Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 80



"Đệ điên rồi... đốt tổ trạch, bọn họ sẽ không tha cho đệ."

Đầu ngón tay vốn chỉ móc lấy một ngón tay của nàng từ từ di chuyển, khi nàng nói xong câu này, năm ngón tay đã luồn vào giữa các ngón tay nàng, nắm lấy lòng bàn tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Vậy nàng sẽ nói tội của ta cho người khác biết sao?"

Bóng tối che khuất bàn tay nắm lấy nhau dưới tay áo, đám đông chạy trốn không rảnh để ý đến hai bóng người đứng tại chỗ nhìn nhau, bên tai là tiếng ồn ào và tiếng la hét hoảng loạn, nhưng họ dường như bị tách biệt khỏi tất cả hỗn loạn này.

Tổ trạch Nhạn Sơn sẽ bị thiêu rụi trong đêm nay, từ đường ở xa đã thất thủ, ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả mọi thứ bên trong thành tro bụi, ở đó sẽ không còn bài vị nào cần nàng ở lại thờ cúng nữa.

Lục gia sẽ vì thế mà rơi vào tuyệt vọng và hoảng loạn, còn nàng cũng có thể thoát khỏi chiếc lồng giam cầm hoang vắng này.

Nhưng, vẫn chưa đủ.

Nàng nhìn Lục Văn, khẽ mở môi, đôi mắt dưới ánh lửa bập bùng trở nên mờ mịt: "Đêm nay ta... cái gì cũng không biết."

Trời sắp sáng, đám cháy ở tổ trạch Nhạn Sơn cuối cùng cũng có dấu hiệu tắt dần. Trong rừng cây bên ngoài nhà, mọi người mệt mỏi và hoảng loạn, cảnh tượng hoang tàn trước mắt khiến người ta kinh hãi, không ai có thể ngờ được, tự nhiên lại xảy ra một vụ cháy lớn như vậy.

Từ khi chạy ra khỏi tổ trạch, nàng đã không còn nhìn thấy Lục Văn nữa. Nàng đứng trong đám đông với tâm trạng bất an, mơ hồ nghe thấy những lời bàn tán xung quanh về vụ cháy này.

Một đám cháy lớn như vậy, lại không phải là mùa khô hanh, rõ ràng không giống như thiên tai, mà ngọn lửa lại lan ra từ bốn phương tám hướng, giống như có người đã chuẩn bị từ trước. Tất cả dấu hiệu đều cho thấy đây là do con người gây ra, nhưng rốt cuộc là ai đã lặng lẽ lẻn vào tổ trạch Nhạn Sơn gây ra vụ cháy này, mục đích là gì?

Nếu có thù oán với Lục gia, tại sao lại đợi đến khi đại lễ tế tự kết thúc mới phóng hỏa? Nếu muốn thiêu rụi nơi này thành tro bụi, tại sao lại đặt lửa ở những nơi vắng vẻ không người, để lửa lan rộng? Người Lục gia và người hầu sống ở sân giữa đã sớm phát hiện ra đám cháy và chạy trốn.

Nàng nhìn chằm chằm với vẻ mặt ngây dại, như thể bị dọa choáng váng, nhưng trong đầu lại đang nhớ lại những lời thì thầm bên tai của Lục Văn.

"Tẩu tẩu đã tốn bao nhiêu tâm tư chuẩn bị cho đại lễ tế tự, sao có thể để công sức của nàng uổng phí, đúng không?"

Hắn ta cố tình đợi đến khi đại lễ tế tự kết thúc mới phóng hỏa, thiêu rụi tổ trạch Nhạn Sơn giam cầm nàng như một nhà tù.

Còn ngày hôm đó, nếu nàng không ra tay g.i.ế.c Lục Hằng, thì khi hắn xông vào phòng, hắn sẽ không chút do dự đ.â.m c.h.ế.t Lục Hằng.

Nàng từng nghĩ Lục Văn là một thiếu niên chưa trải sự đời, là một người đáng thương có hoàn cảnh đáng thương và cô độc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Văn là người sẽ làm ra chuyện như vậy.

Bị hắn để ý, có lẽ không đơn giản và dễ dàng như nàng tưởng tượng, có lẽ là vũng lầy sâu hơn, một khi bị kéo vào, nàng sẽ không bao giờ thoát ra được. Hắn sẽ bất chấp tất cả, sẽ điên cuồng giam cầm nàng.

Nàng bắt đầu hối hận, nàng hối hận vì đã đồng ý với Lục Văn, thậm chí bắt đầu sợ hãi, sau vụ cháy này, khi nàng cùng mọi người trở về Quốc Công phủ, Lục Văn sẽ còn làm ra những chuyện gì đáng sợ nữa.

Vụ cháy này khiến cả Quốc Công phủ như lâm đại địch, người bên dưới không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lục Quốc Công và Từ thị lại đầy vẻ hoảng sợ và lo lắng, như thể trời sắp sập xuống.

Họ không mất thời gian xử lý đống đổ nát của tổ trạch, rất nhanh đã thúc giục mọi người vội vã trở về Trường An, như thể khu rừng núi sâu này là một nơi kỳ quái và đáng sợ, chỉ có ở kinh đô phồn hoa mới được an toàn.

Nhưng Trường An cũng không phải là nơi an toàn, họ sẽ không quên rằng Lục Hằng đã c.h.ế.t lặng lẽ trong phủ đệ của chính mình. Những cơn ác mộng liên tiếp khiến Từ thị ngã bệnh trên đường trở về Trường An, Lục Quốc Công dường như cũng vì phải xử lý quá nhiều việc mà tiều tụy đến mức suýt ngã.

Chỉ trong một đêm, Lục gia dường như sụp đổ, không biết vì sao Lục Văn lại không đi cùng đoàn xe của Lục gia, đây rõ ràng là thời điểm tốt nhất để nàng trốn thoát.

Sẽ không ai chú ý đến việc thiếu một người có sự tồn tại mờ nhạt như nàng trong đoàn người vào lúc này, họ cũng không quan tâm. Đợi đến khi họ phát hiện ra nàng biến mất, nàng đã có thể chạy trốn đến một nơi rất xa trong khoảng thời gian này rồi. Lục gia hiện đang bị quá nhiều chuyện chi phối, làm sao còn phân tán tâm trí để bắt nàng về nữa.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Trong lòng nàng rất hoang mang, nàng thậm chí còn chưa nghĩ ra mình sẽ trốn đi đâu, sau khi trốn thoát rồi sẽ sống như thế nào, nhưng những suy nghĩ đáng sợ trong lòng khiến nàng không thể yên tâm đi cùng đoàn người trở về Trường An.

Nàng phải trốn thoát.



Trạm dịch Nam Thành.

Cơ thể của Từ thị gần như kiệt sức sau chuyến đi vất vả. Tuy Lục gia muốn nhanh chóng trở về Trường An, nhưng cũng buộc phải để lại một nhóm người dừng chân tại đây, nếu không Từ thị e rằng không thể chống đỡ nổi đến Trường An.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 81



Nàng cùng Lục Quốc Công và một số người hầu, thị vệ tiếp tục lên đường đến Trường An, còn những nữ quyến khác thì ở lại Nam Thành, Từ thị dưỡng bệnh, những người khác cũng được nghỉ ngơi vài ngày.

Kế hoạch trốn chạy không chu toàn, nhưng ngày bỏ trốn lại diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ.

Nàng đã lén lấy trộm vài chục lượng bạc trong kho chung. Số tiền không nhiều, không dễ bị phát hiện, và những nữ quyến trong gia đình có một số đồ trang sức và trang sức trong xe ngựa chở hành lý, nàng cũng mang theo một ít, trước khi về phủ kiểm tra hành lý, sẽ không ai biết.

Nàng nhân lúc đêm khuya vắng lặng rời khỏi quán trọ, những người lính canh ngủ gật trước cửa không hề hay biết nàng đã rời đi, cho đến khi nàng chạy thật xa khỏi quán trọ, cũng không ai biết nàng đã không còn trong phòng. Sáng sớm hôm sau, đoàn người sẽ vội vã lên đường, nếu thuận lợi qua mặt được, ít nhất đến tối sẽ không có ai chú ý đến việc nàng không có mặt trong đoàn.

Bây giờ nàng cần tìm một con ngựa để tăng tốc độ, đi về phía trước thêm mười mấy dặm nữa sẽ có một trạm dịch nhỏ, đây là thông tin nàng nghe được từ miệng người hầu sáng nay. Chỉ cần nàng đến trạm dịch trước khi trời sáng, nàng có thể đi thẳng về phía trước, hoàn toàn ngược hướng với đoàn xe của Lục gia.

