Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tể Tướng Phu Nhân

Tể Tướng Phu Nhân
Chương 10: Chương 10



Tuy rằng hắn xưa nay không dùng ánh mắt thế tục để nhìn nhận ta, nhưng cũng bị tuyên ngôn đại nghịch bất đạo này của ta làm cho chấn động.

Hắn không hề hay biết, kiếp trước ta đã tận mắt chứng kiến Khuyển Nhung hủy diệt đất nước, nơi chúng đi qua, chúng cướp bóc hãm h.i.ế.p làm đủ mọi điều ác.

Đến lúc đó, nước đã chẳng còn ra nước, ai còn để ý đến chủ nhân của vương triều này mang họ gì?

Chỉ là Tạ gia nhiều đời trung thần lương tướng, Tạ Vân Trì nhất thời vẫn chưa thể hạ quyết tâm, hắn để ta ở lại trong quân doanh một thời gian, hắn cần phải suy nghĩ thêm.

Ngay trong khoảng thời gian hắn suy nghĩ này, đã xảy ra hai chuyện lớn.

Một là Trưởng công chúa ở tận kinh thành cuối cùng cũng xác nhận được chân tình của Cố Thời Tuế.

Không biết Cố Thời Tuế đã an ủi nàng ta thế nào, Trưởng công chúa vì hắn, đã dùng ân tình nhiều năm qua để cầu xin thánh thượng ban ơn cho Cố Thời Tuế được tái xuất sĩ đồ.

Phò mã nhập triều, vốn là chuyện xưa nay chưa từng có.

Nhưng Cố Thời Tuế rất biết nắm bắt cơ hội, vào trước ngày sinh thần ba ngày của hoàng đế, hắn lấy danh nghĩa công chúa mời hoàng đế ra thành du ngoạn.

Lúc này vẫn còn đang đầu thu, chưa đến mùa lúa chín, nhưng hoàng đế đứng trên đầu thành, đập vào mắt đều là một màu vàng óng ánh rực rỡ.

Cố Thời Tuế nói: "Đây là trời xanh cảm ứng, biết bệ hạ là bậc minh quân ngàn đời, nên giáng điềm lành này xuống."

Nhưng trên dưới hoàng thành ai mà không biết, màn kịch này của Cố Thời Tuế, chẳng qua là Trưởng công chúa ở sau lưng thúc đẩy.

Nàng ta đã huy động thế lực của phủ công chúa, trước nửa tháng đã đuổi nông hộ ở kinh thành đi sấy đất, dùng lò đất được đốt bằng mấy vạn cân than củi, cưỡng ép lúa mì chín sớm.

Nhưng hoàng đế lại vô cùng hài lòng, vung tay ban chỉ, khôi phục quan chức cho Cố Thời Tuế.

Đáng thương cho hàng ngàn nông hộ ở kinh thành kia, mầm lúa mì chín sớm không thể dùng làm lương thực, mà Trưởng công chúa sai người sấy đất đã tiêu hao hết hơn nửa lượng than đá dự trữ của kinh thành.

Đợi đến khi tiết trời thực sự vào đông, giá than đá năm nay sẽ đắt đến mức vô lý, tuyệt đối không phải thứ mà dân thường có thể tiêu thụ nổi.

Cố Thời Tuế đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm như vậy, không thể nào không biết hành động của Trưởng công chúa là đang làm hao tổn của dân.

Nhưng vì tiền đồ gấm hoa của hắn, lại lựa chọn làm ngơ làm điếc.

Triều đình trên dưới toàn là những người như vậy, vậy thì Vân triều rộng lớn như thế, làm sao có thể không sụp đổ cho được?

Mà chuyện thứ hai, lại liên quan đến Tạ Vân Trì.

Ngay từ ba tháng trước, khi ta còn chưa đến biên giới.

Tạ Vân Trì đã từng phái người bí mật gửi về kinh thành những chứng cứ mà hắn thu thập được trong những năm qua về việc triều thần dối trên gạt dưới, tham ô bớt xén quân lương.

