Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lấy Lại Lương Duyên

Lấy Lại Lương Duyên
Chương 10: Chương 10



Ông chủ Vương kiến thức rộng rãi, làm nghề này cũng được vài năm, phân tích một hồi từ bản vẽ của tôi, tinh mắt phát hiện có mấy bản vẽ giống hệt cách ăn mặc của nữ chính trong bộ phim Hồng Kông đang hot.

Ông ta biết những bộ quần áo này một khi tung ra thị trường, nhất định sẽ bán cực kỳ chạy.

Lập tức gọi thợ may trong xưởng đến, may thử mấy mẫu theo bản vẽ.

Không có người mẫu, tôi làm.

Khi tôi mặc chiếc váy hoa nhí màu đỏ đứng trước mặt Phong Vũ.

Mặt Phong Vũ bỗng chốc đỏ bừng không dám nhìn.

Ông chủ càng lấy máy ảnh ra, chụp liên tiếp mấy tấm về phía tôi, nói muốn in ra để làm quảng cáo cho quần áo.

Tôi vẫn còn tiền dư, đúng lúc gặp mùa tốt nghiệp đại học.

Có một số sinh viên nghệ thuật xinh đẹp đến cửa hàng tôi làm thêm.

Tôi bảo họ mặc những bộ quần áo đang được lăng xê của cửa hàng, làm một cái móc treo quần áo sống.

Chủ cửa hàng quần áo đến lấy hàng, nhìn một cái là ưng ngay bộ đồ trên người mấy cô gái.

Trong khi chủ các sạp khác ngồi trước cửa than thở không có khách, thì cửa hàng của tôi đã tuyển thêm ba nhân viên đóng gói, từng xe từng xe kéo hàng ra ngoài.
Chưa đầy nửa năm, quần áo nhà tôi đã nổi tiếng bán chạy khắp thành phố, thu về cho tôi lợi nhuận hàng triệu tiền mặt.

Tôi không cam tâm chỉ làm bán buôn, muốn xây dựng một thương hiệu của riêng mình.

Số tiền này còn chưa kịp giữ ấm, đã lập tức móc ra.

Thuê mấy mặt bằng trong mấy trung tâm thương mại sầm uất nhất.

Phong Kiều Kiều cũng theo lên thành phố học.

Khi con bé hỏi tôi định đặt tên là gì.

Tôi suy nghĩ một chút, buột miệng nói ra hai chữ 'Trùng Sinh'.

17.

Một năm sau, tôi đến cửa hàng chính kiểm tra, tình cờ bắt gặp có người đang gây sự.

Đến gần xem, phát hiện một người phụ nữ toàn thân hàng hiệu, vênh váo hống hách đòi nhân viên phục vụ quỳ xuống xỏ giày cho bà ta.

Xung quanh vây đầy người xem kịch vui, ánh mắt của họ đè lên cô bé nhân viên đến cong cả lưng.

Người phụ nữ rút từ trong túi ra một xấp tiền, ném mạnh vào mặt cô bé: "Mày làm nghề này, chẳng phải là phải coi khách hàng là thượng đế sao!"

"Chừng này tiền đủ để mày gọi tao một tiếng mẹ chưa?"

Bờ vai cô bé run rẩy, dường như đang cố nén tiếng khóc.

Cửa hàng trưởng tiến lên nhặt tiền lên, cười làm lành: "Xin lỗi tiểu thư, là do chúng tôi quản lý không chu đáo."

Vừa quay đầu lại, đã đổi sang bộ mặt hung dữ với cô bé: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, làm được thì làm, không làm được thì cút."

"Cửa hàng chúng ta là nơi trả lương cao nhất thành phố đấy, mày không muốn làm, có đầy người muốn chen chân vào!"

Thân hình gầy như tờ giấy của cô bé run lên khe khẽ.

Có lẽ vì không muốn mất công việc này, cô bé cắn môi ngồi xổm xuống, đưa tay ra định cởi giày cho người phụ nữ.

Còn cách một centimet thì bị một bàn tay trắng nõn thon dài giữ lại.

Cô bé hơi sững lại, nhìn theo bàn tay đó lên trên, thấy một gương mặt xinh đẹp tinh xảo vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Tôi kéo cô bé dậy từ dưới đất, lau đi nước mắt trên má cô bé.

