Tâm Linh Thám tử Linh Hồn

Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 8 : cảm giác có thêm một người em


Thành phố Hona mi, ngày 16 tháng 5 năm 1956

Buổi chiều, ngày 16 tháng 5, lúc mười lăm giờ hai mươi lăm phút, mình được bệnh viện cho xuất viện, mình đã xin họ cho xuất viện sớm rất nhiều lần nhưng tơi hôm nay họ mới cho mình xuất viện.

Mình đã rủ Quỳnh Hoa về tạm nhà mình để điều tra sự việc của cô bé.Mình đã nhận việc điều tra cái chết của bác Trung Kì , Suzu, Juleen, Adrik và gần đây nhất là Quỳnh Hoa.

Nhưng chỉ có Juleen là giải quyết hoàn thành vào ngày 18 tháng 10 năm 1955.Lúc mình đưa cô bé về, mọi người rất ngạc nhiên về cô bé 8 tuổi về, cô bé lúc về khá ngại nên cô bé thấy tôi hoặc mọi người trong nhà đang làm việc gì đấy cô bé đều muốn giúp, kể cả là việc nặng nhọc, cầu kỳ đi chăng nữa.Hoa cũng khá ngoan ngoãn, kêu gì làm đó, kêu ngồi ở đâu, cũng ngồi ở đó.Hoa cũng rất dễ thương, rất lương thiện nhưng khá ngây thơ dễ bị lừa, rất tin vào lời của bố mẹ hoặc người thân.

Ngay ngày đầu cô bé đã cho mọi người có rất nhiều thiện cảm tốt với cô bé.
 
Thám Tử Linh Hồn
Nhật ký 9 : vụ án hôm nay


Thành phố Hona mi, Ba Giang, ngày 17 tháng 5 năm 1956

Hôm nay mình có thêm được manh mối về Quỳnh Hoa, về gia đình của cô bé.

Ngày mai mình sẽ có manh mối về Adrik, Quỳnh Hoa.

Mình cảm thấy Trần Tuyệt rất đáng nghi, cô ấy biết tất cả những bí mật chưa từng được tiết lộ của con trai của Quang Lẫm An, làm cho mọi người có mâu thuẫn và cả về "em gái" nữa.

Cảm giác cô ấy cứ như gián điệp ấy nhỉ?

Cô ấy cũng không hề tiết lộ về nơi cô ấy mất và thông tin gia đình.

Nhưng mình vẫn tò mò về vụ án ở trong nhà vận động của trường mà Trần Tuyệt đang học, chắc có lẽ sáng mai sau khi thẩm vấn xong, mình sẽ hỏi chi tiết về vụ án.

Chắc có thể hung thủ trong vụ đâm anh họ của thằng Quân ở trường Bernice đã bị vào tù rồi.Hôm nay, thầy Hữu dạy Lý của trường mình cho nhiều bài mà giảng thì nhỏ nữa mà không hiểu sao mỗi lần thầy Lâm nghỉ một bữa là thầy ấy dạy, giờ mình hiểu cảm giác của mấy đứa lớp kế bên rồi,học phải thầy giáo cho nhiều bài mà dạy nhanh.

_____________________________

Cái chỗ đoạn cuối là dựa trên câu chuyện có thật của tác giả.
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 32 : kế hoạch điều tra


lớp mình có vài vụ drama lớn nhỏ, để sau khi viết chương này xong mình sẽ viết phần nhật ký lấy ý tưởng dựa vào những vụ đó=)))) ( được viết vào 21/10 )

Mình sẽ viết một chương nhật ký về câu chuyện một chị 15 - 16 tuổi bị một chị cấp ba khác tông ở Đà Nẵng, lý do thì mình sẽ ghi vào trong chương đó ( được viết vào 29/10 )

____________________________

Chị Thùy đóng cửa lại, đến gần giường tôi.

Đường Bắc Thùy :

- phòng em có cách âm không?

Tôi gật đầu.

Dương Khải Âm :

- có cách âm khá tốt

Đường Bắc Thùy :

- chị nói xong thì em tuyệt đối đừng nói cho những linh hồn đồng hành cùng em nhé, đặc biệt là Trần Tuyệt

Tôi cảm thấy khá hơi kỳ lạ nhưng không nói ra.

Dương Khải Âm :

- chị nói đi

Đường Bắc Thùy :

- chị cảm thấy Trần Tuyệt rất kỳ lạ, có vài chuyện chị nghe được từ những người đồng hành của em

- như cô ấy nói là cô ấy bị bắt nạt bởi con trai của Lẫm An và bạn của nó nhưng cô ấy lại biết tất cả về tội ác của chúng, có vài vụ mà không ai biết là do bọn chúng làm luôn

Dương Khải Âm :

- em cũng cảm thấy như vậy

- mà ý chị là sao?

Câu "không ai biết là do bọn chúng làm" ấy

Đường Bắc Thùy :

- em biết chị đã từng giúp con của anh ấy giải oan mấy lần rồi

- trong lúc đó, chị cũng có đi quanh trường để giải oan cho con trai Lẫm An thì chị có nghe qua vài lời đồn của học sinh tại đó

- chỉ có vài lời đồn về con trai của Lẫm An về bắt nạt người khác, gian lận, làm con gái nhà người ta có bầu thôi, chứ không có lời đồn về việc con trai của anh ấy giết người hay sự việc nào đó cả

Dương Khải Âm :

- chắc lúc chị giải oan cho con chú ấy chắc chị cũng tức cho nạn nhân lắm

- mà chị có biết về gia đình của chú Lẫm An không?

Đường Bắc Thùy :

- chị không biết rõ lắm, chỉ biết anh ấy có đứa con lớn và người vợ thôi!

Dương Khải Âm :

- nhưng có một điều đáng nghi ngờ về cô ấy là về thông tin cá nhân của cô ấy, chúng ta chẳng hề có thông tin nào về cô ấy cả chỉ biết cô ấy là con lai, học tại trường Adalbert và tên là Trần Tuyệt

- lúc trên đường về, Trần Tuyệt sau khi nghe Minh Phong học trường đại học Y dược Thành Sơn thì cô ấy đã vô tình nói về "Em gái" của cô ấy

Đường Bắc Thùy :

- chị có nghe thấy, chị cũng nghi ngờ, có thể cô ấy đang che giấu bí mật nào đó...

Dương Khải Âm :

- em cũng đang nghĩ giống chị

- ngày mai chúng ta đi đến trường Adalbert điều tra thử xem?

Đường Bắc Thùy :

- cũng được, nhưng đừng kể cho ai biết về kế hoạch của chúng ta nhé!

- thôi chị đi về phòng đây, chúc ngủ ngon!

Dương Khải Âm :

- chúc ngủ ngon nha chị!

Chị Thùy rời phòng tôi, tiếng bước chân của chị xa dần, trong lúc đó tôi đang suy nghĩ về Trần Tuyệt.

Một lúc sau, tôi đi ra ngoài làm những công việc thường ngày, hoàn thành tất cả, tôi đặt đồng hồ báo thức rồi lên giường làm một giấc cho sáng mai.

Vào sáng hôm sau, tôi thức dậy gấp chăn gối lại, đi xuống tầng.

Trung Kì :

- này Khải Âm, có thể cho tôi đi cùng Minh Phong và Adrik được không?

Dương Khải Âm :

- sao tự nhiên anh lại muốn đi chung với Minh Phong và Adrik vậy?

Tôi tò mò với yêu cầu đột ngột như vậy.

Trung Kì :

- do tôi rất tò mò về câu chuyện của trại trẻ mồ côi Irene hiện tại nên tôi cũng muốn điều tra xem

- với lại, tôi thấy Minh Phong và Adrik đi điều tra thì không ổn lắm, nên tôi muốn đi theo giúp đỡ

Dương Khải Âm :

- suy nghĩ kỹ lại thì anh nói cũng đúng, vậy anh đi điều tra chung với 2 người đó nhé!

Trung Kì :

- ừm

Tôi đi vệ sinh cá nhân, tôi đi ra bếp định làm đồ ăn sáng.

Tôi bất ngờ thấy ba dĩa đồ ăn đã để trên bếp.

Dương Khải Âm :

- hửm?

Ai làm đồ ăn sáng vậy?

Đường Quý Minh Phong :

- do mẹ cháu làm đó cô!

Minh Phong từ phòng khách vào, cậu ấy bưng hai dĩa đồ ăn sáng đi ra ngoài.

Đường Quý Minh Phong :

- cô đến bàn ăn đi, để cháu bưng cho

Dương Khải Âm :

- thôi nhà cô mà, để cô bưng cho

Đường Quý Minh Phong :

- thôi cứ để cháu bưng!

Dương Khải Âm :

- thôi để cô bưng ra ngoài cho

Tôi cầm dĩa đồ ăn sáng lên đi ra chỗ bàn ăn.

Tôi và Minh Phong đặt đĩa xuống, chị Thùy đã chuẩn bị đồ uống cho cả ba người, mọi người ngồi xuống ăn sáng.

Dương Khải Âm :

- mà này Minh Phong

Đường Quý Minh Phong :

- dạ?

Minh Phong quay đầu nhìn tôi.

Dương Khải Âm :

- chú Trung Kì sẽ đi điều tra chung với cháu và Adrik nha

- tại chú ấy cảm thấy để cháu và Adrik đi chung không ổn lắm

Đường Quý Minh Phong :

- vậy hả cô?

Vậy cũng được

Đường Bắc Thùy :

- mà em không đi học hả?

Dương Khải Âm :

- chắc nay em nghỉ, dù gì giáo viên cũng biết lý do em nghỉ mà

Đường Quý Minh Phong :

- tuần trước con đọc báo thấy người trong dân tộc Linh đang gia tăng nhiều hơn tháng trước ở Hona mi đúng không mẹ?

Trung Kì :

- đúng rồi!

- điều này có lợi cho Khải Âm và cháu đấy

Đường Bắc Thùy:

- chú đó nói đúng đó con

Mọi người ăn sáng xong, Minh Phong nhanh chóng đi đến bến xe bus đi đến trường.

Tôi, chị và những người còn lại lên xe đi điều tra.

Đến trường Adalbert.

Dương Khải Âm :

- mọi người ở đây nhé, tôi và chị Thùy đi lấy lời khai rồi ra

Trần Tuyệt - Chuva :

- nhớ nhanh nha!

Tôi xuống xe đi vào trong nhà hoạt động trường Adalbert, nơi xảy ra vụ án tối qua.

Cảnh sát :

- người có phận sự thì không nên vào ạ!

Một cảnh sát chặn không cho tôi và chị Thùy đi vào.

Đường Bắc Thùy :

- tôi và cô gái này là người phát hiện xác nạn nhân tới đây lấy lời khai

Cảnh sát :

- vậy mời hai cô vào

Tôi và chị Thùy đi vào trong.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- hai cô đến rồi à?

- vậy tới phòng kia lấy lời khai đi

Dương Khải Âm :

- chị đi trước đi, em hỏi chuyện một tí

Đường Bắc Thùy :

- ừm vậy chị đi trước!

- nhớ kể cho chị nha

Chị Thùy thì thầm với tôi rồi đi vào phòng lấy lời khai.

Dương Khải Âm :

- này tình hình vụ án sao rồi Eryk?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- theo pháp y, nạn nhân bị đâm một phát chí mạng vào tim

- nhưng có một điều kỳ lạ là hung thủ lại lấy chân gỗ của người gỗ đeo vào chân của nạn nhân

- có thể hung thủ là một người thuận tay trái

Dương Khải Âm :

- hung thủ có vẻ kỳ lạ thật

Trung Sơn nhìn sang trái.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- hình như đến lượt cô lấy lời khai rồi kìa!

Tôi nhìn sang trái, chị Thùy mở cửa đi ra.

Dương Khải Âm :

- vậy thôi tôi đi đây!

Tôi đi vào trong phòng lấy lời khai.

Lấy lời khai xong tôi ra ngoài với chị Thùy.

Đường Bắc Thùy :

- nè em kể cho chị nghe thông tin vụ án mà mọi người phát hiện ra đi!

Bỗng tôi thấy một người y hệt như Trần Tuyệt,mặc đồng phục trường Adalbert.

Dương Khải Âm :

- chị!

Chị nhìn kìa!

- người kia giống Trần Tuyệt quá, nhưng chẳng có khí xanh

Tôi chỉ vào một người y như Trần Tuyệt, có khi nào đó là "em gái" mà Trần Tuyệt đã nói không?

Dương Khải Âm :

- có khi nào là "em gái" mà Trần Tuyệt nhắc đến không

Tôi thì thầm với chị Thùy.

Đường Bắc Thùy :

- nhanh chóng chạy tới người đó đi!

Tôi và chị Thùy nhanh chóng chen vào đám đông đứng xem để tìm cô gái giống Trần Tuyệt ấy.

Tôi ngó nghiêng, ngó phải đi tìm hình bóng cô gái ấy.

Thấy cô gái ấy đang đi vào trong trường, tôi vội chạy tới, chạm vào vai cô ấy.

( sao nghe như phim tình cảm vậy=))) )

Dương Khải Âm :

- này bạn gì ơi!

Cô gái quay lại nhìn tôi.

Cô gái :

- có gì không bạn?

- mà nhìn bạn quen lắm, bạn có phải là thám tử Dương Khải Âm không?

Cô gái tò mò lại gần quan sát tôi.

Dương Khải Âm :

- đúng rồi

- mà bạn cho mình hỏi một chút được không?

Cô gái :

- được thôi bạn

Dương Khải Âm :

- bạn tên là gì?

Chị gái của bạn có phải tên là Trần Tuyệt không?

Cô gái :

- mình tên là Trần Mơ, mà khoan-

Đôi mắt Trần Mơ bất ngờ nhìn vào tôi.

Trần Mơ :

- sao bạn lại biết chị gái mình?

- có phải bạn biết chị ấy ở đâu phải không?

Trần Mơ lao tới nắm chặt tay tôi, ánh mắt cậu ấy mếu máo khi tôi nhắc tới "Trần Tuyệt".

Dương Khải Âm :

- ờ..ờ

Tôi chần chừ không biết có nên nói sự thật không.

Dương Khải Âm :

- tôi cũng không biết nữa

- do tôi nhận được yêu cầu điều tra về học sinh trong trường này nên tôi mới biết về cái tên "Trần Tuyệt"

- mà bạn và chị bạn là con lai hả?

Trần Mơ :

- đúng rồi!

Tôi và Trần Mơ nghe thấy tiếng gì đó đang tiến lại gần lưng tôi.

Đường Bắc Thùy :

- nãy giờ em đang ở đây à?

Chị thở hổn hển đặt tay lên vai tôi.

Dương Khải Âm :

- đúng rồi chị!

- em nãy giờ đang nói chuyện với người mà chúng ta đang tìm

Trần Mơ :

- đây là ai vậy Khải Âm?

Dương Khải Âm :

- đây là chị họ bên ngoại của tôi, chị ấy tên là Đường Bắc Thùy, là một luật sư nổi tiếng

Trần Mơ kinh ngạc, không giữ được bình tĩnh nhìn chị ấy.

Trần Mơ :

- l-luật sư!?

Đường Bắc Thùy :

- cô bình tĩnh lại đi!

Bộ có chuyện gì xảy ra à?

Chị Thùy nắm chặt tay Trần Mơ cố gắng trấn an cậu ấy.

Trần Mơ :

- chúng ta tìm chỗ vắng người để nói được không?

- chúng ta đi đến cái góc kia nhé?

Trần Mơ chỉ vào một chỗ một nhà kho.

Đường Bắc Thùy :

- được thôi

Cả ba người tiến tới đằng sau nhà kho.

Dương Khải Âm :

- vậy rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Trần Mơ :

- hừm...tớ muốn điều tra về vụ của cha mẹ tớ và chị gái tôi, Trần Tuyệt ấy

- để tớ kể lại, vào buổi tối tháng trước ,cha mẹ tớ bị một nhóm người lao vào đánh rồi bỏ trốn

- sau mấy hôm kể từ vụ cha mẹ tớ bị đánh, thì chị của tớ bị người nào đó nhấn đầu xuống nước ở nhà máy Hải Sơn

- gia đình tớ báo cảnh sát thì vụ không được nhận, khi dán giấy để đòi lại công bằng cho chị tớ thì bị yêu cầu bắt buộc phải gỡ bỏ

- bây giờ tớ hết tin tưởng về cảnh sát rồi

Mắt cậu ấy gần như sắp khóc.

Có lẽ tôi nên tiết lộ về những thông tin hay không tiết lộ mà giả vờ như không biết?

_____________________________

Câu chuyện về gia đình Trần Tuyệt và Trần Mơ được lấy ý tưởng về vụ Mỹ Hằng, mình cảm thấy bức xúc cực kỳ luôn đấy.
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 10 : vụ việc trong ngày học


Lý do mình lấy ý tưởng về vụ việc một chị 15 tuổi bị tông ở Đà Nẵng vì mình thấy khá bức xúc, đăng video về vụ việc thì mầy hôm sau bị xoá, phát tờ rơi, dán trước cửa nhà về vụ việc thì bị bắt phải gỡ bỏ???

