Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 60



Nàng sững người, đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó trên con đường nhỏ ngoại ô, Lục Văn tay cầm trường kiếm vì cứu nàng mà g.i.ế.c tên say rượu kia.

Nếu nói đến trộm cắp và g.i.ế.c người, tất nhiên g.i.ế.c người là chuyện nghiêm trọng hơn, nhưng lúc đó Lục Văn là vì cứu nàng, cho dù báo cáo chuyện này lên quan phủ, tên say rượu đó cũng sẽ bị xử tội vì sỉ nhục Thế tử phi Quốc công phủ.

Nàng mấp máy môi, không chắc chắn hỏi: "Đệ có phải có nỗi khổ tâm gì không? Nếu thật sự bất đắc dĩ phải làm như vậy, ta nghĩ chuyện này cũng không cần phải đưa ra kết luận dứt khoát như thế. Nếu thật sự đó là thứ thuộc về đệ, chúng ta cũng có thể nói thật với quan phủ, ta nghĩ quan phủ sẽ không làm khó đệ, đệ cũng không cần phải chịu cảnh tù tội."

Vẻ mặt thản nhiên tự tại của Lục Văn lúc này có một thoáng tan vỡ, hắn trầm mặt nhìn ta, ý nghĩ giả vờ ngoan ngoãn để dụ dỗ tẩu tẩu lên thuyền giặc đột nhiên khiến hắn cảm thấy có chút vô vị.

Sự lương thiện của nàng đã trở thành con d.a.o sắc bén cắt cuộc sống của hắn thành từng mảnh vụn khó có thể ghép lại, sự nhu nhược của nàng đã trở thành vật cản con đường tỏa sáng dưới thế giới rực rỡ của hắn, sự tự ti của nàng khiến hắn khó có thể phản kháng và thay đổi số phận của mình.

Nhưng vốn dĩ, hắn không nên như vậy.

Sự im lặng của Lục Văn khiến nàng cảm thấy có chút không đúng, ngẩng mắt lên nhìn lại, bắt gặp ánh mắt hoàn toàn khác với lúc nãy nhưng lại bất ngờ khó hiểu của hắn, có chút căng thẳng nói: "Đệ... tại sao đệ lại nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"

"Tẩu tẩu gả cho huynh trưởng có phải là bất đắc dĩ không?"

Nàng sững người, không hiểu tại sao Lục Văn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Nàng đương nhiên là bất đắc dĩ, thậm chí suýt nữa bị dồn vào đường cùng. Nàng há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, Lục Văn lại nói: "Nhưng có ai vì sự bất đắc dĩ của tẩu tẩu mà bỏ qua chuyện này không?"

Không có.

Phụ mẫu biết nàng không muốn, càng biết Lục Hằng tuyệt đối không phải là người tốt, nhưng vẫn vì muốn tự bảo vệ mình, vì Thẩm Cẩn Nhu mà ép nàng gả cho Lục Hằng, không chỉ không bỏ qua chuyện này, thậm chí chưa từng vì vậy mà thương xót nàng dù chỉ một chút.

"Tẩu tẩu không biết đọc, biết viết có phải là bất đắc dĩ không?"

"Nhưng có ai vì vậy mà thông cảm cho tẩu tẩu sinh ra trong Thẩm gia nhưng lại không biết chữ không?"

Không có.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng không biết chữ là vì khi còn nhỏ đã dành hết tâm sức và thời gian để cùng mẫu thân đi làm thuê khắp nơi để chu cấp cho phụ thân thi đỗ công danh, là vì muốn gia đình có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng khi những ngày tháng tốt đẹp đến, lại chỉ bỏ quên mình nàng.

Nàng trở thành nỗi sỉ nhục của Thẩm gia khi bước chân vào gia đình quyền quý, bọn họ không chỉ không thông cảm cho lý do nàng không có học thức, ngược lại chỉ vì xây dựng hình ảnh hư vinh, triệt để khiến nàng mất đi cơ hội học hành.

Nàng đột nhiên hiểu được tại sao Lục Văn lại mạo hiểm như vậy để làm chuyện này.

Lục Văn giống nàng, nhưng cũng khác nàng, hắn muốn thay đổi tất cả, muốn lật đổ số phận bất công, cho dù có thể thất bại, hắn vẫn làm như vậy.

Có những chuyện vốn không thể nói là đúng hay sai, có lẽ trong mắt người khác, làm như vậy là sai, giống như nàng làm gì cũng bị người ta cho là sai, nhưng nàng lại không biết mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.

Nàng có chút ghen tị với sự dũng cảm của Lục Văn, càng ghen tị hắn đã dám mạnh dạn phản kháng vì số phận của mình, hắn không sợ thất bại, không sợ khó khăn, cho dù giãy giụa trong vũng bùn, cũng chưa từng từ bỏ hy vọng được nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng nàng, dường như rất khó có được sự dũng cảm như Lục Văn, càng không biết mình phải làm sao mới có thể thay đổi được số phận của mình.

Lục Văn nhìn sắc mặt nàng từ hoang mang đến sững sờ, rồi đến thất vọng, bi thương, cuối cùng hơi đỏ hoe mắt, dường như khoảnh khắc tiếp theo sẽ rơi lệ.

Hắn nhớ lần đầu tiên gặp tôi, đã bị dáng vẻ rơi lệ của nàng làm cho xao xuyến, thậm chí còn liên tục nghĩ, nếu nàng có thể khóc thảm thiết hơn một chút, liệu khuôn mặt vốn thanh tú này có trở nên kinh diễm hơn một chút không.

Nhưng lúc này, hắn lại không nhịn được muốn đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt nàng.

Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu không để nàng rơi lệ, được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, liệu có khiến người ta rung động hơn so với lần đầu gặp mặt không.

Vì vậy, Lục Văn thật sự đưa tay lau đi giọt nước mắt đầu tiên không kìm nén được rơi xuống từ khóe mắt nàng, dịu dàng nói: "Tẩu tẩu, có muốn học đọc, học viết không? Để báo đáp, ta dạy tẩu tẩu nhé?"

Đôi mắt đen gần như chìm xuống đáy vực, dưới giọng nói dịu dàng dần dần hiện lên ánh sáng trong vắt, mê hoặc lòng người.

Lục Văn nhìn đến không thể rời mắt, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt kiều diễm trở nên sinh động vì hắn.

Xung quanh dường như có gió thổi, lông mi của nàng khẽ run, tóc mai bay bay bên tai.

Khoảnh khắc khóe môi nàng cong lên, hắn mới giật mình nhận ra.

Không có gì động đậy cả, là tim hắn rung động mà thôi.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 61



Bỏ qua chủ đề nặng nề xảy ra ở Kim Hồ hôm qua, hai người ngồi ở bàn đá dưới gốc cây trong sân, nhấp trà nóng, thưởng thức bánh ngọt, nói chuyện phiếm vài câu chuyện vụn vặt không quan trọng.

Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trò chuyện với người khác như vậy, nàng không giỏi ăn nói, Lục Văn cũng không giống người nói nhiều, nhưng không biết tại sao giữa chúng ta lại không hề có chút không khí gượng gạo nào, ngược lại vô cùng hòa hợp, dường như thế nào cũng không bị mất hứng, luôn có chủ đề để tiếp tục.

Sau đó, vì trong sân của nàng ngày thường không thiếu người qua lại, nên quyết định từ ngày mai trở đi, hai người sẽ gặp nhau ở Tây viện nơi Lục Văn ở, Lục Văn sẽ dạy nàng đọc, viết.

Đây vốn là một sự sắp xếp rất hợp lý, nhưng trên đường đến Tây viện vào ngày hôm sau, trong lòng nàng lại nảy sinh chút khác lạ.

Rõ ràng nàng chỉ là đến để học hỏi Lục Văn, quang minh chính đại, đường hoàng, nhưng vì càng đi về phía tây người càng ít, đến khi sắp đi qua hành lang phía tây, xung quanh đã vắng lặng, không còn nhìn thấy bất kỳ ai, điều này khiến người ta không khỏi có chút chột dạ, luôn cảm thấy như đang làm chuyện mờ ám gì đó ở nơi vắng vẻ.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng nàng thực sự muốn học tập, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn một chút. Đi vòng qua hành lang, rất nhanh liền nhìn thấy ngôi nhà nhỏ hoang vắng nằm không xa.

