Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 70



Hành động đang hành hạ trên người dừng lại, Thẩm Nam Chi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì ngay sau đó Lục Hằng lại nhíu mày bỏ qua, một tay túm tóc nàng, kéo nàng sát lại gần mình hơn.

Rõ ràng Lục Hằng không định để ý đến động tĩnh bên ngoài, Thẩm Nam Chi lại cảm thấy tuyệt vọng, nhưng không ngờ người hầu đó vẫn đứng ở cửa, kiên trì nói: "Thế tử phi, người có ở trong đó không, phu nhân cần gấp, có thể cho tiểu nhân vào lấy không?"

Hành động của Lục Hằng lại dừng lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong khoảnh khắc bị d*c v*ng xâm chiếm, đầu óc dường như có chút đình trệ, khiến hắn không biết lúc này bị phá hỏng chuyện tốt nên trừng phạt tên người hầu không biết sống c.h.ế.t này như thế nào.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói nhỏ của Xuân Hạ: "Thế tử cũng ở bên trong, không bằng đợi lát nữa rồi..."

Người nọ lại nhanh chóng cắt ngang: "Phu nhân nói, lúc này phải lấy đi, đã đợi rất lâu rồi, tiểu nhân không dám chọc giận phu nhân."

Lục Hằng nghe vậy, hành động do dự một chút, Thẩm Nam Chi nhanh chóng nắm bắt cơ hội, nghẹn ngào nói: "Được, ta sẽ lấy ra ngay..."

Giọng nói của Thẩm Nam Chi khàn đặc, dù đã cố gắng hết sức, nhưng âm thanh vẫn nhỏ đến mức không biết có thể truyền ra ngoài hay không, chỉ là Lục Hằng đang đè trên người nàng tất nhiên nghe thấy, ánh mắt hung dữ lóe lên, nhìn chằm chằm vào nàng, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác nàng ra.

May mắn thay, người bên ngoài nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thẩm Nam Chi, vì khàn đặc và nhỏ nhẹ, khiến người ta tưởng rằng nàng vừa mới ngủ dậy, cũng không nghĩ ngợi gì khác, người nọ cung kính đáp: "Vâng, tiểu nhân sẽ đợi ở đây, làm phiền Thế tử phi nhanh lên một chút, phu nhân đang đợi."

Thẩm Nam Chi không nói gì nữa, chỉ nhìn Lục Hằng với vẻ mặt sợ hãi.

Lục Hằng đã dừng lại hành động, nhưng sắc mặt âm trầm khiến người ta không biết hắn định tiếp tục hay là vì vậy mà tha cho nàng.

Trong im lặng, thân thể Thẩm Nam Chi run rẩy dữ dội. Nàng thậm chí còn không thể giơ tay lên che đi bộ xiêm y rách nát trước ngực. Vừa rồi, nàng đã lấy hết can đảm để giành lấy tia hy vọng mong manh duy nhất để giải thoát, nhưng nếu Lục Hằng vẫn cứ khăng khăng tiếp tục, nàng biết mình chắc chắn sẽ phải chịu đựng những đối xử đáng sợ hơn.

Qua không biết bao lâu, Lục Hằng chậm rãi động đậy. Thẩm Nam Chi đột nhiên nín thở, lại thấy hắn chống người dậy, rời khỏi người nàng.

Vừa định thở phào nhẹ nhõm, Lục Hằng lại đột nhiên đưa tay bóp cằm nàng: "Nàng tưởng nàng trốn được lần này, lần sau còn may mắn như vậy sao?"

Da đầu Thẩm Nam Chi tê dại, đôi môi hé mở, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc. Nàng há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cho đến khi Lục Hằng dùng sức, mạnh tay ném nàng xuống giường, hắn mới đứng dậy, vẻ mặt bực tức chỉnh lại y phục chỉ hơi xộc xệch của mình, giọng lạnh lùng: "Đêm nay, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta."

"Không... Thế tử... Ta..." Thẩm Nam Chi hoảng sợ mở miệng, giọng khàn đặc gần như không ra tiếng.

Nàng còn chưa nói hết câu, Lục Hằng đã lạnh lùng sải bước ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Thẩm Nam Chi lập tức co rúm người lại, sợ hãi ánh mắt của đám hạ nhân bên ngoài sẽ nhìn vào trong phòng, thấy bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của nàng lúc này.

"Nô tỳ mọn bái kiến Thế tử."

"Cút, đừng chắn đường."

Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên ngoài một mảnh im lặng, Thẩm Nam Chi không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Lục Hằng đã đi rồi, nhưng nàng vẫn chưa hoàn hồn khỏi nỗi sợ hãi tột độ vừa rồi.

Tại sao lại như vậy, tại sao nàng lại gặp phải chuyện đáng sợ như thế này, lời nói của Lục Hằng trước khi rời đi giống như một lời nguyền rủa cứ lảng vảng mãi trong đầu nàng.

Thẩm Nam Chi không dám nhìn xem trên người mình hiện tại có bao nhiêu vết tích, càng không dám soi gương nhìn thấy bộ dạng trắng bệch như ma quỷ của mình.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vậy nàng có thể cầu cứu ai, nàng phải làm sao để thoát khỏi số phận này.

Chẳng lẽ, nàng chỉ có thể bất lực, cứ thế lặng lẽ chờ đợi bi kịch giáng xuống sao?

Ở trong phòng trì hoãn không biết bao lâu, Thẩm Nam Chi thay một bộ quần áo khác, chải lại tóc, dấu vết ngón tay đáng sợ trên cổ chỉ có thể dùng một dải lụa che đi, nhưng vết tát trên mặt lại không thể che giấu hoàn toàn bằng phấn son, thậm chí cả má phải của nàng cũng hơi sưng lên.

May mắn là nàng thường cúi đầu, dùng một ít tóc che đi, khi bước ra khỏi phòng cũng không để hạ nhân phát hiện ra điều gì.

Sau khi hạ nhân đến lấy danh sách đi rồi, Thẩm Nam Chi hoàn toàn không thể yên tâm ở trong phòng, liền lấy cớ ra khỏi phủ để kiểm tra tiến độ chuẩn bị cho đại lễ tế, nhưng lại không mang theo hạ nhân, cứ thế che giấu, lén lút rời khỏi phủ như chạy trốn.

Nếu không phải nàng đi vội vàng, không mang theo bất cứ thứ gì, thì bộ dạng này thật sự giống như bỏ trốn.

Nhưng nàng không dám.

Thẩm Nam Chi vốn không phải là một nữ tử có kiến thức rộng rãi, lại càng bị sự nhút nhát và tự ti ăn sâu vào tận xương tủy đè nén.

Nàng có thể trốn đi đâu, nàng làm sao có thể trốn thoát được.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 71



Thẩm Nam Chi lang thang vô định trên đường phố, lớp mạng che mặt mỏng manh che đi sắc mặt trắng bệch và bên má sưng đỏ của nàng, những vết thương trên người ẩn ẩn đau nhức dưới lớp quần áo, nhưng trên đường không một ai nhận ra sự khác thường của nàng. Nàng giống như một cô nương rảnh rỗi ra phố dạo chơi, không ai biết nàng vừa trải qua đau khổ như thế nào, và đêm nay lại có chuyện đen tối như vực sâu đang chờ đợi nàng.

Nhưng nàng biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình, là sống dở c.h.ế.t dở, là ác mộng dày vò, nếu cứ thế này mà trở về Quốc công phủ, ngay cả bản thân nàng cũng thấy mình thật ngu ngốc.

Nhưng nàng có thể đi đâu?

Bầu trời càng lúc càng tối, như thể ông trời cũng đang báo trước những chuyện sắp xảy ra đêm nay, mây đen dày đặc che khuất gần hết ánh sáng, trời chưa tối hẳn mà đã âm u.

Thẩm Nam Chi đi ngang qua một tiệm rèn ở phía nam thành phố, người thợ rèn trong tiệm đang đặt miếng sắt vừa nung đỏ lên bàn gõ “keng keng” vang dội, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai, khiến cho nàng dù đầu óc hỗn loạn cũng không khỏi quay đầu nhìn.

Một dãy lưỡi d.a.o sắc bén được trưng bày trong tủ kính của tiệm rèn, nhưng đều không phải đao to kiếm lớn, bởi vì triều đình đã có quy định rõ ràng về việc chế tạo vũ khí tư nhân, nên trong các tiệm rèn thông thường chỉ có d.a.o chặt, d.a.o thái, d.a.o găm hoặc kiếm ngắn, cung tên các loại.

