Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 100



Thẩm Nam Chi nghĩ Lục Văn đang lo lắng món bánh ngọt mà hắn yêu thích mất đi hương vị. Nàng nghĩ có lẽ mình phải đợi ở cửa thêm một lúc nữa, vì vậy đã đặc biệt chuẩn bị như vậy, chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Những chuyện khác nàng có thể không biết làm thế nào để lấy lòng Lục Văn, nhưng về việc Lục Văn thích đồ ngọt, nàng tự tin sẽ không mắc sai lầm. Khi nói về những điều mình giỏi, nàng không còn vẻ rụt rè, nhút nhát thường ngày, nhất thời quên mất mình đến đây làm gì, nói chuyện này cứ như muốn giảng giải tỉ mỉ cho Lục Văn nghe vậy.

Lục Văn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nam Chi, nhìn nàng nghiêm túc giải thích cách làm của mình, vẻ dè dặt, cẩn thận khi vừa vào nhà lúc này đã bị che lấp bởi sự tự tin thoang thoảng lan tỏa, dường như trong mắt nàng ánh lên tia sáng lấp lánh.

Nàng thật sự, vẫn là dáng vẻ này khiến người ta không thể rời mắt, ngay cả bánh ngọt đặt trước mặt, dường như cũng không ngon bằng nàng.

Lục Văn mấp máy môi, trên môi dường như lại hiện lên cảm giác mềm mại của đêm hôm đó trên xe ngựa, đôi tay nàng vừa muốn từ chối vừa muốn đón nhận, tiếng th* d*c khe khẽ từ môi nàng, cùng với vẻ mơ màng trong mắt nàng nhưng lại giống như hắn, chìm đắm trong dòng cảm xúc cuộn trào.

Thật sự khiến người ta khó quên.

Thẩm Nam Chi vẫn đang giải thích cách làm của mình, nhưng sau khi nói xong, lại không nhận được hồi âm, chút tự tin vừa dâng lên lại co lại, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Văn: "Đệ... đệ nhìn ta như vậy làm gì?"

Thẩm Nam Chi chợt nhận ra mình đã nói lạc đề, thậm chí còn chưa hiểu rõ tâm trạng của Lục Văn lúc này, suy nghĩ lại chuyển về chuyện chính.

Lục Văn hoàn hồn, nhưng không che giấu sự nóng bỏng trong mắt, chỉ cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, cho đến khi hương thơm lan tỏa khắp đầu lưỡi, quả nhiên cảm nhận được sự mềm mại, anh ta mới chậm rãi mở miệng: "Nếu muốn tìm ta, cứ gõ cửa là được, sau này đừng ngốc nghếch đứng đợi trước cửa nữa."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi nghẹn lời, có chút không được tự nhiên nói: "Cũng... cũng không phải chuyện gì quan trọng, không... không đáng làm phiền đệ bàn việc."

Sao lại không phải chuyện quan trọng, nhưng trong lòng Thẩm Nam Chi vẫn chưa chắc chắn, thậm chí cả những lời chuẩn bị trước đó cũng rối tung lên, nếu muốn mở miệng, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lục Văn lại nở một nụ cười trên môi, ý vị thâm trường nói: "Vậy, tẩu tẩu hôm nay đến tìm ta, không phải vì chuyện gì, thế là vì nhớ ta sao?"

Đồng tử Thẩm Nam Chi co rút lại, lập tức cảm thấy nóng bừng mặt, nàng nào có ý nghĩ như vậy, nhưng bị Lục Văn trêu chọc nói thẳng ra như vậy, nàng lại cảm thấy hoảng hốt, vội vàng nói thẳng: "Không phải, ta... ta thật sự có chuyện muốn bàn bạc với đệ..."

Quả nhiên, những lời khách sáo đến tai Lục Văn lại biến thành ý nghĩa khác, Lục Văn dường như luôn tìm cơ hội để lái câu chuyện theo hướng nàng không thể tiếp lời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào. Những lời đã suy nghĩ kỹ trong đầu hồi nãy giờ lại trở nên cứng nhắc, thẳng thừng như vậy, e rằng nàng còn chưa nói rõ, đã bị Lục Văn đoán ra, rồi từ chối.

Trước đây bất cứ lúc nào, nàng cũng đều như vậy.

Khi muốn đi học, chỉ cần một ánh mắt rụt rè, mẫu thân liền không chút do dự từ chối ý muốn của nàng, đuổi nàng về phòng. Khi phải thay muội muội gả cho Lục Hằng, nàng còn chưa mở miệng, phụ thân đã nghiêm nghị nói với nàng, chuyện này không có đường lui, chỉ có thể nghe theo. Còn ở nhà tổ Yến Sơn, nàng ấp úng cũng bị người ta nhìn thấu tâm tư, không cần nói nhiều, vẫn nhận được câu trả lời phủ định.

Dường như nàng chưa bao giờ có thể tranh giành điều gì cho mình, bất cứ ý nghĩ nào, cũng chỉ có thể nghe theo ý người khác.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nam Chi dần dần cúi đầu xuống, dường như đã dự đoán được sự từ chối dứt khoát của Lục Văn, không biết nên tiếp tục nói như thế nào nữa.

Lục Văn lại đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay nàng, khi nàng gần như không kịp đề phòng, hắn hơi dùng sức, liền kéo nàng về phía mình một bước lớn.

Thẩm Nam Chi giật mình, đầu gối đã chạm vào đầu gối của Lục Văn, nhất thời quên cả lùi lại, ánh mắt kinh ngạc chỉ dám nhìn chằm chằm vào đầu gối đang chạm nhau của hai người, bên tai rất nhanh truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Văn: "Nam Chi, đừng cúi đầu, ta đã nói với nàng rồi."

Trái tim đập mạnh, giọng nói trầm thấp, mê hoặc của Lục Văn khẽ gọi tên nàng, không mang theo bất kỳ bầu không khí ái muội nào, nhưng cũng không giống như người khác gọi khiến nàng thấy tự nhiên, ngược lại là lần đầu tiên không bị hắn gọi là tẩu tẩu, khiến trong lòng Thẩm Nam Chi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Nàng luôn luôn theo lời nhắc nhở của Lục Văn, không tự chủ được ngẩng đầu lên, cho đến khi ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng rơi vào khuôn mặt hơi ngẩng lên của Lục Văn.

Nàng vẫn hơi cúi đầu, nhưng không phải như trước đây gần như vùi đầu vào cổ áo, ngược lại giống như một tư thế nhìn xuống, khi đến gần Lục Văn, từ trên xuống dưới nhìn hắn như vậy.

Thẩm Nam Chi gần như chưa bao giờ đối mặt với ai bằng tư thế này, nàng luôn luôn là người ở phía dưới, hoặc là quỳ trước mặt ai đó, hoặc là bị những lời lẽ vô lý chỉ trích đến mức không ngẩng đầu lên được.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 101



Nhưng lúc này giữa hai người lại không hề có bất kỳ bầu không khí nào trong số đó, cổ tay bị Lục Văn nắm chặt trong tay, mạch đập của nàng dường như không giỏi che giấu, truyền tiếng tim đập loạn nhịp đến đầu ngón tay hắn, những tiếng va chạm đó chắc chắn đã khiến hắn nhận ra.

Nhưng Lục Văn chỉ ôn hòa, hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm, dường như khiến nàng bị ánh mắt hắn thu hút: "Như vậy mới đúng, có lời muốn nói thì cứ nói, không cần ủ rũ, ta còn chưa biết nàng muốn nói gì mà, phải không?"

Nhịp tim của Thẩm Nam Chi hoàn toàn loạn nhịp, lời nói dịu dàng, kiên nhẫn của Lục Văn như đang dụ dỗ nàng nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, nhưng nếu là người khác làm như vậy, nàng sẽ không tự chủ được mà cảm thấy, đây có lẽ là muốn làm nàng xấu hổ, cố ý để nàng mang theo hy vọng nói ra, cuối cùng lại đẩy nàng xuống vực sâu.

Nàng không phải chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nàng cũng dần dần hiểu ra trong những chuyện như vậy, có lẽ cách tra tấn tâm tính người ta, khiến người ta tuyệt vọng nhất, chính là vào lúc hy vọng, xé nát hoàn toàn ý nghĩ của nàng.

Nhưng nhìn vào đôi mắt này của Lục Văn, Thẩm Nam Chi lại cảm thấy, Lục Văn sẽ không như vậy.