Không biết có phải đã nghe thấy tiếng bước chân hay không, nàng vừa đi đến trước cổng viện, liền đúng lúc gặp Lục Văn đang từ trong nhà đi ra.

Khóe môi Lục Văn nở một nụ cười ôn hòa, lông mày hơi cong xuống, ngoan ngoãn đến lạ thường: "Tẩu tẩu, tẩu đến rồi."

Nàng sững người, rất nhanh cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng vẫn có chút ngại ngùng, nhỏ giọng đáp: "Đến chỗ mẫu thân thỉnh an mất chút thời gian, sợ lỡ giờ đã hẹn với đệ, bánh ngọt đã hứa với đệ hôm qua đã dặn Xuân Hạ lát nữa sẽ mang đến."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vì đến đây học tập, Lục Văn coi như là thầy của nàng, nàng ngại đến tay không, liền hỏi Lục Văn có muốn gì không, vốn định chuẩn bị chu đáo một chút quà đáp lễ, cũng không coi như là để Lục Văn lãng phí thời gian vì mình, nào ngờ Lục Văn suy nghĩ một lát, chỉ đáp lại là muốn ăn chút đồ ngọt.

Đến lúc này, lòng nàng lại mềm nhũn, nghĩ đến trên dưới Quốc công phủ không ai thích đồ ngọt, mà Lục Văn lại không được coi trọng trong phủ, ngày thường nhà bếp tự nhiên sẽ không đặc biệt chuẩn bị đồ ngọt, nhưng Lục Văn lại thích ăn ngọt.

Lần trước chuyện ra vào nhà bếp đã bị Từ thị mắng cho một trận, nàng cũng không dám công khai đối đầu với Từ thị, nhưng khi Lục Văn nói ra nguyện vọng, giống như một đứa trẻ thèm một viên đường mà gia đình lại không cho phép, chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi, điều này khiến nàng không nhịn được mà đồng ý.

Sáng nay sau khi thỉnh an Từ thị xong, nàng liền sai người sắp xếp người ở nhà bếp, đợi bọn họ bận xong buổi sáng, lúc này mới một mình đến nhà bếp, nhanh tay làm một phần bánh ngọt, lúc này bánh ngọt vẫn đang hấp trên xửng, nàng sợ lỡ giờ đã hẹn, nên đến Tây viện trước một bước.

Lục Văn cùng nàng đi vào sân, nghe nàng nói vậy, hơi cụp mắt xuống, hỏi không nặng không nhẹ: "Là tẩu tẩu đặc biệt dặn dò nhà bếp làm sao?"

Hỏi như vậy, nàng lại có chút ngại ngùng không dám nói, cũng không biết Lục Văn có chê hay không, hay là sẽ nghi ngờ đồ nàng làm có ngon hay không. Nàng mấp máy môi, một lúc lâu s

au mới nhỏ giọng đáp: "Là ta làm, nếu không hợp khẩu vị..."

Những lời phía sau càng ngày càng nhỏ, gần như không nghe thấy, Lục Văn lại nhanh chóng cắt ngang, dường như rất vui mừng: "Vậy thì tốt, đám đầu bếp đó không biết làm đồ ngọt cho lắm, làm phiền tẩu tẩu rồi."

Nàng sững người, tâm trạng bất an vừa rồi lặng lẽ được xoa dịu, khẽ gật đầu, đã cùng Lục Văn đi đến trước cửa phòng.

Lần trước nàng đến đây, chưa từng vào phòng của Lục Văn, lần này coi như là lần đầu tiên vào trong, nàng cẩn thận nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt theo bản năng nhìn quanh trong phòng một vòng, lúc này mới nhìn rõ toàn bộ bên trong.

So với sự hoang vắng bên ngoài, bên trong căn phòng không đến nỗi quá đơn sơ, được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ. Bên phải bức tường có một giá sách cao chót vót, bên trên bày những vật trang trí đơn giản, mộc mạc, bên dưới là hai hàng sách từ mỏng đến dày được xếp ngay ngắn, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái. Bên trái có một chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, trên bàn đã chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên, dựa vào ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, quả là một khung cảnh đẹp.

Chiếc giường được che khuất hơn phân nửa bởi một tấm bình phong trắng tinh, ở góc phòng là chăn màn được gấp gọn gàng, phía trong nữa hẳn là gian phòng tắm rửa thay quần áo, nàng không nhìn thêm nữa, chậm rãi thu hồi tầm mắt, không khỏi khen một câu: "Hiếm khi thấy nam nhân nào lại biết dọn dẹp phòng ốc như vậy."

Giọng nàng dịu dàng, giống như đang khen ngợi đệ đệ mới lớn trong nhà mình, mang theo chút hài lòng và tán thưởng, nói cũng rất tự nhiên.

Lục Văn lại dừng bước, đôi đồng tử đen kịt dâng lên một tầng u ám, quay lưng về phía nàng trầm giọng nói: "Tẩu tẩu đã nhìn thấy phòng của nam nhân khác sao?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 62



Giọng Lục Văn trầm thấp, ngữ khí dường như không hề có chút phập phồng nào, khiến người ta không nghe ra được vui hay giận. Nàng cũng không nghĩ ngợi gì khác, cứ như đang trò chuyện bình thường, đi thẳng về phía bàn học, nói: "Trước đây đúng là đã từng thấy."

Vì ánh mắt rơi vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cạnh bàn học, nàng không nhìn thấy sau khi nàng nói xong câu này, Lục Văn đang đứng đối diện bàn học đột nhiên nắm chặt lưng ghế, xương mu bàn tay nổi lên, lan lên cánh tay là những bắp cơ căng cứng.

Nàng lại nói tiếp: "Lúc đó ta đi theo mẫu thân làm thuê khắp nơi, đã từng làm công việc ngắn hạn ở không ít phủ đệ ở phía nam, những nhà giàu có ở đó không bằng Trường An, tuy không cần phải tự mình làm việc, nhưng trong phủ cũng không có nhiều người hầu như vậy, rất nhiều việc lặt vặt sau một khoảng thời gian liền giao cho người làm công việc ngắn hạn làm, dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ, sắp xếp giường chiếu,... những công tử bột bề ngoài hào nhoáng đó, thực chất trong phòng mấy ngày không dọn là bừa bộn như ổ chó."

Khi nàng thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Văn, đúng lúc thấy hắn thả lỏng vẻ mặt, chậm rãi kéo ghế ra khỏi bàn học.

Hắn bỗng sững người, lúc này mới nhận ra mình đã vô tư kể hết chuyện cũ trước khi đến Trường An cho Lục Văn nghe. Chuyện này chẳng có gì vẻ vang đáng để nói cả.

Từ khi theo phụ mẫu từ phương Nam đến Trường An, nàng cảm nhận rõ ràng phụ mẫu rất muốn gạt bỏ quá khứ nghèo khó kia. Tuy không thể xóa sạch hoàn toàn, nhưng họ cũng gần như không bao giờ nhắc đến nữa. Lâu dần, nàng cũng ít khi đề cập đến chuyện cũ, chẳng có ai để kể, cũng chẳng ai muốn biết.

Nhưng dù sao đó cũng là những chuyện mình từng trải qua, nên khi Lục Văn hỏi đến, nàng cũng chẳng hiểu sao lại tự nhiên nói ra hết. Giờ mới ngẫm lại thấy có chút không ổn, đường đường là thiên kim tiểu thư Thẩm phủ, giờ là Thế tử phi, vậy mà trước kia còn nhỏ đã phải theo mẫu thân làm đủ thứ việc nặng nhọc.

Nghĩ đến đây, nàng đứng bên kia án thư, cảm thấy hơi xấu hổ, tay nắm lấy lưng ghế, lúng túng không biết nên ngồi xuống hay lên tiếng giải thích những lời mình vừa nói.

