Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 120



"Không được!" Nàng đã biết rõ chiêu trò của Lục Văn, nhanh tay che miệng, ú ớ từ chối.

Lục Văn nhíu mày, đang định nói gì thì nàng lại bắt đầu đẩy hắn: "Đệ ra ngoài trước đi, nhỡ Lục Oánh đến thì sao? Ta còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ không thể để người ta nhìn thấy, thật đấy, đệ ra ngoài trước được không?"

Nói đến cuối, nàng gần như đang cầu xin hắn.

Lục Văn cắn răng, chỉ cảm thấy bực bội vô cùng, trái tim bị treo lơ lửng, giờ lại vì Lục Oánh mà bị đuổi ra ngoài, lại còn là đuổi ra khỏi gian phòng riêng của mình, đây là nghiệp chướng gì vậy?

Thấy Lục Văn không nhúc nhích, nàng càng hoảng hơn, mím môi, thật sự không còn cách nào khác, mặt đỏ bừng, giọng gần như không thể nghe thấy: "Buổi tối... buổi tối về nhà được không, lúc đó ta..."

Nàng nói đến đây, giọng gần như không nghe thấy nữa, nhưng Lục Văn lại dần dịu sắc mặt, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m môi, dường như đang cảm nhận được mùi vị đó.

Điều kiện này quả thật có chút hấp dẫn, Lục Văn khẽ thở dài, coi như nhượng bộ không muốn làm khó nàng nữa, ép người quá mức, ngược lại sẽ khiến hắn tự chuốc lấy hậu quả.

Lục Văn nới lỏng tay, đang định đứng thẳng người lên tiếng, thì bên ngoài gian phòng phía sau đột nhiên vang lên tiếng động: "Là ở đây sao? Huynh nói nàng ấy sáng sớm đã đến rồi?"

Nàng giật mình, toàn thân nổi da gà, suýt nữa hét lên, cuối cùng chỉ kinh hãi trợn tròn mắt.

Ngẩng lên, liền chạm phải ánh mắt khó hiểu như cười như không của Lục Văn, cùng đôi môi khẽ động, im lặng nói với nàng: "Thế này, không thể đuổi ta đi nữa chứ?"

Bên trong phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống, tiếng đẩy cửa kẽo kẹt bên ngoài liền truyền vào vô cùng rõ ràng.

Toàn thân nàng run rẩy, lập tức căng thẳng, vội vàng muốn kéo Lục Văn, nhưng lại hoàn toàn không biết nên giấu hắn đi đâu.

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng lại bị chặn lại với một tiếng "đùng", không bị đẩy ra, bên ngoài vang lên giọng nói nghi hoặc của Lục Oánh: "Hửm? Sao lại khóa rồi?"

Nàng dường như ngừng thở, nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, lúc này mới thở lại được, cứng đờ quay đầu nhìn Lục Văn, thấy hắn nhướng mày, vẻ mặt như đã dự liệu trước.

Hóa ra trước khi vào phòng, hắn đã khóa cửa lại.

Nhưng điều đó thì sao chứ!

Dù có khóa cửa, Lục Oánh cũng đã đến ngoài phòng, đây là gian phòng của nàng ấy, nàng ấy không vào được nhất định sẽ nghi ngờ, càng sẽ tìm người đến mở khóa.

Nàng hoàn hồn, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh phòng, nhanh chóng tìm kiếm chỗ có thể giấu người, tim đập loạn xạ, đến cả Lục Văn lặng lẽ bước đến gần cũng không hề hay biết.

Cho đến khi nàng phát hiện phía sau bình phong trong góc phòng dường như có thể giấu được một người, đang định quay đầu lại kéo Lục Văn, thì lại bị hắn nắm lấy cánh tay trước, hắn dùng một chút lực, nàng liền ngã vào lòng hắn.

Nàng hít mạnh một hơi, Lục Oánh đang đứng bên ngoài lẩm bẩm, mà Lục Văn lại đột nhiên đến gần, làm sao nàng không hoảng sợ cho được, miệng phát ra tiếng thở khe khẽ, tay liền đẩy hắn: "Đừng, Lục Oánh ở bên ngoài."

Lục Văn dường như cảm thấy điều này rất thú vị, thú vị ở chỗ biểu cảm đa dạng trên khuôn mặt nàng lúc này, không phải là ghét bỏ chán ghét, mà giống như là xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ từ nãy đến giờ vẫn chưa hề giảm bớt, lúc này Lục Oánh xuất hiện ở bên ngoài, liền càng đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, khiến khuôn mặt trắng sứ của nàng trở nên kiều diễm ướt át, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.

Tay nàng đang định dùng sức, Lục Văn lại đột nhiên buông cánh tay nàng ra, nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn kia liền chuyển sang nắm lấy eo thon của nàng, bất ngờ bị đôi tay mạnh mẽ kia nhấc bổng lên, xoay người một cái, liền bị ôm lên bàn.

Khi thân hình Lục Văn chen vào g*** h** ch*n nàng, khiến lông mày nàng không khỏi run lên, lúc thân thể lơ lửng theo bản năng nắm lấy cánh tay hắn, móng tay bấm vào, nhưng vẫn không thấy hắn có chút thay đổi sắc mặt nào.

"Nàng ấy không vào được, sợ gì chứ?" Giọng Lục Văn rất trầm, ghé sát lại gần, mang theo ý cười, khiến tư thế vốn đã khó nhìn thẳng này càng thêm ái muội.

Nàng tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Lục Văn, nhưng cũng chỉ khiến nắm tay mình đau điếng, hoảng loạn nói: "Đệ điên rồi, đây là ở trong gian phòng của Lục Oánh, đệ mau tránh ra!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nắm tay bị đau mà rụt lại liền bị bàn tay rộng lớn của Lục Văn bao phủ lấy, hắn ghé sát lại gần hơn, so với sự hoảng loạn của nàng, hắn dường như rất hưởng thụ cảm giác lúc này, không biết là đang hưởng thụ sự k*ch th*ch bí mật, hay là đang hưởng thụ vẻ mặt hoảng loạn của nàng.

"Ý nàng là, nếu ở trong phòng của ta, thì được sao?"

Nàng trợn tròn mắt, không biết tại sao Lục Văn lại bình tĩnh như vậy, điều nàng lo lắng không chỉ là thân phận của mình bị Lục Oánh bắt gặp cảnh tượng này, mà còn là Lục Văn bây giờ là thế tử Quốc công phủ, làm sao có thể để người khác nhìn thấy hắn thân mật với nàng, người từng là tẩu tẩu của hắn như vậy chứ.

Không được, tuyệt đối không được.

Nàng dùng sức rút nắm tay ra khỏi tay Lục Văn, vặn vẹo người không ngừng muốn lùi ra xa: "Cái gì với cái gì, đệ đừng nói bậy."

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện, dường như là tiểu nhị trong quán trà: "Sao lại thế được, vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại khóa rồi?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 121



Cốc cốc cốc!

"Thẩm Nam Chi, tỷ có ở trong đó không?" Lục Oánh trực tiếp gõ cửa, tiếng động đột ngột đó khiến tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng sợ hãi vô cùng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, dù biết trong phòng không có động tĩnh thì càng đáng ngờ, nhưng nàng làm sao dám để người ta biết lúc này nàng và Lục Văn đang ở trong phòng chứ.

Không được, phải nghĩ cách giải quyết.

Ánh mắt nàng lại nhìn về phía bình phong bên cạnh, lúc này nàng mới chú ý đến phía sau đó có một cửa sổ, cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy một chút cảnh vật bên dưới, đây là cửa sổ thông ra đại sảnh.

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không kịp suy nghĩ kỹ xem điều này có khả thi hay không, vội vàng kéo áo Lục Văn, lo lắng đến mức gần như sắp khóc: "Lục Văn, đệ nhảy từ cửa sổ đó xuống dưới được không, cầu xin đệ đấy, thật sự không thể để Lục Oánh phát hiện ra, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."

Lục Văn nheo mắt, vừa rồi còn thấy thú vị, lúc này thấy nàng sắp khóc lại khiến hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hắn lại đáng ghét đến vậy sao?

Nếu là sau này, chẳng lẽ phải luôn giấu giếm, điều này không phải là điều hắn muốn.

Đang nghĩ ngợi, nàng thấy Lục Văn không phản ứng, trong lòng càng thêm sốt ruột, lại vội vàng nói: "Đệ là thế tử Quốc công phủ, nếu bị người ta nhìn thấy như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, chuyện của chúng ta dù sau này có muốn cho người ta biết, cũng tuyệt đối không thể để người ta biết theo cách này, đệ nghe lời ta, tránh đi trước được không?"