Hình như rất nhiều lúc nàng đều rất tin tưởng Lục Văn, loại tin tưởng không lý do này, là vì hắn đã nhiều lần giúp đỡ nàng sao, là vì khuôn mặt luôn khiến nàng mê mẩn này sao, hay là lúc này hắn ôn nhu nhỏ nhẹ dường như hoàn toàn khác với dáng vẻ dính m.á.u tanh, sát khí ngút trời sao.

Thẩm Nam Chi không biết, chỉ thuận theo lời của Lục Văn, không tự chủ được mà tiếp lời: "Ta muốn hỏi đệ, rốt cuộc là muốn đưa ta đi đâu, nếu không phải trở về Quốc Công phủ, vậy là muốn đưa ta về nhà sao..."

Quả nhiên trong lòng không tự tin, giọng nói càng về sau càng nhỏ dần.

Lục Văn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cổ tay đang giao nhau của hai người, lòng bàn tay thả lỏng ra không khỏi chậm rãi di chuyển xuống dưới, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Thẩm Nam Chi, cảm nhận được mu bàn tay theo bản năng co rúm lại, hắn liền nhanh tay hơn nàng rút tay về, nắm chặt lấy tay nàng: "Nàng muốn về nhà sao?"

Thẩm Nam Chi trừng lớn mắt nhìn bàn tay bị Lục Văn nắm lấy, không phải lần đầu tiên tiếp xúc như vậy với hắn, nhưng trước đây hầu hết đều là trong lúc tình huống hỗn loạn, lúc này xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, trong căn phòng chỉ có hai người, cử chỉ thân mật này khiến nàng khó lòng bỏ qua cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Nhưng ánh mắt lại nhanh chóng không nghe lời mà lại hướng lên trên, vì nhìn tay nên giống như lại cúi đầu xuống, hai bên không thể nào cùng lúc để ý, nàng chỉ đành vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không, ta không muốn về nhà..."

"Vậy nàng muốn đi đâu?"

Lục Văn vẫn chưa từng trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Nam Chi, nhưng lúc này hắn lại thản nhiên hỏi ngược lại nàng như vậy, cứ như thể nàng nói ra suy nghĩ của mình, hắn sẽ có khả năng đồng ý thật vậy.

Có khả năng sao?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, đang định mở miệng, Lục Văn lại đột nhiên cắt ngang: "Nhưng ta sẽ không để nàng rời xa ta."

Cảm nhận được bàn tay phủ trên mu bàn tay như muốn giam cầm nàng sắp siết chặt, Thẩm Nam Chi theo bản năng liền có động tác giãy giụa, trên mặt hoảng sợ bất an, co rúm lại muốn lùi về sau, nhưng điều này dường như là vô ích, nàng còn chưa kịp rút tay về hoàn toàn, đã bị Lục Văn nắm chặt lại lần nữa, không nói hai lời bẻ các ngón tay của nàng ra, mạnh mẽ luồn năm ngón tay vào giữa các ngón tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

Quả nhiên, Lục Văn sẽ không để nàng đi.

Một nỗi tuyệt vọng lan tràn trong lòng Thẩm Nam Chi, nhưng khi nàng nhìn vào mắt Lục Văn, đôi mắt đen sâu thẳm đó mang theo một chút cố chấp rõ ràng, và dường như là lời cầu xin ẩn giấu dưới sự cố chấp đó.

Cầu xin?

Lục Văn đang cầu xin nàng?

Thẩm Nam Chi gần như cảm thấy mình nhìn nhầm.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Văn cụp mắt xuống, không để nàng nhìn vào mắt hắn nữa, nhưng khi hắn mở miệng, giọng nói không giống như hắn sẽ dính dáng đến sự khẩn khoản, thấm vào lời nói của hắn, từ từ truyền vào tai nàng: "Những điều nàng muốn làm, ta đều muốn để nàng thực hiện được, cứ ở bên cạnh ta, được không?"

Thẩm Nam Chi không ngờ lại thật sự có khả năng thứ ba.

Xe ngựa chạy thẳng về Trường An, nhưng không vào trực tiếp mà lại đi vòng qua con đường nhỏ, rẽ lên núi ở đầu làng ngoại thành.

Ngọn núi này nằm ngay phía sau quán trà mà nàng thường đến, cây cối xanh tươi um tùm, nhưng đỉnh núi lại không cao lắm.

Cho đến khi Thẩm Nam Chi được đưa đến một ngôi nhà ở lưng chừng núi, nàng mới bàng hoàng nhận ra, Lục Văn lại bố trí một ngôi nhà ở bên ngoài, jắm không định đưa nàng đi đâu cả, mà là định giam lỏng nàng trong núi sâu này sao?!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Thẩm Nam Chi lập tức lan tràn nỗi tuyệt vọng vô tận, nhưng còn chưa kịp để nỗi tuyệt vọng dâng trào, Lục Văn lại chỉ dặn dò vài câu đơn giản rồi vội vàng rời khỏi ngôi nhà.

Còn những người hầu trong nhà thì cung kính với nàng, liên tục gọi "Thẩm cô nương", trước cửa nhà có thị vệ canh giữ, Thẩm Nam Chi vừa đến gần, thị vệ liền cung kính cúi đầu hỏi: "Thẩm cô nương có muốn xuống núi dạo chơi không, thuộc hạ sẽ chuẩn bị xe ngựa cho cô nương."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 102



Thẩm Nam Chi giật mình, vội vàng xua tay nói: "À... không cần, ta... ta tạm thời chưa cần xuống núi."

Thẩm Nam Chi thật sự có chút không hiểu nổi, điều này rõ ràng khác với việc giam lỏng mà nàng nghĩ, Lục Văn dường như chỉ là sắp xếp cho nàng một chỗ ở, không hạn chế tự do của nàng, cũng không ép buộc nàng làm bất cứ điều gì.

Ngồi thừ người trong phòng một lúc, Thẩm Nam Chi lại dần dần hiểu ra tâm tư của Lục Văn.

Hắn tự tin sẽ không để nàng chạy trốn, nàng cũng đã có bài học sau lần bỏ trốn này, nếu muốn tự mình rời đi, nào phải người không có kinh nghiệm như nàng nhất thời nổi hứng là có thể làm được, vì vậy Lục Văn không hạn chế hành động của nàng, thậm chí còn không chút lo lắng mà trực tiếp rời khỏi ngôi nhà.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi không biết lúc này mình hiểu rõ chuyện này rồi thì trong lòng cảm thấy thế nào, nói chung, những gì Lục Văn làm đều tốt hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng ban đầu, thậm chí đã vô cùng gần với những gì nàng mong đợi.

Không còn bị người khác ràng buộc, không còn phải nhìn sắc mặt người khác mà hành động, không có mẹ chồng khó tính hà khắc đè nén nàng, cũng không có phụ mẫu thiên vị tùy ý chèn ép nàng.

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Lục Văn, đệ đệ của người phu quân quá cố của nàng.

Một người dè dặt và cứng nhắc như nàng, dù thế nào cũng không thật sự để tâm trí mình chạy theo những hành động của Lục Văn, đi theo hướng tội lỗi. Tất cả những gì Lục Văn làm khiến đầu óc nàng rối bời. Nàng không thể hiểu được mối quan hệ giữa họ, càng không biết mình nên làm gì.

Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài một hơi nặng nề, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Nha hoàn đứng trước cửa là người đã hầu hạ nàng từ miền Nam trở về Trường An, tên là Thúy Yến, một cô bé vô cùng nhanh nhẹn. Vừa thấy nàng có động tĩnh, nét mặt lại có vẻ không vui, cô bé vội vàng lại gần, ân cần nói: "Cô nương, chủ nhân đã dặn, nếu người thấy buồn chán trong phủ thì cứ ra ngoài đi dạo. Giờ trời còn sớm, thời tiết cũng đẹp, hay là để nô tỳ đi cùng người xuống núi ngắm cảnh. Lúc lên núi người ngồi trong xe ngựa nên chưa được ngắm cảnh đẹp nơi này. Cảnh sắc ngoại ô Trường An không kém gì núi Xuân Chi đâu."

Thúy Yến biết nàng trước đây vẫn luôn sống ở Trường An, ít khi ra ngoài, tất nhiên cũng chưa từng thấy cảnh sắc ngoại ô.

Nhưng cô bé không biết, nàng lại khá quen thuộc với nơi này.

Nói đến việc xuống núi, nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, cũng không biết sao lại trùng hợp như vậy, quán trà nằm ngay dưới chân núi. Nếu nói điều duy nhất ở Trường An khiến nàng vương vấn, chính là người bạn chưa từng gặp mặt của nàng.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng đã lâu không có thời gian viết thư cho người đó. Từng dòng suy nghĩ chất chứa trong lòng, nàng suy nghĩ một chút rồi ngước mắt lên nói: "Vậy thì chuẩn bị xe ngựa xuống núi đi dạo một chút. Ngươi cứ đứng đợi ở cửa, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát."