Lục Văn lại tự nhiên ngồi xuống trước, vẻ âm trầm thoáng hiện trên mặt hắn lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết, sắc mặt bình thường như chưa hề nghe thấy những lời của nàng, ngược lại còn thấy nàng cứ đứng mãi, bèn ngẩng đầu lên nói: "Tẩu tẩu, ngồi đi."

Nàng bám lấy ngón tay, dè dặt ngồi xuống đối diện Lục Văn, rõ ràng không còn thoải mái như lúc mới gặp, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, không nên nói những chuyện này với đệ."

Lục Văn nhướng mày, đột nhiên nhích lại gần hơn một chút, chống cằm nhìn người nữ nhân đang cúi đầu trước mặt.

Lúc này không nhìn thấy mắt nàng, nhưng hắn cũng có thể đoán được trong mắt nàng chắc chắn giống như ngày thường, ánh mắt ảm đạm, không chút ánh sáng nào.

Đã thấy nụ cười của nàng rồi, dường như không chịu nổi việc nàng lại mất đi ánh sáng đó trước mặt hắn nữa. Nàng vốn nên rực rỡ động lòng người, tại sao lại để những chuyện vốn không phải lỗi của mình, khiến bản thân rơi vào vực sâu tăm tối như vậy?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn khẽ mấp máy môi, dường như đang mê hoặc lòng người, lại dường như chỉ thuận theo suy nghĩ trong lòng, nhỏ giọng nói: "Tẩu tẩu, đừng cúi đầu."

Nàng thấy tai mình hơi ngứa, lúc này mới nhận ra hình như mình đang hơi cúi đầu. Đây là tư thế rất quen thuộc của nàng, nhưng lại chưa từng để ý xem tư thế này trông như thế nào.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa ngước mắt đã chạm phải ánh mắt Lục Văn đang nhìn thẳng vào mình, không khỏi hoảng hốt nói: "Đệ nhìn ta làm gì?"

"Tẩu tẩu, chuyện quá khứ không phải như người nghĩ, hà cớ gì phải vì thế mà xem nhẹ bản thân? Chính vì đã từng dầm mưa, sau này càng phải nhớ tự che dù cho mình, đúng không?"

Mắt nàng hơi run lên, ngây người nhìn vẻ mặt chân thành nghiêm túc trong mắt Lục Văn, dường như hắn thật sự nhớ lại cảm giác cô đơn lạnh lẽo của hắn dưới cơn mưa lớn năm xưa, lúc này dường như hắn đang đồng cảm với tâm trạng của nàng.

Trước đây, nàng chỉ cảm thấy mình bị cơn mưa vô tình kia dội cho ướt sũng, nàng khao khát một chiếc dù che trên đầu, nàng cầu xin người khác vì sự khốn khổ của mình mà che chở cho nàng khỏi mưa gió, phụ mẫu nàng, muội muội nàng, thậm chí cả phu quân và Từ thị bây giờ, nhưng nàng chưa bao giờ nhận ra rằng, chính mình cũng có thể tự che dù để chắn gió che mưa.

Lục Văn vẫn nhìn thẳng vào mặt nàng, cho đến khi đôi mắt vốn ảm đạm vô hồn kia, dưới hàng mi khẽ run dần dần có ánh sáng, cuối cùng phản chiếu trong mắt một mảnh trong veo, sáng lên cả đôi mắt, linh hoạt hẳn lên.

Hắn như bỗng nhiên hiểu ra, trong đôi mắt sáng ngời này, chỉ phản chiếu hình bóng của một mình hắn, lại có sức hấp dẫn đến vậy.

Nàng không hề chú ý đến ánh mắt của Lục Văn dần trở nên tham lam và đầy tính xâm lược, nàng dời mắt sang tờ giấy tuyên trên bàn, vẻ mặt đầy nhiệt huyết: "Ừm, ta hiểu rồi, Lục Văn, cảm ơn đệ đã khai sáng cho ta, chúng ta bắt đầu thôi."

Lục Văn mím môi, sự không hài lòng đang cuồn cuộn trong lòng hắn gào thét muốn chiếm đoạt, muốn xâm chiếm, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm, nóng vội sẽ hỏng việc, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m qua môi mỏng, như đang nếm thử hương vị của nàng trước, im lặng một lát mới che giấu đi vẻ mặt, đáp lại tiếng nàng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 63



Tuy Lục Văn có mục đích khác, nhưng khi dạy nàng, hắn cũng không hề qua loa. Nàng thông minh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, không có chút kiến thức nền tảng nào, những năm qua tự nhận sai, nhớ sai, tưởng sai rất nhiều chữ, nhưng hắn chỉ cần hơi chỉ điểm, kết hợp với một số lời giải thích đơn giản, nàng lại nhanh chóng hiểu ra. Đến khi quay lại hỏi nàng, nàng cũng có thể trả lời đúng được bảy tám phần.

Sau một canh giờ, tờ giấy tuyên trước mặt hai người đã viết kín mít, một nửa ngay ngắn chỉnh tề, một nửa méo mó vụng về.

Nàng nhìn sự khác biệt rõ ràng giữa hai bên, cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng lại liếc nhìn nửa bên Lục Văn viết thêm vài lần, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy so với chữ của nàng thì đã là một trời một vực, nhưng lại trông rất cứng nhắc, như cố tình viết thành như vậy.

Nàng nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bản thân là một học trò mới vào nghề, nào có tư cách nghi ngờ chữ của thầy, dù sao cũng là chữ rất đẹp, nếu so với vị bằng hữu kia của nàng, chắc cũng không kém cạnh gì đâu, nàng tạm thời không đạt được đến trình độ này, nên không nghĩ nhiều nữa.

Ước chừng thời gian, lúc này Xuân Hạ chắc cũng mang bánh ngọt đến rồi, nàng khẽ mấp máy môi, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Lục Văn: "Vất vả cho đệ rồi, Lục Văn, nghỉ ngơi một chút đi, lúc này Xuân Hạ chắc cũng sắp đến Tây viện rồi."

Vừa nói xong, bên ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, trong không gian yên tĩnh nghe rất rõ ràng, nàng sững người, nhanh chóng nhìn Lục Văn với ánh mắt "thấy chưa, ta nói gì mà", rồi định ra ngoài đón.

Vừa đứng dậy, sắc mặt Lục Văn bỗng nhiên thay đổi, vội vàng nắm lấy cánh tay nàng, lực đạo hơi mạnh, suýt chút nữa làm nàng ngã.

Tiếng kêu kinh ngạc bị bàn tay rộng lớn nhanh chóng che lại, Lục Văn một tay bịt miệng nàng, một tay kéo nàng, cảnh giác hạ giọng nói: "Người đến không phải Xuân Hạ."

Mắt nàng mở to không phải vì lời nói của Lục Văn, mà là vì bàn tay hơi lạnh đột nhiên chạm vào mặt và cổ tay, nàng theo bản năng nín thở, khó hiểu nhìn Lục Văn, như muốn giãy giụa, nhưng lại sợ lực kéo của hắn khiến thân hình mình lệch đi.

Lục Văn nói người đến không phải Xuân Hạ, không phải thì không phải, sao lại có vẻ cảnh giác như vậy? Nàng muốn lên tiếng, nhưng lại bị bàn tay che trên mặt, giãy giụa một chút, liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói đột ngột: "Lục Văn, ngươi có ở đó không?"

Nàng không nghe ra người đến là ai, nhưng Lục Văn lại nhận ra trước, hạ giọng nói: "Là Lục Hưng."

Tam thiếu gia phủ Quốc công, Lục Hưng.

Từ khi gả vào Lục phủ, nàng chưa từng tiếp xúc với hắn, không biết hắn tìm Lục Văn có việc gì, vừa định mở miệng hỏi, thì thấy Lục Văn bỗng nhiên sa sầm mặt mày, như phiền muộn lại bất lực, lại như đang cầu cứu nàng: "Hắn lại đến tìm ta gây sự rồi, tẩu tẩu, ta không muốn gặp hắn."