Ở phía bên kia quán trọ, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa, hắn nhìn lướt qua hai người lính canh đang ngủ gật trước cửa với ánh mắt thờ ơ, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, cứ thế ngang nhiên bước vào quán trọ.

Lục gia rơi vào tình cảnh ngày hôm nay cũng là lẽ đương nhiên, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Lục Văn chậm rãi bước lên lầu hai của quán trọ, đi đến trước cửa phòng của Thẩm Nam Chi. Dưới chân hắn khựng lại một chút, đầu ngón tay xoa nhẹ vào ống tay áo, dường như đang hồi tưởng điều gì đó, rất nhanh lại tiếp tục bước tới. Phòng của Lục Quốc Công ở cuối hành lang.

Cánh cửa kêu lên một tiếng “két” rồi mở ra, trong phòng truyền đến tiếng thở không đều của Lục Quốc Công, dường như ông ta vẫn còn đang ngủ say.

Lục Văn không hề cố ý hạ thấp tiếng động, cứ thế mà đi vào, thậm chí bước chân cũng không kiêng dè.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cho đến khi hắn đi đến bên giường của Lục Quốc Công, người nam nhân trên giường dường như trong tiềm thức đột nhiên nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, ông ta liền nhìn thấy một đôi mắt đen đang lặng lẽ nhìn mình trong đêm tối. Hơi thở ông ta lập tức ngừng lại, đồng tử đột nhiên co rút, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi giường.

"Phụ thân, người tỉnh rồi." Lục Văn vẫn bình thản, ngay cả khi Lục Quốc Công bị hắn dọa đến mức gần như mất bình tĩnh, hắn cũng không hề lộ ra vẻ mặt khác lạ nào, thờ ơ lên tiếng, giọng nói trầm thấp xé toạc sự im lặng trong căn phòng.

Lục Quốc Công vẫn còn kinh hãi, sau khi nhìn rõ người bên cạnh là Lục Văn mới thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển một lúc, sắc mặt có chút căng thẳng: "Con đến khi nào? Sao nửa đêm lại vào phòng ta, chẳng có chút quy củ nào cả!"

Đối với người con trai Lục Văn này, Lục Quốc Công luôn có chút cảm xúc phức tạp.

Hắn là kết quả của những ngày tháng ông ta la cà nơi thanh lâu khi còn trẻ. Lúc đó ông ta tâm tính chưa vững, lại tùy tiện phóng túng, mặc dù bây giờ hoàn toàn không nhớ được mẫu thân của Lục Văn trông như thế nào, nhưng vẫn nhớ bà ta là một người nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Những ngày tháng ở bên mẫu thân của Lục Văn, ông ta cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ có vậy. Bà ta là kỹ nữ, còn ông ta là con cháu quý tộc phải kế thừa tước vị, hơn nữa đã có gia đình, tuyệt đối không thể cho bà ta bất kỳ danh phận nào.

Chỉ là ông ta không ngờ sau đó người nữ nhân kia lại mang thai. Ông ta vốn định cho một khoản tiền rồi đuổi bà ta đi, nhưng lại bị Từ thị phát hiện. Từ thị vì chuyện này mà làm ầm ĩ một trận, còn phụ thân của ông ta, khi đó vẫn còn sống, suýt chút nữa đánh ông ta đến chết.

Sau đó, ông ta không biết gia đình đã xử lý người nữ nhân đó như thế nào, cũng không biết bà ta bị đưa đi đâu. Cho đến năm năm trước, Lục Văn mười ba tuổi, một mình đến Trường An, báo cho ông ta biết rằng mẫu thân của hắn đã qua đời.

Lục Văn bơ vơ, chuyện hắn đến Lục gia đã bị nhiều người biết, Quốc Công phủ tự nhiên không thể đuổi hắn ra ngoài, nhưng ở trong phủ, hắn luôn không được mọi người coi trọng. Mặc dù trong lòng ông ta có lỗi với hắn, nhưng dù saohắn cũng là con của một kỹ nữ, ông ta cũng không thể quan tâm hắn quá nhiều.

Ông ta luôn cảm thấy, đứa trẻ Lục Văn này, nhìn thì có vẻ cô độc tự kỷ, nhưng lại thường khiến ông ta không thể nhìn thấu.

Giống như bây giờ, nửa đêm xuất hiện trong phòng ông ta, ông ta thậm chí không biết hắn vào bằng cách nào, quỷ dị như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Đối mặt với sự quát mắng của Lục Quốc Công, Lục Văn dường như không mấy quan tâm. Hắn đứng bên giường, nhìn xuống Lục Quốc Công đang nửa ngồi dậy, trông có vẻ hơi cao ngạo.

Hắn chậm rãi nói: "Sau khi huynh trưởng bị hại, lại xảy ra hỏa hoạn ở nhà tổ, Lục gia bị tổn thất nặng nề như vậy, phụ thân có suy nghĩ gì không?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 82



Nghe vậy, lông mày Lục Quốc Công nhíu lại, tức giận nhìn chằm chằm Lục Văn, dường như cảm thấy khó tin việc hắn nửa đêm xông vào phòng ông ta, lại còn nhắc đến những chuyện này một cách khó hiểu: "Con hỏi điều này làm gì? Nửa đêm đến phòng ta chỉ để nói chuyện này sao?"

Chuyện trong nhà hiếm khi để Lục Văn tham gia, một là vì hắn chưa bao giờ được coi trọng, hai là trong nhà cũng không có ý định bồi dưỡng hắn. Trước đây, vì chuyện điều tra vụ án, Từ thị đã từng đề cập đến việc để Lục Văn làm, cuối cùng đổ hết công lao cho Lục Hằng.

Mà Lục Văn lại thật sự tìm ra được manh mối, điều này khiến ông ta lần đầu tiên nhận ra, đứa con trai thứ bị bỏ rơi này lại có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ có vậy. Bây giờ Lục Hằng đã chết, nếu muốn chọn người trong nhà để nâng đỡ, thì chỉ có thể là Lục Hưng, dù thế nào cũng không đến lượt Lục Văn.

Lục Văn sao có thể không biết Lục Quốc Công đang nghĩ gì, nếu là trước đây, hắn sẽ kiên nhẫn chơi đùa với bọn họ, thời gian càng dài, dây câu càng dài, đến ngày thu lưới, tất cả mọi thứ sẽ bị lật ngược trước mặt bọn họ, cảm giác tuyệt vọng đó sẽ khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng bây giờ, hắn không còn kiên nhẫn nữa.

Lục Văn khẽ mấp máy môi, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo u ám: "Vậy hung thủ bị bắt, con không cần báo cho phụ thân biết, trực tiếp giao cho quan phủ là được rồi sao?"

"Cái gì?!" Lục Quốc Công sững sờ, dường như nghĩ mình nghe nhầm, "Con nói hung thủ gì?"

Trong ánh mắt lạnh lùng của Lục Văn, dường như có d*c v*ng cuồn cuộn, mà d*c v*ng đó sẽ dễ dàng nuốt chửng người ta, nhưng lại âm thầm lặng lẽ, khiến người ta khó nhận ra: "Phụ thân, cơ hội lật ngược tình thế cho Lục gia này, người nói xem, người sẽ dùng cái gì để trao đổi với con đây?"

Lục Quốc Công không tin, hung thủ mà bao nhiêu người truy lùng bấy lâu nay, vẫn không có manh mối, sao có thể trong vài ngày ngắn ngủi đã bị Lục Văn bắt được? Nhưng nhìn Lục Văn, ông ta lại không khỏi nhớ đến những gì Từ thị đã từng nói với ông ta, sau khi chưởng quầy của cửa hàng vải Hoa Ninh chết, Lục Văn đã lần theo manh mối, từng bước suy luận ra những sự việc sau đó đã được chứng minh là đúng.

Chẳng lẽ, Lục Văn đã sớm điều tra ra manh mối, nhưng lại luôn che giấu, trơ mắt nhìn Lục Hằng bị giết, biết rõ nhà tổ sẽ bị tấn công, nhưng lại không làm gì cả.

Mà những gì Lục Văn đã nói khi đó, trước là Đường Đông, sau là Lục Hằng, tiếp theo sẽ là...

Lục Quốc Công đột nhiên rùng mình, toàn thân lạnh toát, không biết là do ánh mắt vô cảm không chút hơi ấm của Lục Văn khiến ông ta sởn gai ốc, hay là vì điều gì khác, ông ta mấp máy môi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Con muốn cái gì..."

Khóe môi Lục Văn hơi nhếch lên, thân hình khẽ động: "Con muốn phụ thân lập con làm Thế tử."

"Con đang nói bậy bạ gì vậy!" Lục Quốc Công lập tức gầm lên.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Hằng vừa mới mất, mà Lục Văn lại vì mẫu thân chưa từng được cưới hỏi đàng hoàng, ngay cả gia phả cũng chưa được vào, làm sao có thể lập hắn làm Thế tử.