Thấy nàng đã đồng ý, Thúy Yến cũng lập tức mỉm cười. Trước khi đi, Lục Văn đã dặn dò phải chăm sóc nàng thật tốt, dường như rất lo lắng nàng sẽ chán nản hoặc im lặng không nói. May mà nàng trông không có gì khác lạ, cô bé cũng có thể báo cáo lại với Lục Văn, bèn vội vàng đáp: "Vâng, cô nương, nô tỳ đi chuẩn bị ngay."

Đến khi cầm bút lên, nàng mới chợt nhận ra mình có chút hối hận. Trước đây khó khăn lắm mới có được một lần nhờ Lục Văn dạy chữ, sau đó tuy không còn cơ hội nữa, nhưng những gì học được hôm đó nàng cũng chẳng hề ôn tập vì những suy nghĩ phức tạp trong khoảng thời gian này.

Lúc này, muôn vàn suy nghĩ trong lòng muốn giãi bày với người bạn kia, nhưng lại không thể nào viết ra được thành chữ.

Nàng nhìn bức thư mình viết một cách khó khăn, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tuy không hy vọng mình có thể kể hết cho đối phương, đương nhiên cũng không thể nào nói hết sự thật, nhưng vẫn muốn bày tỏ đôi chút tâm tư. Nàng và người bạn kia vẫn luôn như vậy.

Nhưng mà...

Nàng viết không được...

Cho đến khi Thúy Yến đợi ở ngoài quá lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, lo lắng nói vào trong phòng: "Cô nương, nếu còn trì hoãn nữa thì trời sẽ tối mất, người có cần chuẩn bị gì không, cần nô tỳ giúp gì không?"

"Không, không cần đâu!" Nàng giật mình, vội vàng ngồi thẳng lưng.

Nói xong lại quay đầu nhìn tờ giấy viết thư, cắn răng, vẫn là viết ngắn gọn lại, có chút vội vàng viết xong bức thư.

Khi ra khỏi cửa với bức thư trong tay, nàng vẫn còn cảm thấy hơi lo lắng, không biết trong thư của mình có bao nhiêu lỗi chính tả, câu cú có trôi chảy hay không.

Nhưng rất nhanh, nàng lại nhớ đến bức tranh mà người bạn kia đã vẽ tặng nàng, và những dấu chấm đỏ được khoanh tròn trên những bức thư trước đây. Một người dịu dàng như vậy, chắc sẽ không cười nhạo nàng đâu.

Suốt dọc đường cứ nghĩ lung tung, xe ngựa rất nhanh đã xuống núi, căn nhà nhỏ của quán trà ngoại ô hiện ra trong tầm mắt.

"Dừng lại." Nàng vén rèm xe ngựa gọi.

Thúy Yến ngồi phía trước quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy cô nương?"

Nàng không biết giải thích thế nào, càng cảm thấy chuyện mình có một người bạn ở quán trà ngoại ô không thể để Lục Văn biết được, chỉ đành vội vàng tìm một cái cớ vụng về: "Hình như phía trước là một quán trà, ta muốn đến đó xem thử."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 103



Thúy Yến nghi hoặc nhìn về phía căn nhà nhỏ đó. Căn nhà nhỏ tuy nhìn có vẻ lớn hơn nhà ở bình thường một chút, nhưng chỉ nhìn từ xa thì làm sao có thể nhìn ra đó là một quán trà được.

Còn muốn hỏi thêm gì đó, nàng đã vội vàng xuống xe ngựa với vẻ mặt lo lắng. Thấy Thúy Yến định đi theo, nàng lại nói: "Các ngươi không cần đi theo, cứ đứng đợi ở cửa là được rồi. Ta, ta vào xem thử, nếu thấy không thú vị thì sẽ ra ngay."

Có lẽ vì ít khi nói dối, hoặc là nàng vốn không giỏi làm những chuyện trái lương tâm này, nên nàng hoàn toàn không biết rằng lời giải thích thừa thãi của mình lại có chút khác thường. Dù là người ít đề phòng đến đâu cũng sẽ nghi ngờ hành động lúc này của nàng.

Thúy Yến không nói gì thêm, gật đầu đồng ý. Thấy bóng dáng nàng dần khuất xa, cô bé mới quay sang nói nhỏ với hộ vệ đi cùng: "Cô nương có vẻ hơi kỳ lạ, có cần báo cho chủ nhân biết không?"

Hộ vệ đi cùng là cao thủ được Lục Văn an bài bảo vệ bên cạnh nàng. So với vẻ mặt cảnh giác của Thúy Yến, lúc này hắn lại tỏ vẻ ung dung, nghe vậy mới lười biếng nhướng mắt nhìn căn nhà nhỏ kia, sau đó mới nói: "Không cần, chúng ta cứ đợi ở đây là được."

Thúy Yến không hiểu, nhìn nàng đã nhanh chóng bước vào căn nhà nhỏ, lại quay đầu nhìn hộ vệ có vẻ thờ ơ.

Ý gì vậy? Chủ nhân không phải đã dặn dò bọn họ phải đi cùng cô nương, nếu cô nương có hành động bất thường gì thì phải báo cho ngài ấy biết ngay sao?

Tự nhiên lại đến một quán trà, chẳng lẽ không kỳ lạ sao?

Quán trà ngoại ô, lầu hai, phòng riêng.

Nước trà đắng đã được thay bằng bát canh ngọt thanh mát, đây vẫn luôn là hương vị mà Lục Văn thích nhất. Lúc này nếm thử, lại không thể nào xoa dịu được tâm trạng bực bội, khó chịu của hắn.

Việc an bài chỗ ở ở phía sau quán trà là hắn cố ý. Việc đưa nàng vào chỗ ở rồi lập tức rời đi cũng là hắn cố ý. Việc không đi đâu cả mà ngồi trong phòng riêng trên lầu hai của quán trà cũng là hắn cố ý.

Hắn chưa bao giờ phủ nhận sự hèn hạ của mình, nhưng cảm xúc nảy sinh trong lòng lúc này lại là...

Nàng ấy lại không hề nán lại một chút nào, hắn vừa đi, nàng ấy đã đến quán trà ngay.

Người bạn chưa từng gặp mặt do hắn dựng nên, trong lòng nàng ấy, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

Tống Thời Cẩn cầm bức thư trên tay bước vào phòng riêng, Lục Văn lúc này đã che giấu vẻ u ám trên mặt, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tiểu tẩu tẩu của ngươi gửi thư tới, ta nói sao vừa về ngươi đã đến đây ngồi, thì ra là đang đợi ở đây." Tống Thời Cẩn nói rồi đưa bức thư đến trước mặt Lục Văn.

Lục Văn cúi đầu nhìn, miệng thư đã được mở ra, chỗ nếp gấp còn có chút nhăn nhúm, hắn lập tức lạnh giọng nói: "Ngươi xem thư rồi?"

Tống Thời Cẩn ngẩn ra, khó hiểu nói: "Chưa xem, lúc nàng ấy đưa tới đã như vậy rồi. Mà trước đây không phải đều để ta xem giúp nội dung sao, khẩn trương làm gì?"

Lục Văn giật lấy bức thư, ánh mắt lướt qua một lượt, sau đó mới quay người sang chỗ Tống Thời Cẩn không nhìn thấy rồi mở thư ra, vừa nói: "Sau này thư của nàng ấy ngươi không được xem nữa."

Tống Thời Cẩn nghe vậy nhướn mày, nhìn Lục Văn vẻ mặt bất mãn nhưng lại nóng lòng muốn xem thư, nhất thời không biết nên nói gì. Lục Văn dường như lại nhớ ra điều gì đó, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy viết thư, lạnh lùng nói: "Còn nữa, nàng ấy không còn là tẩu tẩu của ta nữa."

"Ừ ừ, vì người ta mà ngươi vừa đốt nhà vừa bỏ bê một đống việc để đi tìm người ta về, sao ngươi không trực tiếp nói cho nàng ấy biết ngươi chính là người viết thư cho nàng ấy? Người ta đã ở trong nhà ngươi an bài rồi, còn cần ta làm người đưa thư này làm gì."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn khi xem thư, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời Tống Thời Cẩn nói. Vài dòng chữ ít ỏi trên thư, lại không hề thông suốt, càng không cần nói đến những lỗi chính tả, khiến Lục Văn nhíu mày.

