Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 110



Lục Văn bị đẩy lảo đảo, chân phải lùi nửa bước lại đứng vững, đôi mắt sâu thẳm lại nhìn chằm chằm vào nàng, khi thấy sắc đỏ trên mặt Thẩm Nam Chi càng thêm đậm, nụ cười trên khóe môi vừa rồi chưa kịp tắt lại càng thêm sâu.

Bị ánh mắt Lục Văn nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nam Chi lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì trong lúc hoảng loạn.

Nàng cũng không biết tại sao mình lại theo bản năng nói ra những lời này, dường như nàng chỉ vì ở bên ngoài bị người ta nhìn thấy mà xấu hổ, nếu là ở trong phòng không có ai…

Không dám nghĩ!

Thẩm Nam Chi vội vàng đè nén suy nghĩ trong lòng, mặt càng thêm nóng bừng, hoảng loạn nói lung tung: “Nếu… nếu đệ còn cần xà phòng đó, thì phải trả tiền, ta bán cho đệ.”

Nói xong, Thẩm Nam Chi suýt nữa cắn đứt lưỡi mình, nàng đang nói nhảm cái gì vậy, bây giờ ăn ở đều là của Lục Văn, lại còn nói muốn tiền xà phòng, đều tại Lục Văn chạm vào khiến nàng hoảng loạn, hơi thở của Lục Văn làm rối loạn suy nghĩ của nàng.

Thẩm Nam Chi lập tức mím chặt môi, sợ mình lại nói ra lời nào mất mặt nữa.

Lục Văn cười lớn, nhìn Thẩm Nam Chi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Được, ta trả tiền, vậy bữa cơm đã hứa, còn mời ta ăn không?”

Hai người đã im lặng trong phòng một lúc lâu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Bữa tối thịnh soạn trên bàn chưa động đũa mấy, người hầu đã bị đuổi ra khỏi phòng.

Thẩm Nam Chi hơi cụp mi mắt, ánh mắt không tập trung nhìn về phía trước, trong lòng suy nghĩ miên man, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thì ra Lục Văn, hắn đều biết, từ trước đến nay hắn đều biết.

Thẩm Nam Chi tất nhiên không cho rằng trò hề nhỏ của mình có thể giấu diếm Lục Văn được bao lâu, hoặc là thật sự có thể đấu lại hắn, nhưng nàng không ngờ, ngay từ đầu, hắn đã luôn biết ý đồ của nàng.

Nàng không định ở lại bên cạnh hắn, tuy không dám chạy trốn cũng không biết chạy trốn như thế nào, nhưng vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ này, dù hắn lùi một bước lại lùi thêm một bước, dù bây giờ nàng không cần phải quay về Quốc Công phủ cũng không cần phải giữ tiết cho Lục Hành.

Nhưng giữa bọn họ, làm sao có kết quả.

Bầu không khí im lặng khiến người ta vô cùng khó chịu, Thẩm Nam Chi có chút không dám nghĩ, bây giờ lớp giấy cửa sổ này bị chọc thủng rồi thì phải làm sao.

Sắc mặt Lục Văn dần trở nên nặng nề, không còn ung dung như trước nữa, dường như có lời muốn nói, nhưng lại nhẫn nhịn như đang chờ đợi một câu trả lời, lại như đang chờ đợi sự phán xét của hắn.

Thẩm Nam Chi bị bầu không khí này đè nén đến mức có chút khó thở, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi sự kìm nén trong lòng, mấp máy môi, chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Chuyện của chúng ta như vậy là không đúng, đệ hà cớ gì phải đặt ánh mắt lên người ta như vậy?"

Lời nói của Thẩm Nam Chi mang theo vài phần bất đắc dĩ khô khốc, Lục Văn nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Thế nào là đúng, thế nào là sai?"

Tâm trạng bị đè nén trong lòng Thẩm Nam Chi dần dâng trào, thực ra nàng đã chất chứa chuyện này rất lâu rồi, đợi đến lúc này, như không thể kìm nén nữa, liền muốn nói ra hết: "Chúng ta là quan hệ tiểu thúc – trưởng tẩu, như vậy là sai, bây giờ đệ đã là thế tử Quốc Công phủ, tương lai tươi sáng, lại dây dưa không rõ với ta như vậy, là sai."

Ánh mắt Lục Văn trầm xuống: "Ai nói cho nàng biết?"

Thẩm Nam Chi sững sờ, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, đáng lẽ nàng không nên biết chuyện Lục Văn đã trở thành thế tử Quốc Công phủ, nhưng sự việc đã đến nước này nàng cũng không cần giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: "Hôm nay ở dưới núi ta gặp Lục Oánh, Lục Oánh nói cho ta biết, cho dù không biết được tin tức này từ nàng ấy, ta cũng có thể nhìn ra, bây giờ đệ đã không còn là người bị bỏ mặc ở tiểu viện hẻo lánh kia nữa, đệ có việc đệ muốn làm, cũng có con đường đệ nên đi, chúng ta, không cùng đường."

Ánh mắt Lục Văn càng thêm u ám, yết hầu hơi lăn, giọng nói bị đè nén mang theo vài phần lạnh lẽo: "Việc ta muốn làm, chính là ở bên nàng, ta đang làm việc ta muốn làm."

Nhưng việc Thẩm Nam Chi muốn làm, lại là rời xa hắn, cho nên, bọn họ không cùng đường.

Bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Văn nhìn chằm chằm như vậy, đổi lại là ai cũng khó mà giữ được bình tĩnh trên mặt, Thẩm Nam Chi càng thêm rối loạn, cố nén sự sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, lại cảm thấy thế nào cũng không thể nói rõ với hắn, hắn căn bản không nghe lọt tai lời nàng nói.

Khi nước mắt tuyệt vọng dâng lên, Thẩm Nam Chi căn bản không thể kìm nén chút nào, nước mắt cứ thế tuôn rơi, làm ướt gò má nàng, cũng làm mờ tầm nhìn của nàng.

Điều này khiến khuôn mặt Lục Văn trước mắt nàng trở nên mờ nhạt, không nhìn rõ ánh mắt của hắn. Cảm giác bị kìm nén bấy lâu trong lòng lại trỗi dậy, giọng nói nghẹn ngào, nàng vẫn cố chấp nói: "Đệ hãy buông tha cho ta, đừng bám lấy ta nữa được không?"

Nàng không thấy được sự điên cuồng và chấp niệm nóng bỏng cuộn trào trong mắt Lục Văn lúc này. Nàng chỉ thấy sau khi nàng nói xong, Lục Văn vốn đang ngồi cách đó vài bước bỗng đứng dậy, bước chân nặng nề tiến lại gần nàng, đứng sừng sững trước mặt nàng, như một bức tường kín mít, chặn hết mọi đường lui của nàng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 111



Cảm nhận được sự mát lạnh trên má, bàn tay Lục Văn đặt lên mặt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong khóe mắt. Hắn muốn nàng nhìn thấy hắn rõ ràng, muốn hình ảnh của hắn phản chiếu trong mắt nàng.

Lục Văn cúi người sát lại gần nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng. Cho đến khi trán hắn chạm vào trán nàng, hắn mới nhắm mắt lại một lát, che giấu đi sự cuộn trào trong đáy mắt, chỉ còn lại giọng nói trầm khàn, cố chấp: "Không được, cả đời này, ta sẽ không để nàng rời xa ta."

Người nàng run lên không ngừng, nước mắt vừa lau khô lại tuôn ra, nhỏ xuống mu bàn tay đang bất lực của nàng. Nàng không thể lùi lại, chỉ có thể thì thầm: "Không... ta không muốn, không muốn quay lại Lục gia... chúng ta không thể..."

"Trong lòng nàng, không phải hoàn toàn không có ta, đúng không?" Lục Văn đưa tay ôm nàng, cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy không ngừng, nhưng không cảm nhận được sự giãy giụa mạnh mẽ của nàng. Giống như đang tự lừa dối mình, lại giống như đang nhìn thấu nội tâm của nàng, khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt hắn u ám, "Vậy nếu, không còn Lục gia nữa, nàng sẽ đồng ý ở bên ta chứ?"

Nàng sững người, đôi mắt ngấn lệ đột nhiên co lại: "Đệ muốn làm gì?"

Trong cơn kinh ngạc, nàng không khỏi nhớ đến những chuyện điên rồ mà Lục Văn đã làm trước đây. Lời nói của hắn lúc này khiến người ta không khỏi dâng lên dự cảm chẳng lành, như thể hắn nói như vậy, thì sẽ thật sự làm như vậy.