Nhưng Lục Văn không phải đến để hỏi ý kiến của Lục Quốc Công, vẻ mặt mất bình tĩnh của Lục Quốc Công khiến lòng hắn dâng lên một chút xúc động, nụ cười trên môi vẫn chưa chạm đến đáy mắt, nhưng vẫn mỉm cười, đạt được mục đích của mình rồi, cũng không cần phải nói thêm gì nữa: "Vậy phụ thân, hãy suy nghĩ cho kỹ, con không có nhiều kiên nhẫn, đừng suy nghĩ quá lâu."

Nói xong, Lục Văn xoay người rời đi, còn Lục Quốc Công phía sau trông như thế nào, hắn không còn tâm trí để ý nữa.

Hành lang vắng lặng, Lục Văn bước vài bước đến trước cửa phòng Thẩm Nam Chi, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh ngày hôm đó nàng bị hắn nắm tay, ánh mắt sáng long lanh nhìn hắn.

Lại thêm nhiều ngày không gặp, sự xa cách lâu ngày khiến d*c v*ng bị kìm nén trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt, nhưng rất nhanh hắn sẽ không cần phải kìm nén nữa, hắn sẽ giữ nàng bên cạnh mãi mãi, sẽ chiếm hữu nàng hoàn toàn, sẽ để trong mắt nàng thật sự phản chiếu hình bóng của hắn, chỉ có một mình hắn.

Suy nghĩ đã thôi thúc hắn đưa tay đẩy cửa.

Cửa phòng được mở ra, bên trong vắng lặng, gần như ngay lập tức, sắc mặt Lục Văn cứng đờ lại.

Hắn biến sắc, nhanh chóng bước vào phòng, chỉ thấy trên giường, chăn gối lộn xộn, nhưng trên giường lại không có một bóng người.

Ánh mắt Lục Văn lướt qua tủ quần áo trống trơn sau khi hành lý đã được mang đi, dần trở nên âm u vặn vẹo, cuối cùng d*c v*ng chiếm hữu đến mức điên cuồng trong mắt hắn tuôn trào ra.

Xem ra, người tẩu tẩu nhút nhát yếu đuối của hắn, không cam tâm làm chim hoàng yến trong lồng hắn nuôi rồi.

Sau khi mua một con ngựa ở trạm dịch, số bạc mang theo người Thẩm Nam Chi đã không còn nhiều, may mà nàng còn một ít trang sức có thể đem cầm cố đổi tiền, nhưng cũng phải đến thành trì mới có thể tìm được tiệm cầm đồ.

Cưỡi ngựa đi về phía trước, vì cả đêm không ngủ, gần đến giữa trưa nàng đã mệt mỏi rã rời.

Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, không bao lâu nữa nàng sẽ kiệt sức ngã quỵ, nàng cần phải tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Nhưng đây là kế hoạch chưa được chuẩn bị kỹ lưỡng, nàng thậm chí không biết lúc này mình rời khỏi đoàn người có bị phát hiện hay không, vẫn phải đi xa hơn một chút mới có thể yên tâm.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 83



Giọng nói thô lỗ của người nam nhân làm những người đang ngủ say xung quanh tỉnh giấc. Có người dụi mắt, chưa hiểu chuyện gì, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa ồn ào giữa đêm khuya. Nếu nàng phát hiện thiếu chương thì đúng rồi nhé, vào page nhắn tin tên truyện và chương bị ẩn để đọc tiếp nội dung. Tên page là: huy3n l3nh 94. Để tránh bị web trộm truyện xóa mất dòng này nên tên page bị viết sai vài kí tự, nàng chỉ cần gõ lại đúng chính tả là search ra page nha. Do gần đây phát hiện nhiều nơi ăn cắp bản edit nhà Quan, nên dùng cách này để ngăn chặn phần nào. Quan xin gửi lời xin lỗi đến nàng nếu làm nàng mất thêm thời gian để tìm nơi đọc và cũng cảm ơn nàng đã ủng hộ Quan nhiều nha. Chúc nàng iu đọc truyện vui vẻ!

Nhưng ngay sau đó, mấy tên kia đã nhanh chóng ra quyết định, dường như làm theo những gì chúng vừa bàn bạc. Chúng lôi từ trong túi ra những con d.a.o phay, vẻ mặt hung dữ chỉ về phía mọi người: "Tất cả đứng im!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trong khoang thuyền vốn yên tĩnh bỗng chốc hỗn loạn. Mọi người nhanh chóng nhận ra có điều bất thường, càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy những lưỡi d.a.o sáng loáng trong bóng tối.

"Cứu mạng! Đừng... đừng g.i.ế.c ta..."

"Chuyện gì đây! Các người là ai!"

"Không... ta không muốn chết... không..."

"Sao lại gặp chuyện này chứ... đừng... đừng mà..."

Trong khoang thuyền đa số là nữ nhân và trẻ em không có khả năng chống cự. Mấy tên kia nhanh chóng từ trạng thái cảnh giác chuyển sang hung hãn, dễ dàng khống chế tất cả mọi người. Chúng không hề lo lắng đám người yếu đuối này sẽ làm hỏng kế hoạch của mình.

Nàng cảm thấy da đầu tê dại. Chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn, toàn thân run rẩy.

"Tất cả quỳ xuống!" Một tên trong số chúng vung d.a.o quát.

Những người không có vũ khí nào trong tay không dám trái lệnh, run run quỳ xuống, cúi đầu không dám thở mạnh.

"Các ngươi, ra ngoài khống chế tên lái thuyền và hạ nhân trên thuyền. Ta ở đây canh giữ con tin."

Nàng cúi đầu, nghe thấy bọn chúng bàn bạc kế hoạch. Sau đó, năm sáu tên đi ra khỏi khoang thuyền, chỉ để lại một tên. Hắn ta thả lỏng tay cầm dao, nhưng vẫn nắm chặt chuôi. Chỉ cần có ai dám manh động, hắn sẽ không chút do dự mà vung d.a.o chém.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng la hét, chửi rủa hung dữ của bọn chúng. Chúng xông vào buồng lái. Con thuyền du ngoạn cũ kỹ này, thuyền trưởng và hạ nhân đều là những người bình thường, không có vũ khí. Đột nhiên bị một đám côn đồ cầm d.a.o xông vào, họ không có khả năng chống cự. Tiếng hét thất thanh vang lên, nàng không dám tưởng tượng chúng đã làm những chuyện tàn bạo gì.

Trong khoang thuyền, tên canh gác nhìn lướt qua những hành khách đang co rúm lại, miệng lầm bầm chửi rủa, rồi bất ngờ kề d.a.o vào cổ một người nam nhân trung niên gầy gò, ăn mặc giản dị: "Đưa đồ quý giá ra đây!"

Người nam nhân run lên, toàn thân run rẩy không dám động đậy: "Tha mạng, đại hiệp tha mạng, ta nghèo khổ, không có đồ quý giá gì... nàng..."

Tên kia trừng mắt, dùng lực ấn d.a.o cứa vào cổ người nam nhân, m.á.u tươi chảy ra: "Mẹ kiếp! Đưa ra đây!"

Vết thương không sâu, nhưng cơn đau ở cổ và nỗi sợ hãi bị đe dọa tính mạng khiến người nam nhân đỏ hoe mắt, run rẩy dữ dội hơn. Ông ta vội vàng mở túi hành lý: "Tha mạng... tha mạng... ta thật sự không có nhiều tiền, đây là toàn bộ tài sản của ta... xin đại hiệp tha cho... xin hãy tha cho ta..."

Người nam nhân run rẩy mở chiếc túi hành lý cũ rách, bên trong rơi ra vài đồng xu, trông thật thảm hại.

Rõ ràng tên kia rất bất mãn, vẻ mặt tức giận như thể muốn lập tức cứa cổ người nam nhân.

Nàng nghẹn ngào, gần như hành động theo bản năng. Khi hoàn hồn, nàng đã run rẩy mở túi, để lộ ra những món trang sức nàng đã lấy trộm khi bỏ trốn.

Tiếng leng keng thu hút sự chú ý của tên kia. Hắn dừng lại, quay đầu nhìn, mắt sáng lên.

Nàng hít một hơi lạnh, hoảng sợ vì hành động của mình. Nàng chỉ định tạo ra tiếng động để đánh lạc hướng hắn, nhưng giờ mới nhận ra, hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Những món trang sức mang ra từ Quốc Công phủ tất nhiên là rất quý giá. Ở nơi hẻo lánh này, làm gì có ai từng thấy nhiều đồ quý giá như vậy. Ánh mắt tên kia trở nên tham lam, hắn đá văng người nam nhân nghèo khổ kia, cầm d.a.o sải bước về phía nàng.

