Tâm Linh Thám tử Linh Hồn

Thám Tử Linh Hồn
lời nói từ tác giả


Hu hu , dạo gần đây đã bí ý tưởng còn làm biếng ra chap🙁((
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 16 : vết thương sâu


Cô bé ba tuổi bị đóng đinh vào đầu.

_______________________________

Tôi dở sau lưng Hoa lên xem có bằng chứng bị bạo hành không.

Ở phía sau cô bé không có nhiều vết bị đánh nhưng vết sẹo rất giống như cây thép mà tôi thường thấy ở công trường .

Tôi vô tình nhìn thấy

Dương Khải Âm :

- hình như vết này là...

Quỳnh Hoa :

- hế!

Quỳnh Hoa bị giật mình

Dương Khải Âm :

- em lại đây đi , hình như có gì trên đầu em này!

Quỳnh Hoa :

- da-dạ!

Sao trên đầu cô bé này có cái gì giống như cây đinh nhưng bị rỉ sét

Dương Khải Âm :

- cố chịu một chút nhé!

Tôi cố lấy cây đó ra , cây này rất dễ lấy.

Trên tay tôi là cây đinh bị dính máu người .

Sao trên đầu cô bé nhỏ tuổi này lại có đinh chứ?

Dương Khải Âm :

- khoan đã còn mấy cây nữa!

- em có muốn chị lấy ra cho đỡ khó chịu , được không?

Quỳnh Hoa :

- dạ

Tôi lấy ra tất cả nhưng cây đinh ra khỏi đầu .

Những cây đinh này có cảm giác rất thật , không có khí xanh .

Dương Khải Âm :

- mà nhà em ở đâu vậy?

Quỳnh Hoa :

- nhà em ở số 49 , đường Victory, phố Huân Phong , thành phố Hona mi ạ

Dương Khải Âm :

- chị cũng ở Hona mi này

Tiếng gõ cửa hé lên bất ngờ

Dương Khải Âm :

- shhh.. có người đến

- em nhớ không được đúng trúng hay cầm lấy thứ gì nhé!

- Vào đi!

Y tá :

- tôi đến để thu dọn

Dương Khải Âm :

- c-cô cứ tự nhiên đi!

Cô y tá thu dọn một cách nhanh chóng

Dương Khải Âm :

- phù..giật hết cả mình...

" Cốc cốc cốc "

Dương Khải Âm :

- ai vậy?

Bóng người bạn quen thuộc mơt cửa ra

An Phước :

- người bạn thiện lành của mày đây mà không nhìn ra à

Dương Khải Âm :

- ồ , nay thăm bạn thăm bè đồ ha

- mà ai nói mày biết vậy?

An Phước:

- chị gái của mày

Dương Khải Âm :

- bộ bả ép mày phải đi thăm tao à?

- chứ bình thường làm gì có

An Phước:

- không chị mày gọi cho cô để xin cho mày nghĩ vài ngày vì bị thương phải nhập viện

- nên cô Quyên chủ nhiệm kêu tao là thăm mày và gửi lời

Dương Khải Âm :

- vậy này tới đây để gửi lời thôi à?

An Phước :

- tất nhiên

- cô gửi lời tới mày là : " chúc em mau khoẻ để sớm quay trở lại trường học tiếp thu kiến thức "

An Phước lấy ghế ngồi, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu

An Phước:

- mà tổ mình bây giờ đang lục đục về việc bầu tổ trưởng đấy

Dương Khải Âm :

- lục đục sao?

Kể từ đầu tới cuối

An Phước :

- vào tiết sinh hoạt lớp , cô hỏi có ai ý kiến gì không

- thì Liên giơ tay lên để yêu cầu đổi tổ trưởng , mà mày biết tổ trưởng tổ mình rồi đó

- suốt ngày chỉ biết vi phạm nội quy lớp

- nên cô cũng đồng ý.

Cô kêu tổ chúng ta bầu tổ trưởng.

Thì trong tổ ,cậu Hải Trì bầu Khánh làm tổ trưởng trong khi nó vừa không phù hợp mà vừa không muốn làm nữa!

Dương Khải Âm :

- mà mày biết lý do không?

An Phước:

- tao cũng chưa hỏi nó nữa

Dương Khải Âm :

- tao đoán là nó lợi dụng Khánh hay mất tập trung và lơ ngơ nữa để nó nói chuyện với mấy bạn bên cạnh

- nó tuần nào , năm nào chả có tên nó trong sổ vi phạm

An Phước:

- nghe cũng hợp lý

- mà mày bầu ai vậy, Khải Âm?

Dương Khải Âm :

- tao bầu Trân Anh ấy

- lúc nó làm tổ trưởng thay tổ trưởng hiện tại thì mấy tên hay vi phạm là không thoát được mà còn bao giờ dung túng cho ai nữa đấy

An Phước:

- tao cũng bầu Trân Anh , đúng là bạn bè có khác

- mà khi nào mày xuất viện?

* Câu chuyện trên trích từ câu chuyện có thật ở lớp tôi *

Dương Khải Âm :

- tao chỉ bị thương ngoài da thôi nên chắc hai ba ngày gì đó

An Phước:

- ngoài da của mày là bị đánh vào đầu , bị phỏng ở tay đấy à?

Tôi cười nhẹ nhưng hơi gượng.

Một vị bác sĩ mặc áo màu xanh vào phòng

An Phước:

- bác sĩ!

- khi nào bạn cháu xuất viện vậy ạ?

Bác sĩ :

- chắc là khoảng 1 tuần hay 2 tuần gì đó

- nếu có vấn đề thì 5 tuần nữa mới xuất viện

Dương Khải Âm :

- vậy cháu có vấn đề gì không ạ?

Bác sĩ:

- không có vấn đề gì cả

- nên cháu sẽ được xuất viện sớm thôi!

- thôi chú có việc rồi , chú đi đây

Chú bác sĩ rời khỏi phòng

An Phước:

- mà nghề thám tử này nguy hiểm như vậy

- mà sao mày vẫn làm vậy?

- từ khi mày làm nghề này là mày bị vào viện gấp đôi lúc chưa làm luôn đấy!

Dương Khải Âm :

- tao làm vì tao có mục đích riêng của tao

- mày không nên biết đâu

An Phước:

- mục đích riêng?

- mày nói cho tao biết mục đích được không?

- tao giữ bí mật cho!

Nhìn mặt thằng An Phước không hề đáng tin chút nào.

Tôi quay mặt về phía cửa sổ

Dương Khải Âm :

- không

- mày nghĩ xem, mục đích riêng thì mày có muốn ai biết không?

An Phước:

- ừm...không

Dương Khải Âm :

- thì đúng rồi đó

An Phước:

- mà tao hỏi mày cái này được không?

Dương Khải Âm :

- hỏi đi

An Phước:

- lúc tao còn ở Giang Nhân , tao thắc mắc là tại sao mày có thể chạy từ nhà cũ của mày tới thẳng nhà tao được mới ghê đấy

- rốt cuộc mày đến từ đâu vậy?

Dương Khải Âm :

- nếu mày muốn biết thì tao sẽ nói-

Bỗng nhiên tôi cảm giác như có kẻ đáng sợ nào đó đang đến...
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 17 : bao che


Vụ bé gái 8 tuổi bị mẹ kế bạo hành đến chết

Adu ko bt đặt tên j nữa

___________________________

Người đó vừa đến , tôi nhận ra là ông chú thối tha của Tà Khải Âm

" Chú Tuấn kìa!

Lại chào hỏi đi!

"

Kẻ đó vừa đi , tôi bỏ tay khỏi miệng thằng bạn

An Phước :

- nè!

Sao mày lại bịt miệng tao vậy?

Dương Khải Âm :

- đừng quan tâm

Tôi ngó nghiêng ngoài cửa kính xem có ai không

Dương Khải Âm :

- thật ra tao tới từ Fumio , chi tiết hơn thì là...

- thành Cao Tuấn , hay còn tên khác là Senky

* Thành trong đây đồng nghĩa với một huyện lớn ở Việt Nam

- Cao Tuấn là tên Trung Quốc đọc đúng là gāo jùn ( tiếng Trung Quốc ) nó mang nghĩa là người phàm *

An Phước :

- hình như thành Cao Tuấn là nơi có những người sở hữu mắt âm dương đúng không?

- hèn chi , khi mày nói là tao có cảm giác mày là người Fumio rồi

Dương Khải Âm :

- linh cảm của mày cũng hay đấy

An Phước nhìn ra ngoài cửa rồi quay lại nhìn tôi

An Phước :

- người lúc này là ai vậy?

- người đó đi ngang qua cái mày bịt miệng tao

Dương Khải Âm :

- cái gì tao cũng có thể nói cho mày biết vì tao tin tưởng mày

- nhưng có một số điều tao không nói cho mày được!

An Phước :

- mà thứ ba tuần sau đổi tiết thể dục thành tiết trách nhiệm đất nước

- giờ tao chưa kịp học cái gì nữa

- tao sợ nhất bài về lực lượng cảnh sát đó!

* Trách nhiệm đất nước giống như đạo đức , giáo dục công dân*

Dương Khải Âm :

- mày chỉ cần nhớ là : Hội đồng trị an quốc gia, tổng trị an, thanh tra, cảnh sát , công an , vũ trang

- cái này tao thử rồi , cứ yên tâm

An Phước :

- cũng có cách tóm tắt như thế sao?

- thôi tới giờ rồi , tao về đây.

Không mẹ tao rượt tao chết

Phước rời khỏi ghế tạm biệt tôi rồi đi mất tích

nhưng tại sao họ lại biết mình ở đây vậy chứ?

Quỳnh Hoa:

- chị ơi!

Sao mặt chị hơi ngơ ngơ vậy?

- chị đang nghĩ về điều gì vậy?

Tôi giật mình , xém quên luôn em ấy

* Thật ra xém nữa là tôi quên Quỳnh Hoa thiệt=))) *

Dương Khải Âm :

- không có gì đâu em!

- mà theo chị nghĩ nếu em chết vì bệnh vậy khi em vừa ngất đi cha mẹ đã đóng đinh vào đầu em

Quỳnh Hoa:

- đóng đinh?

Đó giờ cha mẹ em không bao giờ đóng đinh đâu!

Dương Khải Âm :

- tại sao vậy?

Quỳnh Hoa :

- bởi vì họ chỉ cho người làm đóng đinh thôi

- với lại ba mẹ em có một khoảng thời gian rất thương em nữa!

Dương Khải Âm :

- vậy chắc là lúc đó rộ ra tin đồn là bố mẹ em đang ngược đãi em rồi trưởng phố tới nên họ giả nhân giả nghĩa như vậy

Quỳnh Hoa:

- ngược đãi sao?

- chỉ có những lúc em làm sai nên bố mẹ em mới mắng em thôi

Dương Khải Âm :

- nhưng họ " mắng " em gì mà để lại hàng tá vết thương vậy?

Hoa suy nghĩ hồi lâu , chắc là đang suy nghĩ có nên nói cho tôi hay không

Dương Khải Âm :

- chị nghĩ là nên gọi cảnh sát

- bởi vì theo luật : " ép trẻ dưới 14 tuổi làm những việc nặng nhọc sẽ bị phạt tù" và " ngược đãi , bạo hành trẻ em đến chết sẽ bị phạt tù chung thân "

Quỳnh Hoa:

- bị phạt tù sao..!?

- nhưng họ sinh em ra mà và chỉ muốn tốt cho em thôi...

Tôi kiểm tra lại vết tích trên người Quỳnh Hoa.

Trên người cô bé có vết bị một thứ gì đó cứng như cây đánh đập rất nhiều giờ trong ngày .

Hai mắt em thâm như đã thức khuya rất nhiều ngày

Dương Khải Âm :

- bây giờ chị hỏi em phải nói thật nếu không cái chết của em vẫn bị nhầm lẫn là do bệnh

Quỳnh Hoa:

- vậy không phải là em chết do bệnh sao?

Dương Khải Âm :

- ừm...

- chị nghĩ là em không bao giờ siêu thoát là do vẫn còn khuất mắt trong cái chết của em

" Cốc cốc cốc "

Dương Khải Âm :

- là ai nữa đây...

- vào đi!

Trung Lý Sơn - Eryk:

- cô đang bực à?

Dương Khải Âm :

- mà này cho tôi hỏi cái này được không?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- cô hỏi đi , nếu tôi biết được gì thì tôi sẽ nói ra

Dương Khải Âm :

- anh có biết về tin đồn một ngôi nhà ở số 49 , đường Victory, phố Huân Phong có hành vi ngược đãi trẻ em không?

Trung Lý Sơn - Eryk:

- tôi biết chứ nhưng tôi không rõ lắm bởi vì tôi không có tham gia điều tra

- hình như người điều tra là những cảnh sát mới vào

- mà tại sao cô lại hỏi vậy?

Dương Khải Âm :

- tại tôi thắc mắc mà

- mà lúc sáng tôi thấy anh hơi buồn chuyện gì ha?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- không có gì đâu!-

- th-thôi tôi đi đây, tới giờ làm việc rồi!

Lý Sơn chạy một cái mạch ra khỏi bệnh viện.

Quả là cảnh sát có khác

Dương Khải Âm :

- mà này Quỳnh Hoa

- đâu rồi?
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 6 : tự tẩy não


Mình đã đạt giới hạn của chính bản thân , mình đã lên kế hoạch trốn thoát và trong gia tốc không bao giờ có mình

Bố tôi không phải là Tà Trúc Phạm

Mẹ tôi không phải là Linh Phủ Nhân Anh

Tôi không có cô , dì , chú , bác và cha mẹ

Tôi chỉ có người thân là chị Đường Bắc Thuỳ và cháu Đường Quý Minh Phong

Tên tôi là Dương Khải Âm , không phải là Tà Khải Âm

Tôi là người ngoài gia tộc
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 18 : câu chuyện lớp học


dựa trên câu chuyện có thật

___________________________

Sau một tuần , tôi được xuất viện bắt đầu quay lại trường học

An Phước :

- nay khoẻ rồi à

Dương Khải Âm :

- ừ

Một bạn mặc chiếc áo màu nâu đang chạy về phía tôi

Giang Vân Thi :

- mày đi học lại rồi!

- này Khải Âm , mày bầu ai để thay tổ trưởng cũ vậy?

Dương Khải Âm :

- ừmmm...

Tao bầu Trân Anh

Giang Vân Thi :

- tao nghe nói Trân Anh nó cũng muốn làm tổ trưởng đó!

- sắp vào học rồi, mày tranh thủ học bài đi!

Dương Khải Âm :

- nhưng mà học cái gì?

Giang Vân Thi :

- học vật lý đó , bài hơi dài một chút nhưng học thì cũng không nhiều

- tao để sách ở dưới hộc bàn đấy, trang 37

Vân Thi và tôi ngồi xuống học bài liền , Hải Trì đứng bên phải tôi

Huỳnh Hải Trì :

- này mày bầu ai?

Dương Khải Âm :

- Trân Anh đấy

Huỳnh Hải Trì :

- mày phải bầu thằng Lộc Khánh!

Dương Khải Âm :

- mắc gì?

Tôi với khuôn mặt khó hiểu nhìn vào Hải Trì

Huỳnh Hải Trì:

- tao thấy thằng Khánh là phù hợp nhất!

An Phước:

- mày im đi!

Thằng Khánh nó không thích làm tổ trưởng đâu!

Tao bạn nó nên tao biết

- với lại nó cũng không phù hợp nữa!

Huỳnh Hải Trì :

- tụi bây cũng bầu thằng Khánh đúng không?

Thằng Hải Trì kéo thêm mấy thằng khác trong tổ vào câu chuyện của nó

Trần Khoa Cường :

- ừm đúng rồi

Vân Thi thì thầm vào tai tôi nói

- mày đừng có nghe nó nói , cứ mặc kệ nó đi!