Không ngoài dự đoán, mật thư khi được chuyển đến ngự tiền đã bị người ta chặn lại.

Theo sau đó, là hết đợt sát thủ này đến đợt sát thủ khác từ kinh thành kéo đến.

Chỉ là những sát thủ này cũng có chút thú vị, thế lực của bọn chúng chia làm hai phe.

Một phe là người trong triều phái đến để diệt khẩu Tạ Vân Trì.

Mà phe còn lại, thì lại nhắm vào ta.

Khi đó ta đang ở trong doanh trướng của mình thì bị tập kích, vẫn là Tạ Vân Trì đúng lúc tuần tra gần đó đã cứu ta.

Sau đó chúng ta điều tra lai lịch của những sát thủ kia, phát hiện những người này, là người của Trưởng công chúa ở kinh thành phái đến.

Đến tận bây giờ, nàng ta vẫn không hề buông tha cho ta.

Chuyện này đã trở thành giọt nước tràn ly, ép Tạ Vân Trì phải phản. Trước kia hắn luôn tự lừa dối mình, nghĩ rằng dù nhà trời có vô tình đến đâu, cũng không đến nỗi coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng nay hắn tận mắt chứng kiến Trưởng công chúa chỉ vì phò mã từng đến cầu thân với ta, mà không tiếc hết đợt này đến đợt khác phái sát thủ truy đuổi đến tận ngàn dặm xa xôi để lấy mạng ta.

Hắn dù không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, trong mắt những quyền quý kia, quả thực không có mạng người.

Tạ Vân Trì phản rồi, ta và hắn bắt đầu âm thầm tiến hành chuẩn bị.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai năm trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, những vụ ám sát nhằm vào hai chúng ta từ kinh thành gửi đến chưa từng ngừng lại.

Mà Cố Thời Tuế càng ngày càng được hoàng đế xem trọng, Cố Thời Tuế của kiếp trước tự xưng mình là người quang minh lỗi lạc, mỗi bước đi đều phải phù hợp với lòng tự trọng của hắn.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 11: Chương 11



Nhưng Cố Thời Tuế sau khi sống lại đã thay đổi rồi, vì có được quyền thế, hắn bắt đầu không từ thủ đoạn nào mà xu nịnh.

Hoàng đế hiện giờ tâm tính cũng ngày càng khác, những năm đầu, ông ta còn ôm mộng gầy dựng lại triều cương.

Nhưng nay thì lại thích khoe khoang công trạng.

Đối diện với lời xu nịnh của Cố Thời Tuế rằng tiên nhân chúc thọ, giáng trân bảo xuống cho Đại Vân triều.

Hoàng đế liền vung tay ban chỉ, sai người đào xới cả trăm dặm đất ngoại thành, quả nhiên đào ra không ít dạ minh châu mà Cố Thời Tuế đã chôn sẵn từ trước.

Đối với chuyện này ông ta cười ha ha, nói quả nhiên mình là con trời.

Hoàng thành bên trên, lại mấy ngày liền vui mừng ca hát.

Mà khúc ca tụng thái bình vui vẻ kia, lại không thể lọt vào tai những người dân đã mất đi đất đai.

Sau khi đắc thế, Cố Thời Tuế bắt đầu thanh trừng những người trong triều không cùng lòng dạ với hắn.

Có lẽ là ký ức về những ngày đầu làm phò mã khi xưa từng cầu viện khắp nơi mà không ai giúp đỡ đã k*ch th*ch đến hắn.

Kiếp này, thủ đoạn bài trừ dị kỷ của hắn trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, triều đình gần như sắp biến thành một lời của hắn là luật.

Ngay cả sư đệ đồng môn có quan hệ thân thiết nhất với hắn ở kiếp trước, kiếp này cũng dưới sự thao túng của hắn mà cả nhà thân vong dị xứ.

Những việc hắn làm khiến ngay cả Trưởng công chúa cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Nhưng khi công chúa muốn phản kháng, lưỡi d.a.o báo thù đã sớm rơi xuống người nàng ta.

Thế lực của phủ công chúa dần dần bị hắn khống chế.