Tống Thời Cẩn phát hiện Lục Văn hoàn toàn không nghe hắn nói, nhưng rất nhanh nhìn thấy vẻ mặt của hắn, liền không nhịn được ghé sát vào trêu chọc: "Sao vậy, nàng ấy viết thư 'tố cáo' tội ác của ngươi à?"

Ngay khi tầm mắt của Tống Thời Cẩn sắp nhìn thấy bức thư, Lục Văn lập tức rụt tay lại, che bức thư đi, quay đầu trừng mắt nhìn Tống Thời Cẩn một cái, đầy vẻ cảnh cáo.

Tống Thời Cẩn vội vàng đứng thẳng người, xua tay nói: "Được rồi, được rồi, ta không xem là được, sau này cũng không xem nữa."

Lục Văn lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhưng cũng không mở thư ra xem nữa, ngược lại gấp bức thư lại, cẩn thận bỏ vào phong bì.

Tống Thời Cẩn vốn không phải là người lắm lời như vậy, chỉ là lúc này Lục Văn thật sự quá khác thường, mà bộ dạng như thiếu niên mới lớn chưa trải sự đời này, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn nói nhiều hơn: "Sao vậy, lần này không trả thư lại cho nàng ấy nữa à?"

Trước đây, những bức thư mà nàng gửi đến, Lục Văn chưa bao giờ giữ lại, cơ bản sẽ khoanh tròn lỗi chính tả, thỉnh thoảng là trực tiếp gửi lại kèm theo thư hồi âm do hắn tùy hứng viết, nhưng lần này hắn không làm gì cả, trực tiếp cất bức thư vào túi, rõ ràng là định giữ lại.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 104



Vốn tưởng Lục Văn lại không thèm để ý đến mình, nào ngờ hắn lại khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Lần sau nàng ấy đến, đưa thư hồi âm cho nàng ấy."

Tống Thời Cẩn chớp mắt, lúc này mới thật sự nhận ra hình như Lục Văn đã thật sự động lòng, thở dài một hơi, hắn nghiêm mặt nói: "Được, vậy bây giờ nên nói về những việc ngươi đã trì hoãn những ngày qua chứ?"

Nàng đưa thư xong liền vội vàng lên núi, nàng cũng không biết hành động của mình có đáng ngờ hay không, nhưng dù sao cũng không muốn gây thêm chuyện.

Không biết Lục Văn lại bận rộn việc gì, mấy ngày liền nàng cũng không gặp lại hắn, mà tâm trạng cảnh giác ban đầu khi bị đưa đến đây cũng dần tiêu tan.

Hôm nay, nàng lại gọi Thúy Yến, chuẩn bị xe ngựa định xuống núi đến quán trà xem người kia có hồi âm cho nàng hay không.

Việc hỏi thư hồi âm của người kia chỉ là phụ, dù sao theo lệ thường thì thời gian hồi âm của người đó sẽ rất lâu, lần trước đưa tranh cho nàng chỉ là tình cờ gặp hắn ở quán trà, lần này muốn hồi âm, cũng không biết phải đợi đến mấy tháng sau.

Vì vậy, nàng cũng tiện thể định vào thành, nàng vẫn luôn nhớ câu nói của Lục Văn: "Đợi đến ngày nàng thật sự kiếm được một thỏi bạc của riêng mình, rồi hãy mời ta ăn cũng chưa muộn."

Không phải thật sự muốn mời Lục Văn ăn bữa cơm đó, rõ ràng hắn cũng không thiếu bữa cơm nàng mời, chỉ là chuyện kiếm tiền này đã thức tỉnh nàng.

Dù bất cứ lúc nào, tiền tài cũng là quan trọng nhất, hơn nữa, nàng cũng chưa từng có tiền của riêng mình, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không biết cách kiếm tiền.

Khi còn nhỏ, nàng đã theo mẫu thân đi làm khắp nơi, nàng cũng hiểu biết đôi chút về các cách kiếm tiền, chỉ là nàng có thể làm được rất ít, cũng không thể như trước kia đi tìm việc làm nặng nhọc. Dựa vào những việc mình có thể làm được, nàng định đến những con phố gần cổng thành để hỏi thăm đường lối.

Nàng vào thành trước, những con phố gần cổng thành không náo nhiệt phồn hoa như trung tâm nội thành, nhưng lại có rất nhiều tiểu thương nhỏ bày hàng rong rao bán. Vì sức mua ở đây không cao, nên những thứ được bày bán thường là những vật phẩm bình dân, rẻ tiền và phổ biến. Trước đây nàng thường đến đây mua một số nguyên liệu làm xà phòng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Cô nương, người muốn mua gì, chủ nhân đã nói, nếu người có nhu cầu, thấy thứ gì thích thì cứ mua, không cần phải khách sáo với ngài ấy." Thúy Yến đi theo sau nàng, thấy nàng cứ nhìn quanh, dường như rất muốn đến chỗ nào đó xem, nhưng lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bèn lên tiếng, muốn giải tỏa nỗi lo lắng, e ngại của nàng.

Thật ra nàng không phải đang lo lắng chuyện này, nàng chỉ là ngại có Thúy Yến và hộ vệ đi theo phía sau, nếu để bọn họ phát hiện ra ý định muốn kiếm tiền của nàng, e rằng sẽ nói cho Lục Văn biết. Nàng đang nghĩ cách nào đó để tách hai người ra một lát.

Nghe Thúy Yến nói vậy, nàng xoay chuyển ý nghĩ, bỗng chỉ vào cửa hàng bánh kẹo ở góc phố, nhỏ giọng nói: "Các ngươi có thể đi mua giúp ta ít bánh kẹo không, ta muốn bánh ngọt, bánh nướng, còn cả mứt quả nữa."

Thúy Yến nhìn theo hướng nàng chỉ, nghiêng đầu nói: "Nếu cô nương thích những món này ở phủ đều có thể sai người làm."

Nàng khăng khăng nói: "Trước đây ta thường mua đồ ăn ở cửa hàng đó, đã lâu không về Trường An, rất nhớ."

Đồ ăn ở cửa hàng đó không đắt, nhưng lại nổi tiếng ngon, thường xuyên phải xếp hàng dài. Trước đây nàng cũng từng muốn ăn, nhưng lại không dám nói với phụ mẫu những yêu cầu này, không ngờ lại có ngày thật sự có thể nói ra những gì mình muốn, nhưng mục đích lại không còn là vì muốn ăn những món bánh kẹo đó nữa.

Thúy Yến không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp: "Được, A Quốc, ngươi đi theo cô nương nhé, ta đến cửa hàng đó xem thử."

Vừa nghe nói sẽ để hộ vệ lại, nàng lại vội vàng nói: "A Quốc đi cùng Thúy Yến đi, ngươi là nam nhân mà đi theo ta, ta thấy không được tự nhiên lắm. Ta cứ ở đây dạo chơi, sẽ không đi đâu xa."

Nàng có chút chột dạ, ánh mắt lơ lửng một hồi rồi nhìn thấy Thúy Yến há miệng, quả nhiên là đã nghi ngờ. Cô bé đang định nói gì đó thì A Quốc lại kéo góc áo của Thúy Yến, trầm giọng nói: "Được rồi, mau đi đi Thúy Yến, đừng để cô nương đợi lâu."

Thúy Yến bị A Quốc kéo đến cửa hàng, đi xa được một đoạn mới khó hiểu thoát khỏi hắn, nhíu mày nói: "Cô nương hình như có gì đó kỳ lạ, chúng ta cứ thế bỏ đi để nàng ấy một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, nếu chủ nhân hỏi đến..."

A Quốc lại cắt ngang: "Ngươi quên lời dặn của chủ nhân rồi sao? Nếu cô nương muốn làm gì thì cứ để nàng ấy làm, chúng ta chỉ cần bảo vệ sự an toàn của nàng ấy, chăm sóc nàng ấy thật tốt là được."

"Nhưng mà..." Thúy Yến ấp úng, quay đầu lại nhìn nàng đã cách bọn họ một khoảng khá xa. Lúc này nàng đang giả vờ xem một quầy hàng nhỏ bên cạnh, cô bé lại nói, "Nhưng mà bạc đều ở chỗ ta, cô nương không có tiền, chúng ta không có ở đó thì nàng ấy làm sao mua đồ được chứ."

A Quốc nhướng mày, ý tứ sâu xa nói: "Ai nói nàng ấy nhất định là muốn mua đồ chứ."

"Hả, không mua đồ thì chúng ta vào thành làm gì?"

"Mua chứ, sao lại không mua, cô nương không phải đã dặn mua đồ ngọt sao, đi thôi."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 105



Nàng không biết Thúy Yến và A Quốc đã nói gì với nhau, nhưng lại cảm thấy cái cớ vụng về của mình vậy mà lại có thể tách cả hai người ra, đến lúc này nàng lại càng cảm thấy, nếu như trên người mình có tiền, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được cơ hội rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn là không có.

