Tâm Linh Thám tử Linh Hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
327137940-256-k686983.jpg

Thám Tử Linh Hồn
Tác giả: qunhngtri
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Do tác giả lười nên 1 tháng 1 chương, ngoại truyện không có thời gian nhất định
Xin chào,tôi là 1 tác giả , đây là bản làm lại tác phẩm đầu tiên của tôi.

Khải Âm là một thám tử sở hữu mắt âm dương, lý do cô làm nghê này để điều tra về gia đình cô và tìm người chị của mình.

Hôm nay, cô chuyển văn phòng tới Tỉnh Hona mi, cô bảo để tiện đường đi học, nhưng đằng sau còn một lý do khác, tuy vậy lần chuyển nhà này sẽ thay đổi cuộc đời cô, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Thể loại : trinh thám, tâm lý
Truyện có yếu tố bạo lực, cân nhắc trước khi đọc
Những tình tiết trong truyện không có thật, vui lòng đừng bắt chước hay tin vào
Có ý kiến hay thắc mắc gì thì hãy để lại ở phần bình luận.​
 
Thám Tử Linh Hồn
giải thích một chút xíu


Bộ này sẽ chia ra làm 2 chương viết trong một phần , tôi gọi đó là

Chương tiếp diễn và chương nhật kýChương tiếp diễn : là chương câu chuyện của bộ truyện này ( không biết nói sau ;-; ) Chương nhật ký : là chương kể lại một sự việc trong quá khứ ở trong nhật ký của nhân vật chínhỞ trong những chương về sau , thì trong đó sẽ có một số chương có thể giống những vụ án có thật , thì trong đầu chương tôi sẽ nhắc tới vụ án có thậtChúc mọi người một ngày tốt lành!

Cảm ơn đã đọc- Hona mi : một trong bốn thành phố lớn của Ba Giang , cũng là thành phố trực thuộc trung ương
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 1 : văn phòng Thám tử được tạo ra


"Có thể họ đã biết rồi sao?

Còn sẽ đi thăm từng nhà người dân nữa?

Em phải nhanh chóng chuyển đi thôi."

Hàng xóm :

- này ngôi nhà này nhìn cũ như vậy vẫn có người chuyển tới đây sao?

Hàng xóm :

- nghe nói cô ấy định mở một văn phòng thám tử đấy!

Hàng xóm :

- thám tử là cái nghề điều tra về mất cái vụ ngoại tình gì đó đúng không?

Hàng xóm :

- chắc là vậy đấy!

Tôi bê một thùng hàng đứng ở gần nghe hai cô to nhỏ về tôi , tôi lại gần , tỏ vẻ khuôn mặt khó chịu

Dương Khải Âm:

- hai cô à

- thám tử là nghề điều tra về những thứ riêng tư giống như cảnh sát vậy đó!

Cô hàng xóm bắt đầu nổi giận , thay đổi chất giọng to như đang hét

Hàng xóm :

- vậy nó có khác gì cảnh sát đâu!

Tôi bình tĩnh nhưng bên trong chứa nhiều sự bất lực

Dương Khải Âm :

- để cháu ví dụ cho hai cô nghe

- bình thường , ai đó bị mất tích , nhưng phải sau hơn 24 giờ mất tích thì cảnh sát mới vào cuộc

Hàng xóm :

- rồi sao nữa?

Dương Khải Âm :

- nhưng còn thám tử thì sẽ vào cuộc tìm kiếm

- có thể nói nghề thám tử như cảnh sát thứ hai vậy đó!

Hàng xóm :

- vậ-

Con trai :

- mình về thôi mẹ..

- xin lỗi chị ạ!

Mẹ em đó giờ như vậy ạ

Cậu con trai của cô hàng xóm , cúi người xuống xin lỗi tôi trước mặt tôi

Hàng xóm :

- thôi tao về đây!

Tôi bê thùng gỗ đi trước cửa , rồi bưng năm sáu thùng như vậy

Dương Khải Âm :

- phù

- cuối cùng cũng đã làm xong bước một!

" Meow!

"

Bị thu hút bởi tiếng mèo, tôi quay lại phía sau

Dương Khải Âm :

- hửm?

- há , Tou Tou!

Tôi ẵm con mèo mà tôi quý .

Tôi thấy nó chỉ tay lên trời

Dương Khải Âm :

- trên trời có gì sao?

Trời từ những mây trắng như bông gòn , giờ lại xám xịt như khuôn mặt của một kẻ buồn bã, giọt nước mắt của trời đã rơi xuống trên những bông hoa tươi ở cửa

Dương Khải Âm :

- vào nhà mau lên Tou Tou!

Tôi bê thùng hàng vào nhà một cách nhanh chóng và cả Tou Tou nữa

Dương Khải Âm :

- sao trời lúc này lại mưa thế?

- hồi sáng nghe đài bảo là hôm nay nắng đẹp mà...

" Rầm!

"

Tiếng trời vang lên đột ngột , mưa càng ngày mưa càng to với tốc độ ngày càng nhanh , lách tách trên những mái nhà .

Chiếc bồn hoa phủ đầy rêu xanh trên một cái hồ xanh ướt đẫm , từ hồ nước đã biến thành hồ tuyết giữa đám mây đục.

Dương Khải Âm :

- thôi bây giờ trang trí bên trong thôi

Tôi cầm con dao rạch giấy lên , mở từng miếng băng keo

Dương Khải Âm :

- bật tí radio nghe cho đỡ chán nhỉ?

Tôi định bưng cái giường lên

Dương Khải Âm :

- đau quá...

tôi đã vô tình ngã lên một ván gỗ cũ , làm nó gãy đi

Dương Khải Âm :

- đúng là một ngày xui xẻo mà...

Tôi đứng dậy , ở dưới chân tôi có cảm giác đang ở trên một cánh cửa hay một thứ gì đó?

Tôi cúi xuống , tìm thấy được một cánh cửa ở dưới

Dương Khải Âm :

- nhà bỏ hoang này cũng có căn phòng bí mật sao?

Tou Tou :

- meow!!

Tou Tou nhìn xuống dưới , rồi gừ lên và kêu

Dương Khải Âm :

- sao thế?

Dưới đó có gì hả?

Tôi nhìn xuống , thấy một cánh cửa hình vuông ở dưới những tấm ván gỗ

Dương Khải Âm :

- mình sẽ đi lấy một cái rìu

-

hay là mình trang trí nhà trước rồi khám phá cái này sau ha?

Tôi vân vân chọn giữa hai cái .

Tiếng gõ cửa vang lên từ phòng khách

Dương Khải Âm :

- ai vậy?

Tôi chạy nhanh tới cửa , mở ra

Trọng Hào :

- xin chào, tôi tên là Trọng Hào , tôi thấy cô mới chuyển tới đây , nên định lại chào hỏi tí

- với lại cô có cần tôi giúp gì không ấy mà

Dương Khải Âm :

- cảm ơn ông!

- tôi tên là Dương Khải Âm

Trọng Hào :

- mà cô không biết gì về chuyện ở đây à?

- đây là ngôi nhà có cho tiền cũng chẳng ai thèm ở sau khi nghe câu chuyện này đâu

Dương Khải Âm :

- có chuyện gì ở ngôi nhà này sao?

Trọng Hào :

- đúng vậy!

- chúng ta ra bụi hoa đó nói chuyện đi!

Tôi cùng ông Trọng Hào ra chỗ bụi hoa , ông Hào bắt đầu giọng trầm xuống rồi kể

Trọng Hào :

- sáu năm trước , ở ngôi nhà này , có một đôi vợ chồng cùng một đứa con

- nhưng sau 2 tuần ở đó , ông chồng bắt đầu cãi nhau , sau đó cũng không thấy đứa trẻ đâu cả...Nhưng sau bốn ngày họ đã cùng nhau bỏ hoang ngôi nhà này

- nhưng lúc đi , ta quan sát cửa nhà từ lúc họ bước ra khỏi cửa nhà , tới lúc họ đã bước lên khỏi thành phố..chả thấy đứa trẻ đâu cả...

Dương Khải Âm :

- vậy có tìm thấy đứa trẻ không ạ?

Trọng Hào :

- khi con ta và các bạn nhỏ khác đi vào ngôi nhà hoang đó , rồi nó đi xuống hầm để trốn thì thấy một chiếc xác đen , nó hét lên

- các bạn khác thì kêu người lớn , lúc kiểm tra thì đó là đứa trẻ đã mất tích và có rất là nhiều vết thương...

Chú ấy khuôn mặt trầm , rồi im lặng một hồi

Trọng Hào:

- để ta giúp cháu bê đồ vật nhé?

- nhìn vậy thôi chứ ta khoẻ lắm đấy

Chú ấy lên tiếng để chấm dứt bầu không khí này

Sau một hồi sửa sang , sắp xếp lại đồ vật , rồi trang trí thêm một chút thì cuối cùng cũng đã xong việc

Trọng Hào :

- phù mệt thật đấy!

- thôi ta về đây , tạm biệt cháu

Dương Khải Âm :

- cảm ơn chú ạ!

Tạm biệt chú!

Bảng chữ " văn phòng Thám tử Khải Âm " đã được treo ở cổng . _______________________________

"Đã đuợc sửa vào 28 tháng 4 năm 2024"
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 1 : chuyển nhà


Thành phố Hona Mi ,12 tháng 5 năm 1956

Vào bữa chạng vạng , mặt trời đang đứng trên mái nhà , tôi xuống xe với tâm trạng mệt mỏi chỉ vì hôm nay là một ngày siêu mệt mỏi

Tôi và bạn tôi tên là An Phước cùng nhau bê những thùng gỗ vào sân .

Vì nó có việc bận mà để lại tôi một mình khi nó vừa kiểm tra lại kho xe thì thấy vẫn còn một thùng nhỏ , nó quăng lại cho tôi rồi đi vọt mất tiêu

Tôi thấy có mấy bà cô đang nhìn chằm chằm vào tôi và ngôi nhà ấy , còn thì thầm to nhỏ với nhau.

Tôi lại gần nghe hai cô nói về nghề thám tử .

Tôi nói cho hai cô nghe về những điều về thám tử tư

Nhưng có một cô tức giận quát lơn tôi , tôi bất lực , cạn lời còn khó chịu nữa

"Em xin lỗi chị ạ!"

Vang lên một cách bất ngờ , tôi còn không biết em ấy đứng ở đó khi nào

Tôi bỏ qua câu chuyện đó rồi tiếp tục sửa sang lại ngôi nhà , xui xẻo , hôm đó trời lại mưa , còn có tiếng trời rầm nữa.

Tôi thấy cái giường cũng nhẹ nên định bưng nó lên lầu .

Nhưng tôi đã nhầm , làm tôi bị ngã lên ván gỗ cũ , đồng thời cũng phát hiện ra một cánh cửa bí mật , tôi sẽ không khám phá nó liền , mà để mai tôi sẽ khám phá!

Tôi đứng dậy , cầm con dao rồi rạch từng miếng băng keo , lấy chiếc đồ vật ở trong hộp.

Trời mưa như tuyết trắng xoá , vườn hoa ướt đẫm , rồi trời cũng tạnh dần

Đầu tôi đang suy nghĩ là khám phá bên trong có gì hay trang trí sửa sang nhà .

Tò mò bên trong tôi đang nóng dần hơn.

Giữa bầu không khi khó chọn đó , tiếng gõ cửa thì bên ngoài : " ầm ầm " Tôi ra mở cửa , đó là người ở trong xóm mà tôi quen lúc mới chuyển .

Chú Trọng Hào , nhà kế bên tôi , chú ấy có hai người con gái bằng tuổi tôi khá xinh xắn nhưng chưa gia đình , chú Hào khá nhiệt tình giúp đỡ người khác .

Chú ấy đến tặng tôi rổ trái cây và giúp tôi di chuyển đồ đạc

Lúc đang di chuyển đồ lên tầng , tôi có hỏi chú ấy rằng : " chú có biết ba người nào trong đây không ạ?

" Chú ấy ngơ ngác hỏi lại tôi : " là người nào?

Cháu miêu tả lại được không?

" Tôi miêu tả lại ba người tôi muốn tìm cho chú ấy nghe : " một cô mặc áo bông , quần đen , tóc đen cột ở phía sau .

Còn cô kia thì mặc váy xanh , tóc đen búi cao, hay nói chuyện ở cây cột điện gần nhà cháu í .

Còn cậu con trai kia thì mặc áo sơ mi ,mặc quần ống rộng , có vết sẹo ở bên miệng " Chú ấy rất vui vẻ trả lời rằng : " à hai cô hay nói chuyện ở cây cột điện đó hả , đó là cô Trung Khánh nhà ở kế bên tiệm tạp hoá , còn cô tóc búi cao kia là Quỳnh Trân chủ nhà trọ ở đầu xóm, còn cậu con trai kia thì là con của cô Quỳnh Trân tên là Thất Huỳnh " Tôi còn được nghe chú ấy kể về ngày xưa ở thành thị này từng xảy ra chuyện kinh hoàng thế nào.

Tôi còn một thắc mắc muốn hỏi chú ấy nữa , khi nghe về câu hỏi của tôi , chú Trọng Hào lặng lẽ ra vườn rồi giọng trầm kể lại việc của 6 năm trước

Tôi nghĩ ,cậu bé ở trong câu chuyện đã bị đánh đập một cách dã man đến chết , còn những tiếng cãi nhau, thực tế đó là những lời cãi nhau để che giấu tiếng la của cậu bé .

Sau khi phát hiện không còn sống , những người không còn lương tâm đã vứt xác rồi dọn hành lý rời khỏi thành phố của sự bình yên như một giấc mơ này.

Nếu có thể gặp được nạn nhân của bạo lực gia đình đó , tôi sẽ cố gắng giúp cậu bé đó!
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 2 : tầng hầm rung động


Tôi tự hào trước bảng , rồi đóng cửa cổng và vô nhà

Dương Khải Âm :

- cuối cùng cũng kết thúc giai đoạn mệt mỏi

Tou Tou :

- meow meow...

Dương Khải Âm :

- em đói rồi hả?

Chiếc bụng của tôi cũng đã phát ra tiếng

Dương Khải Âm :

- ừm..mình cũng đói bụng rồi..

- nên nấu chút gì đó ăn...

Tôi xoa đầu Tou Tou , vào phòng bếp , có vẻ chân tôi đang đụng một cái gì đó

Dương Khải Âm :

- mình còn thừa một cái hộp sao?

Sự tò mò đang tuôn trào trong tôi, tôi mở nó ra , một làn khói bụi đập vào mặt tôi

Dương Khải Âm :

- H-Hắt Xì!!

- hơ..hờ..

Tou Tou :

- meow?