Một ngày trước khi đi ngủ, ta vô tình phát hiện, sát thủ từ kinh thành đến lại nhiều thêm một nhóm người. Bọn chúng không phải đến g.i.ế.c Tạ Vân Trì, cũng không phải đến g.i.ế.c ta, mà là đến từ tay sát thủ của Trưởng công chúa để bảo vệ ta.

Bọn chúng là người của Cố Thời Tuế.

Ta không biết hắn nghĩ gì, chỉ là mỗi khi cuộc c.h.é.m g.i.ế.c ngoài trướng kết thúc, sẽ có người đặt một cành thu hải đường trước cửa lều của ta.

Cố Thời Tuế của kiếp trước cũng từng vì ta mà bẻ thu hải đường, đó là kỷ niệm đẹp hiếm hoi giữa hai người chúng ta.

Mà nay ta nhìn cành hoa dính m.á.u đặt trên mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy một trận cạn lời.

Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn làm như vậy là tỏ ra rất si tình sao?

Ta còn chưa c.h.ế.t mà đã tặng hoa.

Tạ Vân Trì cũng cảm thấy cạn lời, hắn nói Cố Thời Tuế thật là hạ đẳng.

Lại thêm một năm nữa trôi qua, phủ công chúa cuối cùng cũng không phái sát thủ đến nữa.

Ta nghe nói chuyện Trưởng công chúa năm xưa lãng phí than đá sấy đất đã bị vạch trần, sự kiện đó đã trực tiếp gây ra cái c.h.ế.t của tám ngàn dân thường kinh thành vì rét, không thể qua khỏi mùa đông năm ấy.

Đợi đến khi xuân về hoa nở, lại vì hết lương thực mà c.h.ế.t đói thêm ba ngàn người.

Những chuyện hoang đường như vậy, sau này Cố Thời Tuế mượn danh nghĩa công chúa còn làm ra không ít.

Từng việc từng việc, đều đang đẩy nhanh sự diệt vong của quốc gia này.

Sau khi sự việc bị phanh phui, công chúa trở thành cái đích của mọi sự chỉ trích.

Mà người hưởng lợi thực sự Cố Thời Tuế lại đứng ra đại nghĩa diệt thân.

Hắn đích thân cạo tóc công chúa đưa đến chùa Thanh Lương ở ngoại thành, bắt nàng ta phải sám hối cả đời vì những việc mình đã làm.

Không biết hắn rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, mà vị Trưởng công chúa ngang ngược không ai quản thúc kia lại không hề náo loạn mà trực tiếp đồng ý.

Cũng vào cùng thời điểm đó, tất cả những cửa hàng ta thiết lập ở kinh thành để cung cấp vật tư cho biên giới đều bị người ta cắt đứt.

Tạ gia quân lại vượt qua được một mùa đông, cuối cùng vẫn là chọc giận đến những nhân vật lớn, bọn chúng cảnh cáo ta đừng có lo chuyện bao đồng.

Vì vậy thậm chí còn cách chức phụ thân ta.

Phụ thân từ xa gửi thư đến trách mắng ta bất trung bất hiếu.

Ngay cả mẫu thân cũng nói hận không thể chưa từng sinh ra ta.

Đọc xong ta tiện tay ném lá thư vào đống lửa trại, tiếp tục dẫn dắt đám dân lưu vong mình chiêu mộ được khai khẩn đất hoang ở biên giới.

Cứ như vậy, chúng ta lại chống chọi qua thêm một mùa đông nữa.

Tạ Vân Trì kính trọng ta, đã sớm coi ta như quân sư mà đối đãi.

Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng luôn đến hỏi ý kiến ta trước tiên.

Hôm đó, hắn chỉ vào bản đồ địa hình Vân triều trong doanh trướng, hỏi ta có phải đã đến lúc nên khởi binh hay chưa.

Ta khuyên hắn hãy nhẫn nại thêm một chút.

Ta đang chờ hành động của một người, bằng vào sự hiểu biết của ta về hắn trong nhiều năm qua.