Nghĩ vậy, nàng liếc mắt thấy hai người đã vào cửa hàng, chắc chắn bọn họ sẽ không nhìn thấy nàng, nàng liền nhanh chóng quay người đi về hướng quen thuộc trước đây, phía trước không xa chính là quầy hàng bán nguyên liệu làm xà phòng.

Nàng nhanh chóng bước đến, nhìn người bán hàng đang ngủ gật, bước chân chợt dừng lại.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trong lòng nàng có chút căng thẳng và rụt rè. Có lẽ trước đây là không có cơ hội để nàng làm như vậy, nàng không cho rằng mình thật sự không thể làm được, trong lòng do dự một hồi, lại sắp xếp từ ngữ một chút, nàng mới bước tiếp, sải bước đến trước quầy hàng.

Vừa thấy có khách đến quầy hàng, ông chủ liền hoàn hồn, vội đứng dậy niềm nở chào mời: “Vị phu nhân này, chắc là muốn mua nguyên liệu làm xà phòng phải không? Xà phòng của ta đều mới được nấu xong gần đây thôi, chất lượng nguyên chất, sánh mịn, cô cần loại nào, nàng mở ra cho cô xem.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cổ họng nàng nghẹn lại, lời nói đến miệng lại như bị thắt nút, ngập ngừng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ông… Ông chủ, ta muốn bàn với ông một việc làm ăn. Ta biết làm xà phòng, ta muốn dùng xà phòng ta làm ra để đổi lấy một ít nguyên liệu của ông, sau đó sẽ bày bán xà phòng ở quầy hàng của ông, số tiền bán được thì chúng ta…”

Nàng còn chưa nói hết, ông chủ nghe được một nửa đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt lập tức sa sầm, ngắt lời nàng với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Ta cần xà phòng của cô làm gì? Ai mà chẳng biết làm xà phòng, ta đây bán nguyên liệu làm xà phòng, ta lại không biết làm sao? Không mua thì tránh ra, đừng làm phiền nàng buôn bán.”

Lời nói không chút khách khí của ông chủ khiến mặt nàng nóng bừng, nàng vốn không giỏi làm chuyện này, lời còn chưa nói hết đã bị từ chối, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Nhưng rất nhanh nàng lại cắn răng, đã quyết định làm việc này thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.

Trong đầu nàng hiện lên lời Lục Văn thường nói với nàng: “Ngẩng đầu lên, cười lên.”

Không hiểu sao nàng lại đột nhiên nhớ đến Lục Văn, khiến tim nàng đập mạnh một nhịp, không thể trì hoãn thêm nữa, nàng liền ngẩng đầu lên, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng: “Không phải vậy đâu ông chủ, ta chỉ muốn thử xem xà phòng ta làm có được mọi người yêu thích hay không, muốn bán thử cho vui thôi, nhưng ta không có quầy hàng riêng, nên mới muốn mượn quầy của ông, nếu thật sự kiếm được tiền, chúng ta chia tám hai cũng được.”

Ông chủ nhìn cô nương trước mặt đang mỉm cười hiền hòa, những lời từ chối cay nghiệt đến miệng lại lặng lẽ biến mất. Ông nhíu mày, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng ăn mặc sang trọng, ánh mắt trong veo, nhìn không giống kẻ lừa đảo, mà giống như một phu nhân nhà giàu rảnh rỗi muốn g.i.ế.c thời gian.

Ông chủ không mấy hứng thú với việc chia tám hai, căn bản không nghĩ xà phòng mà nàng làm ra có thể bán được bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ lại, nếu có thể bán được hàng của mình thì cũng không sao, thế là ông dịu giọng, mở lời: “Cũng không phải là không được, cô cứ mua nguyên liệu ở chỗ ta, đến lúc muốn bán thì mang xà phòng đến đây là được.”

Thấy ông chủ đã đồng ý, mắt nàng sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nàng lấy đâu ra tiền mua nguyên liệu, nhưng nhìn ý của ông chủ, chắc chắn là không cho không nàng rồi, cũng rõ ràng là không tin xà phòng của nàng có thể kiếm ra tiền.

Nàng hơi ngại ngùng đưa tay vào túi s* s**ng, nàng thật sự là không có một xu dính túi, nếu muốn trả tiền, chỉ có thể gọi Thúy Yến và A Quốc quay lại, nhưng như vậy lại là dùng tiền của Lục Văn, còn sẽ bị Lục Văn biết chuyện này.

Những lời Lục Văn nói hôm đó vẫn văng vẳng bên tai, nàng cắn răng, tháo chiếc trâm cài trên đầu đưa ra: “Ta dùng chiếc trâm này thế chấp được không?”

Nói xong, nàng sợ ông chủ nghi ngờ mình, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Ra ngoài vội quá nên không mang theo bạc.”

Chiếc trâm nàng đưa ra không đáng giá bao nhiêu, là chiếc trâm nàng đã đeo từ hồi ở nhà mẹ đẻ, đến chính nàng cũng không nhớ rõ là năm nào tháng nào mẫu thân nàng hào phóng mua cho.

Ông chủ cúi đầu nhìn chiếc trâm, lần này thì thật sự mất kiên nhẫn, cau mày, định lên tiếng đuổi đi thì bỗng có người đi tới, đưa ra một thỏi bạc, nói bằng giọng đều đều: “Tiền của nàng ấy ta trả, tất cả đồ ở quầy này, ta mua hết.”

“Lục… Lục Oánh, sao cô lại…” Nàng trừng lớn mắt, nhận ra người đến lại là Lục Oánh, nàng nhanh chóng cảnh giác nhìn xung quanh nàng ấy.

Ông chủ thì bị thỏi bạc làm hoa mắt, chỉ ngẩn người ra một chút, rồi vội vàng đưa tay nhận lấy bạc, cười nói lấy lòng: “Vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ gói ghém mọi thứ cẩn thận rồi đưa đến phủ của quý nhân, không để xảy ra sơ suất gì đâu ạ.”

Nàng vẫn còn đang kinh ngạc, bên cạnh Lục Oánh không có bất kỳ người hầu nào, không biết là lúc này tạm thời không có ai đi theo nàng ấy hay là nàng ấy chỉ đi ra ngoài một mình, nhưng dù là trường hợp nào, việc nàng ấy xuất hiện trước mặt nàng cũng đã bại lộ hành tung của nàng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 106



Nhưng Lục Oánh lại tỏ ra bình tĩnh, như thể việc gặp nàng ở đây không có gì bất ngờ, nhìn dáng vẻ của nàng, nàng ấy chớp mắt, lên tiếng trước: “Sao tỷ lại ở đây một mình? Gặp chuyện gì khó khăn sao?”

Nàng há miệng, không hiểu sao Lục Oánh lại bình tĩnh như vậy, cũng không nói ra được khó khăn của mình, chỉ lắc đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao… sao muội không hỏi ta tại sao lại ở đây?”

Lục Oánh khẽ cười, xua tay: “Lục Văn mấy hôm trước về phủ đã nói với mọi người rồi, thấy tỷ có vẻ căng thẳng nên ta không hỏi nhiều.”

Đồng tử nàng co rút lại, vẫn còn căng thẳng: “Hắn… hắn nói thế nào? Còn mẫu thân… phu nhân quốc công…”

Nàng không ngờ Lục Văn lại trực tiếp nói với mọi người ở quốc công phủ về tình hình của nàng, việc nàng rời khỏi quốc công phủ, Từ thị sao có thể dễ dàng đồng ý, mà Lục Văn ở quốc công phủ lại không có tiếng nói gì, nhưng thái độ của Lục Oánh rõ ràng không giống như đang kinh ngạc hay lo lắng vì việc nàng bỏ trốn, điều này khiến nàng nhất thời cảm thấy bất an.

Lục Oánh chớp mắt, im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, sau đó mới chậm rãi nói: “Sao vậy? Lục Văn không nói với tỷ sao? Ta cứ tưởng sau này tỷ với hắn vẫn còn liên lạc chứ.”

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Oánh, nghĩ đến mối liên hệ gần đây giữa mình và Lục Văn, nàng hơi chột dạ, quay mặt đi: “Không… không còn nữa.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Oánh nghe vậy khẽ gật đầu: “Vậy à, lúc đầu ta nghe nói Lục Văn đi tìm tỷ, còn nghĩ không biết từ bao giờ hai người lại thân thiết như vậy, bây giờ hắn đúng là đã đổi đời, không biết dùng cách gì mà lại được phụ thân phong làm thế tử, giờ hắn đã là thế tử quốc công phủ, nghĩa là đã cho tỷ rời khỏi Lục gia, ai còn có thể nói được gì nữa chứ.”