Nhưng đó là Quốc Công phủ, dù Lục Văn có thế nào cũng không thể lật đổ cả Quốc Công phủ được, hơn nữa lời hắn nói, giống như muốn xóa sổ cả Lục gia.

Xóa sổ...

"Không... Lục Văn, đệ đừng làm bậy." Nàng bừng tỉnh, không đợi Lục Văn lên tiếng, liền lo lắng nắm lấy cánh tay hắn.

Đôi môi đang hé mở của Lục Văn dưới động tác của nàng lại từ từ khép lại, khóe môi nhếch lên một chút. Hắn lùi lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng vì hắn, im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi nói: "Nàng đang lo lắng cho kết cục của Lục gia, hay là đang lo lắng cho ta?"

Nàng nghẹn lời, những lời khuyên can định nói ra bị chặn lại trong cổ họng.

Nàng muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác. Trong khoảnh khắc đó, dường như nàng thật sự không nghĩ đến bất kỳ ai trong Lục gia, nàng chỉ nghĩ đến Lục Văn, nếu Lục Văn thất bại sẽ vạn kiếp bất phục, nếu Lục Văn thành công cũng sẽ mang tội danh to lớn.

Lục Văn, Lục Văn, Lục Văn.

Tại sao nàng chỉ nghĩ đến Lục Văn?

Nhìn nàng muốn nói lại thôi, tâm trạng rối bời, bóng tối trong mắt Lục Văn dần dần hiện lên vẻ dịu dàng. Hắn thích nhìn thấy nàng tràn ngập hình bóng của hắn trong mắt, cũng thích nhìn thấy nàng vì hắn mà liên tục lộ ra đủ loại biểu cảm trên mặt.

Vì vậy: "Trong lòng nàng, không phải hoàn toàn không có ta, đúng không?" hắn lại hỏi câu này một lần nữa, khác với lúc nãy, giọng điệu lúc này đã có thêm vài phần kiên định và cố chấp, không cho nàng phản bác, không cho nàng lùi bước, như muốn bóc tách suy nghĩ của nàng ra, thành thật đối mặt.

"Không phải..."

Nàng vừa mở miệng định phủ nhận, Lục Văn đã nhanh chóng ngắt lời nàng: "Nếu không có Lục gia, chúng ta chỉ là nam nữ bình thường, anh có ý với nàng, nàng động lòng với ta, đều là chuyện bình thường, đừng kháng cự ta, Nam Chi, thử tiếp nhận ta, được không?"

Nàng cảm thấy tim mình đang đập mạnh vào lồng ngực, những lời bị ngắt quãng muốn nói lại lần nữa, nhưng lại không sao mở miệng được.

Nàng thật sự, cũng có chút tình cảm khác với Lục Văn sao?

Không có, nàng muốn nói, hẳn là không có, Lục Văn đối với nàng ban đầu chỉ là đệ đệ của phu quân, nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, nàng lại không khỏi nghĩ đến nhiều hơn.

Nghĩ đến những lúc vô cùng khó khăn, cái tên nàng thầm niệm trong lòng, là Lục Văn.

Nghĩ đến việc nàng hết lần này đến lần khác đặt niềm tin vô cớ vào Lục Văn, nghĩ đến việc khi gặp khó khăn luôn nhớ đến những lời Lục Văn đã nói với nàng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai khen ngợi nàng tốt, nàng dường như dù thế nào cũng là một người vô dụng, nàng nhút nhát tự ti, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy, những gì người khác nói không sai, người như nàng, sao có thể được ai công nhận chứ.

Nhưng Lục Văn thì không, hắn dạy nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười, hắn nói với nàng, hôm đó nàng rất đẹp, hắn công nhận nàng, hắn nói với tay nghề của nàng nếu mở nhà hàng nhất định sẽ làm ăn phát đạt, ngay cả cách kiếm tiền ngây thơ buồn cười của nàng, hắn cũng chưa từng nói nửa lời chê bai.

Lục Văn như vậy, sao có thể không khuấy động gợn sóng trong lòng nàng.

Nhưng mà...

"Chúng ta có thể rời khỏi Trường An, đến bất cứ nơi nào nàng muốn, một nơi không ai biết thân phận quá khứ của chúng ta, một nơi có thể để nàng gạt bỏ những lo lắng trong lòng, đến lúc đó, nàng chỉ là nàng, ta chỉ là ta, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, ta sẽ ở bên cạnh nàng, được không?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tim nàng chấn động, chút do dự vừa nảy sinh lập tức bị đánh bật trở lại.

Nàng thật sự khó mà bỏ qua hình ảnh nở rộ trong lòng khi nghe những lời Lục Văn nói, đó là cuộc sống mà nàng hằng mong ước, luôn hướng tới nhưng lại không thể đạt được, chỉ khác là, trong nguyện cảnh này có thêm một bóng người cao lớn, có thêm một người ở bên cạnh nàng, mỉm cười, nói với nàng: "Làm tốt lắm."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 112



Là Lục Văn.

Hình ảnh như vậy xuất hiện trong đầu nàng, chút lo lắng cuối cùng gần như biến mất hoàn toàn: "Vậy Lục gia..."

"Ta sẽ xử lý, đừng lo, chỉ cần nàng có thể mở lòng thử tiếp nhận ta, ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa."

Nàng hoàn toàn d.a.o động.

Nàng không biết cảm xúc của mình dành cho Lục Văn có phải là thích hay không, cũng không biết mình đã thu hút Lục Văn như vậy ở điểm nào, nhưng nàng không thể không mơ ước về cuộc sống như vậy, hơn nữa nghĩ đến cuộc sống như vậy, còn có bóng dáng của Lục Văn, trong lòng nàng chua xót đến mức gần như tan chảy.

Lúc này, cơ thể nàng mềm nhũn ra, dù không trả lời trực tiếp, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể đã giống như đưa ra câu trả lời.

Khoảnh khắc này, nàng nghe thấy nhịp tim gần trong gang tấc của Lục Văn dần dần loạn nhịp, tiếng đập thình thịch mạnh mẽ truyền vào tai nàng, khiến nàng hoảng hốt trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm nóng bỏng của Lục Văn, vội vàng lên tiếng: "Đệ đừng làm bậy, không phải chỉ có cách này."

Tiếng nhịp tim dưới lời nói này không những không dịu đi, ngược lại càng thêm mãnh liệt, mỗi một tiếng vang cùng với nụ cười ngày càng sâu trên khóe môi của Lục Văn khiến người ta không khỏi đỏ mặt, như thể nàng đã nói điều gì kỳ lạ.

"Ý của tẩu tẩu là, bây giờ dù còn Lục gia, cũng đã bằng lòng ở bên ta rồi, đúng không?"

Một tiếng "tẩu tẩu" khiến đầu óc nàng ong ong, nàng cũng không biết mình rõ ràng không nói gì, mà Lục Văn lần nào cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng. Vừa rồi nàng thật sự có một khoảnh khắc lùi bước, nghĩ đến nếu Lục Văn thật sự vì chuyện giữa chúng ta mà đi tiêu diệt Lục gia, những nguy hiểm và hậu quả mà hắn phải gánh chịu, nàng liền nảy sinh suy nghĩ, cũng không cần phải như vậy.

Nàng không muốn thừa nhận, chỉ đành quay mặt đi, vẫn cố chấp nói: "Thật sự đừng làm bậy, chuyện này không phải trò đùa."

Nhưng sau khi nói xong, Lục Văn lại không trả lời nàng. Nàng nghiêng đầu, nhưng cũng có thể cảm nhận được Lục Văn trước mặt vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Im lặng một lúc, cuối cùng nàng cũng không nhịn được quay lại nhìn Lục Văn, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn chạm vào, tim nàng đập mạnh, ánh mắt vốn cứng rắn liền trở nên lơ đãng, không thể nhìn thẳng vào hắn, vừa muốn quay đầu đi, vừa khẽ nói: "Đệ đừng nhìn ta như vậy, ta nói thật đấy, đệ nói gì đi..."

Đang định quay đầu, thì có ngón tay mát lạnh nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào Lục Văn, khi ánh mắt lại rơi vào đôi mắt đen ấy, liền thấy mặt đỏ bừng, căng thẳng, bất lực trong mắt hắn, giống như một con cừu non chờ đợi.

Sau đó, nàng thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn dần dần tiến lại gần, và giọng nói trầm thấp truyền vào tai: "Ta cũng nói thật, Nam Chi, ta muốn hôn nàng, được không?"

Vừa dứt lời, căn bản không cho nàng cơ hội trả lời được hay không, đôi môi mỏng cong hoàn hảo kia đã áp lên môi nàng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng lập tức nghẹt thở, trong lúc kinh ngạc trợn mắt, răng nàng đã bị Lục Văn dùng đầu lưỡi cạy mở.