Và còn nhiều lắm.

( Nội dung vụ án có thể sẽ không rõ lắm vì mình không có thông tin chi tiết,chỉ dựa vào lời người nhà nạn nhân, tức là người thân của chị 15 tuổi đó )

Cái phần nhật ký này giống hồi tưởng của Khải Âm hơn là viết nhật ký á=))))))

__________________________________

Ngày 10 tháng 4 năm 1956

Sáng hôm ấy tôi thức dậy, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình và Minh Phong rồi thay đồ đến trường như ngày đi học bình thường.

Trên đường tới trường, tôi đến nhà Nha Long để kêu nó đi học vì nó hay đi trễ vì quên nay là ngày đi học, khi nó gần trễ thì chẳng có bố mẹ nhắc nữa, hình như bố mẹ nó khá bận, ra khỏi nhà từ lúc mặt trời chưa mọc ,với lại nó bị đã bị mất trí nhớ lúc 14 tuổi, giờ chỉ mới phục hồi được một chút.

Tôi đến nhà nó đập cửa, la lớn.

Nha Long hớn hở ra mở cửa.

Lý Nha Long :

- tao mặc đồ rồi nè, mày nay tới sớm ghê, chứ như hôm qua là tao suýt nằm trên giường luôn rồi đó!

Nha Long cười hớn hở như không có chuyện gì.

Tôi thở dài cùng nó đến trường.

Đi đến chỗ tiệm bánh mà bố mẹ Nha Long làm, tôi đã thấy vạch phấn màu trắng như đã có vụ tại nạn xảy ra tối qua, nhưng chẳng thấy ai đến điều tra.

Tôi hỏi Nha Long về vụ việc vì tôi chẳng thấy tin đó đăng trên báo Toàn Quốc hay báo Ánh Sáng cả.

( Báo Toàn Quốc và báo Ánh Sáng : là báo có ghi thông tin về tất cả sự việc trên toàn quốc, là Ba Giang và nước ngoài, giống như báo Lao Động hay Thanh Niên á )

Nha Long rất khi tôi hỏi câu đó ngạc nhiên, giật mình nhìn tôi.

Lý Nha Long :

- hả!?

M-mày cũng không biết hả?

Thật không đấy!

Vụ này có người thương vong đấy!

tôi bất ngờ, yêu cầu Nha Long kể lại mọi chuyện cho tôi.

Lý Nha Long :

- chuyện này mày nên hỏi bố mẹ tao á, chuyện này tao không nhớ nữa

Nha Long chỉ tay về bố mẹ nó, tôi tiến tới lại hỏi thì bố Nha Long kể lại.

Lý Nhất Thành :

- sáng hôm qua lúc 8 giờ sáng, lúc mà cháu và Nha Long nhà bác vào trường rồi thì có một bé khoảng 15 hay 16 tuổi gì đấy mặc đồ học sinh áo trắng chạy xe đạp ngang qua bị một cô gái bằng tuổi cháu chạy xe ô tô cán, nhưng cô gái kia xuống xe xem thì nói một câu "chết thì bồi thường là được mà" rồi còn chụp ảnh nữa rồi mới bỏ đi

- nhưng, sau khi cảnh sát tới nhưng không thể điều tra tiếp vì hung thủ chạy mất rồi

- cái em 15, 16 tuổi đó được đưa lên bệnh viện nhưng đã mất trên đường tới bệnh viện vì bể não

- chú được người nhà nạn nhân yêu cầu kể lại câu chuyện và làm nhân chứng cho bệnh nhân trên đồn cảnh sát

- cái kết thì chú không rõ nữa, hình như là không có đăng trên báo

Tôi nghe mà sót thương cho gia đình nạn nhân và tức hung thủ, nhưng tôi cũng không làm gì được vì tôi không có quyền can thiệp vụ này.

Bỗng nhiên một người mua hàng gần đó đến nói với tôi và bố Nha Long.

Người mua hàng :

- bộ mọi người đang nhắc tới vụ hôm qua à?

- Tôi ở cạnh nhà nạn nhân trong vụ đó , tối qua tôi đi ngang qua thấy gia đình hung thủ đi tới, bố mẹ của cô bé hung thủ đều tới xin lỗi nhưng cô bé hung thủ, là con của họ nhất quyết không xin lỗi mà còn đổ tội, chửi gia đình nạn nhân nữa

- chuyện này tôi không chắc lắm vì tôi chỉ đi ngang qua thôi

Lý Nha Long :

- trời ơi cái chị đó ác thiệt chứ!

Lý Nhất Thành :

- thôi hai cô tới trường lẹ dùm tôi cái!

- đừng có nhiều chuyện nữa!

Tôi kêu Nha Long mau chóng đến trường, tôi còn phải kéo tay nó thì mới đi được nữa.

Tới lớp học, vừa đứng trước cửa lớp, tôi và Nha Long đã thấy mấy đứa trong lớp đang bàn về chuyện gì đó với giọng khá lớn , tôi nghe không biết chuyện gì xảy ra nên hỏi Nha Long, Nha Long đã đi vào trong lớp.

Lý Nha Long :

- mày thử hỏi tụi nó đi

Tôi đi tới gần Lân Nhã.

Tôi khều vai nó, nó quay lưng lại, tôi đã tò mò hỏi chúng nó đang bàn về cái gì.

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- à con Hường được giao nhiệm vụ ghi báo tường mà nó dám ghi là "lớp tao toàn mấy đứa trốn trại, không được bố mẹ dạy và bố mẹ chúng nó là lũ vô học, không biết dạy con"

Tôi đã khá ngạc nhiên, không ngờ con Hường nó dám làm như vậy để mất lòng cả lớp.

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- rồi có đứa trong lớp phát hiện con Hường nó câu đó ghi , cụ thể là con Thế Lan xong nó nói cho cả lớp biết

- hồi vô giờ học con Hường sẽ bị cả lớp hỏi nè

Cao Tuyết :

- tức thật chứ! nó dám xúc phạm bố mẹ tao, mẹ tao làm bác sĩ còn chục cái bằng của bố tao là tàng hình hả?

Lúc đó tôi không tin tưởng Thế Lan và Trường Hường nên tôi đã trấn an và tỏ vẻ thông tin đó không đáng tin lắm.

Lúc đó An Phước thấy tôi như vậy thì nó đã chỉ cho tôi báo tường của lớp.

Tôi đến xem thì thấy thông tin đó là sự thật.

Tôi thắc mắc giáo viên chủ nhiệm có biết về vụ đó không, tôi quay về lớp hỏi Lân Nhã.

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- cô chưa biết đâu, tao cũng mong là có đứa mách về vụ đó

- để con Hường nhận kết đắng khi dám xúc phạm cả lớp

Thằng Ngữ xía vô cuộc trò chuyện bàn về vụ con Hường.

Trong lúc đó, con Hường đứng sau lưng Kim Như, không nói gì mà ngồi xuống chỗ ngồi.

Thế Lan thấy rồi nói cho mấy đứa gần đó biết, con Như vừa nghe nó nói, quay lưng lại, quát lớn về phía Hường.

Hoàng Kim Như:

- nè Hường!

Mày viết cái câu chửi cả lớp trên báo tường đúng không!?

Hường lúc đó chối bay chối biến, tôi cũng không rõ Hường có tội không.

Trường Hường :

- không!

Không phải, tao không có ghi!

Thế Lan liền lấy ra một máy ảnh, bật máy lên, tôi và Nha Long đứng gần đó ngó xem là câu " "lớp tao toàn mấy đứa trốn trại, không được bố mẹ dạy và bố mẹ chúng nó là lũ vô học, không biết dạy con" có nét chữ của Trường Hường.

Trường Hường :

- tao không có làm mà!!

- xíu ra chơi tao xoá rồi tao viết lại

Hoàng Kim Như :

- mày nhận rồi hả?

Mày xoá đi viết lại thì cũng vô dụng thôi, ai cũng thấy rồi

- có khi xoá đi viết lại cái bảng còn dơ hơn đấy

Sau khi Hường nó nói câu đó, Kim Như và Hường đã cãi nhau rất nhiều.

Trương Huỳnh Ngữ :

- con Hường bảo cả lớp như đứa trốn trại trong khi đó nó viết câu đó có khác gì nó mới trốn trại hay hít đá đâu

( Từ "đá" ở trên là ma túy nha anh em )

Tôi và tụi nó đang bàn chuyện rôm rả thì Thằng Châu Toàn kêu mấy đứa còn đứng, ngồi trong lớp ra xếp hàng, cả lớp ai cũng than nắng nhưng mãi 5 phút sau mới cho vào lớp.

Đinh Lý Quân :

- bộ chữ đó do con Hường viết à?

An Phước :

- đúng rồi, cả lớp chỉ có mình nó là viết chữ lê mà

( Chữ lê giống chữ hoa của nước mình á )

Lúc đó cả lớp bàn tán rất nhiều.

Trước khi cô chủ nhiệm vào thì đứa nào đứa đấy bàn tán rất sôi nổi.

Cao Tuyết :

- con Hường nó ngu quá trời dám nói bố mẹ mình là lũ vô học, vô học thì làm sao có tiền để bọn này vào trường học này

- mẹ tao làm bác sĩ, tốt nghiệp trường y , ông ngoại tao làm quân y còn ba tao 12 năm học sinh giỏi là uổng phí hả!

Con Tuyết vừa nói câu xong, thì cô vào.

Tôi thấy thằng Châu Toàn ngồi bên cạnh tôi đứng dậy lên nói với cô gì đó sau đó nó cô gọi con Hường lên, câu chuyện sau đó đều làm cả lớp thất vọng vì không như tưởng tượng.

Cô và nó nói khá nhỏ, nét miệng như không hề mắng nó mà như đang tâm sự với nó, tới thằng Toàn đứng bên cạnh cũng chả nghe được chữ gì.

Trong giờ ra chơi, tôi và Nha Long đều bị thằng An Phước kéo tới khuôn viên sau trường, tới một nơi có nhiều mấy đứa trong lớp tụ lại, trong đó có cả con Hường.

Tôi đứng nghe mấy đứa đó nói gì mà tụ tập thế, theo lời giải thích của An Phước, mấy đứa trong lớp tụ tập trước mặt con Hường để cho nó một có hội làm lành.

Mấy ngày sau, ngày nào tôi cũng tới đó nghe bởi vì chỗ đó có nhiều câu chuyện thú vị trong lớp tôi trừ những ngày tôi nghỉ.

Nhưng bắt đầu từ tuần sau, mấy đứa trong cái nhóm tụ tập đó có vài đứa bắt đầu nói nhưng ngôn từ thô lỗ, tôi cũng có nói vài lời nhưng không nói những từ thô tục đó.

( "Lời thô tục" là chửi thề nha ae )

Sau một ngày từ chuyện mấy đứa trong nhóm tụ tập đó nói lời thô tục, không hiểu sao cô chủ nhiệm lại biết chuyện này, trong đó có cả tôi.

Cô không nói rõ người mách là ai nhưng cả lớp đều nghi, đều biết là do Hường mách.

Giáo viên chủ nhiệm :

- Thế Lan, Kim Như, Hưng Tuấn, Thành Ngữ lên đây!

Cô nói một giọng rất lớn như quát vào mặt cả lớp.

Cả lớp lúc đó hoang mang không biết chuyện gì.

Giáo viên chủ nhiệm :

- mấy em sau giờ học tụ tập lại rồi chửi thề trong đó he, dữ lắm à!

- đầu tiên là chị Như nè, chị là dữ nhất nè!

Lúc đó, cô nói chuyện "nhẹ nhàng" với từng người mà cô gọi lên khác hoàn toàn với vẻ dịu dàng khi nói chuyện với Hường.

Cô còn nói một câu như đe doạ.

Giáo viên chủ nhiệm :

- còn mấy anh chị khác ở trong nhóm hay tụ tập ở sau khuôn viên trường lắm

- để nay với chiều mai tôi xử hết!

Cao Tuyết quay mặt thì thầm với tôi.

Cao Tuyết :

- thật luôn hả trời, may là tao không còn dính dán gì với nhóm đó rồi

Tôi cũng bất ngờ, tôi đã nói với Tuyết rằng tôi vẫn còn trong nhóm tụ tập đó.

Đỗ Thị Vy :

- gì vậy trời?

Tao có nói lời thô tục đâu mà cũng bị cô xử vậy!?

Lê Quốc Như Nghi :

- tao cũng y như mày nè!

Tôi nhìn con Vy và Nghi thấy nó cực kỳ tức giận như muốn gặp cô trên phòng hiệu trưởng, tôi nghĩ vậy.

( từ khúc này tôi viết lố chữ nha ae, chuyện này còn khúc nữa, kể nốt luôn😈😈😈 )

Buổi chiều hôm ấy, là tiết Hướng nghiệp, cả lớp tưởng hôm nay sẽ kiểm tra bài cũ nhưng khi cô vừa ngồi xuống bỗng cô gọi tên tôi, Như Nghi, Vy và con Yến lên bục giảng.

Cao Tuyết khều tay tôi, nó bảo tôi nếu không ổn hay ra kí hiệu.

Vừa lên, cô kêu cả bốn đứa dựa vào nhau để cô xử lý vụ nhóm tụ tập hôm qua.

Cô gọi từng đứa lên, tôi đứng thứ ba sau con Vy và Như Nghi.

Con Vy và Như Nghi hình như bị viết kiểm điểm hay cam kết gì đó.

Sau khi cô hỏi, tôi trả lời xong cô kêu tôi ghi cam kết rồi cho tôi về trả lời, tôi vừa ngồi xuống chỗ, thì cô đổi ý, gọi cho thầy của tôi, tôi cảm thấy cô thật khó hiểu, tôi chỉ ở trong nhóm tụ tập đó nhưng tại sao cô lại xử lý tôi ở cấp độ ba mà không phải là cấp độ bốn như con Ngọc Ý.

Cô gọi Hường lên, nói Hường cũng có một phần lỗi trong câu chuyện, cô đã yêu cầu Hường xin lỗi các bạn trong lớp, nhưng tôi và những người trong lớp không chấp nhận lời xin lỗi của Hường, tôi vẫn không biết nó có xin lỗi không nữa, vì tôi cũng chả nghe thấy mà chỉ thấy nó cúi xuống xin lỗi giống như diễn, sau đó cô đã yêu cầu các bạn đừng bàn tán về chuyện này nữa, nhưng sau khi tan học nhóm bạn tôi vẫn bàn tán về nó.

Đinh Lý Quân :

- lời xin lỗi của con Hường giả tạo thật sự luôn đấy!

Không biết nó có xin lỗi không nữa!

An Phước :

- đúng!

Tao không nhận cái lời xin lỗi như diễn của nó được

Lý Nha Long :

- nhưng tất cả cũng tại con Hường mà!

- tại sao Khải Âm và mày lại bị xử chứ, An Phước!?

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- nó tên Hường mà Hường là hồng ghét giả dối mà nó giả dối thật sự luôn đấy!

- từ lúc vào trung học cơ sở là tao đã không thích nó rồi, chắc từ nay tao ghét nó luôn quá!

- chắc ai đặt nó tên này chắc mong nó sẽ trung thực, chắc bây giờ người đó hối hận lắm

Đinh Lý Quân :

- cái vụ con Hường, tao thấy cô xử lý cũng không tốt nữa

- tự nhiên cô khủng bố tinh thần những học sinh chẳng nói lời thô tục như Khải Âm và An Phước

Lý Nha Long :

- đúng!

Lúc tôi đó đang nói về chuyện đó, tôi khuyên chúng nó đừng nói nữa vì cô sắp tới gần tụi nó.

Vừa về nhà, gọi cho thầy , để xem cô đã nói gì với ông ấy, thầy bảo rằng cô gọi cho thấy ấy để yêu cầu thầy kiểm soát các nhóm tụ tập mà tôi theo và hợp tác cùng nhà trường, thầy cũng khuyên tôi vài câu như né con Hường ra và đừng tham gia vào những nhóm tụ tập không lành mạnh rồi mới cúp.

_______________________________

câu chuyện ở lớp học hay còn cái tên khác là "vụ Con Hường" được dựa trên ( hay lấy ý tưởng từ ) câu chuyện có thật của tác giả

hương hoa mang vẻ tốt

Hương này mang vẻ xấu.
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 33 : quyết định tốt


Tôi đã quyết định chọn giả vờ không biết vì sợ Trần Mơ sẽ không tin vào tâm linh hoặc bị sẽ phấn khích quá độ tìm tới tà thuật để gặp chị mình.

Trần Mơ thấy tôi im lặng.

Trần Mơ :

- bạn giúp mình đi mà!!

Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì phải giật mình để không làm cho Mơ khó chịu.