Ta biết hắn sẽ có hành động.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 12: Chương 12



Cuối năm, ta và Tạ Vân Trì biết được tin tức Cố Thời Tuế mưu phản.

Những năm đầu, hắn từng mượn tay Trưởng công chúa hạ độc hoàng đế.

Hoàng đế đã sớm chôn mầm bệnh trong người, trong chuyến tuần du mùa thu, một vụ ám sát đã được tính toán từ trước.

Dẫn phát bệnh tật trong người ông ta.

Sau khi hồi cung, không lâu sau thì băng hà.

Bao nhiêu năm qua, hoàng đế gối không con, chỉ có duy nhất một Trưởng công chúa, xưa nay vẫn luôn sủng ái như châu như ngọc.

Triều thần có người đề nghị chọn người từ dòng dõi bàng hệ đến kế thừa đại thống.

Cố Thời Tuế tay cầm trường kiếm trực tiếp c.h.é.m rơi đầu người kia.

Đến đây, hắn leo lên ngôi vị đế vương, danh bất chính ngôn bất thuận, bị thiên hạ cùng nhau lên án là nghịch tặc.

Nghe nói trong đêm mưa gió hoàng đế băng hà, Trưởng công chúa đã trốn khỏi chùa Thanh Lương.

Người này đầu bù tóc rối, chân trần lấm bùn chạy về trước phủ công chúa năm xưa.

Nàng ta chửi mắng Cố Thời Tuế là kẻ lừa đảo, nói chuyện hối hận nhất đời này chính là nuôi lớn một con ác lang như hắn.

Mọi người đều cho rằng Cố Thời Tuế sẽ nhân cơ hội này thủ tiêu Trưởng công chúa.

Nhưng hắn không những không làm vậy, mà còn đón công chúa về.

Đối ngoại tuyên bố công chúa mới là người kế thừa ngôi vị hoàng đế thứ nhất, còn hắn chỉ là thay công chúa phụ chính mà thôi.

Sau đó không lâu, Cố Thời Tuế mượn danh nghĩa tuần du mùa xuân dẫn công chúa ra thành thị sát.

Cuộc bạo loạn dân lưu vong kiếp trước từng lấy mạng Cố Thời Tuế lại đến sớm hơn tận mười lăm năm.

Chỉ là lần này, hắn không còn đỡ đao cho người phụ nữ mình yêu thương nữa.

Công chúa bị hắn vô ý đẩy về phía đám đông phẫn nộ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo đã bị c.h.é.m thành thịt nát trong đao quang kiếm ảnh.

Dù vậy, cũng không thể nguôi ngoai cơn giận trong lòng dân chúng.

Những người quyền quý kia, bọn chúng gấm áo ngọc thực, ngồi xe ngựa quý báu.

Viên châu tùy tiện đính trên người, cũng có thể bằng ba năm lương thực của một hộ dân thường.

Nhưng dù vậy, bọn chúng cũng muốn châu ngọc lộng lẫy, không cần dân thường sống chết.

Cố Thời Tuế vì trấn áp bạo loạn dân lưu vong đã tốn không ít khí lực.

Cùng lúc đó, nghĩa quân các nơi nổi dậy như ong.

Tạ gia quân ở biên giới xa xôi, cũng dựng lên ngọn cờ bình phản nghịch, lặng lẽ xuất phát.

Trên đường đi, đội ngũ của chúng ta không ngừng lớn mạnh.

Mà ta cũng trong lúc vô tình nghe được một chuyện thú vị.

Khi Cố Thời Tuế phái sát thủ đến bảo vệ ta, ta đã sớm nhận ra có gì đó không đúng.

Để phòng ngừa biến cố phát sinh, trong lần ám sát cuối cùng mà Trưởng công chúa phái đến, ta đã bất hạnh "qua đời".

Từ đó về sau, đổi trắng thay đen, trở thành mưu sĩ Mộ Hoài Sinh bên cạnh Tạ Vân Trì.

Không lâu sau khi tin tức ta c.h.ế.t truyền về kinh thành, Cố Thời Tuế liền ra tay với công chúa.