Thẩm Nam Chi dừng bước, đáy mắt phản chiếu lưỡi d.a.o sắc bén, như có một luồng nước ngầm nào đó đang không ngừng dâng lên trong lòng.

Giết hắn.

Nàng vốn không nên gả cho Lục Hằng, nàng vốn không nên xuất hiện ở Quốc công phủ.

Nàng thà sống một cuộc đời tầm thường, nàng thà sống một cuộc đời bình lặng nhạt nhòa.

Những thứ nàng khao khát, mong muốn, nàng đều có thể từ bỏ, nhưng nàng không muốn bị dày vò như vậy, một lần, hai lần, nếu nàng còn sống, nàng sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi vực sâu đó.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng tại sao người phải c.h.ế.t nhất định là nàng.

Khi rời khỏi tiệm rèn, cả người Thẩm Nam Chi vẫn không ngừng run rẩy, trong lòng nàng giấu một con d.a.o găm mới tinh, sắc bén nhọn hoắt.

Chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nàng hoảng loạn bước nhanh về phía trước, cơn mưa lớn sắp đến, toàn thân nàng như bị một sợi dây căng chặt, nàng thậm chí không dám nghĩ kỹ mình sẽ làm chuyện này như thế nào, nếu làm rồi thì phải làm sao mới có thể kết thúc.

Trời đã hoàn toàn tối đen, một cơn bão sắp ập đến, Thẩm Nam Chi đi rất nhanh, mồ hôi thấm đẫm lưng áo nàng cũng không hề hay biết, cả người như rơi vào trạng thái mất hồn, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể dễ dàng đánh gục nàng.

Ầm ầm…!

Một tiếng sấm vang lên chấn động màng nhĩ, tiếp theo là một tia chớp xé toạc bầu trời, tấm biển của Lục Quốc công phủ trước mắt bỗng nhiên sáng rõ, giống như cánh cổng của địa ngục, khiến sắc mặt Thẩm Nam Chi lập tức trắng bệch.

Nàng sững sờ đứng tại chỗ, bản thân mình không biết từ lúc nào đã quay trở lại Quốc công phủ, nhưng ngay trước cửa này, nàng lại không dám bước thêm một bước nào nữa.

Nàng dường như đã tỉnh táo lại khỏi cơn kích động vừa rồi, những tiếng sấm liên tiếp không ngừng va đập vào lồng n.g.ự.c nàng.

Nàng đang làm gì vậy?

Giết người?

Sao nàng dám!

Thẩm Nam Chi đỏ hoe mắt, theo những hạt mưa to rơi xuống, trên má nàng hiện lên vẻ ẩm ướt, không biết là nước mưa hay nước mắt, hòa lẫn vào nhau.

Sợi dây căng chặt suốt dọc đường lúc này không báo trước mà đứt đoạn, nàng không có can đảm g.i.ế.c người, lại càng không có khả năng g.i.ế.c người, chỉ là trong đầu thoáng chốc có ý nghĩ bốc đồng như vậy, thì đã gần như dùng hết toàn bộ sức lực của nàng, mà giờ đây, sức lực cạn kiệt, ngoài việc co ro dưới mưa trước cửa phủ khóc lóc, nàng không thể làm gì khác.

Thẩm Nam Chi ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể mình, như thể làm như vậy có thể có được chút cảm giác an toàn, nhưng nước mưa lạnh lẽo không ngừng đánh vào lưng, như đang nhắc nhở, sẽ không có ai che ô cho nàng, mà nàng, vốn dĩ cũng không có ô.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Nam Chi khóc đến gần như không thở nổi, lại cảm thấy lưng lạnh lẽo của mình không còn nước mưa rơi xuống, nàng sững người một lúc, như ý thức được điều gì, cứng đờ rất lâu mới chậm rãi quay đầu lại.

Trong bóng tối, phía sau có một bóng người đứng ngược sáng, đen sì mờ ảo, khiến người ta nhất thời không nhìn rõ mặt mũi, hắn im lặng đứng sau lưng nàng, ngón tay thon dài nắm cán ô, nước mưa theo mép ô chảy xuống, nhưng lại che chắn toàn bộ sự lạnh lẽo trên đỉnh đầu nàng.

Thẩm Nam Chi không nhìn rõ mặt người đứng trước mặt, nhưng vẫn nhận ra ngay lập tức, đó là Lục Văn.

Nàng không biết Lục Văn nhìn nàng ngồi xổm dưới mưa khóc lóc như thế nào, càng không biết hắn có chú ý đến vết thương trên mặt nàng hay không.

Chiếc ô che trên đỉnh đầu nàng như đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng, không còn sự che giấu của cơn mưa lớn, nàng khóc càng dữ dội hơn, không ngừng nức nở, cơ thể run rẩy kịch liệt.

Có lẽ là thật sự quá đau khổ tuyệt vọng, khi Lục Văn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt, nàng cúi đầu mặc cho cánh tay hắn ôm lấy vai mình: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu."

Giọng Lục Văn rất trầm, nặng nề như đang kìm nén điều gì đó, ngay cả xưng hô "tẩu tẩu" cũng không gọi nữa.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 72



Thẩm Nam Chi lặng lẽ vùi trán ướt đẫm vào vai hắn, không nói một lời, nhưng rất nhanh đã làm ướt đẫm y phục trên vai hắn.

Sao có thể không sao, sao có thể không sợ...

Ngay cả khi trong lòng đang giấu con d.a.o găm có thể g.i.ế.c người, Thẩm Nam Chi vẫn không có chút cảm giác an toàn nào, khi màn đêm buông xuống, lại càng sợ hãi đến mức không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đối mặt với Lục Văn đang che ô chắn mưa cho mình, nàng liền không chút đề phòng nào mà mềm yếu buông xuôi.

Tiếng mưa át đi tiếng khóc nức nở của Thẩm Nam Chi trong lòng Lục Văn, nàng kìm nén tiếng nấc nghẹn không ngừng phát ra từ cổ họng, trán không ngừng truyền đến hơi ấm từ lồng n.g.ự.c Lục Văn.

Nàng biết mình đang làm gì lúc này, cũng biết làm như vậy là rất không ổn, nhưng nàng thật sự quá sợ hãi, Lục Văn giống như một khúc gỗ nổi xuất hiện giữa biển cả mênh mông, nàng liều mạng muốn bám víu để cầu sinh, hoặc chỉ là muốn ôm lấy vật thể giống như nàng xuất hiện trên biển này, để trong lòng có chút an ủi.

Cuối cùng Thẩm Nam Chi không biết mình làm sao vào được phủ rồi trở về phòng, cả người vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, nhưng lại nhớ rất rõ câu nói của Lục Văn trước khi rời đi: "Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội chạm vào nàng nữa."

Thẩm Nam Chi không hiểu ý của Lục Văn là gì, hắn đã biết chuyện gì, hay là định làm gì?

Nhưng nàng đã không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện đó nữa.

Khi tắm, những vết thương đáng sợ trên cơ thể không ngừng nhắc nhở nàng về những sỉ nhục đáng sợ đó, nàng làm sao có thể ngăn cản hắn, làm sao mới có thể được giải thoát.

Thẩm Nam Chi ngồi trên giường với vẻ mặt hoảng sợ bất an, dưới chiếc gối bên cạnh đặt con d.a.o găm sắc bén, nhưng nàng hoàn toàn không tin mình có cơ hội lấy nó ra trước mặt Lục Hằng.

Thậm chí, đây căn bản là nàng tự chuốc lấy phiền phức, đưa cho Lục Hằng công cụ để hành hạ nàng.

Thẩm Nam Chi lập tức bị dội một gáo nước lạnh dập tắt sự bốc đồng trong lòng, ngay cả tay chân cũng cảm thấy lạnh buốt.

Nàng vội vàng đưa tay vào dưới gối, vừa chạm vào cán dao, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng khàn khàn của Lục Hằng, khiến nàng sợ hãi suýt nữa kêu lên: "Đêm nay không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tự ý vào phòng, tất cả lui xuống đi."

"Vâng! Thế tử."

Tim Thẩm Nam Chi đột nhiên thắt lại, đầu ngón tay mềm nhũn, căn bản còn chưa nắm được cán d.a.o đã rút tay ra khỏi gối.

Ngẩng đầu lên, Lục Hằng không biết từ lúc nào đã sải bước đến trước mặt, sự chột dạ cùng hoảng sợ khiến nàng lập tức luống cuống, vừa mở miệng định nói thì đã bị Lục Hằng bịt miệng lại.

"Đêm nay nhất định phải làm nàng, sau này nàng cứ ngoan ngoãn làm thê tử của ta, tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng."