Vừa nói, Lục Văn như chắc chắn nàng sẽ không lên tiếng để người ta phát hiện, chậm rãi hạ một tay xuống, tay kia cũng nới lỏng lực đạo, trượt dọc theo cổ tay nàng, cuối cùng nắm lấy vạt áo nàng, giống như một thiếu niên bất lực bị người ta bắt nạt.

Nàng thấy trong lòng chua xót, vốn biết cuộc sống của Lục Văn ở phủ Quốc công không dễ dàng gì, nhưng không ngờ lại bị tìm đến tận cửa gây sự giữa ban ngày ban mặt, nhìn bộ dạng này của hắn rõ ràng là bị Lục Hưng bắt nạt không ít, Lục Hưng tuy là con của thiếp thất, nhỏ hơn Lục Văn một tuổi mà cũng có thể ức h.i.ế.p hắn, chắc chắn hắn sống còn khổ hơn nàng ở Thẩm phủ.

"Vậy phải làm sao, ta có thể giúp gì cho đệ không?" Nàng cũng chưa từng ra mặt giúp ai, nhưng nếu đối mặt với Lục Hưng, không biết thân phận trưởng tẩu của nàng có thể áp chế hắn được chút nào không.

Ánh mắt Lục Văn khẽ động, như nghĩ ra điều gì đó.

Nàng cắn răng đối mặt với sự vô lý của Lục Hưng, hắn dồn ép người khác, nàng nắm chặt tay, tức giận vì lời nói vô lễ của hắn, trong mắt toàn là lửa giận vì bảo vệ Lục Văn mà cãi nhau với người khác.

Quả thật khiến hắn hơi ngứa ngáy khó chịu, muốn xem dáng vẻ nàng vì hắn mà xây nên bức tường thành, nhưng để tên Lục Hưng kia làm rối loạn tâm trạng của nàng, thì hơi không đáng.

Lục Văn nhanh chóng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Cũng không cần giúp gì, không gặp hắn là được, bình thường khi hắn đến, ta đều trốn trong ngăn tủ giả vờ không có ở đây, hôm nay, phải để tẩu tẩu chịu thiệt rồi."

Nàng hiểu ra, Lục Văn không muốn xung đột với hắn, nàng tự nhiên cũng gật đầu đồng ý, vội vàng đi về phía ngăn tủ sau bình phong, tiếng bước chân bên ngoài lúc này càng lúc càng gần: "Chuyện gì vậy, Lục Văn, ngươi vẫn chưa dậy sao, giờ này là giờ nào rồi!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Giọng điệu Lục Hưng không tốt, rõ ràng chứng thực lời Lục Văn nói, giống như là cố tình đến gây sự.

Nàng vội vàng đi nhanh thêm vài bước, vừa vòng qua bình phong, trong tầm mắt, ngăn tủ nhỏ ở góc phòng chỉ cách vài bước, bên trong tối om, dường như không có cửa sổ, chỉ có chút ánh sáng lọt vào từ cửa căn bản không đủ để chiếu sáng bên trong.

Bước chân nàng khựng lại, ngay lúc nàng do dự, Lục Hưng bên ngoài đã đi đến cửa, không nói gì nữa, mà trực tiếp đưa tay đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 64



Nàng giật mình, trong đầu lập tức mất hết suy nghĩ, nhất thời không biết mình nên tiếp tục đi tới hay đứng yên tại chỗ.

Chớp mắt sau, cùng với tiếng Lục Hưng "Người đâu?", Lục Văn liền kéo nàng vào trong ngăn tủ.

Bóng tối ập đến bao trùm lấy hai người, trước mắt nàng tối đen như mực, sự thay đổi đột ngột của ánh sáng khiến nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có tiếng thở nặng nề bên tai.

Sau đó, nàng mới nhận ra mình lại bị Lục Văn ép vào người.

Bóng tối khiến các giác quan trở nên nhạy bén hơn, Lục Văn đang đối mặt với nàng, thân hình cao hơn nàng một cái đầu khiến trán tôi gần như chạm vào cằm hắn, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào người nàng, khiến nàng không thể tránh né, chỉ có thể hoảng loạn quay mặt đi.

Tóc nàng khẽ lướt qua cằm Lục Văn, cảm giác chạm nhẹ không khiến nàng chú ý, nhưng lại khiến Lục Văn bỗng nhiên căng cứng đường cằm, ánh mắt trong bóng tối mờ mịt nhìn người gần như ngã vào lòng mình, chỉ thấy nàng bỗng nhiên mở to mắt, hoảng hốt chỉ vào cửa ngăn tủ, nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể th* d*c nói: "Cửa chưa đóng..."

Nàng nhất thời không hiểu tại sao mình có thể luôn rơi vào trường hợp ở trong góc tối với Lục Văn trong tư thế dễ gây hiểu lầm như vậy, ban đầu chỉ là để Lục Hưng tưởng trong phòng không có ai, nhưng căn phòng của Lục Văn nhìn một cái là hết, căn bản không có chỗ nào khác để trốn, lúc này cửa ngăn tủ mở toang, nếu Lục Hưng vào phòng rồi đi thêm vài bước nữa, là có thể trực tiếp nhìn thấy hai bóng người sát cạnh nhau trong ngăn tủ, chẳng phải là khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn sao.

Đang lúc hoảng loạn, Lục Hưng đã đi vào phòng, nhìn quanh bốn phía, bước chân không dừng lại, miệng lẩm bẩm: "Tên nhóc này, giờ này không ở trong phòng thì đi đâu rồi?"

Giống như đang tự nói chuyện với mình, nhưng lại không nghe rõ hắn nói gì.

Có người ở ngay bên kia vách tường, mà nàng lại ôm chặt lấy tiểu thúc của mình trong ngăn tủ tối om, nàng gần như muốn khóc vì cảm giác tội lỗi này, chỉ cầu mong Lục Hưng mau chóng rời đi, cùng lắm thì chịu đựng thêm một lát nữa, chỉ cần hắn đừng thật sự bước vào ngăn tủ là được.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Người trong lòng không ngừng run rẩy, Lục Văn một tay đặt lên tường, hơi cúi đầu nhìn nàng.

Chỉ vậy mà đã sợ thành ra thế này, nếu hắn làm quá hơn nữa, chẳng phải nàng sẽ khóc ngay tại chỗ sao.

Bàn tay Lục Văn đặt trên tường chậm rãi hạ xuống, tay áo cọ vào tường phát ra tiếng động nhỏ, khiến nàng bỗng nhiên cứng người, bàn tay đó đã đặt lên cổ nàng, đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, khiến nàng trong bóng tối ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng không biết mình đã thích nghi với tầm nhìn trong bóng tối từ lúc nào, trong bóng tối vốn không nhìn thấy gì, bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn gần trong gang tấc, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên những tia sáng yếu ớt, nhìn vào trong, khiến nàng nhất thời quên cả thở.

Lục Văn đến gần sát, trán gần như chạm vào trán nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt, xen lẫn hương trà bạc hà thoang thoảng, là trà hắn vừa pha, nàng chỉ nếm thử một ngụm, thấy hơi ngọt nên không uống nữa.

Mà lúc này giữa hai người lại xen lẫn mùi hương ngọt ngào rõ ràng này, không giống vị ngọt gắt trong miệng lúc nãy, thoang thoảng bay vào mũi, quấn quít khắp người.

Trong lòng nàng đã cảm thấy có gì đó không ổn, cho dù là để che giấu thân hình, Lục Văn cũng không cần phải có thêm động tác nào khác, mà động tác của hắn lúc này, giống như... giống như muốn...

Chỉ trong thoáng chốc, Lục Văn đã cúi người xuống, cuối cùng chạm vào trán trơn bóng của nàng, da thịt chạm vào nhau, khiến người ta nảy sinh một chút xúc động muốn bỏ chạy ngay lập tức bất chấp tất cả, nhưng chân lại như mọc rễ, nhìn hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình trong mắt hắn, bên tai nghe thấy tiếng hắn khẽ cười nói: "Huynh trưởng chưa từng đến gần tẩu tẩu như vậy sao, sao tẩu tẩu lại căng thẳng bối rối như vậy?"