"Ồ, đây là phu nhân nhà ai đây? Đưa hết đồ ra đây." Ánh mắt tham lam của hắn dán vào những món trang sức trên mặt đất và trên người nàng. Khác với thái độ thô lỗ khi nãy, hắn nở nụ cười d*m đ*ng, rõ ràng không hề đề phòng người nữ nhân yếu đuối trước mặt.

Nàng nuốt nước bọt, liếc nhìn Lan Phương đang tái mét mặt mày bên cạnh. Mọi người xung quanh đều nín thở, sợ hãi bản thân sẽ giống nàng, gây ra tiếng động thu hút sự chú ý của tên kia.

Trong lòng nàng rối như tơ vò, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, run tay s* s**ng túi hành lý, nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.

Nàng không có đầu óc nhanh nhạy để ứng phó với nguy hiểm, cũng không có thân thủ để chống lại tên côn đồ hung ác. Nàng luôn yếu đuối, bất lực.

Nhưng không biết là do đôi tay run rẩy này đã từng g.i.ế.c người, hay do quyết tâm liều lĩnh chạy trốn khỏi số phận, lúc này, trong lòng nàng không hề có ý định cam chịu.

Nàng muốn phản kháng, muốn trốn thoát, muốn thay đổi vận mệnh.

Phải làm sao để chế ngự được tên này?

"Tiện nhân! Còn lề mề gì nữa, có tin ta c.h.é.m c.h.ế.t ngươi không!" Tên kia mất kiên nhẫn, càng hung dữ, những người này càng sợ hắn.

Dù hắn có thực sự muốn g.i.ế.c người hay không, hắn vẫn vung d.a.o đe dọa nàng.

"Đồ... đồ của ta đều ở đây, xin... xin hãy tha cho ta..." Nàng cúi đầu, giọng run rẩy.

Nàng đẩy túi hành lý về phía chân hắn, như thể đã sợ hãi đến mức mất hết hồn vía, không còn chút sức phản kháng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 84



Tên kia nhìn thấy trang sức dưới chân, khóe miệng lại nhếch lên. Lời cầu xin của nàng càng khiến hắn thêm ngông cuồng. Hắn cúi xuống nhưng không nhặt trang sức, mà túm lấy cổ áo nàng, giật mạnh, kéo nàng đang quỳ dưới đất đứng dậy.

Nàng hét lên kinh hãi, mắt đỏ hoe, vẻ mặt gần như ngây dại. Cơ thể va vào n.g.ự.c hắn, dạ dày nàng cuộn lên, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng, nàng cố gắng kìm nén, nước mắt trào ra.

Tiếng va chạm bên ngoài khoang thuyền đột nhiên trở nên dữ dội, hình như có tiếng kim loại va vào nhau, tiếng bước chân chạy trên thân thuyền nghe có vẻ bất thường.

Nhưng tên kia nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trở nên mờ ám, cổ họng hắn không ngừng chuyển động, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh bên ngoài. Hắn dùng tay kia bóp cằm nàng, rõ ràng đã nảy sinh tà ý.

Nàng không biết lúc này mọi người đang nhìn nàng với ánh mắt gì, có lẽ là thương cảm, có lẽ là sợ hãi, hoặc cũng có thể là thờ ơ để tự bảo vệ mình.

Nàng không biết tại sao mình lại nghĩ đến Lục Văn, người đã lặng lẽ che ô cho nàng trong cơn mưa bão, người nhìn nàng với ánh mắt rực cháy, cất giọng trầm khàn nói với nàng: "Chính vì đã từng dầm mưa, càng phải nhớ tự che ô cho mình, phải không?"

Bây giờ không ai có thể cứu nàng, nhưng nàng không muốn cam chịu số phận.

Hành động của tên kia rất rõ ràng, hắn ta thậm chí còn bị sắc đẹp làm mờ mắt, dường như muốn ngay tại đây thưởng thức làn da mịn màng của nàng. Hắn ta không hề đề phòng, không nghĩ rằng người nữ nhân trước mặt có thể phản kháng. Hắn ta nới lỏng tay, bàn tay to lớn v**t v* lưng nàng, ánh mắt dọc theo cổ áo nhăn nhúm của nàng dần dần di chuyển xuống dưới.

Nàng nghiêm mặt, lần đầu tiên làm chuyện này, đầu óc nàng trống rỗng, gần như hành động theo bản năng. Nhưng lúc này, nàng cảm thấy mình vô cùng tỉnh táo, ánh mắt không còn run rẩy, cơ thể đột nhiên căng thẳng.

Trong chớp mắt, tên kia gần như không nhìn rõ động tác của nàng. Nàng nhanh chóng đưa tay nắm lấy cây trâm cài tóc, không chút do dự đ.â.m mạnh vào mắt trái của hắn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cùng với tiếng hét kinh hãi của những người xung quanh. Máu b.ắ.n tung tóe, văng lên khắp người nàng.

Tên kia theo bản năng che mắt, cơn đau khiến hắn gần như không đứng thẳng được. Nhưng dù sao cũng không phải vết thương chí mạng, hắn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay muốn bóp cổ nàng.

Nàng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, như một con quỷ không chớp mắt, không sợ móng vuốt của hắn, nàng rút cây trâm ra, lại đ.â.m mạnh vào mu bàn tay hắn.

"A!" Lại một tiếng hét thảm thiết nữa. Tên kia không ngờ người nữ nhân yếu đuối này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không chút do dự, không hề sợ hãi. Nếu trên tay nàng không phải là cây trâm mà là một con dao, có lẽ hắn đã bị đ.â.m xuyên ngực.

Cơn đau dữ dội khiến tên kia ngã xuống. Hắn ta cố gắng vùng vẫy bò dậy, nhưng bị nàng dùng cây trâm ghim chặt bàn tay, như muốn đ.â.m xuyên qua vậy.

Mọi người xung quanh đều c.h.ế.t lặng, không ngờ người nữ nhân vừa rồi còn đang thập tử nhất sinh, đột nhiên lại lật ngược tình thế, hơn nữa dáng vẻ hung dữ này càng khiến người ta kinh ngạc.

Nàng tranh thủ lúc khống chế tên kia, ngẩng đầu nhìn những người xung quanh. Có người ngạc nhiên, có người hoảng loạn, thậm chí có người lộ ra vẻ sợ hãi, như thể tên kia không phải là kẻ ác, mà nàng mới là kẻ g.i.ế.c người.

Nàng nghiến răng, nàng biết lúc này khuôn mặt đầy m.á.u và méo mó của mình đáng sợ đến mức nào, e rằng chỉ có Lục Văn, người đã xông vào phòng nàng đêm đó, mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của nàng mà vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi.

Sợ hãi là lẽ thường tình.

Nhưng nàng không khỏi nghĩ đến ngày hôm đó, khi được Lục Văn cứu trên con đường nhỏ ở ngoại ô, rõ ràng hắn cũng âm trầm đáng sợ như vậy, tại sao nàng lại không hề sợ hãi.

Nàng cụp mắt, không hiểu sao mình lại liên tục nghĩ đến Lục Văn. Hít sâu một hơi, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Mọi người mau chạy đi, tranh thủ lúc bọn chúng chưa quay lại, hãy ra ngoài bằng cửa sau khoang thuyền, trong kho ở phía sau có thể có thuyền cứu sinh!"

Nàng không ngờ cuộc trò chuyện với Lục Văn trong sân nhỏ hôm đó lại có ích vào lúc này.

Lần đó, Lục Văn trộm đồ trên thuyền hoa, sau đó lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Vì tò mò, nàng đã hỏi, Lục Văn nói với nàng rằng hôm đó hắn đã tìm thấy thuyền cứu sinh trong kho ở khoang sau, nhân lúc đêm tối và hỗn loạn để trốn thoát.

Nhưng nàng không biết con thuyền này có thuyền cứu sinh hay không, nhưng bây giờ không còn cách nào khác.

Mọi người ngẩn ra một lúc, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, dìu nhau đứng dậy, chạy nhanh về phía cửa sau khoang thuyền.

"Ta g.i.ế.c các ngươi…” Tên kia thấy vậy, lập tức vùng vẫy, một tay bị nàng khống chế, hắn ta dùng tay kia định nhặt con d.a.o phay vừa rơi xuống.

Nàng giật mình, vội vàng nhặt những món trang sức rơi vãi trên đất, tùy tiện cầm một cây trâm đ.â.m vào tay kia của hắn.

May mắn thay, tên kia đang bị đau và mất m.á.u nên không còn sức phản kháng, cũng là do hắn ta chủ quan và khinh địch nên nàng mới có thể khống chế được hắn.

Nàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, Lan Phương đã khóc đến sưng cả mắt, ông bà lão thì ngơ ngác, không nói nên lời.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 85



Nàng cau mày, thúc giục: "Lan Phương cô nương, mau đưa phụ mẫu cô chạy đi, nhanh lên!"

Lan Phương bừng tỉnh, vội vàng đỡ phụ mẫu mình dậy, nhìn nàng với vẻ lo lắng: "Thẩm cô nương, vậy còn cô thì sao..."

"Chạy mau!" Nàng rõ ràng đã gần như kiệt sức, cây trâm dù sao cũng không phải là vũ khí sắc bén, không thể trì hoãn thêm nữa.

Lan Phương nghiến răng, nước mắt lại trào ra, nhìn nàng với vẻ biết ơn, rồi kéo phụ mẫu mình nhanh chóng chạy theo đám đông về phía cửa sau.

Trong khoang thuyền chớp mắt đã không còn ai, nàng thở phào nhẹ nhõm. Cúi đầu nhìn xuống, nàng phát hiện tên kia đã ngất xỉu vì đau.

Hắn ta chưa chết, tiếng đánh đ.ấ.m bên ngoài càng lúc càng dữ dội, nàng không thể ở lại lâu hơn nữa, vội vàng đứng dậy, chân run rẩy, nhưng vẫn nghiến răng chạy trốn.

Vừa đến cửa sau khoang thuyền, bên ngoài "ầm" một tiếng nổ lớn, nàng gần như không có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng cúi người, nấp sau chiếc thùng gỗ bên cạnh cửa ngay khi cánh cửa bị đá văng.

Nàng nín thở, phát hiện xung quanh yên tĩnh lạ thường. Tiếng đánh nhau bên ngoài đã dừng lại, tiếng bước chân trên thuyền cũng không còn, những người trong khoang thuyền chắc hẳn đã chạy đến kho, ở đây không hề nghe thấy động tĩnh của họ.

Vậy là thuyền trưởng và hạ nhân bên ngoài đều đã bị g.i.ế.c sạch rồi sao.

Nàng nhắm mắt tuyệt vọng, chỉ còn một chút nữa, chỉ còn một chút nữa thôi là nàng cũng có thể trốn thoát rồi.

Đối mặt với một tên khi nãy, nàng còn có thể nảy sinh ý chí phản kháng, nhưng bây giờ nàng phải đối mặt với mấy tên côn đồ to lớn, hung hãn, sau khi chứng kiến đồng bọn bị nàng g.i.ế.c chết, chúng sẽ không tha cho nàng, càng không lơ là cảnh giác để nàng có cơ hội phản công.

Cái c.h.ế.t đến gần thật đau khổ, khoảnh khắc này, nàng như có muôn vàn suy nghĩ phức tạp trong lòng.

Hôm nay nàng dũng cảm và khôn ngoan hơn bất kỳ lúc nào trước đây, nàng liều mạng phản kháng, cố gắng giành lấy sự sống cho mình, có lẽ vì muốn dốc toàn lực hướng tới cuộc sống mới mà nàng hằng mong ước, hoặc cũng có lẽ là vì những lời nói thoáng qua trong đầu đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng.

Nhưng vẫn không thể thay đổi được gì.

Dù biết rằng đến nước này nàng không còn cơ hội sống sót, nhưng vẫn không thể kìm nén được tia hy vọng le lói trong lòng.

Ai đó hãy cứu nàng với...

Trong khoang thuyền yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân, chậm rãi, từng bước tiến vào trong.

Tiếng bước chân dường như dừng lại một chút ở đâu đó, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, tiến về phía cửa sau khoang thuyền, từng bước tiến lại gần.

Nàng cuộn tròn người sau chiếc thùng gỗ, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay tạo ra cảm giác đau nhói. Mặt mũi lem luốc nước mắt lẫn máu, tiếng bước chân giống như tiếng chuông đếm ngược sinh mạng của nàng, từng tiếng gõ vào lồng ngực, nuốt chửng hy vọng, cho đến khi nàng rơi vào tuyệt vọng không thấy ánh sáng.

Một đôi giày đen dính m.á.u xuất hiện trước mắt, bên cạnh là thanh kiếm sắc bén đang nhỏ m.á.u từ tay người đó. Lưỡi kiếm loang ánh đỏ.

Nàng có chút hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt tuyệt vọng, vô hồn, phản chiếu một khuôn mặt lạnh lẽo như sương giá.

Nàng không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, kinh ngạc, hoảng sợ, an tâm, may mắn, hàng trăm cảm xúc lẫn lộn khiến nàng ngây người, môi hé mở nhưng không thể phát ra tiếng nào.

Lục Văn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, u ám. Đáy mắt cuộn trào những cảm xúc phức tạp giống như nàng, sát khí xung quanh lặng lẽ rút đi, nhưng cơ thể vẫn căng cứng.

Im lặng hồi lâu, hắn mới mấp máy môi, giọng khàn đặc như chìm xuống đáy vực sâu, dịu dàng nói: "Tẩu tẩu, đã lâu không gặp."

Nàng không phủ nhận rằng trong lúc hoảng loạn vừa rồi, nàng đã từng có một thoáng cầu xin Lục Văn xuất hiện, nhưng khi hắn thực sự xuất hiện trước mắt, nàng lại không kiềm chế được sự sợ hãi.

Sao hắn lại ở đây!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Khi chạy trốn khỏi đội ngũ của Lục gia trở về Trường An, Lục Văn rõ ràng không đi cùng, vậy mà nàng mới trốn được một ngày đã bị hắn truy tìm ra dấu vết.

Nàng biết mình thất hứa, bề ngoài chấp nhận việc Lục Văn thiêu rụi nhà tổ Nhạn Sơn để thoát khỏi số phận bị bỏ lại đó, nhưng nàng lại thừa dịp hắn không có mặt mà lặng lẽ bỏ trốn.

Nàng đương nhiên không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Lục Văn tình cờ xuất hiện trên con thuyền này, nàng biết hắn đến để bắt nàng về.

Nàng co rúm người trong góc, nhìn sắc mặt u ám của Lục Văn, liền biết việc mình bỏ trốn đã chọc giận hắn. Người nam nhân này ngay cả nhà tổ cũng dám thiêu rụi, không biết sẽ làm ra chuyện gì để trừng phạt nàng đây.

Lúc này, phía sau Lục Văn truyền đến tiếng sột soạt, người nam nhân bị đánh ngất trước đó dần dần tỉnh lại. Hắn nghiến răng, cố gắng bò dậy, gần như không chút do dự, nhấc đao c.h.é.m về phía này.

Lục Văn quay lưng về phía đó nên không nhìn thấy, nhưng nàng lại thấy rõ ràng. Nàng trừng lớn mắt kinh hô: "Lục Văn! Phía sau..."

Chưa dứt lời, Lục Văn như có mắt sau lưng, trước khi người nọ ra tay, hắn nhanh chóng giơ kiếm lên, xoay người, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c người nam nhân.

"Ư..." Người nam nhân kinh hãi trừng lớn mắt, hắn căn bản không nhìn thấy Lục Văn ra tay như thế nào, càng không có thời gian phản ứng, cứ như vậy bị đ.â.m xuyên ngực.

Máu từ n.g.ự.c phun ra, người nọ mặt mũi dữ tợn, không phát ra được tiếng nào nữa, c.h.ế.t hẳn.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 86



Nàng há hốc mồm kinh hồn bạt vía. Khi Lục Văn quay lại nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng đầy những vết máu, sát ý trong mắt không thể che giấu, lúc này hắn mới thực sự giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Cơ thể nàng run lên, sợ hãi đến mức gần như quên cả thở, phía sau đã không còn đường lui, nàng thậm chí cảm thấy khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm dính đầy m.á.u kia sẽ đ.â.m c.h.ế.t nàng.

Mũi kiếm chạm đất, theo bước chân Lục Văn chậm rãi tiến lại gần, kéo lê trên sàn nhà một vệt m.á.u đỏ tươi, tiếng ken két vang lên, từng tiếng gõ vào lồng n.g.ự.c nàng.

Cho đến khi Lục Văn dừng bước trước mặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm vốn đang nhìn xuống nàng, khi hắn quỳ xuống, đã chạm thẳng vào ánh mắt run rẩy của nàng.

Ánh mắt đó đầy áp lực, sâu thẳm u ám như muốn hút người ta vào trong. Nàng không thể nhìn thẳng, cứng cổ quay mặt đi.

Lục Văn đưa bàn tay dính m.á.u lên, ngón tay kẹp lấy cằm nàng, hơi dùng sức, lại quay mặt nàng lại, buộc nàng nhìn hắn, buộc nàng đón nhận ánh mắt cuồn cuộn của hắn.