Nàng giật mình, lại trừng mắt nhìn Lục Oánh: “Muội nói, Lục Văn đã trở thành thế tử quốc công phủ?”

Làm sao có thể làm được như vậy!

Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, như thể ngoài chuyện này ra còn có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, nhưng nàng lại nghĩ nhiều hơn đến cậu thiếu niên từng bị lãng quên trong căn nhà nhỏ hoang vắng năm xưa, giờ đây lại từng bước leo lên vị trí thế tử, không chỉ riêng nàng, chắc cả quốc công phủ trên dưới đều không ai nghĩ hắn có thể làm được chuyện này.

Ông chủ quầy hàng đang bận rộn đóng gói nguyên liệu làm xà phòng, không chú ý nghe cuộc trò chuyện của hai vị khách quý.

Chỉ là nhìn những nguyên liệu được cho vào hộp, nàng không khỏi nghĩ, vậy nàng có thể làm được những gì mình muốn làm không.

[Những việc nàng muốn làm, ta đều để nàng thực hiện được, cứ ở bên cạnh ta, không được sao?]

Tim nàng run lên, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến Lục Văn ngày hôm đó nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nói ra câu này, mà lúc này Lục Oánh lại đang đứng trước mặt, điều này khiến nàng càng thêm chột dạ.

Lục Oánh hình như không để ý đến sắc mặt hơi thay đổi của nàng, nghe nàng kinh ngạc hỏi, chỉ mỉm cười nói: “Tỷ không còn ở Lục gia nữa, không biết cũng là bình thường, ta nói thật, đại ca ta lúc còn sống thật sự không có dáng vẻ của một thế tử, nhưng để Lục Văn làm thế tử thì thật sự quá nực cười.”

Vậy là, Lục Văn đã trực tiếp dùng thân phận thế tử để nàng rời khỏi Lục gia sao, bây giờ nàng không còn là con dâu Lục gia nữa, chỉ là một góa phụ thôi sao.

Trong lòng nàng nhất thời có chút rối loạn, rất nhiều cảm xúc suy nghĩ không rõ ràng, Lục Oánh lại xua tay nói tiếp: “Thôi, những chuyện rắc rối này không nói nữa, câu hỏi vừa nãy tỷ vẫn chưa trả lời ta, bây giờ tỷ sống ở đâu? Nghe nói tỷ cũng không về nhà mẹ đẻ.”

Câu nói này kéo suy nghĩ của nàng trở lại, nàng lập tức căng thẳng, ấp úng giải thích: “Ta… ta ở ngoại ô thành, tạm thời chưa định về nhà mẹ đẻ.”

Nói đến nhà mẹ đẻ của nàng, Lục Oánh chắc là rất hiểu, nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Cẩn Nhu, nàng ấy gật đầu đồng tình: “Không về cũng tốt, vậy sau này tỷ có tính toán gì không? Bữa tiệc lần trước tỷ đã giúp ta rất nhiều, ta không thích nợ ân tình của người khác, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói.”

Nghe vậy, nàng vội vàng xua tay: “Không cần đâu, lần đó muội cũng đã giúp ta không ít, giờ ta không còn ở Lục gia nữa, thật sự ngại làm phiền muội.”

Lục Oánh bật cười: “Lúc tỷ ở Lục gia cũng đâu thấy tỷ ngại làm phiền ta, đó tính là giúp đỡ gì chứ, chẳng qua chỉ là nói sơ qua về lễ tế, sau đó những gì tỷ làm còn chu toàn hơn những gì ta nói với tỷ rất nhiều, tính tỷ thật sự kỳ lạ, hoàn toàn khác với muội muội của tỷ.”

Nàng có thể tổ chức lễ tế chu toàn hơn được là nhờ sự giúp đỡ của người bạn kia, nhưng Lục Oánh cũng đã cung cấp cho nàng không ít thông tin hữu ích, nói cho cùng, Lục Oánh cũng đã giúp nàng.

Hơn nữa, bây giờ nàng vốn muốn tự mình làm chút việc, liền vẫn kiên quyết nói: “Hôm nay muội cũng lại giúp ta một lần nữa, thật sự cảm ơn, nhưng… nhưng sau này ta sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho muội, mong muội nhất định phải nhận.”

Lục Oánh nhướn mày, ánh mắt nhìn kỹ khuôn mặt vừa căng thẳng vừa kiên quyết của nàng, nàng quả thật khác với Thẩm Cẩn Nhu, chỉ là hơi nhút nhát và rụt rè một chút, nhưng không hiểu sao, nàng ấy luôn cảm thấy Thẩm Nam Chi bây giờ so với người nàng ấy quen biết lúc ban đầu đã có sự thay đổi rất lớn, nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 107



Nhìn nàng một lúc, Lục Oánh không tiếp tục nói chuyện này nữa, chút tiền này nàng ấy căn bản không để tâm, cũng không có hứng thú tìm hiểu nàng muốn trả lại tiền cho nàng ấy như thế nào, liền thuận miệng nói: “Cũng được, nếu làm xà phòng thì tặng ta vài cục xem sao cũng được.”

Việc nàng biết làm xà phòng, Lục Oánh đã nghe Thẩm Cẩn Nhu nói từ rất lâu rồi, bản thân nàng ấy cũng không mấy quan tâm đến những thứ như xà phòng, thậm chí hiếm khi tự mình dùng những thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt cay nghiệt của Thẩm Cẩn Nhu khi nhắc đến việc tỷ tỷ mình làm xà phòng, nàng ấy liền vô thức thiên vị nàng.

Chỉ là xà phòng thôi, dùng thì dùng, không dùng thì thôi, thật sự không đáng để nói xấu như vậy.

Sau đó, nàng gả vào Lục gia, có vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với nàng, nàng ấy ngửi thấy trên người nàng có mùi hương ngọt ngào thanh khiết, sau vài lần phân biệt, tuy không hỏi, nhưng cũng đoán ra có lẽ là mùi hương của xà phòng mà nàng dùng, nên lúc này nàng ấy cũng muốn xem thử xà phòng nàng làm, không biết có thật sự có mùi thơm như vậy không.

Thấy Lục Oánh đã đồng ý, còn đưa ra yêu cầu, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: “Được, ta làm xong sẽ gửi cho muội.”

Nhưng ngay sau đó, nàng lại bắt đầu khó xử: “Gửi… gửi đến Lục gia sao?”

Lục Oánh ngẩn người, suy nghĩ một chút, bỗng đảo mắt, khóe môi nhếch lên, như đang có mưu đồ gì đó, cười nói: “Không, gửi đến ngoại ô thành, quán trà dưới chân núi nhỏ kia, tuy không dễ thấy, nhưng đến đó tỷ sẽ biết, nói đến tỷ bây giờ sống ở ngoại ô, chắc là đã thấy nơi đó rồi chứ, tìm được không?”

“Quán… quán trà?!”

Thúy Yến và A Quốc xách mấy túi đồ ngọt đến tìm nàng thì bị mấy thùng hàng chất đống trước mặt nàng làm cho giật mình.

Thúy Yến là người đầu tiên kêu lên: “Thẩm cô nương, mới một lát không gặp, người mua gì mà nhiều thế này, hơn nữa, người lấy đâu ra tiền, người không phải…”

Lục Oánh đã rời đi, nàng cũng đã nghĩ ra lý do, sờ mũi, ngượng ngùng giải thích: “Vừa rồi gặp một người bạn, tặng ta ít quà, làm phiền hai người giúp ta chuyển đồ.”

Nàng không định để ông chủ quầy hàng giúp chuyển, bây giờ nàng đang sống trong nhà của Lục Văn, tuy hắn không hay đến, nhưng dù sao cũng chột dạ khi để người khác biết mối quan hệ giữa nàng và Lục Văn, nàng chỉ có thể kiếm tiền, kiếm nhiều tiền một chút, có lẽ sau này sẽ có ngày nàng tự lực cánh sinh.

Thúy Yến rõ ràng không dễ bị lừa như vậy, nghe nàng nói thế, há miệng định nói gì đó thì bị A Quốc kéo áo, tiếp lời: “Không phiền đâu, Thẩm cô nương, thuộc hạ và Thúy Yến vốn là người hầu của người, đây là việc chúng ta nên làm, vậy thuộc hạ đi gọi xe ngựa.”