Giọng Lục Văn rất nhỏ, khàn khàn như đang kéo căng cổ họng, nhưng rõ ràng trong không gian yên tĩnh như vậy, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nàng lập tức hít sâu một hơi, gần như không còn để ý đến việc Lục Văn đang nói bậy bạ gì nữa, hoảng loạn đưa tay bịt miệng hắn lại.

Lòng bàn tay bị một đôi môi mềm mại chạm vào, mang theo chút ẩm ướt tê dại, nàng mới nhận ra mình đã dùng lực quá mạnh khi che miệng, cứ như thể để cho hắn trực tiếp hôn lên lòng bàn tay mình vậy, nhất thời nóng bừng mặt, muốn nhanh chóng rụt tay lại.

Chưa kịp làm gì, cổ tay đã bị Lục Văn nắm lấy, bàn tay nàng từ từ bị kéo ra, khóe miệng Lục Văn mang theo nụ cười dần dần hiện ra trước mắt.

Đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch lên, chỉ là khóe mắt vô thức cong xuống càng làm nụ cười trên mặt hắn thêm sâu, dường như vẫn còn chút lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi người ra khỏi nàng: "Hắn ta đã đi rồi."

Nàng sững người, hơi ấm trước n.g.ự.c biến mất, chỉ còn bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng truyền đến hơi ấm của Lục Văn. Nàng vội hoàn hồn, không biết lúc này mình có bộ dạng hoảng hốt bất lực đến mức nào, để Lục Văn nhìn thấy rồi lộ ra vẻ chế giễu.

Nàng cau mày, hiếm khi trước mặt người khác lại không kiềm chế được mà bực bội, đẩy Lục Văn ra, tức giận xoay người bước ra khỏi buồng nhỏ, quát: "Người rồi sao đệ lại không nói sớm!"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 65



Nói là quát mắng, nhưng qua giọng nói mềm mại, lại giống như làm nũng hơn, chẳng hề đau đớn hay ngứa ngáy gì.

Lục Văn mỉm cười đi theo ra khỏi buồng nhỏ, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng vội vã rời đi của nàng, cho đến khi nàng đi vòng qua bình phong, mới thấy nàng dừng bước.

Rốt cuộc là do tư tâm lấn át lý trí quá nhiều, xưa nay hắn luôn cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không để xảy ra sai sót nào trong kế hoạch đã định, vậy mà đã hai lần bị nàng làm rối loạn kế hoạch.

Lục Văn l.i.ế.m môi, sau đó như thể chưa thỏa mãn, nâng bàn tay vừa chạm vào da thịt nàng lên, rồi l.i.ế.m qua đầu ngón tay.

Rõ ràng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng, nhưng trên môi lại chẳng có chút ngọt ngào nào.

Hình như đã hơi mất kiểm soát rồi, kế hoạch tiến triển chậm chạp khiến sự bồn chồn và bất mãn trong lòng hắn ngày càng lớn, thúc giục, ép buộc hắn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phải tiến thêm một bước nữa.

Nhưng nếu dọa nàng ấy chạy mất thì sao?

Lục Văn từ từ ngẩng đầu, đầu ngón tay rời khỏi môi, hướng về phía lưng nàng, cất giọng trầm thấp: "Tẩu tẩu, tẩu giận rồi sao?"

Nàng quay lưng về phía Lục Văn, người có chút cứng đờ, bị hắn hỏi như vậy, nhất thời trên mặt cũng trở nên hoang mang.

Nếu nói là giận, thì cũng không đến mức đó, trong lòng nàng, Lục Văn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, tuổi còn trẻ, giống như đệ đệ vậy, nàng có gì mà phải giận dỗi với một đứa trẻ.

Nhưng nếu nói không giận, nàng cũng khó có thể liên hệ thân hình vừa mới gần sát với mình với một đứa trẻ, rõ ràng là một thân hình nam nhân trưởng thành cường tráng, gần gũi nàng như vậy, sao có thể không khiến nàng hoảng loạn.

Như vậy, thật là quá hồ đồ.

Nàng cố gắng gạt bỏ hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, đang định quay lại nói gì đó thì ngoài cửa lại có tiếng động.

Lần này là Xuân Hạ, bánh ngọt hấp trong xửng ở nhà bếp đã chín, Xuân Hạ bưng khay đứng trước cửa nói: "Thế tử phi, nô tỳ mang bánh ngọt đến cho người."

Nàng lại dừng lời, thả lỏng người nói: "Vào đi."

Lục Văn nghe vậy cũng đi về phía cửa, ánh mắt nhìn vào tay nha hoàn đang bước vào, thấy một đĩa bánh ngọt trắng mềm thơm ngon, ánh mắt nơi đáy mắt tối sầm lại, rất nhanh lại nghe thấy nàng như đã thỏa hiệp mà nhẹ giọng nói: "Bánh ngọt phải ăn lúc còn nóng, ngồi xuống nếm thử đi."

Nàng vừa nói, vừa vươn tay ra hiệu cho Xuân Hạ đặt đĩa lên bàn, cùng với tiếng đĩa nhẹ nhàng đặt lên bàn, Xuân Hạ khẽ cúi mình, cung kính lui ra ngoài, tự giác đợi ở trong sân.

Lục Văn hơi cụp mi, che giấu sắc tối trong mắt, tính tình nàng thật sự mềm mỏng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt nàng thêm một chút, để nàng lộ ra vẻ mặt đáng thương, để nàng ngấn người nước mắt lưng tròng.

Vừa rồi rõ ràng nàng đã tức giận đến mức sắp xông ra khỏi cửa, bây giờ lại không biết tự an ủi mình như thế nào, vậy mà cũng không thật sự nổi giận với hắn.

Vẻ mặt trầm ngâm của Lục Văn lọt vào mắt nàng, liền có cảm giác như mình vừa mắng một đứa đệ đệ không hiểu chuyện một trận, nó liền cúi đầu xấu hổ không dám ngẩng lên, bộ dạng làm sai chuyện không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, nào có thể nghĩ đến những ý nghĩ xấu xa đang cuồn cuộn trong lòng hắn.

Lòng nàng mềm nhũn, cơn giận vừa nãy chưa kịp bùng lên liền tan biến, vốn dĩ là để tránh Lục Hưng, mới rơi vào tình huống đó, cũng không phải Lục Văn cố ý, bèn quay người đi về phía Lục Văn vài bước: "Được rồi, đừng cúi đầu nữa, ta không giận đệ."

Lời này vừa nói ra, Lục Văn mới từ từ ngẩng đầu lên, giống như đứa trẻ vừa được tỷ tỷ tha thứ, vẻ u ám trong mắt vừa rồi tan biến, thay vào đó là nhìn thẳng vào đĩa bánh ngọt, chậm rãi nói: "Tẩu tẩu, bánh ngọt này vị gì vậy?"

Vừa thấy đồ ăn đã bị câu hồn, sao lại không phải là đứa trẻ chưa dứt sữa, nàng ngồi xuống trước bàn, ôn tồn giải thích: "Sáng nay thấy nhà bếp chuẩn bị một ít cánh hoa đào đã qua sơ chế, trộn thêm chút nước ngâm cánh hoa đào, không biết ăn có nhạt không."

Lục Văn dùng ngón tay trắng như ngọc múc lấy một miếng bánh ngọt, bề mặt bánh trắng điểm hồng nhạt, như làn da thiếu nữ, chưa kịp cho vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa đào, khiến cổ họng rạo rực, liền không đợi được nữa mà bỏ vào miệng.

Nàng nhìn Lục Văn chớp mắt, đương nhiên là mong chờ phản ứng của hắn, vô thức nắm chặt vạt váy, đang định lên tiếng hỏi thì thấy Lục Văn bỗng sáng mắt, quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tẩu tẩu, mùi vị này thật sự rất ngon, nếu tẩu mở cửa hàng, không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào."

Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại bị lời khen ngợi không đâu ra đâu của Lục Văn làm cho hơi ngại ngùng: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy, đệ thích là được rồi."

Lục Văn rất nhanh lại ăn thêm một miếng, nói không rõ ràng: "Tuyệt đối không phải khoa trương, lần trước ta đã muốn nói, tẩu tẩu thật sự có tay nghề rất tốt, dù đến bất cứ nơi đâu, cũng sẽ được mọi người khen ngợi, rất lợi hại."

Nàng sững người, nhất thời không biết nên nắm bắt từ ngữ nào trong lời nói của Lục Văn, bởi vì mỗi từ ngữ đối với nàng đều vô cùng xa lạ, ngây người một lúc lâu, mới khẽ lẩm bẩm: "Lần trước nào?"

"Bữa sáng lần trước đó." Vừa nói, Lục Văn tự nhiên cầm một miếng bánh ngọt đưa đến trước mặt nàng, khoảng cách như muốn đút thẳng vào miệng nàng vậy.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 66



Nàng quá ngạc nhiên, cũng không để ý đến ý đồ của hắn, chậm rãi đưa tay nhận lấy bánh ngọt, cũng bỏ lỡ tia bất mãn lóe lên trong mắt hắn, có chút không chắc chắn nói: "Bữa sáng lần trước, đệ cảm thấy… ngon sao?"

Lần trước, Từ thị vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, những người khác có lẽ không biết là do nàng làm, nàng cũng không có nhiều giao tiếp với họ, tự nhiên cũng không nhận được phản hồi tương ứng, lại kết hợp với việc trước kia khi nấu ăn ở nhà, cũng chưa từng có ai khen ngợi nàng nửa lời, nàng liền không cảm thấy đây là ưu điểm gì đáng để khoe khoang, cũng không cảm thấy bản thân có gì đáng để người khác chú ý.

Nói xong câu này, nàng như có chút chột dạ, vô thức cắn một miếng bánh ngọt để xoa dịu cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, ánh mắt lơ đãng, vừa vì lời nói của Lục Văn mà cảm thấy vui mừng khôn xiết, vừa kìm nén niềm vui của mình, cảnh tỉnh bản thân chỉ là lời khách sáo của Lục Văn đối với mình, mình không thể vì vậy mà nảy sinh ảo tưởng không nên có.

Lục Văn dường như lại nhận ra sự rụt rè của nàng, dừng động tác trên tay lại quay sang nhìn nàng, lúc này hắn lại nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn che giấu hào quang của nàng đi, chỉ có hắn biết dáng vẻ đôi mắt sáng ngời của nàng, chỉ có hắn mới có thể độc chiếm những điều tốt đẹp chưa từng được ai nhìn thấy.

Hắn xưa nay không phải là người hào phóng.

Nhưng Lục Văn im lặng một lát bỗng nhiên đưa tay lên, đầu ngón tay dọc theo mặt nàng sờ tới, khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngón tay thon dài của hắn, sau đó cảm nhận được một chút lạnh lẽo trên khóe môi.

Đầu ngón tay của Lục Văn nhẹ nhàng lau qua đôi môi đỏ mọng, vụn bánh ngọt cọ xát vào môi, nàng lại khi nhận ra Lục Văn đang làm gì, tim đập lỡ một nhịp, ngẩn người nhìn hắn, liền nghe thấy hắn khẽ nói: "Không phải là ngon, mà là rất ngon, bữa sáng rất ngon, bánh ngọt rất ngon, còn nữa, tẩu tẩu…"

Ánh mắt nàng run lên, giọng nam trầm thấp len lỏi vào tai, còn nửa câu sau hắn chưa nói hết, nàng lại tự mình liên tưởng ra trong đầu, chỗ khóe môi vừa bị v**t v* dần nóng lên, ngón tay hắn rõ ràng mang theo hơi lạnh, nàng lại cảm thấy mình như sắp bốc cháy.

Trong khoảnh khắc, nàng bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra suy nghĩ đáng kinh hãi vừa nảy sinh trong lòng mình, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt lùi lại vài bước, mặc kệ hai má đỏ bừng và cảm xúc rõ ràng đã mất kiểm soát của mình, run giọng nói: "Hôm nay… hôm nay học đến đây thôi, ta… ta còn phải đi chuẩn bị cho lễ tế, phải đi trước."

Nàng gần như bỏ chạy.

Cho đến khi chạy nhanh đến hành lang phía tây, Xuân Hạ vội vàng gọi với theo: "Thế tử phi, người chậm lại… chậm lại, sao tự nhiên lại đi nhanh như vậy?"

Nàng đột ngột dừng bước, thở hổn hển, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, chỉ đành khẽ nói: "Không có gì, nhớ ra mẫu thân dặn ta đưa danh sách qua, phải về phòng chuẩn bị trước."

Xuân Hạ cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, vừa rồi nàng đột nhiên chạy ra khỏi phòng, nàng ấy còn chưa kịp phản ứng, nghe nàng nói vậy, mới hiểu ra gật đầu, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: "Cũng không cần phải gấp gáp như vậy…"

Nàng chột dạ quay đầu nhìn lại, con đường nhỏ trống không không còn ai khác, cánh cửa sân nhỏ ở phía xa vẫn còn rung nhẹ, là do vừa rồi nàng đi quá vội vô tình va phải.

May mà Lục Văn không vì sự rời đi kỳ lạ đột ngột của nàng mà đuổi theo, nếu không nàng thật sự không biết phải đối mặt với bầu không khí ngượng ngùng đó như thế nào.

Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, lại bước tiếp, trong đầu lại hoàn toàn không thể xua tan suy nghĩ vừa nãy.

Ánh mắt của Lục Văn vừa rồi thật sự quá kỳ lạ, mặc dù nàng chưa từng bị ai nhìn như vậy, nhưng cũng không phải không biết ánh mắt đó ẩn chứa thông tin gì, cho nên nàng mới bị giật mình, cho nên mới bỏ chạy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng Lục Văn đối với nàng?

Sao có thể như vậy!

Nàng không khỏi cảm thấy có phải vừa rồi mình đã nhìn lầm, sao lại cảm thấy tiểu thúc của mình nảy sinh tình cảm khác lạ với mình, suy nghĩ trái với luân thường đạo lý như vậy gần như khiến đầu óc nàng nổ tung, hận không thể mổ não ra xem rốt cuộc dây thần kinh nào của mình không đúng, lại nảy sinh suy nghĩ như vậy.

Xuân Hạ đi theo phía sau nàng tự nhiên không nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của chủ tử, cho đến khi hai người đi từ phía tây về Nam viện, nàng liền trực tiếp về phòng, cũng không gọi Xuân Hạ và Thu Đông vào theo.

Cửa phòng đóng lại, Thu Đông có chút lo lắng nhìn vài lần, sau đó nhỏ giọng hỏi Xuân Hạ: "Xuân Hạ, vừa rồi ở Tây viện có xảy ra chuyện gì sao, ta còn chưa từng thấy thế tử phi như vậy bao giờ."

Xuân Hạ không hiểu, nhanh chóng hỏi: "Như vậy là sao? Vừa rồi… không có chuyện gì xảy ra, ta mang bánh ngọt vào phòng xong, rất nhanh sau đó thế tử phi liền dẫn ta trở về."

Thu Đông nhíu mày, lại nhớ lại dáng vẻ của nàng khi vừa vào viện lúc nãy, mới nói: "Chẳng lẽ nhị thiếu gia thấy thế tử phi hiền lành, bắt nạt người sao?"

Xuân Hạ giật mình hít một hơi: "Sao có thể như vậy, ta mang bánh ngọt vào phòng lúc đó rõ ràng vẫn còn tốt mà, sau đó ta liền đứng đợi ở cửa, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa thế tử phi rất nhanh liền ra ngoài, sao có thể…"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 67



Con người Lục Văn như thế nào thực ra người dưới đều không rõ lắm, mặc dù hắn đã trở về Lục gia được 5 năm, nhưng những lời đồn đại về Lục Văn vẫn chưa từng biến mất trong phủ.