Khoảnh khắc đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào nhau, trong đầu nàng chợt lóe lên những hình ảnh rời rạc, như thể nàng đã từng bị hắn hôn môi cuồng nhiệt như vậy trong mơ.

Ban đầu nàng cứ nghĩ giấc mơ thoáng qua hôm đó sẽ nhanh chóng tan biến, nhưng không ngờ khi chạm vào đôi môi thật của Lục Văn, những hình ảnh trong mơ lại ùa về, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc chân thật, như thể nàng đã từng hôn môi Lục Văn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mắt nàng càng trợn to hơn, tiếng tim đập loạn nhịp ồn ào đến mức nàng gần như không thể tập trung suy nghĩ, thậm chí không biết tại sao rõ ràng là lần đầu tiên thân mật với Lục Văn như vậy, lại có cảm giác đã từng trải qua.

Nàng nhớ lúc đó hắn còn nói gì đó...

Hắn nói...

"Đừng cắn, không phải mơ."

Lần này, hắn lại áp sát môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Nam Chi, nhắm mắt lại."

Tim nàng hoàn toàn rối loạn, những hình ảnh trong đầu không còn nữa, bắt đầu trở nên trống rỗng.

Hơi thở nóng bỏng rõ ràng chỉ phả vào mặt, nhưng lại như thiêu đốt trên từng tấc da của cơ thể, cảm giác tê dại lan dần, như thể có thứ gì đang phát triển theo hướng mất kiểm soát.

Nàng chưa bao giờ thấy Lục Văn cuồng nhiệt như vậy, như thể muốn nuốt chửng nàng sống, tùy ý chiếm đoạt môi lưỡi nàng, tham lam hút lấy vị ngọt ngào của nàng.

Cho đến khi lồng n.g.ự.c thiếu oxy, hô hấp trở nên khó khăn, nàng cũng không biết là do xấu hổ hay do ngạt thở, mặt đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng ửng đỏ, như sắp rơi nước mắt.

Như cảm nhận được sự ngạt thở do nàng ngốc nghếch không biết hít thở, môi Lục Văn khẽ rời ra, hơi thở khó khăn không giấu được, giọng nói cũng khàn đặc: "Đồ ngốc, lần này không có say, sao lại không biết hít thở?"

Nàng thở hổn hển vài hơi, khi Lục Văn định cúi xuống lần nữa, nàng đột nhiên đưa tay lên, đặt bàn tay lên n.g.ự.c hắn, giữ khoảng cách một cánh tay giữa hai người.

"Ý... ý đệ là... lần uống rượu đó, đệ và ta... những chuyện đó không phải..."

Lục Văn cong môi, lại gần thêm chút nữa: "Không phải đã nói với nàng rồi sao, không phải mơ."

Nàng lập tức trợn tròn mắt, như bị dọa sợ, nhảy phốc xuống khỏi ghế, lùi lại mấy bước, mặt đỏ hơn cả lúc nãy, chỉ vào Lục Văn tức giận nói: "Đệ! Sao đệ có thể thừa dịp người ta gặp khó khăn, đệ như vậy... như vậy là..."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 113



Nhưng cả đời này nàng chưa từng cãi nhau với ai, luôn là người bị mắng bị bắt nạt, lúc này nổi lên chút hung dữ, lại không biết làm sao cho hung dữ, thậm chí cả lời mắng người cũng không biết, chỉ có thể chỉ vào Lục Văn, đệ đệ đệ mãi, cũng không nói được gì.

Trước mặt trống không, mắt Lục Văn hơi trầm xuống, có vẻ không hài lòng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, như con mèo xù lông của nàng, hắn liền bật cười thành tiếng, khoanh tay nhướng mày nói: "Không tính là thừa dịp người ta gặp khó khăn, cùng nhau sa đọa thì đúng hơn."

Nàng nhíu mày, nghĩ đến những hình ảnh rời rạc trong đầu, và những khoảnh khắc xấu hổ vì nghĩ mình đã mơ thấy những điều kỳ lạ, lập tức cao giọng: "Đệ đừng nói bậy! Sao lại là cùng nhau sa đọa!"

Cãi nhau với hắn, nàng cũng trông thật xinh đẹp, đôi mắt sâu thẳm của Lục Văn nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm sống động nào trên khuôn mặt nàng, nhưng càng nhiều hơn, là những hồi ức nóng bỏng liên tục hiện lên trong đầu.

Bàn tay mềm mại của nàng ấy bám vào vai hắn, chiếc lưỡi nhỏ xinh vô thức run rẩy, bắt chước hắn thăm dò, câu dẫn nhưng lại không biết mà l.i.ế.m qua môi dưới của hắn, nhẹ nhàng m*t một cái, gần như khiến người ta không phân biệt được nàng là say rượu coi môi hắn là bánh ngọt mềm mại đang thưởng thức, hay thật sự là cao thủ tình trường, nhất cử nhất động đều khiến người ta khó kiềm chế.

Và cùng lúc nhớ đến những điều này, không chỉ có Lục Văn, những hình ảnh trong đầu nàng dần trở nên rõ ràng liền mạch, thực ra là những hình ảnh đó quá mức chấn động và xấu hổ, ban đầu nàng hoàn toàn không tin mình có thể làm ra những hành động như vậy, nhưng lúc này Lục Văn lại nói với nàng, đó không phải là mơ.

Vậy nên nàng...

"Lúc đó, nàng mấy lần phản khách thành chủ, khiến ta vốn định dừng lại, lại không thể không chiều theo nàng, cho nên..."

"Đệ đừng nói nữa!" Mặt nàng đỏ bừng, cảm thấy mình sắp bốc khói, vừa nghe Lục Văn nói với giọng điệu trêu chọc, lập tức hét lên, cũng không dám nhìn hắn thêm một cái, quay người bỏ chạy.

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra kêu cọt kẹt mấy cái, bóng dáng trước cửa nhanh như gió biến mất, chỉ còn lại Lục Văn sững sờ trong giây lát, rồi nhanh chóng nở nụ cười cưng chiều.

Nhưng khi hắn hoàn hồn lại, mới thấy trên mặt đất rơi xuống một thứ gì đó dường như quen thuộc, bước lại gần vài bước, nhìn thấy bức thư mà hắn đã trả lại cho nàng mấy ngày trước, chỉ là nàng vẫn chưa đi lấy.

Cúi xuống nhặt tờ giấy trên mặt đất, lại nhìn thấy lời đáp trả không chút khách khí của mình, lông mày hắn hơi động đậy, có vẻ hơi bất mãn.

Lần này để nàng hỏi người nhà, không cho phép người nàng nghĩ đến không phải là hắn.

Sau khi bỏ chạy, nàng trở về phòng mình, hồi phục lại tâm trạng sau một hồi lâu.

Không biết chuyện lại đột nhiên phát triển thành ra như vậy, trên môi dường như vẫn còn cảm giác nóng bỏng, hơi thở đặc trưng của Lục Văn dường như vẫn còn vương vấn xung quanh, nhưng nàng dường như không ghét cảm giác này.

Như vậy là động lòng rồi sao.

Tim nàng đập thình thịch, dù vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, từng câu nói của Lục Văn, mỗi lần cảm giác tim đập, mỗi hơi thở cảm nhận được bên cạnh hắn.

Sao lại như vậy chứ!

Nàng xấu hổ vùi đầu vào chăn, nàng chưa bao giờ nghĩ mình là người giàu tình cảm như vậy, giàu đến mức cả trái tim đều nở hoa, giàu đến mức xung quanh đều tràn ngập sắc màu rực rỡ.

Hèn chi người ta thường nói, tình yêu khiến người ta mê muội, cảm giác này, thật sự quá tuyệt vời.

Nàng gắng sức nghĩ đến những chuyện khác để bản thân không còn bồn chồn nữa. Vùi mình trong chăn, suy nghĩ miên man một hồi, nàng chợt nhớ đến bức thư lấy ở quán trà lúc xuống núi hôm nay.

Thư?

Nàng ngẩn người, cảm thấy có gì đó không đúng, đưa tay dò vào trong ngực, trống không, chẳng có gì cả.

Thư của nàng đâu!

Nàng bật dậy khỏi giường, đang định đứng lên thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Văn: "Nam Chi, ta vào đây."

Tim nàng đập thình thịch, vừa mở miệng định từ chối: "Đừng..."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn đã đẩy cửa bước vào trước một bước. Vừa nhìn thấy mặt Lục Văn, ánh mắt nàng liền nhìn xuống, thấy rõ thứ hắn đang cầm trên tay, chẳng phải chính là bức thư nàng làm mất sao.