Dương Khải Âm :

- được rồi tôi sẽ giúp cậu mà!

- nhưng cậu thực hiện một điều kiện của tôi được không?

Trần Mơ gật đầu.

Trần Mơ :

- được chứ!

Tôi lấy cuốn sổ ghi chú và cây viết để trong túi quần ra.

Dương Khải Âm :

- chúng ta có thể gặp nhau ở nhà cậu được không?

- nếu tôi điều tra được gì thì tôi sẽ tới trước 6 giờ tối

- còn nếu không thấy tôi đồng nghĩa là tôi chưa thu thập được gì

Trần Mơ :

- nghe bí mật đó!

- nhưng mà tại sao phải làm vậy?

Dương Khải Âm :

- cậu nhờ thám tử điều tra trong âm thầm mà

- nên mọi việc đều phải giấu kín nếu không bên hung thủ sẽ không để yên cho chúng ta đâu

- vậy cậu đưa cho tôi địa chỉ nhà cậu đi

Trần Mơ :

- được thôi!

Tôi đưa cuốn sổ ghi chép và bút của mình trước mặt Trần Mơ.

Dương Khải Âm :

- nè cậu ghi đi

Trần Mơ cầm bút và sổ tôi đưa ghi, cậu ấy đưa lại cho tôi.

Cầm lên ,địa chỉ cậu ấy ghi ở Hona mi, trấn Tự Phong, đường Thẳng Hà, số 914.

Dương Khải Âm :

- được rồi, cảm ơn cậu

- tôi sẽ cố gắng điều tra!

Trần Mơ :

- mong cậu sẽ tìm ra manh mối

- thôi bây giờ tôi về đây

Tôi cất cuốn sổ vào túi quần rời đi, chị Thùy nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.

Đường Bắc Thùy :

- này sao em không tiết lộ cho Trần Mơ biết?

Tôi liếc sang chị Thùy.

Dương Khải Âm :

- tại vì em cảm giác nếu em nói ra thì Trần Mơ sẽ sốc, sẽ tìm mọi cách để gặp chuyện mình và sẽ gặp một chuyện gì đó kinh khủng

- đi xem tình hình vụ án ở nhà hoạt động không chị?

Đường Bắc Thùy :

- được!

Đi thôi, chị cũng muốn xem tình hình thế nào rồi

Tôi và chị Thùy đi tới nhà hoạt động, đứng bên ngoài nhà hoạt động xem tình hình bên trong.

Đường Bắc Thùy :

- chị thấy vụ án của gia đình Trần Tuyệt và Trần Mơ là chắc chắn có sự can thiệp nên chính quyền mới không điều tra

Dương Khải Âm :

- em cũng nghĩ giống như chị

- vụ án cô giáo và cô học sinh bị giết trong nhà hoạt động em nghi là cùng một người đấy

- trong vụ án cô giáo bị giết, là con trai của Quang Lẫm An bị người cô đó mắng

- còn trong vụ án cô học sinh bị giết rồi chặt tay chân để dùng tay gỗ gắn vào những chỗ bị chặt của nạn nhân

- động cơ...

Tôi suy nghĩ về động cơ của hung thủ, nhưng chẳng nghĩ được gì.

Dương Khải Âm :

- nhưng động cơ là gì chứ?

Chị có biết không?

Đường Bắc Thùy :

- chắc có thể động cơ là do hung thủ có thể là con trai của Lẫm An là do ghen tị nạn nhân học giỏi hơn mình nên đã nhờ người khác sát hại nạn nhân

- đây là giả thiết của chị thôi, nếu nói tin này ra cho mọi người thì chúng ta sẽ dính tội vu khống người khác hay vi phạm Bộ luật hình sự là đi tù đấy

Dương Khải Âm :

- mà sao chị có thể nói là hung thủ đã nhờ người khác sát hại nạn nhân chứ?

Tôi thắc mắc nhìn chị Thùy.

Trong lòng tôi tự hỏi làm sao chị ấy biết điều đó và tại sao con trai Lẫm An nhờ người khác làm việc thay mình có thể cậu ấy không muốn dính tội à?

Đường Bắc Thùy :

- em quên chị là luật sư cho gia đình Quang Lẫm An à?

- vì chị nghe con trai Lẫm An nói là nó chưa từng đụng tay vào bất cứ việc gì kể cả tác động vật lý lên người, nếu làm việc gì sẽ đưa tiền nhờ người khác làm

- cũng có thể nói chị cũng có một phần tội trong tội ác của con trai anh ấy

Chị Thùy thẫn thờ nhìn dô hiện trường vụ án.

Dương Khải Âm :

- vậy con trai Lẫm An, tức là Quang Dinh Quân đã nhờ người khác giết những người mà cậu ấy muốn giết sao?

Đường Bắc Thùy :

- có thể là vậy

Winifred đang ghi chú, thấy tôi và chị Thùy đang đứng xem bên trong hiện trường, cậu tiến tới.

Davu Ayice - Winifred :

- hai người làm gì ở đây vậy?

Ánh mắt tò mò nhìn tôi.

Dương Khải Âm :

- đứng xem thôi!

- tôi thấy vẫn chưa điều tra xong mà, sao dọn đồ rời khỏi hiện trường rồi?

Cậu Winifred nhìn xung quanh với vẻ mặt lo lắng.

Davu Ayice - Winifred :

- may mắn quá chỗ này không có người xung quanh ngoài hai người

Đường Bắc Thùy :

- cậu sao thế?

Chị Thùy chỉ vào một gốc cây gần nhà hoạt động.

Davu Ayice - Winifred :

- được đó!

Cả ba người chúng tôi đi tới gốc cây gần đó, tôi tò mò không biết có chuyện gì mà khiến một người điềm tĩnh như Winifred lại lo lắng như vậy.

Đường Bắc Thùy :

- có chuyện gì quan trọng mà phải tới đây để nói thế?

Davu Ayice - Winifred :

- hai người hứa phải giữ bí mật đấy nhé, bao gồm cả nhưng người trong Chính phủ hay cảnh sát

Tôi thì thầm với Winifred.

Dương Khải Âm :

- vậy cậu nói đi

- không có ai ở đây ở quanh đây cả

Winifred kéo tôi và chị Thùy lại gần cậu ấy.

Davu Ayice - Winifred :

- trong quá trình điều tra, đội ngũ điều tra phát hiện dấu vân tay lạ, không phải của ông hiệu trưởng, Quang Lẫm An, Khải Âm hay Thùy

- phát hiện được vài phút thì Quang Lẫm An đi vào cửa sau yêu cầu đội ngũ điều tra tiêu hủy dấu vân tay đó, nếu tiêu hủy sẽ có mười nghìn Xuân

- với lại ông hiệu trưởng còn yêu cầu chúng tôi dừng điều tra nữa

- chuyện này tôi chứng kiến và được đội ngũ điều tra kể lại, hiện tại chúng tôi đang dọn dẹp về trụ sở cảnh sát ở Hona mi

- trước khi hai cô đến đây, tôi vô tình nghe được Lẫm An đang nói gì đó với một người mặc đồng phục học sinh trong trường có ngoại hình hơi giống anh ấy

Đường Bắc Thùy :

- cậu có thể miêu tả kỹ hơn được không?

Chị Thùy chống hông, đôi mắt đang thể hiện đang nhớ điều gì đó.

Tôi quay mặt sang nhìn chị Thùy.

Dương Khải Âm :

- chị nhớ được gì à?

Đường Bắc Thùy :

- có thể đó là con trai của Lẫm An

Davu Ayice - Winifred :

- cũng có thể

- tóc cậu ấy là kiểu tóc mái chẻ một mái như kiểu tổng tài

- nốt ruối ở gò má, mắt mèo, da hơi vàng

Đường Bắc Thùy :

- vậy chính xác rồi!

Là con trai anh ấy

Trung Lý Sơn - Eryk :

- mọi người đang bàn chuyện gì vậy?

Lý Sơn không biết xuất hiện từ đâu ra mà tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Dương Khải Âm :

- anh đâu ra vậy!?

Đường Bắc Thùy :

- sự xuất hiện đột ngột của cậu làm tôi giật mình hơn cả bị ma hù nữa

Davu Ayice - Winifred :

- sếp anh đâu ra vậy!?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- tôi chỉ tò mò nên hỏi thôi!

- mọi người đang bàn chuyện gì mờ ám à?

Đường Bắc Thùy :

- đâu có gì đâu!

- chỉ hỏi tình hình điều tra thôi mà!

Chị Thùy nhanh chóng đáp lại với khuôn mặt cực kỳ lo lắng.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- nãy tôi nghe được là "con trai của Lẫm An" gì đó

- mọi người đang bàn về Lẫm An à?

Davu Ayice - Winifred :

- thôi tôi đi làm việc tiếp đây!

Cậu Winifred vội rời đi , chân cậu nhanh chóng chạy vào hiện trường để tiếp tục công việc của mình.

Dương Khải Âm :

- cậu ấy chạy nhanh thật đấy

Trung Lý Sơn - Eryk :

- bởi vì gen di truyền của người da đen chạy nhanh nên anh ấy mới chạy nhanh như vậy đấy!

- cậu ấy là người chạy nhanh nhất đội của tôi và lần nào cũng mang hạng nhất từ Hội thi tốc độ của Cảnh sát về cho đội tôi hết

Eryk nói với giọng đầy tự hào khi anh ấy nói về Winifred.

Đường Bắc Thùy :

- cậu không nói thì tôi cũng quên mất gen di truyền của người da đen chạy rất nhanh luôn đấy

Dương Khải Âm :

- mà này

Eryk quay mặt về phía tôi, đôi mắt tỏ vẻ hơi tò mò.

Dương Khải Âm :

- anh có biết về vụ án về một học sinh ở trường này tên là Trần Tuyệt bị nhấn đầu ở nhà máy Hải Sơn không?

Eryk hơi giật mình trước câu hỏi của tôi, mặt anh hơi lo lắng.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- xin lỗi nhưng tôi không thể trả lời về vụ án đó được!

Giả thiết có thứ gì đó đang can thiệp sự thật về vụ án sát hại Trần Tuyệt của tôi đã có căn cứ sau khi thanh tra Eryk không thể tiết lộ về vụ án được.

Dương Khải Âm :

- bộ có người ép anh che giấu điều gì à?

- chứ bình thường là anh nói ra hết mà

Trung Lý Sơn - Eryk :

- đúng!

- nhưng mà tôi chẳng thể tiết lộ cho cô được

- nếu tôi tiết lộ thì tôi sẽ vi phạm với cấp trên!

Giọng điệu của Eryk trở nên càng lo lắng hơn trước.

Đường Bắc Thùy :

- hình như tôi nhớ là anh không được cử đi điều tra vụ án đó đúng không?

- tôi nghe chồng tôi nói thế

Trung Lý Sơn - Eryk :

- đúng rồi, nhưng tôi tò mò nên đi hỏi chuyện gia đình đó nên cũng biết chút

- nhưng tôi và gia đình nạn nhân vẫn không biết hung thủ là ai cả

Eryk chống hông trả lời với chúng tôi với giọng điệu bất lực.

Đường Bắc Thùy :

- vậy-

Davu Ayice - Winifred :

- ba người đang nói về vụ học sinh nữ trường này bị nhấn đầu ở nhà máy Hải Sơn hả?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ừ đúng rồi

- ai hỏi vậy-

Eryk quay đầu lại, thấy cậu Winifred đứng nãy giờ ở ngay bên cạnh anh ấy hét toáng lên.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- là Winifred hả!?

Tôi tưởng nãy giờ cậu đang làm việc chứ!?

Cậu Winifred cũng giật mình vì sếp cậu ấy hét lên nhưng vẫn bình tĩnh.

Davu Ayice - Winifred :

- dạ nãy giờ tôi ở đây nghe mọi người nói chuyện nên không dám xen vào

- nên sếp không biết tôi ở đây cũng phải thôi!

Tôi thở dài, còn chị tôi liếc nhìn hai người đó.

Đường Bắc Thùy :

- nãy giờ tôi còn chưa kịp nói nữa

Nghe giọng chị Thùy thôi là biết chị ấy đang khó chịu rồi.

Chắc là Eryk cũng nghĩ chị ấy đang khó chịu giống tôi, cậu ấy chấp tay lại.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- à xin lỗi cô nhé!

Davu Ayice - Winifred :

- này Eryk tôi mới nhận được mệnh lệnh từ cấp trên

Eryk và Winifred nói chuyện thì thầm với nhau, từ câu nói của Winifred có thể họ đang nói về công việc.

Dương Khải Âm :

- xin lỗi nếu tôi phiền, nhưng hai người có thể giúp tôi tìm ra sự thật vụ án ở nhà mày Hải Sơn được không?

Cả hai người đều quay lưng lại, cảm xúc hai người đều rất ngạc nhiên, liệu hai người có đồng ý không?.

_______________________________

Dạo gần đây mình chăm chỉ nên ra chương chứ mình không hề bị đứa bạn ép nha (SOS)

Mình thề luôn (SOS)

( Đã sửa vào ngày 21 tháng 1 năm 2024 )
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 11 : lần đầu đi chơi ở ngoài


Cái chương nhật ký này để mình luyện viết đoạn mở bài và thân văn kể về trải nghiệm của em á. ( Nên cách trình bày sự việc hơi giống mấy bài văn nha mọi người )

sẵn tiện thay đổi cách trình bày xem có ổn hơn không tại có người nói cách trình bày của mình rất rối=))))

_________________________________

Tỉnh Giang Nhân, Ba Lan, ngày 12 tháng 8 năm 1949Vào buổi sáng nắng ấm vào mùa thu tháng 8 năm 1949, lần đầu tiên mình ra ngoài chơi và khám phá Giang Nhân với bạn cùng xóm.

Hào hừng nó bao trùm mình tới nỗi cả buổi tối mình chẳng ngủ được.Đến giờ mình vẫn vui mừng về lời thông báo tối qua của chị Thùy - " Hoàng gia Tà Ba Giang rút quân khỏi Giang Nhân chuyển hướng sang các tỉnh phía nam ở Ba Giang tìm Sang gân Tà Hải Ân" ( Sang gân là tên gọi các thành viên nữ cấp cao nhỏ tuổi trong Hoàng gia Tà Ba Giang ) Nhưng có vẻ gia đình bác sáu có vẻ không mừng như tôi mà lo lắng nhiều hơn, cả gia đình bác trừ mình ra đều sợ đó là cái bẫy để tìm mình dễ hơn.

Cả nhà đều bàn luận khá căng thẳng, dì sáu muốn tôi ở nhà vài hôm để xác định xem thông tin trên có là giả không thì mới cho mình đi, nhưng bị chị phản đối.

Cuối cùng tôi lẫn gia đình chị ấy đều chốt phương án mình sẽ thay đổi kiểu tóc một chút và đi cùng Minh Phong.

Mới đầu, nó còn ngại mà từ chối nhưng được bác sáu thuyết phục thì mình mới đi lẽn vẽn theo nó được.Khi mới vừa thức dậy, thằng Phong nó chấp hai tay cầu xin mình đừng làm gì để nó xấu hổ, nhưng mà nó xin làm gì vậy?

Mình cũng biết giữ thể diện cho cháu mình mà, mình có phải là trẻ lên ba đâu.

Nhưng sau đó, bữa sáng do dì sáu, mẹ chị Thùy chuẩn bị rất đậm vị truyền thống của người Giang Nhân.

Khi đang ăn, đã có một sự việc xảy ra, lúc đó đang ăn bình thường, bên ngoài hét lên tiếng - "AHHHHHHH!

THẢ TAO RA, CHÓ NHÀ AI MÀ CẮN NGƯỜI VẬY" ( Định ghi thêm mấy câu tục nữa mà sợ bị gì đó nên không ghi=))) ) Tiếng hét đó rất to à không phải mà là cực kỳ to, theo ánh mắt của dượng sáu, tiếng la vang đó phải tuốt ở cái phố dưới núi Quần An, cách cũng gần khoảng một cây.

Trong lúc đó Minh Phong đã phán một câu mà mình còn nhớ cho đến bây giờ - "chắc giọng vàng lắm nên trên núi còn nghe được"

( Trong mạch truyện chính, Minh Phong hiền lành thân thiện, còn phần này mỏ hơi hỗn và lạnh lùng=))) )

Sau những lời nói vui vẻ và món ăn sáng ngon, mình tự dẹp đĩa của mình.

Chỉ mới vừa ra cửa, chưa kịp mang dép vào thì Minh Phong đã ra cửa, điều đó bắt mình phải mang dép nhanh để đi theo nó.

Minh Phong dẫn tôi đi từ nhà sang cái giếng ở làng, ở đó có vài bạn cùng lứa với mình hoặc có thể lớn hơn đang đứng đợi thằng Minh Phong, ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ và tò mò.