Dương Khải Âm :

- ừm khỏi nghe

Tôi cố học nhanh những kiến thức vật lý lớp 11 vào não mình , cũng ngay lúc đó Cao Tuyết cũng vào lớp , tôi quay sang bàn nó khi vừa đặt cặp xuống ghế

Dương Khải Âm :

- này Tuyết , dò bài giúp tao!

Cao Tuyết:

- từ từ

- đưa sách đây!

Dương Khải Âm :

- bộ mày chưa học cái gì luôn hả?

Cao Tuyết :

- do học vật lý nên tao mới đi trễ đó!

- thôi kệ đi , tao hỏi nè : công thức tính công suất hao phí do tỏa nhiệt trên đường dây dẫn:

Dương Khải Âm :

- Công thức là Php = P².R / U²

- trong đó : P là công suất, U là hiệu điện thế, R là điện trở

Cao Tuyết:

- không sai chữ nào hết!

- ê mà dò bài giúp tao luôn

Dương Khải Âm :

- đọc

Cao Tuyết:

- công thức là...

Tiếng trống vang dội làm những đứa đang buồn ngủ thì tỉnh giấc như mới giác ngộ

Cao Tuyết:

- công thức là Php = P².R / U²!!

- P là điện trở , R là công suất , U hiệu điện trở!

Dương Khải Âm :

- sai hai cái nha!

Tiếng giày cao gót đang ở bên ngoài.

Giáo viên " ác quỷ " đang tới dần nơi đây.

Lớp trưởng tôi nói lớn :

- cô Giang tới rồi kìa!

Cô bước vào lớp , cả lớp im phăng phắt .

Sát khí của cô nặng đến mức có một số bạn còn đổ mồ hôi lạnh

Cô Giang :

- bây giờ cô sẽ kiểm tra bài cũ

- mời Nha Long , Quý Long , Phú Long lên ghi công thức tính công suất hao phí

An Phước:

- cố lên nha Nha Long...

- nếu mày không thuộc thì kiếp sau 3 chúng ta mãi là anh em...

Dương Khải Âm :

- đ-đúng rồi đấy...

Nha Long bước thật nhanh đi lên bục giảng, cầm viên phấn nhưng tay nó lại hay đổ mồ hôi mỗi khi căng thẳng.

Cầm phấn lên viết công thức lên

Cô Giang :

- rồi Quý Long không thuộc bài về chỗ chép phạt công thức 100 lần cho cô!!

An Phước :

- chuyến này chắc gãy luôn roi mây của mẹ nó...

Tôi nhìn lên bảng để xem con Nha Long đã viết chưa,thì chỉ thấy nó đứng im như tượng đá.

Bỗng nhiên nó bắt đầu nhanh tay viết công thức lên bảng như đang vừa đọc vừa ghi.

Cô Giang:

- rồi bạn Nha Long thuộc bài về chỗ

Tôi và An Phước thở phào nhẹ nhõm

Dương Khải Âm :

- may cho mày đấy!

- mà sao nãy mày đứng im như tượng thế?

Lý Nha Long :

- hồi nãy tao học bài nhanh nên cũng không nhìn kỹ, hên là tao có trí nhớ siêu phàm nên nhớ được bài ngày trước

- không thì nãy giờ toang rồi

Cô Giang :

- bây giờ ngồi trật tự tí xíu rồi học, tôi soạn giáo án

- anh chị nào mà mất trật tự thì cô chừng tôi!

Mắt cô lườm cả lớp chúng tôi khiến ai cũng phải sợ hãi không dám phát ra tiếng động lớn nào vì sẽ bị trừ hạnh kiểm dẫn tới không được lên lớp mà chỉ phạm một lỗi khiến cô khó chịu thôi là bị trừ hạnh kiểm rồi.

Tôi ngồi học trong suốt hai tiết học, mấy môn đầu toàn là những môn nặng lý thuyết hơn là thực hành như môn vật lý hay hoá học, tôi nghe mà muốn ngán.

Tiếng đánh trống giờ nghỉ vang lên, cuối cùng cũng hết tiết

Thầy An :

- Axit Sunfuric tác dụng với kim loại đứng trước H trừ PB tạo thành muối Sunfat-

- thôi cả lớp nghỉ, tiết bốn thầy giảng tiếp

An Phước :

- cuối cùng cũng thoát...

Lý Nha Long :

- ê mà tao nghe nói anh mày hình như có hẹn đánh nhau vào giờ này đúng không?

An Phước :

- ừ đúng rồi

- tụi bây đi không?

Dương Khải Âm :

- đi đâu?

An Phước :

- đi xem coi có căng không

An kéo ghế ngồi tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi

Đinh Lý Quân :

- Tao đi nữa!

Lý Nha Long :

- vậy thì đi chung luôn đi!

Chúng tôi kéo nhau đi ra ngoài nơi anh thằng Phước đánh nhau với lớp 12C3.

An Phước :

- đến chỗ rồi này!

- anh!

An Lộc :

- mày ở đây làm gì thế?

- định tham gia chung à?

An Phước :

- không tụi em tới đây xem thôi!

An Lộc :

- vậy thì im

Bọn tôi ngồi ngay ghế đá gần đó, mấy anh lớp 12C3 cũng đã tới

_______________________________

Câu chuyện đầu là dựa trên câu chuyện có thiệt.

Còn câu chuyện đánh nhau là không có thiệt
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 19 : nhân chứng vụ đánh nhau


Tôi thấy có một cái gì đó giống dao trong túi quần của anh tóc nâu nào đó trong lớp 12C3.

Học sinh lớp 12C3 (1) :

- ồ mày cũng đúng hẹn đấy chứ?

An Lộc :

- vì quy tắc của tao là phải đúng giờ đúng hẹn mà

- vào thẳng vấn đề đi!

Học sinh lớp 12C3 (2) :

- nghe nói mày quyền lực nhất lớp và cũng hay gây chuyện

- và trong đó mày cũng đã gây thương tích cho thằng Hoà lớp tao

An Lộc :

- vì nó xúc phạm em trai tao trước!

- mà xúc phạm danh dự người khác là vi phạm pháp luật, nên ta mới đánh nó.

Học sinh khác :

- ui anh khoá trên đang đánh nhau kìa!

- mày! cá cược không?

Đinh Lý Quân :

- anh cũng thương mày phết!

- ông đó chỉ nói vài ba câu chửi mày thôi mà đã đánh người ta rồi!

An Phước :

- mày nhìn ổng vậy thôi!

Chứ ở nhà ổng còn dành ghế , chửi tao quài

Lý Nha Long :

- nhìn vậy thôi chứ tao nghĩ là ổng thương mày lắm!

An Phước :

- tụi bây bớt nói đi!

Coi chừng bị chen lấn bây giờ!

Mọi người xung quanh :

- chuẩn bị đánh nhau rồi kìa!!!

Mọi người hò hét dù đứng gần nhau cũng chả nghe thấy gì nên phải tạm dừng cuộc nói chuyện lại.

Hai lớp đều đánh kịch liệt , người thì đánh lén , người thì vừa đánh vừa né ,kẻ thì đá vào bụng người khác , còn có người bị đè xuống đánh.

Trận đánh đang bình thường thì mọi người hét toáng lên vì có máu chảy ròng ròng trên bụng cậu học trò

Lý Nha Long :

- hình như đó là anh họ của mày đúng không, Lý Quân?

Mọi người xung quanh :

- ai đó gọi giáo viên đi!

Vừa nói tới giáo viên xong thì thầy kỷ luật đã chạy tới xung quanh.

Còn có cả cô bộ môn và giám thị

Thầy Long:

- có chuyện gì ở đây vậy!?

Cô Yến :

- trời ơi!

Có học sinh đang bị thương!

Ai đó gọi cấp cứu và cảnh sát tới đi!

Nói xong thầy giám thị vội tới gần điện thoại bàn trong phòng giáo viên gần đó gọi ngay cho cấp cứu

Dương Khải Âm :

- hình như là tên hung thủ đã lợi dụng lúc mọi người đang chụm lại đánh thì đã lấy dao ra đâm vào bụng anh họ của Quân

Thầy Long :

- học sinh tránh ra đừng ảnh hưởng đến việc của nhà trường

An Phước :

- này Lý Quân!

Mày chạy đi đâu vậy!?

Đinh Lý Quân :

- anh ơi...

Dương Khải Âm :

- nhìn bộ dạng thế này chắc chưa chết đâu!

Quân ngồi khóc thút thít bên cạnh anh nó.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, xe cấp cứu và cảnh sát cũng đã tới nơi.

Nhân viên cấp cứu bưng lên xe cấp cứu còn Lý Quân thì đi lên xe chung với anh trai

Tống Quan La - Bevis :

- mọi người tránh ra!

Học sinh nữ ( lớp 11C3 ) :

- trời ơi ai mà đẹp trai quá đi!!!

- anh đẹp quá anh ơi!!!

Bọn con gái lớp tôi nhìn thấy trai đẹp là hú hét như chưa từng được làm.

Ngày thì anh nhạc sĩ Nhĩ Lan , hôm kia thì thủ khoa lớp bên, còn hôm qua thì diễn viên Cố Giang.

Lý Nha Long :

- này Khải Âm mày thấy ông thanh tra đó như nào?

An Phước :

- cũng bình thường mà con gái lớp mình mê dữ

Dương Khải Âm :

- mày quên con gái lớp mình có máu mê trai à?

Tôi nhún vai giải thích cho thằng thiếu hiểu biết đó được khai sáng

Davu Ayice - Winifred :

- những ai có tham gia cuộc đánh nhau vui lòng tập hợp qua đây để lấy lời khai ạ!

Lý Nha Long :

- sao tao nhìn ông thanh tra viên đó quen lắm tụi mày!

- hình như là gần nhà tao!

* Thanh tra viên là người trợ lý của thanh tra *

Dương Khải Âm :

- lúc trước hình như tao với mày gặp chú đó đúng không?

An Phước :

- vụ mà lớp trưởng lớp mình giết cô đó đó!

Lý Nha Long :

- tụi bây đang nói vụ gì vậy?

- gì mà lớp trưởng lớp mình vậy?

Dương Khải Âm :

- vụ lớp trưởng lớp mình giết cô La Đỗ đó!

Bữa đó mày bị ốm nên mày không biết đâu!

Lý Nha Long :

- hèn chi bảo sao thầy chủ nhiệm bầu lớp trưởng mới

Tống Hạ Ôn - Alva :

- dạ thưa anh hai- à nhầm thưa sếp chúng tôi đã tập hợp những có tham gia vụ xảy ra mâu thuẫn ạ!

An Phước :

- ủa đó là ai vậy?

Dương Khải Âm :

- đó là Alva cũng là một thanh tra viên giống cậu Winifred

Tống Hạ Ôn - Alva :

- cái giọng này...?

- hình như người phía sau tôi là "thám tử Âm Dương" phải không?

Dương Khải Âm :

- ừm tôi đây

- tính mời tôi tham gia vào điều tra vụ án à?

Davu Ayice - Winifred :

- nói trúng phốc ý định sếp của tôi rồi đó!

Tống Quan La - Bevis :

- Winifred...

Davu Ayice - Winifred :

- dạ không có gì đâu thưa thanh tra Quan La!

Tống Hạ Ôn - Alva :

- mọi người giới thiệu lần lượt từ cậu mặc áo khoác đen này!

Dương Khải Âm :

- anh mày mới vào đã bị tra tên đầu tiên kìa

An Phước :

- tao đang cầu nguyện cho ổng đây

Người trong cuộc lần lượt giới thiệu tên : " An Lộc, Nguyễn Quân Nhàn , Ba Văn Hùng , Tất Nhu Ca, Lộc Thủy Huyện , Phỉ Trung Hưng , Lê An Tuyên,..."

đều là học sinh lớp 12C3 và lớp 12C2

Tống Hạ Ôn - Alva :

- mời cậu An Lộc vào lấy lời khai ạ!

An Phước :

- nhớ đi luôn nhen anh!

Đừng về

An Lộc :

- tao mà về thì biết tay tao!

Dương Khải Âm :

- mà lúc nãy tôi thấy có con dao trong túi của cậu Ba Văn Hùng đấy

Tống Quan La - Bevis :

- vậy...con dao đó?
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 20 : tìm kiếm


Tống Quan La - Bevis :

- như thế nào?

Lý Nha Long :

- cái chú đó hỏi về con dao thôi mà như thẩm vấn ấy!

Dương Khải Âm :

- tay cầm con dao đó có hình con rồng màu vàng , xung quanh thì dán vài viên ngọc màu xanh dương

- và lưỡi dao bị gỉ sét chắc cũng đã lâu

Tống Quan La - Bevis :

- các cậu kiểm tra túi của cậu Ba Văn Hùng liền đi

Thanh tra Bevis ra lệnh ơi là lớn như cái loa thông báo đang nói đang ở bên cạnh vậy

Davu Ayice - Winifred :

- vâng thưa sếp ạ!

Đinh Lý Quân :

- màng nhĩ mày ổn không Khải Âm?

Dương Khải Âm :

- vẫn còn ổn...

An Phước :

- nó còn nghe được là ổn rồi

Lý Nha Long :

- ủa mà anh Văn Hùng đó để làm gì nhỉ?

Tống Hạ Ôn - Alva :

- một là để đâm vào bụng của An Lộc, hai là để tiếp tay cho hung thủ

Lý Nha Long :

- anh ở đâu ra vậy!!

Dương Khải Âm :

- cơ mà tôi nhớ lần trước tôi gặp anh còn là thanh tra mà?

Sao giờ chức vụ làm điều tra viên rồi?

Tống Hạ Ôn - Alva :

- tôi bị giáng cấp xuống từ thanh tra còn điều tra viên

Davu Ayice - Winifred :

- dạ thưa sếp tôi tìm được một viên ngọc trong cậu Văn Ba ạ!

Tống Quan La - Bevis :

- đưa cho cô Dương Khải Âm xác nhận đi!

Davu Ayice - Winifred :

- cái này có đúng là viên ngọc trên tay cầm của con dao trong túi áo đúng không ạ?

Trên tay cậu ta là một viên ngọc màu xanh lam như trên tay cầm

Dương Khải Âm :

- đúng rồi ạ, y chang luôn

Tống Quan La - Bevis :

- này Alva , cậu đã thẩm vấn các nghi phạm chưa?

Tống Hạ Ôn - Alva :

- rồi ạ!

Tôi và các người khác đã ghi lại

Dương Khải Âm :

- cho tôi xem được không?

Tống Quan La - Bevis :

- đợi tôi xem trước

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- ủa tụi bây có chuyện gì vậy?

Cô bạn hay hỏi bài tôi trên tay đang cầm ly nước dừa mua ở căn tin thắc mắc tò mò về vụ việc này

Lý Nha Long :

- hình như hai lớp 12 ẩu đả với nhau, trong lúc đó thì người đã lấy dao ra đâm vào bụng của anh trai thằng Quân

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- hèn chi bảo sao cảnh sát xuất hiện nhiều ở đây

Nguyễn Anh Linh :

- tưởng cảnh sát đang điều tra vụ " buôn bán bột trắng " chứ!

An Phước :

- rồi chú xem xong chưa?

Cho bạn cháu xem nữa

Tống Quan La - Bevis :

- đây!

Tôi hứng thú xem tài liệu, có người thì nói là có quan hệ thầy trò với anh trai cậu kia.

Có người thì nói là khá ghét vì cách ăn nói vô duyên và hàng tá lý do khác.

An Phước :

- ôi chúa ơi, sao mà nó dài dữ vậy!

Lý Nha Long :

- mày không muốn tham gia thì thôi đi!

Lũ bạn tôi đang lẩm bẩm đọc như đọc kinh thì tôi đã đóng lại

Lý Nha Long :

- này hú hồn!!!

Dương Khải Âm :

- tụi bây ở đây, tao đi vệ sinh tí

Tôi đi tới gần nhà vệ sinh, hình như có tiếng nói ở đằng sau bức tường, tôi tiến lại gần

Ba Văn Hùng:

- này tao nghĩ là nên đầu thú đi!