Nói xong, A Quốc lại liếc mắt với Thúy Yến, Thúy Yến nhận được ánh mắt mới sực nhớ ra điều gì, mím môi không nói nữa, chỉ liếc nhìn đống hàng hóa, không biết nàng mua gì mà lại nhiều thế.

Nàng không biết mình đã bị lộ tẩy hoàn toàn, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên cất giữ số nguyên liệu này như thế nào, lại nên sắp xếp thời gian ra sao để làm xà phòng.

Chờ xe ngựa đến, chúng ta nhanh chóng chuyển đồ lên xe, xe ngựa lắc lư một đường rồi lại ra khỏi thành.

Đi ngang qua quán trà dưới chân núi, nàng lại lên tiếng bảo dừng xe, lấy cớ lần trước đánh rơi đồ muốn đến hỏi thăm, lén lút xuống xe đi về phía quán trà.

Nàng một mình vào quán trà, để Thúy Yến và A Quốc đứng bên cạnh xe ngựa nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.

Cho đến khi không còn nhìn thấy nàng nữa, Thúy Yến mới chép miệng, bất lực nói: “A Quốc, huynh nói xem Thẩm cô nương là thấy chúng ta ngốc hay là nàng ấy ngốc quá, sao mỗi lần đến chỗ đó đều kiếm cớ gượng gạo như vậy, chỗ đó rốt cuộc là làm gì, lần trước nói chuyện này với chủ tử, chủ tử cũng không nói gì.”

A Quốc cau mày, trầm giọng nhắc nhở: “Thúy Yến, đừng nói lung tung, Thẩm cô nương cũng là chủ tử, nói chủ tử như vậy là không đúng.”

Thúy Yến không có ác ý gì, chỉ là có cảm xúc mà thôi, trong lòng nàng ấy lại thấy Thẩm Nam Chi là một chủ tử khá tốt, hiền lành tốt bụng lại dễ nói chuyện, chỉ là hơi ngốc nghếch, rõ ràng đã là cô nương hai mươi ba tuổi rồi, còn từng thành thân, nhưng lại có cảm giác mưu mô còn không bằng cô bé mười lăm tuổi như nàng ấy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng không ngờ rằng, lần này người bạn kia lại gửi thư trả lời cho nàng, chỉ là không giống như trước đây gửi lại lá thư nàng gửi cho hắn, mà lại viết một lá thư khác trả lời nàng.

Nàng cầm lá thư trong quán trà, trong lòng vừa kích động vừa khó chịu, hận không thể lập tức mở thư ra xem, nhưng lại không nỡ mở ra ngay như vậy.

Tống Thời Cẩn nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa lo của nàng, thật sự không hiểu hai người này đang giở trò gì, hắn quả thật không biết mùi vị của tình yêu, cũng không biết hai người dùng thân phận kép như vậy thư từ qua lại có gì thú vị.

Nhưng hắn lại hơi tò mò Lục Văn đã trả lời nàng những gì, trước đây Lục Văn đều bảo hắn giúp xem thư nàng gửi đến, nói là giúp xem, đại khái cũng là vì hắn lười xem, nhưng hôm đó hắn không chỉ cấm hắn xem thư nàng gửi đến nữa, mà ngay cả nội dung hắn trả lời cũng không cho xem.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 108



Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tống Thời Cẩn cũng biết, nếu mình thật sự lén xem, Lục Văn tuyệt đối sẽ phát giác, hắn cũng chẳng muốn rước họa vào thân, đi chọc giận cái tên điên đó làm gì.

Thẩm Nam Chi đứng tại chỗ do dự một chút, mím môi, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Ta… ta muốn xem thư trước, nếu có chữ không biết, mong tiên sinh chỉ dạy cho ta đôi điều.”

Thẩm Nam Chi nghĩ người nọ có lẽ lại viết thơ cho mình như mọi khi, không cần nghĩ cũng biết mình chắc chắn xem không hiểu bao nhiêu, nếu về nhà rồi mới xem thì sẽ không hiểu được nội dung, nên quyết định xem tại quán trà rồi mới đi.

Tống Thời Cẩn giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, đây không phải hắn muốn lén xem, mà là tiểu tẩu tẩu của ngươi tự mình bảo hắn xem đấy nhé.

Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Nam Chi đã chậm rãi mở phong thư, vô cùng trân trọng lấy tờ giấy bên trong ra.

Nhưng vừa mở ra xem, lại không phải những câu thơ như trước.

Mà là: Sai chính tả đầy trang, câu cú lủng củng, ta làm sao đọc hiểu thư của nàng?

Thẩm Nam Chi trừng lớn mắt nhìn từng chữ trên tờ giấy mà mình đều nhận ra, những lời này khiến mặt nàng nóng bừng, dù có tờ giấy ngăn cách cũng khó che giấu được sự xấu hổ và bối rối dâng lên trong lòng.

Sao… sao lại thế này…

Người nọ chưa bao giờ chế giễu nàng như vậy…

Tống Thời Cẩn đợi một lúc nhưng không thấy Thẩm Nam Chi đưa thư cho mình xem, bèn hỏi một câu: “Sao vậy, có nhiều chữ không hiểu sao?”

Thẩm Nam Chi giật mình, như bị người ta bắt gặp bí mật, vội vàng nhét thư vào lòng: “Không… không có gì… không có gì cả… ta… ta hiểu rồi, đa tạ tiên sinh, ta… ta xin phép cáo từ!”

Sợ Tống Thời Cẩn nhìn thấy nội dung bức thư, Thẩm Nam Chi nói xong liền nhanh chóng xoay người, như muốn chạy trốn, không dám dừng lại một khắc nào.

Mãi đến khi chạy ra khỏi quán trà, nàng mới dừng bước, vẻ mặt đầy tổn thương và thất vọng khó giấu, lại không ngờ bị Thúy Yến và A Quốc nhìn thấy.

Đứng tại chỗ một lúc, Thẩm Nam Chi như không cam lòng, lại cầm bức thư lên.

Bức thư người nọ hồi âm lần đầu tiên bị nàng vò nát trong cơn hoảng loạn, những chữ trên thư vì nếp gấp mà trở nên méo mó, mỗi chữ đều như đang cười nhạo sự ngu dốt và buồn cười của nàng.

Thẩm Nam Chi rất hối hận, hối hận vì mình không chịu khó học hành, rõ ràng Lục Văn đã từng dạy nàng một lần, lần đó dạy nàng không ít thứ, nếu sau đó nàng chăm chỉ luyện tập, bức thư gửi đi lần này sẽ không nhận được hồi âm như thế này.

Nàng nên sớm nghĩ đến điều này mới phải.

Vừa nhớ lại bức thư mình đã gửi, Thẩm Nam Chi liền hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.

Cúi đầu xuống, nàng bỗng nhiên lại chú ý đến mặt sau tờ giấy hình như cũng có chữ, nàng run rẩy lật tờ giấy lại.

Chỉ thấy mặt sau viết: Nếu muốn học, có thể hỏi người trong nhà.

Người trong nhà.

Thẩm Nam Chi ngơ ngác lẩm bẩm ba chữ này bên môi.

Nàng bây giờ nào còn người trong nhà.

Người duy nhất còn liên quan đến nàng…

Chẳng lẽ muốn nàng đi hỏi Lục Văn sao?!

Trên đường lên núi, Thẩm Nam Chi có chút thất thần.

Trước đây, chuyện tế lễ người bạn kia cũng từng nhắc đến việc nàng nên hỏi người trong nhà, nhưng rõ ràng lúc đó ý của hắn chỉ là muốn hỏi tại sao chuyện như vậy mà trong nhà nàng không ai nói cho nàng biết.

Nhưng lần này khác, người nọ biết nàng không được học hành, còn những chuyện khác Thẩm Nam Chi không thể nói với hắn, hắn làm sao biết được tình cảnh hiện tại của nàng, lại còn bảo nàng đi hỏi người trong nhà để học.

Trong đầu Thẩm Nam Chi hiện lên khả năng cầu học Lục Văn một lần nữa.

Cơ thể không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy với sự tinh tường của Lục Văn, nếu mình đột nhiên nhắc đến chuyện này, hắn nhất định sẽ sinh nghi.

Hơn nữa, Lục Văn hình như rất bận, bây giờ hắn lại trở thành thế tử Quốc Công phủ, lấy đâu ra thời gian để dạy nàng đọc chữ viết như trước nữa.

Suốt dọc đường suy nghĩ miên man, mãi đến khi xe ngựa dừng trước cửa nhà một lúc, bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói của Thúy Yến, Thẩm Nam Chi mới hoàn hồn: “Thẩm cô nương, chúng ta đến rồi, người gác cổng nói chủ tử đã về, cô nương mau xuống xe đi.”