Lục Văn khẽ mấp máy môi mỏng, nhìn chằm chằm vào nàng, từng chữ thốt ra như muốn nuốt chửng ý chí của nàng: "Tẩu tẩu, đã nói cùng ta về Trường An, tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Nàng bất lực lắc đầu, cổ họng khô khốc khó khăn nói: "Không... ta không đồng ý..."

Nàng không hiểu tại sao Lục Văn lại cố chấp với nàng, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không có gì nổi bật, hơn nữa hắn còn gọi nàng là tẩu tẩu, hắn nên biết điều này là không nên.

Chiếc cằm nhỏ nhắn dính máu, bên dưới vết m.á.u là làn da ửng đỏ do bị Lục Văn véo, hắn hơi nới lỏng tay, đầu ngón tay v**t v* hàm dưới của nàng, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đừng chạy, dù nàng đi đâu, ta cũng sẽ tìm được nàng."

Dứt lời, dây thần kinh căng thẳng của nàng như đứt phựt, khoảnh khắc đứt đoạn, đầu nàng đau như búa bổ, mắt tối sầm, cuối cùng mất đi ý thức.

Trong cơn mê man, nàng thấy mình đang ở trong bóng tối, xung quanh như bị thứ gì đó trói buộc, cứng rắn và nóng bỏng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tim đập thình thịch, nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình đang bị cánh tay của một người nam nhân ôm chặt, lưng áp sát vào lồng n.g.ự.c của hắn. Nàng lập tức nghĩ là Lục Hành đến tìm nàng đòi mạng, cả người sợ hãi đến mặt mày tái nhợt.

Vừa định vùng vẫy, lại có bàn tay to lớn nhẹ nhàng v**t v* đỉnh đầu nàng, xoa mái tóc của nàng, người phía sau áp sát vào tai nàng, giọng trầm thấp an ủi: "Đừng sợ, tẩu tẩu, không sao rồi, hắn sẽ không có cơ hội chạm vào nàng nữa."

Là Lục Văn.

Cơ thể nàng mềm nhũn, tâm trạng cảnh giác vừa rồi lập tức thả lỏng.

Nhưng ngay sau đó, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo hung dữ của Từ thị: "Ngươi phải giữ tiết cho Hành nhi cả đời, đừng có ý đồ gì!"

Giọng nói đó như vang lên ngay bên cạnh và nàng cảm nhận rất rõ ràng tư thế hiện tại của mình và Lục Văn.

Không! Không được!

Nàng hít sâu một hơi, trước mắt sáng bừng, lúc này mới giật mình nhận ra mình chỉ là nằm mơ.

"Tỉnh rồi, cô nương tỉnh rồi!"

Nàng có chút hoảng hốt, ngẩn người một lúc mới thấy người đứng bên cạnh là Lan Phương mà nàng mới quen biết không lâu. Nàng cử động người, định ngồi dậy, nhưng Lan Phương vội vàng ngăn lại: "Cô nương cứ nằm yên, đừng cử động, cô muốn uống nước hay muốn ăn gì không?"

Nàng bị vẻ mặt vui mừng nhiệt tình của nàng ấy làm cho hơi lúng túng, nàng há miệng, nhất thời không biết trả lời từ đâu, ánh mắt đảo qua xung quanh, lại phát hiện đây là một căn phòng, trước đó nàng không phải là đã lên thuyền du ngoạn đến núi Xuân Chi sao.

Trong nháy mắt, sắc mặt nàng cứng đờ, những chuyện xảy ra sau khi lên thuyền ùa về trong đầu, nàng đang định cẩn thận mở miệng nói gì đó, thì Lan Phương đột nhiên vỗ tay, tự nói: "A! Không đúng, ta phải đi gọi đại phu đến khám cho cô, còn có phu quân của cô nữa, ta phải đi báo cho hắn biết, nếu hắn biết cô tỉnh rồi chắc chắn sẽ yên tâm, cô nương, cô đợi chút nhé, cứ nằm yên đừng động, ta sẽ quay lại ngay!"

Lan Phương nói xong câu này với tốc độ cực nhanh, liền nhanh chóng xoay người đi ra cửa.

Nàng sững sờ, nhìn Lan Phương với vẻ mặt khó tin, nhưng chỉ còn lại một bóng lưng vội vã ra khỏi cửa, căn bản không cho nàng cơ hội hỏi han gì.

Phu quân gì chứ? Nàng lấy đâu ra phu quân? Còn nữa, đây là đâu? Tên ác nhân trên thuyền du ngoạn trước đó đâu rồi, còn những người khác đâu?

Còn cả Lục Văn nữa...

Một loạt câu hỏi ùa vào đầu nàng, những suy nghĩ phức tạp khiến đầu óc nàng vốn còn hơi choáng váng càng thêm mơ hồ.

Chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy giường hơi rung lắc, nàng biết cảm giác này, lập tức nhận ra mình vẫn đang ở trên một con thuyền, vậy thì đây là phòng trên thuyền.

Nhưng con thuyền du ngoạn cũ kỹ đó, làm sao có phòng nghỉ rộng rãi ngăn nắp thế này.

Đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân vội vã, nàng nghe tiếng nhìn ra, vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt Lục Văn đang nhìn thẳng vào trong phòng.

Người nàng đột nhiên căng cứng, nhưng chưa kịp tạo tư thế phòng bị, thì theo sau Lục Văn là Lan Phương và mẫu thân nàng ấy, cùng một người nam nhân trung niên có râu bước vào với vẻ mặt vui mừng.

"Ôi chao, cô nương này cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." Bà lão được Lan Phương dìu đi phía sau Lục Văn, bước chân cũng hơi vội vàng, vừa vào phòng vừa lẩm bẩm.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 87



Lan Phương gật đầu lia lịa, cười nói: "Cuối cùng cũng có thể yên tâm phần nào rồi."

Trong lúc hai mẫu tử nói chuyện, Lục Văn đã bước tới bên giường, hắn cau mày khiến người ta không nhìn ra vui buồn, bộ đồ đen càng làm nổi bật dáng người cao lớn, khí chất cũng càng thêm chín chắn vững vàng, trong phút chốc khiến người ta hơi hoa mắt, dường như rất khó chồng hình ảnh này với hình ảnh hắn đầy m.á.u me, g.i.ế.c người không chớp mắt.

Nàng đang ngẩn người, Lục Văn hơi cúi người, ghé sát lại gần nàng hỏi: "Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?"

Nàng theo bản năng lùi lại, sau đó lắc đầu.

Vị đại phu theo sát phía sau, đứng sau Lục Văn nửa bước cung kính nói: "Phu nhân, để lão phu bắt mạch cho người."

Nàng hơi nhíu mày, xưng hô "phu nhân" của đại phu khiến nàng lập tức nhận ra sự kỳ lạ của mọi chuyện.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Văn, muốn tìm kiếm câu trả lời từ ánh mắt hắn, nhưng Lục Văn lại vờ như không thấy quay mặt đi, không giống như đang chột dạ, chỉ như một phản xạ tự nhiên, khẽ gật đầu, nói: "Ừ, cứ bắt mạch trước đã."

Nàng mím môi, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành đưa tay ra để đại phu bắt mạch.

Vừa đưa tay ra, nàng liền thấy lòng bàn tay mình quấn băng, bàn tay còn lại dưới chăn khẽ cử động, cũng cảm nhận được cảm giác tương tự.

Lan Phương thấy vậy, không khỏi mím môi cười giải thích: "Tay cô bị thương nhẹ, xem phu quân cô đau lòng kìa, quấn hết lớp này đến lớp khác, nhưng đừng lo, chỉ là vết xước thôi."

Lan Phương lại nhắc đến phu quân của nàng, lông mày nàng càng nhíu chặt hơn.

Lục Văn lại dám nói với người khác rằng mình là phu quân của nàng sao?!

Sao hắn dám!

Nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa há miệng, lời giải thích lại nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng phải giải thích thế nào, nói đây là Lục Văn bịa đặt, thật ra hắn là tiểu thúc của nàng, nàng là tẩu tẩu vừa mất phu quân của hắn sao?!

Sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, khiến Lan Phương vốn đang cười cũng lo lắng, vội vàng tiến lên hỏi đại phu: "Đại phu, cô nương thế nào rồi?"

Đại phu bắt mạch xong liền rụt tay lại, cũng không có vẻ mặt nặng nề, chậm rãi nói: "Những vết thương nhẹ trên người phu nhân dùng thuốc là có thể từ từ hồi phục, còn lại thì không có gì đáng ngại."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Đa tạ." Lục Văn gật đầu với đại phu, dường như thực sự nhập tâm vào vai người phu quân quan tâm đến sức khỏe của thê tử.