Hôm nay khi nàng nói muốn đến Tây viện tìm Lục Văn, Xuân Hạ và Thu Đông đều kinh ngạc, hoàn toàn không biết thế tử phi mới gả vào phủ chưa lâu quen biết thiếu niên cô độc u ám này khi nào.

Vừa rồi dáng vẻ của nàng thật sự quá kỳ lạ, Xuân Hạ nhớ lại dáng vẻ vội vã rời đi của nàng, nhất thời cũng không thể chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng ấy đứng đợi ở cửa, trong phòng có thật sự không xảy ra chuyện gì hay không.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hai người đang nói chuyện nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra một bóng người đang dần đến gần phía sau.

Cho đến khi người đó dừng bước, phía sau hai người đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: "Vừa rồi các ngươi nói, thế tử phi và Lục Văn làm sao?"

"Thế… thế tử…"

"Không… không có gì, nô tỳ… nô tỳ không biết gì cả…"

Xuân Hạ và Thu Đông tim đập thình thịch, nằm mơ cũng không ngờ Lục Hằng sẽ đột nhiên xuất hiện phía sau, càng không biết những lời vừa nãy họ nói sau lưng đã bị Lục Hằng nghe được bao nhiêu, nói sau lưng chủ tử là tội lớn.

Thân hình Lục Hằng che khuất phần lớn ánh sáng trước cửa, một bên mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt hơi nheo lại cùng khóe miệng khẽ động khiến người ta không khỏi rùng mình.

Im lặng một lát, Lục Hằng không nhìn hai nha hoàn nữa, trực tiếp bước chân: "Tránh ra."

Xuân Hạ và Thu Đông mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nào dám cản Lục Hằng, vội vàng tránh sang một bên, nhìn hắn mặt mày khó chịu đẩy mạnh cửa phòng, trực tiếp đi vào.

Trong phòng, nàng đang ngồi trước bàn sách.

Từ Tây viện trở về, liền muốn tập trung tinh thần kiểm tra lại danh sách lễ tế một lần nữa, nhưng nhìn chằm chằm vào danh sách mình đã viết vẽ chỉnh sửa, trong đầu lại rối như tơ vọc, thỉnh thoảng lại hiện lên lời nói nhỏ nhẹ của Lục Văn khi đến gần nàng, và ánh mắt khó hiểu cuối cùng trước khi nàng bỏ chạy.

Nàng thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này theo hướng kinh thế hãi tục như vậy, nhưng lại không thể nào tự thuyết phục bản thân hoàn toàn.

Nàng muốn nói với bản thân Lục Văn tuổi còn nhỏ, nhưng hắn rõ ràng đã mười tám tuổi, giọng nói trầm khàn, thân hình cường tráng, nam nhân tầm tuổi này đa phần đã làm phụ thân rồi.

Nhưng sao có thể như vậy được, nàng tầm thường nhạt nhẽo như vậy, không có tài cán gì, cũng tự biết mình không tính là xinh đẹp, lại có gì đáng để người ta để mắt tới.

Hơn nữa, nàng còn là tẩu tẩu của hắn.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị một tiếng động bất ngờ mở ra, Thẩm Nam Chi bỗng hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Lục Hằng với vẻ mặt âm trầm sải bước về phía mình.

Thẩm Nam Chi ngẩn người, vội vàng đứng dậy, khi đối mặt với hắn vẫn là sự dè dặt và không thoải mái, chỉ đành khô khan nói: "Thế tử, chàng đến rồi, đã dùng bữa chưa?"

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Hằng nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt nàng, nhưng nàng lại hơi cúi đầu, khiến hắn không nhìn rõ. Nàng luôn luôn như vậy, hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân hôm đó ở yến tiệc trên thuyền hoa bị ma quỷ ám ảnh mới bị nàng làm cho kinh diễm.

Nhưng rất nhanh, một suy nghĩ khác lại xâm chiếm tâm trí hắn, sắc mặt Lục Hằng càng thêm khó coi, giọng nói trầm xuống: "Ta còn chưa dùng bữa, nàng lại dùng bữa ở đâu?"

Thẩm Nam Chi không hiểu sao lại ngẩng mắt nhìn, tự nhiên cũng cảm thấy Lục Hằng hôm nay có chút không đúng, giống như đang đến đây để hưng sư vấn tội, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại không biết mình đã chọc giận hắn ở đâu, chỉ đành ngập ngừng đáp: "Ta dùng bữa ngay trong phòng... Thế tử nếu muốn dùng bữa, nàng sẽ gọi Xuân Hạ..."

"Trong phòng?" Lục Hằng lạnh lùng cắt ngang lời nói rụt rè của nàng, mặc dù Thẩm Nam Chi khi nói chuyện với hắn luôn luôn như vậy, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy nàng đang chột dạ, nhíu mày, liền cao giọng: "Chẳng lẽ là trong phòng của Lục Văn?!"

Cái tên Lục Văn khiến trái tim Thẩm Nam Chi run lên, những suy nghĩ vừa mới đè nén xuống lại trào dâng, nhưng điều khiến nàng hoảng sợ hơn chính là sự chất vấn của Lục Hằng lúc này.

Nàng run rẩy ánh mắt, bất lực lắc đầu: "Ta... ta không có..."

Lời giải thích khô khan bất lực, dù cho nàng thật sự không dùng bữa trong phòng Lục Văn, nghe vào tai Lục Hằng cũng không có chút sức thuyết phục nào, càng giống như đang giấu đầu hở đuôi.

Lục Hằng lập tức cảm thấy một cơn lửa giận bốc lên từ bụng, xộc lên đầu óc, khiến hắn khó kiềm chế cảm xúc của mình, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Chi, ba bước liền xông đến trước mặt nàng, nắm chặt cổ tay nàng quát lớn: "Nàng từ khi nào lại cấu kết với tên tạp chủng Lục Văn kia?"

Lời nói của Lục Hằng không hề khách khí, thậm chí cả cách dùng từ khi nghe vào tai cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Cổ tay truyền đến lực đạo gần như không hề kiềm chế, khiến Thẩm Nam Chi đau đớn kêu lên, nhíu mày nhìn Lục Hằng với vẻ mặt không thể tin nổi: "Chàng... chàng tại sao lại nói như vậy, Lục Văn hắn... là đệ đệ của chàng."

Thẩm Nam Chi vốn bị câu "tạp chủng" của Lục Hằng k*ch th*ch đến chói tai, theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghe vào tai Lục Hằng, hoàn toàn là người thê tử luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng lại vì Lục Văn mà tranh luận với hắn.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 68



Lực đạo ở cổ tay đột nhiên siết chặt, Thẩm Nam Chi không kìm nén được hét lên một tiếng, lực đạo đó như muốn bóp nát cổ tay nàng, đau đến mức khóe mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra.

"Đệ đệ? Tên tạp chủng do kỹ nữ sinh ra cũng xứng làm đệ đệ của ta sao?" Lục Hằng lúc này đã hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt mình bắt đầu dần dần méo mó, vẻ mặt âm trầm quái dị khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Thẩm Nam Chi giãy giụa cổ tay, cảm giác nghẹt thở còn tuyệt vọng hơn đêm hôm đó ập đến, nàng thậm chí còn mơ hồ cảm thấy giây tiếp theo Lục Hằng sẽ hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc rồi bóp cổ nàng.

"Nàng và hắn đã làm gì trong phòng?"

"Ưm!" Thẩm Nam Chi không thể tin nổi trợn to mắt, nàng lại thật sự bị Lục Hằng bóp cổ.

Cảm giác bị đè nén ở cổ họng khiến thân thể nàng run lên, Lục Hằng không dùng quá nhiều sức, vẫn chưa đến mức khiến nàng nghẹt thở và đau đớn, nhưng rõ ràng bàn tay đang bóp cổ nàng có khả năng siết chặt nhanh chóng.

Chỉ cần câu trả lời của nàng khiến hắn không hài lòng, hắn rất có thể sẽ bẻ gãy cổ nàng.