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, Thẩm Nam Chi đột nhiên trợn to mắt, nhìn thấy rõ ràng trong mắt Lục Hằng mang hơi men.

Hắn uống rượu! Còn uống không ít!

Thẩm Nam Chi không hề xa lạ với bộ dạng của Lục Hằng sau khi uống rượu, mà hắn vốn đã rất đáng sợ, giờ lại còn say rượu nữa.

Thẩm Nam Chi căn bản không thể nghĩ tiếp nữa, cơ thể theo bản năng giãy giụa, đôi chân loạn xạ đá trúng người Lục Hằng.

Lục Hằng bị đau một lúc, đáy mắt dâng lên tức giận, lại càng có thêm chút hưng phấn tàn nhẫn xen lẫn trong đó, hắn tiến sát lại nàng, thấp giọng uy h**p: "Nếu còn không ngoan ngoãn, đừng trách ta không nể nang lần đầu của nàng."

Ngực Thẩm Nam Chi phập phồng, vẻ mặt đau khổ, lắc đầu bất lực: "Không... Ta cầu xin chàng, chàng tha cho ta, đừng như vậy được không? Đừng làm như vậy với ta... Đừng..."

Lục Hằng khịt mũi cười một tiếng, bộ dạng yếu đuối của Thẩm Nam Chi vẫn khiến hắn chán ghét, giọng điệu mang theo sự mỉa mai: "Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ta muốn làm gì nàng, ai quản được, vốn định tìm cơ hội hưu nàng, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, giữ nàng lại bên cạnh, cũng chưa chắc không được."

Vừa nói, sắc mặt Lục Hằng lại thay đổi, ánh mắt dần trở nên tham lam dồn dập, hắn nhìn Thẩm Nam Chi với ánh mắt thèm thuồng, bàn tay không nhịn được mà v**t v* lên chiếc cổ thon thả của nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không dùng vũ lực với nàng, c** q**n áo ra, để ta xem cho kỹ."

Giọng điệu của Lục Hằng mang theo chút cảm giác buồn nôn khó chịu, ngón tay thô ráp cọ xát qua lại trên da nàng, sự dịu dàng lúc này căn bản không thể khiến người ta thả lỏng chút nào, như thể chỉ cần trái ý hắn một chút, sự dịu dàng này sẽ tan biến ngay lập tức, thay vào đó là bị hắn b*p ch*t.

Cảm giác đau đớn và ngạt thở đó khiến Thẩm Nam Chi theo bản năng rùng mình, nàng không muốn chịu đựng sự dày vò như vậy nữa, chỉ đành do dự nhìn Lục Hằng.

Lục Hằng tưởng nàng đang do dự có nên ngoan ngoãn c** q**n áo hay không, mà hắn không biết Thẩm Nam Chi lại đang do dự một chuyện khác.

Trong chốc lát, Lục Hằng nhanh chóng mất kiên nhẫn, túm tóc Thẩm Nam Chi, không chút lưu tình tát vào bên má còn lại chưa bị sưng của nàng: "Sao vậy, đây là không muốn nghe lời phu quân sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi bị đánh choáng váng, đầu ong ong, ngay lúc mặt đau nhức, nàng liền bị hắn mạnh tay ném xuống giường, sau gáy vì lực rơi xuống mà đè bẹp chiếc gối, nàng cũng cảm giác rất rõ ràng có thứ gì đó giấu dưới gối, cấn vào sau gáy nàng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 73



Không có thời gian để Thẩm Nam Chi suy nghĩ xem có nên ra tay hay không, lại phải ra tay như thế nào.

Tuy nhiên, ngay khi Lục Hằng vừa có động tác, đầu óc Thẩm Nam Chi gần như trống rỗng, trước mắt lóe lên ánh bạc, nàng đã nhanh chóng rút d.a.o găm từ dưới gối ra, dùng hết sức đ.â.m về phía Lục Hằng.

Sắc mặt Lục Hằng lập tức thay đổi, dù sao cũng có chút võ công phòng thân, phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn vì khoảng cách đ.â.m quá gần, mà bị lưỡi d.a.o sắc bén cứa một đường trên má, khiến hắn đau đớn "hít" một tiếng.

Có chất lỏng ấm nóng chảy xuống mặt, trong mắt Lục Hằng đã âm u, hắn hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Nam Chi, miệng mắng chửi: "Nữ nhân không biết điều!"

Lục Hằng lập tức đưa tay về phía Thẩm Nam Chi, nắm lấy cổ tay cầm d.a.o của nàng, định cướp lấy con dao.

Chuyện này vốn không khó, hắn là nam nhân, đối phó với một nữ nhân yếu ớt tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Chính vì trong lòng đang thả lỏng, lại hoàn toàn không ngờ tớiThẩm Nam Chi vốn tính nhu nhược lúc này lại kiên quyết đến mức nào, ngay khoảnh khắc hắn ta đưa tay ra, Thẩm Nam Chi đột nhiên nắm chặt con d.a.o găm trong tay, liều mạng giãy giụa như phát điên c.h.é.m về phía cổ Lục Hằng.

“Mẹ kiếp! Nàng điên rồi!” Lục Hằng hét lớn một tiếng, đẩy Thẩm Nam Chi ra. Hắn ta đưa tay sờ lên cổ, vết thương không sâu nhưng đã dính đầy máu.

Thất bại hai lần, đúng như những gì nàng dự liệu trước đó, nàng căn bản không phải là đối thủ của Lục Hằng. Sức lực nàng quá nhỏ, lại chẳng có chút võ công nào, nàng g.i.ế.c không được Lục Hằng, chỉ chọc giận hắn ta, tự rước thêm tai họa và dày vò cho mình.

Thẩm Nam Chi run rẩy đôi môi, cố gắng mở miệng muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng, Lục Hằng đã giơ tay tát nàng một cái.

“Xem ra ta đã quá khách sáo với nàng rồi, hôm nay ta phải chơi c.h.ế.t nàng!”

Mắt Lục Hằng hung dữ, cơn thịnh nộ khiến vết thương ở cổ rách ra, m.á.u chảy nhiều hơn, nhưng hắn ta chẳng hề quan tâm.

Như đã quyết tâm, tối nay dù có chuyện gì xảy ra, hắn ta cũng sẽ không dừng lại, chỉ càng thêm biến chất, đòi lại tất cả những gì đã bỏ lỡ từ Thẩm Nam Chi.

Không...

Thẩm Nam Chi sắp hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng sắp c.h.ế.t rồi, nếu không thì tại sao đầu óc lại minh mẫn đến thế.

Nàng bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại từ khi bắt đầu có kí ức, mẫu thân nàng dẫn nàng đi khắp nơi làm thuê. Nàng khi đó chỉ là một đứa trẻ vài tuổi, không biết làm những việc đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng mẫu thân nàng lại trách mắng.

Nàng nhớ câu nói mình nghe nhiều nhất chính là: “Ngay cả việc này cũng không biết làm, con còn biết làm gì nữa!”

Nàng đã vô số lần nghĩ, cuộc sống khổ sở thế này, chi bằng cứ c.h.ế.t đi cho rồi. Nhưng nàng nhát gan, nhu nhược, lại càng sợ chết, chưa từng dám phản kháng dù chỉ một chút.

Nhưng bây giờ, nàng không còn lựa chọn nào khác.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đáng lẽ ra nàng phải sợ hãi, nhưng trong đầu lại nghĩ, cùng lắm thì chết, tệ nhất cũng chỉ nhắm mắt xuôi tay.

Nếu một người ngay cả c.h.ế.t cũng không sợ, thì cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Thẩm Nam Chi nắm chặt con d.a.o găm trong tay, chưa đợi Lục Hằng hành động, lại một lần nữa liều mạng đ.â.m về phía hắn.

Lục Hằng trợn trừng mắt, con d.a.o găm vô cùng sắc bén, cho dù động tác của Thẩm Nam Chi không có chút bài bản nào, thậm chí có phần khó kiểm soát, hắn ta vẫn liên tục lùi lại quát mắng: “Nàng phát điên cái gì! Dừng tay cho ta!”

Thẩm Nam Chi không nghe, cầm d.a.o găm vung loạn xạ, nếu đây là một con d.a.o phay, e rằng Lục Hằng đã bị c.h.é.m thành trăm mảnh.

Chẳng mấy chốc, trên cánh tay và mặt Lục Hằng đã xuất hiện vết thương, hắn ta nhăn mặt vì đau, cuối cùng không nhịn được nữa, liền lao tới, một cái tát làm con d.a.o găm trên tay nàng rơi xuống đất.