Nghe vậy, Lục Văn ngay lập tức dịu lại, ngón tay cuốn lấy sợi tóc buông xuống trước n.g.ự.c nàng, giọng điệu dịu dàng hơn một chút: "Vậy, sau này nàng sẽ nói với mọi người rằng ta là người trong lòng của nàng sao?"

Nàng nghẹn họng, lúc này nàng nào có thể nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa bọn họ còn... còn chưa... còn cái gì cũng...

Mấy chữ "người trong lòng" giống như một tiếng sấm sét đánh ngang tai nàng, ồn ào đến mức đầu óc cũng ong ong, chỉ có thể run rẩy ánh mắt, vẻ mặt hoảng loạn, hoàn toàn không thể trả lời được câu hỏi nào.

Lục Văn lại không định bỏ qua cho nàng, ghé sát lại gần hơn một chút lại hỏi: "Có hay không?"

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng va chạm của chùm chìa khóa: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi, ngươi mở ra xem thử xem."

Là Lục Oánh! Nàng ấy muốn cho người mở cửa rồi!

Nàng lập tức siết chặt các ngón tay, kéo chặt áo Lục Văn, nín thở không dám do dự nữa, miệng lúng túng đáp: "Có... có, có... Đệ mau nhảy từ đó xuống đi, Lục Oánh sắp vào rồi."

Dù là câu trả lời trong lúc hoảng loạn, giọng nói lại càng nhỏ không thể nghe thấy, nhưng Lục Văn vẫn nghe rõ từng chữ một, và nghe rất kỹ, dù sau đó bị nàng đẩy vài cái, ý cười trên khóe môi vẫn không hề giảm bớt: "Vậy thì hôn ta một cái."

Nàng khựng lại, nhìn Lục Văn với vẻ mặt khó tin, trước đây nàng không hề biết hắn lại vô lại như vậy, tình huống đã khẩn cấp đến mức này rồi, hắn lại không hề lo lắng cho danh tiếng của mình sao.

"Hôn ta một cái, ta sẽ nhảy xuống." Lục Văn liếc mắt nhìn cửa sổ đó, làm sao hắn lại không biết cửa sổ đó thông ra chỗ nào chứ, trước đây hắn đã nhiều lần đứng sau bức màn đó nhìn nàng vào quán trà gửi thư.

Nhưng nàng không biết được chuyện này, lại muốn hắn nhảy xuống, nói là để tránh hiềm nghi, như vậy ngược lại giống như đang bị người ta bắt quả tang tại trận rồi bỏ chạy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Bị bắt quả tang?

Hắn là loại người bị bắt quả tang nào chứ, hắn đây là muốn độc chiếm nàng một cách quang minh chính đại.

Nhưng nàng nào có đồng ý, đừng nói bây giờ đang ở trong gian phòng của Lục Oánh, tình huống nguy cấp, cho dù là lúc không có ai, nàng cũng không chắc mình có can đảm chủ động hôn hắn.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bên ngoài thực sự vang lên tiếng chìa khóa c*m v** ổ khóa, giống như ngay lập tức sẽ mở được khóa, để người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa vào.

Nàng cắn răng, nhắm mắt lại, chỉ cần không nhìn thì sẽ không cảm thấy hoảng sợ, tay khẽ kéo, cũng không biết mình có kéo được Lục Văn hay không, nhón người liền dựa vào Lục Văn, môi chạm vào một chỗ ấm áp, giống như là da thịt lại giống như là môi, nàng cũng không chắc mình đã hôn vào chỗ nào.

Chạm nhẹ một cái, lại khiến hơi thở nàng rối loạn, quay mặt đi nói nhỏ: "Được... được rồi chứ, mau đi đi, thật sự sắp không kịp nữa rồi..."

Lục Văn đưa tay chạm khóe môi, thậm chí chỗ đó cũng không đến khóe môi, nhưng cảm giác mềm mại còn sót lại ở đó, khiến trong lòng dâng lên một trận sóng, khó mà bình tĩnh lại được.

Ánh mắt dần tối lại, nếu thật sự làm theo ý mình, có lẽ hắn sẽ nuốt lời trực tiếp ôm eo nàng hôn thật sâu.

Nhưng nhìn đuôi mắt hơi đỏ lên của nàng, và ánh mắt hoảng loạn kia, lại không nỡ để nàng tiếp tục hoảng sợ, lúc này mới chậm rãi cử động, bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng, nắm nhẹ một cái, giọng nói trầm xuống: "Tha cho nàng lần này, đừng quên lời đã hứa với ta, tối nay ta sẽ đòi lại."

Nghe vậy, tim nàng run lên, rõ ràng chỉ là nói đợi đến tối về nhà rồi để hắn hôn một cái, nhưng lời này từ miệng Lục Văn nói ra, sao lại giống như đổi thành ý khác vậy.

Tiếng mở cửa bên ngoài dừng lại một chút, tiểu nhị ngượng ngùng nói: "Lấy nhầm rồi, là chìa khóa này mới đúng."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 122



Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ liên tục gật đầu: "Được... được..."

Thật sự bị dọa sợ rồi, nói gì cũng đồng ý.

Lục Văn khẽ cười một tiếng, không làm khó nàng nữa, đứng dậy đi về phía cửa sổ sau bình phong.

Và khi hắn đẩy cửa sổ ra, nàng kinh ngạc nhìn thấy bên dưới lại không có chỗ nào để bám vào, cứ thế thẳng xuống đại sảnh, độ cao như vậy sao có thể trực tiếp nhảy xuống được.

"Không..." Nàng há miệng, nhảy xuống khỏi bàn định ngăn cản, nhưng Lục Văn đã nhanh nhẹn lách ra khỏi cửa sổ trước khi nàng kịp nói.

Đùng…!

"Hửm? Tiếng gì vậy?" Lục Oánh lẩm bẩm bên ngoài.

Nàng cắn răng, không dám nghĩ xem Lục Văn rốt cuộc đã tiếp đất như thế nào, có bị thương nặng hay không, trong lòng áy náy hối hận vô cùng, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng chìa khóa xoay.

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng ngồi xuống trước bàn, nằm úp sấp xuống bàn, nhắm mắt lại nhưng rõ ràng là đang giả vờ ngủ.

Cửa phòng bị Lục Oánh đẩy mạnh ra, nàng ấy nhìn vào trong liền thấy nàng, lập tức kêu lên: "Tỷ ở trong đó à, Thẩm Nam Chi!"

Nàng cử động người, làm ra vẻ vừa bị đánh thức, mặc dù diễn xuất không tốt, nhưng với đôi má ửng đỏ và ánh mắt lơ đãng, cũng thật sự có vài phần giống như vừa mới ngủ dậy: "Lục Oánh, muội đến rồi... vừa nãy, hình như ta ngủ quên mất."

Lục Oánh "ồ" lên một tiếng, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, đây là hành động vô thức khi mới đến một nơi, lại khiến nàng trong lòng thấp thỏm, sợ nàng ấy phát hiện ra điều gì đó, thậm chí còn vô thức gõ nhẹ vào cạnh bàn, hơi ấm còn sót lại trên đó khiến mặt nàng càng đỏ bừng.

Vừa nãy... vừa nãy nàng bị Lục Văn... ôm lên trên đó.

Lục Oánh thu hồi ánh mắt liền nhìn thấy nàng mặt đỏ bừng, nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Hôm qua tỷ không ngủ sao, ở đây cũng có thể ngủ say như vậy, ta ở bên ngoài gọi mà tỷ cũng không nghe thấy, còn ngủ đến mức mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ."

Nghe vậy, nàng lập tức che mặt, trong lòng áy náy vô cùng: "Mặt... mặt ta đỏ lắm sao? Ta... ta ngủ luôn ngủ rất say, mà... mà lại dễ đỏ mặt."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Oánh xua tay, không để ý lắm đến phản ứng của nàng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng nói xong chuyện với nàng rồi đi tìm Tống Thời Cẩn, lúc nãy lên đây nàng ấy cũng không thấy bóng dáng Tống Thời Cẩn đâu, không biết có phải lại vì muốn tránh nàng ấy mà trốn đi đâu rồi không, lát nữa phải tìm cho kỹ.

"Nghe nói tỷ mang đồ cho ta, là xà phòng sao? Ta còn tưởng phải mất thêm một thời gian nữa, hơn nữa sao tỷ biết hôm nay ta sẽ đến đây?"

Nàng thấy Lục Oánh không có phản ứng gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng đáp: "Ừm, làm xà phòng không cần nhiều thời gian lắm, hôm nay vốn không biết muội đến, nghe tiên sinh nói muội hôm nay sẽ đến, nên mới đợi muội ở đây."