Khoảnh khắc này, Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy mình như chạm vào cái lạnh lẽo của cái chết, chỉ cần thêm một chút nữa, nàng sẽ lập tức mất mạng, bị Lục Hằng g.i.ế.c chết.

Cơ thể nàng không ngừng run rẩy, đã mất đi sức lực phản kháng, hai mắt bị nước mắt làm mờ tầm nhìn, mặc dù nước mắt lăn dài trên má ấm áp, nhưng nàng vẫn lạnh toát cả người.

Ánh mắt Lục Hằng chợt lóe, nhìn thẳng vào khuôn mặt người nữ nhân đang khóc thảm thiết tuyệt vọng trước mắt.

Lần trước, hắn đã cảm thấy Thẩm Nam Chi khóc có một vẻ phong tình khác lạ, như lê hoa đái vũ khiến vẻ ngoài nhạt nhẽo của nàng nhuốm màu sắc khác biệt.

Thậm chí có chút, câu dẫn.

Lần này cũng vậy.

Lục Hằng siết chặt bàn tay, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nắm lấy cổ Thẩm Nam Chi kéo nàng về phía mình, hơi cúi người ghé sát tai nàng, dường như không kiên nhẫn, nhưng lại dường như cực kỳ kiên nhẫn hỏi: "Nói đi, nàng và hắn trong phòng, đã làm gì?"

Sự gần gũi của Lục Hằng khiến cả người Thẩm Nam Chi phát ra tín hiệu kháng cự, nàng muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy, eo bị Lục Hằng ôm lấy, đầu ngón tay lướt qua eo nàng một cách mờ ám và xương ngón tay trên cổ sẵn sàng siết chặt tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Nàng chưa từng biết Lục Hằng bên trong lại như thế này.

Thật b**n th**, nàng chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, sự khó chịu trong cơ thể lúc này đạt đến cực điểm, chỉ biết cắn răng nói, hy vọng hắn có thể vì vậy mà buông tha cho nàng: "Ta... ta học ít chữ, nhờ Lục Văn dạy ta vài chữ, hôm nay là đến phòng Lục Văn học chữ."

Giọng nói của Thẩm Nam Chi vừa dứt, ánh mắt Lục Hằng lập tức trở nên u ám, đáy mắt cuồn cuộn những dòng chảy bất thường.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn áp môi vào cổ Thẩm Nam Chi, hít hà một hơi, cũng không biết là đang ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, hay là đang kiểm tra xem trên người nàng có mùi của người khác hay không.

Đột nhiên, cổ đau nhói, Thẩm Nam Chi lại kêu lên một tiếng đau đớn, liền nhận ra Lục Hằng vậy mà lại cắn nàng một cái.

Cảm giác đau nhói ẩm ướt ở cổ vai khiến Thẩm Nam Chi nổi da gà, nàng thậm chí còn cảm thấy đầu lưỡi Lục Hằng l.i.ế.m qua gáy nàng.

Và ngay sau đó, lời nói của Lục Hằng lại khiến nàng lạnh to

át cả người: "Đồ d*m đ*ng, ngay cả trên người cũng dính mùi của tên tạp chủng đó, nàng còn muốn biện minh gì nữa?"

Đầu óc Thẩm Nam Chi ong ong, nước mắt vốn rơi dữ dội lúc này như bị khóa van lại, đột ngột dừng lại.

Cơ thể nàng cứng đờ, tay chân lạnh ngắt, ngay cả da đầu tê dại lúc này cũng trở nên choáng váng.

"Đây không phải là biện minh." Thẩm Nam Chi dường như cứng đờ đến mức không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào nữa, lạnh lùng nhìn Lục Hằng, lặp lại lần nữa: "Ta đến Tây viện, chỉ là để học chữ với Lục Văn."

Sự kinh ngạc và tức giận quá mức khiến Thẩm Nam Chi trở nên bình tĩnh một cách tuyệt vọng.

Từ ngữ chói tai đó, cứ như vậy được phu quân của nàng thốt ra một cách nhẹ nhàng, mà từ đó lại dùng để miêu tả nàng.

Nàng thật sự cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương, nàng không biết Lục Hằng hôm nay làm sao lại biết nàng đã đến Tây viện, nhưng dù sao nàng cũng không hề che giấu mà đi, chỉ cần hỏi tùy tiện một nha hoàn hoặc người hầu trên đường là có thể biết được hướng nàng đi.

Nếu không phải quang minh chính đại, sao nàng lại không che giấu như vậy, huống hồ ban ngày ban mặt, Lục Hằng lại không hỏi han gì cả, một lời liền muốn định tội nàng.

Hắn không hề tin tưởng nàng chút nào, thậm chí còn dùng những từ ngữ cực kỳ ác độc lên người nàng một cách không chút để tâm.

Chẳng lẽ nàng đến đọc sách học chữ, lại còn tội lỗi hơn hắn công khai dan díu với kỹ nữ sao?

Vẻ mặt bình tĩnh tuyệt vọng đột ngột của Thẩm Nam Chi khiến Lục Hằng hơi nhíu mày.

Cái hắn muốn, không phải là phản ứng này của Thẩm Nam Chi.

Nàng và Lục Văn rốt cuộc có gì hay không, hắn thật sự không có bằng chứng, cũng không rõ ràng.

Nhưng khi Lục Hưng đến Tây viện lại nói không thấy Lục Văn đâu, nhưng lại gặp nha hoàn thân cận của Thẩm Nam Chi là Xuân Hạ ở gần Tây viện.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 69



át cả người: "Đồ d*m đ*ng, ngay cả trên người cũng dính mùi của tên tạp chủng đó, nàng còn muốn biện minh gì nữa?"

Đầu óc Thẩm Nam Chi ong ong, nước mắt vốn rơi dữ dội lúc này như bị khóa van lại, đột ngột dừng lại.

Cơ thể nàng cứng đờ, tay chân lạnh ngắt, ngay cả da đầu tê dại lúc này cũng trở nên choáng váng.

"Đây không phải là biện minh." Thẩm Nam Chi dường như cứng đờ đến mức không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào nữa, lạnh lùng nhìn Lục Hằng, lặp lại lần nữa: "Ta đến Tây viện, chỉ là để học chữ với Lục Văn."

Sự kinh ngạc và tức giận quá mức khiến Thẩm Nam Chi trở nên bình tĩnh một cách tuyệt vọng.

Từ ngữ chói tai đó, cứ như vậy được phu quân của nàng thốt ra một cách nhẹ nhàng, mà từ đó lại dùng để miêu tả nàng.

Nàng thật sự cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương, nàng không biết Lục Hằng hôm nay làm sao lại biết nàng đã đến Tây viện, nhưng dù sao nàng cũng không hề che giấu mà đi, chỉ cần hỏi tùy tiện một nha hoàn hoặc người hầu trên đường là có thể biết được hướng nàng đi.

Nếu không phải quang minh chính đại, sao nàng lại không che giấu như vậy, huống hồ ban ngày ban mặt, Lục Hằng lại không hỏi han gì cả, một lời liền muốn định tội nàng.

Hắn không hề tin tưởng nàng chút nào, thậm chí còn dùng những từ ngữ cực kỳ ác độc lên người nàng một cách không chút để tâm.

Chẳng lẽ nàng đến đọc sách học chữ, lại còn tội lỗi hơn hắn công khai dan díu với kỹ nữ sao?

Vẻ mặt bình tĩnh tuyệt vọng đột ngột của Thẩm Nam Chi khiến Lục Hằng hơi nhíu mày.

Cái hắn muốn, không phải là phản ứng này của Thẩm Nam Chi.

Nàng và Lục Văn rốt cuộc có gì hay không, hắn thật sự không có bằng chứng, cũng không rõ ràng.

Nhưng khi Lục Hưng đến Tây viện lại nói không thấy Lục Văn đâu, nhưng lại gặp nha hoàn thân cận của Thẩm Nam Chi là Xuân Hạ ở gần Tây viện.
 
Back
Top Bottom