Bậc thang gỗ vang vọng thay cho bước chân trong ngôi nhà im thim thít và chỉ có lấy ánh nắng trưa tàn của mặt trời làm ai cũng nghĩ ngôi nhà này đang vắng người nếu không có tôi đang bước trên bậc thang.
Đi đến bậc cuối cùng, Adrik ngồi thu mình trên bậc, tôi e ngại không dám thể hiện tôi đang nhìn em ấy mà thế thì ai phải đi thông báo cho mọi người đây?
Một mình tôi thì không thể tìm mọi người trong khoảng thời gian ba mươi phút, đa số linh hồn đều không nghe rõ như lúc họ còn sống nữa.Tôi và Adrik gấp gáp như loài nai vội vã chạy đi khi gặp động vật săn mồi, tôi kêu được Suzu đang ngồi ngủ dựa vào lưng ghế sofa, hai mẹ con chị Thùy trong phòng của thằng cháu đang học đại học y.
Họ ra ngoài với vẻ mặt ngái ngủ, mắt ai cũng đều híp lại, làm tay tôi phải vội pha hai ly cà phê từ trong bếp mang ra bàn ăn trong ba phút.
Từ cầu thang của gác xếp vang vọng, chính là do Quỳnh Hoa và Adrik tạo nên, hai em chạy thật nhanh tới bàn ăn như thể hai đứa đã tới trễ.
Trung Kì không cần phải tìm, chú ấy đã luôn ở bên lưng tường cạnh bàn ăn, đoán được tôi sẽ ngồi ở đây nói ra kế hoạch chỉ dẫn mọi người.Chú rất quen với việc như vậy chỉ sau vài tháng tiếp xúc với tôi khi bản thân mới là thám tử nghiệp dư, là người đầu tiên đi cùng tôi cho tới bây giờ, đã năm năm trôi qua cùng đi trên đường điều tra.
Đã tụ họp đầy đủ, tôi không cần chuẩn bị gì nhiều, mọi người đang có mặt ở đây đều là bạn, người thân của tôi : "bây giờ, chúng ta sẽ chia làm ba nhóm, hai nhóm sẽ điều tra, còn lại sẽ ở nhà tôi.
Hai nhóm điều tra, một nhóm điều tra về thân phận của Adrik gồm có chú Trung Kì và Adrik, nhom thứ hai điều tra về hoạt động đằng sau của trung tâm trại trẻ mồ côi gồm tôi, cô Thùy và con trai của cô ấy, Minh Phong.
Suzu và Quỳnh Hoa sẽ ở nhà."
Tôi không chờ đợi gì nói tiếp : "ngoài ra, Trung Kì sẽ hỏi Adrik câu hỏi để phục vụ điều tra ra thận phận của cậu."
Giọng tôi rõ ràng nói thẳng ra với mọi người, ánh mắt nhìn tất cả, không có phản ứng phản đối gì trừ Adrik.
Một sự sợ hãi mà mắt thường đều nhìn thấy dễ dàng bên trong cậu bé người đã đen này, mặt cúi xuống không dám nhìn ai, cảm xúc như đang kiềm chế lại không dám hé dù chỉ một phần, tay em nắm chặt yếm xanh sắp vò nó thành một khoảng nếp nhăn lớn khó thẳng ra mà không có bàn ủi.
Thật khó để mà tôi nhịn được trước tình huống có người đang giơ tay thầm là lặng mong được cứu vớt thế này, thanh quản chỉnh lại thành giọng dịu dàng mang lên hình ảnh người mẹ điển hình nhưng rồi tôi nhận ra trong tình huống này phải từ từ tiếp cận chứ không thể hỏi vào vấn đề ngay được, tôi ngó nghiêng trong nửa phút để mọi người nhận thấy đang có một sự trầm lặng giữa không khí chuẩn bị cho kế hoạch lật tẩy vở diễn đồng cảm có thể lớn nhất.
Lại lần nữa, Adrik nhận thấy được ánh mắt của mọi người, chấp lấy thời cơ tiến lên, như một người từng trải, tôi cố che đi sự lo lắng, sự lo lắng chính là xiềng xích tội lỗi lớn nhất của những người như vậy : "em có ý kiến gì sao?"
Tôi sử dụng giọng bình thường nhất của mình, cố gắng không để gánh nặng đè lên vai cậu bé nhỏ tội nghiệp như là một cách để không đi vào lối cũ của tôi.
Không một câu, không lời nào, ánh mắt nhiều cảm xúc khác nhau chung một địa điểm.Không một ai chịu nổi được bầu không khí im lặng đè nặng trong khi thân vẫn đang hiện diện nơi đây thế này.Chú Trung Kì chính là người đầu tiên không chịu nổi, trước cả Suzu mang tính cách của một thiếu gia, chú không kiên nhẫn mà nói thẳng và nhanh ra vào mặt Adrik : "có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra!