Tiên sinh mà nàng nhắc đến, đương nhiên là Tống Thời Cẩn rồi, Lục Oánh liền bị phân tán tư tưởng, cũng không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác nữa, đầu óc chỉ nghĩ đến việc đi tìm tên Tống Thời Cẩn tự cho mình là thông minh có thể trốn tránh nàng ấy kia.

Lục Oánh liền đưa tay ra, không hề khách sáo nói: "Vậy thì đưa cho ta đi, ta còn có việc, không nói chuyện nhiều với tỷ nữa, lần sau rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện."

Nghe vậy, nàng vốn có chút không muốn, nàng đã chuẩn bị cả bụng lời muốn nói với Lục Oánh, nàng đã biết thân phận của Lục Oánh, đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn thân phận đối mặt với nhau, nhưng sự xuất hiện của Lục Văn vừa rồi đã làm rối loạn tâm trí nàng, lại càng nghĩ đến việc hắn nhảy từ độ cao như vậy xuống, tiếng động lớn vừa rồi có khiến hắn bị thương không.

Không lâu sau, trong đầu liền bị Lục Văn chiếm hết, Lục Oánh vừa muốn đi nàng cũng không còn tâm trí giữ lại nữa, đợi Lục Oánh đi rồi nàng liền có thể đi xem tình hình của Lục Văn rồi.

Thẩm Nam Chi cũng chẳng hề nhận ra, khi người bạn mà mình luôn mong nhớ xuất hiện, trong đầu nàng lại toàn nghĩ đến chuyện khác.

"Nhanh lên nào." Lục Oánh thúc giục một tiếng, Thẩm Nam Chi lúc này mới hoàn hồn.

Tuy trong lòng còn vướng bận chuyện khác, nhưng nàng vẫn rất trịnh trọng lấy bánh xà phòng trong n.g.ự.c ra đưa cho nàng ấy: "Một chút tâm ý nhỏ, đừng, đừng chê, số tiền đó ta cũng sẽ..."

"Nói chuyện tiền bạc làm gì, đừng nói nữa, ta nhận tấm lòng của tỷ, cảm ơn." Lục Oánh đón lấy, không khách sáo như Thẩm Nam Chi, khóe môi nhếch lên, trông vừa kiều mỵ vừa rực rỡ.

Thẩm Nam Chi thấy lòng ấm áp, có thêm tầng quan hệ này, nàng càng cảm thấy Lục Oánh tốt hơn trong lòng mình, gật đầu lia lịa, đáp lại: "Không cần khách sáo, ta chỉ làm điều nên làm."

Dù sao nàng ấy cũng đã giúp nàng rất nhiều.

Lục Oánh nào biết Thẩm Nam Chi trong lòng đã khen nàng lên tận mây xanh, tay mân mê bánh xà phòng rồi cất vào túi, không nán lại thêm nữa, vội vàng nói một câu "Ta đi trước, hẹn gặp lại sau" rồi xoay người rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Lục Oánh biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Nam Chi mới vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Bên dưới là đại sảnh của quán trà, giờ còn sớm, vẫn chưa có khách nào khác, chỉ có tiểu nhị đang quét dọn qua lại, nhưng lại không thấy bóng dáng Lục Văn, thậm chí những người đó cứ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn đang làm việc của mình.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 123



Lục Văn đâu?

Tim Thẩm Nam Chi đập thình thịch, nhìn thấy Lục Oánh đã xuống lầu và rẽ sang chỗ khác ở đầu cầu thang, nàng vội vàng nhấc váy chạy xuống lầu.

"Vừa rồi, vừa rồi người kia..." Thẩm Nam Chi túm lấy một tiểu nhị vội vàng hỏi, nhưng lại không biết diễn tả như thế nào.

Chẳng lẽ phải nói là một người nhảy từ trên lầu xuống sao, chuyện này quá hoang đường.

Tiểu nhị lại lập tức hiểu ra, đưa tay chỉ sang một bên: "Ở sân sau."

Thẩm Nam Chi vừa nghe, vội vàng hành động, nói một câu "Cảm ơn" rồi vội vã chạy đi.

Sân sau quán trà, Lục Văn ngồi khoanh chân trên ghế đá, nét mặt không rõ vui buồn, nhưng lại mơ hồ mang theo một áp lực khiến người ta khó chịu.

Hắn khẽ liếc mắt nhìn Tống Thời Cẩn đang đứng bên cạnh, giọng điệu bất mãn: "Ngươi biết ta lên lầu rồi, còn để nàng ta lên làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?"

Tống Thời Cẩn vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm cũng thấy phiền muộn: "Trời đất chứng giám, người có ba việc gấp, ta đi nhà xí, lúc trước không biết ngươi đến, nên đã dặn tiểu nhị khi nàng ấy đến thì dẫn nàng ấy lên lầu, nào ngờ nàng ấy đến, ngươi lại vừa đúng lúc ở trong phòng riêng."

Lục Văn không đến nỗi quá tức giận, nhưng quả thật cũng bị hành cho một trận, mím chặt môi không nói, Tống Thời Cẩn thấy vậy liền nhướng mày: "Sao thế, ở trong phòng với tẩu tẩu làm chuyện gì mờ ám, bị nàng nhìn thấy rồi à?"

Lục Văn liếc xéo hắn một cái: "Đã nói rồi, nàng ấy không phải là tẩu tẩu của ta."

Tống Thời Cẩn liếc mắt thấy một bóng người trước cửa sân sau, căn bản không thèm đối mặt với ánh mắt hung dữ của Lục Văn, khóe môi nhếch lên, cười nói: "Ngươi nói không phải thì không phải vậy, này, tiểu nương tử của ngươi đến rồi."

Gần như ngay khi Tống Thời Cẩn dứt lời, sắc mặt lạnh lùng của Lục Văn thay đổi nhanh chóng đến mức không ai kịp phản ứng, thậm chí Thẩm Nam Chi còn chưa bước vào sân cũng không hề hay biết.

Chớp mắt sau, người nam nhân vừa rồi còn lạnh nhạt liền nhíu mày nhăn mặt, miệng kêu đau: "Hự... đau quá, đừng chạm vào ta, ta bị thương nặng lắm!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tống Thời Cẩn kinh ngạc nhìn người nam nhân đang diễn kịch khoa trương trước mắt, còn có ai tự nói mình bị thương nặng sao, hắn còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc hắn ta.

Quay đầu lại, liền thấy Thẩm Nam Chi nghe tiếng chạy đến, trừng mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Khóe miệng Tống Thời Cẩn giật giật, theo bản năng lùi lại nửa bước, liền thấy Thẩm Nam Chi căn bản không rảnh để ý đến hắn, vẻ mặt lo lắng chạy đến: "Lục Văn, đệ sao rồi!"

"Đau..." Lục Văn giật giật khóe miệng, nhíu mày nhìn Thẩm Nam Chi, lại như rất quan tâm ân cần hỏi: "Nàng làm xong việc rồi?"

Giọng nói nhẹ nhàng, không chút nặng nề, Lục Văn rất khéo léo đặt mình vào thế yếu, như một chú cún con bị người bỏ rơi, thương tích đầy mình, vẫn không quên quan tâm đến chuyện của nàng.

Vốn đã lo lắng không thôi, lại thấy Lục Văn bộ dạng đáng thương lại ân cần như vậy, Thẩm Nam Chi càng thêm áy náy, nào còn nhớ đến Tống Thời Cẩn vẫn đang đứng bên cạnh, vội vàng chạy đến trước mặt Lục Văn nắm lấy cánh tay hắn: "Đệ sao rồi, có bị thương chỗ nào không, còn ngồi đây làm gì, ta gọi đại phu đến xem cho đệ."

Tia xảo quyệt trong mắt Lục Văn nhanh chóng bị che giấu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Tống Thời Cẩn đang vướng víu bên cạnh, liền nói yếu ớt: "Về nhà xem đi, ở đây cũng không tiện."

Vừa nói xong, Thẩm Nam Chi mới nhận ra Tống Thời Cẩn vẫn còn ở đó, vội vàng quay đầu nói với hắn: "Xin lỗi tiên sinh, hôm nay đã làm phiền ngài rồi, có làm hỏng thứ gì không, thật sự rất xin lỗi, ta, ta..."

"Không sao." Tống Thời Cẩn xua tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, Lục Văn rõ ràng là muốn dẫn người đi ngay, khó khăn lắm mới tóm được Thẩm Nam Chi để giúp hắn ứng phó Lục Oánh, xem ra chiêu này không được rồi, hắn đành phải nói: "Vị công tử này thân thủ nhanh nhẹn, không làm hỏng thứ gì cả, rất an toàn, Thẩm cô nương không cần lo lắng."