- lần này tổ đội điều tra là thanh tra Bevis đó!

Còn có cả thám tử nữa!

Hậu Tiến Long :

- tao sẽ không đầu thú đâu!.

Mày quên điều kiện giao dịch là phải loại bỏ thằng Đinh Hồ đó sao?

- tao với mày đầu thú á?

Thì chỉ có kiếp đi tù thôi!

- với lại bộ luật mới đổi giảm tuổi hình sự xuống còn 14 tuổi nữa!

Tôi nhận ra đó là tiếng của Ba Văn Hùng lớp kế bên và cậu Hậu Tiến Long bên lớp 12C2.

Nghi ngờ của tôi đổ về phía họ.

Ban đầu tôi nghi ngờ hung thủ là học sinh lớp 12C3 ,vì cơ bản hai lớp khá ghét nhau, tôi có vẻ nên thu thập thêm bằng chứng nữa

Đang ngồi suy nghĩ thì tôi nghe tiếng bước chân, nghĩ đó là hai anh kia nên tôi vội vàng vào nhà vệ sinh

Hậu Tiến Long:

- toàn là thứ rác rưởi gì đâu không

Ba Văn Hùng:

- này Long!

Mày đi đâu vậy?

Vậy còn tiền của tao đâu!?

Lời nói của Hùng to đến nỗi, tôi ở xa nhất cũng nghe rõ rệch

Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để đi đến nơi đó.

Dương Khải Âm :

- mình chưa bao giờ đến nơi này trong có vẻ khác lạ so với cái góc ở khu trung tâm trường

- cái gì đây?

Tôi thấy một lá thư được viết từ ngày 22 tháng 5 năm 1956, được viết từ hôm qua nên còn rất mới, phong bì đã được mở ra

Dương Khải Âm :

- bức thư vẫn còn đây nhưng đã bị xé rồi...

-mà xé gì mà còn để luôn trong phong bì nữa...

Tôi cầm phong bì đi vào nhà vệ sinh, lấy từng mảnh ra ghép lại với nhau

Đang ghép bình thường thì có ai đó quay lại chỗ bức tường tìm kiếm đồ.

- đâu rồi, đâu rồi?

Dương Khải Âm :

- hình như đó Văn Hùng

- cậu ta đang tìm bức thư sao?

Tôi trong lòng lo lắng ngoài bình tĩnh .

Dương Khải Âm :

- ghép được rồi!

- ...

Bức thư ghi về cuộc hẹn gặp ở khuôn viên Alast ở đường Leon để giao dịch " bột mì " và gửi cho Hậu Tiến Long.

Dương Khải Âm :

- vậy là ngày từ đầu đã có vẫn đề rồi.

Vậy lúc họ giao dịch thì người kia đã đưa ra điều kiện là giết anh thằng Quân

Như đã tìm thấy sự thật tôi bỏ thư vào phong bì, đang định đem đưa cho cảnh sát thì tôi cảm nhận được có bóng người đi qua.

Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm.

__________________________________

( Được đăng lần đầu tiên vào 30/4/2023 )

( Đã sửa vào ngày 25/11/2023)Chúc mừng ngày Giải phóng miền Nam!

Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng ( lời : Phạm Tuyên )

Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng.

Lời Bác nay đã thành chiến thắng huy hoàng.

Ba mươi năm đấu tranh giành toàn vẹn non sông.

Ba mươi năm dân chủ cộng hòa kháng chiến đã thành công.

Việt Nam Hồ Chí Minh,

Việt Nam Hồ Chí Minh,

Việt Nam Hồ Chí Minh,

Việt Nam Hồ Chí Minh
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 21 : sự kết thúc phản bội


Ba Văn Hùng:

- hình như là cậu đã đi tới chỗ tôi lúc nãy phải không?

Cậu ta tiến lại gần tôi , khuôn mặt như hung doạ người khác.

Dương Khải Âm :

- ừm đúng rồi, nhưng tôi bị đánh rơi đồ thôi!

Ba Văn Hùng :

- đồ gì?

Tôi lúng túng, bỗng nhớ ra lúc mình đi dô thì bị rơi mất chìa khoá ở đó.

Tôi tự tin nói ra

Dương Khải Âm :

- chìa khoá nhà!

Ba Văn Hùng:

- chìa khoá nhà?

Bố mẹ cậu phải giữ nó chứ?

Bố mẹ cậu thường xuyên không có nhà à?

Tôi cố kiềm chế để không sợ hãi khi bị nhắc đến " bố mẹ " cũng phải giữ bình tĩnh để suy nghĩ câu trả lời

Dương Khải Âm :

- tôi sống một mình

Ba Văn Hùng :

- vậy mày đã thấy gì ở đó?

Dương Khải Âm :

- ở trong nhà kho thì có một đống đồ, với lại lúc đó rất tối nên tôi chỉ đi tìm chìa khoá thôi!

Ba Văn Hùng:

- rõ ràng tao đã thấy mày nhặt cái phong thư đó lên!

Dương Khải Âm :

- vậy mày sợ nếu có ai đó nhặt cái phong thư lên thì chuyện của mày với thằng kia sẽ bại lộ à?

Ba Văn Hùng :

- mày biết sao?

Dương Khải Âm :

- tao biết, vậy mày có định thú tội không?

- nếu thú tội thì sẽ được giảm án đấy!

- đó là điều anh muốn đúng không?

Cậu ta bắt đầu căng thẳng, có vẻ đang lựa chọn tương lai của mình

Ba Văn Hùng:

- sẽ được giảm án sao?

Dương Khải Âm :

- đúng vậy

Ba Văn Hùng:

- mẹ...em gái..

- tôi sẽ đầu thú...

Cậu ta nói nhỏ lại nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy

Dương Khải Âm :

- vậy tôi sẽ ra ngoài đây

Tôi đi thật nhanh vì sợ có chuyện gì đó xảy ra

Lý Nha Long :

- mày đi vệ sinh gì mà lâu quá vậy?

Dương Khải Âm :

- có 3 nhà vệ sinh thì hết hai cái không dội rồi

Lý Nha Long :

- đúng là mấy đứa lớp dưới mất ý thức thật sự

Dương Khải Âm :

- tình hình vụ án tới đâu rồi?

Lý Nha Long :

- hình như là cảnh sát đang khám xét hiện trường rồi

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- này tụi bây!

Đi mua nước uống gì đó không?

Dương Khải Âm :

- mày xin phép cảnh sát chưa?

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- rồi!

Dương Khải Âm :

- mua giùm tao chai nước lọc lạnh, tiền đây

Tôi móc trong túi áo cái ví tiền lấy ra tờ 10 ngàn Xuân ở trong

* Xuân là đơn vị tiền tệ trong Ba Giang ( đất nước trong bộ truyện ) *

Davu Ayice - Winifred :

- hình như là sắp phá giải xong rồi rồi...

- lúc hung thủ đâm vào anh trai bạn của cô thì có mấy đứa khác đang ẩu đả, còn có thằng kia nhảy lên lưng nữa cơ

Tôi đưa một phong thư cho Winifred.

Dương Khải Âm :

- cái này lúc tôi đi ra ngoài tìm thấy được

- tôi đã đọc nó rồi và yên tâm đi tôi có đeo bao tay

Tống Hạ Ôn - Alva :

- cô tìm cái này ở đâu ra vậy?

- cho tôi xem với

Alva giật phong thư trong sự bất ngờ của tôi và Winifred.

Tống Hạ Ôn - Alva :

- cậu lại bất ngờ lâu hơn 1 giây rồi à, Winifred

Davu Ayice - Winifred :

- vào chủ đề chính đi ông tướng!

Tống Hạ Ôn - Alva :

- để tôi mở ra xem nào

Alva mở ra, thấy trong đó chỉ toàn là giấy bị xé ra thành từng mảnh.

Cậu ta xếp từng mảnh như tốc độ của ốc sên, bắt tôi phải vào xếp hộ.

Nhìn ngứa mắt thiệt sự!

Lý Nha Long :

- anh đừng để tâm nhé!

Đó là tính của con Khải Âm!

Tống Hạ Ôn - Alva :

- hơ..hơ..không sao đâu...

Davu Ayice - Winifred :

- thôi không sao đâu!

Cậu chỉ cần cố gắng nhanh tay hơn là được mà

An Phước :

- ê tụi bây, nãy giờ hình như có ai đang theo dõi tụi mình đấy!

Tao cảm thấy vậy

An Phước quay mặt về đằng sau.

Lý Nha Long :

- mày toàn nghĩ gì không à!

- mà cũng hơi sợ đấy!

Nha long chất vấn với cái giọng điệu như mẹ thiên hạ.

Dương Khải Âm :

- mà tụi bây cũng nên cẩn thận, tao nghĩ hung thủ cũng đang ở trong đây

Tôi liếc mắt sang nhìn, thấy bóng dáng mập của Ba Văn Hùng.

Chắc là cậu ta mạnh dạn muốn đầu thú

Cao Tuyết:

- ý mày là hung thủ vẫn chưa rời khỏi đây sao?

Dương Khải Âm :

- ừm, cảnh sát chặn cổng đầy thế kia thì hung thủ làm sao thoát được

- với lại cổng phụ và cổng sau đều bị canh gác hết chơn

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- ê mà bên kia có cãi nhau kìa!

Qua hóng tụi bây ơi!

Hậu Tiến Long :

- tôi đã nói rồi, tôi không phải là hung thủ, chắc là ai đó muốn đổ oan cho tôi mà thôi!

- khục..khục.. tránh ra tôi...

Alva né sang một bên, Long gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh trong tình trạng giống sắp nôn

Lộc Thủy Huyện :

- này mày bị làm sao thế!

Cả hai người đều chạy thật nhanh vào khu L của trường

Ba Văn Hùng:

- anh ơi...

Davu Ayice - Winifred :

- bộ em tìm được hung thủ rồi à?

Tống Quan La - Bevis :

- đừng có quá tin tưởng người khác chứ!

Cậu dạo gần đây hơi quá rồi đấy!

Ba Văn Hùng:

- em muốn đầu thú ạ...

Ba Văn Hùng nói ra điều làm mọi người sửng sốt.

Cậu ta cũng đã chọn đường đúng

Davu Ayice - Winifred :

- em muốn đầu thú sao?

- em đã chọn đường đúng...

Ba Văn Hùng:

- dạ em muốn đầu thú!

cậu ta dõng dạc nói mình muốn đầu thú.

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- ê anh mập kia nói cái gì kìa!

Huỳnh Hải Trì :

- hình như là anh ta muốn đầu thú!

Tống Hạ Ôn - Alva :

- em đầu thú sao?
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 7 : học nhóm


Thành phố Pluviophile , trấn Serien , ngày 22 tháng 3 năm 1956

Trong những tiết học, ngoài sợ giáo viên dạy chán ra thì mình còn sợ giáo viên ra đề bài rồi bắt học sinh học nhóm.

Mà còn có lũ bạn ăn hại nữa chứ

Hồi tuần trước , cô Thảo giao bài học nhóm là : em hãy phân tích bài Cây hoa linh lan theo " cảm nghĩ " của em

Và điều " theo cảm nghĩ của em " không có thật

Cái hôm mà con Long Nha vừa đi học lại thì hôm qua cả lớp đã học bài đó rồi, nên bây giờ tôi lại phải đọc bài cho nó.

Mà mình cũng phải tranh thủ chép cái bài đó vô vì cô Thảo còn bắt chép bài đó.

Càng ngày càng lớn hơn , bạn bè ngày càng xa cách như vậy.

Chỉ khi tốt nghiệp thì đám bạn ấy mới có thể bên nhau.

Có một người trong nhóm đề xuất hái một cây hoa linh lan trồng ở đây, ai cũng tán thành nhưng không biết lấy cây hoa linh lan đâu ra, bỗng một đứa đầu tóc đen lộn xộn , đôi mắt nâu sẫm trong nhóm hay còn là Khải Trinh lấy ra một cây linh lan chỉ có ở Fumio.

Cả lũ liền lấy trồng ngay vì sợ cây đó chết.

Một thằng to con nói lớn: " Này các cậu!

Bây giờ nhóm mình có mười hai người, mà trùng hợp thiệt!

Cành hoa này cũng có mười hai cây bông, tượng trưng cho 12 người trong nhóm.

Nếu sau này , có ai mất thì mỗi bông sẽ rụng!"

Mọi người cười ồ lên.

Sắp đến thời gian tổng kết, mọi người liền chạy ngay sân trường, ai cũng có một kết quả tốt, ai cũng đậu trường đại học mà mình ước, chỉ có duy nhất Tà Khải Trinh là nó không ghi bất kỳ nguyện vọng nào, mọi người sốc nặng , với học lực của Trinh thì nó đã đậu trường thuộc danh sách hàng đầu của nước hay thế giới.

Kết thúc lễ tổng kết , tôi rủ mọi người đi ăn một bữa.

Mọi người liền lụi tới quán mà lúc lớp bảy hay ăn, bọn tôi cũng đã ăn ở đó chắc cũng khoảng 5 năm, lúc đó có mấy đứa còn muốn trốn học để ăn cái quán đó, may mà có đứa ngăn kịp, cả bọn ăn nhiều tới nỗi ông chủ còn nhớ mặt.

Nhưng hiện tại lại sắp xa nên cả ông chủ và khách hàng ai cũng trong không khí buồn.

Đang ngồi nói chuyện với nhau , tự nhiên trên bàn đâu ra dĩa xúc xích mà cả lũ chẳng ai mua được , hoá ra là cảm ơn nên chủ đã tặng cho chúng tôi.

Bọn tôi ra chỗ mà hay đến.

Khoảng 6 năm sau, tôi ra ý kiến cùng nhau gặp lại.

Tôi cứ nghĩ mọi người sẽ không đến do công việc hay gì đó, ai ngờ, ai cũng đến chỉ riêng Trinh là biệt tăm biệt tích , mất liên lạc.

Có đứa bỗng nhớ ra cây hoa linh lan.

Tôi liền chạy đến xem.

Tôi đếm đi đếm lại, thì chỉ còn đúng 11 bông, một cái đã rụng.

Mọi người sốc nặng,chả biết nó đã đi đâu làm gì mà nhận kết cục như vậy, một số đứa không tin sau khi về liền in giấy tìm người nhưng cũng chả nhận được gì.

Trinh ơi, mọi người nhớ mày lắm đấy!

Từ đó, tôi chẳng bao giờ gặp lại được mối tình đầu của tôi

Giá như lúc đó tôi đến đưa Trinh ra bến xe thì mọi chuyện đã khác.

Trinh Chính

Cả lũ đó chủ đến để làm cái đèn, để mình ngồi phân tích muốn gãy lưng.

Học cả 5 giờ không nghỉ, tụi nó vui như được mùa còn tôi như địa ngục

Nhưng trong câu chuyện đó mình cảm thấy có bóng người quen thuộc.

Mình thấy có một sự trùng hợp đến kỳ lạ ở đây.

Mình đã từng đọc về câu chuyện của tác giả Trinh Chính, mình nhớ có phần " nguồn gốc bút danh của Trinh Chính " ông ta đã trả lời rằng : bút danh của tôi lấy từ tên của mối tình đầu của tôi và tên tôi.

Trước khi còn trong đài Phú Xuyên, mình có một người chị gái tên Tà Khải Trinh, chị ấy lớn hơn mình 2 tuổi, học ở trường Bernice, là người duy nhất ủng hộ mình bỏ trốn.

Chị ấy là người được gia đình cho đi học bởi vì sợ sẽ bị nói là trọng nam khinh nữ, chị ấy chỉ làm bức tường để che giấu sự khinh bỉ giới tính nữ.

Trước 2 ngày mất, hôm đó chị vừa đi tổng kết về, chị Trinh đã kể cho mình nghe về các bạn học cùng lớp, trong đó chị có nhắc nhiều tới một người tên là Thúng Văn Chính, anh Chính đó được đồn là thích chị gái tôi.