Giờ thì nàng không còn sức phản kháng nữa, Lục Hằng cười lạnh: “Đúng là coi thường nàng rồi, ngày thường ra vẻ yếu đuối vô dụng, giờ lại giả vờ làm liệt nữ trinh tiết với ta.”

Thẩm Nam Chi ngồi trên giường, người mềm nhũn, cúi đầu, ra vẻ đã thua cuộc và buông xuôi chống cự.

Hôm nay, Thẩm Nam Chi khiến Lục Hằng phải mở rộng tầm mắt, dù đã làm hắn ta bị thương, nhưng cũng không khiến hắn ta tức giận như tưởng tượng, ngược lại khiến hắn ta dấy lên h*m m**n chinh phục từ tận đáy lòng.

Tuy nhiên, khi Lục Hằng còn đang tham lam nghĩ đến việc chiếm đoạt người nữ nhân đã buông xuôi chống cự trước mắt, thì Thẩm Nam Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực đến kinh ngạc, kiên định và dũng cảm như thể biến thành một người khác.

Nàng nhanh chóng rút cây trâm cài trên đầu xuống, mái tóc đen dài mượt mà buông xõa, hương thơm dịu dàng thoang thoảng lan tỏa, như một cái bẫy dịu dàng quyến rũ.

Và ngay sau đó, khi Lục Hằng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nam Chi nắm chặt cây trâm trong tay đ.â.m mạnh vào hốc mắt của hắn ta.

Máu phun ra, kèm theo tiếng hét thảm thiết xé lòng của Lục Hằng: “A!”

Lục Hằng ôm lấy mắt bị thương, cơn đau khiến hắn ta không đứng dậy nổi, m.á.u chảy khắp nơi, loang lổ trên giường, nhìn thấy mà sởn gai ốc.

Nhưng Thẩm Nam Chi như bị che mất cảm giác, không cảm thấy sợ hãi, không cảm thấy do dự, nàng nhanh chóng cúi người nhặt con d.a.o găm rơi trên đất lên, hai tay giơ cao, gần như không chút do dự.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 74



Lưỡi d.a.o đ.â.m vào da thịt, tiếng r*n r* đau đớn, vết m.á.u lan rộng, và cuối cùng là cơ thể không còn chút phản ứng nào dưới những nhát d.a.o đ.â.m liên tiếp của nàng.

Thẩm Nam Chi như không cảm nhận được gì, cứ thế đ.â.m Lục Hằng một nhát rồi lại một nhát.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi cuối cùng nàng nhận ra người trước mắt đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống, nàng mới buông lỏng tay.

Cạch một tiếng, con d.a.o găm rơi xuống vũng máu, Thẩm Nam Chi quỳ gối trên giường, bên cạnh là Lục Hằng nằm đó, mắt mở trừng trừng không nhắm.

Cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng, những suy nghĩ mất kiểm soát khi tìm đường sống lúc này rối loạn, phức tạp, nhấn chìm nàng, cuối cùng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.

Nàng đã g.i.ế.c người...

Trong phòng im ắng, như thể cuộc ẩu đả vừa rồi không hề tồn tại, Thẩm Nam Chi run rẩy dữ dội, cố kìm nén tiếng khóc, hai tay dính đầy máu.

Nàng đã g.i.ế.c người...

Thi thể Lục Hằng nằm trong vũng máu, lồng n.g.ự.c không còn phập phồng, hơi thở đã ngừng lại, liên tục nhắc nhở nàng sự thật này.

Thẩm Nam Chi cứng đờ người không biết phải làm sao, nàng sợ hãi, hoảng loạn, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút khoái trá.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng đã được giải thoát khỏi đau khổ, nàng đã giải phóng con quỷ trong lòng, tự cứu mình thoát khỏi vực sâu.

Nhưng sau đó thì sao...

Thẩm Nam Chi dần dần tỉnh táo lại, trước mắt một màu đỏ tươi chói lọi khiến mắt nàng đau nhức, như thể chỉ một giây sau là sẽ ngất đi, nàng đã g.i.ế.c Lục Hằng, nàng không thể trốn thoát.

Lúc này, bên cửa sổ đột nhiên có tiếng động vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Thẩm Nam Chi lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc, cứng đờ quay đầu nhìn về phía đó, một bóng đen lẹ làng lướt qua trong bóng tối.

Ngay sau đó, bóng đen nhanh chóng lướt vào trong phòng, vốn đang trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng và Thẩm Nam Chi đang quỳ trên giường, hắn liền dừng lại.

Thẩm Nam Chi kinh hoàng trợn to mắt, không ngờ lúc này lại có người xông vào phòng, nàng theo bản năng muốn hét lên, nhưng lại vì tình cảnh của mình mà cố nén lại.

Người trước mắt là một nam tử cao lớn, mặc áo đen che mặt, chỉ để lộ đôi mắt có vẻ quen thuộc, Thẩm Nam Chi không dám tin nhìn đi nhìn lại, kinh ngạc nhận ra, người tới lại là Lục Văn.

Nàng khẽ mở miệng: “Lục… Lục Văn?”

Nghe thấy tiếng gọi, Lục Văn đưa mắt nhìn quanh, không hề có vẻ hoảng loạn khi bị phát hiện thân phận, chỉ nhìn Thẩm Nam Chi thêm vài lần, rồi sải bước đi tới: “Đừng sợ, không sao rồi.”

Thẩm Nam Chi g.i.ế.c Lục Hằng là điều nằm ngoài dự liệu của Lục Văn, nhưng tình trạng hiện tại của Thẩm Nam Chi cũng không khá hơn là bao, rõ ràng là vừa trải qua một trận ác chiến.

Hắn đi đến bên giường, từ từ đưa tay ra, những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi nước mắt lẫn m.á.u trên mặt nàng, đầu ngón tay dịu dàng, nhưng vẫn khiến gò má bị tát sưng lên của nàng đau nhói.

Cơ thể Thẩm Nam Chi run lên, nước mắt lại trào ra, như những hạt châu đứt dây rơi xuống: “Không… Ta đã g.i.ế.c người… Ta đã g.i.ế.c Lục Hằng, phủ Quốc công sẽ không tha cho ta…”

Suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Nam Chi đã không còn cách nào nghĩ đến lý do tại sao Lục Văn lại xuất hiện ở đây, tại sao lại ăn mặc như vậy, và tại sao lại có thể bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra khi thấy cảnh tượng này.

Sự hoảng loạn và sợ hãi của Thẩm Nam Chi sau khi nói ra những lời này bắt đầu lan rộng không ngừng, nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân, nàng không dám tưởng tượng khi có người phát hiện ra, nàng sẽ phải đối mặt với hậu quả như thế nào.

Nhưng nàng biết, nếu được làm lại, nàng vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy, vẫn sẽ không chút do dự dùng con d.a.o găm đó đ.â.m vào Lục Hằng.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh tràn khắp cơ thể như vậy, không phải sức mạnh của thể xác, mà là sức mạnh của ý niệm, nàng muốn bảo vệ cuộc sống của mình, muốn thoát khỏi vũng bùn, chỉ trong khoảnh khắc đó, nàng đã liều mạng để cứu lấy chính mình.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thẩm Nam Chi cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt Lục Văn dần trở nên tối sầm lại, cho đến khi nàng gần như không kìm nén được tiếng khóc, Lục Văn đột nhiên cúi người xuống gần, bàn tay hơi co lại, hoàn toàn bao phủ lấy cổ nàng, cảm giác lạnh buốt khiến nàng rùng mình.

Thẩm Nam Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt đen thăm thẳm của Lục Văn ngay trước mắt, đáy mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khó hiểu, khiến người ta không khỏi rùng mình, sau đó bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn: “Hãy nhớ, đêm nay có người đột nhập vào phòng, nàng bị đánh ngất xỉu khi đang chống cự, sau đó thì không biết gì nữa.”

“Ý… ý đệ là sao…” Thẩm Nam Chi không dám tin nhìn Lục Văn, tim đập nhanh trong khoảnh khắc này, dường như đã biết Lục Văn muốn làm gì.

Lục Văn cụp mắt, nhìn con d.a.o găm mà Thẩm Nam Chi đang run rẩy gần như không cầm chắc được trên tay, đưa tay lấy nó về phía mình: “Cái này ta sẽ mang đi, ngủ ngon, tẩu tẩu.”

Một tiếng gọi khàn khàn quyến rũ khiến tai Thẩm Nam Chi tê dại, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cổ họng liền truyền đến một cơn đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 75



Đêm khuya, phủ Quốc công chìm trong hỗn loạn, phòng ngủ chính của thế tử và thế tử phi ngổn ngang, giường ngủ dính đầy máu, Lục Hằng và Thẩm Nam Chi nằm bất động.