Vẻ mặt hoảng hốt của nàng lộ rõ, gần như ngay lập tức nàng lao về phía Lục Văn, cuống quýt giật lấy bức thư hắn đang kẹp nhẹ giữa các ngón tay, hơi thở gấp gáp: "Đây, đây là đồ của ta, đệ nhặt được phải không, đa tạ."

Lục Văn vốn đến đây với chút tâm tư, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ của nàng, ánh mắt hắn trầm xuống, các khớp ngón tay vô thức siết chặt, nhìn chằm chằm vào người đang luống cuống trước mặt. Vẻ chột dạ của nàng khiến hắn giật mình cảnh giác, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, chua xót.

Sau khi nắm chặt bức thư trong tay, ánh mắt nàng đảo đi nơi khác thì bắt gặp Lục Văn đang cau mày, vẻ mặt không vui. Nàng càng hoảng hốt hơn, chưa đợi hắn mở miệng đã vội vàng nói: "Đệ không xem thư của ta đấy chứ?"

Lục Văn nhướng mày: "Ta không được xem sao?"

Hai người mới thân mật, quấn quýt bên nhau chưa được bao lâu, lúc này nàng lại tỏ ra kháng cự và xa cách như vậy, thật khó mà bỏ qua được cảm giác hụt hẫng và sự khó chịu đột ngột dâng lên trong hắn.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 114



Dù biết bức thư này không phải do người khác gửi, cũng biết người nàng đang nghĩ đến và quan tâm chính là hắn, nhưng dáng vẻ chột dạ của nàng khiến hắn vừa mở miệng đã không hiểu sao lại mang theo giọng điệu chua chát.

Thực ra, nàng hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Người bạn đó dĩ nhiên rất quan trọng với nàng, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng khi nàng đang chìm đắm trong những ngày tháng tăm tối, thấp hèn. Nhưng nàng và người bạn này chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng có nhiều giao lưu sâu sắc hơn, đôi khi nàng còn chẳng hiểu nổi hắn viết cái gì, làm sao lại nghĩ rằng đây là chuyện khiến Lục Văn khó chịu.

Chỉ là nàng xấu hổ khi nói ra việc mình kết bạn với một người bạn như vậy, hơn nữa nội dung bức thư lần này lại khác với lần trước bị Lục Văn nhặt được, mà là bị người đó thẳng thừng chê bai học thức.

Nếu Lục Văn mà nhìn thấy thì...

Nàng càng hoảng hơn, giọng nói run run, dường như sắp khóc: "Đây, đây là đồ của ta, ta chưa đồng ý thì sao đệ lại tự ý xem được!"

Nói xong, cảm giác uất ức dâng lên trong lòng. Không biết là do hiện tại đã tâm ý tương thông với Lục Văn, hay là trước giờ nàng luôn thoải mái và táo bạo hơn khi đối diện với hắn, lại thêm vẻ mặt hắn vẫn rất chính đáng, không hề thấy mình có vấn đề gì, sự uất ức đó dần biến thành tức giận.

Nhìn thấy nàng từ vẻ mặt sắp khóc dần dần cau mày, ánh mắt tức giận lóe lên, tuy không quá hung dữ, nhưng lại là biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện trên mặt nàng, ngoài lần say rượu đó ra, hắn chưa từng thấy nàng nổi giận với ai.

Vậy mà cơn giận này lại là do hắn bắt gặp nàng đang trao đổi thư từ với người nam nhân khác?!

Tốt lắm.

Lục Văn nghiến răng, lúc này ngay cả việc người nam nhân đó chính là hắn cũng không còn thời gian để nghĩ đến nữa, nhìn chằm chằm vào nàng, không lùi mà tiến lên nói: "Nàng làm rơi đồ, ta nếu không xem thì sao biết là của nàng, việc này có gì sai, sao nàng lại chột dạ như vậy?"

Chột dạ?

Nàng tức đến nghẹn họng, sao lại không chột dạ chứ, chuyện này, dù là ai cũng không muốn người khác biết, huống hồ người biết lại là người mà nàng đang muốn gắn bó cả đời, điều này khiến nàng...

Không, là thái độ cứng rắn của Lục Văn khiến nàng vừa tủi thân vừa tức giận, nhất thời bị cảm xúc làm cho đầu óc quay cuồng, trừng mắt nhìn hắn: "Ta chột dạ cái gì, rõ ràng là đệ vô lý!"

Nói xong câu này, căn phòng im lặng trong giây lát.

Sau khi cơn giận nguôi ngoai, nàng mới chợt nhận ra mình vừa làm gì.

Sao nàng lại...

Hình như có chút không giống nàng trước đây, rõ ràng trước đây nàng không dễ dàng cãi nhau với người khác như vậy, lại còn lớn tiếng với Lục Văn nữa.

Lục Văn nói cũng không sai, nếu không xem thì làm sao biết thứ rơi xuống là gì, là của ai, người vô lý, phải là nàng mới đúng.

Nàng càng chột dạ hơn, liếc nhìn Lục Văn. Có lẽ nàng đã hiểu được tâm trạng lúc này của mình đến từ đâu.

Nàng từng nghe một đoạn kể chuyện ở quán trà, loại cảm xúc này, hình như gọi là lo được lo mất.

Nàng nhận ra mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ giữa mình và Lục Văn sẽ tiếp tục như thế nào. Nàng chỉ nghĩ đến, Lục Văn bảo vệ nàng, nâng niu nàng, soi sáng cho nàng khiến nàng rung động, nhưng nàng lại chưa từng hiểu rõ, rốt cuộc bản thân mình đã thu hút Lục Văn ở điểm nào.

Nàng không tính là xinh đẹp, vóc dáng cũng từng bị Thẩm Cẩn Nhu miêu tả là béo ú, nàng không có học thức, thậm chí còn chẳng có chút tài năng kiếm tiền nào, nàng không hiểu chuyện đời, nếu không có Lục Văn dạy nàng ngẩng đầu mỉm cười thì nàng thậm chí còn không biết phải đối mặt với sự nhiệt tình của người khác như thế nào.

Lục Văn luôn khác với nàng, dù trước đây cùng là hạt bụi nhỏ bé ở trong góc khuất, Lục Văn cũng luôn khác với nàng.

Tâm trạng tự ti lại một lần nữa dâng lên đến đỉnh điểm, nàng nhớ lại vẻ ngang ngược vừa rồi của mình, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Văn. Sự im lặng của Lục Văn dường như trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp tinh thần nàng.

Nàng không thấy Lục Văn định mở miệng nói gì, chỉ hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay lưng lại, giọng nói trầm thấp, khiến người ta không biết là nàng vẫn còn đang giận dỗi vì chuyện nhỏ này, hay là cô đơn đến mức phải dùng giọng điệu lạnh nhạt để che giấu cảm xúc của mình.

"Có thể để ta yên tĩnh một mình không, ta hơi mệt."

Căn phòng im lặng, ngay cả hơi thở của nàng cũng bị nàng kìm nén đến mức tối đa.

Nàng chưa từng có loại cảm xúc này với ai, ngay cả bản thân nàng cũng không phân biệt rõ ràng được đó là loại cảm xúc gì, sâu đậm đến mức nào.

Nhưng nàng biết, cảm xúc này từ trước đến nay vẫn luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, đến bây giờ có một số lời nói ra thành lời, nàng càng không thể khống chế được sự d.a.o động tâm trạng mà nó mang lại, khi cao khi thấp, không có lý do.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tuy nàng đã ngoài hai mươi, hơn Lục Văn năm tuổi, nhưng do trải nghiệm không phong phú, gần như không hiểu gì về chuyện nam nữ. Nàng không biết người khi có tình cảm với người khác có giống nàng không, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình như vậy rất không tốt.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 115



Đêm nay lại nổi nóng với Lục Văn như vậy, cho đến khi Lục Văn quay người rời khỏi phòng nàng, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái, không biết hắn nghĩ gì, cũng không biết hắn có vì vậy mà chán ghét nàng không.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, nàng liền cảm thấy khó chịu trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, nhưng lại không biết làm thế nào để xoa dịu cảm xúc này, càng không biết làm thế nào để giải quyết chuyện này.

Có lẽ, trong thâm tâm nàng vẫn không tin Lục Văn có bao nhiêu tình cảm với nàng, dù sao thì nàng cũng thật tầm thường, không được ai yêu thích.