Tôi bình tĩnh lại , lấy ở trong tủ một chiếc bao tay trắng

Dương Khải Âm :

- hình như là có một thứ to như một chiếc bình

Tôi lấy thứ ở trong thùng ra một cách thật cẩn thận , thật cẩn thận .

Sau vài phút tôi thấy một tờ giấy màu vàng , được ghi bằng chữ đỏ như máu

Dương Khải Âm :

- một chiếc bình..?

- há!

Là bình của những người bạn mình đây mà?

Tôi lấy chiếc bình ra.

Hình như lỡ đụng vào một cái gì đó, cũng giống như một cái bình

Tou Tou :

- meow meow!

Dương Khải Âm :

- còn một chiếc bình nữa sao?

Tôi cũng lấy ra một cái bình , rồi một cái bình nữa

Tôi mở chiếc bình có chữ " Suzu " Một âm khí xanh hiện ra , giữa làng khói là một cậu thanh niên tóc đen ngang vai , đôi mắt hờ hững , con ngươi đen

Suzu :

- này cậu biết ta chờ lâu lắm không?

- làm cái gì mà lâu vậy hả?

Dương Khải Âm :

- cho tôi xin lỗi , thưa chúa công

- bỗng nhiên tôi quên người ạ!

Suzu :

- có còn hơn không

- được , ta tạm tha cho ngươi , còn lần sau nữa thì ngươi biết tay ta!

Chiếc bình mang chữ " Trung Kì " rung lắc dữ dội

Suzu :

- này sao cái tên kia rung lắc như muốn ra vậy

Dương Khải Âm :

- để tôi mở ra

Tôi mở nắp chiếc bình ra .

Cũng như lúc nãy , cũng có làn khói xanh hiện ra một thanh niên tóc trắng xoá

Trung Kì :

- chào buổi tối~

Dương Khải Âm :

- chào buổi tối , Trung Kì

" Cho chúng nó tan thành mây khói đi "

Một giọng nói trầm , mang ý chả tốt lành gì

Dương Khải Âm :

- mày lại đến nữa rồi sao!?

" Chứ không phải dòng họ mày tạo ra để trừ ma yêu quỷ sao?

"

Dương Khải Âm :

- tao không thuộc dòng họ Tà , tao mang họ Dương!

" Nhưng trong quá khứ , mày cũng từng là tao mà?

"

" Chẳng phải sao?

"

Trung Kì :

- Này Khải Âm!

- Khải Âm!

Một tiếng chát lên mặt tôi , khiến mọi thứ quay trở lại bình thường

Suzu :

- này nãy giờ cậu đang nói chuyện với ai đấy?

Còn xưng mày tao nữa

Dương Khải Âm :

- không , tôi bị chóng mặt

- thôi hai người ra ngoài phòng khách đi

Tôi vào bếp , nấu những món ăn như : phần mì tương đen với một cái trứng chiên nữa

Suzu :

- này sao tôi thấy cái tầng hầm sao nó rung lắc dữ vậy?

Dương Khải Âm :

- tầng hầm có gì sao?

Tôi tắt bếp , theo Suzu đi kiểm tra cửa tầng hầm , Trung Kì cũng đi theo để phòng hờ có một ác linh

Dương Khải Âm :

- đâu tôi đâu thấy gì đâu?

Trung Kì :

- tôi cũng chả thấy cái gì cả

Suzu :

- đâu , lúc nãy còn mà?

Tôi thấy một làn khói xanh nhưng chỉ trong vài giây nó đã mất tích

Dương Khải Âm :

- thôi không có gì thì tôi đi nấu ăn tiếp đây

Tôi vô bếp nấu món ăn tiếp, một mùi hương của mì nồng lên mũi tôi , dọn bữa ăn ra bàn

Dương Khải Âm :

- ra ăn tối này!

Trung Kì :

- wao!

Nhìn hấp dẫn quá đi!

Suzu :

- nhìn cũng hấp dẫn đấy chứ!

Tôi bưng đĩa thức ăn mèo cho Tou Tou, nó ăn một cách ngon lành , rôi đưa ánh mắt trìu mến nhìn tôi

Trung Kì :

- tôi ăn xong rồi!

Dương Khải Âm :

- này , cậu ăn nhanh thế!

Suzu :

- ta cũng ăn xong rồi

- Cảm ơn vì bữa ăn

Họ đi ra ngoài , chỉ còn tôi với Tou Tou.

Tou Tou ăn cũng ngon lành , chắc nó thích lắm

Dương Khải Âm :

- Con ăn xong rồi!

" Coi kìa , cô nói cô không thuộc họ Tà mà?

"

Dương Khải Âm :

- sao cô lại xuất hiện nữa đây?

" Bởi vì câu lúc nãy cô nói là câu quen thuộc của dòng họ Tà mà?

"

Dương Khải Âm :

- cô mau biến đi!

- sao đau đầu quá vậy...

" Tôi luôn theo cô mà , cô không thể nào quên tôi đâu "

Tou Tou :

- meow meow?

Tôi giật mình , mở mắt ra thấy Tou Tou đang trên bụng tôi.

Nó chưng mắt nhìn

Dương Khải Âm :

- Tou Tou?

- em muốn ăn nữa hả?

Tou Tou :

- meow~

Dương Khải Âm :

- đợi chị chút nhé!

Để chị đi xem còn không

Tôi bưng những chiếc dĩa , vào bồn rửa chén , mở chiếc tủ ra.

Một làn khói xanh lan ra ngoài

Dương Khải Âm :

- sao có một làn khói xanh ở tủ vậy?

Làn khói tan biến dần .

Trước khi nó biến mất , trong tủ có thứ gì đó

Dương Khải Âm :

- trong đó có gì như tóc vậy?

Tôi nhẹ nhàng để tay qua không khí lạnh sống lưng , tay tôi hình như đã chạm dô cái gì đó

Dương Khải Âm :

- đúng là tóc thật rồi

Tôi nhón chân , lấy ra lọn tóc đó ,nó để lại cho tôi một lọn tóc xanh đen , còn dính máu.

Tóc khá lạnh

Dương Khải Âm :

- này , ngoài các cậu ra thì còn ai trong nhà nay mang âm khí xanh không?

Suzu :

- không , nãy giờ ta ngồi đây chả thấy ai cả

Trung Kì :

- tầng hầm lại rung nữa kìa!

- còn theo hướng của cậu nữa!

Một âm khí xanh khá mạnh mẽ đang cô thoát ra khỏi hầm theo hướng tôi

Suzu

- không lẽ là do lọn tóc cô đang cầm trên tay?

Dương Khải Âm :

- tôi đi lấy rìu

- Tou Tou!

Tou Tou :

- ngaoo

Tôi đưa tóc xanh cho Tou Tou, bế nó lên bàn , dặn dò nó

Dương Khải Âm :

- em giữ giúp chị lọn tóc này nhé!

Và nhớ đừng lại gần tầng hầm

Tôi chạy thật nhanh vào nhà kho , lấy vội cây rìu và chiếc đèn , rồi thục mạng đi tới cửa hầm , tôi vung rìu lên cửa hầm

Suzu :

- cửa mở ra rồi kìa

- vào khám phá nhỉ?

Dương Khải Âm :

- đưa chị lọn tóc , Tou Tou

- đi vào khám phá nào

Tôi cầm chiếc đèn dầu bước vào tầng hầm

________

Đã được sửa vào 16 tháng 10 năm 2024
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 3 : cậu bé trong câu chuyện


Dương Khải Âm :

- ở trong đây lắm bụi quá

Tôi đi nhẹ nhàng đi xuống cánh cửa đã chứa nhiều mạn nhện

Trung Kì :

- có vệt máu ở trên sàn kìa cô gái

Đôi chân của tôi xém giẫm lên vệt máu trên sàn , cũng may là có Trung Kì nhắc tôi

Dương Khải Âm :

- úi , cảm ơn chú nha

Suzu :

- ái chà , vệt máu có vẻ rất lâu rồi

- nếu đụng vào nó cũng sẽ không bị dính đâu

Dương Khải Âm :

- Chúa công à, giẫm lên máu người khác là thể hiện không tôn trọng người khác đó!

Một bóng tròn xanh có khí xanh lá ngang qua

Tou Tou :

- ngàooo...

Trung kì ẵm Tou Tou , quát nó đễn nỗi Tou Tou còn câm nín

Trung Kì :

- bình tĩnh Tou Tou!

Quả bóng xanh đó lại quay lại , nó không ẩn hiện nữa mà xuất hiện trước mặt mọi người

Suzu :

- có khi nào nó muốn chúng ta đi theo nó không?

Trung Kì :

- cũng có thể

Chúng tôi đi theo quả bóng xanh kia , đi được đến chỗ có những người que trên tường rồi biến mất.

Tôi soi đèn vào cái bức tranh ấy , chắc là có một manh mối nào đó

Dương Khải Âm :

- những bức tranh người que này...là đang kể về một gia đình có bố , có mẹ , có người con trai

- nhưng người bố mẹ lại có khuôn mặt quỷ , còn cậu con trai thì rất u buồn

Trung Kì :

- theo kinh nghiệm của tôi nó được vẽ từ máu của cậu bé đã bị nhốt dưới hầm này

Tôi bất ngờ, không hiểu sao chú ấy lại biết câu chuyện cậu bé đó chứ , tôi đâu có kể cho ai đâu nhỉ?

Dương Khải Âm :

- mà sao chú lại biết chuyện cậu bé đó chứ?

Trung Kì :

- lúc mà có ai đó đang kể cho cô nghe thì hộp đựng hai cái bình của chú và chúa công Suzu cũng đang ở trên bãi cỏ đó đấy

Suzu :

- không chỉ ông ấy đâu mà tôi cũng biết về câu chuyện đó mà

Một tiếng hét vang lớn sau bức tranh rồi có tiếng nước bắn tung toé

Suzu :

- cái gì đấy?

Bức tường vỡ ra , hoá ra , sau bức tranh vẽ bằng máu là một cánh cửa dẫn tới một căn phòng khác .

Nhưng có một thứ gì màu xanh chừng mắt nhìn chúng tôi

Trung Kì :

- mọi người cẩn thận!

Dương Khải Âm :

- nó biến mất rồi...

- chúng ta vào thử xem

Tôi gọi đèn vào căn phòng tối hù đó , dẫn đầu bò vào

Dương Khải Âm :

- âm khí trong này nặng quá...

Tou Tou :

- ngaooooo

Tou Tou nhảy ào lên lưng tôi rồi nó nhảy thẳng lên trần nhà như đang tấn công một ai đó

Tou Tou :

- MÉO!!

Trung Kì:

- áh!

* Con Tou Tou báo chủ , báo luôn Trung Kì=)))) ( Tác giả ) *

Dương Khải Âm :

- chú không sao chứ?

Tôi cố nhịn cười trước cảnh tượng này, đứng dậy , đỡ chú ấy đứng dậy

Dương Khải Âm :

- má con Tou Tou!

Dương Khải Âm :

- Tou Tou không có mẹ , chú à

Suzu :

- NGƯƠI LÀ AI!?

Tôi quay lưng nhìn tình hình phía sau, đồng thời một tiếng " rắc " ở phía sau

Dương Khải Âm :

- sao vậy , chúa công?

- đó là ai vậy!?

Một cậu bé mắt màu vàng ánh kim , chừng mắt nhìn chúng tôi

Suzu :

- ah..ah..

Trung Kì :

- cậu không sao chứ?

Dương Khải Âm :

- mà sao cậu...

Suzu :

- cổ ta có gì sao?

Trung Kì :

- cổ cậu có một vết hằn bởi sợi dây

Vết hằn trên cổ Suzu rất chặt còn để lại một vết đỏ lừng

Suzu :

- đau quá đi...

Chú Trung Kì bỗng nhiên bắt lấy một thứ nào đó , đè nó ra đất rồi lấy ra lá bùa mà tôi cho

Trung Kì :

- Khai mau!

Mày là ai!?

Tôi lấy chiếc đèn để gần tên lạ mắt đó.

Một cậu bé tóc xanh đen , đôi mắt vàng ánh kim , làn da nâu đã dính những vết máu khô

Dương Khải Âm :

- là trẻ con sao!

Tou Tou :

- meow meow!

Trung Kì :

- cậu là ai?

Suzu :

- ngươi bịt mồm nó rồi sao nó nói được?

Trung Kì :

- ồ cho ta xin lỗi nhé?

Dương Khải Âm :

- trói đứa trẻ đó lại và đi lên hỏi cậu ấy

Tôi đưa cho chú ấy một sợi dây to như dây mà cậu ấy đã thắt cổ Suzu

Trung Kì:

- cháu tên gì?

Cậu bé ấy không nói gì , còn ngước mặt xuống như đang tránh né .

Tôi cởi trói cho cậu bé , dùng ánh mắt hiền lành , trìu mến nhìn cậu bé đó

Dương Khải Âm :

- mọi người ở đây đều không bị không biết em là ai

- em có thể nói tên em được không?

Cậu bé :

- tên em?

Trung Kì :

- tôi thấy trên bức tranh bằng máu lúc nãy có ghi " Adrik " Chắc là tên của thằng bé này đấy

Adrik :

- Adrik?

Dương Khải Âm :

- là tên em sao?

Cậu bé gật đầu , nhìn một ánh mắt đáng thương .

Bỗng nhiên Adrik nhảy xuống lầu , chạy khỏi phòng bếp

Dương Khải Âm :

- Này, Adrik!

- cản cậu bé đó lại!

Adrik chạy ra cửa , tôi nghĩ là sẽ mất dấu em ấy nên tôi chạy hết sức đuổi theo

Trung Kì :

- Adrik!

Adrik!

Một tiếng gõ cửa phía ngoài , Adrik đẩy tôi ra lao như một mũi tên tiến lên phía cửa chính

- có ai ở nhà không?

Này!

Adrik :

- tránh ra!

Dương Khải Âm :

- Suzu!

- đừng để cho cậu bé đó chạy ra khỏi cổng!

Suzu :

- để ta!

Suzu có chiều cao hơn Adrik dễ dàng bắt lấy một cậu bé như bắt lấy một trái bóng

Suzu :

- nào cậu bé , đừng chạy trốn nữa , ở đây không có ai có ác ý với cậu đâu

Tôi chạy lại mở cửa để xem là ai

Dương Khải Âm :

- cảm ơn cậu nhé!

- À Lý Sơn à?

Mời vào nhà!

Tôi bế Adrik giao cho Trung và chúa công Suzu còn mình thì nói chuyện với Lý Sơn
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 4 : oán linh hướng thiện


Dương Khải Âm :

- có chuyện gì mà sếp anh phải kêu anh tới tìm tôi vậy?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- đây là một vụ án liên quan tới tâm linh nên sếp ra lệnh cho tôi tới tìm cô

Một vụ án liên quan tới tâm linh?