Minh Phong bình thản giới thiệu mình với bạn bè của nó, mình chỉ chào một cái, mặt ai nào ai nấy cũng bất ngờ, có người trong đám còn thốt lên một câu - "trời ơi, nhỏ chỉ cao tới cổ cậu là cô cậu đó hả!?"

Mình không để tâm mấy lời đó lắm, vì từng chứng kiến môt em bé 3 tháng tuổi mà phải gọi bằng dì mà.

Mình chỉnh lại khuôn mặt thân thiện xin bạn của Minh Phong cho mình chơi với mọi người, hên là được cho phép.

Mọi người bắt đầu tụm lại với nhau như nam châm hút nhau xì xầm gì đó, mình cũng tò mò là đang làm gì nên cũng tựa lại nghe nhưng chả hiểu gì hết.

Bạn của Minh Phong, hình như tên là Lê Minh Khôi, lớn nhất đám kể về câu chuyện mà anh ấy nghe được từ người bác bán kem ống ở chợ dưới núi, anh đã kể rằng - "gần đây, rất nhiều người vào khu rừng phía nam ở núi Quần An có một bóng ma quanh quẩn khắp rừng núi" Giọng điệu của Minh Khôi khi kể về câu chuyện bóng ma trong rừng khá lắp bắp.

Lúc đó mình và Minh Phong đều không tin, cả hai muốn kiếm người chú của Minh Khôi để nghe kể chi tiết hơn, Minh Khôi không ngần ngại gì dắt tất cả đi tới quán kem của chú anh ấy.

Vừa mới đến hàng bán rau ở đầu chợ, một hiện trường hỗn độn, một người đàn ông ôm chân đang được mọi người cõng vào trạm xá, còn ở phía khác, tận bống người đàn ông phải giữ một con chó lông nâu lớn, miệng đầy nước dãi, đang vùng vẫy cố thoát khỏi 4 cánh tay giam giữ nó.

Có thể đó là người đàn ông đã hét câu cầu cứu khi bị chó cắn sao?

Chú của anh Khôi có hóng hớt được ,chú ấy kể rằng : Người đàn ông đang lựa trái cây ở sạp kế bên thì một con chó bị dại vùng tới cắn vào chân anh ấy một cái đau điến, những người trong chợ phải tốn hai mươi phút để kéo con chó ra.

Nghe thôi mà cảm thấy đau rồi, còn thật chắc đâu thấu xương tủy luôn quá.

Mà hình như kể từ lúc đó mình, Minh Phong và cả mấy người bạn của nó đều quên mất chuyện bóng ma trong rừng luôn rồi.

Nhưng hôm nay cũng là một ngày thật vui!
 
Thám Tử Linh Hồn
tạm biệt 2023, chào 2024


Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình trong năm vừa qua. cảm ơn mọi người rất nhiều, mình sẽ cố gắng hơn vì tấm lòng củ mọi người(⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

Do hôm qua mình quên nên giờ chúc trễ=)))

Thời gian trôi nhanh quá
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 34 : cô ấy đi đâu?


Tên chương không biết có liên quan không nhưng do bí tên chương quá nên mới đặt vậy

hay là để số được không=))))Đã thay cách trình bày để xem coi có đẹp hơn không

____________________________

Trong đầu tôi đang cố niệm câu thần chú may mắn mà thầy đã dạy cho.

Chỉ mong sao nó hiệu nghiệm.

Tôi liếc nhìn mắt của Winifred và Eryk mong họ có thể đồng ý để giải quyết hai vụ án này.

Trung Lý Sơn ( Eryk ) - tôi đồng ý với kế hoạch của cô Khải Âm nhé, tôi không nỡ lòng nào nhìn bạn thân mình một mình giải quyết vụ án vậy đâu.

- anh ấy nở một nụ cười sáng ngời, mái tóc đỏ rực của ảnh tung tăng trong gió.

Davu Ayice ( Winifred ) - tôi cũng giống như sếp!

Nhưng tôi muốn cô phải thực hiện điều kiện này, Khải Âm.

Dương Khải Âm -điều kiện gì?"

- tôi hơi bất ngờ trước câu nói "điều kiện" của Winifred , nhưng cũng muốn nóng lòng muốn biết điều kiện là gì.

Davu Ayice - Winifred - cô phải chia sẻ những manh mối và thông tin mà cô tìm được cho chúng tôi.

Dương Khải Âm - chắc chắn rồi, không phải vụ án nào tôi cũng có thể giải quyết một mình được!

- tôi thở phào nhẹ nhõm vì tưởng đó là một điều kiện khó khăn nào đó.

Đi điều tra riêng với cảnh sát là một điều không hề dễ mà.Trong não tôi chợt có suy nghĩ sẽ chia sẻ thông tin mình có cho hai người bạn cảnh sát thân thiết tại đây.

Đang suy nghĩ thì chị Thùy vỗ vai tôi :

Đường Bắc Thùy - chúng ta đi đến nhà Quang Lẫm An thôi, còn giải quyết chuyện của gia đình Quỳnh Hoa nữa - mặt chị nghiêng gần tai tôi, thì thầm.

Nhờ lời nhắc nhở mà tôi mới nhớ ra phải đến nhà của Lẫm An nữa.

Tôi và chị Thùy bước ra cổng trường, Eryk và Winifred cũng ra tiễn hai chị em đi.

Dương Khải Âm - thôi bây giờ tôi phải đi điều tra chỗ khác đây, tạm biệt hai người!

- tôi quay mặt lại phía sau tạm biệt trước khi lên đường điều tra nhà tên Lẫm An.

Davu Ayice ( Winifred ) - đi cẩn thận nhé, có gì cứ bảo cảnh sát chúng tôi!

- Winifred nháy mắt, cười thật tươi tạm biệt.

Bên ngoài, có rất nhiều nhà báo, phóng viên vây kín cả vỉa hè ngoài cổng trường, khó khăn lắm mới chạy khỏi những người đó.Vừa mới tới xe, chưa kịp mở cửa vào, tôi thấy chỉ còn mỗi Quỳnh Hoa trong xe ,còn lại thì biến mất khỏi xe.

Quỳnh Hoa - chị và cô về rồi hả!?

Chị Trần Tuyệt chạy ra khỏi xe rồi!

- mắt cô bé rất hoảng loạn nhìn tôi cầu cứu sự giúp đỡ.

Chị và tôi đều giật mình khi nghe tin này.

Đường Bắc Thùy - mọi người đâu hết rồi, Quỳnh Hoa?

Quỳnh Hoa - mọi người đi tìm chị Trần Tuyệt rồi!

Ở hướng này, chị ấy đã chạy ra ngoài!

- Hoa chỉ vào một con đường nhỏ ít người.

Nhưng sao Trần Tuyệt lại chạy trốn vậy?

Chị em tôi không suy nghĩ gì, chạy rút vào con hẻm không người đó.

Con hẻm có nhiều ngã, nhưng con đường kiếm cô ấy chỉ có một.

Ngước lên trời, tôi thấy bóng ma đã bay xuống nhìn rất giống Suzu.

Suzu - hai người ở đây à?

Đã tìm thấy Trần Tuyệt chưa?

- chú ấy thấp thỏm nhìn tôi và chị Thùy.

Đường Bắc Thùy - chúng tôi chưa tìm ra, anh có biết cô ấy ở đâu không?

Suzu - tôi mới thấy cô ấy đi ở hướng bên tay phải tôi đấy, tôi đang chạy đi tìm, hai người có thể đi tìm giúp được không?

-mắt Suzu liếc bên phải ở phía anh ấy.

( Khúc này mình viết trong tiết ngữ văn=))) )

Dương Khải Âm - tất nhiên rồi, bây giờ mỗi người đi một hướng nhé!

- tôi đi tới hướng đối diện tôi, giọng chỉ đạo mọi người đi tìm Trần Tuyệt.Mọi người gật đầu, mỗi người đi một hướng.

Tôi chạy vào hướng thẳng, cứ chạy theo đường thẳng mãi cũng thấy mệt, tôi dừng lại định nghỉ một chút.

Một linh hồn giống như Trần Tuyệt bay qua, ánh mắt giật mình, chân theo mắt mà chạy theo, miệng kêu lên : - Tr- - nhưng bị ngắt đi do hết hơi phải đứng lại lấy hơi, cũng vì điều đó mà tôi nhìn rõ ràng hơn về linh hồn, đúng như tôi đoán, đó là Trần Tuyệt nhưng cô ấy không hề phát hiện ra hoặc không, tôi không thể đoán được bên trong là gì.

Nhưng mà cô ấy đi đâu?

Lấy hơi xong, tôi tức tốc ngay lập tức lại chạy theo Trần Tuyệt.

Cô ấy cứ đi qua từng ngỏ, hẻm mà lòng vẫn không đoán được là cô ấy đi đâu.

Chạy theo mãi mới thấy Trần Tuyệt đi chậm lại, tôi cũng đã mệt nhoài nhưng cũng cảnh giác, lén lén đi theo cô.

Trần Tuyệt đi chậm rãi đến một sân sau của một toà nhà mà tôi thường thấy ở Ba Giang, có hàng rào kẽm, mắt tôi ló ra một chút để xem tình hình.

Một cậu con trai nháy mắt với Lẫm An, con trai của Lẫm An nhìn thẳng vào Trần Tuyệt một cách thích thú :

Quang Dinh Quân - trong cơ thể người chết vậy bắt nạt người chắc tiện lắm?

- Dinh Quân cười mỉm nhìn Trần Tuyệt mặc dù cậu ấy còn chả thấy mà phải nhờ người khác.

Trần Tuyệt - ừm "tuyệt" lắm, vậy lời hứa mà mấy người đã nhắc đến ở ống thoát nước ở sông Thanh Lạc nối với nhà máy kem vậy?

Một người bạn quen lấp ló bay tới, ánh mắt cũng tập trung vào Trần Tuyệt và đám bắt nạt đó.

Suzu - này không biết Trần Tuyệt đã ngu muội cỡ nào mà vẫn không đi trả thù mấy tên đó mà tìm chúng ta

Dương Khải Âm - tôi cũng không biết.

Mà tôi thắc mắc ông có tên nào khác ngoài cái tên "Suzu" không?

- mắt tôi nhìn tập trung vào Trần Tuyệt chứ trong lòng tôi đang thắc mắc về Suzu.

Suzu - tất nhiên là có- nhìn kìa - Suzu ngoắc đầu hướng về Trần Tuyệt, đang muồn thì thào với tôi rằng hãy nhìn vào Trần Tuyệt.

Tôi tập trung kỹ hơn thì thấy có một cậu thanh niên thì thầm vào tai Dinh Quân cái gì đó.

Chắc là cậu ấy không thấy được Trần Tuyệt

Quang Dinh Quân - à lời hứa đó là chúng tao sẽ không đụng chạm gì đến em mày nữa, ngược lại còn bảo vệ nó khỏi những người khác khi không có mày.

Nhưng mày phải đổi bằng mạng sống.

Cuộc giao dịch này cũng quá hời đấy chứ?

- Dinh Quân vẫn nhẹ nhàng nói với Trần Tuyệt nhưng tôi cảm nhận được "con quỷ" bên trong cậu ấy.

Trần Tuyệt - tôi không biết có hời không, mà gia đình tôi bắt đầu lo lắng rồi kia, cậu làm gì đi, tôi chỉ muốn ra đi thanh thản thôi - Trần Tuyệt vẫn bình tĩnh nói, sao cô ấy có thể vẫn nói chuyện này mà vẫn không có cảm xúc gì vậy?

Cậu trai kế bên kia vẫn như cũ, làm lại hành động lúc nãy sau khi Trần Tuyệt nói, tôi liếc vào Suzu, ông ta đang hé đầu làm tôi phải kéo Suzu lại để Trần Tuyệt không phát hiện không lại có chuyện nữa, nhưng sau đó tay ông ấy chỉ vào cậu trai phiên dịch tiếng người đã mất cho Dinh Quân.

Dương Khải Âm - "ý ông là cậu trai kia đó à?

Nhìn cũng hơi giống mấy thằng con trai trong Hoàng Gia Tà thật nhưng mà có vẻ phì hơn những người đó rất nhiều" - tôi thầm thì trả lời lại.

Bỗng Trần Tuyệt tiến lại gần cậu thiếu gia bắt nạt.Không biết trong suy nghĩ Trần Tuyệt đang cố làm gì mà lại gần, bỗng một cảm giác có một người đằng sau, theo phản ứng tự nhiên, đầu tôi liếc về đằng sau.

Một cậu trai, nhìn tên trường và lớp học là biết cậu ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi rồi, trên tay cầm một cây gỗ dài, tư thể sẵn sàng tấn công người đối diện.

Tôi nhận ra cậu trai đó định tấn công tôi.

Trước khi tôi kịp chạy thì người đó đã dùng cây gỗ đó đánh tôi nhưng tôi vẫn không bị gì sau khi tôi mở mắt ra thấy Suzu đang chặn nó, cậu trai đó trừng mắt lên, thể hiện sự tức giận, mồm thốt lên - cậu trai - "Cái chó má, sao tao chẳng đánh được con nhỏ đó vậy!?"

- thật may mắn, cậu ấy thốt to lên, nhưng lại vô tình làm cho cảnh sát đi đến - Cảnh sát - "có chuyện gì vậy!!"

- có hai người cảnh sát chạy vào con hẻm.

Quang Dinh Quân - sao lại có cảnh sát vậy!?

Lâm Bảo, mày lại báo rồi à!

Chạy nhanh lên!

- Dinh Quân xù xì với mấy đồng bọn và Trần Tuyệt, nhưng vẫn bị tôi nghe thấy do cái tai bẩm sinh này.

Hai người cảnh sát ngăn cậu ấy lại nhưng không thành do cơ thể của cậu ấy phát triển tốt hơn người bình thường làm cho hai người cảnh sát gặp khó khăn, cậu ấy cứ vùng vẫy thoát khỏi nhưng cũng không dễ để thoát vì cảnh sát ở Ba Giang vốn được rèn luyện sức khoẻ tốt, cũng được học võ để tự vệ.

Nhìn vào cơ thể của cậu trai tên "Lâm Bảo" thì tôi cũng chẳng dám ra ngăn, còn Suzu có thể làm nhưng không thể làm vì nếu như vậy cậu sẽ thành ma sẽ không tiện cho việc siêu thoát. ( Câu có thể làm nhưng không thể làm mà nghe ngu quá=)))) )Tranh thủ trong lúc cậu trai đó đang bị ngăn cản thì tôi và Suzu xách thân lên chạy ra khỏi hẻm tối nhỏ đó, vừa chạy ra được tới vỉa hè nhộn nhịp vừa hay lại gặp được hai người cùng phe đang đi dạo.

Cậu Eryk tốt bụng thấy tôi đang thở hổn hển như vậy cậu ấy hỏi - Eryk ( Lý Trung Sơn ) -"sao nhìn cô thấy mệt mỏi thế?

Cô mới chạy phải không?"

- tôi gật đầu, chân tôi cảm giác như muốn rụng khỏi cơ thể, trong đầu tôi lại nhớ đến lần cuối tôi chạy như thế chắc cũng tầm vài năm rồi.

Tôi chỉ về hướng con hẻm có tiếng xô xát - Dương Khải Âm - "hai cậu vào giúp hai người cảnh sát đó đi, tôi thấy hai người giúp tôi thoát đã sắp chịu không vững rồi" - nói xong chân tôi bò tới chiếc ghế cạnh đó ngồi nghỉ, tiện thể xem luôn tình hình trong hẻm hiện tại.

Có vẻ tình hình hiện tại cũng khả quan hơn trước khi có thêm Trung Sơn và Winifred can thiệp, nhưng vẫn không cản được cho dù có võ đi chăng nữa.

Chắc thể hình của cậu trai đó mạnh mẽ và cứp cáp lắm mới đứng vững được dùng đã bị dính rất nhiều đòn đánh, nhưng bỗng cậu trai đó ôm chặt mắt cúi xuống làm cho hai người cảnh sát đó dễ dàng tóm lấy cậu ấy xong, tôi ngạc nhiên liếc mắt xem là ai đã làm chuyện đó, hoá ra là Winifred - Dương Khải Âm-"là cậu xịt hơi cay vào người cậu trai vạm vỡ đó phải không" tôi tiến đến gần hỏi - Winifred ( Davu Ayice ) - "đúng vậy, trong trường hợp đó không thể chống trả được mới dùng, tôi không muốn hại ai đâu" - tiếng bước chân của chị Thùy tới bên tôi - Đường Bắc Thùy - "em đã tìm thấy Trần Tuyệt chưa?"

- Dương Khải Âm - "em đã tìm thấy rồi nhưng lại để cô ấy trốn rồi, nhưng em còn phát hiện ra chuyện này nữa, xíu nữa mình nói sau nhé?"

- vừa quay đầu chuẩn bị tạm biệt Eryk và Winifred thì tôi lại nghe thấy tiếng kêu cứu của Suzu và không còn thấy cậu ấy ở đó....