Mình có nên nói cho nhà văn đó biết không?
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 22 : kết đẹp


Ba Văn Hùng:

- em muốn thú tội và tố cáo hung thủ và đ..đồng bọn..

Tống Quan La - Bevis :

- cậu nghiêm túc đấy chứ?

Davu Ayice - Winifred :

- mọi người đừng gây áp lực cho cậu ta chứ!

Dương Khải Âm :

- cậu ta nói thật đấy!

Tôi lại gần nói với cảnh sát

Tống Quan La - Bevis :

- vậy cậu nói thử xem

Ba Văn Hùng:

- em rất hối hận khi thông đồng với Tiến Long, em đã cùng nó làm ra những việc vi phạm pháp luật như buôn bán, trao đổi ma túy, thuốc phiện, dụ dỗ người khác sử dụng ma túy

- và thật sự hắn ta chỉ là trung gian , còn cả bọn nữa luôn đấy anh!

- nó bắt em làm những việc phạm pháp, em không làm là tụi nó quấy rối em, cả gia đình em nữa!

Tống Quan La - Bevis :

- tìm cậu Hậu Tiến Long ngay lập tức!

Bevis hô lớn cho cảnh sát nghe thấy nhưng mà học sinh và giáo viên nghe thấy còn nhiều hơn

Cảnh sát :

- vâng ạ!

Học sinh nào đó :

- cậu Hậu Tiến Long ở đây này!

An Phước :

- hình như ông anh tao mà!

- ổng ở nhà đã hay khai luôn tội của tao với mẹ tao mà bây giờ ổng còn phản luôn thù của ổng à?

Lý Nha Long :

- thì anh mày trung thực mà

Cảnh sát chạy ào tới như mấy con ong khi có người đụng vào tổ

Hậu Tiến Long :

- mẹ kiếp!

Không biết tốn bao nhiêu phút để bắt Tiến Long nhưng cuối cùng họ cũng bắt được hung thủ thật sự

Davu Ayice - Winifred :

- cảm ơn em đã giúp cảnh sát phá án nhé!

An Phước :

- ê tụi bây!

Học xong rồi chúng ta đi thăm anh trai thằng Quân không?

Dương Khải Âm :

- ý kiến hay đấy!

Chiều nay cũng không có tiết nào

- mấy giờ rồi, Nha Long?

Lý Nha Long :

- ể!

9 giờ 50 rồi nè!

- lố 20 phút ra chơi luôn!

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- Lố thế luôn cơ á!

- sao bác bảo vệ chưa đánh trống nhỉ?

Cao Tuyết:

- đang có vụ án sao đánh trống được!

Trần Khoa Cường:

- cô kêu vào lớp kìa mọi người!

Trong lớp :

Huỳnh Hải Trì :

- nè Thảo!

Mày bàu thằng Khánh làm tổ trưởng đi!

Trân Anh :

- im lặng Hải Trì!

Huỳnh Hải Trì :

- bà là tổ trưởng chắc

Trân Anh :

- im lặng Khoa Cường

Khoa Cường giả vờ không nghe thấy, Vân Thi đứng dậy, đi tới trước chỗ của thằng Cường

Giang Vân Thi :

- Im lặng, Khoa Cường

- Trì im lặng luôn

Giọng nó nghiêm túc lạ thường nếu nó tức giận thì phải chửi người khác, chắc nó giận thiệt rồi

Huỳnh Hải Trì:

- Thằng Khánh là tổ trưởng mà!

Mắc gì con Trân Anh nhắc tao rồi tới mày nhắc tao?

Dương Khải Âm :

- chả biết thằng đó nghĩ gì nữa

Lý Nha Long :

- thì nó chỉ được cái to mồm thôi!

Chứ học lực với viết chữ thì tệ hại hơn học sinh tiểu học nữa

* Điều trên đang nói về 1 bạn trong lớp mình=)) *

Hai đứa nó đã có một cuộc cãi vã và kết thúc khi cô bước vào lớp

Học 1 tiết giáo dục đức tính như được bước vào thiên đường của cô Ly

10 giờ 10 phút ,tiếng trống ra về vang bừng bừng, mấy em lớp 6 la to tới nỗi tầng trên còn nghe thấy

Huỳnh Trí Lân Nhã :

- ê tụi bây!

Hồi nãy cô Ly đúng hiền luôn á!

Quý Long không trả lời được mà cô cũng không phạt nặng học sinh nữa!

- mà mày có mở văn phòng thám tử lúc nào vậy?

Dương Khải Âm :

- để tao nhớ xem...

- tao thường là 11 giờ 50 phút tới lúc 20 giờ

- nhưng hôm nay có lẽ sẽ trễ hơn do tao phải đi thăm anh trai thằng Quân một tí

Cao Tuyết :

- mà giờ ở đâu cũng nguy hiểm mày nhỉ?

- anh trai thằng Quân đi đánh lộn thôi mà cũng bị đâm nữa

Dương Khải Âm :

- thì đâu có nơi nào an toàn tuyệt đối đâu!

An Phước :

- đi thôi!

Lý Nha Long :

- thôi tụi bây đi về cẩn thận nhé!

Tụi tao đi thăm người ta đây

Chúng tôi đi ra đại lộ Trần Nghĩa, nhưng chẳng biết đi đường nào

An Phước :

- ê mà bệnh viện đưa thằng anh trai nó ở đâu vậy?

Dương Khải Âm :

- để tao nhớ xem...

- hình như là bệnh viện Thành phố Hona mi

Lý Nha Long :

- ừ đúng rồi, tao thấy nhãn hiệu của bệnh viện đó trên xe á!

An Phước :

- vậy thì đi!

Đi vào bệnh viện, tôi nhìn sang bên trái thấy Lý Quân đang ngồi lầm lì ở trên ghế

Dương Khải Âm :

- ê nó kìa!

An Phước :

- này Quân!

Anh trai mày s-sao rồi?

Lý Nha Long :

- mày bị mù à, trừ cái phòng phẫu thuật ra thì anh nó đang ở đâu nữa

Bác sĩ :

- chúng tôi...

Đinh Lý Quân :

- anh cháu ra sao ạ?

Bác sĩ :

- anh cháu được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không bị gì cả

Lý Nha Long :

- làm cháu cứ tưởng

Đinh Lý Quân :

- hung thủ bắt chưa mày

Dương Khải Âm :

- bắt rồi, mà tao cũng chẳng cần thể hiện suy luận gì nhiều

Đinh Lý Quân :

- tại sao vậy?

Dương Khải Âm :

- đồng phạm của hung thủ đầu thú nên hung thủ bị bắt

Tống Hạ Ôn - Alva :

- sao rồi?

Đinh Lý Quân :

- dạ không bị gì hết ạ!

Tống Hạ Ôn - Alva :

- vậy thì tốt rồi

Đang cười nói vui vẻ, mọi người trong phòng phẫu thuật đi ra cùng với anh trai Lý Quân đang nằm bẹp trên giường, tôi thấy một gương mặt quen thuộc

Đường Quý Minh Phong :

- c-cô?

Bạn học :

- ai vậy Minh Phong?

Đường Quý Minh Phong ;

- cô tao

- tao ở đây tiếp mày đẩy bệnh nhân vào phòng giúp tao nhé

Bạn học :

- ừ, để xíu nữa tao nói với thầy

Dương Khải Âm :

- này Phong, cháu thực tập ở đây à?
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 23 : tôi là người trông trẻ


Đường Quý Minh Phong:

- d-dạ đúng rồi ạ

- ai vậy cô?

Lý Nha Long :

- ai vậy mày

Dương Khải Âm :

- thằng cháu của tao

- còn đây là bạn học của cô

An Phước :

- mày còn đi học mà thằng cháu mày nó học đại học rồi hả, là sao?

Dương Khải Âm :

- tao hơn nó một đời lận đấy

- mà đây là bệnh viện nói khẽ chút đi!

Đinh Lý Quân :

- mà anh biết anh trai em ở phòng nào không?

Đường Quý Minh Phong :

- phòng 25 khu A tầng 2 đấy

- nhớ đóng tiền viện phí nhé!

Đinh Lý Quân :

- tụi bây ở đây tao gọi điện cho phụ huynh tao

Đường Quý Minh Phong :

- mà cô gửi đồ này cho bố cháu được không?

- cháu gọi cũng không thấy ra nữa , vào cũng chả được

Dương Khải Âm :

- vậy theo cô

- để cháu tự tay đưa đồ luôn

- tao đi nhe tụi bây

Tôi dắt thằng cháu đi tới thẳng trụ sở ba nó làm, tôi tới đó cả trăm lần nên tôi biết tất đường đi

Đường Quý Minh Phong :

- ủa mà phòng ba cháu làm ở đây vậy cô?

Dương Khải Âm :

- tầng 3

Tôi lại dắt con tổng thanh tra vào thang máy để gặp bố nó, thấy có người quen ở trỏng

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- ủa em làm gì ở đây vậy?

- bộ có vụ án sao?

Dương Khải Âm :

- vụ án giải quyết xong rồi chị

- em đang dẫn người thân tới một người quan trọng

Abbey nhìn vào số mà tôi nhấn vào

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- chị cũng đang định đến tầng 3 này

Cửa sắp đóng thì có một thanh niên mặc áo trắng vội vã chạy đến

Đường Quý Minh Phong :

- gì vậy??

Anh thanh niên :

- phù... vẫn kịp thang máy

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- này Tâm Mã!

Tuần nay anh đi trễ cả tuần hay cả tháng luôn rồi đấy!

Tâm Mã :

- cho tôi xin lỗi mà, nhấn giùm tôi số ba với

Dương Khải Âm :

- ở đây ai cũng đến tầng ba hết đó!

Tầng ba cuối cùng cũng tới, mọi người ngạc nhiên khi tôi đến đây đột ngột và có dẫn thêm cả một người con trai

Dương Khải Âm :

- mà cháu đem cái gì tới mà thấy to quá vậy?

Đường Quý Minh Phong :

- chả biết nữa, mẹ cháu bảo đây là đồ mẹ gửi lên cho bố

Dương Khải Âm :

- không biết cái bà chị đó gửi cái gì nữa

- à tới rồi kìa

Cửa văn phòng hơi nâu đang ở trước mắt

Dương Khải Âm :

- văn phòng bố cháu đó

- để cô gõ cửa xem

Cảnh sát :

- sao cô ấy có thể tự tiện đến trước văn phòng của tổng thanh tra vậy...?

Tôi gõ cửa, nhận lại tiếng hồi âm, tôi mở cửa ra

Đường Việt Tần :

- hửm?

Ủa Khải Âm?

Còn có cả con nữa!

Đường Quý Minh Phong :

- mẹ gửi này lên cho bố nè

Đường Việt Tân :

- bộ mẹ không lên sao?

Đường Quý Minh Phong :

- đúng rồi , mẹ không chịu lên

Đường Việt Tân :

- mà con đi còn dẫn theo cô còn làm gì nữa

Dương Khải Âm :

- nó không biết đường đó anh

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ha-hai người quen nhau hả?

Đường Việt Tân :

- ừm, sao vậy?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- dạ thưa sếp, có bức này gửi cho sếp ạ!

Đường Việt Tân :

- để đó đi

Trung Lý Sơn - Eryk :

- vâng ạ

Tôi thấy anh rể kéo thằng Phong ra ngoài , chắc là sẽ khoe nó là con ổng đây

Đường Việt Tân :

- này mọi người!

- đây chính là thằng quý tử duy nhất của tôi đó mọi người

Lê Cúc Vinh Phú - Uri :

- là con của anh sao!?

Đường Việt Tân :

- còn đây chính là em vợ tôi!

Tôi bị kéo vào cánh tay của chồng của chị tôi

Dương Khải Âm :

- này anh!

- con mèo đang cắn anh kìa...

Đường Việt Tân:

- hả?

Việt Tân quay ra đằng sau, là một người có thù oán với mèo anh ta hét toáng lên

Trần Nghĩa Tân - Dante :

- sao vậy sếp?

Đường Quý Minh Phong :

- à có con mèo cắn bố em nên bố em sợ thôi

Trần Nghĩa Tân - Dante :

- mà khoan đã..bố em?

Đường Quý Minh Phong :

- ừm bố của em!

Dương Khải Âm :

- thôi cô chắc hết nhiệm vụ rồi

- cô đi đây Phong

Tôi đi thật nhanh rời khỏi trụ sở càng nhanh càng tốt

Ở trong phòng thẩm vấn :

Tống Quan La - Bevis :

- tại sao anh lại đầu thú chứ?

- không phải anh rất sợ bọn nó sao?

Ba Văn Hùng :

- bởi vì tôi đã biết lo lắng cho người khác, đặc biệt là gia đình của tôi...

Người bên đội y tế :

- giấy xét nghiệm máu của Ba Văn Hùng đây ạ

Tống Quan La - Bevis :

- ồ,chúc mừng cậu

- cậu không bị nhiễm HIV

Tống Quan La - Bevis :

- cậu đã cùng hung thủ với những người khác thực hiện bao nhiêu việc buôn bán ma túy rồi?

Ba Văn Hùng:

- năm vụ , tôi nhớ chính xác là năm vụ

Davu Ayice - Winifred :

- bên Hậu Tiến Long khai báo là đã thực hiện với Văn Hùng tổng cộng năm vụ

Bên phòng thẩm vấn khác :

Trương Phi Yến - Grainne :

- tại sao anh lại đâm vào bụng của Đinh Phùng?

Hậu Tiến Long:

- bởi vì nó đã phát hiện ra mọi chuyện mà tôi đã làm

- nó còn định nói với cảnh sát nữa

Trương Phi Yến - Grainne :

- vậy nên anh đã đâm cậu ta sao

- cậu đã hít ma túy bao lâu rồi?

Hậu Tiến Long :

- hình như là gần 3 tuần rồi, mỗi tuần 3 lần

- tuần này tôi chưa hít lần nào cả

Trương Phi Yến - Grainne :

- vậy tất cả đồng phạm của anh ở đâu?

- lần này anh không còn đường thoát đâu

Hậu Tiến Long:

- đang ở Toyo, đồng ruộng Aki

Trương Phi Yến - Grainne :

- cảm ơn anh đã hợp tác cùng chúng tôi

Hậu Tiến Long:

- vậy tôi sẽ được về sao?

Trương Phi Yến - Grainne :

- bây giờ anh sẽ được tạm giam cùng Ba Văn Hùng

__________________________

Tự nhiên năng suất làm việc của mình cao hơn bình thường nên chương này cũng hoàn thành nhanh
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 24 : bữa cơm


Tôi đến thăm anh trai thằng Quân muộn nhất

An Phước :

- tao ở đây này ,Khải Âm!

Tôi bất ngờ khi thằng An Phước đứng ở đó chờ tôi

Dương Khải Âm :

- tao đâu có kêu mày chờ tao đâu?

An Phước :

- nhưng tao thích

- vậy đi nhanh thôi

- không con Long nó la hét nữa đấy

Dương Khải Âm :

- mày nói đúng

Tôi đi lên thang máy cùng với thằng Phước, thang máy chật ních người, mãi mới đến được phòng bệnh cần đến

Đinh Lý Quân :

- đi gì chậm thế?

Dương Khải Âm :

- bệnh viện đông người như này

- mày nghĩ tụi tao tới nhanh được à?

An Phước :

- thằng anh mày còn ngất à?

Lý Nha Long :

- không ổng ngủ thôi

Davu Ayice - Winifred :

- Đinh Trùng Phùng sao rồi?

An Phước :

- không sao hết anh ạ!

Đinh Lý Quân :

- thằng kia!

Tao chưa kịp trả lời luôn đấy

Winifred cười vui vẻ như gỡ được nút thắt trong lòng mình

Davu Ayice - Winifred :

- haha vậy không sao rồi

- cẩn thận không thì cậu ta lại gặp nguy hiểm nữa đấy!

Đinh Lý Quân :

- dạ vâng thưa anh

Một người phụ nữ mặc áo hồng xông vào phòng xém làm cho Winifred ngã xuống sàn

người phụ nữ :

- trời ơi con tôi!