Thú vị quá đi

Dương Khải Âm :

- vậy đó là vụ án gì?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ở phố Huân Phong, thuộc thành phố Hona Mi có một vụ án hàng loạt

- cách thức khiến nạn nhân lìa đời là đè cổ của nạn nhân xuống nước cống mỗi đêm

Dương Khải Âm :

- vậy có nhân chứng ở đó không?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- có, nhân chứng là cô Liễu Kỳ , 45 tuổi .

- đây là lời khai của nhân chứng

Lý Sơn đưa cho tôi một tờ giấy có ghi lời khai của nhân chứng .

Nhưng thứ tôi để ý không phải lời nhân chứng mà là ánh mắt của anh ấy , ánh mắt cứ nhìn tôi khiến tôi khá ngại...

Trung Lý Sơn - Eryk :

- này cô cầm và đọc đi

Dương Khải Âm :

- ờ...được thôi

Tôi cầm lời khai của nhân chứng đọc tới tầm khúc " Người tóc đen mặc áo lông màu vàng , khẽ cười một cách man rợ "

Dương Khải Âm :

- này có một người tóc đen mặc áo lông màu vàng cười một cách man rợ sau khi làm nạn nhân chết sao?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ừm đúng vậy

Dương Khải Âm :

- à tôi hiểu rồi...

- vậy sếp cậu yêu cầu tôi tới lúc nào?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ngày 14 tháng 5 , sáng lúc 9 giờ và tôi sẽ đón cô

Dương Khải Âm :

- được , tôi đồng ý

Trung Lý Sơn - Eryk :

- được cảm ơn cô!

Trung Kì dắt Adrik ra ngoài , cậu bé trông có vẻ sạch sẽ hơn trước

Trung Kì :

- cậu bé trông có vẻ sạch sẽ hơn rồi nhỉ?

Suzu :

- đúng vậy!

Lý Sơn lại gần Adrik , xoa đầu một cách dịu dàng

Suzu :

- cho ta xin lỗi nhé , lúc nãy thấy ngươi có ý định chạy trốn nên cản lại

Dương Khải Âm :

- dễ thương nhỉ?

Trung Kì :

- cô nói đúng

Trung Lý Sơn - Eryk :

- Thôi tôi về đây , tạm biệt mọi người!

Dương Khải Âm :

- tạm biệt

Lý Sơn rời khỏi cửa , trong lòng tôi lại mang một cách hụt hẫn.

Adrik chỉ lên tường

Adrik :

- chi..chị ơi , cái số trên trường...tường là..là gì vậy?

Dương Khải Âm :

- là năm hiện tại đó em!

Adrik :

- 1956?

Em nhớ dãy số trên đây là 1954 mà?

Trung Kì :

- em chắc chứ?

Adrik :

- em..em chắc chán..chắn

Dương Khải Âm :

- mà em nhớ ai đã sống chung với em trong nhà này không?

Adrik :

-...

Cậu bé im lặng khá lâu , chú Trung Kỳ đưa cho nó tờ giấy và thêm bộ màu sáp.

Hai ánh mắt em ấy sáng rực , giật ngay

Suzu :

- ngươi định vẽ gì vậy?

Trung Kì :

- một hình tròn?

Cháu định vẽ người sao?

Dương Khải Âm :

- hai cậu đi ra chỗ khác đi

- Adrik khi nào em vẽ xong sẽ tự động đưa cho mọi người xem thôi

Lúc nãy tôi thấy em ấy đang vẽ trên bàn , khi tôi đến và hỏi thì Adrik lại dừng .

Trung Kì :

- tôi lên hút thuốc một chút đây

Dương Khải Âm :

- bộ ông muốn bị viêm phổi sao?

Trung Kì :

- tôi đã đâu còn trên thế gian này đâu , chỉ có một mình cô thấy tôi thôi

Dương Khải Âm :

- vậy ông cứ lên

Suzu :

- này cho ta đi lên với ngươi nhé?

Trung Kì :

- được thôi , ta cũng muốn có người nói chuyện cùng

Tôi rửa mấy cái dĩa xong một tiếng kêu lên

- chi..chị ơi!

Dương Khải Âm :

- hửm?

Là Adrik đây sao?

- có chuyện gì vậy?

Adrik :

- e..em vẽ xon..xong rồi

Dương Khải Âm :

- đưa chị xem được không?

Cậu bé khá ngập ngừng , khuôn mặt khá căng thẳng , run rẩy đưa cho tôi xem bức tranh

Dương Khải Âm :

- wao , lần đầu chị được thấy một người vẽ đẹp tới mức tuyệt vời như em đấy!

Adrik :

- v..vậy ha..hả?

Giữa tờ giấy là 3 người , ở giữa da hơi nâu chắc là Adrik , còn hai người còn lại..một cô gái tóc vàng xoã tóc xuống , còn một đàn ông da nâu giống nhóc kia , chắc là bố của cậu

Adrik :

- e..em đó..đói..

Dương Khải Âm :

- vậy nhóc muốn ăn gì?

Adrik :

- kho..không bi..biết

Dương Khải Âm :

- ăn cơm xào nhé?

Adrik :

- ư-ừ

Tôi bật chảo lên , tiếng bước chân ở ngoài cầu thang và còn tiếng nhảy xuống .

Hai kẻ dễ bị thu hút bởi mua hương ló đầu vào ngửi

Suzu :

- cô nấu gì mà thơm thế?

Dương Khải Âm :

- định xin ăn à?

Cái này chỉ dành cho Adrik thôi!

Suzu :

- không thì thôi làm gì căng vậy

Suzu dịch chuyển mất tích không dấu vết sau khi nghe câu nói ấy nhưng Trung Kì vẫn đứng lại

Trung Kì :

- này , lúc tôi tắm cho Adrik , tôi thấy những thứ mà tôi không tin nó đã trải qua

Dương Khải Âm :

- vậy đó là gì?

Trung kì chuyển con ngươi xuống bên phải biểu hiện đang nhớ về những sự kiện , chú ấy lục túi quần đang tìm một thứ gì đó

Trung Kì :

- trên đầu của Adrik , có những chiếc đinh này đây

Trên tay đã bị ăn mòn bởi axit có một chiếc đinh dính máu , đầu đinh khá to , bị gỉ khá nặng , máu đã khô trên cây

Trung Kì :

- cô biết đây là loại gì không?

Dương Khải Âm :

- tôi không biết nữa...

- để mai tôi đưa cho tiệm xem thử

Trung Kì :

- vậy để nó ở đâu?

Tôi đưa cho chú ấy một chiếc túi ni lông để bỏ chiếc đinh vào trong.

Trung Kì :

- tiếng gì vậy?

Một tiếng sột soạt trong bụi cây gì đó ở ngoài vườn .

Người đó còn dùng sự ánh kim của cái nón để cho tôi phát hiện ra

_________________________________________

Dạo gần đây lười ra chap quáaaa;-;
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 5 : Adrik của hiện tại


Tôi mở cửa sổ ra , quát lớn

Dương Khải Âm :

- ai đó!?

Tôi cảm thấy dưới chân tôi có thứ gì đó hình chữ nhật

Suzu :

- đó là gì vậy?

Tôi nhặt lên kiểm tra bên trong bao bì

Dương Khải Âm :

- đây là một lá thư

Trung Kì :

- là thư của tên theo dõi đó sao?

Dương Khải Âm :

- chưa thể kết luận được

Tôi mở bao thư ra , nội dung bên trong đang nhắc tới cậu bé người da đen , được nhận nuôi ở thị trấn Tình Huân , bố mẹ nuôi của cậu đều là người da trắng ,nhưng trước khi cậu bé lần đầu tiên được nằm ngủ một giấc yên bình .

Trong lúc tắm cho cậu , mẹ nuôi của cậu phát hiện ra cậu là người da đen , do họ căm ghét những người này , trong họ thật dơ bẩn làm sao, họ đã tranh cãi với nhau , nhưng từ đó cậu bé không được ngủ một giấc thật ngon

Mrs.

H4I 4^_.

Dương Khải Âm :

- tôi đoán , nó đang nhắc tới Adrik

Adrik :

- chi..chị ơi..ơi êm..em đoi..đói

Dương Khải Âm :

- được rồi , để chị cho em ăn nhá?

Tôi quay sang hai cậu kia , đưa cho lá thư để họ giải mã

Dương Khải Âm :

- ăn ngon miệng và ở yên đây nhé!

Dương Khải Âm :

- sao rồi?

Trung Kì :

- tôi đoán người gửi hoặc viết là phụ nữ đã có chồng , còn tên của người này tôi chịu

Dương Khải Âm :

- chắc là nơi ban đầu cậu ta ở thì chắc cũng ở đây , còn giấc mơ yên bình thì lúc đó cậu đã mất do đinh

Suzu :

- ngươi chuẩn bị bình đựng linh hồn cho ta chưa đấy?

Dương Khải Âm :

- được thôi , đợi tôi cái

Tôi lấy 2 chiếc bình ở trong phòng , đem ra phòng khách mở ra cho 3 người vô.

Tôi cho Adrik vào đầu tiên bỗng Suzu búng trán tôi

Suzu :

- này tại sao để Adrik vô bình của ta chứ?

Dương Khải Âm :

- nay tạm thời Suzu ở chung bình với Adrik nhé!

Suzu :

- không bao giờ!

Trung Kì :

- cậu ấy không quen thì thôi để tôi ở chung với Adrik cho!

Cuối cùng chúng tôi cũng thống nhất ý kiến với nhau .

Tôi thay đồ , lên lầu

Dương Khải Âm :

- mấy giờ rồi nhỉ?

Đồng hồ chỉ đúng 20 giờ , một sao băng liền vụt qua

Dương Khải Âm :

- haizz , nó bay nhanh quá đi!

- mình ước còn không kịp

Một tiếng leng keng ở phía sau .

Ai lại gọi giờ này vậy?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- tôi là Lý Sơn nè!

Khải Âm!

Dương Khải Âm :

- là Lý Sơn à?

- cậu gọi tôi có chuyện gì vậy?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- không có chuyện gì quan trọng đâu!

- chỉ là tới đây có việc để bàn với cô thôi

Dương Khải Âm :

- giờ này còn bàn công việc nữa à?

Làm cảnh sát cũng khổ thiệt

Ở bên ngoài một hạt mưa bắt đầu rơi xuống trên mái nhà

Trung Lý Sơn - Eryk :

- mà tôi đố cô 1 câu này

Dương Khải Âm :

- đố đi

Trung Lý Sơn - Eryk :

- bây giờ tôi đang ở ngoài hay ở trong nhà?

Tôi ra ban công ngước nhìn bầu trời đêm mưa

Dương Khải Âm :

- hiện tại trời đang mưa lớn , lúc nãy anh nói anh nhìn thấy sao băng , nhưng điện thoại anh ở trong nhà

- nhưng sau mấy giây kể từ lúc sao băng bay qua anh lập tức gọi tôi .

Sao băng lúc nãy bay khá cao , phải đứng trên ban công mới thấy được rõ

- vậy là anh ở trong nhà đúng không?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- quả là thám tử có khác

- nó trúng phốc luôn

Tou Tou :

- meow~

Con Tou Tou từ đâu đi đến , chắc là bị thu hút bởi tiếng mưa rơi

Dương Khải Âm :

- mà anh biết ở thị trấn Phong Hoa có một tiệm bán đinh hay vật liệu xây dựng không?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- cái đó hả?

- ờ...

Theo tôi nhớ là có một tiệm cách nhà cô khoảng mười căn đấy

Dương Khải Âm :

- đợi tôi chút!

Tôi quơ một tờ giấy ghi chú cầm thêm cây viết

Dương Khải Âm :

- rồi anh nói đường đi đi!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- đi tới mái nhà màu đỏ có cây bông hoa giấy màu trắng ở đó, rồi đi thẳng tới ngã ba , rồi quẹo phải , đi tới khi tìm được bản tên đường Mây và Nắng , rồi ở kế bên phải bản đường là tiệm đó nhé!

- mà cô hỏi tôi như vậy bộ cô có vụ gì à?

Dương Khải Âm :

- ừm..

ờ thì không có gì đâu...

Trung Lý Sơn - Eryk :

- chắc là có vụ án đúng không?

- cô cần sự giúp đỡ thì cứ gọi tới cảnh sát là được

Dương Khải Âm :

- thôi để sáng mai tôi tự điều tra không cần phiền các nhân viên toà Cảnh Sát đâu

Trung Lý Sơn - Eryk :

- vậy tạm biệt cô

Dương Khải Âm :

- ừm , tạm biệt

Tôi cúp máy , mưa cũng đã tạnh , không khí lạnh .

Tôi lên chiếc giường êm ái như mọi đêm.

Giấc ngủ bắt đầu chiếm dần tâm trí

* Trong giấc mơ

Tôi đứng dậy

Phụ nữ bí ẩn :

- cậu hãy giúp con tôi...

Dương Khải Âm :

- con cô là ai?

Phụ nữ bí ẩn :

- chính là Adrik!

Họ đã tẩy não con tôi bắt cậu bé uống những viên thuốc rồi biến nó thành robot

Dương Khải Âm :

- là cậu bé Adrik?

Tẩy não bị bắt uống thuốc rồi biến thành robot?

- nếu cậu bé ấy bị biến thành robot, tại sao tôi có thể nhìn thấy linh hồn cậu bé?

Phụ nữ bí ẩn :

- họ chuyển giao linh hồn của con tôi..sang cơ thể robot do một cuốn sách màu đỏ như máu

- đó chính là trại trẻ Irene ở thị trấn

_______________________________________Giờ tôi mới để ý mấy chương đầu của mình vượt trên 10 người xem mà mấy chương sau có dưới 3 người ;-;

Trước khi sửa chương này thì tôi thấy nó sến thiệt sự tưởng nội dung chính lần này là tình yêu không luôn ấy=))).

Toà Cảnh Sát : là trụ sở chính của cảnh sát quốc gia do chủ tịch Cảnh sát Quốc ( Thượng ) Gia quản lý

*Làm Chủ tịch Cảnh sát Quốc gia là chức cao lắm luôn á:0*

Ngày 9 tháng 8 năm 2023
 
Thám Tử Linh Hồn
Chương 6 : lời nói khắc sâu vào tâm trí


Dương Khải Âm :

- thị trấn nào?

Phụ nữ bí ẩn :

- thị trấn Tự Phong

Dương Khải Âm :

- là thị trấn Tự Phong?

Thị trấn nổi tiếng về những vui vẻ , ở đây là nơi ít có các vụ nguy hiểm nhất thành phố nên được gọi là " Thị trấn An Toàn " Nhưng sao có vụ này chứ?