"Ha ha ha!" Tiếng cười lớn không chút kiêng dè vang khắp căn phòng. Tống Thời Cẩn hiếm khi cười sảng khoái như vậy, lần đầu tiên thấy Lục Văn như thế này. Sau khi nghe hắn mặt mày âm trầm kể lại toàn bộ sự việc, liền không nhịn được cười thành tiếng: "Ngươi lại trở nên thiếu lý trí như vậy, tự mình ghen với chính mình, thật đúng là chuyện ta chưa từng nghĩ tới."

Nếu là trước đây, Tống Thời Cẩn mà chế giễu Lục Văn như vậy, ngay lập tức sẽ bị một ánh mắt lạnh lùng b.ắ.n tới.

Nhưng lần này, sau khi Tống Thời Cẩn nhận ra nguy hiểm của mình liền cố gắng kìm nén nụ cười, lại thấy Lục Văn chỉ cau mày, vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không có thời gian để nổi giận với hắn.

Tống Thời Cẩn như phát hiện ra điều thú vị, đánh giá Lục Văn một lượt, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Không phải chỉ là thấy nàng hoảng hốt khi đang trao đổi thư từ với người khác sao, hơn nữa người đó chính là ngươi, ngươi có gì mà phải ghen chứ?"

Lục Văn càng cau mày hơn, giọng điệu khó chịu nói: "Nhưng nàng không biết người đó là ta."

Tống Thời Cẩn bất lực xòe tay: "Nàng xem thư trước mặt ta cũng là bộ dạng hoảng hốt như ngươi nói, mặt đỏ bừng lên, ta còn chưa nói hết câu nàng đã bỏ chạy. Có khả năng là nàng chỉ cảm thấy nội dung bức thư quá xấu hổ, không muốn cho ngươi thấy nên mới hoảng hốt như vậy thôi, ngươi cũng không nghĩ xem mình đã viết cái gì trong thư hồi âm."

Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng muộn màng vẫn b.ắ.n về phía Tống Thời Cẩn: "Ngươi xem kỹ như vậy làm gì?"

Tống Thời Cẩn nghẹn lời, im lặng một lúc mới nói: "Ngươi ghen với chính mình thì thôi đi, ta giúp ngươi chuyển thư ngươi cũng ghen?"

Đâu phải hắn muốn xem kỹ như vậy, là lúc đó Thẩm Nam Chi đột nhiên đỏ mặt, muốn không chú ý cũng khó. Người bình thường không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nội dung bức thư khiến nàng xấu hổ, chứ làm gì có nguyên nhân nào khác.

Nhưng Lục Văn lại không nghĩ như vậy: "Ta đã nói rõ tâm ý với nàng, sao lại vì chuyện nhỏ này mà cười nhạo hay coi thường nàng, không phải như ngươi nói đâu."

Giọng điệu của Lục Văn vô cùng chắc chắn, giống như trước giờ hắn luôn thấu hiểu mọi việc, hắn luôn nhạy bén, hiếm khi đưa ra quyết định sai lầm hay phân tích sai tình huống.

Tống Thời Cẩn giật giật khóe miệng, trước kia hắn quả thực cũng nghĩ như vậy về Lục Văn, nếu không phải Lục Văn nhạy bén và quyết đoán, bọn họ đã không thể từng bước thực hiện thành công những kế hoạch nguy hiểm đó, nhưng chuyện này...

Tống Thời Cẩn không biết phải làm sao để Lục Văn hiểu được nguyên nhân hiển nhiên trong chuyện nhỏ này, xua tay không muốn để ý đến hắn nữa.

Ai ngờ Lục Văn lại không buông tha cho hắn, đột nhiên lại lên tiếng: "Ta nên làm thế nào, trực tiếp nói cho nàng biết ta chính là người trao đổi thư từ với nàng sao?"

Tống Thời Cẩn chỉ cảm thấy Lục Văn rơi vào lưới tình giống như kẻ ngốc mất não, thậm chí còn bắt đầu tham khảo ý kiến của hắn. Nghĩ đến tình bạn nhiều năm với Lục Văn, hắn vẫn suy nghĩ cân nhắc một hồi, đưa ra một câu trả lời tương đối khách quan: "Ước chừng nếu cho nàng biết sự thật, nàng sẽ cảm thấy mình bị ngươi lừa gạt, hơn nữa cũng trực tiếp thừa nhận người chê bai nàng chính là ngươi, chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao?"

Lời này rất có lý: "Vậy phải làm sao?"

"Nàng không biết chữ nhiều ngươi cũng không phải mới biết ngày một ngày hai, thời gian này nàng thế nào ngươi cũng rất rõ ràng, vậy nên tại sao ngươi lại hồi âm như vậy, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn im lặng một lúc, trong lòng giãy giụa một hồi mới miễn cưỡng mở miệng: "Chẳng phải là để nàng đến tìm ta dạy nàng đọc sách sao..."

"Vậy nàng đã tìm ngươi chưa?"

...

Chủ đề này cuối cùng cũng không có được lời giải đáp.

Về phía nàng, nàng lại bắt đầu tránh mặt Lục Văn.

Cuộc cãi vã hôm đó không tính là dữ dội, thực ra cũng chẳng gây ra sóng gió gì, nhưng trong lòng nàng lại nảy sinh ra quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Cứ nghĩ đến những suy nghĩ đó là nàng lại không biết phải đối mặt với Lục Văn như thế nào, thậm chí vẫn chưa nghĩ thông được câu trả lời mà nàng không biết.

Sáng sớm hôm nay, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, nàng đã lén lút ra khỏi nhà, lấy cớ là đi đưa xà phòng cho Lục Oanh, ngồi xe ngựa xuống núi.

Rời khỏi nhà, nàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng rất lo Lục Văn sẽ chủ động tìm nàng nói chuyện hôm đó, bởi vì mấy ngày nay Lục Văn đều không ra ngoài, trước đây hắn rõ ràng bận rộn đến mức mấy ngày liền không ở đó.

Lục Oanh trước đó nói chỉ cần đưa xà phòng đến quán trà là được, nàng thật không ngờ Lục Oanh lại biết quán trà này. Quán trà nhỏ kể chuyện này thật sự khác xa với thân phận thiên kim tiểu thư phủ Quốc công của nàng ấy, dù nghĩ thế nào cũng thấy khó tin.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 116



Đến trước cửa quán trà, lần này nàng không cần tìm cớ gì, trực tiếp nói với Thúy Yến và A Quốc mình đi đâu, rồi một mình bước vào quán.

Lúc này tuy trời đã sáng, nhưng thời gian còn sớm, quán trà cũng vừa mới mở cửa không lâu, bên trong vắng tanh, chỉ có tiểu nhị đang quét dọn ở đại sảnh.

Nàng đã rất quen thuộc với nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến đây không phải vì người bạn kia.

Nàng đứng ở đại sảnh một lúc liền cảm thấy khó xử, Lục Oanh chỉ nói đưa xà phòng đến quán trà, nhưng lại không nói phải giao cho ai.

Suy đi nghĩ lại, nàng nghĩ vẫn nên tìm Tống Thời Cẩn hỏi một chút.

Đang nghĩ ngợi, cửa trước liền truyền đến tiếng bước chân. Quay đầu lại, đúng là Tống Thời Cẩn vừa đến quán trà.

Mắt nàng sáng lên, liền bước tới đón: "Tiên sinh, ngài đến rồi."

Tống Thời Cẩn ngẩn người, dường như không ngờ nàng lại đến sớm như vậy, nhưng vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn liền sáng lên: "Thẩm cô nương hôm nay đến sớm vậy, chẳng lẽ đã chuẩn bị thư hồi âm rồi?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mấy ngày nay tâm trạng Lục Văn thật sự không tốt, tuy không trút giận lên hắn, nhưng cũng hành hạ hắn đủ thảm, cả ngày đều mặt mày ủ rũ, hắn thật sự không muốn nhìn thêm nữa.

Nàng đã đến hồi âm rồi, nghĩ đến cũng coi như có thể khiến Lục Văn thoải mái hơn.

Nhưng nàng lại nhanh chóng lắc đầu: "Không phải đâu tiên sinh, hôm nay đến đây là vì việc khác."

Nói đến đây, nàng lại có chút ngại ngùng.

"A? Việc gì?"

"Không biết tiên sinh có quen một cô nương không, nàng ấy..." Nàng suy nghĩ một chút, không biết Lục Oanh có nói cho người khác biết thân phận của mình không, nhưng nghĩ đến việc nàng ấy muốn nàng đưa xà phòng đến đây, chắc là đã có an bài, liền đổi cách nói khác, "Ta vốn có chút đồ muốn đưa cho nàng ấy, nhưng nàng ấy nói với ta chỉ cần đưa đồ đến đây là được, không biết ngài có biết chuyện này không?"