____

Xin lỗi những người đọc của mình, do mình lười nên giờ mới có chương mới, nên mình sẽ đền bù bằng năm nhật ký của các nhân vật ngẫu nhiên nhé•́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀(Đã sửa vào ngày 12 tháng 6 năm 2024 )
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 12 : ân nhân


Dao Bích, Đum Hoá Vàng, ngày 19 tháng 4 năm 1948( Đum là đơn vị Hành chính của thành phố Dao bích, Ba Giang giống quận của Sài gòn - Tp Hồ Chí Minh )Không biết nên ghi gì vào đây nhỉ?

Xin chào cuốn nhật kí thân yêu mà mình được chú tặng, hôm nay về chuyện đó mà mình không thể ngủ được do còn quá hồi hộp, chú Hồ Đào đã gợi ý cho mình hãy viết về chuyện đó nhưng không được kể chi tiết quá mức, không biết vì sao nữa.

Giờ nhớ lại, mình cảm thấy mình thật may mắn và sáng suốt khi chạy khỏi hai tên lính canh đó và nhìn chú Hồ Đào bằng ánh mắt cầu xin và chấp nhận yêu cầu và kế hoạch của chú ấy.

Mà sao khi mình vừa viết xong thì cũng lúc đó chú cũng vừa mới tắm xong, thì chú nhìn vào đoạn nhật kí của mình thì chú ấy lại mở to mắt ngạc nhiên vì mình biết viết những đoạn đó sao.

Khi mình ở trong thành Sen thì mình cũng được học chữ mà?Vua cha và mẹ lúc đó đang sửa soạn cho buổi phỏng vấn, chú Hồ Đào đã tận dụng cơ hội đó để bàn kế hoạch với mình rất ngắn gọn mà còn dễ hiểu nữa, đó giờ mình chưa gặp ai như chú ấy luôn.Trong lúc đó, chú đã chỉ mình có một lỗ hỏng trong an ninh của thành Sen, đó là cơ hội mà mình có thể chạy ra khỏi Thành Sen tiếp cận với Ba Giang bên ngoài và chú sẽ đợi mình ở nơi mà phải đi thẳng cho đến khi thấy cây đan hồng lá vàng kim, hoa và quả màu đỏ, thân màu hồng cam là sẽ thấy. ( Cây đan hồng là loài cây ở Ba Giang, lá vàng kim, thân màu hồng, vào tháng 4 sẽ nở hoa và quả cùng lúc, màu hồng là chưa chín, đỏ là đã chín ) Chú đã nói rằng lính canh Thành Sen ở ngoài cứ hai tiếng sẽ thay lính canh ở các cửa phụ như cửa đối diện hành lang phòng của tôi. lính canh bên ngoài cửa đối diện phòng tôi lúc nào cũng canh cả ngày, nhưng chú để ý nhiều ngày lính canh từ năm giờ chiều tới bảy giờ tối nhưng họ sẽ đến canh sau bốn mươi lăm phút và hành lang phòng của mình xung quanh chả có chỗ nào khác cả với lại rất ít người qua lại nơi đó trừ những người thân thiết của mình nhưng họ không còn qua nữa.

Đó là cơ hội duy nhất để mình chạy đi.

Trước khi chú Đào phỏng vấn Vua cha và mẹ thì chú đã tặng mình một đồng hồ có vài chữ đen kì lạ được gọi là số La Mã mình chả đọc được, may là bên dưới có , có vài dây mà chú gọi là kim đồng hồ để chỉ những con số giờ đó.

Chú đã chỉ mình rằng khi buổi sáng ,kim đồng hồ sẽ chỉ từ XII tức là 12 cho tới con số đó, sau khi kim chạy qua con 12 đó là buổi chiều từ I tới qua V là buổi tối từ VI và chạy lại đến XII là hết một ngày, mình được khai sáng về thời gian, mắt mình tỏ vẻ mến mộ về những gì chú biết.( Thật ra là từ khúc Vua cha và mẹ đến những gì chú biết ban đầu là 1 đoạn dài mà mình nhìn rối với ngứa mắt nên tách ra thành nhiều đoạn cho mình dễ đọc nếu sau này cần mà quên còn người đọc thì không biết có được ích lợi gì không nữa=)))))) ) Sau khi viết xong những từ ngữ trên mình không biết nên viết gì nữa, chú Đào chỉ cười rồi gợi ý mình viết khúc mình trốn thoát khỏi thành, còn bảo rằng phải giữ cuốn sổ mà chú cho để sau này lấy mà đọc cho những người mà mình yêu mến giống như con cháu, bạn thân, những người mình yêu mến và thứ mà mình ghét là gia đình.

Giờ mình thấy có lỗi khi trốn thoát khỏi thành quá.Mà lúc mình trốn khỏi thành mình hồi hợp quá mình cũng chẳng nhớ chi tiết nữa, hình như là lúc thay lính canh đúng khung giờ mà chú ấy đã nói, mình đã đúng khi tin chú ấy, mình không suy nghĩ mà chạy một mạch đi vì cửa phụ lúc nào cũng mở trừ lúc buổi tối ra.

Cứ chạy theo con đường để thoát khỏi kiếp bị đối xử tệ bạc, chạy rồi đi và mình đã thấy cây đan hồng, lá vàng kim, qua và hoa màu đỏ "Có một vết mực quẹt từ chữ màu đỏ lên tới chữ đối"Mình đang viết dở mà chú Đào bỗng nhiên giựt sổ mình như mấy tên giật cướp ấy, mình siêu khó chịu mà mặt chú rất bình thản luôn.Mình đi tìm kiếm đến nỗi mà chân muốn rụng như quả sung, mặt trời thì mất tiêu thì mới tìm thấy, đây là cái giá phải trả để trốn ở trong tiểu thuyết sao?

Mình đứng quan sát xung quanh để tìm chú, thì thấy có bóng đen, là chú Đào mà mình lại tưởng đó là bóng ma đi ngang qua thôi.

Có đôi mắt nhìn thấy ma cũng đôi lúc làm mình bị nhầm lẫn.
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 13 : chú chó vàng


Chương nhật kí của Khải Âm sắp xong rồi cái tự nhiên nó mất tích vào hư vô luôn 💀💀💀💀💀

________________________

Thành phố Pluviophile, ngày 11 tháng 5 năm 1956Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày

đáng nhớ của mình đây.

Vừa được nghỉ hè mình đã ngay lập tức bắt tay vào việc dọn nhà để chuyển tới Hona mi.Mình có bàn với Nha Long, An Phước và Lý Quân.

Mình thực sự cảm ơn bác của thằng An Phước cũng tên là An phước mà họ Hoà, vì chú ấy đã đồng ý giúp mình vận chuyển nội thất không lấy một xu trong tình trạng các tài xế của các văn chuyển đồ đình công.Nhưng mà nghĩ lại, mình cảm thấy cũng khá tiếc nuối vì cũng đã ở đây gần 2 năm, mặc dù có nhiều người ở đây có thái độ hơi nghiêm khắc nhưng mà họ khá hào phóng và con chó vàng nhà hàng xóm hay qua xin ăn.Nó khá tội nghiệp do hay bị chủ xích lại nếu xin ăn ở chỗ khác mà bà ấy cũng không cho nó ăn nữa.

Lúc đầu nó khá là e dè khi mình đưa thức ăn cho nó, nhưng một lúc chần chừ nó cũng chịu ăn, dần dần nó cũng xem mình và Tou Tou như một người thân, Vàng mỗi lần xin ăn là chỉ nằm ở ngay sau chậu hoa mẫu đơn của nhà để xin ăn, nó còn cho mình sờ thoải mái bất cứ lúc nào nữa.

Mình đi rồi thì nó sẽ như thế nào đây.

( Không biết mình viết kiểu gì mà đọc nghe giống văn tả con vật quá=))))) )_____________

Viết xong cái chương nhật kí này thì ko đăng đc, dô kết nối vpn cái thấy nguyên chương mà bị mất mà mình có nói ở đầu, nên này biến thành nhật kí số 13 luôn=)))))
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 14 : may mắn đã ở phía tôi


Dạo này thi nhiều quá, quên luôn cái chương này^^ giờ thi xong sắp nghỉ hè nên mới viết nè*Câu chuyện của chương này dựa trên câu chuyện có thật của tác giả

_________________________

Hona mi, Ba Giang, ngày 9 tháng 5 năm 1956Mình xém bay hồn hay ngất vì ngày hôm nay rồi.Tối qua mời nhờ con Khải Âm in dùm bài luận văn của nhóm, mà nó in không đúng ý mình, mãi mới có một bài luận đúng ý.

Sáng nay tự tin nộp bài cho cô.

Bỗng nhiên lòi ra một nhóm của Yến Anh làm cô rất bực, bực tới nỗi sau khi xử lí nhóm của con Yến Anh xong cô gọi tên nhóm khác làm cho mấy nhóm được gọi phải khấn mấy lần.Nhóm con Yến Anh in bài rất nhiều, đếm được trên đầu ngón tay luôn.

Cả nhóm tụi nó trừ Cao Tuyết bị cô chửi quá trời chửi.

Nhóm 5 hay 6 người thì hết 3 người không nộp bài.Cô lật bài của nhóm mình lên do con Khải Âm nó in mà xém rớt tim, may là cô khen bài rất sáng sủa.
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 15 : đồi Sao băng


P/s : Nhật kí này của Đinh Lý Quân.

______

Hona mi,Ngày 31 tháng 7 năm 1954

Cuối tháng bảy, cũng gần tròn 2 tháng nghỉ hè, mà đúng hôm đó lại có sao băng.Nhóm gồm có con Khải Âm, thằng An Phước, con Nha Long, Cao Tuyết, con Vân Thi, thằng Diên, với thằng Đường nữa, đông thuận với vui phải không?Vui quá trời mà đồ ăn mua lúc đi cũng rẻ nữa, chỉ có 20 *xuân mỗi cái bánh sừng bò.

Thằng Diên nó là đứa chửi nhiều nhất mà lại là người tốt bụng, còn thằng Đường thì suýt nữa bị không đi được do mẹ nó bắt học rồi, may là có vài đứa trong nhóm biết cách thuyết phục được mẹ nó nên mới có tận 7 đứa như đã chốt không thì lại uổng tiền mua vé xe.

Hên thật mà mẹ thằng Đường sao cứ bắt con mình học lắm vậy?Chỗ đồi Sao băng, tuốt trên *Sáng Minh, cả bọn phải hẹn từ lúc xế chiều, bắt xe đi lên tận Sáng Minh, nóng như lo heo quay, nhưng mà chả hiểu sao vẫn nô đùa cho bằng được giống như mấy người trong bệnh viện tâm thần.

Được cái cảnh sao băng rất đẹp, cảnh đồi cũng khá ổn, đường đi đầy *hoa sao.

__________

*Xuân : là đơn vị tiền tệ của Ba Giang, còn 1 xuân bằng nhiều đồng thì mình không nhớ=))) không biết mình có ghi ở chương nào chưa nữa

Sáng Minh: là một tỉnh nằm ở phía đông Ba Giang

Hoa sao : là loài hoa có màu trắng hoặc vàng, có kích thước nhỏ giống như sao trên trời, chỉ mọc tại Sáng MinhMình có vẽ đồi sao băng trên giấy mà Wattpad tải ảnh ko đc😭😭😭😭(Đã chỉnh sửa vào 31 tháng 5 năm 2024 )
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 16 : nhật kí nuôi con


P/s : câu chuyện này của Đường Bắc Thùy

__________________

Giang Nhân, Ba Giang ngày 29 tháng 3 năm 1938 Tôi sẽ không bao giờ sinh thêm đứa thứ hai đâu!

Chăm thằng Minh Phong đã mệt còn bị mấy cô họ hàng kêu đẻ thêm đứa nữa cho vui, sao mấy cổ không tự sinh đi trời?Minh Phong hôm nay rất nghịch, suýt phá bình bông của ông nội, còn muốn ăn mấy cây bông của ông nữa!

Muốn chửi muốn đánh nó ra để chừa, nhưng mình chỉ chửi vài câu rồi đánh cũng không quá hai cây, giờ nghĩ lại thấy xót con quá!

Nhưng lại không kiềm nổi.

___________________

Mình chưa chăm đứa nào mà viết như đã từng chăm như thật=))))))))

Đến bây giờ không tin được là mình đã viết bộ này được gần 2 năm rồi đó, lúc mới viết là mới là học sinh cuối cấp tiểu học, bây giờ sắp lên lớp 7=))))))))))))))))))
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 35 : lại gặp nhau


Đồi sao băng ở nhật kí 15, bữa trước lỗi nên tải ảnh không được=))))))) máy chụp xấu nên mọi người thông cảm nhé

Ảnh này trước khi thêm hoa vào, nhìn khay màu thấy tội dùm=)))Phần trình bày có vài chỗ hơi khác ở chương 34 do mình chỉnh sử vài chỗ.

Có thể đây cũng là trình bày chính thức nhé.

______________________Dương Khải Âm : " em nghe thấy tiếng kêu cứu của Suzu!

Ở chỗ này!

" tôi hoảng sợ chỉ vào một bức tường gạch sau lưng, chị họ nheo mắt quay lại nhìn tôi - Đường Bắc Thùy : " Tiếng kêu cứu của Suzu?

Đó chỉ là bức tường thôi mà, nhưng sao chị lại cảm thấy nó thật quen thuộc hình như chị đã thấy nó..ở đâu rồi.

" Nhưng mà Suzu đã kêu cứu và không còn ở đây, cậu ấy không phải là kiểu người đùa giỡn hay đi long nhong ở chỗ khác, mà nếu cậu ấy đi chỗ khác thật thì tại sao phải kêu cứu chứ?

Chắc chắn cậu ấy đã bị bắt!

Mà người bắt ở đây chỉ có thể là Hoàng gia Tà và những người có chung dòng máu với họ thôi!

Nhưng mà giờ Suzu bị Hoàng gia Tà bắt được, mình ra cứu cũng quá nguy hiểm cho mình - Dương Khải Âm : " chị Thùy, hay là chị đến cứu Suzu khỏi Hoàng gia Tà được không?

" chị gật đầu với tôi - Đường Bắc Thùy : " chị cũng đồng ý, chị đã nhớ ra sau bức tường là nguyên khu chợ, chỉ cần đi từ chỗ này đến đó cũng chỉ sáu phút, này em nghe chị nói không đấy?

" Lại là giọng nói đó : "đó là gia đình mà?

Tại sao lại tránh né vào đổ lên đầu cho người khác chứ" - Tại sao lại xuất hiện vào lúc này chứ!

Tôi liên tục nheo mắt lại, tay nắm lại như đang tức giận, tôi chỉ muốn tập trung vào hiện tại, chứ không phải quay về bọn họ!

Một con mèo kêu lên làm tôi giật mình, nhìn lại dưới góc nhìn của thực tại, góc nhìn của "Khải Âm".

Tôi gật đầu, trong thâm tâm chỉ mong chị Thùy đừng để tâm chuyện này : " em có nghe mà, chúng ta đi thôi, chị nhớ giúp em!

" tôi từ từ đứng dậy, nhìn chị Thùy ra ngoài, tôi đi theo, mắt liếc nhìn theo thói quen,thấy lính của Hoàng gia Tà tôi lại ớn lạnh hơn...

Bọn họ đang đi đến một căn nhà của một người phụ nữ đang mang bầu thai to lớn để làm gì vậy?

Tôi cố đi theo bên trái của chị Thùy, dùng cơ thể cao lớn của chị che đi mình, mắt vẫn đang nhìn về xe và đám lính của Hoàng gia Tà.Dương Khải Âm : " chị, chị nhìn kìa.

" mắt tôi chỉ về hướng tay phải của mình, chị Thùy liền hiểu ý nhìn về hướng đó, tôi và Chị Thùy đều rất ngạc nhiên trước hành động của lính của bọn họ, họ đem một cái bình khá lớn vào trong nhà, còn một nhóm đang cưỡng ép và đánh đến mức có thể gãy xương ảnh hương đến cả hai mạng trong một xác người phụ nữ mang thai mà tôi đã thấy trong các vụ án giấu xác trong bình, nhìn kỹ hơn vào trong lại còn khủng khiếp hơn những gì tôi đã từng nghe về những hành động này của Hoàng Gia Tà, người phụ nữ mang thai như con cừu cố gắng cầu xin được khỏi nanh vuốt của sói, mong có được một tấm lương tâm nhưng đổi lại là một tấm vô cảm.

Đám lính bế người phụ nữ chả thể đi đứng bình thường, nhét đôi xương chân đã gãy thành khúc có thể thấy bằng mắt thường vào chiếc có cổ không đủ lớn để người lớn chui qua thì làm sao một người có bụng bầu to lớn qua được dễ dàng?