Tống Thời Cẩn nhấn mạnh bốn chữ "thân thủ nhanh nhẹn", ý tứ trong lời nói không muốn để hắn được đắc ý với trò hề bỉ ổi này.

Nghe vậy, Lục Văn đứng sau lưng Thẩm Nam Chi đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, Tống Thời Cẩn rõ ràng là muốn phá đám hắn, hắn không thể không thừa nhận trong lòng có chút hoảng hốt, sợ vở kịch vừa mới diễn chưa được bao lâu đã bị lật tẩy.

Nhưng Thẩm Nam Chi lại không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ nghe Tống Thời Cẩn nói không làm hỏng đồ, liền thở phào nhẹ nhõm, không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng quay người lại đỡ Lục Văn, nhỏ giọng nói: "Vậy thì không làm phiền tiên sinh nữa, hôm nay cảm ơn ngài đã cho ta chờ ở phòng riêng của Lục Oánh, đồ ta đã đưa rồi, ta đưa đệ ấy về trước, cáo từ."

Tống Thời Cẩn ngẩn người, há miệng, nhất thời không hiểu "phòng riêng của Lục Oánh" mà Thẩm Nam Chi nói là có ý gì, Lục Văn đứng dậy liền nhướng mày với hắn, vẻ mặt vừa cảnh cáo vừa đắc ý, hắn lại mím môi, không nói gì thêm nữa.

Hai người này, nào còn chỗ cho hắn xen vào, việc của hắn còn chưa xong, vẫn là đừng xen vào việc của người khác nữa.

Thẩm Nam Chi lo lắng đỡ Lục Văn ra khỏi sân sau quán trà, bước chân Lục Văn có vẻ lảo đảo, như thể dồn phần lớn trọng lượng cơ thể về phía nàng, nhưng thực chất vẫn nhớ đến thân thể yếu ớt của Thẩm Nam Chi, không dám đè nàng quá mạnh.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 124



Nhưng hai người vẫn rất gần nhau, dù Lục Văn đã kiềm chế, Thẩm Nam Chi vẫn hơi khó chịu với sức nặng này, đi được vài bước đã thở hổn hển, nhưng nghĩ Lục Văn chắc là bị thương nặng, không dám lơ là chút nào.

Cho đến khi đi đến xe ngựa dừng ở ngoài quán trà, Thúy Yến vốn đang ngủ gật bỗng giật mình tỉnh giấc, vừa thấy tư thế của hai người, liền trừng mắt kinh hô: "Cô nương, người làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi không phải còn tốt sao, sao mới vào trong chốc lát đã..."

Thẩm Nam Chi vừa đỡ Lục Văn lên xe ngựa vừa vội vàng nói: "Đệ ấy bị ngã từ lầu hai quán trà xuống, mau về phủ, gọi đại phu đến trước."

Thúy Yến "a" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Lục Văn, lại kinh ngạc nhìn quán trà cao hai tầng ở gần đó: "Từ, từ lầu hai này sao?"

"Ừ, mau khởi hành, đừng trì hoãn nữa." Thẩm Nam Chi gật đầu, không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Thúy Yến.

Thúy Yến há miệng, thầm nghĩ, độ cao này đối với Lục Văn chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao, sao lại ngã xuống được, còn ra vẻ bị thương nặng như vậy.

Nhưng ngoài tư thế có vẻ bị thương nặng, nét mặt Lục Văn lại không có chút gì khác thường, ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là muốn nhân cơ hội dựa vào người Thẩm Nam Chi.

A Quốc liếc mắt nhìn, liền kéo góc áo Thúy Yến, xoay người lên xe ngựa, giật dây cương đánh xe ngựa lên núi.

Thúy Yến ngồi phía trước nhịn một hồi vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Thẩm cô nương, chủ tử sao lại đột nhiên ngã từ lầu hai quán trà xuống vậy?"

Trong xe ngựa, Thẩm Nam Chi vừa đặt Lục Văn nằm xuống, bị Thúy Yến hỏi như vậy, động tác trên tay bỗng khựng lại, sắc mặt cũng không tự nhiên mà đỏ lên, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng riêng quán trà, liền ấp úng nửa ngày không giải thích được.

"Thúy Yến, đừng lắm mồm." Giọng nói trầm thấp của A Quốc vang lên từ bên ngoài xe ngựa.

Thúy Yến lẩm bẩm vài câu, giọng quá nhỏ nên Thẩm Nam Chi không nghe rõ, nhưng mặt càng đỏ hơn, vừa nghĩ đến những hình ảnh đó, liền không sao xua tan được.

Bên cạnh bỗng nhiên có hơi ấm áp sát lại, Lục Văn nghiêng người tới gần nàng, ánh mắt dừng trên gò má ửng đỏ của nàng, thấp giọng nói: "Thúy Yến hỏi nàng, ta ngã xuống như thế nào, sao nàng lại đỏ mặt?"

Giọng điệu mang theo chút trêu chọc, Thẩm Nam Chi lại vội vàng quay đầu, vội vàng ấn vai Lục Văn: "Đệ ngồi yên đó, đừng làm động đến vết thương, còn chưa biết có bị gãy xương không, phải chờ đại phu xem qua mới biết được, đừng để sai khớp, sắp đến rồi, đệ nhịn thêm chút nữa."

Vốn định trêu chọc nàng, nói ra những lời trêu chọc, nhưng lại không nhận được phản ứng như mong đợi.

Lục Văn nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, thân thể bị nàng không nói không rằng nhưng lại nhẹ nhàng đặt dựa vào lưng ghế, vẻ mặt nàng lo lắng, thần sắc nghiêm túc, không hề để ý đến lời nói đùa của hắn, toàn tâm toàn ý nghĩ đến vết thương của hắn.

Lồng n.g.ự.c như bị cảm xúc gì đó lấp đầy, vừa chua xót vừa mềm mại, có chút ngứa ngáy, nhưng lại không sao gãi được, hắn được người ta vô cùng coi trọng.

Hắn nhớ đến chuyện hiểu lầm của Thẩm Nam Chi, nàng nhận nhầm Lục Oánh là người bạn qua thư của mình, Lục Văn không ngốc, dù trước đây đa số không đọc kỹ thư Thẩm Nam Chi gửi cho hắn, nhưng từ những bức thư ngắn ngủi và đôi ba lời Tống Thời Cẩn thỉnh thoảng mang đến cũng có thể biết được, người bạn qua thư này rất quan trọng đối với nàng.

Cũng chính vì vậy, sau khi tâm ý tương thông với nàng, hắn mới buồn cười và trẻ con đến mức không kìm nén được mà ghen tị với chính mình, hắn lo lắng người chưa từng gặp mặt kia quan trọng hơn trong lòng nàng, hắn lo lắng người đó sẽ có vị trí đặc biệt khác với những người khác trong lòng nàng.

Nhưng nàng rõ ràng đã biết người đó là Lục Oánh, lại không ở trong phòng đó lâu, vừa rồi trong lời nói đều lướt qua chuyện Lục Oánh, như thể cuộc gặp gỡ mong đợi đã lâu cứ thế chìm vào quên lãng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chỉ có hắn trước mắt, chiếm một vị trí trong lòng nàng.

Lục Văn bỗng nhiên có chút bối rối, lần đầu tiên vì chuyện bỉ ổi mình làm mà cảm thấy áy náy, không muốn giả vờ nữa: "Không phải, thật ra ta..."

"Dựa vào đi, đừng cử động." Lục Văn vừa động đậy, liền bị Thẩm Nam Chi ấn lại, vẻ mặt nghiêm nghị là khí thế hiếm hoi của nàng, sau đó nàng lại dịu giọng, cụp mắt nói: "Vừa rồi là ta làm không đúng, ta thật sự quá hoảng loạn, nhất thời cũng không nghĩ được nhiều, đệ cũng thật là, chỗ cao như vậy, sao lại nói nhảy là nhảy, nếu đệ thật sự có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ."

Nói xong, trên mặt Thẩm Nam Chi liền lộ ra vẻ sợ hãi.

"Xót ta như vậy sao?" Hắn nên tìm đúng thời cơ nói rõ mọi chuyện, nhưng nhìn bộ dạng này của Thẩm Nam Chi, thật sự ngoan đến tận xương tủy, không nhịn được muốn xác nhận hết lần này đến lần khác vị trí của mình trong lòng nàng.

Thẩm Nam Chi đỏ mặt, vẫn còn xấu hổ, nhưng cũng khẽ gật đầu.

Sao lại không xót, sao lại không lo lắng, vừa rồi nàng căn bản không còn tâm trí để ý đến chuyện khác, chỉ sợ Lục Văn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu thật sự như vậy, nàng cũng không biết phải làm sao.