- ai đã làm cho nó thành ra như vậy!!

Davu Ayice - Winifred :

- không sao là tốt rồi bác ạ

Dương Khải Âm :

- ai vậy Quân?

Đinh Lý Quân :

- bà dì của tao, là mẹ của ông kia đó!

Dương Khải Âm :

- chắc bả giàu lắm

Đinh Lý Quân :

- đúng rồi!

Bả bán trang sức vàng mà!

Dương Khải Âm :

- thôi tao về đây

Lý Nha Long :

- thôi tao cũng về nha!

Tôi và Nha Long đi về trên con đường mà lúc nhỏ hay đi mua sách học để tôi kèm nó do nó bị dốt toàn thể

Sau 15 phút, tôi đi về tới nhà

Tou Tou :

- meo meo meo

( Tôi xém ghi thêm " trả lại tâm trí tôi đây "=))) )

Dương Khải Âm :

- sao vậy Tou Tou?

Suzu :

- chắc là nó đói đấy

Dương Khải Âm :

- tôi cũng đã ăn gì đâu

Tôi đi vào bếp, tôi vừa đi tới cửa phòng, có người ở trong đó

Đường Bắc Thùy :

- ủa em về rồi hả?

Dương Khải Âm :

- sao chị ở đây vậy?

Chị tôi cười nhẹ và bảo

Đường Bắc Thùy :

- năm trước em cho chị chìa khoá dự phòng nhà của em mà

- chị đi lên Hona mi vì nghe nói con chị thực tập ở đây, rồi chị đi ngang nhà em

- nhưng mà thấy em không ở nhà như thường ngày, nên chị mở cửa vô nhà nấu ăn dùm luôn!

Dương Khải Âm :

- vậy sao...

Trời bên ngoài mưa tí tách, may là Trung Kì đã lấy đồ vô từ trước

Đường Quý Minh Phong :

- cô ơi, cho cháu...

Đường Bắc Thùy :

- ủa con tới đây để ăn cơm trưa hả?

Đường Việt Tân :

- sao con không vào nhà...

Cả hai bố con ngơ ngác khi thấy chị Thùy đang ở nhà tôi

Trung Kì :

- haha...

Adrik :

- a-ai va-vậy?

Suzu :

- là họ hàng của Khải Âm đấy

Dương Khải Âm :

- ồ, tối qua em có mua lẩu về nhưng quên ăn, nên giờ chúng ta ăn luôn nhé!

Đường Việt Tân :

- nhất trí

Đường Bắc Thùy :

- con và bố nó bưng nồi lẩu ra đi!

Dương Khải Âm :

- tiếng mưa ồn ào thiệt sự...

Cả bốn người tụ họp lại ngồi ăn vui vẻ

Dương Khải Âm :

- mà anh biết có cặp vợ chồng trước kia đã ở nhà này trước khi em chuyển đến không?

Đường Việt Tân :

- à anh biết, là người phụ nữ da trắng

Đường Quý Minh Phong :

- mà lúc trước, hai vợ chồng đó có nhận một đứa bé ở trại trẻ mồ côi Irene ở thị trấn Tự Phong

- con nghe nói vậy

Đường Việt Tân :

- bố còn nghe tin, cảnh sát ở đó đang để mắt đến trại trẻ Irene

- một số người dân đã tố cáo , còn có cả người nhận tiền để không khai thông tin gì

Đường Quý Minh Phong :

- mà bữa bác Hưng đến bệnh viện Ánh Kim để làm gì vậy, mẹ?

Mặt tôi trầm lại, không khí trở nên căng thẳng

Dương Khải Âm :

- hình như là để tìm cô...

Đường Bắc Thùy :

- có thể là vậy, ông ta có nói đến bệnh viện để tìm ai đó

- chắc có thể là em rồi

Dương Khải Âm :

- vậy không biết có nên chuyển nhà đi không...

Đường Bắc Thùy :

- không cần đâu, sau khi bác Hưng đi về nhà từ bệnh viện thì nói " chắc là lầm tưởng thôi "

Đường Quý Minh Phong:

- này giờ con gắp miếng thịt đó để trên nồi lẩu hơi lâu đấy!

Đường Quý Minh Phong :

- ờ phải rồi nhỉ!

Đường Việt Tân :

- mà mọi người có nghe nói có bóng ma ở chỗ Huân Phong không?

Dương Khải Âm :

- em được cảnh sát tìm tới để giải vụ án đó đấy

- chiều nay em sẽ đi tới chỗ đó điều tra này

Ở ngoài tiếng gõ cửa cốc cốc

Dương Khải Âm :

- tôi tới đây

Tôi lại mở cửa

Dương Khải Âm :

- Winifred?

Anh tìm tôi làm gì thế?

Winifred đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ

Davu Ayice - Winifred :

- đây là địa chỉ mà bóng ma hay xuất hiện ở Huân Phong

Dương Khải Âm :

- đúng lúc thật, chiều nay tôi cũng định đi tới chỗ đó điều tra đây

Davu Ayice - Winifred :

- chắc là cô sẽ tìm thêm được đồng hành đấy

Anh ta đi còn nói gì đó nhưng tôi nghe không rõ nhưng tôi không để tâm, tôi vô nhà cầm theo tờ giấy

Đường Quý Minh Phong :

- ai vậy cô?

Dương Khải Âm :

- người quen của cô hay là cấp dưới với bố cháu đấy

Tôi quay mặt sau của tờ giấy, có một dòng có dấu chấm rồi dấu gạch ngang rồi dấu chấm chắc là để trang trí thôi

Tôi để lên tủ đồ rồi ăn tiếp
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 25 : giải cứu cơn mưa


Khi vừa viết xong chương nào đó, mấy giờ sau mình vô lại thấy có 1 lượt xem chương đó=333

______________________________Ăn xong, mọi người dọn chén đĩa, mưa cũng vừa tạnh anh Việt Tân cũng vội đi đến trụ sở, Phong cũng y chang như vậy.

Dương Khải Âm :

- chị ơi, chị dọn dẹp nhà giúp em được không?

- em đi ra ngoài điều tra vụ án ạ!

Đường Bắc Thùy :

- ờ cũng được, đúng lúc chị cũng định xử lý một số vụ

Dương Khải Âm :

- vậy tạm biệt chị nhé

Tôi đi ra ngoài cùng bạn đồng nghiệp

Suzu :

- từ đây đi bộ đến Huân Phong có xa không?

Dương Khải Âm :

- không xa lắm đâu đi khoảng ba cây cầu là tới

Tôi đi qua ba cây cầu,rẽ tới ngôi nhà mái xanh,qua chỗ thẩm mỹ viện là tới.

Trung Kì :

- sao ở đó nhiều người thế?

- lại đây này mọi người

Tôi chen qua những người đang xem, người em họ của tôi đang đứng bắt tay với bà trưởng tiểu phố đó.

Tà Quỳnh Bảo :

- cảm ơn chị đã hợp tác với chúng tôi để giải tà chỗ này ạ!

Cô trưởng con đường :

- bắt được con ma này là điều đúng đắn ạ!

- nhờ vậy người dân mới sống yên ổn được

Dương Khải Âm :

- tại sao thằng đó lại ở đây vậy?

Trung Kì:

- hình như là họ hàng của Tà Khải Âm, chứ bình thường cô ấy đã vươn hai tay lên rồi

Tà Quỳnh Bảo :

- mọi người giải tán giúp tôi đi ạ

Tôi đi dọc theo người đứng xem,tôi tấp vào hỏi một người phụ nữ.

Dương Khải Âm :

- này có chuyện gì vậy chị?

Người phụ nữ :

- hình như là một bóng ma hay xuất hiện xung quanh ở đây

- với lại hay làm phiền người dân nữa

- chả biết con ma đó đang tìm ai nữa...

Dương Khải Âm :

- bộ con ma đó có nói là nó đang tìm ai sao cô?

Người phụ nữ :

- ừ đúng vậy, người thân cô đã bị cô ấy hù rồi

- cô ấy hù xong rồi thì nói " Xin lỗi,không phải chúng nó "

Tôi đi tới góc không ít người để ý để bàn chuyện.

Trung Kì :

- vậy bóng ma này là chết do bị người khác sát hại

- nên rất hận người đó

Dương Khải Âm :

- nhưng bây giờ lại bị Tà Quỳnh Bảo bắt nó lại rồi

- hình như đó không phải ma xấu

- chúng ta phải giải cứu cô ta rồi mới điều tra

Suzu :

- xe ở đó kìa mọi người!

Dương Khải Âm :

- nói nhỏ thôi!

Trung Kì :

- bây giờ họ đi rồi!

Dương Khải Âm :

- thời gian tốt

Tôi lăn tới xe của họ, lên xe tìm hủ đựng bóng ma lúc nãy.

Dương Khải Âm :

- à đây rồi!

Một tên lính ở trong thấy tôi, liền chuẩn bị tư thế để đánh với tôi.

Bỗng xe di chuyển.

Suzu :

- xe di chuyển rồi!

Trung Kì :

- hay chúng ta đi theo hẻm này đi!

- rồi quẹo trái

Tôi bỏ hũ xuống, chuẩn bị tinh thần để bảo vệ mình trước những cú đấm của tên lính.

Hắn vung chân xuống, tôi né kịp, tôi đá vào chân hắn vì giày của lính thường mềm và không chắc chắn nên điểm yếu là ở chân.

Tên lính té sấp mặt , tôi đánh vào bụng và tên lính không thể chống lại.

Tôi lấy vội hũ.

Tôi ló đầu ra ngoài thấy Trung Kì , Suzu và Adrik đang chạy gần đó.

Tôi ôm chặt hũ rồi chạy đi ra ngoài.

Trung Kì :

- trốn thôi

Dương Khải Âm :

- hơ!

Hũ đang rơi nhưng Suzu đỡ kịp

Suzu :

- xém đi luôn rồi

Cả lũ trốn sau bức tường

Tà Quỳnh Bảo :

- hửm, có chuyện gì vậy?

Lính :

- hình như hũ dùng để nhốt ma mất tích rồi ạ...

- thủ phạm là một người phụ nữ và cô ta đã đánh bại một tên lính

Tà Quỳnh Bảo :

- đi tìm cô ta ngay lập tức!

Dương Khải Âm :

- chuồn thôi!

Tôi lặng lẽ trốn khỏi khung cảnh hỗn loạn

Suzu :

- chúng ta đi xuống đường đi!

Tôi vượt qua dòng người, người ta quay lại nhìn tôi.

Không biết họ có nghi không?

Dương Khải Âm :

- cái xe này quen...

- đúng là cái biển số này rồi...

Tôi lại gần xe, gõ vào cửa kính.

Kính hạ xuống, cô ấy với vẻ mặt cau có

Tà Chi Minh Dương :

- cái gì mà gõ cửa kính quài vậy?

Thấy tôi, mặt cô thay đổi 180 độ

Tà Chi Minh Dương :

- ủa là cháu đây mà

- có chuyện gì mà nhìn có vẻ gấp gáp quá vậy?

Dương Khải Âm :

- cô cho cháu đi nhờ xe đi!

- cháu đang bị lính Phong Lan truy lùng ạ

Tà Chi Minh Dương :

- lên!

Tôi vội lên xe, một tay vẫn ôm chặt cái hũ, một tay thắt dây an toàn.

Dương Khải Âm :

- chạy thẳng tới nhà cháu ở thị trấn Hona mi, đường SA , nhà số 234

Tà Chi Minh Dương :

- sao mà cháu bị lính Phong Lan truy đuổi vậy?

Tôi thở dài than thở với bà cô mình.

Dương Khải Âm :

- vì cháu giải cứu một bóng ma xấu số khỏi nhà tù chỉ có tiếng hét

- lấy được thì tên lính thức giấc nên em phải chiến đấu với hắn

Tà Chi Minh Dương :

- kết quả thế nào?

Dương Khải Âm :

- tất nhiên là cháu thắng rồi

- điểm yếu là ở đôi chân mà

Trung Kì :

- hình như là lính Phong Lan đang tiến tới chúng ta!

Tà Chi Minh Dương :

- để cô chạy nhanh hơn!

Dương Khải Âm :

- nhưng chúng ta phải nghĩ cách đối phó với bọn chúng khi cần thiết

Tôi liếc mắt để ý tới túi đồ đằng sau ghế ngồi của cô Dương

Dương Khải Âm :

- bộ cô mua mấy mấy bộ truyền thống của Ban Giang hả?

Tà Chi Minh Dương :

- ý cháu là sao?

- hay là cháu định...?
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 26 : điều tra cơn mưa


Tôi cười và gật đầu

Dương Khải Âm :

- cô hiểu mà

Adrik :

- h-họ đang nói ca-cái gì v-vậy?

Trung Kì :

- hình như là đang nói chuyện về cái túi này

Trung Kì chỉ tay xuống cái túi đồ của cô

Tà Chi Minh Dương :

- khi nào tụi nó rượt theo chúng ta đi-

Suzu :

- lính Phong Lan đang đuổi theo chúng ta kìa

Dương Khải Âm :

- đưa cho tôi cái túi đó liền đi!

Trung Kì đưa vội cho tôi cái túi.

Vội vàng mặc vào.

Vừa mặc xong là đã đuổi kịp.

Tà Quỳnh Bảo :

- này cho ta-tôi hỏi

Tà Chi Minh Dương :

- con đang tìm ai vậy Bảo?

Tà Quỳnh Bảo :

- dì có thấy một người mặc áo sơ mi không ạ?

- đây là ai vậy cô?

Tà Chi Minh Dương :

- à bạn cô nhưng mà bị dính nước nên phải quần khăn khắp người

Tà Quỳnh Bảo :

- vậy hả dì?

- vậy làm phiền dì rồi

Tà Chi Minh Dương :

- con cứ tìm tiếp đi!

Bảo rời khỏi, tôi thì thầm vào tai cô Dương.

Dương Khải Âm :

- cô đi tới thị trấn Phong Hoa rồi vòng vô trấn Hona mi đi ạ, với lại thị trấn Phong Hoa

- ở đó có nhiều người mặc áo sơ mi lắm

Tà Chi Minh Dương :

- ừ được thôi

- nhưng nói tới hoa thì cô lại nhớ tới Tà Khải Trinh, bị cả nhà lợi dụng để chứng minh rằng dòng họ Tà không trọng nam khinh nữ

Dương Khải Âm :

- không biết từ ngày cháu bỏ trốn

- không biết chị ấy đã ra sao nữa

Tà Chi Minh Dương :

- hình như là Trinh được chú hai dẫn đi tới " nơi thay đổi cuộc đời " và không thấy về nữa

- chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp

Dương Khải Âm :

- vậy nên cô mới được ra ngoài để thay thế cho chị ấy đúng không?

Tà Chi Minh Dương :

- đúng vậy

- nhiều lúc thấy phiền thật sự

Trung Kì :

- đèn tín hiệu giao thông sắp chuyển sang màu vàng rồi kìa

Tà Chi Minh Dương :

- hơ hơ...

- chắc cô phải dùng tuyệt kỹ lái xe rồi..

( Lấy ý tưởng từ Conan tập Bí mật của hãng phim Tohto )

- mọi người thắt dây an toàn hết chưa!

Suzu :

- hồn ma thì sao thắt dây an toàn được

Cái xe bắt đầu phóng nhanh như lắp tên lửa ở đằng sau.

Xe quẹo qua bên trái, ở phía trước có những cảnh sát giao thông đưa tay ra hiệu yêu cầu chạy chậm lại.

Cô Dương lái xe chậm lại.

Cảnh sát giao thông :

- cô chạy quá tốc độ, yêu cầu cô xuất trình bằng lái xe và nộp phạt ạ!

Cô chín lấy ra một chiếc thẻ, tôi nhìn qua thấy đó chính là danh thiếp của nhà họ Tà.

Cảnh sát cầm lên và khuôn mặt sợ hãi nhưng sau đó lại trả danh thiếp cho cô với vẻ mặt vui vẻ.