Người phụ nữ bí ẩn :

- ở nhà thờ hướng 9 giờ đang có một bí mật

Người phụ nữ biến mất để lại sợi dây chuyền có viên ngọc bích xanh biếc như cả một vùng biển

Dương Khải Âm :

- sợi dây chuyền này đẹp thật...

- không biết người đó để lại chi vậy nhỉ?

Tôi chạm vào sợi dây chuyền , tôi mở mắt ra , cảm thấy có cái gì đó có lông còn mềm

Tou Tou :

- meow...

Dương Khải Âm :

- hể?

Tou Tou hả?

Tôi vén rèm , tia nắng Uv chói vô mắt tôi

Dương Khải Âm :

- úi!

Tou Tou :

- méo!

Ở dưới đường , là những cô gái chửi nhau , còn cậu thanh niên cứ vô can ngăn nhưng chả thể ngăn được cơn tức giận .

Lúc thiếu nữ màu tóc nâu , gương mặt phúc hậu kia cầm một con dao làm chuyện khiến tội ác càng nhiều hơn

Cô gái nào đó :

- dừng lại!

- đừng làm chuyện dại dột này , trả giá sẽ là mười năm tù đấy!

Một cô gái chắc là cảnh sát lao vào can ngăn và họ đã theo người đó về đồn

Dương Khải Âm :

- thôi mọi chuyện bình tĩnh lại rồi, mình làm chút bánh mì ăn nhỉ?

" Ơ kìa?

Không thực hiện lời hứa của người khác sao?

"

" Thật là một người không trung thực mà.."

Nó lại xuất hiện nữa , nhưng lại vừa chê bai mình hay là nhắc nhở?

Một phép thuật từ giọng nó của Nó làm tôi uể oải

Dương Khải Âm :

- tao biết , đừng theo tao nữa!

- tao không muốn nhắc lại

" Thôi nào..

"

Tôi bịt tai lại , chả nghe thứ gì cả, tôi bình tĩnh lại .

Có vẻ nó đã biến mất rồi

Dương Khải Âm :

- phù.. dậy nào Suzu , Trung Kì và Adrik nữa

Tôi mở hai chiếc bình ra , không tuôn ra làn khí xanh nữa , tôi liếc cả hai bên , không thấy ai nữa .

Chắc là ở phía sau

Dương Khải Âm :

- ba người ở phía sau đúng không?

Trung Kì :

- vậy mà cô cũng đoán được!

Suzu :

- he he , vậy chắc là tôi phải trốn chỗ khác à?

Dương Khải Âm :

- thôi đi mấy người muốn ăn gì?

Để tôi làm

Họ trầm tư suy nghĩ , cuối cùng cả ba cũng nghĩ ra

Trung Kì & Adrik & Suzu :

- ăn gì cũng được

Dương Khải Âm :

- này!

Trung Kì đứng ra nói đây là trò đùa

Trung Kì :

- tôi giỡn đó , khi nào là Giỗ chúng tôi thì chúng tôi mới ăn

- hôm qua là Giỗ của tôi nhé!

Tự nhiên có hai đứa ăn chung Giỗ của tôi...

Suzu :

- xin lỗi được chưa?

Trung Kì :

- mà chú thắc mắc, sao cháu không được học ở trường mà sao cháu vẫn biết xưng chị với em vậy?

Adrik chỉ về phía nhà thờ ở hướng 9 giờ ở thị trấn Tự Phong ở đó là nhà thờ, cậu có vẻ run rẩy

Dương Khải Âm :

- em có thể nói được câu nào mà không bị nói lắp không?

- kiểu như là : " chi-chị-chị oi-ơi " thành " chị ơi " đấy

Adrik :

- Câm mồm đi!

Cái thứ da đen chết khiếp!

Hãy xuống địa ngục đi vì mày đáng!

Mày chả có quyền lên tiếng ở đây!

Đi học?

Mày muốn bọn tao bị xấu hổ trước mặt hàng xóm à?

Thứ vô dụng

- Dù mày cầu xin Chúa thế nào , thì Chúa cũng không thể nào thực hiện một đứa da đen như vậy đâu!

CÚT ĐI!!

Da đen chỉ mãi là một phần rác thải của hành tinh này thôi , chỉ làm thêm phần ô nhiễm

Đứa trẻ không phải mà là bọn họ này đã mang tội gì?

Tại sao lại bị đối xử đến mức không được sống bình thường?

Nghe những lời một oán hồn hướng thiện, tôi chỉ thấy cái chết của Adrik là món quà.

Trung Kì :

- một người tội nghiệp

Dương Khải Âm :

- chúng ta đi đến nhà thờ đó nào!

Suzu :

- ơ sao lại phải đến chứ?

Dương Khải Âm :

- là tối tôi mơ thấy một người bảo rằng ở nhà thờ đó có chuyện gì đó

Adrik :

- da-dạ!

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn đi theo.Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vô những hàng ghế đường và hí trường .

Đang đi , tôi cảm nhận được có ai đang ở đằng sau tôi , rất gần

* Hí trường là sân khấu biểu diễn các loại hát nghệ thuật như rạp hát *

Mạch Quỳnh Diễm - Daisy :

- này!

Là Khải Âm hả?

Dương Khải Âm :

- chị Daisy sao?

Chị làm gì ở đây vậy?

- em nhớ nơi chị làm đâu phải ở đây đâu?

Mạch Quỳnh Diễm - Daisy :

- nói nhỏ thôi , chị đang làm nhiệm vụ theo dõi một người

Dương Khải Âm :

- đó là ai vậy?

Mạch Quỳnh Diễm - Daisy :

- đấy là một người khá nguy hiểm mà chị không nói chi tiết cho em được

- nhìn kìa!

Đó là người chị nói đó!

Tôi quay về phía sau , một bóng người cao bằng cái cây nhà tôi , tóc vàng xoã xuống nhưng với thân hình này thì chắc là đàn ông , trông chả có vẻ tốt lành gì

Mạch Quỳnh Diễm - Daisy :

- ông ta là một đối tác của một tổ chức bán " thuốc cười " từ Châu Âu

- là một người sống ở gần thị trấn Tự Phong

- Nên sếp yêu cầu chị theo dõi người đó

Dương Khải Âm :

- vậy sếp chị là ai vậy?

Mạch Quỳnh Diễm - Daisy :

- là sếp Dante đấy!

Còn đội trưởng cũng là người yêu cầu chị là Eryk

- em đã từng nghe qua tên Dante bao giờ chưa?

Dương Khải Âm :

- em đã từng nghe Eryk nhắc tới

- nhưng giờ em mới biết Dante là tên của sếp anh ta luôn đấy!

Mạch Quỳnh Diễm - Daisy :

- vậy Eryk khi nói chuyện với em gọi Dante là " sếp " hả?

Tôi gật đầu nhưng nhìn chị ta khá hụt hẫn khi nghe tôi nói vậy

Dương Khải Âm :

- thôi em có việc đi trước

- tạm biệt

Adrik :

- chị oi-ơi , e-em so..sợ họ lă..lắm!

- họ..sẽ đánh đap..đập êm..em..đuôi..đuổi em đi

Dương Khải Âm :

- có chị ở đây , em không cần phải sợ gì hết

Tôi đi về hướng nhà thờ màu trắng tinh, chuông vang lên
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 7 : ánh sáng chói


Tôi bước vào nhà thờ với oán hồn , một linh mục đứng trước cây thánh giá , tôi ngồi tạm trên một hàng ghế nào đó

Adrik :

- sao nhìn la..lạ qua..quá đi!

Khong..không giông..giống ngày xưa chút nao..nào

Dương Khải Âm :

- vậy ngày xưa có gì ở đây thế?

Adrik :

- cây ở giưa..giữa ngay...này xưa là mau..màu đe..đen

- tương..tường là mau..màu đo..đỏ

Dương Khải Âm :

- chắc có thể người ta đã sửa rồi

" Này, bảo tới trại trẻ mồ côi để tìm ra sự thật mà?

"

Cơn đau đầu ập đến , chắc là do con nhỏ kia tạo ra , mong nó nhanh biến đi , cơ thể tôi uể oải sau khi nó tan biến

Dương Khải Âm :

- mình về thôi

- ở đây không thu thập được gì hết

" Cách!

"

Adrik :

- tiếng gì vậy?

Có ai đó đang ở đây...

Trong con hẻm.

Tôi vào đó chả thấy gì ngoài tờ giấy bay lượn nhờ gió

Dương Khải Âm :

- cái gì đây?

- " Kinh Thánh Máu " ?

Không lẽ nó có liên quan gì à?

Đầu tôi loé lên một suy nghĩ...

Không lẽ nhà thờ với " Kinh Thánh Máu " có liên quan?

Tôi đọc tiếp tờ giấy

Dương Khải Âm :

- " diable sẽ bảo hộ chúng ta khỏi điều xấu .

Màu đỏ đen là tín đồ của diable"?

- " cây thánh gia đen lật ngược là đường gặp những người bảo hộ diable và những người khác "

Đúng như tôi nghĩ , nhà thờ này chẳng tốt lành lúc nào , lâu lâu tôi đến lại thấy vài linh hồn không đầu ở đó

Dương Khải Âm :

- hay là mình hỏi Lý Sơn , biết đâu anh ta biết?

Tôi về nhà , mấy con chim sẻ đứng trên mái nhà mổ mấy cái cây leo trên đó.

Cái cửa tự mở là tôi biết là do một trong hai cái vong nhà tôi rồi

Dương Khải Âm :

- không biết anh ta có đang bận không...

Một giọng như một cô gái chắc dưới 30 tuổi vang lên ở đầu dây bên kia , vừa nghe là biết không phải của anh ta rồi

- xin chào , là ai vậy ạ?

Dương Khải Âm :

- xin...

Nhân vật bí ẩn :

- này , tôi không kêu cô giữ dùm điện thoại của tôi!

Hình như ở bên kia đang có một ai đó giành lại chiếc điện thoại rồi quát người kìa.

Lại một tiếng nói rung động màng nhĩ tôi lên , chắc lần này là Lý Sơn rồi

Trung Lý Sơn - Eryk :

- Lý Sơn đây!

Ai gọi vậy?

Dương Khải Âm :

- là Lý Sơn- à không là Eryk hả?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- Khải Âm hả!

Cứ gọi tôi là Lý Sơn là được rồi~

- đừng gọi tôi bằng cái tên đó

Dương Khải Âm :

- ừm vậy thôi

- mà anh biết " Kinh Thánh Máu" hoặc " diable " không?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ừm..."

Kinh Thánh Máu " thì tôi không biết...

- nhưng diable là một sinh vật có hại trong văn hóa dân gian ở Nam Mỹ.

Nó còn là một con quỷ hung tợn.

Dương Khải Âm :

- vậy diable là truyền thuyết ma cà rồng ở Châu Mỹ à?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- có thể được nói là vậy

Dương Khải Âm :

- mà tôi nghe đồng nghiệp của anh nói rằng anh là người Scotland đúng không?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ừm đúng rồi , tôi là người Scotland thật mà

- tôi đến đất nước June vì nó rất đẹp và tôi đến đây để học đại học Cảnh sát ở đây

- và...

" Bùm!!!

"

Một tiếng bùm ở phía sau nhà tôi , hình như là có một tiếng nổ do thứ gì đó

Dương Khải Âm :

- tạm biệt anh!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- này!

Tôi đi kiểm tra cửa sổ , bên ngoài một đám cháy lớn đang dần thiêu rụi căn nhà , nhưng có một làn khói âm dần dần bay ra ngoài và tôi còn nghe một tiếng hét ầm ĩ mà chỉ mình nghe

Adrik :

- anh..ánh san...sang...sáng chòi qua..quá đi..

Dương Khải Âm :

- đó không phải là ánh sáng chói loà ,mà là lửa đã thiêu cháy một vong linh

- ủa mà em ra đây từ khi nào vậy???

Adrik :

- em..em da..đã...

Dương Khải Âm :

- thôi được rồi , không làm gì hại con người là được rồi

- thôi chị ra ngoài phòng khách đây, đừng đi lung tung nhé

Tôi quay đầu đi về hướng phòng khách

Suzu :

- này , có người đến kìa!

Dương Khải Âm :

- ai cơ?

Trước mắt tôi là một người đàn ông có làn da cháy đến đen và cả làn da cũng vậy .

Nhìn như anh ta đang trừng mắt nhìn bọn tôi

Dương Khải Âm :

- chào anh , toi..tôi có thể giúp gì cho anh ạ?

Người đàn ông :

- bộ mắt của tôi sau khi chết nhìn đáng sợ lắm sao?

Suzu :

- ừm...

Người đàn ông:

- ai cũng nói tôi là nhìn mắt tôi rất đáng sợ

- à quên , tôi tên là Vương La Đăng , tôi là con trai cả của dòng họ nhà Vương ở vùng đất Fumio

Dương Khải Âm :

- quê hương của anh ở vùng đất Fumio sao?

- vậy là anh với tôi giống nhau đó!

Vương La Đăng :

- giống nhau?

- là sao?

Tôi chưa hiểu lời cô nói lắm

Dương Khải Âm :

- là tôi nơi tôi sinh ra là ở vùng đất Fumio

Anh ta từ lúc cảnh giác trở thành thân thiết khi nghe tôi sinh ra ở Fumio

Vương La Đăng:

- à há!

Vui thật đấy!

- tôi nghĩ không có người nào thuộc Fumio ở đây chứ!

Dương Khải Âm :

- hơi bất lịch sự

- chúng ta có thể quay lại vụ án được rồi chứ?

Vương La Đăng:

- à được rồi...

Dương Khải Âm :

- vì sao anh mất vậy?

Vương La Đăng:

- tôi mất do bọn " Kinh Thánh" mang màu đỏ...

Là bọn " Kinh Thánh Máu" sao?

Vương La Đăng:

- tôi không hiểu sao bọn nó lại cho nổ nhà tôi nữa...

- từ ngày tôi tìm thấy tờ giấy ghi về một người nào đó tên là " Vrykolakas " gì đó

- rồi từ đó , tôi luôn cảm nhận được có một con mắt đang trong nhà tôi

Dương Khải Âm :

- vậy anh sống một mình sao?

Vương La Đăng:

- đúng!

Anh ta đi ra cửa sổ đang hé mở , có vẻ anh ta đang định đi đâu đó về hướng màu đỏ
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 8 : phòng thờ ác


Tôi chạy liền ra ngoài , có vẻ không đuổi kịp , nhưng chạy cho tới khi đuối sức thì mới thấy anh ta đúng khẽ bên góc tường màu đen đang nhìn

Dương Khải Âm :

- không biết dẫn đi đâu nữa

Vương La Đăng:

- nhìn đây

Trung Kì :

- cai..cái gì đây?