Cái đầu khẽ gật động trước mắt tạo ra những bóng sáng tối mờ ảo, ánh mắt Lục Văn run lên, suýt nữa không kìm nén được cảm xúc nóng bỏng dâng trào trong lòng, đưa tay ôm nàng vào lòng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 125



Hành động của Lục Văn khiến Thẩm Nam Chi giật mình, cứng người phản kháng: "Đừng cử động, vết thương của đệ..."

"Ta không sao." Giọng Lục Văn khàn đi khó hiểu, yết hầu lăn lăn, vẻ u ám trong mắt bị che giấu dưới mí mắt, ôm eo nàng, giữ nàng hoàn toàn trong vòng tay: "Để ta ôm một lát."

Thẩm Nam Chi không dám cử động, tưởng Lục Văn đau quá, hai tay bất lực đặt trước ngực, cụp mắt nhìn xuống y phục phần th*n d*** của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi, có đau lắm không?"

Vẻ mặt xót xa của nàng khiến hắn vốn không bị thương chỗ nào, lại như thể chỗ nào cũng đang kêu gào đau đớn khó tả, đầu tim tan ra thành vũng nước ấm, chỉ muốn ôm chặt nàng vào trong xương tủy.

"Không đau, không bị thương chỗ nào cả, vừa rồi lừa nàng thôi." Cuối cùng cũng không nỡ lừa nàng nữa, Lục Văn hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm không có tiêu cự, nhưng cánh tay sau khi nói xong lại theo bản năng siết chặt hơn, sợ nàng vì vậy mà tức giận, rồi vùng ra khỏi vòng tay hắn.

Thẩm Nam Chi quả thật ngẩn người, trong vòng tay Lục Văn ngẩng đầu nhìn thấy đường nét góc cạnh của hắn, nét mặt hắn dường như thật sự không bị cơn đau quấy nhiễu, mà lúc này nàng dựa vào hắn, cũng không cảm thấy gì khác thường, nàng mới chợt nhận ra, hắn rõ ràng vẫn ổn, không bị thương chỗ nào cả.

Nàng chỉ cứng người trong giây lát, rất nhanh liền thả lỏng, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể, không còn lo lắng sức nặng của mình đè lên hắn, mấp máy môi, hồi lâu mới thốt ra một tiếng: "Đệ không sao, thật tốt quá..."

Bàn tay đang siết chặt của Lục Văn lúc này như làm công cốc, hắn cụp mắt nhìn nàng: "Không giận sao?"

"Giận đệ lừa ta sao?" Hỏi xong, Thẩm Nam Chi lại tự lắc đầu, "Hình như là nên giận, nhưng không biết sao, trong lòng chỉ thấy may mắn, đệ không sao là tốt rồi."

Vẻ ngoan ngoãn của nàng khác với sự chịu đựng bị áp bức trước đây, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai, khơi dậy gợn sóng trong lòng.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Lục Văn hít sâu một hơi, Thẩm Nam Chi không hiểu sao, không biết mình có nói sai gì không, hay là, nàng như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Trong lòng lại suy nghĩ lung tung, nàng chống người dậy, muốn nhìn sắc mặt Lục Văn, Lục Văn lại đột nhiên cụp mắt, khiến nàng bất ngờ rơi vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh.

"Nam Chi, chúng ta thành thân được không?"

Thành thân?!

Thẩm Nam Chi suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, ngay cả lưỡi cũng bắt đầu líu ríu, vẻ mặt hoảng loạn: "Đệ, đệ đừng nói bậy..."

Họ không phải mới vừa nhận ra tình cảm của nhau sao, hơn nữa trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều điều lo lắng. Lục Văn nhíu mày: "Sao lại nói bậy, nàng vẫn không muốn sao?"

Họ đã hiểu rõ lòng nhau, mà cả đời này hắn đã nhận định nàng, sẽ không có ai khác nữa. Bản tính con người vốn tham lam, dù lúc này nàng đang ở trong vòng tay hắn, dù lúc này nàng đã hoàn toàn hướng về hắn, nhưng vẫn chưa đủ.

Hắn muốn hoàn toàn có được nàng, muốn chiếm hữu nàng hoàn toàn, muốn nàng trở thành thê tử của hắn, muốn nàng có thể đường đường chính chính nói với người khác rằng, hắn là phu quân của nàng.

Thành, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, hắn đã đợi không được nữa rồi.

Thế nhưng, đồng tử của Thẩm Nam Chi run lên một cái, tâm trạng vừa rồi còn mềm mại thỏa mãn bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nàng bất an liếc nhìn Lục Văn, trong lòng muôn ngàn suy nghĩ.

Thành thân, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy.

Nhưng lúc này được nhắc đến, trong lòng nàng không khỏi hiện lên cảnh tượng sau khi thật sự thành hôn với Lục Văn, quá tốt đẹp, quá rực rỡ, sáng chói đến mức khiến người ta cảm thấy hư ảo, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, đây là ảo cảnh có thể chiếu vào hiện thực.

Suy nghĩ quẩn quanh trong lòng nàng lại một lần nữa lan tràn.

Vậy thì, Lục Văn rốt cuộc thích nàng ở điểm nào?

Nàng không biết mình rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn hắn, tình cảm của hắn dành cho nàng có thể kéo dài bao lâu, có lẽ lo được lo mất là tâm trạng thường thấy của con người khi nắm bắt được điều tốt đẹp, nhưng nàng không muốn mang theo tâm trạng này mà thành thân với hắn. Nếu cứ giữ mãi suy nghĩ này, về sau họ cũng sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt hư vô mờ mịt mà cãi nhau.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn sẽ chán ghét nàng đấy…

Càng khuyên bảo bản thân đừng suy nghĩ lung tung, thì càng có nhiều suy nghĩ hỗn loạn nảy sinh.

Thẩm Nam Chi không biết lúc này mình đang lộ ra vẻ mặt gì, chỉ thấy Lục Văn nhìn chằm chằm vào giữa mày nàng rồi dần dần nhíu mày, càng nhíu càng sâu, cuối cùng ở giữa mày tụ lại thành nếp nhăn sâu hoắm.

"Thật sự không muốn sao?" Lục Văn nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, như đang hỏi thừa, nhưng lại như thật sự bắt đầu lo lắng, Thẩm Nam Chi sẽ từ chối hắn, sẽ đẩy hắn ra.

Thẩm Nam Chi giật thót tim, vội vàng lên tiếng: "Không phải, chỉ là ta..."

Trong mắt nàng có sự lùi bước, nghi ngờ, tự ti và lo lắng, đủ loại cảm xúc lẫn lộn, lời đến bên miệng lại không biết phải nói thế nào.

"Nếu nàng không nói, ta làm sao biết nàng nghĩ gì, Nam Chi, nói cho ta biết, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Văn, bên trong phản chiếu khuôn mặt của mình, dù đang rụt rè, cũng không nỡ rời mắt, bị hắn nhìn như vậy, ngay cả nhịp tim cũng loạn nhịp.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 126



Thẩm Nam Chi nghĩ, có lẽ sẽ không còn ai kiên nhẫn với nàng như Lục Văn nữa, mà nam nhân như hắn, nàng làm sao có thể xứng.

"Đệ quá tốt, nhưng mà ta..."

Thẩm Nam Chi cuối cùng cúi đầu xuống, nàng thật sự không thể giống như người bình thường ngẩng cao đầu mà đường hoàng nhận lấy tình yêu của một người, dù sao đó là điều nàng chưa từng có, nhưng khi thật sự có một người như vậy xuất hiện trước mặt nàng, chút tự tin khó khăn lắm mới dấy lên của nàng sẽ nhanh chóng bị sự tự ti đã ăn sâu bén rễ từ lâu áp chế xuống.

Mà đây cũng là sự thật, nàng không biết chữ, không có học thức, không có kiến thức, thậm chí cũng chẳng có đầu óc gì, vậy thì hắn thích nàng ở điểm nào, lại sẽ thích nàng bao lâu.

Những lời phía sau không còn tiếng động, bên trong xe ngựa cũng chìm vào một mảnh yên tĩnh, như thể Lục Văn cũng ngầm thừa nhận suy nghĩ của nàng.

Ngón tay co lại nắm chặt lấy vạt áo, Thẩm Nam Chi không ngẩng đầu lên được, nàng đã không chỉ một lần cảm thấy xấu hổ và phiền muộn vì sự bất tài của mình, nhưng lại chưa từng có lúc nào giống như bây giờ, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đây là tâm trạng mà ngay cả khi quen biết vị bằng hữu kia cũng chưa từng có.

Lâu sau, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng Lục Văn hít sâu một hơi, sau đó nghe thấy hắn như đang bất đắc dĩ nói nhỏ: "Rất vui vì trong mắt nàng ta tốt như vậy, nhưng nàng có biết con người thật sự của ta là như thế nào không?"