Cửa hàng trưởng nhận ra tôi là ai, vội vàng tiến lên giải thích tình hình: "Bà chủ, thật sự xin lỗi. Nhân viên mới không nghe lời, bảo nó làm gì cũng không chịu."

Cô bé bật khóc thành tiếng: "Tôi đến đây làm việc chứ không phải làm người hầu!"

"Lúc ăn cơm bắt tôi đi mua cà phê cho chị, gặp khách hàng khó chiều, bản thân không muốn tiếp thì đẩy cho tôi."

"Tôi cũng là người mà, tại sao chị lại chà đạp lên lòng tự trọng của tôi chứ!"

Cửa hàng trưởng cười lạnh: "Đã đi làm rồi thì cần gì sĩ diện nữa. Nếu gây tổn thất cho cửa hàng, cô phải làm công cả chục năm để bồi thường đấy!"

Cô gái trẻ khóc đến sắp ngất đi.

Cửa hàng trưởng có chút bất đắc dĩ nói với tôi: "Bọn trẻ bây giờ tính khí thất thường thật, sếp đừng lo, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."

Tôi giơ tay xem đồng hồ: "Cho cô mười phút, đi in một tờ đơn xin nghỉ việc, điền tên rồi đưa cho tôi."

Mặt cô gái trẻ trắng bệch.

Cửa hàng trưởng quát: "Còn không mau đi? Cô không biết thời gian của tổng giám đốc chúng ta quý giá thế nào à?"

Ngay lúc cô gái trẻ che mặt định rời đi.

Tôi chặn cô ấy lại.

Đối mặt với lời lẽ hùng hổ của cửa hàng trưởng.

Tôi lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Cửa hàng của chúng ta là nơi người ta đến làm thuê, không phải đến làm nô tỳ."

"Tôi thấy thái độ làm việc của cô rất có vấn đề. Nếu không từ chức, tôi cũng sẽ yêu cầu phòng nhân sự sắp xếp cho cô nghỉ việc theo quy trình sa thải."
 
Lấy Lại Lương Duyên
Chương 11: Chương 11



Cửa hàng trưởng nhìn tôi với vẻ khó tin: "Sếp, sếp có nhầm không vậy? Tôi thật lòng nghĩ cho công ty mà."

"Mỗi người trước hết là chính mình, sau đó mới đến thân phận trong công việc. Một cửa hàng dù tốt đến đâu, nếu không coi nhân viên như người nhà, làm sao có thể kinh doanh lâu dài được."

Tôi đưa cho cô gái trẻ một gói khăn giấy.

"Công ty khác coi nhân viên như chó mà sai bảo, nhưng ở chỗ tôi không cho phép chuyện đó xảy ra. Nhân viên mỗi ngày ôm một bụng ấm ức, lúc đối mặt với khách hàng, làm sao có thể giữ được thái độ tốt nhất?"

"Bất kể là thân phận nào, điều quan trọng nhất là tôn trọng lẫn nhau."

"Chưa bao giờ có ai cao quý hơn ai."

Sau khi tôi nói xong, nước mắt trong mắt cô gái trẻ đã chuyển sang mắt của cửa hàng trưởng.

Cửa hàng trưởng cầu xin tôi đừng sa thải bà ta.

Còn lôi chuyện con nhỏ ở nhà đang khóc đòi ăn ra để lấy lòng thương hại.

Tôi nhíu mày hỏi bà ta: "Sau này con cô tốt nghiệp đi làm, cô có mong nó gặp phải người lãnh đạo như cô không?"

Môi cửa hàng trưởng run rẩy, không nói thêm lời nào.

Không ai muốn con mình phải chịu sự đối xử bất công như vậy.

18.

"Lý Đào?"

Một giọng nói không chắc chắn lại đầy bất ngờ vang lên.

Tôi đánh giá nữ khách hàng đang làm khó nhân viên, lúc này mới phát hiện khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ trước mắt là Lý Xảo Nhi.

Lý Xảo Nhi hếch cái cằm nhọn hoắt có thể đ.â.m c.h.ế.t người lên, không dám tin tôi là bà chủ của cửa hàng Trùng Sinh này.