Những bàn tay tàn bạo nhét hai sự sống vào trong chiếc bình giam cầm tương lai, phần dưới cơ thể của người mẹ được nhét vào thành công, tiếng hét thất thanh vì sự tàn bạo của "họ" của cô vang cả con đường lắm người qua đi qua lại, một phần bụng bị cấu trúc của bình ép vào bé và mẹ làm đau đớn tột cùng khi bị nhét vào " nhà tù " đó, họ đã thành công trong việc cưỡng ép nhét người đó vào trong chiếc bình.

Tôi cảm nhận được dường như mọi người ở xung quanh đang rất ớn lạnh nhưng họ không làm gì được kể cả chị Thùy hay cảnh sát, mắt tôi mở to, trong lòng thực sự khủng khiếp đến mức mà tôi có thể nhớ được cảnh tượng đám lính cưỡng ép nhét vào chiếc bình mà chỉ nhét vừa một người người mới lên được tuổi thiếu niên trong giấc ngủ của mình.

Đường Bắc Thùy : " chúng ta chỉ có thể nhắm mắt giả mù giả điếc trước hành động này, pháp luật cũng chả chạm đến được..nhưng mà đây là cơ hội của chúng ta, chị qua giành Suzu về đây, em ở đây, chị sẽ đi.

" tóc chị bay trong gió, có vẻ làn gió của hè sang cũng muốn tiếp sức cho chị.

Chị chen chúc vào dàn người, dễ dàng có thâm sâu vào bên trong xe ngựa đầy những chiếc bình "nhà tù " vì có quyền lực từ dòng máu hoàng gia.

Mắt tôi sợ hãi, hơi bất an khi nhìn lính của Hoàng gia Tà, não tôi lại gợi nhớ ra những kí ức mà tôi thực sự muốn quên đi hay là mất đi luôn giống như Nha Long, vào lúc này tôi chỉ mong rằng không có những thành viên của gia đình Tà bước ra đây hay có thành viên của gia đình đó nhận ra nét quen trên khuôn mặt của tôi trước cảnh tượng hỗn loạn trong thầm lặng.

Trong lúc đang hồi hộp và lo sợ cho người đồng hành và người trong gia đình, tay trái của tôi lại cảm nhận được hình như có người bạn của tôi đang ở bên cạnh, tôi không theo lí trí mà theo con tim nhìn lại phía trái, chỉ là Trung Sơn, hình như anh ấy không nhận ra tôi vì hôm nay tôi đã thắt bím tóc - Dương Khải Âm : " Trung Sơn, hôm nay anh không có ca hay nhiệm vụ sao?

" tôi lịch sự chào hỏi người bạn hàng xóm gần nhà cũ của mình, Trung Sơn giật nảy mình, từ từ quay đầu lại nhận ra tôi, cậu từ từ bình tĩnh lại - Trung Lý Sơn ( Eryk ) : " Cô đứng bên cạnh tôi nãy giờ à, Chắc do tâm trí tôi vẫn còn đang bức xúc nên tôi không thấy cô...

Tôi đang không có nhiệm vụ, nhưng mà cô ở đây làm gì thế?

" Tôi chỉ cười trừ, trả lời : " tôi vô tình đi ngang qua trong lúc đang đi dạo với chị họ của tôi, tôi thấy ở đây mọi người tụ tập đông nhưng chả phát ra tiếng động lớn như thông thường nên tôi thấy kì lạ, cho nên bây giờ tôi đứng đây vì điều đó..tôi không ngờ Hoàng Gia Tà ở đó làm chuyện ác độc như vậy...

" Mặt Trung Sơn thay đổi, có thể cảm nhận được anh ấy đang buồn, thở dài mệt mỏi có chút đệm buồn : " cảnh sát chúng tôi chả thể làm gì được kể cả cảnh sát của thành phố thủ đô Đại Hoa đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi, chính phủ cũng chả ngăn được Hoàng gia Tà.

" anh thở dài, rồi hít sâu cố gắng làm bản thân ổn định, tôi cũng chả khá hơn là bao, tâm trí tôi cố gắng tập trung vào lời nói của người hàng xóm cũ, vứt bỏ đi cảm giác sợ hãi, tội lỗi đang gồng gắng trên vai.

Ánh mắt tôi lại hướng về chị Thùy, mũi chị ấy khá thính nên chắc sẽ ngửi thấy mùi của Suzu dễ dàng thôi, dù gì chị ấy cũng đã được ngửi mùi của Suzu trong những năm đầu tôi làm thám tử, mắt tôi mở to vui mừng, chị Thùy đem một chiếc bình sứ hoa mẫu đơn ra ngoài, những người đứng xem vội vàng né ra khỏi chị Thùy do cảm giác tách biệt về dòng máu giai cấp - Dương Khải Âm : " chị!

Đúng rồi Suzu và chị- chị không sao chứ?

" giọng nói của tôi hưng phấn đến bất ngờ với Trung Sơn và chị Thùy - Đường Bắc Thùy : " à không sao, chị có quyền hạn của Hoàng gia Tà mà, nên dễ dàng thôi.

" chị cười nhẹ nhàng trấn an tôi, mắt tôi nhìn xung quanh theo bản năng, khuỷu tay chị có vết bấm khá mới như bị vận nhọn hay cứng vơ trúng, nhưng tôi không nói gì cả, không thì chị Thùy và thằng Phong sẽ bối rối mất, cậu Sơn đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó giống như lúc anh khi đang làm việc với tư cách là thanh tra hình sự - Trung Lý Sơn ( Eryk ) : " có một người mặc đồ của Hoàng gia Tà tới kìa, mọi người cẩn thận không là cả tương lại khép lại đấy.

" tiếng chuông bạc vang lên, tiếng của người từ dòng họ Hoàng gia Tà bước xuống, một người trẻ sáng sủa tóc đen chỉa nhọn độc quyền của họ, bộ đồ được dệt bằng mồ hôi và " màu đỏ " của người khác một cách tỉ mỉ từng hoa văn có hình dạng kết hợp từ hoa lan và hoa cúc vạn thọ, âm khí tâm linh và thân thuộc tỏ ra từ cậu ta, cậu Phú mỉm cười giả tạo với dân chúng buớc xuống xe, tay cậu vẫy với mọi người dù cho đang có cô gái mang thai đã bị nhốt sống, may là lúc đó tôi chưa kịp mở hũ cho Suzu ra ngoài - Trung Lý Sơn ( Eryk ) : " mặc dù không nên nói về người Hoàng gia Tà nhưng giờ nhìn lại tôi vẫn còn rất khinh luôn đấy, con người thật của cậu ta đúng là một con quỷ mà!

" chị Thùy hình như chả nói gì, tôi cũng như vậy do vẫn còn hơi sợ từ cảnh tượng kinh tởm đó, mắt chị hình như đang cứ nhìn vào cậu Phú.

- Đường Bắc Thùy : " cậu ta đang nhìn chúng ta kìa!

Mọi người nhớ cẩn thận lời nói đấy, chúng ta chả phải người chỉ làm công việc bình thường đâu.

" tôi chưa kịp trả lời thì xém té, nhớ lại nguyên nhân, thì nhận ra chị Thùy đã đẩy tôi và anh ấy về sau để bản thân đứng trước hai chúng tôi.

Đúng như chị Thùy nói, cái tên giả tạo đó đã thấy tôi hoặc nhận ra chị ấy, nhìn lại tên đó, tôi vẫn có thể nhận ra luồng khí giả tạo sau vài chục năm không gặp, suy nghĩ của tôi bây giờ lại bật lên đoạn cảnh tôi những ngày thơ dại bị tên đó thành công đổ tội lên đầu tôi bao chuyện sóng hoặc chuyện gió bao lần vì đôi mắt ngây thơ và " người lớn " và " người lớn " luôn chỉ tin vào con trai có giọt máu đào hay nước lã đi nữa, chả có vọng gì về những người con gái máu mủ với họ.

Tôi liên tục lắc đầu xua tan tất cả những gì nó đã làm với tôi...

Quá khứ lại làm tôi chả quan tâm đến ánh mắt của ai - Trung Lý Sơn ( Eryk ) : " cô ổn không?

" Tôi liền giấu đi : " tôi ổn, chỉ là hơi mỏi cổ thôi...

" tôi lại tiếp tục diễn, nếu lộ ra con người thật thì sẽ có chuyện phiền phức lắm...

Cậu Phú đã tới gần, tôi phải gồng mình diễn thôi : " xin chào, người quen.

"

____________

Dương Khải ÂmArt vẽ bởi mìnhCon gái xinh quá❤️

Đã chỉnh sửa vào 31 tháng 7 năm 2024

Đã chỉnh sửa vào 8 tháng 8 năm 2024

Đã chỉnh sửa vào 20 tháng 8 năm 2024
 
Thám Tử Linh Hồn
sinh nhật của cô Thùy ( trễ )


Huhu, quên mất sn cô thùy ngay sau sn mình😭😭😭😭😭🙏 ( 16 tháng 7 )

Chúc mừng sn cô!

Cô Thùy mình vẽ trong lúc đang ở lớp học=)) Mình dạo gần đây bị vài vấn đề sức khoẻ, dạo gần đây mới hưng phấn trở lại nên chương sẽ ra sau vài ngày nhé!

Ngọc Quỳnh
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 36 : không còn cách nào


1 thân cày 5 game gacha ( gl,hsr,zzz,crk,idv) mệt quá☺️

__________________Tôi và Sơn cứng người lại.

Tuy vẫn biết hiện tại người Hoàng gia đang nói chuyện và xuất hiện trước mặt mình mà những thứ toả ra quyền lực xung quanh Tà Luyện làm tôi và Sơn, cậu thanh tra chuyên nghiệp có kinh nghiệm cũng phải bám lưng chị tôi để cảm thấy an tâm.

Cậu Lý Sơn chạm ngón trỏ vào vai tôi, tôi cũng giật mình tưởng các linh hồn đang chạm vào mình, tôi liếc mắt nhìn cậu ấy : " sao?

" Trung Sơn thở dài, tay đút vào túi quần : "tôi không biết tôi bị sao nữa...nhưng mà tôi cảm thấy căng thẳng ngang với lúc trở về trụ sở sau khi để mất dấu tội phạm đấy."

Tôi chỉ cười cho qua, có lẽ tôi đồng cảm được do ngày bé khi đang ở tạm trong khi chú Đào đang tìm một người quan trọng cho tôi, đã có vài lần tình cờ hoặc anh ấy cố tình làm cho cả nhà nghe thấy anh Việt Tân mắng Minh Phong rất to như sếp đang la nhân viên, nó để lại ấn tượng cho tôi dù đã hơn năm năm.

Đường Bắc Thùy : " giới thiệu với mấy đứa, đây là Tà Luyện, cậu ấy là Tổng đội trưởng của đội Kỵ sĩ Vũ Sô, cũng là họ hàng của chị đấy.

" Chị Thùy đưa giọng vui tươi thường thấy.

Tôi vốn biết rõ tính cách của tên Luyện này như nào, bao nhiêu những lần tôi chứng kiến hay chịu đựng bởi " Đứa con Vàng " đang chạy qua trí nhớ tôi.

Trung Lý Sơn ( Eryk ) : " wow?

Cô có quan hệ họ hàng với Hoàng gia luôn hả!?

" Sơn há hốc mồm nhìn chị ấy.

Chị Thùy cười nhẹ liếc anh ấy : " Khải Âm chưa nói với cậu à?

" Tôi gãi đầu ngượng ngùng, tôi không muốn bị nghi ngờ đâu : " haha, em không có sở thích kể chi tiết về bạn bè cho người khác.

" Ánh mắt bất ngờ nhìn về tôi, chị định mở miệng nói những thứ mà trực giác của tôi biết, may chị ấy nhận ra kịp.

Luyện đút vào túi quần lấy thứ gì đó giống như giấy ra, là một danh thiếp, cậu đút vào tay tôi và Lý Sơn, hai chúng tôi đều mở to mắt ngạc nhiên vì có được danh thiếp vàng của Hoàng gia Tà, cậu ta lùi lại, tay để lên ngực, lịch sự đầy mùi của "Hoàng gia" : " xin thứ lỗi cho tôi, có lẽ chúng ta vẫn chưa chào hỏi nhau, tôi rất vui khi được làm quen hai bạn, Thám tử Ma và cậu thanh tra hình sự.

" Tôi cầm tấm danh thiếp lên xem, một hình chữ nhật làm từ giấy vỏ gỗ Son, hay được dùng trong danh thiếp truyền thống, viền vàng bao quanh các góc, trên danh thiếp có ghi tên, biệt danh và nơi hoạt động hiện tại.

Trung Sơn thì mặt vừa bất ngờ kèm vui mừng, chắc cậu ta rất vinh dự khi được làm quen với người của họ, cậu đặt tay lên ngực , hơi cúi người chào : " rất vinh dự khi được làm quen với cậu, tôi không nghĩ một thanh tra hình sự như tôi lại được người của Hoàng gia Tà biết đến như vậy.

" Nụ cười ngượng của tôi, vô tình để Tà Luyện chú ý đến tôi.

Cậu ấy tiến lại gần tôi, mặt chỉ cách nhau một cây thước, hai ngón tay xoa cằm, mắt nheo lại nhìn như hạt dẻ dẹp nhìn tôi chằm chằm được khoảng một phút, cuối cùng tên đó lên giọng cao : " là chị đúng không?

Hải Ân?

" Mắt tôi mở to như thể bí mật lớn nhất cuộc đời của tôi bị lộ rõ với mọi người đặc biệt là " gia đình " Chị Thùy như đọc được bên trong của tôi, chị vội vã đến nắm cổ tay tôi :" chắc em nhầm rồi, đây là Khải Âm không phải em ấy, chắc do cô ấy nhìn hơi giống thôi, lúc đầu chị cũng nhầm mà.

Thôi chị và Khải Âm phải đi đây.

" Cô ấy ngay lập tức tạm biệt Tà Luyện và Trung Sơn, dắt tay tôi làm tôi tỉnh lại từ hố sâu, chị Thùy đánh nhẹ vào má tôi một tiếng bốp : " nè, chị xử lí rồi đó, chúng ta đi đến xử lí vụ con trai của nhà quan chức thôi.

" Tôi ngáp dài, mắt nheo lại nhìn chị : " chúng ta còn phải nghĩ ra cách bào chữa cho con trai của nhà đó nữa, bây giờ buổi trưa rồi.

" - Đường Bắc Thùy : " có lẽ giờ này Minh Phong, Adrik và Trung Kì cũng đã về rồi.

Phong nó thích nấu ăn lắm, nên chắc nó đã nấu bữa trưa rồi.

Lên xe thôi.

" Chị Thùy không biết đã lên xe từ lúc nào mà tôi cũng chả để ý nữa, tôi mỏi người bước vào hàng ghế đầu bên cạnh ghế tài xế, người như muốn nhừ ra, lúc này tôi mới có thể suy luận được.

Tay tôi mở nắp " nhà tù " ra, Suzu phấn khởi ra khỏi bình ngồi hàng ghế thân quen: " ahh!

Thoải mái ghê!

Lúc ở trong bình cậu em họ của hai người nói rằng đã bắt được thiếu gia của gia tộc Loà Su, trong khi ta còn chẳng biết đó là gì nữa.

" Suzu than vãn, mọi người chỉ nghe cho qua - Quỳnh Hoa : " chị Khải Âm ơi, chị tìm được chị Trần Tuyệt và gia đình em chưa ạ?

" Chị Thùy khởi động xe chạy trên con đường nắng gắt.

Thám tử như tôi lúc này cũng mệt mỏi nên chỉ muốn trả lời cách đơn giản nhất : " gia đình em như thế nào?

Như đặc điểm gì về ngoại hình, danh tiếng, nghề nghiệp và tên, địa chỉ nhà.

Chỉ cần em nhớ được những thứ đó thôi là được." linh hồn mà còn là vong linh trí nhớ mãi như tuổi ra đi, chỉ cần nhìn vào bộ đồng phục bệnh nhân mà lần cuối tôi nhìn thấy từ bốn năm trước và cũng biết cứ bốn năm sẽ thay đổi đồng phục bệnh nhân một lần sau năm 1792, giờ nó đã là một văn hoá rồi.

Quỳnh Hoa : " em nhớ cha em làm chức lớn, anh trai em tên là Quang xấu tính, mẹ bận rộn, em không nhớ rõ tên của bố mẹ em...và ngôi nhà to lớn ở gần trang viên Dang Hạnh Lan."

Tôi và chị Thùy mắt ngạc nhiên nhìn về Quỳnh Hoa, linh cảm mách bảo nhiều lần trong đầu tôi, Quỳnh Hoa có liên quan gì đó với gia đình quan chức kia.

Tôi suy luận và kết nối theo linh cảm vì tôi tin lời dạy của thầy tôi.

" Linh cảm mách bảo càng nhiều sự chính xác càng tăng ".