Cảnh sát giao thông :

- chân thành xin lỗi cô vì tôi đã nhầm với xe khác ạ!

- người phạm lỗi là một xe khác, mời cô đi tiếp ạ!

Adrik :

- cô đã đư-đưa gì cho cản-cảnh s-sát va...vậy ạ?

Cô tôi cười nhẹ.

Tà Chi Minh Dương :

- cô đã đưa cho họ một cái thẻ danh thiếp đó con

- bình thường thì cô phải nộp tiền mặt, nhưng bây giờ đang gấp nên cô mới làm vậy

Dương Khải Âm :

- bây giờ cô chạy ngay tới thẳng nhà cháu đi!

Tà Chi Minh Dương :

- Oke!

Mấy chục phút sau, xe đã tới trước cửa nhà tôi.

Tôi xuống xe tạm biệt cô và nhanh chóng vào nhà.

Suzu :

- cuối cùng cũng đến nơi an toàn rồi!

- chắc bọn lính đó không đến đây đâu

Suzu vừa nói vừa vươn vai.

Dương Khải Âm :

- bây mới tới phần chính nè

Tôi đóng tất cả cửa sổ lại , từ dưới đến trên đều kín.

Trung Kì :

- bây giờ mở ra được rồi đó

Tôi mở nắp ra.

Một luồn khí lạnh lẽo quen thuộc bước ra.

Bóng ma :

- đây là đâu!?

Bóng ma hoảng hốt nhìn mọi thứ xung quanh.

Dương Khải Âm :

- mong cô bình tĩnh lại, đây là văn phòng thám tử

Bóng ma :

- văn phòng thám tử?

Dương Khải Âm :

- nếu cô có gì cần giúp, chúng tôi sẽ giúp cô

Bóng ma :

- vậy cô tên là gì?

Dương Khải Âm :

- tôi là Dương Khải Âm

- còn cô?

Trần Tuyệt - Chuva :

- tôi tên là Trần Tuyệt, còn tên nước ngoài là Chuva

Trung Kì :

- cô là con lai à?

Trần Tuyệt - Chuva :

- ừ

Dương Khải Âm :

- sao cô mất vậy?

Trần Tuyệt - Chuva :

- tôi nhớ man mán là 5 tháng trước, tôi bị bọn bắt nạt dìm xuống nước thải ở nhà máy

Trung Kì :

- cô nhớ nhà máy đó như thế nào không?

Trần Tuyệt - Chuva :

- một chữ màu đỏ, màu chủ đạo là màu kem, có năm cái ống khói trên mái nhà

- cái nhà máy đó như hình hộp chữ nhật, lớn lắm

Suzu :

- ở Ban Giang lắm nhà máy thì sao biết xác cô ở đâu

Dương Khải Âm :

- vậy bọn bắt nạt?

Trần Tuyệt có vẻ hoảng sợ hoặc tức giận khi nghe thấy.

Trần Tuyệt - Chuva :

- bọn nó là trùm trường Adalbert, đều là con của những công chức cấp cao, nếu ai đụng đến nó là sống chẳng yên ổn

Suzu :

- trường Adalbert là trường nào nhể?

Dương Khải Âm :

- là trường thuộc thứ hạng 10 của thành phố Hona mi

- vậy sao chúng nó bắt nạt cô vậy?

Trần Tuyệt - Chuva :

- bọn bắt nạt này khi bắt nạt ai là có đủ lý do trên đời, có khi là không cần lý do

- chỉ khi nó muốn bắt nạt một ai đó, tụi nó sẽ đi tìm một người bất kỳ

- khi là món đồ chơi của tụi nó, nạn nhân sẽ luôn bị tụi nó đập, úp đầu xuống bồn cầu, vân vân bất cứ lúc nào cho đến khi tụi nó chán thì thôi

Dương Khải Âm :

- bọn đó đã gây ra bao nhiêu tội ác?

Trần Tuyệt có vẻ hoảng sợ.
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 27 : bước vào trường học


Trần Tuyệt - Chuva :

- nhiều lắm

- nếu được điều tra, Văn Khang, Trần Lê, Dinh Quân và những kẻ khác chắc chắn sẽ ở tù hoặc tử hình

Suzu :

- bọn chúng đã làm rất nhiều điều vi phạm pháp luật sao?

Trung Kì :

- vậy chúng nó đã làm gì?

Cả hai người đồng loạt hỏi Trần Tuyệt, khiến cô ấy lúng túng.

Dương Khải Âm :

- vậy lũ bắt nạt đó đã làm gì?

Trần Tuyệt - Chuva :

- ừm...bắt nạt, cố ý đánh đập người khác, lăng mạ còn sử dụng danh tiếng nhà nó để thoát tội nữa

- và nhiều lắm

( Dùng tất cả trí thức để gán tội cho phản diện lần này😇 )

Tất cả mọi người đều phải há hốc mồm trước những hành động của lũ đó qua lời kể của Trần Tuyệt.

Dương Khải Âm :

- vậy mà sao không ai xử nó hết vậy?

Trần Tuyệt - Chuva :

- vì nó là con của công chức trong bộ máy chính phủ

- và ba nó đã hối lộ cho nhà trường để che giấu chuyện này

Suzu :

- sao mà cô biết vậy?

Trần Tuyệt - Chuva :

- ờ thì...

Giọng của Trần Tuyệt bắt đầu ngập ngừng.

Trần Tuyệt - Chuva :

- tôi nghe nói là vậy...

Trần Tuyệt hình như có một bí mật đang che giấu.

Não tôi bỗng nghĩ ra một sáng kiến.

Dương Khải Âm :

- vậy đến trường đó đi!

Đường Bắc Thùy :

- ý kiến hay đấy!

Tôi giật mình quay về phía đằng sau.

Dương Khải Âm :

- nãy giờ chị đi đâu vậy!?

Đường Bắc Thùy :

- em ngạc nhiên lắm hả!

- thấy chị giống ma không?

Dương Khải Âm :

- chị còn đáng sợ hơn cả ma...

Mặt chị ấy cười hiền từ nhưng đằng sau nụ cười ấy là sự tức giận đang bùng nổ bên trong.

Suzu :

- thôi thôi, mọi người cùng tiến tới trường Adalbert nào!

Đường Bắc Thùy :

- để chị nhớ xem, trường Adalbert ở đâu

- à ở thị trấn Phong Hoa, đường Em là của tôi

( Mình bí tên đường, tên này được nghĩ ra lúc đang chửi nhau với 1 bạn rất " thân thiện "=))) ).

Trung Kì :

- người đặt tên đường chắc đang yêu một cô gái nào đó

Đường Bắc Thùy :

- thôi đi nhanh nào, chị cũng có công việc tại đó nữa

Vừa nói xong, chị kéo tất cả mọi người có mặt tại đó lên xe, xe bắt đầu chạy nhanh mà tôi nghĩ xe cũng phải chạy 90km/h.

Dương Khải Âm :

- hơ hơ...chị đang lái xe bao nhiêu km/h vậy ạ?

Nói xong tôi ngó sang bảng đồng hồ.

Đường Bắc Thùy :

- chắc cũng khoảng cỡ 70km/h

Dương Khải Âm :

- thiệt không đó?

- sao em thấy bảng đồng hồ nó để 90km/h kìa

Tôi với ánh mắt hoài nghi nhìn cô ấy.

Đường Bắc Thùy :

- chắc bị lỗi giống xe cô Dương á em, xe chị lâu rồi chưa đi bảo hành...

Suzu :

- thôi cô đi nhanh đi!

Trung Kì :

- này nhìn kìa

Trung kì chỉ ra ngoài.

Adrik :

- waooo...

Quỳnh Hoa :

- người này nhìn rất quen...

Dương Khải Âm :

- chắc em thấy người này trên báo hoặc tivi đấy

- tại đó là công chức Chính Phủ mà

Quỳnh Hoa :

- baba...

Trung Kì :

- ba?

- thật không đấy?

Đường Bắc Thùy :

- tới rồi nè!

- mọi người xuống đi!

Suzu :

- ủa gì nhanh dị?

Trần Tuyệt - Chuva :

- có lẽ giờ này sẽ gặp bọn nó...

- bọn nó tới rồi kìa!

Một đám người mà Trần Tuyệt bảo là bọn bắt nạt đi vào vườn hoa của trường.

Một tên đầu tóc lộn xộn , đôi mắt hung dữ, thân hình mảnh khảnh.

Tên kè kè bên cao gầy, đầu tóc đàng quàng, đeo kính thư sinh nhìn giống như học sinh giỏi.

Tên cuối cùng là có chiều cao trung bình, đầu tóc nhìn rất sang trọng và tất cả quần áo của bọn đấy đều xộc xệch.

Một chú bảo vệ thấy tôi và chị Thùy đứng ở trước trường sinh ra nghi ngờ chạy lại hỏi.

Bảo vệ :

- mấy cô là ai vậy?

- nhìn quen lắm, hình như tôi thấy ở đâu rồi

Dương Khải Âm :

- tôi là thám tử tư

Đường Bắc Thùy :

- còn tôi là luật sư được hiệu trưởng trường này mời tới

Tôi và chị họ đưa ra danh thiếp của mình.

Chú bảo vệ mở cổng mời vào trường.

Suzu :

- này sao đứng im vậy nhóc?

- ai cũng đi thì cũng đi theo đi chứ!

Trần Tuyệt - Chuva :

- tên này lần đầu biết quan tâm người ta à?

Tôi theo bản tính tò mò quay phía sau, thấy Suzu nắm tay Quỳnh Hoa vào trường.

Dương Khải Âm :

- cậu ta bình thường kiêu ngạo vậy thôi, chứ cũng quan tâm người ta lắm đấy

- lúc đầu tôi cũng nghĩ cậu ta là người ngạo mạn, kiêu căng lắm.

Sống chung với nhau dần mới biết cậu ấy là người luôn quan tâm người khác, không bỏ lại ai ở phía sau cả

Chúng tôi bước vào trường, đi theo chị đến phòng hiệu trưởng.

Cốc cốc!

Hiệu trưởng :

- mời vào!

Chúng tôi bước vào.

Đường Bắc Thùy :

- tôi là luật sư mà ông thuê đến

- còn đây là bạn của tôi là một thám tử nổi tiếng

Dương Khải Âm :

- xin chào!

Hiệu trưởng:

- còn tôi tên là Trí Toàn Nhân Phúc

- chúng ta bắt đầu vào chuyện chính nhé!

Đường Bắc Thùy :

- được thôi

Trí Toàn Nhân Phúc :

- tôi muốn cô phải làm sao cho học sinh này được gán các tội như : làm cho giáo viên và học sinh khác chết cháy, gây tai nạn bỏ trốn, tất cả tội tôi muốn học sinh đó được gán được ghi hết ở đây

Ông ta đưa một tấm ảnh

_______________

( Đã chỉnh sửa vào ngày 20 tháng 2 năm 2024 )

( Đã chỉnh sửa vào 29 tháng 9 năm 2024 )
 
Thám Tử Linh Hồn
lời của tác giả


Sorry mọi người, hiện giờ mình bị bí ý tưởng cho chương tiếp theo với lại mình cũng làm biếng nữa, nên chương 27 có lẽ sẽ hoàn thành lâu hơn.

Cảm ơn đã đọc
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 28 : điều tra trường học


Đường Bắc Thùy :

- là cậu học sinh này sao?

- tôi nhìn cậu bé này không thể nhìn giống như một tội đồ được

Trí Toàn Nhân Phúc :

- khi một người có khuôn mặt hiền hậu thế này khi được chứng minh là hung thủ thì mọi người sẽ rất bất ngờ

Dương Khải Âm :

- nhưng mà tại sao phải gán tội cho người này mà không phải người làm nên mọi việc chứ?

Trí Toàn Nhân Phúc :

- vậy thì người đàn ông này sẽ giải đáp thắc mắc cho cô

Một người mở cánh cửa gỗ đi vào, mặc một chiếc vest sang trọng đắt đỏ bước vào.

Đường Bắc Thùy :

- hình như ông là phó ủy ban thị trấn Hona mi đúng không?

Người đàn ông :

- đúng vậy!

- tên tôi là Quang Lẫm An

Dương Khải Âm :

- chị biết người này à?

Đường Bắc Thùy :

- đúng vậy , vì chị từng gặp trực tiếp ông ta rồi

Quang Lẫm An :

- đúng vậy

- tôi là Phó Ủy ban thị trấn Hona mi!

Vừa nói ông ta vừa đưa cho tôi một danh thiếp và với gương mặt rất gian xảo.

Quang Lẫm An:

- bởi vì khi đứa con của một người có quyền cao trong bộ máy chính phủ hoặc một tổ chức nào đấy

- dính phải một vụ án lớn, thì người dân sẽ mất lòng tin vào chính phủ hoặc một tổ chức

- thì đó sẽ là một điều không hay!

Dương Khải Âm :

- ừm thì đúng thật

Quang Lẫm An:

- trùng hợp thật, ở đây đều có cả thám tử và luật sư nổi tiếng

- hãy nhận khoản tiền này và giúp con trai tôi thoát tội và gán tội lên cậu học sinh lúc nãy

- đây là điều bí mật hãy giữ kín thật kỹ!

Trên lòng bàn tay tôi là một phong bìa màu trắng tinh.

Tôi mở phong bì ra, thấy bên trong là rất nhiều tiền.

Ở bên ngoài :

Trung Kì :

- đó là ai vậy?

Trần Tuyệt - Chuva :

- người đó mà anh không biết sao?

Anh chết năm bao nhiêu đấy?

Trung Kì :

- năm 1940

Trần Tuyệt - Chuva :

- đó là Phó Ủy ban thị trấn Hona mi

Suzu :

- nhưng sao anh ta lại ở đây nhỉ?

Adrik :

- hối lộ...

Trần Tuyệt - Chuva :

- đúng rồi đó là hối lộ

Dương Khải Âm :

- trong đây có bao nhiêu tiền đấy?

Quang Lẫm An :

- 900 triệu Quy

*Quy là đơn vị tiền ở trên đất nước Ba Giang (là đất nước mà các nhân vật xuất hiện trong truyện sống)*

Dương Khải Âm :

- cũng khá lớn đấy

- vậy ông muốn gì từ tôi?

*Tôi nghĩ ra ý tưởng này sau khi xem phim Gia đình đức hạnh=)))*

Tôi bỏ phong bì vào bên trong túi đeo bên hông.

Tôi liếc sang người chị, ánh mắt chị rất ngạc nhiên nhưng thừa biết tôi đang có một kịch bản trong đầu.

Quang Lẫm An :

- tôi muốn cô điều tra và tìm chứng cứ để gán tội cho cậu bé đã được định sẵn là phải phạm tội

Dương Khải Âm :

- nếu thành công còn lớn hơn tưởng tượng thì ông sẽ làm gì?

Quang Lẫm An:

- thì tôi sẽ tăng tiền lên

Đường Bắc Thùy :

-vậy chúng tôi đồng ý!

Tôi mở cửa đi ra ngoài, chị tôi lại gần.

Đường Bắc Thùy :

- nãy giờ em làm chị bất ngờ lắm đó!

- em dễ dàng đồng ý một vụ béo ngậy như vậy sao?

Dương Khải Âm :

- em tới đây vì sự yêu cầu giúp đỡ từ một linh hồn không may mắn

Chị tôi giơ ngón tay chỉ vào ngôi nhà màu đỏ và mái trắng tinh.

Đường Bắc Thùy :

- hình như cái nhà màu đỏ phía trước là nơi xảy ra chuyện đấy!

- có một vụ học sinh giết giáo viên ở đó!

- chúng ta tới xem như đã đồng ý đi!

Dương Khải Âm :

- đi thôi em cũng hứng thú

Chị Thùy lôi ra một tờ giấy.

Dương Khải Âm :

- cái gì vậy chị?