Cửa hàng Trùng Sinh này có kiểu dáng quần áo mới lạ, chia làm ba phân khúc cao, trung, thấp.

Một số ngôi sao trong giới thời trang cũng mặc đồ của Trùng Sinh làm thường phục.

Người bình thường hoặc học sinh sinh viên cũng đến mua đồ Trùng Sinh, chất lượng và giá cả tương xứng, không thổi phồng, đảm bảo một chiếc áo phông có thể mặc được bốn năm năm.

Tôi lại nhìn vào bộ n.g.ự.c sắp bung cả áo của cô ta, không biết cô ta đã chi bao nhiêu tiền cho toàn thân mình.

"Có nhầm không vậy, bà chủ Trùng Sinh là mày?!"

Tôi cười với cô ta: "Là tôi."

Lý Xảo Nhi cũng nếm ra được ẩn ý trong hai chữ Trùng Sinh, ánh mắt nhìn tôi ẩn chứa vài phần sát khí.

Dù sao thì, cô ta biết mình đã g.i.ế.c tôi.

Tôi nhất định sẽ báo thù cô ta.

"Mày đừng tưởng mở được cái cửa hàng quần áo nữ là có thể so sánh với chồng tao nhé!"

Tôi nhún vai: "Tôi đúng là không bì được với chồng chị."

"Tôi là người kinh doanh đàng hoàng, sao bì được với..."

"Thôi được rồi," Lý Xảo Nhi lập tức ngắt lời tôi, "Hôm khác chúng ta lại ôn chuyện cũ sau."

"Tao vốn nghe bạn bè nói quần áo cửa hàng này đẹp, giờ xem ra, đúng là quê một cục."

Lý Xảo Nhi bỏ lại câu đó, ưỡn ẹo vòng eo con kiến đã loại bỏ ba cái xương sườn rồi rời đi.

Tôi đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lý Xảo Nhi.

Không biết em trai chị Trương định khi nào mới hốt trọn ổ Lý Cẩu Đản và đồng bọn.

Đoạn Trịnh Hòa mở một khu ở Nam Dương, chuyên lừa những sinh viên ngây thơ khờ dại. Dùng đãi ngộ hậu hĩnh như bao ăn ở, bao vé xe, lương cao, nhốt họ trong khu đó để gọi điện về nước lừa tiền người già.

Loại làm ăn thất đức hại người lợi mình này.

Kiếp trước Lý Cẩu Đản chỉ leo lên được tầng lớp trung lưu, vì thái độ tốt khai ra tất cả những gì mình biết nên chỉ bị nhốt vài năm.

Lần này, tôi nghe từ miệng chị Trương.

Lý Xảo Nhi còn tàn nhẫn độc ác hơn cả Lý Cẩu Đản, leo thẳng lên vị trí số hai.

Nếu thu thập đủ bằng chứng, Lý Xảo Nhi và Lý Cẩu Đản sẽ bị kết án tử hình.

19.

Lại mấy năm nữa trôi qua, Lý Xảo Nhi thường xuyên dẫn các bà trong giới đến cửa hàng gây sự.

Cô gái trẻ yếu đuối ngày nào đã đi học boxing.

Đối mặt với đám phụ nữ gây sự này, cô ấy khoe cơ bắp của mình, cộng thêm ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.

Lý Xảo Nhi và đám bạn sợ đến mức chạy trối chết.

Dù sao nếu bị đánh đến bung cả đồ giả cấy ghép, sẽ tốn rất nhiều tiền để sửa lại.

Vào năm 2004, Phong Vũ đưa con gái đến trường mẫu giáo, đồng thời mang về một tin tức thú vị.

Nội gián do em trai chị Trương cài vào đã nắm đủ bằng chứng, cấp trên ra lệnh hốt trọn ổ khu đó.

Lúc Lý Xảo Nhi bị bắt, cô ta đang phẫu thuật sửa mũi lần thứ mười.

Khi bị tuyên án tử hình tại tòa, mặt cô ta vẫn còn quấn lớp gạc không nhìn rõ mặt mũi.