Tóc Thẩm Nam Chi rối bời, mặt đầy vết thương, quần áo rách nát dính đầy máu, còn Lục Hằng càng thảm hại hơn với nhiều vết đao trên người, m.á.u trên mặt đã đông lại, mở to mắt kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã không còn hơi thở.

“Thế tử phi còn sống! Mau, gọi đại phu!” Có người trong lúc hỗn loạn đã kiểm tra thấy Thẩm Nam Chi còn thở, vội vàng hô lớn.

Cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh, ai nhìn thấy cảnh này cũng đều kinh hãi biến sắc. Sau khi Thẩm Nam Chi được người khiêng ra ngoài, một giọng nói the thé mất kiểm soát vang lên kèm theo tiếng khóc: “Chuyện này là sao! Tại sao lại có người xông vào! Các ngươi c.h.ế.t hết rồi sao! Con ta… Hằng nhi… Hằng nhi!”

Từ thị khóc đến gần như phát điên, cơn ác mộng đêm đêm đeo bám bà ta cuối cùng đã thành sự thật, bà ta khóc nác lên, ôm chặt t.h.i t.h.ể Lục Hằng không buông, hoàn toàn mất đi dáng vẻ đoan trang quý phái của chủ mẫu phủ Quốc công.

Lục quốc công đứng bên cạnh, mặt mày âm trầm, cơ mặt giật giật, so với sự mất kiểm soát của Từ thị, ông ta rõ ràng đang cố gắng kìm nén, nhưng vẻ đau xót vẫn hiện rõ trong mắt, nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: “Điều tra cho ta! Một người sống sờ sờ xông vào phủ Quốc công! Không tìm ra dấu vết thì ta c.h.é.m đầu các ngươi!”

Không ai dám nói thêm nửa lời lúc này, đám thị vệ nhận lệnh nhanh chóng rút khỏi căn phòng xảy ra án mạng tàn khốc này.

Nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, vì mệnh lệnh của Từ thị, mấy ngày nay bọn họ đều canh gác nghiêm ngặt trong phủ, một mặt là canh chừng Lục Hằng không cho hắn ta rời phủ, mặt khác cũng đề phòng bất kỳ người khả nghi nào ra vào phủ đệ.

Với sự phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, không thể nào có người nào đó có thể lặng lẽ lẻn vào phủ Quốc công đêm nay, nhưng đêm nay đột nhiên có thích khách đột kích phủ Quốc công, gây náo loạn, bọn họ liền nhanh chóng tuần tra tình hình các viện, dù là chủ hay tớ, đều không ai rời khỏi viện của mình.

Vậy thì ai đã xông vào, và ai đã ra tay?



“Lục Văn! Ngươi điên rồi?! Lúc này mà g.i.ế.c Lục Hằng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ngươi muốn phá hủy toàn bộ kế hoạch của chúng ta sao?!” Tống Thời Cẩn chưa bao giờ tức giận như vậy, giọng nói ôn nhuận mang theo lưỡi d.a.o sắc bén, hét lớn đến mức cả người run lên.

Bọn họ đã âm mưu kế hoạch này từ lâu, từng chút từng chút một đi đến ngày hôm nay. Hắn thế nào cũng không ngờ tới, người vốn dĩ nhìn có vẻ lý trí, bình tĩnh nhất, cũng tuyệt đối sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào trong những chuyện này như Lục Văn, hôm nay lại dám trắng trợn ra tay g.i.ế.c Lục Hằng ngay tại Quốc công phủ.

Rốt cuộc là chuyện gì đã chọc giận hắn, lại là nguyên nhân gì khiến hắn mất đi sự bình tĩnh mà mạo hiểm lớn như vậy?

Lục Văn cầm trong tay con d.a.o găm sắc bén, m.á.u trên mũi d.a.o đã khô từ lâu, đông cứng lại trên lưỡi dao, hiện ra màu đỏ sẫm.

Trong bầu không khí nặng nề, ngột ngạt này, Lục Văn bỗng nhiên nhếch mép, thậm chí còn bật cười thành tiếng. Dưới màn đêm, nụ cười không thích hợp này trông có vẻ rợn người. Hắn lại thong thả nhếch môi, như đang hồi tưởng mà cử động đầu ngón tay, đầu ngón tay ma sát qua chuôi d.a.o thô ráp, im lặng một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Ta muốn g.i.ế.c hắn, nhưng người g.i.ế.c hắn không phải ta."

Tống Thời Cẩn ngẩn người, há miệng, do dự nói: "Không phải ngươi giết... vậy..."

Câu trả lời đã rõ ràng, nhưng Tống Thời Cẩn lại không nói nên lời.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi?!

Người nữ nhân luôn rụt rè, nhu nhược đó, lại ra tay g.i.ế.c Lục Hằng?!

Tống Thời Cẩn mất một lúc lâu mới tiêu hóa được thông tin chấn động này, nghiến răng nghiến lợi, vẫn là vẻ mặt nặng nề: "Nhưng ngươi vốn định ra tay cũng là sự thật, Lục Hằng vừa chết, kế hoạch của chúng ta đều rối loạn hết cả!"

Lục Văn ngẩng mắt nhìn, đáy mắt lạnh lẽo, xen lẫn vài phần tâm tư khó hiểu, lòng bàn tay siết chặt con d.a.o găm: "Chỉ là c.h.ế.t một tên Lục Hằng thôi, hắn vốn cũng nên chết, cho hắn c.h.ế.t sớm một chút thì đã sao?"

Tống Thời Cẩn trừng mắt nhìn Lục Văn: "Giờ Lục Hằng vừa chết, Lục gia chắc chắn sẽ vô cùng cảnh giác, lại càng dốc hết sức lực tìm kiếm hung thủ. Thẩm Nam Chi dù có bị điều tra ra hay không, nếu để bọn họ vì thế mà tra ra manh mối của những vụ án trước đây, về sau chúng ta sẽ không dễ dàng ra tay được nữa."

So với sự căng thẳng của Tống Thời Cẩn, Lục Văn lại nhướng mày một cách thờ ơ: "Vậy ngươi cho rằng, manh mối của vụ án g.i.ế.c người hàng loạt gần một năm qua, Lục gia có được từ đâu?"

Tống Thời Cẩn giật thót mình, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Ngươi lại muốn làm gì?"

"Trốn trong bóng tối g.i.ế.c người, đã khiến ta chán ghét rồi. Bây giờ tìm ra hung thủ, ta muốn cái chức Thế tử thì đã sao?"

Chưa đến Tết Trung Nguyên, Thẩm Nam Chi đã lên đường đến Nhạn Sơn.

Vụ án Lục Hằng bị hại do phản ứng kịch liệt của Quốc công phủ gây ra động tĩnh quá lớn, nhất thời chuyện này lan truyền ầm ĩ trong thành.

Có người nói Quốc công phủ gặp báo ứng, Lục Hằng c.h.ế.t một cách kỳ lạ, giống như những người c.h.ế.t gần một năm qua, không tìm thấy hung thủ cũng là đáng đời. Cũng có người nói, Thẩm Nam Chi khắc phu, gả vào Quốc công phủ chưa được hai tháng đã khắc c.h.ế.t phu quân.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 76



Nhưng không một ai nghĩ đến, đêm đó chính Thẩm Nam Chi tự tay ra tay, nàng chính là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Hằng.

Đến lúc này, Thẩm Nam Chi mang theo tro cốt của Lục Hằng đến Nhạn Sơn, những lời đồn đại nàng đã không còn tâm trí để ý đến nữa. Giết c.h.ế.t Lục Hằng, chờ đợi nàng là việc phải giữ tiết cả đời cho người phu quân của mình.

Nàng thường xuyên nhớ đến vẻ mặt hung ác của Từ thị, khi thì nguyền rủa nàng khắc c.h.ế.t Lục Hằng, khi thì điên cuồng nói đã sống sót thì phải giữ tiết cho Lục Hằng cả đời.

Cho dù nàng không bị bắt vào đại lao vì tội g.i.ế.c người, nhưng cái lồng giam Quốc công phủ này dường như cả đời cũng không thể thoát ra được.

So với việc bị Lục Hằng hành hạ triền miên sau này, thì sống cô độc lạnh lẽo trong nhà thờ tổ, giữ linh vị của Lục Hằng rõ ràng tốt hơn nhiều. Nhưng có lẽ lòng người tham lam, hoặc là m.á.u nóng hổi đó đã khiến tâm cảnh của nàng thay đổi.

