy mọi thông tin cô tìm là những thông tin rất khó để moi ra đó!"

Tôi phấn khởi khen ngợi và giọng chân thành, nhờ có cô ấy mà tôi có thể bắt đầu nắm bắt mà điều tra được, lòng tôi tăng niềm tin tưởng với người trước mặt.

Bác sĩ để tay lên ngực cúi nhẹ người : "cảm ơn, hai vị quá khen, như cách các vụ tham nhũng hay thăng chức một cách kì lạ, nâng điểm chẳng hạn, vũ khí của tôi chỉ có những mối quan hệ và kĩ năng của tôi."

Mắt tôi mở to, bất ngờ đã hiểu vào nghĩa đen của câu bác sĩ phải vội nói : "chỉ là một cách so sánh ít người sử dụng thôi, nó không phổ biến ở các thành phố lớn thôi, không có gì đáng ngại cả, thưa cô bé."

Môi cong lên một nụ cười duyên dáng mà vẫn gần gũi, hai chị em chỉ cười trừ.

"Có lẽ chúng tôi đã đủ thông tin rồi, cảm ơn cô" chị thùy cúi đầu cảm ơn lịch sự, đã là một thói quen của chị, chân đứng dậy khỏi ghế sofa êm ái : "chỉ còn mỗi lấy được thông tin của Adrik nữa thôi, chúng ta có thể biết được tất cả vạch xuất phát rồi."

Chiếc rèm được vén ra nhưng có một người nhận ra điều gì đó : "khoan đã, hai vị đang có vấn đề gì sao?

Tôi nhận ra người cô Khải Âm mới vừa nhắc."

Mặt tôi không thể không ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt bác sĩ Liên, miệng muốn nói câu "thật sao!?"

Không để cho tôi nói : "trước kia có cặp vợ chồng đến đây khám bệnh vì không tin tưởng bệnh viện do nhà nước mở,họ có kể về con trai mà họ nhận nuôi ở 'căn bệnh' tôi mới 'chữa' cũng có tên là Adrik nốt, cậu bé có làn da trắng, hay mặc yếm xanh và áo vàng, nói lấp, nhút nhát, sợ người khác chạm vào mình và sợ người lạ phải không?"

Nghe qua, quả là cô ấy đã nói đúng nhưng về làn da thì tôi lại không dám nói ra vì lí do gì đó trong tôi dù đã "sống" rồi.Tôi gật đầu nhè nhẹ, cầu mong cô ấy sẽ nói nhanh chóng để có thể rời đi, bác sĩ nắm cằm tự tin nói : "khách quen là cô Thùy nên tôi sẽ miễn phí dịch vụ 'giải quyết bệnh' nên hai người không cần lo lắng về chi phí đâu, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, nghe kĩ nhé?

Trước tiên trẻ em nhút nhát và sợ người khác chạm vào mình có thể đã trải qua bạo lực trước kia nên người lớn trong mắt những đứa trẻ như vậy sẽ như một con quỷ hiện hữu trước mặt.

Phương pháp rất đơn giản, cần bình tĩnh sau khi lấy được sự tin tưởng rồi thì hãy kiên nhẫn qua ngày hỏi bằng những câu có từ ngữ nhẹ nhàng, mặt không nên có cảm xúc gì quá nhiều, tối đa là nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng như một người mẹ, cần phải luôn kiên nhẫn, tuyệt đối không nóng vội như vậy sẽ lấy được thôi."

Bác sĩ Liên chậm rãi nói, mặt vẫn không có cảm xúc gì, đôi môi đỏ vẫn cong nụ cười hiền hậu : "như cách tôi đang nói về phương pháp trên với hai vị."

Chị tôi cười nhẹ : "cảm ơn cô, chúng tôi sẽ áp dụng ngay, cảm ơn cô nhiều lắm."

Bác sĩ đứng dậy chỉnh lại áo khoác bác sĩ sau khi xong bỏ tay vào túi áo : "không cần phải cảm ơn tôi hai lần, tôi không làm chuyện gì lớn lao quá đâu.

Chúc hai người may mắn."

Hai chúng tôi được tiễn ra tới tận cửa phòng khám, đứng trước cửa cho tới khi xe đã chạy tới đầu ngõ chạy vào đường quốc lộ.Những chuyến xe không thể nào thiếu được lời nói dù ngắn hay dài vẫn thật đáng quý để làm mỗi lần lên xe là một lần khác nhau, chị Thùy luôn là người nói đầu : "em thấy cô bác sĩ Nguyễn Phương Liên như thế nào?"

Tôi ngả lưng vào ghế : "em thấy cô ấy là một người nhìn gian nhưng khi tiếp xúc lại thấy thật đáng tin cậy.

Khiếu hài hước và cách so sánh của cô ấy làm em nhớ tới một người quen trong sở cảnh sát là cậu Winifred đấy."

Chị tôi cười khì : "chị có từng nói chuyện với cậu trong lễ trao giải của chồng chị, quả thật làm chị nhớ tới cậu cảnh sát từ Châu Phi đó."

Hai chị em không thể ngừng nói trên suốt chặng đường, nói về đủ thứ và cả những vật trước mặt, làm nỗi buồn tôi và "nó" vơi đi như đã tha cho tôi.
 
Back
Top Bottom