Mà nay đại quân sắp tiến đến ngoài thành hoàng thành, ta bỗng nghe được tin tức Cố Thời Tuế xưng đế, hắn thậm chí còn vì mình mà sắc phong một vị hoàng hậu.

Vị hoàng hậu kia không ai khác, chính là Mạnh Như Thanh đã c.h.ế.t trong mắt thế nhân.

Để đạt được mục đích đó, Cố Thời Tuế còn đặc biệt sai người soạn một khúc “Tương Tư”, kể lể chuyện tình của gã và Mạnh tiểu thư đẹp đẽ biết bao, nhưng vì áp lực từ công chúa mà đôi uyên ương phải chia lìa. Dẫu vậy, Mạnh hoàng hậu vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm hy sinh, dốc lòng vì gã cả một đời mà chẳng hề oán hận.

Lần đầu tiên nghe khúc hát này, ánh mắt Vân Trì nhìn ta đã khác hẳn.

Ta vội vàng giải thích: “Hắn ta mắc bệnh thần kinh đâu phải ngày một ngày hai, huynh cũng biết mà.”

Ngẫm lại cũng phải, Vân Trì càng thêm ghê tởm con người Cố Thời Tuế.

10.

Ngày quân ta tiến vào cung thành, ta gặp lại Cố Thời Tuế lần cuối.

Gã mặc long bào, ôm khư khư thanh bảo kiếm, tóc tai rũ rượi ngồi trên long ngai vàng.

Thấy Vân Trì dẫn quân xông vào, gã vẫn mỉm cười đứng dậy.

“Kiếp trước, ta vì tình mà lỡ dở cả một đời. Kiếp này, ta chỉ muốn tự mình nắm giữ vận mệnh, cớ sao bọn họ cứ muốn kéo ta xuống bùn nhơ? Đã vậy, ta chỉ còn cách dùng mọi thủ đoạn để leo lên trên, lẽ nào ta sai sao?”

Gã vừa nói vừa ngửa mặt lên trời cười lớn, chẳng màng đến ánh mắt của mọi người.

Nhưng tiếng cười chưa dứt nửa chừng đã nghẹn lại, như thể bị ai đó bóp cổ.

Gã thấy ta đứng sau lưng Vân Trì.

“Như Thanh…” Cố Thời Tuế run rẩy môi, trong nháy mắt, mắt gã đã ngấn lệ.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 13: Chương 13 [Hoàn]



Gã bước về phía ta: “Nàng, nàng còn sống sao? Nàng còn sống, sao không nói cho ta biết? Nàng trở về đi, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, kiếp này ta nhất định sẽ không phụ nàng, ta sẽ đối tốt với nàng…”

Lời còn chưa dứt, cả người gã đã khựng lại, rồi từ từ cúi đầu, ánh mắt không thể tin nổi nhìn xuống thanh kiếm dài đang đ.â.m xuyên tim mình.

“Cố Thời Tuế.” Ta nhìn gã, cười khẩy, “Có biết vì sao kiếp này ngươi được ở bên công chúa yêu dấu nhưng lại kết thúc thảm hại thế này không?”

Chẳng đợi gã trả lời, ta đã nói tiếp: “Bởi vì ngươi vốn dĩ chỉ là một tên vô dụng chỉ biết dựa vào đàn bà. Nửa đời trước dựa vào công chúa nâng ngươi lên mây xanh, nửa đời sau dựa vào ta che đậy chuyện gian dối. Bây giờ chỉ là một người đàn bà không chịu để ngươi hút m.á.u nữa thôi, ngươi đã thành ra cái dạng chó má này rồi, đáng đời lắm.”

Dứt lời, ta rút phắt thanh kiếm khỏi tim gã, m.á.u tươi đỏ thẫm lập tức phun ra từ vết thương, Cố Thời Tuế đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Nhưng ánh mắt gã nhìn ta lại dần dần lóe lên tia sáng.

“Như Thanh… Thì ra nàng cũng trọng sinh rồi…” Gã hỏi ta, “Vậy chúng ta có thể… quay về như trước kia không?”