Tống Thời Cẩn hơi sững người, tuy nàng nói vòng vo tam quốc, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ra.

Nghĩ đến Lục Oanh bị hắn gài bẫy, vẻ mặt hắn lộ ra chút kỳ quái, nhưng nhanh chóng che giấu đi, trả lời: "Vị cô nương họ Lục kia sao, biết chứ, trước đó nàng ấy quả thực có nói với ta về chuyện này."

Nàng chớp chớp mắt: "Thì ra tiên sinh quen nàng ấy, thật là có duyên, vậy phiền tiên sinh rồi."

Tuy nàng có chút tò mò tại sao Tống Thời Cẩn lại quen Lục Oanh, nhưng đó không phải là chuyện nàng có thể tùy tiện hỏi, liền vừa nói vừa lấy ra mấy bánh xà phòng đã được gói kỹ đưa ra.

Tống Thời Cẩn hơi nheo mắt, đáy mắt lóe lên tia bực bội, dường như không hài lòng với hành động của Lục Oanh, lại dường như chỉ là cảm thấy sự việc nằm ngoài dự liệu của hắn.

Ban đầu, để thiết lập mối liên hệ với Lục gia và thăm dò một số tin tức, hắn đã cố ý tiếp cận Lục Oanh. Lục Oanh chỉ coi hắn là một tiên sinh kể chuyện bình thường ở quán trà, đối với chuyện nhiều năm trước không biết gì cả, đương nhiên cũng không đề phòng hắn.

Lục Oanh chỉ là một bàn đạp để hắn xâm nhập vào hệ thống thông tin của Lục gia mà thôi. Những chuyện đó tuy không liên quan gì đến Lục Oanh khi đó vẫn còn là một tiểu cô nương, nhưng dù sao nàng cũng là người Lục gia, dù Tống Thời Cẩn không có ý định hãm hại nàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ có quá nhiều dây dưa với nàng.

Sau khi lợi dụng xong Lục Oanh, hắn liền nhanh chóng cắt đứt liên lạc với nàng, người không liên quan hắn tự nhiên sẽ không dây dưa nhiều.

Nhưng Lục Oanh lại không hiểu sao cứ bám lấy hắn, trước là tìm đến đây, sau đó ngay cả chỗ ở của hắn cũng tìm được.

Nghĩ đến tiểu cô nương ngang ngược chắn trước mặt hắn mấy ngày trước, Tống Thời Cẩn nhíu mày, không khỏi lộ ra vẻ mặt phiền muộn.

Thẩm Nam Chi ngẩn người, không biết Tống Thời Cầm đang nghĩ gì, liền cho rằng mình đã làm phiền đến hắn, định mở miệng nói gì đó thì Tống Thời Cầm lại đột nhiên nói: "Hôm nay nàng ấy sẽ đến, nếu rảnh nàng không bằng ở đây đợi một lát, tự đưa cho nàng ấy thì sao?"

Lục Oánh đúng là có nói hôm nay sẽ đến quán trà, nàng ấy đến đây không phải để nghe kể chuyện, cũng không phải để uống trà, mà là vì sự đeo bám của nàng ấy khiến cho Tống Thời Cầm luôn điềm tĩnh cũng khó mà chống đỡ nổi. Nếu Thẩm Nam Chi ở đây, có lẽ có thể giúp hắn đỡ đạn một lúc, đợi đến khi buổi kể chuyện hôm nay kết thúc, hắn sẽ lặng lẽ rời đi, đỡ được lần nào hay lần đó.

Tống Thời Cầm thầm nghĩ như vậy.

Thẩm Nam Chi nghe vậy, trong lòng tất nhiên rất bằng lòng. Có thể tìm được một chỗ để ở lại, không cần phải trở về nhà, cũng không cần phải tìm cớ thoái thác với Thúy Yến và A Quốc, quả là tốt không còn gì bằng. Nàng vội vàng đáp: "Nếu nàng ấy đến, ta sẽ ở đây đợi nàng ấy, làm phiền tiên sinh rồi."

Tốt nhất là Lục Oánh đến muộn một chút, rồi cùng nàng nghe kể chuyện, đợi đến khi trời tối rồi cùng nhau về thì càng tốt.

Thẩm Nam Chi thầm bổ sung trong lòng.

Tống Thời Cầm khẽ gật đầu: "Không cần khách sáo, nếu không chê, thì bây giờ lên gian phòng trên lầu uống trà chờ đợi đi."

Hai người đều có tâm tư riêng, mưu tính cách tránh né những phiền phức mà mình không muốn đối mặt. Thẩm Nam Chi không khách sáo với Tống Thời Cầm nhiều, liền theo tiểu nhị dẫn đường đi lên gian phòng trên lầu.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 117



Sau khi Tống Thời Cầm dặn dò tiểu nhị mang trà lên cho Thẩm Nam Chi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay đã tìm được cách tạm thời tránh né, nhưng cứ thế này cũng không phải là biện pháp, hắn vẫn phải nghĩ cách để Lục Oánh đừng đeo bám mình như vậy nữa.

Tống Thời Cầm ngồi một mình trong đại sảnh suy nghĩ cách thoát khỏi Lục Oánh, thì cửa trước đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân dồn dập. hắn giật mình hoàn hồn, còn tưởng Lục Oánh đã đến sớm như vậy.

Hoảng loạn quay đầu lại, lại thấy Lục Văn với dáng người cao lớn đang sải bước đến, sắc mặt âm trầm, như đang kìm nén một bụng tức giận.

Lục Văn nhìn lướt qua đại sảnh, không thấy bóng dáng của Thẩm Nam Chi, đáy mắt càng thêm u ám, cuối cùng nhìn về phía Tống Thời Cầm, giọng nói lạnh lẽo: "Nàng ấy đâu?"

Thẩm Nam Chi ngồi trong gian phòng trên lầu cảm thấy hơi không thoải mái, nàng cũng không phải chưa từng ở lại quán trà lâu, nhưng trước giờ đều ngồi ở đại sảnh dưới lầu, thứ nhất là nàng không có nhiều tiền để tiêu xài ở gian phòng, thứ hai là dù là nghe kể chuyện hay gửi thư, cũng không cần thiết phải ở trong gian phòng.

Thế nhưng vừa rồi nàng chỉ nghĩ đến việc có thể ở lại đây lâu hơn một chút, không cần phải về nhà đối mặt với Lục Văn, Tống Thời Cầm vừa đề nghị, nàng liền đi theo lên lầu.

Trên lầu quán trà nhỏ không có mấy gian phòng, thậm chí có vài căn phòng trông không giống gian phòng cho khách, ngược lại giống nhà kho hoặc phòng khác.

Thẩm Nam Chi nhìn lướt qua căn phòng, trong lòng đoán không biết phải tốn bao nhiêu tiền, lại đột nhiên nhìn thấy trên tường có một bức tranh sơn thủy.

Ánh mắt Thẩm Nam Chi dừng lại, kinh ngạc bước về phía bức tranh. Tranh thì nàng không biết, nhưng nét chữ bên cạnh bức tranh lại luôn khắc sâu trong lòng nàng, kiểu gì cũng không quên được.

Đây chẳng phải... nét chữ của người bạn kia sao?

Thẩm Nam Chi giật mình, nhìn thêm vài lần, lại nhanh chóng liếc thấy những cuốn sách trên giá sách, có vài cuốn sách ở trang đầu cũng có nét chữ của người đó. Nàng không dám tùy tiện lật xem, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là đã phát hiện ra rất nhiều dấu vết của người đó.

Những suy nghĩ nghi ngờ trong lòng dần trở nên sáng tỏ, nàng thậm chí còn nghĩ đến một suy nghĩ không thể tin được.

Chẳng lẽ, Lục Oánh chính là người bạn vẫn luôn trao đổi thư từ với mình sao?!

Sao có thể chứ...

Tuy trong lòng phủ nhận suy nghĩ hoang đường này, nhưng rất nhanh lại có những suy nghĩ khác giải thích cho tất cả những điều này.

Người đó chưa bao giờ tiết lộ thân phận và giới tính, nghĩ lại thì có lẽ thân phận của người ấy không tiện cho người khác biết, Tống Thời Cầm quen biết Lục Oánh, Lục Oánh cũng biết quán trà hẻo lánh này.

Cùng với việc giúp đỡ trong lễ tế thần lần đó, và việc xuất hiện ở trong th

ành giúp nàng giải vây mấy hôm trước, dường như tất cả đều có lời giải thích.