Một tên linh mục mặc áo màu đỏ , cổ áo màu đen , còn cây thánh giá thì lật ngược lại và màu đen đặc điểm tượng trưng của " Kinh Thánh Máu" đang bị treo trên cổ , máu chảy be bét , phần tay lộ ra phần xương bên trong , ruồi bây cực nhiều.

Cái mặt của hắn có nhiều vết bị đánh đến đỏ mặt , chắc hắn đau lắm..

Vương La Đăng:

- thấy thế nào?

- đây là kẻ đã khiến tôi vào con đường chết

Suzu :

- cái này do anh làm sao?

Vương La Đăng:

- không!

Cái này là do một người bạn của tôi làm

- và tôi muốn cô điều tra về bạn của tôi , hung thủ giết người của linh mục này

Dương Khải Âm :

- vậy động cơ là do linh mục này đã khiến anh chết và bạn anh đã hành hạ hắn?

Vương La Đăng:

- ừ

- tôi chỉ biết tên bạn tôi là Hoàng Ngô , sống ở vùng đất Fumio

Tôi nhìn linh mục một cách đáng thương dùm người đó , vừa quay lại thì anh La Đăng đã biến mất

Linh mục :

- cô gái...

Dương Khải Âm :

- hửm?

Là ông linh mục mà!?

Linh mục:

- đúng vậy , tôi thừa nhận tôi là linh mục của hội " Kinh Thánh Máu"

Nhìn thẳng vô con mắt anh ta , có vẻ con ngươi nói thật

Dương Khải Âm :

- này Suzu , cậu có cảm nhận được anh ta đang nói dối không?

Suzu :

- hừm....không

Linh mục:

- hãy giúp tôi...

- ti..tôi bị ép...

Suzu :

- sao nhìn anh ta có vẻ đang nói dối

- tôi linh cảm vậy

Dương Khải Âm :

- được rồi , tôi sẽ giúp anh

- với điều kiện là anh sẽ cung cấp cho tôi về thông tin " Kinh Thánh Máu " nhé?

Linh mục:

- được!

Nhìn linh mục có vẻ rất vui sướng khi đạt được một mục tiêu gì đó...

Trung Kì :

- chúng ta phải cảnh giác với hắn mới được

Suzu :

- tôi cũng cảm giác hắn đang lừa dối chúng ta

Linh mục :

- cảm ơn cô!

Dương Khải Âm :

- vậy có cách nào để đột nhập nhà thờ của ông một cách lặng lẽ không?

Hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng , rồi nói nhỏ nhẹ

Linh mục:

- có!

Có một lối ở lùm cây hoa hồng được bảo vệ bởi hàng rào sắt

Dương Khải Âm :

- vậy chỉ tôi đến chỗ tôi đi?

Hắn đứng dậy và lặng lẽ đi về phía trên căn hầm.

Hắn mở cửa nhà thờ ra

Adrik :

- chô..chỗ na..này văn...vắng ve...vẻ qua..quá!

Trung Kì :

- không biết ở đây có gì mà linh mục phải lo lắng khi nhắc đến nữa

Hắn lật bức tranh của Đức Mẹ Maria , lộ ra bức một bụi hoa hồng đen ở sau hàng rào sắt .

Dương Khải Âm :

- vậy chúng ta vào đây bằng cách nào đây

" Rắc "

Đằng sau bước tường trắng là một căn phòng lộng lẫy trước mắt chúng tôi

Suzu :

- đây chính là nơi của bọn " Kinh Thánh Máu" sao?

Linh mục :

- này mọi người!

Lại đây!

- cả 4 người mặc chiếc choàng đi!

Tôi mặc chiếc áo choàng đen , bước vào tấm thảm đỏ như máu con tim .

Ngay khi vừa bước vào , một tiếng của một người lãnh đạo hát lên

" diable là thần của chúng ta , bọn phản đồ sẽ chết không toàn thây , là sự may mắn của chúng ta.

Con đường sa ngã là Thiên chúa giáo .

Máu của chúng phản đồ là nguồn sống của ngài diable . diable là thần đáng được tôn thờ...

"

Trung Kì :

- đó là nghi lễ gì vậy?

Linh mục :

- " nghi lễ tín đồ diable " nghi lễ để ngài diable xem xét những tín đồ mới

- may mắn thì được hoà nhập , ngược lại thì sẽ bị giết sạch

Suzu :

- vậy họ có nhìn thấy được chúng tôi không?

Linh mục:

- chắc là không!

Dương Khải Âm :

- vậy sao họ thấy được anh?

Linh mục :

- ừm ờ...đi thôi

Linh mục có gì đó dấu chúng tôi , nhất quyết không nói

Adrik :

- dep..đep đẹp qua..quá

Bức tường đen kèm theo chút sắc đỏ .

Hai cây đèn ở hai bên cây thánh giá .

Và cây thánh giá ngược màu đen

Linh mục :

- ồ người mới à?

Belia

Linh mục - Belia :

- đúng vậy , có một người mới đến

- đây là Emily Afton

Dương Khải Âm :

- ...

Linh mục :

- vậy lại đây , xem thần có chấp nhận người không, Emily

Sự lo lắng , căng thẳng trong tôi càng tăng lên , một ánh đen xanh hiện lên một ma cà rồng , diable dòm ngó xung quanh tôi .

Nó khắc lên tôi một dấu ấn gì đó và biến mất

Linh mục :

- vậy thần đã chấp nhận ngươi rồi đó!

- chào mừng

Suzu :

- cô may thật đấy!

Linh mục - Belia :

- giờ cô Emily vào căn phòng đó!

- bưng chiếc thùng để gọn gàng

Dương Khải Âm :

- hiến tế gì?

Linh mục :

- hiến tế người mang tội với thần

Dương Khải Âm :

- ừm ờ...

Tôi mở cửa bước vào phòng .

Mấy cái thùng bị xếp lộn xộn , nhưng tại sao nó lại để trước phòng linh mục chứ?

Trung Kì :

- xem tôi tìm được gì này!

Một cuốn sổ màu đen dính dầy mạn nhện , nhìn rất lâu rồi

Dương Khải Âm :

- này Trung Kì, Suzu , Adrik!

- nghe tôi lập kế hoạch này

Trung Kì :

- kế hoạch gì?

Nói nghe

Dương Khải Âm :

- là Trung Kì và Adrik thì đột nhập vào trong phòng có bảng chữ " linh mục "

- còn Suzu thì linh cảm cao nên đứng canh cửa

- còn tôi sẽ sắp xếp mấy thùng này lại

Suzu :

- sao tôi phải canh cửa?

Chúng ta có thể đóng cửa được mà?

Dương Khải Âm :

- vì ba người cậu là linh hồn

- nhưng nếu chúng linh mục vào đây và lỡ hắn đi vào phòng linh mục

Ba linh hồn cũng thấy thuyết phục nên làm theo , mới xếp xong hàng đầu tiên thì tên linh mục mở cửa vào

Chúc mọi người Noel vui vẻ୧⁠(⁠^⁠ ⁠〰⁠ ⁠^⁠)⁠୨

Tác giả

25.12.2022
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 9 : bất an trong lòng


Linh mục :

- sao có tiếng động trong phòng vậy?

Dương Khải Âm :

- à chắc là do tôi làm đó!

Linh mục:

- ờ vậy thôi tôi đi làm tiếp nhé!

Dương Khải Âm :

- dạ!

Linh mục trước khi ra ngoài còn quay lại nhìn với đôi mắt đang bị hoảng hốt của hắn .

Chắc là có bí mật gì đó mà hắn sợ bị lộ

Dương Khải Âm :

- sao rồi?

Đôi mắt nhìn về phía cánh cửa không dám rời

Trung Kì :

- hình như có một tờ giấy và Adrik còn tìm được khá nhiều con búp bê ngay lúc Suzu đóng cửa lại

Dương Khải Âm :

- đưa cho tôi xem được không...?

Trung Kì :

- nè cô cầm đi!

Chất liệu giấy như giấy dùng để viết thư .

Mực phai mờ như là của mười mấy năm trước .

Nội dung tờ giấy : " tất cả là của ta , sự sống chết của họ dựa vào ta, là người có ảnh hưởng "

Dương Khải Âm :

- đây có thể là một lá thư từ lúc tôi chưa chuyển về đây

- nội dung thì chắc là họ cho rằng họ là người có quyền nắm giữ sự sống chết

Suzu :

- này!

Tôi liền xoay người sắp xếp tiếp mấy cái hộp

Linh mục:

- cô xếp xong chưa?

Dương Khải Âm :

- dạ xong rồi ạ!

- mấy cậu làm tiếp ở đây nhé...

Linh mục bước lên cầu thang miệng đang lẩm bẩm một cái gì đó khiến mọi người tập trung lập tức .

Giờ mình phải giả đang tập trung mới được

Tội đồ :

- cứu tôi với!

Họ là những kẻ đã đầy vết đen!

Linh mục:

- câm mồm!

Mày là kẻ không xứng đáng với thần!

Tôi nhắm mắt lại , mở mắt ra đầu đầu máu của tội đồ đã ở trên sàn

Linh mục:

- tởm quá đi!

Đôi mắt xanh ngọc của người đó giờ chỉ còn lại màu không hồn , cơ thể không nhúc nhích gì

Linh mục:

- không ai được khóc

- Thần đã lấy linh hồn của thằng đó rồi

- giải tán!

- nghi thức đã kết thúc

Linh mục - Belia :

- về thôi

Mỗi tín đồ đi về một hướng bí mật , tôi và Belia bước lên , Suzu , Trung Kì và Adrik cũng lẵng lặng đi ra một cách im lặng

Dương Khải Âm :

- ba cậu ra từ khi nào vậy?

- mà tìm được gì không đấy?

Trung Kì :

- tôi tìm thấy được vài con búp bê , có 2 con giống cô và cậu tóc đỏ ấy

Dương Khải Âm :

- ý chú là Lý Sơn phải không?

Trung Kì :

- đúng rồi!

Dương Khải Âm :

- mà chú nói búp bê gì cơ?

Trung Kì :

- trên mỗi con búp bê có một sợi dây màu trắng quấn quanh mỗi con

- cái dây màu trắng như chỉ trắng ấy

Nghe đến từ búp bê , tôi lại nghĩ đến Lý Sơn.

Dương Khải Âm :

- vậy chúng ta đột nhập được không , Beila?

Linh mục - Beila :

- bất khả thi nhưng chắc được

Dương Khải Âm :

- này Suzu , Trung Kì!

- hai cậu đi vào xem coi còn ai không.

Bọn tín đồ đó không nhìn thấy các cậu đâu

Suzu :

- sao phải là tôi chứ!

- sao không nhờ Adrik đi!?

Dương Khải Âm :

- Adrik thì tâm lý không được ổn cho lắm

- lúc này nhìn thấy tội đồ bị hút máu , Adrik xém khóc luôn đấy

Adrik :

- em đi chu...chung voi..với chu..chú chu..Trung Kì được mà

Linh mục - Belia :

- bốn cậu đi chung luôn đi , đừng tốn thời gian nhiệm vụ của tôi!

Dương Khải Âm :

- nhiệm vụ gì?

Linh mục - Belia :

- a-à không c-có gì đâu

Belia có gì đó xém lộ ra , trán hắn đầy giọt mồ hôi lạnh

Suzu :

- vậy đi thôi

Trung Kì :

- vậy cậu sẽ làm gì , Belia?

Linh mục - Belia :

- tôi đi làm chuyện riêng

Bọn tôi đi vào cái cầu thang lúc nãy

Dương Khải Âm :

- này chú Trung Kì

- bộ chú nghi ngờ Belia sao?

Trung Kì :

- có thể nói là như vậy

- cháu nghĩ gì?

Dương Khải Âm :

-...

- hừm...ơ-

Suzu :

- ta cảm thấy có gì đó ẩn khúc ở đây

- ta nghĩ tên Belia đang khiến chúng ta bị rơi vào rắc rối

Dương Khải Âm :

- suỵt...!

Tôi đè vào góc tường , đợi người đó đi chỗ khác

Dương Khải Âm :

- không biết tên tín đồ lúc nãy vào phòng đó để làm gì

Trung Kì :

- vậy đi vào luôn đi!

Dương Khải Âm :

- giờ chạy thật nhanh vào căn phòng rồi đóng cửa

Tôi chạy hết sức , đóng cánh cửa thật nhanh , mong rằng họ không thấy mình

Suzu :

- này ở đây có gì này!

Dương Khải Âm :

- đừng có nói lớn quá , Suzu..!

* Hơi vô lý tý , nhưng ma , vong, linh hồn trong đây nếu nói hay hét lớn thì người thường sẽ nghe được:v *

Adrik :

- ở...đa...đây..co..có gì na..này

Dương Khải Âm :

- hửm?

Có một cái hộp đang đựng một cái gì đó như gậy bóng chày chăng?

Dương Khải Âm :

- mở thử xem

" Ngươi lại quên mẫu thân đã dạy ngươi gì à?

"

" Không được đánh người mà?

"

Dương Khải Âm :

- dạy không được đánh người , nhưng lại dạy giết người

Con nhỏ kia câm nín rồi biến mất , đồng thời tôi cũng lấy được cây bóng chày màu đen

Dương Khải Âm :

- mọi người cẩn thận nhé!

Suzu :

- để tôi mở cửa cho

Tôi chuẩn bị tư thế đề phòng , Suzu mở cửa ra

Trung Kỳ :

- không có ai

Dương Khải Âm :

- vào thôi

Bước vào phòng tôi có thể cảm nhận được tiếng thét của những người đã bị tra tấn ở đây

Trung Kì :

- ở chỗ này

- để tôi kiểm tra thử coi đúng không

Adrik :

- chị ơ-ơi!

Dương Khải Âm :

- sao vậy , Adrik?

Adrik :

- co..có gi-gì na...này...

Dương Khải Âm :

- có gì sao?

Nhìn Adrik rất sợ hãi , tôi lại xem thì có nhiều con búp bê , nhưng có điều , một con giống một người thầy tôi từng học và mỗi con cũng có chỉ trắng như Trung Kì kể lại

Trung Kì :

- đúng rồi!

Là mấy con đó đấy

" cắc "
 
Thám Tử Linh Hồn
chào 2023 , tạm biệt 2022


Không có gì trong đây cả , mình chỉ chúc mọi người một năm mới an lành(⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 10 : tấn công bất ngờ


- báo cáo!

Không có ai hết ạ!

Một người mặc áo đen kín mặt bước vào căn phòng , nhìn lên , nhìn xuống rồi đi ra

Suzu :

- tôi ra kiểm tra rồi , tên đó đi rất nhanh và đã đi ra ngoài , đóng cửa nhà thờ

Adrik :

- chị...