Sao cứ hầm hầm im ỉm chả chịu mở mồm ra nói vậy!?
Hả!" chú quát to như cảnh sát đang tức giận hay một bác sĩ đang chịu cảnh căng thẳng, làm cả con Tou Tou giật mình ngã xuống sàn khi nó đang đi dạo.
Sau cú câu đó, Adrik không kiềm nổi cảm xúc sợ hãi mà chạy đi lên tầng như thể tình huống nguy hiểm đang ở cạnh, cậu không khóc như một đứa trẻ, cậu chạy đi tìm chỗ nấp như một người lớn.
Adrik chạy nhanh quá, mới chớp mắt thì cậu như tia chớp đã biến đi.
Một người dày dặn kinh nghiệm của một thám tử như chú Kì chắc chắn đã nhận ra vấn đề mà mình vô tình gây ra mà thế chú lại ngồi im nhìn Adrik đi trong chớp nhoáng, một người mẹ như chị Thùy đã nhận ra vấn đề khi chú ấy quát tháo vào mặt một đứa trẻ non nớt, chị e sợ Adrik sẽ làm gì đó rồi cứ để bản thân một mình qua từng năm sẽ hoá thành oan hồn hại người dương, mặc kệ bản thân đang có khó khăn trong đi chuyển mà cố chạy nhanh nhất có thể để tìm cậu bé đáng thương.Minh Phong cũng ngơ ngác vài giây quay ra nhìn Trung Kì, mặt khó chịu nhìn chú vì cậu ấy là một người yêu trẻ con, đặc biệt là những linh hồn trẻ con tội nghiệp, chân mày không ngừng cau, ánh nhìn không thân thiện nhìn vào chú : "nè, chú có biết, chú vừa làm chuyện gì không?"
Giọng điệu Phong đầy trách móc, y hệt như người mẹ của cậu.
Chú Trung Kì không nói gì nhưng không như Adrik, chú khẽ nói : "tôi xin lỗi, tôi không cố ý, lúc đó tôi không kiểm soát được bản thân." từng lời thốt ra đầy uy nghiêm như những khí chất của sĩ quan cảnh sát mà tôi cảm nhận được trong lần đầu gặp.
Lời giải thích ngắn ngọn nhưng đầy sự hối lỗi của một người thẳng tính, kỉ luật vẫn không thể dập được cơn tức giận của Phòng, tôi không thể nhắm mắt mà làm ngơ, Minh Phòng sắp mở mồm nói câu tiếp theo : "thôi nào, thôi nào!
Tranh cãi sẽ không giải quyết được gì đâu!
Chúng ta phải tìm ra cách giải quyết, dù sao Trung Kì cũng đã nhận lỗi và xin lỗi, Minh Phong không nên nói ra lời nào khi đang tức giận!"
Tôi không suy nghĩ kĩ mà phải hướng đến giải quyết xung đột nhanh nhất có thể, Minh Phong vẫn không ngừng lại cơn tức giận nhưng ít ra cậu đi vào phòng đóng sầm cửa lại.Chị Thuỳ lại chạy vội xuống tầng khí nghe thấy tiếng nói tức giận của con mình, chị ấy nhiều kinh nghiệm xử lí hơn tôi rất nhiều : "bây giờ cứ cãi mãi cũng không xử lí được gì đâu, vì thế chúng ta nên chú ý kế hoạch đi, tạm thời để Adrik với Minh Phong bình tĩnh lại rồi tiếp tục việc điều tra, việc chúng ta cần làm là bắt đầu tùm hướng điều tra trước thì mới tính tới việc bắt đầu đi điều tra với mọi người, chúng ta không bị ai hối thúc cả chỉ có con tim chúng ta hối thúc bản thân thôi!"
Giọng điềm đàm xử lí mọi chuyện chỉ bằng một lời.
Những người còn lại bắt đầu chú ý vào, Quỳnh Hoa cũng muốn góp lời vào trong, em lấy tự tin nhắc nhở Trung Kì : "cô Thùy nói đúng đó chú Trung Kì, chú nên nghe cô ấy đi" cô bé nhắc nhở như một người mẹ đang nói chuyện với con trai, làm tôi suýt nữa bật cười trước cảnh tượng.
Cô bé rất là dũng cảm lắm mới nói trước một người đàn ông có ngoại hình mà nếu sử dụng từ nói lên tính cách thì sẽ là Nghiêm khắc, khó tính và kỉ luật!Chú nguôi giận, trầm ngâm xoa thái dương cùng vò tóc trên chiếc mũ lưỡi trai vải đen cũ mòn, cảm xúc của chú khác biệt với không khí hiện tại : "công việc tìm hiểu lại tăng thêm rồi..."