Tối hôm đó, tôi dẫn cả nhà đến nhà hàng cung đình tư nhân tốt nhất ở Kinh Thị ăn một bữa.

Tưởng niệm Lý Đào đã bị g.i.ế.c hại.

20.

Mẹ tôi nghe tin Lý Xảo Nhi bị kết án tử hình từ quê nhà, liền chạy lên thành phố đến cửa hàng gây sự.

Trương Tiêu Tiêu tuy có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng không tiện đuổi bà lão run run rẩy rẩy ra ngoài, đành bất đắc dĩ gọi điện cho tôi, bảo tôi qua đuổi bà lão đi.
 
Lấy Lại Lương Duyên
Chương 12: Hết



Lúc tôi chạy tới, chỉ thấy mẹ tôi tóc bạc trắng sau một đêm, ngồi bệt dưới đất đập đùi khóc lóc thảm thiết.

"Con gái tôi bất hiếu quá! Chị nó gặp chuyện rồi mà nó không giúp!"

"Nó thành bà chủ lớn rồi, mỗi ngày tiêu mấy triệu bạc, mà không nỡ cứu chị nó một mạng!"

Đám đông vây xem tại hiện trường hiểu lầm rằng Lý Xảo Nhi bị ung thư, còn tôi thì mặc kệ, đêm đêm ăn chơi trác táng, cũng không bỏ tiền ra chữa trị cho chị ta.

"Phí công tôi còn thích mua quần áo nhà này, phỉ! Sau này tôi không bao giờ mua nữa."

"Mau quay lại, đăng lên mạng đi. Trùng Sinh nổi tiếng thế, kiếm bao nhiêu tiền mà đến người nhà cũng không cứu. Tôi phải nói cho tất cả cư dân mạng biết, để mọi người cùng nhau tẩy chay Trùng Sinh!"

Trương Tiêu Tiêu thấy tôi đi về phía này, có chút lo tôi sẽ bị đám đông làm bị thương nhầm.

Tôi đi đến trước mặt mẹ, ngay lúc bà định tát vào mặt tôi.

Tôi dùng tay kia giữ c.h.ặ.t t.a.y bà, lớn tiếng ép hỏi: "Lý Xảo Nhi đã làm chuyện gì, lẽ nào mẹ không biết?"

"Chị ta xây khu ở nước ngoài, làm lừa đảo qua điện thoại, mẹ bảo con cứu thế nào!"

Lần này, tất cả mọi người có mặt đều nghe được sự thật.

Ai nấy đều sững sờ.

Một số nạn nhân của lừa đảo qua điện thoại bắt đầu quay sang mắng mẹ tôi.

"Hóa ra là làm lừa đảo qua điện thoại! Bị bắt vào tù rồi à? Đây là chuyện tốt trời ban mà!"

"Lũ lừa đảo qua điện thoại đều đáng chết! Mẹ tôi bị lừa hơn chục vạn, vì không có tiền trả nợ, sợ làm liên lụy mấy anh em chúng tôi nên đã tự tử rồi!"

Mẹ tôi chỉ một lòng nhớ đến cô con gái vàng của bà, không coi mạng người khác là mạng.

"Thì sao chứ! Đó là chị mày có bản lĩnh!"

"Mày đi sửa mặt thành giống chị mày, rồi đi tù thay nó đi."

Tôi thấy vừa nực cười vừa hoang đường: "Chị ta bị kết án tử hình rồi! Con là người lương thiện, một người tốt hàng năm đều quyên góp tiền, lại phải đi lấy mạng đổi mạng với một kẻ táng tận lương tâm sao?"

Mẹ tôi bị tôi chặn họng không nói được lời nào, chỉ muốn ra tay đánh tôi, đánh cho tôi thông suốt ra.

Để đi cứu con gái bà ta.

Tôi bỏ mặc bà ta ở đó, mặc kệ bà ta làm xấu danh tiếng thương hiệu thế nào.

Dù sao những gì cần giải thích tôi đều đã nói rõ, cho dù chuyện này có ầm ĩ lên, người bị chửi cũng không phải là tôi.

Phong Vũ cầm máy ảnh đứng ở cửa trung tâm thương mại đợi tôi.