Nàng không muốn mãi mãi ở trong nhà thờ tổ hoang vu hẻo lánh, giữ một đống linh vị mà nàng căn bản không quan tâm, càng không muốn giữ tiết cho người phu quân mà nàng tự tay g.i.ế.c chết.

Nhưng nàng, phải làm sao mới có thể thay đổi vận mệnh của mình một lần nữa...



Đêm trước Tết Trung Nguyên, Lục Quốc Công mới cùng những người còn lại trong phủ đến nhà thờ tổ ở Nhạn Sơn.

Trước đó, Thẩm Nam Chi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mọi người vừa đến, nàng liền làm theo những việc đã chuẩn bị trước đó.

Lục Quốc Công rõ ràng đã già đi rất nhiều, Từ thị cũng tiều tụy, mất đi đứa con trai yêu quý đã giáng cho họ một đòn nặng nề. Nhìn bề ngoài, những ngày này trôi qua, vụ án vẫn chưa có tiến triển gì.

Thẩm Nam Chi không biết ngày hôm đó Lục Văn đã làm thế nào để tránh khỏi tầm mắt của nhiều binh lính, gây ra náo loạn rồi bình yên rời đi. Từ sau khi Lục Hằng chết, nàng chưa gặp lại hắn lần nào.

Lúc này, Lục Văn đang ở cuối đoàn người, một mình đứng trong bóng tối, trông có vẻ không hòa hợp với mọi người.

Thẩm Nam Chi theo bản năng nhìn về phía đó, nào ngờ lại vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Văn cũng đang nhìn nàng. Hai ánh mắt chạm nhau, khiến lòng Thẩm Nam Chi run lên, vội vàng dời mắt đi.

Nàng không giấu được sự chột dạ.

Giọng nói của Lục Quốc Công kéo Thẩm Nam Chi trở về thực tại: "Nam Chi, lễ tế đã chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Nam Chi gật đầu: "Vâng thưa phụ thân, đã sắp xếp xong xuôi rồi ạ."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vừa nói, Thẩm Nam Chi ngẩng mắt nhìn Lục Quốc Công, dường như muốn từ vẻ mặt của ông lúc này để suy đoán xem nếu nàng đề cập đến yêu cầu đó, khả năng được đồng ý là bao nhiêu.

Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng Lục Quốc Công lại nhìn thấy hết, liếc nhìn Thẩm Nam Chi, trầm giọng hỏi: "Có chuyện muốn nói?"

Lý thị với Lục Hưng đã đi về phía sân đã được sắp xếp, Lục Oánh ở phía xa dìu Từ thị, còn có Lục Văn lặng lẽ đứng dưới gốc cây, xung quanh vây quanh không ít hạ nhân, nhất thời khiến Thẩm Nam Chi cảm thấy có chút khó mở lời.

Nàng biết lời này nói ra lúc này thật không thích hợp, nhưng nếu lúc này không nói, đợi đến khi lễ tế kết thúc, mọi người sẽ rời khỏi Nhạn Sơn, nàng sẽ không còn cơ hội để nói nữa.

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, có chút khó khăn cân nhắc trong lòng một hồi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Không biết sau khi lễ tế kết thúc, con dâu có thể cùng mọi người trở về Trường An không ạ?"

Giọng Thẩm Nam Chi nhỏ đến mức dường như chỉ có Lục Quốc Công đứng trước mặt nàng mới nghe thấy lời này, trong lòng nàng ôm một tia may mắn, mong Lục Quốc Công không giống Từ thị, có thể đồng ý với yêu cầu của nàng.

Từ thị sắp xếp cho nàng ở Nhạn Sơn, đương nhiên là không muốn nhìn thấy nàng nhiều nên mới quyết định như vậy, nếu lời này nói với Từ thị, bà ta nhất định sẽ không đồng ý.

Lời này của Thẩm Nam Chi vừa ra, Lục Quốc Công lại im lặng, ông không trả lời Thẩm Nam Chi ngay lập tức, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt ông đặt trên người mình, lạnh lùng và nghiêm nghị.

Càng im lặng lâu, trong lòng Thẩm Nam Chi càng bất an.

Từ thị ở bên cạnh thấy vậy, liền thò đầu nhìn sang, thấy hai người đứng tại chỗ dường như đang nói gì đó, liền tiến lên nói: "Ngày mai công việc bận rộn, còn không đi nghỉ ngơi, đứng đây nói gì vậy?"

Thẩm Nam Chi giật thót mình, theo bản năng ngẩng mắt nhìn Lục Quốc Công, ngay sau đó liền thấy ông lạnh lùng thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói: "Chuyện này con nói với phu nhân là được, ta sẽ không hỏi nhiều."

Nói xong, Lục Quốc Công phẩy tay, như thể rất mệt mỏi, không nán lại lâu, đi thẳng vào trong nhà.

Từ thị đã đi đến trước mặt Thẩm Nam Chi, bà ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giọng điệu khó chịu nói: "Lão gia gần đây vì chuyện điều tra vụ án mà mệt mỏi không thôi, hôm nay lại phải lặn lội đường xa cả ngày mới đến Nhạn Sơn, chuyện gì mà phải đi làm phiền ông ấy?"

Đối mặt với Từ thị, Thẩm Nam Chi càng không nói nên lời, rõ ràng là chuyện nói ra sẽ bị từ chối, thậm chí còn bị mắng một trận, nàng chỉ đành cúi đầu mím môi, không có ý định nhắc lại chuyện này nữa.

Cách ngày đó đã được nửa tháng, nhưng Từ thị vừa nhìn thấy Thẩm Nam Chi, liền không thể tránh khỏi nhớ đến cảnh tượng đẫm m.á.u khi xông vào phòng hôm đó.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 77



Hung thủ đã biến mất không dấu vết, giống như mỗi vụ án mạng trước đây, không có manh mối, không có đầu đuôi, khi xảy ra với người khác, Từ thị chỉ cảm thấy bắt được hung thủ là một công lao lớn, tình cảnh của Quốc công phủ sẽ được cải thiện.

Nhưng khi xảy ra trong nhà mình, Từ thị tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả ngày bị chuyện này làm cho đầu óc quay cuồng, thậm chí có mấy lần bà ta còn nảy sinh suy nghĩ, liệu có khi nào căn bản không có thích khách nào, hôm đó trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Nam Chi sống sót, Lục Hằng lại chết.

Nhưng suy đoán hung thủ là Thẩm Nam Chi hung thủ giống như chuyện hoang đường, người nữ nhân vô dụng và nhu nhược này, sao có thể!

Từ thị uất ức trong lòng, những suy nghĩ phức tạp khiến bà ta đau khổ khôn nguôi, bà ta phái Thẩm Nam Chi đến Nhạn Sơn giữ linh vị, thậm chí không muốn để nàng cứ như vậy mà cho qua chuyện này, để nàng giữ linh vị cho Lục Hằng, để nàng làm góa phụ cả đời, nếu nàng sống tốt thì sao có thể chuộc lỗi với Lục Hằng đã c.h.ế.t thảm được.

Sự im lặng của Thẩm Nam Chi khiến Từ thị càng thêm khó chịu, bà ta lại liếc nhìn nàng, lời nói lạnh lùng đã chặn đứng tất cả suy nghĩ của Thẩm Nam Chi: "Lúc Hằng nhi còn sống ngươi đã chẳng biết làm gì, bây giờ Hằng nhi đã mất, việc duy nhất ngươi có thể làm là ngoan ngoãn giữ linh cho nó, ở yên trên Nhạn Sơn, đừng có suy nghĩ linh tinh, hiểu chưa!"

Lòng Thẩm Nam Chi lạnh đi, hơi thở cũng ngừng lại một nhịp.

Quả nhiên.

Từ thị không muốn nàng sống tốt, càng không muốn thả nàng đi, đừng nói tái giá, ngay cả việc rời khỏi nhà thờ tổ hoang vắng hẻo lánh này cũng đã trở thành điều nàng không thể làm được.

Từ thị không nói thêm gì với nàng nữa, mang theo Lục Oánh đang muốn nói lại thôi bên cạnh xoay người bước vào trong nhà, chỉ còn lại Thẩm Nam Chi cúi đầu đứng tại chỗ, mấy ngày nay vẫn luôn do dự, suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.

Thẩm Nam Chi đột nhiên cảm thấy, đây có lẽ là kết cục tốt nhất của mình rồi, sống cả đời trong nhà thờ tổ hoang vắng này, cũng tốt hơn là phải chịu đựng sự hành hạ dưới thân Lục Hằng, phải không.

Chỉ là, những gì nàng mong muốn trong lòng, những gì nàng muốn tranh thủ, những gì nàng khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để thử, có lẽ đều sẽ rời xa nàng.