Thẩm Nam Chi ngẩn ra, không hiểu gì cả: "Con... con người thật sự của đệ..."

"Mẫu thân ta là kỹ nữ thanh lâu..." Lục Văn khẽ mở môi mỏng, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi, khi nhắc đến những chuyện này, không khỏi khiến đoạn quá khứ đó lại hiện lên trước mắt.

Lục Văn như muốn tiếp tục nói, Thẩm Nam Chi nghe vậy lại đột nhiên cứng đờ người, lên tiếng cắt ngang: "Đó đều là chuyện quá khứ rồi, đệ nhắc đến những chuyện này làm gì, ta biết, nhưng ta không cảm thấy có gì cả, đệ đối xử tốt với ta, che chở ta, hướng về ta, sẽ khen ngợi ta, sẽ cười với ta, dạy ta đọc sách viết chữ, cũng dạy ta cách nhìn thế giới rực rỡ, những điều này là đủ rồi, đệ như vậy, trong mắt ta đã là rất tốt rồi."

Thẩm Nam Chi không biết quá khứ của Lục Văn, nhưng chuyện mẫu thân ruột của hắn lại từng nghe nói qua trước đây, nàng biết những người ở Quốc Công phủ nhìn hắn như thế nào, càng có thể tưởng tượng gánh trên vai thân phận nặng nề này, nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt.

Chỉ là sức tưởng tượng của nàng có hạn, không biết những chuyện cụ thể đó rốt cuộc là gì, nàng thật sự muốn biết, muốn hiểu rõ quá khứ của Lục Văn, muốn biết tất cả của hắn, nhưng cũng không muốn lột mở vết thương của Lục Văn, để hắn tự hạ thấp bản thân mình như vậy, để hắn khi nhắc đến những chuyện này ánh mắt lại u ám không rõ như thế.

Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng không có nghĩa là hắn thấp kém hơn người khác.

"Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng không có nghĩa là ta là người vô dụng." Giọng nói trong trẻo của Lục Văn đột nhiên vang lên, trùng khớp với lời nói trong lòng Thẩm Nam Chi, khiến Thẩm Nam Chi giật mình, nhìn hắn chằm chằm, nhất thời hơi há miệng lại không biết phải nói gì mới phải.

Lục Văn đưa tay v**t v* khuôn mặt của nàng, sắc tối trong mắt dần dần dịu lại, lực đạo trên tay nhẹ nhàng, như đang v**t v* bảo vật trong lòng, là bảo vật khó tìm mà hắn tìm được, dù chính nàng cũng không biết sự tỏa sáng của mình.

"Những điều u ám mà nàng nghĩ, chẳng qua chỉ là lớp màn che phủ lên mặt nàng thôi, không có học thức, chỉ là nàng chưa có cơ hội để học, sau này ta sẽ dạy nàng, nàng sẽ đọc sách viết chữ, sẽ làm thơ vẽ tranh, nếu nàng muốn học, ta đều sẽ dạy nàng, kiến thức không rộng chỉ vì nàng từng bị giam cầm trong một vùng trời nhỏ bé, nhưng đó không phải là lỗi của nàng, mà giờ nàng đã bước ra khỏi vùng trời đó, thế gian rộng lớn, nàng muốn đi đâu, ta đều cùng nàng đi, nàng rụt rè nhút nhát, chỉ là chưa có kinh nghiệm và dũng khí để đối mặt với những điều này, không ai sinh ra đã là như vậy, khi nàng thật sự nhìn thấy ánh sáng của chính mình, sẽ không còn muốn cúi đầu nữa, ngẩng cao đầu đón ánh mắt của người khác, chỉ cần thời gian thôi."

Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy khóe mắt bắt đầu cay cay, nàng chưa từng nghĩ trong lòng Lục Văn, mình lại là như vậy, mà những suy nghĩ phức tạp mà nàng nghĩ, đều bị hắn bóc tách ra từng chút một, cuối cùng hòa vào giọng nói trầm thấp của hắn, hóa thành sự dịu dàng xoa dịu những gập ghềnh trong lòng, cuối cùng làm dịu tâm trạng của nàng, nở rộ ánh sáng rực rỡ nơi đầu tim.

"Muốn biết quá khứ của ta không?"

Thẩm Nam Chi theo bản năng muốn lắc đầu, trực giác mách bảo nàng rằng những điều đó nhất định sẽ không nhẹ nhàng tươi sáng, nhưng nàng lại nhịn không được muốn biết, muốn biết quá khứ của hắn, xoa dịu vết thương của hắn, có lẽ hắn đã giữ kín trong lòng rất lâu rồi.

Thẩm Nam Chi đưa tay đặt lên mu bàn tay của Lục Văn, hơi nghiêng đầu cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay hắn, như đang đưa ra một quyết định trọng đại trong lòng: "Ta muốn biết, muốn biết quá khứ của đệ, muốn biết tất cả của đệ."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 127



Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà.

Lục Văn dắt tay Thẩm Nam Chi vào nhà, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống cửa sổ, một mảnh tĩnh lặng yên bình, nhưng trên mặt Lục Văn lại hiện lên vẻ nặng nề.

Những quá khứ nặng nề đó, chưa từng tan biến trong lòng hắn, hắn chưa từng kìm nén, mặc kệ nó nảy sinh trong lòng, cuối cùng hóa thành những lưỡi d.a.o sắc bén, chỉ chờ thời cơ chín muồi xé rách khe hở tăm tối.

"Ta vốn là hạt giống mà Lục Đình gieo rắc khi còn trẻ lúc hoan lạc ở thanh lâu, đợi đến khi mẫu thân ta phát hiện có thai, Lục Đình đã sớm rời đi, lúc đầu mẫu thân ta cũng không biết thân phận thật sự của Lục Đình, lặng lẽ sinh ta ra, ta liền từ nhỏ lớn lên trong thanh lâu."

Bên cạnh giường, Thẩm Nam Chi nghe giọng nói trầm lắng của Lục Văn liền nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nàng đang lắng nghe, cũng đang đau lòng cho hắn, lực đạo trên tay dần dần mạnh thêm, tiếp tục nghe tiếp.

Lục Văn từ nhỏ sống cùng mẫu thân trong thanh lâu cá mè một lứa, hắn từng tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị những vị khách có sở thích kỳ quái hành hạ, cũng từng nhìn thấy vài người nam nhân cùng lúc làm nhục mẫu thân mình.

Những hình ảnh đó đến nay đã trở nên xa xôi mơ hồ, chỉ là tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân và những âm thanh kỳ quái phát ra trong phòng lại chưa từng bị xóa mờ trong đầu hắn.

Những điều này chỉ là sự tăm tối và yếu đuối khi hắn sống ở tầng lớp thấp nhất, nhưng sau đó, mẫu thân của Lục Văn dựa vào thủ đoạn quyến rũ đã câu dẫn được huyện lệnh địa phương, hắn cũng được chuyển ra khỏi căn nhà tối tăm dưới lòng đất, chuyển đến sống cùng mẫu thân trong phủ huyện lệnh.

Nhưng hiển nhiên, vị huyện lệnh đó chỉ là ham mê sắc đẹp tìm niềm vui nhất thời, tuy là quang minh chính đại đón họ vào phủ, nhưng lại không cho mẫu thân danh phận, mãi đến khi phu nhân của huyện lệnh về, Lục Văn mới lần đầu tiên biết được, khoảng thời gian này hắn không phải có một mái nhà mới, mà là đứa con hoang do người thiếp sống trong khe hở không thể nhìn thấy ánh sáng sinh ra.

Từ này, chính là nghe được từ miệng của phu nhân vị huyện lệnh đó.

Hắn và mẫu thân bị đuổi ra khỏi phủ huyện lệnh, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, phu nhân của huyện lệnh không muốn bỏ qua như vậy.

Đó là lần đầu tiên hắn g.i.ế.c người, hắn đã g.i.ế.c người nam nhân đến cưỡng ép mẫu thân mình, bằng cách cực kỳ tàn bạo và điên cuồng, đ.â.m c.h.ế.t người nam nhân bị sắc đẹp làm mờ tâm trí từ phía sau, sau đó trong lúc hắn giãy giụa, từng nhát d.a.o đ.â.m vào da thịt hắn, rút ra rồi lại đ.â.m vào, dù cuối cùng người đó đã không còn chút động tĩnh nào, hắn vẫn như bị ma nhập, đ.â.m mạnh rất lâu, mới hoàn toàn dừng lại.

Hắn chỉ là bị dọa sợ, hắn sợ mình g.i.ế.c người không thành công, nên hắn không dám dừng lại, hắn không biết g.i.ế.c người là gì, chỉ biết người nam nhân này đang làm nhục mẫu thân mình, nên hắn đã phản kháng lại để tự vệ.