Mấy năm trôi qua, anh đã trút bỏ vẻ non nớt thiếu niên, đeo kính gọng vàng, trông vừa cao sang vừa lạnh lùng.

"Anh đã quay lại cảnh vừa rồi, chúng ta đăng lên mạng đi."

"Vừa hay có thể quảng cáo cho thương hiệu luôn."

Tôi cầm lấy máy ảnh, soi kỹ xem có bị chụp ra nọng cằm không.

"Anh chụp đẹp lắm."

Phong Vũ ghé sát lại, cúi đầu thì thầm: "Vậy vợ có thưởng gì không?"

Tôi giơ tay túm lấy cổ áo anh, hai người ngả vào trong xe.

"Tới đây, thưởng cho anh."

21.

Mười năm sau, con gái tôi thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất địa phương.

Lúc chúng tôi đang bàn bạc đi đâu ăn mừng thì điện thoại từ quê nhà gọi tới.

Ngày hôm sau, chúng tôi lái xe về quê, lo liệu tang lễ cho mẹ.

Nghe nói lúc bà ấy mất, trong nhà không có một ai.

Những người khác biết chuyện thất đức Lý Xảo Nhi đã làm, nên không ai thèm ngó ngàng đến bà.

Mãi cho đến khi bà trút hơi thở cuối cùng trong bệnh tật, t.h.i t.h.ể bốc mùi hôi thối, mới có người báo cảnh sát.

Tôi bỏ ra không ít tiền, trang hoàng lại căn nhà ở quê thành phòng chứa tro cốt, còn lắp cả wifi và ti vi.

Hũ tro cốt đặt đối diện ti vi, bên trong phát đi phát lại đoạn băng ghi hình cảnh chị gái bị tuyên án tử hình.

Tôi tựa vào lòng Phong Vũ, mắt khóc đỏ hoe.

"Mẹ em thương chị gái đến thế, giờ thì hay rồi, sau khi c.h.ế.t bà ấy cũng có thể ngày ngày nhìn thấy kết cục của đứa con gái vàng ấy."

Phong Vũ dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, thật lòng khen ngợi.

"Anh đúng là không nhìn lầm người, Đào à, em thật tốt bụng."

Con gái nằng nặc đòi đi, nói bạn bè đang đợi nó mời cơm.

Tôi chỉ sinh một đứa con gái.

Có người khuyên tôi sinh thêm em trai hoặc em gái cho con, nói một mình nó áp lực lớn, hai đứa có thể chia sẻ gánh nặng.

Nhưng tiền tôi kiếm được đủ cho mấy đời ăn chơi phung phí, con gái tôi lấy đâu ra áp lực chứ.

Thêm một người là sẽ san sẻ bớt tình yêu và tài sản tôi dành cho con gái thôi.

Chỉ sinh một đứa là vừa đẹp.

Lúc sắp đi, tôi ngoảnh đầu nhìn lại khoảng sân đã chứa đựng mười tám năm cuộc đời mình.

Dưới gốc cây hoa quế, tôi dường như thấy chị gái hồi nhỏ bỏ một nắm đất bùn vào chiếc lá, rồi đưa cho tôi.

"Cho em này, cơm của em đó."

Tôi cầm nắm bùn giả vờ ăn ngon lành.

"Chị tốt với em thật, ngon quá."

Chớp mắt một cái, tôi lại thấy mẹ và chị gái đang bàn bạc.

"Nhà Phong Vũ giàu thế, con nhất định phải gả cho Phong Vũ."

"Còn Lý Đào, cứ để nó gả cho Lý Cẩu Đản đi."

"Dù sao nó cũng nghe lời mẹ răm rắp, sẽ không dám cãi lời mẹ đâu."

Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

Những năm tháng sớm tối bên nhau đó đã biến một đôi m.á.u mủ ruột rà thành kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt ghen tức.

Là nên oán hận thời gian lãng phí, hay nên trách lòng người dễ đổi thay.

Nhưng mà, từ nay về sau, tôi sẽ lãng quên nỗi đau trong hạnh phúc.

Còn chị gái và mẹ đã nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Xuống địa ngục rồi, sẽ còn có người phán xét tội và phạt của họ.

Hết
 
Back
Top Bottom