Hốc mắt lại cay xè, Thẩm Nam Chi nghĩ, dù mình đã g.i.ế.c người, nhưng vẫn là bộ dạng vô dụng này, không nhịn được nước mắt, cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Không biết tiếng bước chân đã đến gần bên cạnh từ lúc nào, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc, đột nhiên phá vỡ dòng suy nghĩ buồn bã, im lặng của nàng: "Tẩu tẩu, không vào trong sao?"

Thẩm Nam Chi ngẩn người, không ngẩng đầu lên, bởi vì nước mắt đã lưng tròng, chỉ có thể mơ hồ đáp lại một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Sắp vào rồi, đi thôi."

Vừa định xoay người, Lục Văn lại đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, lực đạo không lớn, nhưng vẫn khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đỏ hoe cứ như vậy đập vào tầm mắt của Lục Văn, vốn định không để người ta nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình lúc này, nhưng Thẩm Nam Chi lại nhìn thấy vẻ mặt của Lục Văn, đột nhiên lại nảy sinh ảo giác như ngày hôm đó nhìn nhau trong phòng của hắn.

Tim Thẩm Nam Chi đột nhiên lỡ một nhịp, vội vàng dời mắt đi, không được tự nhiên nói: "Sao vậy?"

"Đã lâu không gặp, muốn nói chuyện với tẩu tẩu."

Lại đến nữa rồi!

Cảm giác xấu hổ và bối rối đó lại đến nữa rồi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thực ra, bọn họ cũng nên nói chuyện, nàng đã g.i.ế.c người, Lục Văn lại giúp nàng che giấu, thậm chí hắn còn mặc đồ đen xông vào phòng, mà ban đầu hắn lại định làm gì.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Lục Văn như vậy trong tình huống không rõ ràng, không minh bạch, nàng làm theo lời Lục Văn nói để thoát tội, chưa từng nói với bất kỳ ai về chuyện ngày hôm đó.

Cứ như trước đó, Lục Văn chưa từng hỏi nàng, cũng chưa từng dặn dò nàng, nhưng vẫn tin tưởng một cách vô cớ rằng nàng sẽ không khai hắn ra.

Mà cảm giác tin tưởng không biết từ đâu ra này, vốn dĩ khiến người ta vô cùng yên tâm, nhưng lúc này Thẩm Nam Chi lại thấp thỏm bất an, luôn cảm thấy có gì đó đang từng bước phát triển theo hướng mà nàng đoán.

Im lặng một lát, Thẩm Nam Chi theo bản năng rụt tay lại, Lục Văn cũng không cố giữ nàng, liền buông tay ra, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng, không biết là đang đợi câu trả lời của nàng, hay chỉ là muốn nhìn nàng như vậy.

Bị ánh mắt khó hiểu này nhìn đến mức trong lòng có chút hoảng hốt, Thẩm Nam Chi mấp máy môi, hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Hôm đó tại sao đệ lại xông vào phòng?"

Lục Văn vẫn nhìn nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mơ hồ, không đáp mà hỏi ngược lại: "Tẩu tẩu cảm thấy, tại sao ta lại làm vậy?"

Tại sao lại làm vậy, Thẩm Nam Chi không phải là không có suy đoán, nhưng lại cảm thấy quá hoang đường.

Nàng nhớ hôm đó mưa như trút nước, hắn nói với nàng: "Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội chạm vào nàng nữa."

Lúc đó nàng đã có chút suy đoán, chỉ là những suy nghĩ hỗn loạn và những chuyện xảy ra sau đó khiến nàng không thể suy nghĩ kỹ càng được nữa, đến bây giờ, nàng mở miệng, suy đoán đã trở thành nghi hoặc: "Tại sao..."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 78



Hai bóng người dưới ánh tà dương kéo dài bóng, có gió thổi qua, dịu dàng và êm đềm, tóc bay phất phơ, Lục Văn không nhịn được đưa tay ra, không muốn để tóc che khuất khuôn mặt dưới ánh mắt của hắn.

Đầu ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua sau tai nàng, Thẩm Nam Chi cứng người, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen sâu thẳm chứa đựng tình cảm khó mà trốn tránh, sâu lắng, phóng túng, không chút che giấu, bộc lộ hoàn toàn tâm tư của hắn.

Thẩm Nam Chi theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng chân lại như mọc rễ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, liền không thể động đậy.

Chỉ có thể nhìn hắn khẽ mở môi mỏng, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, trầm giọng nói: "Ta đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn, nàng liền ở bên cạnh ta, được không?"

Hắn cả xưng hô tẩu tẩu, cũng không còn.

Cả ngày hôm sau, Thẩm Nam Chi gần như đều ở trong trạng thái hồn bay phách lạc.

Lời nói của Lục Văn hôm qua không ngừng văng vẳng bên tai, cũng không ngừng nói cho nàng một sự thật, Lục Văn thực sự có ý với nàng.

Nhưng Thẩm Nam Chi đương nhiên không thể đáp lại tình cảm của Lục Văn, nàng hơn Lục Văn năm tuổi, bây giờ lại là tẩu tẩu của hắn, cho dù bỏ qua tất cả luân lý đạo đức mà nói, nàng muốn trốn khỏi Lục gia còn không kịp, sao lại muốn gả vào Lục gia với một thân phận khác để đối mặt với những người còn lại của Lục gia.

Có lẽ là Lục Văn còn trẻ chưa từng gặp qua nhiều nữ tử, hoặc là Lục Văn những năm qua ít được người quan tâm, cho nên khi bọn họ vì nhiều chuyện mà trở nên thân thiết thì hắn liền nảy sinh tình cảm hoang đường này.

Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy đợi đến khi thời gian trôi qua, tâm tư này cũng sẽ dần dần tiêu tan, Lục Văn sẽ trưởng thành, tâm tư sẽ chín chắn, đương nhiên sẽ không mãi nhìn nàng, một người nữ nhân bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng, câu nói muốn đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn của Lục Văn, lại khiến Thẩm Nam Chi không thể nào bỏ qua được.

Trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một chút bất an, nàng luôn cảm thấy lời này của Lục Văn không chỉ là nói suông, nhưng hắn là một thứ tử, vốn không được coi trọng trong nhà, hắn làm sao có thể đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn được.

Nàng không dám nghĩ sâu hơn, cứ như thể chỉ cần suy nghĩ bắt đầu lệch lạc, trong đầu nàng sẽ nảy ra rất nhiều khả năng vô lý và hoang đường.

Nàng đã chuẩn bị cho đại lễ tế tự từ rất lâu rồi. Vì kiến thức hạn hẹp, nàng đã gặp không ít khó khăn và đi đường vòng, nhưng nàng vẫn dốc hết sức lực, cố gắng hết sức mình để hoàn thiện ngày quan trọng hôm nay.

Chỉ là khi đó, nàng không ngờ rằng khi đến ngày hôm nay, tâm trạng của mình lại thay đổi đến vậy.

Nàng cụp mắt xuống, không nhìn sắc mặt của Lục Quốc Công, Từ thị hay bất kỳ ai khác. Nàng dường như không còn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về việc chuẩn bị cho đại lễ tế tự hôm nay, cũng không còn ảo tưởng rằng có lẽ vì thế mà mọi người sẽ thay đổi cách nhìn về nàng và có chút khen ngợi.

Những điều này dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đại lễ tế tự sắp kết thúc. Vì Lục Hằng đột ngột bị hại, nên cuối cùng phải đặt cả linh vị của hắn lên bàn thờ. Sau này, hắn sẽ yên nghỉ ở đây, cùng với tổ tiên của Lục gia, yên giấc ngàn thu dưới lòng đất.

Bên cạnh vang lên tiếng thút thít khe khẽ của Từ thị và Lục Oánh. Dù đã hơn mười ngày trôi qua, nỗi đau vẫn chưa hoàn toàn tan biến khỏi lòng họ.

Nàng đứng bên cạnh, hơi cụp mi mắt, dường như vẫn đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này nhỏ vài giọt nước mắt để không có cảm giác lạc lỏng hay không.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đang nghĩ ngợi, Từ thị trước linh vị của Lục Hằng đã không kìm được mà bắt đầu lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào, lúc cao lúc thấp, khiến nàng nghe thấy một tiếng: "Hằng nhi, mẫu thân xin lỗi con, không thể cho con một hôn sự như ý, bây giờ chỉ có thể để con bé ở đây chăm sóc con, mẫu thân..."

Nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy giọng nói của Từ thị chói tai.