“Không thể, vì ngươi không xứng.” Ta nói, rồi giẫm mạnh gót giày lên mặt gã, “Nói cho ngươi biết một sự thật nữa, Cố Thời Tuế, từ kiếp trước ta đã thấy ngươi ghê tởm rồi. Bị nhốt trong Cố phủ làm Tể tướng phu nhân chẳng qua là bất đắc dĩ phải chịu đựng uy h.i.ế.p của ngươi thôi. Từ kiếp trước ta đã không muốn sống cùng ngươi rồi, nghe rõ chưa? Ta chưa từng thích ngươi.”

Vị Tể tướng trẻ tuổi này chưa từng bị ai sỉ nhục trước mặt người khác như vậy, nhưng lúc này, gã lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, cười ha hả rồi ôm chặt lấy người trong lòng, bàn tay v**t v* mái tóc đen mượt của nàng, dịu dàng nói: “Chẳng phải năm xưa đã nói rồi sao? Phụ thân nàng e ngại ta, ta chỉ có thể dùng hạ sách này thôi. Mạnh Như Thanh đó, ta chưa từng thích ả, chọn ả chẳng qua vì ả ngoan ngoãn nghe lời.”

“Toàn thắng rồi.” Ta quay người nhìn về phía Vân Trì, ngoài điện, ánh bình minh đang dần ló rạng.

Chúng ta đã thắng, nhưng còn một chặng đường rất dài phía trước.

11.

Dưới sự chủ trì của Tạ Vân Trì, quân đội họ Tạ đã nhanh chóng hợp nhất các cánh nghĩa quân, dẹp yên phản loạn với thế như vũ bão.

Trang sử hoang đường kia cũng khép lại từ đây.

Vào dịp cuối năm, chúng ta chọn ra Thế tử Vinh vương, một người thuộc dòng dõi hoàng thất nhưng có phẩm hạnh tốt đẹp, để lập làm người kế vị.

Khi tiểu Thế tử mới lên ngôi, ta và Vân Trì gần như bận tối mắt tối mũi.

Lúc rảnh rỗi, ta cũng thường nghĩ, kiếp trước tai họa hủy diệt Vân triều kia, nay đã được dẹp yên với cái giá nhỏ nhất, căn nguyên cũng chỉ nằm ở bốn chữ: “Dân tâm sở hướng”.

Quân đội họ Tạ trung lương, không tiếc vứt bỏ đầu rơi m.á.u chảy để bảo vệ cuộc sống an khang cho bá tánh, nên được dân chúng ủng hộ.

Các cánh nghĩa quân cũng tự nguyện quy hàng.

Ngược lại, tiên hoàng và Cố Thời Tuế đều không coi trọng dân sinh.

Bá tánh dưới sự cai trị của bọn họ không còn đường sống, nên mới nổi dậy phản kháng.

Đạo trị quốc, căn bản nằm ở chữ “dân” này mà thôi.

“Thưa thầy, con viết xong rồi ạ.” Giọng nói non nớt kéo tâm tư ta trở về, ta nhìn kỹ tiểu hoàng đế trước mắt.

Trên án thư của cậu, chính là chữ “dân” to tướng.

Ta ngồi xuống, xoa đầu cậu bé, rồi quay đầu nhìn ra ngoài trời, tuyết bên ngoài đang rơi rất dày.

Lúc đội tuyết bước ra khỏi cung môn, có cận thị nhắc nhở, nói có hai người tự xưng là cha mẹ ta đến cầu kiến.

“Không gặp.” Ta khẽ nói.

Ta bảo nội thị, có thể cho người đàn bà kia trăm lượng bạc trắng làm lộ phí.

Còn về phần đến bước đường này rồi, bà ta có còn muốn giao tiền cho đàn ông định đoạt hay không, đó là lựa chọn của bà ta.

Ta bước ra ngoài, từng bước từng bước đi thật vững chắc.

Vô vàn tương lai đang chờ đợi ta ở phía trước.

Toàn văn hoàn.
 
Back
Top Bottom