Lục Văn đã cứu mẫu thân mình, nhưng hắn không quên được vẻ mặt sợ hãi mà hắn nhìn thấy trên khuôn mặt dính đầy m.á.u của mẫu thân đêm đó.

Bà ấy đang sợ hắn.

Ngày hôm đó trở đi, mẫu thân bắt đầu tránh né hắn, thậm chí thà tiếp thêm vài vị khách ghê tởm, cũng không muốn về nhà ở chung một phòng với hắn.

Lục Văn không ngốc, hắn biết mẫu thân đang tìm cơ hội để tống khứ hắn đi, nhưng hắn không hiểu mình đã cứu bà ấy, tại sao bà ấy lại đối xử với mình như vậy, mà bà ấy là người thân duy nhất của hắn, rời khỏi bà ấy hắn lại có thể đi đâu.

Vì vậy khi mẫu thân lừa hắn đưa hắn đến quân doanh, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t người lính canh cổng, chạy trốn trở về.

Khi hắn toàn thân đầy m.á.u xuất hiện trước mặt mẫu thân, hắn rõ ràng cảm nhận được nỗi sợ hãi của mẫu thân dành cho hắn lại càng sâu sắc hơn.

Vì vậy không lâu sau, mẫu thân liền dụ dỗ hắn vào trong núi, chuẩn bị để hắn lúc đó mới mười ba tuổi bị hổ ăn thịt.

Hắn không nhớ đêm đó tâm trạng của mình như thế nào, loại cảm giác rõ ràng biết người thân thiết nhất với mình có ý đồ g.i.ế.c mình, nhưng hắn vẫn cố chấp đi theo bà ấy.

Cho đến cuối cùng, hắn trốn trong bóng tối, trông thấy mẫu thân mình bị hổ xé xác đến chết, trong lòng lại không hề gợn sóng, không chạy trốn, không kêu cứu, càng không giống như lần đó xông lên cứu bà ấy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nghe xong tất cả những điều này, Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy nhịp tim của mình sắp ngừng lại, không dám nghĩ kỹ những năm tháng bị bóng tối bao phủ như vậy, mỗi đêm Lục Văn đã một mình chống đỡ như thế nào.

"Sợ sao?" Lục Văn cảm nhận được thân thể trong lòng hơi run lên, ánh mắt trở nên càng thêm u ám, ngón tay nắm chặt lấy vai nàng, dù trên mặt vẫn bình tĩnh như núi, nhưng giọng nói lại lộ ra vài phần lo lắng căng thẳng, rất nhanh lại tan biến sau khi ánh mắt rơi xuống mặt Thẩm Nam Chi.

Như sợ Lục Văn hiểu lầm, Thẩm Nam Chi vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn trong lòng hắn, khóe mắt ửng đỏ, như thể giây tiếp theo sẽ rơi lệ: "Không sao, đã qua rồi, đều qua rồi, ta không biết đệ đã từng khổ sở như vậy, lúc đó đệ, nhất định rất sợ hãi."

Thẩm Nam Chi đột nhiên hiểu ra tại sao trước đây khi nàng nhìn thấy Lục Văn, khi ở trong căn nhà nhỏ hẻo lánh mà Lục Văn ở, luôn cảm thấy có một bầu không khí cô tịch buồn bã ập đến.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 128: Hoàn chính văn



Hắn cô độc quá lâu rồi, tuổi thơ không có ai bầu bạn, quá khứ bị người ta bài xích ghét bỏ, nàng không thể nào tưởng tượng được, chỉ cảm thấy nghe những điều này trong lòng nhói đau từng cơn.

Bây giờ nàng làm sao có thể sợ hắn, dù Lục Văn như cố ý muốn nói rõ ràng những chuyện không hay trong quá khứ này, như muốn mượn chuyện này để cho nàng nhìn thấy bộ mặt thật đằng sau lời nói đó, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đáng sợ.

Thẩm Nam Chi đau lòng ôm lại Lục Văn, nước mắt đã theo khóe mi trượt xuống, cảm nhận được bàn tay Lục Văn v**t v* trên đỉnh đầu mình, nàng nhịn không được hít hít mũi hỏi hắn bằng giọng nhỏ: "Tại sao lại bằng lòng kể hết những chuyện này cho ta nghe, ta cứ tưởng, đệ sẽ không muốn nhắc đến những chuyện này."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi có chút không hiểu Lục Văn, nếu đổi lại là nàng, chắc chắn sẽ không muốn phơi bày những quá khứ không tốt đẹp này trước mặt người mình thích, dù nàng thật sự sẽ không vì vậy mà sợ hắn, nhưng Lục Văn lại không phải là giun đũa trong bụng nàng, ngay cả mẫu thân của hắn lúc đó cũng sinh ra sợ hãi với hắn, hắn sẽ không cảm thấy mình cũng có khả năng như vậy sao.

Lục Văn đột nhiên khẽ cười một tiếng trên đỉnh đầu nàng, sắc tối trong mắt tan biến, như thể những chuyện sau này dần dần trở nên tươi sáng, hơi cúi người lại gần nàng vài phần: "Còn nhớ lần đó ta cứu nàng ở con đường nhỏ ngoại ô không?"

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Nam Chi cứng người, ánh mắt lơ đãng một chút rồi nhanh chóng gật đầu: "Nhớ, lúc đó may mà có đệ, may mà có đệ cứu ta, nếu không ta đã..."

Chưa nói hết câu, Thẩm Nam Chi lại đột nhiên ngừng lại, như nghĩ đến điều gì đó, nàng ngẩn người nhìn Lục Văn, ý cười trong mắt Lục Văn dường như trùng khớp với suy nghĩ của nàng.

"Lúc đó nàng nói, may mà có ta ở đây." Lục Văn trầm giọng chậm rãi nói ra câu này, như thể hai người lại trở về cảnh tượng lúc đó.

Thẩm Nam Chi mặt đầy m.á.u hoảng sợ nhìn hắn, nhưng trong mắt không có sợ hãi, không có kinh hoàng, chỉ có sự may mắn xuất phát từ đáy lòng sau khi kinh hoàng tan biến.

Thẩm Nam Chi không biết, câu nói này đối với Lục Văn lúc đó có ý nghĩa như thế nào.

Từ trước đến nay hắn luôn là người bị người khác xem thường, thậm chí người khác còn chán ghét sự tồn tại của hắn, ngay cả mẫu thân ruột của hắn cũng nghĩ nếu như hắn không còn thì tốt biết mấy, mà cuối cùng bà ấy cũng thật sự nhẫn tâm như vậy, muốn xóa sổ hắn hoàn toàn khỏi thế giới này.

Nhưng chỉ có Thẩm Nam Chi, nàng nói, may mà có chàng ở đây.

Được người ta cần đến, được người ta chú ý, được người ta đặt ở đầu quả tim, Lục Văn vốn tưởng rằng mình không khát khao những điều này, nhưng khi thật sự có người đối xử với hắn như vậy, hắn mới biết, mình không phải là không muốn, ngược lại muốn đến phát điên.

Muốn mãi mãi sống trong mắt nàng, muốn được nàng nhìn thấy, muốn chiếm giữ tất cả của nàng.

"Dù kể lại quá khứ tồi tệ như vậy cho nàng nghe, nàng vẫn sẽ nhìn ta, đúng không?" Như là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại mang theo vài phần chắc chắn, là sự tự tin mà Lục Văn có được từ Thẩm Nam Chi.

Ánh mắt nàng tràn ngập thương xót, tình cảm dạt dào trong đôi mắt ấy không hề giả dối. Anh luôn đặt niềm tin vô điều kiện vào nàng, giống như nàng vẫn luôn tin tưởng hắn vậy.

Nàng muốn ôm chầm lấy Lục Văn, nhưng lại không muốn vùi đầu vào nơi không nhìn thấy hắn. Khóe mắt vẫn còn vương vệt nước mắt vì hắn, nàng cũng chẳng buồn quan tâm, cứ nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của hắn: "Ta sẽ, mãi mãi sẽ."

"Vậy, Thẩm Nam Chi, nàng có đồng ý thành thân với ta không?"

Nàng khẽ mở miệng, không muốn do dự dù chỉ một khắc, muốn nói với hắn rằng, nàng đồng ý.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể lại hành động nhanh hơn cả suy nghĩ. Nàng đưa tay vòng qua cổ Lục Văn, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nghiêng người về phía trước.