Lan Phương và bà lão nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bà lão tiến lên nắm lấy tay nàng còn chưa rụt lại, cảm kích nói: "Cô nương, lần này đa tạ cô, ta thật sự không ngờ một cô nương yếu đuối như cô, lúc nguy cấp lại có gan dạ như vậy, nhưng chắc cũng sợ lắm, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, cô không sao là ta yên tâm rồi."

Nàng lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Đại nương nói quá lời rồi, mọi người không sao là tốt rồi, mọi người đều được cứu rồi sao?"

Nàng nghĩ, chắc là mọi người đã tìm thấy thuyền cứu sinh trong kho, rồi cùng nhau chạy thoát khỏi con thuyền du ngoạn đó, còn con thuyền hiện tại, nàng cũng không biết là chuyện gì.

Bà lão lại cười tươi: "Đều không sao, mọi người chỉ hơi hoảng sợ, may mà phu quân cô đến kịp thời, chàng trai trẻ này thật sự rất dũng cảm, một mình giải quyết mấy tên ác nhân đó, còn đưa mọi người lên thuyền của hắn, con thuyền này tốt hơn nhiều so với con thuyền du ngoạn cũ nát của chúng ta, thật sự không biết cảm ơn hai người thế nào cho phải."

Thuyền của Lục Văn?

Nàng khó hiểu nhìn Lục Văn, Lục Văn lại bình tĩnh đáp lại nàng bằng ánh mắt dịu dàng, như thể chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Lan Phương chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa hai người, kéo bà lão, cười nói: "Thôi được rồi mẫu thân, nếu cô nương không sao rồi, chúng ta đừng làm phiền hai phu thê người ta nữa, để họ tự nói chuyện."

Xưng hô "phu thê" lại khiến nàng nghẹn họng, định nói gì đó, bà lão lại gật đầu lia lịa, thậm chí còn không quên dặn dò nàng: "Nói cũng phải, cô nương à, dù hắn có chọc giận cô thật, nhưng người ta lặn lội đường xa đến tìm cô, còn cứu mọi người khỏi nguy hiểm, nghe hắn dỗ dành vài câu thì xuống nước đi, phu thê nào có thù qua đêm."

Nàng nghe vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, cau mày không biết nói gì, Lan Phương lúc này mới áy náy kéo bà lão xoay người: "Cô nương, Lục công tử, đừng trách nhé, mẫu thân ta cứ thích lải nhải, hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi."

Nói xong, Lan Phương kéo bà lão nhanh chóng rời khỏi phòng, đại phu cũng vội vàng theo sau, trong phòng chỉ còn lại hai người im lặng nhìn nhau.

Lục Văn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, không khỏi nhướn mày: "Nàng nói với mọi người là cãi nhau với ta, nên mới bỏ đi sao?"

Nàng trừng lớn mắt: "Ta không nói, hơn nữa... hơn nữa... đệ cũng không phải..."

Biểu cảm đột nhiên sinh động trên mặt nàng khiến vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Văn dịu đi vài phần, thậm chí nhìn nàng cố gắng phủ nhận, nhưng lại không biết phải tranh luận với hắn như thế nào, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên, cúi người ngồi xuống giường, đột nhiên ghé sát vào khuôn mặt đang kinh ngạc của nàng.

Khuôn mặt Lục Văn gần trong gang tấc, nàng đột nhiên nín thở, nhưng vẫn không thể ngăn cản hơi thở nóng bỏng đặc trưng của nam nhân phả vào mặt.

Ngay sau đó, Lục Văn chậm rãi đưa tay ra ôm lấy gáy nàng, buộc nàng không thể lùi lại, càng buộc nàng phải nghe thấy giọng nói trầm thấp trêu chọc của hắn bên tai: "Không phải cái gì? Tẩu tẩu định nói rõ với mọi người, thật ra chúng ta không phải phu thê, mà là đôi gian phu dâm phụ sao?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 88



Nàng nín thở, suýt chút nữa bị câu nói của Lục Văn làm nghẹt thở.

Nàng kinh hoàng trừng lớn mắt, theo bản năng đẩy Lục Văn ra: "Đệ đừng nói bậy!"

Lục Văn cũng không cố giữ chặt Thẩm Nam Chi nữa, thuận theo lực đẩy của nàng mà ngả người ra sau, không hề phản bác, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Ánh mắt trêu đùa của Lục Văn khiến Thẩm Nam Chi bối rối, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng cuối cùng hóa thành tủi thân, chua xót dâng lên khóe mắt. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn, hoàn toàn không ăn nhập với hành động đáng sợ vừa rồi của hắn, nước mắt nàng bất giác rơi xuống.

Từng giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc trai đứt dây, Thẩm Nam Chi khóc không thành tiếng, nhưng mũi và mắt nhanh chóng đỏ lên. Nước mắt làm mờ tầm nhìn, không thấy rõ khuôn mặt của Lục Văn, nàng liền khóc càng không kiêng dè.

Nụ cười trên môi Lục Văn dần tắt, ánh mắt trầm xuống, đồng tử phản chiếu ánh sáng từ những giọt nước mắt của nàng.

Một lúc sau, Thẩm Nam Chi vừa khóc vừa c*n m** d*** đến trắng bệch, trong tầm nhìn mờ mịt, nàng bỗng thấy Lục Văn giơ tay lên.

Nàng theo bản năng lùi lại một chút, nhưng Lục Văn không cho phép nàng tránh né, hắn cúi người xuống, đưa ngón tay chạm vào nước mắt trên má nàng.

“Khóc cái gì, lời nói đó chỉ là để che mắt người ngoài thôi.” Giọng Lục Văn trầm thấp, mang theo chút dịu dàng dỗ dành.

Đầu ngón tay mát lạnh lau đi nước mắt của nàng, rồi lại dùng ngón cái lau đi những giọt lệ còn đọng lại trong khóe mắt, khiến tầm nhìn của nàng trở nên rõ ràng, không thể tránh khỏi việc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lục Văn lúc này.

Thẩm Nam Chi vẫn còn nghẹn ngào, nhưng nước mắt dường như đã biết kiềm chế dưới lời nói của Lục Văn. Mỗi khi nước mắt dâng lên, đều bị ngón tay cái của hắn lau đi, rồi dần dần ngừng hẳn.

Cử chỉ v**t v* nhẹ nhàng của Lục Văn dần chuyển thành nâng niu khuôn mặt nàng. Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa hai người lại gần nhau thêm một lần nữa. Khoảng cách quá gần khiến Thẩm Nam Chi, sau khi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Nàng giơ tay muốn gạt tay Lục Văn ra, người hơi lùi lại phía sau, nhưng Lục Văn lại tiến sát lại: “Đừng động, người ngoài đang nhìn kìa.”

Thẩm Nam Chi sửng sốt, nhìn ra phía sau Lục Văn, thấy trước cửa phòng ngủ, bên cửa sổ in rõ mấy bóng đen. Cửa sổ hé mở một khe hở nhỏ, rõ ràng có thể nhìn thấy động tĩnh bên trong.

“Ôm nhau rồi, ôm nhau rồi, ta đã nói là đôi phu thê trẻ giận dỗi thôi mà, chẳng phải là sẽ nhanh chóng làm lành sao!”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Làm Thẩm cô nương tức giận đến mức phải một mình về nhà mẹ đẻ, cứ tha thứ cho hắn như vậy, có phải là quá dễ dàng cho hắn rồi không!”

“Nếu ta có một người phu quân đẹp trai như vậy, làm sao nỡ giận hắn lâu, nhìn khuôn mặt đó là hết giận rồi.”

“Nữ nhân chính là hay làm mình làm mẩy, chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tiểu Lục này cũng đã lặn lội đường xa đuổi theo tới đây, thật sự là không tệ.”

“Ông nói vậy là có ý gì, cái gì mà làm mình làm mẩy, ông đang nói ta sao? Lão già này, có giỏi thì nói lại lần nữa xem?”

Tiếng bàn tán lầm rầm bên ngoài cửa dần trở nên ồn ào, cảnh tượng mà người ngoài nhìn thấy qua khe cửa sổ không rõ ràng. Nhìn hai người trên giường dần xích lại gần nhau, họ liền nghĩ là đang ôm nhau.

Mặt Thẩm Nam Chi lúc đỏ lúc trắng, vội vàng thu hồi tầm mắt, lại chạm phải ánh mắt chăm chú của Lục Văn gần trong gang tấc.

Nàng mím chặt môi không nói được gì, hoàn toàn không biết phải biện minh với Lục Văn như thế nào, cũng không biết làm sao để ngăn cản hành động xấu xa và trêu chọc này của hắn.