Còn những bức thư hồi âm tưởng chừng lạnh lùng nhưng thực chất lại ân cần khoanh tròn những lỗi sai cho nàng, lại còn ra vẻ ghét bỏ trách móc nàng không chịu khó học hành, nhưng lại nhắc nhở nàng nên hỏi thêm người nhà, cảm giác vừa kiêu ngạo vừa quan tâm này, hoàn toàn trùng khớp với ấn tượng của nàng về Lục Oánh.

Vì vậy, Tống Thời Cầm sắp xếp cho nàng ở trong gian phòng này chờ đợi, là bởi vì đây là gian phòng mà Lục Oánh thường dùng, lần đó Tống Thời Cầm đã nói, người bạn kia đang ở trong gian phòng trên lầu.

Tất cả đều trùng khớp.

Tuy Thẩm Nam Chi cảm thấy không thể tin được, nhưng hoàn toàn không tìm được lý do nào để phản bác sự thật này.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh xắn của Lục Oánh, trong lòng nàng bỗng đập thình thịch, vui mừng, ngạc nhiên, cảm động, an ủi, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, nàng thực sự không biết phải cảm ơn Lục Oánh như thế nào, cũng vô cùng may mắn vì mình có cơ hội quen biết một người bạn như Lục Oánh.

Thẩm Nam Chi đứng trước giá sách, tay chân luống cuống nhìn nét chữ trên sách hết lần này đến lần khác, không dám tùy tiện lật xem, nhưng cũng không nỡ rời mắt, không ngờ một tiểu cô nương nhỏ nhắn như Lục Oánh lại có thể viết được nét chữ đẹp và mạnh mẽ như vậy.

Nỗi buồn tủi vì những bức thư trước đây bị coi như là trò cười đã tan biến, Thẩm Nam Chi thậm chí còn suy đoán trong lòng, có lẽ Lục Oánh để nàng mang bồ kết đến quán trà, chính là muốn mượn cơ hội này dần dần tiết lộ thân phận của mình. Tuy không biết tại sao Lục Oánh đột nhiên muốn nói cho nàng biết thân phận thật của mình, nhưng Thẩm Nam Chi cũng không còn hoảng sợ và bài xích như trước nữa.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đây là lần đầu tiên nàng kết bạn, Lục Oánh cũng đối xử tốt với nàng, chỉ trong chốc lát, hình ảnh Lục Oánh vốn không thân thiết lắm trong lòng nàng đã được tô vẽ thêm vô số điều tốt đẹp. Thẩm Nam Chi thậm chí còn có chút nóng lòng muốn gặp Lục Oánh, mặc dù nàng còn chưa nghĩ ra nên nói câu đầu tiên với nàng ấy như thế nào.

Đột nhiên, có tiếng động truyền đến từ cửa, tiếng bước chân rõ ràng là đang hướng về phía gian phòng, dù sao bên cạnh cũng không có phòng nào khác để đi.

Chẳng lẽ Lục Oánh đến rồi!

Trong lòng Thẩm Nam Chi mừng rỡ, tuy có chút căng thẳng, nhưng niềm vui mừng đã chiếm ưu thế, vội vàng đi về phía cửa, chưa đợi tiếng động đến gần hoàn toàn, liền mở cửa trước.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 118



Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, Thẩm Nam Chi ngẩng đầu lên, lại sững người, nụ cười trên mặt cứng đờ, ngay cả trong mắt cũng không giấu được sự thất vọng: "Sao... sao lại là đệ..."

Mặt Lục Văn tối sầm, tâm trạng vừa dịu đi đôi chút sau khi biết Thẩm Nam Chi đang ở gian phòng trên lầu mà hắn thường dùng lại trở nên u ám: "Chứ nàng còn tưởng là ai?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Sao Lục Văn lại ở đây!

Đầu óc Thẩm Nam Chi rối bời, không ngờ người xuất hiện ở cửa lại là Lục Văn, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, theo bản năng lùi lại vài bước: "Không... không ai cả, sao... sao đệ lại ở đây..."

Lục Văn nhân cơ hội bước vào phòng, sải bước đến gần Thẩm Nam Chi, ánh mắt nguy hiểm, rõ ràng là rất bất mãn với thái độ của nàng khi nhìn thấy hắn.

Thẩm Nam Chi bị ánh mắt của Lục Văn nhìn đến mức sởn gai ốc, liên tục lùi lại vài bước, nhưng Lục Văn đã hoàn toàn vào phòng, thậm chí còn tiện tay đóng cửa lại.

Tiếng cửa đóng sầm lại, kéo theo cả trái tim Thẩm Nam Chi cũng run lên, Lục Văn lạnh lùng hỏi ngược lại nàng: "Vậy nàng ở đây làm gì?"

Lục Văn trước giờ không phải là người dễ bị cảm xúc chi phối, sự thâm trầm mà hắn xây dựng nên, cả bụng tâm tư nham hiểm, đều có thể che giấu hoàn hảo dưới vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng bây giờ đối mặt với Thẩm Nam Chi lại như hoàn toàn mất đi khả năng này.

Trước đó hắn còn đang thầm vui vì nàng vòng vo tam quốc cuối cùng vẫn rơi vào tay hắn, ngay sau đó lại nổi giận vì vẻ mặt bài xích thất vọng của nàng, sự bình tĩnh tự chủ đều tan thành mây khói.

Thẩm Nam Chi không hiểu Lục Văn đang nghĩ gì, nhưng Thúy Yến và A Quốc đang ở ngoài quán trà, việc Lục Văn biết nàng ở đây cũng không có gì lạ, nhưng sao lại phải tức giận với nàng như vậy, nàng đâu có làm gì sai.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nam Chi cũng dâng lên chút ấm ức, nhíu mày nhìn Lục Văn, khí thế tuy yếu nhưng cũng không lùi bước nữa: "Ta ở đây đợi Lục Oánh, trước đó đã đồng ý đưa xà phòng cho nàng ấy, ông chủ quán trà nói Lục Oánh hôm nay sẽ đến đây, nên ta mới ở trong gian phòng của nàng ấy chờ, còn đệ, tự tiện xông vào gian phòng của nàng ấy với bộ dạng hạch tội này, thật sự không nên."

Lục Văn sững người một lúc, suy nghĩ trong đầu như không kịp xoay chuyển, nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi một lúc, mới hơi nhướng mày: "Gian phòng của nàng ấy?"

Thẩm Nam Chi gật đầu: "Đúng vậy, cho dù bây giờ đệ là thế tử Quốc công phủ, tự tiện xông vào gian phòng của nàng ấy cũng là không ổn, đệ mau ra ngoài đi."

Trong lòng Thẩm Nam Chi theo bản năng đã đặt Lục Oánh lên vị trí cao, mặc dù biết Lục Văn nào phải là người câu nệ chuyện gian phòng của ai, ngay cả nhà tổ của Lục gia hắn cũng dám đốt, nhưng nàng vẫn ưỡn n.g.ự.c muốn bảo vệ Lục Oánh.

Lục Văn im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua Thẩm Nam Chi rơi vào bức tranh sơn thủy mà hắn đề chữ, cùng với những cuốn sách của hắn chất đống trên giá sách.

Sau khi biết Thẩm Nam Chi được Tống Thời Cầm dẫn đến gian phòng của mình, cơn giận dữ trong lòng trước đó quả thật đã tiêu tan không ít, nhân tiện hắn cũng nghĩ, chuyện đó vẫn chưa tìm được cách giải quyết, hắn cũng không muốn giấu giếm thân phận này nữa, cùng lắm là nói rõ thân phận, nói rõ ràng mọi chuyện, với tính cách mềm mỏng của Thẩm Nam Chi cũng sẽ không giận hắn quá lâu.

Dù sao hắn cũng đã chịu đựng đủ sự lạnh nhạt xa cách mấy ngày nay rồi.

Nhưng không ngờ, nàng lại chẳng hề đi theo kế hoạch của hắn, lại còn cho rằng người vẫn luôn trao đổi thư từ với nàng là Lục Oánh.

Lục Văn cười lạnh trong lòng, lại tiến lên nửa bước, khiến Thẩm Nam Chi không khỏi phải lùi lại.

Vừa lúc eo Thẩm Nam Chi chạm vào chiếc bàn trong phòng, Lục Văn vươn tay ra, nhanh chóng vòng tay qua eo nàng trước khi nàng đụng vào góc bàn.

Eo Thẩm Nam Chi run lên, cả người ngã vào lòng Lục Văn, bị thân hình cao lớn của hắn ôm chặt lấy.