Đường Bắc Thùy :

- đây là tờ giấy mà tên Phó Uỷ ban đưa cho chị, đó cũng là lý do vì sao chị ra chậm hơn em

- hình như nó ghi về thông tin vụ án ở nhà đó

Tôi và chị mở cửa vào nhà hoạt động, một bầu không khí âm u động lại ở trong.

Cả hai mò ở bên tường mãi mới tìm thấy công tắc.

Đường Bắc Thùy :

- vào ngày 2 tháng 5 thì đã có một vụ án ở đây

- một học sinh đã đâm một giáo viên giảng dạy tại trường này

Dương Khải Âm :

- trong đó có ghi thông tin nạn nhân, nhân chứng , manh mối không chị?

Đường Bắc Thùy :

- ừmmm, nạn nhân là Trương Ngọc Lan là giáo viên dạy toán cấp 2 ở trường này, hiện 38 tuổi, có 1 chồng 2 con, chiều cao 1m65, cân nặng 59 kí

- được tìm thấy vào lúc 5 giờ sáng, người phát hiện là lao công.

Với cơ thể lạnh ngắt , con dao xuyên thẳng vào tim, ngoài ra còn thấy vết hôn trên cổ nạn nhân

- nhân chứng thì không có

- manh mối là hung khí , tờ giấy, dấu giày, áo , găng tay

- tất cả manh mối đều ở trên bàn gỗ kia

Vừa nói chị Thùy vừa chỉ lên bàn.

Dương Khải Âm :

- do sai sót của hung thủ để lại nhiều manh mối hoặc hắn ta cố tình nhỉ?

Đường Bắc Thùy :

- nạn nhân vốn là người khó tính, nghiêm túc, nóng nảy nên có khá nhiều người ghét nên có nhiều nghi phạm

- có 3 người được cảnh sát tình nghi nhất là con trai của tên Phó Uỷ ban thị trấn Hona mi, cậu học sinh có tàn nhan trên mặt , thầy giáo được nhiều học sinh yêu quý

Trần Tuyệt - Chuva :

- tôi nghĩ là con của cái ông Phó Uỷ ban thị trấn Hona mi ấy!

- lúc đi học cậu ấy hay gây gổ với các giáo vi-

Tất cả đều nghe thấy bên ngoài...* Tất cả các nghi phạm sẽ không được lộ tên ra bên ngoài cho tới khi hung thủ bị bắt và vụ án kết thúc thời hạn, thay vào đó cảnh sát sẽ gọi họ bằng các đặc điểm, tính cách, học lực,...

Cho dù cảnh sát biết tên họ*
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 29 : điều tra vấn đề


Một tiếng bước chân ở bên ngoài, trời đã gần như sắp đen rồi còn ai ở đó sao?

Trung Kì :

- để tôi ra đó kiểm tra

Trung Kì bay xuyên tường một cách nhanh chóng vì anh là linh hồn.

Trần Tuyệt - Chuva :

- lúc anh ấy đi kiểm tra sao chúng ta không điều tra tiếp đi!

Suzu :

- cô ấy nói phải đó!

Trần Tuyệt - Chuva :

- rồi còn cậu bé da nâu kia đâu?

Dương Khải Âm :

- ừ ha!

Cậu ấy đâu rồi!?

Vừa có vấn đề này thì đã có vấn đề khác.

Suzu :

- hình như tôi đã không nghe cậu ấy nói từ lúc vô trường đến nay

- có thể thời gian mất tích là khoảng thời gian đó!

Trần Tuyệt - Chuva :

- vậy cậu ấy cũng đã mất tích khá lâu rồi!

Sao chẳng ai biết hết vậy?

Đường Bắc Thùy :

- nếu khoảng thời gian mất tích của cậu bé đó là lúc chúng tôi nói chuyện với ông Phó Uỷ ban thị trấn Hona mi

- thì hai chị em chúng tôi không hề biết chuyện này

- cô và những người còn lại ở kế bên sao không biết cậu bé đã mất tích kia chứ?

Không khí xung quanh mọi người càng nóng nảy , khó chịu.

Cuộc cãi vã đang ngày càng gay gắt hơn.

Nhưng lúc sắp đỉnh điểm thì có một người đã xuất hiện kịp thời.

Trung Kì :

- mọi người!

- có chuyện rồi!

Tất cả mọi người bỏ qua mâu thuẫn lắng nghe điều Trung Kì định nói.

Trần Tuyệt - Chuva :

- chuyện gì vậy!?

- nói nhanh lên đi

Trung Kì :

- Adrik đã được tôi tìm thấy trong phòng kho trong trường lúc cậu ấy đang bị một cô gái lôi kéo!

- nhưng Quỳnh Hoa thì không thấy đâu hết!

Dương Khải Âm :

- đi thôi mọi người!

Suzu :

- sao có nhiều rắc rối quá trời vậy!

Mọi người xông vào nhà kho.

Bên trong có rất nhiều lá bùa dán xung quanh , Adrik đang cố thoát khỏi cô gái kia và mong sự cầu cứu.

Dương Khải Âm :

- mọi người nhìn kìa!

Trần Tuyệt - Chuva :

- có cái gì đâu

Suzu :

- cô nhìn đi!

Nhìn kỹ lên

Đường Bắc Thùy :

- tôi cũng thấy , đó là một người phụ nữ!

Trần Tuyệt - Chuva :

- ồ tôi cũng thấy rồi!

Một người phụ nữ giống như người tôi đã mơ thấy khi tìm được Adrik vào mấy tuần trước.

Đường Bắc Thùy :

- giúp cô ấy đi mọi người!

Mọi người cùng sức kéo Adrik ra khỏi mớ hỗn độn kia.

Sau khoảng 10 phút hì hục thì Adrik cũng đã thoát khỏi bàn tay của cô gái bị niêm phong kia.

Trung Kì :

- em có sao không?

Adrik :

- e-em khô-không s-sa-sao.

Trần Tuyệt - Chuva :

- mà cô bé tóc đen mặc váy trắng đâu rồi!

Suzu :

- ý cô là Quỳnh Hoa hả?

Cô bé đâu rồi?

* Ê mà tui quên Quỳnh Hoa thiệt=))) đang ngồi ăn sáng tự nhiên nhớ ra Quỳnh Hoa*

Đường Bắc Thùy :

- nhắc mới nhớ!

Cô bé dễ thương đó đâu rồi?

Dương Khải Âm :

- nè Adrik em có biết Quỳnh Hoa đi đâu không?

Adrik :

- na-nay-nãy e-em thấy đi qua đo-đo-đó

Adrik chỉ về phía bên phải.

Trung Kì :

- hình như đó là phòng hiệu trưởng

Trần Tuyệt - Chuva :

- chắc là có chuyện xảy ra rồi

- hiệu trưởng vốn có nhiều tin xấu trong trường mà

Dương Khải Âm :

- qua đó kiểm tra thử xem

Mọi người đóng cửa nhà kho, tiến đến phòng hiệu trưởng, bên trong tôi cảm thấy có người trong phòng đó.

Tôi gõ cửa xem có người trong đó không.

Suzu :

- cô đang làm gì vậy?

Ánh mắt Suzu khó hiểu nhìn tôi.

Dương Khải Âm :

- tôi cảm thấy có người ở trong phòng hiệu trưởng nên mới gõ cửa kiểm tra

Quang Lẫm An :

- ai đấy!?

Dương Khải Âm :

- là tôi này!

Thám tử Khải Âm đây!

Quang Lẫm An:

- có chuyện gì sao?

Ông ấy ra mở cửa.

Dương Khải Âm :

- mà anh đang làm gì trong phòng hiệu trưởng vậy?

Quang Lẫm An:

- tôi...tôi...tô chỉ đang ngồi uống trà trong phòng thôi!

Tủ trong phòng hiệu trưởng, khác xa so với lúc tôi vào, giấy tờ được sắp xếp bừa bộn như được nhét vào một cách nhanh chóng.

Trung Kì :

- nhìn cái tủ bừa bộn vậy là biết nói dối rồi

Đường Bắc Thùy :

- nãy giờ anh có thấy lạnh sống lưng hay bị gì đó không?

Quang Lẫm An:

- Ồ ,nãy giờ tôi thấy lạnh sống lưng và còn có cảm giác ai đang kéo áo mình nữa

- mà sao cô biết?

Dương Khải Âm :

- à ừm.... tôi cảm thấy có âm khí sống lưng đâu đây và anh có âm khí nặng nhất

Quỳnh Hoa xuất hiện ở đằng sau lưng Lẫm An.

Adrik :

- Ne-nè nè Quy-Quỳ-Quỳnh Ho-Ha-Hoa!

Quỳnh Hoa:

- hể?

Adrik :

- t-tới đa-đây!

-mo-moi-mọi ngu...ngươi...người đa-đang ti-tìm ca-cậu...

Dương Khải Âm :

- để tôi làm cho anh hết lạnh sống lưng nhé?

Quang Lẫm An:

- vậy được, làm nhanh lên nha

Dương Khải Âm :

- anh quay ra đằng sau đi!

Tôi giả bộ vẽ vòng pháp thuật lên lưng của Lẫm An.

Bạn đồng hành cũng hiểu ý tôi nên đã bế Quỳnh Hoa ra ngoài.

Quang Lẫm An:

- ồ hết thật này!

Cảm ơn cô!

Dương Khải Âm :

- mà anh biết có chuyện gì ở trong nhà kho đó không?

Quang Lẫm An:

- à chỉ là mấy con vẹt thôi, nhưng chúng nó sợ người và còn để giảm tiếng ồn

Biết rõ là lời dối trá , nhưng không ai không vạch trần liền.

Đường Bắc Thùy :

- thôi chúng tôi đi điều tra tiếp đây!

Quang Lẫm An:

- có gì nói cho tôi biết nhé!

Đường Bắc Thùy :

- anh làm việc tiếp đi nhé!

Anh ấy đóng cửa một cái rầm.

Dương Khải Âm :

- thôi qua đây này!

Tôi chỉ về hướng cửa nhà kho.

Mọi người không hiểu gì nhưng thấy tôi đi nên cũng đi theo.

Dương Khải Âm :

- rốt cuộc câu chuyện cuộc đời em là như thế nào?

_______

Quỳnh Hoa đã rất buồn=))))
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 30 : thêm một vụ án


Cô bé bỗng sựng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn mọi người.

Đường Bắc Thùy :

- em cứ nói đi, nói gì cũng được

- nếu em nói mọi người ở đây có thể giúp em đấy!

Giọng của chị Thùy như một người dịu dàng, trong mắt của Quỳnh Hoa có thể đó là giọng nói của một người mẹ.

Quỳnh Hoa:

- ừm...ờ...

Quỳnh Hoa ấp a ấp úng nhưng chắc chắn có bé sẽ nói ra chuyện gì đó.

Quỳnh Hoa :

- em...em...e-

- ừm...

Trung Kì :

- em cứ nói đi, có chết ai đâu?

Quỳnh Hoa:

- em không dám nói ra...

Cô bé nói xong quay lưng nhìn về bầu trời.

Tôi và mọi người nghe thấy một tiếng bước chân ở đằng sau.

Tôi quay đầu lại.

Trí Toàn Nhân Phúc :

- trường sắp đóng cửa rồi đấy, mọi người làm gì thì nhanh lên nhé!

Dương Khải Âm :

- ồ được rồi, chúng tôi sẽ về!

Đường Bắc Thùy :

- hình như là tôi để quên đồ ở dưới nhà hoạt động

- để tôi xuống đó lấy nhé!

Dương Khải Âm :

- để tôi đi chung luôn!

Trí Toàn Nhân Phúc :

- ừ vậy nhanh lên nhé!

Cả hai người bọn tôi đi nhanh chóng chạy đến nhà hoạt động.

Chị Thùy mở cửa ra.

Dương Khải Âm :

- chị tìm gì vậy chị?

Tôi bật đèn lên, nhìn xung quanh.

Đường Bắc Thùy :

- chị kiếm ví tiền, hình như chị bị đánh rơi ở đây

- chị tìm ở mấy chỗ mà chúng ta đi qua rồi, không thấy cái ví tiền đâu cả

Trung Kì :

- để tôi tìm giúp chị

Tôi và mọi người giúp chị tìm ở mọi ngóc ngách nhưng chưa mở cánh cửa ở phòng hoạt.

Trần Tuyệt - Chuva :

- hình như mọi người chưa mở cánh cửa phải không?

- để tôi mở cho

Trần Tuyệt mở cánh cửa ở góc trái nhà hoạt động, cô mở cửa, mắt cực kỳ ngạc nhiên, mặt há hóc mồm.

Trần Tuyệt - Chuva :

- m-mọi người...

Adrik đi tới gần Trần Tuyệt.

Adrik :

- c-có chuy-chuyện gì v-

Adrik cũng cực kỳ ngạc nhiên khi tới xem thứ mà Trần Tuyệt đã thấy.

Em ấy nhìn mọi người, chỉ vào bên trong.

Dương Khải Âm:

- để chị xem thử, Adrik

Tôi chạy vào xem, là một xác người máu me, tóc nâu, mặc đồng phục trường, bị che mắt bằng một miếng vải màu đen, xác đang phân hủy từng mảnh thịt nhỏ.

Suzu :

- hình như người này đã chết rồi đúng không?

Suzu

Trung Kì :

- xác đang phân hủy, máu cũng khô rồi, có thể đã chết được mấy ngày

Trung Kì lại gần cái xác.

Đường Bắc Thùy :

- để chị đi gọi cảnh sát, em và mọi người ở đây nhé

Chị Thùy nói xong, liền chạy ra ngoài nhà hoạt động.

Dương Khải Âm :

- này Trần Tuyệt cô có biết đây là ai không?

Mặt Trần Tuyệt vẫn còn bất ngờ nhưng khi nghe tôi hỏi mặt của cô ấy đã trở lại bình thường.

Trần Tuyệt - Chuva :

- tôi không biết...

- nhưng nhìn đồng phục này đúng là học sinh trường tôi rồi...

Trần Tuyệt sờ bộ quần áo của nạn nhân đang ngồi bất động.

Mấy phút sau, cảnh sát đã có mặt tại nhà hoạt động.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- nạn nhân là ai?

Davu Ayice - Winifred :

- không rõ nạn nhân là ai, cao 1 mét 69, có thể nạn nhân là học sinh ở đây

- Theo nhân viên sơ bộ dự đoán, cô ấy đã chết vào năm ngày trước, bị một thứ to lớn như gậy đập vào đầu cho tới chết

Trung Lý Sơn - Eryk :

- vậy có tìm thấy dấu vân tay nào không?

Davu Ayice - Winifred :

- có vài dấu vân tay, hiện vẫn chưa xác định được là của ai

Dương Khải Âm :

- này Trần Tuyệt, bọn bắt nạt có thường tới chỗ đấy không?

Trần Tuyệt - Chuva :

- có, chúng nó thường tới đây sau giờ học, trừ cậu thiếu gia ra

Trung Kì :

- vậy cô biết chúng nó thường làm gì, cô biết không?

Trần Tuyệt - Chuva :

- chắc là tụ tập tôi cũng không rõ lắm...

- chắc bàn chuyện nên đi hát, hay quán rượu nào đó mà

Hiệu trưởng và Phó Uỷ ban Hona mi nhanh chân chạy đến hiện trường, cả hai người đều sốc khi một học sinh danh giá đã tử vong ngay tại trường.

Trí Nhân Toàn Phúc :

- trời ơi!

Em ấy đã chết ngay tại đây sao!

- tội nghiệp cho một học sinh danh giá như vậy quá!

Hiệu trưởng lại gần xác của nạn nhân, mặt mũi toàn nước mắt, nước mũi ,khóc vì mất đi một học sinh.

Cảnh sát :

- dạ thưa ông, người không có phận sự không được phép vào hiện trường ạ!

Trí Nhân Toàn Phúc :

- tôi là hiệu trưởng của trường này, cho tôi vô xác nhận học sinh đi!

Quang Lẫm An :

- thôi đi hiệu trưởng!

Đừng làm phiền lúc họ đang điều tra chứ!