Lục Văn lại mỉm cười, quả thật chỉ cần trên mặt Thẩm Nam Chi có thêm chút biểu cảm sống động, liền đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nàng khóc cũng đẹp, cười cũng đẹp, lúc này cau mày trừng mắt nhìn hắn, cũng đẹp đến mức không thể tả.

“Về với ta.”

Thẩm Nam Chi vẫn im lặng không đáp, lời nói của Lục Văn tuy có vẻ ôn hòa dịu dàng, nhưng thực chất không cho nàng cơ hội từ chối.

Nàng đã bị hắn bắt được khi đang bỏ trốn, nàng lấy đâu ra quyền nói không với hắn, cho dù có nói, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Trước đây trong cuộc đời của Thẩm Nam Chi cũng thường xuyên xảy ra những chuyện mà nàng không thể từ chối, cũng sẽ không có ai cho nàng cơ hội từ chối. Nàng luôn nhút nhát, yếu đuối, cam chịu, chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ chấp nhận số phận không nên thuộc về mình, mặc cho số phận giày vò, thậm chí không hề có ý phản kháng nào trên mặt hay trong lòng.

Nhưng lúc này, Thẩm Nam Chi mím môi không nói, lại không hiểu sao trừng mắt nhìn Lục Văn một cái, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, cho dù lúc này không thể chống lại ý đồ của hắn, cũng không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa, cứ như đang giận dỗi, trong lòng lại càng không định chấp nhận số phận như vậy.

Nàng vẫn muốn trốn, vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ méo mó với Lục Văn, nàng không biết mình nên làm gì, nhưng rồi sẽ tìm được cơ hội.

Ánh mắt Lục Văn tối sầm lại, hắn không biết Thẩm Nam Chi đang nghĩ gì, nhưng lại bị dáng vẻ sống động hiếm thấy này của nàng khiến cổ họng khô khốc.

Hắn khẽ nuốt nước bọt, ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy: “Nàng nghỉ ngơi một chút đi, nếu muốn ăn gì thì cứ gọi người chuẩn bị, lát nữa ta lại đến thăm nàng.”
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 89



Thẩm Nam Chi không để ý đến hắn, mãi đến khi Lục Văn xoay người bước ra khỏi phòng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa được yên tĩnh một lát, Lan Phương, người vẫn luôn ở bên ngoài, liền hớn hở bước vào, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu, khiến Thẩm Nam Chi trong lòng thấy chột dạ.

“Thẩm cô nương, cô đã khỏe hơn chưa? Có muốn ăn uống gì không?” Lan Phương đi đến ngồi xuống bên giường, cho dù là đang hỏi những câu hỏi thường ngày, nhưng ánh mắt muốn hỏi những chuyện khác của Lan Phương hoàn toàn không thể che giấu.

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, rõ ràng là không muốn Lan Phương hỏi thêm gì nữa, cho dù có hỏi thì nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào. Vốn dĩ không có khẩu vị, không muốn ăn gì, nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng đáp: “Có mì không? Không biết đã hôn mê bao lâu rồi, chỉ cảm thấy bụng rất khó chịu.”

Thẩm Nam Chi nghĩ thầm, nói như vậy, có thể thuận lợi chuyển chủ đề, nào ngờ Lan Phương vừa nghe thấy, như là tìm được điểm đột phá của câu chuyện, liền thao thao bất tuyệt: “Cô đã hôn mê cả một ngày rồi, sao lại không khó chịu được chứ. Lúc đó chúng ta chạy đến kho, trên con tàu cũ đó căn bản không có thuyền cứu sinh, cứ tưởng là hết đường rồi, không ngờ bên cạnh thuyền cũ lại có thuyền của Lục công tử cập bến.”

“Bây giờ chúng ta đã qua núi Xuân Chi rồi, Thẩm cô nương, phu quân cô thật sự là người rất tốt, không chỉ cứu mọi người, còn dùng thuyền của mình đưa mọi người đến nơi cần đến, nói là sẽ đưa những người còn lại đến Nam Hạ rồi mới quay trở lại, Thẩm cô nương, cô thật sự là số hưởng, gả được cho người phu quân tốt như vậy.”

Lan Phương cứ một câu “phu quân cô” khiến đầu Thẩm Nam Chi ong ong, nàng muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích với Lan Phương, mấp máy môi cuối cùng chỉ có thể hỏi một cách không tự nhiên: “Còn bao lâu nữa thì đến Nam Hạ?”

Lan Phương vừa nghe, lập tức có chút căng thẳng, vội vàng khuyên nhủ: “Thẩm cô nương, cô vẫn còn đang giận Lục công tử sao? Hắn rốt cuộc đã làm gì khiến cô tức giận đến mức bỏ nhà ra đi từ Trường An như vậy? Nói đến, ta còn chưa từng đến Trường An, ở đó thật sự rất phồn hoa, cô và Lục công tử ở Trường An chắc hẳn sống rất thoải mái, tự ý bỏ đi như vậy thật sự quá nguy hiểm. Hôm qua khi nhìn thấy Lục công tử, mọi người đều giật mình, hắn toàn thân đầy máu, sắc mặt lại âm trầm, còn tưởng là cùng bọn người kia một giuộc, nhưng rõ ràng là những ngày này không tìm được cô, hắn cũng sống không yên ổn, trong lòng hắn tất nhiên là rất quan tâm đến cô.”

Trong lòng Thẩm Nam Chi thực sự muốn sụp đổ, quả nhiên là con gái giống mẫu thân, lúc trước khi còn có bà lão ở đó thì không thấy Lan Phương lắm lời như vậy, bây giờ không có bà lão ở đây, nàng ấy cũng là người mở miệng nói chuyện thì không dừng lại được.

Những câu hỏi này của Lan Phương cô không thể trả lời câu nào, hơn nữa nàng đã cố gắng chuyển chủ đề rồi, cũng không biết tại sao, dù nàng nói gì cũng có thể khiến Lan Phương lôi chủ đề trở lại.

Nàng thực sự không giỏi giao tiếp với mọi người, cho dù Lan Phương không có ác ý muốn ép hỏi nàng những điều này, nhưng nàng cũng không thể nào bày tỏ sự khó xử của mình, chỉ đành mím môi, chuyển chủ đề một cách cứng nhắc: “Nói ra thì dài dòng, ta có thể ăn chút gì đó trước được không?”

Lan Phương lúc này mới nhận ra mình nói hăng say quá, lại quên cả chuyện chính, vội vàng cười ngượng ngùng gãi đầu, đứng dậy nói: “Là ta sơ suất, ta đi gọi người chuẩn bị ngay đây.”

Không lâu sau, liền có nha hoàn bưng mì nóng hổi đến, Thẩm Nam Chi vốn không có khẩu vị, nhưng bị mùi hương này k*ch th*ch, cũng có chút muốn ăn.

Lan Phương hình như bị người gọi đi làm việc khác rồi, điều này cũng khiến Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, nàng lặng lẽ ăn mì trong phòng, trong đầu lại không khỏi suy nghĩ về tình hình hiện tại.

Lục Văn vốn là con thứ không được sủng ái trong phủ Lục quốc công, những điều khác nàng không biết nhiều, nhưng trước đây nhìn hắn thế nào cũng không giống người có năng lực sở hữu một con thuyền như vậy, hơn nữa còn có cả những người hầu và tùy tùng trên thuyền, cùng những cao thủ mà hắn mang theo để giải cứu mọi người khỏi đám người xấu kia.

Lục Văn thực sự che giấu quá kỹ, nếu hắn thực sự chỉ là một đứa con thứ không có quyền không có thế lại sống âm thầm trong phủ quốc công, lần này cho dù nàng bị hắn phát hiện tung tích và bị bắt về, sau này hẳn là cũng có thể tìm được cơ hội chạy trốn.

Nhưng, Lục Văn rõ ràng không giống như nàng biết.

Vậy tại sao hắn lại phải ẩn mình trong phủ quốc công, che giấu thực lực của mình, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Càng nghĩ, Thẩm Nam Chi càng cảm thấy suy nghĩ rối bời, mãi đến khi ăn hết bát mì, nàng vẫn chưa thể nào sắp xếp được suy nghĩ của mình, liền quyết định không nghĩ nữa.

Vốn tưởng rằng nơi này còn cách Nam Hạ rất xa, không ngờ đến lúc hoàng hôn, con thuyền sắp cập bến Vân Thủy của Nam Hạ.

Khi Lục Văn bước vào phòng, Thẩm Nam Chi đang đứng bên cửa sổ nhìn hình ảnh quen thuộc mà xa lạ của bến thuyền Vân Thủy ở phía xa, mãi đến khi hắn lên tiếng mới gọi nàng trở về thực tại: “Sắp cập bến rồi, có muốn đi chào tạm biệt mọi người không?”
 
Back
Top Bottom