Có nên gả vào Lục gia hay không, không ai hỏi ý kiến của nàng. Có nên ở vậy hay không, nàng cũng không có quyền quyết định. Dường như thật sự không ai quan tâm nàng sẽ ra sao, nhưng nếu không quan tâm, tại sao lại không buông tha cho nàng?

[Ta đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn, nàng hãy ở bên ta, được không?]

Giọng nói trầm thấp của Lục Văn đột nhiên vang lên trong đầu. Nàng vô thức ngẩng mắt lên, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Văn đang đứng ở góc phòng. Hắn cụp mắt xuống, dường như đang chìm đắm trong bầu không khí đau buồn cùng mọi người.

Nhưng nàng rõ ràng nhận thấy ánh mắt hắn vô hồn, như đang thả hồn vào hư không, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ bài vị nào trong từ đường, càng không quan tâm đến Lục Hằng đang được người ta đặt lên bàn thờ với đôi mắt đẫm lệ.

Hắn thật sự có thể đưa nàng đi sao?

Tim nàng đập nhanh hơn, ngay cả việc g.i.ế.c người nàng cũng đã làm rồi, tại sao lại phải bị giam cầm ở Nhạn Sơn vì lý do hoang đường như vậy? Nếu có cách nào để thoát khỏi số phận này, tại sao nàng không thể tự mình tranh giành?

Ở bên cạnh... Lục Văn sao...?

Nàng đang suy nghĩ miên man thì bắt gặp ánh mắt của Lục Văn nhìn tới. Nàng bối rối, nhưng thấy hắn nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mờ ám, ánh mắt như đang hỏi nàng: [Nghĩ kỹ chưa, tẩu tẩu?]
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 79



Nàng là tẩu tẩu của hắn, việc này trái với luân thường đạo lý. Lục Văn vẫn luôn là người của Lục gia. Nàng không chỉ muốn rời khỏi Nhạn Sơn, mà còn muốn rời khỏi Lục gia.

Đến một nơi không ai biết nàng, đến một nơi nàng cũng có thể sống như người bình thường.

Nàng lặng lẽ dời mắt đi, cái giá mà Lục Văn muốn, nàng không trả nổi. Đó chỉ là vực sâu đen tối và lạnh lẽo hơn.

Không nhìn Lục Văn nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình, khiến sống lưng nàng cứng đờ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, dự cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra.



Đêm xuống, nàng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ngày mai mọi người sẽ khởi hành về Trường An, nhưng nàng thật sự không muốn bị bỏ lại một mình ở đây. Nàng đang tính toán xem liệu có cơ hội nào để lặng lẽ đi theo đoàn xe khi họ rời đi hay không, hoặc liệu nàng có thể nhân lúc mọi người di chuyển để tránh ánh mắt của người khác, dù phải đi bộ xuống núi cũng được.

Nhưng nàng chưa từng làm chuyện như vậy, trong đầu nàng hỗn độn, không thể nghĩ ra một kế hoạch rõ ràng nào.

Nếu như, tổ trạch Nhạn Sơn biến mất thì tốt rồi.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến nàng sững sờ, nàng thật sự càng nghĩ càng thấy hoang đường.

Tổ trạch Lục gia đã có lịch sử hàng trăm năm, Lục gia luôn rất coi trọng tổ trạch. Nàng không thể trốn thoát cũng là vì địa thế tổ trạch hẻo lánh lại được canh phòng nghiêm ngặt, không ai sẽ nhắm vào vùng đất hoang vu này, tổ trạch rộng lớn như vậy cũng không thể nói không còn là không còn.

Trong bóng tối, nàng khẽ thở dài, đang suy nghĩ lung tung thì chợt nhận ra trong dường như có tiếng động gì đó đang chuyển động.

Nàng đột nhiên nín thở, âm thanh dường như vọng lại từ xa, nếu không lắng nghe kỹ sẽ dễ nhầm là ảo giác, nhưng nghe kỹ thì thật sự có thể nhận ra sự khác thường.

Âm thanh này giống như... thứ gì đó đang cháy.

Nàng ngồi dậy khỏi giường, lúc này đã là đêm khuya, mọi người trong nhà đều đã nghỉ ngơi, xung quanh không có động tĩnh gì nên nàng càng nghe rõ âm thanh đó.

Cho đến khi nàng nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, nàng mới thấy bên ngoài dường như có ánh lửa đang bập bùng. Mái hiên che khuất một phần, nhưng rõ ràng đây không phải là ánh sáng ban đêm.

Chỉ trong chốc lát, dường như nhiệt độ xung quanh đều tăng lên. Khi nàng mở cửa phòng, bên ngoài sân đã khói mù mịt, vài ngôi nhà không có người ở xa xa đang bốc cháy dữ dội, dù cách một khoảng, vẫn khiến người ta cảm thấy như sắp bị ngọn lửa lan nhanh này nuốt chửng.

Trong lúc hoảng loạn, xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi của người làm: "Cháy rồi! Biệt viện cháy rồi! Mau xách nước tới!"

Tiếng ồn ào đánh thức càng nhiều người, nhưng không ai biết ngọn lửa bùng lên như thế nào. Đến khi mọi người phát hiện ra thì lửa đã bốc cháy dữ dội.

Mọi người đang chạy toán loạn, ở một nơi khác xa biệt viện nhất, lại có lửa bốc lên. Nơi đó gần từ đường, nếu không nhanh chóng dập lửa, e rằng bài vị của tổ tiên Lục gia sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi.

Nàng vội vàng khoác áo ngoài chạy ra sân, toàn bộ tổ trạch có thị vệ dập lửa, cũng có nha hoàn, người hầu chạy tán loạn khắp nơi.

Trong hỗn loạn, nàng thấy Từ thị đầu tóc rối bời, khoác áo ngoài, kêu thất thanh: "Sao lại đột nhiên cháy! Mau dập lửa! Dập lửa!"

Lửa quá lớn, lần này đến Nhạn Sơn cũng không mang theo nhiều người, tốc độ dập lửa nhất thời không thể theo kịp tốc độ lan rộng của đám lửa.

Nếu còn ở lại sẽ bị lửa bao vây, nàng hoảng hốt, xách váy chạy theo đám đông ra khỏi nhà.

Đằng sau là tiếng ồn ào hỗn loạn của mọi người, nhưng khi đang chạy, ở góc đường không xa dẫn đến cổng chính, nàng nhìn thấy Lục Văn đang lặng lẽ đứng đó như đang chờ đợi điều gì đó.

Vẻ thờ ơ của hắn dường như hoàn toàn tách biệt với đám cháy này, mà sân của hắn vốn ở phía trong cùng, cách nơi này xa nhất, nhưng lúc này hắn ăn mặc chỉnh tề, thần sắc bình tĩnh, dường như đã chuẩn bị từ trước.

Trong lòng nàng không kiềm chế được mà lại nhớ đến những lời Lục Văn nói với nàng.

Chẳng lẽ, đám cháy này...

Nàng giật mình, động tác chậm lại một chút, có người vỗ vội vàng va vào người nàng chạy trốn, nàng mất thăng bằng, suýt ngã, nhưng một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã giữ lấy cánh tay nàng, nàng mới đứng vững lại.

Nàng ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Lục Văn đã đi đến trước mặt nàng, dường như người mà hắn đang đợi ở đó chính là nàng.

Giữa hỗn loạn, không ai chú ý đến hai bóng người đứng rất gần nhau, hơi thở của Lục Văn phả vào mặt nàng, đôi mắt đen láy phản chiếu dáng vẻ hoảng hốt của nàng, nhưng đáy mắt lại bình tĩnh, khiến suy đoán hoang đường trong lòng nàng dường như đã được chứng thực.

"Đệ đã làm gì..." Nàng khẽ mở môi, lẩm bẩm.

Khóe môi Lục Văn khẽ động, bàn tay nắm lấy tay nàng từ từ trượt xuống, móc lấy ngón tay nàng, giọng nói trầm thấp mê hoặc: "Đón nàng về."

Nàng nhìn Lục Văn với vẻ khó tin, nhất thời khó có thể kết hợp ấn tượng ban đầu về Lục Văn với người nam nhân đang nhìn nàng bằng ánh mắt điên cuồng lúc này.

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tim nàng đập liên hồi, lồng n.g.ự.c đập thình thịch, như thể có thứ gì đó bị kìm nén trong lòng muốn trào ra. Dưới tay áo, những ngón tay bị hắn móc lấy truyền đến hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn, khiến suy nghĩ của nàng càng mất kiểm soát, quên cả giãy giụa, cũng quên cả xung quanh lúc này người đến người đi.
 
Back
Top Bottom