Tiếng thở dài vang ra : "nếu không có thông tin từ Adrik thì sẽ khá khó để biết được về gia đình thật sự, lỡ như những giấy tờ về thân thế của cậu ta không rõ ràng, làm giả hay bị đánh mất thì sao? không có thông tin gì đáng giá hơn lời khai của người trong cuộc, quy tắc của tôi là vậy."
Chú khẽ nói mà không ngần ngại.
Chị họ tôi trở lại ngồi vào ghế, vừa nghe đã cau mày : "không phải Ba Giang có quy định in trong Luật thông tin là mọi thông tin về một cá nhân, tổ chức phải rõ ràng và chính xác sao sao?"
Chị tiếp thêm một câu thì tôi phải chen ngăn vào, cố lên giọng hoà nhã : "vì bên dưới Trung tâm trại trẻ mồ côi Irene là một nơi có nhiều điều bị cấm trong luật với lại quy định mà chị vừa nói vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn được đâu!"
Thật may, tôi đã chọn thời điểm kịp để nói nên chị kịp nhận ra, chị xấu hổ nhìn Trung Kì : "à vậy hả..tôi xin lỗi, đó tôi nóng vội mà quên đi chuyện đó."
Chú Kì chả để tâm gì mấy chỉ gật đầu với ánh mắt sắc liệm như sắp ăn được con mồi : "em họ cô nói đúng đấy, đó là quy định mà cả những người đứng đầu Cục Bảo an, Cục Thông tin hay đứng đầu cả nước không thể nào kiểm soát được hết đâu, nhờ thế mà Cục Bảo An và cảnh sát mới có những vụ việc liên quan tới giấy tờ thông tin của cá nhân, tổ chức đấy.
Tới nỗi, họ có hẳn một đội để điều tra, bắt người liên quan tới vi phạm quy định mà cô vừa kể, cô Thùy."
Một ánh mắt ngạc nhiên của chị nhìn vào Trung Kì : "tôi thấy anh rất am hiểu về cảnh sát hay thậm chí nội bộ cảnh sát như một người trong nghề thực thụ vậy, dù anh chỉ là thám tử, chồng tôi là đội trưởng của một đội cảnh sát mà tôi còn chưa bao giờ biết những thông tin này đó!
Anh từng làm cảnh sát sao?"
Giọng chị bất ngờ pha chút ngưỡng mộ, hỏi Trung Kì về những điều tôi đã từng hỏi chú cách đây khoảng hai năm, có lẽ câu trả lời sẽ là từ chối hoặc không có gì, tôi tự cược trong đầu và tôi đã đúng một phần, chú Trung Kì im lặng một khắc rồi lắc đầu biểu hiện từ chối : "không có gì đâu, tôi không muốn nói thêm về câu hỏi của cô mong cô thấu hiểu."
Chị không có cảm gì mấy, có lẽ do khách hàng của chị đã luyện cho chị mất tính ngỡ ngàng rồi.Mọi người giải tán.Bàn luận đến thế là hết, mọi người sẽ tự phân thời gian ra, nếu không biết thì chú Trung Kì hoặc tôi sẽ giúp đỡ.
Tôi đi khẽ tới mở cửa phòng Mình Phòng nhẹ nhàng nhưng nó vẫn kêu ra tiếng két kéo dài.
Mặt Mình Phong trở lại bình thường chắc nó đã vui lại rồi, Phong mặc một chiếc áo sơ mi cổ rời tay dài, đang lau cặp kính cận hình chữ nhật bằng khăn có hoa văn bông hoa đặc trưng của mùa đông do mẹ của nó may, trên bàn học cũ nhưng chắc mua từ một cửa hàng đồ ngoại quốc thì trên mặt bàn để khắp nơi không còn màu sắc nâu của gỗ mà chỉ thấy những cuốn sách dành cho sinh viên, trên giường đã thêm một cái gối nằm, cậu biết trước mẹ sẽ ở đây vì công việc điều tra.
Minh Phong đã nhận ra tôi ở sau lưng sau khi tôi rời đi.Bây giờ phải xác định hướng điều tra, nguồn thông tin về những vụ "không ai biết" như thế này thì biết những người đứng sau nó và thông tin cơ bản liên quan thì chỉ có ở những tờ báo phát hằng ngày thôi, nhưng Bà Giang có hàng trăm nguồn báo thì tìm kiểu gì đây?
Tôi tự hỏi trong đầu nhưng không thể nào qua được con mắt quá hiểu tôi như em gái ruột của chị Thùy : "em sao đấy?"