Thẩm Nam Chi sững sờ, vốn đang suy nghĩ chuyện liên quan đến Lục Văn, vừa nghe Lục Văn lại ở đây, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Còn chưa kịp đáp lại, bên ngoài xe ngựa liền truyền đến tiếng bước chân từ trong ra ngoài, Thúy Yến và A Quốc đã lên tiếng nói rõ người đến là ai: “Tham kiến chủ tử.”

Thẩm Nam Chi nín thở một lát, màn xe liền bị Lục Văn vén lên từ bên ngoài, mấy ngày không gặp, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia xuất hiện trước mắt, vẫn khiến cảnh tượng trước mắt rung lên một chút, rồi ngay lập tức bị ánh mắt hắn bắt giữ.

“Hôm nay xuống núi rồi sao? Đã dùng bữa chưa?”

Thẩm Nam Chi nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn vào đôi mắt ôn hòa của Lục Văn, há miệng, theo bản năng đáp: “Ch…Chưa.”

Vốn có chút chột dạ, nàng không chỉ xuống núi, còn chuẩn bị cho việc kiếm tiền rời đi, thậm chí còn gặp Lục Oánh, và…

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng cũng không biết tại sao việc mình đến quán trà lấy thư bạn bè gửi lại cũng khiến nàng cảm thấy chột dạ, sau khi mở miệng, nàng liền cụp mắt xuống, không dám nhìn nhiều vào biểu cảm của Lục Văn, liền nghe hắn nhanh chóng nói: “Vậy thì cùng ăn đi, xuống xe nào.”
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 109



Lục Văn không hỏi thêm gì, điều này khiến Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, sau khi thân hình hắn rời khỏi cửa xe, nàng cũng chậm rãi cử động, được Thúy Yến dìu xuống xe.

Thực ra trong quá trình ở cùng với Lục Văn, Thẩm Nam Chi cũng không quá câu nệ, sau khi cơn chột dạ qua đi, lúc này lại kéo những suy nghĩ trên xe ngựa trở lại.

Nếu nàng đề cập chuyện học đọc học viết với Lục Văn, liệu hắn có bằng lòng giúp nàng hay không.

Chuyển ý nghĩ, nếu Lục Văn không rảnh, nàng tìm một thầy dạy học có được không.

Đang suy nghĩ, A Quốc bên cạnh sau khi Thẩm Nam Chi xuống xe, hơi cúi đầu hỏi: “Thẩm cô nương, hàng hóa trên xe ngựa chuyển đến đâu ạ?”

Bước chân Thẩm Nam Chi khựng lại, lúc này mới nhớ tới nguyên liệu bồ kết mình mang từ dưới núi về, Lục Văn cũng nghe tiếng quay đầu nhìn nàng: “Mua gì vậy?”

Thẩm Nam Chi mím môi, như đang tự cổ vũ bản thân trong lòng, hít sâu một hơi cũng không né tránh ánh mắt của Lục Văn nữa, nhẹ giọng nói: “Ta… ta mang một ít nguyên liệu bồ kết về, định làm bánh xà phòng, muốn…”

Nói đến phía sau, Thúy Yến và A Quốc bên cạnh cùng với Lục Văn trước mặt đều nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng nhất thời lại có chút ngại ngùng nói hết lời.

Trước đây, nàng cũng từng lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình với mẫu thân, nhưng đáp lại chỉ là sự chế giễu và mắng nhiếc, mẫu thân cười nhạo suy nghĩ viển vông của nàng, đả kích nguyện vọng ngây thơ trong sáng của nàng, cuối cùng chuyện nàng đầy hy vọng đề cập, bị hoàn toàn dập tắt dưới vực sâu.

Bây giờ nhớ lại chuyện này, Thẩm Nam Chi không khỏi cũng cảm thấy suy nghĩ này quá ngây thơ, quá không thực tế, giống như trò chơi nhà trẻ của trẻ con, sẽ bị người ta cười nhạo.

Đợi đến khi giọng nói của nàng hoàn toàn chìm nghỉm trong hơi thở im lặng, xung quanh cũng im lặng theo một lát.

Đôi mắt Thẩm Nam Chi hơi run, còn chưa kịp giải thích thêm gì, Thúy Yến bên cạnh bỗng nhiên trừng lớn mắt kinh hô: “Thẩm cô nương, thì ra cô nương mang nhiều đồ về như vậy là để làm xà phòng sao!”

A Quốc cũng chợt hiểu ra gật đầu, chỉ là có chút ngạc nhiên về chuyện này, nhưng không có biểu cảm gì khác.

Thẩm Nam Chi cảm thấy có hơi nóng lan ra trên mặt, mặt nóng ran, nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn, khó chịu đảo mắt, dường như giây tiếp theo sẽ bị chính mình nghẹn thở.

Lục Văn lại mấp máy môi, bình tĩnh bổ sung lời nàng: “Muốn dựa vào đó bán xà phòng kiếm tiền sao?”

Tâm tư bị vạch trần, Thẩm Nam Chi lập tức hối hận, nàng không nên thành thật trả lời câu hỏi của Lục Văn như vậy, rõ ràng trước đó còn đang nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể để Lục Văn biết được, vậy mà chưa được bao lâu, đã tự mình khai hết mọi chuyện.

Nhưng lúc này, Thẩm Nam Chi lo lắng không phải là nỗi sợ ban đầu mình nghĩ Lục Văn biết được hành động của nàng sẽ cảnh giác và hạn chế nàng, ngược lại nàng đang lo lắng, Lục Văn có vì vậy mà cười nhạo nàng hay không.

Khoảnh khắc này Thẩm Nam Chi không biết tại sao mình lại chỉ quan tâm đến suy nghĩ này, rõ ràng từ trước đến nay nàng luôn bị người khác cười nhạo, đả kích, thậm chí phủ nhận như vậy, rất nhiều lúc nàng đã không còn cảm giác gì nữa, thậm chí đã sớm dự đoán được kết quả.

Nhưng tại sao lúc này nàng lại quan tâm đến suy nghĩ của Lục Văn như vậy.

Không muốn bị Lục Văn cười nhạo, không muốn bị Lục Văn phủ nhận.

Thẩm Nam Chi không biết giọng nói đáp lại của mình có phát ra hay không, cũng không biết lúc này mình lộ ra biểu cảm gì, chỉ là nàng cũng không tiếp tục cúi đầu xuống nữa, cứng đầu thẳng lưng, ánh mắt liền không khỏi rơi trên mặt Lục Văn.

Lục Văn dường như suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên, hắn đưa tay ra, trong lòng Thẩm Nam Chi run lên, rất nhanh đã bị Lục Văn móc ngón tay, rồi nắm tay kéo nàng đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói nhỏ: “Định mời ta ăn cơm sao?”

Thẩm Nam Chi sững sờ, bước chân đã theo kịp Lục Văn, mu bàn tay truyền đến nhiệt độ hơi lạnh của đầu ngón tay Lục Văn, tảng đá lớn treo trong lòng cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Nàng mấp máy môi, hồi lâu sau mới đáp: “Có lẽ sẽ không có ai mua đâu, chỉ là xà phòng loại kém…”

Lục Văn đi đến cửa phòng chính bỗng nhiên dừng bước, trên tay hơi dùng sức, Thẩm Nam Chi chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo ngã về phía trước.

Một tiếng kêu kinh hãi nhỏ, hai tay Thẩm Nam Chi chống lên n.g.ự.c Lục Văn, hơi thở hai người quyện vào nhau trong giây lát, liền thấy Lục Văn hơi cúi người xuống, ghé sát tai nàng, cũng đưa cổ mình đến gần nàng: “Nàng ngửi cho kỹ đi, kém ở chỗ nào?”

Giọng nói Lục Văn hơi cao lên, mang theo chút âm điệu quyến rũ, khi hắn đến gần, y phục lay động, mang theo hơi thở ấm áp ẩn giấu trong vạt áo phả lên.

Trên mặt bị hơi thở phả vào đ.â.m sầm, Thẩm Nam Chi theo bản năng hít vào, liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc, quấn lấy khoang mũi, nhẹ nhàng lướt qua khứu giác, cảm giác mềm mại ấy, có chút không hợp với Lục Văn, nhưng lại không hiểu sao lại rất phù hợp với khí chất của hắn, khiến lòng người xao xuyến, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi nhanh chóng hoàn hồn, liếc mắt thấy đám người hầu đang khuân vác hòm vào sân, đồng tử co rút lại, vội vàng đẩy Lục Văn ra: “Ở… ở ngoài này…”
 
Back
Top Bottom