Dương Khải Âm :

- sao vậy?

Adrik đưa cho tôi một bản thiết kế , nó vẽ lại một bàn tay đang đung đưa các sợi dây điều khiển một con hình nhân gỗ nhỏ

Trung Kì :

- em kiếm nó ở đâu ra vậy?

Adrik :

- ơ..ở be..bên kia

Trung Kì :

- trên hộp tủ sao?

Còn có một ổ khoá đã bị phá sao?

- chắc thứ này quan trọng lắm nên mới bỏ trong két sắt như vậy

??? :

- ngài ấy sẽ tức giận nếu ngươi đang cố tìm hiểu điều này...

- đó là điều cấm kỵ với người mới!

Một người che mặt mặc áo choàng đen cũ và còn bám bụi cầm gậy sắt , trên cây đó còn dính những máu như đã rất lâu

Trung Kì :

- cẩn thận!

* Bonk *

* Không biết miêu tả cái tiếng khi bị tác động vật lý như nào nữa🙂))) *

Cây gậy bóng chày đã ở trên gáy kẻ cầm gậy sắt , tên kia cũng đã bị ngất tạm thời

Dương Khải Âm :

- ha...hah..ha...a

Mình làm được sao?

" Kẻ không tuân luật , sao lại đánh người đến ngất như thế chứ!?

"

Dương Khải Âm :

- câm đi

Tôi bịt tai lại , tiếng gió thổi phù phù

Suzu :

- ngươi không sao chứ?

Dương Khải Âm :

- tôi không sao

- xem thứ ở trong két sắt là gì đi

Trung Kì :

- là những cái tên thôi

Suzu :

- vậy đọc nghe

Trung Kì :

- Trung Lý Sơn ; Lê Cúc Vinh Phú ; Trần Nghĩa Tân ; Mạch Đức Hoà ; Mạch Quỳnh Diễm ; Tố Thất Chu ; Triệu Thảo Tú

- Lê Huỳnh Đức và Davu Ayice

Sao Trung Lý Sơn có mặt ở trong danh sách này vậy?

Trung Kì :

- cuối câu còn có " con rối có thể được chết do những người điều khiển nó "

- tôi nghĩ nghĩa là họ đang điều khiển những người có tên đó

Adrik :

- vâ...vậy ho..họ co..có the..thể..che..chết s..sao?

Dương Khải Âm :

- có thể là vậy đấy

Tôi lấy ngay cây kéo ở bên

Suzu :

- tôi nhớ ở đằng sau còn mấy dòng mà?

Trung Kì :

- đúng rồi!

Tôi lại gần xem coi mấy dòng đó là gì , cơn gió nào đó đã thổi một tờ giấy bản đồ

Trung Kì :

- " Bắc đỏ vươn tay lên cánh cửa , rung lắc rồi theo tiếng nhạc đi xuống nơi mật , những búp bê chưa tới lúc chết vẫn đang ở trong đá vôi phía đông ngược nữ "

- chắc đây là nơi dẫn tới nơi những con người trong giấy

Dương Khải Âm :

- này!

- có một gió đã cho chúng ta tờ bản đồ này

Trung Kì :

- vậy thì may rồi!

Suzu :

- trong cái dòng chữ đó , ngay đầu có nhắc tới " Bắc " chắc là phải đi phía trước

Dương Khải Âm :

- nhưng nếu đi phía bắc thì sẽ khá nguy hiểm , có đèn còn có cửa sổ

- và loại đèn này có thể nhìn thấy bóng ma nữa

- hay là chúng ta quỳ rối xuống rồi đi nhể?

Suzu :

- ý hay!

Trung Kì :

- nhưng hơi bất khả thi một chút vì mấy cái đèn

- hay là mình tắt nó ha?

Dương Khải Âm :

- nhưng tắt nó ở đâu?

Suzu :

- vậy thì phải đi tìm mà không còn cách gì khác sao?

Trung Kì :

- cô nghĩ sao?

Khải Âm

Dương Khải Âm :

- ở đây ít người

- nhưng nêu tắt đèn đi, thì sẽ dễ bị nghi ngờ

Suzu :

- vậy thì sẽ không tắt à?

Dương Khải Âm :

- chắc là vậy...

Bọn tôi bò qua hành lang một cách dễ dàng , mấy cái đèn cũng tắt đi sau khi tôi đứng lên

Dương Khải Âm :

- may quá đi, có một cái đèn dầu còn sáng ở đây

Adrik :

- nhi...nhìn nay..này...

- có..pha..phải la..là bức tranh ma..màu đó kho..không?

Adrik hoảng sợ chỉ lên tường , làm cho mọi người chú ý lên nó

Trung Kì :

- cô soi đèn được không?

Dương Khải Âm :

- à ừm..

Tôi lại soi đèn , bức tranh ngày càng được rõ hơn .

Bức ảnh mang màu đỏ như dòng chữ kia , khung cảnh đằng sau là nhưng ngôi mộ đã bị khai quật , vài mấy cái đầu nhợt nhạt như cậu phản đồ kia , còn tâm điểm là một ác ma lưng còng , có đuôi , có tay chân như con người.

Trung Kì :

- đây không phải là Vrykolakas sao?

Dương Khải Âm :

- cũng phải thôi , ở đây họ tôn thờ Vrykolakas mà

Suzu :

- " Bắc đỏ vươn tay lên cánh cửa "

- mà người ở trong đây đang vươn tay lên một bóng tròn màu đen

- cũng có khi cách mở cửa là nhờ cái bóng đen này

Dương Khải Âm :

- để tôi thử ấn lên để xem

Tôi đặt tay lên bóng đen trong bức tranh đỏ .

Cánh cửa như có một thiết bị nào đó đã khiến bức tường di chuyển sang một chỗ khác , đồng thời cũng rung lắc rất dữ dội

Adrik:

- wao...

Suzu :

- vào đi nào!

Tôi và các bạn đi vào chỗ bí mật đó

Dương Khải Âm :

- tôi hiểu câu " theo tiếng nhạc đi xuống nơi mật " rồi!

- bởi vì hai bên tường điều có 5 dòng giống như khuông nhạc đấy!

Trung Kì :

- nhưng chúng ta đi mãi chả thấy nốt nhạc nào đâu?

Adrik :

- nhi..nhìn ki..kìa!

Trung Kì :

- có nốt nhạc được viết bằng máu?

Chú ngạc nhiên vì miệng mình quá linh

Trung Kì

* =)) *

- đã có người từng ở đây sao?

Dương Khải Âm :

- "những búp bê chưa tới lúc chết vẫn đang ở trong đá vôi phía đông ngược nữ"

- giờ chúng ta phải đi tìm mấy con búp bê

Suzu :

- ở đây còn dơ hơn cả phòng chú tôi nữa

Dương Khải Âm :

- vì đây là nơi mật-

Hình như chân tôi...
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 11 : những con búp bê mang mạng


Dương Khải Âm :

- cái gì vậy?

Tôi nhặt cái vật đó lên, là một con búp bê bị rách?

Dương Khải Âm :

- bị cắt hình chữ X..hừm..

- không lẽ là.."kỳ án vô hình" vào năm ngoái!?

Trung Kì :

- có phải là người cảnh sát đột nhiên chết mà không hung thủ , không hung khí?

Dương Khải Âm :

- để tôi nhớ...

- có tóc đen , mắt xanh, làn da hơi ngăm , có tàn nhang ở hai gò má...qua đời do có vết chém chữ X..

Tôi khá ngạc nhiên , chỉ nghĩ câu " tất cả là của ta , sự sống chết của họ dựa vào ta, là người có ảnh hưởng " là một câu đùa

Dương Khải Âm :

- vậy là nếu những con búp bê như thế này bị rách thì những người mang hình dạng giống nó sẽ chết như vậy?

Trung Kì :

- ừm

- vậy là phải tìm những con búp bê mang hình dạng giống người nào đó

- rồi tìm cách để cho họ sẽ không bị gì cả khi những con búp bê mang hình dạng họ bị rách

Suzu :

- vậy dòng chữ kia là nơi tìm đến những con búp bê hả?

Dương Khải Âm :

- cứ đặt giả thiết theo lời cậu nói đi

Trung Kì :

- đi tiếp đi!

Chúng ta không có thời gian đâu

Chúng tôi đi từ khuông nhạc cho tới khi không còn nốt nhạc nào thì mới tới

Dương Khải Âm :

- phù.. mệt quá đi

Không hiểu sao chỉ có tôi mệt , còn bọn họ thì chả mệt chút nào mà còn phấn khởi nữa chứ

* Tác giả : thì tụi nó là linh hồn mà=)) *

Suzu :

- "những búp bê chưa tới lúc chết vẫn đang ở trong đá vôi phía đông ngược nữ"

- vậy là nó ở trong đá vôi ở phía đông à?

Trung Kì :

- không

- không phải là hướng đông mà là ngược đông , nó đang ám chỉ phía tây chăng?

Dương Khải Âm :

- ở phía đông có tận 3 bức tượng màu trắng

Một cánh tay đụng vào bàn tay tôi

Adrik :

- ci..ch..chị!

- x-xem n..này!

Adrik đưa cho một viên đá hơi tròn , màu xám xanh

Linh mục - Belia :

- này không phải là đá cuội sao?

- cháu tìm nó ở đâu ra vậy?

Belia từ đâu ra xuất hiện ở phía sau từ lúc nào , nhìn đồ cậu ta đã sẩm máu hơn trước.

Dương Khải Âm :

- cậu làm xong việc rồi à?

Linh mục - Belia :

- thì tôi làm xong rồi mới đến tìm mọi người chứ!

Nhìn cậu ta khích hơn một tiếng trước , tâm lý này hình như tôi đã thấy ở những kẻ sát nhân thì phải...

Dương Khải Âm :

- mà nhìn hòn đá cuội này...

- à!

Em định đưa cho chị để chị chà vào đá vôi để xác định cái nào là đá vôi đúng không?

Adrik gật đầu và đưa cho tôi đá cuội .tôi cúi đầu xuống bức tượng

- cho tôi xin lỗi nhé!

Tôi bắt đầu chà vào mỗi bức tượng , hai cái đầu hơi hụt hẫn một tí đến cái cuối cùng cũng đã tìm ra lối cứu

Suzu :

- vào thôi nào mọi người!!

Đi hồi lâu , bọn tôi gặp ngã ba , mỗi đường đều được sơn màu vàng kem và u ám không đèn

Trung Kì :

- giờ đi hướng nào giờ?

Dương Khải Âm :

- bên trái đi-

Linh mục - Belia :

- không phải đi bên phải!

- hai đường đó nguy hiểm lắm

- tôi chỉ muốn tốt cho mọi người thôi!

Suzu :

- bộ có truyền thuyết hay chuyện gì ở hai lối kia à?

Linh mục - Belia :

- tô-tôi không biết-

- nhưng tốt nhất là đi bên phải

Trung Kì :

- hay là nghe theo anh ta đi

- dù gì anh cũng là tín đồ lâu năm ở đây

Tôi đi theo Belia tới khi đến ngõ cụt .

Tôi thấy một cái hộp như cái rương không có ổ khoá

Dương Khải Âm :

- để tôi mở ra xem thử

Tôi lại gần mở ra thấy những con búp bê như những người cảnh sát đang năm trong hộp

Dương Khải Âm :

- sao có Lý Sơn, Randolph và những người khác???

Linh mục - Belia :

- đ-đằng sau..-

Dương Khải Âm :

- chuyện gì vậy?

Một bóng người đen , đôi mắt vô hồn nhưng nhẫn tâm cầm cây gậy từ trên cao

* Bonk *

Một tiếng thật mạnh nhưng tôi không ngất

* Do Belia là hồn ma nên dùng gậy tác động vật lý vào Khải Âm thì cô ta chỉ bị đau một chút và để lại vết thương như bị xuớc ra máu *

Adrik :

- c-chị!

Linh mục - Belia :

- sao mày không chết!?

Chú Trung Kì chặn lại thứ kia , Suzu lại gần hỏi nó

Suzu :

- vài lúc trước

- ngươi bảo ngươi bị ép, vậy lần này cũng là bị ép hay dã tâm?

Linh mục - Belia :

- ...

Trung Kì :

- cháu kiểm tra cái hộp kia đi!

Dương Khải Âm :

- dạ

Tôi lấy ra tất , để lên sàn , mỗi con được làm từ rất lâu , dính bụi đầy

Dương Khải Âm :

- vậy ngươi biết

- họ muốn giết những người cảnh sát vô quan này để làm gì không?

* Vô quan : không liên quan *

Có khi họ muốn giết cảnh sát để lỡ tai hoạ sau này .

Nhưng Belia vẫn im , không hé lời

Dương Khải Âm :

- nếu như cậu nói ra , tôi sẽ giúp cậu thay đổi mà không bị bọn chúng phát hiện

Belia :

- ...

Belia trở nên căng thẳng , so với khuôn mặt lúc nãy là cậu khá tự tin nhưng khi bị đoán lại sợ rằng bị lộ

Trung Kì :

- một người dối trá sẽ luôn cứng đầu

- vậy là cung cấp thông tin chỉ như mấy báo lá cải thôi đúng không?

Linh mục - Belia :

- đ-đúng là tránh tai hoạ sao này...

- nhưng ta không dối trá!!

Dương Khải Âm :

- vậy làm sao để gỡ các con búp bê này?

Linh mục - Belia :

- không biết-

- tôi chỉ mới tới đây lần đầu

Dương Khải Âm :

- vậy sao cậu biết , hai lối kia rất nguy hiểm?

- hay là có một ẩn giấu gì đó?

- chắc hai lối đó có cách để gỡ lời nguyền?

Suzu và Trung Kì đi ra khỏi lối đi

_____________________________________

Ra chương trễ vì nhà mình chưa lắp mạng ;-;
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 12 : thiêu tàn quỷ


Bí tên chương quá=(

_________________________________________

Tôi ngồi ở lại , im lặng nhìn vào mắt của tên linh mục kia

Trung Kì :

- chúng tôi về rồi đây

Dương Khải Âm :

- có tìm được gì không?

Suzu :

- tôi tìm được một cây kéo!!

Trung Kì :

- nhỏ thôi!

- còn tôi tìm được cái này

Một tờ giấy hơi úa vàng , bị rách .

Dương Khải Âm :

- có gì ở trong đó không?