Mặc dù gương mặt đã ửng đỏ vì sự bảo thủ và e thẹn bẩm sinh, mặc dù đây là hành động táo bạo mà nàng chưa từng dám làm, nhưng nàng muốn Lục Văn biết rằng, nàng sẽ dần dần ngẩng cao đầu, nàng muốn trở nên rực rỡ hơn. Khi hắn dần dần thoát khỏi vũng lầy, nàng muốn đứng bên cạnh hắn, trở thành người xứng đôi với hắn, yêu thương hắn, bầu bạn với hắn, sưởi ấm cho hắn.

Nàng đồng ý.

Chạm vào đôi môi Lục Văn, cơ thể nàng khẽ run lên, gần như theo phản xạ muốn rụt lại.

Nhưng nàng chỉ khựng lại một chút, nhanh chóng ổn định động tác, giữ nguyên tư thế ôm hắn, khẽ mở đôi môi anh đào, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng, vụng về tách hàm răng hắn ra.

Đôi mắt nheo lại nhìn thấy sự ngỡ ngàng xen lẫn mừng rỡ trong mắt Lục Văn, nàng xấu hổ đến mức nhắm chặt mắt lại, dũng khí lúc này đã dùng hết, đang định lùi bước thì một bàn tay to lớn giữ chặt lấy gáy nàng.

"Đã hứa với ta rồi, không được nuốt lời."

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xem Lục Văn đang nói đến việc nàng đồng ý thành thân, hay là việc nàng đã lừa hắn đồng ý hôn lại sau khi về nhà.

Chưa kịp rời khỏi môi hắn, lưỡi nàng đã bị hắn m*t mạnh, cuồng nhiệt như bão táp ập đến.

Trong căn phòng yên tĩnh này, nụ hôn càng thêm sâu đậm, tình cảm nồng nàn cũng theo đó mà lan tỏa.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 129: Ngoại truyện



Kết thúc chính văn đến ngoại truyện ngọt ngào!

Nàng vốn đã không còn đặt nhiều tâm tư vào mấy bánh xà phòng đặt ở sạp hàng nữa. Bởi vì đã gửi đi được một thời gian rồi mà cũng chẳng thấy bán được bao nhiêu, mấy đồng tiền kiếm được sau khi chia cho ông chủ sạp thì lại càng chẳng đáng là bao.

Thế nên nàng cũng dần dần không còn thường xuyên đến sạp hàng nữa, chỉ nghĩ rằng cách làm của mình coi như đổ sông đổ biển, cần phải tìm cách khác để thử lại.

Nếu như trước đây, có lẽ nàng đã bị đả kích mạnh, hoặc là cứ thế cho rằng mình thật sự không có năng lực, cam chịu với sự thất bại của bản thân. Nhưng bây giờ, nàng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong tâm thái của mình. Tuy có chút thất vọng, nhưng nàng không hề muốn bỏ cuộc.

"Mọi việc đều có thất bại và thành công, thất bại chỉ là một trong những kết quả của việc đó thôi. Nếu ngay cả thất bại của mình cũng không thể chấp nhận, thì làm sao có thể đạt được thành công chứ?"

Lục Văn luôn có thể tìm đúng thời điểm để khơi dậy động lực trong nàng mỗi khi nàng thất vọng. Dù chỉ là một câu nói an ủi, nhưng dường như đã thực sự tiếp thêm sức mạnh cho nàng, khiến nàng nảy sinh ý nghĩ muốn tìm những cách khác.

Nhưng đúng là nàng cũng không làm được nhiều việc, cách làm cũng có hạn, nên nàng định tìm thời gian vào thành xem sao.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng không ngờ, hôm nay ông chủ sạp hàng rong lại tìm đến tận cửa, mang theo một khoản tiền không nhiều lắm nhưng cũng vượt xa dự tính ban đầu của nàng, vẻ mặt hớn hở nói: "Cô nương, mấy hôm nay sao cô không vào thành? Ta đợi cô bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không thấy cô đến, nên mới mạo muội tìm đến đây."

Nàng không hiểu chuyện gì: "Không biết tìm ta có việc gì? Nguyên liệu lần trước ta đã dùng gần hết rồi, nhưng xem ra hình như bán không được tốt lắm, nên ta cũng không đến nữa. Sau này nếu có cần, ta sẽ..."

Nàng đang định giải thích suy nghĩ của mình thì ông chủ sạp đã vội vàng lấy ra túi đồng tiền đưa cho nàng: "Sao lại bán không được? Xà phòng cô nương làm rất tốt. Ban đầu mọi người cũng không nghĩ sẽ mua nhiều xà phòng ở chỗ ta, nhưng có vài người mua về dùng thử thấy mùi thơm rất dễ chịu. Có loại xà phòng giặt quần áo không chỉ lưu lại hương thơm trên quần áo, mà ngay cả vết dầu mỡ bẩn cũng có thể giặt sạch sẽ, thế là tin tức này lan truyền khắp nơi. Sau đó, liên tục có người đến mua xà phòng. Đây, những ngày cô không đến, tất cả đã bán hết sạch rồi.”

“Ta cũng không nhịn được tò mò, mang về hai bánh dùng thử. Cách làm xà phòng của cô nương thật mới lạ. Thấy cô mãi không đến, ta đã bán hết xà phòng rồi, nên mới mang số tiền bán được đến đưa cho cô đây."

Nàng sững người, mắt mở to, đáy mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, nhưng vẫn có chút không dám tin mà nhận lấy túi tiền, lắc lắc: "Hết… hết sạch rồi sao?"

Ông chủ sạp gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy. Cô nương đếm thử xem số tiền này có đúng không. Nhờ đơn hàng này của cô, ta cũng kiếm được kha khá. Không biết sau này cô nương còn định làm ăn tiếp không? Ta có thể cung cấp nguyên liệu làm xà phòng cho cô, lần này không lấy tiền, chúng ta vẫn chia tiền như trước được không?"

Ông chủ sạp đương nhiên tinh ranh hơn nàng, nhìn thấy cơ hội kinh doanh, nên muốn tiếp tục hợp tác với nàng. Sau khi nói ra điều kiện của mình, thấy nàng vẫn đứng ngây người ra không nói gì, ông ta lại suy nghĩ một chút, rồi nghiến răng nói thêm: "Cô sáu ta bốn cũng được, cô nương, cô thấy thế nào?"

Không chỉ không cần phải trả tiền nguyên liệu, mà tỷ lệ chia tiền cũng cao hơn. Tim nàng đập thình thịch, gần như không cần suy nghĩ, nàng liền gật đầu đồng ý: "Được, vậy cứ quyết định như thế."

Ông chủ sạp cười toe toét: "Được rồi cô nương, không làm phiền cô phải đích thân chạy một chuyến, ngày mai ta sẽ đóng gói nguyên liệu rồi gửi đến phủ cho cô."

Tiễn ông chủ sạp đi, nàng cầm túi tiền vẫn còn chưa hoàn hồn.

Kiếm được tiền rồi…

Nàng không nhịn được lại lắc lắc túi tiền, thật ra nàng đã lắc rất nhiều lần rồi, nhưng không thể nhịn được, đây là lần đầu tiên nàng tự mình kiếm được tiền. Tuy có thể cảm nhận được số đồng tiền bên trong cộng lại cũng không nhiều lắm, sau khi trừ đi tiền vốn trả cho Lục Oánh, chắc chỉ còn lại tiền một bữa ăn, nhưng nàng vẫn không khỏi phấn khích.

Tiền ăn…

Trước đó nàng đã hứa sẽ mời Lục Văn ăn cơm.

Nghĩ đến Lục Văn, mắt nàng ánh lên vẻ dịu dàng, má hơi ửng hồng, siết chặt túi tiền, vội vàng xoay người đi về phía phòng của Lục Văn. Nàng đã không nhịn được muốn chia sẻ tin tức này với chàng rồi.

Thành tựu nhỏ bé này nếu đổi lại là người khác, nàng nào dám thể hiện sự phấn khích ngây ngô của mình ra ngoài. Nhưng đối mặt với Lục Văn thì lại khác.

Lục Văn nhất định sẽ nói: "Ừm? Vậy ta muốn ăn một bữa thịnh soạn."



Nàng ngẩn người, hình như có chút khác so với dự đoán của mình. Có lẽ là bây giờ nàng đã quen với sự khen ngợi và nuông chiều vô điều kiện của Lục Văn dành cho mình, trong lòng nảy sinh chút kiêu ngạo, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của chàng, nàng không nhịn được mân mê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Không, không khen ta một chút sao?"

Nói xong, nàng không khỏi đỏ mặt. Nàng đúng là càng ngày càng bạo dạn. Trước đây ở trước mặt người khác, không bị đả kích và trách mắng là đã thở phào nhẹ nhõm rồi, bây giờ lại còn được đằng chân lân đằng đầu muốn được Lục Văn khen ngợi.
 
Back
Top Bottom