Tôi hơi giật mình xém nữa chân đè trúng đuôi Tou Tou, tôi nhanh chóng lấy lại hồn đáp lại : "chỉ là em tự hỏi có nguồn báo nào viết về những thông tin về trẻ mồ côi và các nơi nuôi dưỡng đó không."
Tôi dứt lời, Quỳnh Hoa đang xoa lưng Tou Tou khều vào áo tôi, tôi và chị Thùy ngó mặt xuống, em lại dùng hai tay nắm áo tôi chặt như thể sợ tôi bỏ đi : "em nhớ có một trang báo có viết về thông tin mà chị đang tìm đó!"
Tôi mở to mắt như vớ được vàng, miệng định nói ra câu cộc lốc vì không muốn trì hoãn việc biết về trang báo đó thì : "chỉ là em không nhớ tên trang báo đó...
Em xin lỗi."
Sự thất vọng chảy xuống mặt tôi, rồi bất chợt tôi nhớ ra một cái tên, Cao Tuyết.Tôi đi ngay đến điện thoại bàn, tôi đã nhớ số của gia đình Tuyết nên tôi không cần cuốn sổ ghi lại số điện thoại rồi, thật hay, Cao Tuyết là người bắt máy nên cuộc hội thoại của chúng tôi chỉ kéo dài chưa đến hai mươi giây sau khi tôi đã có được thông tin mình cần tìm.
Tôi ríu tít như chim chạy đi tìm chị Thùy để cùng nhau mua tờ báo mà Cao Tuyết đã nhắc thì tới cửa phòng Mình Phòng tôi lại thấy chị mở cửa ra với chiếc túi xách được chồng tặng vào sinh nhật cách đây mười năm trước, còn chuẩn bị một ví tiền, tôi vô tình thấy được trong đó có cả một sấp tiền bằng chiều cao của một hũ mực sài cho bút, nhìn chị ăn mặc như thể sắp đi đến một nơi xa hoa hay bữa tiệc, tôi không thể cản được tò mò hỏi : "chúng ta đi kiếm thông tin."
Chị nắm tay tôi ra khỏi cửa, rồi còn kêu lớn nhắc Phong ra ngoài nhớ khoá cửa rồi để tôi tự vào ghế phụ, chị ngôi ghế lái nhìn chị như những "chị lớn" yêu kiều.Trong ba phút chị đã lái tới một sạp báo lớn ở giữa thủ đô Đại Hoa và thành phố Hona mi, còn bảo tôi hãy mua tờ báo mà Tuyết đã nói với tôi, từng tờ báo được trưng bày để trên vỉa hè như trái cây rào bán ngoài chợ.
Chủ tiệm đã giúp tôi tìm ra tờ báo hai mươi năm trước về Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene, ngoài ra rất tốt bụng chỉ lấy tôi ba xuân vì tờ báo đã cũ, tôi nhận tờ báo, đọc thông tin về ngày ra mắt Trung tâm Trại trẻ mồ côi Irene, tôi đọc như thể tôi đang nhớ kĩ từng chữ vào đầu nhưng thực ra tôi chỉ đang muốn nhớ về những cá nhân đã tạo nên trung tâm thôi.
Rồi một vèo nữa lên Đại Hoa, đầy người qua lại với con đường rộng lớn, tôi ngắm nghía từng toà nhà cao ở đây như lần đầu tới nhưng có vẻ chị Thùy không phải tới là để chơi chị chạy một cái vèo nữa tới một khu nằm sâu trong khu dân cư giữa chốn thành thị, trước mặt tôi có thể là một phòng khám tư nhân đó bác sĩ có tay nghề mở.
Dù đầu tôi đang không hiểu chuyện gì nhưng chân vẫn cứ đi theo chị Thùy vào trong, tuy bề ngoài chỉ có mỗi mặt tường trắng, mái ngói đỏ bạc màu đầy rêu và bảng hiệu "Phòng khám" nhưng bên trong lại khá rộng, có tận bảy giường bệnh ở đây cùng những tủ đựng thuốc và thiết bị y tế, ở bàn đựng đầy giấy bút được cho là bàn làm việc của bác sĩ, có một chị gái tóc đen xoã và búi cao che một bên mắt trái bằng phần mái thưa, mặc áo bác sĩ bên trong mặc áo sơ mi ra dáng một bác sĩ mà ai cũng có thể tin tưởng, chị gái ngồi trên ghế mỉm cười thân thiện và không lạ lẫm gì với chị tôi, cô ấy là người mở lời đầu tiên, từng từ cô nhấn mạnh như đang thể hiện đây không phải câu hỏi bình thường của một bác sĩ : "cô muốn khám 'bệnh' gì?"
____Ôi chương này gần 3000 từ ( 2995 từ )
( Đã sửa vào 3 tháng 3 năm 2025 )