Trung Kì :

- trong đây toàn tiếng của người Fumio không à

Dương Khải Âm :

- đưa tôi đọc thử

Tôi mở tờ giấy ra , toàn là những chữ quen thuộc ở tuổi thơ

- cách để gỡ những sợi dây khỏi sinh mạng :

Bước đầu : lấy cái kéo

Bước hai : rạch một đường ngắn ở tay trái nếu thuận tay phải và ngược lại

Bước ba : để máu ở chỗ bị rạch đó,nhỏ lên cây kéo

Bước bốn : lấy cây kéo đó cắt các sợi dây

Lưu ý : khi làm nghi thức trên có thể bị ảo giác do lời nguyền của cây kéo và máu phải là của những người được ngài ấy chấp nhận

Linh mục E

Dương Khải Âm :

- đưa tôi cây kéo

Trung Kì :

- này cháu có chắc không đấy?

- khá là nguy hiểm có thể khiến cháu bị thương đấy!

Dương Khải Âm :

- cháu chắn chắc

Linh mục - Belia :

- Khoan!

- ngoài để cắt những sợi dây trắng kia

- cậu có thể dùng nghi thức đó để giết linh hồn tôi!

Dương Khải Âm :

- g-giết linh hồn cậu...?

- cậu bị sao vậy...?

Linh mục - Belia :

- tôi sắp không chịu nổi rồi...

- nếu giết một người trong " Kinh Thánh Máu " cậu có thể không còn là một trong những người chưa bao giờ tham gia vào đấy!

- đó là điều cậu muốn phải không?

Tôi không chần chừ đồng ý liền , tôi cảm thấy tội cho cậu ta

Dương Khải Âm :

- ừm...

Tôi bắt đầu thực hiện nghi thức , lúc làm tới bước cuối , cậu ta đau đớn .

Dù là linh hồn nhưng khí xanh đang cố thoát khỏi cậu ta nhưng không thành

Trung Kì :

- che mắt Adrik lại , Suzu

Adrik :

- g-gì v..vậ...vậy???

" Aaaaaaaah!!!

"

" Khốn khiếp

Một đốm lửa nhỏ ở trên mình cậu ta , nó khiến cả linh hồn cậu ta dần cháy đen

Trung Kì :

- chạy đi!

Đám lửa lan tới con đường nốt nhạc máu , khói che mờ đi lối vào

" Có gì vậy???

"

" Sắp lộ rồi , tới nhanh lên "

Tôi đi theo lối tới của nhà thờ , sắp tới cửa rồi

" mày học thế nào cũng không lên lớp đâu!

"

" Tao cấm mày đi!

Quay đầu lại đi "

" Đi theo tao liền "

" Không được đóng cửa!"

" Lần này chỉ do mày ăn hên thôi "

" Yếu đuối thế!

Mẹ mày mạnh mẽ giao tiếp thế này mày chả nói gì cả , đúng là mất mặt gia đình "

" Nói chuyện không lễ nghĩa thế này từ giờ im luôn đi "

" Rời khỏi đây đi "

Phía trước tôi cũng là đám lửa , nhìn lại phía sau , không thấy gì cả.

Tôi có cảm giác mình đang bị nắm thứ gì đó

Trung Kì :

- này cháu làm gì vậy!?

Hình như giọng nói đó biến mất rồi , bóng người xanh của ai đó xuất hiện trước mắt tôi nhưng mắt tôi dần mờ đi

" Dậy đi nè , Khải Âm "

Dương Khải Âm :

- hửm?

Cậu là Belia sao?

- nhìn giống quá!

Belia :

- tôi là Belia nè

- cảm ơn cậu nhé!

Dương Khải Âm :

- cảm ơn tôi?

- sao cảm ơn tôi

Belia :

- vì cậu đã giúp tôi có thể siêu thoát sau những tháng bị giam cầm

Dương Khải Âm :

- vậy sao?

- mà cậu đã mất từ mấy tháng trước rồi sao?

Belia :

- tôi cũng không nhớ nữa

- nhưng cậu biết sao tôi tới đây không?

Dương Khải Âm :

- vì sao?

Belia thở dài rồi ngước cổ lên nói với tôi

- vì tôi sẽ ngủ ở đây , rồi sẽ đi làm lại

- tôi tới đây để tạm biệt mọi người

- gửi lời của tôi đến Trung Kì, Suzu và Adrik nhé

Dương Khải Âm :

- được thôi

Belia :

- Trung Kì, tiếp tục trên cong đường của chú nhé

- Suzu , cậu là một người nhanh nhẹn nhưng hơi nóng nảy

- Adrik , cậu bé nhút nhát nhưng rất dễ thương , hãy cố gắng mạnh mẽ nhé!

Thế giới ở trong đây từ màu đen thành một màu xanh như trời , đám mây bồng bềnh .

Đồi phủ đầy những cây lá hồng

Dương Khải Âm :

- đẹp thật đấy!

Belia :

- tôi nhớ từng đã thả diều với chúng bạn ở trên đồi

- hồi đó con diều của tôi mang màu xanh tím

Dương Khải Âm :

- ở quê tôi cũng có cây này nhưng tôi và chị họ của tôi chơi búp bê giấy và cờ cơ

Tôi và Belia ngồi một hồi lâu , ngắm gió , ngắm biển , ngắm cò

Belia :

- nhìn kìa!

- là bình minh

Dương Khải Âm :

- mặt trời đẹp thật sự

- cả đời này tôi mới thấy một bình minh đẹp như vậy

Một cầu thang bằng mây hiện dần theo hướng của mặt trời

Belia :

- tôi đi đây

Dương Khải Âm :

- này cậu đi đâu vậy?

Belia :

- sau này cậu sẽ hiểu

Cậu ta đi lên cầu thang , đi rất lâu .

Bỗng mắt tôi dần mờ đi

" Khải Âm tỉnh rồi!

"

Mắt tôi càng rõ , người trước mắt tôi là

Trung Lý Sơn - Eryk :

- Khải Âm!

Dương Khải Âm :

- Lý Sơn?

Là cậu à?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ừm!

Dương Khải Âm :

- sao tôi ở đây vậy?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- cô không nhớ gì sao?

Tôi lắc đầu

Trung Lý Sơn - Eryk :

- lúc đó là 5 giờ sáng , tôi đang chạy bộ từ Pluviophile tới thị trấn này

- lúc đi ngang qua nhà thờ , thấy cô đang nằm ngất ở đó , tôi lại kiểm tra thì thầy đầu cô dính máu như bị chạm mạnh đồ vật hay bị tác động vật lý

Dương Khải Âm :

- vậy cảm ơn anh

Trung Lý Sơn - Eryk :

- không có gì đâu

Tự nhiên đèn tắt một cách bất ngờ như là bị cúp điện , tiếng hét vang lên
 
Thám Tử Linh Hồn
Chương 13 : gặp lại người cũ


Tôi cảm nhận được có chuyện gì đang ở đây.

Trung Lý Sơn - Eryk :

- ồ có điện trở lại rồi này!

Dương Khải Âm :

- phù.. tưởng có án mạng gì chứ...

- mà anh có cảm thấy nơi đây có chuyện gì không?

* Hên là Khải Âm không phải là Conan=)) *

Trung Lý Sơn - Eryk :

- không.

Nhưng tôi nhớ có một vụ tại đây , là vụ án một y tá mang thù với một bác sĩ nên đã lén bỏ thuốc độc vào thức ăn rồi còn hãm hại các bệnh nhân của ông ấy để giảm uy tín của bác sĩ đó nữa

Dương Khải Âm :

- nghe có vẻ căng quá nhỉ?

Cánh cửa mở ra , một người mặc áo trắng bước vào

Bác sĩ :

- mọi người có bị gì không?

Dương Khải Âm :

- không có ai bị gì hết

- mà có chuyện gì sao?

Bác sĩ :

- à lúc nãy bệnh viện cúp điện đột ngột , mà có một người nói rằng có một người mang dao

- kiếm quanh đây cũng chả thấy gì chắc là người đó nhìn nhầm thôi

- thôi tôi đi đây

Trung Lý Sơn - Eryk :

- tạm biệt

Dương Khải Âm :

- mà anh chạy bộ vào giờ này à?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- bình thường 9 giờ sáng tất cả cảnh sát mới làm việc trừ những vụ án đặc biệt, nên tôi mới chạy bộ vào giờ này

- cô không biết sao?

Tiếng cửa lại vang lên , hai bóng người quen thuộc mà hơn ba tháng nay tôi đã chưa gặp

- chị tới thăm em nè!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- cô là ai vậy?

Còn cậu kia nữa!

Dương Khải Âm :

- là chị họ tôi và con của chị ấy đấy!

- và chị ấy lớn hơn tôi tận 23 tuổi lận

Chị họ :

- đây là ai vậy em?

Chị Thùy chỉ vào Lý Sơn và nói

Dương Khải Âm :

- đây là Eryk , là người quen của em

Trung Lý Sơn - Eryk :

- tôi là thanh tra cảnh sát hình sự Eryk!

Đường Bắc Thuỳ :

- xin chào, tôi có nghe chồng tôi kể về cậu rồi

- tôi tên là Đường Bắc Thùy

Trung Lý Sơn - Eryk :

- chồng cô?

Lý Sơn khuôn mặt nghiêm túc hỏi chị ấy

Đường Bắc Thuỳ :

- à thôi kệ đi

Trung Lý Sơn - Eryk :

- chồng cô cũng làm cảnh sát à?

Đường Bắc Thuỳ :

- đúng rồi, nghe nói anh ấy làm ở khu Hình sự

- Minh Phong, chào cô đi con!

Đường Quý Minh Phong :

- chào cô ạ!

Dương Khải Âm :

- nhìn cháu vẫn không khác gì mấy nhỉ?

Đường Bắc Thuỳ :

- em không nhớ lời chị dặn sao?

- khi em sống riêng phải không để bị thương như vậy chứ!

Một cô y tá bưng dĩa cơm tới gần bọn tôi

Y tá :

- xin lỗi , nhưng ba người có thể tránh để tôi bưng cơm tới cho bệnh nhân được chứ?

Đường Bắc Thùy :

- được thôi

Trung Lý Sơn - Eryk :

- mà này Khải Âm!

- tôi tìm được cái này trong túi áo cô này!

Lý Sơn đưa cho tôi một cuốn sổ , tôi vui mừng

- cảm ơn anh!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- không có gì đâu

Đường Quý Minh Phong :

- mà nhà cô có ba con ma sống ở đó hả?

Dương Khải Âm :

- ừm đúng rồi , chúng lần lượt tên là Trung Kì , Suzu và Adrik đúng không?

Đường Quý Minh Phong :

- dạ đúng

Tôi nhìn vào mắt Minh Phong, vốn là người thích ăn ngọt , nó cứ nhìn vào cái bánh trên bàn .

Tôi đưa luôn cái bánh cho nó

Dương Khải Âm :

- cháu ăn không?

Cô không ăn

Đường Quý Minh Phong :

- cảm ơn cô ạ!

Minh Phong cúi đầu xuống cảm ơn tôi rất nhiệt tình .

Nhưng tôi để ý Lý Sơn hơn , nhìn mặt anh ta không biết đang buồn hay đang tức giận nữa.

Dương Khải Âm :

- anh ăn không?

Tôi còn một cái này!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- à không!

Tôi đang hạn chế ăn ngọt

Dương Khải Âm :

- ồ vậy thôi

Đường Bắc Thuỳ :

- cho chị đi!

Dương Khải Âm :

- vậy cho chị nè

Tôi đưa chiếc bánh cho chị ấy , cảm xúc của con như mẹ , vui vẻ khi nhìn thấy thứ họ yêu thích

Đường Bắc Thuỳ :

- cảm ơn em!

Tiếng điện thoại ở kế bên rung lên

Đường Bắc Thuỳ :

- để chị bắt máy cho

- ai vậy ạ?

Mặt chị ta bực bội chắc do những cuộc điện thoại quấy rối

Đường Quý Minh Phong :

- là ai vậy mẹ?

Đường Bắc Thuỳ :

- là cuộc điện thoại rác thôi!

- mấy người này rảnh thiệt chứ!

Trung Lý Sơn - Eryk :

- mà dạo gần đây có rất nhiều cuộc điện thoại quấy rối ở Hona Mi đấy!

- mọi người cẩn thận

Dương Khải Âm :

- vậy đã bắt được kẻ quấy rối chưa?

Trung Lý Sơn - Eryk :

- vẫn chưa xác nhận được danh tính của kẻ đó!

Mà hắn ta rất khôn ,không bao giờ gọi đến cảnh sát cả

- chỉ gọi đến những người dân thường , thì kẻ đó có thể là người ở đây

Trung Lý Sơn đưa mắt nhìn lên đồng hồ chỉ bảy giờ bốn mươi lăm phút

Trung Lý Sơn - Eryk :

- thôi tôi đi đây!

- tạm biệt Khải Âm!

Dương Khải Âm :

- tạm biệt anh!

Chị Thùy ngồi xuống ghế với khuôn mặt phấn khởi

Đường Bắc Thuỳ :

- Khải Âm, anh chàng kia có vẻ nhiệt tình nhỉ?

- không cần biết là ai nhưng cũng nhiệt tình

Dương Khải Âm :

- à , là Trung Lý Sơn đúng không?

- anh ta nổi tiếng là nhiệt tình với mọi người mà

Đường Bắc Thuỳ :

- vậy anh ta chắc được nhiều người thích lắm

Dương Khải Âm :

- chắc là vậy, em không quan tâm chuyện đó lắm

Đường Bắc Thuỳ :

- mà em nhớ cô Hoa ở kế bên nhà không?

Dương Khải Âm :

- à nhớ!

Cái cô mà cho em với Minh Phong lì xì đúng không?

- em nhớ lúc còn ở Giang Nhân là cô ấy cho em tận 100 nghìn đồng

Đường Bắc Thuỳ :

- đúng , giờ cô ấy lại làm ra chuyện lớn nữa rồi

Dương Khải Âm :

- là chuyện gì vậy?

Đường Bắc Thuỳ :

- để chị kể cho em nghe!

- là hôm bữa

________________________________

Đã sửa chương này vào 3 tháng 9 năm 2023
 
Thám Tử Linh Hồn
nhật ký 5 : cô và cháu


Đây là câu chuyện của Đường Quý Minh Phong

_________________________

Giang Nhân, ngày 28 tháng 2 năm 1942

Mới vừa chiều nay , mình đã bị xấu hổ khi mẹ mình kể lại câu chuyện khi mình gọi người cô của mình là " Em " mẹ mình la mắng mình .

Mình đang ngồi chơi rất vui vẻ thì hai cô chú bần tính kia lại đến chơi , trên tay còn có một bé gái tầm 2 tuổi , tóc , màu mắt đều y như họ , lúc đó mình nghĩ cô bé này chắc cũng chỉ là em họ mình thôi .

Mình chủ động tới chào cô và mình đã gọi cô bằng " em " , mình lúc đó cảm nhận được một điềm không lành , mình nhìn xung quanh thì mọi người đang cười mình nhưng họ thì khuôn mặt nghiêm túc , bất ngờ như thường ngày.