Chú Lẫm An lại gần kéo bác Toàn Phúc đi ra khỏi hiện trường, nơi bị cảnh sát bao vây.

Davu Ayice - Winifred :

- hình như ông là...

Quang Lẫm An:

- à tôi là Phó Uỷ ban thành phố Hona mi!

- còn đây là hiệu trưởng trường trung học Adalbert Didrika Bob

Lẫm An vừa kéo hiệu trưởng trường ra xong, nghe câu hỏi của cậu Winifred

Trung Lý Sơn - Eryk :

- vậy mời ông xác nhận, đây là học sinh nào của trường ông vậy ạ?

Trí Nhân Toàn Phúc :

- đây là- là...

Davu Ayice - Winifred :

- mong ông hãy giữ bình tĩnh và trả lời câu hỏi của chúng tôi ạ!

Trí Nhân Toàn Phúc:

- đây là học sinh lớp 12A1, tên là Trương Thư Phương...cô ấy là một học sinh rất danh giá, giỏi toàn diện, có tương lai tươi sáng!

Nhưng tại sao cô ấy lại chết chứ!!

Ông ấy khóc bù lu bù loa khi chứng kiến một học sinh danh giá, mọi người phải kéo ông ấy ra ngoài để ông ấy bình tĩnh lại.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- thôi sáng mai chúng ta sẽ điều tra, khoá cửa này lại đi!

- dù gì cũng chẳng thể gọi học sinh tới thẩm vấn được

Đường Bắc Thùy :

- mọi người nhìn kìa...

Chị Thùy chỉ hướng về chú Lẫm An.

Suzu :

- có gì vậy?

Quỳnh Hoa đang nắm lấy áo khoác của chú Lẫm An, miệng đang lẩm bẩm cái gì đó.

___________________________Gần cuối tháng, nên tôi tranh thủ viết luôn cho xong.

Dạo này bận học quá=))))

( đã sửa vào 25 tháng 2 năm 2024 )
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 31 : manh mối mới


Hahahahahahaha , tôi bí nặng

Combo :

bận học + bí ý tưởng + lười = 1 tháng ra một chương

____________________________

Tôi lén lút lại gần chú Lẫm An, để lắng nghe Quỳnh Hoa đang nói gì.

Quỳnh Hoa :

- ba..ba!

Quỳnh Hoa cứ nắm chặt áo của chú ấy, không có ý định bỏ ra.

Quang Lẫm An:

- bộ ở đây có nhiều trẻ con sống à?

Tôi nghe có tiếng trẻ con đang kiếm ba đâu đây

Chú An xoa gáy bằng tay phải, còn tay trái bó vô túi quần Jean đắt tiền của chú ấy.

Trí Nhân Toàn Phúc:

- nhưng tôi nhớ quanh đây là đường lớn mà, có rất nhiều cửa hàng, quán ăn ở đây thì làm sao có người sống ở đây được

- nếu có thì giờ này chắc bọn nó cũng ngủ hết rồi

Quang Lẫm An:

- vậy hả?

Tôi thường không đi qua đường này nên không rõ, haha

Chú An nói xong cười lớn.

Quang Lẫm An:

- giọng này rất quen...rất giống Hoa đang gọi mình...sao lưng mình lại có cảm giác lạnh lạnh...

Chú ấy nói thầm, tôi ở gần vô tình nghe thấy, có lẽ chú ấy nói cái tên "Hoa" Có lẽ đang ám chỉ Quỳnh Hoa chăng?

Đường Bắc Thùy :

- chị tìm thấy ví rồi, chúng ta đi về thôi!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- chúng ta đi về thôi, trời mưa lớn quá

- để sáng mai điều tra

Mọi người đi ra ngoài, tôi cũng đi ra ngoài, nhưng tôi định đi thì kéo theo cổ tay Quỳnh Hoa.

Đường Bắc Thùy :

- em không sợ Quỳnh Hoa đau sao?

Dương Khải Âm :

- dù gì cô bé cũng mất rồi mà...

Tôi thở dài lên xe đi về nhà.

Đường Bắc Thùy :

- à mà trời tối rồi, cho chị ở nhà em một đêm luôn nhé!

Dương Khải Âm :

- chị cứ tự nhiên đi, dù gì chị cũng ở nhà em một đêm mấy lần rồi mà...

- để tối nay em dọn nệm ra cho chị

Tôi nhìn ra ngoài.

Mặt trăng sáng rọi cả bầu trời đầy sao, còn vài người đi dạo trên đường,các hàng quán bật đèn, thắp sáng cả một vỉa hè.

Đường Bắc Thùy :

- thôi không cần phiền em vậy đâu

- dù gì chị cũng biết nệm thường để dưới giường phòng con trai chị-

Trần Tuyệt - Chuva :

- hả!?

Con trai của cô ở nhà của Khải Âm hả!

Trần Tuyệt há hốc mồm, ngạc nhiên trước chuyện này.

Trung Kì :

- đúng rồi, chắc tại cô mới quen biết nên không biết thôi

Đường Bắc Thùy :

- à tại vì con trai của cô học trường Đại học Y dược Thành Sơn, mà chỗ đó hơi xa nhà nên tạm ở nhà dì, tức là Khải Âm đó!

Trần Tuyệt - Chuva :

- chắc anh ấy giỏi lắm!

Trường Thanh Sơn khó vào cực kỳ!

- em gái cháu-

Suzu :

- cô có em gái à?

Suzu đổ một ánh mắt cực kỳ nghi ngờ về Trần Tuyệt.

Trần Tuyệt - Chuva :

- à không có gì đâu...

Tôi về nhà, vừa mở cửa xe ra ngoài, tôi gặp đứa cháu của mình đang chơi với Tou Tou ở ngoài cửa.

Đường Bắc Thùy :

- ủa con trai yêu!

Con đang làm gì vậy?

Đường Quý Minh Phong :

- ahhh!!!

L-là mẹ hả!?

Minh Phong giật mình, la hét lên khi mẹ của cậu hỏi cậu từ phía sau mà cậu chẳng hề để ý.

Dương Khải Âm :

- cậu đang chơi với Tou Tou vì quên không đem chìa khoá nhà cô à?

Đường Quý Minh Phong :

- dạ...dạ đúng...tại vì cháu không đem theo chìa khoá nhà và nhà cô cũng chẳng có ai

- vắng như mấy cái chùa trên núi ấy...

Dương Khải Âm :

- thôi tránh ra để cô mở cửa nhà

Minh Phong nhanh chóng tránh sang một bên , trong khi tay đang bế Tou Tou.

Tôi lấy chìa khoá ra, mở cửa nhà.

Đường Quý Minh Phong :

- phùuuu...nay học và trực ca chiều mệt quá...

Minh Phong vừa vào nhà đã thở dài và ngồi trên ghế sofa.

Suzu :

- tôi đi lên mái nhà ngắm trời nhé!

Trung Kì cầm tờ báo vừa được giao ở ngoài cửa lên.

Trung Kì :

- trại trẻ mồ côi Irene?

Quỳnh Hoa :

- trại trẻ mồ côi Irene?

Hình như cái tên này cháu nghe và thấy ở đâu rồi...

Đường Bắc Thùy:

- chắc là có chuyện gì nên mới lên báo...

Dương Khải Âm :

- nhắc tới trại trẻ đó, Adrik...

Tôi quay sang nhìn Adrik, cậu bé tránh mặt mọi người và giả vờ vẻ mặt khờ để không nghe thấy gì.

Có một âm thanh trong nhà bếp, tôi liếc sang bếp, thấy chị Thùy đang mở tủ lạnh nhà tôi ra.

Đường Bắc Thùy :

- may quá!

Nhà em còn cả đống đồ luôn này

- để chị và em nấu rồi chúng ta ăn tối!

Dương Khải Âm :

- được thôi chị!

- để em rửa rau-

Một giọng nói trẻ con cắt lời tôi.

Quỳnh Hoa :

- để em rửa rau cho!

- chuyện này em biết làm, để em làm cho!

Dương Khải Âm :

- ừm...được thôi

- em rửa hết đống này giúp chị nhé!

Tôi đưa rổ rau cho Quỳnh Hoa.

Đường Bắc Thùy :

- cô bé cũng được việc phết nhỉ?

Dương Khải Âm :

- thôi kệ đi chị...

Đường Quý Minh Phong :

- có tin gì mà nhìn chú sốc quá vậy?

Trung Kì :

- trại trẻ Irene...khi điều tra phát hiện ra họ đã sử dụng bột lạ để làm cho những đứa trẻ da đen hoặc ngăm thành da trắng...

- để bán được nhận nuôi nhiều hơn...

Dương Khải Âm :

- hả gì!?

Tôi giật mình khi nghe tin từ miệng chú Trung Kì.

Trung Kì :

- cô xem đi

Chú Trung Kì đưa tờ báo cho tôi.

Tôi cầm lên, quả là sự thật, trạu trẻ Irene đã bị điều tra là có chứa bột lạ để những đứa trẻ da đen thành trắng.

Dương Khải Âm :

- này Adrik!

Hình như em đã từng ở trại trẻ Irene phải không?

- với lại em đã bao giờ bị bôi bột trắng lên người không?

Adrik :

- d-dạ rồ-rồi...

- nó rất má-mát và mờ-mùi nhẹ nh-nhàng..

Dương Khải Âm :

- vậy nên em đã không nghi ngờ gì khi bị bôi lên đúng không?

Adrik gật đầu.

Quỳnh Hoa :

- em nhớ ra rồi!

Trần Tuyệt - Chuva :

- em nhớ ra gì?

Có quan trọng không?

Trung Kì :

- này đừng hỏi trẻ em như thế chứ!

Chúng nó còn nhỏ sao hiểu được tầm quan trọng?

Trung Kì quay sang nói sau khi nghe Trần Tuyệt hỏi mấy câu như thế với Quỳnh Hoa.

Đường Quý Minh Phong :

- tôi nghĩ là chú Trung Kì nói đúng đấy!

Đường Bắc Thùy :

- vậy em nhớ ra điều gì?

Chị Thùy đưa ánh mắt tò mò, cúi xuống nhìn Quỳnh Hoa.

Quỳnh Hoa :

- em nhớ rằng, lúc em đi vào phòng bố em chơi trong lúc bố em đi ra ngoài

- em đã vô tình thấy một tờ giấy, em nhớ một câu "hợp đồng hợp tác của Uỷ ban Nhân dân thành phố Hona mi và Trại trẻ mồ côi Irene"

Dương Khải Âm :

- hình như Trại trẻ mồ côi Irene là trại trẻ dân lập phải không?

Trung Kì :

- đúng vậy, khi tôi là nhà báo, tôi đã đến tìm hiểu về Trại trẻ mồ côi Irene

( nhà báo chứ không phải là "nhà báo" nha mọi người )

Dương Khải Âm :

- vậy nơi đó như thế nào?

Trung Kì :

- cũng hơn bảy năm rồi, nên có thể sẽ khác

- này Adrik, cháu mất lúc nào và cháu đã ở trại trẻ mồ côi Irene bao nhiêu năm kể từ khi cháu vào?

Adrik ngập ngừng, vẫn không thể mở lời được.

Trung Kì :

- có lẽ cần thêm thời gian...

Chú Trung Kì thở dài.

Dương Khải Âm :

- có thể chuyện này liên quan đến chuyện của Quỳnh Hoa, nhưng bây giờ tôi không thể vô mà không có lý do-

Minh Phong bỗng ngắt lời tôi.

Đường Quý Minh Phong :

- cháu có thể làm chuyện này!

Mai cháu có tiết thực tập ở đó!

Dương Khải Âm :

- chuẩn không cháu?

Đường Quý Minh Phong :

- chuẩn!

Cháu nói thật!

Cháu có ghi đây này!

( Gốc : meme "tin chuẩn không anh/hoặc em" )

Tôi cầm cuốn sổ ghi chép mà Minh Phong đưa cho.

Màu giấy trong sổ hơi ố vàng nhưng ghi rất nhiều, có vài trang tôi còn chẳng đọc ra chữ, có vài trang thì bị rách.

Dương Khải Âm :

- cháu từng đến đây mấy lần rồi à?

Đường Quý Minh Phong :

- vâng!

Tôi lật đến trang giữa, thấy một nét chữ rất mới, có nội dung là "thực tập tại Trại trẻ mồ côi Irene lúc mười giờ sáng".

Dương Khải Âm :

- mai cháu đi thực tập ở Irene lúc mười giờ sáng...

Đường Quý Minh Phong :

- dạ đúng rồi ạ!

Để cháu đi chung với Adrik!

Minh Phong chỉ vào cậu bé Adrik và nói với giọng kiên quyết.

Dương Khải Âm :

- cô cũng định là cho cháu đi với Adrik, vậy chốt là như vậy nhé

- còn vụ án của gia đình nhà Quỳnh Hoa, lúc sáng tôi và chị Thùy sẽ đến lấy lời khai, bốn người còn lại đi chung với tôi!

Suzu :

- có chuyện gì vậy?

Suzu hiện trước mặt tôi.

Dương Khải Âm :

- để tôi giải thích ngắn gọn

- chuyện là Trại trẻ mồ côi Irene có chuyện có liên quan đến Adrik và cháu tôi có tiết thực tập tại đó, nên tôi đã nhờ cậu ấy và Adrik tới đó điều tra

- còn cậu, chú Trung Kì, tôi, Trần Tuyệt và chị Thùy sẽ đến nhà của gia đình Quỳnh Hoa để điều tra về câu chuyện của cô bé và mối liên quan giữa bố Quỳnh Hoa và Trại trẻ mồ côi Irene

Suzu :

- tôi hiểu rồi

Đường Quý Minh Phong :

- nhưng mà...cháu đang thắc mắc là cháu phải điều tra cái gì đấy...

Minh Phong lo lắng, bối rối nhìn mọi người.

Trung Kì :

- điều tra về chủ nhân của Trại trẻ mồ côi Irene, thông tin về loại bột trắng mà Adrik đã bị bôi lên...ờ..

- này Adrik , cháu mất bao lâu sau khi rời khỏi Trại trẻ Irene không?

Cháu tên Adrik trước và sau khi nhận nuôi à?

Adrik :

- hai na-năm, đ-đúng rồi

Trung Kì :

- điều tra về những người đã nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi cách đây hai năm trước

Đường Quý Minh Phong :

- chắc là phải đi vào khu của người quản lý hả?

Trung Kì :

- cũng có thể, nhưng cũng có thể ở kho hoặc khu khác

Đường Bắc Thùy :

- thôi mọi người ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm chúng ta sẽ bàn sau

Chị Thùy mang ra một mâm cơm có đầy đủ thức ăn.

Cả tôi và Minh Phong đều cảm thấy thức ăn thật hấp dẫn, cả ba người ăn không ai nói với ai vì mọi người cũng đều rất mệt mỏi.

Quỳnh Hoa :

- nhìn món này lạ ghê!

Này là món gì vậy cô?

Đường Bắc Thùy :

- món tàu hủ chiên xì dầu Lọ Tã đấy!

- chỉ có tại Giang Nhân thôi, nên cháu không thấy ở đây là đúng rồi

*"Xì dầu Lọ Tã" : là loại xì dầu chỉ có tại Ba Giang*

Quỳnh Hoa :

- nhìn muốn ăn ghê

Trần Tuyệt - Chuva :

- nhưng bây giờ em mất rồi mà, sao ăn được chứ?

Tôi chỉ cười trừ rồi ăn, ăn rồi tôi lên phòng của mình.

Vừa ngồi lên giường, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dương Khải Âm :

- vào đi!

Tôi khó chịu trả lời.

Đường Bắc Thùy :

- chị làm phiền em hả?

Cho chị xin lỗi nhé, chị có chuyện này muốn nói riêng với em

Chị Thùy mở cửa đi vào phòng tôi.

Dương Khải Âm :

- chuyện gì vậy chị?

Tôi cảm thấy hết khó chịu và tò mò hơn về điều chị ấy sắp nói.
 
Back
Top Bottom