Tôi đã suy ra được một chút sự thật nhưng vì những gì liên quan đến mối liên kết Quỳnh Hoa, Trần Tuyệt, Dinh Quang và gia đình kìa còn mơ hồ chưa rõ ràng như phong cảnh được nhìn trong sương tuyết mùa đông, tôi chán nản nhìn chị : " chị đang đưa mọi người đi đâu vậy?

" Suzu cũng hơi khó chịu lên tiếng : " sao nãy giờ không ai nói về tuyến đường và kế sách gì hết vậy, nãy giờ ta đang đợi đó!

" Chị Thùy chỉ cười nhẹ : " chúng ta đang đến trường Adalbert để xin địa chỉ nhà của Lẫm An để tiếp tục điều tra sự liên quan về Trần Tuyệt, Quỳnh Hoa và gia đình Quang Lẫm An."

Suzu ngồi im và nghe kế hoạch, cậu ấy nằm cằm, cậu mở miệng lên tiếng : " một mũi tên trúng 3 con chim phải không?

" Chị tôi bật cười nhẹ, môi mím lại nhịn cười : " có lẽ vậy.

" Đường 18 Phong Hoa khá gần đường Em là của tôi chỉ hai ba phút là đã đến ngôi trường nổi tiếng.

Bên ngoài cửa sổ vừa hay thầy hiệu trưởng đang đứng ngắm bông su lan trồng khắp khuôn viên.

Chị Thùy mở cửa ra, tôi chưa kịp mở cánh cửa chị đã dùng tay thay lời nói ngăn lại tôi, không biết chị ấy có ý gì đây?

Chị ấy đơn giản đi vào trong trường trò chuyện rồi lấy bút ghi lại, có thể đó là địa chỉ của Lẫm An, chỉ chưa tới 5 phút chị đã về lại xe ném giấy ghi chú của chị cho tôi, chị đề máy ô tô, cầm bô lăng đi ra khỏi bãi đỗ xe của trường : " em đọc những gì ghi trong ghi chú đi.

" Mắt tôi sát lại cố nhìn hiểu được chữ viết tay của hiệu trưởng...chữ của ông ấy còn xấu hơn cả chữ của thầy hoá nữa...nhưng vẫn đọc được : " góc 16, ấp Quý Lị, thị trấn Phong Lan, ở gần trường em đó!

" Chị Thùy gật đầu, dù sao làm việc ở Hona mi gần hai mươi năm thì làm sao không biết được chứ?

Chị Thùy tăng tốc độ xe lên, tôi tranh thủ khoảng khắc tĩnh lặng để nghĩ cách xử lí vụ việc của cậu Dinh Quân đó.

Một ý tưởng nảy ra trong suy nghĩ rối bù của tôi, suy nghĩ dựa trên những gì có hiện tại để nói phét và đề xuất ý kiến tìm người đi thay cho qua chuyện tập trung vào hai chuyện quan trọng hơn, có lẽ đó là ý hay và tốt nhất hiện tại, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác phải bán đứng lương tâm của một thám tử tìm kiếm sự thật trong những thông tin.

Tôi chìm đắm vào những gì sẽ nói với gia đình chú Lẫm An, một cú quẹo gắt, thái dương đập vào kính xe, làm tôi bơi lên bờ hiện thực, Quỳnh Hoa và Suzu cũng giật mình theo, suýt nữa là Quỳnh Hoa bay ra ngoài xe rồi, nhưng thật hay, Suzu nhanh tay nắm chặt eo em ấy, giữ cho không bị rơi ra ngoài, ánh mắt cậu ấy đầy sự bất ngờ và bực bội thường thấy : " nè có chuyện gì mà cô quay cái vật tròn đó gắt vậy!!

" Cậu ta quát lớn.

Mắt chị như ánh mắt của con báo đang chuẩn bị tư thế săn mồi, tập trung lái xe là điều rất hiếm thấy đặc biệt là khi chị đang lái xe với thái độ thông thường là giỡn cợt, tôi nhìn vào đồng hồ của xe, tốc độ đã là bảy mươi lăm ki lô mét...

Tôi run rẩy, chị ấy đang "săn" thứ gì mà dám chạy với tốc độ cao giữa con đường đông người như thế chứ?

Tôi lo lắng nhìn chị : " có chuyện gì thế chị?

" Giọng tôi cất lên đều đều hỏi, tay nắm chặt dây an toàn, câu trả lời tôi nhận được là một cái ngước cằm về phía trước, mắt tôi nhìn về thứ chị đang truy đuổi, Suzu và Quỳnh Hoa cũng tò bắm vào ghế của hàng đầu nhìn là linh hồn Trần Tuyệt.

______

Đã chỉnh sửa vào ngày 9 tháng 9 năm 2024
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 37 : phải đành


Ánh mắt sững sờ nhìn bóng hình cô ấy nhưng cũng không duy trì được lâu bởi chuyển động của xe liên tục làm tôi trúng vào cửa xe.Đường Bắc Thùy : "xin lỗi vì làm mọi người bất ngờ như vậy!

Lúc nãy tôi đã bắt gặp cảnh tượng người quen.

"Chị nói như hét lên, ánh mắt như thú săn mồi rượt lấy người được nhắc trong hai từ" người quen "được nhấn mạnh, Trần Tuyệt.

Ai cũng lắng nghe, chị nói tiếp : "cô ấy đang đi theo Dinh Quân, cậu trai ấy như một với hình ảnh gia đình Lẫm An mà tôi được xem trong bức thư mời.

Và Trần Tuyệt có lẽ có ánh mắt cảm nhận được người đi theo mình nên liền bay đi khi thấy chúng ta.

" Một xe một linh hồn chơi mèo vờn chuột mà tôi có cảm giác ngược lại hơn.

Đi theo dấu lưng của người chị Trần Mơ, bản thân cô ấy không ngốc nhưng cứ đi vào các con đường lớn hay ngõ nhỏ cho một chiếc xe vắng người thay vì hoà vào dàn người giờ cao điểm.

Dựa vào những hành động tôi mãi giữ trong lòng suy nghĩ cô ấy đang câu giờ cho một thứ gì đó?

Bản thân không thể chắc liệu Trần Tuyệt đang phản bội hay đang bị hiểu lầm?

Tôi không thể phớt lờ được linh hồn đó, bản thân sẽ sẵn lòng làm bảng chỉ dẫn cho người chị tốt bụng này.

Cứ ngỡ cuộc chạy đua sẽ vô tận kéo dài.

Giữa con đường toàn là khu dân cư trong "đường biển"* chiếc xe được cho là báu vật chỉ có nhà giàu có mới sở hữu truy đuổi thứ chỉ có người đặc biệt mới nhìn thấy lại biến hoà vào với không khí ngay sau khi qua bên phải ngã tư con đường bê tông, giống như cô gái tóc đen, mắt xanh, áo mưa vàng kim chưa từng xuất hiện.

Mắt ai cũng ngạc nhiên, tôi nhìn phát biết ngay đã bị che mắt : "đây rõ ràng chúng ta đã bị che mắt bởi kẻ nào đó rồi.

Chắc chắn đây không phải do Trần Tuyệt rồi."

Tôi trầm ngâm nói.

Chị Thùy ngậm ngùi, kéo tay áo xem đồng hồ, hai kim đều chỉ vào mười giờ đúng, mặt chị biến sắc, tôi và Suzu nhìn đã hiểu vấn đề chỉ có Quỳnh Hoa là không hiểu : "có chuyện gì mà cô Thùy trông biến sắc vậy ạ?

Mặt xanh lè hết như nải chuối chưa chín vậy đó."

Trẻ con không biết nói dối là có thật...Tôi nghĩ ra trong chớp nhoáng khi nghe câu hỏi của Quỳnh Hoa, tôi chỉ mong chị Thùy ổn, chị Thùy chỉ hơi nảy người : "à chỉ là cô trễ giờ hẹn thôi.

Chúng ta đi nhanh thôi."

Chị Thùy lên ga chạy khỏi con đường đến đường tắt toàn ổ gà lớn.

Quỳnh Hoa và Suzu không bị ảnh hưởng bởi ổ gà chỉ có tôi, chị Thùy và chiếc xe cũng khá cũ rung lắc như đang đi trên đường khi vừa bị sạt lở toàn đá lớn.

Tôi không quan tâm lắm, lúc này chỉ nghĩ cách để ăn nói với gia đình Lẫm An.

Chị ấy dường như cũng chung suy nghĩ với tôi, ánh mắt nâu hạt dẻ bất lực nhìn về phía trước, hơi thở chị hổn hển, khi dừng lại ở cây đèn đỏ, xoa bóp khuỷu tay và bắp tay : "bây giờ có lẽ phải nói ra sự thật chúng ta chả điều tra được gì cả.

Không nên liều lĩnh nói dối với cán bộ đâu."

Ngạc nhiên hiện lên mặt tôi : "em cũng đang định nói đó chị."

- Suzu : "hai chị em coi bộ tâm giao quá nhỉ?"

Giọng đậm chất hoàng tử cao quyền từ Suzu, nói to gây sự chú ý.

Sự trả lời Suzu có được chỉ có bầu không khí im ắng, mặt cậu ta nhăn nhó, quay mặt khỏi hình ảnh mọi người nhìn ra cửa sổ.

Những thông tin cần phải bàn đã nói hết, chiếc xe ám đầy sự im lặng giống như đang trong phòng thi hay trong giờ kiểm tra đôi khi chỉ vài ba câu lo lắng cho quá trình điều tra của Trung Kì, Adrik và Minh Phong.

Mặt trời hôm nay rất to và nắng nhiều hơn mấy ngày trước, chỉ kha khá người ở ngoài đường chỉ có những hàng quán.

Thời gian buồn chán,mệt mỏi chỉ mong tới nhà người cán bộ nhanh một chút.

Cú đạp thắng, quay xe gấp, làm tôi suýt đâm đầu vào kính xe, tiếng mở cửa xe mạnh mẽ rõ ràng bên phải tôi, chị Thùy đổi giọng nghiêm túc, mắt nhìn vào người em họ như em gái mình rồi quay mắt nhìn vào Quỳnh Hoa : "tới rồi, đem theo cô bé theo đi, Suzu ở lại trên xe nhé."

Dây thần kinh trong não tôi hiểu được dự định của chị họ ấy.

Mái tóc xoã ngang cằm dính trên mũi Suzu, mặt như bánh nếp nhăn* nhìn chúng tôi : "này!

Sao chỉ ta ở đây vậy?"

Tiếng cười trừ hiện lên chị : "chúng tôi xin lỗi nha, chuyện này không cần ông theo."

Nói xong, chiếc xe có linh hồn ở bên trong, để lại Suzu ở trong xe phía sau.Một ngôi nhà, à không biệt thự xa xỉ, chỉ ngay hai bên cổng đã có hai tượng sư tử bằng vôi trắng có giá trị cũng ngang với chiếc váy của thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới.

Gác cổng đến, chị đưa danh thiếp của chị cho họ, để cho Quỳnh Hoa nắm áo tôi.

Không ai đáp ai, một tên gác cổng chỉ đi vào, lát sau, cổng lớn được mở ra, tiếng cửa vọng lớn, tôi tưởng màng nhĩ tôi vỡ rồi...

Tinh thần đã được chuẩn bị nghe lời mắng chửi, ánh mắt cảnh giác của tôi hiện rõ, chị cũng vậy nhưng Quỳnh Hoa lại tỏ ra khá bình tĩnh đôi khi còn hiếu động chạy lên trước hai người, tay vẫn nắm áo tôi như thể em ấy rất thân quen với nơi này và đang cố dẫn chúng tôi đến đúng chỗ.

Miệng tôi mở định hỏi Quỳnh Hoa về sự năng động kì lạ, nhưng giọng nói thân quen đã ngăn cản câu hỏi của tôi được thốt ra : "hai người đến rồi à?

Điều tra sao rồi?

Có bằng chứng gì chưa?"

Lẫm An điềm tĩnh kèm một chút lo lắng hỏi, miệng cười mỉm, mắt thản nhiên đến kì lạ đối với một cuộc gặp với luật sư và thám tử tư không phải của chính phủ.

Dù đã chuẩn bị trước, nhưng sự lo lắng vẫn được hiện bởi mồ hôi tiết trên mặt, mặt tôi và chị đổi thành sắc bất lực làm Lẫm An cũng bị thay đổi theo, chị Thùy ngập ngừng nói : "hai chúng tôi xin lỗi-" lưng chị cúi xuống, tỏ ra sự hối lỗi.Lẫm An đẩy chị xuống đường sỏi, chân mày cau lại, mắt hậm hực nhìn tôi và chị Thùy : "tôi biết hết rồi, hai người chả biết sắp xếp gì hết nên chả điều tra được gì cho gia đình tôi mà chỉ cho lợi ích bản thân, cả kế làm trái yêu cầu để điều tra bí ẩn của hai người nữa."

Lời nói của Lẫm An từng câu từng chữ như đang bới móc một nửa công trình điều tra của hai chị em chúng tôi ở sau lưng.

Ông ta quay lưng lại, mắt đầy sự khinh thường và giọng điệu cũng vậy : "Con trai Dinh Quân trời phú đã nói hết cho tôi.

Đúng là chả tin tưởng được những người làm việc tư nhân...mà còn là phụ nữ nữa."

Nói xong, ông không quan tâm đến tình trạng cột sống đau của chị tôi do chính ông gây nên mà còn tặng cho hai chị em tôi : "cút hết đi, lũ đàn bà trước khi tôi kêu gác cổng ném hai người ra đường để cho kẻ khác làm hai người chuyển kiếp."

Tôi chỉ im lặng nhìn, cũng chỉ bất ngờ một tí vì cũng đã có ánh nhìn không thân thiện mấy vì tội trạng của cậu ta nhưng không ngờ cậu ấy lại biết chuyện này dù điều này chỉ bàn luận với những người tham gia.Chắc đã có người tiết lộ sao...Vai tôi định dùng giúp chị đứng lên, nhưng chị đã ngăn tôi, chỉ cho tôi nắm bắp tay giúp chị đứng lên.

Chị lấy khăn tay cố lau đi vết bẩn trên áo sơ mi hồng, tay chỉnh lại các nếp áo : "không cần phải đỡ chị lên như thế đâu, chị có thể tự đứng lên chỉ với một chút giúp đỡ thôi."

Chị cố giấu về bệnh về cột sống của mình, tôi cũng chả dám nói thẳng ra với chị, chỉ dám nói giấu nói diếm để chị hiểu.

Tiếng cười khúc khích đầy độc ác của Dinh Quân vọng ngay phía trước tôi, cậu ta có ngoại hình khá sáng suốt và khuôn mặt đầy sự thánh thiện nhưng xuyên suốt kể từ khi tôi được nghe và gặp đã có ánh nhìn với cậu ta đi kèm với hành vi phạm pháp nên sự thánh thiện trên nét mặt cậu không hề làm tôi cảm thấy được sự tốt bụng trên cả nét mặt và nết người của Dinh Quân.

Cứ nghĩ, Dinh Quân chỉ tặng cho nụ cười độc ác là cậu ta sẽ rời ngay, nhưng tiếng cười chế nhạo đã đập nát suy nghĩ của tôi rồi mới thoả mãn quay người rời đi.

Chị Thùy nghiến răng, dắt tay tôi rời đi, Quỳnh Hoa nắm áo tôi cũng bị dắt đi nốt.

Về xe, thì gánh nặng và sự nhẹ nhõm trong người tôi và chị xuất hiện đồng loạt trong người.

Quỳnh Hoa ngồi im thim thít từ lúc thấy Lẫm An, tôi không quan tâm lắm, có lẽ chỉ do tính cách của cô bé.

Chị Thùy không lái xe đi liền mà liên tục tự đấm lưng bằng tay trái, Suzu mở to mắt hiếm khi nhìn thấy, cậu ta nhận ra điều gì đó : "cô bị đau lưng hả, Thùy?

Chỉ cần bấm mạnh hai phút ở chỗ lưng tôi đang chỉ của cô đấy là hết đó."

Cậu nhẹ nhàng đến kì lạ nhắc nhở chạm vào lưng chị tôi, sự tinh ý của Suzu lần đầu tiên được thể hiện rõ trước mọi người, chị thùy làm theo, chị thở phào nhẹ nhõm : "cảm ơn cậu, tôi đỡ hơn rồi..."

Chiếc xe bắt đầu quay đầu chạy ra khỏi con đường này.

Bây giờ chả còn nguồn khai thác tin từ Trần Tuyệt và việc vu khống cho tên khác để tẩy trắng cho Dinh Quân, phải nhờ ai đây hay tự thân?

Câu hỏi bay quanh quẩn khắp chuyến xe im lặng, đặc biệt với tôi và chị Thùy, việc điều tra sẽ khó khăn, có thể gần như đường cụt hoặc kết thúc với cuộc điều tra này.Cây đèn đỏ, làm những chiếc xe dừng lại, ngựa, xe kéo đều có hết.