Mình đã quá quen với khuôn mặt đó rồi.

Mẹ mình lúc đó lại nhắc nhở mình " đó là cô của con đấy , không phải em đâu!

"

Lúc đó xấu hổ cực kỳ , tới nỗi nếu có cái lỗ ở đó mình sẽ chui vào , giờ nghĩ lại vẫn thấy nhục .

Nếu mình có năng lực quay ngược thời gian mình sẽ quay về lúc đó.

_________________________

Chỉnh sửa từ 9 tháng 1 năm 2025
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 14 : lấy lời khai


Đường Bắc Thuỳ :

- cô Hoa đi mua đất về thì đưa cái sổ đất cho thằng cháu tên là Hùng , rồi cô đi ra ngoài tí

- nhưng lúc về , thì cô kêu thằng Hùng ra trả lại sổ cho cô thì nó mới phát hiện ra chồng cổ đã lấy cái sổ đó đem đi giục vào thùng rác , thì ngay lúc đó thằng con chị nhìn thấy có một tên giang hồ đang lục rác ngay cái thùng mà chồng cô Hoa đã vứt sổ vô

- cô Hoa lôi chồng cổ ra , bắt ông ấy tìm cái thùng rác đó thì thằng chồng cô chỉ vào cái thùng rác đó , thì cô Hoa lúc đó tức quá đẩy luôn thanh niên giang hồ đó!

- thì thanh niên đó máu liều cũng nhiều lao vào đẩy cô Hoa nhưng đẩy nhầm ông trưởng khu chị đang ở , ở ngay bên cạnh đó là một chú cảnh sát đang ở kế bên , mà tên đó hình như không có mắt nên chửi luôn ông trưởng và chú cảnh sát

- rồi em biết sao không?

- tên đó cầm theo hung khí , bắt cô Hoa làm con tin thì ngay lúc đó một cô gái mặc áo đỏ là Phương, người đó mới chuyển tới đây một vài ngay trước ở đồi 8 ấy , nhảy từ khách sạn Cát Tiên xuống

- may là cô ấy không sao , chị lúc đó đỡ cô ấy lên , lúc đó có Minh Phong nữa, chị mới đỡ Phương đứng dậy lên thì tên đó cầm dao định chém một nhát vào Phương , lúc đó nghìn cân treo sợi tóc luôn đó em , lúc đó Minh Phong kéo tay chị , nhìn mặt nó như sắp khóc luôn, chú cảnh sát-

Đường Quý Minh Phong :

- nè mẹ!

Minh Phong xấu hổ nói với mẹ nhưng chị ấy vẫn không la cậu ấy

Dương Khải Âm :

- thôi chị kể tiếp đi!

Đường Bắc Thuỳ :

- rồi chú cảnh sát-

" Cốc cốc cốc "

Một tiếng gõ cửa của ai đó , nhìn không giống y tá

" Tôi vào được chứ?

"

Giọng phụ nữ trầm bổng , trưởng thành , bên ngoài , thông qua cửa kính của bệnh viện thì người nay mang theo một xấp giấy dầy.

Dương Khải Âm :

- vào đi!

Người đó vào , giống như suy đoán của tôi , người đó là phụ nữ , nhìn không giống cảnh sát cho lắm , mang một chiếc áo khoác trắng như bác sĩ , tóc thì màu vàng nâu , đôi mắt màu xanh lam ngọc

Dương Khải Âm :

- cho hỏi cô là ai vậy?

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- tôi là Triệu Thảo Tú, người khám nghiệm tử thi của trụ sở cảnh sát ở Antoinette

Dương Khải Âm :

- vậy Eryk đã nói chỗ tôi đang chữa trị cho cô à?

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- ồ đúng vậy!

- cô quen biết cậu Eryk sao?

Dương Khải Âm :

- ừm , mà cô tìm tôi có chuyện gì vậy?

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- bởi vì ở nhà thờ , nơi ẩn trú của dị giáo , ở đó chúng tôi phát hiện ra mười xác cháy đen

- vậy cô biết người chủ trì ở chỗ đó là ai không?

Dương Khải Âm :

- hình như là-

Trung Kì :

- là Giang Quảng Phi !

Một giọng nói lạnh sống lưng

Dương Khải Âm :

- l-là Giang Quảng Phi !

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- Giang Quảng Phi?

- hình như tôi nghe cái tên này ở đâu rồi...

Một người cao lớn cũng chừng Lý Sơn mở cửa một cách tự nhiên đi vào

" là linh mục của nhà thờ nơi mà cô ấy bị ngất "

" tôi cũng hay tới đó nên tôi biết"

Đường Bắc Thuỳ :

- rồi anh là ai nữa vậy?

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- xin tự giới thiệu

- tôi là cảnh sát Alvin , cấp sĩ

Anh ta đưa trước mặt chúng tôi một thẻ cảnh sát của sở cảnh sát Thủ Đô

Đường Quý Minh Phong :

- vậy tới đây có chuyện gì không?

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- ở đây có ai tên " Dương Khải Âm " không?

Dương Khải Âm :

- tôi đây!

- có chuyện gì?

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- vậy cô biết ngoài người chủ trì ra thì còn ai trong giáo hội không?

Dương Khải Âm :

- ờ...

Trung Kì :

- Luân An , Toàn Giàu Cường và Nguyên Đình

Dương Khải Âm :

- l-là Luân An , Toàn Giàu Cường và Nguyên Đình

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- Luân An hình như là người diễn kịch "Sommer" mỗi hè tháng 6 đúng không?

* "Sommer" ở trong tiếng Đức nghĩa là " Mùa Hè " *

Đường Bắc Thuỳ :

- ừm đúng!

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- nhưng mà những lời cô Khải Âm kể và biên bản thì có một sự mâu thuẫn

- cô bảo rằng là cô biết bốn nạn nhân trên

- làm cho cảnh sát tưởng rằng 4 xác chết khô danh tính là những người đó

Abbey nhìn vào tờ giấy , rồi ngước mặt lên nói với tôi

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- bởi vì chúng tôi đã tìm thấy năm thẻ khai sinh

- nhưng cảnh sát tôi cũng chả thấy những tên như Giang Quảng Phi, hay Luân An cả

* Thẻ khai sinh không phải là giấy khai sinh đâu nhé , mà thẻ khai sinh cũng tương tự như căn cước công dân *

Tôi khá ngạc nhiên, sao họ có thể trốn được vậy

Dương Khải Âm :

- sao họ trốn được vậy!?

- tôi nhớ là chỗ bí mật đó đã bị đốt cháy rồi mà

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- có thể họ đã đi bằng cửa sau

- rồi dùng cơ thể của ai đó để làm cho mọi người nghĩ rằng họ đã chết

Dương Khải Âm :

- Vậy có thể họ đang ẩn mình ở đây

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- cũng có thể

- nhưng tôi thắc mắc , sao cô biết người chủ trì đó và những người tham gia vậy?

- hay cô là thành viên của họ?

Mắt anh ta có vẻ như nghi ngờ tôi...

________________________________________

Ở Ba Giang , cảnh sát cũng có cấp bậc

, Các cấp bậc bao gồm 13 cấp

1.Cấp Vương

2.Cấp Tổng Đốc

3.Cấp Đốc

4.Cấp Thượng

5.Cấp Đại Tá

6.Cấp Tá

7.Cấp Đẳng

8.Cấp Trưởng

9.Cấp Thanh

10.Cấp Sĩ

11.Cấp Quan

12.Cấp Binh

13.Cấp Cảnh

Cấp cảnh là cấp thấp nhất , là người mới vào , Cấp Vương là cấp cao nhất , có thể coi như là chủ tịch cảnh sát toàn Quốc đó
 
Thám Tử Linh Hồn
chương 15 : trăng sáng


Dương Khải Âm :

- ờ..ờ thì ờ..

- là do tôi đột nhập vào!

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- suy nghĩ thông minh đấy

- mà cô đột nhập bằng cách nào?

Tôi cố nhớ lại cách mở , một giọng nói quen thuộc

" Là ấn vào vào mẹ Maria "

Dương Khải Âm :

- là tôi thấy họ ấn vào bức tranh mẹ Maria rồi đằng sau bức tường là một căn phòng sang trọng

Lê Huỳnh Đức - Alvin :

- cảm ơn cô đã hợp tác với chúng tôi

- tôi đi đây , cảm ơn cô

Anh ta rời khỏi căn phòng , gió thổi luồn qua tóc

Triệu Thảo Tú - Abbey :

- thôi tôi cũng đi theo anh ta đây

- chúc cô mau khoẻ lại

Dương Khải Âm :

- cảm ơn cô

Đường Bắc Thuỳ :

- này Khải Âm

Bàn tay " ấm áp " của một người chị đặt lên vai tôi và bắt đầu hỏi

Đường Bắc Thuỳ :

- Trung Kì đã nói gì với em vậy?

- chị thấy anh ta thì thầm vào tai em hơi nhiều đó!

Dương Khải Âm :

- thì anh ta nhắc lại cho em để em nhớ đấy

Đường Bắc Thuỳ :

- vậy , chị sẽ ở tạm nhà em nhé!

Tôi ra hiệu để chị ta để tai sát tôi

Dương Khải Âm :

- giấy chủ nhà em để ở tủ bếp số ba

* Giấy chủ nhà là giấy để chứng minh sự chủ quyền của chủ căn nhà hay người trú tạm , nếu tên trên giấy đó bị thay đổi đồng nghĩa là đã thay chủ nhân căn nhà *

Đường Bắc Thuỳ :

- được thôi em

Tôi đưa chìa khoá nhà cho chị

Đường Bắc Thuỳ :

- mình đi thôi con

Đường Quý Minh Phong :

- dạ mẹ

Đường Bắc Thuỳ :

- mau khoẻ nhé

- chị đi đây

Tôi bắt đầu hơi buồn ngủ , định đi ngủ bỗng một tiếng gì đó như súng nhưng không có ai hoảng loạn cả.

Chắc là mình nghe nhầm

Tôi ngủ thiếp đi

Y tá :

- Bệnh nhân số 110 , thức dậy thưởng thức bữa ăn tối đi ạ!

Dương Khải Âm :

- à vâng...

Tôi ngồi dậy từ từ , cầm chiếc đũa lên ăn sau khi bị đánh giấc

* Cạch *

Dương Khải Âm :

- hửm?

Tiếng gì vậy?

- ủa , mình nhớ ở đây có hai miếng táo mà , sao giờ còn một cái vậy?

Tôi đang hoang mang về miếng táo thì tôi có điềm rằng sẽ mất thêm nữa

* Cạch *

Tôi nhanh tay giành lấy miếng táo khiến kẻ trộm không lấy được

Hoá ra , kẻ trộm là một cô bé nhỏ , tóc đen , mắt nâu , mặc thêm một chiếc váy nâu đính thêm hoa

Dương Khải Âm :

- em là ai vậy?

Quỳnh Hoa :

- em tên là Quỳnh Hoa

Dương Khải Âm :

- em ở đây khi nào vậy?

Quỳnh Hoa :

- em..em..e

- cho em xin lỗi!

Chị đừng đánh em mà!!!

Dương Khải Âm :

- vì sao em ở đây vậy?

Quỳnh Hoa :

- em đói...

Dương Khải Âm :

- người nhà không chăm sóc em sao?

Quỳnh Hoa:

- bố mẹ không thương em!

- mẹ em bảo em phải quan tâm mọi người , không đặt lợi ích của cá nhân lên hàng đầu

- em là một người tốt mà!

Sao không ai thương em hết vậy!

Cô bé khóc nấc lên

Dương Khải Âm :

- bình tĩnh lại nào

- nhà em có em trai hay anh trai gì không?

Quỳnh Hoa :

- dạ có!

Em có một đứa em trai tên là Quỳnh Thiệu

Dương Khải Âm :

- vậy họ có thương em trai của em không?

Quỳnh Hoa :

- có!

Em trai em luôn được yêu thương

Tôi thấy có mấy cây bút không biết do ai để lại , bệnh viện còn cấp thêm giấy để viết ghi chú, tôi lấy nó đưa cho Quỳnh Hoa

Dương Khải Âm :

- em thử vẽ về gia đình em đi!

- vẽ gì cũng được

Trong lúc cô bé đang vẽ , tôi tranh thủ ăn cơm chiều

Quỳnh Hoa :

- em vẽ xong nè chị

Dương Khải Âm :

- ế!

Đưa đây cho chị xem nào

Bức tranh vẽ 5 người .

Người cao nhất nhưng mặc váy hoa chắc là người mẹ.

Người thấp hơn mẹ .

Tóc đen ,đang xoa đầu cậu bé nhỏ , chắc là người bố và cậu em trai .

Người lưng còng có nốt ruồi dưới gò má , búi tóc nhưng không đen như những người khác , nhìn già hơn chắc là người bà , còn cô bé cuối cùng , cũng là cô bé có cảm xúc như mọi người , ai cũng vui chỉ chỉ có một mình cô bé không được ai chú ý tới , là nạn nhân.

Cô bé có vẻ yêu bố mẹ của mình .

Cô bé đứng xa nhất trong cả bốn người , ai cũng đứng gần nhau , chỉ có cô bé là cách xa.

Dương Khải Âm :

- mà em bị bệnh gì vậy?

Mà sao em lại ăn trộm đồ ăn của chị?

Quỳnh Hoa :

- ...

Cô bé thẫn thờ một hồi rồi , rồi lẩm bẩm cái gì đó

Quỳnh Hoa :

- em cũng không biết nữa

- bệnh làm em bị khó thở , thở khò khè , còn sưng phùng ở mắt cá chân...

- đau lắm!

Dương Khải Âm :

- vậy còn chuyện ăn trộm?

Quỳnh Hoa :

- lần cuối y tá còn quan tâm tới em là lúc em nhắm mắt để ngủ một tí, nhưng em không chịu rồi bố em vào và quát em

- giá như lúc đó em nhắm mắt thì mọi chuyện đã không thành thế này rồi...

- em đói quá nên mới ăn trộm...

Tôi lấy cây bút trong tay Hoa một cách nhẹ nhàng, nhưng khi tôi đưa đầu viết lên cao , chỉ vào mặt Hoa thì cô bé lại mất bình tĩnh như lúc nãy

Quỳnh Hoa :

- mẹ đừng đâm con mà!!

Dương Khải Âm :

- em hãy bình tĩnh lại

- nhưng em có thể cho chị biết địa chỉ nhà em , tên bố mẹ em được không?

- có thể họ đang bạo hành em đấy , đây là chuyện không lơ là được

- và em có thể cung cấp , cho chị xem cơ thể em được không?
 
Back
Top Bottom