Hương thơm mềm mại trong vòng tay, chút hiểu lầm nhỏ nhặt kia cũng khiến Lục Văn lập tức không còn tâm trí để so đo nữa, khóe môi cong lên, liền thuận nước đẩy thuyền, lên tiếng trêu chọc nàng: "Nàng cũng biết ta là thế tử Quốc công phủ, vậy Lục Oánh chính là muội muội của ta, ta vào gian phòng của muội ấy thì sao chứ?"

Con ngươi Thẩm Nam Chi co rút lại, vội vàng đưa tay đẩy hắn: "Không được, Lục Oánh không biết ta và đệ còn liên lạc, lát nữa nếu nàng ấy đến, nhìn thấy đệ ở đây nhất định sẽ nghĩ nhiều, không được đâu."

Lục Văn nheo mắt lại, sức lực của Thẩm Nam Chi căn bản không đủ để đẩy hắn ra, hắn lại cố tình chống lại sức lực này mà cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn một chút: "Sao vậy, tẩu tẩu cảm thấy ta không thể gặp người khác sao?"

Lục Văn bây giờ rất ít khi gọi nàng là tẩu tẩu, đã quen nghe hắn gọi mình là "Nam Chi", lúc này một tiếng "tẩu tẩu" lại khiến cho cảm giác tội lỗi mà nàng cố gắng đè nén lại trỗi dậy, vội vàng đưa tay lên, luống cuống che miệng hắn: "Đệ đừng gọi ta như vậy, ta... ta bây giờ không còn là..."

Lòng bàn tay mềm mại áp vào miệng Lục Văn, đôi môi khẽ động liền chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, Lục Văn bị bịt miệng phát ra tiếng cười khẽ, một tay nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống, tay kia lại véo nhẹ vào eo nàng: "Trước đó là ai cứ một câu ta là tẩu tẩu của đệ, bây giờ lại không thừa nhận nữa rồi?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 119



Mặt Thẩm Nam Chi đỏ bừng lên.

Trước đó nàng đúng là vì muốn phân rõ ranh giới với Lục Văn nên không ngừng nhắc nhở mình là tẩu tẩu của hắn, nhưng nói cho cùng, từ đầu đến cuối nàng nào có chút dáng vẻ nào của một người tẩu tẩu.

Chưa trải sự đời, tâm cơ thủ đoạn căn bản không bằng Lục Văn, vốn đã không có địa vị gì ở Quốc công phủ, càng không thể chăm sóc hắn được, hơn nữa, nàng và Lục Hằng thậm chí còn chưa động phòng, đối với Lục Hằng cũng không có chút tình cảm nam nữ nào, căn bản không tính là phu thê chân chính.

Mặc dù vậy, nàng vẫn gả vào Lục gia, mối quan hệ này sẽ không thay đổi, bây giờ nàng đang nghĩ có thể thử tiếp xúc với Lục Văn, sau này có lẽ thật sự sẽ dần dần bình thản đối mặt với mối quan hệ này, nhưng bây giờ mới đến đâu chứ, nàng chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa lại phát hiện ra Lục Oánh chính là người bạn trao đổi thư từ với mình, làm sao nàng có thể để Lục Oánh bắt gặp cảnh tượng này mà không hề có chuẩn bị gì được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Chi vùng vẫy, sợ lúc này Lục Oánh sẽ tình cờ đến, trong lòng lo lắng bất an liền tăng thêm sức lực đẩy hắn: "Đệ đừng nói linh tinh, không phải như đệ nghĩ đâu, chuyện... chuyện này ta sẽ giải thích với đệ sau, đệ đi trước đi."

Cơ thể áp sát cảm nhận được sự mềm mại của nàng, mùi hương mà hắn vẫn luôn yêu thích xộc vào khoang mũi, Lục Văn không nói hai lời giữ chặt lấy nàng, đương nhiên không thể để nàng thật sự đẩy hắn ra, hơi cúi người xuống áp vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, mới khẽ nói: "Vậy là sao? Mới đây còn đồng ý thử chấp nhận ta, bây giờ lại không chút lưu tình đẩy ta ra, vậy là nàng vẫn chỉ muốn làm tẩu tẩu của ta, không muốn chấp nhận ta đúng không?"

Hắn lại gọi nàng là tẩu tẩu!

Thẩm Nam Chi không biết lúc này Lục Văn là đang nhân cơ hội này trêu chọc nàng, hay là thật sự đang oán trách bất mãn, giọng điệu của Lục Văn nghe có vẻ đáng thương, nhưng sức lực không cho phép từ chối rõ ràng không giống như một người đáng thương có thể phát ra, người bị khống chế giam cầm ngược lại là nàng.

Không còn cách nào khác, Thẩm Nam Chi chỉ có thể thu tay lại, thả lỏng cơ thể, cắn răng đáp lại hắn: "Không phải, ta không có ý đó, ta... ta không hề muốn nuốt lời."

Ánh mắt Lục Văn lóe lên ở nơi Thẩm Nam Chi không nhìn thấy, như thể ngạc nhiên, hắn quả thật có ý trêu chọc, đối với chuyện này hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhượng bộ dù chỉ một chút, Thẩm Nam Chi có đồng ý hay không cũng vậy, hắn sẽ không để nàng rời đi, càng sẽ không để nàng làm tẩu tẩu của mình.

Nhưng Thẩm Nam Chi lại tự mình thừa nhận.

Hôm đó tuy Thẩm Nam Chi đã mềm mỏng thái độ, nhưng cũng không trả lời hắn trực tiếp, lúc này một câu nói mơ hồ lại khiến Lục Văn trong nháy mắt vui mừng khôn xiết, siết chặt tay, hận không thể khảm nàng vào trong xương tủy.

Sự u uất nhiều ngày nay tan biến, Lục Văn ôm nàng, cong môi khẽ hỏi: "Đã không định nuốt lời, sao lại lạnh nhạt với ta lâu như vậy, mấy ngày nay nàng không để ý đến ta, ta khó chịu lắm."

Cơn nóng bừng trên mặt Thẩm Nam Chi dần lan đến tai, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Văn, quấn quýt đến mức ngứa ngáy trong tai, ngay cả người cũng cảm thấy khô nóng, thật sự khiến người ta khó chịu.

Lục Văn như đang làm nũng, sau khi nói xong câu này, còn cọ cọ vào cổ nàng, hắn mềm mỏng thái độ, nàng liền mềm lòng, chưa từng nghĩ Lục Văn lại có mặt này, khiến trái tim nàng đập liên hồi.

Thẩm Nam Chi không khỏi cũng dịu giọng, khẽ giải thích: "Không phải lạnh nhạt với đệ, chỉ là ta không biết nên đối mặt với đệ như thế nào, bức thư đó... thật sự quá xấu hổ, ta sợ đệ sẽ cảm thấy ta..."

"Cảm thấy nàng thế nào, chẳng lẽ ta mới biết nàng lần đầu sao? Ta chưa từng cảm thấy nàng kém cỏi hơn người khác, nàng chỉ là chưa có cơ hội đi học, không có nghĩa là nàng học kém hơn người khác."

Quả nhiên là vì chút tâm tư này, khi Tống Thời Cầm nói ra suy đoán này, Lục Văn không tin, dù sao thì cũng như hắn đã nói, hắn đối với Thẩm Nam Chi chưa từng có nửa phần coi thường, hắn vốn cho rằng nàng cũng nên hiểu.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến cuộc cãi vã giữa hai người, vốn dĩ không có lý do, ngay cả hắn cũng nảy sinh ra những suy nghĩ hoang đường đến mức không thể kiểm soát được, huống chi là Thẩm Nam Chi.

Lúc này nghe nàng nói như vậy, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, lại thật sự vì những suy nghĩ này mà bị nàng lạnh nhạt lâu như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng nghe mà mặt đỏ tía tai, thậm chí cả khóe mắt cũng hơi cay cay. Những lời này Lục Văn đã nói với nàng từ trước, nàng không phải không biết, nhưng luôn không kiềm chế được suy nghĩ lung tung. Lúc này nghe Lục Văn đích thân nói rõ với mình, chút tâm tư tủi thân lại dâng lên, nép trong lòng hắn càng thêm ỷ lại và tham luyến.

Cảm nhận được thân hình trong lòng mềm nhũn, bàn tay vốn định đẩy hắn ra cũng dần dần chuyển thành bám vào n.g.ự.c hắn, Lục Văn có chút xao động.

Yết hầu khô khốc khó chịu lăn lăn, hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đỏ ửng của nàng, cười có chút mê hoặc: "Còn chưa hôn nàng mà đã đỏ mặt thế này rồi."

Nàng xấu hổ muốn cúi đầu, lại bị Lục Văn nắm lấy cằm: "Muốn hôn nàng..." được không?
 
Back
Top Bottom