Tà Luyện : "đang cần ai đó giúp đỡ sao?"

Tiếng của Tà Luyện bên trong xe ngựa đi vào trong màng nhĩ tôi từ bên ngoài cửa sổ, chị Thùy cũng giật nảy mình khi nghe thấy tiếng của Tà Luyện.

Tôi và chị đều hơi e ngại vì đã biết bản chất của cậu ta từ lúc còn bé, nhưng như phao cứu sinh cho vụ điều tra, chị Thùy vội vàng gật đầu, Tà Luyện chỉ mỉm cười, tay chỉ vào một góc đường có công trình đang xây : "tới đó đi, em sẽ giúp mọi người, chị yêu."

Giọng đầy sự điềm tĩnh, cả lời nói và cơ thể đều không toát lên sự gian xảo, cậu ấy cũng có lòng tốt sao...phải đành thôi.
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật kí 17 : này?


Thành phố Hona miSau ngày nghỉ lễ Quốc tế Lao động.

Bụng mình vẫn còn hơi no sau khi ăn mười chén mì lúa* với lũ bạn trong lớp ở quán gần quảng trường Tra Tiên, bây giờ miệng tôi vẫn còn lưu vị gạo thơm và vị thơm dai dẳng của mì.

Nhưng mà chỉ đúng duy nhất Hồ Diên, “con trai của giáo viên” khi đến quán ăn lại đem theo cả sách vở chả còn gì để học.

Mình tưởng hết thi, hết nội dung học rồi chứ?

Trong lớp học, mấy đứa bạn tôi giờ chỉ còn bàn luận về buổi đi chơi hôm trước và những buổi đi chơi cho tháng sau, tất nhiên là mình cũng được tụi nó rủ đi và sự đồng ý là câu đầu tiên mình nói dù gì chỗ những người lanh bàn kế hoạch tổ chức đi chơi cho nguyên đám sát bên bàn mình nên nghe được hết dù không thảo luận.

Trong giờ học, năm tiết học, 3 giáo viên, thì hết ba tiết cả lớp được giáo viên cho ngồi chơi rồi.

Hôm nay học cũng chả mệt gì mấy chỉ mệt cho miệng của chai nước nhựa thôi...Còn nhỏ bạn Cao Tuyết thì thảnh thơi lấy cả đống báo mà nó sưu tầm chắc cũng từ mấy năm trước, toàn là những tin mà mấy ngày, tháng, năm trước tôi đã đọc qua.

Nó không tha cho hãng báo nào hết từ báo Sự Thật, Quốc Gia, Hoa Vàng, Thiếu Niên, Trẻ em, Những người bạn không biết nói,...

Hay thậm chí là những hãng báo đã phá sản chỉ để gấp thành hình những con vật giết thời gianTôi ngáp dài, lấy sổ tay xem lại lịch trình đã ghi cho hôm nay.

An Phước nằm ngủ luôn rồi, thậm chí tiếng ngáy con tới tai mình.

Mình ước gì có thiết bị thu âm lúc đó.

Tuy đã thi hết hai học kì, không còn điểm gì để kiểm tra, nhưng theo thông báo chính thức của Cơ Quan Giáo dục* thì tới tận ngày 25 mới cho nghỉ hè.

Mong rằng những ngày chờ đợi có ý nghĩa một chút, dù gì cũng đã lớp 11 rồi.

Sắp xa nhau rồi mà.Mình ước gì thời gian ngừng lại hiện tại đó.________________

Mì lúa : được làm từ loại lúa đặc biệt ở miền nam Ba Giang, được để trong dĩa nhỏ

Cơ quan Giáo Dục : Bộ Giáo dục nhưng mà của Ba GiangBù thiếu sót

Bánh nếp nhăn : được làm bằng nếp, thường có khoai môn và ngoại hình bánh như tên

Đường biển : con đường của thị trấn gần ven biển
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 38 : có người đang đợi


Chiếc xe khập khiễn đậu vào góc ánh sáng không thể chiếu tới, chuột đi qua đi lại khắp nơi, mùi thối đi qua từng bước cửa sổ xe.

Chắc là muốn không bị chú ý tới, thận phận hoàng gia quá cao lớn.Luyện sải bước xuống xe ngựa, sự uy nga làm tôi không thể cảm thoải mái.

Tôi nhìn vào ánh mắt đó, tôi không rõ do tôi thành kiến hay sự giả tạo là thật?

Nhưng nhìn cậu ta hỏi thăm chị ấy chỉ thấy một "con ác quỷ giống người ở nhân gian "đang quan tâm một "người mẹ của làng" trong truyền thuyết "gia đình con người và cái ác" được truyền nhau khắp vùng đông bắc Ba Giang.Tôi tỉnh lại khỏi biển suy nghĩ đa nghi thì chị Thùy vẫy tay kêu tôi lại gần như thể tôi là trẻ con vậy.

Tà Luyện cười nhẹ, cậu vỗ vai chị tôi : "chị cứ đối xử với mấy người trẻ như thể là con chị đấy."

Chị chỉ cười nhẹ.Tà Luyện cầm ngọn tóc chơi với tay rảnh : "vậy đã có chuyện gì xảy ra?

Nhìn chị Thùy bị tái phát bệnh đau lưng thì tôi phát lo cho máu mủ tôi lắm."

Trong tôi ngỡ ngàng cứ nghĩ đang bị đùa, tên này cũng đồng trang lứa tôi và những người hầu nhỏ* nhưng hại cả người lớn, nạn nhân không chọn lựa lứa tuổi có thể là bất kì ai với trò đùa tinh quái có thể hại chết mạng người.

Nạn nhân chính của Luyện thường là những người anh em họ, nên chả ai ưa cậu ta, ngay năm sinh nhật lần thứ bảy theo phong tục, đã một tay chuẩn bị tất cả dao cho khách toàn là anh em họ hàng, ít hay nhiều đều xuất hiện và đưa dao bằng cách chọi đến từng người một.

Ngực tôi suýt bị con dao đó quẹt vào nếu chị hai tôi không đẩy tôi xuống sàn.

Tôi lại đưa đôi mắt nhìn anh, nhưng giờ với thân phận khác.

Tôi có phần e sợ nhưng đó lại là ánh sáng nên chỉ có kiếp đứng lên đối mặt với sợ hãi.

Tôi chầm chậm nói vừa nhớ lại đống chuyện đã qua : "chuyện là tôi với chị Thùy đây đã nhận vụ của Lẫm An về chuyện bao che cho con ông ta trên toà án với bằng chứng giả từ cuộc điều tra.

Nhưng đồng thời cũng điều tra ra được tội ác của người con đó nên chúng tôi đã làm ngược lại yêu cầu vì nó trái với lương tâm chúng tôi và kế hoạch phản lại Lẫm An đã bị con trai ông ta tiết lộ nên chị Thùy đã bị Lẫm An đẩy ngã chị ấy xuống sàn."

Tôi nói với giọng ảm đạm, tôi cũng phát lo và chút tự trách trong tim vì bản thân mà chị ấy tái phát bệnh.

Tôi cố tìm kiếm thứ gì đó trong tầm mắt để mà bỏ đi suy nghĩ mài mòn tôi như đế giày mua đã lâu.

À đây rồi!

Chiếc xe ngựa của Hoàng gia Tà đã khác rất nhiều so với tôi nhớ.

Trong đầu tôi là hình ảnh chiếc xe ngựa khá đơn sơ làm bằng gỗ tạo nên khoang chở khách hình chữ nhật được sơn trắng có thêm cửa sổ hình vuông nhỏ bên hai mặt trái phải và không trang trí nhiều chỉ phủ tấm vải trắng kèm rèm đỏ buộc lên đỉnh của căn phòng di động đó, nghe đồn làm thế để huyết mạch của dòng dõi độ bình an cho chuyến đi.

Bây giờ đã khang trang hơn, thiết kế khoang khách không khác mấy nhưng có nhiều hoạ tiết điêu khắc hình rồng kèm với quốc hoa của Ba Giang, trên nóc xe còn dán thêm bùa bình an mạnh nhất màu đỏ thẫm lên.

Mắt tôi vô thức quay lại nhìn Tà Luyện đang trầm ngâm ngẫm nghĩ về chuyện vừa được nghe, giờ nhìn cậu ta toát ra khí chất thật dịu dàng, đồng cảm.Tà Luyện lại gần xì xầm với chị Thùy một chuyện gì đó.

Nét mặt của chị Thùy thay đổi hẳn ra, với nét mặt mệt mỏi thật buồn bã mà đã thay đổi thành một khuôn mặt tươi tắn tươi vui như thể Tà Luyện mới dùng phép thay đổi cảm xúc của người chị thân thương của tôi.

Chị vui vẻ chạy đến với tôi như lúc chị còn đang ở tuổi thanh xuân qua lời kể của người chị yêu dấu của tôi, nhìn chị ấy chạy thật vui, mắt tôi nhìn ra một bóng hình mang tình yêu của gia đình, cho tôi cảm giác bồi hồi một điều mà đã xa vời từ lâu...Chị Thùy vỗ vai tôi, nụ cười sáng sủa như ánh mặt trời đưa vào mắt tôi : "chúng ta đã có thêm đồng mình rồi đó em.

Chị mới biết Tà Luyện đó là bạn nhậu ruột của tên quan chức đó!

Chắn chắc đây là nguồn thông tin có giá trị, đảm bảo bảo mật nhất!"

Chị vỗ vai liên tục vào lưng tôi, miệng cười vẫn tươi tắn, rồi nắm tay tôi nhảy nhót, lần đầu tiên tôi thấy chị vui đến như vậy, chị xoay người tôi lại nói tiếp mà không sợ ngại : "Giờ Tà Luyện nổi tiếng giữ chữ tín mà còn là người có quyền lực đã ở phe ta thì không có gì phải lo hết rồi!"

Đây là một tin tốt, bao suy nghĩ hướng giải quyết làm tôi suy tâm giờ đã được gạt đi rồi!

Tôi hùa vào trò vui của chị mà cũng theo tiếng của con tim mà không ngại ánh nhìn ai khác.

Tôi cảm thấy rất mừng.Tà Luyện đứng góc một xó ngơ ngác nhìn chúng tôi nhảy nhót như những chú gà con : "Công nhận chị ấy già vậy rồi mà vẫn còn sức nhảy như hoa với người bạn cách cô ấy khoảng hai mươi tuổi..."

Cậu ta cẩn trọng lại gần tránh né những ngón tay linh hoạt của chúng tôi : "Vừa hay, tối nay tôi có lịch hẹn đi nhậu với Lẫm An, mọi người có muốn hỏi gì không?

Để tôi thay mặt tất cả."

Tôi nghe câu xong đứng im như tượng, rồi quay trở lại tư thế bình thường, não nhanh trí nhớ, nghĩ lại những ổ khoá bí ẩn cần được mở khoá bằng các thông tin.

Một hồi lâu, một tràn câu hỏi ào vào tai Tà Luyện, yêu cầu mà cậu ta được nhận là hỏi về gia đình của Lẫm An, đặc biệt là về con cái của ông ta và nhớ hỏi câu : "ông có con gái không?"

Và về những thông tin mà chắc chỉ có những người bạn quen thân thiết như Tà Luyện mới biết như lịch trình ngày mai, chuyện gia đình.

Còn chị Thùy thì đúng như đang tức giận về chuyện ở nhà tên quan chức thối nát đó, chị ấy muốn hỏi về nguyên nhân vì sao lúc đó lại đẩy và đuổi chị ấy và tôi đi.

Tà Luyện ầm ừ, rằng đã hiểu, xong cậu ta cũng chia sẻ những thông tin về Lẫm An mà chỉ có những người bạn nhậu như anh mới có với tôi nghe tất tần tật.

Chia sẻ rồi, cậu ta cúi người rời đi trên xe ngựa lộng lẫy với binh lính.

Tà Luyện có phần tốt bụng trong tôi từ hôm nay.Bên ngoài đã nắng gắt hơn, hai chị em vội vàng trở vào xe.

Bụng tôi reo lên, qua mười hai giờ mà chưa có gì trong bụng, giọng điệu mong muốn của tôi vang lên : "chị ơi, chúng ta đi ăn trưa đi." chị mỉm cười gật đầu : "được thôi, chị cũng đói meo rồi."

Chiếc xe bon bon lùi về phía sau, quẹo sang trái vào con đường mà theo tôi nhớ là có rất nhiều quán ăn mở vào giờ này.

Quỳnh Hoa và Suzu im ắng, cậu thiếu gia bị mất trí nhớ kia ngồi không quan tâm đến chuyện gì khác, nhưng Quỳnh Hoa lo lắng cứ ngồi không im, mặt mày khó chịu, tay nắm chắt váy cũ sờn.

Tôi cảm thấy không yên so với những gì cô bé đã thấy trong chính ngôi nhà của mình.

Mặt gượng gạo, môi mấp vào nhau : "chị Khải Âm...em xin lỗi, nếu.." tôi nghe thấy, mắt chứa đầy sự bất ngờ không kém chị và Suzu : "tại sao em lại xin lỗi vậy?"

Suzu nghiêng đầu : "sao lại xin lỗi vào lúc này vậy, lúc nãy ngươi có đắc tội gì sao?

Ta ngồi với người ở đây từ lúc mặt trời mới mọc đến lên cao nhất đấy!"

Suzu ca lên lời ca quen thuộc vào tai của em Hoa, tay lại còn cố tình để tay lên vai em ấy.

Sắc mặt vẫn không thay đổi kể cả nhíu mày : "em xin lỗi...nếu lúc đó em trèo lên người cha em..và bóp cổ ông ấy là chị với cô sẽ không bị sao rồi..."

Từng chữ cuối cùng bởi giọng trầm lắng và bình tĩnh lạ thường của Quỳnh Hoa nói ra làm dập đi không khí yên ổn trong xe, thanh quản tôi như bị mất đi, suy nghĩ quá sốc để ra được câu lời đáp lại câu nói của em ấy.

Tôi liếc mắt sang Suzu, cậu cũng lắc đầu hoảng hồn như tôi.

"Tới rồi" giọng chị bình tĩnh vang lên phủi không khí câm lặng sang, chị ấy lần nữa giúp cho mọi chuyện không vào ngõ cụt.

Trước mặt tôi là quán ăn trong số quán ăn mọc như nấm sau mưa trên con đường Lịnh Danh mệnh danh là "Phố ẩm thực" của Hona mi.

Hai chị em chỉ im lặng rời đi để nguôi sự im trầm về câu nói ban nãy, bên trong xe, Suzu đã chịu mở miệng ra nói với Quỳnh Hoa một cách chậm rãi nhưng tôi không nghe được và không quan tâm là mấy.

Chắc chắn Suzu sẽ làm được thôi.Bước vào quán ăn, bức tường được làm bằng gạch đỏ, những bức tranh vẽ đồ ăn, cuộc sống thường ngày bằng sơn dầu xen lẫn những tờ giấy menu của nhà hàng.

Tôi chủ động bước vào ngồi ở một bàn đối diện cửa sổ nhìn thẳng về con đường.

Nhân viên đi tới, rót mỗi người một ly nước chanh, tôi và cả chị nhìn vào menu đọc qua từng món ăn.

Dạo gần đây đang khá thèm cơm mà trộn với thịt, đặc biệt là thịt bò mà tôi thích, tôi nghĩ và gọi ra ngay món cơm thịt bò nướng sốt la*, chị Thùy đợi một hồi lâu mới gọi món súp mì khăn*.

Trong lúc đợi, tôi nghía qua từng hàng bông mùa hè đang nhảy múa nở rộ, vừa quay đầu lại sau khi chán, đồ ăn được đem tới lúc nào không hay, chị Thùy nheo mắt nhìn tôi : "ăn đi, em muốn nhịn ăn à?"

Tôi chỉ cười nhạt, không nói gì mà tập trung ăn hết không sót lại gì ngoài sốt, dĩa chị Thùy chừa lại rất nhiều rau và hành tây.

Chúng tôi chả nói gì mà chủ động chia tiền trả, bước vào trong xe vẫn còn căng thẳng nhưng dễ thở hơn, chiếc xe chuyển hướng về thẳng ngôi nhà ấm cúng của tôi.

Suzu thi thoảng vẫn phát ra tiếng khịt mũi, Quỳnh Hoa thì hắt xì liên tục, bệnh viêm mũi dị ứng y hệt như Lý Quân.

Đường Lịnh Danh đi thẳng là đến đường của nhà tôi.

Chiếc xe thắng trước hàng rào nhà và bảng hiệu thám tử do chính quyền cấp, tôi xuống xe trước cả chị Thùy, có một bóng người thấp như dáng người già đang thẫn thờ trước cửa nhà tôi, tâm trí tôi nhận ra bóng hình đó.

_______________

Hehe, chắc là sẽ có 3 nhật kí về ba bạn chung lớp của Khải Âm.
 
Back
Top Bottom